Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!

Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 240



Sáng hôm sau, trong buổi họp, Chủ nhiệm Lưu chính thức công bố quyết định bổ nhiệm Tô Chiêu Chiêu làm Trưởng Phòng Tài vụ.

Trong phòng họp, có người vui mừng thay cô, nhưng cũng có người bất mãn, và cảm xúc này hiện rõ trên mặt.

Tô Chiêu Chiêu thấy nhưng không để ý.

“Chúc mừng Trưởng phòng Tô!”

“Chị Tô, không, Trưởng phòng Tô, chúc mừng chúc mừng! Việc thăng chức quan trọng như vậy, đừng quên mời chúng tôi ăn kẹo mừng để hưởng chút may mắn nhé.”

Cũng từ hôm nay, Tô Chiêu Chiêu chuyển từ văn phòng của Phòng mua bán sang chính thức làm việc tại Phòng Tài vụ.

Trưởng phòng Tạ tỏ vẻ tiếc nuối, “Tiểu Tô à, sau này nhớ về thăm Phòng mua bán thường xuyên nhé.”

Tô Chiêu Chiêu cười ngượng ngùng, “Trưởng phòng, văn phòng của chúng ta đối diện nhau mà.”

Lục Hạo Nhiên cười nói: “Chị Tô qua Phòng Tài vụ, sau này việc phê duyệt chi tiêu cho mua hàng có dễ hơn không?”

Tô Chiêu Chiêu chỉ vào anh ta: “Vẫn phải theo quy định mà làm thôi.”

Trong văn phòng cũng chẳng có gì nhiều để dọn, Tô Chiêu Chiêu chỉ cần mang theo cốc nước, sổ tay và vài thứ linh tinh rồi chuyển sang Phòng Tài vụ đối diện.

Trưởng phòng Lý vẫn chưa rời đi, ông có hai ngày để bàn giao công việc cho Tô Chiêu Chiêu.

“Tiểu Tô à, khi cô mới vào Hợp tác xã cung tiêu, tôi và Trưởng phòng Tạ còn tranh giành người, nhưng tiếc là tôi không giành được. Cô xem, đi một vòng, cuối cùng cô vẫn về với Phòng Tài vụ. Điều này chứng tỏ cô vốn dĩ đã là người của Phòng Tài vụ.”

Tô Chiêu Chiêu nhớ lại chuyện xảy ra ngày đầu tiên đến Hợp tác xã, cô cười nói: “Đi một vòng cũng không uổng phí, tôi học được rất nhiều điều.”

Trưởng phòng Lý cười: “Nếu cô vào Phòng Tài vụ ngay từ đầu, có lẽ giờ chức Trưởng phòng này cũng đã thuộc về cô rồi.”

Phòng Tài vụ có bốn bàn làm việc, bàn của Trưởng phòng nằm trong cùng, có thể quan sát cửa ra vào và mọi người trong phòng, nhưng người ngoài không thể nhìn thấy bàn làm việc.

Ba bàn còn lại, một bàn gần cửa là của đồng chí Lưu Phúc Sinh, hai bàn kia kê sát tường đối diện nhau, một bàn là của Hồ Giai, bàn còn lại là của Tiểu Trương, nhân viên kho mới được tuyển vào hai năm trước.

Lưu Phúc Sinh và Tiểu Trương lần lượt phụ trách việc thu chi, còn Hồ Giai nhiều năm qua chỉ làm công việc vặt, không có chí tiến thủ.

Sau khi Tô Chiêu Chiêu nói chuyện với Trưởng phòng Lý, Lưu Phúc Sinh đứng dậy bước tới.

“Trưởng phòng Tô, chúng ta đều quen biết nhau rồi, tôi không cần giới thiệu nữa, để tôi báo cáo công việc mà tôi phụ trách nhé.”

Tô Chiêu Chiêu cười: “Thế này đi, chúng ta họp nội bộ trước để mọi người hiểu nhau hơn.”

“Được thôi.”

Phòng Tài vụ chỉ có vài người, nên không cần vào phòng họp. Mọi người kéo ghế ngồi quanh bàn của Trưởng phòng.

Tô Chiêu Chiêu và Trưởng phòng Lý ngồi cạnh nhau trước bàn làm việc.

“Mọi người đều đã tham gia cuộc họp sáng nay rồi, tôi cũng không nói nhiều nữa. Từ nay Phòng Tài vụ sẽ do Trưởng phòng Tô quản lý, công việc sau này như thế nào, để cô ấy nói với mọi người.”

Tô Chiêu Chiêu nói: “Mọi người đều quen biết tôi rồi, tính tôi thế nào chắc mọi người cũng hiểu. Tôi không làm ba cái trò gây khó dễ gì đâu. Khi Trưởng phòng Lý còn ở đây thế nào, thì sau này vẫn sẽ như vậy. Mọi người chỉ cần làm tốt công việc của mình là được.”

Sau đó, cô để mọi người giới thiệu công việc của mình.

Lưu Phúc Sinh nói trước.

Tiếp đến là Tiểu Trương, nhân viên kho.

Cuối cùng là Hồ Giai, công việc của cô ta rất đơn giản, chỉ cần vài câu là xong.

Hồ Giai vẫn như trước, mọi cảm xúc đều thể hiện hết lên mặt.

Tô Chiêu Chiêu trở thành Trưởng Phòng Tài vụ, nhìn nét mặt của Hồ Giai là biết cô ta không phục.

Qua buổi họp này, Tô Chiêu Chiêu cơ bản đã nắm được công việc của từng người.

Hai ngày tiếp theo, Trưởng phòng Lý bàn giao toàn bộ công việc của Phòng Tài vụ cho cô, sau đó chính thức rời Hợp tác xã để nhận nhiệm vụ mới.

Còn Tô Chiêu Chiêu cũng bắt đầu công việc của Trưởng Phòng Tài vụ.

...

“... Ở đơn vị nào cũng vậy, đều phải theo thâm niên... Cô ta mới đến được mấy năm, còn chưa lâu bằng tôi, dựa vào cái gì mà cô ta làm Trưởng phòng chứ? Theo thâm niên, phải là anh Lưu mới đúng.”

Lưu Phúc Sinh ngẩng lên nhìn Hồ Giai một cái, “Chuyện này sau này đừng nói nữa. Chức Trưởng phòng của cô ấy là do Chủ nhiệm Chi nhánh trực tiếp bổ nhiệm. Cô ấy là sinh viên đại học, lại học chuyên ngành tài chính kế toán, cấp bậc hành chính còn cao hơn tôi, cô ấy làm Trưởng phòng tôi thấy hoàn toàn xứng đáng.”

Hồ Giai không tin, nghĩ rằng anh sợ làm mất lòng nên mới nói vậy.

Cô không phục, Lưu Phúc Sinh có thể phục sao?

Cô định nói thêm thì thấy Tô Chiêu Chiêu dẫn Tiểu Trương bước vào.

Hồ Giai biến sắc, vội vàng quay lại bàn làm việc giả vờ như không có chuyện gì.

Tô Chiêu Chiêu liếc cô một cái, không cần nghĩ cũng biết cô chắc chắn đang nói xấu sau lưng mình.

Nhưng vì không bắt được nên Tô Chiêu Chiêu cũng không để ý, cô ngồi xuống bàn làm việc.

Khi cô ngồi xuống, Lưu Phúc Sinh đưa cho cô một số giấy tờ để ký.

Tiểu Trương ngồi vào bàn làm việc của mình, Hồ Giai ra hiệu bằng ánh mắt cho cô.

Tiểu Trương cúi đầu bận rộn.

Cho đến lúc tan làm, Hồ Giai gọi Tiểu Trương lại ở cửa: "Chiều nay cô về lúc nào?"

Chiều nay, Tô Chiêu Chiêu dẫn Tiểu Trương đi kiểm tra sổ sách bên khu công nghiệp. Hồ Giai cứ nghĩ hai người sẽ về muộn, nếu biết vậy cô đã không dám bàn tán với Lưu Phúc Sinh ở văn phòng.

Tiểu Trương trả lời lấp lửng: "Vừa mới đây thôi mà."

Hồ Giai bĩu môi, nghĩ rằng Tiểu Trương đã bị Tô Chiêu Chiêu thu phục rồi, rõ ràng trước đây họ chuyện gì cũng nói với nhau.

Phó chủ nhiệm Hồ từ văn phòng đi ra đúng lúc thấy Hồ Giai đang bĩu môi, ông bước tới: "Làm gì đấy?"

Hồ Giai liếc nhìn bố mình: "Không có gì, bố định về nhà chưa?"

"Về."

Phó chủ nhiệm Hồ có xe đạp, Hồ Giai ngồi lên yên sau.

"Bố, bố điều con sang chi nhánh ở khu công nghiệp đi."

Phó chủ nhiệm Hồ gạt phăng ngay lập tức: "Con nghĩ gì thế, ngồi văn phòng không muốn lại muốn đi làm nhân viên bán hàng? Lư Thanh đang làm ở chi nhánh, giờ bố chuyển con sang đó nữa thì người ta nghĩ sao? Bỏ ngay cái ý định này đi!"

Hồ Giai bĩu môi: "Con ngồi ở văn phòng chỉ làm mấy việc vặt, có cũng như không. Giờ Tô Chiêu Chiêu làm Trưởng phòng, trước đây con lại từng đắc tội với cô ta, chắc chắn cô ta không ưa gì con, sẽ gây khó dễ cho con."

"Cô ta dám!" Phó chủ nhiệm Hồ trợn mắt, suy nghĩ một lát rồi nói tiếp: "Cô ta không ngốc như vậy đâu, con cứ yên tâm. Chỉ cần con làm tốt công việc của mình, cô ta chắc chắn sẽ không gây khó dễ cho con, người ta cũng chẳng cần làm khó con làm gì."

Nói xong, Phó chủ nhiệm Hồ lại dạy bảo Hồ Giai: "Con làm ở Phòng Tài vụ bao nhiêu năm rồi mà vẫn không biết học hỏi gì thêm à? Hồi đó bố vất vả mới xin được một suất cho con đi học nâng cao, thế mà con lại đem thời gian đó đi hẹn hò. Nếu khi đó con lấy được chứng chỉ, giờ bố đã sắp xếp cho con một vị trí tốt hơn rồi..."
 
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 241



Mấy năm nay, Hồ Giai đã nghe những lời này đến phát ngán rồi.

"Được rồi, con nói một câu là bố trả lại con một rổ. Lư Thanh đối xử với con không tệ, cả đời phụ nữ chẳng phải chỉ muốn gả cho một người đàn ông biết quan tâm sao? Con không hối hận. Thôi, con không nhắc đến chuyện điều chuyển nữa, con sẽ ở bộ phận tài vụ làm tạp vụ cả đời."

Câu cuối cùng, cô nói với giọng hờn dỗi.

"Con đấy, con đấy, lớn tướng rồi, con cái cũng đã hai đứa, mà vẫn không hiểu chuyện!"

Hồ Giai ngồi phía sau xe, hừ một tiếng, im lặng không nói.

Phó chủ nhiệm Hồ có nhiều điều muốn nói lắm, nhưng ông biết con gái mình khó mà khuyên được, đời này không mong có sự nghiệp lớn, thôi thì chỉ cần ông còn sống, con bé sẽ không phải chịu khổ. Còn những chuyện khác, ông không mong đợi nữa.

...

Tháng đầu tiên, Tô Chiêu Chiêu đã tiến hành tìm hiểu và phân tích kỹ lưỡng công việc trong phòng tài vụ, nhưng không vội thực hiện bất kỳ biện pháp chỉnh đốn nào.

Bước sang tháng thứ hai, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cô bắt đầu thực hiện một số thay đổi để cải thiện tình hình hiện tại của phòng tài vụ và đưa ra một kế hoạch nhằm nâng cao hiệu quả công việc. Mục tiêu chính của kế hoạch này là loại bỏ những quy trình không cần thiết, rườm rà, nhằm giảm thiểu thời gian và tỷ lệ sai sót trong thao tác thủ công.

Thời điểm đó, chưa có máy tính hay bảng tính điện tử, tất cả các con số đều phải ghi chép thủ công. Sau khi thực hiện theo kế hoạch của cô, độ chính xác được cải thiện, và việc kiểm tra sau này cũng trở nên dễ dàng, rõ ràng hơn.

Ngoại trừ Hồ Giai, hai người còn lại trong phòng tài vụ đều thích nghi khá tốt. Sau khi điều chỉnh, họ có thể hoàn thành công việc nhanh hơn và tiết kiệm được thời gian, đặc biệt là trong các kỳ quyết toán quý và năm, không cần phải tìm dữ liệu trong đống giấy tờ hỗn độn như trước nữa, dễ dàng hơn nhiều. Có ai lại phiền việc bản thân nhàn rỗi chứ.

Về phần Hồ Giai, Tô Chiêu Chiêu cũng giao thêm việc cho cô ta. Công việc của cô ta quá nhàn, đến mức ngồi trong văn phòng chỉ đan len, vá giày và ăn hạt dưa. Tô Chiêu Chiêu không thể chấp nhận cảnh mọi người đều bận rộn mà chỉ mình cô ta rảnh rang, thật là phá hỏng tinh thần tập thể!

Đặc biệt là khi biết Hồ Giai đang nhận lương nhân viên cấp tám, điều này càng khiến cô không thể chấp nhận được.

Tiểu Trương là thủ kho lo liệu mọi việc, cũng chỉ được lương nhân viên cấp tám!

Không thể vì cô ta kém cỏi mà để cô ta nhàn rỗi được!

Kém cỏi thì vẫn phải làm việc!

Hồ Giai đã quen nhàn rỗi đột nhiên phải làm việc, không quen chút nào.

Cô ta cãi nhau với Tô Chiêu Chiêu ngay trong văn phòng.

Tô Chiêu Chiêu nói thẳng: "Có làm được không? Nếu không làm được, chúng ta cùng đi gặp chủ nhiệm Lưu, xem bộ phận nào phù hợp với cô, phòng tài vụ của tôi không có chỗ cho người chỉ làm tạp vụ."

Lời của Tô Chiêu Chiêu gần như muốn nói rõ ràng là sẽ đẩy cô ta về phòng nhân sự.

Hồ Giai tức giận bỏ ra ngoài, chạy đi tìm ba mình mách tội.

Phó chủ nhiệm Hồ tuy thích tỏ vẻ, nhưng ông biết cái gì là tốt nhất cho con gái mình. Công việc mà Tô Chiêu Chiêu giao cho Hồ Giai chỉ có lợi chứ không có hại gì cho cô ta.

Con gái một phó chủ nhiệm của hợp tác xã không thể thật sự làm tạp vụ cả đời được.

Ông không quản được, nhưng không có nghĩa là ông không muốn người khác giúp ông quản lý.

Vì vậy, phó chủ nhiệm Hồ đã mắng con gái một trận và bảo cô ta quay lại làm việc đàng hoàng.

Ông lén gặp mặt và nói với Tô Chiêu Chiêu: "Hồ Giai tính tình trẻ con, trưởng phòng Tô đừng chấp với nó. Nếu nó làm không tốt, cứ nói thẳng, mắng thẳng, đừng vì tôi mà dung túng cho nó."

Tô Chiêu Chiêu mỉm cười.

Dung túng thì không có, mắng cũng không, nhưng cần nói gì thì vẫn phải nói.

Nếu Hồ Giai thực sự không nghe, cố tình đối đầu, xin lỗi, cô thực sự sẽ cho cô ta điều chuyển vị trí.

Một người đã hơn hai mươi tuổi, có hai đứa con rồi mà còn tính tình trẻ con, con gái cô là Cố Niệm mới là trẻ con đây này.

Không biết có phải phó chủ nhiệm Hồ đã khuyên bảo con gái ở nhà hay không mà hôm sau, khi đi làm, Hồ Giai thực sự đã ngoan ngoãn hơn nhiều, làm gì cần làm, không biết thì hỏi Tiểu Trương.

Tô Chiêu Chiêu vui vẻ tận hưởng sự yên tĩnh, bầu không khí trong phòng tài vụ cũng trở nên hòa thuận hơn.

...

Khi những chiếc áo xuân mỏng manh được cởi bỏ, mùa hè nóng nực đã đến.

Năm nay giống như năm ngoái, ít mưa, lượng nước ít ỏi trong các con lạch nhỏ bị cái nắng gay gắt làm cho cạn khô, để lộ đất đai nứt nẻ.

Mọi người lo lắng vì năm nay lại phải đối mặt với tình trạng mất mùa.

Đến mùa, các gia đình quân nhân lại trồng khoai lang trong sân nhà mình.

Suốt cả năm ngoái, những củ khoai lang trồng trong sân đã giúp đỡ mọi người rất nhiều. Dây khoai lang được dùng làm thức ăn cho lợn của nhà bếp, nhờ đó, cuối năm mọi người còn được ăn chút thịt.

Dân làng quanh đây cũng vậy, nơi nào có thể trồng được thì họ đều trồng, khoai lang chịu hạn, dù không có mưa vẫn có thể thu hoạch. Trồng nhiều cũng tránh được cảnh đói bụng như năm ngoái.

Sân nhà Tô Lai Đệ nhỏ, không trồng được nhiều, nên cô tự đóng một cái kệ, dùng những cái bình vỡ và hộp gỗ nhặt được để đựng đất, chất chúng lên nhau. Như vậy, trông cũng chẳng thua kém những nhà có sân lớn.

Tại xưởng cơ khí, sau một năm làm công tạm thời, sẽ có một đợt thi chuyển chính thức, vài tháng nữa Tô Lai Đệ sẽ tham gia kỳ thi đó. Suốt nửa năm nay cô không ngừng học chữ, mỗi ngày học một chữ cũng giúp cô biết được vài trăm chữ rồi. Hiện tại, điều cô lo lắng nhất là nếu thi không đạt sẽ không được chuyển chính thức.

"Chị, khi em được chuyển chính thức, em cũng muốn đổi tên." Một ngày nghỉ, Tô Lai Đệ đến tìm Tô Chiêu Chiêu nói chuyện, và đột nhiên nói ra câu này.

Tô Chiêu Chiêu không thấy ngạc nhiên: "Vậy em muốn đổi thành gì?"

Tô Lai Đệ suy nghĩ một chút: "Em cũng không biết nên đổi thành gì. Người ta đã gọi em là Lai Đệ suốt ba mươi năm rồi. Chị nói xem, nếu em đổi tên đột ngột, có khiến mọi người thấy kỳ lạ không?"

"Chuyện này thì có gì mà kỳ lạ. Đổi tên là quyền của em, muốn gọi là gì là tùy em."

Thời buổi này, việc đổi tên thực sự rất đơn giản. Sau khi đất nước thống nhất, nhiều người đã thay tên đổi họ để lấy những cái tên mang ý nghĩa chính trị, gần như ở mọi tầng lớp đều có người đổi tên mới cho mình.

Trong thời kỳ đặc biệt này, việc đổi tên trở thành một hiện tượng phổ biến.

Cố Niệm thò đầu ra từ trong nhà: "Dì nhỏ, hay là dì cứ đổi tên thành Tô Lai Lai giống mẹ con đi, thay đổi không nhiều, lại không gây chú ý."

Tô Lai Đệ cười không ngừng: "Cái tên này nghe như tên của một cô gái nhỏ, dì không dám gọi như thế đâu."

Sao Chiêu Chiêu cảm giác như câu này là đang nói cô thế nhỉ.

Cố Niệm cười hì hì nhìn mẹ: "Mẹ ơi, dì nhỏ đang khen mẹ là cô gái nhỏ đấy."

Tô Chiêu Chiêu giả vờ giơ tay muốn đánh cô bé: "Mau đi học đi."

Sau khi cải cách giáo dục, năm nay hai đứa trẻ sẽ phải tham gia kỳ thi tuyển sinh trung học. Cả hai đều biết tầm quan trọng của việc học, sau giờ học cũng không ra ngoài chơi, mà ở nhà chăm chỉ học và ôn tập.

Cố Niệm lè lưỡi, rụt đầu lại.
 
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 242



Nhìn hai mẹ con họ vui đùa, Tô Lai Đệ đầy vẻ ngưỡng mộ, “Tiểu Niệm và Tiểu Tưởng sắp lên cấp ba rồi, sau này còn thi đại học nữa. Thật tốt, không biết sau này Tiểu Thụ nhà em có thi đậu đại học không.”

Cái này thì... có lẽ không thể.

Bởi vì khi Tiểu Thụ đến tuổi thi đại học, kỳ thi tuyển sinh đã bị tạm dừng vài năm rồi.

“Chẳng phải đang nói chuyện đổi tên sao, sao lại chuyển sang chuyện thi đại học rồi? Còn sớm lắm, chị nghĩ kỹ rồi, hay đổi tên thành Tô Lai đi, nghe rất hay, chữ này cũng có nghĩa là di chuyển, còn có hàm ý tương lai dài rộng. Em đến đây định cư, cái tên này cũng mang ý nghĩa đó.”

Tô Lai Đệ nghe xong liền gật đầu liên tục, “Hay lắm, đặt tên vậy đi.” Nói xong, cô cười rạng rỡ, “Đợi khi em chuyển hộ khẩu xong, em sẽ đăng ký tên này.”

Tô Chiêu Chiêu nói: “Bây giờ em cũng có thể để mọi người gọi trước để quen dần.”

“Vâng!”

Người đầu tiên biết chuyện Tô Lai Đệ đổi tên là Vương Xuân Hoa. Khi nghe nói cô ấy đổi tên, Vương Xuân Hoa cũng nói cái tên này hay, “Hay là chị cũng đổi tên? Cái tên Xuân Hoa nghe càng ngày càng quê mùa.”

“Quê mùa chỗ nào? Có một câu thơ nổi tiếng là ‘Xuân hoa thu nguyệt hà thời liễu’, tên Xuân Hoa chỉ những bông hoa mùa xuân, còn đại diện cho tuổi trẻ tươi đẹp nữa. Tên này rất hay, gọi mãi chỉ càng trẻ ra thôi.”

Vương Xuân Hoa không hiểu câu thơ đó có nghĩa là gì, nhưng cô biết ý nghĩa của ‘tuổi trẻ tươi đẹp’, liền bật cười, “Tên này thực sự hay sao?”

Tô Chiêu Chiêu và Tô Lai Đệ đều gật đầu.

Vương Xuân Hoa che miệng cười, “Có vẻ như chị đã hiểu lầm bố mình rồi. Trước đây chị cứ nghĩ ông đặt cho chị một cái tên khó nghe, hóa ra tên chị lại có nhiều ý nghĩa như vậy. Được rồi, chị vẫn là Xuân Hoa thôi, haha.”

Chu Tiểu Quân như một cơn gió chạy vào nhà, Vương Xuân Hoa thấy vậy liền ngừng cười, bước tới véo tai cậu ta, “Sắp thi lên cấp 3 rồi, cả ngày không chịu ở nhà học bài, chạy tới chạy lui làm gì?”

Chu Tiểu Quân đã cao hơn mẹ, nhưng trong tay bà vẫn phải cúi đầu, kêu lên đau đớn, “Con đến tìm Cố Tưởng Cố Niệm để học cùng mà.”

“Thế sách vở của con đâu? Tay không đến học à! Còn nói muốn thi vào trường quân đội, mẹ thấy ngay cả trung cấp con cũng thi không đậu!”

Chu Tiểu Quân không chịu, “Sao mẹ lại nói con trai mình như thế? Con có phải con ruột của mẹ không?”

“Không phải, mẹ nhặt con từ cống lên!”

Chu Tiểu Quân không tin, trước đây mẹ nói nhặt cậu từ trên núi, bây giờ lại bảo nhặt từ cống, chẳng lẽ trẻ con không cần sinh ra mà toàn nhặt về?

Coi cậu là trẻ con lên 3 mà lừa chắc?

Cố Tưởng bước ra giải vây, “Thím Vương, cháu gọi Tiểu Quân đến đấy. Ở đây cháu có sách cho cậu ấy đọc.”

Nhìn thấy Cố Tưởng, Vương Xuân Hoa liền hòa nhã hơn nhiều, “Thím chỉ sợ nó quấy rầy việc học của các cháu thôi.”

Cố Tưởng đáp: “Không đâu thím ạ, Tiểu Quân chỉ hơi nghịch một chút, nhưng thành tích của cậu ấy rất tốt. Chúng cháu học cùng nhau là hỗ trợ lẫn nhau.”

Vương Xuân Hoa nghe vậy mới thả Chu Tiểu Quân ra, “Thế thì học cho tốt nhé.”

Bà quay lại nói với Chu Tiểu Quân, “Phải nghiêm túc cho mẹ đấy!”

Chu Tiểu Quân vào phòng, sau khi đóng cửa lại liền khoác vai Cố Tưởng, “Mẹ tớ đối xử với cậu còn tốt hơn cả với tớ.”

Cố Tưởng lườm cậu một cái, “Yêu càng sâu trách càng nhiều.”

“Haizz, cậu lại nói văn vẻ với tớ nữa rồi.” Chu Tiểu Quân buông cậu ra, rồi đi lấy sách từ giá.

Cố Niệm ngồi bên bàn cạnh cửa sổ, quay đầu nhìn cậu ta, “Tháng sau thi rồi, cậu không lo à?”

“Tớ không lo, tớ nghĩ mình vẫn đậu được, cùng lắm là đậu cuối lớp thôi!”

Người có thể nói câu ‘đậu cuối lớp’ một cách tự tin như thế, ngoài Chu Tiểu Quân thì chẳng có ai.

Chu Tiểu Quân bỏ sách xuống, “Chiều nay chúng ta vào thành phố không? Chúng ta đến thăm trường Trung học Hải Thành đi.”

Hai anh em họ Cố nhìn nhau, “Đi chứ.”

Chiều hôm đó, hai anh em nói với bố mẹ một tiếng, rồi dẫn theo Tiểu Thụ vào thành phố.

Những năm qua, anh em Cố Tưởng đã cùng bố mẹ đi lại trong thành phố không ít lần, nên rất quen thuộc với Hải Thành. Sau khi xuống xe buýt, họ đi dọc theo chỉ dẫn của những người qua đường đến cổng trường Trung học Hải Thành.

Trường Trung học Hải Thành có cả cấp hai và cấp ba, và đây cũng là một trong những ngôi trường mà Cố Tưởng và Cố Niệm dự định thi vào năm nay.

Cố Niệm nhìn về phía cổng bảo vệ có người ngồi, “Chúng ta vào bằng cách nào? Liệu có bị chặn không?”

“Cứ thản nhiên mà vào.” Chu Tiểu Quân dẫn đầu, đi thẳng vào cổng trường như thể cậu vốn dĩ là học sinh ở đây.

Cố Niệm và mọi người theo sát phía sau.

Khi đi qua phòng bảo vệ, Tiểu Thụ liếc nhìn vào trong, ông bác bảo vệ đang cầm tách trà, nghe đài với vẻ mặt rất hài lòng, khi nhìn thấy Tiểu Thụ còn gật đầu chào.

Đi xa rồi, Cố Niệm thở phào nhẹ nhõm, “Chắc họ nghĩ chúng ta là học sinh ở đây rồi.”

Tiểu Thụ nói, “Chắc bác ấy tưởng em là học sinh cấp hai.”

Cố Tưởng vỗ nhẹ lên đầu cậu, “Bác ấy tưởng em là học sinh tiểu học đi theo anh chị để học hỏi đấy.”

Tiểu Thụ so chiều cao của mình... Thôi thì học sinh tiểu học cũng được, vì đúng là cậu là học sinh tiểu học mà.

Vào đến trong trường, cả nhóm bắt đầu đi dạo một vòng quanh khuôn viên. Hôm nay là ngày nghỉ, trong trường không có nhiều học sinh, chỉ có một vài người đang chơi bóng rổ trên sân.

Chu Tiểu Quân nhìn thấy liền hào hứng, “Đi thôi, Cố Tưởng, chúng ta lên sân đấu thử sức với họ.”

Cố Tưởng gật đầu, rồi cùng Chu Tiểu Quân bước tới làm quen với mọi người.

Không lâu sau, cả hai đã lên sân thi đấu.

Cố Niệm cùng Tiểu Thụ ngồi trên bậc thềm xem họ đánh bóng.

“Rõ ràng là đến tham quan trường, vậy mà lại chạy đi đánh bóng rổ.” Cố Niệm than thở với Tiểu Thụ.

Ngồi một lát cô không chịu được nữa, “Đi thôi, Tiểu Thụ, chúng ta đi dạo quanh trường, chị muốn ghé qua thư viện xem thử.”

Tiểu Thụ gật đầu, nhưng vừa đi vừa quay đầu nhìn lại.

Cố Tưởng thấy vậy liền gọi với theo, “Các cậu đi đâu đấy?”

“Đi dạo quanh trường thôi.”

Rồi mỗi người làm việc của mình.

Cố Niệm không vào được thư viện vì yêu cầu phải có thẻ học sinh mới được vào.

Sau khi dạo một vòng quanh trường, cô và Tiểu Thụ lại quay về sân bóng rổ.

Lúc này, Cố Tưởng và Chu Tiểu Quân đã đánh xong, họ đang trò chuyện với một nữ sinh.

“... Thế sao em nhận ra Cố Tưởng vậy?”

“Nhà em vẫn còn giữ tờ báo có đăng tin về anh ấy, trên đó có ảnh nữa. Anh ấy trông không khác mấy so với hồi nhỏ, chẳng thay đổi gì cả.”

Thấy Cố Niệm quay lại, Chu Tiểu Quân chỉ vào nữ sinh nói: “Cố Niệm, cậu xem có nhận ra em ấy không?”

Nữ sinh cười tươi nhìn Cố Niệm.

Cố Niệm nhìn kỹ, thấy có vẻ quen nhưng mãi vẫn không nhớ ra được.

“Cô ấy chính là cô bé mà anh cậu đã cứu trước đây đấy, còn lên cả báo nữa. Nhớ ra chưa?”

Cố Niệm chợt nhớ ra, ngạc nhiên nói: “Là em đấy à!”

Nữ sinh, tên là Ngô Vi Vi, cười gật đầu, “Đúng rồi, là em đây. Em cũng không ngờ có thể gặp lại mọi người ở trường này.”

“Em học ở đây à?”

“Đúng rồi, em đang học lớp 6 ở đây. Bố mẹ em đều làm việc ở trường này, nhà em ở khu nhà tập thể đằng sau trường. Ừm, mọi người có muốn đến nhà em chơi không?”
 
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 243



Cố Tưởng lắc đầu: "Không cần đâu, bọn anh phải về ngay bây giờ."

Chu Tiểu Quân khoác vai Cố Tưởng, cười tủm tỉm: "Không cần vội, lần này không đi được, đợi khi nào chúng ta đỗ vào trường cấp ba rồi, sẽ có nhiều thời gian mà."

Nói xong, cậu ta còn nháy mắt đầy vẻ láu cá với Cố Tưởng.

Ngô Vi Vi cười và gật đầu: "Vậy được, khi các anh đến học ở trường, em sẽ mời các anh về nhà chơi."

"Được, thế nhé, cứ quyết định vậy đi." Cố Tưởng còn chưa kịp phản ứng, Chu Tiểu Quân đã vội vàng nhận lời ngay.

Ngô Vi Vi tiễn họ ra cổng trường, đến khi không còn thấy bóng dáng họ nữa, Cố Tưởng liền đ.ấ.m nhẹ một cú vào người Chu Tiểu Quân: "Cậu nhận lời nhanh thật đấy."

Chu Tiểu Quân kêu lên đau đớn một cách cường điệu: "Cố Tưởng, đừng nói cậu ghen vì thấy người ta nói chuyện với tớ nhiều hơn nhé?"

Cố Tưởng chỉ muốn đánh cậu ta!

"Im đi! Đừng đọc mấy thứ sách không nên đọc nữa!"

Cố Niệm lườm Chu Tiểu Quân: "Tiểu Quân, cậu ngày nào cũng nghĩ linh tinh gì trong đầu thế? Cẩn thận thím Vương mà biết, lại vặn tai cậu đấy."

Chu Tiểu Quân liền vỗ nhẹ miệng mình: "Tiểu Niệm, tớ sai rồi, cậu đừng mách mẹ tớ nhé."

"Tớ không phải kẻ mách lẻo đâu." Cố Niệm lẩm bẩm: "Nhưng lần sau đừng đùa kiểu đó nữa, nói nhiều người ta lại tưởng cậu muốn làm chuyện xấu, trông chẳng đàng hoàng chút nào."

Chu Tiểu Quân: "Được rồi, được rồi, không nói nữa, được chưa..."

Cả nhóm vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã lên xe buýt.

Khi Cố Tưởng và Cố Niệm về đến nhà, trong nhà chỉ có một mình Tô Chiêu Chiêu.

"Trường học thế nào?" Tô Chiêu Chiêu hỏi.

Cố Niệm nhấc cốc nước uống hai ngụm: "Trường Trung học Hải Thành lớn lắm! Con phải đi vòng nửa tiếng mới đi hết, anh con và Tiểu Quân còn chơi bóng rổ với các bạn trong trường nữa!"

Nói xong, cô bé ôm cốc uống thêm vài ngụm lớn: "Mẹ, mẹ biết hôm nay bọn con gặp ai ở trường không?"

"Ai thế?" Tô Chiêu Chiêu hỏi.

"Ngô Vi Vi." Cố Niệm từ tốn trả lời.

Tô Chiêu Chiêu suy nghĩ một lát, họ Ngô? Còn ở trường học?

"Có phải cô bé mấy năm trước bị rơi xuống hồ ở Công viên Nhân dân không?"

Cố Niệm tròn mắt ngạc nhiên: "Mẹ giỏi quá! Nhiều năm trôi qua rồi mà mẹ chỉ cần nghe tên là đoán được ngay! Hôm nay con gặp em ấy mà phải nghĩ mãi mới nhớ ra."

Tô Chiêu Chiêu cười: "Mẹ nhớ bố cô bé là giáo viên trung học, chắc chắn là cô bé rồi."

"Em ấy nhận ra anh trước, còn nhớ ơn anh ấy đã cứu mạng mình nữa cơ." Cố Niệm trêu.

Cố Tưởng đặt cốc nước xuống, vò mạnh đầu Cố Niệm.

Cố Niệm tức tối: "Tóc của con! Mẹ ơi, mẹ xem anh kìa!"

Tô Chiêu Chiêu không đứng ra phân xử tranh cãi giữa chúng mà đi vào bếp chuẩn bị nấu ăn.

...

Tháng Tám, Cố Tưởng và Cố Niệm nhận được giấy báo nhập học của trường Trung học Hải Thành.

Chu Tiểu Quân cũng đỗ vào cấp ba trường Hải Thành, tuy rằng với điểm số chót bảng.

Nửa tháng sau, Chu Phương Phương nhận được giấy báo nhập học từ một trường đại học ở Bắc Kinh.

Người vui nhất không ai khác ngoài Vương Xuân Hoa. Nếu không vì tình hình lương thực eo hẹp, bà đã muốn tổ chức tiệc mừng ở căng tin, mời nhiều người đến chung vui.

Tiệc mừng ở căng tin không tổ chức được, nhưng bà vẫn có thể mời vài người thân thiết đến nhà ăn mừng.

Nhà Tô Chiêu Chiêu cũng nằm trong số những người được mời.

"Ước gì con bé học đại học ngay ở Hải Thành, Bắc Kinh xa quá."

"Bắc Kinh mới tốt chứ! Đó là thủ đô đấy! Tôi còn ghen tỵ không được, chị lại chê à." Tào Thúy và Tô Chiêu Chiêu là những người đến sớm nhất.

Khi đến nhà Chu gia, hai người liền vào bếp giúp đỡ. Vương Xuân Hoa không thể không kể về chuyện Chu Phương Phương thi đỗ đại học.

Bà thực sự thấy Bắc Kinh xa quá, tốt nhất là học đại học ở Hải Thành.

Tào Thúy nói: "Khu gia đình quân nhân của chúng ta bao năm nay có mấy đứa thi đỗ đại học đâu? Đếm trên đầu ngón tay là hết. Phương Phương nhà chị đúng là giỏi quá!"

Mấy đứa con nhà cô chẳng đứa nào thi đỗ đại học, tốt nghiệp cấp ba xong thì nhập ngũ.

Vương Xuân Hoa vui mừng đến mức không khép miệng lại được: "Lão Chu nhà tôi còn muốn con bé thi vào trường quân đội, nhưng nó không muốn làm lính, lại đăng ký học ngành gì đó liên quan đến vật lý, tôi cũng không hiểu lắm, thôi cứ để nó tự quyết."

"Cứ sướng đi thôi!"
 
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 244



"Vậy học chuyên ngành Vật lý ra thì làm gì nhỉ?" Tào Thúy không hiểu.

Vương Xuân Hoa đáp: "Tôi cũng không rõ lắm, con gái tôi nói là nghiên cứu về các chất gì đó, nghe mà mù mờ luôn. Nhưng lão Chu nhà tôi nghe nói nó chọn chuyên ngành này thì rất hài lòng, còn dặn nó học thật tốt."

Nói xong, bà quay sang hỏi Tô Chiêu Chiêu: "Tiểu Tô à, cô đọc nhiều sách, cô nói xem học Vật lý ra thì làm gì?"

Thực ra nếu nói chi tiết thì nhiều lắm, nhưng chắc nói ra họ cũng không hiểu hết. Tô Chiêu Chiêu nghĩ một lúc rồi đáp: "Học giỏi nhất thì có thể chế tạo b.o.m nguyên tử."

"Ồ!"

Cả hai người đều hiểu ra ngay.

Dù gì họ cũng là gia đình quân nhân, ít nhiều cũng đã nghe qua về b.o.m nguyên tử.

Tào Thúy kinh ngạc nói: "Phương Phương giỏi quá nhỉ!"

Vương Xuân Hoa không kìm nổi nụ cười, trong đầu đã bắt đầu mơ tưởng đến cảnh con gái mình chế tạo b.o.m nguyên tử.

"Bé nó còn nhỏ, giỏi giang gì đâu, Tiểu Tô cũng nói phải học thật giỏi mới được."

"Dù sao thì cũng giỏi mà! Phương Phương thông minh, sau này chắc chắn sẽ làm được!"

Vương Xuân Hoa cười lớn, tiếng cười của bà thu hút ánh nhìn của mấy người đàn ông trong sân.

Chu Phương Phương đang ngồi trong phòng với Cố Niệm, lấy những quyển sách mình thích ra cho Cố Niệm xem.

Cố Niệm lắng tai nghe một chút, rồi cười nói: "Em lại nghe thấy tiếng cười của thím Vương nữa rồi."

Chu Phương Phương đưa cuốn sách trong tay cho Cố Niệm: "Trước đây mẹ chị còn giận vì chị thi vào trường đại học ở Bắc Kinh cơ."

"Con cái đi xa, bố mẹ luôn lo lắng mà. Bắc Kinh xa thế, nếu là em, em cũng chẳng nỡ đi học xa như thế." Cố Niệm nhận cuốn sách.

"Vậy sau này em định thi đại học ở Hải Thành sao?"

Cố Niệm gật đầu: "Em muốn thi vào Nhạc viện... Ồ!" Cô bị cuốn sách trong tay thu hút: "Em đã nghe về cuốn sách này rồi!"

"Nó nổi tiếng lắm mà, đây là cuốn sách em thích nhất. Nghe nói năm ngoái ở Bắc Kinh, người ta đã chuyển thể thành kịch nói và biểu diễn rồi, khi nào em đến Bắc Kinh, nhất định phải đi xem!"

Cố Niệm từng nghe các bạn trong lớp nhắc đến, nhưng chưa có cơ hội đọc. Cả năm nay cô bé hầu như không đọc sách ngoài giáo trình.

"Vậy em phải đọc nó thật kỹ mới được."

"Em cứ đọc đi, chắc chắn em cũng sẽ thích. Cuốn sách này chị tặng em luôn, coi như là quà chia tay."

"Cảm ơn chị Phương Phương." Cố Niệm cảm ơn, rồi chăm chú đọc.

Cô nhanh chóng bị cuốn vào câu chuyện của nhân vật nữ chính trong sách, mãi đến khi Chu Phương Phương gọi cô ra ăn cơm, cô mới tiếc nuối đặt sách xuống và đi ra ngoài.

Trên bàn ăn, các anh em thay phiên nhau uống rượu, còn các chị em vừa ăn vừa trò chuyện. Cố Niệm nhỏ giọng hỏi Chu Phương Phương về số phận của nhân vật nữ chính trong cuốn sách.

"Chị không nói đâu, em phải tự đọc. Khi nào đọc xong, nếu chị còn ở nhà thì chúng ta sẽ bàn tiếp. Nếu chị đi rồi, mình sẽ viết thư cho nhau nhé."

Cố Niệm gật đầu.

Sáng hôm sau, Tô Chiêu Chiêu thấy Cố Niệm đang đọc cuốn sách ấy.

Cô đứng sau lưng con gái xem một lúc mà Cố Niệm không hề hay biết, chứng tỏ cô bé đang rất tập trung.

"Mẹ vào từ lúc nào thế?" Cố Niệm giật mình.

"Được một lúc rồi. Sách này có hay không?"

Cố Niệm hơi ngại ngùng đóng sách lại: "Mẹ à..."

Tô Chiêu Chiêu đưa tay ra.

Cố Niệm ngoan ngoãn đưa cuốn sách cho mẹ.

Tô Chiêu Chiêu nhìn tựa sách, rồi lật vài trang xem qua nội dung bên trong.

Sau đó cô trả sách lại cho Cố Niệm.

Cố Niệm rụt rè hỏi: "Mẹ ơi, con đọc được không?"

"Đọc đi."

Cứ để con đọc, vài năm nữa mẹ sẽ xử lý sau.

Trong giai đoạn đặc biệt, cuốn này chắc chắn sẽ bị coi là "độc hại."

Nhưng hiện tại thì vẫn còn có thể đọc.

Tô Chiêu Chiêu nhắc nhở thêm: "Đọc ở nhà thôi, đừng mang đến trường."

Cố Niệm vui vẻ gật đầu.
 
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 245



Mùa hè vừa qua, Cố Tưởng và Cố Niệm chuẩn bị bước vào năm học mới.

Điều đó đồng nghĩa với việc hai đứa trẻ sẽ bắt đầu cuộc sống nội trú.

May mắn là hiện tại đã có thêm nhiều chuyến xe buýt vào thành phố, nên mỗi dịp nghỉ cuối tuần chúng vẫn có thể về nhà.

Tô Chiêu Chiêu đã chuẩn bị sẵn chăn gối, cốc sứ, chậu rửa mặt, phích nước và những vật dụng sinh hoạt khác từ trước, chỉ đợi đến ngày nhập học để đưa các con đến trường và giúp chúng sắp xếp giường chiếu.

Khi cô còn đi học, cô rất ngưỡng mộ những bạn được bố mẹ đưa đến trường, nhưng cô chưa bao giờ có được trải nghiệm đó.

Vì vậy, cô đã quyết định rằng, dù là học cấp ba hay lên đại học, mỗi lần khai giảng cô nhất định sẽ đưa các con đến trường.

Đây cũng xem như là cách cô bù đắp cho chính mình trước đây.

Ngày nhập học, Cố Hành xin nghỉ nửa ngày và mượn được chiếc xe Jeep của đơn vị. Ban đầu, anh không có ý định đưa con đến trường, vì anh nghĩ ở tuổi này, Cố Tưởng và Cố Niệm nên học cách tự lập.

"Ngày xưa, ở độ tuổi này, bọn trẻ đã có thể tham gia quân ngũ đánh giặc rồi."

Tô Chiêu Chiêu lườm anh: "Ai nói chúng nó không tự lập? Trước khi gặp được anh, chúng đã tự lập đến mức biết chăm sóc em, biết ra đồng làm việc, lên núi hái rau dại kiếm ăn rồi. Tự lập thì liên quan gì đến việc đưa chúng đi học? Chẳng lẽ đưa chúng đến trường là chúng sẽ không tự lập nữa à? Anh không muốn đi thì thôi, dù sao em cũng sẽ đi."

Cố Hành suy nghĩ, rồi hôm sau anh hí hửng đi mượn xe.

Vương Xuân Hoa ban đầu cũng định xin nghỉ để đưa Chu Tiểu Quân đi nhập học, nhưng khi biết Tô Chiêu Chiêu sẽ đi, bà liền giao phó con trai cho họ.

Chiếc Jeep dừng lại ở lề đường, không xa trường học lắm.

Cả nhóm xuống xe, mang theo hành lý bước theo dòng người vào trường.

Họ đi xem danh sách phân lớp trước, Cố Tưởng và Cố Niệm may mắn được xếp cùng một lớp, còn Chu Tiểu Quân vì điểm thấp nên không được học cùng lớp với họ.

Chu Tiểu Quân thở dài: "Biết thế mình cố gắng thêm chút nữa."

Cố Tưởng: "Bây giờ mới nói thì muộn rồi."

"Tôi đâu biết phân lớp cấp ba lại dựa theo điểm học tập." Chu Tiểu Quân làu bàu: "Phải phân chia ngẫu nhiên mới đúng."

"Như vậy thì chúng ta còn ít cơ hội học cùng lớp hơn."

Chu Tiểu Quân ngẩng đầu: "Chưa chắc, vận may của tôi lúc nào cũng tốt mà!"

Sau khi xem danh sách phân lớp, họ đến phòng ghi danh và nhận số phòng ký túc xá.

Ký túc xá nam và nữ mỗi bên một tòa nhà, giữa hai tòa là con đường rợp bóng cây xanh.

Tô Chiêu Chiêu nói với Cố Hành: "Anh đưa Tiểu Tưởng và Tiểu Quân đến ký túc xá nam, em sẽ đưa Tiểu Niệm đến ký túc xá nữ."

Cố Hành: "Để anh xách hành lý lên trước."

Tô Chiêu Chiêu lắc đầu: "Không cần, chỉ có từng này đồ, bọn em tự mang được."

Nói xong, cô mang theo hành lý cùng Cố Niệm đi về phía ký túc xá nữ.

Ký túc xá là một tòa nhà cũ, chỉ có ba tầng. Dãy hành lang dài, mỗi bên là các phòng ngủ.

Ký túc xá của Cố Niệm nằm ở tầng hai. Khi lên đến nơi, Tô Chiêu Chiêu phát hiện trên cả tầng không có nhà vệ sinh, muốn đi vệ sinh phải ra khỏi ký túc xá và đi đến nhà vệ sinh công cộng gần đó.

"Chỗ này bất tiện quá, sau này đi vệ sinh con nên rủ bạn cùng đi nhé."

Cố Niệm gật đầu: "Mẹ, đây là phòng của con."

Cửa phòng ký túc xá khép hờ, bên trong không có ai nhưng đã có vài giường được trải sẵn.

Đây là phòng ký túc xá tám người, giường đã được phân sẵn và dán tên học sinh lên đó.

Cố Niệm tìm thấy tên mình trên chiếc giường dưới gần cửa sổ: "Mẹ ơi, con được nằm giường dưới."

"Thế thì tốt, không phải leo trèo."

Tô Chiêu Chiêu lấy chậu rửa mặt ra: "Mẹ sẽ đi lấy nước để lau giường cho con."

Cố Niệm gật đầu.

Dù không có nhà vệ sinh trong ký túc xá, nhưng may là có phòng rửa mặt, có thể lấy nước.

Sau khi lấy nước lau sạch giường và trải ga gối, sắp xếp mọi thứ gọn gàng, Tô Chiêu Chiêu dẫn Cố Niệm đến phòng đun nước để đổ đầy hai bình nước nóng.

Khi họ quay lại phòng ký túc xá, đã có thêm vài người vào phòng. Có người tự đến, có người được bố mẹ đưa đến, căn phòng trở nên đông đúc và ồn ào.

Khi thấy Tô Chiêu Chiêu và Cố Niệm bước vào, cả phòng im lặng trong giây lát, rồi lại rôm rả trở lại.

Một phụ huynh hỏi Tô Chiêu Chiêu: "Chị lấy nước nóng ở đâu vậy?"

"Xuống tầng, rẽ phải là có phòng đun nước."

"Có phải trả tiền không?"

"Có, một xu một bình."

"Trời ạ, đắt quá, đến mùa đông mà phải dùng nước nóng rửa mặt rửa chân thì tốn biết bao nhiêu tiền chứ!" Người phụ huynh này mặc bộ đồ công nhân, có lẽ là nhân viên nhà máy.

Bà ta phàn nàn xong thì quay sang bảo con gái: "Con dùng nước thì tiết kiệm chút, dùng được nước lạnh thì cứ dùng, mà này, cẩn thận không được làm vỡ phích nước, mẹ đã bảo ở nhà cho rồi, không chịu, đòi ở ký túc xá cho tốn tiền."

Cô con gái tỏ vẻ khó chịu: "Con biết rồi, mẹ về đi."

Người mẹ lẩm bẩm: "Mẹ đã xin nghỉ phép rồi, về sớm cũng bị trừ nửa ngày lương thôi."

Sắp xếp xong phích nước, Tô Chiêu Chiêu và Cố Niệm rời khỏi phòng, xuống tầng dưới.

Khi họ vừa đi khỏi, người mẹ phàn nàn về tiền nước liền nói với con gái: "Cái bạn học cùng con chắc nhà khá giả lắm."

Cô con gái lén liếc mắt: "Làm sao mẹ biết?"

"Nhìn cách ăn mặc là biết, hơn nữa, nhà nghèo ai lại cho con dùng hai phích nước cơ chứ?"

Nhóm của Cố Hành xong việc nhanh hơn hai mẹ con. Khi họ xuống tầng dưới, Cố Hành và hai cậu con trai đã đứng đợi sẵn.

Họ còn phải ghé qua căng tin. Học sinh cấp ba không thể chuyển tiêu chuẩn lương thực của mình về trường, vì vậy họ phải mang lương thực hoặc tem phiếu đến căng tin để đổi lấy phiếu ăn, nếu không sẽ không được ăn ở đó.

Sau khi đổi phiếu ăn, cũng là lúc căng tin mở cửa phục vụ bữa trưa.

"Trưa nay ăn ở căng tin luôn nhé, tiện thể xem thử đồ ăn thế nào." Tô Chiêu Chiêu đề nghị.

Cố Hành gật đầu.

Ba đứa học sinh cấp ba dĩ nhiên chỉ biết nghe theo bố mẹ.

Đồ ăn trong căng tin của trường Trung học Hải Thành có thể nói là tạm ổn, thức ăn chủ yếu là bánh bao làm từ bột ngô và bột mì trộn. Nghe nói mỗi ngày thức ăn chính đều thay đổi, nhưng thức ăn phụ thì chủ yếu là rau, món thịt chỉ có mỗi tuần một lần.

Cơm tập thể thì chỉ ăn được chứ không thể nói là ngon.

Nếu muốn ăn ngon, bọn trẻ chỉ có thể đợi đến khi nghỉ lễ về nhà.

Ăn xong, Tô Chiêu Chiêu và Cố Hành chuẩn bị ra về.

Trước khi về, hai vợ chồng lại dặn dò Cố Tưởng và Cố Niệm thêm một lượt.

Nói đến mức Tô Chiêu Chiêu suýt rơi nước mắt.

Lúc này, trái tim của người mẹ đạt đến đỉnh điểm của cảm xúc.

Trước đây, khi xem phim, thấy nữ chính tiễn con đi học mà vừa khóc vừa buồn bã, cô còn nghĩ sao mà diễn quá lên thế. Giờ nghĩ lại, cô thấy mình đúng là không hiểu gì cả.

Tô Chiêu Chiêu cứ quay đầu lại nhìn, cảnh cuối cùng cô thấy, đó là cảnh Cố Tưởng và Cố Niệm đang cùng Chu Tiểu Quân đùa giỡn chạy vào sân trường.
 
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 246



Cố Hành kéo cô lên xe: "Đừng nhìn nữa, được nghỉ chúng sẽ về thôi, em cứ như thế này, sau này bọn trẻ lên đại học thì làm sao?"

Tô Chiêu Chiêu bướng bỉnh: "Khi chúng lên đại học, em đã quen rồi."

Nói xong cô quay đầu liếc nhìn anh: "Em thấy anh vui vẻ lắm nhỉ?"

Cố Hành nhìn cô một cái: "Nhà giờ chỉ còn hai chúng ta thôi."

Đã là vợ chồng bao nhiêu năm, chỉ cần một ánh mắt cô đã đoán ra anh đang nghĩ gì.

"Đồ lưu manh."

Cố Hành liếc cô một cái, người vợ nào lại gọi chồng mình như thế?

Tô Chiêu Chiêu nói: "Đoàn trưởng Cố, em khuyên anh nên tiết chế, dù sao tuổi tác cũng không còn nhỏ, con cái đều đã học cấp ba rồi."

Cố Hành nghiến răng: "Anh còn trẻ hay không, về nhà em sẽ biết."

Nói rồi anh nhấn ga, xe lao nhanh về phía trước.

Tô Chiêu Chiêu: "..."

Có vẻ như cô đã chọc nhầm người rồi.

Làm sao bây giờ?

...

Khi xe dừng lại, Tô Chiêu Chiêu nhanh chóng chạy về nhà, vừa chạy vừa nói: "Anh mau đi trả xe đi, nhỡ đâu đơn vị cần dùng thì sao."

Cố Hành không để ý đến cô, giao xe cho người lính trực ở cổng.

Khi anh về đến nhà, Tô Chiêu Chiêu đã đeo balo chuẩn bị ra ngoài.

Anh đưa tay chặn lại: "Đi đâu đấy?"

Tô Chiêu Chiêu chớp chớp mắt: "Đi làm chứ còn gì nữa."

"Chưa đến giờ mà, không cần vội." Anh chặn đường rồi vòng tay ôm lấy eo cô kéo vào nhà.

Tô Chiêu Chiêu vùng vẫy: "Em còn nhiều việc chưa xong, em phải đến sớm để làm."

"Yên tâm, anh già rồi, sẽ nhanh thôi, không tốn nhiều thời gian đâu." Giọng Cố Hành lạnh lùng.

Tô Chiêu Chiêu: "..."

Hỏng rồi, đến mức tự nhận mình "rất nhanh" rồi.

Đoàn trưởng Cố đang ghi thù, lúc này phải xuống nước mới đúng, cô vội chớp chớp mắt: "Anh nói gì vậy, em còn lạ gì bản lĩnh của anh."

Đoàn trưởng Cố cúi nhìn cô, hỏi lại: "Ồ, vậy anh có bản lĩnh gì?"

Đoàn trưởng Cố, anh không biết xấu hổ à!

Mấy lời này, có ai lại khen trực tiếp thế chứ?

Tô Chiêu Chiêu: "… Anh giỏi lắm, anh lại còn đẹp trai, thân hình thì chuẩn, em thích nhất là sờ… bụng anh…"

...

Tô Chiêu Chiêu gần như phải vịn vào hông mới đi vào được cơ quan.

Vừa bước vào thì gặp Trưởng phòng Tạ: "Ồ, Tiểu Tô làm sao thế này?"

Tô Chiêu Chiêu đứng thẳng người: "Lúc bê đồ không cẩn thận bị trẹo lưng."

"Vậy thì phải cẩn thận đấy, người có tuổi rồi thì phải chú ý, như tôi đây, mới leo cầu thang có tí mà cũng trẹo lưng, không thoải mái mấy ngày liền." Trưởng phòng Tạ vừa tốt bụng nhắc nhở, vừa chia sẻ trải nghiệm bị trẹo lưng của mình.

Tô Chiêu Chiêu đầy vạch đen trên đầu.

Ai có tuổi chứ?

Ai?

Ai!!!

Cô năm nay mới có ba mươi… ba mươi hai thôi!

Trong lòng cô vẫn còn trẻ trung lắm!

Thật tức c.h.ế.t mà!

Hừ!

Tô Chiêu Chiêu mặt không cảm xúc bước qua Trưởng phòng Tạ, rồi tiến vào văn phòng phòng tài vụ.

Trưởng phòng Tạ đứng đó mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ai chọc giận cô ấy vậy?

Trong văn phòng tài vụ, Hồ Giai đang trò chuyện với Tiểu Trương, thấy Tô Chiêu Chiêu mặt đen thui bước vào, liền vội vàng trở về chỗ ngồi.

Ngồi xuống rồi mà vẫn không nhịn được, thỉnh thoảng liếc trộm Tô Chiêu Chiêu.

… Mặt đen thế này, chắc là bị chồng bắt nạt rồi!

Hồ Giai thầm vui trong lòng, càng nghĩ càng thấy hả hê.

Trong đầu cô ta tự diễn ra một vở kịch gia đình đầy sóng gió, không nhịn được mà cười "phì" ra một tiếng.

Tô Chiêu Chiêu ngẩng đầu nhìn qua: "..."

Tiểu Trương: "… Đang nghĩ gì mà vui vậy?"

Hồ Giai cố nhịn cười, xua tay, hắng giọng: "Tôi đang nghĩ về con gái tôi thôi."

...

Lợi thế khi nhà chỉ còn hai người là, vợ chồng không còn sợ làm ồn đến mức đánh thức con cái nữa.

Nhược điểm là… mệt quá.

Sau vài ngày quậy tưng bừng, Tô Chiêu Chiêu không cho Cố Hành đến gần nữa: "Tiết chế đi, tiết chế đi Đoàn trưởng Cố."

Cố Hành giữ tay cô lại: "Mai rồi tính."

Tô Chiêu Chiêu đá anh một cái: "Mai các con anh về nghỉ rồi!"

Cố Hành chẳng cảm thấy gì: "Thời gian trôi nhanh vậy sao?"

Tô Chiêu Chiêu trừng mắt nhìn anh: "Anh nói xem?"

Cố Hành không nói, mà trực tiếp hành động.

Tô Chiêu Chiêu bị anh trấn áp không thương tiếc.

...

Tối thứ bảy, Cố Tưởng, Cố Niệm và Chu Tiểu Quân bắt chuyến xe cuối cùng về nhà.

Khi xuống xe ở đầu đường, cả ba chạy thật nhanh về nhà.

Chu Tiểu Quân vừa chạy vừa nói: "Tớ thèm bắp cải hầm miến của mẹ tớ quá, nếu có thêm thịt thì tuyệt hơn."

Ở trường, cả tuần mới có một bữa ăn thịt, mà vào bát thì chỉ có một miếng thịt nhỏ xíu!

Rau nhiều hơn thịt, không! Phải nói là rau cũng ít mà thịt còn ít hơn!

Cố Niệm: "Tớ thèm bún chua cay, mì chua cay mẹ tớ nấu."

Cả ba nhanh chóng chạy tới cổng nhà, rồi mỗi người tự đẩy cửa bước vào.

Tô Chiêu Chiêu đang xào rau trong bếp, mùi thơm của thịt bay khắp sân nhỏ, hai anh em vừa bước vào đã hít một hơi thật sâu.

"Thơm quá!" Cố Niệm ném cặp sách vào tay Cố Tưởng: "Anh, anh giúp em cất đi nhé. Mẹ ơi, bọn con về rồi!" Vừa nói cô vừa nhảy chân sáo vào bếp.

Tô Chiêu Chiêu cười nói: "Về rồi à, cất đồ xong rửa tay rồi ra ăn cơm."

Cố Niệm được mẹ đút cho một miếng thịt, vừa nhai vừa hỏi: "Bố con đâu ạ?"

Tô Chiêu Chiêu hơi đỏ mặt, khẽ ho một tiếng rồi nói: "Bố có việc ra ngoài rồi, chắc cũng sắp về."

"Ồ." Cố Niệm không nghĩ nhiều, quay vào nhà cất đồ.

Khi cô đi rồi, Cố Tưởng bước vào, Tô Chiêu Chiêu cũng đút cho cậu một miếng thịt.

Chẳng mấy chốc, Cố Hành về đến nhà.

Sau khi nói vài câu với hai con, anh vào phòng ngủ, mở tủ quần áo, lấy từ túi quần ra một thứ, cất vào chiếc hộp gỗ trong tủ.

"Ăn cơm thôi." Tô Chiêu Chiêu gọi.

Hai anh em chạy vào bếp bưng cơm và thức ăn ra.

"Ăn nhiều vào nhé." Trên bàn ăn, Tô Chiêu Chiêu gắp thêm thịt cho bọn trẻ: "Đồ ăn trong căng tin trường thế nào?"

"Cũng không tốt lắm." Cố Niệm ăn rất ngon lành, gắp một miếng thịt nhỏ từ đĩa, ra hiệu: "Một phần đồ ăn chỉ có đúng một miếng thịt như này, mà giá đắt hơn rau đến năm xu, nhiều bạn trong lớp còn không dám mua để ăn."

"Lớp con còn có mấy bạn chẳng ăn ở căng tin, toàn mang đồ khô từ nhà đi."

Tô Chiêu Chiêu nói: "Trường của các con có căng tin là tốt rồi, ở các trường trung học vùng nông thôn, học sinh nội trú toàn phải mang đồ khô từ nhà. Mỗi gia đình có điều kiện khác nhau, các con đừng vì việc bạn mang đồ khô mà nhìn họ bằng ánh mắt khác thường."

Cố Niệm lắc đầu: "Chúng con không có đâu ạ."

Cố Tưởng cũng lắc đầu.

Về điều này, Tô Chiêu Chiêu và Cố Hành rất yên tâm. Dù gì cả hai đều đã trải qua những giai đoạn khó khăn trong cuộc sống, chúng hiểu rõ sự vất vả và khó khăn của người khác.

Những trải nghiệm đó giúp họ dễ dàng đồng cảm với người khác hơn.
 
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 247



Hai anh em ở nhà nghỉ một đêm, chiều hôm sau lại cùng Chu Tiểu Quân bắt xe trở lại trường.

Tô Chiêu Chiêu nhanh chóng thích nghi với việc bọn trẻ không còn ở nhà. Người thích nghi tốt nhất chắc chắn là Cố Hành.

Anh hoàn toàn tận hưởng niềm vui của cuộc sống chỉ có hai người.

Sáng hôm ấy, khi Tô Chiêu Chiêu vừa mở cửa thì gặp Vương Xuân Hoa đang chuẩn bị đi làm. Bà Vương nhìn cô với ánh mắt đầy ý tứ, nhìn vài lần.

"Chị nhìn gì em thế? Trên mặt em có gì à?"

Vương Xuân Hoa bật cười: "Không có gì, chị thấy sắc mặt cô tốt thôi."

"Em ngủ ngon, sắc mặt tất nhiên phải tốt."

Nghe cô nói ngủ ngon, Vương Xuân Hoa lại cười khúc khích: "Đêm qua còn ồn ào đến nửa đêm mà cô vẫn ngủ ngon à?"

Mặt Tô Chiêu Chiêu lập tức đỏ bừng.

"Người trẻ tuổi, thể lực tốt, cố lên nhé!" Vương Xuân Hoa trêu chọc, giọng pha chút ghen tị: "Thôi, chị phải đi bắt xe rồi."

Nói xong, bà liền rời đi.

Tô Chiêu Chiêu đóng cửa lại, bước vào bếp, nhìn Cố Hành đang chiên trứng với ánh mắt đầy uất ức.

Cố Hành cảm nhận được ánh mắt của cô, cúi đầu nhìn: "Sao thế? Mới sáng ra ai chọc giận em à?"

"Là anh đó!" Cô bực tức, chìa tay ra véo vào hông anh.

"Tiếng ồn đêm qua lớn đến mức nhà bên cạnh cũng nghe thấy! Em còn mặt mũi nào sống nữa chứ!"

Cố Hành né tránh cái véo của cô, nhăn nhó vì bị nhột: "Để anh báo cho em một tin vui."

Nghe đến tin vui, Tô Chiêu Chiêu ngừng véo anh: "Tin gì thế?"

"Sắp xây khu nhà cho gia đình quân nhân rồi, là nhà gạch đỏ, còn có cả nhà cao tầng."

"Hoá ra là chuyện đó à…"

Tô Chiêu Chiêu đã biết từ trước, theo như trong sách thì đây là thời điểm họ sẽ xây dựng, và rất nhanh các gia đình quân nhân sẽ chuyển đến những căn nhà mới, chỉ có một số ít vẫn sống trong khu nhà cũ.

"Em không vui à?"

"Vui chứ, nhưng so với nhà cao tầng, em vẫn thích sống ở nhà có sân hơn."

Cố Hành mỉm cười: "Vậy là em đang nhắc nhở anh phải cố gắng rồi."

Tô Chiêu Chiêu liếc anh một cái: "Em nói thế hồi nào?"

"Trong khu nhà mới, sĩ quan cấp sư đoàn sẽ được phân biệt thự hai tầng riêng biệt."

Tô Chiêu Chiêu cũng biết điều đó, vì cô nhớ rằng trong sách, Cố Hành sau này sẽ được thăng chức trong vòng một, hai năm tới và trở thành chỉ huy của một quân khu lớn.

Căn biệt thự hai tầng có sân thực sự là điều đáng mong chờ, và đọc trong sách không thể nào so sánh được với việc tự mình sống trong đó. Tô Chiêu Chiêu vỗ vai Cố Hành: "Vậy thì cố lên nhé đoàn trưởng Cố!"

Cố Hành quả thật rất nỗ lực, chuyện anh sắp thăng chức lên phó sư đoàn không còn là bí mật trong giới sĩ quan, chỉ còn chờ quy trình phê duyệt hoàn tất.

Quá trình thăng chức trong quân đội rất nghiêm ngặt, các vấn đề về thân nhân cũng nằm trong phạm vi xét duyệt.

Lý lịch của Cố Hành không có vấn đề gì, Tô Chiêu Chiêu cũng có xuất thân từ gia đình bần nông, cũng không gặp trở ngại nào.

Vì vậy, các thủ tục xét duyệt của Cố Hành diễn ra rất nhanh chóng.

Khi quyết định bổ nhiệm chính thức được đưa ra, Cố đoàn trưởng đã trở thành Sư trưởng Cố.

Cùng với đó, chế độ đãi ngộ của anh cũng được nâng cao. Lương tăng, có thêm tài xế riêng và xe công vụ, thậm chí còn có lính cảnh vệ đi theo.

Sau khi thăng chức, họ đáng lẽ phải chuyển đến căn nhà thuộc cấp bậc cao hơn, nhưng do khu nhà mới dành cho gia đình quân nhân sắp hoàn thành, việc chuyển nhà qua lại quá phiền phức, nên họ quyết định chưa vội chuyển.

Trong ký ức của Tô Chiêu Chiêu, Cố Hành và nữ chính đã sống một thời gian trong khu nhà cao tầng của gia đình quân nhân, điều này cho thấy Cố Hành đã thăng chức sớm hơn so với dự kiến trong sách.

Tô Chiêu Chiêu cũng trở thành phu nhân sư trưởng, những lợi ích đi kèm rất rõ ràng. Tại cơ quan, lãnh đạo thân thiện hơn, đồng nghiệp hòa nhã hơn, những tiếng nói không hài lòng trước đây cũng không còn nữa.

Khi cô đến văn phòng của Hợp tác xã Hải Thành, các lãnh đạo cấp trên đều đối xử với cô rất tử tế.

Cảm giác thật tuyệt vời!

Không lâu sau khi Cố Hành thăng chức, Tô Lai Đệ cũng được chuyển thành nhân viên chính thức, hộ khẩu của cô và cả hộ khẩu của Tiểu Thụ được chuyển vào nhà máy.

Tô Lai Đệ đổi tên thành Tô Lai, chính thức trở thành người thành phố.

Sau khi được chuyển chính thức, cô có thể nộp đơn xin nhà ở, và chỉ sau một tháng, cô đã được cấp nhà.

Tuy nhiên, vì Tiểu Thụ phải học ở đây, việc chuyển nhà quá xa sẽ gây bất tiện nên họ quyết định đợi đến kỳ nghỉ đông mới dọn.

Ngày chuyển nhà, Liên doanh trưởng vui vẻ chạy đến, nói muốn giúp một tay.

Nhà cũng không có nhiều đồ, đâu cần anh ta phải nịnh bợ. Cố Hành tuỳ tiện tìm một lý do để tiễn anh ta về.

Trước đây, Cố Hành làm đoàn trưởng của một trung đoàn không quản lý trực tiếp Liên doanh trưởng, nhưng bây giờ, anh đã là cấp trên của cấp trên của họ Liên. Họ Liên không dám trái lời.

Khu nhà cho công nhân của nhà máy cơ khí là kiểu nhà tập thể, giống hệt những gì Tô Chiêu Chiêu từng thấy trên tivi.

Phòng không có bếp riêng, mọi người đều nấu ăn ở hành lang. Hành lang hai bên đều xếp đầy những tủ đựng đồ và bếp lò than.

Ngôi nhà này mới xây được vài năm, nhưng do nấu ăn ở hành lang, nên các bức tường hai bên đều bị ám đen vì khói.

Căn nhà rất nhỏ, chỉ khoảng hơn hai mươi mét vuông. Khi đặt hết đồ đạc vào, gần như không còn chỗ trống.

Dù vậy, vẫn có rất nhiều người xếp hàng chờ để được phân nhà.

Gia đình Tô Lai chỉ có hai người ở nên nhiều người ghen tị.

Những gia đình công nhân khác, dù có bốn, năm người, cũng chỉ được phân một căn nhà hơn hai mươi mét vuông.

Khi đồ đạc đã được dọn vào nhà, những người hàng xóm xung quanh cũng đến giúp đỡ. Nhà máy lớn, công nhân nhiều, có người làm vài năm rồi mà vẫn không quen biết nhau, nhưng ai cũng biết Tô Lai.

Cô làm việc ở nhà ăn nên ngày nào họ cũng gặp.

Hơn thế nữa, người ta còn nghe nói anh rể của Tô Lai là sư trưởng trong quân đội.

Vì vậy, dù có người không hài lòng với việc nhà cô chỉ có hai người mà lại được ở căn nhà hơn hai mươi mét vuông, cũng không dám lên tiếng mỉa mai.

Thời kỳ này, người dân vẫn còn rất kính trọng các cán bộ. Nhưng chỉ vài năm nữa thôi… việc kéo cán bộ xuống trở thành chuyện dễ như trở bàn tay.



Khu nhà cho gia đình quân nhân được xây dựng rất khẩn trương. Các gia đình quân nhân không có việc gì làm thường rủ nhau đi dạo quanh công trường, đếm ngược từng ngày mong đến lúc được chuyển vào nhà mới.

Ai cũng háo hức muốn được sống trong căn hộ cao tầng, ngay cả Vương Xuân Hoa cũng mong khu nhà sớm hoàn thành.

"Chị vẫn thích ở tầng một, nghe nói ở tầng một có sân, chị có thể trồng rau trong sân."

Cán bộ cấp trung đoàn sẽ được phân một căn hộ ba phòng ngủ, một phòng khách, trong nhà còn có nhà vệ sinh và bếp riêng. Chuyện này đã được đồn đại ngay từ khi bắt đầu xây dựng.

Cán bộ cấp đại đội và cấp trung đội cũng biết rõ họ sẽ được phân nhà lớn cỡ nào. Nhà chưa xây xong, họ đã nghĩ xem mình sẽ ở tầng mấy.

"Cô thì sướng rồi, nhà xây xong là được ở biệt thự riêng luôn, sau này chúng ta không làm hàng xóm được nữa rồi."

Tô Chiêu Chiêu mỉm cười: "Biết đâu chẳng bao lâu nữa chúng ta lại làm hàng xóm của nhau đấy."

"Chị cũng mong là thế..."
 
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 248



Xuân đi thu đến, lại một mùa thu nữa đã tới. Sau một năm xây dựng, khu nhà tập thể cuối cùng cũng lộ diện toàn bộ vẻ đẹp của nó.

"Hoành tráng quá!"

"Mới toanh, đẹp thật!"

Cảm xúc của các gia đình quân nhân rất chân thực, không thể che giấu được niềm vui sướng.

Khu nhà tập thể mới xây rất rộng rãi và thoáng đãng, bên trong còn có khu vực dành riêng cho các hoạt động, với sân bóng rổ và bàn bóng bàn.

Vương Xuân Hoa nói với con dâu đang khoác tay mình: "Khi chuyển đến nhà mới, các con cũng nên sinh em bé rồi đấy."

Chu Xuân Yến đỏ mặt gật đầu. Tình hình năm nay đã tốt hơn, lương thực không còn khan hiếm như vài năm trước nữa, đúng là đã đến lúc nên sinh con. Đỡ phải mỗi lần về nhà mẹ đẻ, mẹ chồng của Lôi Minh lại nói muốn giới thiệu bác sĩ phụ khoa cho cô.

Nói xong chuyện của con dâu, Vương Xuân Hoa quay sang nói với Tô Chiêu Chiêu: "Còn cô thì sao, không định sinh thêm nữa à?"

Tô Chiêu Chiêu lắc đầu: "Không sinh nữa đâu, em hết sức rồi, sinh xong cũng không có ai giúp trông, chẳng lẽ ngày nào cũng bế con đi làm ở văn phòng sao?"

Văn Phòng Tài vụ không phải tiệm may, nên không thể như Lưu Quế Lan, mang con theo khi đi làm.

Vương Xuân Hoa suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ừ, cũng đúng. Cô đúng là thiếu một bà mẹ chồng, nếu trong nhà có người già, họ có thể giúp trông vài năm, đợi khi đứa trẻ lớn hơn một chút thì có thể gửi đến nhà trẻ. Mà chẳng phải ở quê cô có họ hàng sao? Có thể nhờ người thân đến giúp trông con, nhiều gia đình ở khu nhà tập thể này cũng làm như thế đấy."

Tô Chiêu Chiêu lắc đầu không nói gì, nhờ họ hàng trông con đối với cô là điều không thể nào.

Nếu làm vậy, chẳng phải là tự rước phiền toái vào thân sao?

Không những thế, còn là phiền toái lớn!

Khu nhà tập thể đã xây xong, tiếp theo là việc phân nhà. Để tránh mâu thuẫn, việc phân nhà được thực hiện bằng cách rút thăm, ai rút được nhà nào thì nhận nhà đó. Tất nhiên, nếu ai muốn đổi nhà, cũng có thể thỏa thuận đổi cho nhau.

Vương Xuân Hoa may mắn rút được căn hộ tầng một mà bà mong muốn.

Người khác thì không thích rút trúng tầng một, họ cho rằng ở tầng một thì chẳng khác nào ở nhà mặt đất. Còn bà thì vui mừng ra mặt.

Nhà của gia đình Tô Chiêu Chiêu cũng đã được phân. Các cán bộ cấp sư đoàn đều ở trong những căn nhà hai tầng có kiểu dáng và diện tích tương tự nhau, chỉ khác nhau về vị trí. Khi đến xem nhà mới, Tô Chiêu Chiêu phát hiện nhà bên cạnh họ là nhà của sư trưởng Khương.

Tô Chiêu Chiêu rất ít khi gặp Diệp Thư Lan, ít đến mức cô gần như quên mất người này. Bây giờ thì hay rồi, hai người trở thành hàng xóm, chắc chắn sẽ thường xuyên chạm mặt nhau.

Diệp Thư Lan bế con từ trong nhà bước ra, qua hàng rào nhìn thấy Tô Chiêu Chiêu và chồng cô, liền mỉm cười chào hỏi: "Chào sư trưởng Cố, chào chị dâu."

Cố Hành gật đầu, Tô Chiêu Chiêu mỉm cười đáp lại: "Nhà em đã chuyển vào chưa?"

Diệp Thư Lan đáp: "Chưa ạ, bọn em định ngày mai chuyển, hôm nay chỉ qua dọn dẹp. Nhà anh chị cũng sắp chuyển rồi chứ?"

Tô Chiêu Chiêu gật đầu, sau khi nói thêm vài câu, Diệp Thư Lan bế con vào nhà.

Hai căn nhà không liền kề nhau, giữa chúng có một con đường nhỏ dẫn qua. Cả hai ngôi nhà đều nằm song song trên cùng một dãy.

Tô Chiêu Chiêu và Cố Hành đi thêm vài bước là đến cổng nhà mình.

Hàng rào gạch đỏ chỉ cao ngang n.g.ự.c người lớn, đẩy cửa bước vào là một khoảng sân rộng khoảng hơn trăm mét vuông.

Một phần sân đã lát gạch xanh, một phần vẫn là đất trống có thể dùng để trồng rau và hoa.

Tô Chiêu Chiêu chỉ vào bên phải: "Bên này anh trồng rau, còn bên kia em sẽ trồng hoa. Toàn bộ số hoa trong sân nhà mình phải chuyển qua đây, có lẽ vẫn chưa đủ, chắc phải mua thêm hạt giống mới được."

Sân lớn quá, đúng là một vấn đề đau đầu!

Cố Hành không có ý kiến về việc phân chia này của cô: "Việc hạt giống cứ giao cho Tiểu Hướng, em không cần động tay."

Tô Chiêu Chiêu gật đầu, sau khi xem xét xong khu vườn, hai người mở cửa chính bước vào nhà.

Ngôi nhà đã được trang trí đơn giản, mang đậm nét đặc trưng của thời kỳ này, với tường trắng và chân tường xanh lá. Bên trong nhà đã được bày biện sẵn đồ nội thất theo tiêu chuẩn dành cho cán bộ cấp sư đoàn.

Sofa trong phòng khách bằng gỗ, ngồi vào cứng đơ.

Tô Chiêu Chiêu đang nghĩ đến việc may vài tấm đệm và gối ôm để đặt lên.

Tầng một gồm có phòng khách, phòng ăn, bếp, nhà vệ sinh, một phòng ngủ và một phòng chứa đồ, tất cả đều rộng rãi.

Tầng hai có bốn phòng, cũng có nhà vệ sinh. Tô Chiêu Chiêu chỉ vào căn phòng nhỏ hơn một chút: "Phòng này dùng làm phòng làm việc."

"Em quyết định đi."

Ba phòng còn lại, Tô Chiêu Chiêu và Cố Hành sẽ ngủ ở phòng lớn nhất, hai phòng nhỏ còn lại dành cho hai đứa con.

Xem nhà xong, việc tiếp theo là chuyển nhà.

Tô Chiêu Chiêu chỉ cần sắp xếp đồ đạc trong nhà, sẽ có người đến giúp họ chuyển đến nhà mới.

Cây cối trong vườn cũng sẽ có người đến giúp di chuyển.
 
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 249



Cố Hành là sư trưởng, có lính phục vụ riêng, chịu trách nhiệm lo mọi việc sinh hoạt hàng ngày của anh, bao gồm việc dọn dẹp nhà cửa và chăm sóc cây cối.

Nhà lớn thì đã sao?

Cô cũng đâu cần tự tay dọn dẹp.

Người lính phục vụ tên Tiểu Hướng, là em trai của đồng chí Hướng Bắc Phương, người từng ngăn cản Tô Chiêu Chiêu và Cố Hành ngay ở cổng vài năm trước.

Đồng chí Hướng Bắc Phương đã được thăng chức và chuyển đến làm hướng dẫn viên ở một đơn vị cấp dưới, còn em trai anh ấy cũng gia nhập quân đội. Cố Hành khi đến đơn vị tân binh chọn người, đã đưa cậu em này về làm phục vụ cho mình.

Tô Chiêu Chiêu và Cố Hành sắp xếp việc chuyển nhà vào ngày nghỉ, vừa hay ngày đó hai anh em Cố Tưởng và Cố Niệm cũng được nghỉ phép, để cho bọn chúng tự dọn dẹp phòng riêng của mình.

Sáng sớm, sau khi ăn sáng xong, Tô Lai đã dẫn Tiểu Thụ đến giúp dọn dẹp.

Phần lớn đồ đạc Tô Chiêu Chiêu đã đóng gói vào thùng, chỉ để lại những thứ cần dùng hàng ngày.

Tiểu Hướng dẫn theo vài binh sĩ, lần lượt mang đồ ra ngoài và chất lên xe. Khi xe đầy, họ chuyển ngay đến ngôi nhà mới.

Cây cối trong sân đã được Tiểu Hướng chuyển đi trước vài ngày, còn lại một ít rau trong vườn. Tô Chiêu Chiêu dự định sẽ nhổ hết, một phần cho Tô Lai mang về, phần còn lại để gia đình cô ăn, nếu không hết thì muối làm dưa.

Dù có lính giúp chuyển nhà, Cố Hành cũng không đứng yên. Anh xắn tay áo lên và cùng mọi người dọn dẹp những món đồ nội thất do chính anh làm, những món khác do hậu cần cung cấp thì đã có đội ngũ hậu cần xử lý.

Cố Niệm cẩn thận chất từng quyển sách từ kệ sách lại, rồi buộc chặt bằng dây thừng để tiện mang theo: “Mẹ ơi, nhà mới có phòng đọc sách và tủ sách rồi, cái kệ này mình còn cần mang qua không?”

“Mang đi chứ, có thể dùng để đặt những thứ nhỏ làm giá trang trí.”

Cố Tưởng ôm chiếc chăn từ tủ ra ngoài, đặt xuống rồi lại quay vào lấy đồ khác.

Khi kệ sách sát tường được chuyển đi, Tiểu Thụ nhặt được một chiếc kẹp tóc, một cây bút chì và một quả cầu lông bị rụng lông.

“Chị ơi, nhìn này.”

Cố Niệm cầm lấy chiếc kẹp tóc từ tay cậu: “Chị cứ tưởng là đã làm rơi trên đường rồi, hóa ra nó lại ở đây.”

Còn về cây bút chì và quả cầu lông, không ai nhớ rõ là đã rơi xuống gầm bàn từ lúc nào.

Chiếc tủ đựng thóc lớn trong nhà cũng phải mang sang nhà mới. Sau vài năm sử dụng, trong tủ vẫn còn khoảng vài trăm cân thóc. Tô Chiêu Chiêu và Cố Hành đã sớm đóng gói gọn gàng để dễ dàng vận chuyển.

Tô Chiêu Chiêu và Cố Hành là những người rời đi cuối cùng. Bọn trẻ đã háo hức đi theo xe đến ngôi nhà mới, còn hai người họ đứng lại ngắm nhìn căn nhà mà mình đã sống nhiều năm, lòng đầy lưu luyến.

Đến tận bây giờ, Tô Chiêu Chiêu vẫn nhớ rất rõ lần đầu tiên bước chân vào căn nhà này.

Hai người đứng trong sân một lúc lâu, Cố Hành nắm nhẹ vai cô: “Đi thôi.”

Tô Chiêu Chiêu gật đầu, cùng anh bước ra khỏi cổng, từ từ đóng lại.

“Anh nghĩ sau này còn có ai sẽ ở đây không?”

“Chắc là có, bên hậu cần sẽ có sắp xếp…”



Ở ngôi nhà mới, đồ đạc vẫn chưa kịp chuyển hết vào nhà. Tô Chiêu Chiêu và Cố Hành tiện tay xách một món đồ đi vào.

Cố Niệm đứng ở đầu cầu thang vẫy tay: “Mẹ ơi, đặt kệ sách trong phòng con đi. Phòng của con to lắm!”

“Được thôi, các con tự sắp xếp theo ý mình. Thiếu gì thì ghi vào danh sách nhé.”

Cố Niệm liên tục gật đầu, gật xong rồi chạy lên tầng.

Tô Lai đang ở trong bếp giúp sắp xếp đồ đạc. Tô Chiêu Chiêu đứng ở cửa, vừa định bước vào thì nghe Tiểu Hướng hỏi: “Chị dâu, cái tủ thóc này để đâu?”

Cậu và một binh sĩ khác đang khiêng tủ thóc vào nhà, dù trời đã vào thu nhưng cả hai đều đẫm mồ hôi.

Tô Chiêu Chiêu nhanh chóng nói: “Để trong phòng nhỏ cạnh cầu thang đi. Cẩn thận nhé, đừng để đè vào chân.”

Sau khi họ đặt tủ thóc vào vị trí, cô quay người bước vào bếp.

“Chị, chị đi lo việc khác đi, để đây em lo cho.” Tô Lai đã cho bát đũa vào bồn rửa, định rửa sạch một lần.

Nhà bếp ở nhà mới rất tiện lợi, ngay trong bếp đã có vòi nước.

Tô Chiêu Chiêu nói: “Chị vào nấu chút nước sôi.”

Tô Lai lau tay: “Để em làm.”

Trong bếp, ngoài bếp lò than mới mang tới, còn có một bếp củi và một bếp dầu hỏa sơn màu xanh lá cây.

Bếp dầu hỏa, đúng như tên gọi, là dùng dầu hỏa để nấu nướng.

Tô Lai sống ở nhà tập thể, ngày nào cũng dùng bếp này để nấu ăn, còn với Tô Chiêu Chiêu thì đây là lần đầu cô sử dụng.

Nấu ăn bằng bếp dầu rất tiện lợi, không cần nhóm lửa như bếp than, cũng không tốn củi như bếp lớn.

Giữa bếp có một lõi bông màu trắng, lõi này kết nối với đế bếp, và phía dưới đế là nơi đựng dầu hỏa. Ngoài ra, bếp còn có một công tắc màu đen dùng để điều chỉnh độ cao của lõi bông, từ đó kiểm soát độ lớn của lửa.

Nhìn bếp này, Tô Chiêu Chiêu liên tưởng đến bếp gas mà mình từng dùng trước đây. Sự khác biệt duy nhất giữa chúng là một bên đốt bằng khí, còn bên kia đốt bằng dầu hỏa. Có lẽ bếp gas chính là phiên bản nâng cấp của bếp dầu hỏa.

Tô Lai thành thạo rút đế bếp ra, đổ dầu hỏa vào từ can dầu hỏa đi kèm bếp, rồi quẹt một que diêm để đốt cháy lõi bông.

Thấy trong bếp không cần mình nữa, Tô Chiêu Chiêu dặn dò: “Đợi nước sôi, em đập hai quả trứng vào, rồi thêm chút đường trắng nhé.”

Tô Lai gật đầu, cô là người sắp xếp đồ trong bếp, nên biết rõ vị trí từng món.

Tô Chiêu Chiêu rời khỏi bếp, xách hai túi quần áo lên tầng.

Gặp cô ở chân cầu thang, Cố Hành chìa tay ra nhận túi: “Em không cần tự mang đồ đâu, em lên lo sắp xếp đồ đạc đi, để anh nấu nước cho Tiểu Hướng và mấy người kia uống.”

Tô Chiêu Chiêu mỉm cười: “Không cần anh lo, Tô Lai đã đun nước rồi.”

Cố Hành cười: “Vậy em lên sắp xếp đồ đạc đi.”
 
Back
Top Bottom