Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!

Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 200



Nhà ăn lớn ở cơ quan đã bị hủy bỏ, nhưng nhà ăn của các đội sản xuất ở nông thôn vẫn phải tiếp tục duy trì, không tổ chức thì không được. Lương thực trong nhà đã bị đội sản xuất thu gom hết, trong nhà không còn một hạt gạo hay một cọng rau, không ăn ở nhà ăn thì ăn gì?

Họ không giống như ở thành phố, hàng tháng được phát lương thực, nhà ăn lớn đóng cửa, họ vẫn có lương thực để sống qua ngày.

Cứ cùng nhau làm, cùng nhau ăn thôi, dù sao ăn ở nhà cũng không no.

Nhà ăn của đội sản xuất dù khó khăn cũng phải tiếp tục hoạt động, không còn cách nào chia lương thực cho các xã viên nữa.

Không còn lương thực, đội sản xuất nhờ công xã giúp đỡ, công xã báo lên cấp trên, nhưng chỉ nhận được chỉ thị trước mắt phải cố gắng tự khắc phục.

Sau khi bước vào tháng mười hai, trật tự cuộc sống của mọi người cơ bản đã trở lại bình thường.

Liền sau đó, khắp nơi trên cả nước đều báo tin vui, sau bao nhiêu gian khổ, toàn dân đã vượt chỉ tiêu, hoàn thành nhiệm vụ luyện thép trước thời hạn!

Tin tức này khiến mọi người phấn khích vô cùng, ai ai cũng nở nụ cười hân hoan và tự hào.

Đây không chỉ là một chiến thắng về số lượng, mà còn là kết quả của sự nỗ lực chung của toàn thể quốc dân.

Cố Hành cũng về nhà vào một buổi tối.

Tô Chiêu Chiêu vừa thấy anh liền ôm chầm lấy.

Cố Hành một tay xách hành lý, một tay ôm lấy cô: "Trên người anh bẩn lắm."

Tô Chiêu Chiêu càng ôm chặt hơn.

Cố Tưởng và Cố Niệm khoác áo chạy ra ngoài, trông thấy cảnh tượng này.

Hai anh em đưa tay che mặt, để lộ đôi mắt nhìn lén, vừa nhìn vừa cười thầm.

Cố Hành trừng mắt nhìn họ một cái.

Cố Tưởng bỏ tay xuống: "Con đi đun nước cho ba tắm."

Cố Niệm chạy theo sau: "Con cũng đi."

Tô Chiêu Chiêu không sợ bọn trẻ cười, cười thì cười, chúng lớn rồi, cũng sẽ không đi nói lung tung.

Dù có nói cô cũng không sợ, hai vợ chồng yêu thương nhau thì sao nào.

Bên ngoài lạnh, ôm một lúc, Tô Chiêu Chiêu buông anh ra, cả hai vào nhà.

Cố Hành mặc áo khoác quân đội, vừa vào nhà liền cởi áo, thay một đôi giày đi trong nhà.

Đôi giày anh mang về dính đầy bùn, Tô Chiêu Chiêu đem ra ngoài để, đợi ngày mai sẽ chà sạch.

Nhân lúc bọn trẻ đang đun nước trong bếp, hai vợ chồng mỗi người một câu kể chuyện xảy ra gần đây.

Cố Hành ở trên núi, nhiều chuyện không nắm rõ, ví dụ như việc nhà ăn công cộng bị hủy bỏ.

"Không ăn chung nữa à?"

"Không, không tổ chức được nữa."

Cố Hành gật đầu: "Anh nghĩ chắc cùng lắm kéo dài được hai, ba tháng."

Thật vậy, vừa đúng ba tháng.

"Giờ lương thực không vấn đề gì chứ?" Cố Hành hỏi.

"Lương thực hiện tại chưa bị cắt giảm, nhưng ở trạm lương thực, gạo mịn rất ít, mỗi ngày chỉ cung cấp số lượng hạn chế, chủ yếu là lương thực thô." Tô Chiêu Chiêu biết, đây mới chỉ là khởi đầu, thảm họa thực sự còn chưa đến.

Cố Hành gật đầu, chân mày cau lại sâu hơn: "Chờ năm sau vụ mùa về chắc sẽ ổn hơn."

Tô Chiêu Chiêu mím chặt môi.

Nước đun xong, Cố Niệm gọi Cố Hành đi tắm.

Tô Chiêu Chiêu đưa anh bộ quần áo sạch.

Sau khi tắm xong, lên giường, Cố Hành liền tiến tới.

Tô Chiêu Chiêu đưa tay đẩy n.g.ự.c anh: "Anh không mệt à?"

"Chỉ một lần thôi." Nói xong liền hôn cô.

Đến nửa đêm, Tô Chiêu Chiêu mệt mỏi đ.ấ.m anh, một lần cái gì, rõ ràng là nhiều lần!

...

Cuộc sống đã trở lại bình thường, chuyện xem mắt của Chu Kiến Quốc và Chu Xuân Yến cũng đã được đưa vào lịch trình.

"Ngày kia là ngày nghỉ, cả bộ đội và nhà máy đều nghỉ, hẹn hai người họ ra ngoài, gặp nhau ở thành phố."

Tô Chiêu Chiêu gật đầu: "Được, vừa hay mai em phải đi chi nhánh ở khu công nghiệp, em sẽ nói với cô ấy."

"Vậy em nghĩ nên hẹn ở đâu?"

Tô Chiêu Chiêu suy nghĩ: "Công viên đi, công viên tiện, để họ gặp nhau ở cổng, phần còn lại mình không cần lo, để họ tự xúc tiến."

Vương Xuân Hoa mừng rỡ: "Được."

Hôm sau đến chi nhánh, sau khi xong việc, Tô Chiêu Chiêu liền đến nhà máy cơ khí.

Cô không phải là nhân viên của nhà máy, không có ai dẫn vào, chỉ có thể đứng ở cổng bảo vệ nhờ bảo vệ gọi người giúp.

"Chu Xuân Yến ở phòng tài vụ phải không?"

"Đúng, phiền anh gọi giúp tôi, nói là bạn cô ấy đến tìm."

Bảo vệ thấy cô có chút quen mắt, nhưng nghĩ mãi không ra, không phải nhân viên nhà máy, hình như cũng không phải thân nhân.

Không nghĩ ra thì không nghĩ nữa, anh ta ngẩng đầu lên vừa kịp thấy có người đi vào, liền gọi: "Ê ê! Đồng chí Tiểu Vương, đợi chút. Có người tìm đồng chí Chu Xuân Yến ở phòng tài vụ."

Người đàn ông được gọi là Tiểu Vương quay đầu lại, nhìn Tô Chiêu Chiêu hai lần, sau đó mắt sáng lên: "Là cô à!"

Tô Chiêu Chiêu mỉm cười, cũng nhận ra anh: "Là tôi."

Tiểu Vương này là người cô đã gặp khi giúp phòng tài vụ kiểm tra sổ sách vài tháng trước.

Lúc đầu anh ta không tin tưởng năng lực của cô, rất phản đối việc Chu Xuân Yến đưa người ngoài vào phòng tài vụ.

Nhưng sự phản đối đó nhanh chóng tan biến khi Tô Chiêu Chiêu phát hiện vấn đề sổ sách, sau đó anh ta còn muốn xin cô chỉ dạy, nhưng bị Chu Xuân Yến đuổi đi.

Tiểu Vương nói: "Cô tìm Chu Xuân Yến à, tôi đưa cô vào, cô ấy đang ở văn phòng."

"Được, cảm ơn anh."

Tiểu Vương khoát tay: "Không có gì, lần trước cô đã giúp phòng chúng tôi một việc lớn, nếu không tìm ra được vấn đề, cả phòng đều bị liên lụy, bị cắt lương đã là nhẹ, chỉ sợ bị cắt chức..."

Nói đến đây, anh ta không nói tiếp nữa, vội vàng chuyển sang chuyện khác: "Cô đến tìm cô ấy có việc gì vậy?"

Tô Chiêu Chiêu vừa đi vừa đáp: "Cũng không có việc gì lớn, vừa hay đến bên này, lâu rồi không gặp, tiện thể ghé thăm cô ấy."

"Không phải hai người là bạn học sao? Không gặp ở trường à?"

"Gần đây mọi người bận rộn, tạm dừng học, tháng này chưa có lớp nào bắt đầu."

"Đúng vậy, ai cũng bận. Tôi quên mất..."

Vừa nói chuyện, rất nhanh đã đến nơi.

Tô Chiêu Chiêu không lên lầu: "Phiền anh gọi cô ấy xuống giúp tôi."

"Được, cô đợi chút."

Tiểu Vương lên lầu, Chu Xuân Yến nhanh chóng xuống.

"Chiêu Chiêu!" Chu Xuân Yến vừa nhảy vừa chạy xuống, có vẻ tâm trạng rất tốt.

"Có chuyện vui gì à?"

"Gặp chị đã là chuyện vui rồi." Miệng cô ấy ngọt ngào.

Tô Chiêu Chiêu cười nói: "Xem ra em biết hôm nay chị đến tìm em là vì chuyện gì rồi."

Chu Xuân Yến sững lại một chút: "Không phải là chị lâu rồi không gặp em, nhớ em à?"

"Đúng, chị nhớ cô. Nhưng không chỉ có chị, còn có người khác cũng nhớ cônha."

Lúc này Chu Xuân Yến mới phản ứng, mặt lập tức đỏ lên: "Thực ra thím Vương có thể tự đến nói với em mà, không cần chị mất công phải đến tận nơi một chuyến thế này."

"Người ta sợ em ngại, cũng muốn chính thức một chút."

Tô Chiêu Chiêu kéo cô ấy ngồi xuống bên bồn hoa: "Bên kia muốn nhân dịp ngày nghỉ cuối tuần này để hai người gặp mặt, em thấy thế nào?"

Chu Xuân Yến chớp mắt: "Cuối tuần này chúng ta không có lớp à?"

"Không có, thời khóa biểu không thay đổi, chị đã xem rồi, nếu không thì đã không sắp xếp vào ngày mai."

Mặt Chu Xuân Yến đỏ lên: "Vậy được, gặp ở đâu?"

"Công viên thế nào?"

Chu Xuân Yến gật đầu.
 
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 201



Ngày nghỉ này, từ sáng sớm, Vương Xuân Hoa đã kéo Chu Tiểu Quân ra khỏi giường: "Mau đi ra khu trại xem thử xem, xem anh con đã về chưa."

Chu Tiểu Quân đang ngủ ngon, bị mẹ đánh thức dậy, trong lòng đầy bực bội vì bị gọi dậy, lăn lộn trên giường mấy vòng: "Ôi dào, anh con đâu phải không có chân, có gì mà phải đi xem chứ."

Vương Xuân Hoa trừng mắt, vỗ một cái vào m.ô.n.g nó: "Đừng có nói nhảm, mau đi xem thử, về rồi mới được ăn sáng."

Bà ném bộ quần áo ở cuối giường cho nó, rồi đi ra ngoài.

Chu Chính ủy đang đánh răng trong sân, Vương Xuân Hoa vừa thấy ông thì cằn nhằn: "Nhà có phòng không ở, lại đi chen chúc ở ký túc xá, chẳng hiểu nó nghĩ gì nữa."

Cái nhà to thế này, cả nhà ở chung với nhau thì tốt biết bao.

Chu Chính ủy liếc bà một cái, nhổ nước bọt trong miệng ra: "Lính chưa kết hôn, không ở ký túc xá thì ở đâu? Con đã được điều về như ý của bà rồi, sao bà vẫn lắm lời thế."

Vương Xuân Hoa đảo mắt: "Nếu không điều về, sợ là đến ba mươi mấy cũng không lấy được vợ! Lấy vợ sinh con rồi, sau này cháu trai cũng để mình tôi bế à? Nhà này, trong ngoài đều chỉ có mình tôi lo, ông lo cái gì? Chỉ biết mở miệng nói, hôm nay Kiến Quốc đi xem mắt, đối tượng xem mắt ông có hỏi câu nào không? Trong nhà này, có việc gì ông lo lắng chưa?"

Chu Chính ủy im lặng, ông chỉ nói một câu mà lại bị cằn nhằn nhiều thế.

Ông không nói nữa, được chưa?

Quay đầu lại thấy Chu Tiểu Quân vẫn chưa ra ngoài, Vương Xuân Hoa lại hét lên một tiếng: "Chu Tiểu Quân, mau lên!"

Chu Tiểu Quân ngáp dài, tựa vào khung cửa không muốn đi: "Mẹ, hôm nay con có thể vào thành phố cùng anh con không?"

"Không được! Anh con đi xem mắt, con theo làm gì? Làm cột điện à!"

"Con đã lâu rồi không vào thành phố."

"Mẹ còn lâu chưa vào thành phố hơn con, mẹ đã nói gì chưa, mau đi!"

Chu Tiểu Quân không đạt được câu trả lời như mong muốn, vừa đá vừa thở dài ra cửa.

Đi được nửa đường thì gặp anh trai. Chu Tiểu Quân lập tức chạy lên: "Anh, hôm nay anh cho em vào thành phố với anh được không? Em đảm bảo không làm phiền anh xem mắt."

Chu Tiểu Quân nói to, khiến người qua đường đều quay lại nhìn, Chu Kiến Quốc tức giận đưa tay bịt miệng nó: "Câm miệng!"

Thế này thì tốt rồi, chẳng mấy chốc cả khu gia đình sẽ biết hôm nay anh ta vào thành phố đi xem mắt.

Đến lúc đó gặp ai cũng hỏi kết quả...

“Ưm ưm ưm…”

Nhà Tô Chiêu Chiêu hôm nay cũng chuẩn bị vào thành phố. Mấy tháng nay bận rộn nhiều, ít thời gian nghỉ ngơi, ngày nghỉ cũng phải làm việc, cả nhà lâu rồi không vào thành phố, sắp đến Tết Nguyên đán, chắc chắn ở cửa hàng bách hóa có nhiều hàng mới.

Tiện thể hôm nay vào thành phố mua thêm đồ.

Ăn sáng xong, cả nhà Tô Chiêu Chiêu dọn dẹp rồi ra ngoài, đúng lúc gặp Vương Xuân Hoa và họ tiễn Chu Kiến Quốc ra ngoài.

Hôm nay Chu Kiến Quốc mặc quân phục, đội mũ quân đội, trông vừa oai phong vừa đẹp trai!

Vương Xuân Hoa vừa dặn dò, vừa kéo chỉnh áo cậu ta: "…Gặp con nhà người ta thì nhớ mua đồ ăn uống, đừng keo kiệt. Nếu nói chuyện vui, buổi trưa mời người ta ăn ở nhà hàng quốc doanh, chiều tiện thể xem một bộ phim."

Nếu thực sự như vậy, chắc chuyện sẽ thành.

Chu Kiến Quốc tai ong ong, từ lúc ăn sáng đã bị mẹ cằn nhằn, đến giờ vẫn chưa dứt.

Mặt anh đỏ bừng, liếc nhìn người nhà Cố Hành một cái, vội nói: "Mẹ, con biết rồi, mẹ cứ yên tâm."

Vương Xuân Hoa nói: "Mẹ cũng muốn yên tâm, chỉ sợ con lại như lần trước, công cốc."

Tô Chiêu Chiêu đứng hóng náo nhiệt: "Đi thôi, xe buýt sắp đến rồi."

Chu Tiểu Quân thấy Cố Tưởng và Cố Niệm cũng muốn vào thành phố, liền mè nheo với mẹ: "Con cũng muốn đi, mẹ cho con đi đi, con đi cùng thím Tô, con không làm cột điện của anh đâu."

"Không được!" Vương Xuân Hoa từ chối thẳng thừng.

Chu Kiến Quốc thấy em trai đáng thương, ra hiệu bằng tay cho nó.

Chu Tiểu Quân chớp mắt, hiểu ý.

Nó lập tức thôi tỏ vẻ đáng thương: "Không đi thì không đi, con ra ngoài tìm người khác chơi, mẹ đừng tìm con nhé, hừ!"

Vương Xuân Hoa mặc kệ nó.

"Được rồi, các con mau ra xe đi, mẹ không làm mất thời gian của các con nữa."

Chu Kiến Quốc vẫy tay, theo sau cả nhà Cố Hành ra trạm xe chờ.

Không lâu sau, xe buýt đến, Chu Tiểu Quân từ bụi cỏ ven đường nhảy ra.

Cố Niệm giật mình: "Cậu chạy đến đây từ lúc nào vậy?"

Rõ ràng lúc nãy thấy cậu ta đi theo hướng ngược lại mà.

Xe vừa dừng lại, Chu Tiểu Quân không kịp trả lời câu hỏi, vội leo lên xe, ngồi xuống rồi mới nói: "Tớ có đường tắt chứ sao!"

Cố Tưởng quay đầu hỏi: "Cậu đi cùng chúng tôi vào thành phố, buổi trưa thím Vương không thấy cậu thì làm sao?"

Chu Tiểu Quân vẫy tay: "Yên tâm đi, mẹ tớ không thấy tớ, chắc chắn biết tớ đi cùng anh vào thành phố rồi."

Cố Tưởng: "…Cậu về sẽ bị đánh đấy."

Chu Tiểu Quân: "…Đánh tớ thì tớ chạy, tớ đâu có ngu."

Chu Kiến Quốc đưa tay vò đầu em trai, làm tóc nó rối bù.

Chu Tiểu Quân tức giận vùng vẫy trong lòng anh ta.

Xe buýt nhanh chóng vào thành phố, cả nhóm đổi sang xe buýt nội thành ở bến xe.

Trạm Công viên Nhân dân là trạm trước của cửa hàng bách hóa, Chu Kiến Quốc phải xuống trước họ một trạm. Mấy trạm trước khi xuống, Tô Chiêu Chiêu nhắc: "Để Tiểu Quân đi với chúng tôi đi, tránh làm phiền hai người. Nhớ kỹ nhé, cô gái cầm báo Chu Hải là người cậu phải gặp."

Chu Kiến Quốc gật đầu, hỏi Chu Tiểu Quân: "Em đi với anh hay đi với thím Tô?"

"Không đi với anh, em nói rồi, không làm cột điện."

Hẹn hò có gì hay ho mà xem chứ?

Cậu muốn đi dạo cửa hàng bách hóa!

Chu Kiến Quốc lấy tiền từ trong túi ra, đếm hai đồng rồi đưa phiếu lương thực cho em, nhỏ giọng dặn: "Muốn ăn gì thì tự mua, buổi trưa nếu ăn ngoài thì đừng để thím Tô phải trả tiền cho em."

Chu Tiểu Quân cầm tiền gật đầu, mắt sáng rực lên, hai đồng! Anh thật tốt!

"Thím Tô, chú Cố, làm phiền chú thím rồi, lúc cô chú về cứ đưa nó về trước là được, cháu không đi tìm nó nữa."

Cố Hành gật đầu: "Cứ nói chuyện vui vẻ nhé."

Mặt Chu Kiến Quốc nóng bừng, gãi gãi sau đầu: "Vâng."

Chu Kiến Quốc xuống xe, nhìn xe buýt đi xa, cúi đầu nhìn lại mình, nhanh chóng chỉnh lại quân phục, kéo quân phục cho thẳng thớm, chỉnh lại mũ trên đầu, rồi mới đi về phía cổng công viên Nhân dân.

Đến cổng, anh nhìn quanh một lượt, không thấy nữ đồng chí nào cầm báo, lại giơ tay nhìn đồng hồ, còn khoảng mười lăm phút nữa mới đến giờ hẹn.

Vì là ngày nghỉ, sau mấy tháng bận rộn, cuộc sống của người dân lại trở lại bình thường, nên hôm nay công viên đặc biệt đông người ra vào.

Chu Kiến Quốc mặc quân phục, đứng thẳng tắp trước cổng công viên, trông đẹp trai như một bức tranh, thu hút không ít ánh mắt của người qua đường.

Các học sinh đi theo nhóm, phụ huynh dắt con, những người già không có việc gì làm.

Gần như ai đi qua cũng phải liếc nhìn anh một cái, khiến Chu Kiến Quốc cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, ánh mắt của người khác rơi lên người anh, như bị đưa lên giá treo cổ.

Sớm biết thế không nên nghe lời mẹ, đáng lẽ nên mặc đồ thường như chú Cố.

Khi anh đang suy nghĩ có nên tìm một góc vắng để trốn không, thì một nữ đồng chí trẻ tay cầm tờ báo đi đến trước mặt anh: "Anh là đồng chí Chu Kiến Quốc phải không?"

Chu Kiến Quốc vô thức đứng thẳng hơn, mắt nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt, nghiêm túc như đang báo cáo công việc: "Chào cô, tôi là Chu Kiến Quốc. Cô là đồng chí Chu Xuân Yến phải không?"

Chu Xuân Yến bị ánh mắt anh nhìn đến đỏ mặt, cô dời ánh nhìn đi, giơ tờ báo Hải Thành trong tay lên: "Anh nói thử xem?"

Nói xong, cô lại liếc nhìn anh một cái.

Chiêu Chiêu không nói dối nha.
 
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 202



"Không biết giờ họ gặp nhau chưa, nói chuyện thế nào rồi." Tô Chiêu Chiêu vừa đi dạo trong cửa hàng bách hóa, vừa thì thầm với Cố Hành.

Ánh mắt của Cố Hành rơi vào chiếc áo bông màu xanh da trời nhạt treo trên tường ở quầy quần áo gần đó: "Giờ này chắc chắn gặp rồi. Em đã tạo điều kiện, còn thành hay không thì phải xem họ thôi, đừng lo lắng nữa."

Anh chỉ tay lên: "Em thấy chiếc áo bông đó thế nào?"

"Chiếc nào?" Tô Chiêu Chiêu nhìn theo hướng tay anh chỉ, gật đầu: "Màu khá đẹp."

"Em mặc vào chắc sẽ rất đẹp, tôn da lắm."

Tô Chiêu Chiêu liếc anh một cái, cười tươi: "Vậy anh mua cho em đi."

Cố Hành mỉm cười: "Mua!"

Chu Tiểu Quân nhỏ giọng hỏi Cố Tưởng: "Bố mẹ cậu lúc nào cũng buồn nôn như vậy à?"

Cố Tưởng liếc cậu ta một cái: "Đây gọi là tình cảm tốt."

Chu Tiểu Quân sửa lời: "Bố mẹ cậu lúc nào cũng tình cảm tốt vậy à?"

Cố Tưởng hếch nhẹ cằm: "Tất nhiên, bình thường mà, nhà cậu không như vậy sao?"

Chu Tiểu Quân suy nghĩ một lúc: "Mẹ tớ chắc sẽ nói: "Đẹp cái gì mà đẹp!" Còn bố tớ sẽ nói: "Mua cái búa!""

Cửa hàng bách hóa vào ngày nghỉ đông người hơn bình thường, mỗi quầy đều chật kín khách.

Quầy quần áo cũng không ngoại lệ, thấy có người rời đi để lại chỗ trống, Cố Hành nhanh chóng bước tới đứng trước quầy: "Làm ơn cho tôi lấy chiếc áo bông ở kia."

"Chiếc nào?" Nhân viên bán hàng không ngẩng lên, tay vẫn bận ghi hóa đơn cho khách khác.

Cố Hành: "Chiếc áo bông dài màu xanh xám dành cho nữ."

Nhân viên bán hàng: "À, chiếc màu xanh da trời nhạt đó à, đợi chút."

Nhân viên đưa hóa đơn cho khách xong, liền lấy chiếc áo bông cho anh.

Cố Hành nhận lấy, đưa cho Tô Chiêu Chiêu thử.

Tô Chiêu Chiêu cởi áo khoác ngoài, mặc chiếc áo bông vào, xoay một vòng: "Thế nào?"

Cố Hành gật đầu.

Cố Tưởng và Cố Niệm hưởng ứng ngay: "Đẹp lắm!"

Chu Tiểu Quân cũng hùa theo: "Thím Tô mặc đẹp lắm! Trông như tiên nữ vậy!"

Tô Chiêu Chiêu nhịn cười: "Thật không dám nhận, Chu Tiểu Quân, cháu nói quá rồi đó."

Chu Tiểu Quân gãi đầu cười ngượng.

Sau khi mua áo bông, họ tiếp tục dẫn bọn trẻ đi dạo quanh cửa hàng, mua không ít đồ.

Tô Chiêu Chiêu định tìm Chu Xuân Mai chào hỏi, nhưng thấy đông người quá nên bỏ qua.

Ra khỏi cửa hàng, bụng họ đã đói cồn cào.

"Ăn trước đã, ăn xong rồi đi dạo tiếp, sau đó về nhà."

"Được, qua nhà hàng quốc doanh đối diện đi." Tô Chiêu Chiêu nói.

Hai vợ chồng dẫn ba đứa trẻ qua đường đến nhà hàng đối diện.

Vào nhà hàng, họ đến quầy gọi món, Tô Chiêu Chiêu ngẩng đầu nhìn bảng thực đơn hôm nay...

"Chỉ có mì thôi à?"

Nhân viên phục vụ vẫn là cô gái trước đây, Tô Chiêu Chiêu còn nhớ.

"Còn chê mì à? Đây là lương thực tinh đấy, có mì ăn là tốt rồi, có muốn ăn không? Không thì lát nữa mì cũng hết."

Cố Hành và Tô Chiêu Chiêu nhìn nhau: "Ăn, làm ơn cho một tô ba lạng, bốn tô hai lạng mì."

Nhân viên cúi xuống ghi hóa đơn, Tô Chiêu Chiêu chuẩn bị trả tiền, thì thấy Chu Tiểu Quân đã đặt tiền và tem phiếu của mình lên quầy.

Cố Hành nói: "Không cần cháu trả, một bát mì thôi, chú Cố mời được."

Chu Tiểu Quân lắc đầu: "Không được, anh cháu đưa tiền cho cháu rồi, nói là ăn uống phải tự trả tiền."

Cố Hành cầm tiền và tem phiếu nhét vào túi áo cậu, vỗ vai: "Lần sau cháu tự trả."

Tô Chiêu Chiêu cười trả tiền, cả nhóm tìm một bàn trống ngồi xuống.

Mì được phục vụ rất nhanh, Tô Chiêu Chiêu lấy bánh quẩy đã mua ở cửa hàng ra, mỗi người một miếng, để ngâm vào nước mì.

Ăn được một nửa, bánh quẩy đã ngấm mềm, Cố Niệm cắn một miếng: "Mẹ ơi, bánh quẩy ngâm nước mì ngon quá!"

"Ngon đúng không." Tô Chiêu Chiêu cũng thích ăn kiểu này, ngày trước ăn lẩu cay cô luôn gọi bánh quẩy và dầu cháo quẩy cho vào nồi nấu.

Nghĩ đến lẩu cay, cô lại thấy thèm.

Chu Tiểu Quân ăn ngon lành, cậu lớn lên ít khi được ra ngoài ăn quán, số lần đi ăn ngoài chắc đếm trên đầu ngón tay.

Trẻ con là vậy, ăn cơm nhà nhiều, lại thấy cơm quán ngon hơn.

Ăn xong, Tô Chiêu Chiêu và Cố Hành vừa đi vừa bàn nhau còn cần mua thêm gì, trong lúc sơ ý, Chu Tiểu Quân đã biến mất.

"Chu Tiểu Quân đâu?" Tô Chiêu Chiêu quay lại không thấy cậu, hỏi Cố Tưởng.

Cố Tưởng nhìn quanh, chỉ tay: "Ở kia."

Không xa lắm, Chu Tiểu Quân đang chạy tới với vài xiên kẹo hồ lô trên tay.

Khi cậu đến gần, liền đưa từng xiên kẹo cho Tô Chiêu Chiêu và mọi người.

Cố Hành nhướn mày: "Chú cũng có phần à?"

Chu Tiểu Quân gật đầu: "Chú Cố mau cầm đi." Cậu đưa kẹo cho Cố Hành, vỗ ngực: "Cháu mời! Chú mời cháu ăn mì, cháu mời chú ăn kẹo hồ lô."

Về nhà chắc anh và mẹ sẽ không mắng cậu đâu.

Tô Chiêu Chiêu và Cố Hành nhìn nhau cười.

Chu Tiểu Quân vừa nhai kẹo hồ lô, vừa đảo mắt khắp nơi, nhanh chóng nhìn thấy Chu Kiến Quốc ở bên kia đường.

"Anh cháu kìa!"

"Đâu?" Cố Niệm nhìn khắp nơi.

"Ở đối diện, cô gái bên cạnh chắc là chị dâu tương lai của cháu phải không? Chị ấy trông cũng xinh đấy chứ!"

Cố Niệm nói với cậu: "Nếu em dám gọi chị ấy như vậy trước mặt người ta, chắc chắn chị ấy sẽ đỏ mặt."

Tô Chiêu Chiêu cũng nhìn thấy họ ở phía đối diện.

Cô cười nói với Cố Hành: "Chắc hai người họ đang chuẩn bị đi xem phim."

Cố Hành gật đầu: "Có muốn qua chào hỏi không?"

"Thôi, để họ tự nói chuyện đi, mình qua làm bóng đèn làm gì."

Nghe vậy, Chu Tiểu Quân hỏi: "Cột điện với bóng đèn có phải là một không?"

Tô Chiêu Chiêu: "Đúng rồi."

"Vậy cháu không đi làm bóng đèn đâu." Cậu cũng rất muốn đi xem phim.

Tô Chiêu Chiêu cười: "Đi thôi, chúng ta đi dạo thêm chút nữa rồi ra bến xe."

Ba đứa trẻ đi phía sau vẫn còn đang thì thầm.

Cố Niệm: "Em về nhà kể với mẹ là anh và chị dâu tương lai đi xem phim, mẹ em chắc chắn sẽ không mắng em."

"Tại sao?"

Cố Tưởng xoa cằm: "Vì có hy vọng."

Chu Tiểu Quân: "…Ý hay đấy!"
 
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 203



Cuộc gặp mặt của Chu Kiến Quốc và Chu Xuân Yến diễn ra suôn sẻ. Hai người dạo quanh công viên, chèo thuyền, sau đó đi ăn trưa tại một nhà hàng. Khi Chu Kiến Quốc đề nghị đi xem phim, Chu Xuân Yến đỏ mặt gật đầu đồng ý.

Trước khi vào rạp, Chu Kiến Quốc đi mua nước ngọt và hạt dưa.

Sau khi vào rạp, tìm được chỗ ngồi, Chu Kiến Quốc mới đưa nước ngọt và hạt dưa cho cô ấy.

Chu Xuân Yến nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh."

"Không có gì."

Chu Xuân Yến mỉm cười, thật là khách sáo quá.

Bộ phim nhanh chóng bắt đầu, cả hai tập trung vào màn hình.

Xem được nửa chừng, Chu Xuân Yến bắt đầu thỉnh thoảng liếc nhìn người bên cạnh qua khóe mắt.

Chu Kiến Quốc ngồi thẳng lưng, hai tay đặt trên đầu gối, trông như không hề nhận ra người ngồi bên cạnh đang liếc nhìn mình, vẻ mặt không thay đổi, mắt vẫn nhìn thẳng phía trước.

Khi phim kết thúc, đèn sáng lên, đến lúc ra khỏi rạp, Chu Xuân Yến mới nhận ra tai anh ấy dường như có chút đỏ.

"Đồng chí Chu, cũng muộn rồi, để tôi đưa cô về nhà nhé." Chu Kiến Quốc đưa tay chỉnh lại bộ quần áo bị nhăn.

Chu Xuân Yến đang nghĩ có nên để anh đưa về nhà không. Nếu để anh ấy đưa đến tận cửa, hàng xóm trong khu chắc chắn sẽ bàn tán…

Dạo này, cô đã nghe đủ những lời bàn tán từ hàng xóm rồi.

Chu Kiến Quốc nhìn thấy sự do dự của cô: "Tôi sẽ đưa cô về gần nhà, đến nơi tôi sẽ đi bắt xe."

Chu Xuân Yến suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Cảm ơn anh nhé."

Nhà Chu Xuân Yến cách rạp chiếu phim khoảng nửa giờ đi bộ, hai người vừa đi vừa trò chuyện.

Rất nhanh đã đến nơi.

Chu Xuân Yến chỉ về phía trước: "Nhà tôi ở trong con hẻm kia."

Chu Kiến Quốc dừng bước: "Vậy tôi đưa cô đến đây thôi."

Chu Xuân Yến gật đầu.

Cả hai đứng lại, nhất thời không biết nên nói gì, nhưng cũng cảm thấy cần phải nói thêm vài lời.

Chu Kiến Quốc dịch chuyển một chút: "Vậy… chúng ta gặp lại lần sau nhé?"

Chu Xuân Yến: "…Gặp lại lần sau."

Chào tạm biệt Chu Kiến Quốc xong, Chu Xuân Yến đi vào con hẻm. Khi quay lại không thấy ai nữa, cô không nhịn được nhảy lên hai cái.

"Ối chà! Đây là ai thế này?"

Chu Xuân Yến vội đứng thẳng người, chỉnh lại tóc tết trước ngực: "Thím Lôi đi ra ngoài ạ?"

Người phụ nữ trung niên được gọi là thím Lôi xách theo một chiếc giỏ: "Lôi Minh về nhà với vợ, thím ra chợ xem còn rau không."

Chu Xuân Yến: "Vậy thím đi nhé."

Nói xong cô bước vào sân.

Mẹ Chu đang giặt đồ dưới vòi nước trong sân, thấy cô về liền bỏ hết việc giặt đồ, đi theo cô vào nhà: "Thế nào rồi?"

"Thế nào là thế nào ạ?"

Mẹ Chu liếc cô một cái: "Còn giả vờ!"

Chu Xuân Yến cười hì hì, không trả lời câu hỏi của mẹ.

Thấy vậy, mẹ cô hiểu ra ngay, vui vẻ nói: "Có vẻ người ta tốt đấy, khi nào dẫn về nhà cho mẹ xem thử?"

"Ôi trời mẹ ơi, mới gặp một lần thôi mà, chuyện về nhà sau này tính, không cần vội đâu."

"Mẹ cũng không vội." Mẹ Chu chỉ ra ngoài: "Lôi Minh chiều nay dẫn vợ về, mẹ nó mừng ra mặt, còn hỏi có ai giới thiệu đối tượng tốt cho con. Mẹ tức chết! Cần gì bà ta phải lo chuyện này!"

Mẹ Chu giờ đây rất bực mình với nhà Lôi: "May mà con không thành với Lôi Minh, nếu thành, mẹ nó cũng chẳng phải người dễ chơi, vừa nãy còn xách giỏ ra chợ mua rau, chiều thế này rồi, rau cũng chẳng còn tươi, bà ta chỉ làm trò cho con dâu nhìn thôi."

"Việc nhà họ sao mẹ lại phải lo, chẳng phải thêm phiền lòng sao."

"Mẹ chẳng muốn lo, nếu bà ta không nói gì đến con, mẹ cũng chẳng thèm mở miệng với nhà họ."

Bà lại hỏi cô: "Ở nhà máy, con không có gặp vợ của Lôi Minh chứ?"

Chu Xuân Yến tự rót một ly nước uống, sau khi uống xong mới nói: "Nhà máy lớn thế, chúng con không cùng phòng ban, một tuần có khi còn chẳng gặp nhau lần nào."

"Mẹ nó bảo, chờ khi Lôi Minh lấy bằng đại học, sẽ điều anh ta vào phòng làm việc của nhà máy con."

"Ồ."

Mẹ Chu nhìn cô một cái: "Kể mẹ nghe về người con gặp hôm nay."

"Cao ráo, đẹp trai, người cũng tốt, không phải kiểu người keo kiệt, khi về còn đưa con đến tận đầu hẻm."

"Thế sao con không mời người ta vào nhà uống cốc nước?" Biết thế người còn ở ngoài, bà phải chạy ra xem mới đúng.

Chu Xuân Yến: "Mới gặp một lần thôi mà, mẹ gấp gì thế, coi chừng làm người ta sợ chạy mất."

Thấy con gái cười vui vẻ, mẹ Chu yên tâm hơn nhiều, xem ra người đó đúng là tốt.

"Thường ngày con ở ký túc xá nhà máy, bên đó gần doanh trại, con rảnh rỗi thì…"

Bà muốn bảo con gái nên tích cực một chút, nhưng lại sợ phụ nữ quá tích cực sẽ bị đánh giá thấp.

Đang định nói thêm gì đó thì bên ngoài có người gọi: "Quần áo nhà ai còn giặt không, không giặt tôi đem đi chỗ khác nhé."

Mẹ Chu vội chạy ra ngoài: "Của tôi, tôi chưa giặt xong…"

Đợi mẹ ra ngoài, Chu Xuân Yến nằm trên giường ôm chăn lăn qua lăn lại hai vòng.

Ở phía bên kia, Chu Kiến Quốc cũng đã về nhà.

Vương Xuân Hoa sớm đã nghe Chu Tiểu Quân kể về việc hai người đi xem phim, trong lòng bà vui mừng không để đâu cho hết, chuyện Chu Tiểu Quân lén vào thành phố bà cũng bỏ qua.

Thấy anh về, Vương Xuân Hoa liền hỏi ngay: "Thế nào rồi? Cô gái kia nói sao? Có nói khi nào đến nhà không?"

Chu Kiến Quốc rửa tay vào chậu nước: "Tốt lắm."

Rửa tay xong, anh vào nhà rót nước uống.

Vương Xuân Hoa theo sau, đợi mãi mà không thấy anh nói gì thêm.

"Còn gì nữa?"

"Hẹn gặp lần sau rồi nói."

"Lần sau là khi nào?"

Chu Kiến Quốc nhìn mẹ, không nói gì.

Vương Xuân Hoa: "…Được rồi, hai đứa tự hẹn với nhau, mẹ không quản, mẹ chỉ chuẩn bị đón con dâu về nhà thôi, được chưa?"

Chu Kiến Quốc cười nhẹ.

Vương Xuân Hoa cười, liếc anh một cái: "Nếu không sợ con giống lần trước không nhiệt tình, mẹ cũng chẳng thèm đi theo giục con đâu. Cô Chu kia tốt, con phải nắm chắc cơ hội đấy."

"Con biết rồi."

Tô Chiêu Chiêu đang bận rang gia vị ở nhà. Trưa nay ăn ở nhà hàng, cô bỗng nhớ đến món lẩu cay, ý nghĩ ấy cứ lởn vởn trong đầu không thôi.

Cô đã ở đây mấy năm rồi, mà chưa lần nào được ăn lẩu cay hay các món xiên cay, nếu trước đây ai nói cô mấy năm không ăn mấy món đó, có đánh c.h.ế.t cô cũng không tin.

Trước khi về, cô đã mua một ít gia vị mà nhà còn thiếu ở thành phố, định rang sẵn một mẻ nguyên liệu lẩu trước.

Sau này muốn ăn, có thể ăn bất cứ lúc nào.

Vương Xuân Hoa vừa bước vào cửa đã bị cay xộc mũi đến hắt hơi mấy cái: "Hắt xì! Hắt xì! Trời đất ơi, mẹ con đang làm gì vậy?"

Cố Niệm đáp: "Mẹ con đang rang nguyên liệu lẩu."

"Nguyên liệu gì vậy?"

Bà vào bếp, nhìn vào nồi, chỉ thấy nồi toàn màu đỏ, toàn là ớt với dầu, trên bếp còn có bát hành tỏi và các gia vị khác đã được phi.

"Trời ơi, cô đang làm món gì thế? Sao dùng nhiều dầu thế này!" Chỗ dầu trong nồi đủ cho cả nhà bà ăn hơn một tháng đấy.
 
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 204



Tô Chiêu Chiêu cũng bị sặc không chịu nổi, quay lưng lại và hắt xì liên tục: "Hắt xì! Hắt xì!... Là gia vị lẩu."

"Lẩu kiểu gì mà làm vậy chứ? Chị chỉ biết có lẩu dưa cải với thịt luộc thôi." Vương Xuân Hoa vừa cảm thấy mùi vị này cay xộc lên vừa thơm lạ thường!

Mùi thơm đến nỗi khiến bà mơ màng.

Ôi trời! Không thơm mới lạ, nhiều dầu mỡ thế cơ mà!

"Ở quê em lẩu là phải xào nguyên liệu như thế, mỗi miền có cách làm khác nhau, mỗi nơi lại có cách riêng của mình."

Tiếc là không có mỡ bò, chỉ có thể dùng dầu hạt cải để làm nồi nước lẩu trong.

Nước lẩu rất nhanh đã được xào xong, Tô Chiêu Chiêu cũng không dám khẳng định mình làm có chuẩn vị không, nhưng ít nhất mùi hương cũng ổn.

Đỏ au, bóng nhẫy dầu.

"Hôm nay về muộn, nhà không có nhiều đồ ăn, lần tới em chuẩn bị đồ đầy đủ, mời mọi người đến nhà em ăn lẩu."

Vương Xuân Hoa nuốt nước bọt, giờ thì không còn cay nồng nữa, mùi hương càng ngửi càng thơm.

"Khoan hẵng bàn đến việc ăn lẩu, Kiến Quốc về rồi, chị thấy lần này chắc chắn được đấy!"

Tô Chiêu Chiêu múc nước lẩu vừa xào bỏ vào hũ: "Vậy em đợi ăn kẹo mừng của chị."

"Ăn chứ, cân hai cân cho cô!"

Tô Chiêu Chiêu cười: "Chị thật là hào phóng."

"Đối với bà mai thì phải hào phóng chứ."

Vương Xuân Hoa đến không chỉ để nói chuyện này: "Ngày nghỉ công sắp tới cô phải đi học rồi phải không? Nếu gặp Tiểu Chu, nói chuyện với cô ấy xem khi nào Kiến Quốc có thể tới nhà thăm bố mẹ nhé, chị nghĩ tốt nhất nên gặp sớm, đầu năm sau là cưới được rồi."

"Nhanh thế à? Có vẻ hơi vội, cũng chỉ còn hơn một tháng nữa là Tết rồi."

"Không nhanh đâu, hai đứa đều lớn tuổi rồi. Ở nhà máy tôi, nhiều người trẻ vừa gặp nhau xong là đã bắt đầu lo liệu chuyện cưới hỏi ngay."

Tô Chiêu Chiêu không muốn thúc ép chuyện hôn nhân, hai người mới gặp nhau, sau đó sắp xếp thế nào là chuyện của họ. Việc có đi đến bước kết hôn hay không phụ thuộc vào việc họ có hợp nhau hay không, chứ không phải thúc ép mà được.

"Chị dâu à, em chỉ có thể hỏi cô ấy suy nghĩ thế nào, còn việc khi nào đến thăm bố mẹ, em nghĩ để Kiến Quốc đề xuất và tự họ bàn bạc thì hơn."

Vương Xuân Hoa suy nghĩ một lúc: "Thôi được rồi, không làm khó cô nữa. Chị chỉ sợ đồ đầu đất kia cứ từ từ chẳng vội gì."

Cha mẹ nào cũng thương con, Vương Xuân Hoa thật sự đã lo lắng rất nhiều về chuyện hôn nhân của con trai.

Tô Chiêu Chiêu múc cho cô ấy một muỗng nước lẩu: "Chị cầm về ăn với mì nhé, dùng làm gia vị."

Vương Xuân Hoa cầm bát về, sau đó quay lại bảo Chu Tiểu Quân mang đến một cân đậu đũa khô.

Đậu đũa đã phơi khô kỹ, một cân cũng là cả một túi lớn, đủ ăn một thời gian.

"Loại này tốt đấy, ngâm mềm rồi cũng có thể nhúng lẩu."

Tất cả đều có thể nhúng, giống như món lẩu cay vậy.

Tối đó, Tô Chiêu Chiêu dùng rau nhà trồng, bún khô và đậu đũa khô làm một nồi lẩu cay phiên bản đơn giản, cả nhà ăn no nê đến mức bụng tròn căng.

"Thơm quá!" Cố Tưởng ăn hết cả phần nước cuối cùng trong bát.

Tô Chiêu Chiêu vỗ bụng: "Tết này mình ăn lẩu đi, chuẩn bị đồ sẵn trước vài ngày."

Cố Hành thấy ý hay, anh cũng thèm món này, trước đây vốn không nghĩ đến, giờ lại bị cô gợi lên thèm muốn: "Ở đây chắc không mua được sách bò, thịt bò cũng khó mua, nhưng thịt cừu thì có thể mua được."

"Có thịt cừu là tốt rồi, mua thêm một con cá, nhúng cá ăn cũng ngon..."

Cố Tưởng và Cố Niệm nghe mà chảy cả nước miếng, chỉ mong Tết đến thật nhanh.

Buổi tối, nhà họ Chu bên cạnh ăn mì, dùng chính nước lẩu mà Tô Chiêu Chiêu đưa.

Chính ủy Chu ăn xong một bát mà vẫn muốn ăn thêm, Vương Xuân Hoa nhận lấy bát từ tay ông: "Hết rồi, giờ lương thực tinh khó mua lắm, tôi không nấu nhiều, ông uống chút nước mì đi."

Chính ủy Chu chẳng buồn nói lại, nhà họ cũng đâu thiếu thốn gì.

"Cho thêm chút nước lẩu vào nước mì đi."

"Ăn một bữa là hết sạch."

Nói thì nói vậy, nhưng bà vẫn múc thêm ít nước lẩu vào nước mì cho ông.

Chính ủy Chu nhận lấy, uống liền hai ngụm, thấy thoải mái rồi chép miệng: "Tay nghề của Tiểu Tô thật không tệ."

Chu Tiểu Quân uống hết bát nước mì, lau miệng: "Mẹ, mẹ học thím Tô đi, nhà mình cũng xào một nồi, sau này có thể chấm bánh hoặc trộn cơm ăn."

"Con nghĩ đơn giản nhỉ, con có biết tốn bao nhiêu dầu không?"

Chu Tiểu Quân than thở, biết ngay là mẹ mình sẽ không đồng ý.

Ăn tối xong, Chu Kiến Quốc phải trở về doanh trại.

Vương Xuân Hoa gọi anh lại: "Tối nay ở nhà ngủ đi, sáng mai đi cùng bố con đến doanh trại."

Chính ủy Chu phẩy tay: "Để nó về đi, sáng mai còn phải tập sớm."

"Thôi con đi đây."

"Đi đi."

Vương Xuân Hoa chạy theo: "Có thời gian thì về nhà, đừng quên liên lạc với Tiểu Chu."

Chu Kiến Quốc phẩy tay.

...

Càng đến gần Tết, càng nhiều người bắt đầu chuẩn bị đồ Tết.

Tất cả những thứ liên quan đến ăn uống đều ngày càng trở nên khan hiếm.

Ở cửa hàng cung ứng, nếu đến muộn một chút là không còn mua được bánh quy.

Trước đây đến nhà máy bánh quy lấy hàng, có thể lấy từng thùng, giờ một tháng có hai thùng bánh đưa về cửa hàng cung ứng đã là tốt lắm rồi.

Số mặt hàng cần phải có phiếu mua và được cung cấp theo nhu cầu cũng ngày càng tăng lên.

Cửa hàng cung ứng ngày nào cũng bàn luận về những chuyện này.

"Sau này chắc hàng hóa không ngày càng khan hiếm hơn chứ?"

"Không đâu, năm nay có tình hình đặc biệt thôi, sang xuân năm sau là ổn thôi."

"Đúng thế, trước đây làm quá lên, tất cả là tại..."

Thôi, không nói nữa.

"Haiz, mong cho xuân đến nhanh nhanh."

Người mong xuân đến nhanh nhất chính là những nông dân phụ thuộc vào thiên nhiên để sống, cuộc sống ở nông thôn khó khăn hơn nhiều so với thành phố. Ở thành phố còn có lương thực cấp phát, còn ở nông thôn thì không, từng người phải thắt lưng buộc bụng.

Khu gia đình gần vùng nông thôn, rất dễ nhận thấy, nhiều người đã gầy đi.

Đây vẫn là nông thôn gần thành phố lớn, chứ những vùng xa xôi hẻo lánh chắc còn khó khăn hơn nữa.

"Chị có để ý không, lâu rồi không thấy mưa." Nhâm Hạ nhìn lên trời.

Tiểu Đường đang bấm bàn tính: "Đến mùa xuân chắc sẽ có mưa thôi."

Tô Chiêu Chiêu không nói gì, cô cũng ngẩng đầu nhìn lên trời.

"Tiểu Tô à, mai đi họp cùng tôi ở phân xã nhé."

Vừa vào khu làm việc, chủ nhiệm Lưu đã gọi cô lại.

Tô Chiêu Chiêu không muốn đi cho lắm, hai lần trước cô đi đều không thấy chủ nhiệm Nhâm, giờ người đứng đầu là phó viện trưởng trước đây. Không biết có phải vì cô từng được Chủ nhiệm Nhâm khen ngợi trước mặt mọi người hay không, mà phó viện trưởng này rất thích gọi tên cô trong các cuộc họp.

Tô Chiêu Chiêu không thích giao thiệp với phó viện trưởng này.

Chủ nhiệm Lưu thấy cô không có tinh thần, liền nói: "Lần này là Chủ nhiệm Nhâm chủ trì cuộc họp."

Mắt Tô Chiêu Chiêu sáng lên: "Chủ nhiệm Nhâm đã đi làm lại rồi ạ?"

Chủ nhiệm Lưu gật đầu: "Đúng vậy, trợ lý của ông ấy gọi điện thông báo chúng ta đi họp, cuộc họp lần này khá quan trọng, để cô làm người ghi chép cuộc họp là tốt nhất."

Tô Chiêu Chiêu gật đầu: "Được ạ, tôi sẽ chuẩn bị ngay."

Cô đi được vài bước rồi quay lại: "Chủ nhiệm, mai mấy giờ xuất phát? Vẫn giờ như cũ chứ?"

Chủ nhiệm Lưu gật đầu.
 
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 205



Sáng hôm sau, Tô Chiêu Chiêu theo Chủ nhiệm Lưu vào thành phố.

Từ khi chuyến xe buýt vào thành phố được tăng thêm, nhân viên hợp tác xã đi họp ở thành phố ít khi đi xe đạp nữa, ngồi xe buýt vừa nhanh hơn, lại không phải chịu gió lạnh trong mùa đông.

Đến nơi, mọi thứ vẫn như trước, ký tên nhận phiếu ăn rồi vào nhà ăn dùng bữa.

Đồ ăn ở nhà ăn ở đây cũng không khác mấy nhà ăn khác, tiêu chuẩn rõ ràng đã giảm đi.

Chủ nhiệm Lưu cùng các lãnh đạo của các hợp tác xã khác vừa ăn vừa trò chuyện, chủ đề xoay quanh nguồn cung.

Phùng An nhỏ giọng hỏi Tô Chiêu Chiêu: "Lớp hàm thụ của cô chắc sắp tốt nghiệp rồi nhỉ?"

"Nửa đầu năm sau là có thể lấy bằng rồi."

"Thế thì tốt, có bằng tốt nghiệp đại học thì mức lương của cô sẽ được nâng lên một chút."

Tô Chiêu Chiêu cười, trong lòng cảm thấy vui sướng. Sinh viên đại học vừa tốt nghiệp đã có thể nhận lương bậc năm, mỗi tháng được bốn mươi chín đồng rưỡi. Sau khi chính thức, lại lên thêm một bậc, nhận lương bậc bốn là năm mươi sáu đồng một tháng.

Dù cô chỉ học đại học hàm thụ, nhưng ở điểm này cũng không khác gì so với sinh viên đại học chính quy. Theo như lời Trưởng khoa Tạ và Chủ nhiệm Lưu, sau khi cô lấy bằng tốt nghiệp sẽ được chuyển sang lương bậc bốn.

Lương năm mươi sáu đồng một tháng trong thời buổi này là lương cao rồi.

"Cô có biết chuyện của thầy Bạch không?" Phùng An hỏi rất khẽ.

Tô Chiêu Chiêu gật đầu.

Phùng An thở dài: "Gần đây tôi mới nghe được, trước giờ tôi không biết thầy ấy bị thành như vậy... Nghe nói bây giờ thầy ấy ở nông trường Hồng Tinh, cũng không xa lắm."

"Anh nghe ai nói vậy?"

"Phạm Văn Hà, lần trước tôi vào thành phố gặp cô ấy, viện nghiên cứu của cô ấy ở gần nông trường Hồng Tinh, cô ấy gặp thầy Bạch ở đó."

Chuyện này cô thật sự không biết. Phạm Văn Hà là người tốt, chỗ làm việc của cô ấy gần nông trường, chắc cũng có thể chăm sóc được cho thầy Bạch chút ít.

Nhưng có những việc, học sinh như bọn họ có thể làm được rất hạn chế, không thể giúp đỡ gì nhiều.

Phùng An nhếch môi: "Tôi nghe nói dạo này cuộc sống ở nông thôn cũng khó khăn, chắc ở nông trường cũng không khá hơn."

Tô Chiêu Chiêu liếc nhìn anh: "Anh có suy nghĩ gì thì tự mình nghĩ mà làm, không cần bàn với tôi. Chúng ta ai cũng như ai."

Phùng An hiểu ý, gật đầu và kết thúc cuộc trò chuyện.

Tô Chiêu Chiêu thấy mừng cho thầy Bạch, dù họ chỉ học thầy 3 tháng, nhưng họ vẫn nhớ đến thầy.

Hai giờ chiều, Tô Chiêu Chiêu cuối cùng cũng gặp Chủ nhiệm Nhâm trong phòng họp.

Từ khi bị tố cáo và tạm ngừng công tác đến giờ, cũng đã ba tháng trôi qua. Nhìn ông có gầy đi một chút, nhưng tinh thần vẫn tốt.

Toàn bộ cuộc họp được ông chủ trì vẫn như trước, phong cách nhanh gọn, lời lẽ sắc bén.

Cuộc họp kéo dài hơn ba tiếng mới kết thúc. Sau đó, Chủ nhiệm Lưu tìm Chủ nhiệm Nhâm để báo cáo công việc riêng, Tô Chiêu Chiêu đứng ngoài cửa chờ, không vào cùng.

"Nhân viên Tiểu Tô của các anh dạo này thế nào rồi?" Chủ nhiệm Nhâm đột nhiên nhớ đến Tô Chiêu Chiêu.

Chủ nhiệm Lưu đáp: "Lần họp này tôi đưa cô ấy đi cùng, cô ấy đang đứng ngoài cửa."

"Vậy gọi cô ấy vào, tôi muốn hỏi vài điều."

Chủ nhiệm Lưu ra cửa gọi Tô Chiêu Chiêu vào.

"Chủ nhiệm."

Chủ nhiệm Nhâm gật đầu: "Ngồi xuống nói chuyện."

Tô Chiêu Chiêu ngồi xuống đối diện bàn làm việc, giống như Chủ nhiệm Lưu.

Vừa khi cô ngồi xuống, Chủ nhiệm Nhâm liền hỏi: "Tôi nhớ không lầm thì Tiểu Tô đang học đại học hàm thụ phải không?"

"Vâng, tôi đã học được hơn hai năm rồi."

"Vậy là sắp tốt nghiệp rồi nhỉ."

"Năm sau tôi sẽ tốt nghiệp."

Chủ nhiệm Nhâm gật đầu: "Sau khi tốt nghiệp, cô có suy nghĩ gì không?"

Trong đầu Tô Chiêu Chiêu vang lên một tiếng cảnh báo. Khi lãnh đạo hỏi câu này, thường nghĩa là lãnh đạo có kế hoạch gì đó cho mình!

"Tôi thì không có suy nghĩ gì nhiều, chỉ muốn làm việc tốt, áp dụng những gì đã học vào công việc, vừa làm tốt việc, vừa lo cho gia đình."

Chủ nhiệm Nhâm mỉm cười: "Có vẻ Tiểu Tô khá coi trọng gia đình nhỉ."

Chủ nhiệm Lưu cũng cười theo.

Tô Chiêu Chiêu suy nghĩ nhanh: "Tôi là vợ quân nhân mà, vừa muốn thực hiện giá trị bản thân, vừa phải chăm lo cho gia đình con cái để chồng tôi không phải lo lắng gì."

Chủ nhiệm Nhâm gật đầu: "Tôi suýt quên mất cô là vợ quân nhân đấy."

Tô Chiêu Chiêu mỉm cười.

Sau khi ra khỏi văn phòng Chủ nhiệm Nhâm, Chủ nhiệm Lưu nói với cô: "Cô thật ngốc! Chủ nhiệm Nhâm đã hỏi như vậy rồi, chắc chắn khi cô tốt nghiệp, ông ấy sẽ có kế hoạch gì đó cho cô. Tôi thấy ý của ông ấy là muốn điều cô về phân xã đấy."

"Tôi không ngốc. Tôi chỉ muốn ở lại hợp tác xã của chúng ta thôi, không đi đâu cả. Tôi không nỡ rời hợp tác xã."

Hợp tác xã của họ nhàn hạ quá mà!

Mỗi người làm việc của mình, chẳng cần phải bận tâm suy nghĩ nhiều.

Chi nhánh nhiều người, nhiều việc, không chỉ vậy, càng gần trung tâm quyền lực, càng nhiều chuyện đấu đá. Cô không có sức mà đối phó.

Sơ sẩy một chút, có khi bị người khác nắm thóp.

Nhìn Chủ nhiệm Nhâm lần này, chẳng phải suýt bị gán tội rồi sao?

Hơn nữa, không lâu nữa, sẽ có một cơn bão lớn hơn đến, cô mà đi vào trung tâm thì chỉ có dại thôi.

Chủ nhiệm Lưu rất hài lòng, nhân viên không muốn rời khỏi đơn vị mình quản lý, chứng tỏ ông làm lãnh đạo rất tốt!

Nhưng ông vẫn thấy tiếc cho Tô Chiêu Chiêu: "Nếu cô thật sự về phân xã, làm việc với Chủ nhiệm Nhâm, có khi sau này còn có cơ hội thăng chức, ở hợp tác xã của chúng ta thì không biết đến bao giờ."

Tô Chiêu Chiêu: "…Không sao, tôi không vội. Làm ở thành phố xa quá, đi đi về về mất mấy tiếng đồng hồ, ở ký túc xá thì không thể chăm lo cho gia đình."

Ở thời hiện đại, đi làm xa ba, bốn tiếng cũng là chuyện bình thường. Cô mà ở thập niên 50 này vẫn phải đi lại như thế thì chắc là điên mất.

Thăng chức cũng không thể cám dỗ cô!

Chủ nhiệm Lưu gật đầu: "Đúng là hơi xa thật."

Trên đường về từ thành phố, đến nơi cũng là giờ tan làm, Tô Chiêu Chiêu về thẳng nhà.

Trong sân, Cố Tưởng và Cố Niệm đang tưới rau và cây cảnh.

"Mẹ về rồi."

Tô Chiêu Chiêu gật đầu, vào phòng đặt túi xuống, rồi lấy kéo ra ngoài để tỉa cây hoa hồng.

Dạo trước bận rộn quá nên cô quên mất.

Cố Niệm đi lại giúp mẹ.

"Tiểu Niệm, con mang phân dê mà bố con vừa mang về ra đây, chuẩn bị ủ phân bón cho mùa đông. Đến xuân năm sau, cây hoa hồng sẽ phát triển tốt hơn."

Cây hồng trong sân đã được trồng hơn ba năm, càng ngày cành càng nhiều, đến mùa xuân và mùa hè, hoa nở đầy tường, trông rất đẹp.

Rau trong vườn phần lớn là cải và củ cải mà Cố Hành đã trồng, đến mùa đông chỉ có hai loại này là phát triển tốt.

Đang bận rộn thì Cố Hành về đến nhà: "Để đó cho anh."

Tô Chiêu Chiêu đưa kéo cho anh: "Vậy em đi nấu cơm, tối nay mọi người muốn ăn gì?"

"Ăn gì cũng được."

"Còn Cố Tưởng và Cố Niệm, các con muốn ăn gì?"

"Mẹ ơi, con muốn ăn miến khoai lang." Cố Tưởng nói.

"Được, vậy mẹ sẽ nấu lẩu miến cho mọi người."

Miến khoai lang ở nhà không còn nhiều, trước đây người dân xung quanh còn mang miến, gà vịt tự nuôi và rau tự trồng đến bán, giờ cũng không còn nữa.

Số miến trong nhà là do Tô Chiêu Chiêu mua hồi đầu năm.
 
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 206



Trong bữa ăn, Tô Chiêu Chiêu và Cố Hành trò chuyện vu vơ: "…Chủ nhiệm Nhâm vừa nhắc đến, em nghĩ ông ấy đang muốn điều em về phân xã, ngay cả chủ nhiệm Lưu cũng nghĩ vậy, còn tiếc cho em nữa."

Cố Hành ngừng tay cầm đũa: "Em không muốn chuyển về thành phố à?"

Tô Chiêu Chiêu nhét đầy miệng bún, vừa ăn vừa gật đầu: "Không muốn, em thấy ở đây tốt lắm, đồng nghiệp đơn giản, tan làm đi bộ vài bước là về đến nhà, đúng là… công việc mơ ước."

Cô chớp chớp mắt, cố tình hỏi anh: "Anh có muốn em đi không? Nếu em thực sự chuyển về thành phố làm việc, có phải là sẽ làm anh nở mày nở mặt không? Hay em cứ đi nhỉ?"

Cố Hành liếc cô một cái: "Anh không cần em phải làm anh nở mày nở mặt như vậy, đi hay không chủ yếu là dựa vào ý của em, anh tôn trọng quyết định của em."

Nói xong, anh ngừng một lúc rồi nói tiếp: "Nếu thực sự chuyển về thành phố, đi lại hàng ngày sẽ rất mệt, anh chỉ sợ thời gian lâu dài em sẽ không chịu được."

Tô Chiêu Chiêu nói: "Có thể ở ký túc xá."

Cố Hành nhìn cô mà không nói gì.

Tô Chiêu Chiêu cười khúc khích.

Rõ ràng là không muốn cô đi mà.

Cố Niệm nhìn hai người: "Vậy mẹ có đi không?"

Cố Tưởng không thể chịu nổi cô em gái này, chuyện rõ ràng như vậy mà còn phải hỏi sao?

...

Chớp mắt đã đến cuối năm.

Những người muốn về quê đã lần lượt xin phép nghỉ mấy ngày nay, nhân viên trong văn phòng cũng ngày càng ít đi, khiến cho những người ở lại trong đơn vị cũng nôn nóng, ai cũng chỉ mong nhanh chóng được nghỉ lễ.

Tô Chiêu Chiêu nhớ chuyện đã hứa mời nhà họ Chu ăn lẩu, đúng lúc năm nay họ không về quê ăn Tết, nên cô định tổ chức buổi tụ tập vào tối 29, còn ngày 30 thì mỗi nhà tự lo.

Chu Kiến Quốc và Chu Xuân Yến hòa hợp, hầu như mỗi tuần đều gặp nhau một lần, từ sau buổi gặp mặt đầu tiên đến nay đã gặp nhau vài lần. Hai người trẻ đã thống nhất rằng vào mùng Hai, Chu Kiến Quốc sẽ đến nhà Chu Xuân Yến chúc Tết, sau đó hai nhà sẽ bàn chuyện cưới xin chính thức.

Vương Xuân Hoa không có ý kiến gì, vui mừng vô cùng, mỗi khi có tin tức là lại sang trò chuyện với bà mai Tô Chiêu Chiêu, khiến cô phải chứng kiến toàn bộ quá trình tiến triển tình cảm của họ.

Cuối cùng cũng đến ngày nghỉ, khi cửa văn phòng vừa khóa lại, các đồng nghiệp chúc nhau năm mới rồi vội vàng về nhà.

Khi Tô Chiêu Chiêu về đến nhà, Cố Hành vẫn chưa về, Cố Tưởng và Cố Niệm cũng không biết đi chơi ở đâu rồi.

Cô vừa về đến nhà thì Vương Xuân Hoa cũng tan làm về, liền sang gõ cửa nhà cô, khi Tô Chiêu Chiêu mở cửa, cô thấy Vương Xuân Hoa đang cầm một bộ lòng heo.

"Mau lấy d.a.o ra, tôi chia cho cô một nửa."

Tô Chiêu Chiêu không khách sáo, vào bếp lấy dao: "Ở đâu ra thế?"

"Nhờ người ở nhà máy mua giúp, nhà họ có người làm ở lò mổ." Vương Xuân Hoa hạ d.a.o một cách dứt khoát, chia cho Tô Chiêu Chiêu nửa bộ lòng.

Tô Chiêu Chiêu dùng chậu đựng, bị mùi của lòng heo làm muốn bịt mũi, nhưng biết rằng món này nấu lên sẽ rất ngon.

Chính vì vậy mà thứ này rất khó mua, người dân địa phương cũng đặc biệt giỏi nấu món từ lòng heo, nhất là món kho đỏ, một con heo chỉ có một bộ lòng, Tô Chiêu Chiêu chưa từng mua được ở chợ.

"Lúc rửa thì dùng giấm và muối chà nhiều lần là sạch."

"Được rồi, em biết rồi." Tô Chiêu Chiêu lại nhắc cô ấy: "Nhớ ngày mai sang ăn lẩu nhé."

"Được, chị sẽ mang đồ qua, cô không cần chuẩn bị nhiều đâu."

Vương Xuân Hoa mang nửa bộ lòng heo còn lại đi, để lại Tô Chiêu Chiêu nhìn bộ lòng mà rầu rĩ, cô sợ mùi hôi.

Khi Cố Hành về nhà, nhìn thấy cảnh tượng này.

"Sao em nhìn chằm chằm vào lòng heo thế?"

Tô Chiêu Chiêu nhìn vào chiếc túi lưới trên tay anh.

"Là thịt cừu phải không?"

Cố Hành gật đầu, đặt túi lưới lên thớt, lấy ra một tảng thịt cừu lớn được bọc trong giấy báo.

"Nặng bao nhiêu?"

"Năm cân."

"Nhiều thế à."

"Lòng heo này em mua ở chợ à?" Cố Hành hỏi.

"Không, chị Vương mới mang qua, em đang lo không biết rửa thế nào đây." Cô nhìn anh chằm chằm.

Cố Hành bước ra khỏi bếp, giọng nói vọng lại: "Để đó đi, để anh thay đồ rồi rửa cho."

"Vâng!"

Giọng cô đầy vui sướng!

Lòng heo tối nay không ăn được rồi, nấu mất nhiều thời gian.

Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng, Tô Chiêu Chiêu mới bắt đầu hầm lòng heo với đậu nành.

Nửa bộ lòng heo khoảng hơn một cân, nấu xong được khoảng ba lạng rưỡi, hầm với đậu nành, vừa đủ để đầy một nồi đất.

Buổi trưa Tô Chiêu Chiêu không nấu món gì khác, cả nhà ăn ngon lành.

Chiều đến, Vương Xuân Hoa và Chu Phương Phương đến sớm, mang theo một giỏ rau. Cố Tưởng bị Chu Tiểu Quân lôi ra ngoài chơi, Cố Niệm không đi, ngồi ngoài sân cùng Chu Phương Phương chuẩn bị đồ ăn tối.

Hai cô bé ngồi cùng một ghế, đầu kề đầu, thì thầm trò chuyện.

"…Lão Chu nhà chị chuẩn bị một chai Mao Đài, định mùng Hai để Kiến Quốc mang sang nhà Tiểu Chu."

"Mao Đài à, được đấy, tiêu chuẩn này cao đấy, chắc chắn bố mẹ vợ tương lai sẽ hài lòng với con rể rồi." Tô Chiêu Chiêu vừa cắt khoai tây thành lát, vừa ngâm trong nước.

Vương Xuân Hoa cười: "Chị cứ tưởng ông ấy không để tâm, ai ngờ ông ấy lại mang chai rượu cất giấu bao năm không dám uống ra."

"Quan tâm thì chắc chắn là có, chỉ là cách thể hiện của cha và mẹ không giống nhau thôi."

Chu Phương Phương chen ngang: "Mẹ ơi, vậy bao giờ anh con đưa chị dâu về ra mắt nhà mình?"

"Đợi anh con đến nhà Tiểu Chu, có thời gian sẽ đưa về."

"Hy vọng chị dâu tương lai của con là người dễ tính."

Vương Xuân Hoa cười cô bé: "Con gái còn nhỏ mà lo lắng cái gì."

"Phải lo chứ, bạn con, anh trai nó vừa kết hôn, chị dâu rất khó tính, cứ bóng gió bảo bạn con nhanh chóng tốt nghiệp và đi làm. Người ta muốn thi đại học mà chị dâu lại bảo đi làm sớm, ý gì chứ?"

Chu Phương Phương bĩu môi: "Chẳng phải là ghét bỏ em chồng ở nhà, cản trở tầm mắt của chị ta à."

Chu Phương Phương vốn rất có thiện cảm với người mà anh trai cô tìm được, nhưng sau khi nghe về trải nghiệm của bạn mình, cô rất lo lắng rằng anh trai cũng sẽ lấy phải một người chị dâu như vậy.

Lúc đó, nhà của cô sẽ không còn là nhà của cô nữa, mà sẽ trở thành nhà của chị dâu.

Vương Xuân Hoa ngừng tay: "Mỗi người mỗi khác, con gái nhỏ thì suy nghĩ lung tung cái gì! Mẹ gặp chị dâu con rồi, là bạn học của thím Tô, có học thức, có hiểu biết, không phải là kiểu người tính toán đâu, yên tâm đi."

Chu Phương Phương thở dài: "Hy vọng vậy."

Tô Chiêu Chiêu nhìn hai người rồi cười, nói: "Nếu Chu Kiến Quốc và Tiểu Chu kết hôn, thì Tiểu Chu sẽ theo chồng, đúng không? Vậy họ chắc sẽ được cấp nhà ở?"

Vương Xuân Hoa đáp: "Có."

Xong rồi bà nói với Chu Phương Phương: "Anh con và chị dâu không ở chung với nhà mình, họ có nhà riêng, yên tâm đi, chẳng ai dám đuổi con đâu."
 
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 207



Vương Xuân Hoa liên tục nói mấy câu "yên tâm", bà cũng thương con gái, thậm chí còn thương hơn cả con trai.

Chu Phương Phương nghe vậy mới cười: "Thím Tô ơi, còn cần rửa rau nữa không?"

Tô Chiêu Chiêu lắc đầu: "Không cần nữa đâu, cháu với Tiểu Niệm đi chơi đi."

Sau khi hai cô bé đi rồi, Vương Xuân Hoa mới nói với Tô Chiêu Chiêu: "Ban đầu tôi cũng định sau khi bọn nó cưới sẽ cho chúng nó ở nhà."

Tô Chiêu Chiêu cắt xong khoai tây, bắt đầu cắt rong biển đã ngâm thành sợi: "Nếu bọn chúng thật sự ở nhà thì e là quân đội sẽ không chia nhà cho đâu. Giờ nhà cửa khan hiếm lắm, được chia thì nên giữ lấy, càng về sau có thể càng nhiều gia đình quân nhân theo quân, đến lúc đó muốn chia nhà sẽ càng khó."

"Cô nói đúng, nhà cửa quả thật rất quan trọng. Chị chỉ sợ bọn chúng vừa mới cưới chưa biết cách lo liệu cuộc sống."

"Ai mới cưới chẳng như vậy, từ từ rồi sẽ học được thôi. Hai người gần thế này, có gì không lo được sao?"

Tô Chiêu Chiêu cười nói: "Sắp làm mẹ chồng rồi, có phải bà quên lúc mình làm dâu ngày trước không?"

Vương Xuân Hoa lườm cô một cái: "Cô sợ chị làm mẹ chồng quản nhiều quá bị con dâu ghét chứ gì."

Tô Chiêu Chiêu cười hì hì: "Xem ra chị có kinh nghiệm sâu sắc nhỉ."

"Quá nhiều kinh nghiệm là đằng khác. Nếu không phải lão Chu năm nào cũng nhắc về quê, chị cũng không muốn về ăn Tết. Năm nay không về là vì ông ấy không xin nghỉ được, nếu không ông ấy lại nhắc chuyện về quê cho mà xem."

"Giờ dưới quê người ta ăn cơm tập thể hết rồi, về ăn uống cũng bất tiện."

"Đúng vậy, chị cũng nói thế với ông ấy."

Hai người vừa trò chuyện vừa nhanh chóng chuẩn bị xong bữa tối.

Khi trời chưa tối hẳn, Tô Chiêu Chiêu bảo Cố Hành bê bếp lò trong bếp ra ngoài sân, trên bếp đã đặt sẵn nồi.

Vương Xuân Hoa bảo Chu Phương Phương về nhà lấy bàn ghế nhỏ, rồi thêm bàn ghế nhà Tô Chiêu Chiêu nữa. Hai cái bàn nhỏ đặt hai bên bếp lò, dùng để để đồ ăn và bát đũa.

Nếu có bốn cái bàn nhỏ thì vừa đủ kẹp bếp lò ở giữa.

Nhưng người không nhiều, cứ ngồi quanh thế này là đủ rồi.

"Ba con đâu? Về chưa?" Vương Xuân Hoa kéo Chu Tiểu Quân hỏi.

"Ba về nhà lấy rượu rồi."

Đang nói thì Chu Chính ủy bước vào nhà, tay cầm một chai rượu Phượng Tường.

Cố Hành đang bê bàn ăn từ trong nhà ra: "Nhà tôi có rượu rồi, anh còn mang thêm làm gì."

"Đến nhà cậu vừa ăn vừa uống, tôi cũng biết ngại chứ." Chu Chính ủy cười nói: "Ôi chao! Nhiều món thế! Đây là thịt cừu à, hôm nay chúng ta có lộc ăn rồi." Ông đặt chai rượu lên bàn nhỏ rồi ra đỡ bàn từ tay Cố Hành.

Món nào không đặt lên được thì để lên bàn ăn trước.

Vương Xuân Hoa trách ông: "Ông chỉ biết hưởng thụ, bọn tôi làm xong hết rồi, ông đến là ngồi vào bàn."

Tô Chiêu Chiêu bưng một lọ gia vị từ bếp ra, Cố Niệm theo sau, tay ôm bát, cầm đũa.

"Đi lấy chén rượu ra đi, tôi đã rửa sạch rồi."

Tô Chiêu Chiêu ngồi xuống cạnh bếp lò, mở tấm chắn gió bên dưới để lửa trong bếp cháy lên.

Đợi nồi nóng khô, cô bắt đầu cho gia vị và hành tây vào xào.

Gia vị vừa vào nồi, mùi thơm đã lan tỏa khắp nơi!

Chu Tiểu Quân không sợ bị cay, ngồi xổm bên cạnh bếp ngửi mùi thơm.

Xào một lúc, Tô Chiêu Chiêu chuẩn bị thêm nước, Chu Tiểu Quân nhanh nhẹn nhấc ấm sắt lớn đặt cạnh bếp lên: "Thím Tô, cho bao nhiêu nước ạ?"

"Cho khoảng bảy phần thôi, nếu đầy quá thì khi thả đồ ăn vào sẽ trào ra."

"Vâng!"

Vương Xuân Hoa than thở: "Sao ở nhà mẹ nấu ăn không thấy con chăm chỉ thế này nhỉ?"

Chu Tiểu Quân giải thích rất hợp lý: "Mẹ đâu có làm lẩu cho con ăn."

Vương Xuân Hoa: "Ngày nào cũng nấu cơm trắng cho con ăn mà."

Tô Chiêu Chiêu mời mọi người ngồi xuống: "Đợi nước sôi rồi mọi người nhúng thịt ăn trước nhé."

Hai nhà ngồi quanh bếp lò, đợi khi nồi dầu đỏ sôi, mọi người cùng cầm đũa nhúng miếng thịt cừu thái mỏng...

"Ngon quá! Ngon tuyệt!" Chu Tiểu Quân bị bỏng lưỡi nhưng vẫn không quên khen lớn.

"Ngon thì ăn nhiều vào."

Chu Chính ủy không ngừng nâng ly rượu chạm ly với Cố Hành, chưa ăn được mấy miếng thịt thì đã uống gần nửa ly rượu.

Tô Chiêu Chiêu gắp thịt đã nhúng chín cho Cố Hành.

Cố Hành mỉm cười, gắp miếng thịt trong bát lên ăn.

Chu Chính ủy nhìn thấy, liếc vợ mình một cái.

... Thôi, đành chịu, không thể ghen tị được.

Bữa tối này kéo dài từ sáu giờ rưỡi đến chín giờ, gần như các món đã được ăn hết, chỉ còn vài lát củ cải chưa nhúng. Cả hai nhà ăn đều cảm thấy rất hài lòng.

"Nồi lẩu này càng ăn càng cay, trời lạnh thế này, ăn mà mồ hôi toát ra." Chu Chính ủy nóng đến mức cởi cả áo khoác quân đội.

Vương Xuân Hoa trách ông: "Nóng thì chỉ cần cởi áo khoác ra thôi, cởi hẳn ra làm gì? Nóng lạnh thay đổi dễ bị ho đấy."

Lời vừa dứt, Chu Tiểu Quân đã ho hai tiếng.

Thấy mọi người nhìn mình, Chu Tiểu Quân từ bỏ ý định tiếp tục uống nước dùng: "Hê hê... Nước cũng ngon lắm."

"Em không thấy cay à? Vừa nãy cay đến ch** n**c mắt, giờ lại dám uống nước lẩu đỏ thế này." Chu Phương Phương phải nể phục cậu ta, miệng cô giờ vẫn còn đỏ.

"Cay nhưng ngon mà."

Vương Xuân Hoa nhìn nồi nước lẩu còn lại: "Nước còn lại này có thể dùng để nấu mì."

Thôi thì bỏ qua, Tô Chiêu Chiêu không định tái sử dụng nước lẩu này, tất nhiên cũng không tiện để Vương Xuân Hoa mang về, cô chỉ gật đầu, biểu thị sự đồng ý, còn ăn hay không là chuyện của cô.

Bát đũa được chuyển ra bồn rửa, ai cần rửa thì rửa, ai cần dọn thì dọn. Nhiều người nên chỉ trong vài phút là mọi thứ đã được dọn dẹp sạch sẽ. Trời đã khuya, gia đình Vương Xuân Hoa cáo từ ra về.

Sau khi cả nhà Tô Chiêu Chiêu rửa ráy đơn giản, họ cũng đi nghỉ.

Tết qua trong không khí ấm áp, sáng mùng một cả nhà ăn bánh trôi, Cố Hành đã hẹn với Chu Chính ủy đi chúc Tết các lãnh đạo. Sau khi chúc Tết xong, cả nhà lại vào thành phố chơi cả ngày.

Chớp mắt đã đến mùng hai.

Sáng sớm, vừa mở cửa Tô Chiêu Chiêu đã gặp Vương Xuân Hoa: "Sáng sớm thế này, chị đi đâu vậy?"

"Đưa Kiến Quốc ra bến xe."

"Thật là sớm quá, giờ còn chưa đến tám giờ, chắc là đi chuyến xe đầu tiên vào thành phố rồi."

"Chị cũng bảo nó đi sớm quá, nó nói ở nhà không ngồi yên được, chi bằng đi sớm vào thành phố xem sao, đến giờ thì qua nhà Tiểu Chu."

Vương Xuân Hoa lại hỏi cô: "Cô ăn sáng chưa?"

"Chưa nữa."

"Vậy cô làm bữa sáng đi, chị về trước đây."

Trong bếp, Cố Hành đang nấu bữa sáng, là món há cảo gói tối ba mươi mà chưa ăn hết: "Em đang nói chuyện với ai thế?"

"Chị Vương bên nhà bên cạnh, mở cửa ra đã gặp chị ấy từ đầu ngõ về. Chu Kiến Quốc giờ đã chuẩn bị vào thành phố rồi, xem ra cậu ấy rất để tâm đến Tiểu Chu."

"Đưa bát cho anh." Cố Hành nhận lấy bát Tô Chiêu Chiêu đưa: "Chứng tỏ em mát tay làm mối, rất có tài đấy."

Tô Chiêu Chiêu giơ tay véo hông anh một cái: "Tài năng gì chứ?"

Nếu dám nói cô có tài làm mối, cô sẽ véo c.h.ế.t anh.

Cố Hành kêu lên một tiếng, cười nhìn cô: "Tài có mắt nhìn người."

"Thế còn được." Tô Chiêu Chiêu lại véo hông anh một cái, cơ thể anh rắn chắc, dễ véo.

Cố Hành:... Nữ lưu manh.
 
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 208



Sáng chín giờ, Chu Kiến Quốc đã có mặt gần nhà Chu Xuân Yến.

Họ hẹn gặp nhau lúc 10 giờ rưỡi, Chu Xuân Yến nói sẽ ra đầu ngõ đón anh vào đúng giờ.

Chưa đến giờ, anh không vào ngõ mà ngồi xuống một chỗ đối diện bên đường chờ.

Một người đàn ông mặc quân phục, sáng mùng Hai Tết ngồi ngoài đường, tay cầm theo lễ vật trông rõ là để đi chúc Tết, quả thật rất thu hút sự chú ý.

Một ông cụ đang tập Thái cực quyền liếc nhìn anh vài lần.

"Cậu trai trẻ, cậu đang chuẩn bị đi chúc Tết nhà bố vợ phải không?"

Chu Kiến Quốc lập tức căng thẳng!

"Cụ ơi, sao cụ biết vậy?"

Ông cụ cười vui vẻ: "Tôi sống đến tuổi này rồi, ăn muối còn nhiều hơn cậu ăn cơm. Việc gì, ai đi qua trước mắt tôi, chỉ cần liếc vài cái là tôi biết ngay."

Ông cụ thật lợi hại!

Có tài năng làm trinh sát!

Tiếc thay, đã già rồi.

Ông cụ ngồi xuống bên cạnh anh: "Đây là lần đầu tiên cậu đến nhà vợ đúng không?"

"Đúng vậy."

Khâm phục quá.

Ông cụ bị ánh mắt thán phục của Chu Kiến Quốc làm cho vui mừng. Chỉ có con rể mới đến lần đầu mới như vậy, không dám vào nhà, ngồi ngoài như một người ngốc nghếch chờ đợi.

Đôi mắt của ông cụ thật sắc bén, nhìn xuống lễ vật Chu Kiến Quốc cầm, ngay lập tức nhận ra chai rượu Mao Đài trong túi lưới.

"Đây là rượu Mao Đài à! Bố vợ cậu thật có phúc!"

Ông cụ cảm thấy ghen tị. Đến tuổi này mà ông còn chưa được uống Mao Đài.

Chúc Tết mà tặng được Mao Đài, chắc chắn gia đình cậu này không tầm thường.

Chắc là con của một cán bộ rồi.

Ông cụ lại nhìn bộ quân phục mà Chu Kiến Quốc mặc, với kinh nghiệm của mình, ông biết anh ít nhất cũng là một đại đội trưởng.

Tiền đồ rộng mở đấy.

"Bố vợ cậu họ gì? Ở quanh đây không có ai mà tôi không biết, cậu nói ra, để xem tôi có biết không."

"Họ Chu." Chu Kiến Quốc suy nghĩ một chút, rồi cũng nói ra họ.

"Ồ! Chẳng lẽ là nhà Chu Vĩnh Tân? Con gái út nhà ông ấy chưa kết hôn."

Cái này thì Chu Kiến Quốc không biết, anh cũng không rõ tên bố vợ tương lai của mình.

"Cô vợ cậu có phải tên là Chu... Chu Xuân Yến không? Nó có một chị gái tên Chu Xuân Mai, làm việc ở cửa hàng bách hóa."

Chu Kiến Quốc gật đầu.

Ông cụ không nói chuyện với anh nữa mà kéo anh dậy: "Cậu có phải không biết cửa nhà bố vợ mình mở ở hướng nào đúng không? Đi thôi, để tôi dẫn cậu đi. Nhà ông Chu tìm được con rể tốt, tôi phải đến xin ly rượu uống."

Chu Kiến Quốc dồn sức ở chân: "Cụ ơi, không cần đâu, cháu đã hẹn với bạn gái, cô ấy sẽ ra đón cháu đúng giờ."

Ông cụ không kéo được anh, bèn gọi anh là đồ ngốc: "Cậu ngốc quá! Đến cửa rồi còn không vào, cậu đến càng sớm thì bố vợ cậu càng vui, càng nở mày nở mặt với hàng xóm. Ngồi đây đợi làm gì? Đợi thì người ta cũng không biết. Nghe tôi, theo tôi đi, không sai đâu!"

Chu Kiến Quốc suy nghĩ một lúc rồi mang theo lễ vật, bước theo ông cụ.

"Đúng rồi, tôi không lừa cậu đâu."

Ông cụ nhiệt tình dẫn anh qua đường, đi vào ngõ.

Đi thêm một đoạn nữa, đến một cổng nhà có hai con sư tử đá.

Vừa bước vào, ông cụ đã gọi to: "Chu Vĩnh Tân, tiểu Chu à! Có nhà không? Mau ra đây, con rể mới của nhà ông đến chúc Tết rồi này!"

Tiếng gọi của ông cụ khiến năm, sáu gia đình trong sân cũng phải ló đầu ra xem.

Mọi người đều tò mò hỏi thăm.

"Nhà ai có con rể thế?"

"Nhà ông Chu đấy."

"Chu Xuân Yến có người yêu rồi à? Chuyện này từ bao giờ thế? Sao không nghe nhà cô ấy nói gì nhỉ?"

"Tôi cũng chưa nghe nói gì, lại còn là bộ đội nữa, mặc quân phục trông thật oai phong!"

"Đúng vậy, trông đẹp trai thật, Chu Xuân Yến cũng tinh mắt đấy."

"Giấu kỹ thật, không lộ tin tức gì."

"""Ê, người yêu của Chu Xuân Yến này so với con dâu nhà Lôi gia thì ai giỏi hơn nhỉ?""

""So sánh sao được? Một người đàn ông, một người phụ nữ mà..."""

Hàng xóm xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán.

Bố mẹ Chu là những người đầu tiên chạy ra khỏi nhà, họ trông thấy Chu Kiến Quốc, đều khá ngạc nhiên, không ngờ anh đến sớm như vậy.

Sau khi hết ngạc nhiên, họ đều nghĩ: cậu thanh niên này thật có tinh thần!

Ông cụ tiếp tục nói: "Con rể mới nhà ông đã đến từ lâu rồi, ngồi ở bên kia đường, sợ đến sớm làm phiền nên không dám vào. Con rể này tốt đấy, các ông thấy không, tay còn cầm theo Mao Đài nữa. Tiểu Chu à, tôi dẫn cậu ấy về đây, không để con rể mới nhà ông phải đứng gió bên ngoài đâu. Nào, ông tính xem cảm ơn tôi thế nào?"

Bố Chu vội nói: "Lúc nào rảnh mời cụ uống rượu."

Ông cụ hài lòng: "Được, tôi đợi đấy. Giờ tôi không làm phiền nhà ông tiếp đón con rể mới nữa, tôi đi đây."

Nói xong, ông chắp tay sau lưng, từ từ rời đi.

Mẹ Chu nhìn con rể tương lai, nhất thời không biết phải nói gì, chỉ thấy rất vui mừng khi con rể đến.

Một người hàng xóm thân thiết trêu đùa: "Nhìn thấy con rể mới đến mà vui mừng đến vậy, sao không mau đón vào nhà, rót cho con rể mới cốc nước đường đi chứ."

"Đúng đúng đúng! Tôi quên mất!" Mẹ Chu vỗ vào trán: "Kiến Quốc phải không, cháu vào nhà ngồi đi."

Chu Kiến Quốc đứng thẳng lưng, cầm lễ vật bằng hai tay: "Cháu chào bác trai bác gái, năm mới vui vẻ! Cháu đến để chúc Tết 2 bác. Đây là chút quà từ gia đình con, mong 2 bác nhận cho."

Mẹ Chu và bố Chu nhìn nhau: "Con đến là vui rồi, còn mang lễ nặng thế này..."

Họ nhận lấy quà và nhanh chóng mời cậu vào nhà.

"Xuân Yến và chị gái đi chợ từ sáng sớm, hôm nay chợ mở, hai chị em đi xem có món gì ngon không, rau thịt các thứ, biết cháu đến nên đã chuẩn bị sẵn sàng rồi."

"2 bác khách sáo quá, cứ bình thường thôi ạ, không cần chuẩn bị gì đặc biệt cho cháu đâu."

"Nên mà, nên mà." Mẹ Chu đưa cho cậu một cốc nước đường: "Cháu đi sớm thế chắc khát rồi, uống đi."

Chu Kiến Quốc nhận lấy cốc nước, uống hai ngụm: "Càm ơn bác gái."

"Không có gì." Nụ cười trên mặt mẹ Chu không ngớt.

Mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thấy hài lòng!

Bố Chu cũng thấy hài lòng không kém.

Nghe ông cụ nói xong, ông nghĩ thầm, cậu này là người thật thà.

Khu sân này đông người ở, ai cũng biết nhà họ Chu có con rể mới đến chúc Tết, nên nhiều người đứng ở cửa nhìn vào.

Ánh mắt phần lớn đều đổ dồn về phía lễ vật trên bàn. Mẹ Lôi Minh cũng đến, nghe nói con rể mới của nhà họ Chu tặng Mao Đài cho bố vợ, bà muốn đến xem thật hay không.

Con dâu nhà bà là con của phó Chủ nhiệm nhà máy mà còn không tặng bà Mao Đài, con rể nhà họ Chu lại có thể tặng Mao Đài sao?

Không tận mắt nhìn thấy, bà tuyệt đối không tin!
 
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 209



"Mẹ Xuân Yến ơi, nghe nói nhà chị có khách, tôi đến xem có việc gì cần giúp không." Mẹ của Lôi Minh không khách sáo mà tự đến, vừa vào nhà mắt đã liếc về phía bàn.

Mẹ của Chu Xuân Yến đang vui vẻ vì chuyện vui, thấy bà ta vào cũng không quên nở nụ cười: "Không cần đâu, nhà tôi chuẩn bị xong hết rồi. Con gái chị chắc cũng dẫn chồng về chúc Tết, chị về lo việc của chị đi."

"Nhà tôi không vội, chắc phải một lúc nữa chúng mới đến..." Mẹ của Lôi Minh liếc thấy chai rượu Mao Đài trên bàn.

Đúng là rượu Mao Đài thật!

Chu Xuân Yến tìm được đối tượng thế nào vậy?

Lần đầu tiên đến nhà mà đã tặng Mao Đài.

Ngoài Mao Đài, các món quà khác cũng không ít, nhìn qua chẳng có món nào rẻ.

Mẹ của Lôi Minh nhìn mà ghen tị.

Bà ta rời mắt khỏi bàn quà, nhìn về phía Chu Kiến Quốc đang ngồi và hỏi cười cười: "Đối tượng của Xuân Yến tên là gì vậy? Hai đứa quen nhau thế nào? Hehe, đừng trách tôi hỏi nhiều, Xuân Yến là đứa tôi thấy lớn lên từ nhỏ, hai nhà chúng tôi thân thiết lắm, mấy đứa nhỏ cũng chơi với nhau từ bé."

Nghe câu này, nụ cười trên mặt mẹ của Chu Xuân Yến suýt biến mất. Bà bực nhất là cứ có người nhắc đến việc Xuân Yến và Lôi Minh chơi với nhau từ nhỏ.

Chu Kiến Quốc không trả lời ngay, mà nhìn sang mẹ của Chu Xuân Yến.

Mẹ của Chu Xuân Yến rất hài lòng, nụ cười trên môi lại nở rộ: "Đây là hàng xóm trong khu nhà chúng tôi, cháu cứ gọi là thím Lôi."

Chu Kiến Quốc đặt cốc nước đường xuống, đứng lên nói: "Chào thím Lôi. Cháu là Chu Kiến Quốc, cháu và Xuân Yến quen nhau qua người giới thiệu, sau khi tìm hiểu kỹ lưỡng, chúng cháu đã quyết định tiến tới một mối quan hệ nghiêm túc."

Mẹ của Lôi Minh bất ngờ khi thấy anh đứng dậy, lùi lại một bước: "…Hehe, tốt quá, tốt quá."

Chu Kiến Quốc ngồi lại xuống ghế.

Bên ngoài, có người nhỏ giọng bàn tán: "Chàng rể mới nhà Chu khí thế thật."

"Đúng vậy, là bộ đội mà, khác với người thường chúng ta..."

Mẹ của Lôi Minh trong bụng còn đầy câu hỏi muốn hỏi tiếp. Không chỉ bà ta, các hàng xóm trong khu cũng tò mò lắm.

Mọi người đều mong bà ta hỏi thêm chút nữa, vì bà ta vốn là người hay thắc mắc.

Nhưng tiếc thay, mẹ của Chu Xuân Yến không cho bà ta cơ hội, kéo bà ta ra ngoài: "Mọi người về lo việc đi, mùng Hai Tết, ai có việc thì lo việc, ai về nhà ngoại thì về nhà ngoại. Đừng có đứng đây làm gì, cẩn thận làm chàng rể mới của tôi sợ chạy mất thì tôi đòi các người bồi thường đấy."

Có người cười nói: "Nói vớ vẩn, bọn tôi có phải bà la sát đâu."

Mọi người cũng không phiền lâu, dù rất tò mò về chàng rể mới nhà họ Chu, nhưng cũng đều có việc riêng phải lo. Một số còn phải về thăm nhà ngoại, nên ai cũng tản đi.

Mẹ của Lôi Minh cũng không tiện ở lại, bà vừa đi vừa quay đầu nhìn lại.

Chồng bà, không đi theo xem náo nhiệt, thấy bà về liền hỏi: "Sao rồi, có thật là Mao Đài không?"

"Có, nhưng cũng không biết thật hay giả."

"Rượu Mao Đài mà cũng có giả sao?" Chồng bà liếc bà một cái: "Xem ra con bé Chu nhà đó tìm được đối tượng tốt."

Mẹ của Lôi Minh lẩm bẩm: "…Biết đâu là vỏ chai Mao Đài, bên trong là nước."

Chồng bà không thèm để ý đến bà nữa.

Dù đã vào nhà, bà vẫn để mắt theo dõi động tĩnh bên ngoài nhà họ Chu. Đúng lúc đó, con trai bà về.

"Minh à, sao con lại về?" Mẹ của Lôi Minh vội vàng chạy ra đón.

Lôi Minh bước thẳng vào nhà.

"Hôm nay là mùng Hai, không phải đến nhà bố vợ à?"

Lôi Minh về nhà lấy đồ. Sau khi kết hôn, vợ anh không muốn ở nhà chồng vì cho rằng nhà quá xa chỗ làm, hai người chuyển về nhà do bố vợ sắp xếp. Cả hai đang chờ Lôi Minh tốt nghiệp và được điều về làm ở nhà máy cơ khí, để vợ chồng cùng là nhân viên nhà máy, rồi xin nhà ở mới xây của nhà máy.

"Con lấy đồ xong sẽ đi ngay." Lôi Minh nói: "Bố, chai rượu Phượng Tường lần trước con mang về còn không?"

Bố anh đáp: "Còn hai chai, bố chưa dám uống."

Đó là rượu con trai biếu, ông định để dành đến tháng sau sinh nhật mình mới uống.

"Bố, cho con chai rượu trước đi, hai chai nhà con lỡ làm vỡ rồi, giờ không mua được rượu ngon, con cần để đến nhà bố vợ chúc Tết."

Mặt bố Lôi Minh xị xuống ngay.

Con rể nhà người ta mang Mao Đài biếu bố vợ, con trai ông lại đi xin rượu của bố để biếu bố vợ.

"Bố, cho con đi, sau Tết con mua bù lại cho bố."

Mẹ Lôi Minh liếc chồng một cái ra hiệu.

"Thôi được, bảo mẹ con lấy ra cho." Trong lòng ông không thoải mái chút nào.

Mẹ Lôi Minh vào nhà lấy rượu ra.

Lôi Minh không nán lại lâu, cầm chai rượu lên định đi, nghĩ một chút rồi hỏi: "Nhà chú Chu có khách à?"

Vừa vào sân anh đã thấy ánh mắt của hàng xóm cứ vô tình nhìn về phía nhà họ Chu.

"Đúng vậy, là đối tượng của con bé Chu Xuân Yến, là bộ đội. Lần đầu đến nhà đã mang Mao Đài, cũng không biết là người thế nào..."

Lôi Minh nhìn chai rượu Phượng Tường trong tay mình… Thật sự mẹ anh không cần phải nói ra nhà người ta tặng quà gì.

Lôi Minh biết, từ sau khi anh kết hôn, quan hệ hai nhà không còn thân thiết như trước nữa. Anh cũng biết lý do, nhưng thực sự không thể trách anh được. Anh luôn coi Chu Xuân Yến như em gái, chưa từng có suy nghĩ nam nữ với cô, anh cũng không muốn vì những chuyện này mà làm tổn thương tình cảm giữa hai nhà.

Nghe nói đối tượng của Chu Xuân Yến đã đến, và có vẻ là người có điều kiện tốt, anh cũng cảm thấy mừng cho cô.

"Hôm nay con không có thời gian, nếu không con sẽ đến chào hỏi một chút."

Mẹ anh lập tức nói: "Con đến làm gì? Người ta không cần con tiếp đón đâu. Mẹ vừa đến hỏi có cần giúp gì không thì mẹ Xuân Yến đã đuổi mẹ về rồi."

Lôi Minh hơi ngạc nhiên, cô Chu đuổi mẹ anh về à?

Chuyện này không giống với tính cách của cô ấy.

Lôi Minh nhíu mày: "Thôi, con đi đây, phải đến nhà bố vợ nữa."

"Đi đi, đừng đến muộn, đối tượng của Xuân Yến đến sớm lắm đấy."

Lôi Minh: …

Sáng sớm, Chu Xuân Yến đã cùng chị gái Chu Xuân Mai ra chợ, mua được một cân thịt cừu ở quầy thịt, rồi mua thêm một ít đồ ăn sẵn, sau đó cả hai cùng về nhà.

"Em đang nhìn gì vậy?"

Chu Xuân Yến thu ánh mắt về, mỉm cười: "Không nhìn gì cả."

Chu Xuân Mai cười nhìn em gái một cái: "Em đang ngóng đối tượng của mình đến phải không? Hai đứa đã hẹn giờ rồi mà, còn một tiếng nữa cơ, không đến sớm thế đâu."

Chu Xuân Yến mỉm cười, đôi mắt đầy hạnh phúc: "Anh ấy thường đến sớm, chưa bao giờ trễ giờ cả."

"Anh ấy là bộ đội mà, quân nhân đều rất đúng giờ." Thấy em gái trông đầy tình cảm như vậy, Chu Xuân Mai cũng mừng cho cô. Điều chị sợ nhất là em gái tiếp tục thích Lôi Minh.

"Người mà Chiêu Chiêu giới thiệu cho em đúng là rất tốt."

Chu Xuân Yến gật đầu liên tục.

"Không biết xấu hổ."

"Chị khen người yêu em tốt, sao em phải xấu hổ chứ, em vui còn không kịp nữa là."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back