Cập nhật mới
Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Lütfen ürünü kullanmak için www.xenforo.gen.tr üzerinden lisans satın alınız!

Dịch Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!

Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 180



Vương Xuân Hoa chép miệng, đúng là thời nay nói nhiều đến tự do hôn nhân, yêu đương tự do, không còn chuyện định sẵn hôn ước từ nhỏ cho con cái nữa.

“Mẹ ơi, mẹ để cái ná cao su của con ở đâu rồi?” Chu Tiểu Quân hét lớn từ trong nhà, giọng to đến mức như sắp lật cả mái nhà.

Vương Xuân Hoa bịt tai, “Giờ này còn nghĩ đến chơi ná cao su! Cả ngày chỉ biết chơi, đừng tưởng vào được lớp thử nghiệm rồi là không cần lo lắng gì nữa! Nếu cuối kỳ mà thi đứng chót, xem con định làm gì!”

“Con không định chơi, hỏi một chút cũng không được à.” Chu Tiểu Quân cảm thấy mình rất bị mẹ ghét, mẹ cứ cằn nhằn suốt.

Ngày mai được nghỉ, chẳng lẽ chuẩn bị trước để chơi ngày mai cũng không được sao?

“Con hỏi mẹ, mẹ hỏi ai? Mẹ có cầm cái đồ linh tinh đó của con đâu.”

Khó mà trách được lão Chu, đến cả bà là người đích thân sinh ra nó, mà đôi khi cũng không muốn nhận đứa con này.

...

Sau bữa tối, Cố Hành không nghỉ ngơi mà mang thùng tắm ra, đun một nồi nước lớn cho Tô Chiêu Chiêu tắm.

Tới khoảng tám rưỡi, anh bắt đầu bảo Cố Tưởng và Cố Niệm vào phòng ngủ.

Cố Niệm: “Bố ơi, con chưa buồn ngủ.”

Cố Tưởng: “...Mai được nghỉ rồi, không cần dậy sớm.”

Cố Hành: “Dù không cần dậy sớm vẫn phải ngủ sớm, ngày mai chúng ta dậy sớm đi chợ mua thịt, mua xong sẽ về làm món ngon cho mẹ con, ở trường mẹ con không được ăn ngon.”

Rồi anh quay sang nói với Cố Niệm, “Giờ chưa buồn ngủ nhưng nằm một lát sẽ buồn ngủ. Mẹ con cũng cần ngủ sớm, ở trường mẹ con không được ngủ ngon.”

Mẹ thật là vất vả, ở trường ăn không ngon, ngủ cũng không yên.

Hai anh em thật sự rất thương mẹ, “Vậy được ạ, mẹ nhớ ngủ sớm nhé.”

Tô Chiêu Chiêu cố nhịn cười rồi gật đầu.

Đoàn trưởng Cố à, anh đúng là Tư Mã Chiêu.

May mà hai đứa còn nhỏ, chứ lớn hơn chút nữa thì cách thuyết phục của anh chắc chẳng còn tác dụng đâu.

Đợi khi hai đứa vào phòng, Cố Hành đóng cửa phòng khách và tắt đèn, kéo Tô Chiêu Chiêu vào phòng ngủ.

“Két” một tiếng, then cửa phòng ngủ đã được cài lại.

Vừa ôm cô, Cố Hành vừa tiến đến kéo rèm cửa.

Tô Chiêu Chiêu theo bước chân anh lùi về phía sau, lưng cô chạm vào bàn học, khi Cố Hành cúi người kéo rèm, hai người áp sát vào nhau.

Người đàn ông nhịn suốt một tuần trở nên rất mãnh liệt.

Từ phòng ngoài đến phòng trong, khi nằm lên giường, Tô Chiêu Chiêu đã mềm nhũn như nước, gần như không chống đỡ nổi.

Cô thậm chí không biết khi nào mọi thứ mới kết thúc.

Sáng hôm sau, không tránh khỏi việc dậy muộn.

Khi cô tỉnh dậy, Cố Hành đã cùng hai đứa con mua đồ về, ba người đang làm thịt gà trong sân.

Trên bàn trong phòng khách có sẵn bữa sáng để dành cho cô.

Tô Chiêu Chiêu nhấc chiếc đồng hồ trên bàn lên xem, đã gần 10 giờ.

Thấy cô ra ngoài, Cố Hành hỏi: “Ngủ có ngon không?”

Tô Chiêu Chiêu duỗi lưng, “Ngủ ngon lắm.” Nói xong lại ngáp một cái.

“Có muốn ngủ thêm không?”

Cô lắc đầu.

“Vậy thì ăn sáng trước đi.”

“Em đi đánh răng trước đã.”

Nhà có sẵn khoai tây, buổi trưa Tô Chiêu Chiêu làm món gà hầm khoai tây, ăn kèm với cơm trắng hấp, cô đã ăn liền hai bát.

Buổi chiều, Vương Xuân Hoa sang thăm, trò chuyện với cô về những chuyện gần đây trong khu gia đình quân nhân.

“Vu Huệ Tâm và mẹ chồng lại cãi nhau, cô ấy bỏ về nhà mẹ đẻ rồi.”

Tô Chiêu Chiêu vừa nhai miếng khoai lang khô mà Vương Xuân Hoa mang đến, nghe chuyện Vu Huệ Tâm cãi nhau với bà Nghiêm thì không hề ngạc nhiên. Từ khi bà Nghiêm đến đây, chuyện mẹ chồng nàng dâu cãi nhau đã nghe không ít lần.

Nghiêm Quang cũng thường xuyên than thở với Cố Hành về vấn đề mẹ chồng nàng dâu này.

Đến Cố Hành cũng thấy phiền.

“Cô ấy sắp sinh rồi mà.”

“Đúng vậy, mang thai 9 tháng, tháng sau là sinh rồi. Nghiêm Đoàn còn xin nghỉ phép để vào thành phố đón cô ấy về, nhưng nghe nói cô ấy không chịu về. Cao Nguyệt bảo rằng Vu Huệ Tâm muốn sinh ở nhà mẹ đẻ, còn định ở cữ tại đó luôn. Mấy hôm nay gặp bà Nghiêm ở chợ, sắc mặt bà ấy không tốt, chắc tức giận lắm. Sinh con mà về nhà mẹ đẻ, rõ ràng là không coi trọng mẹ chồng rồi...”

Cao Nguyệt cũng kểmấy chuyện này à?

Có vẻ cô ấy cũng hòa hợp với các vợ quân nhân khác nhỉ.

Biết Tô Chiêu Chiêu sẽ về trường vào buổi tối, nên Vương Xuân Hoa trò chuyện một lúc rồi tạm biệt ra về.

Khoảng 4 giờ, Cố Hành mượn được chiếc xe Jeep từ đơn vị để đưa Tô Chiêu Chiêu về trường.

Hai đứa trẻ ra tận cổng để tiễn cô.

Ngồi trong xe, Cố Hành dặn dò chúng, “Tiền và phiếu ăn để trong ngăn kéo, tối hai đứa ra nhà ăn mà ăn.”

Tô Chiêu Chiêu ngồi lên xe, vẫy tay tạm biệt hai đứa trẻ, “Ngoan nhé.”

“Mẹ tạm biệt!”

“Tạm biệt!”

Đến thành phố, Cố Hành đưa Tô Chiêu Chiêu đi ăn tối, sau đó dẫn cô đến cửa hàng bách hóa mua vài món bánh kẹo và đồ hộp, rồi mới đưa cô đến trường.

Nhìn cô bước vào cổng trường, Cố Hành mới lái xe rời đi.

...

“Tô Chiêu Chiêu, cô có rảnh không? Tôi muốn hỏi cô một câu.”

Tô Chiêu Chiêu ngẩng đầu lên, “Xin lỗi, hiện giờ tôi không rảnh. Cậu có thể hỏi bạn khác xem.”

“Vậy xin lỗi đã làm phiền.”

Khi người đó rời đi, Phạm Văn Hà tiến lại gần, “Sao cậu ta cứ hay tìm cô hỏi bài thế nhỉ?”

“Có lẽ là vì tôi học giỏi thôi.” Tô Chiêu Chiêu chẳng chút khiêm tốn.

Không phải cô không muốn trả lời người vừa hỏi bài, mà là anh chàng này hỏi quá nhiều lần. Tô Chiêu Chiêu không ngốc, một người con trai thường xuyên hỏi bài nhưng thực chất là lén nhìn cô, còn có thể vì điều gì nữa chứ?

Để tránh rắc rối không cần thiết, cô đành phải nói mình bận.

Lúc này là giờ tự học buổi tối, sau bữa tối, mọi người tự giác đến lớp học. Lớp học đã đầy hơn nửa, có người không đến, có người đến giữa chừng thì rời đi.

Tô Chiêu Chiêu thường học một giờ rồi trở về ký túc xá.

Đến 9 giờ, Tô Chiêu Chiêu thu dọn sách vở chuẩn bị về.

Viên Viên nói: “Tôi cũng về trước đây. Tiểu Mai, cô có về không?”

Tạ Tiểu Mai lắc đầu, “Tôi ở lại thêm nửa tiếng nữa.”

Phạm Văn Hà và Miêu Miêu cũng chưa về, lớp học có thể tự học đến 10 giờ. Sau 10 giờ, giáo viên tuần tra sẽ yêu cầu mọi người rời khỏi lớp.

Trong ký túc xá, Tô Chiêu Chiêu và Viên Viên thường là hai người về sớm nhất.

Hai người khoác tay nhau đi về ký túc xá.

Đèn đường trong khuôn viên trường rất xa mới có một chiếc, ánh sáng mờ mờ chiếu rọi môi trường xung quanh, khiến không gian xung quanh trở nên tối tăm.

Từ khu Văn Hối đến khu Lôi Ân Các, có một dải cây xanh tươi tốt chạy dọc, cây cối hai bên đường cao lớn và tán lá xum xuê, cành lá đan xen nhau, dưới ánh trăng tạo thành những cái bóng khổng lồ in lên mặt đường.

Gió thổi qua cành lá, phát ra những âm thanh xào xạc, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng kêu của loài côn trùng nào đó mà họ không biết.

Mỗi lần đi qua con đường này vào ban đêm, Viên Viên đều nổi da gà.

“Chúng ta đi nhanh chút đi, đường này thật đáng sợ, em sợ trong rừng sẽ có gì đó nhảy ra.” Cô nói khẽ, không dám nói lớn tiếng.

“Cô nghĩ gì thế, cho dù có nhảy ra thì cũng chỉ là người thôi.”

Tô Chiêu Chiêu cũng hơi sợ, không trách cô được, ai bảo cô là linh hồn lang thang chứ.

Cả hai đều bước nhanh hơn, cúi đầu mà đi.

Tô Chiêu Chiêu đang đi bình thường, thì Viên Viên đột nhiên dừng lại.

“Hử?”

“Sao thế?”

Viên Viên chỉ vào khu rừng trước mặt, “Chị nhìn kìa, có phải có người đứng đó không?”

Tô Chiêu Chiêu nhìn theo, nheo mắt lại: “Không có ai cả.”

Cô vừa nói không có, Viên Viên càng sợ hãi hơn.

Rõ ràng cô đã nhìn thấy mà.

Sao bây giờ lại không thấy nữa?

Lời của Tô Chiêu Chiêu vừa dứt, bỗng nhiên có người từ trong rừng lao ra!

“A!” Viên Viên hét toáng lên, sợ hãi núp sau lưng Tô Chiêu Chiêu.

Tiếng hét của cô khiến người vừa lao ra cũng hoảng sợ, người đó chạy biến mất dạng.

Tô Chiêu Chiêu nhanh chóng kéo cô lại, “Đừng sợ, người đó chạy mất rồi.”

Viên Viên nhắm chặt mắt, “Thật sự là người à?”

Tô Chiêu Chiêu nhìn cô mà bật cười, “Là ‘người’! Không phải thứ gì khác đâu.”

Viên Viên hé mắt nhìn về phía trước, thấy không có gì liền thở phào, “Trời ơi! Làm mình sợ muốn chết. Người đó rảnh rỗi lắm sao mà chui vào rừng?”

Giờ này, còn chui vào chỗ cây cối rậm rạp, còn có thể vì cái gì nữa?

Quả nhiên, khi họ vừa bước qua con đường rợp bóng cây, họ nhìn thấy Hồ Giai với vẻ mặt có chút hoảng loạn.

Viên Viên hỏi: “Hồ Giai, chẳng phải cô về ký túc xá lâu rồi sao? Sao giờ mới đến đây?”

Hồ Giai ôm cuốn sách trong tay, “Tôi đang đọc sách ở đây.”

Đọc sách?

Viên Viên nhìn chiếc đèn đường mờ mờ gần đó, rồi nhìn Hồ Giai với mái tóc hơi rối, trên tóc còn dính một chiếc lá.

“...Ánh sáng đèn đường mờ thế này, cô đừng đọc sách ở đây, hại mắt lắm.”

Lớp học sáng sủa không ngồi, lại chạy ra đây đọc sách dưới đèn đường?

Viên Viên và Tô Chiêu Chiêu không vạch trần cô ấy.

Hồ Giai nói, “Tôi biết rồi.” Nói xong liền ôm sách đi tiếp, hướng về ký túc xá.

Đợi người đi rồi, Viên Viên liền nói, “Ê, người vừa lao ra lúc nãy có phải là Hồ Giai không?”

Không phải, người đó cao lớn hơn, là đàn ông.

Tô Chiêu Chiêu nói: “Không rõ, mặc kệ ai, liên quan gì đến chúng ta đâu.”

“Cũng đúng.”

Chuyện Hồ Giai yêu một sinh viên trong trường không biết từ đâu lan ra, nhanh chóng trở thành chủ đề bàn tán của mọi người.

Có người cho rằng Hồ Giai thật giỏi, chưa bao lâu đã tìm được người yêu là sinh viên đại học.

Cũng có người tỏ ra khó chịu, bảo cô ấy đến học hay đến kiếm người yêu.

Hồ Giai học kém, đã nhiều lần bị thầy giáo Bạch nhắc nhở trong giờ học.

Nhưng cô ấy lại không tập trung học tập, trong giờ tự học rất ít khi thấy mặt cô.

Những người thật sự muốn học hỏi rất khó chịu với cô ấy, thậm chí cảm thấy cô chiếm mất cơ hội của những người muốn tham gia lớp học bồi dưỡng này.

Việc Hồ Giai yêu đương bị mọi người biết, cô ta cũng không hề phủ nhận. Khi có người hỏi bạn trai cô học lớp nào, hai người quen nhau thế nào, cô đều trả lời và còn tự hào về điều đó.

Có cô dẫn đầu, một số người chưa kết hôn trong lớp cũng nảy sinh ý định, yêu sinh viên đại học, nói ra chẳng phải rất vinh dự sao?

Yêu đương và học tập cũng không xung đột với nhau mà.

...

Cửa lớp bồi dưỡng bị vây kín, đám đông không ngừng cãi vã và gây ồn ào.

Tô Chiêu Chiêu và Phạm Văn Hà đến muộn, thấy cảnh tượng trước mắt, Phạm Văn Hà sững sờ, “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra thế này? Những người kia là ai?”

Tô Chiêu Chiêu cũng thấy khó hiểu, “Trông như sinh viên trong trường...”

Ngay lúc đó, Viên Viên từ đám đông chui ra, kéo hai người đi, “Mau đi gọi thầy giáo Bạch.”

“Rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Phạm Văn Hà vội hỏi.

Viên Viên nói nhanh: “Lưu Tuấn Sinh đi tán tỉnh nữ sinh trong trường, bị từ chối mà vẫn không chịu từ bỏ. Bạn cùng lớp của nữ sinh đó biết chuyện, nên dẫn người tới đây gây rối! Bọn họ nói cậu ta quấy rối nữ sinh.”

“Trời ạ!” Phạm Văn Hà chửi thề, “Lưu Tuấn Sinh bị điên à! Thật là làm mất mặt lớp bồi dưỡng của chúng ta!”

“Chuyện là vậy đó! Bây giờ Lưu Tuấn Sinh trốn trong lớp không ra, đám sinh viên kia lại đòi chúng ta lôi cậu ta ra. Phùng An cũng không biết làm gì, chỉ còn cách đi tìm thầy giáo Bạch.”

“Vậy chúng ta nhanh lên!”

Lúc này, thầy giáo Bạch chỉ có thể ở căng tin hoặc văn phòng. Văn phòng trên tầng của tòa nhà Văn Hối chắc chắn không có người, nếu có, thầy đã xuống từ lâu rồi. Vì thế thầy chắc đang ăn cơm ở căng tin.

Quả nhiên, ba người vừa đi đến căng tin đã gặp thầy giáo Bạch.

Viên Viên nhanh chóng kể rõ tình hình.

Thầy giáo Bạch nhíu mày, tỏ vẻ khó chịu.

“Đi thôi!”

Tô Chiêu Chiêu và hai người kia vội theo thầy Bạch quay lại tòa nhà Văn Hối.

Lúc này, cửa lớp học đã bị sinh viên bên ngoài đẩy mở, khi họ đến nơi, Lưu Tuấn Sinh đang bị đánh!

Phùng An và những người khác không thể đứng nhìn bạn học của mình bị đánh, nên định xông vào can ngăn, nhưng vì cả hai bên đều đang tức giận nên tình hình trở nên hỗn loạn.

Trong lúc xô đẩy, bàn ghế trong lớp bị đổ nghiêng ngả, trông chẳng khác gì một vụ ẩu đả tập thể.

“Tất cả dừng tay ngay!” Thầy Bạch lớn tiếng quát.

Thấy thầy đến, đám đông mới buông tay.

“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!”

Người cầm đầu nhóm sinh viên bước ra, “Thầy giáo Bạch đến đúng lúc lắm. Bạn học Lưu Tuấn Sinh của lớp thầy đã quấy rối nữ sinh lớp chúng em. Cậu ta thường xuyên chặn bạn ấy ở thư viện và trong khuôn viên trường, còn nói rằng muốn cùng bạn ấy học tập và tiến bộ!”

Nói đến đây, đám sinh viên cười phá lên, “Hắn ta mà cũng đòi cùng tiến bộ? Có mà cùng thụt lùi thì có!”

“Thầy giáo Bạch, bạn nữ của lớp chúng em đã nói rõ ràng là không có thời gian, bảo cậu ta đừng làm phiền việc học của mình. Thế mà chẳng hiểu cậu ta có tai không, hôm qua tan học lại chặn bạn ấy trong trường...”

Lưu Tuấn Sinh đang cúi đầu, nghe đến đây ngẩng lên nói: “Tôi không chặn cô ấy, tôi tình cờ gặp nên chỉ muốn chào hỏi thôi.”

“Ai cần cậu chào hỏi? Chúng tôi có thân với cậu không?”

“Đúng thế, cậu nghĩ cậu là ai? Đừng tưởng học chung trường với chúng tôi thì đã là sinh viên đại học!”

Trường đột nhiên mở lớp bồi dưỡng, có người nghe nói về lớp này, có người còn không biết trong tòa nhà Văn Hối khuất nẻo này có lớp học bồi dưỡng.

Những ai biết cũng chẳng bận tâm nhiều.

Nhưng người của lớp bồi dưỡng không nên đi quấy rối nữ sinh trong trường!

Điều này là không thể chấp nhận!

Ai mà biết mấy người này có quấy rối nữ sinh khác không!

Sinh viên đại học đơn thuần sao có thể đấu lại những người đã lăn lộn trong cơ quan nhiều năm như họ!

Chính vì chuyện này mà sinh viên trong trường rất phản cảm với lớp bồi dưỡng.
 
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 181



Sau đó, Tô Chiêu Chiêu và mọi người không tiếp tục đứng xem nữa vì sự việc này đã thu hút sự chú ý của các giáo viên khác trong trường, họ đến gần như cùng lúc với thầy Bạch của họ.

Có lẽ chuyện này sẽ không thể do lớp bồi dưỡng tự giải quyết được.

Thầy Bạch dẫn theo Lưu Tuấn Sinh và các giáo viên khác đi, theo sau là một nhóm lớn sinh viên của trường.

Trước khi đi, thầy Bạch giao cho Phùng An nhiệm vụ hướng dẫn mọi người tự học.

Trong lớp, mọi người bàn tán sôi nổi về việc Lưu Tuấn Sinh quấy rối nữ sinh.

Một người đứng lên, kích động nói: "Chúng ta đến đây chủ yếu là để học, việc nhận được cơ hội tham gia lớp bồi dưỡng này khó khăn thế nào, ai cũng biết! Nhưng có người lại biến lần bồi dưỡng này thành cơ hội săn tìm đối tượng cho mình!"

"Đúng vậy! Chính vì có những người làm gương xấu, nên Lưu Tuấn Sinh mới tưởng rằng mình có thể bắt chước, dẫn đến sự việc này! Làm mất mặt lớp bồi dưỡng của chúng ta."

Hồ Giai cúi đầu, vô cùng tức giận!

Họ chỉ thiếu nước chưa dán chữ “người cầm đầu” lên trán cô.

Liên quan gì đến cô chứ?

Cô có quấy rối nữ sinh nào đâu!

"Lưu Tuấn Sinh làm trò mất mặt, sao lại liên quan đến những người khác trong lớp bồi dưỡng chứ? Chúng ta có làm như anh ta đâu."

"Đúng đấy, tôi suốt ngày chỉ đi từ nhà ăn đến lớp học, rồi về ký túc xá, có mất mặt cũng chẳng liên quan đến tôi."

"Mọi người đừng vội bàng quan, đối với sinh viên của trường, lớp bồi dưỡng của chúng ta là một tập thể, một người mất mặt thì cả lớp phải chịu. Chờ xem, trong hai tháng tới, chắc chắn chúng ta sẽ bị người khác khinh thường."

"Đúng vậy, tất cả là do những kẻ như Lưu Tuấn Sinh gây ra. Theo tôi, những ai chỉ nghĩ đến việc tìm đối tượng trong trường thì nên bị đuổi học!"

"Đúng! Đuổi học hết đi!"

Hồ Giai trừng mắt nhìn mấy người nói chuyện.

Ban đầu cô thật sự không muốn tham gia lớp bồi dưỡng này, nhưng bây giờ khác rồi, người yêu cô đang học ở đây, cô chỉ mong được ở lại trường thêm vài tháng nữa.

Phùng An đứng lên nói: "Mọi người đừng kích động, chuyện này xử lý thế nào phải chờ quyết định của trường và thầy Bạch. Bây giờ nói nhiều cũng không ích gì, chúng ta nên tiếp tục học, việc học là quan trọng nhất."

Phùng An là lớp trưởng, là người biết cách ứng xử và giải quyết vấn đề, anh nói vậy, những người kích động cũng ngồi xuống, nhưng trong lớp vẫn không ngừng có những tiếng bàn tán nhỏ.

"Chị Tô, liệu trường có báo sự việc này lên Bộ Thương mại không?" Viên Viên hỏi nhỏ.

Tô Chiêu Chiêu lắc đầu: "Không biết, có lẽ là có."

"Nếu Bộ Thương mại biết chuyện, chắc chắn đơn vị của Lưu Tuấn Sinh cũng sẽ biết, cậu ta đến lớp bồi dưỡng này e là vô ích rồi."

Phạm Văn Hà nói: "Nói vô ích là còn nhẹ, một nam thanh niên mà lại đi quấy rối nữ sinh... Đây là hành vi sai trái!"

Việc có đối tượng thì không sai, trường đại học cũng không cấm sinh viên hẹn hò, nhưng sai là ở chỗ không nên quấy rối người khác.

Quấy rối đối với một số người chẳng khác gì hành vi lưu manh.

Nếu cáo buộc quấy rối được xác nhận, thì việc đuổi học và phê bình giáo dục e rằng không đủ với Lưu Tuấn Sinh.

Thậm chí anh ta có thể bị khai trừ khỏi đơn vị.

Cái này phải xem cách xử lý của đơn vị anh ta.

"Hồ Giai có ở đây không?"

Đột nhiên có người hỏi từ cửa lớp.

Hồ Giai?

Mọi người đều nhìn về phía Hồ Giai.

Hồ Giai hoảng loạn, run rẩy đứng lên, giọng nói lắp bắp: "Tôi... tôi là Hồ Giai."

Người đến chỉ là người đến gửi lời, bảo Hồ Giai đến phòng giáo vụ.

Hồ Giai không muốn đi, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Phùng An: "Lớp trưởng..."

Cả hai đều là người của hợp tác xã, Phùng An thấy cô sợ hãi như vậy liền nói: "Tôi sẽ đi cùng cô."

Khi Hồ Giai vừa ra khỏi cửa thì lảo đảo một chút, suýt ngã.

Khi họ rời đi, trong lớp bắt đầu rộ lên những lời bàn tán, không ai còn hạ thấp giọng nữa.

"Phòng giáo vụ tìm Hồ Giai làm gì?"

"Còn làm gì nữa, cô ấy đã có bạn trai là sinh viên đại học, chắc chắn họ gọi cô ấy đến để hỏi chuyện này."

"Nói đi cũng phải nói lại, cô ấy có bạn trai là sinh viên đại học cũng không có gì sai, chuyện của Lưu Tuấn Sinh đâu liên quan gì đến cô ấy."

"Thì đúng là vậy... nhưng có thể là Lưu Tuấn Sinh đã nói gì đó."

Hồ Giai rời đi và không quay lại, Lưu Tuấn Sinh cũng vậy.

Sinh viên lớp bồi dưỡng dành cả buổi sáng để tự học.

Ngay cả Phùng An cũng đến tận buổi trưa mới quay lại ký túc xá.

"Phùng An, trường nói gì vậy? Còn Lưu Tuấn Sinh và Hồ Giai đâu? Sao không thấy họ quay lại?"

Phùng An thở dài: "Lưu Tuấn Sinh đã bị đuổi học, tôi vừa thấy anh ta về thu dọn hành lý."

"Còn Hồ Giai thì sao?"

Vẻ mặt của Phùng An khó mà diễn tả: "…Cô ấy có việc gia đình, xin nghỉ về nhà rồi."

Vẻ mặt của anh khiến mọi người cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.

Khi Tô Chiêu Chiêu và nhóm của cô về ký túc xá, đồ đạc trên giường của Hồ Giai vẫn còn nguyên.

"Có vẻ như Hồ Giai thực sự có việc gia đình nên về rồi." Miêu Miêu nói.

Chu Xuân Mai liếc nhìn cô: "Ngốc quá, cô tin thật à?"

"Không thì sao?"

Phạm Văn Hà nói: "Có lẽ là cô ấy cảm thấy mất mặt, không dám gặp chúng ta thôi. Chắc vài ngày nữa sẽ quay lại."

Chu Xuân Mai lắc đầu: "Chắc sẽ không quay lại đâu."

Tạ Tiểu Mai không tin: "Không lẽ cô ấy cũng bị đuổi học như Lưu Tuấn Sinh sao? Nếu vậy thì Phùng An cần gì phải nói dối?"

"Khả năng Hồ Giai bị đuổi học không cao đâu, cô ấy có ông chú họ làm trưởng phòng ở Bộ Thương mại." Viên Viên nói.

Việc Hồ Giai có ông chú ở Bộ Thương mại, cả lớp bồi dưỡng đều biết.

"Chị Tô, chị nghĩ chuyện này là thế nào?" Tạ Tiểu Mai hỏi.

Tô Chiêu Chiêu cầm hộp cơm lên: "Không biết, đi ăn thôi."

Chuyện mà Phùng An giấu không nói, các học sinh lớp bồi dưỡng nghe được nguyên nhân trong nhà ăn.

Một vài sinh viên cố ý nói to để họ nghe thấy.

"…Cô gái ở lớp bồi dưỡng đó nói mình có bạn trai là sinh viên đại học, còn bảo anh ta là sinh viên năm ba khoa Báo chí, nói chi tiết đến mức ai cũng tin được. Giáo viên còn đặc biệt đi tìm ‘bạn trai’ của cô ấy, nhưng anh chàng đó lại không hề quen biết cô ta!"

"Còn có chuyện như vậy à?"

"Chuyện kỳ lạ năm nào cũng có, nhưng năm nay lại đặc biệt nhiều. Cô ta còn bảo anh sinh viên khoa Báo chí đó lừa mình, thậm chí còn hỏi xem khoa Báo chí có người nào trùng tên hay không. Ai mà lừa cô ta chứ!"

"Rốt cuộc là sao? Không lẽ có người mạo danh sinh viên đại học để hẹn hò với cô ấy?"

"Chính là mạo danh! Dùng não suy nghĩ chút là biết, thậm chí đã tìm ra kẻ mạo danh, đoán xem là ai?"

"Ai thế?"

"Một nhân viên tạp vụ của trường, còn là nhân viên tạm thời!"

"Trời ơi, anh nhân viên tạm thời đó to gan thật..."

Học sinh lớp bồi dưỡng: "..."

Bảo sao Hồ Giai phải vội vàng về nhà, nếu là họ, chắc cũng chẳng còn mặt mũi ở lại trường nữa.

"Chị Chu, sao chị chắc chắn Hồ Giai sẽ không quay lại, chẳng lẽ chị đã biết trước rồi à?" Viên Viên quay sang hỏi, nhớ lại những lời Chu Xuân Mai đã nói trước đó.

Chu Xuân Mai đáp: "…Thật ra tôi không biết, chỉ đoán thôi."

Tô Chiêu Chiêu liếc nhìn cô.

Chu Xuân Mai nháy mắt với cô.
 
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 182



Chuyện của Lưu Tuấn Sinh kết thúc như vậy, Hồ Giai quả nhiên không quay lại nữa, vài ngày sau, có người đến ký túc xá lấy đồ của cô ấy đi.

Về việc này, thầy giáo Bạch cũng chẳng nói gì thêm, hay nói đúng hơn là lười nói.

Đều là người lớn cả, còn tưởng mình như trẻ con trong lớp mầm non, chuyện gì cũng phải để thầy giáo dạy dỗ sao?

Vì hai sự việc này, lớp bồi dưỡng ở Đại học Hải Thành trở nên nổi tiếng, sinh viên trong trường cũng không mấy thiện cảm với họ.

Vốn là người trong lớp gây mất mặt, mọi người cũng không biết làm sao, chỉ đành cố gắng học tập chăm chỉ hơn.

Không khí học tập lên cao chưa từng có.

Thầy giáo Bạch rất hài lòng về điều này.

Vào một ngày nghỉ, mọi người trong ký túc xá đều ra ngoài, chỉ còn lại Chu Xuân Mai và Tô Chiêu Chiêu ở lại.

Chu Xuân Mai đột nhiên nói với Tô Chiêu Chiêu: "Chắc cô cũng nhận ra rồi phải không?"

Tô Chiêu Chiêu: "..."

Nhận ra gì cơ?

Cô cố tình mỉm cười tỏ vẻ hiểu ý nhưng không nói gì.

"Hồ Giai khi mới đến đây vẫn còn là một cô gái nhỏ trong sáng, nhưng đêm hôm đó về, tôi đã biết ngay cô ấy không còn là như vậy nữa."

Đêm nào nhỉ?

Tô Chiêu Chiêu không nhớ lắm, vì Hồ Giai ít khi tham gia lớp tự học cùng mọi người, từ sau khi biết cô ấy có bạn trai là sinh viên đại học, cô ấy thường xuyên về muộn.

Mỗi lần về, gương mặt đều rạng rỡ, giống như một cô gái đang đắm chìm trong hạnh phúc.

Chu Xuân Mai thật là lợi hại!

Chuyện này mà cũng nhận ra được.

Quả là thế giới trong sách thật ảo diệu.

"Chị Chu, chuyện này chỉ chúng ta biết thôi, đừng nói ra ngoài."

Chu Xuân Mai gật đầu: "Chắc chắn rồi, chuyện này nếu nói ra, phụ nữ chịu thiệt nhất. Không biết liệu Hồ Giai có kết hôn với anh nhân viên đó không."

...

Cố Hành như thường lệ đón cô ở cổng trường.

Đón cô xong, anh lái xe về nhà.

Khu công nghiệp đã bắt đầu xây dựng, khi xe đi qua có thể nhìn thấy những bóng người thi công bận rộn không xa.

Trong số những người thi công, có các chiến sĩ từ quân đội hỗ trợ và cả những người dân quanh vùng đến kiếm tiền công.

Dù đang mùa vụ, vẫn có nhiều lao động khỏe mạnh đến đây làm việc.

"Nhanh thật!"

Cố Hành mắt nhìn thẳng phía trước: "Người đông thì nhanh thôi, cấp trên yêu cầu hoàn thành trước cuối năm."

"Thời gian ngắn vậy có kịp không?" Ở thời đại này, việc xây dựng không có nhiều máy móc hỗ trợ, tất cả đều dựa vào sức người.

"Hoàn thiện hết thì chắc chắn không kịp, hiện tại họ chỉ yêu cầu xây dựng nhà máy cơ khí và thép trước, các tòa nhà ký túc xá sẽ làm sau cùng."

Vừa trò chuyện, hai người đã về đến nhà.

Ngày hôm sau, nhà họ có một vị khách không mời.

"Hồ Giai, cô tìm tôi có việc gì không?"

Hồ Giai đứng ở cửa, sắc mặt tái nhợt và tiều tụy, khí sắc rất kém: "Tôi biết cô sẽ về. Chồng cô mỗi tuần đều đến đón cô, cô thật may mắn."

Tô Chiêu Chiêu cảm thấy khó hiểu, tự nhiên đến nhà tìm cô, gặp cô rồi lại nói mấy lời như vậy.

"Cô có chuyện gì không?"

Hồ Giai đứng im lặng ở cửa một lúc, khi Tô Chiêu Chiêu tưởng cô ấy sẽ không nói gì thêm, thì lại nghe thấy cô ta nói: "Chuyện xảy ra ở trường, cô đừng nói với ai, tôi cầu xin cô."

Tô Chiêu Chiêu: "… Cô yên tâm, tôi sẽ không nói."

Hồ Giai nhìn cô một cái, cúi đầu: "Cảm ơn."

Nói xong, cô ấy quay người bỏ đi.

Tô Chiêu Chiêu nhìn theo bóng lưng cô ấy và thở dài.

...

Thời gian trôi nhanh như gió thoảng, mới đó mà ba tháng đã vút qua.

Tô Chiêu Chiêu nhận chứng chỉ hoàn thành khóa học từ tay thầy giáo Bạch.

Trước đó, lớp bồi dưỡng đã tổ chức một kỳ thi kết thúc khóa học, trong lớp ngoài Lưu Tuấn Sinh và Hồ Giai đã bỏ học giữa chừng, tất cả các học viên còn lại đều vượt qua.

Tô Chiêu Chiêu còn đạt thành tích đứng đầu lớp!

"Đại học Hải Thành có lớp học hàm thụ, em có hứng thú tham gia để nâng cao bằng cấp không?" Thầy giáo Bạch đẩy kính lên.

Tô Chiêu Chiêu chớp chớp mắt.

Thầy giáo Bạch nghĩ cô không hiểu, liền giải thích hàm thụ là gì: "… Nếu em muốn học, tôi có thể giới thiệu. Tuy nhiên, trường chúng ta chỉ có hai ngành học hàm thụ là báo chí và kế toán."

Tô Chiêu Chiêu tất nhiên là hiểu chứ!

Hơn nữa, cô cũng thích đọc báo nên biết nhiều thông tin. Năm ngoái, tại Hội nghị Giáo dục Văn hóa toàn quốc, người ta đã đề cập đến việc áp dụng "hàm thụ" hoặc "đại học buổi tối" để đào tạo cán bộ, kỹ thuật viên và công nhân lành nghề theo kiểu vừa học vừa làm.

Bộ Thương mại tổ chức lớp bồi dưỡng này cũng vì lý do đó.

Từ đầu những năm 1950, các trường đại học lớn đã lần lượt mở các khóa học hàm thụ và đại học buổi tối.

Hiện tại, chính quyền vẫn rất chú trọng đến giáo dục.

Nhưng Tô Chiêu Chiêu chưa bao giờ nghĩ đến việc này.

Với cô bây giờ, thực ra việc học đại học hàm thụ cũng không quan trọng.

Có một tấm chứng chỉ này tương đương với bằng trung cấp, đủ để cô sống thoải mái ở cơ quan, thế là đủ rồi.

Thực ra nguyên nhân chính là… cô lười!

Cô đã tốt nghiệp đại học, lại đi học thêm một trường đại học nữa… Trời ạ!

Thầy giáo Bạch tiếp tục nói: "Em viết bài rất tốt, lại có năng khiếu toán học, cả hai ngành này đều phù hợp với em. Nếu hiện tại em chưa quyết định được chọn ngành nào, cũng không cần vội, trước khi khai giảng kỳ tới em vẫn có thể đến tìm tôi, tôi sẽ viết thư giới thiệu cho em."

Về đến ký túc xá, Phạm Văn Hà và mọi người đang thu dọn hành lý, thấy Tô Chiêu Chiêu về muộn, họ liền hỏi: "Thầy giáo Bạch nói gì với cô mà giờ mới về?"

Tô Chiêu Chiêu đặt chứng chỉ vào túi xách: "Không có gì đâu, nói vài lời động viên thôi."

Lớp bồi dưỡng đã hẹn nhau đi ăn, ăn xong còn định đi leo núi, mọi người đều hưởng ứng nhiệt tình.

"Ban đầu cũng mời thầy giáo Bạch, nhưng tiếc là thầy ấy không đi." Viên Viên nói.

"Có lẽ thầy sợ nếu đi chúng ta sẽ gò bó, nhiều người trong lớp mình vẫn còn sợ thầy ấy mà."

"Miêu Miêu, cô nói những người sợ thầy giáo, có bao gồm cả cô không?"

Miêu Miêu: "Biết rồi thì đừng nói ra."

Sau khi thu dọn xong đồ đạc, Tô Chiêu Chiêu cùng mọi người rời khỏi tòa nhà nhỏ đã ở suốt ba tháng qua.

Buổi trưa, họ tổ chức tiệc tại một nhà hàng quốc doanh.

Một người trong lớp có họ hàng là quản lý nhà hàng quốc doanh này, đã đặt chỗ trước vài ngày.

Tầng hai của nhà hàng được họ chiếm trọn, với hơn sáu mươi người tham gia.

Bữa ăn này áp dụng hình thức chia tiền, nhiều người còn mang theo rượu từ nhà, mọi người cùng nhau cụng ly, ăn uống vui vẻ.

Ăn xong, mọi người gửi hành lý tại nhà hàng, rồi rủ nhau đi leo núi.

Kết thúc buổi leo núi, mọi người để lại thông tin liên lạc cho nhau.

Đây không chỉ là một dãy số hay một địa chỉ, mà còn là một loại tài nguyên tiềm năng. Những thông tin liên lạc này đại diện cho bối cảnh, kinh nghiệm và năng lực của từng người, cũng là những mối quan hệ có thể sẽ giúp đỡ trong tương lai.

Tô Chiêu Chiêu quyến luyến chia tay với các chị em trong ký túc xá.

"Tiểu Tô, sau này đi dạo cửa hàng bách hóa nhớ đến tìm tôi nhé."

Tô Chiêu Chiêu cười gật đầu: "Chị Chu trở về sẽ được thăng chức nhỉ? Sau này đi bách hoá cũng không thể gặp chị nữa."

Chu Xuân Mai nói: "Gặp được chứ, tôi không giống với mấy người như Viên Viên. Họ thuộc các công ty, còn tôi, dù có được thăng chức cũng vẫn ở bách hoá thôi."
 
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 183



Tuần trước, khi về nhà nghỉ, Tô Chiêu Chiêu đã nói với Cố Hành rằng hôm nay cô sẽ đi leo núi và ăn tối cùng các bạn học trong lớp bồi dưỡng, và cũng đã dặn trước rằng cô sẽ tự bắt xe về.

Đúng 4 giờ 30, Tô Chiêu Chiêu đến bến xe.

Vừa xuống xe buýt, cô đã thấy chiếc xe Jeep đỗ bên lề đường gần bến xe.

“?”

Cô không nhìn nhầm, chính là chiếc xe mà cô thường đi.

Tô Chiêu Chiêu tiến đến gần chiếc xe Jeep, nhìn vào trong nhưng không thấy ai.

Khi cô đang nhìn quanh, có người đứng sau lưng vỗ nhẹ lên vai cô.

Quay lại nhìn, cô mỉm cười nói: "Sao anh lại ở đây?"

Cố Hành cũng cười: "Biết em sẽ đến đây bắt xe, nên anh đến đây chờ sẵn."

"Chẳng phải em đã nói không cần đón em sao? Em có thể tự về được mà."

Cố Hành cầm lấy hành lý trong tay cô: "Hôm nay anh rảnh nên ghé qua đón em."

Anh mở cửa xe, đặt hành lý lên xe, rồi Tô Chiêu Chiêu cũng lên xe.

Trên đường, Tô Chiêu Chiêu kể cho Cố Hành nghe chuyện thầy Bạch muốn đề cử cô học đại học hệ đào tạo từ xa.

Cố Hành rất vui, vợ anh được thầy giáo của Đại học Hải Thành đề cử chứng tỏ cô rất giỏi! Rất có năng khiếu học tập!

"Em có muốn đi không?" Anh hỏi cô.

Tô Chiêu Chiêu ngập ngừng: "Em đang phân vân..."

Vì cô lười quá mà!

"Em lo lắng về gia đình à?"

"Cũng không hẳn, hai đứa trẻ cũng lớn rồi, học lớp đào tạo từ xa không cần đến trường thường xuyên, chủ yếu là tự học vào cuối tuần, cũng không ảnh hưởng nhiều."

Cố Hành suy nghĩ một chút rồi nói: "Chúng ta đã có Cố Tưởng và Cố Niệm rồi, chuyện sinh thêm con cũng không cần vội."

Hả?

Sao lại nhắc đến chuyện con cái rồi?

Tô Chiêu Chiêu bỗng nhớ lại tối hôm ba tháng trước, trong lúc tình cảm đang dâng trào, Cố Hành đã nói điều gì đó.

Anh không nghĩ rằng lý do cô phân vân là sợ việc học ảnh hưởng đến chuyện sinh con chứ?

"Ừm... đúng vậy, cũng không cần vội, thật ra em cũng không muốn sinh thêm nữa."

Cố Hành liếc nhìn cô: "Không sinh cũng được, chúng ta đã có Cố Tưởng và Cố Niệm rồi."

Nghe anh nói vậy, Tô Chiêu Chiêu cười: "Anh nói thật hay đùa thế?"

"Đương nhiên là thật." Cố Hành không có suy nghĩ phải sinh nhiều con để thêm phúc. Có một trai một gái, anh đã mãn nguyện rồi.

Tất nhiên, nếu vợ anh muốn sinh thêm hai đứa nữa, anh cũng không phản đối.

Với anh, sinh bao nhiêu cũng được.

Có thêm con anh cũng đủ sức nuôi.

Chuyện sinh con, quan trọng nhất là ở ý muốn của Tô Chiêu Chiêu.

Tô Chiêu Chiêu quyết định: "Vậy được, em sẽ không sinh nữa, chúng ta chỉ cần có Cố Tưởng và Cố Niệm là đủ."

"Còn chuyện đi học thì sao?"

Tô Chiêu Chiêu đáp: "Em sẽ nghĩ thêm."

"Được thôi, em cứ từ từ nghĩ, còn hai tháng nữa mà."

Về đến nhà, Cố Tưởng và Cố Niệm đã tan học và ở nhà, chỉ còn vài ngày nữa là chúng được nghỉ hè.

"Mẹ ơi, mẹ cũng thi rồi phải không?" Cố Niệm hỏi.

"Mẹ thi rồi."

"Vậy mẹ được hạng mấy?"

Tô Chiêu Chiêu giơ một ngón tay lên.

"Hạng nhất?"

Tô Chiêu Chiêu gật đầu.

Cố Niệm trợn tròn mắt: "Bố ơi, mẹ được hạng nhất!"

Cố Hành cũng rất ngạc nhiên, vừa nãy trên xe anh không hỏi cô, vì họ chỉ nói về chuyện sinh thêm con và học đại học.

Nghe vậy, anh ngạc nhiên một lúc rồi lại nghĩ, chẳng trách thầy Bạch đề cử cô học đại học.

Cố Tưởng nói với Cố Niệm: "Mẹ đã đứng hạng nhất rồi, em phải cố lên nhé!"

Hai ngày nữa là thi cuối kỳ rồi.

Cố Niệm cũng nói lại với anh: "Anh nói em, còn anh thì sao?"

Cố Tưởng cười: "Anh chắc không được hạng nhất, nhưng có thể vào top 5."

Cố Niệm bĩu môi: "Anh cũng phải cố lên chứ! Cả hai chúng ta cùng thi đậu hạng nhất thì tốt biết mấy."

"Anh sẽ cố để vào top 5..."

Hai đứa trẻ đứng ngoài tranh luận về việc đạt hạng nhất, còn Tô Chiêu Chiêu đang ở trong phòng dọn hành lý mang về.

Cô tháo chăn ga gối đã dùng ra, mang đến bồn rửa để giặt.

Cố Hành mang chậu lớn ra: "Em đi nấu cơm đi, để anh giặt cho."

Chăn ga dày cộp, Tô Chiêu Chiêu giặt cũng thấy mệt, nên cô nhường chỗ cho anh rồi vào bếp.

Khi cô nấu xong bữa tối, Cố Hành cũng đã giặt xong chăn ga.

Bây giờ là cuối tháng 6, sắp bước vào tháng 7, thời tiết ở Hải Thành vào tháng 7 và 8 nóng như lò lửa, oi bức khó chịu.

Cố Hành phơi chăn ga trong sân, cả nhà mang một chiếc bàn nhỏ ra sân ngồi ăn tối.

"Con nhà lão Nghiêm đầy tháng, chúng ta nghĩ xem nên tặng gì?" Cố Hành hỏi.

Tháng trước, Vu Huệ Tâm vừa sinh con gái, lần trước Tô Chiêu Chiêu về, còn nghe Vương Xuân Hoa nói rằng Vu Huệ Tâm vẫn đang ở nhà mẹ đẻ để ở cữ.

"Họ đã định thời gian tổ chức tiệc đầy tháng chưa?"

Cố Hành uống một ngụm cháo rồi nói: "Ý của lão Nghiêm là chỉ mời vài người thân quen đến nhà cho vui, sau khi đón vợ con về thì mời mọi người đến chung vui."

Tô Chiêu Chiêu thật sự không biết nên tặng gì.

Cô chưa từng tham dự tiệc đầy tháng của người khác.

Ở thời hiện đại, người ta thường tặng phong bì.

Theo ký ức của thân xác này, trong làng nếu quan hệ tốt, khi nhà ai sinh con, chỉ cần tặng vài quả trứng gà là quý lắm rồi.

Nếu cô tặng trứng gà cho Vu Huệ Tâm...

Chắc chắn sau lưng cô ta sẽ chửi c.h.ế.t cô.

"Chị Xuân Hoa nhà bên chắc cũng đi chứ?"

"Có, lão Nghiêm cũng mời họ."

Tô Chiêu Chiêu nói: "Vậy để em hỏi thử chị ấy xem sao."

Sáng hôm sau, khi ra khỏi nhà, Tô Chiêu Chiêu gặp Vương Xuân Hoa.

"Chị định tặng một giỏ trứng gà, cô có thể tặng một bộ vải bông để may quần áo cho trẻ con, không tặng vải thì tặng một đôi giày cho trẻ cũng được. Trẻ nhỏ thì đâu cần quà cáp quá đắt đỏ."

Vương Xuân Hoa nói thêm: "Nếu không phải vì ông nhà tôi có quan hệ tốt với chồng cô ấy, lại mời đích danh chúng tôi đến, thì tôi chẳng muốn đi. Tôi với cô ta không hợp nhau."

Vương Xuân Hoa là mẫu phụ nữ truyền thống, cô không đồng tình với việc Vu Huệ Tâm sinh con xong liền về nhà mẹ đẻ ở cữ, để mặc mẹ chồng ở nhà. Cô nghĩ rằng nếu sau này con dâu mình cũng như thế, cô sẽ tức chết.

Nhìn Nghiêm đại nương, cô thấy người mẹ chồng này thật tốt, còn nghĩ nếu ngày xưa mình gặp được mẹ chồng như vậy, cuộc sống chắc chắn đã dễ dàng hơn nhiều.

Nghiêm đại nương là một mẹ chồng tốt như vậy, thế mà Vu Huệ Tâm vẫn không hài lòng, đúng là không biết điều!

"Vậy để em tặng vải."

"Được, chúng ta thống nhất với nhau, đừng để trùng quà."

Sau khi trò chuyện với Vương Xuân Hoa xong, Tô Chiêu Chiêu đi làm.

"Tiểu Tô về rồi à!"

"Tiểu Tô bắt đầu đi làm lại từ hôm nay à?"

"Chị Tô, lâu rồi không gặp, sao trông chị càng ngày càng trẻ vậy?"

Tô Chiêu Chiêu cười lớn: "Chắc là do nước ở Hải Thành tốt đấy."

"Thảo nào người thành phố lại có làn da trắng trẻo hơn chúng ta..."

Tô Chiêu Chiêu chào mọi người rồi bước vào văn phòng.

Vừa nhìn thấy cô, Hà Phương liền chạy đến: "Chị Tô, cuối cùng chị cũng về rồi, em được giải thoát rồi!"

Tô Chiêu Chiêu ôm lấy cô, cười: "Có cần phóng đại thế không!"

Lục Hạo Nhiên cười khẩy: "Cô ấy chuẩn bị đổi chỗ rồi, chỉ chờ chị về để bàn giao thôi."

Tô Chiêu Chiêu ngạc nhiên: "Xác định rồi sao?"

Hà Phương gật đầu, ngượng ngùng nói: "Em được điều đến nhà in rồi, tháng sau phải báo cáo nhận việc."
 
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 184



Tô Chiêu Chiêu có chút không nỡ: "Chúc mừng em, đạt được điều mình mong muốn."

Theo cô, nhà máy in ấn chưa chắc đã tốt hơn hợp tác xã cung cấp hàng hóa.

Nhưng quay trở lại thành phố là mong muốn của Hà Phương, đối với cô ấy, điều đó là tốt nhất.

"Cảm ơn chị Tô, sau này khi chị đến Hải Thành thì tìm em chơi nhé."

Tô Chiêu Chiêu gật đầu: "Chắc chắn rồi, chị sẽ đến."

Cô nhìn sang Lục Hạo Nhiên.

Chỉ thấy anh ấy cúi đầu, mặt không biểu cảm, nhìn chăm chú vào cuốn sách đang mở trên bàn.

Nếu là trước đây, anh ấy sẽ còn trêu đùa với Hà Phương thêm vài câu trước khi kết thúc câu chuyện.

Có vẻ như, người không nỡ rời xa cũng không chỉ có mình cô.

Trưởng phòng Tạ thấy Tô Chiêu Chiêu đi làm lại, cười hỏi vài câu, rồi cũng nhắc đến chuyện Hà Phương sẽ rời đi.

"Tiểu Tô à, công việc của Tiểu Hà sau này đều giao cho cô quản lý. Tôi biết là Chủ nhiệm Lưu bên kia cũng thường giao việc cho cô làm. Đừng lo, tôi sẽ xin thêm người để chia sẻ công việc với cô, cô chịu khó một thời gian nhé, không sao chứ?"

Tô Chiêu Chiêu lắc đầu: "Không sao mà."

Công việc này không đến mức cần thêm người.

Tất nhiên cô sẽ không nói điều đó, ban đầu cô nghĩ sau khi Hà Phương rời đi, hợp tác xã sẽ không tuyển người mới, nhưng nếu có thêm người thì càng tốt. Cô sẽ nhàn hơn, còn các lãnh đạo cũng vui, vì có thêm chỗ để sắp xếp người thân.

Ai mà chẳng có người thân cần sắp xếp công việc?

Lãnh đạo không ngại nhiều vị trí, chỉ sợ ít thôi.

Chuyện này cô hiểu.

Nói chuyện với Trưởng phòng Tạ xong, Tô Chiêu Chiêu đến văn phòng của Chủ nhiệm Lưu.

Thấy cô, Chủ nhiệm Lưu cười rạng rỡ: "Tiểu Tô về rồi, mau vào đi."

Tô Chiêu Chiêu bước vào văn phòng: "Chủ nhiệm, tôi đến báo danh."

"Tốt, tốt, tốt!" Chủ nhiệm Lưu nói liền ba từ "tốt": "Tôi đã nghe nói rồi, lần thi tốt nghiệp này, cô đã vượt qua các học viên khác và giành vị trí thứ nhất! Thật làm rạng danh cho hợp tác xã của chúng ta! Ngay cả Chủ nhiệm Nhâm cũng đã nghe về thành tích của cô, còn dặn đi dặn lại tôi là nhất định phải đào tạo cô thật tốt!"

Tô Chiêu Chiêu khiêm tốn đáp: "Cảm ơn Chủ nhiệm và Chủ nhiệm Nhâm đã quan tâm và tin tưởng tôi. Tôi chỉ làm những việc mà mình cần phải làm. Hợp tác xã đã tạo điều kiện cho tôi có cơ hội, nên tôi phải cố gắng học tập để xứng đáng với cơ hội đó."

Chủ nhiệm Lưu hài lòng gật đầu: "Cơ hội này đúng là không dễ có được. Dưới trướng của hợp tác xã Hải Thành, bao nhiêu hợp tác xã từ khu, huyện, đến thị trấn cộng lại, mà chúng ta giành được một suất, thật không dễ dàng gì."

Nói đến đây, ông ấy nhớ đến Hồ Giai: "… Cô chắc cũng gặp Hồ Giai ở lớp bồi dưỡng rồi nhỉ?"

Tô Chiêu Chiêu gật đầu.

"Suất học của cô ấy không phải do hợp tác xã chúng ta cung cấp, nhưng cô ấy được vào lớp học, với tư cách là lãnh đạo, chúng tôi cũng rất hoan nghênh và đã cho cô ấy nghỉ phép để học."

"Thật đáng tiếc!" Chủ nhiệm Lưu lắc đầu, ánh mắt có chút hả hê, nhưng không nói thêm gì nữa. "Thôi, không nói nữa, cô đi làm việc đi."

Ra khỏi văn phòng Chủ nhiệm Lưu, Tô Chiêu Chiêu đến cửa hàng phía trước.

Tiểu Đường và Nhâm Hạ đều có mặt.

"Chị Tô, chị về rồi!"

"Ừ, dạo này thế nào?"

"Tốt lắm!" Tiểu Đường vui vẻ nói, bụng cô ấy hơi phình ra một chút.

Tiểu Đường đã mang thai ba tháng, không hề bị ốm nghén, gần đây còn tăng cân nhiều, miệng lúc nào cũng bận nhai. May mắn là chồng cô ấy có điều kiện tốt, lại làm việc ở hợp tác xã nên không thiếu đồ ăn.

Tô Chiêu Chiêu đưa tay sờ bụng cô ấy: "Có phải nóng lắm không?"

Tiểu Đường m*t viên kẹo trong miệng, dùng khăn lau mồ hôi trên trán, còn tay kia quạt không ngừng: "Nóng lắm! Mang thai đứa này, em sợ nóng hơn trước nhiều. Nhà em vừa mua được một vé mua quạt điện, bọn em đang định lúc nào đó lên thành phố mua. Nói mới nhớ, hợp tác xã mình cũng nên có vài cái quạt điện."

Tô Chiêu Chiêu nói: "Nghe Tiểu Lục nói đã xin rồi, nhưng hàng ít quá, có hàng là cửa hàng bách hóa lấy hết."

"Haiz!" Tiểu Đường thở dài: "Đi bách hóa cũng khó mà mua được."

Tô Chiêu Chiêu nghĩ đến Chu Xuân Mai: "Để chị xem có thể nhờ bạn ở lớp bồi dưỡng giúp giữ lại một cái cho em không. Cô ấy đang làm lãnh đạo ở cửa hàng bách hóa."

Mắt Tiểu Đường sáng lên: "Thật không chị Tô? Em cảm ơn chị trước thay con trai em nhé!"

Tô Chiêu Chiêu buồn cười, cô ấy còn chưa sinh mà: "Làm sao mà em biết là con trai?"

"Em muốn sinh con trai trước, sau đó mới sinh con gái. Nếu con đầu là con trai, mẹ chồng em chắc sẽ không dám tỏ thái độ với em nữa."

Tô Chiêu Chiêu nhướn mày: "Bà ấy tỏ thái độ với em à?"

"Bây giờ thì chưa, em còn đang mang thai mà, nhưng sau này thì không biết được."

Quan hệ mẹ chồng - nàng dâu từ trước đến nay vẫn là một bài toán khó.

Hợp tác xã vừa nhập về một lô vải mới, màu sắc tươi sáng, có màu xanh, hồng, Tô Chiêu Chiêu nhờ Nhâm Hạ cắt cho cô hai thước vải màu hồng, đủ để may đồ cho trẻ con.

Nhâm Hạ dùng giấy bọc lại vải rồi đưa cho cô.

Tô Chiêu Chiêu đưa tiền và phiếu, tiện miệng hỏi: "Hình như chị không thấy Phó Chủ nhiệm Hồ và Hồ Giai đâu."

Tiểu Đường liền tiếp lời: "Chị không biết à?"

"Tôi không biết. Chuyện gì thế?"

"Em cứ tưởng trong văn phòng đã nói với chị rồi."

Tô Chiêu Chiêu nghĩ thầm, chắc họ quên không nói thôi.

Nhâm Hạ nói: "Hồ Giai kết hôn rồi, lấy chồng ở khá xa, chúng ta ở bên này Hải Thành, còn chồng cô ấy bên kia thành phố. Phó Chủ nhiệm Hồ đã xin nghỉ mấy ngày."

Tiểu Đường tiếp lời: "Phó Chủ nhiệm Hồ không mời ai trong hợp tác xã dự đám cưới cả, ngay cả Chủ nhiệm Lưu cũng không được mời. Mọi người nói chắc chắn nhà trai không ra gì, nếu tốt thì Phó Chủ nhiệm Hồ chắc chắn sẽ mời tất cả mọi người đến để khoe khoang."

Tiểu Đường nói chuyện đầy hứng thú: "Chị Tô, Hồ Giai cũng học ở lớp bồi dưỡng, người đó chẳng phải cô ấy quen ở lớp bồi dưỡng sao?"

Tô Chiêu Chiêu đáp: "… Chị ít nói chuyện với cô ấy nên không rõ."

Tiểu Đường nói: "Chắc chắn thế rồi, nếu không thì làm sao đang học giữa chừng lại bỏ học? Về rồi còn bảo không muốn học nữa, học không vào. Em thấy cô ấy chỉ mải yêu đương nên mới học không vào. Nếu cô ấy ở lại học tiếp thì sẽ mất mặt, nên mới bỏ về sớm."

Tô Chiêu Chiêu nhìn Tiểu Đường.

Cô đoán cũng gần chính xác rồi đấy.

Nhâm Hạ nói: "Cô ấy lấy chồng xa như vậy, chắc sẽ không về hợp tác xã làm việc nữa."

Tiểu Đường bỏ một viên kẹo vào miệng: "Nếu cô ấy rời hợp tác xã, trưởng phòng Lý chắc mừng lắm."

Chỉ trong thời gian ngắn, Tô Chiêu Chiêu đã thấy cô ấy ăn mấy viên kẹo rồi.

"Đừng ăn nhiều kẹo quá."

Tiểu Đường thắc mắc: "Tại sao chứ? Kẹo là thực phẩm bổ dưỡng tốt nhất mà."

Nếu không phải đang mang thai, cô ấy còn không dám ăn nhiều thế.

"Em đang mang thai, đường huyết rất dễ tăng cao, nếu ăn nhiều kẹo như vậy thì không tốt đâu."

Tô Chiêu Chiêu không nói những điều quá khó nghe: "Kẹo vẫn có thể ăn, nhưng phải ăn vừa phải, nếu ăn liên tục như thế chắc chắn không tốt cho cơ thể."

Mới ba tháng mà đã ăn nhiều thế này, ăn đến lúc sinh thì sẽ thế nào?

Tiểu Đường rất nghe lời Tô Chiêu Chiêu, biết cô đọc nhiều sách và cũng có kinh nghiệm, nghe vậy liền vội vàng nhổ kẹo ra: "Vậy em không ăn nữa."

Tô Chiêu Chiêu lại sợ cô ấy vì thế mà không ăn nữa, liền nói: "Mỗi ngày một viên vẫn được, ăn vừa phải để bổ sung năng lượng. Nhớ là dù ăn gì cũng phải điều độ."

"Vâng, em sẽ nghe lời chị."
 
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 185



Vu Huệ Tâm đã được Nghiêm Quang đón về nhà vào một buổi chiều.

Ba ngày sau, Nghiêm Quang đích thân đến mời mọi người tới nhà anh dự tiệc đầy tháng của con.

Tiệc được tổ chức vào buổi trưa, lại đúng vào ngày nghỉ.

Tô Chiêu Chiêu không định mang theo Cố Tưởng và Cố Niệm, cô đã chuẩn bị cơm cho các con ở nhà trước rồi cùng Cố Hành đi đến nhà họ Nghiêm.

Vương Xuân Hoa và chồng cũng ra khỏi nhà cùng lúc với họ, họ cũng không mang theo con cái. Chu Tiểu Quân muốn đi theo bố mẹ đến dự tiệc nhưng bị Chu Phương Phương – chị gái vừa mới về nhà nghỉ hè – kéo lại.

Khi đến nhà họ Nghiêm, họ đến khá muộn, Cao Nguyệt đã đến từ sớm và đang phụ giúp trong bếp.

"Vào ngồi đi." Nghiêm Quang vội vàng rót nước mời khách.

Tô Chiêu Chiêu và Vương Xuân Hoa trao quà cho bà Nghiêm, bà Nghiêm cười rạng rỡ: "Người đến là quý rồi, còn mang quà cáp nữa, ngại quá."

Vu Huệ Tâm và đứa bé vẫn đang ở trong phòng chưa ra ngoài, bà Nghiêm mang quà vào phòng, nói với Vu Huệ Tâm ai đã tặng quà.

Bà còn bảo Tô Chiêu Chiêu và Vương Xuân Hoa vào phòng để nhìn bé: "Để các thím xem Tiểu Hoa chúng ta nào."

Vương Xuân Hoa hỏi: "Tên bé là Tiểu Hoa à?"

Bà Nghiêm vui vẻ bế đứa bé: "Tên là Mộc Lị, tên ở nhà là là Tiểu Hoa."

"Mộc Lị, cái tên thật hay!" Vương Xuân Hoa khen ngợi.

"Cảm ơn thím đã khen Tiểu Hoa."

Em bé, tên thật là Nghiêm Mộc Lị, tên ở nhà là Tiểu Hoa, đang ngủ ngon lành trong vòng tay của bà nội, tiếng nói chuyện ngoài phòng không làm bé tỉnh giấc.

Bé gái trông giống mẹ, làn da trắng mịn, mặc một bộ quần áo liền thân, đội mũ nhỏ, trông rất dễ thương.

Nhìn một lúc, bà Nghiêm bế bé trả cho Vu Huệ Tâm.

Vu Huệ Tâm nằm trên giường, trông có phần mệt mỏi, mắt thâm quầng, rõ ràng là ban đêm cô không được nghỉ ngơi tốt.

Cô mỉm cười nhẹ nhàng, sau khi chào hỏi khách khứa, cô bắt đầu cho bé b.ú sữa.

Tô Chiêu Chiêu và Vương Xuân Hoa ra ngoài phòng khách.

Một lát sau, Diệp Thư Lan đến, theo sau là Khương Viễn, cả hai tay đều mang quà.

Tô Chiêu Chiêu nhướn mày, không biết liệu nữ chính và nam thứ có đang hẹn hò không, hay chỉ tình cờ gặp nhau?

Vương Xuân Hoa thì thầm: "Thằng con trai chị làm chị tức c.h.ế.t mất, cô gái đẹp như vậy mà nó không biết trân trọng, bây giờ thì hay rồi, bị con trai của sư trưởng Khương cướp mất rồi."

Thật ra nói bị "cướp" cũng không đúng, vì Diệp Thư Lan và Chu Kiến Quốc chưa bao giờ xác định mối quan hệ, họ chỉ gặp gỡ đôi lần mà thôi.

Tô Chiêu Chiêu mỉm cười: "Điều đó chứng tỏ duyên của cậu cả nhà chị chưa đến, đừng lo lắng."

"Chị cũng không muốn lo, nhưng tại lão Chu nhà chị ấy! Nhìn sư trưởng Khương xem, họ đã điều con trai về đây rồi. Nếu con trai chị cũng được điều về, thì các cô gái ở quân khu này..."

Nói đến đây, mắt Vương Xuân Hoa sáng lên: "Cô bé họ Hà ở đơn vị các cô..."

Tô Chiêu Chiêu nhanh chóng nói: "Cô ấy được điều về thành phố rồi, từ tuần sau không làm ở hợp tác xã nữa."

Vương Xuân Hoa thất vọng, trong số các cô gái chưa kết hôn ở hợp tác xã, chị vẫn cảm thấy Hà Phương là người khá nhất.

Trong bữa ăn, Tô Chiêu Chiêu quan sát kỹ Diệp Thư Lan và Khương Viễn, hai người có vẻ đang hẹn hò thật và có lẽ sắp có tin vui.

Với chuyện này, Tô Chiêu Chiêu rất ủng hộ.

Quả nhiên, không lâu sau, Tô Chiêu Chiêu nghe tin Diệp Thư Lan và con trai của sư trưởng Khương kết hôn.

Tô Chiêu Chiêu không quen thân với Diệp Thư Lan, nên không được mời đến dự tiệc. Người cho cô biết tin là Cố Hành.

Con trai của sư trưởng Khương kết hôn, Cố Hành cũng đến uống một ly rượu mừng.

Vương Xuân Hoa than thở với Tô Chiêu Chiêu nhiều lần, ý muốn nói rằng nếu con trai bà – Chu Kiến Quốc – và Diệp Thư Lan thành đôi, thì giờ người chuẩn bị cưới phải là nhà bà rồi.

Bà mong muốn có con dâu đến mức gần như phát điên.

Bước sang tháng 7, thời tiết càng ngày càng nóng. Tô Chiêu Chiêu nhờ Chu Xuân Mai giữ giúp hai chiếc quạt điện, một chiếc cho Tiểu Đường, một chiếc cô mua cho nhà mình.

Vé mua quạt điện là do Cố Hành tìm cách kiếm về.

Thời điểm này, quạt điện thật sự rất đắt!

Giá của nó gần như ngang với xe đạp.

Chỉ một chiếc quạt bàn đơn giản cũng có giá hơn một trăm tệ, quạt đứng lớn còn đắt hơn nhiều, một chiếc có giá ba đến bốn trăm tệ, thậm chí muốn mua cũng không có hàng, vì chúng là mặt hàng cung cấp đặc biệt.

Khi nhà có quạt điện, hai đứa trẻ Cố Tưởng và Cố Niệm là những người vui mừng nhất.

Ngày quạt điện được mang về, hai anh em há hốc mồm, đứng trước quạt và để gió thổi vào miệng, vừa làm vừa phát ra tiếng "uuu uuu".

Cực kỳ trẻ con.

Nhìn thấy vậy, Tô Chiêu Chiêu đẩy hai đứa ra: "Để mẹ!"

Cố Hành: "..."

Ai mới thực sự là trẻ con đây?

Quạt điện sau khi được mua về thì phần lớn chỉ sử dụng vào ban ngày, vì vậy dù nhà chỉ có một chiếc quạt cũng không ảnh hưởng đến giấc ngủ ban đêm.

So với thời hiện đại, thời tiết bây giờ mát mẻ hơn nhiều, ngoài buổi trưa nóng bức ra, nhiệt độ sáng sớm và buổi tối đều khá dễ chịu.

Những ngôi nhà được xây bằng đất và gạch có đặc điểm là ấm vào mùa đông và mát vào mùa hè.

Khi bước từ ngoài vào nhà, có thể cảm nhận rõ ràng luồng không khí mát lạnh xâm nhập cơ thể.

Những tòa nhà hiện đại, do thay đổi trong vật liệu và cấu trúc xây dựng, bên trong thường bị nắng nóng làm cho oi bức, giống như ở trong lò hấp.

Nếu không có máy lạnh, thật khó mà sống nổi.

Tuy nhiên, nhiệt tỏa ra từ máy lạnh lại làm tăng nhiệt độ bên ngoài, tạo thành một vòng luẩn quẩn.

À, mà Cố Hành và Tô Chiêu Chiêu đôi khi cũng sử dụng quạt vào ban đêm.

Nhất là khi họ muốn có những "trải nghiệm thú vị".

Điều này khiến Cố Hành rất hài lòng.

Vì khi ôm vợ, cô sẽ không than nóng nữa.

Thật đáng mừng!

...

Trước khi kỳ nghỉ hè kết thúc, Tô Chiêu Chiêu đã đến Đại học Hải Thành.

Cô đã quyết định sẽ theo học hệ đại học từ xa, lấy một tấm bằng để tiếp tục làm việc ở đơn vị.

Cố Hành hoàn toàn ủng hộ quyết định này.

Tất nhiên, sự ủng hộ của anh là về việc cô muốn học đại học, nếu biết cô chỉ định "học cho có" thì anh chắc chắn sẽ phê bình cô vì ý thức kém.

Lúc này, trường vẫn chưa khai giảng, hầu như không thấy sinh viên nào. Cô đến ký túc xá của giáo viên nhưng thầy Bạch không có ở đó, nên cô đến tòa nhà Văn Hối.

Quả nhiên, thầy Bạch đang ở đó.

Khi Tô Chiêu Chiêu đến, thầy Bạch đang ngồi trước bàn làm việc, tay cầm một chiếc bút máy, cúi người viết miệt mài.

Ánh mắt thầy tập trung và kiên định, mang theo một sự nhiệt huyết cháy bỏng, lông mày thầy nhíu lại, thể hiện rõ sự trầm tư và quyết tâm, như thể thầy đang cố gắng truyền đạt tất cả những suy nghĩ của mình qua từng câu chữ.

Tô Chiêu Chiêu không muốn làm phiền thầy, cô đứng ở cửa một lúc lâu.

Cho đến khi thầy Bạch dừng tay, cô mới đưa tay gõ cửa.
 
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 186



“Thầy Bạch.”

Thầy Bạch hơi ngạc nhiên: “Tô Chiêu Chiêu, em đến từ khi nào vậy?”

“Em đến được một lúc rồi, thấy thầy đang bận nên không dám làm phiền,” Tô Chiêu Chiêu bước vào văn phòng.

Thầy Bạch gật đầu, “Em đến vì chuyện học đại học, đúng không?”

“Vâng, xin lỗi thầy Bạch, giờ em mới đến.”

Thầy Bạch xua tay, “Không cần phải xin lỗi, đây vốn là chuyện cần suy nghĩ kỹ càng.”

Ông cúi xuống, lấy từ trong ngăn kéo ra một phong bì, “Đây là thư giới thiệu của em, mang theo cái này đến thẳng phòng tuyển sinh để đăng ký.”

“Cảm ơn thầy Bạch,” Tô Chiêu Chiêu mỉm cười nhận lấy.

Thầy Bạch hỏi: “Em định học ngành gì?”

“Kế toán.”

Thầy Bạch gật đầu, “Kế toán tốt, học kế toán chỉ cần tập trung vào lĩnh vực chuyên môn của mình, không cần quá quan tâm đến các mặt khác. Không như ngành báo chí, khi cầm bút trong tay, những gì viết ra có thể gây ra nhiều tranh cãi và đánh giá. Đôi khi em viết tốt, mọi người sẽ hết lời khen ngợi. Nhưng chỉ cần có sai sót, những gì em viết sẽ trở thành tâm điểm chỉ trích...”

Nói đến đây, thầy Bạch đột nhiên dừng lại, nét mặt trở nên buồn bã, dường như nhớ lại điều gì đó không vui.

Ông thở dài nhẹ nhàng, trong mắt hiện lên chút bất lực và cảm thán.

Lý do Tô Chiêu Chiêu chọn kế toán cũng giống với suy nghĩ của thầy Bạch, nghề viết thực sự dễ gây ra vấn đề, đặc biệt là trong thời kỳ này, nhiều người đã gặp rắc rối vì những gì họ từng viết.

Dù cô biết tương lai sẽ ra sao, nhưng cũng không thể chắc chắn rằng mỗi bài báo của mình đều hoàn hảo, tránh được mọi rủi ro.

“Em đi đi, thầy còn chút việc, không tiễn em nữa.”

Thầy Bạch vẫy tay, rồi lại cầm bút lên.

Khóe miệng Tô Chiêu Chiêu hơi nhếch lên, cô nhận ra thầy Bạch đang băn khoăn điều gì đó. Nghĩ một lát, cô nói: “Thầy Bạch, nếu việc cầm bút dẫn đến những chỉ trích, tại sao thầy không tạm buông bút, chỉ tập trung vào lĩnh vực chuyên môn của mình, không cần để tâm đến những gì bên ngoài?”

Thầy Bạch ngẩn người một lúc, không ngờ cô lại nói ra những lời này.

Ánh mắt ông trở nên m.ô.n.g lung nhìn Tô Chiêu Chiêu, một lúc sau ông mới thở dài: “Thầy không buông được cây bút này.”

Ông cười khổ, “Hơn mười năm qua, thầy chỉ làm công việc học thuật và dạy học, ngoài việc này thầy chẳng biết làm gì khác. Nếu những gì thầy dạy đều sai, thì cuộc đời thầy còn ý nghĩa gì nữa?”

Tô Chiêu Chiêu nhất thời không biết nói gì.

Thực ra cô cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra với thầy Bạch, nhưng qua những lời thầy nói, cô cảm thấy như đã hiểu đôi phần.

Không để cô nói tiếp, thầy Bạch lại vẫy tay, “Đi đi, học cho tốt, sau này hãy cống hiến cho đất nước.”

Lần này, thầy đứng dậy chuẩn bị đóng cửa, không muốn bàn thêm về chuyện này với cô.

Tô Chiêu Chiêu cúi chào thầy rồi rời đi.

Ra khỏi tòa nhà Văn Hối, cô mở phong bì thư giới thiệu.

Phần ký tên ở cuối thư không phải của thầy Bạch, mà là của một thầy giáo khác trong trường.

Chắc hẳn thầy sợ mình sẽ ảnh hưởng đến cô, nên mới không dùng tên của mình để viết thư giới thiệu.

Tô Chiêu Chiêu thở dài, có những chuyện không thể khuyên ngăn, dòng chảy của lịch sử sẽ cuốn con người tiến lên, đưa họ đến số phận mà tính cách họ đã định sẵn.

Tô Chiêu Chiêu đến văn phòng tuyển sinh, lúc này chỉ có một nữ cán bộ trực.

“Cô tìm ai?” nữ cán bộ ngẩng đầu hỏi.

Tô Chiêu Chiêu mỉm cười bước vào, “Chào cô, em đến để đăng ký lớp học từ xa.”

Nữ cán bộ nhướn mày: “Em đến sớm thế, vẫn chưa khai giảng đâu, hay em quay lại sau đi. Khi đó còn phải thi nữa, ai có điểm đạt yêu cầu môn văn hóa thì mới được vào lớp học từ xa.”

Tô Chiêu Chiêu đưa thư giới thiệu ra, “Em không sống ở thành phố, đến đây một lần cũng không dễ dàng gì, phiền cô cho em đăng ký trước.”

Nữ cán bộ thấy có thư giới thiệu, liền nhận lấy và xem qua, thái độ thay đổi hẳn: “Được rồi, để tôi làm thủ tục nhập học cho em.”

Vừa làm thủ tục, cô vừa nói: “Hóa ra em từng học lớp đào tạo ở trường mình, còn đứng nhất môn chuyên ngành nữa. Với thành tích này, em không cần phải thi môn văn hóa nữa, khỏi lãng phí một bộ đề.”

Lại có chuyện như vậy sao?

Tô Chiêu Chiêu mỉm cười: “Cảm ơn cô.”

“Không có gì.” Nữ cán bộ vui vẻ khi được cô gọi là “cô giáo”, mặc dù thực ra cô chỉ là nhân viên văn phòng, không phải giáo viên.

“À đúng rồi, em học ngành gì?”

“Ngành kế toán.”

Nữ cán bộ gật đầu, đưa cho cô một tờ đơn để điền thông tin, Tô Chiêu Chiêu điền xong rồi nộp lại.

Rất nhanh, thủ tục nhập học được hoàn tất. “Trên đây có ghi ngày khai giảng, đến hôm đó nhớ đến đúng giờ nhé, buổi học đầu tiên rất quan trọng, đừng đi muộn. Các buổi học sau sẽ do lớp em tự sắp xếp.”

Tô Chiêu Chiêu nhận giấy báo nhập học, “Cảm ơn cô, em sẽ đến đúng giờ.”

Ra khỏi văn phòng, Tô Chiêu Chiêu cất giấy báo vào túi xách.

Sau khi rời khỏi trường, cô ghé qua cửa hàng bách hóa, đi dạo một vòng rồi nói chuyện với Chu Xuân Mai một chút, sau đó mua vài thứ rồi lên xe về nhà.

Chiếc xe khách chầm chậm lăn bánh, Tô Chiêu Chiêu ngồi trên xe, đầu gật gù theo nhịp rung lắc của xe, mắt nửa mở nửa nhắm, gần như đã ngủ thiếp đi.

Bỗng nhiên, xe phanh gấp!

Đầu Tô Chiêu Chiêu không may đập vào ghế phía trước.

“Ai da!”

Trong xe, không chỉ mình cô bị đập, cả khoang xe đều vang lên tiếng than phiền.

“Sao thế?”

“Ôi, đau quá.”

Nhân viên bán vé nói: “Có một đứa trẻ bất ngờ chạy ra từ lề đường, nếu bác tài không phanh lại, chắc đ.â.m vào nó rồi.”

“Con cái nhà ai thế này?”

“Tôi đi xe này bao nhiêu lần rồi mà chưa từng gặp trẻ con chạy ra đường thế này, đứa trẻ đó là của nhà ai vậy?”

“Chắc là con công nhân đang xây dựng nhà máy phía trước...”

Lúc này Tô Chiêu Chiêu mới nhận ra xe đã đến khu công nghiệp đang được xây dựng.

Đứa trẻ bên đường sợ đến run rẩy, sau khi tài xế xuống xe, một số hành khách cũng xuống theo để xem chuyện gì.

Tiếng động huyên náo bên này cũng thu hít một số người bên khu công nghiệp sang.

Tô Chiêu Chiêu vốn đang ngồi trên xe, thấy có người đến gần thì cũng bước xuống.

“Anh cũng ở đây à?”

Việc hỗ trợ cho khu công nghiệp đã kết thúc sau ba tháng, đơn vị của Cố Hành đã rút đi từ lâu.

Cố Hành nói: “Lão Trần có việc, anh đến giúp ông ấy kiểm tra một chút. Chuyện đăng ký thế nào rồi?”

Tô Chiêu Chiêu đưa tờ giấy báo ra cho anh xem, “Hai tuần nữa sẽ khai giảng. Em chưa báo với đơn vị.”

Cố Hành chăm chú nhìn tờ giấy báo, “Đơn vị có một sinh viên đại học, chắc chắn Công xã sẽ ủng hộ thôi.”
 
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 187



Tô Chiêu Chiêu mỉm cười: "Học khóa này không ảnh hưởng đến công việc ở đơn vị, chắc chắn đơn vị sẽ ủng hộ."

Cố Hành đưa cô tờ thông báo: "Đây là một việc làm rạng danh đơn vị."

Đứa trẻ suýt bị va phải quả nhiên là con của công nhân khu công nghiệp. Khi bố mẹ đến, họ đã đánh vào m.ô.n.g đứa bé vài cái, khiến nó khóc òa lên.

Tài xế và các hành khách xung quanh khuyên vài câu, rồi chiếc xe lại khởi hành.

Tô Chiêu Chiêu không lên xe nữa, vì công việc của Cố Hành ở khu công nghiệp cũng sắp xong, anh cũng chuẩn bị trở về nên cô đợi cùng anh.

Tô Chiêu Chiêu rất quan tâm đến khu công nghiệp đang xây dựng, từ lâu đã muốn đến đây thăm quan, lần này là cơ hội để cô tham quan công trường.

Khi đứng ở lề đường nhìn vào, cô không thấy rõ quy mô khu vực này lớn đến đâu, nhưng khi bước vào, đặc biệt là khi Cố Hành dẫn cô lên một ngọn đồi, chỉ cho cô thấy toàn bộ khu công nghiệp đang được quy hoạch, cô mới nhận ra khu công nghiệp này có quy mô khổng lồ như thế nào.

Điều đầu tiên cô nghĩ đến là việc khu công nghiệp này sẽ giải quyết được bao nhiêu việc làm!

Trên công trường, các chiến sĩ và công nhân đang làm việc hăng say, một số tòa nhà đã được xây dựng gần xong, đứng sừng sững trong khu công nghiệp.

Cố Hành dẫn cô đi dạo qua các tòa nhà đã hoàn thành, Tô Chiêu Chiêu nhìn thấy thông báo tuyển dụng ở cổng vào.

Cô bước tới gần để xem kỹ hơn: "Nhanh vậy đã bắt đầu tuyển dụng rồi à?"

Cố Hành nói: "Tuyển dụng một phần trước, khi nhà xưởng xây xong, khu này phải bắt đầu hoạt động ngay."

"Vừa xây dựng, vừa đi vào hoạt động à?"

"Đúng vậy."

Tô Chiêu Chiêu nhớ lại cuộc trò chuyện với các chị em quân nhân trước đây và hỏi anh: "Có chỉ tiêu nào tuyển dụng dành cho thân nhân quân nhân không?"

Cố Hành mỉm cười: "Hầu như ai cũng sẽ được sắp xếp, vấn đề là họ có muốn ra ngoài làm việc hay không thôi."

Tô Chiêu Chiêu không rõ người khác nghĩ gì, nhưng những quân nhân mà cô quen biết đều rất mong muốn được làm việc, thậm chí chị Xuân Hoa còn muốn làm việc tại khu công nghiệp vì nó cũng không quá xa.

Việc sắp xếp việc làm cho thân nhân quân nhân luôn là vấn đề nan giải của quân đội. Khu công nghiệp này không chỉ tạo ra nhiều việc làm cho người dân trong vùng mà còn giải quyết vấn đề sắp xếp việc làm cho thân nhân quân nhân, mang lại lợi ích cho cả hai phía.

Khi hai người đang nói chuyện, một người từ trên lầu bước xuống.

"Đoàn trưởng Cố, chị dâu, sao lại có thời gian đến đây?" Cao Nguyệt cười bước tới.

Tô Chiêu Chiêu thấy Cao Nguyệt ở đây cũng khá bất ngờ: "Tôi vừa đi thành phố, tiện đường ghé qua. Cô làm việc ở đây à?"

Cao Nguyệt mỉm cười vuốt tóc: "Tôi làm việc ở đây."

Làm việc à?

Nhanh vậy đã có người được sắp xếp công việc?

Nghĩ đến việc chồng cô ấy làm trong bộ phận hậu cần, việc sắp xếp nhanh như vậy cũng không có gì ngạc nhiên.

Chắc cô ấy làm công việc văn phòng.

"Tốt quá."

Cao Nguyệt vẫn giữ nụ cười: "Các anh chị định về lúc nào? Có thể cho tôi đi nhờ được không? Tôi chưa mua được xe đạp, đi làm về cũng khá bất tiện."

Lúc tan làm, quân đội sẽ đưa xe đến đón các chiến sĩ hỗ trợ, Cao Nguyệt mới đi làm được hai ngày, mỗi ngày đều đi nhờ xe của quân đội.

Đi xe chung như vậy có một nhược điểm là về muộn, mỗi lần về đến nơi thì trời đã tối.

Tô Chiêu Chiêu nhìn Cố Hành.

Cố Hành gật đầu: "Đợi thêm một lúc nữa."

Cao Nguyệt cười: "Được, tôi còn chút việc chưa xong, lát nữa các anh chị gọi tôi là được."

Cố Hành tiếp tục dẫn Tô Chiêu Chiêu đi dạo.

Tô Chiêu Chiêu định hỏi Cố Hành xem Cao Nguyệt làm công việc gì ở đây, nhưng chưa kịp hỏi thì loa phóng thanh trên công trường vang lên, giọng của Cao Nguyệt cất lên.

Cô hiểu ra, hóa ra cô ấy làm phát thanh viên.

Công việc này rất phù hợp với cô ấy.

Khi tiếng nhạc trong loa tắt, Cố Hành nói: "Đi thôi, về thôi."

Tô Chiêu Chiêu gật đầu.

Khi họ đi qua tòa nhà của phòng phát thanh, họ gọi Cao Nguyệt.

Người lái xe là Tiểu Phương, đã lâu Tô Chiêu Chiêu không gặp anh ấy: "Đồng chí Tiểu Phương, chân cậu không sao rồi chứ?"

Tiểu Phương vui vẻ gọi cô là chị dâu: "Khỏi lâu rồi, cảm ơn chị dâu đã lo lắng."

Khi anh thấy Cao Nguyệt bước theo sau, nét mặt anh trở nên ngượng ngùng.

"Cao... Chị dâu chào chị."

Cao Nguyệt mỉm cười gật đầu: "Chào cậu."

Tiểu Phương gãi đầu cười gượng hai tiếng, rồi nhanh chóng lên xe. Khi mọi người đã ngồi vào xe, anh nhấn ga.

Cố Hành liếc anh: "Khu vực này đông người, lái chậm thôi."

Tốc độ xe chậm hơn.

Trước đây Tiểu Phương lái xe rất hay nói chuyện, nhưng hôm nay lại im lặng như bị rút mất lưỡi.

Tô Chiêu Chiêu ngồi ở ghế sau, liếc nhìn Cao Nguyệt rồi nhìn Tiểu Phương phía trước.

Cậu nhóc này có phải vẫn chưa buông bỏ được không?

Từ khu công nghiệp đạp xe mất khoảng nửa tiếng là tới khu nhà của quân nhân, đi ô tô chỉ mất hơn 10 phút. Cao Nguyệt xuống xe cùng Tô Chiêu Chiêu và Cố Hành, không nhờ Tiểu Phương đưa thêm một đoạn nữa.

Mãi đến khi nằm trên giường, Tô Chiêu Chiêu mới kể với Cố Hành về thầy Bạch: "… Em đã khuyên rồi, nhưng tiếc là không khuyên được."

Cố Hành gối đầu lên tay, một tay ôm cô: "Có những người, khi đã chọn con đường của mình thì họ sẽ kiên quyết đi đến cùng. Nếu không, khi ngoảnh lại, họ sẽ chỉ thấy hối tiếc và bất lực. Thầy Bạch có lẽ là một người như vậy."

"Một đường đi đến chỗ tăm tối ư? Rõ ràng biết phía trước nguy hiểm, tại sao không tránh nguy hiểm mà bảo vệ bản thân trước?"

Cố Hành khẽ nhếch miệng, một lúc sau mới nói: "Những điều họ đang tranh luận không thể đơn giản chia thành đúng sai."

Tô Chiêu Chiêu cuộn mình trong vòng tay Cố Hành, nhẹ nhàng đáp: "Đây không chỉ là một cuộc tranh cãi đơn giản về văn nghệ, mà còn là sự đối đầu gay gắt giữa sự tiến bộ và sự bảo thủ."

Giọng cô mang chút nặng nề, như thể chứa đựng những lo âu của cả thời đại.

Cô biết tương lai, nên có thể khuyên người khác tránh rủi ro, nhưng với những người không biết, họ chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm và hiểu biết của mình để quyết định, mỗi người có lựa chọn và con đường riêng của mình.

Có những điều không thể tránh khỏi.

Con đường nào đúng chỉ có thời gian mới trả lời được.

Đó là nỗi đau của thời đại.

Cố Hành vỗ nhẹ lên vai cô: "Những điều này không được nói ra ngoài, đặc biệt là ở trường học. Khi ở bên những người khác, không nên bàn luận về bất kỳ vấn đề thời sự nào, càng tránh được càng tốt."

Tô Chiêu Chiêu nằm trong vòng tay anh, hưởng thụ sự ấm áp: "Em biết, em sẽ không nói. Em chỉ đến đó để học, sẽ không tham gia vào bất cứ cuộc tranh luận nào."

Nghe cô nói vậy, lòng Cố Hành thấy an tâm.

Anh ôm chặt cô hơn, cảm nhận sự mềm mại và ấm áp từ cô.

Anh biết cô rất thông minh và có sự nhạy bén tuyệt vời.

Sự nhạy bén ấy không ngừng khiến anh kinh ngạc.

Cố Hành rất tự tin vào tương lai, dù họ sẽ phải đối mặt với những thách thức và khó khăn gì, họ sẽ luôn cùng nhau vượt qua và kiên định tiến về phía trước.
 
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 188



Ngày hôm sau, Tô Chiêu Chiêu đi làm và báo với lãnh đạo về việc cô sẽ theo học lớp từ xa của Đại học Hải Thành.

“Cái gì? Cô muốn đi học đại học à?” Trưởng phòng Tạ ngạc nhiên hỏi.

Tô Chiêu Chiêu gật đầu, “Vâng, lớp từ xa ngành Kế toán của Đại học Hải Thành.”

Trưởng phòng Tạ vui mừng đến mức xoa tay không ngớt: “Tốt quá, tốt quá, tôi cũng nghe nói về lớp từ xa của Đại học Hải Thành. Lúc mới mở lớp, phân xã Hải Thành cũng nhận được một vài suất, nhưng công xã của chúng ta không nhận được suất nào. Giờ thì tốt rồi, công xã của chúng ta cũng sẽ có một sinh viên đại học. Đi thôi, báo tin vui này cho Chủ nhiệm Lưu!”

Trưởng phòng Tạ dẫn Tô Chiêu Chiêu đi tìm Chủ nhiệm Lưu.

Vừa vào văn phòng, ông lập tức báo tin vui này.

Chủ nhiệm Lưu cũng rất vui, liền dặn dò trưởng phòng Tạ: “Sắp xếp công việc cho hợp lý, cố gắng đừng làm phiền cô Tô trong thời gian cô ấy học.”

Trưởng phòng Tạ đáp: “Vâng, tôi sẽ sắp xếp.”

Tô Chiêu Chiêu vội cảm ơn: “Chủ nhiệm và trưởng phòng cứ yên tâm, tôi sẽ không để ảnh hưởng đến công việc.”

Chủ nhiệm Lưu cười lớn: “Tôi tin tưởng cô.”

Chỉ trong nửa ngày, cả công xã đã biết chuyện Tô Chiêu Chiêu sẽ đi học đại học.

Học xong lớp bồi dưỡng, lại còn học đại học, tương lai thật xán lạn.

Ai nấy đều đến chúc mừng cô.

Ngay cả phó Chủ nhiệm Hồ, khi gặp cô cũng mỉm cười nhắc nhở cô phải học hành chăm chỉ, không được phụ lòng với cơ hội này.

Sau khi nhắc nhở Tô Chiêu Chiêu, phó Chủ nhiệm Hồ quay vào văn phòng, nghĩ đến con gái mình đã đi lấy chồng, trong lòng ông cảm thấy không thoải mái, nụ cười trên mặt cũng dần biến mất.

Khi ông tan làm về nhà, nhìn thấy Hồ Giai vẫn ở nhà mẹ đẻ mà không chịu về nhà chồng, lòng ông càng thêm phiền muộn.

“Sao con không về nhà của mình mà cứ ở nhà mẹ đẻ mãi thế? Trông ra cái gì đây?”

Hồ Giai chẳng thèm quan tâm, vẫn ăn uống như bình thường.

Mẹ của Hồ Giai đi đến, nhận lấy cặp công văn từ tay chồng, “Ông là bố mà lại nói mấy câu như thế à?”

Phó Chủ nhiệm Hồ trợn mắt: “Thế tôi phải nói thế nào? Bà ra ngoài mà xem, có ai giống nó không! Khó khăn lắm mới cho nó vào được lớp bồi dưỡng, chỉ mong nó học hành tử tế, đỡ để người trong đơn vị nói nó ngoài việc lặt vặt ra chẳng làm được gì! Đã chiếm chỗ lại không làm gì nên hồn, còn nó thì sao?”

Nói đến đây, ông lườm Hồ Giai, thấy cô đang co ro trong ghế như một người không có xương sống, “Ngồi thẳng lên cho bố!”

Hồ Giai cố gắng ngồi thẳng lên.

“Con có biết Tô Chiêu Chiêu không, người ta sắp đi học đại học rồi. Cũng là từ lớp bồi dưỡng mà ra, nhìn người ta rồi nhìn lại con! Trình độ của cô ấy còn thấp hơn con!” Phó Chủ nhiệm Hồ giận dữ nói.

Ông vốn không mong con gái mình quá xuất sắc, nhưng cũng không ngờ cô lại không làm nên trò trống gì như thế này!

Hồ Giai liếc mắt nhìn bố mình: “Vậy thì bố đi tìm cô ấy làm con gái đi.”

“Con đang nói gì thế! Con như bây giờ lại trách bố à? Bố bảo con không học hành đàng hoàng à? Hay bố bảo con yêu một công nhân vệ sinh? Còn là một công nhân tạm thời bị đuổi việc!”

Phó Chủ nhiệm Hồ chỉ vào bụng của Hồ Giai, “Không biết tự trọng! Không có tương lai là đáng!”

Hồ Giai vốn không muốn cãi nhau với bố, nhưng nghe ông nói vậy, cô không kiềm chế được mà hét lên: “Bố nói con không biết tự trọng? Con muốn vào lớp bồi dưỡng sao? Con đâu có muốn! Ban đầu con làm việc bình thường, chính bố là người ép con đi! Nếu không phải bố mẹ bảo con tìm bạn trai ở trường đại học, con chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện đó! Sinh viên đại học ai thèm để ý đến con? Bây giờ con thành ra thế này, là do bố mẹ gây ra! Bố dựa vào gì mà trách con! Bố ghét con đến thế thì con đi c.h.ế.t đi, để bố khỏi phải bận tâm!”

Mẹ của Hồ Giai sợ hãi không thôi: “Không được nói những lời dại dột như vậy, bố con không có ý đó.”

Phó Chủ nhiệm Hồ giận đến mức mặt đỏ như gan lợn, ông tức giận kéo mẹ Hồ Giai qua và tát bà một cái, “Tôi đã bảo bà đừng nói nhảm bên tai nó! Đây là đứa con gái tốt bà dạy dỗ ra đấy!”

Mẹ của Hồ Giai hét lên, ôm mặt khóc.

Trong lòng bà cũng hối hận vì trước đây đã nói những điều không hay với con gái.

Nếu con gái bà không có ý định tìm bạn trai ở trường đại học, thì đã không bị một nhân viên vệ sinh lừa mất sự trong trắng rồi mang thai, cũng sẽ không bị ép gả vào nhà người ta, khiến con gái bị nhà chồng o ép, sống khổ sở.

Cũng vì thế mà giờ đây bà không dám cứng miệng trước mặt chồng mình.

“Lão Hồ, ông bớt giận đi…”

Mẹ Hồ Giai đành an ủi chồng: “Dù sao thì Giai Giai cũng là con gái chúng ta, chúng ta không thể thật sự bỏ mặc nó. Ông cũng biết bà mẹ chồng của nó là người khó chịu thế nào, nó sống không dễ dàng ở nhà chồng, không về nhà mẹ đẻ thì biết đi đâu?”

Phó Chủ nhiệm Hồ chống tay lên hông, thở hổn hển. Dù sao cũng là đứa con gái mình thương yêu bao nhiêu năm, tức giận thì tức giận, nhưng ông vẫn phải lo liệu cho cô. Ông chỉ vào Hồ Giai: “Bố vẫn giữ lại chỗ làm của con, con về mà đi làm.”

Hồ Giai ngạc nhiên: “Con vẫn có thể đi làm sao?”

Cô nghĩ rằng bố đã làm thủ tục nghỉ việc cho cô rồi.

Lúc trước ông giận đến mức thề rằng cô có c.h.ế.t cũng…

Phó Chủ nhiệm Hồ không vui nói: “Bố đã cho con nghỉ ốm, về cắt phép là được.”

Nếu con gái không muốn về nhà chồng thì thôi, nếu con rể biết điều, đối xử tốt với con gái mình, sau này ông sẽ có cơ hội sắp xếp cho cậu ta một công việc ở đây, dù mẹ chồng của con có nhảy dựng lên cũng chẳng làm được gì.

Còn nếu cậu ta không biết điều, hừ!

Con gái của Chủ nhiệm công xã, cho dù có ly hôn, vẫn có rất nhiều người muốn cưới!

Mẹ Hồ Giai vui mừng quên cả đau ở mặt, “Sao anh không nói với em? Em còn tưởng anh định sắp xếp cho Giai Giai về làm ở công xã bên thị trấn nhà chồng nó.”

Nếu thực sự sắp xếp về đó thì xa quá, có chuyện gì cũng không giúp được cho con gái.

“Nói với bà làm gì, bà mà biết thì lập tức nói cho nó ngay! Bà giữ được chuyện gì kín đâu!”

Phó Chủ nhiệm Hồ chỉ vào Hồ Giai, “Biết sớm rồi, nó có học được bài học nào không?”

Hồ Giai bĩu môi, dạy dỗ thì có ích gì?

“Ngày mai con phải đi làm!” Phó Chủ nhiệm Hồ dứt khoát nói.

Nghe nói mình còn việc làm, Hồ Giai khá vui, nhưng khi nói đến chuyện đi làm, cô lại muốn chùn bước: “...Con, con đang mang thai mà, hay đợi thêm một thời gian nữa rồi đi.”

Cô sợ bị người ta cười chê, đột ngột kết hôn như vậy, chắc chắn mọi người sẽ nghĩ này nghĩ nọ rồi bàn tán.

Cô cũng sợ Tô Chiêu Chiêu không giữ lời hứa, nói lung tung trong đơn vị.

“Chờ cái gì mà chờ?” Phó Chủ nhiệm Hồ lại lườm cô, “Mang thai thì sao? Mang thai là không đi làm được à? Con là mang thai, chứ không phải gãy tay gãy chân!”

Ông nhìn xuống bụng cô: “Mới có mấy tháng mà đã muốn nghỉ rồi. Đừng nói với bố là con định đợi sinh xong mới đi làm lại nhé? Nếu con thực sự nghĩ vậy, thì về nhà chồng mà ở!”

Mẹ Hồ Giai vội nói: “Đi, đi, đi! Giai Giai à, công việc của con cũng nhẹ nhàng, mang thai không ảnh hưởng gì đâu. Mau đồng ý đi, đừng làm bố con giận.”

Hồ Giai mím môi, một lúc lâu sau mới gật đầu: “Con đi làm là được. Còn Lư Thanh thì sao? Con đi làm rồi, anh ấy phải làm sao? Bây giờ mẹ chồng con đang gây khó dễ cho con vì chuyện anh ấy mất việc.”

“Con chỉ cần lo cho bản thân mình, chuyện của cậu ta bố sẽ tự sắp xếp…”
 
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 189



Chớp mắt, Cố Tưởng và Cố Niệm đã khai giảng, Tô Chiêu Chiêu cũng đến lúc phải đến lớp học từ xa.

Buổi học đầu tiên của lớp từ xa diễn ra vào cuối tuần đầu tiên sau khi khai giảng, lúc 9:30 sáng.

Tô Chiêu Chiêu không thể chờ để đi xe buýt, sáng sớm phải dậy rất sớm để đạp xe đi, nhưng Cố Hành đã mượn được xe của đơn vị, cùng với hai anh em Cố Tưởng, Cố Niệm, cả gia đình cùng nhau đưa cô đến trường.

"Khi khu công nghiệp bắt đầu hoạt động, chắc chắn sẽ có thêm nhiều chuyến xe buýt hơn," Cố Hành vừa lái xe vừa nói với Tô Chiêu Chiêu.

Công nhân ở khu công nghiệp có người đến từ thành phố, có người từ các thị trấn xung quanh, việc tăng thêm chuyến xe buýt chỉ là vấn đề thời gian.

Cố Tưởng và Cố Niệm ngồi ở ghế sau, dựa vào cửa sổ ngắm cảnh đồng quê ngoài kia.

Tô Chiêu Chiêu tận hưởng làn gió mát buổi sáng: "Thế thì tốt quá, có xe buýt, việc đi học của em sẽ không còn phiền phức như thế này nữa, buổi sáng dậy thực sự khó khăn."

Tối qua, cô còn nói sẽ dậy sớm, tự đạp xe đến thành phố, nhưng đến khi trời sáng, chẳng còn chút động lực nào để dậy.

Chăn ấm có sức hút khó cưỡng lại!

Cố Hành biết cô không thể dậy sớm, vì vậy hôm qua đã mượn xe sẵn để sáng nay lái xe đưa cô đi.

Đến cổng trường, Tô Chiêu Chiêu xuống xe và vẫy tay: "Mọi người cứ đi chơi trong thành phố nhé."

Cố Hành thò đầu ra: "Trưa anh sẽ đến đón em đi ăn."

"Vâng."

Tô Chiêu Chiêu lại vẫy tay rồi nhanh chóng chạy vào cổng trường.

Lớp học từ xa lần này không nằm trong khu cũ kỹ như tòa nhà Văn Hối nữa, lớp chính quy thực sự khác biệt với lớp tạm bợ.

Khi Tô Chiêu Chiêu vào lớp, bên trong đã có một số người ngồi, phần lớn đang đọc sách, một số ít đang thấp giọng trò chuyện.

Khi thấy Tô Chiêu Chiêu bước vào, một nam sinh ngồi gần cửa đứng lên: "Cô cũng là học viên lớp kế toán à?"

Tô Chiêu Chiêu mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy."

Nam sinh nói: "Chào cô, tôi là Lôi Minh, cũng là bạn cùng lớp kế toán. Cô ngồi ở đâu cũng được, đến giờ giáo viên sẽ đến điểm danh, nhớ trả lời, nếu không giáo viên sẽ tưởng cô không đến."

Tô Chiêu Chiêu cảm ơn.

Lớp học còn khá trống, cô chọn một chỗ ngồi gần bên cạnh.

Phía sau cô là một nữ đồng nghiệp, khoảng hơn hai mươi tuổi, nhỏ giọng chào: "Chào chị."

Tô Chiêu Chiêu quay đầu lại cười: "Chào em."

Nữ đồng nghiệp hỏi tiếp: "Chị làm ở đơn vị nào? Chị cũng được đơn vị giới thiệu đến học đại học à?"

Tô Chiêu Chiêu lấy cuốn sổ và bút ra khỏi túi xách: "Chị làm ở hợp tác xã, còn em?"

Về việc ai giới thiệu cô đến đại học, cô chỉ trả lời mơ hồ chứ không nói rõ.

Sau này, khi mọi người đã quen biết nhau, Tô Chiêu Chiêu mới biết rằng hầu hết các bạn cùng lớp đều được đơn vị cử đi học, chỉ có một số ít là do giáo viên của Đại học Hải Thành giới thiệu, trong đó có cô.

Nữ đồng nghiệp từ phía sau chuyển lên ngồi cạnh cô, khuôn mặt tròn trĩnh nở nụ cười: "Chúng ta ngồi cùng nhau đi, như vậy sẽ dễ trò chuyện hơn. Em làm ở nhà máy cơ khí, tên là Chu Xuân Yến, chị tên gì?"

Nhà máy cơ khí?

Khu công nghiệp cũng sẽ xây dựng một nhà máy cơ khí, không biết có phải là cùng một nơi không.

Tô Chiêu Chiêu không quen biết nhiều về các nhà máy ở Hải Thành, chỉ biết một vài thông tin.

"Xin chào, chị là Tô Chiêu Chiêu."

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Tô Chiêu Chiêu: "Em có chị gái nào tên là Chu Xuân Mai không?"

Chu Xuân Yến mở to mắt ngạc nhiên: "Sao chị biết vậy?"

Thế giới thật nhỏ, duyên phận lại càng kỳ diệu.

"Chị là bạn học lớp bồi dưỡng với chị em."

Chu Xuân Yến hiểu ra: "Thì ra là vậy! Thật là trùng hợp!"

Cô vui vẻ nói thêm: "Sau giờ học em sẽ đến gặp chị, nhất định sẽ kể cho chị ấy nghe về chuyện này."

Tô Chiêu Chiêu cũng rất vui: "Chị ấy mà biết chắc sẽ rất bất ngờ."

Các bạn trong lớp bồi dưỡng chắc cũng không ngờ rằng cô sẽ theo học lớp đại học từ xa.

Giáo viên bước vào lớp, Tô Chiêu Chiêu và Chu Xuân Yến dừng cuộc trò chuyện.

Từ hôm nay, Tô Chiêu Chiêu chính thức bắt đầu khóa học từ xa.

Buổi sáng có hai tiết học, sau khi kết thúc, các bạn trong lớp vẫn chưa quen biết nhau lắm đã rủ nhau đi ăn trưa tại nhà ăn.

"Chiêu Chiêu, chúng ta cùng đi nhà ăn đi," Chu Xuân Yến gọi cô với cái tên thân mật, lấy lý do là: "Chẳng ai gọi bạn học là đại tỷ đâu nhỏ."

Tô Chiêu Chiêu không dám cho Cố Hành leo cây: "Hôm nay không được rồi, chồng và các con chị cũng đến thành phố rồi, đã hẹn cùng nhau ăn trưa."

"Chị kết hôn rồi à? Còn có con nữa?"

Thấy Chu Xuân Yến ngạc nhiên như vậy, Tô Chiêu Chiêu cảm thấy hơi lạ: "Chị lớn thế này rồi, kết hôn và có con chẳng phải là chuyện bình thường sao?"

"Chị lớn chỗ nào? Nhìn chị rõ ràng chỉ ngang tuổi em."

Tô Chiêu Chiêu suýt bật cười, trong lòng cảm thấy vô cùng hạnh phúc, phụ nữ mà, ở bất kỳ độ tuổi nào cũng thích được người khác khen mình trẻ.

Đặc biệt là khi được cho là trẻ đến mức không ai nghĩ rằng mình đã có chồng con!

"Khụ khụ, Chị đã hai mươi tám tuổi rồi, con chị mười tuổi rồi."

Chu Xuân Yến tròn mắt nhìn cô: "Không nhìn ra nha, trông chị thực sự chỉ như bằng tuổi em thôi, chị em mới giống người hai mươi tám tuổi ấy."

Chu Xuân Yến này, chị cô nghe thấy chắc sẽ muốn đánh cô mất.

Tô Chiêu Chiêu không biết ngượng: "Chắc là trông chị hơi trẻ thôi."

Cảm ơn sữa dê đã giúp làn da cô trắng mịn như con gái, không uổng công cô đã chăm chỉ đắp mặt nạ suốt một năm qua, dùng không biết bao nhiêu lọ kem trân châu và kem tuyết hoa.

Chu Xuân Yến gật đầu: "Chắc chắn rồi, chị ra ngoài mà nói mình hai mươi tám tuổi, chắc không ai tin đâu."

Tô Chiêu Chiêu vẫn tỏ ra khiêm tốn: "Thật ra cũng không đến mức như vậy, phụ nữ chúng ta chỉ cần chăm sóc da cẩn thận thì sẽ trông trẻ thôi."

Những người phụ nữ ở thế giới sau này, so sánh giữa chăm sóc da tốt và không chăm sóc, có thể trông khác nhau đến cả một thế hệ.

Vào thời này, không nhiều phụ nữ biết chăm sóc da, những người sống tươm tất thì có thể sẽ mua kem tuyết hoa và kem trân châu để dùng.

Như chị Xuân Hoa và những người vợ quân nhân khác, dù có mua kem tuyết hoa thì cũng không nỡ dùng hàng ngày.

Không phải vì họ không có điều kiện, mà vì họ không có ý thức về việc đó.

Còn đa số phụ nữ ở nông thôn, thậm chí còn không biết kem tuyết hoa là gì.

Thứ thời đại này coi trọng không phải là vẻ bề ngoài.

May mắn thay, chồng của cô, Đoàn trưởng Cố, không chỉ đẹp về ngoại hình mà còn có chiều sâu.

Nói gì thì nói, vì không chăm sóc da và không che nắng, nên hầu hết mọi người trông thường già hơn so với tuổi thật vài tuổi.

Tất nhiên, ngoại lệ là những người đẹp tự nhiên, chẳng hạn như nữ chính trong sách gốc.

Đó là hào quang của nữ chính mà tác giả ban tặng, không ai có thể so bì được.

"Vậy Chiêu Chiêu, chị chăm sóc da như thế nào mà tốt thế?" Chu Xuân Yến không kìm được tò mò, muốn cô chia sẻ bí quyết chăm sóc da.

Tô Chiêu Chiêu nhìn đồng hồ: "Chị phải đi rồi, khi nào về sẽ kể cho em nghe."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back