Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!

Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 170



Chủ nhiệm Lưu gật đầu, tỏ vẻ hiểu: "Hiện tại ở xã ta có một cơ hội đi học, cô có muốn đi không?"

Tất nhiên, Tô Chiêu Chiêu muốn đi, cô nhanh chóng gật đầu.

Chủ nhiệm Lưu tiếp tục nói: "Bộ Thương mại Hải Thành tổ chức một khóa đào tạo kéo dài ba tháng, mục tiêu chính là bồi dưỡng nhân tài cho các đơn vị, nâng cao chất lượng tổng hợp của các đồng chí. Sau khi hoàn thành khóa học, sẽ cấp giấy chứng nhận tốt nghiệp, giấy này rất có giá trị, tương đương với bằng trung cấp chuyên nghiệp, được công nhận trên toàn quốc! Phân xã ta cũng được cấp mười suất, Xã trưởng Nhâm đã cấp cho xã ta một suất."

Tô Chiêu Chiêu ngạc nhiên vui mừng: "Chủ nhiệm, xã ta có rất nhiều đồng chí xuất sắc, tôi mới về xã chưa đầy một năm..."

Chủ nhiệm Lưu rất thích những người khiêm tốn, chân thành nói: "Tiểu Tô à, dù cô làm việc ở đơn vị chưa lâu, nhưng năng lực và biểu hiện của cô, mọi người đều thấy rõ. Suất này trao cho cô, tôi nghĩ mọi người sẽ không có ý kiến gì đâu. Cô đừng khiêm tốn quá."

Khi Xã trưởng Nhâm cấp suất, còn hỏi tình hình của Tiểu Tô, rõ ràng là rất coi trọng cô.

Chồng của Tiểu Tô lại là cán bộ trung đoàn trong quân đội, Chủ nhiệm Lưu rất vui vẻ làm chuyện thuận nước đẩy thuyền thế này.

Tô Chiêu Chiêu xúc động nói: "Cảm ơn Chủ nhiệm! Nhưng công việc của tôi..."

Chủ nhiệm Lưu cười nhẹ: "Đừng lo lắng về công việc, phòng của cô vẫn còn Tiểu Hà mà, cứ yên tâm đi học. Sau khi hoàn thành khóa đào tạo, năng lực của cô cũng được nâng cao, điều này cũng có lợi cho đơn vị."

Tô Chiêu Chiêu cảm động đến rưng rưng: "Cảm ơn sự ủng hộ của Chủ nhiệm! Toi nhất định sẽ tận dụng tốt cơ hội này, cố gắng học tập, không phụ lòng mong đợi của Chủ nhiệm và đơn vị!"

Chủ nhiệm Lưu hài lòng gật đầu: "Đúng rồi, lần này đến Hải Thành học, thời gian cũng khá dài, cô cũng phải sắp xếp ổn thỏa gia đình."

Nói xong, ông lại đùa: "Cử cô ra ngoài lâu như vậy, không biết Đoàn trưởng Cố nhà cô có ý kiến gì không. Sự ủng hộ của gia đình cũng rất quan trọng, cô nên động viên họ cho tốt."

Tô Chiêu Chiêu cười: "Anh ấy vẫn luôn ủng hộ tôi học tập."

Còn Đoàn trưởng Cố có ý kiến hay không cô không biết, có ý kiến cũng không làm gì được, phải chịu đựng thôi.

Cô nhất định phải lấy được giấy chứng nhận tốt nghiệp này. Hiện tại điểm yếu duy nhất của cô là không có bằng cấp, có được giấy chứng nhận này, tương lai thăng chức và tăng lương không thành vấn đề.

Tất nhiên, mục tiêu chính của Tô Chiêu Chiêu là giữ được vị trí biên chế ổn định. Tăng lương là điều đương nhiên, thăng chức nếu có thể trở thành lãnh đạo nhỏ thì tốt, còn làm lãnh đạo lớn thì không cần thiết, chức càng lớn trách nhiệm càng nhiều, càng mệt mỏi.

Cô chỉ muốn sống thoải mái, không có việc gì thì tán gẫu với đồng nghiệp, nhàn nhã, giữ biên chế đến khi nghỉ hưu.

Sau đó thanh nhàn hưởng thụ cuộc sống hưu trí, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy vui rồi.

...

Khi Cố Hành về nhà, Tô Chiêu Chiêu đã nấu xong bữa tối. Cố Tưởng và Cố Niệm đã làm xong bài tập cô giáo giao, đang nhổ cỏ trong vườn rau ngoài sân. Thấy bố về, hai đứa gọi chào, rồi vội vàng đi rửa tay, vào bếp giúp dọn bữa.

"Sao hôm nay anh về trễ vậy?" Tô Chiêu Chiêu vừa cởi tạp dề vừa hỏi.

Cố Hành tháo mũ treo lên, rồi đưa tay cởi hai cúc áo cổ chặt khít: "Chiều nay có cuộc họp, anh không để ý thời gian."

Hải Thành sắp xây dựng khu công nghiệp, địa điểm không xa lắm so với doanh trại quân đội. Chính phủ Hải Thành đã yêu cầu quân đội hỗ trợ xây dựng khu công nghiệp.

Đây không phải lần đầu tiên. Quân đội đông người, toàn là thanh niên trai tráng, mỗi khi chính quyền địa phương thiếu nhân lực, họ thường tìm đến quân đội nhờ giúp đỡ.

Hôm nay họp để bàn về việc hỗ trợ xây dựng khu công nghiệp, chính phủ Hải Thành cử người đến, hai bên họp cả chiều về vấn đề chi phí phát sinh trong thời gian hỗ trợ.

Cố Hành xoa trán, cuộc họp này làm đầu óc anh căng thẳng.

Người chính phủ Hải Thành rất khôn khéo, chỉ cần không cẩn thận một chút là có thể bị họ lợi dụng.

Phía quân đội phải hết sức tỉnh táo.

Đoàn của Cố Hành phụ trách giai đoạn xây dựng đầu tiên, sau đó sẽ có các đoàn khác thay phiên.

Tất nhiên, không phải cả đoàn đều tham gia xây dựng, mà chỉ điều động một phần lực lượng gần đó, thành lập một đội 500 người.

Đoàn của Cố Hành là đoàn đầu tiên hỗ trợ, nếu các chi tiết trong giai đoạn đầu không được đàm phán kỹ lưỡng, những người sau sẽ gặp khó khăn. Không những chỉ bỏ công sức mà còn phải gánh thêm các chi phí khác.

Các chi tiết như vấn đề ăn uống chẳng hạn, trong thời gian hỗ trợ, chính phủ địa phương phải lo liệu bữa ăn cho các binh sĩ.

Mỗi binh sĩ cần bao nhiêu khẩu phần chính?

Món mặn, món rau sẽ được phân bổ thế nào?

Có canh không?

Giữa buổi có nước đường để bổ sung năng lượng không?

Toàn là công việc nặng nhọc, không ăn uống đầy đủ thì không thể làm việc tốt.

Quân đội có thể không lấy tiền, nhưng không thể để các binh sĩ bị đói.

Việc hỗ trợ xây dựng khu công nghiệp là lâu dài, không thể hoàn thành trong vòng một hai năm. Quần áo và giày dép sẽ bị mòn, chính phủ địa phương cũng phải hoàn trả một phần chi phí này.

Ngoài ra, các công cụ cần dùng trong quá trình xây dựng, chính phủ địa phương không thể tiết kiệm mà không cung cấp đầy đủ.

Chẳng hạn như găng tay bảo hộ, mỗi tháng cung cấp hai đôi hay mỗi tuần cung cấp hai đôi, cũng cần được thảo luận chi tiết.

Không thể để các binh sĩ tay không mà đi vác gạch được!

Tất cả những vấn đề này phải được ghi rõ trong văn bản, tránh việc thay đổi giữa chừng.

Với những vấn đề này, họp cả chiều cũng được xem là nhanh rồi.

"Em có chuyện muốn nói với anh." Cả gia đình ngồi xuống ăn cơm, Tô Chiêu Chiêu kể chuyện về khóa đào tạo.

"... Tuần sau thứ Hai em sẽ đi đăng ký, địa điểm là tại Đại học Hải Thành, trường sẽ cung cấp ký túc xá, ăn uống cũng ở trong trường, đơn vị sẽ cấp phiếu ăn."

Tô Chiêu Chiêu liếc nhìn Cố Hành: "Chỉ có điều thời gian hơi lâu, ba tháng, nhưng sẽ có nghỉ phép công, cuối tháng nghỉ hai ngày rưỡi, thời gian học giống như các sinh viên khác trong trường."

Cố Hành vừa ăn cơm vừa nghe cô nói, nghe xong liền bảo: "Được, em muốn đi thì cứ đi, có cơ hội học tập là tốt, gia đình em không phải lo lắng, buổi trưa Cố Tưởng và Cố Niệm đều ăn ở trường, buổi tối nếu anh về trễ, thì để hai đứa đi ăn ở căng tin."

"Anh dạo này cũng bận rồi phải không? Có phải vì sắp xây dựng khu công nghiệp gần đây?"

Cố Hành nhìn cô một cái rồi gật đầu xác nhận.

Giọng anh trầm ấm mà mạnh mẽ: "Đúng vậy, chính phủ Hải Thành đã chủ động đề nghị quân đội hỗ trợ xây dựng, từ tháng sau, quân đội sẽ cử người đến giúp, đoàn của anh là đợt đầu tiên, chịu trách nhiệm xây dựng trong ba tháng đầu."

Nói đến đây, anh dừng lại: "Nhưng không ảnh hưởng nhiều, anh chỉ thỉnh thoảng đi xem xét, cũng không xa lắm, các binh sĩ đi hỗ trợ mỗi ngày cũng sẽ trở về đơn vị."

Cố Tưởng nói: "Chúng con có thể tự nấu ăn, không cần đến căng tin."

Cố Niệm cũng gật đầu: "Bố tan làm muộn, chúng con sẽ nấu xong đợi bố về ăn cùng."

Từ khi tìm được bố, hai đứa cũng ít nấu ăn hơn.

Cố Hành xoa đầu chúng: "Không cần tự nấu đâu, ở nhà làm bài tập tốt, đi ăn ở căng tin cũng rất tiện."
 
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 171



Còn vài ngày nữa mới đến thứ Hai tuần sau, nên Tô Chiêu Chiêu cũng không vội vàng. Nhân dịp này, cô sắp xếp lại hành lý cần mang đến trường, những vật dụng như chăn màn đều phải tự mang theo. Đồ dùng sinh hoạt cũng chuẩn bị trước, tránh việc sau này phải đi mua.

Công việc thì trước khi đi, cô chỉ cần bàn giao lại cho Hà Phương.

Những việc có thể xử lý được, cô đã hoàn thành sớm.

Sau khi biết tuần tới cô sẽ ra ngoài để tham gia khóa đào tạo, trưởng phòng Tạ nhanh chóng giao cho cô một nhiệm vụ mới - viết bản tổng kết quý của phòng mua bán và kế hoạch mua bán cho quý tiếp theo.

“Tiểu Tô à, vẫn phải nhờ em thôi. Lần trước nộp lên, lãnh đạo phân xã rất hài lòng. Còn mấy ngày nữa, em viết được bao nhiêu thì viết, phần nào chưa viết xong thì để lại cho Tiểu Hà.”

Hà Phương chắp tay lại, nhìn cô với ánh mắt đầy cầu xin.

“Chị Tô, đừng mà!”

Xin tha cho em!

Tô Chiêu Chiêu nhìn không nổi: “... Trưởng phòng, em sẽ cố gắng. Nếu không viết xong, em sẽ mang theo để viết trong giờ nghỉ. Lúc đó các anh có thể đến lấy, hoặc em gửi đến phân xã cũng được.”

Trưởng phòng Tạ hài lòng, “Được, nghe em vậy.”

Sau khi trưởng phòng ra ngoài, Hà Phương nhanh chóng khen ngợi, “Cảm ơn chị Tô, chị Tô thật tốt! Chị Tô thật giỏi!”

Đứng phía sau Tô Chiêu Chiêu, cô bắt đầu xoa bóp vai cho chị.

Lục Hạo Nhiên thấy vậy liền trêu chọc, “Chị Tô đi đào tạo ba tháng, vậy trong ba tháng đó cô tính sao? Định chạy đến trường tìm chị Tô à?”

Hà Phương lườm anh, “Chuyện khác tôi làm được hết, được chưa? Tôi chỉ sợ phải viết tổng kết và kế hoạch mua bán, đầu tôi muốn nổ tung rồi.”

Không phải Hà Phương không biết viết, mà là viết rất bình thường, không có điểm nổi bật, cứ như nhật ký hằng ngày. Bản tổng kết và kế hoạch cô viết không để lại ấn tượng gì với lãnh đạo phân xã.

Tô Chiêu Chiêu cười nói, “Thôi đừng khen tôi nữa, mau lấy tài liệu giúp chị, chị cố gắng viết sớm. Nếu sau này bận học, chị chỉ có thể giao lại cho em thôi.”

Hà Phương lao nhanh đến tủ tài liệu, lấy những tài liệu Tô Chiêu Chiêu cần đặt lên bàn làm việc của cô, “Chị Tô, cốc của chị hết nước rồi, để em rót cho.”

Tô Chiêu Chiêu nhịn cười, “Cảm ơn đồng chí Tiểu Hà.”

“Không cần cảm ơn, được phục vụ chị là vinh hạnh của em.”

Lục Hạo Nhiên cười lớn, “Cô học từ đâu ra mà khúm núm thế?”

Hà Phương nghiến răng, “Trên phim đấy, đồ quê mùa!”

“Tôi quê chỗ nào?”

Hai người lại cãi nhau.

Tô Chiêu Chiêu: “Tiểu Hà, giúp chị tìm đơn hàng tháng trước.”

Hà Phương quên mất đang cãi nhau, liền nhanh chóng tìm đơn hàng.

Tô Chiêu Chiêu: … Haizz, được thanh tĩnh rồi.

Đến 12 giờ, Hà Phương rủ Tô Chiêu Chiêu cùng đi ăn trưa ở căng tin.

Tại căng tin, họ gặp Tiểu Đường và Nhâm Hạ. Bốn cô gái lấy đồ ăn, tìm một bàn ngồi xuống, chưa kịp ăn được vài miếng thì Lục Hạo Nhiên bưng khay cơm đến.

Vừa ngồi xuống, anh đã nói nhỏ, “Các cô đoán xem tôi vừa nghe thấy gì?”

Hà Phương không đáp.

Tiểu Đường hỏi, “Nghe thấy gì?”

Rất bí mật.

“Tôi vừa nghe thấy Hồ Giai đang cãi nhau với Phó Chủ nhiệm Hồ.”

“Cô ấy cãi nhau với bố cô ấy chuyện gì?”

Lục Hạo Nhiên cười, “Bố cô ấy muốn cô ấy đi học bồi dưỡng ở Hải Thành như chị Tô, nhưng cô ấy không muốn đi.”

“Suất đi Hải Thành không phải đã cho chị Tô rồi sao?” Tiểu Đường ngạc nhiên, cô đã nghe qua, cơ quan họ chỉ có một suất.

“Đúng là cho chị Tô rồi, nhưng có thể Phó Chủ nhiệm Hồ có đường khác. Điều này cũng không phải không thể.”

“Cũng đúng, Phó Chủ nhiệm Hồ có người trong Bộ Thương mại.” Hà Phương nói.

“Ai vậy?” Người hỏi là Nhâm Hạ, cô đã làm việc nửa năm, quan hệ với mọi người cũng rất tốt.

“Nghe nói là một trưởng phòng trong Bộ Thương mại, hình như là bà con.”

“Bà con gì?”

“Cái này không rõ, hoặc là họ hàng gần hoặc là xa.”

“Chẳng phải nói gì cũng như không sao.”

Hà Phương lườm Lục Hạo Nhiên, “Vậy anh nói là bà con gì?”

Lục Hạo Nhiên thật sự biết chuyện này, “Bà của Phó Chủ nhiệm Hồ và bà của Phó tổng Chủ nhiệm là chị em họ!”

Nhâm Hạ hỏi, “Vậy tính là họ hàng gần hay xa?”

Lục Hạo Nhiên đáp, “... Cô nghĩ sao?”

Nhâm Hạ nói, “Họ hàng xa...”

Lục Hạo Nhiên, “... Điều quan trọng không phải là gần hay xa, mà là Phó Chủ nhiệm Hồ muốn Hồ Giai đi học bồi dưỡng, còn cô ấy không muốn đi.”

Một vòng lớn, nói chuyện với phụ nữ đúng là dài dòng.

“Tại sao cô ấy không muốn đi? Đi học bồi dưỡng một lần, về không chừng sẽ không phải làm việc lặt vặt nữa, trưởng phòng Lý thấy cô ấy là lại đau đầu.” Tiểu Đường tặc lưỡi.

“Cô ấy đâu phải kiểu người chăm chỉ ham học. Phó Chủ nhiệm Hồ trước kia làm kế toán, nếu cô ấy muốn học, bố cô ấy cũng dạy được. Tôi nghĩ cô ấy lười biếng, hoặc sợ học không tốt, không lấy được chứng chỉ, sẽ mất mặt.”

Lục Hạo Nhiên nghĩ mình đã hiểu rõ tình hình.

Đang nói chuyện thì Hồ Giai bước vào, đi rất mạnh, như thể đang giận dữ với sàn nhà.

Khi đi qua bàn của Tô Chiêu Chiêu, cô ta còn hừ một tiếng.

“Ai cô ta hừ vậy?”

Nhâm Hạ gắp một miếng cơm, “Dù sao cũng không phải hừ tôi, tôi còn chưa nói chuyện với cô ta lần nào.”

Tiểu Đường nói, “Cũng không phải hừ tôi, cô ta không nhìn tôi mà.”

Cô nhìn Lục Hạo Nhiên, “Không lẽ là hừ anh? Chẳng lẽ cô ta phát hiện anh nghe lén?”

Lục Hạo Nhiên, “... Tôi nghĩ không phải. Hơn nữa, tôi đâu có cố tình nghe lén, chỉ là đi ngang qua tình cờ nghe được. Tại ai bảo họ nói chuyện không đóng cửa phòng làm việc.”

Tô Chiêu Chiêu nuốt miếng cơm, “Thôi, đừng đoán nữa, là hừ chị đây.”

“Sao chị biết?”

“Cô ta trừng chị mà.”

Ánh mắt hai người vừa vặn chạm nhau.

Nhâm Hạ hỏi, “Cô ta sao lại trừng chị? Chị Tô, chị đắc tội với cô ta lúc nào rồi?”

“Chị Tô không đắc tội với cô ta.” Tiểu Đường nói, “Cô ta ghen tị đó, chắc chắn là ghen tị chuyện chị Tô được suất đi học bồi dưỡng.”

“Cô ta không muốn đi cơ mà?” Nhâm Hạ bối rối, việc này có gì đáng để ghen tị? Suất học có phải bị cướp đâu.

Tiểu Đường lắc đầu, “Cô còn trẻ, chưa hiểu. Đi hay không là một chuyện, ghen tị hay không lại là chuyện khác. Khi chị Tô mới đến, trưởng phòng Lý bên Phòng Tài vụ tranh giành muốn có chị ấy, ân oán đã hình thành từ lúc đó rồi.”

Tiểu Đường ăn thêm miếng cơm, rồi nói tiếp, “Vậy nên, người giỏi sẽ bị ghen tị, còn người tầm thường lại đi ghen tị với người khác, câu này rất đúng với chị Tô và cô ta.”

Tô Chiêu Chiêu nói, “Nói chuyện lâu rồi, cơm sắp nguội, ăn nhanh lên.”

Mọi người nhanh chóng cúi đầu ăn.

Trước kỳ nghỉ tuần, Tô Chiêu Chiêu đã nộp bản tổng kết và kế hoạch mua bán cho trưởng phòng Tạ.

Trưởng phòng Tạ rất hài lòng, nở một nụ cười mãn nguyện.

Ông liên tục nói mấy câu “Vất vả rồi”, thể hiện sự công nhận đối với thái độ và kết quả làm việc của Tô Chiêu Chiêu.

Những ngày này, mỗi khi vào văn phòng, Tô Chiêu Chiêu ngay lập tức bắt tay vào làm việc, hoặc là tra cứu tài liệu, hoặc là cẩn thận viết tài liệu.

Những nỗ lực này, trưởng phòng Tạ đều âm thầm ghi nhận.

Phòng ban có một người chăm chỉ và cầu tiến như vậy, trưởng phòng Tạ cảm thấy rất hài lòng.

“Tiểu Tô à, hãy học tập tốt, chúng tôi đợi cô quay lại làm việc.”

Tô Chiêu Chiêu cười nói, “Cảm ơn trưởng phòng...”
 
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 172



Trong ba tháng tới, gần như Tô Chiêu Chiêu không cần đến đơn vị. Sau giờ làm, cô thu dọn vài món đồ cá nhân trong văn phòng để mang về.

Do phải dọn dẹp, cô về trễ hơn một chút. Khi khóa cửa văn phòng ra ngoài, hầu hết mọi người ở xã đã rời đi.

Khi đến đầu hẻm, cô nghe thấy tiếng máy may phát ra từ tiệm may bên cạnh.

Đi ngang qua, cô nhìn vào trong, gọi: “Chị dâu, sao chị chưa tan ca?”

Người đang đạp máy may trong tiệm là Lưu Quế Lan, đầu quấn khăn giữ ấm.

Bên cạnh chị còn có một cái nôi, bên trong là con gái nhỏ của chị mới sinh sau Tết.

Thời gian này, chế độ nghỉ thai sản chỉ kéo dài 56 ngày, hết kỳ nghỉ, Lưu Quế Lan đã quay lại làm việc. Ở nhà không ai trông con, nên chị ngày nào cũng đưa con theo đến chỗ làm.

Em bé mới hai tháng tuổi, tiếng đạp máy may vang đều đều như tiếng ru ngủ, khiến bé ngủ ngon lành trong nôi.

Lưu Quế Lan tay chân không ngừng: “Sắp xong rồi, làm xong chút việc này là chị về.”

Ông chủ tiệm bảo chị không cần vội, cứ từ từ làm. Nhưng chị vốn là người nóng tính, luôn muốn hoàn thành nốt việc rồi mới tan ca.

Tô Chiêu Chiêu nhẹ nhàng đi vào, nhìn bé trong nôi: “Ngoan thật.”

Em bé nhắm mắt ngủ, tay nhỏ đặt cạnh má, miệng thỉnh thoảng chóp chép như đang ăn món gì ngon lắm.

Lưu Quế Lan cười: “Ngoan gì đâu, em chưa thấy lúc nó phá đấy thôi.”

Nuôi con nhỏ đâu có dễ.

Tô Chiêu Chiêu chưa từng nuôi nhưng cũng hiểu.

Khi ngủ thì như thiên sứ, lúc khóc lại như tiểu ác ma.

Lưu Quế Lan sinh đứa này ở tuổi cao, cơ thể chị rõ ràng suy yếu đi nhiều sau khi sinh, trông già hơn mấy tuổi so với trước.

Sinh đã hai tháng mà chị vẫn phải đội khăn giữ ấm, môi còn tái nhợt.

“Chị Quế Lan, chị còn cho con bú, phải chú ý dinh dưỡng, đừng để kiệt sức.”

“Chị không mệt đâu, làm thợ may có gì mà mệt.” Lưu Quế Lan cầm kéo cắt đi sợi chỉ thừa. “Dinh dưỡng chị cũng chú ý rồi, lão Dương nhà chị còn bảo quản lý bếp để phần sữa dê, ngày nào chị và con cũng uống, trứng cũng không thiếu.”

Nói rồi chị xoa lưng: “Nhưng dù sao tuổi tác cũng thế này rồi, lúc sinh mấy đứa trước chị không thấy mệt, nhưng lần này sinh xong là kiệt sức, hay hồi hộp đổ mồ hôi, tay chân bủn rủn, cơ thể như cái hố không đáy, ăn mãi mà không đủ, lúc nào cũng đói, đói là lại hồi hộp.”

“Chị bị thiếu m.á.u và khí huyết hư nhược, chỉ ăn trứng thôi thì không đủ. Chị nên ăn thêm thịt, nấu canh gà già với táo đỏ và kỷ tử là tốt nhất, còn có thể nấu canh gan lợn với kỷ tử uống. Hàng ngày chị cũng có thể pha nước đường đỏ mà uống, ăn thêm vài quả táo đỏ để bổ khí huyết.”

“Chị cũng ăn canh gà rồi.” Lưu Quế Lan nói. “Lúc nào chị đi mua thêm táo đỏ và đường đỏ, nghe em, không có việc gì chị sẽ pha uống, ăn thêm vài quả.”

Tô Chiêu Chiêu cũng biết nhà chị đông con, lại còn phải gửi tiền trợ giúp cha mẹ anh em ở quê, gia cảnh không dư dả gì. Chắc dù có ăn cũng không dám ăn nhiều, đồ ngon chắc đều nhường cho con cái.

Lưu Quế Lan hỏi Tô Chiêu Chiêu: “Còn em? Khi nào sinh thêm đứa nữa?”

“Chuyện đó em chưa tính đến.”

“Đừng có nấn ná mãi, nhà em mới có hai đứa, ít quá đấy, ít nhất phải sinh thêm hai đứa nữa cho đủ. Em còn trẻ, sinh xong hồi phục nhanh. Nhìn chị mà xem, chính vì tuổi lớn mới sinh mà bây giờ mới mệt thế này. Sinh càng trẻ càng tốt.”

Tô Chiêu Chiêu cũng đã tính qua. Nếu thật sự đợi thêm mười năm nữa mới sinh, cô sẽ 37-38 tuổi, giống như Lưu Quế Lan, chắc chắn là sản phụ tuổi cao, hồi phục không dễ.

Nhưng mấy năm tới cũng chưa thích hợp.

Sinh con xong lại đối mặt với “đại nạn đói” thì sao?

Theo chồng cô là đoàn trưởng, chắc không đến mức c.h.ế.t đói, nhưng thiếu lương thực là chuyện cả nước, giảm khẩu phần chắc chắn không tránh khỏi. Cô không muốn con mình vừa sinh ra đã có nguy cơ đói khát.

Tô Chiêu Chiêu trước đây đọc lịch sử, những miêu tả về thời kỳ đặc biệt này, con số tử vong nhìn mà ghê người.

Haizz!

Ít nhất cũng phải đợi “đại nạn đói” qua đi đã.

Sinh ít đi một đứa, biết đâu lương thực tiết kiệm được có thể giúp sống sót thêm một người.

Tô Chiêu Chiêu giúp bế em bé, Lưu Quế Lan đóng cửa tiệm may, hai người đi cùng nhau một đoạn.

Trên đường, em bé tỉnh dậy, thấy Tô Chiêu Chiêu đang bế mình, bé không khóc, ngược lại còn nở nụ cười vô tư.

Nhìn thấy nụ cười của bé, Tô Chiêu Chiêu mềm lòng không tả xiết.

Trẻ nhỏ chỉ cần không khóc thì đáng yêu vô cùng.

Nếu không phải vì không phải con mình, chắc Tô Chiêu Chiêu đã muốn hôn bé mấy cái cho đã.

Khi chia tay Lưu Quế Lan, cô lưu luyến không muốn rời mà trả lại bé.

Lưu Quế Lan cười cô: “Thích trẻ con thế thì nhanh chóng sinh với đoàn trưởng nhà em một đứa đi, đến lúc đó muốn bế bao nhiêu thì bế.”

Tô Chiêu Chiêu: “…Hehe.”

Lưu Quế Lan bế bé, rồi ra hiệu về phía sau.

“Gì cơ?” Tô Chiêu Chiêu khó hiểu.

“Đoàn trưởng nhà em đang đến kia kìa.”

Tô Chiêu Chiêu quay đầu lại nhìn, quả nhiên là anh ấy.

Khi Cố Hành đến gần, Lưu Quế Lan trêu anh: “Đoàn trưởng Cố, vợ anh mê con út nhà tôi lắm đấy, anh không mau sinh thêm cho cô ấy một đứa à.”

Tô Chiêu Chiêu không kìm được đỏ mặt, suýt chút nữa thì ngượng quá thành giận:

“Chị dâu mau về đi, chắc bé cần thay tã rồi đấy.”

Lưu Quế Lan sờ m.ô.n.g bé: “Đâu, chưa tè mà.”

Cố Hành cúi đầu nhìn Tô Chiêu Chiêu rồi cười nói: “Chúng tôi tùy duyên thôi.”

Tùy duyên cái gì mà tùy duyên!

Lần nào cũng dùng cái đó, tùy duyên sao được?

Chẳng lẽ trông chờ nó rách?

Tô Chiêu Chiêu thầm lẩm bẩm trong lòng.

Sau khi chia tay Lưu Quế Lan, hai người cùng nhau về nhà.

“Thứ Hai anh đưa em đi làm thủ tục nhé.” Cố Hành nói.

Tô Chiêu Chiêu nghiêng đầu nhìn anh: “Thứ Hai anh có thời gian sao?”

Cố Hành gật đầu: “Có, anh vừa hay phải đi lên thành phố, gặp gỡ quản lý nhà máy để họp, Tiểu Phương sẽ đưa anh đi, em có thể đi nhờ xe.” Anh mỉm cười.

“Được thôi, có xe đi nhờ thì tội gì không ngồi.”

Hai người vừa nói vừa cười suốt đường về nhà.

Tối hôm đó, nằm trên giường, khi đèn tắt, Cố Hành lại áp sát đến.

Tô Chiêu Chiêu bị anh hôn đến mơ màng, giơ tay c** q**n anh.

Cố Hành th* d*c: “Đợi… đợi một chút, đừng vội… vẫn chưa lấy cái đó.”

Tô Chiêu Chiêu nhắm mắt lẩm bẩm, vặn vẹo người dưới anh.

Cố Hành định ngồi dậy đi lấy, nhưng bị Tô Chiêu Chiêu quấn chặt cổ không cho đi.

Làn da của cô mềm mịn như một con cá trơn, khó mà giữ được, Cố Hành vất vả lắm mới giữ cô yên.

Anh cắn môi cô hôn mấy cái.

“Ngoan… đợi lúc nào bớt bận, chúng ta sẽ có con.”

Tô Chiêu Chiêu mơ màng: “…Con gì cơ?”
 
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 173



"Được nghỉ mẹ sẽ về, các con phải nghe lời bố nhé. Nếu bố không có nhà, có việc thì tìm thím Vương và bác Chu bên cạnh..."

Tô Chiêu Chiêu dặn dò Cố Tưởng và Cố Niệm.

Cố Tưởng gật đầu: "Mẹ cứ yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho em."

Trước đó, Cố Niệm còn ổn, nhưng lúc chia tay lại không nỡ rời mẹ, cúi đầu buồn bã không nói lời nào.

Cô bé chưa từng xa mẹ lâu đến vậy.

Tô Chiêu Chiêu xoa đầu cô bé: "Tiểu Niệm thì sao nào?"

Cố Niệm ngẩng đầu hỏi: "Mẹ ơi, Chủ nhật mẹ có về không?"

Tô Chiêu Chiêu nhìn chiếc xe đạp để trong nhà: "Hay mẹ mang xe đạp theo, để chiều thứ Bảy sau khi học xong, mẹ có thể đạp về."

Cố Hành không đồng ý: "Bình thường em đạp xe đến thành phố là đi cùng mọi người trong cơ quan."

Nếu đi một mình mà có chuyện gì xảy ra thì sao?

Ngã hay va chạm là nhẹ, nhưng anh lo gặp phải chuyện khác, an ninh bây giờ đâu có tốt như trước.

Một người phụ nữ đạp xe trên con đường vắng, chưa kịp về đến nhà thì trời có khi đã tối, chỉ nghĩ đến thôi Cố Hành cũng không yên tâm.

"Cố Niệm." Cố Hành cau mày gọi cô bé.

Cố Niệm nhìn bố với vẻ hối lỗi: "Bố ơi, con sai rồi."

Cố Hành thả lỏng vẻ mặt, nói thêm: "Nếu mẹ không về, chúng ta có thể đến thành phố thăm mẹ."

Cố Niệm lập tức vui mừng, gật đầu lia lịa.

Cô bé thích được đi chơi ở thành phố.

Cố Hành lại nói với Tô Chiêu Chiêu: "Nếu thứ Bảy bộ đội có xe đi vào thành phố, anh sẽ bảo họ ghé trường tìm em, xem em có thể về được không."

Tô Chiêu Chiêu gật đầu, như vậy là tốt nhất rồi.

Đến ngã tư, xe của Tiểu Phương đã đợi sẵn.

Cố Hành đặt hành lý của Tô Chiêu Chiêu lên xe.

Sau khi lên xe, Tiểu Phương vừa lái vừa hỏi: "Chị dâu, chị định đi đâu vậy?"

Hành lý này chắc chắn không phải của Cố đoàn nhà cậu, cậu nhìn qua là biết.

Tô Chiêu Chiêu nói: "Đi Hải Thành học."

Cố Hành: "Đưa chị dâu cậu đến Đại học Hải Thành trước đã."

"Ồ!" Tiểu Phương ngạc nhiên: "Chị dâu đi học ở Đại học Hải Thành à! Đại học Hải Thành là ngôi trường trăm năm tuổi, nổi tiếng lắm! Những người ra từ đó đều là những trí thức xuất sắc! Chị dâu, chị giỏi thật đấy! Học xong chị cũng là trí thức trong số trí thức rồi!"

Tô Chiêu Chiêu nhìn Cố Hành, thấy anh cười rõ ràng nơi khóe miệng.

Người khác khen vợ anh, anh vui lắm chứ gì.

"Đây chỉ là suất học do đơn vị cấp, thời gian cũng không dài, với lại còn khác biệt rất lớn với sinh viên chính quy của trường, nội dung học cũng khác."

Địa điểm học được đặt tại Đại học Hải Thành, nhưng chứng chỉ chỉ là bằng trung cấp, chênh lệch không chỉ một chút, mà là rất lớn.

Nhưng hiện tại trung cấp rất được ưa chuộng, còn khó thi hơn cả cấp ba. Tốt nghiệp trung cấp có thể được phân công việc làm, và thường là những công việc tốt. Ngược lại, nếu học xong cấp ba mà không thi đỗ đại học, sẽ bị bỏ lửng giữa chừng, không thể được phân công công việc chuyên môn.

Tiểu Phương gật gù: "Chị dâu đến Đại học Hải Thành, chắc chắn giáo viên dạy cũng là giảng viên của trường đó chứ gì."

"Cái đó thì đúng."

"Thế thì chẳng khác nhau là bao."

Trên đường đi, Cố Hành liếc nhìn Tiểu Phương vài lần.

Chẳng mấy chốc họ đã đến Đại học Hải Thành.

Cố Hành lấy hành lý xuống, nói với Tiểu Phương: "Cậu đợi tôi ngoài này."

Tô Chiêu Chiêu hỏi: "Anh định đưa em vào à? Có ảnh hưởng gì đến việc họp của anh không?"

"Vẫn còn sớm, anh đưa em đến ký túc xá."

Tô Chiêu Chiêu cầm giấy giới thiệu, còn Cố Hành mặc quân phục, gần như không gặp trở ngại nào khi vào Đại học Hải Thành.

Giấy giới thiệu ghi rõ địa điểm báo danh là phòng 203, tòa nhà Văn Hối.

Đại học Hải Thành rất lớn, kiến trúc mang phong cách kết hợp giữa Đông và Tây, đặc trưng của thời Dân quốc.

Họ đi qua mấy tòa nhà nhưng vẫn chưa tìm được.

Cố Hành hỏi thăm một sinh viên trong trường, cậu sinh viên chỉ đường, cuối cùng họ mới tìm được tòa nhà Văn Hối.

"Đây là tòa nhà Văn Hối sao."

Tô Chiêu Chiêu nhìn ba chữ "Văn Hối Lâu" to lớn, rồng bay phượng múa, mà thầm cảm thán.

Tên hay thật, chỉ là nó quá khuất.

Gọi là toà nhà, nhưng thực chất chỉ có hai tầng.

Nó đứng lẻ loi ở đây, như thể đã bị lãng quên trong góc thời gian.

Nhìn từ bên ngoài, rõ ràng đây là một tòa nhà rất cũ, dấu vết thời gian khắc sâu lên nó.

Toàn bộ tòa nhà có vẻ xám xịt, không chút sáng sủa, mang đến cảm giác cũ kỹ và đổ nát. Đặc biệt là những vết nước loang lổ trên tường, khiến người ta cảm nhận được sự tàn phai và ảm đạm.

Tô Chiêu Chiêu rùng mình, nơi này mà quay phim ma thì hợp quá.

Lần lượt những người khác cũng đến báo danh, có người thốt lên: "Trời ơi! Đại học Hải Thành còn có tòa nhà cũ kỹ thế này à! Bao lâu rồi không sửa chữa nhỉ?"

"Đây có phải là nơi chúng ta học trong ba tháng tới không?"

"Không phải chứ, giấy giới thiệu chỉ nói đến đây báo danh mà."

"Chắc chắn không phải! Nhìn đây cũng chẳng giống lớp học, bên trong chưa dọn dẹp gì cả."

Có người ghé mắt nhìn vào qua cửa sổ tầng một: "Bàn ghế hỏng hết rồi."

Tiếc là, khi họ lên tầng hai, câu trả lời là lớp học ở ngay tầng một.

Có người hỏi giáo viên phụ trách báo danh: "Lớp học chưa được dọn dẹp, bàn ghế đều hỏng rồi."

Giáo viên báo danh đẩy kính mắt: "Người đến rồi thì dọn dẹp đi. Bàn ghế hỏng thì sửa, không sửa được thì xuống kho lấy cái mới, vội gì chứ?"

Mọi người thất vọng!

Thật quá khác với những gì họ tưởng tượng.

Tô Chiêu Chiêu đưa giấy giới thiệu cho thầy: "Thầy ơi, ký túc xá của chúng em ở đâu ạ?"

Ông thầy nhìn cô một cái: "Ký túc xá ở tòa Lại Ân Các, phía dưới mũi chính là miệng, tự biết hỏi người khác chứ."

Sau đó đưa cho cô một tờ "Nội quy nhập học", trên đó ghi số phòng của lớp học và ký túc xá, thời gian lên lớp và các quy định trong thời gian học.

Còn có một tấm thẻ sinh viên tạm thời, chỉ có giá trị trong ba tháng, được thiết kế riêng cho những người "mượn trường để học" như họ.

"Trường mình có thư viện, cầm thẻ sinh viên này vào thư viện đọc sách mượn sách, ra khỏi trường thì không cần nhưng vào thì phải có..."

"Cảm ơn thầy."

Tô Chiêu Chiêu cầm tờ nội quy nhập học và thẻ sinh viên đi xuống tầng.

Cố Hành đang đợi dưới lầu: "Thế nào rồi?"

Tô Chiêu Chiêu bất đắc dĩ chỉ vào tầng một: "Sau này em học ở đây, thầy bảo khi mọi người đến đông đủ sẽ cùng dọn dẹp."

Cố Hành: "… Thật qua loa."

Sinh viên nhập học đúng là phải dọn dẹp lớp học, nhưng lớp học của người ta đâu đến mức như thế này.

Nhìn là biết lớp học này đã lâu không dùng.

"Thôi, thôi, người ta là trường danh tiếng, cho những người không đỗ đại học như chúng em học, thì cũng phải…"

Không nên nói đốt hương.

"Dù sao thì cứ vậy đi, ít nhất không khí học tập ở đây cũng rất tốt. Đi thôi, đi thôi, chúng ta đi ký túc xá trước. Tên ký túc xá nghe cũng hay đấy, Lại Ân Các..."
 
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 174



Tô Chiêu Chiêu đứng trước cổng Lại Ân Các, ngẩn ngơ như một bức tượng trong gió...

"Đây là Lại Ân Các sao..."

Tên nghe thật hay nhưng Lại Ân Các và Tòa nhà Văn Hối... chẳng khác gì nhau. Cả hai đều là tòa nhà hai tầng, cũ kỹ và hẻo lánh.

Lại Ân Các thậm chí còn nhỏ hơn, dù có hai tầng, nhưng tầng hai trông giống như một gác xép, tầng một trông còn rộng hơn.

Nơi này không giống ký túc xá, mà giống như một ngôi nhà dân.

Còn là kiểu nhà đã lâu không có người ở.

Đúng là không nên kỳ vọng nhiều quá.

Đại học Hải Thành có thể tìm được hai tòa nhà như thế này để bố trí cho họ, thật là không dễ dàng gì.

Tô Chiêu Chiêu và Cố Hành nhìn nhau, cô nói: "Nữ đồng chí ở tầng hai, em tự lên được, anh về trước đi."

Cố Hành nói: "Để anh mang đồ lên đã."

Hai người cùng nhau lên cầu thang, trên gác xép chỉ có hai phòng, một bên trái và một bên phải, ở giữa là một sảnh nhỏ, bên ngoài sảnh là một ban công.

Cửa phòng bên phải hơi hé mở, bảng tên trên cửa ghi số phòng 201, bên trong có tiếng nói chuyện, có lẽ là của những người bạn cùng phòng đã đến trước.

Tô Chiêu Chiêu gõ cửa.

"Ai vậy?"

Cửa phòng được mở từ bên trong.

Tô Chiêu Chiêu mỉm cười: "Xin chào, tôi cũng ở ký túc xá này."

Người mở cửa là một cô gái khoảng hai mươi tuổi, mặt tròn, tóc tết hai b.í.m dài: "Chào chị, chị vào đi. Bọn em cũng vừa đến, đang dọn dẹp, ký túc xá bẩn quá, trên giường và sàn nhà đầy bụi."

Trong phòng còn một cô gái khác, trông trẻ hơn, đang lau giường bằng khăn lau.

Thấy Tô Chiêu Chiêu, cô ấy mỉm cười.

"Giường không dán tên, chị chọn tự do nhé."

Tô Chiêu Chiêu mỉm cười gật đầu và bước vào vài bước, Cố Hành cũng theo vào.

Lúc này họ mới nhận ra Tô Chiêu Chiêu có người đưa đến, mà lại là một cán bộ mặc quân phục!

Tô Chiêu Chiêu giới thiệu với họ: "Đây là chồng tôi."

"Chào mọi người." Cố Hành gật đầu chào hỏi.

"Xin chào."

Chào hỏi xong, hai cô gái lại cúi đầu dọn giường của mình.

Cố Hành hỏi: "Ngủ bên cửa sổ nhé?"

Tô Chiêu Chiêu gật đầu: "Ngủ giường dưới."

Trong căn phòng không lớn không nhỏ này, hai bên tường kê bốn chiếc giường tầng, giữa phòng là một lối đi, giữa lối đi đặt một dãy bàn dài, hai cô gái đến trước đã chọn giường tầng phía bên kia gần cửa sổ.

Hai người họ có lẽ là quen biết nhau.

Cố Hành đặt hành lý lên bàn, lấy ra một chiếc khăn lau từ trong túi.

Đây là do Cố Hành nhét vào, ban đầu Tô Chiêu Chiêu không muốn mang theo, nghĩ là không cần thiết.

Hóa ra cô còn trẻ quá, kinh nghiệm còn thiếu.

Cô gái mặt tròn nhắc nhở: "Phòng rửa tay ở dưới tầng, tòa nhà này có nhà vệ sinh và bếp, đều ở tầng một."

Đúng là một tòa nhà dành cho gia đình.

Cố Hành xuống tầng lấy nước.

Khi anh vừa rời đi, cô gái mặt tròn liền hỏi Tô Chiêu Chiêu: "Chồng chị làm chức vụ gì trong quân đội vậy? Nhìn cầu vai của anh ấy là biết cán bộ lớn rồi!"

Đồng phục quân đội kiểu năm 1955 có đeo quân hàm trên vai và huy hiệu quân chủng trên cổ áo, chỉ cần mặc đồng phục ra ngoài, người có kinh nghiệm nhìn một cái là nhận ra ngay. Cố Hành bình thường đi cùng gia đình ra thành phố đều mặc thường phục, chỉ hôm nay vì đi họp nên anh mặc quân phục màu xanh ô liu.

Tô Chiêu Chiêu mỉm cười: "Không phải cán bộ cấp cao gì đâu, đều là bộ đội của nhân dân cả."

Cô gái mặt tròn nghe vậy liền không hỏi thêm, mỉm cười: "Em tên là Viên Viên, làm ở công ty bách hóa. Chị tên gì?"

"Tôi tên Tô Chiêu Chiêu, đến từ cung tiêu xã."

Cô gái còn lại cũng nói: "Em tên là Tạ Tiểu Mai, cũng làm ở công ty bách hóa."

Ba người lại giới thiệu tuổi tác, Tô Chiêu Chiêu là lớn tuổi nhất, Tạ Tiểu Mai chỉ mới 17 tuổi.

Ba nữ đồng chí cứ thế quen nhau.

Khi Cố Hành trở lại, Tô Chiêu Chiêu nói: "Anh về đi, kẻo muộn mất, để em tự làm."

Cố Hành nhìn đống bụi trên giường: "Anh lau trước đã."

Tô Chiêu Chiêu ngăn lại: "Đừng để bẩn quần áo anh, em tự làm được."

Vừa nói, cô vừa đẩy anh ra ngoài.

Cố Hành không tiếp tục nài nỉ. Khi ra ngoài, anh nói: "Anh vừa xuống dưới xem qua, tầng dưới chỉ có một nhà vệ sinh và một bồn rửa tay, mà nam đồng chí ở dưới, nên rửa ráy rất bất tiện, lại không có nước nóng."

Tô Chiêu Chiêu thở dài: "Em có mang phích nước, chắc chắn ở đâu đó có chỗ lấy nước nóng, trường học cũng có nhà tắm. Còn lại thì đành khắc phục thôi."

Cố Hành cau mày: "Ban đêm nếu đi vệ sinh, tốt nhất là gọi thêm bạn cùng phòng đi cùng."

Tô Chiêu Chiêu gật đầu: "Em biết rồi, anh yên tâm đi, em đâu phải con nít nữa."

"Vậy anh đi đây."

Tô Chiêu Chiêu vẫy tay: "Đi đi."

Cố Hành:...Đúng là vô tâm, chẳng có chút gì là lưu luyến.

Tô Chiêu Chiêu nhìn theo Cố Hành xuống cầu thang, rồi mới trở lại phòng.

Vừa vào phòng, Viên Viên liền cười nói: "Chị Tô, chồng chị tốt với chị quá!"

Mới gặp có một lúc mà đã nhận ra được sao?

Các cô gái đừng để vẻ bề ngoài đánh lừa nha.

Tô Chiêu Chiêu mỉm cười mà không nói gì.

Ba người bắt đầu dọn dẹp.

Tạ Tiểu Mai nhanh tay nhất, dọn giường xong, cô xuống lầu lấy một cây lau nhà.

"Cây lau nhà ở đâu ra vậy?"

"Trong kho ở cầu thang ấy, ký túc xá nam không dọn dẹp gì cả, bọn họ bận tìm đồ dưới lầu, em thấy nên vội lấy luôn. Chỉ có một cái thôi, chúng ta lau trước, không thì lát nữa lại phải tranh với họ."

Viên Viên hỏi: "Dưới lầu có bao nhiêu người rồi?"

"Khá đông rồi, dưới lầu có năm sáu phòng, nam đồng chí đông hơn nữ nhiều." Tạ Tiểu Mai vừa nói vừa than thở: "Chẳng công bằng gì cả."

Viên Viên nói: "Trên lầu chỉ có hai phòng, một phòng tối đa chứa được tám người... Phòng chúng ta không phải chỉ có ba người thôi chứ?"

"Ai mà biết được."

Sàn nhà đầy bụi, ban đầu không để ý, nhưng khi dùng cây lau nhà ướt lau qua, hoa văn dưới lớp bụi hiện ra.

"Nhìn gạch lát sàn đẹp ghê." Viên Viên nói.

"Cũng may là có gạch, lau sạch hơn sàn bê tông nhiều." Chỗ nào cây lau đi qua, gạch lát sàn hiện rõ hơn.

Sàn lát gạch hoa xi măng, có hoa văn trắng đỏ, kiểu dáng cổ điển thời dân quốc. Loại gạch này thường được lát ở những ngôi nhà giàu có, thường thấy trong những công trình kiến trúc kết hợp giữa Đông và Tây.

Tô Chiêu Chiêu thay nước mấy lần, lau giường thật sạch sẽ. Lau xong cô chưa vội trải giường mà chờ cho giường khô.

Cô đặt hành lý lên giường, rồi cầm chậu xuống lầu lấy nước.

Bên ngoài nhà vệ sinh tầng một là bồn rửa tay. Nghĩ đến việc cả đám người phải dùng chung một nhà vệ sinh và bồn rửa tay này trong thời gian tới, cô cảm thấy lo lắng.

Hơn nữa còn là nhà vệ sinh chung cho cả nam lẫn nữ.

Ngoài việc nửa đêm đi vệ sinh sẽ hơi bất tiện, các thời gian khác có thể đi ra nhà vệ sinh công cộng của trường.

"Đồng chí Tô."

Tô Chiêu Chiêu quay đầu lại, mỉm cười: "Là anh à, đồng chí Phùng."

Phùng An cười nói: "Là tôi. Xã công thương nói có mười đồng chí đến đây, tôi đoán trong số đó chắc chắn có cô."
 
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 175



Phùng An là một nhân viên của hợp tác xã cung ứng thị trấn Thanh Sơn. Tô Chiêu Chiêu đã gặp anh khi đi tập huấn ở thị trấn Thanh Sơn, sau đó cũng gặp lại anh vài lần khi tham gia các cuộc họp tại phân xã, anh thường đi theo Chủ nhiệm Vương.

Họ quen biết nhau từ đó.

Tô Chiêu Chiêu mỉm cười.

Phùng An lại nói: "Khi mọi người đến đông đủ, mấy đồng nghiệp của phân xã chúng ta hãy tổ chức một buổi gặp gỡ, giao lưu với nhau nhé."

Tô Chiêu Chiêu tắt vòi nước: "Được thôi, tôi không có ý kiến."

"Vậy để tôi sắp xếp."

Lấy xong nước, Tô Chiêu Chiêu bê chậu lên tầng.

Tạ Tiểu Mai đã lau sàn một lượt, Tô Chiêu Chiêu nói: "Để lần hai chị làm cho."

Tạ Tiểu Mai đáp: "Không cần đâu, chị Tô, hay chị lau bàn và bệ cửa sổ đi."

"Được."

Người ở phòng ký túc xá kế bên gõ cửa, thò đầu vào qua cánh cửa khép hờ: "Mấy cô dùng xong cây lau nhà chưa?"

"Chưa đâu."

"Dùng xong nhớ gọi bọn tôi nhé, chúng tôi cũng cần lau sàn, nhiều bụi quá."

"Được thôi, dùng xong tôi mang qua."

"Cảm ơn nhé."

"Không có gì."

Viên Viên nói: "Vừa nãy em nhìn qua, ký túc xá kế bên có bảy người, bên mình chỉ có ba người."

Tô Chiêu Chiêu tham gia vào cuộc trò chuyện: "Chắc là chưa đủ người thôi, thiếu một hai người còn được, chứ không thiếu nhiều thế đâu."

Tạ Tiểu Mai nói: "Em cũng nghĩ vậy."

Đang nói thì cửa phòng bị đẩy ra.

Tạ Tiểu Mai đang lau sàn gần cửa, cửa bật ra đập vào người cô.

"Ai đấy!" Tạ Tiểu Mai ôm mông: "Không biết gõ cửa à?"

Người đứng ở cửa là người quen của Tô Chiêu Chiêu: Hồ Giai.

Xem ra cô ta vẫn không thuyết phục được bố cô là Phó Chủ nhiệm Hồ.

Hồ Giai nhìn thấy người bị đập trúng cũng chẳng thèm xin lỗi, mà lại liếc mắt nhìn Tô Chiêu Chiêu đầu tiên, sau đó lườm một cái rồi nói: "Tôi đâu có biết cô đứng sau cửa, phòng lớn thế này, đứng đâu chẳng được, lại chọn đứng sau cửa. Trách ai được?"

Tính khí thật nóng nảy!

Tạ Tiểu Mai một tay cầm cây lau, tay kia chống nạnh: "Mắt cô mù à, không thấy tôi đang lau sàn sao?"

"Cô mới mù!"

"Cô mù!"

Mặc dù Tạ Tiểu Mai còn trẻ nhưng cũng rất nóng tính, cãi nhau với Hồ Giai ngay lập tức.

Hai người cứ lời qua tiếng lại, cuối cùng cũng chỉ có vài câu đó, dù sao đều là những cô gái trẻ, có cãi nhau cũng không có lời nói th* t*c.

Viên Viên nói: "Thôi nào, nếu cãi nữa, thầy giáo lại đến bây giờ. Tiểu Mai, đừng để ý cô ta."

Tạ Tiểu Mai lườm Hồ Giai một cái rồi hừ một tiếng.

Hồ Giai: "Hừ!" rồi ngẩng cao đầu.

Cô nhìn quanh phòng, chọn giữa giường cạnh Tô Chiêu Chiêu và cạnh Tạ Tiểu Mai, cuối cùng chọn giường bên cạnh Tô Chiêu Chiêu.

Tô Chiêu Chiêu lặng lẽ tiếp tục lau bàn.

Sau khi lau xong bệ cửa sổ, cô mới bắt đầu trải giường.

Trong ký túc xá ngoài giường ra thì chỉ có bàn ở giữa, không có tủ, hành lý mang theo chỉ có thể để dưới giường, cốc rửa mặt có thể đặt trên bệ cửa sổ.

Tô Chiêu Chiêu đặt phích nước dựa vào tường, lấy dần các vật dụng sinh hoạt từ túi hành lý ra.

Cô không mang theo cốc, chỉ mang theo bình nước quân dụng, treo lên bên cạnh giường.

"Chúng ta dọn dẹp xong thì đi lấy nước nóng nhé, khi báo danh thầy giáo bảo chiều nay chúng ta sẽ phải dọn dẹp lớp học."

"Chị Tô, chúng ta cùng đi nhé."

Tô Chiêu Chiêu đồng ý: "Được thôi. Nhân tiện xem thử nhà tắm và căng tin ở đâu."

"Đúng, hôm nay em nhất định phải tắm, người đầy bụi, bẩn c.h.ế.t đi được."

"Nhà tắm có mở không? Chỉ sợ không mở."

"Nghe nói là ngày nào cũng mở, nhưng có giới hạn thời gian, trường học nhiều người, đến muộn thì không đến lượt."

Hồ Giai nhìn Tô Chiêu Chiêu và hai người kia trò chuyện vui vẻ, tức giận đến mức lườm liên tục.

Đồ nịnh bợ!

Tô Chiêu Chiêu liếc nhìn Hồ Giai.

Tính khí nóng nảy quá, dọn dẹp giường mà cứ như đang có thù với giường, làm giường kêu rầm rầm.

Tô Chiêu Chiêu cố nhịn, nhưng khi thấy cô ta vẫn tiếp tục như vậy thì nói: "Hồ Giai, nhẹ tay chút, nước trên khăn lau của cô đang b.ắ.n xuống giường tôi rồi."

Hồ Giai giận dữ đáp: "Vậy cô đừng ngủ cạnh tôi!"

Tô Chiêu Chiêu bình tĩnh nói: "Đồng chí Hồ Giai, cô có cần phải như vậy không? Chúng ta còn phải sống chung với nhau ba tháng, cô muốn làm mất lòng tất cả mọi người trong ký túc xá mới thấy dễ chịu sao? Bị cô lập thì có lợi gì cho cô? Sao chúng ta không hòa thuận với nhau, hay là cô thích gây thù với mọi người?"

Hồ Giai không nói gì, chỉ hừ một tiếng, nhưng động tác đã nhẹ nhàng hơn.

Viên Viên nháy mắt ra hiệu với Tô Chiêu Chiêu, không lời nhưng ý là: "Cô quen cô ta à?"

Tô Chiêu Chiêu gật đầu.

Viên Viên: "Hiểu rồi, cùng đơn vị."

Một lát sau, ký túc xá lại có thêm ba người nữa đến. Một nữ đồng nghiệp muốn chọn giường tầng trên của Hồ Giai, nhưng Hồ Giai lại khó chịu.

"Khi ngủ cô không lăn lộn chứ? Tôi ngủ rất nhạy, cô động đậy là tôi tỉnh ngay."

"Cô leo thang phải lau sạch đấy, bẩn quá."

Nữ đồng nghiệp đáp: "Tôi cởi giày rồi."

"Cô đi giày cả ngày, chẳng lẽ chân không ra mồ hôi?"

Nữ đồng nghiệp bị cô ta nói đến không còn lời nào để đáp: "Tôi không ở giường trên của cô nữa được chưa, đúng là phiền phức."

Hồ Giai thầm mừng rỡ.

Phòng bên cạnh có bảy người, phòng này chắc chắn cũng vậy, giường trên của cô ta trống, cô ta sẽ để hành lý lên.

Nữ đồng nghiệp chọn giường trên của Tô Chiêu Chiêu.

Khi chọn giường, cô hỏi Tô Chiêu Chiêu: "Chị không có yêu cầu gì nhiều chứ?"

Tô Chiêu Chiêu mỉm cười lắc đầu: "Chỉ cần cô không đi giày leo thang là được."

"Em chắc chắn không đi giày leo thang, em cũng là người sạch sẽ."

"Vậy là tốt, có cần tôi giúp gì không?"

"Có chứ, chị giúp em đưa đồ lên được không?"

"Được thôi."

"Em tên là Miêu Miêu, chị tên gì?"

"Tôi là Tô Chiêu Chiêu."

"Chiêu Chiêu, tên chị hay quá."

Tô Chiêu Chiêu cười đáp: "Tên cô cũng hay mà."

Mọi người trong ký túc xá cũng dần giới thiệu tên cho nhau.

Chỉ có Hồ Giai, vì lúc trước nổi nóng và gây chuyện nên không ai muốn bắt chuyện với cô ta.

Hiện tại ký túc xá có bảy người, Tô Chiêu Chiêu lớn thứ hai, thật đáng mừng, cô sợ mình sẽ trở thành "chị cả" của ký túc xá.

"Tiểu Mai, chị Tô, chúng ta đi lấy nước thôi."

"Được."

Hôm nay là thứ Hai, giờ này sinh viên trong trường đều đang đi học, trong khuôn viên không có nhiều người qua lại.

Vì vậy, người để hỏi đường cũng ít.

Họ vất vả lắm mới tìm được một người.

"Các cô đi ngược rồi, đi về phía khu giảng đường đấy."

Nhà tắm, ký túc xá, phòng ăn thuộc khu sinh hoạt, hoàn toàn ở hướng ngược lại với khu giảng đường.

Tạ Tiểu Mai than thở: "Không có cái biển chỉ dẫn gì cả."

Không phải không có biển chỉ dẫn, mà là khu Lại Ân Các nơi họ ở không có.

Đúng là một góc bị lãng quên!

Cuối cùng, sau khi chuyển đúng hướng, họ nhanh chóng tìm thấy nhà tắm và nhà ăn, cách nhau không xa.

Còn một lúc nữa mới đến giờ ăn, ba người lấy nước nóng xong liền quay lại ký túc xá.

Vừa vào phòng, họ phát hiện trong phòng đã có thêm một người nữa.

Người nữ đồng nghiệp đến sau cao lớn, trông rất vạm vỡ.

Cô đang dọn giường, mỗi lần cô cử động, giường lại kêu cọt kẹt.

Hồ Giai giống như một cô vợ nhỏ bị ức h**p, ngồi trên giường của mình bực bội, môi bĩu ra có thể treo được cả bình dầu.

Viên Viên và Tạ Tiểu Mai nhìn nhau cười trộm.
 
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 176



Người phụ nữ ngủ ở giường trên của Hồ Giai có dáng người cao lớn, giọng nói cũng lớn, tóc không dài, buộc hai b.í.m ngắn ngắn, trông rất mạnh mẽ. Khi thấy Tô Chiêu Chiêu và các bạn bước vào, cô tự giới thiệu: "Tôi tên là Phạm Văn Hà, các bạn tên gì?"

Tô Chiêu Chiêu và các bạn lần lượt trao đổi tên với cô.

“Chị làm ở đơn vị nào vậy?” Viên Viên hỏi.

“Tôi làm ở Viện Nghiên cứu Hoa quả Hải Tây,” Phạm Văn Hà cười nói.

“Viện nghiên cứu hoa quả là đơn vị gì vậy? Tôi chưa từng nghe qua. Đơn vị của các chị cũng thuộc Bộ Thương mại nhà nước quản lý à? Mấy đơn vị kiểu này, đáng lẽ phải thuộc Sở Nông nghiệp quản lý chứ?”

“Không, chúng tôi thuộc sự quản lý của Công xã. Viện nghiên cứu của chúng tôi là đơn vị trực thuộc Công xã,” Phạm Văn Hà giải thích, “Đơn vị chúng tôi chuyên nghiên cứu về hoa quả, ví dụ như cách trồng, cách chăm sóc, làm sao để tăng năng suất và chất lượng. Là một đơn vị nhỏ, các cô chưa nghe đến cũng là bình thường thôi.”

Viên Viên cười nói: “Vậy làm việc ở đơn vị các cô chắc không thiếu hoa quả để ăn nhỉ?”

Phạm Văn Hà cười lớn: “Kỳ thật vẫn thiếu.”

Hồ Giai lẩm bẩm: “Công xã chúng ta từ khi nào có đơn vị này nhỉ? Sao tôi không biết?”

Giọng cô nói không to cũng không nhỏ, Phạm Văn Hà nghe thấy, liền liếc nhìn cô một cái: “Cô cũng làm ở Công xã à?”

Hồ Giai nghênh cổ lên: “Đúng thế. Tôi chưa từng nghe Công xã chúng ta lại có viện nghiên cứu nào.”

Phạm Văn Hà khinh thường nói: “Vậy thì chắc cô không làm ở vị trí quan trọng gì rồi, chắc là chỉ làm việc vặt, cái gì cũng không biết, thế nên cô mới kém hiểu biết vậy! Cô tưởng Công xã chỉ đơn giản là thu mua và bán hàng thôi à?”

Hồ Giai bị nói đến đỏ bừng mặt, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh phản bác: “Cô không cần biết tôi làm gì!”

Phạm Văn Hà cười lạnh: “Hừ, tôi không quan tâm cô làm gì, chính cô không hiểu biết mà còn tỏ ra thông thái.”

Hồ Giai ngay lập tức á khẩu, tức giận đến mức đ.ấ.m tay xuống giường.

Phạm Văn Hà chặc lưỡi: “Còn tức giận nữa cơ đấy.”

Hồ Giai: “...”

Tức đến phát điên!

Người này thật đáng ghét!

Tô Chiêu Chiêu chỉ biết lắc đầu.

Đã không nói lại còn muốn chọc vào, đúng là chịu không nổi.

Sao cứ thích phơi bày điểm yếu của mình thế nhỉ.

Tô Chiêu Chiêu liếc nhìn đồng hồ, nói: “Đến giờ ăn trưa rồi, chúng ta đi ăn thôi.”

“Được.”

Tô Chiêu Chiêu lấy ra một tờ phiếu ăn hai lạng gạo và phiếu rau, hôm nay cô không mang theo phiếu thịt vì phiếu thịt rất hiếm.

Những tờ phiếu này là do Chủ nhiệm Lưu mang từ phân xã về cho cô trước đó.

Ngoài phiếu ăn, còn có phiếu tắm và phiếu lấy nước nóng.

Những phiếu này mỗi tháng chỉ phát một lần, dùng hết thì không được phát thêm, nếu dùng vượt quá sẽ phải tự bỏ tiền ra mua thêm.

Hai tháng tiếp theo, Tô Chiêu Chiêu và các bạn phải tự đi nhận phiếu ở phân xã.

Các đơn vị khác cũng tương tự.

Mọi người cầm phiếu, mỗi người tay cầm một chiếc hộp cơm rồi xuống lầu.

Những người ở ký túc xá đối diện thấy vậy cũng vội vàng gọi nhau: “Đi thôi, đừng dọn dẹp nữa, ra căng tin ăn cơm trước đã.”

Các nam đồng chí dưới lầu cũng có người cầm hộp cơm chuẩn bị đi ăn, thấy người quen thì chào hỏi, người này gọi người kia, cuối cùng hầu hết đều cầm hộp cơm theo.

Một nhóm đông người lũ lượt kéo nhau đi.

Tô Chiêu Chiêu đếm sơ qua, có khoảng sáu bảy mươi người!

Đủ để thành lập một lớp học.

Sáu bảy mươi người cùng đi trông rất hoành tráng.

May mắn là nhóm của họ đều còn trẻ, cách ăn mặc không khác biệt nhiều so với sinh viên trong trường.

Vì vậy cũng không gây chú ý nhiều.

Đại học Hải Thành rất lớn, nhưng số lượng sinh viên không đông, so với các trường đại học thời hậu thế, số lượng sinh viên chênh lệch rất nhiều.

Sinh viên đại học thời hậu thế không có giá trị, còn lúc này, sinh viên sau khi tốt nghiệp hoặc đi làm nghiên cứu hoặc trở thành cán bộ, việc vào đại học khó khăn hơn rất nhiều so với sau này.

Nhìn vào những người sẽ trở thành cán bộ và nhà khoa học tương lai, Hồ Giai không khỏi nhớ đến những gì mẹ cô từng nói.

“...Con gái ngốc nghếch! Đại học Hải Thành toàn là sinh viên và giảng viên đại học, tương lai sáng lạn lắm!”

“Bố con tại sao nhất quyết bắt con đi, con không chịu suy nghĩ kỹ à?”

“Ba tháng này, mẹ nói cho con nghe...”

Hồ Giai chậm bước lại, mắt nhìn xung quanh, mặt cô ngày càng đỏ...

Cô vội vàng cúi xuống nhìn lại quần áo của mình.

May quá, không bị bẩn.

Do cúi đầu khi đi, Hồ Giai bất ngờ va vào ai đó!

“Xin lỗi, cô không sao chứ?”

Hồ Giai ngẩng đầu lên, liền hoảng loạn: “...Xin, xin lỗi anh.”

Người đồng chí nam mà cô va phải đang cầm khay thức ăn vừa mua, vì cú va chạm này, đồ ăn trên khay dính vào áo của Hồ Giai, “Tôi phải xin lỗi mới đúng, làm bẩn áo cô rồi."

Hồ Giai lắc đầu: “Không sao, tôi giặt một chút là được…”

Viên Viên quay đầu lại nhìn: “Hồ Giai đang nói chuyện với ai vậy?”

Tạ Tiểu Mai cũng quay lại nhìn: “Ai biết cô ấy nói chuyện với ai, mà kệ cô ấy đi, đến lượt chúng ta rồi.”

Thức ăn ở căng tin Đại học Hải Thành trông khá ngon, có cả món mặn và món rau. Muốn ăn món nào thì đưa phiếu ăn và phiếu thịt cho người phát cơm, mỗi phần thức ăn được phát đầy một muôi lớn.

Tô Chiêu Chiêu lấy hai lạng cơm, một phần xào ba chỉ, hộp cơm bằng nhôm được đổ đầy ắp.

Sau khi lấy cơm xong, các bạn cùng lớp tập trung ngồi vào một khu vực.

Ngồi cùng nhau, mọi người có nhiều chuyện để nói hơn.

Phùng An tập hợp đủ các đồng chí nam của Công xã, phía nữ có thêm Phạm Văn Hà là bốn người.

Phùng An điểm lại số người: “Chẳng phải nói chỉ có mười suất thôi sao? Sao lại có mười một người rồi?”

Có người nói: “Phạm Văn Hà là người của đơn vị trực thuộc, chắc không chiếm suất nội bộ của Công xã.”

Phùng An: “Cũng có thể.”

Trong khi ăn, các đồng chí được Công xã đề cử vào lớp đào tạo này đã tranh thủ làm quen với nhau.

Phùng An nói: “Chúng ta dù đến từ các Công xã khác nhau, nhưng nói chung đều là người của phân xã Hải Thành. Hy vọng trong ba tháng này, chúng ta sẽ cùng cố gắng, cùng tiến bộ! Không làm mất mặt Công xã của chúng ta!”

“Đúng vậy!”

Không có ly rượu, mọi người cùng giơ hộp cơm lên chạm nhau một cái.

Không chỉ Công xã như vậy, các đơn vị khác cũng tương tự, ai cũng tìm được nhóm của mình.

Sau khi ăn xong, hầu hết mọi người đặt hộp cơm vào phòng ký túc xá rồi ra ngoài dạo quanh khuôn viên trường, chỉ có Tô Chiêu Chiêu quen với việc ngủ trưa nên không đi cùng.

Trong phòng ký túc chỉ còn mình cô, cô đóng cửa lại rồi ngủ một giấc ngon lành.

Đến khi Viên Viên và các bạn trở về, cô mới tỉnh dậy.

Nhìn đồng hồ, đã một giờ rưỡi rồi.

“Chị Tô, Đại học Hải Thành to thật, trong trường còn có cả hồ nữa, chị không đi cùng thật tiếc.” Miêu Miêu nói.

Tô Chiêu Chiêu ngồi bên bàn chải đầu, cô mang theo một chiếc gương tròn, có thể đặt thẳng đứng trên bàn: “Sau này còn nhiều thời gian mà.”

“Cũng đúng.”

Tóc của Tô Chiêu Chiêu đã dài đến ngang xương quai xanh, cô không tết tóc ngắn như Phạm Văn Hà, mà buộc nửa đầu. Kiểu tóc này làm cô trông vừa nhẹ nhàng vừa trẻ.
 
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 177



Dưới lầu có người gọi mọi người nên đi đến lớp học.

"Đi thôi, buổi chiều còn nhiều việc phải làm." Viên Viên nghĩ đến lớp học bừa bộn mà thở dài.

Tô Chiêu Chiêu lấy chiếc giẻ đang phơi ngoài bệ cửa sổ lên.

Tạ Tiểu Mai thấy vậy cũng lấy giẻ của mình.

Miêu Miêu nói: "Mang theo làm gì? Chẳng lẽ trường không cung cấp dụng cụ vệ sinh?"

"Chúng ta đông người, mang theo cho chắc chắn."

Nếu không cấp, họ cũng không phải chạy về lấy.

Thấy vậy, những người khác trong ký túc xá cũng mang theo giẻ lau.

Sau khi khóa cửa ký túc xá, mọi người cùng nhau đến tòa nhà Văn Hối.

Buổi sáng khi họ đến, cửa lớp học ở tầng một đóng, nhưng giờ đã mở ra.

Giáo viên vẫn chưa đến.

Một số người năng nổ đã bắt đầu dọn dẹp những thứ lộn xộn trong lớp.

Có người đi lấy nước.

Tô Chiêu Chiêu và nhóm bạn mang theo giẻ lau, có người còn mang cả xô và chổi lông gà.

Có vẻ như ai cũng có suy nghĩ giống nhau.

Tô Chiêu Chiêu chỉ tò mò, đến lớp mà mang theo chổi lông gà làm gì?

Quả là kỹ lưỡng!

Đúng 2 giờ, giáo viên phụ trách báo danh buổi sáng đã đến, tay không.

Vừa đến, thầy liền chỉ ba nam sinh: "Các em đi lấy dụng cụ."

"Thầy ơi, lấy ở đâu ạ?"

"Đi lấy ở kho..."

Chẳng bao lâu sau, ba nam sinh quay lại, mang theo chổi, cây lau nhà, một xô nhựa trắng và một túi dụng cụ.

Trong túi có búa, đinh và các dụng cụ khác.

"Không thể nào, chúng ta phải tự sửa bàn ghế à? Trường này keo kiệt quá."

"Suỵt! Đừng để thầy nghe thấy."

Những chiếc bàn ghế hỏng đều được mang ra ngoài, những người biết chút thợ mộc bắt tay vào sửa, còn những người khác thì dọn dẹp lớp học.

Vì đông người, chẳng mấy chốc, lớp học đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Thầy giáo khoanh tay đi xuống từ cầu thang, đứng ở cửa nhìn vào: "Đếm xem còn thiếu bao nhiêu bộ bàn ghế."

Có người nhanh chóng đáp ứng.

Sau khi có con số chính xác, thầy giáo vung tay: "Nam sinh theo tôi đi lấy bàn ghế."

Rồi cả nhóm người theo thầy ra ngoài.

Khi tất cả bàn ghế đã được chuyển vào lớp, mọi người ngồi vào vị trí của mình, lúc đó đã là 5 giờ chiều.

"Tôi họ Bạch, các em có thể gọi tôi là thầy Bạch, cũng là giáo viên chủ nhiệm của các em. Trong ba tháng tới, bất kể về học tập hay sinh hoạt, có việc gì các em có thể tìm tôi, nhưng chỉ những việc trong trường, việc ngoài trường thì không thuộc quyền hạn của tôi."

Thầy Bạch khoảng 35-36 tuổi, mặc bộ đồ Trung Sơn, đeo kính gọng bạc, trông có vẻ trí thức nhưng lại không phải người dễ tính.

"Tôi không quan tâm các em đến từ đâu, hay có ai chống lưng, một khi đã vào trường thì phải tuân thủ quy tắc của trường. Đừng mang mấy trò bên ngoài vào trường. Tất cả phải tự giác tuân thủ nội quy, nếu phạm lỗi, tôi không cần biết các em là ai, lập tức rời khỏi đây!"

Cả lớp im phăng phắc.

Thầy nghiêm quá!

"Trong lớp cần có một lớp trưởng, trong ký túc xá cần có trưởng phòng. Tôi cho các em một đêm, ngày mai nộp tên cho tôi."

Tự chọn sao?

Mọi người nhìn nhau.

Có người hỏi: "Trưởng phòng ký túc xá là mỗi phòng đều phải chọn à?"

Thầy Bạch liếc mắt: "Đúng. Nói trước, cấm nam nữ lén vào phòng nhau! Nếu phát hiện, lập tức đuổi học!"

Cấm vào phòng nhau mà lại xếp chung một tòa nhà.

Thầy Bạch không quan tâm đến sự bức xúc của mọi người, tiếp tục nói: "Báo cáo có thưởng!"

"Phòng mình ai làm trưởng phòng đây?" Trên đường về ký túc xá, Viên Viên hỏi.

Tô Chiêu Chiêu không muốn bàn chuyện này bây giờ: "Mau về lấy hộp cơm đi ăn, rồi đi tắm, nhà tắm mở cửa lúc 5 giờ, đóng cửa lúc 8 giờ."

"Đúng, nhanh lên."

Cả nhóm vội vàng quay về ký túc xá, lấy hộp cơm và phiếu ăn rồi đi.

Họ đến căng tin lấy cơm, mang về phòng rồi lại vội vàng đến nhà tắm.

Lúc này là giờ cơm, người ăn cơm đông, người đi tắm thì ít, họ đến đúng lúc, nếu đến muộn hơn sẽ phải xếp hàng.

Nhà tắm của trường khác với nhà tắm khu gia đình, ở đây có những buồng tắm ngăn cách.

Nhưng ngăn cách cũng không hoàn toàn, chỉ che được nửa trên, vừa đủ để che những chỗ cần thiết.

Tuy nhiên, cửa lại không có rèm, nên nếu có người đi qua, vẫn có thể nhìn thấy.

Tô Chiêu Chiêu quen tắm ở nhà tắm khu gia đình, nên không cảm thấy khó chịu gì, vào chọn một chỗ rồi tắm ngay.

Khi họ tắm xong bước ra, bên ngoài đã xếp hàng dài.

"May mà chúng ta tắm trước."

Về ký túc xá, cơm vẫn còn ấm.

Khi họ đang ăn thì Hồ Giai trở về.

Cô ta mặt mày ủ rũ, đặt hộp cơm xuống bàn, rồi lấy bánh quy ra ăn.

Xem ra cô ta đến muộn, căng tin hết cơm.

Cửa phòng ký túc mở, phòng bên cạnh cũng có người không lấy được cơm ở căng tin, đang phàn nàn.

"Ở căng tin chỉ còn rau, biết thế tôi đã đi lấy cơm sớm rồi..."

Ăn cơm xong, mọi người bắt đầu chọn trưởng phòng ký túc.

"Chị Tô, hay chị..."

Tô Chiêu Chiêu xua tay, không muốn nhận.

"Phạm Văn Hà..."

Phạm Văn Hà lắc đầu: "Ai lớn tuổi hơn thì làm đi!"

Trong phòng, người lớn tuổi nhất là Chu Xuân Mai, hơn Tô Chiêu Chiêu nửa tuổi.

"Tôi thấy được, chị Chu làm trưởng phòng đi."

Chu Xuân Mai không từ chối, cô là nhân viên bán hàng tại cửa hàng bách hóa Hải Thành, làm việc từ trước khi đất nước thành lập, giờ cũng đã là tổ trưởng. Điểm yếu duy nhất của cô là học vấn thấp, lần này cô đến lớp bồi dưỡng để cải thiện, sau đó sẽ được thăng chức.

Việc chọn trưởng phòng không quan trọng bằng chọn lớp trưởng, trách nhiệm của trưởng phòng chỉ giới hạn trong ký túc xá, còn làm lớp trưởng có thể ghi vào lý lịch. Ngoài việc phải đảm nhiệm nhiều trách nhiệm hơn, lớp trưởng còn có quyền lợi.

Có người đứng ở hành lang gọi các nữ sinh xuống bàn về việc chọn lớp trưởng.

Tô Chiêu Chiêu và các bạn cũng xuống, mọi người tập trung ở phòng khách tầng một.

Khác với việc chọn trưởng phòng, ai nấy đều rất hăng hái.

Có người tự đề cử, có người giới thiệu người khác.

Những người hăng hái đứng lên giới thiệu về ưu điểm của mình.

"Sao toàn là nam sinh vậy?" Miêu Miêu thì thầm.

Thật vậy, không có nữ sinh nào đứng ra tự ứng cử làm lớp trưởng, chỉ có các nam sinh phát biểu.

"Chị Tô, chị lên đi."

Tô Chiêu Chiêu lắc đầu, cô chỉ đến để lấy bằng thôi.

Một lúc sau, có một nữ sinh từ phòng bên cạnh đứng ra tự ứng cử.

Phùng An cũng đứng ra ứng cử.

Càng về sau, số người muốn làm lớp trưởng càng đông.

Ai nấy đều rất tích cực.

Nhiều người tích cực đến nỗi không biết chọn ai.

"Thầy Bạch bảo chúng ta ngày mai phải nộp danh sách, cứ như thế này thì không bao giờ chọn được, hay chúng ta bỏ phiếu đi?" Phùng An đề nghị.

"Nhiều người chúng ta hôm nay mới quen, chưa biết rõ năng lực của ứng cử viên, bỏ phiếu thế này không hợp lý lắm."

"Vậy làm sao bây giờ?"

"Hay là thế này, bỏ phiếu trong số các trưởng phòng."

"Cũng được, phạm vi thu hẹp lại."
 
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 178



Buổi bầu chọn lớp trưởng kéo dài đến một tiếng rưỡi sau mới kết thúc, và người được chọn là Phùng An. Thật lòng mà nói, Tô Chiêu Chiêu cũng thấy bất ngờ.

Các bạn trong lớp đào tạo, ngoài những người từ Công xã hầu hết đến từ thị trấn, thì những người ở các đơn vị khác gần như đều là dân thành phố.

Mặc dù mọi người đều ăn lương thực do nhà nước cung cấp, nhưng dân thành phố vẫn có cảm giác ưu việt hơn so với cư dân thị trấn.

Trong số 65 học viên, chỉ có 11 người đến từ Công xã, còn 54 người khác đều thuộc các đơn vị của Bộ Thương mại Nhà nước.

Vì vậy, việc một cư dân thị trấn như Phùng An được bầu chọn làm lớp trưởng là điều khá bất ngờ.

Điều này cũng cho thấy Phùng An khá giỏi giao tiếp, chỉ trong một ngày đã khiến mọi người nhớ đến anh và bầu cho anh.

“Vậy hôm nay chúng ta tạm dừng ở đây. Cũng đã muộn rồi, mọi người về nghỉ ngơi trước. Sáng mai các đồng chí nam dậy sớm một chút, phát huy tinh thần, rửa mặt đánh răng sớm để nhường chỗ cho các đồng chí nữ,” Phùng An nói.

Phần lớn các đồng chí nam rất vui vẻ nhường chỗ cho các đồng chí nữ. “Được thôi, chúng ta dậy sớm, chỗ rửa mặt chật quá thì mang nước ra ngoài đánh răng rửa mặt cũng được, ngoài kia có mương thoát nước mà.”

Những người sống ở thành phố đã quen với việc phải dùng chung nhà vệ sinh công cộng và rửa mặt buổi sáng trong cảnh đông đúc.

Ngược lại, người ở thị trấn thì không quen với điều này, vì nhà ở rộng rãi, không cần phải sống chung với người khác trong một khuôn viên nhỏ.

Tô Chiêu Chiêu cầm đồ dùng rửa mặt xuống lầu để đánh răng rửa mặt, thấy chỗ rửa mặt đông người, cô đi vào bếp lấy nước, rồi bưng chậu ra sân sau.

Dưới mái hiên ở sân sau có một ngọn đèn chiếu sáng, ánh sáng đủ để nhìn rõ.

Cô đặt chậu xuống đất, ngồi xổm bên cạnh và bắt đầu đánh răng.

Lúc này người chưa đông, buổi tối không quá gấp nên mọi người có thể rửa mặt lệch giờ.

Phạm Văn Hà cũng bưng chậu ra, ngồi cạnh Tô Chiêu Chiêu.

Vừa đánh răng, cô vừa hỏi Tô Chiêu Chiêu: “Cô Hồ Giai và cô cùng một đơn vị đúng không? Ý tôi là, các cô cùng làm ở Cung tiêu xã.”

Tô Chiêu Chiêu gật đầu, cô rất khâm phục những người vừa đánh răng vừa nói chuyện, nếu là cô chắc chắn đã mắc nghẹn.

“Tôi vừa nghe cô ấy nói chuyện với người ở ký túc xá bên cạnh, bảo rằng trưởng phòng của Bộ Thương mại Nhà nước là bác họ của cô ấy.”

Phạm Văn Hà phun bọt ra, “Mọi người trưa nay còn đoán tại sao Công xã lại có thêm một suất. Tôi nghĩ lý do thêm người là do chỗ cô ấy rồi.”

Tô Chiêu Chiêu cắn cây bàn chải, nhìn Phạm Văn Hà một cái, đoán khá chuẩn đấy!

Phạm Văn Hà nhổ bọt vào mương thoát nước, rồi súc miệng “rột rột” một cách hào sảng và phun mạnh ra.

Cô lấy khăn lau sạch mặt, chà xát thật mạnh.

Tô Chiêu Chiêu nghĩ: “Mặt chắc sẽ bị đỏ lên mất.”

“Cô chưa đánh răng xong à?” Phạm Văn Hà ngạc nhiên, cô đã rửa mặt xong mà Tô Chiêu Chiêu vẫn chưa đánh răng xong.

Lúc đó, Tô Chiêu Chiêu mới súc miệng, “Tôi đánh răng hơi chậm.”

Thật ra không phải.

Các bác sĩ nha khoa khuyên rằng việc đánh răng phải kéo dài ít nhất ba phút, nhưng Tô Chiêu Chiêu thường mất đến năm phút. Cô không thể làm như Phạm Văn Hà, vừa đánh nhanh vừa mạnh như vậy.

Làm thế sẽ hại răng.

“Thôi, tôi lên trước đây.”

Phạm Văn Hà vừa rời đi thì Viên Viên và các bạn khác lại đến.

“Chỗ rửa mặt chật quá, chờ mãi mà vẫn chưa đến lượt chúng tôi.”

“Các đồng chí nam còn nhường chỗ cho chúng ta, mà chúng ta nữ còn phải xếp hàng lâu như vậy.”

“Đến tận 15 người cơ mà.”

Sau khi rửa mặt xong, Tô Chiêu Chiêu chào các bạn rồi lên lầu.

Lúc đi ngang qua chỗ rửa mặt, cô thấy Hồ Giai đang bưng chậu xếp hàng.

Cô liếc nhìn rồi rời đi.

Tối hôm đó, mãi đến 10 giờ tối, khu nhà mới yên tĩnh lại.

Tô Chiêu Chiêu khó ngủ, có ai đó đang ngáy, cô lắng nghe một hồi rồi nhận ra tiếng ngáy có vẻ từ bên ngoài vọng vào.

Có thể là từ phòng ký túc xá bên cạnh, người đó ngáy lớn đến nỗi dù đã đóng hai cánh cửa mà vẫn nghe thấy được.

Tô Chiêu Chiêu trở mình, bỗng nhiên cảm thấy nhớ giường ở nhà, và đặc biệt là nhớ đoàn trưởng Cố.

Cùng lúc đó, ở nhà, Cố Hành cũng không ngủ được.

Tối nay anh về khá muộn, cả ngày họp hành ở thành phố, khi về nhà thì hai đứa con đã làm xong bữa tối.

Sau khi ăn xong, Cố Hành ngồi không, đột nhiên không biết phải làm gì, có chút không thích ứng được.

Buổi tối lúc lên giường, cảm giác này càng rõ rệt hơn.

Lạ thật, đoàn trưởng Cố hiếm khi mất ngủ, nhưng lần này anh lại thấy lòng trống trải, thiếu đi một người vợ vừa thơm vừa mềm mại.

Haizz!

Ngày đầu tiên nhớ vợ...



Sáng hôm sau, khu ký túc xá náo nhiệt như chiến trường.

Dù các đồng chí nam đã dậy sớm hơn các đồng chí nữ, nhưng chỗ rửa mặt vẫn chật cứng người, ai nấy đều xếp hàng lấy nước ở vòi trong bếp.

Còn nhà vệ sinh thì khỏi phải nói.

Nhà vệ sinh cao cấp kiểu xả nước cứ kêu xì xì, dây kéo của thùng nước xả bị lão hóa nên đã bị đứt.

Các đồng chí nam phải tìm dây mới để nối lại.

Sau khi rửa mặt xong, Tô Chiêu Chiêu cùng Phạm Văn Hà và các bạn đến nhà vệ sinh công cộng trong khuôn viên trường.

Bữa sáng, họ đến căng tin mua hai cái bánh bao, vừa ăn vừa đi đến lớp học.

Đúng 8 giờ, thầy Bạch vào lớp và bắt đầu điểm danh.

Sau khi điểm danh, lớp trưởng Phùng An báo tên của các trưởng phòng ký túc xá.

Thầy Bạch nghe xong, gật đầu.

“Lớp trưởng gọi vài người cùng đi lấy sách giáo trình.”

Phùng An gọi bốn bạn nam cùng đi với thầy giáo.

Một lát sau, họ mang sách giáo trình vào lớp.

Phát xong giáo trình, các học viên chính thức bắt đầu khóa học ở Đại học Hải Thành...



Chớp mắt đã hết một tuần.

Chiều thứ Bảy, các học viên có nhà ở thành phố liền về phòng thu dọn đồ đạc để về nhà ngay sau khi tan học.

Tô Chiêu Chiêu vẫn đang nghĩ có nên về không, và sẽ về bằng cách nào, thì có người từ dưới lầu gọi cô.

Là một bạn học trong lớp đào tạo: “...Chồng cô nhờ tôi nhắn cô là anh ấy đang đợi ở cổng trường.”

Trong lòng Tô Chiêu Chiêu tràn đầy niềm vui: “Cảm ơn cô nhé!”

“Không có gì, bạn học với nhau cả mà.”

Trong phòng ký túc xá, chỉ còn Phạm Văn Hà chưa về: “Chồng cô thật tốt, còn đến tận trường đón cô.”

Tô Chiêu Chiêu trong lòng ngọt ngào: “Cô không về à?”

Phạm Văn Hà lắc đầu: “Về cũng chẳng có việc gì, thà vào thư viện đọc sách còn hơn. Hẹn gặp lại tuần sau.”

Tô Chiêu Chiêu đeo túi xách lên vai, vẫy tay chào tạm biệt rồi vội vàng chạy xuống lầu.

Cô chạy một mạch ra cổng trường.

Vừa ra khỏi cổng trường, cô đã thấy anh ngay.

Hôm nay Cố Hành vẫn mặc quân phục, ngồi trong xe, tay chống lên cửa sổ đang mở, ánh mắt chăm chú nhìn về phía cổng.

Thấy Tô Chiêu Chiêu bước ra, anh mở cửa xuống xe.

Tô Chiêu Chiêu cười rạng rỡ: “Sao anh lại đến?”

Cố Hành mắt vẫn dõi theo cô: “Anh đến họp.”

“Vẫn là về việc xây dựng nhà máy à?”

Cố Hành gật đầu, kéo cô đến ghế phụ, mở cửa xe cho cô ngồi vào.

Lúc này Tô Chiêu Chiêu mới nhận ra xe không có tài xế, và cô đang ngồi vào ghế phụ: “...Tiểu Phương đâu rồi?”

Tô Chiêu Chiêu rất quen thuộc với chiếc xe này, bình thường Tiểu Phương là người lái xe.
 
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 179



“Cậu ấy không đến, bị thương ở chân khi luyện tập, phải nghỉ ngơi một thời gian.”

“Có nghiêm trọng không? Sao lại bất cẩn thế.” Tô Chiêu Chiêu theo phản xạ thắt dây an toàn.

Đối với Cố Hành và những người khác, dây an toàn chỉ là vật trang trí, chẳng ai thắt cả. Trong xe này, Tô Chiêu Chiêu là người đầu tiên thắt dây an toàn.

Thời buổi này, xác suất hai xe đ.â.m nhau cũng giống như trúng xổ số.

“Không nghiêm trọng lắm, nhưng trong thời gian ngắn không thể lái xe được.” Cố Hành ngồi vào ghế lái, khởi động xe.

Tô Chiêu Chiêu nhìn anh: “Thảo nào hôm nay anh lái xe. Giờ em mới biết anh biết lái xe đấy, sao anh chưa bao giờ nói với em?”

Cố Hành cười: “Anh biết lái từ lâu rồi, chỉ là không có xe để lái thôi.”

Thời đại này, xe ô tô trong nước phụ thuộc vào nhập khẩu, giá cả cũng đắt vô cùng. Ở trong quân đội, chỉ có lãnh đạo cấp sư đoàn mới được cấp xe riêng và có tài xế.

Còn như Cố Hành, cán bộ cấp trung đoàn, nếu cần xe để thực hiện nhiệm vụ hoặc đi họp, cũng chỉ có thể điều động tài xế như Tiểu Phương.

Trong quân đội, không ít binh lính muốn được lái xe.

Tiểu Phương bị thương, tất nhiên có người khác thay thế làm tài xế.

Nhưng tại sao lại là Cố Hành lái?

Chỉ có anh mới biết lý do.

Kỹ thuật lái xe của Cố Hành khá tốt, khiến Tô Chiêu Chiêu ngồi thoải mái, cô cảm thấy còn tốt hơn Tiểu Phương.

“Tuần này cảm thấy thế nào? Có gì không quen không?” Cố Hành hỏi cô.

“Cũng ổn, không có gì không quen. Bạn học đều dễ hòa đồng, thầy cô cũng tốt, chỉ có bài giảng là hơi khó.”

Nhiều người không hiểu được.

Việc này cũng dễ hiểu, bởi vì trình độ học vấn của mọi người không đồng đều, khả năng tiếp thu cũng khác nhau.

Đa số bạn học chỉ có trình độ trung học cơ sở, thậm chí có người còn chưa đạt đến.

Nhưng điều tốt là hầu hết học viên của lớp bồi dưỡng đều có tinh thần ham học hỏi. Khi gặp phải những chỗ khó hiểu hoặc không nghe rõ trong bài giảng, họ sẽ ghi lại và hỏi thầy sau giờ học.

Trong suốt tuần qua, hầu hết thời gian của học viên đều dành cho việc học.

Nếu không ở trong lớp, thì họ sẽ ngâm mình trong thư viện, hoặc cùng thảo luận, trao đổi với bạn học.

Cả lớp tràn ngập không khí học tập, ai cũng cố gắng nâng cao kiến thức và trình độ của mình.

Tô Chiêu Chiêu đôi khi nghĩ, kiếp trước nếu cô chăm chỉ như vậy, thi vào trường đại học danh tiếng như Bắc Đại cũng chẳng có gì khó.

“Em nghe hiểu được không?”

“Tất nhiên rồi!” Tô Chiêu Chiêu tự hào. Dù sao cô cũng là sinh viên đại học, vẫn hơn nhiều người khác.

Tất nhiên, cô không nói điều này với Cố Hành.

Cố Hành không biết ý nghĩ của cô, liền khen: “Em giỏi thật!”

Tô Chiêu Chiêu cười hạnh phúc như đứa trẻ được khen.

“Đúng rồi, thầy chủ nhiệm lớp bọn em, thầy Bạch, còn là một ‘hải quy’ nữa.”

“Hải quy là gì?” Cố Hành tò mò, thầy giáo thì liên quan gì đến con rùa biển?

“Là những du học sinh trở về từ nước ngoài ấy mà.”

Cố Hành cười: “Cái tên này hợp thật.”

Tô Chiêu Chiêu cũng cười, chợt nhận ra rằng bây giờ vẫn chưa có ai gọi người trở về từ nước ngoài là "hải quy", thuật ngữ này phải đến những năm 90 mới xuất hiện.

“Vậy thầy Bạch của các em giỏi nhỉ.”

“Đúng vậy, để thầy dạy chúng em là hơi phí. Khi biết thầy là du học sinh về nước, chúng em ai cũng bất ngờ. Không phải chúng em coi thường bản thân, mà chỉ là cảm thấy lớp bồi dưỡng nhỏ này không cần đến thầy giỏi như vậy.”

“Thầy ấy chỉ dạy lớp các em à?”

Tô Chiêu Chiêu: “Em không thấy thầy đi dạy lớp nào khác.”

Cố Hành im lặng một lúc, rồi nói: “Thầy của em chắc tính tình không tốt lắm.”

Tô Chiêu Chiêu gật đầu.

Thầy Bạch thực sự không phải là người có tính tình dễ chịu, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến năng lực và đạo đức nghề nghiệp của thầy.

Khi học viên đến hỏi, thầy giải thích rất tận tình, không hề tỏ thái độ coi thường vì họ không hiểu.

Tính tình của thầy có thể không dễ chịu, nhưng kiến thức và đạo đức nghề nghiệp của thầy là không thể chê trách.

Học viên trong lớp bồi dưỡng thường bàn luận riêng với nhau, mọi người đều cho rằng thầy Bạch bị "đày" đến đây, đang ngồi chơi xơi nước.

Trong giai đoạn đó, những người có kinh nghiệm du học như thầy Bạch thường bị đưa vào diện điều tra đặc biệt.

Tô Chiêu Chiêu không dám tưởng tượng, tương lai thầy sẽ ra sao.

Hiện tại, thầy đã bắt đầu bị cho ra rìa rồi.

Nghĩ đến đây, tâm trạng vui vẻ của Tô Chiêu Chiêu đột nhiên chùng xuống.

Cô thở dài.

“Sao thế?” Cố Hành quay đầu nhìn cô.

Tô Chiêu Chiêu: “Anh đừng nhìn em, nhìn đường đi.”

Cố Hành liếc cô một cái rồi quay lại nhìn đường, hỏi tiếp: “Không vui à?”

“Không phải, chỉ là nghĩ đến việc ở nhà một đêm, chiều mai lại phải quay lại trường, em thấy tiếc nuối.”

Thứ Hai lớp học bắt đầu lúc 8 giờ sáng, không về trường từ tối hôm trước thì không kịp.

Cố Hành tin lời cô: “Không sao, lúc nghỉ anh sẽ đến đón em.”

“Lần này anh đến để họp, chẳng lẽ mỗi thứ Bảy anh đều có thể đến thành phố họp à?”

“Anh có thể tiện đường ghé qua.”

Tô Chiêu Chiêu lập tức nghĩ ra: “Khu công nghiệp đã bắt đầu xây dựng rồi à?”

“Gần rồi, tuần sau có lẽ sẽ khởi công. Anh sẽ đến khu công nghiệp mỗi tuần để xem tiến độ, tiện thể ghé qua đón em.”

Tô Chiêu Chiêu cười.

Tiện đường gì chứ, rõ ràng là đi xa hơn mà.

Cố Hành cũng cười: “Không dùng dầu của đơn vị, chi phí phát sinh bọn mình tự lo.”

“Được thôi, thưa Đoàn trưởng Cố, em sẽ chờ anh đến đón.”

Cố Tưởng và Cố Niệm thấy mẹ về nhà thì rất vui!

“Bố chẳng nói gì với chúng con về việc sẽ đến thành phố đón mẹ.” Cố Niệm nép vào Tô Chiêu Chiêu.

Tô Chiêu Chiêu chỉnh lại b.í.m tóc nhỏ của cô: “Bố muốn tạo bất ngờ cho các con mà.”

Đúng là rất bất ngờ, Cố Niệm còn đang bàn với Cố Tưởng rằng nếu mẹ không về, Chủ nhật sẽ nhờ bố đưa họ đến thành phố.

“Ở nhà hai con có ngoan không?”

“Có ạ, sau khi đi học về chúng con tự nấu cơm, bố còn khen ngon nữa.”

“Wow! Giỏi quá…”

Cố Hành vào bếp nấu ăn, để ba mẹ con trò chuyện với nhau.

“Tiểu Niệm, giờ học đàn accordion của con thế nào rồi? Cô giáo Trịnh có nói gì không?”

“Không ạ... Cô dạy con một bài mới, con chơi cho mẹ nghe nhé.”

“Được.”

Vừa dứt lời, Cố Niệm đã chạy vào nhà lấy đàn.

Chẳng mấy chốc, âm thanh vui tươi của đàn accordion vang lên khắp sân nhỏ của nhà họ Cố.

Bên cạnh, Vương Xuân Hoa lắng tai nghe: “Tiểu Niệm lại chơi đàn rồi, nghe hay thật đấy. Nói thật, nhà Tô nuôi cô con gái này khéo ghê, ngoan ngoãn, nghe lời, nhìn là thích ngay.”

Chính ủy Chu liếc nhìn bà: “Con gái bà không ngoan à?”

“Con gái tôi tất nhiên cũng ngoan.” Vương Xuân Hoa suy nghĩ rồi nói: “Này, Tiểu Niệm và Tiểu Quân nhà mình cũng trạc tuổi nhau…”

“Bà nghĩ cái gì thế!” Chính ủy Chu lườm bà: “Dám nghĩ thật đấy, tụi nhỏ mới bao nhiêu tuổi...”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back