Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!

Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 60



Sau khi ăn sáng xong, Tô Chiêu Chiêu mới thay quần áo, chủ yếu là sợ trong lúc nấu ăn không cẩn thận làm bẩn, đặc biệt là đồ màu trắng, dính một vết dầu cũng rất dễ thấy.

Vẫn là áo sơ mi trắng và quần xanh, lần này cô cẩn thận bỏ vạt áo vào trong quần, thắt thêm một chiếc thắt lưng da mảnh nữ tính, trên cổ tay đeo đồng hồ, và đi đôi giày da mới mà Cố Hành mua cho.

Sau đó, cô đeo chiếc túi vải màu xanh quân đội chéo qua vai.

Đứng trước gương nhìn lại một lượt, Tô Chiêu Chiêu cảm thấy rất hài lòng.

Cảm giác của thời kỳ thuần khiết đã hiện ra.

Cô bước ra ngoài và xoay một vòng trước mặt Cố Hành và các con, “Thế nào, đẹp không?”

Cố Tưởng và Cố Niệm lập tức vỗ tay: “Đẹp lắm!”

Hai đứa trẻ đã biết chuyện mẹ đi làm và còn là ở cửa hàng cung ứng, trong lòng vô cùng vui mừng.

Cố Hành gật đầu, khen rất kiệm lời: “Rất đẹp, thắt lưng vào trông rất gọn gàng, tràn đầy sinh lực, đi làm phải thế chứ.” Anh còn để ý thấy eo cô trông đặc biệt nhỏ.

Nói rồi, anh đưa cho cô chiếc bình nước quân dụng trên bàn, “Mang theo cái này, anh đã đổ nước vào rồi, làm việc cả ngày phải uống nhiều nước.”

Tô Chiêu Chiêu đưa tay nhận lấy, giống như chiếc túi, cô đeo nó chéo qua vai.

“Đi thôi!” Trông cô như một chiến sĩ sẵn sàng ra trận.

Cả nhà cùng nhau bước ra khỏi cửa.

Bên cạnh, nhà ông chính ủy Chu và cậu bé Chu Tiểu Quân cũng đang chuẩn bị ra ngoài, Vương Xuân Hoa còn đang cầm bút nhét vào cặp sách của Chu Tiểu Quân.

“Ồ! Cả nhà đi đâu mà đông đủ thế?” Chính ủy Chu hỏi.

Cố Niệm trả lời: “Bác Chu, mẹ cháu đi làm ạ!” Cô bé còn vui hơn cả mẹ.

Chính ủy Chu đã nghe qua về việc này, “Sắp xếp nhanh vậy sao?”

Cố Hành đáp: “Vừa hay có một vị trí trống.”

Vương Xuân Hoa tò mò hỏi: “Là vị trí gì thế? Làm việc ở đâu?”

“Nhân viên bán hàng ở cửa hàng cung ứng, vừa khuyết ra một vị trí.”

Vương Xuân Hoa cũng mừng thay cho Tô Chiêu Chiêu, “Làm ở cửa hàng cung ứng tốt quá! Từ nay trong cửa hàng cung ứng cũng coi như có người quen, không lo thiếu đồ mua nữa.”

Trong lòng cô thầm ghen tị, khi cô mới đến đây cũng muốn tìm một công việc, nhưng tiếc là cô không biết chữ, chỉ biết viết tên của mình, không thể làm được công việc tốt. Những công việc như dọn dẹp thì cô có thể làm, nhưng lão Chu chồng cô lại rất sĩ diện, không muốn để cô đi làm những công việc đó.

Mọi người luôn nói công việc nào cũng đáng quý như nhau, nhưng thật ra vẫn có sự phân biệt. Hơn nữa, khi mới đến, cô còn bị Vu Huệ Tâm, con gái nhà tư bản, ngầm khinh thường, nên cô không muốn vì công việc mà bị cô ấy coi thường thêm lần nữa.

Cớ gì mình là vợ chính ủy mà phải đi dọn dẹp, còn cô ấy là vợ phó đoàn trưởng lại ngồi văn phòng?

Nghĩ đến lại thấy bực, thế là cô không nộp đơn xin việc nữa.

Biết Tô Chiêu Chiêu được làm ở cửa hàng cung ứng, cô cảm thấy như được nở mày nở mặt thay cho nhóm quân tẩu đến từ nông thôn.

“Cố gắng làm tốt nhé! Sau này chúng ta cũng vào Đảng, cũng làm cán bộ! Cho người ta thấy sức mạnh của mình!”

Tô Chiêu Chiêu cười đáp: “Chắc chắn rồi, nhất định!”

Cố Hành mỉm cười nhìn cô một cái, lòng hăng hái thật là không thấp, chưa kịp đi làm mà đã hứa hẹn sẽ vào Đảng, làm cán bộ.

“Thôi, chúng tôi đi trước đây, tôi còn phải đưa cô ấy đi báo danh.”

“Ừ.” Vương Xuân Hoa lại nói với Tô Chiêu Chiêu: “Tối về chúng ta nói chuyện tiếp nhé.”

Chu Tiểu Quân đã kéo tay Cố Tưởng và Cố Niệm chạy đi trước rồi.

Nhà họ Chu đi một đoạn rồi rẽ, Cố Hành và Tô Chiêu Chiêu tiếp tục đi về phía cửa hàng cung ứng.

Khi đến cửa hàng, Cố Hành không đi vào ngay, mà dẫn Tô Chiêu Chiêu đi vào một con hẻm bên cạnh. Đi sâu vào trong khoảng hơn hai mươi bước, họ nhìn thấy một cánh cửa, trên tường bên cạnh có treo một tấm biển, trên đó ghi “Văn phòng cửa hàng cung ứng.”

Cửa văn phòng mở, Cố Hành bước vào, Tô Chiêu Chiêu đi theo sau.

Từ cửa chính bước vào, bên trong còn có mấy phòng khác, cửa mỗi phòng đều treo biển tên như: Phòng mua bán, Phòng tài vụ, Phòng nhân sự.

Cố Hành dẫn cô đến trước cánh cửa có treo biển “Phòng chủ nhiệm” rồi gõ cửa.

Trong phòng có một người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, đang cầm tờ báo đọc. Nghe thấy tiếng động, ông ta ngẩng đầu lên: “Đoàn trưởng Cố.”

Ông ta lập tức đứng dậy, “Cơn gió nào đưa anh đến đây vậy? Mời vào, mời vào.”

Cố Hành bắt tay với ông, “Chủ nhiệm Lưu, tôi đưa vợ tôi đến đây để báo danh.”

Chủ nhiệm Lưu ngạc nhiên: “Người mà quân đội sắp xếp đến cửa hàng chúng tôi làm việc là vợ anh sao?”

Hôm qua ông ta vừa nhận được thông báo nói rằng sẽ sắp xếp cho một người vợ quân nhân đến làm việc ở cửa hàng cung ứng.

“Đúng vậy.” Cố Hành bước sang một bên để lộ Tô Chiêu Chiêu đang đứng sau.

Tô Chiêu Chiêu nở nụ cười và đưa tay ra, “Chào Chủ nhiệm Lưu, tôi là Tô Chiêu Chiêu, rất vui được làm việc ở cửa hàng cung ứng. Tôi sẽ làm việc chăm chỉ, nếu có gì chưa tốt, mong lãnh đạo chỉ bảo. Tôi sẽ sửa sai và không ngừng học hỏi, cố gắng sớm bắt kịp mọi người, cùng mọi người tiến bộ.”

Chủ nhiệm Lưu cười bắt tay cô, “Đồng chí Tô quả là một đồng chí giỏi giang, tinh thần làm việc rất tốt! Tràn đầy sức sống!”

“Cảm ơn Chủ nhiệm Lưu đã khen.”

Trước khi gặp cô, Chủ nhiệm Lưu còn lo lắng không biết quân đội sẽ sắp xếp cho kiểu quân thê nào, sợ rằng người đó sẽ không phù hợp, không thể dạy dỗ được. Ông quá hiểu trình độ học vấn của các bà vợ quân nhân rồi, nhưng vẫn phải nể mặt quân đội.

Nhưng bây giờ thấy người trước mặt, ông ta yên tâm hẳn. Người này trẻ tuổi, có vẻ ngoài ưa nhìn, lại có cách nói chuyện khéo léo, rõ ràng, phong thái đĩnh đạc, chắc chắn là người có học thức.

Vì có Cố Hành ở đó, Chủ nhiệm Lưu đích thân đưa Tô Chiêu Chiêu đến Phòng nhân sự để làm thủ tục nhập việc, thậm chí không cần qua kỳ kiểm tra.

Trưởng phòng nhân sự thấy Chủ nhiệm Lưu dẫn người đến, liền vội vàng chào đón.

“Đây là đồng chí mới của cửa hàng chúng ta, anh giúp làm thủ tục nhập việc cho cô ấy.”

Trưởng phòng nhìn Cố Hành, không nhận ra anh, nhưng nhìn vào phù hiệu quân hàm trên vai anh, liền biết được cấp bậc của anh.

Người này đi cùng với đồng chí mới, lại được Chủ nhiệm Lưu đích thân dẫn đến... Trưởng phòng liền nở nụ cười, “Đồng chí mới thuộc phòng nào?”

“Phòng mua bán, làm nhân viên bán hàng mới.” Chủ nhiệm Lưu đáp.

Tô Chiêu Chiêu tự giới thiệu về mình, trưởng phòng liền lấy biểu mẫu và mời cô ngồi điền thông tin.

“Anh có thể về đơn vị được rồi, em tự lo được.” Cô không còn là trẻ con nữa, việc còn lại cô có thể tự xử lý. Anh là đoàn trưởng, đã tự mình dẫn cô đến làm thủ tục nhập việc, thì sau này không ai dám đối xử tệ với cô.

Cố Hành gật đầu: “Vậy anh đi trước.”

“Ừ, đi đi.”

Chủ nhiệm Lưu cười nói: “Giao đồng chí Tô lại cho cửa hàng chúng tôi, anh cứ yên tâm nhé. Nào, tôi tiễn anh ra.”

Hai người vừa bước ra khỏi Phòng nhân sự thì thấy một nhóm phụ nữ từ cổng chính ùa vào!

“Chủ nhiệm Lưu, tôi muốn khiếu nại! Cách sắp xếp này không công bằng!” Trong số đó, có một phụ nữ ngoài ba mươi tuổi, to khỏe, tức giận giơ tay lớn tiếng hô.

Một tiếng hô này làm những người trong các văn phòng khác cũng chạy ra xem.

Chủ nhiệm Lưu ngây người, đây là lần đầu tiên có người dám hét vào mặt ông như vậy, “Khiếu nại gì? Không công bằng ở chỗ nào?”
 
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 61



“Chúng tôi muốn tố cáo cô ta!” Một người phụ nữ khỏe mạnh chỉ vào Tô Chiêu Chiêu vừa bước ra sau lưng, nói, “Cô ta chỉ là một con dâu nuôi từ bé, mới từ nông thôn lên, không biết chữ, không có chút học thức nào! Cô ta không đủ tư cách để làm việc ở hợp tác xã!”

Tô Chiêu Chiêu bị chỉ mặt gọi tên mà ngơ ngác, cô không hề quen biết những người này.

Có lẽ đã từng gặp họ trên đường, người ta nhớ cô, nhưng cô lại không nhớ họ.

Sắc mặt Cố Hành liền trầm xuống, “Các cô mở miệng ra là xuất thân nông thôn, con dâu nuôi, mọi người đều là những người từng trải qua gian khổ, ai dạy các cô mới qua được hai ngày tốt đẹp đã bắt đầu coi thường người nông thôn? Các cô là thân thích nhà ai?”

Người phụ nữ khỏe mạnh rất hùng hổ, không hề sợ anh, vừa nói vừa vung tay, đặc biệt kích động, “Ai coi thường người nông thôn? Chúng tôi không có coi thường! Tôi biết anh là một đoàn trưởng, đoàn trưởng thì sao chứ? Bây giờ là xã hội mới rồi, ngay cả sư trưởng cũng không thể tùy tiện ức h.i.ế.p người khác! Vị trí tốt thế này, sao lại để vợ anh làm? Cho dù hợp tác xã muốn tuyển người, cũng phải xếp hàng, phải sắp xếp cho những người đến trước như chúng tôi mới đúng!”

Người đứng sau đồng tình, “Đúng rồi, các anh không thể tạo đặc quyền.”

“Tất cả đều là gia đình quân nhân, tại sao chứ? Đi mua đồ còn phải xếp hàng, sao bố trí công việc lại đi chen ngang?”

Chủ nhiệm Lưu nghe vài câu liền hiểu ra, hóa ra đều là thân nhân quân nhân, bèn nói: “Các đồng chí, việc bố trí công việc cho thân nhân quân nhân thuộc về bộ phận hậu cần, các cô nên tìm bộ phận hậu cần, không nên đến chỗ tôi, tôi chỉ phụ trách tiếp nhận. Còn nữa…”

Ông ta chưa kịp nói hết câu, người phụ nữ khỏe mạnh đã vung tay ngắt lời, “Tôi biết! Chúng tôi phải đến tìm ông trước, nếu đã làm xong thủ tục nhận việc, chuyển hết quan hệ lương thực gì đó qua rồi, thì không còn kịp nữa! Chút nữa chúng tôi sẽ đến gặp lãnh đạo bộ phận hậu cần, chúng tôi phải phản ánh rõ chuyện này! Nếu lãnh đạo bộ phận hậu cần không lo, chúng tôi sẽ đi tố cáo!”

“Đúng vậy!”

Chủ nhiệm Lưu nhìn sang Cố Hành: “Đoàn trưởng Cố, anh xem chuyện này…”

Cố Hành cau mày, “Vậy thì mời lãnh đạo bộ phận hậu cần đến đây, chúng ta ba bên gặp nhau, xem ai đủ tư cách!” Trong lúc nói, anh nhìn Tô Chiêu Chiêu, cô gật đầu với anh.

Chủ nhiệm Lưu cũng nghĩ chỉ có cách này, nếu nhóm người này thật sự vì chuyện nhỏ nhặt này mà đến tố cáo trước mặt cấp trên, thì sẽ làm bộ phận hậu cần mất mặt, có khi còn khiến cấp trên nghi ngờ năng lực của người phụ trách.

Vì vậy, ông vào văn phòng gọi điện thoại.

Tô Chiêu Chiêu khoanh tay trước ngực, thản nhiên, tâm trạng không hề bị ảnh hưởng bởi chuyện này, ngược lại còn thấy khá thú vị.

Chỉ có thời đại này, mới có người dám đứng trước mặt tố cáo, tranh đấu cho quyền lợi của mình, yêu cầu công bằng, bất kể trước mặt là quan chức lớn nhỏ, không hề sợ hãi, vì họ thật sự tin rằng lãnh đạo sẽ đứng ra làm chủ, xã hội này là công bằng.

Đổi lại thời hiện đại, có mấy ai dám?

Người phụ nữ khỏe mạnh còn xin lỗi Tô Chiêu Chiêu: “Em dâu à, xin lỗi cô, chúng tôi không nhằm vào cô, cũng không nhằm vào chồng cô, thật sự là việc này không công bằng, nếu cô là chúng tôi, đến đã lâu mà chưa được bố trí, quay đầu lại bị người khác tranh mất, cô cũng sẽ tức giận thôi.”

Tô Chiêu Chiêu thật sự không ngờ người ta lại xin lỗi mình, cười cười, “Các chị nắm bắt thông tin khá nhanh nhạy đấy.”

Nói xong, cô nhìn Cố Hành.

Nếu thông tin này đến từ bộ phận hậu cần, thì trước tiên họ sẽ phản ánh với bộ phận hậu cần, chứ không phải đến đây.

Họ vội vã đến, hẳn là mới biết tin sáng nay, gần như là biết tin xong chạy đến ngay.

Vậy nếu tin tức này không phải biết được từ người nhà c*̉a họ, thì chắc là từ hàng xóm.

Nhìn kỹ trang phục của họ, có người còn đeo tạp dề quanh thắt lưng, chứng tỏ bị gọi vội từ nhà, gần như chưa kịp nghĩ gì đã đi cùng.

Người dẫn đầu hẳn là người kêu gọi mọi người.

Vương Xuân Hoa được loại trừ, vì bà ấy không phải kiểu người vừa biết tin đã đi loan ra cho người khác biết, hơn nữa những người này cũng không sống gần họ, dù bà ấy có đi nói với người khác, cũng không nhanh như vậy.

Cố Hành cũng đang suy nghĩ ai là người báo tin, người ở bộ phận hậu cần sẽ không lớn tiếng để mọi người đều biết, vì bố trí việc làm cho thân nhân quân nhân vốn không phải là chuyện dễ làm, ai đó hơi hơn một chút, ai đó kém hơn một chút, đều có người có ý kiến, nên mỗi lần bố trí công việc, họ chỉ thông báo cho người được sắp xếp, khi người khác biết thì người ta đã đến đơn vị báo cáo rồi.

Về lời của Tô Chiêu Chiêu, người phụ nữ khỏe mạnh vẫy tay, “Cô đừng quan tâm tôi biết tin từ đâu, người ta cũng thấy không công bằng, tốt bụng báo tin cho tôi, tôi không thể trở mặt bán đứng họ, tôi đã hứa với họ rồi, ai hỏi cũng không nói.”

Tô Chiêu Chiêu cười, không hỏi nữa.

Chủ nhiệm Trần, người phụ trách hậu cần, đến rất nhanh, đi xe đạp đến. Đến nơi, ông dựng xe vào tường, rồi đi vào.

“Chuyện gì thế này? Các cô làm cái gì thế này? Vấn đề bố trí công việc thì đến bộ phận hậu cần tìm tôi, chạy đến hợp tác xã làm gì? Các cô bảo các đồng chí ở hợp tác xã nhìn gia đình quân nhân chúng ta thế nào?”

Chủ nhiệm Trần vừa đến đã áp chế trước, chỉ vào mấy người phụ nữ do người khỏe mạnh dẫn đầu, mắng một trận.

Các đồng chí ở hợp tác xã đều ra xem náo nhiệt, xem rất hào hứng, có người còn bưng tách trà, có người cầm hạt dưa cắn.

Ngay cả nhân viên bán hàng trước quầy cũng đứng ở cửa sau nhìn vào, vừa làm vừa xem.

Người phụ nữ khỏe mạnh lên tiếng trước, “Chủ nhiệm Trần, ông đến thật đúng lúc, ông không đến chúng tôi còn định đi tìm ông đây!”

“Tìm tôi làm gì?” Chủ nhiệm Trần vừa nhìn đã nhận ra người này là ai, “Chẳng phải cô là người nhà của liên trưởng Triệu ở đại đội hai, tiểu đoàn ba sao? Tôi nhớ cô đã được bố trí việc rồi, hôm nay cô làm trò này là sao? Hay cô chê công việc không tốt?”

Người nhà liên trưởng Triệu nghếch cổ lên, “Tôi không bất mãn với công việc của mình, hôm nay tôi đến là vì những người thân nhân quân nhân khác, ông có thể bố trí vợ của đoàn trưởng làm ở hợp tác xã, sao không bố trí cho vợ của liên trưởng, tiểu đoàn trưởng chúng tôi? Không thể vì anh ta chức cao mà cho vợ anh ta công việc tốt, chúng tôi không phục!”

“Đúng rồi, chúng tôi không phục!”

“Phải có câu trả lời thỏa đáng.”

Chủ nhiệm Trần tức đến bật cười, thiếu chút nữa chỉ tay vào mặt họ mà nói ông thiên vị.

“Tôi c*̃ng muốn bố trí các cô đến đây, nhưng các cô không đủ tiêu chuẩn!”

“Có đạt tiêu chuẩn hay không chẳng phải là do các ông nói sao.” Người nhà liên trưởng Triệu không tin lời ông, chỉ vào Tô Chiêu Chiêu nói: “Dựa vào đâu cô ta đạt tiêu chuẩn, còn chúng tôi thì không?”

Chủ nhiệm Trần nhìn sang Tô Chiêu Chiêu, đây cũng là lần đầu ông gặp cô, Tô Chiêu Chiêu chào hỏi ông.

Nhìn đi, không hổ danh là vợ của đoàn trưởng Cố, rất lễ độ, trông lại còn nhã nhặn.

Chủ nhiệm Trần mới có cơ hội chào hỏi Cố Hành và chủ nhiệm Lưu.

“Để các anh cười rồi.”

Chủ nhiệm Lưu: “Thông cảm, thông cảm.”

Cố Hành: “Có nghi vấn thì cứ giải quyết nghi vấn, khiến mọi người tâm phục khẩu phục là được.”

Chủ nhiệm Trần gật đầu, “Được được.”
 
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 62



Cô quay đầu lại nói với nhà trưởng liên đội Triệu: "Khi nộp đơn xin việc, dù là chính các cô đến hay là người thân đến, tôi đều đã nói rõ trước mặt rồi. Mỗi công việc đều có yêu cầu của nó, không phải cứ muốn làm là làm được. Chính các cô phải có năng lực đó mới được."

"Ngưỡng mộ người khác có công việc tốt thì trước hết các cô phải nâng cao trình độ văn hóa của mình, mới có thể đảm nhận được. Giống như các sĩ quan trong quân đội, họ đều phải chiến đấu từng viên đạn trên chiến trường mới có được chức vụ, chẳng lẽ ngồi ở nhà là làm được sĩ quan?"

"Các bạn đều là thân nhân của quân nhân, chẳng lẽ chút nhận thức này mà cũng không hiểu sao?"

"Chúng tôi hiểu!" Nhà trưởng liên đội Triệu nói: "Nếu cô an trí cho một người học trung học cơ sở hay trung học phổ thông, chúng tôi không nói gì. Nhưng sao cô lại an trí cho người chưa đi học một ngày nào? Tại sao cô ấy không đi học mà lại có thể làm được? Chúng tôi không đi học thì không làm được à?"

Tô Chiêu Chiêu cười, biết rõ quá nhỉ, ngay cả việc cô ấy chưa đi học một ngày nào cũng biết.

"Đúng vậy, tôi còn tham gia lớp xoá mù chữ, chẳng phải tôi còn giỏi hơn cô ấy sao?"

"Tôi còn biết bấm bàn tính nữa. Tôi làm nhân viên bán hàng chắc chắn sẽ không tính sai sổ sách. Tôi còn hợp với vị trí này hơn cô ấy. Cô ấy biết bấm bàn tính không?"

Nghe thấy họ nói Tô Chiêu Chiêu chưa học một ngày nào, những người trong hợp tác xã đều rất ngạc nhiên.

Thật không thể tin được!

Lại có thể an trí một người mù chữ vào làm việc trong hợp tác xã?

Từng ánh mắt đều không khỏi hướng về phía Tô Chiêu Chiêu, trong đó đa phần là khinh thường.

Vừa nãy họ còn cảm thấy đám người kia vô lý gây sự, bây giờ thì nếu đổi là họ, họ cũng sẽ làm ầm lên.

Quá bất công rồi!

Chuyện như thế này sao lại xảy ra trong quân đội được?

"Tô Chiêu Chiêu mù chữ" vẫn còn cầm tờ đơn tuyển dụng chưa điền xong, mới chỉ viết mỗi tên mình.

Không có học vấn chính quy thì sẽ bị nghi ngờ. Thay vì sau khi làm việc bị người ta coi thường, chi bằng trước khi vào làm hãy để mọi người biết rõ thực lực của mình.

"Vậy thì mời Chủ nhiệm Lưu tổ chức một cuộc thi đi." Tô Chiêu Chiêu cười nói: "Nói nhiều cũng không bằng cho mọi người thấy thành tích để thuyết phục hơn."

Cố Hành cũng nói: "Đúng rồi, Chủ nhiệm Lưu, anh cứ theo yêu cầu của các anh khi tuyển nhân viên bán hàng mà đánh giá."

Chủ nhiệm Lưu gật đầu: "Được thôi."

Chủ nhiệm Trần trong lòng hơi lo lắng, nhỏ giọng hỏi Cố Hành: "Không sao chứ?"

Cố Hành: "Không sao."

Chủ nhiệm Trần lúc này mới yên tâm, chỉ vào nhà trưởng liên đội Triệu và mấy người đi theo cô ta nói: "Các người không phục đúng không? Không cảm thấy công bằng đúng không? Được rồi, các người cùng tham gia thi tuyển của hợp tác xã! Ai thi đậu thì công việc sẽ là của người đó! Không có gì phải bàn tán nữa!"

Nhà trưởng liên đội Triệu và mấy người bắt đầu bàn tán xôn xao, người này nói thi thì thi, nhỡ đâu thi đậu thì sao?

Người kia lại nói mình chắc chắn không đậu, những người khác ai biết chữ thì đi thi đi, chắc chắn các có thể qua được vợ của đoàn trưởng kia.

Cũng có người nói, nếu cả đám đều không đậu thì sao?

"Đúng rồi, nếu cả đám đều không đậu thì sao? Công việc sẽ giao cho ai? Không thể nói là cô ấy không cần thi mà được an trí, còn chúng tôi thi mà không đậu thì không được an trí à?"

Chủ nhiệm Trần hừ một tiếng: "Chỉ cần ai trong các người có điểm cao hơn đồng chí Tô, tôi sẽ an trí cho người đó."

"Được, vậy chúng tôi thi!"

Chủ nhiệm Lưu nhanh chóng bảo người ta chuyển vài cái bàn ra, để những người tham gia thi ngồi xuống.

"Tôi có vài tờ báo ở đây, mỗi người một tờ, lần lượt đọc cho chúng tôi nghe xem ai biết được nhiều chữ hơn."

Nói xong liền phát báo cho từng người.

Tô Chiêu Chiêu cũng nhận được một tờ.

"Ai đọc trước đây?"

Nhà trưởng liên đội Triệu giơ tay: "Tôi đọc trước!"

Đúng vậy, cô ta cũng tham gia thi, ôm tâm lý nhỡ đâu thi đậu còn có thể chuyển sang đơn vị tốt hơn.

Tiếc là cô ta biết được chẳng được mấy chữ, đọc một bài báo mà lắp ba lắp bắp: "…… Nhân dân…… Đại…… Năm năm…… Tám tháng…… Hoa Đông địa……"

Cuối cùng thống kê lại: biết được bảy mươi mốt chữ.

Sau khi cô ta ngồi xuống, người tiếp theo đứng dậy, cầm tờ báo tiếp tục đọc.

Mấy người lần lượt đọc xong, người có thành tích tốt nhất là một trăm ba mươi hai chữ.

Sau đó đến lượt Tô Chiêu Chiêu, chỉ thấy cô cầm tờ báo đứng dậy, đọc: "Bản tin của Tân Hoa Xã ngày hai mươi bảy………"

Một bài báo dài hơn ba nghìn chữ, cô đọc xong không vấp một lần nào.

Không chỉ vậy, mọi người còn phát hiện khi cô đọc bài báo, giọng nói của cô đặc biệt dễ nghe, phát âm rõ ràng, chữ nào cũng chuẩn, âm điệu và giọng nói gần như y đúc phát thanh viên của Đài phát thanh Nhân dân.

Mọi người đều có cảm giác như đang nghe đài phát thanh vậy.

Hiện giờ mọi người nói chuyện, hầu như ai cũng mang theo giọng địa phương, mở miệng ra là người ta biết ngay bạn đến từ đâu, không cần xem chứng minh thư.

Tiếng Bắc Kinh được mọi người coi là ngôn ngữ chính thức, ai cũng học theo giọng phát thanh của đài radio.

Nhưng học sao cho không còn giọng địa phương là rất ít.

"Đồng chí Tô nói giọng Bắc Kinh à, nói hay thật đấy, xem ra đã bỏ công sức học hỏi rồi."

Tô Chiêu Chiêu nói: "Nghe đài radio học đấy, hồi trước ở quê, thị trấn phát lại chương trình của Đài phát thanh Nhân dân mỗi ngày, tôi rất thích nghe, mỗi lần đến thị trấn đều nghe theo, lâu dần là học được."

Tháng mười năm nay quốc gia mới chính thức bắt đầu phổ biến "phổ thông" tiếng, với tiêu chuẩn là giọng Bắc Kinh, dựa trên tiếng Bắc, lấy ngữ pháp của văn viết hiện đại chuẩn mực để quy phạm, phổ biến tiếng phổ thông toàn quốc.

Vậy nên bây giờ vẫn chưa có khái niệm tiếng phổ thông, đều gọi là tiếng Bắc Kinh hoặc quốc ngữ.

"Điều này cho thấy khả năng học tập của đồng chí Tô rất mạnh! Nghe đài mà có thể học được, lại còn học giỏi như vậy, rất xuất sắc!"

"Lãnh đạo khen quá rồi, tôi còn nhiều điều cần phải học hỏi lắm."

Cố Hành vẫn luôn nhìn Tô Chiêu Chiêu, anh không ngờ giọng Bắc Kinh của cô lại nói tốt đến vậy, rất dễ nghe.

Tô Chiêu Chiêu mỉm cười với anh.

Giải thích này đủ hợp lý chứ nhỉ.

Chủ nhiệm Trần chỉ vào những người tham gia thi tuyển khác, rồi nói: "Các cô nhìn lại các cô đi, rồi nhìn đồng chí Tô xem, các cô có điểm nào giỏi hơn cô ấy? Bây giờ bị tát vào mặt rồi chứ? Còn muốn thi nữa không?"

Không ai nói gì, đều đang thì thầm to nhỏ.

"Sao không giống như cô nói vậy? Cô ấy đâu giống như người chưa từng đi học?"

"Đúng đấy, cô nhìn cô ấy đi, biết nhiều chữ như thế, lại nói giọng Bắc Kinh hay như vậy, tôi còn nghi ngờ cô ấy không phải người từ nông thôn đấy……"

Nhà trưởng liên đội Triệu: "Tôi biết sao được, chẳng phải nói cô ấy là con dâu nuôi từ bé à? Con dâu nuôi từ bé mà cũng đi học à?"

Chủ nhiệm Trần đập bàn cái rầm: "Nói đi chứ! Sao bây giờ lại không nói nữa? Vừa rồi chẳng phải nói hay lắm sao?"

"Chúng tôi thi! Còn hai ván thắng nữa mà, ai biết có phải cô ấy thuộc lòng trước không, nói hay cũng không có nghĩa là có học vấn." Nhà trưởng liên đội Triệu lại đứng lên, kiên quyết không tin Tô Chiêu Chiêu có năng lực như vậy.

Chủ nhiệm Trần cười lạnh: "Được, vậy thì để cho các cô thua tâm phục khẩu phục!"

Chủ nhiệm Lưu lại đứng lên: "Yêu cầu thứ hai của chúng tôi khi tuyển nhân viên bán hàng là phải viết chữ đẹp."

Sau đó phát bút và giấy, để mọi người chép lại các chữ trên tờ báo.

Ván này, không có gì đáng bàn, vẫn là Tô Chiêu Chiêu thắng.
 
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 63



Tô Chiêu Chiêu dùng một chút mưu mẹo nhỏ, cô viết chữ bằng kiểu chữ chính thống, chữ viết ra gần như không khác gì so với chữ được in trên báo.

Khi Chủ nhiệm Lưu vừa nhìn thấy chữ viết, ông không khỏi ngạc nhiên, chữ viết đẹp quá! Sao cô ấy luyện được thế này?

Ông giơ tờ giấy có chữ viết của Tô Chiêu Chiêu lên cho mọi người xem, “Các cô tự xem đi, có so được không?”

Người nhà của liên trưởng Triệu và mấy người khác xúm lại xem, xem xong đều im lặng, không thể so được.

Chủ nhiệm Trần nói: “Các cô đã đồng ý ba hiệp thắng hai, giờ đã hai hiệp rồi, các cô còn muốn đấu tiếp không?”

Người nhà của liên trưởng Triệu nhìn mấy người khác, định nói không đấu nữa, thì một người trong đó nói: “Chữ cô ấy viết đẹp, chỉ có thể nói cô ấy chép giỏi thôi, không thể đại diện rằng cô ấy có học vấn.”

Chủ nhiệm Trần cười khẩy, “Cô có học vấn à? Sao ngay cả chép cô cũng không chép nổi? Thừa nhận người khác giỏi hơn mình khó lắm sao?”

Tô Chiêu Chiêu cười, “Vậy thì tiếp tục thôi.” Cô quay sang hỏi Chủ nhiệm Lưu, “Hợp tác xã yêu cầu nhân viên bán hàng phải biết dùng bàn tính, đúng không?”

Chủ nhiệm Lưu gật đầu, “Đúng vậy, trong vòng một tháng sau khi nhận việc phải thành thạo, không được sai sót.”

Tô Chiêu Chiêu lại quay sang người vừa lên tiếng lúc nãy, “Vừa rồi tôi nghe chị nói chị biết dùng bàn tính? Vậy hiệp này chúng ta thi tính toán nhé.”

Người vừa lên tiếng chính là người trước đó nói rằng mình biết dùng bàn tính, Tô Chiêu Chiêu nhớ rất rõ, và cô định nhân cơ hội này thể hiện khả năng tính toán của mình trước mặt các đồng chí ở hợp tác xã.

Có cơ hội thể hiện thì không cần giấu giếm.

Hiệp này chỉ có hai người.

Chủ nhiệm Lưu cho người lấy ra hai cái bàn tính và bảo đồng chí ở phòng tài vụ viết một dãy số lên giấy để hai người tính, đều là phép cộng, ai nhanh và chính xác hơn thì thắng.

Người kia nhanh chóng giật lấy tờ giấy có dãy số, vội vàng bấm các hạt bàn tính.

Tô Chiêu Chiêu thì không vội, một tay cô chống cằm, tay kia đặt trên bàn tính.

Tay cô không hề di chuyển, chỉ có đôi mắt nhìn vào dãy số trên giấy.

“Cô ấy không biết bấm bàn tính à?”

Có người thì thào.

“Nếu không biết mà lại đề nghị thi bàn tính, chẳng phải là ngốc sao?”

“Tôi đã bảo mà, cô ấy không có học vấn, ngay cả bấm bàn tính cũng không biết, chắc chắn là thua…”

Ngay khi mọi người đều nghĩ cô không biết, Tô Chiêu Chiêu liền đọc ra kết quả, “Năm trăm sáu mươi hai đồng ba hào bảy xu.”

Lúc đó, người kia mới bấm được đến con số thứ hai, dù cô ta biết bấm bàn tính nhưng tốc độ cực kỳ chậm.

Thật hay đùa đây?

Không cần bấm bàn tính mà cũng tính ra được?

Chủ nhiệm Lưu lập tức nhìn về phía đồng chí ở phòng tài vụ.

Đồng chí ở phòng tài vụ vừa định nhấc bàn tính của Tô Chiêu Chiêu lên, thì bị trưởng phòng tài vụ kéo ra, “Để tôi.” Ông cầm lấy bàn tính và bấm lách cách. Một lát sau, “Đúng rồi, chính xác là năm trăm sáu mươi hai đồng ba hào bảy xu.”

Wow!

Tính nhẩm sao? Giỏi thật! Lại còn nhanh như vậy!

Người kia không còn tính toán nữa, kết quả đã có rồi, còn tính toán gì nữa?

Tô Chiêu Chiêu thắng cả ba hiệp!

Lần này, không ai còn gì để nói.

Không, trưởng phòng tài vụ vẫn có điều để nói, “Đồng chí Tô, tôi nói cô tính nhé, ba mươi hai đồng tám hào năm xu cộng với một trăm bảy mươi tám đồng chín hào chín xu trừ một trăm sáu mươi chín đồng bảy hào ba xu cộng…”

Ông nói một dãy số, còn nhiều hơn cả dãy số lúc nãy, vừa nói ông vừa tự bấm bàn tính.

Tô Chiêu Chiêu không nhìn vào bàn tính của ông, nghiêng người về phía ông, và trong vòng ba giây sau khi ông nói ra con số cuối cùng, cô đã đưa ra câu trả lời.

“Wow! Giỏi thật! Lại còn nhanh hơn lúc nãy!”

“Hầu như cùng lúc với trưởng phòng Lý.”

Trưởng phòng tài vụ Lý đặt bàn tính xuống, “Đồng chí Tô có biết bấm bàn tính không?”

Tô Chiêu Chiêu có biết không?

Cô biết, lúc học tiểu học cô từng học, nhưng gần như đã quên hết, bảo cô bấm bàn tính bây giờ còn không nhanh bằng tính nhẩm của cô.

Nhưng nguyên bản không biết.

“Tôi chưa tiếp xúc nhiều, nhưng có cơ hội tôi nhất định sẽ học để thành thạo.”

Trưởng phòng Lý rất vui, “Khi cô vào làm tôi sẽ dạy cô.”

Trưởng phòng Tạ của phòng mua bán nhảy ra, “Lão Lý, ông có ý gì đây? Muốn cướp người của phòng tôi à?”

Trưởng phòng Lý liếc xéo ông ta, “Vị trí thích hợp nhất cho đồng chí Tô chính là ở phòng tài vụ chúng tôi, đến phòng mua bán làm gì, lãng phí nhân tài!”

“Phòng tài vụ của ông không thiếu người, thiếu người là phòng mua bán chúng tôi, tuần trước Tiểu Đường bên ngoài còn không được nghỉ, vì không có người.”

Người này còn chưa nhận việc, mà bên trong hợp tác xã đã cãi nhau rồi.

Chủ nhiệm Lưu vội vàng giơ tay ngăn lại, “Đồng chí Tô vào phòng nào chúng ta sẽ bàn sau, bây giờ không cần vội.”

Chủ nhiệm Trần phấn chấn hẳn lên, đứng thẳng người, lần này xem ai dám nói ông thiên vị!

Người ông bố trí, đơn vị người ta còn tranh giành nhau!

Đoàn trưởng Cố quả là đáng tin cậy, vợ anh ta còn đáng tin hơn! Đúng là vợ chồng có khác.

“Giờ các cô còn gì để nói không?”

Còn nói gì nữa?

Không còn gì để nói rồi!

Người nhà của liên trưởng Triệu giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, còn đến kéo tay Tô Chiêu Chiêu, “Em dâu, thật sự xin lỗi, tôi không biết cô giỏi như vậy. Cô có văn hoá như thế này, tôi thật sự tưởng cô còn chưa từng đi học, nếu biết thì tôi đã không đến làm loạn, tôi khâm phục những người có học vấn như cô lắm.”

Tô Chiêu Chiêu rút tay ra, miệng vẫn nở nụ cười, “Tôi thật sự chưa từng đi học, nhưng ai nói không đi học thì chắc chắn không có học vấn? Thế hệ chúng ta không đi học là do hoàn cảnh của thời đại, chứ không phải chúng ta không muốn học. Giờ có điều kiện rồi, chúng ta nên chú ý đến việc học, học từ từ, nhất định sẽ học được.”

Chủ nhiệm Trần: “Đúng rồi, các cô nhìn đồng chí Tô mà xem, người ta tự học trong hoàn cảnh khó khăn, các cô nên học tập đồng chí Tô, học chữ nhiều, biết nhiều, thì lo gì không được bố trí công việc tốt?”

Người nhà của liên trưởng Triệu cười, “Tôi cũng muốn lắm! Nhưng cái đầu tôi không ăn thua, tôi còn biết làm gì? Thôi được rồi, Chủ nhiệm Trần, ông đừng khuyên tôi nữa, tôi làm ở nhà ăn cũng tốt lắm rồi.”

Chủ nhiệm Trần: …Hừ, tôi mới không rảnh khuyên cô đâu! Đồ ngốc!

Ông phẩy tay đuổi người, “Thôi mau về nhà đi, đừng đứng đây nữa.”

“Được, vậy chúng tôi đi, không cần tiễn.”

Ai mà muốn tiễn các cô chứ? Chủ nhiệm Trần xoa trán.

Đợi mọi người đi hết, chủ nhiệm Trần mới thở phào nhẹ nhõm.

Việc này kéo dài đã lâu, trời cũng không còn sớm, Cố Hành vẫn phải đi về doanh trại, anh kéo Tô Chiêu Chiêu ra một bên.

“Anh phải đi rồi, phòng tài vụ hay phòng mua bán đều tốt, vào phòng nào tùy em. Nếu bị bố trí vào phòng không thích, thì cứ nói với anh.”

Tô Chiêu Chiêu hỏi anh, “Anh không tò mò tại sao em tính nhẩm nhanh thế à?”

Cố Hành nhìn cô, “Là anh chưa hiểu hết về em.”

Tô Chiêu Chiêu cười, “Vậy sau này hiểu thêm đi, chúng ta hiểu nhau hơn.”

Cố Hành gật đầu.

“Vợ chồng các người đang nói gì vậy?” Chủ nhiệm Trần vừa nói chuyện với chủ nhiệm Lưu xong, quay đầu lại thấy Cố Hành và Tô Chiêu Chiêu đang nhìn nhau cười, tặc tặc! Tình cảm tốt thật đấy.

Cố Hành không trả lời, mà chuyển chủ đề: “Tôi phải về doanh trại rồi, chủ nhiệm Trần có muốn đi cùng không?”

“Có, tôi còn một đống việc nữa, chúng ta đi ngay thôi.”

Hai người chào chủ nhiệm Lưu, chủ nhiệm Lưu và Tô Chiêu Chiêu tiễn họ ra cửa.
 
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 64



Chủ nhiệm Trần đi xe đạp, ông thấp hơn Cố Hành, c*̃ng lớn tuổi hơn. Biết thân biết phận, ông nhường xe cho Cố Hành, đợi khi Cố Hành leo lên, ông nắm lấy đuôi xe, chạy lấy đà vài bước rồi ngồi lên. Chiếc xe lắc lư vài cái, rẽ một góc và đi vào đường chính.

Chủ nhiệm Lưu nói: "Đồng chí Tô, chúng ta tiếp tục làm thủ tục nhập chức nhé."

Tô Chiêu Chiêu gật đầu và xin lỗi: "Xin lỗi chủ nhiệm Lưu, vì vấn đề của tôi mà làm mất thời gian của mọi người."

Chủ nhiệm Lưu xua tay: "Đây không phải là lỗi của cô, tôi còn phải cảm ơn bọn họ đã làm ầm lên, nếu không tôi còn không biết khi nào mới hiểu rõ năng lực của cô. Cô nhìn mà xem, bây giờ cả hai phòng ban của hợp tác xã đều tranh giành cô, giờ tôi cũng không biết nên sắp xếp thế nào nữa."

Trưởng phòng Lý và trưởng phòng Tạ đang đợi bên trong, họ bắt đầu cuộc chiến tranh giành người.

Trưởng phòng Tạ nói: "Chủ nhiệm Lưu, đồng chí Tô nhất định phải về phòng chúng tôi, phòng chúng tôi đang thiếu người. Đồng chí Tô vốn đã báo danh ở phòng chúng tôi, anh không thể để phòng lão Lý bên kia giành mất người của chúng tôi!"

Trưởng phòng Lý nói: "Phòng thu mua của anh chỉ cần người biết tính toán là đủ, cần gì thiên tài tính toán? Đây là lãng phí nhân tài! Phòng tài vụ chúng tôi mới là nơi phù hợp nhất cho đồng chí Tô!"

"Đồng chí ấy là người của phòng thu mua chúng tôi!"

"Đồng chí ấy nên về phòng tài vụ chúng tôi!"

"Phòng thu mua!"

"Phòng tài vụ!"

Hai trưởng phòng không ai chịu nhường ai, chủ nhiệm Lưu vội vàng xua tay: "Các anh đừng cãi nhau nữa."

Cả hai vị trưởng phòng đều nhìn ông, đồng thanh hỏi: "Vậy chủ nhiệm Lưu, anh nói xem đồng chí ấy nên về phòng nào?"

Chủ nhiệm Lưu: "..." Đau đầu quá!

Quân đội an trí người không phù hợp ông đã đau đầu, giờ an trí người quá phù hợp ông còn đau đầu hơn.

"Đồng chí Tô."

"Chủ nhiệm cứ gọi tôi là Tiểu Tô đi."

"Vậy Tiểu Tô à, cô muốn về phòng nào?"

Tô Chiêu Chiêu nhìn người này, rồi nhìn người kia: "Tôi là một viên gạch của cách mạng, cần đặt ở đâu thì cứ đặt. Tất cả nghe theo sự sắp xếp của lãnh đạo."

Chủ nhiệm Lưu vỗ tay: "Các anh nhìn xem, tinh thần giác ngộ của đồng chí Tiểu Tô kìa!"

Trưởng phòng Tạ cũng vỗ tay theo: "Đúng rồi, vì vậy phòng thu mua chúng tôi cần đồng chí Tiểu Tô."

Trưởng phòng Lý: "..."

Chủ nhiệm Lưu quyết định: "Vậy đồng chí sẽ về phòng thu mua! Phòng quan hệ nhanh chóng làm thủ tục nhập chức và chuyển khẩu lương thực cho đồng chí."

Trưởng phòng Tạ nhìn trưởng phòng Lý với ánh mắt đắc ý.

Trưởng phòng Lý hậm hực: "Hừ!"

Cuối cùng, Tô Chiêu Chiêu đã hoàn tất thủ tục nhập chức, trở thành một nhân viên bán hàng vinh dự của hợp tác xã.

Cô thề trước Chủ nhiệm rằng mình sẽ không trở thành một nhân viên bán hàng hống hách như trong những câu chuyện về thời đại!

"Tiểu Tô à, tôi giới thiệu cho cô đồng nghiệp trong phòng chúng ta."

Trong văn phòng phòng thu mua, ngoài trưởng phòng Tạ ra còn có ba đồng nghiệp khác, hai nam một nữ. Trưởng phòng Tạ giới thiệu một nam đồng nghiệp khoảng ba mươi tuổi: "Đây là Dương Viễn Chinh, là nhân viên mua hàng của phòng chúng ta."

Dương Viễn Chinh đưa tay ra: "Chào mừng cô đến với phòng thu mua."

Tô Chiêu Chiêu nói: "Cảm ơn, tôi là Tô Chiêu Chiêu." Cả hai bắt tay nhau.

Một đồng nghiệp nam khác không đợi trưởng phòng Tạ giới thiệu đã đứng dậy tự giới thiệu: "Đồng chí Tô, tôi là Lục Hạo Nhiên, cũng là nhân viên mua hàng, năm nay tôi hai mốt tuổi."

"Nào ai hỏi tuổi của anh đâu," nữ đồng nghiệp trong phòng lườm anh ta.

Lục Hạo Nhiên không tức giận, cười ha hả: "Tôi cứ muốn nói đấy. Đồng chí Tô, tôi gọi cô là chị Tô được không?"

Tô Chiêu Chiêu gật đầu: "Tất nhiên là được."

"Chị Tô, tôi chưa kết hôn, nếu có đồng chí nữ nào xinh đẹp, chị nhớ giới thiệu cho tôi nhé. Tôi chẳng yêu cầu gì nhiều, chỉ cần đẹp là được."

Tô Chiêu Chiêu cười: "Được, tôi sẽ để ý cho."

Có Lục Hạo Nhiên tạo không khí, bầu không khí trong phòng thu mua trở nên vui vẻ hơn rất nhiều.

Nữ đồng nghiệp còn lại cũng giới thiệu: "Tôi tên là Hà Phương, là nhân viên văn thư của phòng chúng ta. Vừa rồi tôi thấy cô viết chữ, chữ viết thật đẹp, tôi rất ngưỡng mộ."

"Xin cảm ơn, chắc chắn cô cũng rất giỏi."

"Sao cô biết tôi giỏi?"

"Làm văn thư thì nhất định phải có nền tảng văn bản rất tốt."

Hà Phương ngẩng cao đầu, đầy tự hào: "Tôi tốt nghiệp trung học phổ thông!"

Tô Chiêu Chiêu tỏ vẻ ngưỡng mộ: "Wow! Giỏi quá!"

Cô nói không sai, thời đó tốt nghiệp trung học phổ thông đúng là rất giỏi, đúng là người có học thức, khác hẳn với cô - một người không có bằng cấp, chỉ biết đọc báo, viết chữ và tính nhẩm, đúng là một "người có văn hóa nửa mùa".

Tô Chiêu Chiêu vừa khen, Hà Phương lại ngượng ngùng: "Cũng bình thường thôi! Không giỏi bằng Tiểu Khâu, cô ấy còn học đại học rồi."

Sợ Tô Chiêu Chiêu không biết Tiểu Khâu là ai, Hà Phương giải thích thêm: "Tiểu Khâu là nhân viên bán hàng trước đây của phòng chúng ta. Khi tốt nghiệp trung học phổ thông, cô ấy không đậu đại học, sau đó đi làm và vẫn tiếp tục học tập. Cô ấy học lại hai năm và cuối cùng đậu đại học. Gần đây, cô ấy rời khỏi hợp tác xã của chúng ta, vì vậy phòng chúng ta mới thiếu người."

Tô Chiêu Chiêu nhớ đến cô gái mà cô gặp lần đầu đến hợp tác xã, người luôn cầm quyển sách trên tay, chắc hẳn đó là Tiểu Khâu.

"Tôi rất ngưỡng mộ cô ấy. Chuyện cô ấy học đại học, không ai trong hợp tác xã biết cả, mãi đến khi nhận được thông báo trúng tuyển cô ấy mới nói."

Thấy hai người trò chuyện vui vẻ và đều là nữ đồng nghiệp, trưởng phòng Tạ liền để Hà Phương dẫn Tô Chiêu Chiêu đi tham quan và giới thiệu thêm cho cô.

Thế là Hà Phương dẫn Tô Chiêu Chiêu rời khỏi văn phòng phòng thu mua.

Bên cạnh đó là phòng tài vụ: "Đây là phòng tài vụ, trưởng phòng Lý cô đã quen rồi. Trong phòng tài vụ còn hai nhân viên nữa, sau này cô sẽ từ từ làm quen."Hà Phương hạ giọng: "Cô có biết tại sao trưởng phòng Lý muốn kéo cô về phòng tài vụ không?"

Tô Chiêu Chiêu cũng hạ giọng: "Tại sao?"

"Thực ra phòng tài vụ của họ chỉ có hai người làm việc thật sự, một trong số đó là trưởng phòng Lý, còn người kia là con gái của phó chủ nhiệm Hồ. Cô ta chẳng biết làm gì, nói là kế toán nhưng thực ra chỉ là người chạy việc vặt, chiếm chỗ của kế toán thôi."

Tô Chiêu Chiêu hiểu rồi, thời nào cũng không tránh được những mối quan hệ "con ông cháu cha".

"Có phải phó chủ nhiệm Hồ không có mặt ở đây không? Tôi chưa thấy ông ấy."

"Ông ấy đi công tác rồi, khi ông ấy quay về, cô đừng gọi ông ấy là phó chủ nhiệm trước mặt, chúng ta đều gọi theo họ, gọi là chủ nhiệm Hồ."

Tô Chiêu Chiêu gật đầu: "Tôi sẽ gọi vậy."

Chẳng có lãnh đạo nào thích bị gọi kèm từ "phó" trước chức vụ của mình.

Sau khi giới thiệu xong các văn phòng, Hà Phương lại dẫn Tô Chiêu Chiêu đi quanh nhà kho.

Sau đó, cô dẫn Tô Chiêu Chiêu ra phía trước.

"Tiểu Đường, để tôi giới thiệu với anh, đây là nhân viên bán hàng mới của chúng ta, tên là Tô Chiêu Chiêu, là thân nhân của quân đội."

Tiểu Đường cười nói: "Tôi biết mà, cô ấy thường đến hợp tác xã mua đồ, cũng chịu chi đấy. Đúng rồi, cô chẳng phải nói muốn mua len sao? Len mới về rồi, sáng nay mới có hàng. Cô xem thích màu nào thì chọn đi, chọn nhanh kẻo lát nữa không còn đủ màu đâu."

Đấy, lợi ích của việc làm việc ở hợp tác xã là đây, có hàng tốt thì mình được chọn trước.

Tô Chiêu Chiêu cũng không từ chối, cô chọn hai màu, màu vàng nhạt và màu xanh đen.

Tiểu Đường nhanh chóng nhặt hai cuộn len và để vào tủ: "Tan làm rồi tính tiền sau."
 
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 65



Tô Chiêu Chiêu bắt đầu cuộc sống công việc tại hợp tác xã, trong khi đó, Cố Hành đang giao đấu với Nghiêm Quang.

"Hừ!" Nghiêm Quang một lần nữa bị quật ngã xuống đất, đau đến nỗi nhăn nhó: "Lão Cố, hôm nay cậu uống thuốc s.ú.n.g à? Cậu quật tôi đến c.h.ế.t luôn đấy à?"

Cố Hành đưa tay ra: "Đứng dậy đi."

Nghiêm Quang nắm lấy tay anh đứng lên.

Cả hai ngồi xuống bậc thang nghỉ ngơi.

"Nói đi, ai chọc giận cậu vậy?"

Cố Hành liếc nhìn anh ta một cái: "Hôm nay đưa Chiêu Đệ đến hợp tác xã báo danh, vừa đến trước thì sau lưng đã có mấy người thân quân nhân đến…"

Nghiêm Quang lúc đầu còn cười hì hì, nhưng nghe đến đây thì sắc mặt thay đổi.

Cố Hành nói xong, vỗ vai anh ta rồi đứng dậy rời đi.

"Lão Cố…"

Cố Hành phất tay, không quay đầu lại.



Buổi sáng trôi qua nhanh chóng, đến 12 giờ trưa, cửa hàng không còn khách, mọi người đóng cửa đúng giờ.

Tô Chiêu Chiêu cùng Tiểu Đường đi đến nhà ăn dùng bữa.

Vào thời điểm này, hầu hết nhân viên hợp tác xã đều ở nhà ăn, có người lấy cơm ăn tại nhà ăn, có người lại mang về văn phòng ăn.

Tô Chiêu Chiêu nhìn thấy bác thợ may già, ông lấy cơm xong thì xách hộp cơm đi luôn.

Trong nhà ăn, với tư cách là đồng nghiệp mới, Tô Chiêu Chiêu nhận được nhiều rất ánh nhìn chú ý.

Có người nhỏ giọng kể lại cho đồng nghiệp chưa biết về những gì đã xảy ra vào buổi sáng.

Tô Chiêu Chiêu thoải mái đi theo Tiểu Đường xếp hàng lấy cơm.

Những người của phòng thu mua gần như ngồi chung một bàn. Sau khi lấy cơm xong, họ cũng ngồi vào đó.

Trưởng phòng Tạ hỏi: "Tiểu Tô học hành thế nào rồi?"

"Rất tốt! Chị Chiêu Chiêu nhớ rất nhanh, tôi nói một lần là chị ấy nhớ ngay, còn ghi chép rất cẩn thận nữa." Tiểu Đường sợ trưởng phòng Tạ không yên tâm nên tranh thủ khen ngợi để không bị mất lịch nghỉ chủ nhật.

Tiểu Đường còn độc thân, 22 tuổi, sau một buổi sáng làm việc cùng nhau, cả hai đã trở nên thân thiết hơn.

Tô Chiêu Chiêu đáp lại: "Tiểu Đường dạy rất kỹ lưỡng, giải thích rất rõ ràng."

Trưởng phòng Tạ cười hào hứng: "Vậy thì tốt rồi. Tôi nghe Tiểu Hà nói, các cô có đến tiệm may, ông thợ già ở đó còn muốn cô làm học trò phải không?"

Hà Phương cũng góp lời: "Đúng vậy, tôi không nói dối đâu."

Trưởng phòng Tạ: "Tôi đâu có nói cô nói dối, ba đơn vị tranh nhau người, điều này chứng tỏ đồng chí Tiểu Tô của phòng chúng ta rất xuất sắc! Làm rạng danh cho phòng thu mua của chúng ta."

Tô Chiêu Chiêu thấy hơi ngại, giờ thì cô thực sự trở thành người được săn đón rồi.

Ăn xong là giờ nghỉ ngơi, nhà gần thì mọi người về nhà, nhà xa thì nằm nghỉ ngay tại văn phòng.

Tô Chiêu Chiêu chọn về nhà ngủ trưa.

Khi đi ngang qua nhà họ Chu, cô bị Vương Xuân Hoa gọi lại.

"Công việc thế nào rồi? Mọi người trong hợp tác xã có dễ gần không?"

"Tốt lắm, đơn vị còn có nhà ăn nữa, tôi ăn trưa xong mới về, ngủ một giấc rồi chiều quay lại."

"Vậy thì tốt rồi, cô gặp được đơn vị tốt đấy, đãi ngộ ở hợp tác xã tốt lắm, mỗi lần lễ tết đều thấy người của đơn vị xách quà to quà nhỏ về, đều là quà của đơn vị phát."

"Tôi mới đến, chưa rõ mấy chuyện này lắm."

"Ở lâu rồi sẽ biết thôi."

Tô Chiêu Chiêu nói: "Hôm nay mới nhập về nhiều hàng, có len và vải, nếu cần, tôi có thể giúp cô mua về."

Vương Xuân Hoa mắt sáng lên: "Chiều tôi tự qua xem cũng được."

"Vậy cũng được."

Nói vài câu xong, Tô Chiêu Chiêu trở về nhà.

Về đến nhà, cô dành khoảng mười phút để giặt đồ ngủ mới cho hai đứa trẻ, rồi lấy cuộn len mới mua ra khỏi túi, cất vào tủ quần áo, sau đó ngủ trưa khoảng 40 phút.

Đến 1 giờ 40 phút, cô đổ đầy ấm nước rồi ra khỏi nhà, đi làm đúng giờ.

Tiểu Đường nghỉ trưa tại văn phòng, đến gần 2 giờ cô mới ra khỏi văn phòng, vừa ngước lên đã thấy Tô Chiêu Chiêu.

"Cậu đến lâu chưa?"

"Vừa mới đến." Nhà gần, đi bộ qua mất chưa đầy 10 phút, Tô Chiêu Chiêu xuất phát lúc 1 giờ 40, đến đây lúc 1 giờ 50, thời gian vừa đủ.

Tiểu Đường ngáp: "Không cần đến sớm quá đâu, đến trước 2-3 phút là được. Tôi buổi trưa không về nhà nghỉ, nếu có việc đến muộn một chút cũng không sao, chỉ cần có người mở cửa hàng là được."

Đúng 2 giờ, họ mở cửa hàng. Sau khi mở cửa được một lúc, Tô Chiêu Chiêu nhìn thấy vài người từ văn phòng phía sau đi ngang qua cửa hàng, bước đi thoải mái.

Tiểu Đường thấy cô nhìn theo liền nói: "Bộ phận đó cũng làm việc từ 2 giờ, nhưng họ nhàn hơn chúng ta, không cần mở cửa đúng giờ như chúng ta, có đến muộn một chút thì lãnh đạo cũng không nói gì."

Ừm, đúng là cô nhìn ra rồi.

Khách hàng lác đác bắt đầu vào cửa hàng, ai cũng tò mò về nhân viên bán hàng mới. Có người còn hỏi Tô Chiêu Chiêu quê ở đâu, đã kết hôn chưa?

Tiểu Đường cười rạng rỡ: "Cộ có biết tại sao họ hỏi những chuyện này không?"

Tô Chiêu Chiêu lắc đầu.

"Họ muốn giới thiệu đối tượng cho cô đấy. Ai cũng biết nhân viên bán hàng của hợp tác xã được đãi ngộ tốt, lúc tôi mới đến cũng có người hỏi mãi."

Giờ Tô Chiêu Chiêu rất muốn soi gương. Bộ dáng cô trông có giống chưa kết hôn không?

Cũng may cô biết rõ, họ chỉ hỏi cho có thôi, giống như thả lưới rộng vậy.

Chẳng bao lâu, Vương Xuân Hoa đến, còn dẫn theo cả Lưu Quế Lan.

Vừa bước vào, Lưu Quế Lan đã cười: "Ôi chao! Khi Xuân Hoa nói tôi còn không tin, không ngờ cô thật sự làm ở hợp tác xã rồi."

Tô Chiêu Chiêu cười tiếp đón hai người: "Các chị muốn mua gì? Để em lấy cho."

"Lấy vải, tôi phải chuẩn bị quần áo cho đứa bé trong bụng này. Tôi sinh hết đứa này đến đứa khác, quần áo cũ bọn anh chị của nó đã mặc rách hết rồi, giờ thì nó sinh ra đúng dịp, được mặc đồ mới."

Tô Chiêu Chiêu lấy vài xấp vải cotton: "Trẻ sơ sinh da còn non, dùng vải cotton là tốt nhất."

"Được, vậy lấy vải cotton. Cho tôi ba thước vải hoa nền xanh này."

Tô Chiêu Chiêu nhanh nhẹn cầm thước đo vải.

Tiểu Đường đứng bên cạnh quan sát, thấy sai sót thì nhắc nhở cô.

Cả quá trình diễn ra trơn tru, Tô Chiêu Chiêu nhanh nhẹn, từ việc đo vải, đóng gói, thu tiền, đến viết hóa đơn, tất cả đều hoàn thành liền mạch.

Vương Xuân Hoa đứng bên cạnh khen: "Thật không giống người mới đi làm chút nào! Nếu không biết, chắc người ta tưởng cô đã làm ở hợp tác xã nhiều năm rồi đấy."

Tiểu Đường cũng gật đầu. Hồi cô mới làm phải mất mấy ngày mới dám bắt đầu. Chỉ việc nhớ giá thôi cũng mất rất lâu, có những món không nhớ nổi phải lật bảng giá ra xem.

Tô Chiêu Chiêu tiếp tục lấy hàng cho Vương Xuân Hoa: "Em đã tập dượt trong đầu rất nhiều lần, quy trình đã nhớ kỹ trong đầu rồi."

Công việc của nhân viên bán hàng vốn dĩ rất đơn giản, điều khó duy nhất là nhớ giá và loại phiếu tương ứng cần dùng.

Nếu dán nhãn giá dưới kệ hàng thì còn đơn giản hơn nữa.

Vương Xuân Hoa phát hiện Tô Chiêu Chiêu không dùng bàn tính: "Sao tôi không thấy cô gẩy bàn tính mà đã tính ra giá rồi?"

"Chị Tô không dùng bàn tính đâu, chị ấy giỏi lắm, tính nhẩm trong đầu luôn."

Vương Xuân Hoa và Lưu Quế Lan vô cùng ngạc nhiên: "Tính nhẩm được trong đầu á? Trời ơi, tôi chỉ biết bấm đốt ngón tay tính thôi. Mười ngón tay bấm xong rồi đếm thêm ngón nữa, đếm xong là hết biết tính."

"Cô giỏi thật đấy."

Tô Chiêu Chiêu đưa tay lên trán: "Thôi đừng khen nữa, khen mãi tôi ngại lắm. Thật ra cũng không giỏi lắm đâu…"

"Có gì mà ngại, giỏi thật mà."
 
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 66



Trước khi tan ca, Trưởng phòng Tạ cầm cốc trà lững thững đi qua kiểm tra công việc, vừa hay thấy Tô Chiêu Chiêu đang thu tiền, lấy hàng và viết hóa đơn cho khách hàng.

“Tiểu Tô đã làm thành thạo rồi à?”

Tiểu Đường liên tục gật đầu, “Trưởng phòng, tuần này em có thể nghỉ được rồi chứ? Chị Tô làm một mình c*̃ng hoàn toàn không có vấn đề gì!” Chiều nay cô chẳng làm gì cả, chỉ đứng bên cạnh nhìn thôi.

Trưởng phòng Tạ vẫn hơi lo lắng, “Hay là đợi thêm một tuần nữa, tuần sau để em nghỉ.”

Tiểu Đường tỏ vẻ khổ sở, “Đừng mà, trưởng phòng, em đã hẹn với người ta rồi.”

Tô Chiêu Chiêu liền giải cứu cô ấy, “Trưởng phòng, anh cứ để cô ấy nghỉ đi, tôi có thể làm một mình mà.”

“Chủ nhật tất cả chúng ta đều nghỉ, trong ngoài chỉ có một mình cô, cô thật sự có thể làm được chứ? Đừng cố quá, nếu là ngày thường, có chúng tôi ở đây, cô không biết gì thì chúng tôi có thể ra giúp.”

Tô Chiêu Chiêu gật đầu, “Tôi có thể làm được.”

Cửa hàng thật sự rất yên tĩnh, cả ngày làm việc, cô cũng chỉ tiếp vài khách, chủ nhật chắc chắn sẽ đông hơn một chút, nhưng cũng không nhiều lắm. Hiện tại, sức mua của người dân không cao, thiếu gì thì mới đến mua, không như người hiện đại, rảnh rỗi thì đi siêu thị, không tiêu tiền thì cảm thấy khó chịu.

Thời điểm này hàng hóa rất thiếu thốn, các loại mặt hàng trong hợp tác xã cũng không phong phú, những mặt hàng thiết yếu thường xuyên hết.

Những món hàng như đồ điện, hợp tác xã không có. Đồng hồ, đài, quạt điện chỉ có thể mua ở các cửa hàng trong thành phố.

Với Tô Chiêu Chiêu, công việc này còn nhàn hạ hơn nhiều so với thời đi học cô từng làm thêm ở cửa hàng tiện lợi.

Cô đã nói như vậy, Trưởng phòng Tạ cũng yên tâm phần nào, “Cứ làm việc đi, còn mấy ngày nữa, lúc đó chúng ta sẽ xem xét tiếp.”

Tiểu Đường vẫn tiếp tục nài nỉ, “Trưởng phòng, nếu trong mấy ngày này chị Tô không mắc lỗi, em có được nghỉ không?”

Trưởng phòng Tạ uống một ngụm trà, “Nếu không có lỗi thì em được nghỉ, nếu có lỗi, dù là do chị ấy trực một mình, lỗi đó cũng tính cho em.”

Nội tâm Tiểu Đường: … Trưởng phòng, anh có hiểu anh đang nói gì không vậy?

“Được! Lỗi của em thì tính cho em!”

Cô quay sang cầu cứu Tô Chiêu Chiêu, “Chị Tô, em trông cả vào chị đấy.”

Tô Chiêu Chiêu vỗ vỗ n.g.ự.c cam đoan.

Chẳng mấy chốc, đến giờ tan ca, Tiểu Đường dẫn Tô Chiêu Chiêu đi giao nộp tiền.

Trưởng phòng Lý ở phòng tài vụ đã về, trong phòng chỉ còn hai người, một nam một nữ. Tiểu Đường nộp tiền cho nam nhân viên.

“Lần sau các cô đến sớm hơn được không? Lần nào cũng để người bên phòng tài vụ phải đợi.”

Người nói là nữ đồng chí đó.

Tiểu Đường lườm cô ta một cái, “Muốn bọn tôi đến sớm thì đơn giản thôi, bảo Chủ nhiệm Hồ cho bọn tôi tan làm sớm đi.”

Tô Chiêu Chiêu cũng liếc nhìn qua, chắc đây là con gái của Chủ nhiệm Hồ mà Hà Phương từng nói.

Hồ Giai hừ lạnh một tiếng rồi cầm túi bỏ đi.

“Anh Lưu, cô ta bị làm sao thế?”

Người được Tiểu Đường gọi là anh Lưu là nam nhân viên của phòng tài vụ, khoảng hơn ba mươi tuổi, anh ta liếc nhìn Tô Chiêu Chiêu một cái rồi nói, “Cũng chẳng khác gì ăn phải thuốc s.ú.n.g là mấy. Đồng chí mới của các cô bị trưởng phòng của bọn tôi tranh giành đưa về phòng tài vụ, cô ta sợ bị mất chỗ kế toán của mình.”

“Cô ta mà cũng gọi là kế toán à?”

“Gọi hay không thì người ta c*̃ng ngồi ở đây rồi.”

Tiểu Đường bĩu môi, “Nếu không có bố cô ấy, ngay cả làm nhân viên bán hàng cô ta cũng không đủ tiêu chuẩn.”

Tô Chiêu Chiêu chỉ đứng nghe, không xen vào.

Ra khỏi phòng tài vụ, Tiểu Đường vẫn tiếp tục kể về Hồ Giai cho Tô Chiêu Chiêu nghe, “... Lúc mới vào phòng tài vụ, cô ta làm loạn cả sổ sách lên, khiến Trưởng phòng Lý và anh Lưu phải chỉnh sửa mất mấy ngày mới xong. Từ đó trở đi, Trưởng phòng Lý không bao giờ dám để cô ta động vào sổ sách nữa, chỉ giao cho cô ta làm mấy việc vặt. Anh Lưu không ưa cô ta lắm, mấy việc cô ta không làm nổi đều phải nhờ anh ấy làm hộ.”

Ra vậy, không thì cô ấy đã không nói xấu phòng người ta ngay trước mặt họ.

Ủa, họ Lưu à?

“Anh Lưu có liên quan gì đến Chủ nhiệm Lưu không?”

“À, anh ấy là cháu của Chủ nhiệm Lưu.”

...

Mang theo bình nước và túi xách, Tô Chiêu Chiêu vẫy tay chào Tiểu Đường, rồi mỗi người đi về một ngả.

Lúc này vừa đúng giờ tan ca và tan học, trên phố khá đông người, người lớn bước nhanh vội vã về nhà chuẩn bị cơm tối, trong khi đám trẻ con thì đầy năng lượng, như những con ngựa hoang đang chạy nhảy, đuổi nhau trên đường.

Tô Chiêu Chiêu liếc mắt một cái liền nhìn thấy Chu Tiểu Quân, cậu bé chạy nhanh nhất, vừa chạy vừa gọi Cố Tưởng và Cố Niệm đang tụt lại phía sau.

Cố Tưởng đuổi theo hai bước, rồi quay đầu nhìn em gái đang đi cùng bạn, liền dừng lại và chầm chậm bước đi.

Chu Tiểu Quân thấy cậu không đuổi theo nữa, lại chạy quay lại, vừa cười vừa nói chuyện gì đó, rồi có người gọi, cậu lại chạy đi.

“Cố Tưởng, Cố Niệm.” Tô Chiêu Chiêu đứng ở ngã tư đợi hai đứa.

Nghe tiếng gọi, hai anh em liền dừng lại. Cố Niệm chào tạm biệt bạn rồi chạy theo anh trai đến chỗ mẹ.

“Mẹ!”

“Mẹ, mẹ tan làm rồi ạ?”

“Đúng vậy.” Tô Chiêu Chiêu giơ tay chỉnh lại tóc mái bị gió thổi tung của Cố Niệm.

“Mẹ, hôm nay đi làm thế nào?” Cố Tưởng hỏi. Cả hai anh em suốt ngày hôm nay đều lo lắng, sợ mẹ đi làm không thuận lợi.

“Mọi thứ đều ổn cả…” Ba mẹ con nắm tay nhau vừa đi vừa trò chuyện trên đường về nhà.

Khi về đến nhà, Cố Hành vẫn chưa về. Tô Chiêu Chiêu định nấu cơm, nhưng Cố Tưởng và Cố Niệm lại muốn giúp, cô đành đuổi hai đứa ra ngoài.

Chẳng bao lâu sau, Cố Hành về, trên vai anh vác một chiếc ghế bập bênh, theo sau là một người đồng hương, người này cũng vác một vật gì đó trên vai.

“Đó là bồn tắm à?”

Khi đồng hương đặt đồ vật xuống, Tô Chiêu Chiêu nhìn một cái liền nhận ra, nó giống hệt bồn tắm mà người ta dùng trong các bộ phim cổ trang.

Cố Hành đặt ghế bập bênh xuống, “Đúng vậy.” Vì có người ngoài nên anh không nói gì thêm, chỉ đặt ghế xuống rồi ra ngoài tiễn đồng hương, một lát sau lại khiêng một chiếc giá sách vào.

Giá sách được đặt vào phòng của Cố Tưởng và Cố Niệm, sau đó anh ra ngoài thấy Tô Chiêu Chiêu đang xem xét bồn tắm, liền nói: “Em tắm ở nhà bằng chậu rất bất tiện. Lần trước khi đến nông thôn làm ghế bập bênh, anh biết họ cũng làm bồn tắm, nên nhờ họ làm một cái. Còn giá sách thì làm từ gỗ còn thừa, trong nhà có trẻ con, em cũng thích đọc sách, có giá sách để sắp xếp sách vở là hợp lý.”

Tô Chiêu Chiêu rất vui mừng, nhà tắm công cộng chỉ mở cửa hai lần một tuần, có bồn tắm này, việc tắm ở nhà sẽ thuận tiện hơn nhiều.

Còn giá sách, cô đã định mua một cái từ lâu nhưng mấy ngày nay bận nên quên mất. Không ngờ Cố Hành đã nhờ thợ mộc làm rồi.

Cô ngồi thử ghế bập bênh, kiểu dáng giống với cái cô thấy ở tiệm may, đu đưa rất thoải mái.

Tô Chiêu Chiêu chẳng muốn đứng dậy nữa.

“Rửa tay đi, cơm sắp xong rồi.”

Cố Hành rửa tay, vào phòng cởi quân phục, thấy trên giường có bộ đồ ngủ gấp gọn gàng.

Anh đưa tay sờ, cuối cùng cũng khô rồi.

Anh đi ra thẳng bếp, “Hôm nay thế nào?”

Tô Chiêu Chiêu đảo đảo mấy sợi mì trong nồi, “Mọi thứ đều tốt, mọi người ở phòng kinh doanh cũng dễ tính, cửa hàng cũng không bận rộn lắm, em gần như đã làm quen rồi, chỉ cần hiểu thêm một số chi tiết nữa là được. À, trong hợp tác xã có nhà ăn, nên từ giờ em sẽ không về nhà ăn trưa nữa. Chủ nhật này em phải đi làm, trưa hôm đó anh và bọn trẻ cứ đến nhà ăn mà ăn.”

Cố Hành gật đầu, có vẻ cô vẫn ở phòng kinh doanh, không chuyển sang phòng tài vụ.

“May mà em không vào phòng tài vụ. Anh biết không? Trong phòng tài vụ có hai nhân viên, một người họ Lưu, một người họ Hồ. Người này là cháu của chủ nhiệm, người kia là con gái của phó chủ nhiệm. Nếu em mà vào đó, chắc chắn sẽ bị kẹp giữa như nhân bánh sandwich. Làm nhân viên bán hàng vẫn dễ dàng hơn nhiều.”
 
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 67



Tô Chiêu Chiêu chỉ muốn có một công việc ổn định, sống một cuộc sống bình dị, không muốn dính dáng đến những tranh đấu nơi công sở.

Mặc dù chưa gặp phó chủ nhiệm Hồ, nhưng từ việc sắp xếp nhân sự ở phòng tài vụ, cô có thể thấy rõ hai vị chủ nhiệm không hợp nhau.

"Chỉ cần em cảm thấy vui vẻ là được."

"Tất nhiên là vui rồi." Tô Chiêu Chiêu quay đầu lại, nở một nụ cười rạng rỡ với anh.

Cố Hành cũng cười, anh có thể cảm nhận được niềm vui của cô.

Bữa tối là mì, sau khi ăn xong, Cố Hành đi rửa bát, còn chiếc ghế bệp bênh được đặt ở trong sân, Tô Chiêu Chiêu ngồi trên đó, đung đưa nhẹ nhàng ngắm sao.

Đang ngắm thì có tiếng gõ cửa, Tô Chiêu Chiêu ra mở cửa, người đứng ngoài là Vương Xuân Hoa.

"Trưa nay cô về ăn cơm sao không nói với chị một tiếng?" Cửa vừa mở ra, Vương Xuân Hoa liền nói ngay.

"Nói gì cơ?" Tô Chiêu Chiêu mời bà vào ngồi.

"Còn nói gì nữa, chính là chuyện vợ của trưởng liên đội Triệu kéo người đến gây khó dễ cho cô chứ còn gì!" Vương Xuân Hoa theo cô vào sân, vừa nhìn lên đã thấy Cố Hành đang rửa bát bên cạnh bồn.

"... Nhà cô là Đoàn trưởng Cố rửa bát sao?" Nấu cơm thì không nói, nhưng còn rửa bát nữa?

Tô Chiêu Chiêu nhìn theo ánh mắt của bà: "... Đôi khi anh ấy cũng rửa, làm việc nhà nhiều có lợi cho sức khỏe mà!"

Sức khỏe gì chứ? Sống nửa đời người rồi mà bà chưa từng nghe đến câu này. Vương Xuân Hoa bĩu môi, nghĩ đến chồng mình...

"Vẫn là Đoàn trưởng Cố nhà cô tốt, không chỉ đẹp trai mà còn chăm chỉ, Chiêu Đệ à, sau này cô được hưởng phúc rồi."

Tô Chiêu Chiêu cười, rồi kể cho bà nghe việc cô đổi tên.

"Gọi là Chiêu Chiêu rồi à? Được, sau này chị sẽ gọi cô là Chiêu Chiêu. Cái tên này hay đấy, là do đoàn trưởng nhà cô đặt phải không?"

Tại sao lại là anh ấy đặt?

Chẳng lẽ tôi tự đặt tên không được à?

Quay lại vấn đề chính: "Chị nghe từ đâu vậy?"

Vương Xuân Hoa liền kể rằng nghe người này nói với người kia, người kia lại nghe từ người khác: "Tóm lại là người này truyền người kia, nhiều người đều biết hết rồi! Còn nói cô đã đánh bại mấy bà kia, đặc biệt là chuyện nhắm mắt cũng tính toán được, làm cho trưởng phòng tài vụ phải phục sát đất, tranh nhau cướp người! Mọi người gọi cô là "thần toán"!"

Cái này là đâu ra vậy chứ!

"Không có gì ghê gớm đến thế đâu. Còn chuyện nhắm mắt mà tính, nghe có khác gì em là thầy bói không. Đây là xã hội mới, không có chuyện mê tín dị đoan đâu nhé!"

Nhóm cô dì thím bác này đúng là giỏi thêu dệt chuyện.

"Thế có phải vợ của trưởng liên đội Triệu kéo người đến gây khó dễ cho cô không? Có phải là cô đánh bại bọn họ không? Phòng tài vụ của hợp tác xã muốn kéo cô về đúng không?"

Tô Chiêu Chiêu gật đầu: "Đúng là có chuyện đó."

Vương Xuân Hoa vỗ tay: "Đúng rồi, vậy thì chứng tỏ đó là sự thật. Vợ của trưởng liên đội Triệu đúng là đầu gỗ!"

Tô Chiêu Chiêu nghe bà nói "đầu gỗ" mấy lần liền: "Tại sao chị cứ gọi cô ta là đầu gỗ thế?"

"Bởi vì cô ta đúng là đầu gỗ!" Vương Xuân Hoa nói: "Cô không biết cô ta đâu. Người thì thật thà, nhưng thật thà đến mức ngốc nghếch. Chỉ cần cái gì cô ta cho là không đúng, cô ta nhất định tranh cãi đến khi người khác tâm phục khẩu phục mới thôi. Cãi xong rồi, cô ta lại cư xử như chưa có chuyện gì xảy ra, vẫn nói chuyện bình thường với mọi người."

"Cô ta còn dễ tin lời người khác, lại hay đứng ra bảo vệ người khác. Trước đây cô ta còn từng bị người ta mắng thẳng mặt vì đi can ngăn đánh nhau. Một phụ nữ nói chồng mình không tốt, cô ta tin thật, liền đến trách mắng người chồng kia, bị vợ chồng người ta đuổi ra khỏi nhà, làm trò cười cho mọi người."

"Mấy cô vợ thành phố chẳng ai ưa cô ta, nhưng cô ta vẫn thích bám lấy, còn nói mình thích gần gũi người có học thức, muốn được "xông hơi" văn hóa..."

Là "được giáo dục" văn hóa chứ.

Vợ thành phố...

Tô Chiêu Chiêu liền hỏi: "Cô ta sống ở đâu?"

Vương Xuân Hoa đáp: "Nhà cô ta ở cách đây hơi xa, gần nhà của Vu Huệ Tâm. Chồng cô ta là trưởng liên đội, cấp bậc chưa đủ, không được ở riêng một sân như chúng ta, phải ở chung một nhà ba gian với nhiều hộ khác, bếp còn phải dùng chung."

Có lẽ Chiêu Chiêu biết ai đã tiết lộ tin tức rồi.

Không đối xử tốt với cô thì thôi, lại còn giở trò sau lưng thế này, quá đáng quá rồi.

Quan hệ c*̉a Nghiêm Quang và Cố Hành cũng khá tốt, nếu chuyện này bị phát hiện ra, cô ta không sợ sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai người sao?

Là tiểu thư xuất thân từ gia đình tư sản, mà suy nghĩ lại thế này sao?

Tô Chiêu Chiêu không hiểu được suy nghĩ của Vu Huệ Tâm, mà Nghiêm Quang cũng không hiểu.

"Sao em lại làm như vậy?" Nghiêm Quang ngồi trên ghế sofa, đôi mắt nhìn thẳng vào người vừa bước vào.

Hôm nay, Vu Huệ Tâm xin nghỉ về thành phố, mang theo rất nhiều túi lớn túi nhỏ. Vừa bước vào nhà, chưa kịp đặt xuống thì đã nghe thấy câu hỏi của Nghiêm Quang.

Cô ấy ban đầu thấy vô lý, rồi lại có chút bực mình: "Em làm gì cơ? Em về trễ thế này mà anh cũng không đến đón em, anh yên tâm à?"

Cô ấy đặt đồ xuống rồi gọi Nghiêm Quang: "Anh xem bố mẹ em chuẩn bị bao nhiêu thứ tốt cho chúng ta này, ở cái nơi nhỏ bé này chẳng bao giờ mua được những thứ này đâu, anh mau lại xem đi."

Vừa nói, cô vừa đưa cho anh một hộp quà được đóng gói tinh tế: "Cái này là cho anh..."

Chưa nói dứt câu, Nghiêm Quang đã phẩy tay gạt hộp quà rơi xuống đất.

"Anh!" Vu Huệ Tâm tức giận trừng mắt nhìn anh: "Anh làm gì vậy?"

"Anh làm gì à? Anh phải hỏi em đang làm gì!" Nghiêm Quang chỉ vào những món đồ cô mang về, hộp nào hộp nấy đều được đóng gói cẩn thận, nhìn qua là biết không rẻ tiền, đến cả cấp trên cũng chưa chắc đã dùng được.

"Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, chúng ta ở trong quân đội, phải chú ý đến ảnh hưởng, phải sống tiết kiệm giản dị. Nhưng em nhìn lại đi, nhìn những thứ trong nhà này đi, có cái gì là giản dị không?"

Vu Huệ Tâm giận đến thở gấp: "Anh nổi điên gì vậy? Em làm gì sai à? Ngày nào cũng ảnh hưởng, ảnh hưởng, em chưa đủ chú ý sao? Em đã rất chú ý rồi! Căn nhà này có gì mà sai? Chẳng lẽ nhà mình phải dán tường bằng đất vàng, mặc rách rưới thì mới là giản dị sao?"

Nói đến đây, Vu Huệ Tâm bật khóc: "Anh đi mà xem nhà em, rồi nhìn lại ở đây... Năm xưa còn nói sẽ cho em cuộc sống tốt đẹp, đây gọi là cuộc sống tốt đẹp gì đây, ngày xưa người hầu nhà em còn sống sướng hơn em bây giờ... hu hu."

Thấy cô khóc, lòng Nghiêm Quang lại mềm nhũn, anh thở dài: "Đừng khóc nữa, nếu em khóc thêm, Tiểu Văn sẽ nghĩ anh ức h.i.ế.p em mất."

"Anh đúng là đang ức h.i.ế.p em!" Vu Huệ Tâm vừa khóc vừa trừng mắt nhìn anh: "Anh thật vô lý! Anh thật vô cớ! Anh thật là quá đáng!"

"Anh không vô cớ đâu. Nói thật đi, chuyện vợ lão Cố vào làm ở hợp tác xã có phải là em nói với vợ trưởng liên đội Triệu không?"

Vu Huệ Tâm ngừng khóc một chút: "Em không biết, không rõ, không quan tâm. Đừng ó mà đụng cái có chuyện xấu là lại đổ vấy cho em, cô ấy vào làm ở hợp tác xã thì liên quan gì đến em?"

Nói xong, cô ấy bước vào phòng ngủ và "rầm" một tiếng đóng cửa lại.

Nghiêm Quang nhìn cánh cửa đóng lại, ánh mắt đầy suy tư: Nếu không liên quan đến em, sao em lại biết đây là "chuyện xấu" mà người ta đổ cho em chứ?
 
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 68



Khác với cách giải quyết c*̉a Nghiêm Quang, những người đàn ông khác về nhà biết chuyện vợ mình làm thì thật sự đánh, thật sự mắng!

"Đầu óc cô bị lừa đá à? Ai bảo cô đi gây chuyện với người ta? Cô sợ chồng mình chưa đủ vất vả, nên phải kéo thêm rắc rối cho thỏa lòng cô à?"

Người vợ co rúm lại: "Anh muốn em có thể diện hơn, đây là cơ hội tốt để có một công việc thể diện, em đi tranh thủ, anh lại còn mắng em?"

"Lão tử bảo cô phải chỉnh trang cho đẹp đẽ vào! Cô thì hay rồi, lại đi đắc tội với người ta! Công việc thể diện cái gì, đưa cho cô, cô làm nổi không? Đồ phá hoại! Sau này bớt liên lạc với bà thím nhà họ Triệu đi!"

Những cuộc cãi vã như vậy cũng diễn ra trong nhà của liên trưởng Triệu.

Liên trưởng Triệu xắn tay áo lên và động thủ ngay lập tức, hai vợ chồng đánh nhau một trận.

Bình thường, hàng xóm trong cùng khu sẽ đến can ngăn, nhưng lần này, vì vợ của hai nhà khác cũng dính vào chuyện gây rối, nên hai người chồng đó bận dạy dỗ vợ mình, không rảnh, thậm chí còn mong liên trưởng Triệu xử vợ nhiều một chút, để lần sau cô ta không dám kéo vợ họ đi gây chuyện nữa.

Vợ của liên trưởng Triệu không phải là người dễ bắt nạt, cô ấy khỏe mạnh, khí lực lớn, chồng đánh cô, cô đánh lại, không ai nhường ai, cuối cùng, liên trưởng Triệu bị đánh cho mặt mũi bầm dập.

Liên trưởng Triệu hạ lời đe dọa: "Nếu cô còn như thế, không biết suy nghĩ, cứ xen vào mọi chuyện, thì đưa cả con về quê mà hiếu thảo với cha mẹ đi! Hoặc tôi sẽ đón mẹ tôi lên đây, để bà ấy giám sát cô! Để xem cô còn ngày nào mà đi kiếm chuyện!"

Vừa nghe đến mẹ chồng, vợ liên trưởng Triệu mới sợ.

Trước kia ở quê, ăn no còn khó, việc đồng áng và việc nhà không bao giờ hết, sau khi theo chồng, cô mới biết cuộc sống có thể tốt như thế này, cô không muốn quay về quê chút nào.

Còn mẹ chồng của cô, mỗi lần cô ăn thêm một miếng cơm cũng phải nhìn sắc mặt của bà, cô không muốn chồng mình đón bà lên để chăm sóc.

"Em đã xin lỗi rồi, em thấy người ta cũng không để bụng."

"Với cái đầu của cô, cô nghĩ mình nhìn thấu được cái gì à? Ngày mai đến xin lỗi đàng hoàng cho tôi!"

...

Tối hôm đó, Tô Chiêu Chiêu dùng bồn tắm mới và tận hưởng một buổi tắm thật thoải mái. Với cô, tắm ở nhà còn thích hơn tắm ở nhà tắm công cộng. Ở nhà tắm công cộng, cô thường tắm thật nhanh vì ngại tắm trước mặt mọi người, dù biết không ai nhìn mình, cô vẫn cảm thấy xấu hổ.

Tắm ở bồn tắm nhà mình thật thong thả và dễ chịu, chỉ có điều, việc đun nước rất phiền phức. Bếp lớn đun một nồi nước, bếp than đun một ấm, rồi pha với nước lạnh cũng chỉ vừa đủ đầy bồn tắm được sáu, bảy phần.

Khi cô tắm xong, Cố Tưởng và Cố Niệm đã ngủ. Mặc chiếc đồ ngủ mới, tóc vẫn còn ướt, Tô Chiêu Chiêu gọi Cố Hành đến đổ nước giúp, cô không tự làm được.

Cố Hành đến, tay còn cầm một bộ đồ ngủ mới, “Em vào trong trước đi.”

Tô Chiêu Chiêu nhìn chiếc đồ ngủ trong tay anh: "Anh cũng muốn tắm à? Nhưng hình như nước không đủ." Lửa ở bếp lớn đã tắt, chỉ còn một ấm nước ấm trên bếp than.

Cố Hành: "Đủ rồi, anh dùng luôn nước trong bồn."

"......"

Mặt Tô Chiêu Chiêu đỏ bừng lên, đỏ đến tận tai!

Cô không biết tại sao khi nghe câu này, phản ứng sinh lý đầu tiên của cô là mặt đỏ. Nếu như trước đây, khi nghe ai đó nói câu này hoặc đọc được đoạn tương tự trong tiểu thuyết, cô chắc chắn sẽ tỏ ra ghê tởm và kêu "Í ——".

Nhưng lần này, Tô Chiêu Chiêu không kêu được, mặt cô đỏ ửng, im lặng, nhìn thẳng và cố tỏ vẻ bình tĩnh bước vào phòng.

Cố Hành nhìn bóng lưng cô, mỉm cười và khẽ chạm vào tai mình, cảm thấy hơi nóng.

Anh thật sự không có ý gì khác, chỉ nghĩ là không nên lãng phí nước mà thôi.

Khi anh tắm xong và vào trong, Tô Chiêu Chiêu đã nằm xuống. Anh dọn dẹp một chút rồi cũng lên giường.

"Tạch" một tiếng, căn phòng chìm trong bóng tối.

Anh trở mình, không còn tiếng "cọt kẹt" của giường nữa, chỉ còn tiếng cọ xát nhẹ nhàng giữa cơ thể và chăn đệm.

Trong đầu anh là hình ảnh khuôn mặt đỏ bừng, ẩm ướt của cô, với đôi tai đỏ tươi cứ hiện ra trước mắt anh.

Cô đã tắm xong, anh cũng đã tắm, cả hai đều sạch sẽ.

Họ đều mặc bộ đồ ngủ mới, khá đẹp, chỉ có điều phía trước không có cúc, dễ bị hở, anh cảm thấy chỉ cần không chú ý một chút là có thể nhìn thấy bụng...

Trong lòng Cố Hành có một cuộc đấu tranh nội tâm, cuối cùng, sau một hồi lâu anh cũng lấy hết can đảm!

"..."

Tô Chiêu Chiêu đã ngủ mất rồi, lần này là ngủ thật, hơi thở đều và sâu.

Cố Hành nằm sát cô, đủ gần để trong bóng tối anh có thể nhìn thấy lông mi trên đôi mắt cô, cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng từ cô.

"Ục" một tiếng, anh nuốt khan, không kiềm chế được sự xao xuyến trong lòng, anh chu môi và lén hôn lên má cô.

Nụ hôn đó không làm anh thấy thỏa mãn, ngược lại, khiến anh càng thấy khó chịu hơn.

Sợ làm cô tỉnh giấc, anh chỉ có thể lật người nằm xuống, trong lòng âm thầm nhẩm: Bắc quốc phong quang, thiên lý băng phong, vạn lý tuyết phiêu. Vọng Trường Thành nội ngoại, duy dư mãng mãng; đại hà thượng hạ, đốn thất đào đào...

...

Sáng hôm sau, Tô Chiêu Chiêu tỉnh dậy tràn đầy năng lượng!

Tối qua tắm xong, chất lượng giấc ngủ của cô tốt hẳn lên, vừa chạm gối là ngủ, cô thậm chí không biết Cố Hành đã lên giường lúc nào.

Cô nhớ lại chuyện tối qua hai người dùng chung một bồn nước, nên khi thấy anh, cô có chút ngượng ngùng trong giây lát, rồi mọi thứ trở lại bình thường.

Ăn sáng xong, Cố Hành dẫn hai đứa trẻ ra ngoài, giờ làm của Tô Chiêu Chiêu muộn hơn một chút, nên cô không vội.

Giống như hôm qua, cô mặc áo sơ mi trắng, quần xanh, mang túi và bình nước, hôm nay trong túi có thêm hộp cơm, ăn cơm ở nhà vẫn hợp vệ sinh hơn.

Vừa mở cửa, cô đã gặp vợ của liên trưởng Triệu đang giơ tay định gõ cửa.

Tô Chiêu Chiêu: "…Chị định làm gì thế?"

Trước cửa có một giỏ rau, nào là cải bắp, cà tím, khoai tây to.

Vừa thấy cô, vợ của liên trưởng Triệu lập tức đưa giỏ rau vào tay cô: "Em dâu, chuyện hôm qua thật sự xin lỗi cô, chị về suy đi nghĩ lại, thấy vẫn nên đến để tạ lỗi. Rau này là chị tự trồng trong vườn, chị đem tặng cô, coi như quà xin lỗi, cô cầm lấy đi."

Tô Chiêu Chiêu chắc chắn không thể nhận: "Không cần đâu, chị mang về ăn đi."

"Cô cầm đi, nếu cô không cầm, tức là vẫn còn giận chị, cô mà thổi gió bên gối, chồng cô ở trong quân đội chắc chắn sẽ gây khó dễ cho chồng chị, lúc đó anh ấy sẽ phải đón mẹ chồng lên đây."

Nội tâm Tô Chiêu Chiêu: …

Cái gì thế này?

Quá vô lý! Giờ mới sợ chồng bị gây khó dễ, hôm qua chẳng phải còn không sợ sao.

Không phải chị nói ngay cả sư trưởng cũng không sợ sao?

Còn gió bên gối? Còn gây khó dễ?

Thật muốn hỏi chị ấy, nói vậy không sợ đắc tội với người ta à?

Thôi, người ta đã không sợ, hoặc có lẽ là không biết mình đã đắc tội.

Có vẻ mẹ chồng mới là nỗi ám ảnh lớn nhất của chị ta!
 
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 69



"Chị nói như thế, thì tôi càng không dám nhận nữa."

Tô Chiêu Chiêu nói: "Là chị nói, bây giờ là xã hội mới, không còn cái kiểu xã hội cũ nữa. Xã hội mới, mọi người đều bình đẳng, không ai có quyền bắt nạt ai. Chị làm thế này chẳng phải là đang đẩy chồng tôi vào chỗ sai lầm sao?"

Cô quay người khóa cửa lại: "Chị à, nếu tôi nhận số rau này của chị, thì khác gì tôi nhận hối lộ. Đây không phải là xin lỗi, mà là đang hại tôi đấy."

Vợ của trưởng liên đội Triệu bị cô nói đến ngẩn ngơ, sao lại thành nhận hối lộ rồi? Trước giờ có nghe ai nói hối lộ bằng rau đâu.

"Không phải vậy đâu, em dâu à, mấy thứ rau này thật sự là để chị mang cho em ăn thôi."

"Tôi cũng nói lại rồi, thật sự không cần. Về chuyện hôm qua, tôi không để bụng đâu, sẽ không đi nói xấu sau lưng ai. Chồng tôi càng không làm chuyện bới lông tìm vết. Binh lính của quân đội ta đều là những người chính trực, trung thực, rõ ràng. Chị nói như thế là xúc phạm chồng tôi, cũng là hạ thấp danh dự của những người lính trong quân đội chúng ta."Nói đến đây, sắc mặt Tô Chiêu Chiêu trở nên nghiêm nghị, không còn nụ cười dịu dàng nữa.

Vợ của trưởng liên đội Triệu lúc này không dám ép số rau vào tay Tô Chiêu Chiêu nữa: "Em dâu à, chị không có ý đó đâu, đừng nghĩ lung tung!"

Nếu để chồng cô ta biết chuyện này, chắc chắn sẽ bị đuổi về quê.

Sắc mặt Tô Chiêu Chiêu không chút biểu cảm: "Tôi không nghĩ lung tung, chỉ là những lời chị nói vừa rồi dễ gây hiểu lầm thôi. Thôi, chị mang rau về đi, tôi phải đi làm rồi, không tiếp chị được nữa."

Nói xong, cô bước qua vợ của trưởng liên đội Triệu và đi ra ngoài.

Khi đến hợp tác xã, Tiểu Đường vẫn chưa đến, cửa văn phòng phòng thu mua đã mở, Dương Viễn Chinh và Hà Phương đã có mặt. Cô vào chào hỏi rồi đi ra cửa hàng phía trước.

Hàng hóa trên kệ đã đầy đủ, không cần bổ sung thêm, Tô Chiêu Chiêu chỉ sắp xếp lại một chút cho ngăn nắp rồi đợi đến giờ mở cửa.

Một lát sau, Tiểu Đường đến đúng giờ.

"Chị Tô, chào buổi sáng." Tiểu Đường vứt túi vào tủ rồi đến mở cửa cùng Tô Chiêu Chiêu.

"Chào buổi sáng."

Mở cửa xong, suốt buổi sáng chỉ có hai lượt khách ghé qua, rất nhàn rỗi. Tiểu Đường xung phong dạy Tô Chiêu Chiêu đánh bàn tính.

Sau đó, Tiểu Đường bất ngờ im lặng.

"Chị Tô, chị thật sự chưa từng học à?"

Tô Chiêu Chiêu: "... Chưa từng học." Nguyên thân của cô thật sự chưa từng học, cô không nói dối.

Ừ, đúng là như vậy.

"Vậy chị thông minh quá rồi! Học nhanh thế." Tiểu Đường nhớ lại mình mất nửa tháng mới thành thạo, học xong cũng mất mấy ngày. So với chị Tô, cô cảm thấy mình thật ngốc.

Tô Chiêu Chiêu khiêm tốn đáp: "Bây giờ tôi chỉ nhớ được thôi, để thành thạo thì còn phải chờ một thời gian nữa."

"Chị phải luyện nhiều vào. Nhưng mà chị tính nhẩm giỏi quá, không cần bàn tính cũng được. Thật ra, học hay không cũng không quan trọng lắm."

"Là quy định trong hợp tác xã, chúng ta vẫn phải làm theo. Người ta nói: trí nhớ tốt không bằng bút dở, cái bàn tính cũng vậy, nếu thành thạo sử dụng nó, thì sẽ tốt hơn là tính trong đầu, c*̃ng ít mắc lỗi hơn. Nếu tính nhẩm mà bị gián đoạn, những gì đã tính trước đó sẽ rối tung lên, lại phải bắt đầu lại từ đầu." Tô Chiêu Chiêu quyết định sẽ sử dụng bàn tính trong thời gian tới, để thành thạo kỹ năng này.

Trước đây, Tô Chiêu Chiêu từng đọc được một câu, nói rằng tổ tiên của chúng ta từ lâu đã sáng tạo ra chiếc máy tính tốt nhất, đó chính là bàn tính mà chúng ta vẫn đang sử dụng.

Thuật toán của bàn tính cũng như những ngôi sao trên bầu trời, vô cùng nhiều và phức tạp. Những thuật toán này giống như những kho báu bí ẩn, đang chờ đợi mọi người khám phá và khai thác. Tuy nhiên, những gì họ đang sử dụng hiện tại chỉ là phần cơ bản và đơn giản nhất — cộng và trừ.

Phương pháp tính toán đơn giản này tuy dễ nắm bắt nhưng không thể hiện hết được sức hấp dẫn và sức mạnh thực sự của bàn tính.

Chỉ khi nghiên cứu sâu và thành thạo sử dụng các thuật toán nâng cao, người ta mới có thể hiểu được trí tuệ vô hạn và sự tinh tế mà công cụ cổ xưa này ẩn chứa.

Nếu có cơ hội, Tô Chiêu Chiêu mong muốn mình có thể nắm vững kỹ năng này.

Buổi trưa vẫn ăn cơm ở căng tin, sau khi ăn xong, Tô Chiêu Chiêu về ngủ trưa, đến giờ lại quay lại làm việc. Buổi chiều, Trưởng phòng Tạ lại cầm ly trà đến tuần tra công việc, Tiểu Đường nói đó là việc mà ông ấy phải làm mỗi ngày, buổi sáng còn đi chợ xem qua.

"Tiểu Tô hôm nay thấy thế nào?"

Tô Chiêu Chiêu tất nhiên nói là tốt.

"Đã làm được hai ngày rồi, có ý kiến gì không? Nếu có ý kiến thì cứ nói, chỉ cần là điều tốt cho hợp tác xã của chúng ta, chúng ta sẽ tiếp thu." Trưởng phòng Tạ vừa uống trà, vừa dựa vào giá hàng.

"Hợp tác xã chúng ta các mặt đều chu đáo..."

Tô Chiêu Chiêu đầu tiên là khen ngợi một hồi, sau đó mới đưa ra một đề nghị nhỏ: "Chúng ta có nên dán giấy ghi giá lên kệ hàng, giống như các quán ăn quốc doanh, để khách hàng biết trước giá cả, như vậy khách vào cửa hàng sẽ không cần phải hỏi mà cũng biết được khả năng mua sắm của mình."

Trưởng phòng Tạ uống một ngụm trà: "Tiểu Tô à, em có nghĩ rằng, sau khi chúng ta ghi giá lên, liệu có bao nhiêu người có thể hiểu không? Em phải biết rằng, không có nhiều người biết chữ, dù chúng ta ghi giá, họ vẫn phải hỏi."

Tô Chiêu Chiêu ngẩn ra, đây cũng là một vấn đề. Cô còn chưa kịp nói gì thì đã nghe Trưởng phòng Tạ nói tiếp: "Nhưng mà, đề xuất của em cũng rất hay. Thế này đi, việc này giao cho em và Tiểu Đường, cố gắng trong hai ngày dán giá lên. Keo và giấy trắng thì đến phòng hành chính lấy từ Tiểu Hà."

Nói xong ông từ tốn rời đi.

Tô Chiêu Chiêu:... Sao lại có cảm giác như vừa bị gõ đầu thế này?

Tiểu Đường cũng thấy đề xuất này rất hay: "Như vậy, chúng ta cũng tiện hơn, không phải dán chặt với bảng giá nữa."

Điều này quả thật đúng, việc ghi nhớ giá cả thực sự rất phiền, phải nhớ từng xu từng hào khiến đầu đau.

Nói làm là làm, Tô Chiêu Chiêu đến phòng hành chính tìm Tiểu Hà, lấy keo và giấy trắng. Trong cửa hàng có d.a.o gọt bút, cô liền dùng luôn, đầu tiên viết tên hàng hóa và giá cả lên giấy trắng, sau đó cắt thành những mảnh giấy nhỏ hình chữ nhật, dán vào kệ hàng dưới các sản phẩm.

Giá như có một lớp phủ nhựa thì tốt, tiếc là không có máy phủ nhựa, hoặc có một bộ vỏ bọc...

Thôi, cứ thế này trước đã. Thời kỳ khó khăn, bất cứ điều gì cũng phải vượt qua, không thể mơ mộng quá nhiều.

Tô Chiêu Chiêu viết chữ đẹp, việc viết giá hàng hóa là do cô đảm nhận, đối chiếu với bảng giá để chép.

Tiểu Đường là người hiểu rõ nhất về hàng hóa trong hợp tác xã, việc dán nhãn cô ấy đảm nhận, hai người phân công hợp tác, không biết từ lúc nào lại hết giờ làm việc.

Đóng cửa tiệm để đi nộp sổ sách, Tô Chiêu Chiêu vốn dĩ đã đi đến cửa rồi, lại quay trở lại, nhét giấy trắng và bảng giá vào túi để mang về chép tiếp.

Đề xuất là của cô, người được lợi trước mắt cũng là cô, nên cô phải làm nhiều hơn một chút.

Hôm nay trên đường về không gặp Cố Tưởng và Cố Niệm, Tô Chiêu Chiêu về thẳng nhà. Ban đầu cô nghĩ là Cố Hành có lẽ chưa về, nhưng khi đến gần cô phát hiện cổng đã mở, Cố Hành đang mặc áo ba lỗ, cúi người, tay cầm một chiếc cuốc đang đào đất. Xung quanh anh có chất đống vài chục cây giống, lớn nhỏ đều có.

Mắt Tô Chiêu Chiêu sáng lên, cô chạy lại gần: "Đây là cây giống của loài hoa nào thế?"
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back