Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!

Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 10



“Này, đeo bao lớn bao nhỏ, các người đi đâu thế?"

Trên đường đi, hầu như ai gặp cũng hỏi thăm họ.

Kể từ khi đến đây, Tô Chiêu Chiêu chưa bao giờ ra ngoài, trên đường đi gặp ai cũng phải nghĩ kỹ để gọi đúng tên.

“Chào thẩm, chúng tôi đi xa một chuyến.”

“Đi xa à? Đi đâu vậy?” Chưa nghe nói nhà họ có người thân ở xa đâu cả?

Giờ không còn cần phải giấu nữa: “Đi thăm thân quân đội, tìm bố c*̉a tụi nhỏ.”

Nói xong câu này, Tô Chiêu Chiêu tiếp tục đi cùng các con, để lại những người nghe nghi ngờ liệu họ có nghe nhầm không.

Tô Chiêu Chiêu không đi thẳng ra làng, trước tiên đi đến trụ sở làng xin giấy giới thiệu. Tô Căn Sinh đã chuẩn bị sẵn: “Trên đường đi phải chú ý an toàn, có gì thì tìm người mặc đồng phục là được.”

Tô Chiêu Chiêu nhận giấy và liên tục cảm ơn.

Biết cô chắc chắn sẽ đến trụ sở làng, Quách đại nương đã dọn dẹp xong cũng mang theo giỏ đến gặp cô, trên đường gặp những xã viên đã phản ứng thì phải giải thích kỹ lưỡng.

“Đúng rồi, Tô Chiêu Chiêu đang đi tìm bố của bọn nhỏ đấy!”

“Chẳng phải c.h.ế.t từ nhiều năm trước à?”

“Đừng nói như vậy, không nói được lời tốt đẹp thì hãy im lặng. Cậu ấy còn sống, là anh hùng chiến đấu được đăng trên báo, đang làm sĩ quan trong quân đội đấy!”

“……Nhưng lại liên lạc được rồi! Đây gọi là duyên phận, không thể chia cắt được gia đình họ.”

“……Chắc chắn sẽ hạnh phúc rồi, xem ai còn nói Tô Chiêu Chiêu mệnh khổ hay không!”

Quách đại nương nói xong, mang giỏ đi đến trụ sở làng gặp Tô Chiêu Chiêu, cùng nhau đi đến thị trấn.

Những xã viên háo hức còn đặc biệt chạy đến nhà Tô Lai Bảo: “Các người vẫn còn ngồi đó ăn à?"

Gia đình Tô Lai Bảo sáng nay ăn muộn một chút, nghe vậy cũng không nghĩ nhiều: "Không thì sao, sáng sớm đi đồng rồi, anh ăn chưa?”

Xã viên cố tình hỏi: “Đại tỷ nhà anh đi xa, anh không đi tiễn à?”

“Đi xa gì?” Tô Lai Bảo bối rối.

Hứa Đại Nữu nhấp một ngụm cháo: “Chị ấy đi đâu xa à? Chắc đi thị trấn bán trứng gà thôi.”

Xã viên thấy họ không biết gì cả, cười: “Tôi còn tưởng các người biết, định đến hỏi xem là chuyện gì, hoá ra các người chẳng biết gì cả!”

Lời nói kỳ lạ này: “Chúng tôi nên biết gì?”

Xã viên vỗ tay: “Người đàn ông của Tô Chiêu Chiêu chưa chết, đã tìm thấy rồi, hắn là anh hùng chiến đấu, được đăng trên báo, đang làm sĩ quan trong quân đội! Cô ấy đang đi thăm thân cùng hai đứa con!”

Hứa Đại Nữu chớp mắt: “Thật à!” Cô không tin nổi! Tô Chiêu Chiêu xui xẻo kia, làm sao có thể chứ?

“Lừa cô làm gì? Người ta chính miệng nói, trụ sở thôn còn cấp giấy giới thiệu, cả làng đều biết rồi, chỉ các người không biết, người thân mà thế đấy, chậc chậc……” Sau khi để lại một quả b.o.m thông tin, xã viên chắp tay sau lưng rời đi.

Chỉ còn lại Hứa Đại Nữu và Tô Lai Bảo nhìn nhau bối rối.

“Tôi nói Tô Chiêu Chiêu hai ngày trước sao lại đổi tính khí vậy, hoá ra là tìm được người chống lưng rồi."

Hứa Đại Nữu đầu tiên là sốc sau đó lại tức giận: “Nói đi, chị gái như vậy mà được à? Chuyện lớn thế mà không nói gì, giấu chúng ta, sao? Sợ chúng ta làm ầm lên….”

Tô Lai Bảo không muốn nghe vợ lẩm bẩm, đặt bát xuống, chạy ra cổng làng đuổi theo, tiếc là khi đến nơi người đã đi xa rồi……

Làng cách thị trấn không xa không gần, đối với Tô Chiêu Chiêu là xa, đối với Quách đại nương chỉ là một giờ đi bộ, không xa gì!

Khi đến thị trấn, hai chân Tô Chiêu Chiêu như nhuyễn ra, đến cửa trụ sở cung ứng, không để ý đến hình tượng nữa, dựa vào tường ngồi xuống.

“Còn gắng được không?” Quách đại nương hỏi.

Tô Chiêu Chiêu gật đầu, thở hổn hển: “Ngồi nghỉ một lát.”

“Cô ấy, sức khỏe vẫn chưa tốt, chưa dưỡng được bao nhiêu, đến quân đội rồi, phải nhờ bố của Cố Niệm mua chút đồ tốt mà tẩm bổ.”

Nói xong bà lại dặn dò Cố Tưởng và Cố Niệm: “Khi gặp bố các con, phải kể thật cho bố nghe về sức khỏe của mẹ, về những khó khăn chúng ta đã trải qua trong những năm qua, đừng như cái hồ lô, cái gì c*̃ng giữ trong lòng, biết chưa? Phải nói ra hết, bố mới biết mà thương mẹ, biết chưa?"

Hai anh em gật đầu, hứa sẽ nói thật. Họ chắc chắn sẽ kể thật.

Tô Chiêu Chiêu cười trong lòng, cô vốn không định làm một cái hồ lô kín miệng trước nam chính. Cô sẽ nói những khó khăn mà cô phải chịu đựng khi nuôi 2 đứa nhỏ, để chúng tự nói c*̃ng được.

Tô Chiêu Chiêu không quên còn nợ Quách đại nương việc đường tinh, đứng dậy vào trụ sở cung ứng.

“Đồng chí, làm ơn cho tôi cân một cân đường trắng.”

“Bảy mươi tám tiền một cân.”

“Được.” Nhìn những viên kẹo được bọc bằng giấy đường trong hũ thủy tinh, cô chỉ vào: “Cái này cũng lấy nửa cân.”

Nhân viên bán hàng ngước lên nhìn cô một cái, mặc quần áo vá đắp nhưng khá hào phóng.

“Kẹo trái cây một đồng hai mươi mốt tiền một cân, nửa cân sáu mươi, tổng cộng một đồng ba mươi tám tiền.”

Quách đại nương cũng vào trụ sở, không nghĩ nhiều, thấy vải hoa trên kệ, mắt sáng lên: “Ồ! Vải hoa này đẹp thật đấy!”

Nhân viên bán hàng vừa cân đường vừa nói: “Hôm qua mới về, hàng mới, trụ sở cung ứng của chúng tôi khó khăn mới mua được, hôm nay chưa đến ngày chợ, khi đến ngày chợ chắc chắn sẽ bán hết ngay hôm đó, cô muốn mua chút không?”

Quách đại nương muốn mua: “Phải xé phiếu vải đúng không?”

“Đúng vậy! Đây là vải cotton nguyên chất.” Người này lại chỉ vào vải bên cạnh: “Đây là vải dệt thô thì không cần phiếu vải.”

Quách đại nương hôm nay đến trụ sở cung ứng vốn định mua vải dệt thô.

Vải thô này vốn do nông dân tự dệt, dệt xong bán cho trạm thu mua đổi tiền, vải dệt thô thu về lại được thêm một hai bước xử lý, nhuộm màu hoặc in hoa, rồi trụ sở cung ứng bán ra.

“Tôi không có phiếu vải, quên mất, vẫn mua vải bẩn thôi, lấy cho tôi hai thước vải nền xanh hoa trắng…”

Tô Chiêu Chiêu đưa tiền, lại háo hức nhìn nhân viên bán hàng đo vải cho Quách đại nương.

Cô ấy thời đại học làm luận văn, nên có nghiên cứu lịch sử phát triển thời đại tem phiếu.

Từ năm 1955 đến năm 1993, gần bốn mươi năm, đời sống người dân không thể thiếu các loại tem phiếu khác nhau.

Không phải từ đầu mọi mặt hàng đều cần giấy phép, đúng ra, lương thực và thư tín là hai loại chính bắt đầu từ năm 1953, đến năm 1955, loại hàng cần tem phiếu tăng lên, thực sự bắt đầu vào thời đại tem phiếu.

Nhưng những hàng phụ vẫn không cần phiếu, ví dụ như cô vừa mua đường.

Nhưng ba năm sau thiên tai khiến đời sống người dân càng khó khăn hơn, vật chất cực kỳ khan hiếm, thịt, sản phẩm từ đậu, gia vị, bánh kẹo, đường và các hàng phụ khác cũng bắt đầu giới hạn cung cấp theo tem.

Đến thập niên 60-70 thì đạt đỉnh, từng kim từng mũi đều cần phiếu, cư dân thành thị không có phiếu thì không làm được gì.

Quách đại nương mua vải xong, ra khỏi trụ sở cung ứng, Tô Chiêu Chiêu thì nhét đường vào lòng bà.

Quách đại nương ngạc nhiên: “Đang làm gì vậy?”

"Trả đường cho tẩu."

Quách đại nương vội nhét đường vào lòng cô: “Không cần, không cần đâu! Đã nói không cần trả, một ít đường trắng thôi,sao lại lấy 1 cân c*̉a cô được.”

Thấy Tô Chiêu Chiêu không nhận, bà lại nhét đường vào lòng hai đứa trẻ, hai đứa trẻ co tay lại sau lưng, tránh né.
 
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 11



Quách đại nương sợ làm rơi đường thì phí, nhét cũng không được, mà không nhét cũng không xong: "Thật là... tôi thật không thể nhận, mau cầm lấy đi."

Tô Chiêu Chiêu cười nói: "Tẩu tử, tẩu cầm lấy đi, không đáng gì đâu. Những năm qua nhờ có các 2 người chiếu cố, mấy ngày nay lại bận rộn giúp tôi tìm bố của bọn trẻ, tôi không biết phải cảm ơn thế nào."

"Cảm ơn gì chứ? Cùng một làng, chúng ta lại là họ hàng, giúp một tay không có gì đáng kể."

"Nói là vậy, nhưng những năm qua ngoài hai người ra cũng không thấy ai giúp đỡ. Ân tình này Chiêu Đệ đều ghi nhớ. Chúng tôi đi rồi, sau này còn nhiều việc phiền 2 ngươi nữa, nếu tẩu còn từ chối, tôi cũng ngại không dám nhờ tẩu giúp nữa."

Quách đại nương cầm túi đường mà lo lắng: "Cô nói vậy... Thôi được, tôi sẽ mặt dày mà nhận, sau này không được thế nữa nhé."

Tô Chiêu Chiêu mỉm cười gật đầu, lại lấy chìa khóa nhà từ túi ra đưa cho bà: "Phiền tẩu rồi."

Quách đại nương nhận lấy: "Cô yên tâm, nhà cửa tôi sẽ trông nom cẩn thận, đảm bảo không mất một hạt lương thực nào."

Trước khi rời đi còn một việc phải làm, đó là đến trạm y tế một chuyến, bán số ve sầu mà mấy ngày qua Cố Tưởng và Cố Niệm đã nhặt được.

Trạm y tế không xa, đi bộ hai phút là đến. Một túi lớn ve sầu cũng chỉ bán được sáu hào bảy xu, bằng giá nửa cân kẹo trái cây.

Cố Tưởng đưa tiền cho Tô Chiêu Chiêu, cô bảo cậu tự giữ lấy: "Con tự giữ đi."

Quách đại nương nói: "Đúng rồi, phải mang theo ít tiền, nếu lạc ngoài đường còn có thể bắt xe."

Cố Tưởng nghĩ nghĩ, chia ba hào tư đưa cho Cố Niệm giữ.

Quách đại nương khen ngợi: "Thật ra dáng ca ca!"

Bên cạnh trạm y tế chính là văn phòng xã, Quách đại nương đi qua thì liếc nhìn cổng chính: "Cô đi rồi, tôi phải vào nói một tiếng, để thị trấn gọi điện cho bên bộ đội."

Tô Chiêu Chiêu hơi động sắc mặt: "Cán bộ thị trấn còn chưa biết chúng ta hôm nay đi sao?"

"Chưa biết, cô đi gấp quá."

Tô Chiêu Chiêu cười: "Đã đến rồi, hay là để tôi vào cảm ơn họ một chút."

Quách đại nương mắt sáng lên: "Tất nhiên được chứ!"

Nói xong liền dẫn Tô Chiêu Chiêu và hai đứa trẻ vào cổng văn phòng xã.

Quách đại nương cũng có chút hiểu biết, tuy không có chức vụ chính thức, nhưng cũng coi như là đại diện phụ nữ của thôn Tô Gia Câu, trong thôn có chút tiếng nói, đến văn phòng xã cũng không sợ, quen thuộc dẫn họ vào cổng.

"Đồng chí Tiểu Vương."

Cán bộ Tiểu Vương ngồi ở văn phòng gần cổng nhất, nghe có người gọi liền ngẩng đầu lên: "Là chị à, Quách đại tẩu, chị đến có việc gì không?"

Quách đại nương tươi cười, kéo Tô Chiêu Chiêu ở cửa vào: "Là thế này..."

Ba câu hai lời giới thiệu Tô Chiêu Chiêu, rồi nói rõ lý do đến đây.

Cán bộ Tiểu Vương rất tò mò về Tô Chiêu Chiêu, quan sát vài lần: "Đi gấp vậy sao? Không khéo rồi, trưởng trấn và các cán bộ sáng sớm đã lên huyện họp, nếu các chị đến sớm hơn, có thể đi nhờ xe máy kéo lên huyện."

Quách đại nương tiếc nuối: "Biết thế chúng tôi đã xuất phát sớm hơn."

Không đi nhờ được xe, Tô Chiêu Chiêu cũng thấy tiếc. Thị trấn nhỏ, không có xe khách đi huyện, với người không có xe đạp, muốn lên huyện ngoài việc đi bộ thì chỉ có bỏ tiền thuê xe lừa của nông dân.

Xe máy kéo nhanh hơn xe lừa nhiều.

"Vậy chúng tôi đi trước, còn phải lên huyện nữa."

"Ơ! Đợi đã."

Cán bộ Tiểu Vương gọi họ lại: "Tôi còn đang nghĩ khi nào mang đến thôn Tô Gia đây, vừa hay chị đến, tôi đưa cho chị luôn."

Vừa nói vừa mở ngăn kéo, lấy ra hai tấm tem phiếu lương thực toàn quốc mỗi tấm một cân đưa cho Tô Chiêu Chiêu: "Đây là thị trấn đặc biệt cấp cho chị, trưởng trấn nói, bên ngoài không như trong thôn, lương dầu đều cần phiếu, tem phiếu lương thực không nhiều, mang theo để phòng thân."

Thật là niềm vui bất ngờ!

Các cán bộ thị trấn nghĩ thật chu đáo!

Người thật tốt!

Tô Chiêu Chiêu vội nhận lấy: "Cảm ơn anh, đồng chí Tiểu Vương, phiền anh thay tôi cảm ơn trưởng trấn và các cán bộ thị trấn."

Cán bộ Tiểu Vương gật đầu: "Được rồi, đừng chậm trễ nữa, mau xuất phát đi."

Mấy người vui vẻ ra khỏi cửa, Quách đại nương nói: "Đến thật đúng lúc, nếu không vào, đi thẳng thì tem phiếu lương thực này không đến tay các cô rồi."

Tô Chiêu Chiêu cất kỹ tem phiếu, đổi tay xách cái rương mây: "Cán bộ thị trấn thật tốt."

"Tất nhiên rồi! Bây giờ là xã hội mới, không như quan chức thời cũ không làm việc cho dân." Quách đại nương nhìn về phía cổng thị trấn, vội hô: "Nhanh lên! Xe lừa của lão Lý hình như sắp đi rồi."

Vừa chạy vừa vẫy tay gọi lão Lý đánh xe: "Sư phụ, đợi chút, còn người nữa!"

Tô Chiêu Chiêu dẫn hai đứa trẻ chạy theo phía sau.

Lão Lý đánh xe khoảng hơn sáu mươi tuổi, mặc bộ áo ngắn cổ chéo kiểu cũ, thắt lưng, bên hông còn cài một cái tẩu thuốc.

"Đừng vội, người chưa đủ tôi chưa đi." Lão Lý vui vẻ, ông là một lão già đơn thân, quanh năm nhờ vào việc đánh xe kiếm sống, cuộc sống còn thoải mái hơn cán bộ.

Xe lừa chỉ có một tấm ván, không có ghế, trên xe đã có một lớn một nhỏ hai người, Tô Chiêu Chiêu để hai đứa trẻ lên trước, rồi tự mình trèo lên.

Cô muốn dùng hành lý lót dưới mông, nhưng họ chỉ mang một cái rương mây và một túi vải, túi vải đựng lương khô ăn trên đường, rương mây đựng quần áo, chỉ sợ ngồi xuống rương mây sẽ gãy mất, nên chỉ đành ngồi bệt xuống.

Lão Lý đã bắt đầu giơ roi đánh xe.

Quách đại nương đi theo vài bước: "Trên đường chú ý an toàn nhé! Tiểu Tưởng, Tiểu Niệm phải theo sát mẹ, đừng để lạc."

"Biết rồi, Quách đại nương, tạm biệt!"

"Đến nơi nhớ viết thư..."

Đến khi xe lừa rẽ, không còn nhìn thấy người nữa, ba mẹ con mới hạ tay vẫy xuống.

Tô Chiêu Chiêu hít sâu một hơi: "Chúng ta xuất phát rồi, có sợ không?"

Cố Tưởng và Cố Niệm đều lắc đầu, họ không sợ, chỉ là hồi hộp, bố... sẽ thích chúng chứ?

Xe lừa lắc lư đi về huyện, đi được nửa đường, thấy có người đạp xe đạp vượt qua họ mà đi xa, Tô Chiêu Chiêu ngưỡng mộ không thôi, đầu cô sắp bị lắc thành hồ rồi.

Đến huyện, đã hơn một giờ chiều, hai hành khách khác xuống xe ở thị trấn, Tô Chiêu Chiêu bảo lão Lý đưa họ đến ga tàu.

Đến nơi: "Bao nhiêu tiền?"

"Năm hào, người lớn hai hào, trẻ con một hào."

Tô Chiêu Chiêu dừng tay móc tiền: "Phải là bốn hào chứ?"

Lão Lý liếc cô một cái: "Đi thêm một đoạn đường, thêm một hào."

Thật là... Tô Chiêu Chiêu cười cười: "Được, năm hào thì năm hào."

Trong túi cô vừa khéo có năm hào lẻ, đưa qua.

Lão Lý nhận tiền, cũng không đi, móc tẩu thuốc ra, miệng còn hô: "Đi huyện đây, có ai đi không, trấn Phượng Hoàng sắp xuất phát rồi..."
 
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 12



"Đồng chí, mua vé đi Hải Thành sớm nhất, một người lớn, hai trẻ em."

Nhân viên bán vé từ ô cửa sổ cao cao liếc xuống: "Giấy giới thiệu."

Tô Chiêu Chiêu đưa giấy giới thiệu đã chuẩn bị sẵn.

Xem xong giấy, nhân viên bán vé bấm bàn tính lách cách: "Đến Hải Thành, vé người lớn bảy đồng ba hào một vé, hai trẻ em nửa giá hai vé, tổng cộng mười bốn đồng sáu hào."

Nghe giá vé, Tô Chiêu Chiêu suýt phun máu!

Lúc mới đến, toàn bộ tài sản của cô đổi ra tiền mới cũng chỉ có mười tám đồng năm hào sáu xu, con gà nhà bán rẻ được hai đồng, lúc nãy ở thị trấn mua kẹo hết một đồng ba hào tám xu, đi xe mất năm hào, trên người chỉ còn mười tám đồng sáu hào tám xu, vé vừa mua xong, còn lại bốn đồng tám xu, đến nơi sợ là không còn một xu.

Khó trách thời này mọi người không thích đi xa, hỏi xem ai đi nổi đường xa này?

Thấy cô mặt mày tái mét, nhân viên bán vé hỏi: "Còn mua vé không?"

Tô Chiêu Chiêu mệt mỏi: "Mua.", rồi vội đếm tiềm đưa qua.

Nhân viên bán vé nhận tiền: "Sao cô còn dùng tiền cũ thế?"

Tô Chiêu Chiêu nhướng mày: "Không dùng được sao?"

"Không phải, chỗ chúng ta còn được, nghe nói các thành phố lớn đã ngừng sử dụng, ai có tiền cũ phải đến ngân hàng đổi mới dùng được. Tôi thấy cô đi nơi đó là thành phố lớn, trên người cô nếu còn tiền cũ, mau đi đổi đi, tránh ra ngoài không tiện."

Ồ, vậy cô muốn sưu tập tiền cũ không phải rất phiền sao?

Nhìn tờ bốn vạn tám nghìn xu trong tay, Tô Chiêu Chiêu mỉm cười: "Đồng chí, tôi sắp phải đi rồi, không có thời gian đến ngân hàng, hay là anh giúp tôi đổi được không?"

Nói rồi đưa tờ tiền giấy mệnh giá bốn vạn vào.

Nhân viên bán vé vốn không muốn đồng ý, thấy cô chỉ đưa ít tiền như vậy, liền đồng ý, đổi cho cô bốn đồng tiền lẻ: "Tôi đổi lẻ cho cô, tiện dùng."

Một đồng tiền ở thời này đã là tiền lớn, mua đồ ăn uống, dùng nhiều là hào và xu.

Tô Chiêu Chiêu cảm ơn không ngớt, nhận vé và tiền, xem giờ trên vé là năm giờ rưỡi chiều, còn mấy tiếng nữa.

"Mẹ, vé đắt quá!" Không chỉ Tô Chiêu Chiêu, hai anh em cũng giật mình, còn đắt hơn học phí đi học.

Tô Chiêu Chiêu dẫn họ đến ghế chờ bằng gỗ ngồi xuống: "Không có cách nào, chúng ta đi xa quá."

Hai khuôn mặt nhỏ của anh em nhăn lại như bánh bao, đắt quá, họ không còn tiền rồi, nếu không tìm được bố thì làm sao?

Tô Chiêu Chiêu không biết nỗi lo của bọn trẻ, lấy bánh bột hôm qua nướng ra, đưa cho mỗi đứa một cái: "Mau ăn đi, cả đường đói rồi."

Không chỉ đói, họ còn khát, Tô Chiêu Chiêu lấy cái bát mang theo, định đi đâu múc bát nước uống.

Vì sao phải dùng bát?

Đó là vì nhà nghèo không có cốc, ngay cả cốc tráng men cũng không có, không dùng bát thì cả đường không có gì đựng nước uống.

Trong phòng chờ không nhiều người, có một nhân viên ngồi sau bàn, Tô Chiêu Chiêu bảo bọn trẻ trông hành lý, cầm bát tìm đến, một lát sau mang về một bát nước sôi.

Ăn lương khô uống nước, Tô Chiêu Chiêu lấy kẹo trái cây mua trước đó ra ba viên: "Ăn đi."

"Mẹ giữ mà ăn." Hai anh em biết cô sức khỏe yếu, phải ăn đường bồi bổ, nên khi mua kẹo ở cửa hàng cung ứng họ không có chút tiếc nuối hay đau lòng nào.

Tô Chiêu Chiêu trực tiếp bóc giấy kẹo, mỗi đứa một viên nhét vào miệng, vỗ túi: "Còn nhiều, đủ cho chúng ta mỗi ngày ăn một viên mấy ngày này."

Cô cũng bóc một viên cho mình, kẹo trái cây thơm ngọt vào miệng, tâm trạng cũng tốt hơn, thật là cảm giác hạnh phúc!

Trước khi xuyên sách, nếu ai nói với cô ăn viên kẹo có thể khiến cô hạnh phúc, cô sẽ cho hắn một chưởng.

Bây giờ thì, thật thơm!

Cố Tưởng và Cố Niệm miệng ngậm kẹo ngọt ngào, mắt còn nhìn chằm chằm giấy kẹo trong tay Tô Chiêu Chiêu.

Cô cười đưa cho họ.

Trong thời đại vật chất khan hiếm này, giấy kẹo cũng trở thành đồ chơi yêu thích của trẻ em.

Ánh nắng bên ngoài chói chang, Cố Niệm cầm giấy kẹo lên mắt, qua cửa sổ nhìn ra bầu trời bên ngoài, ánh nắng và bầu trời xanh biến thành màu sắc khác nhau trong mắt cô.

Đẹp quá!

Tàu hỏa đến muộn, sáu giờ mới bắt đầu soát vé lên tàu, Cố Tưởng xách túi, một tay kéo em gái, theo sát sau lưng mẹ.

Người lên tàu ở ga nhỏ không nhiều, lên tàu, Tô Chiêu Chiêu cầm vé tìm chỗ ngồi: "Ở đây."

Ba chỗ ngồi liền nhau, cô để hai đứa trẻ ngồi vào trong, định để rương mây lên giá hành lý, nghĩ nghĩ lại để dưới chân.

Còn túi vải đựng lương khô thì được Cố Tưởng ôm trước ngực.

Đối diện họ là hai nữ đồng chí ăn mặc thời trang, mặc váy xòe, thấy họ ngồi đối diện, vô thức che mũi, có thể cảm thấy làm thế không tốt, nên nhanh chóng bỏ xuống.

Tô Chiêu Chiêu liếc một cái.

Cố Niệm nhón chân co chân lại, sợ vô tình chạm vào đôi giày da sạch đẹp trên chân nữ đồng chí đối diện.

Tô Chiêu Chiêu vỗ chân cô bé: "Thả lỏng, như vậy mệt lắm."

Cố Niệm ngước nhìn người đối diện, cẩn thận để chân thẳng xuống.

Tàu chuyển bánh, một lát sau có nhân viên tàu đẩy xe thức ăn đến bán đồ ăn, không nhiều loại, có bánh bao bột ngô ba hợp, và cháo ngũ cốc.

"Bánh bao ba xu, bánh bao bốn xu, cháo ngũ cốc hai xu không cần tem phiếu!"

Hai nữ đồng chí đối diện lấy tiền, mỗi người mua hai cái bánh bao.

So sánh giá cả này, vé tàu thật đắt, xe lừa cũng không rẻ.

Tô Chiêu Chiêu không mua đồ ăn, lấy bát để nhân viên tàu đổ cho bát nước, bữa tối là mỗi người nửa miếng bánh và cơm rang với nước.

Đến tối, ngủ là vấn đề khó khăn, Tô Chiêu Chiêu ngồi đến đau lưng mỏi eo, chỉ có thể nhịn, để hai đứa trẻ thay nhau gối lên chân cô nằm ngủ một chút.

Cứ như vậy ngồi ba ngày ba đêm trên tàu, đến trưa ngày hôm nay mới đến ga Hải Thành.

Người ở ga khá đông, ba mẹ con theo dòng người ra khỏi ga, ở nơi hoàn toàn xa lạ này, Cố Niệm nắm c.h.ặ.t t.a.y Tô Chiêu Chiêu không buông: "Mẹ, bố sẽ đến đón chúng ta sao?"

"Không biết." Nam chính lúc này còn chưa biết đã về đơn vị chưa, Tô Chiêu Chiêu nhìn quanh một vòng: "Không có ai đón cũng không sao, chúng ta có địa chỉ, đến lúc đó gọi xe đi." Xem ra muốn bộ đội đến đón là mơ rồi.

Vừa nói đến xe, hai anh em đều mím môi, đi xe đắt quá!

Thành phố lớn và vùng quê nghèo chênh lệch rất lớn, đừng nhìn bây giờ còn trong thời kỳ khó khăn, vừa ra khỏi ga, trên đường người mặc váy xòe, giày da nhỏ, áo sơ mi trắng không ít, màu sắc trang phục cũng không u ám như những năm sáu mươi bảy mươi, có xanh, vàng, hoa nhỏ. Nhìn bằng con mắt thế kỷ 21, cách ăn mặc của một số người cũng không thể nói là quê mùa.

Tất nhiên cũng có người mặc quần áo vá chằng chịt, phần lớn là từ trên tàu xuống, nhưng dù vậy... Tô Chiêu Chiêu cúi đầu nhìn quần áo họ mặc, không ai có nhiều miếng vá trên quần áo như họ!

(
 
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 13



Đến bên đường, Tô Chiêu Chiêu lấy địa chỉ ra, định hỏi thăm người qua đường, thì thấy bên đường "két" một tiếng, một chiếc xe Jeep dừng lại trước mặt họ. Từ trên xe, một chàng trai trẻ mặc quân phục bước xuống.

Chàng trai tay chân dài, hai bước thành một, như cơn gió lướt qua trước mặt Tô Chiêu Chiêu.

"Đồng chí! Đồng chí bộ đội." Tô Chiêu Chiêu vội gọi anh lại.

Chàng trai dừng bước, quay đầu chỉ vào mình: "Đại tẩu à, chị gọi tôi?"

Lần đầu bị gọi là "đại tẩu", Tô Chiêu Chiêu có chút đơ.

"Đúng rồi, đồng chí đến ga tàu để...?"

Chàng trai nhìn Tô Chiêu Chiêu rồi nhìn hai đứa trẻ đang nhìn anh với ánh mắt mong chờ, phản ứng lại: "Tôi đến đón người. Chị không phải là đồng chí Tô Chiêu Đệ chứ?"

Chị Tô Chiêu Chiêu cười gượng hai tiếng: "Trùng hợp quá, tôi đây."

Chàng trai lập tức cười rạng rỡ, lộ ra hàm răng trắng sáng: "A! Đúng là chị rồi! Nhìn xem, đây chắc là con của đoàn trưởng Cố nhà chúng tôi phải không! Trông giống quá! Mau mau, lên xe đi."

Anh nhiệt tình nhận lấy rương mây trong tay Tô Chiêu Chiêu, lại lấy túi vải mà Cố Tưởng đang đeo, cậu bé còn chưa kịp phản ứng đã bị lấy đi.

Anh liên tục đẩy Cố Tưởng và Cố Niệm lên xe, đợi Tô Chiêu Chiêu lên, còn giúp đóng cửa lại: "Chị thật xin lỗi, tôi xuất phát muộn, suýt nữa lỡ mất thời gian."

"Không sớm không muộn, vừa đúng lúc." Ngồi lên xe, Tô Chiêu Chiêu thả lỏng cả người, không phải tự mình tìm đến càng tốt, dù sao cô cũng không còn nhiều tiền.

"Đoàn trưởng Cố nhà chúng ta thật có phúc! Chị không biết đâu, trước khi đi tôi mới biết là đi đón chị và các cháu, nói là đón vợ con của đoàn trưởng Cố, tôi sợ hết hồn! Dù sao đoàn trưởng Cố của chúng ta ở trong quân nổi tiếng là độc thân..."

Tô Chiêu Chiêu nghĩ, nếu cô không đến, đoàn trưởng Cố của các anh trước Tết đã lấy vợ mới rồi.

"Đoàn trưởng Cố của các anh chưa về sao?"

"Chưa về."

"Vậy anh ấy khoảng khi nào về?"

"Cái này tôi không rõ, chị à, tôi chỉ là lái xe, chuyện của các thủ trưởng chúng tôi không rõ."

Xe rời khỏi trung tâm thành phố, hướng ra ngoại ô.

Anh lái xe vừa lái vừa lén nhìn qua gương chiếu hậu nhìn Tô Chiêu Chiêu và các con, trong bụng có một đống nghi vấn, sao đoàn trưởng Cố lại đột nhiên có vợ con thế này?

Người nghi ngờ không chỉ anh, còn có những người khác.

"Cái gì? Cố Hành có vợ con?" Vu Huệ Tâm bật dậy từ ghế sofa: "Anh ấy không phải độc thân sao? Vợ con từ đâu ra?"

Nghiêm Quang tháo mũ treo lên: "Đã thành thân nhiều năm trước rồi, năm đó làng bị thổ phỉ tấn công, tưởng rằng người đã mất, ai ngờ sau bao nhiêu năm lại tìm được, người ta còn sinh cho anh ấy một cặp song sinh, con cái cũng gần mười tuổi rồi."

Vu Huệ Tâm nhíu chặt mày: "Sao không sớm không muộn, lại tìm đến lúc này? Thư Lan phải làm sao?"

Nghiêm Quang liếc cô một cái, ngồi xuống bàn ăn: "Sau này em đừng nhắc nữa, may mà chưa chính thức gặp mặt, nếu gặp rồi xác định quan hệ, thì Cố Hành sẽ phạm sai lầm."

Không biết vợ Cố Hành còn sống, tất nhiên Diệp Thư Lan cũng tốt, anh cũng muốn giúp tác hợp, nhưng bây giờ vợ người ta tìm đến, vợ chồng tất nhiên vẫn là nguyên phối tốt hơn.

"Vợ anh ấy những năm qua cũng vất vả, một mình nuôi hai đứa con không tái giá, không ngờ sau nhiều năm vẫn có thể liên lạc."

Vu Huệ Tâm đưa bát đũa cho anh: "Sao đột nhiên liên lạc được?"

"Không phải mấy năm trước Cố Hành lên báo sao, là thấy thông tin trên báo..." Anh kể lại những gì biết: "Thật không dễ dàng, tư lệnh biết người sẽ đến thăm, còn cho xe đi đón."

Vu Huệ Tâm "bốp" một tiếng đặt bát xuống: "Ý anh là người đó sắp đến rồi?"

Nghiêm Quang liếc cô một cái: "Nghe nói hôm nay đến, sáng nay anh bảo Tiểu Phương đi ga đón người, giờ chắc sắp về rồi."

"Khi họ đến, em qua giúp đỡ một chút, dù sao mới đến nơi xa lạ, cái gì cũng không biết, Cố Hành lại chưa về. Dựa vào quan hệ của chúng ta với Cố Hành, em phải hòa hợp với người ta."

Vu Huệ Tâm phẩy tay, lòng bực bội không thôi, cô phải nói sao với Thư Lan đây?

Đã nói đợi Cố Hành về sẽ gặp mặt, vì chuyện này, Thư Lan còn chuẩn bị xong áo quần đi xem mắt rồi.

Vu Huệ Tâm bực đến ăn cũng không muốn, gắp vài miếng đã buông đũa, đợi người đến, cô phải đi xem thử, người này rốt cuộc trông như thế nào?

Đơn vị bộ đội nơi nam chính đóng quân ở ngoại ô thành phố, cách trung tâm Hải Thành khá xa, ra khỏi thành phố dần không thấy nhà cửa, hai bên đường là những cánh đồng trồng hoa màu, đi một đoạn còn thấy nông dân dắt trâu trên đường, tinh thần của bà con nơi đây trông cũng tốt hơn so với làng họ nhiều.

"Đồng chí Tiểu Phương, chúng ta còn bao lâu nữa đến nơi?" Xe đã chạy trên đường gần một tiếng, giữa đường còn đi qua một thị trấn nhỏ, nhìn dáng vẻ của lái xe, hình như còn phải đi một lúc nữa.

"Sắp đến rồi, còn nửa tiếng nữa, chị chắc đói rồi, đợi đến nơi, tôi dẫn chị đến nhà ăn ăn cơm, đừng nhìn chỗ đóng quân của chúng ta hẻo lánh, nhưng cái gì cũng có, nhà ăn, cửa hàng cung ứng, chợ, nhà tắm công cộng, cái gì cũng có, không thua kém trong thành phố đâu." Sợ chị chê nơi hẻo lánh, lái xe Tiểu Phương vội giới thiệu những ưu điểm của đơn vị.

"Chỗ đóng quân của chúng ta gần thôn làng, bình thường cần gì như gà vịt nhà nông, còn có thể mua của bà con, tiện lắm..."

Tô Chiêu Chiêu vừa nghe vừa gật đầu, trong truyện cô cũng thấy, bộ đội còn có trường học con em, không cần lo lắng việc học của Cố Tưởng và Cố Niệm.

Nếu không có trường, còn phải đi học ở thôn hoặc thị trấn.

Xe đi thêm nửa tiếng nữa, cuối cùng c*̃ng thấy được bóng dáng nơi đóng quân, nhìn như một thị trấn nhỏ.

Xe chạy xuyên qua, dừng lại trước một tòa nhà hai tầng.

"Chị à, đến rồi."

Tô Chiêu Chiêu và hai đứa trẻ xuống xe: "Đây là...?"

Ngẩng đầu nhìn, trên cửa có ba chữ lớn "Nhà khách".

Đồng chí Tiểu Phương mang hành lý xuống: "Đây là nhà khách của đơn vị, chị vào đặt hành lý trước, rửa mặt mũi, tôi dẫn chị đến nhà ăn ăn cơm."

Phòng ở trên lầu hai, đồng chí Tiểu Phương đưa họ lên phòng rồi xuống lầu.

Phòng bố trí đơn giản, hai giường sắt, một bàn viết và một giá để chậu rửa mặt, nhà vệ sinh ở cuối hành lang.

Trên bàn có một bình nước nóng, Tô Chiêu Chiêu đổ nửa bình nước vào chậu rửa mặt, lấy khăn mặt ra, ba mẹ con rửa mặt thật sạch.

Từ khi lên xe đến giờ, Cố Tưởng và Cố Niệm không nói gì, lúc này mới mở lời.

"Mẹ ơi, tòa nhà này mới quá." Cố Niệm chạy đến cửa sổ nhìn xuống.

"Xây mới thì tất nhiên mới rồi." Chắc cũng chỉ xây một hai năm nay.

"Vậy sau này chúng ta cũng ở nhà như thế này sao?" Cố Tưởng hỏi.

"Hiện tại có lẽ chưa ở được..."
 
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 14



Trên đường đi, Tô Chiêu Chiêu luôn nhìn ra ngoài, nhà lầu không nhiều, tập trung lại, còn lại phần lớn là nhà cấp bốn, nhiều cái vẫn là nhà bùn cũ.

Cô nhớ trong truyện nói, nam chính và nữ chính khi mới cưới xin nhà ở, ở nhà cấp bốn cũ kỹ, đến khi sau này xây khu đại viện mới chuyển vào ở nhà lầu.

Rửa mặt xong, xuống lầu, đồng chí Tiểu Phương dẫn họ rẽ trái rẽ phải, chẳng mấy chốc đến nhà ăn.

Lúc này nhà ăn đã không còn nhiều người, đồng chí Tiểu Phương để họ ngồi, tự mình đi đến quầy.

Một lát sau anh bưng ba bát mì trở lại: "Chị à, nhà ăn không còn món gì, tôi bảo đầu bếp nấu mì, chị và các cháu ăn trước."

Đặt đĩa mì trước mặt họ, đồng chí Tiểu Phương quay lại trả khay, tự mình cầm bánh bao ngồi bên cạnh ăn.

Tô Chiêu Chiêu thấy vậy, hơi ngại: "Đồng chí Tiểu Phương, mì này bao nhiêu tiền? Tôi trả cho anh."

Tiểu Phương vội xua tay: "Không cần không cần, phó đoàn trưởng Nghiêm đưa tôi tiền và phiếu rồi, còn dư nữa. Chúng tôi bình thường không ăn ở đây, đơn vị có nhà ăn bộ đội, nhà ăn này là nhà ăn kHồ Giai đình, phục vụ đối ngoại, các chị em không muốn nấu cơm thì đến đây lấy cơm."

Tô Chiêu Chiêu gật đầu tỏ ý đã biết.

Ăn xong, Tiểu Phương mới dẫn họ đến đơn vị gặp lãnh đạo.

Nhìn cổng sắt lớn trước mặt và các chiến sĩ đứng gác ở cổng, Tô Chiêu Chiêu biết đây mới là khu vực doanh trại thực sự, vừa rồi đi qua là khu sinh hoạt.

Vào khu doanh trại rất nghiêm ngặt, cần đăng ký, khi chiến sĩ phụ trách đăng ký nghe nói cô là vợ của Cố Hành, mắt anh ta tròn xoe!

Ánh mắt lướt qua lướt lại trên mặt Tô Chiêu Chiêu và Cố Tưởng, Cố Niệm.

Có chiến sĩ đi qua nghe nói xong, không kịp chào một tiếng tẩu tử, cứ thế quay người chạy mất.

Lúc này, Cố Hành đang ở trong doanh trại.

Kết thúc nhiệm vụ trở về, anh về ký túc xá thay quần áo, rồi đến gặp thủ trưởng báo cáo công việc, vừa đi đến dưới lầu hành chính...

"Đoàn trưởng! Đoàn trưởng! Xảy ra chuyện lớn rồi!"

Lính cần vụ Hướng Bắc Phương nhanh chóng chạy về phía anh, vừa chạy vừa hô lớn.

Cố Hành nhíu mày: "Lửa đốt m.ô.n.g cậu à?"

Hướng Bắc Phương vội xua tay: "Không không, đoàn trưởng, bên ngoài có một người phụ nữ mang theo hai đứa trẻ nói là vợ con của anh!"

Cố Hành cau mày: "... Nói bậy!"

"Thật mà! Tôi tận mắt thấy! Đang đăng ký ở cổng kia!"

Cố Hành không tin, anh lấy đâu ra vợ con?

Chẳng lẽ có người lừa đảo đến tận đơn vị?

Gan thật!

"Hừ!" Cố Hành cười lạnh một tiếng: "Cậu qua đó một chuyến, giữ người lại, đừng để họ vào." Nói xong hắn quay người vào tòa nhà.

Hướng Bắc Phương gật mạnh hai cái: "Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!" Rồi chạy đi.

Khi báo cáo công việc, Cố Hành luôn cảm thấy quân trưởng và chính ủy nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ, như có lời muốn nói với anh.

Đợi anh báo cáo xong, chính ủy lên tiếng: "Tiểu Cố à, có việc này phải nói với cậu, tìm được vợ cậu rồi."

Cố Hành nhìn chính ủy rồi nhìn quân trưởng.

"Chúng tôi biết cậu bây giờ rất nghi ngờ, nghĩ rằng có kẻ lừa đảo, thật ra, khi mới biết tin chúng tôi cũng nghĩ như cậu..."

"Đơn vị bên huyện liên hệ với chúng ta, việc này không thể giả được, chúng tôi xem kỹ hồ sơ của cậu, biết cậu trước đây ở quê có cưới vợ..."

"Đơn vị bên đó báo cáo chi tiết thông tin của Tô Chiêu Đệ trong những năm qua cho chúng tôi, đối chiếu thì đúng là như vậy..."

"Thật không dễ dàng, một người phụ nữ mang theo hai đứa con..."

Trong lòng Cố Hành chấn động, Chiêu Đệ... vẫn còn sống?

"Họ chắc sắp đến nơi, cậu..."

Cố Hành "xoạt" một cái đứng dậy!

Giơ tay chào hai vị thủ trưởng, quay người bước nhanh rời đi.

Chính ủy cười híp mắt chỉ ra cửa: "Tiểu Cố này, chắc mừng đến phát điên rồi."

"Nếu là tôi, tôi cũng mừng, một lúc có cả vợ con..."

Tô Chiêu Chiêu bị chặn ở cổng.

Đăng ký xong, vừa vào chưa đi được mấy bước, bỗng có một chiến sĩ trẻ chạy đến, giơ hai tay chặn họ lại.

"Hướng Bắc Phương, cậu làm gì thế?" Đồng chí Tiểu Phương cũng thấy anh ta kỳ quái, vội tiến lên gạt tay anh ta.

Hướng Bắc Phương nhìn chằm chằm Tô Chiêu Chiêu, ánh mắt như nhìn kẻ địch: "Cậu hỏi tôi làm gì? Tôi còn hỏi cậu đấy? Ai cho cậu dẫn họ vào doanh trại? Khu vực quân sự có thể để người tùy tiện vào sao? Nhỡ là gián điệp thì sao?"

Sao lại lôi gián điệp vào đây? Đồng chí Tiểu Phương vội nói: "Là phó đoàn trưởng Nghiêm bảo tôi đi ga đón chị và các cháu, nói là vợ con của đoàn trưởng Cố, còn giả được sao? Còn bảo tôi dẫn họ qua đây, cậu không tin thì đi hỏi phó đoàn trưởng Nghiêm!"

Hướng Bắc Phương hừ hừ: "Đoàn trưởng của chúng tôi vừa mới nói, không có chuyện đó!"

"Cố Hành về rồi?"

"Đoàn trưởng Cố về rồi?"

Tô Chiêu Chiêu và đồng chí Tiểu Phương đồng thanh hỏi.

"Tất nhiên! Đoàn trưởng còn nói, bảo tôi giữ họ lại, anh ấy sẽ qua ngay." Hướng Bắc Phương nhìn chằm chằm Tô Chiêu Chiêu: "Thành thật khai báo thì khoan hồng, chống cự thì nghiêm trị!"

Tô Chiêu Chiêu suýt chút nữa phun ra lời th* t*c, còn thành thật khai báo?

Thân phận của cô từ "tẩu tử" biến thành tội phạm rồi?

Cố Tưởng và Cố Niệm đều bị dọa, nắm chặt vạt áo của Tô Chiêu Chiêu.

Cố Niệm mắt đỏ hoe: "Bố không cần chúng ta phải không?"

Cố Tưởng mím chặt môi: "Không cần thì thôi! Chúng ta về nhà."

Tô Chiêu Chiêu thở dài, mặt gầy gò đầy lo lắng: "Đồng chí, anh xem chúng tôi giống người xấu không?"

Hướng Bắc Phương nhìn người này rồi người kia, không giống lắm, nhưng... mọi chuyện đều có thể!

Kẻ địch rất xảo quyệt, khiến người ta không đề phòng được, biết đâu đây chính là hoả mù kẻ địch thả ra, muốn nhân lúc đoàn trưởng không có trong đơn vị giả mạo thân phận thực hiện hoạt động gián điệp!

May mà đoàn trưởng về trước.

Kẻ địch đúng là không có chuyện gì không dám làm mà.

Nhiệm vụ c*̉a cậu thật nặng nề.

"Đừng nói gì giống hay không giống, mọi chuyện nói bằng sự thật, các người đừng ngụy biện..."

Đồng chí Tiểu Phương thấy anh ta nói quá, vội ngắt lời: "Chúng ta hay là đi tìm phó đoàn trưởng Nghiêm đi?"

"Đoàn trưởng chúng tôi sẽ đến ngay..."

Đang nói...

"Hướng Bắc Phương."

"Có!" Hướng Bắc Phương quay người, mắt sáng lên: "Đoàn trưởng!" Chỉ vào Tô Chiêu Chiêu và hai đứa trẻ: "Anh xem, chính là họ, may mà tôi đến kịp, nếu không thì..."

Cố Hành giơ tay ngăn lời anh ta, ánh mắt nhìn trên mặt Tô Chiêu Chiêu một lúc lâu, rồi hạ xuống, nhìn hai đứa trẻ.

Một đứa trốn sau lưng mẹ, len lén nhìn anh, một đứa đứng trước mẹ, cũng nhìn chằm chằm anh như con sói con.

Trong lòng Cố Hành như bị gì đó chạm vào, lòng mềm nhũn.

"Tô Chiêu Đệ."

Tô Chiêu Chiêu ngẩn ra rồi nói: "A, là tôi."

Thật mất mặt, vừa rồi cô bị sự xuất hiện của nam chính làm cho mê mẩn.
 
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 15



Người lính thép là như thế nào?

Chính là như vậy!

Thân hình cao lớn thẳng tắp, tay chân dài, chắc phải cao một mét tám lăm, bước đi mạnh mẽ, tay chân nhịp nhàng sao mà đẹp mắt thế?

Gương mặt cứng rắn đó còn đẹp trai hơn trên báo nhiều.

Bộ quân phục xanh mặc trên người anh, còn đẹp hơn bất kỳ nam chính trong phim hiện đại mà cô từng xem!

Những miêu tả trong truyện và ảnh trên báo không bằng được cảm giác thực tế mang lại cho cô.

Hormone nam tính đập vào mặt a…

Tô Chiêu Chiêu cảm thấy mình sắp có thể vừa có đàn ông vừa có công việc.

"Ăn cơm chưa?"

Câu hỏi thông thường làm Tô Chiêu Chiêu tỉnh lại từ bong bóng màu hồng: "Ăn... ăn rồi."

Sau đó lại là một khoảng im lặng...

Cảnh nhận thân này có phải quá bình thản không?

Cô có nên khóc một chút, rồi nhào vào ôm anh nhân tiện s* s**ng nam chính?

Hướng Bắc Phương lắp bắp, mắt liếc qua lại: "Đoàn... đoàn trưởng, anh... nhận ra họ à?"

Cố Hành liếc anh một cái: "Vợ tôi."

Ồ!

Hướng Bắc Phương cảm thấy mình tiêu rồi!

Xong rồi, đắc tội với chị dâu rồi.

"Chị... chị dâu..." Không phải tôi đâu, là đoàn trưởng bảo tôi giữ các chị lại.

Đồng chí Tiểu Phương rất biết ý, kéo anh ta đi.

Hướng Bắc Phương bước ba bước quay đầu lại: "Tôi còn chưa xin lỗi chị dâu."

"Thôi đi, sau này có cơ hội, mau đi thôi, đừng làm phiền gia đình đoàn trưởng đoàn tụ..."

Tô Chiêu Chiêu ngượng ngùng ho khan hai tiếng, vỗ vỗ hai đứa trẻ đang đứng yên không nhúc nhích: "Đây là bố các con."

Cố Tưởng và Cố Niệm không mở miệng, chỉ nhìn Cố Hành không nói.

Tô Chiêu Chiêu: "Ha ha, lạ người, quen dần sẽ tốt."

Cố Hành ngồi xuống, nắm lấy đôi tay hơi run rẩy, ánh mắt ngang tầm với hai đứa trẻ: "Các con tên gì?"

Cố Niệm nhìn anh trai, rồi ngẩng đầu nhìn mẹ, giọng nhỏ nhẹ: "Cố Niệm."

Cố Tưởng ngẩng cao cổ: "Con tên Cố Tưởng."

Cố Niệm, Cố Tưởng, Cố Hành lặp đi lặp lại hai cái tên này trong lòng nhiều lần.

"Tiểu Tưởng là anh phải không?"

Cố Tưởng: "Đúng vậy." Vẻ mặt kiêu ngạo như muốn nói "chú có mắt đấy".

Khóe miệng Cố Hành khẽ động, cười một chút, đưa tay xoa đầu hai đứa trẻ, đứng lên: "Đã sắp xếp chỗ ở chưa?"

Tô Chiêu Chiêu: "Có rồi, ở nhà khách."

"Vậy về nhà khách trước đi."

"Đồng chí Tiểu Phương nói muốn dẫn chúng tôi gặp lãnh đạo..."

"Không cần nữa, sau này sẽ có cơ hội." Nói xong, hắn nắm tay Cố Tưởng và Cố Niệm đi về phía trước.

Tô Chiêu Chiêu theo sau.

Cô không khỏi bĩu môi, đàn ông a, quả nhiên vẫn coi trọng con hơn vợ.

Vẫn là hai đứa con cô tốt, nhìn xem, sợ cô không theo kịp còn liên tục quay lại nhìn.

Còn nữa, nam chính quá bình tĩnh rồi? Không kích động một chút sao?

Mặt lạnh tanh, chẳng nhìn ra gì, giống như trong truyện miêu tả, nam chính trầm ổn lạnh lùng.

Vào nhà khách, Cố Hành quay lại nhìn Tô Chiêu Chiêu.

Cô hiểu ý: "Ở trên lầu, phòng 202."

Cố Hành bước lên lầu.

Đến cửa phòng, anh đợi cô lấy chìa khóa mở cửa.

Mở cửa, vào phòng, anh mới buông tay hai đứa trẻ.

"Anh có chuyện muốn hỏi em."

Nhiều năm xa cách, lại đột nhiên có hai đứa con, nam chính có nghi ngờ cũng bình thường, Tô Chiêu Chiêu gật đầu, ngồi xuống giường: "Anh hỏi đi."

Cố Hành nhìn hai đứa trẻ, dựa vào bàn viết: "Năm đó trong làng rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Bố mẹ anh...?"

Tô Chiêu Chiêu lật lại ký ức của nguyên chủ: "Năm đó anh đi rồi, bố mẹ nghĩ anh về tỉnh làm việc, cũng không nghĩ nhiều, ai ngờ mới hai tháng sau, có người mang tin nói tỉnh bị oanh tạc, anh chết rồi, nói rất chắc chắn..."

"Mẹ suýt khóc mù mắt, hai ông bà lên tỉnh một chuyến, cũng không tìm thấy thê thỉ anh... May mà trước đó em phát hiện có thai, hai ông bà cũng được an ủi..."

Nói đến đây, Tô Chiêu Chiêu thở dài một hơi: "Ai ngờ chưa được bao lâu, không biết từ đâu xuất hiện một đám thổ phỉ, nửa đêm vào làng, bố mẹ ngủ không sâu, dậy sớm, trước khi thổ phỉ đập cửa đã giấu em vào hầm, tránh được một kiếp, vốn nghĩ thổ phỉ cướp xong sẽ đi, ai ngờ khi em ra, bố mẹ đã..."

Mắt đỏ lên, nước mắt rơi xuống, Tô Chiêu Chiêu càng nói càng kích động, là cảm xúc của nguyên chủ ảnh hưởng cô, lúc này, những gì cô nói không giống ký ức của nguyên chủ, mà như chính cô đã trải qua.

Sợ hãi, đau buồn, hoảng loạn vô vọng...

Tô Chiêu Chiêu nổi da gà, cô đến đây đã lâu, chưa từng có cảm giác như vậy, chẳng lẽ ý thức của nguyên chủ vẫn trong thân thể này?

Cô không kiểm soát được bản thân, vẫn nói: "Em gọi bố mẹ mà không ai đáp, bụng bố bị *** một nhát, đầu mẹ đầy máu, trong làng khắp nơi là lửa, nhà cũng bị cháy, lương thực và tiền trong nhà đều bị cướp."

"Mọi người đều chạy ra ngoài, sợ thổ phỉ quay lại, em không biết làm sao, chỉ có thể chạy theo, cũng không biết chạy bao lâu, chỉ nhớ trời sắp sáng, trên đường chỉ còn mình em..."

"Em muốn về làng xem, lại không dám, nghĩ nhà anh trong làng cũng không có họ hàng, một mình em, nhà cũng mất, lại nghe người khác nói gần đó mấy làng đều bị thổ phỉ, khắp nơi loạn lạc, nghĩ đi nghĩ lại vẫn về nhà mẹ đẻ..."

"Em đi ăn xin không biết bao lâu, đến khi về đến nơi, đứa bé sắp sinh, vì em không tranh được đồ ăn, hai đứa trong bụng không có dinh dưỡng, sinh ra nhỏ như con mèo, em thật sợ nuôi không nổi..."

"Em nghĩ đến anh, nghĩ đến ông bà nội, nên đặt tên là Cố Tưởng, Cố Niệm..."

Những năm qua cuộc sống và những gì đã trải qua, từng chữ từng câu đều nói ra.

Cố Tưởng và Cố Niệm nước mắt lưng tròng, Cố Hành im lặng, tay đặt trên chân nắm chặt, gân xanh nổi lên.

"Thạch Đầu ca, em luôn không tin anh mất rồi, ông trời có mắt, tìm được anh thật tốt, em đưa hai đứa con đến cho anh, em không còn gì hối tiếc..."

Lời vừa dứt, chỉ thấy Tô Chiêu Chiêu mắt đảo một vòng, ngất đi.

"Mẹ! Mẹ! Hu hu..."

"Chiêu Đệ!"

Không nói đến việc cô ngất xỉu khiến hai đứa trẻ và Cố Hành hoảng sợ thế nào, chỉ nói bản thân Tô Chiêu Chiêu lúc này cũng sợ không kém.

Nhìn khuôn mặt trước mắt mà đến giờ cô vẫn chưa quen thuộc, Tô Chiêu Chiêu hỏi: "Cô là Chiêu Đệ?"

Tô Chiêu Đệ đối diện gật đầu.

Trời ơi! Chuyện linh dị!

Tô Chiêu Chiêu không biết mình đang ở đâu, tối tăm, sợ c.h.ế.t đi được: "Cô muốn trở lại à?"

Cô trở lại tôi đi là vừa, hai đứa trẻ tuy đáng thương đáng yêu, nhưng cuộc sống hiện đại vẫn khiến cô lưu luyến.

Đối diện Tô Chiêu Đệ lắc đầu: "Tôi không trở về được."

Tô Chiêu Chiêu thất vọng: "Vậy cô là...?"

"Tôi chỉ muốn trực tiếp cảm ơn cô, cảm ơn cô đã tốt với các con, cảm ơn cô đã đưa chúng tìm được bố, nếu không có cô, chúng cả đời cũng không biết bố còn sống, tôi đến c.h.ế.t cũng không gặp được anh ấy..."

Cô cảm ơn hay dọa tôi đấy?

Xem ra nếu không tốt với các con, cô thật sự sẽ mang tôi đi!

Tô Chiêu Đệ cúi người thật sâu trước cô: "Tôi phải đi rồi, sau này nhờ cô, cô là người tốt..."

Nói xong, bóng dáng tan biến.

"Đừng đi! Tôi còn có lời muốn hỏi, tôi có trở về được không? Này!"

Theo chữ "này" này, Tô Chiêu Chiêu "xoạt" một tiếng mở mắt ra!
 
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 16



"…Suy dinh dưỡng, cộng thêm tâm trạng kích động lớn…"

Tô Chiêu Chiêu mở mắt, điều đầu tiên cô nhìn thấy là bóng lưng của Cố Hành.

Anh đang nói chuyện với ai đó, dáng người cao lớn che kín người ở cửa, bên cạnh lộ ra góc áo trắng, có thể thấy người nói chuyện là bác sĩ.

"Cơ thể suy nhược nghiêm trọng, tiếp tục thế này sẽ giảm thọ…" Lời của bác sĩ mang theo trách móc, như đang trách tại sao lại để cô suy sụp thành như vậy.

"Đừng tiết kiệm, ăn nhiều thứ tốt một chút, tốt nhất là mỗi ngày một quả trứng, bổ sung dinh dưỡng, dưỡng khoảng một hai năm sẽ ổn rồi, đợi người tỉnh lại có thể xuất viện…"

Cố Hành một mực gật đầu, đợi bác sĩ đi rồi, anh quay lại mới phát hiện cô đã tỉnh.

"Cảm thấy thế nào? Đỡ hơn chưa?"

Tô Chiêu Chiêu gật đầu, muốn ngồi dậy, Cố Hành tiến lên đỡ cô ngồi dậy.

"Tiểu Niệm và Tiểu Tưởng đâu?" Trong phòng bệnh không thấy người.

Sau khi đỡ cô ngồi ổn, Cố Hành rót cho cô một cốc nước: "Anh để Tiểu Hướng dẫn bọn nó đi mua đồ rồi." Sợ cô không biết Tiểu Hướng là ai: "Chính là Hướng Bắc Phương chặn em ở cổng doanh trại."

"Ồ, cậu ấy à." Tô Chiêu Chiêu nhận cốc nước, uống hai ngụm, rất ngọt, trong đó có cho đường trắng.

"Xin lỗi."

"Hả?" Tô Chiêu Chiêu chớp chớp mắt, sao đột nhiên xin lỗi?

"Chuyện năm đó, và những năm qua, dù thế nào anh cũng phải xin lỗi em, năm đó anh đi quá vội. Còn phải cảm ơn em, đã nuôi dạy hai đứa con tốt như vậy, bao nhiêu năm rồi, anh không ngờ trên thế giới này anh vẫn còn có người thân."

Tô Chiêu Chiêu cúi mắt xuống, những lời này không nên do cô nghe, tiếc là, Chiêu Đệ thật sự không còn, cô ấy còn chưa kịp nghe những lời này, đã mãi mãi rời đi.

Cố Hành ngồi bên giường, nhìn cô: "Anh, Cố Hành, hứa với em, cả đời này sẽ chăm sóc tốt cho em, không để em phải chịu thiệt thòi."

Nghe những lời này Tô Chiêu Chiêu có chút áy náy: "…Chỉ cần anh nhận hai đứa trẻ, chăm sóc tốt cho chúng, Chiêu Đệ… sẽ mãn nguyện rồi."

Cố Hành đâu biết rằng Chiêu Đệ này không phải Chiêu Đệ kia: "Em yên tâm."

Lúc này, Tô Chiêu Chiêu bỗng rất muốn thay nguyên chủ hỏi một câu: "Năm đó, anh thật sự muốn cưới… em sao?"

Cô có ký ức của nguyên chủ, trong lòng nguyên chủ, Thạch Đầu ca của cô không thích cô, nếu thích, anh sẽ không rời nhà vào ngày thứ hai sau đám cưới.

Cô dù ở nhà họ Cố nhiều năm, nhưng vì Cố Hành từ thời thiếu niên đã học nghệ ở tỉnh, hai người ít gặp nhau, nhưng từ khi cô bắt đầu đến nhà họ Cố đã biết, mình sẽ làm vợ của Thạch Đầu ca.

Trong lòng Tiểu Chiêu Đệ, cô thích Thạch Đầu ca của mình, cũng chưa từng nghĩ mình sẽ không gả cho anh, vì vậy, dưới sự sắp xếp của bố mẹ chồng, năm mười bảy tuổi cô trở thành tân nương của Thạch Đầu ca.

Ngày tân hôn cô hạnh phúc, nhưng hạnh phúc này chấm dứt ngay vào ngày hôm sau.

Bao năm qua, cô luôn có một khúc mắc, đó là: Anh ấy không muốn.

Tô Chiêu Chiêu đã đọc truyện, biết nam chính vì có nhiệm vụ nên vội rời đi, nhưng nguyên chủ không biết.

Cô cũng muốn thay nguyên chủ hỏi khúc mắc nhiều năm này.

Ánh mắt Cố Hành trầm xuống nhìn cô, anh không ngờ cô sẽ hỏi như vậy.

"Tất nhiên." Anh nói.

"Xin lỗi, năm đó anh chưa từng nói với mọi người, từ nhiều năm trước anh đã bí mật gia nhập Đảng, đêm đó nửa đêm anh nhận được nhiệm vụ khẩn cấp, mới vội rời nhà, ở tỉnh anh đúng là gặp phải oanh tạc, bị thương, rồi theo đại bộ đội chuyển đến nơi khác, anh có viết thư về, nhưng không nhận được hồi âm, đợi chiến tranh thắng lợi anh trở lại làng, chỉ nhận được tin mọi người đã mất trong loạn phỉ…"

"Chiêu Đệ, anh không cố ý rời nhà vào ngày thứ hai sau tân hôn, thực sự là tình thế bắt buộc." Anh giải thích.

Ý c*̉a cha mẹ, lại là vợ nuôi từ nhỏ trong nhà, dù tiếp xúc không nhiều, hiểu biết không sâu, nhưng Cố Hành cũng như đa số thanh niên thời đó, dưới sự sắp xếp của bố mẹ, đến tuổi thì kết hôn, rồi cứ thế sống cả đời.

Nói có tình cảm oanh oanh liệt liệt thì không có, nhưng nói không có tình cảm cũng không đúng.

Tô Chiêu Chiêu hiểu, cô nghĩ nếu Chiêu Đệ nghe được câu trả lời này cũng sẽ hài lòng, Thạch Đầu ca của cô ấy, không phải không muốn sống cùng cô ấy.

Anh ấy muốn cưới cô ấy.

Tô Chiêu Chiêu cười: "Em biết rồi."

"Mẹ ơi, mẹ tỉnh rồi!" Cửa phòng bệnh khép hờ bị đẩy ra, Cố Niệm và Cố Tưởng chạy vào nhào lên giường: "Mẹ ơi, mẹ đỡ hơn chưa?"

Cố Niệm sụt sịt: "Mẹ, mẹ làm con sợ c.h.ế.t mất, đây đã là lần thứ ba mẹ ngất rồi."

Tô Chiêu Chiêu đưa tay lau nước mắt trên mặt cô bé: "Không sao, mẹ khỏe nhiều rồi."

Cố Tưởng nhíu mày: "Lần trước mẹ cũng nói vậy, không nên nghe lời mẹ, đáng lẽ phải sớm tìm bác sĩ."

"Thật sự không sao." Tô Chiêu Chiêu chột dạ: "Không tin hỏi bố các con."

Tô Chiêu Chiêu đá bóng sang cho Cố Hành.

Hai anh em đồng loạt nhìn về phía Cố Hành.

Cố Hành: "Bác sĩ nói sau này ăn nhiều đồ tốt bồi bổ là được."

Nói xong anh lại nhìn về phía Tô Chiêu Chiêu: "Trước đây đã từng ngất rồi à? Sao không đi khám bác sĩ?" Trong mắt mang theo không đồng tình.

Tô Chiêu Chiêu thở dài: "Lấy đâu ra điều kiện đó chứ."

Một câu nói làm Cố Hành nghẹn lời.

Không có tiền đi bác sĩ, đi khám xong cũng không có điều kiện bồi bổ cơ thể.

"Sau này sẽ không nữa." Cố Hành trầm giọng nói.

"Đoàn trưởng." Hướng Bắc Phương vẫn đứng ở cửa nãy giờ, lên tiếng gọi, đợi Cố Hành nhìn qua, anh giơ giơ đồ trong tay: "Đồ mua về rồi."

Cố Niệm mắt sáng lấp lánh: "Mẹ ơi, chú Tiểu Hướng dẫn chúng con đi mua nhiều đồ ăn lắm! Có kẹo, có bánh trứng, còn có mạch nha tinh."

Tô Chiêu Chiêu cười nói: "Vậy phải cảm ơn chú Tiểu Hướng rồi."

Hướng Bắc Phương đặt đồ lên bàn đầu giường, cười ha hả nói: "Chị dâu, tôi chỉ là chân chạy thôi, những thứ này đều là đoàn trưởng bảo tôi đi mua."

Sợ Tô Chiêu Chiêu để bụng, mặt anh ta cười đặc biệt rạng rỡ.

"Vậy tôi cũng phải cảm ơn cậu, phiền cậu chạy một chuyến."

Hướng Bắc Phương khoát tay: "Không cần không cần." rồi vội đưa lại tiền và phiếu còn thừa cho Cố Hành: "À, đoàn trưởng, nếu không có việc gì tôi đi trước nhé?"

"Đi đi."

"Vâng!" Tiểu Hướng nhanh chân chạy biến mất.

Tô Chiêu Chiêu cảm thán: "Đồng chí Tiểu Hướng chắc là quán quân chạy đường dài của đơn vị."

Cố Hành nhìn cô một cách khó hiểu.

Anh chỉ vào đồ trên bàn, nói với Cố Niệm và Cố Tưởng: "Có gì muốn ăn thì tự lấy."

Cố Niệm: "Để mẹ ăn."

Cố Tưởng: "Con không đói, để mẹ bồi bổ cơ thể."

Tô Chiêu Chiêu trực tiếp đưa tay lấy, lấy hai cái bánh trứng đưa cho chúng: "Ăn đi, bố các con có tiền, nhà ta sau này không thiếu mấy thứ này."

Cố Hành lại nhìn cô một cái: "Mẹ các con nói không sai."

Hai anh em lúc này mới cầm bánh trứng cẩn thận ăn, sợ vụn bánh rơi xuống đất phí, chúng dùng tay hứng ở dưới, ăn một miếng cũng ngậm trong miệng rất lâu.

Thì ra bánh trứng có vị như vậy, ngon quá!
 
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 17



Tô Chiêu Chiêu cũng thèm, lấy một miếng đưa cho Cố Hành, anh không nhận, cô tự ăn.

Trong lúc cô ăn, Cố Hành cũng đang bàn với cô: "Lần này đến thì đừng đi nữa, với cấp bậc của anh, mẹ con các em có thể theo quân."

Tô Chiêu Chiêu vừa nhai bánh trứng vừa gật đầu, rất tốt! Cô vốn cũng không định đi.

"Anh hiện đang ở ký túc xá, các em tạm thời ở nhà khách vài ngày, anh sẽ nhanh chóng xin nhà ở, đợi có nhà rồi sẽ chuyển vào."

"Được." Uống ngụm nước trôi xuống bụng, thật thoải mái.

"Nghe theo anh hết. À đúng rồi, còn một việc phải làm trước, sắp khai giảng rồi nhỉ? Cố Tưởng Cố Niệm nên đi học rồi, cái này không thể chậm trễ."

Cố Hành gật đầu: "Anh nhớ rồi." rồi hỏi hai anh em: "2 đứa học lớp mấy?"

"Lớp ba."

Tô Chiêu Chiêu nói: "Nhà không có điều kiện, trễ hai năm."

"Đã rất tốt rồi." Cố Hành rất vui, vui mừng đồng thời cảm thán Chiêu Đệ không dễ dàng, nhà khó khăn như vậy, cũng không chậm trễ việc học của con cái, thật đáng quý, đừng nói ở nông thôn, ngay cả thành phố cũng có nhiều gia đình vì điều kiện gia đình mà không cho con đi học.

"Trường con em của đơn vị chúng ta có nhiều học sinh cũng mới theo quân đến một hai năm nay, có đứa mười mấy tuổi rồi mới bắt đầu học, ở quê lỡ mất, chúng ở tuổi này, học lớp ba vừa hay."

Cố Tưởng và Cố Niệm nhìn nhau, nghe nói được đi học, trong lòng rất vui.

Bác sĩ nói người tỉnh rồi có thể về, Tô Chiêu Chiêu không chiếm giường nữa, thu dọn trở về nhà khách.

Trên đường gặp vài người quen, thấy Cố Hành dẫn theo một người phụ nữ và hai đứa trẻ đều rất tò mò.

Nghe Cố Hành nói là vợ con mình, từng người kinh ngạc há hốc mồm.

Cố Hành vốn không phải là người thích tán gẫu, nói xong cũng không quan tâm người ta kinh ngạc hay không, dẫn vợ con đi.

Tô Chiêu Chiêu bị nhìn chằm chằm có chút ngại ngùng, chủ yếu là không tự tin, nam chính quá đẹp trai, nhìn lại bản thân, một thân quần áo kiểu cổ chéo màu xám xịt, quần đen, trên quần áo còn nhiều miếng vá. Nhưng bộ quần áo này đã là bộ tốt nhất của Tô Chiêu Đệ rồi.

Hai đứa trẻ mặc cũng không khá hơn cô là bao.

Hôm nay trôi qua, vợ con nông thôn của Đoàn trưởng Cố e rằng sẽ trở thành đề tài trà dư tửu hậu của mọi người trong một thời gian dài.

"Đây là Đoàn trưởng Cố phải không?"

Sắp đến cửa nhà khách, phía sau có người gọi Cố Hành.

Cố Hành quay đầu lại: "Chị dâu."

Người đến chính là vợ của phó đoàn trưởng Nghiêm của đoàn một, Vu Huệ Tâm.

Vu Huệ Tâm khoảng ba mươi tuổi, tóc tết búi sau đầu, mặc một chiếc váy kẻ đỏ trắng, thắt lưng đeo một cái dây lưng, dưới chân đi đôi giày da cao gót đen.

Đây là trang phục tươi sáng và thời trang nhất mà Tô Chiêu Chiêu thấy từ khi đến đơn vị.

Trong khi Tô Chiêu Chiêu âm thầm quan sát Vu Huệ Tâm, Vu Huệ Tâm cũng đang công khai đánh giá cô.

Thấy dáng vẻ của Tô Chiêu Chiêu, Vu Huệ Tâm cười: "Đây là em dâu phải không? Tôi cũng mới nghe lão Nghiêm nói chuyện của các em, biết các em ở nhà khách, nghĩ dù sao cũng nên đến thăm một chút."

"Cảm ơn chị dâu." Cố Hành nói: "Họ mới đến, đợi sau này ổn định rồi, chúng tôi sẽ mời mọi người cùng tụ họp."

Vu Huệ Tâm nhướng mày: "Em dâu định dẫn theo các cháu theo quân?"

"Đúng vậy."

Vu Huệ Tâm nhếch môi: "Vậy tôi không làm phiền các em nữa, đợi các em ổn định rồi, chúng tôi đến nhà các em mừng tân gia."

Nói xong cười gật đầu với Tô Chiêu Chiêu, rồi rời đi.

Đợi người đi xa, Tô Chiêu Chiêu hỏi: "Người đó là ai?"

"Chưa kịp giới thiệu với em, cô ấy là vợ của phó đoàn trưởng Nghiêm của đoàn một, họ Vu." Cố Hành không muốn nói nhiều: "Sau này sẽ quen thuộc thôi."

Vừa nói cô họ Vu, chồng lại là phó đoàn trưởng Nghiêm, Tô Chiêu Chiêu liền biết là ai.

Trong truyện có nhắc đến, mối lái của nam nữ chính chính là đôi vợ chồng này.

Chính xác mà nói là Vu Huệ Tâm, trong truyện, Vu Huệ Tâm và nữ chính có quan hệ tốt.

Chỉ là họ không ở lại đơn vị lâu, mà đến những năm 60 đã chuyển ngành về địa phương.

Nguyên nhân chuyển ngành là vì vấn đề thành phần gia đình của Vu Huệ Tâm, là tư bản dân doanh, trong thời kỳ đặc biệt đó, thân phận này khiến cho phó đoàn trưởng Nghiêm không thể thăng tiến.

Sau khi chuyển ngành, trong truyện không nhắc đến họ nữa.

Vì chuyện này, nữ chính giấu kín thân phận thành phần gia đình của mình, đến những năm 80 mới tiết lộ cho nam chính biết.

Có thể thấy, đồng chí Vu Huệ Tâm này không có cảm tình với cô người xen vào nửa đường như cô.

Thật sự là nhìn một cái rồi đi.

"Đúng rồi, đồng chí Tiểu Phương đón chúng ta nói, trưa nay ở nhà ăn ăn cơm tốn tiền và phiếu là phó đoàn trưởng Nghiêm đưa, anh nhớ trả lại cho anh ấy."

Cố Hành gật đầu.

Đưa họ đến nhà khách xong, Cố Hành liền rời đi, trước khi đi nói tối sẽ đến cùng họ ăn cơm.

Anh trở về đơn vị.

"Lão Cố."

Vừa gặp Vu Huệ Tâm, giờ về đơn vị lại gặp Nghiêm Quang.

"Gặp vợ con chưa?" Nghiêm Quang bước tới.

"Vừa từ nhà khách về."

"Cậu thật có phúc đấy!" Nghiêm Quang vỗ vai anh: "Một lúc có cả vợ con, lại là cặp song sinh! Xem ai còn dám nói cậu là lão độc thân không cưới được vợ."

Cố Hành liếc anh một cái: "Cái danh tiếng này của tôi không phải do các anh truyền ra sao? Ngoài các anh ai nói tôi?"

Nghiêm Quang cười hề hề: "Em dâu và các cháu khó khăn lắm mới đến, thời gian này cậu xin nghỉ phép, ở nhà chăm sóc họ đi."

"Nghỉ phép thì thôi, sau này có thời gian đã."

Nghiêm Quang mời anh: "Tối nay đưa vợ con đến nhà tôi ăn cơm đi."

Cố Hành lắc đầu: "Để lần sau đi, đợi họ ổn định rồi, chúng tôi sẽ mời khách."

"c*̃ng được."

Khi Tô Chiêu Chiêu gặp lại Cố Hành là buổi tối.

Anh xách một hộp cơm và một túi bánh bao, Tô Chiêu Chiêu mở cửa cho anh vào.

"Có chút việc nên đến muộn, đói rồi à?" Hộp cơm là loại nhiều tầng, đặt lên bàn mở từng tầng, tầng trên cùng là một phần trứng hấp, một phần thịt kho và một đĩa rau xào.

"Không đói, trên bàn có nhiều đồ ăn, không sợ đói." Cô không phải là người có đồ ăn mà không nỡ ăn.

"Đừng tiếc, ăn hết rồi mua tiếp."

Tô Chiêu Chiêu quay đầu nói với Cố Niệm và Cố Tưởng: "Nghe thấy chưa? Bố các con nói cứ ăn thoải mái, ăn hết rồi mua tiếp."

Cố Hành nhìn hai anh em: "Không nỡ ăn sao?"

Cố Tưởng và Cố Niệm có chút ngại ngùng cúi đầu, từ nhỏ chúng đã biết phải tiết kiệm, hôm nay đã ăn bánh trứng rồi, sao có thể ăn mãi, quá xa xỉ rồi.

Cố Hành vẫy tay bảo chúng lại ăn cơm, nghĩ nghĩ nói: "Lương của bố một tháng là một trăm bốn mươi mốt đồng, đủ cho các con tiêu, không cần tiết kiệm cho bố."

Cố Hành là cán bộ chính đoàn cấp, quân hàm trung tá, nhận lương hành chính cấp 14, ngoài ra, còn có các đãi ngộ khác, như lương thực dầu ăn, đồ dùng sinh hoạt, quần áo, giày tất, v.v.

Một người nuôi cả nhà hoàn toàn không thành vấn đề.

Cố Tưởng và Cố Niệm tròn xoe mắt!

Bố nhiều tiền quá!
 
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 18



So sánh với toàn bộ tiền tiết kiệm của cả gia đình chỉ có 18 đồng 56 xu, mức lương của Cố Hành đã làm thay đổi nhận thức của chúng.

Đúng rồi, bây giờ Tô Chiêu Chiêu chỉ còn lại 3 đồng 48 xu trên người, vì đã mua bánh bao và cháo trên tàu hỏa.

Cố Hành nói về lương của mình, vai nhỏ căng thẳng c*̉a hai anh em mới được thả lỏng ra.

Tô Chiêu Chiêu nhìn thấy, buồn cười nói: "Ăn cơm thôi." Mùi trứng hấp thơm và thịt kho lan tỏa vào mũi.

Đây là lần đầu tiên Cố Tưởng và Cố Niệm được ăn thịt kho màu.

Vị ngon tuyệt vời khiến chúng quên đi băn khoăn về người bố mới xuất hiện, vui vẻ sà vào bàn ăn cơm.

Tô Chiêu Chiêu cũng ăn rất ngon miệng, trời mới biết cô ấy đã thèm một miếng thịt này đến mức nào. Từ trước đến giờ chưa bao giờ cô thấy thịt kho đỏ ngon như thế.

Bàn học nhỏ, một mặt còn dựa vào tường, Cố Hành đứng, một tay cầm bánh bao, một tay cầm đũa, anh không ăn nhiều, liên tục gắp thịt cho hai đứa trẻ và Tô Chiêu Chiêu.

Tô Chiêu Chiêu lén nhìn anh vài cái, nam chính trông vẻ ngoài khá nghiêm nghị, nhưng bên trong vẫn rất dịu dàng săn sóc!

Sau bữa ăn, Cố Hành nói: "Nhà đã có rồi, mai dọn dẹp xong có thể chuyển vào ở."

"Sớm như vậy sao?" Chiều mới nói đến việc nộp đơn, tối đã có kết quả, tốc độ này sợ là ngồi lên tên lửa rồi.

"Vừa vặn có nhà trống, sớm hai ngày trễ hai ngày cũng không sao."

Tô Chiêu Chiêu hiểu, nghĩa là đơn xin đi theo quân đã được nộp, xét duyệt sớm hay trễ cũng được, dù sao đều sẽ được xét duyệt.

Cố Hành cầm hộp cơm: "Anh đi trước, mai sáng anh lại đến."

Tô Chiêu Chiêu tiễn anh ra ngoài, đến cửa, nhìn anh xuống lầu.

Cửa nhà đóng lại, Cố Tưởng và Cố Niệm trực tiếp ngã úp trên giường.

"Mẹ ơi, con no quá, con chưa bao giờ được ăn nhiều, ăn ngon như thế." Cố Niệm liếm môi nhỏ, vẫn còn nhớ hương vị của thịt kho đỏ.

Cố Tưởng vuốt bụng, cậu bé vừa ăn ba cái bánh bao lớn!

Tô Chiêu Chiêu cũng tiến lại, nằm cạnh chúng: "Mẹ cũng no quá."

Trước đây, kiểu bữa cơm coi bánh bao như món chính này cô không thường ăn, một năm nhiều lắm chỉ ăn 2 lần. Ăn 1 chiếc thôi c*̃ng thấy ngạc nhiên rồi, không ngờ lần này cô ăn được tận 3 cái.

"Các con thấy bố có ổn không?" Tô Chiêu Chiêu hỏi.

Hai anh chị em trước tiên im lặng, rồi Cố Niệm trả lời: "Ổn."

Cố Tưởng: "Tốt hơn tưởng tượng, nhưng vẫn phải quan sát."

Hai đứa trẻ này vẫn chưa mở lời gọi bố, Tô Chiêu Chiêu cũng không ép buộc chúng, đến khi muốn gọi thì tự nhiên sẽ gọi.

Cô cười: "Thế các con cứ quan sát thật kỹ đi."

Ngày hôm sau sáng sớm, mẹ ba người bị tiếng còi đánh thức.

Tô Chiêu Chiêu không có đồng hồ, phòng trọ cũng không có đồng hồ, không biết là mấy giờ, nhìn theo ánh sáng trời mới vừa ló dạng, cô đoán là chỉ mới sáu giờ.

Cố Niệm cọ mắt ngồi dậy, Cố Tưởng che miệng ngáp liên tục.

"Mẹ ơi, gì đang kêu thế?" Hai anh em đang còn mơ hồ.

"Đó là tiếng còi, có lẽ là tiếng báo thức trong quân đội."

Nghe nói dậy, hai anh em đều định dậy.

Tô Chiêu Chiêu nói: "Nằm tiếp một lát đi, đợi bố các con đến rồi hẵng dậy."

Mấy ngày trên tàu, thực sự chưa được ngủ ngon, giấc ngủ này có lẽ phải bù lại hai ngày.

Trẻ nhỏ thì chẳng có đứa nào không thích ngủ nướng, nghe cô nói như vậy, hai anh em lại nằm xuống.

Tô Chiêu Chiêu liên tục ngáp vài cái, nằm xuống ngay lập tức ngủ tiếp.

Khi họ tỉnh dậy lần nữa, đã là hơn tám giờ sáng, Cố Hành đã đến, đang gõ cửa ngoài.

Tô Chiêu Chiêu chỉnh đốn lại tóc rối bù, rồi dậy mở cửa.

Cửa mở ra, ánh mắt của Cố Hành dừng lại trên đầu cô hai giây: "Đi tắm trước đi, anh dẫn mẹ con đi ăn sáng."

Ba người dùng năm phút dọn dẹp gọn gàng, theo Cố Hành xuống lầu đi ăn sáng như hôm qua.

Bữa sáng ở nhà ăn có bánh bao, cháo, bánh gạo vừng và dưa chua, Cố Hành mua mỗi thứ một chút, sau khi sắp xếp bữa sáng xong lại rút ra từ túi ba quả trứng, cho Tô Chiêu Chiêu và hai đứa trẻ mỗi người một quả.

Dù quân đội có đối đãi tốt đến đâu, trong thời đại này trứng cũng là món đồ hiếm, ở ngoài cửa căng tin hôm nay c*̃ng không ghi là có trứng, trứng này sợ là dùng chút quan hệ.

Vào giờ này, ở nhà ăn không nhiều người, hầu hết là lấy hộp cơm mang về ăn.

"Sau khi ăn xong anh dẫn mấy mẹ con đi xem nhà, buổi sáng dọn dẹp xong, buổi chiều dọn đồ nội thất vào, tối sẽ có thể ở ngay."

"Được."

Nhà được phân cách nhà ăn hơi xa, đi bộ qua, đi qua nơi nào, Cố Hành đều giới thiệu cho họ.

"Phòng tắm công cộng ở ngay bên cạnh quán ăn..."

"Rẽ đầu trước là trường học..."

"Phía này là chợ, trụ sở cung ứng ở phía trước một chút, nhà thiếu gì thì đến đây mua..."

Đi được khoảng mười phút thì cuối cùng đến nơi.

"Chính là nơi này." Cố Hành đẩy cửa vào.

Tô Chiêu Chiêu đi sau một bước, vừa đi bộ vừa quan sát, tường sân xây bằng đất nung, tường không cao không thấp, vừa đủ che chắn tầm nhìn từ bên ngoài, vì thế, trong sân làm gì cũng không sợ người qua đường nhìn vào.

Vào cửa sân, đối diện là nhà chính, nền móng và nửa dưới của ngôi nhà dùng đá xây, nửa trên dùng gạch đất, giữa là nhà chính, hai bên phòng ngủ bên trái và bên phải, Phòng bên phải dựa vào tường được xây một cái giường đất lớn thường thấy ở miền Bắc.

Ba mặt của giường đất lớn dán đầy báo để che tường, có lẽ là do người ở trước đó dán lên.

Nhà bếp ở phía bên cạnh phòng ngủ bên phải, phòng phụ, không lớn, đủ dùng.

Điều Tô Chiêu Chiêu hài lòng nhất là nhà có nước máy, dù chỉ có một vòi nước, nhưng vẫn ở trong sân.

Sau này không phải bơm nước để lấy, coi như là may mắn trong cõi đời này rồi.

"Nhà không có nhà vệ sinh?"

Dò quanh một vòng, Tô Chiêu Chiêu không thấy bóng dáng của nhà vệ sinh.

Không phải chứ? Vừa mới nói có may, giờ lại không may lại đến?

Cố Hành chỉ vào ngoài: "Ba trăm mét về phía phải có nhà vệ sinh công cộng."

Tô Chiêu Chiêu nhìn anh ta: "……Tôi nghĩ nhà mình có thể dựng một nhà vệ sinh, phải không?"

Hai từ cuối cùng đồng thời hỏi Cố Tưởng và Cố Niệm, cô cần sự hỗ trợ của các con!

Cố Tưởng và Cố Niệm gật đầu, rất hợp lý: "Đúng vậy!"

Đi nặng đi nhẹ đều là phân bón, tại sao phải đi vệ sinh công cộng chứ? Tất nhiên là phải đi ở nhà mình rồi.

Cố Hành dò sân một vòng, chỉ vào góc cửa chính: "Chỉ có thể xây ở đây."

"Được rồi, đặt ở đó đi!" Sợ Cố Hành sẽ đổi ý, cô nói nhanh: "Đúng rồi, trong phòng cũng phải sửa một chút."

Có điều kiện chắc chắn phải để mình sống thoải mái hơn một chút, thay vì vào sống rồi lại sửa chữa bừa bãi, tốt hơn là sửa trước khi vào sống.

"Thế em quyết định đi, cần gì thì nói với anh là được."

"Gạch, vôi trắng, em định dựng tường ở giữa phòng ngủ, các con lớn lên, phải tách nhau ngủ, dựng tường giữa lại, có thể dùng làm hai giường, trên tường trong nhà phết một lớp trắng, tránh bụi bay, nhìn cũng sáng sủa sạch sẽ."

Cố Hành gật đầu: "Được. Mẹ con cứ dọn dẹp trước đi, bố ra ngoài chút."
 
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 19



Chờ anh ta đi, Cố Tưởng và Cố Niệm bắt đầu tham quan nhà mới.

"Sau này đây có phải là nhà của chúng ta không?"

"Đúng rồi." Trong nhà không có mấy rác, Tô Chiêu Chiêu nhặt cây chổi ở góc tường quét, quét một lần, dọn dẹp kỹ lưỡng để chờ sơn tường.

"Thật lớn!"

Nhà này lớn hơn nhiều so với nhà cũ, còn là nhà ngói!

Còn đèn điện nữa!

Cố Tưởng và Cố Niệm mắt sáng lên, không cần Tô Chiêu Chiêu nói, Cố Tưởng lấy cây chổi khác bắt đầu quét.

Cố Niệm thì đi sân dọn dẹp, nhặt từng viên gạch rải rác đặt ở góc tường, cắt bỏ cành khô cỏ dại, gom lại làm củi đốt.

"Mẹ ơi, sân nhà có thể trồng rau đấy."

"Không vội, khi vào ở rồi chúng ta từ từ trồng..."

Cố Hành về rất nhanh, sau lưng anh còn có vài người đến giúp đỡ, ngoài Hướng Bắc Phương, Tô Chiêu Chiêu không biết ai.

Cố Hành giới thiệu một chút, họ đều là binh lính trong đoàn mình, hôm nay nghỉ, nghe nói gia đình họ chuyển nhà mới, nên đến giúp đỡ.

Đúng rồi, trên đường gặp Cố Hành, vừa kịp giúp kéo gạch.

Có người giúp đỡ, Tô Chiêu Chiêu và hai đứa trẻ thậm chí không có cơ hội mó tay, người dựng tường thì dựng tường, người sơn trắng thì sơn trắng, còn người khác lại đào hố trong sân sửa nhà vệ sinh.

Nhà có bếp, nhưng không có nồi, thậm chí không thể đun nước. Người đến giúp đỡ, mà ngụm nước c*̃ng không có, vậy c*̃ng không ổn. Tô Chiêu Chiêu đánh tiếng với Cố Hành rồi tự mình ra ngoài.

Tô Chiêu Chiêu đi đến trụ sở cung ứng.

Ở đây trụ sở cung ứng lớn hơn nhiều so với ở thị trấn, trên kệ đằng sau tủ kính có hàng hàng hóa được trưng bày, thuốc lá, rượu, hàng phụ, đồ dùng hàng ngày, vải vóc, giày mũ, dầu muối tương và giấm.

Tô Chiêu Chiêu ngẩng đầu, trên xà nhà treo vài bộ quần áo, kiểu dáng đơn giản.

Cửa hàng có người đang mua vải, thời đại này mua vải tự làm hoặc tìm thợ may làm nhiều hơn.

Quần áo may sẵn giá khá cao.

Không có gì ngạc nhiên khi trong trụ sở cung ứng lớn như vậy không có một chiếc đầm nào, chắc là tiêu thụ không tốt.

Trong cửa hàng có hai nhân viên bán hàng, một đang đo vải, một cúi đầu đọc sách.

"Đồng chí, nước ngọt giá bao nhiêu một chai?"

Nhân viên bán hàng đang đọc sách cũng không ngẩng đầu: "Một xu."

"Xin vui lòng cho tôi lấy mười chai."

Mua mười chai một lúc, khiến nhân viên bán vải nhìn cô một cái, người vẫn khá nhiệt tình: "Gia đình cô có khách đến chơi à?"

Tô Chiêu Chiêu mỉm cười: "Đúng rồi."

Nhân viên bán hàng đặt sách xuống, lấy mười chai nước ngọt đặt lên quầy: "Cô muốn lấy như thế nào?"

Tô Chiêu Chiêu hai tay trống, nhân viên bán hàng cúi xuống lấy một cái túi lưới từ dưới: "Dùng cái này đựng nhé."

Người này cũng khá tốt, dù không tươi cười gì, nhưng cũng không phải như trong các cuốn tiểu thuyết khác, nhìn người qua lỗ mũi.

"Cảm ơn."

"Xin vui lòng giúp tôi lấy thêm hai gói Tây Đại Quan." Nghĩ lại hỏi: "Thuốc lá không cần giấy phép à?"

"Hiện tại thì không cần, sau này thì không biết, ba xu năm một gói." Những món hàng cần giấy phép ngày càng tăng, nhân viên bán hàng theo thói quen trả lời.

Tô Chiêu Chiêu thanh toán, lấy ra mười bảy xu để đưa đi.

"Thiếu một xu cọc, chai nước uống xong phải trả lại, một xu mỗi chai."

Tô Chiêu Chiêu lại đưa một xu nữa đi.

Huhu cô nghèo quá đi.

Người nghèo Tô Chiêu Chiêu cầm một túi lưới nước ngọt về nhà.

Vừa bước vào sân, Cố Niệm chạy đến: "Mẹ ơi, mẹ mua gì thế? Nước ngọt à?!" Cô bé đã thấy người khác uống nước ngọt trên tàu hỏa!

Nhìn thấy nước ngọt mà mẹ cầm trong tay, cô bé mắt sáng lên, giơ tay muốn nhận.

"Nặng lắm, các con đi mang bàn nhỏ trong nhà bếp ra đây."

Cố Niệm chạy vào bếp lấy bàn.

Tô Chiêu Chiêu nhìn vào trong nhà, Cố Tưởng đang đưa gạch cho bố, 2 bố con hợp tác khá suôn sẻ.

"Ngồi nghỉ một lát đi, ra ngoài uống nước ngọt."

Cố Hành ngẩng đầu nhìn cô một cái, vỗ bụi trên tay, mời gọi những người khác.

"Chị dâu khách khí quá rồi, chúng tôi không khát đâu."

"Đúng vậy, trong sân có nước máy, khát thì uống nước đó là được."

Tô Chiêu Chiêu mỉm cười đưa nước ngọt cho họ: "Các cậu đến giúp đỡ, mất thời gian, công sức, sao lại để các cậu uống nước máy được!"

Cô vừa rót nước, vừa đưa thuốc lá cho Cố Hành đi phát.

Tô Chiêu Chiêu cũng khát, đang nghĩ đến không có dụng c*̣ thì làm sao mở được nắp, trước mặt lại được ai đó đưa một chai.

Ngẩng đầu nhìn, là Cố Hành.

Nhìn bên cạnh, Cố Tưởng và Cố Niệm c*̃ng đang uống, rõ ràng là bố đã mở nắp giúp chúng.

"Cảm ơn." Tô Chiêu Chiêu tự nhiên cảm ơn, nhận lấy nước ngọt uống một hơi đầy hài lòng.

Thật là tuyệt vời!

Chỉ mất hơn nửa ngày, tường và nhà vệ sinh trong nhà đã được làm xong.

Nhà vệ sinh mới xây không lớn, một chiếc bồn cầu xung quanh là gạch lát, đủ chứa hai người đứng trong đó.

Trong quá trình xây dựng, Cố Hành cùng với Hướng Bắc Phương đã ra ngoài một lần, kéo về một cánh cửa và rơm lá để phủ mái.

Cánh cửa không phải mới, giống như những viên gạch này, nhìn vào cũng biết rõ là gạch cũ được tháo xuống từ đâu đó.

Nhà vệ sinh là nhà vệ sinh khô, cứ một thời gian thì phải dọn dẹp lại, điều này thì đơn giản, dân làng gần đó thiếu phân bón để bón đất, có phân bón miễn phí, sẽ có người sẵn lòng đến kéo về.

Buổi trưa, Cố Hành bảo Hướng Bắc Phương đi quán ăn mua chút thức ăn, ăn xong tiếp tục làm việc.

Đồ nội thất được giao vào buổi chiều, cùng lúc còn có hai nồi, một nồi xào rau, một nồi nhôm nhỏ để nấu cơm, hai thùng thiếc, hai bồn rửa mặt in hình hoa khai phú quý, một thau giặt quần áo bằng sắt lớn, còn một bếp than hình trụ tròn và một rổ lớn than củi.

Bếp than mà Tô Chiêu Chiêu đã thấy trên tivi, chưa bao giờ sử dụng.

Nhưng cô biết thứ này tiện lợi hơn bếp đất, một lần thắp lửa sẽ cháy được liên tục vài ngày.

Nhà có bếp lò, chỉ cần đặt thêm một cái giường là đủ, nhìn cái giường đặt trong phòng Đông, Tô Chiêu Chiêu không kiểm soát được mà nghĩ ngợi, khi vào sống, cô có phải ngủ cùng nam chính không?

Ôi mẹ ơi! Tô Chiêu Chiêu độc thân bỗng hơi đỏ mặt.

Cố Hành sắp xếp xong giường, ngẩng đầu lên thấy cô đứng ngẩn ngơ, đôi mắt trống rỗng, má hồng liền hỏi.

“Không khỏe à?”

“Không!” Tô Chiêu Chiêu nhanh chóng lắc đầu, dùng tay quạt mát, “Hơi nóng quá.”

c*̃ng đúng, gần tháng Chín rồi, mặt trời vẫn còn gay gắt, Cố Hành từ lâu đã cởi áo ngoài, mặc áo lót bên trong làm việc, cơ bắp săn chắc khiến Tô Chiêu Chiêu không khỏi ngắm nhìn.

Cô không dám nhìn chằm chằm, sợ bị anh ấy phát hiện.

“Tẩu tử, để bàn học ở đâu nhỉ?”

“Để trước cửa sổ là được.” Tô Chiêu Chiêu vội vàng ra ngoài chào đón.

Hai bàn học, một bàn đặt dưới cửa sổ phòng Tây, một bàn đặt dưới cửa sổ phòng Đông, tủ quần áo chỉ còn một cái, để trong phòng ngủ Đông.

Trong phòng chính giữa đặt một bộ bàn ăn, gần tường có một tủ ngăn.

“Để như vậy trước, sau này thiếu gì thì từ từ thêm vào.” Cố Hành nói.

Chắc chắn sẽ cần thêm, nhà còn nhiều chỗ cần được sắp xếp từ từ, vào sống rồi tính, có nhà mà cứ ở nhà trọ thì cũng không được.

Sau khi sắp xếp xong nhà, Cố Hành tiễn Hướng Bắc Phương và những người khác đi.

“Đợi sắp xếp nhà cửa xong, lại mời họ về ăn một bữa nhỉ?” Để họ bận rộn cả ngày mà chưa tiếp đón được tử tế, cô có chút băn khoăn.

“Được.” Cố Hành vốn định tìm thời gian mời họ ở quán ăn, Tô Chiêu Chiêu đã có sắp xếp, anh tự nhiên đồng ý.

Cố Niệm và Cố Tưởng không biết từ đâu tìm được hai mảnh khăn, mang vào một xô nước để lau chùi đồ nội thất.

"Các con tìm được ở đâu thế?"

Cố Niệm chỉ vào bếp, “Bên trong tủ đựng bát.”

Trong bếp có một tủ đựng bát, cũ kĩ, Tô Chiêu Chiêu không định dùng, thay vào đó có thể đập vụn để làm củi đốt.

Nghe nói là lấy ra từ tủ đựng bát, cô có chút ghét bỏ, không biết trước kia đã lau gì rồi?

Chỉ có cách lau một lần bụi, đợi ngày mai lấy khăn sạch, cô tự lau lại một lần vậy.
 
Back
Top Bottom