Cập nhật mới
Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Lütfen ürünü kullanmak için www.xenforo.gen.tr üzerinden lisans satın alınız!

Dịch Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!

Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 130



"…Ra khỏi thành phố chúng tôi mới phát hiện trời có vẻ sắp mưa, quay lại thì quá phiền phức, cũng chủ quan, nghĩ rằng có lẽ sẽ không mưa, tiếc là vẫn mưa."

Hai người vừa từ trong thành phố đi ra, chưa đến nơi đã bị ướt như chuột lột.

Nam phóng viên nhìn ra ngoài mưa: "Không biết cơn mưa này sẽ kéo dài đến khi nào đây."

Trời u ám, đoán chừng cơn mưa này khó mà ngừng.

"Hai người cứ mặc quần áo ướt thế này chắc chắn không ổn, phải thay đồ trước đã," Tô Chiêu Chiêu nói.

May mắn là cửa hàng cũng bán quần áo và giày tất, mặc dù kiểu dáng không đa dạng, nhưng mỗi người tìm một bộ mặc tạm vẫn được.

Hai người có mang tiền nhưng không nhiều, không đủ để mua một bộ quần áo, cũng không mang theo phiếu vải. Chủ nhiệm Lưu lên tiếng, cho hai người nợ trước, viết giấy nợ, sau này trả sau.

"Hai người đều là phóng viên của tuần báo, điểm này tôi yên tâm. Nếu là người khác, tôi chắc chắn không thể nói như vậy," Chủ nhiệm Lưu cầm tách trà, bảo Tô Chiêu Chiêu lấy quần áo và viết giấy.

"Cảm ơn Chủ nhiệm Lưu."

Hai phóng viên ký tên, cầm quần áo vào văn phòng phía sau để thay.

"Chủ nhiệm Lưu, có Dương Mai ở đây không? Chúng tôi muốn phỏng vấn cô ấy trước." Thay xong quần áo, hai phóng viên liền vội vàng bắt đầu công việc.

Chủ nhiệm Lưu nói: "Hai người ngồi trước đã, tôi sẽ gọi cô ấy qua đây."

Ông vẫy tay gọi một đồng nghiệp nam trong văn phòng, dặn dò vài câu.

Nghe xong, đồng nghiệp nam mặc áo mưa rồi ra ngoài.

Hai chiếc xe đạp đỗ trước cửa hàng được Tô Chiêu Chiêu và Tiểu Đường che ô đẩy vào trong.

Không lâu sau, Dương Mai đến.

Vì trời mưa, cô không đi vào văn phòng trong ngõ mà trực tiếp đi qua cửa hàng.

Dương Mai rõ ràng rất căng thẳng. Khi đi qua bên cạnh Tô Chiêu Chiêu, cô nắm c.h.ặ.t t.a.y cô ấy: "Đồng chí Tiểu Tô, em phải nói thế nào đây?"

Trong số những người cô quen biết, chỉ có Tô Chiêu Chiêu từng được phóng viên phỏng vấn, ngoài hỏi cô ấy, cô không biết hỏi ai.

Tô Chiêu Chiêu cảm nhận được tay cô đang run, mỉm cười an ủi: "Đừng căng thẳng, phóng viên hỏi gì, em cứ trả lời cái đó, nói thật là được."

Dương Mai không thể không căng thẳng. Chủ nhiệm Lưu ở phía sau gọi cô, cô chân tay luống cuống đi vào khu vực văn phòng.

Tiểu Đường nói: "Nếu là em, em cũng sẽ căng thẳng."

Cô rất hứng thú với việc phỏng vấn, muốn vào trong xem cho biết. Lần trước Tô Chiêu Chiêu được phỏng vấn, vì phải trông cửa hàng nên cô không đi được.

"Chị Tô, em vào xem một chút nhé."

Tô Chiêu Chiêu gật đầu: "Em đi đi, chị trông cửa hàng."

Tiểu Đường vào không lâu đã bị đuổi ra.

"Chị Tô, Chủ nhiệm Lưu gọi chị vào phòng họp."

Tô Chiêu Chiêu nhướng mày, không hỏi lý do, đặt hàng hóa xuống rồi đi vào phòng họp.

Trong phòng họp, phóng viên đang phỏng vấn Dương Mai, Chủ nhiệm Lưu ngồi bên cạnh. Thấy cô vào, ông chỉ vào ghế ngồi.

Tô Chiêu Chiêu ngồi xuống.

Phóng viên đang hỏi lý do Dương Mai học kiến thức cấp cứu.

Dương Mai hơi bối rối, nói lắp bắp: "Lý do... lý do là Chủ nhiệm chúng tôi nói học tốt sẽ có thưởng. Ban đầu là vì phần thưởng mà học, tôi muốn được thưởng một cái phích nước nóng."

Chủ nhiệm Lưu xoa trán, thật là quá thành thật.

Hai phóng viên đồng loạt nhìn về phía Chủ nhiệm Lưu.

Thấy vậy, ông vội vàng bỏ tay xuống, cười nói: "Ha ha, có khích lệ mới có động lực mà! Như vậy mọi người mới tích cực học tập hơn!"

Hai phóng viên gật đầu: "Chủ nhiệm Lưu vì tăng cường tính tích cực của mọi người, xem ra đã tốn không ít tâm tư. Điểm này có thể viết vào bài báo, cũng để các đơn vị khác học hỏi."

Chủ nhiệm Lưu nghe vậy cười tươi: "Nên mà, nên mà. Về việc làm thế nào tăng cường tính tích cực của nhân viên, tôi rất có kinh nghiệm. Nếu các anh có thời gian, tôi có thể nói kỹ cho các anh nghe."

Cuộc phỏng vấn Dương Mai nhanh chóng kết thúc.

"Đồng chí Dương Mai, đợi mưa tạnh, chúng tôi còn muốn phỏng vấn mẹ của cô."

Dương Mai liên tục gật đầu: "Được ạ, đợi mưa tạnh tôi sẽ dẫn các anh đi."

Chủ nhiệm Lưu nói: "Nói với tổ trưởng của cô một tiếng, cứ bảo là tôi nói, hôm nay cô về sớm, không cần trừ lương."

Dương Mai cười tươi: "Cảm ơn Chủ nhiệm."

Đợi Dương Mai đi rồi, Tô Chiêu Chiêu mới biết gọi cô đến là vì việc gì.

Vẫn là chuyện phỏng vấn.

Vì buổi đào tạo do Tô Chiêu Chiêu tổ chức đã giúp học viên cứu được một mạng người, nói đúng ra cô cũng là một trong những người liên quan, phóng viên sẽ không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào có thể viết thành bài báo.

Lần phỏng vấn này, Tô Chiêu Chiêu thoải mái hơn lần trước, trả lời rất trôi chảy.

Sau khi hỏi xong vài câu đơn giản, Tô Chiêu Chiêu đứng dậy: "Chủ nhiệm Lưu, vậy tôi ra phía trước nhé."

Chủ nhiệm Lưu phất tay, mưa vẫn đang rơi, thời gian rất dư dả. Ông định cùng các phóng viên trao đổi kinh nghiệm của mình.

Cơn mưa này kéo dài đến trưa vẫn chưa ngừng.

Hai vị phóng viên vẫn như lần trước, ăn trưa tại căng-tin của cung tiêu xã. Ăn xong, thấy mưa nhỏ hơn, họ liền vội vàng vào làng.

"Không đợi mưa tạnh được, phỏng vấn xong còn phải về viết bài, nếu không sẽ không kịp."

Chủ nhiệm Lưu cho họ mượn áo mưa, lại bảo người ra chợ gọi Dương Mai.

"Xe đạp thì đừng đi nữa, đường quê trơn trượt lắm."

Hai phóng viên cũng nghĩ vậy, bản thân có ngã cũng không sao, chỉ sợ làm hỏng xe đạp, đây là xe của đơn vị, hỏng sẽ phải đền.

Chỉ còn cách phỏng vấn xong rồi quay lại một chuyến.

Tô Chiêu Chiêu và hai phóng viên cũng coi như quen biết. Khi hai người đi, họ còn vẫy tay với cô.

Tiểu Đường tựa vào cửa nhìn họ đi xa: "Làm phóng viên cũng không dễ dàng gì, trời mưa còn phải vào làng phỏng vấn. Em cứ nghĩ trí thức chỉ cần ngồi trong văn phòng động não, cầm bút viết mấy dòng là xong."

"Không có nghề nào nhẹ nhàng đâu. Những nghề nhìn như chỉ cần động não, có khi còn mệt hơn lao động chân tay đấy."

Tiểu Đường không tin: "Động não cũng mệt à?"

Tô Chiêu Chiêu mỉm cười: "Có lúc, suy nghĩ và sáng tạo mang lại áp lực tinh thần khiến người ta cảm thấy mệt mỏi. Sự mệt mỏi này là về tinh thần; mệt mỏi về thể xác thì em chỉ cần ngủ một giấc, nhưng mệt về đầu óc có thể khiến em thậm chí không ngủ được."
 
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 131



Mãi đến gần hết giờ làm việc, hai phóng viên mới phỏng vấn xong trở về.

Cả hai trông rất thảm hại, chân trần không giày, giày thì dùng dây buộc treo trước ngực, chân đầy bùn đất, ống quần xắn lên đến đầu gối, dù vậy, trên quần vẫn dính không ít vết bùn.

May mắn là lúc này mưa đã tạnh.

Hai người vội vã trở về thành phố, rửa chân ở hợp tác xã, mang giày lại, chào hỏi Chủ nhiệm Lưu rồi nhanh chóng đạp xe đi.

Đến giờ, Tô Chiêu Chiêu và Tiểu Đường liền đóng cửa tan ca.

Khi Tô Chiêu Chiêu về đến cổng nhà, vừa thấy hai người đàn ông lạ mặt bước ra từ nhà mình.

Cố Hành tiễn họ ra cửa, liếc mắt thấy cô, nói: "Tủ đã được giao đến rồi."

Tô Chiêu Chiêu chạy nhanh vài bước vào sân: "Anh đặt ở đâu thế?"

"Phòng ngủ của chúng ta."

Đúng rồi, trước đó đã bàn, phải đặt trong phòng ngủ, để ở phòng khách thì quá lộ liễu.

Người khác vừa vào nhà liền biết nhà có một tủ lương thực lớn; chi bằng đặt trong phòng ngủ, có khách đến thì đóng cửa lại, không ai thấy được.

Tô Chiêu Chiêu vào phòng ngủ nhìn: "Ồ! Tủ lớn quá!"

Tủ được đặt ở gian ngoài của phòng ngủ, đối diện cửa, hai mặt sát tường, vừa dài vừa rộng, không quá cao. Căn nhà này bình thường trông khá rộng rãi, nhưng khi đặt cái tủ lớn này vào, lập tức chiếm mất không ít không gian.

"Phủ một tấm đệm lên trên, có thể làm giường luôn."

Cố Hành đứng ở cửa, nói: "Ở quê, tủ đựng lương thực này, nếu có khách đến thì làm giường trong nhà."

Tô Chiêu Chiêu vỗ vỗ cánh cửa trên đỉnh tủ, cười nói: "Ở nhà mình không làm giường được, nhưng có thể làm bàn, bàn học nhà mình có thể nhẹ nhàng hơn rồi."

Khi con người ổn định, đồ đạc trong nhà sẽ ngày càng nhiều, những thứ đặt trên bàn học đã vượt quá khả năng chứa của nó.

Ngồi viết trên bàn cũng sợ sẽ đụng phải cái gì rơi xuống.

Tô Chiêu Chiêu quyết định mua vài thước vải dệt thủ công về làm khăn trải bàn, màu xanh đậm hoặc xanh chàm, có chút hoa nhỏ, rất hợp với tấm rèm cỏ treo bên cạnh tủ.

Cố Hành chia lương thực trong nhà ra thành từng bao nhỏ, bỏ hết vào tủ, nhưng cũng mới chỉ chiếm một không gian nhỏ. Nếu trước khi thiên tai đến mà lấp đầy tủ, họ sẽ không sợ bị đói nữa.

Trong nhà có lương thực, trong lòng không lo lắng.

Ngày thứ bảy, Tô Chiêu Chiêu nghỉ.

Trước đó đã thống nhất, ngày cô nghỉ, họ sẽ vào thành phố mua xe đạp, còn phải đi lấy ảnh ở tiệm chụp hình.

Ảnh chụp hôm Quốc khánh do các đồng chí bộ đội chụp đã lấy được. Cố Hành nhờ thợ mộc làm tủ dùng gỗ lấy gỗ dư làm một khung ảnh lớn, một khung có thể đặt nhiều bức ảnh; đợi lấy ảnh về có thể treo lên tường cùng nhau.

Lần này không có xe tiện để đi, hai người chỉ có thể ra đường bắt xe buýt.

Lắc lư một lúc đến thành phố, điểm đầu tiên là đi cửa hàng bách hóa mua xe đạp.

Khu bán xe đạp của cửa hàng bách hóa ở tầng hai, tầng này bán những mặt hàng đắt tiền hơn như radio, máy may, quạt điện, đồng hồ,...

Người ở tầng hai không nhiều, chỉ có vài khách lưa thưa; dù sao người không có tiền không dám lên trên.

Số lượng các loại hàng hóa cũng rất ít.

Như khu bán xe đạp chuyên dụng, chỉ bày hai chiếc xe: một chiếc loại 28, một chiếc loại 26, tất cả đều thuộc một thương hiệu.

Cố Hành và Tô Chiêu Chiêu đứng ở khu bán xe đạp.

Anh hỏi cô: "Vẫn lấy loại 28 à? Không đổi ý à?"

Tô Chiêu Chiêu gật đầu: "Không đổi."

"Ừ." Cố Hành chỉ tay: "Đồng chí, chiếc xe đạp loại 28 này giá bao nhiêu?"

Nhân viên bán hàng là một nam đồng chí, đang trò chuyện với một nhân viên khác, nghe vậy nói: "Một trăm sáu mươi tư đồng một chiếc, cần thêm một phiếu mua xe đạp."

Cố Hành gật đầu: "Phiền anh viết hóa đơn cho tôi."

Hỏi một câu liền mua?

Nhân viên bán hàng chắc là rất ít khi thấy khách hàng như vậy, vừa viết hóa đơn vừa nhìn họ.

Thấy họ thật sự muốn mua, anh mới nhanh chóng viết xong hóa đơn.

Viết xong hóa đơn xong, anh lấy một chiếc kẹp, kẹp vào dây trên đầu, dùng lực tay: "vút" một cái, kẹp mang theo hóa đơn theo dây sắt trên đầu bay đến chỗ thu ngân không xa.

Cố Hành dẫn Tô Chiêu Chiêu đi trả tiền.

Trả tiền xong, lại thấy hóa đơn theo dây sắt trên đầu "vút" một cái bay trở về tay nhân viên bán hàng.

Tiếp theo là nhận xe.

Nhận xe phải đến kho hàng, kho ở tầng một. May mắn là ở tầng một, nếu không họ còn phải mang xe đạp từ trên lầu xuống.

Cố Hành và Tô Chiêu Chiêu đứng ngoài kho chờ. Một lúc sau, nhân viên bán hàng đẩy xe ra, bảo họ kiểm tra; nếu không có vấn đề thì có thể đạp đi.

Cố Hành nhận xe, thử chuông, bánh xe,... kiểm tra từng cái một, sau đó gật đầu: "Được rồi."

"Tiếp tục đi dạo hay ăn cơm trước?"

Tô Chiêu Chiêu giơ tay xem giờ: "Ăn cơm trước, sau đó đi lấy ảnh. Mua sắm hay không cũng không quan trọng, nhà mình bây giờ chẳng thiếu gì, quà cảm ơn nhà họ Ngô đưa lần trước còn dư khá nhiều."

"Vậy buổi chiều có đi xem phim không?"

Tô Chiêu Chiêu lắc đầu.

Ở thời đại này, cả năm rạp chiếu phim chỉ chiếu mấy bộ phim mới, đếm trên đầu ngón tay cũng đủ.

Mặc dù vậy, khán giả dường như không thấy chán, vẫn hứng thú xem đi xem lại, xem rất say mê.

Nhưng Tô Chiêu Chiêu không phải người bình thường; cô là một "mọt phim" từng trải qua đủ các thể loại phim thời hậu thế.

Đối với loại phim chiếu đi chiếu lại này, cô thật sự không có hứng thú.

Hơn nữa, có vài bộ phim hay, ý nghĩa, cô đã xem khi còn đi học.

Lần này họ không đi tiệm Lý Ký, mà vào quán ăn quốc doanh đối diện cửa hàng bách hóa.

Xe đạp được đẩy vào trong tiệm; cửa có một chỗ chuyên để xe, đã có một chiếc đỗ sẵn. Dù chỗ để xe ở trong tiệm, bánh xe cũng bị khóa bằng xích sắt.

Tô Chiêu Chiêu thấy vậy liền nói: "Chúng ta phải mua một cái khóa xe thôi."

Cố Hành gật đầu: "Có khóa mà không có xích sắt cũng không được, về nhà anh sẽ làm một cái."

"Vậy thì tạm thời không mua khóa nữa, ở hợp tác xã có."

Cất xe xong, hai người đến quầy gọi món.

Nhân viên thu tiền và gọi món ở quầy vẫn là nữ đồng chí lần trước.

Cô ấy hình như không nhận ra Tô Chiêu Chiêu, thản nhiên nhìn cô một cái, sau đó chuyển ánh mắt sang Cố Hành, còn mỉm cười: "Đồng chí, anh ăn gì?"

Hoàn toàn coi Tô Chiêu Chiêu như không khí rồi.

Cố Hành cúi đầu hỏi Tô Chiêu Chiêu: "Em muốn ăn gì?"

Tô Chiêu Chiêu nhìn bảng đen viết các món hôm nay.

Tiếc là hôm nay không có thịt kho tàu.

Món mặn chỉ có một: mộc nhĩ xào thịt.

Tô Chiêu Chiêu gọi món mặn duy nhất: "Mộc nhĩ xào thịt, thêm đậu phụ xào hành lá, một phần bánh chẻo trứng gà hẹ và hai bát cơm."

Một bát cơm ba lạng, Cố Hành ăn không no, thêm một phần bánh chẻo là vừa.

Không cần nhân viên báo giá, Tô Chiêu Chiêu nhanh nhẹn tính xong số tiền và phiếu cần đưa.

Cô không phải người tầm thường; dù bảng đen vẫn giống lần trước, vẫn không ghi số phiếu, cô cũng biết cần đưa bao nhiêu.

Tiền và phiếu đưa qua, nhân viên đếm xong, trả lời: "Vừa đủ."

Ngồi xuống đợi món, Cố Hành thỉnh thoảng nhìn về chỗ để xe, khiến Tô Chiêu Chiêu cũng nhìn mấy lần, sợ rằng không chú ý một chút là xe mới mua bị người ta lấy mất.

Hiện tại trị an không tốt như tưởng tượng, kẻ trộm móc túi còn nhiều hơn thời hậu thế.
 
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 132



Cuối cùng thì nhân viên phục vụ cũng nhận ra Tô Chiêu Chiêu.

Từ khi Cố Hành bước vào tiệm, ánh mắt của cô ta thỉnh thoảng lại liếc về phía anh, khi nhìn anh, đôi lúc cũng chuyển ánh mắt sang Tô Chiêu Chiêu, vừa nhìn vừa đoán thân phận của cô.

Sau khi nhìn vài lần, trên khuôn mặt của nhân viên phục vụ trước tiên xuất hiện sự không thể tin, sau đó là biểu cảm như bị táo bón.

Quần áo khác trước, kiểu tóc cũng khác, ngay cả dung mạo cũng thay đổi khá lớn, khó trách hồi nãy cô không nhận ra.

Nhân viên phục vụ lại nhìn Tô Chiêu Chiêu và Cố Hành một cái, rồi bĩu môi quay đi.

Người phụ nữ đó hung dữ như vậy, dựa vào đâu mà tìm được người đàn ông đẹp trai như thế?

Mắt của người đàn ông này mù rồi sao?

Người đàn ông mắt mù Cố Hành đang gắp một miếng thịt đặt vào bát của Tô Chiêu Chiêu: "Nhân viên phục vụ đó biết em à?"

Là một quân nhân, Cố Hành ngay lập tức nhận ra nhân viên phục vụ luôn nhìn họ.

Tô Chiêu Chiêu liếc nhìn về phía quầy, vừa hay bắt gặp ánh mắt của nhân viên phục vụ. Cô mỉm cười: "Có lẽ cô ta đang nhìn anh đấy, ai bảo anh đẹp trai như vậy. Vừa rồi khi gọi món, cô ta cũng không hỏi em, trực tiếp hỏi anh, rõ ràng em đứng gần quầy hơn."

Đây là lần đầu tiên Tô Chiêu Chiêu thẳng thắn khen anh đẹp trai. Tất nhiên, việc cô thích bộ dáng đẹp trai này của anh, trong cuộc sống hàng ngày, anh sớm đã cảm nhận được.

Chỉ là cô chưa bao giờ nói thẳng ra.

Trong mắt Cố Hành hiện lên ý cười rõ ràng: "Đừng nghĩ lung tung, anh chưa bao giờ tán tỉnh nữ đồng chí nào."

Tô Chiêu Chiêu cầm đũa chỉ vào anh: "Ai nói anh tán tỉnh nữ đồng chí chứ? Em chỉ nói anh thu hút người ta thôi. Còn nữa, đề nghị anh, khi đối diện với nữ đồng chí không phải em, đừng cười như vậy."

Nghe vậy, Cố Hành lại mỉm cười.

Tô Chiêu Chiêu giả vờ giận dữ trừng mắt nhìn anh.

Nhìn cô đang tức giận, Cố Hành không nhịn được bật cười thành tiếng.

"Ha ha..."

Ha cái gì mà ha.

Hừ!

Đàn ông!

Thấy có người phụ nữ vì mình mà ghen tuông, vui lắm chứ gì!

Ăn xong cơm, dưới ánh mắt căm giận của nhân viên phục vụ, Tô Chiêu Chiêu cùng Cố Hành đẩy xe đạp ra khỏi cửa tiệm.

Ra ngoài, Tô Chiêu Chiêu quay đầu lại, mỉm cười với nhân viên phục vụ đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô với ánh mắt sắc như dao.

Tiếp theo là tiếng ho khan kinh thiên động địa của nhân viên phục vụ!

Cô ta bị giật mình khi Tô Chiêu Chiêu đột nhiên quay đầu lại.

Tất nhiên là cũng sợ mình bị bắt được điểm yếu, rồi lại bị mắng trước mặt mọi người như lần trước.

Trong quán ăn, nhân viên phục vụ đột nhiên ho dữ dội, khiến các thực khách giật mình.

"Cô... cô nhân viên phục vụ này không phải bị bệnh phổi chứ?"

"Trời ơi! Bệnh này lây nhiễm đấy..."

Các thực khách xì xào bàn tán.

Đầu bếp trong bếp nghe thấy con gái ho không ngừng, vội vàng chạy ra, vỗ lưng cô ta: "Sao thế?"

Nhân viên phục vụ ho đến ch** n**c mắt, dưới sự an ủi của bố, cô ta mới bình tĩnh lại, hít hít mũi: "Khụ khụ... bị sặc nước bọt, khụ khụ."

Đầu bếp trừng mắt nhìn cô ta: "Đang yên đang lành cũng để bị sặc đến mức này, mau lau nước mắt nước mũi đi."

Ông lại vội vàng trấn an các thực khách: "Không sao, không sao, không cẩn thận bị sặc thôi, mọi người cứ ăn uống thoải mái."

Các thực khách lúc này mới yên tâm.

Thật mất mặt quá.

Nhân viên phục vụ cảm thấy mình còn mất mặt hơn cả lần trước, lại còn trước mặt anh đẹp trai... Đợi khi cô ta lau mặt rồi nhìn ra cửa lần nữa, người phụ nữ đáng ghét và người đàn ông đó đã không thấy đâu nữa.

Cố Hành đạp xe đạp chở Tô Chiêu Chiêu len lỏi trên các con phố của thành phố.

Thời đại này, đất nước chưa trở thành "vương quốc xe đạp", trên đường phố cũng không nhiều xe đạp, ô tô con bốn bánh lại càng hiếm, nhiều nhất là người đi bộ trên đường.

Tô Chiêu Chiêu ngồi nghiêng trên yên sau, một tay ôm lấy eo săn chắc của Cố Hành, một tay che trên trán, khéo léo tránh ánh nắng chói chang buổi trưa. Cô hơi nheo mắt ngắm nhìn thành phố này.

Ánh nắng tươi sáng, gió nhẹ thoảng qua.

Gió lướt qua má, mang đến cảm giác mát mẻ và dễ chịu.

Đường phố thành phố như một bức tranh chuyển động, chầm chậm lùi lại trong tầm mắt cô.

Tâm trạng của Tô Chiêu Chiêu vô cùng thoải mái và vui vẻ, khóe miệng không tự chủ mà cong lên.

Người đi đường và phố xá trở thành cảnh đẹp trong mắt cô, còn cô và Cố Hành cũng trở thành cảnh đẹp trong mắt người khác.

Đôi vợ chồng trẻ cưỡi chiếc xe đạp mới tinh trên đường phố, thân xe lóe lên ánh sáng rực rỡ, trên khuôn mặt hai người tràn đầy nụ cười hạnh phúc, như đang kể về cuộc sống hạnh phúc của họ, họ đang tiến về tương lai tươi đẹp.

Thật đáng ngưỡng mộ!

Đôi vợ chồng trẻ khiến người ta ngưỡng mộ đã đến tiệm chụp ảnh, vừa dừng xe đạp, còn chưa kịp xuống xe, đã nhìn thấy bức ảnh gia đình họ treo trên cửa kính.

Trước đây khi đọc tiểu thuyết hoặc xem phim ảnh, Tô Chiêu Chiêu thấy rằng nữ chính thời đại này chỉ cần đến tiệm chụp ảnh chụp hình, ảnh của cô ấy nhất định sẽ được treo ở cửa kính để trưng bày.

Không ngờ, cô cũng có ngày này.

Quả nhiên, nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống.

Tiểu thuyết cũng vậy.

Tô Chiêu Chiêu không có suy nghĩ bị xâm phạm quyền riêng tư, thời đại này không có khái niệm đó, ảnh được treo ở cửa kính của tiệm chụp ảnh, đối với người dân thời này, đó là chuyện đáng tự hào.

Ảnh của ai mà được treo lên, về nhà có thể khoe cả đời.

Tô Chiêu Chiêu tuy không đến mức tự hào, nhưng vẫn thấy vui.

Cô cũng có đãi ngộ của nhân vật chính!

Nhờ phúc của bức ảnh, dù đã chụp ảnh cách đây hai tuần, thợ chụp ảnh vẫn nhận ra hai người họ ngay lập tức.

"Đến lấy ảnh à, sao tuần trước không đến? Tôi còn tưởng hai người không đến lấy nữa. Thấy ảnh treo trên cửa kính chưa, chụp đẹp không? Vừa rửa ảnh ra, tôi đã thấy rất phù hợp để treo ở cửa kính."

Cố Hành gật đầu: "Rất đẹp."

Anh cũng không nói tại sao không đến lấy, thợ chụp ảnh chỉ hỏi vậy thôi, cũng không cần câu trả lời.

Tô Chiêu Chiêu đưa phiếu lấy ảnh, thợ chụp ảnh không nhìn, trực tiếp lấy một phong bì từ ngăn kéo ra.

Tô Chiêu Chiêu nhận lấy, mở phong bì và lấy hết ảnh ra.

Cố Hành ghé sát lại, cúi đầu cùng xem.

Thợ chụp ảnh thầm tặc lưỡi hai tiếng.

Mỗi tấm ảnh đều chụp rất đẹp, không hề có tấm nào nhắm mắt hay không nhìn vào ống kính.

Nếu thực sự chụp không đẹp, tiệm chụp ảnh cũng sẽ không chụp lại, chụp thế nào thì rửa như thế, không có quyền chọn lấy hay không.

Tô Chiêu Chiêu cầm bức ảnh chụp chung của hai người, trong ảnh, hai người đứng cạnh nhau, cô khoác tay anh, đầu tựa vào vai anh, trên khuôn mặt nở nụ cười rạng rỡ.

Cô nhìn sang Cố Hành, anh cũng nhìn cô, ánh mắt hai người giao nhau trong không trung.

Rồi cả hai cùng mỉm cười.

Thợ chụp ảnh duỗi cổ nhìn một cái: "Bức ảnh này cũng chụp rất đẹp, là tôi hài lòng nhất, tiếc là..."

Tiếc gì chứ?

Cố Hành và Tô Chiêu Chiêu nhàn nhạt liếc anh ta một cái.

Thợ chụp ảnh bị hai người nhìn đến chột dạ, muốn tự tát vào miệng mình, ảnh chụp chung tình cảm của đôi vợ chồng trẻ, anh ta lại mở miệng nói tiếc, thật không biết nói chuyện.

"Ý tôi là, ảnh rất đẹp, chỉ là không thích hợp treo ở cửa kính để người khác xem."

Thế thì còn tạm được.
 
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 133



Từ tiệm chụp ảnh bước ra, Tô Chiêu Chiêu và Cố Hành chuẩn bị về nhà.

Lúc này không có chuyến xe buýt nào, nhưng không quan trọng, họ đã có xe đạp, có thể trực tiếp đạp về.

Cố Hành chân dài, ngồi trên xe đạp, một chân đặt lên bàn đạp, một chân chống đất, đợi Tô Chiêu Chiêu ngồi lên, anh mới bắt đầu khởi động.

Người đàn ông cao có lợi thế, không cần cô phải chạy theo sau để lên xe.

Đạp chưa bao lâu, Tô Chiêu Chiêu nhìn thấy biển hiệu của "Tuần báo Hải Thành" bên đường; vừa vào cổng là cầu thang đi lên, hôm nay không phải ngày nghỉ, ở cầu thang vẫn có người lên xuống, ra vào tấp nập.

Cố Hành đạp xe không nhanh không chậm, đi qua rồi Tô Chiêu Chiêu mới thu ánh mắt lại, ai ngờ lúc này lại nghe thấy có người gọi tên cô.

"Đồng chí Tô Chiêu Chiêu!"

Cố Hành cũng nghe thấy, một chân anh đạp xuống đất, xe đạp dừng lại.

Hai vợ chồng cùng quay đầu.

Người gọi Tô Chiêu Chiêu chính là nữ phóng viên đã phỏng vấn cô hai lần.

Nữ phóng viên chạy nhanh vài bước lên trước: "Đồng chí Tô, thật trùng hợp, không ngờ gặp cô ở thành phố."

Tô Chiêu Chiêu xuống xe, đứng bên đường, mỉm cười nói: "Hôm nay tôi nghỉ, vào thành phố dạo chơi."

Nữ phóng viên liếc nhìn Cố Hành: "Đây là chồng cô, đồng chí Đoàn trưởng Cố phải không?"

Cố Hành gật đầu, nói một câu "Chào cô", hai tay giữ lấy xe đạp.

Chào hỏi xong, nữ phóng viên thu ánh mắt từ mặt Cố Hành lại, nói với Tô Chiêu Chiêu: "Gặp được cô thật tốt quá, tôi vốn định ngày mai nghỉ sẽ đến hợp tác xã của các cô trả tiền, giờ không cần đi nữa."

Mục đích nữ phóng viên gọi Tô Chiêu Chiêu là nhờ cô mang tiền về.

Tô Chiêu Chiêu tất nhiên không từ chối.

Nói với cô hai câu, nữ phóng viên vội vàng lên lầu.

Một lúc sau, cô ấy cầm tiền và phiếu xuống.

Phía sau cô còn có nam phóng viên cộng sự.

Hai người đều cầm tiền và phiếu trong tay.

"Cô đếm thử đi."

Phiếu của họ là cô ấy viết, không ai nhớ rõ giá cả hơn cô, Tô Chiêu Chiêu nhận tiền và phiếu đếm lại: "Số tiền đúng rồi, nhưng giấy nợ tôi không mang theo, để ở đơn vị, bây giờ không thể trả cho các anh chị, thế này đi, tôi viết biên nhận cho các anh chị."

Hai vị phóng viên đều gật đầu: "Như vậy đi, chúng ta đều yên tâm."

Nam phóng viên mang theo sổ tay, Tô Chiêu Chiêu mượn, cúi người trên yên sau xe đạp, viết hai tờ biên nhận.

"Cảm ơn cô, đồng chí Tô, vậy không làm phiền cô nữa, hẹn gặp lại."

Thu biên nhận xong, nữ phóng viên cười vẫy tay.

Tô Chiêu Chiêu và Cố Hành lại lên xe đạp.

Ra khỏi thành phố không bao lâu, Cố Hành bóp phanh, xe đạp lại dừng lại.

"Sao vậy?"

Cố Hành hai chân chống đất, ngồi vững trên xe, sau đó cởi áo khoác đưa cho cô.

"Lót dưới m.ô.n.g đi."

Tô Chiêu Chiêu nhận lấy áo, mỉm cười xuống xe, gấp áo lại đặt lên yên sau, cô gấp rất cẩn thận, sợ lát nữa không cẩn thận sẽ bị cuốn vào bánh xe.

Ngồi trên yên sau ngắm nhìn phong cảnh ven đường rất thoải mái, chỉ là m.ô.n.g không dễ chịu, nếu ngồi suốt quãng đường về, cô sẽ khó chịu.

Không ngờ Cố Hành rất chu đáo, vừa ra khỏi thành phố liền cởi áo cho cô lót mông.

Haiz, người đàn ông vừa đẹp trai lại chu đáo, làm người ta không động lòng cũng khó.

Tô Chiêu Chiêu thừa nhận tim mình đập thình thịch, ngọt ngào như ăn bánh kem.

Nếu trước đây có ai nói với cô, cô sẽ vì một người đàn ông mà rung động như vậy, có đánh c.h.ế.t cô cũng không tin!

Bất kể nam hay nữ, khi chưa gặp được đúng người, đều cứng miệng.

Tô Chiêu Chiêu ngồi lên yên sau đã lót áo, vỗ vỗ lưng Cố Hành: "Xong rồi, đi thôi."

Cố Hành đạp chân, xe đạp tiếp tục tiến về phía trước.

Rời xa thành phố, khi họ tiếp tục tiến lên, người đi đường hai bên cũng trở nên thưa thớt.

Tô Chiêu Chiêu nhẹ nhàng tựa đầu vào tấm lưng rộng lớn và vững chắc của anh, như tìm được một bến đỗ an toàn và thoải mái.

Cô nhắm mắt lại, lặng lẽ cảm nhận sự ấm áp và sức mạnh truyền từ cơ thể anh.

Cảm giác này khiến cô vô cùng yên tâm và thư thái, cô tận hưởng sự tĩnh lặng và an nhàn này, để cho suy nghĩ trôi bồng bềnh.

Gió nhẹ v**t v* mái tóc cô, mang đến chút mát mẻ.

Lúc này, lòng cô tràn đầy cảm giác thỏa mãn.

Khoảnh khắc này, cô có chút cảm ơn vị thần đã cho cô xuyên sách.

Dù yên xe có lót áo, nhưng luôn phải treo chân ngồi trên xe đạp cũng không dễ chịu.

Đạp được nửa đường, Tô Chiêu Chiêu và Cố Hành xuống xe đẩy bộ một đoạn.

Nhìn con đường vắng vẻ không người, khó thấy xe cộ, Cố Hành đề nghị: "Em có muốn học cách đi xe đạp không?"

Tô Chiêu Chiêu biết đi xe đạp, nhưng nguyên chủ thì không, cô gật đầu: "Học chứ!"

Xe đạp loại 28 quá cao đối với Tô Chiêu Chiêu, ngồi lên hai chân phải dang ra, căn bản không chạm đất được, muốn chạm mũi chân xuống đất, phải nghiêng xe một chút.

Tô Chiêu Chiêu buồn bực về chiều cao của mình, cô thật không muốn thừa nhận mình là một cô gái thấp bé.

Muốn đạp được xe loại 28, cô chỉ có một cách, đó là đặt chân lên bàn đạp, đạp lấy đà rồi mới gác chân qua.

Điều này đối với Tô Chiêu Chiêu là một vấn đề nan giải.

Cô đã quen với việc ngồi lên rồi mới đạp xe.

Thay đổi cách lên xe, nhìn thì đơn giản, thực ra rất khó.

Ai có thể nghĩ rằng một người biết đi xe như cô lại gặp khó khăn ở bước lên xe này chứ?

Thật là khó tin.

Cố Hành hai tay giữ chặt yên sau: "Đừng sợ, anh giữ rồi, em đặt chân trái lên trước, đạp xuống, khi xe chạy thì đưa chân phải lên."

Dưới sự chỉ dẫn từng bước của Cố Hành, Tô Chiêu Chiêu cuối cùng cũng học được cách lên xe.

Không biết trước đây nghe ai nói rằng loại xe đạp 28 này, chỉ cần lên xe được, thì sẽ biết đi xe.

Câu này đúng không cô không biết, cũng không thể kiểm chứng, dù sao cô vốn đã biết đi từ trước.

Chỉ cần lên được xe, giữ thăng bằng đối với Tô Chiêu Chiêu không phải vấn đề.

Cô đạp phía trước, Cố Hành chạy theo phía sau, không biết từ lúc nào anh đã buông tay.

Tô Chiêu Chiêu quay đầu nhìn một cái, cười nói: "Em biết đi rồi."

Cô đạp xe quay một vòng trở lại, thân xe không hề lắc lư.

Cố Hành giơ ngón tay cái, chân thành khen: "Giỏi lắm!"

Lần đầu tiên anh đạp xe cũng chỉ như vậy.

Hai chữ "giỏi lắm" khiến Tô Chiêu Chiêu có chút chột dạ, cô có nên giả vờ đạp không vững không?

Nghĩ một lúc, cô quyết định thôi.

Ngược lại cô còn mời: "Anh có muốn ngồi lên không, em chở anh."

Cố Hành nhướng mày: "Em chắc chứ?"

Tô Chiêu Chiêu: "Tất nhiên!"

Cố Hành chạy vài bước, nắm lấy yên sau xe đạp, nhảy một cái ngồi lên.

Tô Chiêu Chiêu cảm nhận rõ ràng chiếc xe ì lại.

Cô "phù phù" đạp được mười mấy phút, rồi không đạp nổi nữa.

Trời ạ, mệt quá đi!

Không phải cô yếu, mà là con đường đất bùn này ảnh hưởng đến kỹ thuật của cô.

Đúng vậy, chính là như thế.

Lên xe đã là một vấn đề, xuống xe cũng không dễ.

Nhưng may mắn có Cố Hành ngồi sau, cô vừa nói đạp không nổi nữa, Cố Hành đặt chân xuống đất, xe đạp liền dừng lại vững vàng.

Tô Chiêu Chiêu dẫm lên bàn đạp, xuống xe, ngoan ngoãn giao lại quyền đạp: "Anh đạp đi."
 
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 134



Đi xe đạp trên đường rất thu hút sự chú ý.

Đặc biệt là lũ trẻ con, mấy đứa nhóc chưa phải đi học, chỉ biết chạy nhảy chơi đùa ngoài đường. Vừa thấy xe đạp, chúng liền dang chân chạy theo phía sau.

Có đứa thấy đuổi không kịp thì bỏ cuộc, có đứa thì theo đến tận cửa nhà.

Thấy xe dừng lại, từng đứa một đánh bạo đưa tay ra sờ.

Vương Xuân Hoa nghe thấy tiếng động đi ra, thấy vậy liền giúp đuổi bọn trẻ: "Đi đi đi, ra chỗ khác chơi, cẩn thận làm hỏng rồi để bố mẹ mấy đứa phải đền bây giờ."

Vừa nghe nói làm hỏng phải đền, bọn trẻ lập tức tan tác như chim.

Vương Xuân Hoa xoay quanh chiếc xe đạp một vòng: "Đẹp quá, mới tinh lại sáng bóng! Hai người thật sự mua về rồi."

Tô Chiêu Chiêu lấy chìa khóa mở cửa, xe đạp được Cố Hành đẩy vào sân, Vương Xuân Hoa theo vào.

Tô Chiêu Chiêu nói: "Nhà có xe, đi đâu cũng tiện, sau này nếu chị cần thì cứ đến nhà em mà mượn."

Vương Xuân Hoa cười gật đầu: "Được, nhưng chị không biết đi xe, chỉ có lão Chu nhà chị và lão Đại biết đi thôi."

Cố Hành đặt xe xong, rửa tay dưới vòi nước, nghe vậy nói: "Học rất dễ, Tiểu Tô đã học được rồi."

Trước mặt người ngoài, anh cũng gọi cô là Tiểu Tô, hai chữ "Chiêu Chiêu" từ miệng anh gọi ra luôn cảm thấy quá thân mật, không chỉ làm người ta đỏ mặt, còn dễ để người khác trêu chọc.

Chỉ khi ở riêng anh mới gọi cô là Chiêu Chiêu.

Vương Xuân Hoa trợn tròn mắt nhìn Tô Chiêu Chiêu: "Thật sao?"

Tô Chiêu Chiêu: "…Vâng."

Đúng thế, cô chính là người có khả năng học tập rất tốt!

"Tiểu Tô à, cô giỏi quá! Xe vừa mua đã biết đi rồi."

Tô Chiêu Chiêu nói: "Chị học cũng sẽ biết thôi."

Vương Xuân Hoa khoát tay rồi lắc đầu: "Chị không được, xe mới như thế này chị không dám đi đâu. Xe mới như vậy, nếu không cẩn thận làm trầy xước hay ngã, sẽ đau lòng c.h.ế.t mất."

"Xe là để đi mà, ngã vài lần là chuyện bình thường."

Cố Hành cũng nói: "Chị cứ mạnh dạn mà đi."

Vương Xuân Hoa không dám đi, dù có học đi xe cũng nên tìm xe cũ mà đi, đâu có ai dùng xe mới để học. Cô còn nhắc nhở hai người: "Hai người đừng quá rộng rãi, đừng có ai mượn xe cũng cho mượn. Nếu làm hỏng, bắt người ta đền thì không hay, không đền thì mình lại thiệt thòi..."

Thời này, nhà ai có xe đạp cũng giống như người đời sau có xe hơi, thuộc về tài sản quan trọng của gia đình.

Trước đây Tô Chiêu Chiêu có một đồng nghiệp, đi làm một năm sau vay tiền mua một chiếc xe, thật sự đối xử với xe còn tốt hơn bạn gái, chăm sóc kỹ lưỡng.

Ai muốn ngồi xe anh ta, anh ta đều phải nhắc trước: không được uống nước trên xe, không được ăn uống trên xe, đóng cửa phải nhẹ nhàng, lên xe chân tay đừng để lung tung, sợ ai đó vô tình để lại dấu chân.

Muốn mượn xe thì đừng hòng.

Bây giờ xe đạp cũng như xe hơi, Tô Chiêu Chiêu rất hiểu, không hề cảm thấy lời của Vương Xuân Hoa là quá đáng.

Vương Xuân Hoa nói xong, sờ hai cái vào xe đạp rồi về nhà.

Thấy bà ấy đi rồi, Cố Hành lấy khăn lau để lau bụi bẩn và bùn đất bám trên thân xe suốt quãng đường.

Cô có việc khác phải làm, trong túi cô có tiền mà hai vị phóng viên đã trả, cô đi ra ngoài.

"Chị Tô. Sao chị lại đến?" Tiểu Đường thấy cô vào cửa hàng liền hỏi.

Tô Chiêu Chiêu: "Hôm nay chị vào thành phố, gặp hai vị phóng viên trước đây đến chỗ chúng ta, họ trả tiền nợ cho chị."

Nói rồi cô lấy tiền và phiếu ra cho Tiểu Đường xóa nợ: "Chị đi nói với Chủ nhiệm Lưu một tiếng."

Cô cũng có thể ngày mai mới đến xóa nợ, ngày kia báo cáo với Chủ nhiệm Lưu, nhưng mai là ngày nghỉ, nhỡ Chủ nhiệm Lưu đi thành phố gặp phải, chi bằng bây giờ qua nói trước, dù sao cũng gần, cũng không có việc gì mấy.

Tô Chiêu Chiêu mở lối vào phía sau quầy đi vào.

Tiểu Đường gọi cô lại: "Đúng rồi, chị Tô, đã tuyển được nhân viên bán hàng mới rồi. Nói là trên phân xuống, là một nữ đồng chí khá trẻ, sáng nay đã đến báo danh rồi, Chủ nhiệm Lưu bảo cô ấy tuần sau thứ Hai đi làm."

Nhanh vậy sao?

Tô Chiêu Chiêu gật đầu, đi vào bên trong.

Sau khi nói chuyện với Chủ nhiệm Lưu xong, ông cũng nói với Tô Chiêu Chiêu về việc đồng nghiệp mới tuần sau sẽ đi làm: "Tiểu Tô à, từ thứ Hai tuần sau cô vào văn phòng làm việc nhé. Công việc thì để Tiểu Hà hướng dẫn cô trước, làm quen một chút."

Tô Chiêu Chiêu mỉm cười gật đầu: "Chủ nhiệm, tôi biết rồi, tôi nhất định sẽ làm việc tốt, không để lãnh đạo thất vọng."

Chủ nhiệm Lưu cười tít mắt, vẫy tay cho cô ra ngoài.

Từ văn phòng Chủ nhiệm Lưu ra, Tô Chiêu Chiêu lại đến phòng thu mua một chuyến. Trưởng phòng Tạ với tư cách là lãnh đạo, là người đầu tiên biết chuyện Tô Chiêu Chiêu tuần sau sẽ được điều vào văn phòng.

Điều làm ông vui nhất là Tô Chiêu Chiêu vẫn là người của bộ phận thu mua. Ông thật sự sợ Chủ nhiệm Lưu vung tay một cái, điều Tô Chiêu Chiêu sang bộ phận khác.

"Tiểu Tô, sau này đây là bàn làm việc của cô." Trưởng phòng Tạ chỉ vào bàn đối diện với Hà Phương.

Chiếc bàn cũ được sơn một lớp vecni, đi kèm với một chiếc ghế gỗ có tựa lưng, không khác gì các bàn khác trong văn phòng.

Trên bàn hiện chưa có gì, dưới bàn có ba ngăn kéo xếp song song.

"Đợi thứ Hai đi làm, thiếu gì cô tự đi nhận."

Tô Chiêu Chiêu cười nói: "Tôi biết rồi, Trưởng phòng. Tôi cũng không phải là người mới đến, sếp không cần lo lắng."

Trưởng phòng Tạ cười hai tiếng, cầm cốc trà của mình đi ra ngoài tuần tra.

Tô Chiêu Chiêu cũng không tiếp tục ở lại, nói vài câu với Hà Phương rồi về.

Ở nhà, Cố Hành đang treo khung ảnh đã lắp ảnh lên tường.

Thấy cô về, anh hỏi: "Lại đây xem thế nào?"

Cố Hành treo khung ảnh trên tường phòng khách, ngay phía trên bàn ăn dựa vào tường, ngồi ăn cơm ngẩng lên là thấy.

Ảnh được anh sắp xếp ngay ngắn trong khung, năm tấm ảnh, vừa hay thiếu một chỗ.

Tô Chiêu Chiêu: "…Em nói, chúng ta có thể không sắp xếp gọn gàng như vậy không?"

Cố Hành nhìn ảnh trong khung: "Sắp xếp ngay ngắn không tốt sao?"

"Không phải không tốt, mà là không đẹp, kỳ lạ, như thể đang nhắc nhở nhà chúng ta thiếu một tấm ảnh."

Cảm giác này giống như khi đăng ảnh trên mạng xã hội mà thiếu một góc vậy.

Có người sẽ chọn một bức ảnh khác để lấp đầy khoảng trống này, có người thì hoàn toàn không bận tâm, cứ đăng nội dung hiện có.

Tô Chiêu Chiêu chính là kiểu người sẽ tìm một bức ảnh khác để lấp chỗ trống.

Cố Hành tháo khung ảnh xuống, cầm dụng cụ từ phía sau khung cạy các đinh nhỏ đã cố định ở bốn góc, tấm lưng và kính liền tách ra.

Tô Chiêu Chiêu sắp xếp lại ảnh, chỗ trống, cô đi đến bệ cửa sổ lấy hai bông hoa khô đặt vào.

Trong sân, mấy bông hồng nở những bông nhỏ thiếu dinh dưỡng. Khi hoa sắp tàn, cô hái xuống, tiện tay đặt trên bệ cửa sổ, phơi khô làm hoa khô.

Những bông hoa khô này dùng để trang trí khung ảnh rất phù hợp.
 
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 135



Tô Chiêu Chiêu vỗ tay, trên mặt nở một nụ cười hài lòng rồi hỏi: "Thế nào? Cảm giác ra sao?"

Cố Hành rất biết điều, nhanh chóng trả lời: "Ừ, đẹp lắm."

Thực ra trong lòng anh nghĩ làm thế này không cần thiết lắm, cảm giác như khá thừa thãi…

Nhưng lời này, anh chắc chắn sẽ không nói ra!

Tô Chiêu Chiêu rất hài lòng với câu trả lời đó, sau đó liền ra lệnh: "Vậy thì mau treo nó lên đi."

Cô ấy rất hài lòng với khung ảnh tự làm lần này!

Cố Hành treo lại khung ảnh lên tường.

Sau đó anh còn khen thêm một câu: "Đẹp hơn lúc trước nhiều."

Tô Chiêu Chiêu ngẩng cằm lên: "Tất nhiên rồi!"

Chuông ngoài lớp vang lên, giáo viên vừa tuyên bố tan học, Cố Tưởng và Cố Niệm đã cầm lấy cặp sách rồi chạy ra khỏi lớp.

Chu Tiểu Quân thấy thế, liền chạy theo sau họ.

"Sao vậy? Sao hai cậu chạy nhanh thế?"

Cố Tưởng không quay đầu lại: "Chắc chắn bố mẹ tớ đã mua xe đạp về rồi!"

Nghe đến xe đạp, Chu Tiểu Quân còn chạy nhanh hơn cả Cố Tưởng và Cố Niệm!

Cố Niệm tròn mắt nhìn Chu Tiểu Quân vượt qua mình, sau đó lại vượt qua cả anh trai cô...

"Chu Tiểu Quân, đợi đã..."

Chu Tiểu Quân như cơn gió lao vút đi...

...

Chu Tiểu Quân chạy thục mạng đến sân nhỏ nhà họ Cố, bỏ qua cả cửa nhà mình và mẹ đang đứng ở cửa.

Vừa chạy, cậu vừa thở hổn hển, cảm giác như phổi sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

Khi chạy đến cổng sân nhà họ Cố, cậu nhảy vọt vào trong.

Vừa vào sân, cậu đã không kịp chờ liền hỏi: "Thím... Thím Tô! Xe đạp nhà... nhà thím..."

Cậu chưa kịp nói hết câu, như thể kiệt sức, tay chống lên đầu gối, th* d*c từng ngụm lớn.

Nhìn cậu giống hệt một con cá thiếu nước.

Cố Hành nghe thấy tiếng cũng bước ra.

Vương Xuân Hoa tưởng có chuyện gì nên đuổi theo con trai, cũng bước vào.

Cả 3 người lớn đứng đó, không biết phải nói gì, nhìn đứa bé chống gối thở hồng hộc trong sân.

Bà muốn đập cho thằng nhóc này một cái rồi nhét nó lại vào bụng luôn cho rồi!

Ngay sau đó, Cố Tưởng và Cố Niệm cũng về tới.

Cố Tưởng vừa thở vừa nói với Chu Tiểu Quân: "Cậu chạy... chạy nhanh quá rồi đấy!"

Cố Niệm đứng trong sân vỗ ngực, tim đập thình thịch.

Nhưng chúng đã kịp nhìn thấy chiếc xe đạp đang dựng trong sân.

"Wow! Xe mới thật đấy!" Chu Tiểu Quân không còn thở nữa, chạy ngay tới xe đạp mà s* s**ng.

Cố Tưởng và Cố Niệm ngay lập tức theo sau.

Ba đứa trẻ, mắt đứa nào đứa nấy đều sáng lấp lánh.

Vương Xuân Hoa bực mình nói với con trai: "Xe mới sao lại không mới được? Vì muốn xem xe mà mẹ đứng ngay ở cửa con cũng không thèm nhìn à, con cứ gọi xe đạp là mẹ luôn đi."

Chu Tiểu Quân chẳng thèm để ý đến lời mẹ chê bai, cậu chỉ chăm chú vào chiếc xe.

"Chú Cố, cháu có thể đi thử xe không?"

Cố Hành vừa định gật đầu thì bị Vương Xuân Hoa ngắt lời.

"Đi gì mà đi? Con có biết đi không? Nhỡ làm hỏng xe thì sao? Mau về nhà ngay!"

Chu Tiểu Quân: "Con có thể học mà..."

"Học cũng không được dùng xe mới của chú Cố để học." Vương Xuân Hoa sợ thằng con trai lớn gan này sẽ dám cưỡi xe rồi làm hỏng, liền túm tai Chu Tiểu Quân kéo về nhà.

Chu Tiểu Quân vừa kêu đau vừa tranh cãi với mẹ: "Nếu không cho học xe mới thì mẹ mua cho con một cái cũ đi... Mẹ ơi, mẹ mua cho con một cái đi, nhà Cố Tưởng đã có xe rồi mà..."

"Câm miệng lại đi, đời đâu có đẹp như vậy, mua xe làm gì? Nhà mình có ai cần xe đi làm đâu..."

Khi hai mẹ con về đến nhà, người ở ngoài vẫn có thể nghe thấy tiếng tranh cãi của họ.

Tô Chiêu Chiêu và Cố Hành nhìn nhau cười.

Cố Tưởng và Cố Niệm:... Thảm ghê, may mà nhà mình có xe!

Cố Hành hỏi hai đứa con đang mân mê xe: "Muốn học không? Bố sẽ dạy."

Hai anh em gật đầu lia lịa.

Xe của nhà mình, chắc chắn phải học đi!

Cố Hành bước tới dạy hai đứa, dù chiếc xe 28 khá lớn, nhưng với trẻ con, chỉ cần chúng muốn, cái gì chúng cũng leo được.

Chân ngắn không đạp hết vòng thì sao chứ?

Đạp nửa vòng vẫn đi được mà!

Thậm chí chúng có thể luồn chân qua giữa thanh ngang để đạp!

Cố Tưởng và Cố Niệm từng thấy người khác đi như vậy trên đường phố, rất khâm phục.

Bước đầu tiên, Cố Hành dạy chúng cách đặt một chân lên bàn đạp và trượt về phía trước.

Tô Chiêu Chiêu nhìn thấy vậy, không đứng xem nữa mà nói: "Chú ý an toàn, đừng để ngã nhé," rồi vào bếp chuẩn bị bữa tối.

Khi cô làm xong bữa tối và bước ra, hai đứa trẻ đã có thể giữ tay lái xe, một chân đặt trên bàn đạp và trượt quanh sân.

Má ơi, xe nghiêng ngả thế mà vẫn giữ được thăng bằng.

Nói thật, bảo cô trượt thế này cô cũng không dám, vì cảm giác xe sẽ đổ.

Nghe mẹ gọi ăn cơm, hai anh em không nỡ, nhưng vẫn dừng xe, đi vào bếp dọn cơm.

Trong bữa ăn, tâm trí cả hai vẫn ở trên chiếc xe đạp ngoài sân.

"Bố ơi, tối nay phải đưa xe vào nhà chứ ạ." Cố Tưởng nhìn quanh phòng khách, xem chỗ nào phù hợp để đặt xe.

Để xe ngoài sân thì không được, kể cả dưới mái hiên cũng không phù hợp, gió mưa sẽ làm xe nhanh cũ.

Cố Hành gật đầu, tiện tay chỉ một góc: "Để ở kia."

Cố Tưởng và Cố Niệm đều nghĩ rằng bố quá xuề xòa, xe đẹp thế này phải để giữa nhà mới đúng!

Nhưng cả hai không nói gì, ăn xong bữa tối chúng háo hức ra học xe tiếp.

May mà sân có đèn chiếu sáng, nếu không thì chẳng thể tập được.

Không lâu sau, Chu Tiểu Quân cũng đến, lần này cậu đi lén lút, không còn ồn ào như mọi khi, nói chuyện nhỏ nhẹ hẳn, sợ mẹ ở nhà bên nghe thấy.

"Cố Tưởng, cho tớ đi thử xe nhé!"

Cố Tưởng đang trượt trên xe: "Chờ một chút, chúng ta xếp hàng, tớ đi rồi đến em gái tớ, sau đó là cậu, mỗi lần đi hai vòng."

Chu Tiểu Quân nhanh chóng gật đầu: "Được!"

Cuối cùng, Vương Xuân Hoa cũng phát hiện ra Chu Tiểu Quân đã chạy sang đây. Không thấy con trai trong nhà, bà sang xem thì thấy cậu đang ngồi trên xe, còn Cố Tưởng và Cố Niệm đứng phía sau đỡ yên cho cậu.

Bà lườm cậu một cái: "Giỏi thật, còn sai bảo cả Cố Tưởng và Cố Niệm."

Tô Chiêu Chiêu ngồi trên ghế bập bênh dưới mái hiên, cười nói: "Chị dâu sang ngồi đi, để bọn trẻ tự chơi. Ba đứa thay nhau đi, cậu giúp tớ, tớ giúp cậu, rất tốt mà. Chu Tiểu Quân rất quý xe, vừa nãy không để xe đổ, mà tự nó ngã một cái."

Vương Xuân Hoa đi đến ngồi bên cạnh: "Đáng đời nó! Nếu nó không quý xe mà làm đổ xe, chị đây sẽ đánh nó."

Hai người phụ nữ bắt đầu trò chuyện: "Chị nghe nói hợp tác xã lại tuyển một nhân viên bán hàng nữa, có đúng không?"

Tô Chiêu Chiêu gật đầu: "Đúng rồi, hôm nay báo danh, tuần sau sẽ chính thức đi làm."

Vương Xuân Hoa hỏi: "Vậy sau này hợp tác xã sẽ có ba nhân viên bán hàng à?"

Tô Chiêu Chiêu kể chuyện mình sắp được điều về văn phòng.

Vương Xuân Hoa vỗ tay cô: "Chị biết mà, cô không phải người tầm thường! Nhìn xem, mới bao lâu mà đã được điều về văn phòng rồi. Làm việc ở văn phòng toàn là người có học thức!"

Khen một hồi, bà lại hỏi: "Lương cũng tăng rồi chứ?"

Tô Chiêu Chiêu cười: "Tăng được vài đồng so với trước."
 
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 136



"Thật ghen tị với các cô cậu mỗi tháng đều nhận lương, đâu như chị, ngày ngày quanh quẩn với đống việc nhà."

Trong lúc trò chuyện, Vương Xuân Hoa nhìn thấy khung ảnh treo trên tường phòng khách.

"Ơ, những bức ảnh này chụp khi nào vậy?"

Bà đứng lên đi vào trong xem: "Đây chẳng phải là ảnh chụp vào ngày lễ Quốc khánh sao? Mấy tấm này chụp khi nào vậy?"

Tô Chiêu Chiêu xoay ghế bập bênh một vòng: "Chụp trong kỳ nghỉ Quốc khánh, hôm nay mới lấy về."

Vương Xuân Hoa chỉ vào bức ảnh chụp chung của Tô Chiêu Chiêu và Cố Hành, cười trêu ghẹo: "Bức này chụp đẹp quá."

Tô Chiêu Chiêu mặt không đỏ tim không đập: "Em cũng thấy vậy."

Về đến nhà, nằm trên giường, Vương Xuân Hoa không nhịn được kể với người đàn ông bên cạnh về chuyện của hai vợ chồng Tô Chiêu Chiêu.

"Hai vợ chồng đó tình cảm thật tốt."

Chính ủy Chu quay đầu liếc nhìn bà một cái: "Hay là khi nào chúng ta cũng vào thành phố chụp vài tấm ảnh?"

Mắt Vương Xuân Hoa sáng lên: "Vậy đợi khi con trai lớn về, cả nhà mình cùng đi chụp."

Chính ủy Chu:... Hóa ra không phải ghen tị tình cảm của người ta, mà là ghen tị người ta chụp ảnh gia đình!

...

Chớp mắt đã đến thứ Hai, Tô Chiêu Chiêu vẫn đến đơn vị theo giờ như trước.

Đa số nhân viên văn phòng thích đến đúng giờ, chỉ có nhân viên bán hàng ở cửa hàng mới lần nào cũng đến sớm.

Khi cô đến, văn phòng không có ai, cửa phòng của phòng mua bán cũng đóng, cô không có chìa khóa nên vẫn đến phía trước. Đồ đạc của cô thường để trong ngăn kéo nhỏ ở phía trước, cần phải dọn ra cho đồng chí mới.

Khi cô đang lấy đồ, có người ở cửa chính thò đầu vào: "Có ai không?"

Nghe thấy tiếng, Tô Chiêu Chiêu ngẩng đầu nhìn, thấy một cô gái khoảng mười bảy mười tám tuổi đứng ở khu vực làm việc. Cô mặc một chiếc áo khoác màu tối, lộ ra cổ áo sơ mi trắng bên trong, quần đen và đôi giày vải đen, trên vai đeo một túi vải hoa, hai b.í.m tóc buông trước ngực.

Trông cô gọn gàng sạch sẽ, dáng vẻ thanh tú.

Cô gái cũng nhìn thấy cô, khuôn mặt hơi lúng túng: "Chào chị, em là nhân viên bán hàng mới đến, em tên là Nhâm Hạ."

Tô Chiêu Chiêu đoán được chuyện này, mỉm cười gật đầu: "Chào em, chị là Tô Chiêu Chiêu."

Mắt Nhâm Hạ sáng lên: "Em biết chị, em đã đọc báo viết về chị. Hôm kia khi em đến báo danh, chị Đường nói với em, chính vì chị được điều vào văn phòng nên vị trí nhân viên bán hàng mới trống, em mới được phân về đây."

Bây giờ Tiểu Đường cũng trở thành chị Đường rồi.

Tô Chiêu Chiêu cười nhẹ: "Em đến rồi, công việc ở cửa hàng giao lại cho em nhé."

Chiêu Chiêu lại giới thiệu cho cô ấy một số điều cần chú ý, dọn trống ngăn kéo cho cô ấy để đồ.

Nhâm Hạ vừa nghe vừa gật đầu liên tục.

Chẳng mấy chốc, Tiểu Đường cũng đến: "Hai người quen nhau rồi nhỉ, vậy khỏi cần giới thiệu nữa. Tiểu Hạ, em đã chuyển vào ký túc xá chưa?"

Nhâm Hạ gật đầu: "Chiều hôm qua em đã chuyển vào rồi."

Cung tiêu xã có ký túc xá tập thể, dành cho nhân viên ở xa, như Hà Phương, nhà cô ấy ở trong thành phố, không thể về hàng ngày, thường ở ký túc xá, ăn uống tại căng tin.

Nhà Nhâm Hạ tuy không ở trong thành phố, nhưng cũng xa, nên cô ấy cũng xin vào ký túc xá.

Mấy ngày trước không để cô ấy đi làm ngay, chính là để dành thời gian cho cô ấy chuyển nhà.

Hà Phương đến, dùng chìa khóa mở cửa, Tô Chiêu Chiêu mang đồ vào văn phòng, đặt vào ngăn kéo bàn làm việc của mình.

Từ giây phút này, cô chính thức ổn định ở văn phòng.

Trưởng phòng Tạ đến, thấy cô đã ngồi gọn gàng trong văn phòng, liền cười nói: "Nào nào, chúng ta chào đón Tiểu Tô."

Trong phòng mua bán vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt!

Tô Chiêu Chiêu lấy kẹo ra chia cho mọi người: "Mong mọi người giúp đỡ, mong mọi người giúp đỡ!"

Có người ở văn phòng khác nghe tiếng liền chạy sang xem, thấy cô phát kẹo, liền cười nói: "Thấy thì có phần nhé!"

Tô Chiêu Chiêu vui vẻ chia cho tất cả.

Ban đầu cô định giữ kín một chút, nhưng khả năng không cho phép.

Đều là đồng nghiệp, không nên thiên vị ai.

Trong phòng tài vụ, Hồ Giai bĩu môi: "Chuyển vào văn phòng mà cũng phát kẹo, không biết còn tưởng cô ta lên chức trưởng phòng rồi đấy."

Lưu Phúc Sinh cầm kẹo bước vào, nghe thấy vậy liền rút lại tay định đưa: "Vậy kẹo Tiểu Tô cho cô không lấy à? Không lấy thì tôi ăn nhé!"

Hồ Giai nhìn viên kẹo hoa quả trong tay anh ta: "Anh ăn đi, tôi không thèm!"

Cô ta là con gái của chủ nhiệm Cung tiêu xã, cái gì mà ngon chưa ăn qua chứ, vài viên kẹo thôi, nhà cô ta không thiếu!

Tô Chiêu Chiêu đưa chìa khóa cửa hàng cho trưởng phòng Tạ.

Trưởng phòng Tạ nhận chìa khóa, không khỏi tò mò hỏi: "Sao không giao trực tiếp cho đồng chí mới?"

Tô Chiêu Chiêu nghiêm túc trả lời: "Chìa khóa này không phải là chìa khóa bình thường, nó liên quan đến hoạt động và an toàn của cả cửa hàng, rất quan trọng! Tôi nghĩ tốt hơn là sếp nên tự tay giao cho đồng chí mới."

Trưởng phòng Tạ nghe xong, khuôn mặt lộ ra nụ cười hài lòng, gật đầu tán thưởng, thể hiện sự công nhận và hài lòng đối với Tô Chiêu Chiêu.

Hành động này của Tô Chiêu Chiêu không chỉ thể hiện thái độ nghiêm túc trong công việc, mà còn cho thấy cô tôn trọng quyền uy của lãnh đạo.

"Tiểu Tô à, cố gắng làm việc nhé, cô còn trẻ, tiền đồ vô lượng." Nói rồi ông lấy từ ngăn kéo ra một chìa khóa khác, đây là chìa khóa văn phòng của phòng mua bán.

Có chìa khóa này, bất cứ lúc nào Tô Chiêu Chiêu cũng có thể vào văn phòng, không cần đợi đồng nghiệp mở cửa.

Tô Chiêu Chiêu nhận lấy, cẩn thận đặt cùng với chìa khóa cửa văn phòng Cung tiêu xã.

Cả ngày, Tô Chiêu Chiêu được Hà Phương dẫn dắt làm quen với nội dung công việc.

Hà Phương không chỉ phải phụ trách công việc văn thư nội bộ của phòng mua bán, mà còn phải đảm nhận một số nhiệm vụ do chủ nhiệm Lưu giao.

Nói là văn thư của phòng mua bán, nhưng thực tế nội dung công việc đã vượt quá phạm vi này.

May mắn là công việc ở Cung tiêu xã không nhiều.

Hai vị chủ nhiệm và phó chủ nhiệm của Cung tiêu xã đều không có trợ lý, nên một số công việc phải chia sẻ cho các phòng ban phía dưới.

"Chị Tô, những công việc mà sau này chủ nhiệm Lưu giao, chắc chắn sẽ để chị hoàn thành."

Tô Chiêu Chiêu gật đầu, cô đã lường trước điều này, nếu không thì cô vào văn phòng làm gì.

Một phần công việc của Hà Phương được giao cho Tô Chiêu Chiêu, sau này do cô phụ trách.

Công việc văn thư trong văn phòng đối với nhân viên văn phòng thế kỷ 21 như Tô Chiêu Chiêu mà nói, không khó, phải nói là rất đơn giản.

Một tháng cũng không viết nổi hai bản báo cáo, đối với người trước đây phải viết báo cáo ngày, báo cáo tuần, báo cáo tháng như Tô Chiêu Chiêu mà nói, nơi này đúng là thiên đường!

Hà Phương lấy ra đủ loại hóa đơn mua bán phức tạp, đa dạng cho cô xem.

Tô Chiêu Chiêu ngồi trước bàn, cẩn thận xem xét.

Vừa xem, trong đầu cô bắt đầu nảy ra nhiều ý tưởng.

Quy trình của những hóa đơn này quá rườm rà, nhiều khâu có thể tối ưu hóa và đơn giản hóa.

Như vậy, không chỉ có thể giảm đáng kể khối lượng công việc, mà còn nâng cao độ chính xác của dữ liệu và tốc độ xử lý.

Sau một hồi suy nghĩ kỹ lưỡng, trong lòng Tô Chiêu Chiêu dần có một ý tưởng rõ ràng.

Tuy nhiên, cô không định mới đến đã đưa ra ý kiến, cô còn nhiều thời gian, có thể từ từ.

Khiêm tốn và biết khi nào nên thể hiện mới là quy tắc sinh tồn trong văn phòng.
 
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 137



“Ngày làm việc hôm nay thế nào?” Vừa bước vào nhà, Cố Hành liền hỏi cô.

Tô Chiêu Chiêu mở một hộp đào ngâm tự thưởng cho mình, vừa ăn vừa nói: “Rất tốt.”

Cô múc một miếng đào từ bát đưa đến miệng Cố Hành.

Cố Hành cúi xuống ăn.

Ăn xong anh nói: “Anh biết em làm được mà.”

“Anh đánh giá cao em vậy à?”

“Tất nhiên rồi.”

Tô Chiêu Chiêu liếc nhìn chiếc hộp mà anh mang về, “Đó là gì thế?”

Cố Hành mở ra cho cô xem, “Là sách, anh nghĩ em thích đọc nên mang về một ít.”

Những cuốn sách này là sách cũ được đổi từ thư viện, tuy cũ nhưng không ảnh hưởng đến việc đọc.

Cố Hành biết chuyện đó nên nhờ người mang về vài chục cuốn.

Tô Chiêu Chiêu lật qua vài cuốn, có sách học tập, cũng có tản văn, tất cả đều là những cuốn phù hợp với tư tưởng chủ đạo hiện nay.

Có lẽ Cố Hành đã lọc qua một lượt.

“Rất tốt, giá sách nhà mình sẽ không trống nữa.”

“Đợi khi trời nắng, mang những cuốn sách này ra sân phơi nắng.”

Cố Hành bưng chiếc hộp vào trong nhà.

Cố Niệm treo chiếc đàn accordion vào nhà, hôm nay cô có buổi học đàn.

Tô Chiêu Chiêu hỏi cô: “Anh con đâu?”

“Anh ấy đang ở cùng Chu Tiểu Quân phía sau, Chu Tiểu Quân cứ nài nỉ anh con đẩy xe đạp ra đường để đi, nhưng anh con không đồng ý, cậu ta liền lôi kéo anh con nịnh nọt.” Cố Niệm vào nhà, đặt chiếc đàn accordion xuống, cẩn thận dùng chiếc khăn lau thân đàn.

Đang nói thì Cố Tưởng về, vừa bước vào nhà cậu đã đóng cổng sân lại.

Cố Niệm thò đầu qua cửa sổ, “Chu Tiểu Quân đâu?”

Cố Tưởng đáp: “Cậu ấy về nhà rồi.”

Cố Niệm không tin, chắc chắn anh trai đã nhốt Chu Tiểu Quân ở ngoài.

Nhưng cô bé không định vạch trần.

Cố Tưởng chào ba mẹ, rồi đặt cặp sách xuống và đẩy xe đạp ra sân, dùng cách đạp nửa vòng chân, đạp một vòng quanh sân.

Đúng vậy, cậu đã biết đi xe rồi.

Chu Tiểu Quân cũng đã học được, chỉ có Cố Niệm là kỹ thuật còn hơi non.

Còn việc Chu Tiểu Quân muốn cậu đẩy xe đạp ra đường để đi, Cố Tưởng kiên quyết không đồng ý.

Không phải vì cậu không muốn, mà sợ người khác thấy, ai cũng sẽ muốn đi thử.

Cố Tưởng tiếc chiếc xe lắm, nhỡ ngã thì sao?

Nếu ngã hỏng, người khác không thấy tiếc, nhưng cậu sẽ rất tiếc.

Vì vậy, cậu dứt khoát từ chối Chu Tiểu Quân.

Đạp một lúc xong, Cố Tưởng cảm thấy thỏa mãn, rồi ngoan ngoãn vào nhà làm bài tập.

Sau bữa tối, Cố Niệm sẽ luyện đàn một chút, ôn lại những gì học trong ngày, lúc này Tô Chiêu Chiêu và Cố Hành trở thành khán giả trung thành của cô bé.

Dù hiện tại tiếng đàn của cô chưa thành bài, giai điệu chưa rõ ràng, nhưng Tô Chiêu Chiêu và Cố Hành làm cha mẹ, vẫn rất vui vẻ ngồi nghe.

Những lời khen không mất tiền, cứ dành hết cho con gái là được.

Một tuần trôi qua rất nhanh, thoáng cái Tô Chiêu Chiêu đã đi làm ở văn phòng được một tuần.

Trong tuần này, cô đã đưa ra một gợi ý nhỏ vào thời điểm thích hợp, được Trưởng phòng Tạ chấp nhận ngay lập tức.

Cho đến thời điểm này, công việc của Tô Chiêu Chiêu rất thoải mái.

Thậm chí công việc còn nhàn hơn khi làm ở cửa hàng trước kia, mỗi ngày làm xong việc của mình, cô không có gì để làm nữa.

Trong văn phòng, muốn uống trà thì uống trà, muốn đọc sách thì đọc sách, có thể ăn hạt dưa, đan len, hay may giày cũng được, hầu như không ai làm phiền.

Tờ báo tuyên truyền cấp cứu mà cô viết tuần này cuối cùng cũng được phát hành, Chủ nhiệm Lưu đã đi đến chi nhánh để lấy về một xấp bản in.

Chỉ tiếc rằng hình ảnh trên đó được in thành màu đen trắng, nhưng cũng không ảnh hưởng mấy đến việc xem.

Bản in đã được dán ở khắp nơi trong hợp tác xã, như chợ, cửa hàng gạo, tiệm may,...

Thậm chí trên bảng thông tin của quảng trường nhỏ cũng có dán một tờ.

Bên dưới ký tên: Chi nhánh cung tiêu xã và Tiêu thụ Toàn quốc tại Hải Thành, tiếp theo là tên của Tô Chiêu Chiêu.

Vậy là Tô Chiêu Chiêu không thể tránh khỏi việc lại một lần nữa nổi danh.

Ngay cả bệnh viện quân đội sau khi biết chuyện, cũng đã xin Chủ nhiệm Lưu vài tờ báo tuyên truyền để dán lên và dành những lời khen ngợi, đánh giá cao nội dung của tờ báo!

Các đơn vị khác nhìn thấy, cũng xin Chủ nhiệm Lưu vài tờ để dán lên.

Mấy ngày nay, Chủ nhiệm Lưu bước đi đầy tự hào!

Ngày nghỉ, Tô Chiêu Chiêu cuối cùng không phải trực nữa, bắt đầu những ngày cuối tuần được nghỉ cùng mọi người.

Buổi sáng vừa mới bận rộn xong, thì có một đám người đến nhà.

Những người vợ của quân nhân quen biết dường như đã hẹn trước với nhau, tụ tập tại nhà cô.

Họ vừa ăn hạt dưa, vừa đan áo len, may tất và tán gẫu.

Chủ đề đầu tiên chính là về tờ báo tuyên truyền.

“Tiểu Tô, cô thật giỏi quá, chúng ta đều là người từ quê ra, nhưng cô nói xem, cô vừa lên báo, vừa tổ chức huấn luyện ở đơn vị, lại còn được điều vào văn phòng uống trà, giờ lại làm ra một tờ báo tuyên truyền nữa. Thật lòng mà nói, khi vừa nhìn thấy, tôi đã giật mình đấy.”

Thường Thu Hà vừa đan áo len vừa nói, nói nhiều như vậy nhưng không hề ảnh hưởng đến tốc độ đan của cô.

“Có gì đâu, tôi chỉ bất ngờ thật sự khi nghe nói có người được cứu sống nhờ những thông tin đó, chính là mẹ của Dương Mai ngoài chợ ấy…”

Mọi người lại nhắc đến tin đồn dạo trước.

Từ tin đồn, câu chuyện lại chuyển sang những chuyện kỳ quái mà mỗi người từng gặp trong làng của mình.

Nói một hồi, cuối cùng câu chuyện gần như biến thành một buổi kể chuyện ma.

Triệu Tố Phân còn trẻ, ít trải nghiệm, nghe những chuyện này nổi cả da gà.

“Các chị đừng nói nữa, càng nói càng rùng rợn!”

Tô Chiêu Chiêu nghe mà cũng thấy sợ, nhưng lại muốn nghe, nghe rất say mê.

Tào Thúy phẩy tay, “Thôi đừng nói nữa, nếu để người ta nghe thấy, lại bảo chúng ta tuyên truyền mê tín dị đoan mất.”

“Chúng ta chỉ nói riêng với nhau thôi, đâu có ai ra ngoài nói lung tung. Nếu ai đó thực sự ra ngoài đồn đại, tất cả chúng ta sẽ bị phê bình.”

Lưu Quế Lan đang mang thai, đã bốn tháng, bụng của cô ngày càng lớn như thổi bóng, không nói là thay đổi theo từng ngày, nhưng có thể nói là thay đổi theo từng tuần.

Tô Chiêu Chiêu nghe vậy cười, tất cả đều cùng chung thuyền.

Cô giơ tay nắm một nắm hạt dưa rồi bóc ăn.

“Các chị có biết phu nhân Phó đoàn trưởng Nghiêm có thai không?” Câu chuyện chuyển hướng sang Vu Huệ Tâm.

Tô Chiêu Chiêu phát hiện ra các chị em rất thích nói chuyện về Vu Huệ Tâm, có lẽ là do liên quan đến xuất thân tiểu thư nhà tư sản của cô ấy.

Với xuất thân như thế, cộng thêm cách đối nhân xử thế của cô ấy, luôn khiến người khác dễ chú ý.

Lưu Quế Lan xoa bụng, “Biết chứ, tuần trước tôi còn thấy cô ấy ngồi bên đường nôn, mặt mày trắng bệch ra, vẫn còn may là tôi mang thai lần này không phải chịu khổ gì cả.”

“Tôi nói mà, lần trước gặp Phó đoàn trưởng Nghiêm, trông anh ấy vui vẻ lắm, hóa ra là vì vợ có thai. À đúng rồi, nhà cô ấy có cô em họ đến đúng không? Cô em ấy đã đi chưa?”

“Chưa, vẫn còn ở nhà, nghe nói hai tuần trước còn được sắp xếp cho xem mắt, gọi bảy tám chàng trai đến gặp.”

“Có chọn được ai không?” Triệu Tố Phân hỏi.

“Chưa, chẳng chọn được ai, là con gái nhà tư sản mà, những chàng trai bình thường, cô ấy không thích đâu.”

“Cô ấy còn chê nữa sao? Với thân phận như cô ấy, ai cần cô ấy, cô ấy phải cảm ơn trời đất rồi!”
 
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 138



"Cũng đúng là như vậy, nhưng người ta lại không để mắt đến."

Tào Thúy bĩu môi: "Không để mắt đến càng tốt, nếu thật sự cô ta để mắt đến một chàng trai tốt của quân đội chúng ta, chưa biết chừng lại làm hại người ta."

Lưu Quế Lan tiếp lời: "Đúng thế, cứ nhìn vào bọn địa chủ trong làng trước đây mà xem, bây giờ ai còn dám dính líu đến họ? Bọn tư bản còn giàu hơn địa chủ, biết đâu một ngày nào đó lại bị lôi ra đấu tố như bọn địa chủ ấy."

"Nghe chị nói thế, cũng có lý đấy chứ..."

Các chị em trò chuyện suốt buổi sáng, mãi đến khi phải chuẩn bị bữa trưa mới lần lượt đứng dậy cáo từ.

...

Diệp Thư Lan xách theo một túi táo, gõ cửa nhà họ Nghiêm.

Cao Nguyệt đang tưới cây trong sân, nghe thấy tiếng gõ liền chạy ra mở cửa.

"Cô là...?"

Thực ra Cao Nguyệt đã từng gặp Diệp Thư Lan trong buổi biểu diễn chào mừng Quốc khánh.

Khi đó, Vu Huệ Tâm đã dẫn cô vào hậu trường, định giới thiệu hai người với nhau, nhưng vì Diệp Thư Lan bận rộn, Vu Huệ Tâm không làm phiền cô. Lúc trên sân khấu, Diệp Thư Lan trang điểm đậm, bây giờ để mặt mộc nên trông khác hẳn, thêm nữa khoảng cách sân khấu cũng xa, nên Cao Nguyệt không nhận ra.

Diệp Thư Lan mỉm cười: "Chào cô, tôi là Diệp Thư Lan, tôi đến thăm chị Vu. Chị ấy có nhà không?"

Nghe nói cô là Diệp Thư Lan, Cao Nguyệt vui vẻ mời cô vào.

"Có nhà, cô vào đi."

"Cảm ơn cô." Diệp Thư Lan mỉm cười bước vào sân.

Vu Huệ Tâm nghe thấy tiếng liền bước ra, thấy Diệp Thư Lan đến, cười tươi đón tiếp: "Thư Lan đến đấy à, mau vào nhà ngồi!"

"Chị Vu, em nghe nói chị mang thai, giờ em mới có thời gian đến thăm chị, thật ngại quá." Diệp Thư Lan vào nhà, đặt túi táo lên bàn.

Vu Huệ Tâm vẫy tay: "Đừng khách sáo, chị biết em bận, lần biểu diễn Quốc khánh vừa rồi thành công như vậy, đoàn văn công chắc ngày nào cũng phải luyện tập..."

Vu Huệ Tâm liếc mắt thấy Cao Nguyệt bước vào, liền chỉ vào túi táo trên bàn nói: "Tiểu Nguyệt, đi rửa hai quả rồi mang ra đây, nhớ cắt thành miếng nhỏ nhé."

Cao Nguyệt cười gật đầu, cầm hai quả táo đi ra ngoài.

Vu Huệ Tâm tiện thể giới thiệu với Diệp Thư Lan: "Đây là em họ bên bác của chị, tên là Cao Nguyệt."

Cao Nguyệt vừa bước ra khỏi cửa, nghe cách giới thiệu tùy tiện như vậy, liền cắn chặt môi.

Cô không dừng bước, tiếp tục đi về phía bếp.

Khi cô bưng đĩa táo đã cắt ra, vừa đến cửa liền nghe thấy Vu Huệ Tâm và Diệp Thư Lan đang bàn chuyện giới thiệu đối tượng cho cô.

"... Dạo trước chị có gặp con trai của Sư trưởng Khương, trông rất khôi ngô tuấn tú, tuổi tác lại vừa với em. Chị đã tìm hiểu, cậu ấy chưa có bạn gái, rất hợp với em. Nếu em có ý, chị sẽ nhờ người giúp nói chuyện mai mối."

Diệp Thư Lan đỏ mặt xua tay: "Chị Vu, thôi ạ, bây giờ em chưa muốn nghĩ đến chuyện này."

Cô không nhắc đến việc có thể tháng sau sẽ gặp mặt con trai của Chính ủy Chu, dù sao chuyện có thành hay không vẫn chưa biết.

"Sao lại không nghĩ đến chứ?" Vu Huệ Tâm nắm tay cô nói: "Em cũng không còn nhỏ nữa, thanh xuân của phụ nữ chỉ có vài năm thôi. Nhanh chóng tìm một người phù hợp mới đúng. Bây giờ em không gấp, sau này những người tốt đều bị người khác chọn hết, còn lại toàn mấy người không ra gì, lúc đó hối hận thì muộn rồi."

Diệp Thư Lan không biết từ chối sao cho phải, chỉ đành nói: "Dù gì anh ấy cũng là con trai của Sư trưởng, tương lai sáng lạn, còn em chỉ là một văn công, đến giờ vẫn chưa được đề bạt, thân phận cũng không xứng, thôi không nghĩ đến nữa."

"Xứng hay không có gì quan trọng? Bây giờ khẩu hiệu kêu gọi mọi người đều bình đẳng, con trai của Sư trưởng thì sao? Dựa vào dung mạo và tài năng của em, con trai của Tư lệnh quân khu cũng có thể lấy được."

Đúng lúc này, Cao Nguyệt từ cửa bước vào, mang theo đĩa trái cây: "Chị họ, đồng chí Diệp, ăn trái cây đi."

Câu chuyện bị gián đoạn, Diệp Thư Lan liền chuyển chủ đề: "Cao Nguyệt, chào cô, chúng ta chính thức làm quen nhé, tôi là Diệp Thư Lan, rất vui được gặp cô."

Diệp Thư Lan đưa tay ra.

Cao Nguyệt cũng đưa tay bắt: "Chào chị, chị lớn tuổi hơn em, em gọi chị là chị Thư Lan nhé."

Diệp Thư Lan mỉm cười gật đầu.

"Chị Thư Lan là văn công ạ?"

"Đúng vậy, chị là diễn viên múa trong đoàn."

"Tuyệt quá, giá mà em cũng được vào quân đội, tiếc là em không có may mắn đó."

Với hoàn cảnh của cô, ngay vòng xét duyệt đầu tiên đã không qua nổi.

Diệp Thư Lan có một bí mật không ai biết, đó là cô có quan hệ với nước ngoài, cha mẹ ruột của cô xuất thân là tư sản, đã di cư ra nước ngoài từ nhiều năm trước.

Còn cô, vì nhiều lý do, bị bỏ lại trong nước và được bà v.ú nuôi nấng như con ruột mà trưởng thành.

Sau khi bà v.ú qua đời, ngoài cha mẹ ruột của cô, không ai biết thân phận thật sự của cô.

Chính vì điều này, cô không giống những người khác có cái nhìn khác lạ đối với giới tư sản, mà ngược lại, vì thân phận này mà cô rất cảm thông với họ.

Cô cũng thường tự nghĩ đến hoàn cảnh của bản thân.

Vu Huệ Tâm đẩy đĩa trái cây về phía Diệp Thư Lan: "Không nói chuyện này nữa, Thư Lan, chị nói với em chuyện lúc nãy, em suy nghĩ kỹ nhé."

Diệp Thư Lan mỉm cười, cầm nĩa xiên một miếng táo và bắt đầu ăn.

Quả táo đã được gọt vỏ, cắt thành từng miếng vừa ăn, không quá to cũng không quá nhỏ, khiến cô nhớ về những ký ức mờ nhạt thời còn nhỏ.

Chỉ khi đến chỗ chị Vu, cô mới chạm đến được những thứ trong ký ức đó.

Trước mặt người khác, ăn táo đã gọt vỏ thế này sẽ bị nói là có lối sống tiểu tư sản.

Nghĩ đến đây, Diệp Thư Lan lại mỉm cười.

...

"Tiểu Tô, sáng mai đi cùng chúng tôi đến phân xã họp nhé."

Trưởng phòng Tạ vừa bước vào văn phòng đã để lại câu này.

Hà Phương và vài người khác lập tức nhìn về phía Tô Chiêu Chiêu.

Tô Chiêu Chiêu chớp mắt, ngạc nhiên hỏi: "Vâng, trưởng phòng. Nhân tiện, tôi hỏi chút, là họp gì vậy ạ? Tôi đến cuộc họp để làm gì?"

Trưởng phòng Tạ cầm tách trà, thổi nhẹ lớp bọt trên mặt, nhấp một ngụm rồi từ tốn trả lời: "Cũng chỉ là cuộc họp thường lệ thôi, không có gì đặc biệt. Chủ yếu là các lãnh đạo của các phân xã ngồi lại với nhau, thảo luận về tiến độ công việc gần đây, những vấn đề gặp phải và kế hoạch sắp tới."

"Cô chỉ cần ghi lại các điểm chính của cuộc họp, tổng hợp ý kiến và đề xuất của mọi người, rồi sau đó làm một bản tóm tắt." Nói xong, trưởng phòng Tạ lại nhẹ nhàng thổi tách trà, tiếp tục thưởng thức.

"À, chủ nhiệm Lưu bảo rằng lần này là do Chủ nhiệm Nhâm đích thân yêu cầu mang cô theo. Nhớ thể hiện tốt nhé!"

Nói xong, ông cầm tách trà thong thả bước ra ngoài.

Khi ông ấy vừa rời đi, Hà Phương liền nói: "Chị Tô, chị giỏi thật đấy! Được Chủ nhiệm Nhâm đích thân nhắc đến. Em làm ở đây bao lâu rồi mà chỉ mới đi họp chi nhánh một lần cùng với lãnh đạo, còn chưa nói được câu nào với Chủ nhiệm Nhâm. Chắc Chủ nhiệm Nhâm còn không biết em là ai."

Lục Hạo Nhiên vắt chân lên ghế, uể oải duỗi người: "Chúng ta ai chẳng thế, cô nghĩ ai cũng được như chị Tô à."
 
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 139



Tô Chiêu Chiêu không để ý đến những lời trêu chọc của họ, cô hỏi Hà Phương về những điều cần chú ý trong cuộc họp.

“Thực ra cũng không khác gì họp ở hợp tác xã của chúng ta, chỉ là phòng họp lớn hơn, người đông hơn, thời gian họp lâu hơn và nội dung họp nhiều hơn.”

“Vì các hợp tác xã ở xa nhau, cuộc họp thường bắt đầu lúc hai giờ chiều, buổi sáng là để mọi người có thời gian đến thành phố. Vì vậy, sáng mai chị Tô không cần vội, cứ đến vào giờ làm việc bình thường là được.”

Hợp tác xã có một chiếc xe đạp dành cho việc công tác, ngày mai có mấy người cùng đi họp tại chi nhánh, bao gồm Chủ nhiệm Lưu, Trưởng phòng Tạ và một đồng chí ở phòng ban khác.

Chủ nhiệm Lưu và Trưởng phòng Tạ đều có xe riêng, trước khi tan làm, Trưởng phòng Tạ đã nói rằng ngày mai anh sẽ chở Tô Chiêu Chiêu.

“...Chúng tôi thường không đi xe buýt, không ai biết cuộc họp buổi chiều kéo dài đến mấy giờ, đi xe đạp cho chủ động, lúc nào cũng có thể về. Tiểu Tô à, ngày mai tôi sẽ chở cô, yên tâm đi, tôi đi xe giỏi lắm.”

Tô Chiêu Chiêu nói: “Trưởng phòng, nhà tôi vừa mới mua xe đạp, tôi tự đi được. Mỗi người một xe, đi cũng nhanh hơn.”

Trưởng phòng Tạ cũng không bất ngờ, dù sao gia đình là cán bộ đoàn, mua một chiếc xe đạp không có gì lạ.

Điều duy nhất anh lo lắng là liệu Tô Chiêu Chiêu có tự đi xe được không.

“Cô chắc chắn là tự đi được chứ?”

“Không vấn đề gì!”

Chỉ là việc lên xuống xe hơi khó khăn thôi mà.

Về nhà cô sẽ luyện!

Biết Tô Chiêu Chiêu ngày mai sẽ đi xe đạp vào thành phố để họp, sau bữa tối, Cố Hành dẫn cô ra đường để luyện tập.

Sân nhà không đủ lớn, ra đường tập sẽ tiện hơn.

Có người đi qua nhìn thấy liền trêu, hai vợ chồng cũng chẳng bận tâm.

Tập chưa bao lâu, họ đã thu hút không ít trẻ con đến xem.

Khi trời bắt đầu tối, cuối cùng Tô Chiêu Chiêu cũng thuần thục kỹ thuật lên xuống xe đạp.

Khi họ định đẩy xe về nhà, từ xa vang lên tiếng còi ô tô.

Tô Chiêu Chiêu nhìn thoáng qua đã nhận ra chiếc xe Jeep đang chạy về phía họ.

Khi xe đến gần, Tiểu Phương thò đầu ra khỏi xe, “Chào đoàn trưởng, chào chị dâu! Chị dâu đang học đi xe ạ?”

Tô Chiêu Chiêu cười gật đầu, “Cậu lại vào thành phố à?”

“Đúng vậy…”

Ngồi ở ghế phụ là Nghiêm Quang, Cố Hành đang trò chuyện với anh.

“Tiểu Phương, dừng xe ở đây đi, dỡ đồ xuống, rồi cậu quay về đơn vị trước. Đoạn đường còn lại chúng tôi sẽ đi bộ về.”

Nghiêm Quang xuống xe, mở cửa sau.

Từ ghế sau, anh đỡ một người phụ nữ khoảng hơn sáu mươi tuổi xuống.

Người này tay cầm một chiếc túi vải, mặc áo dài cổ chéo, quần đen đáy rộng, chân quấn lại, dưới chân là đôi giày vải đen.

Tóc bà búi ra sau đầu, do ngồi xe nên hơi rối.

Trời đã chập tối, Tô Chiêu Chiêu chưa kịp nhìn kỹ thì đã nghe Cố Hành giới thiệu: “Đây là thím Nghiêm.”

Tô Chiêu Chiêu vừa nghe đã biết đây chắc chắn là mẹ của Nghiêm Quang.

Cô vội cười chào: “Chào thím Nghiêm, thím đi đường xa chắc mệt lắm ạ.”

Nghiêm đại nương ngồi tàu mấy ngày, sau đó lại say xe ô tô, giờ vẫn còn đang khó chịu.

Nghe thấy có người chào mình, bà nheo mắt nhìn rồi nói: “Phiền cháu quan tâm rồi, thím chỉ ngồi xe suốt chứ chẳng thấy mệt gì. Chỉ là cái xe Tây này làm thím chóng mặt, nếu không phải xa quá, thím đã đi bộ rồi.”

Nghiêm Quang giới thiệu Cố Hành và Tô Chiêu Chiêu với mẹ mình.

Nghiêm đại nương cười tươi, gọi Cố Hành là “lãnh đạo” và nói: “Lãnh đạo, Nghiêm Quang nhà tôi làm phiền cậu chăm sóc rồi.”

Cố Hành đáp: “Thím cứ gọi cháu bằng tên là được, cháu và Nghiêm Quang là bạn chiến đấu nhiều năm rồi.”

Sau một vài câu trò chuyện, Cố Hành mang giúp hành lý Tiểu Phương vừa dỡ xuống.

Có đến mấy gói to nhỏ, nhìn hình dạng thì chắc chắn là đậu phộng, kê và đậu nành.

Đi đường xa như vậy, không biết bà ấy đã mang những thứ này thế nào.

Trên đường đi, Nghiêm đại nương còn nói: “Đợi thím ổn định xong, sẽ mang tặng nhà các cháu chút kê và đậu xanh nhà trồng.”

Khi đi qua nhà họ Cố, Cố Hành mời bà vào nghỉ chân.

Nghiêm đại nương đáp: “Hôm nay muộn quá rồi, không vào nữa, khi nào có thời gian thím sẽ ghé làm phiền, lúc đó các cháu đừng ngại nhé.”

Bà cũng bảo Nghiêm Quang mau nhận lấy hành lý từ tay Cố Hành.

Cố Hành định giúp họ mang về nhà, nhưng Nghiêm đại nương không cho: “Không cần, không cần, bọn thím tự mang được, có chút đồ thôi, không cần phải mang giúp đâu.”

Cố Hành trao hành lý cho Nghiêm Quang, vì tay không đủ mang hết, anh phải vác một số lên vai.

Cầm đồ xong, Nghiêm Quang còn định thả tay ra để đỡ mẹ.

Nghiêm đại nương không cho đỡ: “Mẹ chưa già đến mức phải có người đỡ đâu.”

Nghiêm Quang: “Con chỉ sợ mẹ mệt thôi.”

“Mệt gì đâu, mau về đi, mẹ còn muốn gặp cháu nội sớm nữa.”

Nghiêm Quang giống như một cây thông noel treo đầy quà, cùng mẹ nhanh chóng về nhà.

Đến trước cửa, thấy cổng sân đóng kín, Nghiêm đại nương nhìn Nghiêm Quang với ánh mắt khó hiểu.

Nghiêm Quang nói: “…Nhà mình ở đây không giống quê, cổng sân lúc nào cũng đóng, kể cả khi có người ở nhà, mọi nhà đều đóng cổng.”

Nghe vậy, Nghiêm đại nương giơ tay chỉ vào sân nhà hàng xóm: “Sao nhà người ta mở cửa kìa?”

“Nhà họ không ở riêng như mình…”

Nghiêm đại nương bĩu môi: “Thôi được, mẹ biết con rồi, cứ bênh vợ con đi.”

“Mẹ à…”

Ngay lúc đó, cửa mở ra.

Người mở cửa là Cao Nguyệt.

“Bác ạ, cuối cùng bác cũng đến, cơm đã nấu xong rồi, chỉ đợi bác đến là dọn cơm thôi.”

Cao Nguyệt cười rạng rỡ, dù trời đã tối nhưng vẫn có thể thấy đôi mắt cô sáng lấp lánh.

Trên đường đi, Nghiêm Quang đã nói với Nghiêm đại nương về cô em họ ở nhà, người được giữ lại để chăm sóc cô con dâu nhà tư sản đang mang thai.

Nghiêm đại nương từ đầu đã theo bản năng không thích cô em họ này, định trong vài ngày sẽ mời cô ta đi. Nhưng khi thấy khuôn mặt tươi cười này, bà lại không thể tỏ thái độ lạnh nhạt được.

Cô gái này trông vui vẻ, dễ chịu hơn nhiều so với con dâu lúc nào cũng cau có của bà.

Cao Nguyệt rất hiểu chuyện, giúp mang hành lý, còn đỡ Nghiêm đại nương vào nhà, chu đáo hơn cả chăm sóc bà nội của mình.

Nghiêm Quang không thấy vợ đâu, liền cau mày.

Vu Huệ Tâm bưng thức ăn từ bếp ra, “Mẹ đến rồi, rửa tay rồi ăn cơm đi ạ.”

Nghiêm đại nương: “Ừ.”

Trả lời xong, bà liếc nhìn con trai mình.

Nghiêm đại nương lúc này cũng không muốn tính toán nữa, khi nhìn thấy cháu trai Nghiêm Học Văn, bà liền ôm chặt lấy, gọi cháu thân thiết.

“Lớn thế này rồi cơ à, tội nghiệp ông bà nội, chỉ được gặp cháu lúc cháu mới sinh thôi. Nếu không phải bố cháu gửi ảnh về, ông bà còn chẳng biết cháu trông thế nào!”

Nói đến đây, Nghiêm đại nương lau nước mắt.

Tình m.á.u mủ khiến Nghiêm Học Văn không nỡ rời khỏi vòng tay bà, cậu bé ngẩng đầu gọi: “Bà nội.”

“Ừ—”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back