Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Chương 985: Cuối cùng



- Không đến bốn vạn quân mà dám quyết chiến với tám vạn đại quân của ta, thật không biết đám người Tống này là kiêu ngạo hay ngông cuồng?

Earl Su Pulin cưỡi trên lưng ngựa, nhìn quân đội Đại Tống hàng ngũ chỉnh tề phía xa, khinh khỉnh nói. Hai bên đã sắp xếp xong đội hình trên chiến trường, một trận đại chiến sắp nổ ra.

- Không được chủ quan, lũ người Tống bỗng nhiên từ đâu chui ra này có thể đánh hạ Rome trong vòng một ngày, còn bức anh cả ta đầu hàng, chắc chắn không tầm thường, mặt khác ta còn nghe nói người Tống có một loại vũ khí như sấm sét, có thể khiến người ta tan thành xác pháo, sức mạnh cực kì khủng khiếp, không biết có thật không?

Nghe thấy Earl Su Pulin nói vậy, Henry bé đang cưỡi ngựa lúc này lên tiếng nhắc nhở, luôn duy trì sự bình tĩnh và cẩn thận mọi lúc chính là nguyên nhân chính dẫn y đến thắng lợi hôm nay.

- Henry, ngài quá lo xa rồi, đối phương chỉ có hơn ba vạn quân, hơn nữa trong đó phần đa là quân đội mà Đại Tống tạm bợ tập hợp lại, không có sức chiến đấu, có lẽ chỉ cần chúng ta tấn công là có thể đánh bại chúng hoàn toàn, còn cái thứ vũ khí sấm sét kia, thần nghĩ chắc do người Rome bịa ra để lấp l**m cho sự vô dụng của mình thôi, trên đời này làm gì có thứ vũ khí như vậy?

Earl Su Pulin nghe đến đây vẫn không thèm đếm xỉa nói.

Earl Su Pulin là bằng hữu của Henry bé, hai người từ nhỏ đã chơi thân với nhau. Năm xưa Henry bé sở dĩ làm phản, chính là do Earl Su Pulin đằng sau xúi giục, hơn nữa trong trận chiến sau đó, Earl Su Pulin nhiều lần lập công, bây giờ đã trở thành tướng lĩnh quyền lực nhất dưới trướng Henry bé.

- Không! Ngươi không hiểu em gái ta đâu, em ấy chưa từng h*m m**n ngôi vị, nếu em ấy đã rời khỏi châu Âu, hơn nữa còn tìm thấy bến đỗ ở Đại Tống xa xôi thì không thể nào quay về giành ngôi với chúng ta, cho nên giải thích hợp lí nhất là chồng của em ấy muốn cướp hoàng vị, nhưng tên vương tử Đại Tống đó nếu dám làm thế thì nhất định phải nắm chắc phần thắng, nếu không sẽ không vượt ngàn dặm xa xôi đến châu Âu này!

Henry bé lại lo lắng nói. Gần đây Triệu Giai cố tình cho lưu truyền về cuộc đời huyền thoại của Agnes, cũng bộc lộ thân phận của mình, cho nên Henry bé cũng tìm hiểu được tình hình của Agnes.

- Không phải chúng nói đi thuyền từ Đại Tống đến chỗ chúng ta phải mất một năm sao, có lẽ chúng đã thiệt hại rất nhiều người trên biển, cho nên mới dẫn đến không đủ binh lực, đây cũng là chuyện thường tình.

Earl Su Pulin nghe thấy vậy suy nghĩ đôi lát rồi nói. Cho dù thế nào gã cũng không tin hơn ba vạn người kia có thể ngăn cản sự tấn công của tám vạn đại quân của mình.

Nghe thấy lời của Earl Su Pulin, Henry bé trầm mặc ít lâu mới lên tiếng:

- Có lẽ vậy!

Kì thực trong lòng Henry bé vẫn rất bất an, dường như không chút chắc chắn về chiến tranh đang cận kề này, nhưng hiện tại hai quân đã đối đầu, y không thể rút lui, hơn nữa phải chăng có cơ hội lùi bước, y cũng không dám bỏ cuộc, vì Agnes mới là người thừa kế ngôi vị chính đáng, nếu y từ bỏ trong lúc này, chỉ khiến mọi người hiểu lầm y gián tiếp thừa nhận thân phận người thừa kế hoàng vị của Agnes, vì vậy bất luận ra sao y cũng phải cứng rắn tiếp tục trận chiến này, kể cả biết rõ mình sẽ thất bại thảm hại. Huống hồ nhìn từ góc độ lực lượng của hai bên hiện nay, y đang chiếm thế thượng phong, tất nhiên càng không được rút lui.

Nghĩ đến những điều đó, Henry bé cuối cùng xốc lại tinh thần, dứt bỏ gánh nặng trong lòng chuyên tâm vào trận chiến sắp tới. Bây giờ khoảng cách giữa hai đội quân còn chưa đến năm dặm, hai phe có thể nhìn thấy cờ hiệu của đối phương, song để cẩn trọng, hai bên đều chưa phát động tiến công, tướng lĩnh đôi bên chắc rằng đều đang quan sát động tĩnh phe địch.

- Henry, đừng đợi nữa, phát động tấn công thôi, kỵ sĩ thủ hạ của thần đã không chờ được nữa rồi!

Đúng lúc này, Earl Su Pulin lại mở miệng. Trong tay gã nắm giữ một đội kỵ binh siêu trọng (Cataphract) hơn năm nghìn người, tất cả quân sĩ đều được mặc giáp kín người, trên chiến trường chúng là vô địch, dù trước mặt là quân địch mạnh cỡ nào, đều sẽ bị chúng xé thành trăm mảnh.

- Được rồi, Earl Su Pulin ngươi thống lĩnh kỵ binh Cataphract tiến lên mở đường, tranh thủ công phá trận địa của quân địch, ta dẫn đại quân theo sát phía sau, cùng lúc tấn công quân Tống!

Henry bé nghe xong suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng gật đầu. Chuyện đã đến nước này, đã không cho phép bên nào được quyền quay đầu, vì thế chi bằng chủ động tiến công, nói không chừng còn có thể giành thế thượng phong.

Thấy Henry bé đồng ý, Earl Su Pulin liền mừng quýnh đáp một tiếng, quay người về trong quân của mình chuẩn bị, không lâu sau, mệnh lệnh của Henry bé được truyền xuống, Earl Su Pulin đích thân lãnh đạo năm nghìn kỵ binh chủ lực dưới trướng xông lên, như một mũi tên lao tới quân đội Đại Tống.

Bốn dặm, ba dặm, hai dặm... Kỵ binh siêu trọng giáp xông lên, Earl Su Pulin nhìn khoảng cách của mình với quân Tống ngày càng gần. Bình thường với khoảng cách này, gã đã có thể nhìn thấy sự hoảng hốt trên khuôn mặt kẻ địch, điều này khiến quân sĩ của Earl Su Pulin càng thêm hưng phấn, thèm khát nhanh chóng tấn công quân Tống, cho đám người Tống không biết trời cao đất dày này một bài học nhớ đời.

- Hả? Không đúng!

Tuy nhiên khi Earl Su Pulin đang sung sướng, đột nhiên phát hiện ra một điểm bất thường, đó chính là gã nhận ra quân binh người Tống không hề tỏ ra chút gì sợ sệt, ngược lại còn hết sức bình thản, khiến gã phải kiềm chế nỗi hưng phấn lại, bản năng cảm thấy có điều gì chẳng lành, nhưng giờ gã mới nhận thức được vấn đề thì đã muộn rồi, dù sao một khi kỵ binh đã tấn công thì không thể dừng lại được, nếu không ngựa sẽ chết vì nặng, thậm chí khi tấn công mà muốn đổi hướng cũng trở nên khó khăn.

“Uỳnh uỳnh uỳnh~”

Đúng lúc Earl Su Pulin nhận ra tình hình bất thường, trong quân Tống đối diện thình lình vang lên một tràng tiếng nổ như sấm rền, ngay sau đó gã cảm thấy phía sau nổ mạnh liên tiếp, hình như có vật gì đó rơi từ trên trời xuống, theo sau là tiếng la hét k** r*n thảm thiết, khiến Earl Su Pulin toàn thân lạnh toát, cuối cùng bừng tỉnh lại, đây có lẽ là vũ khí lôi thần của người Tống như lời kể, tuy gã không thể quay lại nhìn rõ thảm cảnh đằng sau, nhưng từ âm thanh có thể biết được, vũ khí này đang gây thương vong lớn cho kỵ binh của mình.

Earl Su Pulin luôn coi năm ngàn kỵ binh Cataphract này là tâm phúc của mình, toàn bộ trang bị và chiến mã đều tốt nhất, bình thường mỗi một người hi sinh gã đều đau lòng rất lâu, nhưng bây giờ gã có thể tưởng tượng được sự mất mát to lớn đằng sau, đáng tiếc gã chỉ đành bất lực, thậm chí đến quay đầu nhìn một cái cũng không thể, vì chiếc áo giáp nặng chình ch*ch trên người khiến gã không thể quay đầu, làm cho gã cảm thấy tim mình như đang rỉ máu.

- Giết ~!

Cuối cùng Earl Su Pulin chỉ có thể dồn nén sự căm hận của mình thành tiếng gào giận dữ, xốc lại ý chí của một kỵ sĩ trong mình tăng tốc lao về phía quân Tống, chỉ cần mình có thể xâm nhập vào lãnh địa quân Tống thì thứ vũ khí này sẽ vô dụng, dù sao quân Tống không thể giết chung cả quân đội của chính họ.

Chính vì ý đồ này, Earl Su Pulin thúc ngựa lao về phía trước, đội kỵ binh siêu giáp đằng sau gã dưới sự công phá của bom đạn, tuy thương vong không nhỏ, song nhìn thấy chủ tướng dũng mãnh như vậy cũng thét lên một tiếng rồi xông pha, nhưng sau đó lại là một tràng hỏa pháo, đạn pháo nóng bỏng lao đến nhắm vào đám kỵ binh, gần như một đường thẳng lao tới tàn sát kỵ binh, khiến vô số kỵ binh quỵ ngã trên con đường xung phong.

Khó khăn lắm Earl Su Pulin mới thống lãnh chưa đến hai nghìn kỵ binh xông đến trước quân Tống. Vì chịu sự công phá của thuốc nổ, chiến mã của chúng đã bị hoảng sợ tột độ, tốc độ lúc này đã giảm đáng kể, nhưng Earl Su Pulin đã bị lửa giận làm mờ mắt, cho dù phải trả giá đắt thế nào, gã cũng phải báo thù cho các kỵ sĩ đã hi sinh bên cạnh mình!

Nhưng hiện thực luôn luôn tàn khốc, khi Earl Su Pulin dẫn đội kỵ binh sống sót còn cách quân Tống không xa thì quân Tống đột nhiên dựng một lá chắn cao lớn, sau đó vô số những đốm đen nhỏ bay ra từ sau tấm chắn, như một cơn mưa bay tới đội kỵ binh của Earl Su Pulin.

- Răng rắc ~

Earl Su Pulin nghe rõ mồn một tiếng xương gãy của mình sau khi ngã, miệng cũng bật máu, sau đó tai và lỗ mũi cũng máu chảy ròng ròng, tim gan phèo phổi của gã dưới đòn mạnh đó cũng lộn tùng phèo, nên bị xuất huyết nghiêm trọng từ bên trong, thương tật này cho dù ở hậu thế cũng đành vô phương cứu chữa.

Khi đang quằn quại trên mặt đất, Earl Su Pulin lấy hết sự tỉnh táo cuối cùng nhìn về phía sau, chỉ thấy số kỵ sĩ còn có thể cưỡi ngựa có thể đếm trên đầu ngón tay, năm nghìn trọng binh dưới tay gã có thể nói đã bị tiêu diệt hoàn toàn, chỉ đáng tiếc lúc này đến cơ hội đau lòng gã cũng không còn nữa, trước mắt bỗng nhiên tối om, sau đó mất hết ý thức.

P/s: Kỵ binh Cataphract được coi là cỗ xe tăng thời La Mã cổ đại, họ được mặc giáp kín người, ngựa cũng được bọc một bộ giáp nặng và dày. Họ được gọi là kỵ binh siêu trọng hay siêu giáp trọng kỵ. (Tra cứu để hiểu rõ hơn)
 
Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Chương 986: Đã chắc thắng!



- Cái đám bình sắt di động này đúng thật là ngoan cố, lại có thể xông tới chiến tuyến của quân ta, hơn nữa còn gây nên chút thương vong, đáng tiếc lũ kỵ binh trọng giáp này nên thải được rồi, cho dù không có hỏa khí, ta cũng có nhiều cách để tiêu diệt chúng!

Hô Diên Khánh trong đại quân đang theo dõi qua kính viễn vọng, vừa nhìn tình hình chiến trường vừa nói.

Kỵ binh siêu trọng giáp (Cataphract) từng rất thịnh hành ở Trung Nguyên, ví dụ nổi tiếng nhất là quân Huyền Giáp thời Đường Thái Tông, từng ba ngàn quân đánh bại trăm ngàn quân, tạo nên kì tích trong lịch sử quân sự, nhưng mặc dù kỵ binh trọng giáp vô cùng xuất chúng vẫn biểu lộ khuyết điểm thấy rõ, chẳng hạn như mang vác quá nặng, chi phí làm và bảo dưỡng áo giáp quá đắt đỏ, sức ngựa không thể chịu được lâu,... cho nên loại hình quân đội này nhanh chóng bị đào thải. Tuy Đại Tống và Liêu quốc có một số kỵ binh “nặng”, song thực ra số trọng binh này đã được cải thiện, áo giáp mỏng nhẹ hơn kỵ binh trọng giáp ban đầu, trọng tải nhẹ đi nhiều. Sau này hỏa khí ngày càng phát triển, kỵ binh siêu “nặng” ngày càng lạc hậu, hiện tại trong quân đội Đại Tống đã không còn giữ thể chế kỵ binh siêu trọng giáp này nữa rồi.

Henry bé dẫn đại quân theo sát phía sau Earl Su Pulin, vốn dĩ theo kinh nghiệm vốn có của y, chỉ cần kỵ binh Cataphract phát động tiến công thì chỉ có Cataphract mới ngăn chặn nổi chúng, nhưng quân Tống đối diện tuy có ít kỵ binh nhưng tuyệt đối không có kỵ binh siêu trọng giáp, cho nên y không nghĩ rằng quân Tống có thể ngăn cản sự tấn công của kỵ binh Cataphract.

Tuy nhiên hiện thực lại thức tỉnh Henry bé, hơn năm nghìn Cataphract của Earl Su Pulin còn chưa đến được trước mặt quân Tống đã bị tiêu diệt phân nửa, thậm chí cả Earl Su Pulin cũng bỏ mạng, cuối cùng tuy có trăm kỵ binh siêu “nặng” xông đến được trước khiên của quân Tống, nhưng vài trăm người này lại phân tán, hơn nữa tốc độ cũng không nhanh, nên chúng không uy h**p quá lớn đến quân Tống, chỉ đem lại chút thương vong nhỏ cho quân Tống, sau đó đám kỵ binh siêu “nặng” đã mất đi tốc độ này đều lần lượt chết dưới tay quân Tống, xác chết chồng chất nhau trên chiến trận.

Kỵ binh Cataphract luôn là niềm tự hào của quân đội châu Âu, còn là trụ cột trong quân đội, thông thường trước khi khai chiến đều là quyết chiến của kỵ binh siêu trọng giáp, chỉ cần kỵ binh siêu trọng giáp phân thắng bại thì những diễn biến tiếp theo của trận chiến gần như đã định sẵn kết quả, đây cũng là lí do mà kỵ binh Cataphract có tầm quan trọng lớn như vậy.

Nhưng bây giờ đội kỵ binh siêu trọng bách chiến bách thắng của Henry bé lại đại bại trong khi đối phương chưa hề xuất quân, khiến quân đội của Henry bé bị đả kích nghiêm trọng, thậm chí sau khi nhìn thấy đội kỵ binh chủ lực bị tiêu diệt, các đội quân đang xung phong khác dần dần dừng lại, ai nấy đều kinh hãi tột độ nhìn về phía Henry bé.

Đây cũng là lần đầu tiên Henry bé gặp hoàn cảnh này, thậm chí đến bản thân y cũng hoảng sợ trước loại vũ khí tối tân của quân Tống, không biết phải đối phó như thế nào?

Trận chiến này xảy ra ở địa khu Swabian của đế quốc La Mã thần thánh, vì thế được gọi là chiến tranh Swabian. Trận chiến này tám vạn đại quân của Henry bé bị đánh bại bởi chưa bằng một nửa quân Tống, từ đó củng cố địa vị của công chúa Agnes, điều đáng tiếc duy nhất là để Henry bé trốn thoát, khiến Hô Diên Khánh chưa thể bình định được nội loạn trong đế quốc La Mã thần thánh, nhưng không ảnh hưởng quá lớn. Sau đó Hô Diên Khánh dẫn theo đại quân từ từ vào cuộc, nuốt trọn phạm vi thế lực của Henry bé, còn Henry bé mặc dù đã phản công vài lần, song đều nhận lấy thất bại.

Khi kết quả chiến tranh Swabian truyền tới Rome, Agnes vui sướng nhảy cẫng lên, sau đó ôm lấy Triệu Giai hôn thắm thiết để bộc lộ sự sung sướng của mình. Còn Triệu Giai tuy đã sớm biết sẽ thắng nhưng nghe được Hô Diên Khánh thắng vẻ vang như vậy cũng không khỏi vui mừng, hạ lệnh truyền bá tin tức này rộng khắp, trong thời gian ngắn cả Rome và miền nam đế quốc La Mã thần thánh đều râm ran chuyện này, khiến Agnes càng củng cố thêm sự thống trị trên những vùng đất này.

Tuy đã thắng lợi, nhưng tiếp theo còn rất nhiều việc phải làm, Henry bé vẫn chưa hoàn toàn bị tiêu diệt, vẫn ngoan cố chống trả ở phía bắc, cho nên đại quân của Hô Diên Khánh tạm thời chưa thể quay về, phỏng chừng cần thêm một thời gian nữa mới có thể giải quyết dứt điểm việc tiêu diệt Henry bé. Mặt khác cho dù phía nam đã thuộc quyền thống trị của Agnes, vẫn có nhiều nơi chỉ quy thuận Agnes trên danh nghĩa, nhưng thực tế lại do các công hầu quý tộc tại nơi đó nắm giữ, có lẽ là chuyện thường tình, nhưng đối với Triệu Giai mà nói, đây là nguyên nhân then chốt khiến tình hình chính trị của đế quốc bất ổn, cho nên chàng nhất định sẽ thay đổi tình trạng này, quy phần lớn quyền lực về tay đế vương.

Nhưng so với những điều trên, còn một chuyện quan trọng nhất, đó chính là lễ đăng cơ chính thức của Agnes, như vậy mới có thể danh chính ngôn thuận cai quản đế quốc La Mã thần thánh. Nhưng lên ngôi thì dễ, mà trong đó còn một nghi thức bắt buộc, đó là phải do giáo hoàng trao vương miện cho hoàng đế, nhưng giáo hoàng Pascale đệ nhị lúc trước thà chết chứ không để Agnes lên ngôi, đây đúng là vấn đề đau đầu.
 
Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Chương 987: Nghĩ đến đây



Trong một phòng nhỏ phía bắc cung Lateran, những nhân vật quan trọng như Pascale đệ nhị và Conrad đều bị nhốt ở đây. Tuy chúng là tù binh, nhưng vì thân phận khác biệt cho nên không bị ngược đãi, vốn dĩ Rome có nhà giam riêng biệt, nhưng Triệu Giai sau khi xem thử thì thấy chỗ đó không khác gì địa ngục, người bình thường bị nhốt vào đó không bao lâu cũng sẽ phát điên, vì vậy Triệu Giai cũng không dám giam chúng vào, dù sao những người này vẫn có khi dùng đến.

- Conrad Bệ hạ, mời ngài uống trà, kể ra những người Tống này thật rộng rãi, hằng ngày vẫn có trà ngon cho chúng ta uống!

Morris cười nịnh nọt rót trà đưa đến trước mặt Conrad nói. Tuy chúng bị giam cầm, nhưng có thể tự do trong khu vực phòng này, tùy ý đi lại, chỉ cần chúng không ẩu đả làm loạn, binh lính trông coi viện tử cũng không quản chúng.

- Đa tạ Morris giáo chủ, trà của Đại Tống này đúng là rất ngon, bây giờ nếu ăn xong mà không nhấp vài ngụm, ta sẽ cảm thấy khó chịu!

Conrad xòe tay nhận chén trà vừa thưởng thức vừa nói. Tuy y cũng là tù nhân, song dù sao cũng là đại ca của Agnes, hơn nữa Agnes vô cùng coi trọng tình thân, cho nên cuối cùng sẽ không làm gì y, còn Morris sở dĩ nịnh bợ Conrad, chẳng qua là muốn nhờ cậy Conrad nói tốt vài câu giúp mình, dù gì không phải ai cũng cứng đầu đối chọi với Đại Tống như Pascale đệ nhị.

- Đương nhiên rồi, trà là đặc sản của Đại Tống, ngoài ra còn có vải lụa và gốm sứ, tất cả đều là vật quý hiếm, cũng chỉ có thân phận như Conrad Bệ hạ đây mới được dùng những vật quý giá như thế!

Lúc này Morris lại tâng bốc. Vì mạng sống, gã sớm đã vứt bỏ lòng tự trọng của mình, đặc biệt là sau khi nghe tin Henry bé cũng bại trận, chút hi vọng le lói của gã cũng tan biến, vì thế mới hạ giọng bợ đỡ Conrad.

- Ha ha, Morris giáo chủ quá khách khí rồi, trà vẫn còn, ngài cũng nhấm nháp chút đi!

Conrad khi nói tới đây, đưa chén trà mình đã uống gần hết cho Morris, bảo một giáo chủ như Morris uống trà thừa của mình, quả thực là sỉ nhục đối phương thậm tệ.

Trong căn phòng nhỏ này không chỉ giam giữ Conrad và Morris, ngoài ra còn có Pascale đệ nhị và các nhân vật trọng yếu khác trong giáo đình, chỉ là họ vì sĩ diện hoặc nguyên nhân nào khác, không ai luồn cúi đi nịnh Conrad như Morris, cho nên với hành động của gã, rất nhiều người đều hết sức khinh bỉ, nhưng đồng thời âm thầm quan sát, bây giờ nhìn thấy Conrad sỉ nhục Morris như vậy, ai nấy đều thầm cười mỉm trong lòng.

Tuy nhiên ngoài dự đoán của mọi người là, Morris không hề giận dữ vì sự sỉ nhục này, ngược lại vô cùng vui vẻ nhận lấy tách trà uống cạn một hơi, sau đó nói lớn:

- Cảm ơn Bệ hạ ban thưởng, thần cảm thấy ly trà này còn thơm ngon hơn bình thường hay uống!

Thấy Morris mặt dày vô liêm sỉ như vậy khiến những người khác không khỏi cảm thấy ghét, nhưng Conrad lại rất sảng khoái cười lớn, vốn dĩ y rất hận Morris, thứ nhất gã từng lén lút đầu hàng em trai Henry bé của mình, khiến y thất bại liên tiếp trên chiến trường, thứ hai lúc trước gã đã cự tuyệt mở cổng thành, khiến y bị quân Tống bắt giữ ngay ngoài cổng thành, chỉ riêng hai chuyện này đã đủ để y hận đối phương cả đời, nhưng dạo này Morris ra sức nịnh nọt y, khiến y có cảm giác như báo được thù, trong lòng cũng không còn ghét gã như trước, hơn nữa gã còn vô liêm sỉ như vậy, biết đâu có cơ hội phất lại, cho nên lúc này y đã nhìn Morris bằng con mắt khác. Dù sao thân là một chính trị gia, không có bạn bè hay kẻ thù nào là mãi mãi, tất cả đều phải xem có mang lại lợi ích gì cho mình không.

Khi Conrad và Morris đang trò chuyện vui vẻ chợt thấy cửa phòng mở ra, sau đó Triệu Giai đem theo một toán hộ vệ bước vào, khiến tất cả tù binh trong phòng đều yên lặng, vẻ mặt khác nhau nhìn phu quân của Agnes công chúa, nhưng tất cả bọn chúng đều biết, công chúa Agnes thực chất không điều hành chính sự, người nắm đại quyền thực sự chính là vị vương tử đến từ Đại Tống xa xôi đang đứng trước mặt này.

Triệu Giai đi vào xong nhìn tất cả mọi người trong phòng một lượt, rồi đi thẳng đến trước mặt Pascale đệ nhị. Lúc này Pascale đệ nhị đang ngồi trên chiếc ghế ở trong góc phòng, mấy giáo chủ trung thành đang ngồi xung quanh gã. Khi nhìn thấy Triệu Giai bước vào, những giáo chủ này đều trở nên căng thẳng rồi ngồi vây quanh Pascale đệ nhị. Tuy chúng biết rất rõ như vậy cũng không bảo vệ nổi Pascale đệ nhị song chí ít làm thế có thể khiến chúng an tâm.

- Giáo hoàng, không biết chuyện ta nói lần trước ngài đã suy nghĩ kĩ chưa, có đồng ý hợp tác với chúng ta không?

Lúc này Triệu Giai nhìn xuống Pascale đệ nhị hỏi. Vì Thiên chúa giáo có tầm ảnh hưởng rất lớn ở châu Âu nên Triệu Giai bọn họ nếu muốn thống trị hoàn toàn châu Âu, cần một giáo hoàng nghe theo lệnh họ, vì vậy lần trước chàng đặc biệt đến tìm Pascale đệ nhị thương lượng, hi vọng đối phương sẽ lựa chọn sáng suốt, nhưng lúc đó Pascale đệ nhị không trả lời.

Nghe thấy câu hỏi của Triệu Giai, Pascale đệ nhị ngẩng đầu nhìn Triệu Giai, rồi lên tiếng:

- Vương tử điện hạ, xin hỏi ngài đồng ý tiếp nhận nghi thức rửa tội không?

- Rửa tội? Ngươi muốn ta theo tín ngưỡng Thiên chúa giáo của các ngươi?

Triệu Giai nghe thấy vậy cười khểnh hỏi.

- Đúng thế, tôi không biết Đại Tống đứng sau vương tử điện hạ hùng mạnh ra làm sao, thậm chí có thể từ cách xa hàng vạn dặm đến chinh phục chúng tôi, nhưng Vương tử điện hạ đừng quên, tình hình ở đế quốc La Mã thần thánh và Đại Tống khác nhau, bách tính của chúng tôi hầu như đều tin theo Thiên chúa giáo, còn vương tử nếu muốn thống trị mảnh đất này thì không thể là ngoại giáo, cách tốt nhất là gia nhập Thiên chúa giáo, như vậy mới có thể danh chính ngôn thuận cai quản nơi đây!

Lúc này Pascale đệ nhị nói rất rành mạch. Từ khi Henry bé bại trận, gã đã nhìn nhận rõ tình thế, song gã cũng có giới hạn của mình, đó chính là giành giật cơ hội cuối cùng cho Thiên chúa giáo.

- Ha ha ha ha ~

Triệu Giai nghe thấy lời của Pascale đệ nhị bỗng cười lớn, rất lâu sau mới dừng lại cất lời:

- Giáo hoàng, ngươi hình như quá tự tin rồi, đừng quên, đế quốc La Mã thần thánh vốn là nước do người German lập nên, mà người German trong mắt người La Mã các ngươi chỉ là lũ người hoang, sau này vì nhu cầu chính trị giữa hai bên, các ngươi mới hợp nhất, từ đó Thiên chúa giáo mới có thể truyền bá trong đế quốc La Mã thần thánh, đến giờ cùng lắm là được trên dưới một trăm năm.

Khi nói tới đây, Triệu Giai ngừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Trong vòng một trăm năm, Thiên chúa giáo của các người có thể trong thời gian ngắn truyền bá khắp châu Âu, thực ra là nhờ người German không có tín ngưỡng thống nhất của mình, cộng thêm sự sùng bái văn hóa La Mã, mới giúp Thiên chúa giáo phổ biến nhanh như vậy, nhưng đối với Đại Tống chúng ta, cái gọi là giáo lý của các ngươi chẳng qua chỉ đến vậy, đám người German ngu dốt mông muội thì thôi, nhưng người Tống chúng ta có văn minh và kiêu hãnh của mình, sao có thể dễ dàng thờ phụng cái gọi là thần thánh của các ngươi? Cho nên ngươi hãy dẹp cái ý nghĩ đấy đi!

Triệu Giai gần như không chút do dự cự tuyệt đề nghị của Pascale đệ nhị, không phải chàng có định kiến gì với Thiên chúa giáo, mà vì chàng biết rất rõ, nếu bây giờ mình lựa chọn đi theo Thiên chúa giáo, đúng là sẽ bớt nhiều phiền toái, thống trị đế quốc La Mã thần thánh cũng dễ dàng hơn nhiều, nhưng sẽ để lại tai họa khôn lường cho con cháu đời sau.

Nhìn đế quốc La Mã thần thánh thì biết, xưa kia tổ tiên của đám người German muốn mượn danh của đế quốc Tây La Mã để tạo thuận lợi cho sự thống trị của mình chính thống hơn, giáo đình năm đó chỉ phụ thuộc đế quốc, nhưng chỉ một trăm năm sau, giáo đình đã đoạt quyền làm chủ, địa vị của giáo đình vô hình chung cao hơn cả hoàng đế, cho nên Triệu Giai không muốn đi theo vết xe đổ của người German, nếu chàng đã tới, thì sẽ phải thay đổi vận mệnh của châu Âu.

- Ngươi...

Pascale đệ nhị thấy Triệu Giai thẳng thừng từ chối đề nghị của mình, tức đến nghẹn họng, gã đúng như những gì Triệu Giai nghĩ, chỉ cần Triệu Giai chấp nhận tin theo Thiên chúa giáo, thì địa vị của giáo đình sẽ không thể lung lay, cho dù thế lực hiện tại của Đại Tống ở châu Âu đang mạnh nhất thời, nhưng giáo đình sẽ tìm cơ hội từng bước đoạt lại quyền lực, thậm chí còn có thể thông qua Triệu Giai nhúng tay vào nội bộ Đại Tống, từ đó mang hào quang của Thiên chúa giáo truyền bá đến cả phương đông xa xôi. Đáng tiếc tất cả đều bị sự cự tuyệt của Triệu Giai dập tắt, hơn nữa tuy Triệu Giai không nói rõ, song gã cảm thấy mọi kế hoạch của mình dường như đều bị đối phương nhìn thấu.

- Giáo hoàng, ngươi đừng giỡn với ta nữa, bây giờ chúng ta chỉ cần một giáo hoàng nguyện giúp đỡ chúng ta, ngươi chỉ cần trả lời đồng ý hay không đồng ý là được!

Lúc này Triệu Giai lại lên tiếng. Chàng chẳng buồn lãng phí nước bọt với Pascale đệ nhị nữa, gã đồng ý với mình thì tốt, nếu không chịu, thì mình buộc lòng tìm cách khác thôi.

Nghe thấy Triệu Giai nói vậy, Pascale đệ nhị lộ ra vẻ chần chừ, nhưng cuối cùng gã vẫn kiên định nói:

- Thân là giáo hoàng, ta tuyệt đối không hợp tác với ngoại giáo!

- Được, nếu giáo hoàng cứ kiên quyết như vậy, thì ta cũng không quấy rầy nữa!

Triệu Giai nghe vậy lạnh lùng đáp, nói xong quay người toan rời đi, nếu Pascale đệ nhị đã từ chối kiến nghị của chàng, thì chàng cũng không muốn phí thời gian với gã.

Tuy nhiên khi Triệu Giai đang chuẩn bị bỏ đi, chợt thấy một người trong phòng bước nhanh về phía chàng, nhưng người đó còn chưa đến gần Triệu Giai, hộ vệ xung quanh lập tức hành động, chớp mắt mười mấy thanh gươm đã kề vào cổ người đó, nhưng lúc này người đó lại hét lớn:

- Vương tử điện hạ, tôi có chuyện quan trọng muốn thương lượng với ngài!

Chương991: Giáo chủ Morris

- Morris giáo chủ?

Nhìn thấy người xông đến, Triệu Giai tức thì lộ ra một vẻ mặt đầy hứng thú nói. Đối với biểu hiện của giáo chủ trong khoảng thời gian này, chàng cũng có nghe nói, hơn nữa từ biểu hiện các mặt của Morris giáo chủ mà đánh giá, dã tâm của gã cũng rất lớn, người như vậy có lẽ còn có thể trọng dụng.

- Thả ra, để ông ấy vào!

Triệu Giai phất phất tay nói, chàng thật ra muốn nghe một chút Morris giáo chủ vẫn nịnh bợ Conrad có chuyện trọng yếu gì muốn nói.

Nghe được mệnh lệnh của chàng, mấy tên hậu vệ ngăn cản lập tức thu đao để Morris đi vào trước mặt Triệu Giai, tuy nhiên lúc này Morris lại nhìn nhìn xung quanh, đặc biệt bên phía Pascale đệ nhị, trên mặt lại lộ ra thần sắc khó xử nói:

- Vương tử điện hạ, chúng ta có thể tìm một nơi yên tĩnh hay không?

- Được rồi, vậy đi vào phòng của ngươi nói chuyện!

Triệu Giai giống như đã đoán được cái gì, lập tức cười gật đầu nói, tuy nhiên khi nói tới đây, chàng bỗng nhiên lại nghĩ tới chuyện gì đó, lập tức quay đầu nói với Conrad đứng bên cạnh:

- Đại ca, có muốn đi chung nghe Morris giáo chủ muốn nói gì hay không?

Conrad không nghĩ tới Triệu Giai còn có thể gọi mình cùng đi, lập tức cũng vừa mừng vừa sợ mà nói:

- Được được, trong khoảng thời gian này ta cùng với Morris giáo chủ cũng trò chuyện với nhau rất vui, nếu có chuyện gì trọng yếu, ta cũng có thể trợ giúp tham mưu một chút!

Lập tức Triệu Giai và Conrad đi cùng Morris vào chỗ ở của gã, trang viên tuy không lớn nhưng phòng gã thì không nhỏ. Morris ở một mình một phòng, sau khi ba người bọn họ vào phòng, Morris lập tức hành lễ với Triệu Giai nói:

- Vương tử điện hạ, lão già Tế ti này là kẻ ương bương, tuyệt đối sẽ không hợp tác với ngài, tuy nhiên Morris lại nguyện ý cống hiến sức lực cho Vương tử điện hạ, chỉ cần Vương tử điện hạ có chỗ dùng đến ta, Morris nhất định sẽ giúp ngài làm được!

- Morris giáo chủ ý của ông là…….

Triệu Giai lúc này lại cố ý làm bộ như nghe không hiểu. Đối với loại người giống như Morris, nhất định phải làm gã mất tất cả tôn nghiêm, như vậy mới có thể hoàn toàn khống chế gã.

- Vương tử điện hạ. Ta... Morris vốn nghĩ rằng mình nói đủ rõ ràng rồi, nhưng không biết vị Vương tử điện hạ trước mắt này thật sự không hiểu hay là giả vờ không hiểu. Tuy nhiên gã cũng rất nhanh đã suy nghĩ rõ ràng, một bên tiếp tục giam cầm thậm chí sẽ chết, bên kia thì sau khi nương nhờ hoàn toàn có khả năng có được địa vị rất cao, nên lựa chọn thế nào tự nhiên vừa nhìn là hiểu ngay.

Nghĩ đến đây, Morris rốt cục cắn răng lại mở miệng nói:

Giọng điệu của Triệu Giai vừa ra khỏi miệng, lập tức ánh mắt của Morris sáng lên, lập tức phản ứng cực nhanh lại hành lễ với Triệu Giai lần nữa, sau đó vẻ mặt hưng phấn nói:

- Đa tạ Vương tử điện hạ khen ngợi!

Nhìn thấy bộ dạng cao hứng của Morris, Triệu Giai chợt lắc đầu nói:

- Tuy nhiên ông cũng đừng vui mừng quá sớm, ông muốn làm Giáo Hoàng, điểm ấy ta có thể giúp ông làm được. Nhưng ông cũng nhất định phải đáp ứng ba điều kiện của ta, nếu không ta đây cũng chỉ có thể thay đổi ủng hộ người khác vậy.
 
Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Chương 988: Rốt cuộc ngươi đã biết được gì



- Vương tử điện hạ yên tâm. Đừng nói là ba điều kiện, cho dù là ba mươi điều kiện ta cũng đáp ứng toàn bộ!

Morris gần như không cần suy nghĩ đồng ý nói. Dù sao hiện tại gã đã hai bàn tay trắng rồi, cho nên bất kể điều kiện như thế nào, gã đều cảm thấy coi như không thành vấn đề, chỉ cần gã có thể trở thành Giáo Hoàng, nói không chừng ngày sau vẫn còn có cơ hội lật ngược tình thế.

Nhìn thấy Morris vội vã đáp ứng như thế, Triệu Giai cũng cười nhạt một tiếng nói:

- Đừng vội đáp ứng, điều kiện thứ nhất của ta là thủ tiêu Giáo Hoàng Quốc, và không cho phép giáo đình giữ lại quân đội, không cho phép thu thuế, càng không cho phép bất kỳ giáo sĩ nào nhúng tay vào việc chính sự của địa phương, điểm ấy ông có thể làm được chứ?

- Hả? Điều này...

Nghe thấy điều kiện này của Triệu Giai, Morris bị dọa thiếu chút nữa nhảy dựng lên, thậm chí há mồm muốn cự tuyệt ngay, nhưng cuối cùng lại không dám nói ra. Lại bàn về giáo đình, sở dĩ có thể có địa vị bây giờ, chủ yếu cũng là bởi vì giáo đình có thể thu thuế, lại có thể chiêu mộ quân đội, có thể nói vừa có tiền vừa có người, mà có những thực lực này, những giáo sĩ này sẽ có năng lực nhúng tay vào chính sự các nơi, do đó đặt những địa phương này vào bên trong sự thống trị của giáo đình, nhưng ba điều mà Triệu Giai không cho phép này, quả thực là một đao chém mất 7 tấc phía trên của giáo đình, căn bản không lưu lại cho giáo đình nửa con đường sống.

Nhìn thấy vẻ mặt nghẹn lời của Morris, Triệu Giai lại không có dừng lại mà là tiếp tục mở miệng nói:

- So sánh với điều kiện thứ nhất, điều kiện thứ hai đơn giản hơn, chính là Thiên Chúa giáo không thể một mình nắm giữ quyền truyền giáo ở đế quốc La Mã thần thánh, ngày sau nhất định phải cho phép tôn giáo Đại Tống truyền bá đến châu Âu, đối với điều này bất cứ kẻ nào cũng không thể ngăn cản. Mà điều kiện thứ ba là tuyên bố xưng đạo quân thần, Giáo Hoàng ở nhân gian không có tư cách lên ngôi làm Hoàng đế, sau này việc kế thừa ngôi vị Hoàng đế cũng không có bất kỳ quan hệ gì với giáo đình!

Triệu Giai vừa ra hai điều kiện sau, miệng của Morris cũng mở to hơn nữa, gã tuyệt đối không nghĩ tới Triệu Giai không ngờ đề xuất ba điều kiện ác như vậy, điều thứ nhất sẽ chặt đứt tất cả thế lực của giáo đình, về phần điều thứ hai cho phép tôn giáo khác đến truyền giáo, càng là đang đào xới nền móng của Thiên Chúa giáo, nếu thật sự để các tôn giáo khác tiến vào, chỉ sợ không được bao lâu, Thiên Chúa giáo sẽ trở thành một tôn giáo bình thường, mà điều thứ ba hoàn toàn phân rõ giới tuyến giữa hoàng quyền và giáo đình, huống chi cũng chặt đứt chút đặc quyền cuối cùng của Thiên Chúa giáo, sau này bọn họ cũng sẽ không còn khả năng lật ngược tình thế.

Nghĩ đến những điều trên, Morris chỉ cảm thấy toàn thân rét run, nếu gã thật sự đồng ý ba điều kiện này rồi, chỉ sợ sẽ bị toàn bộ giáo sĩ châu Âu mắng chửi đến chết, thậm chí ngay cả trên lịch sử đời sau, gã cũng khó có thể thoát khỏi bị bêu danh, bởi vì chính là gã một tay làm mất toàn bộ tương lai của Thiên Chúa giáo, nghĩ đến những điều này, Morris liền cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Chương992: Sao phải nói cho ngươi biết

Pascale đệ nhị nhìn Morris và Triệu Giai, Conrad đi vào trong phòng, sau đó ba người ở bên trong hàn huyên hồi lâu, trong lúc này Pascale đệ nhị tuy rằng biểu hiện ra bình tĩnh, nhưng nội tâm cũng là sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, bởi vì y biết Morris là một người như thế nào, đối phương vào lúc này chủ động đi giao thiệp với Triệu Giai, cho dù là dùng ngón chân đi đoán, y cũng có thể đoán được đối phương muốn làm gì, cũng chính bởi vì vậy, Pascale đệ nhị mới càng thêm lo lắng.

Có điều Pascale đệ nhị hiện tại đã trở thành tù nhân, cho nên lúc này dù lo lắng thế nào cũng vô dụng, cuối cùng mãi đến lúc sắp ăn cơm chiều mới nhìn thấy đám Triệu Giai ba người từ bên trong đi ra, điều này làm cho Pascale đệ nhị lập tức mở to hai mắt cẩn thận quan sát biểu hiện trên mặt của ba người, hy vọng có thể từ trên mặt bọn họ nhìn ra gì đó.

Chỉ thấy dẫn đầu đi ra Triệu Giai vẻ mặt mỉm cười, dường như là hết sức hài lòng với lần gặp Morris lần này, mà phía sau y thì vẻ mặt Conrad phức tạp, đặc biệt lúc đi ra còn cố ý liếc mắt một cái nhìn Pascale đệ nhị, trong ánh mắt dường như mang theo biểu hiện vài phần vui sướng, về phần cuối cùng Morris thì cúi đầu, khi ngẫu nhiên ngẩng đầu về bên phía Pascale đệ nhị cũng đều là vội vàng đưa ánh mắt chuyển hướng nơi khác, điều này cũng làm cho Pascale đệ nhị trong lòng dịu lại, không cần hỏi y cũng có thể cảm giác được, Triệu Giai và Morris khẳng định đã đạt thành thỏa thuận gì đó, hơn nữa đối với giáo đình bọn y mà nói khẳng định vô cùng bất lợi.

- Tốt lắm, Morris giáo chủ, ông không cần phải ở nơi này nữa, ta sẽ sai người sắp xếp cho ông chỗ ở khác tốt hơn, ngoài ra cũng hy vọng ông có thể tuân thủ ước định giữa chúng ta, mau chóng làm được chuyện đã đồng ý với ta!

Triệu Giai lúc này đi đến trong viện, sau đó quay đầu lại dường như lòng có chút không yên mở miệng nói.

- Vương... Vương tử điện hạ yên tâm, Morris là tôi tớ trung thành của ngài, chuyện đồng ý với ngài nhất định sẽ tận tâm làm tốt cho ngài!

Morris nghe đến đó cũng là toàn thân run lên, lập tức thanh âm run rẩy mở miệng nói, tuy rằng chỉ là một câu nói đơn giản cũng đã khiến ông ta đổ mồ hôi đầy đầu, dường như là hết sức căng thẳng.

- Ha hả, vậy là tốt rồi!

Triệu Giai vẫn mỉm cười nói, lúc trước y đưa ra ba điều kiện để Morris được làm Giáo hoàng, mỗi một điều đều có thể dồn giáo đình vào chỗ vạn kiếp bất phục, đối với chuyện này mặc dù Morris biết vô cùng rõ ràng nhưng cuối cùng vẫn đáp ứng, bởi vì vẫn như câu nói cũ, y đã không có bất kỳ lợi thế nào có thể đàm phán với Triệu Giai nữa, cho nên bất kể Triệu Giai bảo gã làm cái gì, gã cũng không có lực phản kháng, cho dù là làm một Giáo hoàng hữu danh vô thực cũng tốt hơn so với tình cảnh hiện tại của gã.

- Tốt lắm!

Triệu Giai nghe đến đó khen ngợi một câu, sau đó lại quay đầu nhìn nhìn Conrad nói:

- Đại ca. Agnes đã phái người đón người nhà huynh đến rồi, hiện tại sẽ ở trong thành, buổi tối ta sẽ phái người tới đón huynh, đến lúc đó huynh có thể đoàn tụ với người nhà, tuy nhiên sau đó chỉ sợ các huynh cũng phải rời khỏi La Mã rồi!

Conrad từ khi nhìn thấy Triệu Giai thì biểu hiện liền vô cùng bình tĩnh, thậm chí trước khi nghe được ba điều kiện mà Triệu Giai đề xuất cũng không có phản ứng quá lớn, dù sao việc này không có quan hệ gì với y. Tuy nhiên khi nghe được người nhà của mình cũng bị đưa đến Rome, đồng thời y và người nhà sẽ bị đưa khỏi La Mã thì không khỏi toàn thân chấn động, lập tức vội vàng hỏi:

- Agnes muốn đưa chúng ta đi đâu? Là muốn lưu đày trên hoang đảo nào đó sao?

Từ sau khi Conrad bị nhốt, y vẫn nghĩ đến vận mệnh tiếp theo của mình. Dựa vào việc y hiểu rất rõ Agnes, nàng chắc chắn sẽ không giết người anh cả là y, điểm ấy y có thể khẳng định. Nhưng Agnes khẳng định cũng sẽ không bỏ qua cho y, cho nên đối với Agnes mà nói, biện pháp tốt nhất chính là đưa y đi lưu đày. Năm đó không ít hoàng đế La Mã khi bị người khác soán vị, chính là bị lưu đày đến một hòn đảo nhỏ nào đó ở Địa Trung Hải rồi chết già ở đó. Cho nên y biết vận mệnh của mình cũng sẽ như thế mà thôi.

Tuy nhiên Triệu Giai nghe thấy Conrad nói vậy thì lắc đầu đáp:

- Agnes cũng không muốn đưa huynh đến hoang đảo sinh sống, dù sao huynh còn con nhỏ, thân là cô của chúng Agnes sẽ không để cháu trai cháu gái phải sống cả đời trên đảo hoang, cho nên nàng đã có sắp xếp riêng cho huynh, tuy nhiên lần này chỗ các huynh phải tới cũng rất xa, huynh cũng phải chuẩn bị sẵn sàng.

Sau khi Triệu Giai nói xong, xoay người dẫn Morris rời khỏi, chỉ để lại Conrad đứng cô đơn trong viện tử. Mà theo như lời Triệu Giai nói, y tựa hồ cũng nghe ra vài thứ trong đó, điều này cũng làm cho y ngu ngơ hồi lâu mới bỗng nhiên thở dài, sau đó tìm một nơi chậm rãi ngồi xuống, lim dim mắt nghĩ ngợi.

Nhưng cũng đúng lúc này, Pascale đệ nhị bỗng đứng lên, chỉ thấy y bước đến trước mặt Conrad hỏi:

- Conrad, vừa rồi vị vương tử Đại Tống kia và Morris đã đạt thành hiệp nghị gì, những người Tống đó có phải sẽ ra tay với giáo đình chúng ta không?

Nghe thấy câu hỏi của Pascale đệ nhị, chỉ thấy lúc này Conrad ngẩng đầu nhìn y một cái, sau đó bỗng nhiên cười nói:

- Tế ti các hạ, ngài muốn biết Vương tử điện hạ và Morris đã đạt thành hiệp nghị gì, sao vừa rồi không trực tiếp hỏi bọn họ?

- Ngươi…

Thấy Conrad chẳng những không trả lời câu hỏi của mình, ngược lại còn lên tiếng châm chọc, Pascale đệ nhị cũng hơi nghẹn lời, nhưng ngay sau đó y lại có chút tức giận nói:

- Conrad, mấy năm nay ta dốc hết toàn lực ủng hộ ngươi, nếu không có ta, chỉ sợ ngươi đã bị Henry bé tiêu diệt từ lâu rồi, cho nên thật lòng mà nói, ta đối với ngươi cũng có không ít ân tình, hiện giờ chỉ dựa vào chút ân tình này, ngươi cũng có thể nói cho ta biết giao dịch giữa Morris và Đại Tống rồi chứ!

Tuy nhiên Pascale đệ nhị vừa dứt lời, chỉ thấy vẻ mặt Conrad châm chọc cười nói:

- Tế ti các h* th*n yêu, ta nghĩ có phải ông đã lớn tuổi nên có một số chuyện quên mất rồi không, năm đó ta vốn có thể làm một đứa con trai hiếu thuận, cho dù cha ta không muốn truyền ngôi vị hoàng đế cho ta, ít ra cũng sẽ phong ta làm quốc vương, nhưng chính vì ông mê hoặc, dã tâm của ta mới lớn dần theo thời gian, càng ngày càng bất mãn với cha, cuối cùng trực tiếp khởi binh phản loạn, nhưng sau khi phản loạn thì sao chứ, những điều kiện ông hứa với ta lại chỉ thực hiện có một phần, khi ta nghĩ phải giành được sự ủng hộ lớn hơn của các người liền không thể không ăn nói khép nép chạy tới chỗ ông năn nỉ, mà ông dường như cũng vô cùng thích thú khi nhìn dáng vẻ ta cầu xin ông, việc này ta đều ghi tạc trong lòng!

Nghe thấy những lời này của Conrad, Pascale đệ nhị nhất thời cũng cứng họng, bởi vì tất cả những gì Conrad nói đều là sự thật khiến y cũng không thể phản bác nổi. Mà Conrad thấy Pascale đệ nhị không nói lời nào, lúc này cũng cười lạnh một tiếng nói:

- Tế ti các hạ, nếu ta mà là ngươi thì sẽ lo lắng cho vận mệnh sau này của mình đi là vừa, chứ không còn tâm trí mà quan tâm đến giáo đình gì đó nữa đâu. Vị em rể kia của ta tuy rằng đến từ Đại Tống xa xôi nhưng còn khôn khéo hơn bất kì ai, chút tâm tư nho nhỏ này của ngươi không thể gạt được cậu ấy đâu, cho nên ngươi cũng đừng lãng phí thời gian nữa!

Sau khi Conrad nói xong liền nhắm mắt lại không lên tiếng nữa, tuy nhiên Pascale đệ nhị lại bị những lời này của y chọc tức mà đáp:

- Conrad, những quý tộc các ngươi khi gặp nạn chỉ lo cho bản thân mình, những người của giáo đình chúng ta đầu tiên sẽ nghĩ đến lợi ích của giáo đình, đây chính là lí do căn bản khiến cho giáo đình chúng ta có thể tồn tại vĩnh viễn, trái lại vương triều các ngươi lại thường chỉ một thời gian ngắn là phát sinh biến đổi!

Nghe thấy Pascale đệ nhị nói ra mấy chữ “Giáo đình có thể tồn tại vĩnh viễn”, Conrad lại không kìm nổi cười thành tiếng, lập tức chỉ thấy y mở to mắt, như cười như không liếc mắt đánh giá Pascale đệ nhị một cái, sau đó chậm rãi nói:

- Trên đời này chẳng có thứ gì là tồn tại vĩnh viễn đâu, giáo đình cũng như vậy, đợi khi người Tống chân chính thống trị mảnh đất này, thế lực giáo đình các ngươi cũng sẽ tan thành mây khói, toàn bộ châu Âu đều sẽ biến thành một cảnh tượng rất khác!

- Rốt cuộc ngươi đã biết được gì, mau nói cho ta nghe!

Pascale đệ nhị nghe thấy Conrad nói thế lực giáo đình cũng sẽ biến mất thì lập tức lo lắng truy hỏi. Y biết Conrad nhất định là biết được gì đó nhưng không chịu nói cho y, điều này làm y nhất thời cũng hơi thất thố.

- Ha ha, sao ta phải nói cho ngươi biết?

Buổi tối hôm đó, Triệu Giai quả nhiên phái người đưa Conrad đi, điều này cũng cắt đứt ý đồ của Pascale đệ nhị muốn hỏi thăm về nội dung giao dịch của Triệu Giai và Morris. Mà sau khi Conrad rời khỏi nhà tù, rất nhanh bị đưa tới một tòa phủ đệ của quý tộc, cũng gặp được vợ và con của mình ở đó. Mặc khác Agnes cũng ở đây, có điều khi nhìn thấy Conrad, Agnes cũng không cách nào tha thứ cho y được, vậy nên không nói lời nào mà rời đi ngay, thấy vậy Conrad cũng có chút bất đắc dĩ.

Vài ngày sau, lại một chi hạm đội quy mô khổng lồ tiến vào Rome, chi hạm đội này là đội tàu tiếp tế của bọn Triệu Giai, ngoại trừ mấy chiến thuyền tất yếu phải có, còn lại tất cả đều là tàu tiếp tế đủ loại, trong đó nhiều nhất chính là vũ khí, mặt khác còn có một số thương thuyền, những thương thuyền này đều là của những thương gia trong nước ở Đại Tống có tin tức nhanh nhạy, vì thế theo đoàn tàu tiếp tế cùng tới châu Âu, trên thuyền buôn tất cả đều là thương phẩm, số lượng không nhiều lắm nhưng đầy đủ các loại. Bọn họ chủ yếu dùng những thương phẩm này để thử nghiệm xem loại nào được hoan nghênh nhất, sau đó sẽ truyền tin tức về, đợi đợt sau có đội tàu tới, chỉ sợ đa phần chính là thương thuyền.

Đối với đội tàu tiếp tế này, Triệu Giai cũng hết sức coi trọng, không phải chỉ vì đội tàu đưa tới cho chàng các loại vật tư cấp thiết phục vụ sinh hoạt, mặt khác cũng bởi vì trong đội tàu có một số nhân vật quan trọng, cho nên khi chàng nghe thấy những người này đã tới, lập tức hưng phấn đích thân chạy tới cảng Civitavecchia để nghênh đón.
 
Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Chương 989: Tô Triệt đã đến



Một đội tàu to lớn chậm rãi tiến vào cảng Civitavecchia. t** ch**n hạm cầm đầu mới dừng ở chỗ cập bến, Triệu Giai cũng đã bước nhanh chạy ra đón chào, lúc này chỉ thấy thang cuốn trên thuyền cũng từ từ buông xuống, sau đó một người trung niên hơn bốn mươi tuổi dẫn theo một đám người chậm rãi đi xuống thuyền.

- Tô bá phụ, không ngờ rằng lần này lại là đích thân người dẫn đội đến, dọc đường vất vả rồi, xin nhận của cháu một lễ!

Khi Triệu Giai nhìn thấy người trung niên dẫn đầu, lập tức tiến lên hành lễ nói. Người trung niên này chính là Tô Triệt em của Tô Thức, nói đến thì Tô Triệt và Triệu Nhan tuổi tác xấp xỉ, ông ta và huynh trưởng Tô Thức đều là bạn bè chi giao của Triệu Nhan, thậm chí Tô Thức còn là một trong các vị thầy của Triệu Giai, cho nên Triệu Giai vẫn lấy lễ đối với bậc trưởng bối để giao thiệp với Tô Triệt.

- Ha ha, thế tử qua khách khí rồi, vốn ta con lo lắng việc chiến sự bên thế tử không thuận lợi, lại không nghĩ rằng lúc trước nghe nói, thế tử không ngờ đã khống chế tuyệt đại bộ phận các khu vực của đế quốc La Mã thần thánh, điểm ấy chỉ sợ ngay cả Lăng Vương và Bệ hạ cũng không nghĩ tới!

Tô Triệt lúc này cũng cười lớn nói, ông ta ở tài văn chương tuy rằng không bằng huynh trưởng Tô Thức, nhưng lại cực kỳ am hiểu phương diện chính trị, thậm chí đã là người sắp phong làm tướng rồi, có điều lần này vì ổn định cục diện châu Âu, khẳng định cần một người tinh thông chính vụ đến phụ tá Triệu Giai, vì thế Triệu Nhan và Triệu Hú thảo luận, lại hạ cố hỏi thăm ý kiến đại thần một chút, cuối cùng mới quyết định phái Tô Triệt hết sức trẻ tuổi, đồng thời kinh nghiệm chính trị cũng vô cùng phong phú đến.

- Tô bá phụ quá khen cháu rồi!

Triệu Giai nghe thấy lời nói của Tô Triệt cũng vội khiêm tốn nói, sau đó vội vàng mời đám người Tô Triệt rời thuyền, mà lúc này Tô Triệt giới thiệu những người bên cạnh ông ta một chút với Triệu Giai, trong đó quan trọng nhất chính là một người trung niên đứng đằng sau và có tuổi tác gần bằng ông ta, người đàn ông trung niên này tướng mạo đường đường khí chất hiên ngang, xem ra giống như một võ tướng, nhưng kỳ thật ông ta là một quan văn, tên là Du Sư Hùng, người này là đại đệ tử của Trương Niên, trên quan trường đã mấy năm, đều đã đảm nhiệm chức ở các nơi của Đại Tống, đặc biệt ở khu Nam Dương lại nhậm chức nhiều nam, đối với phương diện đồng hóa dị toc rat có kiến thức, cho nên lần này cũng là người được phái đến, trở thành một người trong đoàn quan viên của Tô Triệt.

Ngoại trừ Du Sư Hùng, còn lại cũng đều là đám quan viên mà Triệu Nhan và Triệu Hú chọn phái đi. Dù sao Triệu Giai đánh hạ châu Âu dễ dàng, nhưng muốn thống trị cũng không phải một người thì có thể làm được, đặc biệt chàng lại muốn thay đổi cục diện châu Âu hiện tại, tự nhiên càng cần nhân sự đắc lực nữa, bởi vậy những người đến cùng với Tô Triệt đối với chàng mà nói quả thực chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Lập tức Triệu Giai mời những người Tô Triệt đến chỗ ở tạm thời đã được thu xếp trước ở gần bến cảng. Nơi này đã chuẩn bị xong tiệc tẩy trần cho bọn họ, Triệu Giai đích thân ngồi cùng, ban đêm Tô Triệt bọn họ ở ngay tại chỗ này nghỉ ngơi, dù sao cảng Civitavecchia cách Rome vẫn còn một ngày đường, hôm nay trời đã tối, chắc chắn đi không kịp.

Trên tiệc rượu Triệu Giai cũng vô cùng nhiệt tình, không ngừng mời rượu đám người Tô Triệt, tuy nhiên Tô Triệt và Du Sư Hùng đều là người làm việc kỹ lưỡng, sau khi rượu qua ba tuần thì chuyển chủ đề sang thế cục châu Âu hiện tại. Bọn họ tuy rằng đã nghe nói tình hình của Triệu Giai trong khoảng thời gian này ở châu Âu, nhưng cũng chỉ biết đại khái, tình hình cụ thể vẫn không rõ ràng lắm, đối với điều này Triệu Giai chỉ có thể tự mình giới thiệu cho bọn họ một chút.

Lại nói từ sau cuộc chiến Swabian, Henry bé tuy rằng chưa từ bỏ ý định vài lần phản công, nhưng đều bị Hô Diên Khánh đánh đại bại, cho nên nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nhiều nhất nửa năm Henry bé cũng sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn. Từ khi Henry bé thất bại rút lui, quý tộc các nơi cũng đều biểu thị ý sẽ trung thành với Triệu Giai, điều này cũng khiến cho diện tích đế quốc La Mã thần thánh mà Triệu Giai khống chế đã được 8 phần trở lên. Và còn đang không ngừng mở rộng.

Tuy nhiên những lãnh thổ này kì thực chỉ là trên danh nghĩa thuộc về Triệu Giai, không đúng, phải nói là thuộc Agnes chưởng quản, Triệu Giai chỉ có thể thông qua danh nghĩa của Agnes mà ra lệnh cho những lãnh thổ này. Nhưng có nghe hay không lại phải xem Lãnh chúa của lãnh địa này, cho nên tuyệt đại bộ phận lãnh thổ này kỳ thật vẫn là nắm giữ ở trong tay các quý tộc lớn nhỏ, Triệu Giai giống như là Chu thiên tử trong lịch sử Trung Nguyên, các nước chư hầu phía dưới cũng chỉ phong y làm chủ mà thôi.

Cũng chính bởi vì nguyen nhan tren, cho nen lanh thổ ma Triệu Giai thực tế nắm giữ kỳ thật vẫn là xung quanh Rome, cũng chính là địa phận bên trong của nước Giáo hoàng. Nơi này là khu vực chàng chinh phục đầu tiên, chàng cũng đem tất cả những thủ hạ có thể dùng được đều xếp vào khu vực này, cho nên chàng có quyền thống trị tuyệt đối với lãnh thổ này, nhưng ra khỏi chỗ này đi về phía bắc, sức ảnh hưởng của Triệu Giai và Agnes cũng sẽ từ từ giảm bớt, đương nhiên, nơi đóng quân của đại quân Hô Diên Khánh, vợ chồng bọn họ vẫn có được sức ảnh hưởng rất mạnh, nhưng dưới tay Hô Diên Khánh cũng chỉ có mấy vạn đại quân, căn bản khống chế không nổi khu vực quá lớn.

Sau khi đám người Tô Triệt và Du Sư Hùng nghe xong Triệu Giai giới thiệu, toàn bộ cũng bắt đầu nhỏ giọng thảo luận, sau đó đều tự phát biểu ý kiến đối với thế cuộc trước mắt, những người này đều là tinh anh Triệu Nhan tỉ mỉ chọn lựa ra, đặc biệt đám người cầm đầu Tô Triệt và Du Sư Hùng lại có kinh nghiệm phong phú, rất nhanh đã thương lượng ra một phương pháp xử lý khả thi.

-- Thế tử, dựa theo ngài giới thiệu, đế quốc La Mã thần thánh gần như đã bị ngài nắm trong tay, tuy nhiên hiện tại trong nước vẫn ton tại hai vấn đe lớn, vấn đề thứ nhất là giáo đình, điểm ấy ngài xử lý rất nhanh, nâng đỡ một tên Giáo hoàng biết nghe lời lên nắm quyền, sau đó thu hồi binh lực trong tay giáo đình, tài lực phát ra, như vậy không được bao lâu là có thể giải quyết hoàn toàn vấn đề giáo đình.

- Ha ha, xem ra thế tử cũng có dự kiến trước!

Tô Triệt nghe đến đó cũng không ngừng tán dương một câu, Triệu Giai không ngờ đã nghĩ đến chỗ này rồi, đúng thật là giảm đi không ít phiền toái cho bọn họ.

Tuy nhiên ngay sau đó Tô Triệt lại nhíu mày suy tính chốc lát nói:

- Giáo đình thực lực khá tập trung, cũng không phải khó giải quyết, phiền toái duy nhất chính là cần liên tục không ngừng làm suy yếu sức ảnh hưởng của bọn họ ở dân gian, tuy nhiên so sánh chút, bên trong đế quốc La Mã thần thánh chư hầu san sát, thế lực các nơi cát cứ tự thành hệ thống, đây mới là chuyện phiền toái nhất đấy!
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back