Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Chương 910: Ô Cốt Đột huynh đệ



- Ngô Khất Mãi, chúng ta kính huynh đệ các ngươi là anh hùng, cho nên mới đồng ý khởi binh cùng các ngươi tiến công Liêu quốc, nhưng các ngươi cũng quá là không trượng nghĩa rồi, vì sao người của các ngươi buổi sáng có canh thịt để uống, chúng ta lại chỉ có thể uống canh nấu từ xương cốt tối hôm qua gặm thừa?

Ngô Khất Mãi vừa dứt lời, cũng chỉ thấy người Nữ Chân rõ ràng không phải người trong bộ Hoan Nhan đứng ra tức gian noi, ngưoi nay than hình cao lon vô cùng khôi ngô, hơn nữa người lại đen, đứng ở nơi đó như là một cây cột to, đôi mắt to như chuông đồng cũng đầy lửa giận trừng mắt với Ngô Khất Mãi, giống như nếu đối phương không cho gã một giải thích hợp lý, gã sẽ lập tức động thủ đánh người ngay.

Nhìn thấy người đàn ông giống như cây cột này, Ngô Khất Mãi cũng có chút đau đầu, bởi vì đối phương lai lịch không tầm thường, chính là thiếu tộc trưởng Ô Cốt Đột của bộ lạc Hải Tây vừa mới kết minh với bọn họ không bao lâu, mấy năm này Liêu quoc gam nham dan dan bộ lạc Hoan Nhan bon họ, tuy rang không thể tiêu diệt bọn họ nhưng cũng sẽ khiến bộ Hoàn Nhan tổn thất không ít binh lực, hiện tại có thể điều động binh dùng được chỉ có hơn ba nghìn người, để bù lại khuyết điểm nhân thủ không đủ, bọn họ không thể không kết minh với bộ Hải Tây người Nữ Chân.

Bộ Hải Tây cũng không phải một đại bộ lạc toàn thể, mà là một liên minh bộ lạc Nữ Chân, liên minh này thoạt nhìn khá rời rạc nhưng bên trong đã có tất cả lớn nhỏ trên trăm bộ lạc, tổng nhân khẩu tụ lại chừng năm sáu vạn người, đây đối với bộ Hoàn Nhan mà noi là một nhân khẩu bổ sung rất lớn, cho nên A Cốt Đả mất rất nhiều sức liên minh cùng đối phương, lần này là lần đầu tiên bọn họ liên hợp xuất binh, tuy nhiên xuất phát từ sự cẩn thận, Hải Tây bộ chỉ phái ra hai ngàn người, mà trước mắt Ô Cốt Đột lại còn là thống lĩnh hai ngàn người này, đồng thời gã còn là con trai của đầu lĩnh bộ Hải Tây, tuy rằng Hải Tây bộ chỉ là liên minh bộ lạc rời rạc, đầu lĩnh liên minh cũng không phải cố định, nhưng phụ thân Ô Cốt Đột ở Hải Tây bộ vẫn như cũ có lực ảnh hưởng cực lớn, nếu thật sự đắc tội với gã, chỉ sợ liên minh vốn cũng không chắc chắn của bọn họ sẽ sụp đổ.

- Ô Cốt Đột huynh đệ, đây nhất định là người dưới sơ sót, ta đây sai người thay canh thịt mới cho các người, về phần canh xương cốt tất cả đều do bộ lạc Hoàn Nhan chúng ta ăn!

Ngô Khất Mãi lại nhượng bộ nói, vì giữ gìn hai bộ kết minh, gã cũng không thể không không nhượng bộ một chút, đặc biệt ở thời khắc mấu chốt thế này, có điều trong lòng gã cũng sinh hận, đối với bộ lạc Hải Tây, bộ lạc Hoàn Nhan bọn họ là tình thế bắt buộc, chỉ cần thâu tóm bộ lạc Hải Tây, đến lúc đó tất nhiên sẽ khiến cha con Ô Cốt Đột biết mặt.

Nhìn thấy Ngô Khất Mãi nhượng bộ, Ô Cốt Đột cũng không nói gì nữa, tuy nhiên cung đung luc nay, chỉ thay co tham tử nguoi Nữ Chan bay nhanh vot vao đại doanh lớn tiếng bẩm báo:

- Khởi bẩm tướng quân, quân Liêu trong thành Khai Châu có động tĩnh rồi!
 
Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Chương 911: Không ổn



- Trong thành quân Liêu bắt đầu tập hợp ở hướng thành nam?

Ngô Khất Mãi vừa mới xử lý xong mâu thuẫn nội bộ của mình, kết quả là có được tin tức khiến người ta kinh ngạc, đây rõ ràng là dấu hiệu cho thấy quân Liêu muốn phá vây, chỉ là điều này nếu ở vào vài ngày trước cũng vô cùng bình thường, nhưng mấy ngày nay quân Liêu liên tiếp phá vây, đều bị mình đánh lui trở về, mấy ngày nay quân Liêu đã không dám phá vây nữa rồi, cho nên hướng hành động hôm nay của quân Liêu theo gã thấy có chút dị thường.

- Ngô Khất Mãi, ngươi còn chờ cái gì, quân Liêu sắp từ thành nam đánh ra, chúng ta mau xuất binh đi!

Lúc này chỉ thấy Ô Cốt Đột kia cũng kêu lớn, tuy nói lúc trước gã không quá tán thành kết minh với Bộ lạc Hoàn Nhan, tuy nhiên hiện tại nếu xuất binh rồi, hơn nữa còn vây khốn Thái Tử Liêu quốc ở trong thành, điều này làm cho bọn họ cũng không có đường quay về, hơn nữa trong mắt gã, Gia Luật Diên Hi chính là một kho vật tư đầy ắp, chỉ cần có thể bắt lấy tên đó là có thể đổi về vô số vật tư từ phía Liêu quốc.

- Không đúng, cảng thành nam đã bị chúng ta hủy, thuyền cũng bị đốt thành bụi, bọn họ chỉ có thể đánh tới để chiếm lĩnh cảng, nếu không cũng không có biện pháp rút lui từ phía bên kia, lúc trước quân Liêu vài lần phá vây, hoặc là theo phương bắc, hoặc là theo phía tây, nhưng chưa từng phá vây theo phía nam!

Lúc này Ngô Khất Mãi lại có chút hoài nghi nói, mặc dù không có bất luận cái gì làm căn cứ chính xác nhưng gã lờ mờ có một cảm giác, quân Liêu lần này phá vây giống như có chút không bình thường cho lắm.

Tuy nhiên ngay khi Ngô Khất Mãi vừa dứt lời, cũng chỉ thấy lại có một thám tử cưỡi ngựa chạy như bay đến, nhìn thấy Ngô Khất Mãi lập tức phi xuống khỏi yên ngựa lớn tiếng kêu lên:

- Khởi bẩm tướng quân, quân coi giữ thành Khai Châu đã mở cửa thành nam, bắt đầu tấn công huynh đệ của chúng ta đang đóng ở cảng, mặt khác trên mặt biển phía nam thành cũng xuất hiện không ít thuyền, xem ra hình như là chuẩn bị tiếp ứng quân Liêu rút lui khỏi!

- Thì ra là thế, xem ra quân Liêu trong thành đã sớm nhận được tin tức, chuẩn bị sẽ chạy trốn từ trên biển, chúng ta tuyệt đối không thể để cho bọn họ rời khỏi!

Ô Cốt Đột lúc này lại kêu lớn, lời của gã cũng đã được tuyệt đại bộ phận người Nữ Chân đồng tình, đều kêu la phải bắt sống Gia Luật Diên Hi.

Ngô Khất Mãi nghe được trên mặt biển thậm chí có thuyền tiếp ứng quân Liêu, cũng lập tức hiểu nguyên nhân vì sao quân Liêu muốn phá vây từ cửa nam, chỉ có điều trong lòng của gã vẫn có một tia nghi hoặc như cũ, luôn cảm giác chuyện này có chút không đúng, nhưng hiện tại quân tình khẩn cấp, thành nam gã chỉ để lại năm trăm người bảo vệ cảng, hơn nữa đã mấy lần giao tranh với quân Liêu. Nếu mình không đi chỉ sợ đành trơ mắt nhìn năm trăm người kia bị quân Liêu tiêu diệt, sau đó thong dong ngồi trên thuyền chạy trốn.

- Xuất binh!

Nghĩ đến những điều trên này, Ngô Khất Mãi rốt cuộc phát ra mệnh lệnh. Hắn ra lệnh một tiếng, tướng sĩ trong doanh lập tức chuẩn bị sẵn sàng. Binh lực chủ yếu của đội này có hai ngàn người, toàn bộ đóng ở thành tây, ngoài ra ở thành nam và thành bắc đều có năm trăm người, năm trăm người ở thành bắc khẳng định không thể điều động, mặt khác thành tây bên này cũng phải lưu lại năm trăm người phòng ngừa người trong thành đánh ra, cho nên Ngô Khất Mãi điểm đủ 1500 người thẳng hướng thành nam.

Khi Ngô Khất Mãi dẫn binh đi vào cửa thành nam, liền nhìn thấy cửa thành mở rộng ra, hết đội này đến đội kia của quân Liêu từ trong cửa thành trào ra, trên bến tàu đóng năm trăm người Nữ Chân tuy rằng binh lực không đủ, nhưng không yếu thế chút nào. Dựa theo kỹ thuật cưỡi ngựa kinh người trên chiến trường tung hoành ngang dọc, kỵ binh quân Liêu tuy rằng mấy lần muốn cuốn lấy bọn họ, nhưng đều bị người Nữ Chân hất ra, trong lúc nhất thời quân Liêu không nghĩ được cách nào khác, ngược lại còn bị người Nữ Chân nắm mũi dẫn đi.

Tuy nhiên quân Liêu từ trong thành đánh ra càng ngày càng nhiều, không gian kỵ binh Nữ Chân có thể xê dịch cũng ngày càng nhỏ, nếu không có viện binh, đội kỵ binh năm trăm người Nữ Chân cuối cùng này chỉ đành rơi vào trong vòng vây trùng trùng, cuối cùng tuy rằng có thể sẽ tạo cho quân Liêu thương vong không nhỏ nhưng mình cũng khó tránh được vận mệnh diệt vong.

Nhìn thấy tình huống này, Ngô Khất Mãi lập tức hét lớn một tiếng, đầu tàu gương mẫu lao ra phía quân Liêu, 1500 kỵ binh Nữ Chân phía sau gax cũng theo sát phía sau, giống như cán chiến đao vô cùng sắc bén đánh thẳng hướng quân Liêu.

Người Nữ Chân tuy rằng trang bị lạc hậu, thậm chí đại bộ phận trên thân người đến bì giáp đều không có, vũ khí cũng không thống nhất nhưng thuật cưỡi ngựa của bọn họ lại dũng mãnh vô cùng, tiễn pháp lại tinh diệu vô cùng, đây đều là bản lĩnh bọn họ luyện được từ rừng núi, thậm chí đã thành bản năng sinh tồn của bọn họ. Cho nên bọn họ gần như là chiến sĩ trời sinh, tới chiến trường rồi có thể phát huy ra thực lực kinh người.

Trái lại quân Liêu tuy rằng cũng xuất thân từ dân tộc du mục nhưng trải qua nhiều năm đồng hóa như vậy, bọn họ đã sớm mất đi nhiệt huyết và bản lĩnh tổ tiên truyền lại cho bọn họ, hơn nữa mấy năm nay nội chính Liêu quốc hỗn loạn, quân đội cũng bị ảnh hưởng rất lớn, đặc biệt sau khi Gia Luật Nhân Tiên chết, quân Liêu quân bị lỏng lẻo, sức chiến đấu cũng nhanh chóng giảm xuống, bởi vậy khi bọn họ đối mặt người Nữ Chân hung hãn, gần như vừa tiếp xúc liền lộ ra nguyên hình, trong chớp mắt đã bị kỵ binh của Ngô Khất Mãi mở một đường máu, hơn nữa thuận lợi hợp binh một chỗ với đội kỵ binh Nữ Chân đóng giữ kia.

Nếu trước kia, sau khi quân Liêu nhìn thấy viện quân của người Nữ Chân đã đến, ngay lập tức sẽ lui về trong thành, bởi vì bên bọn họ tuy rằng chiếm được ưu thế binh lực nhưng lại căn bản không phải là đối thủ của người Nữ Chân. Có điều lần này quân Liêu phản ứng có chút dị thường, sau khi nhìn thấy viện quân của Ngô Khất Mãi chẳng những không có lui về phía sau, ngược lại tăng nhanh tốc độ xuất binh, hiện tại ngoài thành đã có ba bốn ngàn người, xem ra quân Liêu muốn đem tất cả binh lực đều dùng ở trên chiến trường thành nam này rồi.

Ngô Khất Mãi một bên chỉ huy thủ hạ chính là kỵ binh siết chết quân Liêu, một bên cũng quay đầu nhìn về phía mặt biển, chỉ thấy ở trên đại dương bao la màu xanh thẳm, quả nhiên có một hạm đội chậm rãi lái tới, bây giờ cách cảng chỉ một hai hải lý, Ngô Khất Mãi có thể thấy vô cùng rõ ràng những con thuyền to lớn đó, tuy rằng Ngô Khất Mãi không hiểu về thuyền biển nhưng gã cũng có thể phân biệt ra được, những thuyền này đều chỉ là con thuyền dân dụng, bởi vì gã không nhìn thấy vũ khí ở trên thuyền.

- Xem ra những thuyền này chỉ là những thuyền quân Liêu tạm thời mộ binh, chính là vì muốn cứu Gia Luật Diên Hi ra.

Ngô Khất Mãi nhìn thuyền dân trên mặt biển lầu bầu nói, vốn gã còn có chút hoài nghi, tuy nhiên nhìn thấy quân Liêu liều mạng muốn công chiếm bến tàu, thuyền sau lưng cũng không có dị thường, điều này làm cho điểm hoài nghi đó trong lòng gã biến mất.

Chỉ có điều Ngô Khất Mãi cũng không biết rằng ngay ở sau lưng những con thuyền dân dụng mà gã nhìn thấy vài dặm có một hạm đội Đại Tống trang bị đến tận răng đang chậm rãi mà đến, khi bọn họ tới sớm đã tính toán xong phương vị, những con thuyền dân dụng ở phía trước vừa hay ngăn chặn chiến hạm của bọn họ, khiến cho người Nữ Chân trên bến tàu tạm thời không phát hiện được bọn họ, hiện tại chỉ chờ quân Liêu diễn xong tuồng hay trên bến tàu là ổn.

Theo thời gian trôi qua, quân Liêu trong thành trào ra tuy rằng càng ngày càng nhiều nhưng trên chiến trường tình thế lại càng thêm bất lợi đối với quân Liêu, đặc biệt dưới sự chỉ huy của Ngô Khất Mãi, kỵ binh Nữ Chân quả thực giống như là hổ trong bầy dê, vây khốn quân Liêu trong vòng tròn, đồng thời cũng tạo thành thương vong không nhỏ cho quân Liêu. Dưới tình huống như vậy, quân Liêu muốn đoạt lại bến tàu gần như là không thể nào.

Dưới thế cục bất lợi này, quân Liêu hình như rốt cuộc đã nhận rõ thế cục, tiếng chiêng thu binh vang lên, quân Liêu ngoài thành rốt cuộc bắt đầu chậm rãi thu binh, mượn cơ hội này, Ngô Khất Mãi lại chỉ huy quân đội từ phía sau lưng đánh lén, kết quả lại tạo thành thương vong không nhỏ cho người Liêu, trên khắp chiến trường đều là tử thi quân Liêu.

Nhìn thấy thây người khắp nơi trên chiến trường là quân Liêu, Ngô Khất Mãi cũng không kìm cười lạnh một tiếng, tuy nhiên gã cũng không có thừa cơ giết vào bên

trong thành, bởi vì gã còn cần lợi dụng Gia Luật Diên Hi hấp dẫn viện binh Liêu quốc phái tới, để huynh trưởng của mình phục kích đối phương ở nửa đường, cho nên bây giờ vẫn chưa phải thời điểm công phá thành Khai Châu.

Quân Liêu lui về trong thành, Ngô Khất Mãi lập tức quay đầu nhìn về phía những thuyền trên mặt biển, chỉ thấy đối phương lại đến gần hơn rất nhiều, cách bọn họ không quá mấy trăm bước, phỏng chừng người trên thuyền cũng biết người Nữ Chân không có thuyền, cho nên căn bản không uy h**p được bọn họ, lúc này mới lớn mật tới gần như thế, chỉ có điều theo quân Liêu rút về trong thành, những thuyền này cỉ cũng đang chậm rãi lui về phía sau.

Đáng tiếc lúc này đã muộn, lúc trước sở dĩ quân Liêu giết ra từ thành nam chính là để dẫn bọn họ tới trên bến tàu, hơn nữa quân Liêu bại lui, trên chiến trường để lại không ít thi thể và vũ khí quân Liêu, những vũ khí này và áo giáp trên thi thể đối với người Nữ Chân mà nói đều là chiến lợi phẩm hiếm có, cho nên giống những người Nữ Chân của bộ Hải Tây phía Ô Cốt Đột bắt đầu quét tước chiến trường, hy vọng có thể tìm cho mình một vài vũ khí thuận tay.

Cũng chính bởi vì vậy, cho nên mệnh lệnh của Ngô Khất Mãi tuy rằng truyền đạt xuống, nhưng người Nữ Chân hành động đã không mau lẹ giống như trước, mà trên mặt biển những chiến hạm Đại Tống đó lại sớm đã chuẩn bị từ lâu, trước đó khi khi người Nữ Chân đang giao chiến bọn họ đã chậm rãi tới gần lục địa rồi, hiện giờ toàn bộ bến tàu đã nằm trong tầm bắn của bọn họ.

- Khai hỏa!

Trên t** ch**n Chu tướng quân chỉ huy ra lệnh một tiếng, chỉ huy pháo và nỏ pháo trên t** ch**n dẫn đầu khai hỏa, ngay sau đó những chiến hạm này đồng loạt b*n r*, theo những tiếng rống giận dữ "Rầm rầm rầm", từng quả đạn pháo bay về phía bến tàu, có vài quả đạn pháo sau khi hạ xuống lại bắn lên, mở ra thành một con đường máu thịt giữa đám người Nữ Chân, đây nhất định là đạn pháo đích thực, có một số đạn pháo rơi xuống đất sẽ nổ, khiến cho người Nữ Chân xung quanh máu thịt văng tung tóe, những thứ này là lựu đạn, trong lúc nhất thời toàn bộ trên bến tàu đều bao phủ trong ngọn lửa, tiếng kêu thảm thiết tiếng chiến mã rít lên liên hồi, quả thực giống như địa ngục trần gian.
 
Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Chương 912: Cũng chính bởi vì lo lắng



“Chạy chạy chạy…” Ngô Khất Mãi toàn thân nằm sấp chặt ở trên ngựa, trong lòng cũng chỉ còn lại có một ý niệm đó, đạn pháo quân Tống thỉnh thoảng rơi xuống nổ ở bên cạnh gã, kỵ binh Nữ Chân bên cạnh gã cũng lần lượt ngã xuống, chỉ còn có chân cụt tay đứt va vào trên người gã, nhưng Ngô Khất Mãi cũng không chớp mắt, hiện tại gã chỉ muốn nhanh chóng xông ra khỏi nơi địa ngục trần gian này.

“Đoàng…” Tuy nhiên lần này vận khí của Ngô Khất Mãi hiển nhiên không tốt lắm, ngay khi gã giục ngựa chạy như điên, bỗng nhiên chỉ nghe thấy sau lưng một tiếng vang thật lớn, ngay sau đó một sức lực mạnh không gì sánh kịp vọt tới, làm gã và chiến mã lập tức trượt đi trên mặt đất, tuy rằng gã dựa vào kỹ thuật cưỡi ngựa trong nháy mắt rời khỏi yên ngựa, nhưng vẫn bị con chiến mã to lớn đụng phải một chút, hơn nữa lúc rơi xuống đất vừa vặn đầu va vào đất, kết quả gã chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, trên người cũng đau nhức vô cùng, ngay sau đó ý thức cách gã càng ngày càng xa, cuối cùng không biết gì nữa.

Cùng lúc đó, trên tường thành Khai Châu quân Liêu nhìn thấy người Nữ Chân bị lửa đạn Đại Tống bao phủ, đang vui mừng khôn xiết, đồng thời, lại xảy ra một hồi cãi vã.

- Thái tử điện hạ, chủ lực người Nữ Chân đã bị hỏa khí Đại Tống đánh loạn lên, hơn nữa nhìn phương hướng bọn chúng chạy trốn, nhất định là muốn đi tới đại doanh thành tây, mạt tướng nguyện dẫn một đội ngũ ra khỏi thành, ở thành tây phục kích đội tàn binh người Nữ Chân, đến lúc đó nhất định sẽ có thể thu được toàn thắng!

Lúc này chỉ thấy Tiêu Địch Liệt tuổi trẻ khí thịnh đứng ra thỉnh cầu Gia Luật Diên Hi, quân Tống đã đánh cho người Nữ Chân tàn phế, nếu bọn họ không nắm bắt cơ hội này, chỉ sợ những tướng lĩnh Đại Tống đó đều sẽ cười nhạo quân Liêu bọn họ không có tài cán gì.

- Không thể được, chủ lực người Nữ Chân tuy rằng bị đánh tan nhưng ta thấy thương thế của bọn hắn cũng không giống như là quá lớn, mặt khác thành tây và thành bắc đều có năm trăm kỵ binh Nữ Chân, hai đội kỵ binh này nhất định sẽ tiếp ứng tàn binh người Nữ Chân, nếu lúc này chúng ta ra khỏi thành, nói không chừng sẽ lâm vào thế trước sau đều có địch của người Nữ Chân. Đến lúc đó sẽ chỉ tăng thêm thương vong!

Lúc này chỉ thấy một lão tướng hơn năm mươi tuổi đứng ra nói, người này chính là Gia Luật Sở Luật tướng canh giữ thành Khai Châu, ông ta cùng với cha con Tiêu Nham Thọ luôn luôn bất hòa. Từ sau khi Tiêu Địch Liệt vào thành Khai Châu, vẫn bị ông ta chèn ép xa lánh.

- Gia Luật tướng quân. Ngài cũng dẫn binh nhiều năm, nên biết trên chiến trường cơ hội sẽ trôi qua tức thì, hiện tại chủ lực Nữ Chân bị đánh tan chính là cơ hội tốt để chúng ta tiêu diệt hoàn toàn đối phương, về phần người Nữ Chân thành tây và thành bắc chỉ cần phái một đội ngũ nữa kiềm chế bọn chúng là được, làm sao có thể lâm vào thế hai mặt giáp công?

Tiêu Địch Liệt nghe thấy lời mà Gia Luật Sở Luật nói lập tức thở phì phì cãi, kỳ thực khả năng bị người Nữ Chân giáp công không phải là không có. Nhưng hiện tại chủ lực người Nữ Chân đều bị đánh tan rồi, hai đội kỵ binh còn lại của Nữ Chân sau khi nhận được tin tức khẳng định lòng người hoang mang, căn bản không còn có tâm tư giằng co cùng bọn họ trên chiến trường.

- Hừ, chính là bởi vì lão phu lãnh binh nhiều năm, cho nên mới nhiều kinh nghiệm hơn chút so với một số nhóc con miệng còn hôi sữa, huống chi hiện tại tất cả đều lấy an toàn của Thái Tử làm trọng, nếu người Nữ Chân ngoài thành đã bị quân Tống đánh tan, chỉ sợ rất nhanh sẽ rút quân, chúng ta cũng không cần phải mạo hiểm ra khỏi thành nữa rồi!

Lúc này chỉ thấy Gia Luật Sở Luật mở miệng lần nữa nói, ông ta có thể làm đến vị trí hiện tại này, kỳ thực tất cả đều dựa vào Gia Luật Ất Tân đề bạt, bản lĩnh thật sự kỳ thật cũng không có gì đặc biệt, hơn nữa theo ông ta, chỉ cần có thể để Gia Luật Diên Hi bình an rời khỏi thành Khai Châu cũng đã là một công lớn rồi, cho nên căn bản không cần phải để ý tới người Nữ Chân ngoài thành.

Đối với cách nghĩ của Gia Luật Sở Luật, Tiêu Địch Liệt cũng có thể đoán được một ít, nhưng người Nữ Chân vốn chính là đại họa của Liêu quốc, vì những người Nữ Chân này cha con bọn họ đã tiêu hao hết tâm huyết, nhưng trước kia muốn quét sạch lại cũng không có hiệu quả nào, hiện tại không dễ gì mới có thể nắm lấy một cơ hội làm tổn thương nguyên khí của người Nữ Chân, dĩ nhiên y không chịu từ bỏ.

Tuy nhiên ngay khi Tiêu Địch Liệt vừa định nói nữa, chỉ thấy Thái Tử Gia Luật Diên Hi rốt cuộc tỏ thái độ:

- Được rồi, hai vị tướng quân không cần cãi nữa! Sau khi nói xong chỉ thấy Gia Luật Diên Hi dừng một chút, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua Tiêu Địch Liệt rồi nói tiếp:

- Tiêu Tướng quân. Ta thật ra cảm thấy Gia Luật tướng quân nói có lý, ngoài thành người Nữ Chân nhất định sẽ rút quân, chúng ta cũng không cần phải xuất binh nữa, hơn nữa lúc trước khi giao chiến với người Nữ Chân ở thành nam, chúng ta cũng tổn thất một bộ phận binh lực, các tướng sĩ còn lại cũng đã mỏi mệt không chịu nổi, bắt bọn họ xuất chiến nữa thì thật sự có chút ép buộc rồi!

- Nhưng...

Nhìn thấy đến kẻ thân là Thái Tử như Gia Luật Diên Hi không ngờ cũng thiển cận như thế, Tiêu Địch Liệt vốn định lên tiếng khuyên mấy câu nữa, nhưng lại không biết nói cái gì, cuối cùng chỉ đành thất vọng thở dài một tiếng, đứng ở một bên không lên tiếng nữa, chỉ cảm thấy thất vọng đối với vị thái tử Gia Luật Diên Hi này, đặc biệt nghĩ đến ngày sau Gia Luật Diên Hi lên ngôi vị Hoàng đế, Đại Liêu sớm đã tràn đầy nguy cơ chỉ sợ lại càng thêm không có hi vọng rồi.

Trên chiến hạm Đại Tống pháo và nỏ pháo tuy rằng sắc bén nhưng tầm bắn cũng có hạn, huống chi người Nữ Chân cưỡi ngựa chạy như điên, cuối cùng vẫn có một nhóm người chạy trốn ra ngoài tầm bắn. Lúc Ngô Khất Mãi xuống ngựa, vốn cho là mình chết chắc rồi lại không ngờ rằng gã có thể mau chóng tỉnh lại, chỉ có điều lúc này gã lại cảm giác toàn thân đau nhức, đặc biệt sau lưng như nứt ra, ngựa xóc nảy lại đau đớn khó nhịn, khiến gã không kìm nổi kêu to lên.

- Yên tâm đi, vừa rồi ta xem qua thương thế của ngươi, hẳn là vẫn chưa chết được, tuy nhiên miệng vết thương sau lưng hơi lớn, máu chảy hơi nhiều, chỉ sợ phải mất thời gian thật dài mới có thể khỏe lại!

Đúng lúc này, Ngô Khất Mãi chợt nghe bên tai có người mở miệng nói, cho đến lúc này gã mới chợt phát hiện, mình lại bị người ôm ở trên ngựa, mà người ôm gã không ngờ là Ô Cốt Đột.

- Là ngươi đã cứu ta? Ngô Khất Mãi có chút kinh ngạc nói, vừa rồi khi gã ngã xuống ngựa cho dù là không có ngã chết, kỵ binh phía sau khẳng định cũng sẽ giẫm lên khiến gã thành thịt nhão, nhưng hiện tại gã hoàn toàn bình thường, cách giải thích duy nhất chính là sau khi gã ngã xuống ngựa đã được Ô Cốt Đột cấp cứu ngay lập tức, lúc này mới tránh được số mệnh khỏi bị g**t ch*t.

- Đúng vậy, chúng ta dù sao cũng là đồng minh, hơn nữa ngươi chết rồi, bộ lạc Hải Tây chúng ta cũng không có biện pháp giải thích với đại ca ngươi!

Ô Cốt Đột lúc này nói, vẻ mặt cũng vô cùng dữ tợn, vừa rồi hỏa khí công kích, khiến gã lần đầu tiên cảm nhận được sự đáng sợ của hỏa khí người Tống, ngoài ra bộ lạc Hải Tây gã dẫn theo cũng tổn thất nghiêm trọng, chỉ một lát thậm chí đã có mấy trăm người ngã xuống trên chiến trường, những người khác cũng phần lớn mang theo thương tích, thậm chí ngay cả trên đùi của gã cũng bị một mảnh đạn khoét một lỗ hổng sâu, hiện tại toàn bộ trên bàn chân đều là máu tươi đầm đìa.

Nghe được Ô Cốt Đột nói vậy, Ngô Khất Mãi cũng không kìm được im lặng một chút, sau đó quay đầu nhìn nhìn xung quanh kỵ binh Nữ Chân đang thất kinh, vẻ mặt cũng càng thêm âm trầm, lúc này gã cũng bất chấp nỗi đau đớn trên người, lập tức ngồi thẳng dậy, sau đó cho sai người đưa tới một con ngựa, gã trực tiếp dựa vào kỹ thuật cưỡi ngựa kinh người nhảy đến trên con ngựa kia, điều này khi bình thường đối với gã mà nói căn bản là dễ như uống nước ăn cơm, nhưng bây giờ khiến gã đau đến mức trên mặt toát mồ hôi lạnh, trước mắt cũng biến thành một màu đen, thiếu chút nữa lại bất tỉnh nhân sự, nhưng cuối cùng gã vẫn cắn răng gắng gượng để vượt qua.

Khi chiến mã vừa đến đại doanh, thần kinh căng như dây đàn của Ngô Khất Mãi cuối cùng cũng được thả lỏng, ngay sau đó cảm thấy trước mắt tối sầm, sau đó lập tức ngã xuống. Thương thế của gã thật sự quá nghiêm trọng, đặc biệt miệng vết thương ở sau lưng lại chảy máu quá nhiều, vừa rồi trên ngựa gã đã dùng toàn bộ khí lực mà chống đỡ, hiện giờ về đến đại doanh rốt cuộc cũng không chống đỡ nổi nữa.

Lần này Ngô Khất Mãi hôn mê suốt một ngày một đêm, tuy nhiên sau khi gã tỉnh lại, chuyện đầu tiên chính là phân phó người Nữ Chân triệt binh, mặt khác gã cũng không quên phái người đi thông báo cho đại ca A Cốt Đả của gã, hiện tại A Cốt Đả còn đang mai phục nửa đường, chuẩn bị phục kích viện quân của Liêu quốc, nhưng vì viện quân Đại Tống đến theo đường biển lại làm rối loạn tất cả bố trí của bọn họ, bởi vậy nhất định phải báo cho A Cốt Đả biết chuyện này, sau đó lại tính toán một lần nữa.

Đợi cho đại quân của Ngô Khất Mãi rút lui rồi, đám người Gia Luật Diên Hi trong thành Khai Châu tất cả cũng đều thở phào nhẹ nhõm, duy chỉ có Tiêu Địch Liệt bộ dạng lại rầu rĩ không vui, thậm chí còn tự giam mình ở trong phòng cả ngày buồn bã uống rượu, bởi vì rõ ràng có một cơ hội có thể làm suy yếu rất lớn thực lực của bộ lạc Hoàn Nhan, lại vì đám người thiển cận Gia Luật Diên Hi và Gia Luật Sở Luật mà lãng phí một cách vô ích.

Mặt khác càng làm cho Tiêu Địch Liệt thất vọng là biểu hiện của Gia Luật Diên Hi, từ trên người đối phương, y không nhìn thấy chút gì biểu hiện mà minh quân nên có, với thế cục không ổn định hiện tại của Liêu quốc, nếu để cho Gia Luật Diên Hi đăng cơ làm đế, chỉ sợ sẽ chỉ làm Liêu quốc trượt trong vực sâu nhanh hơn mà thôi.
 
Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Chương 913: Tào huynh đệ



iêu Địch Liệt mang theo vò rượu đi lên boong thuyền, nhìn bờ biển rộng mênh mông trước mặt, hung hăng uống mấy ngụm rượu, sau đó dùng lực ném vò rượu trong tay đi rất xa, sau đó chỉ nghe "Ầm" một tiếng rơi vào biển rộng, hù dọa một đàn chim biển, chỉ có điều nhìn chim biển phía xa tự do bay lượn, Tiêu Địch Liệt thống khổ thở dài một tiếng.

Lúc trước khi ở Khai Châu thành, Tiêu Địch Liệt cũng đã vô cùng thất vọng đối với biểu hiện của Gia Luật Diên Hi, nhưng khiến y tuyệt đối không nghĩ tới chính là, việc mà Gia Luật Diên Hi càng làm cho y thất vọng lại vẫn ở phía sau, sau khi người Nữ Chân ở ngoài thành rút quân, Gia Luật Diên Hi sớm đã bị dọa vỡ mật ngay lập tức muốn rời khỏi thành Khai Châu, vốn chuyện này cũng không có gì, nhưng Gia Luật Diên Hi không ngờ không dám đi đường bộ, bởi vì gã lo lắng người Nữ Chân phục kích gã trên đường, vì thế gã không để ý đến thể diện Đại Liêu, phái người xin hải quân Đại Tống giúp đỡ, hy vọng có thể ngồi chiến hạm của bọn họ trở về.

Đối với yêu cầu này của Gia Luật Diên Hi, hải quân Đại Tống tuy rằng cảm thấy bất ngờ nhưng cuối cùng vẫn đồng ý, vì thế dưới tình huống như vậy, đoàn người Gia Luật Diên Hi đều ngồi trên chiến hạm của Đại Tống, Tiêu Địch Liệt thân là thống lĩnh hộ vệ của Gia Luật Diên Hi, dĩ nhiên cũng cùng lên thuyền, chỉ là vừa nghĩ tới khi mình lên thuyền, trong đáy mắt tướng sĩ Đại Tống sẽ tràn đầy ý cười chế nhạo, Tiêu Địch Liệt liền hận không thể đâm đầu xuống biển không ngoi lên nữa.

Cũng chính vì thất vọng đối với Gia Luật Diên Hi, Tiêu Địch Liệt mấy ngày nay cũng hết sức buồn khổ, mỗi ngày đều là mượn rượu giải sầu, thậm chí y còn cố ý không cùng đi một t** ch**n chỉ huy với Gia Luật Diên Hi mà tùy tiện chọn một t** ch**n khác, như vậy sẽ không phải ngày ngày nhìn thấy bộ dạng vô dụng của Gia Luật Diên Hi, chỉ có điều vừa nghĩ tới ngày sau giang sơn Đại Liêu phải giao cho loại người như Gia Luật Diên Hi, y liền cảm thấy tiền đồ của mình mờ mịt.

- Tiêu tướng quân đây là đang mượn rượu giải sầu sao?

Đúng lúc này, Tiêu Địch Liệt chợt nghe bên cạnh truyền tới một âm thanh trong trẻo, điều này làm cho y đột nhiên quay đầu lại, lại phát hiện chẳng biết từ lúc nào, một tướng lĩnh Đại Tống tuổi còn trẻ đang nhìn mình cười ha hả. Y nhìn đối phương cảm giác có chút quen mắt, hình như là tướng lĩnh trên chiếc thuyền này, lúc trước hẳn đã gặp qua vài lần. Nhưng y lại không biết tên và thân phận của đối phương.

Tiêu Địch Liệt lúc này có chút cảnh giác nhìn chằm chằm đối phương nói:

- Ngươi là ai?

Người tướng lĩnh trẻ tuổi này mới mở miệng quấy rầy y ở đây mượn rượu giải sầu. Nhưng y trước nay chưa từng thổ lộ với bất cứ ai tâm sự của mình, cách giải thích duy nhất chính là đối phương đang âm thầm quan sát mình, điều này làm cho Tiêu Địch Liệt không thể không cảnh giác, dù sao trên thuyền nhiều người như vậy, vì sao đối phương cố tình chú ý mình?

- Tiêu Tướng quân không cần căng thẳng, tại hạ họ Tào tên Giai, là hạm trưởng của chiến hạm Trịnh Châu, ngươi có thể gọi ta là Tào hạm trưởng!

Nhìn thấy ánh mắt Tiêu Địch Liệt cảnh giác, chỉ thấy người Tống trẻ tuổi này lại khẽ mỉm cười nói. Tào Giai chính là Triệu Giai dùng tên giả, danh tiếng của phụ thân Triệu Nhan ở Liêu quốc rất vang dội, Liêu quốc đối với tình hình của Triệu Nhan cũng đã làm điều tra chuyên biệt, cho nên Triệu Giai lo lắng Tiêu Địch Liệt đoán được cái gì từ tên của mình, vì thế dùng họ của mẫu thân.

- Hóa ra là Tào hạm trưởng, có điều ta cũng không phải là mượn rượu giải sầu, mà là đang chúc mừng Thái tử điện hạ của Đại Liêu ta có thể bình an rời khỏi thành Khai Châu! Tiêu Địch Liệt lúc này cũng mang vẻ mặt thản nhiên phủ nhận nói.

Đối với sự phủ nhận của Tiêu Địch Liệt, chỉ thấy Triệu Giai lại khẽ mỉm cười nói:

- Tiêu Tướng quân không cần lừa mình dối người, đối với biểu hiện của vị Thái Tử trên t** ch**n chỉ huy kia, ngươi rõ ràng cảm thấy hết sức thất vọng. Thậm chí cũng không muốn cùng ngồi chung một thuyền với gã, tự mình ở nơi này uống rượu buồn, nói vậy cũng là đang lo lắng ngày sau nếu Thái Tử đăng cơ, Liêu quốc các ngươi còn có thể tồn tại qua thời không ổn định này không đây?

- Ngươi đây là đang cười nhạo Đại Liêu chúng ta sao?

Nghe thấy Triệu Giai nói những lời này, Tiêu Địch Liệt hung tợn trừng mắt với y, gằn từng chữ một, kỳ thật chính là vì Triệu Giai nói trúng tâm sự của y, cho nên mới khiến y thẹn quá thành giận.

Nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn của Tiêu Địch Liệt, Triệu Giai cũng bình tĩnh cười nói:

- Tiêu Tướng quân, ta nói những lời trên cũng không có ý cười nhạo bất cứ kẻ nào, chỉ là trình bày sự thật, hơn nữa đối với những chuyện này có lẽ Tiêu tướng quân càng rõ ràng hơn ta.

Lúc Triệu Giai nói, vẫn ánh mắt sáng ngời của Tiêu Địch Liệt vẫn theo dõi y. Mà Triệu Giai cũng không hề nhượng bộ chút nào nhìn đối phương, kết quả hai người nhìn nhau hơn nửa ngày, chỉ thấy Tiêu Địch Liệt rốt cuộc mở miệng nói:

- Ngươi rốt cuộc là ai, nói những lời này rốt cuộc là có ý gì?

- Tiêu tướng quân đừng hiểu lầm, ta đích thực là hạm trưởng chiến hạm hiệu Trịnh Châu này, về phần mục đích tới gặp Tiêu tướng quân, đơn giản chính là vô cùng khâm phục chuyện cha con Tiêu tướng quân các ngươi chống lại người Nữ Chân, cho nên muốn lên trước kết giao một phen thôi.

Triệu Giai bình tĩnh hồi đáp, y nói cũng đúng với tình hình thực tế, y sớm đã nghe nói đại danh của cha con Tiêu Nham Thọ, vừa hay lần này đối phương lại ngồi thuyền của mình, cho nên tự nhiên y sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Tiêu Địch Liệt cũng vẫn chú ý đến vẻ mặt biến hóa lúc nói chuyện của Triệu Giai, mặc dù người Tống này bắt đầu nói lời rất trực tiếp, nhưng lúc này y có thể đoán được, đối phương quả thật không có mục đích khác, có lẽ thật sự giống y nói, chỉ là muốn kết bạn vậy thôi.

Nghĩ đến đây, sự cảnh giác trong lòng Tiêu Địch Liệt cũng buông lỏng một chút, lập tức lại ngắt lời Triệu Giai nói:

- Tào hạm trưởng cũng có hứng thú đối với việc đánh người Nữ Chân?

- Đương nhiên, đối với chuyện đánh người Nữ Chân này, Đại Tống chúng ta và Liêu quốc đứng ở cùng một chiến tuyến, nếu không cũng sẽ không liên minh với quý quốc và còn trợ giúp các ngươi vô số vật tư, chỉ tiếc..."

Triệu Giai nói xong lời cuối cùng cũng không có nói thêm gì nữa, chỉ bất đắc dĩ thở dài. Có điều y không nói Tiêu Địch Liệt cũng có thể nghe rõ, đơn giản chính là Đại Tống hao tốn nhiều vật tư như vậy, Liêu quốc lại vẫn không tiêu diệt được một Nữ Chân nho nhỏ.

- Không phải chúng ta không tận lực, chỉ là nước có gian tặc, cha ta cũng là có lòng mà không có sức, nếu không người Nữ Chân đã sớm bị diệt rồi.

Lúc này chỉ thấy sắc mặt Tiêu Địch Liệt đỏ lên, sau đó cũng thở dài một tiếng nói, những lời này bình thường y căn bản không có cách nào nói với người khác, tuy nhiên Tào hạm trưởng trước mắt này mặc dù có chút thẳng thắn, nhưng không có ác ý, điểm ấy y có thể cảm giác được.

Nói đến người Nữ Chân, trước kia lần đầu tiên Triệu Giai gặp người Nữ Chân là lúc oanh tạc pháo vào người Nữ Chân, hơn nữa từ nhỏ y đã nghe phụ thân Triệu Nhan thường xuyên nhắc tới sự uy h**p của người Nữ Chân, cho nên đối với đám người man rợ này cũng hết sức cảm thấy hứng thú, lập tức hỏi thăm Tiêu Địch Liệt về việc bọn họ quét sạch người Nữ Chân, đối với điều này Tiêu Địch Liệt cũng không có giấu diếm, đem chuyện mình cùng cha quét sạch người Nữ Chân nói một lần, trong đó có một vài chuyện Gia Luật Ất Tân cản trở bọn hắn cũng không có giấu diếm, mỗi khi nhắc tới y đều nghiến răng nghiến lợi.

Qua lời kể của Tiêu Địch Liệt, Triệu Giai chẳng những hiểu biết được chiến sự mấy năm nay giữa Liêu quốc và người Nữ Chân, đồng thời đối với sự tranh đấu của nội bộ Liêu quốc cũng có một khái niệm rõ ràng, lại nói đến cha con Tiêu Địch Liệt hẳn là đều cảm tạ Đại Tống, chính là vì Đại Tống và Liêu quốc kết minh đối phó người Nữ Chân mới khiến cho cha con bọn họ có đất dụng võ, điều này cũng khiến cho Gia Luật Ất Tân không dám dễ dàng đối phó cha con bọn họ, nếu không với quyền thế của Gia Luật Ất Tân, từ mấy năm trước đã có thể ép cha con bọn họ vào đường cùng.

Triệu Giai và Tiêu Địch Liệt lần đầu tiên tiếp xúc coi như không tệ, kỳ thật đây cũng là kết quả Triệu Giai tỉ mỉ chuẩn bị, mấy ngày trước y đã âm thầm quan sát Tiêu Địch Liệt, suy đoán ý nghĩ trong lòng y, sau đó vừa mới bắt đầu liền vạch trần tâm sự của y, thành công khiến cho y chú ý, nhưng vừa rồi không có biểu hiện quá mức mạnh mẽ, cứng rắn, lúc này mới làm mất đi sự căm thù của Tiêu Địch Liệt.

Trong mấy ngày sau đó, Triệu Giai cũng thường xuyên tìm Tiêu Địch Liệt nói chuyện phiếm, y chịu ảnh hưởng của cha, chẳng những học thức uyên bác, hơn nữa đối với phương diện quân sự lại còn giải thích độc đáo, điều này cũng làm cho Tiêu Địch Liệt cảm thấy vô cùng kinh ngạc, y tuyệt đối không nghĩ tới một hạm trưởng bình thường của Đại Tống không ngờ lại có kiến thức như thế, khó trách thực lực quân sự Đại Tống càng ngày càng mạnh, trái lại Liêu quốc bọn họ, ngoại trừ cha con bọn họ ra, đến tướng quân có thể đánh giặc cũng không dễ dàng tìm được.

Triệu Giai và Tiêu Địch Liệt tuổi tác xấp xỉ nhau, hơn nữa cũng đều là võ tướng, vì thế hai bên tự nhiên có rất nhiều tiếng nói chung, hơn nữa Triệu Giai lại có lòng kết giao, cho nên trong thời gian vài ngày ngắn ngủn, hai người liền nảy sinh tình bạn vô cùng sâu đậm, tuy nhiên Tiêu Địch Liệt càng tiếp xúc với Triệu Giai càng cảm giác y không giống như là tướng lĩnh Đại Tống bình thường, bởi vì y hiểu biết rất nhiều việc, thậm chí đối với triều đình hai nước tranh đấu cũng là hạ bút thành văn, đây cũng không phải là điều một tướng quân có thể hiểu được.

Mặc dù hạm đội hải quân đã giảm tốc độ nhưng thời gian vài ngày thoáng một cái đã qua, thành Thần Châu cũng đã gần ngay trước mắt, đoán chừng chậm nhất buổi sáng ngày mai là đến Thần Châu, khi đó cũng là lúc Triệu Giai và Tiêu Địch Liệt chia tay rồi. Cũng chính bởi vì vậy cho nên buổi chiều hôm đó, Triệu Giai ở trong khoang thuyền của mình thiết tiệc rượu, xem như bọn họ tiễn đưa nhau.

- Tiêu huynh, ngày mai từ biệt, cũng chẳng biết lúc nào lại có thể gặp lại, xin uống cạn chén này!

Chỉ thấy lúc này Triệu Giai nâng chén rượu lên cười nói với Tiêu Địch Liệt.

Với lời Triệu Giai nói, Tiêu Địch Liệt cũng cười ha hả nâng chén rượu lên, sau đó cụng chén với Triệu Giai một cái, hơi ngửa đầu uống cạn rượu trong chén, tiếp theo bỗng nhiên do dự một chút mới mở miệng nói:

- Tào huynh đệ, có một câu không biết có nên hỏi hay không?

Nghe thấy Tiêu Địch Liệt không ngờ hỏi chuyện này, Triệu Giai cũng không kìm được sửng sốt, suy tính một lát rốt cuộc trịnh trọng nói với y:

- Tiêu huynh, không giấu gì huynh, chuyện này tuyệt đối không phải là gỉ, đối với sự đáng sợ của người Nữ Chân, chắc hẳn huynh càng hiểu hơn ta, nếu thật sự để bọn chúng chiếm cứ Hoàng Long phủ, chỉ sợ tiến thêm một bước sẽ quét sạch toàn bộ Liêu quốc, đến lúc đó nếu Đại Tống ta ngồi yên không quan tâm đến, sẽ chỉ làm phương bắc xuất hiện một kẻ địch càng đáng sợ hơn, cho nên còn không bằng chủ động xuất kích, tranh đoạt tài nguyên Liêu quốc với người Nữ Chân, gián tiếp làm suy yếu thực lực của bọn chúng.

Với câu trả lời của Triệu Giai, Tiêu Địch Liệt cũng không kìm được trầm mặc hồi lâu, qua một hồi lâu y mới bỗng nhiên ngẩng đầu nói:

- Tào huynh đệ, trải qua khoảng thời gian ở chung này, ta cảm giác đệ hẳn không phải là tướng lĩnh bình thường, không biết đệ có thể nói cho ta thân phận thật sự của mình không?
 
Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Chương 914: Chiêu dụ



Chương 916

Qua khoảng thời gian tiếp xúc này, Tiêu Địch Liệt sớm đã cảm thấy vị Tào Giai tướng quân mà mình quen biết này xuất thân hẳn là không tầm thường, nếu không y sẽ không nắm rõ thế cục hai nước Tống Liêu như lòng bàn tay, trong đó tình hình nội bộ Đại Tống thì cũng thôi đi, nhưng không ngờ đối với một số tình hình nội bộ của Liêu Quốc, Tào Giai cũng nói rõ ràng, có một số tin tức ngay cả y cũng chưa nghe nói qua, mấy tin tức này tuyệt đối không phải người thường có thể tiếp xúc được.

Cũng chính bởi vì vậy cho nên Tiêu Địch Liệt vẫn hết sức tò mò về thân phận của Triệu Giai, đặc biệt vừa rồi lại nghe thấy Triệu Giai ngay cả việc đại sự là Đại Tống có khả năng phát động chiến tranh với Liêu quốc cùng biết, càng làm cho y kiên định cho rằng thân phận của Triệu Giai tuyệt đối không đơn giản, cho nên lúc này mới không kìm nổi mở miệng hỏi.

Nghe thấy Tiêu Địch Liệt hỏi như thế, Triệu Giai cũng không ngừng được do dự một lát, một lát sau mới nói:

- Thân phận của ta thật sự có chút đặc biệt, tuy nhiên nếu Tiêu huynh hỏi như vậy rồi, ta cũng không muốn giấu diếm nữa, tuy nhiên trước khi ta trả lời huynh vấn đề này, ta muốn hỏi Tiêu huynh một vấn đề!

- Vấn đề gì?

Tiêu Địch Liệt nghe thấy Triệu Giai thừa nhận thân phận đặc biệt của y, lập tức cũng là tinh thần chấn động nói.

Chỉ thấy lúc này Triệu Giai hít một hơi thật sau, sau đó trịnh trọng lên tiếng:

- Tiêu huynh, vẫn là vấn đề huynh vừa hỏi, neu các người that sự không thủ được phủ Hoàng Long, khiến Đại Tống chúng ta xuất binh tấn công Liêu quốc, đến lúc đó huynh sẽ xử lí bản thân mình thế nào?

- Chuyện này ...

Tiêu Địch Liệt nghe thấy Triệu Giai hỏi vẫn đề khó xử thế này, nhất thời cũng không biết trả lời như thế nào. Qua một hồi lâu lúc này y mới bỗng nhiên bất đắc dĩ cười khổ một tiếng nói:

- Dựa vào tính cách của phụ thân, chỉ sợ đến lúc đó chỉ có thể tận trung với nước, cho dù cuối cùng phải đánh với ai cũng tuyệt đối không thỏa hiệp, ta thân là con của người dĩ nhiên cũng sẽ chinh chiến theo phụ thân, chỉ sợ cuối cùng cũng đành chết trận trên sa trường!

Lời của Tiêu Địch Liệt cũng không nam ngoài dự liệu của Triệu Giai. Bởi vì y đã sớm biết tính cách của hai cha con họ, nghe đến đó chỉ thở dài một tiếng nói:

- Lòng trung thành của Tiêu lão tướng quân đối với Liêu quốc đích thực khiến người ta phải kính nể, còn nhớ cha ta đã từng nói, từ khi Gia Luật Nhân Tiên chết trận, toàn bộ Liêu quốc cũng chỉ có Tiêu lão tướng quân mới có thể được xưng tụng là tướng tài hiếm có. Chỉ có điều Tiêu lão tưỡng quân giống như Gia Luật Nhân Tiên, đều là người một lòng trung thành với Liêu quốc, cho dù chết trận cũng sẽ không phản bội Liêu quốc.

Khi Triệu Giai nói tới đây, chỉ thấy y bỗng dừng một chút rồi lại nói tiếp:

- Tuy nhiên Tiêu lão tướng quân có trung thành với Liêu quốc chỉ sợ cũng sẽ không muốn nhìn thấy con trai mình cùng với mình chết trận, hơn nữa mấy ngày này ta đã nhìn ra, Tiêu huynh đối với trên dưới Liêu quốc cũng hết sức bất mãn, thậm chí ngay cả tài năng của mình cũng không có chỗ phát huy. Một khi đã như vậy, chi bằng Tiêu huynh rời khỏi Liêu quốc, theo ta đi đến Đại Tống. Dựa vào bản lĩnh của Tiêu huynh, khẳng định có thể được trọng dụng, hơn nữa còn có thể giữ cho gia tộc một phần huyết mạch, chẳng phải là một công đôi việc hay sao?

Triệu Giai vừa dứt lời đã thấy sắc mặt của Tiêu Địch Liệt âm trầm nói:

- Cớ gì Tào huynh đệ lại nói ra lời ấy, chẳng lẽ Tiêu mỗ giống kẻ đâm sau lưng chủ như thế hay sao?

- Tiêu huynh đừng hiểu lầm, đối với cách làm người của Tiêu huynh, tiểu đệ kỳ thực hiểu hơn bất kì ai, những chuyện khác không nói, ba năm trước huynh và Tiêu lão tướng quân khó nhọc thủ giữ phủ thành Hoàng Long,

Nghe Triệu Giai nhắc đến chuyện Hoàng Long phủ cách đây ba năm, sắc mặt Tiêu Địch Liệt cũng dễ chịu hơn một chút, đặc biệt câu nói cuối cùng của Triệu Giai "Chết như vậy có đáng giá không?" lại nói đúng nỗi lòng của Tiêu Địch Liệt, từ khi y hiểu chuyện đã tận mắt nhìn thấy đủ loại mâu thuẫn trong nội bộ Liêu quốc, đặc biết khi phụ thân bị đám người Gia Luật Ất Tân xa lánh, vì thế mấy lần thiếu chút nữa bỏ mạng, điều này khiến lòng trung thành của y đối với Liêu quốc đã không còn mạnh mẽ được nữa, vừa moi đay lại tan mat thay sự bat lực của Gia Luật Diên Hi càng làm cho y cảm thấy vô cùng thất vọng với Liêu quốc, bây giờ y còn trẻ, trong lồng ngực vẫn còn vô số khát vọng chưa thực hiện được, nếu thật sự bắt y cứ như vậy vì Liêu quốc tận trung tới mà chết, y dĩ nhiên hết sức không cam lòng.

Nghĩ đen nhung dieu nay, nhat thoi Tieu Dich Liet cung khong kim được trầm mặc, nét mặt trở nên phức tạp, không ai muốn trở thành phản đồ, nhưng hiện giờ mắt thấy chiếc thuyền hỏng là Liêu quốc này đã sắp chìm, phụ thân lại quyết tâm muốn tồn vong cùng Liêu quốc, nhưng cũng không hi vọng con trai mình chết chung với mình, còn nhớ ba năm trước ở Hoàng Long phủ, ông còn muốn bảo mình rời khỏi. Nghĩ đến đây trong lòng Tiêu Địch Liệt cũng không kìm được có chút dao động.

Nhìn thấy vẻ mặt do dự củ Tiêu Địch Liệt, trong lòng Triệu Giai vui vẻ, bởi vì điều này cho thấy Tiêu Địch Liệt đã bị mình thuyết phục, chỉ có điều bây giờ vẫn chưa quyết định, tuy nhiên chuyện lớn như vậy, cho dù là mình cũng rất khó có thể đưa ra quyết định trong một khoảng thời gian ngắn, bởi vậy chỉ thấy y lại nói:

Tiêu huynh, ta biết chuyện này nhất thời huynh khó có thể quyết định cho nên huynh cũng đừng sốt ruột, có thể sau khi trở về nghiêm túc suy xét, thậm chí có thể thảo luận với Tiêu lão tướng quân, ta tin dựa vào kiến thức của Tiêu lão tướng quân nhất định sẽ vạch ra cho huynh một con đường sáng!

Những lời này của Triệu Giai vô cùng trong sáng vô tư, nhưng y lại có một lòng tin tuyệt đối. Mặc dù Tiêu Nham Thọ trung thành và tận tâm với Liêu quốc nhưng không yêu cầu con mình cũng phải một lòng trung thành với Liêu quốc thậm chí chuyện ba năm trước ở Hoàng Long phủ ông rất muốn để Tiêu Địch Liệt đi Triệu Giai cũng vô cùng rõ ràng, cho nên y mới dám nói để Tiêu Địch Liệt trở về thương lượng với Tiêu Nham Thọ. Cho dù Tiêu Nham Thọ có lòng trung với Liêu quốc thế nào đi nữa, chỉ sợ cũng sẽ không kéo nhi tử của mình cùng chết theo mình.

Tiêu Địch Liệt nghe thấy Triệu Giai thang thắn vô tư như thế, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó cũng lộ vẻ cảm kích, lập tức nói:

Được, hiếm thấy ai nghĩ chu đáo như Tào huynh đệ, ta trở về suy nghĩ một thời gian ngắn, kỳ thực mấy năm này cha con chúng ta cũng đã chịu đủ sự xa lánh, nếu không phải có kẻ lúc nào cũng cản trở, sao có thể ngay đến một Nữ Chân nho nhỏ cũng không làm gì được cơ chứ!

Khi nói xong lời cuối cùng, Tiêu Địch Liệt cũng có chút tức giận đấm đùi, tuy nhiên lúc này y bỗng nghĩ tới câu hỏi lúc trước, lập tức lại tò mò hỏi:

- Tào huynh đệ, vừa rồi đệ vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta, rốt cuộc đệ là ai?

Nghe thấy Tiêu Địch Liệt lại hỏi về thân phận của mình, chỉ thấy Triệu Giai cười nhạt một tiếng nói:

Tiêu huynh thứ toi, than phan của ta co chut đặc biệt cho nen lúc trước ta mới che giấu danh tính thật của mình, thật ra ta họ Triệu, về phần họ Tào là họ của gia tộc mẫu thân ta.

- Triệu! Ngươi là hoàng tộc Đại Tống!

Tiêu Địch Liệt nghe đến đó cũng không kìm được kinh ngạc nói, có thể hiểu biết nhiều tin tức của hai nước như vậy, hơn nữa lại là người nhà họ Triệu, giải thích duy nhất chính là xuất thân hoàng tộc, hơn nữa khẳng định là người vô cùng quan trọng trong hoàng tộc.

Đúng vậy, gia phụ chính là Lăng Vương Đại Tống, chắc hẳn Tiêu huynh cũng từng nghe nói.

Lúc này Triệu Giai vẻ mặt ngạo nghễ mà nói, đối với phụ thân của mình, từ nhỏ Triệu Giai đã hết sức kính nển, rời khỏi vương phủ ra ngoài đã vài năm, lại càng hiểu thên sự vĩ đại của phụ thân, bởi vậy y cũng coi phụ thân như một niềm tự hào của mình.

- Lăng ... Lăng Vương Triệu Nhan!

Tiêu Địch Liệt nghe thấy thân thế của Triệu Giai lập tức kích động đứng lên. Tên của Triệu Nhan ở Liêu quốc có thể nói là không ai không biết, tuyệt đại bộ phận người Liêu đối với hắn đều vừa kính vừa sợ, đặc biệt năm đó Đại Tống tấn công Yến Vân, Triệu Nhan bức Gia Luật Nhân Tiên tới chết khiến cho Liêu quốc mất đi một vị tướng hữu dụng, điều này cũng khiến cho tên của Triệu Nhan gần như trở thành ác mộng của người Liêu.

- Chẳng trách đệ lại hiểu rõ nội tình chính hai nước Tống Liêu đến thế, hóa ra là nhi tử của Lăng Vương điện hạ.

Qua một hồi lâu, chỉ thấy Tiêu Địch Liệt cười khổ ngồi xuống nói, có điều lời của y giống như tự nói với chính mình hơn.

- Tào ... À, Triệu huynh đệ, đệ đã nói rõ hết ra, vậy Tiêu mỗ cũng xin bẩm báo chi tiết, bản thân ta quả thực không cam tâm chôn cùng Đại Liêu, chỉ có điều phụ thân ta là người trung thành sắt son, ta cũng không dám khẳng định suy nghĩ trong lòng ông, hơn nữa ơn cha tựa núi, bất kể phụ thân có đưa ra lựa chọn thế nào, ta cũng sẽ không có bất kì câu oán hận gì!

Lời của Tiêu Địch Liệt đã vô cùng rõ ràng, y cũng không bài xích chuyện quy thuận Đại Tống, có điều phải được phụ thân đồng ý. Lại nói cha con bọn họ cũng vô cùng thú vị, Tiêu Nham Thọ ngu trung với Liêu quốc, mà Tiêu Địch Liệt thì ngu hiếu với phụ thân, có thể nói là bướng bỉnh y như nhau, thật sự ứng với câu nói “Không phải người một nhà không bước vào một cửa."

- Lời của Tiêu huynh ta đã hiểu, có điều ta lấy thân phận thế tử Lăng Vương cam đoan với Tiêu huynh, chỉ cần Tiêu huynh đến Đại Tống ta, tất nhiên sẽ nhận được lễ ngộ của Đại Tống ta, tuyệt đối sẽ không vì chuyện Tiêu huynh là người Khiết Đan mà bài xích, sau này trên chiến trường kiến công lập nghiệp cũng tuyệt đối sẽ không có ai dám ở sau kéo chân huynh!

Lúc này Triệu Giai lần nữa cam đoan, y cũng không nói điều kiện gì cụ thể, bởi vì bây giờ nói những điều đó có phần hơi sớm, hơn nữa dựa theo hiểu biết của y về Tiêu Địch Liệt, đối phương cũng không quá coi trọng những thứ đó, cho nên y cũng chỉ đưa ra một lợi cam đoan rộng rãi.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back