Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Chương 155: Nhà giam đã đầy



Phủ Khai Phong quản lí mười lăm huyện, thôn Thượng Thủy nằm trong huyện Khai Phong trong số đó, hai huyện Khai Phong và Tường Phù đều là huyện phụ quách của Đông Kinh, cái gọi là huyện phụ quách, chính là nha môn huyện và châu phủ cùng ở trong một thành, đời sau có câu “Ba đời bất hạnh, làm quan huyện phụ quách”, sở dĩ nói như vậy, chủ yếu là vì nha môn huyện và nha môn của châu phủ cùng ở một thành, rất nhiều quyền hạn nảy sinh va chạm, mà nha môn huyện lại không dám tranh giành với bề trên, vì vậy chỉ có thể luôn nhẫn nhịn, có công lao cũng phải nhường cho bề trên lĩnh, chịu tiếng xấu, nha huyện lại là người đầu tiên hứng, có thể nói là đen đủi nhất trần đời, vì vậy đảm nhiệm chức huyện lệnh huyện quách phụ, mới có câu bất hạnh ba đời.

Thôn Thượng Thủy liên tiếp bị trộm làm loạn, tuy mấy tên trộm đó không ai dám ăn cắp ở biệt viện của Triệu Nhan, nhưng những nhà dân trong làng lại gặp hại, trong đó có một gia đình bị trộm mấy chục cân cải trằng, tổn thất hai ba mươi quan, ngoài ra để phòng trộm, thanh niên trong làng cũng ngày đêm tuần tra, bình thường ban ngày có người lạ vào thôn, cũng sẽ bị người làng đề phòng, họ cho rằng, bây giờ chỉ cần không phải người trong làng, đều tình nghi là trộm.

Càng bực mình là, một số tên trộm sau khi bị bắt giải lên quan, lại nhanh chóng được thả ra, rồi tiếp tục tới ăn trộm, điều này khiến Triệu Nhan bực muốn chết, hạ lệnh chỉ cần là lần thứ hai bắt được, tất cả đều đánh gãy một chân mới thả ra, nhưng cứ như vậy cũng không phải cách, Triệu Nhan và Tào Dĩnh sau khi thương lượng một hồi, quyết định chạy tới nha huyện Khai Phong một chuyến, chất vấn họ tại sao lại thả người sớm như vậy, thậm chí nếu thực sự không được, sẽ dùng quyền lực của mình gây sức ép, không tin là, một tên huyện lệnh nhỏ nhoi lại dám làm phản đường đường là quận vương như ta?

Sáng sớm hôm nay, Triệu Nhan sai người chuẩn bị xe vào thành Đông Kinh. Sau đó đến nha huyện Khai Phong nằm ở đông thành, chú ý là nha huyện không phải là nha phủ, phủ Khai Phong nổi tiếng đời sau không phải chỉ nơi này, mà là chỉ nha phủ Khai Phong nằm ở tây thành, năm đó Bao Chửng từng ở đó làm phủ doãn, đáng tiếc khi Triệu Nhan xuyên không tới thì ngài đã qua đời nhiều năm rồi.

Triệu Nhan không thông báo trước cho người trong nha huyện, mà trực tiếp nhân lúc xe ngựa tới cổng nha huyện, xuống xe xem xét, chỉ thấy nha môn này xây dựng rất có phong cách, hai cánh cổng gỗ sơn đỏ to lớn đã mở ra. Trước cổng có lính đứng gác. Ngoài ra hai bên cổng còn đặt hai con thú đá, nhìn không giống sư tử, đang giương nanh múa vuốt nhìn cũng vô cùng oai phong.

Có câu “Cửa nha môn mở hướng nam, có lí mà không tiền chớ có vào”. Nhưng câu nói này cũng chỉ chĩa vào dân thường. Đối với người quyền quý như Triệu Nhan, căn bản không áp dụng, vì vậy sau khi xuống xe ngựa, cất bước đi thẳng vào bên trong nha môn. Hai tên lính gác nhìn thấy xe ngựa của Triệu Nhan và khí chất biểu hiện ra ngoài, sợ hãi không dám ngăn cản, đợi sau khi Triệu Nhan vào trong, chúng mới chạy rì rì vào trong báo tin cho bề trên.

Sau khi Triệu Nhan vào tới nha huyện, lập tức cho người thông báo tri huyện tới gặp mặt, sau đó đặt mông ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh đại sảnh, còn chiếc ghế chính giữa sảnh hắn không dám ngồi, đó là ghế quan, ngoại trừ tri huyện của bổn huyện ra, bất cứ ai cũng không được ngồi, cho dù là bề trên của tri huyện, cũng phải ngồi ở chỗ bên cạnh, Triệu Nhan tuy là quận vương, nhưng cũng không dám phạm vào điều tối kỵ này trên quan trường.

Tuy nhiên điều khiến Triệu Nhan không thể ngờ là, người đi thông báo không những chưa dẫn tri huyện tới, thậm chí phó huyện, chủ bạc (chức quan chuyên quản lý công văn) trong huyện cũng không đưa đến, ngược lại chỉ mang theo một tên đô đầu bé nhỏ, còn khiến hắn kinh ngạc hơn là, tên đô đầu này lại là người quen cũ của hắn.

- Vương Triều? Sao ngươi lại ở đây?

Triệu Nhan nhìn người trung niên râu ria xồm xoàm đang đi tới, lập tức kinh ngạc hỏi, người đó chính là cao thủ phá án Vương Triều mà trước kia khi Trương Nhân Tiên sai người đốt sạch ngô và khoai, sau đó được Triệu Thự điều qua phối hợp với Triệu Nhan phá án, nhưng Triệu Nhan nhớ rằng Vương Triều hình như là đô đầu trong phủ Khai Phong, tại sao bây giờ lại xuất hiện ở nha huyện này?

- Ty chức bái kiến quận vương!

Vương Triều nhìn thấy Triệu Nhan ngồi đó, cũng lập tức cười ha ha tiến lên trước hành lễ, tuy lần trước hai người thời gian hợp tác không dài, nhưng Vương Triều cũng thăm dò một chút tính cách của Triệu Nhan, biết được vị quận vương này không hề tự cao tự đại, đương nhiên điều kiện tiên quyết là đừng chọc giận hắn, nếu không hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

- Miễn lễ!

Triệu Nhan lúc này quan sát Vương Triều một lúc, thấy ông so với lần đầu gặp không thay đổi gì nhiều, tuy trên người mặc công phục, nhưng vẫn nhếch nhác như vậy, nhưng ngay sau đó hắn vẫn tò mò hỏi:

- Vương Triều ngươi không phải là đô đầu của phủ Khai Phong sao, tại sao lại ở trong nha huyện?

Nghe thấy câu hỏi của Triệu Nhan, thấy Vương Triều có chút buồn bực vuốt bộ râu trên miệng, sau đó cười khổ một tiếng:

- Quận vương không biết, tiểu nhân thời gian trước phá án không thành, mãi không có cách nào phá được án, kết quả bị quan trên nổi giận đuổi khỏi phủ Khai Phong tới huyện Khai Phong này, nhưng ở đây cũng không tồi, so với phủ Khai Phong bên đó nhàn hạ hơn rất nhiều, thần có thể có nhiều thời gian về nhà với con trai.

Nghe thấy Vương Triều bị giáng chức tới đây, Triệu Nhan cũng không kìm được sự cảm thông, nói ra tài phá án của ông cũng quả thực vô cùng cao siêu, nhân tài như vậy lại bị giáng chức, tuyệt đối là tổn thất của phủ Khai Phong, nhưng đồng thời hắn cũng thấy tò mò, rốt cuộc là vụ án gì mà khiến Vương Triều cũng phải bó tay?

- Quận vương, không biết ngài hôm nay tới cái nha huyện nhỏ của chúng thần là có việc gì, lại nhất định phải gặp tri huyện và chủ bạc của chúng thần?

Vương Triều lúc này cất giọng hỏi tiếp.

- Ừ, đúng rồi.

Triệu Nhan giờ mới nhớ ra mục đích mình tới nha huyện, liền vỗ đầu một cái nói,

- Tri huyện các ngươi tại sao không ra, lại cho một tên bộ đầu là ngươi tiếp bản vương, không lẽ bây giờ quan viên Đại Tống lại đắt giá như vậy?

Thấy Triệu Nhan có phần tức giận, Vương Triều vội vàng giải thích:

- Quận vương chớ hiểu lầm, không phải tri huyện các ngài ấy không đến gặp quận vương, mà là họ sáng nay đã bị gọi đến phủ Khai Phong trách mắng rồi, theo những gì ty chức biết, chắc rằng hôm nay không thể về được.

- Khốn kiếp!

Triệu Nhan nghe thấy thì ngơ người, không ngờ vận may mình lại kém như vậy, khó khăn lắm mới tới một lần lại công cốc, chẳng lẽ mình lại tới phủ Khai Phong một chuyến? Nhưng chỉ vì một chuyện trộm loạn cỏn con mà kinh động đến phủ Khai Phong, thực sự có hơi chuyện bé xé ra to rồi, hơn nữa còn khiến những quan lại trong nha huyện càng khó giải quyết.

Đúng lúc Triệu Nhan đang than vãn bản thân xui xẻo, thì thấy Vương Triều vừa cười vừa hỏi:

- Nhìn dáng vẻ của quận vương, chắc rằng có chuyện cần tri huyện các ngài ấy giải quyết, bây giờ tri huyện không ở đây, hay là ngài nói chuyện đó với ty chức, nói không chừng ty chức có thể giúp ngài, cũng đỡ cho ngài phải đi một chuyến nữa.

Triệu Nhan nghe đến đó thì mắt sáng lên, Vương Triều là đô đầu của nha huyện, vốn quản lí trị an, vì vậy tìm ông còn hợp lí hơn tìm tri huyện. Nghĩ đến đây, Triệu Nhan liền mang chuyện thôn Thượng Thủy liên tiếp bị trộm cắp gây rối, đặc biệt là chuyện sau khi trộm bị bắt rõ ràng đã giải lên nha huyện, nhưng mấy ngày sau lại được thả ra rồi tiếp tục đi ăn trộm kể lại một lần.

- Vương Triều, chuyện là thế, nha huyện các ngươi làm việc cũng thật không minh bạch, rõ ràng những người nông dân của ta đều bắt được trộm rồi, sau đó đưa đến chỗ các ngươi, vậy mà đến chỗ các ngươi, giam vài ngày đã lại thả ra, nếu chuyện này không nói rõ ràng cho bản vương, thì đừng trách ta bẩm báo lên phủ Khai Phong!

Triệu Nhan kể lại chuyện xong, thì bực tức chất vấn.

Vương Triều nghe thấy hóa ra quận vương điện hạ là vì chuyện này mà tới, lúc đó cũng cười khổ một tiếng:

- Quận vương ngài không biết đấy thôi, nha huyện chúng thần bây giờ cũng có nỗi khổ khó nói, sở dĩ giam giữ mấy tên trộm vài ngày rồi thả ra, chủ yếu là vì nhà lao đã đầy rồi, thực sự không còn chỗ nhốt phạm nhân nữa, vì vậy những tên trộm số lượng không lớn hoặc là không trộm được gì, thông thường đánh một trận rồi thả ra.

- Nhà tù không đủ?

Triệu Nhan nghe xong chuyện hiếm thấy này, nhất thời không phản ứng kịp, một lúc lâu mới hỏi với bộ mặt không thể tin nổi:

- Nha huyện các ngươi rốt cuộc đã bắt bao nhiêu người, sao có thể tống đầy nhà tù thế chứ?

Nói đến nhà tù, thấy Vương Triều cũng có chút không biết làm sao nói:

- Quận vương có lẽ ngài không biết, nhà giam của nha huyện bình thường căn bản là dùng không hết, có một nửa là trống, lúc đó đương nhiên không thiếu phòng giam, nhưng thời gian gần đây lại xảy ra một chuyện lớn, vì vậy chúng thần bắt không ít người, bây giờ nhà giam của nha huyện Khai Phong chúng thần không những đã đầy, mà huyện Tường Phù ở phía đông thậm chí là nhà giam của phủ Khai Phong, e rằng cũng chật kín rồi.

Triệu Nhan khi biết trong chốc lát mà bắt nhiều người như vậy, lúc đó cũng giật nảy mình, vội vàng hỏi:

- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tại sao ta lại không nghe phong phanh tin gì?

Thấy bộ dạng lo lắng của Triệu Nhan, Vương Triều lại cười nói:

- Quận vương người không nghe thấy tin đồn gì cũng phải thôi, vì chuyện này đối với chúng thần mà nói tuy là chuyện lớn, nhưng đối với người, lại là việc cỏn con không đáng nhắc đến.

Vương Triều cứ nói, cuối cùng kể lại một lần nguyên nhân sự việc, kết quả sau khi Triệu Nhan nghe xong mới yên tâm trở lại, kì thực nguyên nhân sự việc rất cũ rích, một mặt thành Khai Phong văn minh giàu có, đương nhiên cũng có mặt thối nát lạc hậu, ví dụ như những tên du côn lưu manh kia, vì để mở rộng thế lực của mình, mà tổ chức không ít bang phái, nói theo cách của đời sau chính là xã hội đen.

Vốn dĩ những bang phái này đều có phạm vi thế lực cố định của mình, mặc dù có xung đột lẫn nhau, nhưng cũng coi như là bình an vô sự, tuy nhiên không ngờ nửa tháng trước, thiếu bang chủ của bang Lão Hổ được xưng là một trong tứ đại bang phái của Đông Kinh lại bị chém chết, hơn nữa có chặt đứt ngũ chi, có thể nói là chết vô cùng thảm.

Càng gay go là, vị thiếu bang chủ đó lại chết trên địa bàn của bang Biện Hà trước nay luôn đối đầu với bang Lão Hổ, bang chủ bang Lão Hổ Lưu Lão Hổ chỉ có một người con trai này, đương nhiên đau khổ tột cùng, y phẫn nộ lập tức dẫn người bắt đầu liều chết với bang Biện Hà, bang Biện Hà cũng là một trong tứ đại bang phái Đông Kinh, tuy chúng luôn miệng tuyên bố mình không giết hại con trai của Lưu Lão Hổ, nhưng Lưu Lão Hổ lửa giận ngút trời căn bản không tin, kết quả cuối cùng bang Biện Hà chỉ có thể bất đắc dĩ chống trả.

Nếu chỉ là chiến tranh giữa bang Lão Hổ và bang Biện Hà thì còn dễ giải quyết, nhưng sau đó cũng không biết xảy ra chuyện gì, lại khiến hai bang phái lớn còn lại, cũng chính là bang Kim Thủy và bang Du Lâm dính líu vào, tứ đại bang phái chiến loạn một trận, phá hỏng trị an của Đông Kinh, đối với tình hình này, Phủ doãn Khai Phong vô cùng tức giận, lập tức ra lệnh huyện Tường Phù và huyện Khai Phong bắt người, kết quả trong thời gian ngắn, người của tứ đại bang phái đã lấp đầy nhà tù, vì vậy mấy tên trộm thôn Thượng Thủy mới được thả ra sau khi bắt.

Trong lúc Vương Triều giải thích cho Triệu Nhan sự hỗn loạn trong xã hội của thành Đông Kinh, bỗng nhiên thấy không ít quân lính áp giải một nhóm người tiến vào, lúc này chỉ thấy Vương Triều cười khổ một tiếng nói với Triệu Nhan:

- Quận vương mời xem, đây là những người vừa mới bắt được hôm nay, hơn nữa cấp bậc cũng không thấp, hi vọng chúng sau khi bị bắt giam một thời gian sẽ tỉnh ngộ.

Triệu Nhan lúc này xem xét lũ tiên phong xã hội đen của triều Đại Tống, nhưng đột nhiên hắn nhìn thấy một dáng hình rất quen trong đám người bị bắt, khiến hắn sửng sốt, lúc đó không kìm được tự lầm bầm:

- Tại sao lại là gã? Phủ Khai Phong quản lí mười lăm huyện, thôn Thượng Thủy nằm trong huyện Khai Phong trong số đó, hai huyện Khai Phong và Tường Phù đều là huyện phụ quách của Đông Kinh, cái gọi là huyện phụ quách, chính là nha môn huyện và châu phủ cùng ở trong một thành, đời sau có câu “Ba đời bất hạnh, làm quan huyện phụ quách”, sở dĩ nói như vậy, chủ yếu là vì nha môn huyện và nha môn của châu phủ cùng ở một thành, rất nhiều quyền hạn nảy sinh va chạm, mà nha môn huyện lại không dám tranh giành với bề trên, vì vậy chỉ có thể luôn nhẫn nhịn, có công lao cũng phải nhường cho bề trên lĩnh, chịu tiếng xấu, nha huyện lại là người đầu tiên hứng, có thể nói là đen đủi nhất trần đời, vì vậy đảm nhiệm chức huyện lệnh huyện quách phụ, mới có câu bất hạnh ba đời.

Thôn Thượng Thủy liên tiếp bị trộm làm loạn, tuy mấy tên trộm đó không ai dám ăn cắp ở biệt viện của Triệu Nhan, nhưng những nhà dân trong làng lại gặp hại, trong đó có một gia đình bị trộm mấy chục cân cải trằng, tổn thất hai ba mươi quan, ngoài ra để phòng trộm, thanh niên trong làng cũng ngày đêm tuần tra, bình thường ban ngày có người lạ vào thôn, cũng sẽ bị người làng đề phòng, họ cho rằng, bây giờ chỉ cần không phải người trong làng, đều tình nghi là trộm.

Càng bực mình là, một số tên trộm sau khi bị bắt giải lên quan, lại nhanh chóng được thả ra, rồi tiếp tục tới ăn trộm, điều này khiến Triệu Nhan bực muốn chết, hạ lệnh chỉ cần là lần thứ hai bắt được, tất cả đều đánh gãy một chân mới thả ra, nhưng cứ như vậy cũng không phải cách, Triệu Nhan và Tào Dĩnh sau khi thương lượng một hồi, quyết định chạy tới nha huyện Khai Phong một chuyến, chất vấn họ tại sao lại thả người sớm như vậy, thậm chí nếu thực sự không được, sẽ dùng quyền lực của mình gây sức ép, không tin là, một tên huyện lệnh nhỏ nhoi lại dám làm phản đường đường là quận vương như ta?

Sáng sớm hôm nay, Triệu Nhan sai người chuẩn bị xe vào thành Đông Kinh. Sau đó đến nha huyện Khai Phong nằm ở đông thành, chú ý là nha huyện không phải là nha phủ, phủ Khai Phong nổi tiếng đời sau không phải chỉ nơi này, mà là chỉ nha phủ Khai Phong nằm ở tây thành, năm đó Bao Chửng từng ở đó làm phủ doãn, đáng tiếc khi Triệu Nhan xuyên không tới thì ngài đã qua đời nhiều năm rồi.

Triệu Nhan không thông báo trước cho người trong nha huyện, mà trực tiếp nhân lúc xe ngựa tới cổng nha huyện, xuống xe xem xét, chỉ thấy nha môn này xây dựng rất có phong cách, hai cánh cổng gỗ sơn đỏ to lớn đã mở ra. Trước cổng có lính đứng gác. Ngoài ra hai bên cổng còn đặt hai con thú đá, nhìn không giống sư tử, đang giương nanh múa vuốt nhìn cũng vô cùng oai phong.

Có câu “Cửa nha môn mở hướng nam, có lí mà không tiền chớ có vào”. Nhưng câu nói này cũng chỉ chĩa vào dân thường. Đối với người quyền quý như Triệu Nhan, căn bản không áp dụng, vì vậy sau khi xuống xe ngựa, cất bước đi thẳng vào bên trong nha môn. Hai tên lính gác nhìn thấy xe ngựa của Triệu Nhan và khí chất biểu hiện ra ngoài, sợ hãi không dám ngăn cản, đợi sau khi Triệu Nhan vào trong, chúng mới chạy rì rì vào trong báo tin cho bề trên.

Sau khi Triệu Nhan vào tới nha huyện, lập tức cho người thông báo tri huyện tới gặp mặt, sau đó đặt mông ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh đại sảnh, còn chiếc ghế chính giữa sảnh hắn không dám ngồi, đó là ghế quan, ngoại trừ tri huyện của bổn huyện ra, bất cứ ai cũng không được ngồi, cho dù là bề trên của tri huyện, cũng phải ngồi ở chỗ bên cạnh, Triệu Nhan tuy là quận vương, nhưng cũng không dám phạm vào điều tối kỵ này trên quan trường.

Tuy nhiên điều khiến Triệu Nhan không thể ngờ là, người đi thông báo không những chưa dẫn tri huyện tới, thậm chí phó huyện, chủ bạc (chức quan chuyên quản lý công văn) trong huyện cũng không đưa đến, ngược lại chỉ mang theo một tên đô đầu bé nhỏ, còn khiến hắn kinh ngạc hơn là, tên đô đầu này lại là người quen cũ của hắn.

- Vương Triều? Sao ngươi lại ở đây?

Triệu Nhan nhìn người trung niên râu ria xồm xoàm đang đi tới, lập tức kinh ngạc hỏi, người đó chính là cao thủ phá án Vương Triều mà trước kia khi Trương Nhân Tiên sai người đốt sạch ngô và khoai, sau đó được Triệu Thự điều qua phối hợp với Triệu Nhan phá án, nhưng Triệu Nhan nhớ rằng Vương Triều hình như là đô đầu trong phủ Khai Phong, tại sao bây giờ lại xuất hiện ở nha huyện này?

- Ty chức bái kiến quận vương!

Vương Triều nhìn thấy Triệu Nhan ngồi đó, cũng lập tức cười ha ha tiến lên trước hành lễ, tuy lần trước hai người thời gian hợp tác không dài, nhưng Vương Triều cũng thăm dò một chút tính cách của Triệu Nhan, biết được vị quận vương này không hề tự cao tự đại, đương nhiên điều kiện tiên quyết là đừng chọc giận hắn, nếu không hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

- Miễn lễ!

Triệu Nhan lúc này quan sát Vương Triều một lúc, thấy ông so với lần đầu gặp không thay đổi gì nhiều, tuy trên người mặc công phục, nhưng vẫn nhếch nhác như vậy, nhưng ngay sau đó hắn vẫn tò mò hỏi:

- Vương Triều ngươi không phải là đô đầu của phủ Khai Phong sao, tại sao lại ở trong nha huyện?

Nghe thấy câu hỏi của Triệu Nhan, thấy Vương Triều có chút buồn bực vuốt bộ râu trên miệng, sau đó cười khổ một tiếng:

- Quận vương không biết, tiểu nhân thời gian trước phá án không thành, mãi không có cách nào phá được án, kết quả bị quan trên nổi giận đuổi khỏi phủ Khai Phong tới huyện Khai Phong này, nhưng ở đây cũng không tồi, so với phủ Khai Phong bên đó nhàn hạ hơn rất nhiều, thần có thể có nhiều thời gian về nhà với con trai.

Nghe thấy Vương Triều bị giáng chức tới đây, Triệu Nhan cũng không kìm được sự cảm thông, nói ra tài phá án của ông cũng quả thực vô cùng cao siêu, nhân tài như vậy lại bị giáng chức, tuyệt đối là tổn thất của phủ Khai Phong, nhưng đồng thời hắn cũng thấy tò mò, rốt cuộc là vụ án gì mà khiến Vương Triều cũng phải bó tay?

- Quận vương, không biết ngài hôm nay tới cái nha huyện nhỏ của chúng thần là có việc gì, lại nhất định phải gặp tri huyện và chủ bạc của chúng thần?

Vương Triều lúc này cất giọng hỏi tiếp.

- Ừ, đúng rồi.

Triệu Nhan giờ mới nhớ ra mục đích mình tới nha huyện, liền vỗ đầu một cái nói,

- Tri huyện các ngươi tại sao không ra, lại cho một tên bộ đầu là ngươi tiếp bản vương, không lẽ bây giờ quan viên Đại Tống lại đắt giá như vậy?

Thấy Triệu Nhan có phần tức giận, Vương Triều vội vàng giải thích:

- Quận vương chớ hiểu lầm, không phải tri huyện các ngài ấy không đến gặp quận vương, mà là họ sáng nay đã bị gọi đến phủ Khai Phong trách mắng rồi, theo những gì ty chức biết, chắc rằng hôm nay không thể về được.

- Khốn kiếp!

Triệu Nhan nghe thấy thì ngơ người, không ngờ vận may mình lại kém như vậy, khó khăn lắm mới tới một lần lại công cốc, chẳng lẽ mình lại tới phủ Khai Phong một chuyến? Nhưng chỉ vì một chuyện trộm loạn cỏn con mà kinh động đến phủ Khai Phong, thực sự có hơi chuyện bé xé ra to rồi, hơn nữa còn khiến những quan lại trong nha huyện càng khó giải quyết.

Đúng lúc Triệu Nhan đang than vãn bản thân xui xẻo, thì thấy Vương Triều vừa cười vừa hỏi:

- Nhìn dáng vẻ của quận vương, chắc rằng có chuyện cần tri huyện các ngài ấy giải quyết, bây giờ tri huyện không ở đây, hay là ngài nói chuyện đó với ty chức, nói không chừng ty chức có thể giúp ngài, cũng đỡ cho ngài phải đi một chuyến nữa.

Triệu Nhan nghe đến đó thì mắt sáng lên, Vương Triều là đô đầu của nha huyện, vốn quản lí trị an, vì vậy tìm ông còn hợp lí hơn tìm tri huyện. Nghĩ đến đây, Triệu Nhan liền mang chuyện thôn Thượng Thủy liên tiếp bị trộm cắp gây rối, đặc biệt là chuyện sau khi trộm bị bắt rõ ràng đã giải lên nha huyện, nhưng mấy ngày sau lại được thả ra rồi tiếp tục đi ăn trộm kể lại một lần.

- Vương Triều, chuyện là thế, nha huyện các ngươi làm việc cũng thật không minh bạch, rõ ràng những người nông dân của ta đều bắt được trộm rồi, sau đó đưa đến chỗ các ngươi, vậy mà đến chỗ các ngươi, giam vài ngày đã lại thả ra, nếu chuyện này không nói rõ ràng cho bản vương, thì đừng trách ta bẩm báo lên phủ Khai Phong!

Triệu Nhan kể lại chuyện xong, thì bực tức chất vấn.

Vương Triều nghe thấy hóa ra quận vương điện hạ là vì chuyện này mà tới, lúc đó cũng cười khổ một tiếng:

- Quận vương ngài không biết đấy thôi, nha huyện chúng thần bây giờ cũng có nỗi khổ khó nói, sở dĩ giam giữ mấy tên trộm vài ngày rồi thả ra, chủ yếu là vì nhà lao đã đầy rồi, thực sự không còn chỗ nhốt phạm nhân nữa, vì vậy những tên trộm số lượng không lớn hoặc là không trộm được gì, thông thường đánh một trận rồi thả ra.

- Nhà tù không đủ?

Triệu Nhan nghe xong chuyện hiếm thấy này, nhất thời không phản ứng kịp, một lúc lâu mới hỏi với bộ mặt không thể tin nổi:

- Nha huyện các ngươi rốt cuộc đã bắt bao nhiêu người, sao có thể tống đầy nhà tù thế chứ?

Nói đến nhà tù, thấy Vương Triều cũng có chút không biết làm sao nói:

- Quận vương có lẽ ngài không biết, nhà giam của nha huyện bình thường căn bản là dùng không hết, có một nửa là trống, lúc đó đương nhiên không thiếu phòng giam, nhưng thời gian gần đây lại xảy ra một chuyện lớn, vì vậy chúng thần bắt không ít người, bây giờ nhà giam của nha huyện Khai Phong chúng thần không những đã đầy, mà huyện Tường Phù ở phía đông thậm chí là nhà giam của phủ Khai Phong, e rằng cũng chật kín rồi.

Triệu Nhan khi biết trong chốc lát mà bắt nhiều người như vậy, lúc đó cũng giật nảy mình, vội vàng hỏi:

- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tại sao ta lại không nghe phong phanh tin gì?

Thấy bộ dạng lo lắng của Triệu Nhan, Vương Triều lại cười nói:

- Quận vương người không nghe thấy tin đồn gì cũng phải thôi, vì chuyện này đối với chúng thần mà nói tuy là chuyện lớn, nhưng đối với người, lại là việc cỏn con không đáng nhắc đến.

Vương Triều cứ nói, cuối cùng kể lại một lần nguyên nhân sự việc, kết quả sau khi Triệu Nhan nghe xong mới yên tâm trở lại, kì thực nguyên nhân sự việc rất cũ rích, một mặt thành Khai Phong văn minh giàu có, đương nhiên cũng có mặt thối nát lạc hậu, ví dụ như những tên du côn lưu manh kia, vì để mở rộng thế lực của mình, mà tổ chức không ít bang phái, nói theo cách của đời sau chính là xã hội đen.

Vốn dĩ những bang phái này đều có phạm vi thế lực cố định của mình, mặc dù có xung đột lẫn nhau, nhưng cũng coi như là bình an vô sự, tuy nhiên không ngờ nửa tháng trước, thiếu bang chủ của bang Lão Hổ được xưng là một trong tứ đại bang phái của Đông Kinh lại bị chém chết, hơn nữa có chặt đứt ngũ chi, có thể nói là chết vô cùng thảm.

Càng gay go là, vị thiếu bang chủ đó lại chết trên địa bàn của bang Biện Hà trước nay luôn đối đầu với bang Lão Hổ, bang chủ bang Lão Hổ Lưu Lão Hổ chỉ có một người con trai này, đương nhiên đau khổ tột cùng, y phẫn nộ lập tức dẫn người bắt đầu liều chết với bang Biện Hà, bang Biện Hà cũng là một trong tứ đại bang phái Đông Kinh, tuy chúng luôn miệng tuyên bố mình không giết hại con trai của Lưu Lão Hổ, nhưng Lưu Lão Hổ lửa giận ngút trời căn bản không tin, kết quả cuối cùng bang Biện Hà chỉ có thể bất đắc dĩ chống trả.

Nếu chỉ là chiến tranh giữa bang Lão Hổ và bang Biện Hà thì còn dễ giải quyết, nhưng sau đó cũng không biết xảy ra chuyện gì, lại khiến hai bang phái lớn còn lại, cũng chính là bang Kim Thủy và bang Du Lâm dính líu vào, tứ đại bang phái chiến loạn một trận, phá hỏng trị an của Đông Kinh, đối với tình hình này, Phủ doãn Khai Phong vô cùng tức giận, lập tức ra lệnh huyện Tường Phù và huyện Khai Phong bắt người, kết quả trong thời gian ngắn, người của tứ đại bang phái đã lấp đầy nhà tù, vì vậy mấy tên trộm thôn Thượng Thủy mới được thả ra sau khi bắt.

Trong lúc Vương Triều giải thích cho Triệu Nhan sự hỗn loạn trong xã hội của thành Đông Kinh, bỗng nhiên thấy không ít quân lính áp giải một nhóm người tiến vào, lúc này chỉ thấy Vương Triều cười khổ một tiếng nói với Triệu Nhan:

- Quận vương mời xem, đây là những người vừa mới bắt được hôm nay, hơn nữa cấp bậc cũng không thấp, hi vọng chúng sau khi bị bắt giam một thời gian sẽ tỉnh ngộ.

Triệu Nhan lúc này xem xét lũ tiên phong xã hội đen của triều Đại Tống, nhưng đột nhiên hắn nhìn thấy một dáng hình rất quen trong đám người bị bắt, khiến hắn sửng sốt, lúc đó không kìm được tự lầm bầm:

- Tại sao lại là gã?
 
Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Chương 156: Lấy máu kiểm tra huyết thống



Tiếng Triệu Nhan tuy nhỏ, nhưng vẫn để Vương Triều ở bên cạnh nghe rõ, khiến ông sửng sốt, do dự một hồi mới cất tiếng hỏi:

- Gì cơ, quận vương quen một trong số chúng sao?

Triệu Nhan cũng không nghĩ đến lại gặp Tiết Lang trước đây từng gặp gỡ trong số này, cũng chính là em trai của Tiết Ninh Nhi, chỉ thấy nó lúc này vẫn mặc đồ đen, thái độ cao ngạo đi lên phía trước, tuy người bị bắt không ít, nhưng không ai dám vượt qua nó, từ đây có thể biết chắc rằng Tiết Lang là thủ lĩnh những kẻ bị bắt này. Tiết Lang lúc này cũng đã nhìn thấy Triệu Nhan, nó rõ ràng cũng sửng sốt, sau đó lập tức cúi đầu, khuôn mặt lộ ra sắc thái phức tạp.

- Vương Triều, tên nhóc thiếu niên mặc áo đen cầm đầu đó là người trong bang phái sao?

Triệu Nhan nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi, tuy hắn và Tiết Ninh Nhi coi như là bạn, nhưng lại không hiểu về tên Tiết Lang này, chỉ biết nó chắc cũng giết không ít người, nếu không cũng không bị Lâm Hổ đánh giá là đối tượng nguy hiểm, vì vậy Triệu Nhan muốn trước hết tìm hiểu rõ thân phận thật của nó.

Nghe thấy Triệu Nhan hỏi về tên thiếu niên áo đen cầm đầu, Vương Triều giật mình sửng sốt, sắc mặt đông cứng nói với Triệu Nhan:

- Quận vương, tên Tiết Lang này không hề tầm thường, gã là trợ thủ số một của thủ lĩnh bang Lão Hổ Lưu Lão Hổ, võ công rất lợi hại, từng nhiều lần cứu mạng Lưu Lão Hổ trong trận quyết chiến, trong tay ít nhất cũng nắm mấy chục mạng người, nhưng chết trong tay nó đều là người trong những bang phái kia, hầu như không một ai sạch sẽ, thêm nữa mấy bang phái đó cũng có quy tắc của mình, quan phủ cũng khó nhúng tay, nên tuy rõ ràng biết chúng giết người, nhưng chúng thần lại không có cách gì bắt nó.

Triệu Nhan nghe đến đó, cũng thấy bất ngờ, xem ra cảm giác của Lâm Hổ cũng thật chuẩn xác, tên Tiết Lang này đích thị là đối tượng nguy hiểm, chỉ là không biết Tiết Ninh Nhi có biết rằng em trai mình đi theo con đường này?

- Vương Triều, tên Tiết Lang này sau khi giam vào ngục, sau này sẽ xử lí thế nào?

Triệu Nhan nghĩ ngợi rồi vặn hỏi.

Nghe thấy câu hỏi này, khuôn mặt Vương Triều có chút ngại ngùng, nói dối ông không dám, nói thật lại sợ mất thể diện, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng quyết định nói sự thật:

- Khởi bẩm quận vương. Mấy người bang Lão Hổ này tuy đều không phải người tốt gì, cũng có sinh mạng bên người, lần này bắt bọn chúng chủ yếu do phủ doãn đại nhân hạ lệnh, bắt những tên đầu sỏ của những bang phái này vào tù tĩnh tâm, tránh làm bại hoại trị an của thành Đông Kinh, nhưng đợi sau khi sóng gió này qua đi, những kẻ này vẫn được thả ra, dù gì thành Đông Kinh lớn như vậy, lưu manh côn đồ càng không đếm nổi, thiếu đi sự ràng buộc của những bang phái này, còn không biết sẽ loạn thành cái gì nữa.

Triệu Nhan nghe đến đó không hề quở trách, kiếp trước của hắn sớm cũng đã chứng kiến sự tàn khốc của xã hội này, nhiệt huyết tuổi trẻ cũng hao mòn dần, có lẽ trong mắt của một số người trẻ tuổi, thế giới này chỉ có đen và trắng, nhưng trong mắt Triệu Nhan, thế giới thực lại toàn một màu xám, giới hạn giữa đen và trắng cũng không rõ ràng như vậy. Giống loại bang phái như Lão Hổ nếu đã tồn tại, thì sẽ có giá trị tồn tại của nó.

Nghĩ vậy, Triệu Nhan mở lời dặn dò Vương Triều:

- Tên Tiết Lang đó và bản vương từng có duyên gặp mặt, cũng có chút quan hệ gián tiếp, nếu hắn sau này được phóng thích, thì ta cũng không quan tâm nữa, nhưng ngươi hãy cho người chăm sóc nó một chút, đừng để nó chịu khổ trong ngục là được rồi.

Dù nói thế nào Tiết Lang cũng là em trai của Tiết Ninh Nhi, Tiết Ninh Nhi lại hết lần này lần khác giúp đỡ mình, vì vậy nể mặt nàng, Triệu Nhan bảo Vương Triều chăm sóc cho Tiết Lang một chút, Vương Triều đương nhiên gật đầu đồng ý. Chỉ có điều Triệu Nhan không biết, câu nói mà mình thuận miệng hôm nay, lại cứu mạng Tiết Lang.

Nhìn thấy đám người Tiết Lang bị giải tới nhà lao cạnh nha huyện, Triệu Nhan lúc này lại nói với Vương Triều:

- Vương Triều. Nỗi khổ của các ngươi bản vương có thể hiểu, nhưng thôn của bản vương cứ luôn bị trộm quấy nhiễu cũng không phải là cách, đô đầu ngươi vốn quản lí trị an trong huyện, bây giờ ngươi hãy nghĩ cách cho bản vương, phải làm sao mới có thể khiến những tên trộm kia không dám tới ăn cắp nữa?

Đối với vấn đề của Triệu Nhan, Vương Triều lại cười hắc hắc nói:

- Thực ra quận vương là người quá lương thiện, xin cho thần nói, biện pháp đơn giản nhất là sau khi bắt được bọn trộm đó thì thẳng tay đánh chết, đợi đến khi nhiều người chết rồi, cũng sẽ không có ai dám tới thôn của người ăn trộm đồ nữa.

- Đô đầu như ngươi tại sao cũng giống như lão quản gia nhà ta, mấy kẻ trộm đó lấy cắp đồ tuy không đúng, nhưng cũng không đến nỗi lập tức đánh chết người chứ?

Triệu Nhan tức giận trừng mắt với Vương Triều, người này tương đương với cục trưởng cục công an huyện, nhưng lại cũng giết người bừa bãi như vậy, nếu ở đời sau e rằng sớm đã bị cách chức điều tra rồi.

Điều khiến Triệu Nhan không ngờ đến là, Vương Triều lúc này lại hợp tình hợp lí nói:

- Quận vương, thực ra những kẻ trộm đó vốn dĩ đã phạm tội chết, chiếu theo pháp luật của Đại Tống ta, ăn trộm từ ba thất trở lên sẽ xử tử công khai, cải trắng của thôn người quý giá như vậy, chỉ cần trộm hai cây đã đủ để xử tử rồi, vì vậy đối với những tên trộm đó người cũng không cần nương tay.

Triệu Nhan không ngờ pháp luật Đại Tống đối với xử phạt trộm cắp lại nặng thế, nếu cứ tính theo như vậy, tên Tào Tung này chắc sớm đã bị xử tử không biết bao lần rồi? Nhưng Triệu Nhan dù gì vẫn không thể đồng ý với lý luận trộm cắp đồ thì đánh chết, nên sau khi hắn suy nghĩ một lúc lâu, vẫn lắc đầu nói:

- Còn cách nào khác không, mấy tên trộm đó dù gì cũng là mạng người.

Nghe thấy Triệu Nhan nói vậy, Vương Triều cũng không còn cách nào, cuối cùng đắn đo rồi cất lời:

- Quận vương nếu đã không muốn giết người, thì tiểu nhân chỉ có thể phái quân lính đến thôn của người canh gác vài ngày, có họ ở đó, chắc có thể dọa sợ được đám tiểu tặc, nếu vẫn có kẻ to gan lớn mật tới trộm đồ, người trực tiếp sai quân lính xử lí, tuyệt đối khiến mấy tên trộm kia không dám tới lần nữa!

Triệu Nhan nghe đến đó thì hài lòng gật đầu, dân chúng Đại Tống đều sợ quan, mấy tên trộm cắp thì càng như vậy, bây giờ nha huyện đang bận rộn giải quyết chuyện các đại bang phái của thành Đông Kinh, Vương Triều còn có thể điều động người đến chấn giữ thôn Thượng Thủy, cũng coi như tận tâm hết sức rồi, cho nên hắn lúc đó cũng lập tức đồng ý với đề nghị của Vương Triều.

Lúc này Triệu Nhan ngước nhìn trời, cũng sắp tới trưa rồi, Vương Triều không chỉ là người quen của mình, mà còn giúp đỡ mình, nói không chừng sau này bản thân vẫn có việc làm phiền tới ông ấy, vì vậy Triệu Nhan lập tức mở miệng:

- Vương Triều, hôm nay nếu đã gặp nhau, hơn nữa cũng sắp vào bữa trưa rồi, ở gần đây có quán ăn nào không, chúng ta vừa ăn vừa từ từ trò chuyện!

Nhận được lời mời của Triệu Nhan, Vương Triều cũng trong cái mừng có cái lo, ông tuy rằng có chỗ đứng trong phá án, thậm chí đến hoàng đế Triệu Thự cũng biết tên của ông, nhưng ông dù gì xuất thân thấp hèn, những người làm quan hầu như đều khinh thường ông, chỉ có vị quận vương như Triệu Nhan lại không hề phách lối, bản thân chỉ làm chút việc nên làm, mà người lại muốn thiết đãi. Đây đúng là quá nể mặt, vì vậy Vương Triều đương nhiên rất vui, lúc đó dặn dò quân lính vài câu, sau đó cùng Triệu Nhan ra khỏi nha huyện.

Nha huyện Khai Phong cũng nằm ở mảnh đất phồn hoa của thành Khai Phong, xung quanh cũng có không ít quán rượu. Vương Triều vô cùng quen thuộc với nơi này, nhanh chóng đưa Triệu Nhan tới một tửu lâu tên là Hòa Duyệt, sau đó hai người tới gian phòng ở tầng hai, gọi vài món ăn ngon nhất ở quán vừa ăn vừa nói chuyện.

- Vương Triều, tri huyện các ngươi bị gọi đến phủ Khai Phong trách mắng, có phải vì chuyện lục đục của mấy bang phái không?

Triệu Nhan nếm vài miếng, thấy mùi vị không tồi, lúc này mới mở miệng hỏi Vương Triều.

So với sự nho nhã của Triệu Nhan, Vương Triều giống như quỷ đói đầu thai, vừa ngồi xuống đã há miệng nhét đầy thức ăn, đừng nghĩ ông là một đô đầu, nhưng bổng lộc mỗi tháng lại không cao, hơn nữa phải nuôi gia đình, cho nên ngày thường không nỡ tới những nơi như tửu lâu Hòa Duyệt này.

Nghe thấy câu hỏi của Triệu Nhan, chỉ thấy Vương Triều nhai nhồm nhoàm vài cái, sau đó dướn cổ khó khăn lắm mới nuốt được thức ăn xuống, giờ mới trả lời:

- Quận vương lần này ngài đoán sai rồi, bang Lão Hổ bọn chúng mặc dù ngông nghênh làm loạn, nhưng cũng phải e dè thái độ của quan phủ, bây giờ chúng thần đã ra tay, vì vậy chuyện này căn bản không lớn. Tri huyện bọn họ sở dĩ bị quở phạt, là vì một vụ án lớn khác, nói ra thần cũng vì vụ án này, mới bị giáng xuống làm bổ đầu của nha huyện.

- Ồ, là vụ án gì mà liên lụy lớn như vậy, chẳng những tri huyện bị trách, mà đến cả cao thủ phá án như ngươi cũng bó tay?

Triệu Nhan nghe đến đó vô cùng hứng thú vặn hỏi.

Khi thấy Triệu Nhan hỏi đến chuyện này, thấy Vương Triều nâng ly rượu trước mặt uống cạn một hơi, sau đó cười khổ kể cho Triệu Nhan:

- Quận vương người không biết đấy thôi. Vụ án này vừa phức tạp lại đơn giản, dính dáng đến đều là những người tai to mặt lớn. Hơn nữa có một số chuyện thần cũng thực sự không hiểu, vì vậy đối với vụ án này thần cũng bó tay. Kết quả chỉ có thể nhận phạt.

Ở kiếp trước Triệu Nhan từ nhỏ đã mê Conan, đáng tiếc từ khi chuyển kiếp, cũng không thể thấy những thế hệ học sinh tiểu học lớn lên, nên hắn nghe thấy Vương Triều nói vụ án phức tạp, lập tức dậy lên hứng thú, liền truy hỏi tiến trình vụ án, đối với điều này Vương Triều cũng không giấu diếm, tỉ mỉ kể lại tình tiết vụ án mà mình biết.

Vụ án này đúng thật giống với những gì Vương Triều nói, vừa đơn giản vừa phức tạp, thể chế quan lại của Bắc Tống khá đặc biệt, ví dụ chức quan chưởng quản bộ Lễ không phải là thượng thư bộ Lễ, mà chỉ thiết lập một chức “Phán Lễ bộ sự”, gọi tắt là Lễ phán, hiện tại đảm nhiệm chức quan lễ phán họ Đỗ tên Lương, án này cũng từ Đỗ Lương mà ra.

Thì ra Đỗ Lương trước đây từng lấy một người vợ, còn sinh một đứa con trai, đáng tiếc người vợ cả của y lại qua đời sớm, thế là trong hoàn cảnh đó, y lại tái giá cưới vợ hai, lúc mới đầu, người vợ cưới sau này đối xử với con vợ trước của Đỗ Lương không ra gì, may mà nhà mẹ đẻ của vợ cả rất có thế lực, cho nên ả mới không dám quá đáng, nhưng sau này vợ sau cũng sinh một đứa con trai, khiến ả ta nhìn không vừa mắt đứa con lớn không phải mình sinh ra, bình thường luôn làm khó dễ nó.

Vốn dĩ chuyện này cũng rất bình thường, nhưng vợ hai của Đỗ Lương không biết nghe đồn đại từ đâu, nói là vợ cả của Đỗ Lương từng thông dâm với một người, điều này giúp ả nắm được đằng chuôi, hơn nữa còn suốt ngày nói bên tai Đỗ Lương đứa con đầu không phải con ruột y, lúc mới đầu Đỗ Lương căn bản không tin, vì y biết con người của vợ cả mình, tuyệt đối không làm chuyện có lỗi với mình.

Nhưng Đỗ Lương vạn lần không ngờ rằng, vợ hai của y thấy y không tin, liền lén lút lấy máu của y và con trai đầu, sau đó lấy máu làm xét nghiệm kiểm chứng, kết quả khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc, vì máu của y và con trai lại không dung hợp, dựa vào kết quả này có thể thấy, con đầu của Đỗ Lương thật sự không phải con đẻ của y.

Đỗ Lương lúc đầu không có cách nào chấp nhận sự thực, sau đó y tự mình gọi con trai đầu đến để kiểm chứng trực tiếp, kết quả là sự thật vô tình đã dập tắt hi vọng cuối cùng của y, máu của y và của con trai thật sự không dung hợp, điều này khiến Đỗ Lương nổi giận đùng đùng, không ngờ đứa con mình nuôi dưỡng mấy năm nay lại không phải con ruột, trong lúc tức giận đuổi đứa con trai ra khỏi nhà.

Con trai lớn của Đỗ Lương tên là Đỗ Đôn, năm nay mới lên tám, sau khi bị đuổi ra khỏi nhà chỉ có thể đi tới nhà bà ngoại tìm cậu mình, kết quả những người cậu của Đỗ Đôn cũng có vai vế, nghe chuyện xong hết sức phẫn nộ, vì họ căn bản không tin chị của mình ngoại tình, đây nhất định là vợ lẽ của Đỗ Lương mưu đồ đoạt gia sản, cố tình tìm cớ, thế là trước tình huống này, Đỗ Đôn dưới sự dẫn dắt của các cậu và anh họ, tố cáo mẹ kế của mình.

Quá trình vụ án là như vậy, có vẻ không phức tạp, nhưng lại có một vấn đề lớn khó giải quyết, đó là những người trong nhà cậu của Đỗ Đôn kiên quyết tin rằng người nhà mình không ngoại tình, đòi phủ Khai Phong trả lại công bằng cho gia đình họ, hơn nữa sau đó Vương Triều điều tra cũng không phát hiện được chứng cứ mà vị Đỗ phu nhân quá cố có nhân tình, nhưng sau khi xét nghiệm máu, thì máu của Đỗ Đôn lại không cách gì dung hòa với Đỗ Lương, điều này khiến vợ lẽ tái giá của Đỗ Lương kia kiêu căng cao ngạo, dù sao nhà mẹ đẻ đằng sau ả cũng không phải dễ động vào.

Triệu Nhan nghe xong chuyện này, suýt chút cười thành tiếng, nếu cách lấy máu kiểm tra huyết thống này có hiệu quả, thì còn cần xét nghiệm DNA của đời sau làm gì? Tiếng Triệu Nhan tuy nhỏ, nhưng vẫn để Vương Triều ở bên cạnh nghe rõ, khiến ông sửng sốt, do dự một hồi mới cất tiếng hỏi:

- Gì cơ, quận vương quen một trong số chúng sao?

Triệu Nhan cũng không nghĩ đến lại gặp Tiết Lang trước đây từng gặp gỡ trong số này, cũng chính là em trai của Tiết Ninh Nhi, chỉ thấy nó lúc này vẫn mặc đồ đen, thái độ cao ngạo đi lên phía trước, tuy người bị bắt không ít, nhưng không ai dám vượt qua nó, từ đây có thể biết chắc rằng Tiết Lang là thủ lĩnh những kẻ bị bắt này. Tiết Lang lúc này cũng đã nhìn thấy Triệu Nhan, nó rõ ràng cũng sửng sốt, sau đó lập tức cúi đầu, khuôn mặt lộ ra sắc thái phức tạp.

- Vương Triều, tên nhóc thiếu niên mặc áo đen cầm đầu đó là người trong bang phái sao?

Triệu Nhan nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi, tuy hắn và Tiết Ninh Nhi coi như là bạn, nhưng lại không hiểu về tên Tiết Lang này, chỉ biết nó chắc cũng giết không ít người, nếu không cũng không bị Lâm Hổ đánh giá là đối tượng nguy hiểm, vì vậy Triệu Nhan muốn trước hết tìm hiểu rõ thân phận thật của nó.

Nghe thấy Triệu Nhan hỏi về tên thiếu niên áo đen cầm đầu, Vương Triều giật mình sửng sốt, sắc mặt đông cứng nói với Triệu Nhan:

- Quận vương, tên Tiết Lang này không hề tầm thường, gã là trợ thủ số một của thủ lĩnh bang Lão Hổ Lưu Lão Hổ, võ công rất lợi hại, từng nhiều lần cứu mạng Lưu Lão Hổ trong trận quyết chiến, trong tay ít nhất cũng nắm mấy chục mạng người, nhưng chết trong tay nó đều là người trong những bang phái kia, hầu như không một ai sạch sẽ, thêm nữa mấy bang phái đó cũng có quy tắc của mình, quan phủ cũng khó nhúng tay, nên tuy rõ ràng biết chúng giết người, nhưng chúng thần lại không có cách gì bắt nó.

Triệu Nhan nghe đến đó, cũng thấy bất ngờ, xem ra cảm giác của Lâm Hổ cũng thật chuẩn xác, tên Tiết Lang này đích thị là đối tượng nguy hiểm, chỉ là không biết Tiết Ninh Nhi có biết rằng em trai mình đi theo con đường này?

- Vương Triều, tên Tiết Lang này sau khi giam vào ngục, sau này sẽ xử lí thế nào?

Triệu Nhan nghĩ ngợi rồi vặn hỏi.

Nghe thấy câu hỏi này, khuôn mặt Vương Triều có chút ngại ngùng, nói dối ông không dám, nói thật lại sợ mất thể diện, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng quyết định nói sự thật:

- Khởi bẩm quận vương. Mấy người bang Lão Hổ này tuy đều không phải người tốt gì, cũng có sinh mạng bên người, lần này bắt bọn chúng chủ yếu do phủ doãn đại nhân hạ lệnh, bắt những tên đầu sỏ của những bang phái này vào tù tĩnh tâm, tránh làm bại hoại trị an của thành Đông Kinh, nhưng đợi sau khi sóng gió này qua đi, những kẻ này vẫn được thả ra, dù gì thành Đông Kinh lớn như vậy, lưu manh côn đồ càng không đếm nổi, thiếu đi sự ràng buộc của những bang phái này, còn không biết sẽ loạn thành cái gì nữa.

Triệu Nhan nghe đến đó không hề quở trách, kiếp trước của hắn sớm cũng đã chứng kiến sự tàn khốc của xã hội này, nhiệt huyết tuổi trẻ cũng hao mòn dần, có lẽ trong mắt của một số người trẻ tuổi, thế giới này chỉ có đen và trắng, nhưng trong mắt Triệu Nhan, thế giới thực lại toàn một màu xám, giới hạn giữa đen và trắng cũng không rõ ràng như vậy. Giống loại bang phái như Lão Hổ nếu đã tồn tại, thì sẽ có giá trị tồn tại của nó.

Nghĩ vậy, Triệu Nhan mở lời dặn dò Vương Triều:

- Tên Tiết Lang đó và bản vương từng có duyên gặp mặt, cũng có chút quan hệ gián tiếp, nếu hắn sau này được phóng thích, thì ta cũng không quan tâm nữa, nhưng ngươi hãy cho người chăm sóc nó một chút, đừng để nó chịu khổ trong ngục là được rồi.

Dù nói thế nào Tiết Lang cũng là em trai của Tiết Ninh Nhi, Tiết Ninh Nhi lại hết lần này lần khác giúp đỡ mình, vì vậy nể mặt nàng, Triệu Nhan bảo Vương Triều chăm sóc cho Tiết Lang một chút, Vương Triều đương nhiên gật đầu đồng ý. Chỉ có điều Triệu Nhan không biết, câu nói mà mình thuận miệng hôm nay, lại cứu mạng Tiết Lang.

Nhìn thấy đám người Tiết Lang bị giải tới nhà lao cạnh nha huyện, Triệu Nhan lúc này lại nói với Vương Triều:

- Vương Triều. Nỗi khổ của các ngươi bản vương có thể hiểu, nhưng thôn của bản vương cứ luôn bị trộm quấy nhiễu cũng không phải là cách, đô đầu ngươi vốn quản lí trị an trong huyện, bây giờ ngươi hãy nghĩ cách cho bản vương, phải làm sao mới có thể khiến những tên trộm kia không dám tới ăn cắp nữa?

Đối với vấn đề của Triệu Nhan, Vương Triều lại cười hắc hắc nói:

- Thực ra quận vương là người quá lương thiện, xin cho thần nói, biện pháp đơn giản nhất là sau khi bắt được bọn trộm đó thì thẳng tay đánh chết, đợi đến khi nhiều người chết rồi, cũng sẽ không có ai dám tới thôn của người ăn trộm đồ nữa.

- Đô đầu như ngươi tại sao cũng giống như lão quản gia nhà ta, mấy kẻ trộm đó lấy cắp đồ tuy không đúng, nhưng cũng không đến nỗi lập tức đánh chết người chứ?

Triệu Nhan tức giận trừng mắt với Vương Triều, người này tương đương với cục trưởng cục công an huyện, nhưng lại cũng giết người bừa bãi như vậy, nếu ở đời sau e rằng sớm đã bị cách chức điều tra rồi.

Điều khiến Triệu Nhan không ngờ đến là, Vương Triều lúc này lại hợp tình hợp lí nói:

- Quận vương, thực ra những kẻ trộm đó vốn dĩ đã phạm tội chết, chiếu theo pháp luật của Đại Tống ta, ăn trộm từ ba thất trở lên sẽ xử tử công khai, cải trắng của thôn người quý giá như vậy, chỉ cần trộm hai cây đã đủ để xử tử rồi, vì vậy đối với những tên trộm đó người cũng không cần nương tay.

Triệu Nhan không ngờ pháp luật Đại Tống đối với xử phạt trộm cắp lại nặng thế, nếu cứ tính theo như vậy, tên Tào Tung này chắc sớm đã bị xử tử không biết bao lần rồi? Nhưng Triệu Nhan dù gì vẫn không thể đồng ý với lý luận trộm cắp đồ thì đánh chết, nên sau khi hắn suy nghĩ một lúc lâu, vẫn lắc đầu nói:

- Còn cách nào khác không, mấy tên trộm đó dù gì cũng là mạng người.

Nghe thấy Triệu Nhan nói vậy, Vương Triều cũng không còn cách nào, cuối cùng đắn đo rồi cất lời:

- Quận vương nếu đã không muốn giết người, thì tiểu nhân chỉ có thể phái quân lính đến thôn của người canh gác vài ngày, có họ ở đó, chắc có thể dọa sợ được đám tiểu tặc, nếu vẫn có kẻ to gan lớn mật tới trộm đồ, người trực tiếp sai quân lính xử lí, tuyệt đối khiến mấy tên trộm kia không dám tới lần nữa!

Triệu Nhan nghe đến đó thì hài lòng gật đầu, dân chúng Đại Tống đều sợ quan, mấy tên trộm cắp thì càng như vậy, bây giờ nha huyện đang bận rộn giải quyết chuyện các đại bang phái của thành Đông Kinh, Vương Triều còn có thể điều động người đến chấn giữ thôn Thượng Thủy, cũng coi như tận tâm hết sức rồi, cho nên hắn lúc đó cũng lập tức đồng ý với đề nghị của Vương Triều.

Lúc này Triệu Nhan ngước nhìn trời, cũng sắp tới trưa rồi, Vương Triều không chỉ là người quen của mình, mà còn giúp đỡ mình, nói không chừng sau này bản thân vẫn có việc làm phiền tới ông ấy, vì vậy Triệu Nhan lập tức mở miệng:

- Vương Triều, hôm nay nếu đã gặp nhau, hơn nữa cũng sắp vào bữa trưa rồi, ở gần đây có quán ăn nào không, chúng ta vừa ăn vừa từ từ trò chuyện!

Nhận được lời mời của Triệu Nhan, Vương Triều cũng trong cái mừng có cái lo, ông tuy rằng có chỗ đứng trong phá án, thậm chí đến hoàng đế Triệu Thự cũng biết tên của ông, nhưng ông dù gì xuất thân thấp hèn, những người làm quan hầu như đều khinh thường ông, chỉ có vị quận vương như Triệu Nhan lại không hề phách lối, bản thân chỉ làm chút việc nên làm, mà người lại muốn thiết đãi. Đây đúng là quá nể mặt, vì vậy Vương Triều đương nhiên rất vui, lúc đó dặn dò quân lính vài câu, sau đó cùng Triệu Nhan ra khỏi nha huyện.

Nha huyện Khai Phong cũng nằm ở mảnh đất phồn hoa của thành Khai Phong, xung quanh cũng có không ít quán rượu. Vương Triều vô cùng quen thuộc với nơi này, nhanh chóng đưa Triệu Nhan tới một tửu lâu tên là Hòa Duyệt, sau đó hai người tới gian phòng ở tầng hai, gọi vài món ăn ngon nhất ở quán vừa ăn vừa nói chuyện.

- Vương Triều, tri huyện các ngươi bị gọi đến phủ Khai Phong trách mắng, có phải vì chuyện lục đục của mấy bang phái không?

Triệu Nhan nếm vài miếng, thấy mùi vị không tồi, lúc này mới mở miệng hỏi Vương Triều.

So với sự nho nhã của Triệu Nhan, Vương Triều giống như quỷ đói đầu thai, vừa ngồi xuống đã há miệng nhét đầy thức ăn, đừng nghĩ ông là một đô đầu, nhưng bổng lộc mỗi tháng lại không cao, hơn nữa phải nuôi gia đình, cho nên ngày thường không nỡ tới những nơi như tửu lâu Hòa Duyệt này.

Nghe thấy câu hỏi của Triệu Nhan, chỉ thấy Vương Triều nhai nhồm nhoàm vài cái, sau đó dướn cổ khó khăn lắm mới nuốt được thức ăn xuống, giờ mới trả lời:

- Quận vương lần này ngài đoán sai rồi, bang Lão Hổ bọn chúng mặc dù ngông nghênh làm loạn, nhưng cũng phải e dè thái độ của quan phủ, bây giờ chúng thần đã ra tay, vì vậy chuyện này căn bản không lớn. Tri huyện bọn họ sở dĩ bị quở phạt, là vì một vụ án lớn khác, nói ra thần cũng vì vụ án này, mới bị giáng xuống làm bổ đầu của nha huyện.

- Ồ, là vụ án gì mà liên lụy lớn như vậy, chẳng những tri huyện bị trách, mà đến cả cao thủ phá án như ngươi cũng bó tay?

Triệu Nhan nghe đến đó vô cùng hứng thú vặn hỏi.

Khi thấy Triệu Nhan hỏi đến chuyện này, thấy Vương Triều nâng ly rượu trước mặt uống cạn một hơi, sau đó cười khổ kể cho Triệu Nhan:

- Quận vương người không biết đấy thôi. Vụ án này vừa phức tạp lại đơn giản, dính dáng đến đều là những người tai to mặt lớn. Hơn nữa có một số chuyện thần cũng thực sự không hiểu, vì vậy đối với vụ án này thần cũng bó tay. Kết quả chỉ có thể nhận phạt.

Ở kiếp trước Triệu Nhan từ nhỏ đã mê Conan, đáng tiếc từ khi chuyển kiếp, cũng không thể thấy những thế hệ học sinh tiểu học lớn lên, nên hắn nghe thấy Vương Triều nói vụ án phức tạp, lập tức dậy lên hứng thú, liền truy hỏi tiến trình vụ án, đối với điều này Vương Triều cũng không giấu diếm, tỉ mỉ kể lại tình tiết vụ án mà mình biết.

Vụ án này đúng thật giống với những gì Vương Triều nói, vừa đơn giản vừa phức tạp, thể chế quan lại của Bắc Tống khá đặc biệt, ví dụ chức quan chưởng quản bộ Lễ không phải là thượng thư bộ Lễ, mà chỉ thiết lập một chức “Phán Lễ bộ sự”, gọi tắt là Lễ phán, hiện tại đảm nhiệm chức quan lễ phán họ Đỗ tên Lương, án này cũng từ Đỗ Lương mà ra.

Thì ra Đỗ Lương trước đây từng lấy một người vợ, còn sinh một đứa con trai, đáng tiếc người vợ cả của y lại qua đời sớm, thế là trong hoàn cảnh đó, y lại tái giá cưới vợ hai, lúc mới đầu, người vợ cưới sau này đối xử với con vợ trước của Đỗ Lương không ra gì, may mà nhà mẹ đẻ của vợ cả rất có thế lực, cho nên ả mới không dám quá đáng, nhưng sau này vợ sau cũng sinh một đứa con trai, khiến ả ta nhìn không vừa mắt đứa con lớn không phải mình sinh ra, bình thường luôn làm khó dễ nó.

Vốn dĩ chuyện này cũng rất bình thường, nhưng vợ hai của Đỗ Lương không biết nghe đồn đại từ đâu, nói là vợ cả của Đỗ Lương từng thông dâm với một người, điều này giúp ả nắm được đằng chuôi, hơn nữa còn suốt ngày nói bên tai Đỗ Lương đứa con đầu không phải con ruột y, lúc mới đầu Đỗ Lương căn bản không tin, vì y biết con người của vợ cả mình, tuyệt đối không làm chuyện có lỗi với mình.

Nhưng Đỗ Lương vạn lần không ngờ rằng, vợ hai của y thấy y không tin, liền lén lút lấy máu của y và con trai đầu, sau đó lấy máu làm xét nghiệm kiểm chứng, kết quả khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc, vì máu của y và con trai lại không dung hợp, dựa vào kết quả này có thể thấy, con đầu của Đỗ Lương thật sự không phải con đẻ của y.

Đỗ Lương lúc đầu không có cách nào chấp nhận sự thực, sau đó y tự mình gọi con trai đầu đến để kiểm chứng trực tiếp, kết quả là sự thật vô tình đã dập tắt hi vọng cuối cùng của y, máu của y và của con trai thật sự không dung hợp, điều này khiến Đỗ Lương nổi giận đùng đùng, không ngờ đứa con mình nuôi dưỡng mấy năm nay lại không phải con ruột, trong lúc tức giận đuổi đứa con trai ra khỏi nhà.

Con trai lớn của Đỗ Lương tên là Đỗ Đôn, năm nay mới lên tám, sau khi bị đuổi ra khỏi nhà chỉ có thể đi tới nhà bà ngoại tìm cậu mình, kết quả những người cậu của Đỗ Đôn cũng có vai vế, nghe chuyện xong hết sức phẫn nộ, vì họ căn bản không tin chị của mình ngoại tình, đây nhất định là vợ lẽ của Đỗ Lương mưu đồ đoạt gia sản, cố tình tìm cớ, thế là trước tình huống này, Đỗ Đôn dưới sự dẫn dắt của các cậu và anh họ, tố cáo mẹ kế của mình.

Quá trình vụ án là như vậy, có vẻ không phức tạp, nhưng lại có một vấn đề lớn khó giải quyết, đó là những người trong nhà cậu của Đỗ Đôn kiên quyết tin rằng người nhà mình không ngoại tình, đòi phủ Khai Phong trả lại công bằng cho gia đình họ, hơn nữa sau đó Vương Triều điều tra cũng không phát hiện được chứng cứ mà vị Đỗ phu nhân quá cố có nhân tình, nhưng sau khi xét nghiệm máu, thì máu của Đỗ Đôn lại không cách gì dung hòa với Đỗ Lương, điều này khiến vợ lẽ tái giá của Đỗ Lương kia kiêu căng cao ngạo, dù sao nhà mẹ đẻ đằng sau ả cũng không phải dễ động vào.

Triệu Nhan nghe xong chuyện này, suýt chút cười thành tiếng, nếu cách lấy máu kiểm tra huyết thống này có hiệu quả, thì còn cần xét nghiệm DNA của đời sau làm gì?
 
Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Chương 157: Làm thí nghiệm



Kĩ thuật lấy máu kiểm tra huyết thống xuất hiện sớm nhất ở thời kì Tam Quốc Hán Mạt, hơn nữa trong thời cổ đại luôn được lấy làm chuẩn mực, không ai nghi ngờ sự chính xác của nó, thậm chí triều đình cũng luôn chọn nó làm bước cuối cùng để kiểm chứng quan hệ máu mủ, có vị trí giống như xét nghiệm DNA của đời sau, nhưng rất đáng tiếc, lấy máu kiểm tra huyết thống tuy có tính khoa học nhất định, nhưng kết quả kiểm chứng ra có rất nhiều sai sót, điều này tạo nên không ít án oan trong thời cổ đại.

- Đúng rồi, tên Đỗ Lương đó tuy là một lễ phán, nhưng cũng không đến nỗi làm phủ doãn Khai Phong nổi giận như vậy chứ? Hơn nữa còn có tri huyện các ngươi và tri huyện Tường Phù, liên quan gì đến họ?

Triệu Nhan lúc này bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề khác, liền vừa cười vừa nói, quan thần tuy rằng bên ngoài hào nhoáng, nhưng đằng sau lại không biết che dấu bao nhiêu sự dơ bẩn, may thay hắn bản tính hiền lành, Tào Dĩnh tuy rằng có chút ghen tuông, nhưng cũng là một người phụ nữ cực kì thông minh, cho nên bây giờ quận vương phủ của hắn so với các phủ quý tộc khác thanh bạch hơn rất nhiều.

Nghe thấy hai câu hỏi của Triệu Nhan, Vương Triều chỉ cười hắc hắc nói:

- Lúc nãy tiểu nhân đã nói rồi, nhà mẹ đẻ hai vị thê tử của Đỗ Lương không phải người tầm thường, vợ cả của y xuất thân từ Hô Diên gia một trong những nhà tướng, tuy hiện tại nhà tướng suy yếu, nhưng các thiếu gia của Hô Diên phủ đều nổi tiếng là khó chơi, căn bản không tin tỷ tỷ của mình ngoại tình, còn về ả vợ lẽ kia, lại là cháu gái của hộ phán Vương đại nhân, hai nhà này chia ra ở huyện Khai Phong và Huyện Tường Phù, vì vậy kiện cáo lúc đầu do hai vị huyện lệnh tiếp nhận, sau đó mới ồn ào tới phủ doãn, kết quả phủ doãn cũng vô cùng đau đầu với chuyện này, mỗi khi vụ án không như ý, đều trút hết giận dữ lên hai vị tri huyện.

- Vãi, Hô Diên gia? Đó không phải là nhà của Hô Diên Bình bọn họ sao?

Triệu Nhan nghe đến đây cũng kinh ngạc hết sức, không nghĩ thế giới này lại nhỏ như vậy, vợ trước của Đỗ Lương lại là con gái của Hô Diên gia.

Vương Triều lúc này cũng nghe thấy ngữ khí của Triệu Nhan, lập tức nghĩ ngay đến mối giao hảo của quận vương đây và cháu nội của Hô Diên gia, liền vỗ đầu một cái nói:

- Tiểu nhân thật hồ đồ. Lại quên mất quan hệ giữa quận vương người và cháu nội nhà Hô Diên, nói đến vợ trước của Đỗ Lương chính là cô của cháu nội nhà Hô Diên, mấy ngày nay phụ thân và thúc bá của dòng họ Hô Diên hôm nào cũng náo loạn trước cổng phủ Khai Phong. Cháu nội Hô Diên hình như cũng ở đó.

- Thảo nào thời gian này không thấy y, hóa ra tên tiểu tử này đến phủ Khai Phong giải oan cho cô mình.

Triệu Nhan lúc này cũng tự lẩm bẩm. Vốn dĩ hắn lúc nãy vẫn đang suy nghĩ mình có nên quản chuyện bao đồng này, nhưng bây giờ xem ra, bản thân không muốn xen vào cũng không được, dù sao chuyện này quan hệ đến sự thanh bạch cả đời của cô Hô Diên Bình, càng liên can đến vị biểu đệ của Hô Diên Bình sau này có thể ngẩng cao đầu làm người hay không?

- Vương Triều, ngươi biết quan hệ giữa ta và Hô Diên Bình, bây giờ ngươi thành thật cho ta biết, Hô Diên gia có khả năng thắng vụ kiện này không?

Triệu Nhan thái độ nghiêm túc hỏi. Nếu như Hô Diên gia có thể thắng kiện thì quá tốt, nhưng nếu không thắng, thì hắn cũng đành phải ra mặt thôi.

Nghe Triệu Nhan hỏi vậy, vẻ mặt Vương Triều vô cùng bế tắc, sau cùng thở dài nói với Triệu Nhan:

- Nếu quận vương đã hỏi vậy, thì ty chức cũng không giấu nữa, tuy chúng thần chưa tìm ra bất kì chứng cứ cô của cháu nội nhà Hô Diên có gian tình, nhưng kết quả lấy máu kiểm tra huyết thống của Đỗ Đôn và Đỗ Lương lại chứng minh họ không phải cha con, cho nên hiện tại Hô Diên gia tuy rất kiên quyết, nhưng e rằng rất khó tác động đến phán quyết cuối cùng của phủ doãn với vụ án này. Vì vậy ty chức cảm thấy, Hô Diên gia e không có cửa thắng.

Triệu Nhan nghe đến đó cũng thấy bất ngờ, lấy máu kiểm tra huyết thống tuy ở đời sau có chút nực cười, nhưng trong thời đại này ở Bắc Tống, lại là phương pháp kĩ thuật để phía quan phủ nhận định, kết quả thu được có thể trực tiếp mang đến công đường làm bằng chứng, nếu như là người bình thường, chắc rằng phủ doãn đã sớm tuyên án rồi, cũng ít nhiều do sự kiên trì của mấy người phụ thân và thúc bá Hô Diên Bình, nghe nói mấy người này cũng là côn đồ có tiếng ở thành Đông Kinh, lúc nóng giận thì chuyện gì cũng có thể làm ra, đoán rằng phủ doãn Khai Phong cũng băn khoăn điều này, cho nên mới kéo dài chưa chịu tuyên phán.

Đúng lúc này, Vương Triều bỗng nhiên cất tiếng lần nữa:

- Quận vương nếu người muốn giúp đỡ Hô Diên gia, thì nhất định phải mau lên, bởi vì Vương hộ phán vì cháu gái mình mà luôn tạo áp lực với phủ doãn, mặt khác Đỗ lễ phán cũng rất không hài lòng với Hô Diên gia, theo suy đoán của thần, phủ doãn không thể chống đỡ thêm được vài ngày nữa, phán quyết cuối cùng chắc một hai ngày sau là có rồi, đến lúc đó muốn lật lại án chắc chắn sẽ phiền toái hơn rất nhiều.

Triệu Nhan nghe đến đây mỉm cười nói:

- Bây giờ ta sẽ đi giúp Hô Diên gia lật lại án, tránh đêm dài lắm mộng, ngoài ra Vương Triều ngươi có hứng thú cùng đi xem một chút, nếu đi, có thể giúp ngươi học được một số thứ liên quan đến việc phá án!

Nghe thấy Triệu Nhan lúc này sẽ đi, hơn nữa còn nói bản thân có thể học được nhiều điều liên quan đến phá án, khiến ông nhất thời hơi nghi ngờ, những thứ khác không nói, ông rất tự tin với trình độ phá án của mình, cả thành Đông Kinh tìm không ra cao thủ phá án thứ hai lợi hại hơn ông, vì vậy ông căn bản không tin những gì Triệu Nhan nói, nhưng nhìn thấy dáng vẻ tràn đầy tự tin của đối phương, lại không giống như đang đùa, nên ông sau khi nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng cũng gật đầu.

Ăn cơm trưa xong, Vương Triều gói lại những đồ ăn còn thừa mang về chia cho quân lính trong nha huyện, sau đó dặn dò vài câu, mới cùng Triệu Nhan ngồi xe ngựa tới phủ Khai Phong ở thành tây.

So sánh với nha huyện Khai Phong nhỏ bé, phủ Khai Phong xưng là thiên hạ đệ nhất phủ càng có phong thái hơn, toàn bộ phủ Khai Phong lấy cổng phủ, thềm cửa, đại sảnh, phòng nghị sự, hoa mai đường làm trung tâm, xung quanh còn có Thiên Khánh Quan, viện Minh Lễ, cung Tiềm Long, lầu Thanh Tâm, nhà lao, lầu Anh Vũ, nhà khách có hơn năm mươi phủ điện và tòa nhà lớn nhỏ, có thể nói trong thành Khai Phong ngoài hoàng cung ra, thì quy mô kiến trúc của phủ Khai Phong là lớn nhất, đến chùa Đại Tướng Quốc nổi tiếng cũng không thể so sánh với nó.

Xe ngựa của Triệu Nhan dừng bên ngoài cổng phủ Khai Phong, sau đó hắn và Vương Triều xuống xe đi vào bên trong, hai lính gác trước cổng không biết Triệu Nhan, nhưng họ lại quen Vương Triều, dù sao Vương Triều trước đây là bộ đầu của họ, vì vậy hai người vừa mới bước tới gần, hai lính canh kia lập tức lên trước cười nói với Vương Triều:

- Vương đầu, hôm nay sao ngài lại có tâm trạng tới chỗ chúng tiểu nhân, tâm trạng phủ doãn hôm nay không được tốt, hai vị tri huyện đều bị quở mắng một chập rồi, ngài nhất định đừng vào trong, nếu không không tránh khỏi bị phạt gậy.

Xem ra Vương Triều quan hệ ở đây không tệ, nếu không hai tên lính canh cổng cũng không tốt bụng nhắc nhở, nhưng Vương Triều lại cười ha ha nói:

- Hai vị huynh đệ vất vả rồi, ta lần này là có chuyện tới bái kiến phủ doãn, hôm nay người của Hô Diên gia, Vương gia và Đỗ gia còn cãi nhau ở đại đường không?

Vương Triều không giới thiệu thân phận của Triệu Nhan, vì căn bản không cần thiết, còn hai tên lính canh nghe thấy câu hỏi của ông, vỗ đùi cái đét nói:

- Hôm nay cãi nhau mới càng hung hãn à, phải nói mấy vị của Hô Diên gia vẫn còn thông suốt đi ra, vừa nãy suýt chút nữa đánh Vương hộ phán một trận, may mà phủ doãn cho người kéo họ ra, nếu không thì việc này cũng phải náo loạn đến cả Quan gia ấy chứ. (Quan gia: chỉ hoàng đế Triệu Thự)

Triệu Nhan nghe đến đây thiếu chút bật cười thành tiếng, Hô Diên gia năm đó lưu truyền là gia phong tốt đẹp, khiến Hô Diên gia bị tiếng nông cạn, chút nóng nảy đã thẳng tay đánh người, cơ bản không quan tâm tới thân phận của đối phương, tuy điều này khiến Hô Diên gia nhận không ít hình phạt, nhưng cũng xây dựng hình tượng kẻ ác của Hô Diên gia, vì vậy quan lại quý tộc thông thường thật sự không dám chọc giận họ.

Lúc đó Vương Triều thăm dò tình hình một chút từ hai lính canh, sau đó mới cùng Triệu Nhan đi qua cổng phủ và nghi môn, tới đại đường mà phủ doãn hằng ngày thẩm án, chỉ là lúc Triệu Nhan tới đây, lại giật nảy người.

Chỉ thấy trên chính đường vốn phải uy nghiêm vô cùng, thì hiện tại ồn ào như một cái chợ, vài người râu ria xồm xoàm chỉ vào một ông già tóc tai bạc phơ cãi nhau ầm ĩ, ỷ vào mình thân thể cường tráng chen lên phía trước, kết quả khiến những người già kia thụt lùi về phía sau, bên cạnh còn có một người trung niên vẻ mặt buồn bực đứng bên cạnh, hình như vô cùng bất mãn với mấy tên lắm râu nhiều ria kia, còn có một quý bà trung niên đứng đằng sau ông trung niên đó, cũng giận dữ trừng mắt nhìn mấy tên mặt râu kiêu ngạo đó. Ngoại trừ họ ra, hai bên còn có không ít người nhà, nô bộc, khiến cả đại đường chen chúc kín mít.

- Yên lặng! Yên lặng! Tất cả yên lặng cho bản quan!

Có một vị quan trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi ngồi chính giữa đại đường, tay cầm thước gỗ vừa gõ mạnh vừa tức khí hét, mặt đỏ gay, vị này chính là phủ doãn Khai Phong hiện tại Phùng Kinh.

Nói đến vị Phùng Kinh này, cuộc đời của y cũng rất nổi tiếng, vì y là trạng nguyên cuối cùng đỗ cả ba vị trí trong lịch sử Bắc Tống, có một câu tục ngữ là “Thác bả Phùng Kinh đương Mã Lương”, chính là nói về chuyện xưa của y. Có điều vị Phùng trạng nguyên này tuy thi tốt, nhưng khi ra làm quan cũng bình thường, ít nhất không thể so sánh với đường thi cử của y, hơn nữa con người lại không mấy quả quyết, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà vụ án nhà Đỗ gia vẫn chưa thể đưa ra phán quyết.

Đại đường náo loạn thành một hội, đến Phùng Kinh cũng không thể kiểm soát được tình hình, sự có mặt của Triệu Nhan và Vương Triều không làm người khác chú ý. Triệu Nhan liếc mắt đã thấy Hô Diên Bình trong đám đông, chỉ thấy tên tiểu tử này cũng bừng bừng lửa giận, tay dắt một đứa bé khoảng bảy tám tuổi đứng đằng sau, đoán rằng đứa bé này chính là con trai của Đỗ Lương - Đỗ Đôn rồi, cũng chính là nguyên cáo của vụ án này.

Triệu Nhan lặng lẽ đi xuyên qua đám đông đến bên Hô Diên Bình, nhẹ nhàng kéo vạt áo của y cười nói:

- Hô Diên huynh đã lâu không gặp?

Hô Diên Bình nhìn thấy Triệu Nhan đến, lúc đó cũng vô cùng ngạc nhiên cất lời:

- Tam đệ sao đệ lại đến đây?

- Huynh đừng quan tâm vì sao ta đến trước đã, mau nói với ta, tình hình vụ án tiến triển đến đâu rồi, tại sao hai bên lại cãi nhau vậy?

Triệu Nhan cười hi hi hỏi, nếu hắn đã tới rồi, đương nhiên cũng nắm rõ vụ lật lại án của cô Hô Diên Bình, chỉ có điều bây giờ hắn cần tìm hiểu tiến triển vụ án một chút.

Nghe thấy câu hỏi của Triệu Nhan, chỉ thấy Hô Diên Bình cắn răng giận dữ đáp:

- Đệ nhìn thấy ông lão ở phía đối diện kia không, ông ta là bác của mẹ kế biểu đệ (em họ) của huynh, bây giờ nhậm chức hộ phán, vừa nãy ỷ vào chức quan và tuổi tác của mình, và thêm kết quả của kiểm tra huyết thống, một mực kết luận cô của huynh có lỗi với dượng huynh, ép phủ doãn ra phán quyết, cha huynh và vài vị thúc bá đương nhiên không chịu, kết quả lại tranh luận với bên kia lần nữa, tính ra đây là lần tranh cãi thứ ba rồi.

- Ha ha, thì ra là vậy, Hô Diên huynh huynh hãy đi gọi các vị tiền bối của gia đình huynh quay lại đây, chúng ta làm một thí nghiệm nhỏ, là có thể trả lại sự thanh bạch cho cô của huynh!

Triệu Nhan nghe đến đây cười lớn nói.

ngờ đứa con mình nuôi dưỡng mấy năm nay lại không phải con ruột, trong lúc tức giận đuổi đứa con trai ra khỏi nhà.

Con trai lớn của Đỗ Lương tên là Đỗ Đôn, năm nay mới lên tám, sau khi bị đuổi ra khỏi nhà chỉ có thể đi tới nhà bà ngoại tìm cậu mình, kết quả những người cậu của Đỗ Đôn cũng có vai vế, nghe chuyện xong hết sức phẫn nộ, vì họ căn bản không tin chị của mình ngoại tình, đây nhất định là vợ lẽ của Đỗ Lương mưu đồ đoạt gia sản, cố tình tìm cớ, thế là trước tình huống này, Đỗ Đôn dưới sự dẫn dắt của các cậu và anh họ, tố cáo mẹ kế của mình.

Quá trình vụ án là như vậy, có vẻ không phức tạp, nhưng lại có một vấn đề lớn khó giải quyết, đó là những người trong nhà cậu của Đỗ Đôn kiên quyết tin rằng người nhà mình không ngoại tình, đòi phủ Khai Phong trả lại công bằng cho gia đình họ, hơn nữa sau đó Vương Triều điều tra cũng không phát hiện được chứng cứ mà vị Đỗ phu nhân quá cố có nhân tình, nhưng sau khi xét nghiệm máu, thì máu của Đỗ Đôn lại không cách gì dung hòa với Đỗ Lương, điều này khiến vợ lẽ tái giá của Đỗ Lương kia kiêu căng cao ngạo, dù sao nhà mẹ đẻ đằng sau ả cũng không phải dễ động vào.

Triệu Nhan nghe xong chuyện này, suýt chút cười thành tiếng, nếu cách lấy máu kiểm tra huyết thống này có hiệu quả, thì còn cần xét nghiệm DNA của đời sau làm gì? Kĩ thuật lấy máu kiểm tra huyết thống xuất hiện sớm nhất ở thời kì Tam Quốc Hán Mạt, hơn nữa trong thời cổ đại luôn được lấy làm chuẩn mực, không ai nghi ngờ sự chính xác của nó, thậm chí triều đình cũng luôn chọn nó làm bước cuối cùng để kiểm chứng quan hệ máu mủ, có vị trí giống như xét nghiệm DNA của đời sau, nhưng rất đáng tiếc, lấy máu kiểm tra huyết thống tuy có tính khoa học nhất định, nhưng kết quả kiểm chứng ra có rất nhiều sai sót, điều này tạo nên không ít án oan trong thời cổ đại.

- Đúng rồi, tên Đỗ Lương đó tuy là một lễ phán, nhưng cũng không đến nỗi làm phủ doãn Khai Phong nổi giận như vậy chứ? Hơn nữa còn có tri huyện các ngươi và tri huyện Tường Phù, liên quan gì đến họ?

Triệu Nhan lúc này bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề khác, liền vừa cười vừa nói, quan thần tuy rằng bên ngoài hào nhoáng, nhưng đằng sau lại không biết che dấu bao nhiêu sự dơ bẩn, may thay hắn bản tính hiền lành, Tào Dĩnh tuy rằng có chút ghen tuông, nhưng cũng là một người phụ nữ cực kì thông minh, cho nên bây giờ quận vương phủ của hắn so với các phủ quý tộc khác thanh bạch hơn rất nhiều.

Nghe thấy hai câu hỏi của Triệu Nhan, Vương Triều chỉ cười hắc hắc nói:

- Lúc nãy tiểu nhân đã nói rồi, nhà mẹ đẻ hai vị thê tử của Đỗ Lương không phải người tầm thường, vợ cả của y xuất thân từ Hô Diên gia một trong những nhà tướng, tuy hiện tại nhà tướng suy yếu, nhưng các thiếu gia của Hô Diên phủ đều nổi tiếng là khó chơi, căn bản không tin tỷ tỷ của mình ngoại tình, còn về ả vợ lẽ kia, lại là cháu gái của hộ phán Vương đại nhân, hai nhà này chia ra ở huyện Khai Phong và Huyện Tường Phù, vì vậy kiện cáo lúc đầu do hai vị huyện lệnh tiếp nhận, sau đó mới ồn ào tới phủ doãn, kết quả phủ doãn cũng vô cùng đau đầu với chuyện này, mỗi khi vụ án không như ý, đều trút hết giận dữ lên hai vị tri huyện.

- Vãi, Hô Diên gia? Đó không phải là nhà của Hô Diên Bình bọn họ sao?

Triệu Nhan nghe đến đây cũng kinh ngạc hết sức, không nghĩ thế giới này lại nhỏ như vậy, vợ trước của Đỗ Lương lại là con gái của Hô Diên gia.

Vương Triều lúc này cũng nghe thấy ngữ khí của Triệu Nhan, lập tức nghĩ ngay đến mối giao hảo của quận vương đây và cháu nội của Hô Diên gia, liền vỗ đầu một cái nói:

- Tiểu nhân thật hồ đồ. Lại quên mất quan hệ giữa quận vương người và cháu nội nhà Hô Diên, nói đến vợ trước của Đỗ Lương chính là cô của cháu nội nhà Hô Diên, mấy ngày nay phụ thân và thúc bá của dòng họ Hô Diên hôm nào cũng náo loạn trước cổng phủ Khai Phong. Cháu nội Hô Diên hình như cũng ở đó.

- Thảo nào thời gian này không thấy y, hóa ra tên tiểu tử này đến phủ Khai Phong giải oan cho cô mình.

Triệu Nhan lúc này cũng tự lẩm bẩm. Vốn dĩ hắn lúc nãy vẫn đang suy nghĩ mình có nên quản chuyện bao đồng này, nhưng bây giờ xem ra, bản thân không muốn xen vào cũng không được, dù sao chuyện này quan hệ đến sự thanh bạch cả đời của cô Hô Diên Bình, càng liên can đến vị biểu đệ của Hô Diên Bình sau này có thể ngẩng cao đầu làm người hay không?

- Vương Triều, ngươi biết quan hệ giữa ta và Hô Diên Bình, bây giờ ngươi thành thật cho ta biết, Hô Diên gia có khả năng thắng vụ kiện này không?

Triệu Nhan thái độ nghiêm túc hỏi. Nếu như Hô Diên gia có thể thắng kiện thì quá tốt, nhưng nếu không thắng, thì hắn cũng đành phải ra mặt thôi.

Nghe Triệu Nhan hỏi vậy, vẻ mặt Vương Triều vô cùng bế tắc, sau cùng thở dài nói với Triệu Nhan:

- Nếu quận vương đã hỏi vậy, thì ty chức cũng không giấu nữa, tuy chúng thần chưa tìm ra bất kì chứng cứ cô của cháu nội nhà Hô Diên có gian tình, nhưng kết quả lấy máu kiểm tra huyết thống của Đỗ Đôn và Đỗ Lương lại chứng minh họ không phải cha con, cho nên hiện tại Hô Diên gia tuy rất kiên quyết, nhưng e rằng rất khó tác động đến phán quyết cuối cùng của phủ doãn với vụ án này. Vì vậy ty chức cảm thấy, Hô Diên gia e không có cửa thắng.

Triệu Nhan nghe đến đó cũng thấy bất ngờ, lấy máu kiểm tra huyết thống tuy ở đời sau có chút nực cười, nhưng trong thời đại này ở Bắc Tống, lại là phương pháp kĩ thuật để phía quan phủ nhận định, kết quả thu được có thể trực tiếp mang đến công đường làm bằng chứng, nếu như là người bình thường, chắc rằng phủ doãn đã sớm tuyên án rồi, cũng ít nhiều do sự kiên trì của mấy người phụ thân và thúc bá Hô Diên Bình, nghe nói mấy người này cũng là côn đồ có tiếng ở thành Đông Kinh, lúc nóng giận thì chuyện gì cũng có thể làm ra, đoán rằng phủ doãn Khai Phong cũng băn khoăn điều này, cho nên mới kéo dài chưa chịu tuyên phán.

Đúng lúc này, Vương Triều bỗng nhiên cất tiếng lần nữa:

- Quận vương nếu người muốn giúp đỡ Hô Diên gia, thì nhất định phải mau lên, bởi vì Vương hộ phán vì cháu gái mình mà luôn tạo áp lực với phủ doãn, mặt khác Đỗ lễ phán cũng rất không hài lòng với Hô Diên gia, theo suy đoán của thần, phủ doãn không thể chống đỡ thêm được vài ngày nữa, phán quyết cuối cùng chắc một hai ngày sau là có rồi, đến lúc đó muốn lật lại án chắc chắn sẽ phiền toái hơn rất nhiều.

Triệu Nhan nghe đến đây mỉm cười nói:

- Bây giờ ta sẽ đi giúp Hô Diên gia lật lại án, tránh đêm dài lắm mộng, ngoài ra Vương Triều ngươi có hứng thú cùng đi xem một chút, nếu đi, có thể giúp ngươi học được một số thứ liên quan đến việc phá án!

Nghe thấy Triệu Nhan lúc này sẽ đi, hơn nữa còn nói bản thân có thể học được nhiều điều liên quan đến phá án, khiến ông nhất thời hơi nghi ngờ, những thứ khác không nói, ông rất tự tin với trình độ phá án của mình, cả thành Đông Kinh tìm không ra cao thủ phá án thứ hai lợi hại hơn ông, vì vậy ông căn bản không tin những gì Triệu Nhan nói, nhưng nhìn thấy dáng vẻ tràn đầy tự tin của đối phương, lại không giống như đang đùa, nên ông sau khi nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng cũng gật đầu.

Ăn cơm trưa xong, Vương Triều gói lại những đồ ăn còn thừa mang về chia cho quân lính trong nha huyện, sau đó dặn dò vài câu, mới cùng Triệu Nhan ngồi xe ngựa tới phủ Khai Phong ở thành tây.

So sánh với nha huyện Khai Phong nhỏ bé, phủ Khai Phong xưng là thiên hạ đệ nhất phủ càng có phong thái hơn, toàn bộ phủ Khai Phong lấy cổng phủ, thềm cửa, đại sảnh, phòng nghị sự, hoa mai đường làm trung tâm, xung quanh còn có Thiên Khánh Quan, viện Minh Lễ, cung Tiềm Long, lầu Thanh Tâm, nhà lao, lầu Anh Vũ, nhà khách có hơn năm mươi phủ điện và tòa nhà lớn nhỏ, có thể nói trong thành Khai Phong ngoài hoàng cung ra, thì quy mô kiến trúc của phủ Khai Phong là lớn nhất, đến chùa Đại Tướng Quốc nổi tiếng cũng không thể so sánh với nó.

Xe ngựa của Triệu Nhan dừng bên ngoài cổng phủ Khai Phong, sau đó hắn và Vương Triều xuống xe đi vào bên trong, hai lính gác trước cổng không biết Triệu Nhan, nhưng họ lại quen Vương Triều, dù sao Vương Triều trước đây là bộ đầu của họ, vì vậy hai người vừa mới bước tới gần, hai lính canh kia lập tức lên trước cười nói với Vương Triều:

- Vương đầu, hôm nay sao ngài lại có tâm trạng tới chỗ chúng tiểu nhân, tâm trạng phủ doãn hôm nay không được tốt, hai vị tri huyện đều bị quở mắng một chập rồi, ngài nhất định đừng vào trong, nếu không không tránh khỏi bị phạt gậy.

Xem ra Vương Triều quan hệ ở đây không tệ, nếu không hai tên lính canh cổng cũng không tốt bụng nhắc nhở, nhưng Vương Triều lại cười ha ha nói:

- Hai vị huynh đệ vất vả rồi, ta lần này là có chuyện tới bái kiến phủ doãn, hôm nay người của Hô Diên gia, Vương gia và Đỗ gia còn cãi nhau ở đại đường không?

Vương Triều không giới thiệu thân phận của Triệu Nhan, vì căn bản không cần thiết, còn hai tên lính canh nghe thấy câu hỏi của ông, vỗ đùi cái đét nói:

- Hôm nay cãi nhau mới càng hung hãn à, phải nói mấy vị của Hô Diên gia vẫn còn thông suốt đi ra, vừa nãy suýt chút nữa đánh Vương hộ phán một trận, may mà phủ doãn cho người kéo họ ra, nếu không thì việc này cũng phải náo loạn đến cả Quan gia ấy chứ. (Quan gia: chỉ hoàng đế Triệu Thự)

Triệu Nhan nghe đến đây thiếu chút bật cười thành tiếng, Hô Diên gia năm đó lưu truyền là gia phong tốt đẹp, khiến Hô Diên gia bị tiếng nông cạn, chút nóng nảy đã thẳng tay đánh người, cơ bản không quan tâm tới thân phận của đối phương, tuy điều này khiến Hô Diên gia nhận không ít hình phạt, nhưng cũng xây dựng hình tượng kẻ ác của Hô Diên gia, vì vậy quan lại quý tộc thông thường thật sự không dám chọc giận họ.

Lúc đó Vương Triều thăm dò tình hình một chút từ hai lính canh, sau đó mới cùng Triệu Nhan đi qua cổng phủ và nghi môn, tới đại đường mà phủ doãn hằng ngày thẩm án, chỉ là lúc Triệu Nhan tới đây, lại giật nảy người.

Chỉ thấy trên chính đường vốn phải uy nghiêm vô cùng, thì hiện tại ồn ào như một cái chợ, vài người râu ria xồm xoàm chỉ vào một ông già tóc tai bạc phơ cãi nhau ầm ĩ, ỷ vào mình thân thể cường tráng chen lên phía trước, kết quả khiến những người già kia thụt lùi về phía sau, bên cạnh còn có một người trung niên vẻ mặt buồn bực đứng bên cạnh, hình như vô cùng bất mãn với mấy tên lắm râu nhiều ria kia, còn có một quý bà trung niên đứng đằng sau ông trung niên đó, cũng giận dữ trừng mắt nhìn mấy tên mặt râu kiêu ngạo đó. Ngoại trừ họ ra, hai bên còn có không ít người nhà, nô bộc, khiến cả đại đường chen chúc kín mít.

- Yên lặng! Yên lặng! Tất cả yên lặng cho bản quan!

Có một vị quan trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi ngồi chính giữa đại đường, tay cầm thước gỗ vừa gõ mạnh vừa tức khí hét, mặt đỏ gay, vị này chính là phủ doãn Khai Phong hiện tại Phùng Kinh.

Nói đến vị Phùng Kinh này, cuộc đời của y cũng rất nổi tiếng, vì y là trạng nguyên cuối cùng đỗ cả ba vị trí trong lịch sử Bắc Tống, có một câu tục ngữ là “Thác bả Phùng Kinh đương Mã Lương”, chính là nói về chuyện xưa của y. Có điều vị Phùng trạng nguyên này tuy thi tốt, nhưng khi ra làm quan cũng bình thường, ít nhất không thể so sánh với đường thi cử của y, hơn nữa con người lại không mấy quả quyết, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà vụ án nhà Đỗ gia vẫn chưa thể đưa ra phán quyết.

Đại đường náo loạn thành một hội, đến Phùng Kinh cũng không thể kiểm soát được tình hình, sự có mặt của Triệu Nhan và Vương Triều không làm người khác chú ý. Triệu Nhan liếc mắt đã thấy Hô Diên Bình trong đám đông, chỉ thấy tên tiểu tử này cũng bừng bừng lửa giận, tay dắt một đứa bé khoảng bảy tám tuổi đứng đằng sau, đoán rằng đứa bé này chính là con trai của Đỗ Lương - Đỗ Đôn rồi, cũng chính là nguyên cáo của vụ án này.

Triệu Nhan lặng lẽ đi xuyên qua đám đông đến bên Hô Diên Bình, nhẹ nhàng kéo vạt áo của y cười nói:

- Hô Diên huynh đã lâu không gặp?

Hô Diên Bình nhìn thấy Triệu Nhan đến, lúc đó cũng vô cùng ngạc nhiên cất lời:

- Tam đệ sao đệ lại đến đây?

- Huynh đừng quan tâm vì sao ta đến trước đã, mau nói với ta, tình hình vụ án tiến triển đến đâu rồi, tại sao hai bên lại cãi nhau vậy?

Triệu Nhan cười hi hi hỏi, nếu hắn đã tới rồi, đương nhiên cũng nắm rõ vụ lật lại án của cô Hô Diên Bình, chỉ có điều bây giờ hắn cần tìm hiểu tiến triển vụ án một chút.

Nghe thấy câu hỏi của Triệu Nhan, chỉ thấy Hô Diên Bình cắn răng giận dữ đáp:

- Đệ nhìn thấy ông lão ở phía đối diện kia không, ông ta là bác của mẹ kế biểu đệ (em họ) của huynh, bây giờ nhậm chức hộ phán, vừa nãy ỷ vào chức quan và tuổi tác của mình, và thêm kết quả của kiểm tra huyết thống, một mực kết luận cô của huynh có lỗi với dượng huynh, ép phủ doãn ra phán quyết, cha huynh và vài vị thúc bá đương nhiên không chịu, kết quả lại tranh luận với bên kia lần nữa, tính ra đây là lần tranh cãi thứ ba rồi.

- Ha ha, thì ra là vậy, Hô Diên huynh huynh hãy đi gọi các vị tiền bối của gia đình huynh quay lại đây, chúng ta làm một thí nghiệm nhỏ, là có thể trả lại sự thanh bạch cho cô của huynh!

Triệu Nhan nghe đến đây cười lớn nói.

ngờ đứa con mình nuôi dưỡng mấy năm nay lại không phải con ruột, trong lúc tức giận đuổi đứa con trai ra khỏi nhà.

Con trai lớn của Đỗ Lương tên là Đỗ Đôn, năm nay mới lên tám, sau khi bị đuổi ra khỏi nhà chỉ có thể đi tới nhà bà ngoại tìm cậu mình, kết quả những người cậu của Đỗ Đôn cũng có vai vế, nghe chuyện xong hết sức phẫn nộ, vì họ căn bản không tin chị của mình ngoại tình, đây nhất định là vợ lẽ của Đỗ Lương mưu đồ đoạt gia sản, cố tình tìm cớ, thế là trước tình huống này, Đỗ Đôn dưới sự dẫn dắt của các cậu và anh họ, tố cáo mẹ kế của mình.

Quá trình vụ án là như vậy, có vẻ không phức tạp, nhưng lại có một vấn đề lớn khó giải quyết, đó là những người trong nhà cậu của Đỗ Đôn kiên quyết tin rằng người nhà mình không ngoại tình, đòi phủ Khai Phong trả lại công bằng cho gia đình họ, hơn nữa sau đó Vương Triều điều tra cũng không phát hiện được chứng cứ mà vị Đỗ phu nhân quá cố có nhân tình, nhưng sau khi xét nghiệm máu, thì máu của Đỗ Đôn lại không cách gì dung hòa với Đỗ Lương, điều này khiến vợ lẽ tái giá của Đỗ Lương kia kiêu căng cao ngạo, dù sao nhà mẹ đẻ đằng sau ả cũng không phải dễ động vào.

Triệu Nhan nghe xong chuyện này, suýt chút cười thành tiếng, nếu cách lấy máu kiểm tra huyết thống này có hiệu quả, thì còn cần xét nghiệm DNA của đời sau làm gì?
 
Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Chương 158: Thí nghiệm ngẫu nhiên



Nhìn thấy hai bên tranh cãi phía dưới, phủ doãn Khai Phong Phùng Kinh cũng nhức đầu vô cùng, đối với vụ án trong nhà Đỗ Lương này, y thực ra rõ hơn bất cứ ai, vụ án này cơ bản là tranh giành gia sản, chủ yếu là do phu nhân tái giá của Đỗ Lương không muốn để Đỗ Đôn tranh đoạt tài sản với con trai mình, vì vậy mới tìm trăm phương ngàn kế đuổi Đỗ Đôn ra khỏi nhà.

Đương nhiên cả vụ án nếu đơn giản như vậy thì tốt rồi, mấu chốt là kết quả kiểm tra huyết thống lại thể hiện Đỗ Đôn không phải là con trai của Đỗ Lương, lúc mới đầu, Phùng Kinh cũng không tin vào kết quả này, thậm chí tự mình trực tiếp kiểm chứng, kết quả lại không hề thay đổi. Lần này Phùng Kinh cũng trợn tròn mắt, nếu căn cứ theo kết quả kiểm tra huyết thống, thì phải phán Hô Diên gia thua kiện, Đỗ Đôn cũng bị đuổi khỏi nhà, nhưng mấy kẻ trả treo nhà Hô Diên cũng không phải dạng vừa, ngộ nhỡ trên công đường xảy ra xung đột gì, phủ doãn là y cũng sẽ phải lịch sự giải quyết.

Mặt khác Phùng Kinh cũng không tin lắm vị Đỗ phu nhân quá cố lại làm ra chuyện phản bội chồng, vì theo kết quả trước đây Vương Triều bọn họ điều tra, vị Đỗ phu nhân kia tính tình dịu dàng hiền thục, người làm trong phủ đều đánh giá nàng rất cao, hơn nữa bình thường ngoài phu quân ra, thì cơ bản không tiếp xúc với bất kì nam nhân nào, càng không thể có tư tình với người khác, đáng tiếc lại không có bất kì chứng cớ thuyết phục nào ủng hộ cho giả thiết này, cũng chính vì vậy, nên Phùng Kinh cứ đắn đo không chịu đưa ra phán quyết.

- Phùng tri phủ, vụ án này bằng chứng rành rành, Đỗ Đôn chắc chắn không phải con trai của Đỗ lễ phán, tại sao ngài cứ lưỡng lự không phán quyết?

Trong lúc Phùng Kinh đang khổ não, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói già nua phía dưới tức giận chất vấn.

Phùng Kinh ngước đầu, phát hiện hóa ra là vị Vương hộ phán kia, cũng chính là bác ruột của Đỗ phu nhân hiện tại, lão già này là chỗ dựa lớn nhất của Đỗ phu nhân, hơn nữa tính tính lại vừa xấu vừa cứng rắn, thời gian này chỉ cần gặp người Hô Diên gia, nhất định sẽ cãi nhau, thậm chí hôm nay suýt chút nữa chọc cho người nhà Hô Diên động tay, chỉ là bây giờ người nhà Hô Diên hình như có chuyện gì đó, bỗng nhiên tất cả tụ tập lại không biết cùng nhau bàn bạc chuyện gì?

- Vương hộ phán, không phải bản quan không muốn phán quyết, chỉ là vụ án này còn nhiều điểm đáng ngờ, cần tháo gỡ toàn bộ mới xử án được, nên mong ngài đừng nóng vội!

Phùng Kinh bất đắc dĩ nói, y đã không nhớ mình dùng câu này để thoái thác bao nhiêu lần rồi.

- Hừ, còn gì đáng ngờ chứ, kiểm tra huyết thống đã chứng minh Đỗ Đôn không phải con trai của Đỗ lễ phán, chứng cứ như vậy còn nghi ngờ cái gì, lẽ nào Phùng tri huyện cố ý kéo dài thời gian sao?

Vương hộ phán tuy không cố tình thiên vị cháu gái của mình, nhưng theo ông thấy, kiểm tra huyết thống đã là bằng chứng chắc như đinh đóng cột, không còn gì để hoài nghi nữa, hơn nữa ông cũng không muốn dây dưa tiếp với những tên khốn nhà Hô Diên nữa.

Phùng Kinh tuy không làm công chính nghiêm minh được giống Bao Chửng, nhưng cũng không muốn vì chút hồ đồ mà bại hoại danh tiết cả đời của người đàn bà đã chết, càng không muốn đứa trẻ còn nhỏ như Đỗ Đôn sau này sống không được ngẩng cao đầu, nên mới chần chừ như vậy, bây giờ nghe thấy Vương hộ phán nói y cố ý kéo dài thời gian, lúc đó cũng có chút bực mình nói:

- Bản quan thân là tri phủ, đương nhiên biết xử án như thế nào, không cần người khác phải dạy!

Nhìn thấy Phùng Kinh chẳng những không kết án, mà còn buông lời châm chọc mình, khiến Vương hộ phán bản tính ngang ngạnh nộ khí xung thiên, lúc này đang định nói thêm điều gì đó, nhưng không ngờ khi đó bên phía Hô Diên gia bỗng có người lớn tiếng nói:

- Phùng tri huyện, bản vương vừa nãy có tìm hiểu chút tình hình vụ án, phát hiện vụ án này có một vấn đề lớn, hi vọng Phùng tri huyện lưu tâm!

Nghe thấy có người xưng là bản vương, Phùng Kinh và Vương hộ phán đều giật mình, lập tức quay đầu nhìn lại, kết quả phát hiện trong đám người nhà Hô Diên bước ra một thiếu niên, chính là Quảng Dương quận vương Triệu Nhan mà họ đã từng gặp.

- Hạ quan bái kiến quận vương!.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Yêu Em, Sao Anh Cứ Lạnh Nhạt Với Em?
2. Mắt Mù
3. Phu Quân Của Ta Có Hai Sợi Dây Duyên Phận
4. Kết Hôn 8 Năm, Trên Đầu Tôi Là "Thảo Nguyên Xanh Mướt"
=====================================

Phùng Kinh và Vương hộ phán, Đỗ lễ phán nhìn thấy Triệu Nhan, lập tức tất cả đứng lên hành lễ, tuy Triệu Nhan quận vương này không có thực quyền, nhưng thân phận tôn quý, chỉ dưới vài tướng công trên triều đình, bọn họ đương nhiên không thể thất lễ.

- Các vị không cần đa lễ, vừa nãy bản vương đã tìm hiểu rõ từ đầu tới cuối vụ án này, đối với Hô Diên gia mà nói, họ tuyệt đối không tin nữ tử nhà mình lại làm chuyện bại hoại đạo đức, nhưng theo Đỗ lễ phán, lại nghi ngờ Đỗ Đôn có phải là con ruột mình không? Nhưng mấu chốt nằm ở đây, chính là lấy máu kiểm tra huyết thống…

- Quận vương, Đỗ Đôn không phải con trai của Đô lễ phán, chuyện này chứng cứ đã rành rành, dù sao kết quả kiểm tra huyết thống tuyệt đối không thể sai!

Triệu Nhan còn chưa nói xong, đã bị Vương hộ phán xấu tính ngắt lời, tính cách của lão già này trước giờ vẫn vừa tệ vừa mạnh, ngay cả những tướng công như Hàn Kì cũng không dám chống đối, càng đừng nói đến một quận vương thanh nhàn như Triệu Nhan.

Nhưng Triệu Nhan không hề tức giận, mà vẫn cười hi hi đáp:

- Vương hộ phán nói sai rồi, tuy lấy máu kiểm tra huyết thống đã được truyền lại bao nhiêu năm nay, nhưng bản vương lại cho rằng phương pháp xét nghiệm huyết thống này không chuẩn xác, thậm chí còn có chút hoang đường!

Triệu Nhan vừa thốt ra lời, lập tức gay xôn xao, không những khiến những người Phùng Kinh và Vương hộ phán kinh ngạc, mà đến cả người Hô Diên gia cũng vô cùng chấn động, vì ban nãy Triệu Nhan chỉ gọi họ tới, sau đó nói có cách chứng minh Đỗ Đôn là con ruột của Đỗ Lương, nhưng không ngờ hắn lại trực tiếp nghi ngờ tính chân thực của lấy máu kiểm tra huyết thống.

Một lúc sau, Phùng Kinh mới chấn tĩnh lại, liền lập tức cất lời:

- Quận vương, đây là đại đường phủ Khai Phong, không phải chỗ người đùa giỡn, vì vậy một số lời mong quận vương nghĩ kĩ trước khi nói!

- Ha ha, bản vương biết các ngươi không tin, điều này cũng không lạ, không bằng chúng ta làm một thí nghiệm nhỏ, rất nhanh sẽ biết lời của bản vương có đúng hay không thôi.

Triệu Nhan lúc này lần nữa tự tin tràn đầy khẳng định, tuy hắn hết cách chứng minh quan hệ phụ tử giữa Đô Đôn và Đỗ Lương, nhưng lại có thể chứng minh phương pháp lấy máu kiểm tra huyết thống này là sai lầm.

Phùng Kinh tuy không hiểu “thí nghiệm” là gì, nhưng nếu Triệu Nhan đã nói ra, lại có liên quan trực tiếp đến bản án, thêm nữa lòng y cũng có phần thiên vị phía Hô Diên gia, lập tức gật đầu đồng ý nói:

- Nếu quận vương đã tự tin như vậy, thì bản quan sẽ cùng quận vương làm thí nghiệm này, chỉ là không biết quận vương định làm thế nào?

- Rất đơn giản, chúng ta lấy máy kiểm tra huyết thống một lần nữa!

Chỉ thấy Triệu Nhan lúc này chắp tay sau lưng cười nói.

- Quận vương, thần nghĩ điều này không cần thiết, vụ án ồn ào đến bây giờ, bản quan đã lấy máu kiểm tra không dưới ba lần rồi, lần nào cũng không thể dung hòa, những người có mặt ở đây hầu như đều đã chứng kiến, cho nên quận vương không cần lãng phí thời gian nữa!

Triệu Nhan vừa dứt lời, Đỗ Lương nãy giờ im lặng cuối cùng trầm mặc nói, chuyện xấu của nhà mình náo loạn đến cả công đường, y cũng cảm thấy vô cùng mất mặt, nhưng chuyện này không phải do y, dù sao Hô Diên gia là người tố cáo, y chỉ là bị cáo, có thể nói là y bị buộc phải đến công đường.

Thấy Đỗ Lương cuối cùng cũng mở miệng, Triệu Nhan lại cười hi hi nói:

- Đô lễ phán hiểu lầm rồi, bản vương không muốn kiểm tra huyết thống cho ngài nữa, mà là muốn người khác tới làm kiểm tra huyết thống này!

Triệu Nhan nói xong đi đến bên cạnh tri phủ Phùng Kinh, sau đó nhỏ nhẹ nói yêu cầu mà mình làm thí nghiệm, kết quả Phùng Kinh gật đầu liên tục, lập tức dặn dò người đi làm, thấy không lâu sau, thì mười tên lính mỗi người bưng một cái bát nhỏ, trong bát đựng một chất lỏng màu xanh nhạt, vừa giống nước lại vừa giống dầu.

- Quận vương mời xem, thứ đựng trong những bát này chính là nước thuốc dùng để lấy máu kiểm tra huyết thống, bây giờ giao cho quận vương sử dụng!

Lúc này Phùng Kinh chỉ vào mấy chiếc bát trong tay quân lính giới thiệu.

Triệu Nhan nghe thấy ở đây có tiếng cười hiếu kì, lúc đó lên phía trước xem xét chỗ nước thuốc, ở kiếp trước hắn cũng nghe nói tới lấy máu kiểm tra huyết thống, nhưng chưa từng nhìn thấy, không ngờ lấy máu kiểm tra huyết thống không thể dùng tùy tiện được, mà phải sử dụng nước thuốc đặc biệt, mà lúc này Hô Diên gia và Vương gia, Đỗ gia cũng đều tò mò nhìn theo Triệu Nhan, không hiểu hắn định làm gì?

Triệu Nhan lúc này cười nhìn đám đông trong đại đường, tùy ý chọn hai mươi đầy tớ trong ba nhà, sau đó ngẫu nhiên phân hai người một nhóm thành mười nhóm, mới cười nói:

- Bây giờ mỗi người các ngươi tự cắt ngón tay của mình, nhỏ máu vào trong bát!

Nhìn thấy cảnh tượng này, đám người Phùng Kinh cuối cùng hiểu được Triệu Nhan muốn làm gì, thì ra hắn muốn lấy máu kiểm tra huyết thống cho hai mươi người chọn ngẫu nhiên, lấy máu kiểm tra huyết thống trước kia đa số đều là làm giữa bố mẹ và con cái, như Triệu Nhan tùy ý chọn như vậy, hơn nữa còn một lúc kiểm tra huyết thống cho hai mươi người, thì là lần đầu tiên.

Những đầy tớ kia đương nhiên không dám chống lệnh Triệu Nhan, liền tất cả đều dùng kim châm vào ngón tay để lấy máu, khiến Triệu Nhan bất ngờ là, chỉ thấy sau khi máu nhỏ vào bát, lại không dung hòa vào trong nước thuốc, mà giống như dầu và nước, lại tách riêng ra, nhưng khi hai giọt máu dưới đáy bát gặp nhau không lâu, cuối cùng bắt đầu có chút thay đổi chậm rãi.

Nguyên lí của lấy máu kiểm tra huyết thống thực ra rất đơn giản, chính là sử dụng cùng một nhóm máu có thể dung hòa, khác nhóm máu khi gặp nhau sẽ phát sinh đông lại, từ đó không thể dung hòa, nhưng phương pháp này lại có một lỗ hổng lớn, những người học sinh học ở đời sau đều biết, có lúc nhóm máu của con trai và cha hoàn toàn không giống nhau, tình huống này nhóm máu của hai người không thể dung hòa, ngoài ra nếu máu của một người là nhóm máu O, thì máu của người đó có thể dung hòa với bất kì nhóm máu nào.

Thí nghiệm mà Triệu Nhan đang làm cũng rất đơn giản, hắn ngẫu nhiên nhóm hai mươi người không có quan hệ máu mủ, sau đó để họ lấy máu kiểm tra huyết thống, làm như vậy tỉ lệ rất cao sẽ khiến hai người cùng một nhóm máu ở một nhóm, thậm chí nếu may mắn, sẽ có người nhóm máu O, chắc chắn có thể làm máu của hai người không có quan hệ huyết thống dung hòa với nhau, nếu như vậy, có thể phá vỡ được quyền uy của lấy máu kiểm tra huyết thống, vậy thì kết quả kiểm tra huyết thống mà trước đó hai cha con Đỗ Đôn và Đỗ Lương làm không thuyết phục nữa.

Cùng lúc mười cái bát bị nhỏ máu vào trong, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào mười cái bát đó, Triệu Nhan cũng có chút lo lắng nhìn mười cái bát nhỏ, nếu chẳng may mình xui xẻo, mười nhóm không ai có nhóm máu O, lại vừa hay mỗi tổ đều khác nhóm máu nhau, thì hắn đúng là làm trò cười, nhưng cũng không có gì là to tát, thực sự không được thì lại lấy thêm người làm lần nữa, sau cùng sẽ có thể gặp được tình huống dung hòa với nhau thôi.

anh cãi thứ ba rồi.

- Ha ha, thì ra là vậy, Hô Diên huynh huynh hãy đi gọi các vị tiền bối của gia đình huynh quay lại đây, chúng ta làm một thí nghiệm nhỏ, là có thể trả lại sự thanh bạch cho cô của huynh!

Triệu Nhan nghe đến đây cười lớn nói.

ngờ đứa con mình nuôi dưỡng mấy năm nay lại không phải con ruột, trong lúc tức giận đuổi đứa con trai ra khỏi nhà.

Con trai lớn của Đỗ Lương tên là Đỗ Đôn, năm nay mới lên tám, sau khi bị đuổi ra khỏi nhà chỉ có thể đi tới nhà bà ngoại tìm cậu mình, kết quả những người cậu của Đỗ Đôn cũng có vai vế, nghe chuyện xong hết sức phẫn nộ, vì họ căn bản không tin chị của mình ngoại tình, đây nhất định là vợ lẽ của Đỗ Lương mưu đồ đoạt gia sản, cố tình tìm cớ, thế là trước tình huống này, Đỗ Đôn dưới sự dẫn dắt của các cậu và anh họ, tố cáo mẹ kế của mình.

Quá trình vụ án là như vậy, có vẻ không phức tạp, nhưng lại có một vấn đề lớn khó giải quyết, đó là những người trong nhà cậu của Đỗ Đôn kiên quyết tin rằng người nhà mình không ngoại tình, đòi phủ Khai Phong trả lại công bằng cho gia đình họ, hơn nữa sau đó Vương Triều điều tra cũng không phát hiện được chứng cứ mà vị Đỗ phu nhân quá cố có nhân tình, nhưng sau khi xét nghiệm máu, thì máu của Đỗ Đôn lại không cách gì dung hòa với Đỗ Lương, điều này khiến vợ lẽ tái giá của Đỗ Lương kia kiêu căng cao ngạo, dù sao nhà mẹ đẻ đằng sau ả cũng không phải dễ động vào.

Triệu Nhan nghe xong chuyện này, suýt chút cười thành tiếng, nếu cách lấy máu kiểm tra huyết thống này có hiệu quả, thì còn cần xét nghiệm DNA của đời sau làm gì? Nhìn thấy hai bên tranh cãi phía dưới, phủ doãn Khai Phong Phùng Kinh cũng nhức đầu vô cùng, đối với vụ án trong nhà Đỗ Lương này, y thực ra rõ hơn bất cứ ai, vụ án này cơ bản là tranh giành gia sản, chủ yếu là do phu nhân tái giá của Đỗ Lương không muốn để Đỗ Đôn tranh đoạt tài sản với con trai mình, vì vậy mới tìm trăm phương ngàn kế đuổi Đỗ Đôn ra khỏi nhà.

Đương nhiên cả vụ án nếu đơn giản như vậy thì tốt rồi, mấu chốt là kết quả kiểm tra huyết thống lại thể hiện Đỗ Đôn không phải là con trai của Đỗ Lương, lúc mới đầu, Phùng Kinh cũng không tin vào kết quả này, thậm chí tự mình trực tiếp kiểm chứng, kết quả lại không hề thay đổi. Lần này Phùng Kinh cũng trợn tròn mắt, nếu căn cứ theo kết quả kiểm tra huyết thống, thì phải phán Hô Diên gia thua kiện, Đỗ Đôn cũng bị đuổi khỏi nhà, nhưng mấy kẻ trả treo nhà Hô Diên cũng không phải dạng vừa, ngộ nhỡ trên công đường xảy ra xung đột gì, phủ doãn là y cũng sẽ phải lịch sự giải quyết.

Mặt khác Phùng Kinh cũng không tin lắm vị Đỗ phu nhân quá cố lại làm ra chuyện phản bội chồng, vì theo kết quả trước đây Vương Triều bọn họ điều tra, vị Đỗ phu nhân kia tính tình dịu dàng hiền thục, người làm trong phủ đều đánh giá nàng rất cao, hơn nữa bình thường ngoài phu quân ra, thì cơ bản không tiếp xúc với bất kì nam nhân nào, càng không thể có tư tình với người khác, đáng tiếc lại không có bất kì chứng cớ thuyết phục nào ủng hộ cho giả thiết này, cũng chính vì vậy, nên Phùng Kinh cứ đắn đo không chịu đưa ra phán quyết.

- Phùng tri phủ, vụ án này bằng chứng rành rành, Đỗ Đôn chắc chắn không phải con trai của Đỗ lễ phán, tại sao ngài cứ lưỡng lự không phán quyết?

Trong lúc Phùng Kinh đang khổ não, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói già nua phía dưới tức giận chất vấn.

Phùng Kinh ngước đầu, phát hiện hóa ra là vị Vương hộ phán kia, cũng chính là bác ruột của Đỗ phu nhân hiện tại, lão già này là chỗ dựa lớn nhất của Đỗ phu nhân, hơn nữa tính tính lại vừa xấu vừa cứng rắn, thời gian này chỉ cần gặp người Hô Diên gia, nhất định sẽ cãi nhau, thậm chí hôm nay suýt chút nữa chọc cho người nhà Hô Diên động tay, chỉ là bây giờ người nhà Hô Diên hình như có chuyện gì đó, bỗng nhiên tất cả tụ tập lại không biết cùng nhau bàn bạc chuyện gì?

- Vương hộ phán, không phải bản quan không muốn phán quyết, chỉ là vụ án này còn nhiều điểm đáng ngờ, cần tháo gỡ toàn bộ mới xử án được, nên mong ngài đừng nóng vội!

Phùng Kinh bất đắc dĩ nói, y đã không nhớ mình dùng câu này để thoái thác bao nhiêu lần rồi.

- Hừ, còn gì đáng ngờ chứ, kiểm tra huyết thống đã chứng minh Đỗ Đôn không phải con trai của Đỗ lễ phán, chứng cứ như vậy còn nghi ngờ cái gì, lẽ nào Phùng tri huyện cố ý kéo dài thời gian sao?

Vương hộ phán tuy không cố tình thiên vị cháu gái của mình, nhưng theo ông thấy, kiểm tra huyết thống đã là bằng chứng chắc như đinh đóng cột, không còn gì để hoài nghi nữa, hơn nữa ông cũng không muốn dây dưa tiếp với những tên khốn nhà Hô Diên nữa.

Phùng Kinh tuy không làm công chính nghiêm minh được giống Bao Chửng, nhưng cũng không muốn vì chút hồ đồ mà bại hoại danh tiết cả đời của người đàn bà đã chết, càng không muốn đứa trẻ còn nhỏ như Đỗ Đôn sau này sống không được ngẩng cao đầu, nên mới chần chừ như vậy, bây giờ nghe thấy Vương hộ phán nói y cố ý kéo dài thời gian, lúc đó cũng có chút bực mình nói:

- Bản quan thân là tri phủ, đương nhiên biết xử án như thế nào, không cần người khác phải dạy!

Nhìn thấy Phùng Kinh chẳng những không kết án, mà còn buông lời châm chọc mình, khiến Vương hộ phán bản tính ngang ngạnh nộ khí xung thiên, lúc này đang định nói thêm điều gì đó, nhưng không ngờ khi đó bên phía Hô Diên gia bỗng có người lớn tiếng nói:

- Phùng tri huyện, bản vương vừa nãy có tìm hiểu chút tình hình vụ án, phát hiện vụ án này có một vấn đề lớn, hi vọng Phùng tri huyện lưu tâm!

Nghe thấy có người xưng là bản vương, Phùng Kinh và Vương hộ phán đều giật mình, lập tức quay đầu nhìn lại, kết quả phát hiện trong đám người nhà Hô Diên bước ra một thiếu niên, chính là Quảng Dương quận vương Triệu Nhan mà họ đã từng gặp.

- Hạ quan bái kiến quận vương!.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Yêu Em, Sao Anh Cứ Lạnh Nhạt Với Em?

2. Mắt Mù

3. Phu Quân Của Ta Có Hai Sợi Dây Duyên Phận

4. Kết Hôn 8 Năm, Trên Đầu Tôi Là "Thảo Nguyên Xanh Mướt"

=====================================

Phùng Kinh và Vương hộ phán, Đỗ lễ phán nhìn thấy Triệu Nhan, lập tức tất cả đứng lên hành lễ, tuy Triệu Nhan quận vương này không có thực quyền, nhưng thân phận tôn quý, chỉ dưới vài tướng công trên triều đình, bọn họ đương nhiên không thể thất lễ.

- Các vị không cần đa lễ, vừa nãy bản vương đã tìm hiểu rõ từ đầu tới cuối vụ án này, đối với Hô Diên gia mà nói, họ tuyệt đối không tin nữ tử nhà mình lại làm chuyện bại hoại đạo đức, nhưng theo Đỗ lễ phán, lại nghi ngờ Đỗ Đôn có phải là con ruột mình không? Nhưng mấu chốt nằm ở đây, chính là lấy máu kiểm tra huyết thống…

- Quận vương, Đỗ Đôn không phải con trai của Đô lễ phán, chuyện này chứng cứ đã rành rành, dù sao kết quả kiểm tra huyết thống tuyệt đối không thể sai!

Triệu Nhan còn chưa nói xong, đã bị Vương hộ phán xấu tính ngắt lời, tính cách của lão già này trước giờ vẫn vừa tệ vừa mạnh, ngay cả những tướng công như Hàn Kì cũng không dám chống đối, càng đừng nói đến một quận vương thanh nhàn như Triệu Nhan.

Nhưng Triệu Nhan không hề tức giận, mà vẫn cười hi hi đáp:

- Vương hộ phán nói sai rồi, tuy lấy máu kiểm tra huyết thống đã được truyền lại bao nhiêu năm nay, nhưng bản vương lại cho rằng phương pháp xét nghiệm huyết thống này không chuẩn xác, thậm chí còn có chút hoang đường!

Triệu Nhan vừa thốt ra lời, lập tức gay xôn xao, không những khiến những người Phùng Kinh và Vương hộ phán kinh ngạc, mà đến cả người Hô Diên gia cũng vô cùng chấn động, vì ban nãy Triệu Nhan chỉ gọi họ tới, sau đó nói có cách chứng minh Đỗ Đôn là con ruột của Đỗ Lương, nhưng không ngờ hắn lại trực tiếp nghi ngờ tính chân thực của lấy máu kiểm tra huyết thống.

Một lúc sau, Phùng Kinh mới chấn tĩnh lại, liền lập tức cất lời:

- Quận vương, đây là đại đường phủ Khai Phong, không phải chỗ người đùa giỡn, vì vậy một số lời mong quận vương nghĩ kĩ trước khi nói!

- Ha ha, bản vương biết các ngươi không tin, điều này cũng không lạ, không bằng chúng ta làm một thí nghiệm nhỏ, rất nhanh sẽ biết lời của bản vương có đúng hay không thôi.

Triệu Nhan lúc này lần nữa tự tin tràn đầy khẳng định, tuy hắn hết cách chứng minh quan hệ phụ tử giữa Đô Đôn và Đỗ Lương, nhưng lại có thể chứng minh phương pháp lấy máu kiểm tra huyết thống này là sai lầm.

Phùng Kinh tuy không hiểu “thí nghiệm” là gì, nhưng nếu Triệu Nhan đã nói ra, lại có liên quan trực tiếp đến bản án, thêm nữa lòng y cũng có phần thiên vị phía Hô Diên gia, lập tức gật đầu đồng ý nói:

- Nếu quận vương đã tự tin như vậy, thì bản quan sẽ cùng quận vương làm thí nghiệm này, chỉ là không biết quận vương định làm thế nào?

- Rất đơn giản, chúng ta lấy máy kiểm tra huyết thống một lần nữa!

Chỉ thấy Triệu Nhan lúc này chắp tay sau lưng cười nói.

- Quận vương, thần nghĩ điều này không cần thiết, vụ án ồn ào đến bây giờ, bản quan đã lấy máu kiểm tra không dưới ba lần rồi, lần nào cũng không thể dung hòa, những người có mặt ở đây hầu như đều đã chứng kiến, cho nên quận vương không cần lãng phí thời gian nữa!

Triệu Nhan vừa dứt lời, Đỗ Lương nãy giờ im lặng cuối cùng trầm mặc nói, chuyện xấu của nhà mình náo loạn đến cả công đường, y cũng cảm thấy vô cùng mất mặt, nhưng chuyện này không phải do y, dù sao Hô Diên gia là người tố cáo, y chỉ là bị cáo, có thể nói là y bị buộc phải đến công đường.

Thấy Đỗ Lương cuối cùng cũng mở miệng, Triệu Nhan lại cười hi hi nói:

- Đô lễ phán hiểu lầm rồi, bản vương không muốn kiểm tra huyết thống cho ngài nữa, mà là muốn người khác tới làm kiểm tra huyết thống này!

Triệu Nhan nói xong đi đến bên cạnh tri phủ Phùng Kinh, sau đó nhỏ nhẹ nói yêu cầu mà mình làm thí nghiệm, kết quả Phùng Kinh gật đầu liên tục, lập tức dặn dò người đi làm, thấy không lâu sau, thì mười tên lính mỗi người bưng một cái bát nhỏ, trong bát đựng một chất lỏng màu xanh nhạt, vừa giống nước lại vừa giống dầu.

- Quận vương mời xem, thứ đựng trong những bát này chính là nước thuốc dùng để lấy máu kiểm tra huyết thống, bây giờ giao cho quận vương sử dụng!

Lúc này Phùng Kinh chỉ vào mấy chiếc bát trong tay quân lính giới thiệu.

Triệu Nhan nghe thấy ở đây có tiếng cười hiếu kì, lúc đó lên phía trước xem xét chỗ nước thuốc, ở kiếp trước hắn cũng nghe nói tới lấy máu kiểm tra huyết thống, nhưng chưa từng nhìn thấy, không ngờ lấy máu kiểm tra huyết thống không thể dùng tùy tiện được, mà phải sử dụng nước thuốc đặc biệt, mà lúc này Hô Diên gia và Vương gia, Đỗ gia cũng đều tò mò nhìn theo Triệu Nhan, không hiểu hắn định làm gì?

Triệu Nhan lúc này cười nhìn đám đông trong đại đường, tùy ý chọn hai mươi đầy tớ trong ba nhà, sau đó ngẫu nhiên phân hai người một nhóm thành mười nhóm, mới cười nói:

- Bây giờ mỗi người các ngươi tự cắt ngón tay của mình, nhỏ máu vào trong bát!

Nhìn thấy cảnh tượng này, đám người Phùng Kinh cuối cùng hiểu được Triệu Nhan muốn làm gì, thì ra hắn muốn lấy máu kiểm tra huyết thống cho hai mươi người chọn ngẫu nhiên, lấy máu kiểm tra huyết thống trước kia đa số đều là làm giữa bố mẹ và con cái, như Triệu Nhan tùy ý chọn như vậy, hơn nữa còn một lúc kiểm tra huyết thống cho hai mươi người, thì là lần đầu tiên.

Những đầy tớ kia đương nhiên không dám chống lệnh Triệu Nhan, liền tất cả đều dùng kim châm vào ngón tay để lấy máu, khiến Triệu Nhan bất ngờ là, chỉ thấy sau khi máu nhỏ vào bát, lại không dung hòa vào trong nước thuốc, mà giống như dầu và nước, lại tách riêng ra, nhưng khi hai giọt máu dưới đáy bát gặp nhau không lâu, cuối cùng bắt đầu có chút thay đổi chậm rãi.

Nguyên lí của lấy máu kiểm tra huyết thống thực ra rất đơn giản, chính là sử dụng cùng một nhóm máu có thể dung hòa, khác nhóm máu khi gặp nhau sẽ phát sinh đông lại, từ đó không thể dung hòa, nhưng phương pháp này lại có một lỗ hổng lớn, những người học sinh học ở đời sau đều biết, có lúc nhóm máu của con trai và cha hoàn toàn không giống nhau, tình huống này nhóm máu của hai người không thể dung hòa, ngoài ra nếu máu của một người là nhóm máu O, thì máu của người đó có thể dung hòa với bất kì nhóm máu nào.

Thí nghiệm mà Triệu Nhan đang làm cũng rất đơn giản, hắn ngẫu nhiên nhóm hai mươi người không có quan hệ máu mủ, sau đó để họ lấy máu kiểm tra huyết thống, làm như vậy tỉ lệ rất cao sẽ khiến hai người cùng một nhóm máu ở một nhóm, thậm chí nếu may mắn, sẽ có người nhóm máu O, chắc chắn có thể làm máu của hai người không có quan hệ huyết thống dung hòa với nhau, nếu như vậy, có thể phá vỡ được quyền uy của lấy máu kiểm tra huyết thống, vậy thì kết quả kiểm tra huyết thống mà trước đó hai cha con Đỗ Đôn và Đỗ Lương làm không thuyết phục nữa.

Cùng lúc mười cái bát bị nhỏ máu vào trong, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào mười cái bát đó, Triệu Nhan cũng có chút lo lắng nhìn mười cái bát nhỏ, nếu chẳng may mình xui xẻo, mười nhóm không ai có nhóm máu O, lại vừa hay mỗi tổ đều khác nhóm máu nhau, thì hắn đúng là làm trò cười, nhưng cũng không có gì là to tát, thực sự không được thì lại lấy thêm người làm lần nữa, sau cùng sẽ có thể gặp được tình huống dung hòa với nhau thôi.

anh cãi thứ ba rồi.

- Ha ha, thì ra là vậy, Hô Diên huynh huynh hãy đi gọi các vị tiền bối của gia đình huynh quay lại đây, chúng ta làm một thí nghiệm nhỏ, là có thể trả lại sự thanh bạch cho cô của huynh!

Triệu Nhan nghe đến đây cười lớn nói.

ngờ đứa con mình nuôi dưỡng mấy năm nay lại không phải con ruột, trong lúc tức giận đuổi đứa con trai ra khỏi nhà.

Con trai lớn của Đỗ Lương tên là Đỗ Đôn, năm nay mới lên tám, sau khi bị đuổi ra khỏi nhà chỉ có thể đi tới nhà bà ngoại tìm cậu mình, kết quả những người cậu của Đỗ Đôn cũng có vai vế, nghe chuyện xong hết sức phẫn nộ, vì họ căn bản không tin chị của mình ngoại tình, đây nhất định là vợ lẽ của Đỗ Lương mưu đồ đoạt gia sản, cố tình tìm cớ, thế là trước tình huống này, Đỗ Đôn dưới sự dẫn dắt của các cậu và anh họ, tố cáo mẹ kế của mình.

Quá trình vụ án là như vậy, có vẻ không phức tạp, nhưng lại có một vấn đề lớn khó giải quyết, đó là những người trong nhà cậu của Đỗ Đôn kiên quyết tin rằng người nhà mình không ngoại tình, đòi phủ Khai Phong trả lại công bằng cho gia đình họ, hơn nữa sau đó Vương Triều điều tra cũng không phát hiện được chứng cứ mà vị Đỗ phu nhân quá cố có nhân tình, nhưng sau khi xét nghiệm máu, thì máu của Đỗ Đôn lại không cách gì dung hòa với Đỗ Lương, điều này khiến vợ lẽ tái giá của Đỗ Lương kia kiêu căng cao ngạo, dù sao nhà mẹ đẻ đằng sau ả cũng không phải dễ động vào.

Triệu Nhan nghe xong chuyện này, suýt chút cười thành tiếng, nếu cách lấy máu kiểm tra huyết thống này có hiệu quả, thì còn cần xét nghiệm DNA của đời sau làm gì?
 
Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Chương 159: Vụ án kết thúc



- Há? Quỷ thần ơi!

Đúng lúc này, Phùng Kinh vốn đang ngồi trên chính đường kinh ngạc thốt ra tiếng, đồng thời cũng không tự chủ mà bật dậy, hai mắt nhìn chằm chằm vào một cái bát trong đó, chỉ thấy hai giọt máu trong bát đang từ từ hòa vào nhau.

- Ha ha, trong bát này là máu của ai, mời nhanh chóng đứng ra đây!

Triệu Nhan nhìn thấy sự thay đổi trong bát, lập tức vui mừng cất giọng nói, xem ra vận may của mình cũng không tồi, đã có một nhóm xuất hiện hiện tượng dung hòa rồi, vậy thì sau đó sẽ đơn giản thôi.

- Là của tiểu nhân!

Triệu Nhan vừa dứt lời, lập tức có hai người hầu đứng ra, hai người này đều khoảng hai mươi tuổi, một người là người hầu trong Hô Diên gia, một người là tôi tớ trong nhà Đỗ Lương.

- Hả? Lại có một nhóm nữa cũng hợp vào rồi?

Đúng lúc này, Phùng Kinh vẫn luôn chăm chú quan sát biến đổi trong bát lần nữa kinh ngạc nói, y bây giờ đã mơ hồ đoán được mục đích mà Triệu Nhan làm như vậy, đồng thời cũng bắt đầu nghi ngờ độ chuẩn xác của lấy máu kiểm tra huyết thống.

Triệu Nhan cũng không ngờ mình lại may mắn như vậy, thí nghiệm ngẫu nhiên mười nhóm lại có hai nhóm dung hợp. Xem ra ông trời cũng đang giúp mình, lúc đó hắn cười lớn một tiếng rồi nói:

- Các vị đều nhìn thấy rồi đấy, ta tùy ý chọn ra mười nhóm tiến hành lấy máu kiểm tra huyết thống, lại có máu của hai nhóm đều có thể dung hòa, họ lại không phải cha con anh em gì, từ đây có thể thấy, chuyện lấy máu kiểm tra huyết thống cơ bản là không chính xác, càng không thể làm bằng chứng trên công đường!

Triệu Nhan vừa thốt ra lời, tri huyện Phùng Kinh và người của Hô Diên gia cũng liên tục gật đầu, đô đầu Vương Triều lẫn trong đám người càng vui mừng khôn xiết, trước đây ông cũng từng gặp loại án mà lấy máu kiểm tra huyết thống có vấn đề, đối với điều này ông vẫn nghĩ không thông. Bây giờ xem xong thí nghiệm của Triệu Nhan, cuối cùng cũng tháo gỡ được câu hỏi trong lòng, hóa ra lấy máu kiểm tra huyết thống lại không chuẩn xác, điều này cũng có thể tránh khỏi ông sau này gặp phải dạng án như vậy mà dẫn đến phán đoán sai lầm.

- Lời của quận vương không khỏi có chút võ đoán!

Đúng lúc này, chỉ thấy lão già Vương hộ phán ngoan cố bỗng nhiên cất lời:

- Thí nghiệm mà quận vương làm, chỉ có thể chứng minh hai người không cùng huyết thống có thể dung hòa máu, nhưng lại không thể chứng minh máu giữa hai cha con không thể dung hòa, lấy máu kiểm tra huyết thống căn bản là dùng nguyên lí máu dung hòa giữa cha mẹ con cái để kiểm chứng quan hệ ruột thịt. Vì vậy nếu Đỗ Đôn và Đô Lương thực sự là cha con, thì máu của họ nhất định có thể dung hòa với nhau. Ngược lại thì tuyệt đối không phải cha con!

Vương hộ phán tuy tuổi đã cao, nhưng đầu óc hoạt động vô cùng linh hoạt, suy luận của lão cũng hợp tình hợp lí, dù sao thí nghiệm này của Triệu Nhan cũng có chút phiến diện, không thể hoàn toàn phủ nhận vai trò của lấy máu kiểm tra huyết thống. Nhưng Triệu Nhan đã có sự chuẩn bị trước với điều này, lúc đó cười ha ha nói:

- Vương hộ phán, nếu đã như vậy thì bản vương sẽ làm một thí nghiệm nữa, chúng ta bây giờ sẽ đi tìm một số cặp cha con đến, sau đó để họ lấy máu kiểm tra huyết thống. Xem xem máu của những cặp cha con này có thể dung hòa vào với nhau hay không?

- Quận vương nói phải, hiện tại chỗ chúng ta có không ít cha con, lão phu và con trai đồng ý tự mình làm thí nghiệm này!

Lúc này một người đàn ông trung niên nhảy ra từ bên Hô Diên gia nói, người này tên là Hô Diên Thủ Đức, chính là phụ thân của Hô Diên Bình, vừa nãy ông còn đang lo lắng Triệu Nhan làm liều, nhưng sau khi nhìn thấy thí nghiệm lấy máu kiểm tra huyết thống của Triệu Nhan, ông cũng thêm tin tưởng Triệu Nhan vài phần, chỉ cần có thể chứng minh lấy máu kiểm tra huyết thống không chuẩn, thì chị của ông cũng có thể rửa sạch nỗi oan khuất rồi.

Hô Diên Thủ Đức vừa ngắt lời, năm người huynh đệ của ông cũng nhào ra, lần lượt kéo con trai lấy máu kiểm tra huyết thống. Càng khiến Triệu Nhan không nghĩ tới là, Vương hộ phán tính tình hống hách lại kéo con trai mình tới, cùng muốn tham gia, dùng điều này để chứng minh lão không chột dạ. Phùng Kinh ngồi trên đại đường nhìn thấy cảnh tượng này, lại cũng cho người gọi con trai mình từ hậu đường tới, kết quả chốc lát đã có tám cặp cha con.

- Tốt, đa tạ các vị chủ động đồng ý tham gia thí nghiệm này, nhưng tám cặp vẫn hơi ít, có thể tìm thêm vài người nữa không?

Triệu Nhan lúc này vẫn có chút không yên tâm, giữa cha con tuy có thể xuất hiện nhóm máu không tương đồng, nhưng khả năng lớn hơn là nhóm máu tương thích, ngộ nhỡ tám cặp này nếu dung hòa, thì không ổn rồi, cho nên hắn muốn tìm thêm vài đối tượng thí nghiệm nữa.

- Cái này thì dễ, quận vương đợi một lát, trong phủ Khai Phong có rất nhiều quân lính và thư lại (người quản lí sách vở, văn chương) đều là cha truyền con nối, có một số còn là cha con cùng nhau làm việc, bản quan sẽ cho người gọi họ tới đây!

Phùng Kinh nghe đến đây lập tức cất lời, sau đó y dặn dò một tên lính vài câu, người kia lập tức cấp tốc chạy, chẳng bao lâu sau, đã đưa đến bảy cặp cha con, tên lính đếm chốc lát đã tăng lên mười lăm cặp.

Nhìn thấy có nhiều người như vậy tham gia, Triệu Nhan cũng cảm thấy có chút chắc chắn, lúc đó sai người chuẩn bị một số nước thuốc để lấy máu kiểm tra huyết thống, sau đó bảo mười lăm cặp cha con này lần lượt nhỏ máu vào trong, trong đó sáu cặp cha con nhà Hô Diên là kiên quyết nhất, nhưng họ cũng có chút rối bời, vì họ vừa hi vọng máu của mình không dung hòa, lại vừa không dám hoàn toàn phủ định độ chính xác của lấy máu kiểm tra huyết thống, nếu không dung hòa, thì không phải nói lên họ không là cha con sao?

Mười lăm cặp thí nghiệm rất nhanh đã có kết quả, thực tế quả nhiên giống hệt Triệu Nhan dự đoán, nhóm máu của đa số cặp cha con đều có thể dung hòa, nhưng trong số mười lăm cặp này, lại có máu của ba cặp cha con không thể hợp vào nhau, khiến Triệu Nhan vui mừng không tưởng, liền cười ha ha chỉ vào ba cái bát không dung hợp nói:

- Mời ba cặp cha con này đứng ra đây!

Triệu Nhan vừa dứt lời, thì thấy một cặp cha con thư lại lập tức bước ra, nhưng hai người họ bây giờ lại vẻ mặt khó tin, trong đó người thư lại già nhìn con trai mình với ánh mắt hoài nghi, nếu người con trai mà mình nuôi dưỡng bao nhiêu năm nay không phải con ruột mình, vậy thì quá oan uổng rồi.

- Ha ha, không ngờ máu của lão tử và con trai lại không dung hòa, lẽ nào phu nhân nhà ta lại ngoại tình?

Đúng lúc này, một người ngốc nghếch thiếu khí chất bật cười lớn nói, ngay sau đó một người đi tới từ bên cạnh Hô Diên Thủ Đức, trên mặt có hình xăm dấu hiệu nhà Hô Diên, bộ râu quai nón theo tiếng cười của y mà rung lên, dường như phu nhân y ngoại tình là chuyện đáng vui mừng. Nhưng ở sau lưng y, lại có một thiếu niên tròn nần nẫn, khuôn mặt tròn xoe buồn rười rượi.

- Vị này là?

Triệu Nhan đối với vị đại thúc hiếm thấy này vô cùng tò mò, dù gì giống kiểu người vừa nhìn đã thô lỗ giống y thực sự không nhiều, vì vậy hắn vội vàng lén lút kéo Hô Diên Bình tới hỏi.

- Ha ha, vị này là tứ thúc của ta Hô Diên Thủ Dụng.

Hô Diên Bình vui vẻ giới thiệu. Chắc là do quen rồi, nên y không cảm thấy tứ thúc của mình có gì bất thường.

- Hô Diên Thủ Dụng?

Triệu Nhan nghe thấy cái tên này cũng ngơ ra, vì hắn cảm thấy cái tên này hình như nghe ở đâu rồi, nhưng nhất thời không thể nhớ ra, cuối cùng đành phải lắc đầu, tạm thời để chuyện này sang một bên.

Bây giờ đã có hai cặp cha con có máu không dung hòa đứng ra, còn cặp cuối cùng vẫn chưa có người nào bước tới, khiến Triệu Nhan sửng sốt, lúc đó mở miệng nói:

- Bây giờ chỉ còn thiếu cặp cha con máu không dung hòa cuối cùng, hãy chủ động bước ra đây đi!

Triệu Nhan vừa dứt lời. Thì thấy ngài Vương hộ phán tóc bạc trắng hừ lạnh một tiếng, sau đó cùng con trai của lão ta mặt mày xanh mét đứng ra. Mà Triệu Nhan nhìn thấy thế cũng vô cùng bất ngờ, hắn không thể dự liệu được lại trùng hợp như vậy, cặp cuối cùng lại là cha con Vương hộ phán, lần này thật đúng là quá hay ho rồi.

- Ha ha ha ha ~ Thì ra là con trai Vương hộ phán cũng không phải con ruột. Chỉ là không biết Vương hộ phán khi nào định đuổi con trai đi đây?

Vị đại thúc Hô Diên Thủ Dụng thiếu tinh ý kia nhìn thấy điều này, lúc đó lần nữa cười lớn kiêu ngạo nói, lại gần như không nghĩ tới y hiện giờ cũng chung cảnh ngộ với Vương hộ phán.

Đối với sự giễu cợt của Hô Diên Thủ Dụng, Vương hộ phán lại hừ lạnh một tiếng mà không phản kháng. Triệu Nhan lúc này lại bước tới trước mặt Phùng Kinh cười nói:

- Phùng tri huyện cũng nhìn thấy rồi đấy, trong mười lăm cặp cha con có tới máu của ba cặp không dung hòa, lẽ nào quan hệ huyết thống giữa ba cặp cha con này đều là giả sao?

- Cái này đương nhiên không thể, Vương hộ phán và Hô Diên Thủ Dụng tướng quân đều là những người gia môn nghiêm chỉnh, hai vị phu nhân cũng tài đức song toàn, vì vậy quan hệ phụ tử giữa họ chắc chắn không thể là giả, còn về hai người thư lại trong phủ Khai Phong, cũng không cần nghi ngờ, hai cha con bọn họ tướng mạo giống nhau như vậy, tuyệt đối là cha con không nhầm đâu được!

Phùng Kinh lúc này cũng vừa cười vừa nói, Triệu Nhan chứng minh được lấy máu kiểm tra huyết thống là không chính xác, vậy vụ án này cũng dễ giải quyết hơn rồi.

Nghe thấy lời của Phùng Kinh, khuôn mặt Vương hộ phán cũng dễ chịu hơn một chút, Hô Diên Thủ Dụng lại hoàn toàn không để tâm, còn về cha con thư lại đó, lại cha nhìn con, con nhìn cha, sau đó hai người cùng thở phào nhẹ nhõm, hai cha con bọn họ đích thực rất giống nhau, người khác vừa nhìn đã biết là hai cha con, thực ra không chỉ bọn họ, hai cặp bố con Vương hộ phán và Hô Diên Thủ Dụng cũng hơi giống, cũng chính là gương mặt cha con như người khác nói, nếu nói họ không phải cha con, e rằng mọi người cũng không tin.

Phùng Kinh trong lòng rất vui, liếc mắt nhìn Đỗ Lương đang làm bị cáo, cũng chính là phụ thân của Đỗ Đôn, liền cất tiếng hỏi:

- Đỗ lễ phán, bây giờ quận vương đã chứng minh lấy máu kiểm tra huyết thống là không chính xác, hơn nữa theo điều tra của mọi người, phu nhân trước của ngài không có bất cứ hành động vượt quá lễ nghĩa nào, vì vậy bây giờ xem ra, Đỗ Đôn nhất định là con trai của ngài, điều này liệu ngài có tin?

Từ lúc quan sát thí nghiệm lấy máu kiểm tra huyết thống lần đầu tiên của Triệu Nhan, Đỗ Lương đã trầm ngâm, bây giờ nhìn thấy kết quả của lần lấy máu kiểm tra huyết thống lần thứ hai, khiến y cuối cùng như tỉnh mộng, lúc đó cũng không để ý tới thân phận, đột nhiên tiến hai bước tới trước mặt Triệu Nhan, sau đó quỳ mạnh xuống hành đại lễ nói:

- Đa tạ quận vương chỉ sai, nếu không có quận vương khai sáng cho tại hạ, suýt nữa khiến Đỗ mỗ làm ra sai lầm nghiêm trọng!

Đỗ Lương tuy trong tên có chữ “Lương”, nhưng lại không phải người lạnh lùng bạc bẽo, thậm chí còn ngược lại, y đối với con cái yêu thương hơn những người khác, chỉ là trước đó tin vào kết quả lấy máu kiểm tra huyết thống, cho rằng con trưởng Đỗ Đôn không phải con ruột của mình, mới từ yêu thành hận, không ngó ngàng đuổi con trai mình ra khỏi nhà, bây giờ sau khi biết được lấy máu kiểm tra huyết thống không chuẩn xác, y mới biết mình hổ thẹn với người vợ quá cố và con trai Đỗ Đôn, đồng thời cũng mang ơn Triệu Nhan sâu sắc, cho nên mới hành đại lễ như thế này.

Triệu Nhan cũng không ngờ Đỗ Lương lại hành đại lễ như vậy, liền vội vàng đỡ y dậy nói:

- Đỗ lễ phán không cần đa lễ, bản vương cũng là thấy Đỗ Đôn còn nhỏ, không muốn nó sau này không ngẩng cao đầu, hơn nữa Đỗ phu nhân quá cố phải chịu nỗi oan không rõ ràng, e rằng chết cũng không nhắm mắt, nên mới ra tay giúp đỡ, bây giờ có thể nhìn thấy Đỗ lễ phán hoàn toàn tỉnh ngộ, những gì mà tiểu vương làm trước đó đều xứng đáng.

Thấy Đỗ Lương cũng tin là lấy máu kiểm tra huyết thống là không chính xác, hơn nữa trong lời nói cũng thừa nhận Đỗ Đôn là con trai y, khiến cho tri huyện Phùng Kinh bên cạnh thở phào, thời gian này y sắp bị người của Hô Diên gia và Vương gia làm phiền tới chết rồi, lần này nguyên cáo và bị cáo đã nhận nhau, vụ án này cũng có thể coi là xong, y cuối cùng cũng có thể thư giãn rồi.

Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Ngay sau đó Phùng Kinh tuyên án trước công đường, Đỗ Đôn đích thực là con ruột của Đỗ Lương, lệnh cho Đỗ Lương đón về nhà nuôi dưỡng tử tế, ngoài ra Hô Diên gia có quyền giám sát, tránh việc Đỗ Đôn không có mẫu thân bị ức h**p trong nhà, còn về Đỗ phu nhân hiện tại đã khơi mào ra chuyện này trước tiên, thì bị Đỗ Lương dạy dỗ trước mặt mọi người, nếu không phải ả ta sinh con trai cho Đỗ Lương, e rằng Đỗ Lương đã ruồng bỏ nàng ta ngay lúc đó rồi.

Sau khi tiễn cha con Đỗ Lương, người của Hô Diên gia cũng đều vui mừng, lúc đó mấy huynh đệ Hô Diên Thủ Đức lập tức kéo Triệu Nhan về Hô Diên phủ, sau đó lệnh cho người làm bày biện tiệc rượu, họ muốn cảm ơn Triệu Nhan vị quận vương này, Triệu Nhan cũng không có cách gì từ chối. Trước khi yến tiệc bắt đầu, Hô Diên Bình giới thiệu cho hắn các thúc bá huynh đệ của mình, chỉ có điều khi giới thiệu tới một người trong đó, lại khiến Triệu Nhan kinh ngạc, thậm chí có cảm giác không dám tin. - Há? Quỷ thần ơi!

Đúng lúc này, Phùng Kinh vốn đang ngồi trên chính đường kinh ngạc thốt ra tiếng, đồng thời cũng không tự chủ mà bật dậy, hai mắt nhìn chằm chằm vào một cái bát trong đó, chỉ thấy hai giọt máu trong bát đang từ từ hòa vào nhau.

- Ha ha, trong bát này là máu của ai, mời nhanh chóng đứng ra đây!

Triệu Nhan nhìn thấy sự thay đổi trong bát, lập tức vui mừng cất giọng nói, xem ra vận may của mình cũng không tồi, đã có một nhóm xuất hiện hiện tượng dung hòa rồi, vậy thì sau đó sẽ đơn giản thôi.

- Là của tiểu nhân!

Triệu Nhan vừa dứt lời, lập tức có hai người hầu đứng ra, hai người này đều khoảng hai mươi tuổi, một người là người hầu trong Hô Diên gia, một người là tôi tớ trong nhà Đỗ Lương.

- Hả? Lại có một nhóm nữa cũng hợp vào rồi?

Đúng lúc này, Phùng Kinh vẫn luôn chăm chú quan sát biến đổi trong bát lần nữa kinh ngạc nói, y bây giờ đã mơ hồ đoán được mục đích mà Triệu Nhan làm như vậy, đồng thời cũng bắt đầu nghi ngờ độ chuẩn xác của lấy máu kiểm tra huyết thống.

Triệu Nhan cũng không ngờ mình lại may mắn như vậy, thí nghiệm ngẫu nhiên mười nhóm lại có hai nhóm dung hợp. Xem ra ông trời cũng đang giúp mình, lúc đó hắn cười lớn một tiếng rồi nói:

- Các vị đều nhìn thấy rồi đấy, ta tùy ý chọn ra mười nhóm tiến hành lấy máu kiểm tra huyết thống, lại có máu của hai nhóm đều có thể dung hòa, họ lại không phải cha con anh em gì, từ đây có thể thấy, chuyện lấy máu kiểm tra huyết thống cơ bản là không chính xác, càng không thể làm bằng chứng trên công đường!

Triệu Nhan vừa thốt ra lời, tri huyện Phùng Kinh và người của Hô Diên gia cũng liên tục gật đầu, đô đầu Vương Triều lẫn trong đám người càng vui mừng khôn xiết, trước đây ông cũng từng gặp loại án mà lấy máu kiểm tra huyết thống có vấn đề, đối với điều này ông vẫn nghĩ không thông. Bây giờ xem xong thí nghiệm của Triệu Nhan, cuối cùng cũng tháo gỡ được câu hỏi trong lòng, hóa ra lấy máu kiểm tra huyết thống lại không chuẩn xác, điều này cũng có thể tránh khỏi ông sau này gặp phải dạng án như vậy mà dẫn đến phán đoán sai lầm.

- Lời của quận vương không khỏi có chút võ đoán!

Đúng lúc này, chỉ thấy lão già Vương hộ phán ngoan cố bỗng nhiên cất lời:

- Thí nghiệm mà quận vương làm, chỉ có thể chứng minh hai người không cùng huyết thống có thể dung hòa máu, nhưng lại không thể chứng minh máu giữa hai cha con không thể dung hòa, lấy máu kiểm tra huyết thống căn bản là dùng nguyên lí máu dung hòa giữa cha mẹ con cái để kiểm chứng quan hệ ruột thịt. Vì vậy nếu Đỗ Đôn và Đô Lương thực sự là cha con, thì máu của họ nhất định có thể dung hòa với nhau. Ngược lại thì tuyệt đối không phải cha con!

Vương hộ phán tuy tuổi đã cao, nhưng đầu óc hoạt động vô cùng linh hoạt, suy luận của lão cũng hợp tình hợp lí, dù sao thí nghiệm này của Triệu Nhan cũng có chút phiến diện, không thể hoàn toàn phủ nhận vai trò của lấy máu kiểm tra huyết thống. Nhưng Triệu Nhan đã có sự chuẩn bị trước với điều này, lúc đó cười ha ha nói:

- Vương hộ phán, nếu đã như vậy thì bản vương sẽ làm một thí nghiệm nữa, chúng ta bây giờ sẽ đi tìm một số cặp cha con đến, sau đó để họ lấy máu kiểm tra huyết thống. Xem xem máu của những cặp cha con này có thể dung hòa vào với nhau hay không?

- Quận vương nói phải, hiện tại chỗ chúng ta có không ít cha con, lão phu và con trai đồng ý tự mình làm thí nghiệm này!

Lúc này một người đàn ông trung niên nhảy ra từ bên Hô Diên gia nói, người này tên là Hô Diên Thủ Đức, chính là phụ thân của Hô Diên Bình, vừa nãy ông còn đang lo lắng Triệu Nhan làm liều, nhưng sau khi nhìn thấy thí nghiệm lấy máu kiểm tra huyết thống của Triệu Nhan, ông cũng thêm tin tưởng Triệu Nhan vài phần, chỉ cần có thể chứng minh lấy máu kiểm tra huyết thống không chuẩn, thì chị của ông cũng có thể rửa sạch nỗi oan khuất rồi.

Hô Diên Thủ Đức vừa ngắt lời, năm người huynh đệ của ông cũng nhào ra, lần lượt kéo con trai lấy máu kiểm tra huyết thống. Càng khiến Triệu Nhan không nghĩ tới là, Vương hộ phán tính tình hống hách lại kéo con trai mình tới, cùng muốn tham gia, dùng điều này để chứng minh lão không chột dạ. Phùng Kinh ngồi trên đại đường nhìn thấy cảnh tượng này, lại cũng cho người gọi con trai mình từ hậu đường tới, kết quả chốc lát đã có tám cặp cha con.

- Tốt, đa tạ các vị chủ động đồng ý tham gia thí nghiệm này, nhưng tám cặp vẫn hơi ít, có thể tìm thêm vài người nữa không?

Triệu Nhan lúc này vẫn có chút không yên tâm, giữa cha con tuy có thể xuất hiện nhóm máu không tương đồng, nhưng khả năng lớn hơn là nhóm máu tương thích, ngộ nhỡ tám cặp này nếu dung hòa, thì không ổn rồi, cho nên hắn muốn tìm thêm vài đối tượng thí nghiệm nữa.

- Cái này thì dễ, quận vương đợi một lát, trong phủ Khai Phong có rất nhiều quân lính và thư lại (người quản lí sách vở, văn chương) đều là cha truyền con nối, có một số còn là cha con cùng nhau làm việc, bản quan sẽ cho người gọi họ tới đây!

Phùng Kinh nghe đến đây lập tức cất lời, sau đó y dặn dò một tên lính vài câu, người kia lập tức cấp tốc chạy, chẳng bao lâu sau, đã đưa đến bảy cặp cha con, tên lính đếm chốc lát đã tăng lên mười lăm cặp.

Nhìn thấy có nhiều người như vậy tham gia, Triệu Nhan cũng cảm thấy có chút chắc chắn, lúc đó sai người chuẩn bị một số nước thuốc để lấy máu kiểm tra huyết thống, sau đó bảo mười lăm cặp cha con này lần lượt nhỏ máu vào trong, trong đó sáu cặp cha con nhà Hô Diên là kiên quyết nhất, nhưng họ cũng có chút rối bời, vì họ vừa hi vọng máu của mình không dung hòa, lại vừa không dám hoàn toàn phủ định độ chính xác của lấy máu kiểm tra huyết thống, nếu không dung hòa, thì không phải nói lên họ không là cha con sao?

Mười lăm cặp thí nghiệm rất nhanh đã có kết quả, thực tế quả nhiên giống hệt Triệu Nhan dự đoán, nhóm máu của đa số cặp cha con đều có thể dung hòa, nhưng trong số mười lăm cặp này, lại có máu của ba cặp cha con không thể hợp vào nhau, khiến Triệu Nhan vui mừng không tưởng, liền cười ha ha chỉ vào ba cái bát không dung hợp nói:

- Mời ba cặp cha con này đứng ra đây!

Triệu Nhan vừa dứt lời, thì thấy một cặp cha con thư lại lập tức bước ra, nhưng hai người họ bây giờ lại vẻ mặt khó tin, trong đó người thư lại già nhìn con trai mình với ánh mắt hoài nghi, nếu người con trai mà mình nuôi dưỡng bao nhiêu năm nay không phải con ruột mình, vậy thì quá oan uổng rồi.

- Ha ha, không ngờ máu của lão tử và con trai lại không dung hòa, lẽ nào phu nhân nhà ta lại ngoại tình?

Đúng lúc này, một người ngốc nghếch thiếu khí chất bật cười lớn nói, ngay sau đó một người đi tới từ bên cạnh Hô Diên Thủ Đức, trên mặt có hình xăm dấu hiệu nhà Hô Diên, bộ râu quai nón theo tiếng cười của y mà rung lên, dường như phu nhân y ngoại tình là chuyện đáng vui mừng. Nhưng ở sau lưng y, lại có một thiếu niên tròn nần nẫn, khuôn mặt tròn xoe buồn rười rượi.

- Vị này là?

Triệu Nhan đối với vị đại thúc hiếm thấy này vô cùng tò mò, dù gì giống kiểu người vừa nhìn đã thô lỗ giống y thực sự không nhiều, vì vậy hắn vội vàng lén lút kéo Hô Diên Bình tới hỏi.

- Ha ha, vị này là tứ thúc của ta Hô Diên Thủ Dụng.

Hô Diên Bình vui vẻ giới thiệu. Chắc là do quen rồi, nên y không cảm thấy tứ thúc của mình có gì bất thường.

- Hô Diên Thủ Dụng?

Triệu Nhan nghe thấy cái tên này cũng ngơ ra, vì hắn cảm thấy cái tên này hình như nghe ở đâu rồi, nhưng nhất thời không thể nhớ ra, cuối cùng đành phải lắc đầu, tạm thời để chuyện này sang một bên.

Bây giờ đã có hai cặp cha con có máu không dung hòa đứng ra, còn cặp cuối cùng vẫn chưa có người nào bước tới, khiến Triệu Nhan sửng sốt, lúc đó mở miệng nói:

- Bây giờ chỉ còn thiếu cặp cha con máu không dung hòa cuối cùng, hãy chủ động bước ra đây đi!

Triệu Nhan vừa dứt lời. Thì thấy ngài Vương hộ phán tóc bạc trắng hừ lạnh một tiếng, sau đó cùng con trai của lão ta mặt mày xanh mét đứng ra. Mà Triệu Nhan nhìn thấy thế cũng vô cùng bất ngờ, hắn không thể dự liệu được lại trùng hợp như vậy, cặp cuối cùng lại là cha con Vương hộ phán, lần này thật đúng là quá hay ho rồi.

- Ha ha ha ha ~ Thì ra là con trai Vương hộ phán cũng không phải con ruột. Chỉ là không biết Vương hộ phán khi nào định đuổi con trai đi đây?

Vị đại thúc Hô Diên Thủ Dụng thiếu tinh ý kia nhìn thấy điều này, lúc đó lần nữa cười lớn kiêu ngạo nói, lại gần như không nghĩ tới y hiện giờ cũng chung cảnh ngộ với Vương hộ phán.

Đối với sự giễu cợt của Hô Diên Thủ Dụng, Vương hộ phán lại hừ lạnh một tiếng mà không phản kháng. Triệu Nhan lúc này lại bước tới trước mặt Phùng Kinh cười nói:

- Phùng tri huyện cũng nhìn thấy rồi đấy, trong mười lăm cặp cha con có tới máu của ba cặp không dung hòa, lẽ nào quan hệ huyết thống giữa ba cặp cha con này đều là giả sao?

- Cái này đương nhiên không thể, Vương hộ phán và Hô Diên Thủ Dụng tướng quân đều là những người gia môn nghiêm chỉnh, hai vị phu nhân cũng tài đức song toàn, vì vậy quan hệ phụ tử giữa họ chắc chắn không thể là giả, còn về hai người thư lại trong phủ Khai Phong, cũng không cần nghi ngờ, hai cha con bọn họ tướng mạo giống nhau như vậy, tuyệt đối là cha con không nhầm đâu được!

Phùng Kinh lúc này cũng vừa cười vừa nói, Triệu Nhan chứng minh được lấy máu kiểm tra huyết thống là không chính xác, vậy vụ án này cũng dễ giải quyết hơn rồi.

Nghe thấy lời của Phùng Kinh, khuôn mặt Vương hộ phán cũng dễ chịu hơn một chút, Hô Diên Thủ Dụng lại hoàn toàn không để tâm, còn về cha con thư lại đó, lại cha nhìn con, con nhìn cha, sau đó hai người cùng thở phào nhẹ nhõm, hai cha con bọn họ đích thực rất giống nhau, người khác vừa nhìn đã biết là hai cha con, thực ra không chỉ bọn họ, hai cặp bố con Vương hộ phán và Hô Diên Thủ Dụng cũng hơi giống, cũng chính là gương mặt cha con như người khác nói, nếu nói họ không phải cha con, e rằng mọi người cũng không tin.

Phùng Kinh trong lòng rất vui, liếc mắt nhìn Đỗ Lương đang làm bị cáo, cũng chính là phụ thân của Đỗ Đôn, liền cất tiếng hỏi:

- Đỗ lễ phán, bây giờ quận vương đã chứng minh lấy máu kiểm tra huyết thống là không chính xác, hơn nữa theo điều tra của mọi người, phu nhân trước của ngài không có bất cứ hành động vượt quá lễ nghĩa nào, vì vậy bây giờ xem ra, Đỗ Đôn nhất định là con trai của ngài, điều này liệu ngài có tin?

Từ lúc quan sát thí nghiệm lấy máu kiểm tra huyết thống lần đầu tiên của Triệu Nhan, Đỗ Lương đã trầm ngâm, bây giờ nhìn thấy kết quả của lần lấy máu kiểm tra huyết thống lần thứ hai, khiến y cuối cùng như tỉnh mộng, lúc đó cũng không để ý tới thân phận, đột nhiên tiến hai bước tới trước mặt Triệu Nhan, sau đó quỳ mạnh xuống hành đại lễ nói:

- Đa tạ quận vương chỉ sai, nếu không có quận vương khai sáng cho tại hạ, suýt nữa khiến Đỗ mỗ làm ra sai lầm nghiêm trọng!

Đỗ Lương tuy trong tên có chữ “Lương”, nhưng lại không phải người lạnh lùng bạc bẽo, thậm chí còn ngược lại, y đối với con cái yêu thương hơn những người khác, chỉ là trước đó tin vào kết quả lấy máu kiểm tra huyết thống, cho rằng con trưởng Đỗ Đôn không phải con ruột của mình, mới từ yêu thành hận, không ngó ngàng đuổi con trai mình ra khỏi nhà, bây giờ sau khi biết được lấy máu kiểm tra huyết thống không chuẩn xác, y mới biết mình hổ thẹn với người vợ quá cố và con trai Đỗ Đôn, đồng thời cũng mang ơn Triệu Nhan sâu sắc, cho nên mới hành đại lễ như thế này.

Triệu Nhan cũng không ngờ Đỗ Lương lại hành đại lễ như vậy, liền vội vàng đỡ y dậy nói:

- Đỗ lễ phán không cần đa lễ, bản vương cũng là thấy Đỗ Đôn còn nhỏ, không muốn nó sau này không ngẩng cao đầu, hơn nữa Đỗ phu nhân quá cố phải chịu nỗi oan không rõ ràng, e rằng chết cũng không nhắm mắt, nên mới ra tay giúp đỡ, bây giờ có thể nhìn thấy Đỗ lễ phán hoàn toàn tỉnh ngộ, những gì mà tiểu vương làm trước đó đều xứng đáng.

Thấy Đỗ Lương cũng tin là lấy máu kiểm tra huyết thống là không chính xác, hơn nữa trong lời nói cũng thừa nhận Đỗ Đôn là con trai y, khiến cho tri huyện Phùng Kinh bên cạnh thở phào, thời gian này y sắp bị người của Hô Diên gia và Vương gia làm phiền tới chết rồi, lần này nguyên cáo và bị cáo đã nhận nhau, vụ án này cũng có thể coi là xong, y cuối cùng cũng có thể thư giãn rồi.

Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Ngay sau đó Phùng Kinh tuyên án trước công đường, Đỗ Đôn đích thực là con ruột của Đỗ Lương, lệnh cho Đỗ Lương đón về nhà nuôi dưỡng tử tế, ngoài ra Hô Diên gia có quyền giám sát, tránh việc Đỗ Đôn không có mẫu thân bị ức h**p trong nhà, còn về Đỗ phu nhân hiện tại đã khơi mào ra chuyện này trước tiên, thì bị Đỗ Lương dạy dỗ trước mặt mọi người, nếu không phải ả ta sinh con trai cho Đỗ Lương, e rằng Đỗ Lương đã ruồng bỏ nàng ta ngay lúc đó rồi.

Sau khi tiễn cha con Đỗ Lương, người của Hô Diên gia cũng đều vui mừng, lúc đó mấy huynh đệ Hô Diên Thủ Đức lập tức kéo Triệu Nhan về Hô Diên phủ, sau đó lệnh cho người làm bày biện tiệc rượu, họ muốn cảm ơn Triệu Nhan vị quận vương này, Triệu Nhan cũng không có cách gì từ chối. Trước khi yến tiệc bắt đầu, Hô Diên Bình giới thiệu cho hắn các thúc bá huynh đệ của mình, chỉ có điều khi giới thiệu tới một người trong đó, lại khiến Triệu Nhan kinh ngạc, thậm chí có cảm giác không dám tin.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back