Dịch Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 250: Chương 250



Đoàn Đoàn lau mồ hôi, tủm tỉm cười mở miệng nói: “Hì hì… Đoàn Đoàn phải đợi mọi người nữa, con không về đâu!”

Tần Tĩnh Trì nhéo cái mũi nhỏ của cậu bé, chỉnh lại chiếc mũ rơm rồi đẩy xe về phía nhà với Giang Tư Nguyệt. Một người trước một người sau, phụ hắn đẩy xe đi về phía nhà.

Ở bên kia, Giang Oản Oản và Lý Tam Nương đã chuẩn bị một bàn lớn đồ ăn. Một đĩa dưa hấu ướp lạnh, vài ly sinh tố dưa hấu và một ít kem dưa hấu, đợi Tần Tĩnh Trì và những người khác trở về ăn.

Vừa đẩy xe vào sân, Đoàn Đoàn nóng lòng muốn nhảy xuống. Tần Tĩnh Trì nhanh chóng ôm lấy cậu bé, gõ đầu cậu bé nói: “Sao con dám nhảy từ trên cao xuống! Con thật không nghe lời!”

Đoàn Đoàn nhanh nhẹn chớp đôi mắt to tròn, đáng thương nói: “Cha nhanh ôm Đoàn Đoàn xuống đi, Đoàn Đoàn nóng quá!”

Giang Tư Nguyệt và Tần Tĩnh Nghiễn ở bên cạnh nhìn dáng vẻ nũng nịu của Đoàn Đoàn, cười ra tiếng.

Trong lòng Tần Tĩnh Trì cũng buồn cười, tiếp tục nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé, mới ôm cậu bé xuống đất.

Đoàn Đoàn được tự do, cậu bé rửa tay trước rồi vui vẻ chạy vào nhà.

Cậu bé cởi đôi ủng vải ở cửa, chân trần chạy đến bàn tìm kiếm mùi thơm của đồ ăn. Khi Lý Tam Nương nhìn thấy mọi người trở lại, bà ấy đang xới cơm. Chờ đến khi Đoàn Đoàn ôm chân bà ấy, bà ấy mới cười nói: “Tiểu Đoàn Đoàn của chúng ta đã về rồi à, trời có nóng không?”

Đoàn Đoàn gật đầu: “Ngoại tổ mẫu ơi, nóng lắm!”

Giang Oản Oản ôm bụng mình từ trên sô pha đi tới, xoa cái đầu nhỏ của cậu bé, cầm bát kem ly trên bàn lên đưa cho cậu bé: “Con ăn thử đi. Hôm nay nương và ngoại tổ mẫu làm món này, con ăn xem có ngon không?”

Kem ly được làm bằng bơ và sữa mà Tần Tĩnh Trì và những người khác đã làm ngày hôm qua.

Bên trên kem ly được rắc vụn dưa hấu.

Hai mắt Đoàn Đoàn sáng ngời bưng bát kem, nóng lòng muốn múc một thìa cho vào miệng.

Chỉ cắn một miếng, trong mắt Đoàn Đoàn đã đầy vẻ say mê: "A a a! Thật tuyệt vời! Nương và ngoại tổ mẫu giỏi quá! Kem này ngon quá! Đoàn Đoàn đi cho tiểu cữu cữu và cha ăn thử đây!”

Vừa nói xong thì cậu bé bưng bát, nhanh nhẹn đi ra ngoài sân.

Tiểu tử kia bước ra khỏi cánh cửa, nhìn ánh mặt trời chói chang, rồi lại nhìn xuống đôi chân trần của mình một lúc, đột nhiên không muốn tiếp tục bước ra ngoài. Vì thế đứng vẫy tay với Tần Tĩnh Trì người đứng gần cậu bé: “Cha nhanh đến đây đi! Nương và ngoại tổ mẫu làm món kem, ngọt lắm!”

Mặc dù Tần Tĩnh Trì không thích đồ ngọt nhưng cũng không muốn từ chối lời mời nồng nhiệt của nhi tử. Hắn buông sợi dây trong tay xuống, đi về phía cậu bé.

Tần Tĩnh Trì ngồi xổm bên cạnh cậu bé: “Ăn cái gì đấy?”

Đoàn Đoàn múc một thìa kem đút cho hắn: “Nương bảo nó gọi là kem… Kem… Kem gì ấy? Ôi chao, Đoàn Đoàn quên mất rồi, nhưng ngon lắm ạ!”

Tần Tĩnh Trì cảm nhận được vị lạnh của kem ly dưa hấu, không nhịn được gật đầu: “Không tệ!”

“Hì hì… Đúng rồi chứ!”

Sau đó, cậu bé nhìn Giang Tư Nguyệt đang đi về phía bọn họ: “Tiểu cữu cữu! Mau lại đây ăn kem đi!”

Tần Tĩnh Trì cười nói: “Hai người ăn đi, ta đi xem hôm nay có món gì.”

Tần Tĩnh Trì bước vào phòng, thấy Giang Oản Oản đang giúp Lý Tam Nương dọn bát. Hắn lập tức đi thẳng đến bàn ăn, nhẹ nhàng nhéo mặt nàng, nhìn vào bàn ăn.

Trên bàn ăn có một đĩa thịt ướp muối xào tỏi và ớt xanh, dưa chuột trộn, cà chua ướp đường, khoai tây hầm, còn có một đĩa gỏi sứa.

Đây là những con sứa ngày hôm qua Tần Đại Hải giao cho cửa tiệm hải sản, được bọn Tần Tiểu Quang mang về thôn cho bọn họ.

Vì đây là lần đầu tiên Tần Đại Hải gửi sứa, cho nên bọn Lâm Lộ, Lâm Giang không biết phải làm như thế nào, chỉ có thể gửi cho Giang Oản Oản.

Gỏi sứa ăn rất giòn và ngon. Sau khi Giang Oản Oản nhìn thấy Tần Tiểu Quang mang đến, nàng vui vẻ nấu cơm suốt một lúc lâu.

Tần Tĩnh Trì nhìn gỏi sứa, tò mò hỏi: “Đây là con sứa ngày hôm qua à?”

Giang Oản Oản gật đầu, cầm lấy đôi đũa đưa cho hắn: “Chàng nhanh nếm thử đi!”

Gỏi sứa có vị chua, cay và giòn. Tần Tĩnh Trì ăn một miếng, ngạc nhiên nhìn Giang Oản Oản: “Ta vốn tưởng nó sẽ giống như mực nhưng mùi vị lại hoàn toàn khác, món này hoàn toàn không có mùi tanh, ăn ngon lắm.”

Giang Oản Oản hài lòng mỉm cười: “Con sứa này đương nhiên là ngon, làm món gỏi thì tuyệt nhất luôn!”

Tần Tĩnh Trì ăn một miếng, lại không nhịn được cầm đũa gắp ăn.

Sau khi ăn được vài miếng, hắn đặt đũa xuống, cầm một miếng dưa hấu ướp lạnh lên bắt đầu nhấm nháp.

Lúc này, Đoàn Đoàn cũng đang bưng một chiếc bát nhỏ trống không, được Giang Tư Nguyệt bế vào nhà.

Giang Oản Oản ngẩng đầu nhìn bánh bao nhỏ đang mỉm cười. Sau đó bất lực nhìn Giang Tư Nguyệt: “A Nguyệt à, đệ đừng ôm nó nữa, tiểu tử này ở nhà sao còn phải có người ôm?”

Giang Tư Nguyệt mỉm cười và nói: “Đoàn Đoàn không đi hài nên đệ mới ôm nó.”

Đoàn Đoàn ôm cổ cậu ta, giơ đôi chân nhỏ nhắn về phía Giang Oản Oản: “Đoàn Đoàn thực sự không đi hài.”

Giang Oản Oản nhìn đôi chân nhỏ nhắn trước mặt, nhẹ nhàng vỗ nhẹ: “Lúc về cũng không biết đi hài. Sau này con nhất định phải nhớ mang hài, biết không?"

Đoàn Đoàn l.i.ế.m môi, ngoan ngoãn gật đầu.

Giang Oản Oản lại nói với Giang Tư Nguyệt: “A Nguyệt à, đệ hãy đưa nó đi hài nhanh lên. Để nó đi rửa chân trước đã, chắc chắn nó vừa bước ra ngoài sân, lòng bàn chân dính đầy bụi bẩn.”

Giang Tư Nguyệt nắm lấy mắt cá chân của Đoàn Đoàn, nhìn xuống và cười nói: “Đúng như vậy rồi.”

Đoàn Đoàn cũng tò mò nghiêng chân còn lại ra đằng sau, cúi nhìn xuống thì thấy lòng bàn chân của mình quả thực rất đen. Tiểu tử kia ngại ngùng vùi đầu vào cổ Giang Tư Nguyệt : “Tiểu cữu cữu ơi, Đoàn Đoàn muốn sạch sẽ… Tiểu cữu mau ôm con đi rửa chân nhé.”

“Được rồi, để tiểu cữu mang bánh bao nhỏ không nghe lời đi rửa chân, rửa xong rồi thì ăn.”

Chờ đến khi Tần Tĩnh Nghiễn và Tần phụ bê thóc sang sân bên cạnh trở về, thì bữa ăn mới chính thức bắt đầu.

Tần Tĩnh Nghiễn và Giang Tư Nguyệt ngồi xuống bàn ăn, thứ đầu tiên họ bưng lên ăn là hai bát kem ly.

Hiếm hoi lắm Tần Tĩnh Nghiễn mới trở về, vừa ăn kem ly vừa cảm thán: “Tẩu tử à, tẩu làm món kem này như thế nào vậy? Tại sao lại ngon như thế chứ? Xem như đệ đã biết, thèm ăn gì về nhà là được ăn.”

Đoàn Đoàn cũng bưng một bát khác lên, bắt đầu ăn từng miếng nhỏ. Sau khi nghe những lời của Tần Tĩnh Nghiễn, cười hì hì mở miệng nói: “Tiểu thúc thúc và thẩm thẩm có thể thường xuyên về nhà. Bây giờ ngoại tổ mẫu và nãi nãi nấu ăn rất ngon!”

Tần Tĩnh Nghiễn cười nói: “Được được được! Nhưng chúng ta phải đợi đứa bé trong bụng thẩm thẩm con chào đời đã. Bây giờ thẩm đi lại không tiện.”

“Vậy khi nào đệ đệ muội muội được sinh ra, thúc nhớ mang đệ đệ muội muội đến đây nhé!”

“Được thôi.”

Ba ngày sau, Tần gia đã thu hoạch xong thóc. Họ trồng tổng cộng bốn sào lúa, sau khi tách lúa nước xong, tổng cộng họ đã thu hoạch được hơn hai nghìn cân thóc.

Sau đó cả gia đình đi thu hoạch toàn bộ số lúa do Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương trồng. Họ thu hoạch được khoảng một ngàn ba trăm cân thóc, sản lượng cũng cao không kém.

Khi Lý Viễn biết tin sản lượng lúa gạo tăng gấp hai gấp ba, ông ấy còn ngạc hơn cả khi biết về sản lượng khoai tây.

“Cái này... Làm sao loại hạt giống này có thể lợi hại như vậy! Sản lượng có thể cao như vậy à? Tĩnh Trì à, cháu mua ở đâu thế? Loại hạt giống lúc nước có sản lượng cao như vậy có thể mua nhiều chút để quảng bá đến dân chúng!”

Tần Tĩnh Trì nói ra những lời từ chối đã chuẩn bị sẵn: “Viễn thúc, bây giờ cháu không tìm được người đó. Cháu theo hắn ta đến một hòn đảo nhỏ để mua. Nhưng sau khi hắn ta đưa cháu trở lại bờ biển, cháu tự mình chèo thuyền đi mua thêm một ít nhưng tìm như thế nào cũng không thấy hòn đảo nhỏ đó. Có lẽ cháu đã đi lệch quỹ đạo.”
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 251: Chương 251



Lý Viễn cau mày nói: “Không tìm thấy sao? Làm sao có thể không tìm thấy chứ?”

Tần Tĩnh Trì nói: “Lúc đó cháu được một người ngoại quốc đưa đến đó. Bởi vì quãng đường xa cho nên cháu cũng không nhớ chính xác lắm. Khi cháu tự đi tìm, chính là dựa theo hướng chung nhưng rốt cuộc thì trên biển không giống đất liền, con thuyền đi qua đi lại rất dễ đi lệch hướng. Chuyện này cháu cũng không có cách nào giải quyết.”

Lý Viễn khẽ thở dài một tiếng: “Không sao, không sao, dân làng trong thôn của cháu cũng đã gieo hạt giống mới cháu mang về. Cháu hãy giữ lại toàn bộ hạt cháu lấy được, đến lúc đó ta sẽ sai người đi thu hoạch cùng cháu. Hãy cố gắng dần dần để tạo cơ hội cho thôn dân trong huyện chúng ta đều trồng được loại lúa nước mới này!”

Ý Lý Viễn nói chính là ý của Tần Tĩnh Trì, sau đó Tần Tĩnh Trì lại nói: “Cháu còn mang về những hạt giống khác. Người trên đảo gọi là ngô, nghe nói sản lượng còn cao hơn lúa. Nếu đúng như vậy thì chúng ta cũng giữ thêm một số hạt giống nữa nhé.”

Lý Viễn vỗ vai hắn cười nói: “Được được được!”

Nhắc đến ngô, hôm qua Giang Oản Oản nói rằng có thể bẻ mang về ăn. Cho nên sau khi Tần Tĩnh Trì về nhà thì vội vàng chạy ra đồng bẻ hai mươi mấy cái bắp ngô mang về.

Giang Oản Oản ở bên cạnh hướng dẫn hắn bóc vỏ ngô. Sau đó tìm mấy cái xiên sắt trước kia dùng để nướng thịt, xiên ngô qua rồi từ từ nướng trên than lửa.

Tần Tĩnh Trì lấy ghế đặt vào phòng bếp, Giang Oản Oản ngồi trên ghế nướng ngô cùng hắn.

Thực ra ăn ngô luộc sẽ tiện hơn mà nướng thì tốn công một tí nhưng sẽ thơm hơn.

Không bao lâu sau, ngô nướng đã có màu vàng óng. Mùi thơm ngọt tỏa ra khắp trong bếp. Tần Tĩnh Trì lấy bắp ngô nướng ngon nhất thổi nguội qua, rồi mới đưa cho Giang Oản Oản: “Cẩn thận một chút, nhanh nếm thử đi, xem ta nướng thế nào?”

Hai mắt Giang Oản Oản sáng ngời cầm lấy bắp ngô vàng óng, nóng lòng muốn cắn một miếng. Ngay lập tức vị ngọt của ngô bùng nổ trong miệng: “Thơm quá! Ngô nướng ăn ngon quá! Tĩnh Trì à, chàng mau nếm thử đi, đã chín rồi này! Hạt ngô chắc mẩy nhưng vẫn rất mềm và ngọt!”

Tần Tĩnh Trì vội vàng rút ngô ra khỏi xiên sắt, tuỳ tiện thổi qua rồi bắt đầu ăn. Chẳng qua một lúc sau, hắn gặm hết ngô, chỉ để lại một lõi ngô trơ trụi.

Hắn ăn xong một cái thì lại lập tức xiên ngô lên bắt đầu nướng.

Vừa nướng vừa nhìn Giang Oản Oản: “Nương tử, nàng có muốn ăn thêm một cái nữa không?”

Giang Oản Oản lắc đầu, đưa cho hắn nửa số bắp còn lại: “Chàng mau ăn giúp thiếp, thiếp ăn không hết.”

Tần Tĩnh Trì khẽ cười, thuần thục cầm lấy bắp ngô trong tay nàng bắt đầu ăn. Hắn ném lõi ngô đã ăn xong vào thùng rác: “Vẫn là đồ ăn nương tử của ta nếm qua rồi ngon hơn!”

Giang Oản Oản đỏ mặt: “Chàng nói bậy bạ gì vậy!”

Tần Tĩnh Trì nhéo mặt nàng: “Thật mà!”

Giang Oản Oản vỗ vỗ tay hắn: “Chàng… Chàng... Ngô nướng của chàng sắp cháy rồi kia!"

Sau đó Tần Tĩnh Trì nhanh chóng tập trung vào ngô nướng, thỉnh thoảng lật qua lật lại.

Món ngô nướng nhanh chóng được thôn Tần gia, nhóm thôn dân và cả Tần gia săn đón. Cho dù là ngô luộc, rang, xào với thịt lợn hay đơn giản là ngô xào với ớt xanh đều cực kỳ ngon!

Tần mẫu và Lý Tam Nương đặc biệt thích dùng ngô nấu canh sườn heo. Món canh nấu lên rất thơm và ngọt.

Một giỏ ngô non tươi đã được gửi từ lâu cho nhà Lý Viễn. Vốn Lý Tuyết Trân không ăn được nhiều nên mỗi ngày Tô Hà đều nấu canh gà cho nàng ấy. Nàng ấy uống nhiều đến mức nhìn thấy canh là phản xạ tự nhiên buồn nôn.

Nhưng sau khi ngô được gửi qua, Tô Hà và bọn Tiểu Ngọc học phương pháp mà Tần mẫu đã chỉ. Sau khi bỏ thêm vài miếng ngô vào canh xương, thế mà Lý Tuyết Trân lại uống hết hai bát canh, ngô trong canh được gặm sạch sẽ.

Vốn dĩ Tô Hà cũng thích ăn loại ngô này nhưng bây giờ bà ấy nhìn nửa số bắp còn lại trong giỏ như đang nhìn báu vật nào đó, đôi mắt sáng ngời.

Những ngày tiếp theo, trên bàn ăn của nhà họ ngày nào cũng có ngô. Như ngô xào thịt, ngô xào ớt xanh, sườn heo hầm ngô, còn bỏ ngô vào thịt kho tàu. Dù sao, mỗi ngày đều không thể tách rời ngô.

Dạo này Tần mẫu cũng nấu rất nhiều món ngon, mỗi buổi sáng bà đều đến cửa tiệm quần áo. Đến buổi trưa để đám người Lý Tam Nương trông chừng. Bà thu dọn đồ đạc đến Lý phủ, mỗi ngày đều làm đồ ăn cho Lý Tuyết Trân. Nhưng chủ yếu là bà dạy trù tử làm chút món ăn đặc biệt, chẳng hạn như sườn heo kho tàu.

Buổi trưa bà nấu nướng xong, bà sẽ gói đồ ăn mang về cho bọn Lý Tam Nương. Cứ như vậy, cơm trưa của bọn họ cũng được giải quyết xong.

Bây giờ, mỗi ngày sau giờ học Đoàn Đoàn và Giang Tư Nguyệt đều đến cửa tiệm quần áo, bây giờ họ đều ăn cơm ở đây.

Vừa đến buổi trưa, Tần mẫu trở về với một giỏ thức ăn lớn. Trong đó có ngô xào thịt ướp muối, khoai tây sợi chua cay và dưa chuột trộn. Tuy chỉ có ba món nhưng mỗi món đều rất nhiều, đủ cho bọn họ ăn.

Giang Tư Nguyệt vừa bước vào cửa đã múc cơm giúp mọi người, nhưng đôi mắt cậu ta lại dán chặt vào từng món ăn.

Tần mẫu cười nói: “Con ăn đi. A Nguyệt và Đoàn Đoàn phải ăn nhiều một chút!”

Giang Tư Nguyệt gật đầu: “Vâng ạ. Con biết rồi nương. Con và Đoàn Đoàn ăn rất giỏi!”

Mặc dù Giang Tư Nguyệt đã mười lăm tuổi, vóc dáng và khuôn mặt lại giống như một người trưởng thành. Nhưng từ nhỏ đến lớn, mỗi ngày A Nguyệt đều làm những việc vô cùng nặng nhọc và mệt mỏi, bên cạnh cũng không có bạn chơi cùng cậu ta. Vì vậy cậu ta và Đoàn Đoàn chơi cùng nhau rất vui, thậm chí còn có thể chơi xếp hình với Đoàn Đoàn rất hăng say.

Mà mọi người trong nhà đều thương cậu ta nên nuôi cậu ta như nuôi một đứa trẻ.

Chẳng qua đừng thấy cậu ta ở nhà nhìn ngây thơ, ở học viện ngoài nhiệt tình với Đoàn Đoàn thì cậu ta lại rất lạnh lùng với mọi người, không ai dám nói chuyện với cậu ta.

Đoàn Đoàn đặt m.ô.n.g ngồi xuống ghế, cầm chiếc bát nhỏ Tần mẫu đưa cho, nóng lòng gắp mấy sợi khoai tây và hạt ngô, ăn từng miếng lớn, tiểu tử kia hét lên: “Cuối cùng thì Đoàn Đoàn cũng sống lại!”

Giang Tư Nguyệt bất lực nói, rồi véo đôi má mềm mại của cậu bé: “Hôm nay ta đã gọi cho con rất nhiều lần, nhưng con vẫn nhất quyết nằm trên giường. Khiến cả hai chúng ta đến học viện mà không kịp ăn sáng.”

Khi bọn cậu ấy tan lớp, bữa sáng đã nguội gắt cho nên cả hai người đã đói bụng cả buổi sáng.

Đoàn Đoàn nắm lấy tay cậu ấy lắc lư: “Hì hì… Tiểu cữu cữu, mau… Mau ăn đi! Để Đoàn Đoàn múc ngô cho cữu!”

Giang Tư Nguyệt nhìn mánh khoé nhỏ của tiểu tử kia để chuyển hướng sự chú ý của cậu ta, cũng không vạch trần: “Ta muốn ăn dưa chuột trộn.”

Đoàn Đoàn nghe vậy thì vội vàng cười tủm tỉm gắp dưa chuột cho cậu ta: “Tiểu cữu cữu ăn đi!”

Giang Tư Nguyệt hài lòng gắp dưa chuột vào miệng rồi lấy thìa xúc cho Tần mẫu, Tần phụ và Lý Tam Nương mỗi người một thìa ngô xào thịt ướp muối. Cậu ta thỉnh thoảng còn gắp cho bọn họ một ít đồ ăn khác, thậm chí Đoàn Đoàn cũng được cậu ta chăm sóc rất kỹ.

Lý Tam Nương nhìn nhi tử vừa đẹp trai vừa chu đáo của mình, gắp cho cậu ta món khoai tây sợi yêu thích, cười nói: “A Nguyệt, con mau ăn đi. Đừng lúc nào cũng gắp cho chúng ta, đồ ăn sắp nguội rồi.”

“Vâng, con đang ăn mà nương.”

Sau bữa ăn Tần phụ vội vã đến cửa tiệm gỗ. Mấy ngày này, Tần Tĩnh Trì phải ở nhà chăm sóc Giang Oản Oản và xử lý việc mà hắn đã thỏa thuận với Mộ Quy Hoằng. Hắn không có thời gian đến cửa tiệm.

“Chàng mau đi đi!”

Nói xong, Tần mẫu lại đưa cho ông mấy quả đào nữa: “Chán thì chàng có thể lấy ra ăn.”

Tần phụ cầm quả đào thì mỉm cười đi ra ngoài.

Mà ở trong nhà bên kia, Tần Tĩnh Trì đang đứng trong phòng mộc, vừa điêu khắc hình con hổ trên bàn, vừa lo lắng phát sầu.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 252: Chương 252



Hắn đang suy nghĩ nên tặng gì cho Giang Oản Oản, sắp đến sinh nhật của nàng rồi. Hắn phải bắt đầu chuẩn bị tốt mọi thứ.

Khi đang chạm khắc, hắn đột nhiên nghĩ ra một kế. Mặc dù trước đó hắn đã tặng cho Giang Oản Oản rất nhiều trâm cài tóc nhưng chúng chỉ là những chiếc trâm đơn giản làm bằng gỗ. Nếu hắn muốn làm một món gì đó đặc biệt… Lúc này hắn phải quyết định ngay.

Hắn lấy tờ giấy nháp trong ngăn kéo ra rồi vẽ một mẫu đơn giản, là một bộ trang sức. Bộ trang sức này bao gồm trâm cài tóc, điền tử, khuyên tai và vòng với nhiều kích cỡ khác nhau.

Lần này hắn không có ý định dùng gỗ để điêu khắc, hắn định đến tiệm bạc mua một ít nguyên liệu làm trâm cài tóc, sau đó mua một ít ngọc thạch về tự mình làm ra.

Nói là làm, ngày hôm sau hắn đưa Đoàn Đoàn và Giang Tư Nguyệt đến học viện, rồi hắn đến đến tiệm bạc và mua tất cả những vật liệu cần thiết trước khi về phủ.

Thời gian thoáng cái trôi qua, khi toàn bộ ngô ở nhà đã được thu hoạch, cả khoai lang và khoai tím ngoài đồng cũng được thu hoạch. Mùa trồng trọt bận rộn cũng đã hoàn toàn kết thúc.

Và sinh nhật của Oản Oản cũng sắp tới.

Sáng sớm, lúc Giang Oản Oản còn đang ngủ, cả nhà đều đã rời giường. Ngay cả mèo nhỏ lười biếng Đoàn Đoàn hôm nay cũng rất chăm chỉ. Sau khi cậu bé được Tần Tĩnh Trì dựng khỏi giường, còn đang mơ màng. Đột nhiên cậu bé nhớ đến ngày hôm qua cậu bé dặn Tần Tĩnh Trì phải gọi cậu bé dậy sớm thì cậu bé nhanh chóng tỉnh dậy.

Sau khi theo Tần Tĩnh Trì xuống lầu, Tần phụ, Tần mẫu và những người khác đã tụ tập ở dưới lầu.

Sau khi rửa mặt cho Đoàn Đoàn, Tần Tĩnh Trì vào bếp, động tác thuần thục quết bơ. Tần mẫu và Lý Tam Nương đang làm bánh cùng nhau.

Họ đều đã xem Giang Oản Oản làm bánh, mặc dù bánh chắc chắn không ngon bằng Giang Oản Oản làm nhưng bọn họ đã luyện tập rất nhiều lần, miễn cưỡng cũng làm ra được.

Còn Đoàn Đoàn và Giang Tư Nguyệt đang ngồi ở bàn ăn, một người múc dưa hấu, một người cắt quả đào.

Không lâu sau, mùi bánh nướng thơm phức bay ra từ trong bếp. Hoa quả Đoàn Đoàn và Giang Tư Nguyệt làm cũng đã chuẩn bị xong.

Tần mẫu và Lý Tam Nương đã tăng tốc, rất nhanh đã làm xong một chiếc bánh ngọt hoa quả đơn giản.

Sau khi hai người làm xong thì bọn họ nhanh chóng đặt chiếc bánh vào tủ trên cùng trong bếp.

Rồi thu dọn chiến trường trong bếp xong, mọi người bắt đầu làm bữa sáng như không có chuyện gì xảy ra.

Đoán được Giang Oản Oản đã tỉnh, Tần Tĩnh Trì đứng trong sân xua bớt mùi hương trên người mình rồi mới đi lên lầu.

Giang Oản Oản mơ màng mở mắt, sờ ổ chăn bên cạnh giường. Nàng cảm thấy không còn hơi ấm thì biết chắc chắn Tần Tĩnh Trì lại dậy sớm.

Nàng cố gắng ngồi dậy, tựa vào giường ngây người một lúc, vừa định xuống giường thì Tần Tĩnh Trì mở cửa đi vào.

Giang Oản Oản vui vẻ, vươn chóng đưa tay về phía hắn: “Tướng công! Ôm thiếp!”

Trên mặt Tần Tĩnh Trì đều là ý cười sâu đậm đi đến cạnh giường, cúi đầu ôm lấy nàng.

Giang Oản Oản nhắm mắt lại, tựa vào vai hắn một lúc. Một lúc sau nàng mới buồn rầu nói: “Chàng nhanh đi lấy quần đến đây đi giúp thiếp, thiếp muốn mặc bộ màu hồng nhạt!”

Tần Tĩnh Trì đi đến tủ quần áo, nhìn thoáng qua, nhìn thấy trong tủ có mấy bộ quần áo màu hồng nhạt. Hắn quay đầu nhìn Giang Oản Oản, chỉ vào quần áo trong tủ hỏi: “Là cái này à?”

Giang Oản Oản lắc đầu: “Không phải, cái đấy là màu hồng cánh sen.”

Tần Tĩnh Trì chỉ vào một món đồ khác: “Bộ này à?”

Giang Oản Oản tiếp tục lắc đầu: “Bộ đấy là màu đỏ tươi.”

Giang Oản Oản nhìn thấy Tần Tĩnh Trì tiếp tục chỉ vào màu cam, nàng bất lực nói: “Đấy cũng không phải, là bộ quần thứ ba từ bên trái mà đang cầm.”

Tần Tĩnh Trì gỡ bộ quần áo xuống đưa cho nàng, bất lực cười nói: “Ta thấy đều là màu hồng nhạt mà, sao nàng lại phân loại cẩn thận như vậy.”

Giang Oản Oản chỉnh lại quần áo, nhẹ giọng oán trách: “Ôi chao, trai thẳng đều không biết phân biệt các loại màu sắc gần giống nhau.”

Tần Tĩnh Trì nhíu mày, khoé miệng khẽ nhếch lên cười, ngồi trên giường ôm nàng từ phía sau, thổi vào tai nàng nói: “Nàng đang trêu đùa ta à? Hửm?”

Giang Oản Oản mỉm cười nghiêng đầu: “Chàng đừng thổi vào tai thiếp nữa, ngứa quá.”

Tần Tĩnh Trì ôm đầu nàng xoay lại, nghiêng đầu hôn lên môi nàng. Giang Oản Oản dựa vào trong n.g.ự.c hắn, lông mi run rẩy nhắm mắt lại.

Một lúc sau, Tần Tĩnh Trì mới buông nàng ra: “Xem nàng dám trêu đùa tướng công của nàng!”

Giang Oản Oản trừng mắt nhìn hắn một cái: “Hừ! Thiếp nói đâu có sai! Chỉ là chàng không phân biệt được mà thôi!”

Tần Tĩnh Trì nhéo má nàng, nhẹ giọng nói: “Ta mới không thèm so đo với nàng, Dù sao tướng công tốt đều quấy rối tiểu nương tử nhà mình.”

Giang Oản Oản: “...”

Tần Tĩnh Trì lại hôn lên trán nàng, cởi bộ quần áo vừa mới cởi ra, nói: “Để tướng công mặc quần áo cho nàng.”

Giang Oản Oản không chơi đùa với hắn nữa, ngoan ngoãn tựa vào trong n.g.ự.c hắn, để hắn giúp nàng mặc quần áo.

Nếu nàng phải mặc quần áo với cái bụng bự như vậy, nàng thà nằm trên giường cả ngày.

Tần Tĩnh Trì quỳ một chân xuống sàn, đi hài cho nàng. Giang Oản Oản đột nhiên tái mặt, sợ đến mức vội vàng sờ lên bụng.

Tần Tĩnh Trì nhanh chóng đỡ lấy nàng: “Sao vậy? Sao vậy? Nàng đau bụng à?”

Giang Oản Oản cau mày nói: “Không được, cục cưng trong bụng lại bắt đầu đạp rồi, đá mạnh quá.”

Khi số tháng trôi qua càng lớn dần, tiểu tử trong bụng Giang Oản Oản dần dần cử động. Mỗi ngày đều đạp mấy cái trong bụng Giang Oản Oản, giống như lăn lộn không ngừng. Không hề ngoan ngoãn giống như lúc năm sáu tháng.

Nhưng bây giờ đã gần tám tháng, đại phu nói cử động là chuyện bình thường. Giang Oản Oản đành phải nhẫn nhịn.

Tần Tĩnh Trì nhìn Giang Oản Oản cắm môi, dáng vẻ đau đớn, hắn không nhịn được đau lòng. Hắn nhẹ nhàng áp mặt lên, nhẹ giọng dỗ dàng: “Cục cưng à, con đừng đá nương nữa. Con thích chơi thì chờ đến khi con ra khỏi bụng nương, cha và ca ca lại chơi cùng con nhé, được không? Nếu không… Nếu không đến lúc đó cha sẽ đánh m.ô.n.g con, ca con cũng rất sợ hãi!”

Giang Oản Oản nghe Tần Tĩnh Trì trẻ con cách dỗ dành người khác, không hề có dỗ dành hay đe dọa, thật sự khiến nàng đau lòng muốn cười: “Chàng… Chàng đang làm gì thế? Sao tiểu bảo bảo nghe hiểu lời chàng nói được.”

Tần Tĩnh Trì tiếp tục lo việc của mình: “Cho nên con ngoan ngoãn nhé, con phải ngoan ngoãn học tập ca ca mình nhé.”

Hắn vừa nói, Đoàn Đoàn vừa mở cửa, thò đầu vào trong: “Cha, nương đang làm gì vậy? Sao hai người còn chưa xuống lầu?”

Tần Tĩnh Trì ngẩng đầu nhìn Đoàn Đoàn, bất lực nói: “Tiểu bảo bảo không nghe lời, đạp nương của con đau đớn. Cha đang dỗ dành nó, cố gắng bắt nó ngoan một chút.”

Đoàn Đoàn nghe xong há hốc mồm, nhanh chóng bước vào phòng, nắm lấy tay Giang Oản Oản lo lắng hỏi: “Nương còn đau không ạ?”

Giang Oản Oản lắc đầu, không muốn làm tiểu tử lo lắng: “Nương không sao, không đau như vậy đâu. Bảo bối đừng lo.”

Đoàn Đoàn nghi hoặc nhìn nàng, Giang Oản Oản bất lực nói: “Thật mà.”

Đoàn Đoàn không tin, cậu bé nằm ở mép giường nhẹ nhàng áp mặt vào bụng Giang Oản Oản giống như Tần Tĩnh Trì, mềm giọng nói: “Cục cưng, ngươi đừng đá nương! Nếu ngươi ngoan ngoãn, từ nay về sau ca ca sẽ cho ngươi kẹo ngon và đồ ăn vặt! Nếu… Ừm... Nếu ngươi không ngoan, ca ca sẽ… Đánh m.ô.n.g ngươi!”

Đoàn Đoàn luôn luôn tin vào sức mạnh của đòn roi.

Giang Oản Oản nghe xong trực tiếp cười ra tiếng, không hổ là hai cha con, thủ đoạn uy h.i.ế.p người khác cũng rất đồng nhất.

May mắn thay, tiểu tử trong bụng nàng chỉ đạp được một lúc, Giang Oản Oản dựa vào đầu giường thả lỏng. Cuối cùng nàng cũng không cảm thấy đau nữa, mới được Tần Tĩnh Trì đỡ xuống giường.

Đoàn Đoàn nắm lấy tay của Giang Oản Oản: “Nương ơi, nương có thể đặt tay lên vai Đoàn Đoàn, nương có thể dùng Đoàn Đoàn làm cây gậy nhỏ!”
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 253: Chương 253



Gian Oản Oản cười nói: “Bây giờ nương đã không sao, có thể tự đi được.”

Đoàn Đoàn nhìn vào bụng nàng, rồi ra hiệu bằng bàn tay nhỏ bé trước bụng: “Nương, nương nói dối. Nếu bụng của Đoàn Đoàn to như vậy thì bé sẽ không nhìn rõ được cầu thang dưới chân đâu.”

Tần Tĩnh Trì cười xoa đầu cậu bé: “Ta sẽ đỡ nương của con, con tự đi đi.”

Đoàn Đoàn lắc đầu: “Không không không, cha giúp nương rồi. Đoàn Đoàn cũng muốn giúp nương! Như vậy mới là hiếu thảo!”

Giang Oản Oản nắm lấy bàn tay nhỏ của cậu bé, nói: “Được được được, để Đoàn Đoàn làm chiếc gậy nhỏ cho nương nhé.”

Cậu bé đỡ Giang Oản Oản ngồi xuống ghế sô pha, Đoàn Đoàn nhìn nàng một cái. Sau khi nhìn thấy cái vẫy tay của Giang Tư Nguyệt, cậu bé đứng dậy nhảy nhót theo cậu ta ra ngoài.

Giang Oản Oản ngồi trên sô pha, nàng luôn cảm thấy hôm nay mọi người có chút kỳ quái, giống như đang giấu nàng điều gì. Hơn nữa hôm nay cũng không có người nào lên huyện. Đều ở trong nhà nghỉ ngợi, đến chập tối, Giang Hiền Vũ và Tần phụ còn cùng bắt và g.i.ế.c thịt một con gà.

Tần mẫu và Lý Tam Nương nấu nhiều món hơn bình thường, đều là những món chính.

Giang Oản Oản nhìn những món ăn mà Lý Tam Nương lần lượt mang ra, cuối cùng không nhịn được: “Nương ơi, sao hôm nay nương lại nấu nhiều món thế? Hôm nay nhà chúng ta có khách à?”

Lý Tam Nương liếc nàng một cái, nói: “Không có khách nhưng hôm nay là một ngày quan trọng.”

Cuối cùng, đến lúc dùng bữa, mọi nghi ngờ cũng được vạch trần.

“Nương sinh nhật vui vẻ!”

“Oản Oản sinh nhật vui vẻ!”



Giang Oản Oản ngơ ngác nhìn khuôn mặt tươi cười của mọi người, đột nhiên không biết nên nói gì.

“Ta… Ta thậm chí còn không nhớ rõ.”

Đoàn Đoàn ngồi bên cạnh nắm tay nàng, nhẹ nhàng nói: “Cha nói muốn tạo bất ngờ cho nương. Hì hì… Giống như năm ngoái mọi người tạo bất ngờ cho Đoàn Đoàn, bảo mọi người đừng nói cho nương.”

Giang Oản Oản cúi đầu hôn đứa con của mình: “Nương thật sự rất bất ngờ!”

Lý Tam Nương ở bên cạnh cười nói: “Được được được rồi, Oản Oản à, nhanh ăn lúc còn nóng đi!”

“Ôi! Vâng ạ!”

Ăn tối xong, Tần Tĩnh Trì vào bếp bưng bánh ngọt ra.

Giang Oản Oản nhìn chiếc bánh, càng ngạc nhiên hơn: “Mọi người… Mọi người cũng làm bánh à? Làm lúc nào vậy? Tại sao lúc ở nhà ta lại không biết chuyện này thế?”

Tần mẫu và những người khác bật cười, Đoàn Đoàn cũng cười đến nỗi mắt híp lại: “Nương à, Đoàn Đoàn nói với nương rồi. Bánh được làm lúc sáng nay, hôm nay mọi người đều dậy sớm! Lúc nương rời giường, đã làm xong bánh ngọt rồi!”

Giang Oản Oản xoa mặt cậu bé, cười nói: “Ôi chao, hôm nay tiểu lười biếng nhà chúng ta còn dậy sớm à! Thật hiếm có đó nha!”

Đôi chân nhỏ của Đoàn Đoàn đung đưa trên ghế, híp mắt nhếch khóe miệng: “Đương nhiên rồi! Hôm nay là sinh nhật của nương nên rất quan trọng! Đoàn Đoàn chắc chắn phải dậy sớm để giúp mọi người nha!”

Tần Tĩnh Trì ở bên cạnh cười, không chút lưu tình vạch trần: “Con dậy sớm à? Lúc cha bế con ra khỏi giường, mắt con còn chưa mở.”

Đoàn Đoàn tức giận nghiêng người, cố bịt miệng của hắn: “Cha nói bậy! Đoàn Đoàn… Đoàn Đoàn dậy rất sớm! Đó là vì hôm qua con bảo cha đánh thức con, cho nên con mới không dậy sớm. Con cố ý chờ cha đến đấy, Đoàn Đoàn chỉ muốn xem cha nói có giữ lời hứakhông thôi!”

Tần Tĩnh Trì: “...”

Phải làm gì nếu nhà có nhi tử nói quá nhiều? Rõ ràng buổi sáng khi hắn đi vào phòng Đoàn Đoàn, tiểu tử kia ngủ quên đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Cũng không biết mơ thấy gì, trên môi còn nở nụ cười. Hắn gọi vài tiếng, tiểu tử kia cũng không hề có ý định thức dậy, cho nên hắn mới bắt đầu bế cậu bé lên.

Giang Tư Nguyệt nghe những lời của Đoàn Đoàn, cũng không nhịn được cười vui vẻ. Đoàn Đoàn thường xuyên ngủ cùng cậu ta, dĩ nhiên cậu ta biết dáng vẻ của tiểu tử kia vào mỗi buổi sáng là gì. Vì mỗi ngày hai người bọn họ đều chạy đến học viện khi vừa xuống xe ngựa.

Giang Oản Oản cười nói: “Được được được, hôm nay là sinh nhật của ta, ta nhất định phải ước một điều!”

Sự chú ý của Đoàn Đoàn lập tức chuyển hướng, cậu bé bước tới: “Nương nhanh ước một điều đi! Trong điều ước chắc chắn có Đoàn Đoàn đấy!”

“Được!”

Sau khi ước nguyện và ăn bánh xong, Đoàn Đoàn mặc kệ đôi môi còn dính kem mơ, mà vội vàng kéo Giang Tư Nguyệt đến cạnh sân nhà Lý Tam Nương.

Một lúc sau, hai người cữu cữu và cháu trai ôm một cuộn tranh và một cái hộp gỗ trở lại.

Đoàn Đoàn chạy đến trước mặt Giang Oản Oản, nháy mắt với Giang Tư Nguyệt. Ngay lập tức một bức tranh xuất hiện trước mắt nàng.

Đoàn Đoàn chỉ vào bức tranh: “Nương ơi nương mau nhìn này! Đây là bức tranh Đoàn Đoàn vẽ nương! Là quà tặng nương!”

Đừng nói người trong tranh giống Giang Oản Oản đến mức nào, thật ra có thể nói... Không hề liên quan tí nào.

Nhưng bức tranh này rất lớn, cao gần một mét. Giang Oản Oản nghĩ Tiểu Đoàn Đoàn nhà mình còn nhỏ như vậy, bức tranh này chắc phải vẽ rất lâu.

Nàng cúi đầu nhìn đôi mắt sáng ngời của Đoàn Đoàn, nghiêm túc gật đầu: “Cám ơn bảo bối, nương rất thích! Con vẽ lâu lắm rồi à? Tay con có đau không?”

Đoàn Đoàn thấy nàng biết mình vẽ tranh đã lâu, cậu bé càng vui hơn: “Đoàn Đoàn vẽ được mấy ngày rồi, nhưng chỉ cần nương thích thì Đoàn Đoàn cũng rất vui!”

Ngoại trừ Đoàn Đoàn, những người khác cũng lần lượt lấy ra những món quà do họ chuẩn bị. Có trâm cài bằng ngọc trai, có vòng ngọc, cũng có ngọc bội.

Tuy rằng đều là món quà bình thường nhưng đây là lần đầu tiên có nhiều người đặc biệt tặng quà sinh nhật của nàng như vậy. Cho nên trong lòng Giang Oản Oản cảm thấy ấm áp, mỗi một món quà của bọn họ nàng đều trân trọng.

“Cảm ơn món quà của mọi người, ta đều rất thích! Mọi người làm bánh ngọt cho ta vất vả rồi.”

Lý Tam Nương tức giận nói: “Đứa trẻ này, chẳng phải cũng giống như lúc con còn nhỏ thôi. Lúc nhỏ cha và nương chưa từng tặng quà cho con. Khi đó, con cũng không nhớ rõ sinh nhật của mình!”

“Đúng vậy, sau này hàng năm ta sẽ tổ chức sinh nhật!”

Lý Tam Nương và những người khác cũng không nhận ra sự bất lực và cảm giác mất rồi tìm lại được trong lời nói của nàng.

Lý Tam Nương tủm tỉm cười đáp lại: “Tất nhiên là hàng năm rồi!”

Tần Tĩnh Trì ôm Giang Oản Oản, cúi đầu nhìn nàng. Hắn có thể nghe hiểu được giọng điệu của nàng tuy bất lực nhưng cũng tràn đầy mong đợi về tương lai.

Buổi tối, Đoàn Đoàn có chút vui vẻ, cậu bé biết Tần Tĩnh Trì làm một món quà sinh nhật đặc biệt cho Giang Oản Oản. Bởi vì sau khi đi học về tiểu tử kia đột nhiên đi đến phòng mộc theo Tần Tĩnh Trì chơi, cho nên hắn món quà gì thì Đoàn Đoàn đã sớm được nhìn qua.

Nhưng Đoàn Đoàn biết đây là một điều bất ngờ đối với Giang Oản Oản nên cậu bé ngậm chặt miệng, không nói cho ai biết, kể cả Giang Tư Nguyệt.

Lúc xuống lầu, Tần Tĩnh Trì còn chưa lấy món quà ra, cho nên Đoàn Đoàn biết chắc chắn cha sẽ lên phòng đưa cho nương.

Giang Oản Oản đã hứa với cậu bé, hôm nay cậu bé có thể ngủ với bọn họ. Cho nên Đoàn Đoàn lên lầu và leo lên giường trước.

Tần Tĩnh Trì vẫn ôm Giang Oản Oản đi ở phía sau.

Sau khi vào phòng ngủ, Tần Tĩnh Trì cũng không thèm để ý Đoàn Đoàn đang chống đầu lên giường nhìn bọn họ. Hắn đỡ Giang Oản Oản ngồi trước bàn trang điểm, sau đó lấy từ trong tủ ra một chiếc hộp mà lúc trưa hắn để, đưa cho nàng: “Nàng mở quà ra nhìn xem.”

Giang Oản Oản liếc nhìn hắn một cái, rồi cầm lấy chiếc hộp gỗ được điêu khắc tinh xảo. Nàng nghĩ mình cũng thích chiếc hộp này.

Sau khi mở hộp ra, bên trong có một bộ trang sức, chiếc trâm cài đầu ở bên trong được làm rất tinh xảo, đồ bạc được khảm bằng ngọc xanh nhạt rất đẹp!

Giang Oản Oản cầm chiếc trâm cài lên đầu, cẩn thận đáng giá, ánh mắt sáng ngời nhìn Tần Tĩnh Trì: “Chàng mua cái này ở đâu vậy? Đẹp quá!”
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 254: Chương 254



Đoàn Đoàn xuống giường, xỏ dép quai hậu vào, chạy đến chỗ hai người. Cậu bé ngửa đầu nhìn chiếc trâm cài tóc trên tay Giang Oản Oản, cười nói: “Đoàn Đoàn biết đấy! Nhưng cha phải nói mới được, đây là điều bất ngờ cha làm cho nương.”

Tần Tĩnh Trì khẽ cười nói: “Ta tự đến tiệm bạc mua nguyên liệu rồi làm chiếc trâm cài tóc này, nàng thích là tốt rồi.”

Giang Oản Oản ngạc nhiên kêu lên: “Chàng tự tay làm sao! Số ngọc này cũng chính là chàng đính vào sao?”

Tần Tĩnh Trì tỏ vẻ đương nhiên gật đầu: “Đương nhiên.”

Giang Oản Oản nhìn Tần Tĩnh Trì đang nhìn nàng chăm chú, cảm thấy bộ trang sức này càng nhìn càng đẹp hơn.

Đoàn Đoàn ở bên cạnh nhẹ nhàng nói: “Nương ơi nương, nương nhanh cài lên xem có xinh không!”

Sau khi Đoàn Đoàn nói xong, Tần Tĩnh Trì đeo tất cả đồ trang sức lên cho Giang Oản Oản, bao gồm trâm cài tóc, điền tử, bông tai, vòng tay và vòng cổ đeo hết lên người Giang Oản Oản, dường như nàng bắt đầu phát sáng.

Tần Tĩnh Trì ôm Giang Oản Oản từ phía sau, nhìn nàng trong gương đồng, nhẹ giọng nói: “Nàng thật xinh đẹp!”

Đoàn Đoàn nghiêng đầu nhỏ nhìn Giang Oản Oản, vỗ tay tủm tỉm cười khen: “Đẹp quá! Nương của con là người đẹp nhất trên đời! Đồ trang sức cha làm cũng đẹp quá!”

Giang Oản Oản nâng niu chiếc trâm gài trên mái tóc đen của nàng, yêu thích đến nỗi không nỡ bỏ xuống: “Đẹp quá.”

Tần Tĩnh Trì vuốt tóc nàng, mỉm cười: “Không phải người càng đẹp hơn à.”

Trong phòng ngủ ánh nến mờ dần, Giang Oản Oản đang nhìn vào chiếc gương đồng. Hai cha con Tần Tĩnh Trì và Đoàn Đoàn ngồi cạnh bàn trang điểm, một trái một phải chống đầu tủm tỉm cười nhìn Giang Oản Oản.

Giang Oản Oản thưởng thức đủ rồi thì gỡ từng món đồ trang sức ra, đặt chúng ngay ngắn vào hộp gỗ. Khi nàng quay lại thì thấy Tần Tĩnh Trì đang ngơ ngác nhìn nàng. Khi nàng quay sang phía bên kia, là đôi mắt sáng ngời trong suốt của Tiểu Đoàn Đoàn.

Giang Oản Oản bất lực cười thành tiếng: “Hai người đang làm gì vậy? Được rồi được rồi, chúng ta đi ngủ thôi. Ngày mai Đoàn Đoàn còn phải đi học đấy.”

Đoàn Đoàn chợt nhớ tới điều gì, vội vàng lắc đầu: “Nương ơi nương, nương và cha phải giúp con viết thư đã. Lần trước con còn chưa gửi thư trả lời Tinh Tinh ca ca!”

Tần Tĩnh Trì nói: “Không phải con nói sẽ đợi đến khi biết nhiều chữ, viết được nhiều chữ thì mới trả lời sao?”

Đoàn Đoàn bĩu cái miệng nhỏ kiêu ngạo: “Đúng rồi, Đoàn Đoàn viết được rất nhiều chữ rồi, ừm… Chắc là có thể viết được bức thư. Chẳng qua nếu có gì con không biết viết thì cha và nương phải giúp con mới được! Tinh Tinh ca ca đã gửi thư cho con rất lâu rồi, nếu con không trả lời ca ca, chắc chắn ca ca sẽ buồn lắm!”

Tần Tĩnh Trì thầm nghĩ, người ta chắc chắn đã quên mất bọn họ là ai. Nhưng vì đứa con nhà mình thích người ta quá, hắn cũng không thể nói gì hơn: “Được được được, chúng ta giúp con!”

Đoàn Đoàn mở trang giấy trên bàn ra, cậu bé ngồi thẳng dậy. Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản ngồi bên cạnh giúp cậu bé viết.

Đoàn Đoàn nhìn bọn họ: “Đoàn Đoàn bắt đầu viết nhé! Cha nương phải giúp con kiểm tra xem có sai gì không đấy!”

Giang Oản Oản nhẹ nhàng xoa cái đầu nhỏ của cậu bé: “Con viết đi, chúng ta sẽ xem giúp con.”

Sau khi nhận được sự đảm bảo, tiểu tử kia bắt đầu viết, trong miệng còn thì thầm những gì mình muốn viết: “Xin chào Tinh Tinh ca ca! Đệ là Đoàn Đoàn! Rất xin lỗi vì lâu như vậy mới viết thư cho Tinh Tinh ca ca. Nhưng Đoàn Đoàn không biết nhiều chữ, cho nên mới chưa viết. Bây giờ đệ đã có thể viết được nhiều rồi!

Ừm, Tinh Tinh ca ca, Mộ thúc thúc nói ca vô cùng tài giỏi. Mỗi ngày đều học cưỡi ngựa và b.ắ.n cung…

Viết đến đây, Đoàn Đoàn có hơi mắc kẹt: “Cha nương ơi “cưỡi ngựa b.ắ.n cung” có phải viết như thế này không ạ?”

Tần Tĩnh Trì đưa cho cậu bé một tờ giấy khác, tiểu tử kia mới tiếp tục viết tiếp.

“… Học cưỡi ngựa và b.ắ.n cung có cực nhọc không ca ca? Ôi chao… Nhưng mà việc học cũng rất khổ cực. Mỗi ngày Đoàn Đoàn đều phải dậy sớm, còn không thể…”

“Cha ơi “nằm trên giường” viết như thế nào ạ?”

Tần Tĩnh Trì lại đưa cho cậu bé một tờ giấy khác, Đoàn Đoàn hài lòng gật đầu, tiếp tục viết: “Còn không thể nằm trên giường! Chẳng qua học tập vẫn rất thú vị! Nhưng mà mấy đứa trẻ trong học viện thì không thích, ừm… Mấy đứa trẻ học cùng lớp của Đoàn Đoàn ấy! Đệ kể cho ca nghe, mỗi ngày bọn hắn đều bị phu tử bắt gặp làm chuyện xấu, hoặc là trộm ăn quà vặt trong lúc học, hoặc là nói chuyện riêng với tiểu mập mạp, hhaha…”

Tần Tĩnh Trì nhìn Đoàn Đoàn viết càng ngày càng dài, đã viết được mấy trang, khóe mắt giật giật. Đây là tính viết hết chuyện xảy ra mỗi ngày ra sao?

Giang Oản Oản cũng hơi ngạc nhiên, nhưng điều khiến nàng ngạc nhiên không phải là Đoàn Đoàn viết quá nhiều. Mà là tiểu tử không hề mắc một lỗi sai nào. Cho dù có những chữ cậu bé không viết được nhưng chúng đều rất phức tạp. Giang Oản Oản nghĩ thầm, tiểu tử này mới hơn bốn tuổi mà đã lợi hại như vậy? Lúc nàng mấy tuổi… Ừm, nàng mấy tuổi còn chưa có đến thời hiện đại. Đoán chắc còn đang đuổi theo sau Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương đòi ăn.

Tần Tĩnh Trì thấy Đoàn Đoàn đang bập bẹ trong miệng, vừa thấy cậu bé tính viết mỗi ngày bọn họ ăn gì thì vội vàng mở miệng nói: “Nhi tử à, con viết có hơi nhiều đúng không? Con nghĩ lại xem, Tinh Tinh ca ca của con viết có một tờ thôi. Con viết… Viết đến bốn trang. Nếu không viết ít đi một chút, lần sau chúng ta viết tiếp nhé, được không con?”

Đoàn Đoàn nhìn bức thư mình cẩn thận viết, ngoan ngoãn gật đầu: “Được ạ, vậy con sẽ viết nốt câu cuối cùng.”

“Tinh Tinh ca ca, hôm nay đến đây thôi ạ. Đoàn Đoàn buồn ngủ rồi, đệ sẽ rất nhớ ca! Còn có còn có, ca ca thay đệ chào Mộ thúc thúc nhé”

Sau khi viết xong, Đoàn Đoàn lật từng trang ra: “Cha nương ơi, hai người mau nhìn xem, Đoàn Đoàn có viết sai chỗ nào không?”

Giang Oản Oản cười nói: “Không có đâu. Lúc Đoàn Đoàn viết, nương đã đọc qua rồi. Đoàn Đoàn nhà chúng ta quá tuyệt vời! Không chỉ có thể viết nhiều chữ như vậy, mà còn không viết sai chữ nào!”

Đoàn Đoàn nghe xong, xấu hổ lắc đầu: “Cũng không phải đâu, thật ra… Thật ra có rất nhiều câu giống nhau.”

Tần Tĩnh Trì mở miệng nói: “Cho dù như thế, con của cha cũng rất giỏi!”

Đoàn Đoàn xấu hổ che mặt lại: “Hì hì…”

Giang Oản Oản vỗ vỗ m.ô.n.g nhỏ của cậu bé: “Được rồi được rồi, nhanh đi ngủ đi.”

Đoàn Đoàn ngáp một cái, nhảy khỏi ghế. Một lúc sau đã quăng mình xuống giường: “Đoàn Đoàn đi ngủ đây!”

Tần Tĩnh Trì ôm Giang Oản Oản nhắm mắt nằm xuống, trong khi Đoàn Đoàn tựa vào lưng Tần Tĩnh Trì như bình thường, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Hơn mười ngày sau, một cái bọc lớn được đưa vào trong vương phủ ở kinh thành. Mộ Quy Hoằng mở bao hàng ra, Mộ Nam Tinh đang ngồi bên cạnh ngài ấy luyện thư pháp. Chẳng qua ánh mắt cậu bé thi thoảng lại liếc về phía bọc hàng bên này.

Mộ Quy Hoằng liếc cậu bé một cái, cười nói: “Sao con không tới dỡ đồ ra? Ta đoán lần này Đoàn Đoàn đã gửi thư cho con.”

Mộ Nam Tinh mặt không biểu cảm nói: “Cha à, con không biết cậu ta. Lần trước gửi cho cậu ta cũng là cha bảo con viết.”

Mộ Quy Hoằng bất lực nói: “Đó là bởi vì con chưa từng gặp cậu bé, tiểu tử kia rất đáng yêu. Nhi tử à, con mới bảy tuổi, cũng nên giống một tiểu hài tử bình thường mới phải, không thể lúc nào cũng giữ được vẻ mặt nghiêm túc.”

Thấy Mộ Nam Tinh vẫn thờ ơ, ngài ấy liếc nhìn con trai bên cạnh rồi nói: “Một bọc lớn như vậy, chắc là để đựng đồ ăn. Không biết có phải… Thịt bò khô không?”

Nghe đến đây, bàn tay đang luyện chữ của Mộ Nam Tinh hơi khựng lại: “Sao con biết được, cha mở ra chẳng phải sẽ biết à.”

Mộ Quy Hoằng bất lực nhìn cậu bé một cái, tiếp tục mở bọc hàng.

Chẳng bao lâu, đồ trong bọc hàng đều lộ ra hết, bao gồm một miếng thịt bò khô lớn bọc trong giấy dầu, kẹo dẻo đường thơm ngon và một bức thư. Nhưng sờ lên có cảm giác như không phải chỉ có một bức thư.

Mộ Quy Hoằng nhìn thấy chữ “ Đoàn Đoàn” được viết bằng nét chữ trẻ con trên phong bao. Ngài ấy khẽ cười, dù bận vẫn ung dung đọc từng chữ, giọng điệu kỳ lại: “Khụ khụ, xin chào Tinh Tinh ca ca! Đệ là Đoàn Đoàn! Rất xin lỗi vì lâu như vậy mới viết thư…”

Mộ Nam Tinh nghe đến đây, cuối cùng không nhịn được, vội vàng giật lấy bức thư từ trong tay Mộ Quy Hoằng, nói: “Cha à, đây là thư gửi cho con. Cha… Cha đọc lên rất không lễ phép.”

Mộ Quy Hoằng mở bọc thịt bò khô, lấy một miếng ra ngửi thử rồi cho vào miệng nhai: “Có cái gì đâu, không phải con nói không quen Đoàn Đoàn à. Nhưng cha quen cậu bé, tiểu tử kia vất vả viết thư rồi gửi đến đây. Cha chắc chắn phải đọc kỹ, nếu không bị con ném đi thì sao?”

Mộ Nam Tinh cầm bức thư lên nói: “Con sẽ không vứt nó đi. Bởi vì… Bởi vì như thế rất không lễ phép, không… Không phải vì bất cứ điều gì khác.”
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 255: Chương 255



Mộ Quy Hoằng cười khẽ rồi ăn một miếng thịt bò khô, lại ăn một miếng kẹo dẻo, cảm thụ được mùi sữa nồng đậm hương ngọt trong miệng, Mộ Quy Hoằng không khỏi nhíu mày: “Tinh Tinh, con mau nếm thử cục đường này, nó rất thơm!”

Mộ Nam Tinh liếc nhìn ngài ấy rồi nhanh chóng cầm một miếng nếm thử, nhai nhai, lại cầm một miếng.

Mộ Quy Hoằng cười nói: “Ăn ngon không?”

Mộ Nam Tinh gật đầu: “Vâng, ăn ngon!”

Mộ Quy Hoằng ngồi lại nhai mấy miếng thịt khô, ngài ấy nói với Mộ Nam Tinh: “Ta lấy một ít cho mẫu thân con nếm thử, còn con ở đây viết chữ đi. À, đúng rồi, cũng đọc cẩn thận phong thư mà Đoàn Đoàn cho con."

Mộ Quy Hoằng nhìn Mộ Nam Tinh, trong lòng khẽ thở dài: "Con cũng không có huynh đệ tỷ muội, càng không có bằng hữu, nhi tử nữ nhi của các đại thần trong triều đình, con cũng không muốn chơi cùng bọn họ. Ta biết con chướng mắt bọn họ, cảm thấy tuổi bọn họ còn nhỏ mà lòng dạ sâu đậm, đều mang theo mục đích tiếp cận con."

Mộ Quy Hoằng liếc nhìn cậu bé rồi nói tiếp: "Nhưng con không thể ngay cả một người bằng hữu cũng không có, Đoàn Đoàn này tuy con chưa từng gặp qua nhưng ta đã nán lại huyện Khúc Phong rất nhiều ngày, đều nhìn ở trong mắt. Tiểu tử kia trời sinh tính tình hồn nhiên thiện lương, thường ngày con trao đổi thư từ với nó thì cũng coi như là bằng hữu cùng chơi, cùng nó trò chuyện."

Trong lòng Mộ Nam Tinh khẽ động, cậu bé bóp bóp tờ giấy viết thư trong ngực, một lúc lâu mới gật gật đầu: "Vâng ạ, phụ thân."

Chờ Mộ Quy Hoằng ra khỏi cửa phòng, Mộ Nam Tinh mới chậm rãi mở thư ra, cẩn thận lật từng trang từng trang, nhìn những dòng chữ có đôi khi hơi méo mó khiến khóe miệng cậu bé thỉnh thoảng còn nhếch lên một nụ cười.

Thu lại giấy viết thư, Mộ Nam Tinh nhìn thịt khô và kẹo dẻo trên bàn ngẩn người.

Bằng hữu? Cậu bé gắng sức tưởng tượng trong đầu tướng mạo mà Mộ Quy Hoằng miêu tả với cậu bé, làn da trắng nõn mềm mại, ánh mắt là mắt nai con, có hai lúm đồng tiền, còn rất ngoan? Ừm... Thật khó để nghĩ ra có một cậu bé có đặc điểm như vậy.

Nhưng dù sao đi nữa, dường như có một bằng hữu như vậy cũng không tệ.

Cậu bé mỉm cười cầm lấy bút thấm chút mực rồi bắt đầu viết hồi âm, rất nhanh đã lưu loát viết xong hai trang giấy.

Nhìn hai trang giấy dày đặc, Mộ Nam Tinh nhíu mày, hình như viết quá nhiều? Đoàn Đoàn có chê cậu bé phiền hay không?

Nhưng nhìn từng câu từng chữ trên trang giấy, cậu bé cũng không nỡ xóa đi một câu, không muốn viết lại lần nữa.

Tiểu thiếu niên gật gật đầu: "Đúng, cứ như vậy đi!”

Cẩn thận đưa thư vào trong phong thư, Mộ Nam Tinh nắm chặt thư luôn cảm thấy cứ như vậy gửi qua thì có hơi kỳ lạ, với lại có phải cậu bé nên tặng quà gì đó cho bằng hữu của mình không? Để cho Đoàn Đoàn nhìn thấy thành ý của mình?

Mộ Nam Tinh ngẫm nghĩ rồi bước nhanh trở lại phòng mình tìm nhưng cậu bé không hài lòng với món đồ nào cả, bởi vì chính cậu bé cũng không thích thì sao có thể tặng người ta đây.

Cậu bé nhíu mày, lập tức đặt tay lên n.g.ự.c vuốt ngọc bội đeo bên người của mình, do dự thật lâu cậu bé mới hạ quyết tâm, tháo ngọc bội xuống đặt vào trong phong thư.

Mộ Quy Hoằng đang nói chuyện với Cảnh Nam Chi thì thấy Mộ Nam Tinh ôm thư đi vào: "Phụ thân, mẫu thân.”

Mộ Quy Hoằng nhìn cậu bé nói: "Sao vậy?

Mộ Nam Tinh do dự nhìn hai người họ, chậm rãi đưa phong thư cho ngài ấy: "Phụ thận giúp con gửi... Gửi cho cậu ấy đi.”

Mộ Quy Hoằng sờ phong thư lại cảm giác bên trong có gì đó, ngài ấy cúi đầu nghi hoặc nhìn cậu bé: “Con bỏ gì vào trong đây sao?"

Mộ Nam Tinh gật gật đầu: "Vâng, là quà, cho nên phụ thân hãy bảo cho người khi đưa phải cẩn thận một chút, đừng làm rớt!"

“Được, ta biết rồi, cam đoan sẽ đưa tới cho con!”

Thấy ngài ấy đồng ý, Mộ Nam Tinh nhanh chóng đi ra ngoài.

Cảnh Nam Chi nghi hoặc nhìn hai phụ tử họ: “Thư này muốn gửi cho ai?”

Mộ Quy Hoằng quay đầu nhìn nàng ấy, cười nói: “Gửi cho bằng hữu của Nam Tinh.”

“Bằng hữu!” Cảnh Nam Chi kinh ngạc nói: “Ai vậy? Nam Tinh lại chủ động viết thư cho người ta?”

Mộ Quy Hoằng chỉ vào đồ ăn trên bàn, cười nói: “Là người gửi mấy thứ này tới.”

Cảnh Nam Chi nghe xong, như có điều suy nghĩ gật đầu: “Thì ra là như vậy, nhưng có người nói chuyện cũng tốt, cho dù chỉ là trao đổi thư từ.”

“Đúng vậy.” Mộ Quy Hoằng ung dung nhìn bóng lưng nho nhỏ của Mộ Nam Tinh, nhẹ giọng nói.

Thời gian thoáng cái đã qua, chỉ chớp mắt đã đầu tháng chín, mà bụng Giang Oản Oản cũng càng lúc càng lớn, đại phu nói cũng chỉ kéo dài vài ngày, tuy rằng còn chưa đủ tháng nhưng đại phu chẩn mạch cho Giang Oản Oản, đoán chừng hài tử đã muốn ra ngoài sớm.

Cho nên, dù chân Giang Oản Oản đã sưng phù đến đâu thì mỗi ngày nàng vẫn đều phải đi dạo ở trong sân, chỉ hy vọng có thể thuận lợi hạ sinh hài tử.

Người trong nhà ngoại trừ Đoàn Đoàn và Giang Tư Nguyệt phải đến học viện, những người khác mỗi ngày đều ở nhà, bởi vì nàng bảo ai đến huyện trông tiệm thì đều không muốn, mọi người chỉ muốn nhìn thấy Giang Oản Oản bình an hạ sinh hài tử mới có thể yên lòng.

Tiểu tử Đoàn Đoàn này cũng vậy, mỗi ngày đều chơi xấu không muốn đến học đường, còn nói muốn là người đầu tiên nhìn thấy đệ đệ ra đời.

Nhưng đương nhiên việc học là quan trọng nhất, tất cả mọi người đều không thương tiếc mà từ chối cậu bé.

Hôm nay, sáng sớm, Đoàn Đoàn cũng trước sau như một ôm chân Giang Oản Oản làm nũng: "Nương ơi nương.”

Tần Tĩnh Trì nhấc cậu lên, bất lực nói: "Nương con còn không biết ngày nào hạ sinh, con cũng không thể mỗi ngày đều ở nhà, huống chi tiểu cữu của con còn phải đi học đường, con nhẫn tâm để cho tiểu cữu của con đi một mình sao?"

Đoàn Đoàn nhíu mày, nghĩ đến ở trong học đường, mặc kệ thiếu niên hay là tiểu đồng đều thích nhìn chằm chằm tiểu cữu cữu nhà mình, tiểu cữu cữu nhà mình tuy rằng nhìn qua có vẻ không sao nhưng Đoàn Đoàn biết cậu ta không thích lắm. Nghĩ tới đây, tiểu tử cực kỳ lo lắng, tiểu cữu cữu nhà mình quá ít nói nên nếu không có mình ở đây thì sợ rằng cậu ta sẽ bị bắt nạt! Ôi... Mình vẫn phải đi bảo vệ tiểu cữu cữu mới được!

Nếu Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản mà nghe được cậu bé nói như vậy, đoán chừng sẽ bật cười thành tiếng, cậu bé chỉ cao bằng nửa chân Giang Tư Nguyệt, thế mà còn muốn bảo vệ người ta!

Đoàn Đoàn buông chân Giang Oản Oản ra, nhìn bụng của nàng rồi thở dài nói: "Quên đi quên đi, Đoàn Đoàn vẫn phải đi theo tiểu cữu, nếu không sẽ không yên lòng!"

Lập tức nhẹ nhàng sờ bụng Giang Oản Oản: "Đệ đệ, đệ đừng vội đi ra nha, chờ ca ca nghỉ học, đệ hãy đi ra, được không?”

Cậu bé vừa nói xong thì cười híp mắt gật đầu, rồi lại nghiêm túc nói: "Được! Đệ đệ thật ngoan!”

Giang Oản Oản bất đắc dĩ cười, cũng không biết tiểu tử này nghe được thanh âm ở đâu, còn làm dáng vẻ đáp lại.

Tần Tĩnh Trì nhéo sau cổ cậu bé: "Được rồi, đi thôi, cha đưa con và tiểu cữu của con tới học đường, còn phải về nhanh đấy.”

Đoàn Đoàn rụt đầu lại, lè lưỡi: "Vâng ạ vâng ạ, cha chỉ biết thúc giục thôi, Đoàn Đoàn muốn nói chuyện với đệ đệ cũng không được?”

Tần Tĩnh Trì ôm lấy cậu bé đi xuống dưới lầu, vỗ cái m.ô.n.g nhỏ của cậu bé vừa đi vừa nói: "Còn khó chịu sao? Cha con chính là quá nhân từ với con! Nên không nhớ chút nào về sức mạnh của cha, đúng không?”

Đoàn Đoàn vội vàng ôm chặt cổ hắn: "Ôi trời, Đoàn Đoàn không nói không nói nữa!

Chỉ là tiểu tử trong bụng Giang Oản Oản lại không nghe lời ca ca của cậu bé chút nào, chờ Tần Tĩnh Trì vừa đưa Đoàn Đoàn đến học đường, còn chưa trở về thì bụng của Giang Oản Oản đã co đau, đau đến mức nàng đổ mồ hôi lạnh.

Tần mẫu và Lý Tam Nương vừa nhìn thấy đã vội vàng kêu Tần phụ và Lý Tam Nương đi mời bà đỡ đến.

Chờ Tần Tĩnh lái xe ngựa trở về, Giang Oản Oản và bà đỡ đã vào trong phòng, cửa phòng đóng lại thật chặt.

Lý Tam Nương và Tần mẫu ở phòng bếp đun vài chậu nước nóng bưng vào phòng.

Tần Tĩnh Trì vừa vào cửa, thấy Tần phụ và Giang Hiền Vũ đứng trong phòng khách đi tới đi lui, bộ dáng sốt ruột lại không có cách nào khác, có lẽ đoán được gì đó khiến tim hắn lập tức vọt lên cổ họng.

“Cha! Oản Oản... Oản Oản…”

Tần phụ vỗ vai hắn, an ủi nói: "Con đừng nóng vội, sau khi con đưa đám Đoàn Đoàn ra ngoài thì Oản Oản bắt đầu đau bụng, đi vào phòng ngủ với bà đỡ một lúc rồi, nhưng vốn chuyện hạ sinh hài tử này ít thì vài canh giờ, nhiều thì một ngày hai ngày, chúng ta gấp cũng vô dụng.”

Bây giờ trong lòng Tần Tĩnh Trì tất cả đều là vẻ đau đớn của Giang Oản Oản, sao có thể nghe lọt. Hắn vội bước tới cửa phòng ngủ rồi dựa vào cánh cửa cẩn thận nghe thì lại nghe được tiếng kêu đau đớn khó nhịn của Giang Oản Oản trong phòng ngủ, hai tay Tần Tĩnh Trì nắm chặt nhau không ngừng run rẩy, môi cũng bởi vì lo lắng và căng thẳng mà đã dần dần trắng bệch.

Lúc này, Tần mẫu mở cửa, bưng một chậu nước hơi có vết m.á.u đi ra.

Tần Tĩnh Trì nhìn m.á.u loãng trong chậu, trong lòng phát run, vội vàng giữ chặt bà lại: "Nương… Nương, Oản Oản... Oản Oản sao rồi? Con nghe được giọng của nàng ấy rất đau đớn, không… Không sao chứ?”

Tần mẫu lắc đầu nói: "Không sao, sinh hài tử là như vậy đấy, đều sẽ đau rất lâu, nhưng bà đỡ có nói Oản Oản đã hạ sinh một thai, cho nên bây giờ chắc sẽ sinh nhanh hơn. Nhưng con cũng đừng đứng ở đây, đi ngồi chờ đi, chưa sinh ngay được đâu.”

Tần Tĩnh Trì lắc đầu, sao hắn cỏ thể ngồi yên được, Oản Oản của hắn còn đang chịu khổ! Mà Tần phụ và Giang Hiền Vũ cũng ngồi không yên.

Cửa phòng ngủ hết mở ra rồi đóng lại, Tần Tĩnh Trì đứng trước cửa phòng ngủ dựa vào vách tường đối diện cửa, tim hắn lần lượt nhấc lên, lại lần lượt hạ xuống. Tần Tĩnh Trì chỉ cảm thấy sống một ngày bằng một năm, trước đây lúc Đoàn Đoàn ra đời, hắn hoàn toàn không có cảm giác này, thế mà giờ chính là lo lắng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi.

Thời gian theo tiếng kêu đau đớn của Giang Oản Oản vang lên cũng chậm rãi trôi qua, cuối cùng, gần đến khi trời sập tối, một tiếng khóc nỉ non của tiểu hài mới vang lên.

Tần mẫu và Lý Tam Nương thu dọn phòng ngủ, còn bà đỡ thì vui vẻ bế tiểu nãi oa vừa mới hạ sinh ra ngoài, cười híp mắt cao giọng nói: "Sinh rồi sinh rồi, hạ sinh một đại tiểu tử mập mạp!”

Nói xong lập tức muốn bế tiểu oa nhi trong lòng đưa cho Tần Tĩnh Trì: "Ngươi chính là cha của tiểu oa nhi, mau ôm nhi tử của ngươi đi!"

Nhưng Tần Tĩnh Trì khi nghe bà ấy nói xong, chỉ đơn giản liếc nhìn hài tử trong tã lót rồi vội vã chạy vào phòng.

Bà đỡ kinh ngạc nói: "Này này này, còn chưa thu dọn xong đâu, nam nhân không thể đi vào! Ôi trời!”

Tần mẫu và Lý Tam Nương thấy Tần Tĩnh đi vào thì cũng hoảng sợ: "Tĩnh Trì sao lại vào đây!”

“Con mau ra ngoài! Chờ chúng ta thu dọn xong thì con lại vào!”

Tần Tĩnh Trì hoàn toàn không nghe thấy họ nói gì, vừa vào phòng đã ngồi cạnh giường cúi đầu nhìn Giang Oản Oản đang mơ màng nhìn hắn. Hắn đau lòng nhíu mày, lau mồ hôi trên trán cho nàng lại chỉnh lại sợi tóc ướt đẫm mồ hôi cho nàng, sau đó mới hôn hai má nàng rồi nhẹ giọng nói: "Oản Oản, nàng vất vả rồi.”

Giang Oản Oản nhíu mày, mở mắt nhìn hắn nói: "Không... Không sao, các nương nói thiếp hạ… Sinh khá nhanh, nên cũng... Cũng không đau lắm.”

Nói xong lại lo lắng hỏi: "Hài tử đâu? Chàng mau… Mau bế lại đây cho thiếp nhìn! Thiếp muốn... Muốn nhìn tiểu bảo bảo của chúng ta!”

Tần Tĩnh Trì nói: "Nàng đừng nóng vội, hài tử… Hài tử đang ở ngoài, ta bế vào cho nàng nhìn.”

Trong phòng khách, Tần phụ và Giang Hiền Vũ thay phiên nhau bế tiểu hài nhi trong tã lót, đều đang cười híp mắt trêu chọc nó.

Nhưng tiểu hài tử nhắm mắt lại, cũng không mỉm cười dưới sự trêu chọc của họ.

Tần Tĩnh Trì ra khỏi cửa phòng, đi thẳng về phía Tần phụ rồi duỗi tay nói: "Cha, mau đưa nhi tử cho con đi!"

Tần phụ nhíu mày: "Không phải vừa rồi con còn không muốn bế sao?”

Tần Tĩnh Trì lắc đầu: "Không phải con không muốn bế, con chỉ lo lắng cho nương tử của con mà thôi, Oản Oản muốn nhìn tiểu tử này nên con bế vào cho nàng nhìn.”

Lúc này Tần phụ mới vội vàng đưa cho hắn: "Vậy... Vậy nhanh bế vào đi, Oản Oản thế nào rồi?”

“Không sao, tinh thần khá tốt.”

“Vậy là tốt rồi!”

Cẩn thận bế tiểu oa nhi vào lòng, Tần Tĩnh Trì mới cúi đầu tỉ mỉ đánh giá, khóe miệng hắn hơi nhếch lên, trong mắt đều là ý cười dịu dàng.

Tiếp theo hắn bế nó vào phòng.

Bà đỡ ngồi ở trên sô pha, cẩn thận đánh giá nơi góc phòng rồi bật cười híp mắt uống trà. Bà ấy ngồi nghỉ ngơi một lúc, Lý Tam Nương cầm mười lượng bạc đưa cho bà ấy: "Hôm nay đã vất vả cho bà rồi."

Bà đỡ nhìn một thỏi bạc được đưa tới, hai mắt bà ấy sáng lên nhanh chóng duỗi tay cười híp mắt tiếp nhận: "Ai nha, không vất vả không vất vả, chúc mừng nhà bà đã hạ sinh một tiểu tử mập mạp!"

Bạc này vừa tới tay, bà đỡ cũng không định ở lâu: "Kế tiếp cũng không có chuyện gì, ta đây đi trước.”

“Được được được, ta tiễn bà ra ngoài.”

Lúc hắn bế tiểu hài tử trong lòng vào phòng thì Giang Oản Oản đã ngủ thiếp đi.

Tần mẫu ở một bên đắp chăn cho nàng, nhẹ giọng cười nói: "Oản Oản còn nói muốn gặp tiểu tôn tử ngoan, xem ra là không chịu nổi, con vừa ra ngoài, con bé liền ngủ thiếp đi, chờ con bé dậy, lại bế cho con bé nhìn.”

Tần Tĩnh Trì bế tiểu hài tử ngồi cạnh giường, nhìn bà gật đầu: "Con bế bảo bảo ở đây trông chừng nàng.”

Nói xong, hắn đã bế tiểu hài tử trong lòng nhẹ nhàng lắc, thỉnh thoảng dỗ dành nó: "Bảo bối ngoan, ngủ một giấc, lát nữa nương con sẽ dậy.”

Ngồi được một lúc, Tần Tĩnh Trì sợ tiểu tử trong lòng khóc thì sẽ ầm ĩ Giang Oản Oản, nên đã bế tiểu hài ra ngoài.

Mà cả nhà họ đều đang vây quanh tiểu bảo bảo, lại hoàn toàn quên mất Đoàn Đoàn và Giang Tư Nguyệt trong học đường.

Đoàn Đoàn và Giang Tư Nguyệt vừa học xong đã chờ trước cửa học viện, Cẩu Đản và Nhị Oa biết ngày nào Tần Tĩnh Trì cũng tới đón chúng, cho nên đã sớm theo xe ngựa của Đại Ngưu trở về.

Nhưng mà hai sanh cữu đợi trước cửa học viện một lúc lâu cũng không thấy Tần Tĩnh tới đón.

Đoàn Đoàn ngồi xổm bên đường, thấy mặt trời đã lặn về phía tây, ngẩng đầu nhìn Giang Tư Nguyệt nói: "Tiểu cữu cữu, cữu nói xem sao cha còn chưa tới vậy?”

Giang Tư Nguyệt do dự một lúc rồi gật đầu nói: "Chắc là quên thật rồi, hay là hai chúng ta về đi, dù sao cũng chỉ một canh giờ là đã tới.”

Đoàn Đoàn lại nhìn cuối con đường, bất đắc dĩ thở dài: "Vâng ạ.”

Đến khi Đoàn Đoàn và Giang Tư Nguyệt về đến nhà, cả hai thở hổn hển đập cửa thì trời đã hoàn toàn tối hẳn.

Giang Hiền Vũ nghe được tiếng động, lại nhìn tiểu tử ngủ say trong tã lót, lúc này mới không tình nguyện đi mở cửa: "Là ai đây? Trời đã tối thế này! Thật là…”

Kết quả vừa mở cửa đã nghênh đón hai ánh mắt oán niệm ngoài cửa.

“Cha!”

“Ngoại tổ phụ!”

Giang Hiền Vũ nhìn dáng vẻ đầu đầy mồ hôi của hai tiểu tử, mới nhớ ra họ đã quên mất hai tiểu tử này, chỉ lo cho tiểu bảo bảo mới được hạ sinh, hoàn toàn quên sạch Đoàn Đoàn và Giang Tư Nguyệt còn đang ở học đường.

Đoàn Đoàn thở hổn hển, chu cái miệng nhỏ nhắn lẩm bẩm: "Mọi người xảy ra chuyện gì vậy? Đoàn Đoàn và tiểu cữu đợi ở trước cửa học viện lâu như vậy, cũng không có ai đón bọn con!”
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 256: Chương 256



Giang Tư Nguyệt cũng liên tục gật đầu: "Còn không phải sao, trời đã tối, nên bọn con chạy chậm trở về.”

Đoàn Đoàn giữ c.h.ặ.t t.a.y Giang Tư Nguyệt, nói: "May mà có tiểu cữu ở đây, Đoàn Đoàn đi không nổi đều là tiểu cữu cõng Đoàn Đoàn!"

Giang Hiền Vũ đang muốn nói gì đó, đột nhiên trong phòng truyền ra tiếng khóc nỉ non của tiểu oa nhi.

Đoàn Đoàn và Giang Tư Nguyệt liếc nhau, lập tức trợn tròn hai mắt, hét lên: "Sao... Sao lại có tiểu oa nhi!"

Giang Tư Nguyệt cũng vội nói: "Cha! Có phải tỷ... Tỷ hạ sinh tiểu ngoại sanh rồi không?”

Lúc này Giang Hiền Vũ mới có cơ hội mở miệng: "Đúng đúng đúng, vừa mới sinh xong chưa được bao lâu, hôm nay mọi người luống cuống tay chân, nên mới quên đón các con!"

Nghe đến đó, dường như Đoàn Đoàn vui vẻ, nhanh như chớp chạy vào phòng, chỉ để lại một câu tàn âm trong sân: "Con đi gặp đệ đệ!"

Đoàn Đoàn bước qua ngưỡng cửa, thay dép lê, hai mắt sáng lấp lánh b.ắ.n phá khắp nơi rồi nhanh chóng khóa chặt tiểu bảo bảo đang được Tần Tĩnh Trì bế dỗ.

“Cha cha! Mau bế cho con bế tiểu để đệ đi! Con muốn bế!”

Tần Tĩnh Trì cúi đầu nhìn Đoàn Đoàn đeo cặp sách nhỏ đang lo lắng vươn hai tay ra, lúc này mới nhớ tới hắn quên đi đón người: "Đoàn Đoàn, con... Con và tiểu cữu đi theo xe ngựa của Đại Ngưu thúc về sao? Hôm nay nương hạ sinh đệ đệ, cha quên phải đi đón các con.”

Đoàn Đoàn bất lực lắc đầu: "Không có, chúng con tự về! Đoàn Đoàn và tiểu cữu mệt lã luôn!”

Đoàn Đoàn nói xong vội vàng duỗi tay ra: "Cha, cha mau cho Đoàn Đoàn bế tiểu đệ đi!”

Tần Tĩnh Trì nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng trong lòng, bất đắc dĩ nói: "Đệ đệ khóc rất nhiều, cha phải dỗ nó, huống chi con lại không biết bế đệ đệ như thế nào.”

Đoàn Đoàn nhíu mày: "Vậy cha mau ngồi xuống sô pha, Đoàn Đoàn muốn gặp đệ đệ, cũng muốn cùng dỗ đệ đệ!"

“Oa…”

Thấy tiểu tử trong lòng lại khóc thành tiếng, Tần Tĩnh Trì vội bế tiểu tử lắc lư: "A a a, bảo bối ngoan, không khóc nữa.”

Đoàn Đoàn thấy đệ đệ khóc đến thương tâm, lo lắng ôm lấy chân Tần Tĩnh Trì: "Cha, cha mau ngồi xuống sô pha, để con dỗ đệ ấy đi!”

Tần Tĩnh Trì bất đắc dĩ nhìn cậu bé, đành phải bế tiểu bảo bảo trong lòng ngồi xuống sô pha, Đoàn Đoàn đi qua theo hắn rồi vội quỳ xuống sô pha nhẹ nhàng vỗ tã lót bọc tiểu bảo bảo, mềm mại dỗ dành: "Bảo bảo à, đệ đừng khóc, ca ca đã trở lại, đệ không khóc, ca ca chơi với đệ nha!”

Cái miệng nhỏ nhắn của Đoàn Đoàn lẩm bẩm không ngừng, dần dần, tiểu tử trong lòng thật sự không khóc nữa.

“Ôi! Đừng khóc đừng khóc! Đoàn Đoàn dỗ được đệ đệ rồi!”

“Bảo bảo, đệ thật ngoan! Ca ca rất thích đệ!”

Thấy mắt tiểu bảo bảo mở to, cái miệng nhỏ nhắn nhẹ nhàng nhúc nhích vài cái, Đoàn Đoàn thấy được liền cảm thấy vô cùng đáng yêu, cậu bé nhịn không được ghé đầu sang muốn hôn nó.

Tần Tĩnh Trì vội ngăn cản: "Đoàn Đoàn, đừng hôn, đệ đệ mới sinh, rất yếu, chờ hai ngày nữa mới có thể hôn.”

Tần phụ Tần mẫu, Lý Tam Nương và Giang Hiền Vũ cùng với Giang Tư Nguyệt đứng bên cạnh, nhìn hai phụ tử họ bế tiểu bảo bảo không buông tay, hoàn toàn không xen vào được.

Nhưng do trước kia Tần Tĩnh Trì từng bế Đoàn Đoàn, cho nên tư thế bế tiểu hài của hắn rất chuẩn xác, ngay cả Đoàn Đoàn cũng không thể tùy ý chạm vào tiểu tử.

Đoàn Đoàn nhìn đệ đệ không chớp mắt, một lát sau, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, mắt cậu bé trợn tròn: "Cha!"

Tần Tĩnh Trì bất đắc dĩ nhìn cậu bé: "Sao con giật mình vậy? Bảo bảo đã ngủ rồi, cẩn thận lại đánh thức nó.”

Đoàn Đoàn ngây ngẩn nhìn hắn: "Nương đâu? Con... Con quên mất nương rồi!”

Đoàn Đoàn nói xong thì uể oải: "Chắc là nương đau lắm! Đoàn Đoàn chỉ nhìn thấy đệ đệ, quên mất nương! Nương... Chắc nương sẽ rất buồn…”

Lý Tam Nương bất đắc dĩ xoa đầu cậu bé, cười nói: "Nương con ngủ rồi, huống chi, vốn dĩ chuyện Đoàn Đoàn thích đệ đệ là bình thường, sao nương con có thể sẽ thương tâm chứ, chút nữa, chờ nương con thức dậy, Đoàn Đoàn lại đi gặp nương, bằng không đánh thức nương sẽ không tốt."

Đoàn Đoàn thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi.”

“Tĩnh Trì, đến đây. Cho tiểu bảo bảo uống chút sữa đi, đây là nương nấu dựa theo cách mà Oản Oản dạy mấy ngày trước, Oản Oản vẫn chưa dậy, với lại vừa mới sinh xong vài ngày cũng chưa có sữa, tạm thời dùng cái này trước đi.”

Bình đựng sữa là một bình nhỏ, miệng bình làm vô cùng mượt mà, tiểu oa nhi ngậm miệng bình cũng sẽ không làm bị thương miệng, vừa vặn có thể dùng làm n*m v*.

Tần Tĩnh Trì vội vàng nhận lấy rồi đưa cái miệng bình nho nhỏ vào trong miệng tiểu bảo bảo, chậm rãi nghiêng bình sữa nhỏ, đợi đến khi tiểu tử trong lòng nuốt xuống thì khuôn mặt căng thẳng của Tần Tĩnh Trì mới hơi thả lỏng một chút.

Thấy tiểu tử uống sữa xong, cũng không khóc, Giang Tư Nguyệt nhìn chằm chằm nó không chớp mắt, trong lòng ngứa ngáy xoa xoa tay: "Tỷ... Tỷ phu, để... Để cho đệ bế bảo bảo đi.”

Tần Tĩnh Trì hỏi: "Trước đây đệ từng bế tiểu tử nào chưa?”

Giang Tư Nguyệt nhụt chí lắc đầu: "Chưa từng.”

Tần Tĩnh Trì nhìn cậu ta, cẩn thận đưa tiểu tử sang: "Vậy đệ cẩn thận nâng cái đầu nhỏ của nó lên.”

Trên mặt Giang Tư Nguyệt lập tức tràn đầy nụ cười: "Được được được, đệ sẽ cẩn thận.”

Cậu ta cẩn thận bế tiểu tử vào lòng, Đoàn Đoàn vội vàng chỉ vào vị trí bên cạnh mình: "Tiểu cữu! Mau ngồi ở đây đi!"

Giang Tư Nguyệt được bế tiểu tử tới tay, Đoàn Đoàn như thể chính mình được bế mà vui vẻ, chỉ thấy cậu bé trực tiếp cởi dép nhỏ ra rồi đứng trên sô pha, ôm cổ Giang Tư Nguyệt cúi đầu theo cậu ta cùng trêu chọc tiểu tử rất vui vẻ.

Hai sanh cữu chỉ vào tiểu tử trong tã lót xì xào bàn tán.

“Cữu, cữu nhìn xem, cái mũi nhỏ của bảo bảo có giống Đoàn Đoàn không?”

Giang Tư Nguyệt nhìn kỹ Đoàn Đoàn, nghiêm túc gật đầu: "Giống!”

Đoàn Đoàn cố nén cười, lại vội vàng kéo kéo lỗ tai nhỏ của mình, hỏi: "Lỗ tai kia có phải cũng giống không?"

Giang Tư Nguyệt tiếp tục gật đầu: "Ừ! Giống! Đều giống!”

“Haha… Bảo bảo, đệ có nghe thấy không, tiểu cữu nói đệ rất giống ca ca! Đệ thật sự lớn rồi!”

Mà, mấy người Tần phụ Tần mẫu đứng ở bên cạnh bất đắc dĩ giật giật khóe miệng, sao họ nhìn không ra được chỗ nào giống vậy?

“Đệ đệ siêu cấp đáng yêu của ta! Đệ ấy và ta lớn lên đặc biệt giống nhau!”

Đoàn Đoàn ngồi ở trong lòng Giang Tư Nguyệt khoa chân múa tay vui sướng miêu tả tiểu bảo bảo trong nhà với đám tiểu tử, vô cùng vui vẻ!

Lâm Tử Hành vội vàng hỏi: "Tần Kỳ An, vậy… Vậy có phải đệ đệ của ngươi rất xinh đẹp không? Có phải đặc biệt trắng không?”

Lâm Tử Hành ngẫm nghĩ Tần Kỳ An vừa trắng vừa đẹp, nếu đệ đệ cậu bé rất giống cậu bé thì chắc chắn cũng giống như vậy.

Đương nhiên Đoàn Đoàn gật đầu: "Tất nhiên rồi! Đệ đệ ta là tiểu bảo bảo xinh đẹp nhất trên thế giới!”

Tiểu Bảo Tử ngồi ở ghế bên cạnh, ôm một cánh tay của Giang Tư Nguyệt, cũng chớp mắt to hỏi: "Vậy... Tiểu bảo bảo nhà Đoàn Đoàn ca ca tên là gì?

Đoàn Đoàn suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Tiểu Bao Tử, đệ đệ của huynh mới hạ sinh, cho nên vẫn chưa đặt tên, nhũ danh cũng chưa có, nhưng ta cảm thấy gọi là Bảo Bảo thì rất tốt, là Tiểu Bảo Bảo nhà chúng ta!"

Tiểu Bao Tử nghiêng đầu, mở miệng nói: "Đệ rất muốn nhìn Tiểu Bảo Bảo nha, không biết có đẹp như Tư Nguyệt ca ca không?"

Nói xong thì ngửa đầu cười híp mắt nhìn Giang Tư Nguyệt, không quên khen: "A Nguyệt ca thật sự là quá đẹp!”

Tiểu Bao Tử vốn thích người đẹp, từ sau khi Giang Tư Nguyệt đi theo Đoàn Đoàn đến học đường, Tiểu Bao Tử thường đi theo phía sau cậu ta, hoàn toàn giống như một mê đệ vậy.

Trước đây cậu bé vốn thích đi theo Đoàn Đoàn nhất nhưng bây giờ có người càng thích hơn, thế là mỗi ngày chạy theo người ta khiến Đoàn Đoàn đều có chút bất lực.

Đoàn Đoàn nói chuyện này với Giang Oản Oản, Giang Oản Oản nói hành động này của Tiểu Bao Tử gọi là trèo tường, chính là vốn dĩ đã có người rất sùng bái, kết quả sau khi nhìn thấy người đẹp hơn thì lại thích người ta, sau đó vứt người sùng bái trước kia ra sau đầu.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 257: Chương 257



Thấy cậu bé ở trước mặt mình không che giấu sự sùng bái đối với tiểu cữu nhà mình, Đoàn Đoàn thở dài, lá gan của Tiểu Bao Tử cũng thật lớn, ở trước mặt chính chủ lại dám ngang nhiên trèo tường, ôi...

Nhưng, Đoàn Đoàn ngửa đầu nhìn vẻ mặt đầy ý cười như cơn gió mùa xuân của Giang Tư Nguyệt, cũng không khỏi ngây người một lúc. Quên đi quên đi, ai bảo tiểu cữu nhà cậu bé quá đẹp chứ, nếu mình đã thích như vậy thì Tiểu Bao Tử thích cũng không có gì đáng trách.

Đây có lẽ chính là chính chủ của người hâm mộ mà nương nói, Đoàn Đoàn nghĩ.

Cẩu Đản và Nhị Oa nghe Tiểu Bao Tử nói, cũng không khỏi nhìn Giang Tư Nguyệt, trong lòng đều không hẹn mà cùng nghĩ, A Nguyệt cữu cữu thật sự là đẹp nha.

Bởi vì tướng mạo Giang Tư Nguyệt thật sự quá mức nổi bật, ở trong học viện cũng không thể tránh khỏi sẽ có rất nhiều người chú ý, mà cậu ta lại chỉ đứng ở trong lớp tiểu nhi, cho nên các tiểu tử đều thích vây quanh Giang Tư Nguyệt khi chúng ở trong sân vào giờ ra chơi. Nếu là những người khác nhìn chằm chằm thì sống lưng chúng đều sẽ ưỡn thẳng hơn, một dáng vẻ tự hào, chính là trong lớp chúng có người đẹp nhất học viện!

Nhóm tiểu tử đang hỏi thì phu tử đã đi vào, Đoàn Đoàn nhanh như chớp trượt khỏi vòng tay của Giang Tư Nguyệt, giẫm giẫm chạy tới vị trí của mình ngồi xuống.

Mà sau khi tan học, Đoàn Đoàn còn nhớ lời Tiểu Bao Tử nói, lấy nhũ danh của đệ đệ nhà mình là gì cho hay đây?

Đoàn Đoàn bám vào cửa sổ xe, ngơ ngác nghĩ, dùng "Bảo Bảo" làm nhũ danh cũng rất tốt. Ừm, cứ quyết định vậy đi, về nhà cậu bé sẽ nói với cha nương ngay!

“Cha nương ơi! Nhũ danh tiểu bảo bảo nhà chúng ta là "Bảo Bảo", được không?”

Giang Oản Oản đang tựa vào đầu giường uống canh gà mà Lý Tam Nương và Tần mẫu nấu, nàng còn chưa nhìn thấy Đoàn Đoàn vào nhà đã nghe thấy giọng nói của cậu bé.

Tần Tĩnh Trì nhìn thoáng qua tiểu tử đang ngủ say bên cạnh Giang Oản Oản, đặt canh gà xuống rồi vội đi tới cửa ngăn Đoàn Đoàn lại: "Đoàn Đoàn, nhỏ giọng một chút, đệ đệ của con ngủ rồi, vất vả lắm mới dỗ được đệ đệ của con ngủ đấy.”

Đoàn Đoàn vội vàng che miệng, gật gật đầu, nhỏ giọng nói: "Vâng ạ.”

Đoàn Đoàn đi theo sau Tần Tĩnh Trì, rón rén bước tới bên giường nhìn Giang Oản Oản nhỏ giọng hỏi: "Nương, hôm nay nương có đau không? Khó chịu không?”

Giang Oản Oản lắc đầu, duỗi tay vuốt mũi nhỏ của cậu bé: "Nương không đau, cuối cùng đại bảo bối nhà chúng ta cũng tan học rồi.”

Đoàn Đoàn che cái miệng nhỏ nhắn lén cười: “Vâng vâng, đại bảo bối tan học, cho nên muốn tới thăm tiểu bảo bối.”

Nói xong đã vội bước tới bên kia giường, nhẹ nhàng tiến gần giường, cẩn thận nhìn tiểu bảo bảo đang ngủ say.

Thấy cái miệng nhỏ nhắn của tiểu bảo bảo nhẹ nhàng chép một cái khiến Đoàn Đoàn vui vẻ đến cười híp mắt.

Nhìn đệ đệ một lúc, Đoàn Đoàn mới nhớ ra chuyện cậu bé muốn nói: "Cha nương, chúng ta đặt nhũ danh cho đệ đệ đi, gọi là ‘Bảo Bảo" được không?"

Giang Oản Oản khẽ cười nói: "Sao ‘Bảo Bảo’ có thể xem là nhũ danh được, nương và cha cũng thường xuyên gọi con là bảo bảo mà.”

Thấy đề nghị của mình bị từ chối, vẻ mặt Đoàn Đoàn ủ rũ, Tần Tĩnh Trì bất đắc dĩ nói: "Hôm nay, chúng ta đã đặt tên cho đệ đệ rồi, đại danh là ‘Tần Kỳ Tranh’, nhũ danh là ‘Đô Đô’, đại danh là cha đặt, nhũ danh là nương con đặt, Đoàn Đoàn cảm thấy dễ nghe không?”

Trước đây Tần Tĩnh Trì vốn định đặt cho Đoàn Đoàn cái tên như bây giờ, nhưng lúc ấy cậu bé quá nhỏ gầy, cho nên mới đặt cho cậu bé cái tên ‘Kỳ An’ này, hy vọng cậu bé bình an khỏe mạnh.

Mà tiểu tử này, vừa sinh ra đã nặng bảy tám cân, sức khỏe rất tốt, Tần Tĩnh Trì hy vọng sau này cậu bé sẽ trở thành một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, xương cứng như sắt, vì thế đã gọi là "Kỳ Tranh".

Mà Giang Oản Oản cảm thấy chữ "Tranh" này quá cứng nên muốn đặt cho cậu bé một nhũ danh mềm mại, một phần tiểu tử này vừa sinh ra đã trắng trẻo mềm mại, cho nên nàng đã đặt nhũ danh gọi là "Đô Đô".

“Đô Đô... Đô Đô… Oa! Nương đặt nhũ danh cho đệ đệ dễ nghe hơn Đoàn Đoàn, nương quá lợi hại!”

Sau đó lại đọc đại danh của Đô Đô mấy lần: "Kỳ Tranh… Kỳ Tranh... Hihi... Tên đệ đệ giống tên Đoàn Đoàn!”

Tần Tĩnh Trì xoa đầu nhỏ của cậu bé nói: "Đương nhiên, hai con là huynh đệ, là người thân cận nhất ngoại trừ cha và nương con, sau này con và đệ đệ phải sống chung thật tốt, quan tâm lẫn nhau, biết không?"

“Đoàn Đoàn biết ạ, Đoàn Đoàn rất thích Tiểu Đô Đô nhà chúng ta, sẽ không bắt nạt đệ ấy. Sau này nếu có ai dám bắt nạt đệ ấy thì Đoàn Đoàn sẽ đánh người đó!"

Giang Oản Oản bất đắc dĩ nói: "Lỡ như sau này Đô Đô vô cùng nghịch ngợm, nếu đệ ấy đánh người khác thì phải làm sao?”

“Không... Không thể nào, đệ đệ nhất định sẽ rất ngoan, ừm... Nếu... Nếu như đệ ấy nghịch ngợm, vậy Đoàn Đoàn nhất định phải dạy đệ ấy thật tốt. Đô Đô nhà chúng ta đáng yêu như vậy, không thể làm chuyện xấu." Đoàn Đoàn nhìn Đô Đô đang nằm trên giường, cam đoan nói.

“Được.”

Mà Tần Tĩnh Trì cũng mặc kệ cậu bé, tự mình bưng bát lên tiếp tục đút cho Giang Oản Oản: "Nào, nàng uống hết phần còn lại đi.”

Giang Oản Oản bĩu môi liếc nhìn hắn, bất đắc dĩ cúi đầu uống, trước khi nàng còn chưa sinh Đô Đô cũng đã uống rất nhiều. Hôm nay sau khi sinh Đô Đô, lại càng làm trầm trọng thêm, cái gì canh gà, canh xương, thay đổi hầm đa dạng, Giang Oản Oản cảm thấy mình ở cữ xong không chừng sẽ béo hơn rất nhiều.

Rất nhanh hơn một tháng đã trôi qua, cuối cùng Giang Oản Oản cũng đã ở cữ xong, chỉ là ở cữ mà nàng đã ngồi bốn mươi tới năm mươi ngày nhưng đáng ăn mừng chính là nàng không có béo lên, nghĩ tới đây thôi nàng đã rất vui rồi.

Tần Tĩnh Trì ôm Đô Đô dỗ dành, thấy nàng vui vẻ trong miệng còn ngâm nga ca d.a.o không biết tên, bất đắc dĩ nói: "Ở cữ gian nan như vậy sao? Dáng vẻ này của nàng, cứ như ngồi ngục giam một hai tháng vậy.”

Giang Oản Oản tìm quần áo trong tủ, cười nói: "Đương nhiên rồi! Cuối cùng thiếp cũng đã có thể không cần bị các nương ép nằm trên giường, mấu chốt là họ còn không cho thiếp gội đầu, thiếp khó chịu c.h.ế.t mất! Hôm nay thiếp muốn tắm rửa, gội đầu thật kỹ, cuối cùng thiếp đã có thể không cần mặc quần áo rộng rãi xấu xí!”

Tần Tĩnh Trì nhẹ nhàng lắc lắc tã lót giữa cánh tay, bất đắc dĩ nói: "Không phải ta thường xuyên bưng nước nóng gội cho nàng sao.”

Giang Oản Oản lắc đầu: "Thật khó chịu, lúc chàng gội đầu, gãi da đầu thiếp đau lắm luôn, một chút cũng không thoải mái như tự mình gội.”

Thấy Đô Đô trong lòng chậm rãi nhắm hai mắt lại, hoàn toàn ngủ say, Tần Tĩnh Trì nhẹ nhàng đặt cậu bé lên giường đắp chăn rồi mới đi về phía Giang Oản Oản.

"Ta tắm cho nàng được không?"

Giang Oản Oản gật gật đầu: "Cũng được, vậy chàng mau giúp thiếp chọn, thiếp muốn mặc áo ngủ xinh đẹp!”

Tần Tĩnh Trì nhéo mặt nàng: "Nàng mặc cái gì cũng đẹp, quần áo chỉ làm nền thôi.”

Nhưng tay hắn lại vô cùng thành thật lấy một bộ áo ngủ mới màu hồng nhạt: "Mặc cái này đi, là áo mới, tuy là làm nền, nhưng thật sự làm nổi bật nương tử của ta..." Tần Tĩnh Trì đột nhiên ghé sát vào tai nàng, nhẹ giọng nói: "Người đẹp hơn hoa."

Giang Oản Oản xoa lỗ tai oán trách nói: "Đây là tật xấu gì của chàng đây, luôn thích đến sát tai thiếp, nói... Nói cái gì, giọng là... Là lạ.”

Tần Tĩnh Trì khẽ búng trán nàng một cái, cầm quần áo đã lấy xuống kéo tay nàng qua rồi nhanh chóng đi ra ngoài: "Được rồi, đi tắm đi.”

Giang Oản Oản bĩu môi rập khuôn đi theo hắn xuống lầu.

Dựa vào trong thùng tắm, Giang Oản Oản nhắm mắt thở dài nói: "Tắm thật sự rất sảng khoái! Rốt cuộc cũng được sống lại!”
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 258: Chương 258



Vẻ mặt Tần Tĩnh Trì dịu dàng giúp nàng nhẹ nhàng chà da đầu, hỏi: "Thế nào, lực như này nàng thấy được chưa?”

Giang Oản Oản gật đầu: "Ừ! Thoải mái! Tiểu Trì Tử, hôm nay biểu hiện không tệ! Có tiến bộ có tiến bộ!”

Tần Tĩnh Trì nhướng mày, nắm cằm nàng nghiêng sườn mặt tinh xảo của nàng sang, nhìn đôi môi đỏ mọng của nàng khiến cổ họng hắn chuyển động rồi cúi đầu hôn xuống.

Khóe miệng Giang Oản Oản hơi nhếch lên, hai tay đặt ở trên thùng nắm chặt mép thùng tắm, tiếng th* d*c dần nặng nề hơn.

Qua một lúc lâu, Giang Oản Oản hơi mở mắt ra, dùng sức đẩy hắn.

Nhưng tay Tần Tĩnh Trì trượt trên lưng nàng, từ sau khi bụng Giang Oản Oản bảy tám tháng thì hắn đã không chạm vào nàng, bây giờ làm sao hắn có thể chịu dừng lại.

“Hít…”

Giang Oản Oản hung hăng trừng mắt liếc hắn: "Còn đang trong phòng tắm! Các cha nương nghe được thì phải làm sao?”

Tần Tĩnh Trì nhẹ nhàng hôn lên tai nàng, thanh âm thô nặng trầm thấp nói: "Các cha nương đã ngủ từ sớm rồi!”

Giang Oản Oản lắc đầu: "Vậy... Vậy cũng không thể ở trong phòng tắm! Huống chi... Huống chi thiếp... Thiếp mới ở cữ xong! Sao có thể... Sao có thể làm chuyện đó nhanh như vậy chứ!”

Môi Tần Tĩnh Trì cọ vào mũi nàng, hơi thở nóng bỏng quanh quẩn trên mặt nàng, giọng hắn trầm thấp: "Ta đã hỏi đại phu, ông ấy nói nửa tháng sau khi hạ sinh là đã có thể rồi."

Giang Oản Oản sững sờ nhìn hắn kinh hô: "Chàng còn hỏi cái này! Chàng… Chàng cũng đúng là không biết xấu hổ! Sao lại không biết xấu hổ hỏi cái này chứ!”

Khoé mắt Tần Tĩnh Trì ửng đỏ cúi đầu nhìn h* th*n, trong nháy mắt, quần áo bay ra bên ngoài bồn tắm, bọt nước trong bồn tắm dần dần rơi ra ngoài, trong thoáng chốc, toàn bộ phòng tắm là một khoảng bừa bộn, bọt nước dần thấm ướt cả phòng tắm không có chỗ nào là khô ráo.

Giang Oản Oản mệt mỏi ghé vào người Tần Tĩnh Trì, đầu tựa vào vai cổ hắn, hai tay nàng buông lỏng xuống nước, mỏi nhừ đến mức không nhấc lên nổi.

Tần Tĩnh Trì cúi đầu hôn nàng, lồng n.g.ự.c bởi vì thở hổn hển mà kịch liệt phập phồng.

Hắn dựa vào mép thùng rồi ngửa đầu nhắm hai mắt lại, trên mặt đều là sự thả lỏng và nhẹ nhàng.

Qua một lúc lâu, hắn mới bước ra khỏi thùng tắm, nhìn quần áo ướt đẫm trên nền đất, hắn miễn cưỡng nhặt lên bỏ vào sọt quần áo bẩn bên cạnh, rồi lại nhặt tiết khố vẫn chưa hoàn toàn bị ướt được hắn ném ra xa một chút mặc vào. Lúc này mới bế Giang Oản Oản từ trong thùng tắm ra lau người cho nàng, mặc áo ngủ vào cho nàng, tiếp đó bế người lên lầu.

Đặt Giang Oản Oản vào trong chăn, đắp chăn xong, Tần Tĩnh Trì tìm một bộ quần áo mới, đi tới bên giường mới phát hiện Đô Đô nằm trên giường đã thức dậy, còn đang chớp đôi mắt to sáng ngời, một bàn tay nhỏ bé đưa tới bên miệng vui vẻ gặm, giống như là thứ gì đó cực kỳ mỹ vị.

Thỉnh thoảng cái miệng nhỏ còn bập bẹ vài tiếng như trẻ con: "Ô... A ô…”

Tần Tĩnh Trì mỉm cười bế cậu bé lên: "Đô Đô, sao lại thức rồi? Con đói bụng không?”

Giang Oản Oản nghe được giọng nói của hắn thì mơ màng tỉnh lại, nhìn Tần Tĩnh Trì đang lắc cánh tay bế Đô Đô, mỉm cười nói: "Chàng nhanh bế Đô Đô lại đây đi, thiếp cho nó b.ú sữa, chắc là đói bụng rồi.”

“A… Hihi…”

Giang Oản Oản đút sữa xong, nhìn tiểu tử cười híp mắt trong n.g.ự.c khiến nàng không khỏi cười khẽ một tiếng: "Sao Đô Đô nhà chúng ta lại vui vẻ thế này? Hửm?”

Tần Tĩnh Trì tựa vào đầu giường, duỗi tay nhéo nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của Đô Đô vài cái, Đô Đô nghi hoặc nghiêng đầu: "A…”

“Bế Đô Đô cho thiếp đi.”

Tần Tĩnh Trì ôm Đô Đô, hôn lên mặt cậu bé vài cái.

Đô Đô bị hắn hôn liền mỉm cười không ngừng, còn lộ ra nứu răng hồng hào: "Hihi…”

Đoàn Đoàn ở bên cạnh vừa làm xong bài tập, dường như nghe được tiếng cười của Đô Đô nên đã bịch bịch chạy tới.

Đoàn Đoàn mở cửa ra rồi lập tức leo lên giường.

Giang Oản Oản xốc chăn lên: "Đoàn Đoàn, mau vào chăn.”

Đoàn Đoàn nghe xong vội vàng chui vào: "Nương, sao hôm nay Đô Đô vẫn chưa ngủ? Mọi khi đệ ấy ngủ rất sớm!”

Giang Oản Oản cười nói: "Nương cũng không biết, có thể ban ngày nãi nãi dỗ đệ ấy ngủ quá lâu, cho nên bây giờ không ngủ được.”

Đoàn Đoàn quay đầu nhìn Đô Đô, nhẹ nhàng cầm bàn tay nhỏ bé của cậu bé, hỏi: "Đô Đô à, nương nói có phải là thật không?”

“A... A…”

Đoàn Đoàn nhìn cậu bé đang ngây ngốc nhìn mình, dáng vẻ mơ hồ, chỉ cảm thấy đệ đệ bảo bối nhà mình vô cùng đáng yêu!

Cậu bé thật sự nhịn không được vội khoát tay lên vai Tần Tĩnh Trì chống đỡ đứng dậy, tiến đến trên mặt Đô Đô hôn cậu bé một cái rồi mới hài lòng ngồi trở về.

Đô Đô bị Đoàn Đoàn hôn một cái, mắt đều cười híp thành một cái khe, xem ra cậu bé rất thích được ca ca nhà mình hôn.

“Haha…”

Đoàn Đoàn cầm bàn tay nhỏ bé của Đô Đô lại bắt đầu hôn: "Moa! Moa!..."

Lúc cậu bé hôn còn phát ra tiếng rất lớn, chờ cậu bé hôn xong, Đô Đô nghiêng đầu nhìn cậu bé không chớp mắt, trong mắt đều là tò mò và vui vẻ: "Ô?”

“Ha ha, Đô Đô, con có thích ca ca hôn con không?”

Đô Đô quơ bàn tay nhỏ bé mềm mại: "A!”

Ánh mắt Đoàn Đoàn sáng lấp lánh nhìn Giang Oản Oản: "Nương ơi nương, đệ ấy rất thích con hôn đệ ấy!

Giang Oản Oản bất đắc dĩ cười nói: "Đệ đệ cũng không biết nói, sao có thể hiểu con đang nói gì.”

Đoàn Đoàn như muốn chứng minh, vội vàng cầm bàn tay nhỏ bé của Đô Đô nói: "Đô Đô, nếu đệ thích, vậy ca ca hôn tay đệ, thì đệ cười một cái có được không?"

Nói xong cậu bé hôn lên mu bàn tay Đô Đô vài cái, ngẩng đầu với vẻ mặt chờ mong nhìn Đô Đô.

Đô Đô tò mò chớp mắt, Đoàn Đoàn đợi một lúc lâu, khi sắp buông tha, tiểu tử kia đột nhiên híp mắt nở nụ cười: "Hihi... A!”

Đoàn Đoàn lập tức quay đầu: "Nương, nương xem, đệ đệ thích con hôn đệ ấy, có phải cha cũng nhìn thấy đúng không?”

Tần Tĩnh Trì ôm Đô Đô đang khoa chân múa tay vui sướng trong lòng, mỉm cười gật đầu: "Thấy được thấy được, Đô Đô cười vui vẻ như vậy, chắc chắn thích Đoàn Đoàn ca ca của đệ ấy.”

“Con đã nói rồi, nương còn nói đệ đệ nghe không hiểu, thật ra Đô Đô nhà chúng ta rất thông minh đấy!"

“Ừ, thông minh…” Giang Oản Oản tựa vào gối vô cùng mệt, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Tần Tĩnh Trì nghiêng đầu thấy nàng ngủ, nhanh chóng duỗi tay chặn miệng đang muốn nói tiếp của Đoàn Đoàn lại, nhỏ giọng nói: "Nương con ngủ rồi, Đoàn Đoàn đừng nói nữa, kẻo đánh thức nương của con.”

Đoàn Đoàn quay đầu nhìn Giang Oản Oản rồi lập tức gật đầu, sau đó rón rén nhích về phía nàng, nhẹ nhàng hôn lên mặt Giang Oản Oản một cái rồi làm tư thế muốn đứng dậy: "Cha, vậy Đoàn Đoàn về phòng trước nha.”

Tần Tĩnh Trì vội kéo cậu bé lại: "Hôm nay con ngủ cùng cha nương đi." Con mà bò ra ngoài là sẽ đánh thức nương con, nhưng câu sau hắn không nói ra.

Ánh mắt Đoàn Đoàn sáng ngời liền gật đầu: "Vâng vâng!”

Nhanh chóng rúc vào trong chăn, Tần Tĩnh Trì cũng đặt Đô Đô trong lòng bên cạnh hắn. Đô Đô gặm bàn tay nhỏ bé, chơi đến quên cả trời đất không có một chút buồn ngủ. Tay Đoàn Đoàn vỗ nhẹ tã lót ở trong chăn, dỗ Đô Đô ngủ.

Bên này một khoảng yên lặng, mà bên kia, trong Lý phủ, từ khi trời gần tối Lý Tuyết Trân bắt đầu cảm thấy hài tử trong bụng đã muốn ra ngoài không thể chờ, khiến bụng nàng ấy đau đến bây giờ. Nhưng vẫn chưa hạ sinh.

Bà mụ ở bên cạnh nàng ấy liên tục nói: "Thả lỏng một chút, dùng sức! Lại dùng sức! Nhanh, đã thấy đầu! Sẽ nhanh ra thôi! Lại dùng sức đi!”

“A!”

Tần Tĩnh Nghiễn, Lý Viễn và Tô Hà ở ngoài phòng nghe thấy giọng nói, đều vô cùng lo lắng.

Tần Tĩnh Nghiễn đi tới đi lui, thỉnh thoảng bước tới cửa phòng cẩn thận nghe, trên trán lại bởi vì sốt ruột và lo lắng mà đổ đầy mồ hôi.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 259: Chương 259



Theo một tiếng thét chói tai của Lý Tuyết Trân, tiếng khóc nỉ non của hài tử cũng vang lên.

Bà đỡ nhìn tiểu nam hài đỏ hỏn trước mặt, đang định thu dọn một chút đẻ ra ngoài báo tin vui, kết quả một bà mụ khác ở bên cạnh giúp đỡ kinh hô một tiếng: "Còn... Còn có một tiểu hài nữa!"

“Cái gì? Ôi trời! Nhất định là song thai!”

Ngay cả Lý Tuyết Trân cũng kinh ngạc, nàng ấy cho rằng đã xong, nào ngờ lại còn một tiểu hài! Cảm nhận được đau đớn trong bụng, Lý Tuyết Trân bĩu môi muốn khóc, một tiểu hài đã hạ sinh trong thời gian dài như vậy, lại thêm một tiểu hài nữa thì phải sinh trong bao lâu!

Nhưng cũng may đã sinh đứa thứ nhất, cho nên đứa thứ hai rất nhanh, vỏn vẹn chỉ vài phút thì trong phòng lại truyền tới tiếng khóc nỉ non.

Tần Tĩnh Nghiễn và những người khác bên ngoài nên không rõ nguyên do, không rõ tại sao tiểu hài đã hạ sinh lâu như vậy mà vẫn khóc, vả lại bà đỡ còn không ôm ra.

Tần Tĩnh Nghiễn đột nhiên nghĩ đến gì đó, môi run rẩy nói: "Sẽ không... Sẽ không là Tuyết... Tuyết Trân..."

Lý Viễn vỗ đầu hắn một cái: "Nói bậy bạ gì đó! Chắc chắn sẽ không có việc gì đâu!" Chỉ là mặc dù lời nói của ông ấy tràn đầy trung khí nhưng thật ra ngón tay cũng đang khẽ run lên.

Tiểu Ngọc cũng vội vàng "Phi" vài tiếng: "Cô gia, người đừng nói bậy, tiểu thư chắc chắn không có việc gì!"

Tô Hà nghe Tần Tĩnh Nghiễn nói, sắc mặt trắng bệch, không... Không có việc gì! Không đâu!

Bà ấy vừa định mở miệng, cửa đã một tiếng "Két" mở ra, mấy người họ vội vàng đi lên phía trước.

Hai bà đỡ mỗi người ôm một tiểu hài cười tủm tỉm bước ra, cười nói: "Chúc mừng đại nhân! Chúc mừng đại nhân! Tiểu thư sinh một đôi long phượng thai!”

Nói xong lập tức đưa nhi tử cho Lý Viễn và Tô Hà: "Đây là ca ca!”

Rồi lại nhanh chóng đưa nhi nữ cho Tần Tĩnh Nghiễn: "Đây là muội muội! Trông rất xinh đẹp!”

Tần Tĩnh Nghiễn nhìn tiểu hài tử đỏ rực trong tã lót, tuy rằng nhìn không ra xinh đẹp chỗ nào, nhưng vừa nghĩ tới đây là tiểu nữ nhi của mình thì đã vô cùng vui vẻ!

Lý Viễn và Tô Hà bế ca ca, trong ánh mắt đều tràn đầy ý cười, trêu chọc vài cái, Lý Viễn lại vội vàng nhìn muội muội trong lòng Tần Tĩnh Nghiễn, Tần Tĩnh Nghiễn nhanh chóng đưa tã lót cho ông ấy: "Nhạc phụ, người mau bế muội muội đi, con đi xem Tuyết Trân!"

Nói xong liền mở cửa vào phòng.

Hai bà đỡ đang thu dọn đệm chăn đầy máu, thấy cậu đột nhiên xông tới vội nói: "Ôi nha! Nam tử cũng không thể đi vào! Chúng ta còn chưa thu dọn xong đâu!”

Tần Tĩnh Nghiễn hoàn toàn không để ý hai người họ phản đối, cũng không nghe rõ họ đang nói cái gì, vừa vào phòng đã trực tiếp ngồi xuống bên giường, cúi đầu nhìn Lý Tuyết Trân đầu đầy mồ hôi khiến cậu đau lòng không thôi.

Lý Tuyết Trân mỉm cười nhìn cậu, còn chưa nói gì đã mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Tần Tĩnh Nghiễn thấy nàng ấy đột nhiên ngủ thiếp đi, sợ hãi kéo bà đỡ qua một bên lo lắng hỏi: "Nương tử ta… Ta bị sao vậy?"

Bà đỡ vội vàng kéo vạt áo từ trong tay cậu trở về, bất đắc dĩ nói: "Tiểu thư quá mệt mỏi, cho nên mới mê man, không có việc gì đâu, ngài đừng lo lắng.”

Tảng đá lớn trong lòng Tần Tĩnh Nghiễn chợt rơi xuống đất: "Vậy là tốt rồi! Vậy là tốt rồi!”

Thấy Lý Tuyết Trân ngủ say, Tần Tĩnh Nghiễn cẩn thận dịch chăn cho nàng ấy rồi mới ra ngoài nhìn hai tiểu hài nhà mình.

Lúc này, cậu mới cẩn thận đánh giá vẻ ngoài của hai tiểu hài này, nhìn một lúc lâu, cậu thật sự cảm thấy hai tiểu hài này hình như... Hình như hơi xấu, khi Đô Đô vừa mới hạ sinh, cậu có thấy qua, tiểu tử kia vừa sinh ra đã là dáng vẻ trắng nõn mềm mịn.

Hai tiểu hài nhà mình... Đỏ hỏn... Rất gầy…

May mà cậu không nói thẳng ra, bằng không sợ là Tô Hà và Lý Viễn sẽ muốn đánh cậu một trận. Vốn dĩ Lý Tuyết Trân mang song thai nhưng bụng cũng không quá lớn, mà cái bụng kia của Giang Oản Oản chỉ mang một mình Tiểu Đô Đô, còn lớn hơn bụng Lý Tuyết Trân một chút, hơn nữa bình thường song thai mới vừa sinh ra đều có hơi gầy yếu, hai tiểu hài này của nhà họ đã coi như không tệ!

Thế là trong nháy mắt, Tần Tĩnh Nghiễn lại kiêu ngạo lên, tuy rằng nhi tử nữ nhi của cậu không đẹp giống Đô Đô, nhưng nhà bọn họ chính là hạ sinh thai long phượng đấy!

Lý Viễn và Tô Hà nhìn biểu tình đắc ý trên mặt cậu, bật cười lắc đầu, tiếp tục cúi đầu cười híp mắt dỗ dành hai tiểu hài đang ở trong lòng.

Sáng sớm hôm sau, cả nhà họ Tần còn đang ăn sáng, Tần Tĩnh Nghiễn đã lái xe ngựa tới.

Tần phụ mở cửa cho cậu, cậu cười toe toét hét lên: "Tuyết Trân hạ sinh rồi!”

Tần mẫu vội vàng đặt đũa xuống, hỏi: "Thế nào? Sinh nhi tử hay nữ nhi?”

Đoàn Đoàn cũng sững sờ, lau miệng rồi vội kéo Tần Tĩnh Nghiễn đang đứng bên cạnh cậu bé: "Tiểu thúc! là đệ đệ hay muội muội vậy?"

Tần Tĩnh Nghiễn ngồi xuống cạnh cậu bé, thấy mọi người đang nhìn mình với dáng vẻ tò mò lại chờ mong, khẽ cười nói: "Sau này con chính là người có nhi nữ song toàn!"

“Hả?” Đoàn Đoàn gãi đầu, không hiểu sao tiểu thúc nhà mình không trả lời vấn đề của mình và nãi nãi.

Tần mẫu lập tức cười ra tiếng: "Thật sao?”

Tần Tĩnh Nghiễn gật đầu: "Đương nhiên là thật!”

Đoàn Đoàn nghi hoặc nhìn hai người họ, nôn nóng hỏi: "Ai nha, tiểu thúc, nãi nãi, hai người nói gì vậy? Sao Đoàn Đoàn nghe không hiểu, thế thì cuối cùng là đệ đệ hay muội muội vậy?"

Cuối cùng Tần phụ cũng kịp phản ứng, cười híp mắt vuốt đầu Đoàn Đoàn nói: "Ai nha, tôn tử ngoan à, ý tiểu thúc của con là thẩm của con đã hạ sinh một đệ đệ và một muội muội, hạ sinh long phượng thai!"

Đoàn Đoàn trừng to hai mắt, vội vàng túm lấy tay Tần Tĩnh Nghiễn, hét lên: "Vừa có đệ đệ vừa có muội muội! A! Đoàn Đoàn lại có đệ muội rồi!”

“Tiểu thúc ơi tiểu thúc! Hôm nay Đoàn Đoàn muốn đi thăm đệ muội với thúc!”

Tần Tĩnh Nghiễn gật đầu: "Được! Chờ buổi chiều sau khi con và A Nguyệt tan học đi, đến lúc đó tiểu thúc tới đón các con.”

Đoàn Đoàn cười híp mắt: "Vâng vâng vâng! Vậy tiểu thúc nhất định phải tới! Còn phải mau tới nha!”

Lúc này, Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản bế Đô Đô xuống lầu, chợt nghe được tiếng nói chuyện líu ríu của Đoàn Đoàn, Tần Tĩnh Trì bất đắc dĩ nói: "Tiểu Đoàn nhà chúng ta là một con chim sẻ nhỏ thành tinh đi, trời vừa sáng đã nói không ngừng.”

Đoàn Đoàn thấy hai người họ từ trên lầu đi xuống, thì vội chia sẻ niềm vui: "Cha nương! Đoàn Đoàn lại có đệ muội rồi!”

Giang Oản Oản kinh ngạc nói: "Long phượng thai sao? Tuyết Trân thế nào rồi?”

Tần Tĩnh Nghiễn nói: "Tuyết Trân không sao, tẩu tử đừng lo lắng. Hôm nay đệ đến là muốn nói cho mọi người biết tin tốt này!”

Tần Tĩnh Trì vỗ vai cậu: "Tiểu tử này, thật sự là vận khí tốt! Một lần đã nam nữ song toàn rồi! Nào giống ta, chỉ có hai tiểu quỷ quấn người, sao không cho ta một nữ nhi chứ.” Trong khi đang phàn nàn, nụ cười trên mặt hắn không hề giảm bớt.

Đoàn Đoàn vội kéo cánh tay hắn phản bác: "Hừ, phụ thân thật xấu xa, không thể ghét bỏ Đoàn Đoàn và Tiểu Đô Đô, Đô Đô nhà chúng ta thật đáng yêu, thật sự xinh đẹp nha!"

Giang Oản Oản cũng phụ họa nói: "Đoàn Đoàn chúng ta nói rất đúng.”

Tần Tĩnh Trì bất đắc dĩ lại uất ức buông tay ra, hắn... Hắn chỉ muốn sinh thêm một nữ nhi mà thôi, như vậy cũng không được sao?

Tần Tĩnh Nghiễn cười ha ha, ngồi một lúc rồi chuẩn bị trở về: "Vậy con đi trước, con còn phải về chăm sóc Tuyết Trân, cha nương, ca tẩu, mọi người có muốn đi cùng con nhìn hai tiểu hài kia không?"

Tần phụ Tần mẫu lập tức gật đầu, đồng thanh nói: "Đi đi đi!”

Cuối cùng, tất cả mọi người trong nhà, bao gồm Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương bên cạnh, tất cả mọi người đều khóa kỹ cửa của sân chính, cùng nhau đến huyện thăm Lý Tuyết Trân và hai tiểu bảo bảo.

Đoàn Đoàn và Giang Tư Nguyệt bởi vì phải đến học viện, cho nên chúng một lớn một nhỏ đã bị mọi người vô tình ném ở cửa học viện, trong không khí chỉ bay tới một câu hư ảo: "Buổi trưa lại đến đón các con."
 
Back
Top