Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 410: Chương 410



Thậm chí còn có người muốn mua một bức tranh chân dung ở đây với vạn lượng bạc trắng, nhưng cũng chỉ có thể trở về với vẻ mặt thất vọng.

Thời gian dần trôi qua, tất cả mọi người đều biết quy tắc của họa trai Ngưỡng Nguyệt, có thể mua được tranh sơn thủy nhưng lại chỉ có thể thưởng thức tranh nhân vật.

Mà lão bản của họa trai Ngưỡng Nguyệt chính là một người kỳ lạ, cả ngày chỉ mặc y phục màu đen, chưa từng có ai nhìn thấy diện mạo của cậu ấy.

Mọi người chỉ có thể nhìn ra dáng vóc cực kỳ gầy gò của cậu ấy qua y phục và giọng nói, có lẽ là một nam nhân khoảng hai mươi mấy tuổi.

Bởi vì họa trai của cậu ấy rất nổi tiếng nên cho dù không biết tướng mạo của cậu thì vẫn có rất nhiều bà mối tranh nhau tới cửa làm mai.

Nhưng tất cả đều bị từ chối không ngoài dự tính.

Lâm Hiểu Thanh nở nụ cười, mặc dù sư phụ của cậu bé hơi kỳ lạ và thần bí, ngay cả cậu bé cũng chưa từng được nhìn thấy tướng mạo của sư phụ bao giờ, nhưng sư phụ là người rất tốt, luôn cẩn thận dạy bảo cậu bé.

Cậu bé nghĩ nếu mình nói cho sư phụ biết chuyện mình quen Tư Nguyệt công tử và có thể để sư phụ gặp cữu ấy, chắc hẳn sư phụ sẽ rất vui nhỉ?

Nghĩ tới dây, cậu bé không khỏi đi nhanh hơn, hôm nay Tần gia gia và Tần nãi nãicố ý gọi cậu bé, Lâm Tử Hành và Tiểu Bảo tới nhà họ ăn cơm.

Cậu bé kiếm môi, mãi hai người Tần gia gia và Tần nãi nãi mới về đây một lần mà đã gọi mình tới ăn cơm, hai người họ thật sự rất tốt, đáng tiếc Đoàn Đoàn ca lại không về cùng.

Đi tới nhà họ Tần, Tần phụ Tần mẫu, Lý Tam Nương và Giang Hiền Vũ đã chuẩn bị xong một bàn đồ ăn lớn, sau đó cậu bé lập tức nhìn thấy Lâm Tử Hành và Tiểu Bảo đang cầm xương sườn gặm rất ngon lành.

“Trời! Sao hai người các ngươi tới sớm vậy?”

“Tần gì gia, Tần nãi nãi! Cả Giang gia gia, Giang nãi nãi, sao mọi người cũng mặc kệ bọn họ vậy, con còn chưa tới mà bọn họ đã ăn rồi.”

Lý Tam Nương gắp cho cậu bé một miếng xương sườn lớn: “Nào Tiểu Bao Tử, con mau tới đây ăn thử đi, đây là món con thích nhất đó!”

Tần mẫu vội vàng xới cơm cho ba thiếu niên: “Lúc nào các con cũng có thể tới kinh thành tìm mấy đứa Đoàn Đoàn chơi.”

Tiểu Bảo lắm điều m*t ngón tay: “Tần nãi nãi, bây giờ chắc chắn Đoàn Đoàn ca sẽ là trạng nguyên, không thể chạy đi đâu được! Đợi đến lúc đó, chúng con sẽ tới kinh thành ăn mừng với huynh ấy một bữa!”

“Được được được, cứ để thằng bé, Cẩu Đản và Nhị Oa dẫn các con đi chơi đầu khắp nơi.”

Nói tới đây, Tần phụ không nhịn được mà nói: “Nhưng mà các con cũng đừng quá hy vọng, kinh thành kia không tốt bằng huyện Khúc Phong của chúng ta đâu, nơi này của chúng ta rất tốt, ví dụ như hồ Lâm Giang này, chơi ở đó vui biết bao! Nhưng kinh đô lại không có những thứ này!”

Lâm Tử Hành gật đầu: “Cũng đúng, nhưng mà bây giờ con còn không có thời gian để đi chơi, cha con lúc nào cũng bảo con phải học kinh doanh, con khổ quá mà!”

Tiểu Bảo đồng tình: “Đúng đúng đúng, cha nương con cũng vậy! Hai người họ thấy Cẩu Đản ca tới kinh thành tự kinh doanh thì cũng muốn giao cửa tiệm trong nhà cho con quản lý, mà con lại không muốn lắm.”

Lâm Hiểu Thanh cầm lấy một miếng xương sườn, cậu bé cười nói: “Cũng may con tốt hơn nhiều, nương mặc kệ con muốn làm gì thì làm, nương cũng rất ủng hộ việc con học vẽ, hơn nữa… Hơn nữa sư phụ dạy con cũng rất tốt! Sư phụ luôn nghiêm túc dạy con học đó.”

“Sư phụ của con? Là ai vậy?” Lý Tam Nương không khỏi đặt câu hỏi.

Tiểu Bảo thấy vậy bé đang gặm xương sườn, vì vậy đã lên tiếng nói: “Giang nãi nãi, sư phụ của Hiểu Thanh ca rất bí ẩn! Nhưng chắc hẳn mọi người đều biết người đó! Đó là… Đó là lão bản của họa trai Ngưỡng Nguyệt, người đó là một người rất nổi tiếng ở trong huyện Khúc Phong của chúng ta! Hơn nữa chỉ vẽ mỗi chân dung của Tư Nguyệt cữu cữu và tranh sơn thủy!”

Lâm Tử Hành phụ họa nói: “Đúng vậy, người đó vẽ rất tốt, có biết bao người trả nhiều tiền muốn mua nhưng người đó luôn không bằng lòng bán tranh.”

Lúc này, Giang Tư Nguyệt đi từ bên ngoài vào.

Lý Tám Nương thấy cậu ta vào thì vội vàng nói: “A Nguyệt, con đi đâu vậy? Nương tưởng rằng có sẽ ăn ngoài luôn chứ. Nào, mau vào ăn cơm đi!”

Giang Tư Nguyệt thấy mấy người Lâm Hiểu Thanh ở đây thì mỉm cười với họ: “Đã lâu không gặp các con, hình như cái hơn chút rồi này!”

“A Nguyệt cữu cữu, cữu về rồi ạ!”

“A Nguyệt cữu cữu , cữu mau ngồi xuống cạnh con đi ạ!” Lân Hiểu Thanh nhanh nhẹn gọi cậu ta.

Từ nhỏ, thằng bé này đã thích lẽo đẽo đi với Giang Tư Nguyệt , bây giờ đã lâu không gặp, cậu bé cảm thấy dường như A Nguyệt cữu cữu càng tuấn tú hơn, nhưng mà hình như lại gầy đi rất nhiều.

Giang Tư Nguyệt mỉm cười ngồi cạnh cậu bé.

Nhưng Giang Hiền Vũ vừa nghe được đoạn mở đầu lại đang rất tò mò.

“Hiểu Thanh, các con nói tiếp đi, nói về sư phụ của con đó.”

Lý Tam Nương trừng mắt nhìn ông ấy: “Ăn cơm không ngon hả?”

Giang Tư Nguyệt lại cảm thấy hơi tò mò: “Sư phụ gì vậy? Sư phụ của Hiểu Thanh sao?”

Lâm Hiểu Thanh gật đầu: “Đúng vậy, chúng con đang nói đến sư phụ kỳ lạ của con, chúng con chưa từng nhìn thấy dung mạo của sư phụ như thế nào.”

Cậu bé nuốt miếng thịt trong miệng xuống rồi nói tiếp: “Nhưng A Nguyệt cữu cữu à, mặc dù sư phụ con có vẻ kỳ lạ nhưng sư phụ chính là người hâm mộ của cữu đó, sư phụ cực kỳ cực kỳ thích cữu, sư phụ vẽ chân dung của cữu nhưng chưa từng bán bức nào hết!”

Giang Tư Nguyệt nhíu mày, cậu ta mỉm cười: “Chỉ cần hắn ta dạy con thật tốt là được rồi.”

Ăn cơm xong, Lâm Hiểu Thanh vui vẻ theo Giang Tư Nguyệt đi rửa bát.

Giang Tư Nguyệt nhìn cậu bé: “Hiểu Thanh, con mau đi chơi đi, hoặc là ra nói chuyện với mấy người Tần gia gia ấy, có cữu ở đây là được rồi.”

Lâm Hiểu Thanh lắc đầu: “Không được, sao con có thể để A Nguyệt cữu cữu rửa bát một mình được! Cữu cứ để con giúp đi ạ!”

Lâm Hiểu Thanh nhìn những người xung quanh, rồi lại nhìn bàn tay thon gầy của cậu ta, cậu bé không nhịn được mà nhíu mày: “A Nguyệt cữu cữu… Sao cữu lại gầy đi nhiều vậy?”

Giang Tư Nguyệt ngẩn người: “Không đâu, ta ăn nhiều lắm, có lẽ… Cao lên chứ không béo lên,”

Nói xong, hàng lông mi của cậu ta khẽ run lên.

“Vâng ạ.”

Lâm Hiểu Thanh thật sự không biết nên nói gì, vì vậy tùy tiện nói: “A Nguyệt cữu cữu, sư phụ con thật sự vẽ chân dung của cữu đó, rất sống động, khi nào cữu có thời gian thì có thể tới xem ạ.”

Giang Tư Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu, cậu ta thản nhiên hỏi: “Họa trai tên gì?”

“Họa trai Ngưỡng Nguyệt!”

Lâm Hiểu Thanh nói xong thì lại nói tiếp: “Con nghĩ có lẽ là bởi sư phụ con rất thích cữu nên mới lấy cái tên này.”

Giang Tư Nguyệt ngẩn người: “Khi nào ta rảnh thì sẽ tới xem.”

Nói xong, cậu ta vừa rửa bát đã bắt đầu ngẩn người.

Hôm nay, Lâm Hiểu Thanh đã thấy cậu ta ngẩn người rất nhiều lần.

Cậu bé nghi ngờ nghĩ, chẳng lẽ cậu ta có tâm sự gì sao?

Cậu bé suy nghĩ một hồi lâu rồi do dự hỏi: “A Nguyệt cữu cữu, ừm… Đã tìm thấy Thời công tử chưa ạ?”

Nói tới chuyện này, thật ra cậu bé cũng từng nghe Cẩu Đản và Nhị Oa nhắc tới, nói người mà cậu ta thích đã biến mất, vẫn luôn không tìm thấy.

Mà Giang Tư Nguyệt đã lâu không về đây, lần này trở về, bên cạnh cậu ta không có bất cứ ai, vì vậy cậu bé cũng không rõ họ đã tìm được người chưa.

Giang Tư Nguyệt cười, cậu ta gật đầu: “Ừm, tìm được rồi.”

Lâm Hiểu Thanh vui mừng: “Vậy thì tốt quá!”

Trong lòng cậu bé thấp thỏm mất hồi lâu, nếu vẫn chưa tìm thấy người kia, chỉ sợ câu hỏi của mình lại khiến người khác nhớ tới chuyện đau lòng.

“Vậy tại sao A Nguyệt cữu cữu không dẫn người đó về cùng vậy? Chúng con rất muốn gặp người đó!”

Động tác rửa bát của Giang Tư Nguyệt dừng lại, qua một hồi lâu, Lâm Hiểu Thanh mới nghe thấy một giọng nói run rẩy: “Các con không gặp được, ta cũng… Không thể nhìn thấy chàng ấy nữa.”

Lâm Hiểu Thanh nghi ngờ hỏi: “Vì sao chứ?”

“Chàng ấy c.h.ế.t rồi.”

Giọng nói của cậu ta rất nhẹ nhàng nhưng lại hơi run, giọng nói tràn đầy sự cô đơn và buồn bã.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 411: Chương 411



Lâm Hiểu Thanh bỗng mở to hai mắt, cậu bé… Cậu bé không cố ý.

“A… A Nguyệt cữu cữu, con xin lỗi, con… Con không biết…”

Cậu bé cảm thấy rất áy náy, nhịn không được mà muốn tát mình một cái, ai bảo ngươi nói nhiều chứ! Bây giờ gây rắc rối rồi này!

Giang Tư Nguyệt nuốt nước bọt, cậu ta cẩn thận lau cái bát còn ướt nước, sau đó nói: “Chàng ấy c.h.ế.t thôi, nhưng vẫn là người mà ta thích, điều này sẽ không bao giờ thay đổi, chỉ cần ta không quên chàng ấy thì chàng ấy vẫn luôn còn đó.”

Lâm Hiểu Thanh nhìn dáng vẻ vờ như không để ý của Giang Tư Nguyệt với vẻ mặt phức tạp, cậu bé cảm thấy hơi khó chịu.

Trời ơi…

Sao A Nguyệt cữu cữu lại thảm như vậy.

“A Nguyệt cữu cữu, cữu đừng đau buồn nhé.”

Giang Tư Nguyệt lau bàn, cậu ta gật đầu: “Ta không buồn nữa, lúc còn ở kinh thành, ngày nào ta cũng tới thăm chàng ấy. Hiểu Thanh à, mấy ngày nữa ta phải về kinh đô thăm chàng ấy, chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi.”

Lâm Hiểu Thanh nhìn cậu ta, trong mặt cậu bé tràn đầy vẻ bi thương: “A Nguyệt cữu cữu…”

Giang Tư Nguyệt lau sạch tay, cậu ta vỗ vai cậu bé: “Chúng ta ra ngoài đi, rửa bát xong rồi.”

“Vâng ạ.”

Ở nhà họ Tần đến hơn nửa đêm thì Tiểu Bảo phải về nhà, còn Lâm Hiểu Thanh và Lâm Tử Hành đều sống trên huyện nên đã ở lại.

Hai người họ ngủ lại nhà họ Tần, còn Giang Tư Nguyệt và Giang Hiền Vũ thì ở bên cạnh.

Buổi tối, Lâm hiểu Thanh nghĩ tới cảm giác đau lòng đầy cô đơn trên người Giang Tư Nguyệt, cậu bé bỗng vô cớ cảm thấy rất quen thuộc.

Nghĩ đi nghĩ lại, cậu bé bỗng ngồi dậy. Đúng rồi! Cảm giác này rất giống sư phụ của mình!

Sư phụ của cậu bé cũng giống như vậy!

Mỗi lần thấy cậu ấy ngồi bên cửa sổ, cảm giác này luôn khiến người ta vô cớ cảm thấy khó chịu.

Dường như xung quanh đang có một bầu không khí ảm đạm, suy sụp tỏa ra xung quanh.

Cậu bé nghĩ, chẳng trách mà sư phụ của cậu bé lại có thể vẽ A Nguyệt cữu cữu một cách sống động như thế, nói như vậy, thật ra hai người họ rất giống nhau, nói không chừng còn có thể làm bằng hữu thì sao.

Cậu bé nghĩ đi nghĩ lại, sau đó từ từ nằm xuống giường.

Tuy trong thiếu niên có rất nhiều suy nghĩ nhưng lại không quá để tâm, vì vậy sau không bao lâu, cậu bé không kìm được cơn buồn ngủ mà từ từ ngủ thiếp đi.

Ở một bên khác, Giang Tư Nguyệt ngồi trước bàn, cậu ta nhìn bức tranh vẽ thiếu niên ở trên bàn, cậu ta đưa tay chạm vào nó, sau đó không nhịn được mà hôn một cái: “A Tẫn, không biết ta vẽ tốt không nữa, ngày mai ta sẽ đưa chân dung của chàng cho mấy đứa Hiểu Thanh xem, mấy đứa nó đều nói muốn gặp chàng, ta muốn cho mấy đứa nó xem chàng đẹp như thế nào.”

Cậu ta ôm bức vẽ ngồi trên giường, sau không không kìm được mà rơi nước mắt.

Ngồi co ro trên giường, không bao lâu thì lại có cảm giác buồn nôn rất quen thuộc, cậu ta cố gắng nhịn xuống, sau đó nhanh chóng bò dậy, cố gắng đi nhẹ nhất có thể, chẳng mấy chốc đã đi đến nhà vệ sinh, cậu ta nhanh chóng nôn toàn bộ số đồ ăn mới ăn ngày hôm nay ra.

Cậu ta ngồi xổm một hồi lâu rồi mới từ từ đứng dậy.

Sau khi súc miếng rồi uống thêm vài ngụm nước, cậu ta mới rón rén về phòng.

Mà Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương nằm trên giường lại lẳng lặng mở mắt, cả hai đều không ngủ được.

Giang Tư Nguyệt là con của hai người họ nhiều năm rồi, thật ra họ đã hiểu cậu ta rất rõ.

Khi Giang Tư Nguyệt vừa mới vào nhà họ, bởi vì được ăn ngon nên khi ấy, cậu ta nhanh chóng tăng cân thấy rõ.

Mặc dù sau này, cậu ta đã ổn định hơn nhiều, cho dù có ăn bao nhiêu cũng không tăng cân nữa, nhưng nếu đột nhiên gầy đi một chút, chỉ cần ăn nhiều hơn thì sẽ lại khôi phục trạng thái ban đầu.

Nhưng kể từ khi biết tin Thời Tẫn qua đời, không bao lâu sau, Giang Tư Nguyệt đã gầy gò đến mức chỉ còn một đống xương trên người.

Mặc dù sau này, cậu ta đã nghĩ thoáng hơn, bắt đầu ăn cơm, thậm chí là ăn rất nhiều, nhưng lại hoàn toàn không tăng thêm được bao nhiêu cân, khi ấy đôi phu thê họ mới nhận ra có điều gì đó bất thường.

Sau khi trở về huyện Khúc Phong, mỗi buổi tối, khi họ sắp chìm vào giấc ngủ thì lại nghe thấy tiếng Giang Tư Nguyệt đi lại, lúc đầu Giang Hiền Vũ định theo cậu ta đến nhà vệ sinh, thật ra ông ấy đã định đi rồi, nhưng khi nghe thấy tiếng nôn ói của Giang Tư Nguyệt, hai người họ đã biết được sự thật.

Lý Tam Nương quẹt những giọt nước mắt đã rơi xuống, Giang Hiền Vũ lau nước mắt cho bà ấy mà không khỏi thở dài.

Hai người họ cũng không biết nên làm gì, Giang Tư Nguyệt không muốn họ sợ hãi, cuối cùng khi cậu ta bằng lòng ăn cơm thì lại biến thành dáng vẻ như bây giờ.

Bọn họ còn có thể làm gì được đây?

Qua một hồi lâu, Giang Hiền Vũ đã lên tiếng: “Nương nó à, chúng ta dẫn A Nguyệt đi khám đại phu đi, bệnh này cần phải chữa!”

Lý Tam Nương nói: “Nhưng mà khi ở kinh thành chúng ta cũng từng dẫn thằng bé đi rồi, đại phu nói đó là tâm bệnh, không thể trị được.”

“Vậy chúng ta cũng không thể cứ để con mình như thế được, chắc chắn chính thằng bé cũng không muốn, nếu cứ tiếp tục như vậy, làm sao cơ thể của thằng bé có thể chịu đựng nổi chứ?”

Lý Tam Nương thở dài: “Được, ta nghe chàng.”

Sáng ngày hôm sau, Giang Tư Nguyệt mang bức tranh mình mới vẽ ngày hôm qua tới nhà họ Tần.

Lâm Hiểu Thanh và Lâm Tử Hành đang giúp Tần mẫu làm đồ ăn sáng.

Giang Tư Nguyệt nở nụ cười, cậu ta gọi hai người họ: “Các con mau tới đây.”

Mặc dù nghi ngờ nhưng hai người vẫn nhanh chóng rửa tay rồi ra khỏi phòng bếp.

“A Nguyệt cữu cữu, sao vậy ạ?”

Giang Tư Nguyệt mỉm cười rồi từ từ mở bức tranh được mình ôm như bảo bối ra, cậu ta nhìn hai người họ, nói: “Đây chính là A Tẫn. Hiểu Thanh, không phải hôm qua con nói muốn gặp chàng ấy sao, ta đã vẽ chân dung rồi, mặc dù ta không thể vẽ ra được một nửa thần thái của chàng ấy, nhưng mà các con cứ xem thử đi.”

Cậu ta nghĩ chắc chắn A Tẫn của mình sẽ không trách mình đâu.

Lâm Hiểu Thanh nghe thấy vvậy, trông thấy nụ cười và đôi mắt sáng rực của cậu ta thì vội vàng cúi đầu nhìn, Lâm Tử Hành cũng tò mò nhìn theo.

Chẳng mấy chốc, bức tranh trong tay Giang Tư Nguyệt từ từ được mở ra, thiếu niên mặc y phục màu trắng đang nở nụ cười dịu dàng lập tức đập vào mắt họ.

Lâm Hiểu Thanh nhìn kỹ, cậu bé không khỏi cảm thán: “A Nguyệt cữu cữu, người trong lòng của cữu đẹp thật đó, đôi mắt rất đẹp, khi cười lên thật sự khiến người ta phải yêu thích.”

“Đúng vậy! Nghe nói người này còn là tài tử nổi danh! Quả thực là xứng với A Nguyệt cữu cữu mà!”

Nghe thấy lời khen ngợi của hai người họ, Giang Tư Nguyệt cảm thấy rất vui vẻ.

“Các con mau ngồi xuống đi, để ta nói cho các con biết, mặc dù A Tẫn nhìn có vẻ lạnh nhạt, nhưng thật ra chàng ấy rất đáng yêu, còn rất dễ xấu hổ, lại dịu dàng lễ phép...”

Lâm Tử Hành và Lâm Hiểu Thanh ngồi bên cạnh cậu ta, cả hai đều nghiêm túc lắng nghe.

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của hai người họ, Giang Tư Nguyệt càng vui vẻ hơn, ý cười trong mắt cậu ta càng ngày càng hiện rõ.

“Cữu cữu, vậy hắn có sở thích gì vậy?”

Giang Tư Nguyệt hơi dừng lại: “Chàng ấy… Rất thích vẽ tranh, nhưng mà khi ấy ta không vẽ, vì vậy chỉ có thể ngồi bên cạnh chàng ấy, mài mực cho chàng ấy.”

Đôi mắt của Lâm Hiểu Thanh sáng rực: “Vẽ đẹp không ạ?”

Giang Tư Nguyệt suy nghĩ rồi nói: “Vẽ tranh sơn thủy rất đẹp, nhưng mà vẽ người thì không tốt lắm… Nhưng mà chàng ấy lại vẽ ta rất tốt.”

Cậu ta vô cùng kiêu ngạo: “Chàng ấy rất thích vẽ ta! Cũng chỉ vẽ mỗi mình ta.”

Lâm Hiểu Thanh không nhịn được mà nói: “Giống sư phụ của con quá.”

Giang Tư Nguyệt hơi khựng lại, cậu ta không để ý tới câu nói này: “Chàng ấy còn là một con mèo tham ăn, không khác gì các con cả, thấy cái gì cũng đều muốn ăn, còn có thể ăn rất nhiều!”

“Vậy hắn thích ăn gì ạ? “ Lâm hiểu Thanh tiếp tục hỏi.

“Chàng ấy thích ăn lẩu, thích ăn các món ở Thực Vân Giang.”

Cậu ta hơi dừng lại, nụ cười nhạt đi rất nhiều: “Nhưng mà ta lại không hay dẫn chàng ấy đi ăn, cũng không hay cùng ăn với chàng ấy.”
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 412: Chương 412



Lâm Hiểu Thanh nhìn Lâm Tử Hành, khi thấy dáng vẻ thật thà không biết nói gì kia thì chỉ có thể tự lên tiếng: “A Nguyệt cữu cữu, không sao đâu ạ! Những món trước kia hắn chưa từng được ăn ấy, khi đi thăm hắn cữu có thể mang đến cho hắn ăn, cũng có thể tự nấu cho hắn ăn, con cảm thấy chắc chắn hắn sẽ rất thích cơm mà cữu nấu.”

Giang Tư Nguyệt do dự gật đầu, đột nhiên nghĩ tới ngày đó hai người ở cạnh nhau, hôm ấy cậu ta đã nấu cơm cho A Tẫn, quả thực A Tẫn rất thích.

Nhưng cậu ta đã quên mất ngày hôm đó mình nấu món gì, bây giờ cậu ta chỉ còn nhớ dáng vẻ khi A Tẫn ăn, đôi mắt lấp lánh kia, bộ dáng vừa ăn vừa giơ ngón tay với mình của cậu ấy rất dễ thương.

Nghĩ đi nghĩ lại, cậu ta lại không nhịn được mà bật cười thành tiếng: “Nói cũng đúng, lần sau ta sẽ mang thêm cho chàng ấy, cũng cố gắng học nấu món ăn mới.”

Lâm Tử Hành nhìn dáng người gầy gò của cậu ta, cậu bé nói: “Vâng, A Nguyệt cữu cữu, khi nấu cữu phải ăn thử, khi nào nấu ngon thì hẵng mang đến cho hắn nhé, nếu không có lẽ hắn sẽ tức giận với cữu đó.”

Giang Tư Nguyệt vội vàng gật đầu: “Ừm! Tử Hành nói rất đúng!”

Lâm Hiểu Thanh nhìn bức chân dung, cậu bé thấy Tần mẫu đang bưng đồ ăn sáng ra thì vội vàng nói: “A Nguyệt cữu cữu, cữu mau cất bức chân dung đi ạ, nhỡ đâu lát nữa bị bẩn thì sao.”

Giang Tư Nguyệt nghe thấy vậy, cậu ta vội vàng cầm bức tranh bảo bối của mình lên, sau đó cẩn thận từng li từng tí mà buộc dây vào.

Tần mẫu cười nói: “A Nguyệt, con mau ăn thử miếng bánh thịt này đi, lúc trước ta học món này từ tỷ tỷ con đó. Nhân thịt ở trong là thịt kho, rất thơm, cả Tiểu Bao Tử và Tiểu Tử Hành nữa, các con cũng mau ăn đi, món này Tần nãi nãi không thường làm đâu, hôm nay ta cố ý làm cho các con ăn đó, ăn nhiều một chút.”

Nghĩ tới những lời mà họ vừa nói, bà ấy nhìn Giang Tư Nguyệt rồi tiếp tục: “A Nguyệt, nếu con thấy ngon thì cứ tới chỗ thẩm thẩm học, học được rồi con có thể làm cho nương tử của mình nếm thử.”

Giang Tư Nguyệt lập tức cảm thấy hứng thú, cậu ta chỉ nghĩ rằng món bánh thịt này thơm hơn bao giờ hết.

“Ông nó à, chàng mau đi gọi ông bà thông gia sang ăn sáng đi.” Nhìn Tần phụ vừa xuống tầng, Tần mẫu vội vàng sai bảo.

“Đi ngay đây.”

Giang Tư Nguyệt cầm một miếng bánh thịt lên ăn.

Bánh bột ngô vốn đã thơm, nay lại có thêm nhân thịt ở trong đó thì càng ngon đến mức muốn nuốt lưỡi.

Có lẽ là vì muốn học nên Giang Tư Nguyệt đã ăn liền ba cái bánh bột ngô, khó khăn lắm mới dừng lại.

Mà hai người Lâm Hiểu Thanh và Lâm Tử Hành đang ăn rất ngon lành, hoàn toàn không có vẻ gì là muốn dừng lại.

Nhìn bộ dạng ăn ngon của hai người họ, Giang Tư Nguyệt cảm thấy nếu A Tẫn ăn món này, chắc hẳn cậu ấy cũng sẽ như vậy.

Mà lúc này, Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương đã đi theo Tần phụ vào.

Hai người họ nhìn thoáng qua Giang Tư Nguyệt với sắc mặt nặng nề rất phức tạp, sau đó nhanh chóng thu lại vẻ mặt u sầu.

Sau khi ăn sáng xong, Lâm Hiểu Thanh và Lâm Tử Hành cũng đi lên huyện với nhau.

Còn Giang Tư Nguyệt thì theo Tần mẫu vào phòng bếp, cậu ta kéo bà muốn học làm bánh thịt.

Tần mẫu cảm thấy rất vui vẻ, phải tìm cho đứa nhỏ này vài chuyện để làm mới được!

“A Nguyệt, con nhìn xem, nhân thịt chúng ta cần chọn thịt nạc và một ít thịt ba chỉ, như vậy sẽ không quá dính, trần qua thịt với nước, sau đó bỏ vào kho là được rồi.”

“Kho thịt thì cần những nguyên liệu này, cần thêm ớt và đường nữa.”

Tần mẫu vừa làm thịt kho vừa giải thích cho cậu ta.

Giang Tư Nguyệt tập trung lắng nghe: “Vâng ạ, con biết rồi.”

Trong phòng, Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương đang nói về chuyện của Giang Tư Nguyệt.

“Ông thông gia, chẳng trách A Nguyệt lại gầy như thế, thằng bé… Ngày nào thằng bé ăn cơm thì buổi tối sẽ nôn hết ra!” Lý Tam Nương cảm thấy rất buồn bã.

“Cái gì?” Tần phụ kinh ngạc mở to mắt: “Thằng bé… Cố ý sao?”

Giang Hiền Vũ vỗ vai Lý Tam Nương, ông ấy nói với Tần phụ: “Có lẽ không phải là cố ý, ta cảm thấy… Thằng bé không khống chế được mình, ăn không vào, chúng ta định sẽ dẫn thằng bé đi khám đại phu.”

Tần phụ thở dài: “Lần trước, đại phu trong kinh thành có nói đây là tâm bệnh, ta sợ rằng…”

Lý Tam Nương nói: “Nhưng mà cho dù như vậy, chúng ta vẫn phải dẫn thằng bé đi khám thử, cứ thế này mãi cũng không thể được! Ông xem thằng bé đi, người thì cao ráo nhưng lại gầy như thế kia, có nhiều lúc, ta không dám nhìn thằng bé, nhìn thằng bé như vậy, ta lại… Lại không nhịn được mà muốn khóc.”

Nhìn Giang Tư Nguyệt cười híp mắt học làm bánh thịt với Tần mẫu, Lý Tam Nương và Giang Hiền Vũ không khỏi cảm thấy hoảng hốt, như thể người mới nôn mửa khiến người khác phải đau lòng vào tối hôm qua không phải là cậu ta vậy.

Nếu lúc nào cậu ta cũng vui vẻ như vậy thì tốt rồi.

Cầm chiếc bánh thịt vừa mới làm xong, mặc dù vẫn còn hơi no nhưng Giang Tư Nguyệt vẫn cầm một cái rồi cắn một miếng lớn.

Cậu ta cẩn thận nếm thử mùi vị của bánh thịt, thỉnh thoảng gật đầu rồi lại lắc đầu, cậu ta cứ cảm thấy vẫn còn thiếu thứ gì đó.

Cậu ta vội vàng đưa bánh thịt vào phòng cho mấy người Lý Tam Nương, “Cha nương, Tần thúc, mọi người mau ăn thử đi ạ, con thấy con làm không ngon bằng Tần thẩm.”

Lý Tam Nương cười nhận lấy miếng bánh thịt, nhưng bà ấy lại không biết nên nếm thử như thế nào.

Nhìn thấy vẻ mặt mong đợi của Giang Tư Nguyệt, lúc này, Lý Tam Nương mới chuyển sự chú ý sang miếng bánh thịt, bà ấy ăn xong một miếng rồi gật đầu: “Không tệ, mùi vị rất tốt, tay nghề của A Nguyệt nhà chúng ta tốt giỏi đó, mới làm lần đầu tiên mà đã ngon như thế này rồi.”

Giang Tư Nguyệt vội vàng hỏi: “Nương, nương có cảm thấy cần thêm gì không ạ?”

Không để Lý Tam Nương nói gì, Giang Hiền Vũ đã cười ha ha nói: “Con trai à, cha thấy hơi nhạt, nếu thêm một chút muối thì có lẽ sẽ ngon hơn.”

Giang Tư Nguyệt vội vàng gật đầu: “Được ạ, vậy lát nữa con sẽ cho thêm muối vào nồi thịt kho.”

Ăn bánh thịt xong, Lý Tam Nương và Giang Hiền Vũ nhìn dáng vẻ cười tủm tỉm của cậu ta, nhất thời không biết lên tiếng nói chuyện muốn dẫn cậu ta đi khám đại phu như thế nào.

Khi Giang Tư Nguyệt đi vào phòng bếp, Giang Hiền Vũ do dự một lúc rồi nhỏ giọng nói: “Tạm thời cứ đợi thêm đã, chúng ta quan sát thêm vài ngày.”

“Cũng chỉ đành vậy thôi.”

Cuối cùng cũng làm được món bánh thịt mà mình ưng ý, Giang Tư Nguyệt mới hài lòng rời khỏi phòng bếp, nhưng mà… Cậu ta lại xoa bụng, hôm nay hiếm khi ăn được nhiều như vậy.

Cậu ta nở nụ cười.

Trở về huyện Khúc Phong, vốn dĩ mấy người Lý Tam Nương định dẫn Giang Tư Nguyệt đi giải sầu, vì vậy cậu ta không có chuyện gì làm ở huyện Khúc Phong hết.

Cậu ta ở nhà rảnh rỗi đến mức hoảng loạn, vì vậy định đi lên huyện chơi.

Nếu thấy thứ gì đó mới mẻ thì có thể mua rồi mang đến cho A Tẫn.

Nghĩ như vậy, cậu ta ra ngoài, trèo lên ngựa đi thẳng lên huyện.

Đã lâu không trở về nơi này, cậu ta đã quen chuyện mọi người chỉ nhìn mình mà không vây quanh ở kinh thành, vì vậy cậu ta không nhận ra rằng mình đang ở huyện Khúc Phong.

Các cô nương ở huyện Khúc Phong này còn điên cuồng hơn cả nữ tử ở kinh thành.

Thấy cậu ta cưỡi ngựa đi trên đường, ở huyện Khúc Phong, cho dù là các cô nương hay là thiếu niên đều vây quanh hai bên đường, dần dần tụ tập lại xung quanh.

Giang Tư Nguyệt cưỡi ngựa nên không thể đi về phía trước.

Cậu ta nhíu mày, nhất thời không biết nên làm gì cho đúng.

“Mọi người có thể giải tán được không, cẩn thận đứng chen chúc thì sẽ bị thương đó.”

Cậu ta nghiêm túc khuyên bảo nhưng mọi người hoàn toàn không để vào tai.

“A! Giang Tư Nguyệt!”

“Giang Tư Nguyệt! Cuối cùng ngươi cũng về rồi!”

“Khi nào có buổi biểu diễn vậy? Rạp hát không có ngươi biểu diễn, ta chẳng muốn đi nữa!”

“Giang Tư Nguyệt!”



Lâm Hiểu Thanh ở lại họa trai Ngưỡng Nguyệt giúp sư phụ của mình sắp xếp các bức tranh, thấy mấy người đi đường chạy nhanh về phía nào đó, cậu bé cảm thấy hơi tò mò: “Có chuyện gì vậy? Sao lại có nhiều người chạy thế, chẳng lẽ có chuyện gì náo nhiệt hả?”

Nói xong, cậu bé bước về phía cửa.

Vừa nhìn thoáng qua nam tử hắc y ở trước cửa bị ánh nắng chói chang chiếu vào, Lâm Hiểu Thanh ngẩn người rồi lập tức hỏi: “Sư phụ, bên ngoài có chuyện gì thế ạ? Sao có nhiều người vậy?”
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 413: Chương 413



Nam tử hắc y lắc đầu: “Không biết.”

Lâm Hiểu Thanh đã quen với tính cách kiệm lời ít nói của cậu ấy, cũng không nghĩ tới chuyện cậu ấy thật sự biết và sẽ nói với mình điều gì đó.

Cậu bé bước vài bước ra ngoài rồi tóm lấy một thiếu niên đang chạy đi, cậu bé hỏi: “Tiểu ca, có chuyện gì xảy ra vậy? Sao lại có nhiều người cùng chạy về một hướng thế?”

Thiếu niên nhìn cậu bé rồi nhanh chóng nói: “Trời, ngươi không biết à? Giang Tư Nguyệt về rồi đó! Hắn xuất hiện ở cửa thành! Tất cả mọi người đều chạy tới gặp hắn đó!”

Lâm Hiểu Thanh cười gật đầu: “Thì ra là vậy.”

Nhìn bóng lưng chạy đi của thiếu niên, Lâm Hiểu Thanh mỉm cười đi vào họa trai, cậu bé tiếp tục sắp xếp các bức tranh.

Trong lúc sắp xếp, cậu bé đột nhiên nhìn bóng đen ở ngoài cửa: “Sư phụ, chắc hẳn người vẫn chưa biết đúng không? Tư Nguyệt công tử về rồi, tất cả mọi người đang tranh giành muốn gặp cữu ấy đó ạ.”

Nam tử hắc y nghe thấy vậy, chiếc chén sứ trong tay lập tức rơi xuống sàn gỗ rồi phát ra tiếng vang.

Dưới chiếc mũ to lớn, màn che của chiếc mũ đen che đi bàn tay đang run rẩy của cậu ấy, đến đôi môi đỏ mọng của cậu ấy cũng phát run.

Cậu ấy mím môi, bàn tay bỗng nắm lấy chiếc ghế ở bên cạnh, cố gắng nhẫn nhịn sự kích động ở trong lòng.

Có lẽ là vì màu đen không dễ nhận ra nên Lâm Hiểu Thanh chỉ nghe thấy tiếng chén sứ vỡ tan chứ không hoàn toàn phát hiện ra cậu ấy có gì bất thường.

Cậu bé vội vàng dọn dẹp đống chén sứ mà chỉ cảm thấy có lẽ sư phụ của mình không cẩn thận mà thôi: “Sư phụ, không phải người lại thích Tư Nguyệt công tử sao? Người… Có muốn đi xem không?”

“Hiểu Thanh, con trông… trông cửa hàng nhé.”

Giọng nói của nam nhân khẽ run, cậu ấy cố gắng đứng thẳng hết mức có thể rồi nhanh chân đi ra ngoài.

Cậu ấy chạy nhanh, càng ngày càng nhanh, đã lâu không chạy nhanh như vậy, chẳng mấy chốc, hơi thở của cậu ấy đã trở nên dồn dập, trái tim đập thình thịch, nhưng cậu ấy lại không quan tâm.

Cậu ấy há miệng, mũi trở nên chua xót, A Nguyệt… A Nguyệt…

Rốt cuộc cậu ấy cũng có thể gặp lại cậu ta rồi.

Cuối cùng khi chạy tới chỗ đám đông đầu đường, cậu ấy gắng sức lau mồ hôi trong lòng bàn tay, khẽ vuốt trái tim của mình, cậu ấy quá căng thẳng, cũng quá phấn khích!

Nhưng lại có quá nhiều người, cậu ấy không thể tới quá gần được, vì vậy chỉ có thể nhìn nam nhân cao gầy qua đám đông.

Hàng mi cậu ấy run lên, ánh mắt vừa si mê vừa vui sướng nhìn xuyên qua đám đông, cậu đứng trong đám người, bàn tay cầm mũ không nhúc nhích.

Giờ khắc này, cậu ấy cảm thấy thời gian năm năm này rất ngắn, mà cũng rất dài…

Ngắn đến mức đã qua nhiều năm, cậu ấy ngơ ngác trải qua năm năm, nhưng lại dài tới mức dường như cậu ấy sắp quên mất gương mặt sáng sủa của Giang Tư Nguyệt, mùi thơm nhẹ nhàng sảng khoái trên người cậu ta, tất cả mọi thứ… Về cậu ta.

Cậu ấy rất sợ, vì vậy chỉ có thể liên tục vẽ chân dung của cậu ta, cố gắng khắc ghi hình ảnh của cậu ta vào đầu mình.

Đã rất lâu, cậu ấy không được gặp cậu ta.

Nhìn một lúc, đôi mắt cậu ấy lập tức đỏ hoe, sao cậu ta… lại gầy đi nhiều vậy?

Cậu ấy cố gắng chớp đôi mắt đã ngập nước của mình, nhìn xung quanh, cậu ấy muốn tìm một chỗ để cách cậu ta gần hơn chút nữa, cậu ấy muốn… Cố gắng nhìn thật kỹ gương mặt của cậu ta, đôi lông mày đó, ánh mắt dịu dần, cái mũi thẳng tắp của cậu ta… Cậu ấy muốn nhìn rõ tất cả.

Nhưng cậu ấy lại không thể nhấc chân chân lên, cậu ấy rất muốn thời gian sẽ dừng lại vào giờ khắc này, dừng lại để cậu ấy mãi mãi có thể nhìn rõ Giang Tư Nguyệt.

Nhìn Giang Tư Nguyệt ngồi trên ngựa với dáng vẻ bực bội, cậu ấy lại nhìn đám người điên cuồng ở xung quanh mà nhíu mày, chắc chắn A Nguyệt không thích tình trạng này.

Sao lại chặn đường cậu ta như vậy chứ?

Vậy chính là không thích, nếu thật sự thích thì sẽ không để cho cậu ta phải khó xử như vậy.

Cậu ấy muốn tiến lên trước giúp cậu ta, nhưng bước chân bỗng dừng lại, không được!

Cậu ấy suy nghĩ, sau một hồi do dự, cậu ấy cần tìm người giúp cậu ta, nhưng lại sợ một khi mình trở về, cậu ta sẽ đi mất, vậy mình sẽ không thể gặp lại cậu ta nữa.

Nhưng khi thấy dáng vẻ nhíu mày của cậu ta, Thời Tẫn thật sự rất đau lòng, vì vậy vẫn quay người trở về hoạ trai.

“Hiểu Thanh, A… Tư Nguyệt tiên sinh bị nhiều người chặn ở trên đường Hoa Ninh, con mau đi giúp huynh ấy đi, dắt ngựa cho huynh ấy, giúp huynh ấy đi ra.”

“Cái gì? A Nguyệt cữu cữu bị chặn đường ạ? Con… Con đi ngay đây!”

Nhìn bóng lưng chạy đi của Lâm Hiểu Thanh, cậu ấy không nhìn được mà ngẩn người: “A Nguyệt… Cữu cữu?”

Tiểu đồ đệ này của cậu ấy quen A Nguyệt sao?

Sau đó, cậu ấy nhanh chóng đi theo, nhưng cậu ấy chỉ dám nhìn từ xa, nhìn Lâm Hiểu Thanh dắt ngựa của Giang Tư Nguyệt, dẫn cậu ta thoát ra khỏi vòng vây của đám đông, sau đó dẫn tới hoạ trai.

Thấy mọi người đi theo sát cậu ta, đi đúng theo hướng đến họa trai, Lâm Hiểu Thanh tức đến mức đóng chặt cửa vào.

“A Nguyệt cữu cữu, bọn họ phiền thật đấy! Lúc trước cữu ở kinh thành có phải ngày nào cũng như thế này không?

Giang Tư Nguyệt lắc đầu, cuối cùng cũng không bị bao vây nữa, cậu ta thở phào nhẹ nhõm.

“Hiểu Thanh, sao con biết ta ở đó vậy? Nhưng hôm nay may mà có con đó.”

Lâm Hiểu Thanh mỉm cười: “A Nguyệt cữu cữu, là sự phụ nói cho con biết cữu đang ở đó, người bảo con đi cứu cữu, nếu không con cũng không biết cữu bị chặn đường như thế đâu.”

Giang Tư Nguyệt gật đầu: “Vậy sư phụ của con đâu? Ta phải cảm ơn sư phụ con mới đúng.”

Lâm Hiểu Thanh cũng nghi ngờ: “Để con đi tìm ạ, vừa rồi sư phụ vẫn còn đang ở trong tiệm, sao bây giờ lại không có ở đây vậy?”

Trong lúc cậu bé tìm kiếm khắp nơi, Giang Tư Nguyệt mới từ tử đánh giá các bức tranh được treo ở trên tường, mỗi một bức tranh đều không có ngoại lệ… Đều là cậu ta.

Cậu ta xem kỹ từng bức tranh một, khi nhìn những bức tranh này, cậu ta vô cớ cảm thật khó chịu, trái tim như quặn thắt lại, buồn bã, vừa chua xót vừa đau đớn.

Cậu ta không biết mình bị làm sao, bởi khi nhìn thấy những bức vẽ này thì lập tức trở nên kỳ lạ, rõ ràng cậu ta đã từng được nhìn rất nhiều bức tranh, những bức vẽ này chẳng qua chỉ sinh động hơn chút mà thôi.

Mãi cho tới khi nhìn thấy một bức tranh cậu ta ngồi dưới bầu trời sao, hai tay chắp sau lưng và ngẩng đầu lên cười khẽ, trái tim của cậu ta bỗng khẽ rung động.

Khi nhìn kỹ hơn, trên bức vẽ được viết một câu thơ “Nhục thải diêu phân địa, phồn quang viễn xuyết thiên.”

Cậu ta nở nụ cười, giọng nói trong trẻo của thiếu niên như vẫn đang quanh quẩn bên tai, dường như cậu ta còn có thể nhìn rõ khung cảnh trời đêm đầy sao ngày đó.

“Giang Tư Nguyệt, phải không? Câu thơ này quả thực là cố ý tạo ra vì cảnh đẹp trước mặt, đẹp quá.”

“Ừm, đúng vậy, đèn đuốc nhân gian rực rỡ nhiều vô kê ngẩng đầu chỉ có sao đầy trời.”

“Đẹp! Đẹp thật đấy!”

......

Giang Tư Nguyệt ôm lấy trái tim của mình, nhìn bức tranh ở trước mặt, đôi mắt cậu ta dần trở nên đỏ hoe.

Cơ thể khẽ run lên, cậu ta cố gắng dựa vào vách tường, A Tẫn? Đây là trùng hợp thôi sao?

Nhưng mà… Trước kia chàng không vẽ ta đẹp đến như thế, chữ viết cũng khác của chàng.

A Tẫn…

Nhưng A Tẫn đã…

Cậu ta nhớ tới lần đầu tiên mình thấy nấm mồ nhỏ bé rách nát kia, lại nghĩ đến lăng tẩm chẳng khác gì một cung điện nhỏ ở kinh thành, cậu ta không thể không thừa nhận hiện tại, những gì mình nhìn thấy chẳng qua chỉ là giấc mơ hão huyền của mình.

Tất cả mọi suy đoán đều là… Vô ích.

Lâm Hiểu Thanh tìm một vòng cũng không tìm được sư phụ của mình, cậu bé đành phải từ bỏ việc tìm người.

Trở lại tiệm, cậu bé thấy Giang Tư Nguyệt đứng trước một bức tranh với đôi mắt đỏ hoe thì lão tức giật mình hét lên.

“A Nguyệt cữu cữu, cữu sao vậy? Sao cữu lại nhìn bức tranh khóc, nếu… Nếu bị sư phụ con biết được, chắc chắn sư phụ sẽ không vui đâu.”

Giang Tư Nguyệt mở to mắt, cậu ta quay lại nhìn cậu bé, trên mặt tràn đầy sự lo lắng.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 414: Chương 414



Cánh tay run run, cậu ta gắng sức khống chế không để giọng nói của mình quá run.

“Hiểu Thanh, con… Con nói cho ta biết, sư phụ con… Sư phụ con tên là gì? Tướng mạo của hắn như thế nào? Có phải hắn rất thích mặc y phục màu trắng không?”

Yết hầu cậu ta lên xuống, rồi khó khăn hỏi một câu: “Hắn… Ở đâu?”

Lâm Hiểu Thanh ngơ ngác nhìn cậu ta, nhìn đôi mắt đỏ bừng khiến người ta phải lo lắng, trong lòng cậu bé lập tức trở nên hoảng hốt, rồi vội vàng nói: “A Nguyệt cữu cữu, con… Sư phụ con chỉ mặc y phục màu đen, lúc nào sư phụ cũng đeo mũ che mặt nên con… Con chưa từng nhìn thấy dung mạo của người, con… Con cũng không biết tên người.”

Nghe thấy vậy, bàn tay của Giang Tư Nguyệt như mất hết sức lực, A Tẫn từng nói chàng ấy ghét màu đen nhất.

Đúng vậy, cậu ta đang hy vọng xa vời về điều gì chứ?

Rõ ràng biết cậu ấy đã… đi rồi, nhưng vẫn không nhìn được mà ôm những ảo tưởng không thực tế.

Cậu ta thở dài, A Tẫn… Ta nhớ chàng lắm.

Ngày mai, ta sẽ về kinh thành thăm chàng.

Xin lỗi, chàng tha thứ cho ta nhé, ta không cố ý coi người khác thành chàng đâu, ta chỉ là… Chỉ là có mấy suy nghĩ điên rồ mà thôi.

“A Nguyệt cữu cữu…”

Lâm Hiểu Thanh nhìn dáng vẻ này của cậu ta, cậu bé hoàn toàn không biết nên làm gì.

“Có phải cữu muốn gặp sư phụ không? Cữu đừng gấp, sư phụ con sẽ mau về thôi, vừa rồi sư phụ vẫn còn ở đây mà.”

Giang Tư Nguyệt lắc đầu: “Không cần đâu, đám người ngoài cửa chắc đã tản đi rồi. Hiểu Thanh, ta về trước đây.”

Lâm Hiểu Thanh khựng lại: “A Nguyệt cữu cữu, nếu không cữu chờ một lúc đi ạ, chắc chắn còn có người chờ cữu ở ngoài cửa.”

Cậu bé nghĩ mãi mà A Nguyệt cữu cữu mới tới đây một lần, sư phụ thích cữu ấy như vậy, cậu bé phải để hai người họ gặp nhau một lần mới được.

Bước chân của Giang Tư Nguyệt dừng lại: “Vậy con ra ngoài xem giúp ta đi, nếu…”

Cậu ta còn chưa nói xong thì cửa của hoạ trai đã bị người nào đó đẩy ra.

Giang Tư Nguyệt nheo mắt, cậu ta giơ tay chặn ánh nắng lại, ánh mặt trời quá chói chang khiến cậu ta chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy một bóng đen đừng ở ngoài cửa.

Cho dù mặc y phục màu đen nhưng lại ấm áp một cách khó hiểu, bóng người gầy gò tắm trong ánh sáng lúc sáng lúc tối, Giang Tư Nguyệt cố gắng muốn nhìn rõ nhưng tất cả đều vô ích.

Nhìn người đứng đối diện mình ở trong hoạ trai, mọi sự mong chờ và phấn khích của Thời Tẫn đều biến mất vào ngay lúc nào, cho dù cách một lớp rèm của mũ nhưng cậu ấy vẫn có thể nhìn thấy cậu ta.

Quá chân thật và rõ ràng, suy cho cùng nó chân thực hơn giấc mơ của cậu ấy gấp trăm ngàn lần!

Cậu ấy nhìn thấy mặt của cậu ta, rất rõ ràng!

Trái tim cậu ấy như ngừng đập, cảm giác tê dại khiến bước chân của cậu ấy hơi loạng choạng.

Quá lâu! Đã cách rất lâu kể từ lần cuối được nhìn thấy cậu ta.

Cậu ấy không dám cử động mà chỉ đứng ở cửa một hồi lâu, sau khi sự vui sướng và phấn khích trong lòng nhạt dần, cậu ấy lại cảm thấy rất xấu hổ.

Cậu ấy nên làm gì đây? Cậu ấy đang che mặt, chắc hẳn A Nguyệt sẽ không nhận ra nhỉ?

“Sư phụ! Cuối cùng người cũng về rồi! Người đi đâu vậy? Con dẫn Tư Nguyệt công tử về mà người lại không ở đây.”

Thời Tẫn vừa định lên tiếng thì bỗng dừng lại, giọng nói của mình…

Cậu ấy ho nhẹ một tiếng, cố gắng gằn giọng đáp lại: “Ta vừa đi ra ngoài một chút.”

Nói xong, cậu ấy mới đóng cửa lại.

Đến khi cậu ấy đóng cửa vào, Giang Tư Nguyệt mới nhìn rõ cậu ấy.

Dáng người gầy gò, gầy hơn A Tẫn của cậu ta rất nhiều, chiều cao thì không giống nhau, nhưng mà gương mặt này… Giọng nói cũng… Khác.

Thời Tần ỷ vào có chiếc màn mũ che trước mặt mà nhìn chằm chằm cậu ta với ánh mắt si mê không chút kiêng kỵ gì.

Qua tấm màn đen, Giang Tư Nguyệt lại khó có thể nhìn rõ tướng mạo của cậu ấy.

Cậu ta cố gắng nhìn rõ người trước mặt mà hoàn toàn không nhận ra nhìn người khác như vậy vào lần đầu tiên gặp nhau là rất vô lễ.

Lâm Hiểu Thanh nhìn Giang Tư Nguyệt, rồi lại nhìn Thời Tẫn, cậu bé gãi đầu, cách cái màn mũ thì có thể nhìn rõ được gì sao?

Hai người họ đứng đối diện nhau như thể đều đang nhìn đối phương, nhưng bây giờ chiếc mũ có màn che đen kia quả thực rất chướng mắt.

“A Nguyệt cữu cữu, sư phụ, hai người… Có muốn ngồi xuống không ạ?”

Thời Tẫn nghe thấy cậu bé nói thì vội vàng cúi đầu: “Hiếm khi Tư Nguyệt công tử tới đây. Hiểu Thanh, con đi pha một ấm trà đi.”

“Vâng, sư phụ.” Lâm Hiểu Thanh khó hiểu nhìn thoáng qua Thời Tẫn, hôm nay sao giọng nói của sư phụ trầm vậy? Chẳng lẽ bị cảm sao?

Giang Tư Nguyệt mở to mắt nhìn, lúc này cậu ấy mới dời tầm mắt, giọng nói này quả thực không giống A Tẫn.

“Tư Nguyệt công tử, mời huynh ngồi.”

Thời Tẫn nói.

Giang Tư Nguyệt gật đầu, nói đa tạ rồi ngồi xuống.

Ánh mắt cậu ta không tự chủ được rơi xuống bức tranh phía sau Thời Tẫn, nhìn một lúc lâu cậu ta mới hỏi: “Ngươi… Bức tranh phía sau ngươi, là tự tay ngươi vẽ sao? Câu thơ đó cũng vậy sao?”

Nghe đến đó, Thời Tẫn cuống quít nắm lấy chân mình, ngón tay cậu ấy hơi co lại, miệng giật giật: “Ta…”

Nhận ra giọng mình run dữ dội, cậu ta dừng lại một chút, cố gắng bình tĩnh lại rồi mới nói tiếp: “Ta chỉ… Chỉ tùy tiện vẽ thôi, thơ cũng vậy… Vì nó tình cờ phù hợp với ý cảnh của bức tranh.”

Giang Tư Nguyệt nhìn cậu ấy nắm chặt hai chân, ngón trỏ còn gõ nhẹ vào chân khiến cậu ta nheo mắt lại.

Giọng nói vẫn run rẩy như vậy…

Giang Tư Nguyệt bình tĩnh gõ vào bàn: "Ngươi vẽ đẹp lắm, cảnh ngươi vẽ giống hệt cảnh ta từng trải qua.”

Cậu ta lại nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay trắng trẻo trên chiếc áo gấm đen, chậm rãi nói: “Có thể ngươi không biết, ta từng có một người yêu, ta cũng từng đi dạo trên phố vào một đêm đầy sao như vậy với chàng ấy, chàng ấy cũng từng đọc những câu thơ tương tự.”

Nghe đến đây, Thời Tẫn chợt nắm chặt vạt áo đen trên chân mình khiến nó lập tức nhăn nhúm lại.

Cậu ấy mím chặt môi, nghiến chặt răng, một lúc sau lại buông ra.

“Có lẽ là… Trùng hợp.”

Lúc này, Lâm Hiểu Thanh bưng nước trà đi vào.

Thời Tẫn hoảng hốt bưng ly trà lên: “Tư Nguyệt công tử uống chút trà đi!”

Khi Giang Tư Nguyệt thấy cậu ấy rót nước trà thì ngón trỏ và ngón giữa khép lại, ánh mắt tối sầm, nắm chặt tay, lồng n.g.ự.c run rẩy dữ dội.

Khi nhận chén trà từ Thời Tẫn, cậu ta nhìn chằm chằm vào cánh tay trắng nõn của cậu ấy mà nghiến răng thốt ra hai chữ "đa tạ".

Thời Tẫn đưa trà cho cậu ta rồi vội vàng rót một tách cho mình, đưa vào mũ trùm đầu, kéo tấm mạng dày trên mặt xuống mới uống mấy ngụm.

Uống xong lại nhanh chóng che kín lại.

Ngón tay Giang Tư Nguyệt khẽ gõ lên vách tách: “Ngươi và nương tử của ta thật giống nhau.”

“Choảng!”

Chiếc tách trong tay Thời Tẫn vốn đã không vững, giờ lại vỡ tan tành!

Cậu ấy run run hàng mi, chớp mắt thật nhanh, giấu đi sự hoảng loạn trong mắt: “Tư Nguyệt công tử nói đùa, sao ta có thể so sánh với... Phu nhân của huynh được, bọn ta chỉ là phàm phu tục tử mà thôi.”

Giang Tư Nguyệt nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: "Sao ta thấy ngươi có vẻ hoảng hốt thế? Chỉ là dáng người có chút giống thôi, có lẽ… Chỉ vì ta nhớ chàng ấy quá nên mới có chút nhập tâm, ngươi đừng trách.”

Đồng tử Thời Tẫn mở to, hốc mắt đỏ hoe, A Nguyệt…

Thấy ngón tay cậu ấy lại vô thức gõ nhẹ vào chân, Giang Tư Nguyệt chớp mắt, nhẹ nhàng đặt tách trà trong tay xuống.

Cậu ta ngồi xổm xuống, dọn dẹp những mảnh vỡ của tách trà trên sàn.

“A…”

Thời Tẫn cũng run rẩy theo, cậu ấy cuống quít ngồi xổm xuống: “Huynh… Huynh không sao chứ? Để ta! Để ta là được!”

Thời Tẫn không cầm lòng được mà vội giữ chặt ngón tay Giang Tư Nguyệt.

Giang Tư Nguyệt ngửi thấy mùi hương quen thuộc mà xa lạ, trong lòng như có tảng đá ngàn cân đột nhiên rơi xuống.

Cậu ta không biểu lộ cảm xúc gì, xoay cổ rồi rút tay lại: “Xin lỗi, nương tử của ta không thích ta thân thiết với người khác, ngươi nắm tay ta như vậy, chàng ấy sẽ tức giận.”

Thời Tẫn cúi đầu nhìn đôi tay trống rỗng của mình, ngẩn người một lúc lâu mới cố gắng chớp đi những giọt nước mắt không kìm được, nói: “Là… Là ta đường đột, xin… Xin lỗi.”

Giang Tư Nguyệt không nói nhiều, cậu ta đứng dậy ném mảnh vỡ tách trà trong tay rồi nói: “Hôm nay đã làm phiền nhiều, bên ngoài chắc là không còn ai, ta xin cáo từ trước.”
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 415: Chương 415



Cậu ta nhìn sang Lâm Hiểu Thanh đang ngơ ngác bên cạnh, cười nói: "Hiểu Thanh, cữu cữu về trước đây."

Lâm Hiểu Thanh ngơ ngác gật đầu: "Vâng… Vâng ạ."

Nhìn cậu ta mở cửa bước ra ngoài, Thời Tẫn chợt ngã ngồi xuống đất, nước mắt không kìm được trào ra không ngừng.

Lâm Hiểu Thanh quay đầu lại thì thấy đôi vai cậu ấy như đang run rẩy, nhất thời không hiểu đầu đuôi ra sao.

Sư phụ của cậu bé và A Nguyệt cữu quen biết sao? Sao cả hai đều kỳ lạ như vậy...

Giang Tư Nguyệt phóng người lên ngựa nhanh chóng phi ngựa đi, tốc độ của cậu ta quá nhanh, đến nỗi hoàn toàn không bị đám đông vây quanh như trước nữa.

Tới khi cậu ta thuận lợi ra khỏi thành thì tốc độ mới chậm lại.

Cậu ta hơi thở hổn hển.

Trong lòng tức giận, hưng phấn, vui sướng, chua xót, mất mà tìm lại được… Tất cả cảm xúc đều được giải phóng rất nhiều.

Trên mặt cậu ta đầy ý cười nhưng trong mắt lại ch.ảy nước mắt: “A Tẫn… A Tẫn của ta…”

Đột nhiên cậu ta nhớ tới hôm nay mới học bánh thịt, Giang Tư Nguyệt nhanh chóng phi ngựa về nhà.

Sau khi về đến nhà, sắc trời đã dần tối, cậu ta vội vào phòng bếp, rất nhanh đã làm vài cái bánh thịt thơm phức.

Cậu ta cẩn thận đặt bánh thịt vào hộp đựng thức ăn, lúc này mới hài lòng.

Ngay sau đó, cậu ta nhanh chóng thay một bộ quần áo mới rồi cầm hộp thức ăn định ra ngoài.

Đi đến cửa thì bị Lý Tam Nương chặn lại: “A Nguyệt, con đi đâu vào giờ này vậy?”

Lý Tam Nương đánh giá cậu ta từ trên xuống dưới, thật kỳ lạ, cậu ta còn cố tình thay quần áo mới!

Giang Tư Nguyệt cười rạng rỡ: “Nương, con có việc rất quan trọng phải làm, tối nay con sẽ không về, nương và cha không cần đợi con đâu!”

Nói xong, cậu ta dắt con ngựa trong sân đi ra ngoài.

Nhìn bóng lưng cậu ta nhanh chóng biến mất trong tiếng vó ngựa, Lý Tam Nương mới khó hiểu quay về phòng.

Thôi vậy, nếu có gì vui thì cứ chơi, để phân tán sự chú ý cũng tốt.

Đến cửa tiệm vẽ, Giang Tư Nguyệt buộc ngựa lại rồi nhảy vào sân từ bức tường phía sau.

Cậu ta thấy có một căn phòng thắp đèn dầu, liền xách hộp thức ăn nhẹ nhàng đi tới.

Bước đến cửa phòng thì cậu ta nhẹ nhàng mở một bên cửa sổ nhìn vào trong nhưng nhất thời không thấy ai.

Cậu ta đứng bên cửa sổ chờ rất lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy người mà cậu ta ngày đêm mong nhớ.

Nhìn thấy khuôn mặt khiến cậu ta hồn xiêu phách lạc làm cậu ta vô thức nín thở, bàn tay xách hộp thức ăn không khỏi siết chặt.

Chỉ thấy Thời Tẫn mặc một chiếc áo gấm mỏng màu đen, tay cầm một bình rượu, trên mặt ửng hồng.

Cậu ấy lảo đảo đi đến bên bàn ngồi xuống, rồi tiếp tục rót một chén rượu nhàn nhã uống.

Miệng lẩm bẩm, Giang Tư Nguyệt đứng xa nên hoàn toàn không nghe rõ, chỉ thấy môi cậu ấy không ngừng mấp máy.

Giang Tư Nguyệt chăm chú nhìn đôi môi của cậu ấy, ánh mắt nồng nhiệt, yết hầu cậu ta chuyển động vài lần, trong mắt có nhiều cảm xúc không rõ ràng đang cuộn trào mãnh liệt.

Cậu ta không thể nhịn được nữa.

Trực tiếp đẩy cửa sổ nhảy vào phòng.

Nhưng Thời Tẫn thực sự say đến mức hồ đồ, hoàn toàn không để ý đến tiếng động lớn như vậy.

“A Nguyệt… Tướng công… Chàng tới rồi.”

Giang Tư Nguyệt tiến đến gần, cuối cùng cũng nghe được lời nói trong miệng cậu ấy, đây là giọng nói nguyên bản nhất của A Tẫn, trong trẻo lại mang theo chút âm mũi mềm mại sau khi uống rượu.

Nghe xong, bước chân cậu ta khựng lại, giờ lại nói dễ nghe như vậy, sao ban ngày lại không muốn để mình phát hiện ra?

“Nhưng… Huynh không nhận ra ta…”

Thời Tẫn lại tiếp tục nói thầm.

Bước chân Giang Tư Nguyệt chợt dừng lại, thì ra không biết mình đã tới.

Cậu ta đứng một bên nhìn Thời Tẫn không chớp mắt, nghe cậu ấy dựa vào việc không có ai mà tự mình làm nũng, nghe cậu ấy lẩm bẩm trách móc và than phiền.

Giang Tư Nguyệt xoa n.g.ự.c đang hơi khó chịu của mình, chậm rãi tiến lại gần.

Cậu ta đặt hộp thức ăn lên bàn rồi ngồi xuống cạnh Thời Tẫn, cố nhịn h.am mu.ốn ôm chặt cậu ấy vào lòng, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào cậu ấy: “A Tẫn, ta tới rồi.”

Thời Tẫn nghi hoặc liếc nhìn cậu ta, ngay sau đó cậu ấy đưa tay nâng mặt cậu ta lên rồi cười tươi nhìn Giang Tư Nguyệt: “Ồ… Sao hôm nay lại may mắn thế này! Thật sự mơ thấy A Nguyệt rồi… Hahaha!”

"A Nguyệt, ta nhớ huynh quá." Cậu ấy cười chưa được bao lâu thì lại bĩu môi.

“Huynh nhớ ta không? Hôm nay huynh thật đáng ghét, huynh không hề nhận ra ta, huynh… Huynh đi thật nhanh, huynh cũng không để cho ta nhìn huynh lâu một chút! Huynh đáng ghét lắm!”

Giang Tư Nguyệt nhìn đuôi mắt đỏ bừng và đôi mắt mơ màng của cậu ấy.

Mũi Giang Tư Nguyệt cay cay, nhẹ giọng nói: “Chàng mới là người nhẫn tâm đó, nhiều năm như vậy… Chàng biến mất nhiều năm như vậy…”

Giang Tư Nguyệt nhìn nước mắt của Thời Tẫn, nhìn dáng vẻ cậu ấy mím chặt môi đau khổ, chỉ thấy tim mình như bị kim châm, đau đớn vô cùng.

Cậu ta giơ tay lau nước mắt trên mặt Thời Tẫn, nhưng Giang Tư Nguyệt khựng lại chốc lát, cậu ta không nhịn được nữa mà trực tiếp ôm chặt Thời Tẫn vào lòng, ôm đầu cậu ấy rồi hôn thật sâu.

Còn Thời Tẫn chỉ cảm thấy giấc mơ này chân thực chưa từng có, cũng tốt đẹp chưa từng có.

Cậu ấy đặt cả hai tay lên vai Giang Tư Nguyệt, ôm chặt lấy cổ cậu ta, ngoan ngoãn phối hợp với cậu ta.

Nụ hôn này kéo dài rất lâu.

Một nụ hôn kết thúc nhưng Giang Tư Nguyệt vẫn không thấy thỏa mãn chút nào.

Năm năm ròng rã sao có thể bù đắp được trong một nụ hôn đơn giản như vậy?

Không đủ!

Cho nên cậu ta muốn nhiều hơn.

Nhiều hơn nữa…

Giang Tư Nguyệt ngẩng đầu nhìn cậu ấy rồi nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong veo như nai tơ của người trước mặt, cúi đầu âu yếm hôn lên mắt cậu ấy: “A Tẫn.”

Thời Tẫn chớp mắt, ngẩng cổ hôn đáp lại.

Giang Tư Nguyệt ôm chặt cậu ấy vào lòng, sau nụ hôn cậu ta cúi đầu dịu dàng nhìn Thời Tẫn…

Sau khi mọi thứ trở nên yên tĩnh, Thời Tẫn vốn đã choáng váng vì uống rượu, lại trải qua một hồi mệt mỏi triền miên, thế mà lại ngủ thiếp đi trong vòng tay Giang Tư Nguyệt.

Nhưng Giang Tư Nguyệt lại hoàn toàn không ngủ được, cậu ta mê mẩn chăm chú nhìn người đang ở trong lòng, ánh mắt cậu ta dịu dàng dõi theo.

Cậu ta đưa tay vu.ốt ve khuôn mặt Thời Tẫn mà lòng không khỏi chua xót, trước đây mặt A Tẫn có chút thịt nhưng bây giờ… Lại hoàn toàn không còn.

Cậu ta nhẹ nhàng hôn lên trán cậu ấy: “A Tẫn…”

Ngày hôm sau, khi Thời Tẫn tỉnh dậy đã gần trưa.

Cậu ấy mơ màng mở mắt, tiếp theo là một cơn đau đầu dữ dội rồi tiếp theo nữa chính là… Chính là… Đôi mắt cậu ấy lập tức trở nên sáng rỡ, đột ngột ngồi dậy.

“A…”

Cậu ấy nhíu mày đau đớn.

Thời Tẫn ngây người cúi đầu nhìn thân thể mình, những vết tích trên người cậu ấy đua nhau đập vào mắt, khiến mắt cậu ta hoa lên, đầu cũng đau hơn.

Đây là…

Loại cảm giác này… Chỉ có lần đó vào năm năm trước… Cậu ấy đã nhớ lại quá khứ bí mật này trong rất nhiều năm, đây là bí mật và hồi ức quý giá nhất của cậu ấy.

Nhưng sau ngần ấy năm… Đột nhiên, cậu ấy mở to mắt, người tối qua… Là… Là… Cậu ấy chớp mắt, môi run rẩy, là A Nguyệt, đúng là A Nguyệt, không phải mơ, A Nguyệt nhận ra cậu ấy rồi sao?

Cậu ấy nuốt nước bọt quay đầu nhìn giường bên cạnh rồi đưa tay sờ nhưng giường lạnh ngắt.

Lòng cậu ấy bỗng chốc lạnh ngắt, A Nguyệt phát hiện ra cậu ấy rồi bỏ đi?

Cậu ấy bĩu môi không kìm được sự tủi thân.

Thời Tẫn nhìn quanh thì thấy quần áo để bên giường.

Cậu ấy kéo quần áo lại, sau đó nhìn những bộ quần áo rách nát khiến cậu ấy hoàn toàn ngây người, rồi một luồng khí nóng bốc lên mặt, sắc mặt từ u ám chuyển sang tươi tỉnh, cậu ấy đỏ mặt tía tai không dám nhìn bộ quần áo đó thêm lần nào nữa.

A Nguyệt… Sức của cậu ta thật lớn, thế mà có thể xé quần áo thành như vậy!

Mặc dù tối qua cậu ấy đã uống rượu, đầu óc cũng có hơi choáng váng nhưng mọi chuyện đều được cậu ấy ghi nhớ cẩn thận trong lòng.

Cậu ấy vẫn nhớ rõ mọi chuyện xảy ra tối hôm qua.

Thời Tẫn vỗ mặt, lắc đầu, không được nghĩ nữa, người cũng đã đi rồi…

“Chàng tỉnh rồi? Ăn chút gì đi.”

Lúc Thời Tẫn đang mải mê suy nghĩ thì Giang Tư Nguyệt đã bưng một bát mì thịt bò vào phòng.

Thời Tẫn ngây ngốc nhìn cậu ta.

Nhìn Giang Tư Nguyệt đặt bát mì xuống rồi chậm rãi đi về phía mình, chờ tới khi cậu ta đi đến bên giường, lúc này Thời Tẫn đang trừng mắt cố kìm nén sự chua xót trong mắt rồi cậu ấy ôm chặt lấy eo Giang Tư Nguyệt.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 416: Chương 416



Giang Tư Nguyệt khựng lại, duỗi tay vu.ốt ve đầu cậu ấy, sau đó xoa nhẹ lưng cậu ấy.

Cậu ta nhẹ giọng nói: “A Tẫn, chàng có chịu được không? Ta đã mua thuốc mỡ về rồi, chàng dùng bữa xong, ta thoa cho chàng, có được không?”

Thời Tẫn ôm chặt eo Giang Tư Nguyệt hơn, không nói gì mà chỉ lắc đầu liên tục.

Giang Tư Nguyệt tiếp tục xoa lưng Thời Tẫn rồi cậu ta lại nói tiếp: “A Tẫn, chàng dùng bữa đi, dùng bữa xong… Chúng ta nói chuyện.”

Nghe đến đây, cả người Thời Tẫn cứng đờ.

“Ừ, được.”

Ăn xong bát mì, Thời Tẫn không nhịn được ngẩng đầu nhìn Giang Tư Nguyệt.

Giang Tư Nguyệt liếc nhìn cậu ấy rồi cầm bát đũa ra ngoài.

Tới khi cậu ta vào lại thì trực tiếp bế Thời Tẫn lên giường.

Giang Tư Nguyệt lấy thuốc mỡ ra, chăm chú nhìn cậu ấy: “Tự mình cởi hay ta cởi?”

Khuôn mặt Thời Tẫn đỏ bừng, cậu ấy đưa tay định giật lấy thuốc mỡ trong tay Giang Tư Nguyệt: “Tự… Tự ta làm.”

Giang Tư Nguyệt giơ cánh tay lên cao hơn một chút, cậu ta khẽ lắc đầu: “Sao? Lại không nghe lời?”

Thời Tẫn đành chịu thua, ngoan ngoãn nằm trong lòng Giang Tư Nguyệt, mặc cho cậu ta giúp mình bôi thuốc.

Ngửi thấy mùi hương thanh mát trên người Giang Tư Nguyệt khiến Thời Tẫn bỗng chốc như trở về ngày đó cách đây năm năm.

Ngày hôm đó… A Nguyệt cũng dịu dàng giúp cậu ấy bôi thuốc như thế này, chỉ là, đó là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng.

Nghĩ đến đây, cậu ấy cũng không quá ngượng ngùng.

Giang Tư Nguyệt bôi thuốc xong cho Thời Tẫn thì nhẹ nhàng hôn lên má cậu ấy.

“A Tẫn, chàng… Ta thật sự rất muốn… Rất muốn đánh chàng một trận.”

Thời Tẫn mở to mắt, thân thể cậu ấy đột nhiên cứng đờ, chỉ nghe Giang Tư Nguyệt nói tiếp: “Tại sao chàng… Tại sao lại rời đi lâu như vậy? Chàng có biết… Có biết ta sống như thế nào không? Tại sao không trở về? Hả?”

Giang Tư Nguyệt nói rồi lại nói, từ chất vấn biến thành than thở, trong lòng đầy những thắc mắc.

Hiện tại cậu ta đã đè nén được cảm giác vui mừng mãnh liệt, tìm lại được thứ đã mất, cảm giác này cậu ta đã kìm nén suốt bao nhiêu năm.

Trước kia, cậu ta cứ nghĩ người này… Thực sự không còn nữa nên cậu ta cũng không nỡ phàn nàn gì trước ngôi mộ đó, sợ người này sẽ tức giận, đến cả trong mơ cũng không muốn nghĩ.

Bây giờ, người này đang được cậu ta ôm trong lòng, còn sống sờ sờ nên cậu ta thực sự không nhịn được muốn trừng phạt Thời Tẫn.

Thời Tẫn lật người đối mặt với Giang Tư Nguyệt rồi duỗi tay ôm lấy eo cậu ta: “A Nguyệt… Ta không đi được, ta… Ta không có cách nào hết.”

“Năm đó…”

Đến giờ Thời Tẫn vẫn không dám nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó.

Năm năm trước, hôm đó, ban đầu hai người đã hẹn Giang Tư Nguyệt hôm sau đến đón cậu ấy nhưng hôm đó về nhà, Thời Quỳnh lại ngồi trong phòng cậu ấy.

Thời Quỳnh nhìn thấy vẻ mặt hớn hở của cậu ấy rồi phát hiện ra vết đỏ trên cổ Thời Tẫn.

“Thời Tẫn! Đệ đang làm gì vậy?”

Thời Tẫn thấy vẻ mặt tức giận của Thời Quỳnh khiến lòng cậu ấy “lộp bộp” một tiếng.

Nhưng nghĩ ca của mình không biết chuyện của họ nên Thời Tẫn cũng trả lời thành thật: “Đệ đi ăn với… Với Giang Tư Nguyệt.”

Thời Quỳnh nhìn thấy vết tích chói mắt trên cổ cậu ấy thì ánh mắt cậu ta tối sầm lại: “Thời Tẫn, đệ và Giang Tư Nguyệt đó, các ngươi… Các ngươi đã làm gì?”

Cậu ta đột ngột đứng dậy túm lấy cổ áo Thời Tẫn, ánh mắt như bùng lên một ngọn lửa: “Đây là cái gì? Hả?”

Thời Tẫn hoảng hốt kéo lại cổ áo của mình: “Ca! Huynh đang làm gì vậy? Đây là chuyện của đệ!”

Thời Quỳnh nhìn vẻ hoảng hốt của cậu ấy, hoàn toàn không thể tin được.

“Thời Tẫn! Rốt cuộc đệ có biết mình đang làm gì không? Giang Tư Nguyệt kia là nam!”

Thời Tẫn nhìn Thời Quỳnh hồi lâu thì thở dài, cậu ấy đã bị phát hiện rồi, vậy thì cứ nói thẳng, dù sao sớm muộn gì cũng phải nói.

“Ca, nếu huynh đã phát hiện, vậy đệ cũng không dối gạt huynh, đệ… Đệ và Giang Tư Nguyệt đều thật lòng với nhau, bọn đệ… Bọn đệ ở bên nhau, bọn đệ…”

“Chát!”

Cậu ấy còn chưa nói hết câu thì một cái tát đã giáng vào mặt.

Thời Tẫn ôm lấy khuôn mặt nóng rát, không thể tin được nhìn Thời Quỳnh: “Ca.”

Thời Quỳnh thở hổn hển, cố gắng kìm nén cơn giận trong lòng: “Thời Tẫn, đệ đang nói gì vậy! Tốt nhất đệ nên suy nghĩ kỹ rồi hãy nói! Ăn có thể ăn lung tung, nói thì không thể nói bậy bạ!”

Thời Tẫn ngẩn người, một lúc lâu sau, cậu ấy mới nghiêm túc mở lời: “Những lời đệ nói đều là sự thật, cũng không nói dối, đệ và Giang Tư Nguyệt chính là quan hệ như vậy, ca, đệ hy vọng… Hy vọng huynh có thể đồng ý.”

Thời Quỳnh nói: “Không thể nào! Thời Tẫn, các ngươi nhanh chóng cắt đứt! Các ngươi chính là đoạn tụ! Cha nương mà biết, cũng sẽ c.h.ế.t không nhắm mắt!”

Đôi môi Thời Tẫn run rẩy: “Ca, không… Không được, bọn đệ không thể xa cách nhau!”

Nghĩ một lúc, cậu ấy trực tiếp quỳ xuống nắm lấy vạt áo Thời Quỳnh: “Ca, huynh đồng ý đi! Đệ cầu xin huynh! Từ trước tới giờ đệ chưa bao giờ cầu xin huynh cái gì, đây là tâm nguyện duy nhất của đệ, van cầu huynh.”

Thời Quỳnh lạnh lùng nhìn cậu ấy: “Thời Tẫn, đệ muốn cha nương ở trên trời không được yên nghỉ sao? Nếu hai người họ biết, chắc chắn cũng sẽ không đồng ý! Đệ hãy sớm từ bỏ ý định đó đi! Ngày mai phải nói rõ ràng với tên tiểu tử kia!"

“Không được.” Thời Tẫn lắc đầu, lớn tiếng phản bác, giọng điệu đầy kiên định.

“Không được sao? Nếu đệ không bằng lòng xa cách với người nọ, vậy huynh lập tức đánh đệ tới khi đệ đồng ý!” Thời Quỳnh rất tức giận, nói thẳng: “Người đâu!”

Đợi gia đinh và thị vệ vào nhà, Thời Quỳnh lại hỏi: "Đệ chia xa hay không?"

Thời Tẫn lắc đầu: “Không chia!”

Thời Quỳnh nhắm mắt lại: “Thi hành gia pháp! Đánh hai mươi roi!”

Cậu ta nói xong liền phất tay áo ngồi xuống.

Nhìn thấy quần áo trắng của Thời Tẫn dần nhuốm đầy máu, Thời Quỳnh giơ tay lên động ngón tay, gia đinh lập tức dừng lại.

Cậu ta đi đến trước mặt Thời Tẫn, ngồi xổm xuống: “A Tẫn, chỉ cần đệ đồng ý thì họ sẽ không đánh nữa, đau đớn về thể xác cũng không dễ chịu gì.”

Thời Tẫn lạnh lùng nhìn Thời Quỳnh rồi ngoảnh mặt đi, cậu ấy khàn giọng thốt ra một câu: “Đệ đã nói rồi, không thể!”

Thời Quỳnh cau mày, thấy cậu ấy ngoan cố thì lòng chùng xuống: “Đánh tiếp cho ta!"

Một lúc sau, gia đinh run rẩy dừng tay: “Đại nhân. Nhị thiếu gia… Nhị thiếu gia, ngài ấy ngất rồi, không thể đánh nữa!”

Ngón tay Thời Quỳnh run lên: “Đưa đệ ấy vào phòng nghỉ ngơi.”

Thời Quỳnh cầm thuốc mỡ đến phòng Thời Tẫn, cẩn thận bôi thuốc cho cậu ấy rồi nhìn người đã ngất đi mà ngẩn người.

“A Tẫn, đại ca cũng vì muốn tốt cho đệ, cũng vì tốt cho đệ, con đường này thật sự không dễ đi.”

Nửa đêm, Thời Tẫn mơ màng tỉnh lại, nhớ tới vẻ tức giận của Thời Quỳnh, cậu ấy suy nghĩ một lúc rồi khó khăn ngồi dậy.

Cậu ấy phải đi tìm A Nguyệt, nếu ca của cậu ấy mà tìm được A Nguyệt rồi đe dọa cậu ta thì phải làm sao?

Không được!

Cậu ấy phải đi!

Cậu ấy mặc quần áo, sau đó nhẹ nhàng bước ra ngoài, kết quả là loạng choạng chưa đi được bao xa thì bị gia đinh chặn lại.

“Nhị thiếu gia, đại nhân đã nói, sẽ không để ngài ra ngoài, ngài ngừng nghĩ về ý đó đi!”

Thời Tẫn siết chặt hai nắm đấm: “Các ngươi cũng gọi ta là nhị thiếu gia, ta không phải chủ tử sao? Các ngươi còn dám cản ta?”

“Cái này… Nhị thiếu gia, chúng tiểu nhân cũng không còn cách nào, đại nhân đã phân phó, ngài đừng làm khó chúng tiểu nhân, ngài về phòng đi! Huống chi, ngài bị thương nặng như vậy, cũng không thể tùy ý đi đi lại lại được!”

Thời Tẫn liều mạng tiếp tục đi về trước: “Dám cản ta! Hôm nay ta phải ra ngoài, cút ngay!”

“Kéo nhị thiếu gia về phòng cho ta!”

Giọng nói lạnh như băng của Thời Quỳnh vang lên từ phía sau.

Thời Tẫn nhìn cậu ta với hốc mắt đỏ hoe: “Ca, đệ chỉ cầu xin huynh chuyện này thôi, đệ chỉ muốn ở bên cạnh huynh ấy, tại sao lại không thể?"

Đôi mắt Thời Quỳnh khẽ chớp, nhìn dáng vẻ quật cường hoàn toàn không chịu buông bỏ của Thời Tẫn, cậu ta mím chặt môi.

Qua một lúc lâu, cậu ta nói tiếp: “Đưa đệ ấy về!”

Thời Tẫn giãy giụa khiến vết thương trên người lại bắt đầu rỉ ra m.á.u tươi.

Thời Quỳnh đứng ở phía sau nhìn, chỉ cảm thấy nhức mắt vô cùng, cậu ta do dự giãy giụa hồi lâu rồi nhìn về phía thanh loan đao nhỏ đeo bên hông mình.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 417: Chương 417



Cậu ta thở dài, tháo loan đao bước vào phòng ngủ của Thời Tẫn.

“Thời Tẫn, đệ thật sự muốn ở bên Giang Tư Nguyệt kia sao?

“Đúng!” Thanh âm Thời Tẫn như đinh đóng cột.

Thời Quỳnh gật đầu, sau đó ném loan đao lên bàn, ánh mắt cậu ta lãnh đạm: “Được, vậy đệ cứ bước qua t.h.i t.h.ể của huynh đi.”

Mắt Thời Tẫn bùng phát sự hoảng loạn và kinh ngạc chưa từng có, cảnh tượng cha nương c.h.ế.t trước mắt cậu ấy vẫn còn rõ mồn một.

Cậu ấy run rẩy, hốc mắt tức thì tràn đầy hơi nước, môi cậu ấy run rẩy, giọng khàn khàn nói: “Ca, huynh… Huynh biết rõ, biết rõ… Huynh thật sự muốn ép đệ như vậy sao?”

Ánh mắt lạnh lùng thản nhiên của Thời Quỳnh rơi lên người cậu ấy: “Sao có thể nói huynh ép đệ được? Đến nước này không phải đệ ép sao? Huynh cũng không muốn làm như vậy, nhưng… Đây là đệ ép huynh đấy, A Tẫn.”

Thời Tẫn ôm đầu đau khổ nhìn cậu ta, ngay tức khắc, cậu ấy nhớ tới cha nương của cậu ấy cũng c.h.ế.t dưới loan đao, họ ngã trong vũng m.á.u c.h.ế.t không nhắm mắt.

Sau một hồi lâu, cậu ấy chỉ cảm thấy nước mắt mình sắp cạn kiệt, mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn Thời Quỳnh: “Thời Quỳnh, huynh thật sự rất bỉ ổi, huynh mới thật sự là tiểu nhân, thật sự khiến cho người ta chán ghét!”

Thời Quỳnh lòng như tro tàn: “Thẩm Lai biểu muội là một cô nương tốt, huynh và cha nương của muội ấy đã trao đổi thư, chúng ta đều thấy hai người rất xứng đôi nên định để hai người đính hôn.”

Câu nói như búa bổ của cậu ta như mũi tên sắc nhọn, nhanh chóng và mạnh mẽ đ.â.m vào tim Thời Tẫn khiến cậu ấy chỉ thấy tim mình tê liệt trong nỗi đau vô tận.

Thời Tẫn cười khổ một tiếng: “Những gì huynh làm thật tuyệt! Nhưng…” Cậu ấy nhìn chằm chằm Thời Quỳnh: “Nhưng tuyệt đối không thể, nếu huynh thật sự muốn làm như vậy, cùng lắm là người của nhà họ Thời đều c.h.ế.t đi, chuyện hoàn toàn tuyệt tự cũng không có gì không tốt.”

Lời nói của cậu ấy tràn đầy sự lạnh lùng và tuyệt vọng, giọng điệu lạnh lẽo thấu xương.

Thời Quỳnh khựng lại rồi nhẹ giọng nói: “Chuyện này có thể nói sau đi, nhưng chờ sau khi đệ dưỡng thương thật tốt thì đệ lập tức đến tổ gia ở một khoảng thời gian đi, không nên nhớ bất kỳ ai, bất kỳ chuyện gì.”

Thời Quỳnh vừa dứt lời thì cậu ta lại cao giọng nói: “Người đâu! Lại bôi thuốc và băng bó cho Nhị thiếu gia!”

Thời Tẫn nhìn vết thương m.á.u me đầm đìa trên người mình, không hề cảm thấy đau, chỉ thấy cơ thể lạnh lẽo vô tận nhưng đôi mắt lại nóng rực, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên mi, từng giọt rơi xuống thấm vào gối.



Thời Tẫn ôm Giang Tư Nguyệt, từng câu từng chữ kể lại chuyện đêm hôm đó, giọng điệu đã không còn đau đớn và tuyệt vọng như trước.

Thậm chí giọng nói còn mang theo chút hờn dỗi mà chính cậu ấy cũng không nhận ra.

Tuy nhiên, Giang Tư Nguyệt nghe những điều này chỉ thấy vô cùng chói tai.

“A Nguyệt, bây giờ ta cũng không dám… Không dám về, chúng ta cứ lặng lẽ như vậy, cứ ở huyện Khúc Phong được không?”

Thời Tẫn ngẩng đầu nhìn cậu ta, trong mắt đều là khát vọng và mong đợi.

Thời Tẫn nghĩ rằng cậu ấy thực sự không thể chấp nhận việc ca của cậu ấy làm tổn thương bản thân trước mặt cậu ấy.

Cậu ấy vốn tưởng thời gian sẽ trôi qua rất nhanh, năm năm trôi qua trong nháy mắt, cho dù cậu ấy có sống cả đời như vậy cũng chẳng sao. Thỉnh thoảng cậu ấy có thể mơ thấy A Nguyệt của mình, thỉnh thoảng có thể vẽ cậu ta, nếu thực sự quá nhớ cậu ta thì sẽ lén nhìn cậu ta.

Cậu ấy thực sự thấy như vậy là tốt lắm rồi.

Nhưng giờ đây, A Nguyệt của cậu ấy đã tìm thấy cậu ấy, trong khoảnh khắc này, cậu ấy lập tức buông bỏ hết phòng bị, mọi sự ngụy trang và cứng rắn đều sụp đổ trong khoảnh khắc này.

Nếm được vị ngọt ngào như vậy, làm sao có thể chống lại được những tháng năm dài đằng đẵng và nỗi nhớ nhung vô tận trong tương lai?

Không thể!

Cậu ấy không muốn!

Hãy để họ lặng lẽ sống trong chốn đào nguyên yên bình như thế này, cứ sống như vậy cả đời như lời Giang Tư Nguyệt đã nói năm năm trước.

Cậu ấy quá yêu người trước mắt, khi không gặp cậu ta còn có thể cố gắng kiềm chế bản thân nhưng khi gặp cậu ta thì giống như băng giá gặp phải lửa nóng, chỉ có thể giao hòa, muốn quay trở lại thế giới của riêng mình là điều không thể.

Giang Tư Nguyệt hôn lên trán cậu ấy.

Nhớ lại nam nhân khiêng quan tài sau khi trở về từ thành bên thì tóc mai bỗng chốc bạc trắng, Giang Tư Nguyệt rất muốn cho Thời Quỳnh nếm chút khổ sở, để Thời Quỳnh nếm trải nỗi đau mất đi người thân cuối cùng.

Nhưng... Cậu ta cúi đầu nhìn người trong lòng, đó là ca của cậu ấy, là người thân duy nhất của cậu ấy, sao cậu ta có thể nhẫn tâm được?

“A Tẫn.”

“Hửm?”

“Ta dẫn chàng về nhà? Có được không?”

Giang Tư Nguyệt hôn lên khóe mắt cậu ấy: “Chàng có rất nhiều nhà, nhà của công công bà bà, nhà của hai chúng ta, cũng có… Nhà ở phủ Tể tướng.”

Đồng tử Thời Tẫn co lại, cậu ấy lắc đầu: "Phủ Tể tướng không còn là nhà của ta nữa."

“Bảo bối à, ca của chàng, huynh ấy… Huynh ấy đã không phản đối nữa, huynh ấy hẳn cũng rất nhớ chàng, chàng có nhớ huynh ấy không?”

Đôi mắt Thời Tẫn mơ màng trong chốc lát.

Trước đây, ca của cậu ấy tan học về thì sẽ lén mang kẹo hồ lô cho cậu ấy khi cậu ấy mới chỉ vài tuổi, về đến nhà thì thích ôm cậu ấy hôn.

Mình phạm lỗi thì ca cũng sẽ giúp mình chịu oan.

Cho đến khi… Cha nương họ qua đời, dường như mọi thứ bắt đầu thay đổi.

Ca của cậu ấy không thích cười nữa, lời nói bắt đầu trở nên cứng nhắc, đối với cậu ấy cũng nghiêm khắc hơn.

Thậm chí còn làm ra chuyện lấy tính mạng ra uy h**p.

Cậu ấy cọ trong lòng Giang Tư Nguyệt: “Ta sợ… Huynh ấy sẽ chia rẽ chúng ta, huynh ấy đã thay đổi, chắc chắn huynh ấy sẽ tiếp tục làm những chuyện như vậy.”

Giang Tư Nguyệt vuốt đầu cậu ấy, do dự một lúc mới mở miệng: “Thật ra thì tất cả chúng ta… Chúng ta đều tưởng rằng chàng… Chàng đã không còn, cho nên huynh ấy thật sự… Rất đau lòng, A Tẫn, chàng ngoan nào, trở về đi gặp huynh ấy đi.”

Giang Tư Nguyệt quá hiểu nỗi đau khổ khi không gặp được Thời Tẫn, Thời Quỳnh là ca của cậu ấy thì nỗi đau khổ sẽ không ít hơn cậu ta một chút nào.

Thân thể của Thời Tẫn cứng đờ, sau đó ngẩng đầu nhìn cậu ta với vẻ nghi ngờ: “Tại sao lại cho rằng… Cho rằng ta…”

Giang Tư Nguyệt nói: “Ta nhận được tin, nói rằng ở một thôn nhỏ của thành bên có một thiếu niên bạch y, lúc đầu ta chỉ mang tâm trạng đi xem, cũng không thực sự ôm quá nhiều hy vọng.”

Cậu ta dừng lại một chút: “Đến đó, lão bá trong thôn nói hắn ta rất thích ta, tính cách cũng rất giống chàng, tiểu hài trong thôn đều thích hắn ta. Ta lập tức cho rằng đó thực sự là chàng, hơn nữa lúc đó chàng đã mất tích gần hai tháng rồi, cũng không có cách nào biết được dung mạo, cho nên… Cho nên…”

Thời Tẫn vội ôm chặt thắt lưng cậu ta: “A Nguyệt, ta… Ta vẫn khỏe, ta vẫn sống! Hơn nữa hiện tại ta… Ta không mặc bạch y.”

Giang Tư Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ, ta biết.”

“Sau đó, ca của chàng đã mang bộ hài cốt kia về, an táng thật tốt.”

Thời Tẫn nói: “Chắc chắn thiếu niên kia cũng là một người thiện lương nhưng số khổ, hắn ta… Coi như là làm một việc thiện.”

Giang Tư Nguyệt cười nói: “Ừm, ta còn cho hắn ta mang theo rất nhiều đồ ăn đấy, ta còn cho rằng tế bái chàng, hóa ra đều cho hắn ta ăn, cũng không biết hắn ta có thích ăn ngon giống như chàng hay không?”

Thời Tẫn cười nói: “Nếu huynh cố ý mang đến cho ta, vậy nhất định đều là mỹ vị, chắc chắn hắn ta cũng rất thích.”

Nghĩ tới đây, cậu ấy lại nói: “Nhưng mà đã rất rất lâu rồi ta không ăn đồ ăn do huynh làm, ta thật sự nhớ những món ăn đó! Thật sự rất nhớ những món đó!”

Giang Tư Nguyệt chợt nhớ đến chiếc bánh thịt mang đến đêm qua, cậu ta mỉm cười bất lực: “Tối qua ta còn mang cho chàng chiếc bánh thịt ta tự làm nhưng… Nhưng thấy chàng say rượu đáng yêu quá, ta quên mất.”

Thời Tẫn nghe vậy thì vội ngồi dậy: “Vậy ta muốn… Ai nha!”

Kết quả là lại ngã vào lòng Giang Tư Nguyệt.

Cậu ấy xoa phần eo bụng đau nhức, một chỗ nào đó không rõ tên cũng đau dữ dội.

Nhưng cậu ấy không thấy đau, ngược lại còn thấy vui vô cùng, bèn nói tiếp: “Người ta đau quá, ta muốn ăn bánh thịt, huynh làm lại cho ta nhé?”

Giang Tư Nguyệt nhìn cậu ấy đầy ẩn ý: “Bánh thịt toàn thịt, chúng ta ăn chút gì thanh đạm trước, uống chút cháo đi, đợi chàng khỏe rồi ta sẽ làm cho chàng.”
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 418: Chương 418



Ánh mắt hân hoan của Thời Tẫn vụt tắt: “Được rồi.”

Giang Tư Nguyệt bất lực vỗ nhẹ sau lưng cậu ấy: “Ăn nhiều đồ dầu mỡ không tốt cho chàng, ngoan nào.”

Thời Tẫn lập tức đỏ bừng mặt, cậu ấy thấy không sao cả: "Cũng không đau lắm."

Nghĩ ngợi một hồi, cậu ấy trực tiếp nói ra.

Ánh mắt Giang Tư Nguyệt tối sầm lại, véo nhẹ chỗ duy nhất có chút thịt trên người cậu ấy rồi nói: “Vậy ta khiến chàng đau hơn nhé?”

Thời Tẫn ngây người nhìn cậu ta, thân thể cậu ấy run lên, bàn tay sau lưng cậu ấy nóng rực, nóng đến mức cổ cậu ấy cũng nóng ran.

Cậu ấy giả vờ suy nghĩ hồi lâu rồi lại nhìn Giang Tư Nguyệt, chớp đôi mắt trong veo: “Được… Được chứ.”

Giọng nói còn mang theo sự run rẩy và mềm mại.

Giang Tư Nguyệt nghiến răng, cố gắng kìm nén sự thôi thúc về thể xác và tinh thần.

Ánh mắt cậu ta đỏ ngầu như lửa, cúi đầu mạnh mẽ m*t một cái vào cổ cậu ấy: “Chàng… Sao chàng lại… Sao lại ngoan thế này… Đợi chàng khỏe hơn.”

Thời Tẫn nghe giọng nói trầm khàn của Giang Tư Nguyệt khiến lòng cậu ấy vừa tê vừa ngứa, còn mang theo chút ngọt ngào.

“A Nguyệt, vậy huynh hôn ta thêm lần nữa được không?”

Trước đây, ngày nào cậu ấy cũng mơ tưởng đến cảnh tượng như bây giờ, nụ hôn là thứ Thời Tẫn mơ ước ngàn lần mới được ban tặng.

Nghe vậy, Giang Tư Nguyệt trực tiếp cúi xuống ngậm lấy đôi môi hơi sưng đỏ của cậu ấy.

Thời Tẫn rất phối hợp, cậu ấy ngoan ngoãn vô cùng, bảo há miệng thì há miệng, bảo đưa lưỡi thì đưa lưỡi.

Khi bị hôn đến mức khóe mắt đỏ bừng, nước mắt chảy ròng ròng cũng không chịu tay áo của Giang Tư Nguyệt.

Hôn xong, Giang Tư Nguyệt nhìn đôi mắt đẫm nước đầy mơ màng, khẽ thở dài: “Chàng ngoan ngoãn nghỉ ngơi, ta đi tìm xe ngựa, lát nữa ta đưa chàng về nhà.”

Thời Tẫn nghe vậy thì vội kéo tay cậu ta: “Cha nương của huynh… Họ…”

Giang Tư Nguyệt vỗ nhẹ tay cậu ấy an ủi: “Đừng sợ, họ cũng rất muốn gặp chàng, họ đã xem bức họa của chàng vô số lần rồi, lần nào cũng khen chàng hết lời, thích chàng lắm.”

Thời Tẫn có hơi không tin nhưng… Nhưng họ là cha nương của A Nguyệt mà A Nguyệt rất rất thích họ.

Cậu ấy gật đầu: “Được.”

Giang Tư Nguyệt đắp chăn cho cậu ấy rồi ra khỏi phòng ngủ.

Muốn ra ngoài, còn phải đi qua một khoảng tiểu viện lộ thiên ở giữa, rồi đi ra từ cổng chính của phòng vẽ.

Mà cậu ta vừa bước vào phòng vẽ đã nghe thấy tiếng Lâm Hiểu Thanh đập cửa "đùng đùng" ở bên ngoài: “Sư phụ! Sư phụ! Mau mở cửa cho con! Sư phụ!”

Giang Tư Nguyệt xoa thái dương, tiểu tử này!

“Sư phụ! Sư…”

Lâm Hiểu Thanh nhìn thấy Giang Tư Nguyệt mở cửa khiến cậu bé lập tức ngây người tại chỗ.

“A Nguyệt cữu! Sao cữu lại ở đây?” Cậu bé thốt lên kinh ngạc.

Giang Tư Nguyệt nhìn cậu bé mà bất lực: “Hiểu Thanh, con biết chỗ nào có xe ngựa cho thuê không?”

Lâm Hiểu Thanh suy nghĩ một chút rồi nói: “A Nguyệt cữu, nếu cữu muốn dùng xe ngựa thì dùng xe nhà con đi! Dù sao nhà con cũng gần!”

Giang Tư Nguyệt mỉm cười: "Được, ngày mai cữu sẽ trả lại cho con.”

Nghĩ ngợi một chút rồi cậu ta vội nói thêm: "Hiểu Thanh, con đợi chút, tối nay con lại đến nhà ăn cơm nhé, cữu cho các con gặp một người, đến lúc đó con cũng có thể đưa xe ngựa về."

Lâm Hiểu Thanh l.i.ế.m môi, mắt sáng lên: “Vâng ạ!”

Đồ ăn ở nhà A Nguyệt cữu của cậu bé thật sự quá thơm! Dù sao cậu bé cũng mặt dày, đương nhiên là đồng ý một trăm phần trăm!

"Đi đi."

Đợi Lâm Hiểu Thanh đưa xe ngựa đến thì Giang Tư Nguyệt trực tiếp tìm một chiếc chăn trong tủ quần áo của Thời Tẫn trải lên.

Lâm Hiểu Thanh đứng bên cạnh nhìn mà ngây người: “Tiểu cữu, cữu… Cữu định ngủ trên xe sao? Sao còn trải chăn thế?”

Giang Tư Nguyệt liếc nhìn cậu bé: "Chuyện của người lớn, tiểu hài ít hỏi, đương nhiên là có tác dụng."

Lâm Hiểu Thanh bất lực ngậm miệng: "Được rồi."

"Nhưng mà, A Nguyệt cữu, cữu vẫn chưa nói cho con biết, tại sao cữu lại ở nhà sư phụ con?"

Giang Tư Nguyệt trải chăn xong liền nhảy xuống xe ngựa mới chậm rãi nói: "Một lát nữa con sẽ biết."

Lâm Hiểu Thanh nghi ngờ đi theo cậu ta vào phòng vẽ.

Cậu bé nhìn quanh rồi hỏi tiếp: "Thế sư phụ con đâu?"

"Đang ngủ."

"Cái gì?"

Không trách Lâm Hiểu Thanh kinh ngạc, thực sự là vì sư phụ cậu bé tuyệt đối sẽ không ngủ vào giờ này, giờ đã quá trưa rồi!

Giang Tư Nguyệt cau mày: "Nhỏ tiếng thôi, cẩn thận làm ồn đến chàng ấy."

Lâm Hiểu Thanh càng không hiểu, sao A Nguyệt cữu của cậu bé lại có vẻ rất quen thuộc với sư phụ của cậu bé thế? Chẳng phải họ mới chính thức gặp mặt hôm qua sao?

Hơn nữa hôm qua thái độ của A Nguyệt cữu của cậu bé còn hơi lạnh nhạt, sao hôm nay lại thân thiết như vậy?

Lại có chuyện gì xảy ra mà cậu bé không biết sao?

"Sư phụ con đang ngủ trưa sao? Sao lại có thói quen này, trước đây không có."

Giang Tư Nguyệt nói: "Chàng ấy còn chưa dậy, ngủ trưa cái gì."

"Á!"

Lâm Hiểu Thanh càng kinh ngạc hơn.

Giang Tư Nguyệt bất lực lại trừng cậu bé: "Im lặng."

"Vâng!" Cậu bé vội che miệng.

Hôm nay sư phụ cậu bé bị làm sao vậy? Bị bệnh sao?

Cậu bé nhỏ giọng hỏi: "A Nguyệt cữu, thế sư phụ con bị bệnh sao? Trước đây sư phụ đều dậy rất sớm, mỗi lần con đến cửa tiệm thì sư phụ đều mở cửa ngồi đợi con rồi."

"Có một chút nhưng không nghiêm trọng, con không cần lo." Giang Tư Nguyệt nói xong lập tức vào hậu viện.

Chỉ để lại Lâm Hiểu Thanh ngây người trong phòng vẽ.

Sao có thể vào hậu viện của sư phụ cậu bé được! Sư phụ cậu bé sẽ tức giận!

Lâm Hiểu Thanh không yên lòng thu dọn bức họa, thỉnh thoảng còn ngoái đầu nhìn về phía sau.

Mà sư phụ mà cậu bé lo lắng đang ôm tay A Nguyệt ngủ ngon lành.

Giang Tư Nguyệt nằm nghiêng bên cạnh Thời Tẫn, cậu ta đang chống đầu nhìn cậu ấy, thỉnh thoảng còn hôn cậu ấy vài cái.

Thời Tẫn ngủ rất say nhưng khóe miệng vẫn còn vương nụ cười.

Giang Tư Nguyệt nhìn một lúc lâu rồi cầm lấy một quyển sách trên bàn cạnh giường chậm rãi đọc.

Đến khi cậu ta đọc được một nửa quyển sách thì cuối cùng Thời Tẫn cũng dụi mắt, vươn vai mở to mắt.

Giang Tư Nguyệt khép sách lại, hôn cậu ấy một cái: “Tỉnh rồi sao? Chàng có đói bụng không?”

Thời Tẫn nheo mắt nhìn cậu ta rồi lại nhắm mắt, dụi vào người Giang Tư Nguyệt lắc đầu lẩm bẩm: “Không đói, nhưng vẫn rất mệt, mệt lắm, hôm qua huynh làm quá lâu.”

Giang Tư Nguyệt nghe giọng nói mềm mại của cậu ấy khiến lòng cậu ta cũng mềm mại theo, cậu ta đứng dậy: “Không thể ngủ nữa, hiện tại đã sắp trời tối, chúng ta rời giường sửa soạn một chút, ta dẫn chàng về ăn cơm, sau đó lại ngủ được không?”

Thời Tẫn rầm rì gật đầu: “Vậy cũng được.”

Chờ hai người họ chỉnh sửa chỉnh tề, Thời Tẫn lại đội mũ lên.

Giang Tư Nguyệt nhíu mày cầm lấy mũ che trong tay cậu ấy: “Còn đội cái này làm gì? Nghe lời, về sau không được đội nữa!”

Tiếp theo, cậu ta lại nhìn áo đen trên người Thời Tẫn: “Còn quần áo cũng vậy, sao tất cả đều là màu đen? Không có màu trắng sao?”

Thời Tẫn khựng lại: “Không có, sau khi ta đi cũng không còn mặc màu trắng nữa.”

Giang Tư Nguyệt nhìn đôi mắt cụp xuống của Thời Tẫn, vội vàng nói: “Không sao, trở về ta nhờ bà bà làm cho chàng vài bộ! Tay nghề của bà bà chàng rất tốt! Chắc chắn chàng sẽ thích!”

Thời Tẫn đỏ mặt: “Sao có thể để lão nhân may quần áo cho ta chứ! Nếu huynh… Thích ta mặc màu trắng, ta tự mình mua là được.”

“Chàng không có quyền phản bác, về sau cũng không có!”

Người này thật sự quá không ngoan, lặng lẽ rời đi không nói, thế mà suốt năm năm cũng chưa từng trở về thăm họ một lần, Giang Tư Nguyệt nghĩ rằng mình phải nên lập chút uy nghiêm để tránh cho người này lại như cũ.

Thời Tẫn tự biết mình đuối lý: “Vậy… Vậy cũng được.”

Giang Tư Nguyệt nắm tay cậu ấy: “Đi thôi, dẫn nương tử xinh đẹp đáng yêu này của nhà ta về nhà gặp công bà!”

Tai Thời Tẫn đỏ bừng vì xấu hổ: “Huynh đừng nói bừa.”

“Hahaha! Ta đâu có nói bừa, những gì ta nói không thể nào thật hơn!”

Hai người cười cười nói nói, bước qua viện đi về phía phòng tranh.

Lâm Hiểu Thanh ngây ngốc nghe tiếng cười của Thời Tẫn, đây là giọng nói của sư phụ cậu bé sao?

Sao sư phụ cậu bé lại cười vui vẻ như vậy?

Sau đó cửa sau của phòng tranh đi thông hậu viện đã được đẩy ra.

Lâm Hiểu Thanh vừa nhìn thì thấy Giang Tư Nguyệt tươi cười thoải mái.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 419: Chương 419



Lại nhìn, người mặc áo đen phía sau cũng tươi cười dịu dàng.

Chỉ là… Ý cười dịu dàng? Sư phụ cậu bé không đội mũ che?

Nhìn kỹ lại!

Lâm Hiểu Thanh hít một ngụm khí lạnh. Khoan đã! Đây không phải là người trong tranh của tiểu cữu cậu bé sao?

Đây… Đây là người c.h.ế.t mà sống lại hay sao?

“Aaa… A Nguyệt cữu! Đây… Đây là?”

Khuôn mặt cậu bé lộ vẻ kinh ngạc, miệng lắp bắp không nói nên lời.

Thời Tẫn liếc nhìn Giang Tư Nguyệt rồi nhìn tiểu đồ đệ của mình, bất đắc dĩ thở dài: "Hiểu Thanh, con làm gì mà kinh ngạc thế, chẳng lẽ không nhận ra giọng nói của sư phụ sao?"

Lúc này Lâm Hiểu Thanh trợn tròn mắt.

Sư phụ?

Sư phụ có ý gì?

Tại sao sư phụ của cậu bé lại trông như thế này?

Tại sao lại giống hệt người trong tranh của A Nguyệt cữu vậy?

Trong lòng cậu bé có ngàn vạn câu hỏi nhưng hoàn toàn tiêu tán sau khi Giang Tư Nguyệt ôm Thời Tẫn hôn một cái.

“Hiểu Thanh, đây chính là người trong lòng cữu, nhưng đúng lúc chàng ấy là sư phụ con.”

Lâm Hiểu Thanh trừng mắt nhìn Giang Tư Nguyệt rồi lại nhìn Thời Tẫn.

Cậu bé kích động bước đến cạnh Thời Tẫn, tỉ mỉ đánh giá cậu ấy, ngón tay và dáng người đều đúng là sư phụ cậu bé.

“Hiểu Thanh.”

Đúng!

Giọng nói cũng là của sư phụ của cậu bé!

“Sư phụ! Sư phụ! Người người người!”

Cậu bé chỉ vào Thời Tẫn, vẻ mặt không thể tin!

Thời Tẫn bất đắc dĩ bịt tai: “Hiểu Thanh, con gọi hồn cho sư phụ à?”

"Nhưng sao lại là… Sư phụ… Là người trong bức tranh chứ? Chăng phải… Chẳng phải người trong bức họa đã mất rồi sao?”

“Con đang nguyền rủa ta!”

Giang Tư Nguyệt vội nói: “Chuyện này nói rất dài dòng, Hiểu Thanh, con đừng hỏi, chúng ta mau trở về đi.”

Lâm Hiểu Thanh lập tức gật đầu: “A! Vâng… Được!”

Trên đường, Lâm Hiểu Thanh đánh xe ở phía trước, thỉnh thoảng cậu bé ngoái đầu nhìn lại.

Lúc thì nhìn mặt Thời Tẫn, lúc lại nhìn chăn đệm cậu ấy đang ngồi.

Hóa ra chăn đệm là do A Nguyệt cữu của cậu bé chuẩn bị cho sư phụ cậu bé.

Trong lòng cậu bé suy nghĩ lung tung, thỉnh thoảng lại ngẩn người, rất nhanh, xe ngựa đã đến thôn Tần gia.

Khi họ bước vào nhà thì Tần mẫu và Lý Tam Nương đang bận rộn trong bếp, còn Tần phụ và Giang Hiền Vũ thì ngồi bên bàn đánh cờ.

Nghe thấy tiếng mở cửa, họ không ngẩng đầu lên cũng biết là Giang Tư Nguyệt đã trở về.

“A Nguyệt, tối qua con đi đâu vậy? Sao tối nay mới về! Nương của con sắp…”

Khi Giang Hiền Vũ ngẩng đầu nhìn Giang Tư Nguyệt thì nhìn thấy người quen mà lạ bên cạnh cậu ta, tiếng nhắc tới lập tức dừng lại.

Thời Tẫn quá quen thuộc đối với họ, bởi vì họ đã xem qua bức họa của cậu ấy cả ngàn lần nhưng thật sự mà nói, Thời Tẫn lại là một người xa lạ chưa từng gặp mặt.

Tần phụ ngẩng đầu nhìn qua, trực tiếp hít một hơi thật sâu: “Á…”

Giang Tư Nguyệt liếc nhìn họ, sau đó nắm tay Thời Tẫn bước đến trước mặt hai người, trong lòng có luồng nhiệt huyết cuồn cuộn, cuối cùng cậu ta cũng có thể giới thiệu A Tẫn với họ rồi.

“Cha, Tần thúc, đây là… Đây là A Tẫn, chàng ấy… Đã trở lại.”

Miệng Giang Hiền Vũ giật giật, trực tiếp cao giọng gọi: "Lão bà! Bà sui gia! Hai người mau ra đây! Nhi tức phụ nhà chúng ta… Chúng ta đã trở lại rồi!”

Thời Tẫn nghe ba chữ " nhi tức phụ" thì mặt của cậu ấy lập tức đỏ bừng, trơ mắt nhìn Giang Tư Nguyệt.

Giang Tư Nguyệt nhéo tay cậu ấy: “Chàng xấu hổ cái gì, vốn là tức phụ mà.”

Nhưng Lý Tam Nương và Tần mẫu trong bếp đều ngơ ngác, nhi tức phụ gì chứ?

Lý Tam Nương có hơi không xác định nghĩ, vừa rồi là giọng của lão đầu tử nhà bà ấy đúng không? Nhi tức phụ đó là nương tử của A Nguyệt, A Nguyệt có nương tử gì chứ?

Lão đầu tử c.h.ế.t tiệt này, chỉ biết nói bậy!

Lỡ như chọc A Nguyệt đau lòng thì phải thế nào đây!

Thật sự là thiếu đòn mà!

Tần mẫu lại tưởng nhóm người Lý Tuyết Trân tới.

Kết quả chờ hai người họ bước ra phòng bếp, nhìn thấy Giang Tư Nguyệt và thiếu niên cạnh cậu ta thì hoàn toàn trợn tròn mắt.

Lý Tam Nương sững sờ quay đầu nhìn thoáng qua Tần mẫu: “Bà… Bà sui gia, sao ta… Ta thấy người bên cạnh A Nguyệt giống như... Như nương tử của nó vậy? Ta… Ta không nhìn lầm đúng không?”

Vẻ mặt Tần mẫu càng mơ hồ, bà cũng không trả lời được!

Giang Tư Nguyệt nhìn họ rồi nói tiếp: “Nương, thẩm, A Tẫn đã trở về, chàng ấy... Không chết.”

Câu nói này đập vào trái tim của mấy lão nhân, mọi người đều muốn khóc.

Mặc dù họ chưa bao giờ gặp Thời Tẫn nhưng họ đã nghe Giang Tư Nguyệt kể về cậu ấy nhiều lần.

Với họ, Thời Tẫn được coi là một nhi tử khác trong nhà họ, nhìn dáng vẻ của Thời Tẫn khiến lòng mọi người đều có cảm giác như nhi lang ở nơi xa cuối cùng đã trở về nhà.

Giang Tư Nguyệt nhìn Thời Tẫn: "Chàng mau chào cha nương và Tần thúc Tần thẩm đi."

Thời Tẫn nhìn cậu ta rồi nhìn mấy lão nhân, miệng cậu ấy cử động cuối cùng nói: "Cha… Cha nương, Tần thúc Tần thẩm, chào mọi người."

Nhìn vẻ ngại ngùng của cậu ấy khiến Giang Tư Nguyệt cười nhẹ, trong lòng cậu ta vừa mềm mại vừa ngọt ngào.

Mấy lão nhân nhanh chóng đáp lại.

"Ừ!"

"Hài tử ngoan! Cuối cùng cháu đã trở về!"

"Nhìn này! Tại sao lại gầy như vậy? Trong bức tranh của A Nguyệt trông cháu mập hơn nhiều!"

"Đúng vậy! Nhìn cánh tay mảnh mai này!"

Lý Tam Nương trực tiếp kéo tay cậu ấy: "Đến đây, nhanh ngồi xuống đây, nương và Tần thẩm của con đã nấu cơm rồi, đã có thể ăn! A Tẫn, con đợi một chút!"

Tần mẫu vội nói: "Ôi chao, bà sui gia, chúng ta nhanh đi bê bữa cơm lên bàn! Có lẽ canh củ cải của ta đã chín!"

"Đúng vậy! Chúng ta nhanh đi, đừng để A Tẫn đói bụng!"

Tần phụ và Giang Hiền Vũ nhanh chóng thu dọn bàn cờ tướng trên bàn, sau đó cũng đi vào nhà bếp.

Thời Tẫn nhìn mấy lão nhân trong bếp khiến cậu ấy lập tức rơi nước mắt.

Lâm Hiểu Thanh nhìn thấy thì cậu bé cũng vội vàng bước vào nhà bếp.

Giang Tư Nguyệt vươn tay lau nước mắt cho cậu ấy: "A Tẫn của ta làm từ nước sao? Sao cứ khóc mãi vậy?"

Thời Tẫn trừng mắt, ngẩng đầu nhìn cậu ta: "A Nguyệt, cha nương của huynh… Họ quá tốt, ta chỉ là người lạ, với lại quan hệ của chúng ta… Chúng ta như vậy, họ nên ghét ta mới đúng chứ."

Thời Tẫn nghẹn ngào, đáng thương.

Giang Tư Nguyệt mỉm cười dịu dàng: “Sao có thể! Họ cũng là cha nương của ta, họ rất thích chàng, A Tẫn bảo bối của ta phải tự tin vào bản thân chứ."

Thời Tẫn lại càng khóc dữ hơn.

Cũng là cha nương của ta? Thật sự có thể như vậy sao?

Nhưng… Nhưng ngay cả thân ca của cậu ấy cũng không đồng ý với họ, ngay cả thân ca ca của cậu ấy cũng đang ép buộc cậu ấy thì liệu người khác có thực sự đồng ý không?

Hơn nữa đó còn là cha nương của Giang Tư Nguyệt.

"Được rồi, hãy lau khô nước mắt đi, khi cha nương ra ngoài mà thấy mắt chàng đỏ rực, họ sẽ nghĩ là ta đã bắt nạt chàng đó."

Thời Tẫn vội phản bác: "A Nguyệt, huynh sẽ không bao giờ bắt nạt ta!”

Nhưng bất chợt cậu ấy nhớ tới gì đó khiến đôi tai của cậu ấy đỏ ửng: "Hầu hết thời gian huynh sẽ không bắt nạt ta!"

Giang Tư Nguyệt khẽ cười thành tiếng: "Được rồi, đừng khóc nữa, lát nữa phải cười nhiều hơn, biết không?"

Thời Tẫn lau nước mắt, gật đầu: "Được."

Đợi tất cả đồ ăn được dọn lên bàn, Lý Tam Nương nhanh chóng múc một tô cơm cho Thời Tẫn: "A Tẫn à, mau ăn đi, con thử xem có ăn được không? Nếu con thích! Sau này nương sẽ nấu cho con ăn mỗi ngày! Nấu theo nhiều cách khác nhau!"

Thời Tẫn nhận bát cơm, cậu ấy cười thật tươi rồi gật đầu: "Vâng! Đa tạ… Nương."

Tần mẫu trực tiếp gắp cho cậu ấy một đũa gà xào lớn: "A Tẫn, đây là thẩm xào, A Nguyệt ăn rồi nói rất thơm, cháu nếm thử xem."

"Vâng, đa tạ thẩm."

Thời Tẫn nhìn những lão nhân đang cười tươi, ánh mắt dịu dàng lại hiền hòa khiến lòng cậu ấy đầy sự ấm áp.

Giang Tư Nguyệt quay đầu liếc nhìn cậu ấy: "Tay nghề của nương và thẩm rất giỏi đấy!"

Thời Tẫn gắp một miếng thịt gà xào vào miệng.

Thịt gà vừa thơm vừa mềm, Thời Tẫn ăn rồi ăn, trực tiếp mắt nhắm lại hưởng thụ.

Giang Tư Nguyệt liếc nhìn đã biết cậu ấy rất thích món này.

Cậu ta lại múc một muỗng lớn tôm viên sốt tỏi cho Thời Tẫn: "Món này cũng ngon."

"Ừ ừ!"

Cả nhà ngươi một đũa, ta một đũa mà tranh nhau gắp cho Thời Tẫn, nhìn cậu ấy ăn ngon lành khiến trên mặt mọi người đều đầy vui vẻ.
 
Back
Top Bottom