Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 60: Chương 60



Lý Tuyết Trân nghe lời này, vội vàng nói: “Tần tẩu, tẩu đừng gọi chúng ta như vậy, cha muội cũng không thích người khác gọi mình là đại nhân trong lúc nghỉ ngơi, tẩu cứ coi chúng ta là bằng hữu là được rồi, nếu không chúng ta sẽ rất ngượng.”

Tô Hà cũng cười phụ họa nói: “Đúng vậy, các ngươi cũng đừng căng thẳng, Tiểu Đoàn Đoàn nhà các ngươi cũng rất thích chúng ta! Nghe nói ngươi tên Giang Oản Oản, về sau liền gọi ngươi là Oản Oản đi, ngươi bán cái khoai tây nanh sói kia đúng là rất ngon!”

Lý Viễn nhìn phu nhân nhà mình không ngừng gật đầu: “Đúng vậy!”

Giang Oản Oản cười đáp ứng: "Vâng, hai ngài nói gì thì là cái đó.”

Đoàn Đoàn ngồi bên cạnh Lý Tuyết Trân, đôi mắt to tròn tròn nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn, đột nhiên nghe thấy tên mình mới mơ hồ ngẩng đầu lên, mê mang nhìn trái nhìn phải, nghi ngờ hỏi: “Đoàn Đoàn làm sao vậy?”

Mấy người họ bị bộ dạng đáng yêu của tiểu tử làm cho vui vẻ, đều cười ha ha, không khí trên bàn cũng bắt đầu thoải mái hơn một chút.

Lý Tuyết Trân sờ sờ đầu tiểu tử nói: “Chúng ta nói Đoàn Đoàn quá đáng yêu, chúng ta đều rất thích đệ!”

Nghe vậy, Đoàn Đoàn nhìn mọi người đang chăm chú nhìn vào đôi mắt của cậu bé, ngượng ngùng che khuôn mặt nhỏ nhắn, núp bên hông Lý Tuyết Trân.

Lý Tuyết Trân chỉ cảm thấy càng đáng yêu, nhịn không được ôm vào lòng: “Được rồi, không nói nữa, chúng ta ăn cơm đi, Đoàn Đoàn muốn ăn gì? Tỷ gắp cho đệ.”

Giang Oản Oản mỉm cười và nói: "Đại nhân, các ngài cũng mau động đũa đi."

Nói xong còn rót một ly rượu nho cho Lý Viễn: “Chúng ta còn ủ thêm mấy vò rượu nho ở phía sau, nếu ngài thích thì lát nữa có thể lấy một vò về, dù sao ngài cũng đến đây bằng xe ngựa.”

Lý Viễn cười ha ha: "Được, vậy ta đành cung kính không bằng tuân mệnh vậy."

Nói xong ông ấy sảng khoái uống ngụm rượu.

Ông ta bắt đầu động đũa thì mọi người mới dám động đũa theo.

Đoàn Đoàn cầm ống tre lên nhìn rồi lại ngửi ngửi, nghi ngờ nói: "Nương, đây là cái gì vậy? Có mùi quýt!"

Lúc này Giang Oản Oản mới giới thiệu: "Hôm nay ta mua vài cân quýt, ta nghĩ rằng hầu hết mọi người không uống rượu vì vậy đã làm cho mỗi người một ly nước trái cây, đôi khi uống một ngụm lúc ăn cơm cũng có thể giải ngấy."

Đoàn Đoàn nghe xong đã nóng lòng uống một ngụm, đôi mắt to của cậu bé sáng lên: "Nương ơi nương, ngon quá!"

Nói xong lại nhìn Lý Tuyết Trân: "Tỷ tỷ xinh đẹp cũng uống đi!"

Lý Tuyết Trân cũng tò mò nên cầm ống tre lên nhấp một ngụm, mùi thơm đặc trưng của quả quýt tràn vào miệng hòa quyện với vị ngọt đặc trưng của mật ong, nhấm nháp một chút còn có thể thấy được thịt quả.

Lý Tuyết Trân ngạc nhiên nói: "Đúng là vị rất ngon! Vị còn ngon hơn cả trà!"

Lý Viễn bất đắc dĩ nói: "Trà gạo nếp mà cha mang về lần trước con đã uống rất nhiều, cha cũng uống thử nước ép này xem sao."

Lý Viễn nhấp một ngụm, mím môi nói: "Loại nước này vẫn hợp cho nữ tử và tiểu Đoàn Đoàn uống. Ta ấy à, uống loại rượu này thì hợp hơn."

"Tĩnh Trì à, hai huynh đệ các người uống được không? Uống với ta vài ly đi."

Tần Tĩnh Trì mỉm cười vui vẻ đồng ý.

Giang Oản Oản rót đầy vào ly rượu của ba người, nhấp một ngụm rồi mới bắt đầu ăn.

Lý Viễn nhìn đồ ăn trên bàn, ngập ngừng rồi gắp một miếng thịt kho tàu, chỉ cắn một miếng đã kinh ngạc nói: "Món thịt này làm như thế nào vậy? Tay nghề của Oản Oản thật sự rất tuyệt vời, thậm chí còn ngon hơn cả món thịt ba chỉ sốt tỏi đã ăn lần trước!"

Giang Oản Oản nghe thấy lời được ông ấy, trong phút chốc không kịp phản ứng nhưng nhìn đối phương như thế này đoán chừng cũng thật lòng muốn kết giao với họ.

Nghĩ tới đây Giang Oản Oản vội nói: “Ngài thích là tốt rồi, sau này có thể dẫn phu nhân và Tuyết Trân tới nhà làm khách nhiều hơn.”

Lý Viễn nhìn dáng vẻ luôn điềm tĩnh của nàng thì càng thêm thích, lại nhìn sự ổn trọng của Tần Tĩnh Trì thì thấy hai người quả thực rất đẹp đôi, xứng đôi vừa lứa, sinh được tiểu tử cũng khiến người ta yêu thích vô cùng!

Lý Viễn đang nghĩ thầm thì Tô Hà ở bên cạnh hắn chỉ cắn một miếng chân giò cay đã kinh ngạc nói: "Đây là thịt gì vậy? Sao ngon như vậy!"

Chân giò này được hầm mềm thấm vị, thơm cay vừa đủ nên Tô Hà vừa cắn một miếng đã yêu thích không thôi.

Đoàn Đoàn vừa mới ăn xong miếng chân giò to bự, nghe nàng nói xong bèn hi hi cười đáp: “Nương của tỷ tỷ xinh đẹp ơi, đây là chân giò mà Đoàn Đoàn thường xuyên ăn, vị rất ngon!”

Tô Hà nghe thấy lời này của tiểu gia hoả thì cười đến không khép mồm nổi: "Gì mà nương của tỷ tỷ xinh đẹp chứ, không chừng ta còn có thể làm gia gia, nãi nãi của con đó."

Đoàn Đoàn gãi đầu nghi ngờ không ngớt mà bối rối nhìn nàng, bộ não nhỏ bé dù thế nào cũng không hiểu tại sao nàng lại có thể làm nãi nãi vì nãi nãi của nó có mái tóc trắng nhưng nương của tỷ tỷ xinh đẹp vẫn ưa nhìn như tỷ ấy.

Giang Oản Oản dở khóc dở cười mà nói: "Phu nhân, đại nhân và người đều còn quá trẻ nên sao có thể làm nãi nãi của người ta được?"

Tô Hà và Lý Viễn đối mắt nhìn nhau nói: "Tuyết Trân của nhà chúng ta cũng gần tới tuổi gả cho người ta rồi thì chúng ta còn trẻ cái gì chứ.”

"Còn nữa, từ nay về sau các con cứ gọi chúng ta là thúc thúc và thẩm thẩm là được rồi. Ta rất thích các con nên đừng gọi đại nhân, phu nhân gì nữa, Đoàn Đoàn vẫn nên gọi chúng ta là gia gia, nãi nãi đi!"

Giang Oản Oản đột nhiên nghĩ đến suy nghĩ của Tần Tĩnh Nghiễn về Lý Tuyết Trân nên vui vẻ đồng ý, như vậy sau này sẽ không bị loạn bối phận.

Lý Tuyết Trân nghe xong lại giả như vô tình mà liếc nhìn Tần Tĩnh Nghiễn một cái, sau đó véo đôi tai nhỏ của Đoàn Đoàn nói: "Vậy sau này Đoàn Đoàn sẽ gọi ta là tiểu di!"

Đoàn Đoàn vui vẻ gật đầu: “Vâng, Đoàn Đoàn biết rồi.”

Giang Oản Oản lấy đũa gắp thêm mấy món cho mọi người, nàng do dự nói: “Vị của món gà tiêu cay này không tồi, ăn cùng với rượu rất hợp.”

"Này, được, được!"

Lý Viễn cắn một miếng, hương vị tê cay đặc trưng của gà tiêu cay bùng nổ giữa môi và lưỡi kết hợp với thịt gà mềm trơn, so với món thịt kho kia thì không thua kém chút nào. Ăn hết một miếng lại lấy đũa gắp một miếng chân giò, chân giò vừa cay vừa mềm, mùi vị thật tuyệt vời.

Tô Hà và Lý Tuyết Trân cũng nếm thử tất cả các món ăn, thịt kho hôm nay chủ yếu là thịt nạc, chỉ có một lớp mỡ mỏng nên khi họ ăn cũng rất thích, về phần gà tiêu cay thì càng không phải nói vì dù sao cũng gắp hết đũa này tới đũa khác, căn bản là không thể dừng ăn được.

Bọn họ cũng rất thích món khai vị bằng củ sen thái hạt lựu chua cay, vị ngọt lại giòn tan, ăn miếng cơm, uống ngụm nước ép thì tốt không gì bằng, ngay cả nha hoàn Tiểu Ngọc và phu xe tuy cẩn trọng nhưng cũng không thể ngừng đũa.

Lý Tuyết Trân bị thu hút bởi mỹ thực nên tạm thời hoàn toàn phớt lờ những người khác trên bàn.

Tần Tĩnh Nghiễn lơ đễnh ăn cơm lại thấy dáng vẻ Lý Tuyết Trân không hề để ý đến mình nên trong lòng không khỏi buồn bực nhưng... Động tác gắp đồ ăn vẫn không hề dừng lại.

Sức ăn của Lý Tuyết Trân cũng không nhiều, ăn một lúc đã cảm thấy no, thỉnh thoảng chỉ lấy đũa gắp đồ ăn cho Đoàn Đoàn, đôi khi lại lau miệng cho nó.

Đoàn Đoàn đang ăn uống ngon lành, nàng ấy cũng không còn việc gì làm nên không nhịn được mà lặng lẽ nhìn Tần Tĩnh Nghiễn.

Tần Tĩnh Nghiễn cảm thấy bản thân không còn hy vọng gì nữa bèn biến nỗi đau thành sự thèm ăn nên đánh chén ngon lành.

Lý Tuyết Trân nhìn thấy trong mắt hắn chỉ có ăn, dáng vẻ ngây thơ ngốc nghếch, tham lam đến mức trên môi còn dính chút nước sốt thì không khỏi mỉm cười.

Tô Hà thấy nàng ấy tự dưng bật cười thì lấy làm lạ mà nhìn nàng ấy, nương theo ánh mắt của nữ nhi mình đang nhìn mới thấy còn không phải là Tần Tĩnh Nghiễn, người có cái miệng đang bóng dầu vì ăn sao.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 61: Chương 61



Tô Hà khẽ cau mày khi thấy cảnh này, bà ấy lại quan sát nữ nhi mình, thấy khóe miệng nữ nhi không ngừng nhếch lên khiến Tô Hà lo lắng nhất thời không biết phải làm như thế nào.

Lý Tuyết Trân cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình, nàng ấy nhìn Tần Tĩnh Nghiễn một lúc, vừa quay đầu đã đối diện với ánh mắt của Tô Hà, ánh mắt hoảng sợ, căng thẳng cụp mắt xuống, lông mi chớp chớp liên tục.

Tô Hà nhìn cảnh tượng này thì còn gì mà không hiểu nữa chứ, nữ nhi nhà bà ấy đã nhìn trúng... Thiếu niên đó...

Cho đến khi mọi người ăn xong Tô Hà vẫn còn có chút mất hồn.

Ăn uống no say thì sắc trời cũng dần tối, một nhà Lý Viễn cũng nên trở về. Tần Tĩnh Trì và Tần Tĩnh Nghiễn đi chuyển rượu nho còn Đoàn Đoàn lưu luyến không thôi mà nắm tay Tô Hà và Lý Tuyết Trân: "Tiểu di, nãi nãi, khi nào thì mọi người mới quay lại chơi với Đoàn Đoàn?"

Tô Hà ôm nó rồi hôn một cái thật mạnh: “Đợi khi nào Đoàn Đoàn nhớ Tô nãi nãi thì chúng ta sẽ đến thăm Đoàn Đoàn.”

Đoàn Đoàn nhẹ nhàng nói lời ngọt ngào: “Nhưng mọi người còn chưa đi mà Đoàn Đoàn đã bắt đầu nhớ rồi.”

Giang Oản Oản và Lý Tuyết Trân đứng cùng một chỗ, nghe mấy lời tiểu nhi tử của cậu bé liền nói: "Tiểu tử này dính người quá, lần trước Viễn thúc tới cũng như này, ngoài miệng nó nói không nỡ kết quả thúc ấy vừa mới đi mà tiểu tử này đã cùng những đứa trẻ khác trong thôn chơi vui vẻ.”

Lý Tuyết Trân sờ sờ đầu tiểu gia hoả, cười nói: "Trẻ nhỏ mà, làm sao nhớ được nhiều như vậy, cảm xúc tới nhanh nhưng đi cũng nhanh.”

“Đúng vậy.”

Hai người hàn huyên vài câu, Tần Tĩnh Trì và Tần Tĩnh Nghiễn khiêng rượu ra xe, phu xe vội vàng tiến lên hỗ trợ rồi từ từ vác lên xe.

Tần Tĩnh Trì đi vào trong sân, Lý Viễn vỗ vỗ vai hắn nói: "Hiền điệt, hôm nào dẫn theo Oản Oản, A Nghiễn và tiểu Đoàn Đoàn tới nhà thúc làm khách!"

Tần Tĩnh Trì cười đồng ý: "Viễn thúc yên tâm, khi nào rảnh nhất sẽ tới." Hai huynh đệ và Lý Viễn cụng ly đổi chén một lúc, tình nghĩa lại càng thêm sâu.

“Vậy chúng ta về trước đây.”

Ba người đi ra cửa phòng Giang Oản Oản mới vỗ đầu, nàng còn nói cho bọn họ chút thịt bò khô mà lại quên mất.

Nàng nói với Tần Tĩnh Nghiễn: "A đệ, đệ bảo nhóm người Viễn thúc chờ một chút, ta vào trong lấy ít thịt bò khô cho họ.”

Tần Tĩnh Nghiễn nghe xong vội vàng chạy ra ngoài, nhìn thấy Lý Tuyết Trân đi cuối cùng thì vừa do dự lại vừa căng thẳng, thấy Lý Viễn và Tô Hà đã lên xe ngựa, chỉ có Lý Tuyết Trân chưa lên, Tần Tĩnh Nghiễn khẽ cắn môi vội mở miệng nói: "Chờ... Chờ một chút! Tẩu... Tẩu tử của ta nói còn muốn chuẩn bị cho mọi người chút thịt bò khô, ngươi... Ngươi chờ một chút.”

Hai người nhìn nhau chốc lát, Tần Tĩnh Nghiễn liếc nhìn nàng ấy vài lần mà sắc mặt đỏ bừng muốn né tránh ánh mắt đi, một lát sau mới nghe thấy Lý Tuyết Trân nhẹ giọng nói: "Ngươi... Rất ghét ta sao?"

Sắc trời rất tối, Lý Tuyết Trân chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt mờ ảo của cậu, thấy cậu chỉ nhìn mình một chút đã dời ánh mắt đi khiến lòng nàng như bị kim đ.â.m mà đau đớn không thôi.

Tần Tĩnh Trì nghe giọng nói của nàng ấy có chút khàn khàn thì lo lắng không thôi, hoàn toàn không chú ý tới câu hỏi của nàng ấy mà vội vàng hỏi: "Ngươi làm sao vậy? Sao giọng lại khàn như vậy? Không phải bị nhiễm phong hàn rồi đấy chứ?”

“Đúng rồi, trước đó không lâu tẩu tử của ta cũng nhiễm phong hàn, ta thấy tẩu ấy còn dược, ta đi nấu cho ngươi một bát, ngươi uống rồi hẵng về.”

Cậu nói xong muốn đi ngay nhưng Lý Tuyết Trân lại vươn tay kéo tay cậu, nàng ấy kéo cánh tay ấm áp của Tần Tĩnh Nghiễn nhưng dường như bị nóng mà vội buông ra: "Ta... Ta không... Không sao, không cần… Sắc dược.”

Lý Tuyết Trân xấu hổ không thôi, nàng ấy chỉ muốn giữ góc áo của cậu giải thích một chút, nào ngờ sẽ… Sẽ…

Tần Tĩnh Nghiễn đứng bất động tại chỗ nhìn bàn tay vừa được nàng ấy kéo của mình, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Mặc dù biết nàng ấy không cẩn thận đụng phải nhưng trong lòng vẫn không khống chế được sự kích động và vui mừng.

Lý Viễn và Tô Hà ngồi trên xe ngựa, thấy Lý Tuyết Trân còn chưa lên nên nghi ngờ liếc nhau, Lý Viễn vén rèm lên nhìn vừa hay thấy được khuê nữ nhà mình kéo tay Tần Tĩnh Nghiễn. Ông ấy kinh ngạc một chút, vội buông rèm xuống không nhúc nhích nhìn chằm chằm Tô Hà, qua hồi lâu hầu kết chuyển động, khiếp sợ nói: "Ta… Ta thấy Tuyết Trân... Chủ động kéo tay Tần Tĩnh Nghiễn.”

Tô Hà liếc nhìn ông ấy, bất đắc dĩ nói: "Hình như Tuyết Trân đã nhìn trúng tiểu tử kia, lúc ăn cơm ta đã phát hiện nó luôn nhìn chằm chằm người ta.

Lý Viễn lắp bắp nói: "Nhưng mà..." Ông ấy muốn nói ngay cả tử đệ của nhà quan và gia đình phú quý mà Tuyết Trân cũng không thèm để mắt thì sao lại thích một tiểu tử nghèo như vậy chứ, nhưng nghĩ lại lúc trước khi Tô Hà ở cùng một chỗ với ông ấy, bộ dạng ông ấy khi đó cũng đâu khác gì so với Tần Tĩnh Nghiễn bây giờ.

Tô Hà thở dài: "Gặp qua nhiều như vậy nó vẫn không để vào mắt, bây giờ khó khăn lắm mới coi trọng một người, nếu đã không được vậy tùy nó đi, ta thấy phẩm chất của nhà này cũng không tệ, tiểu tử kia hẳn là cũng không kém."

Bà ấy đột nhiên nghĩ tới điều gì lại nhìn Lý Viễn nói: "Chỉ là, ta thấy Tần Tĩnh Nghiễn kia hình như không có ý gì với Tuyết Trân nhà chúng ta.”

“Hả? Vậy phải làm sao bây giờ? Vậy không phải Tuyết Trân sẽ đau lòng c.h.ế.t sao? Không được không được, lúc nào đó ta phải nói chuyện với nhà Tần Tĩnh Trì mới được, cũng không thể để nha đầu nhà chúng ta tủi thân!"

Tô Hà nghiêm túc gật đầu: "Chàng nói đúng, nhiều người như vậy mà nha đầu nhà chúng ta không thèm để mắt đến, Tần Tĩnh Nghiễn này lại không có mắt như vậy! Nếu nha đầu thật sự thích thì chúng ta bàn chuyện hôn sự với huynh tẩu hắn, dù sao có lệnh của cha nương, lời của bà mối thì hắn không thể cãi lại.”

Hôm nay Tần phụ và Tần mẫu không có ở đây nên hai người dường như hoàn toàn quên mất cha nương Tần Tĩnh Nghiễn còn tồn tại.

Cũng không hiểu sao từ có chút ghét bỏ Tần Tĩnh Nghiễn lại chuyển thành muốn ép Tần Tĩnh Nghiễn thành thân với nhà họ, hoàn toàn không nhận ra có chỗ nào không đúng.

Nếu Tần Tĩnh Nghiễn biết bản thân vì cho rằng mình không có hy vọng nên cố khống chế không nhìn Lý Tuyết Trân, khiến cho nhạc phụ nhạc mẫu tương lai của cậu đồng ý mối hôn sự của họ, thì phỏng chừng dù nằm mơ cũng phải cười đến tỉnh.

Chỉ là lúc này Tần Tĩnh Nghiễn còn kích động đứng ngây ngốc, đợi đến khi Giang Oản Oản cầm thịt bò khô chạy tới cậu mới từ từ phục hồi tinh thần.

Giang Oản Oản nhận ra được bầu không khí của hai người có chút không ổn, nàng híp mắt đánh giá Tần Tĩnh Nghiễn và Lý Tuyết Trân một chút, một người khóe môi không ngừng giương lên, người kia nắm góc áo xấu hổ lại có chút khiếp sợ, như này còn có cái gì không hiểu, rõ ràng hai người này có bước tiến lớn rồi!

“Khụ, Tuyết Trân à, đây là thịt bò khô hôm nay ta làm, muội cầm về nếm thử với Viễn thúc và Tô thẩm đi, ăn lúc rảnh không có gì làm cũng rất vui mồn.”

Lý Tuyết Trân vội vàng nhận lấy thịt bò khô trong tay nàng rồi nói: "Đa tạ... Đa tạ tẩu tử.”

Nói xong nàng ấy lại thấy không ổn, gọi tẩu tử cũng quá... Không biết là nghĩ đến cái gì mà nàng ấy liếc mắt nhìn Tần Tĩnh Ngiên, lại e lệ dời mắt, lắp bắp nói: "Vậy muội… Chúng ta về trước.”

Nói xong nhanh chóng lên xe ngựa.

Tần Tĩnh Nghiễn sững sờ thất thần ngơ ngác nhìn xe ngựa đi xa.

Giang Oản Oản nhìn dáng vẻ mất hồn mất vía của cậu, bật cười lắc đầu, vỗ vai cậu: “Còn cần cố gắng!”

Tần Tĩnh Nghiễn thôi thất thần, nghi ngờ nhìn nàng, một lát sau mới vừa kinh ngạc vừa xấu hổ nói: "Tẩu tử, tẩu... Tẩu biết rồi à?"
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 62: Chương 62



"Đương nhiên, ánh mắt kia của đệ thỉnh thoảng lại rơi vào người người ta, ta còn có thể không biết à?"

Tần Tĩnh Nghiễn đỏ bừng mặt, ấp úng hỏi: "Tẩu tử, tẩu... Tẩu cảm thấy đệ... Đệ có hy vọng gì không?"

Sau đó lại có chút nhụt chí: "Chỉ là... Hình như nàng ấy chưa từng nhìn đệ một lần, hơn nữa nàng ấy còn là nữ nhi của huyện lệnh đại nhân, mà đệ chỉ là tên thôn phu, làm sao có thể xứng với người ta..."

Giang Oản Oản chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn cậu nói: "Đệ có chút chí khí nào hay không, huống hồ chuyện đệ viết còn đặc sắc như vậy, đệ là người có tài, không nên tự coi nhẹ mình.”

“Thích người ta thì phải có hành động thực tế, đệ không thể chỉ thích trong lòng mà còn phải tìm cơ hội nói cho muội ấy biết, nếu như muội ấy thích đệ thì sao. Hơn nữa nếu muội ấy đột nhiên thành thân với người khác thì ta xem đệ làm sao bây giờ, đến lúc đó khóc cũng không tìm được chỗ khóc.”

Tần Tĩnh Nghiễn nghĩ đến việc người nọ sẽ gả cho người khác làm nương tử thì thần sắc hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch, sau đó lại từ từ trấn tĩnh lại như là hạ quyết tâm rất lớn: "Tẩu tử, tẩu yên tâm đi, đệ biết nên làm như thế nào rồi.”

Giang Oản Oản mỉm cười, cũng không nhiều lời nữa.

Mấy ngày nay Tần mẫu làm cho Đoàn Đoàn một bộ áo ngủ liền thân bằng bông, đây là áo do Giang Oản Oản thiết kế.

Giang Oản Oản lấy áo ngủ ra thay cho Đoàn Đoàn, phía sau áo ngủ còn có một cái mũ trùm đầu, Đoàn Đoàn mặc vào cực kỳ đáng yêu.

Tiểu tử vui vẻ kéo mũ trùm phía sau để nghiên cứu: “Nương, nương đây là cái gì? Vì sao phía sau quần áo Đoàn Đoàn lại có thứ này?”

Giang Oản Oản đội mũ trùm lên cho cậu bé: "Cái này là mũ, là đội như vậy.

Bên trong mũ trùm đầu cũng có bông nên khi Đoàn Đoàn đội lên có thể ôm chặt lấy đầu của cậu bé, tóc cũng được che lại chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại, kết hợp với đôi mắt to tròn và hai lúm đồng tiền ngọt ngào khi cười khiến cậu bé trông cực kỳ đáng yêu, Tần Tĩnh Trì tắm rửa xong đi vào cũng nhịn không được mà ôm cậu bé vào trong n.g.ự.c rồi hôn vài cái.

Đoàn Đoàn vô cùng thích thú vu.ốt ve bộ quần áo nhỏ đáng yêu của mình, má lúm đồng tiền vì sự vui vẻ mà chưa từng chìm xuống.

Đoàn Đoàn ôm Giang Oản Oản hôn một cái: "Nương, nương, bộ quần áo nhỏ mà nãi nãi làm ấm áp quá, con rất thích!

"Có thể ôm hết đầu Đoàn Đoàn nên lúc tuyết rơi nhất định sẽ rất ấm áp..."

Tần Tĩnh Trì miết cái miệng nhỏ nhắn đang lẩm bẩm của cậu bé: "Giống như chim sẻ nhỏ hót líu ríu.”

Đoàn Đoàn cảm thấy cha mình rất phiền nên trừng mắt liếc hắn, ánh mắt đảo quanh không biết là nghĩ tới cái gì mà nhét đôi chân nhỏ đang hơi lạnh của mình áp trong quần áo Tần Tĩnh Trì, dán vào cái bụng ấm áp của hắn rồi thoải mái híp híp mắt.

Tần Tĩnh Trì dở khóc dở cười nhìn tiểu tế tử nghịch ngợm nhà mình, trong sự bất lực lại lộ ra một sự dung túng.

Rõ ràng Tần Tĩnh Trì tức giận nhưng bàn tay vẫn nhẹ nhàng cầm bàn tay nhỏ bé lành lạnh của tiểu tử.

Đoàn Đoàn cực kỳ thoải mái lúc thì kêu cha lúc lại gọi nương, không hề thấy chút phiền nào.

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì đang bàn chuyện nên cũng để kệ cậu bé ở bên cạnh chơi đùa.

"Tĩnh Trì, ta muốn trồng chút rau ở chỗ đất trống nhỏ bên ngoài bệ cửa sổ phòng bếp, chỗ đó cạnh phòng bếp nên rất ấm áp, sau đó lợp cỏ tranh lên nóc nhà rồi đẽo thêm ít tre rào quanh là có thể trồng, như vậy cho dù là mùa đông chúng ta cũng có thể có rau tươi ăn."

Tần Tĩnh Trì gật đầu: "Ta nói với cha một tiếng, ngày mai sẽ cùng với người đi làm.”

Một lát sau Giang Oản Oản còn nói thêm: "Hiện tại chúng ta bán khoai tây và cá viên, hai ngày nay ta tính toán một chút, có lẽ mỗi ngày có thể kiếm được năm lượng bạc, có thể chống đỡ trong thời gian ngắn cho đến lúc xây xong nhà của chúng ta ."

"Chỉ là khoai tây của chúng ta ước chừng bán không được bao lâu, nhiều nhất hai tháng nữa sẽ không còn, hơn nữa chúng ta còn phải giữ lại một ít để sang năm trồng và chúng ta cũng cần ăn."

Tần Tĩnh Trì không khỏi nhíu mày suy nghĩ nói: "Nhưng hiện tại trên núi chắc là không có khoai tây, hay là chúng ta tới nơi khác đào đi?"

Giang Oản Oản lắc đầu: "Xa như vậy làm sao đào được, ta nghĩ là chúng ta bán hết khoai tây thì làm chút đồ khác bán, chẳng qua ta còn phải nghĩ đã.”

Tần Tĩnh Trì gật đầu: "Được, nhưng ta đoán là đến lúc đó án thư của chúng ta cũng đã làm xong, hẳn là có thể bán được không ít bạc.

Đoàn Đoàn tự mình nói chuyện, thấy nương và cha mình chỉ lo nói chuyện mà không để ý tới bản thân thì đôi mày nhỏ của cậu bé nhíu chặt: "Cha, nương!"

Hai người liếc nhau tạm thời cũng không nói gì thêm, Giang Oản Oản vuốt cái mũi nhỏ của cậu bé: “Đoàn Đoàn nói cái gì? Nói lại lần nữa được không?”

Lúc này tiểu tử mới mở miệng nói: "Đoàn Đoàn vừa mới nói, hôm nay Cẩu Đản ca ca rất thích xe ngựa của Đoàn Đoàn, cha giúp Đoàn Đoàn làm một cái rồi chúng ta tặng cho Cẩu Đản ca ca làm quà sinh nhật được không?"

"Nhưng chẳng phải có một tiểu tử đã tức giận sao, cho nên cha đồng ý với con từ nay về sau sẽ chỉ làm đồ chơi cho con, không làm đồ chơi cho người khác nữa."

Nghe Giang Oản Oản nói, tiểu gia hoả kia nghĩ đến dáng vẻ không vui của mình thì xấu hổ nhào vào trong lòng Tần Tĩnh Trì: "Nhưng... Nhưng Cẩu Đản ca ca không phải người khác, Đoàn Đoàn rất thích các huynh, các huynh cũng rất tốt với Đoàn Đoàn.”

Tần Tĩnh Trì mỉm cười kéo cậu bé từ trong lòng mình ra: "Nương của con nói đùa với con đấy, yên tâm đi, cha giúp con làm một cái coi như là quà của cả nhà chúng ta.”

“Đến lúc đó nương làm chút đồ ăn vặt đưa cho huynh ấy được không?”

Đoàn Đoàn nghe xong mặt mày hớn hở ngay lập tức: "Được ạ!”

Vài ngày sau, vì là sinh nhật của Cẩu Đản nên Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Nghiễn đã bán hết đồ trở về từ sớm, còn Tần Tĩnh Nghiễn, Tần phụ Tần mẫu muốn về nhà cũ sửa lại nóc nhà một chút nên về từ sớm.

Đoàn Đoàn thấy nương trở về thì sốt ruột nhìn nàng: "Nương, nương! Chúng ta làm đồ ăn vặt gì tặng cho Cẩu Đản ca ca thế?"

Từ đêm mà Giang Oản Oản nói chuyện này tới nay thì mỗi ngày cậu bé đều nhớ kĩ, hôm nay chính là sinh nhật của Cẩu Đản ca ca, lại thấy nương mình còn chưa bắt đầu làm nên tiểu tử này đã sốt ruột hết lên.

Giang Oản Oản ôm cậu bé vào sân: "Nương chuẩn bị nguyên liệu cũng gần đủ rồi, không bao lâu nữa là có thể làm xong.”

Tiểu tử nghe xong mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi!

"Nương mau thả con xuống, lúc sáng sớm cha đã nói xe ngựa sắp làm xong, Đoàn Đoàn muốn đi xem!"

Giang Oản Oản thả cậu bé xuống: "Đi đi, đừng chạy, đi chậm một chút.”

“Đoàn Đoàn biết rồi ạ! “

Nhìn thân hình bé nhỏ đi nhanh về phía xa, Giang Oản Oản bất đắc dĩ cười cười, lúc này mới đi vào phòng bếp.

Vài ngày trước nàng tự mình làm chút bột rau câu, hôm nay lại mua vài cân quýt và nho xanh, nho này mặc dù là màu xanh nhưng còn ngọt hơn so với nho mà bọn họ lên núi hái, vừa hay hôm nay có thể dùng.

Lột vỏ quýt và nho, lấy một phần ra giã nhỏ thành nước quýt và nước nho, sau đó lọc hết bã trái cây rồi cho vào một chút bột rau câu và đường trắng vào trong nước quýt và nước nho, sau khi đun sôi ở lửa nhỏ thì lần lượt thêm múi quýt và nho xanh đã bóc vỏ vào bên trong, sau đó đổ nước quýt và nước nho vào trong bát con. Những bát con này đều là Giang Oản Oản mới mua, chúng chỉ to bằng nắm tay của Đoàn Đoàn còn là hình vuông vừa hay có thể dùng để làm khuôn.

Lấy bát nhỏ xếp đều vào trong khay gỗ rồi lấy vải đậy kín lại sau đó đem khay đặt lên bệ cửa sổ để nguội, hiện giờ thời tiết càng lúc càng lạnh nên không bao lâu nữa sẽ đông lại thành thạch quýt và thạch nho.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 63: Chương 63



Vài ngày trước Tần phụ Tần mẫu cầm rất nhiều đậu phộng tới nên sau khi Giang Oản Oản suy nghĩ thì định làm món đậu phộng chiên. Lấy đậu phộng rửa sạch sẽ, đánh hai quả trứng gà, bỏ một ít bột mì và một ít tinh bột vào rồi quấy đều sau đó bỏ đậu phộng vào nồi chiên mềm vớt ra.

Sau đó cho vào nồi một muỗng đường to và một muỗng nước sạch, quấy tới khi nước đường chuyển dần từ bọt đến khi hết bọt thì cho thêm ớt bột, bột thì là, vừng trắng và một chút muối sau đó đổ đậu phộng đã chiên xong vào không ngừng quấy cho khỏi dính, sau khi tắt bếp lại tiếp tục trộn cho đến khi đậu phộng thành viên tròn là có thể hoàn thành.

Sau khi làm xong món đậu phộng tẩm vị, Giang Oản Oản lại hấp thêm một ít bí đỏ cùng khoai lang, sau khi hấp xong thì nghiền nát từng thứ, làm bánh bí đỏ và bánh khoai lang dựa theo cách làm bánh bí đỏ, lúc nhấc bánh ra khỏi nồi bánh rất thơm ngọt.

Trong phòng gỗ, Tần Tĩnh Trì đang ngồi điêu khắc án thư, đột nhiên thấy bánh bao nhỏ đu trên đùi mình, bánh bao nhỏ huyên thuyên gì đó, còn muốn bám víu vào chân hắn muốn bò lên.

Tần Tĩnh Trì vẫn chưa để ý, ngồi khắc mà không nhúc nhích, mãi đến khi khắc xong lông đuôi cuối cùng mới bỏ dụng cụ xuống, ôm tiểu nhân nhi vào lòng: "Sao vậy? Tìm cha có việc gì không?”

Đoàn Đoàn ôm cổ hắn, vội vã hỏi: “Cha, xe ngựa nhỏ mà chúng ta muốn tặng cho Cẩu Đản ca ca, cha đã làm xong chưa ạ?”

Tần Tĩnh Trì mỉm cười bất lực, hắn còn tưởng là có chuyện gì cơ, mới sáng sớm ra tiểu tử này đã quấn lấy hắn hỏi cả nửa ngày, tuy hôm qua hắn đã làm xong hết rồi, nhưng vẫn không nhịn được muốn trêu chọc cậu bé, bèn lừa cậu bé nói là vẫn chưa làm xong. Bây giờ mới quá trưa, cậu bé lại vội vã chạy qua hỏi tiếp.

Tần Tĩnh Trì nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của cậu bé: "Xong rồi, không biết con hỏi biết bao nhiêu lần rồi!”

Đoàn Đoàn hài lòng cười rộ lên, vội vàng nói: “Vậy cha mau cho Đoàn Đoàn nhìn thử đi, có phải cũng đẹp như cái của Đoàn Đoàn không.”

Tần Tĩnh Trì mở rương gỗ lấy chiếc xe ngựa nhỏ ra đưa cho cậu bé.

Đoàn Đoàn cẩn thận quan sát: "Oa! Đẹp như cái của Đoàn Đoàn luôn, cũng ngầu như của con luôn!”

Chiếc xe ngựa hắn mới làm này cũng không khác mấy cái hắn làm cho Đoàn Đoàn, chỉ có con ngựa kéo xe và hình dáng xe ngựa là hơi khác, đặc biệt nhất là trên chóp xe ngựa có khắc thêm mấy chữ ‘sinh nhật vui vẻ’, còn lại những chỗ khác thì gần như là giống nhau hết.

“Cha, đây là cái gì ạ?” Tiểu tử chỉ vào mấy chữ trên chóp xe ngựa, hỏi.

Tần Tĩnh Trì chỉ vào từng chữ đọc cho cậu bé nghe, giải thích cho cậu bé: “Mấy chữ này là ‘sinh nhật vui vẻ’.

Đoàn Đoàn gật gật đầu: "Oa! Vậy nhất định Cẩu Đản ca ca sẽ còn thích hơn!”

Cậu bé nói xong thì cầm chiếc xe ngựa nhỏ lên ngắm nghía, rồi nhảy xuống khỏi đùi Tần Tĩnh Trì: "Cha, con muốn mang cho nương xem!”

Thấy cậu bé tung tăng nhảy nhót đi ra ngoài, Tần Tĩnh Trì mới cầm dụng cụ điêu khắc lên tiếp tục làm việc.

“Nương, nương! Cha làm xong xe ngựa nhỏ tặng cho Cẩu Đản ca ca rồi, đẹp như của Đoàn Đoàn luôn!”

Giang Oản Oản thấy cậu bé vui vẻ nhảy tưng tưng, vội vàng mở miệng: “Đi chậm thôi, ngã bây giờ.”

Lúc này tiểu tử mới đi chậm lại, đến trước mặt nàng, đưa chiếc xe ngựa nhỏ ra trước mặt Giang Oản Oản: "Nương mau nhìn nè!”

Giang Oản Oản nhận lấy chiếc xe ngựa nhỏ ngắm nghía một hồi, đường nét điêu khắc cũng rất tinh tế, nhìn thấy trên chóp xe có khắc mấy con chữ nhỏ cứng cáp, Giang Oản Oản ngơ ra một lúc. À đúng rồi, Tần Tĩnh Trì từng đi học mấy năm, trong khoảng thời gian này nàng chưa từng thấy hắn viết chữ nên cũng quên mất việc này.

Thấy nàng chỉ cầm chiếc xe ngựa nhỏ ngắm nhưng lại không nói lời nào, Đoàn Đoàn cho rằng nàng cũng thích xe ngựa nhỏ: "Nương ơi nương, có phải nương cũng thích xe ngựa nhỏ không? Nương có thể chơi cùng Đoàn Đoàn ạ, còn cái này là quà tặng cho Cẩu Đản ca ca, chúng ta không thể chơi đâu.”

Giang Oản Oản đặt lại chiếc xe ngựa nhỏ vào tay cậu bé: "Nương không chơi đâu, nương chỉ đang nghĩ tới chuyện khác thôi.”

“Nương đã làm xong đồ ăn vặt rồi, Đoàn Đoàn mau đi nếm thử đi.”

Nghe thấy có đồ ăn vặt, đôi mắt tiểu tử sáng lên, kéo ống tay áo của Giang Oản Oản, nôn nóng hỏi: "Là món gì vậy nương?”

Giang Oản Oản mang bánh bí đỏ, bánh khoai lang, đậu phộng tẩm gia vị đưa cho cậu một ít, thạch trái cây còn phải chờ đông nên chưa cho lấy cho cậu bé: "Mau ăn đi!”

Đoàn Đoàn đã từng ăn bánh bí đỏ, cho nên cậu bé thấy hứng thú với đậu phộng tẩm vị hơn, cậu bé bỏ một hạt đậu phộng vào miệng nhai thử, rồi hai mắt sáng bừng: "Nương, đây là cái gì vậy ạ? Ăn ngon quá đi! Vừa thơm vừa giòn!”

“Là đậu phộng mà hôm đó gia gia nãi nãi cho chúng ta đó.”

“Dạ?” Đoàn Đoàn kinh ngạc mở to hai mắt, cái đậu phộng đó nó mới ăn được hai hạt là đã không muốn ăn nữa rồi, nhạt thếch chẳng có vị gì, thế mà đậu phộng nương nó làm lại ăn ngon cực kỳ!

Giang Oản Oản ngồi bên cạnh cậu bé, hai mẫu tử cùng nhau ăn một bát đậu phộng nhỏ, Tần Tĩnh Trì đi vào: "Đại Ngưu ca bảo chúng ta qua sớm một chút qua, tẩu tử sắp làm cơm xong rồi.”

Giang Oản Oản gật đầu, Đoàn Đoàn đưa bát đậu phộng đến trước mặt Tần Tĩnh Trì: "Cha, cha ăn đậu phộng đi, nương làm đó, vừa thơm vừa giòn ăn rất ngon!”

Tần Tĩnh Trì sờ đầu cậu bé, bốc một ít đậu phộng trong bát ăn từng hạt một, Giang Oản Oản thấy hắn ăn ngon miệng, hỏi: “Thế nào?”

“Ăn ngon, thơm lắm!”

Giang Oản Oản mỉm cười: "Vậy sau này ta sẽ làm nhiều hơn, lúc rảnh các ngươi có thể ăn vặt?”

Sao mà Tần Tĩnh Trần có thể không đồng ý, hắn vội gật đầu, Tiểu Đoàn Đoàn cũng học cha, nghiêm trang gật đầu.

“Đã chuẩn bị xong hết rồi đúng không? Chúng ta đi thôi.”

Giang Oản Oản lắc đầu: "Khoan đã.”

Nói xong nàng đứng lên đi ra chỗ cửa sổ lấy thạch hoa quả vào, vén lớp màng học ra, nước quýt và nước nho bên trong đã đông thành thạch trái cây trong suốt long lanh, còn có thể nhìn thấy múi quýt và nho xanh trong thạch trái cây, nhìn đẹp lắm.

Vốn dĩ Tần Tĩnh Trì và Đoàn Đoàn chỉ tò mò tiến lên nhìn thử, kết quả là vừa nhìn thấy thạch trái cây bên trong, hai người đều kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.

Giang Oản Oản buồn cười không thôi, không hổ là phụ tử, vẻ mặt giống hệt nhau.

“Đây là cái gì thế? Có thể ăn được không?”

“Nương, đẹp quá đi! Là đồ chơi ạ? Nhưng sao lại để trong bát thế nương? Bên trong còn có quýt với nho nữa.”

Đoàn Đoàn gãi đầu, không nghĩ ra.

Giang Oản Oản lấy chiếc giỏ tre mấy hôm trước Tần phụ đan cho, chiếc giỏ tre được cố ý đan thành hai tầng, vừa khéo có thể được cả thạch trái cây, nàng bỏ một bát thạch trái cây vào giỏ, còn dư lại vài bát.

Nàng để lại một bát thạch quýt và một bát thạch nho đưa cho hai phụ tử, còn lại thì cất lên tủ bếp, nàng đưa thìa cho Đoàn Đoàn, nói: “Đương nhiên là để ăn rồi, cái này gọi là thạch trái cây, mau nếm thử đi! Nhưng nếu ăn cái này no rồi mà lát nữa phải đến nhà người ta ăn cơm, đến lúc đó mà không ăn nổi cơm người ta làm thì rất không lễ phép.”

Đoàn Đoàn nhanh chóng nhận lấy cái thìa, đầu tiên múc một thìa to đút cho Giang Oản Oản, rồi lại múc một thìa to đút cho Tần Tĩnh Trì, rồi tiểu tử này mới tự ăn một thìa.

Miếng thạch trái cây vừa vào miệng ăn mát mát lành lạnh, dai dai đàn hồi, còn có thể ăn được thịt quả ngọt thanh bên trong, Đoàn Đoàn thích lắm: "A! Nương, quả này ăn ngon quá!”

Giang Oản Oản thấy nó ăn vui vẻ, cũng lười sửa lại cho cậu bé rằng đây gọi là thạch trái cây, chứ không phải quả.

Ngay cả Tần Tĩnh Trì là người không quá thích ăn ngọt cũng ăn liền mấy miếng: "Nếu món thạch trái cây này lạnh hơn một chút thì ăn sẽ ngon hơn nhiều.”

“Chờ đến mùa đông thì ta sẽ làm thêm chút thạch lạnh, cũng sẽ không bị hỏng.”
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 64: Chương 64



Ba người chia nhau ăn hết hai bát thạch trái cây, Giang Oản Oản gói ghém đậu phộng tẩm vị, bánh bí đỏ và bánh khoai lang, cùng Tần Tĩnh Trì đưa Đoàn Đoàn đến nhà Cẩu Đản.

Dọc đường đi Đoàn Đoàn ôm chiếc xe ngựa nhỏ trong tay như ôm đồ quý, chờ khi đến cửa nhà Cẩu Đản, cậu bé còn giấu chiếc xe ngựa ra sau lưng.

Chờ lúc Cẩu Đản và Đại Ngưu ra mở cửa, cậu bé vẫn còn đang giấu, thấy Cẩu Đản hoàn toàn không phát hiện ra, cậu bé vui vẻ đắc ý lén cười một hồi rồi mới lấy chiếc xe ngựa nhỏ ra: "Cẩu Đản ca ca! Nhìn nè! Đây là quà sinh nhật của huynh đó! Là do cha đệ làm đó, đẹp như xe ngựa nhỏ của Đoàn Đoàn luôn!”

Giang Oản Oản đưa đồ ăn vặt nàng làm qua: "Cẩu Đản sinh nhật vui vẻ nhé! Đây là đồ ăn vặt thẩm làm cho cháu đó, hy vọng cháu sẽ thích.”

Cẩu Đản Nhi vừa kinh ngạc vừa vui vẻ nhận lấy chiếc xe ngựa nhỏ: "Đa tạ Đoàn Đoàn! Đa tạ Tĩnh Trì thúc! Đa tạ thẩm!”

Giỏ đồ ăn vặt hơi nặng, Giang Oản Oản liền đưa cho Đại Ngưu: "Đại Ngưu ca, huynh cầm giúp Cẩu Đản đi.”

Đại Ngưu vội vàng đón lấy, cười nói: “Các ngươi đến thì cứ đến thôi, còn mang theo nhiều đồ ăn vậy làm gì, tiểu quỷ hay gây sự nhà ta ăn chực ở nhà ngươi nhiều rồi mà.”

Tần Tĩnh Trì tiếp chuyện: "Đại Ngưu ca nói gì vậy, hai tiểu tử này với Nhị Oa lúc ở nhà ta còn giúp rửa khoai tây đấy, chúng hiểu chuyện.”

Ba người ở phía sau trò chuyện, Đoàn Đoàn nắm tay Cẩu Đản đi ở phía trước, hai tiểu nhân nhi ríu rít nói chuyện: "Cẩu Đản ca ca, nương ta làm đậu phộng thơm thơm giòn giòn, làm bánh bí đỏ ngọt ngọt, còn làm cả món quả đẹp ơi là đẹp ăn ngon ơi là ngon nữa! Trước giờ Đoàn Đoàn chưa từng được ăn đâu.”

Cẩu Đản nghe nó nói, đôi mắt không tự chủ được mà ngó ra đằng sau, nhìn giỏ đồ cha cậu bé đang xách, cậu bé nuốt nước bọt: "Đồ thẩm thẩm làm chắc chắn là rất ngon!”

Cậu bé lại nghiên cứu chiếc xe ngựa nhỏ trong tay, nhìn mấy chữ nhỏ trên chóp xe, kinh ngạc: "Đoàn Đoàn, đây là chữ à?”

Đoàn Đoàn thò lại gần nhìn nhìn, híp mắt cười, gật đầu: "Đúng rồi, cha nói cha khắc chữ ‘sinh nhật vui vẻ’, không giống với cái của Đoàn Đoàn.”

Cẩu Đản chớp đôi mắt to tròn, quý trọng vu.ốt ve mấy con chữ nho nhỏ ấy: "Chữ đẹp quá!”

Đoàn Đoàn cũng không hiểu tâm tư của cậu bé, vui vẻ nói: “Cha và nương đệ nói, sau này sẽ cho Đoàn Đoàn đi học, đọc sách, thi Trạng Nguyên đấy, Cẩu Đản ca ca, sau này chúng ta đi học cùng nhau nhé, như vậy chúng ta cũng có thể viết chữ đẹp như vậy!”

Nghe cậu bé nói, trong lòng Cẩu Đản vừa kích động vừa căng thẳng, còn có một sự suy sụp.

Cậu bé biết tiểu hài nhi có thể được đi học trong thôn không nhiều, trong thôn họ cũng chỉ có hai người, một là Tần Tuấn Phong, nhà họ có điều kiện khá tốt, cố lắm vẫn có thể trích ra một khoản học phí, còn lại là Tưởng Minh ở đầu thôn, cha cậu ta là tú tài, cho nên cho cậu ta đi học cũng là theo lẽ thường tình.

Nhưng nhà bọn họ chắc chắn là không được rồi, tuy bảo là giúp nhà Tĩnh Trì thúc thúc làm ống trúc cũng kiếm được chút tiền, nhưng nghe nói nếu muốn đi học thì phải gửi quà nhập học mất mấy lượng bạc, cho nên nào có thể đi học dễ dàng.

Nhưng Cẩu Đản là một hài tử rất lạc quan, tuy biết mình có khả năng không được đi học nhưng cậu bé cũng không khổ sở rối rắm lâu, chỉ một lát sau là lại cãi nhau ầm ĩ với Đoàn Đoàn.

Nương tử của Đại Ngưu là Kim Thị tiếp đón bọn họ ngồi xuống, rồi lại vào nhà bếp bận rộn làm việc, không bao lâu sau, cả nhà Nhị Oa cũng đến, Đại Ngưu gọi hai nhà bọn họ đến, ba tiểu tử chơi với nhau vui vẻ, quan hệ giữa mấy nhà tự nhiên cũng gần gũi hơn.

Nhị Oa vừa đến, ba tiểu tử liền chạy ra ngoài chơi, Nhị Oa nhìn thấy chiếc xe ngựa nhỏ của Cẩu Đản, rất là hâm mộ: "Xe ngựa nhỏ đẹp quá!”

Cẩu Đản thấy cậu bé thích, liền đặt xe ngựa nhỏ vào tay cậu bé: "Đệ chơi trước đi.”

Mắt Nhị Oa sáng lấp lánh, nhận lấy xe ngựa nhỏ vui vẻ đặt xuống đất chơi thử.

Đoàn Đoàn đứng một bên nhăn mày buồn rầu, cậu bé và Cẩu Đản ca ca đều có xe ngựa nhỏ nhưng Nhị Oa ca ca vẫn chưa có, vậy phải làm sao bây giờ!

Cậu bé nhỡ kỹ chuyện này, định bụng về nhà sẽ nói với cha nương.

Đồ ăn được bưng lên bàn, thấy ba tiểu tử vẫn còn chơi ở bên ngoài, Đại Ngưu liền đi ra ngoài gọi chúng vào, chờ chúng ngồi chỉnh tề trên bàn, đồ ăn cũng đã bày biện xong. Kim Thị làm một bát tô chân giò ninh củ cải, học theo Giang Oản Oản xào một đĩa khoai tây, còn xào một đĩa đậu que và một bát canh củ cải.

Với gia đình bình thường thì chừng này đồ ăn cũng coi như rất phong phú rồi, cũng vì Đại Ngưu và Kim Thị thật sự yêu chiều Cẩu Đản, chứ không nhà người ta nào có nỡ bỏ một đống tiền mua nhiều thịt như vậy về nấu đâu, lại còn mời người khác đến tham dự sinh nhật của con trai mình.

Là chủ gia đình, Đại Ngưu cười nói: “Hôm nay là sinh nhật của Cẩu Đản nhà chúng ta nên mời mọi người đến ăn một bữa cơm, mọi người mau ăn đi.”

Đoàn Đoàn nhớ đến câu lúc ở nhà nương cậu bé đã dạy cậu bé nói, cậu bé liền ngọt ngào mở miệng: “Chúc Cẩu Đản ca ca sinh nhật vui vẻ, hy vọng ngày nào Cẩu Đản ca ca cũng được vui vẻ!”

Nhị Oa thấy Đoàn Đoàn nói vậy, cũng đứng lên cười hì hì nói: “Cẩu Đản sinh nhật vui vẻ, hy vọng sau này ngươi có thể ăn được thật nhiều món ăn ngon!”

Cẩu Đản vui vẻ xấu hổ mím miệng: "Đa tạ!”

Mấy người lớn cũng thay nhau nói lời chúc phúc, rồi mọi người mới động đũa bắt đầu ăn cơm.

Ăn cơm xong, Cẩu Đản liền mở quà mọi người tặng cậu bé ra, Đoàn Đoàn đã tặng xe ngựa nhỏ cho cậu bé rồi nên cậu bé liền mở quà nhà Nhị Oa tặng, trong hộp là một con hổ nhỏ được bện bằng trúc, rất đáng yêu, ngay cả Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì không khỏi cảm thán tay nghề đan lát của Tần Đắc Chính rất tốt, cũng có thể nhìn ra là rất dụng tâm.

Cẩu Đản hưng phấn lấy chú hổ nhỏ ra: "Đáng yêu quá đi! Đa tạ Nhị Oa, đa tạ Đắc Chính thúc, đa tạ thẩm thẩm ạ!”

Cẩu Đản vui vẻ đùa nghịch hổ con một lát rồi mới bắt đầu mở giỏ quà đồ ăn vặt Giang Oản Oản làm cho cậu bé.

Đầu tiên là một hộp đồ ăn bằng gỗ to, tầng thứ nhất là bánh bí đỏ, tầng thứ hai là bánh khoai lang, tầng thứ ba là đậu phộng tẩm vị, Cẩu Đản cẩn thận nhấc lên ngửi ngửi, Tiểu Cẩu Cẩu vừa mới cơm nước xong mà đã thèm thuồng, thật sự khiến người ta cảm thấy cậu bé đáng yêu vô cùng.

Thấy cậu bé đặt hết lực chú ý lên hộp đồ ăn, Giang Oản Oản cười đưa giỏ tre cho cậu bé: "Vẫn còn đấy, mau mở ra nếm thử đi.”

Cẩu Đản thấy mọi người đều nhìn cậu bé cười, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, vội vàng mở giỏ tre ra, vừa mở giỏ tre ra, bên trên là thạch trái cây vị quýt màu cam đỏ, múi quýt trong thạch trái cây rất rõ ràng, cậu bé trợn to mắt nhìn đồ bên trong, ngơ ngác nói: “Oản Oản thẩm, cái này là đồ ăn thật ạ? Sao nó đẹp thế?”

Ngoại trừ nhà Tần Tĩnh Trì, những người khác vây quanh cũng đều nhìn Giang Oản Oản kinh ngạc không thôi.

Giang Oản Oản dở khóc dở cười: “Đây là thạch trái cây, là đồ ăn đó, bên dưới còn một tầng nữa.”

Nghe đến đây, Cẩu Đản Nhi vội vàng mở tầng thứ hai ra, tầng thứ hai là thạch nho màu xanh nhạt, cũng có thể thấy rõ quả nho bên trong.

Giang Oản Oản vuốt đầu cậu bé, đưa cho cậu bé cái thìa: "Mau nếm thử đi, xem có thích quà của thẩm không?”

Nhìn món thạch trái cây đẹp mắt trong giỏ, Cẩu Đản không nỡ bỏ vào miệng.

“Cẩu Đản ca ca, huynh mau ăn đi, ngon lắm đó!” Đoàn Đoàn nhìn mà không khỏi sốt ruột.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 65: Chương 65



Cẩu Đản thử thăm dò múc một thìa thạch cam, dưới sự chú ý của mọi người mà chậm rãi đưa vào miệng, thạch mát lạnh trơn trượt, mềm mại lại có độ đàn hồi, vừa vào miệng đã trượt xuống cổ họng.

Cẩu Đản kinh ngạc mở to mắt, lại múc một thìa có cả thịt quả, thạch bọc lấy phần thịt cam bên trong, cắn một miếng, đầy miệng hương ngọt thanh mát, hương vị ngon đến không thể tả.

Đợi cậu bé ăn hết một bát thạch cam, nhìn thấy mọi người đều nuốt nước miếng nhìn mình, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, mới phấn khích nói: "Thạch này ngon quá! Là thứ ngon nhất mà con từng ăn."

"Mọi người mau đến nếm thử!"

Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản đã ăn rồi nên không ăn, Đoàn Đoàn thì thèm đến luống cuống cùng Nhị Oa chạy đến bên Cẩu Đản, ba tiểu tử ngươi một miếng ta một miếng ăn vui vẻ vô cùng, phu thê Đại Ngưu và cha nương Nhị Oa cũng chia nhau ăn một bát.

Mặc dù vẫn chưa đã thèm nhưng đây là quà Giang Oản Oản tặng Cẩu Đản, nên mọi người cũng không tiện ăn nhiều.

"Đệ muội à, thạch đệ muội làm ngon hơn nhiều so với bánh kẹo ở huyện!" Kim Thị buông thìa, vô tình nói.

Nói vô tình nhưng người nghe hữu ý, Giang Oản Oản nghe xong trong lòng cũng nảy ra chủ ý, nhưng phải đến mùa hè mới bán được.

Trên đường về, Đoàn Đoàn ngồi trên vai Tần Tĩnh Trì ôm đầu hắn, miệng áp vào tai Tần Tĩnh Trì nói nhỏ: "Cha, cha có thể làm thêm một chiếc xe nhỏ không?"

Tần Tĩnh Trì nghi hoặc nói: "Sao thế? Đoàn Đoàn không thích chiếc xe trước kia sao? Hay là muốn có hai chiếc xe nhỏ?"

Đoàn Đoàn thở dài: "Không phải, Đoàn Đoàn rất thích chiếc xe nhỏ cha tặng Đoàn Đoàn, chỉ là Đoàn Đoàn và Cẩm Đản ca ca đều có xe nhỏ rồi, còn Nhị Oa ca ca thì chưa..."

Nghĩ lại thì đúng là mấy tiểu tử này rất thân thiết, nếu chỉ có một đứa không có thì quả thực không ổn, Tần Tĩnh Trì nói: "Vậy cha cũng làm một chiếc cho Nhị Oa nhé."

Đoàn Đoàn vui vẻ hôn hắn một cái: "A! Cha tốt nhất!"

Giang Oản Oản thấy hai phụ tử thì thầm suốt dọc đường, nghi hoặc vô cùng: "Hai người có bí mật gì sao? Nói thầm suốt dọc đường, không muốn cho nương biết à?"

Nghe lời nàng nói, Đoàn Đoàn cười khúc khích, Tần Tĩnh Trì cũng nhếch miệng: "Hihi... Nương ghen tị rồi, Đoàn Đoàn chỉ muốn cha cũng làm một chiếc xe nhỏ cho Nhị Oa ca ca thôi."

Thấy tiểu tử trêu chọc mình, Giang Oản Oản kiễng chân vỗ vào m.ô.n.g nhỏ của cậu bé: "Tiểu quỷ!"

Đoàn Đoàn cười càng vui hơn: "Cha! Mau chạy đi, đừng để nương đánh vào m.ô.n.g Đoàn Đoàn!"

Tần Tĩnh Trì cũng thích chơi trò chơi với hai mẫu tử, hắn bước nhanh, còn né tránh Giang Oản Oản, để Đoàn Đoàn không bị đánh vào mông, Giang Oản Oản thấy tiểu tử đặc biệt vui vẻ nên cũng đuổi theo trêu chọc cậu bé.

Ba người vừa đuổi bắt vừa cười đùa, rất nhanh đã về đến nhà, Giang Oản Oản thở hổn hển: "Được rồi, không chơi nữa."

Tần Tĩnh Trì buông Đoàn Đoàn xuống, đứa nhỏ vừa xuống liền ôm chân Tần Tĩnh Trì trốn ra sau hắn, nghiêng đầu nhỏ căng thẳng đánh giá Giang Oản Oản, như sợ nương cậu bé không giữ lời.

Đợi một lúc, thấy nàng không có động tĩnh gì, mới yên tâm, nào ngờ vừa đi ra khỏi sau lưng Tần Tĩnh Trì liền bị Giang Oản Oản nhanh tay lẹ mắt ôm lấy, bị nàng cù vào chỗ ngứa: "Ha ha ha... Nương! Nương! Ngứa quá, đừng cù Đoàn Đoàn nữa! Ha ha ha..."

Giang Oản Oản chơi với cậu bé một lúc lâu, mới buông xuống rồi hôn cậu bé một cái: "Được rồi, nương không trêu con nữa."

Đoàn Đoàn vừa được buông xuống liền ôm lấy chân Tần Tĩnh Trì, mềm mại cáo trạng: "Cha, cha xem nương kìa! Nương bắt nạt Đoàn Đoàn!"

Tần Tĩnh Trì giúp cậu bé lau mồ hôi trên trán, mỉm cười nhéo nhẹ khuôn mặt trắng nõn hồng hào của Giang Oản Oản: "Xem đi, cha giúp con báo thù rồi."

Giang Oản Oản bất đắc dĩ nhìn hắn, cười trách: "Chàng cứ chiều tên tiểu tử này!"

Tần Tĩnh Trì nhìn nàng, một tay che mắt Đoàn Đoàn, tay còn lại đặt sau gáy nàng đẩy đầu nàng về phía trước, in một nụ hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, rồi khẽ nói: "Ta cũng chiều nàng."

Giang Oản Oản cảm nhận hơi thở của hắn, nghe giọng nói khàn khàn của hắn, hai má đỏ bừng: "Được... Được rồi, không đùa nữa, chúng ta đưa Đoàn Đoàn đi tắm rồi ngủ thôi."

Đoàn Đoàn vẫn cố gắng dùng hai bàn tay nhỏ bé bấu lấy bàn tay Tần Tĩnh Trì đang che mắt cậu bé nhưng tay Tần Tĩnh Trì lại không hề nhúc nhích, cậu bé bĩu môi, đành tức giận há miệng cắn nhẹ vào tay Tần Tĩnh Trì.

Tần Tĩnh Trì cảm nhận được cảm giác đau nhói trên tay, lòng bàn tay co lại, liền nhéo khuôn mặt trắng trẻo, mềm mịn của tiểu tử, miệng Đoàn Đoàn lập tức bị hắn nhéo thành mỏ gà.

Nhéo được một lúc, Tần Tĩnh Trì mới buông tay.

"Hừ! Cha nương đều bắt nạt Đoàn Đoàn! Đoàn Đoàn không thèm để ý đến hai người nữa!"

Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản nhìn nhau, đồng thanh nói: "Vậy còn muốn xe nhỏ không?"

"Còn muốn ăn thạch không?"

Đoàn Đoàn ngơ ngác nhìn họ, suy nghĩ một lúc rồi khuất phục trước đồ chơi và đồ ăn ngon, vui vẻ kéo lấy tay hai người: "Đoàn Đoàn không giận nữa, cha, xe nhỏ phải làm nhanh một chút nhé!"

"Nương, ngày mai Đoàn Đoàn còn muốn ăn thạch!"

Giang Oản Oản ngồi xổm xuống hôn cậu bé: "Được, ngày mai còn cho Đoàn Đoàn ăn thạch, nương còn thúc giục cha, bảo cha làm nhanh cho Đoàn Đoàn của chúng ta."

Đoàn Đoàn vui vẻ gật đầu: "Vâng vâng, nương, chúng ta đi tắm đi, Đoàn Đoàn muốn ngủ rồi."

"Được."

Đoàn Đoàn mặc quần áo ngủ, còn đội cả mũ trùm đầu, cậu bé nằm ở trong cùng giường chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào và tròn vo, Tần Tĩnh Trì ôm Giang Oản Oản nghiêng đầu nhìn Đoàn Đoàn ngủ ngon lành, trăm cảm xúc đan xen.

"Tiểu tử này, lúc mới sinh ra chỉ nhỏ xíu, gầy yếu, nàng... Giang Oản Oản trước kia cũng không quan tâm đến nó, ngày nào ta cũng ôm nó, cảm thấy nhẹ bẫng, đều sợ nó không qua khỏi."

Tần Tĩnh Trì thở dài nhưng lại mừng rỡ nói: "May mà, giờ đã là một tiểu tử trắng trẻo hồng hào, có thể nhảy nhót rồi."

Giang Oản Oản quay đầu hôn hắn một cái, thầm an ủi hắn: "Chàng yên tâm, sau này tiểu bảo bối của chúng ta sẽ khỏe mạnh, bình an lớn lên."

"Ừ."

Tần Tĩnh Trì ôm nàng vào lòng để đầu tựa vào vai nàng, ngửi mùi hương thanh khiết trên người nàng, dần dần cũng chẳng nghĩ đến điều gì khác, má cọ vào cổ nàng chậm rãi hôn lên má nàng.

Giang Oản Oản hoảng hốt liếc nhìn Đoàn Đoàn đang ngủ say, đẩy hắn ra một chút: "Chàng... Chàng đừng..."

Lời chưa dứt, đã bị hơi thở thanh mát của hắn chặn lại, dần dần tay nàng ngừng đẩy rồi quay sang ôm lấy cổ hắn.

Tần Tĩnh Trì cảm nhận được bàn tay mềm mại sau gáy, ánh mắt sâu thẳm, hắn nhận ra đây vừa như sự an ủi lại vừa như sự khích lệ, nhìn ánh mắt trong veo của nàng, trong lòng hắn vô cùng xúc động.

Ngoài cửa sổ, màn đêm càng dày, lúc này, ánh trăng cũng đã trốn vào sâu trong đám mây...

Gió thu xào xạc, lá phong vàng rực ở ngọn cây xa xa rung rinh như muốn rơi xuống, nhưng không thể dập tắt được nhiệt tình của mọi người.

"Ngôi nhà này của chủ nhà xây thật đẹp, ta không ngờ lại có thể xây được ngôi nhà đẹp đến vậy!"

Nhìn ngôi nhà tinh xảo trước mặt, Diêu Khôn cũng cười ha hả, nói với tiểu đồ đệ: "Vẫn là chủ nhà thiết kế tốt, ngôi nhà này xây đẹp như vậy, sau này, mọi người sẽ xếp hàng mời chúng ta đến xây nhà cho họ."

Hai thầy trò vui vẻ khen ngợi ngôi nhà đẹp trước mặt, còn những người khác ở thôn Tần gia cũng đều hăng hái, trong lòng nóng như lửa đốt, đều mong ngóng đến bữa tiệc lớn một lát nữa.

Hơn hai tháng họ xây nhà cho nhà họ Tần, thường xuyên được Tần mẫu nấu cơm, mỗi lần còn cho thêm đồ mặn. Ban đầu họ đều ăn rất no nhưng từ lần đầu tiên Giang Oản Oản không đi bán hàng rong, làm cho họ một nồi lớn thịt kho tàu và khoai tây hầm, họ đã không thể nào quên được tay nghề của Giang Oản Oản.

Nhưng thấy họ đều rất thích, làm việc cũng rất chăm chỉ không lười biếng trốn việc, Giang Oản Oản cách ba bốn ngày cũng sẽ vào bếp nấu một bữa để thưởng cho họ.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 66: Chương 66



Hôm nay là ngày hoàn thành ngôi nhà, Giang Oản Oản nhìn ngôi nhà tinh xảo, trong lòng vui mừng khôn xiết, nên hôm nay nàng cố tình ở nhà, sáng sớm đã nấu mì cho các công nhân ăn, sau đó cùng Tần phụ Tần mẫu chuẩn bị thức ăn, định làm nhiều món để chiêu đãi mọi người.

"Cha nương, gà đã chặt xong chưa?"

"Xong rồi, xong rồi, khoai tây cũng đã cắt xong." Nói xong, Tần mẫu lập tức ngâm khoai tây vào nước.

"Vậy là được!"

Lúc này cũng gần đến giữa trưa, mọi người ăn mì xong chưa được bao lâu nên bây giờ mới chuẩn bị thức ăn.

Thời gian trôi qua, mọi người đều đã dọn dẹp gần xong, Giang Oản Oản cũng lần lượt nấu xong những món ăn thơm phức.

Hầu hết các nhà trong thôn đều có người đến giúp xây nhà nên Giang Oản Oản dứt khoát để họ gọi cả nhà đến ăn cơm.

Cả sân dần dần chật kín người, phụ nữ và hài tử ngồi tụm lại thành mấy bàn, những nam nhân khác đều ngồi lại với nhau, định sẽ uống chút rượu.

Trước đây, vì lo họ còn phải xây nhà, sợ có nguy hiểm nên Giang Oản Oản cũng không cho họ uống rượu, hôm nay là ngày vui, Tần Tĩnh Trì hỏi nàng một chút, sau đó đã tự mình bê ra một vò rượu để chiêu đãi mọi người.

Trong sân còn có một đám tiểu oa oa chạy nhảy khắp nơi, Đoàn Đoàn, Cẩu Đản và Nhị Oa hòa vào giữa chúng, cũng rất vui vẻ.

Trước đây, những đại hài tử khác thỉnh thoảng bắt nạt chúng nên ba tiểu tử này đều chơi theo nhóm, hôm nay hầu hết tiểu oa oa trong thôn đều được đưa đến đây ăn cơm, ba tiểu tử này quan hệ tốt, miễn cưỡng được coi là tiểu chủ nhân, rất nhanh đã hòa nhập vào.

Trong số đó còn có vài nữ oa oa xinh xắn như búp bê, ngửi thấy mùi thức ăn, chúng líu lo nói muốn ăn.

Giang Oản Oản thấy những đám tiểu tử này đều đáng yêu vô cùng, hôm qua làm thạch cho Đoàn Đoàn còn rất nhiều, liền lấy ra chia cho mỗi một tiểu tử một bát.

Đoàn Đoàn thấy đồ ăn vặt của mình bị chia hết cũng không giận, cậu bé biết nương sẽ làm cho cậu bé nữa, nhưng hôm qua cậu bé đã ăn rất nhiều, Giang Oản Oản sợ cậu bé đau bụng nên hôm nay không dám cho cậu bé ăn nữa.

Tiểu tử đáng thương này chỉ có thể lén cầm thìa đi theo sau Cẩu Đản và Nhị Oa, thỉnh thoảng được cho ăn một chút, còn phải che miệng lại ăn trộm, cẩn thận quan sát xem Giang Oản Oản có phát hiện ra không.

"Oa! Đây là cái gì vậy? Ngon quá!"

"Đúng vậy, vừa ngọt vừa thơm, mềm mềm, ngon quá!"

...

Đoàn Đoàn, Cẩu Đản và Nhị Oa thấy chúng chưa từng ăn bao giờ, vẻ mặt rất kinh ngạc, đều che miệng cười trộm, cười một lúc lâu, Đoàn Đoàn mới tự hào giải thích: "Đây gọi là thạch, là đồ ăn vặt nương làm cho ta, ngon lắm!"

Một cô bé buộc tóc hai bên mềm mại nói: "Oa! Tần Kỳ An, nương ngươi đối với ngươi thật tốt, trong thạch này còn có rất nhiều quả quýt ngọt nữa."

"Đúng vậy, Kỳ An, nương tốt quá, nương ta không biết làm."

Đoàn Đoàn đang định nói tiếp thì Giang Oản Oản đã bế cậu bé lên, sau đó gọi đám tiểu oa oa này lên bàn ăn cơm.

Đợi chúng ngoan ngoãn ngồi vào chỗ, từng món ăn cũng được bưng lên, có thịt kho tàu, gà rán giòn, cà tím om xì dầu, cá sốt tiêu, cá viên chiên, canh trứng gà, còn có món trứng hấp tôm đặc biệt làm cho các tiểu oa oa.

Tần Tĩnh Trì và Tần Tĩnh Nghiễn dùng hũ rượu nhỏ múc mấy bình rượu nho mang ra đặt lên bàn toàn nam nhân: "Hôm nay nhà ta xây xong căn nhà mới, mọi người ăn ngon uống vui."

Bất kể nam nhân hay nữ nhân, lão nhân hay tiểu hài tử, từ khi món ăn đầu tiên được bưng lên, đều bắt đầu thèm thuồng. Hơn nữa còn có nhiều món thịt như vậy, làm sao có thể nhịn được mà không ch.ảy nước miếng, bây giờ chủ nhà đã lên tiếng, mọi người lập tức như ong vỡ tổ cầm đũa ăn.

Chỉ một lát sau, trong sân đã vang lên tiếng kinh ngạc và khen ngợi liên hồi.

"Ngon quá!”

"Miếng thịt heo vuông này làm thế nào vậy? Mềm mại, một nửa là mỡ nhưng ăn vào lại không hề ngấy!"

Một tiểu hài tử khoảng bảy tám tuổi chỉ vào cá sốt tiêu kinh ngạc nói: "Còn món này nữa, thịt này đặc biệt mềm, cay cay thơm thơm, ngon hơn cả món ăn mà lần trước cha ta đưa ta đến tửu lâu trong huyện."

Cậu bé đó chính là Tần Tuấn Phong, là một trong số ít những người trong thôn có thể đến học đường, hôm nay vừa vặn được nghỉ học ở nhà, cha cậu bé liền đưa cậu bé đến đây.

Đoàn Đoàn và những người khác vừa vặn ngồi cùng bàn với cậu bé, nghe cậu bé nói, giống như một tiểu chủ nhân, bắt đầu giới thiệu: "Đây là làm từ cá nhỏ, rất thơm!"

Cậu bé cũng không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của Tần Tuấn Phong, tiếp tục chỉ vào các món ăn khác nói: "Đây là thịt kho tàu, đây là gà rán, đây là cá viên... Còn có còn có đây là trứng trứng mà Đoàn Đoàn rất thích! Đều rất ngon!"

Cẩu Đản và Nhị Oa ngồi cạnh cậu bé đều đã ăn những món ăn này, cũng gật đầu đồng ý.

Tần Tuấn Phong thấy Đoàn Đoàn giới thiệu xong, mới không thể tin được chỉ vào cá sốt tiêu nói: "Đây là cá làm sao? Là cá ở trong sông nhỏ sao?"

Tần Tuấn Phong thấy Đoàn Đoàn gật đầu như lẽ đương nhiên, đầu óc cậu bé choáng váng, cá ở trong sông vừa tanh vừa hôi sao lại có thể làm ra món ăn ngon như vậy được?

Những người ngồi ở bàn bên cạnh nghe Đoàn Đoàn nói, cũng không thể tin được mà nhìn chằm chằm vào món cá sốt tiêu trên bàn.

Những nam nhân ở một bên khác không quan tâm đến việc những món ăn này được làm bằng gì, họ chỉ biết rằng mỗi lần ăn một miếng đều có thể khiến đầu lưỡi thơm phức, đều tranh nhau gắp thức ăn.

Tần Tĩnh Trì thấy họ đều chú ý đến thức ăn, bất đắc dĩ nói: "Các thúc các bá, trong vò này là rượu nho do nương tử của ta ủ, những ai thích uống rượu đều có thể nếm thử."

Mọi người kinh ngạc mở vò ra ngửi, ngửi thấy mùi rượu nồng nàn, mới xác định rằng nhà họ Tần thực sự hào phóng khi cho họ uống loại rượu đắt tiền như vậy.

Phải biết rằng rượu ở huyện đều phải hai trăm văn một cân! Trong thôn có người thích rượu, một tháng uống một hoặc hai lượng đã được coi là cực kỳ xa xỉ rồi.

Có nhiều người thường ngày không uống rượu, hôm nay lại thấy uống rượu này không cần trả tiền, muốn uống bao nhiêu cũng được liền đều rót một bát để nếm thử.

Nhìn rượu nho được rót ra, mọi người lại hít một hơi lạnh, ôi chao, rượu này lại có màu sắc đẹp như vậy, phải bán bao nhiêu tiền đây?

Trong lòng mọi người đều không hẹn mà cùng nghĩ rằng Tần Tĩnh Trì gần đây thật sự kiếm được nhiều tiền, không chỉ sửa sang một ngôi nhà lớn đẹp như vậy, ngay cả cơm canh làm cho họ ăn cũng toàn là thịt, bây giờ lại còn mang ra cả rượu quý giá như vậy!

Nhưng mọi người cũng không kinh ngạc quá lâu, từng bát rượu được rót ra, nếu mình không rót thì sẽ bị những người nhanh tay lẹ chân rót hết mất.

Cuối cùng, bữa tiệc tân gia này lại ăn gần một canh giờ, những người đàn ông uống rượu đều say khướt được nương tử mình dìu về nhà.

Trẻ con trong sân cũng được cha nương mình dẫn đi gần hết, chỉ còn lại Đoàn Đoàn, Cẩu Đản, Nhị Oa và Tần Tuấn Phong.

Tần Tuấn Phong ăn cơm ngon và thạch rau câu QQ, hoàn toàn bị tài nấu nướng của Giang Oản Oản mê hoặc, khi cha cậu bé muốn đưa cậu bé về, cậu bé không muốn đi, nói muốn chơi thêm một lúc nữa.

Giang Oản Oản cũng rất có thiện cảm với thiếu niên tuấn tú này: "Tần Tiến ca, huynh cứ để nó ở lại chơi với một lúc đi, dù sao trời cũng còn sớm, hai nhà chúng ta cũng ở gần nhau, lát nữa muội sẽ bảo Tĩnh Trì đưa nó về."

Tần Tiến thấy chủ nhà đã lên tiếng, cũng đồng ý.

Quan hệ giữa phu thê Đại Ngưu và phu thê Tần Đắc Chính với Tần Tĩnh Trì rất tốt nên đều chưa đi, định ở lại giúp dọn dẹp một chút.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 67: Chương 67



Tần Tuấn Phong thấy Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì dọn dẹp trong sân, cậu bé đang ngồi bên bàn uống trà liền rụt rè đi tới: "Oản Oản thẩm thẩm, Tĩnh Trì thúc thúc!"

Giang Oản Oản nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy Tuấn Phong?"

"Oản Oản thẩm, thẩm làm cá như thế nào vậy? Tại sao cá thẩm làm thơm như vậy, lại không hề tanh?"

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì nhìn nhau, cười giải thích cho cậu bé: "Bởi vì thẩm cho thêm rất nhiều gia vị, hơn nữa mọi người cảm thấy cá tanh là do lúc làm chỉ luộc qua với nước, cách làm đơn giản như vậy thì không thể khử tanh được."

Tần Tuấn Phong như hiểu ra, gật đầu trầm tư.

Tần Tĩnh Trì không ngờ cậu bé này lại chạy đến hỏi loại vấn đề này, thật ra cậu bé cũng đang học ở Thường Hoa học viện trong huyện, ngày thường đều ở nhà cô cô ruột, cho nên mặc dù chỉ lớn hơn Cẩu Đản một tuổi nhưng lại không có thời gian chơi cùng họ.

Giang Oản Oản lại cảm thấy đứa trẻ này rất tốt, tuấn tú lại lễ phép, vừa rồi ngồi cùng bàn với Đoàn Đoàn, còn gắp thức ăn cho các đệ muội.

Lúc này, ba đứa nhỏ ngoài cửa thò đầu thò cổ nhìn Tần Tuấn Phong hỏi: "Tuấn Phong ca ca! Huynh có muốn chơi với bọn đệ không?"

Mấy tiểu tử đều rất thích vị ca ca này, khi Đoàn Đoàn mới hơn hai tuổi, mỗi lần Tần Tuấn Phong nhìn thấy Đoàn Đoàn đều sẽ bế cậu bé, thỉnh thoảng cũng sẽ chơi cùng Cẩu Đản và Nhị Oa, sau đó cha cậu bé đưa cậu bé đi học ở huyện, họ rất ít gặp nhau.

Tần Tuấn Phong nghe thấy giọng của Đoàn Đoàn, liền chạy ra cửa: "Được chứ!"

Ba tiểu tử ngoài cửa thấy cậu bé đồng ý, đều cười khúc khích, Đoàn Đoàn kéo tay cậu: "Tuấn Phong ca ca, huynh đi chơi xe ngựa nhỏ với bọn đệ đi, cha làm cho bọn đệ, rất vui đó!"

Tần Tuấn Phong bị Đoàn Đoàn dắt đi vào sân, trong sân có một góc nhỏ được Giang Oản Oản kê bàn ghế, thế là nơi này trở thành chỗ chơi đùa của mấy tiểu tử, trên bàn bày ba chiếc xe ngựa nhỏ, mỗi chiếc một kiểu dáng.

Tần Tuấn Phong nhìn xe ngựa nhỏ, mắt sáng long lanh, tuy đã học sách một hai năm, tính tình trầm ổn hơn nhưng dù sao cũng vẫn là trẻ con, vẫn là lứa tuổi thích những món đồ chơi nhỏ này.

Khi trời dần tối, Tần phụ Tần mẫu và Tần Tĩnh Nghiễn đã về nhà từ sớm, lúc này Tần Tuấn Phong cũng muốn về nhà.

Giang Oản Oản thấy bộ dạng của cậu bé, sờ đầu cậu bé, nói: "Tuấn Phong ở Thường Hoa học viện đọc sách, có phải đều ăn cơm trong học viện không?"

Thấy cậu bé gật đầu, Giang Oản Oản lại tiếp tục nói: "Thẩm thẩm bày sạp bán đồ ăn ngon ở trong huyện, các đại ca ca trong học viện của các cháu đều sẽ đến ăn, Tần Duyệt ca ca nhà trưởng thôn cũng sẽ đến, buổi trưa Tuấn Phong có thể đi theo Tần Duyệt ca ca đến tìm thẩm thẩm, thẩm có thể cho cháu thêm cơm."

Mắt Tần Tuấn Phong sáng ngời, vui vẻ gật đầu: "Dạ! Cảm ơn thẩm!"

Cẩu Đản và Nhị Oa sớm đã bị cha nương họ đưa về nhà, Đoàn Đoàn thấy Tần Tuấn Phong muốn đi, còn có chút không nỡ: "Ca ca, ngày mai huynh còn đến không?"

Tần Tuấn Phong như người lớn sờ đầu Đoàn Đoàn: "Ngày mai ca ca phải đến học viện đọc sách, không thể đến chơi với Đoàn Đoàn, nhưng chờ ca ca nghỉ học có thể tìm đệ."

"Được rồi."

Nhìn thấy cha mình và Tuấn Phong ca ca dần dần đi xa, Đoàn Đoàn mới thở dài, dắt tay Giang Oản Oản vào cửa.

Đoàn Đoàn ngồi trên ghế nhàm chán vuốt tóc của nương cậu bé, Giang Oản Oản thì đang cúi đầu rửa chân nhỏ cho cậu bé: "Nương, cha đưa Tuấn Phong ca ca về nhà, sao còn chưa về?"

Giang Oản Oản bất đắc dĩ cười: "Cha con họ mới đi không bao lâu, phỏng chừng lúc này mới đến nhà Tuấn Phong ca ca con."

"Ồ, được rồi."

Giang Oản Oản thấy cậu bé bĩu môi, bộ dạng rất phiền não liền biết tiểu tử này là quá nhàm chán, dù sao hôm nay trong nhà cả ngày đều có rất nhiều người, đột nhiên mọi người đều đi hết, chẳng phải là nhàm chán sao.

Tần Tĩnh Trì trở về, nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng của cậu bé, hắn nghi hoặc nhìn Giang Oản Oản một cái.

Giang Oản Oản cười lắc đầu: "Đoàn Đoàn thấy tiểu đồng bọn của nó đều đi hết, nhàm chán."

Tần Tĩnh Trì bất đắc dĩ ôm tiểu tử vào trong ngực, vỗ nhẹ m.ô.n.g nhỏ của cậu bé, ghé vào cổ cậu bé thổi phù phù.

"Hahaha... Cha... Hahaha... Cha, người đừng thổi nữa, Đoàn Đoàn ngứa quá!"

Tần Tĩnh Trì thấy cuối cùng cậu bé cũng cười vui vẻ, mới dừng động tác.

Qua một hồi, Đoàn Đoàn mới ngừng cười, bò đến giữa Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản, chui vào trong chăn ấm áp, thoải mái híp mắt.

Giang Oản Oản sửa sang lại mái tóc rối bù cho tiểu tử, lại áp sát thêm một chút, đề phòng có gió lùa vào trong chăn.

"Tĩnh Trì, án thư của chàng có phải cũng làm gần xong rồi không?"

"Ừ, hai ngày này thu dọn thêm một chút là xong."

Giang Oản Oản gật đầu: "Chờ án thư của chàng làm xong, liền phải làm đồ gia dụng mới cho nhà mới của chúng ta."

Nhà mới của họ có ba tầng, làm đồ gia dụng là một công trình lớn, vốn Giang Oản Oản muốn nói trực tiếp mua nhưng Tần Tĩnh Trì cảm thấy vẫn là tự họ làm ra chất lượng tốt hơn.

Sau đó Giang Oản Oản cũng cho rằng như vậy có thể tự mình thiết kế kiểu dáng đồ gia dụng yêu thích, lại thuận tiện bố trí nhà mới, liền đồng ý nếu không Tần Tĩnh Trì mới làm xong án thư, hẳn là nghỉ ngơi cho tốt.

Ba ngày sau, Tần Tĩnh Trì đã hoàn thành án thư, vấn đề còn lại là tìm người mua.

Tuy nhiên, họ cũng không vội, hiện tại điều quan trọng nhất là làm đồ nội thất mới để trang trí nhà mới nhưng may mắn là Giang Oản Oản đã vẽ sơ bộ bản thiết kế trước đó. Trên bản thiết kế có bàn trà dài đặt ở phòng khách, bốn góc đều được trang bị ghế dài có chiều dài phù hợp, tuy nhiên ghế dài phải làm phần đế trước, sau đó Tần mẫu sẽ may đệm ghế và tựa lưng.

Nhà bếp được thiết kế tủ đựng đồ phân tầng rõ ràng, bàn cao hình vuông, có thể thuận tiện cho việc cắt rau, bếp lò mới xây cũng rất rộng rãi, để đĩa chén gì đó cũng rất tiện.

Phòng vệ sinh được chia thành hai phòng, một phòng đặt bồn tắm và bàn rửa mặt, một phòng là nơi đi vệ sinh, nhà vệ sinh có thể xả nước, vô cùng tiện lợi.

Còn lại là giường của các phòng, Giang Oản Oản định làm xong giường của mọi người trước, những phòng khách khác có thể làm từ từ, còn có tủ quần áo, tủ đầu giường...

Nghĩ đến đây, Giang Oản Oản không khỏi nhíu mày, thứ cần làm thực sự quá nhiều, sao Tần Tĩnh Trì có thể làm hết được?

"Đồ nội thất chúng ta cần làm thực sự quá nhiều, chàng nhất định không làm hết được, hay là gọi sư phụ của chàng đến làm cùng chàng đi? Hoặc là chúng ta đưa bản thiết kế cho ông ấy, để ông ấy giúp làm một phần?"

Tần Tĩnh Trì suy nghĩ một chút, hắn đã lâu không gặp sư phụ, lúc hắn ra ngoài làm riêng, sư phụ hắn cảm thấy hắn không chịu được khổ, đối với hắn là hận sắt không thành thép, hoàn toàn không có sắc mặt tốt.

Nhưng nhìn bản thiết kế trên bàn, lại nhìn Giang Oản Oản cau mày, hắn cũng đành gật đầu: "Vậy chúng ta đưa bản thiết kế cho sư phụ để ông ấy làm đi, tay nghề của ông ấy tốt hơn ta, hơn nữa tốc độ cũng rất nhanh."

Giang Oản Oản gật đầu: "Vậy được, chúng ta cứ theo giá thị trường đưa cho ông ấy."

Buổi trưa, Lý Đại Sơn đang bận rộn trong nhà, liền liếc thấy Tần Tĩnh Trì căng thẳng và do dự đứng ở ngoài cửa, ông ấy thở dài một hơi, mới đi đến cửa, không vui nói: "Vào đi."

"Sư phụ..."

"Con đến tìm ta làm gì?"

Tần Tĩnh Trì vội vàng lấy bản thiết kế ra: "Sư phụ, con... Xây nhà mới, định làm một ít đồ nội thất nhưng một mình con làm không hết, muốn mời sư phụ giúp chúng con làm một ít."

Lý Đại Sơn tập trung tinh thần nhìn bản thiết kế, nhất thời không trả lời, nhìn một lúc lâu mới hai mắt sáng ngời kích động hỏi: "Bản thiết kế này con lấy ở đâu?"
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 68: Chương 68



Lý Đại Sơn bị đồ nội thất tinh xảo và đơn giản trên bản thiết kế mê hoặc đến mức đầu óc choáng váng, nếu làm ra bán phỏng chừng khách hàng sẽ nối liền không dứt!

Lúc này Tần Tĩnh Trì mới yên tâm, cười nói: "Đây là bản thiết kế do nương tử con vẽ, là thiết kế cho nhà mới của chúng con."

"Nương tử con?" Lý Đại Sơn hồi tưởng một lúc lâu, ông ấy nhớ nương tử của Tần Tĩnh Trì là một nữ nhân không biết gì, chỉ có cái vỏ ngoài xinh đẹp, nàng lại có thể có tài năng lớn như vậy sao?

Tần Tĩnh Trì trịnh trọng gật đầu: "Hiện tại Oản Oản rất tốt, nàng còn thiết kế một bộ án thư tinh xảo, đẹp hơn đồ nội thất trên bản thiết kế gấp mấy lần, con đã làm xong, chỉ chờ có cơ hội bán ra! Sư phụ có thời gian cũng có thể đến nhà con xem."

Lý Đại Sơn vội vàng đồng ý: "Được, có thời gian ta sẽ đến, bản thiết kế này con cứ để ở chỗ ta, ta sẽ ưu tiên làm cho con trước."

"Được, giá cả cứ theo giá thị trường đưa cho sư phụ."

Lý Đại Sơn xua tay: "Đến lúc đó con cứ đưa tùy ý."

Thương lượng xong với Lý Đại Sơn, Tần Tĩnh Trì liền về nhà.

Có vẻ sư phụ hắn đã không tức giận nữa, nghĩ đến đây, trong lòng Tần Tĩnh Trì càng thêm nhẹ nhõm, bước chân cũng không tự chủ được mà nhanh hơn.

Giải quyết xong việc này, Giang Oản Oản cũng yên tâm, tập trung nghiên cứu các món ăn khác.

Họ đã bán khoai tây nanh sói và cá viên được hơn hai tháng, khoai tây để lại một phần để gieo trồng vào năm sau và để họ tự ăn, đã không còn nhiều để bán, phải nghĩ cách khác.

Một lúc sau, Giang Oản Oản liền vào không gian, nhìn đống lương thực và hạt giống chất thành núi, mắt nàng sáng lên, có rồi!

Ở đây đậu tương dường như đều được dùng để làm nước tương hoặc nghiền nát cho lợn ăn, từ khi xuyên qua dường như nàng chưa từng thấy ai bán đậu phụ, vậy nàng có thể làm đậu phụ chiên sốt cay để bán!

Nói là làm, Giang Oản Oản lập tức mang một túi đậu tương lớn ra.

Tần Tĩnh Trì trở về nhìn thấy đậu tương ở góc nhà, nghi hoặc hỏi: "Chúng ta lấy đậu tương ở đâu vậy?"

"Lúc chàng ra ngoài ta đã đi mua, dùng để làm món ăn mới."

Tần Tĩnh Trì kinh ngạc vô cùng: "Đậu tương có thể làm món ăn gì? Không phải chỉ dùng để làm nước tương sao, bình thường thỉnh thoảng xào khô một chút, tuy cũng khá thơm nhưng hẳn là không ai mua đâu?"

Giang Oản Oản khẽ cười, cao thâm khó đoán nói: "Chờ chuẩn bị xong dụng cụ, chàng sẽ biết ta có thể dùng đậu tương làm gì."

Cuối cùng Tần Tĩnh Trì mang theo thiết bản và cối đá mà Giang Oản Oản vẽ ra ngoài, thiết bản phải đến tiệm sắt đặt làm, cối đá thì tự mình cũng có thể làm.

Sau đó, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Nghiễn lại đi bán khoai tây thêm vài ngày, Tần Tĩnh Trì đã chuẩn bị xong dụng cụ cần thiết để làm đậu phụ.

Giang Oản Oản ước chừng khoai tây cũng không còn nhiều để bán, dứt khoát định tạm dừng.

Khách quen trong huyện và các thư sinh nghe được tin này đều than thở không thôi: "Lão bản, sao lại không bán nữa? Vậy chúng ta sau này ăn gì đây?"

"Đúng vậy, nương tử ta chỉ trông vào khoai tây để ăn cơm!"

Giang Oản Oản chỉ đành bất đắc dĩ giải thích: "Khoai tây nhà chúng ta đã bán gần hết rồi, nhưng mà qua vài ngày sẽ bán món ăn mới."

Nhưng khoai tây cay thơm đã ăn sâu vào lòng người, cho dù sau đó có cá viên cũng chỉ nổi tiếng một thời gian, hoàn toàn không thể lay chuyển địa vị của nó, mọi người tự nhiên đều có chút không tin món ăn mới sẽ ngon hơn khoai tây.

Tuy nhiên biết khoai tây của người ta đã bán hết, cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể cầu nguyện món ăn mới cũng có thể có hương vị ngon như vậy.

Buổi trưa, Tần Duyệt dẫn Tần Tuấn Phong đến, Vương Lâm Chi và Thẩm Nham cũng đi cùng, Giang Oản Oản thấy tiểu tử lần đầu tiên đến, khoai tây và cá viên đều cho cậu bé ít ớt bột: "Tuấn Phong, mau cầm lấy ăn đi, cẩn thận nóng!"

Những người khác vẫn như cũ.

Đây là lần đầu tiên Tần Tuấn Phong ăn khoai tây nanh sói, cũng ăn rất ngon.

Ăn xong, cậu bé cũng giống như các thư sinh ca ca khác lấy ra tiền đồng định trả tiền, Giang Oản Oản dở khóc dở cười nhét lại vào túi áo cậu bé: "Không phải thẩm thẩm đã nói muốn cho Tuấn Phong thêm cơm sao, sao có thể lấy tiền của cháu?"

Tần Tuấn Phong thấy nàng còn che túi áo của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, đành phải từ bỏ, lễ phép nói: "Vậy cảm ơn thẩm thẩm."

Tần Duyệt nghĩ đến điều gì, nhìn Giang Oản Oản cười nói: "Đệ gọi tẩu là tẩu tử, tiểu tử này gọi tẩu là thẩm thẩm lại gọi đệ là ca ca, bối phận này thực sự có chút loạn."

Giang Oản Oản cũng khẽ cười, dù sao họ cũng không có quan hệ họ hàng, loạn một chút cũng không sao.

Mọi người ăn xong, muốn quay về học viện, Giang Oản Oản mới vội vàng nói: "Ta muốn nghỉ ngơi vài ngày, sau đó không bán khoai tây nữa, nhưng mà sẽ bán món ăn mới."

Mọi người nghe lời này đều sững sờ, Giang Oản Oản lại bất đắc dĩ giải thích một lần nữa, họ dù không muốn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ chấp nhận.

Sau khi họ trở về học viện, Tần Tĩnh Nghiễn và Giang Oản Oản bắt đầu dọn dẹp quầy hàng.

Tần Tĩnh Nghiễn tập trung dọn dẹp nên hoàn toàn không phát hiện Lý Tuyết Trân và Tiểu Ngọc đang đi tới chỗ mình.

Cứ cách vài ngày, Lý Tuyết Trân sẽ tới quán nhỏ của bọn họ tâm sự với cậu.

Giang Oản Oản đã nhìn thấy hai người họ từ xa, nàng đành phải nhắc nhở tên ngốc bên cạnh: “Tuyết Trân tới kìa.”

“Dạ?” Tần Tĩnh Nghiễn ngẩng đầu lên, cậu lập tức nhìn thấy người kia đang chậm rãi đi tới, vì vậy vội vàng bối rối sửa sang lại quần áo.

Đến khi hai người đi tới trước mặt mình, cậu mới ngơ ngác nói: “Ngươi... Ngươi tới rồi.”

Lý Tuyết Trân nhìn Giang Oản Oản trước rồi mới nhìn cậu, nàng ấy xấu hổ nắm chặt góc áo: “Ừm.”

Giang Oản Oản nhìn hai người mất tự nhiên, vì vậy đã làm chủ dẫn cả hai đi ăn mì.

Từ hai tháng trước, khi Lý Viễn dẫn Lý Tuyết Trân và Tô Hà đến nhà họ ăn cơm, sau khi Giang Oản Oản chỉ điểm cho Tần Tĩnh Nghiễn vài câu, từ đó cậu đã trở nên chủ động hơn rất nhiều. Cậu sẽ tỉ mỉ chuẩn bị những món quà nhỏ cho Lý Tuyết Trân, đồng thời cũng cho Lý Tuyết Trân đọc quyển truyện mà mình viết.

Vốn dĩ Lý Tuyết Trân đã có ý với cậu, bây giờ nàng ấy đã trao trái tim thiếu nữ đi từ lâu rồi.

Sau đó Lý Viễn và Tô Hà có dẫn nàng ấy tới nhà ăn cơm vài lần, họ cũng nhìn ra hai người đều có ý với nhau, vốn dĩ họ còn sợ nữ nhi của mình sẽ đau lòng, lần này đương nhiên rất vui mừng mà tác hợp cho cả hai.

Bốn người đi tới tiệm mì: “Lão bản, hôm nay có mì thịt bò không?”

Lão bản của tiệm mì là một đại thúc hiền lành hơi béo, chỉ thấy ông ấy cười híp mắt nói: “Có! Đúng lúc hôm qua vừa mua được mấy chục cân thịt bò thượng hạng!”

“Vậy cho bốn bát mì thịt bò! Mỗi bát cho thêm một phần thịt bò nữa!”

“Được!”

Khi ông chủ đang định đi thì Tần Tĩnh Nghiễn có nói thêm: “Một bát trong đó không bỏ hành, cho nhiều giấm hơn!”

Lý Tuyết Trân thấy cậu nhớ rõ sở thích của mình, nàng ấy vô thức nở nụ cười, trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

Sau khi ăn mì xong, Lý Tuyết Trân dẫn Tiểu Ngọc đi về phía quầy hàng cùng bọn họ, Tần Tĩnh Nghiễn và nàng ấy đi đằng sau nói chuyện: “Tẩu tử nói mấy ngày nữa sẽ không tới bày hàng nhưng mà qua vài ngày sẽ bán món ăn mới, ngươi... Nhớ đến nhé.”

Lý Tuyết Trân nghe thấy cậu nói vài ngày sẽ không tới thì cảm thấy rất buồn bực, cho dù mới ăn no vẫn cảm thấy không có sức lực làm gì.

Tẫn Tĩnh Nghiễn thấy nàng ấy không vui, cậu do dự một hồi rồi lấy một chiếc trâm cài tóc được bọc bằng miếng vải màu xanh da trời ra: “Ta học từ chỗ ca ta, nhưng mà làm hơi xấu, ngươi... Ngươi đừng ghét bỏ nhé.”
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 69: Chương 69



Trên trâm cài tóc có vài đóa hoa lan nho nhỏ được điêu khắc rất sống động, đôi mắt của Lý Tuyết Trân sáng bừng lên như những ngôi sao, nàng ấy nhận lấy và liên tục nghịch nó, mặc dù không quý giá nhưng lại thích tới mức không rời tay, nàng ấy nhẹ giọng nói: “Cảm ơn, ta... Rất thích.”

Mắt thấy đã sắp tới chỗ quầy hàng, Tần Tĩnh Nghiễn nhìn nàng ấy rồi nói khẽ: “Vậy... Ta và tẩu tử về trước đây.”

Khi thấy cậu sắp đi, Lý Tuyết Trân gắng sức nắm chặt hầu bao ở trong tay áo, nàng ấy nhanh chóng lấy ra, nhét vào trong tay cậu rồi lập tức kéo Tiểu Ngọc nhanh chóng rời đi.

Tần Tĩnh Nghiễn ngơ ngác nhìn bóng lưng của nàng ấy, mãi đến khi hai người biến mất ở khúc cua thì cậu mới vô thức cúi đầu nhìn cái hầu bao ở trong tay, chiếc hầu bao màu xanh biếc được thêu mấy ngọn tre trông rất trang nhã, thậm chí còn có thể mơ hồ ngửi được mùi hương thoang thoảng của nó.

Tẫn Tĩnh Nghiễn vu.ốt ve ngọn tre xanh trên đó, trong mắt tràn ngập sự hạnh phúc vui vẻ.

Giang Oản Oản thấy vẻ mặt vui vẻ của cậu nàng ho nhẹ một tiếc: “Khụ... Chúng ta phải đi rồi.”

Tẫn Tĩnh Nghiễn nhìn tẩu tử đang cười trêu chọc mình, cậu hơi đỏ mặt, sau đó vội vàng nhét hầu bao vào trong ngực: “Khụ... Tẩu tử, chúng ta... Chúng ta đi thôi.”

Khi về đến nhà, Đoàn Đoàn, Cẩu Đản và Nhị Oa đang ngồi trong sân ăn bánh quy hôm qua Giang Oản Oản làm cho mấy đứa nó.

Tẫn Tĩnh Nghiễn dọn dẹp đồ đạc ở trên xe đẩy, còn Giang Oản Oản đi tới xoa đầu ba đứa bé, nàng nhìn Cẩu Đản và Nhị Oa đang ăn rất ngon lành thì hỏi: “Sao nào, bánh quy thẩm thẩm làm có ngon không?”

“Ngon lắm ạ!”

“Ngon ạ!” Nhị Oa vẫn còn đang ăn bánh quy nên nói không rõ lắm.

Đoàn Đoàn kéo tay nàng, cậu bé chỉ vào cái mâm sắt và cối đá xay ở trong góc khuất rồi ngẩng đầu lên hỏi nàng: “Nương ơi nương! Đó là cái gì vậy ạ? Cha nói nó làm được món ngon, là thật sao ạ?”

Giang Oản Oản khẽ véo cái mũi nhỏ của cậu bé: “Đúng rồi, lát nữa nương sẽ dùng nó để làm món ngon cho Đoàn Đoàn nhà chúng ta ăn!”

Tần Tĩnh Trì ra khỏi phòng làm gỗ, khi thấy nàng đã về thì cũng vội vàng đi tới, hắn chỉ vào cái cối đá xay: “Lát nữa sẽ làm à?”

“Vâng ạ, dù sao cũng rảnh rỗi, làm xong thì tối nay, chúng ta có thể ăn thử.”

Nhưng mà hôm nay Cẩu Đản và Nhị Oa phải về sớm nên sẽ không có cơ hội ăn đậu phụ.

Tần phụ và Tần mẫu về cho heo ăn ở nhà cũ cũng đã trở về, hai người cùng tới giúp đỡ rửa sạch cái cối đá xay này.

Giang Oản Oản đặt thùng đậu nành to mà sáng nay đã được ngâm sang bên cạnh cối đá xay, trong lúc Tần Tĩnh Trì đẩy cái máy đá xay, Giang Oản Oản múc một thìa đậu nành và nước cho vào miệng cối đá xay. Theo sự chuyển động của nó, sữa đậu nành trắng ngà từ từ chảy ra từ miệng cối đá xay, chẳng mấy chốc đã đầy một thùng lớn.

Mọi người nhìn sữa đậu nành chảy ra, tất cả đều cảm thấy rất kinh ngạc, không ngờ những hạt đậu nành này lại cho ra được loại nước mịn màng trắng ngà như thế, bọn họ cũng bắt đầu tin tưởng Giang Oản Oản có thể làm ra một món ngon kỳ lạ.

Tần mẫu quan sát một hồi lâu thì cũng đã học được, Giang Oản Oản lập tức đưa thìa gỗ cho bà: “Nương, nương bỏ thêm đậu nành vào đi ạ, con xách thùng sữa đậu nành này vào bếp nấu.”

Ngoài sân đang xay đậu nành, còn trong bếp mùi thơm nóng hổi của đậu đang liên tục lan tỏa khắp nơi, Giang Oản Oản đã lọc bã đậu xong, nàng bắt đầu cho thêm nước chát, trong quá trình cho nước chát vào phải từ từ khuấy sữa đậu nành để tạo ra hỗn hợp sữa đậu nành và nước chát.

Trong lúc khuấy đều, những mảng tào phớ dần dần nổi lên, Giang Oản Oản nuốt nước miếng, nàng múc miếng tào phớ non mịn ra một cái chậu gỗ nhỏ.

Qua gần nửa canh giờ, đậu phụ đã dần đông lại: “Tĩnh Trì! Chàng mau vào giúp ta cho nồi đậu phụ vào trong khay làm đậu đi!”

Tần Tĩnh Trì nghe thấy tiếng gọi của nàng, hắn vội vàng đi vào giúp đỡ.

Bận rộn hơn một canh giờ, cuối cùng đã cho đậu phụ vào khuôn ép xong, bây giờ chỉ cần chờ nó định hình lại là được.

Mặc dù đậu phụ đang được ép nhưng tào phớ ở trong chậu gỗ lại có rất nhiều, Giang Oản Oản biết khẩu vị của mọi người không giống nhau nên đã nấu hai loại nước sốt mặn ngọt.

Cho ngũ vị hương, ớt, muối, hành, xì dầu, giấm thơm và bột tiêu vào trong bát, sau đó đổ dầu nóng lên trên, một bát nước sốt chua cay đã ra lò.

Một phần sốt ngọt khác được làm bằng cách cho đường đỏ vào trong nước, kết hợp với hoa quế khô và nho khô được nàng phơi từ tháng trước vào.

Múc tào phớ còn nóng hổi vào mấy cái bát nhỏ, sau đó lần lượt rưới hai loại nước sốt khác nhau vào từng bát: “Được rồi, mọi người mau tới ăn thử tào phớ đi, con làm hai vị, mọi người đều nếm thử xem có thích không?”

Đoàn Đoàn và Tần mẫu là người thích ăn ngọt, hai người quyết đoán cầm bát tào phớ sốt ngọt lên, múc một thìa thật lớn cho vào trong miệng.

Tào phớ mặn có vị thơm chua cay, còn tào phớ ngọt có vị trái cây của hoa quế và nho khô, đồng thời thơm ngọt đến mức kỳ lạ, cả hai loại tào phớ đều mềm mịn, tan chảy ở trong miệng.

“A! Ngon quá đi mất thôi, mịn màng, ngọt ngào! Ăn giống như thạch vậy!”

Tần mẫu cũng gật đầu, bà liên tục ăn: “Không ngờ đậu nành lại có thể làm ra được món ngon như thế!”

Giang Oản Oản cũng ăn tào phớ ngọt, cảm nhận được vị mềm mịn của nó, trong mắt nàng tràn đầy ý cười, quả thực rất thành công!

Tần Tĩnh Trì, Tần Tĩnh Nghiễn và Tần phụ ăn tào phớ mặn, cả ba ăn rất ngon lành.

Tần Tĩnh Trì thấy nàng và Đoàn Đoàn đều ăn ngọt, vì vậy hắn đã đút cho hai người tào phớ mặn trong bát của mình rồi cười nói: “Vị mặn ăn ngon lắm đó.”

Đoàn Đoàn ăn miếng tào phớ mặn mà cha đút cho, cậu bé ngậm trong miệng: “Cha, ăn ngọt ngon hơn nhiều!” Nói xong, cậu bé còn đút cho Tần Tĩnh Trì một thì, sau khi hắn ăn thì lắc đầu: “Mặn ngon hơn một chút.”

Đoàn Đoàn cau mày: “Ngọt ngon hơn mà!”

Tần Tĩnh Trì nhàn nhã ăn thêm một thìa tào phớ mặn: “Mặn ngon hơn!”

Đoàn Đoàn chán ghét nhìn hắn, cậu bé cảm thấy cha mình không biết ăn một chút nào, nhưng cậu bé cũng chỉ có thể đi tới bên cạnh Giang Oản Oản rồi nhỏ giọng phàn nàn: “Nương ơi, có phải ngọt ngon hơn không ạ? Cha đúng là không biết ăn mà.”

Giang Oản Oản đang ăn tào phớ, khi nghe thấy cậu bé nói vậy thì dở khóc dở cười, cũng không biết có phải là thằng bé nghe thấy nàng nói hay không mà cũng biết từ “không biết ăn” này.

“Nương, nương! Nương thấy đúng không ạ?”

Đoàn Đoàn thấy nàng không trả lời mình, cậu bé không nhịn được mà cầm tay áo của nàng rồi tiếp tục hỏi.

Quả nhiên, cuộc chiến giữa hai phe tào phớ mặn và tào phớ ngọt vẫn chưa kết thúc.

“Nương cảm thấy cả hai đều ngon hết.”

Đoàn Đoàn bĩu môi, cậu bé nghi ngờ nhìn nàng một cái như thể muốn xem nàng có đang nói dối hay không, khi thấy nàng vẫn đang ăn tào phớ, Đoàn Đoàn thở dài, quả nhiên nương đã bị cha làm hư rồi, cũng không biết ăn như cha vậy.

Sau khi ăn tào phớ xong, đậu phụ ở trong khuôn đã được ép chặt thành một hình vuông vức.

Bây giờ đã gần tối rồi, bọn họ vừa ăn tào phớ xong nên vẫn còn rất no, hơn nữa hôm nay Giang Oản Oản bận rộn cả ngày nên có hơi mệt, vì vậy nàng không rán đậu phụ mà định cứ để đó, ngày mai sẽ làm.

Hôm nay Đoàn Đoàn được ăn tào phớ nên có cảm thấy rất phấn khích, sau khi mặc một cái áo ngủ thật dày thì lăn lộn trên giường chơi đùa, Giang Oản Oản ngồi trên đầu giường, thỉnh thoảng nàng sẽ nhìn nó, tiện thể lau mái tóc còn ướt.

Tần Tĩnh Trì tắm xong, hắn để trần nửa người trên đi vào phòng, Giang Oản Oản thấy hắn như vậy thì cảm thấy lạnh thay: “Chàng mặc nhiều vào, bây giờ thời tiết lạnh như thế, nhỡ bị cảm lạnh thì sao?”
 
Back
Top Bottom