Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 70: Chương 70



Tần Tĩnh Trì đi đến cạnh giường, hắn bế Đoàn Đoàn đang nhào lộn trên giường vào chăn rồi còn vỗ cái m.ô.n.g nhỏ của nó, khi nghe thấy nàng nói vậy, hắn cười nói: “Không sao đâu, cơ thể của ta rất khoẻ, sẽ không bị bệnh được, hơn nữa lát nữa sẽ không còn lạnh nữa nên không có gì đáng ngại.”

Giang Oản Oản thấy hắn già mồm át lẽ phải thì trừng mắt nhìn hắn một cái, mặc dù không có chút đe doạ nào nhưng Tần Tĩnh Trì lại sợ nàng tức giận, hắn chịu thua dáng vẻ này: “Được rồi được rồi, sau này ta sẽ không như vậy nữa, tắm xong nhất định sẽ mặc quần áo tử tế!”

“Hừ! Vậy còn tạm được!”

Nàng vừa nói xong thì lập tức nghe thấy có một giọng nói mềm mại nói lại.

“Hừ! Vậy còn tạm được!”

Giang Oản Oản buồn cười nhéo gương mặt nhỏ nhắn của Đoàn Đoàn: “Thông minh từ nhỏ!”

Đoàn Đoàn nheo mắt cười khanh khách: “Hahaha... Nương đừng nhéo mặt Đoàn Đoàn!”

Giang Oản Oản thả tay ra, khi thấy cậu bé cười đáng yêu như vậy thì không nhịn được mà thơm vài cái lên mặt nó.

Khoảng thời gian này Đoàn Đoàn được ăn ngon nên đã không còn cơ thể gầy gò như lúc trước nữa, cậu bé đã biến thành bánh bao trắng trẻo mềm mại.

Bây giờ Đoàn Đoàn mặc áo ngủ dày càng khiến cậu bé giống như một chú thỏ trắng mập mạp, mỗi lần Tần Tĩnh Trì thấy cậu bé mặc vậy đều không kìm lòng được mà ôm cậu bé vào lòng thơm vài cái.

Đoàn Đoàn nghiêng người tựa vào n.g.ự.c Tần Tĩnh Trì, cậu bé sờ cơ bụng rắn chắc của hắn và cảm thấy rất ghét, bàn tay nhỏ vỗ nhẹ vào hắn: “Thịt trên người cha cứng quá!” Chỉ thấy cậu bé sờ bắp sân trắng như ngó sen của mình rồi thầm nói: “Ừm... Vẫn là thịt của Đoàn Đoàn mềm hơn.”

Tần Tĩnh Trì cầm lấy cái chân mềm mại của nó, hắn nói: “Quả thực chân của Đoàn Đoàn rất mềm, có lẽ sẽ... Rất ngon.” Nói xong, hắn khẽ cắn lên đó.

Thằng bé bĩu môi đá hắn một cái, sau đó lật người bò vào trong lòng Giang Oản Oản, ôm eo nàng rồi quay đầu trừng to mắt: “Cha xấu, thịt của Đoàn Đoàn không ăn được đâu!”

Thấy lời buộc tội không có chút sức lực nào của bé yêu, Tần Tĩnh Trì không khỏi bật cười thành tiếng, Giang Oản Oản ôm thằng bé ở trong lòng cũng nở nụ cười.

Giang Oản Oản đặt bé yêu ấm áp mềm mại vào trong chăn: “Được rồi, con ngoan ngoãn làm ấm chăn giúp cha và nương đi nào lò sưởi nhỏ!”

Tần Tĩnh Trì vén chăn cẩn thận, sau đó cầm lấy cái khăn mà Giang Oản Oản vừa lau tóc tiếp tục lau cho nàng.

Đoàn Đoàn ngoan ngoãn nằm trong chăn nhìn hai người họ, đôi mắt to tròn chớp chớp, cậu bé cũng không nói chuyện huyên thuyên nữa mà cố gắng làm một cái lò sưởi nhỏ thật tốt.

Tần Tĩnh Trì còn chưa giúp Giang Oản Oản lau tóc khô hoàn toàn mà cậu bé đã liên tục ngáp và chìm vào giấc ngủ.

Thấy cậu bé đã ngủ, động tác của Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản nhẹ nhàng đi nhiều, sau khi tóc đã khô, hai người cùng thơm chúc ngủ ngon cậu bé rồi mới thổi tắt đèn và ôm nhau đi ngủ.

Sáng ngày hôm sau, khi Giang Oản Oản tỉnh dậy, Đoàn Đoàn đang nằm bên cạnh cười hì hì nhìn nàng, còn Tần Tĩnh Trì đã không còn ở trên giường từ lâu rồi.

Thằng nhóc tỉnh dậy cùng lúc với cha, nhưng trời đang rất lạnh nên Tần Tĩnh Trì bảo cậu bé ngoan ngoãn nằm ngủ thêm một lúc nữa với Giang Oản Oản, còn hắn dậy sớm để chuẩn bị làm cơm mời nhà mới của bọn họ.

Đoàn Đoàn không ngủ được bởi đã hơi đói bụng, cậu bé đang nhớ thương món đậu phụ chiên sốt cay mà Giang Oản Oản nói ngày hôm qua.

Giang Oản Oản ôm cậu bé thơm một cái, sau đó nàng buồn ngủ tựa đầu vào bờ vai nhỏ bé của nó, rồi mơ màng hỏi: “Đoàn Đoàn, sao con dậy sớm vậy? Con mệt không?”

Đoàn Đoàn thấy nàng dựa vào mình, cậu bé cười hì hì cố gắng thẳng người hơn: “Cha bảo Đoàn Đoàn ngủ thêm với nương một lúc nhưng mà Đoàn Đoàn không ngủ được.”

Giang Oản Oản duỗi người và hơi tỉnh táo lại, nàng bế cậu bé ra khỏi chăn: “Vậy chúng ta rời giường thôi.”

Hai người ăn mặc chỉnh tề, Giang Oản Oản nắm tay cậu bé đi, nàng định tới phòng bếp nấu vài bát mì để ăn sáng.

Trước chần thơm ngào ngạt kết hợp với nước canh chua cay, ăn một miếng mì rồi ăn tiếp một miếng trứng chần, vô cùng ngon miệng.

Đoàn Đoàn ăn xong thì nấc một tiếng, cậu bé vội vàng che miệng lại, sau đó nhìn cha rồi lại nhìn nương, khi thấy hai người họ đang uống canh nên không phát hiện ra mình, cậu bé che miệng híp mắt cười trộm.

Giang Oản Oản không thể ăn hết một bát mì, Tần Tĩnh Trì thấy vậy thì đẩy bát của nàng tới chỗ mình rồi tiếp tục ăn.

Giang Oản Oản và Đoàn Đoàn cảm thấy rất nhàm chán, hai mẫu tử nằm sấp trên bàn nhìn hắn ăn, đôi mắt to tròn, sáng long lanh, quả không hổ là mẫu tử, đến cả một vẻ mặt nhỏ cũng giống hệt nhau.

Tần Tĩnh Trì uống canh xong, lúc này hắn mới từ từ đặt bát xuống, khi thấy hai mẫu tử nhìn chằm chằm mình thì dở khóc dở cười xoa đầu cả hai, sau đó dọn dẹp bát trên bàn: “Ta đi rửa bát.”

Tới gần trưa, hai người Tần phụ và Tần mẫu cũng tới đây, Giang Oản Oản rửa sạch chiếc chảo sắt được làm riêng rồi quét một lớp đầu, như vậy là đã có thể dùng được rồi.

Chiếc chảo sắt có hình vuông, xung quanh có thanh chắn thấp, rất thích hợp để làm món đậu phụ chiên sốt cay.

Lấy đậu phụ được làm từ hôm qua ra rồi cắt thành từng miếng dày đều, đổ một lượng dầu vừa phải lên chảo sắt và cho đậu phụ vào chiên vàng. Sau đó lấy bát cho ngũ vị hương, ớt, vừng, muối, đường trắng, xì dầu, bột thì là, giấm thơm, hành tỏi và một chút nước, trộn đều hỗn hợp rồi đổ lên trên những miệng đậu được rán vàng, tiếp tục đun trên lửa nhỏ đến khi đậu ngấm gia vị rồi rắc ớt bột thì là và hành lá xắt nhỏ lên, món đậu phụ chiên sốt cay đã hoàn thành.

Tuy nhiên đậu phụ ở một góc trên chảo sắt, Giang Oản Oản không cho quá nhiều ớt, nàng cố ý làm cho Đoàn Đoàn.

Bởi vì đậu phụ chiên sốt cay được nấu trên bếp ở ngoài sân nên cả sân nhà của bọn họ đã tràn ngập hương vị cay nồng thơm ngon.

Đến Lý Quý ở nhà bên cạnh cũng có thể ngửi được mùi thơm nồng nàn này, Tiểu Bảo nhà hắn ta ngửi được mùi không chịu được, cậu bé lôi tay hắn ta lắc qua lắc lại làm nũng.

Lý Quý và nương tử nhà mình nhìn nhau, sau đó đành quyết định mặt dày đi sang nhà Tần Tĩnh Trì nhìn thử.

“Tẩu tử! Ơ... Đây là đậu phụ hả? Trông còn ngon hơn cả tào phớ hôm qua ăn đó! Đệ cảm thấy nó sẽ ngon hơn cả khoai tây nanh sói! Ôi trời...” Tần Tĩnh Nghiễn ăn một miếng, cậu vừa thổi cho đỡ nóng vừa kích động cảm thán.

Tần phụ và Tần mẫu chưa ăn, hai người không kịp chờ đậu phụ nguội đã nhanh chóng cho vào trong miệng.

Tần Tĩnh Trì kinh ngạc ăn một miếng đậu phụ chiên sốt cay, hắn không ngờ hạt đậu bình thường lại có thể làm thành một món ngon như vậy: “Ngon thật đó!”

Đoàn Đoàn ngửi thấy mùi thơm, cậu bé nóng lòng thổi đậu phụ nguội rồi lập tức cho vào trong miệng, tuy vậy vẫn bị nóng phải há to miệng liên tục hà hơi nhưng lại không muốn nhả ra.

Giang Oản Oản vừa nếm thử một miếng, nàng thấy cậu bé có vẻ không còn kiên nhẫn thì cũng vội vàng giúp thằng bé thổi đậu phụ cho nguội.

Lúc này, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa ở ngoài sân, Tần Tĩnh Trì vẫn còn đang ăn đậu phụ nóng hổi cay nồng, khi nghe thấy tiếng gõ, hắn nuốt đậu phụ trong miệng xuống, gắp thêm một miếng cho vào trong miệng rồi mới đặt bát xuống để đi mở cửa.

Vừa mở cửa ra, Tiểu Bảo đã thò đầu khẽ ngửi mùi thơm tràn ngập ở trong sân, còn Lý Quý và Lý Thị thì xấu hổ đứng đằng sau cậu bé.

“Tĩnh Trì à, nhà đệ đang nấu cái gì vậy? Mùi thơm quá làm Tiểu Bảo nhà huynh thèm ăn, thằng bé cứ quấn lấy huynh và nương nó muốn ăn thử.”

Tần Tĩnh Trì vội vàng nuốt miếng đậu phụ xuống: “Tam ca, tam tẩu, hai người mau vào đi, Oản Oản làm đậu phụ, huynh tẩu mau vào ăn thử đi ạ.”
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 71: Chương 71



Đôi phu thê Lý Quý không biết đậu phụ là cái gì, nhưng mà mùi thơm kia khiến người khác phải thèm ăn nên cũng không muốn hỏi nhiều, còn Tiểu Bảo đã đi vào trong sân từ lâu, cậu bé đang ăn miếng đậu phụ mà Đoàn Đoàn thổi nguội cho mình.

Ăn ngon đến mức nheo mắt lại, vô cùng hưởng thụ.

Giang Oản Oản thấy phu thê bọn họ đi vào thì vội vàng lấy bát và đũa ra, sau đó còn giúp hai người bọn họ gắp mấy miếng đậu phụ còn nóng hổi vào bát.

Hai người vẫn hơi xấu hổ nhưng điều này không thể kìm nổi mùi thơm của món ngon trước mặt, đến khi tỉnh táo lại thì đã nhận lấy bát đũa và đang ăn ngon lành rồi.

Hai người nào từng ăn thử món ngon này, hơn nữa dường như đậu phụ còn nóng đã phóng đại hương vị thơm ngon cay nồng của nó lên vô số lần thậm chí còn cảm thấy ngon hơn cả bữa tiệc được tổ chức mấy ngày trước.

“Ngon quá!”

“Oản Oản, tay nghề nấu nướng của muội tốt thật đấy!”

“Nhưng mà đây là loại thịt gì vậy? Sao lại mềm như vậy? Hình như còn hơi giống món trứng hấp mà muội dạy ta làm đấy.” Lý Thị vừa ăn đậu phụ vừa nghi ngờ hỏi.

Mấy người nghe thấy vấn đề này của nàng ta thì đều bật cười thành tiếng, còn Đoàn Đoàn buột miệng nói: “Bá nương, đây là đậu phụ chứ không phải là thịt ạ.”

Giang Oản Oản xoa đầu nhi tử nhà mình, nàng bổ sung: “Cái này được làm từ đậu nành ạ.”

“Ồ...”

“Hả?”

Đôi phu thê Lý Quý ngạc nhiên tới mức mở to mắt nhìn, trong lòng cả hai đều cảm thấy khó tin.

Bọn họ thật sự không thể nghĩ được tại sao những con cá tanh tưởi lại có thể biến thành mùi thơm ngào ngạt, sau khi được Giang Oản Oản giải thích, ít nhiều gì bọn họ cũng có thể lý giải được, nhưng miếng đậu phụ non mềm này thì có liên quan gì đến những hạt đậu rắn chắc kia chứ!

Đoàn Đoàn thấy dáng vẻ kinh ngạc của hai người họ, cậu bé che miệng cười trộm, còn Tiểu Bảo đang ăn đậu phụ thơm ngon ngơ ngác nhìn Đoàn Đoàn ca ca bật cười, vì vậy cậu bé cũng cười theo.

Đôi phu thê Lý Quý nghe thấy tiếng cười giòn tan của Tiểu Bảo nhà mình thì mới tỉnh táo lại, bọn họ đã biết được những miếng đậu phụ này được làm từ hạt đậu, vậy quá trình làm chắc chắn không đơn giả, có lẽ nó còn được xem là cách làm bí mật của nhà người ta nên cả hai đều thức thời không tiếp tục hỏi nữa.

Một chảo đậu phụ chiên sốt cay nhanh chóng bị ăn sạch, lúc này Giang Oản Oản lại lấy thêm hai dải đậu phụ vuông vức ra, cắt thành từng miếng rồi chiên vàng.

Đôi phu thê Lý Quý thấy những miếng đậu phụ ban đầu trắng như tuyết, trong lòng càng không thể bình tĩnh được, cả hai đều cảm thấy rất thần kỳ, những hạt đậu ố vàng bình thường lại có thể làm thành những miếng đậu phụ trắng nõn này, điều này sao có thể khiến người ta không kích động được chứ?

Chẳng mấy chốc, mùi thơm của chảo đậu phụ chiên sốt cay đã bắt đầu lan tỏa ra khắp nơi, đôi phu thê cũng không quan tâm đến điều khác nữa mà tiếp tục cầm bát nhanh chóng ăn.

Giang Oản Oản thấy mọi người sôi nổi ăn đậu phụ chiên sốt cay ở trong sân thì cảm thấy rất vui, nếu có thời gian làm đồ nướng để ăn, có lẽ sẽ càng ngon hơn.

Cả nhà Lý Quý ăn đậu phụ xong rồi ôm bụng trở về nhà, Giang Oản Oản còn đưa cho bọn họ mấy miếng đậu phụ để mang về, cho dù dùng đậu phụ để nấu canh cũng không tệ.

Bọn họ làm rất nhiều đậu phụ, nếu để vài ngày nữa mang đi bán hàng thì sẽ không còn tươi nữa, vì vậy Giang Oản Oản đã bảo Tần Tĩnh Trì đưa vài miếng cho Cẩu Đản và Nhị Oa.

Mấy ngày nay, cả nhà ăn rất nhiều món được nấu từ đậu phụ, nào là canh đậu phụ cá diếc, đậu phụ Tứ Xuyên, đậu phụ nấu cải thảo, tất cả các món đều ăn từ một nguyên liệu giống nhau nhưng lại có hương vị khác nhau, vì vậy mọi người vẫn không cảm thấy ngán.

Ngày hôm sau sẽ có phiên chợ lớn, vì vậy Giang Oản Oản đã làm gần hai trăm cân đậu phụ, cả hai khuôn làm đậu đều đầy ắp.

Bây giờ căn nhà mới của bọn họ đã được xây xong, Tần mẫu không cần phải ở nhà nữa, vì vậy bà sẽ lên huyện bán đậu phụ với Giang Oản Oản, còn Tần phụ ở nhà giúp Tần Tĩnh Trì làm một vài đồ dùng trong nhà, nhưng mà ông cũng không quá giỏi việc này nên chỉ có thể làm được một vài món đơn giản.

Hiện tại trời đang rất lạnh nên Giang Oản Oản không muốn dẫn Đoàn Đoàn đi theo, nhưng đã rất lâu thằng bé không được lên huyện chơi, hôm trước đã quấn lấy nàng làm nũng, mà Giang Oản Oản bị cậu bé quấy rầy thật sự không còn cách nào nữa, vì vậy đành phải đồng ý dẫn cậu bé đi theo.

Trước đó không lâu, Giang Oản Oản đã tới tiệm vải mua một cuộn vải dày với chất liệu tốt, ở mép vải được đính rất nhiều lông, mặc dù giá rất đắt nhưng Giang Oản Oản vẫn cắn răng mua một chút, tổng cộng nàng bỏ ra năm lượng bạc để mua, nhưng mà vẫn đủ để làm cho Đoàn Đoàn một bộ y phục và một chiếc mũ lông, đúng lúc hôm nay có thể cho cậu bé mặc.

Giang Oản Oản cầm tấm vải chất liệu tốt, cũng không nỡ tùy tiện làm bừa, cẩn thận thiết kế một lúc rồi mới giao chất liệu vải và bản thiết kế cho Tần mẫu.

Tần mẫu cầm tấm vải này ngay tức khắc bà biết đây là đồ tốt, chắc chắn không rẻ, thế là cũng nghiêm túc hơn, cộng thêm bản thiết kế của Giang Oản Oản, cuối cùng làm ra bộ quần áo nhỏ tinh xảo lại đáng yêu.

Trên áo gấm màu xanh lục nhạt thêu chú thỏ nhỏ trắng mập mạp, vạt áo, tay áo và cổ áo đều là lông tơ màu trắng sữa dài, ngay cả cúc áo cũng là những chú thỏ nhỏ ngộ nghĩnh, những chiếc cúc này Tần mẫu đã mất mấy ngày mới thêu xong, vừa khéo phối với chú thỏ trắng nhỏ mập trên áo.

Mũ cũng màu xanh lục nhạt, viền toàn là lông tơ, trên đỉnh mũ còn làm hai tai thỏ hơi rủ xuống, dưới mũ nối liền với chiếc khăn quàng cổ nhỏ ấm áp, vừa đáng yêu lại vừa giữ ấm.

Giang Oản Oản thấy hôm nay gió hơi to, đoán rằng tiểu tử này đến huyện thành sẽ không chịu nổi, thế là lấy bộ quần áo nhỏ này ra, định mặc cho cậu bé.

Sau khi Tần mẫu làm xong bộ quần áo này thì đưa cho Giang Oản Oản cất đi, cho nên Đoàn Đoàn cũng chưa từng thấy, đột nhiên thấy nương mình lấy ra một bộ quần áo mới, cậu bé vui mừng không thôi.

Đợi Giang Oản Oản trải quần áo ra, cậu bé mới nhìn thấy những chú thỏ đáng yêu trên áo: "Oa! Thỏ con! Đáng yêu quá!"

Đoàn Đoàn sờ sờ chú thỏ mập lớn trên áo, lại sờ sờ những chiếc cúc áo thỏ con ngộ nghĩnh, khiến cậu bé vô cùng thích.

Giang Oản Oản lại cầm chiếc mũ bên cạnh đưa cho cậu bé, mỉm cười nói: "Còn có mũ nhỏ nữa này."

"A a a! Nương! Là tai thỏ!"

Cậu bé không cần ai dạy cũng tự đội mũ lên đầu, trên tay cầm chiếc khăn quàng cổ nối với mũ, nghi hoặc hỏi: "Nương, cái này dùng để làm gì vậy?"

Giang Oản Oản cười quấn khăn quàng cổ cho cậu bé: "Đây gọi là khăn quàng cổ, quấn mấy vòng quanh cổ là ấm áp lắm."

Đoàn Đoàn rụt cổ lại: "Thật sự ấm áp quá!"

"Được rồi, hôm nay trời lạnh quá, gió cũng to, nương mặc quần áo mới cho con nhé."

"Vâng vâng!"

Đợi mặc xong quần áo mới, mũ cũng chỉnh tề, trông cậu bé giống y như một viên bánh nếp màu xanh lục nhạt.

Tần Tĩnh Trì từ ngoài cửa đi vào, vừa đóng cửa vừa nói: "Hôm nay bên ngoài lạnh quá, nàng đi sớm về sớm, hay là Đoàn Đoàn đừng đi..."

Hắn vừa đóng chặt cửa nhà quay lại thì thấy khuôn mặt nhỏ của Đoàn Đoàn được bọc trong chiếc mũ lông tơ, trông mềm mại vô cùng, trên người mặc bộ quần áo nhỏ cũng lông tơ như vậy, hắn đến gần nhìn kỹ, trên quần áo nhỏ còn có những chú thỏ đáng yêu.

Tần Tĩnh Trì đi đến bên giường rồi bế tiểu tử lên hôn mấy cái, cười tươi như hoa nói với Giang Oản Oản: "Nhi tử bảo bối của chúng ta thật sự quá đáng yêu! Bộ quần áo mới này cũng đẹp quá!"
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 72: Chương 72



Đoàn Đoàn được cha khen ngợi, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, trông càng mềm mại hơn.

Đoàn Đoàn chỉ vào những chú thỏ nhỏ trên áo: "Cha, là nương may quần áo mới cho Đoàn Đoàn, cha xem, toàn là thỏ con nè!"

Tần Tĩnh Trì nhìn kỹ những chiếc cúc áo nhỏ mà cậu bé chỉ, những chú thỏ nhỏ trên đó quả thực rất đáng yêu.

Giang Oản Oản cười tươi như hoa chỉnh lại vạt áo cho Đoàn Đoàn, nói: "Chỉ riêng vải của bộ quần áo này đã tốn kha khá tiền rồi, ta thấy nếu may thành quần áo, Đoàn Đoàn của chúng ta mặc vào chắc chắn sẽ đẹp lắm, ta đã thiết kế kiểu dáng còn nương may giúp."

Tần Tĩnh Trì lại ngắm nghía bộ quần áo nhỏ màu xanh lục nhạt này: "Đoàn Đoàn của chúng ta mặc vào đẹp như vậy, dù có đắt hơn một chút cũng đáng."

Đoàn Đoàn ngoan ngoãn ngồi đó, đóng vai chú chó nhỏ, mặc cho hai người ngắm nghía.

Thấy đã không còn sớm, Giang Oản Oản bế Đoàn Đoàn xuống giường đi rửa mặt.

Tần phụ Tần mẫu cũng đã đến, mấy người họ nhìn Đoàn Đoàn mềm mại đáng yêu, mắt đều sáng lên, Tần mẫu bế tiểu tử vào lòng hôn một cái, khen ngợi: "Tiểu tôn tử của nãi nãi thật là đẹp trai!"

Bà biết bộ quần áo này đẹp nhưng không ngờ Đoàn Đoàn mặc vào lại đáng yêu đến vậy, cục bột mềm mại nhỏ nhắn lại càng làm cho bộ quần áo trở nên tinh xảo hơn.

Một lát sau, Đoàn Đoàn đã từ trong lòng nãi nãi chuyển sang lòng gia gia, rồi lại được Tần Tĩnh Nghiễn bế sang, hôn mấy cái, ôm mãi không muốn buông tay.

Đoàn Đoàn cũng cười híp mắt mặc cho gia gia nãi nãi và tiểu thúc ôm hôn, ngoan ngoãn vô cùng.

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì dọn dẹp đồ đạc xong mới đi đến trước mặt họ: "A đệ, đệ buông nó xuống đi, chúng ta phải lên đường rồi."

Tần Tĩnh Nghiễn nghe lời tẩu tử, luyến tiếc buông cục bột nhỏ ấm áp trong lòng xuống: "Vậy chúng ta đi thôi."

Thấy Giang Oản Oản vẫn nắm tay Đoàn Đoàn, cậu nghi hoặc nhìn nàng, Giang Oản Oản cười giải thích: "Tiểu tử này hôm qua đã quấn lấy ta cả một ngày, nói muốn theo chúng ta đi, nếu không thì ta cũng sẽ không mặc cho nó bộ quần áo mới dày như vậy."

Cuối cùng đặt Đoàn Đoàn lên xe đẩy, lúc này mọi người mới bắt đầu lên đường.

Sắp đến huyện thành, người đi lại càng lúc càng đông, nhìn Giang Oản Oản môi hồng răng trắng và Tần Tĩnh Trì tuấn tú, không khỏi nhìn nhiều hơn vài lần, lại nhìn thấy Đoàn Đoàn trên xe đẩy trông như tiểu tiên đồng, càng nhìn chăm chú hơn, thậm chí có người còn nhìn chằm chằm cậu bé.

Đoàn Đoàn cũng không hề e thẹn, khuôn mặt nhỏ mềm mại núp trong mũ, chớp chớp đôi mắt to, khi người khác nhìn lại cậu bé còn nhoẻn miệng cười ngọt ngào.

Mấy người họ nhanh chóng đến huyện thành, giờ họ lại bắt đầu dùng sạp hàng ban đầu, Lâm Nhị Nương vốn dĩ ở đó có lẽ là làm ăn không khá, đã hơn một tháng rồi cũng không thấy đến nữa.

Bế Đoàn Đoàn xuống để cậu bé đứng, Tần mẫu và Tần Tĩnh Nghiễn giúp dựng vỉ sắt, mọi thứ đã chuẩn bị xong, Giang Oản Oản lập tức chiên trước một chảo đậu phụ, không lâu sau đã có mấy khách quen đến.

"Lão bản, cuối cùng các ngươi cũng ra bán hàng rồi! Đây chính là món ăn mới mà ngươi nói sao?"

"Giá cả thế nào? Nhanh cho ta một phần đi."

Giang Oản Oản thấy đậu phụ đã chiên vàng, vội đổ nước sốt vào tiếp tục chiên: "Giá cả giống với khoai tây, đều là năm văn tiền một phần."

Mọi người thấy giá cả giống với khoai tây, cũng yên tâm.

Rất nhanh, đậu phụ trong quá trình chiên đã ngấm đẫm nước sốt, lại rắc lên trên một lớp bột ớt, bột thì là và hành lá, chảo đậu phụ rán trên vỉ sắt đầu tiên đã hoàn thành.

Vì ống tre không to nên không đựng được đậu phụ hình vuông, Giang Oản Oản liền cắt đậu phụ thành từng miếng nhỏ, một phần đậu phụ năm văn tiền có hai miếng đậu phụ, sau khi cắt xong, cũng gần như đựng đầy một ống tre.

Đậu phụ được bọc một lớp nước sốt trên vỉ sắt chiên xèo xèo, mà động tác sôi sùng sục của nước sốt làm những miếng đậu phụ rung lên bần bật, mùi vị cay tê thơm ngon lan tỏa khắp nơi.

Mọi người vây quanh sạp hàng xoa tay, sốt ruột thúc giục Giang Oản Oản nhanh tay lên, đợi đến khi đậu phụ cuối cùng cũng đến tay, từng người không kịp để ý nóng hay không, dùng que xiên một miếng rồi vội vàng nhét vào miệng: "Phù... Phù... Ngon quá! Tuyệt vời!"

"Xì... Cái này hình như còn ngon hơn… Cả khoai tây...!"

"Cuối cùng cũng được ăn một món ngon rồi, mấy ngày nay ta cứ nhớ mãi đến khoai tây, nhớ không chịu được, may mà món ăn mới này không hề thua kém khoai tây."

"Món ăn mới này vừa thơm vừa mềm, còn ngon hơn cả thịt!"

Mọi người đều không khỏi cảm thấy món ăn mới này giá cả khá rẻ, ăn như thịt vậy.

Giang Oản Oản mỉm cười nói: "Món ăn mới này của ta gọi là đậu phụ chiên sốt cay, không phải thịt, nếu không bán năm văn tiền thì ta sợ rằng sẽ lỗ mất."

"Lão bản, đậu phụ này của ngươi làm bằng thứ gì vậy? Trước đây ta chưa từng bao giờ ăn."

"Điều đó thì không thể cho các ngươi biết được, đây là bí quyết riêng của ta."

Sau khi nhóm khách đầu tiên ăn hết một phần đậu phụ, đều chưa thỏa mãn nên lại gọi thêm vài phần mang đi.

Thời tiết se lạnh, những người đi đường trên phố khi đi ngang qua sạp đậu phụ đều bị mùi thơm nồng nàn hấp dẫn, nhìn thấy đậu phụ nóng hổi trên vỉ sắt, đều không tự chủ được mà nuốt nước miếng.

Hôm nay Đoàn Đoàn mặc rất ấm áp, không hề thấy lạnh chút nào, đứng bên cạnh Giang Oản Oản như một chú chó nhỏ, thấy có người nhìn chằm chằm vào đậu phụ, đều ngọt ngào nói một câu: "Đậu phụ rất ngon nhé!"

Một số người vốn không muốn bỏ ra năm văn tiền để mua một chút đồ ăn như vậy, nhưng nhìn thấy Đoàn Đoàn đáng yêu và khéo léo như một tiểu tiên đồng, đều không tự chủ được mà đi đến sạp hàng, như bị ma xui quỷ khiến mà gọi một phần đậu phụ. Khi đậu phụ vào miệng, họ cũng không còn để ý đến việc nhìn chằm chằm vào Đoàn Đoàn đáng yêu nữa mà chuyên tâm thưởng thức món ngon trong ống tre.

Ngay cả những phu nhân tiểu thư mặc quần áo lộng lẫy, khi bị đậu phụ hấp dẫn, cũng kìm lòng không đặng nhìn chằm chằm vào Đoàn Đoàn. Nhà họ cũng có tiểu hài tử, nhìn thấy bộ quần áo nhỏ xinh xắn tinh tế trên người cậu bé, đều rất muốn mua cho hải tử mình một bộ.

Có một phụ nhân ăn mặc không tệ gọi một phần đậu phụ chiên sốt cay, thấy Giang Oản Oản gật đầu, lại tiếp tục bận rộn, cũng không tiện làm phiền, bèn ngồi xổm trước mặt Đoàn Đoàn, nhẹ nhàng hỏi: "Tiểu tử, con trông đẹp trai quá! Bộ quần áo này của con mua ở đâu vậy, có thể nói cho thẩm biết không?"

Giang Oản Oản bận cắt đậu phụ cho khách, đương nhiên cũng không để ý đến động tĩnh bên cạnh.

Đoàn Đoàn thấy thẩm thẩm trước mặt hiền lành, lại rất thích bộ quần áo thỏ nhỏ trên người mình, thấy thẩm ấy đặc biệt có mắt nhìn, vui vẻ chia sẻ, chỉ vào Giang Oản Oản và Tần mẫu, nói: "Thẩm ơi, quần áo của Đoàn Đoàn là nương và nãi nãi làm cho Đoàn Đoàn đấy, không phải mua đâu."

Sau đó chỉ vào cúc áo và hoa văn trên quần áo: "Thẩm xem, còn có cả chú thỏ nhỏ do nãi nãi may nữa."

"Còn nữa, còn nữa, trên mũ của Đoàn Đoàn còn có tai thỏ, còn có cả khăn quàng cổ dài nữa, quàng như thế này thì cổ sẽ không lạnh đâu!"

Nàng ta quan sát kỹ bộ quần áo nhỏ này, mặc dù hoa văn chú thỏ được may còn hơi thô nhưng không che lấp được vẻ đẹp, hoàn toàn không ảnh hưởng đến sự tinh tế và đáng yêu tổng thể của nó. Nàng ta quan sát kỹ lưỡng, định về bảo tú nương trong nhà làm cho nhi tử nhà họ một bộ.

Trong lúc suy nghĩ, phần đậu phụ nàng ta gọi cũng đã làm xong: "Đây, đậu phụ chiên sốt cay của ngài, tổng cộng năm văn tiền."

Nàng ta vội vàng trả tiền, ngửi thấy mùi thơm phức của đậu phụ trong ống tre, lập tức nước miếng trào ra, vừa rồi nàng ta chỉ mải nhìn quần áo của cậu bé, cũng không để ý đến thứ đang bán là gì.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 73: Chương 73



Tay như không tự chủ được cầm que xiên một miếng đậu phụ ăn thử, đôi mắt tức khắc mở to kinh ngạc, ngon hơn nhiều so với đồ ăn do trù tử mời giá cao trong nhà làm!

Nàng ta ăn từng miếng từng miếng đậu phụ trong ống tre, rồi quay lại: "Cho ta thêm năm phần nữa, một phần ít ớt!" Nàng ta nghĩ nhi tử nhà mình không thể ăn quá cay, nhưng nếu mang về thì chắc chắn nó sẽ rất thích.

Giang Oản Oản thấy đã bán được hơn nửa, cũng không bán nữa, đợi một lát nữa người học viện đến.

Lý Tuyết Trân thấy hôm nay là ngày họp chợ lớn, nghĩ rằng nhóm người Tần Tĩnh Nghiễn có thể sẽ đến bán đồ ăn mới, bèn kéo Tô Hà cùng ra ngoài.

Hai người nhìn từ xa thấy sạp hàng nhỏ của họ, quả nhiên đã đến, vội vàng bước nhanh tới, hai người chưa đến nơi, một cục tròn nhỏ màu lục nhạt đã lao vào lòng Lý Tuyết Trân: "Tiểu di! Tô nãi nãi! Đoàn Đoàn nhớ hai người quá!"

Lý Tuyết Trân và Tô Hà cúi đầu nhìn cậu bé nhỏ được chiếc mũ thỏ lông xù che kín, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cậu bé, những chỗ khác đều được che kín mít, trông hệt như một viên bánh nếp nhỏ đáng yêu.

Đôi mắt Lý Tuyết Trân sáng lấp lánh, nhanh chóng giành trước một bước ôm tiểu tử vào lòng, hôn liên tục mấy cái: "Đoàn Đoàn bảo bối, hôm nay cháu đáng yêu quá!"

Tô Hà bất lực nhìn nữ nhi của mình, đành phải lui xuống hàng thứ hai nắm lấy bàn tay mềm mại của Đoàn Đoàn: "Hôm nay lạnh thế này, sao Đoàn Đoàn lại đến đây?"

"Nương không cho, nhưng Đoàn Đoàn muốn muốn tới!"

Tô Hà nhìn kỹ bộ quần áo cậu bé mặc trên người, kinh ngạc nói: "Bộ quần áo này của Đoàn Đoàn đẹp quá, mua ở đâu vậy? Ta không ngờ ở huyện này lại có cửa hàng thủ công như vậy!"

Lý Tuyết Trân cũng không khỏi cúi đầu nhìn xuống, màu lục nhạt rất hợp với Đoàn Đoàn, cộng thêm thiết kế chú thỏ nhỏ đáng yêu, càng làm cho Đoàn Đoàn trở nên dễ thương hơn.

Đoàn Đoàn vui vẻ cười, hai má lúm đồng tiền khiến cậu bé trông càng giống một tiểu hải tử ngọt ngào.

Lý Tuyết Trân thực sự không chịu được sự đáng yêu của cậu bé, lại hôn thêm mấy cái.

Tô Hà vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ nhìn nữ nhi mình: "Mau đưa Đoàn Đoàn cho nương ôm nào."

Lý Tuyết Trân ôm Đoàn Đoàn quay người lại: "Nương, nương đợi một lát, con chưa ôm đủ!"

Tô Hà chỉ còn cách tiếp tục nắm tay Đoàn Đoàn chơi đùa.

Tiểu tử không biết làm sao nhưng lại hạnh phúc ngoan ngoãn để Lý Tuyết Trân ôm hôn, đợi nàng ấy hôn đủ, mới mềm mại mở miệng nói: "Tiểu di, quần áo thỏ nhỏ của Đoàn Đoàn là nương và nãi nãi làm đấy, không phải mua đâu!"

Tần Tĩnh Nghiễn thấy họ đến, đôi mắt sáng lấp lánh, vội vàng cắt đậu phụ, lấy ống tre đựng rồi đưa cho họ: "Đây là đồ ăn mới do tẩu tử ta làm, gọi là đậu phụ, mau nếm thử!"

Lý Tuyết Trân liếc nhìn cậu, lúc này mới luyến tiếc buông Đoàn Đoàn xuống, nhận lấy đậu phụ.

Tô Hà thấy ánh mắt cậu chỉ nhìn chằm chằm vào nữ nhi mình, cũng không giận mà mỉm cười, bất lực lắc đầu, chào hỏi Tần mẫu và Giang Oản Oản rồi nhận lấy đậu phụ.

"Oa! Ngon quá!"

"Ừm! Ngon!"

Hai mẫu nữ họ ăn một miếng đậu phụ, lập tức kinh ngạc, đậu phụ vàng ươm sau khi được chiên trên vỉ sắt, thấm đẫm nước sốt thơm nồng, cắn một miếng, nước sốt liền tràn ra trong miệng, hương vị lưu lại trên môi và răng.

"Ta thấy còn ngon hơn cả khoai tây nanh sói và cá chiên viên! Oản Oản tỷ, tỷ lợi hại quá!"

Giang Oản Oản cố tình chiên riêng cho họ một ít, không lâu sau đã nóng hổi ra khỏi chảo.

Hai người ăn hết một phần vẫn còn chưa thỏa mãn, Giang Oản Oản lại đựng thêm cho họ mấy phần, vừa vặn có thể mang về cho Lý Viễn nếm thử.

Hai người nhân lúc đậu phụ còn nóng, cũng không nán lại lâu, trước khi đi còn luyến tiếc ôm Đoàn Đoàn đi.

Đoàn Đoàn ở đây không những buồn chán mà còn lạnh nên Giang Oản Oản đã để họ bế đi, đợi họ bán hết đậu phụ rồi đến đón cậu bé sau.

"Cha! Cha! Chúng ta về rồi, nhà Oản Oản tỷ bán đồ ăn mới, gọi là đậu phụ chiên sốt cay, ngon lắm, cha mau đến nếm thử!"

Lý Viễn đang ở thư phòng xem thứ gì đó thì bị nữ nhi mình ồn ào làm gián đoạn, đành bất lực đặt sách xuống, nhưng khi nghe nói có đồ ăn mới, trong lòng lập tức dâng lên một ngọn lửa nhiệt tình.

Ông ấy còn chưa bước vào tiểu sảnh đã ngửi thấy mùi thơm nồng nàn, bước chân càng nhanh hơn.

“Món ăn mới gì đây? Mùi thơm thật hấp dẫn!”

Lý Viễn vừa bước vào cửa đã bị Đoàn Đoàn ôm chặt lấy chân: "Lý gia gia! Đoàn Đoàn đến chơi với người đây!”

Lý Viễn vui mừng bế bổng cục bột nhỏ đang treo trên chân mình lên, hôn liên tục mấy cái: "Lý gia gia nhớ Đoàn Đoàn của chúng ta quá!”

“Hahaha Đoàn Đoàn cũng nhớ Lý gia gia lắm!”

Tô Hà thấy đậu phụ trên bàn sắp nguội lạnh, vội vàng nhắc nhở: “Được rồi, chàng đừng chơi với Đoàn Đoàn nữa, mau lại đây ăn đậu phụ đi, nguội rồi thì không còn ngon nữa đâu.”

Lúc này Lý Viễn mới ôm Đoàn Đoàn ngồi xuống, nhìn đĩa đậu phụ trên bàn vẫn còn thoang thoảng hơi nóng, nói: “Nóng hổi thế này mà!”

Dứt lời, ông ấy vội vàng cầm đũa gắp một miếng đậu phụ ăn thử, ăn liên tiếp một ống tre mới tạm thời buông đũa xuống: "Đậu phụ này mềm mại, nước tràn đầy, hoàn toàn khác với khoai tây nanh sói nhưng so với khoai tây thì lại có phần hơn hẳn! Ăn rất rất ngon!”

Đoàn Đoàn nghe ông ấy khen ngợi, tự hào cười: "Tất nhiên là ngon rồi, còn có đậu phụ mềm mềm ngọt ngọt cũng rất ngon!”

Nói xong, tiểu tử này còn nhớ lại dư vị mà l.i.ế.m môi, như thể vừa nuốt nước bọt.

Một nhà Lý Viễn nghe vậy, không khỏi tò mò không biết đậu phụ làm thành món ngọt sẽ có hương vị như thế nào.

Ôm Đoàn Đoàn vào lòng, Lý Viễn nhanh chóng ăn hết ba phần đậu phụ chiên sốt cay, lúc này mới luyến tiếc dừng lại, hai phần còn lại cũng đã bị Lý Tuyết Trân và Tô Hà ăn sạch từ lâu.

Đậu phụ có hơi cay, không thể cho Đoàn Đoàn ăn, cho nên Tô Hà lấy những món ăn vặt như kẹo lạc, kẹo hạnh nhân và mứt hoa quả mà nhà mua về để trước mặt Đoàn Đoàn.

Đoàn Đoàn đã ăn rất nhiều món ăn vặt mà Giang Oản Oản thường làm, chẳng hạn như thạch trái cây nhỏ trong suốt, bánh quy nhỏ xốp giòn, đậu phộng rang thơm nồng và thịt gà cay tươi ngon và nhiều món khác nên bây giờ khẩu vị của cậu bé đã được nuôi dưỡng, đối với những loại bánh ngọt ngọt ngấy ngấy này hoàn toàn không còn hứng thú như trước nữa.

Nhưng tiêu tử rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, mỗi loại bánh đều cố gắng ăn một miếng, sau đó nói: “Bánh ngon lắm nhưng Đoàn Đoàn no quá rồi, không ăn nổi nữa.”

Tô Hà sờ bụng cậu bé, nhưng cách lớp quần áo dày cũng không sờ ra được no hay chưa, chỉ có thể nói: “Được rồi, nếu Đoàn Đoàn thích, Tô nãi nãi sẽ gói hết bánh lại cho Đoàn Đoàn mang về nhà ăn.”

Đoàn Đoàn ngây người trợn tròn mắt, cố gắng ưỡn bụng, sợ bà ấy phát hiện ra mình nói dối, sau khi khiến bà ấy tin tưởng, cậu bé mới nhẹ nhàng thở phào, tiếp đó phiền não nói: “Tô nãi nãi ơi, Đoàn Đoàn không thể ăn nhiều bánh ngọt được, nương nói ăn nhiều sẽ đau răng lắm!”

Mọi người ngẩn ra một lúc, mới phản ứng lại: "Nương con nói đúng, tiểu hài tử đúng là không nên ăn nhiều đồ ngọt, vậy Đoàn Đoàn đừng ăn nữa.”

“Hay là Tô nãi nãi nấu cho con một bát mì nữa nhé, được không? Con mới ăn có vài miếng bánh, sao có thể no được.”

Đoàn Đoàn sờ bụng mình, suy nghĩ một lúc, do dự nói: “Vậy… Vậy Đoàn Đoàn cố gắng ăn thêm chút mì nữa vậy.”

Tô Hà vui vẻ xoa đầu cậu bé: "Được, Tô nãi nãi sẽ bảo người làm ngay.”

Sáng sớm họ đã ăn cơm mới ra khỏi cửa nên chỉ cần làm cho Đoàn Đoàn là được.

Bên này Đoàn Đoàn đang hì hục ăn mì, bên kia Thường Hoa học viện cũng đã tan học.

Giang Oản Oản vốn còn sợ các thư sinh nghĩ rằng hôm nay họ không đến bày hàng, thì sẽ không đến, kết quả vừa tan học đã thấy một đám người mặc trường sam ở góc phố vui vẻ đi tới.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 74: Chương 74



Vương Lâm Chi khoác tay lên vai Tần Duyệt, vừa nhìn thấy quầy hàng nhỏ của họ đã phấn khích nói: “Các ngươi xem! Ta đã nói hôm nay họp chợ, bọn họ nhất định sẽ đến mà!”

Thẩm Nghiêm cũng nhìn sạp hàng nhỏ, mắt sáng lên.

Giang Oản Oản đang lật đậu phụ trên vỉ sắt, thấy họ đi tới, nàng mỉm cười nói: “Phải đợi một chút, còn phải chiên thêm một lần nữa.”

Tần Duyệt vui vẻ chào hỏi Tần mẫu và Tần Tĩnh Nghiễn đang cắt đậu phụ ở bên cạnh: "Dì, A Nghiễn, hôm nay buôn bán thế nào ạ?”

Tần Tĩnh Nghiễn gật đầu: "Khá tốt, còn lại đều để dành cho các đệ.”

Tần mẫu thì quan tâm hỏi: “A Duyệt à, các cháu mặc trường sam mỏng thế này, về phải bảo nương hoặc nãi nãi may cho vài bộ áo dày rồi.”

“Hôm nay nương con đã đưa cho con rồi, thời tiết càng ngày càng lạnh.”

Trong lúc mấy người họ trò chuyện, đậu phụ bên phía Giang Oản Oản cũng đã chiên xong, nàng cho nước sốt vào rồi để sùng sục một lúc là được, thấy mọi người đều có vẻ lạnh, Giang Oản Oản liền rắc thêm một ít ớt bột, cay cay như vậy sẽ khiến họ ấm áp hơn một chút, cuối cùng rắc thêm hành lá và bột thì là, một phần đậu phụ nóng hổi, thơm phức đã hoàn thành.

Mọi người còn tự mang theo cơm, chỉ để ăn, khỏi phải nói chính là ăn kèm.

Mọi người vừa ăn vừa khen ngợi: “Lão bản, tay nghề của ngươi thật là không ai sánh bằng!”

“Món ăn mới nào cũng không làm người ta thất vọng, đậu phụ này cảm giác ngon như khoai tây và cá viên chiên vậy!”

“Không ăn khoai tây và cá viên chiên của các ngươi, mấy ngày nay ta đều không ăn nổi cơm, may mà có đậu phụ.”

Thấy họ ăn vui vẻ, Giang Oản Oản cũng rất vui, nhân lúc họ đang ăn nàng nhanh chóng đem đậu phụ mà Tần mẫu vừa đã cắt xong đi rán, đợi họ ăn hết nồi đầu tiên, nồi thứ hai cũng đã chiên xong.

Mọi người cũng không để Giang Oản Oản đựng đậu phụ vào ống tre nữa, mà trực tiếp múc vào cơm cho họ, trên đậu phụ còn dính một ít nước sốt, thấm vào cơm, ăn một miếng đậu phụ, chỉ có thể dùng một chữ ngon để hình dung!

Đợi đến khi họ đều ăn no nê, mới trả tiền rồi rời đi.

Tần mẫu nhìn theo những thư sinh đi xa, trong lòng vô cùng phấn khích.

Bà không chỉ thấy những thư sinh này đến ăn một hai lần, mà những người này về sau không chừng đều là những nhân vật tú tài, còn thường xuyên đến sạp hàng nhỏ của họ ăn đồ, nói ra người khác còn không phải ghen tị c.h.ế.t sao!

Lại nhìn vào chiếc hộp gỗ lớn đựng đầy đồng tiền, đầu óc Tần mẫu choáng váng, chỉ dùng đậu không đáng giá mà có thể kiếm được nhiều tiền như vậy!

Bà không khỏi nhìn Giang Oản Oản đang mỉm cười bên cạnh, cho dù tóc tai có rối bời cũng không che giấu được vẻ đẹp của nàng. Tần mẫu không ngừng gật đầu, quả nhiên là nàng dâu của bà, không chỉ dung mạo xinh đẹp, có tay nghề nấu ăn giỏi còn có thể kiếm tiền, mà nàng còn có thể thiết kế cho Đoàn Đoàn những bộ quần áo đẹp như vậy.

Bà càng nhìn càng thấy hài lòng, Giang Oản Oản nhận ra ánh mắt của bà, vô cùng nghi hoặc: "Nương, sao vậy? Trên mặt con có gì sao?” Nói xong còn lau mặt.

Tần mẫu nắm tay nàng: "Không có gì không có gì, nương chỉ đang nghĩ hôm nay chúng ta có thể kiếm được bao nhiêu tiền thôi.”

Giang Oản Oản nghe xong, tính toán cẩn thận: "Chắc khoảng năm lượng bạc.”

Tần mẫu kinh ngạc há hốc mồm: "Chẳng phải trước đây con đã nói chỉ kiếm được khoảng ba lượng bạc sao?”

Giang Oản Oản mỉm cười: "Đó là lúc chúng ta mới bắt đầu bán khoai tây, sau đó thêm cá viên chiên thì được khoảng năm lượng rồi, bây giờ tuy chỉ bán đậu phụ nhưng chúng ta chuẩn bị không ít, đương nhiên cũng không ít.”

Tần mẫu chỉ cảm thấy đầu óc càng choáng váng, ngơ ngác gật đầu, cũng không còn để ý nói gì nữa.

Ngày nào Tần Tĩnh Nghiễn cũng theo Giang Oản Oản ra hàng nên giờ cậu nhìn thấy những đồng tiền trong hộp gỗ, sớm đã không còn thấy lạ nữa, phải biết rằng cậu viết truyện trong mấy vài cũng chỉ bán được một lượng bạc, khi biết một ngày Giang Oản Oản có thể kiếm được năm lượng, cậu còn kinh ngạc hơn cả Tần mẫu.

Sau khi dọn hàng, Giang Oản Oản định bụng sẽ đi mua chút rau và thịt rồi mới đi đón Đoàn Đoàn.

Thời tiết bây giờ càng ngày càng lạnh, rau tươi cũng dần ít đi, loại có thể mua được không nhiều. Đi một vòng quanh chợ rau, Giang Oản Oản lựa chọn cẩn thận cũng chỉ mua được chút cải trắng và củ cải.

Tiếp theo là đi đến quầy thịt, hôm nay hiếm khi quầy thịt có bán thịt bò, Giang Oản Oản chọn một miếng thịt bò chất lượng cao, mấy chục cân thịt ba chỉ, mấy cân xương sườn và mấy cái xương ống, trả tiền xong mới bước ra khỏi tiệm.

Tần mẫu và Tần Tĩnh Nghiễn đi theo sau đều có chút không hiểu: "Oản Oản à, sao con còn mua mấy cái xương không có thịt thế?" Tuy không đắt nhưng cũng không cần thiết phải mua.

Giang Oản Oản mỉm cười giải thích: "Xương ống này là mua về để hầm canh, làm cho canh xương rất thơm, hoặc chúng ta có thể dùng để nấu mì ăn sáng."

Hai người nghe xong lời giải thích của nàng, mới gật đầu tỏ vẻ hiểu ra.

Trên đường đến Lý phủ đón Đoàn Đoàn, bên vệ đường có một nam nhân trung niên đen gầy đang bán thứ gì đó, còn chủ sạp bên cạnh đang ầm ĩ với hắn ta: "Những con sâu bọ lộn xộn này của ngươi có ai mà thèm mua! Thối c.h.ế.t đi được!"

"Ngươi bày cạnh ta, ta còn làm ăn kiểu gì được nữa!"

"Thứ ta bán là đồ ăn, bên cạnh toàn mùi hôi thối của ngươi, ai còn đến mua nữa!"

Vừa nói, chủ sạp đó vô tình liếc nhìn vào thứ trong thùng gỗ của hắn ta, còn nhắm mắt lại, có chút sợ hãi dời ánh mắt đi.

Nam nhân trung niên bị gã ta quát, không khỏi rụt rè đứng dậy, nhút nhát dời vị trí ra xa hơn một chút.

Chủ sạp cạnh hắn ta khinh thường chửi rủa một tiếng, mới tiếp tục rao hàng: "Bánh bao đây!"

Họ Giang Oản Oản cách xa cũng đã ngửi thấy mùi tanh nồng nặc, Tần mẫu và Tần Tĩnh Nghiễn bước chân càng nhanh hơn, còn thúc giục: "Oản Oản, chúng ta đi nhanh lên nào, thối quá!"

Nhưng Giang Oản Oản ngửi thấy mùi này lại không đi nổi, nàng kéo hai người lại: "Ta muốn qua xem."

Hai người thấy trong mắt nàng tràn đầy hứng thú, cũng chỉ có thể chiều theo nàng.

Đi đến bên quầy hàng nhỏ của nam nhân đen gầy, Giang Oản Oản nhìn thứ bày trên đó, trong mắt đều là ánh sáng, không ngờ còn có thể bán được hải sản tươi như vậy!

Chỉ thấy trong thùng gỗ lớn trên sạp hàng đựng một ít mực ống đang động đậy và nửa thùng ngao hoa.

Nam nhân đen gầy tên là Tưởng Đại Hải, nhà hắn ta vốn ở huyện lân cận của Khúc Phong huyện này, hắn ta có thể đến đây là nhờ đi nhờ xe ngựa của người trong thôn, mất tới hai mươi văn tiền, từ giờ Mão lên đường, ngồi xe ngựa ba canh giờ mới đến đây.

Nữ nhi và lão mẫu của hắn ta đều mắc bệnh phong hàn nghiêm trọng, chỉ riêng tiền thuốc đã mất mấy lượng bạc. Bây giờ trong nhà hắn ta thực sự không có tiền để mua đồ ăn, nương tử của hắn ta thêu thùa đồ vật ngày đêm không nghỉ mang đi bán cũng chỉ bán được mấy trăm văn, vừa lấy được tiền lại phải đi mua thuốc, giờ chỉ còn lại mấy chục văn, cả nhà bốn miệng ăn còn đang chờ cơm.

Hắn ta thực sự không còn cách nào khác mới mang những con bạch tuộc và sâu đá bắt được ở biển đến bán, chính nhà hắn ta thực sự đói đến phát hoảng cũng sẽ nấu lên để ăn, tuy mùi vị không ngon nhưng dù sao cũng có thể lấp đầy bụng.

Vì vậy, hắn ta định đến đây để thử vận may.

Chỉ là rõ ràng là một thùng đầy ắp nhưng trên đường đi đã đổ rất nhiều, đến đây chỉ còn lại nửa thùng.

Thấy Giang Oản Oản nhìn chằm chằm vào thứ trong thùng, hắn ta nghĩ nàng chỉ tò mò, nên ngượng ngùng giới thiệu: "Đây là sâu nhiều chân và sâu đá, đừng nhìn con sâu nhiều chân này trông đáng sợ, thực ra có thể ăn được."

Giang Oản Oản nhìn kỹ, phát hiện ngao hoa cũng rất tươi, lập tức hỏi: "Ngươi bán thế nào?"

"Hả?"

Tưởng Đại Hải ngây người, hoàn toàn không ngờ cô nương xinh đẹp trước mặt lại thực sự muốn mua con sâu nhiều chân xấu xí này, nhất thời không phản ứng kịp.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 75: Chương 75



Giang Oản Oản bất đắc dĩ lặp lại một lần nữa: "Ta hỏi bán thế nào?"

Tưởng Đại Hải bóp mạnh chiếc túi vải rách rưới treo ở vạt áo, ngượng ngùng không thôi, trước đây hắn ta cũng chưa từng bán, nhất thời không biết nên bán với giá bao nhiêu cho phù hợp, nên nói: "Ngài... Ngài thấy thế nào thì cho thế ấy."

Nghĩ đến số tiền hai mươi văn tiền đi xe ngựa của mình, hắn ta lại nói: "Nhưng... Cũng không thể quá ít."

Giang Oản Oản thấy dáng vẻ này của hắn ta, trong lòng cũng hiểu được phần nào, ước chừng chưa từng bán thứ gì, đổi thành người khác đến đây chắc đã bị lừa cũng không biết.

Thấy trên bộ quần áo mỏng manh của hắn ta toàn là những miếng vá rách rưới, còn lạnh đến mức không ngừng xoa tay, trong lòng Giang Oản Oản đầy xúc động, nàng cũng không do dự nữa: "Thế này đi, ta mua những thứ trong thùng này của ngươi, trả ngươi một trăm văn được không?"

Tưởng Đại Hải hoàn toàn không ngờ có thể bán được nhiều tiền như vậy, ngây người đáp: "Được... Được."

Giang Oản Oản trả tiền xong, ngẫm nghĩ một chút lại hỏi: "Nhà ngươi gần biển không?"

Tưởng Đại Hải cầm tiền, trong lòng rất vui mừng, cũng trả lời một cách thành thật: "Gần lắm, nhà ta không có gì ăn, đều sẽ ăn đồ biển."

Đáp xong, trong lòng lại có chút nghi hoặc, biển ở ngay gần làng của họ, mà huyện của họ lại giáp với Khúc Phong huyện này, tất cả mọi người hẳn đều biết.

Nhưng nghĩ lại, cô nương này đoán chừng thường xuyên ở trong nhà, chắc sẽ không biết cũng là bình thường, không giống như những cô nương nhà nghèo như họ còn phải theo ra biển, đi theo ra ngoài làm thợ lao động, cái gì cũng biết một chút.

Giang Oản Oản ngẫm nghĩ một lúc lâu, hỏi: "Vậy những thứ các ngươi đánh bắt được ngoài hai thứ này, còn có thứ gì khác không?"

"Có chứ! Còn rất nhiều con sâu toàn vỏ và cả những con cá đặc biệt lớn, nhưng những con sâu đó không có thịt, còn có càng, sẽ cắn người, không ăn được."

Trong mắt Giang Oản Oản rực lửa: "Ta muốn những con sâu đó, thế này đi, lần sau ngươi đánh bắt được thứ gì thì đều mang đến cho ta, bất kể là gì, ta đều mua ba văn tiền một cân."

Tưởng Đại Hải kinh ngạc nhìn nàng: "Tiểu cô nương, ngươi đừng có lừa ta!"

Tần mẫu và Tần Tĩnh Nghiễn ngây người đứng bên cạnh nhìn Giang Oản Oản mua thùng sâu bọ kỳ lạ kia, thấy nàng còn muốn bỏ tiền ra mua, Tần mẫu giậm chân, vội vàng kéo nàng sang một bên: "Oản Oản à, sao có thể mua con sâu này chứ! Không thể mua được!"

Giang Oản Oản vỗ vỗ tay bà, an ủi: "Nương, con mua ắt có lý do của con, nương cứ yên tâm, nếu làm ngon sẽ rất thơm đấy!"

"Nhưng mà..."

Tần mẫu thấy ánh mắt nàng kiên định, trong lòng tuy lo lắng nhưng cũng thỏa hiệp: "Được... Được rồi."

Tưởng Đại Hải thấy Tần mẫu kéo Giang Oản Oản đi, liền nản lòng, hắn ta biết có ai lại muốn mua những thứ đó, còn mua ba văn tiền một cân!

Hắn ta cụp mắt, đang chán nản, Giang Oản Oản đã quay lại, nói tiếp: "Những con sâu có vỏ cứng kia, trong bao lâu ngươi mới có thể đánh bắt đủ một trăm cân?"

Tưởng Đại Hải thấy nàng quay lại, trong lòng hắn ta lại nhen nhóm hy vọng: "Trong ba ngày ta sẽ mò đủ một trăm cân! Vả lại bây giờ trời lạnh, mang đến cũng không chết!"

Giang Oản Oản gật đầu: "Được, khi nào ngươi đủ một trăm cân thì mang đến cho ta, mang đến nhà Tần Tĩnh Trì ở thôn Tần gia, đi về phía đông từ cổng thành hơn nửa canh giờ là đến, lúc đó nếu ngươi thật sự không biết đường thì hỏi người trên đường."

Tưởng Đại Hải vội vàng đáp ứng: "Được được được! Ta nhất định sẽ mang đến cho cô nương, nhưng cô nương không được lừa ta! Nhà ta ở huyện bên, đi xe ngựa đến đây mất ba canh giờ! Rất mất công!"

Giang Oản Oản nhíu mày, ba canh giờ thì mất sáu tiếng đồng hồ, xa quá!

Suy tư một lúc rồi lại nói: "Ngươi đi xe ngựa đến đây mất bao nhiêu tiền?"

"Hai mươi văn."

"Vậy thì thế này, ngươi mang đến cho ta, tiền đi xe ngựa ta cũng bù cho ngươi."

Trên đường trở về, Tưởng Đại Hải vẫn còn choáng váng, đây có phải là sự thật không? Thật sự có người bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua con sâu xấu xí đó sao?

Nhưng thấy thái độ nghiêm túc của cô nương đó, có lẽ cũng không phải là giả, nghĩ đến đây, khóe miệng hắn ta không nhịn được mà cong lên, trong lòng tràn đầy hy vọng và động lực, thậm chí khi ngồi trên xe ngựa xóc nảy cũng không thấy phiền, nghĩ đến việc người ta còn trả tiền xe ngựa cho hắn ta khiến hắn ta càng vui hơn, ngay lúc trả tiền đều vui vẻ.

Bên kia, Giang Oản Oản đã cho mực và ngao đựng trong thùng gỗ vào xe đẩy, nhìn những con mực nhảy nhót bên trong, nàng vô cùng hài lòng.

Đến nhà Lý Viễn, nhóm người Giang Oản Oản vừa vào cửa, Đoàn Đoàn đã vui vẻ chạy tới: "Nương!"

Bế Đoàn Đoàn vào lòng, thấy hôm nay Lý Viễn cũng hiếm khi được nghỉ, nàng liền nói: "Viễn thúc, dù sao mọi người cũng không có việc gì, hay là hôm nay đến nhà chúng cháu ăn cơm đi, hôm nay cháu làm vài món ăn mới cho mọi người nếm thử."

Lý Viễn và Tô Hà nhìn nhau, nghĩ đến những món ăn ngon mà họ đã từng ăn, đều cố nén nước miếng.

Lý Viễn đã thèm từ lâu, nghe vậy, đương nhiên là vội vàng đáp ứng: "Ha ha ha ha... Được! Chúng ta đều nhớ tay nghề của Oản Oản rồi, hôm nay phải ăn nhiều hơn một chút."

Đoàn Đoàn nghe một nhà Lý Viễn đồng ý đến nhà ăn cơm, vui vẻ nhảy múa: "Tốt quá! Lý gia gia, Tô nãi nãi và tiểu di đều đi!"

Lý Tuyết Trân nhéo mũi nhỏ của cậu bé: "Hôm nay ở lại chơi với Đoàn Đoàn của chúng ta nhiều hơn một chút."

Tần Tĩnh Nghiễn nhìn Lý Tuyết Trân, vui mừng khôn xiết nhưng thấy Lý Viễn và Tô Hà đều đang ở đó, nên cậu cố gắng kiềm chế chỉ là nụ cười trên mặt không sao tan đi được.

Nhóm người Giang Oản Oản còn phải đẩy xe nên về trước, Đoàn Đoàn ở lại ngồi xe ngựa về cùng họ.

Sau khi về đến nhà, Tần mẫu và Tần Tĩnh Nghiễn lấy hết đồ trên xe đẩy xuống, Giang Oản Oản bảo họ vào nhà nghỉ ngơi trước nhưng Tần mẫu vẫn lo cho hai con lợn nuôi trong nhà. Sáng nay Tần phụ đều giúp Tần Tĩnh Trì làm gia cụ, cũng không có thời gian nên Tần mẫu vội vàng về trước, đoán chừng phải một lúc nữa mới quay lại.

Trên đường đi, hầu như đều là Tần Tĩnh Nghiễn đẩy xe, Giang Oản Oản bảo cậu vào nhà nghỉ ngơi trước.

Còn nàng thì xách hết đồ ăn đã mua vào bếp, dọn dẹp xong bắt đầu chuẩn bị thức ăn, nàng định làm một bữa thịt nướng, mực và ngao mới mua về sẽ làm thành mực nướng và ngao xào tỏi.

Đầu tiên, ngâm ngao trong nước sạch có pha chút muối để nhả cát, thực ra trên đường mang ngao về, Tưởng Đại Hải cũng ngâm suốt nên chắc cũng không mất nhiều thời gian để nhả cát.

Sau đó rửa sạch thịt bò rồi thái mỏng, cho ớt bột cay tê, hạt tiêu, một ít rượu vàng và một ít dầu, trộn đều tiếp đó ướp, thịt ba chỉ cũng thái lát và ướp.

Mực rửa sạch, cho gừng thái mỏng, hành lá và một ít rượu vàng vào trộn đều để khử tanh.

Khoai tây gọt vỏ thái mỏng, đậu phụ cũng thái thành từng miếng mỏng, ngoài vườn có rất nhiều rau hẹ, nàng cũng hái một ít về rửa sạch.

Giang Oản Oản nhìn những món ăn đã chuẩn bị, vẫn cảm thấy rau xanh còn quá ít, nghĩ ngợi một lúc, nàng vẫn chuyển tầm mắt ra nhà kính đơn giản bên ngoài bếp.

Từ khi nhà kính được dựng lên cách đây hai tháng, Giang Oản Oản đã lấy hạt giống trong không gian ra để lựa chọn, cuối cùng trồng ớt xanh, rau diếp, cà tím và cà chua. Bây giờ những loại rau củ này đều đã ra quả, chỉ là ớt xanh còn rất nhỏ, cà tím và cà chua cũng chưa to lắm, rau diếp thì mọc um tùm.

Ban đầu nàng định để rau mọc thêm một thời gian nữa mới ăn nên hôm nay còn cố ý đi mua rau.

Nhưng bây giờ hiếm khi chuẩn bị đồ nướng, Giang Oản Oản chỉ còn cách đưa đôi tay tội lỗi của mình ra, cuối cùng hái được hơn nửa giỏ rau diếp và năm sáu quả cà tím mới hài lòng.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 76: Chương 76



Rửa sạch rau diếp và cà tím để chút nữa sẽ dùng.

Sau đó lấy hơn chục tép tỏi, bóc vỏ xong một nửa băm nhỏ, một nửa thái lát, còn cắt hơn nửa bát hành lá và rau mùi.

Lấy một cái bát lớn, cho vào bát hai thìa lớn ớt bột, một thìa lớn tỏi băm, một lượng đường, nước tương, bột thì là, hành lá, rau mùi và mè trắng vừa đủ, sau đó cho thêm một ít nước, khuấy đều, như vậy là đã pha xong nước sốt dùng để nướng.

Sau khi chuẩn bị xong, Tần Tĩnh Trì xách thùng gỗ đi vào, nhìn thấy đầy bàn đồ ăn kèm, hắn vô cùng nghi hoặc: "Sao lại chuẩn bị nhiều thứ thế này? Đoàn Đoàn đâu?"

Hắn vừa từ bên ngoài đi vào, hoàn toàn không thấy bóng dáng bánh bao nhỏ nhà mình.

Giang Oản Oản mỉm cười nói: "Đoàn Đoàn về với nhà huyện lệnh đại nhân, ta mời họ đến nhà chúng ta dùng cơm."

Lúc này Tần Tĩnh Trì mới gật đầu: "Vậy hôm nay chúng ta làm món gì?" Nói xong còn đánh giá một lượt đồ ăn trên bàn, cố gắng đoán xem nàng định làm gì.

"Hôm nay chúng ta ăn món mới, gọi là đồ nướng."

Tần Tĩnh Trì nghe xong cũng không biết là thứ gì nhưng hắn rất tin tưởng tay nghề của Giang Oản Oản, ngược lại không hề lo lắng sẽ không ngon.

"Vậy còn cần làm gì nữa? Để ta giúp nàng."

Sau đó lại xách thùng đưa cho nàng ra hiệu: "Chẳng phải mấy hôn nay Đoàn Đoàn đòi ăn tôm sao, hôm nay ta đi vớt một ít."

Mắt Giang Oản Oản sáng lên, nói: "Đã chuẩn bị xong gần hết rồi." Sau đó nhận lấy thùng, những con tôm này rất to, dùng để nướng cũng không tệ.

Tần Tĩnh Trì đi loanh quanh trong bếp, nhìn thấy hai chậu mực và ngao, hắn trợn tròn mắt nghi hoặc, nói: "Cái này cũng ăn được sao? Ăn thế nào đây?”

Giang Oản Oản nhướng mày, tự tin nói: "Chờ ta làm xong rồi chàng sẽ biết."

"Được rồi."

Tần Tĩnh Trì vô cùng khó tin nhưng cũng không dám phản bác thê tử nhà mình, bây giờ trước mặt hắn, thỉnh thoảng nàng rất hung dữ, giống như một con mèo đã thuần hóa, lúc cắn người sẽ không khách sáo.

Giang Oản Oản thấy hắn cũng không có việc gì, liền nói: "Chàng đi giúp ta rửa sạch vỉ nướng, rồi nhóm lửa bếp bên ngoài đi."

Tần Tĩnh Trì nhận nhiệm vụ rồi đi ra ngoài. Còn Giang Oản Oản thì tự mình nhặt hết tôm lớn trong thùng ra, rửa sạch, bỏ chỉ tôm rồi xiên thành từng xiên.

Nhưng chỉ một lát sau, khi Giang Oản Oản còn chưa xiên hết tôm, Tần Tĩnh Trì đã làm xong và quay về.

Một lúc sau, ngoài cửa lớn truyền đến tiếng động, mơ hồ còn có thể nghe thấy giọng nói mềm mại của Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn được Tô Hà bế trong lòng, vui vẻ chỉ vào sân nhà bọn họ: "Tô nãi nãi, đến rồi đến rồi!"

Tần Tĩnh Nghiễn nghe thấy tiếng động, đã đi ra cửa đón người.

Giang Oản Oản đẩy tay Tần Tĩnh Trì: "Chàng đi chào hỏi bọn họ trước đi, ta bên này cũng sắp xong rồi."

Đợi Tần Tĩnh Trì đi ra ngoài, Giang Oản Oản liền rửa sạch ngao, cho vào nồi chần qua nước rồi vớt ra, đổ một lượng dầu vừa đủ vào nồi, cho một thìa lớn tỏi băm phi thơm, đổ ngao vào xào vài lần. Sau đó múc hai thìa nước sốt đã pha vào xào tiếp, nếm thử thấy vừa miệng rồi lại tiếp tục nêm nếm, sau đó cho ngao vào chậu gỗ nhỏ, rắc thêm một nắm hành lá và rau mùi, như vậy là đã làm xong món ngao xào tỏi thơm ngon, đậm đà, dậy mùi tỏi.

Xiên hết mực đã khử tanh, mọi thứ đã chuẩn bị xong.

Cách đây không lâu, Tần phụ xây một cái nhà mái lá cỏ tranh đơn giản ngoài sân, bốn phía đều là sân vườn, gió cũng không lớn. Cho nên hôm nay Giang Oản Oản tính nướng thịt trong sân.

Nàng đặt sò lụa lên bàn gỗ trong sân rồi bưng tất cả đồ ăn và nước sốt đã chuẩn bị sẵn ra. Nàng gọi Lý Viễn và mấy người đứng trong sảnh ra ăn sò lụa trước, mấy người còn lại thì vừa nướng vừa ăn.

Tần mẫu cũng vừa trở về, một nhóm người ngồi quanh bếp lò. Giang Oản Oản đặt chậu gỗ lên bếp lò, rồi nhấc nắp ra. Đột nhiên một làn sương trắng nồng nàn mùi tỏi bay lên trên.

Từng con sò lụa trong chậu gỗ đều há miệng ra, bên trong là miếng thịt được bao phủ bởi lớp nước sốt tỏi, vừa nhìn đã khiến cho người ta càng muốn ăn nhiều hơn.

Tuy mọi người đều cảm thấy mùi vị rất thơm nhưng đều nghi ngờ nhìn Giang Oản Oản còn chưa động đũa, rồi lại nhìn đống đồ ăn còn sống trên bàn. Điều này càng khiến bọn họ bối rối hơn.

Đoàn Đoàn ngồi trong lòng Lý Viễn, chớp đôi mắt to tròn một lúc lâu, nhìn con mực còn đang ngọ nguậy. Cậu bé vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi chỉ: “Nương ơi nương, đây là cái gì vậy ạ? Đoàn Đoàn sợ lắm!” Nói xong cậu bé còn bịt mắt lại luôn.

Giang Oản Oản cười giải thích: “Hôm nay chúng ta ăn một món mà trước đây chưa từng ăn, gọi là đồ nướng. Chúng ta vừa nướng vừa ăn nhé.”

Sau đó nàng lại chỉ vào chậu gỗ nói: “Còn đây là sò lụa sốt tỏi, hương vị rất ngon. Mọi người mau nếm thử xem.”

Mọi người thì ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Cuối cùng cũng ngập ngừng thử với đũa vào chậu gỗ. Tần Tĩnh Nghiễn vốn là người sành ăn. Cậu tiên phong gắp một con sò lụa, không thầy dạy cũng biết hút sạch nước sốt trên vỏ sò, rồi vội vàng đưa thịt sò lụa vào miệng.

Sò lụa thấm đẫm nước sốt, mùi tỏi nồng nàn, có vị hơi cay và tươi ngon. Tần Tĩnh Nghiễn nhanh chóng giải quyết xong mấy con sò lụa, thấy mọi người còn đang ngơ ngác nhìn cậu. Cậu liếc nhìn Lý Tuyết Trân, đỏ mặt nói: “Thực sự rất ngon, mọi người mau nếm thử xem!”

Mấy người kia thấy cậu ăn ngon lành thì đều bắt đầu nếm thử.

Lý Viễn chỉ cắn một miếng thì đã ngạc nhiên nhìn những thứ khó tìm thấy trong chậu không chớp mắt, không nhịn được khen ngợi: “Hương vị thật tuyệt vời! Thứ khó tìm thấy trong chậu này lại có thể ăn ngon như vậy à! Chúng ta đúng là có lộc ăn.”

Những người khác đều hùa theo gật đầu, sau đó tiếp tục trò chuyện về món sò lụa thơm ngon.

Đoàn Đoàn được Lý Viễn đặt xuống chiếc ghế cạnh đó, rồi ông ấy múc cho cậu bé một bát sò lụa đầy ắp. Tiểu tử kia dùng đũa gắp sò lụa lên rồi dứt khoát đặt đũa xuống, tự cầm bằng tay, bắt đầu ăn từng miếng một. Chỉ chốc lát sau sò lụa trong bát nhỏ của cậu bé đã sạch bóng, còn bên cạnh bát nhỏ là vỏ sò lụa chất cao như ngọn núi.

“Lý gia gia, gia gia mau múc cho Đoàn Đoàn một bát nữa đi! Ôi… Ăn ngon quá!”

Lý Viễn nghe xong vội vàng múc cho cậu bé thêm một bát nữa. Ông ấy ăn ngon đến nỗi quên mất tiểu tử bên cạnh, nghĩ tới đây gương mặt già nua không nhịn được đỏ bừng.

Giang Oản Oản thấy sò lụa đã vơi hơn một nửa, tấm vỉ gang cũng bắt đầu nóng lên. Nàng quét một lớp dầu lên tấm vỉ gang, đặt thịt bò đã ướp sẵn lên Rồi xếp gọn gàng thịt ba chỉ và mấy món linh tinh, bắt đầu nướng thịt.

Thịt vừa tiếp xúc với vỉ gang thì đã vang lên tiếng xèo xèo, rất nhanh đã dậy lên một mùi hương đặc trưng của thịt nướng. Thịt đã được ướp sẵn, tuy rằng nướng chín là có thể ăn nhưng Giang Oản Oản vẫn chuẩn bị thêm cho mỗi người một đĩa đồ ăn khô.

Mọi người đang trò chuyện về món sò lụa nhưng thấy món thịt nướng thơm phức trên vỉ gang, hai mắt đều dán chặt lên đó, hoàn toàn không rời mắt.

Chờ đến khi thịt nướng chín, Giang Oản Oản cầm một miếng rau xà lách rồi đặt một miếng thịt ba chỉ cháy xém lên trên, gắp thêm hai lát tỏi, cuộn vào nhau xong ra hiệu cho mọi người: “Thịt nướng ăn được rồi, dùng rau xà lách cuộn lại như thế này, hoặc ăn luôn cũng được.” Nói xong nàng đưa cuộn thịt nướng trong tay cho Tần Tĩnh Trì ngồi bên cạnh.

Tần Tĩnh Trì lập tức đưa vào trong miệng, thịt ba chỉ được nướng với một ít dầu rồi ướp qua nên miếng thịt vừa cay vừa tươi ngon, kết hợp với tỏi và rau xà lách, không chỉ tăng vị thơm của thịt nướng cháy xém, mà còn đỡ ngấy. Đúng là hương vị tuyệt vời!

Mọi người trực tiếp ăn luôn miếng thịt ba chỉ, vừa cay vừa thơm, rồi lại vội vàng học Giang Oản Oản cách cuộn thịt, ăn từng miếng một. Trực tiếp giơ ngón tay cái với Giang Oản Oản.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 77: Chương 77



Giang Oản Oản gắp hết phần thịt ba chỉ ra rìa vỉ gang, rồi nàng đặt miếng thịt bò vào chính giữa tiếp tục nướng. Thịt bò không cần nướng quá lâu, mặt ngoài vừa chín là có thể ăn.

Thịt bò nướng được tẩm ướp gia vị thơm ngon, đưa vào miệng sẽ cảm nhận được vị ngon của nước xốt, cắn một miếng vừa mềm vừa mọng nước, ngập tràn vị ngon!

“Ăn ngon quá!”

“Đúng rồi, sao Oản Oản tẩu có thể nghĩ ra cách ăn thịt như vậy chứ! Rất thơm ngon!”

Tần Tĩnh Nghiễn và Lý Tuyết Trân cảm thán mãi không thôi. Giang Oản Oản nở nụ cười, nàng lắc đầu nhìn thấy hai người vừa nói chuyện vừa nhét thịt nướng vào miệng. Hai người này đúng là sành ăn, nhưng rất đẹp đôi.

Đoàn Đoàn không chờ miếng thịt bò nguội bớt định nhét vào miệng, đã bị Tô Hà cản lại. Bà ấy thấy dáng vẻ tiểu tử kia nóng vội, nhéo mũi nhỏ của nó: “Ôi chao, Tiểu Đoàn Đoàn của nãi nãi, để Tô nãi nãi…Thổi cho cháu nhé. Lỡ bị bỏng lưỡi thì phải làm sao đây!”

Đoàn Đoàn l.i.ế.m môi, nó và Tô Hà cùng thổi miếng thịt nướng trên đũa. Chờ đến khi thổi nguội, thì “à hú” một tiếng rồi nhét vào miệng. Cái miệng nhỏ nhắn của Đoàn Đoàn ngậm miếng thịt nướng, quai hàm phồng lên, từ từ nhai thịt, đôi mắt to tròn nheo lại, vô cùng hưởng thụ.

Giang Oản Oản ăn một miếng thịt bò, nhìn bánh bao nhỏ nhà mình, nói: “Thẩm thẩm đưa Đoàn Đoàn cho cháu đi, để cháu chăm sóc nó cho.”

Đoàn Đoàn vừa nghe thấy thì không chờ Tô Hà lên tiếng đã tự nhảy xuống ghế, bưng bát nhỏ của mình chạy đến chỗ Giang Oản Oản. Sau đó cậu bé được Tần Tĩnh Trì ôm lên đặt giữa hai người bọn họ.

Tô Hà nhìn tiểu tử ngồi đối diện, lại thầm trao đổi ánh mắt với Lý Viễn, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.

Tiểu tử kia vừa đến cạnh bọn họ thì lôi kéo hai người nũng nịu nói: “Cha nương ơi, Đoàn Đoàn còn muốn ăn thịt thơm thơm mềm mềm!”

Lý Viễn nhìn thấy dáng vẻ nhỏ nhẹ của cậu bé thì thở dài, ở trước mặt cha mẹ đúng là khác biệt. Tiểu gia hỏa này rõ ràng chưa từng thân thiết với mấy người bọn họ như vậy.

Trong lòng ông ấy buồn phiền mãi không thôi, nhìn nữ nhi mình đang ăn uống vui vẻ, cũng không biết khi nào Lý Tuyết Trân nhà ông ấy mới sinh cho hai vợ chồng già là họ đây một thằng c* để chơi cùng.

Nghĩ đến đây ông ấy lại không không nhịn được liếc nhìn Tần Tĩnh Nghiễn đang cúi đầu cuốn thịt ba chỉ. Nhìn dáng vẻ chẳng chút giác ngộ gì của cậu, ông ấy cũng chẳng thèm nhìn nữa. Nhưng rất nhanh sau đó ông ấy đã bị cảnh Tần Tĩnh Nghiễn ăn thịt nướng thơm ngào ngạt hấp dẫn. Ông ấy nhìn một lúc, nuốt nước miếng, mới phản ứng lại vội vàng cúi đầu tiếp tục ăn thịt.

Mấy người ăn hết một vòng thịt nướng, thì Giang Oản Oản đặt khoai tây, rau hẹ và cà tím lên vỉ gang tiếp tục nướng. Trong lúc nướng nàng còn cố ý phết một ít nước sốt đã chuẩn bị sẵn lên.

Quả cà tím được cắt làm đôi, Giang Oản Oản còn phết thêm một ít nước sốt lên.

Chờ rau dưa nướng chín, mọi người lại tiếp tục trò chuyện về sò lụa, sò lụa sốt tỏi để trên bếp lò vẫn còn nóng. Bây giờ so với lúc đầu thì thơm hơn, ăn càng thêm ngon!

Sau khi giải quyết xong sò lụa thì rau dưa đã có thể ăn, khoai tây có vị cay giòn, rau hẹ phủ đầy nước sốt. Đặt một lát tỏi lên trên, mùi vị rất ngon.

Tuy nhiên, thứ khiến mọi người ngạc nhiên và bất ngờ nhất vẫn là món cà tím nướng tỏi, cà tím nướng thơm mềm, nước sốt tỏi thấm vào trong cà tím, vừa mềm vừa ngon.

Giang Oản Oản thấy Đoàn Đoàn vô cùng thích thì đặt hơn nửa số cà nướng tới trước mặt cậu bé, để cho cậu bé dùng thìa từ từ múc lên.

Giang Oản Oản gạt hết rau dưa sang một bên, tiếp theo nàng đặt tôm và mực lên vỉ gang rồi phết nước sốt lên bắt đầu nướng.

Giang Oản Oản đã rạch lưng tôm to ra nên chín rất nhanh. Thịt tôm thơm ngon kết hợp với mùi thơm của nước sốt, hoà quyện vào nhau khiến hương vị càng thêm ngon hơn. Khi ăn vào miệng, sẽ cảm nhận sự tột đỉnh của vị giác.

“Ôi… Thơm quá! Nếu mỗi ngày đều có thể ăn đồ Oản Oản tẩu nấu thì tốt rồi!”

Nghe những lời Lý Tuyết Trân nói, Giang Oản Oản liếc nhìn Tần Tĩnh Nghiễn, nói: “Ta đoán rất nhanh là có thể thôi.”

Lý Tuyết Trân khó hiểu nhìn nàng, thấy ánh mắt nàng nhìn về phía Tần Tĩnh Nghiễn. Nàng ấy còn chưa hiểu mình đang bị trêu chọc.

Lý Tuyết Trân không nói câu nào, mặt đỏ bừng, thẹn thùng cúi đầu tiếp tục ăn tôm. Còn Lý Viễn và Tô Hà đang ăn đồ ngon, không hề chú ý tới cảnh tượng này.

Sau khi mực nướng chín, Giang Oản Oản bắt đầu phết nước sốt qua lại, lật qua lại không ngừng. Nước sốt bao phủ con mực kêu xèo xèo trên vỉ gang, tỏa ra hương thơm.

Tần Tĩnh Trì cũng giúp lật mực, vừa ngửi mùi mực nướng vừa nuốt nước miếng.

“Được rồi, đã có thể ăn!”

Mọi người vừa nghe nàng ra hiệu thì đã động đũa, Tần Tĩnh Trì chịu nóng, vừa ăn vừa khen: “Ôi… Ôi… Ngon quá!”

“Ăn ngon quá! Tẩu tử thật lợi hại!”

Tần mẫu nhai con mực nóng hổi trong miệng, hăng hái kích động nói: “Oản Oản à, chẳng trách con lại muốn mua loại mực này. Hương vị thật sự rất ngon!”

Màu sắc tổng thể của con mực trên vỉ gang là màu đỏ của nước sốt. Cắn một miếng, vô cùng giòn và mềm, cũng rất dai, vừa tươi vừa cay rất sảng khoái!

Lý Viễn đang ăn mực, đưa ra ý kiến: “Ôi… Oản Oản à. Với tay nghề của cháu thì mở cửa hàng đi!”

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì liếc nhìn nhau, nói: “Thật ra chúng cháu cũng có dự định như vậy. Chẳng qua chúng cháu đã dùng hết số tiền tích góp được để sửa nhà hết rồi. Giờ mà muốn mở cửa hàng thì phải dành dụm được một ít bạc rồi mới đi tìm cửa hàng.”

Lý Viễn nuốt xong con mực, nói: “Thật ra ta có hai cửa hàng, đều khá lớn, vị trí cũng tốt, có một cửa hàng có hai tầng. Nếu các ngươi muốn mở cửa hàng thì có thể dùng tạm trước. Sau này muốn thuê hay muốn mua thì nói sau.”

Trong nhà bọn họ có hai cửa hàng, cho Tần Tĩnh Trì dùng vẫn tốt hơn những người khác.

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì nghe xong vui sướng ngất ngây. Bây giờ thời tiết càng ngày càng lạnh, dựng một quầy hàng thì khó mà trụ được.

Thật ra hai người đã có ý định mở cửa hàng từ lâu rồi, nhưng số tiền tích góp được trong khoảng thời gian này đều dùng để sửa nhà. Bây giờ mua sắm vật dụng trong nhà cũng đều cần dùng tiền, cho nên ý tưởng này chỉ có thể tạm gác lại.

Vốn dĩ nàng định mở lại quầy hàng hoặc bán mấy bộ bàn Tần Tĩnh Trì làm, sau đó mới quyết định. Bây giờ những lời của Lý Viễn đã giải quyết được tình thế cấp bách của bọn họ.

Tần Tĩnh Trì nhìn Lý Viễn trịnh trọng nói: “Vậy cháu cảm ơn Viễn bá. Ngày mai chúng cháu đi xem!”

“Cảm ơn cái gì. Sau này các ngươi cho cả nhà chúng ta đến ăn bám cơm là được rồi.”

Giang Oản Oản khẽ cười nói: “Ngài đang nói gì vậy. Mọi người đến chúng cháu chào đón còn không kịp đâu.”

Mọi người lại tiếp tục ăn, Giang Oản Oản đang phết nước sốt có cảm giác như mình đã quên mất thứ gì đó. Qua một lúc lâu nàng mới nhớ ra: “À! Ta quên lấy rượu cho mọi người rồi! Để ta đi lấy rượu!”

Lý Viễn Và Tần Tĩnh Trì đang ăn ngon lành, sao còn nhớ tới rượu nho. Vừa nghe nàng nói như vậy, thì con sâu rượu trong người lập tức được kích hoạt. Đồ ăn ngon mà không có rượu ngon đúng là tiếc nuối nha!

Không lâu sau đó, Giang Oản Oản đã bưng một bình rượu ra. Lý Viễn và Tần Tĩnh Trì rót rượu cho mình xong, thì bắt đầu uống. Tô Hà nhìn chén rượu nho đỏ rực của bọn họ, tuy bà ấy chưa từng uống rượu nhưng cũng muốn nếm thử một chút. Bà ấy rót một chén, rồi nhấp từng ngụm nhỏ.

Ngoài sân gió lạnh thổi qua, mọi người trong vườn đang thưởng thức đồ ăn và rượu ngon đều rất vui vẻ.

Sau khi ăn hết mực, Giang Oản Oản lại tiếp tục nướng thịt và rau dưa. Mãi cho đến ăn hết tất cả đồ nướng, mọi người mới xoa bụng hài lòng ngồi trên ghế nói chuyện.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 78: Chương 78



Lý Viễn nhìn qua hàng rào sân thấy ngôi nhà đã xây xong của bọn họ, khen ngợi: “Nhà các ngươi xây lại đẹp thật đấy!” Trong lúc xây, cả nhà bọn họ đến thăm rất nhiều lần, tận mắt nhìn thấy căn nhà được hoàn thiện.

Sau đó ông ấy lại hỏi: “Khi nào thì các ngươi sẽ chuyển vào đây?”

Tần Tĩnh Trì trả lời: “Có lẽ phải mất một khoảng thời gian nữa. Trong nhà cháu cũng chưa có nhiều đồ đạc.”

Lý Viễn khó hiểu nhìn hắn một cái: “Không phải cháu làm thợ mộc sao? Trước đấy không phải làm được một ít rồi sao?”

Giang Oản Oản ở bên cạnh cười nói: “Viễn thúc, có điều ngài không biết. Trong khoảng thời gian này Tĩnh Trì tìm được một miếng gỗ tốt, vẫn luôn làm bộ bàn này.”

Nghe nàng nói như vậy, Lý Viễn rất tò mò hỏi: “Làm cái bàn gì mà lâu như vậy?”

Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản liếc nhìn nhau, nói: “Nếu không để cháu dẫn Viễn thúc đi xem.”

Lý Viễn ngồi không cũng chán, đứng dậy đi theo hắn vào phòng làm mộc.

Qua một lúc lâu, bọn họ mới quay trở lại.

Lý Viễn vừa đi ra, vẻ mặt nghiêm túc. Ông ấy không thể nào quên được chiếc bàn ông ấy vừa nhìn thấy bên trong. Tay nghề rất tinh xảo và phức tạp. Mặt trên điêu khắc loài chim hắn chưa biết tên, nhìn rất sống động, giống như ngay lập tức sẽ giương cánh bay đi. Thậm chí cái ghế ngồi cũng tinh tế không kém. Cả bộ bàn tinh xảo đồng thời cũng toát lên một vẻ uy nghiêm.

Đồ vật tinh xảo như thế sao có thể tùy tiện bán đi, thà để phủ bụi còn hơn!

Lý Viễn ngồi xuống, bình tĩnh lại rồi mở miệng nói: “Cháu bán bộ bàn đó cho ta đi, ta có việc cần dùng!”

Không chờ bọn họ mở miệng, ông ấy đã nói thêm: “Một ngàn lượng bạc!”

Không chỉ Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản ngạc nhiên mà những người khác đều trợn mắt ngạc nhiên. Ngoại trừ Tô Hà và Lý Tuyết Trân, những người khác đều từng nhìn thấy bộ bàn Tần Tĩnh Trì làm. Mặc dù tinh xảo như vậy, còn có thể bán giá cao, nhưng mà bọn họ định bán bộ bàn đấy với giá một trăm đến hai trăm lượng thôi. Bây giờ nghe xong những lời Lý Viễn nói, đúng là vô cùng chấn động.

Tô Hà nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lý Viễn, chỉ biết chuyện này tuyệt đối không đơn giản. Bà ấy và Lý Tuyết Trân đều đi nhìn qua, mới hiểu được dụng ý của hắn. Nếu tặng cho vị kia… Tô Hà không dám nghĩ tới. Bây giờ vị kia đang trong tình thế nước sôi lửa bỏng, Thánh Thượng lại là người thích những đồ vật như thế này. Nếu đưa cho ông ấy, ông ấy sẽ dâng vật này lên, chắc chắn Thánh Thượng sẽ có ấn tượng tốt với ông ấy.

Bà ấy và Lý Viễn liếc nhìn nhau, đều hiểu bộ bàn này chỉ là một vật phẩm. Nhưng nếu dùng đúng chỗ, chắc chắn giá trị sẽ vượt xa một ngàn lượng bạc này.

Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản liếc nhau. Trong lòng có một tia lửa nóng, hai người đều cực kỳ kích động. Một khi bán đi, bọn họ có thể mua được cửa hàng luôn.

Lý Viễn thấy hai người im lặng một lúc lâu cũng không lên tiếng, suy nghĩ một lúc rồi nói thêm: “Nếu các ngươi đồng ý, ta có thể tặng cho các ngươi một cửa hàng.”

Tần Tĩnh Trĩ sợ hãi, vội vàng mở miệng: “Viễn thúc, không cần đâu! Một ngàn lượng bạc là đủ rồi. Sao cháu có thể lấy cửa hàng của thúc được? Ngày mai chúng ta đi xem cửa hàng. Nếu thích hợp thì cháu mua luôn của thúc.”

Lý Viễn thấy bọn họ không muốn lợi dụng tình huống này, không khỏi gật đầu, càng cảm kích hơn: “Haha, được rồi. Thế ngày mai ta nhờ người chuyển bộ bàn này đi.”

“Khi nào cũng được, cháu chờ thúc rảnh.”

Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản đi lên huyện, cẩn thận xem xét hai cửa hàng của Lý Viễn. Cuối cùng bọn họ chọn cửa hàng có hai tầng kia.

Cuối cùng Lý Viễn chỉ nhận một trăm lượng bạc của bọn họ. Hai phu thê bọn họ đều vô cùng biết ơn. Hiểu rằng điều này tương đương Lý Viễn cho không. Một cửa hàng lớn như thế này, ước tính ít nhất cũng phải ba trăm bốn trăm lượng bạc mới có thể mua được.

Trong lòng hai người đều ghi nhớ ân tình của ông ấy.

Cùng ngày đó, Lý Viễn chuyển bộ bàn đi. Sau khi trừ tiền cửa hàng thì ông ấy đưa cho bọn họ ngân phiếu chín trăm lượng bạc.

Bọn họ cầm ngân phiếu bắt đầu suy nghĩ về những việc khác. Bây giờ có tiền rồi, Giang Oản Oản không để Tần Tĩnh Trì dành nhiều thời gian làm đồ nội thất. Cuối cùng phần lớn công việc được giao cho sự phụ của tần Tĩnh Trì, là Lý Đại Sơn.

Trong nhà Lý Đại Sơn cũng có một số đệ tử theo học nghề, đều đã học được vài năm rồi. Cho dù bây giờ có nhiều việc, thì cũng có sự giúp đỡ của nhóm đệ tử, tốc độ của Lý Đại Sơn cũng không hề chậm.

Chuyện nội thất tạm thời đặt sang một bên. Bây giờ có cửa hàng, thì ý định trong lòng Giang Oản Oản càng nhiều hơn, cũng rất rối rắm. Ban đầu nàng muốn kinh doanh hải sản nhưng lại cảm thấy có hơi nhạt nhẽo, vào mùa đông thì ăn lẩu mới là điều tuyệt vời nhất.

Nàng cũng không muốn từ bỏ hải sản. Nàng nghĩ mãi, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên cửa hàng bên cạnh bọn họ. Cửa hàng đó bán đồ tạp hoá, cửa hàng không lớn, hàng hoá cũng không đầy đủ như trên phố. Vì vậy số lượng khách mỗi ngày đều rất ít, trong cửa hàng chỉ có mình lão bản, mỗi ngày vẻ mặt hắn đều chán nản buồn rầu.

Giang Oản Oản cảm thấy nếu nàng mua lại cửa hàng này, đoán chừng không phải vấn đề lớn. Hơn nữa cửa hàng đó vừa vặn thích hợp mở một cửa hàng chuyên bán hải sản. Ước chừng cũng không cần phải chi nhiều tiền.

Nói là làm, Giang Oản Oản đã quyết định xong thì đi vào cửa hàng nhà mình để bàn bạc với Tần Tĩnh Trì. Hắn cũng rất đồng ý.

Khoảng mười giờ trưa, Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản bước vào cửa hàng tạp hoá bên cạnh.

“Lão bản, công việc kinh doanh của cửa hàng ông như thế nào rồi?”

Lão bản cửa hàng uể oải nằm sấp trên quầy, không thèm ngước mắt lên: “Các ngươi thấy ta kinh doanh tốt lắm hả?”

Giang Oản Oản lại tiếp tục nói: “Vậy ông có đồng ý bán cửa hàng này cho ta không?”

Lão bản vừa nghe những lời này, im lặng một lúc, cẩn thận đánh giá hai người bọn họ.

Cửa hàng này đã mở được hơn một năm, từ đầu đã luôn lỗ vốn. Ông ta đã có ý định chuyển nhượng cửa hàng từ lâu rồi, bây giờ chưa buồn ngủ lắm đã có người đến đây kê gối đầu rồi!

Chỉ thấy ông ta đảo mắt, rồi mới nói: Vị trí cửa hàng của ta rất tốt! Nếu không phải ta phải chuyển đến huyện Lâm, vốn cũng không tính bán.”

Ánh mắt của Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì đều có ý cười nhẹ, cũng không vạch trần: “Vậy lão bản ngài đưa một con số đi. Chúng tôi hơi lo lắng, nếu giá cả thích hợp thì chúng tôi mua luôn.”

“Được, hai trăm lượng!”

Tần Tĩnh Trì nghe xong thì nheo mắt lại, im lặng không nói gì, nhìn thẳng ông ta.

Lão bản bị Tần Tĩnh Trì nhìn có hơi chột dạ, né tránh ánh mắt hắn, lắp bắp nói: “Hai trăm lượng… Đã rất hợp lý rồi!”

Giang Oản Oản cười khẩy: “Lão bản, cửa hàng hai tầng bên cạnh chỉ cần ba trăm năm mươi lượng đã mua được rồi. Hơn nữa cửa hàng kia so với cửa hàng của ông thì…” Giang Oản Oản như ghét bỏ nhìn quanh cửa hàng, tiếp tục nói: “To – hơn – nhiều!”

Không chờ ông ta nói gì, Giang Oản Oản dứt khoát nói: “Một trăm ba mươi hai lượng bạc. Nếu ông đồng ý, chúng tôi đưa tiền ngay. Ngay lập tức có thể đi đến nha môn nhượng lại khế ước mua bán nhà.”

Ông ngủ cửa hàng nghe xong đâu có chịu: “Không được không được. Ngươi đưa ít quá!”

Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản nhìn nhau, nói: “Vậy ông muốn bao nhiêu. Hai trăm lượng hoàn toàn là không thể.”

“Một trăm sáu mươi hai!”

Giang Oản Oản lắc đầu: “Như này đi, một trăm bốn mươi hai.”

Nàng vừa nói xong, lão bản cửa hàng vẫn không đồng ý. Ba người cò kè mặc cả một lúc lâu. Cuối cùng quyết định giá mua cửa hàng là một trăm năm mươi hai.

Việc chuyển cửa hàng và dọn dẹp đồ đạc trong cửa hàng vẫn cần phải sắp xếp. Trong cửa hàng cũng không có nhiều hàng hoá, hai bên đã thống nhất năm ngày sau chính thức bàn giao.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 79: Chương 79



Giang Oản Oản đo đạc sơ qua một chút cửa hàng bọn họ mới mua. Dựa theo kích thước của một chiếc bàn dành cho bốn người, ước tính có thể chứa được khoảng mười bàn. Quy mô không lớn hay nhỏ. Nếu lúc đó kinh doanh tốt, sợ là phải xếp hàng đợi, chẳng qua chiến lược kinh doanh k.ích th.ích đói bụng cũng không tệ.”

Sau khi dọn dẹp hết cửa hàng, hai người đi về. Phải suy nghĩ kỹ về cách trang trí như thế nào mới được.

Lúc về đến nhà, bụng hai người đã kêu vang. Đúng lúc Tần phụ Tần mẫu và Đoàn Đoàn đang ngồi ăn mì trên chiếc bàn nhỏ trong bếp.

Tần mẫu thấy bọn họ đã về, đang tính đứng dậy nấu mì giúp họ thì đã bị Giang Oản Oản ấn vai: “Nương ngồi xuống đi, để con làm cho.”

Giang Oản Oản ngửi được mùi thơm của nước súp, động tác của nàng nhanh nhẹn nấu cho mình và Tần Tĩnh Trì một bát mì.

"Nương à, mọi người có muốn ăn trứng chần không? Con làm thêm mấy quả nữa.”

Tần phụ Tẫn mẫu đều lắc đầu, tỏ vẻ không cần đâu.

Tần Tĩnh Nghiễn và Đoàn Đoàn mỗi người ăn một quả.

Giang Oản Oản cho hai quả trứng chần vào trong bát của mình và Tần Tĩnh Trì. Nàng bỏ thêm hai quả vào bát của Tần Tĩnh Nghiễn Và Đoàn Đoàn, rồi mới ăn bát mì nóng hôi hổi.

Tần phụ đặt bát xuống trước, hiếm khi mở lời: “Hôm nay các con đi xem cửa hàng thế nào rồi? Giá cả hợp lý không?”

Tuy bình thường ông ít nói nhưng mọi người đều cảm nhận được sự quan tâm của ông.

Tần Tĩnh Trì đang ăn mì, Giang Oản Oản cười trả lời: “Rất tốt ạ. Cửa hàng của huyện lệnh đại nhân rất lớn, có hai tầng. Ông ấy chỉ lấy của chúng con một trăm lượng bạc.”

Tần phụ nghe xong gật đầu: “Vậy thì tốt rồi. Huyện lệnh đại nhân là người tốt, cũng là quan tốt. Lúc nào chúng ta cũng phải nhớ kỹ ân tình của người ta.”

Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản đều gật đầu liên tục: “Cha yên tâm đi. Trong lòng con và Oản Oản đều hiểu rõ.”

Tần phụ nghe xong cũng không nói nhiều nữa. Ông biết hai phu thê bọn họ hiểu được điều này, cũng có chừng mực.

Vì thế ông ngồi sang một bên uống trà. Ông rất thích trà gạo nếp Giang Oản Oản làm. Khi không có việc gì làm, ông vừa ngồi chơi với Tiểu Đoàn Đoàn, vừa có thể từ từ uống gần như cả ngày.

Sau khi ăn cơm xong, Giang Oản Oản rửa bát thì mới nhớ ra hôm qua nàng mua thịt ba chỉ mới nướng vài cân, còn mấy chục cân để trong không gian.

Sau khi dọn dẹp phòng bếp, chờ tất cả mọi người đi ra ngoài, nàng mới lấy thịt ba chỉ ra, tính làm một ít thịt lợn khô để làm đồ ăn vặt cho mọi người.

Trước tiên nàng rửa sạch thịt, cho một ít gừng, hành và ít rượu trắng vào để khử mùi tanh.

Sau đó Giang Oản Oản kéo Tần Tĩnh Trì vào bếp phụ mình làm: “Tĩnh Trì, chàng băm hết số thịt ba chỉ này giúp ta. Ta làm thịt lợn khô cho mọi người ăn.”

Tần Tĩnh Trì nhìn nàng từ trên cao xuống, ngón tay chỉ vào miệng hắn. Sau đó thích thú nói: “Ta cũng không dễ giúp người khác đâu, xem nàng trả công không đã.”

Giang Oản Oản thẹn thùng đánh hắn một cái: “Đồ lưu manh!”

Tần Tĩnh Trì ôm chỗ bị đánh, đau đớn kêu lên: “A… Đau quá, Oản Oản. Ta đau quá!”

Giang Oản Oản biết rõ hắn giả vờ, vẫn không nhịn được quan tâm hắn: “Đau ở đâu? Ta… Ta đánh nhẹ mà.”

Chờ nàng xoay người tính xoa cho Tần Tĩnh Trì, thì hắn đột nhiên đứng thẳng dậy. Ôm eo Giang Oản Oản, ngẩng đầu hôn lên môi nàng.

Giang Oản Oản mở to mắt, mặt đỏ như cà chua. Qua một lúc lâu, thấy Tần Tĩnh Trì còn chưa buông mình ra. Nàng lại đánh vào vai hắn, chỉ là nắm tay của nàng dừng trên người Tần Tĩnh Trì. Hắn chỉ cảm thấy mềm mại không xương, chẳng có tác dụng gì cả.

Giang Oản Oản không thể làm gì khác, chỉ có thể ôm đầu hắn, để mặc hắn tuỳ tiện làm xằng làm bậy.

Ánh mắt Giang Oản Oản mơ màng, đột nhiên có một giọng nói mềm mại làm giật mình.

“Cha nương! Xấu hổ quá!”

Nàng thấy Đoàn Đoàn dùng tay bịt kín mắt. Nếu không để ý khe hở thật to giữa ngón tay, thì vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt nai to tròn của cậu bé. Đúng là dáng vẻ của cục cưng ngoan ngoãn.

Vẻ mặt Giang Oản Oản đỏ bừng, vùi đầu vào cổ Tần Tĩnh Trì, nhỏ giọng xấu hổ và giận dữ nói: “Đều tại chàng đấy! Con thấy hết rồi, làm sao bây giờ?”

Một lúc sau, nàng vừa sợ vừa ngạc nhiên nói: “Sao chàng còn ôm ta, mau thả ta xuống đi!”

Thật ra da mặt Tần Tĩnh Trì rất dày. Sau khi thả nàng xuống, vẻ mặt bình tĩnh đi đến ngồi xổm trước mặt Đoàn Đoàn, nhìn xuyên qua ngón tay Đoàn Đoàn, mắt to trừng mắt nhỏ. Sau đó hắn bất đắc đ* cười, nhẹ nhàng xoa mặt tiểu tử kia: “Nghịch ngợm lắm!”

Đoàn Đoàn bĩu môi: “Không phải đâu!” Sau đó lại thấy cậu bé duỗi hai ngón tay ra, chỉ vào má mình nói: “Cha và nương cũng phải hôn Đoàn Đoàn cơ!”

Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản buồn cười liếc nhìn nhau, mỗi người một hôn vài cái lên hai bên mặt nhỏ nhắn mềm của cậu bé.

Tiểu tử kia được cha nương hôn, cực kỳ vui vẻ, má lúm đồng tiền nhỏ hiện ra, đôi mắt nheo lại cười.

Sau đó cậu bé hôn lên mặt Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản vài cái như gà mổ thóc.

Tần Tĩnh Trì bế cậu lên. Sau đó nhéo chiếc mũi nhỏ của cậu bé: “Cha và nương làm món ngon cho Đoàn Đoàn và mọi người ăn. Con ngoan ngoãn ngồi trên ghế nhỏ chơi nhé, được không?”

Ánh mắt Đoàn Đoàn sáng long lanh, cậu bé ngoan ngoãn gật đầu: “Đoàn Đoàn biết rồi ạ!”

Giang Oản Oản thấy hắn đặt Đoàn Đoàn lên ghế. Sau đó nàng mới tức giận liếc hắn một cái, cầm miếng thịt ba chỉ còn sống đặt lên thớt gỗ: “Chàng nhanh thái thịt lợn đi!”

Tần Tĩnh Trì chột dạ sờ mũi. Sau đó nhanh chóng cúi người hôn nàng một cái, rồi mới nghiêm túc băm thịt.

Giang Oản Oản ngây người một lúc, thì quay đầu nhìn Đoàn Đoàn đang cúi đầu. Nàng mới yên tâm xoay người, nhéo Tần Tĩnh Trì một cái thật mạnh.

Tần Tĩnh Trì ăn đau. Chờ đến khi hắn quay đầu tính nói gì đó, lại chỉ có thể thấy khuôn mặt trắng nõn mềm mại của nàng, chiếc mũi thon, hàng mi cong vút và khéo miệng hơi nhếch lên của nàng…

Tần Tĩnh Trì nhìn mãi không rời mắt, một lúc lâu sau khẽ nhếch khóe môi lên tươi cười cúi đầu tiếp tục băm thịt.

Sau khi băm nhỏ thịt, thêm chút bột mì, bột ngũ vị hương, ít đường xay, lượng muối vừa phải và ít bột ớt. Sau đó đảo đều theo một chiều, rồi tẩm ướp thịt.

Trong lúc chờ thịt băm, Giang Oản Oản bảo Tần Tĩnh Trì ra ngoài đốt bếp trước. Còn nàng thì định cắt giấy dầu, giấy dầu này là loại giấy dùng để làm ô, giá đắt hơn nhiều so với giấy bình thường. Nếu không phải dùng để làm thịt khô, Giang Oản Oản cũng không tính mua.

Nàng cắt giấy dầu thành từng miếng hình chữ nhật là được.

Sau khi cắt giấy dầu xong, thịt băm cũng được tẩm ướp xong thơm lừng.

Nàng trải giấy dầu lên bàn, đặt thịt băm lên trên, rồi lại phủ một miếng giấy dầu khác lên. Nàng dùng cây cán bột cán đều thịt băm, thực hiện các bước tương tự lúc nãy rồi lại đặt thịt băm lên. Giang Oản Oản cẩn thận đặt thịt băm bọc trong giấy dầu vào vỉ gang.

Vỉ gang này là Giang Oản Oản lo lắng sự bất tiện khi nướng bánh, cố ý bảo Tĩnh Trì làm cho mình một cái.

Nhiệt độ trong bếp đã rất cao, Giang Oản Oản đặt vỉ gang vào trong bếp, bắt đầu quay thịt khô.

Nhân lúc thịt khô đang nướng, Giang Oản Oản múc một ít mật ong ra.

Sau khi quay thịt khô một phần tư giờ, nàng lấy ra rồi bỏ lớp giấy dầu đi, phết một lớp mật ong lên, lặp đi lặp lại như thế ba bốn lần, cho đến khi mặt ngoài thịt khô có màu hơi cháy vàng là có thể lấy ra. Nàng bỏ hai mặt giấy dầu ra, cắt thịt heo khô thành từng miếng hình vuông.

Giang Oản Oản đặt thịt khô lên bếp, thì thấy ánh mắt hai cha con sáng ngời, cười nói: “Hai người mau nếm thử đi.”
 
Back
Top Bottom