Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 150: Chương 150



Liếc nhìn bà ấy, Lý Tuyết Trân mở lời: "Nương, đợi sau này con và... Chàng ấy bàn bạc lại."

"Được được được, còn chưa gả đi, đã bắt đầu nghe lời phu quân rồi!"

Lý Tuyết Trân xấu hổ liếc nhìn bà ấy: "Nương! Nương... Nương nói gì vậy!"

Tô Hà thấy nàng ấy như vậy thì vội nói: "Được rồi được rồi, nương không trêu con nữa."

Một lát sau, Lý Tuyết Trân dựa vào vai Tô Hà nói: "Nương yên tâm, chàng ấy chắc là một người rất tốt."

Tô Hà vỗ tay nàng ấy, vẻ mặt không nỡ nhưng lại dịu dàng.

“Oản Oản tỷ, tỷ xem! Tâm trạng của A Nghiễn ca thật tốt! Vừa mới ra ngoài một chuyến trở về đã cười ngây ngô mãi không thôi.”

Liếc nhìn về phía Tần Tĩnh Nghiễn, Giang Oản Oản cười nói: "Tiểu Quang, đợi sau này đệ có thể cưới được cô nương mà mình yêu thương, cũng sẽ vui mừng như đệ ấy vậy."

Nói xong, thấy trời đã hơi tối đen, sợ lát nữa trời lại đổ tuyết, Giang Oản Oản nói tiếp với Tần Tiểu Quang: "Tiểu Quang, các đệ trông coi cửa hàng, ta và Tĩnh Trì ca của đệ đi mua đồ."

“Hở! Vâng! Tẩu tử, tỷ mau đi đi.”

Tiếp đó, Giang Oản Oản vội đi tới bếp kéo Tần Tĩnh Trì nói: "Nhanh lên, chúng ta đi mua ngựa đi, thiếp thấy trời này hình như sắp đổ tuyết rồi."

Tần Tĩnh Trì xoa xoa tay rồi nhanh chóng đi theo nàng ra khỏi cửa.

“Lão bản, con người này của ngươi bán thế nào?”

Lão bản kia đánh giá Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì, mỉm cười nói: "Khách quan, mắt nhìn của ngài thật tốt, con ngựa này trong toàn bộ cửa hàng của chúng ta, tướng mạo có thể nói là đứng đầu! Ngài nhìn xem bộ lông bóng mượt này!"

Giang Oản Oản gật đầu, đương nhiên nàng biết con ngựa này là con tốt nhất ở đây, có lẽ là vì mùa đông không có nhiều cỏ để nuôi dưỡng nên những con ngựa khác đều gầy gò, tinh thần cũng không tốt, chỉ có con này trông còn khỏe mạnh.

Tần Tĩnh Trì sờ lông con ngựa đó, cũng gật đầu giống như Giang Oản Oản.

Giang Oản Oản hiểu ý, tiếp tục hỏi: "Ngươi cứ nói thẳng bán thế nào đi, nếu giá cả hợp lý, đương nhiên chúng ta cũng muốn mua."

Lão bản kia lập tức nói: "Thôi được, ta cũng không hét giá cao, chỉ bảy mươi lượng bạc, ngài thích thì cứ dắt đi!"

Nghe xong,Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì đều nhíu chặt mày.

Ngay sau đó, Giang Oản Oản nhàn nhạt cười nói: "Lão bản, giá này của ngươi không được hợp lý rồi, chúng ta mua một con trâu chỉ cần mười mấy hai mươi lượng bạc, cho dù ngựa có đắt hơn trâu nhưng giá này của ngươi thực sự là có chút vô lý!"

Lão bản kia thấy nàng nói như vậy, lại vội vàng nói: "Cái này... Cái giá này có thể thương lượng mà, các ngươi cũng thấy rồi, con ngựa này là con tốt nhất trong tiệm của ta, giá cả chắc chắn cũng không thể thấp được."

Tần Tĩnh Trì liếc nhìn ông ta nói: “Bốn mươi lượng bạc, ngươi giúp chúng ta lắp thêm xe ngựa nữa."

Lão bản kia giật giật khóe mắt, miệng hơi há ra, một lúc lâu sau mới nói: "Bốn... Bốn mươi lượng? Còn thêm xe ngựa? Sao mà có thể, không được không được, chẳng phải bán như vậy ta sẽ lỗ vốn sao, ngày nào ta cũng cho nó ăn cỏ đều là một khoản tiền không nhỏ đấy!"

Dừng lại một chút, ông ta lại tiếp tục nói: "Thấp nhất sáu mươi hai, không thể ít hơn nữa!"

Giang Oản Oản liếc nhìn Tần Tĩnh Trì, nói: "Ta thấy tiệm ngựa của ngươi cũng không tốt lắm, nếu ngươi không bán cho chúng ta, ngươi còn phải tiếp tục nuôi, nếu nuôi không tốt, ước chừng con ngựa này gầy đi, sẽ càng khó bán hơn."

Thấy lão bản kia vẫn còn lắc đầu, Giang Oản Oản nói: "Thôi được, chúng ta thêm một chút, ngươi cũng bớt một chút, năm mươi lượng! Ngươi đồng ý thì chúng ta có thể trả tiền ngay!"

Lão bản kia do dự một lúc lâu, mới nói: "Được... Được rồi, hai phu thê các ngươi thật biết trả giá! Con ngựa này bán cho các ngươi, ta còn chẳng kiếm được tiền! Nếu không phải..."

Giang Oản Oản cũng lười nghe ông ta nói, nàng biết tất cả những lão bản đều nói không kiếm được tiền thì nhất định sẽ không bán, chỉ cần chịu bán thì chắc chắn có thể kiếm được tiền.

"Lão bản, chúng ta còn bận về, ngươi nhanh giúp chúng ta lắp xe ngựa đi."

Nghe xong, lão bản kia vội gọi người làm ở bên cạnh giúp lắp xe, vừa lắp vừa lẩm bẩm: "Trời ơi, vốn dĩ đã không kiếm được tiền, ta còn phải tặng thêm một chiếc xe ngựa, hôm nay đúng là làm ăn lỗ vốn!"

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì mỉm cười nhìn nhau, cũng không nói gì.

"Tĩnh Trì, mau lấy hầu bao ra, thiếp đếm thỏi bạc đưa cho ông ta."

Tần Tĩnh Trì nghe vậy thì lập tức lấy chiếc túi vải màu xanh nhạt trong túi áo ra, đưa cho Giang Oản Oản, sau đó bất đắc dĩ véo mũi nàng: "Nàng này, màu sắc của chiếc túi vải này tươi sáng như vậy, nàng để nó ở chỗ ta, ta còn không tiện lấy ra."

Giang Oản Oản kéo tay áo hắn, cười tươi như hoa nhìn hắn nói: "Ai nha, chiếc túi vải này đựng bạc nặng quá mà, hơn nữa nó còn làm hỏng quần áo của thiếp, xấu lắm!"

Tần Tĩnh Trì nhẹ nhàng gõ vào trán nàng, nhét chiếc túi vải vào tay nàng: "Được rồi, đếm bạc đi."

Giang Oản Oản giả vờ đau đớn, ôm trán chu môi nói: "Chàng thật phiền phức!"

Nói xong lại lặng lẽ cong môi, ngồi trên ghế đẩu bên cạnh đếm bạc.

Tần Tĩnh Trì đứng sau nàng, nhìn nàng cười nhẹ, cũng không phản bác gì.

Ngoài cửa, lão bản của tiệm ngựa cũng đã lắp xong xe ngựa: "Khách quan, xe ngựa đã lắp xong rồi!"

Giang Oản Oản gật đầu, liền đẩy số bạc đã đếm trên bàn qua: "Đây là năm mươi hai, ngươi điểm đi!"

Người chủ kia nhìn thấy số bạc trên bàn thì vui mừng ra mặt, đếm một lượt, rồi gật đầu nói: “Đúng rồi, lần sau ngài hay tới thường xuyên hơn đấy!"

Giang Oản Oản cười nhẹ: "Lão bản, chẳng phải ngươi bán lỗ vốn rồi sao? Không sợ tiếp tục lỗ vốn à?"

Nói xong cũng không quan tâm lão bản ở phía sau kia nói gì, kéo Tần Tĩnh Trì ra ngoài kiểm tra xe ngựa xem có lắp tốt không.

Thấy không có vấn đề gì, Tần Tĩnh Trì bế Giang Oản Oản lên xe ngựa, tiếp đó mình cũng lên ngồi bên ngoài xe ngựa đánh xe.

Giang Oản Oản ngồi trong xe ngựa, trong lòng nghĩ, ngồi xe ngựa quả nhiên khác hẳn, tuy vẫn lạnh nhưng không phải chịu gió lạnh thấu xương nữa, về nhà còn có thể trải thêm đệm.

Rất nhanh, xe ngựa đã dừng lại trước cửa tiệm lẩu, Tần Tĩnh Nghiễn không biết họ đi mua xe ngựa, nhìn thấy chiếc xe ngựa này trong tiệm, còn tưởng là khách quan giàu có nào đó.

Kết quả là, vừa mới bước tới cửa thì đã nhìn rõ người ngồi ở đầu xe ngựa là Tần Tĩnh Trì, tiếp đó Giang Oản Oản cũng vén tấm rèm dày của xe ngựa, được Tần Tĩnh Trì bế xuống xe ngựa.

Tần Tĩnh Nghiễn vội vàng tiến lên: "A ca, tẩu tử! Đây là xe ngựa mà hai người mới mua sao?"

Cậu vu.ốt ve con ngựa đen to lớn nghe lời lại khỏe mạnh trước mặt, khen ngợi: "Con ngựa này đẹp thật! Lông cũng rất mượt!"

Nhóm người Tần Tiểu Quang cũng vây quanh vu.ốt ve nó.

Giang Oản Oản cười nói: "Đương nhiên rồi, ta đã bỏ ra năm mươi lượng bạc mà!"

Tần Tĩnh Nghiễn cười nói: "Tẩu tử, vậy chúng ta dắt nó vào hậu viện trước."

“Đi đi.”

Sau khi đóng cửa tiệm, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì ngồi trong xe ngựa, Tần Tĩnh Nghiễn chính là nhất quyết đòi ra ngoài đánh xe.

Trên đường đi, trời cũng bắt đầu đổ tuyết, lúc đầu chỉ là những bông tuyết nhỏ li ti, dần dần, khi sắp về đến nhà, thì đã trở thành những bông tuyết lớn như lông ngỗng.

Mấy người họ nhanh chóng về đến nhà thì vội vàng dỡ xe ngựa xuống, dắt ngựa đến một cái lán bên cạnh sân, đây là nơi mà Tần phụ nghe nói họ muốn mua ngựa nên đã đặc biệt dựng lên.

Tần phụ Tần mẫu và Đoàn Đoàn nghe thấy tiếng động đã vội đi ra.

Đoàn Đoàn thích thú vây quanh con ngựa lớn, tò mò ngắm nghía, sau đó vui vẻ nói: "Cha nương, con ngựa này oai phong quá!"

Tần Tĩnh Trì bế cậu bé lên nói: "Con ngựa này mới mua về, vẫn chưa biết nó có hung dữ hay không, đừng đến gần nó quá."

Đoàn Đoàn nghe xong, ngoan ngoãn gật đầu: "Cha, Đoàn Đoàn có thể sờ nó một cái không?"
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 151: Chương 151



Tần Tĩnh Trì bế cậu bé tiến lại gần hơn một chút, cười nói: “Con sờ đi.”

Đoàn Đoàn nhẹ nhàng vu.ốt ve, đôi mắt sáng lấp lánh: "Hi hi hi... Cha, nó thật là ngoan, Đoàn Đoàn vu.ốt ve nó, nó đều ngoan ngoãn không nhúc nhích!"

Trong lều ngắm ngựa một lúc lâu, Giang Oản Oản sờ tay Đoàn Đoàn thấy hơi lạnh, bèn nói: “Đoàn Đoàn, chúng ta vào nhà đi, ở đây lạnh quá.”

Đoàn Đoàn lại sờ con ngựa đen, luyến tiếc nói: "Ngựa nhỏ, ngày mai Đoàn Đoàn quay lại thăm ngươi nha!"

Sau đó đã ôm cổ Tần Tĩnh Trì nhỏ giọng nói: “Cha nương, chúng ta đi thôi.”

Khi ba người họ bước ra khỏi lều, Tần phụ Tần mẫu vẫn đang ngắm con ngựa đen trước mặt, con ngựa này rất đắt, nhà bình thường nuôi được con bò đã là rất tốt rồi, như thôn họ chỉ có hai ba nhà có bò.

Tần mẫu thấy Tần phụ vẫn chưa đi, không khỏi thúc giục: "Được rồi được rồi. Đi thôi, bên ngoài này lạnh quá."

Đợi tới khi hai người vào nhà thì thấy Tần Tĩnh Nghiễn đang dựa lên ghế sô pha còn cầm một trái quýt bóc vỏ, còn Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản thì ôm Đoàn Đoàn ngồi quanh trước lò sưởi để sưởi ấm.

Sau khi hai tay của Đoàn Đoàn ấm lên, cậu bé lập tức kéo một tay Giang Oản Oản vào lòng mình, rồi dùng bàn tay nhỏ phủ lên để sưởi ấm: "Nương, tay của Đoàn Đoàn vô cùng ấm nha, có phải không ạ?”

Giang Oản Oản ôm cậu bé từ trong lòng Tần Tĩnh Trì tới, xoa xoa khuôn mặt nhỏ hồng hào, trắng nõn của cậu bé, mỉm cười nói: “Đoàn Đoàn của chúng ta thật tốt, còn giúp nương làm ấm tay đấy.”

Đoàn Đoàn nghe xong, cười khanh khách nói: “Vâng vâng, Đoàn Đoàn đã lớn hơn nhiều rồi, sau này đã có thể chăm sóc nương và cha.”

Nói xong còn nắm lấy bàn tay còn lại của Giang Oản Oản, để lòng bàn tay nàng áp vào má mình, nhẹ nhàng nói: "Nương, mặt Đoàn Đoàn cũng rất ấm nha.” Giang Oản Oản hôn cậu bé một cái: “Ừ, ấm lắm, Đoàn Đoàn chính là lò sưởi nhỏ của nương.”

“Ưm! Ha ha…”

Tần phụ Tần mẫu ngồi ở trên ghế sô pha, thấy Tần Tĩnh Nghiễn mới nhớ chuyện cầu hôn.

Tần mẫu nhìn Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản hỏi: "Tĩnh Trì, Oản Oản, chuyện tới cửa cầu hôn thế nào, nương bị phân tâm bởi con ngựa mà các con mua, thiếu chút nữa đã quên."

Giang Oản Oản mỉm cười nói: "Tất nhiên là thành công ạ, bà mai Vương kia làm thành hôn sự của nhà huyện lệnh, bà ấy đã rất vui vẻ."

Tần mẫu nói: "Thành thì tốt, thành thì tốt, mặc dù biết ý của Tuyết Trân và A Nghiễn, nhưng chuyện này chưa được quyết định khiến trong lòng này của nương vẫn có chút không chắc, lần này tốt rồi."

Giang Oản Oản nói: "Mấy ngày nữa đã có thể thương lượng ngày cưới."

Tần mẫu gật đầu: "Ngày cưới đoán chừng vào đầu mùa xuân năm sau."

Nghe được lời này, trái quýt trong tay Tần Tĩnh Nghiễn "Bịch " rơi xuống đất, kinh ngạc nói: "Sang năm? Trước tết năm nay không được sao?"

"Con gấp cái gì, chẳng phải nhà bình thường đều phải chuẩn bị trước mấy tháng sao, giờ chỉ còn hơn tháng nữa là đến Tết rồi, làm sao mà kịp!"

Tần Tĩnh Nghiễn nghe xong, tuy có chút mất mác nhưng cũng bất lực, chỉ đành cười ngây ngô nói: "À, vậy... Vậy phải nhờ nương giúp con chuẩn bị thật tốt."

Tần mẫu bất đắc dĩ liếc nhìn cậu: "Đó là đương nhiên."

Giang Oản Oản ở bên cạnh nghe nói còn hơn tháng nữa là đến Tết, không khỏi cảm thấy thời gian trôi nhanh, nhưng trong lòng lại thấy mình dường như quên mất điều gì đó.

Cho đến khi nằm ở trên giường chờ Đoàn Đoàn ngủ, rồi trong lúc nàng dịch chăn của Đoàn Đoàn mới nhớ.

Nàng vỗ đầu mình một cái, nắm tay áo của Tần Tĩnh Trì nói: "Thiếp có nói hình như thiếp quên chuyện gì đó, thì ra là sinh thần của Đoàn Đoàn sắp tới rồi!"

Tần Tĩnh Trì nghe nàng nói xong mới nhớ lại, khoảng thời gian này bận bịu chuyện tiệm lẩu, suýt chút nữa đã quên mất chuyện quan trọng này.

Tần Tĩnh Trì bất đắc dĩ mở miệng nói: "Ta cũng quên."

Nói xong nhẹ nhàng xoa đầu Đoàn Đoàn, trong lòng không khỏi áy náy.

Giang Oản Oản cúi đầu hôn lên trán Đoàn Đoàn một cái rồi mới lên tiếng: "Nếu tiểu tử này biết chúng ta quên sinh thần của nó, chắc chắn sẽ khóc đến thương tâm, chàng không được nói ở trước mặt nó đâu đấy."

Tần Tĩnh Trì gật đầu: "Dĩ nhiên, sao ta có thể tự mình chuốc phiền phức chứ, nhưng đoán chừng hài tử của chúng ta cũng đã quên, khoảng thời gian trước nó còn lẩm bẩm chuyện này cả ngày, thế mà mấy ngày nay không còn nghe nhắc nữa."

Giang Oản Oản cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra trong chăn của Đoàn Đoàn, mỉm cười nói: "Chúng ta đừng nói về chuyện này thẳng đến sinh thần của nó, lặng lẽ chuẩn bị quà tặng cho nó, đến lúc đó, tạo cho Đoàn Đoàn của chúng ta một bất ngờ."

Tần Tĩnh Trì nhẹ nhàng gật đầu: " Được, đều nghe nàng."

Giang Oản Oản nằm trong chăn, nhìn Đoàn Đoàn ngủ say bên cạnh, không khỏi suy nghĩ, muốn làm cho tiểu đoàn tử nhà mình một món quà đặc biệt.

Hôm sau, lúc Giang Oản Oản thức dậy, Đoàn Đoàn vẫn đang say giấc, nàng nhẹ nhàng đóng cửa đi ra ngoài, còn mang theo giấy bút.

Đến cửa hàng, thấy không có gì làm, nàng liền lên lầu, ngồi trong phòng riêng trong cùng vẽ vời.

Tần Tĩnh Trì thấy nàng bận rộn, cũng không làm phiền nàng, chỉ đến trưa là gọi nàng xuống ăn cơm.

Sau khi ăn xong, nàng lại vào gian phòng.

Đến lúc sắp đóng cửa tiệm, Giang Oản Oản mới nhìn bản vẽ trước mặt, vui vẻ mỉm cười, nghĩ đến hài tử bảo bối ở nhà, tâm trạng càng thêm vui vẻ.

Trên đường trở về, Giang Oản Oản ngồi trong xe ngựa, cầm hai tấm bản vẽ trong tay đưa cho Tần Tĩnh Trì nói: "Chàng nhìn xem, đây chính là món quà thiếp thiết kế cho Đoàn Đoàn, nhưng vẫn cần chàng làm.”

Tần Tĩnh Trì cầm bản vẽ xem kỹ, phía trên cùng của tờ giấy vẽ mấy chú thỏ nhỏ đang ăn củ cải trong bụi cỏ nhưng bức tranh này lại được vẽ thêm những vết nứt ẩn hiện.

Tần Tĩnh Trì khó hiểu nhìn nàng: "Sao lại vẽ thêm vết nứt, hơn nữa đây không phải chỉ là một bức tranh sao?"

Chưa đợi Giang Oản Oản mở miệng, hắn lại tiếp tục đoán: "Nàng muốn ta làm những chú thỏ này sao?"

Giang Oản Oản gật đầu lại lắc đầu, nói: "Đúng cũng không đúng, thiếp vẽ cái này gọi là ghép hình, khi chàng làm thì khắc bức tranh này lên tấm gỗ mỏng, đánh bóng, sau đó phủ sơn, rồi cắt tấm gỗ thành nhiều miếng nhỏ, không nhất thiết phải là vết nứt như trên bản vẽ, cuối cùng mài nhẵn các cạnh cắt là được."

Thấy Tần Tĩnh Trì vẫn còn hơi nghi hoặc, Giang Oản Oản lại nói tiếp: "Sau khi mài nhẵn những miếng nhỏ này, xáo trộn thứ tự, khi chơi cần tìm những miếng gỗ nhỏ có thể ghép lại với nhau, ghép chúng lại với nhau, cuối cùng lại thành một bức tranh hoàn chỉnh."

Tần Tĩnh Trì mở to mắt, liên tục gật đầu: "Ta hiểu rồi, cảm giác rất thú vị! Chắc chắn Đoàn Đoàn của chúng ta sẽ thích!"

Giang Oản Oản cười nói: "Đây là đồ chơi của hài tử, chúng ta cũng có thể chơi cùng, hơn nữa tranh khác nhau thì ghép hình cũng khác nhau, bức tranh thiếp vẽ này tương đối đơn giản. Nếu muốn chơi khó hơn một chút, có thể vẽ tranh phức tạp hơn, khi làm cũng làm lớn hơn một chút, chia nhỏ các miếng gỗ nhiều hơn, như vậy độ khó sẽ tăng lên."

Tần Tĩnh Trì liên tục gật đầu: "Ghép hình này quả thực tinh xảo, đừng nói Đoàn Đoàn, ta cũng muốn chơi!"

Giang Oản Oản cười gật đầu: "Ừ, đến lúc đó chúng ta có thể chơi cùng Đoàn Đoàn."

Tần Tĩnh Trì lại mở bản vẽ nhìn một lúc, mới rút bản vẽ phía dưới ra.

Những hình vẽ ở tờ giấy phía dưới hoàn toàn khác với những mảnh ghép, trên đó có vẽ một số khối gỗ nhỏ, cũng có nhiều hình dạng khác nhau của những chú thỏ nhỏ được vẽ trên những khối gỗ nhỏ. Tuy nhiên, những khối gỗ nhỏ lại nằm trong hình dải dài, bên cạnh có vài ngôi sao. Những khối gỗ hình vuông nhỏ có viết số theo các hướng. Những con số này Giang Oản Oản đã từng dạy hắn. So với những con số họ đã từng viết ra thì sẽ đơn giản hơn, mặc dù tác dụng giống nhau, nhưng tới khi sử dụng chúng lại càng đơn giản tiện lợi hơn.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 152: Chương 152



Mà ở phía bên kia của bức tranh, những khối gỗ này được xếp vào với nhau từng tầng một.

Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Tần Tĩnh Trì, Giang Oản Oản vừa cười vừa giải thích: "Thứ này được gọi là trò chơi rút gỗ, chính là xếp những khối gỗ thành hình giống như trong bản vẽ, cách chơi sẽ là..." Giang Oản Oản chỉ và khối gỗ nhỏ hình vuông rồi nói tiếp: "Ném cục xúc xắc này, lấy số trên xúc xắc sắp xếp từ lớn tới nhỏ làm trình tự của mỗi người, tùy ý rút ra một khối gỗ từ bên dưới, cuối cùng ai rút ra khối gỗ làm cho đống gỗ đó sập thì sẽ là thua."

Tần Tĩnh Trì liên tục gật đầu, hắn mỉm cười nhéo mặt Giang Oản Oản nói: "Sao nàng lại có nhiều sáng kiến nhỏ như vậy? Thật sự đều rất huyền diệu!"

Giang Oản Oản mỉm cười, liếc mắt nhìn Tần Tĩnh Nghiễn phía bên ngoài màn xe, nghe thấy tiếng xe ngựa chạy qua con đường náo nhiệt, lúc này mới yên tâm mà thấp giọng nói: "Ôi trời, sao thiếp lại có thể hiểu biết như vậy chứ, trong thế giới kia trước đây của thiếp, mấy thứ này đều rất là phổ biến! Hiện giờ chỉ là mượn hoa hiến phật thôi."

Tần Tĩnh Trì nghe vây, trong lòng không khỏi cảm thán về thế giới kia của nàng.

Nghĩ như vậy, miệng hắn cũng không tự chủ được mà thốt ra: "Rốt cuộc thế giới kia là thế giới như thế nào?"

Giang Oản Oản nghe thấy lời hắn nói, không khỏi suy nghĩ sâu xa, nhẹ giọng nói: "Trước khi bị quái vật chiếm giữ, thế giới đó vẫn rất đẹp. Trên mặt đất có những phương tiện có thể tùy ý khởi động mà không cần bò, ngựa hay trợ giúp gì thêm, lại còn có... Những chiếc hộp lớn có thể bay trên không trung. Cho dù con người có phải di chuyển tới những địa điểm nằm ở bên ngoài hàng ngàn dặm cũng có thể đến được trong vòng một hoặc hai giờ... Dù sao, có rất rất nhiều điều bất ngờ."

Tần Tĩnh Trì ngơ ngác gật đầu, tuy rằng chưa từng nhìn thấy qua nhưng trong lòng không khỏi chấn động, chỉ nghĩ đến lộ trình ngàn dặm mà chỉ tốn có mấy canh giờ mà thôi, hắn cũng đã chấn kinh rồi, đối với họ mà nói, ít nhất phải mất vài ngày.

Giang Oản Oản cười nói: "Được rồi, dù sao bây giờ chúng ta cũng không thể nhìn thấy những cảnh tượng này được."

"Ừ."

Tần Tĩnh Trì lại nhìn tiếp bản vẽ ở trong tay, cân nhắc nên làm như thế nào.

Giang Oản Oản tựa vào một bên, còn đang nghĩ tới sinh nhật của Đoàn Đoàn nên cho cậu bé ăn những món ngon gì.

Bánh ngọt nhất định là phải có, tuy nguyên liệu có thể không phong phú, làm ra được bánh ngọt cũng không ngon như thời hiện đại nhưng Đoàn Đoàn chưa từng ăn thứ này, chắc cũng có thể xem như là món ăn hiếm lạ.

Giang Oản Oản trái lo phải nghĩ, Tần Tĩnh Nghiên vội vàng ở bên ngoài xe cũng đã nhìn thấy được ánh nến cách đó không xa của nhà họ.

"Đại ca, tẩu tử, chúng ta về đến nhà rồi, mau xuống đi."

Lúc này Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng xuống xe.

Hai huynh đệ Tần Tĩnh Trì và Tần Tĩnh Nghiễn ở phía sau dỡ đồ xuống xe ngựa, dắt ngựa về chuồng buộc lại, Giang Oản Oản thấy không còn cần phụ gì nữa thì đi vào nhà trước.

"Cha nương, chúng con đã về rồi."

Tần phụ Tần mẫu vội vàng đứng dậy, nói: "Chúng ta lại không nghe được tiếng động nào hết!"

Giang Oản Oản cười nói: "Bọn con đặc biệt giảm nhỏ tiếng xuống, tránh cho mọi người nghe được lại đi ra, bên ngoài lạnh lẽo lắm!"

Nói xong, nàng nhìn nhìn xung quanh, nghi hoặc hỏi: "Đoàn Đoàn đâu?"

Lúc này Tần mẫu mới nhớ, nói: "Hôm nay Cẩu Đản và Nhị Oa tới đây, dẫn Đoàn Đoàn đi chơi, chắc là cũng sắp về rồi."

Giang Oản Oản gật đầu, nói: "Cũng đúng, mấy tiểu tử kia đã nhiều ngày rồi không chơi với nhau, mấy ngày nay Đoàn Đoàn cứ nhắc mãi bên tai con."

Khi Tần Tĩnh Trì và Tần Tĩnh Nghiễn tiến vào, cũng hỏi một lần nữa Tiểu Đoàn đi đâu.

Tần mẫu cười nói: "Đoàn Đoàn của chúng ta không ở đây có một chút thôi, các con đã nhớ nó rồi."

Giang Oản Oản cười nói: "Đương nhiên rồi, Đoàn Đoàn chính là quả vui vẻ nhỏ của nhà chúng ta, chỉ cần nó không có ở nhà, trong nhà cũng không còn vui vẻ như vậy nữa."

Nói chuyện thêm một lát, Giang Oản Oản cũng có chút đói bụng, nàng hỏi: "Cha mẹ, hai người đã ăn cơm chưa?"

Tần phụ Tần mẫu vội vàng gật gật đầu.

Sau đó, Tần mẫu hỏi: "Các con còn chưa ăn cơm sao? Không phải các con đã nói là đã ăn ở trong tiệm rồi sao? Ai nha, nương với cha con đáng ra nên chừa phần cho các con mới đúng."

Tiếp theo lại sốt ruột nói: "Bây giờ nương sẽ đi nấu cho các con ăn."

Giang Oản Oản vội nói: "Nương, không cần đâu, để con đi nấu cho, dù sao hôm nay trong tiệm cũng không mệt mỏi gì, nương cứ ngồi đi."

Tần mẫu nói: "Để nương đi giúp con, các con đã không để cho hai lão già chúng ta ra tiệm hỗ trợ, cả ngày hai chúng ta đều ở trong nhà chỉ cho lợn ăn, chuyện gì khác cũng không đến lượt, nhàn rỗi cả ngày."

Tuy rằng ngoài miệng bà oán giận nhưng trong lòng lại rất cao hứng, nhi tử nhi tức hiếu thuận như vậy, cứ lo hai người mệt mỏi khiến miệng hai cụ mỉm cười không ngừng.

Bây giờ ở nhà, tự nhiên có thể giúp họ được chút nào hay chút ấy.

Giang Oản Oản gật đầu: "Được, vậy nương giúp con đi."

Hai người vào phòng bếp, Giang Oản Oản nhìn kỹ xem rau cải trên bàn và thịt treo trên tường, ngẫm nghĩ, trong lòng đã có chủ ý.

"Nương, nương rửa giúp con hai trái cà chua này đi."

"À, được."

Giang Oản Oản lại lấy miếng thịt trên tường ra, cắt một miếng lớn, rửa sạch sau đó băm thành thịt băm.

Tiếp đó lại băm nhỏ một ít gừng, tỏi và hạt tiêu, cắt cà chua đã rửa sạch thành từng miếng nhỏ rồi đặt sang một bên.

Đổ một lượng dầu vừa đủ vào nồi, khi dầu bắt đầu bốc khói thì cho thịt băm vào xào đến khi đổi màu thì vớt ra, cho gừng, tỏi, ớt vào xào tới khi có mùi thơm thì cho cà chua vào tiếp tục xào, xào đến khi cà chua tiết ra nước mới cho thịt băm vào trong nồi xào vài lần, cuối cùng thêm chút ít nước om một lúc.

Khi nước súp trong nồi đã cạn bớt cũng đã trở nên đặc lại thì điều chỉnh lại hương vị, sau cùng đổ tất cả vào bát đặt sang một bên.

"Nương, nương với cha có muốn ăn thêm một chút không? Nếm thử mì con làm một chút."

Tuy Tần mẫu thấy thèm nhưng thực sự là ăn không vô, bà lắc đầu nói: "Chúng ta không ăn đâu, ta mới ăn xong chưa được bao lâu, no lắm rồi."

"Nương, vậy nương hỏi cha xem."

Chờ sau khi Tần mẫu tiến vào lại lắc đầu, Giang Oản Oản đành phải gật đầu: "Được rồi, vậy con sẽ nấu ít mì."

Sau đó đã nấu ba tô mì, múc hai thìa nước sốt thịt cà chua đã chuẩn bị sẵn vào mì, đảo đều, rắc thêm chút hành lá xắt nhỏ là đã có một phần mì thơm ngào ngạt.

Nghĩ rằng Đoàn Đoàn về sẽ đói, Giang Oản Oản đã để lại một ít nước sốt thịt và mì, chờ Đoàn Đoàn về sẽ nấu cho cậu bé ăn sau.

Sau khi đặt ba bát mì lên bàn, Giang Oản Oản gọi: "Tĩnh Trì, A Nghiễn, mau đến ăn mì đi. Đây là mì trộn, hai người mau nếm thử."

Hai người họ ăn một miếng đã khen không dứt miệng.

"Tẩu tử, ăn ngon quá!"

Tần Tĩnh Trì gật đầu: "Mì này thật sự rất thơm, cà chua bên trong rất vừa miệng."

Giang Oản Oản mỉm cười, cũng miệt mài ăn.

Nàng ăn một miếng đã gật đầu liên tục.

Nước sốt thịt cà chua dùng trong món mì ngày nay không phải là nước sốt khô chuyên dùng cho món mì. Sau khi thêm nước sốt thịt cà chua vào mì thì sợi mì khô sẽ không khác mấy sợi mì nước, đồng thời không bị khô, mà mùi vị sợi mì cũng rất mịn và thơm.

Ngay sau đó, nàng híp mắt, ăn đến vui vẻ.

"Cha! Nương! Đoàn Đoàn đã về rồi đây!"

Ăn cơm xong, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì miễn cưỡng ngồi trên ghế sô pha, chợt nghe thấy giọng nói mềm mại của Đoàn Đoàn ở bên ngoài truyền đến, hai người nhìn nhau rồi vội vàng bước ra ngoài mở cửa.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 153: Chương 153



Mở cửa ra, ba tiểu tử đang đứng bên ngoài, còn có hai người Đại Ngưu và Tần Đắc Chính.

Ba tiểu tử mặc quần áo lông tơ, đội mũ có thể bảo vệ tai và cổ, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, đều rất đáng yêu.

Chiếc mũ là chính là do nhóm người Kim Thị lại đây học làm từ chỗ Tần mẫu.

"Đại Ngưu ca, A Chính, còn có mấy tiểu tử kia, mau vào đi!"

Cùng bọn họ đi vào trong phòng, Đại Ngưu cười nói: "Hôm nay Cẩu Đản nhà ta nhất quyết muốn tới tìm Đoàn Đoàn, nói bên ngoài rất lạnh lẽo mà nó cũng không nghe, lúc này ta mới dẫn theo hai tiểu tử này đến đón Đoàn Đoàn đi."

Tần Tĩnh Trì cười nói: "Tiểu tử nhà đệ cũng cả ngày nhắc tới Cẩu Đản ca ca cùng với Nhị Oa ca ca của nó đấy thôi."

Lúc này, Đoàn Đoàn là chuẩn bị lôi kéo Cẩu Đản và Nhị Oa và phòng, sau đó lấy giày vải cố ý làm cho bọn nó ra, nói: "Nhị Oa ca ca, Cẩu Đản ca ca, đây là nãi nãi cố ý làm cho các huynh đấy."

Tần mẫu biết hai đứa nhỏ kia thường xuyên đến nhà chơi, cho nên mấy thứ này đã sớm chuẩn bị tốt.

Chờ bọn chúng thay giày xong, Đoàn Đoàn khéo léo dẫn họ ngồi xuống chiếc đệm nhỏ trước lò sưởi: “Bếp lớn của chúng ta ấm lắm!”

Cẩu Đản nhìn ngọn lửa than đỏ trong lò sưởi qua tấm bình phong, gật đầu liên tục, ngồi ở đây, cậu bé cảm thấy một loại ấm áp, tay chân lập tức ấm lên.

Đại Ngưu với Tần Đắc Chính đang ngồi trên ghế sô pha, cũng có thể cảm thấy được ấm áp.

Tần Đắc Chính nhìn mấy tiểu tử đang ríu rít trước lò sưởi nói: "Lò nhà đệ tốt thật đấy! Cả phòng đều ấm áp."

Đại Ngưu ở một bên cười nói: "Chờ khi nào nhà ta xây nhà, ta cũng sẽ xây một cái, tới mùa đông sẽ tốt hơn."

Giang Oản Oản cười nói: "Đúng vậy, Đoàn Đoàn nhà chúng ta mỗi ngày đều thích ở trước lò sưởi, cho dù ngủ trên chiếu cũng không phải lo nó bị cảm lạnh."

Nói một lát, Giang Oản Oản hỏi: "Đại Ngưu ca, A Chính ca, tuyết đã rơi được nhiều ngày rồi, các huynh đi ra ngoài bán đậu hủ có phải cũng không tiện hay không?"

Đại Ngưu nói: "Chỉ là đi trên đường có chút trơn, lại còn đặc biệt lạnh, có điều buôn bán vẫn rất tốt, mọi người đi ngang qua quán nhỏ, nhìn thấy đậu hủ nóng hôi hổi đều thích gọi một phần đấy."

Giang Oản Oản trầm tư một lát, nói: "Dạo này ở bên ngoài bày sạp thực sự là rất lạnh, không phải các huynh nói muốn xây một cửa tiệm sao? Hay là mấy ngày nay đi xem một chút đi."

"Mua cái lớn hơn một chút, có thể nấu thêm nhiều thứ để ăn hơn."

Tần Đắc Chính ở một bên gật gật đầu: "Chúng ta cũng nghĩ như vậy, A Quý bọn họ cũng đã sớm nhắc tới chuyện này. có điều trong khoảng thời gian này một nhà chúng ta cũng kiếm được hơn một trăm lượng bạc, mua một cửa tiệm lớn hơn một chút hẳn là có thể làm được."

Nói đến lúc này, Tần Đắc Chính cùng với Đại Ngưu đều là vẻ mặt đầy ý cười, bọn họ nào nghĩ đến trong khoảng thời gian một tháng ngắn ngủi kiếm được nhiều bạc như vậy, đó là sau khi bọn họ đã loại trừ phần tiền bọn họ trả cho Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì.

Giang Oản Oản nghe xong cũng vui vẻ thay bọn họ: "Vậy mấy ngày nay liền đi xem cửa tiệm đi, sớm ngày mua về. các huynh cũng chịu ít tội một chút."

Quán lẩu của họ rất dễ sử dụng, nguyên liệu cơ bản nhất của món lẩu chỉ cần chuẩn bị mười ngày một lần, tiểu nhị trong tiệm cũng học rất tốt về cách ướp thịt bò nên Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì đều nấu mỗi ngày. Đi đến cửa hàng cũng rất thanh nhàn, thỉnh thoảng hỗ trợ giúp bưng món và ướp thịt.

Bởi vậy Giang Oản Oản liền cân nhắc ngày nào đó dạy cho họ làm xiên rán và xiên nướng.

Xiên nướng kỳ thật thơm hơn một chút nhưng không tiện bằng xiên chiên ngập dầu.

Giang Oản Oản suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy thịt nhất định phải nướng, liền nói: "Chờ các huynh mua cửa tiệm xong rồi, dẫn nhóm tẩu tử tới học cách làm xiên nướng đi, nhưng xiên nướng thì sẽ cần nhiều lửa than hơn, giá thành có thể cao hơn nhưng hương vị rất ngon, kinh doanh nhất định không thể kém được."

Đại Ngưu nghe xong, trên mặt cười như nở hoa: "Được được được, hai ngày này chúng ta đi xem cửa hàng đi!"

Tần Cảnh Trì ở bên cạnh nói: “Khi nào các huynh đi thì gọi cho đệ, đệ cũng cùng các huynh đi xem một chút.”

“Được được được, nhất định là vậy!”

Tần phụ cũng mở miệng nói: "Lúc xem thì xem cẩn thận, đừng mua quá đắt."

Tần Tĩnh Nghiễn ở một bên phụ họa cha mình: "Đúng đúng đúng, a ca đệ đi mua cửa tiệm cũng rất có lời, đến lúc đó để họ đi cùng các huynh đi."

Bọn họ ở trên sô pha bên này bàn luận chuyện tiệm, ba tiểu tử bên cạnh vểnh tai lên chăm chú lắng nghe, nghe được chuyện chuẩn bị mở tiệm, Cẩu Đản và Nhị Oa đều rất vui vẻ.

Bọn chúng đều từng đi theo bán đậu hũ, bày sạp quả thực rất lạnh.

Cẩu Đản thầm nghĩ nếu mở tiệm thì cha nương nhà mình sẽ không mệt như vậy nữa, cũng sẽ không bị lạnh như vậy nữa.

Nhị Oa nhỏ giọng nói: "Mở tiệm thì quá tốt, vậy ta cũng có thể tới tiệm để giúp cha nương của ta rửa rau, bình thường họ sợ ta lạnh, không có dẫn ta lên huyện, ta không thể giúp được gì hết, ở nhà cũng vậy, cũng chỉ có đậu hũ nhưng nó không cần phải rửa."

Cẩu Đản nghe xong cũng liên tục gật đầu.

Đoàn Đoàn nghe thấy lời nói của hai ca ca thì siết chặt nắm tay nhỏ, biểu cảm vừa nghiêm túc vừa chăm chú! Cậu bé cũng muốn giúp cha nương rửa đồ ăn!

Giang Oản Oản quay đầu nhìn lại, thấy mấy tiểu tử đang thấp giọng nói chuyện, vội vàng đứng dậy lấy mấy viên kẹo bưởi cho chúng, còn mang tới rất nhiều cam, đặt một ít lên bàn trà, những thứ khác đều đặt ở trên bàn nhỏ chỗ mấy tiểu tử đang ngồi.

Sau khi đưa xong, Giang Oản Oản lại vuốt tóc Đoàn Đoàn, nhẹ giọng nói: "Các cháu đã ăn cơm chưa? Nếu không thì thẩm làm mì cho các cháu ăn nha?"

Không đợi mấy tiểu tử kia trả lời rồi nàng quay đầu lại hỏi Đại Ngưu và Tần Đắc Chính.

Đại Ngưu và Tân Đắc Chính đều lắc đầu.

Tần Đắc Chính nói: "Chúng ta đều đã ăn ở nhà Đại Ngưu ca rồi! Đệ muội, muội không cần phải lo lắng cho chúng ta đâu."

Giang Oản Oản cười nói: "Vậy được."

Sau đó lại nhìn mấy tiểu tử kia: "Còn các cháu thì sao? Thịt bằm thẩm làm vẫn còn, có thể làm mì trộn cho các cháu ăn."

Tuy Cẩu Đản và Nhị Oa đã từng nếm qua rồi nhưng nghĩ đến Giang Oản Oản làm đồ ăn rất ngon, lại không nhịn được nổi m.á.u tham ăn, biểu tình rối rắm không thôi.

Đoàn Đoàn lại rất vui vẻ gật đầu: "Nương, chúng con muốn ăn, nhưng mà chỉ một chút thôi nhé! Nhiều quá Đoàn Đoàn ăn không hết."

Giang Oản Oản gật đầu: "Được, nương sẽ làm cho các con mỗi người một chén nhỏ."

Không bao lâu sau, Giang Oản Oản đã bưng mâm bước ra, đặt ba bát mì trộn thịt băm cà chua lên bàn nhỏ, mỉm cười nói: "Các cháu ngồi ở đây ăn đi, nghĩ đến các cháu đã ăn rồi, thẩm cũng làm không nhiều lắm, ăn nhanh đi."

Nói xong thì vuốt tóc Đoàn Đoàn nói: "Đoàn Đoàn phải giám sát các ca ca đấy."

Đoàn Đoàn gật gật đầu: "Đã biết, nương, cứ giao cho Đoàn Đoàn."

Cẩu Đản cười toe toét nói: "Thẩm ơi, bọn cháu nhất định sẽ ăn sạch sẽ, mùi thơm quá!"

Thật ra bên trong bát nhỏ không có nhiều mì, phần lớn là sốt thịt thơm nồng, cho nên mấy hài tử kia ăn xong cũng sẽ không bị quá no.

Quả nhiên, sau khi chúng ăn xong nhìn thấy chén nhỏ trơn bóng cảm thấy chưa thỏa ý.

Giang Oản Oản ngồi ở bên cạnh Đoàn Đoàn, khuỷu tay đặt trên bàn chống đầu, cười nói: "Không thể ăn thêm nữa, cẩn thận lát nữa lại ngủ không được, nếu các cháu thích, ngày khác thẩm lại làm thêm cho các cháu."

"Vâng, được…"

"Thẩm nấu mì ăn ngon thật!"

Đoàn Đoàn l.i.ế.m li.ếm cái miệng nhỏ nhắn, kiêu ngạo mà nói: "Đương nhiên rồi, nương đệ nấu cái gì cũng đều ăn rất ngon đó!"

Giang Oản Oản mỉm cười nhéo hai má Đoàn Đoàn, trên người đứa nhỏ nhà mình thực sự là vĩnh viễn đều có một ma lực chọc người yêu thích.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 154: Chương 154



"Muội cảm thấy cửa tiệm có hậu viện kia không tệ, không gian của tiệm đó đủ rộng, lại là nhà hai lầu, chỉ cần ở dưới lầu bày mười cái bàn là được."

Tần Tĩnh Trì gật đầu: "Oản Oản nói đúng, bên ngoài cửa tiệm kia còn có một khu vực rộng lớn, về sau thời tiết trở nên nóng hơn, bên ngoài có thể dựng một cái lều để nướng thịt cũng được, so với bếp thoải mái hơn nhiều."

Nhưng Đại Ngưu, Tần Đắc Chính và Lý Quý đều để lộ dáng vẻ cau mày.

Ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, qua một hồi lâu, Đại Ngưu mới mở miệng nói: "Tĩnh Trì, Oản Oản, chúng ta cũng biết cửa tiệm kia không tệ, hơn nữa vị trí cũng rất tốt, nhưng… Nhưng có điều… Bạc trong tay chúng ta chỉ có hơn bốn trăm lượng, cũng không biết có đủ hay không, vả lại mua cửa tiệm xong, tiền trong tay chúng ta cũng không thể làm gì khác. Thậm chí còn không có tiền để mua thịt hay mua vỉ nướng mà các ngươi đã nhắc đến nữa.

Bọn họ nói cửa tiệm nhà này lớn hơn tiệm lẩu một ít, cho nên phỏng chừng cũng không thể rẻ được.”

Nghe xong, Giang Oản Oản cười nói: "Này có cái gì đâu, chúng ta vốn cũng tính bỏ tiền chung với các huynh mà, bằng không không lẽ chúng ta lấy không hai phần lợi ích."

Mấy người nghe xong, đều là trừng lớn hai mắt.

Lý Quý lắc đầu, nói: "Chuyện này sao mà được, món ăn này là muội dạy cho chúng ta, muội chỉ cần hai phần lợi ích không nói làm gì, sao lại còn ra tiền cùng nhau mua cửa hàng nữa chứ!"

Đại Ngư và Tần Đắc Chính liên tục gật đầu.

Đại Ngưu nói: "A Quý nói đúng, sao có thể để đệ muội bỏ tiền được."

Tần Đắc Chính ở một bên suy nghĩ trong chốc lát, mở miệng nói: "Vậy thì cho các ngươi bốn phần lợi ích, các ngươi đã cho chúng ta công thức rồi, lại ra tiền mua cửa hàng nữa, nên làm như thế!"

Đại Ngưu nói: "Đúng đúng đúng, cứ như vậy đi!"

Lý Quý cũng liên tục phụ họa: "Như vậy là vừa vặn!"

Tần Tĩnh Trì lắc đầu nói: "Đều là do mọi người vất vả, chúng ta không thể đòi hỏi nhiều như vậy, cứ giống như trước đây là được rồi."

Đại Ngưu c.h.é.m đinh chặt sắt nói: "Không, liền theo như lời A Chính nói đi, các ngươi bốn phần, ba nhà chúng ta vừa đúng mỗi nhà hai phần, cũng vừa vặn! Các ngươi không cần lại từ chối nữa, bằng không chúng ta liền mua cửa tiệm khác đi."

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì bất đắc dĩ liếc mắt nhìn nhau.

Tần Tĩnh Trì nói: "Được rồi, vậy thì nghe theo các huynh đi."

Lý Quý vỗ vai Tần Tĩnh Trì, cười nói: “Đúng đấy, lúc chúng ta bán đậu hũ cay đó, các đệ chỉ cần hai phần lợi ích, làm hại ta kiếm được tiền mà trong lòng có chút áy náy. Vẫn cảm thấy chính mình chiếm được tiện nghi lớn lắm."

Hai người khác cũng vẻ mặt đồng ý, trước đây họ có thể kiếm nhiều bạc như thế này, mỗi ngày nhìn thấy bạc tới tay, họ cứ có cảm giác như thấy được miếng bánh từ trên trời rơi xuống vậy.

Giang Oản Oản cười nói: "Mỗi ngày các huynh vất vả như vậy, cái này cũng đều là chuyện nên làm mà."

Giang Oản Oản nhìn thấy họ không giống tươi cười giả bộ, nghĩ thầm về sau có thể sẽ dạy cho bọn họ làm những thứ khác, dù sao cũng sẽ không thiệt thòi bọn họ.

Sau khi quyết định xong, động tác của mọi người đều rất nhanh, trong ngày hôm đó đã đến huyện nha làm khế chuyển nhượng.

Ba người Đại Ngưu lấy được khế mua bán nhà về tay, trên mặt đều không khống chế được mà vui vẻ.

Hôm sau, ba người cầm theo bản vẽ vỉ nướng Giang Oản Oản đã vẽ lên huyện để làm.

Lại qua thêm hôm sau nữa, bọn họ đã mang vỉ nướng trở về, tổng cộng có hai cái vỉ nướng được làm theo yêu cầu, có lẽ miễn cưỡng đủ dùng.

Cùng ngày lấy vỉ nướng về, vừa lúc trời trong xanh, Giang Oản Oản đã làm một chút đồ nướng cho mọi người nếm thử trước ở trong sân.

Giang Oản Oản cắt thịt bò thành từng miếng nhỏ, ướp xong lại xâu thành xiên, ước chừng xâu được thành một chậu nhỏ.

Tiếp theo lại xiên thịt ba chỉ, khoai tây lát, cá viên, đậu hũ, cải trắng.

Chuẩn bị xong xuôi hết, Giang Oản Oản bắt đầu làm nước sốt, cho ngũ vị hương, ớt, hạt vừng, đậu phộng giã nhuyễn và tỏi băm nhuyễn vào chén, đổ một muỗng lớn dầu nóng vào chén, sau khi dậy lên mùi thơm thì nàng cho thêm một ít muối, hạt tiêu, đường và nước tương cho vừa ăn, cuối cùng thêm một thìa mật ong vào.

Chờ nhóm người Tần Tĩnh Trì rửa vỉ nướng sạch sẽ xong là có thể bắt đầu nướng.

Bếp nướng là kiểu dáng đơn giản nhất, phía trên là lưới sắt nhỏ, phía dưới để than, xuống chút nữa là chân đế vững chắc.

Sau khi Tần Tĩnh Trì và Đại Ngưu nhóm lửa than, Giang Oản Oản lấy chiếc bàn chải tự chế ở bên cạnh quét một lớp nước sốt thơm lên những xiên thịt bò.

Sau đó liền cầm trong tay một bó to thịt xiên đặt ở phía trên vỉ nướng chậm rãi trở mặt nướng.

Nhóm người Đại Ngưu, Tần Đắc Chính và Lý Quý cũng dẫn nương tử nhà mình đều ở một bên nhìn kỹ, bắt đầu nghiêm túc học.

Chẳng mấy chốc, trong sân tràn ngập mùi thịt thơm nồng nặc, còn có vị cay, chỉ ngửi thôi đã ứa nước miếng.

Tần Tĩnh Nghiễn ở một bên xen lẫn trong mấy tiểu tử, biểu cảm so với bọn chúng cũng không khác nhau lắm, thèm ăn!

Đoàn Đoàn nắm tay Tiểu Bảo, nuốt nước miếng không ngừng, còn không quên túm Tiểu Bảo đang muốn tiến lên lại.

"Tiểu Bảo đệ đệ, không thể qua đó đâu, đợi thêm một lúc nữa nương đã làm xong rồi."

Cẩu Đản cũng vội vàng túm lấy tay còn lại của Tiểu Bảo nhưng ánh mắt hoàn toàn dán vào mấy xiên thịt trên vỉ nướng.

Tần phụ ngửi thấy mùi đã vội bưng một chén rượu nhỏ từ sớm.

Tần Tĩnh Nghiễn nhìn những xiên thịt nóng hổi và đầy dầu mỡ, nhịn không được mở miệng nói: "Tẩu tử, còn bao lâu nữa vậy! Đệ thấy chắc là chín rồi đó."

Nhìn thấy dáng vẻ Tần Tĩnh Nghiễn háo hức muốn thử, Giang Oản Oản không khỏi cười khúc khích, phết thêm một lớp nước sốt nữa, tiếp tục trở mặt nướng thêm vài lần nữa rồi mới đặt hết xiên que ra đĩa lớn sang một bên.

"Được rồi, ăn đi."

Nói xong, nàng lập tức đưa cho mấy tiểu tử này mỗi đưa một xiên trước, còn không quên nhắc nhở nói: "Thổi một chút rồi mới ăn nhé, cẩn thận nóng."

Sau đó chính mình cũng cầm một xiên ăn.

Chỉ ăn một miếng đã khen: "Nướng ăn thật ngon, thật thích!"

Đại Ngưu đưa cho nương tử hắn ta một xâu, nói: "Mau nếm thử!"

Tần Đắc Chính rất nhanh đã ăn hết một xâu, vội vàng cầm lấy xâu tiếp theo, vừa ăn vừa nói: "Cái này còn ngon hơn đậu hũ nóng hổi của chúng ta nữa. Chờ chúng ta khai trương, chắc chắn việc kinh doanh sẽ rất phát đạt!"

Tần phụ Tần mẫu ăn thịt nướng, người thì ngẫu nhiên uống một ngụm rượu, người thì uống trà bưởi, ăn cũng rất là thoải mái.

Mấy tiểu tử ăn đến mồm miệng đầy dầu béo ngậy, Tiểu Bảo lại còn bị dính nước sốt lên mũi.

Đoàn Đoàn đứng ở bên chân Tần Tĩnh Trì, ăn từng miếng nhỏ, ngẩng đầu nói: "Ưm… Cha… Thịt này ăn thật ngon!"

Tần Tĩnh Trì ăn xong miếng thịt cuối cùng trên xiên, cúi đầu liếc mắt nhìn tiểu tử này thì nhìn thấy khóe miệng, thậm chí cả cằm đều dính nước sốt, cười khúc khích rồi bất đắc dĩ lau cho cậu bé: "Thích thì ăn nhiều thêm một chút, sao cằm cũng ăn rồi, con ăn từ từ thôi."

Đoàn Đoàn ngẩng đầu ngoan ngoãn để Tần Tĩnh Trì lau nước sốt cho, nghe hắn nói xong vui vẻ nói: "Vâng ạ…"

Giang Oản Oản ăn hết mấy xiên thịt nướng mới bắt đầu nướng những thứ khác.

Đại Ngưu và mấy người khác vội vàng ăn hết xiên thịt nướng trong tay, rồi lại vội sang vây quanh.

Đợi Giang Oản Oản đặt thịt ba chỉ nướng cháy xém vào đĩa, Đoàn Đoàn nhanh chóng kéo tay Tần Tĩnh Trì đi tới: "Cha,mau giúp Đoàn Đoàn cầm!"

Nhóm người Kim Thị thì chăm sóc mấy tiểu tử khác.

Thịt ba chỉ hôm nay mỡ rất ít, cho nên ăn vào trong miệng chỉ còn lại mùi thơm cay nồng, hoàn toàn không có cảm giác ngấy của mỡ.

Đã ăn mấy xiên thịt ba chỉ, Đại Ngưu lập tức nói: "Oản Oản, để cho chúng ta thử nướng xem."
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 155: Chương 155



Giang Oản Oản gật đầu: “Vậy Đại Ngưu ca, huynh thử nướng mấy xiên thịt bò trước đi."

“À, được!”

Giang Oản Oản cầm một xiên thịt ba chỉ ăn, ở bên cạnh nhìn hắn ta nướng.

Đại Ngưu làm theo cách nướng vừa rồi của Giang Oản Oản, trước tiên phết một lớp nước sốt, sau đó đặt lên vỉ nướng, từ từ nướng.

Hắn ta không ngừng lật nướng và không ngừng phết nước sốt, không lâu sau đã nướng xong mấy xiên.

Đại Ngưu đưa xiên nướng cho Giang Oản Oản nói: "Oản Oản, muội nếm thử xem, mùi vị thế nào?"

Giang Oản Oản cầm lấy nếm thử, vì giống như nàng, đều phết cùng một loại nước sốt nên hương vị cũng được nhưng thịt vẫn hơi dai, một số miếng thịt còn hơi cháy.

Giang Oản Oản ăn xong, nói: "Đại Ngưu ca, huynh tự mình nếm thử đi."

Đại Ngưu nghe xong, do dự cầm một xiên nếm thử.

Vừa ăn một miếng nhỏ đã ngượng ngùng nói: "Nướng không ngon bằng của muội, thịt quá dai, còn… Còn hơi cháy."

Mặc dù hương vị cũng không tệ nhưng so với Giang Oản Oản nướng, hoàn toàn khác một trời một vực.

Vừa rồi hắn ta ở bên cạnh nhìn còn thấy rất đơn giản, bây giờ tự mình ra tay nướng lại hoàn toàn khác, xem ra, vẫn phải học hỏi cho tốt mới được.

Giang Oản Oản cười nói: "Huynh mới nướng lần đầu, điều này là bình thường, về sau huynh nướng thì phải chú ý nướng đều một chút và cũng đừng nướng quá lâu, thế thì thịt nướng ra chắc chắn sẽ dai, vừa chín tới là được, như vậy sẽ mềm hơn."

Đại Ngưu gật đầu liên tục: "Được được được.”

Tiếp theo Tần Đắc Chính và Lý Quý cũng thử nướng một chút, đều ít nhiều có chút vấn đề nhưng nướng nhiều lần nữa thì chắc sẽ ổn.

Nướng hết thịt xong, Giang Oản Oản bắt đầu nướng chả cá và khoai tây lát các thứ.

Nhưng chả cá nướng ra không thơm bằng chả cá chiên, khoai tây thì không tệ, nướng vừa thơm vừa giòn, Tần Tĩnh Nghiễn ăn từng xiên một rất thơm.

Đợi mọi người ăn gần no, nhóm người Đại Ngưu và Tần Đắc Chính tập luyện từng xiên một trong sân, nướng xong một xiên thì tự nếm thử hương vị.

Đợi đến khi trời gần tối, họ mới sờ bụng căng tròn cùng nương tử dẫn tiểu tử nhà mình ai về nhà nấy.

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì thấy Đoàn Đoàn và Tần phụ Tần mẫu ngồi trên ghế sô pha nói chuyện, hai người nhanh chóng đi về phía nhà làm mộc.

Ngôi nhà cũ ban đầu, bây giờ đã hoàn toàn trở thành nơi Tần Tĩnh Trì làm nghề mộc.

Vào sân, Giang Oản Oản vội đi theo Tần Tĩnh Trì vào nhà làm mộc, vui vẻ đến bàn gỗ nhìn những mảnh ghép hình trên bàn vẫn cần mài nhẵn đánh bóng, nói: "Màu lên thật đẹp, khá chuẩn."

Trên bãi cỏ xanh có chú thỏ trắng với đôi mắt đỏ hoe, những màu sắc này đều rất đẹp.

Tần Tĩnh Trì cọ mũi nàng, nói: "Đó là đương nhiên, thuốc nhuộm chúng ta mua đắt như vậy, sao có thể không đẹp được!"

Giang Oản Oản bĩu môi nói: "Đây là quà sinh thần của Đoàn Đoàn nhà chúng ta, thế nào cũng đáng!"

Tiếp đó lại cầm những khối gỗ xếp chồng cao ở bên cạnh, nhìn chú thỏ nhỏ đáng yêu được khắc trên đó, không khỏi thích thú.

Nàng cười nói: "Đoàn Đoàn của chúng ta chắc chắn sẽ rất thích!"

Tần Tĩnh Trì nói: "Ừm, hai ngày nữa là ta có thể sẽ làm xong, đánh bóng thêm chút nữa là được."

Giang Oản Oản gật đầu: "Ừ!"

Giang Oản Oản lại cẩn thận ngắm nghía bức tranh ghép hình, sự chú ý của nàng nhanh chóng bị chiếc hộp gỗ tinh xảo ở góc bên cạnh thu hút.

Trên hộp gỗ còn làm thêm một số ngăn kéo nhỏ, trên đó còn khắc hoa lê tinh xảo.

Giang Oản Oản nghi ngờ hỏi: "Đây là cái gì vậy?"

Tần Tĩnh Trì nhìn theo hướng nàng chỉ, nhất thời không nói gì, thấy nàng vẫn luôn nhìn mình, hắn thở dài, hắn hoàn toàn quên mất việc giấu thứ này đi.

Vì vậy hắn bất đắc dĩ nói: "Đây... Đây là hộp đựng trang sức mà ta đặc biệt làm cho nàng."

Giang Oản Oản thấy hắn cúi đầu, lỗ tai đỏ như nhỏ máu, khóe miệng không nhịn được cong lên nói: "Thiếp rất thích!"

Tần Tĩnh Trì liếc nhìn nàng, sau đó ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Thích là được, nhưng vẫn chưa hoàn toàn làm xong đâu."

Giang Oản Oản nói: "Chỉ như vậy thôi cũng đẹp lắm rồi, đợi chàng làm xong chắc chắn sẽ đẹp hơn!"

"Ừ."

Một lát sau, Giang Oản Oản nói: "Tĩnh Trì, sau này chúng ta mở một tiệm làm mộc đi, tay nghề của chàng tốt như vậy, lớn như đồ mộc gia dụng, nhỏ như một số đồ vật tinh xảo, đều có thể làm ra để bán."

Tần Tĩnh Trì nhìn nàng, trong mắt như có ánh sao lấp lánh, đều là dịu dàng.

Nhẹ giọng nói: "Được, sau này nàng thiết kế, ta làm!"

Đôi mắt Giang Oản Oản sáng trong veo, vui vẻ gật đầu: "Ừ, được!"

Tần Tĩnh Trì thấy dáng vẻ này của nàng, không nhịn được mà duỗi tay xoa má nàng.

Giang Oản Oản ngẩng đầu nghi hoặc nhìn hắn: "Sao vậy... Ưm..."

Giang Oản Oản đột nhiên mở to mắt, sau đó không ngừng chớp chớp, cuối cùng chỉ đành bất lực nhắm mắt lại.

Tần Tĩnh Trì mất tập trung nhìn thoáng qua hàng mi liên tục run rẩy của nàng, khóe miệng hơi cong lên, tiếp tục hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng.

Giang Oản Oản cảm nhận được đầu lưỡi không ngừng khuấy động trong miệng mình, khuôn mặt ửng đỏ, tai cũng bắt đầu nóng ran.

Nàng vặn góc áo của Tần Tĩnh Trì, một lúc lâu sau Tần Tĩnh Trì vẫn không buông nàng ra, Giang Oản Oản cảm thấy mình bắt đầu khó thở, sức lực như bị rút cạn, chỉ có thể nhũn người dựa toàn bộ cơ thể vào lòng Tần Tĩnh Trì, hai tay khó khăn ôm lấy cổ hắn.

Dường như Tần Tĩnh Trì cảm nhận được nàng không còn sức lực, lúc này mới từ từ buông nàng ra.

Một tay ôm lấy vòng eo thon thả của nàng, tựa đầu vào vai hôn lên cổ nàng một cái, tay còn lại thì xoa đầu nàng, nhẹ giọng cười nói: "Thế nào? Tỉnh táo rồi chứ?"

Giang Oản Oản đ.ấ.m vào lưng hắn một cái, vừa xấu hổ vừa tức giận nói: "Chàng... Chàng thật là phiền c.h.ế.t đi được!"

Một lúc sau, Giang Oản Oản cảm giác hơi lạnh, mà chân mình cũng có chút tê, lúc này mới mở nói: "Chúng ta... Chúng ta về thôi?"

Tần Tĩnh Trì ôm lấy cơ thể mềm mại của nàng, ngửi được mùi hương thanh khiết trên người nàng khiến hắn không nỡ buông tay, hiếm khi như làm nũng nói: "Ta còn muốn ôm nàng thêm chút nữa, không muốn về sớm như vậy."

Khuôn mặt Giang Oản Oản đỏ bừng: "Được… Được rồi. Nhưng... Nhưng mà lỡ lát nữa Đoàn Đoàn tìm chúng ta thì sao."

Khi hai người trở về, vừa mở cửa bước vào đã bắt gặp ánh mắt oán trách của Đoàn Đoàn.

Tiểu tử ngồi trên đùi Tần Tĩnh Nghiễn, vừa nhìn họ vừa nói nhỏ với cậu: "Tiểu thúc thúc, thúc xem, cha nương lúc nào cũng lén ra ngoài, cũng không dẫn theo Đoàn Đoàn!"

Tần Tĩnh Nghiễn dở khóc dở cười nói: "Đúng vậy, họ thật quá đáng."

Một lát sau, Đoàn Đoàn lại thở dài nói: "Nhưng có thể là vì tiểu đệ, cha nương có nói Đoàn Đoàn không thể ngủ với cha nương, không ở cạnh cha nương thì Đoàn Đoàn sẽ sớm có tiểu đệ hoặc tiểu muội nha.”

Giang Oản Oản bước tới cạnh họ thì nghe được lời của tiểu tử này nói, khiến nàng xấu hổ không thôi, bất đắc dĩ nhéo nhẹ khuôn mặt nhỏ của cậu bé, nói: "Nhóc lắm mồm, nói gì vậy hả?"

Tần Tĩnh Trì liếc nhìn Tần Tĩnh Nghiễn đang cố nhịn cười, khẽ ho một tiếng rồi bế Đoàn Đoàn vào lòng mình, nhẹ nhàng gõ vào trán cậu bé, nhỏ giọng nói bên tai cậu bé: "Đoàn Đoàn không được nói với người khác những điều này, đây là bí mật giữa Đoàn Đoàn và cha nương."

Đoàn Đoàn xoa trán, chu cái miệng nhỏ nhắn, bất đắc dĩ gật đầu: "Được ạ."

Một lát sau, Đoàn Đoàn lại tới gần bên tai Tần Tĩnh Trì, nhỏ giọng nói: "Cha, vậy hôm nay Đoàn Đoàn ngủ chung với cha nương được không?"

Mấy ngày nay, phần lớn thời gian, Đoàn Đoàn đều ngủ cùng Tần phụ Tần mẫu hoặc Tần Tĩnh Nghiễn.

Tần Tĩnh Trì mỉm cười hôn cậu bé một cái rồi gật đầu nói: "Được, ngủ với chúng ta."

Đoàn Đoàn nghe xong vui vẻ cười thành tiếng: "Haha... Quá tốt rồi!"

Giang Oản Oản đứng ở bên cạnh vỗ vào m.ô.n.g nhỏ của Đoàn Đoàn nói: "Nhóc nghịch ngợm!"

Tần Tĩnh Trì ôm Đoàn Đoàn ngồi trên ghế sô pha, cùng Giang Oản Oản nói chuyện với Tần phụ Tần mẫu, chỉ một lúc sau, Đoàn Đoàn đã ngủ say trong n.g.ự.c hắn.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 156: Chương 156



Giang Oản Oản nhỏ giọng nói: "Chàng mau bế Đoàn Đoàn vào nằm đi."

Chờ Tần Tĩnh Trì bế Đoàn Đoàn đi ngủ, Giang Oản Oản mới nói: "Nương, mấy ngày nữa chính là sinh thần của Đoàn Đoàn, chúng ta phải chuẩn bị thật tốt cho Đoàn Đoàn."

Tần phụ Tần mẫu gật đầu liên tục.

Tần mẫu nói: "Đúng đúng đúng, Đoàn Đoàn còn chưa từng đón sinh thần, năm nào vào thời điểm này, nương đều luộc cho nó hai quả trứng để ăn, nó ấy, ăn vui lắm."

Tần Tĩnh Nghiễn mở miệng nói: "Vậy đệ sẽ chuẩn bị quà tặng sinh thần cho Đoàn Đoàn."

Giang Oản Oản tiếp tục lên kế hoạch: "Đến lúc đó gọi cả Đại Ngưu ca đến, với lại ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu của Đoàn Đoàn cũng phải gọi đến, mọi người cùng nhau tổ chức sinh thần cho Đoàn Đoàn."

"Còn nữa, mấy ngày nay nếu Đoàn Đoàn không nhớ ra thì mọi người đừng nhắc đến chuyện sinh thần với nó, quà tặng các thứ chúng ta cứ âm thầm chuẩn bị, đến hôm đó tạo bất ngờ cho nó."

Tần Tĩnh Nghiễn gật đầu nói: "Được được được! Đệ phải nghĩ xem nên làm gì cho Đoàn Đoàn, hay là mua gì cho nó."

Tần mẫu cười nói: "Vừa hay, nương đã làm cho Đoàn Đoàn của chúng ta một đôi giày đầu hổ, đẹp lắm! Tôn tử ngoan đi vào chắc chắn sẽ rất đáng yêu!"

Tần phụ cũng đang trầm ngâm ở bên cạnh, đang nghĩ xem có thể tặng gì cho Đoàn Đoàn.

Ngày hôm sau, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì đã đến chỗ nhà Giang Hiền Vũ, nói chuyện sinh thần của Đoàn Đoàn.

"Cha nương, ngày chín hai người cứ đến đi, ngày mười đã là sinh thần của Đoàn Đoàn rồi." Lý Tam Nương và Giang Hiền Vũ nghe xong, cùng nhau cười gật đầu.

Lý Tam Nương nói: "Vậy mùng chín chúng ta sẽ tới sớm một chút."

Giang Hiền Vũ nói: "Sinh thần Đoàn Đoàn của chúng ta là chuyện lớn như vậy, mà các con không nói sớm gì hết, chúng ta phải chuẩn bị trước mới phải."

Giang Oản Oản cười nói: "Cha, hai người đừng chuẩn bị gì hết, đến ăn cơm là được rồi. Cha nương đến, chắc chắn Đoàn Đoàn sẽ rất vui."

Tiếp đó, Lý Tam Nương lại ở bên cạnh phàn nàn: "Các con cũng không dẫn tiểu ngoại tôn của nương đến, chúng ta đều nhớ nó."

Tần Tĩnh Trì nói: "Nhạc mẫu, chúng con muốn tạo bất ngờ cho Đoàn Đoàn, bây giờ nó còn chưa nhớ đến sinh thần của mình sắp đến, cho nên hai người tới rồi cũng đừng nhắc đến chuyện này."

"À! Được được được."

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì lại ở lại ăn cơm trưa mới đánh xe ngựa trở về.

Ngồi trên xe ngựa, Giang Oản Oản vén rèm lên, nói chuyện với Tần Tĩnh Trì: "Chúng ta có xe ngựa này thật sự tiện hơn nhiều, đến chỗ cha nương thiếp cũng tiện hơn, còn nhanh hơn xe bò rất nhiều, chỉ mất nửa canh giờ là đến nơi."

Tần Tĩnh Trì nhìn chằm chằm con đường phía trước, cười nói: "Con ngựa đen này chúng ta mua cũng không tệ, chạy khá tốt, tốc độ cũng nhanh."

Giang Oản Oản cười nói: "Trở về sẽ đút cho nó thêm chút cỏ!"

“Ừ.”

Nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, Đoàn Đoàn đứng trên ghế sô pha mở cửa sổ, liếc mắt nhìn ra ngoài, thấy là xe ngựa nhà mình thì vội vàng xuống ghế sô pha, đi giày bông nhỏ chạy đến cửa, kiễng chân mở cửa.

Cậu bé đứng ở cửa, nhìn Tần Tĩnh Trì cùng Giang Oản Oản đang xuống xe ngựa bên ngoài, nói: "Cha nương, hai người đi đâu vậy? Đoàn Đoàn vừa rời giường đã không nhìn thấy cha nương."

Tần Tĩnh Trì đang dỡ xe ở phía sau, Giang Oản Oản thì đi vào trước, bế bánh bao nhỏ đứng ở cửa lên, liền nói: "Cha nương đến nhà ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu, bảo họ đến nhà chơi mấy ngày."

Đôi mắt Đoàn Đoàn trợn tròn, sau đó lại bĩu môi nói: "Thế sao cha nương không dẫn Đoàn Đoàn theo? Đoàn Đoàn cũng nhớ ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu!"

"Bởi vì sáng nay khi chúng ta dậy, có một chú lợn nhỏ ngủ quá say, gọi mãi không dậy nên cha và nương chỉ có thể tự đi thôi."

Giang Oản Oản không hề cảm thấy áy náy khi lừa nhi tử mình, lúc nói còn mặt không đỏ, tim không đập.

Đoàn Đoàn nhíu mày, nghi ngờ liếc nhìn nàng, sau đó lại gãi tai: "Nhưng mà... Nhưng mà lúc cha nương đi huyện, Đoàn Đoàn đã dậy từ rất sớm rồi, sao lại không nghe thấy chứ?"

Lúc này, Tần Tĩnh Trì cũng từ bên ngoài bước vào, hắn liếc nhìn Giang Oản Oản nói: "Cha có thể làm chứng, đúng là Đoàn Đoàn ngủ quá say."

Đoàn Đoàn bất đắc dĩ thở dài: "Được rồi, nhưng sau này phải đợi Đoàn Đoàn dậy rồi mới được đi nhé."

Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản nhìn nhau, rồi nhìn nhi tử mình gật đầu.

"Nương biết rồi, sau này chắc chắn sẽ chờ Đoàn Đoàn của chúng ta."

Bên kia, Tần Tĩnh Nghiễn đang ở trong gian phòng của tiệm lẩu, nói chuyện với một nhà Lý Viễn.

"Viễn thúc, Tô thẩm... A Trân, ngày mười là sinh thần của Đoàn Đoàn, đến lúc đó, mọi người cùng tới dùng bữa nha."

Ba người kinh ngạc nhìn cậu, sau khi phản ứng lại, Tô Hà mới nói: "Vậy cũng không còn mấy ngày, các cháu phải nói sớm một chút, chúng ta còn có thể có nhiều thời gian chuẩn bị quà cho Đoàn Đoàn."

Tần Tĩnh Nghiễn liên tục phất tay: "Không cần chuẩn bị lễ vật gì, tẩu tử của cháu chỉ muốn gọi mọi người đến cho chúng vui mà thôi."

"Đoàn Đoàn thích mọi người, khi mọi người tới, tiểu tử sẽ vui vẻ."

Lý Viễn bật cười nói: "Vậy ngày mười chúng ta sẽ tới sớm một chút!"

"À, vâng! Vậy mọi người ăn đi, cháu đi xuống trước."

Tần Tĩnh Nghiễn nói xong, liếc nhìn Lý Tuyết Trân đang trầm tư bên cạnh, lúc này cậu mới đẩy cửa ra đi xuống lầu.

Vào ngày mười, Đoàn Đoàn đã dậy sớm muốn đi tìm Cẩu Đản ca và Nhị Oa chơi.

"Nương, vậy Đoàn Đoàn đi theo Cẩu Đản ca nha."

Giang Oản Oản đội cho hài tử chiếc mũ lông ấm áp, nói: "Hôm nay con có thể chơi với các huynh cả ngày luôn, đến tối, nương và cha sẽ đến đón con."

Đoàn Đoàn ngơ ngác theo Cẩu Đản ca và Đại Ngưu ra khỏi cửa, bước tới trước Cẩu Đản ca rồi nhỏ giọng nói với cậu bé: "Cẩu Đản ca, hôm nay cha nương đệ hơi lạ, trước giờ đều bắt Đoàn Đoàn về ăn cơm trưa, hôm nay lại để Đoàn Đoàn chơi cả ngày cơ!"

Cẩu Đản ca đang che giấu bí mật quay đầu nhìn Đại Ngưu, vô cùng khó chịu, mấy ngày trước cậu bé đã biết hôm nay là sinh thần Đoàn Đoàn nhưng Tĩnh Trì thúc dặn phải giữ bí mật nên cậu bé cũng không nói gì.

Nghĩ đến việc hôm nay Đoàn Đoàn sẽ biết, lại nghĩ đến việc mình chỉ cần cố thêm vài giờ nữa là được, cậu bé thở phào nhẹ nhõm, tùy tiện đáp: "Ừm... Có lẽ hôm nay thúc và thẩm bận, nhưng mà hôm nay Đoàn Đoàn có thể chơi với chúng ta cả ngày rồi mà, thật tuyệt!"

Nghe xong lời cậu bé, Đoàn Đoàn cũng không băn khoăn nữa, vui vẻ híp mắt: "Vâng vâng, chúng ta cùng chơi nào!"

Còn Giang Oản Oản và những người khác nhìn Đoàn Đoàn và Cẩu Đản ca nắm tay nhau theo Đại Ngưu ra khỏi cửa, cũng bắt đầu bận rộn.

Hôm nay Giang Oản Oản định làm bánh kem cho Đoàn Đoàn nên kem tươi chắc chắn là không thể thiếu, nhưng làm kem tươi lại là một công đoạn vất vả, thế là Tần Tĩnh Trì và Tần Tĩnh Nghiễn bị nàng bắt làm lao động.

Đập mỗi bát khoảng mười quả trứng gà, nàng đưa bát cho hai người: "Hai người giúp ta làm kem tươi đi."

Thấy hai người nhìn nàng với ánh mắt nghi hoặc, Giang Oản Oản lại lấy máy đánh trứng đặt làm về nhưng chưa dùng ra để hướng dẫn, giải thích: "Đánh trứng trong bát này, phải đánh liên tục, ta sẽ đứng cạnh xem."

Hai người gật đầu, bắt đầu động tác, đợi đến khi lòng trắng trứng nổi một lớp bọt nhỏ, Giang Oản Oản thêm chút muối và đường, tiếp đó cho thêm một lượng sữa vừa đủ rồi đưa bát cho hai người: "Được rồi, hai người tiếp tục đánh đi."

Giang Oản Oản đứng cạnh coi họ làm, đợi đến khi kem tươi làm xong, nàng mới cho hai người đi nghỉ.

Nhìn lớp kem tươi mịn màng, Giang Oản Oản không khỏi bật cười.

Lúc này, Lý Tam Nương cùng Giang Hiền Vũ cũng tới.

Nghe thấy tiếng họ, Giang Oản Oản lập tức cất kem tươi vào tủ, bước ra khỏi bếp.

"Cha, nương, hai người mau ngồi đi."

Lý Tam Nương cười nói: "Chúng ta đi xe bò đến, không mệt, Oản Oản à, con định chuẩn bị đồ ăn sao, để nương giúp con."
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 157: Chương 157



"Còn sớm mà, cha nương cứ ngồi nghỉ ngơi trước đi."

Tần nương xách một giỏ cà chua từ bên ngoài vào, cười nói: "Bà thông gia, ông thông gia, hai người cứ ngồi nghỉ ngơi đi. Bây giờ mới gần trưa thôi."

Lý Tam Nương mỉm cười nói: "Ta không mệt, ta giúp các người rửa rau."

Giang Oản Oản bất đắc dĩ cười nói: "Được rồi, vậy nương giúp con."

Giang Hiền Vũ ở bên cạnh nói: "Đúng rồi, chúng ta mang theo hai con gà, hay là ta g.i.ế.c trước được không?"

Giang Oản Oản nhìn hai con gà trống đang nhảy nhót bên ngoài, bất lực nói: "Cha nương đến thì đến, sao lại mang theo hai con gà nữa, lần trước con thấy đã chẳng còn mấy con rồi."

Giang Hiền Vũ cười ha hả nói: "Đến sang xuân ta và nương con lại mua thêm vài con về nuôi, cứ ăn thoải mái!"

Nói xong thì khoác tay Tần phụ, nói: "Ông thông gia, ông mau lấy cho ta con dao, ta ra ngoài g.i.ế.c gà."

Tần phụ cười ha hả đáp một tiếng, đến bếp lấy d.a.o rồi dẫn ra ngoài sân.

Giang Oản Oản ngơ ngác nhìn hai người trong sân, lại nhìn Tần mẫu và Lý Tam Nương bên cạnh, cười nói: "Vậy chúng ta đi rửa rau nào."

Để hai người họ rửa rau, rửa thịt, Giang Oản Oản thì tiếp tục làm bánh kem.

Cho một ít dầu và một lượng sữa vừa đủ vào bát lớn, đánh tan rồi cho thêm một lượng bột mì vừa đủ và vài lòng đỏ trứng gà, khuấy đều, tiếp đó cho thêm một lượng kem tươi vừa đủ và tiếp tục khuấy, sau đó đổ hỗn hợp bột vào một bát kem tươi, tiếp tục khuấy.

Sau khi khuấy đều, đổ hỗn hợp bột vào khuôn đất nung hình trụ có miệng hở, đặt vào bếp lò để nướng.

Bánh kem nướng xong, Giang Oản Oản nhìn phần kem tươi còn lại, ước tính một lát nữa làm xong bánh kem cũng không dùng hết, nghĩ ngợi một lúc liền lấy ra vài củ khoai lang tím, rửa sạch rồi cho vào nồi hấp.

Loại khoai lang tím này là nàng và Tần Tĩnh Trì lấy từ không gian ra, ở đây không có khoai lang tím nên nàng nói với nhóm người Tần mẫu là mua từ tay người đi buôn.

May mắn là cả đời họ chưa từng ra khỏi huyện Khúc Phong, nên nói là đồ của nơi khác thì cũng không nghi ngờ, hơn nữa, khoai lang tím này cũng giống khoai lang đỏ, chỉ có màu sắc lạ hơn một chút nên họ cũng không để ý lắm.

Rất nhanh sau đó, bánh kem đã nướng xong.

Đợi bánh kem nguội, Giang Oản Oản lấy ra một giỏ quýt nhỏ mang ra đưa cho Tần Tĩnh Trì: "Chàng và đệ giúp thiếp bóc từng múi quýt ra, phải bóc thật sạch, không được để màng trắng."

"Được được được, đã biết."

Vào bếp, nàng mở nắp nồi lên rồi dùng đũa xiên thử khoai lang tím, đã rất mềm, Giang Oản Oản lập tức lấy khoai lang tím ra.

Sau đó đổ hết phần kem tươi còn lại vào một chiếc nồi đất sạch, đặt lên bếp, liên tục khuấy cho đến khi chín.

Sau khi kem tươi chín, Tần Tĩnh Trì liền mang quýt đã bóc vào.

Giang Oản Oản lấy quýt để sang một bên, lấy bánh kem trong nồi đất ra, cắt thành hai miếng dày đều.

Lấy một miếng bánh kem đặt lên thớt, xếp đều quýt lên trên, sau đó phết một lớp kem tươi dày, rồi đậy miếng bánh kem còn lại lên trên, sau đó phết đều một lớp kem tươi lên các mặt của bánh kem.

Phết xong, xếp quýt theo hình chú thỏ mà Đoàn Đoàn thích lên trên mặt bánh kem, cuối cùng dùng kem tươi vẽ thêm vài bông hoa nhỏ ở bên ngoài bánh kem, vậy là bánh kem đã hoàn thành.

Tần mẫu và Lý Tam Nương đứng cạnh nàng, đều mở to mắt nhìn chiếc bánh kem trước mặt.

Lý Tam Nương lắp bắp nói: "Bánh này đẹp thế này, chắc là rất ngon đây!"

Tần mẫu chỉ vào phần kem tươi trắng muốt, xốp mịn, nói: "Chỉ riêng thứ giống như mây này thôi chắc chắn cũng rất ngon rồi."

Giang Oản Oản cười nói: "Đây gọi là kem tươi, làm rất là mệt, Tĩnh Trì và A Nghiễn giúp con làm, hai người họ đều không ngừng xoa cổ tay. Nếu không phải vì sinh thần của Đoàn Đoàn nhà ta hiếm có một lần, thì dù thế nào cũng lười làm."

Tần mẫu nói: "Thứ tốt thế này, đều để dành cho tiểu tôn tử ngoan của nương!"

Lý Tam Nương gật đầu : "Đúng, đều để dành cho Đoàn Đoàn!"

Giang Oản Oản nói: "Bánh kem này ăn cũng khá ngấy nên đến sinh thần thì mọi người cùng ăn."

Nói xong thì cẩn thận đặt bánh kem vào tủ.

Làm xong bánh kem, Giang Oản Oản nhanh chóng lấy khoai lang tím cho vào bát nghiền thành bột nhão, sau đó cho thêm một ít sữa tươi, đường trắng và phần kem tươi còn lại, liên tục khuấy, không lâu sau, cũng đã thành một món tráng miệng có hương vị tuyệt vời.

Đậy phiên bản đơn giản của sữa lắc khoai lang tím lại đặt lên bệ cửa sổ để làm lạnh, Giang Oản Oản bắt đầu nấu ăn.

Vừa mới xào xong một món, một nhà Lý Viễn đã đến cửa sân.

Giang Oản Oản nghe thấy tiếng động, nói với Tần Tĩnh Trì đang giúp đỡ bên cạnh: "Chàng mau ra tiếp cả nhà thúc thúc đi, ở đây có thiếp và nương được rồi."

"Được, vậy nếu cần ta giúp gì thì gọi ta."

Khi Tần Tĩnh Trì ra khỏi bếp, một nhà Lý Viễn đang ngồi trên ghế sô pha, tò mò và ngạc nhiên ngắm nghía chiếc ghế sô pha và lò sưởi.

Thấy Tần Tĩnh Trì tới, Lý Viễn nói: "Tĩnh Trì à, chiếc ghế… Đẩu này của các cháu ngồi thật thoải mái và cái lò sưởi lớn này của các cháu cũng rất đặc biệt, còn rất ấm nữa!"

Tô Hà cười nói: "Thật sự rất ấm, ở trong căn nhà này thật thoải mái!"

Tần Tĩnh Trì cười nói: "Đây đều là ý của Oản Oản."

Tần Tĩnh Nghiễn bưng trà bưởi và kẹo bưởi tới, bày lên bàn trà: "Tô thẩm, Viễn thúc, mời uống trà.”

Sau đó liếc nhìn Lý Tuyết Trân, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Nàng uống chút trà, ăn chút kẹo đi.”

Lý Tuyết Trân liếc nhìn hắn, đôi mắt cong cong cười nói: “Ừ ừ, được."

Lý Tuyết Trân chỉ mới ăn vài viên kẹo, uống vài ngụm trà đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn truyền đến.

Nàng ấy nhìn Tần Tĩnh Nghiễn bên cạnh nói: "Thiếp đến bếp giúp tẩu tử một tay."

Tần Tĩnh Nghiễn nhìn Lý Viễn và Tô Hà, trông thấy họ đang chăm chú trò chuyện với Tần Tĩnh Trì thì nói: "Vậy ta đi cùng nàng."

Đi vào bếp, Lý Tuyết Trân chào hỏi Tần mẫu và Lý Tam Nương, rồi mới bước tới cạnh Giang Oản Oản: "Tẩu tử, tẩu đang nấu gì vậy? Thật là thơm."

Giang Oản Oản nghiêng đầu nói: “Tuyết Trân! Sao muội lại vào đây? Phòng bếp nhiều dầu mỡ, muội mau ra ngoài ngồi đi."

Lý Tuyết Trân nói: "Dù sao muội cũng không có chuyện gì làm nên đến giúp đỡ, muội có thể rửa rau, thái rau các thứ."

Giang Oản Oản lắc đầu mỉm cười nói: "Không cần giúp gì cả, rau cũng đã rửa xong rồi."

Thấy ánh mắt thất vọng của Lý Tuyết Trân, nàng lại nói: "Thế thì muội và A Nghiễn ở đây thử đồ ăn đi."

Lý Tuyết Trân gật đầu: “Vâng vâng, được!”

Sau đó nói với Tần mẫu và Lý Tam Nương: "Nương, hai người đều ra ngoài nghỉ ngơi đi, ở đây của con cũng không còn gì để phụ nữa."

Hai người thấy đúng là không có việc gì nữa, đã theo lời của nàng đi ra ngoài.

Trong lúc nói chuyện, món sườn om thơm phức trong nồi cũng đã bốc mùi thơm.

Giang Oản Oản nêm nếm lại rồi lập tức lấy một cái bát nhỏ bên cạnh đựng vài miếng sườn, đưa cho Tần Tĩnh Nghiễn và Lý Tuyết Trân nói: "Mau nếm thử đi."

Tần Tĩnh Nghiễn bưng bát nhỏ, cầm một đôi đũa vội vàng gắp một miếng sườn, thổi thổi rồi đút cho Lý Tuyết Trân.

Lý Tuyết Trân nhìn miếng sườn màu sắc đẹp mắt, mắt sáng lấp lánh, há miệng cắn miếng sườn.

"Quào! Ăn ngon quá!"

Nàng ấy nghiêng đầu nhìn Giang Oản Oản: "Tẩu tử, miếng sườn này ngon quá!"

Giang Oản Oản gật đầu nhìn hai người đang vui vẻ tươi cười, khóe miệng không khỏi cong lên, cười nói: "Vậy thì tốt! Hai người ăn hết những miếng trong bát đi."

Lý Tuyết Trân vui vẻ gật đầu, thấy Tần Tĩnh Nghiễn lại gắp cho nàng ấy một miếng sườn đưa tới thì nàng ấy vội vàng kéo tay cậu đổi hướng: "Chàng cũng mau nếm thử đi, thật sự rất rất ngon!"

Tần Tĩnh Nghiễn nhìn dáng vẻ đôi mắt cong của nàng ấy, trong lòng ngứa ngáy, quay đầu liếc nhìn Giang Oản Oản thấy nàng đang tập trung xào rau, cậu đã nhanh chóng cúi đầu hôn lên má Lý Tuyết Trân một cái.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 158: Chương 158



Nhìn khuôn mặt nàng ấy đỏ bừng lên trong nháy mắt, cậu khẽ cười một tiếng, nhìn chằm chằm vào mắt nàng ấy rồi mới cúi đầu ăn miếng sườn trên đũa.

Lý Tuyết Trân khẽ nhéo ngón tay cúi đầu cắn môi, một lúc sau, mới ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn cậu không có sức uy h.i.ế.p gì, quay đầu nhìn Giang Oản Oản bên cạnh, cũng không nói gì.

Tần Tĩnh Nghiễn cười toe toét, lại đút cho nàng ấy một miếng sườn: "Ăn nhanh đi."

Lý Tuyết Trân ngậm lấy miếng sườn trên đũa, má phồng lên nhưng mắt vẫn oán trách nhìn cậu.

Giang Oản Oản xào rau, nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi vô tình nhìn thấy, khóe miệng nàng không khỏi nhếch lên, hai người yêu nhau này quả thật ngọt ngào.

"Khụ khụ khụ..."

Lý Tuyết Trân ngửi thấy mùi ớt thì bị sặc.

Giang Oản Oản nghe thấy tiếng ho của nàng ấy, vội vàng mở toang cửa sổ.

"Ta xào cay quá, hai người các ngươi ra ngoài đi."

Mùi ớt theo gió bay hết ra ngoài cửa sổ, không còn thấy cay nữa, Lý Tuyết Trân nói: “Tẩu tử, không sao, không còn ngửi thấy mùi cay nữa rồi."

Giang Oản Oản gật đầu, hai người ở trong bếp còn có thể hòa thuận chung sống, nàng cũng không miễn cưỡng nữa.

Ớt trong nồi chín, nàng đổ miếng gà đã chiên vào nồi đảo đều, đảo một lúc rồi tiếp đó nêm nếm lại, cuối cùng một đĩa gà cay thơm phức đã ra lò.

"Món này hơi cay, hai người các ngươi nếm thử xem có ăn được không?"

Hai người mỗi người ăn một miếng, nhìn Giang Oản Oản với ánh mắt sáng lấp lánh: "Tẩu tử, ăn ngon lắm!"

Lý Tuyết Trân nói: "Phù... Tuy hơi cay nhưng thật sự rất ngon, thịt gà này thơm quá!"

Giang Oản Oản thấy hai người họ thật sự thích thì bắt đầu làm món tiếp theo.

Không lâu sau, từng món ăn thơm phức đã được bày đầy cả bàn.

Có sườn xào cay, gà cay, cà chua xào trứng, bò hầm cà chua, cá sốt tiêu, tôm chiên xù, đậu phụ Tứ Xuyên, rau xanh xào và canh sườn củ cải.

Nhìn mâm cơm, mọi người không ngừng nuốt nước miếng.

Giang Oản Oản còn hầm một nồi gà kho trên bếp, đây là món cuối cùng.

Cho nên nàng đã gọi Tần Tĩnh Trì nói: "Tĩnh Trì, chàng mau gọi nhóm người Đại Ngưu ca tới đi."

Tần Tĩnh Trì đáp một tiếng rồi nhanh chóng ra ngoài.

Đi đến trước cửa nhà Đại Ngưu vỗ cửa: "Đại Ngưu ca? Tẩu tử?"

Cẩu Đản ca nhanh chóng kéo tay Đoàn Đoàn đi theo sau Đại Ngưu ra mở cửa.

"Cha!”

Tần Tĩnh Trì bế Đoàn Đoàn đ.â.m vào lòng mình lên rồi nói với đại ngưu: "Đại Ngưu ca, huynh mau gọi tẩu tử, dẫn Cẩu Đản đến nhà đệ dùng bữa, Oản Oản đã nấu xong thức ăn rồi."

Đại Ngươi cười nói: “Ừ! Được!”

Thấy Nhị Oa đã không có ở đây, hắn vội nói: "Vậy đệ dẫn Đoàn Đoàn đi gọi cả nhà A Chính ca, huynh mau đến đấy."

"Được rồi."

Đoàn Đoàn tựa đầu vào vai Tần Tĩnh Trì, mềm mại nói: "Nhanh tới nha!"

Đại Ngưu và Tần đắc chính dẫn theo Cẩu Đản và Nhị Oa tới, đúng lúc Tần Tĩnh Trì và Đoàn Đoàn đi ra cùng với một nhà Lý Quý, cho nên đã dẫn họ vào nhà.

Khi họ vào nhà thì nhìn thấy Lý Viễn đang ngồi trên bàn ăn, khiến họ đều có chút ngượng ngùng, nhìn thấy ông ấy đã vội vàng quỳ xuống hành lễ.

Lý Viễn vội vàng đỡ họ dậy: "Không cần hành lễ, không ở huyện nha không cần đa lễ như vậy."

Ông ấy lại nói tiếp: "Mau ngồi đi, không cần căng thẳng."

“Vâng! Được!”

Giang Oản Oản đặt gà kho lên bàn, cùng Tần mẫu rót trà bưởi và rượu cho mọi người rồi nói: "Được rồi, mọi người có thể ăn rồi."

Tần Tĩnh Trì liếc nhìn nàng, lại nhìn Đoàn Đoàn bên cạnh đang nhìn mâm cơm với ánh mắt sáng lấp lánh, cười khẽ nói: "Hôm nay là sinh thần bốn tuổi của Đoàn Đoàn nhà chúng ta, cảm ơn mọi người đã tới mừng sinh thần của Đoàn Đoàn."

“Hả?”

Đoàn Đoàn mở to đôi mắt tròn, biểu cảm vừa sợ vừa vui.

“Cha! Nương! Hôm nay là sinh thần của Đoàn Đoàn sao? Chính Đoàn Đoàn cũng không nhớ!"

Đoàn Đoàn mặt đầy nụ cười, khi nhìn họ thì đôi mắt sáng lấp lánh.

Tần Tĩnh Trì nói: "Đương nhiên cha nương nhớ sinh thần của con rồi, chúng ta cố ý không nói cho con biết, muốn tạo cho con một bất ngờ."

Cẩu Đản cười tít mắt nhìn Đoàn Đoàn, vui vẻ nói: "Tĩnh Trì thúc, cuối cùng thì cháu cũng không phải giữ bí mật nữa, khó chịu quá, cháu còn không dám nói chuyện nhiều với Đoàn Đoàn."

Nhị Oa cũng vội vàng nói: "Đúng vậy đúng vậy, hôm nay cháu ở nhà Cẩu Đản ca, suýt nữa thì nói ra mất, may mà cha cháu đưa cháu về nhà trước, nếu không..." Nhị Oa che miệng cười không ngừng, tiếp tục nói: "Nếu không thì sẽ không có bất ngờ nữa."

Đoàn Đoàn kinh ngạc nhìn họ: "Cẩu Đản ca và Nhị Oa ca cũng biết sao?"

Đoàn Đoàn nhìn Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản, giả vờ ấm ức nói: "Vậy thì Đoàn Đoàn không biết."

Lý Tam Nương cười nói: “Đoàn Đoàn, chúng ta đều là muốn tạo bất ngờ cho con."

Đoàn Đoàn lập tức tiếp tục cười, lúm đồng tiền ẩn hiện, nghiêng người ôm lấy eo Giang Oản Oản, ngượng ngùng nói: “Đa tạ cha nương, Đoàn Đoàn cũng có thể đón sinh thần, thật là tuyệt!"

Giang Oản Oản ghé vào tai cậu bé nói: "Những món ăn này đều là Đoàn Đoàn thích ăn, lát nữa phải ăn nhiều vào, cha nương còn chuẩn bị quà cho con nữa!"

Đoàn Đoàn dùng sức gật đầu: "Vâng vâng! Hihi... Đa tạ nương!"

Tần Tĩnh Trì xoa đầu cậu bé, cười nói: "Được rồi, mọi người mau động đũa đi."

Mọi người thấy Lý Viễn ở đó, cũng không thả lỏng như lúc ăn cơm bình thường, cách ăn uống đều khá tao nhã.

Tần Tĩnh Trì và Lý Viễn nâng ly chúc cụng, Giang Oản Oản và Kim Thị cùng mấy tiểu tử thì uống một ngụm trà bưởi, ăn một miếng thức ăn, trước mặt có những món ăn ngon như vậy, đến cả cơm cũng không thèm ăn, chỉ ăn hết thức ăn, mọi người đã no căng bụng.

Sau bữa ăn, một số người ngồi xuống ghế sô pha, một số ngồi trên đệm dày trước lò sưởi, mỗi người một tách trà, nhấp từng ngụm nhỏ.

Lúc này tuyết rơi ngoài trời, chỉ vài khắc, trên núi xa đã phủ một màu trắng xóa, càng làm cho căn nhà ấm áp như mùa xuân.

Mọi người tiêu hóa thức ăn, thấy Đoàn Đoàn đang lăn lộn chơi trên thảm với Cẩu Đản, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì ra hiệu rồi đi vào bếp, nàng vừa thắp bốn ngọn nến trên bánh kem thì đèn bên ngoài tắt ngúm.

Mọi người đầy vẻ nghi hoặc nhìn ra ngoài trời tuyết rơi, nhìn trái nhìn phải, không hiểu sao đèn dầu lại đột nhiên tắt.

Nhóm người Lý Viễn đang định lên tiếng thì thấy Giang Oản Oản bưng bánh kem từ trong bếp chậm rãi đi ra, miệng còn hát một bài đồng d.a.o hay.

"Chúc con sinh thần vui vẻ, chúc con sinh thần vui vẻ..." Theo tiếng hát của cô, Tần Tĩnh Nghiễn, Tần phụ Tần mẫu và Đại Ngưu đều phản ứng lại, cũng đều ngân nga theo: "Chúc ngươi sinh thần vui vẻ... Chúc Đoàn Đoàn sinh thần vui vẻ!"

Theo tiếng hát kết thúc, Giang Oản Oản đã đặt bánh kem lên bàn trà rồi bế Đoàn Đoàn lại gần, dịu dàng nói: “Bảo bối Đoàn Đoàn, con nhắm mắt lại ước ba điều ước đi."

"Điều ước đầu tiên có thể nói ra, hai điều ước sau thì thầm trong lòng, sau này chắc chắn sẽ thành hiện thực."

Đoàn Đoàn ngơ ngác ngẩng đầu trong lòng Giang Oản Oản, nhìn đôi mắt dịu dàng của nàng, lại nhìn ánh mắt khích lệ của Tần Tĩnh Trì, sau khi phản ứng lại, cậu bé vui vẻ và phấn khích cười tít mắt: “Vâng vâng!”

Chỉ thấy cậu bé nhắm chặt hai mắt, hàng mi cong vút run run, mềm mại nói ra điều ước đầu tiên: “Ừm… Đoàn Đoàn hy vọng cha nương, gia gia nãi nãi, ngoại tổ phụ… Còn có Nhị Oa ca và Cẩu Đản ca đều luôn vui vẻ! Không bao giờ bị bệnh!”

Tiểu tử kể tên tất cả những người mà cậu có thể nghĩ đến, ngoài những người đang ngồi đây, cậu bé còn kể cả những người vẫn đang học ở học viện, những người không thể đến như Tần Tuấn Phong đều nói một lần.

Giang Oản Oản nhìn tiểu hài tử trước mặt, lại nhìn Tần Tĩnh Trì cũng đang chăm chú nhìn Đoàn Đoàn, khi cậu bé ngẩng đầu lên, hai người nhìn nhau một lúc, trong mắt tràn đầy hạnh phúc và may mắn.

“Ừm… Còn có… A! Không thể nói!”

Đoàn Đoàn tiếp tục nói ra, nghĩ đến việc Giang Oản Oản nói rằng điều ước thứ hai và thứ ba không được nói ra, cậu bé vội vàng ngậm chặt miệng.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 159: Chương 159



Trong lòng thầm niệm: ‘Mong nương và cha mãi mãi ở bên Đoàn Đoàn, mãi mãi yêu Đoàn Đoàn!"

"Mong nương mãi mãi là nương mà Đoàn Đoàn thích, đừng biến mất!"

Tiểu tử hơi nhíu mày, cậu bé còn rất nhiều điều ước, ba điều không đủ!

Nghĩ một lúc, cậu bé lại thầm an ủi mình, Đoàn Đoàn ước thêm một điều nữa là được.

Vì vậy, cậu bé tiếp tục nói: "Mong sau này có một đệ đệ, mong nương và cha đừng chỉ thích đệ đệ, không thích Đoàn Đoàn!"

Sau đó cậu bé mở mắt ra.

Giang Oản Oản cười khanh khách nói: "Bảo bối, mau thổi tắt nến đi."

Đoàn Đoàn khéo léo gật đầu một cái: "Phù... Phù..."

Sau khi nến tắt, Tần Tĩnh Trì vội vàng thắp đèn dầu.

Giang Oản Oản đưa cán d.a.o trong tay cho Đoàn Đoàn, nói: "Đoàn Đoàn đến cắt bánh kem đi."

Bây giờ Đoàn Đoàn mới có thể nhìn rõ hình dạng của bánh kem, nhìn chú thỏ nhỏ dễ thương và những bông hoa nhỏ màu trắng trên đó, cậu bé nhíu mày, không nỡ cắt.

“Nương… Nhưng mà... Nhưng mà nếu cắt thì bánh sẽ hỏng mất."

Giang Oản Oản cười nói: "Không sao, bánh kem phải cắt thành từng miếng để chia cho mọi người ăn, để mọi người cùng hưởng niềm vui sinh thần của Đoàn Đoàn."

Đoàn Đoàn mới nới lỏng đôi mày đang nhíu chặt, nhìn chiếc bánh kem, lại nói: "Nhưng mà bánh kem to quá, Đoàn Đoàn không biết cắt."

Giang Oản Oản cười nói: "Không sao, nương nắm tay con cắt."

Rất nhanh, bánh kem đã được cắt thành nhiều miếng, từng miếng một được cho vào bát nhỏ, rồi từng phần một được đưa ra.

"Lý gia gia ăn... Cẩu Đản ca..."

Hầu hết bánh kem đã được chia hết, mỗi người cầm bát nhỏ trên tay, đều thử lấy một thìa bánh kem cho vào miệng.

Bánh kem mềm mịn, vị kem rất tuyệt vời, cùng với những quả quýt ở giữa... Tô Hà và Lý Tuyết Trân kinh ngạc nhìn nhau, thốt lên: "Chiếc bánh kem này ngon hơn tất cả các loại bánh mà ta từng ăn! Oản Oản, cháu làm thế nào vậy, nếu mở cửa hàng, sợ rằng khách quan sẽ phá tan cả tiệm mất!"

Giang Oản Oản cười bất lực: "Tô thẩm, thẩm không biết đâu, làm bánh kem rất tốn công sức, nếu không phải hôm nay là sinh thần của Đoàn Đoàn nhà cháu thì bình thường chúng cháu sẽ không làm đâu, Tĩnh Trì và A Nghiễn giúp cháu làm xong, tay đã đau nhức cả ngày rồi!"

Thời đại bây giờ lại không có máy đánh trứng, nếu chỉ dùng sức người thì thật sự quá mệt mỏi!

Tô Hà gật đầu: "Thì ra là vậy, thật đáng tiếc."

Nói xong, bà ấy đã giữ tâm lý ăn một bữa này là không còn nữa, cẩn thận thưởng thức.

Ba tiểu tử Đoàn Đoàn, Cẩu Đản và Nhị Oa này thích nhất, chúng ăn rất ngon miệng.

Đoàn Đoàn dựa vào lòng Tần Tĩnh Trì, từng thìa từng thìa múc ăn, thỉnh thoảng lại thì thầm với Tần Tĩnh Trì vài câu: "Cha... Bánh này ngon quá!"

"Đoàn Đoàn không nỡ ăn... Vừa đẹp vừa ngon!"

Giang Oản Oản bên cạnh quay lại lau sạch kem trên mũi cho cậu bé, rồi lại quay lại nói chuyện với nhóm người Lý Tam Nương.

Tần Tĩnh Trì suy nghĩ một chút, thì thầm bên tai Đoàn Đoàn: "Không sao, sau này Đoàn Đoàn muốn ăn, cha và nương sẽ làm cho con ăn."

Dù sao thì đánh lòng trắng trứng tuy rất mệt nhưng thỉnh thoảng làm một lần cũng không sao.

Đoàn Đoàn nhìn hắn với đôi mắt sáng lấp lánh, phấn khích ngẩng đầu lên hôn hắn một cái: "Cha tốt quá!"

Mọi người ăn bánh xong vẫn còn lưu luyến, Đoàn Đoàn bắt đầu nhận quà.

Lý Viễn và Tô Hà mỉm cười lấy ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, bên trong đựng một chiếc khóa trường thọ bằng vàng ròng, trên khóa khắc hình một chú heo con đang nằm.

"Đoàn Đoàn, sinh thần vui vẻ! Con xem có thích không?"

Đoàn Đoàn cẩn thận sờ chú heo con trên đó, thích không buông tay, một lúc lâu sau mới cẩn thận bỏ lại vào hộp, cười tít mắt nói: "Heo con dễ thương quá, Đoàn Đoàn thích lắm, đa tạ Lý gia gia, Tô nãi nãi và tiểu thẩm."

Tiếp theo, nhóm người Đại Ngưu cũng lấy ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo như vậy, bên trong có một sợi dây đỏ xâu một viên ngọc bích nhỏ màu xanh nhạt, viên ngọc bích còn có hình chú thỏ con.

Viên ngọc bích này là Cẩu Đản và Nhị Oa cùng nhau chọn, vì chúng biết Đoàn Đoàn thích thỏ nên đã chọn viên này.

Đại Ngưu mở lời: "Đoàn Đoàn, đây là của Đại Ngưu thúc, A Chính thúc và A Quý thúc cùng nhau chọn cho con, đám tiểu tử Cẩu Đản nói cháu thích thỏ, nên chúng ta lập tức mua, cháu xem có thích không?"

Ba nhà nhận được ân huệ của họ, đương nhiên rất coi trọng sinh thần của Đoàn Đoàn, vì vậy đã cùng nhau bàn bạc, mua sợi dây ngọc bích này.

Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản nhìn thấy sợi dây ngọc bích đều có chút kinh ngạc, sợi dây ngọc bích này ít nhất cũng phải đáng giá hai mươi lượng bạc! Mặc dù chiếc khóa trường thọ mà Lý Viễn tặng đắt hơn nhiều, nhưng họ lại không ngạc nhiên như thế này.

Giang Oản Oản không khỏi nhìn nhóm người Đại Ngưu.

Tần Tĩnh Trì nắm tay nàng, Giang Oản Oản liếc nhìn hắn, cũng không nói gì.

Đoàn Đoàn nhìn thấy sợi dây ngọc bích cũng thích lắm: "Con thỏ nhỏ! đa tạ các thúc thúc! Đa tạ Cẩu Đản ca và Nhị Oa ca!"

Tiếp theo, Lý Tam Nương và Giang Hiền Vũ nhìn nhau, cũng lấy ra một gói lớn, bên trong là quần áo mới làm cho Đoàn Đoàn, Lý Tam Nương cố ý đến huyện mua gấm vóc, là loại vải đặc biệt thoải mái, kiểu dáng quần áo cũng rất đẹp, trên chiếc áo màu trắng sữa thêu đầy những cây trúc xanh nhạt.

Đoàn Đoàn nhìn thấy quần áo, liền vội vàng dang rộng hai tay, cười nói: "Ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu, mau mặc cho Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn thật thích!"

Lý Tam Nương chỉnh lại khuy áo cho tiểu tử, từ đầu đến chân đánh giá một lượt, liên tục gật đầu: "Ừ, rất đẹp! Đoàn Đoàn của chúng ta mặc vào là hợp nhất!"

Đoàn Đoàn mặc quần áo vào rồi không muốn cởi ra nữa.

Tiếp theo là Tần mẫu, bà lấy ra một đôi giày đầu hổ bằng lông xù, cười nói: "Đoàn Đoàn, để nãi nãi đi giày cho con."

Đoàn Đoàn cười tươi nhìn đôi giày nhỏ dễ thương trong tay bà, vui vẻ ngồi trên ghế sô pha, cởi đôi giày bông của mình ra, rồi duỗi chân nhỏ ra.

Đi giày vào, Đoàn Đoàn vui vẻ đi trên sàn nhà vài bước, nói: "Đa tạ nãi nãi, giày đầu hổ dễ thương quá, còn ấm nữa!"

Tần phụ khẽ ho một tiếng, rồi từ trong nhà xách ra một chiếc hộp gỗ nhỏ phủ vải, vén vải ra, bất ngờ bên trong chính là một con ch.ó con đan xen màu trắng đen tạo thành màu sữa, đang ngủ say.

Đoàn Đoàn mở to mắt, nhìn chú chó con bên trong, vui vẻ vừa nhảy vừa reo: "Oa! Gia gia! Là chó nhỏ! Đoàn Đoàn thích lắm! Đa tạ gia gia."

Tần Tĩnh Trì, Giang Oản Oản và Tần mẫu đều tỏ ra kinh ngạc, sáng nay khi Tần phụ xách hộp gỗ về thì đặt ở ngoài sân, đợi đến khi hết nắng thì không biết đã xách vào nhà từ lúc nào, mà họ cũng không nghe thấy tiếng chó sủa.

Tần phụ thấy Đoàn Đoàn thích, trên mặt toàn là nụ cười hiền từ, nhìn mọi người cười nói: "Chẳng phải tôn tử ngoan nói muốn nuôi một chú chó con sao, gia gia thấy mấy hôm nay nhà bên cạnh có một đàn chó vừa được đẻ, liền nghĩ tới việc bế một con về cho Đoàn Đoàn."

Giang Oản Oản cười nói nhỏ với Tần Tĩnh Trì: "Cha ngày thường ít nói, kết quả Đoàn Đoàn vô tình nói một câu, ông ấy lại ghi nhớ trong lòng!"

Ngay cả hai người họ cũng không nhớ là Đoàn Đoàn đã nói câu này từ lúc nào.

Tần Tĩnh Trì cười gật đầu: "Cha rất chiều Đoàn Đoàn, trước kia khi Đoàn Đoàn còn ở cùng họ, đứa nhỏ muốn gì, ông ấy đều tìm cách lấy cho bằng được."

Hai người đang nói chuyện thì Tần Tĩnh Nghiễn cũng cầm một chiếc hộp lớn đi ra từ trong phòng: "Đoàn Đoàn, đây là quà tiểu thúc mua cho con, sinh thần vui vẻ nhé."

Đoàn Đoàn cười tít mắt mở hộp ra, bên trong có bốn con búp bê bằng đất sét, những con búp bê được làm đặc biệt dễ thương và tinh xảo, nhìn kỹ thì thấy quần áo của những con búp bê đều là quần áo mà Đoàn Đoàn từng mặc, ngay cả kiểu tóc cũng là kiểu tóc búi củ tỏi mà Đoàn Đoàn thường búi, đây rõ ràng là làm theo khuôn mẫu của Đoàn Đoàn.
 
Back
Top Bottom