Dịch Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 530



Đứng ở cửa phòng, Tiểu Điềm Điềm nhất quyết không chịu vào. Tịch Kính cũng đứng ở cửa cùng cô. Thỉnh thoảng có khách đi qua lại nhìn hai người.

Tiểu Điềm Điềm cuối cùng cũng không chịu được, cô xấu hổ nói: “Mở cửa đi, em muốn vào.” Dù sao cũng không đi được, vào trong rồi nói.

Tịch Kính lúc này mới lấy thẻ phòng ra, theo sát cô vào trong. Vừa vào, Tiểu Điềm Điềm đã véo mạnh vào tay anh.

Anh không hề trốn tránh, cũng không kêu đau. Tiểu Điềm Điềm biết mình dùng lực không nhỏ, nhưng thấy anh im lặng chịu đựng, cô cũng không "tàn nhẫn" nổi nữa.

Tịch Kính vốn dĩ là người dịu dàng, ngoại hình cũng không có tính công kích. Một khi anh tỏ ra yếu thế, sẽ mang lại cho người ta một cảm giác tủi thân đặc biệt, khiến người khác không thể giận.

“Tiểu Điềm Điềm, hết giận chưa?” Tịch Kính thấy cô buông tay, anh vòng tay ôm cô vào lòng, không làm gì quá đáng nhưng cũng không để cô rời đi. Cô chỉ có thể nhìn thẳng vào anh.

Đây là một trong số ít lần anh tỏ ra mạnh mẽ kể từ khi bọn họ gặp nhau, và Tiểu Điềm Điềm không thể vùng ra được. Lúc này cô mới biết, trong chuyện sức lực, những tiểu xảo của mình chẳng có tác dụng gì, chẳng qua là anh vẫn luôn để cô "tự tung tự tác" mà thôi

“Em không giận. Với lại, em giận vì chuyện gì chứ?” Cố tỏ ra mạnh miệng mới là sở trường của Tiểu Điềm Điềm.

Cô càng như vậy, Tịch Kính càng biết mình có cơ hội. Anh vòng một tay ôm eo cô, một tay nhẹ nhàng vén tóc mái trên trán cô, chăm chú nhìn cô.

Anh nhìn đến mức Tiểu Điềm Điềm nghĩ anh sẽ hôn mình, nhưng cô lại nghe anh nói: “Tiểu Điềm Điềm, anh chưa từng thích ai cả. Em là người đầu tiên anh thích. Anh biết anh hơn em nhiều tuổi, nhưng đối diện với người mình thích, anh không thể làm được như mọi người nghĩ, rằng không có gì có thể lay chuyển cảm xúc của anh. Mọi chuyện về em đều khiến anh không thể kiểm soát cảm xúc. Hồn anh bị em cuốn đi rồi. Em vui thì anh vui, em buồn thì anh cũng buồn. Anh muốn gặp em mỗi ngày, không liên lạc được anh sẽ rất khó chịu, và còn tức giận với chính mình nữa…”

“Anh biết điều đó rất ấu trĩ và buồn cười, nhưng Tiểu Điềm Điềm, anh không thể kiểm soát được. Anh không nói trước với em chuyện của Tịch Phỉ, làm em không vui, anh xin lỗi. Nhưng xin em đừng lờ anh đi, đừng vì chuyện này mà thu hồi cơ hội, được không?”

Tiểu Điềm Điềm là người điển hình cho kiểu "ăn mềm không ăn cứng". Mà Tịch Kính người này, dường như sinh ra để khắc chế cô. Anh càng nhún nhường, cô càng mềm lòng. Tiểu Điềm Điềm thật sự cảm thấy anh ấy không có một chút tính tình nào.

"Nếu em không đồng ý, em có thể rời khỏi khách sạn không?" Tiểu Điềm Điềm nghiêng đầu nhìn Tịch Kính, nghiêm túc hỏi.

Ánh mắt Tịch Kính lấp lánh, đột nhiên anh khẽ cười, rồi hỏi lại một câu: "Nếu anh không cho em đi, thì sao?"

Anh rất thông minh, lại đẩy vấn đề cho Tiểu Điềm Điềm. Thực ra, từ khi Tiểu Điềm Điềm giận dỗi chặn số điện thoại của anh, Tịch Kính đã biết cô không chỉ tức giận mà còn ... ghen. Cô ấy có thể ghen chứng tỏ cô không hề dửng dưng. Chỉ là cô quá cứng miệng, c.h.ế.t sống không chịu thừa nhận có thiện cảm với anh. Tịch Kính nhận ra được điều này đã vui sướng cả đêm, nên khi tới đây anh đã không đến tìm cô ngay. Anh muốn để cho cô có thời gian nhìn rõ nội tâm của mình.

Tiểu Điềm Điềm phát hiện người đàn ông này đang dần trở nên phúc hắc, cô không muốn để ý đến anh nhưng lại thấy bực mình: "Anh dám?"

Trắng trợn đe doạ, nhưng chẳng có chút lực sát thương nào.

Tịch Kính đưa tay véo má cô: "Anh dám, nhưng anh sẽ không làm thế. Tiểu Điềm Điềm, anh đang theo đuổi em. Anh muốn ở bên em lâu dài, chứ không phải chỉ vui đùa nhất thời."

Lời nói thẳng thắn như vậy làm Tiểu Điềm Điềm có chút ngượng, ánh mắt cũng có chút trốn tránh. Nhưng với tính cách của mình, cô sẽ không để người khác nắm thóp. Cô bất mãn lẩm bẩm: "Nói thật hay ho. Cứ như người đưa em đến đây không phải là anh vậy."

"Anh xin lỗi." Tịch Kính lại thành khẩn xin lỗi. "Anh đưa em đến đây chỉ là để xin lỗi em." Dù là chuyện của Tịch Phỉ hay những chuyện khác, anh cảm thấy mình đã làm cô không vui, nên anh cần phải xin lỗi.

"Được rồi, em chấp nhận lời xin lỗi của anh." Tiểu Điềm Điềm không muốn bị Tịch Kính ôm mãi, cô đưa tay đẩy anh một chút, muốn rời đi.

Tịch Kính nhìn cô gái đang bướng bỉnh trong lòng, anh không buông tay: "Vậy anh có thể được coi là đã theo đuổi được em chưa?"

Lời này làm Tiểu Điềm Điềm trợn tròn mắt, nói: "Em chỉ nói là tha thứ..."

"Ưm!"

Một nụ hôn bất ngờ làm Tiểu Điềm Điềm sững sờ. Trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ: "Anh ấy dám ?"

Tịch Kính không chỉ dám, mà còn dám bảo cô nhắm mắt. Mặc dù nụ hôn này khiến Tiểu Điềm Điềm không kịp chuẩn bị, nhưng nó vẫn rất dịu dàng, không hề mang tính chiếm hữu. Nó chỉ là một chút đụng chạm nhẹ nhàng , ôn nhu, giống như một phép thử.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 531



Đứng ở cửa phòng, Tiểu Điềm Điềm nhất quyết không chịu vào. Tịch Kính cũng đứng ở cửa cùng cô. Thỉnh thoảng có khách đi qua lại nhìn hai người.

Tiểu Điềm Điềm cuối cùng cũng không chịu được, cô xấu hổ nói: “Mở cửa đi, em muốn vào.” Dù sao cũng không đi được, vào trong rồi nói.

Tịch Kính lúc này mới lấy thẻ phòng ra, theo sát cô vào trong. Vừa vào, Tiểu Điềm Điềm đã véo mạnh vào tay anh.

Anh không hề trốn tránh, cũng không kêu đau. Tiểu Điềm Điềm biết mình dùng lực không nhỏ, nhưng thấy anh im lặng chịu đựng, cô cũng không "tàn nhẫn" nổi nữa.

Tịch Kính vốn dĩ là người dịu dàng, ngoại hình cũng không có tính công kích. Một khi anh tỏ ra yếu thế, sẽ mang lại cho người ta một cảm giác tủi thân đặc biệt, khiến người khác không thể giận.

“Tiểu Điềm Điềm, hết giận chưa?” Tịch Kính thấy cô buông tay, anh vòng tay ôm cô vào lòng, không làm gì quá đáng nhưng cũng không để cô rời đi. Cô chỉ có thể nhìn thẳng vào anh.

Đây là một trong số ít lần anh tỏ ra mạnh mẽ kể từ khi bọn họ gặp nhau, và Tiểu Điềm Điềm không thể vùng ra được. Lúc này cô mới biết, trong chuyện sức lực, những tiểu xảo của mình chẳng có tác dụng gì, chẳng qua là anh vẫn luôn để cô "tự tung tự tác" mà thôi

“Em không giận. Với lại, em giận vì chuyện gì chứ?” Cố tỏ ra mạnh miệng mới là sở trường của Tiểu Điềm Điềm.

Cô càng như vậy, Tịch Kính càng biết mình có cơ hội. Anh vòng một tay ôm eo cô, một tay nhẹ nhàng vén tóc mái trên trán cô, chăm chú nhìn cô.

Anh nhìn đến mức Tiểu Điềm Điềm nghĩ anh sẽ hôn mình, nhưng cô lại nghe anh nói: “Tiểu Điềm Điềm, anh chưa từng thích ai cả. Em là người đầu tiên anh thích. Anh biết anh hơn em nhiều tuổi, nhưng đối diện với người mình thích, anh không thể làm được như mọi người nghĩ, rằng không có gì có thể lay chuyển cảm xúc của anh. Mọi chuyện về em đều khiến anh không thể kiểm soát cảm xúc. Hồn anh bị em cuốn đi rồi. Em vui thì anh vui, em buồn thì anh cũng buồn. Anh muốn gặp em mỗi ngày, không liên lạc được anh sẽ rất khó chịu, và còn tức giận với chính mình nữa…”

“Anh biết điều đó rất ấu trĩ và buồn cười, nhưng Tiểu Điềm Điềm, anh không thể kiểm soát được. Anh không nói trước với em chuyện của Tịch Phỉ, làm em không vui, anh xin lỗi. Nhưng xin em đừng lờ anh đi, đừng vì chuyện này mà thu hồi cơ hội, được không?”

Tiểu Điềm Điềm là người điển hình cho kiểu "ăn mềm không ăn cứng". Mà Tịch Kính người này, dường như sinh ra để khắc chế cô. Anh càng nhún nhường, cô càng mềm lòng. Tiểu Điềm Điềm thật sự cảm thấy anh ấy không có một chút tính tình nào.

"Nếu em không đồng ý, em có thể rời khỏi khách sạn không?" Tiểu Điềm Điềm nghiêng đầu nhìn Tịch Kính, nghiêm túc hỏi.

Ánh mắt Tịch Kính lấp lánh, đột nhiên anh khẽ cười, rồi hỏi lại một câu: "Nếu anh không cho em đi, thì sao?"

Anh rất thông minh, lại đẩy vấn đề cho Tiểu Điềm Điềm. Thực ra, từ khi Tiểu Điềm Điềm giận dỗi chặn số điện thoại của anh, Tịch Kính đã biết cô không chỉ tức giận mà còn ... ghen. Cô ấy có thể ghen chứng tỏ cô không hề dửng dưng. Chỉ là cô quá cứng miệng, c.h.ế.t sống không chịu thừa nhận có thiện cảm với anh. Tịch Kính nhận ra được điều này đã vui sướng cả đêm, nên khi tới đây anh đã không đến tìm cô ngay. Anh muốn để cho cô có thời gian nhìn rõ nội tâm của mình.

Tiểu Điềm Điềm phát hiện người đàn ông này đang dần trở nên phúc hắc, cô không muốn để ý đến anh nhưng lại thấy bực mình: "Anh dám?"

Trắng trợn đe doạ, nhưng chẳng có chút lực sát thương nào.

Tịch Kính đưa tay véo má cô: "Anh dám, nhưng anh sẽ không làm thế. Tiểu Điềm Điềm, anh đang theo đuổi em. Anh muốn ở bên em lâu dài, chứ không phải chỉ vui đùa nhất thời."

Lời nói thẳng thắn như vậy làm Tiểu Điềm Điềm có chút ngượng, ánh mắt cũng có chút trốn tránh. Nhưng với tính cách của mình, cô sẽ không để người khác nắm thóp. Cô bất mãn lẩm bẩm: "Nói thật hay ho. Cứ như người đưa em đến đây không phải là anh vậy."

"Anh xin lỗi." Tịch Kính lại thành khẩn xin lỗi. "Anh đưa em đến đây chỉ là để xin lỗi em." Dù là chuyện của Tịch Phỉ hay những chuyện khác, anh cảm thấy mình đã làm cô không vui, nên anh cần phải xin lỗi.

"Được rồi, em chấp nhận lời xin lỗi của anh." Tiểu Điềm Điềm không muốn bị Tịch Kính ôm mãi, cô đưa tay đẩy anh một chút, muốn rời đi.

Tịch Kính nhìn cô gái đang bướng bỉnh trong lòng, anh không buông tay: "Vậy anh có thể được coi là đã theo đuổi được em chưa?"

Lời này làm Tiểu Điềm Điềm trợn tròn mắt, nói: "Em chỉ nói là tha thứ..."

"Ưm!"

Một nụ hôn bất ngờ làm Tiểu Điềm Điềm sững sờ. Trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ: "Anh ấy dám ?"

Tịch Kính không chỉ dám, mà còn dám bảo cô nhắm mắt. Mặc dù nụ hôn này khiến Tiểu Điềm Điềm không kịp chuẩn bị, nhưng nó vẫn rất dịu dàng, không hề mang tính chiếm hữu. Nó chỉ là một chút đụng chạm nhẹ nhàng , ôn nhu, giống như một phép thử.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 532



Dần dần, Tiểu Điềm Điềm chìm đắm trong sự dịu dàng đó. Nụ hôn của Tịch Kính từ môi di chuyển đến chóp mũi, gò má, rồi cuối cùng là một nụ hôn nhẹ ở vành tai: "Tiểu Điềm Điềm, em cũng có cảm giác với anh." Đây không phải là một câu hỏi, mà là một lời khẳng định.

Tiểu Điềm Điềm cứng miệng, trừng mắt nhìn Tịch Kính nhưng vẫn không chịu thừa nhận: "Không có."

Tịch Kính ôm chặt lưng cô, ấn cô vào lòng mình: "Vậy tại sao khi anh hôn em, em lại không né tránh?"

Vừa rồi anh không hề dùng sức mạnh, anh cho cô không gian để từ chối. Thậm chí nếu cô tát anh một cái, Tịch Kính cũng sẽ thấy là điều hiển nhiên. Nhưng cô gái trong lòng anh không hề từ chối, thậm chí còn đáp lại.

Điều này làm Tịch Kính vui sướng vô cùng, càng khẳng định người mình thích cũng thích mình. Nhưng Tịch Kính không dám nói quá thẳng thừng. Tiểu công chúa quá bướng bỉnh, từ nhỏ đã được nâng niu trong lòng bàn tay. Nếu anh cố ý vạch trần làm cô khó xử, người phải chịu dày vò chắc chắn là anh.

Anh cảm thấy mình thật xấu xa, giống như một tên thợ săn dụ dỗ con thỏ trắng nhỏ. Dùng củ cà rốt để dụ dỗ cô dần dần đến gần và chấp nhận mình.

"Ai mà biết anh muốn hôn chứ? Hơn nữa, bình thường anh biểu hiện ra vẻ chính trực, ai mà biết anh là loại người này. Hừ, thật uổng công em còn cảm thấy anh là người chính trực, một người đẹp trai như thế mà ..."

Tịch Kính nhìn cô gái như một con nhím nhỏ, cứ vừa mắng vừa phun những cái gai ra ngoài, trong mắt anh thật sự rất đáng yêu. Tiểu công chúa trông có vẻ bướng bỉnh, nhưng thực ra không hề có chút uy h.i.ế.p nào. Mà cũng bởi cô coi anh như người thân cận, mới dám thoải mái bộc lộ bản tính thế này. Nếu không, cô đã sớm xoay người bỏ đi rồi.

Chỉ tiếc rằng, bản thân tiểu công chúa còn chưa nhận ra điều ấy, lại vô thức đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Tịch Kính. Tiểu Điềm Điềm mắng anh nhưng chẳng hiểu sao mắng mắng lại thành đang khen ngợi, làm nụ cười trên khóe môi Tịch Kính càng rõ ràng hơn.

Người thích Tiểu Điềm Điềm không ít, nhưng trước nay, trong mắt cô chỉ có huấn luyện và bầu trời. Cô từng nghĩ, gặp Tịch Kính cũng sẽ giống như đối diện với công việc—nghiêm túc, không thiên vị.

Nhưng tình cảm vốn chẳng tuân theo lý trí. Từ khoảnh khắc có thiện cảm, cán cân đã âm thầm nghiêng về một phía. Chỉ là cô không muốn thừa nhận. Tính cách tùy hứng, tự do như gió, sao có thể bị một người đàn ông ảnh hưởng? Càng không thừa nhận, cô càng che giấu, đến nỗi ngay cả khi bị sự ôn nhu kiên nhẫn của Tịch Kính bao vây, bản thân cũng chẳng hề nhận ra—cô đã sớm động lòng rồi.

Bây giờ rõ ràng giống như đang giận dỗi người yêu,mãi cho đến khi nhìn thấy nụ cười của Tịch Kính, Tiểu Điềm Điềm mới bất giác bừng tỉnh.

Cô cảm thấy nụ cười kia thật chướng mắt, lập tức trợn tròn mắt, hung hăng chất vấn:
"Anh cười cái gì mà cười?"

Tịch Kính không hề giải thích, ngược lại mượn chính lời cô vừa mắng để chặn đường lui:
"Tiểu Điềm Điềm đang thừa nhận anh đẹp trai à?"

Anh vốn chưa từng để ý đến ngoại hình của mình, cũng chẳng coi đó là ưu thế. Nhưng giờ phút này, Tịch Kính lại đặc biệt cảm ơn ba mẹ đã ban cho anh gương mặt này—bởi vì Tiểu Điềm Điềm thích. Chỉ cần là điều cô thích, trong mắt anh, tất cả đều trở thành đáng giá.

Tịch Kính thực sự rất đẹp trai. Tiểu Điềm Điềm vốn là người thích cái đẹp, một người có thể khiến cô nhìn thêm hai mắt chắc chắn là rất đẹp. Huống chi có thể thích, thì chắc chắn là cực kỳ đẹp trai. Nhưng cô sẽ không thừa nhận, kẻo Tịch Kính càng thêm đắc ý. "Bình thường thôi."

Tịch Kính đồng ý gật đầu. Anh cũng tự cho rằng mình chỉ bình thường thôi. So với Tiểu Điềm Điềm, anh cảm thấy mình không xứng. Nhưng bình thường cũng tốt, đẹp cũng tốt, chỉ cần là cô thích.

Cuối cùng, Tiểu Điềm Điềm đẩy Tịch Kính ra được. Nhưng anh cũng có việc bận, bởi vì tối nay anh phải ở lại nhà dì Mỹ Phương, nên anh phải thu dọn đồ đạc.

Tiểu Điềm Điềm cảm thấy dù sao mình cũng không ngăn cản được, nên đành chờ ở một bên. Đương nhiên, tiểu công chúa vẫn mang theo những cái gai hoa hồng, miệng không nói được lời hay.

Nhưng cô cố tình "bới lông tìm vết" vào tai Tịch Kính đều biến thành lời nũng nịu giữa những người yêu nhau. Bởi vì nếu Tiểu Điềm Điềm thật sự không muốn nói chuyện với anh, cô sẽ không nói với anh một câu nào.

Tịch Kính đến vội nên đồ đạc cũng không có gì nhiều, anh nhanh chóng thu dọn xong. Ra khỏi khách sạn và ngồi vào xe, lúc này Tịch Kính mới nhớ ra Tiểu Điềm Điềm đã không ngăn cản anh ở lại cùng cô đêm nay, khóe môi anh không nhịn được cong lên. Anh cố ý hỏi Tiểu Điềm Điềm.

Tiểu Điềm Điềm thấy người này đột nhiên ngây thơ như vậy, lườm anh một cái: "Em không cho thì anh sẽ không ở sao?"

"Không." Biết người mình thích cũng thích mình, Tịch Kính dường như tự tin hơn rất nhiều. Dù vẫn dịu dàng, nhưng lời nói đã có chút "gợi đòn".

Tiểu Điềm Điềm bực mình, không muốn để ý đến anh. Tịch Kính cũng không giận, anh nghiêm túc lái xe, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn người bên cạnh.

"Anh còn chưa được chuyển chính thức đâu." Tiểu Điềm Điềm không nhịn được nữa, mở lời.

"Anh biết."

Biết cái gì mà biết!
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 533



Dì Mỹ Phương thấy Tịch Kính mang đồ đến, nhân lúc Tiểu Điềm Điềm lên lầu, bà gọi: "Tịch Kính, cháu vào sân giúp dì dọn tuyết đi."

Làm việc là giả, có chuyện muốn hỏi mới là thật. Tịch Kính đương nhiên biết điều đó. Anh đặt đồ xuống rồi đi theo dì Mỹ Phương ra ngoài. Thật ra, ngay cả khi dì Mỹ Phương không hỏi, Tịch Kính cũng đã tính bộc bạch. Dù sao, người trước mắt cũng là bậc trưởng bối.

Dì Mỹ Phương không vòng vo: "Vì sao cháu lại thích Tiểu Điềm Điềm nhà chúng ta?"

Trong mắt dì Mỹ Phương, Tiểu Điềm Điềm đương nhiên là cái gì cũng tốt. Nhưng thân phận của Tịch Kính lại không giống. Dù là gia cảnh hay địa vị xã hội. Mà gia đình như vậy thì bên trong lại càng phức tạp. Dù dì ấy không hiểu rõ lắm những chuyện trong giới hào môn, nhưng tin tức thì không ít, đặc biệt là tin tức ở Cảng Thành. Mấy năm nay dì ấy thường xuyên hợp tác với bên Cảng Thành, cũng hay đến đó. Mặc dù trước đây dì ấy không tiếp xúc được với những gia tộc như Tịch Thị, nhưng các phóng viên thì có thể chụp được.

Tịch Kính dì ấy không hiểu, nhưng Tịch gia ở Cảng Thành thì lại vô cùng hỗn loạn. Tin tức bao nuôi các tiểu minh tinh, đêm đêm tiệc tùng của mấy người anh em họ của Tịch Kính thì ngày nào cũng có. Dì lo lắng Tịch Kính cũng cảm thấy Tiểu Điềm Điềm đơn thuần nên dễ khống chế. Nếu là như vậy, dì Mỹ Phương cũng sẽ không đồng ý.

"Tiểu Điềm Điềm rất xuất sắc. Cháu tin rằng chỉ cần là đàn ông đã từng tiếp xúc với cô ấy thì đều sẽ bị cô ấy thu hút. Cháu cũng là người bình thường, cháu cũng bị sự xuất sắc của cô ấy thu hút."

Điểm này thì dì Mỹ Phương đồng ý: "Tiểu Điềm Điềm nhà chúng ta quả thật rất xuất sắc." Nói xong, bà không nhịn được kể lại những chuyện từ nhỏ của Tiểu Điềm Điềm.

Tịch Kính nghe rất nghiêm túc. Hóa ra cô ấy thật sự xuất sắc từ nhỏ. Anh không khỏi có chút vui sướng. Được một cô gái xuất sắc như vậy thích, anh có tài đức gì đâu? "Vậy cháu và Tiểu Điềm Điềm có nghiêm túc không?" Dì Mỹ Phương nói xong, liếc nhìn Tịch Kính.

"Vâng, rất nghiêm túc." Tịch Kính hứa hẹn xong lại nói về chuyện Tịch gia ở Cảng Thành.

Mặc dù bây giờ hai nhà gần như không có liên quan gì, kể từ sau khi ba anh qua đời, anh ấy không còn liên quan gì đến bên Cảng Thành nữa. Nhưng nói cho cùng thì họ đều họ Tịch. Trước đây không chỉ cùng họ mà còn liên quan đến cả sự nghiệp. Nói muốn hoàn toàn cắt đứt cũng không thực tế. Ngay cả chuyện của Tịch Phỉ, cô ấy vẫn ở nhà cũ ở Cảng Thành. Cô ấy cũng sẽ đến thăm hỏi anh và mẹ. Nhưng mối quan hệ chỉ có thế thôi. Anh ấy nói rõ như vậy cũng là hy vọng dì Mỹ Phương biết rằng Tịch Gia mà anh ấy và bà ấy biết là khác nhau.

Tịch Kính là một người ôn hòa. Vì sự giáo dưỡng của bản thân, khi nói những lời này, anh càng thêm chân thành. Dì Mỹ Phương mấy năm nay đi khắp nơi, cũng đã gặp qua đủ loại người. Một người có chân thành hay không, dì ấy gần như chỉ cần nhìn một cái là có thể biết. Tịch Kính không nghi ngờ gì là rất chân thành, cũng có thể do gương mặt kia quá vô hại cho nên dì Mỹ Phương vô thức đã bị thuyết phục.

Tịch Kính biết dì ấy quan tâm đến Tiểu Điềm Điềm. Là một trưởng bối, dì ấy có quyền nghi ngờ bất cứ điều gì. Anh không hề cảm thấy có vấn đề gì, mà càng nghiêm túc giải thích: "Dì Mỹ Phương, những lời này cháu nói có thể dì sẽ không tin, nhưng đây là suy nghĩ chân thật nhất của cháu. Cháu chưa từng thích ai. Tiểu Điềm Điềm là cô gái đầu tiên cháu thích, đương nhiên cũng là người cuối cùng."

"Tiểu Điềm Điềm nhà chúng ta được cưng chiều từ nhỏ. Trông như được nuôi thả, nhưng trong chuyện đại sự của cuộc đời thì tuyệt đối sẽ không qua loa. Đừng nói là ba mẹ, các anh chị của cô ấy, ngay cả người dì không cùng huyết thống như cháu cũng vậy. Dì biết hiện tại tài sản và địa vị xã hội của cháu rất lớn, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta là những người tham lam. Trong mắt chúng ta, hạnh phúc của Tiểu Điềm Điềm là quan trọng nhất. Không cầu cháu phải vô tư yêu cô ấy như ba mẹ cô ấy, nhưng cháu nhất định phải toàn tâm toàn ý che chở cô ấy."

"Cháu biết. Hiện tại cháu còn không biết mình có thể làm hài lòng tất cả mọi người trong gia đình Tiểu Điềm Điềm hay không, nhưng cháu nhất định sẽ cố gắng để tất cả mọi người đều hài lòng."

Dì Mỹ Phương cười gật đầu: "Bọn dì thì dễ nói rồi. Cháu còn phải làm Tiểu Điềm Điềm hài lòng nữa kìa." Vừa rồi bà đã luôn chú ý đến Tiểu Điềm Điềm, cô gái nhỏ chắc chắn sẽ làm khó Tịch Kính. Bà đã nhìn ra, cũng có thể thấy Tiểu Điềm Điềm đối với Tịch Kính đã không còn giống như trước. Bà nghĩ, cô gái nhỏ làm khó chàng trai này một chút cũng tốt. Đừng để cậu ấy theo đuổi dễ dàng quá, sẽ không biết trân trọng.

"Cháu sẽ làm Tiểu Điềm Điềm cũng vô cùng hài lòng."

Nói đến đây, dì Mỹ Phương cũng không nói thêm gì nữa, chỉ gật đầu khẳng định, coi như là đã chấp nhận Tịch Kính. Đương nhiên, chuyện này tạm thời sẽ không nói với Phương Tri Ý, vì Tiểu Điềm Điềm nói cô phải chờ xác định rồi mới nói với gia đình.

Dì Mỹ Phương ban đầu còn sợ Tiểu Điềm Điềm sẽ chịu thiệt thòi, nhưng nhìn cô gái nhỏ ranh mãnh như một con tiểu hồ ly, bà biết cô ấy có suy nghĩ của riêng mình. Bà cũng sẽ không nhiều lời. Hơn nữa, Tiểu Điềm Điềm vẫn chưa chính thức đồng ý Tịch Kính. Nếu bây giờ gia đình biết, có lẽ không cần Tiểu Điềm Điềm gật đầu, thân phận của Tịch Kính cũng sẽ trở nên "chính thức" rồi.

Dì Mỹ Phương đương nhiên sẽ không làm chuyện này.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 534



Tiếp đó, Tịch Kính ở lại Bắc Thành chơi với Tiểu Điềm Điềm hai ngày. Buổi tối còn dẫn cô đi ngắm đèn băng. Dì Mỹ Phương cũng đi cùng hai người. Dọc đường đi, bà nhìn Tịch Kính chăm sóc Tiểu Điềm Điềm một cách cẩn thận, bà vô thức nghĩ đến vợ chồng Phương Tri Ý và Bùi Từ. Tịch Kính quả thực có dáng vẻ của Bùi Từ khi cưng chiều vợ con. Quan sát hai ngày, bà lại càng yên tâm về Tịch Kính hơn.

Ngày rời đi, thời tiết đặc biệt đẹp. Sau Tết, thời tiết ngày càng ấm áp, lớp tuyết hai bên đường cũng đã bắt đầu tan chảy. Gió xuân thổi vào mặt, trái tim Tịch Kính cũng giống như thời tiết này, được gió xuân sưởi ấm. Tiểu Điềm Điềm tuy vẫn chưa chính thức đồng ý, nhưng người sáng suốt đều biết cô chỉ là cứng miệng mà thôi.

Trở về Bắc Kinh, Tiểu Điềm Điềm lập tức gọi điện thoại cho Khương Thiến. Hai người mấy ngày không gặp nên vô cùng nhớ nhau. Thật ra không phải là vô cùng nhớ, chủ yếu là ngày đó Khương Thiến đột nhiên nhận được điện thoại từ Tiểu Điềm Điềm, cô tức giận nói rằng bạn gái của Tịch Kính ở Cảng Thành đến tìm anh. Cô ấy còn chưa kịp hỏi nhiều thì Tiểu Điềm Điềm đã cúp máy. Sau đó cô ấy gọi lại, Tiểu Điềm Điềm đều không nghe máy. Cô ấy muốn hỏi anh trai Bùi, nhưng chuyện này Tiểu Điềm Điềm còn chưa nói với người nhà, tự ý hỏi thì có phải là tiết lộ bí mật không?

Khó khăn lắm mới biết Tiểu Điềm Điềm đi Bắc Thành, nếu không phải mỗi ngày bị mẹ ép đi xem mặt, cô ấy đã đuổi theo đến Bắc Thành rồi. Kết quả, cô ấy còn chưa đi, thì bạn thân đã gọi điện thoại đến, hơn nữa người còn đã quay về.

Khương Thiến nhanh chóng chạy đến tứ hợp viện Tiểu Điềm Điềm đang ở để chờ cô. Căn tứ hợp viện mấy năm nay được dì Phương chăm sóc giống như một công viên vậy. Tiểu Điềm Điềm rảnh rỗi thì thích đọc sách và cho cá ăn ở đây.

Khương Thiến nghe tiếng ô tô thì nhanh chóng mở cửa đi ra. Cô ấy chỉ kịp thấy chiếc xe rời đi. "Tiểu Điềm Điềm, cậu và Tịch Kính đã chính thức ở bên nhau rồi à?" Cô ấy nhìn vẻ mặt rạng rỡ của bạn, kích động hỏi.

"Không có. Tớ đâu có dễ theo đuổi như vậy."

Mặc dù cô cứng miệng, nhưng trước "hoả nhãn kim tinh" của Khương Thiến, hành động của cô đã nói lên tất cả. Khương Thiến cũng không vạch trần, còn phụ họa gật đầu: "Đúng thế. Muốn theo đuổi Tiểu Điềm Điềm nhà chúng ta thì phải tốn chút công phu. Nếu không thì dựa vào cái gì mà cậu đồng ý chứ? Chúng ta phải làm khó anh ấy một chút."

Giọng điệu trêu chọc đó làm Tiểu Điềm Điềm đưa tay đẩy nhẹ bạn: "Tớ đâu phải loại người không biết điều."

Khương Thiến cười hỏi lại: "Thật sao?"

"Đương nhiên." Tiểu Điềm Điềm nói đầy tự tin.

Khương Thiến không nhịn được "chậc chậc" hai tiếng, cố ý nhíu mày hỏi: "Vậy ai là người chưa hỏi rõ đã chặn số điện thoại người ta, sau đó còn nói dối là về đơn vị, thực ra là lén lút chạy đến Bắc Thành?"

"Hừ, rốt cuộc cậu là bạn học của tớ hay là bạn của anh ấy thế? Cậu nói xem có phải cậu ở chung một phe với anh ấy không?" Tiểu Điềm Điềm nói rồi định cù lét cô ấy.

Khương Thiến vừa chạy vừa cười xin tha: "Tớ sai rồi, tớ sai rồi."

Hai người cứ thế đùa giỡn trong sân, mãi đến khi vào nhà mới dừng lại. Khương Thiến lúc này mới vội vàng hỏi Tiểu Điềm Điềm về chuyện ở Bắc Thành.

Tiểu Điềm Điềm là lần đầu tiên nghiêm túc nghĩ đến chuyện yêu đương. Mặc dù ngoài miệng vẫn nói phải chờ Tịch Kính theo đuổi thêm một thời gian nữa, nhưng cô đã tự động thêm thân phận "bạn trai" cho anh rồi. Bạn thân nhất của cô là Khương Thiến, đương nhiên cô không giấu giếm gì. Nhưng cô không nói chuyện hai người hôn nhau. Nếu Khương Thiến biết cô bị hôn mà không né tránh, không chừng lại trêu chọc cô.

Tiểu Điềm Điềm cả đời mạnh mẽ, tuyệt đối sẽ không thừa nhận. Rốt cuộc bị vẻ đẹp mê hoặc, cô cảm thấy có chút mất mặt.

Khương Thiến nghe mà đắc ý, cảm giác như rơi vào hũ mật. Quả nhiên xem người khác yêu đương là ngọt ngào nhất. Mặc dù ngày nào cô cũng bị ép đi xem mặt, nhưng nghe bạn thân yêu đương ngọt ngào, cô ấy cũng cảm thấy không "khổ sở" nữa.

Khương Thiến và Tiểu Điềm Điềm chơi một buổi chiều thì chuẩn bị ai về nhà nấy. Lần này Tiểu Điềm Điềm mang theo rất nhiều đặc sản từ Bắc Thành về, còn có những món quà dì Mỹ Phương mua cho bà nội và mẹ.

Vì đồ quá nhiều nên cô gọi điện cho Bùi Châu đến giúp. Bùi Châu cứ nghĩ em gái mình mấy ngày nay ở trong đơn vị, không ngờ lại lén lút chạy đến Bắc Thành chơi. Nhìn thấy một đống đồ vật trong sân, anh quan tâm nói: "Sao đi Bắc Thành chơi mà không gọi anh, mang nhiều đồ thế này mệt lắm không?"

Nếu là trước đây, Tiểu Điềm Điềm đã phải kể công của mình. Nhưng lần này, cô có chút chột dạ. Rốt cuộc, toàn bộ hành trình đều là Tịch Kính giúp đỡ. Hiện tại cô vẫn chưa muốn nói chuyện này với người nhà. Nói dối luôn khiến cô chột dạ.

"Cũng được ạ."

"Được cái gì mà được?" Bùi Châu xách tất cả đồ vào tay, chính anh còn thấy nặng, em gái anh sao lại không thấy nặng? "Hai ngày nay Tịch Kính cũng ở Bắc Thành. Biết em đi Bắc Thành chơi, anh đã bảo cậu ấy đưa em về rồi." Có một tên "c*-li" còn hơn là để em gái mình mệt.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 535



Nghe thấy tên Tịch Kính, Tiểu Điềm Điềm càng chột dạ hơn. Nhưng nhìn anh họ như không biết gì cả, cô trở nên bạo dạn hơn. "Anh Tịch Kính cũng ở Bắc Thành ạ? Anh ấy đi Bắc Thành làm gì?" Tiểu Điềm Điềm đột nhiên muốn biết Tịch Kính đã nói dối như thế nào. Một người thanh cao, trong sạch như anh ấy nói dối thì có lo lắng không?

Bùi Châu: "Có thể làm gì được, cậu ấy không phải vì công việc thì vì cái gì." Anh tự cho rằng mình rất hiểu Tịch Kính. Có thể bỏ lại cô em họ từ Cảng Thành đến, nửa đêm lái xe rời đi thì trừ công việc, tuyệt đối không thể là chuyện gì khác. Anh nói xong không nhịn được liếc nhìn em gái: "Sao vậy?" Chẳng lẽ em gái đã gặp Tịch Kính ở đó?

Câu hỏi không đầu không cuối của Bùi Châu khiến Tiểu Điềm Điềm lo lắng anh đã nhìn ra. Cô vội lắc đầu: "Không có gì ạ, em chỉ hỏi vậy thôi."

Bùi Châu dù sao cũng là người từng yêu sớm, dù không đến đâu, nhưng cũng không phải là người dễ lừa. Anh luôn cảm thấy em gái có chuyện gì đó giấu mình. Chẳng lẽ con bé đang lén lút yêu đương?

Có phải là Tịch Kính không? Phải biết Tiểu Điềm Điềm tuyệt đối sẽ không hỏi nhiều chuyện của người khác. Nhưng gần đây con bé lại rất hay nhắc đến Tịch Kính. Chẳng lẽ cô bạn gái mà Tịch Kính vẫn theo đuổi không kịp chính là Tiểu Điềm Điềm?

Nhưng chỉ nghĩ thôi anh lại thầm phủ nhận. Tịch Kính thích Tiểu Điềm Điềm thì còn chấp nhận được, dù sao em gái mình cũng là người gặp người thích. Nhưng Tiểu Điềm Điềm thì tuyệt đối sẽ không thích Tịch Kính. Cậu ta nhàm chán như vậy, dù anh là con gái anh cũng không thích. Tiểu Điềm Điềm với tính cách phóng khoáng như vậy thì càng không thích được cậu ta.

Về đến nhà, Tiểu Điềm Điềm không còn bận tâm đến những chuyện tình cảm nữa. Bởi vì người nhà đông vui, cuộc sống mỗi ngày đều rất phong phú. Tuy nhiên, cô vẫn đều đặn gọi điện và nhắn tin cho Tịch Kính.

Theo lời Bùi Châu thì bàn phím điện thoại của cô sắp bốc khói. Nhưng Tiểu Điềm Điềm chẳng cảm thấy chột dạ chút nào, dù sao, sắp tới cô sẽ đến Nam Thành thăm ông bà ngoại, và anh họ lớn của cô. Cô và anh họ lớn có tình cảm rất tốt, vì sắp trở về , cô đương nhiên muốn hẹn gặp anh. Vậy nên, cho dù bàn phím có bốc khói, cô cũng có thể lấy cớ đó để qua chuyện. Người phải "hứng nồi" chính là anh họ.

Tiểu Điềm Điềm đã lừa Bùi Châu trót lọt. Đến công ty, thấy Tịch Kính cả ngày cũng cầm điện thoại, Bùi Châu không nhịn được. Anh đưa tài liệu báo cáo tài chính rồi “thùng thùng” gõ hai cái lên bàn làm việc của Tịch Kính: “Tổng giám đốc Tịch làm gì đấy? Đi làm mà còn làm việc riêng thế hả?” Tên này ngày xưa chỉ biết có công việc, từ bao giờ lại trở nên sa đọa như vậy? Thật sự là yêu đương vào nên thay đổi sao ?

Tịch Kính cất điện thoại đi, ngồi trên ghế, nhìn người đàn ông đang đứng trước bàn làm việc. Anh khẽ cười, thản nhiên đáp: “Trả lời tin nhắn bạn gái.”

Bùi Châu “à” một tiếng: “Bạn gái quan trọng hay công ty quan trọng?”

“Bạn gái.”

Mẹ nó! Bùi Châu tức muốn nổ phổi. Thật không nên hỏi câu này. Có bạn gái thì ghê gớm lắm à?

“Cậu cú mải đắm chìm trong nhan sắc, không sợ Tịch thị đổi chủ sao?”

“Được thôi, tớ cũng muốn lắm chứ. Coi như tớ tặng cậu một món quà lớn, thế nào?” Tịch Kính ngày thường gần như không bao giờ đùa giỡn, nên lời nói này khiến Bùi Châu giật mình.

“Cậu không đùa chứ?”

Tịch Kính dang hai tay, ý bảo hoàn toàn không đùa. Nếu có thể, anh sẽ thoải mái hơn nhiều, có thêm thời gian ở bên Tiểu Điềm Điềm.

Bùi Châu bỗng cười khẩy một tiếng, như thể đã hiểu ra: “Để tôi phải bán mạng cho cậu, còn cậu thì đi hẹn hò à? Mơ đi nhé.”

Tịch Kính thấy Bùi Châu không mắc bẫy, anh không nói thêm gì. Đúng lúc đó, tin nhắn của Tiểu Điềm Điềm lại đến. Biết cô ngày mai sẽ đi Nam Thành, anh đột ngột hỏi Bùi Châu: “Tình hình chi nhánh Nam Thành thế nào?”

Bùi Châu vẫn chưa kịp phản ứng với việc Tịch Kính đột nhiên nghiêm túc trở lại: “Tôi sẽ sắp xếp công việc rồi đi một chuyến.”

Tịch Kính nói: “Cậu không cần đi, để tôi đi. Cậu ăn Tết cũng chưa nghỉ ngơi tốt, cứ ở lại đây hoàn thành công việc rồi nghỉ ngơi cho khỏe.”

Bùi Châu lại một lần nữa được người anh em tốt này quan tâm, anh cũng không để ý đến những lời anh vừa nói nữa: “Được, không hổ là anh em tốt của tôi.” Ban đầu anh còn định hỏi bạn gái của Tịch Kính rốt cuộc là ai, nhưng Tịch Kính cứ ngắt lời, anh quên hẳn. Anh vui vẻ nghĩ, người bạn tốt này yêu đương xong thì càng có tình người hơn.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 536



Vé máy bay của Tiểu Điềm Điềm do Bùi Châu mua giúp. Trước khi đi, cô gọi điện cho Tịch Kính. Anh chỉ dặn cô chú ý an toàn.

Cúp điện thoại, Tiểu Điềm Điềm có chút không vui. Nhưng sắp được gặp ông bà ngoại, cô không bận tâm nữa. Cô tính toán mấy ngày tới sẽ ... kiên quyết không để ý đến Tịch Kính.

Vừa đến sân bay, qua cổng an ninh, cô cảm giác có người chạm vào hành lý của mình. Ngẩng đầu lên, cô thấy Tịch Kính.

“Không nhận ra anh rồi sao?” Tịch Kính một tay đẩy vali, một tay chuẩn bị cầm lấy ba lô trên vai Tiểu Điềm Điềm.

Tiểu Điềm Điềm vứt tất cả hành lý cho Tịch Kính, rồi kiêu ngạo nói: “Không quen. Xin hỏi anh là ai?”

“Là bạn trai tương lai của tiểu thư Bùi Nhạc Hi.” Tịch Kính không tức giận, nghiêm túc nói.

Lời nói không biết xấu hổ này khiến Tiểu Điềm Điềm trừng mắt nhìn anh, nhưng khóe miệng khẽ cong lên: “Thật không biết xấu hổ.”

“Không biết xấu hổ thì Tiểu Điềm Điềm có chấp nhận lời theo đuổi của anh không?”

Mối quan hệ càng thân thiết, Tịch Kính càng không biết xấu hổ. Tiểu Điềm Điềm không muốn đáp lời, nhưng anh không quan tâm, cúi người ôm lấy cô: “Tiểu Điềm Điềm, thấy anh em có vui không?”

Tịch Kính cao lớn, Tiểu Điềm Điềm dù cao trên 1m7 nhưng khi được anh ôm vẫn có một khoảng cách chiều cao hoàn hảo. Mặt cô vừa vặn áp vào n.g.ự.c anh.

Sân bay có rất nhiều người qua lại, có cả những cặp đôi đang ôm hôn, hành vi của họ không quá lộ liễu, nhưng nhờ vẻ ngoài nổi bật, mọi người đều nhìn họ.

Tịch Kính mặt dày, nhưng Tiểu Điềm Điềm thì không, cô nhanh chóng đẩy anh ra: “Không vui, có gì mà vui.”

Nghe vậy, vẻ mặt Tịch Kính lập tức trở nên tủi thân: “Anh thật thất bại. Anh vui vẻ đến mất ngủ cả đêm để được đi Nam Thành cùng em, vậy mà em lại không thích anh.”

Càng ngày anh càng giỏi giả vờ đáng thương. Tiểu Điềm Điềm quay mặt đi, không muốn để ý đến anh nữa. Tịch Kính nhanh chóng đẩy hành lý đuổi theo cô.

Đến Nam Thành mất hơn hai tiếng bay. Tịch Kính có người đến đón, anh trực tiếp đưa Tiểu Điềm Điềm đến Đại học Nam Thành. Tiểu Điềm Điềm thấy anh mở cửa xe, tưởng anh sẽ đi luôn, nên vô thức hỏi: “Anh không đến nhà ông bà ngoại em sao?”

Mắt Tịch Kính sáng lên: “Tiểu Điềm Điềm đồng ý cho anh gặp người lớn sao?” Gặp ông bà ngoài không giống với gặp dì Mỹ Phương. Chỉ cần ông bà ngoại biết, mối quan hệ của hai người sẽ chính thức hơn.

“Vậy anh có đi không?” Tiểu Điềm Điềm hờ hững hỏi.

Tịch Kính không muốn vội vàng đến nhà như vậy. Anh rất trân trọng Tiểu Điềm Điềm. Mặc dù cô luôn nói anh phải theo đuổi cô cho đàng hoàng, nhưng Tịch Kính rất sẵn lòng. Anh tận hưởng cảm giác được theo đuổi cô. Cô giống như một ngôi sao trên trời, anh muốn dành cả đời để theo đuổi ánh sáng của cô.

Chuyện gặp gỡ người lớn đương nhiên phải cẩn thận. Anh biết ông bà ngoại là một trong những người thân quan trọng nhất của Tiểu Điềm Điềm. Muốn gặp họ, anh phải thể hiện trạng thái tốt nhất, chứ không thể l* m*ng như vậy.

“Tiểu Điềm Điềm, đợi anh chuẩn bị một chút, ngày mai anh đến thăm ông bà ngoại, được không?” Tịch Kính cúi đầu, nhẹ nhàng hỏi.

Tiểu Điềm Điềm cũng thấy việc này hơi vội, nên cô gật đầu đồng ý: “Ừ.”

Tịch Kính đưa Tiểu Điềm Điềm đến thang máy, nhìn cánh cửa đóng lại, anh mới mỉm cười quay người rời đi. Cô nói rất khó theo đuổi, nhưng thực ra cô chỉ mạnh miệng, yếu lòng. Mặc dù chưa nói ra, nhưng sau khi chính thức gặp người lớn, anh sẽ là bạn trai của cô. Tịch Kính cảm thấy cô bạn gái nhỏ nhà mình thật là đáng yêu nhất thế giới.

Trở lại xe, người lái xe thấy ông chủ vui vẻ, liền hỏi: “Tổng giám đốc Tịch đi thẳng đến công ty sao?”

“Ừm… Đi đến trung tâm thương mại trước.” Tịch Kính vừa gật đầu lại thay đổi kế hoạch. Ngày mai muốn gặp ông bà ngoại của Tiểu Điềm Điềm, anh đương nhiên phải chuẩn bị quà.

“Vâng.” Tài xế quay đầu xe. Anh là người được điều từ tổng bộ đến đây. Trong trí nhớ của anh, ông chủ là người đặt công việc lên hàng đầu. Vậy mà bây giờ có bạn gái thì khác hẳn. Bỏ lại rất nhiều người ở chi nhánh mà lại đến trung tâm thương mại trước. Chuyện này nếu nói ra chắc không ai tin.

Tiểu Điềm Điềm vừa lên lầu đã thấy ông bà ngoại đứng ở cửa thang máy.

“Bà ngoại, ông ngoại!” Cô vứt hành lý xuống rồi nhào đến ôm ông bà ngoại.

Lý Đoan Ngọc ôm lấy cháu: “Sao không nói một tiếng? Ông bà vừa định xuống đón con.”

Phương Tuấn Khanh nhanh chóng kéo hành lý của cháu: “Mau vào nhà đi, ngoài trời lạnh lắm.”

Nam Thành hôm nay nhiệt độ lại giảm, gió lùa bên ngoài rất lạnh. Phương Tuấn Khanh sợ cháu gái bị cảm.

Lý Đoan Ngọc cười, buông cháu ra: “Đúng vậy, vào nhà trước đi.”

“Anh Quả Quả đâu ạ?” Quả Quả là con trai của bác cả Phương Tri Thư, tên đầy đủ là Phương Ứng Hoài, nhưng Tiểu Điềm Điềm thích gọi anh ấy là Quả Quả hơn, nghe đáng yêu.

“Ứng Hoài đi đến căn cứ, chiều sẽ về.” Phương Ứng Hoài tốt nghiệp trường quân đội, ở biên cương hai năm, bây giờ xin về Nam Thành để ở gần ông bà nội. Hiện tại anh đang làm thủ tục bàn giao công việc.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 537



Mọi người đang nói chuyện thì Phương Ứng Hoài trở về: “Tiểu Điềm Điềm!”

“Anh Quả Quả.” Tiểu Điềm Điềm nghe thấy tiếng anh, quay đầu lại thấy anh họ, lập tức chạy đến ôm.

Phương Ứng Hoài dang tay ôm lấy cô em gái, rồi nhỏ giọng hỏi: “Vừa nãy ai đưa em lên lầu thế? Anh gọi em mà em không phản ứng?”

Vừa nãy anh ở gần đó, gọi Tiểu Điềm Điềm một tiếng nhưng cô cứ nói chuyện với người kia, không để ý đến anh. Anh thấy đó là một người đàn ông lạ, mối quan hệ của họ không bình thường, nên Phương Ứng Hoài không đuổi theo. Nhưng anh đã cố tình đứng lại, đợi người đàn ông kia ra khỏi khu nhà, anh đã nhìn anh ta một cái.

Ngoại hình thì không có gì để chê, nhìn qua có vẻ là người có giáo dưỡng. Nhưng Tiểu Điềm Điềm là bảo bối của cả gia đình, người muốn theo đuổi cô không thể chỉ có chừng đó là đủ.

Lý Đoan Ngọc nghe vậy, nhanh chóng bước đến, ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Điềm Điềm, vừa nãy có người đưa con về à? Sao không mời người ta lên ngồi uống nước?” Lý Đoan Ngọc tuy chỉ đưa ra lời khuyên về chuyện hôn nhân của con cháu, nhưng nghe có người đưa cháu ngoại mình về, bà rất vui.

Bởi vì như thế, có thêm một người yêu thương cháu gái bà.

Tiểu Điềm Điềm cũng không giấu giếm, dù sao ngày mai Tịch Kính cũng đến đây. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng khi yêu nhau thì phải lén lút.

Nghe bà ngoại hỏi, cô đơn giản giới thiệu về Tịch Kính: “Anh ấy là bạn học của anh họ Bùi Châu ở nước ngoài…”

Lý Đoan Ngọc không hiểu biết nhiều về chuyện thương trường, nhưng Phương Ứng Hoài thì có. Nghe nhắc đến họ Tịch, anh hỏi: “Tịch Kính của tập đoàn Tịch thị sao?”

“Đúng là anh ấy.” Tiểu Điềm Điềm gật đầu.

Tịch Kính tuy mới về nước không lâu, nhưng tên tuổi đã rất nổi tiếng. Các phòng thí nghiệm của tập đoàn Tịch thị ở nước ngoài đều hiến tặng cho các viện nghiên cứu của quân đội.

Chuyện này Phương Ứng Hoài hiểu rất rõ. Bố anh còn khen ngợi Tịch Kính rất nhiều lần, nói anh là một thương nhân truyền thống.

Anh không ngờ bạn trai của em gái mình lại là người đó. Mặc dù có thiện cảm với Tịch Kính, nhưng khi liên quan đến hạnh phúc của em gái thì tiêu chuẩn đã khác: “Anh ta đối xử với em tốt không?”

“Tốt ạ.” Tiểu Điềm Điềm không hề do dự nói

Lý Đoan Ngọc nghe vậy thì hài lòng. Dáng vẻ của Tiểu Điềm Điềm không giống đang nói dối. Có một người con rể như Bùi Từ, gia đình có sẵn một hình mẫu để so sánh. Bà cảm thấy Tịch Kính này không tệ. Ít nhất qua lời của Ứng Hoài, cậu ấy là một người có phẩm hạnh tốt. Một người bản thân đã tốt, nếu lại tốt với Tiểu Điềm Điềm, thì rất đáng để tin tưởng.

Lý Đoan Ngọc hài lòng, nhưng Phương Tuấn Khanh lại không. Ông vốn cưng chiều con gái, nên đối với cháu ngoại Tiểu Điềm Điềm, ông lại càng cưng chiều hơn. Con gái mình vất vả nuôi một cây cải trắng, giờ lại bị một con heo đến ủi. Vui sao được.

Dù cho người này có tốt đến mấy, Phương Tuấn Khanh cũng sẽ không vừa mắt.

Gia đình họ Phương có người vui mừng, có người không vui lắm. Về phía Tịch Kính, anh chỉ có lo lắng. Anh lo mình biểu hiện không tốt, nên sau cuộc họp, anh cố tình giữ lại người phụ trách chi nhánh.

Đó là một lão bộ hạ của bố anh, là người cùng bố anh đến Mỹ. Mấy năm nay ông chỉ phụ trách phát triển và quản lý chi nhánh, nhưng trong mắt Tịch Kính, ông ấy như một người chú.

“Chú Chu, cháu nhớ con gái chú tháng trước đã đính hôn ở Mỹ?”

Ông Chu Chính Kỳ đáp: “Đúng vậy, tháng trước đã đính hôn. Cậu không phải còn tặng cổ phần chi nhánh sao?” Tập đoàn Tịch thị đối xử rất tốt với cấp dưới, chỉ cần là người có công, họ sẽ tặng tiền mặt hoặc cổ phần. Đây cũng là lý do mọi người trung thành.

Mặc dù người đứng đầu đã thay đổi, nhưng Tịch Kính trong phương diện này còn chu đáo hơn cả bố mình. Tập đoàn Tịch thị lớn mạnh như vậy, những người có tuổi tác ngày xưa từng tranh đấu với bố anh giờ đây lại càng tin phục người thiếu gia trẻ tuổi này.

“Lần đầu tiên chú gặp con rể chú, chú có cảm giác thế nào?"

Chu Chính Kỳ nghe vậy thì hiểu ra. Năm đó khi ông Tịch rời đi, ông lo lắng nhất là cậu con trai này. Ông chưa kịp nhìn thấy con trai mình kết hôn, có gia đình riêng. Ông Chu và những người bạn của ông đã hứa với ông Tịch bên giường bệnh rằng họ sẽ giúp đỡ cậu con trai này lo chuyện hôn nhân đại sự.

Vì thế, nghe Tịch Kính nói, ông kinh ngạc hỏi: “Tiểu Tịch có người yêu rồi à?”

Tịch Kính gật đầu: “Vâng, ngày mai cháu muốn đến thăm ông bà ngoại của cô ấy.”

“Tốt, tốt, tốt!” Chu Chính Kỳ nói liền ba chữ tốt: “Tiểu Tịch, cậu cứ yên tâm. Cậu xuất sắc như vậy, họ chắc chắn sẽ hài lòng.”

Nhưng ông nhìn Tịch Kính rồi nói thêm: “Nhưng cậu đừng chủ quan. Thật lòng mà nói, là người lớn trong gia đình nhà gái, dù cậu có xuất sắc đến mấy, họ cũng sẽ không vừa mắt đâu.”

Tịch Kính: “…” Anh không nên hỏi câu này. Càng hỏi càng lo lắng.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 538



Sáng sớm, Tịch Kính đã mang theo lễ vật đến trường Đại học Thành Nam. Nhưng khi đến nơi, anh mới phát hiện chưa đến 9 giờ sáng, thật sự là quá sớm. Anh lo rằng nếu mình đến sớm quá, Tiểu ĐIềm Điềm và ông bà ngoại vẫn chưa ăn sáng. Đến đó sẽ làm phiền mọi người. Vì thế, anh đậu xe ở bãi đỗ xe trước cổng khu, nhìn những người đi làm tấp nập.

Trước cổng có rất nhiều quán ăn vặt. Có người vội vàng mua mang đi, có người thì ngồi lại những chiếc bàn nhỏ tạm bợ để từ từ ăn sáng. Người ở đây đều là hàng xóm cũ, đã quen biết nhau từ lâu. Khách ngồi xuống, chủ quán thậm chí không cần nói gì, chỉ hỏi một câu: "Vẫn như cũ nhé?" "Được." Bữa sáng nhanh chóng được mang ra. Tịch Kính từ nhỏ chưa từng ăn những món như thế này, anh bị hấp dẫn bởi không khí đậm chất "nhân gian pháo hoa" này.

Anh đi đến quán ăn sáng để ăn một phần. Tiểu ĐIềm Điềm ở Bắc Kinh đã nói rằng cô thích nhất món bánh gạo chiên ở trước cửa nhà bà ngoại, bên trong có nhân đậu đỏ ngọt lịm. Chiếc bánh gạo giòn tan, mềm mại, ăn cùng một ly sữa đậu nành ngũ cốc là khởi đầu tuyệt vời cho một ngày mới.

Hôm nay Tịch Kính ăn mặc khá trang trọng, một bộ vest màu tối, bên ngoài khoác áo khoác đen, chân đi giày da bóng loáng. Dù là đi thăm người khác hay đến văn phòng cũng không có vẻ gì là không ổn, nhưng đứng ở quán ăn vặt trước cổng khu dân cư thì lại đặc biệt không phù hợp. Huống chi bên cạnh còn có một chiếc siêu xe mà ở đây rất hiếm thấy. Anh không quen bị mọi người nhìn chằm chằm, sau khi mua bữa sáng, anh quay trở lại xe.

Vừa cắn một miếng bánh gạo, cửa kính xe đã bị người gõ. Tịch Kính sững sờ. Chiếc xe này được dán phim cách nhiệt chuyên dụng, từ bên ngoài gần như không thể nhìn thấy bên trong. Vì thế, người gõ cửa sổ chứng tỏ họ biết anh. Hơn nữa, anh lại vừa hay đậu xe ở khu nhà của giáo sư trường Đại học Thành Nam. Nhìn thấy người đàn ông lớn tuổi nghiêm nghị ngoài cửa sổ, anh đột nhiên nhận ra đây có lẽ là ông ngoại của Tiểu ĐIềm Điềm.

Anh vội vàng hạ cửa kính xe xuống, tay thì luống cuống đặt chiếc bánh gạo và sữa đậu nành sang bên bàn điều khiển. Chưa kịp mở cửa xe, ông Phương Tuấn Khanh đã lên tiếng: "Xin hỏi cậu là Tịch Kính sao?"

Tịch Kính mở cửa xe, đứng cung kính một bên, khiêm tốn gật đầu: "Vâng, cháu là Tịch Kính. Cháu chào ông ngoại ạ."

Phương Tuấn Khanh không hề ngạc nhiên khi anh nhận ra mình, dù sao ông cũng đã chủ động đến đây. Ban đầu, ông định xuống lầu mua bánh gạo cho Tiểu ĐIềm Điềm. Cô bé này thích món này lắm, mỗi lần về Thành Nam là ngày nào cũng đòi ăn ba bữa. Sáng sớm, vợ ônh đã nấu cháo, thấy Tiểu ĐIềm Điềm thức dậy thì ông chuẩn bị xuống lầu mua bánh gạo cho cháu.

Vừa ra ngoài, ông đã nhìn thấy một chiếc xe rất bắt mắt ở đây. Lại nghe chủ quán bánh gạo nói có một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai và lạ mặt đến đây. Tối qua ông đã tìm kiếm Tịch Kính trên mạng, ông linh cảm người này có thể chính là Tịch Kính. Không ngờ có thể gặp trước. Ông vừa hay có chuyện muốn nói với Tịch Kính, để tránh lát nữa lên nhà, vợ ông lại ngăn cản.

Tịch Kính xác nhận thân phận của ông Phương Tuấn Khanh, nhanh chóng mời ông vào trong xe ngồi. Ông Phương Tuấn Khanh không vào, mà bảo Tịch Kính cùng ông đ;i đến quán ăn sáng bên cạnh.

Tịch Kính lúc này mới xách đồ ăn đã đóng gói của mình, cùng Phương Tuấn Khanh ngồi xuống chiếc bàn nhỏ. Mọi người ở đây đều quen biết nhau. Tịch Kính là một khuôn mặt lạ. Nhưng bây giờ đi cùng Phương Tuấn Khanh, mọi người đều rất tò mò, nhao nhao hỏi: "Giáo sư Phương, đây là cháu nội hay cháu ngoại của ông vậy?"

Những người sống gần đây đều biết con trai và con gái của ông Phương Tuấn Khanh đều có tiền đồ. Bây giờ các cháu của ông cũng vậy. Nhưng vì phần lớn đều không ở Thành Nam, mọi người rất ít khi thấy. Vì thế, họ nghĩ đây là đứa cháu ông ở nơi khác về.

Phương Tuấn Khanh lắc đầu cười nói: "Đây là bạn của cháu ngoại." Ông không nói là bạn trai của cháu ngoại. Nhưng đã thừa nhận là bạn bè mà còn đích thân dẫn đi ăn sáng, vậy thì chắc chắn là không phải người bình thường. Mọi người cũng không hỏi nhiều nữa.

Tính cách của Phương Tuấn Khanh rất nho nhã, cả đời làm thầy giáo nên trên người ông luôn toát ra một phong thái tri thức gần gũi. Đương nhiên, dù như thế, Tịch Kính vẫn rất căng thẳng. Nhưng anh cũng là người đã trải qua nhiều sóng gió , nên dù căng thẳng nhưng biểu hiện không rõ ràng. Trước mặt ông ngoại, anh vô cùng cung kính làm cho Phương Tuấn Khanh nhớ lại lần đầu tiên thấy con rể, ông hỏi chuyện rất thẳng thừng, cứ như một thầy giáo bắt được học sinh trốn học vậy.

Tịch Kính tuy lo lắng nhưng cũng không có gì phải nói dối. Chính vì như vậy, nên câu trả lời của anh cũng được lòng ông. Cuối cùng, dù Phương Tuấn Khanh vẫn còn "nhìn không vừa mắt" Tịch Kính, những cũng "miễn cưỡng" tự mình đưa anh về nhà.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 539



Lý Đoan Ngọc đã nấu xong cháo mà vẫn chưa thấy chồng về. Đang chuẩn bị xuống lầu xem thì thấy chồng dẫn theo một thanh niên trẻ xuất hiện trước cửa nhà. "Đây là..."

"Bà ngoại, cháu chào bà. Cháu là Tịch Kính, là bạn của Tiểu ĐIềm Điềm."

"Mau vào nhà." Bà Lý Đoan Ngọc sững người một chút, rồi nhanh chóng cười, mời Tịch Kính vào nhà, rồi lén lút liếc nhìn chồng một cái.

Phương Tuấn Khanh nói: "Anh xuống lầu mua bánh gạo cho Tiểu ĐIềm Điềm, trên đường về ở thang máy thì gặp." Ông kiên quyết không nói rằng bản thân đã "hỏi thăm" Tịch Kính một lần.

Lý Đoan Ngọc không nghi ngờ, nhiệt tình mời Tịch Kính vào nhà. Tiểu ĐIềm Điềm từ trong phòng đi ra, thấy Tịch Kính đã đến, kinh ngạc hỏi: "Sao anh lại đến sớm như vậy?"

"Tôi mua bữa sáng cho em." Tịch Kính không nói rằng mình đã đứng dưới lầu gần một giờ, anh đặt chiếc bánh gạo và sữa đậu nành trên bàn.

Lý Đoan Ngọc nhìn thấy vậy thì âm thầm gật đầu: "Tiểu Tịch, cháu còn chưa ăn sáng đúng không, ngồi xuống ăn cùng chúng ta một chút." Thực ra anh và ông ngoại đều đã ăn rồi, nhưng vì ông ngoại giấu diếm, anh đành vâng lời ngồi xuống ăn.

Không phải anh cố ý lấy lòng trưởng bối, mà chính sự giáo dưỡng của bản thân đã giúp anh để lại ấn tượng tốt trong lòng họ. Vì thế, đến trưa khi Phương Ứng Hoài trở về, "cháu rể tương lai" Tịch Kính đã thay thế vị trí của cháu ruột trong lòng bà ngoại. Phương Ứng Hoài ban đầu có chút không vui, nhưng sau khi tiếp xúc với Tịch Kính, anh không thể không thừa nhận, người này có một loại mị lực riêng. Hơn nữa, nhìn cách cậu ta đối xử với Tiểu ĐIềm Điềm, anh cũng thấy rất tốt. Tuy Tiểu Điềm Điềm rất tốt, nhưng anh cũng không thể trái lòng mà gạt bỏ việc cô cũng rất làm người ta đau đầu, hiện tại lại có một người đủ kiên nhẫn dỗ dành, làm anh, Phương Ứng Hoài tất nhiên là chúc phúc cho hai người họ.

Ông bà ngoại đã biết, ba mẹ bên kia chắc chắn cũng sẽ biết. Phương Tri Ý nghe tin bạn trai của con gái là Tịch Kính, cô cũng sững sờ một lúc lâu, nhưng sau đó lại có chút vui vẻ. Đối với Tịch Kính, cô vẫn rất hài lòng.

Nhưng Bùi Từ thì lại không hài lòng. Nhưng không hài lòng thì có cách nào đâu, con gái đã dẫn người đến gặp nhạc phụ, nhạc mẫu rồi. Họ đều hài lòng, người làm ba này chẳng lẽ lại chia rẽ con gái?

Nhưng Bùi Từ vẫn không hiểu, Tiểu ĐIềm Điềm làm sao lại thích Tịch Kính? "Dạng Dạng, em nói xem, thằng nhóc Tịch Kính đó có lừa Tiểu ĐIềm Điềm nhà chúng ta không?"

"Không đến mức đâu. Em thấy nhân phẩm Tịch Kính không tồi."

"Không tồi cái gì mà không tồi, tuổi thì hơn một đống..." Nói đến đây, Bùi Từ cũng không tự tin lắm. Đặc biệt là nhìn thấy vẻ mặt cười như không cười của vợ, anh nhớ lại mình còn hơn vợ nhiều tuổi hơn Tịch Kính. "Tóm lại, anh không hài lòng về nó."

"Tại sao?" Phương Tri Ý ngồi bên cạnh chồng, nghĩ đến trước đây chồng từng nói, chỉ cần là con gái thích, anh sẽ ủng hộ. Sao đến chuyện tìm bạn trai cho Tiểu ĐIềm Điềm lại bướng bỉnh như vậy.

Bùi Từ có thể không bướng bỉnh sao? Tình trạng của Tịch Kính và Tiểu ĐIềm Điềm ít nhiều cũng giống với anh và vợ năm đó. Đều là bạn học, bạn bè của anh trai. Anh làm sao dỗ vợ anh bản thân anh không biết sao? Mấy chiêu trò của đàn ông anh làm sao không tinh tường hơn Tịch Kính? Nói thật, những gì Tịch Kính đang làm đều là "chiêu trò" cũ rích của anh mà thôi.

Khi theo đuổi người mình thích, ai cũng có những chiêu trò nhỏ. Đối với người khác thì không xấu, nhưng trong mắt nhạc phụ thì lại là "người xấu". Bởi vì người đàn ông xa lạ này đã nhắm đến "tiểu hoa" mà anh đã vất vả nuôi lớn. Đây là bảo bối mà anh yêu và cưng chiều nhất đời này, ngoài vợ ra. Lần này lại bị một "thằng nhóc" từ bên ngoài đến cướp đi, vui vẻ mới là lạ.

Phương Tri Ý nghe chồng nói những lời ngây thơ như vậy, cô lườm anh một cái: "Thủ trưởng Bùi, anh đây là điển hình cho việc chỉ cho quan đốt lửa, không cho dân thắp đèn. Chính anh năm đó đã dỗ em như thế nào? Bây giờ lại còn bắt bẻ người khác?"

"Dạng Dạng, sao có thể giống nhau được?"

"Sao lại không giống nhau?" Phương Tri Ý buồn cười nhìn người đàn ông đang hờn dỗi. "Lúc đó anh còn lừa dối sâu hơn nữa kìa." Anh làm "anh trai" tận hai năm, có thể nói là "ngủ đông" rất lâu.

Nói đến đây, Bùi Từ mất tự tin: "Cái đó cũng không giống nhau. Nhân phẩm của anh đã được anh cả và anh hai em kiểm nghiệm rồi."

"Nhân phẩm của Tịch Kính, Bùi Châu không phải cũng đã kiểm nghiệm rồi sao?"

"Thôi đi, ngay cả Bùi Châu cũng không phải là người đáng tin cậy." Nếu đáng tin cậy thì bạn học của mình cướp em gái rồi mà anh ấy cũng không biết. Đây là con trai của anh cả, nếu là con mình, trở về chắc chắn sẽ bị đánh một trận.
 
Back
Top