Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 510



Bùi Châu cho đến mãi về sau này vẫn không thể nghĩ ra: Tại sao mình đã ra sức "nói thật" về Tịch Kính mà lại khiến ấn tượng của Tiểu Điềm Điềm về Tịch Kính càng tốt hơn ???

Ngược lại với Bùi Châu, Tiểu Điềm Điềm chỉ cảm thấy Tịch Kính rất đáng yêu. Lớn lên trong một nền văn hóa cởi mở như vậy, lại có thể ôn hòa và nho nhã như thế thì đúng là khó có được.

Nhưng hiện tại, đó cũng chỉ là một chút ấn tượng thoáng qua. Tiểu Điềm Điềm chỉ có một chút thiện cảm đơn thuần với Tịch Kính. Là kiểu thiện cảm của một người ngưỡng mộ, ngưỡng mộ đối với con người anh, và những việc anh đã, đang làm.

Phải biết rằng trong thời điểm hiện tại, việc một tập đoàn lớn như Tịch Thị chuyển toàn bộ tài sản về nước sẽ thúc đẩy sự phát triển của công nghệ mới rất nhiều.

Bên này, Tịch Kính đến địa điểm tổ chức hôn lễ. Sự ngượng ngùng cũng vơi đi ít nhiều. Anh tìm một phòng thay đồ để thay bộ vest chú rể phụ. Sau khi xảy ra sự việc ngoài ý muốn lúc nãy, lần này anh vào phòng, kiểm tra kỹ lưỡng xem cửa phòng thay đồ đã khóa chưa.

Đang lúc cởi áo, anh mới phát hiện trong phòng có một tấm gương lớn. Trong gương, quần áo của anh đã được cởi ra hoàn toàn. Tịch Kính cũng là lần đầu tiên chú ý đến vóc dáng của mình. Anh gần như không bao giờ để lộ cơ thể trước mặt người ngoài, kể cả là bạn bè nam giới. Mùa hè, anh cũng mặc quần áo rất kín đáo.

Chu Vũ và Bùi Châu đều trêu chọc anh là một người cổ hủ, nói rằng anh đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội để "cưa đổ" các cô gái. Nhưng Tịch Kính vẫn làm theo ý mình. Lần này, anh nhìn chằm chằm vào cơ thể mình trong gương, tự hỏi: "Thật sự, chỉ dựa vào vóc dáng là có thể thu hút được người khác sao?"

Vừa mới tự hỏi xong, trong đầu anh lập tức hiện lên đôi mắt xinh đẹp, mở to vì kinh ngạc. Tịch Kính giật mình. Ngay sau đó, anh xua đuổi suy nghĩ "không đứng đắn" đó và nhanh chóng mặc quần áo rồi đi ra ngoài.

Chu Vũ vừa đến lấy đồ thì nhìn thấy Tịch Kính mặc bộ vest màu trầm. Tịch Kính giống như một tác phẩm điêu khắc được Thượng đế tỉ mỉ tạo ra. Rõ ràng là vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng lại có sức hấp dẫn kỳ lạ. Nếu không phải vợ anh ấy đã ra lệnh phải mời Tịch Kính làm chú rể phụ, anh ấy chắc chắn sẽ không mời.

Một phù rể a ! Nhưng lại làm chú rể trở thành phông nền

Aiz !

Nhưng vợ anh ấy nói rằng mấy người bạn thân là phù dâu đều độc thân, muốn nhân cơ hội này để giúp đỡ các cô ấy. Chu Vũ chỉ có thể đồng ý.

"Ơ? Tịch Kính, sao cậu thay quần áo xong mà mặt và tai đều đỏ thế?" Chu Vũ đi đến, khó hiểu liếc nhìn ra sau lưng Tịch Kính. Vẻ mặt này nếu không phải vì anh ấy hiểu Tịch Kính, anh ấy đã nghĩ rằng Tịch Kính gặp phải chuyện gì đó trong phòng thay đồ.

Tịch Kính không đổi sắc mặt, bình thản nói: "Phòng thay đồ quá ngột ngạt."

Chu Vũ nhìn rèm cửa vẫn còn lay động của phòng thay đồ đó, không chút nghi ngờ. Anh ấy vui vẻ khoác vai Tịch Kính nói: "Quên mất, đại thiếu gia như cậu chưa bao giờ thay quần áo ở những nơi như thế này. Đã làm cậu chịu thiệt rồi."

Gia đình Chu Vũ cũng khá giả, nhưng so với Tịch Kính thì còn kém xa. Lúc trước, anh ấy đi du học, thuê một căn hộ nhỏ cũng đã được coi là rất tốt. Nhưng sau đó anh ấy đến căn hộ của Tịch Kính thì mới phát hiện toilet của anh ấy còn lớn hơn cả căn hộ của mình. Hơn nữa, căn hộ đó là Tịch Kính mua.

Tịch Kính nghe vậy không nói gì. Từ nhỏ anh đã sống như vậy, nên anh thường không bận tâm những điều này. Có điều, trong mắt anh, những việc rất bình thường lại được các bạn học lấy ra để khen ngợi và làm quá. Anh cũng đã quen rồi.

Đám cưới của Chu Vũ kéo dài từ sáng đến tối, mãi đến nửa đêm mới kết thúc. Tiểu Điềm Điềm là lần đầu tiên tham gia một đám cưới như thế này. Tính cách cô vốn dĩ đã tốt, lại là nữ phi công anh hùng mới xuất hiện trong tin tức gần đây, nên cô nhanh chóng hòa nhập với mọi người. Tuy nhiên, để ông bà ngoại không lo lắng, sau khi tiệc tan, Bùi Châu vẫn đưa em gái về. Tối đó, anh ngủ lại ở nhà cô.

Bữa tiệc còn chưa kết thúc, thư ký của Tịch Kính đã lái xe đến đón anh. Sáng mai anh phải đi đến Hải Thành để họp, tối nay sẽ bay đến Hải Thành.

Tiểu Điềm Điềm ở Thành Nam chơi một tuần thì cũng quay về Bắc Kinh. Lần này cô vô tình làm rơi điện thoại vào hồ nước. Dù sao ngày thường cô cũng không dùng nhiều, nên cô tính về Bắc Kinh rồi mua.

Vừa lúc Khương Thiến cũng muốn đổi điện thoại, hai người hẹn nhau đi dạo ở Vương Phủ Tỉnh.

"Tiểu Điềm Điềm, anh họ tớ nói bây giờ trên thị trường có điện thoại màn hình màu. Hay là chúng ta đổi một cái màn hình màu đi?" Khương Thiến là một người rất thích chạy theo xu hướng. Có lẽ ở trong quân đội lâu quá rồi, về nhà chỉ cần có gì mới mẻ là cô ấy muốn có ngay lập tức.

Tiểu Điềm Điềm không có nhiều yêu cầu như vậy. Điện thoại chỉ để tiện liên lạc, nếu không thì lại phải đi đến buồng điện thoại để gọi. Nhưng nghe Khương Thiến nói vậy, cô cũng không từ chối.

Kết quả, hai người họ không may mắn. Vừa mua điện thoại xong, từ trong chợ đi ra, đột nhiên có một chiếc xe máy đi qua, giật lấy chiếc điện thoại mà Khương Thiến đang cầm trên tay.

Dù hai người họ là quân nhân được huấn luyện tốt, nhưng vẫn là người, người thì không thể chạy nhanh hơn xe máy. Tuy nhiên, hai người cũng không bỏ cuộc, họ liếc nhau rồi chạy băng qua các ngõ nhỏ để đuổi theo chiếc xe máy.

Hôm nay là cuối tuần, trên đường rất đông người và xe cộ. Hai người vừa đuổi vừa gọi. Tên lái xe cũng hoảng loạn, lần đầu tiên gặp phải những người kiên trì như vậy.

Rất nhiều lần suýt đ.â.m vào đồ vật ven đường. Khi định vứt xe bỏ chạy, đột nhiên có một bóng người từ bên cạnh lao đến. Tên cướp điện thoại lập tức bị khống chế. Tên lái xe thấy tình thế không ổn, đứng dậy bỏ chạy. Kết quả mới chạy được hai bước thì đã bị Tiểu Điềm Điềm và Khương Thiến đuổi kịp và bắt lấy.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 511



Tiểu Điềm Điềm bắt được kẻ đó rồi mới phát hiện người giúp họ chính là Tịch Kính. Hai người họ lần đầu gặp nhau tuy có chút ngượng, nhưng ấn tượng lại rất sâu sắc. Vì đã quen biết, Tịch Kính lại giúp họ một việc lớn như vậy, nên Tiểu Điềm Điềm cũng thoải mái nói: "Cảm ơn anh, anh Tịch Kính!"

Tịch Kính: "Không cần cảm ơn, chỉ là chuyện nhỏ thôi."

Khương Thiến là người bị cướp nên phải ở lại nói chuyện với cảnh sát. Cô ấy đi ra, thấy Tiểu Điềm Điềm và người đàn ông đẹp trai đã nói chuyện rất vui vẻ, cô ấy lập tức đi đến, thì thầm: "Tiểu Điềm Điềm..." rồi nháy mắt, có tình huống gì đây?

Tiểu Điềm Điềm thấy Khương Thiến đi ra thì giới thiệu Tịch Kính: "Đây là Tịch Kính, bạn học đại học của anh họ tớ."

Khương Thiến quen thuộc Bùi Châu, nghe nói là bạn học đại học, cô ấy cũng thu tâm tư lại, nhanh chóng đưa tay ra bắt tay cảm ơn, còn nói muốn mời anh ấy ăn cơm.

Tịch Kính lịch sự từ chối: "Tôi sắp phải đến Bằng Thành, ba giờ chiều có chuyến bay."

Lúc này đã là giữa trưa, Tiểu Điềm Điềm liếc nhìn đồng hồ, không muốn làm lỡ việc của anh nên nói: "Vậy chờ anh Tịch Kính về, chúng tôi lại mời anh ăn cơm."

Lần này Tịch Kính không từ chối, anh mỉm cười gật đầu. Đúng lúc này, thư ký của Tịch Kính đã lái xe đến, một chiếc Mercedes màu đen.

Tịch Kính lại nói: "Tôi tiện đường đưa hai cô về nhé?"

"Không cần đâu, anh Tịch Kính. Chúng em còn định đi dạo phố." Tiểu Điềm Điềm biết anh ấy rất bận, cũng không muốn làm phiền.

Lời nói kết thúc, Tịch Kính cũng không lên xe. Thư ký đã xuống xe mở cửa xe cho anh. Anh muốn xin số điện thoại của Tiểu Điềm Điềm, nhưng lại do dự, liệu cô có nghĩ rằng anh muốn mời cô đi ăn không? Khi đang do dự, Khương Thiến đột nhiên nói: "Nếu đã muốn mời ăn cơm, thì cần phải lưu lại số điện thoại để tiện liên hệ. Tịch đại ca, anh có thể lưu lại số điện thoại của một trong hai chúng em không ? Chờ anh về chúng em liên hệ."

Tịch Kính nghe vậy, nhìn Tiểu Điềm Điềm một chút rồi lấy điện thoại ra, bật màn hình lên. Khương Thiến lại lập tức nói: "Tiểu Điềm Điềm, cậu lưu số đi." Nói xong, cô ấy dùng vai thúc nhẹ vào tay bạn thân.

Tiểu Điềm Điềm cũng không nghi ngờ, "À" một tiếng lấy điện thoại ra. Tịch Kính lúc này đã bắt đầu đọc số của mình. Tiểu Điềm Điềm nhanh chóng ấn số, theo tiếng bàn phím kết thúc, điện thoại trong tay cô cũng vang lên.

Sau khi trao đổi số điện thoại, Tịch Kính rời đi trước. Tiểu Điềm Điềm và Khương Thiến cũng lên taxi chuẩn bị đi ăn cơm. Vừa lên xe, Khương Thiến đã kích động nắm lấy tay Tiểu Điềm Điềm: "Tiểu Điềm Điềm, người kia có phải thích cậu không?"

Lời nói này làm Tiểu Điềm Điềm giật mình: "Không có. Tớ với anh ấy chỉ gặp nhau một lần, không thân thiết." Hơn nữa lần gặp đó còn rất ngượng ngùng, đến nỗi sau này đi tiệc cưới họ cũng không chạm mặt nhau. Tiểu Điềm Điềm không hiểu tại sao Khương Thiến lại nghĩ như vậy.

Khương Thiến cảm thấy mình không thể nhìn nhầm được. Lúc cô ấy đi ra, cô ấy đã chú ý thấy ánh mắt của Tịch Kính nhìn Tiểu Điềm Điềm rất dịu dàng. Cô ấy còn nghĩ hai người này đã là người yêu, kết quả lúc sau mới biết đó chỉ là bạn học của Bùi Châu. Vậy chắc chắn là người quen cũ. Hơn nữa, Tịch Kính trước khi lên xe cứ do dự, rõ ràng là có chuyện muốn nói. Cô ấy hỏi thử một chút, anh ấy lập tức lấy điện thoại ra. Khi cô ấy nói Tiểu Điềm Điềm lưu số, khóe miệng Tịch Kính còn vô thức nhếch lên. Đây chẳng phải là dáng vẻ của một chàng trai thầm thương trộm nhớ khi có được số liên lạc của cô gái sao?

Mẹ của Khương Thiến là giáo viên, Khương Thiến tuy không yêu sớm, sau này vào trường quân đội cũng bận đến mức không có thời gian. Nhưng anh họ cô ấy lại là một "lãng tử tình trường ", em họ cô ấy lại thích đọc ngôn tình. Cô ấy ở nhà không thiếu lần bị em họ lôi kéo để nói chuyện này. Mặc dù cô ấy chưa từng yêu đương, nhưng lại là một "chuyên gia lý thuyết". Điều này chắc chắn không thể thoát khỏi "hỏa nhãn kim tinh" của cô ấy.

"Mới gặp nhau một lần thôi thì đó chính là tình yêu sét đánh!"

Tiểu Điềm Điềm: "..." Cậu có thể lại thái quá hơn được không?

Đầu bên này, Tịch Kính lên xe, cầm điện thoại, lặng lẽ nhìn màn hình, màn hình sắp tắt thì lập tức bật sáng.

Trên màn hình rõ ràng hiển thị ba chữ "Bùi Nhạc Hi", bên dưới là một chuỗi số điện thoại. Suy nghĩ một lúc, anh đổi tên "Bùi Nhạc Hi" thành "Tiểu Điềm Điềm". Sau đó, anh tắt màn hình và cất điện thoại đi.

Thư ký lái xe lần đầu tiên nhìn thấy ông chủ nhìn chằm chằm vào điện thoại mà cười ngây ngô thì không khỏi nhíu mày. Ông chủ đang vui vẻ vì chuyện gì vậy? Chẳng lẽ lại nhận được hợp đồng lớn nào?

Chắc chắn là như thế! Nếu không thì ông chủ không thể nào vui vẻ như vậy. Xem ra tiền thưởng cuối năm lại tăng gấp đôi rồi!
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 512



Tiểu Điềm Điềm không bận tâm đến lời của Khương Thiến. Không phải vì cô không tự tin vào bản thân, mà bởi vì cô cảm Tịch Kính không phải là người như thế. Từ những gì anh họ Bùi Châu kể đã đủ để khiến cô không thể đặt Tịch Kính và “yêu từ cái nhìn đầu tiên” bên cạnh nhau.

Cô không bận tâm, nhưng Tịch Kính lại để mọi chuyện trong lòng.

Để gặp lại Tiểu Điềm Điềm, anh đã rút ngắn thời gian làm việc. Anh làm việc liên tục một ngày một đêm không nghỉ, rồi vội vã trở về Bắc Kinh vào ngày thứ ba. Thế nhưng, đã ba ngày trôi qua mà anh vẫn không nhận được tin tức gì từ Tiểu Điềm Điềm.

Anh muốn trực tiếp liên lạc với cô, nhưng lại lo lắng làm vậy sẽ có vẻ quá vồ vập, liệu cô có nghĩ anh thèm khát bữa cơm đó, rồi sẽ nghĩ xấu về anh không? Lần gặp ở tiệc cưới đã để lại ấn tượng không tốt rồi, liệu cô có ghét bỏ anh không?

Tịch Kính là một người khéo léo và lịch thiệp. Anh luôn tin rằng mình có cách giải quyết mọi việc một cách có chừng mực, sẽ không bao giờ để mình hoảng loạn đến mức không biết phải làm gì.

Thế nhưng, trong chuyện này, anh lại bị cảm xúc bất ngờ nảy sinh thiêu đốt, trở nên nôn nóng, bồn chồn.

Điều này giống như một vở kịch không ai biết, anh dồn hết cảm xúc vào vai diễn nhưng lại chẳng có khán giả. Tịch Kính cảm thấy thật không thể tin được, tại sao lại như vậy?

ANh không hiểu tại sao.

Nhưng anh rất muốn gặp Tiểu Điềm Điềm.

Thực ra, ngày thành hôn không phải lần đầu tiên Tịch Kính gặp Tiểu Điềm Điềm.

Hôm diễu binh và biểu diễn bay, anh cũng có mặt trong hàng ghế khách mời. Với tư cách đại diện cho đơn vị công nghệ cao, lại có hợp tác với xưởng chế tạo thiết bị quân sự, anh được mời dự lễ. Chính hôm ấy, lần đầu tiên Tịch Kính nhìn thấy cô.

Tiểu Điềm Điềm khoác trên mình bộ quân phục bay uy nghiêm, bước đi dứt khoát, ánh mắt sáng rực niềm tin. Cô tự tin đi ngang qua, mà chỉ một khoảnh khắc thoáng qua đã khiến tim anh chấn động. Tịch Kính không thể rời mắt, ánh nhìn cứ thế đuổi theo bóng dáng cô. Người đi cùng còn mỉm cười giới thiệu với anh về đội nữ phi công sắp tham gia biểu diễn.

Khi biên đội bay lướt qua bầu trời, từng chiếc máy bay rít gió lao đi, anh được cho biết cô chính là phi công điều khiển chiếc số 6 đang thực hiện cú nhào lộn đầy táo bạo. Ngay giây phút đó, ánh mắt Tịch Kính cứ khóa chặt vào chiếc máy bay kia.

Trong lòng anh dâng lên một cảm xúc phức tạp, vừa hân hoan, vừa lo lắng. Người bên cạnh cứ tưởng anh xúc động vì sức mạnh của không quân Tổ quốc. Nhưng chỉ mình anh biết, ngày hôm đó, ánh mắt anh chỉ có cô mà thôi.

Từ ấy, hình bóng cô không ngừng xuất hiện trong cuộc sống của anh, ngày một nhiều hơn, rõ rệt hơn. Thậm chí ngay cả khi ngồi ở quán cà phê, nghe ai đó trò chuyện, anh cũng sẽ bất giác bắt gặp cái tên “Tiểu Điềm Điềm” lọt vào tai mình.

Lần thứ hai họ gặp lại là ở tiệc cưới của Chu Vũ. Hôm đó, anh thật sự mừng rỡ khi thấy Bùi Châu đưa cô đến.

Nhưng niềm vui ngắn ngủi đó nhanh chóng chuyển thành lo lắng. Tại sao lần gặp mặt lại diễn ra trong hoàn cảnh như thế này?

Tịch Kính chưa bao giờ xuất hiện trước mặt người khác trong một bộ dạng luộm thuộm như thế này, huống chi lại là trước mặt người anh ... rất thích.

Đúng vậy, là “rất thích”. Nói thế nào nhỉ, “yêu từ cái nhìn đầu tiên” vốn khó lý giải, nhưng anh biết chắc, mình đã yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Cảm giác tim đập gấp gáp, lồng ngực rung động khi nhìn thấy cô… đó là điều chỉ thuộc về cô mà thôi.

Yêu đơn phương, suy cho cùng, là một cuộc chiến tự mình khơi mào, tự mình giằng co. Đối phương hoàn toàn không hay biết, nhưng trong lòng anh, vở kịch ấy đã dàn dựng từ lâu, với bao nhiêu hồi ức, lo âu và mong chờ.

“Nhìn gì mà ngẩn người ra thế?” Bùi Châu bước vào, thấy Tịch Kính cứ mân mê điện thoại, ngay cả khi anh gõ cửa cũng không có phản ứng. Anh khoác vai Tịch Kính, tò mò hỏi: “Chờ tin nhắn của cô gái nào à?”

Anh biết Tịch Kính sẽ không làm những chuyện này, nhưng vẫn buột miệng trêu chọc.

Không ngờ Tịch Kính lại giật mình, lúng túng tắt màn hình điện thoại, không nói gì.

Bùi Châu không để ý. Anh nghĩ rằng Tịch Kính chắc đang suy nghĩ về vấn đề cổ phiếu của công ty. Ngoài những chuyện này, anh ấy cũng chẳng nghĩ ra Tịch Kính có mối quan tâm gì khác. Anh đứng dậy, vớ lấy tệp tài liệu bên cạnh, gõ lên bàn Tịch Kính: “Tổng giám đốc Tịch, họp thôi. Đừng ngẩn người nữa, cổ phiếu của tập đoàn họ Tịch mấy ngày nay tăng vọt đấy.”

Tịch Kính gật đầu, đứng dậy chuẩn bị đi họp.

Hôm nay Bùi Châu mang về một tin tức rất tốt nên không khí trong phòng họp rất thoải mái, mọi người thảo luận sôi nổi. Chỉ có Tịch Kính vẫn cầm điện thoại, giống như đơn vị không liên quan. Anh không thể tập trung, cứ vô thức nhìn điện thoại.

“Đinh!” Điện thoại bỗng vang lên một tiếng nhỏ.

Mọi người trong phòng họp không chú ý, chỉ có Tịch Kính mắt sáng lên. Anh nhanh chóng mở khóa, quả nhiên là tin nhắn của Tiểu Điềm Điềm.

Hóa ra cô không biết anh đã trở về, hôm nay cô nhắn tin hỏi anh đã về chưa, có thể mời anh đi ăn cơm được không.

Niềm vui khi hy vọng trở thành sự thật tràn ngập Tịch Kính. Khi trả lời tin nhắn, khóe miệng anh vô thức nở nụ cười.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 513



Bùi Châu đã quan sát Tịch Kính cả buổi. Thấy Tịch Kính cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, anh định hỏi chuyện thì nghe Tịch Kính nói: “Bùi Châu, cậu tiếp tục cuộc họp thay tôi, tôi phải ra ngoài một chuyến.”

Bùi Châu: “Cậu đi đâu thế…” Anh còn chưa nói xong, Tịch Kính đã vội vã rời khỏi phòng họp.

Đi đâu vậy? Đến mức ngay cả một cuộc họp cũng không tham gia?

“Tổng giám đốc Tịch đi đâu thế nhỉ?” Đây là lần đầu tiên mọi người thấy vị sếp cuồng công việc này bỏ lại một dự án lớn như vậy để rời đi, ai cũng cảm thấy khó hiểu.

“Không phải đi hẹn hò đấy chứ?” Mọi người bàn tán. Ông chủ của họ cũng không còn trẻ nữa. Mặc dù đây là một doanh nghiệp gia đình, nhưng trong tay Tịch Kính, nó đã lớn mạnh lên gấp mấy lần chỉ trong vài năm. Mọi người đều biết điều đó. Bây giờ ông chủ muốn tìm bạn gái cũng là chuyện nên làm.

Bùi Châu nghe mọi người xôn xao bàn tán, anh nhướng mày. Bạn gái ư? Hoàn toàn không thể nào. Mấy người không hiểu sếp mình rồi. Chắc là có hẹn gặp đối tác làm ăn nào đó thôi.

Tịch Kính không để thư ký đưa đi, mà tự mình lái xe ra ngoài. Lái xe một lúc, anh mới nhớ ra mình hẹn Tiểu Điềm Điềm đi ăn tối, mà bây giờ mới là 3 giờ chiều.

Anh đỗ xe bên lề đường, nhìn dòng người và xe cộ qua lại, tự giễu mình. Đây là lần đầu tiên anh bỏ công ty một cách tùy hứng như vậy, mà lại không biết đi đâu.

Tịch Kính ngồi yên trong xe một lát, công ty thì chắc chắn không thể quay lại. Anh quyết định về nhà thay quần áo.

Vừa lái xe vào khu chung cư, anh đã thấy một bóng dáng quen thuộc đang chờ đợi. Tịch Kính không nghĩ nhiều, lập tức xuống xe: “Tiểu… Bùi Nhạc Hi!”

Tiểu Điềm Điềm nghe thấy tiếng gọi, cùng Bánh Bao quay đầu lại, phát hiện đó là Tịch Kính: “Anh Tịch Kính, sao anh lại ở đây?”

Bánh Bao cũng từng gặp Tịch Kính. Thấy anh, nó mừng rỡ vẫy đuôi không ngừng.

Tịch Kính cúi xuống v**t v* nó: “Anh về nhà.”

“Ồ, anh cũng sống ở đây à?”

“Em cũng ở đây à?”

Tiểu Điềm Điềm tính cách phóng khoáng và dễ gần. Ngay cả khi giao tiếp với người lạ cũng rất tự nhiên, huống chi Tịch Kính là người quen biết và từng giúp đỡ họ. “Anh họ em ở đây. Anh ấy tặng em một căn hộ, cũng ở khu này. Nhưng gần đây đang trang trí, em qua xem tiện thể dắt Bánh Bao đi dạo.”

Thì ra là vậy. Biết sau này Tiểu Điềm Điềm cũng sẽ ở đây, Tịch Kính cảm thấy dường như ông trời cũng đang giúp anh. Nụ cười trên môi anh càng rõ ràng hơn, anh mời: “Em muốn đến nhà anh xem không?” Nói xong, anh mới nhận ra, mối quan hệ của họ bây giờ mời cô đến nhà có vẻ không thích hợp. Anh vội vàng bổ sung: “Em có thể đến xem cách trang trí nhà anh…”

Nói xong, chính anh cũng không dám nhìn Tiểu Điềm Điềm. Căn hộ này anh mua tạm thời để ở, có gì mà đẹp đâu?

Anh lo Tiểu Điềm Điềm sẽ nghĩ anh cố ý, lại nói thêm: “Nếu không tiện, thì đợi anh họ em về rồi đưa em đi cũng được.”

Tiểu Điềm Điềm nhìn vẻ mặt bối rối của Tịch Kính, ngay cả vành tai anh cũng đỏ lên, cô nhịn không được muốn cười. Bỗng cô nghĩ đến lời Khương Thiến nói, chẳng lẽ anh ấy thật sự thích mình?

Tiểu Điềm Điềm không chắc chắn, định tiếp tục quan sát. Cô gật đầu nói: “Đi thôi.”

“Cái gì?”

“Anh Tịch Kính, không phải anh mời em đến nhà anh sao?”

Tịch Kính nhìn cô gái trước mặt, nghiêng đầu cười tươi. Đôi mắt long lanh ánh lên vẻ tinh nghịch. Anh vội vã gật đầu: “Đúng vậy.” Sau đó, anh tránh sang một bên, mời Tiểu Điềm Điềm đi theo.

Khi vào thang máy, nhìn con số đang tăng lên, Tịch Kính thận trọng nói: “Bùi Nhạc Hi, anh thực sự chỉ muốn mời em đến xem cách trang trí thôi.”

Đúng lúc này, thang máy đến tầng họ muốn. Cửa thang máy mở ra, Tiểu Điềm Điềm dắt Bánh Bao xuống trước rồi quay lại cười hỏi: “Anh Tịch Kính, em đâu có nghi ngờ mục đích của anh đâu? Hay là anh có mục đích khác?”

“Không có, không có…” Vừa rồi anh chỉ buột miệng nói ra. Thấy cô anh rất vui, anh muốn ở cùng cô lâu hơn, cho nên mới buột miệng nói ra mời cô đến nhà, nói xong lại cảm thấy không đúng lắm. Ở nước ngoài, nếu một người đàn ông chủ động mời một cô gái đến nhà riêng, khả năng cao là không đơn thuần.

Thế nên anh sợ cô hiểu lầm, mới vội vàng giải thích, không ngờ lại nói năng lộn xộn.

Tịch Kính có chút bực bội. Tại sao trước mặt Tiểu Điềm Điềm anh lại trở nên ngốc nghếch như vậy?

Nhìn dáng vẻ hoảng hốt của anh, Tiểu Điềm Điềm cười càng tươi hơn. Sao lại có người thú vị đến thế? Cô không nhịn được mà muốn trêu chọc thêm: “Nếu vậy thì, anh Tịch Kính, tại sao anh lại không muốn cho em xem?”

“Anh không có…”

“Không có sao anh không mở cửa?” Tiểu Điềm Điềm chưa từng đến đây, nhưng Bánh Bao thì đã đến rồi. Nó tự đi trước, trong lúc họ nói chuyện đã không tự giác đi đến trước cửa.

Lúc này, Tịch Kính mới nhận ra khi Tiểu Điềm Điềm nói chuyện, cô ấy luôn cười, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh vẻ tinh nghịch. Lúc này anh mới bất giác hiểu ra, thì ra mình đang bị cô gái nhỏ trêu chọc.

Anh lấy chìa khóa ra mở cửa, hơi cúi người đưa tay mời cô vào nhà.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 514



Tiểu Điềm Điềm không hề ngại ngùng, dắt Bánh Bao chuẩn bị vào cửa, rồi hỏi: “Bánh Bao vào được chứ?”

“Đương nhiên.” Tịch Kính gật đầu. Từ khi anh chuyển đến, Bánh Bao cũng thường xuyên đến đây.

Tiểu Điềm Điềm thực sự muốn xem cách trang trí nhà Tịch Kính. Vì vậy, khi vào, cô chăm chú quan sát. Phải công nhận, mắt thẩm mỹ không tệ.

Vì tối nay có hẹn đi ăn, Tiểu Điềm Điềm không ở lại nhà Tịch Kính quá lâu. Cô uống nửa ly nước rồi dắt Bánh Bao về nhà anh họ, sắp xếp cho nó xong thì chuẩn bị ra ngoài.

Tối nay, Khương Thiến vốn dĩ cũng sẽ có mặt, dù sao thì chiếc điện thoại mà hôm đó Tịch Kính hỗ trợ lấy lại là của cô ấy. Chỉ là cô ấy vẫn vững chắc tin rằng Tịch Kính yêu thầm Tiểu Điềm Điềm, cho nên gần đến giờ hẹn, Khương Thiến quyết định gọi điện thoại báo cho Tiểu Điềm Điềm rằng cô ấy không tới.

Khương Thiến nằm trên giường, vui vẻ nói: “ Tiểu Điềm Điềm. Cậu tin tớ đi, Tịch Kính chắc chắn thích cậu. Nếu không tin, cậu nhân cơ hội này quan sát kỹ một chút đi.” Nói xong, cô ấy không đợi Tiểu Điềm Điềm trả lời đã cúp máy.

Tiểu Điềm Điềm thực ra cũng đã nhận ra một chút. Lời nói của Khương Thiến làm cô không nhịn được ngước mắt nhìn Tịch Kính đang ngồi đối diện.

Tịch Kính không nghe thấy tiếng điện thoại, đón lấy ánh mắt của Tiểu Điềm Điềm, anh khẽ gật đầu và mỉm cười. Tiểu Điềm Điềm cũng vô thức mỉm cười đáp lại.

Sau khi cúp điện thoại, Tiểu Điềm Điềm nói rằng Khương Thiến không đến được, và cô ấy dặn cô phải giúp cô ấy cảm tạ thật tốt ân nhân của cô ấy

Tịch Kính không bận tâm Khương Thiến có đến hay không, nhưng vẫn lịch sự nói: “Không sao, chuyện đó chỉ là việc nhỏ thôi, không cần phải mời khách phiền phức như vậy.”

“Vậy anh Tịch Kính, tại sao anh lại đồng ý?” Tiểu Điềm Điềm chống cằm lên bàn, mỉm cười nhìn Tịch Kính. Tiểu Điềm Điềm luôn thẳng thắn lại nhiệt tình, không thích ngại ngùng, xoắn xít.

Thực ra, trong lòng cô cũng có một chút cảm tình với Tịch Kính. Cảm giác ấy đến rất tự nhiên, giống như lúc vô tình nhận ra anh thật đáng yêu, rồi từ từ trở thành một thứ tình cảm mềm mại mà cô không thể bỏ qua.

Lời Khương Thiến nói ban đầu cô không để trong lòng, nhưng hôm nay, biểu hiện của Tịch Kính khi hai người gặp nhau ở chung cư quá rõ ràng. Cô không thể giả vờ không biết.

Vì vậy, cô không vòng vo mà hỏi thẳng vào trọng tâm. Trong lòng cô nghĩ, nếu Tịch Kính không thể đưa ra một câu trả lời thỏa đáng, mối quan hệ này có lẽ sẽ kết thúc ngay sau bữa cơm. Dù sao, thích cô vốn là một chuyện rất đáng tự hào. Nếu anh không dám đối diện, có lẽ vì anh quá cẩn trọng, quá do dự. Cô không xem đó là ưu hay khuyết điểm, chỉ là bản thân cô luôn nghiêng về những người dũng cảm, dám tiến về phía trước. Thích thì có thể từ từ tiếp cận, nhưng ít nhất cũng phải có gan nói ra.

Vì bị trêu chọc một lần ở nhà, Tịch Kính bây giờ nói chuyện rất thận trọng.

Anh vốn không phải kiểu người khéo léo, càng không quen ứng phó những tình huống như thế này. Đối diện với ánh mắt trong trẻo của Tiểu Điềm Điềm, anh thoáng ngập ngừng, chỉ có thể bất lực nhìn cô một giây. Rồi anh hít một hơi thật sâu, gương mặt nghiêm túc, chân thành nói:

“Vì anh muốn gặp em.”

Câu nói “Vì anh muốn gặp em.” làm không khí trở nên tĩnh lặng. Không phải là ngượng ngùng, chỉ là có chút yên lặng.

Tiểu Điềm Điềm nghĩ thầm, Khương Thiến quả nhiên là "Hỏa nhãn kim tinh", cái gì cũng nhìn ra, ngôn tình quả nhiên không lừa người.

Còn Tịch Kính thì như một tù nhân đang chờ tuyên án. Câu “Vì anh muốn gặp em.” ngụ ý đã rất rõ ràng. Tiểu Điềm Điềm thông minh như vậy, làm sao có thể không hiểu. Vì thế anh chỉ có thể chờ, lặng lẽ chờ cô "tuyên án" cho mình.

Tiểu Điềm Điềm phát hiện Tịch Kính thật sự quá thú vị. Rõ ràng anh ấy không hề ngốc. Tập đoàn Tịch Thị có thể lớn mạnh gấp mấy lần trong tay anh, đủ để thấy anh không phải một kẻ ngốc. Nhưng trước mặt cô, anh lại thể hiện một mặt khác ngây ngô đến khó tin. Một người đàn ông đẹp như vậy mà trong tình cảm lại non nớt như thế, thực khiến người ta muốn trêu chọc. Tiểu Điềm Điềm là một tiểu công chúa được nuông chiều từ nhỏ. Mặc dù không có tính cách kiêu ngạo, ương ngạnh, nhưng trong xương cốt vẫn mang chút "tiểu ác ma". Đối diện với một người như Tịch Kính, "tiểu ác ma" ngủ sâu trong cô đã ngo ngoe rục rịch thức tỉnh.

Cô cũng không nói gì, chỉ nhướng mày, sau đó bắt đầu gọi món, hỏi Tịch Kính có kiêng ăn gì không.

Cả trái tim Tịch Kính đang treo lơ lửng, làm sao còn có tâm trạng ăn uống. Nhưng đối mặt với câu hỏi của Tiểu Điềm Điềm, anh vẫn lịch sự mở lời: "Không có gì phải kiêng."

"Anh ăn cay được không?" Đây là một quán Tứ Xuyên rất nổi tiếng. Đương nhiên, món Tứ Xuyên không phải món nào cũng cay, nhưng Tiểu Điềm Điềm lại thích ăn cay.

"Được." Tịch Kính gật đầu.

Tiểu Điềm Điềm nghe lời này thì ngẩng đầu nhìn anh một cái: "Anh lớn lên ở Mỹ mà vẫn ăn cay được à?"

"Anh chỉ lớn lên ở đó. Nhà anh không ở đó, hơn nữa ba anh là người Thành Đô."
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 515



Tiểu Điềm Điềm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Cô thấy Tịch Kính có chút sốt ruột nhưng vẫn rất khiêm tốn và lễ phép, điều đó làm cô rất vui. Rõ ràng thân phận anh ấy rất cao quý, anh có tư bản để cao ngạo, nhưng anh không như vậy, lời nói và hành động của anh lại khiến người khác cảm thấy thoải mái. Tiểu Điềm Điềm vô thức nghĩ, một người "thần tiên" như vậy, nếu làm ra những chuyện trái ngược với tính cách và giáo dưỡng của anh ấy thì sẽ như thế nào nhỉ?

Cô đột nhiên cảm thấy hơi phấn khích.

Sau khi gọi món xong, trong lúc chờ đợi, Tiểu Điềm Điềm mới nghiêm túc nhìn Tịch Kính, hỏi: "Anh nói anh muốn gặp em. Anh có nghĩ đến việc em có bạn trai hay chưa không?"

Câu này Tịch Kính thật sự không nghĩ tới. Nghe xong, vẻ mặt điển trai của anh có chút "nứt ra". Không phải vì lý do nào khác, mà điều đầu tiên anh nghĩ đến lại là hành động của mình có làm phiền cô hay không. Sau khi suy nghĩ thoáng qua, anh lại nghĩ: Biết đâu, cô ấy ... còn không có bạn trai."

"Vậy xin hỏi, em có bạn trai không?" Tịch Kính hỏi.

"Tiểu Điềm Điềm!"

Tiểu Điềm Điềm đang định nói thì đột nhiên một giọng nói đầy ngạc nhiên vang lên, cắt ngang cuộc đối thoại của hai người.

"Bà Vân Thanh!"

Người đến chính là Lưu Vân Thanh. Mấy năm nay, sự nghiệp ăn uống của dì ngày càng phát triển. Không chỉ mở cửa hàng ở Bắc Kinh, mà còn có chuỗi cửa hàng ở Hải Thành và Dương Thành. Nhưng bà vẫn hoạt động chủ yếu ở Bắc Thành, đến Bắc Kinh thì khá ít. Lần này, bà đến để đàm phán hợp tác, tiện thể mời đối tác đến ăn cơm ở nhà hàng của mình. Vừa vào cửa, bà đã nhìn thấy Tiểu Điềm Điềm.

Lưu Vân Thanh năm đó có thể dấn thân vào con đường kinh doanh là nhờ mẹ của Phương Tri Ý. Vì thế, bất kể bây giờ dì có thành công đến đâu, bà vẫn xem Phương Tri Ý như con gái ruột, và coi Tiểu Điềm Điềm như cháu gái mình.

Lần này Tiểu Điềm Điềm biểu diễn thành công, bà còn gửi quà từ Bắc Thành đến. Không ngờ đến đây lại gặp Tiểu Điềm Điềm ăn cơm ở cửa hàng của mình, bà vui sướng đi nhanh tới.

Lưu Vân Thanh nghiêng đầu nhìn Tịch Kính một chút, thấy là một người đàn ông trẻ tuổi cực kỳ đẹp trai, bà cười hỏi: "Tiểu Điềm Điềm đến ăn cơm cùng bạn à?"

Tiểu Điềm Điềm giới thiệu Tịch Kính với Lưu Vân Thanh. Biết anh chàng đẹp trai này là bạn học của cháu trai Bùi Từ, vẻ mặt của Lưu Vân Thanh cũng thoải mái hơn.

Lúc này, điện thoại của Tiểu Điềm Điềm vang lên. Cô nhìn thấy là số của quân đội, đơn giản nói một câu rồi lùi ra một bên nghe điện thoại.

Lưu Vân Thanh nhân cơ hội này tự tìm hiểu thêm về Tịch Kính. Dù sao Tiểu Điềm Điềm trong mắt dì vẫn là một cô gái rất đơn thuần. Hàng năm cô ấy chỉ có huấn luyện hoặc tiếp xúc với máy bay, bà sợ cô bị lừa.

Chỉ nói chuyện vài câu, bà đã bị chàng thanh niên này chinh phục, từ trong lòng phát ra cảm thán: Chàng thanh niên này không tệ chút nào. Đang định tìm hiểu sâu hơn thì thấy Tiểu Điềm Điềm vội vã quay lại: "Xin lỗi anh Tịch Kính, em nhận được nhiệm vụ, phải lập tức quay về đơn vị. Em nợ anh một bữa cơm."

Tịch Kính biết công việc của cô đặc thù, lúc này đương nhiên không nói thêm gì. Anh lập tức đứng dậy nói: "Vậy anh đưa em đi."

"Không cần đâu, xe của đội đã ở bên ngoài rồi." Hơn nữa, lần này họ phải thực hiện nhiệm vụ bí mật.

Tịch Kính tuy không tiếp xúc nhiều với quân đội, nhưng anh biết nhiệm vụ quân sự thường được giữ bí mật. Anh không hỏi nhiều, đi theo đưa cô xuống lầu, nhìn cô lên xe rồi mới quay lại nhà hàng.

Quán Tứ Xuyên này là của Lưu Vân Thanh, và Phương Tri Ý cũng có cổ phần. Vì thế, Lưu Vân Thanh nghe thấy Tịch Kính muốn thanh toán thì nói miễn phí. Nhưng Tịch Kính từ chối, và còn yêu cầu đóng gói toàn bộ đồ ăn.

Lưu Vân Thanh cũng không nói gì thêm. Đương nhiên bà cũng không nói rằng cửa hàng này một nửa là của Tiểu Điềm Điềm. Vừa nãy bà đã hỏi thăm một chút, quan hệ giữa hai người vẫn chưa thân thiết lắm, dù là bà của Tiểu Điềm Điềm, nhưng cũng không tiện nói quá nhiều.

Tiểu Điềm Điềm rời đi, Tịch Kính biết cô ấy đi làm nhiệm vụ, nhưng trong lòng anh lại trống rỗng. Anh còn chưa biết cô ấy có độc thân hay không, câu nói của mình có làm phiền cô hay không.

Tịch Kính chưa bao giờ đánh một trận không có sự chuẩn bị. Ngay cả khi vừa về nước tiếp quản Tịch Thị, anh cũng chưa bao giờ thất bại trên bàn đàm phán. Chỉ trong chuyện này, trái tim anh cứ phập phồng không yên.

Đóng gói một đống đồ ăn, khi lái xe vào bãi đỗ xe chung cư, anh đột nhiên nghĩ đến Bùi Châu chắc chắn đang ở nhà. Anh đơn giản xách đồ ăn đi đến chỗ Bùi Châu.

Bùi Châu quả nhiên đang ở nhà. Hôm nay Tịch Kính đã rời đi sớm, một đống công việc đều dồn lên vai anh, vị phó tổng này mệt đến mức gần như liệt nửa người. Nằm trên sô pha, ngay cả đồ ăn cũng không có tâm trạng ăn. Anh không khỏi có chút đồng cảm với Tịch Kính. Trước đây cậu ta đều sống cuộc sống như thế này sao? Xem ra công tử nhà giàu cũng không dễ làm.

Đang suy nghĩ, cửa phòng bị gõ. Anh nhíu mày nghi ngờ. Giờ này còn ai đến nữa? Đứng dậy mở cửa, thấy Tịch Kính, anh càng nghi ngờ hơn: "Cậu... muộn thế này... còn có việc à?" Sẽ không phải còn có công việc nào nữa chứ? Bùi Châu thậm chí đã nghĩ đến việc nộp đơn xin giáng chức, sao công việc cứ ùn ùn không dứt thế chứ ? Có để cho người ta sống nữa không ?
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 516



Tịch Kính giơ gói đồ ăn trong tay lên: "Chưa ăn cơm đúng không? Tớ đã đặt cơm cho cậu."

Hả? Vẻ mặt Bùi Châu thay đổi ngay lập tức. Quả nhiên là anh em tốt nhiều năm. Lại còn biết mang cơm cho anh. Anh cảm động đến mức nước mắt sắp rơi ra.

Chờ khi mang tất cả đồ ăn lên bàn, anh phát hiện toàn là những món mình thích ăn, càng thêm cảm động.

"Lão Tịch, trước đây tớ đã trách oan cậu. Thật ra cậu rất tốt." Bùi Châu ngồi xuống, cầm đũa lên nói tiếp: "Nếu tớ là con gái, đời này tớ sẽ bám lấy cậu không buông."

Tịch Kính thường ngày chỉ cười một chút rồi thôi. Lần này, anh như c.h.ế.t đứng tại chỗ, hỏi: "Tại sao? Chỉ vì tớ mang cơm cho cậu?"

Bùi Châu buồn cười nhìn người bạn của mình. Anh nghĩ, hôm nay người này sao lại kỳ quái thế. Trước đây sẽ không bao giờ hỏi như vậy. "Không chỉ vậy. Tịch Kính, cậu dường như chưa bao giờ nhìn thẳng vào bản thân mình. Cậu là người toàn thân đều tỏa sáng."

"Con gái đều thích kiểu này à?" Tịch Kính do dự hỏi.

Bùi Châu: "...Đại ca à, chúng ta tuy ưu tú nhưng cũng không đến mức đó. Cậu biết trên thế giới có bao nhiêu phụ nữ không?" Họ đều thích cậu sao? Vậy những người đàn ông khác không cần sống nữa à?

"Tớ không có ý đó. Tớ muốn hỏi tớ có dễ khiến người khác thích không? Lúc trước không phải cậu từng nói con gái không thích kiểu người như tớ sao?"

"Thật ra cũng không cần tự ti như vậy. Chỉ là một số hành vi của cậu khiến một số người không thể chấp nhận được."

"Hành vi gì?"

Bùi Châu khó có dịp thấy người bạn tốt này khiêm tốn như vậy. Anh phải nhân cơ hội này chỉ dạy cho Tịch Kính một phen. Chỉ là sau khi nói một lúc, anh ấy đột nhiên nhận ra: "Lão Tịch, cậu có vấn đề rồi phải không? Mau thành thật khai báo. Có phải cậu đã có người trong lòng không?"

"Có." Tịch Kính cũng không giấu giếm, nhưng lại không nói thẳng với Bùi Châu đối tượng là ai.

Bùi Châu lập tức hứng thú. Tịch Kính lại có người mình thích, chuyện này còn khiến người ta phấn khích hơn cả việc chứng khoán tăng trần. "Nói nhanh là ai? Tớ có biết không? Cô ấy ở trong nước hay nước ngoài? Không phải lần trước đi Cảng Thành gặp phải đấy chứ?"

Tịch Kính lắc đầu, kiên quyết ngậm miệng.

"Bao nhiêu tuổi thì nói được chứ?" Bùi Châu nhìn dáng vẻ keo kiệt của Tịch Kính. Lẽ nào anh còn có thể giành người với cậu ta sao ? Không tự tin đến thế cơ à >

"23." Tịch Kính nói.

"Mới 23 tuổi thôi à? Tịch Kính, cậu giỏi đấy, không thích thì thôi, một khi đã thích là ăn cỏ non đấy nhé."

"Hôm nay cậu không phải là đi ra ngoài với cô ấy chứ?" Bùi Châu lúc này mới chợt nhận ra. Người nào đó buổi chiều đã bỏ làm sớm, đây là đi gặp bạn gái à? Có thể khiến Tịch Kính bỏ một cuộc họp quan trọng như vậy, Bùi Châu quả thực tò mò đến cực điểm.

Nhưng Tịch Kính quả thực keo kiệt, cái gì cũng không chịu nói.

Anh ấy chỉ có thể tìm cách khác để hỏi: "Đúng rồi, buổi chiều hai người đi đâu hẹn hò? Có đi xem phim không? Có nhân cơ hội nắm tay hay hôn nhau không?" Với tính cách lạnh lùng và tự chủ của Tịch Kính, không biết khi ở bên cạnh người mình thích sẽ là dáng vẻ gì.

Tịch Kính lắc đầu. Nghe Bùi Châu nói vậy, anh không khỏi nhíu mày. Người này buổi hẹn đầu tiên cái gì cũng không làm? Thật sự có người sẽ thích ?

"Đều không có? Hai người chỉ nói chuyện thôi à?"

"Chứ còn gì nữa?" Tịch Kính hỏi ngược lại.

Bùi Châu không nhịn được đập trán: "Đại ca à, hai người yêu đương ngây thơ thế à? Còn chưa tốt nghiệp mẫu giáo sao ?"

"Thật ra cũng không tính là hẹn hò. Tôi còn không biết cô ấy có đối tượng hay không. Hiện tại chỉ là tôi đơn phương thích cô ấy."

"Hả?" Bùi Châu kinh ngạc nhìn Tịch Kính, không nhịn được giật giật khóe miệng. "Cậu không hỏi à?"

"Có hỏi, nhưng vì một vài việc nên bị gián đoạn. Cô ấy chưa kịp nói."

"Thôi xong rồi, Tịch Kính, cậu sẽ không gặp phải kẻ lừa đảo đấy chứ?"

"Không. Cô ấy không phải." Tịch Kính tin Tiểu Điềm Điềm, còn hơn cả tin Bùi Châu.

Bùi Châu nghe Tịch Kính bênh vực người đó như vậy thì càng thêm lo lắng. Nói gì thì nói, không nói đến công việc, và những người, những việccó liên quan đến công việc ra, thì Tịch Kính là một người cực kỳ "trong trắng", gần như chưa từng va chạm gì với mặt trái của xã hội. Nếu gặp phải một cao thủ tình trường, chẳng phải sẽ bị lừa đến c.h.ế.t sao? Là một người bạn tốt, anh quyết định phải giúp Tịch Kính.

"Không, cô ấy rất tốt. Cô ấy thật sự chỉ có việc bận thôi." Tịch Kính không định nói cho Bùi Châu biết người bản thân thích chính là em gái Bùi Châu. Dù sao Tiểu Điềm Điềm vẫn chưa có câu trả lời, anh lo lắng Bùi Châu sẽ giở trò. Không phải anh nghi ngờ nhân phẩm Bùi Châu. Nếu anh có em gái, bị người bạn thân nhất nhắm đến, anh cũng sẽ không ngồi yên.

Bùi Châu ra vẻ "cậu xong đời rồi", cũng không nói nhiều. Anh biết bây giờ có nói gì thì Tịch Kính cũng không nghe vào.

Tịch Kính nhìn vẻ mặt của Bùi Châu, anh dừng lại một chút rồi hỏi: "Không cần tùy tiện suy đoán về một cô gái như thế. Tớ nhớ cậu cũng có một cô em gái, cũng 23 tuổi đúng không?"
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 517



Bùi Châu lúc này không đề phòng gì cả, điểm đến em gái một cái liền thao thao bất tuyệt: "Đúng thế, chính là Tiểu Điềm Điềm. Lần trước ở đám cưới Chu Vũ cậu gặp rồi đấy. Em gái tớ đương nhiên không có vấn đề. Con bé sẽ không lừa dối ai đâu. Em gái tớ đơn thuần lắm."

Tịch Kính gật đầu đồng ý, tiếp tục hỏi: "Vậy em gái cậu có đối tượng chưa?"

"Chưa. Em gái tớ còn nhỏ lắm."

Tịch Kính từ chỗ Bùi Châu có được câu trả lời mình muốn, anh lập tức quay trở lại dáng vẻ quý công tử nghiêm túc, có giáo dưỡng như bình thường.

Tịch Kính lo lắng Bùi Châu sẽ nhận ra, anh kịp thời bổ sung thêm một câu: "Đúng rồi. Cậu chắc chắn cũng không muốn có người nói xấu em gái cậu đâu. Đừng nói cô ấy sẽ lừa dối tớ, cô ấy sẽ không đâu. Cô ấy thật sự rất tốt." Chỉ cần không phải đối diện với Tiểu Điềm Điềm, chỉ số thông minh của anh hoàn toàn không có vấn đề, ít nhất là "vượt trội" hơn so với người đang đứng ở trước mặt anh.

Bùi Châu quả nhiên không hề nghi ngờ. Ngược lại, nhìn Tịch Kính hoàn toàn lún sâu vào, anh cũng không thể làm gì được. Trong mồm anh vẫn không quên bảo vệ em gái: "Em gái tớ vốn dĩ đã tốt rồi." Người khác dựa vào đâu mà nói xấu em gái anh?

"Đúng vậy, cô ấy rất tốt!" Tịch Kính không đầu không đuôi đáp lại một câu. Thấy Bùi Châu ăn gần xong, anh đứng dậy nói: "Tớ về trước đây."

Cho đến khi cửa phòng đóng lại, Bùi Châu mới lẩm bẩm một câu: "Không đúng. Cậu ta vừa nói là có ý gì ? Dù có tốt thì cũng không liên quan gì đến cậu ta."

Mặc dù Tiểu Điềm Điềm vẫn đang trong kỳ nghỉ, nhưng nhiệm vụ lại quan trọng hơn bất kỳ chuyến nghỉ ngơi nào. Lần đi này, ngoại trừ Bùi Từ có thể nắm được một chút tin tức, tất cả thông tin liên quan đến cô đều bị bảo mật nghiêm ngặt.

Hơn nữa, thời điểm trở về cũng hoàn toàn bất định. Tịch Kính hiểu rõ tính chất công việc đặc thù của cô, nhưng dù đã chuẩn bị tâm lý, anh vẫn không tránh khỏi cảm giác thấp thỏm khi nhiều ngày liền không nhận được một chút tin tức nào. Một lần, anh gom hết dũng khí gọi điện cho cô, nhưng đầu dây bên kia chỉ báo tắt máy. Tin nhắn gửi đi, cũng không có hồi âm.

Anh như quay trở lại quỹ đạo cuộc sống cũ. Chỉ khác ở chỗ, mỗi lần về nhà, anh đều vô thức ngẩng đầu nhìn sang căn hộ của Tiểu Điềm Điềm. Nhưng rồi, ngay khi ý thức được hành động của mình, anh lại bật cười tự giễu. Căn hộ kia vẫn đang trong quá trình sửa sang, cho dù cô có trở về cũng chẳng thể ở lại qua đêm. Ngay cả chỗ của anh họ Bùi Châu, cô cũng chỉ ghé qua khi muốn dắt Bánh Bao đi dạo, chẳng để lại dấu vết gì thuộc về mình.

Chính lúc ấy, Tịch Kính mới chợt nhận ra — thì ra anh không biết gì nhiều về cô cả. Không biết thói quen, không rõ hành trình, thậm chí không có lấy một điểm tựa chắc chắn nào để tìm kiếm. Nhưng anh cũng không hối hận. Bởi tình cảm vốn nảy sinh từ những khoảnh khắc bất ngờ, đẹp đẽ theo cách riêng. Chỉ cần được giấu kín trong lòng, cái niềm vui thầm lặng ấy cũng đủ để nuôi dưỡng anh rất lâu. Dù không danh phận, dù chẳng có hồi đáp, anh vẫn thấy hạnh phúc.

Anh lặng lẽ chờ đợi cô, nhưng Bùi Châu thì đặc biệt lo lắng. Gần đây thấy Tịch Kính lại trở về dáng vẻ cuồng công việc, trong lòng anh ẩn chứa một nỗi bất an. Anh khó khăn lắm mới tìm được cơ hội, chặn Tịch Kính lại và hỏi: “Cô gái cậu thích thế nào rồi?”

Tịch Kính đáp: “Cô ấy gần đây khá bận.”

“Vậy đến bây giờ cậu vẫn không biết cô ấy có người yêu chưa?”

“Cô ấy không có.”

Chính cậu đã nói với tôi.

Bùi Châu nghe vậy mới yên tâm, chỉ cần không bị chơi đùa là được. “Vậy hai người đã chính thức ở bên nhau chưa?”

Tịch Kính lắc đầu: “Chưa. Cô ấy gần đây bận, đợi cô ấy bận xong đã.”

Câu nói này lại khiến Bùi Châu lo lắng. Nghe cứ như Tịch Kính đã gặp phải một “tra nữ”. Chẳng lẽ Tịch Kính đơn thuần đến mức bị cô gái kia cố ý treo mà vẫn tự nguyện ?

“Cô ấy làm gì mà bận thế? Bận hơn cả ông chủ tập đoàn xuyên quốc gia như cậu à?”

“Cô ấy giỏi hơn tôi nhiều. Tôi chỉ là nhờ phúc của bố mẹ, còn cô ấy thì tự thân vươn lên.”

Khóe miệng Bùi Châu co giật. Ai vậy chứ? Nghe như chẳng có người này tồn tại. Mặc dù đã bước sang thời đại mới, nhưng Bùi Châu vẫn không nhịn được hỏi: “Tịch Kính, cậu không phải đã gặp hồ ly tinh đấy chứ?”

Tịch Kính nhíu mày. Anh tuy lớn lên ở nước ngoài nhưng không phải là không biết văn hóa dân tộc. “Cô ấy không phải.”

“Không phải thì sao có thể khiến cậu mê muội đến thế? Anh bạn, đừng để cuối cùng cả tập đoàn Tịch thị cũng bị người ta lừa đi đấy.”

Tịch Kính hơn Bùi Châu ba tháng, bình thường họ hay gọi thẳng tên nhau. Chỉ khi nào Bùi Châu lo lắng thật sự mới gọi Tịch Kính là “anh bạn”. Anh hy vọng có thể đánh thức Tịch Kính. Dù sao chuyện này nghe thật sự quá phi lý.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 518



Bây giờ Bùi Châu còn hoài nghi liệu có cô gái như vậy tồn tại không. Tịch Kính là người thế nào chứ? Còn thanh tâm quả dục hơn cả đạo sĩ. Ngày xưa đối với cậu ta, mọi thứ đều nhạt nhòa, gần như là vô dục vô cầu, có cũng được, không có cũng thế, chỉ duy nhất đối với cô gái mà anh còn chưa gặp mặt lại si mê đến thế này. Quá đáng ngờ!

Bùi Châu sinh ra trong gia đình quân nhân, cả nhà đều là những người theo chủ nghĩa duy vật kiên định, nhưng hiện tại anh thật sự cảm thấy người bạn thân của mình đã bị yêu tinh khống chế linh hồn.

“Nếu nói như cậu, cô ấy không phải yêu tinh, mà là tiên nữ.”

“…” Bùi Châu: “Anh bạn, cậu xong rồi, thật sự xong rồi.”

Tịch Kính rất cảm kích Bùi Châu đã quan tâm mình như vậy, nhưng về chuyện của Tiểu Điềm Điềm, anh vẫn không nói.

Bùi Châu muốn thăm dò nhưng đối mặt với Tịch Kính, anh không phải là đối thủ. Anh không biết gì cả, chỉ cầu mong bạn mình đừng bị lừa.

Chuyện này khi về nhà, Bùi Châu có kể với ông bà nội. Tống Trinh nghe lời kể của Bùi Châu cũng có chút lo lắng. Tịch Kính tuy thông minh, có năng lực nhưng trong chuyện tình cảm lại rất ngây thơ. Bà khá thích chàng trai này. Mấy ngày trước khi anh đến chơi, bà còn bàn với con dâu: một đứa trẻ điềm đạm như vậy rất thích hợp với Tiểu Điềm Điềm.

Nhưng hai người chỉ nói vài câu đã bị chồng và con trai bác bỏ một cách lạnh lùng. Trong mắt họ, không ai xứng với Tiểu Điềm Điềm cả.

Vì Tiểu Điềm Điềm không ở nhà nên Tống Trinh và con dâu cũng không nói nhiều, nhưng bà vẫn rất có thiện cảm với Tịch Kính. Nghe nói Tịch Kính có thể bị lừa, bà cũng lo lắng. Dù sao cậu ta sống ở đây một mình, mẹ thì lại là người Tương Thành, phần lớn thời gian đều ở nhà cũ bên đó.

Nhưng chuyện này họ dù sao cũng là người ngoài, ngoài lo lắng ra thì cũng không tiện nói gì nhiều, vì Tịch Kính không còn là trẻ con.

Tiểu Điềm Điềm lần này đi làm nhiệm vụ rất lâu, gần ba tháng. Khi trở về đã gần đến Tết. Ban đầu cô được nghỉ phép, cộng với kỳ nghỉ Tết nên cô được nghỉ dài. Đây là năm đầu tiên cô có thể đón Tết cùng gia đình kể từ khi vào cấp ba. Tiểu Điềm Điềm vui vẻ, cả nhà cũng vui lây.

Tống Trinh và Phương Tri Ý đã sớm chuẩn bị mọi thứ, quyết định đón một cái Tết thật náo nhiệt và vui vẻ cùng Tiểu Điềm Điềm. Dĩ nhiên, Tiểu Điềm Điềm không phải bận tâm việc gì cả, cả nhà không cho cô làm bất cứ việc gì. Rảnh rỗi đúng dịp Tết, cô cứ thế mà hẹn bạn bè đi chơi cả ngày.

Tiểu Điềm Điềm tính tình tốt, lại xinh đẹp, từ nhỏ đến lớn bạn bè rất nhiều. Từ biên cương đến Bắc Thành rồi đến Bắc Kinh, bất kể là khu nhà tập thể hay trường học, dù cô vào quân đội ít liên lạc, nhưng chỉ cần biết cô có thời gian rảnh, bạn bè sẽ kéo đến như một tổ ong.

Người trong nhà đều cảm thấy tính cách hoạt bát của Tiểu Điềm Điềm có thể bị nghề nghiệp đặc thù trói buộc, nên họ để mặc cô muốn chơi thế nào thì chơi, họ cũng biết tính cách của cô, nhìn bề ngoài thì tung tăng nhảy nhót nhưng gặp chuyện lại rất điềm tĩnh.

Tất nhiên, thời gian đi chơi khó tránh khỏi về muộn, nên anh họ Bùi Châu đảm nhận trách nhiệm đưa đón.

Gần đây, rất nhiều đơn vị bắt đầu nghỉ đông. Tập đoàn họ Tịch mỗi năm nghỉ rất dài, nhưng trước khi nghỉ thì công việc lại nhiều hơn. Toàn bộ tập đoàn đều phải tăng ca. Tịch Kính thậm chí đã ở trong phòng nghỉ cạnh văn phòng mấy ngày liên tục.

Buổi chiều, Bùi Châu nhận được điện thoại của em gái, hẹn tối 9 giờ đến đón. Nhưng một cuộc họp đã kéo dài đến 8 giờ tối. Khi ra ngoài, Tịch Kính còn có việc cần sắp xếp. Bùi Châu sốt ruột nhìn đồng hồ hai lần.

Tịch Kính chú ý đến sự sốt ruột của anh, lấy tài liệu ra hỏi: “Sao vậy? Cậu có việc à?”

“Ừm, Tiểu Điềm Điềm hôm nay cùng bạn bè đi chơi ở đường Thiên Không, tôi phải đến đón con bé lúc 9 giờ.” Mấy năm nay, Bắc Kinh đã lớn hơn gấp ba lần, từ đây đến đường Thiên Không phải lái xe mất gần nửa tiếng. Gần Tết, đường phố còn kẹt xe nữa.

“Tiểu… em gái cậu về rồi à?”

“Ừm, về gần một tuần rồi.”

Tịch Kính nói không buồn là giả. Anh không nằm trong danh sách người mà cô muốn thông báo. Nhưng con đường này là do anh chọn, tình yêu vẫn luôn là của riêng anh. Cô dường như chưa bao giờ đáp lại. Nghĩ đến trước khi rời đi, họ thậm chí còn không phải là gì của nhau.

Thế nên, Tịch Kính dù trong lòng chua xót vẫn cố gắng thu xếp công việc nhanh chóng để Bùi Châu đi đón cô.

Thực ra, ban đầu Tiểu Điềm Điềm có chút thiện cảm với Tịch Kính. Cô đã quyết định sẽ nói rõ tình hình của mình trong bữa cơm đó. Dĩ nhiên, cô sẽ không đồng ý ngay lập tức thiết lập một mối quan hệ thân mật. Bởi vì thiết lập một mối quan hệ thân mật không thể tùy tiện như vậy. Cô có thiện cảm, đối phương cũng thích mình, cô cảm thấy có thể tìm hiểu nhau.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 519



Nhưng một nhiệm vụ khẩn cấp đã làm xáo trộn kế hoạch, cũng giúp Tiểu Điềm Điềm bình tĩnh lại. Cô nhận ra mình và Tịch Kính vẫn không hợp nhau. Anh không phải là người bình thường, anh là người đứng đầu tập đoàn họ Tịch, là một công tử cao quý. Bên cạnh anh cần một người vợ hiền thục. Rõ ràng cô không phải.

Công việc của cô có tính chất đặc thù, nói đi là đi. Cả hai đều bận rộn. Ngay cả bố mẹ cô, với công việc tương đồng, trước đây việc chia cách là chuyện thường tình. Vì vậy, nếu cô và Tịch Kính thật sự ở bên nhau, chắc chắn sẽ có một người phải thỏa hiệp.

Phi công là ước mơ từ nhỏ của Tiểu Điềm Điềm, cô sẽ không thỏa hiệp vì bất cứ ai. Cô nghĩ, một người như Tịch Kính chắc chắn cũng không thể thỏa hiệp. Cô cảm thấy may mắn vì ngày đó tình huống khẩn cấp, cô chưa kịp phá vỡ lớp vỏ xa lạ kia, nếu không lại phải giải thích tại sao đột nhiên lại không muốn.

Từ nhỏ, Tiểu Điềm Điềm không thiếu người thích. Số người theo đuổi cô từ chối nhiều không kể hết, nên cô nghĩ mình không liên lạc với Tịch Kính, anh ấy hẳn là hiểu.

Cô cố tình không trả lời tin nhắn của anh, quả nhiên anh cũng không có phản ứng gì, cô nghĩ rằng anh đã hiểu và không còn quan tâm đến chuyện của anh nữa.

Thế nên, ngày hôm nay, khi nghe anh họ nói Tịch Kính bị ốm, Tiểu Điềm Điềm đã giật mình.

Cô trở về đã được gần mười ngày. Anh họ cũng đã nghỉ. Chiếc Mercedes-Benz mới của anh cũng đã về tay cô. Có xe, cô mỗi ngày đều đến nhà Bùi Châu.

Hôm nay, cô định dắt Bánh Bao đi công viên Đông Hồ. Nhưng vừa đến nhà anh họ, cô đã ngửi thấy mùi cháo.

Tiểu Điềm Điềm bước vào phòng, “Chà chà,” hai tiếng: “Anh họ, anh "hiền huệ" như vấy ao bây giờ em mới biết nhỉ ?”

“Mà sao anh không ăn sáng lại không nói với em? Em sẽ đi ngang qua quán bánh quẩy và bánh bao ở cổng Nam đấy, không phải anh rất thích ăn sao?” Tiểu Điềm Điềm không thích những món nhiều dầu mỡ, nhưng anh họ cô thì thích ăn lắm.

“Anh không nấu cho anh.” Trong số các con cháu nhà họ Bùi, không có ai là phế vật. Bất kể nam nữ, họ đều có thể tự lo cho cuộc sống của mình. Vì vậy, Bùi Châu nấu ăn rất giỏi.

Tiểu Điềm Điềm nghe vậy, sự chú ý của cô chuyển hướng. Cô ngẩng đầu nhìn xung quanh, kinh ngạc hỏi: “Em có chị dâu rồi sao?”

“Nói bậy gì đấy. Anh nấu cho Tịch Kính.”

“Anh làm cho anh ấy à? Anh làm thêm nghề bảo mẫu nữa à?”

Bùi Châu giơ tay lên, gõ nhẹ vào đầu cô em gái nghịch ngợm: “Nghịch ngợm. Cậu ấy bị ốm.”

Anh ấy bị ốm sao? Tiểu Điềm Điềm hơi giật mình, sau đó hỏi: “Nghiêm trọng không?”

“Cũng được, chỉ sốt 40 độ thôi, dù sao cũng không c.h.ế.t được.” Trong mắt Bùi Châu, thế này là nhẹ nhàng rồi. Khi anh mới đến nước ngoài, không hợp khí hậu, bị thổ tả sốt cao ba bốn ngày nhưng vẫn sống khỏe. Đàn ông mà, phải thô dưỡng một chút mới khỏe.

“…”

Tiểu Điềm Điềm ban đầu định dắt Bánh Bao đi thẳng đến công viên, nhưng cuối cùng vẫn không đành lòng, đi theo Bùi Châu đến thăm Tịch Kính. Cô không có ý gì khác, chỉ cảm thấy dù sao anh cũng đã giúp cô, bữa cơm cũng chưa ăn, đến thăm một chút cũng không sao.

Bùi Châu có chìa khóa phòng của Tịch Kính nên không gõ cửa mà đi thẳng vào.

Tịch Kính vừa đứng dậy uống nước, cầm ly nước nhìn hai người đang đứng ở cửa, anh sững sờ một chút rồi cười hỏi: “Đến rồi à?”

Anh không nói là ai, Bùi Châu tự động nhận là mình, tự động bật chế độ lải nhải: “Tôi không đến thì cậu c.h.ế.t đói à?” Anh đặt hộp cháo giữ nhiệt xuống. Ban đầu anh định đến đây nấu, nhưng bếp của Tịch Kính hoàn toàn chưa được sử dụng, ngay cả nồi cũng không có, nên anh chỉ có thể nấu ở nhà rồi mang đến.

Tiểu Điềm Điềm nhìn nụ cười mệt mỏi và yếu ớt của Tịch Kính, không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.

Khoảng cách rõ ràng này cậu với bênh tật yếu ớt khiến Tịch Kính có chút tủi thân. Anh vẫn chưa nghĩ ra mình đã làm gì mà khiến Tiểu Điềm Điềm xa cách mình như vậy. Anh không hề quấn lấy cô một cách vô lý. Cô rời đi mấy tháng, anh chỉ gửi một tin nhắn, gọi một cuộc điện thoại, nhưng đều không có hồi âm. Rõ ràng trước khi rời đi, cô không như vậy. Dù cô không chấp nhận tình cảm của anh, thì ít nhất cũng có thể làm bạn chứ?

Tịch Kính rất muốn hỏi cô rằng mình đã làm gì sai mà ngay cả một cơ hội cũng không thể có được. Nhưng ngại Bùi Châu ở, anh không thể nói gì, chỉ có thể buồn bã nhìn Tiểu Điềm Điềm.

Tiểu Điềm Điềm tất nhiên cũng nhận ra ánh mắt của Tịch Kính. Ánh mắt đáng thương như bị bỏ rơi đó khiến cô theo bản năng lúng túng quay đầu đi, cứ như mình thật sự là một “tra nữ” đã làm chuyện tày trời vậy.

Cô không phải ... đúng không?

Cô đã làm gì đâu ?

"Tiểu ác ma" cảm thấy mình không sai, nên mạnh mẽ trỗi dậy, hung hăng lườm Tịch Kính một cái .

Rõ ràng không có mối quan hệ gì, cô chột dạ cái gì ?

May mắn là sau đó Tịch Kính không nhìn cô nữa. Một ngày một đêm không ăn gì, lại vừa sốt cao, Tịch Kính thực sự rất yếu. Anh yên tĩnh ăn sáng và uống thuốc.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back