Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 495



Bùi Từ đợi đến khi nhận được tin tức chắc chắn mới dám nói với vợ, sợ rằng nếu chưa giải quyết xong lại khiến cô lo lắng.

Phương Tri Ý không phải kiểu người yếu đuối. Nghe Bùi Từ nói, cô không hề run sợ cho bản thân, nhưng trong lồng ngực lại dấy lên một cơn rùng mình ghê tởm. Cái khiến cô khó chịu không phải là hiểm nguy, mà chính là bộ mặt thật của Tống Chí Lâm.

Phải biết rằng, đây là giai đoạn then chốt, cả đất nước đang dồn sức bước vào con đường phát triển. Nếu một vụ việc như vậy lọt lưới, hậu quả sẽ khôn lường: bao nhiêu người dân mất trắng, bao nhiêu gia đình tan cửa nát nhà, thậm chí kéo theo cả niềm tin của nhân dân vào chính sách quốc gia cũng bị lung lay.

Trong mắt cô, kẻ như Tống Chí Lâm không chỉ đáng khinh, mà còn đáng chết.

Rõ ràng bố anh ta từng đổ máu, rơi nước mắt vì đất nước, sao anh ta lại làm ra chuyện như vậy?

“Đầu tiên là do ý chí của hắn không kiên định, sau đó là lòng tham hại người.”

“May mà bắt được hắn, nếu không không biết sẽ dẫn đến chuyện gì nữa.”

Bùi Từ cũng cảm thấy may mắn. Đúng lúc này, điện thoại trong phòng khách reo lên. Phương Tri Ý nghĩ là bố mẹ ở Nam Thành gọi đến, gần đây họ thường xuyên gọi điện.

Cô bắt máy, nghe thấy giọng nói lo lắng của bố chồng, cô vội vàng cúp máy rồi nói: “Bùi Từ, đi thôi, mau đến bệnh viện. Mẹ bị thương rồi.”

Tiểu Điềm Điềm đang ở trong thư phòng, nghe thấy tiếng mẹ, vội vàng chạy ra: "Bà nội bị thương ạ? Con cũng phải đi."

Trong nhà không có dì giúp việc, Phương Tri Ý cũng không yên tâm để con gái một mình ở nhà. Cô tháo tạp dề xuống nói: "Đi, chúng ta cùng đi."

Bùi Từ tuy không nói gì, nhưng đã thay giày. Anh cũng xách giày của vợ và con gái đến. Cả nhà vội vàng lên xe và chạy thẳng đến bệnh viện.

May mắn, vết thương không nghiêm trọng, lúc cả nhà đến nơi thì tay Tống Trinh đã được bó bột, vết thương cũng được băng bó cẩn thận.

"Mẹ/Bà nội!"

Tiểu Điềm Điềm đi vào, nhìn thấy cánh tay bà nội được băng bó trông như một cái bánh chưng, quan tâm hỏi: "Bà ơi, sao bà lại bị thương? Tay bà có đau không ạ?"

Tống Trinh thấy các con lo lắng đến mức mồ hôi nhễ nhại, bà vẫn cười ha hả nói: "Không sao, bà không đau."

Anh trai cả đi công tác, anh thứ hai ra nhiệm vụ, nhưng các chị dâu cũng nhanh chóng đưa các cháu đến. Chờ mọi người đến đủ, Bùi Minh Tuyên mới kể nguyên nhân Tống Trinh bị thương.

Thì ra Tống Chí Lâm bị bắt là vì chuyện đó. Ông Tống vốn là người quang minh chính trực, sau khi biết con trai phạm phải tội lớn như vậy liền lập tức tuyên bố: từ nay về sau ông không còn người con trai này nữa.

Ngược lại, bà Trương Vinh – mẹ của Tống Chí Lâm – khi hay tin con có khả năng bị xử bắn, phản ứng đầu tiên chính là cầu xin chồng ra tay cứu giúp. Nhưng thấy chồng vẫn kiên quyết, bà lại chạy đi nhờ cậy những người hàng xóm quen biết trong viện.

Thế nhưng, cả viện đều là những gia đình xuất thân từ chiến trường, từng đổ máu, đổ mồ hôi, thậm chí nhiều nhà chỉ còn sót lại một người duy nhất . Bọn họ cả đời hận nhất loại người b*n n**c cầu vinh, tổn hại đến lợi ích quốc gia. Muốn họ giúp đỡ ?

Sao có thể ?

Họ không những không giúp, mà nếu không phải nể mặt ông Tống, e rằng họ đã đồng tình ký tên yêu cầu đưa Tống Chí Lâm ra xử bắn ngay lập tức.

Trương Vinh thấy mọi người trong đại viện đều không chịu đứng ra giúp đỡ, cực đoan liền đem hết thảy oán hận đổ lên đầu Bùi gia. Trong mắt bà ta, chính vì Bùi Từ mà con trai mình mới rơi vào bước đường cùng. Lửa hận dâng tràn, bà ta nảy ra ý nghĩ độc ác: phải để Bùi gia cũng nếm mùi mất đi người thân.

Tống Trinh vốn là hàng xóm nhiều năm, chưa từng đề phòng gì bà ta. Hôm nay bà tính mang sách mới mua đến cho tiểu Điềm Điềm, vừa bước ra khỏi cửa đã bị Trương Vinh chặn lại. Trong tay bà ta nắm chặt một viên gạch đỏ, ánh mắt đỏ ngầu như kẻ điên.

Tống Trinh thoáng nhìn liền hiểu ra, nhưng khoảng cách quá gần, né tránh không kịp. Viên gạch quật xuống, đập mạnh vào trán khiến bà choáng váng, ngã nhào xuống bồn hoa, cánh tay bị gãy nứt xương. May mắn vết thương không chí mạng, nhưng vẫn bị hoảng sợ.

Hiện tại, Trương Vinh đã bị cảnh vệ viên khống chế và đưa đến Cục Công an. Cả nhà nghe xong thì tức giận vô cùng. Chuyện này nhất định phải đòi lại công bằng, Trương Vinh phải nhận được sự trừng phạt thích đáng.

Bùi Minh Tuyên chắc chắn cũng sẽ không bỏ qua chuyện này. Bùi Từ thì vô cùng tự trách. Lúc trước anh chỉ lo đối phương có ý đồ xấu với vợ và con gái, giờ nhìn thấy mẹ bị thương, anh áy náy nói: "Mẹ, con xin lỗi."

Tống Trinh nói: "Thằng bé này, sao lại nói lời xin lỗi với mẹ? Con là quân nhân, làm được những việc như vậy là một việc vinh quang. Con bảo vệ đất nước và nhân dân, là một người anh hùng, con biết không?"

Tống Trinh là một người biết lẽ phải, ù sao bà cũng đã từng trải qua chiến trường . Chuyện này rõ ràng là kẻ xấu sai, sao có thể đổ trách nhiệm nên người người bắt kẻ xấu. Con trai bà làm việc này, bà chỉ thấy tự hào, sao có thể trách cứ nửa lời.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 496



Vết thương trên người Tống Trinh không nghiêm trọng, cánh tay cần phải tĩnh dưỡng. Sau khi ở lại bệnh viện một ngày, bác sĩ kiểm tra và cho bà xuất viện.

Ngày xuất viện, ông Tống đã dẫn theo cháu trai cháu gái đến tận cửa để xin lỗi. Bùi Minh Tuyên biết chuyện này không liên quan đến ông Tống, nhưng vợ mình lại vô tội hơn, ông đã chặn mọi người ở ngoài cửa. Nhà họ Tống biết mình đuối lý nên chỉ để lại đồ vật.

Các hàng xóm trong khu cũng lần lượt đến thăm. Họ đã sống cạnh nhau mấy chục năm, nhiều người trước kia còn từng cùng chung chiến hào, kề vai sát cánh trên chiến trường. Chính vì vậy, việc Trương Vinh xuống tay với Tống Trinh khiến mọi người phẫn nộ tột độ. Chưa đợi công an có thông báo chính thức, họ đã đồng loạt ký đơn kiến nghị, khẳng định kẻ như vậy mà không bị trừng trị nghiêm khắc thì không thể nào làm yên lòng dân, cũng khó giữ nổi kỷ cương tập thể.

Cấp trên rất coi trọng vụ việc. Cùng với làn sóng mở cửa kinh tế, xã hội xuất hiện nhiều cơ hội mới, nhưng cũng có không ít kẻ bị đồng tiền và d*c v*ng cuốn đi, đánh mất lương tri. Những hệ lụy mà nó gây ra, từ an sinh đến đạo đức, đều khó mà đo lường được. Nghiêm trọng hơn cả chính là trật tự trị an ngày càng hỗn loạn, trở thành vấn đề nổi cộm cần xử lý ngay từ gốc.

Sau sự việc này, Trương Vinh dĩ nhiên không thể quay về nữa. Về phần nhà họ Tống, dù Tống Trinh may mắn thoát nạn, nhưng Tống gia cũng không còn mặt mũi nào đối diện với bao nhiêu hàng xóm từng gắn bó mấy chục năm. Cuối cùng, họ đành xin dọn khỏi khu tập thể.

Trong khu nhà yên bình trở lại. Bên ngoài, vì chuyện này, cấp trên đã ban hành nhiệm vụ mới về quản lý trị an. Rất nhiều người từ các đội chuyên nghiệp của quân đội đã được điều đến các phòng ban công an.

Bùi Từ hiện tại đang bận rộn với những việc này. Mỗi ngày anh đều đi sớm về muộn.

Tuần này, Đỗ Mỹ Phương từ Bắc Thành đến Bắc Kinh để kiểm tra cửa hàng mới mở, tiện thể đến tìm Phương Tri Ý hàn huyên. Biết tin Tống Trinh xảy ra chuyện, cô ấy đã mua đồ đến thăm.

Tống Trinh là người tốt bụng, ở đâu cũng không đắc tội với ai, lần này đúng là gặp tai bay vạ gió. Đỗ Mỹ Phương đến, còn mắng Trương Vinh một trận. Nhưng Tống Trinh lại rất rộng lượng: "Thôi, chuyện cũng qua rồi. Họ cũng nhận được sự trừng phạt thích đáng, hôm nay chúng ta đừng nói những chuyện không vui nữa."

Đỗ Mỹ Phương bận rộn công việc nên không ở lại ăn cơm. Phương Tri Ý tính đi mua vài bộ quần áo cho con gái nên đã đi cùng cô ấy.

Ra ngoài, Phương Tri Ý hỏi: "Lần này không ảnh hưởng đến việc kinh doanh chứ?"

Vì chuyện này, cấp trên đã có những điều chỉnh lớn về quản lý các doanh nghiệp để đảm bảo an toàn tài chính cho người dân. Nghe nói thủ tục kiểm tra hồ sơ phức tạp hơn nhiều, mục đích là để ngăn chặn những kẻ có ý đồ xấu đến lừa đảo.

Đồ Mỹ Phương nói: "Chuyện này không ảnh hưởng đến chúng ta. Chúng ta làm ăn đàng hoàng. Hơn nữa, như vậy cũng tốt, loại bỏ được những kẻ xấu trên thị trường, cơ hội của chúng ta còn nhiều hơn. Hơn nữa, bây giờ trị an tốt hơn rất nhiều. Tôi đi về phía Nam cũng yên tâm hơn. Cô không biết đấy, hai năm trước tôi và em họ tôi đi Dương Thành, suýt nữa thì mất mạng ở đó."

Phương Tri Ý chưa từng nghe Đỗ Mỹ Phương nói chuyện này. Cô cứ tưởng mỗi lần cô ấy đi đều rất thuận lợi. "Đỗ Mỹ Phương, sao lúc đó cô không nói với tôi?"

Đỗ Mỹ Phương cười cười nói: "Có gì mà nói đâu. Chỉ cần sống sót trở về là được rồi. Nói ra, mọi người lo lắng, không chừng lại không cho tôi đi."

"Lúc đó em họ cô đi cùng rồi mà?" Em họ của Đỗ Mỹ Phương từng ở trong quân đội nhiều năm, cũng có chút bản lĩnh.

"Song quyền khó địch tứ thủ mà. Lần đó tôi chỉ mang về hơn một nghìn đồng tiền hàng là do bị cướp. Tôi sợ mọi người lo lắng nên mới nói là bên nhà cung cấp tăng giá." Đỗ Mỹ Phương lúc đó sợ chết khiếp. Bây giờ nói lại thì vẫn có thể cười.

"Chúng ta vẫn còn may. Tôi nghe nói ở Dương Thành trước đây có bọn côn đồ cướp giật, chúng đi xe máy lướt qua bên cạnh, giật bông tai và túi xách. Có người không buông tay, bị kéo lê mấy chục mét, thậm chí có người bị kéo chết." Đỗ Mỹ Phương vừa nói vừa tức giận lại vừa bất lực. Sau đó, cô liếc nhìn Phương Tri Ý: "Bây giờ thì tốt rồi. Nghe nói mỗi nơi sẽ tăng cường quản lý trị an, lực lượng công an ban đầu không đủ người, bây giờ lại được điều động một lượng lớn từ các đội chuyên nghiệp của quân đội."

"Lợi ích cuối cùng vẫn là người dân bình thường. Nói đến chuyện này thì phải cảm ơn người đàn ông nhà cô."

"Bùi Từ á? Anh ấy đã làm gì?"

"Tôi nghe người nhà nói là Bùi Từ đã kiến nghị lên cấp trên nên mạnh mẽ chỉnh đốn tình hình trị an, điều động những chiến sĩ đã giải ngũ đến các phòng ban công an, và cũng bố trí rất nhiều chiến sĩ giải ngũ từ các khu vực phòng thủ bị cắt giảm."

Phương Tri Ý chưa từng biết chuyện này. Nghe Đỗ Mỹ Phương nói vậy, cô mới biết chồng mình đã làm nhiều như thế.

Vì thế, buổi chiều trở về, Phương Tri Ý cố ý chuẩn bị một bữa tối vô cùng thịnh soạn, đến mức tiểu Điềm Điềm còn tưởng là nhà mình ăn Tết sớm. "Mẹ, hôm nay chúng ta ăn Tết ạ?"
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 497



Phương Tri Ý nhìn con gái nghịch ngợm, đưa tay véo má bé: "Không phải, mẹ làm riêng cho bố."

Tiểu Điềm Điềm không hỏi gì thêm, vì bé thấy xe bố đã vào sân. Bé không nói một lời, mở cửa chạy xuống: "Anh cảnh vệ, chào anh."

Giống như mọi khi, sau khi chào hỏi vệ sĩ, bé ôm chặt lấy ba vừa xuống xe: "Bố, hôm nay mẹ làm rất nhiều đồ ăn ngon cho bố."

"Làm cho bố à? Tại sao vậy?"

"Con không biết." Tiểu Điềm Điềm đổi sang kéo tay bố, cùng bố vào nhà : "Chắc chắn là bố đã làm gì đó khiến mẹ vui."

Tiểu Điềm Điềm nhìn hoa tươi bố đang ôm, tiếp tục nói: "Có phải là vì bố ngày nào cũng mua hoa cho mẹ không?"

Bùi Từ liếc nhìn con gái đang nói líu lo: "Chẳng lẽ không phải vì mẹ yêu bố rất rất nhiều sao?"

Tiểu Điềm Điềm "di" một tiếng: "Bố, bố sến quá!"

"Sến ở đâu cơ chứ? Chính vì bố mẹ rất yêu nhau, chúng ta mới có thể yêu bảo bối tiểu Điềm Điềm của chúng ta nhiều như vậy."

Lời này làm tiểu Điềm Điềm vô cùng thích thú. Ai mà không muốn làm công chúa nhỏ của bố mẹ chứ. "Vậy bố và mẹ phải yêu nhau cả đời nhé."

Tiểu Điềm Điềm nghĩ đến mấy bạn học trong lớp có ba mẹ ly hôn, nhìn các bạn sau khi biết chuyện đã khóc đau lòng như vậy, tiểu Điềm Điềm nghĩ ba mẹ vẫn cứ yêu nhau là tốt nhất, tuy có sến một chút cũng tốt hơn là ly hôn.

Bùi Từ nói: "Đã nhận được mệnh lệnh của tiểu công chúa cao quý nhà chúng ta, bố chắc chắn sẽ yêu con và mẹ cả đời."

Phương Tri Ý nhìn hai cha con vừa về nhà: "Nói gì mà vui vẻ thế?"

"Bố nói muốn yêu mẹ cả đời." Bùi Từ vốn dĩ đã rất thích dỗ dành Phương Tri Ý, bây giờ lại có thêm một cô con gái hoạt ngôn, tình cảm của hai vợ chồng càng thêm tngọt ngào như đường.

Bùi Từ mượn lời con gái, đưa bó hoa cho vợ: "Cả đời là quá ít, kiếp sau cũng yêu em, Dạng Dạng!"

Phương Tri Ý nhìn con gái che miệng cười khúc khích, lườm chồng một cái. Cô vui vẻ nhận lấy bó hoa: "Vợ chồng già rồi còn nói những lời này, không sợ tiểu Điềm Điềm chê cười sao."

"Sẽ không ." tiểu Điềm Điềm lập tức thể hiện lập trường.

Bùi Từ ôm lấy vai vợ: "Em thấy chưa, tiểu Điềm Điềm nhà chúng ta sẽ không chê cười đâu." Nói rồi, anh nhìn bàn đồ ăn ngon, mỉm cười tiếp tục hỏi: "Tiểu Điềm Điềm nói hôm nay em làm một bàn đồ ăn lớn riêng cho anh. Xin hỏi phu nhân là vì chuyện gì đây?"

Anh nói rõ ràng từ "riêng", trên mặt là vẻ vui sướng không giấu được.

Phương Tri Ý bảo anh đi rửa tay trước, sau đó cô mở bó hoa ra c*m v** bình, tiểu Điềm Điềm nhanh nhẹn xúc cơm và bày đũa.

Đến trên bàn ăn, Phương Tri Ý mới kể lại lời chị Đỗ Mỹ Phương nói hôm nay. Bùi Từ không ngờ lại vì chuyện này. "Đây là công việc của anh, cũng là trách nhiệm của một người quân nhân."

Phương Tri Ý nói: "Tuy anh thấy đó là công việc của anh, nhưng trong lòng mẹ con em, anh là một người anh hùng thật sự."

Bùi Từ nghe vợ khen ngợi như vậy thì có chút ngượng. Hóa ra địa vị của mình trong lòng vợ lại cao như thế.

Tiểu Điềm Điềm không ngờ bố lại làm nhiều chuyện như vậy. Trước đây, ở sau trường của các em có một con hẻm nhỏ. Bên đó có mấy tên côn đồ, ngày nào cũng chặn đường đòi tiền học sinh, hoặc đi xe đạp theo sau các bạn nữ. Nghe nói hai ngày trước đã bị các chú công an bắt hết để giáo dục, các bạn học tan học còn bàn tán, cảm thấy các chú công an đều là anh hùng. Không ngờ những việc này thực ra đều là do bố của bé sắp xếp.

Lúc này, sự sùng bái của tiểu Điềm Điềm đối với bố mẹ đã lên đến đỉnh điểm. Ăn cơm xong, bé còn chủ động dọn dẹp bát đũa, nói là muốn lấy bố mẹ làm tấm gương, sau này phải trở thành người giống như bố mẹ.

Hai vợ chồng không để con gái làm việc một mình, mà cả nhà cùng nhau làm.

Buổi tối, sau khi con gái đã ngủ, hai vợ chồng mới trở về phòng ngủ của mình. Phương Tri Ý rửa mặt xong thì ngồi trước gương thoa kem dưỡng da. Bùi Từ ngồi bên cạnh, nhìn vợ nghiêm túc chăm sóc da mặt. Khi cô sắp xong, anh đưa mặt mình lại gần: "Dạng Dạng, em thoa cho anh một chút."

Trước đây, chỉ có một loại kem dưỡng da. Bùi Từ còn có thể lén lút dùng một chút. Bây giờ, lọ lọ chai chai rất nhiều, anh không phân biệt được. Nhưng lại lo lắng rằng mình già đi sẽ không còn xứng với vợ, nên mỗi ngày đều tranh thủ lúc vợ thoa kem thì đưa mặt qua để "cọ".

Phương Tri Ý đã quen với việc này. Vừa hay trên tay cô còn thừa rất nhiều, không dùng thì lãng phí, nên cô thoa hết lên mặt chồng.

Bùi Từ chờ vợ thoa kem cho mình xong, thần bí hỏi: "Đúng rồi Dạng Dạng, em có biết hôm nay tiểu Điềm Điềm đã nói gì với anh không?"

Phương Tri Ý tò mò nhìn chồng. Hai bố con này lại có chuyện bí mật gì đây?

“Tiểu Điềm Điềm nói gì vậy?” Phương Tri Ý hỏi.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 498



Bùi Từ cúi xuống, nhẹ nhàng nắm lấy tay vợ: “Tiểu Điềm Điềm nói cảm ơn bố vì đã nỗ lực tìm được một người vợ tốt như mẹ. Và con bé cảm thấy rất hạnh phúc, rất vui vẻ khi được làm con gái của hai chúng ta.”

Phương Tri Ý nhướng mày, rồi khẽ cười lắc đầu: “Con bé này, thật là dẻo miệng.”

Bùi Từ đáp: “Không phải dẻo miệng, đó là lời thật lòng của tiểu Điềm Điềm. Cũng giống như anh vậy, bởi vì anh cũng cảm thấy đời này có thể cưới được em là hạnh phúc lớn nhất.”

Phương Tri Ý đã quen với những lời tđường mật của chồng mỗi ngày, nhưng hôm nay thì khác. Lời nói của con gái làm cô cảm thấy vui hơn hẳn. Cô lao vào lòng Bùi Từ, vòng tay ôm lấy eo anh và nhón chân hôn lên môi anh mấy cái: “Vậy em lại làm thủ trưởng Bùi hạnh phúcthêm chút!”

“Có em và tiểu Điềm Điềm ở bên cạnh chính là hạnh phúc nhất.” Đây là lời thật lòng của Bùi Từ. Anh cảm thấy mỗi ngày mình đều rất hạnh phúc, cho dù công việc có mệt mỏi hay bận rộn đến đâu. Bởi vì mỗi sáng thức dậy, anh đều thấy vô cùng hạnh phúc.

Những ngày hạnh phúc trôi qua thật nhanh, chớp mắt một cái, tiểu Điềm Điềm đã lên cấp ba. Cô bé ngày nào giờ đã là một thiếu nữ duyên dáng, đáng yêu.

Sau năm 1995, Nhà nước bắt đầu thực hiện chế độ nghỉ thứ Bảy và Chủ Nhật, nên bây giờ học sinh cuối tuần được nghỉ hai ngày. Bình thường khi đi học, tiểu Điềm Điềm rất ít khi về nhà, con bé thường ở chỗ ông bà nội, hoặc chạy sang nhà ông bà ngoại ở khu tứ hợp viện.

Vì con bé học rất giỏi nên Phương Tri Ý và Bùi Từ cũng yên tâm. Năm nay, Phương Tri Ý được thuyên chuyển công tác, tạm thời rời khỏi trường học, chuyển sang làm cố vấn khoa học kỹ thuật cho một công ty tập đoàn công nghiệp hữu hạn. Năm nay, cô còn được bầu làm viện sĩ Viện Khoa học.

Hôm nay, buổi lễ trao tặng danh hiệu viện sĩ được tổ chức tại Viện Khoa học. Cô trở thành nữ viện sĩ trẻ tuổi nhất, chưa đến 40 tuổi đã đạt được thành tựu cao nhất. Bùi Từ biết tin này ngay khi vừa kết thúc cuộc họp.

Nhận được báo cáo từ cảnh vệ, anh lập tức thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi đón vợ.

Người cảnh vệ đã đi theo Bùi Từ mấy năm, sớm đã biết thủ trưởng nhà mình là một “thê nô, nữ nhi nô” chính hiệu. Phu nhân của thủ trưởng đạt được vinh dự lớn như vậy, anh ta có thể tưởng tượng thủ trưởng phấn khởi đến mức nào.

Thế nên, anh ta không hỏi nhiều mà lái xe đi thẳng. Đến nửa đường, xe đi ngang qua tiệm hoa mà thủ trưởng thường hay mua, người cảnh vệ khẽ hỏi: “Thủ trưởng có muốn mua hoa không?”

Lúc này Bùi Từ mới nhớ ra, anh quá kích động nên quên mất phải chuẩn bị hoa tươi.

Người cảnh vệ đậu xe bên lề đường: “Thủ trưởng, để tôi đi mua cho ạ?”

Bùi Từ xua tay: “Không cần, tôi tự đi.” Quà tặng cho vợ, mỗi bông hoa đều phải do chính tay anh chọn.

Cô gái bán hoa đã quen mặt Bùi Từ. Hôm nay thấy anh đến, cô cười: “Chào anh, hôm nay anh vẫn chọn loại hoa thường ngày ạ?”

“Không, hôm nay tôi muốn chọn một loại khác.”

Cô gái bán hoa nghe vậy, tưởng anh mua cho người khác nên hỏi: “Anh không mua tặng vợ nữa ạ?” Cô gái này đã làm việc ở tiệm hoa ba năm, Bùi Từ đã trở thành khách quen. Cô biết anh mua tặng vợ, còn lén nói với chủ cửa hàng rằng anh chắc chắn là một người đàn ông rất yêu vợ mình, nên mỗi lần Bùi Từ đến, cô đều gói hoa rất đẹp.

Hôm nay thấy anh đổi loại hoa, cô nghĩ rằng anh mua cho người khác.

“Vẫn là tặng vợ tôi. Nhưng hôm nay là để chúc mừng cô ấy đạt được một thành tựu lớn.” Bùi Từ nói.

Cô gái bán hoa vừa nghe thấy khách quen không phải đã "thay lòng đổi dạ" liền lập tức vui vẻ, nhanh chóng chọn loại giấy gói hoa thích hợp: “Anh ơi, hôm nay em đổi loại giấy gói màu vàng kim, không lấy thêm tiền đâu ạ.”

Bùi Từ cười, cuối cùng vẫn trả thêm tiền giấy gói màu vàng. Cô gái bán hoa còn cố tình tiễn anh ra tận cửa: “Chúc anh và người yêu của anh mãi mãi hạnh phúc!”

“Cảm ơn cô.” Bùi Từ cười gật đầu: “Tôi cũng sẽ mang lời chúc của cô đến cho vợ tôi.”

Bên này, Phương Tri Ý và những người tham gia lễ trao tặng vừa ra khỏi Viện Khoa học đã thấy chồng cô đứng ôm hoa chờ sẵn ở cổng. Cô gật đầu chào những người bên cạnh rồi nhanh chóng chạy về phía Bùi Từ.

Bùi Từ nâng bó hoa trên tay, nhìn thấy vợ chạy đến thì đưa tay ra đón cô vào lòng.

Phương Tri Ý mừng rỡ hỏi: “Sao anh lại đến đây?”

Bùi Từ khẽ nói: “Đến đón em về nhà.”

Câu nói “Đến đón em về nhà” từ khi kết hôn đến nay đã nói không biết bao nhiêu lần, nhưng lần nào cũng khiến cô cảm thấy hạnh phúc.

Trước khi ra khỏi nhà, Bùi Từ đã gọi điện báo trước nên khi hai vợ chồng vừa đẩy cửa bước vào, một luồng ánh sáng sặc sỡ bùng nổ trên đầu, những mảnh giấy kim tuyến lấp lánh bay rợp trời.

“Chúc mừng mẹ!” Tiểu Điềm Điềm cầm ống pháo hoa, vui vẻ đứng ở cửa.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 499



Phương Tri Ý và Bùi Từ bị rắc đầy giấy kim tuyến. Cô bất lực nhìn con gái: “Sao con biết được…”

Lời còn chưa dứt, cô đã thấy sau cánh cửa còn có rất nhiều người: bố mẹ mình, bố mẹ chồng, cả nhà anh chị cả, anh chị hai, cùng các cháu cũng có mặt.

Các cháu chạy lên đứng cạnh tiểu Điềm Điềm, đồng thanh nói: “Chúc mừng dì út!”

Lúc này Phương Tri Ý mới phát hiện ra trong nhà được trang trí lại. Thậm chí còn có một chiếc bánh kem hai tầng, trên đó có hai chiếc máy bay mô hình. Đó chính là loại máy bay mà cô đã tham gia nghiên cứu chế tạo, và hiện đã được đưa vào phục vụ.

“Mẹ có thích không ạ? Con nhận được điện thoại của bố mới bắt đầu chuẩn bị. Ba tiếng đồng hồ con đã chuẩn bị xong, dĩ nhiên còn có ông bà ngoại và ông bà nội giúp đỡ. Chiếc bánh kem này là do con tự làm, phần cốt bánh là do nhân viên tiệm bánh giúp con nướng. Còn hai chiếc máy bay này vốn dĩ con đặt làm để tặng mẹ vào sinh nhật, nhưng bây giờ con thấy tặng vào lúc này là tuyệt vời nhất!”

Phương Tri Ý nghe con gái thao thao bất tuyệt kể, cô vô cùng xúc động, dang tay ôm lấy tiểu Điềm Điềm: “Cảm ơn con, bảo bối. Mẹ thích lắm!” Khoảnh khắc này, Phương Tri Ý cảm thấy vui vẻ hơn cả khi được trao danh hiệu viện sĩ, bởi vì hạnh phúc đã được cụ thể hóa.

Tiểu Điềm Điềm sang năm sẽ lên lớp mười hai. Ước mơ của con bé cũng giống như hồi sáu tuổi, sau này sẽ trở thành phi công giống bố và bác hai. Vì vậy, sang năm con bé sẽ bắt đầu một số buổi huấn luyện thể lực để chuẩn bị cho kỳ thi.

Khi bắt đầu huấn luyện, tiểu Điềm Điềm không chỉ có việc học trên trường, mà còn có kế hoạch huấn luyện do bố cô bé lập ra, lúc đó cô bé sẽ rất bận.

Vì vậy, hai vợ chồng quyết định Tết năm nay sẽ về biên cương đón Tết, tiện thể thăm anh chị cả và anh chị hai. Bố mẹ cũng quyết định đi cùng, ông bà hiện tại tuổi đã cao, sức lực cũng mỗi năm một kém đi, tuy giao thông ngày càng tiện lợi, ngồi máy bay rất nhanh, nhưng đường xa quá, sợ rằng sau này muốn đi cũng không còn nhiều sức lực.

Phương Tri Thư và Phương Tri Lễ đã biết tin em gái và bố mẹ sắp đến, họ đã chuẩn bị sẵn sàng từ sớm. Không chỉ quét dọn lại căn nhà cũ, họ còn sơn phết lại một lần nữa. Đồ đạc trong nhà cũng được sắm sửa thêm không ít, nhưng để em gái có thể cảm nhận được sự thân thuộc, họ không động nhiều đến đồ cũ.

Bây giờ Bắc Kinh vẫn chưa có máy bay thẳng đến biên cương, cả nhà phải chuyển máy bay ở Tây Thành.

Tiểu Điềm Điềm chưa từng đến Tây Thành, bố mẹ cô cũng vậy, nên Phương Tri Ý đơn giản quyết định cả nhà sẽ chơi ở Tây Thành hai ngày rồi mới đi.

Sự chậm trễ này khiến Phương Tri Thư và Phương Tri Lễ có chút bồn chồn lo lắng. Khi cả nhà đến sân bay Ô Thành, Phương Tri Lễ còn than vãn: “Tây Thành có gì hay ho đâu? Có vui bằng đến gặp chúng tôi không chứ?”

Phương Tri Ý nhìn anh hai tính tình vẫn thế, cười nắm tay anh: “Đương nhiên là gặp anh cả và anh hai vui hơn rồi. Nhưng bố mẹ và tiểu Điềm Điềm chưa từng đến Tây Thành, đã đến rồi mà không đưa họ đi xem thì tiếc lắm.”

Nghe vậy, Phương Tri Lễ lại cảm thấy áy náy. Dù sao bố mẹ cũng là trách nhiệm của họ, nhưng anh ở biên cương nhiều năm, ít khi rảnh rỗi về thăm bố mẹ, ngược lại lại phải nhờ em gái chăm sóc.

Bên này thời tiết quá lạnh, lại đang có tuyết rơi, cả nhà không nán lại sân bay lâu, tính toán về nhà rồi sẽ ôn chuyện sau.

Trải qua hơn mười năm, biên cương cũng thay đổi rất nhiều. Con đường đất ngày xưa đã trở thành đường nhựa, cho dù có tuyết rơi cũng không ảnh hưởng nhiều đến việc đi lại.

Ô Thành cũng thay đổi lớn, xây rất nhiều nhà cao tầng, tiểu Điềm Điềm không còn nhận ra. Phương Tri Ý thì vẫn có thể nhận ra một vài nét quen thuộc.

Khu căn cứ thì thay đổi không nhiều lắm, nhưng cổng đã được xây lại. Khu nhà tập thể của gia đình cũng thay đổi lớn. Ngoài những căn nhà sân vườn ngày xưa, bên cạnh còn xây thêm không ít dãy nhà năm tầng. Nghe nói sau này mọi người sẽ chuyển đến đó.

Người trong khu nhà tập thể cũng đã thay đổi khá nhiều, nhưng cô Đào thì vẫn ở lại.

Chị dâu cả hiện giờ là Viện trưởng bệnh viện của căn cứ. Chị dâu hai thì được điều đến bệnh viện lục quân cách đó mấy chục cây số.

Hôm nay biết bố mẹ chồng và em gái đến, nên họ đã xin nghỉ từ sớm. Khi cả nhà đến, mọi người đang bận rộn chuẩn bị bữa tối. Thư Thụy Chi nhìn thấy người chị em thân thiết cuối cùng cũng đến, bà chạy ra từ bếp, xúc động ôm chầm lấy Lý Đoan Ngọc.

Thủ trưởng Thái đã nghỉ hưu, nhưng không ở nhà hưu dưỡng, ngược lại cả ngày ở căn cứ chăm sóc cháu ngoại. Đương nhiên là đấy chỉ là lý do của ông thôi, bởi vì cháu ngoại về cơ bản đã không cần ông chăm sóc, Quả Quả năm trước đã đỗ vào trường quân đội, đi học ở nơi khác, chỉ về vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè.

Cậu ấy lớn lên cùng tiểu Điềm Điềm, tình cảm cũng tốt nhất. Hai anh em vừa gặp đã bắt đầu trò chuyện. tiểu Điềm Điềm muốn thi vào trường hàng không, sang năm sẽ bắt đầu huấn luyện, nên đã hỏi xin kinh nghiệm từ người anh đã vào đại học.

Con gái út của anh cả năm nay cũng lên cấp hai, nhỏ hơn hai người con trai của anh hai một tuổi. Cô bé là một thiếu nữ đặc biệt dịu dàng.

Hai cậu con trai của anh hai thì khác. Hai cậu nổi tiếng là nghịch ngợm nhất trong khu nhà tập thể, nghe chị dâu hai nói ngày nào cũng làm chị ấy tức chết. Nhưng phẩm chất thì không có vấn đề, chỉ đơn giản là nghịch ngợm.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back