Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 490



Tống Trinh giúp tìm một đội thi công, và họ thiết kế theo phong cách thịnh hành. Nhưng Phương Tri Ý không thích lắm, cô tự vẽ một bản thiết kế và giao cho đội thi công.

Đội trưởng đội thi công nhìn bản vẽ phong cách cổ điển này có chút không chắc chắn. "Thiếu phu nhân, cô chắc chắn muốn trang trí như thế này không?"

Phương Tri Ý hỏi: "Có khó khăn gì sao?"

Đội trưởng đội thi công vội lắc đầu: "Không có, tuyệt đối không có. Chỉ là tôi thấy bây giờ mọi người đều thích trang trí lộng lẫy, ví dụ như cửa hành lang này treo thêm rèm hạt pha lê lấp lánh sẽ đẹp hơn. Đằng này lại trang trí cửa gỗ lăng hoa truyền thống, bên trong lại làm mộc bình phong, thế thì không hợp phong cách Tây chút nào."

Phương Tri Ý nghe xong cười cười: "Cứ làm theo bản vẽ này." Tứ hợp viện vốn dĩ mang phong cách đặc trưng riêng. Nếu trang trí như vậy thì mới thực sự là lãng phí một căn nhà đẹp như thế.

Ai trả tiền thì người đó có quyền quyết định. Đội thi công cũng chỉ đưa ra ý kiến của mình, đương nhiên người quyết định cuối cùng vẫn là Phương Tri Ý.

Trang trí nhà theo bản thiết kế của Phương Tri Ý là một công trình lớn, lúc này không chỉ đòi hỏi tay nghề, mà còn đòi hỏi sự tỉ mỉ, thời gian thi công cũng chậm, nhưng Phương Tri Ý cũng không vội.

Vào cuối tháng Tám, cha cô đến Bắc Kinh và đưa tiểu Điềm Điềm về, mẹ cô cũng đi theo . Cả nhà lại đoàn tụ, khung cảnh ấm áp khiến ai nhìn cũng phải mỉm cười. Nghe thì có vẻ như một cuộc chia xa, nhưng thực ra ở thời điểm này, phương tiện giao thông đã ngày càng thuận tiện, dù có cách trở thì việc gặp nhau cũng chẳng còn khó khăn như trước.

Lý Đoan Ngọc và Phương Tuấn Khanh nhân dịp đó đi xem qua căn nhà con gái vừa mua. Biết sau khi trang trí xong, căn nhà này sẽ dành cho vợ chồng họ ở, cả hai vừa vui vừa áy náy. Vui vì con cái hiếu thảo, nhưng lại lo con gái tiêu pha quá nhiều, bèn vội khuyên:
“Dạng Dạng, cha mẹ không cần những thứ xa hoa này đâu.”

Phương Tri Ý mỉm cười:
“Con biết. Cha mẹ chỉ cần con sống tốt là được.”

Lý Đoan Ngọc nhẹ nhàng thở dài:
“Hiện tại cả nhà đều sống tốt, cha mẹ đã yên tâm rồi.”

“Cha mẹ cứ yên tâm, chúng ta sẽ ngày càng tốt hơn nữa. Con và anh ấy sẽ ở đây chờ bố mẹ đến.”

Tiểu Điềm Điềm cũng nhanh nhẹn chen vào, ôm chặt lấy bà ngoại:
“Đúng đấy! Ông bà ngoại phải đến sớm nhé. Con sắp lên cấp hai rồi, con còn chờ ông ngoại dạy thêm bài tập cho con nữa.”

Lý Tuấn Khanh nghe cháu ngoại nói mà trong lòng mềm nhũn, cười xoa đầu cháu:
“Được, ông ngoại sẽ cố gắng đến sớm.”

Tiễn bố mẹ đi, Phương Tri Ý cũng bắt đầu chuẩn bị cho công việc mới. Căn nhà tứ hợp viện vẫn đang trong quá trình trang trí, còn cô thì phải đến trường để nhận chức.

Trường trung học mà tiểu Điềm Điềm theo học là trường số Bốn, ngay gần khu nhà. Sáng có bố hoặc mẹ đưa đi, tối sẽ có vệ sĩ của ông nội đến đón, vừa chu đáo vừa an toàn.

Phương Tri Ý đến trường sớm hai ngày để làm thủ tục. Nộp hồ sơ xong, cô bất ngờ biết được Hà lão cũng đang kiêm nhiệm giảng dạy tại đây. Hai người gặp lại, xúc động vô cùng. Đặc biệt là Hà lão, ông đã theo dõi trọn vẹn chuyến bay “Phi Long”, nên khi gặp mặt không giấu nổi sự phấn khởi, bắt tay chúc mừng:

“Tiểu Phương đồng chí, chúc mừng cô! Cô lại một lần nữa tạo ra kỳ tích mới trong lĩnh vực kỹ thuật chiến đấu cơ.”

"Hà lão quá khen rồi. Lần này tổng thiết kế là Trần lão."

Hà lão cười nói: "Tuy Trần lão là tổng thiết kế sư, nhưng công lao của cô với tư cách cố vấn cũng không nhỏ đâu." Ông ấy biết cô bé này rất khiêm tốn. Lúc trước ở biên cương cũng như vậy, nhưng ông biết nếu không có cô, những nghiên cứu của họ đã lạc hậu hơn rất nhiều năm.

"Cảm ơn lời khen của Hà lão. Nhờ những lời này, cháu sẽ phải cố gắng hơn nữa."

Sau khi chia tay Hà lão, Phương Tri Ý đi xử lý tài liệu, cũng nhận được các loại giấy tờ chứng nhận. Nhà trường còn xem xét đến vấn đề nghỉ trưa nên phân cho cô một căn phòng ở ký túc xá. Tuy không lớn nhưng là một phòng một sảnh bình thường, rất phù hợp để nghỉ ngơi.

Người dẫn cô đi là một người ở bộ phận hậu cần, đã gần 50 tuổi. Bà ấy có mái tóc ngắn gọn gàng. Bà ấy nghĩ một người trẻ tuổi như Phương Tri Ý mà có thể đến một trường đại học như thế này để giảng dạy thì chắc chắn rất lợi hại, nên rất nhiệt tình: "Giáo viên Phương, tôi đưa cô đi nhé."

"Cảm ơn giáo viên Triệu."

"Ôi chao, tôi không phải giáo viên đâu, tôi chỉ là người phụ trách hậu cần ở trường thôi. Cô cứ gọi tôi một tiếng chị Triệu là được rồi."

Chị Triệu trước đây làm ở căng tin trường, sau này căng tin được giao thầu ra ngoài, chị ấy được điều đến phòng hậu cần. Phương Tri Ý cũng không quen đường ở đây, thấy chị Triệu nhiệt tình như vậy thì đồng ý.

Chị Triệu thật sự rất nhiệt tình. Sau khi ra khỏi phòng, chị ấy bắt đầu thân thiện giới thiệu tình hình của trường cho Phương Tri Ý. Bao gồm cả bồn hoa nào trồng hoa gì cũng phải kể cho cô nghe.

Làm việc ở trường học rất thoải mái. Phương Tri Ý từ nhỏ đã nhìn bố mẹ đi dạy học, nên dù là lần đầu tiên đứng lớp nhưng cô rất thành thạo. Vì còn trẻ và cách giảng dạy lại không cứng nhắc, nên ngay sau buổi học đầu tiên, cô đã nhận được sự yêu thích của cả lớp.

Khi tan học, bên cạnh cô đều là những học sinh nhiệt tình và năng động. Đây là một thế hệ tràn đầy tinh thần và sức sống. Khi các em biết được người giáo viên trẻ tuổi xinh đẹp này của mình từng thiết kế máy b** ch**n đ**, sự yêu thích của các em đối với cô càng lớn hơn.

Biết cô phải về nhà, vài cậu học trò còn nhiệt tình muốn đưa cô ra cổng. Đương nhiên, các cậu ấy còn muốn nói chuyện với giáo viên tài giỏi này, tạo ấn tượng tốt. Rốt cuộc một giáo viên "ngầu" như vậy không dễ gặp.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 491



Đúng lúc Bùi Từ đến đón vợ, từ xa anh đã thấy một đám thanh niên tràn đầy sức sống vây quanh vợ mình. Anh lập tức lo lắng. Anh đi nhanh đến, tự nhiên nhận lấy chiếc túi và sách vở trong tay vợ: "Vợ yêu, tan học rồi à?"

Phương Tri Ý thấy chồng bước nhanh tới, dáng vẻ có chút sốt ruột, trong mắt lại mang theo ý muốn tuyên bố chủ quyền, lòng cô vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.

Đám sinh viên đều còn trẻ, tính tình cởi mở, nhìn cảnh ấy liền cười nói:

“Giáo viên Phương, đây là chồng của cô ạ?”

Phương Tri Ý gật đầu, giới thiệu Bùi Từ với mọi người.

Xác nhận thân phận của Bùi Từ, mấy người họ đứng thẳng người, đồng thanh gọi: “Chào thầy rể ạ!” rồi lần lượt giới thiệu bản thân.

Bùi Từ vừa nghe đến hai từ "thầy rể " đã giật mình. Nhưng sau đó lại thấy mấy cậu nhóc miệng một câu "Giáo viên Phương", anh lại thấy "thầy rể" nghe cũng hay hay.

Vốn mấy người họ chỉ định đưa giáo viên Phương ra xe rồi về, nên giữa đường gặp "thầy rể" thì họ cũng nhanh chóng chào tạm biệt.

Đợi các sinh viên đi xa, Phương Tri Ý khẽ kéo tay chồng:
“Đi thôi, chúng ta về nhà.”

Bùi Từ không để cô dắt đi, mà trực tiếp nắm lấy tay vợ, ngón tay đan chặt, chậm rãi cùng cô tản bộ trong khuôn viên trường.

Những năm này, xã hội bắt đầu cởi mở hơn, trong sân trường cũng dễ dàng bắt gặp những đôi trẻ đang yêu. Tiếng cười nói vang lên khắp nơi, cảnh nắm tay nhau đi dạo dần trở nên quen thuộc, không còn e dè như trước.

Phương Tri Ý nghiêng đầu, nhìn bàn tay rắn chắc đang nắm chặt tay mình, khóe môi cong cong, trêu chọc:
“Thủ trưởng Bùi hôm nay làm sao vậy?”

Anh đáp dứt khoát, vẻ mặt nghiêm túc nhưng giọng điệu lại mang chút cố chấp trẻ con:
“Trong trường đông người, sợ lạc mất em.”

Phương Tri Ý nghe xong chỉ cười, không vạch trần ý muốn độc chiếm nho nhỏ ấy, lẳng lặng để mặc cho anh nắm chặt.

Hai ngày trước, anh chị chồng và các cháu về nên hai vợ chồng mỗi ngày đều về nhà ông bà nội ăn cơm. Hôm nay anh chị chồng đi rồi, hai người không có ý định về, nhưng tiểu Điềm Điềm thích ăn ở nhà ông bà nên cả hai tính toán ăn tối xong sẽ sang đón con bé.

Vừa đến khu nhà tập thể, hai vợ chồng đã thấy mẹ chồng đứng ở cổng nói chuyện với một người phụ nữ khác. Dường như cuộc trò chuyện khá gay gắt, còn bố chồng thì đang ra sức khuyên giải. Hai người thấy vậy liền lo lắng, nhanh chóng chạy tới.

“Mẹ, có chuyện gì vậy ạ?” Phương Tri Ý khẩn trương hỏi.

Tống Trinh thấy con trai, con dâu đến thì tươi cười: “Không có gì, mẹ đang nói chuyện với dì Lưu của con thôi.”

Dì Lưu cũng tươi tỉnh gật đầu nói không có gì. Phương Tri Ý biết mẹ chồng cô có mối quan hệ tốt với mọi người trong khu tập thể, thấy vẻ mặt dì Lưu bình thường cũng không hỏi thêm. Cô cười, chào hỏi mọi người.

Tống Trinh thấy con dâu đến, cũng không muốn trò chuyện lâu nữa: “Huệ Linh, tôi về trước đây.”

“Được rồi, chị cứ về đi, tôi đi khuyên nhủ chị Trương đây.”

Tống Trinh gật đầu rồi đưa Phương Tri Ý vào nhà. Vừa vào, dì giúp việc đã mang một bình trà lạnh và chút đồ ăn vặt ra.

Phương Tri Ý vào thư phòng xem con gái làm bài tập. Tiểu Điềm Điềm từ nhỏ đã học giỏi nên không làm người lớn phải lo lắng. Nhưng bây giờ là học sinh cấp hai, bài tập nhiều, ông bà nội lại thương cháu nên chưa cho làm bài tập ngay, tiểu Điềm Điềm chơi một lúc rồi ăn tối, sau đó mới bắt đầu học.

“Tiểu Điềm Điềm.”

Nghe thấy giọng mẹ, tiểu Điềm Điềm quay đầu lại cười: “Mẹ đến rồi ạ.”

“Bài tập làm xong chưa?”

“Dạ rồi ạ, con còn đang viết bài văn về con vật yêu thích của con, con viết về con mèo của nhà mình.”

Con mèo này là con mèo vàng cam được nuôi từ khi còn ở Bắc Thành. Lần này về Nam Thành, Phương Tri Ý đã cho nó vào lồng mang theo. Ban đầu Chu Lan Ngọc còn nói nếu không mang được thì để lại, thím ấy sẽ nuôi giúp.

Nhưng Phương Tri Ý nghĩ, đây là con vật con gái cô yêu nhất, cũng là người bạn đồng hành cùng con bé lớn lên, nên cô không đành lòng để lại.

Không ngờ con gái cô lại vui mừng đến vậy.

Thấy con gái đến cả bài văn cũng viết về con mèo nhỏ, Phương Tri Ý nghĩ quyết định của mình là đúng, nếu không con bé sẽ rất buồn.

Tiểu Điềm Điềm thấy mẹ đứng sau mình bỗng thò lại gần, cười bí ẩn: “Mẹ ơi, mẹ có biết vừa nãy trong khu nhà có chuyện gì không?”

“Chuyện gì vậy con?” Phương Tri Ý thực sự không biết, cô vừa đến, vào nhà rồi vào ngay xem con gái nên không biết chuyện gì xảy ra.

“Tống Minh Vũ vừa cầm dao đuổi chém chú Tống, đáng sợ lắm…”

“Tống Minh Vũ? Là bạn học cùng lớp với con ấy hả?”

Tiểu Điềm Điềm gật đầu: “Đúng rồi. Con nhớ cậu ấy ngày thường rất hiền lành, không biết sao hôm nay lại vậy nữa.”

Phương Tri Ý nghe con gái kể lại, có chút lo lắng. Dù sao đó cũng là bạn học của con gái cô, nếu thật sự là một đứa trẻ không kiểm soát được cảm xúc thì sống chung trong khu tập thể cũng rất nguy hiểm. Cô nhanh chóng nói: “Tiểu Điềm Điềm, con tiếp tục làm bài tập đi.” Cô muốn ra ngoài tìm hiểu tình hình.

Tiểu Điềm Điềm chỉ muốn chia sẻ với mẹ những gì mình thấy, một cô bé cấp hai thì cũng không hiểu được nhiều. Nghe mẹ nói, con bé lại vùi đầu vào làm bài tập.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 492



Phương Tri Ý ra khỏi thư phòng, thấy mẹ chồng đang nói chuyện với dì giúp việc về chuyện đó, cô tò mò hỏi: “Mẹ, vừa nãy tiểu Điềm Điềm nói Tống Minh Vũ cầm dao chém người ạ?”

Tống Trinh đáp: “Đúng rồi. Nói đến chuyện này thì cái thằng cha Tống Chí Lâm đó không phải là đồ tốt.”

“Tống Chí Lâm làm sao ạ?” Nói đến Tống Chí Lâm, anh ta là bạn học của Bùi Từ. Nhưng anh ta không thích vào quân ngũ. Lúc đầu, theo ý ông Tống, anh ta phải học trường quân sự rồi vào đơn vị rèn luyện.

Nhưng anh ta không thích, không học đại học mà chỉ học hết cấp ba rồi vào phòng mua sắm của một cửa hàng quốc doanh. Sau đó anh ta mở xe vận tải đi khắp nơi. Có một lần anh ta đi qua biên cương. Lúc đó Phương Tri Ý và Bùi Từ vừa kết hôn. Vì Tống Chí Lâm là bạn học cũ từ cấp một, cấp hai và lớn lên trong cùng khu nhà, nên Bùi Từ và Phương Tri Ý đã mời anh ta đến nhà. Tống Chí Lâm biết Bùi Từ vẫn làm phi công thì nói làm phi công không thích hợp với anh ta, anh ta không thích cả đời bị "giam chân" tại một chỗ, điều đó có thể làm anh ta nghẹn chết.

Bùi Từ nói mỗi người có một sự lựa chọn. Tống Chí Lâm cũng không nói gì thêm.

Sau đó vào giữa thập niên 80, khi họ đến Bắc Thành, họ lại gặp Tống Chí Lâm một lần nữa. Lúc đó anh ta đã nghỉ việc ở cửa hàng quốc doanh, nói rằng đã chạy ra vùng duyên hải cùng mấy người bạn chuyển sang kinh doanh. Vì chuyện này mà ông Tống suýt chút nữa đoạn tuyệt quan hệ với anh ta.

Tống Chí Lâm biết bạn học mình vẫn ở trong quân đội thì khuyên Bùi Từ nghỉ việc, cùng anh ta mạo hiểm kinh doanh, chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền hơn.

Nhưng chí hướng của Bùi Từ không phải là những thứ đó, nên anh dĩ nhiên là từ chối. Lúc đó, Tống Chí Lâm còn nói Bùi Từ cổ hủ, bảo Phương Tri Ý phải khuyên nhủ anh.

Vì chuyện này, Bùi Từ cũng không còn muốn liên hệ với người bạn học cũ này nữa. Vốn dĩ mọi người đều bận rộn nên cũng không biết nhiều về tình hình của nhau.

Lần này về, quay trở về thật ra có nghe một chút về người bạn cũ này. Đó là vì Tống Minh Vũ học cùng lớp với tiểu Điềm Điềm, bố mẹ Tống Chí Lâm biết tin Bùi Từ và Phương Tri Ý được điều về Bắc Kinh liền đến thăm hỏi, nhân tiện cũng nói chuyện một chút về con trai mình.

Nghe nói anh ta bây giờ rất giàu có, công việc kinh doanh đã làm đến nước ngoài, có vài nhà máy lớn ở Quảng Châu, bây giờ dường như đang hợp tác với một nhà đầu tư nước ngoài, nghe nói muốn bắt đầu làm bất động sản.

Những người trong khu nhà tập thể thì tương đối bảo thủ, nên họ không coi trọng công việc kinh doanh của anh ta. Phương Tri Ý thì nghĩ rằng nếu kinh doanh đàng hoàng thì đây cũng là một xu hướng phát triển.

Bây giờ nghe mẹ chồng nói vậy, cô thầm nghĩ chẳng lẽ anh ta gặp rắc rối?

Tống Trinh nói: “Hôm nay nó đưa một người phụ nữ về nhà, đang mang thai hơn năm tháng.”

“Hả?” Phương Tri Ý mở to mắt: “Anh ta ly hôn rồi ?”

“Ly gì mà ly, Giai Viện còn đang bận rộn đưa học sinh đi thi đâu.”

Tiền Giai Viện, vợ của Tống Chí Lâm, là giáo viên cấp ba. Hai người kết hôn qua mai mối, mấy năm nay đã sinh được hai gái, một trai. Hai cô con gái đều đang học cấp ba, hiện tại ở nội trú, còn Tống Minh Vũ thì được ông bà nội chăm sóc.

Vậy thì Tống Chí Lâm đáng bị như thế. “Ngoại tình đều không phải là người tốt.”

Dì giúp việc nói thêm một câu: “Quả nhiên người xưa nói không sai, đàn ông có tiền là sẽ hư.”

Tống Trinh nói: “Không biết Giai Viện biết chuyện sẽ ra sao nữa.”

Phương Tri Ý nghĩ đến thái độ của Tống Minh Vũ, chắc chắn là vì bất bình thay cho mẹ mình, cô hỏi: “Thái độ của nhà Tống thế nào ạ?”

“Ông Tống chắc chắn không chấp nhận, đòi đoạn tuyệt quan hệ. Nhưng bà Trương lại khóc lóc. Bà ấy nói mình chỉ có một đứa con trai như vậy. Dù sao thì ông Tống cũng đã đuổi Tống Minh Vũ đi, không biết sự tình sẽ giải quyết thế nào.”

Tống Trinh vẫn còn tức giận, thấy con trai mình đi vào thì sắc mặt cũng không có gì tốt, còn cố tình nói to với Phương Tri Ý: “Dạng Dạng, tuy con là con dâu Bùi gia, nhưng cha mẹ sẽ mãi luôn đứng về phía con. Nếu Bùi Từ sau này cũng giống Tống Chí Lâm, chúng ta sẽ không nhận nó. Tất cả mọi thứ trong nhà, cha mẹ sẽ để lại cho con, từ nay về sau không liên quan gì đến nó nữa.”

Bùi Từ vừa đi vào đã nghe thấy câu này, anh vô tội sờ sờ mũi: “Mẹ, con không đáng tin đến thế sao ạ?”

Tống Trinh tức giận hừ một tiếng: “Đây không phải là để đảm bảo cho Dạng Dạng sao? Nói cho cùng thì đàn ông ngoại tình quá dễ dàng vì bản thân không phải trả giá gì, nước ta thật sự nên có một bộ luật để bảo vệ hôn nhân.”

Phương Tri Ý nghe vậy thì không nói gì, con đường này không hề đơn giản đâu.

Mọi người đang nói chuyện thì tiểu Điềm Điềm đã làm bài tập xong. Ngày mai con bé còn phải đi học, Phương Tri Ý và Bùi Từ cũng không ở lại lâu, đưa con về nhà.

Bùi Từ càng không muốn ở lại, vì chuyện của Tống Chí Lâm mà anh cũng bị liên lụy, nên anh cảm thấy cần thiết nhanh chóng đưa vợ con rời xa chốn thị phi này.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 493



Khu nhà tập thể không xa nơi ở của gia đình, cả nhà đi bộ về. Vừa đi chưa được bao xa đã gặp Tống Chí Lâm đang đi đi lại lại ở ngoài cổng.

Anh ta mặc một bộ vest màu be, có lẽ vì bị đuổi ra ngoài nên khá chật vật, cà vạt cũng lệch, tóc vuốt ngược rối bời, áo khoác treo trên cánh tay. Trên mặt anh ta còn có vết thương, chắc là bị bố ruột đánh.

Thấy cả nhà Bùi Từ đi đến, anh ta có chút muốn tránh nhưng không kịp, chỉ có thể ngượng ngùng chào hỏi.

Bùi Từ luôn là người giữ mình trong sạch, với loại người như Tống Chí Lâm, dù là bạn học cũng muốn kính nhi viễn chi. Vì vậy, anh chỉ đáp lại một cách nhạt nhẽo.

Vừa định đi, anh đã bị Tống Chí Lâm gọi lại: “Lão Bùi.”

Cả nhà nhìn về phía Tống Chí Lâm. Anh ta có chút xấu hổ, muốn che đi vết thương trên mặt, rồi nghiêng đầu nói với Phương Tri Ý: “Lão Bùi, cậu có thể giúp tôi một việc không? Mẹ tôi sức khỏe không tốt, tôi vừa liên hệ được một bác sĩ nước ngoài. Vốn dĩ muốn đưa bà ấy đi khám, nhưng bây giờ không thể về nhà được. Cậu có thể giúp tôi nhắn lại vài câu không?”

Phương Tri Ý không muốn tiểu Điềm Điềm biết chuyện này, nên nói với chồng rồi đưa con gái đi trước, chờ anh ở phía trước.

Bùi Từ vốn không muốn để tâm, nhưng dù sao cũng là bạn học lớn lên cùng nhau, huống chi lại liên quan đến thân thể của trưởng bối, cho nên anh vẫn gật đầu: “Được.”

Tống Chí Lâm nhanh chóng móc bao thuốc lá ra, định đưa cho Bùi Từ, nhưng bị anh từ chối: “Không có việc gì nữa thì tôi về trước, vợ con tôi đang đợi.”

Tống Chí Lâm nói: “Lão Bùi, cậu có biết không? Ngày xưa trong khu nhà, tôi không bao giờ phục cậu. Rõ ràng tôi cũng không kém, nhưng người già nhà tôi lại thích cậu hơn, cả ngày cứ khen cậu mãi, hận không thể cậu là con trai của họ. Cho nên mấy năm nay tôi rất cố gắng, chỉ muốn vượt qua cậu ở một phương diện khác.”

Bùi Từ nghe câu này, lông mày khẽ giật giật. Không thể hiểu nổi, chuyện này lại liên quan đến mình à?

Tống Chí Lâm nhìn vẻ mặt của Bùi Từ, cười tự giễu: “Không ngờ cuối cùng vẫn không thể so được với cậu. Cậu xem cậu hạnh phúc thế nào kìa.” Có vợ có con có tổ ấm, nhìn vào ai cũng phải ngưỡng mộ.

Bùi Từ nghe lời này thấy buồn cười: “Cậu vốn dĩ cũng có mà.” Chẳng lẽ chuyện ngoại tình tìm tình nhân không phải do anh ta làm sao? Sao nghe lại như thể anh ta là người bị hại.

Tuy đều là đàn ông, Bùi Từ cảm thấy Tống Chí Lâm có chút buồn cười. Hơn nữa anh ta nói những lời này với mình để làm gì? Mối quan hệ của hai người đâu có tốt đến mức đó? Chẳng lẽ vì từ nhỏ mình được bố anh ta yêu quý nên anh ta cố ý nói vậy, muốn mình thông cảm cho anh ta rồi giúp đỡ? Có bị bệnh không vậy?

“Cậu không biết đâu, Tiền Giai Viện là một người phụ nữ vô vị…”

Quả nhiên, Bùi Từ đã đoán đúng. Tống Chí Lâm muốn Bùi Từ vì tình bạn cũ mà đồng tình với anh ta, rồi nói vài lời tốt đẹp với ông Tống, dù sao cũng phải giúp anh ta về nhà trước.

Nhưng Bùi Từ đã phát hiện ra từ đầu. Ngay khi anh ta nói vậy, Bùi Từ liền đáp: “Tống Chí Lâm, cậu thật sự không oan uổng chút nào.”

Nói xong, anh nhanh chóng rời đi. Lẽ ra ngay từ đầu anh không nên đồng ý giúp anh ta nhắn lời.

Về đến nhà, đợi con gái đi ngủ, Bùi Từ kể lại cho vợ nghe cuộc nói chuyện với Tống Chí Lâm trên đường.

Phương Tri Ý nghe xong, càng thêm chán ghét con người Tống Chí Lâm. Tự mình làm ra chuyện vô sỉ đã đành, lại còn muốn bôi nhọ vợ mình, cái loại người gì thế không biết.

“Nhưng em không hiểu anh ta tìm anh nói những lời này có ý gì? Nói cho cùng thì nhà họ Tống cũng không thể thật sự không cần con trai mình chứ?” Nhìn thái độ của mẹ anh ta, sớm muộn gì bà ấy cũng sẽ lén lút gặp con trai thôi, đâu cần thiết phải nhờ Bùi Từ giúp đỡ?

“Gần đây anh ta muốn đầu tư một dự án, nhưng bị người ta chặn lại. Người chặn anh ta lại tình cờ là bạn học cùng trường hàng không với anh, nhưng cậu ấy không vào quân ngũ mà đi làm ở một đơn vị khác. Năm trước cậu ấy được điều về Hải Thành.”

“Thế nên ... anh ta đâu phải là muốn nhờ anh nhắn lời gì đâu, mà là cố tình thăm dò, xem anh có nể tình bạn cũ không. Rồi thấy thái độ của anh còn ổn, anh ta cố tình tỏ vẻ đáng thương, muốn anh đồng cảm… để nhờ anh giúp đỡ.”

Phương Tri Ý nói một câu, Bùi Từ gật đầu một lần. Cuối cùng, hai vợ chồng đều bày ra vẻ mặt cạn lời. Cái người này không chỉ trơ trẽn mà còn rất giỏi tính toán. Hơn nữa, anh ta còn có thể tra ra mối quan hệ của Bùi Từ với người đã chặn dự án của mình, tâm cơ này thật đáng sợ.

Có lẽ lần này trở về, việc bị đuổi đi không chỉ đơn giản là vì ngoại tình, mà có thể là anh ta đã muốn nhờ bố mình vận dụng các mối quan hệ nhưng bị từ chối.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 494



Bùi Từ bỗng nhíu mày, nghĩ đến một tầng sâu hơn: “Đúng rồi, mấy ngày tới anh sẽ đích thân đưa đón em và tiểu Điềm Điềm.”

Phương Tri Ý nghe vậy, lo lắng hỏi: “Sao vậy? Anh nghi ngờ anh ta muốn làm chuyện gì xấu?”

Bùi Từ lắc đầu: “Không chắc chắn, nhưng Tống Chí Lâm là người từ nhỏ đã có mục đích rất rõ ràng. Mấy năm nay anh ta rất ít về nhà, không phải lễ Tết mà đột nhiên trở về, lại còn đưa cả tình nhân mang thai về, rồi còn chủ động tìm đến anh. Anh lo rằng anh ta có mục đích khác.”

Nếu không hề nhắc đến chuyện ly hôn mà lại nhất quyết đưa tình nhân mang thai về thì chuyện này không hề đơn giản.

Phương Tri Ý cũng cảm thấy hành động của Tống Chí Lâm rất kỳ lạ. Cô nhớ hồi ở biên cương và Bắc Thành, cô cũng từng gặp anh ta, nhưng không thấy có gì bất thường. Lần này thì lại khiến người ta cảm thấy kỳ quái.

Ban đầu Bùi Từ không để ý, nhưng từ khi gặp Tống Chí Lâm, anh đã cảm thấy không ổn. Ở trong quân đội nhiều năm, anh có ý thức phản trinh sát rất mạnh.

Ngay ngày hôm sau, anh đã cho người điều tra tình hình của Tống Chí Lâm. Đồng thời, anh bắt đầu đích thân đưa đón vợ con mỗi ngày. Mỗi lần, anh đều nhất định đưa tiểu Điềm Điềm đến văn phòng của Phương Tri Ý để đợi cô.

Cứ như vậy mấy ngày, những người đồng nghiệp thân thiết của Phương Tri Ý bắt đầu trêu chọc hai vợ chồng.

Hai người đều chỉ cười, không nói gì nhiều.

Tiểu Điềm Điềm thì rất vui, còn hỏi Bùi Từ: “Bố ơi, sau này ngày nào chúng ta cũng đến đón mẹ như thế này nhé?”

Bùi Từ hỏi lại: “Con thích đón mẹ không?”

“Dạ, đương nhiên rồi ạ.”

“Vậy sau này ngày nào chúng ta cũng đến.”

Tiểu Điềm Điềm nghe vậy, vui vẻ giơ tay: “Tuyệt quá, sau này ngày nào cũng được đến đón mẹ!”

Bùi Từ đưa đón vợ con được gần nửa tháng thì cuối cùng cũng điều tra ra một vài chuyện. Hôm nay, nhân lúc tiểu Điềm Điềm vào thư phòng làm bài tập, anh đi theo vợ vào bếp nói: “Tên Tống Chí Lâm này thật sự có vấn đề.”

Phương Tri Ý đang nhặt rau, nghe vậy thì hỏi nhỏ: “Có vấn đề gì?”

“Hắn đi đánh bạc, tiền mặt và nhà xưởng đều thua sạch. Nghe nói hai bang phái ở Hồng Kông đều đang tìm anh ta.”

“Thế anh ta về là để tị nạn à?”

Bùi Từ cười lạnh: “Nếu đơn thuần chỉ là tị nạn thì còn đỡ."

Bùi Từ cười nhạt, ánh mắt lạnh như thép:

“Hắn chọn quay lại chính là vì muốn biến nguy thành cơ. Để giữ mạng, hắn đã câu kết với một nhóm thương nhân bất hợp pháp ở bên kia, định lợi dụng cơn sốt bất động sản ở Hải Thành làm lá chắn, cũng là bàn đạp để trục lợi. Kế hoạch rất rõ ràng: lấy cờ ‘phát triển nhà ở’ làm mồi nhử, lừa tiền của dân và cả tài sản quốc gia.”

Hải Thành những năm gần đây đang trong cơn phát triển ồ ạt: phá dỡ, xây mới, nhu cầu nhà tầng tăng vọt. Người có tiền thì không ít, trong tay hàng triệu đồng là chuyện thường; còn người dân bình thường cũng bắt đầu dốc hết vốn liếng, chỉ mong thoát khỏi căn nhà cấp bốn chật chội để bước vào “nhà lầu”. Chính khát vọng đó trở thành miếng mồi béo bở cho Tống Chi Lâm.

“Thủ đoạn hắn muốn dùng không khác gì trò lừa đảo ở Hồng Kông: vẽ dự án viển vông, gom tiền, nhưng tuyệt nhiên không hề có ý định xây dựng. Tất cả chỉ để cuốn gói biến mất.”

Dự án mà Tống Chí Lâm xin phê duyệt vốn dĩ không hề bỏ tiền đặt cọc, hắn chỉ tìm mọi cách lợi dụng quan hệ để chen chân. Một người bạn chiến đấu của Bùi Từ vô tình phát hiện điểm bất thường, liền lập tức bác bỏ. Từ đó, Tống Chí Lâm coi Bùi Từ như mục tiêu phải tiếp cận, với mưu đồ thông qua anh mà xoay chuyển tình thế.

Chỉ tiếc, hắn đã tính sai.

Trên thương trường, có lẽ Tống Chí Lâm từng lừa được khối người. Nhưng trước mặt quân nhân – những kẻ đã quen mùi khói lửa, từng nhìn thấu vô số âm mưu gian trá nơi chiến trường – thì những thủ đoạn vụng về ấy lại trở nên sơ hở chồng chất. Bùi Từ không chỉ nhìn ra ngay, mà còn lập tức sắp xếp người điều tra kỹ càng, rồi báo cáo thẳng lên Cục Cảnh sát Kinh tế.

Từ khi thành lập, nhà nước đã đặt trọng tâm vào công tác bảo vệ kinh tế. Đến khi nền kinh tế từng bước phát triển, cả nước dồn sức bước lên con tàu tốc hành cải cách, Bộ Công an càng phải điều chỉnh tổ chức, sáp nhập các vụ án kinh tế vào hệ thống hình sự, rồi thành lập hẳn Cục Cảnh sát Kinh tế để thích ứng với yêu cầu trấn áp và phòng ngừa tội phạm ngày càng tinh vi.

Mấy năm qua, đơn vị này đã phá không ít vụ lớn, phanh phui hàng loạt thế lực lợi dụng kẽ hở thời kỳ giao thời để vơ vét, trục lợi. Riêng vụ Tống Chí Lâm, nếu để hắn thành công, thì đã đủ cấu thành “tội phạm kinh tế đặc biệt nghiêm trọng”.

May mắn thay, nhờ sự cảnh giác của Bùi Từ, cơ quan công an đã kịp thời khống chế hắn, đồng thời mở rộng điều tra, phát hiện thêm một nhóm thương nhân bất hợp pháp khác đang lén thâm nhập nội địa trong những năm gần đây.

Những kẻ mượn danh nghĩa phát triển kinh tế để lừa gạt tiền bạc, vì chuyện này mà gần như bị nhổ cỏ tận gốc.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back