Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 230



Nói về các viện nghiên cứu, mỗi nơi đều có hướng đi và trọng điểm riêng. Thật ra chuyên ngành của Phương Tri Ý phù hợp với bên Trương Khâu hơn, nhưng giữa các lĩnh vực vẫn có không ít điểm tương đồng. Đối với một người có trình độ chuyên môn tiêu chuẩn cao như cô, cho dù chuyển sang viện nghiên cứu khác, hiệu quả làm việc vẫn sẽ mang lại sự khác biệt rõ rệt.

Cũng vì thế, Trần Thăng mới quyết tâm ra tay “đào người”.

Không ngờ người thì chưa đào được, lại còn rước thêm một bụng tức. Điều này dẫn đến khi ăn cơm, ông còn liên tục trừng mắt Bùi Từ.

Bùi Từ .... Bùi Từ giả vờ không biết, không thấy, cứ thản nhiên gắp thức ăn cho đối tượng của mình thôi, thỉnh thoảng thì thuận miệng nói vài câu chuyện tầm phào. Dạng Dạng thích ăn gì, anh nhớ rõ mồn một, bát cơm của cô chưa kịp vơi đã lại có miếng ngon được gắp đầy.

Nhà ăn đông người, tuy đều là người trong hệ thống nghiên cứu, nhưng giữa các hạng mục vẫn có ranh giới bảo mật nhất định. Là quân nhân cũng là nghiên cứu viên, họ có kỷ luật, có quy củ—những chuyện liên quan đến bí mật hạng mục, tuyệt đối sẽ không mang ra thảo luận giữa nơi công cộng như thế này.

Một bữa cơm ai cũng có suy nghĩ riêng.

Trương Khâu nghe được Trần Thăng nhân lúc mình không có mặt muốn "đào người" của mình, tức giận đến râu cũng dựng lên, mắt trợn trừng. Nhưng khi nghe Lý Lâm nói đồng chí tiểu Phương không hề nghĩ ngợi liền từ chối, trong lòng ông vui mừng khôn xiết, càng là nhìn Phương Tri Ý với ánh mắt đầy trìu mến, yêu thương như nhìn bảo bối trong lòng bàn tay.

Lý Lâm lại bồi thêm một câu:
“Viện trưởng Trương, đội trưởng Bùi cũng tốt lắm. Viện trưởng Trần ban đầu tính dựa vào quan hệ với anh ấy để ‘cùng diễn’ đưa cô Phương về Bắc Kinh, ai dè anh ấy chẳng nghĩ ngợi gì, nói ngay một câu: Dạng Dạng ở đâu, cháu ở đó.”

Bùi Từ rất biết cách đối nhân xử thế, tuy mới đến mấy ngày, nhưng hầu như đã tạo dựng được mối quan hệ rất tốt với những người ở viện nghiên cứu. Hơn nữa, ở đâu anh cũng khiêm tốn giới thiệu mình là đối tượng của Phương Tri Ý, tuyệt nhiên không hề phô trương thân phận đội trưởng bay thử nghiệm của mình. Điều này khiến những người trong phòng nghiên cứu càng có thiện cảm.

Quả nhiên, vừa nghe Lý Lâm nói vậy, ánh mắt Trương Khâu nhìn sang Bùi Từ lập tức mang theo vài phần tán thưởng rõ rệt. Ban đầu ông còn nghĩ với quan hệ giữa Trần Thăng và nhà họ Bùi, thể nào thằng nhóc này cũng đem khuỷu tay hướng ra ngoài. Ai ngờ, lại là một tên… cuồng vợ thứ thiệt—vợ nói gì nghe nấy.

Trương Khâu không khỏi nhớ đến Bùi Minh Tuyên—người từng là một mãnh tướng danh chấn một thời, nhưng cũng nổi tiếng là người… nghe lời vợ. Nghe đâu năm đó, ông ta đang ở tiền tuyến, đích thân hạ tử lệnh phải truy đuổi một toán tàn binh địch đang tháo chạy. Ai dè vừa lúc ấy, bộ trưởng Tống – chính là vợ ông – dẫn người đến mặt trận tuyên truyền thuyết giảng. Nghe được tin chồng muốn “đuổi tận giết tuyệt”, bà lập tức không màng gì khác, đuổi theo chồng giữa đường, trước mặt bao nhiêu binh sĩ, sống chết chắn lại.

Năm ấy, Bùi Minh Tuyên là ai? Là mãnh hổ chiến trường, vào sinh ra tử không biết bao nhiêu trận, chưa từng bại một lần. Mà nay, phải đứng giữa chiến trường, đối mặt với ánh mắt khó hiểu của cấp dưới, nghe lời vợ… rút quân.

Nhưng ông ấy thật sự đã làm vậy.

Tại chỗ đó, ông hạ lệnh dựng trại đóng quân, cho người dò xét lại tình hình, đồng thời liên hợp một đoàn khác tính toán vòng vây, kiên quyết không truy kích mù quáng.

Mấy ngày sau, tin tức phía sau truyền đến—toán tàn binh kia chính là mồi nhử. Sau lưng chúng là một sư đoàn tinh nhuệ đang mai phục, chỉ đợi Bùi Minh Tuyên dẫn quân sa vào.

Nếu hôm đó ông thật sự đuổi theo, dù có thần binh trời giúp, e là cũng khó toàn mạng.

Mặc dù vì chuyện đó mà Bùi Minh Tuyên mang tiếng "sợ vợ", nhưng tiếng "sợ" ấy — ai nghe cũng biết là mang theo mấy phần kính nể. Về sau, đám lính trong đoàn ông chỉ cần vừa thấy bóng bộ trưởng Tống từ xa đã nhao nhao cả lên: “Đội trưởng đến rồi, đội trưởng đến rồi!”

Đội trưởng trong miệng họ, không phải là Bùi Minh Tuyên, mà là… vợ ông ấy.

Tính tình nóng nảy như Bùi Minh Tuyên, nhưng đối mặt với cảnh lính tráng ồn ào gọi vợ mình là “đội trưởng”, ông ấy lại chưa từng nổi giận lấy một lần. Thậm chí, nếu lỡ lời chọc đến bộ trưởng Tống, ông còn dỗ dành vợ ngay trước mặt bao người, nửa điểm phong thái của đội trưởng cũng không thấy đâu.

Sau này, cho dù từng bước lên đến chức sư trưởng, rồi tư lệnh, cái bản lĩnh “nghe lời vợ” ấy vẫn không hề thay đổi.

Chuyện này trong quân khu ai cũng biết. Ngay cả đại thủ trưởng thỉnh thoảng còn lấy ông ấy ra làm ví dụ để trêu đùa. Có lần, một vị thủ trưởng vì xích mích với vợ mà không kiềm được, vung tay đẩy vợ một cái, kết quả là bị vợ bỏ về nhà mẹ đẻ. Hôm sau đến họp, quần áo còn chưa là lượt kỹ càng, đúng lúc lại có tiếp kiến khách quý nước ngoài. Đại thủ trưởng vừa thấy đã nổi giận, mắng cho một trận te tua, mắng xong còn không quên chêm thêm một câu:

“Vợ mình còn dỗ không xong thì nói gì đến việc trị quân, làm đại sự? Học theo Bùi Minh Tuyên đi, người ta ấy à, vợ nói một câu, ông ta không dám cãi nửa lời!”

Vì chuyện này, Bùi Minh Tuyên lại một lần nữa nổi danh. Từ đó về sau, trong quân khu ai cũng biết vị thủ trưởng Bùi kia, ngoài mặt oai phong như mãnh hổ, nhưng về nhà lại là người sợ vợ nổi tiếng.

Trương Khâu nghĩ đến đây, không khỏi cảm thán — không ngờ cái “sợ vợ” này còn có thể di truyền. Nhưng nói cho cùng, ông lại thấy vui trong lòng. Dù gì thì cũng bớt được một mối lo, ít nhất trong viện sẽ không phải chịu áp lực từ nhà họ Bùi. Ông chỉ cần giám sát nhất cử nhất động của Trần Thăng là ổn.

Cơm nước xong xuôi, Trần Thăng tức tối rời đi, nói là muốn về nghỉ ngơi. Tuổi tác ông ấy cũng không còn trẻ, lại đi lại liên tục suốt mấy ngày, nghỉ ngơi là chuyện đương nhiên — nhưng chỉ là trên danh nghĩa. Nếu thật sự lôi kéo được Phương Tri Ý, e là bảo ông ấy chạy bộ thêm hai mươi cây số cũng không than nửa lời.

Còn bây giờ? Đừng nói hai mươi cây, ra khỏi cửa thêm một bước là đã thấy choáng váng.

Trương Khâu làm sao không nhìn ra mấy phần tâm tư ấy? Thấy Trần Thăng tự rút lui, ông cười híp mắt, còn ra vẻ quan tâm:

“Tiểu Hứa, cậu đưa viện trưởng Trần đi nghỉ ngơi.”

Trần Thăng hậm hực bỏ đi. Tất nhiên, cái “đi nghỉ ngơi” của ông ấy cũng không hẳn là thật lòng nghỉ — vừa ra khỏi cửa, ông đã vòng qua một lối khác đến thẳng phòng thông tin, gọi điện thoại về nhà họ Bùi tìm Bùi Minh Tuyên.

Mục đích? Đương nhiên không phải hỏi thăm sức khỏe hay ôn lại chuyện xưa — mà là mách lẻo!

Vốn ông tính để về Bắc Kinh lại nói, nhưng quả thực là thằng nhóc thối kia khinh người quá đáng. Ông đã trừng nó cả buổi, mắt đều mau rút gân nó còn không cho nửa điểm phản ứng !

Phản ! Phản rồi !

Cần thiết tìm người tới thu thập nó ngay lập tức !

Có lẽ chỉ có cụm từ “lão ngoan đồng” mới có thể diễn đạt chính xác nhất kiểu người như Trần Thăng. Một vị viện trưởng tóc hoa râm, đứng đầu cả một viện nghiên cứu lớn, bình thường nhìn vào thì ai nấy đều kính nể, vừa nghiêm túc vừa đĩnh đạc, ấy thế mà chỉ cần xoay người một cái, liền thành ra ông già xấu tính chuyên đi mách lẻo chuyện tiểu bối với trưởng bối nhà chúng.

Mấu chốt là — mách rất nghiêm túc, rất có trình tự, còn kèm cả lý do và đề xuất giải pháp!

Tiểu Hứa đứng bên cạnh nghe thấy, vành tai nóng ran, muốn cười mà không dám cười, đành ngậm chặt miệng, bước lùi hai bước rồi lặng lẽ đứng chắn ở cửa. Sợ lỡ mà bật ra tiếng cười thì chẳng những bị viện trưởng Trần “ghim sổ”, mà còn có khi bị kéo vào danh sách xử lý chung theo kiểu "bè phái trẻ tuổi đối lập với trí thức già"!

“Minh Tuyên, cậu nói xem, Bùi Từ như vậy… có còn coi tôi là chú của nó không chứ?”

Trần Thăng lắc đầu thở dài, giọng đầy "đau lòng" cùng bất mãn, thật ra "đau lòng" là giả, chỉ có bất mãn thôi.

Bùi Minh Tuyên còn có thể không biết cái tâm tư của ông bạn già này sao? Đây chẳng phải là không "đào người" thành công sao, Có điều hai người quen nhau mấy chục năm, tính nhau như lòng bàn tay, Bùi Minh Tuyên cũng chẳng vạch trần mà chỉ cười cười, an ủi vài câu xong lại nói: “Ban thiếu niên của Phương giáo thụ không phải đã bắt đầu rồi sao ? Đến lúc đó những "mầm non" đó đều sẽ ưu tiên cho viện nghiên cứu của các ông chọn trước.”

Trần Thăng hiểu rất rõ, Nam Đại không thiếu nhân tài trong lĩnh vực này – nếu không năm đó ông cũng chẳng vắt óc mà thành lập hẳn một phòng thí nghiệm tại đó để tiện bề quan sát. Chu Giới Nhiên chính là hạt giống tốt mà ông đích thân chọn ra từ Nam Đại rồi đưa về Bắc Kinh – mà thằng bé ấy cũng không phụ lòng ông, đi từng bước đều chắc như đóng cọc sắt, là loại nhân tài kiểu điển phạm, có thể bồi dưỡng, có thể tích lũy, tương lai chắc chắn sẽ là trụ cột.

Chỉ là—nhân tài thì ai lại sợ nhiều? Huống hồ, người như Phương Tri Ý lại không phải loại nhân tài thông thường. Cái đầu của cô bé ấy chẳng khác nào một cỗ máy tinh vi vận hành ở tốc độ cao, luôn tỉnh táo, luôn chạy hết công suất. Trần Thăng còn nghe nói, có không ít số liệu cơ sở mà người khác phải thí nghiệm lặp đi lặp lại mới dám chắc, thì cô bé ấy chỉ cần nhìn qua đã có thể nhẩm ra kết quả với độ chính xác gần như tuyệt đối, không cần bàn bạc, cũng chẳng cần cân nhắc quá lâu.

Đây chẳng phải là điển hình của cái gọi là “thiên tài trăm năm khó gặp” hay sao? Nếu Chu Giới Nhiên là nhân tài—kiên nhẫn, vững vàng, từng bước đi lên—thì Phương Tri Ý chính là thiên tài—bẩm sinh đã đứng ở độ cao người khác phải phấn đấu cả đời cũng chưa chắc với tới. Một người là cây kim ủ trong lụa, một người là ngọn lửa lóe sáng giữa đêm tối. Chỉ cần hai người này được đặt chung một chỗ, Trần Thăng tin chắc: mình có nằm mơ cũng sẽ cười đến tỉnh giấc!

Đương nhiên đấy là nằm mơ, hiện tại mình đào người thất bại, cũng chỉ có thể lùi mà cầu tiếp theo: “Ban thiếu niên ... tốt không?” Ông vẫn luôn cảm thấy thiên tài như Phương Tri Ý là "khả ngộ bất khả cầu'.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 231



Bùi Minh Tuyên cũng không dám bảo đảm, dù sao ưu tú giống như con dâu của nhà ông, ông sống đến từng tuổi này mới gặp.

Không đúng, ông còn chưa gặp qua đâu!

Nhưng cũng không thể không cho ông bạn già hy vọng, ông sợ ông ấy "nghĩ quẩn", giở thủ đoạn "bất nhập lưu" bị lão Trương viện trưởng trực tiếp đuổi người, lúc đấy thì quả thật chính là khí tiết tuổi già không thể giữ.

“Ông nghĩ mà xem, Phương giáo sư có thể bồi dưỡng ra đứa trẻ xuất sắc như Dạng Dạng, vậy thì Thiếu niên Ban trong tay ông ấy có thể kém sao ?”

Cái này cũng coi như là một viên thuốc an thần, Trần Thăng trong lòng thoải mái hơn nhiều.

Vì chuyện này, Bùi Minh Tuyên cố ý gọi điện thoại cho vợ. Giọng nói vừa vang lên, Tống Trinh ở đầu dây bên kia đã nhận ra ngay — tâm trạng của ông hôm nay phải gọi là rực rỡ, đến cả ý cười trong giọng cũng chẳng buồn che giấu, sự kiêu ngạo gần như tràn ra ngoài điện thoại.

Cứ như thể không phải con dâu, mà là con gái ruột của ông vậy.

Tống Trinh nghe xong cũng không nhịn được cười:
“Lão Trần muốn đưa Dạng Dạng về Bắc Kinh đấy à?”

Bùi Minh Tuyên khẽ hừ một tiếng đầy đắc ý, giọng không nhanh không chậm:
“Còn chẳng phải sao. Chẳng qua là nhìn trúng người ta rồi, tiếc là không thành công. Dạng Dạng là đứa có chủ kiến, biết mình muốn gì. Nhưng anh thấy để con bé ở lại bên lão Trương cũng là tốt.”

Hiện giờ Bắc Kinh bên này đang rối loạn, mấy ngày trước viện nghiên cứu của lão Trần còn có hai người bị đưa đi.

Dù có ông có thể đảm bảo an toàn cho Dạng Dạng, nhưng… bảo vệ một người là một chuyện, để người ấy được yên ổn mà làm nghiên cứu lại là chuyện khác.

Con bé là một hạt giống tốt hiếm có trong lĩnh vực khoa học, nếu có thể an ổn ngồi xuống mà nghiên cứu, tâm không lo, đầu không vướng, vậy mới là lý tưởng nhất.

Chứ mỗi ngày phải đối mặt với những chuyện rối ren ngoài chuyên môn, không chừng lại khiến nó mất đi sự trong sáng cần có của một nhà nghiên cứu. Một khi thiên tài bị những thứ ngoài lề kéo chân, thì tổn thất không chỉ là cho riêng cá nhân con bé, mà là cho cả ngành, thậm chí cả quốc gia này.

Tống Trinh cũng đang ở trung tâm của vòng xoáy bão táp, đương nhiên hiểu được ý tưởng của chồng, gật đầu nói: “Ừm, nhưng không ngờ Tiểu Từ bây giờ lại nghe lời như vậy.” Nghĩ đến con trai, Tống Trinh có chút buồn cười, trước kia còn lo lắng cái đức hạnh đó của nó không tìm được vợ, hiện giờ xem ra lo lắng đều thừa thãi, có thể nói ra câu "vợ ở đâu thì cháu ở đó", không hổ là con trai của bà.

Nghe vậy, Bùi Minh Tuyên hừ khẽ một tiếng, tuy ngoài miệng không nói lời hay nhưng trong mắt rõ là đang cười:
“Đó là truyền thống nhà tôi, không nghe lời thì đánh gãy chân chó của nó, Cũng may nó thông minh, biết giữ mạng.”

Tống Trinh nghe vậy lập tức phối hợp, khen tặng vài câu: “Đúng đúng đúng, chủ yếu là Bùi thủ trưởng dạy con có cách, mà còn biết làm gương đi đầu, gia phong Bùi gia quả thực là mẫu mực.”

Một tràng tâng bốc khiến Bùi Minh Tuyên vui mừng khôn xiết, ngay cả khi đi họp khóe miệng cũng không khép lại. Có người hỏi một câu, ông ấy lập tức làm bộ "không hề cố tình" nói: “Ai nha, bộ trưởng Tống nhà tôi vừa mới gọi điện, khen tôi dạy con có cách! Anh nói xem, tôi dạy cái gì chứ? Trẻ con lớn rồi, chẳng phải đều là cô giáo với tổ chức dưỡng thành sao?”

Những người bị khoe khoang một cách khó hiểu: ?? Ha hả!!! Loại chuyện này nói mấy chục năm không thấy chán sao?

Bùi Minh Tuyên: Không chán không chán, thậm chí vô cùng hưởng thụ!

***

Phương Tri Ý bên này vừa ăn cơm xong đã không nghỉ ngơi, dạo này bận tối tăm mặt mũi. Ngoài mấy đợt thử nghiệm bay định kỳ, cô còn phải trực tiếp theo dõi tiến độ sản xuất một số linh kiện cải tiến bên xưởng chế tạo.

Xưởng chế tạo vốn trực thuộc viện nghiên cứu, nằm ngay cạnh đó, đi bộ mấy phút là tới. Từ sau khi Phương Tri Ý đưa ra phương án chế tạo vật liệu hợp kim kiểu mới, cường độ công việc bên đó ngày một tăng, kỹ thuật viên trong xưởng gần như phải tăng ca liên tục.

Chưa hết, gần đây cô lại tiếp tục đưa ra yêu cầu mới. Tuy chưa đến mức phải sản xuất hàng loạt, nhưng toàn bộ dây chuyền và quy trình kỹ thuật đều bị đảo lộn. Rõ ràng vẫn là một bộ linh kiện cũ, nhưng bản vẽ lần này lại thay đổi hoàn toàn, không chỉ thông số mà ngay cả kết cấu lắp ráp cũng khác biệt. Không ít người trong xưởng vừa nhìn đã phải nhíu mày — cái kiểu làm việc này, chẳng khác nào vừa xé đi thói quen mấy năm mà bắt đầu lại từ đầu.

Xưởng trưởng Trương Võ Sơn thật sự cảm thấy đầu mình sắp nứt ra làm hai. Nếu không phải chính viện trưởng Trương đích thân đem bản vẽ tới, ông đã nghi ngờ có người trong nhóm nghiên cứu cố tình làm khó xưởng của họ rồi.

Nhưng cũng phải thôi, làm xưởng trực thuộc viện nghiên cứu, bao nhiêu năm qua đã từng chịu không ít trận gió to sóng lớn. Nói gì thì nói, thiết kế và sản xuất vốn là hai con đường khác biệt — bên thiết kế chỉ lo làm sao để đạt được hiệu quả tối ưu trên lý thuyết, đâu có rảnh nghĩ đến chuyện có sản xuất được hay không. Còn bên sản xuất, cầm bản vẽ lên là phải làm cho ra, không được chùn chân.

Thế nhưng điều khiến người ta khâm phục là dù yêu cầu lần này khó khăn chưa từng có, Phương Tri Ý lại chẳng hề nản chí. Cô không chỉ đưa ra bản vẽ mà còn đích thân xuống xưởng, cùng thảo luận từng bước gia công với các sư phụ già. Chính sự kiên trì và đầu óc linh hoạt ấy, cộng thêm tác phong làm việc dứt khoát mà không theo lối mòn, đã truyền cảm hứng mạnh mẽ cho cả đội ngũ. Mấy vị sư phụ vốn quen làm theo khuôn mẫu cũng bị thái độ nghiêm túc của cô làm cho lay động, chẳng những không lùi bước mà ngược lại, càng thêm hăng hái, mang theo bản vẽ canh giữ ở dây chuyền sản xuất mấy ngày mấy đêm, cuối cùng cũng đã làm ra được chút thành quả.

Duy chỉ có một chuyện khiến mọi người vẫn còn bực bội không thôi: trong số những chi tiết mới, có một bộ phận linh kiện yêu cầu độ chính xác quá cao, mà trình độ máy móc hiện tại của xưởng lại chưa thể chế tạo nổi. Không phải không muốn làm, mà là lực bất tòng tâm — máy tiện đời cũ không cắt được độ mỏng ấy, đầu khuôn cũng không đủ tinh vi, đến cả dụng cụ đo kiểm cũng chẳng theo kịp yêu cầu.

Đây là lần đầu tiên Trương Võ Sơn gặp phải tình huống như vậy: máy móc không thể làm ra linh kiện — không phải vì thao tác sai hay máy móc hỏng hóc, mà bởi chính bản thân linh kiện đã quá mức tiên tiến, vượt xa năng lực chế tạo hiện có.

Thế nhưng, đối với sản xuất mà nói, đã gặp vấn đề thì nhất định phải tìm cách giải quyết. Trương Võ Sơn không hề do dự, lập tức triệu tập đội ngũ kỹ thuật, bắt tay vào điều chỉnh và cải tiến máy móc ngay trong đêm.

Do khối lượng công việc tăng lên đột ngột, trong xưởng tuy chưa đến mức oán than dậy đất, nhưng cũng khó tránh khỏi có người thở dài than ngắn. Dẫu sao thì viện nghiên cứu ngay bên cạnh cũng thường xuyên sáng đèn suốt đêm, ai nấy đều hiểu đây là vì công cuộc xây dựng Tổ quốc, cho nên phần lớn đều nghiến răng chịu đựng, không một lời than vãn.

Chỉ là, tư tưởng giác ngộ của con người có cao thấp khác nhau, trong số công nhân vẫn có vài người lẩm bẩm bất mãn. Nhất là khi nghe nói người vẽ ra bộ bản thiết kế mới toanh kia lại chỉ là một cô gái trẻ mười tám mười chín tuổi, không ít người liền nảy sinh khinh thường.

“Bản vẽ này rõ ràng có vấn đề, tôi thật sự không hiểu nổi xưởng trưởng Trương nghĩ thế nào nữa. Một con nhóc miệng còn hôi sữa nói gì mà cũng tin?” Người mở miệng là một công nhân viên chức kỳ cựu trong xưởng, từ hồi xưởng mới thành lập đã có mặt, tính ra cũng là lớp “người gạo cội”.

Chỉ có điều, mấy năm gần đây, kỹ thuật của anh ta gần như không còn tiến bộ. Sau khi xưởng đón về một loạt sinh viên tốt nghiệp kỹ thuật và kỹ sư hồi hương từ nước ngoài, kỹ thuật của anh bị bỏ lại phía sau. Dù chưa đến mức bị đào thải, nhưng công việc anh ta đảm trách chỉ còn quanh quẩn ở khâu kỹ thuật sơ cấp, đơn giản nhất.

Tay nghề không còn theo kịp thời đại, nhưng anh ta lại vẫn quen thói kiêu ngạo, ỷ vào thâm niên mà lên mặt, ai đứng trước mặt cũng không lọt nổi vào mắt. Trong lòng vốn đã nghẹn một bụng tức, giờ nghe nói bản vẽ cải tiến lần này là do một cô gái trẻ tuổi vẽ ra, tất nhiên càng cảm thấy không phục, chẳng buồn che giấu khinh miệt trong lời nói.

“Được rồi, lão Tạ, bản vẽ này không phải mấy sư phụ già đều nghiên cứu kỹ rồi sao? Tuy rằng khó làm, nhưng tuyệt đối là thứ tiên tiến.”
Một người đàn ông khác mặc bộ đồ lao động màu xanh đen chậm rãi bước tới, vỗ vỗ lên vai Tạ Quân, giọng nói không nặng không nhẹ, chỉ mang theo đôi phần nhắc nhở.

Hai người họ năm đó cùng vào xưởng một lượt, đều là nhóm công nhân đời đầu. Sau này có không ít người lựa chọn thi lên đại học, hoặc được đơn vị cử đi bồi dưỡng thêm, nhưng cả hai đều chọn ở lại tuyến đầu, cầu lấy cái ổn định. Vậy nên mấy năm nay vẫn quanh quẩn với những công việc vừa vụn vặt, vừa nhàm chán, lại ít có cơ hội tiếp xúc công nghệ mới.

Người đàn ông kia tính tình ôn hòa, không thích đôi co, nhưng cũng không mù quáng cố chấp. Anh ta biết rõ, tuổi tác của họ không còn trẻ, con cái đều lớn cả rồi, giờ giữ được một công việc ổn định, mỗi tháng lĩnh được tem phiếu, phát đủ lương thực, còn hơn là trở về quê cày ruộng, canh cánh từng điểm công. Dù sao, làm công nhân vẫn là có phần thể diện.

“Người ta trẻ tuổi thật, nhưng bản lĩnh có thừa,” anh ta tiếp lời sau một thoáng ngập ngừng, “Mấy vị sư phụ già trong xưởng còn nói chưa từng thấy ý tưởng nào mới mẻ đến vậy. Cậu xem, đến cả viện trưởng Trương cũng tự mình đem bản vẽ tới... Đã thế thì ta cứ làm theo, đừng để thành ra cười người lại bị người cười.”
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 232



“Kỹ sư Tạ, kỹ sư Trần, hai người còn chưa đi ăn cơm à?”

Hai người đang trò chuyện, thì một nữ đồng chí tóc ngắn cắt ngang tai bước nhanh đến.

Cô ta tên là Giản Chí Anh, công tác tại bộ phận hậu cần của xưởng, cũng đã vào đây được bảy tám năm. Do thường xuyên phải tiếp xúc trực tiếp với đội ngũ công nhân kỹ thuật, nên quan hệ giữa cô ta và Tạ Quân, Trần Đại Dũng cùng một số người khác vẫn luôn không tệ.

Tạ Quân vừa trông thấy cô ta, sắc mặt rõ ràng dịu đi một chút, nhưng giọng vẫn còn hậm hực:
“Ăn với uống gì chứ! Tức no cả bụng rồi đây này!”

“Giận thì giận, nhưng cơm vẫn phải ăn chứ.”

Nói rồi, cô ta mở túi vải đeo chéo bên hông, lấy ra hai hộp cơm gói gọn gàng bằng khăn tay màu cũ:

“Tôi nghe nói mấy hôm nay các anh thay phiên tăng ca, về đến nhà còn phải lục đục nấu cơm thì vất vả quá. Tiện thể, tôi làm thêm hai phần. Kỹ sư Tạ, kỹ sư Trần, ăn chút cho ấm bụng đi. Để tôi coi máy giúp một lát cũng được.”

Tạ Quân thoáng sững người, định nói gì đó nhưng rồi lại nuốt xuống, ánh mắt rơi vào hộp cơm kia, lộ vẻ phức tạp khó diễn tả.

Giản Chí Anh năm đó cũng là người trong nghề, chồng cô ta từng làm ở một xưởng cơ khí phía Nam, nhưng nói là "từng" vì nơi đó sau lại xảy ra tai nạn nghiêm trọng. Người ta nói, tai nạn ấy cướp đi không chỉ sinh mạng của chồng cô ta, mà cả đứa con trai nhỏ vốn đã yếu ớt bẩm sinh cũng "rời đi" rồi. Sau đó, để rời xa ký ức đau lòng, khi có chính sách tiếp nhận nhân lực từ xưởng cũ, Giản Chí Anh liền đăng ký đi xa, đến vùng đất này bắt đầu lại từ đầu.

Giản Chí Anh năm nay đã gần bốn mươi, tuổi xuân đã lặng lẽ trôi qua giữa tiếng máy móc ồn ào và những bữa cơm nguội lạnh. Những năm qua vẫn luôn sống một mình, không phải không có người theo đuổi, trong xưởng cũng từng có mấy đồng chí độc thân, tính tình cũng không tệ, nhưng đều bị cô ta khéo léo từ chối. Có người hỏi, cô ta chỉ cười nhàn nhạt, nói một câu: “Cả đời này, tôi không tính chuyện kết hôn nữa.”

Vì tiếp xúc với Tạ Quân và Trần Đại Dũng thì cảm thấy hợp để nói chuyện, ba người quan hệ liền cũng không tệ lắm.

Chỉ là… vợ Trần Đại Dũng tính tình có phần cứng rắn, lại thường hay soi mói. Ở khu nhà công nhân viên chức trong xưởng, ai dọn ra, ai đi về lúc nào, đều không thoát khỏi cặp mắt của mấy bà hàng xóm nhiều chuyện. Mà Giản Chí Anh – một quả phụ sống một mình – lại thường xuyên lui tới xưởng, khó tránh khỏi khiến người ta dị nghị. Vì vậy, tuy cùng làm việc lâu năm, Trần Đại Dũng vẫn luôn giữ khoảng cách vừa phải, đôi lúc muốn tốt bụng giúp đỡ, cũng phải cân nhắc mấy phần.

Trái lại, Tạ Quân thì khác. Vợ con anh ta đều sống ở huyện lỵ cách đây hơn trăm cây số, quanh năm suốt tháng chẳng mấy khi được về nhà. Mỗi lần về cũng vội vàng vài ngày rồi lại quay về xưởng, công việc cuốn anh ta đi, thành ra cuộc sống sinh hoạt cũng đơn độc. Chính vì vậy, mối quan hệ giữa anh ta và Giản Chí Anh dần dần cũng thân thiết hơn người bình thường một chút.

Có một lần, Giản Chí Anh ra thị trấn mua vài món nhu yếu phẩm cho bộ phận hậu cần, trên đường về chẳng may gặp đám thanh niên lêu lổng gây sự. Cô ta vốn không phải người dễ bắt nạt, nhưng giữa chợ đông người, lời ra tiếng vào không tiện làm lớn. Vừa may khi ấy Tạ Quân tình cờ đi ngang, giúp cô ta đuổi đi lưu manh, từ đó về sau hai người lén lút càng lấy anh em mà tương xứng.

Bất quá ở trong xưởng Giản Chí Anh vẫn thích gọi là kỹ sư Tạ, dù sao thân phận hai người nếu bị người khác thấy thì dễ bị bàn tán nhiều.

Trần Đại Dũng biết mình có phần đều là nhờ Tạ Quân nên nhanh chóng nói lời cảm ơn rồi nói buổi tối về sẽ nói với vợ đưa phiếu gạo cho Giản Chí Anh.

Giản Chí Anh cũng không từ chối, Tạ Quân thì ăn yên tâm thoải mái, cái gì cũng chưa nói.

Công việc trực máy móc vốn không phức tạp, chỉ cần theo dõi tình hình vận hành, định kỳ ghi lại số liệu, nếu có trục trặc thì kịp thời báo cáo. Không yêu cầu kỹ thuật cao, chỉ cần người tỉ mỉ, chịu khó. Vì vậy, Giản Chí Anh – dù thuộc bộ phận hậu cần – thỉnh thoảng vẫn có thể thay ca phụ giúp, nhất là những lúc công nhân kỹ thuật bận việc khác hoặc nghỉ luân phiên.

Nhưng đúng lúc cô ta vừa bước vào, Trần Đại Dũng liền sực nhớ ra — trên bàn điều khiển vẫn còn đặt hai tờ bản vẽ.

Đó không phải bản vẽ thông thường.

Chính là bản thiết kế kỹ thuật của hạng mục cấp mật, được niêm phong truyền xuống từ tổ chuyên đề kỹ thuật cao cấp, chỉ có kỹ sư chủ lực được quyền tiếp cận. Anh ta và Tạ Quân được phân công tạm thời nghiên cứu sơ bộ để chuẩn bị quy trình sản xuất thử. Theo quy định, sau khi xem xét phải lập tức niêm phong lại, tuyệt đối không để lộ dù chỉ một chi tiết.

Vừa nãy vì Tạ Quân bực bội, vỗ bàn bỏ đi, rồi Giản Chí Anh lại bất ngờ tới, anh ta sơ ý một chút suýt nữa quên mất.

Trần Đại Dũng khẽ nhíu mày, liếc nhìn sang Giản Chí Anh đang cúi người xem bảng số liệu trên máy đo. Động tác rất thuần thục, rõ ràng đã quen với quy trình.

Anh ta nhanh chóng đặt hộp cơm xuống, bước lên vài bước, cẩn thận thu lại hai tờ bản vẽ, động tác dứt khoát nhưng không thất lễ:
“Đồng chí Giản, thật ngại quá, đây là bản vẽ mật. Ngoài nhân viên kỹ thuật có liên quan, người khác đều không được phép xem qua.”

Anh ta nói xong liền thoáng nhìn Giản Chí Anh một cái, sợ cô hiểu lầm. Dù gì người ta mang cơm đến, lại còn chủ động thay ca hỗ trợ, nếu không giải thích e sẽ khiến đối phương khó xử.

Giản Chí Anh cười nói: “Kỹ sư Trần, tôi biết quy định mà, anh không cần lo.” Nói rồi cô ta khom người, bắt đầu kiểm tra đồng hồ đo và ghi chép các chỉ số bất thường. Động tác thuần thục, ánh mắt chuyên chú, như thể chuyện bản vẽ khi nãy chẳng ảnh hưởng gì đến cô ta. Nhưng khi Trần Đại Dũng mang theo bản vẽ quay người, ánh mắt của Giản Chí Anh giật giât, chỉ là không ai phát hiện ra tia sáng bất thường loé lên trong mắt cô ta.

Trần Đại Dũng ăn cơm nhanh, ăn xong liền nhanh chóng đi thay Giản Chí Anh: “Đồng chí Giản, làm phiền cô rồi.”

Giản Chí Anh như cũ ôn hòa cười cười: “Kỹ sư Trần anh khách sáo quá, chúng ta đều là công nhân viên chức trong xưởng, huống chi anh và anh Tạ lại giúp tôi không ít việc, tôi giúp chút này không đáng là gì.”

Hai người khách sáo với nhau vài câu, rồi Trần Đại Dũng lại phải quay về nhìn chằm chằm hệ thống máy móc, ánh mắt không rời khỏi các chỉ số nhấp nháy liên tục trên bảng điều khiển. Giản Chí Anh thấy vậy cũng không quấy rầy thêm, liền xoay người rời đi.

Khi đi ngang qua chỗ Tạ Quân, thấy anh đã ăn cơm xong, cô ta liền thuận tay cầm lấy hộp cơm giúp anh thu dọn, vừa làm vừa nói:"Tạ kỹ sư, tôi đi trước đây."

Tạ Quân đứng dậy vươn tay lấy túi vải đựng hai hộp cơm không nói: “Tiểu Anh, anh đưa em ra ngoài.”

“Tạ kỹ sư, không cần phiền phức đâu.”

“Không phiền phức.”

Nói rồi liền cùng Giản Chí Anh cùng nhau đi ra ngoài, Giản Chí Anh cũng không từ chối, hai người cùng nhau đi về phía cửa phân xưởng.

Hai người đi tới cửa vừa đúng lúc nhìn thấy Trương Khâu dẫn theo Phương Tri Ý, Chu Giới Nhiên cùng đoàn người đi vào văn phòng của xưởng trưởng Trương. Giản Chí Anh khựng bước nửa nhịp, ánh mắt khẽ lay động. Cô ta nhìn cô gái trẻ đang bị vây quanh giữa một đám người — tuổi còn nhỏ, vóc dáng lại mảnh mai yếu ớt, gương mặt trắng trẻo xinh xắn như một đóa hoa mới nở, tưởng như chỉ một cơn gió cũng có thể cuốn đi. Vậy mà lại có thể khiến một loạt những người có thân phận, quyền thế như vậy vây quanh

Bản vẽ vưa rồi chính là xuất từ tay cô bé này đi ?

“Đó chính là nghiên cứu viên trẻ tuổi của viện nghiên cứu đúng không? Nghe nói lợi hại thật sự.”

Tạ Quân vốn đang hậm hực vì bị cắt lượt trực máy, sắc mặt đã không dễ coi. Giờ lại nghe Giản Chí Anh nhắc đến Phương Tri Ý, lửa giận càng bốc lên ngùn ngụt, lập tức hừ lạnh một tiếng, giọng khàn đặc vì nén giận:

“Còn không phải là cái cô nhóc đó sao? Mới nhìn đã biết chẳng có bản lĩnh gì, gió thổi còn chưa đứng vững, vậy mà cũng bày đặt nghiên với cứu. Nghe nói phía sau có người đỡ đầu, nên mới chui tọt được vào viện nghiên cứu, giờ lại còn dám tự xưng nghiên cứu viên? Đúng là buồn cười. Thời buổi này, miệng còn hôi sữa mà cũng gánh được cái danh cán bộ kỹ thuật của viện nghiên cứu cơ đấy!”

Giản Chí Anh nghe thấy giọng điệu đầy gai góc bất mãn của Tạ Quân, khóe miệng khẽ giật một cái, trong đáy mắt hiện lên một tia khinh thường nhàn nhạt. Bất quá ánh mắt kia chỉ lóe lên một thoáng, rất nhanh đã bị cô ta thu lại, thay bằng nụ cười ôn hòa quen thuộc, giọng nói mềm như nước: “Anh cũng đừng nóng giận, sư phụ già như anh hà tất phải tranh cãi với một cô bé. Buổi tối đến nhà em nhé, hôm nay em đi Cung Tiêu Xã mua thịt ba chỉ, làm thịt kho tàu cho anh, gần đây anh cũng mệt mỏi, nên tẩm bổ tốt một chút.”

Tạ Quân nghe cô ta nói như vậy, lại nhìn thấy Giản Chí Anh ôn nhu sùng bái nhìn mình, trong lòng cái sự không thuận đó dường như lập tức liền được giải tỏa, vội gật đầu nói: “Được.”!

Trương Võ Sơn vừa mới họp xong với mấy sư phụ già có thể cải tạo máy móc, liền thấy Trương Khâu dẫn người đến, nhanh chóng tiến lên mấy bước đón lại: “Ây da, cơn gió nào đã thổi viện trưởng Trương của chúng ta tới đây vậy vậy?”

“Nghe giọng điệu này, hình như không quá hoan nghênh chúng tôi thì phải?”
Giọng nói vang lên không cao, nhưng câu từ rõ ràng, mang theo vài phần nhàn nhạt châm biếm.

Viện nghiên cứu và xưởng chế tạo vốn là hai mắt cùng nhìn về một hướng — thiết kế và sản xuất không thể thiếu nhau. Một bên vẽ bản vẽ, một bên biến bản vẽ thành hiện thực. Nhưng cũng chính vì công việc chia tách, lập trường khác biệt, mà mâu thuẫn luôn âm ỉ.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 233



Tỷ như viện nghiên cứu đảm nhiệm thiết kế, điều họ quan tâm là phương án này có thành công hay không, có thể mang lại đột phá kỹ thuật gì, chứ hiếm khi cân nhắc xem phía xưởng chế tạo có đủ điều kiện thực hiện hay không, hay năng lực máy móc có thể theo kịp được yêu cầu thiết kế không.

Đương nhiên, viện nghiên cứu cũng không phải chỉ ngồi vẽ vời trên giấy — mọi thiết kế trước khi phê duyệt đều cần thông qua hội đồng nghiệm xét chung với xưởng chế tạo, cũng sẽ không tùy tiện đưa ra bản thiết kế hoàn toàn không thể gia công. Nhưng dù là “có thể làm được”, thì cái “có thể” ấy thường cũng chẳng hề dễ dàng.

Đặc biệt là giây phút bản vẽ được giao xuống, đối với xưởng chế tạo mà nói, những ngày ăn không ngon, ngủ không yên... chính thức bắt đầu từ đó.

Tỷ như trong tình huống máy móc chế tạo không theo kịp yêu cầu thiết kế, thì đó là việc xưởng chế tạo bắt buộc phải tự tìm cách khắc phục. Không ai cho phép đem năng lực kỹ thuật hạn chế làm lý do trì hoãn tiến độ — càng không thể lấy lý do đó để bác bỏ cải tiến từ viện nghiên cứu.

Đương nhiên, viện nghiên cứu chính là động lực thúc đẩy xưởng chế tạo tiến bộ. Nếu bởi vì trình độ chế tạo không theo kịp mà để lỡ cơ hội, thì phương án thiết kế ấy sớm muộn cũng sẽ được giao cho xưởng có năng lực hơn. Mà nếu đã làm không được, vậy bị đào thải chỉ là chuyện sớm muộn.

Cho nên, đứng ở vị trí xưởng trưởng như Trương Võ Sơn, gánh trên vai không chỉ là áp lực sản lượng hay tiến độ, mà còn là sinh tử tồn vong của cả một tập thể. Mỗi một bản thiết kế mới giao xuống, đối với ông, chẳng khác nào một trận đánh thật sự — hoặc vượt qua, hoặc bị cuốn phăng trong dòng cải tiến kỹ thuật ngày càng khốc liệt.

“Nói gì vậy chứ, tôi đây không phải còn chưa sản xuất được linh kiện, sợ làm chậm bước tiến của viện nghiên cứu các ngài, hổ thẹn với sự tín nhiệm của viện trưởng Trương sao?” Trương Võ Sơn tên như người thô kệch, nhưng thực tế là một người rất biết cách đối nhân xử thế.

Lời này khiến Trương Khâu không tiện trách cứ thêm gì, “Xưởng trưởng Trương cứ thích nói đùa. Trong ngành ai mà chẳng biết, dưới sự lãnh đạo của Trương Võ Sơn, tổng xưởng lắp ráp bây giờ đơn hàng còn vượt cả tổng xưởng Tây Thành. Nghe nói mấy tổ đội ở quân khu đích danh chỉ định xưởng của bọn họ.

Trương Võ Sơn thấy đối phương đã nhượng một bước, cũng không tiếp tục khiêm tốn:
“Viện trưởng Trương, tôi thật sự không nói ngoa đâu. Bản vẽ bên ngài lần này… quá tiên tiến. Máy móc trong xưởng chúng tôi nhiều cái vẫn còn dùng tiêu chuẩn mười năm trước, thật sự là có lòng mà lực bất tòng. Nhưng ngài cứ yên tâm, tôi đã gọi hết các kỹ sư kỳ cựu trong xưởng lại họp từ hôm qua, dù có phải ăn ngủ ngay bên dây chuyền, cũng phải cải tiến xong thiết bị, nhất định sản xuất được linh kiện mà bên viện yêu cầu.”

Lời nói rất thành khẩn, nhưng cũng là đang nhấn mạnh — không phải người không cố gắng, mà là bản vẽ thật sự ép kỹ thuật tới giới hạn.

Trương Khâu nghe vậy cũng nở nụ cười, giọng nói ôn hòa, nhưng không giấu được sự chủ động trong ngữ điệu:
“Xưởng trưởng Trương, ông đừng quá lo lắng. Lần này chúng tôi tới đây, không phải để đốc thúc tiến độ, mà là đưa thêm người đến hỗ trợ xưởng. Hai nghiên cứu viên mới sẽ phối hợp cùng bên ông cải tiến máy móc hiện tại, đảm bảo nhanh chóng bắt kịp tiến độ sản xuất.”

Trương Võ Sơn khựng lại nửa giây, trong mắt thoáng hiện vẻ bất ngờ:
— Còn có chuyện tốt như vậy sao?

Trương Võ Sơn nằm mơ cũng không nghĩ đến, lần này viện nghiên cứu không chỉ không đến gây áp lực, ngược lại còn phái người đến hỗ trợ cải tiến máy móc.

Đây chẳng phải là… đột nhiên có gió xuân thổi tới xưởng chế tạo sao?

Bất quá, kỹ sư thiết kế của viện nghiên cứu... lại còn hiểu về máy móc tinh vi sao?

Dù sao thì, lý luận thiết kế và thao tác thực tế vẫn luôn là hai con đường khác biệt. Ông ta đã thấy không ít thiết kế gia trên bản vẽ thì bay trời long đất lở, đến khi xuống xưởng lại ngay cả một cái bánh răng cũng không lắp chuẩn. Nói trắng ra, có thiết kế viên nào thực sự chịu ngồi xổm bên máy tiện cả ngày?

Hay là... viện trưởng Trương đã đi được đường nào khác? Tự mình giành được kỹ thuật chế tạo tinh vi từ bên ngoài rồi phái người về?

Ý nghĩ này vừa lóe lên, đáy lòng Trương Võ Sơn khẽ rúng động.

Ông biết bản lĩnh của Trương Khâu. Người này nhìn thì ôn hòa khách khí, nhưng trên thực tế tâm cơ sâu như biển, đã nhiều lần đưa viện nghiên cứu vượt trước các đơn vị khác nửa bước, mà nửa bước đó — ở cấp bậc kỹ thuật này — chính là cả một con dốc lớn.

Ngay như cái máy điều khiển số lớn trong viện nghiên cứu hiện nay, cũng là hàng độc nhất vô nhị do Trương Khâu đoạt về từ viện nghiên cứu Bắc Kinh mang về.

“Thật sao? Viện trưởng Trương đừng có dọa tôi đấy nhé?”

Trương Khâu: “Tôi lừa ông làm gì?” Sau đó giới thiệu Chu Giới Nhiên cho Trương Võ Sơn.

Nghe xong lời giới thiệu của viện trưởng Trương, sắc mặt Trương Võ Sơn cuối cùng cũng dịu xuống, vẻ nghi ngờ trong mắt cũng tan đi hơn phân nửa.

Bởi vì viện nghiên cứu nơi Chu Giới Nhiên công tác đúng là chuyên sâu về mảng này — điều này trong giới kỹ thuật ai cũng biết. Nhưng điều thực sự khiến ông phải nhìn bằng con mắt khác, lại là cô gái điềm đạm đứng bên cạnh — Phương Tri Ý.

Cô gái này, theo lời Trương Khâu, chẳng những có nhãn lực tinh tường mà còn từng phát hiện ra nút thắt kỹ thuật khiến nhóm nghiên cứu của Chu Giới Nhiên vò đầu bứt tai suốt mấy tháng trời. Nói cách khác, cô không chỉ “nói được”, mà còn “thấy được” — thậm chí có thể nhìn ra chỗ người khác không thấy.

Một người như vậy, hiện giờ lại được điều đến xưởng chế tạo làm thực tế.

Không phải là cơ hội trời cho sao?

Một chuyện tốt thế này mà lại rơi xuống đúng đầu mình, Trương Võ Sơn dù xưa nay miệng lưỡi khéo léo, cũng không biết nói gì khác ngoài cười đến mức râu mép rung rung, lập tức chủ động vươn tay về phía hai người:

“Vậy thì, trước hết làm phiền hai vị nghiên cứu viên rồi. Về phần máy móc trong xưởng, các vị muốn tháo chỗ nào, kiểm tra chỗ nào, tôi đều cho người phối hợp toàn lực!”

“Không phiền phức đâu.” Chu Giới Nhiên trước sau như một ôn hòa bình tĩnh.

Anh không cảm thấy đây là phiền phức — ngược lại, lần thử nghiệm này chính là bước ngoặt quan trọng. Bởi vì trong đó, có quan điểm của Dạng Dạng.

Chính cô là người đã đưa ra một góc nhìn hoàn toàn mới, lật lại hướng tiếp cận mà nhóm anh từng cố gắng suốt mấy tháng mà không ra kết quả. Nếu lần này thành công, không chỉ giúp viện nghiên cứu phá vỡ được nút thắt kỹ thuật đã tồn tại quá lâu, mà còn mở ra một hướng đi hoàn toàn mới cho chuỗi sản phẩm trong tương lai.

Đối với viện nghiên cứu, đây là một bước phát triển vượt bậc.

Mà đối với xưởng chế tạo, nếu có thể chứng minh được tính khả thi ngay trên dây chuyền hiện tại, thì nghĩa là — trong tương lai, những bản thiết kế trình độ cao hơn cũng sẽ không còn là “giấy vẽ mộng tưởng”, mà thực sự có thể được đưa vào sản xuất.

Tưởng tượng đến khả năng đó, trong đôi mắt luôn bình tĩnh của Chu Giới Nhiên bỗng cháy lên một ngọn lửa.

Mỗi một viện nghiên cứu tiến thêm một bước, chính là Tổ quốc tiến lên một bước dài.
Dù là một cải tiến nhỏ, một bước tiến mảnh như sợi tóc, nhưng khi chồng chất từ trăm ngàn bàn tay, trăm ngàn trí óc... thì có thể đổi lấy bước nhảy vọt cho cả một thời đại.

Trương Võ Sơn vì muốn duy trì vận hành ổn định của xưởng, liền cắn răng quyết định dành riêng một dây chuyền sản xuất cho hai viện nghiên cứu làm thí nghiệm. Tuy nói là “dành riêng”, nhưng kỳ thực trong lòng ông ta cũng có tính toán riêng.

Dây chuyền được lấy ra kia vốn là tổ hợp thiết bị cũ kỹ, đã nhiều lần bảo trì chắp vá, hiệu suất không cao, nếu để sản xuất bình thường thì chỉ tổ làm lãng phí nguyên liệu.

Thế nhưng nếu dùng làm thí nghiệm, lại chẳng khác gì “dọn rác mà vẫn có cơm ăn”.

Huống hồ, nếu lần thử nghiệm này thực sự thành công, thì không chỉ tận dụng được đống phế liệu kia, mà những cải tiến kỹ thuật kèm theo còn có thể áp dụng ngược trở lại cho cả hệ thống sản xuất hiện hữu.

Nói cách khác, viện nghiên cứu tiến lên một bước, xưởng chế tạo cũng có thể theo kịp một bước.

Năng suất sau này nếu thật sự tăng lên, vậy chẳng phải người được lợi đầu tiên là chính ông ta hay sao?

Phương Tri Ý đứng nhìn dãy máy móc cũ kỹ, không nói gì. Ánh mắt cô lướt qua từng chi tiết gỉ sét, vết hàn cẩu thả, mùi dầu máy lẫn mùi sắt vụn quen thuộc. Không cần nói, cô cũng hiểu Trương Võ Sơn đã "khéo léo" đến mức nào trong việc chọn thiết bị cho lần thí nghiệm này.

Nhưng người vốn luôn trầm tĩnh như Chu Giới Nhiên, lại đột nhiên cười nhạt, thấp giọng buông một câu:
“Đúng là một đám cáo già.”

Một câu hời hợt, chẳng có vẻ gì là giận dữ hay bất mãn, nhưng lại khiến người ta không khỏi bật cười.

Ai nói không phải chứ?

Nhưng ngẫm kỹ lại—nếu không có những “con cáo già” ấy tính toán từng li từng tí, xoay sở từng tấc nguyên vật liệu, cắt ghép từng giờ làm việc để vừa giữ được sản lượng vừa mở đường cho thử nghiệm mới... thì tiến bộ khoa học kỹ thuật có khi phải chậm mất hai bước.

Chê thì cứ chê, nhưng không thể không thừa nhận: chính nhờ những kẻ "khôn sống mảnh" ấy mà bánh răng của cả guồng máy mới có thể cứng cỏi mà quay.

“Dạng Dạng, bình thường có cảm thấy mệt không?”

Phương Tri Ý lắc đầu, ánh mắt vẫn như có như không rơi trên máy móc trước mặt:
“Không thấy mệt.”

Thật ra mọi người trong viện đều đối xử với cô rất tốt. Dụng cụ tiên tiến nhất luôn ưu tiên để cô thử nghiệm trước, mấy vị nghiên cứu viên cao cấp từng bám trụ ngành này hơn chục năm cũng không ngại nhường vị trí phó thủ cho cô.

Có tư lợi thì sao chứ?

Trong lĩnh vực cải tiến kỹ thuật, ai mà chẳng có phần tâm tư riêng. Nhưng thứ tư tâm đó đều xoay quanh một trục duy nhất—làm sao để tiến bộ hơn, để đi nhanh hơn.

Mà cô—vừa hay—có bản lĩnh để giúp họ đi nhanh hơn thật. Cho nên, có tranh có đoạt, cô cũng chưa từng cảm thấy ấm ức hay mỏi mệt.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 234



Chu Giới Nhiên đứng bên cạnh Phương Tri Ý, ánh mắt dừng lại trên gương mặt kiên nghị của cô. Rõ ràng là một cơ thể nhỏ bé, thoạt nhìn yếu ớt, vậy mà lại chứa đựng sức mạnh gần như vô tận. Chính sự tự tin đã khiến cả người cô như được bao phủ bởi một vầng hào quang chói mắt.

Một người như vậy, dẫu ở trong hoàn cảnh nào cũng không dễ dàng bị đánh gục — bởi vì cô không chỉ là người biết xoay mình theo chiều gió, mà còn là người nắm tay lái, định hướng con đường phía trước.

Trong quá trình làm việc sau đó, Chu Giới Nhiên mới thật sự hiểu được Phương Tri Ý lợi hại đến mức nào.

Cô luôn suy xét một cách toàn diện, thậm chí trong nhiều thời điểm khi anh đang suy nghĩ còn dang dở, cô đã có thể lập tức nối tiếp và hoàn thiện được ý tưởng của anh.

Vì vậy, trong quá trình cải tiến bản vẽ, hơn phân nửa phương án mà Chu Giới Nhiên lựa chọn đều là ý kiến của cô gái nhỏ ấy. Khi bản vẽ cuối cùng được giao vào tay các kỹ sư già trong xưởng, hai người thợ cả nghiêm túc đối chiếu, hạch toán rồi thảo luận hồi lâu, cuối cùng đều đi đến kết luận: cái này đã không còn là đơn thuần cải tạo máy móc nữa, mà gần như là dùng những mảnh vụn sắt cũ kỹ để tạo ra một thế hệ thiết bị tinh vi hoàn toàn mới.

Một thiết bị tiên tiến đến mức không chỉ khiến họ kinh ngạc, mà ngay cả Trương Võ Sơn cũng chưa từng gặp qua. Lần đầu tiên mọi người nhìn thấy bản vẽ, trong lòng đã trào dâng một cảm giác thắng lợi rõ ràng.

Hiện tại, mọi thứ đều đã đi đúng hướng. Kế tiếp chính là bước vào giai đoạn nghiên cứu chế tạo máy móc, sau đó là tiến hành thử nghiệm. Nếu thử nghiệm thành công và có thể đưa vào sản xuất, thì mới được xem là hoàn toàn đạt được mục tiêu.

Chiếc máy đầu tiên dùng để thử nghiệm được Chu Giới Nhiên đích thân mang bản thiết kế đến giao cho các sư phụ trong xưởng chế tạo hoàn thiện.

Khi nhận được nhiệm vụ này, Trương xưởng trưởng còn kích động chẳng khác gì ngày cưới của mình năm xưa, vui mừng đến mức muốn đãi cả viện nghiên cứu một bữa cơm mừng — tất nhiên là tổ chức ngay tại nhà ăn của xưởng chế tạo.

Có điều, một khi Trương xưởng trưởng đã mở miệng, thì bữa cơm ấy chắc chắn sẽ không giống cơm tập thể thông thường.

Ông đặc biệt gọi đầu bếp riêng nấu món xào nóng hổi cho mọi người, ai nấy nghe tin đều mừng rỡ, không khí sôi nổi lan khắp xưởng.

Phương Tri Ý và Chu Giới Nhiên cùng nhóm người cũng không từ chối. Dù sao thì chuyện ăn cơm cũng là việc lớn — không ăn no làm sao còn tinh lực mà nghiên cứu?

Khi đoàn người bước vào nhà ăn, mùi thơm đã ngào ngạt. Đầu bếp sớm đã chuẩn bị xong vài món nóng hổi. Trương Võ Sơn đích thân tiếp đón mọi người ngồi vào bàn, sau đó cẩn thận đem đến cho Phương Tri Ý một chiếc hộp cơm sạch sẽ:
“Kỹ sư Phương, đây là hộp cơm cô dặn.”

Mặc dù trong mắt Trương Võ Sơn, cô bé này nhỏ hơn con gái mình hai tuổi, nhưng sau khi chứng kiến tận mắt bản lĩnh của cô, ông ấy nói chuyện vô cùng khách khí.

Biết cô cần một hộp cơm còn tưởng rằng cô muốn đóng gói đồ ăn để bữa tối thêm cơm còn cố ý hỏi: “Kỹ sư Phương, có muốn bếp trưởng của nhà bếp chuyên môn làm thêm hai món ăn cho cô không? Bếp trưởng nhà ăn chúng tôi cũng biết làm món ăn Nam Thành đó.”

Phương Tri Ý nhận lấy hộp cơm, khẽ cười nói:
“Cảm ơn xưởng trưởng Trương, không cần phiền phức đâu ạ. Cái này không phải để tôi ăn, mà là mang cho đối tượng của tôi.”

Bùi Từ mấy hôm nay đều bận rộn với việc bay thử nghiệm. Tuy anh có thể ăn cơm tối ở bên viện nghiên cứu, nhưng thường sau khi xong việc lại ghé qua xưởng chế tạo đón cô. Mà cô thì hay làm đến tận muộn mới về, nên nhiều khi anh xuống nhà ăn thì chỉ còn lại vài món nguội lạnh, không ngon miệng.

Hôm nay cô thấy các món xào còn khá ngon, liền nghĩ trước hết gói một hộp cho Bùi Từ, đến lúc đó về liền có thể trực tiếp ăn.

Mọi người đều biết cô bé có đối tượng, cho nên nghe được lời này đều ngầm hiểu mà cười cười, không nhịn được cảm thán tuổi trẻ thật tốt nha.

Chu Giới Nhiên nghe Phương Tri Ý nói xong, nhất thời trong lòng dâng lên một luồng hâm mộ khó tả.
Thứ hâm mộ ấy thậm chí còn lẫn theo chút hận ý âm ỉ, khiến chính anh cũng không dám tin là mình sẽ có loại cảm xúc này.

Nếu anh sớm hơn một bước, liệu có phải người cô nhớ tới lúc này—sẽ là anh?

Ý nghĩ ấy chỉ thoáng lướt qua, nhưng cũng đủ khiến anh trong chớp mắt mất đi lý trí.
Thế rồi khi nhìn thấy cô bé đứng bên cạnh đang vươn người về phía bàn, dùng đôi đũa gắp thức ăn cho vào hộp cơm, Chu Giới Nhiên liền giật mình tỉnh táo lại.
Không thể như thế. Cô đã có người trong lòng. Mà anh—phải giữ lấy lý trí.

Anh tự nhiên vươn tay nhận lấy hộp cơm trong tay cô, giọng điềm đạm:
“Dạng Dạng, để anh gắp cho em.”

Nói xong dùng đôi đũa sạch của mình giúp cô gắp đầy một hộp thức ăn, thậm chí còn chọn những món Bùi Từ thích.

Trương Võ Sơn vẫn chưa biết rõ mối quan hệ giữa hai người, chỉ thấy kỹ sư Chu đối xử với kỹ sư Phương đặc biệt tốt, trong lòng không khỏi có chút lấn cấn. Ánh mắt ông rơi trên người hai người trẻ tuổi trước mặt.

Kỹ sư Phương rõ ràng đã có đối tượng, vị kỹ sư Chu này… chẳng lẽ còn có suy nghĩ khác?

Nhưng rồi ông lại tự bác bỏ ngay: nếu thực sự có tâm tư riêng, thì sao có thể giúp cô gắp thức ăn cho đối tượng của cô – đội trưởng Bùi?
Không hợp lý, không giống chút nào.

Trương Võ Sơn tự nhận mình không phải người hay để ý chuyện riêng tư người khác, nhưng khoảnh khắc này, nhìn một màn im lặng mà thân thiết trước mắt, tim ông lại đập loạn nhịp, cảm giác hơi hỗn loạn.

Cứ như đứng giữa một cái mạng lưới rối rắm mà sợi dây nào cũng kéo mình vào.

Cuối cùng, không kìm được trái tim đang rục rịch, ông giả vờ như lơ đãng mà buột miệng hỏi một câu:
“Kỹ sư Chu với kỹ sư Phương quen nhau từ trước à? Tôi thấy hai người… quan hệ không tệ đâu đấy.”

Lời vừa nói ra, trong lòng ông lại càng rối hơn.

Chuyện này có nên nhắc một câu với đội trưởng Bùi không?

Nói cho cùng thì mối quan hệ của họ thân thiết hơn với đội trưởng Bùi hơn, nhưng nếu lần thử nghiệm này của kỹ sư Chu thành công thì nhà máy của họ lại là bên được lợi lớn nhất.

Trương Võ Sơn vừa gãi đầu vừa thở dài một hơi, trong lòng đúng là rối như tơ vò.

Trương Võ Sơn vừa dứt lời, mấy kỹ sư xưởng chế tạo ngồi cùng bàn cũng đồng loạt nhìn về phía Chu Giới Nhiên.

Thật ra bọn họ cũng đã tò mò từ mấy hôm nay. Hai viện nghiên cứu phối hợp quá mức ăn ý, đặc biệt là kỹ sư Chu đối với kỹ sư Phương rõ ràng có phần thân thiết. Nhưng ai cũng biết, kỹ sư Phương đã có đối tượng rồi — là đội trưởng Bùi của đội bay thử.

Chu Giới Nhiên nghe hỏi, chỉ hơi nghiêng đầu liếc qua, giọng bình thản:
“Dạng Dạng là em gái tôi.”

Cả bàn cơm sửng sốt —
“A?”
“Ồ?”
“Hả?”
Thì ra là thế à…

Trương Võ Sơn phản ứng nhanh nhất, lập tức cười ha hả:
“Thảo nào! Tôi còn thắc mắc sao hai người không cùng họ. Vậy là một người theo họ mẹ, một người theo họ cha đúng không?”

Chu Giới Nhiên không nhanh không chậm nói:
“Hai nhà chúng tôi là hàng xóm, Dạng Dạng coi như lớn lên cùng tôi.”

Câu này vừa nói ra, không khí trên bàn ăn lập tức thả lỏng.

Thì ra là thế à, khó trách hai người họ không giống những người khác, kỹ sư Chu đối với kỹ sư Phương tốt như vậy.

Nói như vậy thì Trương Võ Sơn cũng yên tâm.

Ăn cơm xong, Trương Võ Sơn cũng không làm chậm trễ hai vị nghiên cứu viên về nghỉ ngơi.

Xưởng chế tạo cách viện nghiên cứu không xa, bất quá là hai cánh cửa khác nhau, cho nên đi lại giữa hai nơi cũng mất khoảng mười phút.

Đến khi tới cửa viện nghiên cứu thì Bùi Từ cũng vừa đúng lúc kết thúc công việc, đang chuẩn bị đi ra đón Phương Tri Ý thì liền nhìn thấy cô và Chu Giới Nhiên cùng nhau trở về.

Nhanh chóng đón lại, tiện tay nhận lấy đồ vật trong tay cô hỏi: “Dạng Dạng có mệt không?”

“Không mệt, anh mệt sao?”

Bùi Từ lắc đầu, cùng đối tượng làm việc anh chính là nhiệt tình mười phần. Hai ngày nay ở trong lúc làm quen với máy b** ch**n đ**, những người xung quanh đều biết tổng thiết kế sư là đối tượng của anh, lời trong lời ngoài đều là sự hâm mộ. anh vô cùng vui vẻ, tự hào làm sao có thể cảm thấy mệt chứ.

“Đúng rồi, em có mang cơm cho anh.” Nói rồi liền chỉ vào cái túi trong tay Bùi Từ: “Hôm nay xưởng trưởng Trương mời cơm, em nghĩ chắc chắn anh còn chưa ăn nên mang một chút trở về.”

Bùi Từ nghe vậy, lòng như tan chảy thành nước.

Cô gái nhỏ nhà anh thật tốt quá mức, ra ngoài ăn cơm cũng nhớ gói cho anh một phần mang về. Sau này có cô lo, chắc cả đời này anh cũng không sợ đói.

“Cảm ơn…”

Phương Tri Ý nghiêng đầu nhìn anh, cười híp mắt nói:
“Anh nên cảm ơn anh Giới Nhiên mới đúng. Một số món em với không tới, đều là anh ấy gắp giúp.”

Chu Giới Nhiên nghe được lời cô bé nói, lập tức nhướng mày nhìn Bùi Từ một cái, thầm nghĩ: nếu anh đã có được Dạng Dạng, thì tiếng "anh" này dù sao tôi cũng phải nghe, đúng không ?

Bùi Từ dĩ nhiên sẽ không gọi Chu Giới Nhiên là “anh”. Dù sao cũng chỉ là hàng xóm từ nhỏ, cũng không phải anh em ruột thịt gì. Nhưng nghe nói bữa cơm này là do Chu Giới Nhiên gắp đồ ăn giúp, anh vẫn hơi khựng lại một chút — người này, tốt bụng vậy sao?

Chu Giới Nhiên dĩ nhiên không có lòng tốt đến mức gắp thức ăn cho Bùi Từ. Lúc đó anh chỉ đơn thuần là giúp Dạng Dạng lấy món cô không tiện đứng dậy lấy mà thôi.

Nhưng… bất kể là vì lý do gì, Bùi Từ vẫn cảm thấy nên nói một tiếng cảm ơn. Nhất là khi đối tượng nhà mình đang đứng bên cạnh nhìn, anh cũng không thể tỏ ra hẹp hòi.

“Vậy à?” Anh gật đầu, giọng ôn hòa:
“Thật ngại quá, làm phiền kỹ sư Chu rồi.”

Chu Giới Nhiên sắc mặt như thường, chỉ nhàn nhạt đáp:
“Không phiền.”

Lời nói vừa đủ, thái độ vừa phải, chẳng có kẽ hở nào để bị bắt bẻ

“Vậy chúng ta đi ăn cơm trước, Dạng Dạng, hôm nay anh đã ghi lại vài chỗ số liệu, chúng ta vừa ăn vừa nói.” Bùi Từ nói.

“Anh Giới Nhiên, chúng em đi trước đây.” Phương Tri Ý quay đầu lại nói chuyện với Chu Giới Nhiên.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back