Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Vưu Vật - Nhị Hỉ

Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 830: Đàn ông không dễ rơi lệ



Khương Nghênh chưa bao giờ tin tưởng ai kiên định như vậy.

Châu Dị là người đầu tiên.

Lý trí như cô, không phải là bốc đồng, mà là thật sự tin tưởng anh.

Khương Nghênh vừa dứt lời, nụ cười trên mặt Châu Dị càng thêm rạng rỡ.

Hai người vừa nói chuyện vừa nhìn nhau chằm chằm, MC nhân cơ hội này trêu chọc: “Khụ khụ, hai vị kiềm chế ánh mắt một chút đi, đêm nay mới là lúc động phòng hoa chúc.”

MC vừa dứt lời, bên dưới lại vang lên tiếng cười ồn ào.

Đám cưới đã diễn ra đến đây, lẽ ra phải đến lượt trưởng bối hai bên gia đình lên phát biểu, nhưng hoàn cảnh của Châu Dị và Khương Nghênh đặc biệt, nên phần này được thay thế bằng lời thề

MC nói vài câu để tạo bầu không khí, sau đó quay sang hỏi Châu Dị: “Chú rể, dù tương lai cô ấy giàu có hay nghèo khó, dù cô ấy khỏe mạnh hay ốm đau, anh có đồng ý ở bên cô ấy mãi mãi không?”

Châu Dị trả lời bằng giọng điệu kiên định: "Vâng, tôi đồng ý."

Nghe thấy câu trả lời của Châu Dị, MC mỉm cười, quay sang hỏi Khương Nghênh: “Cô dâu, dù tương lai anh ấy giàu có hay nghèo khó, dù anh ấy khỏe mạnh hay ốm đau, cô có đồng ý ở bên anh ấy mãi mãi không?”

Khương Nghênh: "Vâng, tôi đồng ý."

Khương Nghênh vừa dứt lời, MC liền quay sang nhìn Châu Dị: “Chú rể còn chờ gì nữa? Cô dâu đã đồng ý rồi, còn không mau đeo nhẫn cưới cho cô dâu đi?”

MC vừa dứt lời, bên dưới liền vang lên tiếng hò reo, Châu Dị nhận lấy hộp nhẫn từ tay Tần Trữ, bước tới trước mặt Khương Nghênh, quỳ một gối xuống, lấy nhẫn ra khỏi hộp.

Chiếc nhẫn này là do chính tay Châu Dị thiết kế, kiểu dáng đơn giản, không có kim cương, chỉ khắc một dòng chữ tiếng Pháp: Tu es l’amour de ma vie (Em là tình yêu của đời anh).

Châu Dị cầm chiếc nhẫn, hít một hơi thật sâu, nói: “Vợ à, em đồng ý sống hết quãng đời còn lại với anh không?”

Châu Dị vừa dứt lời, Khương Nghênh liền đưa tay ra, cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng khi trả lời, giọng nói của cô lại run rẩy: "Em đồng ý."

Nghe vậy, hốc mắt Châu Dị nóng ran, sau khi đeo nhẫn vào ngón áp út của Khương Nghênh, anh cúi đầu hôn lên ngón tay thon dài, trắng nõn của cô, nhất thời không kìm nén được, một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống mu bàn tay cô.

Khương Nghênh bị nước mắt của Châu Dị làm cho giật mình: “A Dị.”

Châu Dị khàn giọng đáp: "Ừm."

Mười mấy giây sau, Châu Dị mới điều chỉnh lại cảm xúc, đứng dậy.

Hai người nhìn nhau, trong mắt họ không chỉ có tình yêu, mà còn có sự xót xa cho đối phương.

Bên dưới đầy khách, Khương Nghênh hít một hơi thật sâu, xoay người lại nhìn Khúc Tích: "Nhẫn."

Khúc Tích nghe thấy Khương Nghênh gọi mình, vội vàng mở hộp nhẫn, đưa cho cô.

Khương Nghênh nhỏ giọng nói cảm ơn, lấy chiếc nhẫn nam trong hộp ra, đeo vào ngón áp út của Châu Dị: "Chồng à, quãng đời còn lại còn rất dài, có thể ở bên anh, em cảm thấy rất hạnh phúc, cũng rất may mắn."

Khương Nghênh vừa dứt lời, Châu Dị liền nắm lấy tay cô, ôm chầm lấy cô, chưa đợi Khương Nghênh phản ứng, anh đã cúi đầu hôn lên môi cô.

Ngay lập tức, bên dưới vang lên tiếng hò reo.

Khương Nghênh sững người vài giây, sau đó vòng tay qua eo Châu Dị, mắt bỗng nhiên nhòa đi.

Nhìn hai người đang ôm hôn nhau, Bùi Nghiêu đứng bên cạnh quay sang nói với Tần Trữ: "Mẹ kiếp, Châu Dị làm thế này làm tôi muốn khóc."

Tần Trữ thản nhiên nói: "Khóc đi."

Bùi Nghiêu: "Hợp lý không?"

Tần Trữ liếc nhìn Bùi Nghiêu một cái: "Hợp lý chứ, tục ngữ nói rồi, đàn ông khóc không phải là tội."

Bùi Nghiêu nhướng mày, nói tiếp: "Nếm thử hương vị của nước mắt sau bao năm xa cách à?"

Tần Trữ cười lạnh: "Cút."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 831: Náo động phòng tân hôn



Sau nghi thức, tiếp đến là phần mời rượu.

Châu Dị có thân phận và địa vị như vậy, ngoại trừ trưởng bối và vài người bạn thân thiết, thì hầu như không ai dám làm khó hay ép rượu anh.

Nhưng không làm khó là một chuyện, rượu nên uống thì một chén cũng không thể thiếu.

Dù sao cũng là kết hôn, không uống rượu thì náo động phòng tân hôn thế nào?

Không náo động phòng tân hôn thì lấy đâu ra không khí đám cưới?

Châu Dị và Khương Nghênh vì lý do gia đình nên đã bỏ qua rất nhiều nghi thức đám cưới, nếu bỏ qua cả phần náo động phòng, thì hơi quá ảm đạm.

Sau khi mời rượu vài bàn, Châu Dị vòng tay qua eo Khương Nghênh, cúi đầu nói nhỏ vào tai cô: "Em dẫn Khúc Tích và mọi người đến bàn của dì ngồi ăn cơm đi, phần còn lại để anh lo."

Khương Nghênh ngước mắt lên: "Anh làm được không?"

Châu Dị nhếch mép cười: "Ông xã em nói được thì nhất định là được."

Nói xong, anh hôn lên má cô: "Đi đi."

Khương Nghênh cười đáp: "Vậy anh tự giữ gìn sức khỏe, đừng uống nhiều quá."

Châu Dị nhỏ giọng nói: "Yên tâm đi, có lão Bùi và lão Tần, hai người họ muốn uống say lắm đấy, chắc chắn sẽ liều mạng thay anh uống rượu."

Khương Nghênh mỉm cười: "Ừm."

Khương Nghênh vừa dứt lời, liền quay đầu lại nháy mắt với Khúc Tích và mấy người kia: "Chúng ta đi ăn cơm thôi."

Khúc Tích nghe vậy, mắt sáng rực: "Chúng ta không cần uống nữa à?"

Khương Nghênh: "Để đàn ông lo, chúng ta đi ăn cơm thôi."

Nói xong, cô dẫn đầu đi tới bàn của Tô Dĩnh.

Bàn của Tô Dĩnh không đông người, vốn dĩ là để dành riêng cho Châu Dị và Khương Nghênh.

Thấy Khương Nghênh dẫn Khúc Tích và những người khác đến, Tô Dĩnh vội vàng mời bọn họ ngồi xuống.

Sau khi mọi người ngồi xuống, Tô Dĩnh lấy đũa chung gắp thức ăn cho Khương Nghênh, vừa gắp vừa hỏi: “Tranh thủ ăn một chút đi, uống nhiều rượu như vậy khi bụng đói, có khó chịu không?”

Khương Nghênh cười đáp, không muốn để Tô Dĩnh lo lắng: “Không khó chịu ạ.”

Nói xong, cô cúi đầu ăn cơm.

Ăn được hai miếng, Khương Nghênh bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, cô ngẩng đầu lên, lấy cốc nước ép trái cây trước mặt uống một ngụm, quay sang nói nhỏ với Tô Dĩnh: "Dì, hôm nay lẽ ra phải có phần trưởng bối lên phát biểu, nhưng bên A Dị chỉ có Nhiếp Chiêu, nên..."

Chưa đợi Khương Nghênh nói hết câu, Tô Dĩnh đã vỗ nhẹ lên lưng cô, ngắt lời: "Không cần giải thích, dì hiểu."

Khương Nghênh: "Vâng."

Tiệc cưới diễn ra từ trưa đến chiều, khi tan tiệc, Châu Dị và mấy người phù rể đều đi loạng choạng.

Nhưng dù vậy, bọn họ vẫn không quên chuyện náo động phòng tân hôn.

Từ khách sạn về đến Thủy Thiên Hoa Phủ, vừa bước vào phòng tân hôn, không biết ai đã đẩy Khương Nghênh ngã xuống giường.

Ngay sau đó, Trần Triết đẩy Châu Dị từ phía sau, khiến anh ngã lên người Khương Nghênh.

Châu Dị chửi thề một tiếng, xoay người lại, Trần Triết mặt dày nhìn Bùi Nghiêu: “Lão Bùi, ông làm thế này không đúng rồi, nhỡ đè bẹp Nghênh Nghênh thì sao?”

Châu Dị đè lên người Khương Nghênh, chỉ tay vào Bùi Nghiêu: "Ông chờ đấy cho tôi."

Bùi Nghiêu ngơ ngác: "Tôi làm gì sai à?"

Bùi Nghiêu vừa dứt lời, Tần Trữ đứng bên cạnh tháo cà vạt, cởi áo vest ném cho Sầm Hảo: "Ai làm không quan trọng, quan trọng là, hôm nay chúng ta phải náo động phòng cho ra trò."

Nói xong, anh ta lên giường, ấn Châu Dị xuống, bắt anh phải hôn Khương Nghênh.

Mấy người kia thấy vậy, cũng tham gia vào.

Mấy người đùa giỡn một lúc, Nhiếp Chiêu bỗng dưng lên tiếng: "Này, chúng ta đang náo động phòng tân hôn hay là đang tạo điều kiện cho Châu Dị vậy?"

Nhiếp Chiêu vừa dứt lời, mọi người liền ngộ ra, Kỷ Trác cười mắng: "Đúng vậy, Châu Dị hôn Nghênh Nghênh cần gì phải đến lượt chúng ta ép buộc? Chúng ta phải ép buộc lão ta không được hôn Nghênh Nghênh tối nay mới đúng chứ!"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 832: Chơi lớn



Kỷ Trác vừa dứt lời, liền đưa tay kéo cổ áo Châu Dị.

Lúc này, chiếc áo vest bên ngoài của Châu Dị đã bị mấy người này xé rách te tua, cổ áo lại bị kéo thêm một cái nữa, khiến vai anh lộ ra hơn nửa.

Châu Dị che chắn cổ áo, đưa chân đá người.

Kỷ Trác né nhanh, cười trêu chọc: "Ồ, Châu tổng xấu hổ rồi à?"

Châu Dị cười mắng: "Xấu hổ cái đầu ông."

Nói xong, Châu Dị ngồi dậy trên giường, chỉnh lại cổ áo, hai chân anh tự nhiên hơi dang ra, khẽ nhếch mép nhìn mấy người anh em giả tạo đang đứng bên cạnh giường: "Có hình phạt gì thì cứ nói thẳng ra, đừng có động tay động chân, mấy người đều là chó độc thân, lộ vai lộ xương đòn cũng không sao, tôi là người đã có vợ..."

Châu Dị vừa dứt lời, liền kích động "dân chúng".

Ngoại trừ Bùi Nghiêu, những người kia lại xông lên.

Chỉ trong vòng vài phút, Châu Dị đã bị l*t s*ch quần áo, chỉ còn lại chiếc q**n l*t.

Bùi Nghiêu đứng xem thấy tình hình không ổn, liền xoay người đẩy Khúc Tích ra ngoài, sau đó nhìn Sầm Hảo và Nhậm Huyên: "Các người đẹp, mau chuồn đi, mấy tên b**n th** này không có ý tốt đâu."

Nghe thấy Bùi Nghiêu nói vậy, Sầm Hảo và Nhậm Huyên nhìn nhau, cố nhịn cười, không dám ở lại lâu.

Thấy ba người phụ nữ rời đi, mấy người đàn ông càng thêm "vô pháp vô thiên".

Sau một hồi quậy phá, Châu Dị nằm bệt xuống giường, chịu thua.

“Tôi chịu thua, tôi chịu thua rồi được chưa?”

Thấy Châu Dị chịu thua, Bùi Nghiêu đứng dưới giường liền lấy điện thoại ra quay video: "Châu Dị, ông vừa nói gì? Nhìn vào điện thoại, nói to lên!"

Lúc này Châu Dị thật sự không dám phản kháng nữa, dù sao cũng chỉ còn lại một chiếc q**n l*t, cởi nữa, thì anh sẽ "lộ hàng" trước mặt anh em.

Ngoại trừ Nhiếp Chiêu, bọn họ đều là bạn thân từ nhỏ, thời niên thiếu cũng thường "so sánh" với nhau, nhưng lúc đó còn trẻ, bây giờ thì...

Nghĩ đến việc mình sắp bị "l*t s*ch đồ", Châu Dị cắn răng nói: "Tôi chịu thua."

Châu Dị vừa dứt lời, Bùi Nghiêu liền tiếp tục khiêu khích: "Sao nói nhỏ thế? Sao vậy? Trưa nay ăn không no à?"

Châu Dị quay đầu nhìn Bùi Nghiêu: “Lão Bùi, tôi nhất định sẽ nhớ lòng tốt của ông hôm nay."

Bùi Nghiêu nghe vậy liền nhướng mày: "Cái gì? Ông nói ông thấy mặc q**n l*t hơi thừa thãi à?”

Châu Dị tức cười: "Mẹ kiếp."

Bùi Nghiêu trêu chọc, cố ý hiểu sai ý của Châu Dị: "Không được đâu, mọi người đều ở đây mà."

Châu Dị: "..."

Hiếm khi thấy Châu Dị bị "chặt chém", tâm trạng của Bùi Nghiêu rất vui vẻ, anh ta bỏ điện thoại xuống, nhìn Tần Trữ: "Nào, lão Tần, lôi Châu Dị dậy, chúng ta chơi trò chơi nào."

Bùi Nghiêu vừa dứt lời, Tần Trữ liền khoanh tay nhìn Châu Dị: “A Dị, tự ông đứng dậy, hay là để tôi lôi ông dậy?”

Châu Dị cười khẩy một tiếng, vừa chửi vừa đứng dậy.

Đến lúc này rồi, Châu Dị cũng không còn gì để mất.

Anh tưởng bọn họ cùng lắm là bắt anh và Khương Nghênh cùng ăn một viên kẹo mà không được hôn môi, hoặc là cùng hôn một tờ giấy trong khoảng thời gian nhất định mà không được rơi.

Không ngờ, không biết ai đã nghĩ ra trò độc ác này, lấy một quả chuối trong phòng khách ra, treo lên trước cạp quần của anh.

Châu Dị cúi đầu nhìn xuống, sau đó ngẩng đầu lên, mắng: "Mấy người còn là người không?"

Bùi Nghiêu: "Đừng có "mấy người" với chúng tôi, chúng tôi đều là người đứng đắn, trò này là lão Tần nghĩ ra đấy."

Châu Dị nhướng mày, ngạc nhiên nhìn Tần Trữ: "b**n th** vậy sao?"

Tần Trữ thản nhiên, dùng ngón tay thon dài cầm một điếu thuốc chưa châm lửa: "Ông đừng quan tâm tôi có b**n th** hay không, lát nữa chúng tôi sẽ quay mặt đi, ông biết cách chơi rồi đấy, mười phút không được phản ứng, coi như ông thắng."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 833: Rò chơi chết người



Luật chơi mà lão Tần nghĩ ra vừa "b*nh h**n" vừa "thâm độc".

Châu Dị nhìn quả chuối đang treo lủng lẳng trên cạp quần của mình, không nhịn được mà muốn chửi thề.

Quả chuối này là do Trần Triết tìm, không cần phải nói, hình dáng thật sự rất... rất... giống thật.

Tần Trữ nói xong, cúi đầu ngậm lấy điếu thuốc, cười nói: “A Dị, bắt đầu đi?”

Châu Dị nhìn Tần Trữ, hít một hơi sâu, bỗng nhiên cười nói: “Lão Tần, tục ngữ nói rồi, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, ông không sợ báo ứng à?”

Tần Trữ thản nhiên đáp: "Yên tâm đi, nếu có ngày đó, tôi còn mong trò chơi ông nghĩ ra còn b**n th** hơn trò này nữa ấy chứ."

Tần Trữ nói ẩn ý, sau đó còn nháy mắt với Châu Dị một cái.

Châu Dị hiểu ý, cười khẩy một tiếng: "Quả nhiên, kẻ giả vờ lạnh lùng nếu đã b**n th**, thì chắc chắn sẽ b**n th** tận cùng."

Tần Trữ trêu chọc: "Nhanh lên, đừng lãng phí thời gian."

Nói xong, anh ta nháy mắt với mọi người.

Mọi người đều hiểu ý, đồng loạt xoay người lại, lấy bao thuốc lá ra, mỗi người lấy một điếu, cúi đầu hút thuốc.

Châu Dị thấy vậy, liền cười cười, quay người lại, dựa vào người Khương Nghênh đang ngồi trên giường.

Mặt Khương Nghênh đỏ bừng, không biết là xấu hổ hay là do cố nhịn cười.

Cô đưa tay vào lòng bàn tay Châu Dị, khẽ cười, hỏi: "Anh chắc chắn muốn chơi trò này sao?"

Châu Dị nhếch mép, giọng nói bình thường, như thể cố ý để mấy người đàn ông đang quay lưng lại nghe thấy: "Không chơi thế này, thì mấy tên chó đểu kia có tha cho anh không?"

Khương Nghênh dựa vào anh, đứng dậy: "Vậy em khuyên anh nên chịu thua đi."

Nghe Khương Nghênh nói vậy, Châu Dị nhướng mày: "Em không tin tưởng vào sức chịu đựng của anh à?"

Khương Nghênh gật đầu, cười nói: "Không tin tưởng."

Khương Nghênh vừa dứt lời, mấy người đàn ông đang quay lưng lại suýt nữa thì cười lăn ra đất, Bùi Nghiêu và Kỷ Trác còn bị sặc khói thuốc, vừa cười vừa ho sặc sụa.

Bùi Nghiêu: "Châu Dị, xin lỗi, anh em thật sự không nhịn được cười."

Kỷ Trác: "Câu nói đả kích chí mạng nhất chính là câu nói thẳng thắn từ nóc nhà."

Kỷ Trác vừa dứt lời, mấy người đàn ông lại cười ha hả.

Châu Dị nhìn bóng lưng của bọn họ, chỉ muốn xông lên đạp cho mỗi người một phát, anh quay sang nói nhỏ với Khương Nghênh: “Vợ à, nhanh lên, giải quyết bọn họ đi, đừng để lỡ mất đêm động phòng hoa chúc của chúng ta."

Khương Nghênh chưa từng chơi trò này, không hiểu luật chơi: "Em không biết chơi, anh dạy em đi."

Châu Dị: "Không được phản kháng, không được tức giận."

Khương Nghênh: "Được."

Khương Nghênh vừa dứt lời, Châu Dị bỗng nhiên nắm lấy tay cô, ấn cô vào tường.

Khương Nghênh cứng người, chưa kịp lên tiếng, thì đằng sau cô đã có một thứ cứng ngắc đụng vào.

Tai cô bỗng chốc đỏ bừng.

Là quả chuối kia.

Châu Dị một tay đặt lên eo cô, tay kia giữ lấy hai tay cô, nâng cao quá đầu, ép vào tường, anh tiến lại gần, cọ xát, lúc gần lúc xa.

Khương Nghênh quay lưng lại với Châu Dị, vì không nhìn thấy nên một số cảm giác càng thêm rõ rệt.

Đến giữa chừng, mặt Khương Nghênh đỏ bừng, những ngón tay bị ép vào tường của cô siết chặt.

Thấy phản ứng của Khương Nghênh, Châu Dị dừng lại một chút, sau đó cúi đầu xuống, ghé sát tai cô, hơi thở ấm nóng phả vào tai cô, anh nói nhỏ bằng giọng chỉ hai người nghe thấy: “Vợ à, em cảm thấy gì chưa?”

Khương Nghênh mím chặt môi, không nói gì, vì Châu Dị ở quá gần, nên mặt cô càng thêm đỏ bừng.

Châu Dị cười khẽ, bỗng nhiên cắn nhẹ lên d** tai cô, vừa m*t vừa nói: “Vợ à, xong rồi, anh thua rồi..."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 834: Chịu nổi không?



Châu Dị nói bằng giọng trầm thấp, khiến trái tim Khương Nghênh rung động.

Khương Nghênh nín thở, gương mặt cô đỏ bừng từ d** tai đến cổ.

Anh đang nói là anh thua sao?

Rõ ràng là đang nói anh... "cứng"... rồi...

Châu Dị nói xong, vùi mặt vào cổ cô, hôn hai cái, khàn giọng hỏi: “Vợ à, em còn tự đứng vững được không?"

Khương Nghênh hít một hơi thật sâu, trả lời bằng giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Ừm."

Châu Dị: "Vậy anh buông tay ra nhé."

Khương Nghênh mím chặt môi: "Được."

Nói xong, Châu Dị buông tay ra, xoay người lại.

Gương mặt Khương Nghênh vẫn còn đỏ ửng, cô không dám quay đầu lại, cứ đứng đối diện với bức tường, tay nắm chặt vạt váy cưới.

Bên này, sau khi xoay người lại, Châu Dị liền đá vào mông Tần Trữ, Bùi Nghiêu và những người kia một cái.

Mấy người đàn ông bị đá thì xoay người lại chửi, Châu Dị lấy chiếc áo sơ mi bị xé rách trên giường mặc vào: "Tôi thua rồi, chấp nhận hình phạt."

Châu Dị thua người không thua thế.

Nói câu nhận thua mà trông vẫn oai phong lẫm liệt.

Bùi Nghiêu trêu chọc: "Châu Dị, ông nhận thua thì phải ra dáng nhận thua chứ?"

Châu Dị nhướng mày: "Nhận thua phải ra dáng thế nào?"

Bùi Nghiêu: "Ít nhất ông cũng phải cúi đầu nhận lỗi, nói năng nhẹ nhàng, khúm núm..."

Chưa đợi Bùi Nghiêu nói hết câu, Châu Dị đã đưa chân lên đá, khiến anh ta im bặt.

Cú đá này của Châu Dị dùng năm phần sức lực, không quá mạnh, nhưng cũng không quá nhẹ.

Rõ ràng là có ý đồ trả thù chuyện vừa rồi.

May mà Bùi Nghiêu nhanh nhẹn né được, chỉ bị đá trúng hông.

Nhưng dù vậy, anh ta vẫn cảm thấy đau: "Thật là nhẫn tâm, Châu Dị, tôi chỉ muốn ông xuống nước năn nỉ thôi, ông muốn phế luôn thận của tôi à?"

Châu Dị cười nhạt, xắn tay áo lên: "Bớt nói nhảm đi, nói đi, thua rồi phải chấp nhận hình phạt gì?"

Bùi Nghiêu trêu chọc: "Hình phạt gì cũng được à?"

Châu Dị: "Ngoại trừ không cho tôi động phòng hoa chúc."

Kỷ Trác nghe vậy liền cười khẩy: "Giỏi lắm."

Châu Dị liếc nhìn Kỷ Trác, nhếch mép cười: "Không còn cách nào khác, chỉ có chút bản lĩnh ấy thôi."

Nói xong, Châu Dị quay đầu nhìn Khương Nghênh vẫn chưa quay lại, sau đó nhìn Tần Trữ, Bùi Nghiêu và những người kia, anh hất cằm, nháy mắt.

Đều là người trưởng thành rồi.

Chưa từng "ăn thịt", không có nghĩa là không hiểu chuyện nam nữ.

Hôm nay bọn họ làm vậy, mục đích chính là để khuấy động không khí.

Rõ ràng là bầu không khí lúc này đã được khuấy động đủ rồi.

Mấy người đàn ông nhìn thấy ánh mắt của Châu Dị liền hiểu ý, bọn họ nhìn nhau một cái, Tần Trữ mỉm cười nói: "Thế này đi, nể mặt ông động phòng hoa chúc, bọn tôi cũng không làm khó ông nữa, một trăm cái hít đất, coi như hình phạt vậy."

Nghe vậy, Châu Dị nheo mắt.

Một trăm cái hít đất?

Bùi Nghiêu cười nói nhỏ: "Lão Tần, hình phạt này của ông có hơi ác rồi đấy, giờ mà bắt Châu Dị hít đất một trăm cái, lát nữa lão ta còn sức đâu mà chống đẩy nữa?"

Tần Trữ: “A Dị, ông làm được không?”

Châu Dị nhìn hai người "song kiếm hợp bích", cười mắng: "Mẹ kiếp, tất nhiên là làm được."

Nói xong, Châu Dị chống hai tay xuống đất, hai chân dang ra: "Nào, đếm đi."

Châu Dị chỉ mất một phút ba mươi lăm giây để hoàn thành một trăm cái hít đất.

Làm xong, Châu Dị đứng dậy, Bùi Nghiêu giơ ngón tay cái lên với anh, sau đó tiến lại gần, nói thầm vào tai anh: "Châu Dị, tốc độ này của ông, Nghênh Nghênh chịu nổi không?"

Châu Dị quay đầu nhìn Bùi Nghiêu, nheo mắt, ánh mắt lạnh lùng.

Bùi Nghiêu thấy vậy, liền lùi lại nửa bước: "Coi, coi như tôi chưa hỏi gì."

Vài phút sau, Tần Trữ, Bùi Nghiêu và những người kia rời đi, Châu Dị đi đến sau lưng Khương Nghênh, vòng tay qua eo cô, bàn tay thô ráp của anh lướt xuống dọc theo đường cong cơ thể cô, khàn giọng hỏi: “Vợ à, một phút ba mươi lăm giây hít đất một trăm cái, em chịu nổi không?”
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 835: Đêm tân hôn



Lời nói của Châu Dị đầy ẩn ý. Cùng với hành động của anh, lời ám chỉ ấy trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

Khương Nghênh mím môi, run rẩy, khi Châu Dị cúi xuống, dùng môi khẽ lướt qua gáy cô.

Tình cảm dâng trào, Khương Nghênh mềm nhũn người, ngã vào lòng anh.

Châu Dị khẽ cười, cúi đầu nhìn những giọt nước long lanh trên ngón tay mình, trêu chọc: “Nhanh vậy sao?”

Khương Nghênh đỏ mặt, mím chặt môi, không phản bác.

Một lúc sau, Châu Dị ngậm lấy d** tai cô, thì thầm: “Vợ à, đến lượt anh.”

Giây tiếp theo, bộ sườn xám trên người Khương Nghênh rơi xuống đất, Châu Dị hôn lên lưng cô.

Kỹ thuật của Châu Dị trong chuyện này chưa bao giờ khiến cô thất vọng.

Nụ hôn lướt dọc theo xương sống, cuối cùng dừng lại ở eo cô.

Lưỡi mềm mại, đôi môi mỏng.

Cảm giác gứa ngáy, mê hoặc, chết người.

Rõ ràng Châu Dị nói đến lượt anh, nhưng cuối cùng, người được đưa "lên mây" lại là Khương Nghênh.

Lúc xoay người đối diện với anh, Khương Nghênh nức nở, tay cô vô thức luồn vào tóc anh.

Châu Dị hôn lên môi cô, Khương Nghênh đỏ hoe mắt, siết chặt tóc anh.

Châu Dị khẽ rên lên.

Khương Nghênh nỉ non: “Chồng.”

Hai lần, Khương Nghênh nhìn Châu Dị đứng dậy, hai chân cô run rẩy.

Châu Dị một tay đỡ eo cô, một tay lau khóe môi, cúi đầu nhìn cô: “Vợ, em còn chịu đựng được không?”

Khương Nghênh ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt cô tràn đầy sương mù: "Nếu em nói không chịu nổi, anh sẽ dừng lại sao?"

Châu Dị trêu chọc, cười gian xảo: “Không.”

Khương Nghênh: “Vậy anh còn hỏi em làm gì?”

Châu Dị cúi người xuống, trầm giọng nói: “Vì lát nữa anh phải tập chống đẩy, sợ em không chịu nổi.”

Khương Nghênh nheo mắt: “Yên tâm.”

Châu Dị nhướng mày: “Chắc chắn chịu nổi chứ?”

Khương Nghênh cong môi: “Không được cũng phải được.”

Nói xong, eo cô khẽ lắc lư: “Cứ tiến tới đi.”

Cuối cùng, Châu Dị cũng tập chống đẩy.

Tuy không phải kiểu một phút ba mươi lăm giây, một trăm cái, nhưng tần suất cũng đủ khiến Khương Nghênh "chịu không nổi".

Cuối cùng, Khương Nghênh mồ hôi nhễ nhại, bị Châu Dị ép vào đầu giường.

Khương Nghênh ngửa cổ th* d*c, Châu Dị cúi đầu, nhẹ nhàng cắn lên xương đòn của cô: “Vợ à, em thật là đẹp."

Khương Nghênh run rẩy, mũi chân duỗi thẳng, cô nói với giọng điệu đứt quãng: “Chồng, chúc mừng tân hôn.”

Cùng lúc đó, ở bên kia.

Mấy người đàn ông ra khỏi Thủy Thiên Hoa Phủ, chia nhau ra về.

Kỷ Trác và Nhiếp Chiêu độc thân, vừa ra khỏi cửa đã lên xe rời đi.

Ba người còn lại, ai nấy đều có tâm sự, sau khi nói chuyện một lúc, Tần Trữ nhìn sang Nhậm Huyên đang đứng một mình: "Nhậm tiểu thư về bằng cách nào?"

Nhậm Huyên: “Anh Tống nói anh ấy vừa hay có việc ở gần đây, sẽ qua đón tôi.”

Tần Trữ cúi đầu nhìn đồng hồ, sau đó ngẩng đầu lên: “Muộn thế này rồi, không cần làm phiền anh ấy nữa, vừa hay tôi đã gọi xe, lát nữa chúng ta cùng về.”

Nói xong, không để Nhậm Huyên từ chối, Tần Trữ quay sang nói với Trần Triết: “Lão Trần, cậu gọi điện cho anh Tống, bảo anh ấy không cần qua đây nữa.”

Tần Trữ vừa dứt lời, Nhậm Huyên hơi sững người, sau đó mím chặt môi.

Trần Triết sải bước đến trước xe, mở cửa: “Lên xe đi.”
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 836: Mùi “thịt”



Trần Triết nói với vẻ mặt thản nhiên, không hề lộ ra dấu vết gì là anh ta đang hợp tác với Tần Trữ.

Nhậm Huyên nhìn Trần Triết dưới ánh đèn đường, nhất thời cô không biết có phải mình đã suy nghĩ nhiều hay không.

Nhậm Huyên hoàn hồn, chào tạm biệt Tần Trữ và những người khác, sau đó cúi người lên xe.

Nhìn theo chiếc xe của Trần Triết và Nhậm Huyên rời đi, Bùi Nghiêu nhìn Tần Trữ, cười khẩy hỏi: "Ông nghĩ tối nay lão Trần có thành công không?"

Tần Trữ nghe vậy, liếc nhìn Bùi Nghiêu: “Ông tưởng ai cũng giống ông sao?”

Bùi Nghiêu phản bác: “Tôi thì sao?”

Tần Trữ nhìn anh ta với vẻ mặt đầy ẩn ý: “Ông tự biết?”

Bùi Nghiêu: “…”

Bốn mắt nhìn nhau, ngàn lời muốn nói chỉ còn lại một câu: Mặt dày.

Hai người nhìn nhau một lúc, Bùi Nghiêu mới cười nói: “Lão Tần, trong chuyện này, chúng ta đừng có cười nhau làm gì, đợi đến khi ông nếm thử "hương vị của thịt" rồi, chưa chắc đã giỏi hơn tôi đâu."

Tần Trữ trêu chọc: "Ít nhất tôi sẽ không giam lỏng người ta ở nhà cả tuần."

Bùi Nghiêu: “…”

Nói chuyện cũng cần có “thiên thời địa lợi nhân hòa”.

Ví dụ như bây giờ, Bùi Nghiêu và Tần Trữ chính là “nước sông không phạm nước giếng”.

Bùi Nghiêu bị Tần Trữ “cà khịa” đến mức cứng họng, anh ta vẫy tay gọi chiếc xe đang đỗ ở bên kia đường, sau đó kéo Khúc Tích lên xe rời đi.

Tần Trữ cười khẩy một tiếng, cúi đầu dùng tay che gió, châm thuốc.

Tần Trữ vừa châm thuốc xong, Sầm Hảo đứng bên cạnh liền ho khan hai tiếng.

Tần Trữ dừng động tác hút thuốc, lấy điếu thuốc trên môi xuống, dập tắt, ném xuống đất: “Khói thuốc làm em sặc à?”

Sầm Hảo ho đến mức đỏ mặt, cô lắc đầu: “Không phải, cổ họng em hơi ngứa.”

Tần Trữ cau mày: “Em bị cảm à?”

Sầm Hảo: "Hình như... không phải."

Nếu có thì cũng là do tối qua bị anh dọa.

Nghĩ đến tối qua, Sầm Hảo càng đỏ mặt hơn.

Bầu không khí giữa hai người đang mập mờ, thì Tiểu Tam lái một chiếc Bentley đến, đánh lái một vòng rồi dừng xe trước mặt hai người.

Tiểu Tam đeo kính râm vào ban đêm, ngầu lòi bước xuống xe: “Luật sư Tần, ngầu không?”

Tần Trữ liếc nhìn cậu ta một cái, ánh mắt sắc lẹm.

Chạm phải ánh mắt của Tần Trữ, Tiểu Tam rùng mình, toát mồ hôi lạnh.

Giây tiếp theo, Tiểu Tam xoay người, mở cửa xe, sau đó quay đầu lại, nịnh nọt Sầm Hảo: “Sầm tiểu thư, mời cô lên xe.”

Sầm Hảo cong môi: “Cảm ơn.”

Nụ cười trên mặt Tiểu Tam còn xấu hơn cả khóc: "Đều là việc tôi nên làm."

Nhìn Sầm Hảo lên xe, Tiểu Tam đóng cửa xe, sau đó nhiệt tình chạy đến bên kia, mở cửa xe cho Tần Trữ: “Luật sư Tần, mời anh lên xe.”

Tần Trữ lạnh lùng bước tới, khi đến bên cạnh xe, anh ta dừng lại, lạnh lùng nói: "Ngày mai cậu đến tìm A Dị báo cáo công việc."

Tiểu Tam thảm thiết nói: “Luật sư Tần, Châu tổng không cần tôi.”

Tần Trữ: “Vậy cậu đến chỗ lão Bùi.”

Tiểu Tam cười gượng: “Bùi tổng cần tôi sao?”

Tần Trữ cười lạnh: "Nếu lão Bùi cũng không cần cậu, thì cậu cuốn gói rời đi là vừa."

Tiểu Tam “khóc không ra nước mắt”, đột nhiên cậu ta cảm thấy mình còn thảm hơn cả Tiểu Cửu.

Vài phút sau, xe lăn bánh..

Có “bài học” vừa rồi, Tiểu Tam không dám thở mạnh dọc đường.

Đi qua một ngã tư, gặp đèn đỏ, xe dừng lại.

Tiểu Tam len lén liếc nhìn qua gương chiếu hậu, định nhân lúc Tần Trữ bớt giận thì nói vài lời nịnh nọt, để anh ta giữ mình lại.

Ai ngờ, vừa mới ngẩng đầu lên, cậu ta đã nhìn thấy ông chủ của mình đang ép Sầm hảo vào cửa xe đòi hôn.

Ông chủ của cậu ta thật là bá đạo, anh ta cố tình hạ giọng xuống, giống như một con sói xám: "Hảo Hảo, em cho anh nếm thử chút "thịt" được không..."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 837: Mạnh mẽ



Trong xe tối om.

Tần Trữ mượn men rượu làm càn, giọng nói khàn khàn, trong đôi mắt sâu thẳm của anh ta toát lên vừa h*m m**n vừa kiềm chế.

Tần Trữ nói xong, Sầm Hảo đỏ mặt, mím chặt môi, không nói gì.

Tần Trữ nhìn cô chằm chằm, như thợ săn nhìn con mồi, anh vừa muốn chiếm hữu cô, vừa sợ cô bỏ chạy.

Bầu không khí mờ ám đang nồng nàn, thì phía trước đột nhiên vang lên tiếng lộn xộn.

Tiếp theo, vách ngăn được hạ xuống, Tiểu Tam vừa ho khan vừa nói: “Tần, luật sư Tần, tôi, tôi không nhìn thấy gì cả, anh, anh cứ tiếp tục…”

Tần Trữ: “…”

Sầm Hảo: “…”

Mọi sinh mệnh đều đáng được trân trọng.

Nhưng không phải sinh mệnh nào cũng may mắn được chết trong thanh thản.

Tiểu Tam lúc này: Hưởng dương 28 tuổi.

Cuối cùng nụ hôn của Tần Trữ cũng không thành.

Cuối cùng, Sầm Hảo đỏ mặt, đẩy anh ra, nắm chặt tay, cố gắng giữ bình tĩnh, nói: “Em, em muốn chuyển đi vào ngày mai.”

Tần Trữ cong môi, không biểu lộ cảm xúc: “Không được.”

Sầm Hảo: “Mấy hôm trước, em đã xem nhà rồi, em… em muốn chuyển đi.”

Tần Trữ dựa lưng vào ghế, đưa tay kéo cà vạt: “Em có thể nghĩ.”

Có thể nghĩ.

Nụ hôn của Tần Trữ, cuối cùng cũng không thành.

Nghe Tần Trữ nói vậy, Sầm Hảo siết chặt tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay, một lúc lâu sau, cô hít hít mũi: “Tần Trữ, anh không giữ lời hứa."

Tần Trữ nhắm mắt nghỉ ngơi: “Ừ, anh luôn là người không giữ chữ tín.”

Sầm Hảo cắn môi: “Em sẽ gọi điện thoại cho ông nội Tần.”

Tần Trữ nghe vậy liền nhếch mép cười trong bóng tối: "Em thử xem."

Sầm Hảo: “Anh tưởng em không dám à?”

Tần Trữ cười nhạt: "Không, em dám, nhưng ông cụ chưa chắc đã giúp em, nói không chừng còn khuyên em vài câu."

Ông nội muốn Tần Trữ lập gia đình không phải ngày một ngày hai.

Trước kia dù ông cụ có khuyên nhủ thế nào, thì Tần Trữ cũng không nghe.

Bây giờ, Tần Trữ đã động lòng, ông nội vui mừng còn không kịp, sao có thể khuyên anh buông tay.

Với tính cách của ông cụ, chắc chắn ông sẽ giúp Tần Trữ khuyên nhủ Sầm Hảo.

Để Sầm Hảo chấp nhận Tần Trữ.

Sau khi Tần Trữ nói xong, trong xe liền yên tĩnh như tờ.

Sầm Hảo lấy điện thoại di động trong túi ra, định gọi cho ông nội, nhưng lại lo lắng như lời Tần Trữ nói.

Bên kia, Trần Triết và Nhậm Huyên đã đến khu chung cư Nhậm Huyên ở.

Hai người cùng xuống xe, Nhậm Huyên đi trước, Trần Triết đi theo sau.

Đi được hai bước, Nhậm Huyên dừng lại, xoay người: “Khu này khó bắt xe, anh xuống xe làm gì?”

Đối mặt với câu hỏi của Nhậm Huyên, Trần Triết trầm giọng nói: “Đưa em vào trong.”

Kể từ sau cuộc trò chuyện gượng gạo hôm đó, hai người chưa một lần chủ động liên lạc với nhau. Nhậm Huyên không phải kiểu người thích "thả thính". Đã từ chối là từ chối dứt khoát, dăm ba cái dây dưa, níu kéo cô đều chẳng màng.

Trần Triết vừa dứt lời, Nhậm Huyên cau mày nói: “Khu này an ninh rất tốt, sẽ không có vấn đề gì về an toàn, chắc xe vừa nãy chưa đi xa, anh gọi điện thoại cho người ta, bảo họ quay lại đón anh đi.”

Trần Triết: “Nhìn em vào nhà, anh tự tìm cách về.”

Nhậm Huyên: “Trần Triết!”

Trần Triết: “Muộn rồi, em cũng biết khu này khó bắt xe, em chần chừ thêm một phút, anh càng khó bắt xe.”

Nói xong, Trần Triết cúi đầu nhìn Nhậm Huyên.

Nhậm Huyên hít một hơi thật sâu, định nói gì đó thì đột nhiên có một bóng đen lướt qua, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai lao đến, ôm chầm lấy cô.

“Huyên Huyên, anh yêu em.”

“Huyên Huyên, cuối cùng anh cũng đợi được em, em có biết anh đã vất vả đợi em bao lâu không?”
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 838: Fan cuồng



Người đàn ông ôm chặt lấy Nhậm Huyên, bắt đầu tỏ tình một cách nồng nhiệt.

Vừa tỏ tình, vừa cưỡng hôn cô.

Tuy anh ta đeo khẩu trang, Nhậm Huyên cũng đang cố gắng giãy giụa, anh ta không thể hôn trúng cô.

Nhưng cô cảm thấy “ghê tởm”.

Chưa đợi người đàn ông kia “đắc ý", ánh mắt Trần Triết lạnh lùng, anh ta đưa chân lên, đá vào hông người đàn ông kia.

Cú đá này của Trần Triết rất mạnh, người đàn ông bị đá văng ra xa một mét.

Ngay sau đó, anh ta nắm lấy tay Nhậm Huyên, kéo cô ra sau lưng mình, bảo vệ cô: "Em không sao chứ?"

Nhậm Huyên cắn chặt răng, vẫn còn sợ hãi: "Em không sao."

Trần Triết: "Không phải nói khu này an ninh rất tốt sao?"

Sầm Hảo run rẩy, không phản bác.

Cảm thấy có gì đó không ổn, Trần Triết quay đầu lại nhìn cô.

Hốc mắt Nhậm Huyên hơi đỏ, cô tránh ánh mắt của Trần Triết, nói: "Báo cảnh sát đi."

Trần Triết thấy vậy, trong lòng bỗng dưng khó chịu, đột nhiên anh hối hận vì vừa rồi đã nói lời cay nghiệt.

Nhưng bây giờ không phải lúc xin lỗi, Trần Triết cau mày, lấy điện thoại di động trong túi ra, báo cảnh sát.

Người đàn ông bị Trần Triết đá ngã nằm bệt xuống đất rất lâu không đứng dậy nổi, đợi đến khi hoàn hồn lại, anh ta trừng mắt nhìn Nhậm Huyên, hỏi: "Anh ta là ai?"

Nhậm Huyên nghe vậy liền nhíu mày, nhìn người đàn ông đang che kín mặt, cô chắc chắn mình chưa từng gặp anh ta.

Một lúc lâu sau, người đàn ông kia nhìn Trần Triết, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi nhớ ra rồi, anh là Trần Triết, trợ lý tổng giám đốc của Châu thị Media…”

Nói xong, người đàn ông đứng dậy, lao về phía Trần Triết với ánh mắt căm hận.

Trần Triết căn bản không coi anh ta ra gì, thấy anh ta lao đến liền giơ chân đá một cái nữa.

Lần này, Trần Triết không tha cho anh ta dễ dàng như vậy nữa, anh ta trầm giọng nói với Nhậm Huyên một câu: "Tự em đứng vững nhé", sau đó bước tới trước mặt người đàn ông kia, nắm lấy cổ áo anh ta, đấm đá tới tấp.

Màn đêm buông xuống, tiếng kêu la thảm thiết của người đàn ông vang lên.

Không lâu sau, bảo vệ trực ở phòng bảo vệ chạy ra.

“Làm gì đấy?”

“Đừng đánh nhau nữa, nếu còn đánh nhau, chúng tôi sẽ báo cảnh sát đấy.”

Hai người bảo vệ vừa nói vừa chạy ra ngoài.

Khi chạy đến trước mặt Nhậm Huyên, bọn họ dừng lại: "Nhậm tiểu thư."

Nhậm Huyên vẫn mặc bộ váy phù dâu, tay cô nắm chặt vạt váy: “Vâng.”

Một trong hai bảo vệ hỏi: “Nhậm tiểu thư, hai người này cô có quen không?”

Sầm Hảo nhỏ giọng nói: “Một người là bạn của tôi, một người tôi không quen, anh ta quấy rối tôi, chúng tôi đã báo cảnh sát rồi.”

Nhậm Huyên vừa nói xong, hai người bảo vệ liền không tiến lại gần nữa, mà nói lời xin lỗi, sau đó đứng bên cạnh cô.

Khi cảnh sát đến, người đàn ông sàm sỡ Nhậm Huyên đã bị Trần Triết đánh đến mức nhận không ra người.

Chiếc mũ lưỡi trai và khẩu trang của người đàn ông kia đã rơi ra trong lúc ẩu đả, lộ ra khuôn mặt nhút nhát và hèn hạ.

Hai cảnh sát tiến lên kéo hai người ra, ngăn cản Trần Triết đang nổi điên: “Thôi, đánh nữa là chết người đấy.”

Trần Triết im lặng, sắc mặt u ám đáng sợ.

Cảnh sát sợ Trần Trết lại động thủ, liền chuyển hướng chú ý của anh ta, hỏi: "Hai người đánh nhau vì chuyện gì?"

Trần Triết: “Anh ta sàm sỡ… bạn tôi.”

Bạn?

Ai lại vì một người bạn mà đánh người tàn nhẫn như vậy?

Người cảnh sát hỏi Trần Triết ngẩng đầu lên nhìn Nhậm Huyên đang đứng cách đó không xa, nhận ra cô là người nổi tiếng, anh ta hơi sững người, sau đó nói: "Đi thôi, hai người đi cùng tôi về đồn lập biên bản."

Trần Triết: "Tôi biết rõ nguyên nhân hậu quả của sự việc, cho cô ấy về nhà nghỉ ngơi đi, tôi đi cùng các anh."

Trần Triết vừa dứt lời, người đàn ông nằm dưới đất đang được cảnh sát đỡ dậy liền chửi bới: "Tiểu tam, mày là tiểu tam chen chân vào tình cảm giữa tao và Huyên Huyên, nếu không phải vì mày, thì Huyên Huyên sẽ không phớt lờ tao..."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 839: Bài học nhận được



Gã đàn ông mặt mũi bầm dập, toàn thân đầy thương tích.

Tuy vậy, khi chửi rủa Trần Triết, giọng hắn ta vẫn hùng hồn đầy sức sống.

Có lẽ vì có cảnh sát ở đó, hắn ta nghĩ Trần Triết không dám làm gì mình, nên càng chửi càng hăng.

"Mày đừng tưởng có tí tiền mà muốn làm gì thì làm! Tao nói cho mày biết, Huyên Huyên căn bản không thích mày, người Huyên Huyên thích là tao!!"

"Mày là kẻ thứ ba chen chân vào tình cảm của người khác, vậy mà còn dám động tay động chân với tao! Tao sẽ kiện mày."

"Tao sẽ bắt mày bồi thường, bồi thường mười vạn!"

Gã đàn ông vừa chửi vừa lẩm bẩm, nói xong mười vạn lại ngập ngừng, có vẻ vẫn chưa cam tâm, nghiến răng nghiến lợi nói thêm, "Không được, năm mươi vạn! Tao sẽ thuê luật sư kiện mày, bắt mày bồi thường năm mươi vạn!!"

Hắn ta gào lên với Trần Triết.

Ánh mắt Trần Triết tối sầm lại, không đợi mọi người kịp phản ứng, anh sải bước tới túm gáy gã đàn ông, đập thẳng vào bức tường khu chung cư.

Tiếng "rầm rầm" nặng nề vang lên giữa màn đêm tĩnh mịch, nghe đến rợn người.

Gã đàn ông bị Trần Triết khống chế gào thét điên cuồng. Đến khi cảnh sát kịp phản ứng chạy đến can ngăn, đầu hắn ta đã bê bết máu.

Trần Triết bình thản lên tiếng, giọng trầm thấp: "Tôi cho anh một trăm vạn."

Gã đàn ông bị máu trên trán che mờ mắt, hai tay bám chặt lấy tay áo cảnh sát, run rẩy nói: "Cảnh sát, các anh thấy rồi đấy, hắn ta đánh tôi ngay trước mặt các anh, hắn ta hoàn toàn không coi pháp luật ra gì..."

Viên cảnh sát nhíu mày khó chịu: "Có gì thì đến đồn cảnh sát rồi nói."

Nói xong, viên cảnh sát liếc nhìn Trần Triết, cảm thấy anh ta đúng là một kẻ cứng đầu, rồi quay sang nhìn Nhậm Huyên đang đứng sững sờ bên cạnh vì sợ hãi: "Nhậm tiểu thư, chúng tôi cần cô về đồn cảnh sát để lấy lời khai."

Nhậm Huyên hoàn hồn, mím môi đáp: "Vâng."

Nghe vậy, lông mày Trần Triết nhíu lại.

Mười mấy phút sau, mọi người đến đồn cảnh sát.

Nhậm Huyên phối hợp với cảnh sát ghi lời khai. Sau khi điều tra, gã đàn ông này là fan cuồng của Nhậm Huyên. Chỉ vì một lần được cô thả tim bình luận, hắn ta đã ảo tưởng Nhậm Huyên có tình cảm với mình, rồi từ đó không thể dứt ra được.

Càng ảo tưởng, hắn ta càng không phân biệt được thực tế và ảo giác.

Sau nhiều lần điều tra dò la, gã đàn ông đã tìm ra địa chỉ nhà của Nhậm Huyên, rồi liên tục một tuần liền mai phục trước cổng khu chung cư của cô.

Mấy ngày trước, Nhậm Huyên đều đi xe riêng thẳng vào hầm để xe rồi lên nhà, lại có thêm lão Tống và trợ lý bảo vệ, nên gã đàn ông không tìm được cơ hội ra tay.

Hôm nay thấy Nhậm Huyên xuất hiện ở cổng chung cư lại còn đi một mình, hắn ta liền nghĩ cơ hội đã đến, rồi mới xảy ra chuyện này.

Nữ cảnh sát ghi lời khai cho Nhậm Huyên là một cô gái trẻ ngoài hai mươi tuổi. Sau khi ghi xong, cô ấy dùng tập hồ sơ che mặt, nhỏ giọng nói với Nhậm Huyên một cách bí mật: "Chị Huyên Huyên, em cũng là fan của chị."

Nghe vậy, Nhậm Huyên hơi sững người, sau đó mỉm cười cảm ơn: "Cảm ơn em."

Cô cảnh sát: "Hôm nay chị sợ lắm đúng không?"

Nhậm Huyên: "Cũng không sao."

Cô cảnh sát: "Haiz, bây giờ mấy fan cuồng này thật sự ngày càng mất lý trí..."

Ở một bên khác, Trần Triết bị một cảnh sát lớn tuổi dẫn sang một góc để giáo huấn, vừa phân tích lý lẽ, vừa dùng tình cảm để khuyên nhủ.

"Người trẻ tuổi, gặp chuyện gì cũng nên tránh nóng giận."

"Cậu còn trẻ, lại giỏi giang như vậy, cậu thử nghĩ xem, nếu lỡ xảy ra án mạng thì sao?"

Nói xong, viên cảnh sát lớn tuổi hất hàm về phía Trần Triết, chờ anh bày tỏ thái độ.

Trần Triết "ừm" một tiếng, thái độ nhận lỗi rất tốt: "Chú nói đúng."

Thấy Trần Triết nhận lỗi thành khẩn, viên cảnh sát lớn tuổi vỗ vai anh: "Đàn ông vì người con gái mình yêu mà nóng nảy một chút cũng không sai, nhưng nóng nảy không có nghĩa là phải đổ máu, đúng không?"
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back