Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Vưu Vật - Nhị Hỉ

Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 850: Ích kỷ



Châu Dị tối nay cũng uống khá nhiều, hơi men bốc lên, lại thêm niềm vui dâng trào, hoàn toàn không nhận ra sự khác thường của Khương Nghênh.

Nhận thấy hành động của Khương Nghênh, Châu Dị tưởng cô đang xấu hổ, mỉm cười, bế cô lên lầu.

Đêm nay, Khương Nghênh hoàn toàn mất tập trung.

Châu Dị toàn tâm "dâng hiến", Khương Nghênh nằm sấp, những ngón tay nắm chặt ga giường đến nhăn nhúm.

Châu Dị hôn lên tai Khương Nghênh, cuối cùng cũng phát hiện ra sự khác thường của cô, giọng khàn khàn hỏi: "Sao thế? Khó chịu à?"

Eo Khương Nghênh cong lên, làn da ửng hồng, trên lưng còn lấm tấm mồ hôi: "Không."

Châu Dị: "Vợ à, em không tập trung."

Khương Nghênh thành thật: "Em đang lơ đãng."

Châu Dị cười khẽ: "Lúc này mà còn lơ đãng, là do anh chưa đủ cố gắng sao?"

Vừa nói xong, một luồng sức mạnh ập đến, Khương Nghênh hít một hơi khí lạnh.

Khóe mắt Khương Nghênh ửng đỏ: "Nhẹ nhàng thôi."

Châu Dị chỉ cười không nói, hành động ngược lại với mong muốn của Khương Nghênh.

Hơn một tiếng sau, Khương Nghênh được Châu Dị bế ra khỏi phòng tắm.

Cả hai người đều ướt sũng, Khương Nghênh nằm trong chăn, giọng nói ú ớ: "Còn chưa ngủ sao?"

Châu Dị kéo dài dây máy sấy tóc đến tận mép giường: "Dậy đi, sấy tóc rồi ngủ."

Khương Nghênh: "Không muốn động đậy."

Châu Dị cười khẽ, cúi người xuống luồn tay vào trong chăn bế cô dậy: "Ngoan nào."

Nói rồi, Châu Dị bế Khương Nghênh dậy, để cô ngồi quay lưng về phía mình.

Khương Nghênh bị ép phải ngồi dậy, dùng chân kéo chăn.

Thấy vậy, Châu Dị vừa cười vừa bật máy sấy tóc.

Vài phút sau, tóc khô, Châu Dị cúi đầu hôn lên má Khương Nghênh: "Ngủ đi, anh dọn dẹp đồ."

Khương Nghênh quay đầu lại, nhìn bóng dáng Châu Dị đang dọn dẹp máy sấy tóc, cô có vài lời muốn nói nhưng lại nghẹn ở cổ họng.

Cuộc sống của hai người cuối cùng cũng đã đi vào quỹ đạo.

Nhưng Ngô Tiệp lại xuất hiện.

Nếu Ngô Tiệp xuất hiện trong tình trạng khỏe mạnh thì cũng dễ xử lý, vấn đề là, bà ấy bị ung thư, chỉ còn sống được nửa năm.

Khương Nghênh thở dài, tâm trạng phức tạp.

Đêm nay, Khương Nghênh chắc chắn sẽ không ngủ ngon.

Cô không phải thương hại Ngô Tiệp, mà là sợ Châu Dị sẽ bị tổn thương.

Tình cảm, đạo đức, lương tâm, lý trí.

Trong trường hợp này, cái nào cũng khó xử.

Ngày hôm sau.

Khương Nghênh dậy rất sớm, sau khi ăn sáng, nói với Châu Dị là đã hẹn với Khúc Tịch, rồi lái xe rời khỏi Thủy Thiên Hoa Phủ, đến khách sạn Hy Vọng.

Xe đến khách sạn, Khương Nghênh đi thang máy thẳng lên tầng Ngô Tiệp ở.

Tìm được phòng của Ngô Tiệp, cô giơ tay gõ cửa.

Gõ cửa vài lần, bên trong vang lên tiếng động lộn xộn, sau đó là giọng nói mệt mỏi của Ngô Tiệp: "Đến rồi."

Một lát sau, cửa mở, thân hình gầy gò của Ngô Tiệp xuất hiện ở cửa.

Mấy tháng không gặp, Ngô Tiệp như biến thành một người khác.

Khí chất ngày xưa hoàn toàn biến mất, cả người gầy đi trông thấy, gò má hóp lại.

Nhìn thấy Khương Nghênh, Ngô Tiệp khó khăn nở một nụ cười: "Con đến rồi."

Khương Nghênh: "Vâng."

Ngô Tiệp: "Vào nói chuyện đi."

Khương Nghênh lạnh nhạt gật đầu, bước vào phòng.

Ngô Tiệp ở phòng tiêu chuẩn, không có nhiều đồ đạc, nhưng môi trường khá ổn.

Khương Nghênh liếc nhìn xung quanh, rồi ngồi xuống chiếc ghế cạnh cửa sổ.

Ngô Tiệp cầm một chai nước khoáng đến đưa cho cô, ngượng ngùng hỏi: "A Dị khỏe không?"

Khương Nghênh liếc nhìn chai nước khoáng trong tay Ngô Tiệp, không nhận, lạnh nhạt nói: "Anh ấy rất khỏe."

Thấy Khương Nghênh không nhận nước, Ngô Tiệp hít một hơi, rồi rụt rè hỏi: "Tôi... có thể gặp nó không?"

Khương Nghênh lạnh lùng đáp: "Bà nghĩ có thích hợp không?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 851: Ràng buộc đạo đức



Khương Nghênh không muốn nói những lời quá khó nghe, cay nghiệt khi đối mặt với người lớn tuổi.

Nhưng đối mặt với một người lớn tuổi như Ngô Tiệp, Khương Nghênh cũng không thể tỏ ra cung kính, hòa nhã được.

Chỉ cần nghĩ đến việc Ngô Tiệp đã từng làm tổn thương Châu Dị như thế nào, Khương Nghênh liền hận không thể trả lại tất cả những tổn thương đó cho bà ta.

Khương Nghênh vừa dứt lời, chai nước khoáng trong tay Ngô Tiệp bị bóp méo, giọng bà nghẹn ngào: "Nghênh Nghênh, tôi... tôi không có ý gì khác, tôi chỉ muốn gặp lại A Dị một lần nữa..."

Trên mặt Ngô Tiệp vừa đau khổ vừa áy náy.

Khương Nghênh nhìn rõ biểu cảm của bà ta, nhếch mép nói: "Làm người không thể quá ích kỷ."

Câu nói của Khương Nghênh khiến Ngô Tiệp nghẹn thở.

Ngô Tiệp nhìn chằm chằm Khương Nghênh, ánh mắt dần trở nên ảm đạm: "Tôi biết, tôi làm vậy là rất ích kỷ, nhưng... nhưng..."

Nói đến đây, Ngô Tiệp dường như không đứng vững nữa, bà cúi người xuống, tay vịn vào bàn trà, ngồi phịch xuống chiếc ghế khác, một lúc lâu sau mới dùng hai tay che mặt nói: "Nhưng trên đời này tôi chỉ có nó là người thân duy nhất."

Nói xong, Ngô Tiệp khóc nức nở.

Những giọt nước mắt lớn như hạt đậu rơi xuống theo kẽ tay, nhỏ giọt xuống đất, tạo thành những vòng tròn nhỏ.

Khương Nghênh vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, thậm chí không đưa cho bà ta một tờ khăn giấy.

Đợi đến khi Ngô Tiệp khóc mệt, không còn tiếng nấc nữa, Khương Nghênh mới lạnh nhạt nói: "Nếu tôi là bà, dù trên đời này chỉ có nó là người thân duy nhất, tôi cũng tuyệt đối sẽ không làm phiền nó nữa."

Ngô Tiệp: "..."

Khương Nghênh: "Có những tổn thương, không phải cứ chết đi là có thể chuộc tội."

Nghe Khương Nghênh nói vậy, cả người và giọng nói của Ngô Tiệp đều run lên: "Tôi... tôi biết."

Khương Nghênh lạnh lùng nói: "Tôi biết suy nghĩ của bà lúc này, biết sự bất lực của bà khi đối mặt với bệnh tật, cũng biết bà đã nhận ra lỗi lầm của mình trước đây, thậm chí tôi còn biết bà muốn nghe A Dị nói lời tha thứ trước khi chết..."

Khương Nghênh nói từng chữ một, mỗi một câu nói ra càng khiến sắc mặt của Ngô Tiệp lại thêm tái nhợt.

Như thể những suy nghĩ sâu kín nhất trong lòng bà ta bị phơi bày dưới ánh sáng mặt trời.

Nếu bà ta chỉ là một người mẹ bình thường, yêu thương con cái thì đã đành, nhưng bà ta lại từng phạm phải những sai lầm khó có thể tha thứ như vậy.

Khương Nghênh không hề mắng chửi, nhưng từng lời nói của cô như dao nhỏ cứa vào tim bà ta, đau đến rỉ máu, không thể trốn tránh.

Khương Nghênh dứt lời, Ngô Tiệp mắt đỏ hoe nhìn cô không nói gì.

Khương Nghênh lạnh lùng liếc nhìn bà ta, nói: "Sắp chết rồi, bà còn muốn ép buộc đạo đức anh ấy nữa."

Nghe vậy, Ngô Tiệp cứng đờ người, sau đó cả người dường như mềm nhũn ra.

Khương Nghênh nói trúng tim đen, vạch trần suy nghĩ thật sự mà ngay cả bản thân Ngô Tiệp cũng không dám đối mặt.

Ngô Tiệp không muốn thừa nhận, không dám thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận.

Đúng vậy.

Bà ta muốn nghe Châu Dị nói lời tha thứ trước khi chết.

Bà ta muốn mượn cớ mình bị ung thư, mượn cớ mình chỉ còn sống được nửa năm để nối lại tình mẹ con với Châu Dị.

Câu nói của Khương Nghênh khiến bầu không khí trong phòng lập tức đóng băng.

Một lúc sau, Ngô Tiệp mới nói với giọng nghẹn ngào: "Cô đi đi, tôi không gặp A Dị nữa."

Ngô Tiệp nói xong, loạng choạng đứng dậy, đi về phía cửa định mở cửa.

Ngô Tiệp chưa kịp mở lời đuổi Khương Nghênh thì bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Châu Dị đang đứng ngoài cửa.

Ngô Tiệp sững người, môi run run: "A Dị."

Châu Dị lạnh lùng hỏi: "Bà hẹn cô ấy làm gì?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 852: Hết trách nhiệm, không cần hiếu thuận



Sự xuất hiện của Châu Dị thật bất ngờ.

Không chỉ Ngô Tiệp sững người, mà ngay cả Khương Nghênh cũng vô thức nín thở.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, dưới ánh mắt của Châu Dị, Ngô Tiệp khàn giọng đáp: "Con đừng hiểu lầm, mẹ chỉ muốn gặp con."

Châu Dị cười khẩy: "Muốn gặp tôi, sao không gọi điện thoại trực tiếp cho tôi?"

Ngô Tiệp: "Mẹ sợ con không muốn gặp mẹ."

Ngô Tiệp vừa dứt lời, khóe miệng Châu Dị nhếch lên một nụ cười chế giễu: "Thì ra bà còn biết tôi không muốn gặp bà?"

Ngô Tiệp: "..."

1722742952.ce80b24702bebde707601cfae5a14d34.jpg


Đối mặt với sự chế giễu của Châu Dị, Ngô Tiệp mím chặt môi không nói gì.

Một lúc sau, Châu Dị dời mắt khỏi bà ta, nhìn sang Khương Nghênh: "Về nhà thôi."

Khương Nghênh hít một hơi, đứng dậy bước tới.

Thấy Khương Nghênh đi tới, Châu Dị đưa tay nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau rồi quay người rời đi.

Nhìn theo bóng lưng Châu Dị và Khương Nghênh, hốc mắt Ngô Tiệp đỏ hoe, định mở miệng nói điều gì đó nhưng cuối cùng lại cắn chặt môi dưới không nói nên lời.

Ra khỏi khách sạn, Châu Dị im lặng suốt dọc đường.

Lên xe, Châu Dị đưa tay lấy từ ngăn kéo trước ghế phụ một bao thuốc lá, gõ lấy một điếu ngậm vào môi châm lửa.

Rít một hơi thật mạnh, rồi hạ cửa kính xuống.

Khương Nghênh: "Châu Dị."

Châu Dị ừm một tiếng.

Nghe giọng Châu Dị, tim Khương Nghênh thắt lại: "Hôm nay em..."

Chưa để Khương Nghênh giải thích xong, Châu Dị đã trầm giọng cắt ngang: "Không sao."

Nói xong, Châu Dị đưa tay xoa đầu Khương Nghênh một cách trìu mến: "Không cần giải thích, anh hiểu."

Hành động của Châu Dị càng khiến Khương Nghênh càng thêm áy náy.

Khương Nghênh mím môi, nghiêng người ôm lấy eo Châu Dị.

Châu Dị cười khẽ, búng điếu thuốc ra ngoài cửa sổ, đưa tay ôm lấy eo thon của Khương Nghênh, kéo cô ngồi lên đùi mình.

Khương Nghênh mượn lực ngồi dậy, bước qua bảng điều khiển ngồi lên đùi Châu Dị.

Hai người nhìn nhau, Châu Dị mỉm cười: "Anh không sao, thật đấy."

Khương Nghênh cúi đầu: "Ông xã, em xin lỗi."

Châu Dị đưa tay véo má Khương Nghênh: "Xin lỗi cái gì."

Khương Nghênh nghiêm túc nói: "Giấu anh đi gặp... bà ấy, việc này em làm không đúng."

Châu Dị nghe vậy liền cười: "Vợ, em tưởng anh là thanh niên mười bảy mười tám tuổi, không phân biệt được đúng sai à?"

Nói xong, Châu Dị ôm lấy gáy Khương Nghênh, hôn lên khóe môi cô: "Anh biết em làm vậy đều là vì anh."

Khương Nghênh thở dài: "Nhưng vẫn bị anh phát hiện."

Khương Nghênh không biết Châu Dị đã xuất hiện ở cửa khách sạn từ lúc nào.

Cô cũng không biết Châu Dị đã nghe được bao nhiêu cuộc trò chuyện giữa cô và Ngô Tiệp.

Nhưng lúc này, Khương Nghênh biết, mọi chuyện đều không thể giấu được nữa.

Khương Nghênh dừng lại một chút, rồi nhẹ giọng nói: "Bà ấy bị bệnh."

Tay Châu Dị đang ôm gáy Khương Nghênh hơi cứng lại, giọng nói cũng có chút gượng gạo: "Bệnh gì?"

Khương Nghênh mím chặt môi: "Ung thư dạ dày."

Hàm Châu Dị bỗng nhiên căng cứng: "Giai đoạn cuối?"

Khương Nghênh: "Nghe nói chỉ còn nửa năm nữa."

Châu Dị: "Ừ."

1722742952.ce80b24702bebde707601cfae5a14d34.jpg


Châu Dị vừa dứt lời, Khương Nghênh liền ôm chặt cổ anh, cằm tựa vào vai anh, chậm rãi nói: "Ông xã, dù anh làm gì em cũng sẽ ủng hộ anh."

Châu Dị ôm eo Khương Nghênh: "Em nghĩ anh sẽ làm gì?"

Khương Nghênh im lặng một lúc, rồi nói: "Lòng tốt giống như hoa tươi, thỉnh thoảng có vài bông thì thơm ngát, nhưng lan tràn quá mức thì sẽ trở thành hoang tàn."

Châu Dị: "Vợ."

Khương Nghênh: "Đừng để bị ràng buộc bởi đạo đức, hãy làm tròn trách nhiệm, không cần phải hiếu thuận. Nói thật, lúc này em rất hận bà ta, hận bà ta ích kỷ, hận bà ta không thương anh."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 853: Cô vợ bé nhỏ của giám đốc Khương



Khương Nghênh vừa dứt lời, Châu Dị siết chặt vòng tay quanh eo cô, hít một hơi thật sâu, vùi mặt vào cổ cô, giọng khàn khàn nói: "Vợ à, có em thật tốt."

Mối quan hệ vợ chồng tốt đẹp nhất có lẽ là như thế này.

Anh không cần phải nói nhiều.

Cô hiểu những điều anh muốn nói nhưng không nói ra, cũng hiểu những điều khó nói của anh.

Anh không cần lo lắng cô sẽ vì người khác mà nghi ngờ nhân phẩm của anh, bởi vì trong mắt cô, so với chân lý thì anh mới là người chiến thắng.

Châu Dị nói xong, Khương Nghênh không lên tiếng ngay.

Đợi Châu Dị bình tĩnh lại, ngẩng đầu lên, cô mới nhìn vào mắt anh nói: "Nếu anh không muốn gặp bà ấy, thì chuyện tiếp theo cứ để em lo."

Châu Dị quấn tóc Khương Nghênh quanh ngón tay thon dài của mình: "Được."

Khương Nghênh: "Yên tâm, em sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện."

Châu Dị: "Ừ."

Sau đó, Châu Dị và Khương Nghênh không về nhà ngay.

Khương Nghênh gọi điện cho Cát Châu, bảo cậu ta liên hệ bệnh viện giúp Ngô Tiệp, làm thủ tục nhập viện.

Cát Châu nghe xong lời Khương Nghênh dặn dò tuy không hiểu chuyện gì, nhưng cũng không hỏi nhiều.

Mười mấy phút sau, Cát Châu gọi lại cho Khương Nghênh: "Chị, em làm xong rồi, người... dì đó, khi nào đến bệnh viện ạ?"

Cát Châu định gọi thẳng tên Ngô Tiệp, nhưng đến khi nói ra lại đổi thành "dì".

Phép lịch sự và giáo dục là thứ ăn sâu vào máu.

Hơn nữa, dù sao Ngô Tiệp cũng là mẹ của Châu Dị.

Cát Châu nói xong, Khương Nghênh nhìn Châu Dị rồi nói: "Một tiếng nữa."

Cát Châu: "Vâng, vậy em đợi."

Khương Nghênh dặn dò: "Cậu đi mua thêm một số đồ dùng hàng ngày cho bà ấy nữa."

Cát Châu đáp: "Không vấn đề gì."

Cúp điện thoại, Khương Nghênh cất điện thoại: "Lát nữa anh về Thủy Thiên Hoa Phủ trước đi, em đưa bà ấy đi làm thủ tục nhập viện."

Châu Dị cười khẽ: "Vợ, em bảo vệ anh kỹ quá đấy."

Khương Nghênh cố ý nheo mắt hỏi: "Không tốt sao?"

Châu Dị: "Tốt, anh rất sẵn lòng làm cô vợ bé nhỏ của giám đốc Khương."

Châu Dị vừa dứt lời, Khương Nghênh lại ôm anh một cái: "Về nhà đợi em, em làm xong thủ tục nhập viện cho bà ấy sẽ về ngay."

Nhà.

Từ này nói ra vào lúc này, thật ấm áp và ngọt ngào.

Châu Dị ôm chặt Khương Nghênh: "Được, anh về nhà đợi em."

Ôm nhau xong, Khương Nghênh xuống xe quay lại khách sạn.

Khoảnh khắc gõ cửa, Ngô Tiệp ngỡ ngàng: "Cô, sao cô lại quay lại?"

Khương Nghênh thản nhiên nói: "Dọn đồ đi, tôi đưa bà đi làm thủ tục nhập viện."

Ngô Tiệp nghe vậy sững người, lắc đầu từ chối: "Không cần đâu, tôi xin nhận lòng tốt của hai người, cô nói đúng, tôi không nên..."

Chưa để Ngô Tiệp nói hết câu, Khương Nghênh đã lạnh lùng cắt ngang: "Đồ của bà nhiều không?"

Ngô Tiệp mím môi: "..."

Khương Nghênh: "Bên bệnh viện đã làm xong thủ tục rồi, nếu bà thật sự muốn giảm bớt phiền phức thì cứ làm theo sự sắp xếp của tôi."

Khương Nghênh nói với vẻ mặt bình tĩnh, Ngô Tiệp đỏ hoe mắt, khó khăn nói: "Cảm ơn cô."

Khương Nghênh không biểu lộ cảm xúc: "Cần tôi giúp không?"

Ngô Tiệp: "Không cần, không có nhiều đồ, chỉ một vali thôi."

Ngô Tiệp vừa nói vừa bước vào trong, dọn dẹp sơ qua vali đang mở trên sàn, sau đó kéo vali đến trước mặt Khương Nghênh: "Xong rồi."

Khương Nghênh cúi đầu, nhận lấy vali từ tay Ngô Tiệp: "Đi thôi."

Khương Nghênh nói xong, quay người đi ra cửa, xuống sảnh làm thủ tục trả phòng cho Ngô Tiệp.

Sau khi mọi việc xong xuôi, Khương Nghênh đặt vali của Ngô Tiệp vào cốp xe, Ngô Tiệp đứng sau lưng cô, dè dặt hỏi: "A Dị có biết chuyện không?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 854: Cắt đứt quan hệ



Ngô Tiệp vừa dứt lời, không khí im lặng trong giây lát.

Một lúc sau, Khương Nghênh thản nhiên nói: "Lên xe đi."

Ngô Tiệp mím môi, ngực nghẹn lại.

Vài phút sau, xe chạy trên đường.

Khương Nghênh lái xe, Ngô Tiệp ngồi ghế sau.

Hai người im lặng suốt quãng đường, đến gần bệnh viện, Khương Nghênh mới chủ động lên tiếng: "Trong thời gian nằm viện, nếu có gì cần cứ gọi điện cho tôi."

Ngô Tiệp nắm chặt tay: "Nó, A Dị..."

Ngô Tiệp lắp bắp, nói đến cuối cùng, bà buông lỏng tay, thở dài rồi nói: "Được."

Ngô Tiệp ấp úng hồi lâu, cuối cùng vẫn không nói ra những lời muốn nói.

Có những lời, không thể nói.

Chỉ cần nói ra, sẽ là tổn thương.

Đối mặt với sự ấp úng của Ngô Tiệp, Khương Nghênh trực tiếp làm lơ.

Đến khi xe đến bệnh viện, Khương Nghênh cởi dây an toàn: "Đến rồi."

Nói xong, Khương Nghênh xuống xe trước.

Ngô Tiệp nhìn Khương Nghênh qua cửa kính xe, nhìn người phụ nữ mạnh mẽ, quyết đoán này, trong lòng bà không biết phải diễn tả cảm xúc của mình như thế nào.

Thấy Khương Nghênh lấy hành lý của mình ra khỏi cốp xe, Ngô Tiệp hít một hơi thật sâu, rồi mở cửa xuống xe.

Từ bãi đậu xe đến khoa nội trú, hai người lại im lặng.

Khương Nghênh vừa đi vừa lấy điện thoại ra gọi cho Cát Châu.

Chuông reo một lúc, Cát Châu bắt máy: "Alo, chị."

Khương Nghênh nói: "Tôi đến bệnh viện rồi."

Cát Châu đáp: "Vừa hay, em vừa mua đồ dùng xong, tầng 11."

Khương Nghênh: "Ừ, tôi lên ngay."

Nói xong, Khương Nghênh cúp máy, dẫn Ngô Tiệp vào thang máy.

Thang máy đến tầng 11, "ting" một tiếng, Khương Nghênh và Ngô Tiệp lần lượt bước ra.

Vừa ra khỏi thang máy, hai người đã nhìn thấy Cát Châu đang đứng ở hành lang.

Cát Châu là người hoạt bát, nhìn thấy Ngô Tiệp, cậu ta không hề tỏ ra lúng túng, mà rất tự nhiên nhận lấy vali từ tay Khương Nghênh, sau đó cung kính gọi Ngô Tiệp một tiếng "dì".

Cát Châu nói xong, Ngô Tiệp có chút mất tự nhiên đáp: "Chào cậu."

Cát Châu cười nói: "Dì, thủ tục nhập viện đã làm xong rồi, bác sĩ điều trị cho dì là phó viện trưởng của bệnh viện, y thuật và nhân phẩm đều rất tốt."

Ngô Tiệp: "Cảm ơn cậu."

Cát Châu: "Không có gì ạ."

Nói xong, Cát Châu quay sang nhìn Khương Nghênh, thẳng thắn hỏi: "Chị, bên bệnh viện này cần thuê hộ lý không ạ?"

Chưa để Khương Nghênh trả lời, Ngô Tiệp đứng bên cạnh liền ngượng ngùng nói: "Không cần đâu, tôi tự lo được, bây giờ tôi..."

Khương Nghênh bình tĩnh nói: "Cần hộ lý, thuê ba hộ lý, tám tiếng một ca, chia ba ca."

Nghe Khương Nghênh nói vậy, Cát Châu nhìn Ngô Tiệp, thấy bà ta đỏ mặt, liền cười hòa nhã với bà ta, rồi tiếp lời Khương Nghênh: "Vâng, lát nữa em sẽ đi liên hệ hộ lý."

Khương Nghênh nhẹ nhàng nói: "Ừ."

Khương Nghênh vừa dứt lời, ba người cũng vừa đến phòng bệnh.

Cát Châu đã đặt cho Ngô Tiệp phòng VIP, đầy đủ tiện nghi.

Thêm vào đó, Cát Châu còn mua thêm một số đồ dùng hàng ngày cho Ngô Tiệp, nên trong phòng bệnh cơ bản không thiếu thứ gì.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Ngô Tiệp, Cát Châu nói: "Dì, thủ tục nhập viện đã xong rồi, nhưng lát nữa vẫn cần đưa dì đi làm kiểm tra."

Ngô Tiệp: "Cảm ơn cậu."

Cát Châu cười đáp: "Dì khách sáo rồi, đây đều là việc cháu nên làm."

Nói xong với Ngô Tiệp, Cát Châu quay sang nhìn Khương Nghênh.

Khương Nghênh cúi đầu nhìn đồng hồ, rồi ngẩng lên nói với Ngô Tiệp: "Mọi chi phí trong thời gian bà nằm viện sẽ do chúng tôi chi trả, nếu có gì cần cứ gọi điện cho tôi, tôi chỉ có một yêu cầu..."

Khương Nghênh dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Bà không được làm phiền A Dị, dù chỉ là một cuộc điện thoại hay một tin nhắn cũng không được."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 855: Gác lại tình yêu, theo đuổi sự nghiệp



Khương Nghênh nói rất dứt khoát.

Ngô Tiệp nghe vậy, trong lòng chùng xuống, cả người căng thẳng.

Mất khoảng một phút, Ngô Tiệp mới nói với giọng chua xót: "Tôi biết."

Khương Nghênh: "Nếu không còn việc gì nữa, tôi đi trước, còn thủ tục gì thì cứ để Cát Châu giúp bà."

Khương Nghênh nói xong, sắc mặt Ngô Tiệp khó coi, móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay.

Khương Nghênh vốn cũng không mong Ngô Tiệp sẽ trả lời, thấy bà ta im lặng, cô nháy mắt với Cát Châu, rồi bước ra cửa.

Cát Châu hiểu ý, vội vàng đi theo.

Vài phút sau, Cát Châu và Khương Nghênh xuất hiện ở hành lang.

Cát Châu nhỏ giọng hỏi Khương Nghênh: "Không phải bà ta bị đưa ra nước ngoài rồi sao? Sao lại đột nhiên quay về?"

Khương Nghênh nói thật: "Bà ta bị ung thư, nói là muốn gặp anh rể cậu một lần."

Khương Nghênh vừa dứt lời, Cát Châu sững người, vẻ mặt mỉa mai: "Cao tay thật, ràng buộc đạo đức à?"

Khương Nghênh không muốn nói xấu Ngô Tiệp, im lặng một lúc rồi nói: "Nghe nói chỉ còn nửa năm nữa, nửa năm này cậu rảnh thì đến bệnh viện thăm bà ta thường xuyên nhé."

Cát Châu cười khẩy: "Được, em sẽ thay anh rể làm tròn chữ hiếu."

Khương Nghênh liếc nhìn Cát Châu, sửa lại: "Không phải chữ hiếu, mà là trách nhiệm."

Cát Châu ngẩn người, sau đó hiểu ra, gật đầu phụ họa: "Đúng đúng, là trách nhiệm, không phải chữ hiếu, người mẹ như bà ta thì có tư cách gì mà bắt con trai phải hiếu thảo."

Cát Châu nói xong, thấy Khương Nghênh không nói gì, liền gãi đầu, ho khan hai tiếng rồi hỏi: "Chị, cái đó... anh Cửu... vẫn ổn chứ?"

Khương Nghênh: "Rất ổn."

Cát Châu: "Ổn là tốt rồi."

Khương Nghênh nhướng mày: "Tôi còn chưa hỏi cậu, cậu và Tiểu Cửu làm sao vậy?"

Nghe Khương Nghênh hỏi chuyện giữa mình và Tiểu Cửu, Cát Châu đánh trống lảng, ấp úng hồi lâu, cuối cùng mới nói: "Cái đó... cũng muộn rồi, em đưa dì ấy đi làm kiểm tra trước, chị không biết đâu, rất nhiều hạng mục kiểm tra, nếu muộn quá, em sợ hôm nay không có kết quả..."

Cát Châu nói xong, cũng không quan tâm Khương Nghênh còn nói gì nữa không, liền quay người chạy về phòng bệnh.

Nhìn bóng dáng Cát Châu chạy trối chết, khóe môi Khương Nghênh không khỏi cong lên.

Ra khỏi bệnh viện, Khương Nghênh lái xe về Thủy Thiên Hoa Phủ.

Trên đường đi, nghĩ đến chuyện của Ngô Tiệp, Khương Nghênh không khỏi day trán.

Nói không phiền lòng là giả.

Chuyện của Ngô Tiệp, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.

Có lẽ là do bản năng nghề nghiệp, Khương Nghênh luôn muốn dập tắt chuyện này.

Khương Nghênh đang suy nghĩ thì điện thoại đặt trên bảng điều khiển đột nhiên đổ chuông.

Khương Nghênh liếc nhìn, thấy là cuộc gọi của Khúc Tịch, liền kết nối bluetooth, nhấn nút nghe.

"Alo, Tịch Tịch."

Khương Nghênh vừa dứt lời, Khúc Tịch liền hỏi qua điện thoại: "Tôi nghe Bùi Nghiêu nói mấy hôm nữa bà và Châu Dị nhà bà đi hưởng tuần trăng mật à?"

Khương Nghênh xoay vô lăng, đáp: "Ừ, sao thế?"

Khúc Tịch: "Hai người đi hưởng tuần trăng mật thì đi thôi, sao lại rủ bọn tôi đi cùng?"

Khương Nghênh cạn lời: "..."

Khúc Tịch lại nói: "Dạo này tôi vừa nhận một dự án lớn, bận muốn chết, làm gì có thời gian đi hưởng tuần trăng mật với hai người."

Khương Nghênh bật cười: "Vậy bà không đi à?"

Khúc Tịch hình như đang bận, lẩm bẩm: "Không đi, không đi, người với người sao mà khác nhau thế, so với Châu Dị nhà bà, tên tư bản bóc lột đó, tớ chẳng có chút tâm trạng nào để nghỉ ngơi cả."

Khương Nghênh trêu chọc: "Nghe giọng bà là chỉ muốn sự nghiệp, không cần tình yêu rồi hả?"

Khúc Tịch nghiêm túc hừ lạnh một tiếng: "Không ai có thể ngăn cản tôi kiếm tiền, tục ngữ có câu, "đi con đường của riêng mình, chia tay tình yêu"."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 856: Ngắm hoa



Tâm trạng Khương Nghênh bị đè nén cả buổi sáng, lúc này nhờ sự hài hước của Khúc Tịch mà cuối cùng cũng được giải tỏa.

Khúc Tịch lải nhải một hồi, cuối cùng mới hỏi: "Hai người định đi hưởng tuần trăng mật khi nào?"

Khương Nghênh đáp: "Chắc là mấy ngày tới."

Khúc Tịch nói: "Mấy ngày tới tôi thật sự không có thời gian, không đùa đâu."

Nghe giọng điệu nghiêm túc của Khúc Tịch, Khương Nghênh mỉm cười: "Yên tâm, nếu bà không muốn đi, chúng tôi tuyệt đối không ép."

"Chỉ cần bà vượt qua được cửa ải Bùi Nghiêu năn nỉ ỉ ôi là được".

Khương Nghênh nói mập mờ, Khúc Tịch không biết chuyện, tiếp tục trêu chọc: "Tuần trăng mật mà, đương nhiên là hai người mới ngọt ngào."

Khương Nghênh mỉm cười: "Ừ."

Khúc Tịch lại nói: "À đúng rồi, tôi muốn làm mẹ nuôi rồi, bà và Châu Dị nhà bà tranh thủ "cố gắng" trong chuyến đi này nhé, để tháng sau tôi được làm mẹ nuôi."

Khương Nghênh trêu chọc: "Tự lực cánh sinh thôi, thay vì đặt hy vọng vào người khác, chi bằng đặt hy vọng vào chính mình, làm mẹ nuôi có gì hay, muốn làm thì làm mẹ ruột luôn đi."

Nghe Khương Nghênh nói vậy, Khúc Tịch bĩu môi qua điện thoại: "Chuyện này là muốn là được sao?"

Khương Nghênh: "Có chí thì nên, bà cứ thử nghĩ xem, tôi nghĩ là được đấy."

Khương Nghênh nói bóng gió quá rõ ràng, Khúc Tịch hiểu ngay: "Thôi đi, tôi không có thời gian, tôi còn phải phấn đấu cho sự nghiệp."

Nói xong, Khúc Tịch sợ Khương Nghênh tiếp tục chủ đề này, liền gọi tên trợ lý vài tiếng qua điện thoại, giả vờ bận rộn rồi cúp máy.

Điện thoại vừa ngắt, nụ cười trên mặt Khương Nghênh càng thêm rạng rỡ, cô tập trung lái xe.

Xe vừa đi được một đoạn, điện thoại trên bảng điều khiển lại rung lên hai lần.

Khương Nghênh liếc nhìn, trên màn hình hiện lên tin nhắn Khúc Tịch gửi đến: Cố lên nhé, tháng sau nhất định phải cho tôi lên chức mẹ nuôi.

Khương Nghênh mỉm cười, không trả lời.

Hơn một tiếng sau, Khương Nghênh lái xe về đến Thủy Thiên Hoa Phủ.

Khương Nghênh vừa dừng xe đã nhìn thấy Châu Dị đang ngồi hút thuốc bên bồn hoa.

Châu Dị ngồi đối diện với một vườn hồng, cổ áo sơ mi đen hơi mở, khóe miệng ngậm điếu thuốc, mắt lim dim, vẻ mặt khó đoán.

Nhìn khuôn mặt vô cảm của Châu Dị, Khương Nghênh thấy xót xa, hít một hơi thật sâu rồi mở cửa xuống xe.

Châu Dị đang ngẩn người, hoàn toàn không để ý Khương Nghênh đã đi đến bên cạnh mình.

Mãi đến khi trước mặt anh có một bóng đen, Châu Dị mới hoàn hồn: "Về rồi à?"

Châu Dị trầm giọng nói, ngẩng đầu nhìn Khương Nghênh.

Khương Nghênh cúi đầu: "Sao lại ngồi ngoài này?"

Châu Dị cười khẽ: "Ngắm hoa."

Nói rồi, Châu Dị hất cằm về phía Khương Nghênh: "May mà lúc đó trồng nhiều, trừ số dùng trong đám cưới, vẫn còn khá nhiều."

Châu Dị vừa dứt lời, Khương Nghênh liền ngồi xổm xuống trước mặt anh: "Anh thích hoa à?"

Châu Dị đưa tay lên xoa gáy Khương Nghênh, trầm giọng đáp: "Thích."

Khương Nghênh mỉm cười: "Vậy năm sau em trồng cho anh nhé."

Châu Dị nghe vậy liền mỉm cười: "Chắc là không được."

Khương Nghênh ngẩng đầu nhìn Châu Dị, khó hiểu: "Tại sao?"

Châu Dị cúi người xuống, hôn lên khóe môi Khương Nghênh, khẽ nói: "Vì năm sau bà xã chắc là sẽ mang thai, bà bầu không thích hợp làm việc nặng."

Nói xong, tay Châu Dị đang đặt trên gáy Khương Nghênh di chuyển xuống, véo nhẹ d** tai cô: "Vợ, hôm nay em vất vả rồi."

Khương Nghênh biết Châu Dị đang nói đến chuyện gì, cô vẫn ngồi xổm, cảm giác tê tê dại dại lan ra, dịu dàng nói: "Ngày mai chúng ta đi hưởng tuần trăng mật luôn đi.”
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 857: Anh em cùng khổ



Khương Nghênh vừa dứt lời, trong mắt Châu Dị rõ ràng có sự dao động.

Một lúc sau, Châu Dị trầm giọng nói: "Được."

Người khác là "xách balo lên và đi", Châu Dị và Khương Nghênh là "xách vali lên và đi hưởng tuần trăng mật".

Tối hôm đó, hai người đặt vé máy bay, thu dọn hành lý qua đêm, sáng hôm sau bay lúc tám giờ.

Sáng sớm hôm sau, hai người vội vàng ăn sáng, Tiểu Cửu lái xe đưa họ ra sân bay.

Trên đường đi, Châu Dị gọi điện cho Trần Triết, dặn dò Trần Triết chú ý đến công ty, có việc gì thì gọi điện thoại báo ngay.

Trần Triết cau mày qua điện thoại: "Chương trình "Gặp lại sau chia tay" hai ngày nữa bắt đầu quay."

Châu Dị dựa vào ghế, dùng ngón tay xoa mi tâm: "Sao tôi lại quên mất chuyện này nhỉ."

Trần Triết im lặng: "..."

Châu Dị: "Vậy cậu giao lại việc công ty cho lão Triệu, để lão Triệu lo liệu."

Trần Triết đáp: "Vâng."

Cúp máy với Trần Triết, Châu Dị quay sang cười với Khương Nghênh: "Quên mất lão Trần phải tham gia chương trình với Nhậm Huyên."

Khương Nghênh cười đáp: "Hai ngày nữa à?"

Châu Dị nói: "Ừ."

Khương Nghênh lấy điện thoại ra cài đặt lời nhắc: "Đến lúc đó em nhất định sẽ xem."

Châu Dị nghe vậy nhướng mày: "Hóng hớt thế?"

Khương Nghênh cất điện thoại vào túi: "Làm xử lý khủng hoảng truyền thông bao nhiêu năm rồi, em cũng muốn trải nghiệm cảm giác đu idol."

Hai người đang nói chuyện thì xe đến sân bay.

Tiểu Cửu xuống xe lấy hành lý giúp hai người, đưa họ vào phòng chờ VIP nghỉ ngơi.

Còn một khoảng thời gian nữa mới đến giờ bay, Tiểu Cửu tất bật lo liệu, Châu Dị và Khương Nghênh khó có được kỳ nghỉ, cả hai đều trông rất thư thái.

Bầu không khí hài hòa này kéo dài khoảng mười mấy phút.

Châu Dị đang ghé sát tai Khương Nghênh nói chuyện chuẩn bị mang thai thì một giọng nói bất cần đời nhưng quen thuộc vang lên bên tai.

"Châu Dị, trùng hợp thế!"

Châu Dị giật mình, quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói.

Bùi Nghiêu mặc áo phông, quần đùi sặc sỡ, đeo kính râm, tay kéo vali, khí chất phóng túng, trông rất nổi bật.

Nhìn thấy Bùi Nghiêu, Châu Dị nheo mắt.

Bùi Nghiêu bước tới, khoác vai Châu Dị: "Trùng hợp ghê, hai người đi hưởng tuần trăng mật à?"

Châu Dị vẫn bình tĩnh, nhưng trong người lại toát ra vẻ lạnh lùng: "Tôi mà nói hai chúng tôi chỉ đến phòng chờ sân bay ngồi chơi thôi, ông có tin không?"

Bùi Nghiêu ngồi xuống tay vịn ghế của Châu Dị, nghiêm túc nói: "Tin chứ, sao không tin? Anh em với nhau mà không có chút tin tưởng nào sao?"

Châu Dị cười nhạt: "Hừ."

Bùi Nghiêu: "Thực ra tôi cũng đến đây ngồi chơi thôi."

Châu Dị cười lạnh: "Ông đoán xem tôi có tin không?"

Bùi Nghiêu nhướng mày: "Tôi tin tưởng ông như vậy, ông lại không tin tưởng tôi?"

Châu Dị nhìn Bùi Nghiêu ngồi xuống ghế, vẻ mặt lạnh nhạt: "Khúc Tịch đâu?"

Bùi Nghiêu thản nhiên: "Nhà vệ sinh."

Châu Dị khẽ cười: "Ông chuẩn bị sẵn sàng rồi à?"

Bùi Nghiêu cười toe toét, không tiện nói thẳng trước mặt Khương Nghênh, liền cúi đầu nói nhỏ với Châu Dị, chỉ đủ hai người nghe thấy: "Đây gọi là "phòng bệnh hơn chữa bệnh", ông có biết lão Tần mấy hôm nay làm gì không?"

Châu Dị thờ ơ hỏi: "Không biết."

Bùi Nghiêu: "Đi xem mắt cùng cô Sầm."

Châu Dị nhướng mày: "Hửm?"

Bùi Nghiêu khoác vai Châu Dị, hóng hớt nói: "Phải nói là "gừng càng già càng cay", bố cô Sầm đã sớm đoán được lão Tần chưa từ bỏ ý định, nên sắp xếp cho cô Sầm hơn chục chàng trai xem mắt, mỗi ngày một người, phải mất nửa tháng, lão Tần ngậm bồ hòn làm ngọt, không dám đắc tội bố vợ, ngày nào cũng đi xem mắt cùng cô ấy..."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 858: Tránh xa cô ấy ra



Bùi Nghiêu vốn đã hài hước sẵn rồi, lại thêm màn miêu tả sống động như thật này nữa.

Đã thành công chuyển hóa vẻ lạnh lùng trong mắt Châu Dị thành ý cười.

Châu Dị trêu chọc: "Thật không?"

Bùi Nghiêu: "Chuyện này tôi lừa ông làm gì?"

Nói xong, để chứng minh lời mình nói là thật, Bùi Nghiêu hất hàm về phía Châu Dị: "Nếu ông không tin, bây giờ gọi điện cho lão Tần hỏi xem lão ta đang làm gì."

Châu Dị mỉm cười, dưới ánh mắt của Bùi Nghiêu, anh lấy điện thoại ra gọi cho Tần Trữ.

Chuông reo vài giây, Tần Trữ bắt máy, giọng trầm thấp lạnh lùng: "Sao thế?"

Nghe giọng nói lạnh như băng của Tần Trữ, Châu Dị biết Bùi Nghiêu không nói dối.

Trong mắt Châu Dị hiện lên ý cười: "Đang bận à?"

Tần Trữ lạnh lùng nói: "Không, có việc thì nói."

Châu Dị nghiêm túc nói: "Tôi định đi hưởng tuần trăng mật với Nghênh Nghênh, nếu công ty có việc gì thì ông giúp đỡ nhé."

Tần Trữ ngồi trong xe, kéo cà vạt xuống: "Ừ, nếu có việc gì thì bảo lão Trần gọi cho tôi."

Châu Dị nói một câu chí mạng: "Lão Trần chắc không có thời gian đâu, hai ngày nữa cậu ấy phải tham gia một chương trình giải trí với Nhậm Huyên."

Tay Tần Trữ đang kéo cà vạt khựng lại, nhận ra điều gì đó, liền mắng: "Có phải lão Bùi nói gì với ông rồi không?"

Châu Dị liếc nhìn Bùi Nghiêu, hiếm khi không bán đứng cậu ta: "Không, lão Bùi làm sao vậy?"

Châu Dị vừa dứt lời, Tần Trữ liền cười khẩy: "Nếu lão Bùi không nói gì với ông, tôi đây đổi họ theo ông."

Châu Dị trêu chọc: "Châu Trữ? Nghe cũng hay đấy chứ."

Châu Dị đang nói chuyện phiếm với Tần Trữ thì cửa xe phía sau đột nhiên mở ra, Sầm Hảo mặc váy trắng bước lên xe.

Tần Trữ nhìn Sầm Hảo qua gương chiếu hậu, trầm giọng hỏi: "Hôm nay đi đâu?"

Sầm Hảo nghiêng người nói: "Quán trà Đoạn Thị."

Tần Trữ: "Được."

Nói xong, Tần Trữ chào tạm biệt Châu Dị, định cúp máy.

Nhưng chưa kịp để Tần Trữ cúp máy, trong xe vang lên giọng nói đáng ghét của Bùi Nghiêu: "Cô Sầm, đối tượng xem mắt hôm nay làm nghề gì vậy?"

Sầm Hảo nghe vậy, mặt đỏ bừng: "Nhân... nhân viên văn phòng bình thường."

Bùi Nghiêu nói lớn: "Nhân viên văn phòng bình thường tốt mà, hơn hẳn mấy người làm luật sư, suốt ngày đắc tội với người khác, tối ngủ còn lo bị ám sát."

Sầm Hảo: "..."

Tần Trữ: "Cút!"

Tần Trữ nói xong, liền cúp máy.

Trong xe im lặng một lúc, Tần Trữ gõ ngón tay lên vô lăng, bình tĩnh nói: "Ngồi lên ghế trước đi."

Sầm Hảo nắm chặt váy, im lặng không nói.

Một lúc sau, khi Tần Trữ nghĩ rằng Sầm Hảo đã bị mình dọa sợ thì cô lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt thản nhiên ngắm cảnh.

Tần Trữ: "??"

Khoảng nửa phút sau, Sầm Hảo mỉm cười: "Lái xe đi, muộn rồi, bố em nói người này rất tốt, nho nhã lịch sự, ôn hòa, bảo em đừng đến muộn."

Tần Trữ nhìn Sầm Hảo qua gương chiếu hậu, cười hỏi: "Giờ em không sợ anh chút nào nữa à?"

Sầm Hảo quay đầu lại, mặc dù lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi, nhưng trên mặt không hề có chút sợ hãi: "Ông nội Tần bảo anh tránh xa em ra."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 859: Buổi xem mắt kỳ lạ



Câu nói của Sầm Hảo khiến Tần Trữ cứng họng.

Hai người nhìn nhau qua gương chiếu hậu, cuối cùng Tần Trữ chịu thua, gật đầu: "Được, anh tránh xa em."

Tần Trữ nói xong, liền đạp ga.

Một ngày trước, Tần Trữ nhận được điện thoại của ông nội Tần.

Ông nội Tần vừa mở miệng đã vào thẳng vấn đề chuyện của anh và Sầm Hảo.

Tần Trữ cứ tưởng ông nội sẽ giục anh cưới Sầm Hảo về.

Ai ngờ ông nội Tần lại lạnh lùng nói: "Sau này cháu tránh xa Hảo Hảo ra, đừng có lúc nào cũng bắt nạt con bé."

Ông nội Tần nói xong, không đợi Tần Trữ phản bác, lại nói tiếp: "Nhà họ Sầm gọi điện cho ông, nói cháu suốt ngày uy h**p dụ dỗ Hảo Hảo, dọa con bé đến mức mất ngủ, Tần Trữ, ông cảnh cáo cháu, nếu còn có lần sau, ông sẽ đánh gãy chân cháu."

Tần Trữ từ nhỏ đã được ông nội nuôi dưỡng.

Bố Tần bất tài, tự mình vào tù còn để lại một đống rắc rối.

Mấy năm đầu, đều nhờ ông nội Tần gồng mình gánh vác, giữ thể diện cho nhà họ Tần.

Đối với ông nội, Tần Trữ luôn hiếu thuận, chưa bao giờ nói một chữ "không".

Lần này cũng không ngoại lệ.

Ông nội nói xong, Tần Trữ ngậm điếu thuốc đứng trước xe trong màn đêm, cười khẩy: "Vâng, cháu nghe lời ông."

Ông nội: "Hảo Hảo là cô gái tốt, lúc đầu ông muốn giới thiệu Hảo Hảo cho cháu, cháu không đồng ý, bây giờ hối hận rồi? Muộn rồi!"

Tần Trữ: "Ông nội, nếu cô ấy cũng thích cháu thì sao?"

Ông nội Tần: "Cháu nghĩ có khả năng đó sao?"

Tần Trữ nhả khói: "Nhỡ đâu thì sao?"

Ông nội cười khẩy: "Không có nhỡ đâu."

Tần Trữ lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, cười khẽ: "Nếu cô ấy cũng thích cháu, muốn ở bên cháu, ông có thể nói giúp cháu vài lời tốt đẹp với chú Sầm không?"

Ông nội mỉa mai: "Cháu nằm mơ đi còn nhanh hơn."

Tần Trữ: "Ông nội, cháu nghiêm túc đấy."

Ông nội Tần chế giễu: "Ông cũng nghiêm túc đấy, nghe nói bố Sầm đã chọn cho Hảo Hảo hơn chục chàng trai ưu tú, từ ngày mai sẽ sắp xếp cho Hảo Hảo đi xem mắt."

Tần Trữ nghe vậy, điếu thuốc trên tay run lên, tàn thuốc rơi xuống.

Thấy Tần Trữ im lặng, ông nội tiếp tục mỉa mai: "Cháu không phải muốn làm anh trai Hảo Hảo sao? Vừa hay, khi Hảo Hảo đi xem mắt thì cháu đi cùng, giúp con bé xem xét."

Tần Trữ: "..."

Đi xem mắt cùng người phụ nữ mình thích.

Tần Trữ sống ba mươi năm, nằm mơ cũng không ngờ chuyện kỳ lạ này lại xảy ra với mình.

Bên kia, Châu Dị và những người khác lên máy bay.

Lên máy bay rồi, Bùi Nghiêu vẫn chưa hết hóng hớt, cười nói: "Bây giờ không cần gặp lão Tần, chỉ nghĩ đến thôi là thấy lão ta bực bội rồi."

Châu Dị mỉm cười: "Ông dám nói những lời này trước mặt lão Tần không?"

Bùi Nghiêu không trả lời mà hỏi ngược lại: "Ông đoán lão Tần có thể chịu đựng được bao lâu?"

Châu Dị: "Một tuần?"

Bùi Nghiêu nghiêng người về phía trước, hạ giọng nói: "Tôi đoán ba ngày. Chúng ta cá cược nhé, nếu tôi thắng, ông giúp tôi nghĩ cách để Khúc Tịch đồng ý lời cầu hôn của tôi, nếu ông thắng, tôi sẽ nghe theo ông."

Nghe Bùi Nghiêu nói vậy, Châu Dị nhướng mày: "Ông đang cá cược với tôi, hay là muốn mượn cớ cá cược để tôi giúp ông cầu hôn?"

Bùi Nghiêu sợ Khúc Tịch bên cạnh nghe thấy, nhỏ giọng nói: "Đã hiểu thì đừng nói toạc ra."

Châu Dị cười đầy ẩn ý: "Nghĩ kỹ chưa? Đây là chuyện cả đời đấy."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back