Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Vưu Vật - Nhị Hỉ

Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 810: Quà “bổ dưỡng”



Châu Dị và Bùi Nghiêu mà “nói nhảm” với nhau, thì không phải là một, hai câu là xong chuyện.

Trong lúc nói chuyện, xe đã đến biệt thự nhà họ Bùi.

Châu Dị dừng xe, gọi Bùi Nghiêu xuống xe.

Bùi Nghiêu ném áo khoác sang một bên, định bước xuống xe.

Châu Dị quay đầu nhìn anh ta, trầm giọng nói: “Trong cốp xe của tôi có hai thùng rượu ngon, ông mang vào cho bố Bùi đi.”

Bùi Nghiêu dừng lại, nhìn Châu Dị, trêu chọc: "Ông hiếu kính người lớn tuổi mà cũng phải nhờ tôi thay sao?"

Châu Dị cong môi: "Hôm nay tôi có việc thật, ông nói với chú dì một tiếng, hôm nào tôi và Nghênh Nghênh sẽ đến thăm hai người."

Bùi Nghiêu: “Được, nể tình hôm nay ông đã giúp tôi, tôi cũng giúp ông một tay.”

Châu Dị trêu chọc: “Làm phiền Bùi tổng rồi.”

Bùi Nghiêu không đáp lời, đẩy cửa xuống xe, lấy hai thùng rượu từ cốp xe ra.

Lấy rượu xong, Bùi Nghiêu sải bước đến trước cửa sổ xe ghế lái, cúi người xuống, nói chuyện.

Châu Dị thấy vậy, hạ cửa sổ xe xuống: “Còn chuyện gì nữa?”

Bùi Nghiêu trêu chọc: Thay mặt chú Bùi cảm ơn ông, tiện thể nói với ông, anh Bùi yêu ông nhé."

Châu Dị nghe vậy liền nheo mắt cười, không phản bác.

Sự im lặng đột ngột của Châu Dị khiến Bùi Nghiêu cảm thấy khó chịu: “Thay đổi tính nết rồi?”

Châu Dị: “Thương ông bị ốm.”

Bùi Nghiêu nhướng mày: "Ông nghĩ tôi tin không?"”

Châu Dị cười, không đáp lời, đạp ga lái xe đi, để lại cho Bùi Nghiêu một “đám khói bụi”.

Bùi Nghiêu: “…”

Vài phút sau, Bùi Nghiêu cầm hai thùng rượu, vừa đi vừa lẩm bẩm, bước vào nhà.

Vừa vào phòng khách, anh ta đã nhìn thấy mẹ Bùi đang ngồi trên ghế sofa, sắc mặt khó coi..

Bùi mẹ vừa mới chuyển từ căn hộ của Khúc Tích về hôm qua, trước khi về bà đã nhắc nhở Bùi Nghiêu, bảo anh ta nhất định phải theo đuổi được Khúc Tích.

Nhìn thấy Bùi mẹ không vui, Bùi Nghiêu không dám nói nhiều, anh ta đặt hai thùng rượu xuống, sờ mũi, nói: "Mẹ, con về rồi."

Mẹ Bùi: “Hừ.”

Bùi Nghiêu: “…”

Tiếng “hừ” của mẹ Bùi khiến Bùi Nghiêu lạnh sống lưng.

Một lúc lâu sau, Bùi Nghiêu mới bước đến trước mặt bà, nịnh nọt: “Mẹ, ai chọc mẹ giận vậy? Có phải bố không? Mẹ nói cho con biết, cho dù ai chọc mẹ giận, con nhất định sẽ giúp mẹ trả thù."

Nói xong, Bùi Nghiêu thấy mẹ Bùi không có phản ứng gì, anh ta lại bắt đầu giả vờ đáng thương: “Mẹ, lần này con dầm mưa bị cảm, con mới hiểu được thế nào là bệnh tật ập đến như núi lở, mẹ không biết đâu, con..."

Mẹ Bùi nghiêng đầu nhìn Bùi Nghiêu, liếc nhìn anh ta, lạnh lùng ngắt lời: "Con yếu đuối vậy sao?"

Bùi Nghiêu nghe vậy liền đứng hình: "Hả?"

Bùi mẹ cười lạnh một tiếng: "Lý à, mang đồ nhà họ Khúc gửi đến cho cậu cả xem đi."

Mẹ Bùi vừa dứt lời, dì Lý đã xách sáu thùng đồ từ trong ra ngoài.

Bùi Nghiêu cười gượng: "Nhà họ Khúc gửi đến à?"

Mẹ Bùi cười khẩy: “Nửa tiếng trước khi con về.”

Vẻ mặt của mẹ Bùi khiến Bùi Nghiêu bất an.

Bùi Nghiêu nuốt nước bọt, hỏi: “Mẹ, đó là những gì vậy?”

Mẹ Bùi cười lạnh: “Con hỏi thùng nào?”

Bùi Nghiêu tùy ý chỉ vào thùng ở giữa: “Thùng đó.”

Mẹ Bùi: “Hải sâm.”

Nghe thấy Bùi mẹ nói vậy, Bùi Nghiêu thở phào nhẹ nhõm, hắng giọng nói: "Chắc là chú Khúc thấy con bị cảm, nên muốn bồi bổ cho con."

Mẹ Bùi cười nhạt.

Phản ứng này của Bùi mẹ khiến Bùi Nghiêu cảm thấy chuyện này không đơn giản, anh ta lại chỉ vào một thùng khác: "Mẹ, thế thùng đó là gì ạ?"

Bùi mẹ: "Hàu."

Bùi Nghiêu: Những thứ này hình như không liên quan gì đến việc trị cảm!

Bùi Nghiêu vốn đang sốt, đầu óc hơi mơ hồ, nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ có thể cắn răng hỏi tiếp: "Mẹ, thế thùng ngoài cùng bên phải là gì ạ?"

Bùi mẹ quay đầu lại, nhìn Bùi Nghiêu với ánh mắt châm chọc: "Lộc nhung."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 811: Giải thích không rõ



Mẹ Bùi nói xong, phòng khách lập tức yên tĩnh như tờ.

Vài giây sau, Bùi Nghiêu hít một hơi thật sâu.

Lộc nhung: Bổ thận, tráng dương, mạnh gân cốt.

Rõ ràng, Bùi Nghiêu ở độ tuổi này, tràn đầy sức sống, hoàn toàn không cần “mạnh gân cốt”.

Thứ này được gửi đến, không phải để cho anh ta “mạnh gân cốt”, thì là cho “chuyện kia”.

Bùi Nghiêu nuốt nước bọt, khó khăn nói: “Mẹ.”

Mẹ Bùi cười lạnh: “Đừng gọi tôi là mẹ, tôi không dám nhận.”

Bùi Nghiêu: “Không phải như vậy đâu, chắc chắn là có hiểu lầm, mẹ nghe con giải thích…”

Mẹ Bùi: "Con không cần phải giải thích với mẹ, con cũng không thể giải thích với mẹ, con hãy nghĩ xem con nên giải thích với ai đi..."

Nhà họ Bùi “náo loạn” vì mấy thùng thuốc bổ.

Ba tiếng sau, màn kịch này mới kết thúc.

Bùi Nghiêu về phòng ngủ, lập tức gọi điện thoại cho Châu Dị.

Chuông reo một lúc, Châu Dị nghe máy, giọng nói trầm thấp, mang theo ý cười: “Nói.”

Bùi Nghiêu đứng bên cửa sổ sát đất, bứt tóc: "Rốt cuộc ông đã nói gì với chú Khúc vậy?"

Châu Dị trêu chọc: “Muốn biết à?”

Bùi Nghiêu nghiến răng nghiến lợi: “Nói mau, tôi sẽ tha cho ông.”

Châu Dị cười khẩy: "Muốn biết thì tự mình đi hỏi chú Khúc đi."

Châu Dị nói xong, không cho Bùi Nghiêu cơ hội “phản dame”, trực tiếp cúp điện thoại.

Cúp máy, Châu Dị xoay vô lăng, nụ cười trên môi càng sâu.

Thấy vậy, Khương Nghênh nhướng mày: “Em cũng rất tò mò, rốt cuộc anh đã nói gì với chú Khúc?"

Châu Dị nghiêng đầu nhìn Khương Nghênh: “Không thể nói.”

Châu Dị vừa dứt lời, điện thoại di động trên bảng điều khiển rung lên hai tiếng.

Châu Dị cúi đầu nhìn một cái, thấy là tin nhắn của Bùi Nghiêu, anh ngước mắt lên nói với Khương Nghênh: “Vợ ơi, em giúp anh xem lão Bùi gửi cái gì đấy.”

Khương Nghênh cầm điện thoại lên, mở ra xem, khi nhìn thấy bức ảnh mà Bùi Nghiêu gửi, cô bật cười.

Châu Dị nghe vậy, nhướng mày: “Sao vậy?”

Khương Nghênh xoay màn hình điện thoại: “Anh tự xem đi.”

Bùi Nghiêu gửi ảnh thuốc bổ mà bố Khúc tặng anh ta, sáu thùng thuốc bổ, Bùi Nghiêu chụp cận cảnh, chữ trên thùng rất rõ ràng.

Châu Dị: “Chú Khúc cao tay thật đấy.”

Vài phút sau, xe đến Thủy Thiên Hoa Phủ, Châu Dị và Khương Nghênh vừa bước vào nhà, dì Trương đã ra đón, cười nói: “Hai người đoán xem hôm nay ai đến nào?”

Dì Trương vừa dứt lời, chưa đợi Khương Nghênh đoán, Tô Dĩnh đang ngồi trên ghế sofa đã đứng dậy.

Từ sau chuyện lần trước, Khương Nghênh và Tô Dĩnh đã trở nên thân thiết hơn.

Nhìn thấy Tô Dĩnh, Khương Nghênh vui mừng: “Dì.”

Tô Dĩnh: “Dì nghe chú nói hôm nay hai đứa đi khám sức khỏe à?”

Khương Nghênh vừa thay dép, vừa đáp: “Vâng, vừa khám xong.”

Tô Dĩnh hỏi: “Kết quả thế nào?”

Khương Nghênh cười đáp: "Kết quả đã có đều tốt cả ạ, còn vài mục chưa có kết quả."

Tô Dĩnh thấy Khương Nghênh đến gần, bà nắm tay cô, kéo cô ngồi xuống: "Khám sức khỏe là tốt, nhưng cháu cũng không cần phải lo lắng, sức khỏe của cháu và A Dị chắc chắn không có vấn đề gì."

Khương Nghênh mỉm cười, thành thật nói: "Vâng ạ, chỉ là chuẩn bị mang thai, nên khám cho yên tâm."

Khương Nghênh vừa dứt lời, Châu Dị cũng thay dép xong, đi đến chỗ bọn họ, chào hỏi Tô Dĩnh: “Dì.”

Tô Dĩnh cười đáp: “Gần đây A Dị có bận không?”

Châu Dị đi đến bên cạnh Khương Nghênh, ngồi xuống, anh “vô thức” vuốt tóc cô, cười đáp: "Cũng bình thường ạ, không quá bận."

Tô Dĩnh: "Sắp tổ chức đám cưới rồi, hai đứa nghỉ ngơi vài ngày đi."

Châu Dị đáp: "Vâng."

Châu Dị vừa dứt lời, định nói thêm gì đó thì điện thoại di động trong túi anh đổ chuông.

Châu Dị lấy điện thoại ra xem, nhìn thấy số lạ, anh trượt màn hình, nhấn nút nghe: “A lô, ai vậy?”

Châu Dị vừa dứt lời, đầu dây bên kia đã vang lên một giọng nói ngọt ngào: “Châu tổng.”
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 812: Châu tổng "ngựa quen đường cũ"



Tiếng “Châu tổng” khiến Châu Dị không khỏi nhướng mày.

Châu Dị lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, phụ nữ theo đuổi anh vô số kể.

Nhìn phụ nữ, không cần phải tiếp xúc nhiều, chỉ cần nghe giọng nói là đã có thể đánh giá được bảy tám phần.

Trước đây Bùi Nghiêu từng nói, nếu một ngày nào đó Bạch Thành tổ chức cuộc thi "chuyên gia nhận diện trà xanh", Châu Dị xếp thứ hai, thì chắc chắn không ai dám xếp thứ nhất.

Đối phương vừa dứt lời, Châu Dị lo lắng Tô Dĩnh sẽ nghe thấy, gây ra chuyện không hay, anh lặng lẽ vỗ vai Khương Nghênh, đứng dậy, nghe điện thoại.

Sự im lặng trong giây lát của Châu Dị khiến người phụ nữ ở đầu dây bên kia vui mừng, tưởng rằng anh đang đợi cô ta nói tiếp.

Châu Dị chưa đi đến lầu hai, đã nghe thấy giọng nói “giả vờ e thẹn” của người phụ nữ: “Châu tổng, em là streamer Tống Dĩnh thuộc công ty của anh, tối nay anh có rảnh không? Em muốn mời anh đi uống cà phê.”

Đối phương vừa dứt lời, Châu Dị liền dừng bước.

Tống Dĩnh?

Châu Dị có ấn tượng với cái tên này.

Không phải vì món quà độc đáo mà cô ta tặng, mà vì cái tên này đã từng được Khương Nghênh nhắc đến.

Châu Dị gõ nhẹ ngón tay lên tay vịn cầu thang, quay đầu nhìn Khương Nghênh.

Khương Nghênh đang nói chuyện với Tô Dĩnh, nhận thấy Châu Dị đang nhìn mình, cô quay đầu lại.

Châu Dị nhép miệng: “Vợ ơi, lại đây.”

Khương Nghênh thấy vậy, khựng lại nửa giây, sau đó quay đầu nói với Tô Dĩnh: “Dì, dì đợi cháu một lát, cháu nói chuyện với A Dị một chút.”

Tô Dĩnh mỉm cười dịu dàng: “Ừ, đi đi.”

Tô Dĩnh vừa dứt lời, Khương Nghênh liền đứng dậy, đi về phía Châu Dị.

Trên cầu thang, Châu Dị vòng tay qua eo Khương Nghênh, kéo cô lên, cúi đầu, ghé sát tai cô: “Tống Dĩnh.”

Khương Nghênh nghiêng đầu nhìn anh.

Châu Dị đột nhiên cười: “Gan lớn thật đấy.”

Châu Dị đang nói chuyện với Khương Nghênh, thì Tống Dĩnh ở đầu dây bên kia cũng không “yên phận”, cô ta dùng lời nói khiêu khích Châu Dị.

“Châu tổng, anh nhận được váy ngủ em tặng chưa?”

“Anh có thích không?”

“Thật ra bộ váy ngủ đó không hợp với em lắm, những chỗ khác thì ổn, chủ yếu là cúp ngực và eo không vừa, cúp ngực hơi nhỏ, eo lại hơi rộng.”

Hai câu này của Tống Dịn, "thả thính" rất khéo léo.

Cúp ngực váy ngủ nhỏ, chứng tỏ vòng một của cô ta lớn.

Eo váy ngủ rộng, chứng tỏ eo cô ta rất thon.

Eo thon ngực khủng.

Chỉ cần nghe thôi, cũng đủ khiến đàn ông liên tưởng.

Tống Dĩnh nói xong, đợi mãi không thấy Châu Dị đáp lại, cô ta làm nũng qua điện thoại: “Châu tổng, tối nay anh có rảnh không?”

Lúc Tống Dĩnh nói chuyện, Châu Dị cố ý đưa điện thoại đến gần tai Khương Nghênh.

Đợi Tống Dĩnh nói xong, Châu Dị nhướng mày nhìn Khương Nghênh: “Vợ?”

Nghe thấy lời nói của Tống Dĩnh, Khương Nghênh không những không tức giận, mà còn cười, cô mấp máy môi: “Chuyện của anh, tự anh giải quyết.”

Nói xong, Khương Nghênh đưa tay kéo cổ áo Châu Dị xuống.

Châu Dị thuận thế cúi đầu xuống, Khương Nghênh ghé sát tai anh, nói: “Chồng, anh tưởng anh vẫn là Châu tổng của trước kia à?”

Châu Dị khẽ cười, nhỏ giọng hỏi: “Không phải nữa sao?”

Khương Nghênh: "Nếu em nói là phải, anh có dám nhận không?"

Nếu là nửa năm trước, chắc chắn Khương Nghênh sẽ không nói ra những lời này.

Nhưng bây giờ, Khương Nghênh không chỉ nói ra, mà còn không cảm thấy gượng gạo hay khó chịu.

Khương Nghênh nói xong, nhân lúc quay lưng về phía phòng khách, cô nghiêng người về phía trước, cắn nhẹ vào tai Châu Dị.

Châu Dị “hít hà” một tiếng, siết chặt eo Khương Nghênh.

Khương Nghênh buông ra, thổi nhẹ vào tai Châu Dị: “Xử lý cho tốt.”

Châu Dị trầm giọng hỏi: “Có thưởng không?”

Khương Nghênh: "Đào hoa rồi mà còn muốn thưởng? Châu Dị, anh "ngựa quen đường cũ" rồi."

Khương Nghênh nói câu này với vẻ mặt nghiêm túc, Châu Dị nghe vậy, khẽ cười: “Ừ, ngựa quen đường cũ, được nuông chiều nên sinh hư.
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 813: Giết gà dọa khỉ



Châu Dị đúng là đã “ngựa quen đường cũ”, nhưng lại rất tự tin.

Tình yêu song phương, khiến cho sự tự tin của anh càng thêm vững chắc.

Châu Dị vừa dứt lời, Khương Nghênh liền buông tay khỏi cổ áo của anh, trước khi thu tay lại, cô tiện tay chỉnh lại cổ áo cho anh: "Xử lý cho tốt đấy."

Châu Dị nắm lấy tay cô: "Yên tâm đi."

Khương Nghênh mỉm cười: "Em đi nói chuyện với dì một lát."

Châu Dị đáp: "Ừm, đi đi."

Nói xong, Khương Nghênh xoay người rời đi.

Châu Dị đưa điện thoại lên tai, thì người phụ nữ bên kia vẫn đang nói chuyện bằng giọng điệu nũng nịu.

Châu Dị không nghe lọt tai bất cứ lời nào của cô ta, chỉ khi cô ta hờn dỗi hỏi: “Châu tổng, rốt cuộc anh có nghe em nói không?”, anh mới trầm giọng trả lời: "Dạo này anh bận, không có thời gian."

Tống Dĩnh nghe vậy, trong lòng vui mừng khôn xiết.

Người đàn ông như Châu Dị, nếu thực sự không muốn tiếp nhận một người phụ nữ nào đó, thì chắc chắn sẽ từ chối thẳng thừng.

Không từ chối, chính là ngầm đồng ý.

Tống Dĩnh không giấu nổi vẻ vui mừng, cô ta dừng lại vài giây rồi hỏi: “Vậy khi nào anh rảnh ạ?”

Châu Dị đang đứng ở giữa cầu thang: “Dạo này công ty định cho streamer chuyển hình tượng phải không? Anh muốn em là người đầu tiên thực hiện việc này."

Nghe thấy Châu Dị nói vậy, Tống Dĩnh tưởng anh muốn lăng xê cô ta, trong lòng vui mừng khôn xiết, cô ta nói: "Như vậy... có được không ạ? Nếu Giám đốc Khương biết được, em sợ..."

Tống Dĩnh nói chuyện với giọng điệu nũng nịu, quyến rũ.

Nhưng khi lọt vào tai Châu Dị, chỉ khiến cho anh cảm thấy ghê tởm.

Chưa đợi Tống Dĩnh nói hết câu, Châu Dị đã trầm giọng ngắt lời: "Bây giờ anh còn có việc, để Trần Triết liên lạc với em."

Nói xong, không quan tâm xem Tống Dĩnh có nói gì không, anh trực tiếp cúp máy.

Cúp điện thoại, trong mắt Châu Dị toát lên vẻ chán ghét, anh liền gọi điện cho trợ lý Trần.

Điện thoại được kết nối, trợ lý Trần lên tiếng: “Châu tổng.”

Châu Dị: "Cậu đang ở công ty à?"

Trợ lý Trần: "Tôi đã gọi anh là Châu tổng rồi, anh nghĩ sao?"

Châu Dị cười khẩy: "Giúp tôi một việc."

Trợ lý Trần đáp: “Anh nói đi.”

Châu Dị dựa người vào tay vịn cầu thang, một tay đút vào túi quần, nói: "Bên streamer có một nữ streamer tên là Tống Dĩnh, không phải gần đây công ty định cho streamer chuyển hình tượng sao? Cậu cho cô ta làm người đầu tiên thực hiện chuyện này."

Trợ lý Trần nghe vậy, nghi ngờ hỏi: “Người quen à?”

Châu Dị cười chế giễu: "Không phải."

Từ lâu trợ lý Trần đã giúp Châu Dị xử lý không ít những cô gái "theo đuổi" anh, nên anh ta hiểu ngay ý của Châu Dị: "Hiểu rồi."

Châu Dị lại nói: "Không cần tôi phải dạy cậu tiếp theo phải xử lý như thế nào chứ?"

Trần trợ lý cười nhạt: "Không cần đâu, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức, ưu tiên những nguồn lực tốt nhất cho cô ta."

Châu Dị cười lạnh một tiếng: "Giết gà dọa khỉ, tránh hậu hoạn về sau."

Trần trợ lý: "Hiểu rồi."

Bên kia, Khương Nghênh và Tô Dĩnh đang nắm tay nhau nói chuyện.

Khương Nghênh hỏi Tô Ngưng về tình hình mang thai, Tô Dĩnh vừa hạnh phúc vừa bất lực: "Dì cảm thấy đứa bé này chắc là lười biếng, từ khi mang thai đến giờ dì luôn cảm thấy buồn ngủ, một ngày có thể ngủ mấy giấc."

Khương Nghênh chưa từng mang thai, nhưng cũng từng nghe mọi người nói về những triệu chứng khi mang thai, cô an ủi: "Đó là những phản ứng bình thường thôi mà."

Tô Ngưng: "Dì cứ cảm thấy nó lười."

Nói xong, Tô Dĩnh mỉm cười, v**t v* bụng mình, sau đó chuyển chủ đề, nhìn Khương Nghênh, hỏi: "Chuyện đám cưới chuẩn bị xong chưa?"

Khương Nghênh quay sang nhìn Châu Dị đang bước xuống cầu thang, trong mắt cô toát lên vẻ dịu dàng: "Chuẩn bị xong hết rồi ạ."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 814: Tình cảm gia đình ấm áp



Ánh mắt Khương Nghênh nhìn Châu Dị khiến Tô Dĩnh xúc động.

Tình cảm của Châu Dị và Khương Nghênh, có lẽ người ngoài không hiểu rõ, nhưng Tô Dĩnh lại nhìn thấy hết.

Châu Dịch luôn cẩn thận từng ly từng tí quan tâm cô, Khương Nghênh từ người luôn cảnh giác đến khi chấp nhận và động lòng.

Nhìn thì có vẻ đơn giản, nhưng thực ra mỗi bước đều rất khó khăn.

Sau bữa tối, Tô Dĩnh không ở lại qua đêm, Bùi Văn Hiên đích thân lái xe đến đón bà.

Châu Dị và Khương Nghênh tiễn Tô Dĩnh ra cửa, Bùi Văn Hiên lấy một chiếc áo khoác trên xe, khoác lên người Tô Dĩnh.

Tô Dĩnh đẩy anh ra, trên mặt viết đầy vẻ chán ghét: "Bây giờ là tháng mấy rồi mà còn mặc áo khoác?"

Bùi Văn Hiên dỗ dành bà một cách vô điều kiện: "Không liên quan gì đến tháng mấy cả, dạo này thời tiết ban ngày thì ấm, nhưng sáng sớm và tối muộn vẫn hơi lạnh, ngoan nào, mặc vào đi."

Tô Dĩnh là người “e thẹn”, câu nói “ngoan nào" của Bùi Văn Hiên khiến bà đỏ mặt, bà miễn cưỡng mặc áo khoác vào, trước khi lên xe, bà lẩm bẩm: “Sau này anh đừng có thể hiện tình cảm trước mặt con cháu như vậy, chúng ta dù sao cũng là bậc cha chú…”

Bùi Văn Hiên đi theo phía sau Tô Dĩnh, đợi bà ngồi vào xe xong, anh giúp bà đóng cửa xe, nhỏ giọng phản bác: "Ai quy định là bậc cha chú thì không được cưng chiều vợ?"

Tô Dĩnh trừng mắt nhìn anh.

Bùi Văn Hiên thấy vậy liền không dám nói gì nữa, anh sờ sờ cổ mình, đóng cửa xe rồi đi về phía ghế lái.

Thủy Thiên Hoa Phủ là khu biệt thự, ban ngày đã vắng người, huống chi là ban đêm.

Có thể nói là yên tĩnh đến lạ thường.

Cho nên, Châu Dị và Khương Nghênh đứng bên cạnh xe, nghe rõ ràng cuộc đối thoại của Bùi Văn Hiên và Tô Dĩnh.

Hai người nắm tay nhau, nhìn Bùi Văn Hiên đi tới, cười mà không nói gì.

Bùi Văn Hiên đi đến bên cạnh ghế lái, thấy hai người đang cười nhìn mình, anh hắng giọng, hạ thấp giọng nói: "Cười gì thế? Hai đứa nhóc con này."

Châu Dị và Khương Nghênh nghe vậy, liền cười to hơn.

Một lúc sau, Bùi Văn Hiên lái xe đưa Tô Ngưng rời đi, Khương Nghênh nắm chặt tay Châu Dị, nói: "Ba mươi tuổi đầu rồi mà vẫn bị gọi là nhóc con, cảm giác thật tuyệt."

Châu Dị trầm giọng đáp: "Đúng vậy."

Tâm trạng này, có lẽ chỉ có hai người bọn họ hiểu được.

Châu Dị vừa dứt lời, Khương Nghênh bỗng dưng nhớ đến cuộc điện thoại trước bữa tối, cô quay sang nhìn anh: "Chuyện xử lý xong chuyện hôm nay chưa?"

Châu Dị cúi đầu, cười nói: "Em đoán xem."

Khương Nghênh nhướng mày: "Em đoán?"

Châu Dị cười khẽ, vòng tay qua eo cô, ôm cô vào lòng: "Không chỉ xử lý xong rồi, mà còn nhổ cỏ tận gốc, đảm bảo sau này không có ai dám nhòm ngó chồng của em nữa."

Nghe thấy Châu Dị nói vậy, Khương Nghênh cười hỏi: "Anh làm thế nào vậy?"

Châu Dị trầm giọng nói: "Không phải hôm nọ em nói muốn công ty cho streamer chuyển hình tượng sao? Ngày hôm sau anh đã bảo Trần Triết xử lý rồi, sau đó Trần Triết đã liên lạc với vài nhà máy chế biến nông sản, nghe theo lời khuyên của em, sẽ cho họ bán hàng trực tiếp."

Khương Nghênh: "Nói tiếp đi."

Châu Dị dừng lại một chút, cười nói: "Anh định cho Tống Dĩnh đi livestream bán hàng nông sản, bán hàng trực tiếp từ gốc."

Lúc này, Trần Triết đang gọi điện cho một công ty nông sản.

Đối phương nghe xong yêu cầu của Trần Triết, cảm thấy vừa khó xử vừa bất ngờ: “Trợ lý Trần, bây giờ nông dân trồng trọt cơ bản đã cơ giới hóa rồi, anh yêu cầu streamer của công ty anh tự tay trồng trọt, điều này khó thực hiện lắm…”

Trần Triết bình tĩnh nói: “Sự việc do con người tạo ra, giám đốc Dương hãy nghĩ cách giúp tôi.”

Đối phương: “Trợ lý Trần, cho tôi hỏi một câu, ý định của anh là gì?”

Trần Triết: "Giết gà dọa khỉ."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 815: Chúng ta sinh con đi



Trần Triết nói bóng gió.

Tuy nhiên, những người làm ăn đều là cáo già, vị tổng giám đốc kia lập tức hiểu ý, cười phụ họa: "Hiểu rồi, hiểu rồi."

Trần Triết khẽ cười, khách sáo nói: “Vậy làm phiền Dương tổng.”

Đối phương: "Không có gì, không có gì, khi nào có thời gian tôi sẽ đến thăm Châu tổng, lần này nông sản của công ty chúng tôi hoàn toàn nhờ vào công ty các anh."

Trần Triết: “Vâng, tôi nhất định sẽ chuyển lời của anh cho Châu tổng.”

Sau một hồi hỏi han, Trần Triết cúp máy, sau đó gửi tin nhắn cho Châu Dị: Xong việc rồi.

Châu Dị hiếm hoi trả lời ngay: Nghe lão Tống nói Nhậm Huyên mấy hôm nữa sẽ tham gia một chương trình tạp kỹ, đăng ký cho cậu một suất nhé?"

Trần Triết hỏi: Chương trình gì?

Châu Dị: Gần đây có một loại chương trình khá hot, tên là Gặp lại sau chia tay.

Trần Triết: Anh với Nghênh Nghênh tham gia chương trình tạp kỹ là “yêu đương”, còn tôi với Nhậm Huyên tham gia chương trình tạp kỹ là “gặp lại sau chia tay” à?

Châu Dị: Biết đủ là vui, gặp còn hơn không gặp, đi không? Không đi thì tôi bảo lão Tống hủy đăng ký.

Trần Triết: Lão Tống liên lạc với anh à?

Châu Dị: Chứ sao? Chẳng lẽ là tôi chủ động liên lạc với lão Tống?

Trần Triết: Đi.

Nhìn thấy câu trả lời của Trần Triết, Châu Dị cười: Được, tôi nói với lão Tống một tiếng.

Nói xong, Châu Dị tiện tay ném điện thoại sang một bên, khẽ nhếch mép.

Khương Nghênh đang cầm một cuốn tạp chí đọc, nhìn thấy Châu Dị đặt điện thoại xuống, cô mỉm cười: “Sao anh không nói thật với Trần Triết?”

Châu Dị nghe vậy, nghiêng đầu nhìn cô: “Hửm?”

Khương Nghênh cúi đầu đọc sách, lật sang trang khác: "Hôm nọ em gặp đạo diễn Lưu, đạo diễn Lưu nói anh đã bỏ tiền ra làm một chương trình truyền hình, tên là Gặp lại sau chia tay."

Châu Dị: “Chậc.”

Khương Nghênh mỉm cười, ngẩng đầu lên: "Làm việc tốt không cần ai biết à?"

Châu Dị cười khẩy, vòng tay ôm eo Khương Nghênh, kéo cô ngồi lên đùi mình, hai người nhìn nhau, Châu Dị dùng trán “cọ cọ” trán Khương Nghênh: "Không có cách nào khác, ai bảo chồng em lại tốt bụng như vậy chứ."

Khương Nghênh một tay ôm cổ Châu Dị, một tay cầm cuốn tạp chí chưa đọc xong, mỉm cười: “Ừ, em tin.”

Châu Dị cười, đôi mắt đào hoa long lanh: “Thật sự tin sao?”

Khương Nghênh: “Em không tin tưởng chồng mình, thì còn tin tưởng ai?”

Khương Nghênh nói xong, chưa đợi Châu Dị đáp lời, cô đã chủ động hôn lên môi anh.

Châu Dị nuốt nước bọt, siết chặt eo cô: “Vợ à, sao bây giờ em giỏi thế?”

Khương Nghênh cong mắt, cuốn tạp chí trong tay rơi xuống, cô giả vờ hỏi: “Giỏi gì cơ?”

Châu Dị siết chặt eo Khương Nghênh, không đáp lời, ánh mắt anh sâu thẳm như mực.

Thấy Châu Dị không nói gì, Khương Nghênh khẽ cử động đầu gối, cọ nhẹ vào bụng anh.

Châu Dị “nghẹn ngào”, ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn xuống vạt váy bị kéo lên của Khương Nghênh.

Vạt váy đã bị kéo lên đến đùi, lộ ra đôi chân dài thon thẳng, trắng nõn.

Cao hơn một chút nữa là vùng "cấm địa".

Châu Dị khàn giọng hỏi: “Vợ à, em muốn làm gì?”

Khương Nghênh không đáp lời, cô hơi nghiêng đầu, hôn lên môi Châu Dị, nụ hôn vừa tỉ mỉ, vừa kiên nhẫn.

Châu Dị cố kiềm chế khoảng nửa phút, cuối cùng anh hít một hơi thật sâu, cắn nhẹ lên môi dưới của cô, sau đó chủ động tấn công.

Gần đây hai người đều bận rộn, lúc này chỉ cần hơi khơi gợi một chút, là "lửa cháy lan rộng".

Hơn một tiếng sau, Châu Dị bế cô vào phòng tắm, tiếp tục hôn, anh ép cô vào tường, hôn từ vai xuống xương đòn, sau đó xuống dần...

Đến lúc “cao trào”, Khương Nghênh đỏ hoe mắt, nước mắt lưng tròng: “A Dị, chúng ta sinh con đi.”
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 816: Đưa em về nhà



Khương Nghênh vừa dứt lời, bàn tay anh đang đặt trên đùi Khương Nghênh đột nhiên siết chặt.

Giây tiếp theo, Châu Dị đứng dậy, giữ vai Khương Nghênh, xoay người cô lại, ép cô vào tường, anh cúi đầu, ghé sát tai cô, khàn giọng nói: “Được, sinh một đứa.”

Lúc Châu Dị bế Khương Nghênh ra khỏi phòng tắm, trời đã gần sáng.

Khương Nghênh nằm úp sấp trên giường, vùi mặt vào gối, không nhúc nhích.

Châu Dị xoa bóp cổ cô, cười hỏi: “Mệt rồi à?”

Khương Nghênh “ầm ừ” nói: “Không muốn nói chuyện.”

Châu Dị khẽ cười, cúi người hôn lên tóc Khương Nghênh: “Không phải em nói muốn sinh con sao?”

Khương Nghênh hơi nghiêng đầu, đôi môi đỏ ửng sau cuộc yêu: “Em muốn sinh con, không phải muốn chết... chết trên giường..”

Khương Nghênh nói xong, Châu Dị liền bật cười: “Anh nhớ có người từng nói, "không có ruộng nào cày mãi không được".”

Khương Nghênh nghe vậy, tai cô nóng bừng.

Câu này đúng là do cô nói, không thể phản bác.

Khương Nghênh mím môi, vùi mặt vào gối, không nói gì.

Thấy vậy, Châu Dị khẽ cười, xoa đầu cô: “Thôi, không trêu em nữa, nằm nghỉ ngơi cho khỏe.”

Khương Nghênh nói: “Em muốn uống nước.”

Châu Dị: “Để anh đi rót.”

Nói xong, Châu Dị đứng dậy.

Vừa đi được hai bước, Châu Dị quay đầu lại hỏi Khương Nghênh: “Vợ, em chắc chắn muốn sinh con chứ?".

Giang Nghênh xoay người lại, dây áo trên vai trượt xuống, ánh mắt cô vẫn còn chút "mê luyến", nhưng thần sắc lại rất kiên định: "Chắc chắn."

Châu Dị cong môi: “Được.”

Châu Dị nói xong, xoay người đi ra ngoài rót nước.

Một lúc sau, Châu Dị bưng cốc nước quay lại, đi đến mép giường: "Nước ấm, uống lúc này là vừa."

Khương Nghênh toàn thân đau nhức, cô không muốn động đậy, chỉ trong vòng hai phút, cô đã buồn ngủ: “Em không uống nữa.”

Không phải cô không muốn uống.

Mà là lười cử động.

Khương Nghênh vừa dứt lời, Châu Dị liền bật cười, vài giây sau, chiếc giường hơi lún xuống, bên môi Khương Nghênh là một chiếc ống hút.

Khương Nghênh đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy nụ cười cưng chiều trong mắt Châu Dị, cô không khỏi mím môi.

Châu Dị: "Dịch vụ hậu mãi tốt chứ?"

Khương Nghênh: “Tốt lắm.”

Châu Dị nghiêng người về phía trước, một tay cầm cốc nước, một tay chống lên giường, giọng nói trầm thấp: "Sau này sẽ còn tốt hơn nữa."

Khương Nghênh cong môi, ngậm ống hút, uống hai ngụm nước, sau đó buông ống hút ra, nói: "Đừng nuốt lời".

Châu Dị cúi đầu hôn lên má Khương Nghênh: “Yên tâm.”

Đêm nay, Khương Nghênh ngủ rất ngon.

Cô mơ thấy mình trở về thời thơ ấu, nhưng kỳ lạ là, trong giấc mơ này không có Khương Tân Viễn, cũng không có Tô Vân.

Vẫn là ngôi nhà đó, Khương Nghênh bé nhỏ tan học, bước vào nhà, nhưng người cô nhìn thấy lại là Châu Dị khi trưởng thành.

Châu Dị mặc áo sơ mi màu đen và quần tây mà anh thường mặc, áo sơ mi đóng thùng, anh đang nấu cơm trong căn bếp nhỏ hẹp của nhà cô.

Nghe thấy tiếng động ở cửa, Châu Dị quay đầu nhìn Khương Nghênh bé nhỏ, nhướng mày, cười hỏi: “Sao không vào nhà?”

Khương Nghênh bé nhỏ ngơ ngác hỏi: “Châu Dị, sao anh lại ở đây?”

Châu Dị đi ra khỏi bếp, phủi bụi bẩn trên tay, sải bước đến trước mặt Khương Nghênh, quỳ một gối xuống, nhìn cô, xoa đầu cô: “Lúc nhỏ em ngốc thật đấy.”

Khương Nghênh bé nhỏ trong mơ chớp chớp mắt: “Tại sao anh lại xuất hiện ở đây?”

Châu Dị lịch lãm, nho nhã, ánh mắt dịu dàng: “Bảo bối, anh đến đón em về nhà.”
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 817: Lên kế hoạch cho đám cưới



Giấc mơ thật dịu dàng và ấm áp.

Sáng sớm hôm sau, khi Khương Nghênh tỉnh dậy, khóe mắt cô ướt nhòe.

Mở mắt ra, nhìn thấy Châu Dị nằm bên cạnh, Khương Nghênh xoay người ôm lấy anh: “Châu Dị.”

Châu Dị trong lúc nửa tỉnh nửa mê theo bản năng cúi đầu hôn lên trán Khương Nghênh, khàn giọng hỏi: "Sao thế?"

Giang Nghênh nói: "Chúng ta kết hôn đi."

Châu Dị khẽ cười, tưởng Khương Nghênh chỉ nói đùa, anh đáp: “Ừ.”

Khương Nghênh lại nói: “Càng sớm càng tốt.”

Châu Dị nhướng mày, cúi xuống nhìn cô, lúc này anh mới nhận ra cô có chút khác thường.

Trái tim anh thắt lại, anh thở dài, rồi cúi xuống lần nữa.

Lần này, Châu Dị không hôn lên trán cô, mà hôn lên mắt cô: “Được, em muốn kết hôn khi nào?”

Khương Nghênh hít một hơi thật sâu: “Càng sớm càng tốt.”

Châu Dị trầm giọng đáp: “Để anh sắp xếp.”

Vì giấc mơ đó, đám cưới của hai người đã được lên kế hoạch.

Châu Dị làm việc rất hiệu quả. Anh vừa nói sẽ sắp xếp, thì đến trưa hôm đó đã thông báo với Khương Nghênh là đám cưới sẽ được tổ chức vào hai ngày sau.

Nghe được tin này, Khương Nghênh đang ngồi uống canh cá chép ở phòng ăn, cô sặc một ngụm canh, ho sặc sụa.

Thấy vậy, dì Trương vội vàng chạy đến vỗ lưng cho cô: “Từ từ thôi, canh cá chép nhiều xương lắm, lỡ như bị hóc thì sao?”

Dì Trương nói xong, Khương Nghênh lấy khăn giấy che miệng, ho.

Ho vài tiếng, Khương Nghênh hắng giọng, ngẩng đầu nhìn Châu Dị: “Nhanh vậy sao?”

Châu Dị sải bước đến gần cô, chiếc áo sơ mi màu đen được là phẳng phiu, hai cúc áo trên cùng được cởi ra: “Nhanh sao? Sao anh lại thấy hơi chậm?”

Khương Nghênh đặt khăn giấy xuống: “Nhanh như vậy, có phải hơi…”

Khương Nghênh định nói có phải hơi vội vàng không, thì Châu Dị đã cúi người xuống, cười, ngắt lời cô: “Không còn cách nào khác, ai bảo Châu phu nhân nóng lòng muốn gả cho anh chứ.”

Châu Dị nói xong, thấy Khương Nghênh không phản bác, anh “được nước lấn tới”: “Châu phu nhân, bây giờ em có phải là đang rất nóng lòng không? Hửm?”

Châu Dị nói xong, nhìn chằm chằm vào Khương Nghênh.

Khương Nghênh mím môi, tai cô hơi đỏ.

Chưa đợi Khương Nghênh xấu hổ, dì Trương đứng bên cạnh đã cảm thấy ngượng ngùng, bà ho khan hai tiếng, lẩm bẩm.

“Ôi chao, hình như tôi còn đang hầm yến trong bếp.”

“Hình như sắp được rồi.”

“Tôi phải vào xem thử.”

“Già rồi, lẩm cẩm quá, cái gì cũng quên.”

Dì Trương nói xong, xoay người, vội vàng đi vào bếp.

Dì Trương vừa quay người đi, Châu Dị đã chống một tay lên lưng ghế của Khương Nghênh, nghiêng đầu nhìn bà: “Dì Trương, cháu thấy trong bếp hình như còn chưa bật bếp.”

Châu Dị cố tình vạch trần.

Dì Trương Trương khựng lại, bước chân loạng choạng, lắp bắp: "Cậu, cậu là đàn ông thì hiểu gì chứ? Tôi, tôi dùng nồi hầm điện."

Nói xong, dì Trương vội vàng chạy vào bếp, không ra ngoài nữa.

Thấy vậy, Khương Nghênh không nhịn được cười: “Dì Trương lớn tuổi rồi, anh đừng trêu dì ấy nữa.”

Châu Dị cúi đầu cười: “Không khí gia đình như vậy không tốt sao?”

Khương Nghênh mỉm cười, thành thật nói: “Tốt.”

Bầu không khí gia đình thế này quả thật rất tốt, không chỉ là tốt, mà nếu là nửa năm trước, Khương Nghênh nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.

Khương Nghênh nói xong, Châu Dị đưa tay xoa bóp gáy cô: “Anh cũng thấy không khí gia đình như vậy rất tốt.”

Châu Dị vừa dứt lời, Khương Nghênh ngẩng đầu lên, định đáp lời, thì điện thoại di động trong túi anh đổ chuông.

Châu Dị lấy điện thoại ra, nhìn thấy thông báo cuộc gọi đến của Nhiếp Chiêu, anh nhướng mày, nhấn nút nghe: “A lô.”

Nhiếp Chiêu cười khẩy hỏi qua điện thoại: “Nghe nói cháu trai sắp kết hôn à?”
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 818: Lòng trắc ẩn



Nhiếp Chiêu gọi "cháu trai" khiến Châu Dị phản cảm.

Nhiếp Chiêu vừa dứt lời, Châu Dị liền buông một câu chửi thề qua điện thoại.

Nhiếp Chiêu nghe vậy, cười phá lên, trêu chọc: “Sao? Tôi không phải chú của cậu à?”

Châu Dị khẽ cười: "Tôi có nên khen cậu đầu thai tốt không?"

Châu Dị nói xong, Nhiếp Chiêu ở đầu dây bên kia “khinh bỉ” một tiếng, chửi tục còn “thâm” hơn cả Châu Dị.

Hai người đều chạm vào nỗi đau của đối phương.

Một lúc sau, hai người “dừng chiến”, Nhiếp Chiêu thu lại giọng điệu trêu chọc, hỏi: "Kết hôn phải có trưởng bối hai bên gia đình tham dự, bên Nghênh Nghênh có dì và dượng, bên cậu thì sao?"

Châu Dị cười khẩy: “Sao? Cậu muốn làm trưởng bối à?”

Nhiếp Chiêu: “Thân phận này của tôi chẳng phải là danh chính ngôn thuận sao?”

Châu Dị cười khẩy: "Quả thực là danh chính ngôn thuận."

Đàn ông với nhau, không có nhiều lời nói sến sẩm.

Có những lời, chỉ cần “nói bóng gió”.

Châu Dị không cố chấp, cũng không quá câu nệ.

Tình hình của nhà họ Châu ra sao, ngoài kia có thể không biết, nhưng trong giới thương trường, không có mấy ai là không biết sự thật.

Vì vậy, lần kết hôn này, Châu Dị căn bản không nghĩ tới chuyện báo cho người nhà họ Châu.

Anh có nói với Nhiếp Chiêu, nhưng không phải với thân phận người nhà, mà là bạn bè.

Cuộc gọi này của Nhiếp Chiêu, thật lòng mà nói, khá ấm áp

Dù sao, anh ta hoàn toàn có thể đến với danh nghĩa bạn bè, không cần phải nói những lời “thiệt thân” như vậy.

Châu Dị vừa dứt lời, Nhiếp Chiêu liền hắng giọng, hơi ngập ngừng hỏi: "Tôi chưa từng tham gia đám cưới của con cháu, có quy trình hay lưu ý gì thì nhắc tôi một tiếng."

Châu Dị trêu chọc: "Không có lưu ý gì đặc biệt, chỉ cần chuẩn bị phong bao lì xì là được."

Nhiếp Chiêu cười: “Cậu yên tâm, chút tiền này, chú nhỏ cậu vẫn có.”

Châu Dị: "Đừng nói là chút tiền nhỏ, nhớ chuẩn bị phong bao to một chút, dù sao cậu cũng đại diện cho trưởng bối bên nhà trai, đừng để nhà gái coi thường."

Nghe thấy Châu Dị nói vậy, Nhiếp Chiêu không nhịn được cười mắng: "Cậu định lợi dụng chuyện kết hôn để moi tiền của tôi à?"

Châu Dị cúi đầu nhìn Khương Nghênh, mỉm cười, xoa xoa d** tai cô, nói: "Không phải cậu tự mình đòi làm trưởng bối sao?"

Nhiếp Chiêu:"Được rồi, việc lớn nhất trên đời là cậu kết hôn, nể mặt cậu kết hôn, tôi không so đo với cậu nữa, tôi sẽ làm người "hao tiền tốn của" cho cậu."

Châu Dị nhướng mày nhìn Khương Nghênh, cười nói: “Cảm ơn chú nhỏ.”

Nhiếp Chiêu: "Thôi đi, cách xưng hô này tôi không tiêu hóa nổi, nghe sợ lắm."

Châu Dị cười: "Ngày kết hôn đến sớm một chút, giúp một tay, đừng có giờ cơm mới đến."

Nhiếp Chiêu: "Yên tâm, tôi nhất định sẽ là một trưởng bối bên nhà trai có trách nhiệm."

Cúp điện thoại với Nhiếp Chiêu, Châu Dị mỉm cười, đặt điện thoại lên bàn ăn.

Khương Nghênh cười hỏi: “Nhiếp Chiêu gọi à?”

Châu Dị kéo ghế bên cạnh Khương Nghênh ra, ngồi xuống, trêu chọc: "Ừ, sợ anh mất mặt, định đến chống lưng cho anh."

Khương Nghênh nói: "Lúc đầu mới quen Nhiếp Chiêu, em cứ tưởng anh ta là người lạnh lùng, nhưng sau vài lần tiếp xúc, em mới phát hiện anh ta là người ngoài lạnh trong nóng."

Châu Dị nắm tay Khương Nghênh: “Người lớn lên trong môi trường đó mà có thể trở thành như bây giờ, thật không dễ dàng.”

Khương Nghênh: “Đúng vậy.”

Châu Dị đưa tay Khương Nghênh lên môi hôn, cong môi, cười nói: "Nói ra thì, chúng ta đều là cùng một loại người, rõ ràng bản thân sống còn thảm hơn ai hết, thế mà có lúc lại không nhịn được mà thương hại cho người khác."

Rõ ràng bản thân đang đứng dưới mưa, nhưng lại ảo tưởng có thể “che ô” cho người khác.

Giống như Khương Nghênh đối xử với Thiệu Hạ lúc trước.

Vừa là duyên phận, cũng vừa là lòng trắc ẩn.
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 819: Bạn bè thân thiết, người thân yêu



Hai ngày trôi qua trong nháy mắt.

Tối hôm trước đám cưới, Bùi Nghiêu, Tần Trữ và những người khác đã đến ở Thủy Thiên Hoa Phủ.

Mượn cớ là đến giúp đỡ.

Nhưng thực tế, sau khi đến đây, bọn họ chỉ lo chơi bài, tán gẫu, không ai nhiệt tình giúp đỡ vào lúc quan trọng này.

Người có trách nhiệm nhất chính là Tiểu Cửu, Cát Châu và Cận Bạch.

Tiểu Cửu tuy lạnh lùng, nhưng lại chạy khắp nơi lo việc.

Cát Châu và Cận Bạch càng không cần phải nói, chị gái lấy chồng, hai cậu em này thật sự rất nhiệt tình, người thì gọi điện cho khách sạn, người thì gọi điện cho công ty tổ chức sự kiện, kiểm tra từng bước một, sợ sẽ có sai sót.

Mọi thứ đã xong xuôi, Cận Bạch từ trong bếp bước ra với một đĩa cam nhỏ để đưa cho Cát Châu.

“Lục Vũ đâu? Sao không thấy cậu ấy?”

Cát Châu với tay lấy một miếng cam trong đĩa của Cận Bạch, vừa ăn vừa nói: “Anh rể cho nó đi du học rồi, báo tin đám cưới đột ngột quá, nó không mua được vé máy bay.”

Cận Bạch nghe vậy, cười: "Chắc nó đang sốt ruột lắm nhỉ?"

Cát Châu dựa vào tường, cười nói: “Sốt ruột cũng vô dụng, cậu ấy cũng không thể "mọc cánh bay về" được.”

Cận Bạch: “Thảm thật, ngày mai lúc hôn lễ diễn ra, tôi sẽ quay video cho cậu ấy xem.”

Cát Châu tưởng Cận Bạch xót xa cho Lục Vũ không về kịp, muốn chia sẻ niềm vui với cậu ấy, bèn cười nói: "Chu đáo thật đấy."

Cận Bạch cười híp mắt: "Tôi đang ghen tị với nó đấy."

Cát Châu: "..."

Hai người đang nói chuyện thì Tiểu Cửu sải bước đi vào, nhìn thấy một đám người trong phòng khách ồn ào, khói thuốc mù mịt, sắc mặt anh ta lập tức sa sầm.

Thấy vậy, Cận Bạch dùng chân đá Cát Châu: “Tôi thấy khí thế của anh Cửu áp đảo thật đấy, mỗi lần nhìn thấy anh ấy, tớ đều cảm thấy khó chịu.”

Cát Châu nhìn theo ánh mắt của Cận Bạch, đáp: “Cũng bình thường.”

Cận Bạch: “Cậu không sợ anh ấy à?”

Cát Châu quay đầu lại: “Anh ấy có gì đáng sợ? Đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển, còn cậu, cậu không sợ khi ngày nào cũng ở bên người "thâm sâu khó lường" như bác sĩ Vu à?”

Nhắc đến Vu Chính, Cận Bạch sững người, miếng cam vừa ăn bị hóc, cậu ta ho sặc sụa, quay người ném vỏ cam vào thùng rác, vỗ vỗ tay, nói: “Tôi sợ anh ta làm gì? Sấm to mưa nhỏ thôi."

Nói xong, Cận Bạch hạ giọng, nói nhỏ với Cát Châu: "Bình thường lúc lên cơn, tối đến anh ấy cũng không dám ngủ một mình, phải năn nỉ tôi ngủ cùng."

Cận Bạch vừa dứt lời, Cát Châu liền nhướn mày, ánh mắt đầy ẩn ý.

Cận Bạch: “Cậu nhìn tôi như vậy là có ý gì?”

Cát Châu: "Ngây thơ vô số tội."

Cận Bạch cau mày, chỉ vào mình: "Cậu nói tôi à?"

Cát Châu vỗ vai Cận Bạch: “Ngoài Bùi tổng ra, cậu là người "đơn thuần" nhất mà tôi từng gặp.”

Cận Bạch im lặng, cười gượng hai tiếng, có thể nghe ra câu nói này của Cát Châu chắc chắn không phải là khen cậu ta.

Bên kia, Bùi Nghiêu đang chơi bài với Tần Trữ, Nhiếp Chiêu và Kỷ Trác.

Cái bầu không khí ấy, nếu người ngoài không biết còn tưởng bọn họ đang tranh giành dự án lớn nào đó.

Bùi Nghiêu “bốp” một tiếng, ném hai lá bài xuống bàn, trừng mắt nhìn những người khác, hỏi: "Có theo không? Hỏi các người có theo không!! Có đánh được không?!"

Tần Trữ liếc nhìn anh ta, thản nhiên nói: “Không biết còn tưởng ông sắp bay lên trời.”

Nhiếp Chiêu: “Kiềm chế cảm xúc một chút đi, trừng mắt to nữa là rớt tròng mắt ra bây giờ.”

Kỷ Trác hừ lạnh một tiếng, khinh thường ném một “tứ quý” xuống, thản nhiên nói: "Làm người đừng có kiêu ngạo quá, tục ngữ nói rồi, trời kiêu thì sẽ có mưa, người kiêu thì sẽ gặp họa, sống trên đời, việc gì cũng phải khiêm tốn."

Bùi Nghiêu bị "tứ quý" của Kỷ Trác đánh cho choáng váng, hết hăng hái luôn, anh ta lầm bầm bất mãn: "Tôi kiêu ngạo lúc nào? Nói xấu tôi thì nói ít thôi, ông tưởng đây là đang xào rau à?"

Khúc Tịch nghe thấy vậy, quay đầu lại từ bàn mạt chược bên cạnh: "Anh cũng được coi là món ăn sao? Sao vậy? Cà chua thất nghiệp rồi à?"
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back