Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Vưu Vật - Nhị Hỉ

Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 820: Người nhà



Khúc Tịch vừa dứt lời, hai nhóm người ở bàn bài và bàn mạt chược đều bật cười.

Trần Triết đứng bên cạnh hóng hớt, thêm dầu vào lửa: Lời phàn nàn của người trong nhà, xem ra là thật rồi.”

Bùi Nghiêu nghe vậy liền cắn răng, không nói gì nhưng ba chữ "người trong nhà" khiến anh ta rất vui.

Cuối cùng, Bùi Nghiêu hít một hơi sâu, dựa lưng vào ghế, nói: “Lão Trần, bàn mạt chược kia toàn là phụ nữ, cậu đứng đó làm gì?"

Trần Triết thản nhiên, cúi người về phía trước, chống một tay lên bàn mạt chược, một tay đánh bài thay Nhậm Huyên: “Đánh con này.”

Để tránh bị mang tiếng là nhìn trộm bài, lúc này Trần Triết đang đứng sau ghế của Nhậm Huyên.

Hành động này của anh ta, nhìn từ xa, giống như đang ôm Nhậm Huyên vào lòng.

Thấy vậy, Bùi Nghiêu lầm bầm một câu chửi thề, quay đầu lại nói với mấy người đàn ông đang đánh bài: "Thấy chưa? Mặt dày hết chỗ nói."

Nói xong, Bùi Nghiêu vừa đánh bài, vừa nói: “Nghe nói tên cặn bã lão Trần còn gọi Nhậm Huyên là chị, chậc, chị em gì đó, nghe…”

Bùi Nghiêu đang nói, thì bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, ngẩng đầu nhìn Tần Trữ: "Quên mất, ở đây còn có một cặp anh em nữa."

Nói xong, Bùi Nghiêu lắc đầu: “Tất cả đều không tốt lành gì cả."

Kỷ Trác trêu chọc: “Chỉ có ông là tốt thôi à?”

Bùi Nghiêu: "Ít nhất nhân phẩm của tôi rất tốt!"

Nhiếp Chiêu cười khẩy: "Nhân phẩm của cậu tốt hay không thì chúng tôi không biết, nhưng "c** **" của cậu thì rất tốt, nghe nói đã giảm lỏng Khúc tổng cả tuần."

Đàn ông nếu muốn "bóc phốt" ai, thì chắc chắn sẽ "bóc phốt" đến tận cùng.

Không "đào mộ tổ tiên" người ta ra thì không chịu dừng.

Nhiếp Chiêu vừa dứt lời, mấy người đàn ông đều nhìn Bùi Nghiêu với ánh mắt “trêu chọc”.

Bùi Nghiêu “chửi thề”, ngẩng đầu gọi Châu Dị đang đứng nghe điện thoại bên cửa sổ: “Châu Dị, bọn họ bắt nạt tôi, ông mau đến chống lưng cho tôi."

Bùi Nghiêu nói xong, Tần Trữ khẽ cười: "Ông chắc chắn là A Dị qua đây là để chống lưng cho ông chứ?"

Bùi Nghiêu nghe vậy liền sững người, sau đó chửi to hơn.

Bàn đánh bài bên này đang tranh cãi ồn ào, thì bàn mạt chược bên kia lại hòa thuận đến kỳ lạ.

Những người chơi mạt chược là Khương Nghênh, Khúc Tích, Sầm Hảo và Nhậm Huyên.

Kỹ thuật đánh bài của bốn người đều bình thường, chỉ để giết thời gian.

Ngoại trừ Khúc Tịch thỉnh thoảng ăn gian, thì ba người kia đều rất bình tĩnh.

Nhưng cho dù vậy, Khúc Tích vẫn thua thảm hại.

Chơi đến cuối cùng, Khúc Tích nheo mắt nhìn ba người: "Không đúng lắm, kỹ thuật của tôi có tệ đến mấy cũng không thể lần nào cũng thua như vậy được!"

Khương Nghênh mỉm cười: "Có lẽ là kém hơn người ta?"

Khúc Tích: “Không đúng.”

Sầm Hảo mỉm cười, mấy người đều đã quen thân với nhau, nên cũng không giả vờ dịu dàng nữa:: “Vậy là đen thôi, đỏ quên đi.”

Khúc Tích không tin: “Tôi phải "đen" đến mức nào mới thua liên tục như vậy?”

Nhậm Huyên mỉm cười, không nói gì, cô xoay xoay quân bài trong tay.

Khúc Tích nhìn ba người với ánh mắt dò xét, cuối cùng, cô “bốp” một tiếng, đập tay xuống bàn: “Ba người nhất định là gian lận.”

Tiếng động này không nhỏ, Châu Dị vừa cúp điện thoại, xoay người lại, cong môi, trêu chọc: “Lão Bùi, ông có thể quản lý "người nhà" của ông tốt một chút không? Ở nhà tôi, trước mặt tôi mà còn dám làm khó vợ tôi à?”

Châu Dị vừa dứt lời, mặt Khúc Tích đỏ bừng, cô định phản bác, nhưng lại thấy mình không đủ lý lẽ, bèn lầm bầm: "Ai là người nhà của anh ta chứ."

Giọng Khúc Tịch đã cố tình hạ thấp, nhưng bàn đánh bài lại ở quá gần.

Cô vừa dứt lời, Bùi Nghiêu đã quay đầu lại “hỏi tội”: “Chẳng lẽ em không phải?”
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 821: Mưu kế



Bùi Nghiêu hôm nay mặc áo sơ mi trắng, cà vạt trên cổ vì chơi bài nên hơi lỏng, lúc này đang “thõng” xuống trước ngực.

Khi quay đầu lại hỏi Khúc Tịch, anh ta nhướng mày, thái độ của một công tử nhà giàu hiện lên rõ rệt.

Khúc Tích nhìn anh ta, mặt đỏ bừng, không đáp lời, cô dời mắt đi, cúi đầu xuống, đẩy quân bài mạt chược trước mặt, đỏ mặt nói: "Nào nào, chơi tiếp đi, tôi không tin là mình lại thua nữa, làm sao tôi có thể thua liên tục được chứ."

Bùi Nghiêu không nhận được câu trả lời, đang định tiếp tục hỏi, thì Nhiếp Chiêu ngồi bên cạnh đã đá anh ta một cái.

Bùi Nghiêu nghiêng đầu, Nhiếp Chiêu cúi đầu, cười khẩy: “Bầu không khí đang tốt, đừng phá hỏng.”

Bùi Nghiêu không hiểu, nghi ngờ hỏi: “Hửm?”

Nhiếp Chiêu: "Ông trời đối xử với cậu không tệ, không chỉ cho cậu đầu thai vào gia đình giàu có, mà còn cho cậu một khuôn mặt đẹp trai, tiếc là..."

Nhiếp Chiêu không nói hết câu, vẻ mặt đầy ẩn ý.

Bùi Nghiêu ngơ ngác hỏi: “Đáng tiếc gì?”

Kỷ Trác ngồi bên cạnh cười nói: “Đáng tiếc không cho cậu EQ cao.”

Bùi Nghiêu: “…”

Bầu không khí ồn ào náo nhiệt này kéo dài đến nửa đêm.

Sau bữa tối, Châu Dị đuổi đám người này về nhà, nhưng không ai nghe lời anh, tất cả đều “chui” vào phòng dành cho khách.

Thủy Thiên Hoa Phủ không thiếu phòng khách, hơn nữa còn có khu nhà phụ, nên cuối cùng tất cả đều ở lại.

Sau khi mọi người đi ngủ, trong phòng khách chỉ còn lại Khương Nghênh, Châu Dị và Tần Trữ.

Khương Nghênh thấy Tần Trữ có chuyện muốn nói với Châu Dị, cô cười nói: “Ngủ ngon.”, sau đó xoay người lên lầu.

Khương Nghênh vừa đi khỏi, Tần Trữ liền lấy hai tấm chi phiếu từ trong túi ra đưa cho Châu Dị.

Châu Dị cúi đầu liếc nhìn, nhận lấy, nhìn thấy số tiền trên đó, anh trêu chọc: “Chậc, nhiều vậy? Hai người muốn bao nuôi tôi à?”

Tần Trữ cười khẩy, lấy bao thuốc lá ra, ngậm một điếu thuốc vào miệng, châm lửa: "Ngày mai đông người, tôi và lão Bùi không tham gia đâu."

Bạn bè cũng phân xa gần, rõ ràng Tần Trữ và Bùi Nghiêu là người thân thiết nhất với Châu Dị.

Tần Trữ nói xong, Châu Dị cất chi phiếu vào túi, cười khẩy: "Được, tôi nhận, nhưng không biết hai tấm chi phiếu này tôi có thể giữ trong túi bao lâu, có "ấm" lên được không?"

Tần Trữ nghe vậy liền nhướng mày cười, gạt tàn thuốc: "Tấm của lão Bùi thì khó nói."

Châu Dị: "Tấm của ông có thể giữ lâu hơn chút không?"

Tần Trữ thành thật nói: "Tôi cũng không muốn để ông giữ lâu quá, nhưng hiện tại... e là không thu hồi được trong một thời gian ngắn."

Tần Trữ nói xong, Châu Dị liền cười cười: "Vẫn chưa có tiến triển gì à?"

Tần Trữ cắn chặt đầu lọc thuốc lá, nheo mắt: "Cô ấy đề phòng tôi ghê lắm."

Từ sau cái ôm đó, Sầm Hảo luôn giữ khoảng cách với Tần Trữ.

Anh tiến, cô lùi.

Anh lùi, cô lại nhìn anh từ xa, như thể thở phào nhẹ nhõm.

Tần Trữ từ bé đến giờ chưa từng theo đuổi phụ nữ, con đường tình duyên của Châu Dị lại quá gian nan, còn Bùi Nghiêu thì quá thuận lợi, không có ai cho anh kinh nghiệm.

Tần Trữ vừa dứt lời, Châu Dị định hiến kế cho anh ta, thì cửa một phòng khách ở tầng một bỗng mở ra, Sầm Hảo mặc đồ ngủ của Khương Nghênh, đi ra ngoài.

Nhìn thấy hai người, Sầm Hảo sững người, sau đó chào hỏi: “Châu tổng, anh Tần.”

Châu Dị hỏi: “Khát nước à?”

Sầm Hảo ngại ngùng: “Vâng, tối nay em ăn hơi nhiều.”

Nói xong, Sầm Hảo cảm thấy bầu không khí hơi gượng gạo, bèn tìm chuyện nói: "Sao hai anh vẫn chưa ngủ?"

Châu Dị liếc nhìn Tần Trữ, cười, giọng nói trầm thấp: “Phòng dành cho khách đều đầy rồi, lão Tần không có chỗ ngủ, đang đau đầu đây.”
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 822: Hỗ trợ



Châu Dị nói với vẻ mặt cười như không cười.

Sầm Hảo nghe vậy liền sững người, nhất thời không phân biệt được lời anh nói là thật hay giả.

Trong bầu không khí căng thẳng này, khoảng nửa phút sau, Tần Trữ mới lên tiếng giúp Sầm Hảo thoát khỏi tình thế khó xử: "Đi uống nước đi."

Sầm Hảo như được ân xá: “Vậy, vậy hai anh nghỉ ngơi sớm đi."

Nói xong, Sầm Hảo đi thẳng đến chỗ máy lọc nước.

Sầm Hảo vội vàng bước tới máy lọc nước, cúi người lấy một chiếc cốc giấy, rót đầy nước, sau đó không dám nán lại lâu, xoay người quay trở lại phòng dành cho khách.

Thấy vậy, Tần Trữ cau mày: “ông dọa cô ấy làm gì?”

Châu Dị hai tay đút túi, nhìn Tần Trữ, trêu chọc: “Tôi dọa cô ấy sao? Rõ ràng là tôi đang giúp ông mà”

Tần Trữ: "Đây là giúp cái gì? Tôi thấy là vô ích thì có."

Châu Dị cười khẩy: "Ông nghe lời tôi, tối nay cứ ngủ trong xe đi, để ông thấy xem tôi giúp ông có vô ích hay không."

Nghe Châu Dị nói vậy, Tần Trữ cười khẩy một tiếng, không đồng ý, cũng không phản đối.

Hai người nói chuyện thêm một lúc, Châu Dị nhìn đồng hồ treo tường: “Muộn rồi, ngày mai còn phải dậy sớm, Nghênh Nghênh ngủ không sâu giấc, tôi về muộn, sợ cô ấy ngủ không ngon.”

Tần Trữ hất cằm: “Ông đi nghỉ đi, tôi hút thêm điếu thuốc nữa rồi đi ngủ.”

Châu Dị cong môi, “ẩn ý”: "Nghĩ kỹ đi, bỏ lỡ cơ hội này thì không còn cơ hội nào khác đâu, muốn có lại cơ hội này e là khó lắm đấy."

Tần Trữ cúi đầu châm thuốc, khẽ cười một tiếng, vẫn không đáp lời.

Sau khi Châu Dị rời đi, Tần Trữ đứng bên cửa sổ, hút thêm một điếu thuốc nữa.

Lúc điếu thuốc sắp cháy hết, anh nghiêng đầu nhìn căn phòng Sầm Hảo đang ngủ, anh hít một hơi thuốc thật sâu, sau đó dập tắt điếu thuốc, ném vào thùng rác.

Một lúc sau, Tần Trữ đi ra khỏi phòng khách, lên xe.

Ánh đèn xe sáng lên một lúc, chiếu vào cửa sổ phòng Sầm Hảo, sau đó lập tức tắt đi.

Tần Trữ không phải Bùi Nghiêu, yêu đương mà cứ như phó mặc cho số phận.

Từ khi có ký ức, anh ta đã quen với việc tính toán từng bước một.

Nhưng anh ta chưa bao giờ nghĩ đến việc một ngày nào đó mình sẽ dùng “sự tính toán” này vào chuyện tình cảm.

Những năm qua, anh ta cũng thỉnh thoảng dùng mưu kế, nhưng chưa bao giờ tính toán trong chuyện tình cảm, tình thân, tình bạn, tình đồng nghiệp, tuy anh ta ít nói, nhưng mỗi lần cho đi đều là chân thành.

Tất nhiên, tình cảm anh ta dành cho Sầm Hảo cũng là chân thành.

Nhưng theo tình hình hiện tại, không “tính toán” thì không được.

Nếu cứ chần chừ như vậy, có lẽ con của Châu Dị và Bùi Nghiêu đã biết chạy nhảy rồi, mà anh ta vẫn lẻ loi một mình.

Hai chữ “ế vợ”, trước đây nghe thì khó chịu, nhưng cũng không đến nỗi phản cảm.

Nhưng bây giờ nghe lại, lại thấy chói tai.

Tần Trữ đang suy nghĩ, thì chiếc điện thoại được anh ta ném lên bảng điều khiển khi lên xe bỗng rung hai cái.

Tần Trữ nghiêng đầu, trên màn hình điện thoại hiện thông báo tin nhắn WeChat của Sầm Hảo.

Tần Trữ mím môi, với tay lấy điện thoại, mở tin nhắn.

Sầm Hảo: Tối nay anh ngủ ở đâu?

Tần Trữ trả lời: Trong xe.

Sầm Hảo: Có lạnh không?

Tần Trữ gõ nhẹ ngón tay lên màn hình, đáp: Không lạnh.

Tần Trữ vừa gửi tin nhắn đi, Sầm Hảo không trả lời ngay, một lúc sau, trên màn hình lại hiển thị “đối phương đang nhập tin nhắn…”.

Sầm Hảo nhắn: Mấy hôm nay trời mưa liên tục, trong xe chắc chắn không ấm, em mang chăn xuống cho anh nhé?

Nhìn thấy tin nhắn của Sầm Hảo, khuôn mặt thường ngày lạnh lùng của Tần Trữ hiện lên nụ cười: Cảm ơn em.

Gửi tin nhắn xong, Tần Trữ chống khuỷu tay lên tay vịn, xoay xoay điện thoại di động.

Đang xoay, cửa xe bị mở ra từ bên ngoài, Sầm Hảo ôm một chiếc chăn bước vào.

Sầm Hảo chạy vội vàng, khi ngồi xuống, cô còn thở hổn hển: “Chăn đây.”
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 823: Tự đào hố chôn mình



Sầm Hảo nói xong, đưa chiếc chăn đang ôm trong tay cho Tần Trữ.

Tần Trữ cúi đầu nhìn chiếc chăn trong lòng, dùng ngón tay chai sần vì luyện võ sờ nhẹ, trầm giọng nói: "Cảm ơn em."

Sầm Hảo điều chỉnh hơi thở, cười gượng: “Khách sáo với em làm gì.”

Nói xong, Sầm Hảo chống hai tay lên ghế phụ, im lặng.

Vài phút sau, Sầm Hảo nghiêng đầu nhìn Tần Trữ, cau mày nói: “Hình như trong xe hơi lạnh.”

Sầm Hảo vội vàng mang chăn đến cho Tần Trữ, nên chỉ mặc váy ngủ, khoác thêm một chiếc áo vest.

Lúc đầu vừa ngồi vào xe, cô không cảm thấy gì, nhưng ngồi một lúc, không biết có phải cô tưởng tượng hay không, mà cứ thấy trong xe có gió lùa vào.

Sầm Hảo biết rõ chiếc xe của Tần Trữ thuộc dòng nào.

Lẽ ra một chiếc xe như vậy không thể nào có độ kín kém như thế.

Vậy thì chỉ có thể giải thích là trong xe vốn đã lạnh.

Sầm Hảo vừa dứt lời, Tần Trữ liền quay lại nhìn cô, đôi mắt hẹp dài tĩnh lặng như nước, anh ta chuyển chủ đề: "Muộn rồi, em về nghỉ ngơi sớm đi, nghe A Dị nói mấy cô phù dâu sáng mai năm giờ phải dậy rồi."

Có lẽ ánh mắt của Tần Trữ quá “trong sáng”, khiến Sầm Hảo nhất thời quên mất tình cảm của anh ta dành cho mình, cô nhíu mày nói: "Em nghe Nghênh Nghênh nói Thủy Thiên Hoa Phủ còn có khu nhà phụ mà? Bên đó không còn phòng trống sao?"

Tần Trữ cúi đầu nhìn chiếc chăn đang đặt trên đùi, giọng nói trầm thấp: “Có, nhưng lâu rồi không có ai ở, đều phủ bụi rồi.”

Sầm Hảo: “…”

Tần Trữ vừa dứt lời, trong xe lại chìm vào im lặng.

Mười mấy phút sau, sau một hồi “đấu tranh tư tưởng”, Sầm Hảo mấp máy môi: “Anh, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi, em về phòng đây.”

Tần Trữ gật đầu: “Ừ.”

Tần Trữ vừa dứt lời, Sầm Hảo liền xoay người, đẩy cửa xuống xe.

Sầm Hảo vừa bước đi, phía sau đã vang lên tiếng hắt hơi của Tần Trữ.

Sầm Hảo dừng bước, tay nắm cửa xe siết chặt.

Giây tiếp theo, Tần Trữ lại ho khan hai tiếng: “Ngủ ngon.”

Sầm Hảo nghiến răng: “Ngủ ngon.”

Nói xong, Sầm Hảo nhanh chóng xuống xe, rời đi.

Cô không nhìn thấy, sau khi cô xuống xe, Tần Trữ đã ấn nút đóng cửa sổ xe, đóng kín một khe hở nhỏ.

Trên đường về phòng, Sầm Hảo không khỏi nhớ đến những hình ảnh Tần Trữ đối xử tốt với cô.

Từ khi cô mới đến Bạch Thành, cho đến bây giờ.

Sắp bước lên bậc thang, vào phòng, Sầm Hảo hít một hơi thật sâu, dừng lại.

Bên kia, Tần Trữ nhìn Sầm Hảo qua lớp kính xe, ánh mắt sâu thẳm, vẻ mặt tự tin: “Một, hai…”

Lúc Tần Trữ nói “ba”, Sầm Hảo vừa hay quay người lại, gõ cửa sổ xe.

Tần Trữ mỉm cười, nhưng khi hạ cửa sổ xe xuống, nụ cười trên mặt anh liền biến mất: “Sao vậy?”

Sầm Hảo nhìn Tần Trữ, mím môi, siết chặt tay, hít một hơi thật sâu, nói: "Hay là, anh vào phòng em ngủ tạm một đêm đi?"

Tần Trữ thản nhiên nói: “Không tiện lắm.”

Sầm Hảo: “Không sao, em tin tưởng con người anh.”

Nghe Sầm Hảo nói vậy, Tần Trữ lặng lẽ nhướng mày.

Tin tưởng con người anh?

Trong chuyện muốn có được cô, ngay cả bản thân anh cũng không tin tưởng bản thân mình.

Tuy Tần Trữ nghĩ như vậy, nhưng bề ngoài, anh vẫn tỏ ra “đàng hoàng”: “Em là con gái, nếu chuyện này truyền ra ngoài, danh tiếng của em sẽ bị hủy hoại đấy.”

Sầm Hảo hơi cau mày, trong lòng có chút bực bội vì không nghĩ ra cách nào tốt hơn: “Những người ở đây tối nay đều là người quen, sẽ không truyền ra ngoài đâu.”

Sầm Hảo nói xong, Tần Trữ cong môi: “Em suy nghĩ kỹ chưa?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 824: Không giả vờ được nữa



Câu "Em chắc chắn chưa?" của Tần Trữ khiến Sầm Hảo bỗng chốc không chắc chắn nữa.

Thấy Sầm Hảo do dự, nụ cười trên môi Tần Trữ càng sau, anh cụp mắt xuống, dựa người vào ghế: “Không cần đâu, anh ngủ tạm trong xe một đêm là được.”

Khi Tần Trữ lạnh lùng, khí chất của anh ta thật sự rất mạnh mẽ.

Chỉ cần liếc nhìn một cái, cũng khiến người khác cảm thấy áp lực.

Nhưng thường những người như vậy, khi vô tình lộ ra vẻ mặt thất vọng, lại càng khiến người khác động lòng.

Khiến người ta “xót xa”.

Tần Trữ thể hiện cảm xúc rất khéo léo.

Như thể đang thất vọng, nhưng vẫn cố gắng che giấu.

Nhìn thấy anh như vậy, Sầm Hảo không biết tại sao lại đột nhiên nhớ đến hai câu nói mà anh từng nói với cô.

"Sợ anh à?"

"Sợ anh là đúng rồi, anh cũng giống như những kẻ cặn bã ngoài kia thôi, chỉ là hơn bọn họ một bộ vest, nhìn có vẻ đàng hoàng hơn một chút thôi."

Sầm Hảo nhìn Tần Trữ, không kiềm được mà nhíu mày, lên tiếng: “Em chắc chắn, anh xuống xe đi, muộn rồi, sáng mai còn phải dậy sớm.”

Nói xong, Sầm Hảo không nhìn sắc mặt của Tần Trữ nữa, xoay người rời đi.

Đi được vài bước, trong đầu cô lại hiện lên hai câu nói của Tần Trữ.

Thật lòng mà nói, gần đây cô thường nghĩ đến hai câu nói này, không phải cô cố ý nghĩ đến, mà là vô thức hiện lên trong đầu.

Sầm Hảo kéo áo lại, đi ở phía trước, Tần Trữ dùng ngón tay thon dài lấy chiếc chăn trên đùi, cầm chăn, xuống xe.

Hai người đi song song, sắp đến cửa nhà.

Sầm Hảo dừng bước, quay đầu lại.

Tần Trữ đang cúi đầu nhìn bóng của Sầm Hảo, thấy cô dừng lại, liền ngẩng đầu lên nhìn cô: "Sao vậy?"

Sầm Hảo: "Sáng, sáng mai anh giải thích với mọi người một chút, đừng để bọn họ hiểu lầm."

Tần Trữ nghiêm túc gật đầu: “Ừm, anh biết, không cần em nhắc, anh cũng sẽ làm như vậy."

Sầm Hảo nghe vậy liền mím môi, xoay người lại: "Đi thôi."

Có những chuyện, chỉ là nhất thời bốc đồng.

Lúc làm thì thấy không sao, nhưng khi sự đã rồi, mới cảm thấy... hối hận.

Giống như Sầm Hảo lúc này.

Nhìn chiếc giường duy nhất trong phòng ngủ phụ, cô chìm vào suy nghĩ.

Bây giờ nếu để Tần Trữ ngủ dưới đất, hình như hơi vô tình.

Nếu cô nói cô nằm đất?

Hình như cũng chẳng khác gì bảo Tần Trữ nằm đất..

Với tính cách của Tần Trữ, anh ta chắc chắn sẽ không để cô ngủ dưới đất.

Sầm Hảo do dự một lúc lâu, mặt và tai đều đỏ bừng, lên tiếng: "Em ngủ bên phải, anh ngủ bên trái, nghỉ ngơi sớm đi."

Nói xong, cũng không nhìn Tần Trữ, cô cởi áo khoác ra, đi đến bên giường, nằm xuống, chỉ để lộ ra phần gáy bên ngoài.

Tần Trữ nhìn thấy vậy, cười khẽ một tiếng, sau đó tắt đèn.

Vài giây sau, Tần Trữ bước tới bên giường, kéo chăn ra, nằm xuống.

Sầm Hảo cảm nhận được động tĩnh bên cạnh, hơi thở cô bỗng chốc ngừng lại, cả người căng cứng.

Căng thẳng khoảng bảy tám giây, Sầm Hảo chủ động lên tiếng: "Ngủ, ngủ ngon, chúc, chúc..."

Chữ "ngon" của Sầm Hảo còn chưa thốt ra khỏi miệng, thì eo cô bỗng bị một bàn tay ôm lấy.

Ngay sau đó, cánh tay kia siết chặt, Sầm Hảo ngã vào lòng người đàn ông đằng sau.

Cả người cô cứng đờ, cô lo lắng gọi: "Tần Trữ."

Tần Trữ ôm chặt Sầm Hảo, cười khẽ một tiếng, cằm anh ta tựa vào vai cô, tay đang đặt trên eo cô nắm lấy tay cô, sau đó khàn giọng nói: "Được rồi, anh không giả vờ nổi nữa."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 825: Rộn ràng náo nhiệt



Tần Trữ vừa nói xong, bàn tay to lớn ôm chặt lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Sầm Hảo.

Sầm Hảo muốn rút tay ra, nhưng Tần Trữ lại càng siết chặt hơn.

Một lúc sau, Tần Trữ trầm giọng nói: “Hôm đó A Dị hỏi anh có "cưỡng ép" em không, anh nói anh không biết.”

Nói xong, Tần Trữ hơi nghiêng đầu, hôn lên cổ cô, giọng nói khàn khàn: "Hảo Hảo, anh có thể "cưỡng ép" em, nhưng… anh không nỡ.”

Bên kia, Châu Dị đứng bên cửa sổ sát đất trong phòng ngủ, nhìn Tần Trữ xuống xe cùng Sầm Hảo, sau đó anh kéo rèm cửa lại, xoay người lên giường.

Khương Nghênh cảm nhận được anh lên giường, theo bản năng rúc vào lòng anh: “Còn chưa ngủ sao?”

Châu Dị cúi đầu hôn lên trán cô, cười khẽ: "Ngủ ngay đây."

Khương Nghênh lơ mơ nói: "Thực ra em đều biết cả."

Châu Dị vừa mới nhắm mắt, nghe thấy Khương Nghênh nói vậy, anh ngạc nhiên mở mắt ra: "Biết gì cơ?"

Khương Nghênh chui vào lòng Châu Dị, ôm chặt lấy anh nói: “Tối nay bọn họ đều không về, thực ra là sợ chúng ta cô đơn, nhà người ta kết hôn đều rộn ràng náo nhiệt, chúng ta thì...”

Khương Nghênh nói đến đây thì dừng lại.

Cô gái kiên cường ấy, giờ phút này đã buông bỏ hết thảy mạnh mẽ.

Châu Dị nghe vậy liền ôm cô chặt hơn, trong lòng anh tràn ngập sự ấm áp và dịu dàng: “Vợ à, sau này chúng ta nhất định sẽ rất hạnh phúc, chúng ta sẽ yêu thương nhau, sẽ bên nhau đến đầu bạc răng long, sẽ làm tấm gương tốt cho con cái, anh sẽ dạy dỗ con cái của chúng ta tốt, để chúng có quan niệm sống, quan niệm giá trị và quan niệm tình yêu đều đúng đắn."

Khương Nghênh: "Ừm."

Châu Dị: “Vợ à, anh yêu em."

Châu Dị vừa dứt lời, ngực anh bỗng ướt nhòe.

Khương Nghênh đã khóc, khóc không thành tiếng.

Châu Dị nhẹ nhàng ôm cô, vỗ lưng cô: “Ngoan, mọi chuyện qua rồi…”

Ngày hôm sau.

Năm giờ sáng, Khương Nghênh và Châu Dị còn chưa tỉnh ngủ, đã bị tiếng đập cửa ồn ào bên ngoài đánh thức.

“Cô dâu chú rể đâu rồi?”

“Cô dâu chú rể làm ăn gì thế hả? Mặt trời lên cao rồi còn chưa dậy?”

“Không lẽ là tối qua động phòng hoa chúc rồi à?”

“Hai người ấy động phòng từ tám trăm năm trước rồi, hahaha."

Tiếng ồn ào bên ngoài ngày càng lớn, Châu Dị mở mắt ra, mắng: "Mấy người chán sống rồi à."

Khương Nghênh nằm trên ngực anh, cả người vẫn còn ngơ ngác, ánh mắt trống rỗng, đầu óc cũng trống rỗng, thậm chí cô còn không phân biệt được giọng nói của ai với ai.

Châu Dị vừa dứt lời, tiếng ồn bên ngoài càng thêm lớn.

Lúc này Khương Nghênh mới nghe rõ, người nói chuyện là Bùi Nghiêu.

Bùi Nghiêu đứng ngoài cửa, đầu tiên là đập cửa hai cái, sau đó trêu chọc: "Cô dâu có mặc quần áo không, nếu có thì bọn tôi phá cửa đấy!"

Châu Dị nhìn Khương Nghênh đang mặc váy ngủ một cái, cười nói: "Không mặc."

Châu Dị vừa dứt lời, bên ngoài liền vang lên giọng nói của Kỷ Trác: "Ồ, không mặc à, vậy thì chúng ta càng phải phá cửa, nào, anh em cùng lên..."

Kỷ Trác vừa dứt lời, chỉ nghe thấy Bùi Nghiêu hét lên: “Một, hai, ba."

Ngay sau đó, cánh cửa phòng ngủ chưa khóa bị một đám người đẩy ra.

Châu Dị chửi thề một tiếng, kéo chăn lên che cho Khương Nghênh.

Bùi Nghiêu, Tần Trữ, Trần Triết, Nhiếp Chiêu, Kỷ Trác ùa vào, nhảy lên giường, lôi Châu Dị xuống.

Quần áo trên người Châu Dị bị xé rách, Khúc Tịch, Sầm Hảo, Nhậm Huyên đứng ngoài cửa vội vàng quay mặt đi, không dám nhìn.

Châu Dị vừa cười vừa mắng: "Hôm nay là ngày tôi kết hôn đấy."

Mọi người cười ha hả: "Cho nên bọn tôi mới trêu ông chứ!"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 826: Buổi sáng



"Lão tử" và "ông nội", thân phận cao thấp rõ ràng.

Chưa đợi Châu Dị chửi người, Bùi Nghiêu đã hét lên: "Mang người vào nhà vệ sinh đi, ngoài cửa còn có phụ nữ kìa, chúng ta đều là người có phẩm chất, chú ý hình tượng một chút..."

Bùi Nghiêu nói xong, liền dẫn đầu đẩy Châu Dị vào nhà vệ sinh.

Một phút sau, phòng ngủ yên tĩnh trở lại, tiếng kêu la thảm thiết của Châu Dị và tiếng cười đùa của mọi người trong phòng vệ sinh vang lên.

“Châu Dị, không ngờ da ông trắng thế!”

“Ôi chao, vai này, eo này, mông này, tỷ lệ hoàn hảo, chậc chậc chậc…”

“Anh em, bình thường Châu Dị bắt nạt chúng ta nhiều lắm đúng không? Bây giờ chúng ta có thù báo thù, có oán báo oán, đừng ai nương tay nhé!”

Châu Dị bị ấn vào tường trong phòng tắm, mấy người đàn ông đằng sau sờ mó anh từ đầu đến chân.

Châu Dị vừa cười vừa mắng: "Mẹ kiếp, hôm nay tất cả các người, trừ khi cả đời này không kết hôn, chỉ cần kết hôn, tôi..."

Chưa đợi Châu Dị nói hết câu, đã vang lên tiếng kêu thảm thiết.

Nhiếp Chiêu cười nói: "Con vịt chết ngàn năm, chỉ còn cái mỏ cứng đầu thôi, phải không?"

Mấy người đàn ông trong phòng tắm chơi đùa quá trớn, mấy người phụ nữ trong phòng ngủ nghe thấy tiếng động thì nhìn nhau.

Khúc Tích nhìn Khương Nghênh vừa vén chăn ngồi dậy, cười hỏi: “Chắc chắn chồng bà không sao chứ?”

Khương Nghênh xuống giường, đi đến tủ quần áo, lấy một chiếc áo khoác ra mặc vào: “Để bọn họ quậy đi.”

Ngày cưới, không chơi không đùa thì không vui.

Khương Nghênh nói xong, Khúc Tích giơ ngón tay cái với cô: “Quả nhiên là giám đốc bộ phận quan hệ công chúng, bình tĩnh, có tầm nhìn."

Khương Nghênh liếc nhìn Khúc Tích, sau đó nhìn Sầm Hảo và Nhậm Huyên: “Tối qua ngủ ngon không?”

Nhậm Huyên mỉm cười đáp: “Ngủ rất ngon.”

Sầm Hảo nghe vậy, liền đỏ mặt: “Ừm.”

Sầm Hảo trả lời một cách ngập ngừng, Khúc Tích và Khương Nghênh liếc nhìn nhau, cả hai đều hiểu ra điều gì đó.

Một lúc sau, bốn người cùng nhau xuống lầu.

Dưới lầu đã có chuyên gia trang điểm đợi sẵn, nhìn thấy Khương Nghênh xuống lầu, mấy người họ liền đứng dậy chào hỏi.

Khương Nghênh: “Làm phiền mọi người rồi.”

Chuyên gia trang điểm đứng đầu vội vàng cười đáp: “Đều là việc chúng tôi nên làm, chúc mừng Châu tổng và giám đốc Khương, chúc hai người sớm sinh quý tử.”

Khương Nghênh cười đáp: “Cảm ơn.”

Chuyên gia trang điểm là người của Châu thị Media, trước đây họ đã từng hợp tác, nên giao tiếp rất thoải mái.

Hôn lễ là theo phong cách truyền thống Trung Quốc, nên lối trang điểm cũng theo phong cách truyền thống.

Làn da của Giang Nghênh rất đẹp, hơn nữa cô yêu cầu trang điểm nhẹ nhàng.

Trang điểm là một công việc tốn thời gian, nhìn thì có vẻ đơn giản, nhưng thực ra khối lượng công việc rất lớn.

Trang điểm và làm tóc, mất hơn hai tiếng.

Sắp xong, cửa phòng trang điểm bị đẩy ra từ bên ngoài, Tô Dĩnh bưng một bát mì bước vào.

Nhìn thấy Tô Dĩnh, Khương Nghênh quay đầu lại, mỉm cười: “Dì.”

Tô Dĩnh tiến lên: "Chưa mặc váy cưới thì ăn một chút đi."

Khương Nghênh nhìn bát mì trong tay Tô Dĩnh, ngơ ngác: “Hửm? Sáng nay ăn mì ạ?”

Tô Dĩnh mỉm cười, gắp một đũa mì đưa đến bên miệng Khương Nghênh: “Là phong tục ở quê dì, trước khi lên xe hoa phải ăn mì.”

Nghe Tô Dĩnh nói vậy, Khương Nghênh ngượng ngùng há miệng, tuy không quen được người khác đút cho ăn, nhưng cô vẫn ăn mấy miếng.

Có những lúc, chấp nhận cũng là một cách để thúc đẩy tình cảm.

Khương Nghênh ăn vài miếng, sau đó lắc đầu với Tô Dĩnh: "Dì, cháu no rồi ạ."

Tô Dĩnh đưa khăn giấy cho Khương Nghênh: “Lau miệng đi, lát nữa cháu ra ngoài, bọn họ sẽ náo loạn đấy.”

Nói xong, Tô Dĩnh cười nói: “Cháu không nhìn thấy A Dị sao? Lúc nãy xuống lầu, quần áo của thằng bé bị xé rách hết rồi."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 827: Chúc mừng tân hôn



Khi Tô Dĩnh nói, Khương Nghênh không cảm thấy gì lắm, chỉ nghĩ là bà ấy đang phóng đại.

Nhưng khi cô bước ra khỏi phòng trang điểm, nhìn thấy Châu Dị, chỉ một cái liếc mắt, cô đã không nhịn được cười thành tiếng.

Quần áo trên người Châu Dị bị xé rách thành từng mảnh, cả trước ngực lẫn sau lưng, anh đứng trước cửa sổ sát đất, dưới ánh nắng mặt trời, trông giống như một nghệ sĩ đang trình diễn "bộ quần áo mới của hoàng đế" trên sàn catwalk.

May mà quần ngủ bên dưới vẫn còn nguyên vẹn, nếu không thì không phải là trình diễn thời trang nữa, mà là nghệ thuật cơ thể.

Thấy Khương Nghênh cười, Châu Dị bước tới, ánh mắt anh lướt qua lớp trang điểm của cô, sau đó nhìn bộ sườn xám cô đang mặc, anh nắm lấy tay cô, chân thành nói: “Vợ à, hôm nay em đẹp lắm."

Khương Nghênh cười tươi: “Em cũng thấy hôm nay mình rất đẹp.”

Châu Dị mỉm cười, trong mắt anh tràn ngập hạnh phúc và cưng chiều.

Ngay sau đó, Khương Nghênh nói: “Chồng à, bỗng nhiên em thấy anh không xứng với em.”

Nói xong, cô cố ý nhìn Châu Dị từ trên xuống dưới, nhìn bộ quần áo bị xé rách của anh.

Châu Dị nhướng mày, siết chặt tay cô hơn, nhẹ nhàng nhéo nhéo, cười nói: "Bây giờ mới thấy không xứng à? Muộn rồi."

Khương Nghênh mím môi cười khẽ: "Sao bị xé rách thành thế này mà anh vẫn còn mặc vậy?"

Châu Dị cười trả lời: "Sợ mấy tên chó đểu kia không tha cho anh."

Châu Dị vừa dứt lời, Bùi Nghiêu đứng cách đó không xa liền chen vào: "Nghênh Nghênh, người đàn ông trước mặt em bây giờ không còn trong sạch nữa đấy, em nghĩ kỹ xem có muốn lấy anh ta không, nếu lấy rồi thì không được trả lại đâu nhé."

Khương Nghênh nghe vậy, cười hỏi: "Không trong sạch chỗ nào?"

Bùi Nghiêu: "Lúc nãy trong phòng ngủ em không nghe thấy à? Trong phòng tắm, chậc chậc chậc, mấy người bọn anh đã ấn anh ta vào tường, chậc chậc, không thể miêu tả chi tiết được, quá nóng, quá bạo lực...”

Bùi Nghiêu cố ý nói lấp lửng, khiến mọi người không khỏi liên tưởng.

Khương Nghênh nhìn Châu Dị một cái, sau đó quay sang Khúc Tịch: “Khúc Tịch, Bùi Nghiêu như thế rồi, bà còn lấy anh ta nữa không?”

Nghe thấy Khương Nghênh hỏi vậy, Khúc Tịch liền hiểu ý, cô làm ra vẻ mặt chán ghét: "Lấy gì nữa? Anh ấy đã ngoại tình rồi, làm sao tôi có thể lấy được?"

Bùi Nghiêu định lợi dụng chuyện Châu Dị kết hôn để trêu chọc Khúc Tịch một chút, ai ngờ cuối cùng lại bị "gậy ông đập lưng ông".

Nghe Khúc Tịch nói vậy, anh ta cười gượng hai tiếng, muốn giải thích, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, lại không thể mở miệng.

Thấy Bùi Nghiêu bị "chặt chém", mọi người đều cười nghiêng ngả.

Bầu không khí rộn ràng náo nhiệt, đến khoảng mười giờ, trưởng bối của nhà họ Bùi, nhà họ Khúc, nhà họ Tần và những gia đình khác cũng lần lượtđến.

Dưới sự uy nghi của mấy vị trưởng bối, bầu không khí ồn ào cũng dịu xuống.

Những người đến nhà, đều là người thân thiết, hơn nữa đều là trưởng bối, nên Châu Dị và Khương Nghênh đã đích thân pha trà, tiếp đón.

Đến khoảng mười một giờ rưỡi, mọi người di chuyển đến địa điểm tổ chức hôn lễ.

Ngồi trên xe, Châu Dị và Khương Nghênh nắm tay nhau.

Khương Nghênh cúi đầu nhìn những sợi chỉ vàng trên váy cưới, không kiềm được mà đỏ hoe mắt.

Nhận ra sự bất thường của Khương Nghênh, Châu Dị liền vòng tay qua vai cô, ôm cô vào lòng.

Khương Nghênh hít hít mũi, cô cố gắng nở một nụ cười: "Em không sao, chỉ là... bị ánh nắng mặt trời chiếu vào sợi chỉ vàng làm chói mắt...”

Lời nói dối này của Khương Nghênh không cao tay lắm, nhưng Châu Dị lại không vạch trần cô, anh cúi đầu xuống, ôm chặt lấy cô, hôn lên tóc cô, nói: “Vợ à, chúc mừng tân hôn.”

Tuy hai người đã đăng ký kết hôn từ lâu.

Nhưng hôm nay mới là ngày hai người chính thức tổ chức đám cưới.

Nói là tân hôn, cũng không sai.
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 828: Yêu nhau rất nhiều



Bốn mươi phút sau, xe đến khách sạn đã đặt trước.

Khương Nghênh xuống xe, cô mặc một bộ sườn xám màu đỏ, tay cầm quạt che mặt.

Châu Dị mặc một bộ lễ phục cưới kiểu Trung Quốc cùng phong cách với Khương Nghênh.

Hai người đứng cạnh nhau, trang phục cưới có cùng gam màu chủ đạo, họa tiết thêu tương đồng.

Châu Dị nắm tay Khương Nghênh, siết nhẹ, sau đó quay đầu nhìn ra phía sau.

Khúc Tích hiểu ý, cô xách vạt váy phù dâu, chạy đến, đỡ lấy tay Khương Nghênh, nhỏ giọng cười nói: “Hoàng hậu nương nương, nô tỳ hộ giá người vào trong.”

Khương Nghênh cúi đầu, khẽ cười: “Thôi, cách xưng hô này ta nghe không nổi.”

Khúc Tích: “Nghe được, nghe được, phải nghe được, hôm nay bà là lão đại, có gọi bà là Lão phật gia, bà cũng phải nghe nổi."

Nói xong, Khúc Tích quay đầu liếc nhìn Châu Dị, nhỏ giọng nói: “Người khác mặc lễ phục kiểu Trung Quốc, thì đeo ngọc bội ở eo, Châu Dị nhà chị lại độc lạ, eo lại đeo đồ chạm khắc gỗ..."

Nói đến đây, Khúc Tích đột nhiên im bặt.

Khương Nghênh nhìn theo ánh mắt của cô ấy, nhìn thấy thứ được treo bên hông Châu Dị, chính là bức tượng gỗ nhỏ mà anh tự tay khắc cho cô.

Khương Nghênh siết chặt chiếc quạt trong tay, trong lòng cô tràn đầy ấm áp.

Kỹ thuật khắc gỗ của Châu Dị rất tinh xảo.

Cho dù người “kém mắt” đến đâu, chỉ cần nhìn kỹ, cũng có thể nhận ra bức tượng gỗ đó được khắc theo hình dáng Khương Nghênh.

Khúc Tịch mắt nhìn tốt, chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra bức tượng treo ở eo anh là hình của Khương Nghênh.

Khúc Tích “chậc” một tiếng: "Châu Dị nhà bà trong chuyện tình cảm thật sự là không chỗ chê, chắc cả đời này tôi không thể nào trải nghiệm được sự lãng mạn này rồi."

Khương Nghênh: "Chưa chắc, biết đâu Bùi Nghiêu lại mang đến cho bà sự lãng mạn lớn hơn thì sao?"

Khúc Tích hừ nhẹ: “Chỉ cần anh ấy không dọa tôi, tôi đã cảm ơn trời phật rồi."

Hai người đang nói chuyện, Sầm Hảo và Nhậm Huyên cũng bước đến.

Sầm Hảo nhỏ giọng nói: “Châu tổng nói còn một lúc nữa hôn lễ mới bắt đầu, bảo chúng ta vào phòng nghỉ ngơi trước.”

Sầm Hảo nói xong, Khương Nghênh khẽ cười gật đầu: “Được, vậy chúng ta vào trong trước đi.”

Nói xong, Khúc Tịch giả vờ đỡ cô vào khách sạn.

Khương Nghênh nhìn “diễn xuất vụng về” của Khúc Tích, không nhịn được cười: “Thôi đi, tôi có phải đeo khăn che mặt đến mức không nhìn thấy đường đâu."

Khúc Tích cười khẩy: “Tuy bà có thể nhìn thấy đường, nhưng phần diễn này, chúng ta phải diễn cho tròn vai".

Ở cửa khách sạn, Châu Dị cùng đội ngũ phù rể đang đón tiếp khách.

Đội ngũ phù rể của Châu Dị hôm nay, ai nấy đều đẹp trai, đứng ở cửa khách sạn, trông như thể là một nhóm nhạc nam của công ty truyền thông nào đó sắp debut.

Bùi Nghiêu nhiều chuyện, lợi dụng lúc không có ai, bèn nói: "Sao tôi nhớ tháng trước chị họ tôi lấy chồng, người ta là cô dâu chú rể đứng ở cửa đón tiếp khách, sao đến lượt ông lại là mấy người bọn tôi đứng đón khách thay ông?"

Châu Dị thản nhiên nói: “Vợ tôi đi giày cao gót, đứng lâu mỏi chân.”

Bùi Nghiêu: “Bọn tôi không mỏi chân à?”

Châu Dị nghiêng đầu, nheo mắt, nhìn có vẻ như đang cười, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt: “Lão Bùi, ông mệt à?”

Bùi Nghiêu cứng họng: “Không… mệt.”

Bên kia, trong phòng nghỉ, Khúc Tích và Nhậm Huyên đứng ở cửa nhìn cách bài trí trong khách sạn.

Khúc Tích chỉ vào những bông hoa hồng được đặt khắp nơi, nói: "Huyên Huyên, thấy chưa? Tất cả hoa hồng đều là do Châu tổng tự tay trồng đấy."

Nhậm Huyên nghe vậy, trước tiên là ngạc nhiên, sau đó cô cảm thán: “Châu tổng và giám đốc Khương yêu nhau rất nhiều.".

Khúc Tích quay đầu nhìn Khương Nghênh đang ngồi trên ghế sofa nghịch điện thoại, sau đó quay lại, sờ sờ mũi, nhớ lại chặng đường hai người đã trải qua, cô nói: "Ừm, đúng vậy, hai người họ yêu nhau rất nhiều."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 829: Hôn lễ



Nói thật, Khúc Tích không ngờ Châu Dị và Khương Nghênh lại yêu nhau đến thế.

Không chỉ Khúc Tích, mà trong giới này, ngoài Bùi Nghiêu và Tần Trữ ra, có lẽ không ai ngờ đến.

Cho dù lúc đó hai người đã kết hôn, sau đó còn công khai, nhưng mấy người này vẫn cứ tưởng hai người chỉ là giả vờ.

Khúc Tích đứng ở cửa mải mê suy nghĩ, Sầm Hảo do dự một lúc, sau đó ngồi xuống bên cạnh Khương Nghênh.

Lúc đầu, Khương Nghênh không phát hiện ra Sầm Hảo có gì khác thường, nhưng ánh mắt của ầm Hảo quá nóng bỏng, lâu dần, cô muốn phớt lờ cũng khó.

Khương Nghênh nghiêng đầu, nhướng mày: “Có chuyện muốn nói với tôi sao?”

Sầm Hảo: “Khương Nghênh, Thủy Thiên Hoa Phủ có nhiều phòng dành cho khách không?”

Khương Nghênh hiểu ngay, cô biết Sầm Hảo muốn hỏi gì.

Sầm Hảo nói xong, thấy Khương Nghênh im lặng, cô mím môi, cũng hiểu ra: “Tôi biết rồi.”

Khương Nghênh mỉm cười: “Tần Trữ là người rất tốt.”

Sầm Hảo đỏ mặt: “Tôi không nói anh ấy không tốt.”

Khương Nghênh cất điện thoại di động, cười hỏi: “Thật sự không rung động một chút nào sao?”

Cẩm Hảo nhíu mày, không trả lời.

Nhìn thấy Sầm Hảo như vậy, Khương Nghênh đột nhiên nhớ đến bản thân và Châu Dị lúc trước.

Châu Dị hỏi cô có thích anh hay không.

Cô nói cô không biết.

Châu Dị gật đầu cười: “Được, chỉ cần không phải là không thích, thì anh vẫn còn cơ hội.”

Bây giờ nghĩ lại, may mà lúc đó Châu Dị kiên trì, anh luôn nỗ lực, chưa từng dao động.

Lúc hôn lễ bắt đầu, khi Khương Nghênh bước lên sân khấu, Châu Dị liền đỏ hoe mắt.

Sau đó, MC hỏi, Châu Dị cúi đầu nhìn tấm thảm đỏ dưới chân, khi ngẩng đầu lên, anh dùng ngón tay lau nước mắt.

MC: “Chú rể, nghe nói anh thầm mến cô dâu mười một năm, thật hay giả vậy?”

Châu Dị trầm giọng nói, giọng anh cố tình hạ thấp xuống một chút, để che giấu sự nghẹn ngào: "Thật ạ."

Nghe vậy, tuy MC đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng trong lòng vẫn giật mình, anh ta làm MC đám cưới gần hai mươi năm, đã từng gặp không ít cặp đôi yêu nhau mười một năm, nhưng thầm yêu mười một năm, thật lòng mà nói, hôm nay là lần đầu tiên anh ta gặp.

Mười một năm, nghe thì có vẻ không lâu, nhưng tính kỹ ra, cũng là hơn bốn nghìn ngày.

Cuộc đời ngắn ngủi, dùng hơn bốn nghìn ngày để chờ đợi một người là không thể.

Nói thì dễ, nhưng làm… thật không dễ dàng.

Châu Dị vừa dứt lời, những người tham gia hôn lễ bên dưới đều cười ồ lên, nhưng mấy vị trưởng bối biết chuyện thì lại cúi đầu lau nước mắt.

Mẹ Bùi là người khóc nhiều nhất, bà tựa vào lòng bố Bùi, nói: "Thằng bé A Dị này, thật sự là từ bé đã sống khổ sở, thiệt thòi về tình thân, lại còn khổ sở vì tình yêu..."

Bố Bùi vòng tay qua vai mẹ Bùi, vỗ nhẹ vào lưng bà: "Chuyện tình thân, là do lão Châu làm tổn thương nó, còn chuyện tình yêu, là do A Dị tự nguyện."

Mẹ Bùi: “May mà kết quả là tốt đẹp.”

Bố Bùi: "Yên tâm đi, hai đứa này sẽ ngày càng hạnh phúc."

Tiếng cười ồn ào bên dưới dừng lại, MC lại đưa micro đến trước mặt Châu Dị, cười hỏi: “Trong khoảng thời gian dài như vậy, anh có hối hận không?”

Châu Dị kiên định đáp: “Không.”

MC: “Anh có từng nghĩ đến chuyện nếu anh không theo đuổi được cô dâu thì sẽ như thế nào không?”

Châu Dị nhìn Khương Nghênh, cong môi, vẻ mặt nghiêm túc: “Đã từng nghĩ đến, sống độc thân cả đời."

MC: “Kiên định như vậy sao?”

Châu Dị trầm giọng đáp: "Đúng vậy."

MC quay đầu nhìn Khương Nghênh, đưa micro cho cô: “Cô dâu có tin lời chú rể không? Nếu không cưới được cô, anh ấy sẽ chọn cách sống độc thân cả đời."

Khương Nghênh mỉm cười, khẳng định: “Tin.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back