Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vưu Vật - Nhị Hỉ

Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 70: Thủ đoạn ghê!



Biết Châu Dị đang đùa, lúc này Khương Nghênh chẳng còn tâm trạng phụ họa anh, trả lời nghiêm túc.

"Anh yên tâm. Nếu hôm nào hai chúng ta thực sự bị tung tin, tôi cũng tuyệt đối có năng lực để dẹp yên."

Khương Nghênh không nói còn tốt, cô vừa nói, Châu Dị càng cười đểu giả hơn.

"Dẹp kiểu gì?"

Khương Nghênh bình thản.

"Người tai to mặt lớn mà không đàng hoàng ở Bạch Thành này đầy ra."

Ý là tin đồn giữa tôi và anh chẳng là gì cả.

Châu Dị cong môi.

"Vậy nếu không dẹp được thì sao?"

Khương Nghênh chớp mắt, trả lời dứt khoát.

"Tuyệt đối không."

Nghe nói vậy, Châu Dị cười ra tiếng.

"Nếu vậy thì tôi có hơi giống mấy cậu trai da trắng mặt trơn được đại gia che chở."

"Nếu anh nghèo một chút, thì đúng là vậy."

Châu Dị đẩy lưỡi ở môi trong, ngón tay chạm vào chiếc eo mềm mại của Khương Nghênh.

Khương Nghênh chớp mắt, thấy anh đã cúp điện thoại, tay đè trên vai anh đẩy đầy, rồi đứng lên nói.

"Show tình cảm kia không phải là chuyện nhỏ, chúng ta cần phải về ngay."

Châu Dị buông cô ra.

"Không ăn sáng sao?"

Khương Nghênh trả lời hờ hững.

"Không còn thời gian nữa."

Châu Dị thấy cô thực sự lo lắng, không nói những lới trêu ghẹo nữa, anh đứng lên bước ra khỏi phòng ngủ.

"Đợi tôi thay đồ."

Vài phút sau, Châu Dị mặc vest chỉnh tề ra khỏi phòng ngủ.

"Đi thôi."

Trên đường về, Châu Dị dừng ở ven đườn g giúp mua cho Khương Nghênh một phần ăn sáng, ném vào lòng cô vừa lái xe vừa nói.

"Em ăn chút gì đi."

Khương Nghênh nhìn phần ăn sáng trong lòng mình, ngẩng đầu nhìn anh.

"Sao chỉ mua có một phần?"

Châu Dị cười mỉm.

"Tôi lái xe không thể nào ăn được."

Trong lòng Khương Nghênh, sau khi trải qua chuyện hôm qua thì có nói thế nào hai người cũng có quan hệ hợp tác, cô rất ngại ăn một mình, cũng không thể nào làm được.

Khương Nghênh nhìn vào bánh bao và nước đậu trong túi đang cầm, lấy một chiếc bánh bao đưa cho Châu Dị.

Châu Dị hai tay đặt trên vô lăng, ngón tay thon dài gõ gõ trên vô lăng, cười mỉm.

"Lái xe an toàn."

"Tôi đút cho anh?"

Châu Dị ngoái đầu nhìn cô, cười phóng khoáng.

"Cầu mà không được."

Khương Nghênh: "..."

Cô chợt hơi hối hận khi hỏi câu này.

Một chiếc bánh bao, Châu Dị chỉ ăn ba miếng là hết. Khi anh ăn miếng cuối cùng, vẫn không quên lấy lưỡi l**m vào đầu ngón tay Khương Nghênh.

Tim Khương Nghênh chợt thót lại.

"Châu Dị."

Châu Dị giống như chẳng có gì mà quay đầu lại chuyên chú lái xe.

"Ừ, sao vậy?"

Khương Nghênh hít sâu.

"Không có gì."

Thực ra Khương Nghênh muốn nói với Châu Dị về chuyện của hai người. Cô không muốn kiểu quan hệ ám muội không rõ ràng này ảnh hưởng đến việc hợp tác giữa hai người. Nhưng cô rõ bây giờ không phải là lúc nói chuyện này.

Châu Dị không phát hiện ra tâm tư nho nhỏ của Khương Nghênh, anh chỉ nghĩ rằng cô gọi anh là vì anh đang tán cô nên chẳng hề để tâm.

Khi xe đến tổ chương trình là vào một tiếng sau đó.

Khương Nghênh đi trên đôi giày cao gót, khi vừa bước vào thì thấy Kiều Nam đang sưng một bên má.

Nhìn thấy Khương Nghênh, Kiều Nam tủi thân bước lên.

"Trưởng phòng Khương."

Khương Nghênh chau mày.

"Ai đánh cô?"

"Lạc Hàm."

Khương Nghênh không nói thêm câu nào, bước vào trong.

Chuyện giữa Thiệu Hạ và Chúc Kha đang ầm ĩ, đạo diễn Lưu và nhân viên tổ chương trình lúc này đều ở trong biệt thự.

Thấy vẻ mặt Khương Nghênh không vui, đạo diễn Lưu chủ động làm thân.

"Trưởng phòng Khương, cô bớt giận. Bây giờ chuyện của Thiệu Hạ và Chúc Kha được ưu tiên hàng đầu."

Khương Nghênh dừng bước nhìn đạo diễn Lưu.

"Những người khác đâu?"

Đạo diễn đáp.

"Chẳng phải cô bảo trợ lý Kiều cấm họ ra ngoài sao? Giờ ai cũng ở trong phòng mình rồi."

"Đạo diễn Lưu, phiền anh bảo mọi người xuống đi. Tôi có chuyện muốn hỏi họ."

Đạo diễn Lưu nghe nói vậy, xoay đầu nhìn sang nhân viên trong đoàn ra hiệu bằng mắt.

"Nghe thấy trưởng phòng Khương nói chưa? Còn không mau đi!"

Đạo diễn Lưu nổi tiếng là biết quan sát, tinh ý trong giới.

Thấy Khương Nghênh không vui, bèn thấy thế mà nói một câu hay ho.

Khương Nghênh không phải là người không biết nhìn đại thể toàn cục, lỗi không phải do đạo diễn Lưu, cô không cần làm khó anh. Vì vậy dù đạo diễn Lưu nói gì, cô cũng đều đáp cho có lệ, cũng như mọi ngày.

Nhân viên đoàn lên lầu gọi người, chẳng bao lâu, các nghệ sĩ tham gia đều xuống lầu.

Thiệu Hạ mắt vừa đỏ vừa sưng, vừa nhìn là biết đã có khóc. Kim Bối ngồi bên cạnh an ủi cô, bặm môi.

Còn một đương sự khác là Chúc Kha thì có trạng thái tốt hơn cả Thiệu Hạ. Tuy sắc mặt không tốt mấy nhưng rốt cuộc đã vào giới lâu hơn, nên cũng biết cách nhẫn nại.

Những nghệ sĩ khác như Kinh Nguyên, Lục Hành đang ngồi bên cạnh im lặng. Lạc Hàm thì có vẻ như đang xem náo nhiệt, ánh mắt hiện lên ý cười khinh khi.

Khương Nghênh nhìn qua hết vẻ mặt của từng người, xoay đầu nhìn sang Kiều Nam.

"Tiểu Kiều."

Kiều Nam chạy vội đến trước.

"Trưởng phòng Khương."

Khương Nghênh vẻ mặt thản nhiên.

"Đánh lại đi."

Kiều Nam chần chừ, có hơi không dám: "..."

Khương Nghênh giọng điệu lạnh lùng.

"Châu Thị Media luôn có chủ trương nhân viên luôn phải thẳng lưng làm người."

"Trưởng phòng Khương, hay là bỏ qua chuyện này đi."

Khương Nghênh không hề nhân nhượng.

"Cô phải nghĩ cho kỹ, nếu chuyện hôm nay cô bị đánh truyền ra ngoài, sau này cả cái giới này sẽ càng có nhiều nghệ sĩ đánh cô, có biết tại sao không?"

Kiều Nam: "..."

Khương Nghênh nhìn cô:

"Bởi vì đánh cô không cần phải trả giá điều gì."

Khương Nghênh nói xong, thấy Kiều Nam không bước lên trước, cô không bực cũng không tức giận.

"Tôi không có nhiều thời gian, nếu cô muốn chuyện to hóa bé, chuyện nhỏ hóa không thì tôi xử lý tiếp chuyện tiếp theo."

Khương Nghênh có uy lực khiến người ta sợ, Kiều Nam suy nghĩ những gì cô nói.

Thực sự là ở trong cái giới này trước giờ đều là ăn h**p kẻ yếu sợ kẻ mạnh. Hôm nay cô bị một thực tập sinh đánh, thì mai cũng không chừng sẽ có nghệ sĩ bị uất ức mà mang cô ra trút giận.

Nghĩ thông suốt rồi, Kiều Nam hít một hơi thật sâu, bước đến trước mặt Lạc Hàm, vung tay tát một cái.

Lạc Hàm không ngờ là Kiều Nam lại đánh cô ta, bèn hét lên chát chúa, đứng lên.

"Cô làm gì vậy?"

Kiều Nam thẳng người, tay xuôi hông siết chặt.

"Trả lại cái tát cho cô."

Lạc Hàm tức tối đến đỏ mặt.

"Cô có bệnh à? Cô là gì mà đánh tôi? Tôi là người của Hải Tinh Media, chứ không phải là người của Châu Thị Media. Cô có tư cách gì mà đánh tôi?"

Kiều Nam nghẹn giọng, nhất thời không biết trả lời thế nào.

Khương Nghênh đứng bên cạnh nhìn, cất giọng lạnh lùng nói:

"Vậy cô ấy là người của Châu Thị Media, cô lại có tư cách gì mà đánh cô ấy?"

Lạc Hàm từ sớm đã không ưa Khương Nghênh, nghe thấy cô nói vậy, bèn nhếch môi cười khinh bỉ.

"Trưởng phòng Khương, tôi đánh cô ta là vì cô ta đáng bị đánh. Người của Châu Thị Media các người không biết kiếm điểm, có chuyện thì lại giam người của Hải Tinh Media chúng tôi không cho chúng tôi đi. Sao hả? Là muốn chúng tôi cùng gặp chuyện xấu với các người sao?"

Lạc Hàm nói dứt lời, Thiệu Hạ ngồi bên cạnh đỏ mặt đứng lên.

"Cô nói ai không biết kiểm điểm?"

Lạc Hàm khinh thường.

"Ai không biết kiểm điểm thì người đó tự biết."

Hai người tranh cãi không ngừng, Khương Nghênh cất giọng lạnh lùng cắt lời.

"Hai người không cần cãi nhau. Chuyện tối qua sẽ sớm biết được ngọn nguồn thôi. Có thể là tôi không nói với các vị, ngày đầu tiên vào ở trong biệt thự này tôi đã có lắp camera giám sát của riêng mình ở mỗi tầng lầu rồi."

Khương Nghênh nói xong, Châu Dị từ cửa bước vào, hơi nhíu mày: Thủ đoạn ghê!
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 71: Bàn tay tội ác nơi hậu trường



Khương Nghênh dứt lời, cả sảnh chợt lặng ngắt như tờ.

Châu Dị sải bước bước vào cửa, đạo diễn Lưu nhìn thấy anh vội vàng bước lên trước.

"Sếp Châu, để anh cười rồi."

Châu Dị cười nửa miệng.

"Rốt cuộc hai chúng ta ai cười ai?"

Người gặp chuyện xấu đều là người của Châu Thị Media.

So với một đạo diễn show hẹn hò, sự quan tâm lớn sẽ dành cho công ty Media đứng sau nghệ sĩ gặp bê bối.

Trong hai người, ai càng giống trò cười hơn thì so sánh sẽ rõ ngay.

Đạo diễn Lưu, một chân đá lên trên tấm bảng sắt, không chỉ chân đau, mà gan tim cũng run rẩy theo. Cười nịnh nọt.

"Sếp Châu, chuyện này là lỗi ở tôi."

"Đúng là ở anh."

Đạo diễn Lưu: "..."

Mọi người trong giới đều đồn Châu Dị độc mồm độc miệng, nói năng chẳng bao giờ lưu tình.

Trước kia, đạo diễn Lưu chưa từng tiếp xúc với Châu Dị, cứ nghĩ là tin đồn mà thôi. Hôm nay nghe được hai câu, y phục trên người thấm đẫm mồ hôi, quả nhiên khôngphải tự dưng mà có tin đồn.

Để ngăn ngừa Châu Dị tiếp tục gây khó xử, đạo diễn Lưu không dám tiếp lời.

Châu Dị nhìn thấy anh ta không nói nữa, cũng chẳng buồn bận tâm. Bước vào sô pha ngồi xuống, ném tùy tiện chiếc áo khoác đang khoác trên cánh tay lên thành ghế sô pha, đưa tay tháo hai cúc áo nơi cổ áo.

"Mọi người tiếp tục đi, không cần chú ý đến tôi."

Tuy Châu Dị bảo không cần chú ý đến anh, nhưng có ai ở hiện trường dám không chú ý đến anh.

CEO của Châu Thị Media, anh ta tùy tiện phun một miếng nước bọt thì cả giới giải trí cũng rung rung lắc lắc theo rồi.

Có điều cũng có người thực sự chẳng chú ý đến Châu Dị.

Ví dụ Khương Nghênh.

Từ lúc Châu Dị bước vào cửa đến khi ngồi xuống, Khương Nghênh chẳng buồn nhìn anh lấy một cái.

Châu Dị chân trước nói không cần chú ý đến anh, Khương Nghênh chân sau hờ hững mở miệng.

"Chuyện Thiệu Hạ và Chúc Kha thì tôi không tin là hiểu lầm hoặc là bất ngờ. Là ai làm, bây giờ đứng lên nói rõ ràng đi. Tôi có thể suy nghĩ cho người đó một cơ hội để thay đổi sửa chữa."

Khương Nghênh nói xong, các nghệ sĩ có mặt chẳng ai lên tiếng.

"Không ai thừa nhận sao?"

Các nghệ sĩ: "..."

Khương Nghênh vẻ mặt thản nhiên, xoay đầu nhìn Kiều Nam.

"Đi đi!"

Kiều Nam hiểu ý, lên lầu hai, sau đó lại lên lầu ba.

Chẳng bao lâu, Kiều Nam quay lại phòng khách, trong tay cầm một chiếc USB.

"Trưởng phòng Khương."

Khương Nghênh liếc mắt nhìn gương mặt các nghệ sĩ một lượt. Cuối cùng cô dừng lại ở Lạc Hàm, người đang rất căng thẳng.

"Tiểu Kiều, tìm đạo diễn Lưu cầm máy tính đến. Mở CCTV trước mặt mọi người đi.

Kiều Nam đáp lời:

"Vâng."

Kiều Nam nói xong, vừa chuẩn bị bước đến trước mặt đạo diễn Lưu, thì bị Lạc Hàm đột nhiên đứng lên chặn lại.

"Đưa USB cho tôi."

Kiều Nam giữ chặt USB.

"Đây là chứng cứ."

Lạc Hàm vẻ mặt nhăn nhó.

"Ai cho phép các người lắp CCTV ở cầu thang? Các người thế này là vi phạm có biết không?"

Kiều Nam không lên tiếng, xoay đầu nhìn Khương Nghênh.

Khương Nghênh đi trên đôi giày cao gót, bước đến bên cạnh Kiều Nam. Cô lấy USD từ tay Kiều Nam, không để ý đến Lạc Hàm. Mà nói với đạo diễn Lưu đang đứng ở chỗ gần đó.

"Đạo diễn Lưu, có thể phiền anh cho tôi mượn một chiếc máy tính không?"

Đạo diễn Lưu vừa mới bị Châu Dị dọa, lúc này đừng nói là Khương Nghênh mượn anh máy tính, mà dù cho bắt anh hái sao trên trời, cũng phải cố vác xác đi hái.

"Được thôi, tôi sai người mang đến ngay."

Đạo diễn Lưu nói xong, nhân viên trong tổ chương trình đứng bên cạnh anh hiểu ý, vội vàng rời đi lấy máy tính xách tay.

Lạc Hàm thấy vậy, bước lên trước nhìn Khương Nghênh.

"Không thể phát CCTV được, bên trong đó có hình ảnh tôi mặc váy ngủ."

Khương Nghênh nhìn cô, vô cùng bình thản.

"Nếu cô lo hình ảnh cô mặt váy ngủ bị tiết lộ, chúng ta có thể báo cảnh sát, giao USB cho cảnh sát, để cảnh sát điều tra."

Lạc Hàm: "..."

Những thứ trong USB được phát trước mặt những người này có thể chỉ là lời ra tiếng vào trong giới. Nhưng nếu làm kinh động đến cảnh sát, thì không phải chuyện tên tuổi gì nữa. Có khi là còn phải vào tù bị kết án vài năm không chừng.

Khương Nghênh nói xong, vẻ mặt Lạc Hàm vô cùng khó coi.

Không khí chợt đông cứng lại. Khương Nghênh cúi đầu nhìn đồng hồ.

"Tôi không kiên nhẫn lắm đâu."

Lạc Hàm siết chặt bàn tay đang xuôi theo thân người. Cô biết hôm nay dù thế nào cũng không thể tránh khỏi. Vẻ mặt đỏ rồi lại trắng, cô nghiến răng nói.

"Là tôi làm đó."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 72: Bám vào em



Từ lúc Khương Nghênh bước vào cửa, cho đến khi Lạc Hàm thừa nhận, khoảng chưa đến một tiếng.

Sau khi Lạc Hàm thừa nhận, gương mặt ửng đỏ, đưa tay ra với Khương Nghênh.

"Tôi đã thừa nhận rồi, hãy giao USB cho tôi."

Khương Nghênh nhìn cô lạnh lùng.

"Lẽ nào cô không thấy áy náy gì sao?"

Khương Nghênh tự cho rằng mình xử lý không ít vụ khó nhằn trong giới giải trí, tuy có một bộ phận người vì tiền đồ của mình mà gây ra nhiều chuyện lợi mình hại người, nhưng sau khi bị bắt mà có thể vẫn hống hách thế này thì Lạc Hàm là người đầu tiên.

Đối mặt với câu trả lời của Khương Nghênh, Lạc Hàm chẳng hề thấy có hối hận. Cô ta bậm môi, châm chọc.

"Nếu muốn trách thì chỉ là trách cô ta ngu ngốc."

Lạc Hàm nói xong, Thiệu Hạ đứng bên cạnh đang phát run như cầy sấy nhào thẳng đến, đầu tiên là tát cô ta một cái sau đó thì khóc thật to.

"Tôi đã làm gì đắc tội với cô đến khiến cô phải hủy hoại sự trong sạch của tôi trước mặt bao nhiêu người?"

Tát tai này của Thiệu Hạ khá mạnh, mặt Lạc Hàm bị đánh đến méo mó.

Lạc Hàm trừng mắt nhìn Thiệu Hạ.

"Bình thường cô đối đầu với tôi còn ít sao?"

"Vậy cô cũng không thể nào làm ra chuyện này được! Cô có biết danh tiếng của một người nghệ sĩ quan trọng thế nào không?"

Thấy hai người sắp quần đánh nhau, Khương Nghênh lo lắng sẽ có chuyện bèn bước lên kéo Thiệu Hạ sang một bên.

"Gọi điện thoại báo cảnh sát!"

Thiệu Hạ nước mắt ngắn nước mắt dài nhìn Khương Nghênh.

"Trưởng phòng Khương, nếu báo cảnh sát, thì cuộc đời diễn xuất của tôi xem như bị hủy hoại hoàn toàn.

Khương Nghênh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt kiên định.

"Nếu cô không báo cảnh sát, cuộc đời diễn xuất của cô mới xem như là kết thúc."

Thiệu Hàm khóc đỏ cả mắt, nhưng cô cũng rõ năng lực xử lý truyền thông của Khương Nghênh, cuối cùng chọn lựa nghe theo những gì Khương Nghênh nói, gọi điện báo cảnh sát.

Lạc Hàm đứng bên cạnh thấy vậy thì nóng vội, nhào về trước như muốn cướp điện thoại của Thiệu Hạ. Nhưng cô ta không ngờ là cô ta vừa bước lên thì bị Chúc Kha đang ngồi trên ghế sô pha giữ cánh tay lại.

Lạc Hàm bị khống chế quay đầu lại nhìn, Chúc Kha cố kiềm cơn giận nói với cô ta.

"Tôi không muốn đánh phụ nữ, tốt nhất là cô nên quy củ một chút đi."

Gần một ngày ồn ào bởi vì chuyện bảo cảnh sát cũng sắp kết thúc.

Trước khi cảnh sát đến, Lạc Hàm bị hai nhân viên của tổ ghi hình trông nom ngồi trên chiếc ghế ở một góc.

Khương Nghênh không thích không khí ngột ngạt trong phòng nên bước ra khỏi cửa hóng gió.

Châu Dị rút một điếu thuốc trong túi rồi ngậm vào miệng. Vừa hút vừa nhìn ra ngoài cửa.

Lưng Khương Nghênh thanh mảnh, lúc này đang cúi đầu không biết cô đang nhắn tin cho ai. Chiếc cổ dài trắng ngần trông thấy sẽ khiến người ta không khỏi muốn đưa tay v**t v*.

Châu Dị đang buông thả tưởng tượng cảnh đẹp, Kinh Nguyên ngồi trên sô pha đối diện với anh chợt đứng dậy, rót một cốc nước ấm mang ra cửa cho Khương Nghênh.

Châu Dị thấy vậy, đôi mắt đào hoa khá đẹp hơi khép hờ.

Khương Nghênh nhận cốc nước của Kinh Nguyên rồi cảm ơn, đúng lúc cô đang khát, nên uống luôn hai ngụm.

"Thiệu Hạ và Chúc Kha sẽ không có chuyện gì chứ?"

Khương Nghênh không trả lời.

"Cậu về ngồi đi, những lúc thế này cậu nói chuyện với tôi sẽ khiến người ta lời ra tiếng vào."

Kinh Nguyên đỏ mặt.

"Tôi không sợ."

Khương Nghênh cười:

"Bớt một chuyện tốt hơn thêm một chuyện."

Khương Nghênh nói xong, Kinh Nguyên bặm môi rời đi với vẻ không cam tâm.

Sau hơn 20 phút thì cảnh sát đến, vừa vào đến cửa đưa toàn bộ những người có liên quan đi. Nói là cần phải đi theo quy trình, lấy khẩu cung.

Khi Lạc Hàm bị đưa đi thì chửi bới Khương Nghênh, đủ mọi thể loại nguyền rủa.

Vẻ mặt Khương lạnh lùng nhìn cô ta, rồi đưa USB cho cảnh sát.

"Đây là?"

"Chứng cứ."

Cảnh sát rời đi, đạo diễn Lưu bước đến trước mặt Khương Nghênh, lấy lòng:

"Trưởng phòng Khương, cô thực sự đã lắp CCTV ở cầu thang lúc mới vào ở sao?"

Khương Nghênh nhìn đạo diễn Lưu cười cười:

"Tôi chẳng có năng lực đoán trước."

Đạo diễn Lưu kỳ lạ:

"Vậy USB cô giao cho cảnh sát là gì?"

Khương Nghênh đáp thật lòng.

"Cái USB đó thực ra là một máy quay mini."

Đạo diễn Lưu nghe nói chợt hiểu ra.

Làm gì có chuyện vừa vào ở Khương Nghênh đã lắp camera, cô nói vậy là vì để ép Lạc Hàm khai ra, tiện ghi lại hình ảnh cô ta thừa nhận vào USB.

Đạo diễn Lưu đánh giá cao sự thông minh của Khương Nghênh, nói vài câu kính trọng thật lòng với cô.

Những năm Khương Nghênh ở Châu Thị Media, nghe không ít lời khen tặng, nên cô cũng đã miễn dịch với những kiểu nói này. Có điều cô vẫn giữ thể diện cho người nói, cười mỉm rồi hàn huyên vái câu với đạo diễn Lưu.

Khương Nghênh và đạo diễn Lưu nói chuyện vài lời, đạo diễn Lưu chuyển đề tài, chau mày hỏi cô.

"Vậy tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?"

Khương Nghênh đáp.

"Đợi phía cảnh sát thông báo."

"Rồi sao nữa?"

Khương Nghênh suy nghĩ một hồi rồi nói.

"Chuyện tiếp theo tôi cần chờ Thiệu Hạ và Chúc Kha về bàn bạc đã."

Đạo diễn Lưu hiểu ra.

"Trưởng phòng Khương đều nghĩ cho nghệ sĩ, đáng để khâm phục."

Khương Nghênh mỉm cười.

"Tôi không dám, tôi chỉ là người làm tròn bổn phận của mình thôi."

Bởi vì xảy ra chuyện như vậy, bầu không khí cả khu biệt thự rất trầm lắng, ngay cả Kim Bối vô tâm vô tư cũng căng thẳng mặt mày, trông rất khẩn trương.

Quá giờ ăn trưa rồi nhưng không ai thấy đói.

Khương Nghênh lo mọi người đều đói nên chủ động vào bếp nấu cơm.

Tài nấu ăn của Khương Nghênh không tệ, ba món chính một món canh nhanh chóng được nấu xong. Cô đang múc canh, Châu Dị từ ngoài cửa bước vào, sải bước đến phía sau lưng cô, mở miệng nói như chẳng có chuyện gì.

"Nấu cơm ngon quá!"

Khương Nghênh không trả lời, cô biết anh cũng chẳng làm gì trước bao con mắt.

"Lát nữa anh tìm lý do gì đó rút khỏi show đi."

Châu Dị chau mày.

"Tại sao?"

Khương Nghênh:

"Về công, anh là sếp của tôi, tôi không muốn anh gặp phải bê bối lung tung."

Châu Dị trầm giọng.

"Vậy còn về tư thì sao?"

Khương Nghênh bê bát canh đã múc xong, xoay đầu nhìn Châu Dị.

"Về tư, hiện giờ anh đang lúc cạnh tranh với Châu Diên, tôi không muốn làm cho ông nghĩ rằng anh là người chơi bời chẳng biết gì."

Nghe Khương Nghênh nói vậy, Châu Dị rất vui.

"Em quan tâm tôi?"

Khương Nghênh thản nhiên trả lời.

"Chắc chắn là quan tâm anh rồi. Dù sao hiện giờ hai chúng ta cũng đang có quan hệ hợp tác."

Ánh mắt Châu Dị trở nên thâm sâu, anh chợt ý thức được điều gì.

"Chỉ là quan hệ hợp tác?"

Khương Nghênh không muốn nói chuyện khác với Châu Dị ở đây, bèn đổi đề tài.

"Tai vách mạch rừng, có thời gian lại nói."

Châu Dị nghe vậy, không truy hỏi. Chỉ là thân người anh hơi đổ về trước, đè Khương Nghênh lên thành bếp, khi giữa hai người chẳng còn khoảng cách, anh trầm giọng mở miệng.

"Nghênh Nghênh, hợp tác là hợp tác, nhưng quan hệ nào đó thì em cũng đừng muốn cắt đứt."

Khương Nghênh ngẩng ra, không ngờ Châu Dị lại phản ứng nhanh như vậy. Cô chau mày nhìn anh.

"Vẫn chưa chán à?"

Hai tay Châu Dị cầm cố Khương Nghênh trong lòng mình, nhìn đôi môi đang mấp máy của cô.

"Tôi bám em rồi, em bỏ chạy thử xem."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 73: Tra nữ



Nếu câu nói này được thốt ra từ miệng người khác, Khương Nghênh sẽ có đến tám, chín phần nghĩ là đối phương tỏ tình với mình.

Nhưng Châu Dị là ngoại lệ.

Khương Nghênh chỉ xem như là anh chơi chưa đã, không muốn phả hỏng bầu không khí đạt được thỏa thuận giữa hai người, nên bèn cười, rồi hơi ngửa đầu nói.

"Được!"

Châu Dị nhận ra vẻ lạnh lùng trong ánh mắt Khương Nghênh, một tay đang đặt ở eo ô hờ hững trêu ghẹo.

"Nghênh Nghênh, rốt cuộc con người em có trái tim không vậy?"

Khương Nghênh mấp máy đôi môi.

"Tôi có tim hay không thì tôi không biết, nhưng nếu anh cứ tiếp tục như vậy, hai chúng ta chắc chắn sẽ xuất hiện tin đồn."

Châu Dị cười trêu ghẹo.

"Đến chương trình này chẳng phải là để tạo couple sao? Tạo với ai lại chẳng phải tạo? Hay là em với tôi ghép cặp đi?"

"Không thích."

Châu Dị nhíu mày.

"Tại sao?"

Châu Dị vân vê eo Khương Nghênh để lộ ra một vòng eo trắng ngần thanh mảnh.

"Tên tuổi anh không tốt."

Châu Dị bật cười.

"Danh tiếng Kinh Nguyên thì tốt à?"

Khương Nghênh hơi mỉm cười.

"Châu Dị, bớt nói những điều khiến người ta hiểu lầm lại đi."

Châu Dị nghe nói bèn cười ngốc.

"Em sợ rung động?"

Khương Nghênh cười chân thành, ánh mắt chân thành hiếm thấy hiện ra trong mắt cô.

"Sợ buồn nôn."

Hai người đang cương nhau, tiếng Kim Bối chợt vang lên ngoài cửa.

"Chị Khương Nghênh."

Khóe môi Khương Nghênh giật lên, cô lấy đầu ngón tay đầy Châu Dị ra, chỉnh lại góc áo rồi xoay người bê bát canh đã múc đầy cho rau thơm vào.

Kim Bối dứt lời, từ ngoài bước vào, nhìn thấy Châu Dị thì lại đỏ mặt.

"Sếp... Sếp Châu, anh cũng ở đây à?"

Châu Dị hai tay đút túi quần bước đến trước cửa sổ.

"Hôm nay cô sợ lắm nhỉ?"

Kim Bối càng đỏ mặt hơn.

"Cũng không sao. Lúc ban đầu thì tôi rất sợ, nhưng về sau... về sau thì người của phòng truyền thông Châu Thị Media đến ổn định tình hình nên cũng không còn sợ nữa."

Châu Dị bật cười.

"Vậy cô cũng can đảm đó."

Kim Bối bặm môi.

"Thực ra tôi nhát gan lắm, nhưng tôi tin chị Khương Nghênh."

Kim Bối nói rồi, bước đến trước Khương Nghênh, nhìn thức ăn đã nấu xong, không khỏi khen ngợi.

"Chị Khương Nghênh, chị thực sự quá xuất sắc. Hoàn toàn là kiểu giỏi việc nước đảm việc nhà. Sau này ai mà cưới chị chắc chắn sẽ hạnh phúc.

Khương Nghênh bật cười, đang chuẩn bị trả lời thì nghe Châu Dị chen vào.

"Cái đó thì chưa chắc."

Khương Nghênh và Kim Bối xoay đầu lại nhìn.

Khương Nghênh cảnh cáo bằng ánh mắt.

Còn Kim Bối thì thuần túy là tò mò.

"Sao cơ?"

Châu Dị cong môi cười.

"Kết hôn với kiểu người phụ nữ có sự nghiệp như trưởng phòng Khương có lẽ sẽ rất đáng thương."

Kim Bối chớp chớp mắt.

"Làm gì có, chị Khương Nghênh giỏi vậy mà."

Châu Dị nửa đùa nửa thật.

"Quá mạnh mẽ, bắt nạt người khác. Hơn nữa, người phụ nữ xuất sắc như Trưởng phòng Khương nếu kết hôn có lẽ sẽ ẩn hôn, giấu không công khai đó."

Kim Bối không hiểu nên hỏi tiếp.

"Tại sao?"

Châu Dị sải bước đến trước mặt Kim Bối, biểu hiện như đang nhìn Kim Bối nói, nhưng thực ra là đang ngầm nói với Khương Nghênh.

"Có thể là để thu hút người khác giới khác? Không phải tra nữ đều như vậy sao?"

Kim Bối: "..."

Châu Dị giọng trầm ấm, nói xong rồi cười với Kim Bối.

Kim Bối vốn có thiện cảm với Châu Dị, thấy anh nhìn mình cười, nên hơi váng vất, tim loạn nhịp, hoàn toàn chẳng nghe rõ anh đang nói gì.

Châu Dị dứt lời rồi sải bước rời đi.

Kim Bối vẫn còn đứng đó với gương mặt đỏ âu, vẻ mặt không giấu nổi sự kích động.

Khương Nghênh đứng bên cạnh tủ bếp, đầu ngón tay đang vò vụn rau thơm... nữ tồi? Đang nói cô sao?

Lúc ăn cơm, mọi người vẫn không khỏi khen ngợi tài nghệ của Khương Nghênh.

Khương Nghênh cứ nghĩ nhân viên chương trình đã ăn rồi. Nên chỉ nấu ba món chính một món canh.

Đạo diễn Lưu đứng bên cạnh nhìn thấy mọi người ăn ngon lành bèn nhìn cô hỏi.

"Tài nghệ của trưởng phòng Khương có vẻ không tệ nhỉ? Thảo nào khán giả xem đều gọi trưởng phòng Khương là bà xã quốc dân."

Đạo diễn Lưu nói xong, ngẩng đầu nhìn Khương Nghênh.

"Đạo diễn Lưu và mọi người ăn chưa?"

"Gọi đồ ăn ngoài rồi."

"Hay là anh ngồi ăn chút gì đi?"

Đạo diễn Lưu vò vò tay.

"Được không?"

Khương Nghênh đứng lên bước vào nhà bếp.

"Được, chỉ là thêm một đôi đũa với cái bát mà thôi."

Thức ăn vốn dành cho năm người giờ thành sáu người, nên nhanh chóng được vét sạch.

Sau bữa cơm, Kinh Nguyên và Lục Hành chủ động đi rửa bát, Kim Bối ngồi bên cạnh Khương Nghênh, hỏi nhỏ về chuyện Thiệu Hạ.

"Chị Khương Nghênh, chuyện Thiệu Hạ lần này liệu có ảnh hưởng đến sự phát triển sau này của cô ấy không?"

Khương Nghênh cúi đầu xem máy tính bảng đang cầm trong tay.

"Khó nói lắm."

Kim Bối thở dài.

"Thiệu Hạ là một người nỗ lực như vậy, nếu thực sự vì chuyện này mà ảnh hưởng đến sự phát triển sau này của cô ấy thực sự là quá đáng thương.

Khương Nghênh vẫn giữ im lặng.

Có vài chuyện không thể nói bừa, đặc biệt là với tư cách của cô, quá nhạy cảm.

Khương Nghênh lo lắng Kim Bối sẽ hỏi tiếp, đang nghĩ hay là tìm lý do về phòng, thì điện thoại của Châu Dị, anh ngồi bên cạnh, chợt reo lên.

Châu Dị rút điện thoại từ trong túi với dáng vẻ lười biếng, nhìn hiển thị cuộc gọi đến trên màn hình rồi ngập ngừng, sau đó chau mày bấm nghe.

"A lô!"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 74: Gọi một tiếng ông xã



Điện thoại là Quan Luy gọi đến, lúc này Châu Dị bấm nghe, cô nói liên tục để xin giúp cho Lạc Hàm.

Châu Dị hơi duỗi chân, người dựa vào ghế sô pha, ánh mắt hiện lên vẻ bực bội.

"Nói xong chưa?"

Quan Luy khựng lại, giọng nhỏ lại, có vài phần nũng nịu.

"Anh Dị, em chỉ có một người bạn thân là Lạc Hàm trong giới này, anh có thể giúp cô ấy được không?"

Châu Dị tay phải cầm điện thoại, ngón tay thon dài bên bàn tay trái vẽ vài đường nghệch ngoặc trên thành sô pha.

"Quan Luy."

Một tiếng "Quan Luy" của Châu Dị khiến cho ánh mắt của mọi người trong phòng khách đều đổ dồn vào người anh.

Châu Dị cũng không bận tâm, anh hạ giọng nói:

"Em ở trong cái giới này bao lâu rồi, mà sao em chẳng có tí não nào vậy?"

Châu Dị dứt lời, Quan Luy ở bên đầu bên kia khựng lại vài giây. Có lẽ bên đó có người nên cô bị mất mặt, bèn nổi tính tiểu thư lên nên cúp máy luôn.

Nghe thấy bên kia hoàn toàn im lặng, Châu Dị đưa điện thoại ra trước mặt, nhìn thấy màn hình tối đen, anh mở wechat, nhắn tin cho trợ lý Trần: Chuyện hủy hợp đồng với Quan Luy làm ngay bây giờ đi."

Trợ lý Trần: Vâng, Sếp Châu.

Xem xong tin nhắn của trợ lý Trần, Châu Dị tắt màn hình điện thoại, vừa chớp mắt thì gặp ngay ánh mắt của Khương Nghênh.

Châu Dị nở nụ cười đểu, đang chuẩn bị nói vài câu.

Không ngờ Khương Nghênh né tránh nhìn sang hướng khác.

Châu Dị thấy vậy bèn chau mày: "?"

Bầu không khí lại chìm vào yên lặng sau khi Châu Dị cúp máy.

Quan Luy gọi điện để làm gì, tất cả mọi người ngồi đây đều rõ.

Nhưng mấy người họ không biết ăn nói nên dù có đồng tình với Thiệu Hạ cũng không dám mạo muội đứng ra nói giúp cô.

Kim Bối có quan hệ riêng với Thiệu Hạ khá tốt, lúc này tuy không dám hỏi ý Châu Dị, nhưng không khỏi mách lẻo với Khương Nghênh.

"Chị Khương Nghênh, chị nghĩ Sếp Châu có giúp Lạc Hàm vì Quan Luy không?"

Khương Nghênh nhìn xuống, ánh mắt nhìn vào máy tính bảng.

"Không rõ nữa."

"Chị Khương Nghênh, chị nhất định phải giúp Thiệu Hạ. Cô ấy không có chỗ dựa trong giới này, cũng không có nhà tài trợ, khó khăn lắm mới đi được đến bây giờ. Nếu như chuyện lần này xử lý không khéo, cuộc đời nghệ sĩ của cô ấy bị hủy hoàn toàn."

Khương Nghênh đám một câu rất nhỏ "tôi sẽ cố hết sức" rồi cất máy tính bảng, đứng lên trên đôi giày cao gót.

Kim Bối nhìn theo Khương Nghênh đang rời đi, cắn nhẹ môi, đôi mắt đỏ hoe như muốn khóc.

Khương Nghênh vừa rời đi thì Châu Dị đi theo phía sau.

Hai người lên một góc lầu thì gặp nhau, Châu Dị nhìn Khương Nghênh đang có ý dừng lại chờ anh, đôi tay đút túi bước vội về trước.

"Em muốn nói gì?"

Khương Nghênh ngẩng đầu.

"Anh muốn giúp Lạc Hàm?"

Châu Dị mỉm cười.

"Em đoán xem."

Khương Nghênh thản nhiên.

"Khó đoán quá."

Châu Dị tiến về trước vài bước, rồi ép Khương Nghênh vào góc tường, giọng nói trầm ấm mê hoặc.

"Em muốn tôi giúp ai?"

Khương Nghênh nhìn dáng vẻ ph*ng đ*ng của Châu Dị, đôi môi mấp máy:

"Tôi muốn anh giúp ai thì anh sẽ giúp người đó?"

Châu Dị đưa một bàn tay ra giữ lấy eo Khương Nghênh, đầu cúi thấp.

"Em thử xem, biết đâu?"

Cảm nhận được những đầu ngón tay thon nhọn của Châu Dị đang m*n tr*n mình, Khương Nghênh không tránh không né, một hồi sau, đáy mắt long lanh nhìn anh.

"Châu Dị."

Châu Dị nhìn xuống, yết hầu lên xuống.

"Em muốn?"

Khương Nghênh bặm môi, không lên tiếng.

Đôi môi Châu Dị nở nụ cười, kề vào tai Khương Nghênh, cố tình phà hơi nóng vào cô. Hạ thấp giọng.

"Nghênh Nghênh, gọi ông xã nghe thử xem, em muốn gì thì ông xã sẽ đáp ứng hết."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 75: Chơi dao có ngày đứt tay



Châu Dị giọng nói trầm ấm, quyến rũ chết người.

Anh cũng không sợ Khương Nghênh bực bội, trên mặt lộ rõ ý muốn chinh phục cô.

Anh nghĩ rằng vào lúc này, Khương Nghênh sẽ là cảm tính thắng lý trí, có đến tám, chín phần sẽ thỏa hiệp.

Nào ngờ đâu Khương Nghênh cong eo, h*m m**n trong đáy mắt đến nhanh mà đi cũng nhanh, nhìn anh với nửa con mắt.

"Châu Dị, anh ghẹo sắp gãy chân rồi đó..."

Châu Dị khựng người lại, rồi bật ra tiếng cười.

Hai người ngang cơ, dù là đã có thỏa thuận hợp tác, nhưng vẫn đối đầu nhau.

Đôi môi mỏng Châu Dị mấp máy:

"Nghênh Nghênh, em như vậy sẽ khiến tôi hoài nghi về sức hút của mình đó."

Khương Nghênh nhíu mày nhìn anh.

"Không cần hoài nghi, anh rất có sức quyến rũ."

Châu Dị rút tay ra khỏi vạt áo Khương Nghênh, Khương Nghênh lại thản nhiên như người ngoài cuộc.

Châu Dị cúi mắt nhìn cô, rồi móc ra một chiếc khăn tay lụa màu xám nhạt lau tay.

Ngón tay thon dài Châu Dị rất đẹp, anh lại cố ý chậm rãi tưởng như đang lau chùi một tác phẩm nghệ thuật.

Bầu không khí giữa hai người nhất thời có đôi chút ngượng ngùng. Châu Dị lại chậm rãi đút khăn tay vào túi, cười nửa miệng nói với cô.

"Tôi sẽ không giúp Lạc Hàm."

Khương Nghênh tiếp lời.

"Tôi sẽ giúp Thiệu Hạ."

"Em giúp cô ấy là điều nên làm, cô ấy và Chúc Kha đều là người của Châu Thị Media, hai người họ có vấn đề thì sẽ làm xấu mặt công ty.

Khương Nghênh hiểu ý trong câu nói của Châu Dị, bèn đáp:

"Tôi sẽ xử lý tốt, giảm thiểu thấp nhất thiệt hại cho công ty."

Châu Dị nhìn cô với nụ cười ánh lên trong đôi mắt.

"Tôi tin năng lực của em."

Khương Nghênh có lúc thực sự cảm thấy Châu Dị là một cấp trên tốt.

Về công, về tư, anh đều suy nghĩ cho nhân viên của mình.

Bên cạnh đó, trong đồn cảnh sát.

Lạc Hàm trước sau vẫn giữ im lặng trước những câu hỏi của cảnh sát. Dù là cảnh sát đã bày ra chứng cứ cô thừa nhận, nhưng cô vẫn như không có gì.

"Cô Lạc, hi vọng cô có thể phối hợp công việc của chúng tôi."

"Tôi đang chờ luật sư, luật sư tôi đến rồi thì tự nhiên tôi sẽ trả lời câu hỏi của các anh."

Vị cảnh sát ngồi đối diện Lạc Hàm chau mày, đang muốn nổi cáu, thì một cảnh sát nhỏ đẩy cửa bước vào, khom người kề vào tai anh nói nhỏ và câu.

Cảnh sáng ngẩng đầu, viên cảnh sát nhỏ nói.

"Hình đội trưởng đích thân gửi gắm."

"Tôi biết rồi."

Cảnh sát nói xong, thì nhìn sang Lạc Hàm, đứng lên đi cùng với viên cảnh sát nhỏ.

Hai người rời đi chưa bao lâu, cửa phòng thẩm vấn được đẩy vào, Quan Luy đeo kính đen và đội mũ lưỡi trai xuất hiện ngay cửa.

Nhìn thấy Quan Luy, Lạc Hàm đứng lên, dáng vẻ khóc nức nở.

Quan Luy chau mày nhìn cô.

"Sao cậu hồ đồ vậy? Đó là show, cậu chơi người ta lộ liễu như vậy, dù tôi có muốn xin xỏ cho cậu cũng không tiện mở miệng."

Lạc Hàm đưa tay kéo cánh tay Quan Luy, chẳng hề còn nét kênh kiệu bình thường.

"Thì tôi làm vậy cũng là vì cậu mà."

Quan Luy khựng lại. Không ngờ chuyện này lại dính đến mình.

"Liên quan gì đến tôi chứ?"

Lạc Hàm đổi trắng thay đen:

"Cậu có biết con nhỏ Thiệu Hạ đó là người thế nào không? Là tay chân của Khương Nghênh, thường xuyên là Thiên Lôi của Khương Nghênh trong show đó."

Nhắc đến Khương Nghênh, Quan Luy cảm thấy như nghẹn lại ở lồng ngực. Nhưng vì thể diện nên vẫn giả vờ bình thản.

"Cô ta là Thiên Lôi của ai, thì tôi không quan tâm."

Lạc Hàm cứ nghĩ là Quan Luy thực sự chẳng quan tâm nên hơi nóng ruột, bèn thêm mắm dặm muối.

"Cậu không quan tâm, nhưng ngày nào tôi cũng nhìn thấy thì thấy tức. Cậu không biết đó, cái ả Khương Nghênh đó trong show cứ tìm mọi cách quyến rũ Sếp Châu..."

Câu nói này của Lạc Hàm chạm ngay vào điểm yếu của Quan Luy.

Chỉ thấy vẻ mặt cô thay đổi, ánh mắt trở nên buồn bã hơn.

Lạc Hàm thấy vậy, sự thấp thỏm trong lòng chợt lắng lại, nên tiếp tục nói:

"Sếp Châu là thanh mai trúc mã lớn lên cùng cậu. Hơn nữa, người trong giới đều biết vị trí bà Châu chắc chắn là của cậu. Cậu nói xem, Khương Nghênh làm vậy thì có phải là trực tiếp khiêu chiến với cậu không?"

Quan Luy: "..."

Lạc Hàm không biết Khương Nghênh là bà Châu danh chính ngôn thuận, cũng không biết tình hình của Châu Dị và Quan Luy thực ra chỉ có đến đây, câu nào cũng dễ gây nổi nóng, nói đỏ thành đen một cách gượng gạo.

Quan Luy nghe rồi mặt từ xanh sang trắng.

Thấy cũng nói kha khá, Lạc Hàm hít mũi.

"Quan Luy, tính tôi cậu cũng biết rồi. Bình thường tuy tính tình tôi nóng nảy, nhưng nếu họ chẳng chọc vào tôi thì tôi đã chẳng làm chuyện đó."

Quan Luy im lặng không nói gì, lòng thầm nghĩ kế.

Lạc Hàm thấy Quan Luy không nói, cũng không vội mở miệng, chỉ là im lặng đứng bên cạnh khóc thút thít.

Một cuộc điện thoại phá vỡ bầu không khí đông đặc này.

Vương Khả gọi đến, giọng nói đầy lo âu.

"Quan Luy, có phải cô đắc tội với Sếp Châu ở đâu rồi không?"

Quan Luy nghe vậy thì ngẩn ra, lúc nãy rõ ràng là Châu Dị chẳng nể mặt cô, làm sao lại thành cô đắc tội Châu Dị rồi?

Quan Luy vẫn chưa kịp hỏi là chuyện gì thì Vương Khả nói tiếp.

"Lúc nãy trợ lý Trần gọi cho tôi, nói là công ty muốn hủy hợp đồng với cô. Ngay cả điều kiện hủy hợp đồng và tiền bồi thường cũng được liệt kê luôn rồi, chỉ chờ cô ký tên."

"Cái gì?"

Vương Khả thở dài.

"Quan Luy, từ lúc cô ra mắt đến giờ tôi luôn theo cô. Tôi theo cô từ lúc cô là một nghệ sĩ không tên tuổi cho đến trở thành nhất tỉ của Châu Thị Media. Tuy nói trong quá trình đó cũng có sự giúp đỡ của Sếp Châu, nhưng phần lớn là nhờ sự nỗ lực của cô. Tôi không biết rốt cuộc giữa cô và Sếp Châu đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô biết bây giờ mà hủy hợp đồng thì điều đó có nghĩa là gì với cô không?"

Quan Luy không nói gì nhưng lòng rất rõ.

Bây giờ hủy hợp đồng có nghĩa là thời kỳ huy hoàng bị đóng băng.

Chị đại của Châu Thị Media, cái title nghe thì hay, nhưng hiện tại chẳng có mấy công ty có thể ngang hàng với Châu Thị Media ở Bạch Thành này. Cô bị Châu Thị hủy hợp đồng, chỉ một điều này thôi cũng khiến cho khá nhiều công ty Media khác chùn chân.

Không nghe Quan Luy phản ứng, Vương Khả tiếp tục nói:

"Tôi không quan tâm bây giờ cô đang ở đâu, hãy về đi đã, trợ lý Trần nói nửa tiếng sau sẽ mang hợp đồng đến."

Vương Khả nói xong thì cúp máy.

Quan Luy vẻ mặt nhăn nhó, nghĩ đến cuộc gọi cho Châu Dị vào một tiếng trước, lại nghĩ đến những gì Lạc Hàm vừa nói, chợt nảy sinh lòng oán thán.

"Luy Luy, cậu không sao chứ?"

Khi Quan Luy nói chuyện điện thoại, Lạc Hàm đứng bên cạnh nên cũng nghe thấy ít nhiều.

Quan Luy siết chặt điện thoại, bặm môi nhìn Lạc Hàm.

"Vương Khả nói công ty hủy hợp đồng với tôi."

Lạc Hàm nghe vậy thì hốt hoảng, lo lắng Quan Luy sẽ nghĩ rằng mình đã làm liên lụy cô, bèn nói:

"Có phải là Khương Nghênh đã đâm dao sau lưng cậu không?"

Quan Luy hít sâu.

"Nếu đúng là cô ta thì tôi nhất định sẽ không để cho cô ta sống tốt."

Quan Luy nói xong, dặn Lạc Hàm nên an phận một chút, sẽ tìm giúp luật sư tốt nhất cho cô ta, rồi lại đeo kính râm bước trên đôi giày cao gót rời đi.

Nửa tiếng sau, sự việc l*n đ*nh điểm.

Chuyện Quan Luy và Châu Thị Media hủy hợp đồng ầm ĩ hết cả. Quan Luy trực tiếp đăng weibo, ngọn mâu chĩa thẳng vào Khương Nghênh.
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 76: Giải quyết



Nghệ sĩ nhất tỷ Châu Thị Media với chị cả phòng Quan hệ công chúng Châu Thị Media.

Bài đăng của Quan Luy trên weibo gây cho giới giải trí không ít sóng gió.

Nghệ sĩ của Châu Thị Media đều là yêu tinh, không bình luận, không share, không like, đều ở trong tình trạng là quan sát.

Mọi người đều không hiểu tại sao công ty lại hủy hợp đồng với Quan Luy.

Cũng không hiểu tại sao Quan Luy lại ra một cái thông cáo to đùng như vậy, câu nào cũng nhằm vào Khương Nghênh.

Có điều, không hiểu cũng chẳng sao. Im lặng là tốt. Nhỡ nhưng đứng nhầm đội thì chỉ có nước tự đào mồ chôn mình.

Weibo Quan Luy đăng thông báo chưa đến năm phút, thì Khương Nghênh nhận được tin.

Lúc này, cô đang gọi cho Tô Dĩnh, hỏi tình hình sức khỏe của Tô Dĩnh.

Nhìn thấy Kiều Nam nhắn tin cho cô thì cô tìm lý do cúp máy với Tô Dĩnh.

Sau khi cúp điện thoại, Khương Nghênh đang nhìn thông tin Kiều Nam nhắn đến, cô vẫn chưa xem xong thì điện thoại Kiều Nam đến ngay sau đó.

"Trưởng phòng Khương, tin em gửi chị chị xem chưa?"

Khương Nghênh đáp.

"Đang xem."

"Công ty hủy hợp đồng với Quan Luy, không nói lý do, nhưng Quan Luy đẩy hết mọi trách nhiệm lên người chị. Không chỉ vậy, cô ấy còn ám chỉ chị quyến rũ Sếp Châu."

Quyến rũ Châu Dị?

Kiều Nam dứt lời, không thấy Khương Nghênh trả lời, nên giọng điệu gấp gáp.

"Chuyện này chưa xong chuyện khác đã tới. Chuyện Thiệu Hạ vẫn chưa xử lý xong nữa, bây giờ lại ra vụ này, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?"

Tâm trạng Khương Nghênh chẳng thấp thỏm nhiều như Kiều Nam. Giây đầu tiên khi nghe công ty hủy hợp đồng vói Quan Luy, cô thực sự có kinh ngạc, nhưng sau khi bình tĩnh lại thì cô nhanh chóng nghĩ ra thông suốt.

Những năm qua Quan Luy kiêu căng ngang ngược, ỷ vào quan hệ với Châu Dị mà chẳng để ai vào mắt, gây tội với mọi người khắp nơi.

Những điều này chẳng phải là chuyện nhỏ. Điều ngu ngốc nhất là lần nào cô gây chuyện bị bọn phóng viên đẩy ra đầu sóng ngọn gió thì cô cũng phải lôi Châu Dị vào để chết cùng cô một lần.

Có một rồi lại có hai, không thể nào tiếp tục ba, bốn được.

Chỉ cần Châu Dị không phải là kẻ háo sắc u mê, thì hủy hợp đồng với Quan Luy là chuyện sớm muộn.

Có điều, điều này cũng đang thể hiện con người Châu Dị khá bạc tình. Dù sao chuyện Quan Luy là hồng nhan tri kỷ của anh thì ai cũng biết, mà cũng không phải là chuyện mới mẻ gì.

Đối mặt với câu hỏi của Kiều Nam, Khương Nghênh vô cùng bình tĩnh.

"Không cần để ý đến cô ta. Cũng không cần trấn áp dư luận."

"Nhưng bây giờ đã có phóng viên gọi đến công ty hỏi tình hình của chị, em lo..."

"Tung ra tin nhà họ Châu tài trợ cho tôi đi học."

Kiều Nam đi theo Khương Nghênh một thời gian rồi, nên vẫn khá ăn ý.

"Tạo cho mọi người nhầm lẫn chị là con gái nuôi của nhà họ Châu?"

Khương Nghênh giọng lạnh lùng.

"Đừng có điều hướng, cứ nói theo đúng hiện trạng."

Kiều Nam nghĩ Khương Nghênh muốn tẩy trắng cho mình

"Em hiểu rồi, vậy nếu phía Quan Luy đăng thêm gì nữa thì làm sao?"

Khương Nghênh trầm tư một hồi rồi nói:

"Giúp cô ta đi, mua seeding đẩy ngôn luận của cô ta."

Kiều Nam mơ hồ: "Hả?"

Khương Nghênh giải thích:

"Dùng tin đồn của tôi với Sếp Châu để áp chế tin đồn của Thiệu Hạ và Chúc Kha cũng có lời mà. Dù sao tôi với Sếp Châu cũng không phải là nghệ sĩ, không sợ tiếng tăm kém. Cô làm hết việc tôi đã dặn đi, sau đó dặn người của phòng công chúng không được đăng thêm ý kiến gì. Người hóng chuyện thì mỗi người một quan điểm.

Cô là sinh viên nữ mà nhà họ Châu tài trợ.

Còn về con gái nuôi hay là gì đó thì cứ để cho dân hóng chuyện suy đoán.

Quan Luy đăng thông cáo đó thoạt nhìn thì có vẻ rất đáng sợ, nhưng nghĩ kỹ lại thì phát hiện chẳng có chứng cứ thực tế gì cả.

Quần chúng hóng chuyện bây giờ cũng chẳng phải là 20 năm trước, đương nhiên là có nhiều người lý trí.

Không có chứng cứ gì, không bao lâu cũng sẽ bị những người xem khách quan truy ngược.

Khương Nghênh làm Trưởng phòng công chúng ở Châu Thị Media lâu như vậy nên đã rõ trạng thái của những người hóng chuyện từ lâu.

Dặn dò Kiều Nam xong, Khương Nghênh ngồi ở phòng ngủ một lúc, rồi bước xuống lầu.

Có lẽ là lo lắng sẽ bị nghi ngờ tiết lộ thông tin với bên ngoài, nên các nghệ sĩ đều ngồi ở phòng khách, không ai dám về phòng ngủ.

Thấy Khương Nghênh xuống, bèn cười ngại ngùng chào hỏi. Sau đó chẳng ai nói gì nữa.

Khương Nghênh tìm một chỗ rồi ngồi vào, đưa mắt nhìn xung quanh không thấy Châu Dị.

Thiệu Hạ và Chúc Kha đến gần nửa đêm mới về, hai người đều vô cùng mệt mỏi.

Nhìn thấy Khương Nghênh, Thiệu Hạ chợt đỏ mắt.

"Khương Nghênh."

Khương Nghênh đứng lên đón cô, đưa tay vỗ vào vai.

"Không sao, qua rồi."

Thiệu Hạ nghẹn ngào.

"Tiếp theo liệu tôi có bị công ty đóng băng không? Tôi..."

Khương Nghênh đáp với giọng chắc nịch:

"Yên tâm, không đâu."

Nói xong, Khương Nghênh lại bổ sung thêm một câu.

"Chỉ cần cô với Chúc Kha làm theo lời tôi nói thì tôi bảo đảm hai người chẳng có chuyện gì cả."

Thiệu Hạ cắn môi, đỏ mắt:

"Vâng."

Khương Nghênh không vội nói kế hoạch của mình với Thiệu Hạ và Chúc Kha, mà gọi đồ ăn bên ngoài cho mọi người ăn trước.

Bữa cơm này ai cũng ăn với tâm trạng thấp thỏm.

Đặc biệt là Thiệu Hạ và Chúc Kha, rõ ràng là chẳng nuốt nổi.

Qua quýt ăn xong, Khương Nghênh thấy mọi người đều lục tục buông đũa, cô đưa tay với khăn giấy trên bàn lau miệng.

"Show này vẫn phải tiếp tục quay, nếu không thì đều để lại tiếng xấu cho mọi người."

Các nghệ sĩ: "..."

Những gì Khương Nghênh nói là sự thật. Ở trong giới này tội liên quan chẳng ít.

Trong đài n ào đó có một nghị sĩ đạo đức không tốt, thì cả bộ phim bị gỡ, diễn viên của cả bộ phim đều bị ảnh hưởng theo.

Tuy nói tin đồn không ảnh hưởng đến diễn viên khác nhưng tự dưng bị ảnh hưởng thì cũng bị người khác dòm ngó.

Mọi người đều không nói gì mà đều chờ Khương Nghênh nói tiếp.

Khương Nghênh nói:

"Chắc chắn Lạc Hàm sẽ bị cảnh sát xử lý. Điều mọi người có thể làm là đoàn kết ấm áp."

Khương Nghênh dứt lời, người có tuổi lớn nhất trong số nghệ sĩ là Lục Hành nói:

"Trưởng phòng Khương, có gì cô cứ nói thẳng, cô yên tâm. Liên quan đến lợi ích chúng tôi thì chúng tôi chắc chắn sẽ không nói năng bừa bãi."

Có người mở lời, những người còn lại cũng lần lượt đồng ý.

Khương Nghênh gật đầu, nói:

"Được, vậy thì tôi nói thẳng, chuyện Thiệu Hạ và Chúc Kha hôm qua ở cùng phòng chắc chắn không thể nào tẩy trắng được. Đến khi cảnh sát xử lý Lạc Hàm xong, thì cái họa này cứ để cho Lạc Hàm gánh, tôi cần hai người tiếp tục tạo couple trong quá trình ghi hình chương trình."

Chúc Kha chau mày.

"Lúc này chẳng phải chúng ta nên tránh đi sao?"

Khương Nghênh nhìn anh:

"Hiện giờ hai người hoàn toàn không thể tránh được. Phát live, bao nhiêu khán giả đã xem rồi, nhưng mọi người có thể lật ngược tình thế. Xào xáo cũng được, tôi chắc chắn có thể giúp mọi người đảo ngược tình thế đẹp mắt."

Khương Nghênh nói xong thì nhìn sang những người khác.

"Còn về mọi người, tôi hi vọng mọi người tìm người kết couple phù hợp với hình tượng mọi người, đồng thời giúp họ tạo ra không khí mờ ám, để dẫn dắt tâm trạng khán giả."

Lục Hành: "..."

Kim Bối: "..."

Kinh Nguyên: "..."

Khương Nghênh nói xong, không thấy ba người không nằm trong dư luận phát biểu ý kiến, thì cô đang hai tay để trên bàn, giọng hờ hững.

"Đây là cách duy nhất để cứu vãn chương trình này hiện giờ. Tuy đối với ba bạn thì chẳng có ích lợi thực tế gì cả. Nhưng sau khi phát sóng xong chương trình, chí ít thì có thể nâng cao độ nhận dạng của ba vị, xem như là để cho khán giả quen mặt."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 77: Eo đẹp



Đến tham gia show này đều là thực tập sinh của Châu Thị Media và Hải Tinh Media.

Nói thẳng ra thì cơ hội thế này chẳng là gì đối với các vị thuộc tuyến 1, nhưng đối với họ mà nói là cơ hội khó cầu.

Như Khương Nghênh đã nói, dù là trong show này bọn họ không có màn thể hiện cực kỳ xuất sắc, chỉ cần ghi hình xong thì chí ít họ có thể trở thành gương mặt quen thuộc trước đám đông.

Khương Nghênh dứt lời, cũng không vội bảo họ bày tỏ quan điểm, cô cứ bình thản ngồi đó.

"Không vội, mọi người cứ từ từ suy nghĩ, sáng mai trả lời cho tôi là được."

Khương Nghênh càng thản nhiên, thì các nghệ sĩ đối diện càng như ngồi trên lửa đỏ.

Một hồi sau, Kim Bối mở miệng trước. Cô hắng giọng rồi nói.

"Tôi... tôi đồng ý phối hợp."

Kim Bối bày tỏ đầu tiên, Kinh Nguyên và Lục Hành cũng phát biểu ngay sau đó.

Phương án này xem như tốt nhất trong hoàn cảnh này rồi.

Khương Nghênh trước giờ luôn có tiếng là khó nói chuyện, tức là mấy người này đã đồng ý phối hợp nhưng cô cũng không quên nhắc nhở họ, tránh chuyện Lạc Hàm xảy ra lần nữa.

Xử lý xong mọi chuyện, Khương Nghênh bảo mọi người đi nghỉ, còn mình thì ở lại thu dọn đồ ăn thừa trên bàn.

Kim Bối và Thiệu Hạ vốn đề nghị muốn ở lại phụ cô, nhưng đều bị cô từ chối. Lý do rất đơn giản: Cô muốn yên tĩnh.

Nhìn thấy mọi nghệ sĩ đều về phòng mình, Khương Nghênh bắt đầu bận rộn.

Mặt khác, Châu Dị đang ngồi xe chạy vội về, nhắm mắt tựa lưng vào ghế nghe trợ lý Trần báo cáo công việc.

"Sếp Châu, đơn hàng Vạn Thịnh có lẽ là đã có ai thọc gậy bánh xe rồi, anh Lý đã đi mấy lần rồi nhưng đối phương chẳng hề lộ diện."

Châu Dị chỉ ừ.

Nghe thấy giọng Châu Dị lắng xuống, trợ lý Trần cẩn trọng ngước lên gương chiếu hậu nhìn Châu Dị.

Thấy Châu Dị chẳng có biểu cảm gì, anh nhất thời không biết rốt cuộc là Châu Dị đang vui hay đang không vui.

Suy nghĩ một hồi anh lại nói.

"Phía cô Quan đã giải hủy hợp đồng rồi. Sự việc có vẻ không tốt."

Châu Dị nghe nói, từ từ mở mắt.

"Sao?"

Trợ lý Trần đáp như sự thật.

"Hiện giờ cô Quan chĩa mũi dùi về mợ, cô ấy nói là mợ..."

"Nói mợ làm sao?"

"Nói là mợ quyến rũ anh trong show."

Đôi mày kiếm của Châu Dị nhíu lại. Trên gương mặt lạnh lùng u ám hiện lên ý cười.

"Ồ? Cô ta còn nói gì nữa?"

Thấy nụ cười khó hiểu của Châu Dị, trợ lý Trần có hơi không hiểu anh vui vì điều gì, tiếp tục nói.

"Nói khá nhiều, đều là những lời khó nghe. Đại khái là ám chỉ mợ với anh có quan hệ mờ ám."

Châu Dị bật cười.

"Vậy phía phòng công chúng nói gì? Có thể hiện gì không?"

Trợ lý Trần ngập ngừng rồi nói.

"Dạ có, đầu tiên là mợ bảo mọi người tiết lộ chuyện nhà họ Châu tài trợ cho mợ, rồi sau đó thuê seeding đẩy thông báo của cô Quan lên, nghe nói..."

Trợ lý Trần lại ngập ngừng, Châu Dị không khỏi bực bội.

"Trần Triết, cậu lén tôi đi học lớp văn học ngôn ngữ Hán đó à?"

Trợ lý Trần bức bối, nhất thời không kịp phản ứng.

"Dạ?"

Châu Dị cười nửa miệng.

"Đừng có lấp la lấp lửng, nói thì nói rõ ràng, ngắn gọn, mạch lạc."

Trợ lý Trần: "..."

Trợ lý Trần nhìn nụ cười nửa miệng của Châu Dị, biết là anh đã bực bội, bèn vội vàng nói tiếp.

"Nghe bên phòng công chúng nói mợ ra lệnh dù cho cô Quan có đăng gì lên weibo, chỉ cần có liên quan với anh và mợ thì đều không phản bác, không thanh minh."

Trợ lý Trần dứt lời, thầm quan sát biểu cảm của Châu Dị.

Châu Dị đưa tay kéo cà vạt, tâm trạng khá vui.

"Phương thức này khá tốt."

Trợ lý Trần nuốt nước bọt: Anh là sếp, anh quyết. Anh vui là được.

Khi xe đến biệt thự tổ chương trình, Châu Dị mở cửa xuống xe, bước vội vào cửa. Anh quét mắt nhìn phòng khách cuối cùng nhìn vào dáng người đang bận rộn trong nhà bếp.

Khương Nghênh đang khom lưng thu dọn rác, vạt áo hơi đẩy lên cao để lộ chiếc eo thon.

Châu Dị khép hờ mắt thưởng thức, rồi bước vào nhà bếp.

Khương Nghênh nghĩ là người đến là Kim Bối, hoặc Thiệu Hạ bèn không quay đầu lại mà nói.

"Tôi đã thu dọn xong rồi, về nghỉ ngơi đi."

Khương Nghênh vừa dứt lời thì người đứng sau dán sát vào.

Dường như vào khoảnh khắc ấy, Khương Nghênh đã đoán ra được người đó là ai.

Động tác tay cô ngừng lại, cô ý thức muốn nhổm người lên nhưng ngờ đâu cô vẫn chưa đứng thẳng thì Châu Dị đã một tay bóp lấy eo cô, rồi ép người cô xuống.

Khương Nghênh không thể phản kháng, Châu Dị nghiêng người kề vào tai cô, giọng nói trầm ấm có pha một chút ý cười.

"Eo đẹp."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 78: Công bố chủ quyền



Tư thế mờ ám này lại vô cùng ướt át.

Cảm nhận được bàn tay Châu Dị đang v**t v* vùng eo cô, xương cụt Khương Nghênh tê liệt, cô muốn chửi...

"Châu..."

Tiếng "Dị" vẫn chưa kịp thoát khỏi môi Khương Nghênh thì cô nghe thấy tiếng "binh" chợt vang lên từ phía sau.

Thân người Khương Nghênh khựng lại, Châu Dị vẻ mặt nghiêm nghị.

Kim Bối có nằm mơ cũng không ngờ sẽ nhìn thấy cảnh tượng này.

Người đàn ông cao to ép cô gái trước mặt vào trên tủ bếp, đôi bày tay anh vẫn đang di động trên vùng eo cô gái, nhưng đang khêu gợi, v**t v*.

Không khí chợt trở nên ngại ngùng, mọi người trên lầu nghe thấy động tĩnh bèn bước xuống.

"Sao vậy? Có chuyện gì vậy?"

Qua một ngày ầm ĩ, lúc này chỉ cần một chút tiếng động cũng đủ khiến mọi người hốt hoảng.

Đến khi bọn Thiệu Hạ xuống lầu, Khương Nghênh và Châu Dị đã khôi phục lại như bình thường. Chỉ có Kim Bối, vẻ mặt kinh ngạc, mãi chẳng tỉnh lại.

Thiệu Hạ chỉ nhìn ba người là biết đã xảy ra chuyện gì, cô bèn bước đến trước mặt Kim Bối, kéo tay cô đi.

Kim Bối chợt bừng tỉnh, mặt đỏ ửng.

"Hai... hai người..."

Thiệu Hạ:

"Kim Bối!"

Giọng điệu Thiệu Hạ đầy sự cảnh cáo, Kim Bối xoay đầu lại nhìn.

"Cô... cô biết hai người họ?"

Kim Bối cắn môi, không lên tiếng.

Ba người đàn ông không biết đã xảy ra chuyện gì, vẻ mặt vẫn là sự kinh ngạc.

Thiệu Hạ không thể nào giải thích, chỉ đành nhìn sang Khương Nghênh.

Khương Nghênh đứng trong nhà bếp, chẳng phản ứng gì, vẻ mặt thản nhiên. Nhưng thực ra trong lòng đang lờ mờ nổi nóng.

Chính vào lúc Khương Nghênh đang chuẩn bị giải thích thì Châu Dị đứng bên cạnh cô đưa tay gỡ hai cúc áo gần cổ, rồi lười biếng mở miệng.

"Có gì ra ngoài nói."

Châu Dị nói xong, bước ra sô pha ngồi xuống.

Những người khác nghe thấy Châu Dị nói cũng không phản bác, mà lần lượt đến sô pha ngồi.

Châu Dị ngồi xuống không vội mở miệng giải thích mà lấy di động nhắn tin cho trợ lý Trần: Mang giấy đăng ký kết hôn của tôi và mợ đến đây.

Nhắn tin xong, Châu Dị ném điện thoại lên bàn, rồi rút hộp thuốc trong túi và lấy ra một điếu cắn vào môi, cười nửa miệng:

"Mọi người muốn nghe giải thích gì?"

Châu Dị nói xong, xoay đầu sang nhìn Kim Bối:

"Hay là tôi nên hỏi, cô muốn nghe giải thích gì?"

Kim Bối bặm môi thành một đường thẳng, cảm thấy như sắp khóc.

Cô đối với Châu Dị có thể xem là nhất kiến chung tình, cô luôn nghĩ rằng tình địch lớn nhất của mình là Lạc Hàm, nào ngờ...

Kim Bối lòng tủi thân, nhưng cô không biết nên nói thế nào.

Kim Bối chẳng nói lời nào, Châu Dị cười thầm, rồi nhả khói vào không khí.

"Cô thích tôi?"

Châu Dị hỏi thẳng thắn như vậy, Kim Bối cắn môi không lên tiếng. Mặt đỏ ửng hằn lên gân máu.

Không đợi Kim Bối trả lời, Châu Dị lại nói thêm câu thứ hai.

"Nhưng tôi đã kết hôn rồi."

Kim Bối ngẩn ra tại chỗ, nhìn Châu Dị với ánh mắt khó tin.

"Anh kết hôn rồi? Vậy lúc nãy anh ở nhà bếp với chị Khương Nghênh..."

Sự việc đã đến nước này rồi, mọi người có mặt ở hiện trường mà không muốn biết chuyện lúc nãy cũng khó.

Đều là người trưởng thành cả rồi.

Kim Bối nói Châu Dị với Khương Nghênh như thế ở nhà bếp?

Như thế?

Có gì khác ngoài những chuyện mờ ám giữa nam và nữ.

Khương Nghênh nhìn thấy Châu Dị cà lờ phất phơ, cô đi trên đôi giày cao gót bước đến bàn nước rót nước uống hai ngụm.

Những lúc thế này cô không thể nào chen lời, nếu không sẽ còn gây ra nhiều thị phi hơn.

Kim Bối vừa dứt lời, thì có người bấm chuông ngoài cửa biệt thự.

Lục Hành ngồi trên sô pha đứng lên trước.

"Tôi đi."

Lục Hành đi ra mở cửa, chẳng bao lâu trợ lý Trần theo anh vào.

Trợ lý Trần bước đến trước mặt Châu Dị, đưa giấy đăng ký kết hôn cho anh.

Nhìn thấy giấy đăng ký kết hôn, Khương Nghênh chau mày, giọng cảnh cáo.

"Châu Dị!"

Châu Dị như thể chẳng nghe thấy, khóe môi nở nụ cười cầm lấy giấy đăng ký kết hôn, anh lấy điếu thuốc ra khỏi miệng rồi đập tàn vào gạt tàn, sau đó để giấy đăng ký kết hôn trên bàn trà.

Mọi người ở hiện trường đổ dồn ánh mắt vào nhìn.

Khi nhìn thấy ảnh Khương Nghênh và Châu Dị trên giấy đăng ký thì đều sửng sốt.

Châu Dị cười cười.

"Khương Nghênh, vợ tôi."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 79: Đồ vô ơn



Châu Dị dứt lời, Khương Nghênh siết chặt cốc nước đang cầm trong tay. Ngay cả biểu cảm thản nhiên thường thấy suýt chút cô cũng không giữ được.

Những người có mặt ở hiện trường không ai không kinh ngạc. Tim hồi hộp lên xuống, không biết nên nói gì thì thích hợp trong tình huống này.

Có ai ngờ đâu, trong một chương trình giải trí nhỏ, không chỉ CEO của Châu Thị Media đến, mà còn đưa cả người vợ mới cưới ẩn hôn của mình đến nữa.

Hai vợ chồng này đang làm gì chứ?

Vì công việc?

Hay là để chơi trò lãng mạn, thể hiện tình cảm?

Trong số những người này, người buồn nhất đương nhiên là Kim Bối và Kinh Nguyên.

Cùng là yêu thầm, nhưng Kim Bối đã thể hiện rõ, còn Kinh Nguyên thì không. Có điều cũng tám cân nửa lạng, đều khó chịu như nhau.

Bầu không khí chợ đông đặc lại, vài giây sau, Lục Hành cười rồi nói:

"Sếp Châu với Trưởng phòng Khương rất xứng đôi."

Châu Dị cười đểu, ra hiệu trợ lý Trần cất lại giấy đăng ký kết hôn.

Châu Dị bình thản vững chãi công bố quan hệ giữa anh và Khương Nghênh, sau đó nhìn Kim Bối đang đứng đối diện mình.

"Còn nghi ngờ điều gì nữa không?"

Kim Bối tim thót lại, lắp bắp:

"Không... không có."

Kim Bối nói xong thì không nói gì nữa. Có cảm giác như bị vả mặt trước bao nhiêu người, đau đến rát mặt.

Một trận ầm ĩ, cuối cùng kết thúc với một phương thức không mấy thể diện.

Đến khi mọi người đều giải tán, Châu Dị mới nghiêng đầu nhìn Khương Nghênh.

Khương Nghênh tựa vào máy nước nóng lạnh, một tay cầu cốc nước nhìn thẳng vào mặt anh, lạnh lùng.

Châu Dị thót tim, có hơi chột dạ, có hơi hoảng hốt.

Trợ lý Trần đứng trước mặt Châu Dị, chứng kiến hết toàn bộ vẻ mặt anh, thầm lau mồ hôi hột: Bảo là không thích mà? Thế này là biểu hiện của người không thích đây sao?

Trợ lý Trần cảm thấy lát nữa sẽ có một trận đại chiến, để tránh nằm không cũng dính đạn, bèn ho nhẹ.

"Sếp Châu, nếu không có chuyện gì nữa thì tôi về trước."

Châu Dị: "Ừ."

Trợ lý Trần nghe thấy Châu Dị trả lời, bèn xoay người nở nụ cười chào Khương Nghênh, rồi vội chuồn đi.

Cùng với tiếng cửa đóng lại vang lên "cạch", trong căn phòng rộng lớn chỉ còn lại Châu Dị và Khương Nghênh.

Châu Dị đẩy lưỡi lên trên trong má mình, đứng dậy bước về trước mặt Khương Nghênh.

Khương Nghênh ngửa mặt nhìn anh.

"Vui không"

Châu Dị nhận ra là cô giận thật rồi, bèn thôi vẻ cà lơ phất phơ, trầm giọng nói vài câu.

"Hai chúng ta vốn là vợ chồng."

Khương Nghênh cười mỉa:

"Chơi nhập vai luôn rồi?"

Sự trào phúng trong đáy mắt Khương Nghênh khiến tâm tư muốn phơi bày mọi thứ của Châu Dị không còn chỗ che giấu. Anh biết rõ Khương Nghênh không nhận ra điều gì, nhưng Châu Dị vẫn thấy rất buồn.

Hai người, một người ngửa mặt, một người cúi đầu nhìn nhau.

Lồng ngực Châu Dị chợt bức bối, anh đút hai tay vào túi, cúi đầu, giọng nói vang lên chút tủi thân.

"Bà xã."

Khương Nghênh lạnh lùng:

"Châu Dị."

Châu Dị cúi mắt, đôi mắt sụp xuống:

"Bà xã."

Khương Nghênh bị hai tiếng "bà xã"của Châu Dị làm cho cảm thấy sốt ruột, đôi mày thanh tú chau lại.

"Châu Dị, anh có biết là công khai quan hệ giữa chúng ta với nghệ sĩ có nghĩa là thế nào không?"

Đối diện với câu hỏi của Khương Nghênh, Châu Dị nhìn vào đôi môi đỏ của cô, nở nụ cười, không trả lời mà hỏi lại:

"Bà xã, giờ làm sao?"

Khương Nghênh nhíu mày:

"Cái gì?"

Châu Dị đưa tay đặt lên eo cô, dè dặt, không dám chạm mạnh, chỉ hơi đặt nhẹ vào.

"Giờ anh muốn hôn em."

Khương Nghênh: "..."

Khương Nghênh bị thái độ vừa làm nũng vừa quyến rũ chết người này của Châu Dị giày vò đến không chịu được. Đang định đưa tay đẩy anh ra thì Châu Dị cúi đầu, cắn vào môi cô.

"Đồ vô ơn."
 
Back
Top Bottom