Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vưu Vật - Nhị Hỉ

Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 80: Tự do



Con người Châu Dị có độc, giống như anh túc vậy.

Khương Nghênh bị anh hôn đến mức dần dần bủn rủn, cho đến khi eo cô bị đè sát bức tường phía sau.

Nụ hôn kết thúc, Châu Dị kề trán mình vào sát trán cô, cười thầm.

"Đến phòng của em?"

Khương Nghênh khép hờ mắt nhìn anh.

"Châu Dị, anh không treo biển hành nghề đúng là đáng tiếc."

Châu Dị cười nửa miệng.

"Miễn phí chẳng phải tốt hơn sao?"

Khương Nghênh mấp máy đôi môi:

"Đồ rẻ chẳng có gì tốt cả."

Châu Dị đồ rẻ chẳng có gì tốt cuối cùng vẫn dựa vào ý chí ngoan cường mà leo lên được giường của Khương Nghênh.

Vừa đến nửa chừng, Khương Nghênh cấu bàn chân trắng ngần đá anh.

Thân người Châu Dị khựng lại, vì khống chế, đôi bàn tay xuôi hai bên thân Khương Nghênh lộ rõ cơ bắp.

Giọng Châu Dị trầm ấm, thu hút có đôi chút lấy lòng: "Hử?"

Khương Nghênh ngửa đầu nhìn anh, dưới ánh trăng, cả người cô trắng sáng.

"Anh nghĩ cách gì chặn miệng mấy người đó đi."

Châu Dị biết rõ nhưng còn cố hỏi:

"Cái gì?"

Khương Nghênh cong chiếc eo thon rụt người lại.

"Anh nói xem?"

Một tay Châu Dị giữ chặt vòng em cô rồi ấn xuống dưới.

"Anh sẽ cố."

"Là bắt buộc, không phải cố."

Lúc này Châu Dị đã giương cung, không thể không bắn, anh ép người mình xuống, rồi nói với giọng thật trầm.

"Được, bắt buộc."

Sang hôm sau, sự việc qua một đêm cơ bản là ai cũng đã nắm được tình hình.

Dù là chuyện Thiệu Hạ hay là Chúc Kha, hay là chuyện Khương Nghênh quyến rũ Châu Dị.

Đều giống như Khương Nghênh dự liệu, phía cảnh sát vừa công bố thông tin thì về cơ bản Thiệu Hạ và Chúc Kha được tẩy trắng.

Va i trò khác nhau, đánh giá của đại chúng đương nhiên cũng khác nhau.

Tuy thi thoảng cũng có vài người nói rằng đây là kết quả dưới sự giúp sức của chủ nghĩa tư bản. Nhưng đa số lời đánh giá đều là tốt, đều đồng cảm.

Còn về chuyện Khương Nghênh và Châu Dị, Quan Luy vẫn đang tích cực bôn ba, mỗi lúc một đưa ra chứng cứ xác thực.

Đám người hóng chuyện không hiểu nên là phát ngôn dưới thông báo của cô như một đám lúc nhúc, có điều ngoài số fan mà bao năm cô tích cóp được thì đa số đều là người hóng chuyện.

Khi Kiều Nam gọi đến, Khương Nghênh tắm xong, vừa từ phòng tắm bước ra. Cả người đầy nước, làn da trắng như bột mì.

"A lô, Kiều Nam!"

"Trưởng phòng Khương, chuyện phía Quan Luy phát triển có hơi đi xa so với dự liệu, có cần can thiệp không?"

Khương Nghênh bước đến bìa giường ngồi xuống, mở weibo lên xem qua loa, rồi chau mày.

"Cô ta đang chặn đường lui của mình rồi."

Kiều Nam truy hỏi.

"Liệu có ảnh hưởng gì đến chị và Sếp Châu không?"

Khương Nghênh mấp máy môi, thản nhiên trả lời:

"Không đâu, chuyện này đừng để phòng công chúng công ty giải quyết, tự tôi sẽ giải quyết."

Kiều Nam ngừng lại một chút rồi đáp: "Vâng."

Cúp máy của Kiều Nam, Khương Nghênh gọi cho quản lý Vương Khả của Quan Luy.

Điện thoại nối máy, không chờ Vương Khả lên tiếng, Khương Nghênh hỏi luôn.

"Quan Luy ở đâu?"

Vương Khả cà lăm trả lời.

"Ở nhà, trưởng phòng Khương, cô..."

Không đợi Vương Khả trả lời, Khương Nghênh nói với giọng lạnh lùng:

"Gần một tiếng nữa tôi sẽ đến, nhớ mở cửa."

Khương Nghênh dứt lới, cúp máy rồi thay đồ.

Khương nghênh lái xe đến khu nhà của Quan Luy. Có không ít tay săn ảnh đứng dưới lầu.

Khương Nghênh ngồi trong xe chờ một lúc, rồi cô mở cửa xe lấy túi xách thản nhiên xuống xe.

Những lúc thế này thì càng kính râm mũ đen sẽ dễ gây chú ý.

Ngược lại, như Khương Nghênh dù có người nhận ra thì đối phương cũng sẽ suy nghĩ có phải là nhìn nhầm người không.

Khương Nghênh bước trên đôi giầy cao gót lên lầu, đi một mạch chẳng có ai ngăn cản. Khi đến trước cửa nhà Quan Luy, cô đưa tay gõ cửa.

Vài giây sau, cửa phòng mở ra. Vương Khả ra mở cửa với đôi mắt thâm quần.

"Trưởng phòng Khương, cô đến rồi."

Khương Nghênh bước vào trong.

"Quan Luy đâu?"

Vương Khả vẻ mặt nhăn nhó.

"Phòng ngủ."

Khương Nghênh "ừ" rồi đi thẳng vào phòng ngủ.

Khương Nghênh vừa đi được hai bước, Vương Khả đuổi theo.

"Trưởng phòng Khương."

Khương Nghênh dừng bước xoay đầu lại nhìn.

"Ừ?"

Vương Khả bặm môi nói:

"Trưởng phòng Khương, tôi biết lần này Quan Luy sai rồi. Hơn nữa còn rất sai. Nhưng cô có thể nể tình cô ấy đã đóng góp nhiều cho Châu Thị Media trong những năm qua mà tha cho cô ấy không?"

Khương Nghênh nói giọng rất lạnh lùng mạch lạc:

"Con người trừ việc tự giúp mình thì người khác chẳng giúp được gì đâu."

Vương Khả: "..."

Chỉ trong một thời gian ngắn ngủ, mà người Quan Luy như suy nhược.

Đầu tóc rối bù, trông ốm hẳn đi.

Nhìn thấy Khương Nghênh, trong đôi mắt Quan Luy ánh lên sự đề phòng.

"Cô đến xem trò cười của tôi?"

Khương Nghênh đưa mắt nhìn cô:

"Cô có chuyện gì đáng để tôi cười?"

"Cô hại tôi ra nông nỗi này, tôi nhất định sẽ không tha cho cô."

Khương Nghênh nhìn cô ta, chợt nhìn thấy bóng dáng mẹ mình trên người cô.

Cũng như vậy, vì yêu mà nổi điên. Vừa tội nghiệp vừa bi ai, nhưng khiến người ta không thể đồng tình.

Khương Nghênh lạnh lùng mở miệng.

"Cô nghĩ là tôi đã hại cô ra nông nỗi này?"

Quan Luy nhìn Khương Nghênh với ánh mắt phẫn nộ.

"Lẽ nào không phải sao?"

Khương Nghênh mở miệng.

"Người ngoài không rõ quan hệ giữa tôi và Châu Dị, còn cô thì chắc chắn rõ như ban ngày. Tôi với Châu Dị kết hôn không phải là chuyện ngày một ngày hai. Tôi luôn nể tình hai người là thanh mai trúc mã nên vẫn luôn giữ thể diện cho cô mà mắt nhắm mắt mở về chuyện cô níu kéo anh ấy."

Khương Nghênh nói rồi ngừng lại một chút, sau đó nói tiếp:

"Quan Luy, có phải là tôi quá dễ dãi với cô, khiến cô hiểu lầm là tôi mới là người phải trốn núp trong mối quan hệ này không?"

Khương Nghênh từng câu rõ ràng mạch lạc.

Quan Luy kinh ngạc, ban đầu còn ngồi thẳng người, giờ thì nằm soài ra giường.

Vương Khả đứng ngay cửa càng sửng sốt nhiều hơn, mở miệng muốn hỏi gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.

Bầu không khí trong phòng chợt yên lặng, Khương Nghênh lại nói tiếp:

"Hãy xóa bài đăng weibo của cô, tôi sẽ nghĩ cách giúp cô dẹp chuyện này."

Quan Luy không lên tiếng, ngồi soài trên giường không động đậy.

Khương Nghênh cực kỳ nhẫn nại, đưa mắt nhìn đồng hồ.

"Cô có 10 phút để suy nghĩ."

Quan Luy bặm môi, mãi một lúc sau mới nhìn Khương Nghênh.

"Cô đang ở cùng với anh Dị?"

Khương Nghênh mặt không đổi sắc.

"Chúng tôi vốn là vợ chồng, ở cùng nhau rất bình thường."

Quan Luy như bị ai đâm vào tim.

"Cô có thể gọi cho anh Dị trước mặt tôi không?"

Khương Nghênh biết tâm tư của Quan Luy là đang muốn ép mình dứt khoát.

Khương Nghênh nghe nói vậy, móc điện thoại gọi cho Châu Dị.

Chuông đổ chỉ một giây, đầu bên kia nghe máy. Giọng Châu Dị trầm ấm:

"Bà xã, em nhớ anh rồi à?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 81: Thanh giả tự thanh



Giọng điệu Châu Dị đầy chất phong lưu thoải mái.

Khương Nghênh vẻ mặt bình thản, trả lời:

"Sáng anh muốn ăn gì? Em mang về cho anh."

Châu Dị nghe nói vậy khựng lại, giọng nói trầm ấm: "Hả?"

"Nước đậu nành được không?"

Châu Dị vui vẻ lập tức:

"Em muốn uống nước đậu nành?"

Khương Nghênh chẳng nghĩ thêm gì khác, trả lời: "Ừ."

Châu Dị cười thầm, trêu ghẹo:

"Em thích cỡ nào? Hử?"

Gần mực thì đen, có lẽ dạo này thường lăn lộn với Châu Dị, nên dường như Khương Nghênh hiểu ngay lập tức những từ ngữ mang tính ám thị của anh.

Khương Nghênh đang mở loa ngoài, để tránh việc livestream tại hiện trường, nên cô chấm dứt đề tài.

"Giờ em đang có việc, cúp máy đây."

Châu Dị lại càng nói đến chẳng có giới hạn.

"Không nói thêm một chút?"

Khương Nghênh nghe vậy, không chừa cho anh cơ hội phát huy, cúp máy luôn.

Cúp máy xong, Khương Nghênh đưa mắt nhìn Quan L uy.

Quan Luy đang ngồi nửa người trên giường, mặt đỏ hồng.

Khương Nghênh hỏi:

"Đủ chưa?"

Quan Luy cắn môi, không đáp lời.

Quan Luy cảm thấy mình lúc này giống như bị vả vào mặt, không đau nhưng mà nóng rát.

Tay Quan Luy đang chống trên giường siết chặt, một lúc sau, cô mới ngẩng đầu nhìn Khương Nghênh.

"Cô sẽ tốt với anh Dị chứ?"

Khương Nghênh vẻ mặt thản nhiên.

"Nếu tôi là cô thì tôi sẽ lo cho mình trước."

Quan Luy: "..."

Quan Luy nhất thời bị tình yêu làm cho mù quáng, nhưng rốt cuộc thì cũng không phải là đồ ngốc.

Một lúc sau, tỉnh trí lại. Cả người cứng đờ chẳng nói gì.

Thấy cô không lên tiếng, Khương Nghênh quay đầu lại nhìn Vương Khả.

"Tiếp theo cần xử lý thế nào, cô đã có cách gì chưa?"

Vương Khả bặm môi:

"Không có."

Chuyện lần này Quan Luy làm ầm ĩ thái quá, hoàn toàn chẳng dễ giải quyết ngay được.

Vương Khả cũng lăn lộn trong giới này không phải ngày một ngày hai, rất rõ tình huống hiện giờ, nếu chưa có phương án gì rõ ràng thì không nên đứng ra giải quyết.

Khương Nghênh thấy vậy, hiểu ra, bình thản nói:

"Tìm một người chẳng liên quan gì gánh họa giúp. Bảo đối phương thừa nhận là đã trộm tài khoản Quan Luy."

Vương Khả vui trong đáy mắt.

Khương Nghênh nhìn cô:

"Đừng vui vội, nhớ chọn người cẩn trọng, không thể là người trong giới này được. Bắt buộc kiểm tra đối phương có đáng tin không. Nhỡ như có gì bất ngờ, đừng nói là Quan Luy, mà cả giới quản lý của cô thì cô cũng đừng mơ mà sống được."

Vương Khả: "..."

"Đến khi các người tìm được người thích hợp thì đăng thông báo."

Khương Nghênh nói xong, ngừng lại một chút rồi nói.

"Châu Thị Media đã hủy hợp đồng với Quan Luy rồi. Nhưng càng vào những lúc thế này thì càng có thể nói giúp được. Đến lúc đó tôi sẽ dùng tài khoản chính thức của Châu Thị Media giúp các người share bài thanh minh."

Vương Khả cảm kích:

"Trưởng phòng Khương, cảm ơn cô."

Khương Nghênh bặm môi:

"Con đường diễn xuất khó đi, nếu không muốn đi thì bây giờ từ bỏ luôn đi, để bớt tổn hại. Nếu muốn tiếp tục đi thì hãy suy nghĩ con đường tiếp theo nên làm thế nào."

Vương Khả: "Vâng."

Khương Nghênh nói xong, rời đi trên đôi giày cao gót.

Khương Nghênh vừa ra đến ngoài cửa, Vương Khả bước nhanh theo sau.

"Trưởng phòng Khương."

Cô dừng bước: "Sao?"

Vương Khả vẻ mặt xấu hổ:

"Tôi xin lỗi, tôi... tôi không biết là cô với Sếp Châu là vợ chồng. Nếu tôi biết sớm thì nhất định sẽ khuyên bảo Quan Luy..."

Khương Nghênh vẻ mặt bình thường, tựa như mình không phải là người trong cuộc.

"Không sao."

Vương Khả bặm môi, lại nói:

"Với lại chuyện lần này, tôi thay mặt Quan Luy xin lỗi cô."

Khương Nghênh: "Không cần đâu."

Khương Nghênh vừa dứt lời thì rời đi ngay.

Nhìn theo Khương Nghênh đang dần biến mất dưới lầu, Vương Khả xoay người vào phòng, nhìn thấy Quan Luy vẫn đang thất thần thì chau mày.

"Trưởng phòng Khương và Sếp Châu kết hôn khi nào? Sao cô không nói với tôi?"

Quan Luy hồn phi phách tán nói:

"Tôi cứ nghĩ là hai người họ diễn kịch đối phó với Châu lão gia mà thôi."

Vương Khả: "..."

Quan Luy khổ sở mở miệng.

"Tôi chưa bao giờ nghe anh Dị nói chuyện như vậy với bất kỳ cô gái nào, tuy anh ấy luôn có vẻ rất ph*ng đ*ng, nhưng thực ra luôn chừng mực với phụ nữ."

Sau khi Khương Nghênh rời nhà Quan Luy, cô lái xe đến thẳng công ty.

Khi đến công ty, Khương Nghênh đi thẳng vào văn phòng mình, lấy điện thoại bàn gọi cho số nội bộ.

Chẳng bao lâu, Kiều Nam gõ cửa bước vào.

"Trưởng phòng Khương, chị tìm em."

Khương Nghênh ngẩng đầu.

"Lát nữa Quan Luy sẽ phát thông cáo, giải thích là weibo cô ta bị hack, đến lúc đó nhớ dùng tài khoản công ty share giúp."

"Giải quyết ổn thỏa chỗ Quan Luy rồi ạ?"

Khương Nghênh "ừ" rồi nói tiếp:

"Nhân tiện liên lạc vài nghệ sĩ bình thường có quan hệ không tốt mấy với Quan Luy, thanh minh giúp cô ta."

Kiều Nam hiểu ngay, gật đầu.

"Vâng, Trưởng phòng Khương."

Sắp xếp xong mọi thứ, Khương Nghênh nói với Kiều Nam.

"Xong rồi, không còn gì nữa, cô đi làm việc đi."

Kiều Nam đang nhìn Khương Nghênh, muốn nói mà rồi lại thôi.

Khương Nghênh nhíu mày:

"Còn chuyện gì à?"

Kiều Nam:

"Hiện giờ người của công ty đang lan truyền chị với Sếp Châu. Chị xem, có cần thanh minh không?"

Khương Nghênh đưa tay tự nhiên lấy một xấp hồ sơ lật xem.

"Không cần."

Kiều Nam cảm thấy bất bình thay cho Khương Nghênh.

"Nhưng nếu chị không thanh minh, bọn họ sẽ luôn nói bậy."

Khương Nghênh mỉm cười:

"Sau khi tôi thanh minh thì họ sẽ không nói bậy?"

Kiều Nam: "..."

Khương Nghênh cười:

"Nếu tôi giải thích với không giải thích kết quả đều như nhau thì tại sao tôi phải lãng phí thời gian giải thích?"

Kiều Nam nghe thấy Khương Nghênh nói vậy, thì nhẹ nhõm, ánh mắt sùng bái nhìn Khương Nghênh không hề che đậy.

Khương Nghênh hất cằm.

"Đi đi, theo dõi động thái của weibo Quan Luy."

Kiều Nam nghe lời: "Vâng."

Sau một tiếng, Quan Luy đăng weibo thông báo, ý nói rằng tài khoản bịhack, những thông tin đã đăng không phải sự thật.

Để chứng thực những điều đó, đã đăng cùng khá nhiều "chứng cứ".

Quan Luy đăng thông báo xong, sau một giây, Châu Thị Media share bài, kèm dòng chữ: Thanh giả tự thanh.

Trang chính thức của Châu Thị Media share xong, theo sự sắp xếp của Khương Nghênh, không ít nghệ sĩ cũng tiếp tục share bài viết.

Vài tiếng sau, sự việc l*n đ*nh điểm, có phóng viên suy đoán rằng người hack tài khoản Quan Luy có lẽ là fan của Lạc Hàm. Thấy Quan Luy không đứng ra giúp Lạc Hàm nên cố tình hãm hại cô.

Khi Khương Nghênh thấy những thông tin này thì vừa tan làm, cô đang định xuống bãi đổ xe.

Cô đang tính lướt màn hình điện thoại thì thấy điện thoại Châu Dị chợt đến.

Khương Nghênh thấy thông báo cuộc gọi đến trên màn hình, ngập ngừng một chút rồi bấm nghe. Giọng nói trầm bổng Châu Dị từ đầu bên kia vang lên.

"Nhìn sang trái đi."

Khương Nghênh nghe theo, nhìn sang, thì thấy một chiếc Bentley đang để nửa cửa sổ đứng cách đó không xa, Châu Dị nhưng chẳng sợ lạnh vậy, chỉ mặc một chiếc sơmi mỏng, để lộ nửa cánh tay rắn chắc đang vẫy tay với cô.
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 82: Làm tấm gương tốt



Hai người bốn mắt nhìn nhau, Khương Nghênh chợt cực kỳ muốn hỏi Châu Dị một câu là anh có lạnh hay không.

Nhưng lời vừa đến miệng lại thôi.

Qua sự tiếp xúc trong thời gian này, cô đã rất hiểu bài vở của Châu Dị. Cô không thể hỏi điều đó, hỏi rồi thì hậu hoạn vô cùng.

Khương Nghênh và Châu Dị nhìn nhau từ khoảng cách xa, ước chừng ba bốn giây, cô lại hờ hững hỏi.

"Anh có chuyện?"

Châu Dị mở lời.

"Lên xe đi!"

Khương Nghênh:

"Có chuyện gì thì nói qua điện thoại đi."

Châu Dị hiểu rõ tâm tư Khương Nghênh, tuy miệng nói là không sao, nhưng thực ra tâm trạng lại rất không muốn người công ty biết quan hệ giữa hai người.

Châu Dị đưa tay mở cửa xe, đôi chân dài bước xuống xe.

Khương Nghênh thấy anh xuống xe, đôi mày thanh tú chau lại.

Châu Dị bị vẻ mặt của Khương Nghênh làm cho vừa giận vừa buồn cười. Nhìn vào di động nói.

"Em đang chê bai anh đấy à?"

Khương Nghênh trả lời phóng khoáng.

"Tôi không muốn bị người khác hiểu lầm."

Châu Dị đứng dưới xe, cổ áo hơi mở rộng.

"Ông cụ bảo tối về nhà cũ ăn cơm. Em đi xe anh, hay là anh đi xe em?"

Khương Nghênh hỏi:

"Không thể mạnh ai nấy lái à?"

Châu Dị cười mỉa:

"Tối nay là tiệc gia đình, em nói xem?"

Ý của câu nói là không thể.

Châu Dị nói có câu có cú, Khương Nghênh im lặng một hồi rồi nói:

"Đi xe tôi đi."

Khương Nghênh nói xong, xoay người đi về phía bãi đỗ xe.

Sắp đến trước xe, Khương Nghênh lấy chìa khóa từ trong túi mở cửa, khom lưng lên xe.

Khương Nghênh bước chân lên xe, Châu Dị mở cửa ghế phụ lên theo ngay sau đó.

Khương Nghênh lên tiếng nhắc anh cài dây an toàn, rồi bắt đầu điều khiển vô lăng cho xe chạy.

Sau khi lái xe đi được một đoạn, thân người Châu Dị tựa vào thành ghế lười biếng nhìn Khương Nghênh.

"Em xử lý chuyện Quan Luy tốt lắm."

Khương Nghênh nhìn thẳng: "Ừ."

"Anh cứ nghĩ là em sẽ giải quyết tận gốc, đẩy cô ta vào chỗ chết luôn."

Khương Nghênh vẻ mặt thản nhiên.

"Tôi lo anh xót."

Châu Dị đôi mắt ánh lên ý cười.

"Nếu không phải anh quá hiểu em, thì có đến tám, chín phần anh sẽ nghĩ là em đang ghen."

Ghen?

Khương Nghênh nghe Châu Dị nói vậy thì cắn môi, rồi chuyển đề tài.

"Sao tụ dưng ông bảo về nhà ăn cơm?"

Nụ cười trên môi Châu Dị càng rõ ràng hơn, trông như rất vui. Anh đưa tay rút hộp thuốc túi rồi lấy ra một điếu cắn lên môi.

"Nghe nói Châu Diên đưa vợ chưa cưới về, muốn gặp gỡ mọi người."

Khương Nghênh nghe nói vẻ mặt hơi khựng lại. Cô chợt nhớ ra những gì Châu Diên đã nói với cô tối hôm đó.

Suýt thì quên, Châu Diên sắp đính hôn rồi.

Nghĩ đến đây, Khương Nghênh chau mày, cô vẫn chưa kịp chuẩn bị quà đính hôn cho Châu Diên.

Vẻ mặt suy tư của Khương Nghênh lọt vào tầm mắt Châu Dị, không biết sao lại biến vị.

Châu Dị cắn chặt điếu thuốc thêm vài phần.

"Em buồn?"

Khương Nghênh nghe nói bèn hỏi lại Châu Dị.

"Anh thấy sao?"

Ánh mắt Châu Dị chợt tối lại trong thoáng chốc, anh rút điếu thuốc khỏi miệng rồi kề gần vào cô.

"Châu Diên đó có gì tốt mà đáng để em nhớ nhung vậy?"

Cảm nhận được Châu Dị đang đến gần, tay đang cầm vô lăng chợt siết lại.

"Châu Dị."

Khương Nghênh dứt lời, Châu Dị khép hờ mắt, cũng dịch người ngồI lại, cười nhiều ẩn ý.

"Nếu còn nhớ nhung thì hai người cũng chẳng thể nào nữa."

Khương Nghênh nhìn Châu Dị:

"Tôi chẳng có chung tình như anh đâu."

Xe đến nhà cổ nhà họ Châu, hai người lần lượt xuống xe, khi sắp vào cửa nhà, Châu Dị đang ngậm điếu thuốc chợt đặt tay vào eo Khương Nghênh rồi kéo cô vào lòng.

Khương Nghênh dừng bước.

"Sao?"

Châu Dị rút điếu thuốc khỏi miệng và búng tàn ra xa, cười đểu:

"Phải làm gương cho vợ chồng Châu Diên, vợ chồng tình thâm."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 83: Đứa trẻ có người yêu thương



Câu nói này của Châu Dị là chân thành hay là giả tạo đương nhiên Khương Nghênh biết rõ.

Nhưng hiện giờ hai người đang ở ngoài cổng nhà họ Châu, Khương Nghênh không muốn vì chút chuyện nhỏ này mà tranh cãi với anh.

Khương Nghênh quay sang nhìn Châu Dị, không nói tiếp cũng không phản bác, thản nhiên bước đi.

Khi Khương Nghênh và Châu Dị bước vào phòng khách nhà họ Châu, Châu lão gia đang nói chuyện với Châu Diên.

Châu Diên ngồi ngay ngắn, có vài phần thúc ép trong phong cách nho nhã. Ngồi bên cạnh anh là một cô gái trông có vẻ hơi nhút nhát, trước sau vẫn nhìn xuống sàn nhà, khúm núm khép nép trước các câu hỏi của cụ Châu.

So sánh hai người, Châu lão gia vẻ mặt thản nhiên, trông vô cùng bình thản. Thư thái bê ly trà uống, thi thoảng lại hỏi đôi ba câu. Nghe cô gái và Châu Diên trả lời thì gật gật đầu. Không nhận ra được là ông hài lòng hay là không hài lòng.

Châu Dị ôm em Khương Nghênh vào cửa, người giúp việc vội bước đến giúp hai người đổi dép.

Khương Nghênh lạnh lùng nói cảm ơn rồi khom lưng đổi dép.

Châu Dị thấy cô khom lưng, bày tay đang ở trên eo cô bóp bóp eo, mỉm cười, nói với giọng chỉ đủ để hai người nghe.

"Để anh."

Khương Nghênh vừa khom người, nghe nói bèn ngẩng lên nhìn.

"Hử?"

Khương Nghênh vừa dứt lời, Châu Dị đã khom xuống, một chân ép đến gần trước mặt cô, từ xa nhìn như thể anh đang quỳ vậy.

"Sau này đi làm mang dép bằng là được, mang giày cao gót mệt chân."

Châu Dị vừa nói vừa giúp Khương Nghênh đổi dép.

Đổi xong, Châu Dị nheo mắt nhìn Khương Nghênh, cười đểu giả:

"Người mệt là em, người đau lòng là anh."

Khương Nghênh: "..."

Người giúp việc đứng bên cạnh: "..."

Cái miệng Châu Dị một năm 365 ngày đều bôi mật. Nếu anh muốn dỗ ai, thì chắc chắn đối phương sẽ bị anh dỗ đến không biết đường về.

Dù là biết rõ những gì anh nói chưa chắc là thật, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tác dụng làm người khác vui trong lời nói ấy.

Tục ngữ nói đúng lắm, dỗ người chết không đền mạng, có lẽ là nói đến con người như Châu Dị.

Sau khi đổi dép cho Khương Nghênh xong, Châu Dị đứng lên, rồi lại đặt tay lại vào eo cô. Cúi đầu kề vào tai cô hỏi.

"Em hạnh phúc không?"

Khương Nghênh nhìn anh, đôi môi đỏ mấp máy, và nói với giọng chỉ đủ để hai người nghe.

"Anh diễn giỏi thật."

Châu Dị nhíu mày.

"Còn có thể giống hơn nữa, em muốn thử không?"

Khương Nghênh:

"Ông đang nhìn anh."

Khương Nghênh nói xong, ông cụ Châu ngồi trên ghế sô pha cất giọng hồn hậu.

"Còn rì rì rầm rầm cái gì đó? Muốn nói thầm thì gì thì về nhà mà nói."

Ông cụ Châu nói xong, nhìn vào cô gái trên sô pha giới thiệu.

"Châu Dị, em trai Châu Diên, cùng về với nó là vợ nó, tên Khương Nghênh."

Ông cụ Châu giới thiệu xong, cô gái ngồi bên cạnh Châu Diên đứng lên, khom người chào Châu Dị và Khương Nghênh rất cung kính.

"Chào mọi người."

Tuy nhà họ Châu là hào môn thế gia, lễ số cũng khá đầy đủ. Nhưng kiểu khom người 90 độ chào này thực sự rất hiếm gặp.

Khương Nghênh và Châu Dị đều sửng sốt, rồi Khương Nghênh chợt bừng tỉnh.

"Chào chị."

Châu Dị cười nửa miệng.

"Chào chị dâu."

"Chào chị dâu" của Châu Dị khiến cho cô gái đối diện đỏ mặt, ánh mắt nhìn sang Châu Diên.

Kể từ lúc Khương Nghênh mở cửa, Châu Diên luôn dồn ánh mắt vào cô. Thấy cô luôn ở trong lòng Châu Dị, tay đang đặt trên đùi chợt siết lại.

Cô gái nhìn theo ánh mắt Châu Diên, giống như phát hiện ra điều gì, bặm môi, nhìn sang Châu Dị và Khương Nghênh lại, trên mặt nở nụ cười vừa ngượng ngùng vừa xấu hổ.

Ba người chào hỏi nhau, ông cụ Châu ra hiệu đều ngồi xuống.

Theo lời Châu lão gia, cô gái tên Mạnh Nhuế, năm nay ngoài 20, vừa tốt nghiệp đại học. Hiện đang làm việc dưới trướng Châu Diên, chức vụ là thư ký.

Khi ông cụ Châu nói những lời này, Châu Dị luôn cúi đầu trêu đùa mấy ngón tay Khương Nghênh.

Cụ Châu nói xong bèn hờ hững nhìn sang Châu Dị.

"Ông nói gì cháu có nghe không?"

Châu Dị ngước lên nhìn.

"Ông nói chuyện chị dâu cháu, cháu nghe để làm gì?"

"Sau này đều là người một nhà rồi, nhớ chiếu cố cho Tiểu Mạnh."

Châu Dị bật cười.

"Chiếu cố chị dâu là chuyện của anh cháu, trách nhiệm của cháu là chăm sóc tốt cho vợ mình."

Châu Dị nói xong, đôi mắt hoa đào nhìn sang Khương Nghênh cười.

"Bà xã, anh nói đúng không?"

Khương Nghênh nhìn lại anh, không tiếp lời, ánh mắt ánh lên nét cảnh cáo.

Ông cụ Châu nhìn tương tác giữa hai người, ngoài cảm giác kỳ lạ ông còn thấy vui.

Không khó nhận ra, không khí giữa hai người thân mật hơn nhiều so với lần trước về.

Lúc ăn cơm, ông cụ Châu giục Châu Diên và Mạnh Nhuế đính hôn xong thì nhanh chóng kết hôn, nói vài ba câu lại chuyển đề tài sang Châu Dị và Khương Nghênh.

"Còn hai đứa thì sao? Chuẩn bị khi nào cho ông bồng chắt?"

Tay Khương Nghênh đang bê bát canh uống thì chợt khựng lại, đang chuẩn bị trả lời thì nghe Châu Dị ngồi bên cạnh mở miệng.

"Đợi thêm ít lâu nữa, dạo này Khương Nghênh vừa tìm được người thân, mới vừa đoàn tụ."

Châu Dị dứt lời, quay sang nhìn Khương Nghênh, đưa tay vuốt tóc cô đầy cưng chiều.

"Có người thân rồi, Nghênh Nghênh nhà cháu cũng là đứa trẻ còn người thân yêu thương rồi."

Khương Nghênh: "..."

Ngón tay thon dài của Châu Dị v**t v* tóc Khương Nghênh với lực vừa phải.

Trái tim Khương Nghênh giật thót, cô cúi mắt.
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 84: Làm thế nào để báo đáp



Khương Nghênh tự cho rằng cô sống bao nhiêu năm ở nhà họ Châu nên tim cũng như sắt đá rồi.

Dù không thể làm đến mức lòng dạ sắt đát thì ít nhất cũng có thể có vẻ ngoài bình thản, như không có gì.

Nhưng vào lúc này, vẻ ngoài ngụy trang cứng cỏi mà trước giờ Khương Nghênh vẫn lấy làm tự hào đã bị những lời nói của Châu Dị làm cho nứt vỡ.

Nhìn thấy Khương Nghênh cúi mắt, bàn tay Châu Dị đang ở trên mái tóc cô trượt xuống, rồi vân vê cổ cô, ma sát vừa phải.

"Ăn đồ ăn vào."

Khương Nghênh lặng lẽ hít sâu, lấy lại tâm trạng.

"Ừ."

Khương Nghênh vừa dứt lời, ông cụ Châu bên đó đã bắt đầu mở miệng với vẻ kinh ngạc.

"Nghênh Nghênh tìm thấy người thân à?"

Châu Dị mỉm cười tiếp lời.

"Đúng rồi ạ."

"Không phải Nghênh Nghênh là trẻ mồ côi sao?"

"Nghênh Nghênh thì bố mẹ đều mất, nhưng vẫn còn một người dì."

Ban đầu không phải là ông cụ Châu nhận nuôi Khương Nghênh, cũng không mấy rõ về tình huống của cô.

Nghe thấy lời Châu Dị, bèn gật đầu, hỏi với vẻ chẳng để tâm:

"Đã gặp mặt rồi à?"

"Gặp mặt rồi, trông giống Khương Nghênh đến sáu, bảy phần. Cũng đã làm DNA rồi, không có giả đâu."

Châu Dị giải đáp một hồi đánh tan hết mọi nghi ngờ của ông cụ Châu.

Ông cụ hạ giọng nói.

"Tìm thấy người thân là chuyện tốt."

Rõ ràng là chuyện của Khương Nghênh nhưng từ đầu đến cuối đều được Châu Dị nói thay.

Đến khi Khương Nghênh bừng tỉnh hoàn toàn, ông cụ Châu đã chấp nhận sự tồn tại của Tô Dĩnh.

Khương Nghênh nghiêng đầu nhìn Châu Dị.

Châu Dị nheo nheo mày với cô, nói bằng khẩu hình miệng:

"Em báo đáp anh thế nào?"

Khương Nghênh: "..."

Sau bữa cơm, ông cụ Châu đi về phía vườn hoa cắt tỉa hoa lá.

Dù là vào đông trời lạnh, nhưng vườn hoa của cụ Châu cũng không thể rảnh rỗi được. Làm vòm giữ ấm rồi nhìn như một mảnh vườn ý xuân dào dạt.

Châu Dị đang ở bên cạnh cụ Châu.

Thấy ông cụ cắt tỉa chăm chỉ, bóng người đổ dài trên bức tường cườI nhẹ.

Ông cụ Châu nghe thấy tiếng cười của anh bèn ngẩng đầu nhìn, chẳng tức giận, mà hỏi:

"Cháu thấy Mạnh Nhuế đó thế nào?"

Châu Dị trêu chọc.

"Chuyện đó thì ông nên hỏi anh cháu."

"Trông không được sang."

Châu Dị cười mỉa.

"Nhưng ông vẫn đồng ý?"

Ông cụ Châu nhìn Châu Dị một hồi, chẳng nói gì, xoay đầu lại tiếp tục cắt tỉa hoa. Một hồi sau, mới nói:

"Rốt cuộc thì vẫn là anh em, làm chuyện gì cũng đừng cạn tàu ráo máng, đuổi cùng diệt tận."

Châu Dị nghe nói, đôi môi mỏng nở nụ cười tươi.

"Cháu nhớ lời dạy của ông."

Mặt khác, Khương Nghênh đang nói chuyện với Mạnh Nhuế ở phòng khách.

Khương Nghênh không giỏi nói chuyện nhà cửa, Mạnh Nhuế cũng rất hiểu biết. Tuy không đến mức lạnh lùng, nhưng bầu không khí cũng chẳng nồng nhiệt mấy.

Hôm nay Châu Kỳ và bà Châu không có mặt, nghe nói là đi tắm suối nước nóng. Rõ ràng là chẳng xem cô dâu Mạnh Nhuế vào đâu.

Tối đến, Khương Nghênh và Châu dị rời khỏi nhà cổ.

Lên xe, Khương Nghênh khởi động xe rồi nói với Châu Dị:

"Hôm nay cảm ơn anh về chuyện dì út, cảm ơn anh."

Cả thân người Châu Dị dựa vào ghế, lấy tay kéo lỏng cà vạt nơi cổ, ánh mắt không hề che giấu vẻ phong lưu.

"Cảm ơn thế nào?"

Khương Nghênh nghe hiểu ám thị trong câu nói của anh, không hề đổi sắc mặt.

"Chuyển cho anh một khoản tiền lớn?"

Châu Dị bật cười.

"Anh thiếu tiền à?"

"Nếu anh không thiếu tiền thì thôi, giờ tôi đưa anh về nhà?"

Châu Dị nhìn thái độ xa cách của Khương Nghênh, cười với hàm ý sâu xa.

"Được, em đưa anh về."

Châu Dị nói xong, Khương Nghênh bẻ bánh lái.

Đi được một đoạn đường, Châu Dị đang nhìn Khương Nghênh với vẻ mặt bỡn cợt, điện thoại trong túi đổ chuông.

Châu Dị móc điện thoại ra xem rồi bấm nghe.

"Ừ."

Bên đầu bên kia là Bùi Nghiêu gọi đến, gọi Châu Dị đi uống rượu.

Châu Dị một tay cầm di động, còn một tay chống lên cửa kính xe. Ngón tay thon dài gõ nhẹ vào cửa sổ.

"Nửa đêm nửa hôm đi uống rượu? Ông nghĩ tôi cũng giống ông à?"

Bùi Nghiêu nghe xong ngẩn ra:

"Hả?"

Châu Dị mấp máy đôi môi.

"Quả vương vạn năm."

Châu Dị dứt lời, Bùi Nghiêu vẻ mặt khiêm tốn của Bùi Nghiêu bị bóp nghẹt, anh nghiến răng nói:

"Châu Dị!"

Châu Dị giãn đôi chân dài, hạ tay đang gõ trên thành cửa, sau khi chỉnh lại ghế ngồi, cả người lười biếng, nửa ngồi nửa nằm trả lời.

"Nhớ ba rồi à?"

"Đúng là tìm baidu thì tìm không ra ông, mà tìm chó thì toàn là ông."

Châu Dị phụt một tiếng.

"Con cái bất hiếu là lỗi của cha mẹ."

Bùi Nghiêu hít một hơi, rồi chọc vào nỗi đau của Châu Dị.

"Phẩm hạnh chó má này của ông, Nghênh Nghênh biết không?"

Châu Dị cong môi:

"Tôi đưa điện thoại cho Nghênh Nghênh, để ông nói với cô ấy?"

Bùi Nghiêu nghe nói chợt hiểu ra.

"Ông đang đi cùng Nghênh Nghênh?"

"Ông đoán xem?"

Bùi Nghiêu cười lạnh.

"Hai người đang ở đâu?"

Châu Dị cười trả lời.

"Đang trên đường về nhà."

"Về chỗ ông?"

Châu Dị không trả lời, bật cười.

"Ông chờ tôi đi!"

Bùi Nghiêu nói xong cúp máy.

Châu Dị nghe thấy tiếng bíp bíp trong điện thoại, lấy điện thoại ra nhìn, thấy màn hình tắt ngóm bèn cười, rồi đút lại điện thoại vào túi.

Nửa tiếng sau, xe đến Thủy Thiên Hoa Phủ của Châu Dị.

Khương Nghênh vừa dừng xe lại, đang chuẩn bị nói với Châu Dị thì dây an toàn đã bị bật ra.

Khương Nghênh chau mày, vẫn chưa kịp nói gì, đã thấy đôi chân dài của Châu Dị xuyên quan, một tay chống vào lưng ghế cô đang ngồi, còn một tay mò vào nút bấm điều khiển ghế.
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 85: Chọc anh ghen



Theo đó ghế lái từ từ hạ xuống.

Khương Nghênh chợt hiểu ra đưa tay nắm lấy cổ áo Châu Dị.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Châu Dị nheo mày, giọng nói trầm ấm ẩn chứa ý cười.

"Bên ngoài có thể nhìn thấy không?"

Khương Nghênh không lên tiếng, khép hờ mắt, chợt nghĩ đến hành động anh điều chỉnh lại ghế ngồi khi gọi điện thoại.

Cô vốn nghĩ rằng anh ngồi không thoải mái, bây giờ nghĩ lại, hóa ra là ném đá dò đường.

Châu Dị nói dứt lời, Khương Nghênh không lên tiếng, anh h* th*n người xuống.

"Thử xem?"

Khương Nghênh hơi ngửa cao cằm.

"Châu Dị."

Châu Dị: "Hử?"

Khương Nghênh mấp máy môi:

"Anh là Poodle?"

Châu Dị cười thầm, vui vẻ:

"Em xem thường Poodle?"

Khương Nghênh nói tiếp:

"Không phải tôi xem thường Poodle, mà là tôi xem thường nó không thể tự kiểm soát năng lực của th*n d***."

Hai người đều mượn "chó" để chửi, đầu lưỡi Châu Dị đẩy lên má.

"Nói sao thì em cũng là một cô gái của thời đại mới, em không nghĩ là bây giờ người ta hiểu nhầm về Poodle sao?"

Khương Nghênh cong môi:

"Vậy sao?"

"Nhỡ đâu thì sao?"

"Vậy người đời đúng là hiểu lầm sâu sắc về Poodle rồi."

Nhìn đôi môi Khương Nghênh đang đóng mở liên tục, Châu Dị cảm thấy cô lúc này khiến cho người ta tức tối, anh nhìn cô chăm chú trong vài giây rồi bật cười. Anh cúi đầu kề sát vào tai cô nói.

"Poodle cũng có điểm hay của Poodle."

Khương Nghênh chau mày, vẫn chưa kịp nạt lại, đã bị Châu Dị nghiêng người chặn miệng.

Không gian trong xe chật hẹp nhưng Châu Dị phát huy không kém.

Một tiếng sau, cả người Khương Nghênh mồ hôi nhễ nhại. Cô lấy chân đá vào đầu gối Châu Dị đang quỳ ở ghế lái.

Đôi môi mỏng của Châu Dị nở nụ cười, anh lấy tay v**t v* sau ót Khương Nghênh, cúi đầu hôn lên trán cô.

"Em mệt?"

Ngón tay Khương Nghênh đang bám vào cổ anh chẳng có chút sức lực nào.

"Xuống đi!"

Châu Dị được nước làm tới.

"Mệt rồi thì tối nay ở lại đi, sáng mai hẵng đi."

Khương Nghênh bặm môi, đang chuẩn bị đáp lại thì cửa sổ xe vang lên tiếng gõ cửa.

Hai người đều khựng lại, nghe tiếng thì nghiêng đầu nhìn, trên cánh cửa sổ chỗ ghế phụ hiện lên gương mặt Bùi Nghiêu được phóng to.

Bùi Nghiêu rõ ràng là nhìn không thấy khung cảnh bên trong, nhìn trái nhìn phải, gương mặt kề sát vào trong kính để nhìn.

Châu Dị nhìn thấy Bùi Nghiêu như đang diễn kịch câm bèn cúi đầu nhìn Khương Nghênh.

"Bùi Nghiêu có thể nhìn thấy bên trong không?"

Khương Nghênh buồn cười trước vẻ đó của Bùi Nghiêu.

"Không thấy."

Châu Dị bật cười.

"Muốn cười thì cười, đừng nhịn."

Châu Dị nói xong, lật người rời khỏi thân người Khương Nghênh, lấy bộ vest vứt bên cạnh lúc nãy ném cho cô để che chắn, còn mình thì chỉnh sửa quần áo bước xuống xe.

Châu Dị mở cửa không rộng, nhưng đập cửa vào mặt Bùi Nghiêu.

Bùi Nghiêu tay nhanh lẹ mắt, lùi ra vài bước, miệng bắt đầu liến thoắng.

" Dm! Ông định hủy hoại dung nhan của tôi?"

Châu Dị phanh cổ áo, để lộ một hàng dấu răng cắn trên cánh tay, vừa nhìn là biết mới bị cắn cách đây không lâu.

Châu Dị nhìn Bùi Nghiêu, rút ra một hộp thuốc trong túi quần, đưa điếu thuốc vào môi và đốt, cười nửa miệng.

"Đối với ông mà nói, hủy dung thì cũng là thẩm mỹ thôi?"

Bùi Nghiêu liếc nhìn dấu răng trên cánh tay Châu Dị, rồi xoay đầu nhìn vào xe.

"Nghênh Nghênh ở trong xe?"

"Muốn xem livestream?"

Bùi Nghiêu không nhìn nữa, nói với nhiều ẩn ý:

"Khương Nghênh là bông cải tốt bao nhiêu. Chậc chậc!"

Châu Dị chẳng để ý đến anh, rút điếu thuốc đập tàn.

Bùi Nghiêu bước đến trước hai bước, nhìn vào khóa kéo quần Âu Châu Dị chưa kịp kéo lên.

"Sao thế? Nó muốn ra để nhìn thế giới à?"

Châu Dị cúi đầu nhìn vào, vẻ mặt thản nhiên, sắc mặt không hề thay đổi.

"Nó muốn ra cho ông nhìn thế giới."

Bùi Nghiêu: "..."

Châu Dị k** kh** q**n, đưa tay vỗ vào vai Bùi Nghiêu.

"Không sao, không cần tự ti."

Bùi Nghiêu cáu:

"Ai tự ti?"

Đối với đàn ông mà nói, điều không thể nói ra nhất là cái mẫu đất ba phân này.

Bạn nói anh ta ở đâu cũng được, đều có thể chịu đựng hết, nhưng chỉ cần nhắc đến cái mẩu đất ba phân này thì sẽ cáu thôi.

Bùi Nghiêu nói xong, Châu Dị bật cười.

"Nói sự thật mà, sao lại cáu?"

Phế quản Bùi Nghiêu như sắp bị Châu Dị chọc thủng, hít một hơi thật rồi anh nói:

"Tôi không tranh chấp với ông, tôi đi nói chuyện với Nghênh Nghênh."

Châu Dị thấy vậy, đưa tay ngăn Bùi Nghiêu.

"Đừng có quậy cô ấy."

"Gọi tôi là ba đi."

Châu Dị chau mày:

"Nghĩ thông muốn tôi chọn đất xây mộ cho ông rồi?"

Bùi Nghiêu biết Châu Dị bị động vào chỗ yếu, nghĩ một hồi rồi lấy lùi mà tiến.

"Gọi một tiếng anh Bùi đi, anh Bùi sẽ dạy cậu làm thế nào để theo đuổi được Nghênh Nghênh."

Châu Dị miệng ngậm thuốc, khi cười khói thuốc run rẩy lên xuống.

"Chỉ bằng ông?"

"Không tin thực lực của anh Bùi?"

"Cũng không biết ai bị chuốc say đưa đến khách sạn trong tiệc sinh nhật của lão Tần, rõ ràng chẳng có gì xảy ra mà còn bị lừa lấy mất mớ tiền."

Châu Dị xem ồn ào không ngại to chuyện, nói một hồi rồi dừng lại, rồi lại nói tiếp.

"Điều khiến tôi nhớ như in là phản ứng của ông vào ngày hôm sau. Không biết từ đâu tìm ra một chiếc áo khoác màu lính bó lấy người tìm đến tôi và lão Tần. Đôi mắt đỏ hoe nói với tụi tôi là ông "dơ" rồi.

Bùi Nghiêu: "..."

Bùi Nghiêu thực sự không muốn thừa nhận chuyện này từng xảy ra với mình, tức tối Châu Dị đến muốn nghiến răng ken kén. Rít qua kẽ răng ba chữ.

"Ông được lắm!"

Châu Dị cười, móc hộp thuốc trong túi vứt cho Bùi Nghiêu:

"Tôi đi gọi Nghênh Nghênh xuống xe."

Bùi Nghiêu chưa nói gì, tự lo hút thuốc, lòng thầm khuyên mình là anh em tình cảm sâu đậm, đừng có đôi co vói cậu ta làm gì.

Châu Dị sải bước đến trước xe, đưa tay gõ cửa.

Khương Nghênh chau mày, kéo cửa thấp xuống.

"Hử?"

Châu Dị khom người nhìn cô.

"Vào trong ngồi một lúc?"

Khương Nghênh đáp:

"Không vào."

Châu Dị nhìn Bùi Nghiêu đang đứng đó không xa, hạ giọng dỗ cô.

"Lão Bùi đang ở đây mà, giữ cho anh thể diện chút đi."

Khương Nghênh vừa nghĩ đến suýt chút nữa hai người là bị người ta bắt quả tang thì đỏ tai.

Châu Dị nhận ra ngay suy nghĩ của cô.

"Bùi Nghiêu không biết."

Khương Nghênh nhìn anh.

"Anh nghĩ tôi ngốc hay là anh ấy ngốc?"

Châu Dị trêu chọc:

"Dù sao cũng xem là lớn lên cùng nhau, tuy Bùi Nghiêu IQ không cao cho lắm, nhưng em cũng không nên nói cậu ta như vậy."

"Bùi Nghiêu biết anh nói sau lưng anh ta như vậy không?"

Châu Dị vẻ mặt nghiêm túc:

"Cậu ấy không biết, em cũng đừng nói với cậu ấy. Anh không có nhiều bạn, không thể mất được."

Khương Nghênh: "..."

Cuối cùng Khương Nghênh cũng bị Châu Dị dỗ xuống xe, có điều không phải vì thể diện của anh, mà là vì Tô Dĩnh.

Bây giờ Bùi Văn Hiên đang chữa trị cho Tô Dĩnh. Cô không thể nào nhìn thấy Bùi Nghiêu mà không chào hỏi được.

Khương Nghênh xuống xe, Châu Dị đang nói chuyện với Bùi Nghiêu.

Bù Nghiêu nhìn thấy Khương Nghênh, chủ động chào hỏi.

"Sức khỏe dì ổn chứ?"

Khương Nghênh mỉm cười đáp lời.

"Đỡ nhiều rồi, để sau hỏi chú ba lúc nào rảnh, tôi mời chú ba ăn bữa cơm."

Bùi Nghiêu cười trêu ghẹo.

"Đều là người nhà cả mà, ăn cơm gì, khách sáo quá."

Bùi Nghiêu nói xong, nhìn sang Châu Dị, thấy anh cũng đang nhìn mình bèn cố ý hắng giọng.

"Dù thế nào thì hai chúng ta cũng là thanh mai trúc mã, thân thiết từ nhỏ, giờ em gặp chuyện, anh Bùi không thương em, thì còn thể mong ai thương em."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 86: Thanh minh



Bùi Nghiêu nói xong câu này thì thấy Châu Dị nheo mắt nhìn anh, cảm thấy vô cùng sướng, chợt có một chút cảm giác mở mày mở mặt.

Thế nào gọi là quân tử báo thù 10 năm chưa muộn?

Chính là thế này!

Bùi Nghiêu thẳng lưng, hoàn toàn chẳng màng ý tứ của Châu Dị, tiếp tục tiếp cận Khương Nghênh.

Khương Nghênh mỉm cười đáp lời, không cố tình nồng nhiệt, cũng không cố tình xa cách, chừng mực vừa khéo.

Châu Dị đứng bên cạnh nhìn, hai tay đút túi quần.

"Nói xong chưa?"

Bùi Nghiêu bị cắt lời cũng không bực dọc, cười nói:

"Nói xong rồi, nghe lãoTần nói là ông giấu hai bình rượu ngon ở nhà?"

Châu Dị nghe hiểu ý tứ của Bùi Nghiêu, miệng nở nụ cười toe toét.

"Tặng ông một bình?"

Bùi Nghiêu được nước làm tới.

"Một bình đủ uống không?"

Châu Dị cười mà tức:

"Tặng cả hai cho ông."

Bùi Nghiêu giả vờ khách sáo:

"Vậy thì ngại lắm."

Châu Dị nghiến răng trèo trẹo.

"Không sao, ai bảo tụi mình là anh em!"

Bùi Nghiêu vẻ mặt nghiêm túc:

"Đúng là vậy!"

Vài phút sau, Bùi Nghiêu đứng trước tủ rượu trong nhà Châu Dị, ngoài hai bịnh rượu ngon đã nói, còn lấy thêm vài bình nữa.

Với lý do hết sức hay ho là lo lắng Châu Dị say xong rồi quan hệ bừa bãi.

Chọc vào điểm yếu người ta xong rồi lấy lý do là báo đáp, nên Bùi Nghiêu chẳng ở lại lâu. Nói chuyện riêng với Châu Dị vài câu về Châu Diên rồi tìm lý do rời đi.

Bùi Nghiêu vừa đi, trong phòng chỉ còn lại Châu Dị và Khương Nghênh.

Hai người nhìn nhau, Châu Dị đứng lên bước đến trước chiếc ghế sô pha đơn mà Khương Nghênh đang ngồi. Hay tay ôm lấy giữ chặt cô, hạ giọng hỏi.

"Hôm nay em ở lại chứ?"

Khương Nghênh ngước nhìn.

"Phải về nhà tắm rửa."

Cái lý do này thực sự quá hời hợt, Châu Dị bật cười, đang chuẩn bị dỗ dành thì điện thoại trong túi reo lên.

Ánh mắt Châu Dị ánh lên nét không vui, rồi đưa tay rút điện thoại từ trong túi.

Nhìn cuộc gọi đến hiện lên trên màn hình, anh khựng lại vài giây rồi đứng lên bước đến cửa sổ ở góc.

"Mẹ nuôi."

Châu Dị dứt lời, tiếng người phụ nữ trung niên khóc thút thít vang lên ở đâu máy bên kia.

"A Dị à!"

Châu Dị chau mày.

"Mẹ nuôi, mẹ đừng khóc, có gì từ từ nói."

Khương nghênh nghe thấy Châu Dị xưng hô với người ở đầu máy bên kia bèn đứng lên đi ra cửa.

Mẹ nuôi của Châu Dị thì Khương Nghênh biết, đối phương không chỉ là mẹ nuôi Châu Dị, mà còn là mẹ ruột của Quan Luy, nghe nói là trước khi Châu Dị về nhà họ Châu, thì được bà ấy chăm sóc.

Khương Nghênh không có thói quen nghe lén người khác, thấy Châu Dị nói chuyện nghiêm túc, nên cô bước đến cửa mang giầy vào rời đi.

Châu Dị đang nghe người bên kia khóc lóc kể lể, vẻ mặt trở nên lạnh lùng.

Người trong điện thoại đang nói gì đó, Châu Dị nghe không rõ, giọng lạnh lùng:

"Mẹ nuôi, giờ mẹ đang ở chỗ Quan Luy? Con sẽ đến. Chúng ta nói chuyện với nhau."

Một tiếng sau, Châu Dị xuất hiện trước căn hộ của Quan Luy.

Quan Luy đỏ mắt ngồi trên ghế sô pha, trông có vẻ như vừa khóc.

Bà Quan ngồi bên cạnh cô, nắm tay cô, vẻ mặt đầy áy náy.

"A Dị, mẹ thực sự không ngờ Luy Luy lại gây cho con nhiều phiền phức như vậy. Mẹ thay nó xin lỗi con."

"Ban đầu, mẹ đã khuyên nó đừng đi con đường này, nhưng nó một lòng vì con, không chịu nghe."

Bà Quan nói, thấy vẻ mặt Châu Dị lãnh đạm, khựng lại một lúc rồi nói tiếp.

"Mẹ biết, nó đi đến đây nó gây ra thì nó phải chịu, nhưng mẹ chỉ có mình đứa con gái là nó, con có thể nể mặt mẹ mà cho nó con đường sống không?"

Nhìn tóc hoa râm ở hai bên thái dương của bà Quan, Châu Dị không xót là giả.

Lúc còn bé, bà Quan rất tốt với anh, dù trong nhà chỉ có một bát cơm, cũng chia đều cho anh và Quan Luy.

Mối ân tình này anh không dám quên, cũng không được quên.

Nhưng trả ơn là trả ơn, còn chuyện khác thì nói rõ ràng sẽ tốt hơn.

Châu Dị không muốn làm cho Quan Luy khó xử trước mặt bà Quan, đợi bà nói xong, anh nhìn Quan Luy nói.

"Em muốn nói chuyện riêng với tôi, hay là muốn tôi nói trước mặt mẹ nuôi."

Quan Luy cắn môi.

"Em nói riêng với anh."

Quan Luy nói xong, xoay đầu bảo bà Quan về phòng ngủ.

Bà Quan vẻ mặt lo lắng, Quan Luy nói nhỏ.

"Mẹ, không có chuyện gì đâu."

Quan Luy dứt lời, bà Quan đắn đo một hồi rồi xoay người rời đi.

Nhìn theo bà Quan vào phòng, Châu Dị hơi khó chịu kéo cổ áo mình, lại móc ra một điếu thuốc đốt, rít một hơi thật sau để lấy lại bình tĩnh.

"Có gì muốn nói với tôi, hôm nay em nói hết đi."

Ý là hết hôm nay thì không còn cơ hội để nói nữa.

Quan Luy nghe nói vậy thì đỏ mắt.

"Anh thực sự giận sao?"

Châu Dị nhìn Quan Luy qua làn khói thuốc. Ánh mắt khó chịu rất rõ ràng.

Quan Luy không thích anh nhìn cô với ánh mắt này, bèn hỏi:

"Anh giận có phải là vì Khương Nghênh không? Anh thích cô ta đúng không?"

Châu Dị rút điếu thuốc dụi đi, giọng nói lạnh lùng như băng.

"Quan Luy, tại sao tôi dung túng em hết lần này đến lần khác, tôi nghĩ có lẽ em hiểu lý do."

Quan Luy cắn môi: "..."

Châu Dị nhìn cô, lại tiếp tục giọng lạnh lùng.

"Vào lúc đầu tiên em bày tỏ tình cảm với tôi, tôi đã nói với em rồi. Tôi không có suy nghĩ về chuyện nam nữ với em, chỉ có tình anh em."

"Em không tin."

Châu Dị nhìn Quan Luy, môi nở nụ cười như bất lực như mỉa mai.

"Em không tin thì đây cũng là sự thật."

Quan Luy ngồi trên ghế sô pha nhưng thân người lúc này run lên.

"Những năm qua, em luôn ở bên cạnh anh, em không tin anh chẳng có cảm giác gì với em."

Châu Dị mấp máy đôi môi buôn ra những câu hết sức bạc tình.

"Những năm qua em luôn ở bên cạnh tôi, là chúng ta đã bàn với nhau rồi, em giúp tôi diễn cho nhà họ Châu xem, tôi giúp em quét dọn những phiền phức trong showbiz."

Nghe Châu Dị nói xong, Quan Luy cạn lời.

Thấy Quan Luy không nói gì, Châu Dị mở miệng nói.

"Ban đầu em vào showbiz, tôi đã bảo em tuyên truyền với bên ngoài em là em gái tôi, nhưng em không muốn, tôi nghĩ em sợ người ta hiểu lầm, nếu biết sớm em có tâm tư này với tôi, thì tôi chắc chắn sẽ không đồng ý."

Châu Dị nói hết những gì cần nói, bày tỏ thái độ rõ ràng, rồi đứng lên khỏi sô pha.

"Con đường nghệ sĩ nếu em muốn tiếp tục đi thì cứ tiếp tục, muốn tự xây dựng văn phòng riêng, hoặc là ký hợp đồng với công ty khác đều được. Châu Thị Media sẽ nói với bên ngoài là đến thời hạn hết hợp đồng."

Thấy Châu Dị đứng lên, Quan Luy đi theo sát phía sau.

"Anh Dị."

Châu Dị nhìn cô với ánh mắt lạnh nhạt.

"Tiền sinh hoạt phí của mẹ nuôi thì tôi sẽ bảo trợ lý Trần chuyển khoản cho bà, nếu có thời gian tôi sẽ về nhà thăm bà."

"Vậy còn em thì sao?"

"Cố gắng đừng gặp nhau nữa."

Châu Dị nói xong thì sải bước ra ngoài.

Quan Luy vội vàng kéo tay anh, nhưng bị Châu Dị khéo léo tránh né.

Quan Luy nhìn theo tay mình rơi vào trong khoảng không, Châu Dị quay đầu nhìn lại nói với cô.

"Quan Luy, hãy giữ thể diện cho mình."

Anh ra khỏi chung cư của Quan Luy, Châu Dị lái xe rời đi mà không hề quay đầu nhìn lại.

Một tiếng sau, xe Châu Dị xuất hiện dưới lầu nhà Khương Nghênh.
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 87: Giải thích



Cảnh đêm có phần tối, Châu Dị ngồi trong xe ngậm điếu thuốc đang cháy.

Rít một hơi thật sâu, rồi anh nhìn lên cánh cửa sổ thân thuộc.

Có lẽ giờ này Khương Nghênh vẫn chưa ngủ, đèn phòng ngủ vẫn còn đang sáng, ánh đèn trông có hơi ngả vàng.

Châu Dị hút xong điếu thuốc, tâm trạng dần bình phụ trở lại, anh rút di động từ trong túi mở cửa sổ chat với Khương Nghênh nhắn tin wechat cho cô: Em ngủ chưa?

Tin nhắc đã gửi nhưng vẫn im lặng như tờ.

Châu Dị nhìn vào màn hình di động, chẳng có động tĩnh gì khiến anh phải bật cười, anh đẩy cửa xe bước xuống.

Trong chung cư, Khương Nghênh tắm xong vừa ra, đang chuẩn bị sấy tóc, di động trên đầu giường rung lên hai lần.

Khương Nghênh vắt chiếc khăn trên vai rồi cầm di động lên xem, trên điện thoại là một mẩu tin nhắn weichat và một thông báo về weibo.

Tin nhắn thì do Châu Dị gửi, Khương Nghênh bỏ qua, cô lướt mắt nhìn nội dung của weibo: Quan Ly đăng thông báo mãi mãi rút lui khỏi giới giải trí.

Khương Nghênh chau mày, nghĩ đến cuộc gọi của Châu Dị tối nay.

Không phải là đến để cầu xin sao?

Sao lại rút lui rồi?

Suy nghĩ một hồi, Khương Nghênh vẫn không đoán ra được, nên cô không nghĩ nữa mà đặt điện thoại xuống rồi tiếp tục sấy tóc.

Hôm nay cô bị Châu Dị giày vò trong xe cũng đủ thảm, giờ cô có thể cảm nhận rõ ràng sự đau nhức trên người.

Nghĩ đến Châu Dị, Khương Nghênh ngồi xuất thần trước bàn trang điểm, suy nghĩ lại càng nhiều hơn.

Ví dụ tối nay ở nhà cổ của họ Châu.

Mấy hôm nay cô luôn phát rầu, nên làm thế nào để nói với ông cụ Châu về chuyện của Tô Dĩnh, không ngờ Châu Dị lại giải quyết gọn gàng như vậy.

Không thể không thừa nhận, cô rất cảm ơn Châu Dị về chuyện tối nay.

Những lời Châu Dị nói ra thì không có gì, nhưng nếu nó xuất phát từ miệng Khương Nghênh, thì với sự sắc sảo của cụ Châu, không chừng ông ấy sẽ nghĩ ngợi gì đó.

Quả nhiên hợp tác với người như Châu Dị, lợi ích vượt xa so với tưởng tượng.

Nghĩ đến lợi ích, Khương Nghênh không khỏi nghĩ đến quan hệ của hai người.

Khương Nghênh đưa mắt nhìn lên gương, những dấu vết nơi xương đòn của cô e là có ba lớp phấn cũng không thể che khuất.

Khương Nghênh đang nghĩ ngợi mai làm thế nào để che chắn thì chợt vang lên tiếng gõ cửa từ bên ngoài.

Khương Nghênh bừng tỉnh, ngập ngừng rồi đứng lên ra mở cửa.

Vào giờ này những người có thể đến đây không nhiều, Khúc Tích thì dạo này đang đi công tác, còn Thường Bác dạo này đã vào đoàn quay vai nam thứ N, chỉ duy nhất một người có thể đến, không còn nghi ngờ gì nữa là Châu Dị.

Cô vừa mở cửa, Khương Nghênh đã nhìn thấy kẻ đã gây ra vết tích trên xương đòn của cô, bèn chau mày.

"Anh có chuyện gì?"

Một tay Châu Dị chống lên khung cửa cúi mắt nhìn Khương Nghênh, đôi môi mỏng cong lên, cười nửa miệng.

"Anh muốn vào uống cốc nước."

Khương Nghênh không nói tiếp, mà vẫn đứng chặn tại cửa.

Thấy vậy, Châu Dị chau mày.

"Đến nhà là khách, mà em cũng chẳng cho anh được cốc nước sao?"

"Anh chắc là anh chỉ muốn uống nước?"

Khương Nghênh nói xong, Châu Dị bật cười.

"Nếu không thì anh còn có thể làm gì?"

Hai người nhìn nhau, Châu Dị nhận ra sự cảnh giác từ Khương Nghênh.

"Em nghĩ tinh lực của anh ghê gớm lắm sao?"

"Thực sự là rất ghê gớm."

"Em đang khen anh đó."

Châu Dị đang nói ở thể khẳng định.

Khương Nghênh không lên tiếng, tố chất tốt đẹp được rèn dũa bao năm giúp cô kiềm chế cái lườm dành cho anh.

Nói thật, Khương Nghênh rất khâm phục Châu Dị ở phương diện này.

Tuy hai người về danh nghĩa là quan hệ hợp tác, nhưng thực ra cô chẳng hề nể mặt anh chút nào.

Nhưng nhìn anh đi, bao lần gặp khó vẫn hết lần này đến lần khác không buông bỏ.

Châu Dị dứt lời, hai người nhìn nhau căng thẳng trong vài giây.

Khương Nghênh hít một hơi thật sâu, cô biết chắc chắn Châu Dị sẽ không thỏa hiệp, nên hơi mím môi, rồi xoay người bước vào bên trong.

"Uống nước lọc hay uống nước gì?"

Châu Dị xông xáo vào nhà, đứng ở cửa đổi giày.

"Đều được."

Nghe Châu Dị nói đều được, Khương Nghênh bước đến tủ lạnh lấy cho anh một bình nước khoáng.

Đang chuẩn bị đóng cửa tủ lạnh, Châu Dị chợt ôm lấy eo cô từ phía sau, cằm gác lên vai cô rồi trầm giọng nói.

"Nghênh Nghênh, thực ra hôm nay anh rất không vui."

Khương Nghênh làm trưởng phòng quan hệ công chúng không phải là thừa.

Loại người gì cô cũng từng gặp, cô phân biệt rõ người đàn ông đang đứng sau lưng mình nói thật hay là nói dối.

Nhận ra Châu Dị không nói dối, cô cũng không giãy dụa, cô mở nắp chai nước suối rồi đưa cho anh.

"Uống nước làm dịu lại đi."

Châu Dị không cầm, mà cứ thế uống, anh mở miệng:

"Em nói xem, bà ấy dù gì cũng có ơn dưỡng dục với anh, hôm nay anh làm vậy liệu có vô hậu lắm không?"

"Tôi không rõ giữa hai người đã xảy ra chuyện gì."

Châu Dị cạ cạ cằm mình trên vai Khương Nghênh.

"Nói ra có chút phức tạp."

Khương Nghênh bóp bóp bình nước.

"Anh uống nữa không?"

"Em muốn nghe chuyện xảy ra tối nay không?"

Châu Dị nói rất tự nhiên, nhưng sau khi anh dứt lời thì thót tim lại.

So với sự căng thẳng của Châu Dị, Khương Nghênh lại rất thản nhiên, cô vặn nắp bình, xoay đầu nhìn anh.

"Có thể nghe anh nói, nhưng anh có thể buông tôi ra không? Chúng ta đổi chỗ nói chuyện."

Châu Dị nghe nói, đôi môi như lướt nhẹ trên chiếc cổ trắng ngần của cô, miệng cười đểu giả.

"Được."

Châu Dị trả lời sảng khoái, lúc buông tay thì lại nhớp nháp.

Khương Nghênh cảm nhận được sự quấn quýt của Châu Dị, cô xoay người ném chai nước vào lòng Châu Dị, rồi thuận thế đẩy anh ra.

Hai người lần lượt bước đến ghế sô pha. Châu Dị ngồi ở một chiếc ghế nhỏ, còn cô ngồi trên ghế sô pha cho một người đối diện anh.

Châu Dị ngửa mắt nhìn cô, cười đùa:

"Cách xa như vậy thì nói kiểu gì?"

Khương Nghênh thản nhiên đưa tay lấy nước ép trên bàn trà được rót từ trước.

"Không sao, anh nói đi, thính lực của tôi tốt lắm.

Khương Nghênh nói xong, cầm cốc nước ép dịch người vào ghế sô pha.

Châu Dị nhìn dáng vẻ bình dị trong nhà hiếm thấy, hơi banh chân ra, tay đặt lên đầu gối của Khương Nghênh thì bật cười. Anh hỏi:

"Trong nhà có thuốc không?"

"Có, trong ngăn kéo trước mặt anh có, nhưng không phải thuốc cho nam."

Châu Dị cúi đầu, đưa tay kéo ngăn kéo trước mặt.

Cái cô này! Bên trong xếp đủ mọi loại thuốc lá cho nữ một cách ngay ngắn.

Châu Dị lấy ra một hộp tháo ra, nheo mắt nhìn Khương Nghênh.

"Bình thường em ở nhà hút thuốc?"

Khương Nghênh không trả lời câu hỏi của anh.

"Kể chuyện hôm nay của anh đi, làm sao Quan Luy đang yên lành tự dưng thông báo giải nghệ vĩnh viễn?"

Châu Dị nghe nói ngậm điếu thuốc ngẩng lên.

"Hử?"

"Anh không biết?"

Châu Dị đốt thuốc: "Anh không biết."

Khương Nghênh bặm môi rồi nói.

"Tôi biết rồi, anh nói tiếp đi."

Ngón tay thon dài của Châu Dị kẹp điếu thuốc đập đập tàn.

"Em ở nhà hút thuốc?"

Khương Nghênh chau mày.

"Không bảo anh tiếp tục nói chuyện này, nói chuyện tối nay của anh ấy."

Châu Dị đập tàn xong, gắn lại lên môi.

"Sau này em ít hút thôi, để anh nhìn thấy một lần thì anh sẽ đích thân đút cho em hút một lần."

Châu Dị nói xong, cũng không quan tâm Khương Nghênh có phản bác hay không, anh rít một hơi sâu rồi nhìn cô nói.

"Những tin đồn trước kia của anh với Quan Luy là giả."

Khương Nghênh hơi sửng sốt.

"Hả?"

Châu Dị cầm lấy điếu thuốc đang ngậm trong miệng, vì căng thẳng, nên tay chợt hơi run. Tro thuốc rơi xuống chiếc quần Âu.

"Không chỉ những tin đồn liên quan với Quan Luy là giả, mà cả với những ngôi sao nữ khác lẫn người mẫu đều là giả."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 88: Sợ chịu trách nhiệm



Châu Dị dứt lời, bầu không khí chợ trầm lặng.

Nước ép vừa vào đến miệng thì nghẹn nơi cổ họng, cô ho sặc sụa.

Thấy vậy, Châu Dị rút khăn giấy trên bàn trà đưa cho cô.

Khương Nghênh nhận lấy, rồi che miệng ho, đặt ly nước ép xuống bàn, một hồi lâu cô mới hỏi:

"Anh... anh nói gì?"

Châu Dị dụi tàn thuốc trêu ghẹo.

"Có gì mà em bất ngờ dữ vậy?"

Khương Nghênh: "..."

Không phải kinh ngạc, mà cô hoàn toàn không nghĩ đến khả năng này.

Vài năm trước, tin tức lăng nhăng của Châu Dị ngập trời ngập đất, thậm chí cô còn từng hoài nghi Châu Thị Media thành lập phòng quan hệ công chúng không phải là phục vụ cho nghệ sĩ mà là phục vụ cho anh.

Khương Nghênh không lên tiếng, đôi môi Châu Dị nở nụ cười, vừa tức vừa muốn cười.

"Trong mắt em, anh sống kiểu đó à?"

Khương Nghênh nhất thời không biết nên trả lời thế nào, trầm lặng một hồi rồi nói.

"Cũng không phải."

Châu Dị nghe thấy câu trả lời không thành thật của Khương Nghênh, anh hơi ngã người ra sau, một tay để hờ trên thành ghế, gõ nhẹ.

"Em nói thật đi!"

Khương Nghênh đưa mắt nhìn anh, nói:

"Trước kia chính anh thừa nhận là anh thích Quan Luy."

Châu Dị trả lời rất tự nhiên phóng khoáng:

"Giả đó."

Khương Nghênh nghe nói chau mày.

Thực ra Khương Nghênh không hề hoài nghi về tính chân thực trong câu nói của Châu Dị, bởi vì anh hoàn toàn chẳng cần lừa cô.

Huống chi, ban đầu người nói dối nào chỉ có Châu Dị, cô cũng thừa nhận là mình thích Châu Diên mà thực chất thì không có đó sao?

Khương Nghênh trầm tư một hồi, suy nghĩ kỹ càng rồi nhìn Châu Dị.

"Tôi... không phải là cô gái đầu tiên của anh đó chứ?"

Khương Nghênh dứt lời, ngón tay Châu Dị đang gõ trên thành ghế chợt khựng lại. Anh không trả lời mà hỏi ngược.

"Em nói xem?"

Lòng Khương Nghênh chợt dấy lên một dự cảm không lành.

Hai người nhìn nhau, bầu không khí chợ trở nên khó nói, không biết là ám muội hơn hay là ngại ngùng hơn.

Chừng nửa phút sau, Khương Nghênh khó khăn thốt lên câu hỏi:

"Phải?"

Đôi mắt hoa đào của Châu Dị lóe lên ánh cười, giọng nói trầm bổng.

"Ừ."

Khương Nghênh như nghẹt thở: "..."

Có thể nhận ra sắc mặt Khương Nghênh rất khó coi. Châu Dị lại cười.

"Em sợ tôi bắt em chịu trách nhiệm?"

Khương Nghênh nói thật lòng.

"Rất sợ."

Bàn tay đặt trên thành sô pha có hơi run nhẹ khó thấy, giọng Châu Dị thấp xuống.

"Đừng sợ."

Châu Dị nói xong, ánh mắt nhìn xuống nền nhà.

Thực ra biểu hiện thất vọng của Châu Dị không rõ ràng lắm, nhưng Khương Nghênh luôn nhạy cảm, cô nhận ra ngay sự không bình thường nơi anh.

"Châu Dị."

Khương Nghênh mở miệng.

Châu Dị nháy mắt, nở nụ cười, chuyển đề tài.

"Đúng rồi, anh chưa nói hết chuyện lúc nãy."

Khương Nghênh nhíu mày, muốn nói gì đó nhưng lời đến miệng rồi lại chẳng biết nên nói thế nào.

Tâm trạng Châu Dị thay đổi rất nhanh, sự cô đơn thất vọng trước đó chỉ thoáng qua, khiến Khương Nghênh cho rằng chỉ là cô nhầm lẫn.

Châu Dị kể cho Khương Nghênh nghe đại khái câu chuyện xảy ra tối nay ở căn hộ của Quan Luy. Bỏ qua những câu cạn tình anh đã nói với Quan Luy, nói giảm nói tránh chỉ nói với Khương Nghênh là từ giờ sẽ không gặp Quan Luy nữa.

Khương Nghênh yên lặng lắng nghe.

Châu Dị nói xong, nhìn Khương Nghênh.

"Nghe anh nói lâu như vậy, em không có ý kiến gì sao?"

"Chuyện riêng của anh, tôi không tiện nhiều lời."

Khương Nghênh nói xong, cảm thấy mình có hơi hời hợt, lại nghĩ đến chuyện anh đã giúp mình trong tối nay ở nhà cổ họ Châu, bèn ngập ngừng rồi bổ sung thêm.

"Anh quyết định như vậy tự nhiên có lý do của anh, tôi tự ý đánh giá là không tôn trọng."

"Em không nghĩ anh là người lạnh lùng?"

Khương Nghênh chau mày.

"Anh đang nói mình hay là đang ám chỉ tôi?"

Châu Dị bật cười.

"Ôi, em hiểu ý à?"

"Anh đang sỉ nhục IQ của tôi đấy à?"

Châu Dị trêu:

"Đè IQ của em lên sàn nhà rồi chà xát điên cuồng?"

Khương Nghênh bật cười.

"Anh nghĩ tôi là Bùi Nghiêu chắc?"

Buộc miệng nói ra đến khi nói xong, Khương Nghênh chợt ngẩn người.

Châu Dị mỉm cười.

"Em như vậy tốt hơn nhiều so với lúc nào cũng mặt lạnh từ sáng đến chiều."

Khương Nghênh hơi mất tự nhiên, vươn tay lấy nước ép trên bàn uống một ngụm.

"Cảm ơn anh."

Hai người nói chuyện với nhau một lúc nhìn lên đồng hồ trên tường thì đã đến rạng sáng.

Khương Nghênh chủ động nói.

"Không còn sớm nữa."

Châu Dị trêu:

"Vợ chồng mình nghỉ sớm?"

Khương Nghênh đứng lên, nhìn Châu Dị.

"Tối nay anh ngủ sô pha đi."

Khương Nghênh nói xong, không cho Châu Dị cơ hội phản bác. Bước vào phòng ngủ.

Châu Dị nhìn bóng dáng cô vợ nhỏ của mình rồi mỉm cười .

"Trở mặt trong tích tắc, trước kia em có học xuyên kịch à?"

Khương Nghênh dứt lời, tiếng "rầm" đóng cửa vang lên trả lời câu hỏi của anh.

Thực ra Khương Nghênh không mấy thản nhiên như vẻ ngoài.

Về đến phòng ngủ, Khương Nghênh tựa lưng vào cửa phòng đứng đến xuất thần, cô nghĩ đến những gì Châu Dị nói lúc nãy, cắn chặt môi.

Trước kia cô dám lăn lộn phóng túng với Châu Dị là vì cô nghĩ Châu Dị vốn là người ph*ng đ*ng chơi bời.

Nhưng bây giờ Châu Dị lại nói với cô anh chỉ có một mình cô.

Điều này khiến cô không thể không nghĩ nhiều.

Khương Nghênh đứng tựa vào cửa một lúc lâu, rồi bước đến giường ngồi xuống, suy nghĩ tới lui, cô lấy di động đặt trên đầu giường nhắn tin weixin cho Thường Bác:

Ngủ chưa?

Bên đầu Thường Bác trả lời ngay lập tức: Đêm dài thăm thẳm, khó ngủ, nên nhớ đến anh Thường rồi à?

Khương Nghênh hơi ngã ra sau giường, tay cầm di động trả lời tin Thường Bác: Hỏi cậu chút chuyện nghiêm túc.

Thường Bác: Hỏi đi, hỏi tôi xem như là bạn hỏi đúng người rồi. Tôi rất nghiêm túc.

Khương Nghênh: Cậu sẽ có tâm trạng khác biệt với người phụ nữ đầu tiên của cậu chứ?

Thường Bác: Sao đề tài này nóng vậy?

Khương Nghênh: Đừng lắm lời.

Thường Bác: Không dám giấu gì cậu. Người bình thường tôi đây đến giờ vẫn còn trong sạch, vẫn là trai tân.

Khương Nghênh: Xem như tôi chưa hỏi gì đi.

Khương Nghênh gửi tin đi, vốn định dừng cuộc nói chuyện này, ngờ đâu Thường Bác trả lời ngay: Xem thường người ta phải không? Tuy tôi vẫn là trai tân, nhưng suy nghĩ của đàn ông thì tôi vẫn rõ đó.

Thường Bác nhắn xong tin, thấy Khương Nghênh chẳng trả lời lại nhắn tiếp: Tôi chưa ăn thịt heo, nhưng cũng đã thấy heo chạy rồi mà?

Khương Nghênh nằm lên giường gõ chữ: Ừ, tôi còn gặp con heo nhắn weixin nói chuyện như người nữa kìa.

Khương Nghênh bình thường hay móc xỉa với Thường Bác và Khúc Tích quen rồi, ba người chơi thân bao nhiêu năm, hoàn toàn có thể đoán ý qua ánh mắt của đối phương.

Khương Nghênh gửi tin đi được một giây, Thường Bác trả lời: Còn không phải sao, tôi cũng từng gặp.

Khương Nghênh nhìn màn hình, đang chuẩn bị chụp lại gửi cho Khúc Tích, thì bên kia Thường Bác lại nhắn tiếp: Tôi cảm thấy người đàn ông này có tâm trạng đặc biệt với cô gái đầu tiên hay không cần xem đó là ai.

Khương Nghênh: Là sao?

Thường Bác: Đây là ý kiến cá nhân, người đàn ông này trông thì có vẻ càng thâm tình, nhưng bản chất là rất bạc tình. Trông càng bạc tình thì càng thâm tình.

Khương Nghênh nhìn tin của Thường Bác chần chừ một chút rồi hỏi lại: Vậy cậu nghĩ Châu Dị là loại nào?
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 89: Thân trợ công



Tin vừa được gửi đi, Khương Nghênh lập tức hối hận.

Đặc biệt là sau khi nhìn thấy một xâu dấu hỏi Thường Bác gửi đến, Khương Nghênh đưa tay đỡ lấy trán, cảm thấy huyệt thái dương đang giật mạnh rất khó chịu.

Thường Bác thấy Khương Nghênh không nói gì, bèn gửi tin nhắn thoại đến.

Khương Nghênh ngập ngừng ba bốn giây rồi mới bấm nghe.

Khương Nghênh nghĩ rằng câu đầu tiên của Thường Bác sẽ hỏi cô hỏi vậy là thế nào, không ngờ tư duy Thường Bác rất khác biệt.

"Cậu là người phụ nữ đầu tiên của Châu Dị?"

Khương Nghênh cứng họng.

Thường Bác dứt lời, thấy Khương Nghênh không phản bác, giọng điệu không giấu nổi sự hưng phấn.

"Không ngờ nha, Châu Dị giấu kỹ ghê."

Thường Bác có một bụng câu hỏi muốn hỏi Khương Nghênh, nhưng quan hệ có tốt đến đâu cũng có kiểu nam nữ khác biệt, cuối cùng hỏi một câu mập mờ.

"Giờ Châu Dị có thái độ thế nào với cậu?"

Khương Nghênh đáp:

"Chẳng thái độ gì hết."

Thường Bác tằng hắng hai tiếng.

"Ngày nào cũng đu bám cậu?"

Khương Nghênh nghĩ lại tình hình hai người, hình như là có như vậy.

Thấy Khương Nghênh không lên tiếng, Thường Bác bên kia còn kích động hơn.

"Bình thường mà, đàn ông vừa mới ăn mặn, chắc chắn là ăn được món ngon rồi từ nay lúc nào cũng muốn ăn thôi."

Giọng điệu của Thường Bác khiến Khương Nghênh nghĩ đến Kiều Nam.

Dù qua điện thoại, Khương Nghênh cũng có thể tưởng tượng được bộ dạng bà tám của họ thế nào.

Tiếp theo những lời nói của Thường Bác đều xoay quanh Châu Dị.

Thế là gượng ép biến Châu Dị, bạn giường chiếu của cô thành thanh mai trúc mã.

Thường Bác léo nhéo một hồi, thấy Khương Nghênh vẫn chẳng để ý đến anh bèn chuyển đề tài.

"Nghênh, không phải cậu luôn muốn điều tra nhà họ Châu sao? Sao không bắt đầu từ Châu Dị đi?"

Khương Nghênh cũng không giấu giếm, nói thật:

"Châu Dị đã biết kế hoạch của tôi rồi, hai chúng tôi đã thỏa thuận xong."

Thường Bác nghe Khương Nghênh nói vậy có hơi sửng sốt.

"Hả?"

Khương Nghênh đáp lời.

"Tình cảm của Châu Dị với nhà họ Châu không sâu sắc như tôi nghĩ."

Khương Nghênh dứt lời, Thường Bác bên đầu dây bên kia im lặng một lúc.

"Thực ra cũng bình thường, lúc còn bé Châu Dị đã sống như vậy rồi, bây giờ nghĩ lại cũng nhờ anh ta lớn mạng, chứ nếu gặp một kẻ đoản mạng, chẳng sống nổi ở nhà họ Châu qua nửa năm."

Thường Bác nói đúng sự thật, hào môn thế gia chẳng dễ sống, đặc biệt là thân phận của Châu Dị lại khá nhạy cảm nữa.

Nghe thấy Thường Bác nói vậy, Khương Nghênh chợt nhớ đến Châu Dị khi mới đến Châu gia.

Ăn không no là bình thường, lại cứ cách nhật thì gặp tai nạn bất ngờ.

Còn nhớ một lần, nhà họ Châu tổ chức tiệc gia đình, tất cả mọi người đều ở sảnh trước huyên náo ồn ào, nhưng Châu Dị lại đuối nước ở hồ bơi phía sau nhà.

Về sau có một người giúp việc phát hiện đã cứu anh. Sau đó nhà họ Châu đều chẳng có ai hỏi tại sao lại rơi xuống nước, ngay cả nửa đêm Châu Dị phát sốt, cũng mình cô lặng lẽ đẩy cửa phòng đưa thuốc cho anh.

Người ngoài đều biết Châu Dị tốt số, tuy là con riêng nhưng được Châu lão gia đón về nhà, hơn nữa còn được cưng chiều, không biết đã gặp được vận may gì.

Nhưng sự thật trong đó chỉ có người trong cuộc mới rõ nhất.

Về điều này Châu Dị và Khương Nghênh rất giống nhau.

Hai người đều là công trình bộ mặt của Châu Gia, bề ngoài thì sáng sủa đẹp đẽ, nhưng bên trong thế nào có ai biết?

Khương Nghênh nói chuyện với Thường Bác một lúc thì cúp máy.

Sau khi chúp máy, Khương Nghênh nhìn màn hình điện thoại rồi nghĩ đến lần Châu Dị rơi xuống nước.

Thiếu niên hơn 10 tuổi, gương mặt tái nhợt nằm trên giường, cũng không biết là sợ hãi đến mức nào, còn sốt cao đến yếu ớt.

Khương Nghênh đặt thuốc và nước ấm trên đầu giường anh, Châu Dị nằm trên giường nhìn theo cô.

Hai người bình thường ít giao lưu, càng không nói chuyện, dù là Khương Nghênh lúc đó không lạnh lùng ít nói như bây giờ, nhưng Châu Dị lúc đó thực sự là một người không giỏi nói chuyện.

Đến giờ Khương Nghênh vẫn còn nhớ rất rõ, đó là lần đầu tiên Châu Dị chủ động nói chuyện với cô.

Châu Dị thiếu niên nói với cô với chất giọng khàn.

"Khương Nghênh, em có thể ôm tôi không?"

Hơn 10 tuổi cũng đã hiểu chuyện nam nữ khác biệt rồi.

Tuy Khương Nghênh không hiểu rõ mấy chuyện tình cảm, nhưng khi ôm Châu Dị cũng rất khó xử.

Cô thương hại anh, bước đến giường bệnh khom lưng ôm anh. Nào ngờ, tay cô vẫn chưa chạm vào vai anh, thì đã bị Châu Dị giữ cổ tay, mà ôm lấy cô luôn.

Khương Nghênh ban đầu muốn vùng ra, nhưng khi Châu Dị phát hiện ý đồ của cô thì lại nói với cô với giọng khàn khàn.

"Xin em đừng cử động."

Rồi tiếp theo Khương Nghênh cảm nhận được rõ ràng dòng nước mắt nóng đang rơi trên cổ cô.

Hồi ức đến đây thì dừng lại.

Khương Nghênh hít một hơi thật sâu, cô chợt có thể hiểu Châu Dị hiện tại.

Nhà họ Châu khó sống, hơn nữa Châu lão gia đứng đầu, với những ánh mắt như hổ dữ nhìn anh, nếu không ngụy trang cho mình thì như Thường Bác nói, e là anh còn chẳng sống được đến nửa năm.

Khương Nghênh thôi không suy nghĩ nữa, đang chuẩn bị đưa tay tắt ánh đèn vàng trên đầu giường thì cửa phòng ngủ chợt mở ra từ bên ngoài.

Khương Nghênh thấy vậy, chau mày, đang định lên tiếng thì Châu Dị đã đẩy cửa xuất hiện ngay cửa rồi.

"Có chuyện gì à?"

Châu Dị nở nụ cười:

"Mượn phòng tắm của em tắm chút."

Khương Nghênh lãnh đạm:

"Dùng phòng khách đi."

Châu Dị như thể chẳng nghe nói gì, sải bước vào trong, chẳng hề có ý nghe theo lời chủ gì cả, giọng cười thầm.

"Không quen."

Khương Nghênh nhìn theo Châu Dị bước vào phòng tắm, muốn bước xuống ngăn lại, nhưng trong phòng tắm đã vang lên tiếng nước chảy.

Khương Nghênh thở ra, tựa người vào đầu giường.

Sau hơn 10 phút, cửa phòng tắm mở ra, Châu Dị chỉ quấn chiếc khăn tắm ngang eo, bước đến trước mặt Khương Nghênh.

Hai người nhìn nhau, Châu Dị hơi chau mày.

"Anh dùng khăn tắm của em."

Khương Nghênh: "..."

Châu Dị nói tiếp.

"Có hơi nhỏ, miễn cưỡng dùng được."

Khương Nghênh đưa mắt nhìn vào bộ phận nào đó đã được khăn che trên người Châu Dị, trong đầu chợt hiện lên cảnh tượng không thể miêu tả. Lướt mắt một vòng:

"Tắm xong rồi, giờ anh có thể ra ngoài rồi phải không?"

Nụ cười trên môi Châu Dị càng thêm rõ rệt.

"Ừ."

Tuy Châu Dị "ừ" nhưng chân vẫn không cử động.

Khương Nghênh dời ánh mắt nhìn anh, đang muốn nói gì nhưng diện thoại bên người lại reo lên.

Khương Nghênh cúi đầu nhìn, thấy cuộc gọi đến của Khúc Tích, cô đưa tay bấm nghe.

"A lô?"

Khương Nghênh vừa nói "a lô", Khúc Tích ở đầu máy bên kia hỏi liên tục như súng liên thanh.

"Tớ nghe nói Châu Dị vẫn là trai tân trước khi ấy ấy với cậu? Có thật không vậy?"

Khương Nghênh nghe nói, không lên tiếng, cô chợt nhận ra, đưa mắt nhìn Châu Dị đang kề cô trong gang tất.

Châu Dị nhìn thấy cô nhìn mình thì chau mày, cười với nhiều ẩn ý.

Rõ ràng là anh đã nghe những gì Khúc Tích nói.

Khương Nghênh sượng mặt, muốn mở miệng chặn Khúc Tích, nhưng Khúc Tích hoàn toàn không cho cô cơ hội đó, lại nói tiếp.

"Vậy đúng là Châu Dị có ngộ tính khá cao về phương diện đó ha. Tớ còn nhớ cậu có nói là kỹ thuật anh ta cũng tốt."

Khương Nghênh: "..."

Tác phong hành sự của Khúc Tích trước giờ cứ lên giọng như gà gáy trên đỉnh Everest.

Trước kia Khương Nghênh không cảm thấy có gì không tốt, nhưng giờ thì hận đến mức muốn bay đến chặn miệng cô lại.

Khương Nghênh không nhìn Châu Dị nữa, giả vờ bình thản nói với Khúc Tích.

"Không còn sớm nữa, có gì mai nói."

Khúc Tích vẫn không buông tha.

"Nói đi mà."

Khương Nghênh: "Cậu..."

Khương Nghênh chưa dứt câu thì đã bị Châu Dị nâng cằm lên.

Khương Nghênh chau mày, Châu Dị khom lưng, giọng nói trầm ấm kề vào tai cô, nửa như cười, nửa như chất vấn.

"Kỹ thuật cũng tốt?"
 
Back
Top Bottom