Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vưu Vật - Nhị Hỉ

Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 90: Đêm đó



Châu Dị hạ thấp giọng nói, có cả ý cười trong ấy.

Khương Nghênh đưa mắt nhìn anh, lần đầu tiên cô hiểu được thế nào gọi là không nói nên lời.

Bầu không khí giữa hai người có đôi chút mờ ám, Khương Nghênh không biết nên phản bác thế nào, chỉ đành cắn môi không lên tiếng.

Vậy mà đúng vào lúc ấy, Khúc Tích bên kia lại thêm mắm dặm muối, nói tiếp:

"Cậu cái gì? Cậu xấu hổ rồi?"

Khúc Tích dứt lời, không nghe Khương Nghênh trả lời, cười như điên bên kia, cũng không biết là sợ ai nghe mà hạ thấp giọng.

"Cậu có gì phải xấu hổ chứ? Trước kia hai người là trai chưa vợ, gái chừa chồng, giờ là vợ chồng hợp pháp, lên giường thì bình thường mà?"

Khương Nghênh nghe nói tức tối:

"Cậu im đi!"

Khương Nghênh nói xong, Khúc Tích cười càng đểu hơn.

"Sợ à? Chạm vào vết thương lòng của cậu à? Nếu không phải tớ biết bồ có cái bệnh đó, suýt chút nữa là tớ nghĩ cậu rung động với Châu Dị rồi."

Khương Nghênh lo lắng bị Châu Dị nghe ra chuyện gì đó bèn mở miệng ngăn lại.

"Khúc Tích!"

Khúc Tích: "Ừ?"

"Tớ còn có chuyện, cúp máy đây."

Khúc Tích nghĩ là Khương Nghênh xấu hổ, cảm thấy chẳng mấy khi, càng trêu chọc dữ hơn.

"Có một chuyện mà tớ rất tò mò. Muốn hỏi hoài mà sợ cậu giận, nhưng tối nay tớ mặt dày hỏi nha. Hồi đó khi mà bà Châu chuốc thuốc cậu, tại sao bồ lại chọn vào phòng Châu Dị?"

Khúc Tích hỏi câu này chỉ thuần túy là vì bà tám.

Nhưng cô không biết, đương sự mà cô lèm bèm cả tối nay lúc này cũng đang ngồi bên cạnh Khương Nghênh.

Khúc Tích dứt lời, Khương Nghênh và Châu Dị đồng thời sửng sốt.

Châu Dị ngồi thẳng người lên, buông cằm Khương Nghênh ra, ánh mắt dồn vào mặt cô, vẻ mặt trêu chọc, ánh mắt lại thâm sâu.

Khương Nghênh cắn môi.

"Khúc Tích."

Khúc Tích nghĩ là Khương Nghênh sẽ trả lời, bèn hưng phấn nói:

"Nói đi!"

Khương Nghênh giọng lạnh lùng.

"Đợi tớ có tiền tui nhất định đưa cậu đi khám thần kinh ở bệnh viện tốt nhất."

Khương Nghênh nói xong, cũng mặc kệ Khúc Tích muốn nói gì, cô cúp máy luôn.

Ngắt điện thoại với Khúc Tích, nhưng chuyện này lại chẳng hề kết thúc.

Châu Dị cúi đầu nhìn vào mắt cô, tiếp tục đề tài của Khúc Tích.

"Anh cũng rất tò mò, tối đó tại sao em lại chọn anh?"

Tối đó tại sao cô lại chọn anh?

Khương Nghênh không trả lời được câu hỏi này.

Tối hôm xảy ra chuyện là sinh nhật của Châu Kỳ.

Khương Nghênh biết bà Châu xem cô là cái gai trong mắt từ lâu, muốn loại bỏ cô sớm.

Do vậy bình thường cô luôn đề phòng bà Châu, cô luôn cẩn trọng trước mọi món ăn mà bà Châu đưa cho.

Nhưng có thế nào Khương Nghênh cũng không ngờ là bà Châu bí quá hóa liều mà muốn trừ khử cô trước mặt mọi người như vậy.

Đêm đó, bà Châu đưa cho cô một ly rượu vang trước mặt quan khách, và vẻ mặt hiền từ giới thiệu với mọi người, nói là rất thích nhất là cô trong số những người vai vế con cháu trong nhà.

Bà Châu làm tốt việc giao tiếp bên ngoài, dưới con mắt của bao nhiêu người, Khương Nghênh chỉ đành uống ly rượu đó.

Đến khi cô uống xong, bà Châu ra hiệu với Châu Kỳ, bảo đối phương trông chừng Khương Nghênh, sau đó thì đưa khách khứa đi tham quan đồ cổ mà bà ta vừa mua.

Nghĩ đến chuyện tối đêm đó, đến giờ Khương Nghênh vẫn còn cảm nhận rõ ràng, nếu không phải Châu Kỳ quá bất cẩn, kết quả thật khó mà tưởng tượng.

Châu Dị dứt lời thấy Khương Nghênh không lên tiếng, cúi đầu nhìn vào mắt cô.

"Em đang nghĩ gì vậy?"

Khương Nghênh bừng tỉnh.

"Không có gì."

Châu Dị hạ giọng.

"Vậy nên tối đó tại sao em lại chọn anh?"

Khương Nghênh lấy hơi nói thật.

"Tôi không biết."

Châu Dị cười thầm: "Hử?"

Khương Nghênh nói thật.

"Hình như tôi chẳng còn chọn lựa nào khác."

Trong cả nhà họ Châu, Khương Nghênh tìm không ra bất kỳ ai để nhờ giúp đỡ.

Khương Nghênh lúc đó đã biết cái chết của bố mẹ mình có liên quan với nhà họ Châu, cô không dám tùy tiện cầu cứu với ai.

Châu lão gia và Châu Hoài An là đối tượng nghi ngờ đầu tiên của Khương Nghênh.

Bà Châu và Châu Kỳ là cá mè một lứa.

Người còn lại chỉ còn Châu Dị.

Dù là lúc đó Châu Dị đầy tin tức lăng nhăng, tai tiếng, thậm chí trong nhà cũng rất ít khi nói chuyện với cô, nhưng so với người khác thì Châu Dị là sự chọn lựa đầu tiên của cô.

Chỉ là ban đầu Khương Nghênh chỉ muốn cầu cứu, nhưng cuối cùng thì chẳng hiểu sao lại bò lên giường Châu Dị.

Khương Nghênh nói xong, môi mím chặt.

Châu Dị nhìn thấy dáng vẻ đôi mày thanh tú của cô chau lại, anh nở nụ cười, giọng trầm ấm dỗ dành cô.

"Được rồi, không làm khó em nữa."

Khương Nghênh nghe anh nói, đưa mắt nhìn anh, Châu Dị đè cả thân người xuống, hai tay chống bên hông cô.

"Tối nay anh muốn ngủ ở đây."

"Anh nghĩ tôi sẽ đồng ý à?"

"Anh bảo đảm chỉ yên lặng ngủ, không làm gì cả."

Khi Châu Dị nói chuyện, đầu ngón tay như chạm nhẹ vào cánh tay Khương Nghênh đang thả dọc thân người, từ đầu ngón tay đến lòng bàn tay ẩn chứa vài phần lấy lòng.

Khương Nghênh run rẩy trước sự tiếp xúc ấy của anh, cả thân người tê tê như điện giật đến tim.

Khương Nghênh cố chịu đựng sự khác thường đó mà nhìn Châu Dị.

"Đã sắp hai giờ sáng rồi. Anh còn không ngủ?"

Châu Dị cười thầm.

"Tùy em, anh sao cũng được."

Khương Nghênh bặm môi: "..."

Có đôi lúc phản khán không lại chỉ đành thỏa hiệp.

Khương nghênh nhìn Châu Dị một hồi, đôi mắt hoa đào có ý cười ấy khiến trái tim cô loạn nhịp, cô chủ động mở miệng.

"Tốt nhất là anh nói được làm được. Nếu không tuyệt đối sẽ không có lần sau."

Châu Dị cười toét miệng:

"Được!"

Châu Dị đêm nay đúng là nói được làm được.

Sau khi nằm xuống, không có bất kỳ hành động nào bất thường, ngủ rất yên ổn.

Châu Dị ngủ say, nhưng Khương Nghênh lại khó ngủ.

Cô nhìn ra bầu trời bên ngoài cửa sổ cho đến khi sắc trờ ửng lên thì mới miễn cưỡng ngáp một cái.

Có lẽ là tối nay có quá nhiều chuyện xảy ra, Khương Nghênh vừa chợp mắt đã nằm mơ.

Trong mơ, cô về lại đêm sinh nhật Châu Kỳ.

Cô cố chịu đựng sự khó chịu đang dâng lên trong cơ thể, bước đến cửa phòng Châu Dị. Trong phòng yên lặng, một không gian tối đen, chỉ có ánh sáng mờ mờ từ đầu giường chứng minh trong phòng thực ra còn có người.

Người trên giường nghe thấy tiếng động cảnh giác lên tiếng, giọng nói trầm nhưng lạnh lùng.

"Ai vậy?"

Khương Nghênh hít một hơi thật sâu, tay đang xuôi theo hông siết chặt.

"Châu Dị, là tôi."

Nghe thấy tiếng trả lời của cô, người trên giường im lặng một lúc rồi vươn tay bật đèn trên đầu giường.

"Có chuyện gì à?"

Gương mặt Khương Nghênh đỏ rực, ngã nghiêng bước đến giường.

Thấy vẻ mặt cô không bình thường, Châu Dị vội vàng xuống giường, đưa mắt nhìn cô.

"Ốm rồi?"

Khương Nghênh bị thuốc làm cho choáng váng.

"Không phải, tôi..."

Khương Nghênh muốn nói cô bị chuốc thuốc, nhưng đến miệng lại không nói thành lời, không kiểm soát được thân người mà khuỵu xuống.

Châu Dị thấy vậy, đưa tay đỡ cô. Thấy cô run rẩy trong lòng mình, anh chợt hiểu ra, bèn hỏi.

"Em đã động vào thứ không nên động?"

Khương Nghênh cố giữ lại chút lý trí cuối cùng.

"Châu... Châu Dị, tôi khó chịu."

Châu Dị nghe nói, tay ôm lấy cô thật chặt, giọng trầm khàn vang lên.

"Em muốn làm thế nào?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 91: Tiếp cận



Khương Nghênh bị giày vò thần trí chẳng còn rõ ràng, hoàn toàn không tỉnh táo mà cứ nhào vào lòng Châu Dị.

Áo ngủ Châu Dị vốn lỏng lẻo hờ hững bị cô kéo mở hơn nữa.

"Khương Nghênh."

Châu Dị nói với giọng trầm khàn, tay bóp vào eo Khương Nghênh nhấc người cô lên ép cô nhìn thẳng vào mắt anh.

Khóe mắt Khương Nghênh hơi đỏ, bị anh véo rất khó chịu, khóe môi khép chặt vang lên tiếng "ừm".

Yết hầu Châu Dị chuyển động lên xuống.

"Tôi đi tìm bác sĩ cho em?"

Khương Nghênh không lên tiếng, một lớp mồ hôi tứa ra trên gương mặt, đôi môi hơi hé mở.

Châu Dị thấy cô khôg nói, cúi đầu đến gần cô.

"Em nghe thấy những gì tôi nói không?"

Khương Nghênh không phản ứng, thân người hơi run rẩy.

Đôi mắt Châu Dị nhìn cô càng lúc càng tối lại, bàn tay đang véo eo cô chợt khựng lại. Anh bồng cô đi ra khỏi cửa.

Cả người Khương Nghênh được nâng lên khỏi mặt đất, mềm oặt vùi vào vai anh. Cố giữ tia lý trí còn sót lại, cô nói một câu.

"Đừng... đừng ra ngoài."

Nếu bọn họ ra ngoài thế này chắc chắn sẽ gặp Châu Kỳ hoặc là bà Châu.

Khó khăn lắm cô mới thoát được, tuyệt đối không thể để họ tìm ra cô.

Châu Dị nghe nói vậy, bước chân chợt dừng lại.

"Hả?"

Khương Nghênh:

"Đừng... đừng ra ngoài, tìm... tìm..."

Khương Nghênh nói với giọng yếu ớt, vẫn chưa nói hết những lời tiếp đó thì cánh tay Châu Dị đang ôm cô chợt siết chặt, hạ giọng hỏi.

"Sao?"

Khương Nghênh cắn môi ép mình giữ chút lý trí cuối cùng, cánh môi bị cô cắn đến bật máu.

"Anh... anh..."

Châu Dị trầm giọng.

"Em chắc chứ?"

Khương Nghênh khó khăn gật đầu.

"Ừ."

Ý Khương Nghênh muốn nói hoàn toàn chẳng giống như Châu Dị đã hiểu.

Ngay vào lúc cô nghĩ rằng Châu Dị hiểu ý cô, sẽ giúp cô đi tìm bác sĩ thì Châu Dị lại ôm cô vào giường, cẩn thận đặt cô xuống giường.

Khi Khương Nghênh đang cố lấy sức cảm ơn anh thì ngờ đâu Châu Dị đang đứng bên giường chợt kề sát vào cô.

Khương Nghênh chưa kịp phản ứng là chuyện gì thì tay Châu Dị đã nằm ngay cúc áo ở eo Khương Nghênh, giọng nói trầm ấm:

"Em đừng căng thẳng."

Cảnh tượng trong giấc mơ quá triền miên.

Vào một khoảnh khắc đầu óc trống rỗng, thân người Khương Nghênh hơi run rẩy, cô chợt mở mắt, nhìn chằm chằm vào trần nhà ngẩn ngơ vài giây, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Cánh tay đang để ngang hông siết chặt rồi lại thả lỏng, vẻ mặt vừa mới thả lỏng thì bên cạnh vang lên giọng nói trêu ghẹo.

"Em mơ thấy gì rồi?"

Khương Nghênh nghe nói rồi xoay sang nhìn người đàn ông đang nằm bên cạnh, hé mắt.

"Chó."

Châu Dị cười nửa miệng.

"Con chó đó... đè em?"

Khương Nghênh: "..."

Châu Dị nằm nghiêng, một tay ôm lấy ót cô, cười đểu giả.

"Anh nghe thấy em gọi Châu Dị."

Khương Nghênh mím môi: "..."

Cả người Châu Dị như đổ về trước, một tay giúp Khương Nghênh gỡ những sợi tóc bết trên trán, trêu ghẹo.

"Anh còn nghe thấy giọng em có vẻ nức nở em bảo em đau."

Châu Dị nói xong, vẻ mặt lười biếng khiến Khương Nghênh nhất thờI không nhận ra thật hay giả.

Khương Nghênh mặt lạnh không lên tiếng, hít một hơi thật sâu rồi hất tay Châu Dị đang nghịch tóc cô ra, đứng dậy đi vào nhà tắm.

Nghe thấy tiếng rầm ở cửa nhà tắm vang lên, Châu Dị cười nắc nẻ, nằm dịch qua nơi Khương Nghênh đã nằm rồi lật người, nằm sát xuống, vùi mặt vào chiếc gối của cô.

Khương Nghênh bước vào phòng tắm, bắt đầu mở vòi nước ấm tắm.

Đầu óc, cả người mệt mỏi trở nên tỉnh táo hẳn.

Khi Khương Nghênh từ phòng tắm bước ra, Châu Dị đã ăn mặc ngay ngắn chỉnh tề, thắt cà vạt đứng ở đầu giường.

Khương Nghênh bước đến tủ độ lấy quần áo, nói với anh.

"Anh tìm lý do rời khỏi show đi, đừng kéo dài lâu quá."

Ngón tay đang siết cà vạt của Châu Dị ngừng lại.

"Vậy còn em? Tiếp tục ở lại để xào couple với Kinh Nguyên?"

Khương Nghênh nghe nói xoay lại nhìn anh, cười cợt.

"Anh nghĩ Kinh Nguyên còn có gan xào couple với tôi à?"

Giọng điệu Khương tràn đầy mỉa mai, nhưng Châu Dị không hề tức giận, tiếp tục thắt cà vạt, cười nói:

"Có lẽ cũng không có cái gan đó."

Châu Dị nói xong, thấy Khương Nghênh không trả lời, bước về phía cô, đưa tay ôm cô từ phía sau.

"Em giận à? Hử?"

Khương Nghênh rút ra chiếc áo lông dê màu đà, rồi lại lấy thêm một chiếc áo thun cổ lọ màu đen.

"Châu Dị, anh cứ dính tôi như vậy khiến tôi có cảm giác hình như là mình đang yêu nhau ấy."

Châu Dị kề cằm lên vai cô.

"Yêu đương không tốt sao?"

Tay đang cầm áo chợt siết lại.

"Không tốt."

Nếu vào trước đêm qua, Châu Dị nói với cô điều đó, cô chỉ xem như anh đang đùa.

Nhưng sau chuyện đêm qua, mọi thứ đã thay đổi.

Cô lo lắng đúng như Thường Bác nói, nhỡ như Châu Dị thật sự trông như kẻ bạc tình, nhưng lại thâm tình, đến lúc đó...

Khương Nghênh nói xong, Châu Dị trêu ghẹo.

"Yên tâm, anh không bảo em chịu trách nhiệm. Xem em chưa gì đã sợ rồi."

Châu Dị nói xong, ôm Khương Nghênh chặt hơn, hạ giọng nói.

"Hôm nay anh về sẽ bảo Trần Triết sắp xếp rút khỏi show. Em tốt nhất cũng tìm lý do rút đi, công ty nhiều việc, đừng dành thời gian cho những chỗ vô dụng."

Khương Nghênh đáp.

"Ừ, trước kia tôi lo bọn họ gây ra chuyện gì, bây giờ có chuyện của Lạc Hàm rồi, có lẽ họ không dám làm bừa."

Châu Dị cười, tay đang ôm Khương Nghênh buông ra.

"Có phải dì hôm nay ra viện không?"

Châu Dị gọi Tô Dĩnh là dì vừa tự nhiên vừa thân thiết.

Khương Nghênh khựng lại trong giây lát mới hiểu ra là anh đang gọi Tô Dĩnh.

"Ừ, phẫu thuật xong rồi, chú Ba nói về nhà dưỡng thương cũng được."

"Em định khi nào đến bệnh viện đón dì?"

Khương Nghênh trả lời thật thà.

"Bây giờ."

Châu Dị mở miệng nói.

"Anh đưa em đi."

Khương Nghênh nghe nói chau mày: "?"

Châu Dị vẻ mặt nghiêm túc nhìn lại cô.

"Anh là cháu rể danh chính ngôn thuận của dì, anh đi đón dì xuất viện lẽ nào không bình thường?"

Khương Nghênh chau mày.

"Tôi đi một mình cũng được."

Nhìn thái độ xa cách của Khương Nghênh, Châu Dị nhìn cô chăm chú.

"Em định đón dì đến chỗ em?"

Khương Nghênh nhìn anh.

"Chứ sao nữa?"

Châu Dị cười nói:

"Dì đã biết chúng ta kết hôn rồi, em thấy có cặp vợ chồng mới cưới nào ở riêng không?"

Khương Nghênh: "..."

Châu Dị dứt lời, thấy Khương Nghênh không lên tiếng, anh lại nói.

"Huống chi, dì vừa mới dọn về, nhà họ Châu kia chắc chắn là theo dõi bà, nếu bà ở chỗ em, em có thể bảo đảm sự an toàn cho bà không?"

Lời nói của Châu Dị gãi đúng chỗ ngứa của Khương Nghênh.

Đúng là hiện tại cô không thể nào bảo đảm được.

Ngay cả nhà họ Châu, ai mới là người đứng sau chỉ thị cô còn chưa biết.

Thấy vẻ mặt Khương Nghênh có hơi dao động, Châu Dị bước ra ngoài cửa nói.

"Đi thôi, đến bệnh viện đưa dì về Thủy Thiên Hoa Phủ."

Khương Nghênh đưa mắt nhìn Châu Dị, chần chừ một lúc rồi bước theo.

Một tiếng sau, xe đến bệnh viện.

Khương Nghênh bảo Châu Dị chờ trong xe, còn mình cô xuống đón Tô Dĩnh.

Châu Dị không phản bác, ngón tay thanh mảnh kéo lỏng cà vạt. Anh nhìn theo Khương Nghênh đang bước vào bệnh viện, lấy điện thoại gọi cho trợ lý.

"Trần Triết, điều tra thử mợ bị bệnh gì."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 92: Lấy lòng



Châu Dị đều nhớ rõ những gì Khúc Tích nói tối qua trong điện thoại.

Tuy Khúc Tích chỉ là nói một câu không rõ ràng như Châu Dị lại để trong lòng.

Châu Dị dứt lời, trợ lý Trần ở đầu bên kia hỏi.

"Mợ ốm ạ?"

Giọng nói Châu Dị trầm ấm.

"Nếu tôi biết thì tôi kêu cậu điều tra làm gì?"

Trợ lý Trần nghe vậy im lặng: "..."

Châu Dị nói xong, lấy tay day day đầu chân mày rồi lại nói.

"Có lẽ sẽ khó điều tra, mợ là người cẩn trọng. Nếu điều tra không được, cậu đi tìm Khúc Tích."

Trợ lý Trần hít một hơi thật sâu.

"Sếp Khúc là bạn thân của mợ, e là cô ấy chưa chắc đã chịu nói."

"Cô ấy không nói thì cậu không nghĩ cách à?"

"Cách gì cũng được sao ạ?"

Châu Dị bực mình đến cười ra tiếng trước câu hỏi của trợ lý.

"Trần Triết, cậu thấy tôi dạo này vui vẻ, nên tấu đối đáp với tôi à?"

Trợ lý Trần ở bên kia điện thoại thấy toát mồ hôi hột.

Anh làm gì dám chứ!

Dù có cho anh cả 120 lá gan, anh cũng không dám.

Nghe giọng điệu Châu Dị có chút bực mình, nên trợ lý Trần không dám nói thêm gì nữa, dù Châu Dị nói gì anh cũng chỉ có một từ "dạ".

Sau khi cúp máy, Châu Dị đẩy cửa xuống xe.

Xuống xe đứng một lúc, Châu Dị đưa tay vào túi rút thuốc, đầu ngón tay vừa chạm vào hộp thuốc, thì nhìn thấy Khương Nghênh đẩy xe lăn Tô Dĩnh đang ngồi từ xa đến.

Châu Dị rút bàn tay ra khỏi túi quần, sải bước bước đến.

Tô Dĩnh nhìn thấy anh, vẻ mặt thiếu tự nhiên.

"Sếp... Sếp Châu."

Nụ cười ấm áp và thanh nhã nở trên môi Châu Dị, anh khom lưng giúp Tô Dĩnh đắp tấm chăn che đầu gối.

"Dì cứ gọi cháu là A Dị được rồi."

Châu Dị nói xong, anh đứng lên bước đến trước mặt Khương Nghênh.

"Vợ, để anh."

Nghe thấy xưng hô Châu Dị gọi mình, Khương Nghênh hơi nhíu mày nhưng chỉ trong thoáng chốc. Rồi cô lo Tô Dĩnh sẽ nhận ra điều khác thường, nên chỉ đáp nhẹ.

"Vâng."

Châu Dị đẩy Tô Dĩnh đến chỗ xe đang đậu, Khương Nghênh bước vội đến mở cửa xe.

Chân Tô Dĩnh vừa phẫu thuật xong, không tiện lên xuống xe, Châu Dị dừng xe lăn rồi bước đến chủ động bồng Tô Dĩnh lên xe.

Châu Dị cẩn thận đặt Tô Dĩnh ở dãy ghế sau xe, chỉnh sửa cẩn thận ngay ngắn, rồi thẳng người lên xoay lại nhìn Khương Nghênh.

Khương Nghênh trở lại bình thường, nhếch môi, rồi bước đến đưa chìa khóa cho Châu Dị.

Ngay lúc trao tay chìa khóa, Châu Dị cố tình bóp bóp ngón tay Khương Nghênh, cười thầm.

"Chồng thể hiện tốt không?"

Khương Nghênh trừng mắt nhìn anh.

"Châu Dị, ánh ngứa da phải không?"

Châu Dị cười.

"Tối nay em gãi giúp anh."

Khương Nghênh nhìn anh với ánh mắt cảnh cáo, không tiếp lời.

Rút tay về bước vào ghế sau khom lưng chui vào.

Tô Dĩnh thấy Khương Nghênh ngồi vào, nhìn Châu Dị vẫn chưa lên xe bèn hỏi nhỏ.

"Sao cháu ngồi với dì ở phía sau?"

Khương Nghênh cười lấy lòng.

"Ngồi với dì cho vui."

"Hai đứa cãi nhau à?"

"Không có ạ."

Tô Dĩnh vẻ mặt không tin, nhân lúc Châu Dị vẫn chưa lên xe, hạ giọng nói.

"Dì nhận ra đó, cháu chỉ hơi khó chịu một chút, là thằng bé ấy đã cười lấy lòng rồi."

Nghe thấy Tô Dĩnh nói vậy, Khương Nghênh cụp mắt, góc mắt hơi giật nhẹ.

Không hổ là Châu Dị.

Trước khi xuất viện, Tô Dĩnh mở miệng ra là sếp Châu, đề phòng anh rất nhiều. Mới chỉ có vài bước đi bộ ngắn ngủi, mà xưng hô với Châu Dị đã thay đổi, từ sếp Châu đã biến thành "thằng bé ấy" rồi.

Thấy Khương Nghênh không nói gì, Tô Dĩnh nói tiếp.

"Chuyện bố mẹ cháu không liên quan gì đến cậu ấy chứ?"

Khương Nghênh nhìn Châu Dị đang đứng bên ngoài cửa sổ, thật thà trả lời.

"Không liên quan gì cả lúc còn bé anh ấy còn thảm hơn cháu. Bà Châu dù gì cũng vì thể diện mà đối xử tốt với cháu trước mặt mọi người, nhưng những năm anh ấy vừa về, bà Châu tìm đủ mọi cách để hành hạ anh ấy, cho đến sau này..."

Khương Nghênh đang nói thì Tô Dĩnh chợt bóp tay cô.

Khương Nghênh cắn môi, ngẩng mặt lên nhìn, Châu Dị đang mở cửa ghế lái, khom người bước vào.

"Dì ơi, trưa dì muốn ăn gì?"

Châu Dị vừa thắt dây an toàn, vừa nghiêng đầu cười hỏi Tô Dĩnh.

Tô Dĩnh cười trả lời.

"Dì ăn gì cũng được, chủ yếu là hai đứa thôi."

Châu Dị chuyển hướng vô lăng.

"Nghênh Nghênh nói với cháu, trước kia dì sống ở Thành Đô. Dì thích ăn đồ ăn Tứ Xuyên phải không ạ? Cháu có một người bạn mới vừa mở một nhà hàng đồ ăn Tứ Xuyên cách đây ít lâu. Nghe nói đầu bếp ở đó thuộc hàng ngự trù, cũng không biết là thật hay giả. Dì tới đó kiểm tra giúp thử xem nhé."

Châu Dị dứt lời, Khương Nghênh đưa mắt nhìn anh, hai người nhìn nhau qua kính chiếu hậu.

Tình hình của Tô Dĩnh, Khương Nghênh hoàn toàn chẳng hề nói với Châu Dị.

Nhưng Châu Dị lại biết rõ ràng rành mạch như vậy chỉ có một khả năng thôi, anh đã điều tra Tô Dĩnh từ lâu.

Châu Dị thấy Khương Nghênh nhìn anh, bèn chớp mắt với cô. Đôi mắt đào hoa đầy ý cười.

Khương Nghênh kín đáo nhìn ra ngoài cửa sổ. Bàn tay đang đặt trên đùi chợt siết lại trong vô thức.

Tô Dĩnh nhìn cách hai người tương tác, càng thêm chắc chắn về suy đoán của mình. Bèn mỉm cười nói.

"Được."

Tô Dĩnh nói xong, xe vừa khéo gặp đèn đỏ dừng lại ở ngã tư, Châu Dị đưa tay sang vò đầu Khương Nghênh, giọng nói đầy cưng chiều.

"Em không được ăn cay, anh bảo họ làm ngọt cho em."

Khương Nghênh chau mày.

"Em ăn được."

Châu Dị cười trêu ghẹo.

"Ăn xong rồi cả đêm đau bụng ngủ không được thì gọi là ăn được à?"

Khương Nghênh: "..."

Sự thăm dò của Châu Dị luôn chừng mực, biết điểm dừng. Thấy vẻ mặt Khương Nghênh thoáng hiện nét không vui, anh bèn rụt tay về, rồi chuyển đề tài.

"Dì, việc điều trị sau này để cho khỏe lại, cứ bảo chú ba Bùi đến nhà giúp cho dì. Nếu như dì thấy ở đâu không khỏe thì cứ nói chuyện với ông ấy."

"A Dị à, cảm ơn cháu. Lần trước ở bệnh viện dì đang khó chịu, cháu..."

Không đợi Tô Dĩnh nói hết, Châu Dị đã bật cười, nhìn Tô Dĩnh qua kính chiếu hậu rồi nói.

"Dì, đều là người nhà cả, dì nói vậy thì xa cách quá. Tình hình của cháu chắc dì cũng biết rồi.

Đối với cháu mà nói, những người ở nhà họ Châu cũng chẳng là người thân gì của cháu, chỉ có dì mới thực sự là người thân trưởng bối có ý nghĩa thật sự với cháu và Nghênh Nghênh. Người lớn dạy dỗ người nhỏ vài câu, là điều đương nhiên mà?"

Châu Dị nói xong, thấy đèn xanh sáng lên bèn điều khiển vô lăng, cười nói:

"Đừng nói là mắng mỏ vài câu, sau này nếu như cháu có làm gì không đúng, dì có đánh cháu thì cháu cũng sẽ chịu thôi."

Châu Dị khéo nói, từ bệnh viện đến khách sạn, hầu như chẳng có lúc nào im lặng.

Xe đến khách sạn, trợ lý Trần đã chờ ở cổng từ sớm.

Thấy Châu Dị dừng xe, anh chủ động mở cửa sau xe rồi ôm Tô Dĩnh xuống xe.

Nhà hàng Tứ Xuyên này là do Bùi Nghiêu mở, người trên dưới đều biết Châu Dị, thấy anh đưa người vào, quản lý sảnh cười bước lên đón.

"Sếp Châu, vị trí cũ à?"

Châu Dị cười với đối phương.

"Anh đưa vợ tôi vào trong đi, tôi đến nhà bếp một chút."

Quản lý sảnh nghe nói, ánh mắt lóe lên nét lạ lùng khó hiểu, rồi nhìn sang Khương Nghênh: Sếp Châu kết hôn từ lúc nào vậy?

Thấy quản lý sảnh hàn huyên với Khương Nghênh, Châu Dị ra hiệu bằng mắt với trợ lý Trần, hai người ra sau bếp.

Khi đi được một đoạn, Châu Dị nhìn sang trợ lý Trần hạ giọng hỏi.

"Có điều tra ra được không?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 93: Ông xã mười điểm



Châu Dị dứt lời, trợ lý Trần bặm bặm môi, vẻ mặt nhăn nhó.

Châu Dị thấy vậy chau mày. "Sao?"

Trợ lý Trần nhìn sang chỗ Khương Nghênh đang đứng với ánh mắt chột dạ, rồi kề sát vào Châu Dị nói.

"Tôi đi tìm Sếp Khúc rồi, cô ấy bảo tôi chuyển lời cho anh."

Nhìn thấy trợ lý Trần chợt sáp lại gần mình, đôi mày kiếm của Châu Dị càng chau lại nhiều hơn.

"Cậu nói thì nói, kề sát vào tôi làm gì?"

Trợ lý Trần thập thò lén lút.

"Tôi sợ bị mợ nghe thấy."

Châu Dị liếc nhìn anh, vẫn bước đi liên tục.

"Cô ta bảo cậu nhắn gì với tôi?"

Trợ lý Trần hạ giọng nói:

"Cô ấy nói hồi Lưu Bị muốn mời Chu Cát Lượng mà tam cố mao lư, còn anh thì chỉ sai một đứa trợ lý quèn đi hỏi chuyện mà hỏi được à, không đủ thành ý."

Châu Dị nghe nói vậy thì nhíu mày.

"Cô ta muốn tôi đích thân đi?"

"Có lẽ là vậy."

Châu Dị không rõ là giận hay vui.

"Được, có điều kiện là được."

Châu Dị nói xong, sải bước bước vào nhà bếp.

Trợ lý Trần bám sát theo sau, bèn cất lời hỏi anh với nguyên tắc không biết thì hỏi.

"Sếp Châu, anh vào nhà bếp có chuyện gì?"

Châu Dị cởi áo vest ngoài rồi đưa cho trợ lý Trần, vừa xắn tay áo, nói.

"Nấu vài món."

Mặt khác, quản lý sảnh đã đưa Khương Nghênh và Tô Dĩnh vào trong phòng riêng, miệng chào phu nhân, rồi cung kính tận tụy.

Khương Nghênh hầu như từ bé đến lớn đề ở nhà Châu Gia, nên cũng khá quen với hành động ân cần này.

Nhưng Tô Dĩnh thì không, nhìn thấy quản lý sảnh cười đến cứng cả mặt, cả người cảm thấy rất gò bó.

Khương Nghênh vừa nhìn là biết Tô Dĩnh không thoải mái, cô đứng lên cầm lấy ấm nước từ tay quản lý.

"Cứ để tôi."

Quản lý sảnh cười trừ rồi đưa ấm cho Khương Nghênh.

"Mợ Châu, mợ xem bây giờ gọi thức ăn được chưa?"

Khương Nghênh cúi mặt rót trà.

"Đợi Châu Dị quay lại đi. Chúng tôi nói chuyện một lúc trước."

Quản lý sảnh hiểu ngay.

"Vâng, vậy nếu không có chuyện gì, tôi ra ngoài trước. Có gì thì mợ cứ gọi tôi bất kỳ lúc nào."

Khương Nghênh đáp lại nhẹ nhàng.

"Ừm, cảm ơn anh."

Nhìn theo quản lý sảnh đang rời đi, Tô Dĩnh thở phào nhẹ nhõm. Có hơi xót cho Khương Nghênh.

"Nghênh Nghênh, có phải là ngày nào cháu cũng đối mặt với cảnh tượng này?"

Khương Nghênh cười trừ.

"Dạ."

Tô Dĩnh: "Mệt không?"

Khương Nghênh tay đang rót trà chợt khựng lại, sợ Tô Dĩnh buồn bèn ngước mắt nhìn và cười nói:

"Quen rồi."

So với những người sài lang hổ báo ở nhà họ Châu, thì những người ở đây chẳng là gì.

Theo đóm ăn tàn, vốn là lẽ thường của xã hội.

Khương Nghênh trước giờ luôn che giấu tâm trạng thật, Tô Dĩnh biết chẳng hỏi được gì từ miệng cô nên chuyển đề tài.

"Cháu nói thật với dì đi, cháu thực sự không thích Dị à?"

Khương Nghênh đưa chén trà đang cầm trong tay cho Tô Dĩnh.

"Dạ."

Tô Dĩnh cầm lấy chén trà.

"Nhưng dì nhìn cậu ấy, hình như là rất thích cháu."

Khương Nghênh không thể nói thật với Tô Dĩnh, bèn rót cho mình chén trà rồi ngồi xuống, không lên tiếng.

Thấy Khương Nghênh không nói gì, Tô Dĩnh lại nói tiếp.

"Lúc nãy dì nghe Dị nói như thể là quan hệ giữa cậu ấy với nhà họ Châu cũng không tốt."

"Dạ, mẹ anh ấy vì Châu Hoài An mà chịu khổ nhiều, lúc bé anh ấy chẳng được thích khi ở nhà họ Châu."

Tô Dĩnh nghe vậy như thể có suy nghĩ gì.

Châu Dị về lại phòng riêng vào 10 phút sau đó.

Châu Dị đẩy cửa bước vào, trong tay còn mang theo một hủ nước ép tươi.

"Dì, đói rồi phải không ạ?"

"Không có, dì ăn sáng còn no, giờ vẫn còn chưa đói."

Châu Dị bước lên trước, mở bộ đồ ăn còn mới, lấy cốc bên trong đó ra đổ nước ép vào, rồi đưa cho Tô Dĩnh.

"Dì, khẩu vị của bách hương quả được không? Lúc nãy trong nhà bếp cháu nhìn thấy họ mang bách hương quả tươi vào ngon lắm, nên tự lý làm một chút, nếu như dì không thích thì cháu đi đổi."

Tô Dĩnh cười mỉm.

"Dì uống gì cũng được, không kén chọn đâu."

Tô Dĩnh nói xong, nhận cốc nước ép từ Châu Dị.

Châu Dị cười, anh bước đến ngồi xuống cạnh Khương Nghênh, cầm lấy cốc nước trước mặt cô uống hết nước còn lại trong cốc, sau đó đổ đầy nước ép cho cô.

"Em thử đi."

Khương Nghênh xoay đầu nhìn anh vài giây rồi đưa tay nhận lấy.

Khương Nghênh có hơi nghiện sạch sẽ, sau khi cô cầm lấy cốc, chần chừ một lúc mới đưa lên miệng uống, nhìn rìa cốc khi định kề vào môi thì Châu Dị chợt đưa tay xoay chiếc cốc cô đang cầm sang hướng khác.

Khương Nghênh không hiểu nên nhìn anh. "?"

"Chỗ đó lúc nãy anh đã uống."

Khương Nghênh không chú ý điều đó, nghe nói bèn gật đầu. Sự bận tâm trong lòng bớt đi vài phần. Cô ngậm một ngụm nước ép rồi nhận xét.

"Mùi vị cũng được."

Châu Dị bật cười, đưa tay tháo bộ đồ ăn trước mặt.

Không thể không nói, Châu Dị luôn biết cách thưởng thức đánh giá hương vị. Khương Nghênh uống khá nhiều nước ép bách hương quả, nhưng mùi vị đều không bằng cái cô đang uống.

Sau khi Châu Dị vào không bao lâu, quản lý sảnh theo vào để gọi món.

Châu Dị nhíu mày nhìn Khương Nghênh.

"Em với dì chưa gọi?"

"Ừ, đang chờ anh."

Câu "đang chờ anh" của Khương Nghênh rõ ràng đã làm Châu Dị vui.

Đôi mắt hoa đào của Châu Dị ánh lên ý cười, giọng điệu cưng chiều.

"Chẳng mấy khi thấy em ngoan như vậy."

Khương Nghênh: "..."

Châu Dị nói xong, vẻ mặt tự nhiên đứng lên. Đưa thực đơn đang cầm cho Tô Dĩnh.

"Dì, hôm nay chúc mừng dì ra viện nên dì gọi đi."

Tô Dĩnh vẻ mặt khó xử.

"Dị à, cháu rành ở đây nên cháu gọi đi."

Châu Dị là người tinh ý, thấy Tô Dĩnh thực sự không muốn gọi món nên anh cũng không làm khó, anh xếp thực đơn sang một bên rồi nói với quản lý sảnh.

"Các món chiêu đãi ở đây ấy, mang lên mỗi món một phần."

Quản lý sảnh cười tiếp lời.

"Vâng, Sếp Châu."

Châu Dị lại nói.

"Đừng cay quá, hôm nay dì tôi vừa ra viện, bảo nhà bếp cho ít cay thôi."

Châu Dị nói xong, nhìn sang Tô Dĩnh.

"Dì, chân dì vừa khỏi, hôm nay đưa dì đến giải nghiện thôi, để khi nào chân dì khỏi hẳn rồi lúc đó bảo họ cho nhiều cay."

Tô Dĩnh nghe nói khựng lại một lúc, cảm động trước sự chu đáo của Châu Dị, cười mỉm.

"Được, nghe lời cháu."

Tô Dĩnh không phải là người biết kiềm chế, thâm sâu, xuất thân gia đình bình thường, ngoài cái chết của ông bà Khương, thì cũng chưa gặp thế gian hiểm ác gì, nên vui buồn giận dữ đều thể hiện lên mặt.

Khương Nghênh ngồi bên cạnh vừa uống nước ép, thầm hiểu ngay, cô nghĩ sẽ không mất bao lâu, Châu Dị có thể khiến Tô Dĩnh từ bỏ những khúc mắc với anh.

Có lúc Khương Nghênh rất khâm phục Châu Dị.

Có thể co, có thể giãn.

Bên ngoài thì thủ đoạn sát phạt, trước mặt Tô Dĩnh thì lại không hề lộ ra một chút độc địa nào, ngụy trang cực giỏi.

Nếu không phải cô là đương sự, e là cũng bị cảm động trước sự hiếu thảo này của anh.

Khương Nghênh vừa quan sát tương tác giữa Châu Dị và Tô Dĩnh, vừa uống nước ép, thế là uống sạch cốc nước ép lúc nào không hay.

Sau hơn 10 phút, thức ăn lên đủ.

Đồng loạt đều cay, chỉ có hai đĩa nhỏ thì nhạt hơn và hơi ngọt.

Châu Dị xoay bàn ăn, đặt món rau ngọt trước mặt Khương Nghênh, sau đó chuyển bàn ăn lại, nói với Tô Dĩnh.

"Dì, dì nếm xem có vừa miệng không."

"Ừ, A Dị, cháu cũng ăn đi."

Châu Dị nói với Tô Dĩnh xong, rồi nhìn sang thấy Khương Nghênh vẫn chưa động đũa vào thức ăn trước mặt, bèn cong môi, kề sát vào tai cô nói.

"Sao em không ăn? Chồng đích thân xuống bếp nấu đó."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 94: Có phải anh thích cô ấy không



Châu Dị như thể đang thì thầm với Khương Nghênh, nhưng lại chẳng hề nén giọng.

Khương Nghênh xoay đầu nhìn anh, thấy sự chân thành trong ánh mắt cười của anh, những lời cô muốn cảnh cáo chợt nghẹn lại nơi cổ họng.

Tục ngữ nói rất đúng, không ai đánh kẻ chạy lại, huống chi hôm nay phải diễn màn kịch này cho Tô Dĩnh xem. Khương Nghênh không thể làm chuyện ăn cháo đá bát được.

Khương Nghênh cân nhắc thiệt hơn, cúi đầu nếm một miếng rồi trả lời.

"Vị cũng ngon đó."

Châu Dị mỉm cười không lên tiếng.

Châu Dị quen với việc nắm bắt lòng người, anh nhận ra sự ẩn nhẩn nơi Khương Nghênh, nên sau đó rất yên ắng. Cả buổi với thái độ khiêm tốn và nói chuyện với Tô Dĩnh.

Ban đầu, hai người đang nói chuyện về phong cảnh con người của Bạch Thành, cuối cùng nói chuyện này xọ chuyện kia, không biết làm thế nào câu chuyện lại chuyển hướng đến thân thế của Châu Dị.

Tô Dĩnh hỏi Châu Dị.

"Mẹ kế hà khắc với cháu, vậy còn ba cháu thì sao?"

Châu Dị vẻ mặt thản nhiên.

"Cũng chẳng tốt gì cho cam."

"Sao lại như vậy?"

"Có lẽ là thấy cháu là một cái đuôi, ảnh hưởng đến tình cảm của ông với người vợ hiện tại."

Tô Dĩnh nghe vậy, không kiềm được mà đỏ mắt.

"Rõ ràng là ông ấy thời trẻ phạm lỗi, chuyện này liên quan gì đến trẻ con?"

Châu Dị nhổm người lấy đũa dùng chung gắp thức ăn cho Tô Dĩnh, cười nói.

"Dì, không phải ai cũng lương thiện giống dì đâu."

Châu Dị nịnh nọt rất tự nhiên, Tô Dĩnh chẳng thấy có gì không thoải mái cả.

Sau bữa ăn, những khúc mắc Tô Dĩnh có đối với Châu Dị dù chưa được gỡ bỏ hoàn toàn, nhưng cũng được hơn nửa.

Không chỉ gỡ bỏ phần nào khúc mắc, mà còn thấy đau xót hơn cho người cháu.

Sau bữa ăn, ba người ra khỏi khách sạn, Châu Dị đẩy Tô Dĩnh, Khương Nghênh đi bên cạnh hai người.

Đi đến bãi đỗ xe, trợ lý Trần từ một chiếc xe khác bước xuống, bồng Tô Dĩnh lên xe, sau đó đứng bên cạnh nghe sắp xếp.

Khương Nghênh thấy vậy ngẩng đầu nhìn Châu Dị.

"Anh không về nhà?"

Châu Dị đưa tay vuốt giúp cô những sợ tóc bị gió thổi bay.

"Anh còn có chút việc, bảo Trần Triết đưa em và dì về."

Khương Nghênh hững hờ đáp lại.

"Không cần, em tự lái xe về được rồi."

Châu Dị bóp nhẹ sau ót Khương Nghênh.

"Nghe lời anh. Dì lên xuống bất tiện, em không bồng được."

Cảm nhận được cảm giác tê rần sau ót, Khương Nghênh bất chợt chau mày.

Châu Dị thấy vậy, bèn dừng lại. Không đợi Khương Nghênh nổi cáu, anh rút tay lại, rồi đưa chìa khóa cho Trợ lý Trần, và nói với Khương Nghênh.

"Lên xe đi, đừng để dì chờ lâu, đến nhà nhắn tin cho anh."

Sau khi nhìn theo Khương Nghênh lên xe rời đi, Châu Dị xoay người bước lên một chiếc xe khác.

Lúc này, Khúc Tích với Thường Bác đang ngồi ở văn phòng của cô.

Thường Bác ngồi trên sô pha, còn Khúc Tích ngồi trước bàn trà trước mặt anh.

Trời mùa đông nên hai người mặc áo bông, mỗi người tay cầm kem, vừa ăn, vừa nghĩ kế.

"Cậu nói xem tay Châu Dị kia tự dưng tìm tôi hỏi chuyện Khương Nghênh là có ý gì?"

Khúc Tích nhìn Thường Bác hỏi với vẻ mặt nghiêm túc. Cô cắn miếng kem, lạnh đến tê tái cả răng.

Thường Bách quay lại nhìn cô, kéo chặt áo lông trên người.

"Tôi nói cậu này, trước khi mình nói chuyện, có nên mở điều hòa không? Tôi thấy cậu tiết kiệm cũng tiết kiệm vừa phải thôi chứ!"

Khúc Tích nghe nói, mắng Thường Bác là đồ đỏng đảnh, rồi đứng lên đến bàn làm việc rút một túi ấm từ trong ngăn kéo, xoay người bước đến đưa cho Thường Bác.

"Chỗ nào lạnh thì chậm chỗ đó. Không phải tôi nổ với cậu, nhưng đây là túi giữ ấm 24 tiếng đó."

Thường Bác nhìn túi ấm trong tay Khúc Tích, cắn môi.

"Ơ này, cậu tính nhờ cái này để vượt qua mùa đông à?"

Khúc Tích rất thản nhiên.

"Không thì sao? Dùng điều hòa thì đắt mà."

"Thảm sưởi thì sao? Cũng tắt cả thảm sưởi luôn?"

Khúc Tích liếc mắt nhìn anh.

"Coi cái bộ giàu có của cậu kìa, chưa sống kiểu nghèo khổ đúng không? Hãy nghĩ đến thế hệ già trước chúng ta đi, còn phải ở nhà tranh vách đất ấy, có một chỗ che mưa che gió là tốt lắm rồi. Còn đòi thảm gì nữa?"

Khúc Tích nói một mạch làm cho Thường Bác ngậm miệng.

Khúc Tích thấy Thường Bác không nói gì, lại nói:

"Cậu thấy tôi giờ coi bộ kiếm sống khá khá, nhưng thực ra thì tôi chỉ là con ruồi con nhặng ven đường mà thôi. Kiếm miếng cơm nếu mà mặt mày không sạch sẽ, nếu ra đường không phải đi trên giày cao gót thì tôi còn có thể nghe thấy tiếng lục lạc phát ra từ người mình."

Thường Bác nhìn túi giữ ấm trong tay, thực sự là lười trả lời Khúc Tích. Anh quay lại chủ đề chính.

"Tay trợ lý của Châu Dị nói gì với cậu?"

Khúc Tích suy nghĩ một hồi rồi nói.

"Nói một đống chuyện linh tinh xong rồi trực tiếp hỏi tôi về chuyện bệnh tình của Nghênh Nghênh, cũng may là tôi nhạy bén, nếu là cậu có đến tám, chín phần là bị lừa rồi."

Thường Bác ngước mắt nhìn.

"Còn có thể tiếp tục nói chuyện không?"

Khúc Tích lập tức cười huề, chắp hai tay cúi đầu.

"Anh Thường, em xin lỗi, em xin lỗi. Chúng ta nói tiếp vậy. Cậu nói xem cái tay Châu Dị đó rốt cuộc là có ý gì?"

"Với cú điện thoại tối qua của Nghênh Nghênh, liệu có khả năng là Châu Dị đã động lòng trước Nghênh Nghênh không?"

Khúc Tích nghe vậy, sắc mặt liền thay đổi.

"Chấn động vậy sao?"

"Rất chấn động sao?"

Khúc Tích gật đầu.

"Đúng là rất chấn động, trong ấn tượng của tôi, Châu Dị chính là hung thần ác sát."

Thường Bác không khỏi bật cười.

"Vậy bà còn dám mở miệng bảo người ta tam cố mao lư?"

"Thì tôi cũng là để tạo thanh thế cho Nghênh Nghênh thôi mà. Nói thật, tôi nói xong câu đó thì hối hận lắm, bây giờ thì sợ chết được."

Khúc Tích dứt lời, hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.

Hai người đang nhìn nhau thì có tiếng gõ cửa bên ngoài văn phòng.

Khúc Tích nghiêng đầu nói.

"Mời vào!"

Trợ lý đầy cửa thò đầu vào.

"Giám đốc Khúc, có Sếp Châu đến tìm chị."

Sếp Châu?

Khúc Tích đánh thót tim.

Thường Bác thấy vậy đưa tay vỗ vào vai cô.

Khúc Tích nhìn Thường Bác chăm chú, cứ nghĩ là anh sẽ nói gì đó an ủi mình, nào ngờ Thường Bác mở miệng lại nói.

"Yên tâm, tôi sẽ lo việc chôn cất cho cậu."

Thường Bác vừa dứt lời thì Châu Dị đẩy cửa bước vào.

Thường Bác và Khúc Tích đồng thời đứng lên.

Châu Dị nhìn thấy hai người, không cần nghĩ cũng biết họ tụ tập ở đây là vì điều gì. Anh nhoẻn miệng cười. Người đàn ông trước giờ luôn cao ngạo, hôm nay lại có đôi chút khách sáo hiếm thấy.

"Hai người ngồi đi."

Châu Dị dứt lời, chẳng hề câu thúc, mà bước đến sô pha một người ngồi trước mặt hai người và ngồi xuống.

Nhìn thấy Châu Dị từ khách thành chủ, Thường Bác và Khúc Tích nhìn nhau. Trao đổi ánh mắt với nhau.

Châu Dị thấy tương tác giữa hai người, nhưng giả vờ không thấy, đôi chân dài hơi mở ra, cầm hộp thuốc trên bàn trà rút ra một điếu gắn vào miệng.

"Hai vị bàn bạc xong chưa? Chuẩn bị cho ai nói chuyện với tôi?"

Uy lực từ Châu Dị toát ra khá mạnh, dù anh đã cố gắng thể hiện sự vui vẻ và hiền hòa, nhưng Thường Bác và Khúc Tích vẫn cảm thấy khó chịu.

Khúc Tích chợt có một cảm giác là không phải anh đến tam cố mao lưu mà là đến để giết người diệt khẩu.

Bầu không khí đông đặc lại chừng một phút, Thường Bác mở miệng phá vỡ bầu không khí ấy.

"Khúc Tích, cậu ra ngoài pha giúp cho sếp Châu cốc cà phê, tôi nói chuyện với anh ấy."

Khúc Tích nhìn Thường Bác với ánh mắt đáng thương, vừa mới còn tỏ vẻ "tôi lo cho cậu lắm", thì ngay sau đó chuồn đi như không khí.

Đến khi cửa văn phòng đóng lại, Thường Bác mở lời với giọng bình tĩnh.

"Sếp Châu, tôi mạo muội hỏi anh một câu. Anh thích Nghênh Nghênh à?"

Châu Dị vẻ mặt lười biếng, giọng trầm ấm quyến rũ.

"Cậu nghĩ sao?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 95: Không nỡ



Đàn ông hiểu rõ đàn ông nhất.

Dù là Châu Dị không trả lời mà hỏi ngược, Thường Bác cũng đoán được ít nhiều đáp án.

Châu Dị với Khương Nguyên không thù không oán, cái duy nhất kết nối liên kết họ chính là chút chuyện quan hệ nam nữ.

Anh tự dưng lại bận tâm đến chuyện của cô như vậy, ngoài thích ra thì chẳng còn gì để giải thích được nữa.

Chẳng thể nào là vì ăn no không có việc làm được.

Nghĩ thông suốt những điều đó, thì những căng thẳng ban đầu của Thường Bác không còn nữa, anh chậm rãi ngồi xuống.

"Điều Sếp Châu muốn biết... e là tôi không thể nói."

Châu Dị ánh mắt thâm sâu, không nhận ra được là vui hay giận. Anh dụi tàn thuốc vào gạt tàn trước mặt.

"Thái độ kiên quyết vậy à?"

Thường Bác cười cười.

"Là bạn bè, tôi không thể đâm sau lưng bạn được, cũng không thể đâm hai bên sườn bạn."

Thường Bác dứt lời, thấy Châu Dị nhìn anh không chớp mắt, lại nói:

"Sếp Châu, tôi với Khúc Tích sẽ không nói gì đâu. Thực ra anh nên cảm thấy vui, chí ít thì chứng minh Khương Nghênh kết bạn không tồi."

Châu Dị cười nhạt.

"Cậu biết chơi tâm lý chiến với tôi ghê."

"Đây không phải là tâm lý chiến, là sự thật."

Nhìn thấy Thường Bác có thái độ như vậy, Châu Dị hoàn toàn đoán ra được chuyến đi này không có hiệu quả.

Nếu Thường Bác và Khúc Tích không phải bạn của Khương Nghênh, có khi anh còn có thể sử dụng vài thủ đoạn rồi.

Nhưng hai người này lại là bạn thân nhiều năm của Khương Nghênh, nên anh không thể làm chuyện đâm dao sau lưng cô.

Châu Dị im lặng không nói, nhưng Thường Bác lại ngồi trên sô pha, lạnh sống lưng.

Anh không biết lúc này Châu Dị đang nghĩ gì, nhưng anh rất rõ là Châu Dị không phải là người dễ đánh lừa.

Anh từng nghe Khương Nghênh nói những thủ đoạn trừng trị người khác của Châu Dị. Nghe nói vài năm trước Châu Diên cài cắm người ở bên cạnh anh, sau khi bị Châu Dị phát hiện, đã trực tiếp ném người ta xuống sông.

Không dìm chết, mà cứ dìm xuống rồi kéo lên.

Cứ lập đi lập lại như vậy, cuối cùng tai mắt đó không bị chết nhưng sợ đến phát điên.

Thường Bác đang nghĩ ngợi lung tung, thì Châu Dị ngồi đối diện anh chợt đứng lên.

Thường Bác tự dưng thấy hốt hoảng, ngẩng đầu lên, nào ngờ đâu Châu Dị chẳng buồn nhìn anh mà sải bước ra cửa.

Châu Dị bước ra ngoài cửa, Khúc Tích đang ôm cốc nước nóng đứng đó.

Thấy Châu Dị, Khúc Tích hơi hoảng hốt.

Tiếp theo, Châu Dị bước đến trước mặt cô cười châm chọc.

"Tam cố mao lư? Giám đốc Khúc học văn giỏi đó."

Khúc Tích: "..."

Nhìn theo Châu Dị đang rời đi, Khúc Tích vội bước vào cửa.

Thấy Thường Bác, Khúc Tích đưa cho anh cốc nước nóng.

"Anh Thường, từ hôm nay em có cái nhìn khác về anh đó. Uy vũ cứng rắn! Anh nói gì với Châu Dị vậy? Sao anh ta đi nhanh vậy?"

Thường Bác nhận cốc nước từ Khúc Tích, vẻ mặt thản nhiên.

"Tôi không nói gì với anh ta, có lẽ là chỗ này của cậu lạnh quá nên anh ta không chịu nổi?"

Khúc Tích trợn mắt.

"Rốt cuộc cậu có thể đóng phí sưởi không vậy?"

Khúc Tích không vui trừng mắt nhìn anh.

"Cậu nghĩ tôi không đóng thật à? Đường sưởi khu tôi đang bảo trì, không biết một năm đóng bao nhiêu tiền mà ngày nào cũng là đang bảo trì."

Châu Dị ra khỏi công ty Khúc Tích, lái xe về nhà.

Trên đường, Châu Dị mở điện thoại gọi đi.

Máy được nối, đầu máy bên kia giọng trêu chọc của Bùi Nghiêu vang lên.

"Ôi, Sếp Châu, dạo này không phải anh đang ôm ấp gái đẹp sao? Sao lại bận rộn như vậy mà vẫn nhớ đến tôi?"

Châm Dị chẳng có tâm trạng bông đùa, bèn nói thẳng.

"Giúp tôi một việc."

Bùi Nghiêu vừa nghe giọng điệu nghiêm túc của Châu Dị, không khỏi trở nên nghiêm túc.

"Chuyện gì?"

"Giúp tôi theo dõi một người."

"Nam hay nữ?"

"Nữ."

Bùi Nghiêu nghe vậy thì trở nên vui vẻ.

"Xinh không?"

Châu Dị trêu chọc.

"Người ông quen, bạn thân của Nghênh Nghênh. Khúc Tích."

Bùi Nghiêu biết Khúc Tích, theo như anh biết Châu Dị và Khúc Tích chẳng có mâu thuẫn gì, nên nghe vậy thì không khỏi thắc mắc.

"Theo dõi cô ấy làm gì?"

Châu Dị nói thật, nói hết nội dung câu chuyện Khúc Tích đã nói với Khương Nghênh khi gọi điện.

Nghe Châu Dị nói vậy, Bùi Nghiêu tỏ vẻ kỳ lạ.

"Trông Nghênh Nghênh bình thường vậy mà? Sao có bệnh gì được?"

Tay Châu Dị đang giữ vô lăng chợt siết lại.

"Không biết, ông theo dõi cô ấy giúp tôi, nghĩ cách tiếp cận tìm hiểu."

Bùi Nghiêu tặc lưỡi.

"Ông đang ép tôi dùng mỹ nam kết à!"

Châu Dị cười nhạo.

"Nếu như có thể dùng mỹ nam kế thì càng tốt. Cũng xem như là tôi mưu cầu phúc lợi cho ông. Nếu không thì tối nào đôi tay ông cũng nóng nảy."

Bùi Nghiêm ở đầu máy bên kia rủa xả. Ngập ngừng một chút rồi hỏi.

"Châu nhỏ, ông nói thật với tôi đi. Có phải là ông vẫn còn thích Khương Nghênh không?"

Châu Dị im lặng, không lên tiếng.

Bùi Nghiêu không nghe thấy anh trả lời, biết là Châu Dị đang kiểu chết cũng phải giữ thể diện dù là sống phải chịu khổ. Bèn cười.

"Đúng là thâm tình!"

Mặt khác, Khương Nghênh và Tô Dĩnh đến Thủy Thiên Hoa Phủ.

Vừa vào cửa Tô Dĩnh sửng sốt trước căn nhà, bà nhìn sang Khương Nghênh hỏi với vẻ đầy nghi hoặc.

"Căn nhà to như vậy, bình thường chỉ có cháu và Dị ở thôi à?"

Khương Nghênh khom lưng thay dép.

"Dạ."

"Nhà to quá."

Khương Nghênh rút ra một đôi dép từ tủ giày, rồi khom người giúp Tô Dĩnh thay.

"Ở lâu rồi dì sẽ quen thôi."

Tô Dĩnh cúi đầu nhìn Khương Nghênh.

"Đợi chân của dì khỏe rồi, dì ra ngoài tìm việc."

Khương Nghênh bật cười.

"Dì dưỡng thương đi đã, không gấp đâu. Có phải cháu không nuôi nổi dì đâu."

Tô Dĩnh cắn môi, vẻ mặt xót xa.

"Dì biết là giờ cháu kiếm được nhiều tiền, nhưng dù sao dì cũng là người lớn. Vốn là dì nên chăm sóc cho cháu, bây giờ..."

Tô Dĩnh nói rồi nghẹn giọng.

Khương Nghênh không phải là người thích đau buồn u sầu, không mấy muốn Tô Dĩnh tiếp tục đề tài này, bèn chuyển đề tài.

Thay dép cho Tô Dĩnh xong, Khương Nghênh đẩy Tô Dĩnh vào trong.

Để Tô Dĩnh hoạt động thuận tiện, Khương Nghênh sắp xếp cho bà ở tầng trệt.

Sau khi sắp xếp cho Tô Dĩnh xong, Khương Nghênh cất bước lên lầu.

Lầu hai là phòng ngủ chính và thư phòng, Khương Nghênh từng đến một lần nhưng chưa từng vào.

Khương đứng ở ngoài phòng ngủ một lúc, đưa tay đẩy cánh cửa bước vào, trước mắt cô là va li hành lý.

Khương Nghênh ngẩn ra một lúc rồi bước vào trong.

Vali hành lý của cô được mang đến khi nào?

Sao cô không biết?

Khương Nghênh còn đang suy nghĩ thì bước chân vững chãi chợt vang lên sau lưng.

Khương Nghênh nghe tiếng, xoay đầu nhìn lại chỉ thấy Châu Dị đang nở miệng cười, tay vừa kéo lỏng cà vạt vừa bước vào trong.

"Em vẫn chưa thu dọn à?"

Khương Nghênh không trả lời mà hỏi ngược.

"Sao anh về nhanh vậy?"

Châu Dị ném cà vạt đã kéo ra lên trên bàn bên cạnh.

"Xử lý xong việc thì đương nhiên là về thôi."

Châu Dị nói xong, xoay lại nhìn Khương Nghênh, anh chau mày.

"Không thích anh về sớm?"

Khương Nghênh đưa tay đẩy hành lý vào trong.

"Không có."

Châu Dị bước đến tủ áo mở tủ, rồi chỉ vào vị trí trống.

"Em xem thử chỗ này đủ em dùng không?"

Châu Dị dứt lời, xoay đầu nhìn Khương Nghênh chợt hỏi.

"Nước uống hồi trưa ngon không?"

Khương Nghênh hiểu ra trả lời.

"Ngon."

Châu Dị mấp môi nói.

"Chỗ em uống là anh đã uống rồi đó.
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 96: Chuyển nhà



Châu Dị dứt lời, Khương Nghênh chợt chau mày.

Châu Dị thấy vậy, biết là Khương Nghênh không vui, bèn bước lên trước, đứng thẳng trước mặt cô.

Hai người nhìn nhau, Khương Nghênh nói:

"Trẻ con."

Châu Dị mỉm cười.

"Trẻ con à?"

"Lẽ nào anh không cảm thấy một người trưởng thành mà làm chuyện này thì rất ấu trĩ sao?"

Châu Dị đưa tay, ngón tay v**t v* lấy môi cô.

"Đã hôn nhau rồi, cùng dùng cốc nước thì có làm sao?"

Khương Nghênh bặm môi: "..."

Những gì Châu Dị nói là sự thật. Nhưng Khương Nghênh vẫn cảm thấy không thoải mái.

Châu Dị nói xong, thấy Khương Nghênh không phản bác, ngón tay đang trên môi cô lần xuống eo, kéo người cô sát vào lòng mình, cúi đầu hỏi.

"Hôm nay anh thể hiện thế nào? Ấn tượng của dì với anh có thay đổi chút nào không?"

Khương Nghênh bặm môi nhìn anh.

"Anh muốn nghe nói thật?"

Châu Dị: "Ừ."

Khương Nghênh: "Bình thường."

Châu Dị hơi chau mày.

"Dì nói với em vậy à?"

Khương Nghênh nói dối không hề đỏ mặt: "Ừ."

Châu Dị nhìn Khương Nghênh, đầu lưỡi đẩy bên trong góc má.

"Em nói dối."

Khương Nghênh đưa tay đẩy anh ra, lôi vali đến trước tủ đồ thu dọn. Vẻ mặt thản nhiên.

"Anh hỏi thì tôi trả lời. Anh không tin tôi cũng đâu còn cách nào khác."

Khương Nghênh tính tình lạnh lùng, những lời cô nói khiến người ta tự dung tin phục.

Châu Dị bước đến giường ngồi xuống, nhìn cô sắp xếp quần áo, từng chiếc từng chiếc xếp đầy vào tủ bên phải tủ đồ của anh, đôi môi mỏng chợt nở nụ cười tươi roi rói.

Khương Nghênh thu dọn xong tủ đồ, đứng lên đang chuẩn bị kéo va li sang bên cạnh, điện thoại trong túi chợt reo lên.

Khương Nghênh lấy chân đẩy va li, một tay kéo khóa kéo, một tay đưa vào túi lấy điện thoại bấm nghe.

"A lô."

Khương Nghênh dứt lời, đầu điện thoại bên kia vang lên giọng nói hơi ngại ngùng rụt rè.

"Chào cô, cô có phải là Khương Nghênh không?"

Nghe thấy giọng nói xa lạ ở đầu bên kia, Khương Nghênh nói:

"Tôi đây, cô là ai?"

"Tôi là Mạnh Nhuế."

Khương Nghênh khựng lại vài giây rồi chợt phản ứng.

"Chị dâu, có chuyện gì không?"

"Tôi... tôi định đi thử áo cưới chiều nay, cô có thể đi với tôi không?"

Giọng nói của Mạnh Nhuế rõ ràng là hơi lo lắng, nói xong, có lẽ là sợ Khương Nghênh từ chối, nên nói thêm.

"Ông nói tôi lạ nước lạ cái ở đây, có thể nhờ cô đi với tôi."

Mạnh Nhuế đưa ông cụ ra đỡ đạn, Khương Nghênh muốn từ chối cũng khó, cô nhìn đồng hồ đeo tay.

"Mấy giờ?"

Mạnh Nhuế vui mừng.

"Ba giờ có được không?"

"Được, tôi lái xe đến đón chị."

Giọng điệu Mạnh Nhuế có vẻ ngại ngùng.

"Không cần đâu, tôi tự gọi xe đi."

Khương Nghênh nghe vậy nói tiếp.

"Không sao, chị cho nhắn địa chỉ cho tôi."

Khương Nghênh nói xong, Mạnh Nhuế ở đầu bên kia nhỏ lời cảm ơn.

Cúp máy, Khương Nghênh đóng điện thoại nhìn lên Châu Dị, hỏi anh để vali ở đâu.

Châu Dị ngồi bên giường, dáng vẻ thoải mái.

"Mạnh Nhuế gọi?"

Khương Nghênh trả lời thật.

"Ừ, bảo tôi đưa cô ấy đi thử áo cưới."

Châu Dị bật cười.

"Nhà họ Châu đông như vậy, sao cứ phải chọn em đi cùng?"

"Ý anh nghĩa là sao?"

Đáy mắt Châu Dị lóe lên sự khinh mạn.

"Không nở mày nở mặt thì thôi, còn không có não nữa."

Khương Nghênh chợt hiểu ra ý tứ trong câu nói của Châu Dị.

"Người như vậy ở nhà họ Châu đầy ra."

Khương Nghênh dứt lời, Châu Dị bật cười.

"Cũng đúng."

Châu Dị nói xong, dặn dò Khương Nghênh.

"Em chú ý một chút, người càng trông hiền lành vô hại, thì tâm tư càng thâm sâu."

Khương Nghênh bước đến nhà vệ sinh trong phòng ngủ rửa tay.

"Tôi biết rồi, chó cắn người sẽ không sủa."

Bước ra khỏi nhà vệ sinh, Khương Nghênh bước đến trước mặt Châu Dị.

"Tôi muốn thuê cho dì một người giúp việc."

Châu Dị ngồi thẳng người lại.

"Em cũng nên biết là anh không thích trong nhà có người ngoài."

Khương Nghênh chau mày.

"Nhưng với tình trạng hiện giờ của dì, hoàn toàn không thể nào tự lo chuyện ăn ở cho mình được."

Đôi mắt Châu Dị sâu thăm thẳm.

"Anh chỉ là nói không thích, không nói là không đồng ý."

Khương Nghênh:

"Có điều kiện?"

Châu Dị cười đểu, đưa tay chỉ chỉ vào môi mình
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 97: Kính nhi viễn chi



Ý của Châu Dị hai năm rõ mười.

Khương Nghênh ngước mắt nhìn anh, chiếc eo thon khom xuống, như thể sắp chạp vào đôi môi Châu Dị, thấy yết hầu anh chuyển động, cô chợt bật cười.

"Châu Dị, anh đúng là ăn mặn rồi nên thấy được tinh túy của đồ ăn rồi."

Giọng nói trầm ấm của Châu Dị vang lên.

"Không được sao?"

"Được, nhưng anh cũng phải có chừng mực."

Châu Dị cười nhiều ẩn ý.

"Ví dụ như... một tuần... bảy lần?"

Khương Nghênh cười.

"Vậy anh cũng phải nhớ là mua thêm thuốc bổ."

Khương Nghênh nói xong, chẳng để ý đến Châu Dị nữa,

Bởi vì chiều phải đi thử áo cưới với Mạnh Nhuế, không biết mấy giờ mới có thể về, nên cô phải sắp xếp cho Tô Dĩnh trước.

Khương Nghênh vào nhà bếp giúp Tô Dĩnh làm một dĩa trái cây, lại giúp bà nấu cơm tối cho vào tủ lạnh. Cuối cùng mới lấy máy tính bảng mở cửa phòng Tô Dĩnh.

Khương Nghênh vừa vào cửa, Tô Dĩnh đang nằm trên giường chống hai tay xuống giường ngồi dậy.

Khương Nghênh bước lên trước, đặt máy tính bảng lên đầu giường của Tô Dĩnh.

"Dì, chiều cháu phải ra ngoài, nếu dì thấy chán thì có thể chơi ipad giải sầu, nếu không muốn chơi thì dì ra phòng khách xem tivi cũng được. Đến mai có thời gian, cháu sẽ tìm giúp việc cho dì, chăm sóc vấn đề ăn uống của dì."

Tô Dĩnh nhìn máy tính bảng được Khương Nghênh đặt ở đầu giường, xua xua tay.

"Dì lớn thế này rồi không chơi mấy cái này."

Khương Nghênh cười.

"Lớn tuổi thì liên quan gì đến việc chơi máy tính bảng?"

Vẻ mặt Tô Dĩnh không được tự nhiên.

"Nghênh Nghênh, lúc nãy dì có xem qua ở mấy cái app tìm việc. Người cỡ tuổi dì muốn tìm công việc mà có mặt mũi chút e là khó."

Tô Dĩnh nói xong, đưa tay kéo tay Khương Nghênh.

"Nếu dì ra ngoài làm giúp việc, liệu cháu có thấy xấu hổ không?"

Khương Nghênh thuận thế ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm túc.

"Một là không trộm, hai là không cướp. Dựa vào sức lao động của mình mà kiếm tiền, tại sao cháu phải thấy xấu hổ?"

Nghe thấy Khương Nghênh nói vậy, vẻ mặt căng thẳng của Tô Dĩnh dịu lại.

"Vậy đợi cháu tìm giúp việc cho dì, rồi dì học cô ấy."

Khương Nghênh cười.

"Dạ."

Mỗi người đều có cách sống riêng, Khương Nghênh không cưỡng cầu.

Thật lòng đối xử tốt với ai đó không phải là nhất mực ép người ta phải thực hiện những gì mà bạn cho là tốt. Mà là cho phép họ sống theo cách mà họ thấy thoải mái nhất.

Tuy Tô Dĩnh hơi lớn tuổi, nhưng học lực không kém.

Với năng lực hiện giờ của Khương Nghênh, hoàn toàn có thể giúp bà sắp xếp một công việc đàng hoàng.

Nhưng cô biết những lo lắng của Tô Dĩnh, nên chẳng đề cập đến luôn.

Nói chuyện với Tô Dĩnh một lúc, Khương Nghênh xem đồng hồ thấy sắp đến giờ, bèn dặn dò Tô Dĩnh vài câu rồi đứng lên đi.

Công việc giữ thể diện của nhà họ Châu trước giờ vẫn làm rất tốt.

Dù là ông cụ Châu thể hiện rõ ra mặt là xem thường Mạnh Nhuế, nhưng vẫn sắp xếp cho cô ấy vào cửa hàng áo cưới hạng nhất hạng nhì ở Bạch Thành.

Khi Khương Nghênh lái xe đến, Mạnh Nhuế đang được vài nhân viên gúp chọn lựa.

Có lẽ là Mạnh Nhuế khá yếu đuối, nên vẻ ngoài những nhân viên đó thì cười hi hi ha ha, nhưng thực ra lại rất khinh thường, hoàn toàn chẳng tôn trọng khách hàng.

Khương Nghênh vừa vào cửa, một nhân viên cửa hàng chạy đến, kích động nói với cô.

"Cô... cô là Khương Nghênh?"

Khương Nghênh nhìn đối phương, hỏi với vẻ hoài nghi.

"Cô biết tôi?"

"Tôi là fan của cô. Tôi rất thích xem cái show mà cô đang quay đó..."

Nhân viên cửa hàng nói rồi bước ra khỏi quầy thu ngân.

"Cô còn xinh hơn trên truyền hình."

Khương Nghênh trước giờ vẫn không quen với sự nhiệt tình của người khác, huống chi là sự nhiệt tình này đến từ một người xa lạ.

Khương Nghênh bèn cười lịch sự với đối phương rồi bước đến chỗ Mạnh Nhuế.

Đối phương thấy Khương Nghênh lạnh lùng như vậy, không những không giận, mà còn thấy hưng phấn, bèn đưa điện thoại ra chụp ảnh.

"A a... đúng là biểu hiện trên tivi và ngoài đời y hệt nhau."

Khương Nghênh bước đến bên cạnh Mạnh Nhuế.

Mạnh Nhuế nhìn thấy cô, như thể thấy được cứu tinh. Giằng ra khỏi tay những nhân viên bán hàng, bước vội đến trước mặt cô.

"Khương Nghênh, cô đến rồi."

Khương Nghênh cười xa cách.

"Chị dâu."

Tay đang thả dọc theo hông, Mạnh Nhuế nắm chặt vạt áo mình, nói nhỏ.

"Xin lỗi nhé, tôi đã bắt cô đến đây thế này. Ông vốn muốn mẹ hoặc là Châu Kỳ đưa tôi đi, nhưng..."

Nhưng họ không muốn.

Mạnh Nhuế chưa nói hết câu thì đôi mắt đỏ hoe.

Khương Nghênh thầm rõ những gì Mạnh Nhuế muốn nói là gì nhưng không truy hỏi.

Hỏi cái gì?

Hỏi ra thì thành bà tám.

Trong một ngôi nhà tạp nham như nhà họ Châu, nếu không thể được tất cả mọi người đều yêu thích, thì tốt nhất là phải giữ khoảng cách.

Đến gần quá, e là chỉ nói một vài câu mông lung, sau đó cũng sẽ trở thành thóp cho người ta nắm.

Mạnh Nhuế dứt lời, thấy Khương Nghênh không truy hỏi, ánh mắt lóe lên tia thất vọng. Nhưng cô cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, rồi nói:

"Lúc nãy họ đã cho tôi thử vài bộ rồi, nhưng đều không hợp."

"Thử bộ nào rồi?"

Mạnh Nhuế quay đầu lại chỉ vào hàng sau lưng.

"Những bộ này đều thử rồi."

Khương Nghênh nhìn theo tay chỉ của Mạnh Nhuế, đưa mắt nhìn, vừa nhìn mấy nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh.

"Kiểu áo cưới của các cô chỉ có từng này à?"

Vài nhân viên cửa hàng nhận ra Khương Nghênh, cũng có người không nhận ra.

Nghe thấy Khương Nghênh hỏi vậy, có người đứng ra trả lời.

"Những mẫu này đều là mẫu mới nhất năm nay của cửa hàng chúng tôi, mỗi mẫu..."

Không đợi đối phương dứt lời, Khương Nghênh lạnh lùng cắt lời.

"Mẫu đầu tiên bên tay phải cô là mẫu cũ từ ba năm trước. Còn mẫu tiếp theo đó là của năm ngoái. Nếu cửa hàng cô không có mẫu gì mới thì có thể nói thẳng ra, đừng có làm lãng phí thời gian của nhau."

Khương Nghênh dứt lời, cô gái trả lời lúc nãy chợt nổi giận đùng đùng đỏ mặt tía tai.

Tuy Khương Nghênh chỉ là trưởng phòng quan hệ công chúng nhưng bình thường tiếp xúc khá nhiều người trong giới thời trang.

Đặc biệt là áo cửa ở cửa hàng này. Đại diện thương hiệu hàng năm cho cửa hàng áo cưới này của họ hoàn toàn đều là nghệ sĩ của Châu Thị Media.

Khương Nghênh cũng từng giúp họ xử lý những vấn đề về truyền thông, làm việc với nhau thường nên cô cũng khá rành về thương hiệu này.

Thấy Khương Nghênh biết rõ mẫu áo cưới hàng năm như vậy, nhân viên cửa hàng nhất thời như biến thành đà điểu, chẳng lên tiếng nữa.

"Rốt cuộc là có mẫu mới hay không, nói thẳng đi."

"Có, có ạ."

Khương Nghênh nhìn sang nhân viên vừa trả lời.

"Vậy mang ra đây đi, chúng tôi tự chọn."

Khương Nghênh nói xong, các nhân viên đứng

Nhìn thấy trận thế này, Mạnh Nhuế nói nhỏ:

"Khương Nghênh, cũng may có cô, tôi chẳng hiểu gì cả."

Khương Nghênh hờ hững đáp.

"Từ từ sẽ hiểu thôi."

Có chút sự cố này nên các nhân viên cửa hàng không dám lơ là nữa.

Tận tâm tận lực cuối cùng chọn ba mẫu.

"Ba mẫu liệu có nhiều không?"

Mạnh Nhuế ngồi trước mặt Khương Nghênh, tay cầm cốc nước giấy, dè dặt hỏi.

Điện thoại trong túi Khương Nghênh rung lên, đồng thời cô đáp.

"Không nhiều."

Khương Nghênh nói xong, móc điện thoại ra khỏi túi. Cô quẹt màn hình, tin nhắn hiện ra: Tìm ra rồi, người ở Bạch Thành.

Khương Nghênh ánh mắt căng thẳng: Ở đâu?

Đối phương: Xưởng sửa xe Trí Đằng.
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 98: Người đứng sau là ai



Mạnh Nhuế nhìn Khương Nghênh nhắn tin, cắn môi.

"Khương Nghênh, chọn xong áo cưới rồi, nếu cô có chuyện gì thì cô cứ đi trước đi."

Khương Nghênh đóng điện thoại nhìn Mạnh Nhuế, không khách sáo.

"Được."

"Lát nữa tôi sẽ tự gọi xe đi về."

Khương Nghênh đáp nhỏ.

"Ừ."

Nói xong với Mạnh Nhuế, Khương Nghênh bước đến quầy tiếp tân tính tiền.

Mạnh Nhuế thấy vậy, bước lên ngăn lại.

"Không cần đâu, Châu Diên đã đưa thẻ của anh ấy cho tôi."

Khương Nghênh xoay đầu nhìn cô, cười mỉm.

"Cứ xem như quà cưới tôi tặng hai người."

Ba bộ áo cưới, Khương Nghênh mất 360 nghìn, nhưng cô hoàn toàn chẳng thấy xót.

Trước kia Châu Diên đối xử tốt với cô, ba bộ đồ này xem như là một cách đền đáp.

Ra khỏi cửa hàng áo cưới, Khương Nghênh lái xe đến xưởng sửa xe Trí Đằng.

Rất nhanh.

Xe đến xưởng sửa xe, Khương Nghênh đẩy cửa xuống xe.

Khương Nghênh vừa xuống xe, một cậu thanh niên đầu đội mũ lưỡi trai ngoài 20 bước đến.

Cậu thanh niên vẻ mặt tươi vui, cười hi ha.

"Chị Khương Nghênh."

Khương Nghênh mở túi xách bên mình, móc ra một xấp tiền đưa cho cậu.

"Người đâu?"

Cậu thanh niên nhận tiền, không đếm, mà đút luôn vào túi quần.

"Ở trong đó."

"Không nhận nhầm chứ?"

"Không nhầm đâu, em chỉ điều tra anh ta thôi đã điều tra mất nửa năm. Dù anh ta có biến thành tro em cũng nhận ra."

Cậu thanh niên nói xong, kề sát vào Khương Nghênh hạ giọng nói:

"Có điều, cứng miệng lắm. Em mới nãy hỏi hết nửa ngày vẫn dứt khoát không trả lời."

Khương Nghênh gật đầu.

"Ừ, tôi biết rồi."

Khương Nghênh nói xong, sải bước vào bên trong xưởng.

Cậu thanh niên đi theo sát phía sau cô.

"Chị Khương Nghênh, em đi vào cùng chị. Trong đó toàn đàn ông, nhỡ như chị gặp chuyện gì..."

Cậu thanh niên nói liến thoắng, Khương Nghênh dừng bước nhìn cậu.

Cậu thanh niên khựng lại, toét miệng cười.

"Sau này em còn kiếm tiền của ai chứ?"

Cậu thanh niên tên Cận Bạch, năm nay 21 tuổi. Chưa từng đi học, không cha không mẹ, chỉ có một người bà năm nay hơn 80 tuổi.

Thấy c** nh* tuổi, chưa học hành vậy thôi chứ thực sự là có chút bản lĩnh.

Bình thường dựa vào việc điều tra người này người kia để sống, cậu ta cũng khá có tiếng tăm trong giới này.

Khương Nghênh quen cậu hồi ba năm trước, lúc đó cậu vừa tròn 18 tuổi. Người thì nhỏ mà già đời, cực kỳ sỏi đời.

Cận Bạch dứt lời, cười với Khương Nghênh.

Khương Nghênh mấp máy đôi môi.

"Vậy lát nữa cậu bảo vệ tôi cho tốt đó. Nếu không e là sau này cậu chẳng kiếm được tiền của tôi đâu."

"Không thành vấn đề!"

Hai người lần lượt vào bên trong xưởng, công nhân trong xưởng vừa nhìn thấy họ thì đổi sắc mặt.

Những công nhân đó nhìn nhau, tạm dừng công việc, rồi cầm theo dụng cụ làm việc mà tụ lại xung quanh hai người.

"Ôi, mỹ nữ! Sửa xe à?"

Khương Nghênh vẻ mặt thản nhiên.

"Tôi tìm Vương Thành."

"Tìm sếp chúng tôi à? Sếp chúng tôi không có đây, vừa mới đi rồi."

"Đừng có điêu! Tôi canh ở ngoài suốt, sếp các người ra ngoài lúc nào chứ?"

Cận Bạch dứt lời, mấy người công nhân chen nhau nhìn cậu.

Đừng thấy Cận Bạch ốm yếu nhỏ con mà xem thường, lúc này cậu chẳng hề sợ hãi điều gì.

"Sao? Ông đây nói sai à?"

Cận Bạch nói xong, cười với công nhân đang cầm đầu. Còn muốn tiếp tục châm chọc vài lời, thì Khương Nghênh khom lưng cầm cây cờ lê từ dưới sàn lên, xoay người bước đến trước một chiếc xe dựng gần nhất đập vài cái.

Thấy vậy, công nhân cầm đầu chửi thề, bước lên ngăn lại.

Khương Nghênh lạnh lùng nhìn anh ta. Xoay xoay cờ lê trong tay.

"Tôi nói lại lần nữa, tôi muốn gặp Vương Thành."

"Con mụ nhà cô điên rồi phải không? Cô có biết là ba chiếc xe cô đập bao nhiêu tiền không?"

Khương Nghênh cất giọng nói càng lạnh lùng hơn.

"Tôi không có thời gian đôi co với các người, cho các người 5 phút. Nếu tôi không thấy Vương Thành, tôi sẽ đập hết mọi chiếc xe đang đậu ở đây."

Khương Nghênh dứt lời, đưa tay nhìn đồng hồ, bắt đầu tính giờ.

Mấy người đàn ông đều không ngờ một cô gái mà có thể ra tay độc địa đến vậy.

Chẳng nói lời thừa nào, mà kề dao đúng động mạch.

Những người đàn ông ấy nhìn nhau, cuối cùng người đàn ông cầm đầu chửi thề vài câu, rồi xoay lưng bỏ đi.

Chừng một phút sau, người đàn ông cầm đầu quay lại, bên cạnh có một người đàn ông chừng 40 tuổi.

Khương Nghênh nhìn thấy đối phương, vừa nhìn là nhận ra ngay đúng là Vương Thành mà cô tìm.

Khương Nghênh ném chiếc cờ lê đang cầm trong tay, bước lên trước.

"Anh định nói chuyện với tôi ở đây, hay là ra ngoài nói?"

Vương Thành rõ ràng là biết cô đến đây với lý do gì, nên chau mày và nói.

"Chúng ta ra ngoài nói đi."

Khương Nghênh không phản bác, hất cằm, ra hiệu bảo anh ta ra ngoài.

Ra khỏi xưởng, Cận Bạch vẻ mặt sùng bái nhìn Khương Nghênh.

"Chị Khương Nghênh, lúc này chị oai ghê. Em cứ nghĩ là chị sẽ nói lý lẽ với họ."

Khương Nghênh nói dứt lời.

"Tôi chỉ nói lý với người chịu nghe lý."

Cận Bạch tán đồng.

"Đúng vậy, những người lúc nãy dù chị có nói lý cả đêm cũng e là chẳng nói được."

Khương Nghênh nhìn Cận Bạch.

"Do vậy, tại sao phải lãng phí thời gian nói lý với họ?"

Khương Nghênh nói xong, bảo Cận Bạch đứng chờ, còn mình thì đưa Vương Thành lên xe.

Vương Thành vừa lên xe thì trên trán túa ra lấm ấm mồ hôi, anh ta phải đưa tay lau.

"Cô muốn hỏi gì thì hỏi đi."

Khương Nghênh đưa tay với lấy chai nước suối ở trên cửa xe rồi mở nắp uống một hơi.

"Tôi tên Khương Nghênh, là con gái của Khương Tân Viễn."

Khương Nghênh dứt lời, vặn nắp chai lại nhìn Vương Thành.

"Anh có thấy cái tên Khương Tân Viễn quen không?"

Lòng bàn tay Vương Thành toát mồ hôi, anh ta chùi vào quần.

"Không quen."

Khương Nghênh.

"Cũng phải, người đã chết hơn 10 năm rồi, thực sự là chẳng dễ nhớ ra. Hay là tôi giúp anh nhớ lại nhỉ?"

Khương Nghênh chau mày lạnh lùng, giọng nói như tảng băng trôi.

Vương Thành chột dạ nuốt nước bọt, anh ta biết hôm nay mình không thể thoát được bèn hỏi với câu ngắt quãng.

"Làm sao... làm sao cô tìm được tôi?"

Khương Nghênh gõ ngón tay vào vô lăng.

"Dùng tiền."

Vương Thành: "..."

Khương Nghênh xoay đầu nhìn anh ta.

"Có tiền thì có thể sai khiến quỷ thần, chỉ cần anh chưa chết thì có thể tìm ra thôi."

Vương Thành nghe Khương Nghênh nói vậy, vẻ mặt hiện lên nét hoảng hốt.

"Xe... xe của ba cô không phải là do tôi đã động tay động chân, khi đó tôi chỉ nhận ít tiền, đối phương bảo tôi giao xe cho anh ta sửa chữa."

"Đối phương là ai?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 99: Manh mối



Khương Nghênh hỏi rất thẳng thừng.

Vương Thành nhíu mày.

"Tôi... tôi không biết."

Khương Nghênh nhìn anh ta với ánh mắt sắc lạnh.

"Không biết?"

Vương Thành bắt trúng ánh mắt sắc bén của Khương Nghênh, những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán rơi xuống.

"Tôi... tôi thực sự không biết, tôi không quen anh ta. Lúc đó tôi chỉ là một công nhân sửa chữa, anh ta nói cho tôi số tiền, bảo tôi giao xe cho anh ta, khi đó tôi đang chuẩn bị cưới, thiếu tiền quá nên là..."

Vương Thành càng nói càng chột dạ, càng nói càng nhỏ dần rồi im lặng.

Khương Nghênh ngồi ở ghế lái, vẻ mặt không biết là vui hay giận.

Cô cũng đoán được kết quả sẽ thế này.

Bất kỳ ai làm chuyện này cũng không thể nào để lại dấu vết để cho người ta nắm thóp.

Khương Nghênh trấn tĩnh trở lại, cô lại nói.

"Anh còn nhớ hình dáng người đàn ông đó không?"

Vương Thành đưa tay lau mồ hôi trán.

"Thời gian cũng lâu quá rồi, tôi... không còn nhớ rõ nữa. Tôi chỉ nhớ đối phương là một người đàn ông trung niên, khi đó độ tuổi cũng 50 rồi, ăn mặc thì khá sang trọng, nhưng mà..."

Vương Thành nói rồi lại do dự một lúc.

Khương Nghênh tiếp lời.

"Nhưng mà sao?"

Vương Thành nhìn sang Khương Nghênh.

"Tuy anh ta mặc sang trọng, cả người đều là hàng hiệu, nhưng không mấy khó nhận ra anh ta thực sự chẳng có tiền gì."

"Là sao?"

Vương Thành.

"Người thực sự có tiền đều có khí chất riêng. Ví dụ như cô... cô đây. Người đàn ông đó dù là nói chuyện hay là hành vi đều cực kỳ thô lỗ."

Thô lỗ?

Rốt cuộc là người thế nào mới có thể dùng được cái từ này?

Khương Nghênh quét một vòng trong trí não, cũng không nghĩ ra ai trong nhà họ Châu có hình tượng như vậy.

Hơn 10 năm trước, tuổi tác có thể ở ngưỡng 50 thì chỉ có ông cụ Châu thôi.

Nhưng cái phong thái và khí chất của ông cụ Châu chẳng liên quan gì với cái từ "thô lỗ".

Vương Thành nói xong, thấy Khương Nghênh không nói gì, bèn nuốt nước bọt hỏi.

"Lúc nãy cô nói ba cô chết rồi, là vì xe có sự cố sao?"

Khương Nghênh nghe hỏi xoay lại nhìn anh ta, ánh mắt lạnh băng.

"Không chỉ ba tôi, còn có mẹ tôi nữa."

Vương Thành kinh ngạc: "..."

Người ta nói rằng mình không vì mình thì trời tru đất diệt, nhưng nếu vì mình mà người khác phải trả giá bằng sinh mạng thì rất ít người có tâm lý mạnh mẽ đến mức lòng vẫn yên ổn.

Nghe Khương Nghênh nói xong, Vương Thành kinh ngạc đến không nói nên lời.

Không khí trong xe trở nên trầm lắng, Khương Nghênh nói với giọng lạnh lùng.

"Anh đi đi."

Vương Thành nghe vậy, nhất thời không hiểu.

"Hả? Tôi... tôi đi?"

Khương Nghênh xoay đầu nhìn anh ta.

"Không thì tôi đưa anh đến cảnh sát?"

Vương Thành không dám trả lời, đẩy cửa bước xuống xe vội vã.

Nhìn thấy Vương Thành xuống xe, Cận Bạch phun nước bọt vào anh ta rồi bước đến xe, mở cửa xe ở ghế phụ rồi ngồi vào.

"Chị Khương Nghênh, chuyện sao rồi? Đã hỏi ra được chưa?"

Khương Nghênh lắc đầu.

"Không có, anh ta chẳng biết gì cả. Năm đó anh ta chỉ là thợ sửa xe, điều duy nhất anh ta nhớ là người đàn ông năm đó hơn 50 tuổi, cử chỉ thô lỗ."

Cận Bạch nghe Khương Nghênh nói xong thì vò đầu.

"Vậy chẳng phải chúng ta đã uổng phí nửa năm sao?"

Khương Nghênh thở dài.

"Cũng không uổng gì. Chí ít thì chúng ta biết được một nhân vật then chốt trong số đó."

Nói rồi, Khương Nghênh tự cười mỉa mai.

"Chỉ tiếc là ngay cả người đó có hình dáng thế nào thì tôi không biết."

Khương Nghênh nói xong, Cận Bạch sửng sốt.

"Anh ta không nhớ hình dáng người đó?"

"Có lẽ thời gian lâu quá nên anh ta quên thật. Hoặc là cũng có thể không dám nói, giả vờ quên."

Cận Bạch chửi bới.

"Mẹ kiếp! Loại người hại người khác này lẽ nào chẳng có chút hối lỗi nào sao?"

Cận Bạch nói xong, có tiếng gõ cửa từ bên ngoài cánh cửa ghế phụ vang lên.

Cận Bạch và Khương Nghênh không hẹn cùng ngoái đầu ra nhìn. Vương Thành đứng bên ngoài với gương mặt đỏ ửng.

Cậu Bạch xoay đầu lại nhìn Khương Nghênh.

"Chị."

"Nghe thử anh ta định nói gì."

Cận Bặt mặt sừng sộ kéo cửa xuống, giọng điệu kém vui.

"Chuyện gì?"

Vương Thành cắn môi, nhìn Khương Nghênh.

"Tuy... tuy tôi không rõ anh ta trông thế nào, nhưng tôi nhớ trên cánh tay trái anh ta có một hình xăm. Hình như là chim ưng, màu đen, có hơi đáng sợ."

Vương Thành nói xong, rồi đứng ngoài cửa xe cúi người chào Khương Nghênh.

"Tôi xin lỗi về chuyện năm đó. Tôi thực sự không biết là xảy ra chuyện như vậy."

Khương Nghênh vẻ mặt bình thản.

"Không nghĩ ra sao?"

Vương Thành: "..."

"Tôi nghĩ rằng anh đã nhận của đối phương một triệu, đối phương muốn làm gì có lẽ anh cũng không khó đoán."

Vương Thành không ngờ là Khương Nghênh đã điều tra nhiều như vậy, bị nói trúng tim đen, nên hoảng loạn vội vàng bỏ chạy.

Nhìn thấy Vương Thành chạy vội, Cận Bạch xoay lại nhìn Khương Nghênh.

"Cái tên đó khốn quá!"

"Ừ."

Trên đường về, Khương Nghênh lái xe đưa Cận Bạch về đến tận nhà.

Khi xe đậu ngoài cửa ngõ khu, Cận Bạch nhảy xuống xe rồi chào Khương Nghênh.

"Chị Khương Nghênh, không vào ngồi một chút à? Dạo này bà cứ bảo là nhớ chị."

Khương Nghênh đang không vui, nhưng chẳng thể hiện ra ngoài, bèn cười.

"Cậu nói với bà là tuần sau tôi đến thăm bà."

Cận Bạch biết Khương Nghênh bình thường rất bận, nên cũng không cưỡng cầu.

"Rồi, em sẽ về nói với bà."

Cận Bạch nói xong, đứng thẳng người vẫy tay với Khương Nghênh rồi xoay người vào trong khu.

Nhìn theo Cận Bạch rời đi, Khương Nghênh lái xe về nhà.

Sau một tiếng, Khương Nghênh đến Thủy Thiên Hoa Phủ, cô ngồi trên xe thẩn thờ một lúc rồi mới đẩy cửa xuống xe.

Vào giờ này, Khương Nghênh cứ nghĩ có lẽ Châu Dị không ở nhà, nào ngờ đẩy cửa bước vào thì thấy anh đang ngồi ở phòng khách chơi với Tô Dĩnh.

Không biết hai người đang nói gì mà khiến cho Tô Dĩnh cười vui vẻ.

"Nghênh Nghênh lúc bé thực sự như vậy à?"

Tô Dĩnh cười đến không nhặt được mồm.

Châu Dị đưa cho Tô Dĩnh quả quýt đã lột hết vỏ, cười nói:

"Dạ, nhỏ mà già đời."

Tô Dĩnh tự nhiên cầm lấy quả quýt từ tay Châu Dị.

"Nó trước 5 tuổi không có như vậy đâu. Lúc nó đó cưng lắm, lại dẻo miệng nữa."

Châu Dị cười trong đáy mắt.

"Dễ thương vậy à?"

Tô Dĩnh vẻ mặt kiêu ngạo.

"Đúng vậy đó. Lúc đó nó..."

Không đợi Tô Dĩnh nói xong, Khương Nghênh đứng ở cửa cắt lời.

"Dì."

Tô Dĩnh cũng tự nhiên dừng lại, xoay đầu nhìn Khương Nghênh.

Khương Nghênh để túi xách ngay kệ cửa, mang dép lê bước vào nhà.

"Dì ăn tối chưa?"

Tô Dĩnh không nhận ra vẻ mặt khác lạ của Khương Nghênh, mà cườI trả lời.

"Dì ăn rồi, A Dị còn làm thêm cho dì hai món xào. Cháu thì sao? Ăn chưa?"

"Dạ, ăn rồi."

Khương Nghênh nói xong, ra hiệu bằng mắt với Châu Dị đang ngồi trên ghế sô pha.

Châu Dị thấy vậy, đưa tay rút khăn giấy chùi miệng, dáng vẻ lười biếng đứng lên.

Tô Dĩnh thấy tương tác giữa hai người cũng chợt hiểu ra.

"Hai đứa cứ làm việc của mình đi, dì xem tivi một lúc."

Khương Nghênh "dạ" rồi đi lên lầu hai.

Châu Dị mỉm cười đi theo.

Hai người lần lượt vào phòng, Khương Nghênh vẫn chưa kịp nói gì thì bị Châu Dị ôm từ sau lưng, cọ mặt vào cổ áo cô.

"Em không vui à? Hử?"
 
Back
Top Bottom