Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Vưu Vật - Nhị Hỉ

[BOT] Mê Truyện Dịch
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 395: Mất mặt không kịp vuốt



Cát Châu còn chưa kịp nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra, hai đứa em trai vừa bay tới đã bị Tiểu Cửu đánh ngã xuống đất.

Điểm mấu chốt là bàn tay đang giữ cổ áo sau gáy của Tiểu Tửu không hề buông ra.

Hai cậu bé bị ngã xuống đất đều rất trung thành, dù bị đá mạnh đến không thở được nhưng vẫn kiên cường bò lên từ mặt đất.

Cảnh tượng đó chỉ đơn giản là: ai nghe thì buồn, ai nhìn thấy thì rơi nước mắt.

Cát Châu chỉ bất lực nhìn hai đứa em trai của mình lại lao tới, một tay ôm trán, tay còn lại ra hiệu dừng lại về phía hai người họ:

“Chúng ta có thể đừng để mất mặt như vậy được không?”

Hai em trai tràn đầy năng lượng.

"Anh Châu đừng lo lắng. Hôm nay có hai anh em chúng em tới đây, hắn tuyệt đối không có khả năng đưa anh đi đâu.”

"Tên họ Cửu kia, hôm nay muốn mang anh Châu đi, mày phải bước qua thi thể của hai anh em bọn tao!"

Tiểu Cửu:

"Sai rồi."

Sai?

Sai chuyện gì vậy?

Hai đứa em bối rối nhìn nhau, sau đó nhìn Tiểu Cửu bằng ánh mắt dò hỏi.

Tiểu Cửu khó có thể trả lời câu hỏi của hắn:

"Tôi không phải họ Cửu."

Hai đứa em trai: "..."

Tiểu Cửu:

“Nhưng tôi có thể đáp ứng yêu cầu của cậu.”

Những kẻ lưu manh đầu đường đó chợ thì đa phần đều là đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển.

Nghe Tiểu Cửu nói xong, một người nghi hoặc hỏi:

"Đáp ứng chúng tôi điều gì? Thả anh Châu?"

Tiểu Cửu buông bàn tay đang nắm cổ sau gáy Cát Châu ra, động đậy cổ tay:

“Không phải, mà tôi đạp lên xác các cậu mà đi.”

Đàn em: "..."

Cát Châu: "..."

Hai người đàn em không hiểu rõ Tiểu Cửu, nhưng Cát Châu biết rất rõ về anh sau vài lần tiếp xúc.

Tiểu Cửu chắc chắn là kiểu người nói là làm.

Diêm Vương yêu cầu chết vào canh ba, thì anh sẽ không giữ người đến canh năm.

Tiểu Tửu nói bạn phải chết vào canh ba, thì có lẽ đã ra tay vào lúc canh hai rưỡi. Tính tình nóng nảy, không thể chờ đợi được.

Nhìn thấy Tiểu Cửu sắp ra tay, Cát Châu vội vàng ôm lấy eo Tiểu Cửu:

"Anh Cửu, anh Cửu, con nít thôi, anh đừng chấp nhặt với con nít…”

Cát Châu nói xong liền nháy mắt với hai đứa em trai kém tinh ý.

Hai đứa em tưởng Cát Châu ôm Tiểu Cửu động viên tiến lên nên nhìn nhau vội vàng xông thẳng tới.

Cát Châu thấy thế, hai mắt trắng bệch:

“Cái quái gì thế…”

Cát Châu còn hận vì chưa kịp nói hết câu, hai đứa đàn em đã lại ngã xuống đất.

Lần này Tiểu Cửu vì tự vệ nên tấn công còn mạnh hơn lần trước.

Một cậu bé bị mất một chiếc răng cửa, miệng đầy máu, nhìn Cát Châu, thở hổn hển nói:

“Anh Châu, sao anh lại buông ra?”

Cát Châu thở dài, bước tới, ngồi xổm xuống, nhéo cằm em trai mình lắc lắc:

“Lúc còn bé cô giáo không dạy chú môn đọc hiểu à?”

Cậu em nhăn mặt đau đớn:

“Dạy rồi, mà em không nghe.”

Cát Châu tức giận cười nói:

"Thằng nhãi này."

Đàn em:

“Anh Chau, đau quá.”

Cát Châu:

"Đáng đời! Chú muốn chết thì anh có ngăn cũng không được.”

Cát Châu nói xong đứng dậy, rút từ trong người một tấm thẻ ngân hàng đưa cho đàn em:

"Đến bệnh viện khám đi. Mật khẩu là sáu số một."

Đàn em cầm lấy thẻ ngân hàng, vẫn lo lắng cho sự an toàn của Cát Châu:

“Anh Châu, còn anh thì sao?”

Cát Châu duỗi eo, cười ranh mãnh:

“Cậu hai nhờ tôi đi giúp chút việc, tôi đi giúp cậu ấy.”

Nói xong, Cát Châu lại ngồi xổm xuống, ghé vào tai đàn em nói:

“Muốn đi theo tôi thì lo giữ mồm giữ miệng.”

Đàn em gật đầu mạnh mẽ:

“Đã hiểu.”

Cát Châu nói xong, đứng dậy chỉnh lại quần áo, quay đầu nhìn Tiểu Cửu, nụ cười vui tươi thường ngày lại trở về trên mặt.

"Anh Cửu."

Cát Châu vừa nói vừa bước tới nắm lấy cổ tay của Tiểu Cửu đi về phía xe.

Tiêu Cửu khẽ nhíu mày, nhìn tay Cát Châu:

"Buông ra."

Cát Châu:

“Anh Cửu, anh đừng chấp nhất với hai tên nhãi đó, chúng vừa theo tôi thôi, nên chưa biết trời cao đất dày.”

Tiểu Cửu:

“Tôi bảo cậu buông ra.”

Cát Châu lo lắng Tiểu Cửu sẽ lại tấn công hai đứa em nên vẫn không buông tay cho đến khi kéo được Tiểu Cửu lên xe, Cát Châu chắp tay ra hiệu đầu hàng và nói:

“Anh Cửu, hai chúng ta đã giao tiếp với nhau nhiều lần rồi, cũng xem là nửa bạn bè, anh có thể đừng lúc nào cũng lạnh lùng như vậy được không?"

Tiểu Cửu phớt lờ anh và bước về phía trước.

Cát Châu nhìn bóng lưng Tiểu Cửu, đút hai tay vào túi quần đi theo sau lưng Tiểu Cửu, thản nhiên cười.

Nửa giờ sau, xe chạy trên đường cao tốc.

Tiểu Cửu mặt vô cảm, lái xe, để tạo bầu không khí, Cát Châu nói:

“Anh Cửu, người ta thường nói, người thích cười sẽ không xui xẻo, lúc bình thường anh cũng nên cười nhiều vào. Con người ấy mà, cười lúc nào cũng đẹp hơn là đơ cái mặt ra.”

Tiểu Cửu lạnh lùng nói:

"Tôi không thấy vậy."

Cát Châu:

"Hả? Không phải đang nói bóng gió về tôi đấy chứ? Cái gì? Lúc tôi cười trông không đẹp sao?"

Tiểu Cửu:

"Trông cậu buồn cười quá."

Nụ cười của Cát Châu đơ lại, anh hít một hơi thật sâu: Đừng giận, cuộc đời như một vở kịch, chúng ta đến với nhau là do duyên phận...

Cát Châu âm thầm an ủi chính mình, Tiểu Cửu quay đầu nhìn anh, lạnh lùng nói:

"Đừng bất mãn với tôi, cậu đánh không lại tôi đâu.”

Cát Châu: "..."

Bầu không khí trong xe đông cứng như băng.

Cát Châu tựa lưng vào ghế, đang định nhắm mắt chợp mắt, khuất mắt thì không phiền, chợt điện thoại reo lên.

Cát Châu lấy điện thoại di động, nhìn lướt qua, đồng tử đột nhiên co rút lại.

- Phong Nguyệt Trường Dung Thành.
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 396: Lật xe



Tin nhắn của Khương Nghênh.

Nói ngắn gọn, có địa chỉ kèm theo.

Cát Châu đã từng nghe nói về Phong Nguyệt Trường ở Dung Thành rồi.

Danh tiếng không nhỏ, nhưng danh tiếng cực kỳ xấu.

Đúng như tên gọi của nó, đây là một trăng gió, tốt xấu đều có.

Nếu Lục Vũ bị giấu ở đây, cứu cậu e còn khó hơn lên trời.

Cát Châu nhìn tin nhắn của Khương Nghênh trong vài giây, ngón tay di chuyển, gõ một câu trên giao diện trò chuyện để xác nhận: Lục Vũ bị giấu ở nơi này?

Khương Nghênh: Ừ, tôi sẽ cho người đến đón cậu và Tiểu Cửu.

Cát Châu: Được.

Sau khi gửi tin nhắn cho Khương Nghênh, Cát Châu đưa tay xoa mặt hai lần để điều chỉnh tâm trạng, quay đầu lại nhìn Tiểu Cửu nở một nụ cười vui tươi và nói:

"Anh Cửu, Lục Vũ đang bị giấu ở Phong Nguyệt Trường ở Dung Thành, chị Khương Nghênh bảo sẽ cử người đến đón hai chúng ta."

Tiểu Cửu lái xe rất tử tế:

“Không cần, đông người rất dễ bứt dây động rừng.”

Cát Châu nói đùa:

“Nhưng chẳng phải chỉ có hai chúng ta thì thế lực quá kém còn gì?”

Tiểu Cửu:

"Tôi không thành vấn đề."

Cát Châu cười xấu hổ:

“Thật ra tôi cũng ổn.”

Tiểu Cửu cười nghiêm túc nói:

"Đến lúc đó cậu đừng rời khỏi tầm mắt của tôi, tôi đảm bảo cậu không chết cũng không tàn tật."

Cát Châu: "..."

Cát Châu: Cảnh giới cao nhất của trạng thái tỏ ngầu là đây ư? Giải thích quá rõ rồi còn gì?

Ở bên kia, Khương Nghênh cảm thấy bất an sau khi gửi tin nhắn cho Cát Châu.

Cô cụp mắt nhìn màn hình điện thoại di động tối đen, muốn nói với Cát Châu điều gì đó, đột nhiên màn hình điện thoại di động sáng lên, Cát Châu gửi tin nhắn: Không cần cử người tiếp ứng đâu.

Khương Nghênh:?

Cát Châu: Anh Cửu sẽ bảo vệ tôi.

Khương Nghênh:??

Cát Châu: Anh Cửu đưa tôi làm ngầu, đưa tôi bay.

Khương Nghênh mím môi: Hãy nghiêm túc và chú ý đến an toàn.

Cát Châu: Nếu ông anh này không bảo vệ được tôi, tôi có làm ma cũng kéo theo ông ấy.

Khương Nghênh vẫn tin tưởng vào khả năng của Tiểu Cửu.

Ngoại trừ tư duy cứng nhắc của đàn ông thìchẳng có bất kỳ vấn đề nào cả.

Có khả năng chiến đấu, anh cũng thận trọng nữa.

Tiểu Cửu đương nhiên có ý đồ của mình khi bảo đừng cử thêm người đến tiếp ứng, Khương Nghênh cũng không kiên trì giữ ý kiến của mình.

Lúc này, an toàn tính mạng là quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.

Đọc xong tin nhắn của Cát Châu, Khương Nghênh đóng điện thoại lại, nhét vào túi, sau đó xuống lầu lái xe đến công ty.

Hôm nay Khương Nghênh đến muộn nên cô đậu xe thẳng vào bãi đậu xe trên mặt đất thay vì đi xuống bãi đậu xe ngầm.

Sau khi đỗ xe, Khương Nghênh bước vào cửa công ty.

Vừa bước vào sảnh đã nghe thấy hai cô bé ở quầy lễ tân đang bàn tán xôn xao về vụ bê bối của một người mẫu quảng cáo nổi tiếng.

"Tôi nghĩ lần này anh Vệ gặp rắc rối rồi, lật xe quá khủng.”

"Mấu chốt là chuyện này quá đáng sợ, đến mấy tỉ, nói khó nghe là chẳng khác gì gọi vốn phi pháp.”

"Có vẻ như lần này bộ phận quan hệ công chúng lại bận rộn."

Hai cô bé đang nói chuyện với nhau nhưng không ai để ý tới Khương Nghênh.

Mãi cho đến khi Khương Nghênh bước tới và gõ ngón tay lên mặt bàn bằng đá cẩm thạch vài lần, hai người mới bất ngờ phát hiện ra sự tồn tại của Khương Nghênh.

"Chị… chị Khương."

Khương Nghênh ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người:

"Vừa rồi hai người đang nói gì vậy?"

Hai người căng thẳng nhìn nhau, xô đẩy nhau, cuối cùng người mạnh dạn hơn một chút trả lời:

"Vâng, xin lỗi chị. Tụi… tụi em không nên nói chuyện trong lúc làm việc.”

Khương Nghênh:

"Trả lời vấn đề của tôi."

Cô bé:

“Là… là chuyện thanh toán lần đầu 10% mua xe mới rất nổi tiếng cách đây ít lâu ấy ạ.”

Khương Nghênh trầm giọng nói:

"Rồi sao?"

Cô bé có chút xấu hổ không dám nói ra, nuốt khan nói:

“Nghe nói bị lật xe, hoàn toàn không phải là trả trước 10% mua chiếc xe mới, mà toàn bộ hợp đồng mua xe đều là hợp đồng thuê.”

Khương Nghênh cau mày:

"Cái gì?"

Cô bé có vẻ xấu hổ:

“Tôi không biết chi tiết, nhưng những gì đang lan truyền trên Internet dữ dội lắm."

Cô bé nói xong, Khương Nghênh thấy cũng không hỏi thêm được gì nữa, gật đầu với đối phương rồi đi về phía thang máy.

Nhìn Khương Nghênh rời đi, hai cô gái ở quầy lễ tân thở phào nhẹ nhõm.

“Cả hai chúng ta sẽ bị đuổi chứ?”

"Có lẽ là không. Tôi nghe các nhân viên cũ nói Trưởng phòng Khương không quản những chuyện này.”

“Chẳng mấy khi, bây giờ mà lại có lãnh đạo không bắt chẹt nhân viên quèn.”

Cửa thang máy mở ra, Khương Nghênh đi thang máy đến bộ phận quan hệ công chúng.

Vừa bước ra khỏi thang máy, đã thấy bộ phận quan hệ công chúng đang bị vây kín.

Khương Nghênh cau mày, liếc nhìn đám đông và bước về phía trước.

"Vệ Tiêu, đẹp trai quá!"

"Đỉnh lưu đúng là đỉnh lưu. Uống nước mà cũng đẹp trai như vậy".

"Anh Ngụy có bạn gái không?"

Khương Nghênh đứng ở phía sau đám người, cất giọng hỏi:

"Mọi người đang làm gì vậy?"

Các nữ nhân viên đang thảo luận sôi nổi khi nghe thấy tiếng thì quay đầu lại, rồi sững người khi nhìn thấy người đứng sau họ chính là Khương Nghênh.

Khương Nghênh:

“Mọi người không cần làm việc à?”

Mọi người: "..."

Khương Nghênh:

"Bộ phận nào nhàn rỗi như vậy?"

Mọi người: "..."

Bầu không khí căng thẳng, khoảng chục nữ nhân viên chặn lối vào bộ phận quan hệ công chúng không dám thở.

Kiều Nam đang đứng ở phòng quan hệ công chúng nhìn thấy Khương Nghênh, vội vàng chen ra khỏi đám người, đi tới trước mặt Khương Nghênh mấy bước, thấp giọng nói:

“Trưởng phòng Khương, quảng cáo mà Vệ Tiêu nhận bị lật xe rồi.”
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 397: Chẳng có cái bánh nào miễn phí cả



Trong khoảng một năm trở lại đây, việc những người nổi tiếng hủy bỏ hợp đồng quảng cáo của họ không phải là hiếm.

Kiều Nam nói xong, Khương Nghênh liếc nhìn cô, nhẹ nhàng nói "ừ", rồi bước vào phòng quan hệ công chúng.

Nhìn thấy Khương Nghênh đi vào cửa, Kiều Nam nháy mắt nhìn người đang chặn cửa xem hưng phấn.

“Vẫn chưa đi à?”

“Chờ bị phạt à?”

Kiều Nam nói xong, mọi người trong nháy mắt biến mất như tên bắn.

Khương Nghênh và Kiều Nam lần lượt bước vào cửa, Kiều Nam bước vài bước đuổi theo Khương Nghênh, thấp giọng nói: “Quảng cáo mua xe của Vệ Tiêu từ mua xe biến thành thuê xe. Số tiền đặt cọc biến thành tiền thuê. Giờ đang dậy sóng trên mạng.”

Khương Nghênh:

"Sự thật đã được điều tra chưa?"

Kiều Nam:

"Điều tra rồi, đúng là quảng cáo đã gây hiểu lầm. Về hợp đồng, các đại lý ô tô, người tiêu dùng và Công ty Y5 hiện có quan điểm khác nhau."

Khương Nghênh nhướng mày:

“Hợp đồng ba bên có khác nhau à?”

Kiều Nam báo cáo theo sự thực:

“Tình huống có chút phức tạp, người bán xe phát hành đúng là là hợp đồng mua bán xe, người vay đúng là người tiêu dùng, nhưng cuối cùng chủ xe lại là công ty Y5. Công ty Y5 cung cấp hợp đồng cho thuê, nhưng người tiêu dùng nói rằng họ chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy bất kỳ hợp đồng nào và tất cả những gì họ ký đều là hợp đồng trống..."

Mọi chuyện thực sự phức tạp.

Khương Nghênh không khỏi cau mày khi nghe Kiều Nam báo cáo.

Kiều Nam nhìn thấy như vậy, vẻ mặt bất đắc dĩ, thấp giọng nói:

"Trong tình huống này, ai cũng có lý riêng của mình, đều đúng cả. Hoàn toàn chẳng giải thích được.”

Kiều Nam nói xong liền im lặng như đà điểu chờ đợi chỉ thị của Khương Nghênh.

Khương Nghênh nhếch môi, đang định nói gì đó thì nhìn thấy quản lý của Vệ Tiêu chạy đến, hai tay nắm lấy một tay cô lắc lắc một cách liều lĩnh:

"Trưởng phòng Khương, chuyện của Vệ Tiêu đành nhờ cô vậy.”

Khương Nghênh:

"Trách nhiệm của tôi thôi."

Quản lý:

"Cô Khương, chuyện này cô nhất định phải đích thân ra mặt xử lý, những người khác thì tôi và Vệ Tiêu đều không tin được.”

Quản lý hạ giọng nói, tất cả những người khác trong bộ phận quan hệ công chúng lập tức tập trung sự chú ý vào anh ta.

Khương Nghênh nhàn nhạt liếc anh ta, không nói gì, bình tĩnh rút tay lại, xoay người:

"Vào phòng làm việc của tôi nói chuyện."

Khi Khương Nghênh quay lại, bộ phận quan hệ công chúng vốn im lặng bắt đầu chế nhạo.

"Quản lý này chẳng có não sao?”

“Không phải là không có não, mà là vì người ta nghĩ vị thế của người ta như vậy, nên chẳng xem chúng ta ra gì.”

"Được rồi được rồi, đừng nói nhiều.”

"Nhưng vừa rồi trưởng phòng Khương nhìn anh ta với ánh mắt tán thưởng.”

Trong văn phòng.

Khương Nghênh đứng trước máy lọc nước rót nước và hỏi:

"Trước khi nhận lời quảng cáo này, các anh đã tìm hiểu chi tiết về Công ty Y5 chưa?"

Vệ Tiêu ngồi ở sofa trước mặt im lặng, quản lý của anh đã lên tiếng suốt cả quá trình.

"Điều tra rồi, tôi đích thân đến công ty họ, khi đó trông rất hợp pháp.”

"Hơn nữa, Y5 còn hợp tác với một số công ty lớn. Ai có thể ngờ rằng cuối cùng lại xảy ra chuyện như thế này."

Sau khi người đại diện nói xong, anh ta liếc nhìn Khương Nghênh và hỏi với vẻ thăm dò:

"Trưởng phòng Khương, cô có nghĩ có khả năng ai đó đang hack công ty Y5 và bắt đầu một cuộc chiến kinh doanh không?"

Khương Nghênh uống nước, giọng đều đều nói:

“Tôi không bao giờ suy đoán chuyện chưa điều tra kỹ.”

Quản lý nghe vậy cười gượng:

"Đúng vậy.”

Khương Nghênh xoay người đi đến trước bàn đặt cốc nước, ngồi xuống nhìn Vệ Tiêu đang ngồi trên sô pha, đặt cốc nước xuống, tự nhiên khoanh tay trên bàn:

“Tôi muốn biết anh được nhận bao nhiêu trong vai trò là người đại diện thương hiệu.”

Vệ Tiêu là sao tuyến một ở Châu Thị Media, là diễn viên phái thực lực.

Nếu là người khác bị Khương Nghênh chỉ đích danh đột ngột như vậy, có lẽ sẽ bối rối.

Nhưng anh ta tỏ ra bình tĩnh và trả lời rất công thức:

"Trưởng phòng Khương, tôi đã từng điều tra về Y5 và đây là một công ty có đạt chuẩn và chính quy."

Khương Nghênh nhẹ nhàng mỉm cười:

“Anh nghĩ chỉ bằng những câu nói này thì có thể an ủi người tiêu dùng à?”

Vệ Tiêu: “…”

Khương Nghênh:

"Tôi không phải là phóng viên giải trí, tôi là nhân viên xử lý khủng hoảng, đang giúp anh giải quyết phiền phức. Tôi cần anh nói thật với tôi.”

Nghe Khương Nghênh nói, trên mặt Vệ Tiêu hiện lên một tia xấu hổ, anh nhìn về phía quản lý đứng bên cạnh.

Quản lý hiểu ý, vội vàng trả lời:

“Trưởng phòng Khương, ý Vệ Tiêu không phải như vậy. Nói thật, những việc này tôi luôn phụ trách, có khi cậu ấy phải nhận bảy tám quảng cáo một ngày, sao có thể có sức lo được những chuyện này…”

Các quản lý đều có tài ăn nói.

Quản lý của sao tuyến một thì càng có tài hơn.

Quản lý của Vệ Tiêu đang bận giải thích, không cần biết Khương Nghênh có nghe hay không thì vẫn cứ tiếp tục nói.

Khương Nghênh liếc nhìn đối phương, cầm máy tính bảng trong văn phòng lên, tìm kiếm những từ khóa tìm kiếm về Vệ Tiêu.

Khi quản lý nói mệt, Khương Nghênh cũng đại khái hiểu rõ tình hình.

Quản lý chăm chú cười nói:

"Cô Khương, nếu muốn trách chuyện này thì trách tôi. Có một số tình huống tôi không điều tra rõ ràng."

Khương Nghênh đặt máy tính bảng xuống, dựa sát vào ghế:

“Bây giờ vấn đề không phải là ai trong hai người chịu trách nhiệm, mà là vấn đề là đại lý xe, Y5, và cả Vệ Tiêu, ai trong số này sẽ gánh họa.”

Quản lý: "..."

Khương Nghênh với lấy cốc nước trên bàn uống một ngụm, đang nghĩ ngợi thì Kiều Nam từ bên ngoài đẩy cửa đi vào nói:

“Trưởng phòng Khương, bên ngoài công ty có nạn nhân của Y5 đang cầm biểu ngữ. "
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 398: Có tiền nhưng không sống để mà tiêu



Nhóm nạn nhân này đến quá đúng lúc.

Ngay khi sự việc bắt đầu xảy ra và trước khi nó bùng phát, một tổ chức tự phát đã giăng biểu ngữ bên ngoài Châu Thị Media.

Nói sự việc này là vô tổ chức, không có chủ ý thì ai có suy nghĩ một chút cũng không thể tin được.

Kiều Nam nói xong và nhìn Khương Nghênh.

Đầu ngón tay Khương Nghênh xoa xoa quai cốc, suy nghĩ một chút rồi ngước mắt lên hỏi:

"Ở đây có bao nhiêu người?"

Kiều Nam:

“Có rất nhiều người, ít nhất là bốn mươi, năm mươi người.”

Khương Nghênh:

"Đừng để nhân viên bảo vệ dùng vũ lực."

Kiều Nam:

“Em hiểu rồi, em sẽ báo bảo vệ ngay.”

Kiều Nam nói xong, xoay người rời đi.

Khương Nghênh hơi mím môi, trầm tư như thể đang suy nghĩ điều gì.

Nếu vấn đề này chỉ là vấn đề giữa người đại diện phát ngôn và người tiêu dùng bị hại thì sẽ dễ nói chuyện hơn.

Nhưng nếu có những lợi ích khác liên quan hoặc có ai đó đứng đằng sau đổ thêm dầu vào lửa thì việc giải quyết có thể không đơn giản như vậy.

Nhìn thấy Khương Nghênh im lặng, Vệ Tiêu có chút khẩn trương.

"Trưởng phòng Khương, chuyện này khó giải quyết lắm à?"

Khương Nghênh liếc nhìn Vệ Tiêu rồi chuyển sự chú ý sang người quản lý bên cạnh:

"Đừng bác bỏ bất kỳ những nghi vấn nào của thế giới bên ngoài trong thời gian này."

Quản lý: "Đã hiểu."

Khương Nghênh:

"Mọi người ra trước đi. Giờ đừng rời công ty, đợi muộn chút rồi đi.”

Quản lý gật đầu, bày tỏ lòng biết ơn rồi cùng Vệ Tiêu rời đi.

Vệ Tiêu vừa rời đi không lâu, Kiều Nam vội vàng từ ngoài cửa trở về.

Vào một ngày rất lạnh, nhưng có thể thấy một lớp mồ hôi mỏng trên trán Kiều Nam.

"Trưởng phòng Khương, những kẻ cầm đầu trông chẳng giống người bình thường chút nào. Dáng vẻ như đại ca xã hội đen vậy.”

Khương Nghênh đã đoán được sẽ như thế này, đầu ngón tay gõ gõ lên bàn.

Nhìn thấy Khương Nghênh suy nghĩ, Kiều Nam không quấy rầy cô, lặng lẽ đứng sang một bên.

Ước chừng nửa phút sau, Khương Nghênh nhếch môi nói:

"Tôi nhớ không lầm thì Y5 nổi lên từ năm ngoái?"

Kiều Nam đáp:

"Vâng."

Một công ty có tuổi hoạt động không khởi sắc trong nhiều năm đột nhiên phát triển nhanh chóng, lại còn đi lệch hướng.

Trông thế nào cũng giống như có người đã bày binh bố trận.

Khương Nghênh:

“Cử hai người giàu kinh nghiệm ra ngoài tìm cách đưa nạn nhân vào trong phòng họp nghỉ ngơi.”

Kiều Nam: "Vâng."

Khương Nghênh trầm giọng nói:

"Chỉ cần an ủi, không cần đáp lại, thái độ phải thân thiện."

Kiều Nam gật đầu:

“Em hiểu rồi, em lo có người lén lút chụp ảnh.”

Khương Nghênh:

"Ừ."

Khi Kiều Nam xoay người rời đi, Khương Nghênh cầm điện thoại di động trên bàn lên, chuyển sang số riêng và gọi.

Cuộc gọi đã được kết nối, đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nói mạnh mẽ:

"Này, ai vậy?"

Khương Nghênh cố giữ giọng ôn hòa:

"Sếp Vương, anh Nhiếp muốn hẹn anh cùng ăn tối, tối nay anh có thời gian không?”

Đối phương mỉm cười đáp lại:

"Rảnh, tối nay là mấy giờ?"

Khương Nghênh giả vờ như đang hỏi, mấy giây sau mới trả lời:

"Bảy giờ, ở Vạn Hào, lát nữa tôi sẽ gửi số phòng cho anh."

Đối phương nói:

"Được."

Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt Khương Nghênh trở nên lạnh lùng.

Sếp Vương, Vương Chí Dũng, CEO công ty Y5.

Bảy giờ tối, Khương Nghênh lái xe đến Vạn Hào.

Trên đường đi, Khương Nghênh gọi điện cho Châu Dị.

Khi cuộc gọi được kết nối, Khương Nghênh đã nói thẳng vấn đề:

“Hôm nay em sẽ về nhà muộn, cần phải đến Vạn Hào.”

Châu Dị chưa bao giờ hỏi thăm chuyện nghệ sĩ, giọng nói thản nhiên, mỉm cười:

“Có chuyện gì à?”

Khương Nghênh:

“Quảng cáo Vệ Tiêu đại diện có vấn đề, em nghi là cái bẫy của Nhiếp Chiêu.”

Châu Dị trầm mặc một lát, mới trả lời:

"Chú ý an toàn."

Khương Nghênh: "Ừ."

Sau khi cúp điện thoại với Châu Dị, Khương Nghênh lái xe vào bãi đậu xe Vạn Hào.

Vài phút sau, Khương Nghênh xuất hiện trong phòng riêng đã được đặt trước.

Lúc này, Vương Chí Dũng vẫn chưa đến, trong phòng chỉ có cô.

Khương Nghênh ngồi trong phòng chậm rãi uống một lúc, thấy đã gần bảy giờ rưỡi, Vương Chí Dũng chậm rãi đến.

Vương Chí Dũng từ bên ngoài đẩy cửa đi vào, không thấy rõ người ngồi bên trong là ai, vừa bước vào vừa chào hỏi:

"Cậu Nhiếp, không phải cậu đã đồng ý không liên lạc trong thời gian này sao? Tôi thành thật xin lỗi, tan tầm kẹt xe…”

Vương Chí Dũng chưa kịp nói hết sau từ "xe", khi nhìn thấy Khương Nghênh, hắn sững người tại chỗ.

Vương Chí Dũng quen biết Khương Nghênh, tay đặt trên nắm cửa khựng lại trong vài giây, dù sao hắn cũng là một kẻ xảo quyệt, nên trên gương mặt hắn dần nở nụ cười bình tĩnh:

"Trưởng phòng Khương, tôi xin lỗi, tôi vào nhầm phòng.”

Khương Nghênh:

"Sếp Vương không nhập phòng đâu, đúng là tôi đã hẹn anh."

Vương Chí Dũng: "..."

Khương Nghênh khẽ mỉm cười:

"Anh Vương không ngồi xuống nói chuyện sao? Hay là tôi gọi Nhiếp Chiêu đến nói chuyện cùng?"

Vẻ mặt của Vương Chí Dũng thay đổi liên tục, cuối cùng anh ta đóng cửa phòng lại và mỉm cười bước về phía trước.

Vương Chí Dũng thản nhiên kéo ghế ngồi xuống, Khương Nghênh lễ phép đứng dậy rót trà cho hắn.

Thấy Khương Nghênh không chú ý đến mình, Vương Chí Dũng lấy điện thoại di động từ trong túi ra và gửi tin nhắn dưới gầm bàn: Cậu Nhiếp, tôi đã bị Khương Nghênh...

Vương Chí Dũng còn chưa sửa xong tin nhắn, đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Khương Nghênh:

"Anh Vương, trong phòng này sẽ tự động chặn tín hiệu điện thoại di động, nên tin nhắn của anh có lẽ sẽ không gửi đi được."

Vương Chí Dũng: "..."

Khương Nghênh một tay đẩy tách trà trước mặt dọc theo bàn, vẻ mặt không có gì khác biệt:

"Gây quỹ trái phép hơn năm triệu sẽ bị phạt hơn mười năm tù hoặc tù chung thân. Anh Vương chỉ trong một năm mà kiếm được hàng mấy tỷ, nên không biết trong phần đời còn lại có còn mạng sống để mà tiêu tiền không nữa.”
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 399: Duy nhất



Giọng điệu của Khương Nghênh bình tĩnh và thờ ơ, không có chút khiêu khích nào.

Vương Chí Dũng ngồi đối diện cô, sắc mặt trắng xanh, khóe miệng cố nở một nụ cười:

"Sao tôi không hiểu cô Khương đang nói gì nhỉ?"

Vương Chí Dũng năm nay đã bốn mươi tám tuổi, mập mạp, đầu mập, tai to.

Bề ngoài, anh ta có vẻ trung hậu, nhưng đôi mắt lại lộ ra một chút xảo quyệt.

Vương Chí Dũng nói xong, Khương Nghênh cũng không vội vạch trần, mỉm cười ngồi xuống, gọi người phục vụ gọi món.

Khương Nghênh càng bình tĩnh thì Vương Chí Dũng càng lo lắng.

Khương Nghênh chỉ đơn giản gọi vài món, đưa thực đơn cho người phục vụ và ra hiệu cho người phục vụ đưa thực đơn cho Vương Chí Dũng.

Lúc này Vương Chí Dũng không có tâm trạng gọi món, nhưng để che đậy sự hoảng sợ của mình, anh ta vẫn gọi hai món ăn tượng trưng.

Sau khi gọi đồ ăn và đợi người phục vụ rời đi, Vương Chí Dũng ho hai tiếng và chủ động nói.

"Cô Khương, ở đây có hiểu lầm gì không?"

"Hôm nay tôi cũng nghe thư ký nói về chuyện của người đại diện phát ngôn đó.”

Vương Chí Dũng quan sát vẻ mặt của Khương Nghênh khi anh ta nói.

Nhìn thấy bộ dạng nước đổ lá khoai của Khương Nghênh, Vương Chí Dũng hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói:

"Trưởng phòng Khương, như người ta vẫn nói, chặn đường tài lộc của người ta cũng như giết cha mẹ người ta, cô cài bẫy này không sợ tôi bị ép đến đường cùng sao?”

Khương Nghênh nhướng mi nhìn hắn, uống trà.

Vương Chí Dũng: "..."

Cho đến khi người phục vụ mang hết đồ ăn lên, Khương Nghênh vẫn không nói thêm lời nào với Vương Chí Dũng.

Khương Nghênh hôm nay ăn ngon miệng, ngoài rau ra, cô còn ăn nửa bát mì.

Vương Chí Dũng ngồi đối diện cô, mồm miệng nhạt nhẽo, uống hai chai bia.

Không khí trong phòng riêng rất kỳ quái, sau bữa ăn, sắc mặt Vương Chí Dũng hoàn toàn tái nhợt.

Đúng lúc Vương Chí Dũng không nhịn được nữa thì cửa phòng được đẩy vào từ bên ngoài, Nhiếp Chiêu xuất hiện ở cửa, mặc bộ đồ thời Đường màu trắng, trên cổ tay đeo một chuỗi tràng hạt Mân Côi.

Nhìn thấy Nhiếp Chiêu, trong mắt Vương Chí Dũng trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, muốn ám thị bằng ánh mắt với Nhiếp Chiêu, nhưng chỉ thấy Nhiếp Chiêu đã bước vào trong hộp.

Nhiếp Chiêu đi tới phía sau Vương Chí Dũng, đưa tay vỗ vỗ vai hắn:

"Anh Vương, anh sợ rồi nhỉ?”

Vương Chí Dũng: "?"

Nhiếp Chiêu:

“Em sẽ mời anh dùng bữa sau.”

Vương Chí Dũng: "..."

Nhiếp Chiêu cười nói:

"Anh Vương, tài xế của em đang ở bên ngoài, nếu anh uống rượu thì sai cậu ta đưa anh về."

Vương Chí Dũng không thể ở lại lâu hơn, nghe Nhiếp Chiêu nói, hắn cảm thấy như được phóng thích, đứng dậy, cầm áo khoác đi ra ngoài.

Đi được hai bước, hắn đột nhiên quay đầu lại, nắm lấy tay Nhiếp Chiêu, thấp giọng nói:

"Cậu Nhiếp, cẩn thận với cô gái này."

Nhiếp Chiêu bất đắc dĩ cười nói:

"Cảm ơn anh Vương nhắc nhở."

Vương Chí Dũng nhếch môi, xoay người rời đi mà không chào Khương Nghênh một tiếng.

Khi cửa phòng đóng lại, Nhiếp Chiêu đưa tay xoa cằm:

"Khương Nghênh, cô thông minh hơn tôi nghĩ nhiều."

Khương Nghênh cầm khăn giấy lau khóe miệng:

"Anh đến muộn hơn tôi dự đoán."

Nhiếp Chiêu cười lạnh:

"Chủ yếu là tôi không ngờ cô thông minh như vậy, vấn đề của ngôi sao đại diện thương hiệu mà cô lại có thể liên tưởng đến tôi.”

Khương Nghênh:

"Ở Bạch Thành cũng chẳng có mấy người tự tìm cái chết.”

Nhiếp Chiêu bỡn cợt:

“Vừa khéo tôi là một trong số đó?”

Khương Nghênh rất thờ ơ với sự trêu chọc của Nhiếp Chiêu.

Nhiếp Chiêu nói xong, thấy Khương Nghênh im lặng, cười nói:

"Nếu tôi là cô, lần này tôi sẽ giả vờ như không biết gì, sau đó đi theo tên ngốc Vương Chí Dũng kia đi đào con cá lớn sau lưng tôi."

Khương Nghênh lạnh lùng nhìn hắn.

Nhiếp Chiêu trầm tư nói:

"Khương Nghênh, thực ra tôi rất tò mò. Ba mẹ cô đã đối xử với cô như vậy, tại sao cô lại chọn lựa trả thù cho họ? Nếu tôi là cô, tôi chỉ cảm thấy họ chết rất đáng đời.”

Khi nhắc đến Khương Tân Viễn và Tô Vân, cuối cùng mới có một chút cảm xúc hiện ra trong đôi mắt bình thản của Khương Nghênh.

Nhiếp Chiêu nhìn thấy vậy cười khẽ:

"Xát muối vào vết thương của cô rồi à?”

Khương Nghênh:

“Tôi chưa từng nói là tôi đang báo thù cho bọn họ.”

Nhiếp Chiêu có chút hứng thú nhướng mày: "Hả?"

Khương Nghênh bình tĩnh nói:

"Châu tam gia đã mua chuộc Lục Mạn để trả thù ông cụ Châu, còn tại sao ông ấy lại muốn giết tôi?”

Nhiếp Chiêu không ngờ Khương Nghênh lại đột nhiên chuyển chủ đề ở đây, bèn tiếp lời:

"Đoán xem."

Khương Nghênh:

“Chỉ có hai khả năng, thứ nhất là Lục Mạn muốn diệt cỏ tận gốc, thứ hai là tôi có tư thù với Châu tam gia.”

Nhiếp Chiêu:

"Cô nghĩ là khả năng nào?”

Khương Nghênh nhìn chằm chằm vào mắt Nhiếp Chiêu một lát, sau một lúc, cô nhếch môi nói:

"Có lẽ còn có khả năng thứ ba."

Trong mắt Nhiếp Chiêu hiện lên vẻ kinh ngạc: "Hả?"

Khương Nghênh:

“Người có tư thù với Châu tam gia không phải là tôi, mà là người gần gũi với tôi.”

Gương mặt Nhiếp Chiêu lộ ra nụ cười ngông cuồng:

"Thú vị, thật thú vị."

Khương Nghênh kiên định nói:

"Ta đoán đúng rồi."

Nhiếp Chiêu không nói gì, tháo chuỗi tràng hạt ra, gấp lại trong tay vài lần rồi nhướng mi nhìn Khương Nghênh:

“Cô không thấy đáng tiếc cho một phụ nữ ưu tú như sao? Còn trẻ nhưng đã giao phó phần đời còn lại của mình cho người khác.”

Khương Nghênh không nói điều gì.

Nhiếp Chiêu nói với nhiều thâm ý:

“Trong thời đại tình cảm cởi mở này, cô nên học cách hưởng thụ vừa đi vừa yêu.”

Đầu ngón tay Khương Nghênh vân vê tách trà:

“Một mình anh ấy cũng đủ để chặn cả biển người.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back