Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Tình Cũ - Diệp Kiến Tinh

[BOT] Mê Truyện Dịch
Tình Cũ - Diệp Kiến Tinh
Chương 60: Chương 60



Ngày hôm sau, vừa đến văn phòng, Tô Ngộ đã bị một đám người vây quanh để tám chuyện.

Diêu Lộ là người đầu tiên, mắt cô ấy sáng rực lên như thể muốn chiếu sáng cả căn phòng: “Quản lý, nghe nói chị và Phó tổng đang ở bên nhau à?”

Xung quanh Tô Ngộ bị bao vây kín mít, cô hơi bất lực nghiêng đầu nhìn qua: “Em nghe ai nói vậy?”

“Trong nhóm công ty ấy!”

Diêu Lộ nói tiếp: “Tối qua có người đã chia sẻ bức ảnh chị và Phó tổng tay trong tay đi siêu thị vào trong nhóm, chị không thấy à?”

Tô Ngộ nhíu mày: “?”

Hôm qua cô thực sự không có thời gian đọc tin nhắn buôn chuyện trong nhóm công ty.

Thường thì những nhóm tám chuyện kiểu này cô đều bỏ qua, trừ khi có ai đó tag cô, nếu không thì cô hầu như chẳng buồn để ý.

Nhân viên mà mọi người hay gọi là anh Lưu chen vào: “Không chỉ có vậy, tối qua còn có người thấy Phó tổng đến đón quản lý tan ca, có rất nhiều đôi mắt đã chứng kiến cảnh đó ở trước sảnh, chắc không phải là giả đâu!”

“……”

Tô Ngộ cũng không có gì để giấu giếm, giọng điệu cực kỳ thoải mái nói: “Được rồi, tôi thừa nhận là đúng như mọi người nghĩ.”

Vừa dứt lời, trong văn phòng lập tức vang lên những tiếng trêu chọc đầy thích thú.

“Wow! Là chuyện gì vậy?”

“Vậy hai người coi như là tái hợp rồi à?”

“Chúc mừng quản lý, cưa đổ anh chàng đẹp trai nhất công ty ngày xưa.”

“Chẳng trách được Phó tổng đột nhiên nghỉ việc, hóa ra là để được ở bên quản lý, thật là đáng tiếc vì cái quy định của công ty này, không cho phép nhân viên yêu đương trong nội bộ, nếu không chúng ta cũng có thể thoải mái ‘đẩy thuyền’ rồi.”

“Đúng đấy đúng đấy, tôi cũng rất muốn xem thử Phó tổng, người luôn xa cách như hoa trên đỉnh núi, khi yêu sẽ ra sao.”

“Còn không thì cứ để anh ấy ở trong văn phòng, mỗi ngày chúng ta ngắm anh ấy một chút cũng được, bởi sau mà gặp được người cấp bậc như Phó tổng thì không biết phải đợi đến khi nào nữa.”

“Chắc là lâu lắm, người giống như Phó tổng với ngoại hình như vậy, chắc chắn là chuyện chỉ có thể gặp mà không thể cầu.”

……

Tô Ngộ mím môi, không để họ tiếp tục tám chuyện: “Được rồi, mọi người đã được thỏa mãn nhu cầu tám chuyện rồi thì phải làm việc thôi, lát nữa tôi sẽ tổ chức một cuộc họp nhóm để phân công công việc cho từng người ở quý sau.”

“Á?”

“Không muốn đâu—”

“Trời ơi, một quý nữa lại sắp qua nhanh vậy à…”

Tô Ngộ thu lại ánh mắt, nhẹ nhàng cười khẽ, bước qua đám đông rồi quay vào văn phòng, đóng cửa lại, ngăn tất cả tiếng kêu la ngoài kia lại.

“Phù——”

Tô Ngộ thở phào, để túi xách dưới bàn làm việc, lấy điện thoại lên mở nhóm trò chuyện trong công ty.

Không ngờ, không nhìn thì không biết, nhóm trò chuyện bình thường ít khi có ai nói chuyện mà tối qua lại có tới cả nghìn tin nhắn.

Tô Ngộ: “……”

Cô nhẹ nhàng di chuyển ngón tay, vuốt lên hai lần, nội dung tám chuyện trong đó gần như giống y hệt những gì vừa mới nghe ngoài văn phòng.

Tô Ngộ cũng không có tâm trạng để đọc hết ngần ấy tin nhắn, chỉ lướt qua một chút rồi thoát khỏi WeChat, tắt điện thoại rồi tiếp tục công việc.

Phòng bán hàng luôn nói chuyện về năng lực bằng thành tích, tháng vừa rồi vì phải giải quyết vấn đề tình cảm giữa cô và Phó Tu Ninh mà thành tích rõ ràng thấp hơn nhiều so với thời điểm này năm ngoái, mặc dù hiện tại không có đối thủ lớn như Kỷ Giản Tâm để cô phải dè chừng nhưng cô cũng không thể cứ thụt lùi được.

Còn về vị trí giám đốc bộ phận, trước đây Phó Tu Ninh định cuối năm sẽ tổ chức thi tuyển trong công ty, nhưng mà chưa đến cuối năm, công ty đã có một sự thay đổi về mặt nhân sự lớn, thậm chí còn sa thải một vị lãnh đạo cấp cao.

Mặc dù cô là người bị hại trong vụ việc đó, nhưng công ty vẫn quyết định dời lại chuyện thi tuyển nội bộ, nói là chờ sau Tết rồi tính.

Kết quả là sau Tết, quan hệ của Tô Ngộ và Phó Tu Ninh lại gặp vấn đề mới, không lâu sau Phó Tu Ninh đã xin nghỉ việc. Giờ không nói gì đến thăng chức, chuyện thi tuyển nội bộ cũng đã không còn nữa. Cũng không biết sau khi sếp mới đến nhậm chức sẽ thế nào, cứ cố gắng làm tốt công việc của mình trước đã.

Sau khi tự động viên bản thân, Tô Ngộ mới mở máy tính và bắt đầu sắp xếp kế hoạch công việc cho quý sau.

Hiếm có hôm Phó Tu Ninh giữ lời hứa để cô ngủ sớm, hôm nay làm việc đầu óc cô rất tỉnh táo.

Sắp xếp xong kế hoạch công việc cho quý sau, Tô Ngộ ra ngoài tổ chức một cuộc họp nhỏ cho đồng nghiệp trong nhóm, chỉ đạo một chút công việc.

Cô không thích họp dài dòng, thường thì hai đến ba mươi phút là đủ, có khi chỉ mười lăm phút là xong.

Hôm nay cũng vậy, sau hai mươi phút phân công công việc xong, Tô Ngộ trở lại văn phòng tiếp tục xử lý công việc còn lại từ mấy ngày trước cô đã xin nghỉ.

Buổi sáng nhanh chóng trôi qua.

Đến giờ ăn trưa, Hứa Tri Vi trêu chọc cô: “Nghe nói hôm qua Phó tổng đến đón em tan làm, còn bị người ta chụp được ảnh hai người nắm tay nhau đi siêu thị nữa?”

Tô Ngộ có chút bất đắc dĩ: “Sao đến chị cũng tò mò thế?”

Hứa Tri Vi nhướn mày, cười nói: “Công việc khô khan như thế, đương nhiên phải nghe chút tin đồn để giải trí rồi.”

“……”

Tô Ngộ bất đắc dĩ cười khổ: “Em cũng là hôm nay mới biết hôm qua ở siêu thị có người chụp ảnh bọn em.”

Có lẽ nhìn ra được sự ngượng ngùng của cô, Hứa Tri Vi cười an ủi: “Chậc, hai người đứng chung một chỗ, chụp vội mà như chụp ảnh chân dung vậy, họ chắc chắn sẽ ghen tị với việc em có một bạn trai vừa đẹp trai lại si tình như thế, lần sau có người chụp ảnh em cứ bảo họ trả tiền đi, năm ngàn một tấm, xem còn ai dám chụp nữa không.”

Tô Ngộ không nhịn được mà bật cười, nửa đùa nửa thật nói: “Em thấy cũng được đấy.”

“À này, cái cậu Thẩm Văn kia dạo này sao rồi? Cậu ấy mà biết em và Phó tổng đang yêu nhau chắc là thất vọng lắm nhỉ?”

“……”

Tô Ngộ mím môi: “Hình như cũng không đến mức đó đâu ạ?”

Cô ngừng lại một chút rồi chỉnh lại: “Thực ra Thẩm Văn cũng chưa bao giờ biểu hiện tình cảm gì đặc biệt với em, toàn là mọi người trong công ty đoán mò thôi.”

“Được rồi.”

Hứa Tri Vi nói: “Mà Thẩm Văn hình như tháng sau cũng xin nghỉ việc.”

“Em có biết rồi, cậu ấy đã nói với em.”

Tô Ngộ nói: “Cậu ấy sẽ quay lại trường học để học thạc sĩ.”

“À, ra là thế.”

Hứa Tri Vi nửa đùa nửa thật nói: “Chị còn tưởng là do em và Phó tổng yêu đương làm cậu ấy bị kích động mà nghỉ việc.”

Tô Ngộ im lặng nhìn cô ấy một cái, định nói gì đó thì điện thoại reo lên.

Cô cúi đầu nhìn, là Phó Tu Ninh.

Thấy vậy, Hứa Tri Vi cười trêu: “Không ngờ nhỉ, Phó tổng khi yêu đương lại dính người như vậy.”

Nói xong, cô ấy cầm khay cơm đã ăn xong đứng dậy: “Chị về trước, không làm phiền hai người nữa, cứ từ từ ăn nhé.”

Tô Ngộ gật đầu, sau đó mở WeChat.

Phó Tu Ninh: [Ăn trưa chưa?]

Tô Ngộ chụp một bức ảnh khay cơm trên bàn: [Đang ăn đây.]

Phó Tu Ninh: [Tối nay có tăng ca không? Anh qua đón em.]

Tô Ngộ kiên quyết từ chối: [Không cần đâu!]

Phó Tu Ninh: [?]

Phó Tu Ninh: [Sao vậy?]

Tô Ngộ: [Hôm qua lúc chúng ta ở dưới lầu và đi siêu thị, bị người ta chụp ảnh rồi đăng vào nhóm công ty, đồn đại ầm lên, thật sự em không muốn thành tâm điểm của sự chú ý đâu.]

Tô Ngộ: [Hôm nay em không tăng ca, sau giờ làm sẽ đến chỗ anh.]

Bị từ chối, Phó Tu Ninh chắc chắn không vui trong lòng, lúc này cô phải giúp anh làm dịu lại.

Quả thật, như cô đã đoán, sau khi gửi xong, Phó Tu Ninh mất một lúc lâu mới trả lời: [Được]

Không có dấu câu gì cả.

Tô Ngộ: “…”

Theo kinh nghiệm của cô, chắc chắn là thiếu gia Phó đang không vui rồi.

Ngày trước khi còn học đại học cũng có lần như vậy, Phó Tu Ninh thường xuyên đón cô tan học, sau đó cả hai thành chủ đề bàn tán trong căng-tin, thậm chí hôm sau còn có người nói bóng gió với cô những câu không đâu vào đâu.

Tô Ngộ cảm thấy phiền nên đã yêu cầu Phó Tu Ninh đừng tiếp tục làm như vậy nữa.

Lúc đó Phó Tu Ninh còn trẻ, tính khí nóng nảy, hai người cãi nhau một trận, sau đó cô phải dỗ dành anh rất lâu mới nguôi ngoai.

Thấy vậy, Tô Ngộ lại thử thăm dò anh một chút, cầm điện thoại lên nhắn: [Hôm nay em tan làm đúng giờ nhé~]

Phó Tu Ninh: [Ừm]

Vẫn không có dấu câu nào.

Tô Ngộ: [Tối nay anh muốn ăn gì không? Em sẽ làm cho anh ăn~]

Phó Tu Ninh: [Không cần]

Vẫn không có dấu câu nào.

Tô Ngộ không bỏ cuộc, cô đã đoán trước được tình huống này.

Cô tiếp tục nhắn: [Làm cánh gà Coca mà anh thích được không?]

Phó Tu Ninh: [Được.]

Lần này có dấu câu rồi.

Tô Ngộ nhướng mày: [Nhưng mà em còn muốn ăn sườn xào chua ngọt anh làm nữa.]

Phó Tu Ninh: [Làm quá rồi đấy?]

Tô Ngộ chọn cách làm ngơ và tiếp tục làm quá.

[Không biết rốt cuộc người đàn ông vừa đẹp trai lại vừa chung thủy còn biết nấu ăn là ai nhỉ?]

[À, thì ra là anh!]

Sau khi gửi xong, Tô Ngộ nhìn thấy trên góc trái của cửa sổ trò chuyện hiện lên chữ “Đối phương đang nhập…”.

Gần một phút sau, cửa sổ trò chuyện mới hiển thị một đoạn ghi âm dài bảy giây.

Ban đầu là ba giây im lặng, sau đó giọng nói trầm ấm, nhẹ nhàng và có chút yêu chiều của người đàn ông từ loa điện thoại truyền ra: “Tô Ngộ, đừng trêu anh nữa.”

Tô Ngộ vô thức mỉm cười nhẹ, tay cô ấn vào phần ghi âm, giọng nói rất nhẹ nhàng hỏi: “Vậy anh đã bị trêu chọc rồi sao?”

Phó Tu Ninh: [Bị rồi.]

Tối nay sau giờ làm, Tô Ngộ lái xe thẳng đến nhà Phó Tu Ninh.

Dạo này Phó Tu Ninh không vội đi làm, lấy lý do là đang tận hưởng kỳ nghỉ.

Tô Ngộ mang theo cánh gà tươi và một lon Coca, vừa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức.

Cô vô thức quay đầu nhìn về phía bếp.

Người đàn ông có thân hình cao ráo, vai rộng, eo thon, mặc áo dài tay màu kem, tay áo xắn lên đến khuỷu, lộ ra một phần cánh tay, phần dưới là quần tây đen, thắt đai tạp dề, đôi dép đi trong nhà màu tối.

Cả người anh toát lên vẻ dịu dàng của một người chồng ấm áp, rất hợp với không khí gia đình.

Tô Ngộ không thể không dừng mắt lại nhìn anh.

Hai cảm giác “hoa cao lạnh lùng không gần người” và “người chồng dịu dàng mẫu mực” hòa quyện hoàn hảo trên người Phó Tu Ninh, không hề có sự bất hợp lý nào.

Có lẽ là do cảm nhận được ánh mắt của cô, Phó Tu Ninh quay đầu lại, ánh mắt vô cùng lơ đễnh nhìn về phía cô, giọng điệu bình thản: “Nhìn nữa thì phải tính tiền đó.”

Tô Ngộ cười nhẹ, bước chân đi đến và nói một câu khen ngợi có cánh: “Nếu sắc đẹp của Phó tổng mà tính phí thì em chắc chắn sẽ phải bán hết gia sản mới đủ tiền.”

Nghe vậy, Phó Tu Ninh nhướng mày một chút, mặc dù không nói gì nhưng rõ ràng có vẻ rất hài lòng.

Tô Ngộ đặt đồ đạc xuống rồi đi tới, từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy anh, bàn tay nhẹ nhàng vuốt hai lần lên lưng anh qua lớp áo mỏng.

Phó Tu Ninh nhướng mày, sắc mặt rõ ràng có chút bất ngờ.

Dù sao thì với tính cách của Tô Ngộ không phải là người quá cởi mở, dù họ đã làm với nhau rất nhiều lần nhưng mỗi lần bắt đầu, cô vẫn phải nhắc anh tắt đèn.

Một thoáng im lặng, anh đưa tay tắt bếp gas, rồi nghiêng đầu, ánh mắt từ từ dừng lại trên khuôn mặt cô, khẽ mỉm cười, giọng nói trầm ấm và nhẹ nhàng hỏi: “Làm gì vậy?”

Tô Ngộ nghiêm túc nói dối, mặt dán sát vào lưng anh qua lớp áo: “Không có gì, chỉ là em cảm thấy mình đã chiếm được món hời lớn, phải sờ thêm một chút để thu lại vốn mà thôi.”

Nghe vậy, Phó Tu Ninh khẽ cười: “Em chắc chắn muốn trêu chọc anh ở đây à?”
 
Tình Cũ - Diệp Kiến Tinh
Chương 61: Chương 61



Tô Ngộ dừng lại một chút, khi bàn tay cô chạm vào cơ bụng của Phó Tu Ninh, tim cô cũng ngừng đập một nhịp.

Không nghi ngờ gì cả, nếu cô tiếp tục như vậy, Phó Tu Ninh thật sự có thể sẽ hành động ngay tại bếp.

Một lúc sau, cô nghiêng đầu, thay đổi tư thế, hai tay vòng nhẹ ôm lấy anh, giọng nói mềm mại: “Anh đừng keo kiệt thế, em chỉ sờ một chút thôi mà, đâu có mất miếng thịt nào.”

Phó Tu Ninh nhướng mày, nhẹ nhàng cười một tiếng, rồi bàn tay thon dài với những khớp xương rõ ràng của anh nhẹ nhàng nắm lấy tay Tô Ngộ, chậm rãi mở miệng: “Vậy em đừng keo kiệt, anh chỉ sờ một chút thôi, cũng không mất miếng thịt nào cả.”

“…?”

Những lời như hổ lang vậy mà anh cũng nói được.

Tô Ngộ lập tức buông tay nhưng không ngờ ngay sau đó, Phó Tu Ninh đã giữ chặt cổ tay cô, xoay người kéo cô vào lòng.

Mùi tuyết tùng và hương thơm quen thuộc xộc vào mũi, hòa lẫn với mùi thức ăn.

Là mùi sườn xào chua ngọt.

Vị chua chua ngọt ngọt với hương thịt thơm ngọt, Tô Ngộ rất thích.

“Chạy đi đâu vậy?”

Phó Tu Ninh cúi đầu, ánh mắt không rời khỏi cô.

Tim Tô Ngộ đập thình thịch.

Cô ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt đen láy của anh, ánh mắt đầy sự chiếm đoạt, môi mím lại, nhỏ giọng nói: “Em đâu có chạy… Không phải anh bảo em đừng trêu chọc anh hay sao…”

Nghe vậy, Phó Tu Ninh nhếch môi cười nhẹ, bàn tay thon dài của anh vỗ nhẹ lên sống mũi cô, giọng nói trầm ấm: “Giờ mới biết sợ à?”

Tô Ngộ khẽ chớp mi, gật đầu.

Phó Tu Ninh cúi mắt, ánh mắt dừng lại trên mặt cô mấy giây rồi nhẹ nhàng ôm eo cô, kéo cô lên.

Hai ánh mắt giao nhau, hơi thở hòa quyện.

Tim Tô Ngộ lỡ một nhịp, ngay sau đó cô thấy Phó Tu Ninh cúi đầu, đôi môi ấm áp từ từ tiến lại gần tai cô, giọng nói trầm thấp: “Muộn rồi.”

“Đừng… Ưm…”

Tô Ngộ chưa kịp nói hết câu thì bị anh dùng môi ngắt lời.

Phó Tu Ninh đặt tay lên eo cô, vừa hôn vừa ấn cô vào lòng.

Tô Ngộ vô thức đứng nhón chân, ngẩng đầu đáp lại nụ hôn của anh.

Kỹ năng hôn của Phó Tu Ninh rất tốt, kiên nhẫn và dịu dàng, từng nụ hôn nhẹ nhàng in lên môi cô.

Sau khi nhận được phản ứng của cô, anh mới khéo léo tách môi cô ra, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua lưỡi cô.

Từ những nụ hôn đầu tiên nhẹ nhàng, dần dần trở nên sâu sắc hơn.

Tô Ngộ nhắm mắt lại, làn mi dài như cánh quạ khẽ run lên, gương mặt cô ửng đỏ, cảm giác như bị cuốn vào vòng xoáy đê mê.

Khó khăn lắm cô mới lấy lại được chút lý trí, bàn tay nhẹ nhàng đẩy vai Phó Tu Ninh ra, ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh nhìn anh, thở hổn hển.

Chưa kịp mở miệng, Phó Tu Ninh đã nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô, ánh mắt dời xuống, cuối cùng dừng lại trên đôi môi ướt át của cô, giọng nói trầm thấp đầy mê hoặc: “Chỉ hôn một chút thôi, không làm gì khác đâu.”

Nói xong, anh thả tay cô ra, lòng bàn tay ấm áp đặt lên sau gáy cô, cúi đầu hôn lần nữa: “Nếu em còn động đậy nữa thì anh không dám đảm bảo đâu.”

Chạng vạng buông xuống, ánh sáng vàng nhẹ của buổi chiều chiếu qua cửa kính trong suốt, trải rộng trên sàn nhà, phía sau, nồi đất trên bếp gas vẫn đang sôi lục bục.

Còn họ, dựa vào tủ bếp trong nhà bếp, trao nhau một nụ hôn dài và ngọt ngào.

Khi kết thúc, mặt Tô Ngộ đỏ rực như vỏ cua mới luộc, tim đập loạn nhịp.

Không hiểu sao, mặc dù cô đã hôn Phó Tu Ninh rất nhiều lần, theo lý mà nói thì đã quen rồi, nhưng mỗi lần ở gần anh như vậy, trái tim cô vẫn không thể kìm chế được sự đập loạn nhịp.

Chưa kịp để Tô Ngộ lấy lại bình tĩnh, dạ dày của cô đột nhiên phát ra một tiếng “ùng ục”.

Âm thanh không to không nhỏ, vừa đủ để cả hai nghe thấy.

“…”

Tô Ngộ xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất, thật sự rất ngại.

Phó Tu Ninh nghe vậy, cười nhẹ, sau đó hạ mắt xuống, ánh mắt dừng lại trên mặt cô, giọng nói trầm ấm, nhẹ nhàng mang theo chút đùa cợt: “Đói rồi hả?”

“…”

Tô Ngộ nhẹ gật đầu.

Phó Tu Ninh khẽ cười, đưa tay lên, dùng ngón cái nhẹ nhàng xoa xoa và nhéo nhè nhẹ lên d** tai đỏ bừng của cô, giọng nói ôn nhu và đầy yêu chiều: “Canh chắc cũng sắp xong rồi, em đi thay đồ đi, ra là có thể ăn cơm ngay.”

“Tốt quá, vậy còn cánh gà?” Tô Ngộ ngẩng đầu nhìn anh.

Phó Tu Ninh liếc nhìn cánh gà và nước ngọt trên bàn ăn, thu hồi ánh mắt: “Để vào tủ lạnh đã, mai làm sau.”

Tô Ngộ nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Cũng được.”

Nói xong, Tô Ngộ kiễng chân, nhanh chóng hôn nhẹ lên môi anh rồi quay người đi ra khỏi bếp.

Phó Tu Ninh mỉm cười, đưa tay chạm vào vị trí vừa được cô hôn, nhìn Tô Ngộ đi vào phòng ngủ rồi mới quay người tiếp tục xử lý cái nồi trên bếp.

Về đến phòng ngủ, Tô Ngộ thay bộ đồ ở nhà thoải mái bằng vải cotton, màu sắc giống hệt bộ đồ mà Phó Tu Ninh mặc hôm nay, cả hai đều là màu kem nhạt.

Cũng coi như là đồ đôi.

Tô Ngộ nghĩ vậy rồi bước ra khỏi phòng ngủ.

Cô đi rửa tay, sau đó ra phòng khách lấy một gói thức ăn cho chim rồi đi ra ban công cho Tây Tây ăn.

Trước đây công việc Phó Tu Ninh bận rộn, sáng tối đều cho chim ăn hai lần, mấy ngày nay anh nghỉ ở nhà, ngoài buổi sáng và tối, thỉnh thoảng buổi trưa cũng cho chim ăn, thêm vào đó cô thỉnh thoảng cũng đến giúp anh, dần dần trở nên gần gũi hơn với Tây Tây.

Cứ thế, Tây Tây gần đây tăng cân, con chim vốn dĩ rất năng động giờ đây đã trở nên béo ú.

Để bảo vệ sức khỏe của Tây Tây, lần này Tô Ngộ cố tình giảm một nửa khẩu phần ăn mà cô thường cho, vừa đưa tay tới thì Tây Tây đã vội vã đến mổ.

Thấy vậy, Tô Ngộ không nhịn được mà mỉm cười nhẹ: “Tham ăn quá nhỉ, chẳng trách sao ngày càng tròn trịa.”

Vừa dứt lời, sau lưng vang lên giọng nói trầm thấp rõ ràng của Phó Tu Ninh: “Đừng nói vậy, nó nghe được sẽ không vui đâu.”

“Nó thật sự nghe hiểu à?”

Tô Ngộ ngẩng đầu nhìn anh.

Phó Tu Ninh thong thả bước đến bên cô, cúi nhìn cười nói: “Em không tin thì nhìn thử xem, nó có vẻ không ăn gì cả rồi kìa.”

Tô Ngộ bán tín bán nghi cúi đầu nhìn.

“Ồ?”

Tô Ngộ cảm thấy có chút kỳ diệu: “Anh thật sự có thể hiểu được nó à?”

Phó Tu Ninh vừa từ tay cô nhẹ nhàng bế Tây Tây vào lòng, vừa mỉm cười hiền hòa nói: “Nó rất thông minh, nếu không thì làm sao có thể vượt qua bản năng giống loài mà học được nói chứ?”

Tô Ngộ nhìn Phó Tu Ninh tay anh đang ôm Tây Tây trong lòng, không nhịn được mà đưa ngón tay nhẹ nhàng chạm vào con chim: “Thật sự không vui sao? Thôi được rồi, em không nên nói nó tham ăn, chúng ta cho nó ăn chút vậy, lần sau sẽ mang món ngon khác cho nhé?”

Tây Tây giống như thật sự nghe hiểu, nhẹ nhàng áp đầu vào ngón tay của cô.

Thấy vậy, ánh mắt Tô Ngộ sáng lên, vô thức ngẩng đầu nhìn Phó Tu Ninh.

Khi ánh mắt đầy vui sướng của cô gặp phải ánh mắt của anh, Phó Tu Ninh nhẹ nhàng mỉm cười, giọng nói trong trẻo ấm áp: “Nó tha thứ cho em rồi.”

Sau khi Tây Tây ăn xong bữa tối vui vẻ, Phó Tu Ninh mới nhẹ nhàng đặt nó về chỗ cũ.

Quay lại phòng ăn, Tô Ngộ có chút tò mò nhìn Phó Tu Ninh ở đối diện và hỏi: “Tây Tây thật sự chỉ học được mỗi cách gọi tên em thôi à?”

Phó Tu Ninh ngẩng đầu: “Còn gì nữa?”

Tô Ngộ chớp mắt: “Nhưng hình như em cũng không có dạy nó mấy lần, em nhớ trước khi chúng ta chia tay, nó còn không biết gọi đâu.”

Phó Tu Ninh nhìn cô, ánh mắt không rời: “Vậy sao?”

“Từ đó ——”

Tô Ngộ nhìn thẳng vào Phó Tu Ninh, không chớp mắt, rồi nói tiếp: “Chắc chắn là anh đã dạy Tây Tây gọi tên em.”

Phó Tu Ninh khẽ nuốt một ngụm, không nói gì, coi như ngầm đồng ý.

Sau đó, anh cúi đầu bắt đầu múc canh cho cô.

Tô Ngộ không rời mắt khỏi anh.

Im lặng hai giây, cô bắt đầu tỏ ra hơi lấn tới, cười mỉm nhìn anh rồi nói: “Phó Tu Ninh, không phải là mỗi ngày anh đều nghĩ đến em khi nhìn Tây Tây đấy chứ?”

Có lẽ vì đã bị cô nói trúng tim đen, tai Phó Tu Ninh bỗng đỏ lên một chút, sắc mặt cũng có sự thay đổi nhẹ.

Một lúc sau, Phó Tu Ninh chỉnh lại biểu cảm, liếc mắt nhìn cô một cái, giọng nói bình thản: “Có thể là mỗi ngày anh đều mắng em trước mặt Tây Tây.”

“……” Tô Ngộ: “Haizz, thật kiêu ngạo.”

……

Sau bữa tối, Tô Ngộ vừa chơi với Tây Tây vừa xem ti vi, xem chương trình về tình yêu nổi tiếng gần đây của nước ngoài.

Hầu hết là các chàng trai đẹp trai, cô gái xinh đẹp, dáng người nóng bỏng, gương mặt tinh xảo, nhìn rất đã mắt. Các chàng trai thì… bình thường, có lẽ vì cô đã ở bên Phó Tu Ninh lâu rồi, giờ đây rất khó để thấy ai đẹp trai hơn anh.

Đôi khi Tô Ngộ thật sự cảm thấy có chút kỳ lạ, trước khi ở cùng Phó Tu Ninh, cô chẳng có khái niệm gì về mẫu người lý tưởng, những chàng trai cùng lứa trong trường với cô đều chẳng khác gì nhau, khi cô nhận ra mình thích Phó Tu Ninh, cô cũng rất bất ngờ.

Đó là lần đầu tiên cô có cảm giác như vậy.

Chua chua ngọt ngọt, một ngày không gặp là lại nhớ nhung.

Sau khi chia tay, cô mất một thời gian dài để quen với điều đó và thoát ra khỏi trạng thái ấy.

Trong những năm sau này, khi gặp bất kỳ ai, cảm giác cũng chỉ như trước, nhạt nhòa, không còn cảm giác khiến cô phải nhớ nhung đến vậy.

Về mẫu người lý tưởng mà trước đó đã nói trong lúc chơi game…

Tô Ngộ chớp mắt nhìn về phía màn hình ti vi, những chàng trai khách mời, có vẻ đúng là kiểu năng động, nhiệt tình, như chú cún nhỏ thì lại hợp mắt cô hơn.

Nhưng Phó Tu Ninh rõ ràng không phải kiểu đó.

Cô sao lại yêu anh như vậy?

Khi Tô Ngộ đang định suy nghĩ sâu về vấn đề này, cô bỗng ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, đồng thời chiếc ghế sofa bên cạnh cũng lún xuống một phần.

Phó Tu Ninh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: “Xem gì mà chăm chú vậy?”

“Chương trình tình yêu.”

Tô Ngộ hỏi: “Anh đã xem chương trình tình yêu bao giờ chưa?”

Phó Tu Ninh lắc đầu.

“Em đoán anh cũng chưa xem đâu, chương trình tình yêu là chương trình thực tế, các chàng trai và cô gái có độ tuổi phù hợp sẽ sống cùng nhau mười ngày đến nửa tháng, thông qua các hoạt động do chương trình tổ chức để phát triển mối quan hệ tình cảm, cuối cùng là nắm tay thành công!”

Phó Tu Ninh gật đầu: “Cũng dễ hiểu.”

Tô Ngộ ngẩng đầu nhìn anh, hỏi Phó Tu Ninh: “Trước khi ở cùng em, anh có mẫu người lý tưởng không?”

“Không có.” Phó Tu Ninh nghĩ cũng không nghĩ, liền trả lời ngay.

Tô Ngộ nhíu mày: “Em không tin đâu, anh chưa nghĩ kỹ, chắc chắn là đang nói qua loa với em đúng không?”

Phó Tu Ninh khẽ cười, ôm cô vào lòng thêm chút nữa, giọng nói dịu dàng và từ tốn: “Thật là oan uổng anh rồi, trước khi biết em, anh chẳng có cảm giác gì về chuyện này, tất cả mọi người khác giới trong mắt anh đều như nhau.”

Tô Ngộ thay đổi cách hỏi: “Vậy anh thấy trong năm cô gái khách mời của chương trình tình yêu, ai đẹp nhất?”

Phó Tu Ninh liếc mắt nhìn qua một lượt, rồi kết luận: “Cả năm người đều giống nhau, không thấy sự khác biệt.”

Tô Ngộ định hỏi tiếp thì chưa kịp mở miệng, Phó Tu Ninh lại nhìn vào những chàng trai khách mời trên màn hình ti vi, như thể nhận ra điều gì, anh mở lời trước: “Vậy em thấy trong những chàng trai khách mời trên ti vi, ai đẹp trai nhất?”

Ánh mắt u ám của anh dừng lại trên mặt cô, giọng nói bình thản và nhẹ nhàng vang lên.

“……”

Đối diện với ánh mắt của anh, Tô Ngộ cảm thấy sống lưng mình lạnh toát.

Đây là câu hỏi chết người rồi.

Im lặng một chút, cô mỉm cười đáp lại: “Đương nhiên là bạn trai em đẹp trai nhất!”
 
Tình Cũ - Diệp Kiến Tinh
Chương 62: Chương 62



Phó Tu Ninh nhướng mày, ánh mắt lơ đãng dừng lại trên khuôn mặt cô, nhìn cô một lúc rồi mới mỉm cười và lên tiếng: “Vậy em có muốn làm gì với người bạn trai đẹp trai nhất của em không?”

Ánh mắt đen láy của anh khóa chặt cô, trong mắt có chút gì đó mang tính chiếm hữu.

Bị ánh mắt anh nhìn thẳng, Tô Ngộ chớp nhẹ mi mắt: “Làm… gì?”

Phó Tu Ninh cúi người đến gần, đôi môi ấm áp khẽ chạm vào tai cô, giọng nói trầm thấp: “Làm… những gì mùa xuân thường làm với cây anh đào.”

Mặt Tô Ngộ lập tức đỏ bừng.

Cô hơi nghiêng người ra sau, ánh mắt vẫn không rời Phó Tu Ninh, hít thở chậm lại và nói: “Anh…”

“Anh làm sao?”

Hơi thở ấm áp của anh vây quanh tai cô, Tô Ngộ cảm nhận được trái tim mình đập nhẹ một nhịp: “Anh đừng có đọc sách linh tinh…”

Phó Tu Ninh cười khẽ, đôi môi ấm áp nhẹ nhàng chạm vào môi cô: “Không phải em thích thơ của Neruda sao?”

Giọng anh trầm ấm, đầy mê hoặc và nhẹ nhàng mang theo chút thở gấp.

Nói xong, anh khẽ hôn nhẹ vào tai cô.

Tô Ngộ rùng mình: “Đúng là thích… nhưng cũng không cần anh làm thế…”

Phó Tu Ninh cúi đầu, từng chút một hôn lên môi cô: “Vậy em muốn anh làm thế nào?”

Hơi thở ấm áp quấn lấy nhau, trái tim Tô Ngộ đập loạn nhịp.

Cô khẽ cắn môi, không nói gì.

“Không muốn nói sao?”

Phó Tu Ninh dùng ngón tay dài khẽ kéo lớp vải mỏng trên người cô, một động tác nhẹ nhàng đã kéo được vải xuống: “Vậy thì làm cho ra trò đi.”

Lớp vải vốn mỏng manh bị xé thành hai mảnh, Tô Ngộ theo bản năng co hai chân lại.

Ngay sau đó, một bàn tay ấm áp giữ chặt cổ chân cô, rồi mạnh mẽ đẩy lên.

Phó Tu Ninh quỳ một chân trước cô, ánh mắt đen láy nhìn cô từ trên cao xuống.

Tư thế này quá xấu hổ, gần như toàn bộ cơ thể cô đều bị phơi bày dưới ánh mắt của Phó Tu Ninh.

Ánh sáng trong phòng khách rất sáng, khuôn mặt Tô Ngộ bắt đầu nóng lên, đôi tay nhẹ nhàng nắm lấy áo của anh, nhỏ giọng gọi: “Phó Tu Ninh…”

Phó Tu Ninh giữ chặt cổ chân cô, nghiêng người ép xuống.

Mặc dù anh không dùng nhiều sức, nhưng cô vẫn không thể thoát ra được.

Tô Ngộ vô thức co các ngón chân lại: “Về phòng ngủ đi…”

“Về phòng ngủ làm gì?”

Phó Tu Ninh vừa nhìn từ trên xuống vừa nhẹ nhàng hôn cô, nói với giọng trầm: “Chúng ta không thử qua sofa sao?”

Tô Ngộ: “…”

Cô thực sự không muốn thử…

“Đồ mua ở siêu thị hôm qua vẫn chưa dùng đến đâu.”

Nói xong, Phó Tu Ninh buông cổ chân cô ra, tay với lấy vài hộp nhỏ vuông vắn từ sau ghế sofa: “Em chọn đi?”

Cuối cùng cũng thoát ra được, Tô Ngộ vô thức giơ chân lên định đá anh, nhưng không ngờ vừa nhấc chân lên, Phó Tu Ninh lại đè xu.ống.

Cùng lúc đó, chân cô vẫn chưa kịp rút lại đã bị anh mạnh mẽ giữ chặt, lời cô chưa kịp thốt ra đã bị nụ hôn nóng bỏng của anh chặn lại.

Tiếng tivi chưa tắt vang lên lẫn với hơi thở dồn dập trong phòng khách, cùng với âm thanh nước chảy xen kẽ.

Chỉ thấy trên chiếc ghế sofa màu xám, một đôi chân dài trắng như ngọc đang treo lơ lửng, mu bàn chân căng lên, móng chân hồng hào nhẹ nhàng cuộn lại, như thể đang phải chịu đựng một điều gì đó.



Nửa đêm, thành phố Kinh thị bất ngờ đổ một cơn mưa lớn.

Những hạt mưa nhỏ rơi xuống cửa sổ kính, rất nhanh nước mưa trên cửa kính tạo thành một màn sương mờ.

Không biết từ lúc nào, tiếng tivi đã im bặt, ánh sáng trong phòng mờ ảo, dưới ánh đèn ấm áp là một không gian đầy màu sắc huyền bí.

Tô Ngộ áp tấm lưng mềm mại và mịn màng của mình vào cửa kính, theo từng hạt mưa bên ngoài, cơn mưa ngày càng lớn, một làn gió mát nhẹ thấm vào da thịt.

Cô không kìm được, rùng mình một cái, cơ thể khẽ lắc lư một chút.

Vì giờ cô chỉ đứng bằng một chân trên mặt đất, nên đành phải dùng sức ôm chặt lấy cổ Phó Tu Ninh, cố gắng giữ vững cơ thể đang nghiêng ngả.

Phó Tu Ninh hình như cảm nhận được điều gì, cánh tay anh vòng qua hông cô, giữ chặt lấy cơ thể cô, áp sát vào mình.

Lưng Tô Ngộ lạnh buốt, nhưng trong lòng Phó Tu Ninh lại ấm áp, thậm chí là nóng bỏng.

Hai nhiệt độ trái ngược, trước sau, cảm giác mới mẻ lại kí.ch thí.ch.

Thật sự có chút nghiện.

Cả đêm điên cuồng, đến khi hai người đi ngủ đã là nửa đêm.

Tiếng mưa bên ngoài dần tạnh, không khí mát lạnh mang theo mùi đất ẩm, pha lẫn với hương cỏ xanh.

Nhưng vì trời mưa, không gian ảm đạm, Tô Ngộ không thể xác định được là mấy giờ, lại lười không muốn lấy điện thoại để kiểm tra.

Trong lúc phân vân giữa việc có nên xem hay không, cô đã chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Ký ức cuối cùng trước khi ngủ là Phó Tu Ninh với cơ thể ướt sũng bước vào, kéo chăn lên rồi nằm vào bên cạnh, sau đó ôm cô vào lòng khi cô đã gần chìm vào giấc ngủ sâu.

Hơi thở thoang thoảng mùi tuyết tùng, chắc chắn là mùi sữa tắm của Phó Tu Ninh.

Ngửi rất dễ chịu.



Ngày hôm sau là cuối tuần, Tô Ngộ ngủ rất lâu, khi tỉnh lại đã là một giờ chiều.

Vì hôm nay trời âm u không có ánh nắng, lại thêm việc kéo rèm cửa sổ trong phòng nên cả căn phòng tối mịt, cô không thể biết được là sáng hay chiều.

Cô trở mình, mơ màng mở mắt ra thì thấy giường bên cạnh đã trống không.

Tô Ngộ nhìn vào căn phòng tối, đưa tay day thái dương.

Không biết có phải vì tối qua đã tiêu tốn quá nhiều sức lực mà ngủ không được ngon hay không, nhưng giờ đây khi thức dậy, cô cảm thấy thái dương hơi nhói lên, có chút căng thẳng.

Không chỉ thái dương, mà từ eo trở xuống cô đều cảm thấy mỏi nhừ, đặc biệt là ở vị trí đùi trong, cảm giác đau nhức vô cùng, cả người giống như vừa bị ai đó đánh một trận trong giấc mơ, vừa mệt vừa kiệt sức.

Và, khi bộ não dần tỉnh táo, Tô Ngộ cũng dần nhận ra có một vị trí không thể diễn tả được đang hơi khó chịu.

Cảm giác căng tức, tuy không đến mức đau đớn, nhưng sự hiện diện bất thường của nó rất rõ rệt.

Ngoài lần đầu tiên, cô đã rất lâu không có cảm giác này, chắc là tối qua Phó Tu Ninh đã quá mức.

Sau vài giây tỉnh táo, cô đưa tay chạm vào điện thoại trên tủ đầu giường và mở xem giờ.

Đã một giờ rưỡi chiều.

Nhìn thấy vậy, Tô Ngộ không khỏi ngẩn người.

Sau đó cô mới nhớ ra tối qua trời mưa lớn, chắc vì hôm nay trời âm u nên phòng tối như vậy.

Cô chống tay ngồi dậy, tựa vào gối rồi mở WeChat.

Tô Ngộ thường có thói quen mở WeChat sau khi thức dậy, xem có tin nhắn công việc nào cần xử lý kịp thời không, tránh bị trễ.

Cô mở WeChat, ở trên cùng ngoài tin nhắn của Phương Giác Thiển ra, là mấy nhóm lớn trong công ty mà cô đã thiết lập chế độ “không làm phiền”.

Cô liếc qua rồi chạm vào khung trò chuyện với Phương Giác Thiển, tin nhắn đầu tiên là từ tối qua, khoảng 11 giờ.

Phương Giác Thiển: [Em yêu, ngày mai cuối tuần chúng ta đi shopping nhé!]

Sau đó là một sticker “buồn chán” vào lúc 7 giờ sáng.

Tô Ngộ nhìn thấy vậy, cúi đầu nhắn lại: [Ngoài trời âm u, có thể sẽ mưa.]

Phía bên kia lập tức trả lời.

Phương Giác Thiển: [Đừng nói với tớ là cậu vừa mới thức dậy nhé…]

Tô Ngộ: […Đúng vậy, cuối tuần thì phải ngủ đến khi thức dậy tự nhiên chứ.]

Phương Giác Thiển: [Để tớ đoán xem, cậu đang ngủ ở nhà Phó Tu Ninh đúng không? Đáng yêu/Đáng yêu/Đáng yêu.]

Tô Ngộ: [Sao cậu biết?]

Phương Giác Thiển: [Chẳng phải rất dễ đoán à?]

Phương Giác Thiển: [Không phải đồng hồ sinh học bình thường của cậu là 8 giờ sáng sao, cuối tuần mà lại dậy muộn thế này, tớ chỉ cần dùng ngón chân cũng biết tối qua đã xảy ra chuyện gì rồi.]

Tô Ngộ: [……]

Phương Giác Thiển: [Nhìn có vẻ trận chiến tối qua rất kịch liệt nhỉ, giờ này mới tỉnh dậy, tối qua chắc chiến đấu đến tận khuya rồi.]

Tô Ngộ: [……]

Phương Giác Thiển: [Dù hôm nay trời không mưa chắc cũng không thể cùng tớ ra ngoài được đâu.]

Tô Ngộ: [?]

Tô Ngộ: [Sao vậy?]

Phương Giác Thiển: [Cậu chưa từng đọc tiểu thuyết trên Tấn Giang sao? Trong tiểu thuyết, sau khi nhân vật nam nữ chính qua đêm với nhau, sáng hôm sau nữ chính đều không thể ra khỏi giường được.]

“……”

Tô Ngộ im lặng một lúc, khuôn mặt cô bất chợt đỏ lên.

Tô Ngộ: [Cậu chắc chắn là tiểu thuyết của Tấn Giang có mức độ đó sao?]

Phương Giác Thiển: [qwq]

Phương Giác Thiển: [Được rồi, tớ thừa nhận là gần đây tôi tìm thấy một nguồn vui mới.]

Tô Ngộ: [……]

Phương Giác Thiển không đùa nữa: [Cậu và Phó Tu Ninh bây giờ đã chính thức rồi phải không?]

Tô Ngộ: [Chính thức là sao?]

Phương Giác Thiển: [Chính là mối quan hệ hiện tại của hai người.]

Tô Ngộ hơi ngớ ra: [Mối quan hệ gì, chẳng phải là bạn trai và bạn gái sao.]

Phương Giác Thiển: [Còn gì nữa?]

Tô Ngộ nhíu mày: [Còn gì nữa?]

Phương Giác Thiển không nhịn được nữa, trực tiếp gửi một đoạn ghi âm dài sáu giây: “Còn gì nữa, chẳng lẽ anh ấy chưa từng nhắc với cậu về việc phát triển mối quan hệ xa hơn sao?”

Tô Ngộ trả lời: [Chưa đâu, bọn tớ mới vừa làm hòa với nhau mà.]

Phương Giác Thiển: [Chị em tốt, nghe tớ nói này, mấy anh chàng ưu tú như Phó Tu Ninh, dù anh ấy đã hết lòng với cậu nhưng cũng phải sớm quyết định chứ, theo lý mà nói, Phó Tu Ninh lớn hơn cậu ba tuổi, sao anh ấy không vội cho được?]

Nghe vậy, Tô Ngộ cảm thấy hơi buồn cười, ấn giữ thanh ghi âm và nói: [Cậu cũng nói rồi mà, anh ấy là một người đàn ông ưu tú nhưng có chút ngây thơ, chắc chắn không vội đâu.]

Phương Giác Thiển: [Anh ấy không vội nhưng tớ thì vội!]

“……”

Tô Ngộ: [Cậu vội cái gì?]

Phương Giác Thiển: [Tớ vội đi ăn cưới!]

……

Vừa dứt lời, Tô Ngộ nghe thấy tiếng cửa biệt thự mở, tiếp theo đó là tiếng bước chân từ xa dần dần tiến lại gần.

Cô nhanh chóng gửi cho Phương Giác Thiển một tin nhắn báo là sẽ nói chuyện sau, rồi vội vã đặt gối xuống, nằm lại vào trong chăn, giả vờ ngủ, định làm Phó Tu Ninh giật mình.

Cô nhắm mắt lại, cố gắng điều chỉnh hơi thở, làm sao để trông giống như thật sự đang ngủ.

Nhưng cô quên mất một điều, khi người ta tỉnh táo và chú ý đến những động tĩnh xung quanh, thật khó để giả vờ ngủ được.

Ngay khi Phó Tu Ninh bước vào phòng ngủ, anh nhìn thấy Tô Ngộ đang nằm thẳng đuột trên giường, hai tay chắp lại để trên bụng.

Nói sao nhỉ,

Cô ngủ rất chuẩn mực.

Thấy vậy, Phó Tu Ninh khẽ cười, nhướng mày nhưng không vạch trần cô.

Sau đó, anh bước tới giường, nhẹ nhàng nâng chăn ở phần dưới cơ thể cô lên.

Tô Ngộ cảm thấy lạnh dưới thân, để không lộ ra, cô theo bản năng nhắm chặt mắt lại.

Phó Tu Ninh dùng ngón tay có các khớp xương rõ rệt nâng chăn lên, nhẹ nhàng liếc qua cô một cái, rồi quay đầu đi rửa tay.

Nghe thấy tiếng bước chân Phó Tu Ninh đi ra ngoài, Tô Ngộ cảm thấy lòng mình thả lỏng.

Giả vờ ngủ thật khó, hay là cô tỉnh dậy luôn cho rồi?

Ngay khi Tô Ngộ đang suy nghĩ xem làm sao để tỉnh dậy mà không làm người khác cảm thấy mình đang cố ý, thì nghe thấy Phó Tu Ninh mở lại cửa phòng ngủ bước vào.

Tô Ngộ vội vàng nhắm mắt lại.

Phó Tu Ninh liếc nhìn Tô Ngộ một cái, rồi cúi xuống mở gói bông y tế và thuốc mỡ mà anh mới mua về.

Tô Ngộ nghe thấy những âm thanh sột soạt bên tai, không biết Phó Tu Ninh đang làm gì.

Ngay khi cô định trở mình một cách tự nhiên để tỉnh dậy, thì cảm giác váy ngủ trên người bị ai đó nhẹ nhàng kéo lên.

Cơ thể Tô Ngộ lập tức căng cứng.

“…”

Anh ấy định làm gì vậy?

Cái bộ đồ ngủ cô mặc hôm qua đã bị hỏng không còn hình dạng gì, sau khi kết thúc thì cô đã vứt nó vào thùng rác, còn bộ váy ngủ đen mà cô mặc trước khi đi ngủ là cái cô đã để lại ở nhà Phó Tu Ninh.

Váy rất ngắn, chỉ đến vị trí trên đầu gối một chút, cô ngủ cả đêm và lăn qua lăn lại một lúc, váy bị trượt xuống gần đùi.

Điều càng xấu hổ hơn là, hôm qua chiếc q**n l*t của cô đã bị Phó Tu Ninh xé rách, giờ đây dưới váy hoàn toàn không có gì.

Phó Tu Ninh liếc nhìn cô, rồi dùng ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng kéo váy lên.

“…”

Tô Ngộ có thể cảm nhận được mặt mình đang nóng bừng, cô hoàn toàn không hiểu Phó Tu Ninh đang làm gì.

Giá mà cô đừng giả vờ ngủ.

Khi Tô Ngộ đang suy nghĩ xem làm sao để “tỉnh dậy” một cách tự nhiên, thì bên tai cô mơ hồ nghe thấy một tiếng thở dài nhẹ: “Sao lại bị đỏ hết rồi…”

Tô Ngộ: “…………”

Sao lại đỏ rồi, anh không tự hiểu sao?

Chẳng trách hôm nay cô thức dậy đã cảm thấy không thoải mái.

Chưa kịp suy nghĩ xong, cô đã cảm nhận được một hơi thở ấm áp đang tiến gần.

Chỉ trong một khoảnh khắc, Tô Ngộ liền phản ứng lại.

Cô giật mình ngồi dậy: “Anh làm gì vậy?”

Nghe vậy, Phó Tu Ninh ngừng lại, sau đó nhẹ nhàng nở nụ cười, ngẩng đầu lên, ánh mắt ẩn chứa ý cười nhìn cô: “Không giả vờ ngủ nữa à?”
 
Tình Cũ - Diệp Kiến Tinh
Chương 63: Chương 63



Tô Ngộ nghe vậy, mặt cô lập tức đỏ bừng, tức giận trừng mắt nhìn Phó Tu Ninh: “Anh sớm đã biết em đang giả vờ ngủ, anh cố tình phải không?”

Phó Tu Ninh khẽ cong môi, giọng nói trầm ấm, dịu dàng và đầy chiều chuộng: “Nhìn em giả vờ ngủ nghiêm túc như vậy, anh không nỡ vạch trần.”

“Em không tin đâu.”

Tô Ngộ liếc anh một cái: “Vừa rồi chắc chắn là anh cố tình để em tự vạch trần chính mình.”

“Vậy thì anh oan uổng rồi.”

Phó Tu Ninh nhướng mày, giơ tay vỗ nhẹ và cười: “Thật ra anh không có ý làm gì em đâu.”

Tô Ngộ hừ một tiếng, khuôn mặt nhỏ lạnh lùng rõ ràng là không tin.

Phó Tu Ninh cũng không giận, cười giải thích: “Anh chỉ định giúp em bôi thuốc thôi.”

“Thuốc gì?”

Tô Ngộ nhíu mày nhìn anh: “Bôi thuốc gì?”

Phó Tu Ninh hơi ngẩng cằm: “Không phải tối qua em bảo chỗ đó không thoải mái sao? Anh vừa đi mua thuốc về, định giúp em bôi.”

“Thuốc gì cơ?”

Trên mặt Tô Ngộ có một khoảnh khắc cứng đờ, mặt cô dần dần nóng lên, nhìn Phó Tu Ninh như không thể tin vào mắt mình, cô chớp mắt một cái: “Lại… có loại thuốc này sao?”

“Đương nhiên là có.”

Phó Tu Ninh nhìn cô nói.

Rồi anh rời mắt khỏi cô, duỗi tay ấn vào đầu gối cô: “Đừng động đậy, anh giúp em bôi thuốc.”

“Đừng…”

Mặt Tô Ngộ nóng ran, theo bản năng từ chối: “Em tự làm được.”

Mỗi lần nghĩ đến việc để Phó Tu Ninh bôi thuốc cho mình ở chỗ đó, cô lại cảm thấy thật lạ lùng, ngượng ngùng…

Phó Tu Ninh ngẩng đầu nhìn cô: “Em nhìn thấy không?”

“Nhìn thấy!” Tô Ngộ nói.

Hai ánh mắt nhìn nhau trong vài giây, Phó Tu Ninh hiểu rõ, nghiêng đầu nhìn cô, khóe môi vô thức nhếch lên, giọng nói trầm ấm dịu dàng: “Không phải là em ngượng rồi đấy chứ?”

Đó là một câu khẳng định.

Tô Ngộ: “……”

Phó Tu Ninh thay đổi ánh mắt, lướt qua và vô tình thấy vành tai cô đang đỏ ửng, rồi giọng nói trong trẻo, nhẹ nhàng vang lên: “Có chỗ nào mà anh chưa nhìn thấy, chưa chạm qua?”

Tô Ngộ: “?”

Cái này có thể giống nhau được sao?

Nói xong, Phó Tu Ninh cúi xuống, đồng thời nhắc nhở: “Đừng động đậy.”

Một lúc sau, anh ngẩng đầu lên, cười nhẹ nhàng: “Nếu em còn động đậy, anh chỉ có thể dùng tay giúp em thôi.”

“……”

Tô Ngộ chưa kịp lên tiếng, thì một cảm giác lạnh lẽo bất ngờ truyền đến.

Sau đó, cô nghe thấy Phó Tu Ninh nói: “Không còn chỗ nào khó chịu nữa sao?”

Giọng của anh thấp xuống, có chút khàn khàn, đầy sự quan tâm và có một chút tiếc nuối: “Đã đỏ hết cả rồi.”

“……”

Tô Ngộ xấu hổ đến mức chân co lại, cuối cùng cô chỉ còn cách buông xuôi, nằm trên giường và lấy gối đè lên mặt.

Một lúc sau, cô cất tiếng hỏi, giọng có phần ngượng ngùng: “Xong chưa…?”

Phó Tu Ninh ngẩng đầu nhìn cô một cái, cười nhẹ rồi thong thả vặn nắp lọ thuốc lại: “Xong rồi.”

“Ừ.”

Tô Ngộ đáp một cách không có cảm xúc, “Vậy anh ra ngoài đi.”

“Vì sao?”

Phó Tu Ninh khẽ cong môi, cảm thấy có chút buồn cười: “Điều này khiến anh khá bất ngờ, trước đây… không phải em rất thích sao?”

“……”

Tô Ngộ không nhịn được liền ném chiếc gối về phía anh: “Làm sao mà giống nhau được?”

Cô đã ném chiếc gối với tất cả sức lực của mình từ đầu giường, ban đầu định trừng phạt Phó Tu Ninh, nhưng không ngờ anh lại bắt được chiếc gối một cách vững vàng rồi đặt sang một bên.

Anh không tức giận, vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ như thường, mỉm cười nhìn cô: “Sao vậy, em định mưu sát chồng mình à?”

Giọng anh trầm ấm dịu dàng, mang theo sự chiều chuộng và yêu thương.

Phó Tu Ninh có một giọng nói rất hay, đặc biệt là khi anh cố tình dỗ dành người khác.

Tô Ngộ cảm thấy tai mình dần nóng lên.

Cô khẽ mím môi, cố tình lảng tránh ánh mắt của anh: “Chồng gì chứ, anh đừng có nói bừa.”

Phó Tu Ninh khẽ cười, nghiêng đầu nhìn vào mắt cô.

Ngừng một chút, anh nhẹ nhàng gọi tên cô: “Tô Ngộ.”

“Hả?”

Tô Ngộ ngẩng đầu lên nhìn anh.

“Anh muốn đưa em đi gặp ông ngoại của anh.”

Nghe vậy, Tô Ngộ sững người một lúc.

Khi cô hoàn hồn lại, cô ngồi dậy, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Phó Tu Ninh, nhìn anh vài giây rồi mím môi hỏi: “Sao lại đột ngột như vậy…?”

Phó Tu Ninh mỉm cười nhẹ nhàng, giọng nói êm ái: “Cũng không phải là đột ngột, anh đã có ý định như vậy từ lâu rồi.”

“À…”

Tô Ngộ nhẹ nhàng chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Vậy… cái này có phải là gặp mặt gia đình rồi không…?”

Nghe vậy, Phó Tu Ninh suy nghĩ vài giây rồi mới lên tiếng: “Ông ngoại anh rất tốt, em không phải lo lắng hay cảm thấy áp lực gì đâu. Chúng ta đã ở bên nhau lâu như vậy rồi, cũng nên đưa em đi gặp người trong gia đình anh.”

“Lâu như vậy?”

Tô Ngộ ngẩng đầu lên nhìn anh: “Nhưng mà chúng ta mới vừa làm hòa lại không lâu, có phải hơi nhanh rồi không?”

Phó Tu Ninh: “Những chuyện trước đây cũng phải tính vào.”

“Còn năm năm trước…”

Dừng lại một chút, giọng Phó Tu Ninh trầm ấm: “Coi như chúng ta đã cãi nhau một trận dài.”

Nghe vậy, Tô Ngộ khẽ chớp mắt, hơi thở có chút nặng nề.

Phó Tu Ninh nâng tầm mắt, nhìn cô dịu dàng, giọng nói trầm thấp mở lời: “Như vậy coi như chúng ta đã ở bên nhau bảy năm rồi, không nhanh đâu nhỉ?”

Tô Ngộ mím môi, không nói gì, cô có chút lo lắng.

Một là vì cô không có kinh nghiệm gì trong việc này, hai là cô vẫn chưa nghĩ đến chuyện gặp gia đình hay kết hôn… lúc này kết hôn đối với cô vẫn còn khá xa vời.

Thấy vậy, Phó Tu Ninh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, giọng nói dịu dàng: “Chắc anh chưa nói với em, thật ra anh lớn lên ở nhà ông ngoại, sau này gia đình gặp chuyện, anh mới về Hồng Kông ở với mẹ.”

“Ông ngoại anh rất tốt, rất hiền từ và uyên bác, nhiều điều về cách đối nhân xử thế là ông ngoại dạy anh, em không cần lo lắng, anh tin ông ngoại sẽ rất thích em.”

Tô Ngộ ngẩng đầu nhìn anh, không chắc chắn hỏi: “Thật vậy sao?”

“Yên tâm đi.”

Phó Tu Ninh nhẹ nhàng mỉm cười, an ủi cô: “Ông ngoại anh không giống mẹ anh, không để ý chuyện môn đăng hộ đối đâu, có lẽ vì đã thấy mẹ anh không hạnh phúc trong cuộc hôn nhân của mình nên ông rất ủng hộ anh yêu đương tự do.”

Tô Ngộ không nói gì, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt anh vài giây, rồi cô khẽ chớp mắt, nghiêm túc hỏi: “Vậy chúng ta đi đâu, khi nào đi? Ngoài ra ông ngoại thích gì, lần đầu tiên gặp mặt, em không thể tay không mà đến, chắc phải mang quà gì đó chứ?”

Phó Tu Ninh nhẹ nhàng mỉm cười: “Yên tâm, anh đã chuẩn bị hết rồi, em không cần lo về quà cáp.”

“Anh đã chuẩn bị sẵn quà cho em rồi?”

Phó Tu Ninh gật đầu.

Tô Ngộ mím môi: “Vậy không tốt lắm đâu…”

“Có gì không tốt chứ, anh chắc chắn ông ngoại sẽ rất vui khi gặp em.”

Giọng Phó Tu Ninh trầm ấm, thanh thoát: “Hơn nữa, chúng ta sẽ đi vào ngày mai, giờ em chuẩn bị cũng không kịp đâu.”

“Ngày mai?”

Tô Ngộ ngây người một chút, cô không ngờ lại nhanh như vậy.

Phó Tu Ninh gật đầu, nhìn cô với nụ cười đầy ý vị: “Phải nhanh chứ làm cho xong, nếu không sợ người nào đó lại thay đổi ý kiến.”

“……”

Ngày hôm sau là chủ nhật, Tô Ngộ dậy sớm, cùng Phó Tu Ninh ăn sáng, cho Tây Tây ăn xong rồi cùng anh đi một chuyến đến Tinh Lan Loan.

Quần áo cô đê ởr nhà Phó Tu Ninh không phải mấy đồ trang trọng. Đây là lần đầu tiên cô đến gặp gia đình anh, đặc biệt là gặp ông, nên cô muốn ăn mặc lịch sự, phù hợp.

Ban đầu, Phó Tu Ninh định dẫn cô đi mua một bộ ở trung tâm thương mại, nhưng cô cảm thấy anh chắc chắn sẽ đưa cô đến những nơi đắt đỏ và quá trang trọng, lại cộng thêm việc phải đi đi lại lại, chọn lựa quần áo và thử đồ sẽ mất cả buổi sáng, vậy nên cô nghĩ thà về nhà chọn đồ còn nhanh hơn.

Về đến nhà, Tô Ngộ mở tủ quần áo bắt đầu lựa chọn mấy bộ đồ phù hợp.

Lựa chọn đầu tiên là bộ váy xoè màu xanh nhạt kiểu hoa nhí của Chanel mà Phương Giác Thiển tặng cô, bởi vì đó là bộ quần áo đắt nhất trong tủ đồ của cô.

Nhưng nghĩ lại, ông ngoại Phó Tu Ninh chắc chắn đã thấy qua những thứ đắt giá, không cần thiết phải cầu kỳ, thực tế một chút sẽ tốt hơn.

Nghĩ như vậy, Tô Ngộ lại nhét bộ váy xanh vào tủ, thay đổi lựa chọn sang bộ đồ khác.

Chẳng mấy chốc, bốn mươi phút đã trôi qua, đống quần áo thử trên giường đã chất thành đống, nhưng Tô Ngộ vẫn chưa chọn được bộ nào khiến cô cảm thấy hài lòng.

Phó Tu Ninh nhìn thấy vậy thì không nhịn được, khẽ cười: “Em chắc chắn đây là đang thử đồ chứ?”

“……”

Tô Ngộ có chút nản lòng ngồi cạnh đống quần áo: “Chưa chọn được bộ nào ưng ý, em sợ mặc đồ không đúng lại làm ông ngoại anh nghĩ không tốt về em.”

Phó Tu Ninh dịu dàng an ủi: “Em đừng lo quá, cách ăn mặc của em bình thường rất ổn rồi.”

Tô Ngộ lúc này không còn nghe vào tai, cô ngẩng đầu hỏi Phó Tu Ninh: “Ông ngoại anh có kiêng kỵ gì không? Hoặc có màu sắc nào ông không thích, để em còn tham khảo.”

Phó Tu Ninh suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Ông ngoại anh rất dễ gần, không có kiêng kỵ gì đặc biệt.”

Tô Ngộ thở dài nhẹ: “Thôi, em vẫn tự chọn vậy.”

Phó Tu Ninh nghiêng đầu nhìn vào tủ quần áo, ba phần tư trong đó đã trống không, phần còn lại là những bộ đồ mùa đông chưa kịp cất đi, còn lại là những bộ đồ Tô Ngộ đã chọn.

Anh liếc mắt qua rồi dừng lại nhìn một chiếc sườn xám màu xanh nhạt thêu hoa.

Sau một thoáng im lặng, anh nhẹ nhàng nói: “Chiếc sườn xám trong tủ kia, sao em không thử xem?”

Nghe vậy, Tô Ngộ ngẩng đầu nhìn theo, nếu không phải Phó Tu Ninh nhắc thì cô đã gần như quên mất chiếc sườn xám đó.

Chiếc áo dài này là cô và Phương Giác Thiển cùng đi chơi vào mùa hè năm ngoái, đặt may tại một cửa hàng áo dài thủ công ở một thị trấn cổ. Khi áo dài hoàn thành và được gửi đến thì đã là mùa thu rồi, trời lạnh không thể mặc được nên cô cứ treo nó trong tủ.

Tô Ngộ nghiêng đầu nhìn Phó Tu Ninh: “Sườn xám có được không?”

Chiếc sườn xám này cô chỉ thử qua một lần khi mới nhận về, sau đó cũng chưa mặc lần nào.

Phó Tu Ninh nhẹ nhàng nâng cằm, ra hiệu: “Em thử đi, anh chưa thấy em mặc sườn xám bao giờ.”

“Được.”

Tô Ngộ bước tới, lấy chiếc sườn xám thêu hoa màu xanh nhạt trong tủ, nhẹ nhàng kéo khóa áo.

Chiếc sườn xám này kiểu dáng đơn giản nhưng thanh thoát, đắt giá ở chỗ thêu thủ công hoàn toàn, ngay từ lần đầu cô đã bị cuốn hút bởi màu sắc của tấm vải này.

Tô Ngộ quay lưng lại, cẩn thận mặc chiếc sườn xám lên người, hình như mùa hè năm ngoái cô nhẹ cân hơn bây giờ, không biết hiện tại có còn mặc vừa không.

Chiếc sườn xám làm bằng vải trơn mượt, rất có cảm giác, khi mặc vào cảm thấy mát lạnh và rất thoải mái.

Thực ra, Tô Ngộ thật sự rất hợp với sườn xám.

Cô cao 1m68, vóc dáng cao ráo, tỷ lệ cơ thể rất hoàn hảo, làn da vốn đã trắng mịn như ngọc, màu sắc của chiếc sườn xám lại càng làm tôn lên vẻ thanh thoát, nhã nhặn, càng làm nổi bật khí chất của cô.

Sườn xám được may theo kích thước chuẩn của cô, eo nhỏ thon gọn, chỉ một tay là có thể nắm vừa, hai tà xẻ ở hai bên, lộ ra đôi chân dài trắng mịn, nhẹ nhàng đung đưa, vừa duyên dáng lại đầy quyến rũ, vừa linh hoạt lại thanh tao.

Tô Ngộ nhìn vào gương, có chút ngạc nhiên, cô không ngờ rằng bây giờ mặc vào vẫn vừa vặn như vậy.

Sau khi nhìn vào gương từ mọi phía, cô ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào mắt Phó Tu Ninh qua gương, mỉm cười hỏi anh: “Anh thấy thế nào?”

Phó Tu Ninh ngẩng mắt lên, ánh mắt đen láy của anh vô tình giao nhau với cô qua gương.

Sau vài giây ngừng lại, anh khẽ nuốt nước bọt, ánh mắt sâu thẳm không rời khỏi khuôn mặt trong gương: “Thật sự để anh đánh giá sao?”

Tô Ngộ gật đầu: “Đúng vậy, anh thấy thế nào?”

Vừa dứt lời, cô liền thấy Phó Tu Ninh bước tới gần, còn chưa kịp mở miệng, anh đã nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo mảnh mai của cô từ phía sau.

Tiếp theo là một mùi hương quen thuộc của tuyết tùng cùng hơi thở nóng bỏng phả lên sau gáy cô.

Cảm giác nóng bỏng khiến trái tim Tô Ngộ cũng khẽ run lên.

Ngay lập tức, giọng nói trầm ấm của người đàn ông vang lên bên tai: “Em biết anh hiện giờ muốn làm gì nhất không?”

“Làm… cái gì…”

Ánh mắt người đàn ông trở nên tối dần, anh nghiêng đầu nhẹ nhàng áp vào tai cô, hơi thở ấm áp phả lên má cô, giọng nói trầm thấp, khàn khàn: “Muốn đè em xuống đây mà làm em tan chảy.”
 
Tình Cũ - Diệp Kiến Tinh
Chương 64: Chương 64



Trong không khí như có một thứ gì đó mơ hồ và khó nói, Tô Ngộ cảm nhận được rõ sự lạ lẫm đang lan tỏa không kiểm soát.

Đối diện với ánh mắt thâm sâu trong gương, thoáng mang theo chút xâm chiếm, trái tim Tô Ngộ đập mạnh hai nhịp.

Phó Tu Ninh đứng sau lưng cô, hai cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, lòng bàn tay anh đặt trên vùng bụng dưới của cô, qua lớp vải mỏng, Tô Ngộ thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp không ngừng từ trên bụng truyền đến.

Cùng lúc đó, lưng cô đang dán chặt vào ngực Phó Tu Ninh, cô có thể cảm nhận được rõ ràng trái tim phía sau lưng mình đang đập mạnh vì cô.

Tô Ngộ thấy tai mình dần nóng lên, cô đưa tay nắm lấy bàn tay Phó Tu Ninh đang đặt trên bụng mình: “Phó Tu Ninh… đừng trêu chọc em nữa, sắp trưa rồi, không phải chúng ta còn phải đi thăm ông ngoại sao?”

Nghe vậy, Phó Tu Ninh khẽ cúi đầu, ánh mắt từ từ chuyển về phía gương, anh bắt đầu quan sát người phụ nữ trong gương từ trên xuống dưới.

Cuối cùng, anh thu ánh mắt lại, đôi môi ấm áp nhẹ nhàng hôn lên vành tai đỏ bừng của cô, hơi thở anh lướt qua tai cô.

Anh mỉm cười, giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng vang lên: “Nếu không phải vì hôm nay có việc quan trọng, anh thật sự không muốn để em đi dễ dàng như vậy.”

Tô Ngộ bị anh trêu chọc, toàn thân cô nóng bừng lên, nhỏ giọng hỏi: “Vậy em có nên mặc cái này không?”

Phó Tu Ninh khẽ hít một hơi, ánh mắt lướt qua rồi thấp giọng nói: “Đổi bộ khác đi, bộ này anh không muốn cho người khác thấy.”

Tô Ngộ mím môi, chưa kịp lên tiếng thì một nụ hôn ấm áp và ướt át đã rơi nhẹ lên tai cô, ngay sau đó, giọng nói trầm ấm, mang theo chút chiếm hữu vọng vang lên: “Chỉ được mặc cái này cho anh xem.”



Cuối cùng, Tô Ngộ chọn một chiếc váy đen có cổ búp bê, chiều dài đến giữa bắp chân, vừa vặn để lộ ra mắt cá chân thanh thoát, chất liệu vải tốt, kiểu dáng đơn giản, thanh lịch, rất phù hợp khi gặp người lớn tuổi.

Sau khi thay xong váy, Tô Ngộ trang điểm nhẹ nhàng, rồi bước ra khỏi phòng ngủ.

Trong phòng khách, Phó Tu Ninh đang ngồi vắt chéo chân trên sofa, vừa xem tin tức trên điện thoại vừa chờ cô thay đồ.

Nghe thấy tiếng động, anh ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt từ từ rơi vào người Tô Ngộ.

Cô mặc chiếc váy đen có cổ búp bê, tuy không đẹp như chiếc sườn xám lúc nãy nhưng kiểu dáng đơn giản và dễ thương, khiến cô toát lên vẻ dịu dàng, ngoan ngoãn, rất hợp với gu của người lớn tuổi.

Sau vài giây im lặng, Phó Tu Ninh khẽ nhướn mày: “Thay xong rồi à?”

Tô Ngộ gật đầu: “Anh thấy thế nào?”

Phó Tu Ninh đứng dậy, bước từ từ về phía cô, nhìn cô một chút rồi nhẹ nhàng mỉm cười, giọng nói trầm ấm: “Rất đẹp.”

Tô Ngộ nghiêng đầu cười nhìn anh: “Vậy chúng ta đi thôi, đừng để ông ngoại chờ lâu.”

“Yên tâm đi.”

Phó Tu Ninh an ủi cô bằng giọng nói nhẹ nhàng: “Anh đã nói với ông ngoại là chiều chúng ta đến, ăn xong bữa tối rồi mới về.”

“Được.”



Do nhà ông ngoại ở xa, cộng thêm giao thông cuối tuần ở Kinh thị khá tắc, suốt chặng đường lái xe mất gần hai tiếng đồng hồ, khi Tô Ngộ và Phó Tu Ninh đến nhà ông ngoại thì đã là hơn một giờ chiều.

Trước khi xuống xe, Tô Ngộ còn đặc biệt lấy gương trang điểm ra soi lại mặt mình, miệng nhẹ nhàng cong lên một chút, đảm bảo là trạng thái hoàn hảo mới yên tâm tháo dây an toàn và xuống xe.

Phó Tu Ninh nhìn thấy thế thì khẽ mỉm cười và hờ hững nói: “Đừng căng thẳng, em đã rất hoàn hảo rồi.”

Nói xong, Phó Tu Ninh bước nhanh về phía sau xe, mở khoang xe lấy mấy hộp quà cao cấp nhìn có vẻ rất đắt tiền.

Tô Ngộ nhìn qua, đó đều là mấy món đồ thực phẩm chức nắng bảo vệ sức khỏe và trà cho người lớn tuổi.

Sau đó, Phó Tu Ninh đóng khoang xe lại rồi đi về phía cô.

Tô Ngộ đưa tay ra: “Để em giúp anh cầm một chút.”

“Không cần đâu, anh làm được.”

Phó Tu Ninh lùi tay lại, không đưa cho cô.

Tô Ngộ cúi đầu nhìn “Đây là quà anh chuẩn bị cho ông ngoại sao?”

Phó Tu Ninh gật đầu: “Yên tâm đi, đều là những thứ ông ngoại thích.”

Tô Ngộ mím môi, vẫn cảm thấy hơi ngại ngùng: “Anh nên nói cho em biết trước, như vậy em có thể chuẩn bị sớm hơn.”

Phó Tu Ninh hiểu ý của Tô Ngộ, mỉm cười an ủi: “Em là của anh rồi, còn phân biệt làm gì nữa, anh chuẩn bị chẳng phải cũng là những gì em sẽ chuẩn bị sao?”

Tô Ngộ nghe vậy, mặt đỏ bừng, nhìn anh một cái đầy trách móc: “Lát nữa đừng có nói lung tung trước mặt ông ngoại đấy.”

Phó Tu Ninh cười khẽ, cong môi: “Yên tâm đi, anh biết phải làm thế nào, lát nữa không cần căng thẳng đâu, ông ngoại nhất định sẽ thích em.”

“Ừm.”

Tô Ngộ khẽ mím môi gật đầu.

Mặc dù nói vậy, nhưng trong lòng cô vẫn có chút lo lắng và căng thẳng.

Tuy nhiên, tất cả sự lo lắng ấy đã hoàn toàn biến mất khi cô gặp ông ngoại của Phó Tu Ninh.

Ông cụ Tống, khác với những người lớn tuổi hà khắc mà Tô Ngộ tưởng tượng, ông có khuôn mặt hiền lành và giọng nói vô cùng thân thiện, không hề có chút dáng vẻ của một bậc trưởng bối.

Tô Ngộ là người có tính cách gặp mạnh thì càng cứng, nhưng chỉ cần cảm nhận được thiện ý từ người khác, cô cũng sẽ đáp lại sự thiện ý đó.

Mới vào nhà chưa được nửa tiếng, ông nội của Phó Tu Ninh đã bị cô chọc cho cười đầy vui vẻ, cứ một câu “như cháu gái ruột của ông”, còn Phó Tu Ninh, với tư cách là cháu ngoại, lại ngồi một bên như “bị bỏ rơi”.

Ông cụ Tống cười cười, đẩy dĩa trái cây đến trước mặt Tô Ngộ: “Cháu ăn thử quả này đi, nghe nói cháu thích ăn vải, ông đã chuẩn bị sẵn, thử xem có vừa miệng không.”

“Cảm ơn ông ngoại.”

Tô Ngộ cười dịu dàng, ngoan ngoãn đáp lại nhưng không vội ăn trước. Dù sao thì đây không phải là nhà của cô, khi lột vải, không tránh khỏi sẽ có nước vải dính vào tay, xử lý sẽ hơi phiền phức, nhưng không thể không ăn vì ông ngoại đã chuẩn bị đầy tâm huyết.

Đang lúc cô suy nghĩ xem nên làm thế nào để xử lý, thì bất ngờ có một bàn tay trắng trẻo, ngón tay thon dài với những khớp xương rõ ràng, nhẹ nhàng kéo dĩa trái cây sang một bên.

Tô Ngộ nhìn anh với vẻ mặt không hiểu.

Đối diện với ánh mắt của cô, Phó Tu Ninh vừa cầm vải từ dĩa, vừa nói bằng giọng trầm ấm: “Hai người cứ nói chuyện đi, anh giúp em lột vải.”

Nói xong, anh còn không quên thong thả nói tiếp: “Dù sao bây giờ anh là người ngoài lề của gia đình này.”

Tô Ngộ mím môi, cúi đầu cười trộm.

Ông cụ Tống bị anh chọc đến bật cười, rồi chuyển sang nói về Phó Tu Ninh: “Thằng nhóc này, cháu đã tán được người ta rồi, khi nào thì mới chiiuj về tiếp quản công ty?”

Phó Tu Ninh nhẹ nhàng cong môi, ngón tay thon dài từ từ lột vải, vừa đưa từng múi vải tươi ngon tới trước mặt Tô Ngộ và Ông cụ Tống, vừa thờ ơ đáp: “Ông ngoại, cháu mới nghỉ có mấy ngày, sao ông đã gấp gáp muốn cháu đi làm thế, cháu vẫn chưa nghỉ đủ đâu.”

Ông cụ Tống thở dài: “Lập gia đình rồi thì phải lo cho sự nghiệp, trước lo gia đình sau mới đến sự nghiệp, giờ cũng đến lúc lo sự nghiệp rồi chứ!”

Ngoài kia có bao nhiêu người đang thèm thuồng nhìn vào miếng bánh béo bở này, thế mà Phó Tu Ninh, đã mấy lần ông cụ khuyên anh quay về tiếp quản công ty mà vẫn không chịu về.

Phó Tu Ninh khẽ cười, giọng nói ấm áp nhẹ nhàng: “Ông cũng nói rồi đó, trước lo gia đình sau lo sự nghiệp, gia đình của cháu—”

Nói đến đây, anh liếc mắt về phía Tô Ngộ đang ngồi ăn vải bên cạnh, nhàn nhạt nói: “Chưa thành gia mà.”

“…?”

Bị “gọi tên” đột ngột, Tô Ngộ ngẩng đầu lên nhìn hai ông cháu trước mặt với vẻ mặt ngơ ngác.

Ông cụ Tống cũng có chút bất lực, sau khi liếc Phó Tu Ninh một cái, không thèm để ý đến anh nữa, quay sang nhìn Tô Ngộ, vẫn tươi cười như lúc trước: “Tiểu Tô, chúng ta tự nói chuyện, thằng nhóc này không nghe lời, không cần quan tâm nó nữa.”

Tô Ngộ trước đây còn chú tâm vào quả vải, giờ đã hiểu câu chuyện, đành cười gật đầu: “Nghe lời ông ngoại.”

Phó Tu Ninh nhướng mày, thu ánh mắt lại tiếp tục lột vải.

Ông cụ Tống có chỉ số đường huyết cao, không thể ăn quá nhiều trái cây ngọt như vải, từ đó Phó Tu Ninh vừa nói chuyện với họ vừa lột vải cho Tô Ngộ.

Tuy nhiên, Tô Ngộ cảm thấy vừa ăn vừa nói chuyện với người lớn có hơi thiếu lễ độ, vì vậy cô không ăn nữa, nhưng Phó Tu Ninh vẫn kiên nhẫn không ngừng, rất nhanh đã lột xong cả một dĩa.

Lúc này, dì Triệu giúp việc bước vào phòng khách, nói với ông cụ Tống: “Thưa ông, có điện thoại gọi cho ông, là bạn cũ của ông.”

Nghe vậy, ông cụ Tống chống gậy đứng dậy, mỉm cười nhìn Tô Ngộ: “Tiểu Tô, ông đi nghe điện thoại, để A Ninh tiếp đãi cháu, đừng khách sáo, nếu cháu muốn ăn gì hay chơi gì thì cứ nói với A Ninh.”

Tô Ngộ nhẹ nhàng gật đầu, ngoan ngoãn đáp: “Cháu biết rồi, cảm ơn ông ngoại.”

Nói xong, ông cụ Tống được bảo mẫu đỡ đi lên tầng.

Trong phòng khách, sau khi Phó Tu Ninh bóc xong trái vải cuối cùng, anh lấy một tờ khăn ướt và cẩn thận lau tay, sau đó nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, ra hiệu: “Xong rồi, giờ em không cần ngại nữa, có thể ăn tự nhiên rồi.”

Tô Ngộ cười nhìn anh: “Sao anh biết?”

“Em đoán xem?”

Phó Tu Ninh mỉm cười, hỏi một cách điềm tĩnh: “Ăn xong em có muốn tham quan một chút không? Nhà họ Tống rất lớn, có nhiều chỗ vui lắm, phía sau còn có một ngọn núi nhân tạo, lúc nhỏ anh và Lục Hy thường leo lên đó chơi.”

Nghe vậy, Tô Ngộ có chút bất ngờ: “Anh và Lục Hy quen nhau từ nhỏ sao?”

“Đúng vậy, anh chưa nói với em à?”

Tô Ngộ lắc đầu: “Không có.”

Suy nghĩ vài giây, Phó Tu Ninh lại đề nghị: “Hay là em muốn xem phòng anh hồi nhỏ?”

“Hồi nhỏ anh ở đây sao?” Tô Ngộ ngẩng đầu nhìn anh, rõ ràng rất thích thú.

Phó Tu Ninh gật đầu: “Em muốn đi không?”

“Tất nhiên là muốn rồi!”

Phó Tu Ninh cười nhẹ, đứng dậy: “Vậy đi thôi, anh dẫn em lên xem.”

Tô Ngộ gật đầu và cũng đứng lên theo.

Phòng của Phó Tu Ninh nằm ở tầng hai, bên tay trái, là phòng đầu tiên. Khi cửa phòng được mở ra, Tô Ngộ không khỏi ngẩn người.

Cô tưởng phòng hồi nhỏ của Phó Tu Ninh cũng giống như căn hộ của anh ở Hương Cảng, theo phong cách lạnh lùng với màu sắc đen, trắng, xám, không ngờ sự thật lại khác xa với những gì cô tưởng tượng.

So với căn hộ hiện tại, phòng hồi nhỏ của Phó Tu Ninh thật sự giống như một căn phòng cho trẻ con.

Chăn ga là màu xanh đậm mà các bé trai thích, trên đó còn in hình chú chó dễ thương, trên tường đầu giường treo những poster nhân vật anime và game. Ở bên trái cửa vào là tủ đồ chứa đủ loại mô hình phiên bản giới hạn, đi sâu vào trong, bức tường đối diện là những chứng chỉ đạt giải thưởng và cả một bức tường đầy cúp và huy chương.

Thấy vậy, Tô Ngộ không khỏi thở dài, đúng là người như Phó Tu Ninh từ nhỏ đã rất xuất sắc.

Qua căn phòng này, cô có thể nhận ra tuổi thơ của Phó Tu Ninh chắc chắn rất hạnh phúc.

Cho đến lúc này, cô mới thực sự hiểu được những gì Phó Tu Ninh đã nói hôm qua, rằng ông ngoại đã dạy anh rất nhiều kiến thức và cách làm người.

Có lẽ chính vì khoảng thời gian tuổi thơ không lo nghĩ, được yêu thương chăm sóc tỉ mỉ và giáo dục đúng đắn, cộng với quan điểm sống đúng đắn đã giúp Phó Tu Ninh dù sau này dù có trải qua những biến cố gia đình lớn vẫn giữ được lý trí và lương tâm, không giống như Phó Tu Yến đã lạc lối.

Nhìn biểu cảm của Tô Ngộ, Phó Tu Ninh nhướng mày: “Sao vậy? Ngạc nhiên à?”

“Em có hơi bất ngờ thật.”

Tô Ngộ gật đầu thật thà: “Em cứ tưởng gu thẩm mỹ của anh hồi nhỏ cũng lạnh lùng như bây giờ vậy, không ngờ lại có chút hồn nhiên ngây thơ.”

Phó Tu Ninh nghe vậy khẽ cười, giọng nói trong trẻo, dịu dàng và chậm rãi nói: “Gu thẩm mỹ cũng có thể thay đổi theo độ tuổi, có mấy ai từ nhỏ đã thích phong cách lạnh lùng cơ chứ?”

Nói xong, anh tiếp tục: “Như hồi nhỏ, thứ quý giá nhất của anh là bức poster nhân vật anime treo trên tường, còn cố tình nhờ người làm khung kính để treo lên đầu giường để mỗi ngày anh đều có thể nhìn thấy. Nhưng giờ thì khác rồi.”

“Khác như thế nào?”

Tô Ngộ nghiêng đầu nhìn anh, như đang chờ đợi câu trả lời.

Phó Tu Ninh nhìn thẳng vào mắt cô, nhẹ nhàng hạ mi mắt xuống, nhìn cô không chớp mắt, trên môi nở nụ cười dịu dàng, giọng nói trầm thấp, chậm rãi: “Vì giờ anh đã có người quý giá hơn rồi.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back