Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê

Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 165


Loài người quả thật là một giống loài rất khó hiểu, ví dụ như vừa rồi, Lâm Thời đã chìa tay thân thiện với Grana bằng một nắm kẹo. Kết quả mà cậu tưởng tượng ra chắc chắn là hai người sẽ bắt tay làm hòa, thân thiện với nhau, trở thành một đôi bạn tri kỉ có một không hai trên đời.

Nhưng sự thật thì Grana tức giận hất tay Lâm Thời ra, lớn tiếng gào: "Tôi mới không cần!"

Không cần thì thôi, nhưng Grana lại lấy đi kẹo của cậu. Lâm Thời nghi hoặc nhìn anh ta một lúc lâu, mới nói: "Tai cậu đỏ quá, thật sự giận đến thế à?"

Nghe vậy, Grana giật mình, suýt nữa nhảy dựng lên khỏi mặt đất, che tai lại oán hận nói: "Cậu nhìn nhầm rồi!"

"Thế kẹo của tôi..."

Grana bóc giấy gói kẹo nhét vào miệng, sau đó khiêu khích nhìn Lâm Thời. Ngạc nhiên là, chàng trai tóc đen trước mặt không hề tức giận. Mà chỉ nhẹ nhàng nhướng mày, nói: "Cậu thích ăn là được rồi, muốn nữa không? Tôi còn đây."

Grana: "..."

"Tôi mới không cần đồ của cậu!"

Lâm Thời thầm nghĩ ban nãy chẳng phải cậu ăn rất vui vẻ sao?

Lòng đàn ông, như kim đáy bể. Lâm Thời đơn giản không cố gắng nói chuyện với anh ta nữa.

Rời khỏi Thần Điện, Lâm Thời gặp You An. Anh giữ nguyên vẻ mặt, giơ tay chào: "Chào."

Vẻ mặt You An lộ rõ sự bồn chồn: "Tôi sắp lật tung cả tu viện lên rồi mà vẫn không thấy bóng dáng Chén Thánh đâu."

"Cậu tìm lại đi?" Lâm Thời động viên, "Biết đâu cậu chưa đủ cố gắng, Chén Thánh chắc chắn ở trong tu viện, không thể ở nơi khác được."

"Tôi biết." You An càng cảm thấy gấp gáp, các khớp ngón tay nắm chặt lại, "Nhưng vấn đề là tôi không tìm thấy."

Nói rồi, anh ta đột nhiên khựng lại: "Trừ..."

Lâm Thời nhìn anh ta: "Trừ gì?"

You An không nói. Anh ta không muốn Lâm Thời đến đó, ai biết tên kia tốt hay xấu, lại có tâm tư gì? Biết đâu chỉ là đang giả vờ thôi.

Vẻ mặt anh ta lộ rõ sự khó chịu, Lâm Thời kéo anh ta vào một góc, hạ giọng: "Rốt cuộc là ở đâu, cậu nói đi."

You An nghẹn ngào trong giận dữ: "Phòng ngủ của Vincent."

"À, chỗ đó à." Lâm Thời bừng tỉnh, "Đúng là chưa tìm kĩ." Khi cậu đến phòng ngủ của Vincent, Vincent thường ở đó, căn bản không thể hành động. Nhưng trong tu viện, đây là nơi duy nhất họ chưa điều tra.

Hai người nhìn nhau, trong lòng đều đã hiểu rõ.

Đêm đen gió lớn.

Lâm Thời khoác áo đen, nhảy từ trên tường cao xuống, tiếp đất không một tiếng động, chỉ có vạt áo chạm vào một chút bụi, rất nhanh đã theo động tác bay đi.

You An đi theo sau cậu, hai người tránh các tu sĩ tuần tra, trèo tường trèo cửa sổ cuối cùng cũng đến được cửa sổ phòng ngủ của Vincent.

"Chuẩn bị bắt đầu hành động." Lâm Thời hạ giọng, cẩn thận nói.

Cậu bắt đầu cạy cửa sổ, tay vừa chạm vào khung cửa, một luồng khí nóng đột nhiên phả vào.

"..." Lâm Thời lặng lẽ ngước mắt, đối mặt không tiếng động với Trần Mặc. "Sao cậu lại ở đây?" Cậu hỏi.

Trần Mặc nhìn xung quanh: "Rõ ràng là, chúng ta nghĩ giống nhau."

Lâm Thời rất cảnh giác: "Thế nếu chúng ta tìm được Chén Thánh thì phân thế nào?"

Trần Mặc cười nhạo: "Cứ tìm được đã rồi nói."

"Đừng ồn, cạy cửa sổ." Lúc này người đáng tin cậy nhất lại là You An.

Thế là Lâm Thời không nói nhiều nữa, cẩn thận cạy cửa sổ, thò đầu vào trước. Phòng khách không có ai. Cậu thở phào nhẹ nhõm, rồi nhẹ nhàng trèo vào. Hai người phía sau làm theo.

Đêm đã khuya, trong phòng ngủ không có một chiếc đèn nào được bật. May mà tinh thần lực của Lâm Thời rất cao, ban đêm cũng có thể nhìn rõ mọi vật. Cậu nhìn xung quanh một lượt, nghĩ đến các tình tiết trong phim, bắt đầu s* s**ng các vật trang trí.

Biết đâu có đường hầm bí mật thì sao? Mong là khi mở ra không có tiếng động, nếu không họ sẽ xong đời.

Ba người mỗi người một góc, nghiêm túc tìm kiếm. Lâm Thời nương theo một chút ánh trăng mờ nhạt, đặt tay lên một cái chân nến.

Xoay trái, không nhúc nhích. Xoay phải, không nhúc nhích. Ấn xuống, không nhúc nhích. Thế là từ bỏ.

"... Sao giấu kĩ thế nhỉ?" Lâm Thời lẩm bẩm.

Đi qua đi lại, anh đụng phải You An. Người sau theo bản năng muốn đỡ cậu, nhưng tay còn chưa chạm tới đã bị Lâm Thời đẩy ra một cách lặng lẽ.

Chàng trai tóc đen mỉm cười tươi tắn với anh ta: "Tôi ổn."

Vưu An híp mắt: "Được."

"Cậu có tìm thấy manh mối gì không?" You An lại hỏi.

"Chẳng có gì cả." Lâm Thời nói, "Tôi bắt đầu nghi ngờ Chén Thánh có thật sự ở tu viện không."

"Nhất định là ở đây." You An kiên định, "Nhưng phải tìm được, chết tiệt."

Đúng lúc này, tiếng vật nặng rơi xuống đất vang lên từ bên cạnh. Lâm Thời nghiêm mặt, quay đầu lại. Chỉ thấy Trần Mặc đứng cạnh bàn làm việc, có chút kinh ngạc nhìn cuốn thánh thư khổng lồ trên mặt đất: "... Tôi có thể đảm bảo, ban nãy tôi thật sự không chạm vào nó."

Vừa dứt lời, từ phòng ngủ bên trong vọng ra tiếng bước chân.

"Chết tiệt, mau trốn đi!"

Ba người lập tức chạy trốn như chuột. Trần Mặc nhanh chóng trèo lên nóc tủ cao nhất, dán người vào tường, tính dùng vị trí cao để tránh tầm nhìn. You An đi đi lại lại cuối cùng chui vào gầm ghế sofa.

Lâm Thời xoay tròn tại chỗ, cuối cùng liều mạng, chui thẳng vào tủ quần áo.

Gần như ngay giây sau khi cánh tủ đóng lại, Vincent đã mở cửa phòng ngủ bước ra. Đèn bật sáng.

Sau khi đã quen với bóng tối, ánh sáng từ khe tủ chui vào, Lâm Thời theo bản năng nheo mắt. Với chiều cao hơn 1 mét 8, cậu chui vào cái tủ nhỏ này quả thật có chút chật chội, toàn bộ cơ thể co ro, chân dài bị kẹt vào một góc. May mà quần áo của Vincent không nhiều, vẫn còn không gian cho Lâm Thời th* d*c.

Bên ngoài, Vincent dường như đang tìm người. Nhưng nghe giọng thì có vẻ không có thu hoạch gì. Có lẽ không tìm thấy người thì ông ta sẽ từ bỏ?

Lâm Thời vừa thở phào nhẹ nhõm, liền nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Vincent vang lên: "Được rồi, trong phòng tôi có trộm, lập tức phái người đến kiểm tra."

Lâm Thời: "..."

Ha ha, xong rồi.

Bên ngoài phòng Vincent luôn có tu sĩ gác đêm, thiết bị đầu cuối vừa tắt, cửa đã mở. Rất nhiều tu sĩ tuần tra ồ ạt xông vào. Họ đều là những người chuyên trách an ninh tu viện, Lâm Thời từng thấy họ huấn luyện, đội một chậu nước lớn đứng một chân trên một thanh gỗ, nghĩ rằng thực lực sẽ không tồi.

Đang suy nghĩ miên man, tiếng bước chân càng lúc càng gần. Lâm Thời từ từ chớp mắt, rồi rút con dao găm trên thắt lưng ra. Lát nữa cánh tủ bị mở, cậu sẽ dùng dao găm đâm vào cổ họng hắn.

Khoảnh khắc tiếp theo, ánh sáng bừng lên. Con dao găm của Lâm Thời còn chưa dính máu, Vincent đã đột nhiên đóng cửa tủ lại.

"?"

Ông ta nhìn thấy hay không thấy đây? Lâm Thời khó hiểu.

Ngay sau đó, giọng Vincent lại lần nữa vang lên: "Tất cả ra ngoài đi, trong phòng không có ai cả."
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 166


Không biết qua bao lâu, những tu sĩ tuần tra nhận được lệnh sững sờ một lúc lâu, rồi từ từ lùi ra ngoài.

Một nữ tu sĩ nhíu mày, nhìn quanh, vẫn không yên tâm: "Thưa ngài, thật sự không cần chúng tôi kiểm tra lại một lần nữa sao?"

Vincent dứt khoát: "Không cần, đi ra ngoài."

Nữ tu sĩ đành phải ngậm miệng, cùng các đồng đội lui ra ngoài.

Sau khi họ đã hoàn toàn rời đi, Vincent mới nhắm mắt thở ra một hơi, nói: "Còn muốn trốn đến bao giờ?"

Kẽo...

Cánh cửa tủ quần áo từ từ mở ra, từ bên trong lảo đảo bước ra một Lâm Thời có vẻ hơi chột dạ. Trên đầu cậu còn vắt một chiếc cà vạt, tóc rối bời, vì không đi bốt đế cao nên vạt áo đen kéo lê trên đất, bị dẫm lên một cách qua loa. Khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt vì đột ngột thấy ánh sáng nên long lanh, cả người đáng thương như vừa được giải cứu ra vậy.

Ai có thể nghĩ cậu lại là người cầm đầu đột nhập vào nhà người khác?

Vincent nhìn cậu, không nói gì.

Lâm Thời đoán rằng ông ta chưa phát hiện ra Tou An và Trần Mặc, quyết định trước tiên yểm trợ cho họ: "Thật trùng hợp thưa ngài, ngài cũng không ngủ à? Ha ha ha ha ha ha!"

Vincent không tiếp lời, ngược lại ngồi xuống ghế sofa, vẻ mặt nghiêm túc: "Nói đi, nửa đêm nửa hôm đến đây làm gì?"

Thấy ông ta ngồi ngay trên đầu You An, Lâm Thời không thể kiểm soát mà nuốt nước bọt: "Ha ha, thì, không ngủ được ạ. Tiện thể còn hơi nhớ người thầy tốt của tôi."

Không phát hiện ra đâu... Chắc chắn là không phát hiện ra đâu... Nhất định là không phát hiện ra đâu...

Lâm Thời di chuyển bước chân, từ từ đi đến đối diện Vincent, sau đó ngồi xổm xuống, cười nịnh nọt.

Không biết có phải ảo giác không, động tác dời mắt của đối phương có vẻ hơi không tự nhiên.

"Nửa đêm không ngủ được, nên trèo cửa sổ vào phòng ngủ của tôi?" Giọng Vincent mệt mỏi, "Nói nghe xem, nếu tôi không tỉnh, cậu còn định làm gì nữa?"

Lâm Thời mở to mắt: "Đương nhiên là không làm gì cả! Tôi đến đây chỉ muốn hấp thụ kiến thức của thầy, để một kẻ thất học như tôi cũng có thể dính chút phong độ học thức thôi."

Đáp lại cậu là một tiếng cười lạnh. Rõ ràng là Vincent không tin.

Thế này thì hơi khó xử. Lâm Thời mím môi, lén lút quan sát biểu cảm của Vincent, đột nhiên phát hiện ông ta không có vẻ gì là tức giận. Ngược lại, ông ta cố gắng kiềm chế khóe miệng, nhưng vẫn có thể nhìn ra đường cong cong lên, toàn thân toát ra một thứ khí chất "vui vẻ, nhưng tôi không nói cho cậu biết vì sao tôi vui vẻ".

Lâm Thời khựng lại, đột nhiên không biết nói gì. Cậu cúi mi mắt, vừa lúc đối diện với khuôn mặt làm trò của Vưu An dưới ghế sofa. Lâm Thời giật mình, lập tức thu lại tầm mắt.

Chỉ nghe Vincent mở lời: "Nếu bên kia không ngủ được, vậy đi theo tôi."

Dứt lời, ông ta đứng dậy đi về phía phòng ngủ.

Lâm Thời đầu tiên sững sờ, ngay sau đó là vui mừng khôn xiết. Bên ngoài đã tìm xong rồi, chẳng phải chỉ còn phòng ngủ của Vincent thôi sao? Cậu lập tức đứng dậy, lon ton đi theo.

Vincent liếc cậu bằng ánh mắt khó hiểu - ngủ cùng với mình, cậu ta lại vui đến vậy sao? Khóe môi ông ta giật giật, rồi lại trở lại trạng thái bình thường.

...

Phòng ngủ của Vincent rất lớn, vì ngủ một mình nên chỉ có một chiếc giường lớn. Bên cạnh là giá sách gần chạm trần, và một bàn làm việc có đèn nhỏ, tông màu tổng thể cực kì lạnh nhạt. Có lẽ vì không khí trong phòng tràn ngập hơi thở của Vincent, Lâm Thời hiếm khi thấy hơi gò bó.

Nhưng cũng không gò bó đến mức nào, cậu ngồi bệt xuống ghế làm việc, cằm gác lên lưng ghế, nghiêng đầu thong dong hỏi: "Ngài muốn ngủ cùng tôi à?"

Ngón tay Vincent giật giật: "Ý nghĩ kì quặc."

"Ngủ cùng thì kì quặc gì?" Lâm Thời chỉ tay vào chiếc giường lớn, "Lớn như vậy, hai người chen nhau là được rồi."

Cũng không biết hai người bên ngoài thế nào, tiếp tục trốn hay đã rời đi. Tốt nhất là Trần Mặc đã rời đi, như vậy cậu ta sẽ không được chia Chén Thánh.

Vincent: "Tôi sẽ không ngủ chung giường với cậu, cho nên..."

Lâm Thời chớp mắt: "Cho nên?"

Vincent mặt không cảm xúc đứng dậy, từ trong tủ lấy ra một chiếc chăn mỏng, đi đến bên cạnh ghế sofa: "Tôi ngủ đây."

Lâm Thời: "..."

Cậu ngây người ngồi dậy, hiếm khi thấy ngượng, gãi đầu nói: "Không hay đâu, ngài là chủ nhà lại ngủ ghế sofa, để tôi ngủ giường."

Vincent như không nghe thấy lời cậu nói, chỉ nhấn mạnh: "Tôi tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không ngủ chung giường với cậu."

Tư thế này, cứ như một người đàn ông chính trực bị cưỡng ép vậy. Lâm Thời nghĩ bụng csaju đâu phải lưu manh, có đáng phải đề phòng như vậy không?

Nhưng nghĩ lại, cậu thấy thế cũng tốt. Dù sao Vincent đề phòng cậu thì cậu không cần đề phòng Vincent nữa.

Đôi bên cùng vui vẻ.

"Được rồi." Lâm Thời vui vẻ gật đầu, "Ngài nói đúng."

Rồi cậu cởi áo đen ra, mặc quần áo mỏng manh nhảy lên giường lớn, chui vào chăn chuẩn bị ngủ.

Vincent đắp chăn mỏng lên người mình, cẩn thận kéo chăn lại, trước khi tắt đèn cuối cùng liếc nhìn Lâm Thời trên giường một cái.

Vừa lúc, chàng trai tóc đen trong chăn chỉ lộ ra một cái đầu, rất nghịch ngợm nở nụ cười với ông ta: "Ngủ ngon, thưa ngài."

Vincent mím môi, mặt không đổi sắc, "cạch" một tiếng tắt đèn.

Xung quanh lập tức chìm vào bóng tối.

Không sao cả, ông ta nghĩ. Chỉ là ở chung phòng ngủ với một kẻ dị giáo vào ban đêm thôi, như vậy ông ta còn có thể giám sát kẻ dị giáo này tốt hơn, khiến cậu ta không còn tâm tư thừa thãi, chỉ có thể toàn tâm toàn ý phụng sự Phất Thụy Kéo.

Dưới sự tự thôi miên như vậy, Vincent rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Lâm Thời vẫn tỉnh táo, cậu dựng tai nghe tiếng thở của Vincent, đợi nó trở nên đều đặn và chậm rãi, lúc này mới cẩn thận vén chăn lên.

Nghe có vẻ là ngủ say rồi. Lâm Thời nhẹ nhàng, bắt đầu lật qua lật lại trong phòng ngủ tìm đường hầm hoặc hòm bí mật.

Cuối cùng, theo một tiếng động rất nhỏ, Lâm Thời ấn một cái bình hoa, giá sách tách ra hai bên, để lộ một đường hầm bí mật đủ cho một người đi vào. Đôi mắt Lâm Thời lập tức sáng lên.

Cùng lúc đó, cửa phòng ngủ bị mở ra, You An và Trần Mặc cũng rón rén đi vào. Lâm Thời quay đầu nhìn họ, vô số thông tin được trao đổi trong ánh mắt.

Cả hai đều ra dấu đã nhận được, từ từ tiến lại gần đường hầm bí mật.

"Chắc chắn là chỗ này không?" You An hỏi khẽ.

Lâm Thời gật đầu: "Ở đây không có đường hầm bí mật nào khác."

Cũng đúng.

"Ai vào trước?" Trần Mặc hỏi.

Mấy người nhìn nhau. You An vừa bước lên nửa bước đã bị Trần Mặc không chút lưu tình ngăn lại: "Ăn nhiều quá, người to lớn, lát nữa tắc ở cửa hầm, chúng ta ai cũng không vào được."

You An đè nén cơn giận: "Đây là cơ bắp!"

Trần Mặc không quan tâm, cậu ta nhìn về phía Lâm Thời: "Cậu vào trước, tôi theo sau."

You An cười lạnh: "Cậu cũng đâu có nhỏ hơn ai."

Hai người đang cãi nhau, phía sau đột nhiên vang lên giọng nói không thể tin được của Vincent:

"Các cậu, đều đang làm gì ở đây?"
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 167


Gần như ngay lập tức khi giọng nói vang lên, Lâm Thời biết họ đã xong đời. Nhưng chưa chắc đã không có cơ hội cứu vãn.

Sau khi phản ứng lại, Lâm Thời chạy về phía sâu trong đường hầm bí mật như một chiếc xe ba bánh, vừa chạy vừa hô lớn với Vưu An và Trần Mặc: "Ngăn ông ta lại!"

Vừa dứt lời, Lâm Thời đã cách họ một khoảng rất xa. Hai người kia phản ứng lại, như hai con báo lao tới Vincent, bịt kín miệng ông ta!

You An đấm mạnh hai cái vào đầu ông ta, thở hổn hển hỏi: "Bất tỉnh chưa?"

Trần Mặc ở đối diện lặng lẽ đối mặt với vị tu sĩ cao cấp này, từ từ ngẩng đầu: "Cậu không ăn cơm à? Hắn vẫn tỉnh."

"Mẹ kiếp." You An vặn người vật lộn với Vincent.

Vị tu sĩ cao cấp cả ngày chỉ biết niệm kinh văn này ra tay bất ngờ rất tốt, có vẻ tinh thần lực phải từ cấp S trở lên. You An và Trần Mặc phải liên thủ mới có thể khống chế được ông ta, nếu không vì nể tình bạn của ông ta với Lâm Thời, họ đã kết thúc trận chiến nhanh hơn rồi.

Cùng lúc đó, sâu trong đường hầm bí mật.

Mông Lâm Thời như bốc cháy, anh lảo đảo bước về phía trước. Quỷ biết tại sao cái đường hầm bí mật này lại có nhiều bẫy đến thế, vừa rồi cậu dẫm phải một viên gạch, suýt nữa bị ngọn lửa thiêu thành gà nướng. Nếu không phản ứng nhanh, đã chết từ lâu rồi. Vincent tự mình vào đây chắc cũng phải tróc một lớp da!

Lâm Thời vuốt mông, lòng vẫn sợ hãi nghĩ.

May mà trời không phụ lòng người, sau khi vượt qua vô số bẫy, cậu cuối cùng cũng bước vào phòng trong cùng của đường hầm. Chén Thánh đang lặng lẽ đứng sừng sững trên đài cao.

"Cuối cùng cũng tới." Lâm Thời lẩm bẩm, tiến lên, một tay nhấc Chén Thánh xuống.

Cầm lên thấy nặng trĩu, Lâm Thời không chuẩn bị trước, suýt nữa cả người bị kéo theo.

Không biết bên ngoài You An và họ thế nào rồi... Cả Vincent nữa. Đợi lâu như vậy không thấy tu sĩ tuần tra nào theo vào đường hầm, vậy là Vincent đã bị ngăn cản.

Nghĩ vậy, Lâm Thời không còn căng thẳng nữa, quay người đi ra.

Ra khỏi đường hầm, quả nhiên gặp được Vincent đang bị trói chặt. Bên cạnh, trên đầu You An sưng lên một cục to. Nhận ra ánh mắt từ một hướng nào đó, Lâm Thời giả vờ không thấy, cố tình lờ đi Vincent, chỉ tò mò hỏi You An: "Sao thế, lại là cậu bị thương à?"

Nhắc đến chuyện này, You An nghiến răng, phẫn hận nói: "Lão già này nhìn gầy yếu, thế mà sức mạnh đặc biệt lớn. Còn thằng quỷ họ Trần kia, vừa đánh đã trốn sang một bên, sợ mặt bị trầy xước, cứ để tôi một mình đối phó, chết tiệt!"

Lâm Thời lập tức ném ánh mắt trách móc về phía Trần Mặc. Nhưng Trần Mặc mặt không chút hối cải: "Tôi là người có đối tượng, không giống loại đồ vật không ai muốn như cậu."

"... Cậu mắng ai không ai muốn?" You An bực bội.

Trần Mặc khoanh tay, nhẹ nhàng nói: "Sự thật."

Thấy hai người sắp đánh nhau, Lâm Thời vội can: "Đừng cãi nữa, đừng cãi nữa, tôi đã lấy được đồ rồi, lát nữa tôi đi đây."

"Với lại," anh nhìn You An, "Sao thế, đối phó với một tu sĩ cũng lâu đến vậy."

You An nhăn mày lại: "Hắn ta hình như không phải tu sĩ bình thường, chỉ là nhất thời không cẩn thận thôi. Còn nữa, cái thằng Trần Mặc này! Nhìn như ở bên cạnh giúp đỡ, thật ra căn bản không ra tay!"

Trần Mặc nhún vai: "Lâm vào lấy Chén Thánh, đâu có phần của tôi? Thế thì thà xem hắn ta có thể thoát không, tôi vẫn còn cơ hội xoay chuyển tình hình."

You An cười lạnh: "Tâm tư còn nhiều hơn cả hạt Thanh Long, Mặc Lai Y đồng ý ở bên cậu hoàn toàn là bị cậu lừa."

Trần Mặc biến sắc: "Nói bậy nói bạ."

Nói qua nói lại hai người lại sắp cãi nhau. Lâm Thời dứt khoát không quản nữa, ngược lại nhìn xuống Vincent trên mặt đất.

Hiện giờ ông ta rất chật vật, mặt và người đều có vết thương, tóc rối bù, bị trói chặt, hai tay đều bị trói ra sau lưng, mặt không biểu cảm.

Lâm Thời đi đến trước mặt ông ta, ngồi xổm xuống, dịu dàng nói: "Thưa thầy, thực sự xin lỗi."

Cậu trông thành khẩn đến mức không thể tả: "Họ ra tay nặng quá, tôi vốn không có ý này, chỉ muốn họ ý tứ cản lại một chút thôi."

Vincent không đáp, ông ta nhìn Chén Thánh trong tay Lâm Thời, đôi mắt chùng xuống: "Các cậu đến đây vào buổi tối, chỉ vì cái này?"

Đúng vậy, nhưng Lâm Thời chọn lời dễ nghe để nói: "Đây chỉ là một trong số đó thôi. Quan trọng nhất là tôi biết sau này không thể gặp lại thầy nữa, nên tính đến thăm thầy một chút."

Chàng trai tóc đen giọng điệu và biểu cảm đều vô cùng vô tội, nếu không phải Vincent nhìn rõ ý cười ranh mãnh trong đáy mắt cậu.

"..." Vincent dời mắt, "Phất Thụy Kéo sẽ giáng thần phạt, tất cả các người đều không trốn thoát được."

"Đến thời đại nào rồi, còn tin vào cái Thần Sáng Thế vớ vẩn này, giả dối." Vì bị đánh một cú vào đầu, You An đặc biệt khó chịu với Vincent.

Trần Mặc: "Đừng lãng phí thời gian ở đây nữa, đi thôi."

Lâm Thời đứng lên, cuối cùng vẫy tay thân thiện với Vincent, rồi cùng You An và họ lặng lẽ trèo cửa sổ ra ngoài. Ba người chạy về phía lối ra tu viện, trên đường không kinh động bất kì ai. Cho đến khi đi vào cây cầu dài vô tận kia.

Cầm Chén Thánh trong tay, Lâm Thời mím môi, đột nhiên mở lời: "Khi các cậu đánh nhau, không kinh động tu sĩ tuần tra bên ngoài à?"

You An: "Người đó ngu ngốc, thấy cũng không biết kêu người, sau đó bị tôi bịt miệng lại không phát ra tiếng được."

Lâm Thời nghĩ nghĩ: "Nhưng lúc tôi ra, miệng hắn cũng không bị bịt mà."

Lời này vừa ra, You An cũng ngây người, anh ta đâu nghĩ được nhiều như vậy: "... Sau đó hắn tự mình đẩy miếng vải ra khỏi miệng, nhưng cũng không kêu, tôi liền không quản." Thực tế, dù Vincent có hô lớn, anh ta cũng tự tin sẽ bịt miệng ông ta lại trước khi ông ta kịp phát ra tiếng.

Trần Mặc bên cạnh lại bắt đầu mỉa mai: "Biết đâu là vì mị lực của Lâm không giảm sút, hắn không nỡ gọi người đến thì sao?" Phải biết các tu sĩ trong tu viện không ít đâu, nếu vây công ba người họ, chắc chắn phải tróc da tróc vẩy mới thoát ra được.

You An lập tức lộ vẻ ghét bỏ: "Hắn ta à? Các tu sĩ của giáo Phất Thụy Kéo từng người đều như khổ hạnh tăng, đừng nói hắn không thể có ý nghĩ xằng bậy, cho dù có, Lâm cũng sẽ không coi trọng một mọt sách vô vị như thế."

"Vừa nói chuyện này cậu lại sốt sắng," khóe môi Trần Mặc nhếch lên một nụ cười, "Sẽ không phải cậu có ý với Lâm đấy chứ..."

Lời còn chưa dứt, hai người đã vật lộn với nhau, You An sống chết không cho cậu ta nói ra.

Bên này, Lâm Thời vẫn luôn không yên tâm. Cạu căn bản không chú ý hai người kia nói gì, mà chỉ lo dùng màn hình quét toàn bộ Chén Thánh, rồi mím môi chờ đợi kết quả. Được bảo vệ bởi những cái bẫy dày đặc, được giấu sâu trong đường hầm, Chén Thánh này, không thể nào là...

"Tích tích--"

Kết quả đã ra.

Mặt Lâm Thời bị ánh đèn báo hiệu chiếu sáng thành màu đỏ, anh tuyệt vọng nhắm mắt lại.

"Đừng đánh nữa," Lâm Thời gọi hai người đang vật lộn không biết vì sao, "Cái Chén Thánh này là giả."
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 168


Trần Mặc lập tức dừng lại, quay người lại một lần nữa chạy về phía tu viện. Tốc độ cực nhanh, Lâm Thời chỉ cảm thấy một luồng gió thổi qua bên cạnh mình, sau đó đã không thấy bóng dáng của Trần Mặc.

You An không thể tin nổi: "Tôi biết ngay thằng nhóc đó có dã tâm, muốn cướp Chén Thánh trước chúng ta mà!" Nói rồi liền kéo Lâm Thời chạy về phía trước.

Lâm Thời một chân chạy nhanh, một bên an ủi: "Cũng có thể hiểu, dù sao hắn còn phải nuôi Mặc Lai Y."

You An mắng to: "Hắn phải nuôi người, lão tử thì không cần sao?"

Lâm Thời không nhịn được nói: "Cậu có một mình, cần gì phải nuôi ai?"

Dứt lời, You An như vừa phản ứng lại, miệng ngậm chặt, không nói nữa.

Trêu chọc người xong, Lâm Thời nhịn cười quay đầu, một lúc lâu mới nhắc nhở: "Suỵt, chúng ta nói nhỏ thôi."

Trần Mặc không thấy bóng, nếu gặp phải tu sĩ tuần tra chẳng phải phải đánh một mình sao? Họ hai người đi cùng, còn có thể có chỗ dựa. Không biết Vincent đã thoát trói chưa.

Đang ngẩn ngơ, Lâm Thời đột nhiên phát hiện cảnh vật trước mắt đang thay đổi rất nhanh. Cậu sững sờ: "Chúng ta đi đâu vậy?"

You An vội vã nói: "Quay lại tìm tên mọt sách kia, Chén Thánh chắc chắn vẫn ở trong tay hắn, biết đâu lại giấu trong một góc nào đó của đường hầm!"

Lâm Thời nghĩ cũng có lí.

Hai người chạy như bay, khi đi ngang qua Thần Điện, Lâm Thời đột nhiên tim đập mạnh: "Khoan đã!" Cậu dừng lại, cau mày nhìn vào trong Thần Điện.

You An có chút sốt ruột: "Sao lại dừng? Lát nữa Trần Mặc giành trước thì..."

"Suỵt." Lâm Thời vẫn cảm thấy kì lạ, "Cậu nói xem có khả năng Chén Thánh ở ngay đây không?"

"Không thể nào." You An thấy không đáng tin, "Thần Điện chúng ta đến hàng ngày, có gì đã bị chúng ta lật tung rồi."

Lâm Thời không nói, lập tức đi vào Thần Điện. Cậu vẫn nhớ khi quỳ phạt cùng Grana ở đây, ngẩng đầu nhìn thấy tượng thần Phất Thụy Kéo. Truyền thuyết Chén Thánh trong tay Phất Thụy Kéo có khả năng thanh lọc tội ác, và trong tay pho tượng thần thánh, trang nghiêm kia, cũng đang bưng một chiếc Chén Thánh.

Lúc đó Lâm Thời nghĩ đó là bản sao tỉ lệ 1:1, nhưng bây giờ nghĩ lại...

Thần Điện buổi tối không phải không có người trông, Lâm Thời nấp ở góc cửa sổ, cẩn thận nhìn vào trong. Cửa có hai tu sĩ tuần tra, dưới tượng thần cũng có hai người.

You An ghé lại gần, nhìn một lượt, vẫn thấy không ổn: "Tu sĩ tuần tra ở đây còn không nhiều bằng trước cửa phòng tên mọt sách kia, sao Chén Thánh có thể ở đây?" Cậu càng nghĩ càng thấy đúng, lãng phí nhiều thời gian như vậy, biết đâu Trần Mặc đã lấy được Chén Thánh, thừa lúc họ không chú ý mà đi mất rồi. You An tức đến nghiến răng.

Nhưng Lâm Thời không chịu đi, anh ta cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Đành phải đáng thương rúc vào tường, cố gắng thuyết phục Lâm Thời.

Nhưng Lâm Thời hôm nay cực kì cố chấp. Cậu lấy ra thuốc mê từ trong túi, khuếch tán vào trong Thần Điện. Sau khoảng ba phút, hai tu sĩ tuần tra bên trong có dấu hiệu buồn ngủ, Lâm Thời chớp lấy lúc họ lơ là cảnh giác, trèo vào cửa sổ, dùng hai tay chém ngất họ, lặng lẽ đặt xuống đất. You An cũng theo vào.

Vừa tiếp đất, anh ta ngẩng đầu lên, liền thấy Lâm Thời đang trèo lên pho tượng Phất Thụy Kéo khổng lồ. Vưu An gần đây tìm hiểu Phật học, tuy không quá tin Phất Thụy Kéo, nhưng dù sao cũng có chút kính sợ, sắc mặt thay đổi: "Lâm, cậu xuống trước đi."

Lâm Thời không nghe, cậu đưa tay ra, đột nhiên...

Chén Thánh trong tay pho tượng Phất Thụy Kéo đã được lấy xuống dễ dàng. You An lập tức im lặng.

Trên pho tượng, Lâm Thời không vội xuống, mà mở màn hình ra để quét. Lần này, màn hình nhấp nháy đèn xanh.

You An lập tức trợn tròn mắt: "Thật à?"

Lâm Thời nhảy xuống từ pho tượng, nhướng mày: "Đi."

You An hoàn hồn, lập tức đi theo sau: "Mẹ kiếp, vẫn là cậu có cách, sao lại nghĩ ra vậy?"

Lâm Thời nhảy ra khỏi cửa sổ, nói nhỏ: "Trực giác, đoán bừa thôi. Chén Thánh trong đường hầm của Vincent được đặt tùy tiện như vậy, ít nhiều có vẻ cố tình dẫn dụ người khác, câu nói đó nói thế nào nhỉ, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất."

Người ra người vào trong Thần Điện, không ngoại lệ đều phải dừng lại chiêm ngưỡng tượng Phất Thụy Kéo. Ai có thể nghĩ chiếc Chén Thánh được vô số người nhìn thấy mỗi ngày lại là Chén Thánh thật chứ? Lâm Thời đoán toàn bộ tu viện cũng không có mấy người biết, còn Vincent thì... Anh không chắc.

Đang nghĩ, tai Lâm Thời đột nhiên động đậy, cậu dừng lại.

"Sao thế?" You An vừa dứt lời, nhận ra điều gì, lập tức cảnh giác. Chỉ thấy phía trước không xa trong bóng tối, một nhóm tu sĩ tuần tra từ từ bước ra. Người dẫn đầu, chính là Vincent vừa bị trói chặt không lâu.

Lâm Thời không thay đổi sắc mặt, giấu Chén Thánh ra sau lưng, tự nhiên chào hỏi: "Trùng hợp vậy, mọi người đều ở đây à?"

You An thì bước lên một bước, che Lâm Thời lại. Đôi mắt Vincent hơi trầm xuống, ông ta nhìn chằm chằm họ một lúc lâu, mới nói: "Ban đầu tôi định tha cho các cậu một lần."

"Sao các cậu không thể mang theo cái Chén Thánh giả kia, nguyên vẹn rời đi được?"

Lâm Thời thầm nghĩ nhiệm vụ của họ chưa hoàn thành chắc chắn không thể cứ thế về được. "Bọn tôi làm sát thủ cũng có nguyên tắc nghề nghiệp." Lâm Thời nói.

Vincent: "Quả nhiên là sát thủ Thiên Khải."

Một tu sĩ phía sau xôn xao: "Ngoài những sát thủ của Thiên Khải, còn ai làm ra chuyện như vậy! Bắt lấy họ!"

Lâm Thời nghĩ nhiều rồi, Dạ Diêu cũng thế mà. Cậu liếc nhìn, phát hiện tu sĩ tuần tra ở đây ít nhất cũng có cả trăm người, nếu không nhìn nhầm, trong tay họ còn cầm thiết bị khởi động cơ giáp.

... Trời ơi, tại sao một đám tu sĩ già cổ hủ lại dùng cả cơ giáp? Lâm Thời bây giờ bắt đầu hối hận, trận đánh này xem ra chỉ có hai người phải chịu, biết thế đã kéo Trần Mặc xuống nước rồi.

Đang nghĩ, Vincent vung tay, các tu sĩ tuần tra ồ ạt xông lên! Có lẽ nghĩ mình đông người, họ không dùng cơ giáp ngay.

You An vừa định lên ứng chiến, cánh tay đã bị Lâm Thời đột ngột kéo sang một bên: "?!"

"Đánh được không mà đánh?" Lâm Thời tiếc rèn sắt không thành thép, "Chạy đi!" Dù sao Chén Thánh đã có trong tay, chỉ cần không giao ra, họ có rất nhiều cách để chạy thoát.

Mơ hồ nghe thấy Vincent nói "Xem các cậu chạy được đến đâu".

Tiếng cơ giáp gầm rú vang lên. Lâm Thời ôm chặt Chén Thánh, chạy đến phát khóc - -

Mong rằng sau khi bị bắt, Vincent còn có thể nể tình xưa, cho cậu sống sót, chờ Thiên Khải đến cứu. Cậu có nhân duyên tốt ở Thiên Khải như vậy, lão đại tuy ra vẻ hai phẩy năm lắm, nhưng dù sao nhân phẩm cũng không tệ, chắc sẽ không mặc kệ nhân viên chịu khổ bên ngoài.

Lâm Thời vừa nghĩ vừa chạy nhanh, nhưng tiếng cơ giáp gầm rú phía sau càng lúc càng gần.

Vừa lúc Lâm Thời định nhắm mắt chịu thua, một cánh tay máy móc tóm lấy gáy áo anh, ném anh vào khoang cơ giáp.

Trần Mặc ngồi ở vị trí điều khiển, ghét bỏ nói: "Cậu là thỏ thành tinh à? Chạy nhanh như vậy, tôi suýt nữa không đuổi kịp."

Lâm Thời ngồi bệt dưới đất sững sờ một lúc lâu: "Cậu không chạy à?!"

"Tôi chạy cái gì?" Trần Mặc liếc mắt, "Tôi không như cậu, một mình dám xông vào, tôi đi tìm cơ giáp."

"Chậc, lũ trong tu viện cũng tân tiến đấy."

Lâm Thời ôm chặt Chén Thánh, vẫn chưa hoàn hồn sau cảm giác thoát chết, một lúc lâu mới nhớ ra: "Đúng rồi, You An đâu?"

"Hắn ta à," Trần Mạc nhẹ nhàng nói, "Treo bên ngoài rồi."

Lâm Thời: "?"

Mơ hồ, cậu nghe thấy tiếng la thảm thiết của You An đang treo lơ lửng bên ngoài khoang lái: "Mẹ kiếp thằng Trần Mặc, mẹ kiếp!!"
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 169


Khoang lái của chiếc cơ giáp bay quả thật không đủ chỗ cho nhiều người, nhưng Lâm Thời nhìn quanh, cảm thấy vẫn có thể nhét vừa thêm một You An nữa.

Nhưng Trần Mặc đưa ra câu trả lời: "Tôi bảo chiếm chỗ là chiếm chỗ, chẳng lẽ cậu thấy thân hình hắn nhỏ à?"

Lời nói thì là vậy, Lâm Thời do dự một lúc, sau đó cả người ghé lên cửa sổ nhìn xuống——

Chỉ thấy đám tu sĩ tuần tra của tu viện mở cơ giáp, đạn và chùm tia năng lượng, cùng với kiếm quang từ quang đao không tiếc mạng sống chém vào người You An đang treo lủng lẳng. You An cứ như một con mồi cố ý bị treo ở đó, thường xuyên duỗi thẳng chân vặn người, trông buồn cười muốn chết. Có một cảm giác nếu cười sẽ xuống địa ngục.

Sau khi xác định với bản lĩnh của You An hiện tại thì anh ta sẽ không gặp chuyện gì, Lâm Thời cuối cùng cũng yên tâm, vạch trần: "Thật ra cậu đang trả thù vụ đánh nhau của hai người trước đó đúng không?"

Trần Mặc hừ một tiếng, cũng không cãi lại: "Rõ ràng." Nói rồi, cậu ta kéo cần điều khiển về phía trước, tốc độ rõ ràng tăng lên không chỉ một bậc.

... Thế nên ngay cả tốc độ làm You An bốc hỏa cũng là cố ý.

Lâm Thời ngồi xổm trong một góc, lặng lẽ ôm chặt Chén Thánh, sợ Trần Mạc không vui cũng treo cậu ra ngoài cơ giáp.

Cơ giáp một đường đi thẳng, cho đến khi ra khỏi vùng thiên hà của tu viện, cậu mới thực sự thở phào nhẹ nhõm.

Cùng lúc đó, You An vô cùng chật vật trèo vào từ bên ngoài cơ giáp. Anh ta đã treo ở ngoài mấy tiếng, quần áo đều ướt đẫm mồ hôi, vừa vào đã sầm mặt đi đến chỗ ghế điều khiển của Trần Mặc.

Thấy lại sắp cãi nhau, Lâm Thời lập tức tóm chặt ống quần của You An, nở một nụ cười ngây thơ vô tội: "Bình tĩnh một chút You An, hai cậu bây giờ mà đánh nhau, ba chúng ta đều phải chôn thây ở vùng thiên hà này, tôi vẫn chưa muốn chết sớm đâu."

Nói xong, Lâm Thời lại rất chu đáo nói: "Tôi thấy quần áo và tóc cậu đều ướt, tôi lau giúp cậu nhé."

Ở bên ngoài thổi gió mấy tiếng đồng hồ, đầu óc đã sớm không bình thường, You An lúc này mới từ từ hoàn hồn, cẩn thận suy nghĩ một lúc. Cảm thấy việc để Lâm Thời lau tóc cho mình có sức hấp dẫn hơn, thế là ngoan ngoãn ngồi xuống, cúi đầu, đôi mắt ướt đẫm mang theo chút tủi thân nhìn chằm chằm Lâm Thời.

Cách đó không xa, Trần Mặc đã sớm đoán được sẽ như vậy nên bật cười thành tiếng. Nghe thấy giọng của cậu ta, You An lại bắt đầu bồn chồn, Lâm Thời vội vàng đưa tay ôm lấy mặt anh ta: "Suỵt, cậu ngoan một chút, tôi sẽ giúp cậu lau khô tóc ngay."

Cơ bắp toàn thân của người đàn ông từ từ thả lỏng, lông mày vẫn nhăn, dường như đang đấu tranh trong não. Nhưng cuối cùng vẫn bình tĩnh lại dưới sự trấn an của Lâm Thời, đầu nghiêng sang một bên, gần như nửa người đè lên bàn tay của chàng trai tóc đen, nhưng vẫn rất lí trí kiểm soát lực đạo. Giống như một con chó lớn bồn chồn nhưng dính người.

Lâm Thời thở dài, nhận mệnh lau đầu ướt đẫm mồ hôi cho You An. May mà lúc này You An rất ngoan, bảo cúi đầu là cúi đầu, mồ hôi chảy vào mắt cũng không rên một tiếng. Giống như sau một cơn điên cuồng lại rơi vào trạng thái tĩnh lặng ngắn ngủi, không biết có thể kiên trì bao lâu.

Lâm Thời chỉ có thể dốc hết sức làm anh ta yên tĩnh thêm một lúc, dù sao bây giờ Trần Mặc đang lái cơ giáp, vì mạng sống của ba người, cậu không thể không hi sinh.

Chiếc khăn mềm mại, khô ráo rất nhanh đã thấm đầy mồ hôi, Lâm Thời tìm thấy một căn phòng kín trong khoang lái, kéo You An vào tắm rửa. Cũng chính lúc này cậu mới biết, thì ra khi một người đàn ông ở trạng thái cực kì tức giận, chỗ nào đó sẽ c**ng c*ng.

Đúng là b**n th**.

Lâm Thời cảm thán, rồi mặt không biểu cảm quấn khăn tắm cho You An, bình tĩnh nói: "Chú ý một chút đi You An." Chẳng trách trước đây Thiên Dạ luôn nói You An là một thằng hỗn láo để d*c v*ng kiểm soát đại não. Xét một cách bình tĩnh, Lâm Thời cảm thấy mình ở trạng thái đó tuyệt đối sẽ không có phản ứng sinh lí. Thật quá đáng.

Sau khi tắm xong, You An dường như đã khôi phục lại một chút lí trí. Thấy Lâm Thời quấn khăn tắm lỏng lẻo, còn tốt bụng gạt tay cậu ra, tự mình quấn lại. Xong xuôi, You An nhìn biểu cảm của Lâm Thời, bỗng nhiên cười, giọng nói mờ ám: "Lâm có vẻ rất sốc, cũng đâu phải lần đầu thấy, rồi cũng phải quen thôi."

Lâm Thời: "..." Cậu không nhịn được nói với vẻ ghét bỏ: "Cuối cùng ai muốn quen với đồ của cậu, cậu muốn phát điên à?"

Nói xong, Lâm Thời còn tạt một muỗng nước vào mặt You An, ý đồ làm anh ta tỉnh táo một chút. You An bị tạt nước quay đầu đi, may mà cũng có chút tác dụng. Ngực anh ta phập phồng, th* d*c, sau đó kéo tay Lâm Thời, nói: "Chỗ này chật quá, chúng ta ra ngoài nói chuyện."

Hai người ra khỏi khoang tắm hẹp, liền nghe thấy Trần Mặc nói: "Chịu ra rồi à? Cứ tưởng hai người làm chuyện không thể nhìn nổi trong đó."

Lâm Thời mắng: "Thằng họ Trần, cậu bớt nói vài câu sẽ chết à?"

Trần Mặc nhướng mày: "Sẽ chết."

May mà lúc này You An đã hoàn toàn bình tĩnh lại, cũng không đầu óc u mê đi làm chuyện hỗn xược nữa, chỉ kéo Lâm Thời ngồi vào một góc, chân dài duỗi ra liền cuốn toàn bộ người chàng trai tóc đen vào trong lòng.

Lâm Thời giãy giụa một lúc vẫn không thấy hiệu quả, You An đè tay cậu lại, nói nhỏ: "Cho tôi ôm một lát, chỉ một lát thôi." Người đàn ông trông thật đáng thương, đáy mắt còn đầy tơ máu, giọng nói khàn khàn.

Lâm Thời nghĩ đến trạng thái của anh ta vừa rồi, không tự giác mềm lòng xuống: "... Được rồi." Cậu nhích mông, không nhịn được nói: "Vậy cậu đừng động tay động chân."

Vừa dứt lời, liền cảm nhận được lồng ngực người đàn ông phía sau rung lên, là You An đang cười. Anh ta không quan tâm nói: "Nghĩ lung tung gì thế, cậu không đồng ý, tôi nào dám."

Lời trong lời ngoài, đều như đã biết điều gì đó. Lâm Thời không lên tiếng. Mặc cho You An ôm eo, đầu gác trên vai cậu, hơi thở nhẹ nhàng và chậm rãi.

Hai người không chênh lệch chiều cao quá nhiều, nhưng hình thể và khung xương đối lập rõ rệt, nhìn từ phía sau, Lâm Thời gần như bị You An bao phủ hoàn toàn, không nhìn thấy một chút nào.

Hơi thở của người đàn ông làm Lâm Thời ngứa tai, cậu không tự giác nghiêng người về phía trước. Kết quả vừa có động tác, eo đã bị You An ấn lại, giọng khàn khàn: "Trốn cái gì, cậu ghét tôi lắm à?"

Ghét thì không thể nói là ghét, Lâm Thời mím môi: "Kì cục lắm, cậu đừng dựa gần quá."

You An bật cười: "Cậu đã ở trong lòng tôi, còn bảo tôi đừng dựa gần quá, lời này có phải hơi thừa không?"

Lâm Thời: "..."

Cậu cũng không biết phải nói gì.

Nhưng Uou An im lặng một lúc, sau đó nói: "Cậu biết tôi thích cậu."

Một câu trần thuật đơn giản, lật đổ tất cả những gì Lâm Thời đã chuẩn bị tâm lí. Cậu hít một hơi thật sâu, giãy giụa: "Cậu tránh ra!"

Cái thể loại gì thế này! Kiếp trước cậu đã gây ra tội gì sao! Hết người này đến người khác!

Chỉ là còn chưa động được hai cái, You An đã siết chặt lòng bàn tay, đau khổ nói: "Đừng đi, đừng đi."

"Bây giờ tôi không tỉnh táo lắm." You An nhắm mắt lại, giọng nói nhẹ nhàng, "Đợi tôi ổn lại, cũng không dám dựa gần cậu như vậy nữa."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back