- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 652,759
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm
- 36
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 195: Ngoại truyện kiếp trước (1)
Chương 195: Ngoại truyện kiếp trước (1)
Thẩm Sơ tưởng rằng mình sẽ không bao giờ có cơ hội mở mắt thêm lần nào nữa.
—— Khoảnh khắc ngã mạnh từ trên cầu thang xuống, đầu va xuống đất, thậm chí cơ thể còn chưa kịp cảm nhận cơn đau, thì đã chìm vào bóng tối…
Cậu không biết mình đã đi trong bóng tối bao lâu.
Có người nói chuyện bên tai cậu, ồn ào, hỗn loạn… nhưng cậu nghe không rõ.
Cậu bị mắc kẹt trong một thế giới tối tăm.
Đôi lúc, Thẩm Sơ cảm thấy mình có thể nghĩ đến rất nhiều chuyện, lại giống như chẳng nghĩ được điều gì.
Chỉ có một điều duy nhất là, sự hối hận ở khoảnh khắc ngã cầu thang ấy vẫn luôn lan rộng trong lòng cậu.
Nếu cuộc đời cậu kết thúc như vậy, thì thực sự chẳng có ý nghĩa gì.
Nhưng điều Thẩm Sơ không ngờ là, cậu thật sự lại có thể mở mắt một lần nữa …
Trần nhà trắng toát trên đầu chói mắt đến mức không thể chịu nổi.
Sau khi mở mắt, Thẩm Sơ mất một lúc mới dần tỉnh táo lại, cho đến khi bên cạnh vang lên tiếng kéo ghế chói tai, cậu mới chậm rãi chuyển ánh mắt nhìn sang—
Đập vào mắt là một gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Tựa như vừa xuyên qua đường hầm thời gian.
Khi bước ra, mọi thứ đều đã đổi thay…
Thẩm Sơ ngơ ngác nhìn người trước mặt —
Đã không còn nét non nớt ngày xưa, giờ là dáng vẻ của một người đàn ông trưởng thành, đôi mắt phượng sắc bén lạnh lùng, như nước tuyết tan đầu đông, tuy không lạnh buốt, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Chỉ là lúc này, ánh mắt đối phương nhìn cậu chằm chằm lại mang theo cảm xúc khó tả.
Nhưng còn chưa kịp để Thẩm Sơ nhìn kỹ, người đàn ông ấy đã vội xoay người đi ra ngoài, bước chân vội vàng, như thể mang theo một sự cấp thiết nào đó.
Thế nhưng chỉ vài giây sau, đối phương lại đột nhiên quay người lại, như vừa nhớ ra điều gì —
Lúc này Thẩm Sơ mới để ý, người đó đang mặc áo blouse trắng.
.........…
Chuyện sau đó, Thẩm Sơ cứ như rơi vào trạng thái mơ hồ và hoang mang.
Đặc biệt là khi nhìn thấy…
“Sơ Sơ, là cậu.”
Người đàn ông trước mặt mắt đỏ hoe, giọng khàn khàn, thậm chí còn run rẩy, chỉ là đang cố gắng kiềm chế.
“Còn nhớ cậu không? Sơ Sơ…”
Cuối cùng vẫn không thể kìm được, giọng nghẹn ngào.
Không hiểu vì sao, Thẩm Sơ cũng muốn khóc.
Và thực sự đã khóc, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Vừa tỉnh lại, toàn thân vô lực, ngay cả nói cũng không còn sức.
Hoặc có lẽ, cậu như thể đã quên cách nói chuyện.
Cho nên đến giờ vẫn chưa thốt ra được lời nào.
Cũng có thể là vì cậu không biết phải mở lời thế nào với hoàn cảnh trước mắt.
Quá hỗn loạn…
Cậu đã ngủ hơn năm năm…
Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu cũng tới, sau khi Tạ Thời Minh kiểm tra cho cậu xong không lâu.
Thẩm Sơ nhìn bọn họ, mới phát hiện họ đã già đi rất nhiều.
Sau đó Hạng Tinh Hà và hai người kia ra ngoài, dường như đi nói chuyện gì đó.
Nhưng Thẩm Sơ có thể nghe loáng thoáng tiếng họ nói chuyện.
Bởi vì họ đang tranh cãi, giọng càng lúc càng lớn —
Cậu đã tỉnh lại, dĩ nhiên phải được xuất viện.
Hạng Tinh Hà muốn đưa cậu về chăm sóc.
“Nó xảy ra chuyện ở nhà họ Thẩm… Tôi là cậu ruột của nó, tôi sẽ chăm sóc nó thật tốt!”
“Nhưng Sơ Sơ cũng là con của chúng tôi, tình yêu của chúng tôi dành cho nó không thua gì cậu…”
“... Dù sao tôi cũng không đồng ý.”
.........…
Cuộc tranh cãi vẫn chưa có kết quả.
Thẩm Sơ vừa mới tỉnh lại, còn phải ở bệnh viện theo dõi một thời gian, không thể xuất viện sớm.
Hơn nữa, kể cả sau này xuất viện, cậu cũng phải trải qua quá trình phục hồi chức năng lâu dài —
Nằm quá lâu, dù trong suốt hơn năm năm không có ý thức ấy, cơ thể cậu vẫn được chăm sóc rất tốt, nhưng vẫn không thể tránh khỏi sự suy giảm chức năng cơ thể.
Cậu cần thời gian để dần thích nghi với cơ thể hiện tại.
Cũng cần thích nghi với tất cả mọi thứ sau khi mở mắt…
Về chuyện sau khi xuất viện sẽ đi đâu, thật ra Thẩm Sơ rất do dự.
Dù cậu vẫn chưa cất lời, nhưng đã từng nghĩ đến điều này.
Gặp lại Hạng Tinh Hà, cho dù trong mắt cậu đối phương vẫn là người xa lạ, nhưng lần gặp lại quý giá này, Thẩm Sơ không muốn bỏ lỡ.
Nhưng… nhìn Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu vì cậu mà tiều tụy, cậu lại không nỡ làm họ đau lòng.
Với hai người đó, Thẩm Sơ luôn cảm thấy có lỗi.
Cậu vẫn nhớ rõ trước đây mình từng khiến họ thất vọng và đau lòng đến mức nào.
Cho nên Thẩm Sơ mãi không thể đưa ra quyết định.
“Hay là để con chăm sóc đi.”
Lúc Hạng Tinh Hà và Tô Lạc Duyệt lại một lần nữa không nhịn được mà bàn luận chuyện này ngay trước mặt cậu, thì Tạ Thời Minh – vừa kiểm tra xong cho cậu – lại bất ngờ lên tiếng.
Lập tức, Hạng Tinh Hà và Tô Lạc Duyệt đều quay đầu nhìn sang —
Tô Lạc Duyệt như muốn nói mà lại thôi.
Hạng Tinh Hà thì cau mày thật chặt.
“Không được, tôi không đồng ý!”
“Cậu đừng quên Sơ Sơ lúc đó là vì chuyện gì mà…”
Hạng Tinh Hà nhìn lướt qua Thẩm Sơ, cuối cùng vẫn không nói ra.
Thái độ rất rõ ràng.
Thậm chí còn phản đối mạnh hơn cả khi đối mặt với Tô Lạc Duyệt.
Thế nhưng Tạ Thời Minh vẫn giữ vẻ mặt bình thản: “Cháu là bác sĩ, hơn nữa từ đầu đến giờ vẫn luôn là cháu phụ trách cậu ấy, sau khi xuất viện, cháu cũng sẽ lên kế hoạch phục hồi chức năng cho cậu ấy.”
“Coi như là sự bù đắp.”
Tạ Thời Minh dừng lại một chút, rồi mới tiếp tục nói: “Cháu có thể tạm thời gác lại công việc trong tay, cho đến khi cậu ấy hoàn toàn hồi phục.”
Lúc này Thẩm Sơ vô cùng hối hận vì mình không tranh thủ luyện nói ngay khi vừa tỉnh lại!
Cậu không muốn.
Mỗi lần Tạ Thời Minh kiểm tra cho cậu, nhìn khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, Thẩm Sơ lại cảm thấy ngượng ngùng và không tự nhiên.
Nếu sau khi xuất viện còn phải “sớm tối chung đụng” với Tạ Thời Minh, cậu không dám tưởng tượng sẽ là cảnh tượng gì.
Nên cậu từ chối.
Tạ Thời Minh như thể biết cậu đang nghĩ gì, sau khi nói xong thì chuyển ánh nhìn sang cậu —
“Tất nhiên, chuyện này vẫn phải dựa trên ý kiến của người trong cuộc.”
Tạ Thời Minh đối diện với ánh mắt của Thẩm Sơ, khẽ nói: “Nếu cậu cảm thấy không cần, thì tất nhiên tôi cũng không ép.”
Khoảnh khắc ấy, như thể quay về năm năm trước.
Cảm giác quen thuộc ấy…
Thẩm Sơ không khỏi mím môi chặt hơn.
Cậu đúng là cảm thấy không cần, nhưng với thái độ của Tạ Thời Minh... cậu dựa vào cái gì mà không cần?!
Đã nói là “bù đắp” thì cứ để hắn bù đắp đi.
Dù sao thì cậu cũng chẳng thiệt gì.
Thế là Thẩm Sơ lập tức thay đổi chủ ý, không định mở miệng nữa.
Không mở miệng, không bày tỏ ý kiến, tức là ngầm đồng ý.
Thấy vậy, Hạng Tinh Hà và Tô Lạc Duyệt liếc nhìn nhau, cũng không tiện nói gì thêm.
Tô Lạc Duyệt thì vẫn ổn, còn Hạng Tinh Hà vốn định nói gì đó, nhưng lại không biết phải mở lời thế nào.
Dù từ khi nghe tin Thẩm Sơ xảy ra chuyện, hắn ta đã về nước nhiều năm, cũng luôn đến thăm đứa cháu nhỏ của mình, nhưng cho đến khi Thẩm Sơ tỉnh lại, mối quan hệ giữa họ vẫn chỉ dừng ở ký ức thời thơ ấu.
Hắn ta không biết liệu Thẩm Sơ có còn bài xích người cậu này hay không…
Dù sau khi tỉnh lại, đối phương không tỏ ra bài xích sự xuất hiện và tiếp cận của hắn ta, thậm chí còn có phần gần gũi, nhưng lúc này nếu “đưa ra ý kiến”, Hạng Tinh Hà vẫn không dám chắc mình có tư cách hay không, hắn ta sợ mình vừa nói ra, sẽ thấy cháu mình lộ ra vẻ chống đối... Cho nên Hạng Tinh Hà vẫn do dự và chần chừ.
“Đợi đã...”
Giống như trục bánh xe lâu ngày không hoạt động, phát ra âm thanh khàn khàn khô khốc.
Nhưng lại bất ngờ thu hút toàn bộ ánh nhìn của mọi người.
Tô Lạc Duyệt thậm chí còn đưa tay che miệng.
Thẩm Sơ ngẩn ra một chút, mới nhớ ra dường như từ sau khi tỉnh lại đến giờ, dù cậu chưa từng cất tiếng nói, nhưng cũng chưa từng có ai nhắc đến chuyện này, càng không đưa ra ý kiến gì.
Ai cũng cẩn thận dè dặt với cậu…
Nên lúc này cậu chủ động lên tiếng, lại khiến người khác cảm thấy có phần “xúc động”.
“Sơ Sơ, cháu muốn nói gì?”
Hạng Tinh Hà là người phản ứng nhanh nhất, nhận ra ánh mắt Thẩm Sơ đang nhìn mình, không hiểu sao lại hơi căng thẳng.
Thẩm Sơ mím môi, rồi mới chậm rãi nói: “Đợi cháu... khỏe lại.”
“Đợi cháu khỏe lại...”
“Cậu.”
Nghe thấy tiếng gọi ấy, ngay sau đó, mắt Hạng Tinh Hà lập tức đỏ lên, nghẹn ngào đáp lại một tiếng.
Hắn ta dường như đoán được những lời Thẩm Sơ chưa nói hết có ý gì.
Sau đó, Thẩm Sơ lại nhìn sang Tô Lạc Duyệt, nhẹ giọng mở miệng: “Mẹ...”
“Ừ, mẹ đây.”
Tô Lạc Duyệt đưa tay vuốt tóc cậu, không hỏi thêm gì.
Đó là cậu của Thẩm Sơ, nếu sau này Thẩm Sơ muốn dành nhiều thời gian hơn cho hắn ta, bà cũng không có ý kiến gì, miễn là con bà sớm hồi phục là được.
.........…
Sau khi tỉnh lại, Thẩm Sơ ở bệnh viện thêm một khoảng thời gian không ngắn.
Dù sao vẫn còn một loạt các xét nghiệm phải làm, hơn nữa dù muốn xuất viện để phục hồi chức năng, thì cơ thể cũng phải được điều dưỡng đến mức độ nhất định.
Trong thời gian này, Thẩm Sơ đã gặp không ít người.
Cũng có người không xuất hiện, nhưng nghe tin cậu tỉnh lại thì gửi lời hỏi thăm và quà tặng.
Ví dụ như Tề Nguyên Tư, Thư Đồng Đồng…
Không ngờ bọn họ lại thể hiện thái độ trước việc cậu tỉnh lại.
—— Dù trước đây, quan hệ giữa họ chỉ có thể xem là “người quen xa lạ”, nên tâm trạng của Thẩm Sơ có chút phức tạp.
Điều càng khiến Thẩm Sơ thêm phức tạp là, Thẩm Sóc, Thẩm Dật và Thẩm Tùy... bọn họ vậy mà cũng đến thăm cậu…
Tất nhiên, bất kể là vì lý do gì, bọn họ đến thăm cậu thực ra cũng trong phạm vi hợp lý, dù sao trên danh nghĩa, cậu vẫn là người nhà họ Thẩm.
Nhưng... thái độ của họ lại không giống như chỉ đến một chút cho có.
Ít nhất cảm nhận của Thẩm Sơ là như vậy.
Vì thế khi biết Tạ Thời Minh hiện đã dọn ra sống một mình, Thẩm Sơ cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm —
Ít nhất là không phải quay về nhà họ Thẩm đối mặt với mấy người anh kia.
So với Tạ Thời Minh, thì việc gặp lại Thẩm Sóc bọn họ sau năm năm, và ở cùng họ, ngược lại lại khiến Thẩm Sơ cảm thấy ngượng ngùng và không tự nhiên hơn.
Giống như vô hình trung được người khác “cẩn thận đối đãi”... nhưng Thẩm Sơ cảm thấy có lẽ là do mình cảm nhận sai, dù sao mỗi lần Thẩm Sóc bọn họ xuất hiện, trạng thái của họ đều là “ngồi im không nói gì”.
Thế nhưng không lâu sau, cảm giác may mắn xen lẫn trốn tránh ấy của Thẩm Sơ đã dần thay đổi —
Ngay trong ngày đầu tiên được đưa đến nhà Tạ Thời Minh, cậu mới phát hiện, đơn độc ở chung với Tạ Thời Minh trong một không gian, hình như cũng chẳng khá hơn là bao…
Tuy không bị cụt tay gãy chân gì, hiện tại chân tay cũng có thể cử động, nhưng cơ thể vẫn còn yếu, hơn nữa cũng quá gầy, dù đã được dưỡng một thời gian trong bệnh viện, thì sau khi xuất viện vẫn phải tiếp tục phục hồi và điều dưỡng, cho nên sau khi xuất viện, Thẩm Sơ cũng không thể đi đâu, chỉ có thể ở lại “trong nhà”.
Ban đầu cậu nghĩ “chuyên tâm chăm sóc” mà Tạ Thời Minh nói trước đó, chẳng qua là lý do để trấn an Hạng Tinh Hà mà thôi, ai ngờ được, sau khi cậu xuất viện, Tạ Thời Minh lại thực sự xin nghỉ dài hạn…..
Nói như vậy, chẳng phải cậu thật sự phải “sớm tối chung đụng” với Tạ Thời Minh sao?