Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 195: Ngoại truyện kiếp trước (1)



Thẩm Sơ tưởng rằng mình sẽ không bao giờ có cơ hội mở mắt thêm lần nào nữa.

—— Khoảnh khắc ngã mạnh từ trên cầu thang xuống, đầu va xuống đất, thậm chí cơ thể còn chưa kịp cảm nhận cơn đau, thì đã chìm vào bóng tối…

Cậu không biết mình đã đi trong bóng tối bao lâu.

Có người nói chuyện bên tai cậu, ồn ào, hỗn loạn… nhưng cậu nghe không rõ.

Cậu bị mắc kẹt trong một thế giới tối tăm.

Đôi lúc, Thẩm Sơ cảm thấy mình có thể nghĩ đến rất nhiều chuyện, lại giống như chẳng nghĩ được điều gì.

Chỉ có một điều duy nhất là, sự hối hận ở khoảnh khắc ngã cầu thang ấy vẫn luôn lan rộng trong lòng cậu.

Nếu cuộc đời cậu kết thúc như vậy, thì thực sự chẳng có ý nghĩa gì.

Nhưng điều Thẩm Sơ không ngờ là, cậu thật sự lại có thể mở mắt một lần nữa …

Trần nhà trắng toát trên đầu chói mắt đến mức không thể chịu nổi.

Sau khi mở mắt, Thẩm Sơ mất một lúc mới dần tỉnh táo lại, cho đến khi bên cạnh vang lên tiếng kéo ghế chói tai, cậu mới chậm rãi chuyển ánh mắt nhìn sang—

Đập vào mắt là một gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Tựa như vừa xuyên qua đường hầm thời gian.

Khi bước ra, mọi thứ đều đã đổi thay…

Thẩm Sơ ngơ ngác nhìn người trước mặt —

Đã không còn nét non nớt ngày xưa, giờ là dáng vẻ của một người đàn ông trưởng thành, đôi mắt phượng sắc bén lạnh lùng, như nước tuyết tan đầu đông, tuy không lạnh buốt, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.

Chỉ là lúc này, ánh mắt đối phương nhìn cậu chằm chằm lại mang theo cảm xúc khó tả.

Nhưng còn chưa kịp để Thẩm Sơ nhìn kỹ, người đàn ông ấy đã vội xoay người đi ra ngoài, bước chân vội vàng, như thể mang theo một sự cấp thiết nào đó.

Thế nhưng chỉ vài giây sau, đối phương lại đột nhiên quay người lại, như vừa nhớ ra điều gì —

Lúc này Thẩm Sơ mới để ý, người đó đang mặc áo blouse trắng.

.........…

Chuyện sau đó, Thẩm Sơ cứ như rơi vào trạng thái mơ hồ và hoang mang.

Đặc biệt là khi nhìn thấy…

“Sơ Sơ, là cậu.”

Người đàn ông trước mặt mắt đỏ hoe, giọng khàn khàn, thậm chí còn run rẩy, chỉ là đang cố gắng kiềm chế.

“Còn nhớ cậu không? Sơ Sơ…”

Cuối cùng vẫn không thể kìm được, giọng nghẹn ngào.

Không hiểu vì sao, Thẩm Sơ cũng muốn khóc.

Và thực sự đã khóc, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.

Vừa tỉnh lại, toàn thân vô lực, ngay cả nói cũng không còn sức.

Hoặc có lẽ, cậu như thể đã quên cách nói chuyện.

Cho nên đến giờ vẫn chưa thốt ra được lời nào.

Cũng có thể là vì cậu không biết phải mở lời thế nào với hoàn cảnh trước mắt.

Quá hỗn loạn…

Cậu đã ngủ hơn năm năm…

Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu cũng tới, sau khi Tạ Thời Minh kiểm tra cho cậu xong không lâu.

Thẩm Sơ nhìn bọn họ, mới phát hiện họ đã già đi rất nhiều.

Sau đó Hạng Tinh Hà và hai người kia ra ngoài, dường như đi nói chuyện gì đó.

Nhưng Thẩm Sơ có thể nghe loáng thoáng tiếng họ nói chuyện.

Bởi vì họ đang tranh cãi, giọng càng lúc càng lớn —

Cậu đã tỉnh lại, dĩ nhiên phải được xuất viện.

Hạng Tinh Hà muốn đưa cậu về chăm sóc.

“Nó xảy ra chuyện ở nhà họ Thẩm… Tôi là cậu ruột của nó, tôi sẽ chăm sóc nó thật tốt!”

“Nhưng Sơ Sơ cũng là con của chúng tôi, tình yêu của chúng tôi dành cho nó không thua gì cậu…”

“... Dù sao tôi cũng không đồng ý.”

.........…

Cuộc tranh cãi vẫn chưa có kết quả.

Thẩm Sơ vừa mới tỉnh lại, còn phải ở bệnh viện theo dõi một thời gian, không thể xuất viện sớm.

Hơn nữa, kể cả sau này xuất viện, cậu cũng phải trải qua quá trình phục hồi chức năng lâu dài —

Nằm quá lâu, dù trong suốt hơn năm năm không có ý thức ấy, cơ thể cậu vẫn được chăm sóc rất tốt, nhưng vẫn không thể tránh khỏi sự suy giảm chức năng cơ thể.

Cậu cần thời gian để dần thích nghi với cơ thể hiện tại.

Cũng cần thích nghi với tất cả mọi thứ sau khi mở mắt…

Về chuyện sau khi xuất viện sẽ đi đâu, thật ra Thẩm Sơ rất do dự.

Dù cậu vẫn chưa cất lời, nhưng đã từng nghĩ đến điều này.

Gặp lại Hạng Tinh Hà, cho dù trong mắt cậu đối phương vẫn là người xa lạ, nhưng lần gặp lại quý giá này, Thẩm Sơ không muốn bỏ lỡ.

Nhưng… nhìn Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu vì cậu mà tiều tụy, cậu lại không nỡ làm họ đau lòng.

Với hai người đó, Thẩm Sơ luôn cảm thấy có lỗi.

Cậu vẫn nhớ rõ trước đây mình từng khiến họ thất vọng và đau lòng đến mức nào.

Cho nên Thẩm Sơ mãi không thể đưa ra quyết định.

“Hay là để con chăm sóc đi.”

Lúc Hạng Tinh Hà và Tô Lạc Duyệt lại một lần nữa không nhịn được mà bàn luận chuyện này ngay trước mặt cậu, thì Tạ Thời Minh – vừa kiểm tra xong cho cậu – lại bất ngờ lên tiếng.

Lập tức, Hạng Tinh Hà và Tô Lạc Duyệt đều quay đầu nhìn sang —

Tô Lạc Duyệt như muốn nói mà lại thôi.

Hạng Tinh Hà thì cau mày thật chặt.

“Không được, tôi không đồng ý!”

“Cậu đừng quên Sơ Sơ lúc đó là vì chuyện gì mà…”

Hạng Tinh Hà nhìn lướt qua Thẩm Sơ, cuối cùng vẫn không nói ra.

Thái độ rất rõ ràng.

Thậm chí còn phản đối mạnh hơn cả khi đối mặt với Tô Lạc Duyệt.

Thế nhưng Tạ Thời Minh vẫn giữ vẻ mặt bình thản: “Cháu là bác sĩ, hơn nữa từ đầu đến giờ vẫn luôn là cháu phụ trách cậu ấy, sau khi xuất viện, cháu cũng sẽ lên kế hoạch phục hồi chức năng cho cậu ấy.”

“Coi như là sự bù đắp.”

Tạ Thời Minh dừng lại một chút, rồi mới tiếp tục nói: “Cháu có thể tạm thời gác lại công việc trong tay, cho đến khi cậu ấy hoàn toàn hồi phục.”

Lúc này Thẩm Sơ vô cùng hối hận vì mình không tranh thủ luyện nói ngay khi vừa tỉnh lại!

Cậu không muốn.

Mỗi lần Tạ Thời Minh kiểm tra cho cậu, nhìn khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, Thẩm Sơ lại cảm thấy ngượng ngùng và không tự nhiên.

Nếu sau khi xuất viện còn phải “sớm tối chung đụng” với Tạ Thời Minh, cậu không dám tưởng tượng sẽ là cảnh tượng gì.

Nên cậu từ chối.

Tạ Thời Minh như thể biết cậu đang nghĩ gì, sau khi nói xong thì chuyển ánh nhìn sang cậu —

“Tất nhiên, chuyện này vẫn phải dựa trên ý kiến của người trong cuộc.”

Tạ Thời Minh đối diện với ánh mắt của Thẩm Sơ, khẽ nói: “Nếu cậu cảm thấy không cần, thì tất nhiên tôi cũng không ép.”

Khoảnh khắc ấy, như thể quay về năm năm trước.

Cảm giác quen thuộc ấy…

Thẩm Sơ không khỏi mím môi chặt hơn.

Cậu đúng là cảm thấy không cần, nhưng với thái độ của Tạ Thời Minh... cậu dựa vào cái gì mà không cần?!

Đã nói là “bù đắp” thì cứ để hắn bù đắp đi.

Dù sao thì cậu cũng chẳng thiệt gì.

Thế là Thẩm Sơ lập tức thay đổi chủ ý, không định mở miệng nữa.

Không mở miệng, không bày tỏ ý kiến, tức là ngầm đồng ý.

Thấy vậy, Hạng Tinh Hà và Tô Lạc Duyệt liếc nhìn nhau, cũng không tiện nói gì thêm.

Tô Lạc Duyệt thì vẫn ổn, còn Hạng Tinh Hà vốn định nói gì đó, nhưng lại không biết phải mở lời thế nào.

Dù từ khi nghe tin Thẩm Sơ xảy ra chuyện, hắn ta đã về nước nhiều năm, cũng luôn đến thăm đứa cháu nhỏ của mình, nhưng cho đến khi Thẩm Sơ tỉnh lại, mối quan hệ giữa họ vẫn chỉ dừng ở ký ức thời thơ ấu.

Hắn ta không biết liệu Thẩm Sơ có còn bài xích người cậu này hay không…

Dù sau khi tỉnh lại, đối phương không tỏ ra bài xích sự xuất hiện và tiếp cận của hắn ta, thậm chí còn có phần gần gũi, nhưng lúc này nếu “đưa ra ý kiến”, Hạng Tinh Hà vẫn không dám chắc mình có tư cách hay không, hắn ta sợ mình vừa nói ra, sẽ thấy cháu mình lộ ra vẻ chống đối... Cho nên Hạng Tinh Hà vẫn do dự và chần chừ.

“Đợi đã...”

Giống như trục bánh xe lâu ngày không hoạt động, phát ra âm thanh khàn khàn khô khốc.

Nhưng lại bất ngờ thu hút toàn bộ ánh nhìn của mọi người.

Tô Lạc Duyệt thậm chí còn đưa tay che miệng.

Thẩm Sơ ngẩn ra một chút, mới nhớ ra dường như từ sau khi tỉnh lại đến giờ, dù cậu chưa từng cất tiếng nói, nhưng cũng chưa từng có ai nhắc đến chuyện này, càng không đưa ra ý kiến gì.

Ai cũng cẩn thận dè dặt với cậu…

Nên lúc này cậu chủ động lên tiếng, lại khiến người khác cảm thấy có phần “xúc động”.

“Sơ Sơ, cháu muốn nói gì?”

Hạng Tinh Hà là người phản ứng nhanh nhất, nhận ra ánh mắt Thẩm Sơ đang nhìn mình, không hiểu sao lại hơi căng thẳng.

Thẩm Sơ mím môi, rồi mới chậm rãi nói: “Đợi cháu... khỏe lại.”

“Đợi cháu khỏe lại...”

“Cậu.”

Nghe thấy tiếng gọi ấy, ngay sau đó, mắt Hạng Tinh Hà lập tức đỏ lên, nghẹn ngào đáp lại một tiếng.

Hắn ta dường như đoán được những lời Thẩm Sơ chưa nói hết có ý gì.

Sau đó, Thẩm Sơ lại nhìn sang Tô Lạc Duyệt, nhẹ giọng mở miệng: “Mẹ...”

“Ừ, mẹ đây.”

Tô Lạc Duyệt đưa tay vuốt tóc cậu, không hỏi thêm gì.

Đó là cậu của Thẩm Sơ, nếu sau này Thẩm Sơ muốn dành nhiều thời gian hơn cho hắn ta, bà cũng không có ý kiến gì, miễn là con bà sớm hồi phục là được.

.........…

Sau khi tỉnh lại, Thẩm Sơ ở bệnh viện thêm một khoảng thời gian không ngắn.

Dù sao vẫn còn một loạt các xét nghiệm phải làm, hơn nữa dù muốn xuất viện để phục hồi chức năng, thì cơ thể cũng phải được điều dưỡng đến mức độ nhất định.

Trong thời gian này, Thẩm Sơ đã gặp không ít người.

Cũng có người không xuất hiện, nhưng nghe tin cậu tỉnh lại thì gửi lời hỏi thăm và quà tặng.

Ví dụ như Tề Nguyên Tư, Thư Đồng Đồng…

Không ngờ bọn họ lại thể hiện thái độ trước việc cậu tỉnh lại.

—— Dù trước đây, quan hệ giữa họ chỉ có thể xem là “người quen xa lạ”, nên tâm trạng của Thẩm Sơ có chút phức tạp.

Điều càng khiến Thẩm Sơ thêm phức tạp là, Thẩm Sóc, Thẩm Dật và Thẩm Tùy... bọn họ vậy mà cũng đến thăm cậu…

Tất nhiên, bất kể là vì lý do gì, bọn họ đến thăm cậu thực ra cũng trong phạm vi hợp lý, dù sao trên danh nghĩa, cậu vẫn là người nhà họ Thẩm.

Nhưng... thái độ của họ lại không giống như chỉ đến một chút cho có.

Ít nhất cảm nhận của Thẩm Sơ là như vậy.

Vì thế khi biết Tạ Thời Minh hiện đã dọn ra sống một mình, Thẩm Sơ cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm —

Ít nhất là không phải quay về nhà họ Thẩm đối mặt với mấy người anh kia.

So với Tạ Thời Minh, thì việc gặp lại Thẩm Sóc bọn họ sau năm năm, và ở cùng họ, ngược lại lại khiến Thẩm Sơ cảm thấy ngượng ngùng và không tự nhiên hơn.

Giống như vô hình trung được người khác “cẩn thận đối đãi”... nhưng Thẩm Sơ cảm thấy có lẽ là do mình cảm nhận sai, dù sao mỗi lần Thẩm Sóc bọn họ xuất hiện, trạng thái của họ đều là “ngồi im không nói gì”.

Thế nhưng không lâu sau, cảm giác may mắn xen lẫn trốn tránh ấy của Thẩm Sơ đã dần thay đổi —

Ngay trong ngày đầu tiên được đưa đến nhà Tạ Thời Minh, cậu mới phát hiện, đơn độc ở chung với Tạ Thời Minh trong một không gian, hình như cũng chẳng khá hơn là bao…

Tuy không bị cụt tay gãy chân gì, hiện tại chân tay cũng có thể cử động, nhưng cơ thể vẫn còn yếu, hơn nữa cũng quá gầy, dù đã được dưỡng một thời gian trong bệnh viện, thì sau khi xuất viện vẫn phải tiếp tục phục hồi và điều dưỡng, cho nên sau khi xuất viện, Thẩm Sơ cũng không thể đi đâu, chỉ có thể ở lại “trong nhà”.

Ban đầu cậu nghĩ “chuyên tâm chăm sóc” mà Tạ Thời Minh nói trước đó, chẳng qua là lý do để trấn an Hạng Tinh Hà mà thôi, ai ngờ được, sau khi cậu xuất viện, Tạ Thời Minh lại thực sự xin nghỉ dài hạn…..

Nói như vậy, chẳng phải cậu thật sự phải “sớm tối chung đụng” với Tạ Thời Minh sao?
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 196: Ngoại truyện kiếp trước (2)



“Phòng tôi đã dọn xong rồi, hai phòng thông nhau, cậu có việc gì ở trong phòng cứ gọi tôi, tôi sẽ nghe thấy.”

Chân Thẩm Sơ vẫn chưa thể đi lại lâu, dù sao thì cơ bắp chân vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, cậu đã nằm quá lâu rồi.

Lúc này đang ngồi trên xe lăn nghe Tạ Thời Minh nói, khó tránh khỏi có chút kinh ngạc.

Là cố ý thông hai phòng lại sao?

Cậu có nên cảm ơn Tạ Thời Minh vì đã chu đáo không đây.

Thẩm Sơ cúi đầu, âm thầm bĩu môi.

Chẳng qua chỉ là công tư rõ ràng mà thôi.

Dù gì thì lần xuất viện này, Tô Lạc Duyệt, Thẩm Minh Châu cùng với cậu của cậu, đều cùng nhau đưa cậu đến đây, dặn dò một hồi lâu mới rời đi, mà cũng chỉ mới đi chưa bao lâu.

Nếu Tạ Thời Minh không chuẩn bị gì, e rằng cũng không thể ăn nói với bọn họ được.

Đặc biệt là với Hạng Tinh Hà.

Lúc đưa cậu đến, sắc mặt hắn ta vẫn luôn căng cứng.

Ánh mắt Thẩm Sơ cụp xuống, vô thức mân mê ngón tay mình.

Nhưng chưa đến mấy giây, trước mắt liền có một bóng râm đổ xuống.

“Tôi bế cậu ra ghế sofa ngồi trước nhé.”

Không phải câu hỏi, mà là câu khẳng định.

Vừa nói xong, Tạ Thời Minh đã cúi người xuống.

Thẩm Sơ: “......”

Cậu đâu phải chưa từng tiếp xúc với Tạ Thời Minh.

Trong thời gian nằm viện, mỗi lần kiểm tra cơ thể, lúc xuất viện và vào nhà này, cũng đều cần có người dìu.

Nhưng được bế ngang người như thế này... thì đúng là lần đầu tiên.

“Như vậy sẽ tiện hơn.”

Cứ như biết cậu đang nghĩ gì, giọng nói từ trên đầu vọng xuống.

Sau đó, Thẩm Sơ được đặt xuống ghế sofa.

Có một cảm giác kỳ lạ như bị nhìn thấu.

Vì vậy khi đã ngồi lún xuống ghế sofa, nhìn người vừa quay lưng lại, Thẩm Sơ chợt lên tiếng: “Tuy tôi đi chậm thật, nhưng luyện tập nhiều thì sớm hồi phục, đến lúc đó chẳng phải cũng đỡ phiền cậu sao?”

Nghe có vẻ như là đang nghĩ cho người khác, nhưng giọng điệu thì chẳng giống chút nào.

Tạ Thời Minh dừng lại, cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Sơ.

“Ừm, nói rất có lý.”

Nói xong, hắn lại quay người, cởi áo khoác, tháo nút tay áo, thong thả cuộn tay áo sơ mi trắng lên đến khuỷu tay.

Lộ ra xương cổ tay và đường cong cánh tay, cơ bắp săn chắc, mỗi động tác đều khiến gân xanh lờ mờ hiện ra, như thể từ dòng máu chảy trong cơ thể cũng có thể toát lên mùi vị nam tính.

So với những bác sĩ hói đầu vì thức đêm trong bệnh viện, có lẽ Tạ Thời Minh chính là người dễ bị ghét nhất.

Tất nhiên, bây giờ cũng là kiểu khiến người ta nghiến răng.

Cái câu “nói rất có lý” kia là có ý gì?

Nói có lý rồi thì sao?

Sau đó Tạ Thời Minh liền bắt đầu giúp cậu sắp xếp lại đồ đạc mang từ bệnh viện về.

Hoàn toàn chỉ là phụ họa cho qua chuyện.

Cảm giác như đấm vào bịch bông vậy.

Khiến Thẩm Sơ hơi bực bội…

“Bác sĩ, sau khi xuất viện, tôi có thể tắm kỹ một lần rồi chứ?”

Tạ Thời Minh đang ôm đồ đi vào phòng ngủ của Thẩm Sơ, nghe vậy thì bước chân khựng lại.

Trong thời gian nằm viện cũng không có khả năng vẫn luôn không tắm rửa, chỉ là bất tiện, lúc đầu chỉ có thể lau người, giống như lúc cậu vẫn còn nằm liệt trên giường, cần có người giúp đỡ.

Thế nhưng sau khi tỉnh lại, Thẩm Sơ không muốn như vậy nữa, và cũng chính lúc đó cậu mới biết, người vẫn luôn lau người cho mình chính là Tạ Thời Minh... Nói ra cũng không rõ Tạ Thời Minh nghĩ gì, nếu tính toán chi ly, thì việc cậu ngã cầu thang cũng không phải lỗi của Tạ Thời Minh, là do cậu tâm trạng bất ổn, vậy mà suốt mấy năm qua, đối phương lại thật sự coi đó là trách nhiệm của mình.

Ban đầu khi biết chuyện này, Thẩm Sơ không khỏi cảm thấy khó xử.

Nhưng có lẽ do mới tỉnh, đầu óc còn chưa tỉnh táo, cộng thêm cú sốc với tất cả mọi thứ xung quanh, nên phản ứng của cậu không theo kịp, cũng chẳng kịp làm gì…

Cảm xúc là một chuyện, phản ứng lại quá chậm chạp.

Đến khi muốn phản ứng lại thì lại cảm thấy nói ra có vẻ quá kiểu cách, vậy là cứ thế “kéo dài” tới tận hôm nay.

Nhưng giúp lau người với tắm rửa vẫn là hai chuyện khác nhau.

Nói xong rồi, Thẩm Sơ lại hơi hối hận…

Tuy là muốn làm khó Tạ Thời Minh, nhưng cũng không thể kéo cả mình vào chứ.

“Thôi, tôi——”

“Đợi tôi dọn dẹp xong đã.”

Tạ Thời Minh nhìn thẳng vào mắt Thẩm Sơ: “Nhưng nếu cậu đổi ý, thì tôi cũng đỡ được việc.”

“......”

Vậy thì tôi không đổi ý nữa!

.........…

Lát sau, Tạ Thời Minh dọn xong đồ, lại bế cậu vào phòng ngủ đã chuẩn bị sẵn.

Nơi này không giống với nhà họ Thẩm, chỉ là một căn hộ tầng cao một tầng, dù diện tích đủ rộng, nhưng nhiều phòng đã được Tạ Thời Minh tận dụng làm việc khác.

Có lẽ hai phòng ngủ duy nhất cũng mới được dọn dẹp trước khi Thẩm Sơ xuất viện.

Nhưng vừa vào phòng, Thẩm Sơ liền phát hiện điều gì đó —

“Chỗ này... chẳng lẽ là phòng của cậu sao?”

Nếu Tạ Thời Minh ở, thì chắc chắn là ở phòng chính.

Mà căn phòng cậu vừa vào, bố cục rất giống với phòng chính.

Nhưng đây chẳng phải là phòng dành cho cậu ở sao?

Thẩm Sơ nhìn Tạ Thời Minh, biểu cảm có chút khó hiểu.

Bù đắp đến mức đổi cả phòng chính cho cậu ở?

Trước kia sao cậu lại không phát hiện Tạ Thời Minh lại là người “thánh phụ” thế nhỉ?

“Phòng bên cạnh là thư phòng cải tạo lại, rất nhiều thứ vẫn chưa dọn đi.”

Tạ Thời Minh thì lại tỏ vẻ chẳng có gì to tát: “Dù đã xin nghỉ, nhưng tôi vẫn có công việc phải làm.”

À, thì ra là để tiện cho công việc.

Vậy thì cậu đúng là đã làm quá lên rồi…

.........…

Trong phòng tắm hơi nước mờ mịt, theo làn hơi nóng bốc lên, dù phòng tắm này không hề nhỏ, nhưng làn sương mù mơ hồ vẫn nhanh chóng bao phủ khắp không gian.

Khiến hơi thở người ta cũng dường như cảm giác nóng ẩm.

Thẩm Sơ có chút biết ơn vì trong phòng tắm này lại còn có cả bồn tắm.

Nhưng khi cậu ngồi vào bồn tắm, nhìn cơ thể tr*n tr** của mình, vẫn không nhịn được mà thở dài trong lòng.

So với sự thay đổi của Tạ Thời Minh sau năm năm, thời gian dường như dừng lại trên người cậu.

Hơn nữa sau hơn năm năm nằm liệt, cơ thể bây giờ thực sự chẳng có gì gọi là đẹp cả.

Thậm chí có thể dùng từ xấu xí để hình dung.

Với cơ thể thế này, nhìn thêm một chút thôi cũng thấy khó chịu.

“Òa —”

Một bàn tay gầy gò lướt qua mặt nước, ánh mắt của Thẩm Sơ cụp xuống, môi bất giác mím lại.

Lúc này, một vật màu vàng được đặt lên mặt nước —

Theo những gợn sóng dao động, nó lắc lư trái phải, trôi về phía trước mặt cậu… một con vịt vàng nhỏ, cái miệng màu đỏ cam chúm chím, khuôn mặt như đang nheo mắt nhìn người.

Thẩm Sơ: “?”

Cậu từ từ ngẩng đầu, nhìn về phía người đang ngồi trên ghế bên cạnh. Tạ Thời Minh đã thay đồ ở nhà, ngồi đoan chính trên ghế, trong tay còn cầm một con vịt vàng nhỏ nữa, không biết hắn lấy từ đâu ra, lúc nãy hoàn toàn không thấy.

“Dùng để thư giãn giải tỏa.”

Nói rồi, một con vịt vàng nhỏ khác lại được thả vào nước.

Cũng lắc lư trôi đến trước mặt cậu.

Hai con vịt chu mỏ có biểu cảm y hệt nhau ngước nhìn cậu, Thẩm Sơ…

“Trong thời gian phục hồi chức năng, giữ cho tâm trạng vui vẻ rất quan trọng.”

Tạ Thời Minh đưa tay gõ nhẹ lên thành bồn tắm: “Muốn thêm nữa không?”

Thẩm Sơ thật sự không nhịn được: “Cậu còn nữa hả?”

“Mấy con này ——”

Thẩm Sơ chỉ vào hai con vịt trước mặt: “Cậu rốt cuộc đã mua bao nhiêu con vậy?”

“Không nhiều lắm.”

Tạ Thời Minh ngừng một chút: “Một đống thì đúng hơn.”

Thẩm Sơ: “……”

Cậu đúng là quá mức chu đáo rồi.

Nhưng nói rồi lại thấy mình nói chuyện thừa.

Không biết mấy giây sau, Thẩm Sơ lại không nhịn được mà ngẩng đầu: “Cậu có thể ra ngoài trước không?”

“Tôi muốn ngâm mình một lát.”

Tạ Thời Minh không nói gì, mà lấy điện thoại ra, cúi đầu bấm gì đó.

Thẩm Sơ: “…… Cậu làm gì đấy?”

“Xem giờ.”

Vừa nói, Tạ Thời Minh vừa xoay điện thoại ra, cho Thẩm Sơ xem, là giao diện đếm giờ.

“Cậu không được ngâm quá lâu, nên đến giờ, tôi sẽ vào lại.”

“……”

Thẩm Sơ hít sâu một hơi: “Có phải tôi nên cảm ơn cậu vì đã chu đáo đến thế không?”

“Nếu cậu không làm bác sĩ nữa, có thể chuyển sang làm hộ lý, chắc chắn sẽ có người sẵn sàng trả lương cao để mời cậu.”

Tạ Thời Minh “ừ” một tiếng: “Xem ra cậu rất công nhận năng lực của tôi.”

Thẩm Sơ…

Cậu không muốn nói chuyện nữa.

Trước khi rời đi, Tạ Thời Minh còn hỏi: “Để lại điện thoại cho cậu nhé, có thể mở nhạc, muốn nghe không? Đỡ buồn khi ở một mình.”

Nói cứ như có cậu ở đây thì tôi sẽ không buồn vậy.

Thẩm Sơ vẫn nhìn Tạ Thời Minh mà không nói gì.

“Được rồi.”

Tạ Thời Minh gật đầu, lại bấm gì đó, sau đó mới rời đi.

Lúc hắn ra ngoài, nhạc cũng vừa vang lên, Thẩm Sơ nghe được ca khúc là —

“Dưới cầu đầu làng, có một đàn vịt bơi qua, mau đến mau đến đếm thử xem, hai bốn sáu bảy tám, quạc quạc quạc quạc…”

“…………”

A a a!

Đồ thần kinh!!!
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 197: Ngoại truyện kiếp trước (3)



Sau khi tắm xong, vẫn phải mát-xa cơ thể như thường lệ.

Thẩm Sơ không ngờ Tạ Thời Minh cả việc này cũng biết làm, khi còn trong bệnh viện, tuy cậu không đi nhiều nơi, nhưng cũng biết hiện tại thành tựu của Tạ Thời Minh chắc chắn không hề thấp.

Một người như vậy, lại vừa làm hộ lý cho cậu, vừa làm luôn người mát-xa…

Chắc đang muốn nhanh chóng giúp cậu hồi phục, để sớm thoát khỏi cái “gánh nặng” này đây.

Nhưng mà…

Lúc này Thẩm Sơ đang ngồi trên giường, mặc quần áo rộng thùng thình, chiếc giường trong phòng ngủ cũng chỉ lớn hơn giường bệnh một chút, người vẫn là người đó, nhưng không hiểu sao, tình huống hiện tại lại cảm thấy có chút kỳ lạ… đặc biệt là trong hoàn cảnh Tạ Thời Minh đã thay áo blouse trắng.

Dầu thuốc đặc chế thoa lên cơ thể, chỉ vài giây là bắt đầu nóng lên theo hiệu quả của thuốc, ánh sáng trong phòng không quá sáng, ánh đèn trung tính dịu nhẹ giúp thả lỏng thể xác lẫn tinh thần.

— Nhưng Thẩm Sơ thì lại không thả lỏng nổi.

Cẳng chân cậu đang được Tạ Thời Minh đặt trên lòng bàn tay xoa bóp, nhiệt độ từ da truyền tới không phải điều khiến cậu bối rối nhất, mà là tư thế giữa hai người lúc này —

Không biết có phải do trong bệnh viện trông có vẻ chính quy hơn, hay là do khi ở bệnh viện Tạ Thời Minh luôn đứng bên giường xoa bóp cho cậu, còn bây giờ, cả hai lại đều đang ở trên giường…

Giường đủ lớn, hai người ngồi thoải mái.

Nơi này trước kia lại là phòng ngủ của Tạ Thời Minh, dù nhìn từ góc độ nào, Thẩm Sơ cũng không thể mở miệng bảo Tạ Thời Minh đứng dậy được.

Hiển nhiên Tạ Thời Minh cũng không có ý thức đó.

Dù gì nơi này không phải bệnh viện, hắn muốn làm gì thì làm.

Ngồi vẫn thoải mái hơn đứng.

Chỉ là giờ phút này Tạ Thời Minh ngồi trên giường, cẳng chân của Thẩm Sơ được đặt lên hai đầu gối hắn, dưới ánh đèn vàng ấm áp, dầu thuốc bóng loáng chảy dọc, đôi tay dài mạnh mẽ đan xen xoa bóp không ngừng, khiến người ta có ảo giác như đang bị đùa giỡn mờ ám, tuy đây đúng là ảo giác, nhưng vẫn khiến Thẩm Sơ không nhịn được rút chân lại một chút.

Nhưng rất nhanh đã bị giữ lại.

“Sao thế?”

Tạ Thời Minh ngẩng đầu nhìn sang, ánh mắt bình thản, lại càng khiến Thẩm Sơ thêm mất tự nhiên.

Thấy Thẩm Sơ mím môi không nói, Tạ Thời Minh lại hỏi: “Tôi bóp đau cậu à?”

“Không.”

Thẩm Sơ đưa tay cào nhẹ tấm ga giường, trong lòng muốn nói, hay là Tạ Thời Minh cứ đi làm lại đi, chuyện mát-xa này để người khác làm.

Nhưng lúc trước khi Tạ Thời Minh sắp xếp, cậu lại chẳng nói gì, giờ quay ngoắt thái độ thì kiểu gì cũng giống như không biết tốt xấu.

Hơn nữa... không biết làm vậy có tính là đang tỏ ra yếu đuối trước mặt Tạ Thời Minh không?

Chỉ là sau một giấc ngủ dậy, khoảng cách giữa cậu và Tạ Thời Minh đã xa đến thế, dù có tự an ủi rằng đây là điều bất khả kháng, thì trong lòng Thẩm Sơ vẫn khó tránh khỏi cảm giác chênh lệch ấy.

Nhưng không phải là ghen tị, cũng không phải không cam lòng.

Ngay từ khoảnh khắc ngã xuống lầu, khi cái chết cận kề, cậu đã hối hận rồi.

Hối hận vì mười mấy năm trước đó sống hoang phí, mù quáng theo đuổi điều gì đó, giờ hồi tưởng lại, chẳng giữ lại được gì, cảm thấy mọi thứ đều không thuộc về mình.

Những thứ đó vốn không phải điều cậu muốn.

Nhưng cậu... rốt cuộc muốn gì?

Thẩm Sơ hơi mơ hồ nhìn về phía Tạ Thời Minh, bất chợt mở miệng hỏi: “Sao cậu lại chọn làm bác sĩ?”

Đây là điều khiến cậu cảm thấy khó hiểu nhất kể từ khi tỉnh lại, không gì sánh nổi.

Cậu thế nào cũng không ngờ Tạ Thời Minh lại trở thành bác sĩ.

“Lúc trước cậu nói, cậu có con đường riêng mà mình muốn đi.”

Có lẽ vì đã nhảy qua năm năm, nên ký ức “trước khi ngủ mê” vẫn còn rõ ràng trong đầu Thẩm Sơ, cậu vẫn nhớ lúc đó Tạ Thời Minh đứng trước lan can tầng hai nói với cậu câu đó.

Thẩm Sơ chỉ là muốn nhắc lại, sợ Tạ Thời Minh đã quên mất.

Nhưng lời vừa dứt, cậu lập tức cảm nhận được một lực mạnh hơn đột ngột truyền đến từ đôi chân, khiến cậu không nhịn được mà bật kêu thành tiếng.

Lực ấy như bị giật mình, lập tức buông ra.

“Xin lỗi.”

Tạ Thời Minh thở ra một hơi, đưa tay vuốt tóc ra sau, gương mặt sắc nét càng trở nên rõ ràng hơn.

“Lúc đó đúng là tôi đã nói như vậy.”

“Làm bác sĩ vốn là việc tôi đã có ý định từ trước.”

Ánh mắt Tạ Thời Minh cụp xuống: “Còn lý do tại sao chọn làm bác sĩ… thật ra cũng không có lý do gì quá lớn lao, chỉ đơn giản là muốn làm thôi.”

“Tôi chỉ nghĩ rằng, cái chết là thứ không thể kiểm soát được, nhưng nếu tôi có năng lực, ít nhất sẽ không phải đứng nhìn trong bất lực.”

…………

Thì ra Tạ Thời Minh nghĩ như vậy.

Chuyện đã có kế hoạch từ trước, luôn vững vàng tiến về phía trước với một mục tiêu.

Và hắn cũng đã thành công.

Cảm giác như vậy… chắc hẳn rất tuyệt vời nhỉ.

Thẩm Sơ bất giác nhìn hắn chăm chú, thật ra trước đó, cậu vẫn luôn có một chút cảm giác xa cách không rõ ràng với người trước mặt, nhưng giờ mới phát hiện, hóa ra Tạ Thời Minh vẫn luôn không thay đổi.

Chỉ là hắn luôn tiến về phía trước, còn người giậm chân tại chỗ… lại là cậu.

Thẩm Sơ khẽ thì thầm: “Cũng không biết sau này tôi có thể làm gì...”

Không còn muốn chạy theo bước chân ai nữa, sau khi buông bỏ những điều ấy, cậu cũng nên suy nghĩ cho tương lai của mình.

“Cậu muốn làm gì?”

Thẩm Sơ gật đầu: “Đúng vậy, tôi—”

“Giờ cậu chưa cần nghĩ đến chuyện đó.”

Thẩm Sơ khựng lại, mới nhận ra Tạ Thời Minh không phải đang hỏi, mà là lặp lại lời của cậu thôi, giống như ngạc nhiên trước câu nói ban nãy của cậu vậy.

Cậu không khỏi mím môi: “Sao? Cậu nghĩ tôi sau này chẳng làm được gì à?”

Ống quần bị kéo lên, hai bàn tay xoa bóp đan xen di chuyển lên trên.

Tạ Thời Minh đổi tư thế, một đầu gối quỳ trên giường, một chân chạm đất, ngẩng đầu lên, ở một góc độ vừa đối mặt, lại thấp hơn một chút mà nhìn cậu—

“Cơ thể cậu bây giờ vẫn không thể quá mệt nhọc.”

“Nhưng tôi cũng đâu như thế này mãi.”

Thẩm Sơ giơ tay lên: “Tôi đâu có tàn phế, giờ không nghĩ sau này làm gì, chẳng lẽ định để người khác nuôi suốt đời sao?”

“Vậy cũng không có gì là không tốt.”

Tạ Thời Minh trả lời quá đỗi thuận miệng, khiến Thẩm Sơ nghẹn lời, thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại.

Gì vậy chứ.

Người này trước kia đâu như thế?

“Tạ Thời Minh, cậu còn nhớ trước khi tôi ngã xuống lầu—”

Thẩm Sơ còn chưa kịp nói hết câu, lại “á” một tiếng, theo phản xạ đưa tay ấn lên tay Tạ Thời Minh.

“Sao cậu lại—”

Vừa nói, lại chạm phải ánh mắt của Tạ Thời Minh, câu sau vẫn chưa thể nói xong.

“Tôi nhớ.”

Ánh mắt như mực, tối tăm không rõ.

“Là tôi nói sai.”

“Cho nên...”

…………

Cho nên?

Cho nên cái gì? Buổi tối thật vất vả mới mát-xa xong, Thẩm Sơ nằm trên giường, cứ trở mình mãi không ngủ được.

Cậu nghĩ tại sao lại không nói tiếp chứ?

Tạ Thời Minh định nói gì?

Hơn nữa… hắn lại nói “là tôi nói sai”?!

Vậy chẳng phải đang cúi đầu nhận sai trước mặt cậu sao?

Mặt trời mọc đằng Tây rồi à?

Thẩm Sơ thật sự quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi lại quay lại.

À, bây giờ là ban đêm…

Chỉ có trăng thôi, không có mặt trời.

Để sáng mai xem lại vậy.

Nhưng phải công nhận, lúc đó Tạ Thời Minh nói cũng không sai.

Nếu không cậu cũng chẳng tức đến nỗi muốn bỏ đi.

Vậy thì Tạ Thời Minh còn xin lỗi làm gì, chuyện này không giống hắn chút nào…

Thẩm Sơ không nhịn được lại ngồi dậy, tỉ mỉ ngẫm lại câu nói ấy, cho nên, dựa trên câu nói trước đó của câu, Tạ Thời Minh cho rằng cậu nói như vậy vẫn là vì những lời hắn nói năm năm trước?

Bảo cậu phải suy nghĩ kỹ con đường tương lai, phải hiểu mình thật sự muốn gì... tuy lúc đó giọng điệu hơi khó nghe, nhưng nghĩ lại, Thẩm Sơ cũng công nhận điều đó.

Nhưng Tạ Thời Minh nói hắn nói sai, là ám chỉ lúc đó giọng điệu của hắn không đúng, hay là cho rằng, hiện giờ không cần làm theo lời đó nữa?

Hắn nghĩ cậu nói như vậy là vì vẫn còn để bụng chuyện năm năm trước hắn từng nói?

“Không được!”

Thẩm Sơ bật thốt lên, không thể để Tạ Thời Minh hiểu lầm như vậy.

Cậu không phải như thế!

Cậu đã suy nghĩ thông suốt rồi, muốn đi trên con đường của riêng mình cơ mà!

Dù chưa nghĩ ra mình sẽ làm gì sau này, nhưng cậu đã sớm quyết định từ bỏ những chấp niệm trước kia rồi.

Phải nói rõ ràng mới được.

Nhìn đồng hồ, may là vẫn chưa muộn, Thẩm Sơ mím môi, rồi chầm chậm lê khỏi giường.

Cái cửa thông giữa hai phòng được mở ra nhìn trông khá kỳ cục, không biết Tạ Thời Minh nghĩ sao, chẳng lẽ chờ cậu rời đi rồi lại chặn nó lại?

Nhưng hiện tại thì đúng là tiện cho cậu thật.

Ít nhất bây giờ muốn vội vàng tìm Tạ Thời Minh để giải thích rõ ràng thì cũng tiện hơn nhiều.

Thẩm Sơ nghĩ đến đây thì không nghĩ thêm gì nữa, lại thêm đây cũng không phải cửa phòng, cậu đến gần cửa liền theo bản năng đưa tay kéo cửa ra.

“Tôi có chuyện muốn nói với cậu—”

“Nói…”

Sau cánh cửa, Tạ Thời Minh đang ngồi trên một chiếc ghế sofa đơn, quay mặt về phía bên này.

Ánh mắt cũng vậy.

Không biết đã nhìn bao lâu rồi.

Đây không phải do Thẩm Sơ nghĩ nhiều, cũng không phải là phán đoán sai lầm.

Mà là dáng vẻ của Tạ Thời Minh, cứ như trong lúc cậu không biết, người kia vẫn luôn dõi mắt về phía cánh cửa này vậy.

Sofa được đặt một cách tùy ý, nhưng ánh nhìn của Tạ Thời Minh lại không hề tùy tiện.

Hơn nữa khi thấy cậu mở cửa ra, rõ ràng còn có chút kinh ngạc.

Dù rất nhanh đã che giấu cảm xúc, nhưng hẳn là không ngờ cậu lại đẩy cửa vào lúc này, nên mới không kịp điều chỉnh…

Chuyện này ít nhiều khiến người ta có cảm giác rùng mình.

Tại sao lại cứ nhìn chằm chằm về phía cửa bên này?

Giọng của Thẩm Sơ nghẹn lại, muốn hỏi lại hỏi không ra, chỉ có thể ngơ ngác đứng tại chỗ, đối diện với ánh mắt của Tạ Thời Minh.

Một lúc lâu sau, vẫn là Tạ Thời Minh hành động trước.

Hắn đứng dậy bước lại gần: “Cậu đứng lâu rồi.”

Khi đến gần, định đưa tay ra, Thẩm Sơ theo bản năng muốn lùi lại.

Nhưng rất nhanh, đã bị Tạ Thời Minh nắm lấy cánh tay.

“Không được.”

Tạ Thời Minh khẽ nhíu mày, kiên quyết và không cho phép từ chối mà ngăn cản động tác của Thẩm Sơ: “Lùi lại dễ khiến trọng tâm không ổn định.”

“Đừng làm động tác như vậy nữa.”

Thẩm Sơ im lặng.

Cậu cảm thấy... Tạ Thời Minh hình như... có chỗ nào đó... không bình thường lắm??

“Tôi, tôi có thể tự đi được.”

Thẩm Sơ cũng đè lên tay Tạ Thời Minh, ngẩng đầu lên: “Chẳng lẽ tôi chỉ đi lại lúc tập phục hồi chức năng thôi sao?”

Hai người một cao một thấp nhìn nhau.

Một lúc lâu, Tạ Thời Minh mở miệng: “Nếu cậu lại xảy ra chuyện gì nữa...”

“?”

Thẩm Sơ nghĩ một lúc rồi nói: “Yên tâm, tôi sẽ không ăn vạ cậu mãi đâu.”

Cậu cho rằng Tạ Thời Minh nói vậy là sợ cậu lại xảy ra chuyện, khiến cơ thể bị nặng thêm, đến lúc đó lại kéo dài thời gian làm phiền Tạ Thời Minh.

Nhưng nói xong, lại thấy vẻ mặt của Tạ Thời Minh có chút kỳ lạ.

Đợi đến khi Tạ Thời Minh đỡ cậu ngồi xuống ghế, Thẩm Sơ định giải thích chuyện hiểu lầm trước đó, nhưng lại nghe Tạ Thời Minh chủ động mở lời trước—

“Trước đó tôi nói, cậu không cần phải suy nghĩ sau này muốn làm gì.”

Thẩm Sơ gật đầu: “Ừm, tôi nghĩ cậu hiểu lầm ý của tôi—”

“Thật ra ý của tôi là, Thẩm Sơ, tôi có thể mãi mãi chịu trách nhiệm với cậu.”

“Cái gì?”

Trong mắt Thẩm Sơ hiện lên vẻ mơ hồ, mãi mãi chịu trách nhiệm với cậu?

“Cậu có thể coi đây là trách nhiệm của tôi cũng được.”

Tạ Thời Minh chậm rãi nói: “Ý tôi là, thời hạn có thể là cả đời.”
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 198: Ngoại truyện kiếp trước (4)



???

Đây là phản ứng đầu tiên của Thẩm Sơ, tràn đầy khó hiểu.

Cậu không hiểu.

Thậm chí còn có chút không tiếp thu nổi mấy lời này.

Chỉ là cậu còn chưa kịp mở miệng, thì đã nghe Tạ Thời Minh tiếp tục nói: “Tôi nợ cậu thời gian năm năm, đối với cậu, tôi có trách nhiệm không thể chối bỏ.”

“Nhưng sự bù đắp này của cậu chẳng phải quá…”

Thẩm Sơ há miệng, cảm thấy Tạ Thời Minh có thể là bị ngu đi?

Chuyện cậu ngã xuống lầu năm năm trước, rốt cuộc có phải lỗi của Tạ Thời Minh không, trong đó có bao nhiêu phần trách nhiệm, ngay cả người trong cuộc là cậu cũng khó mà nói ra, vậy mà hắn lại còn tự đổ hết lên đầu mình?

Không phải đầu óc có vấn đề thì là gì?

“Vậy chẳng phải tốt sao?”

“Cái gì?”

Thẩm Sơ vẫn không hiểu.

Gì mà tốt với không tốt—

“Trong tình cảnh hiện tại…”

Tạ Thời Minh ngẩng đầu: “Cậu chẳng phải luôn muốn vượt qua tôi sao?”

Vụt một cái, Thẩm Sơ liền muốn đứng bật dậy.

Nhưng cậu yếu, không đứng lên nổi, chỉ có thể siết chặt nắm đấm trừng mắt nhìn Tạ Thời Minh: “Ý cậu là gì?!”

Trước đây cậu đúng là muốn vượt qua Tạ Thời Minh, nhưng cậu muốn vượt qua kiểu này à?

Tạ Thời Minh xem thường cậu đến mức này sao?!

Thẩm Sơ không nhịn được mỉa mai: “Còn nói cái gì mà thời hạn cả đời, Tạ Thời Minh, cậu nói vậy là lừa mấy đứa ngốc à?!”

“Giữa tôi và cậu, cậu nói cậu chịu trách nhiệm với tôi, khả năng có thể duy trì được cả đời có bao nhiêu phần trăm chứ?”

Nói xong, cậu tưởng Tạ Thời sẽ phản bác lại mình.

Ít nhất thì cũng sẽ nổi cáu một chút?

Nhưng Tạ Thời Minh chỉ nhìn cậu, nhất thời không lên tiếng, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.

Đến khi Thẩm Sơ bắt đầu thấy khó chịu, hắn mới chậm rãi mở miệng: “Nếu cậu cảm thấy mối quan hệ hiện tại của chúng ta không đủ ổn định... vậy thì có thể đổi thành một mối quan hệ khác.”

“Dù sao thì cả đời này, tôi cũng không cần ai khác xuất hiện trong cuộc sống của mình.”

Thẩm Sơ há miệng: “Cậu có ý gì?”

“Gì mà đổi thành mối quan hệ khác?”

Sao ngủ một giấc dậy, cậu lại càng nghe không hiểu những lời Tạ Thời Minh nói thế này?

Tạ Thời Minh đứng lên, bước đến trước mặt Thẩm Sơ.

Trước đó hắn để Thẩm Sơ ngồi trên chiếc ghế sofa bên kia, dáng người gầy yếu vẫn còn dáng vẻ thiếu niên ngồi lún xuống ghế, như một chú cừu trắng tinh đang chờ được thương xót, mang theo một dáng vẻ yếu mềm, khiến Tạ Thời Minh không khỏi nhớ đến dáng vẻ của Thẩm Sơ khi mới tỉnh lại, mơ hồ lạc lối, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, cứ như vẫn còn bị tách khỏi thế giới này.

Không giống như cậu học sinh tràn đầy sức sống trước đây, dù có trốn trong chăn cũng phải lén học bài.

Nghĩ đến đây, Tạ Thời Minh vươn tay, đặt lên đôi môi tái nhợt của Thẩm Sơ, khẽ cất giọng:

“Đổi thành loại quan hệ như thế này…”

Theo lời nói, ngón tay cái nhẹ nhàng ấn lên đôi môi mềm mại trắng nhạt kia.

Lực ấn xuống rất nhẹ, sắc ấm áp thấm vào làn môi nhợt nhạt, không phải là vẻ đẹp thoáng qua trong chớp mắt, mà là một màu sắc đặc biệt chầm chậm lan ra rồi dần tan biến, mang theo một nét phong vị riêng biệt trong đó.

Động tác này không hề khiến người ta cảm thấy suồng sã, thậm chí còn mơ hồ mang theo chút xa cách.

Nhưng vào thời điểm đã không còn sớm, trong căn phòng yên tĩnh, ánh đèn vàng ấm áp, một người ngồi một người đứng, tư thế ngẩng nhìn và cúi nhìn… tất cả những điều ấy khiến hai chữ “mập mờ” càng trở nên cụ thể.

Tác dụng của dầu xoa trên người hình như vẫn chưa tan hết.

Có lẽ cũng đã vô tình dính lên mặt.

Thẩm Sơ mím chặt môi, sợ đến mức gần như không dám cử động.

Cậu điên cuồng suy nghĩ trong đầu—

Tạ Thời Minh điên rồi sao?

Hay là hồi đại học hắn học chính là khoa thần kinh, kết quả bị thần kinh luôn?!

“Xem ra hơn năm năm qua cũng khiến cậu thay đổi nhiều rồi.”

Tạ Thời Minh thu tay lại, đứng thẳng người, có chút trên cao nhìn xuống nhìn Thẩm Sơ, ánh mắt u ám: “Dù cậu chỉ nằm suốt hơn năm năm mà thôi.”

Chỉ nằm suốt hơn năm năm mà thôi?!

Chỉ?!

Cả người Thẩm Sơ lập tức căng cứng, sắc mặt xấu đến mức không thể tả.

Tạ Thời Minh hiểu cái gì chứ?!

Hắn lấy tư cách gì mà nói như vậy?!

Sao hắn không thử đi nằm hơn năm năm xem?!

Trong nháy mắt, giận dữ, uất ức, bức bối, phẫn nộ... đủ thứ cảm xúc phức tạp giao thoa, như một bàn tay đen kịt siết chặt lấy tim cậu, cảm xúc mãnh liệt chưa từng có thúc đẩy một loại xung động, khiến Thẩm Sơ không nhịn được mà mở miệng: “ Cậu cho rằng tôi sẽ không đồng ý lời cậu nói sao?!”

Tạ Thời Minh nhướng mày, dáng vẻ không khẳng định cũng chẳng phủ nhận.

“Nếu như cậu chỉ muốn cảm thấy dễ chịu hơn trong lòng, nhất định phải đưa ra cách đó, tôi cũng không phải không thể đồng ý.”

Thẩm Sơ ngẩng đầu lên, còn ngẩng cao hơn lúc nãy, giống như con vịt nhỏ trong phòng tắm bị cậu bóp rồi lại buông tay vài lần, cố ý bày ra dáng vẻ ngẩng đầu nhìn người, còn cố tình nói chậm lại, như đang đánh giá một món đồ, vừa mở miệng: “Vậy thì cậu phải hầu hạ tôi cho tốt đó…”

…………

A a a!

Sáng hôm sau thức dậy, Thẩm Sơ hận không thể lấy búa đập đầu mình lún sâu vào gối!

Tối qua cậu đã nói cái quỷ gì vậy?!

Còn đồng ý cái gì cơ?!

Đầu óc cậu cũng bị Tạ Thời Minh lây rồi sao!

Thẩm Sơ lăn qua một vòng, lại lăn tiếp một vòng, từ bên này giường lăn sang bên kia, bực bội không chịu nổi.

Cuối cùng nằm thẳng tắp trên giường cosplay cá mặn, đờ đẫn trừng mắt, trong đầu rối loạn nghĩ đông nghĩ tây.

Cho đến khi tin nhắn điện thoại vang lên.

Cầm lên xem, không ngờ lại là Hạng Tinh Hà, cậu của cậu.

Hạng Tinh Hà: [ link+1111]

Tin nhắn gửi mấy cái liền đều là liên kết.

Thẩm Sơ hơi khó hiểu.

Nhưng rất nhanh Hạng Tinh Hà đã giải thích —

[ Sơ Sơ, cháu xuất viện rồi chắc cũng không tiện ra ngoài, nhưng ít nhất không cần làm nhiều kiểm tra nữa, lúc rảnh rỗi có thể xem mấy cái này cho đỡ chán.]

Một lúc sau, lại nhắn thêm: [ Những cái này đều do cậu quay đó, nếu cháu không thích cũng có thể xem cái khác.]

[ Ý cậu là, nếu cháu muốn tìm gì để giải trí thì cứ nói với cậu.]

Thẩm Sơ không nhịn được cười khẽ một tiếng.

Khi còn trong bệnh viện, mỗi ngày ngoài kiểm tra ra cũng chỉ có kiểm tra, mà khoảng thời gian đó Thẩm Sơ cũng chẳng có tâm trạng làm gì, nhưng lần này xuất viện, tuy cơ thể vẫn đang trong giai đoạn phục hồi, ra ngoài không tiện, nơi này cũng không hẳn là nhà của cậu, nhưng ít nhất mọi việc đều thoải mái và thuận tiện hơn trong bệnh viện.

Rõ ràng là cậu sợ cậu buồn chán nên mới gửi mấy cái này, nhưng lại sợ cậu không thích.

Cậu đang cố gắng tiến gần hơn, kéo gần khoảng cách với cậu.

Thẩm Sơ gõ một tin nhắn gửi đi: [ Cảm ơn cậu, cháu đang đau đầu không biết tìm gì để làm đây.] Cậu hồi đáp như vậy, Hạng Tinh Hà rõ ràng rất vui.

Nói thêm vài câu nữa rồi hai người kết thúc cuộc trò chuyện.

Dù nói không nhiều, nhưng không sao, có thể từ từ.

Họ là người thân, sớm muộn gì cũng sẽ có lúc có thể nói chuyện không giấu giếm gì cả.

Hơn nữa những gì Thẩm Sơ nói cũng không phải là lời khách sáo.

Cậu thật sự muốn tìm chút việc gì đó để làm.

Không thể cứ mãi nhàn rỗi như vậy, nếu không dù đã tỉnh lại, con người cũng sẽ tiếp tục bị phế hoại.

Tính ra, cậu còn chưa từng học đại học.

Đúng lúc có thể tranh thủ thời gian phục hồi để tự học một chút.

Nhưng học gì đây…

Trước kia có lẽ Thẩm Sơ còn muốn học ngành tài chính, hoặc mấy thứ tương tự, tuy lúc ấy cũng chưa suy nghĩ kỹ, nhưng đại khái là như vậy.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, những thứ đó đều không còn phù hợp nữa.

Thứ nhất là cậu không muốn học, không cần thiết.

Thứ hai là… Tạ Thời Minh cũng đã làm bác sĩ, động cơ ban đầu để cậu suy nghĩ mấy cái ngành kia giờ cũng không còn tồn tại, cậu còn học mấy thứ đó làm gì.

Nhưng nếu không học mấy thứ đó, học cái gì khác, Thẩm Sơ vẫn chưa nghĩ ra.

Hoặc có thể nói, cậu vốn chưa từng cân nhắc đến vấn đề này, nên giờ nhất thời cũng không biết bắt đầu từ đâu.

Tuy tối qua Tạ Thời Minh nói như vậy, bản thân cậu cũng bị kích động mà xem như đã đồng ý, nhưng Thẩm Sơ làm sao có thể coi là thật, cậu chẳng qua chỉ muốn trả đũa lại lời của Tạ Thời Minh thôi, trong năm năm đó chẳng biết đã xảy ra chuyện gì, hoặc có khi là Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu đã trách móc hắn?

Bất kể là muốn làm cho người khác xem, hay là để bản thân dễ chịu hơn, muốn bù đắp đến mức đó, Thẩm Sơ sao có thể tin được.

Tin hắn thì cậu đúng là đồ ngốc.

Dù sao thì giờ cứ coi như đầu óc Tạ Thời Minh có vấn đề, nhất thời không rõ tình hình, vậy thì cậu cũng thuận theo hắn một chút, dù sao nhìn kiểu gì thì cậu cũng là bên được lợi, còn không vui vẻ gì nữa.

Tâm nguyện nhiều năm một đêm thành sự thật, cậu phải biết tận dụng cho tốt mới được.

Nghĩ đến đây, tâm trạng Thẩm Sơ cũng thoải mái hơn vài phần.

Ừ, chính là như vậy.

Giờ đầu óc Tạ Thời Minh còn chưa tỉnh táo, cậu không tranh thủ thì e rằng sau này chẳng còn cơ hội.

Tự dỗ dành mình xong, lại cảm thấy mình là người chiếm lợi, Thẩm Sơ cuối cùng cũng chầm chậm ngồi dậy.

Lúc này mới dời sự chú ý sang chỗ khác, mới ngửi thấy mùi cơm thoang thoảng truyền đến từ ngoài kia.

Hít hít mũi, bụng liền kêu “ùng ục” rất đúng lúc.

Ngay giây tiếp theo, cửa phòng cũng vang lên tiếng gõ.

Gõ hai cái, dường như đang đợi điều gì đó.

Thẩm Sơ đành phải lên tiếng báo là mình đã tỉnh rồi.

Ngay sau đó cửa phòng được mở ra, bóng dáng Tạ Thời Minh xuất hiện ở cửa, bên ngoài quần áo ở nhà còn khoác thêm một chiếc tạp dề kẻ sọc.

Người đàn ông trưởng thành với dáng người cao lớn, với chiếc tạp dề lại bất ngờ toát ra khí chất của một người đàn ông của gia đình.

Nhưng sự hài hòa ngoài ý muốn này lại không làm mất đi vẻ đẹp trai của hắn.

“Muốn tôi bế cậu ra bàn ăn không?”

Thẩm Sơ nhìn Tạ Thời Minh, một lúc lâu mới nghẹn ra được một câu: “Tôi còn chưa rửa mặt.”

Nếu như ban đêm có thể che giấu quá nhiều thứ, thì ban ngày lại có thể bày ra quá nhiều điều—

Sáng sớm như vậy, vừa mới tự an ủi xong, kết quả vừa thấy người liền nhớ đến chuyện xảy ra tối hôm qua, cũng không biết có phải do dầu thuốc đổi công thức hay không, mà tác dụng lại bất ổn như thế!

“Vậy bế cậu đi rửa mặt nhé?”

Tạ Thời Minh bước vào, đến trước mặt Thẩm Sơ, hơi khom lưng: “Xin cứ việc sai bảo.”

Dáng vẻ hệt như một quý ông, nếu bỏ qua giọng điệu khi nói chuyện của hắn…

Thẩm Sơ nhăn mặt, thật sự không thể nhịn được nữa: “Tạ Thời Minh, cậu có thể đừng như thế này... như thế này...” thần kinh à?

Nói những lời đó với vẻ mặt không cảm xúc, thực sự khiến người ta rùng mình.

Rồi liền nghe Tạ Thời Minh thản nhiên nói: “Nhưng tối qua cậu nói, để tôi hầu hạ cậu—”

“Bốp” một tiếng, Thẩm Sơ lập tức lấy tay bịt miệng Tạ Thời Minh lại.

Đủ rồi! Được rồi!

Xem ra cậu không thể tự dỗ mình được nữa rồi.

Chút nữa phải đổi góc độ khác để tự xây dựng tâm lý lại thôi!

Tất nhiên, tiền đề là Tạ Thời Minh đừng có “chọc” cậu nữa!

Sau khi bịt miệng xong, không khí khựng lại một giây.

Ngay sau đó ánh mắt của Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh đối diện nhau, nhận ra tư thế bịt miệng người khác của cậu hơi xấu hổ, dù không thể gọi là mập mờ, thì dường như cũng có chút thân mật.

Điều này không nên xảy ra giữa cậu và Tạ Thời Minh.

Hơn nữa, cậu còn cảm nhận được hơi thở của Tạ Thời Minh phả lên lòng bàn tay mình, cùng với sự mềm mại của môi hắn…

“Phừng” một cái, Thẩm Sơ như bị bỏng, vội rụt tay lại.

Còn vô thức bóp nhẹ ngón tay mình, lúng túng không biết làm gì.

Tạ Thời Minh cũng đứng thẳng người, sau đó quay đầu đi, hình như khẽ thở dài một tiếng.

Rồi mới quay đầu lại, nhẹ giọng mở miệng: “Ốc sên nhỏ.”

Đã đưa đến tận cửa rồi, mà vẫn không biết làm sao để bắt nạt người ta.
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 199: Ngoại truyện kiếp trước (5)



Sau khi ăn sáng xong, Tạ Thời Minh có công việc cần xử lý nên đã vào thư phòng.

Thẩm Sơ ngồi trên ghế sofa, lúc này rảnh rỗi không có việc gì làm, liền mở liên kết mà Hạng Tinh Hà gửi cho cậu, định xem thử.

Ban đầu cậu không quá hiểu rõ công việc của Hạng Tinh Hà, tuy Hạng Tinh Hà cũng từng nói qua một chút, nhưng Thẩm Sơ vẫn khó mà hình dung được.

Cho nên cậu muốn xem video để tìm hiểu trước một chút.

Nhưng xem rồi lại không kiềm được mà bị cuốn vào.

Hạng Tinh Hà gửi cho cậu không chỉ là những đoạn thành phẩm đã được cắt dựng hoàn chỉnh – mấy cái đó thì trên mạng cũng có thể tìm được – mà còn có cả những cảnh hậu trường không thể tìm thấy trên mạng, bao gồm cả cuộc sống thường nhật của nhóm làm phim, tất cả đều được Hạng Tinh Hà gom lại gửi cho Thẩm Sơ, trong đó có rất nhiều cảnh quay do Hạng Tinh Hà tự mình ghi lại – rảnh rỗi, tự do, không bị ràng buộc.

Có cảnh hoàng hôn trên sa mạc, hiếm hoi gặp ngày mưa, trận mưa ngắn ngủi hiếm thấy khiến mọi người vỡ òa reo hò – cảm xúc ấy qua màn hình cũng có thể cảm nhận được.

Có những sinh vật kỳ lạ trong rừng mưa nhiệt đới, có người gan dạ đưa tay tạo dáng định chụp ảnh, ai ngờ dưới lớp lá rộng ấy lại bò ra mấy con khác định tấn công, dọa người kia hét toáng lên, Thẩm Sơ còn nghe thấy giọng Hạng Tinh Hà cười mắng gì đó sau ống kính, không khí rất vui vẻ.

Còn có cảnh Hạng Tinh Hà một mình ngồi đợi bình minh bên bờ biển, tất cả đều được ghi lại qua ống kính.

Bóng đen khổng lồ bơi qua dưới thuyền nhỏ, sóng nước bị cá voi lưng gù nhấc lên.

Dáng nhảy của cá heo, và cả chú “gấu trúc biển” (cá heo vaquita) ngoi đầu lên khỏi mặt nước, như thể đang mỉm cười quan sát đám người trên thuyền.

Còn rất nhiều rất nhiều nữa…

Thế giới tuyệt diệu trước mắt như một bức tranh khổng lồ dần trải ra, từng chút từng chút thu hút ánh mắt Thẩm Sơ, khiến cậu không kiềm được muốn đắm chìm trong đó.

Trong lòng như có thứ gì đó muốn phá vỡ lớp đất mà vươn ra, một ý nghĩ mơ hồ thoáng hiện, tuy chưa đủ rõ ràng, nhưng đã khiến đầu ngón tay Thẩm Sơ ngứa ran, giống như một mầm non nhỏ đang chuẩn bị nhú ra khỏi mặt đất.

Ngón tay đặt trên đùi, ánh mắt Thẩm Sơ không tự chủ nhìn xuống.

Thật ra trước giờ cậu cũng không quá tích cực trong chuyện phục hồi chức năng, tất nhiên cũng không phải buông xuôi, chỉ là cảm thấy... chưa cần vội.

Vì không biết sau khi hồi phục rồi thì có thể làm gì, tương lai mờ mịt, nên dẫn đến chuyện hiện tại cũng không còn cấp thiết.

Nhưng bây giờ, Thẩm Sơ lại nảy sinh một loại xúc động muốn nhanh chóng dưỡng cho cơ thể khỏe lại…

Bất chợt, giống như có một cơ hội nào đó có thể giúp cậu chuyển hướng chú ý, khiến Thẩm Sơ nóng lòng muốn nắm lấy, nếu không thì cậu chẳng biết phải giải tỏa cái cảm giác “bứt rứt không yên” khi rảnh rỗi bằng cách nào, cũng không rõ rốt cuộc Tạ Thời Minh đang muốn làm gì, khiến cậu sinh ra một loại tâm lý chống cự khó hiểu, nhưng lại không biết bản thân đang chống cự điều gì.

Muốn trốn tránh, cũng hoang mang rối rắm.

Cậu biết trạng thái hiện tại của mình không ổn, lần tỉnh lại này, mọi thứ đều đã thay đổi, thoáng cái đã trôi qua năm năm, mọi người đều đang tiến về phía trước, chỉ có cậu giống như vẫn giậm chân tại chỗ.

Tuy đã không còn cố chấp với điều gì, nhưng Thẩm Sơ vẫn rất hoang mang, mờ mịt.

Tất cả mọi thứ trước mắt vừa lạ lẫm vừa quen thuộc, cậu không biết nên làm gì mới phải.

Tự nhủ bản thân cần một khoảng thời gian để thích nghi, nhưng trong giai đoạn thích nghi ấy, vẫn không thể tránh khỏi bị những cảm xúc tiêu cực tác động.

Mặc dù cậu luôn nghĩ mình che giấu rất tốt…

Nhưng hình như vẫn bị phát hiện rồi.

Ốc sên nhỏ.

Thẩm Sơ cúi đầu bĩu môi, cũng may không nói cậu là rùa con.

Cõng trên lưng cái mai, giống như tỉnh giấc sau năm năm, gánh nặng lại tăng thêm.

Đè nặng cậu, khiến cậu làm cái gì cũng có vẻ chần chừ do dự.

Nói là dè dặt thì chưa hẳn, nhưng Thẩm Sơ quả thật có chút giậm chân tại chỗ…..

Mất đi ý chí chiến đấu, giống như không phân biệt được phương hướng nữa.

Nhưng cho dù như vậy... cho dù như vậy, Tạ Thời Minh dựa vào cái gì mà lại chọn cách làm như thế…

Thẩm Sơ mím chặt môi, tay vô thức siết chặt lớp vải rộng trên ống quần, khi Tạ Thời Minh bước ra khỏi thư phòng, cậu không nhịn được mà nhìn về phía hắn.

Tạ Thời Minh đeo một chiếc kính không gọng trên sống mũi, chuẩn bị uống ngụm nước rồi dẫn người đi đến phòng gym phục hồi chức năng.

Chỗ đó đã được cải tạo xong từ trước khi Thẩm Sơ được đón về.

Tạ Thời Minh vừa uống vài ngụm nước, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.

Hắn quay đầu lại, liền chạm phải ánh nhìn vẫn luôn dõi theo mình.

Chú cừu gầy yếu cuộn mình trên ghế sofa, như đang suy nghĩ gì đó, ánh mắt nhìn qua mang theo sự dò xét, có lẽ còn xen lẫn điều gì khác, vô tình vô thức, tưởng rằng hắn không phát hiện ra.

Nhưng khi đối diện với ánh mắt của hắn, cặp mắt kia chỉ lảng tránh vài giây, rồi rất nhanh lại quay trở lại.

“Đến giờ phục hồi rồi.”

Tạ Thời Minh gật đầu “Ừm” một tiếng, đó cũng là lý do hắn rời khỏi thư phòng.

Buổi sáng bế người ra, lúc ăn sáng cũng không nói lời nào, chắc là đang bực trong lòng, nghĩ rằng không nên quá đà, nên Tạ Thời Minh đã đi vào thư phòng. Nhưng lúc này bước ra…

Lại lờ mờ cảm thấy người trước mắt hình như đã có chút thay đổi?

Giống như một chú cừu con trốn trong hang động, cuối cùng cũng muốn duỗi thử móng ra.

“Ngồi hơi mỏi.”

Thẩm Sơ đưa tay về phía Tạ Thời Minh: “Bế tôi qua đó đi.”

Động tác đặt ly nước của Tạ Thời Minh hơi khựng lại.

“Làm gì? Còn không qua đây?”

Người đối diện đang thúc giục, như thể còn chưa quen lắm, nhưng vẫn cố chấp đưa móng ra.

Tạ Thời Minh nhướn mày, có phần ngạc nhiên.

Nhanh như vậy đã có phản ứng rồi sao?

Hắn đặt ly nước xuống, chậm rãi đi tới, đối diện với người đang dang tay, rồi cúi xuống, bế cậu lên.

“Hử?”

Lần này không phải kiểu bế ngang như thường lệ, mà giống như đang bế một đứa trẻ, khiến Thẩm Sơ cao hơn hẳn một đoạn, hai tay trực tiếp đặt lên vai Tạ Thời Minh, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc không giấu nổi.

Cậu không ngờ lại là kiểu bế này.

Móng cừu suýt nữa bị dọa mà rụt về.

Nhưng cuối cùng vẫn kiên quyết giữ lại.

Bị Tạ Thời Minh liên tục mạnh mẽ tới gần, phá vỡ bức tường mà cậu đã dựng lên sau khi tỉnh lại, lại nhìn thấy những sắc thái rộng lớn, tự do, dù chỉ là qua màn hình cũng đã để lại cho Thẩm Sơ một cú sốc không nhỏ, đột nhiên cảm thấy dáng vẻ mình giậm chân tại chỗ do dự không dám bước tiếp thật buồn cười. Dù sao, cậu cũng đã tỉnh rồi mà.

Sẽ không thể nào tệ hơn trước kia nữa.

Hơn nữa nếu như Tạ Thời Minh đã muốn “chơi đùa” theo cách này với cậu, vậy thì cậu cũng sẽ không chịu thua đâu.

…………

Năm năm trước, mối quan hệ giữa cậu và Tạ Thời Minh tuy không đến mức đối chọi gây gắt, nhưng cũng giống như đang so bì từng li từng tí.

Hiện tại, dường như lại trở về với bầu không khí như trước kia, nhưng lại có gì đó không còn giống nữa.

Việc phục hồi của Thẩm Sơ không đến mức như kiểu sau khi gãy xương phải tập lại từ đầu, đỡ hơn kiểu đó một chút, nhưng vì cần khôi phục sức mạnh cơ bắp, nên phải tập luyện sức lực rất nhiều, chưa bao lâu đã đổ mồ hôi đầm đìa, thậm chí còn cảm nhận được cơ thể run rẩy, nhưng vẫn phải nghiến răng kiên trì, cảm giác thực sự rất đau đớn.

Cuối cùng cũng đến lúc Tạ Thời Minh bảo dừng lại, tinh thần kiên trì kia lập tức xẹp xuống.

Thẩm Sơ muốn đứng dậy, nhưng lại không khống chế được mà ngã ngửa ra sau. Cậu theo phản xạ nhắm chặt mắt lại.

Nhưng cơn đau đã lường trước lại không đến, ngược lại, cậu rơi vào một vòng tay ấm áp và rộng lớn.

Mở mắt ra, ngay trước mặt là gương mặt của Tạ Thời Minh.

Đối phương đang nhìn cậu.

Thẩm Sơ muốn dời ánh mắt đi, nhưng nghĩ đến điều gì đó, lại dừng động tác, cứ thế ngẩng đầu nhìn Tạ Thời Minh.

Chú cừu nhỏ mồ hôi nhễ nhại, trên đầu nhú lên cặp sừng nhọn chưa hoàn thiện, dáng vẻ vừa thăm dò vừa phản kháng vẫn chưa tiêu tán.

Tạ Thời Minh không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.

Nếu là trước kia, người trong lòng hắn chắc chắn sẽ trừng mắt nhìn lại.

Rồi không khách sáo đẩy hắn ra.

Thế là hắn đưa tay, ngón tay lướt qua mặt Thẩm Sơ, giúp cậu từng chút một lau đi mồ hôi.

Cuối cùng ngón tay dừng lại ở giọt nước đọng trên môi kia.

Người trong lòng vẫn đang ngồi trên thiết bị tập, nửa người trên tựa vào ngực hắn, trong tư thế ngẩng đầu nhìn hắn. Khi Tạ Thời Minh dừng tay trên đôi môi kia, hắn ngẩng mắt lên nhìn người, vốn dĩ chỉ định gõ nhẹ vào bức tường phòng bị kia, thử xem bây giờ nó đã đến mức nào. Nhưng khi ngẩng đầu, khung cảnh trước mắt từ gượng gạo đến cởi mở…

Hắn cảm thấy, dường như chính mình cũng không còn giữ được vẻ “thuần thục thong dong” như tưởng tượng.

Cơ thể vừa mới luyện tập xong vẫn còn hơi nóng, chỗ ngón tay chạm vào vẫn còn vệt bóng nhẫy của mồ hôi, ngay cả đôi môi nhợt nhạt thường ngày cũng trở nên ửng đỏ, dưới lực ấn của ngón tay, còn mang theo chút cảm giác mềm mại. Vị trí ngón tay đặt lên, có thể cảm nhận được nhịp thở hơi gấp gáp và run rẩy, hơi nóng phả qua, để lại cảm giác như có nước chạm nhẹ vào da.

Nhưng thứ khiến Tạ Thời Minh không thể dời mắt nhất chính là ánh mắt đang ngước nhìn hắn kia, cuối cùng đã ánh lên một tầng sáng, cứng đầu không chịu thua.

Dù nguyên nhân không chịu thua lúc này có hơi trẻ con, nhưng cũng đủ để khiến người khác không thể rời mắt.

Hắn từng nghĩ vô số lần, khi Thẩm Sơ mở mắt trở lại, bản thân sẽ có phản ứng như thế nào.

Là vui mừng, hay biết ơn, hoặc là lòng cảm kích vì đã kiên trì chờ đợi hơn năm năm trời cuối cùng cũng có kết quả?

Nhưng khi đối diện với ánh mắt của Thẩm Sơ, Tạ Thời Minh chỉ cảm thấy đau lòng.

Ánh mắt trống rỗng, như mất phương hướng, khiến người ta không biết phải làm sao.

Hắn biết điều đó rất bình thường, một người nằm hơn năm năm, dù có tràn đầy sức sống đến đâu cũng sẽ bị thời gian tĩnh lặng đó bào mòn.

Nhưng đây không phải là trạng thái mà Thẩm Sơ yêu thích.

Chỉ là cậu không tìm được lối ra để vươn tay ra ngoài.

Vậy thì hắn nguyện ý giúp cậu phá vỡ bức tường đó.

Dù trong đó có xen lẫn một chút tư tâm, nhưng thật ra Tạ Thời Minh cũng chưa từng suy nghĩ nghiêm túc phải làm thế nào, hắn chỉ muốn nhìn thấy dáng vẻ Thẩm Sơ một lần nữa đấu khẩu với hắn, cho dù là đối đầu hay khiêu khích cũng được, cái dáng vẻ tràn đầy sức sống ấy, đôi mắt tròn long lanh đảo tới đảo lui nghĩ ngợi điều gì đó, đều tốt hơn gấp bội ánh mắt trống rỗng khi vừa mới tỉnh lại kia.

Nhưng…

Tạ Thời Minh cảm thấy, điều duy nhất là, hắn đã đánh giá quá cao bản thân.

Là thật sự chưa từng nghĩ đến sẽ thế nào, hay chỉ là chưa từng nghiêm túc nghĩ đến, để rồi mặc kệ bản thân?

Có lẽ, cảnh tượng trước mắt chính là câu trả lời rõ ràng nhất.

Bởi vì hiện tại, khi ngón tay cái hắn đặt lên giọt nước trên môi kia, rõ ràng trước đó hắn đã định dừng lại ở bước này, vậy mà bây giờ trong đầu lại hiện lên một suy nghĩ khác — đã muốn k*ch th*ch người ta, thì tại sao không tiến thêm bước nữa?

Muốn kéo người ở trong bóng tối hơn năm năm ra ngoài, để cậu ấy thật sự cảm nhận được hiện thực trước mắt, muốn thấy ánh sáng rực rỡ trong đáy mắt cậu ấy, cho dù là ngọn lửa giận dữ cũng được, vậy thì... liệu hắn có thể quá đáng thêm một chút nữa không? Dù sao thì, trước đây hay bây giờ, Thẩm Sơ có lẽ vẫn luôn ghét hắn như thế.

Vậy thì, khiến cậu ghét thêm một chút cũng chẳng sao.

Nghĩ như vậy, Tạ Thời Minh cúi người xuống.

Ngón tay rời đi, thay bằng thứ khác.

Sự mềm mại chạm vào sự mềm mại, lực ép vừa đủ khiến cánh môi đã đỏ hồng lại càng thêm thắm sắc.

Chỉ là bị bao phủ, không còn nhìn thấy rõ nữa…
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back