Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Liên Hôn Với Đại Lão Hào Môn

Liên Hôn Với Đại Lão Hào Môn
Chương 70


Tống Thính Tuyết giật mình, lùi lại một bước, phản ứng đầu tiên là muốn chạy.

Nhưng cậu chợt nghĩ, mình đâu có làm chuyện gì sai trái đâu, tại sao lại phải tỏ vẻ chột dạ như vậy?

Thế là cậu ho khan một tiếng, chủ động tiến lên.

"Anh Dạ Hi..." Cậu không nghe được, nên cũng không biết giọng nói của mình yếu ớt đến mức nào.

Phó Dạ Hi dừng lại trước mặt cậu, ra dấu: [Tại sao không nói với anh tiếng nào đã lén lút chạy ra ngoài một mình?]

Sự mạnh dạn của Tống Thính Tuyết vừa dấy lên lại tan biến. Cậu vốn đã chột dạ, lén lút liếc nhìn Tiêu Dĩ Hằng đứng sau lưng hắn: [Em muốn làm một vài chuyện cho anh...]

Vừa ra dấu tay được nửa chừng, Phó Dạ Hi đã dùng tay áp vào má cậu, kéo ánh mắt cậu đang hướng về phía Tiêu Dĩ Hằng quay lại.

Tống Thính Tuyết: "..."

Phó Dạ Hi: [Em muốn làm gì thì nói cho anh biết, anh sẽ không từ chối đâu.]

Tống Thính Tuyết ấp úng, không biết trả lời thế nào, cuối cùng dứt khoát làm nũng, đi đến ôm lấy Phó Dạ Hi.

Phó Dạ Hi: "..."

Hắn xoa xoa cái đầu đang đội mũ len của Tống Thính Tuyết.

Sao Phó Dạ Hi có thể thật sự giận Tống Thính Tuyết được, bị cậu ôm như vậy, hắn cũng quên hết những gì định nói.

Trong Chùa Minh Thiền có quá nhiều người, họ đứng đó một lát đã có rất nhiều người hiếu kỳ quay lại nhìn. Đây không phải là nơi thích hợp để nói chuyện, xác nhận Tống Thính Tuyết không cần mua gì nữa, ba người cùng nhau đi ra khỏi cổng chùa.

Tống Thính Tuyết ra dấu hỏi Phó Dạ Hi: [Sao anh biết em ở đây?]

Phó Dạ Hi quay đầu nhìn Tiêu Dĩ Hằng đang đi sau lưng họ: [Tối qua em mượn điện thoại của anh, anh đã đoán được đại khái em muốn làm gì rồi. Sáng nay dì Chung gọi điện cho anh, nói rằng em muốn ra ngoài tới khu phố cổ, nhưng lại không để chú Lương đưa đi. Dì ấy thấy rất lạ, lo em đi một mình sẽ xảy ra chuyện.]

Thì ra là vậy.

Hóa ra "kẻ phản bội" là dì Chung.

Cậu vẫn chưa suy tính kỹ lưỡng. Đáng lẽ nên bàn bạc trước với chú Lương... nhưng tất cả mọi người trong nhà đều là "gián điệp" của Phó Dạ Hi, cho dù có bàn bạc với chú Lương, e rằng cũng khó mà giấu được hắn QAQ.

Tiêu Dĩ Hằng đứng bên cạnh nhìn ngang nhìn dọc. Mặc dù không biết Phó Dạ Hi và Tống Thính Tuyết đang nói gì, nhưng anh ta cũng đoán được đại khái. Vừa nãy ở ngoài Chùa Minh Thiền nhận được điện thoại của Phó Dạ Hi, hỏi anh ta đang ở đâu, Tiêu Dĩ Hằng đã đoán được chắc chắn hắn đã tìm đến.

Nhưng anh ta không ngờ Phó Dạ Hi lại đến nhanh như vậy, người đã ở gần đây rồi.

Anh ta cảm thấy mặc dù Tống Thính Tuyết làm việc không cẩn thận, nhưng Phó Dạ Hi cũng quản người quá chặt. Xe đã sắp đến nơi rồi, hắn không hề nghĩ rằng mình sẽ đến đây một chuyến vô ích sao?

Tiêu Dĩ Hằng có chút rợn người.

Hoặc là Phó Dạ Hi đã hiểu Tống Thính Tuyết đến mức không thể hiểu hơn được nữa, hoặc là... người này có h*m m**n kiểm soát đến mức bắt đầu b**n th**...

Hắn sẽ không nghi ngờ mình định làm gì đó chứ?

Khoảnh khắc đó, lông tơ của Tiêu Dĩ Hằng suýt dựng hết cả lên.

Thế mà Phó Dạ Hi lại như không có chuyện gì, còn quay đầu lại nhìn anh ta: "Đã trưa rồi, cùng đi ăn một bữa chứ?"

Tiêu Dĩ Hằng liên tục xua tay.

"Sợ gì?" Phó Dạ Hi nhàn nhạt nói, "Tôi có ăn thịt cậu đâu."

Tiêu Dĩ Hằng: "..."

Anh ta đành lái xe, đi theo sau xe của Phó Dạ Hi quay về trung tâm thành phố.

Phó Dạ Hi đã đặt một nhà hàng Quảng Đông, ngay gần công ty của hắn. Nhà hàng này Phó Dạ Hi đã từng gọi đồ mang về cho Tống Thính Tuyết, đứa nhỏ rất thích ăn.

Họ gọi một phòng riêng, ba người cùng vào ngồi.

Tiêu Dĩ Hằng ngồi ở một góc, cố gắng hạ thấp sự tồn tại của mình xuống mức thấp nhất.

Phó Dạ Hi và Tống Thính Tuyết hầu như đều dùng thủ ngữ để trò chuyện.

[Ông thầy bói đó nói, những tin đồn về anh đều do ba anh tung ra.]

[Em cũng không tin hoàn toàn, dù sao lời ông ta nói là thật hay giả, chắc anh có thể tự mình phán đoán được, đúng không?]

Tống Thính Tuyết cúi đầu, lấy hai sợi dây đỏ đã mua ra khỏi túi: [Năm mới đeo dây đỏ có thể gặp may mắn. Em mua hai sợi, mỗi người một sợi. Dây này khá dài, anh muốn đeo ở đâu cũng được, không đeo thì cứ để trong túi, chỉ cần ở bên người là được.]

Phó Dạ Hi đưa tay ra.

Tống Thính Tuyết ngơ ngác nhìn hắn.

[Không phải là định đeo sao? Chắc chắn phải đeo trên tay.] Phó Dạ Hi ra hiệu.

[Không đẹp đâu.] Tống Thính Tuyết xua tay.

[Sao lại không đẹp? Nhiều người đều đeo trên tay, sao anh lại không thể đeo?]

Trên cổ tay mà Phó Dạ Hi đưa ra vẫn còn cài chiếc khuy măng sét mà Tống Thính Tuyết đã tặng.

Tống Thính Tuyết đành rút một sợi dây, giúp Phó Dạ Hi buộc vào cổ tay.

Rồi cậu đưa tay mình cho hắn, ý bảo Phó Dạ Hi cũng buộc cho mình một sợi.

Buộc xong sợi dây cho Tống Thính Tuyết, Phó Dạ Hi ra dấu với cậu: [Sau này đừng như vậy nữa, đi đâu cũng phải nói với anh một tiếng chứ? Làm dì Chung và anh đều lo lắng cho em.]

[Dì Chung cũng lo lắng sao?] Tống Thính Tuyết căng thẳng.

[Sao lại không lo? Em không nghe thấy, ra ngoài bị người ta lừa đi thì làm sao?]

Khi Phó Dạ Hi ra dấu câu này, hai người cùng quay đầu nhìn về phía Tiêu Dĩ Hằng.

Tiêu Dĩ Hằng bị họ nhìn mà sởn hết gai ốc.

[Anh Tiêu Nhị là người tốt mà.] Tống Thính Tuyết còn muốn nói vài lời tốt đẹp cho Tiêu Dĩ Hằng.

[Ăn cơm đi.] Đồ ăn đã được mang lên, Phó Dạ Hi cắt ngang chủ đề này.

Một bữa cơm mà Tiêu Dĩ Hằng ăn không thoải mái chút nào. Khi ăn gần xong, anh ta định tìm cớ chuồn đi, nhưng lại bị Phó Dạ Hi gọi lại.

"Cảm ơn cậu." Phó Dạ Hi nói với giọng điệu bình thản.

"Đừng!" Tiêu Dĩ Hằng giơ tay ngăn cản, "Tôi không nhận đâu, chỉ cần sau này cậu đừng gây phiền phức cho tôi là được."

Phó Dạ Hi gắp chiếc há cảo cuối cùng trong lồng hấp trên bàn đặt vào đĩa của Tống Thính Tuyết: "Phải nhận chứ, cậu đã giúp em ấy, em ấy chắc chắn cũng muốn cảm ơn cậu."

"Này," Tiêu Dĩ Hằng vừa nhổm mông, chuẩn bị chuồn, nghe hắn nói vậy lại ngồi xuống: "Cậu có biết ông thầy bói đó nói gì không? Chắc Thính Tuyết đã nói cho cậu rồi nhỉ? Tôi thấy những gì ông ta nói cũng không phải là không có khả năng, nhưng mục đích của ba cậu là gì chứ? Lẽ nào là muốn nhắc nhở cậu, sau này làm người đừng quá lạnh lùng vô tình?"

Phó Dạ Hi ngước mắt nhìn anh ta một cái.

"Cậu xem, cậu xem!" Tiêu Dĩ Hằng nói, "Tôi vừa nói gì đó về cậu là cậu lại nhìn tôi như vậy. Cái tính này của cậu, thử hỏi cả Ninh Thành này, ngoài tôi ra còn ai chịu được cậu nữa? Tống Thính Tuyết không tính!"

"Nhưng cái này cũng không thể trách cậu được, tôi cảm giác nhà cậu thực sự quá lạnh lẽo, không phải cái kiểu 'lạnh lẽo' thông thường, mà là cái kiểu lạnh lẽo không có 'hơi ấm gia đình' ấy. Nói thật có lúc tôi còn thấy cậu rất b**n th**, nếu tôi là cậu, ở trong nhà đó vài năm thôi, chắc chắn sẽ phát điên mất..."

"Cái ý định của ba cậu, tôi không tài nào hiểu nổi. Ý tôi là... nếu những gì ông thầy bói kia nói là sự thật, vậy thì phải giải thích thế nào về việc ông ấy cứ nhất quyết tung tin đồn về cậu ở bên ngoài chứ?"

Tiêu Dĩ Hằng nghĩ mãi không ra, cứ tự mình suy ngẫm, nhưng đột nhiên nghe Phó Dạ Hi nói: "Ông ấy muốn giúp tôi."

"Ông ấy muốn giúp tôi nhanh chóng giành được quyền kiểm soát Phó thị. Lúc đó nhà họ Phó quá loạn, ông ấy thường nói bản thân sống không được lâu nữa, thậm chí lúc nằm trên giường bệnh, còn nghi ngờ có người hãm hại mình. Ông ấy nghĩ có thể những người khác trong nhà họ Phó cũng sẽ nghi ngờ, chi bằng trực tiếp gán 'tội danh' này cho tôi, ít nhất người ngoài sẽ e sợ, không dám đắc tội với tôi, điều đó có lợi cho tôi."

"Cậu nói vậy, tôi lại thấy đúng là phong cách của ông ấy..." Tiêu Dĩ Hằng rít lên một tiếng như bị đau răng, "Nhưng mà tàn nhẫn quá, trực tiếp nguyền rủa chính con mình..."

Phó Dạ Hi không đồng tình cũng không phản đối.

Đây đúng là chuyện mà người nhà họ Phó có thể làm.

"Thời gian tôi quen cậu... cũng sắp bằng nửa đời người của hai chúng ta rồi..." Tiêu Dĩ Hằng nói thật, "Tôi nhớ trước đây hình như tính cách của cậu đúng là rất khác so với bây giờ, đặc biệt là lúc nhỏ, nhưng mà lúc đó tôi cũng thấy cậu rất khó ưa."

Tiêu Dĩ Hằng luôn cảm thấy, Phó Dạ Hi không thật sự lạnh lùng và vô tình như vậy. Bản chất của hắn là hướng về sự ấm áp, nếu không năm tốt nghiệp cấp ba đã không bất chấp mọi áp lực mà nói đi là đi.

Sống trong nhà họ Phó, hắn chưa bao giờ tìm thấy "điểm tựa" của mình, cho đến khi gặp Tống Thính Tuyết.

"Còn cậu ấy..." Tiêu Dĩ Hằng hất cằm, ý chỉ Tống Thính Tuyết, "luôn cho rằng cậu có khúc mắc trong lòng về chuyện này, và rất để tâm, cho nên mới nhờ tôi giúp hẹn gặp ông thầy bói kia."

"Ông thầy bói đó... bất kể có phải nói bậy nói bạ hay không thì ông ta cũng đã nói rồi, thực tế nguyên văn lời của ông ta không hề tuyệt đối như lời đồn. Mệnh cách của cậu không phải là không thể phá giải, tiền đề là cần tìm được 'điểm tựa'. Không phải đã tìm thấy rồi sao?"

"Tôi đã tốn rất nhiều tiền để hẹn gặp ông ta, nhưng ông ta đã trả lại hết cho tôi, chắc cũng là vì chột dạ... Tôi còn nói với Thính Tuyết, cậu muốn chỉnh ông ta không khó. Nhưng nhiều năm như vậy cậu không làm gì ông ta, có phải đã sớm biết được điều gì rồi không?"

Phó Dạ Hi không phủ nhận: "Tôi sẽ không sống trong lời đồn, cũng không sợ lời đồn."

Tiêu Dĩ Hằng "chậc" một tiếng: "Cậu muốn cứng miệng thế nào thì cứng, dù sao Thính Tuyết có ý tốt, tôi cũng vậy... Quay về đừng vì chuyện này mà cãi nhau với cậu ấy, tôi không làm phiền hai người nữa, đi đây."

"Tôi cãi nhau với em ấy làm gì?" Phó Dạ Hi thấy Tiêu Dĩ Hằng nói câu này thật nực cười, "Đi thong thả, không tiễn."

Tiêu Dĩ Hằng xua tay: "Tôi đúng là lo chuyện bao đồng cho cậu!" Nói xong thì cầm áo khoác của mình lên đi mất.

Cãi nhau ư?

Sao có thể cãi nhau được?

Phó Dạ Hi thầm nghĩ, hắn cưng chiều cậu còn không kịp nữa là.

Buổi chiều, Tống Thính Tuyết thật sự phải đến chỗ của Phùng lão một chuyến. Cậu có một bức tranh đã vẽ xong, cần mang đến nhờ Phùng lão đánh giá, nhưng bức tranh vẫn còn ở nhà, cậu phải quay về lấy.

Phó Dạ Hi lái xe đưa cậu đi, để cậu lại phố cổ Ninh Thành, nói rằng sau khi bận xong việc buổi chiều sẽ đến đón cậu.

Buổi chiều, ở khu phố cổ bắt đầu có tuyết rơi nhẹ. Tống Thính Tuyết ở lại chỗ Phùng lão đến tận chiều tối, Phó Dạ Hi thật sự đã đến.

Bữa tối Phó Dạ Hi nói sẽ ăn cùng Tống Thính Tuyết ở ngoài, và đã dặn dì Chung không cần nấu nữa.

Phó Dạ Hi đến sớm, hai người cùng nhau đi bộ đến nhà hàng mà Phó Dạ Hi đã đặt gần phố cổ.

Đi qua cây cầu nhỏ có dòng nước chảy róc rách trong phố cổ, Tống Thính Tuyết nhô đầu ra nghe ngóng.

Thế giới thật im lặng.

Cậu quay đầu lại, ra dấu cho Phó Dạ Hi: [Anh đã suy nghĩ thông suốt chưa?]

Phó Dạ Hi đáp: [Nghĩ thông suốt chuyện gì?]

[Chính là chuyện lần này, sau khi em đi tìm ông thầy bói đó cho anh...]

[Anh vẫn luôn suy nghĩ rất thông suốt. Đối với anh, những người đã qua đều là cố nhân, chỉ có em mới là quan trọng nhất.]

"Ồ..." Tống Thính Tuyết gật đầu, mặt đỏ bừng.

Cậu nhìn quanh quất, thấy dưới một gốc cây cổ thụ cách đó không xa đã có tuyết đọng.

Đi thêm chút nữa, có bức tường "hot trend" mà họ đã từng vẽ. Nhưng bức tường đó đã bắt đầu chính thức được dỡ bỏ, du khách không được đến gần nữa.

Khoảng đất trống dưới gốc cây cổ thụ bị nghiêng, vì quá trơn nên không ai dám giẫm lên. Đập vào mắt là một mảng tuyết trắng, có nhiều người ở gần đó đang xúc tuyết ném nhau.

Còn có người cầm cành cây, viết chữ trên lớp tuyết đọng.

Tống Thính Tuyết kéo Phó Dạ Hi qua, cũng lấy một cành cây, tìm một chỗ trống, viết lên đó: [Tống Thính Tuyết ❤️ Phó Dạ Hi]

Trái tim đó là một trái tim rỗng nhỏ xíu do cậu vẽ.

Cậu thấy buồn cười, như thể cố tình làm chuyện xấu, lén lút quay đầu nhìn Phó Dạ Hi, lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ.

[Hơi sến.] Cậu ra dấu.

Phó Dạ Hi cầm lấy cành cây từ tay Tống Thính Tuyết, viết tiếp bên dưới dòng chữ đó: [Phó Dạ Hi yêu Tống Thính Tuyết.]

Tống Thính Tuyết sững người.

Cậu chỉ muốn làm một trò đùa nhỏ ngốc nghếch, nhưng không ngờ Phó Dạ Hi lại thật sự thay thế trái tim nhỏ đó.

Phó Dạ Hi đứng sau lưng Tống Thính Tuyết, véo nhẹ vành tai cậu, rồi thì thầm bên tai cậu: "Không nghe thấy, anh có thể viết cho em xem."

Tống Thính Tuyết cảm nhận được hơi thở ấm nóng của Phó Dạ Hi phả ra sau tai. Cậu thấy hơi nhột bèn rụt cổ lại, quay đầu nhìn hắn đầy ngơ ngác.

Ánh mắt chạm nhau, cậu ngại ngùng mỉm cười.

Mặc dù không nghe được, nhưng cậu cũng có thể cảm nhận được.

Tuyết vẫn rơi, lớp tuyết mới rơi xuống sẽ nhanh chóng phủ lên hai dòng chữ vừa viết, giống như bức tường đã bị dỡ bỏ kia.

Nhưng tất cả những hình ảnh đó, đều đã được in sâu vào tâm trí của Tống Thính Tuyết.
 
Liên Hôn Với Đại Lão Hào Môn
Chương 71


Nửa đầu năm 3 đại học đã trôi qua tự lúc nào không hay.

Đến học kỳ sau, mọi người bắt đầu bận rộn chuẩn bị luận văn tốt nghiệp, thực tập và tìm việc làm.

Số tiết học trên trường giảm đi, Tống Thính Tuyết cũng dần ít quay lại trường hơn.

Hiện tại, cậu bận rộn đi khắp nơi theo Phùng lão học vẽ tranh, đôi khi Phùng lão ra ngoài du ngoạn, lấy cảm hứng, cũng thích dẫn theo Tống Thính Tuyết đi cùng.

Thính lực của Tống Thính Tuyết hiện tại đã không còn vấn đề gì, sau lần cảm lạnh đó, Phó Dạ Hi đặc biệt chú ý, trong nhà luôn có sẵn thuốc phòng cảm, thêm vào đó là những bữa ăn ngon của dì Chung, có khi Phó Dạ Hi rảnh rỗi còn đích thân vào bếp.

Nửa năm nay, Tống Thính Tuyết đã mập lên không ít, hai má vốn hơi hóp giờ đã phúng phính hơn. Mỗi lần như thế, Phó Dạ Hi đều bảo rất dễ nắn, xoa một hồi lại thành nghiện, chẳng muốn buông tay.

Cứ thế, sức khỏe của Tống Thính Tuyết cũng tốt hơn hẳn, nửa năm nay chẳng mấy khi ốm vặt nữa.

Phùng lão đã đưa Tống Thính Tuyết đi không ít nơi, coi như đã thực hiện được giấc mơ đi du lịch từ nhỏ của cậu.

Hơn nữa, những nơi Phùng lão tới đều có phong tục dân gian độc đáo hoặc có bề dày lịch sử. Đa phần các chuyến đi này đều do các cơ quan du lịch và văn hóa địa phương mời, có lần Tống Thính Tuyết còn được theo chân Phùng lão đến một khu khai quật khảo cổ quy mô lớn, tận mắt chứng kiến nhiều cổ vật quý hiếm vừa mới được khai quật và đang chờ phục chế.

Trong nửa năm này, kỹ thuật hội họa của Tống Thính Tuyết cũng tiến bộ vượt bậc, sau khi được Phùng lão chỉ dạy, nét bút của cậu càng thuần thục, song linh khí lại chẳng hề giảm sút, thậm chí so với trước kia, phong cách cá nhân càng trở nên rõ nét hơn.

Phùng lão nói, trong tranh của Tống Thính Tuyết có thể "nghe" được âm thanh, đó chính là "căn" và "cốt" trong phong cách hội họa của cậu, tuyệt đối không thể đánh mất. Đây cũng là điều khiến tranh của cậu đặc biệt hấp dẫn người xem.

Tống Thính Tuyết vẽ tranh luôn rất tập trung, thái độ đối với hội họa cũng rất nghiêm túc, hơn nữa cậu có những ý tưởng riêng của mình. Những điều cậu cho là đúng, dù Phùng lão có bảo sửa, cậu cũng sẽ không sửa.

Đây cũng là điểm mà Phùng lão đặc biệt yêu thích ở cậu. Thực ra, nghệ thuật không có đúng sai, sự theo đuổi nghệ thuật và cái đẹp của con người tuy khác nhau nhưng về cơ bản lại là tương đồng. Trong sáng tạo nghệ thuật, điều tối kỵ nhất là chạy theo số đông và đánh mất chính mình. Đây cũng là lý do vì sao có nhiều triệu phú sẵn sàng chi một khoản tiền lớn để nhờ Phùng lão vẽ tranh chỉ định nhưng ông đều từ chối.

Theo lời Phùng lão, trước đây ông cũng từng nhận vài đồ đệ, nhưng những đồ đệ đó "đạo tâm" không đủ kiên định, dễ bị tiền tài làm tha hóa ý chí. Cuối cùng, khi đã vẽ quá nhiều tranh chỉ định, họ dần không còn khả năng vẽ ra những tác phẩm thực sự chứa đựng tâm hồn và ý tưởng của mình nữa, đánh mất hoàn toàn khao khát thể hiện bản thân.

Sau này, những người đó lại mượn danh nghĩa là đồ đệ của Phùng lão để kiếm chác khắp nơi, Phùng lão thấy không vừa mắt nên đã đuổi họ ra khỏi sư môn.

Phùng lão cũng từng nghĩ đến việc bồi dưỡng Đại Mễ và cháu trai mình.

Đáng tiếc hai người này hoàn toàn không có thiên phú nghệ thuật, hơn nữa cũng chẳng hứng thú với vẽ tranh, thử vài lần đều cảm thấy gượng ép, cuối cùng đành thôi.

Lần đầu tiên Phùng lão nhìn thấy tranh của Tống Thính Tuyết là ở nhà họ Tống.

Từ bức tranh đó, ông có thể nhận ra ngay người vẽ có tâm hồn trong sáng, đúng là kiểu đồ đệ lý tưởng mà ông luôn tìm kiếm.

Mặc dù đôi khi đúng là vẫn phải thỏa hiệp với thực tế, vừa phải vẽ tranh vừa phải kiếm tiền, nhưng ít nhất, giới hạn cuối cùng của sáng tạo nghệ thuật không thể mất đi.

Nửa năm sau, Phùng lão được mời tới nước F để tham dự Tuần lễ Mỹ thuật do một phòng triển lãm nổi tiếng ở địa phương tổ chức. Khi đi, ông đã mang theo một bức tranh của Tống Thính Tuyết để dự triển lãm.

Nước F được mệnh danh là cái nôi của văn hóa nghệ thuật thế giới, hàng năm có vô số nghệ sĩ đến đây để "hành hương". Với tư cách là một công trình mang tính biểu tượng của nước F, phòng triển lãm Mỹ thuật Thánh Đức còn tổ chức một cuộc thi giải thưởng nghệ thuật hàng năm. Giải thưởng này được giới nghệ thuật gọi là "tấm vé bước vào điện thờ nghệ thuật".

Dù không giành được giải, việc tác phẩm của mình được trưng bày trong phòng triển lãm cũng là một điều vô cùng đáng tự hào. Thậm chí có người còn lấy đó làm mục tiêu cả đời.

Thế nhưng, "tấm vé" cuối cùng vẫn chỉ là "tấm vé". Từ xưa đến nay, đã có biết bao nhiêu người ngã gục trước gã khổng lồ mang tên "nghệ thuật", cả đời cũng không thể chạm tới được dù chỉ một chút.

Bức tranh mà Phùng lão mang đi lần này, thật ra Tống Thính Tuyết không mấy hài lòng lắm, nhưng Phùng lão lại cho rằng nó tràn đầy linh khí. Bức tranh đó là cậu vẽ sau khi bị cảm lạnh và mất thính giác vào đầu năm. Hơn nửa năm nay, được Phùng lão chỉ bảo, kỹ thuật vẽ của cậu đã tiến bộ rất nhanh, ngay cả bản thân cậu cũng cảm thấy giờ mình vẽ tốt hơn trước kia nhiều. Tuy nhiên, Phùng lão vẫn khăng khăng cho rằng bức tranh đó là tác phẩm xuất sắc nhất của cậu cho đến hiện tại, và nói sẽ mang nó đến cho vài người bạn "già" ở Phòng triển lãm Mỹ thuật Thánh Đức xem.

Tống Thính Tuyết không có mối quan hệ nào trong giới mỹ thuật, cũng không hiểu rõ về giới nghệ thuật nước ngoài. Vì Phùng lão nói là đưa cho bạn bè xem nên cậu cũng đồng ý.

Thế rồi vào giữa tháng 10, Phùng lão lại gọi điện thoại đường dài từ nước F về, bảo Tống Thính Tuyết đến nước F một chuyến vào cuối tháng này để nhận giải.

Tống Thính Tuyết giật mình.

Cậu không biết Phùng lão nói đến giải thưởng gì, nhưng cậu có theo dõi các trang tin tức uy tín trong giới nghệ thuật trong nước, bao gồm cả 'Tuần san Mỹ thuật' do bạn của Phùng lão làm chủ. Mấy ngày nay, một vài trang đều đưa tin về cùng một chuyện, đó là cuộc bình chọn "Giải thưởng nghệ thuật quốc tế Thánh Đức" của Triển lãm Mỹ thuật Thánh Đức.

Thậm chí, Tống Thính Tuyết còn lướt thấy bức tranh của mình trên một trong những trang tin đó.

Hóa ra Phùng lão không hề lừa cậu, ông thật sự đã mang tranh của cậu đi triển lãm, không chỉ triển lãm mà còn tham gia cuộc thi nữa...

Điều khiến Tống Thính Tuyết bất ngờ hơn cả là... hình như cậu còn đoạt giải.

Phùng lão bảo với Tống Thính Tuyết, lần trao giải này tốt nhất cậu nên tự mình đến nhận, đây là cơ hội tốt để mở rộng danh tiếng.

Nghệ thuật cần sự thanh tao, nhưng cũng cần sự gần gũi.

Giải thưởng lần này chỉ là "tấm vé bước vào nghệ thuật" mà thôi, nếu Tống Thính Tuyết không đến nhận, cậu sẽ bỏ lỡ một cơ hội hiếm có.

Nói thẳng ra chính là: "Người ta phải biết đến cháu, quen mặt cháu, thì tranh của cháu mới bán được tiền."

Tống Thính Tuyết hiểu ý của Phùng lão, nhưng cậu vốn không giỏi giao tiếp, cậu lo lắng giới nghệ thuật cũng giống như một chốn danh lợi, bản thân không chen chân vào được.

Tuy nhiên, Phùng lão nói lo lắng của cậu là thừa thãi, có ông dẫn đường phía trước, cậu chẳng cần sợ gì cả.

Vì chuyện này, khi Tống Thính Tuyết giúp đỡ trông coi "Nam Kha" còn đặc biệt thảo luận về chủ đề này với Đại Mễ.

Đại Mễ nói, đối với một nghệ sĩ, danh tiếng và các mối quan hệ quả thực rất quan trọng, kiếm tiền thì chẳng có gì đáng xấu hổ cả. Nếu cậu thực sự không muốn giao thiệp, sau này có tiền có thể thuê một người quản lý chuyên nghiệp, giống như quản lý của Phùng lão vậy, mỗi ngày cũng phải bận rộn nhiều việc lắm.

Cậu ấy còn khuyên Tống Thính Tuyết đừng sợ, suy cho cùng nghệ thuật vẫn chú trọng tài năng nhất, chỉ cần có tài, thực lực đủ vững, thì hoàn toàn không phải sợ bị người khác coi thường.

Đại Mễ còn phân tích, chính vì Tống Thính Tuyết ở nhà họ Tống quá lâu nên mới thiếu tự tin như vậy, người nhà họ Tống không biết nhìn người, xem cái tên thiếu gia giả không có tài cán gì chỉ biết gây sự kia như báu vật, lại thêm từ nhỏ Tống Thính Tuyết chưa từng đi đâu xa, cho nên mới có cảm giác sợ hãi với những giao tiếp bên ngoài, cậu ấy khuyên Tống Thính Tuyết vẫn nên ra ngoài đi lại nhiều hơn, còn nói Phó Dạ Hi bây giờ bảo vệ cậu quá kỹ, cậu không thể cứ mãi sống dưới vòng tay của Phó Dạ Hi được.

Tống Thính Tuyết cảm thấy những lời Đại Mễ nói rất có lý.

Phó Dạ Hi bảo vệ cậu quá tốt.

Cậu không hề quên đi lý do ban đầu mình đồng ý theo Phùng lão học vẽ.

Cậu vẫn luôn muốn dựa vào bản thân để sống thật tốt trên thế giới này.

Thế là, đợi đến buổi tối hôm đó Phó Dạ Hi tan làm, Tống Thính Tuyết bèn nói với Phó Dạ Hi chuyện cậu muốn ra nước ngoài nhận giải.

Lúc đó Phó Dạ Hi không nói gì, chỉ hỏi Tống Thính Tuyết thời gian nhận giải cụ thể.

Kể từ sau khi Tống Thời Nguyện tìm người bắt cóc Tống Thính Tuyết vào năm ngoái, cộng thêm lần cảm lạnh cuối năm đó, Tống Thính Tuyết có cảm giác Phó Dạ Hi bắt đầu "quản" cậu càng lúc càng chặt. Mỗi lần Tống Thính Tuyết đi đâu Phó Dạ Hi đều phải hỏi, cho dù không hỏi, thực ra hắn cũng đều biết hết.

Thỉnh thoảng Tống Thính Tuyết đem chuyện này kể với Đại Mễ, Đại Mễ đều bảo Phó Dạ Hi là kiểu người có h*m m**n kiểm soát quá mạnh, thậm chí đến mức có chút đáng sợ.

Còn nói Phó Dạ Hi quả nhiên "danh bất hư truyền".

Nhưng Tống Thính Tuyết lại không biết Phó Dạ Hi "đáng sợ" ở đâu, cũng chẳng biết hắn "danh bất hư truyền" ở điểm nào. Bây giờ cậu đã quen với việc mỗi lần ra ngoài đều chủ động báo cho Phó Dạ Hi biết, để hắn biết cậu đi đâu là được, hắn cũng chưa từng làm gì quá đáng với cậu, càng không phải nhốt cậu trong nhà không cho bước ra ngoài.

Đại Mễ chẳng tài nào hiểu nổi tâm lý của Tống Thính Tuyết, chỉ biết nói: "Cũng tốt, hai người rất xứng đôi."

Đây chính là điểm khiến Tống Thính Tuyết không sao trò chuyện được với Đại Mễ! Cậu cảm thấy Đại Mễ hoàn toàn không biết Phó Dạ Hi tốt đến mức nào!

Nhưng thực ra... lần này khi nói với Phó Dạ Hi về việc muốn đi nước F, trong lòng Tống Thính Tuyết vẫn không khỏi lo lắng.

Năm nay công việc của Phó Dạ Hi đặc biệt bận rộn, thậm chí còn bận hơn cả năm ngoái, hắn có rất nhiều việc phải làm, mỗi ngày dù tan làm về nhà cũng có vô số cuộc họp video. Kỳ nghỉ hè năm nay, Tống Thính Tuyết một mình ở nhà buồn chán, Phó Dạ Hi còn từng nhắc đến việc bản thân không có thời gian để đi chơi với Tống Thính Tuyết, trong lời nói có xen lẫn sự áy náy.

Tống Thính Tuyết còn an ủi hắn, thật ra đi đâu chơi cậu cũng không để ý, chỉ cần mỗi ngày có thể gặp mặt anh Dạ Hi là được rồi!

Nhưng nếu lần này thực sự phải đi nước F, đó sẽ là lần đầu tiên trong đời Tống Thính Tuyết ra nước ngoài... Có Phó Dạ Hi ở bên cạnh thì tốt biết mấy.

Mà... gần đây Phó thị đang mở rộng nghiệp vụ mới, mỗi ngày Tống Thính Tuyết lướt vòng bạn bè, đều thấy Lý Cẩn bận đến bù đầu, nghĩ cũng biết gần đây Phó Dạ Hi nhất định có rất nhiều việc.

Chuyện công ty chắc chắn rất quan trọng, Tống Thính Tuyết không muốn làm ảnh hưởng đến Phó Dạ Hi.

Đến cuối tuần đó, Phó Dạ Hi vẫn không đề cập đến việc có đồng ý cho Tống Thính Tuyết một mình ra nước ngoài hay không.

Thật ra, Tống Thính Tuyết đã quen với việc nghe lời Phó Dạ Hi, một mình cậu ra ngoài quả thực rất bất tiện.

Có lẽ Phó Dạ Hi cũng không nỡ để cậu xa nhà.

Thế nhưng thời gian nhận giải sắp đến, bên Tống Thính Tuyết vẫn không có tin tức gì, Phùng lão lại gọi thêm vài cuộc điện thoại đến thúc giục, nghe nói vì chuyện này còn đặc biệt gọi điện mắng Phó Dạ Hi một trận.

Tống Thính Tuyết cảm thấy Phó Dạ Hi bị mắng oan, bởi vì Lý Cẩn đã giúp Tống Thính Tuyết mua vé máy bay xong rồi.

Máy bay khởi hành vào thứ 2.

Đến lúc đó Lý Cẩn sẽ phụ trách đưa tiễn, anh ta không không chỉ đưa Tống Thính Tuyết ra sân bay, mà là đưa thẳng Tống Thính Tuyết đến nước F, đợi khi Tống Thính Tuyết đến nơi gặp Phùng lão rồi anh ta mới đáp chuyến bay về.

Thư ký Lý bận rộn như vậy mà còn phải phụ trách đưa Tống Thính Tuyết ra nước ngoài, Tống Thính Tuyết cảm thấy Phó Dạ Hi có hơi quá đáng khi bóc lột người làm công.

Nhưng nghe nói chi phí công tác lần này của thư ký Lý còn cao hơn tiền vé máy bay nhiều, Tống Thính Tuyết lại không còn thấy thương cho thư ký Lý nữa.

Thứ Hai sẽ xuất phát, rốt cuộc cuối tuần Phó Dạ Hi cũng dành ra được thời gian, nói là muốn dẫn Tống Thính Tuyết đi chơi để thư giãn.

Nhưng... vẫn không thể đi quá xa, hắn lo cuối tuần Tống Thính Tuyết đi lại mệt, cộng thêm công việc của công ty níu chân, không cho phép hắn rời khỏi Ninh Thành...

Cho nên Phó Dạ Hi liên hệ với Tiêu Dĩ Hằng.

Nhà họ Tiêu lại mở thêm một khách sạn cao cấp ở Ninh Thành, đồng thời, Tiêu Dĩ Hằng cũng khai trương một quán bar mới trên tầng thượng của khách sạn đó.

Người này đúng là ăn bám cha mẹ đến tận cùng, kiếm tiền mà còn không chịu đổi địa điểm.

Nhưng khách sạn này vô cùng đặc biệt, nó được xây dựng trong Thế giới Động vật Biển ở Ninh Thành, thậm chí các phòng khách sạn ở tầng dưới còn được xây dưới lòng đất, từ cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài có thể thấy đầy rẫy những đàn cá bơi lội. Buổi tối còn có thể ngủ cùng với cá mập và cá đuối.

Vì sự độc đáo này, khách sạn vừa xây dựng đã nhận được rất nhiều sự quan tâm và chào đón, còn chưa mở cửa đã có vô số người tranh nhau đặt phòng, mặc dù tiền phòng rất đắt... muốn ở một đêm, chi phí cũng không hề thấp.

Tống Thính Tuyết rất phấn khích.

Từ nhỏ cậu chưa từng được đi đâu cả, mà chỉ cần được đi chơi với Phó Dạ Hi, đi đâu cậu cũng sẽ rất vui.

Một ngày trước khi khởi hành, Tống Thính Tuyết bận rộn ở nhà sắp xếp hành lý.

Đến ở khách sạn đó, chắc chắn không thể thiếu việc đi dạo trong Công viên Hải dương, Tống Thính Tuyết đã tìm hiểu trước, nghe nói chim cánh cụt ở đó rất thân người, còn cá voi trắng lại thích dọa nạt trẻ con. Cậu muốn ăn mặc thật trẻ trung một chút, nói không chừng có thể kết bạn với cá voi trắng và chim cánh cụt.

Tống Thính Tuyết chọn quần áo trong phòng thay đồ, chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn một chiếc áo hoodie có đính móc khóa cá mập con, chiếc áo này cũng là Phó Dạ Hi mua cho cậu, đã nhờ Lý Cẩn đưa đến treo trong phòng thay đồ từ lâu rồi, mà đến bây giờ Tống Thính Tuyết vẫn chưa mặc lần nào.

Cậu vui vẻ lấy chiếc áo xuống ướm thử lên người, rồi chạy đến thư phòng gõ cửa, làm phiền Phó Dạ Hi làm việc.

"Anh Dạ Hi," Tống Thính Tuyết giơ chiếc áo, ướm lên người, đung đưa qua lại, "Em mặc chiếc này đi Công viên Hải Dương có được không?"

"Được," Phó Dạ Hi ngước lên nhìn cậu, "Cá mập con muốn kết bạn với chim cánh cụt và cá voi trắng à?"

"Sao anh biết?" Tống Thính Tuyết ngạc nhiên.

Phó Dạ Hi: "Hôm qua em tìm hiểu cả ngày, sao anh lại không biết được?"

Anh ngoắc tay, nói với Tống Thính Tuyết: "Lại đây, để anh nếm thử xem 'thịt cá mập' có ngon không."

Tống Thính Tuyết hoảng sợ, nhưng vẫn lê bước qua: "Cá mập là động vật được bảo vệ, ăn bậy sẽ bị bắt đó!"

Phó Dạ Hi ôm lấy cậu, để cậu ngồi trên đùi mình, cúi đầu cắn một miếng vào má cậu: "Người khác ăn sẽ bị bắt, còn anh 'ăn' thì được, hợp pháp."

Má thịt của Tống Thính Tuyết bị hắn cắn hằn cả vết răng.

"A a!" Tống Thính Tuyết giận dỗi, "Cắn môi em chưa đủ, còn cắn cả má em! Quá đáng!"

Nói xong cậu cũng nhào tới, cắn mạnh một cái vào má Phó Dạ Hi.

Thế là cả hai người đều hằn vết răng trên mặt.

Mỗi người một bên.

Vô cùng xứng đôi.
 
Liên Hôn Với Đại Lão Hào Môn
Chương 72


Cả ngày hôm đó, Phó Dạ Hi đều dẫn Tống Thính Tuyết dạo chơi trong Công viên Hải Dương, Tiêu Dĩ Hằng không đến quấy rầy bọn họ.

Tống Thính Tuyết rất tò mò về những loài động vật nhỏ này.

Cậu và Phó Dạ Hi đã cùng nhau xem màn biểu diễn của cá heo, còn mặc đồ bảo hộ để cho các bé chim cánh cụt ăn, và bắt tay với hải cẩu con.

Cuối cùng, họ còn chào cả chú cá voi trắng to lớn thích dọa trẻ con nữa.

Tống Thính Tuyết vô cùng vui vẻ, cậu yêu tất cả những sinh vật tuyệt vời trong tự nhiên. Cậu cảm thấy sau khi về, mình sẽ có thêm rất nhiều cảm hứng mới.

Phó Dạ Hi thấy cậu ở đây vui vẻ quên cả trời đất, bèn nói: "Để hôm nào đi sở thú nhé?"

Ninh Thành có một sở thú hoang dã rất lớn, nghe nói những động vật hoang dã ở đó được thả tự do, rất gần gũi với tự nhiên, du khách chỉ có thể ngồi trong xe tham quan. Cửa xe sẽ bị nhân viên khóa chặt từ bên ngoài trước khi vào, giữa chừng tuyệt đối không thể xuống xe.

Chỉ là trước đây, nơi này quản lý chưa nghiêm, từng có du khách không tuân thủ quy định, tự ý mở cửa xuống xe, kết quả bị một con hổ dữ lôi đi.

Đúng là chọn lọc tự nhiên, kẻ mạnh sinh tồn. Tống Thính Tuyết từng đọc tin tức này, bây giờ nghĩ lại vẫn còn hơi sợ.

Nhưng cậu lại rất thích gấu trúc.

Trong sở thú hoang dã Ninh Thành có một chú gấu trúc được nuôi nhốt, tên là Tiểu Vừng. Đúng như cái tên gọi, lông của nó có màu xám xám, giống như một viên mè vừng. Tống Thính Tuyết rất muốn đến gặp nó.

Tất nhiên, nếu có cơ hội đến khu bảo tồn gấu trúc ở Tứ Xuyên để gặp nhiều gấu trúc hơn thì càng tuyệt vời.

Tống Thính Tuyết nói điều này với Phó Dạ Hi, hắn bèn nói: "Năm sau anh không còn bận nữa, nhất định sẽ đưa em đi."

Cậu biết rõ năm nay Phó Dạ Hi cực kỳ bận rộn, nửa năm sau còn bận hơn nửa năm đầu. Lần này hắn có thể tranh thủ cuối tuần để đi chơi cùng cậu đã là rất khó rồi.

Cậu ngoan ngoãn gật đầu, dán chặt bên người hắn, nói: "Chờ khi nào không bận nữa chúng ta lại đi nhé ~"

Giống như một con vẹt nhỏ líu lo tập nói.

Dù sao thì một mình cậu đi đâu cũng không vui bằng đi với Phó Dạ Hi, đương nhiên là cậu sẽ không ảnh hưởng đến công việc của hắn rồi!

Sau khi dạo hết một vòng thủy cung, Tống Thính Tuyết đã thấy mệt. Phó Dạ Hi dẫn cậu đến nhà hàng xoay trên tầng cao nhất của khách sạn để ăn tối. Nghe nói buổi tối ở đại lộ trung tâm Công viên Hải Dương còn có diễu hành.

Khách sạn nhà họ Tiêu hợp tác với Công viên Hải Dương, cung cấp đặc quyền cho khách VIP, họ có thể ngồi trên đài quan sát của khách sạn để ngắm diễu hành. Hiệu quả giống hệt như xem ở phố trung tâm, và các nghệ sĩ còn đặc biệt ngẩng đầu lên để tương tác với du khách trên đài quan sát.

Đặc quyền này rất phù hợp với Tống Thính Tuyết, không phải xuống dưới chịu gió lạnh và chen chúc với người khác.

Màn diễu hành của thế giới động vật biển đặc biệt hoành tráng. Những quả bóng bay khổng lồ hình động vật có đèn tích hợp lơ lửng giữa không trung, kết hợp với bầu không khí của cả con phố trung tâm, tạo cảm giác như đang ở dưới đáy biển.

Tống Thính Tuyết xem rất vui, cả người nằm rạp trên đài quan sát, cổ vươn dài ra. Phó Dạ Hi sợ cậu ngã, vòng tay ôm chặt lấy eo cậu từ phía sau.

Biểu diễn kết thúc, Tống Thính Tuyết vẫn còn chưa thỏa mãn.

Đúng lúc này, Tiêu Dĩ Hằng – người đã biến mất cả ngày – cuối cùng cũng gọi điện cho Phó Dạ Hi, nói muốn mời hắn lên quán bar trên tầng thượng để tụ tập.

Phó Dạ Hi hỏi Tống Thính Tuyết có muốn đi không.

Lúc này Tống Thính Tuyết vẫn còn rất tỉnh táo, không hề buồn ngủ. Nghĩ đến việc về phòng cũng chẳng có gì làm, cậu nói muốn đi cùng xem sao.

Lên đến tầng thượng, quán bar nằm ngay cạnh nhà hàng xoay. Cách trang trí bên trong vẫn mang phong cách kỳ quái mà Tiêu Dĩ Hằng yêu thích, vừa quê mùa vừa tao nhã, âm nhạc vang lên rất nhẹ, không ồn ào.

Đến phòng riêng, Tiêu Dĩ Hằng đang ngồi trên sofa cùng vài người bạn uống rượu trò chuyện.

Mấy người bạn này lần trước Phó Dạ Hi và Tống Thính Tuyết đến quán bar khác của Tiêu Dĩ Hằng đã từng gặp qua, cũng không xa lạ gì.

Phó Dạ Hi nhàn nhạt gật đầu, coi như thay Tống Thính Tuyết chào hỏi, sau đó dẫn cậu đến một góc ngồi xuống.

Xem qua thực đơn đồ uống, Phó Dạ Hi gọi cho Tống Thính Tuyết một ly nước trái cây, còn mình thì chỉ uống nước lọc.

Nghe nói Phó Dạ Hi chỉ uống nước khoáng, Tiêu Dĩ Hằng cười: "Sao vậy? Đến chỗ tôi mà không nể mặt tôi? Chỉ uống nước khoáng?"

Phó Dạ Hi: "Lớn tuổi rồi, uống ít rượu, uống ít đồ ngọt," Hắn nhắc nhở Tiêu Dĩ Hằng, "Cậu cũng vậy."

Một người bạn bên cạnh bật cười: "Dĩ Hằng, Phó tổng nhà người ta không giống cậu đâu, kết hôn rồi. Cậu Tống còn trẻ như vậy, chắc chắn Phó tổng phải chăm sóc bản thân, còn cậu thì coi như buông thả rồi."

Một người bạn khác cũng nói: "Đúng rồi Dĩ Hằng, cậu đã độc thân bao nhiêu năm, không định tìm một người để hẹn hò à?"

"Lớn tuổi rồi thì khác thật. Tôi có một người bạn học, chắc chắn là bằng tuổi chúng ta thôi. Tôi nhớ lúc đi học, cậu ta còn là hotboy lớp, hotboy trường gì gì đó của trường mình. Thế mà lần trước tôi gặp cậu ta trên bàn nhậu khi bàn chuyện làm ăn, mọi người đoán xem? Giờ cậu ta hói nửa đầu rồi, bụng thì to đùng!"

"Ôi chao, nghe ghê quá, tôi phải gọi thêm một ly rượu nữa mới được."

"Là thật đấy đừng có mà không tin! Tuổi tác thật sự là con dao giết người, nhưng tôi thấy vợ cậu ta cũng rất xinh đẹp, nghe nói cũng trẻ hơn cậu ta không ít. Tên đó tuy đã xuống sắc nhưng có được người vợ xinh đẹp như vậy cũng coi như có phúc rồi!"

"Ai da, những người tự giác như Phó tổng của chúng ta thì hiếm lắm."

Mọi người bắt đầu bàn tán về một số chuyện liên quan đến hôn nhân.

Tống Thính Tuyết nhìn vóc dáng của Phó Dạ Hi bèn rúc lại gần, thì thầm hỏi: "Anh Dạ Hi, hồi đi học anh cũng là kiểu hotboy trường học gì đó à?"

"Em nghĩ sao?" Phó Dạ Hi dùng nĩa xiên một miếng trái cây từ đĩa trước mặt đưa đến miệng cậu.

Tống Thính Tuyết nhân lúc hắn không đề phòng liền cắn một cái lên tay hắn: "Em thấy chắc chắn là vậy rồi."

Phó Dạ Hi tự giác đến mức khiến người ta phải phát bực, đến bây giờ vẫn còn dậy sớm chạy bộ buổi sáng.

Cậu lại bắt đầu nhớ về hình ảnh Phó Dạ Hi thời sinh viên mà cậu từng thấy ở nhà họ Tống.

So với hiện tại thì gầy hơn một chút, cằm cũng nhọn hơn, trông như một nam sinh đại học anh tuấn, lạnh nhạt mà trong trẻo.

Khi đó cũng rất đẹp trai, thật sự vô cùng đẹp trai.

Tống Thính Tuyết nghĩ thầm, chắc chắn không chỉ là hotboy lớp, có khi còn là hotboy trường luôn đấy!

"Lúc đó có ai theo đuổi anh không?" Tống Thính Tuyết hỏi một cách tinh nghịch.

"Có chứ, nhiều vô kể, xếp hàng từ cửa lớp ra đến tận cổng trường luôn." Tiêu Dĩ Hằng thò đầu ra trả lời.

Tống Thính Tuyết nhìn về phía Phó Dạ Hi.

Phó Dạ Hi không trực tiếp trả lời, mà hỏi ngược lại Tống Thính Tuyết: "Vậy lúc em đi học có ai theo đuổi em không?"

Tống Thính Tuyết bỗng thấy chột dạ.

Bởi vì cậu nhớ đến chuyện, lúc trước có một nam sinh từng xếp nến thành hình trái tim dưới ký túc xá tỏ tình với cậu, mà lúc đó còn bị Phó Dạ Hi bắt gặp ngay tại chỗ nữa chứ!

Đang nói chuyện thì có một người bạn của Tiêu Dĩ Hằng đề nghị: "Chỉ uống đồ thôi thì có gì vui, hay là chơi trò chơi đi?"

Mọi người đều đã gặp mặt, cũng quen biết, nếu không tham gia thì lại thành ra lạc lõng. Phó Dạ Hi liếc nhìn Tống Thính Tuyết, thấy cậu không phản đối thì gật đầu đồng ý.

Tiêu Dĩ Hằng gọi phục vụ mang vài con xúc xắc đến.

"Chúng ta chơi xúc xắc nhé, mỗi người nhận một con số, lắc trúng ai thì người đó phải chọn thật lòng hay mạo hiểm, không thì uống rượu. Nhưng nói trước, ra đề không được quá đáng."

Vài người bạn bên cạnh "hứ" một tiếng: "Sao mà quê mùa quá vậy Dĩ Hằng."

"Cậu không biết à, gu của tôi vốn dĩ là quê mùa, nếu không thì cậu nghĩ ra trò hay hơn đi?"

Đối phương nghẹn họng.

Đúng là nhất thời cũng không nghĩ ra được trò nào hay hơn, mà trò này vừa an toàn lại vừa vui.

Thế là Tiêu Dĩ Hằng bắt đầu lắc xúc xắc.

Lúc đầu toàn rơi vào mấy người bạn của Tiêu Dĩ Hằng.

Họ chơi khá thoải mái, có người còn dẫn theo người yêu, về cơ bản các cặp đôi chọn "mạo hiểm" đều bị yêu cầu làm những việc thân mật nhưng không quá lố.

Tống Thính Tuyết vừa nghiêng đầu nhìn, vừa thấy hơi sợ hãi khi đến lượt mình, nên trốn ra sau lưng Phó Dạ Hi.

Phó Dạ Hi chơi cùng cậu vài ván, thấy cậu rụt rè nhưng lại có vẻ hóng chuyện, liền hỏi: "Không chơi nữa à?"

Tống Thính Tuyết có chút do dự.

Nếu không chơi nữa, cậu sẽ phải về phòng sớm, nhưng cậu vẫn chưa muốn ngủ sớm như vậy. Sắp phải đến nước F rồi, cậu muốn chơi với Phó Dạ Hi thêm một lúc nữa.

Thế là cậu lắc đầu.

Không may, ván xúc xắc tiếp theo lại rơi trúng số của Phó Dạ Hi.

Mọi người đều nhìn về phía Phó Dạ Hi.

Phó Dạ Hi lạnh lùng, mọi người có chút e dè hắn, không dám quá trớn.

Thế là một người trong số đó nói: "Vậy... Phó tổng, anh hôn cậu Tiểu Tống một cái đi."

"Mấy cậu nhân từ quá đấy!" Tiêu Dĩ Hằng ở bên cạnh bất mãn nói, "Các cậu quên vừa chơi thế nào rồi sao? Còn bảo ở đây có mấy cặp tình nhân, sẽ không tha cho ai hết, sao đến Phó Dạ Hi thì mấy cậu lại tha rồi?"

Tiêu Dĩ Hằng nhìn quanh, cười nói: "Hay là thế này đi..."

Mấy cặp đôi bị trúng số trước đó đều bị phạt rất nhiều kiểu khác nhau, mọi người cũng không thích chọn "thật lòng", vì đám người kia giỏi nhất là làm khó người khác, hỏi mấy bí mật kinh doanh trong nhà thì ai dám nói, cuối cùng chỉ có thể chọn uống rượu, dần dần mọi người đều ngầm mặc định chọn "mạo hiểm".

Có lẽ ngưỡng vui chơi đã được nâng lên, chỉ một nụ hôn đã không còn làm thỏa mãn được khẩu vị của mọi người, Tiêu Dĩ Hằng thân với Phó Dạ Hi lại dũng cảm hơn, thế là nói với hắn: "Thế này đi, cậu và Thính Tuyết cùng nhau chịu phạt, lần sau nếu trúng hai người có thể miễn một lần."

"Tại sao?" Tống Thính Tuyết không đồng ý, "Lỡ đâu em may mắn, không trúng thì sao?"

Cậu nói rất nhỏ, Phó Dạ Hi cúi đầu nhìn cậu một cái.

Tiêu Dĩ Hằng nhướng mày, nhìn về phía Phó Dạ Hi, trong lòng biết hắn đang nghĩ gì.

Anh ta quá hiểu Phó Dạ Hi rồi, tên này từ đầu đến chân đều đen.

Ấy vậy mà lại thích giả vờ đứng đắn trước mặt Tống Thính Tuyết.

Quả nhiên, Phó Dạ Hi không suy nghĩ lâu, gật đầu: "Được, nhớ đấy."

"Như vậy mới đúng chứ, hai người cùng bị phạt lúc nào cũng tốt hơn là bị phạt riêng một mình, không lỗ." Tiêu Dĩ Hằng cười, lấy một dải ruy băng từ cổ chai sâm panh chưa mở trên bàn.

"Quy tắc như sau," Tiêu Dĩ Hằng nói, "Dù sao cũng là số của Phó Dạ Hi, chúng ta không làm khó Thính Tuyết, chỉ cần Thính Tuyết lấy sợi ruy băng này buộc vào cổ Phó Dạ Hi, thắt nút xong để chúng ta kiểm tra, rồi dùng miệng tháo ra là được."

"Ô——!" Bên cạnh liền có người hò hét.

"Vẫn là cậu biết chơi nha, Tiêu Nhị!"

"Xem thường cậu rồi!"

Tống Thính Tuyết còn chưa kịp phản ứng, đến khi hiểu ra lời Tiêu Dĩ Hằng có ý gì thì mặt đã đỏ bừng.

"Bọn tôi rất dân chủ nhé!" Tiêu Dĩ Hằng giơ tay lên, đè xuống, ra hiệu yên lặng, lại nói, "Im lặng! Im lặng! Giờ hỏi ý kiến người trong cuộc, chọn mạo hiểm hay uống rượu?"

Tống Thính Tuyết há miệng.

Tiêu Dĩ Hằng bổ sung: "Uống rượu thì phải hai ly đấy! Hai người cùng chịu phạt thì tính gấp đôi."

Phó Dạ Hi chỉ nhàn nhạt nhìn Tống Thính Tuyết, không nói lời nào.

"Vậy... vậy em uống hai ly đi," Tống Thính Tuyết nói, "Dạ dày anh Dạ Hi không tốt, không uống nổi đâu..."

Nói rồi cậu đưa tay định lấy ly trống trên bàn, nhưng vành ly lại bị Phó Dạ Hi dùng một bàn tay thon dài với năm ngón tay đè lại.

"Chọn mạo hiểm," Phó Dạ Hi nói, "Không được uống."

"Ồ——!" Tiếng vỗ tay lại vang lên xung quanh.

Mặt Tống Thính Tuyết đỏ gay, hận không thể chui luôn xuống đất.

Biết thế đã về phòng nghỉ ngơi sớm luôn rồi a a a!

Về phòng hôn hôn còn hơn phải chơi trò mạo hiểm xấu hổ thế này trước mặt bao nhiêu người!

Hu hu hu...

Cậu muốn uống rượu.

Nhưng Phó Dạ Hi không cho.

Tống Thính Tuyết đành phải thỏa hiệp.

Cậu nhắm mắt lại, quyết tâm một phen, cắn răng nói: "Được rồi được rồi, tới đi!"
 
Liên Hôn Với Đại Lão Hào Môn
Chương 73


Tống Thính Tuyết vừa mới giúp Phó Dạ Hi thắt dải lụa ở cổ xong, Tiêu Dĩ Hằng lại lớn tiếng bảo là chưa đủ, muốn đến "kiểm tra" một chút, vừa mới đưa tay đến thì Phó Dạ Hi đã hờ hững liếc nhìn anh ta một cái.

Tiêu Dĩ Hằng cảm thấy sau lưng lạnh toát, nhưng vẫn rất "ngoan cường" kiên trì buộc thêm một nút thắt nữa cho dải lụa trên cổ Phó Dạ Hi, sau đó anh ta liền co giò chạy đi thật xa như bị lửa đốt, có lẽ cũng tự biết bản thân quá đáng nên sợ bị Phó Dạ Hi đánh.

Nhưng cuối cùng Phó Dạ Hi cũng không nói gì, khi Tống Thính Tuyết lại gần, hắn chăm chú nhìn cậu.

"Nào," - mấy người bạn của Tiêu Dĩ Hằng ở bên cạnh cẩn thận nói, "Có cần bọn này hô bắt đầu không?"

Tống Thính Tuyết ngồi lên người Phó Dạ Hi.

Cậu cảm nhận được nhịp tim Phó Dạ Hi đập mạnh dần.

Dù không thể nghe được hơi thở khẽ khàng kia, nhưng Tống Thính Tuyết vẫn cảm nhận được nhịp thở của hắn lúc này nhanh hơn thường ngày.

Dưới ánh sáng mờ trên đỉnh đầu, Tống Thính Tuyết đưa mắt nhìn qua nhìn lại, như đang cân nhắc nên bắt đầu từ chỗ nào thì thích hợp hơn.

Phó Dạ Hi nói: "Trước tiên nới lỏng nút thắt ra, rồi từ từ gỡ."

Tống Thính Tuyết thấy Phó Dạ Hi nói rất có lý.

Ban đầu nút cậu thắt khá lỏng, để khi dùng miệng tháo ra sẽ thuận tiện hơn. Ai ngờ Tiêu Dĩ Hằng lại chen vào, không chỉ thắt thêm một nút mà còn thắt rất chặt.

Quan trọng là Tống Thính Tuyết không biết Tiêu Dĩ Hằng đã dùng cách gì để thắt nút, sao lại có vẻ khác với nút cậu thắt, hai nút chồng lên nhau khiến cậu có hơi rối mắt.

Cậu cúi người xuống, ngậm lấy nút thắt trên dải lụa.

Cậu không biết lúc này, những người khác ở đây có đang nói chuyện hay không, cậu không nghe thấy gì cả.

Chỉ cảm thấy lúc này dường như rất yên tĩnh.

Chóp mũi cậu cách hầu kết của Phó Dạ Hi rất gần, không ít lần vô tình khẽ chạm vào làn da trên cổ hắn.

Rất trơn.

Tống Thính Tuyết ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người Phó Dạ Hi.

Cậu nhớ đến sau ngày mai mình sẽ phải đi nước F rồi. Đây là lần đầu tiên trong đời cậu ra nước ngoài, nhưng lại không có Phó Dạ Hi đi cùng.

Hình như cậu mới sống bên hắn được 2 năm.

Chỉ vỏn vẹn 2 năm, thế mà Tống Thính Tuyết lại cảm thấy... dường như cậu và Phó Dạ Hi đã buộc chặt lại với nhau rồi.

Tống Thính Tuyết ngậm nút thắt dải lụa trên cổ Phó Dạ Hi vào trong miệng.

Không biết là do trong đầu cậu suy nghĩ quá nhiều chuyện lung tung, hay là do cái nút thắt này thật sự rất khó gỡ, cậu cắn mãi mà nút thắt vẫn không có dấu hiệu nới lỏng chút nào.

Tống Thính Tuyết ngẩng đầu nhìn Phó Dạ Hi.

Màu mắt của Phó Dạ Hi dường như sâu hơn bình thường, đang cúi đầu nhìn cậu.

"Ưm..." Tống Thính Tuyết buông nút thắt ra khỏi miệng, "Hình như gỡ không được."

"Anh thấy không khó, chỉ là em chưa tìm được cách thôi. Thử lại đi." Phó Dạ Hi nghiêng người, ghé sát bên tai cậu nói nhỏ.

Vành tai của Tống Thính Tuyết đỏ bừng.

Bởi vì cậu cảm nhận được, dường như chỗ nào đó của Phó Dạ Hi đã có phản ứng...

Tống Thính Tuyết định lùi lại một chút để tránh xa, nhưng lại bị hắn giữ chặt eo.

"Đừng nhúc nhích." Phó Dạ Hi nói.

Hơi thở nóng rực của Phó Dạ Hi phả bên tai, mà cậu vừa mới cử động như vậy, hình như càng...

Tống Thính Tuyết vội vàng dán chặt vào hắn không dám động đậy nữa.

Cậu nghe thấy Phó Dạ Hi thì thầm bên tai cậu: "Tiếp tục đi. Nhìn rõ hướng của nút thắt, đừng vội."

Giọng hắn tuy nhẹ, nhưng lại như ngọn lửa thiêu đốt cả nửa khuôn mặt cậu.

Tống Thính Tuyết căng thẳng vô cùng, nhưng vẫn theo sự nhắc nhở kiên nhẫn của Phó Dạ Hi ở bên tai, từng chút từng chút một nới lỏng nút thắt ra.

Rõ ràng thời gian rất ngắn, nhưng trong cảm nhận của cậu, từng giây phút đều dài đằng đẵng.

Phó Dạ Hi rất kiên nhẫn, giọng nói rất bình tĩnh, tất nhiên, với điều kiện là bỏ qua những điểm khác lạ trên người hắn...

Mãi cho đến khi miệng gần như mỏi nhừ, Tống Thính Tuyết mới coi như đã hoàn toàn gỡ được nút thắt đó.

"Như vậy là được rồi đúng không?" Tống Thính Tuyết khẽ hỏi Phó Dạ Hi.

"Ừm," Phó Dạ Hi cong môi, nhưng lại nói với Tống Thính Tuyết, "Nhưng phải chờ thêm chút nữa, Tiểu Tuyết."

Tống Thính Tuyết hiểu ý của Phó Dạ Hi, vành tai cậu đỏ bừng, nằm sấp trên người hắn không dám động đậy.

May mà những người xung quanh, hoặc là kiêng dè Phó Dạ Hi, hoặc thấy hai người họ quá thân mật nên cũng không tiện nhìn chằm chằm, bởi vậy chẳng ai rõ bọn họ đã tháo được nút thắt ra hay chưa.

Đợi đến khi Phó Dạ Hi cảm thấy ổn hơn, hắn cúi đầu ghé tai Tống Thính Tuyết nói: "Trễ rồi, bảo họ là chúng ta về nhé?"

Tống Thính Tuyết gật đầu, khi cậu lùi lại thì dải lụa đã hoàn toàn buông ra.

Tống Thính Tuyết đột nhiên muốn nghịch ngợm, lại nhào tới ôm Phó Dạ Hi một cái.

Ánh mắt Phó Dạ Hi càng trở nên u tối, nhắc nhở cậu: "Tiểu Tuyết, buổi tối có muốn nghỉ ngơi không?"

Tống Thính Tuyết lập tức buông tay ra.

Rượu cũng chẳng cần uống thêm nữa, Phó Dạ Hi chỉ chào Tiêu Dĩ Hằng một câu rồi đứng dậy đưa cậu rời đi.

Trong đầu Tống Thính Tuyết vẫn còn vang vọng từng lời Phó Dạ Hi vừa thì thầm bên tai, cũng không hề để ý rằng lúc rời đi, Phó Dạ Hi đã trực tiếp nhét dải lụa đã được tháo ra vào túi áo khoác của hắn.

Buổi tối hôm đó, quả nhiên Tống Thính Tuyết không được nghỉ ngơi tốt.

Thật ra, nghĩ đến việc phải xa Phó Dạ Hi nhiều ngày như vậy, Tống Thính Tuyết vẫn cảm thấy rất quyến luyến.

Dù trước đây cậu từng theo Phùng lão rời khỏi Ninh Thành đến những nơi khác, có mấy lần còn đi khá lâu.

Nhưng... lần này thực sự quá xa.

Tống Thính Tuyết cực kỳ không nỡ.

Có lẽ Phó Dạ Hi cũng vậy, cho nên tối hôm qua mới hành cậu đến mức ấy.

Sợi dây lụa siết cổ tay Tống Thính Tuyết đau nhói, quan trọng là Phó Dạ Hi hoàn toàn không nghe cậu cầu xin, lại giở trò cũ gỡ con ong nhỏ của cậu ra.

Cứ như là Tống Thính Tuyết không nghe thấy thì hắn cũng không nghe thấy vậy.

Thật xấu xa.

Ngày hôm sau, ngủ một giấc đến tận trưa, Tống Thính Tuyết phải cùng Phó Dạ Hi trở về thu dọn hành lý.

Thật ra phần lớn đồ đạc dì Chung đã giúp cậu gói ghém xong ở nhà rồi.

Trước khi đi, cả hai ghé vào cửa hàng lưu niệm trong Công viên Hải Dương chọn vài món quà kỷ niệm.

Tống Thính Tuyết chọn hai chiếc gối ôm hình cá mập với vẻ mặt ngốc nghếch nhưng há to cái miệng đầy răng. Một cái cậu định mang về, để Phó Dạ Hi đặt ở đầu giường, một cái cậu muốn mang sang nước F, để buổi tối ôm ngủ.

Phó Dạ Hi chiều theo ý cậu, thanh toán xong rồi cùng Tống Thính Tuyết vui vẻ trở về.

Ngày hôm sau, hắn còn đặc biệt dành thời gian, tự mình lái xe đưa Tống Thính Tuyết cùng Lý Cẩn ra sân bay.

Lý Cẩn thực sự cảm thấy được sủng ái đến kinh ngạc, anh ta làm thư ký cho Phó Dạ Hi ở Phó thị bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên được chính ông chủ lái xe đưa đi.

Trên đường đến sân bay, anh ta rụt rè ngồi nép một góc ghế sau, không ngừng hoài nghi: chẳng lẽ đợi khi từ nước F trở về, sự nghiệp của anh ta sẽ đi đến hồi kết sao?

Nhưng anh ta thực sự có hơi nghĩ nhiều.

Đến sân bay, làm xong thủ tục, Tống Thính Tuyết chuẩn bị xuất cảnh.

Phó Dạ Hi đứng ở cửa khẩu nhìn Tống Thính Tuyết: "Anh đợi em về."

Hắn đưa con gấu bông cá mập lớn trong tay cho Tống Thính Tuyết: "Nếu có chuyện gì, nhớ gọi điện cho anh."

Hắn đã giúp cậu mở dịch vụ quốc tế cho thẻ sim.

Lần đầu ra nước ngoài, Phó Dạ Hi không yên tâm chút nào. Đêm qua hắn còn kèm riêng cậu, dặn dò kỹ càng những điều cần chú ý, kể cả phong tục ở nước F.

Bây giờ Tống Thính Tuyết đều đã ghi nhớ hết trong lòng, thậm chí cậu còn cùng Phó Dạ Hi tra xem nhà hàng nào của nước F làm món Trung ngon nhất, nhà hàng nào lại có hương vị bản địa chính tông.

Nếu có thể được cùng hắn đi ăn thì tuyệt biết bao.

Tống Thính Tuyết ôm chiếc gối cá mập lớn vốn vừa rồi còn ở trong tay Phó Dạ Hi, giờ vẫn còn vương mùi hương của hắn.

"Anh Dạ Hi, tạm biệt! Ở nhà phải nhớ ăn cơm đúng giờ nha!" Tống Thính Tuyết lưu luyến vẫy tay, cùng Lý Cẩn đi qua cửa kiểm tra an ninh.

Máy bay sẽ cất cánh sau một tiếng nữa.

Phó Dạ Hi đứng bên cửa sổ sát đất của sảnh khởi hành sân bay, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Một lúc lâu sau, hắn mới xoay người rời đi.

Mất gần 10 tiếng bay mới đến nước F. Vì chênh lệch múi giờ nên ở trong nước là ban đêm thì nơi đây vẫn còn là ban ngày.

Vừa xuống máy bay, quản lý của Phùng lão đã tới đón. Lý Cẩn thì phải quay về, hoàn toàn không thể ra khỏi sân bay. Sau khi chắc chắn Tống Thính Tuyết đã an toàn được đưa đi, anh ta liền chờ chuyến bay trở lại.

Người quản lý này là một chú trung niên, tên Lưu Súc, rất hoạt bát, thoạt nhìn có vẻ hơi theo chủ nghĩa thực dụng, Nhưng thật ra trong nhà chú có một cô con gái vừa vào tiểu học, Đại Mễ từng kể cho Tống Thính Tuyết nghe rằng chú Lưu thương con gái đến mức trong nhà treo đầy ảnh, còn in hình con bé lên móc khóa, treo trong xe hay gắn vào chìa khóa.

Lúc đón Tống Thính Tuyết, chú Lưu lái một chiếc xe thuê từ công ty địa phương. Thế nhưng trên gương chiếu hậu, cậu vẫn thấy chiếc móc in hình cô bé.

Thấy ánh mắt cậu, chú Lưu mỉm cười: "Con bé tên là Viên Viên."

Trên đường đi, chú Lưu đã trò chuyện với Tống Thính Tuyết rất nhiều, trước đây Tống Thính Tuyết ít khi gặp chú Lưu, cũng chẳng nói mấy câu, lần này tiếp xúc mới biết chú ấy thật sự rất hoạt ngôn, bảo sao lại làm nghề đại diện cho họa sĩ.

Tống Thính Tuyết còn có chút không quen, bởi vì trước đây cậu ở cùng Phó Dạ Hi, phần lớn thời gian đều là cậu nói, Phó Dạ Hi lắng nghe.

Có điều, nhiều chuyện chú ấy nói đều liên quan đến buổi nhận giải tại Triển lãm Mỹ thuật Thánh Đức, những chi tiết này rất quan trọng đối với Tống Thính Tuyết. Để tránh việc đến đó sẽ bỡ ngỡ, Tống Thính Tuyết chỉ có thể lắng nghe cẩn thận.

Nhưng biết làm sao đây?

Cậu vừa mới đến nước F đã có hơi nhớ Phó Dạ Hi rồi.

Tranh thủ lúc đèn đỏ, Tống Thính Tuyết lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn cho Phó Dạ Hi: [Em đến rồi! Đã gặp chú Lưu rồi!]

Gửi xong tin nhắn này, cậu còn giơ điện thoại lên, chụp một tấm ảnh phong cảnh đường phố ngoài cửa sổ xe, gửi kèm cho Phó Dạ Hi.

Chú Lưu nhìn thấy hành động của cậu, cười nói: "Vừa nhìn đã biết cậu và vị Phó tổng kia của nhà cậu tình cảm tốt thế nào. Tôi gặp nhiều người rồi, chưa từng thấy kiểu tiễn người bằng cách nhờ thư ký của mình đưa người trực tiếp từ sân bay trong nước ra nước ngoài thế này bao giờ."

Tống Thính Tuyết ngượng ngùng gãi gãi mặt.

"Nhưng cậu ta cũng bận rộn nhỉ, dưới tay có một công ty lớn như vậy, nghe nói năm nay Phó thị mở rộng nghiệp vụ mới, hình như là tiến vào lĩnh vực nghiên cứu khoa học? Theo tôi nói thì..." Chú Lưu có vẻ là người thường xuyên theo dõi các bản tin tài chính, kiến thức sâu rộng, nhắc đến mảng kinh doanh của công ty Phó Dạ Hi cũng có thể nói mãi không dứt.

Tống Thính Tuyết không hiểu nhiều, cậu chỉ biết Phó Dạ Hi thực sự rất bận, nếu không thì đã có thể cùng cậu đến nước F rồi.

Tống Thính Tuyết nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đường phố nước F rất sạch sẽ, các kiến trúc ven đường cũ kỹ nhưng không đổ nát, có một cảm giác lắng đọng và nghệ thuật theo thời gian.

Hai bên đường có rất nhiều nghệ sĩ đường phố ăn mặc kỳ quái, trên mặt trang điểm, còn có người đứng ở góc phố kéo vĩ cầm.

Tống Thính Tuyết ngồi trong xe, nghe không rõ giai điệu du dương đó, nhưng có thể cảm nhận được niềm vui của đối phương và những người đi đường khi cùng hòa mình vào bầu không khí âm nhạc.

Quả nhiên giống như những gì Phó Dạ Hi đã nói với cậu ngày hôm qua, nước F là một kinh đô nghệ thuật lãng mạn.

Lái xe đến khách sạn nơi Tống Thính Tuyết tạm trú, chú Lưu đưa cho Tống Thính Tuyết một tấm thẻ phòng: "Cậu sinh viên, biết tiếng Anh chứ?"

Tống Thính Tuyết gật đầu.

"Thế thì tốt rồi. Ngồi máy bay lâu như vậy, cậu có thể cần điều chỉnh múi giờ, trước tiên về khách sạn nghỉ ngơi một chút. Tôi và Phùng lão còn có việc, lát nữa bận xong sẽ quay lại tìm cậu. Ngày mai cậu nhớ mặc đồ tươm tất một chút, tôi sẽ đưa cậu đi gặp vài người. Cậu đừng sợ, đến lúc đó không cần cậu phải tiếp chuyện họ, cứ đứng ở bên cạnh là được rồi! Quan trọng nhất là để những người này biết đến cậu, thưởng thức tranh của cậu. Ồ, đúng rồi, trong phòng khách sạn tôi đã để sẵn khung vẽ và dụng cụ vẽ tranh cho cậu. Là Phùng lão mang từ trong nước sang cho cậu, nói là nhỡ đâu cậu đến đây có cảm hứng mới, còn có thể tùy ý ghi lại... Nếu cậu buồn chán, cứ ngồi ở ban công khách sạn vẽ phác thảo, đừng chạy lung tung."

Tống Thính Tuyết lại gật đầu.

Chú Lưu đang bận việc, sau khi thả Tống Thính Tuyết xuống thì quay đầu xe rời đi.

Kéo vali về phòng mà chú Lưu đã đặt sẵn cho cậu, vừa đóng cửa phòng, việc đầu tiên Tống Thính Tuyết làm là kéo con cá mập lớn chiếm nhiều chỗ nhất trong vali ra, ôm trên tay.

Mùi hương của Phó Dạ Hi trên đó đã nhạt đi rồi.

Trên đường đi, chú Lưu đã nói với Tống Thính Tuyết rằng, lần này Phùng lão đến nước F không chỉ mang theo một bức tranh của Tống Thính Tuyết, mà trong đó còn có một bức đã được một người bạn họa sĩ để mắt tới, có ý định muốn mua. Chú Lưu vẫn đang giúp Tống Thính Tuyết đàm phán với người đó.

Phùng lão cảm thấy giá đối phương đưa ra khá hợp lý, mà bức tranh ấy lại thuộc dạng phong cách đã trưởng thành trong số các tác phẩm hiện tại của Tống Thính Tuyết, dùng lời của Phùng lão mà nói, quả thật đáng giá, cho dù bán đi, cũng không làm mất mặt cậu.

Nghe nói đối phương ra giá là 100 nghìn.

Mặc dù giá trị cách xa bức tranh cậu "bán" cho Phó Dạ Hi trước đó, nhưng Tống Thính Tuyết vẫn rất kinh ngạc.

"Lần đầu tiên" bán tranh của mình được giá cao như vậy, thậm chí còn khiến cậu có hơi không biết phải làm sao.

Ở trong phòng một lúc, Phó Dạ Hi nhắn tin lại: [Vừa rồi đang bận, đã đến khách sạn chưa?]

Tống Thính Tuyết trả lời: [Đến rồi!]

Điện thoại đổ chuông, là Phó Dạ Hi gọi trực tiếp cho cậu.

Tống Thính Tuyết nhìn thời gian, trong nước bây giờ chắc đã là nửa đêm rồi.

Phó Dạ Hi vừa mới bận xong sao?

"Có làm phiền anh nghỉ ngơi không?" Tống Thính Tuyết vội vàng bắt máy, nhưng miệng lại nói những lời do dự.

"Không phiền," Giọng nói của Phó Dạ Hi nhàn nhạt, nhưng ẩn chứa ý cười, "Nhớ em, cho nên cần giọng nói của em để sạc pin."

Mặt Tống Thính Tuyết đỏ bừng, cào cào con cá mập nhồi bông trong lòng, cuối cùng rất khẽ khàng nói: "Em cũng vậy."
 
Liên Hôn Với Đại Lão Hào Môn
Chương 74


Tống Thính Tuyết kể cho Phó Dạ Hi nghe chuyện bức tranh của mình có thể bán được với giá 100 nghìn.

"Tự nhiên em cứ thấy bất an thế nào ấy..." Tống Thính Tuyết dùng tay cạy miệng con cá mập nhồi bông, "Những bản thảo trước đây em bán cho người khác, cao nhất cũng chỉ có hơn 1000 tệ thôi... Mặc dù bức tranh này em cũng đã rất dồn tâm huyết, bị Phùng lão chửi không ít, rồi sửa đi sửa lại... Nhưng em vẫn cảm thấy nó không đáng giá nhiều tiền như vậy..."

Phó Dạ Hi im lặng một lát: "Vậy Tiểu Tuyết thấy... tranh của mình đáng giá nhất là bao nhiêu?"

"5.000 đi... ừm..." Tống Thính Tuyết nói, "Tên tuổi của Phùng lão thực sự rất đáng tiền, em dựa vào danh nghĩa học trò của ông ấy thì nhiều nhất thêm được chút 'phí bản quyền', cùng lắm là 10 ngàn, thật sự không thể nhiều hơn nữa. Em còn có thể vẽ rất nhiều tranh, về sau chắc chắn sẽ vẽ càng ngày càng tốt..."

Nói tới nói lui, chung quy vẫn là không có bao nhiêu tự tin vào bản thân.

Phó Dạ Hi lập tức nói: "Nếu không có tự tin thì đừng bán, cứ bảo có người khác ra giá cao hơn. Anh trả 150 nghìn, bảo họ đừng mua, để anh mua bức tranh của em."

"Anh nói thật đó hả!" Tống Thính Tuyết nhăn mũi, "Ai cần anh mua tranh của em chứ! Có phải anh muốn mua hết tranh em vẽ thì mới vui không?!"

Tiếng nói mang theo ý cười từ đầu dây bên kia truyền tới: "Thì có sao đâu, đâu phải anh không mua nổi. Anh chắc chắn nhiều tiền hơn bọn họ."

"Anh... anh...!" Tống Thính Tuyết sốt ruột nói, "Thế thì chẳng phải chúng ta không kiếm được tiền của người khác à! Tất cả đều là 'tự sản tự tiêu'!"

Ý cười trong giọng nói của Phó Dạ Hi càng rõ ràng hơn: "'Của ngon không để lọt ra ngoài', bán cho anh em không vui sao?"

"Hừ!" Tống Thính Tuyết hừ một tiếng, "Không vui! Em còn phải kiếm tiền nuôi anh nữa mà!"

"Vậy chẳng phải là xong rồi sao? Bán cho anh, em còn không thấy ngại, bán cho người khác sao da mặt lại mỏng manh như vậy? Chẳng lẽ tiền của anh dễ kiếm hơn tiền của họ?"

"Không phải mà!" Tống Thính Tuyết giận dữ, "Anh đừng cố ý nói những lời này! Em giận rồi đó!"

"Em thật sự giận rồi đó!" Tống Thính Tuyết nhấn mạnh.

Phó Dạ Hi nói: "Đừng giận, để anh nói nhỏ cho em một bí mật. Thực ra anh làm ăn cũng đen tối lắm. Một sản phẩm, bất kể chi phí là bao nhiêu, giá bán đặt cao đến đâu, vô lý đến cỡ nào, chỉ cần có người chịu mua, thì chẳng có gì phải áy náy cả. Có khi, người ta bỏ tiền mua sản phẩm, yếu tố chi phí thường chỉ chiếm một phần trăm trong đó, còn lại là vì những thứ khác... Có thể là thứ mà ở đâu khác cũng không mua được. Chính là 'một bên tình nguyện đánh, một bên tình nguyện chịu'. Nếu em cứ mãi nghĩ tranh của mình không xứng với cái giá đó, vậy thì con số 300 ngàn anh đã bỏ ra trước đây tính là gì?"

"Tính... tính là..." Tống Thính Tuyết cứng họng.

"Tính anh xui xẻo đi," Phó Dạ Hi nghiêm túc nói, "Ngày mai, nếu Phùng lão và người quản lý của ông ấy hẹn em và người mua đó gặp mặt, em đừng sợ. Chỉ cần nhớ, từng có một kẻ ngốc tên Phó Dạ Hi chịu bỏ 300 nghìn mua tranh của em, thì 100 nghìn đó tính là gì?"

"Anh cũng đâu phải kẻ ngốc..." Tống Thính Tuyết lại gãi gãi cái miệng của cá mập.

"Theo anh thấy," – giọng Phó Dạ Hi nhạt nhẽo, "Người quản lý của Phùng lão không được lắm, chẳng thể cho em chút tự tin nào, còn cần anh phải dỗ dành em nữa. Lần sau để bộ phận nhân sự của Phó thị tuyển riêng cho em một người quản lý thích hợp hơn."

"Không ai thích hợp bằng anh..." Tống Thính Tuyết nhỏ giọng.

"Anh đắt lắm đấy." Phó Dạ Hi cố ý trêu.

Tống Thính Tuyết lấy điện thoại dán bên tai xuống, gửi cho Phó Dạ Hi một bao lì xì 200 đồng: "Cho anh cho anh đó!"

"grr grr."

Điện thoại rung lên, trên màn hình hiển thị bao lì xì đã được nhận.

"Cảm ơn ông chủ đã phát tiền lương, lần sau anh sẽ tiếp tục cố gắng," Phó Dạ Hi nghiêm túc nói, "Ông chủ hào phóng thế này, không biết còn cần thêm dịch vụ nào khác không?"

Tống Thính Tuyết bị hắn chọc cười ngả lăn trên giường: "Có những dịch vụ gì?"

"Bấm phím 1 để nhận dịch vụ dỗ ngủ lệch múi giờ, bấm phím 2 để nghe đọc 'Tư Trị Thông Giám', bấm phím 3 thì..." Hắn thấp giọng nói một câu.

"Á á á!" Tống Thính Tuyết vội vàng ngắt lời, "Không được không được! Quét tệ nạn(*), quét đến tận cửa nhà rồi đấy!" Vừa nói cậu vừa đỏ bừng cả vành tai.

(*) "掃黃" Trong văn nói thường dùng mang sắc thái hài hước / châm chọc để ám chỉ hành vi "làm chuyện đồi trụy, s*c t*nh".

"Liên quan gì, hợp pháp mà." Phó Dạ Hi hoàn toàn không biết xấu hổ.

Hai người trò chuyện thêm một lúc, Tống Thính Tuyết nghĩ bên Phó Dạ Hi đã gần nửa đêm, không muốn quấy rầy hắn nghỉ ngơi, mà bản thân cũng cần điều chỉnh múi giờ, bèn nói muốn cúp máy.

Phó Dạ Hi nói: "Em cũng ngủ à? Đợi em ngủ rồi anh mới cúp."

"Không cần dịch vụ dỗ ngủ đâu, em bỏ ong mật ra cũng chẳng nghe được." Thật ra Tống Thính Tuyết còn xót tiền điện thoại, nhưng cậu càng lo cho Phó Dạ Hi, ngày mai hắn còn phải đi làm.

"Không sao, anh không nói, chỉ ở bên em."

Giá mà Phó Dạ Hi có thể ở ngay cạnh thì tốt biết bao. Tống Thính Tuyết ôm chặt gối cá mập, cảm giác bản thân càng nhớ hắn nhiều hơn.

Cậu không nỡ tháo con ong mật ra, cậu đặt điện thoại sang một bên mở loa ngoài, quả nhiên Phó Dạ Hi không nói thêm lời nào, cũng không hề cúp máy.

Tống Thính Tuyết lắng nghe hồi lâu, vẫn không nghe được tiếng hô hấp quen thuộc của hắn ở đầu dây bên kia.

Có chút tiếc nuối, nhưng cậu biết Phó Dạ Hi ở bên cạnh cậu, sẽ cùng cậu đi vào giấc ngủ.

Cậu nhắm mắt lại.

Khi tỉnh dậy, bầu trời ở nước F mới chỉ vừa hửng sáng.

Tống Thính Tuyết đã ngủ một giấc rất sâu, coi như đã điều chỉnh được múi giờ.

Cậu đi đến bên cửa sổ khách sạn, nhìn thấy ở đường chân trời xa xa của những công trình kiến trúc nghệ thuật cổ điển đã lóe lên ánh sáng ban mai.

Cậu quay về mặc thêm áo khoác, dựng giá vẽ mà Phùng lão đã để lại trong phòng cậu, bắt đầu vẽ tranh theo cảm hứng.

Cứ bận rộn như vậy, đợi đến khi hoàn hồn thì trời đã sáng bừng rồi.

Nhân viên phục vụ phòng đưa bữa sáng đến cho Tống Thính Tuyết, ăn xong thì điện thoại của chú Lưu gọi tới.

"Thính Tuyết, dậy chưa?" Giọng chú Lưu vang lên ở đầu dây bên kia.

"Dậy rồi ạ, cháu vừa ăn sáng xong." Tống Thính Tuyết đáp.

"Vậy thì tốt, thay đồ đi, tôi đến đón cậu ngay."

Hai ngày tiếp theo, Tống Thính Tuyết đều đi theo phía sau chú Lưu và Phùng lão bận rộn gặp gỡ những người khác nhau, chú Lưu thực sự rất bảo vệ Tống Thính Tuyết, chỉ cần nhắc khẽ rằng thính lực của Tống Thính Tuyết không được tốt, những người khác đều sẽ thông cảm. Lúc đó, cậu chỉ cần đứng bên cạnh hai người, giống như một "người công cụ", hoàn toàn không phải vắt óc giao tiếp xã hội.

Cậu gặp rất nhiều người, có người nước ngoài, có người trong nước, tất cả đều khen ngợi cậu là một họa sĩ giỏi, nói cậu còn trẻ mà đã có tài, tương lai vô cùng xán lạn.

Tống Thính Tuyết không biết những lời khen ngợi này có bao nhiêu phần là thật lòng, hay chỉ là những lời tâng bốc vì nể mặt Phùng lão.

Đến nước F đã 2 ngày rồi mà đến cả thời gian ra ngoài đi dạo cũng không có, chỉ phải liên tục nghe người ta tâng bốc khiến Tống Thính Tuyết có chút tê liệt.

Khó trách vì sao có những người sau khi nổi danh liền chìm đắm trong xa hoa phù phiếm, chẳng còn sức sáng tác, quả thực có nguyên do cả.

May mà trước ngày trao giải, Phùng lão đặc biệt dành thời gian dẫn cậu đến tham quan sâu hơn về Bảo tàng Triển lãm Mỹ thuật Thánh Đức.

Trước khi đến, nhờ sự giúp đỡ của Phó Dạ Hi, Tống Thính Tuyết đã chuẩn bị rất nhiều tư liệu.

Về nước F, về bảo tàng triển lãm này, cũng như thị trấn nơi triển lãm tọa lạc.

Cứ mỗi buổi chiều 3 giờ, khi ánh mặt trời chiếu xuống đỉnh vòm nhọn của bảo tàng, vô số chim bồ câu bị du khách làm kinh động sẽ "phành phạch" cất cánh bay lên, tạo thành một trong những khung cảnh đẹp nhất của thành phố này.

Nhân viên trong triển lãm còn kể cho Tống Thính Tuyết nghe về những nghệ thuật gia huyền thoại từng sinh ra ở nơi đây.

Trong bảo tàng, hiện vẫn còn lưu giữ vài bức họa vĩ đại nhất trong cuộc đời họ.

Sau một ngày, được bước vào nơi đây một cách nghiêm túc, hiểu sâu hơn về thành phố này, cuối cùng Tống Thính Tuyết cũng có thể hiểu được, vì sao những người đến đây nhận giải và du ngoạn đều mang tâm trạng như đi hành hương.

Vinh quang của nhân loại, nền văn minh rực rỡ huy hoàng, đều từng nảy mầm và trường tồn tại đây.

Ngày hôm sau, khi quay lại đây nhận giải, tâm trạng của Tống Thính Tuyết đã hoàn toàn khác hẳn hôm qua.

Tranh của cậu được trưng bày trong thánh đường chứa đầy nghệ thuật của nhân loại, cùng với những tác phẩm của các nghệ thuật gia vĩ đại đó.

Tống Thính Tuyết không kiềm được sự kích động, cậu nhìn thấy có người trẻ tuổi giống mình, có người tóc bạc trắng, có người đã từng đến đây nhiều lần, cũng có người đến lần đầu tiên giống như cậu.

Một vị lão giả tóc bạc trắng, sau khi nhận được huy chương nghệ thuật từ tay người trao giải, liền quỳ xuống đối diện với nơi sâu nhất của bảo tàng, hôn thật sâu lên chiếc huy chương trong tay mình.

Chú Lưu nói, vị lão giả ấy đến tuổi này rồi mới là lần đầu tiên đến đây nhận giải.

Tống Thính Tuyết đã xem qua tác phẩm của đối phương được trưng bày trong bảo tàng.

Kỹ thuật vẽ thành thục, vận dụng màu sắc đầy đặn, cũng có cảm giác là một câu chuyện.

Dù sao thì Tống Thính Tuyết cũng không hiểu lắm, ông ấy vẽ tốt như vậy, tại sao đến tuổi này mới nhận được giải thưởng này.

Trông ông ấy cũng không giống kiểu người coi nhẹ giải thưởng.

Phùng lão lại nói, đôi khi hội họa quá dựa dẫm vào kỹ thuật không phải là chuyện tốt, những nghệ sĩ lừng danh trong lịch sử, những tác phẩm nổi tiếng khắp nơi, tuyệt đối không phải dựa vào kỹ thuật, mà là câu chuyện.

Chính vì bức tranh này của ông ấy có thể nhìn thấy câu chuyện, nên ông ấy mới có thể nhận giải.

Nhưng Phùng lão còn nói, linh khí và khả năng biểu đạt được thể hiện trong bức tranh này, thậm chí còn không bằng Tống Thính Tuyết.

Cậu vốn chẳng có nhiều tự tin vào tác phẩm của mình, thậm chí còn kém xa niềm tin mà Phùng lão đặt nơi cậu. Bởi thế, những lời này của Phùng lão, Tống Thính Tuyết chỉ nghe qua rồi để đó.

Đến lượt Tống Thính Tuyết nhận giải.

Hôm nay, cậu mặc bộ lễ phục nhỏ Phó Dạ Hi đặc biệt chuẩn bị cho, bên trong là chiếc áo sơ mi có cổ lá sen đính kim cương nhỏ xinh đẹp.

Cậu chuẩn bị một bài phát biểu hoàn toàn bằng tiếng Anh.

Thực ra những họa sĩ và nghệ sĩ tới nhận giải đều đến từ khắp các nơi trên thế giới, dù có nói tiếng mẹ đẻ của mình cũng không sao, sẽ có người giúp phiên dịch.

Nhưng sau khi Tống Thính Tuyết tham quan Bảo tàng Triển lãm Nghệ thuật Thánh Đức ngày hôm qua, cậu vẫn quyết định phải tôn trọng văn hóa nơi đây.

Sau khi lên sân khấu nhận giải, cậu dùng tiếng Anh kể một vài cảm nhận và suy nghĩ của mình khi đến đây, cũng như một vài nhận định về hội họa, và cảm ơn một vài người.

Thật ra khả năng nói tiếng Anh của Tống Thính Tuyết không tốt lắm, trước đây ở trường đặc biệt, cậu chỉ được dạy những từ vựng đơn giản nhất, mãi đến khi cậu đến Ninh Thành đi học mới bắt đầu chính thức tiếp xúc và học một cách lúng túng. Ban đầu, chỉ riêng việc làm quen với máy trợ thính đã tốn rất nhiều sức lực của cậu, một ngôn ngữ mà cậu chưa bao giờ thực sự nghe bằng tai, thì làm sao có thể nói tốt được?

Tuy nhiên, cậu nói từng chữ từng chữ một, rất cố gắng, kết hợp với giọng điệu mềm mại của cậu, tất cả mọi người đều hiểu, và còn vỗ tay tán thưởng vì sự dũng cảm của cậu.

Cuối cùng, Tống Thính Tuyết chuyển sang tiếng Trung, ngẩng đầu nói: "Cảm ơn người chồng, người bạn đời của tôi... nếu không có sự ủng hộ của anh ấy, tôi sẽ không thể đứng ở đây."

Vừa dứt lời, cậu liền trông thấy Phó Dạ Hi đang đứng ở vòng ngoài phía dưới lễ đài, trong tay ôm một bó hoa diên vĩ tươi thắm.

Đôi mắt của Tống Thính Tuyết lập tức sáng lên!

Vội vã theo người dẫn chương trình hoàn thành các thủ tục, Tống Thính Tuyết ôm huy chương nhanh chóng đi xuống sân khấu, xuyên qua đám đông phía dưới, từng bước từng bước cẩn thận chạy về phía Phó Dạ Hi.

"Chậm thôi." Khi Tống Thính Tuyết đến gần Phó Dạ Hi, cậu nghe hắn vừa nói vậy, vừa dang rộng vòng tay về phía mình.

Tống Thính Tuyết nhào vào lòng hắn.

"Sao anh lại đến đây!" Mắt Tống Thính Tuyết sáng lấp lánh, nụ cười hồn nhiên để lộ chiếc răng nanh nhỏ: "Vừa rồi em diễn thuyết bằng tiếng Anh, giỏi không? Có dũng cảm không?!"

"Ừm," Phó Dạ Hi xoa đầu cậu, "Giỏi lắm, em là người dũng cảm nhất."

"Vậy nên anh mới đặc biệt bay xa thế này để thưởng cho em sao?"

Phó Dạ Hi gật đầu.

Tống Thính Tuyết reo lên một tiếng, lại ôm chặt lấy hắn lần nữa.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back