Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 190: Hoàn chính văn


Giản Tử Trạc cũng âm thầm tức giận, cảm thấy anh trai mình đúng là chẳng biết nghĩ!

Nhưng khi vừa chạy lên theo cầu thang, lại thấy có người đã ở đó từ trước —

“Tạ Thời Minh?!”

Giản Tử Trạc theo phản xạ quay đầu liếc nhìn Thẩm Sơ.

Điện thoại đã bị lấy đi, sao Tạ Thời Minh vẫn tìm được tới đây…

Nhưng Thẩm Sơ lại chẳng buồn để ý đến ánh mắt của Giản Tử Trạc, vừa chạy về phía Tạ Thời Minh vừa mở miệng: “Mau tới giúp đi! Cậu còn muốn tôi nói đỡ cho nữa không?!”

Giản Tử Trạc bực mình khẽ chửi một tiếng, buộc phải bước lên hỗ trợ.

Thấy em trai ruột mình lại đi giúp người ngoài, Giản Trí Bác – người đang giữ chặt Giản Ngôn ở đằng kia – mặt mày càng thêm khó coi, mắt đỏ ngầu, vẻ mặt vừa tiều tụy vừa lộ rõ vẻ hung ác —

“Giản Tử Trạc em điên rồi sao?!!”

“Anh à, đến nước này rồi, anh còn chưa tỉnh ngộ sao?!”

Giản Trí Bác th* d*c liên hồi, anh ta không thể chấp nhận được, nhất là việc mình thua Giản Hành!

Cái người từ lâu đã bị xem là người đứng ngoài nhà họ Giản, dựa vào cái gì vừa về nước đã định cướp đi tất cả những gì anh ta dày công gây dựng ở nhà họ Giản?!

Dựa vào cái gì?!

Anh ta không cam tâm!

Giản Trí Bác vừa thở hổn hển vừa nhìn mấy người mình dẫn đến, vậy mà đến một đứa con nít cũng không cản nổi!

Nhất là giờ lại xuất hiện thêm hai người đến giúp — em trai anh ta, và…

Thằng con nuôi không cùng máu mủ của nhà họ Thẩm — Thẩm Sơ... đúng, cái thằng nhãi này!

Lúc trước anh ta đến Thẩm thị đã bị cậu ta chơi một vố, từ sau đó mọi chuyện bắt đầu đi xuống…

Đúng vậy, chính là thằng nhãi này, tất cả là do nó —

Tất cả đều do nó!

Có Tạ Thời Minh và Giản Tử Trạc – hai “ chủ lực chiến lực” – hỗ trợ, Thẩm Sơ định chen tới chỗ Giản Ngôn, thấy cậu ấy hình như đã lả đi, khó khăn giãy giụa trong tay Giản Trí Bác.

Nên Thẩm Sơ có chút lo lắng, nghĩ kiểu gì cũng phải đến gần một chút.

Thế nhưng khi cậu leo lên bậc thang, khó nhọc né tránh để tiếp tục đi lên, thì đột nhiên nghe thấy giọng Tạ Thời Minh đầy lo lắng, đồng thời bị một lực mạnh đẩy khiến cơ thể không khống chế được mà ngã ngửa về sau — trong chớp mắt đó, có cảm giác như quay lại khoảnh khắc cuối đời ở kiếp trước, cũng ngã xuống cầu thang như thế…

Bên tai vẫn vang lên đủ loại âm thanh, trong đó có một giọng nói đặc biệt rõ ràng.

Cậu nhớ ra rồi.

Âm thanh cuối cùng nghe thấy lúc đó không phải ảo giác, mà chính là tiếng Tạ Thời Minh lo lắng kêu gọi.

Giống hệt như bây giờ.

Vậy cậu có thể lý giải rằng — dù là kiếp trước hay kiếp này, Tạ Thời Minh đều chưa từng thực sự ghét cậu?

Nhưng bây giờ…

Trong chưa đầy một giây, trong đầu Thẩm Sơ lướt qua rất nhiều suy nghĩ, cuối cùng đều quy về một cảm xúc duy nhất: sợ hãi —

Cậu không muốn có chuyện.

Cậu còn nhiều điều tiếc nuối.

Còn rất nhiều điều chưa làm và rất muốn làm.

Cậu còn muốn nói với Tạ Thời Minh, với anh trai cậu, rằng cậu thật sự rất, rất thích anh ấy…

Bọn họ còn phải cùng nhau thi đại học, cùng nhau đậu đại học, cùng nhau phấn đấu, cùng nhau…

Rầm!

Thẩm Sơ ngã mạnh xuống đất, thế nhưng lại không cảm thấy đau mấy, mà cảm thấy bên dưới cơ thể…

Cậu trợn to mắt, lập tức xoay người lại —

“Tạ Thời Minh!”

Khoảnh khắc ấy, nỗi sợ và lo lắng trào dâng còn dữ dội hơn cả lúc chính mình gặp chuyện!

Thẩm Sơ run rẩy đưa tay, nhìn thấy Tạ Thời Minh nhắm nghiền mắt, thậm chí không dám chạm vào người hắn.

“Anh đừng… đừng có chuyện gì nhé, đừng làm em sợ!”

“Tỉnh lại đi! Anh ơi!”

Không biết từ lúc nào, mắt cậu đã đỏ hoe.

Thẩm Sơ sợ đến mức suýt khóc: “Anh không được dọa em, em còn muốn sống với anh cả đời đấy, anh à, anh tỉnh lại đi—”

“Sống cả đời à?”

“Ừm ừm, ừm—”

Thẩm Sơ vừa gật đầu vừa chưa kịp phản ứng.

Tạ Thời Minh mở mắt ra, ho mấy tiếng, cố nén đau mà nói: “Sơ Sơ thích anh đến vậy sao?”

Thẩm Sơ nhìn chằm chằm hắn hai giây, bỗng túm lấy cổ áo hắn, rồi hôn liên tiếp lên mặt Tạ Thời Minh.

“Thích, thích chết đi được!”

“Kiếp trước, kiếp này, kiếp sau, em đều thích anh!”

“Nhưng nếu lần sau anh còn dọa em nữa, em sẽ bớt nói một câu thích!”

“Khụ, được rồi.”

Tạ Thời Minh ôm ngực ho vài tiếng: “Nhưng bé cưng à, bây giờ chắc chúng ta phải đối mặt với chuyện khác trước đã…”

“Em biết, chẳng phải là—”

Thẩm Sơ nói tới đây thì đột nhiên cảm thấy không đúng.

Âm thanh hỗn loạn biến mất, xung quanh dường như có chút yên tĩnh…..

Đợi đến khi cậu ngẩng đầu nhìn xung quanh, thì cũng không khỏi “yên tĩnh” theo… ừm, Giản Trí Bác đã bị khống chế, người anh ta mang theo cũng vậy.

Tình hình xem như giải quyết xong, nhưng đó không phải trọng điểm…

Trọng điểm là, Giản Ngôn đang được anh Giản Hành bế trong lòng, bên cạnh còn có cậu của cậu — nhưng phía bên kia, sao lại có cả Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu?!!

Hả?!!

Chiếc đồng hồ thông minh đeo trên cổ tay bị người ta gõ một cái.

Rồi nghe thấy Tạ Thời Minh lại nói bên tai cậu: “Đơn phương độc mã là hành động ngu ngốc, nên anh đã liên hệ với ba, kết quả là mẹ cũng có ở đó, thế là…”

Thẩm Sơ…

Cậu cảm thấy trước mặt như tối sầm lại!!

……

Chuyện xảy ra sau đó, Thẩm Sơ thật sự không dám nghĩ lại.

Vì hễ nghĩ đến, cậu lại nhớ đến cảnh mình trước mặt Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu, còn có cậu của cậu và anh Giản Hành, ôm mặt Tạ Thời Minh mà hôn chùn chụt!

Mất mặt, thật sự quá mất mặt!

Cả đời anh minh của cậu coi như vứt sạch.

Đáng ra phải là Tạ Thời Minh ôm hôn cậu, chạy theo cậu mới đúng.

Haiz.

Nhưng mà cậu của cậu và anh Giản Hành đã biết chuyện giữa cậu và Tạ Thời Minh từ lâu rồi, còn Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu tuy lúc ấy mặt mày kinh ngạc đến cực điểm, nhưng sau đó cũng không tạo áp lực gì cho cậu, có thể là vì hiện giờ cậu vẫn đang sống ở nhà cậu chăng? Nhưng từ hôm đó trở đi, dường như tần suất kêu cậu dọn về nhà cũng giảm đi kha khá…

Tất nhiên không phải vì phát hiện ra tình cảm giữa cậu và Tạ Thời Minh mà bắt đầu xa cách cậu.

——Bởi vì Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu gần như luân phiên ra trận, công khai có, ngấm ngầm có, cứ hỏi cậu có bị bắt nạt không…

Hơn nữa trong lời nói đều truyền đạt một ý tứ——

Nếu không phải vì sắp thi đại học…

Ừ, kỳ thi đại học, lần này, cậu lại cùng Tạ Thời Minh thi đại học.

Nhưng lần này, tâm trạng của Thẩm Sơ lại ổn định đến không ngờ.

Như thể cuối cùng cũng vượt qua được mọi khó khăn, từ nay về sau, cậu có thể yên tâm, mạnh dạn, không do dự mà tiến lên phía trước rồi!

Bởi vì phía trước, luôn có người đang đợi cậu——

Kết thúc môn thi cuối cùng, bước ra khỏi phòng thi, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc một lần nữa đứng đợi phía trước, trong khoảnh khắc đối phương không biết là lần thứ bao nhiêu đưa tay ra, Thẩm Sơ khẽ cười, cũng một lần nữa không chút do dự lao đến. Bây giờ cậu sẽ không bao giờ còn lo lắng nữa, vì dù là tiến lên một bước hay lùi lại một bước, luôn có người sẽ đợi và đón lấy cậu.

Tạ Thời Minh mỉm cười ôm người vào lòng——

“Bé cưng, anh thích em.”

“Vào thời khắc em sắp bước sang một giai đoạn mới, đây là điều anh muốn nói nhất với em.”

“Mỗi giai đoạn trong đời em sau này, cũng sẽ luôn có anh.”

“Ừm!”

Thẩm Sơ thầm nghĩ, tất nhiên cậu biết điều đó.

Vì cậu cũng nghĩ như vậy.

“Tạ Thời Minh.”

Thẩm Sơ ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng rực: “Anh à, trong lòng em, anh luôn là lựa chọn duy nhất.”

Bởi vì người này, từ trước đến nay, luôn đặc biệt.

“Em cũng thích anh.”

-Hoàn chính văn-
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 191: Ngoại truyện 1



Sau kỳ thi đại học là kỳ nghỉ, rất nhiều học sinh lớp 12 thậm chí còn chưa kịp đợi điểm thi đã háo hức muốn đi chơi, dù sao kỳ nghỉ tốt đẹp này, không thể lãng phí được đúng không.

Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh cũng là một trong số đó.

Tuy hiện tại hai người vẫn ở hai nơi khác nhau, trước kỳ thi Tạ Thời Minh cũng thường xuyên đến tìm Thẩm Sơ, cũng chính là cùng nhau ôn tập, những xao động mơ hồ đều bị kìm nén trong sự tự chủ của thiếu niên.

Dù sao thời điểm này, cái nào nặng cái nào nhẹ, cả hai vẫn phân rõ.

Dù có trải nghiệm “ở riêng” như vậy, thì tình cảm giữa họ – đã xác định – lại càng tăng thêm một ý vị khó tả…

Một kiểu trải nghiệm tình yêu mới mẻ giữa “hai gia đình”, lặp đi lặp lại giữa mập mờ và kiềm chế, vừa kéo giãn khoảng cách lại vừa như xích lại gần hơn.

Bảo sao Tạ Thời Minh không có ý kiến gì…

Chậc chậc.

Tuy là không ở cùng nhau, nhưng họ vẫn muốn dành nhiều thời gian ở bên nhau hơn——

Vì thế sau khi thi đại học xong, Tạ Thời Minh đã bắt đầu lên kế hoạch đi du lịch.

Rõ ràng hắn vẫn ôm một tia may mắn, nhưng chuyện này không thể giấu được người nhà, nhất là Thẩm Sóc luôn để mắt đến hắn, cùng với Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu.

“Đúng lúc, chuyện nhà họ Giản tuy đã có kết thúc, nhưng những chuyện phía sau vẫn cần cậu của Sơ Sơ và Giản Hành xử lý, chắc họ cũng không chăm lo cho Sơ Sơ được.”

Tô Lạc Duyệt nhìn cậu con trai út: “Cho nên lần này, để mẹ và ba con lo thay là được rồi.”

Ý là, bọn họ cũng muốn đi cùng.

Dù sao thì kỳ nghỉ mà, chen một chút là có chỗ.

Rõ ràng Thẩm Sóc cũng có cùng suy nghĩ như vậy——

“Trong nhà hai người nhỏ nhất vừa thi đại học xong, tất nhiên phải cùng nhau ăn mừng một chuyến, vậy thì làm chuyến du lịch gia đình đi.”

Rất tốt, chuyện này lập tức được “thăng cấp” thành chuyến đi chơi phiên bản gia đình.

Những năm gần đây Thẩm Tùng Quốc rất thích đi du lịch đây đó, đương nhiên lập tức đồng ý, Thẩm Dật và Thẩm Tùy khi nghe chuyện này cũng không muốn làm gia đình cụt hứng, nên cũng vui vẻ đồng ý.

Vừa hay công việc của hai người họ cơ bản cũng xong xuôi, lại thêm việc Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh thi đại học xong, nên lần đi chơi này hoàn toàn không do dự gì cả.

“Đừng cảm động quá, dù sao cũng là hai đứa em trai của anh cuối cùng cũng thi đại học xong, làm anh trai thì tất nhiên phải dành thời gian ra chúc mừng hai đứa rồi.”

Thẩm Dật nói chuyện, Thẩm Tùy ở bên cạnh cũng gật đầu.

Thẩm Sóc liếc nhìn hai người họ bằng ánh mắt đầy hàm ý, thầm nghĩ, đứa em út này của họ, chắc chắn là sẽ rất “cảm động” rồi.

Chỉ không biết chuyến đi lần này, hai người họ – vẫn chưa biết gì – đến lúc biết chuyện sẽ phản ứng thế nào.

Thẩm Sóc đúng là đang mang tâm lý hóng chuyện, dù sao anh ấy cũng không cảm thấy hai đứa em út sẽ tiếp tục giấu giếm chuyện đang yêu nhau, mà chắc cũng không giấu được nữa.

Đối với Thẩm Dật và Thẩm Tùy, Thẩm Sóc mang tâm lý hóng chuyện, nhưng với Thẩm Tùng Quốc thì anh ấy lại thật sự có chút đau đầu.

Dù sao chuyện hai đứa nhỏ trong nhà yêu nhau, không biết ông nội có tiếp thu được không…

Thôi kệ, dù sao đến lúc đó người nghĩ cách cũng không phải là anh ấy.

…………

Kế hoạch đi chơi nhanh chóng được xác định, là đến một hòn đảo.

Dù nhà họ Thẩm cũng có đảo riêng, nhưng dịp này vẫn nên chọn chỗ đông người, vừa náo nhiệt vừa vui hơn.

Hạng Tinh Hà và Giản Hành không thể đến được, bên nhà họ Giản còn nhiều chuyện phải xử lý.

Giản Trí Bác đã phải trả giá cho những gì mình đã gây ra, ông cụ nhà họ Giản cũng không dung túng cho người dám ra tay với người trong nhà, nhất là mục tiêu của Giản Trí Bác lại là Giản Ngôn – người mà ông cụ coi trọng nhất.

Cho nên kết cục của Giản Trí Bác có thể tưởng tượng được.

Còn Giản Tử Trạc, vì cuối cùng cũng xem như có giúp đỡ, nên không bị liên lụy gì nhiều.

Nhưng Giản Tử Trạc vẫn dọn ra khỏi nhà họ Giản, cùng mẹ mình rời đi.

Cũng xem như “có vay có trả”.

Giản Ngôn không bị thương gì nhiều, chỉ là lúc bị nhốt ở chỗ đó bị cho uống thuốc, cơ thể mềm nhũn, sau khi được cứu thì nhanh chóng hồi phục.

Nghe nói kỳ thi đại học lần này cậu ấy cũng phát huy khá tốt.

Hơn nữa vì chuyện lần này, cộng thêm hàng loạt động thái của Giản Hành sau khi về nước, mẹ của hai anh em họ cũng như buông bỏ được một số chấp niệm, sau khi Giản Ngôn thi xong, bà cũng dọn ra khỏi nhà họ Giản.

Ông cụ nhà họ Giản không phải không coi trọng Giản Trí Bác, nhưng cuối cùng lại xảy ra chuyện như vậy…

Ông ta cũng không ngờ Giản Trí Bác lại bị dồn đến mức như vậy, vừa thất vọng vừa giận dữ, thoáng chốc trông già đi hẳn.

Thế là hiện tại, nhà họ Giản cơ bản đều do Giản Hành gánh vác, thêm vào đó là Hạng Tinh Hà.

Đừng nói lúc này hai người họ không có thời gian, e rằng cả kỳ nghỉ hè này trôi qua, họ cũng chưa chắc rảnh được bao nhiêu.

Giản Ngôn thì không có vấn đề gì.

Nhưng lần này cậu ấy gặp chuyện, có thể được cứu ra ngoài, ngoài công lao của Thẩm Sơ, còn có công của Tạ Thời Minh.

Thế nên Giản Ngôn thấy rất ngượng ngùng, khi bị Thẩm Sơ hỏi thì cậu ấy vẫn từ chối.

“Các người là một nhà, tôi đi theo làm gì.”

Tuy cậu ấy rất muốn đi hóng chuyện, nhưng vừa nghĩ đến việc Tạ Thời Minh đã cứu mình, giờ mà còn đi theo hóng hớt... hừ, mặt cậu ấy chưa dày đến mức đó, lỡ như lúc đó Tạ Thời Minh lại mỉm cười nhờ cậu ấy làm cái này cái kia, thì cậu ấy biết lấy lý do gì để từ chối! Nên thôi, không đi vẫn hơn.

Nhưng Thẩm Sơ trả lời rằng “Anh Giản Hành là người nhà tôi, em đương nhiên cũng là người nhà tôi” khiến Giản Ngôn rất hưởng thụ.

“Được, vậy đợi các người về, tôi sẽ đi nói với Tạ Thời Minh, tôi cũng muốn chuyển đến chỗ anh tôi ở một thời gian, đến lúc đó chúng ta có thể vừa trò chuyện vừa ngủ cùng nhau.”

Ngủ…

Lần đầu nghe thấy Giản Ngôn dùng điệp từ, lại còn nói một cách không mấy cảm xúc, Thẩm Sơ suýt nữa muốn xoa lỗ tai.

Nhưng sau khi phản ứng lại——

Tại sao lại phải nói với Tạ Thời Minh chứ?

.........…

“Đặt phòng gia đình, hướng biển.”

Thẩm Sóc cầm thẻ phòng trở về, năm phòng, nhất định sẽ có hai người phải ở cùng nhau.

Anh ấy lập tức nhìn về phía Thẩm Dật và Thẩm Tùy: “Hai đứa một phòng.”

Thẩm Dật suýt rơi cả kính râm: “What?!”

“Anh cả, anh có nhầm không đấy! Đáng lẽ là Sơ Sơ và A Minh ở cùng một phòng chứ?!”

“Em không muốn ở cùng Thẩm Tùy đâu, tụi em sống riêng bao nhiêu năm rồi, hồi bé cũng là hai giường cơ mà!”

Tô Lạc Duyệt: “Tiểu Dật, có thể gọi quản gia khiêng thêm một chiếc giường vào.”

Thẩm Minh Châu: “Hiếm khi hai con cùng nghỉ, không ở chung tâm sự chút à.”

Thẩm Sóc: “Sơ Sơ và A Minh vừa thi đại học xong, để hai đứa mỗi đứa một phòng nghỉ ngơi cho thoải mái.”

Thẩm Dật nhìn người này, lại nhìn người kia, cuối cùng nhìn Thẩm Tùy, ánh mắt hai người đều lộ rõ vẻ nghi hoặc, đặc biệt là lúc Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu lên tiếng.

Nhưng lý do Thẩm Sóc đưa ra thì... cũng hợp lý đấy…

Chỉ là, sao vẫn cảm thấy có gì đó không đúng lắm nhỉ??

So với nghi ngờ của Thẩm Dật và Thẩm Tùy, Thẩm Tùng Quốc lại điềm nhiên hơn, còn cố ý liếc nhìn Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu, thấy con trai và con dâu né tránh ánh mắt của ông, ông không khỏi khẽ nhướng mày.

Nhưng lúc này đang là kỳ nghỉ, ông cũng không tiện hỏi thêm gì.

Sau khi đặt hành lý, cả nhà cùng nhau ra bãi biển.

Thẩm Tùng Quốc vẫn còn khỏe, nhưng không thích chạy nhảy như bọn trẻ, chỉ ngồi dưới mái che ngắm biển, tận hưởng gió mát, khá là thư thả.

Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu ở lại bên cạnh, hai người họ cũng hiếm khi có thời gian rảnh, không muốn vừa đến đã phải chạy đi đâu.

Còn những người khác, Thẩm Sóc và Thẩm Dật đều định đi lướt sóng, bất ngờ là Thẩm Tùy lại thuê mô tô nước, định tự lái chơi.

Còn lại là Tạ Thời Minh và Thẩm Sơ.

Hai người ở bên bờ biển, vì Thẩm Sơ phát hiện ra một điều——Tạ Thời Minh không biết bơi!

Ha ha, Tạ Thời Minh không biết bơi!

Lúc mới biết, Thẩm Sơ gần như chống nạnh cười điên cuồng.

“Được rồi, em đại phát lòng từ bi dạy anh học bơi nhé.”

Tạ Thời Minh gật đầu: “Phiền Sơ Sơ rồi.”

“Nhưng mà——”

Hắn chuyển giọng: “Trước tiên phải bôi kem chống nắng đã.”

Lúc trước mọi người bôi kem chống nắng, Thẩm Sơ lang thang đi mua nước hoa quả uống, lúc quay lại, Tạ Thời Minh cũng không nói gì. Đợi đến khi Thẩm Sóc, Thẩm Dật và Thẩm Tùy đi chơi rồi, lúc này hắn mới gọi Thẩm Sơ nói muốn xuống biển học bơi, thái độ rất tự nhiên, như thể hoàn toàn không có mưu đồ gì.

Nhưng còn chưa đợi Thẩm Sơ gật đầu, thì sau lưng đã vang lên một giọng nói——

“Bé cưng, để mẹ bôi kem chống nắng cho con, A Minh có thể đến tìm ba con, như vậy hai đứa mới nhanh đi bơi được, đúng không?”

Tạ Thời Minh: “......”

Hắn thở dài trong lòng, ngoài mặt lại gật đầu rất dứt khoát, dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời.

Tô Lạc Duyệt tỏ vẻ rất hài lòng.

Dạo gần đây biểu hiện của A Minh nhà bà thật sự rất tốt, có lúc Tô Lạc Duyệt còn cảm thấy không biết mình có quá đề phòng cậu con trai út không.

Nhưng cứ thấy Sơ Sơ không tim không phổi, nghĩ đến chuyện nào đó, bà lại thấy xót xa.

Lúc này bị bắt bôi kem chống nắng, mà còn không thấy nghi ngờ gì!

Tô Lạc Duyệt không nhịn được lắc đầu, đưa tay chọc vào trán Thẩm Sơ: “Có ngày con bị người ta bán đi mà còn tung ta tung tăng theo người ta.”

“Á? Sao có thể chứ!”

Thẩm Sơ thầm nghĩ, con thông minh như vậy, không đời nào có chuyện đó đâu nhé.

.........…

Sau khi bôi kem chống nắng xong, hai người chọn một chỗ khác để học bơi, vừa hay bên kia, Thẩm Sóc và Thẩm Dật cũng vừa lướt sóng xong.

“Hai đứa kia đang làm gì vậy?”

Thẩm Dật vuốt tóc ra sau, liếc về phía Tạ Thời Minh và Thẩm Sơ——

“Sơ Sơ đang... dạy A Minh học bơi à?”

Thẩm Dật tặc lưỡi một tiếng: “Nhà mình đâu thiếu hồ bơi, trước kia em bảo em dạy A Minh học bơi, nó còn lười chẳng chịu học, suốt ngày nói không có thời gian.”

“Em dạy và Sơ Sơ dạy giống nhau à.”

“Hả?”

Thẩm Dật quay đầu lại: “Anh cả nói gì cơ?”

Thẩm Sóc lười liếc về phía bên kia, ôm ván lướt sóng quay lại biển: “Không có gì.”

Thẩm Dật không đi theo, vẫn đứng yên tại chỗ.

Anh ta nhíu mày, quay đầu nhìn về phía bên đó, vừa đúng lúc thấy Thẩm Sơ đang đứng trong nước cười ngốc, như thể đang trêu chọc A Minh, nhưng cậu em trai của anh ta…

Từ trong nước đứng dậy, không những không giận mà còn mỉm cười lau nước biển trên mặt Thẩm Sơ, hai người, một người cúi đầu, một người ngẩng đầu nói chuyện gì đó, cuối cùng lại cùng nhau cười——lúc này một cơn sóng ập tới, Thẩm Sơ loạng choạng đứng không vững, liền bị A Minh ôm lấy vai, sự thân mật giữa hai người... quá rõ ràng rồi.

Ngay khoảnh khắc đó, Thẩm Dật đột nhiên nheo mắt lại.

Hơ hơ.

Hơ.

Anh ta bảo mà, chẳng trách.

Chẳng trách thái độ của ba mẹ và anh cả lại có chút kỳ lạ, chậc.

Bên kia.

Tạ Thời Minh đang hỏi Thẩm Sơ học bơi từ khi nào, học ở đâu, ai dạy, thì đột nhiên cảm thấy sau lưng như có một ánh mắt mãnh liệt dán chặt vào mình.

Hắn quay đầu nhìn——

Liền đối diện với ánh mắt của Thẩm Dật.

Ánh mắt đó…

Ừm, hàng rào xung quanh heo con nhà hắn, lại sắp dựng thêm một cái nữa rồi.

Tương lai đúng là gian nan…

Tạ Thời Minh không nhịn được khẽ thở dài.

“Sao vậy?”

Thẩm Sơ chớp chớp mắt, hoàn toàn không ý thức được rằng xung quanh mình sắp tới lại mọc thêm một cái “hàng rào” nữa.

“Sơ Sơ.”

Tạ Thời Minh hạ giọng nói: “Buổi tối anh lén đi tìm em nhé.”
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 192: Ngoại truyện 2



Chơi cả ngày, buổi tối ăn cơm là tiệc nướng ngoài biển.

Thẩm Dật và mấy người khác đều xuống biển, trước khi ăn tất nhiên phải đi thay đồ tắm rửa, tuy nhiên…

Không biết có phải ảo giác không, Thẩm Dật chợt phát hiện, sao hai đứa em trai của anh ta bắt đầu giữ khoảng cách rồi?

Cứ như là đang ngấm ngầm kéo giãn khoảng cách vậy…

Chẳng lẽ trước đó anh ta nhìn nhầm?

Không đúng, anh ta không thể nhìn nhầm được.

Trước ánh nhìn quan sát của Thẩm Dật, Tạ Thời Minh trong lòng biết rõ, nhưng ngoài mặt thì hoàn toàn không để lộ điều gì.

Trước khi đoạt được bảo vật, phải khiến người gác bảo vật thả lỏng cảnh giác trước đã, mà cách tốt nhất…

Tạ Thời Minh nhìn về phía Sơ Sơ, từ sau khi hắn nói câu đó thì chỉ nhìn trời nhìn đất không nhìn hắn, theo bản năng “giữ khoảng cách”, cũng giống như hắn từ khoảnh khắc đó cũng bắt đầu giả vờ nghiêm chỉnh, phần nào khiến người khác thả lỏng cảnh giác, không phải giờ anh hai cũng bắt đầu nghi ngờ phán đoán của chính mình rồi sao.

Những cảm xúc vi diệu phát sinh từ câu nói đó, đều được giấu kín dưới lớp vỏ bình tĩnh giả tạo, nhìn bên ngoài, ít nhất ở phía Sơ Sơ, thì mối quan hệ giữa hai người họ dường như chẳng có gì khác thường.

So với phản ứng của hắn, cách làm của Sơ Sơ còn có sức đánh lạc hướng hơn.

Tạ Thời Minh phải thừa nhận, hắn là cố ý.

Dù là làm rối loạn tâm trí Thẩm Sơ hay mê hoặc Thẩm Dật ——

Bằng không thì, hàng rào càng ngày càng nhiều, hắn đến khi nào mới bế được heo con bên trong đi đây?

.........…

“Chậc, vẫn cảm thấy kỳ kỳ...”

Mới ngày đầu đến đây, không muốn chơi quá mệt, nên sau khi ăn tối xong, mọi người đều chọn về phòng nghỉ ngơi.

Thẩm Dật thì không thấy mệt, so với việc quay phim thâu đêm thì thế này chẳng nhằm nhò gì, chỉ là bây giờ anh ta thực sự chẳng có tâm trạng mà chơi…

Chỉ cần nghĩ đến những gì mình phát hiện hôm nay là lòng lại thấy rối bời, ngổn ngang trăm mối... tuy rằng có phần nằm trong dự đoán, nhưng khi thực sự xảy ra ngay trước mắt, cảm giác vẫn rất khác!

“Kỳ lạ, kỳ ở đâu?”

Bên cạnh vang lên tiếng của Thẩm Tùy——

Chỉ nghe anh nói tiếp: “Là Sơ Sơ và A Minh đúng không?”

Thẩm Dật lập tức ngồi bật dậy, quay sang nhìn Thẩm Tùy: “Em cũng thấy vậy sao?!”

Thẩm Tùy khoanh tay: “Ba mẹ có thái độ lạ, anh cả cũng vậy, hơn nữa dạo này Sơ Sơ với A Minh cũng rất kỳ, tổng hợp lại thì hai đứa nó chắc chắn có chuyện gì đó.”

Nào là chia phòng ngủ, nào là dọn ra ở riêng…

Giờ cả nhà đi du lịch, năm phòng, nhìn kiểu gì cũng phải là Sơ Sơ với A Minh ở cùng một phòng, nhưng thực tế thì lại không phải như vậy.

Lý do anh cả đưa ra đúng là hợp lý thật, nếu như ba mẹ không lên tiếng trước…..

“Lời của anh cả nghe giống như đang đỡ lời cho ba mẹ vậy.”

Thẩm Tùy đúng là người làm nghiên cứu, phân tích đâu ra đấy, cộng thêm kinh nghiệm nhìn người phong phú của Thẩm Dật, khiến anh ta càng thêm cảm giác rằng, hai đứa này đúng là có vấn đề!

Nhưng…

Rõ ràng sau bữa tối, nhìn hai đứa nó lại như thể đã trở về trạng thái bình thường?

Thẩm Dật kể lại chuyện này với Thẩm Tùy, Thẩm Tùy đẩy đẩy gọng kính: “Như vậy mà là bình thường? Trước kia hai đứa có vấn đề, lúc ở cạnh nhau còn tự nhiên thân mật hơn tối nay nhiều.”

“Hơn nữa nếu anh nghi ngờ cái gì, sao không xuống tay từ phía Sơ Sơ?”

Thẩm Dật nheo mắt: “Ý em là...”

Thẩm Tùy: “Dù sao thì Sơ Sơ cũng ở phòng kế bên tụi mình.”

.........…

Sau khi Tạ Thời Minh nói câu kia, Thẩm Sơ ở trong phòng cứ cảm thấy người như có lò xo, ngồi không yên, đứng cũng không xong, cứ đi tới đi lui, chẳng biết làm gì cho phải.

Thật phiền quá đi, trong lòng loạn cả lên…

Đang nghĩ ngợi thì đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Thẩm Sơ lập tức khựng lại, cảm giác như có thể xuyên qua cánh cửa nhìn thấy người đang đợi bên ngoài.

Khụ khụ, nếu cậu không mở cửa lỡ làm người khác chú ý thì không hay, thôi thì cứ ra mở vậy.

Thế là Thẩm Sơ bước tới, hít sâu một hơi, đang định suy nghĩ xem nên dùng biểu cảm gì để đối mặt, vừa mở cửa ra——

“Anh thật sự đến rồi——á...”

Đem câu sắp buột miệng nói ra nuốt về, Thẩm Sơ chớp mắt, lập tức đổi giọng: “Ba mẹ, sao hai người lại đến đây?”

Đứng ngoài cửa là Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu, may mà hai người chưa nghe rõ Thẩm Sơ vừa nói gì, sau đó còn nhìn quanh một vòng, rồi đẩy người nhỏ nhất nhà bọn họ vào trong phòng.

Dáng vẻ như thể muốn nói chuyện riêng.

Thẩm Sơ: “......”

Bồ Tát phù hộ, lúc này Tạ Thời Minh đừng có đến đấy!!

“Sơ Sơ à, ba mẹ có chuyện muốn dặn con.”

Tô Lạc Duyệt gật đầu, phụ họa Thẩm Minh Châu: “Chủ yếu là lần này ông nội con cũng đi theo, chuyện giữa con và A Minh... trước đó chúng ta cũng chưa có dịp nói chuyện riêng với con, mà anh hai và anh ba của con cũng chưa biết gì về chuyện của hai đứa, mấy chuyện này con đã tính đến chưa? Định khi nào nói thật với ông nội, cùng Tiểu Dật và Tiểu Tùy?”

Thẩm Minh Châu: “Bọn họ vẫn nghĩ hai đứa là anh em, ban đầu vốn dĩ hai đứa cũng là …...”

Không được, vừa nghĩ đến đã muốn xoa ngực.

Hai đứa con trai nhỏ nhất của ông… vậy mà lại đến với nhau!!

Tuy không phải ruột thịt, thậm chí còn không chung hộ khẩu, nhưng mà…

Ai mà nghĩ được hai đứa nhỏ đó lại có thể đến với nhau chứ!

Đặc biệt là lúc biết quan hệ của hai đứa, cái hình ảnh đó thật sự quá sốc…

“Hai đứa kiếm chế chút cho ba, đừng thấy ông nội tụi con bây giờ còn khỏe mạnh, nhưng tuổi cũng đã cao rồi!”

Lúc nói chuyện, Thẩm Minh Châu còn phải hạ thấp giọng, sợ bị Thẩm Tùng Quốc nghe thấy.

Tô Lạc Duyệt cũng có vẻ lo lắng: “Còn có Tiểu Dật nữa, Tiểu Tùy thì còn dễ nói, nhưng Tiểu Dật là người bênh vực người nhà nhất, hơn nữa nó vẫn luôn bảo vệ con, nếu nó biết chuyện, sợ là sẽ gây rắc rối.”

Tất nhiên, khả năng cao nhất là sẽ gây rắc rối cho A Minh…

Tuy Thẩm Dật luôn tỏ ra là người hay bắt nạt Thẩm Sơ, nhưng thật ra chỉ là khẩu thị tâm phi, nói cho cùng thì vẫn thương Thẩm Sơ nhất. Dù sao trong ba đứa em trai, Thẩm Tùy bằng tuổi với nó, em trai ruột nhỏ nhất thì lại trầm ổn, thậm chí còn trầm ổn hơn cả bản thân nó, bình thường chẳng cần ai phải lo, cho nên làm anh mà muốn “đã nghiền” thì chỉ có thể nhắm vào Thẩm Sơ.

Đừng nói Thẩm Dật, có lẽ Thẩm Sóc và Thẩm Tùy cũng có cùng cảm xúc như vậy.

Huống hồ hai đứa nhỏ ở bên nhau, rốt cuộc ai chiếm được lợi... khụ, chuyện đó cũng khá rõ ràng.

Đây cũng là lý do họ luôn muốn “gõ đầu” A Minh một chút, bình thường nhìn thì cái gì cũng tốt, nhưng bây giờ nhìn lại... luôn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn!

“Bé cưng, con—”

Chưa nói xong, đột nhiên nghe thấy tiếng “cốc cốc cốc”.

Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu đều sững lại, sau đó cùng Thẩm Sơ nhìn về phía cửa sổ sát đất—

Vì ở phòng hướng biển, nên các phòng cơ bản đều quay mặt ra biển, hơn nữa đều có một cửa sổ sát đất lớn, có thể nhìn thấy cảnh bên ngoài.

Bên ngoài cửa sổ sát đất là ban công, có thể mở ra.

Lúc này, rõ ràng bên ngoài có người.

Thẩm Sơ theo phản xạ hít một hơi — ai vậy chứ—

“Sơ Sơ, mở cửa... mở cửa sổ đi.”

Bên ngoài truyền đến giọng của Thẩm Dật.

Ồ, là anh hai cậu.

Thẩm Sơ hơi thở phào — thở cái gì mà thở!

Tại sao anh hai cũng đến đây?! Hơn nữa lại đi từ phía cửa sổ?!

“Sơ Sơ, nghe thấy không?”

“Khỉ thật, anh nhỏ tiếng chút!”

“Trong phòng Sơ Sơ cũng không có ai mà, chắc là... không có đâu nhỉ?”

Không chỉ có giọng của Thẩm Dật, mà còn có cả giọng của Thẩm Tùy…

“Ái chà, là Tiểu Dật và Tiểu Tùy!”

Vừa mới nhắc đến hai người đó, vậy mà đã xuất hiện rồi!

Trong phút chốc, Tô Lạc Duyệt thậm chí có chút hoảng loạn, theo bản năng định đẩy Thẩm Minh Châu trốn đi: “Nhanh, tìm chỗ nấp!”

Thẩm Minh Châu: “??”

Thẩm Sơ: “???”

Tô Lạc Duyệt lại “ái chà” một tiếng: “Nếu Tiểu Dật và Tiểu Tùy hỏi tại sao hai ta lại có mặt ở đây, lúc đó phải giải thích thế nào?”

“Chẳng lẽ bây giờ nói thật với bọn nó?!”

Thẩm Minh Châu: “...Nghe cũng có lý ha...”

Lời còn chưa dứt, đã bị Tô Lạc Duyệt đẩy vào phòng tắm.

Bên cửa sổ sát đất vẫn còn đang bị gõ, Thẩm Sơ hoàn toàn không kịp phản ứng rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, chỉ có thể theo bản năng đi mở khóa cửa sổ—

Ồ, trước đó cậu còn kéo rèm lại nữa.

Khụ khụ khụ.

Đợi đến khi kéo rèm ra, mở cửa sổ sát đất, Thẩm Dật đã kéo Thẩm Tùy nhanh chóng chui vào, rồi nhìn Thẩm Sơ nghi hoặc: “Sao chậm vậy?”

Thẩm Sơ khẽ ho một tiếng: “Em tưởng là tiếng ở cửa phòng, nhưng mà, anh hai với anh ba sao lại không đi cửa chính?”

Thẩm Tùy ồ lên một tiếng: “Tiện để làm kẻ trộm ưm—”

Chưa nói xong đã bị Thẩm Dật bịt miệng, thuận tiện liếc mắt cảnh cáo một cái.

Thẩm Sơ: “...”

Cậu nghe thấy rồi đấy.

“Không muốn làm phiền người khác.”

“Với lại, phòng bọn anh ở ngay bên cạnh, đi cửa sổ sát đất cũng tiện.”

“Ồ...”

Thẩm Sơ kéo dài giọng, ra vẻ tin rồi.

Nhưng rốt cuộc là tại sao lại đến tìm cậu muộn thế này?

“Khụ.”

Thẩm Dật khoanh tay, nhìn trái nhìn phải, khiến Thẩm Sơ thấy chột dạ, đang lo lắng anh hai có phải phát hiện gì rồi không, thì nghe thấy Thẩm Dật đẩy đẩy Thẩm Tùy—

“Em hỏi đi.”

Thẩm Tùy: “Tại sao? Không phải anh nghi ngờ trước sao?”

“Nhưng em là người nói qua tìm Sơ Sơ hỏi mà!”

Thẩm Tùy hừ một tiếng: “Em chỉ gợi ý thôi, quyết định là do anh đưa ra.”

Thẩm Dật cũng hừ một tiếng: “Chẳng phải lúc đầu em phân tích rành mạch lắm sao?”

Thẩm Sơ đứng bên cạnh nghe như lọt vào sương mù: “Phân tích ai vậy? Em hả?”

“Phân tích cái gì cơ?”

Còn nữa, anh hai với anh ba tính khi nào mới đi vậy?!

Ba mẹ còn đang trong phòng tắm đó…

Anh ơi, nếu anh có thể nghe thấy thì đừng có tới nữa được không, hu hu. Thẩm Sơ thật sự khóc không ra nước mắt.

Cậu bên này thấp thỏm lo âu, nào ngờ hai người anh bên kia cũng chẳng khá hơn gì—

Đã nghĩ là sẽ đến hỏi Thẩm Sơ, nhưng đến lúc mở miệng, ai cũng không muốn làm “kẻ xấu” đến chất vấn, thế là lại cãi nhau tiếp.

Nghe Thẩm Sơ hỏi vậy, lại càng thấy chột dạ.

Trẻ con lớn rồi, hơn nữa cũng đã thi đại học xong, muốn làm gì là quyền tự do, dù là yêu đương... khụ, thật sự mà là yêu đương thì, yêu ai cũng là chuyện riêng của nó, họ cũng không có quyền can thiệp quá nhiều, cần thiệp quá nhiều lại phản tác dụng thì sao, nhưng không hỏi rõ thì thật sự không chịu nổi…

Thẩm Dật và Thẩm Tùy nhìn nhau một cái, hít sâu một hơi: “Sơ Sơ, bọn anh muốn hỏi em, em với A Minh—”

“Cốc cốc.”

Cửa phòng lại bị gõ.

Thẩm Sơ: “...”

Trời ơi!

“Sơ Sơ, mở cửa đi.”

Là giọng của Thẩm Sóc.

Nhưng mà…

Thẩm Sơ trợn tròn mắt: “Anh hai, anh ba, hai người đi đâu vậy?!”

Thẩm Dật đẩy Thẩm Tùy về phía phòng tắm: “Đừng nói với anh cả là bọn anh có mặt ở đây nhé, trốn trước đã, chuyện anh muốn hỏi em vẫn chưa muốn nói với anh ấy.”

Nếu không, đến lúc đó lại phải giải thích, sợ mọi chuyện càng thêm rối.

Cho nên tốt nhất vẫn là tạm tránh đi.

“Không, hai người đừng—”

Thẩm Sơ còn đang há miệng định nói thì đã thấy Thẩm Dật đẩy Thẩm Tùy vào phòng tắm…

Khung cảnh bên trong cậu thật sự không dám tưởng tượng.

Sau đó, còn chưa kịp hành động gì, thì đã thấy cửa phòng tự mở ra.

Thẩm Sóc bước vào.

“Anh phải dặn dò em mấy câu đã, lát nữa còn phải đi tìm A Minh.”

Vừa nói, Thẩm Sóc vừa nhìn quanh một vòng, hơi thở phào nhẹ nhõm.

Vừa rồi anh ấy gõ cửa đợi một lúc mà vẫn không thấy Thẩm Sơ ra mở cửa, sợ trong phòng lại có ai, nên mới tự mở cửa bước vào.

“Em cũng đừng trách anh cả, tuy ba mẹ cũng đã biết chuyện của em với A Minh rồi, nhưng ông nội, Tiểu Dật và Tiểu Tùy vẫn chưa biết, cho nên em với A Minh—”

Lúc này, trong phòng tắm đột nhiên vang lên tiếng động nhỏ, giọng Thẩm Sóc lập tức ngừng lại.

Thẩm Sơ: “...Anh cả, không phải như anh nghĩ đâu, ha ha…”

Sắc mặt Thẩm Sóc trầm xuống: “Không phải như anh nghĩ là sao? Chẳng lẽ em muốn nói là A Minh không có ở trong đó?”

Đúng là không có mà…

Thẩm Sơ còn đang định lên tiếng hoặc dứt khoát kéo cửa phòng tắm ra để cho Thẩm Sóc nhìn thấy rõ, thì lại nghe tiếng gõ cửa sổ sát đất vang lên lần nữa—

“Sơ Sơ.”

Khỏi phải nói, lần này là ai, không cần đoán nữa!

Thanh đao treo lơ lửng rốt cuộc cũng rơi xuống rồi…

Biểu cảm của Thẩm Sóc cũng khựng lại, nhưng ngay sau đó lại lườm Thẩm Sơ một cái: “Phòng tắm không có người, vậy người đang nói ngoài kia, chắc anh không nghe nhầm chứ?”

“À...”

Nếu linh hồn có thể hóa hình, thì lúc này miệng Thẩm Sơ há ra, chắc sẽ có một luồng hồn phách bay ra ngoài.

Cậu thật sự không biết phải nói gì nữa rồi.

“Anh muốn xem thử hai đứa nửa đêm rồi còn muốn làm cái gì.”

Thẩm Sóc hơi hất cằm: “Em đừng nói gì cả, cứ để em ấy vào.”

“Hai đứa bọn em, chắc chắn có một đứa phải bị phạt.”

Thẩm Sóc vừa nói vừa bước về phía phòng tắm: “Cho nên xem em có nguyện ý phối hợp hay không, em trai yêu quý của anh.”

Thẩm Sơ ở phía sau đến tư thế “đưa tay cầu xin” cũng không giơ nổi…

Cạch.

Tiếng mở cửa phòng tắm.

Bóng dáng Thẩm Sóc đứng khựng lại trước cửa.

Hai giây sau, không biết ai kéo một cái, cạch, cửa phòng tắm lại đóng lại…

Ừm, một người, hai người, ba bốn người, cộng thêm anh cả, là năm người, chắc đều đang chờ xem, đêm hôm khuya khoắt Tạ Thời Minh đến tìm cậu là để làm gì.

Cậu có nên cảm thấy may mắn vì ông nội không có trong đó hay không…

Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy!

Thẩm Sơ với ánh mắt có phần hoảng loạn bước tới mở cửa sổ sát đất—

À, lúc nãy anh hai và anh ba vào, cậu lại kéo rèm che lại.

Chi bằng đừng kéo!

Nếu không kéo, thấy bên trong có người, biết đâu lại tránh được một kiếp…

Sột soạt——

Thẩm Sơ kéo rèm ra.

Nhìn Tạ Thời Minh bên ngoài, đột nhiên nở một nụ cười.

Anh à, thà hy sinh người chứ không hy sinh mình, xin lỗi nhé!
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 193: Ngoại truyện 3



Cửa sổ sát đất được mở ra, Tạ Thời Minh bước vào, có chút khó hiểu nhìn nụ cười trên mặt Thẩm Sơ, luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

“Sơ Sơ.”

Hắn lại gọi một tiếng.

Thẩm Sơ ừ ừ gật đầu, cũng không nói gì.

Nói nhiều làm gì, ngoài ông nội ra thì những người khác trong nhà đều đang ở trong phòng tắm nghe trộm, lúc này mà cậu dám mở miệng nói gì thì khác gì tự đâm mình đâu.

Chỉ thấy tội cho anh trai cậu…

Thẩm Sơ có chút không nỡ, liền nháy mắt với Tạ Thời Minh, rồi lại nháy tiếp, mong hai người có thể hiểu ý nhau.

Thế nhưng trong tình huống không nói gì, chỉ nháy mắt thôi thì thứ có thể biểu đạt được quá ít.

Thẩm Sơ chỉ thấy trước mắt, Tạ Thời Minh chỉ hơi khựng lại một chút, sau đó thái độ vẫn như bình thường, cái gì cũng không cảm giác được, tiếp tục nắm tay cậu nói—

“Sơ Sơ, đợi có điểm thi đại học là phải chọn trường.”

Thẩm Sơ hơi ngạc nhiên, không ngờ Tạ Thời Minh lại mở đầu bằng đề tài này.

May quá may quá, vẫn trong phạm vi bình thường.

Thế nên cậu gật đầu, tỏ ý mình biết rồi.

Về chuyện chọn trường, thật ra hai người đều đã hiểu rõ trong lòng, dù sao cũng đã sớm quyết định tương lai sẽ làm gì, nếu không ra nước ngoài thì dựa theo điểm số, cũng chỉ có vài trường để chọn.

Chỉ có điều, chắc chắn bọn họ không học cùng trường.

Hơn nữa…

“Ngành y thời gian học dài, đến khi em tốt nghiệp thì chắc anh vẫn còn trong trường.”

Giọng Tạ Thời Minh hạ xuống đôi chút, mắt cụp xuống, ngón tay khẽ vuốt lòng bàn tay Thẩm Sơ: “Công việc sau này của em sẽ tiếp xúc với rất nhiều người, hơn nữa là đủ kiểu người khác nhau, đến lúc đó, Sơ Sơ, em có thấy anh nhàm chán không? Hay là, tình cảm giữa chúng ta sẽ phai nhạt?”

Sao có thể chứ!

Lúc này đến cả “mệnh lệnh” của Thẩm Sóc cũng không ngăn được nữa, Thẩm Sơ vừa lắc đầu vừa quả quyết trả lời: “Không đâu, anh đừng suy nghĩ lung tung—”

“Vậy nên sau khi vào đại học, chúng ta chuyển ra ngoài sống cùng nhau nhé, thế nào, Sơ Sơ?”

Thẩm Sơ: “?”

Rào——

Trong phòng tắm đột nhiên truyền ra tiếng động nhỏ.

Nhưng Tạ Thời Minh dường như không nghe thấy.

Hắn lại tiếp tục nói: “Còn nữa, mối quan hệ giữa hai ta, có thể đóng dấu không?”

Lách cách…

Dường như có thứ gì đó lăn lóc rơi xuống.

Tim Thẩm Sơ như nhảy ra ngoài, cố gắng ra hiệu bằng ánh mắt cho Tạ Thời Minh.

Chú ý lời nói đi! Anh ơi!

Anh thật sự không nghe thấy gì sao?!

Còn chuyện “đóng dấu” nữa, giờ là lúc để nói sao…

Thẩm Sơ nghe mà đầu óc quay cuồng.

“Anh biết bây giờ nói chuyện này có hơi sớm.”

“Nhưng mà...”

Tạ Thời Minh vừa nói vừa bước lại gần Thẩm Sơ, nghiêm túc cất lời: “Nhưng anh không thể đợi thêm được nữa, Sơ Sơ.”

“Không, anh ơi.”

Thẩm Sơ thật sự không dám tưởng tượng bầu không khí trong phòng tắm lúc này như thế nào, cũng không thể nghĩ đến chuyện “thà hy sinh người chứ không hy sinh mình” nữa: “Bây giờ anh thật sự phải đợi đã, anh ơi—”

“Sơ Sơ, em nghe anh nói trước đã.”

“Không không không, anh nghe em nói trước đã—”

Cùng lúc đó, Thẩm Sơ muốn giơ tay bịt miệng Tạ Thời Minh, nhưng không kịp.

Vì Tạ Thời Minh đã quỳ xuống rồi.

Cũng đúng lúc đó, cửa phòng tắm “rầm” một tiếng bị mở ra, Thẩm Dật và Tô Lạc Duyệt lao ra trước—

“Không thể đợi cái gì?!”

“Hai đứa còn nhỏ lắm!”

“Sơ Sơ, chúng ta đính hôn đi.”

“............”

Thẩm Sơ chớp chớp mắt, nhìn Tạ Thời Minh đang nửa quỳ trước mặt mình, cùng với thứ hắn đã chuẩn bị trong tay, một lúc sau mới phát ra một tiếng: “Hả?”

Đính hôn??

Những người khác cũng ùa ra từ phòng tắm, ai nấy nhìn nhau không nói nên lời, không ai ngờ cảnh tượng trước mắt lại là như thế này.

So với những gì họ tưởng tượng thì hình ảnh này... hình như vẫn còn ổn nhỉ??

Tạ Thời Minh dường như không hề bất ngờ trước sự xuất hiện của người nhà, nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn thì lại hơi nghi hoặc hỏi: “Ba mẹ, anh cả, anh hai, anh ba, sao mọi người lại ở trong phòng của Sơ Sơ?”

“Với cả... vừa rồi mọi người nói cái gì thế?”

Thẩm Dật và Tô Lạc Duyệt: “......”

Cái gì vậy... bị hỏi thế này, sao tự dưng lại thấy người chột dạ lại là bọn họ…

“Cái đó, vừa rồi chúng ta—”

“Vừa rồi ở đây ồn ào cái gì, xảy ra chuyện gì thế?”

“......”

Chuyện này chưa xong, chuyện khác đã tới.

Lúc này Tạ Thời Minh mới thật sự có chút ngạc nhiên.

Lúc nãy khi đến, hắn đã cảm thấy thái độ của Thẩm Sơ có gì đó không đúng, huống chi Thẩm Sơ trước mặt hắn cũng không giấu giếm được gì, nghĩ kỹ lại thì cũng có thể đoán được phần nào, nên mới thuận theo tình hình—dù sao cũng đang đi du lịch, đến tìm bảo bối nhà hắn, cũng không thể thật sự làm gì, ban đầu chỉ định nói chuyện riêng mấy câu thôi.

Nhưng mà biểu lộ thái độ trước mặt người nhà cũng tốt.

Cho mọi người biết, hắn đối với Thẩm Sơ là nghiêm túc, hai người họ đều là nghiêm túc.

Nhưng Tạ Thời Minh cũng không ngờ, lại mời luôn cả Thẩm Tùng Quốc tới…

Với ông nội, hắn thật sự chưa nghĩ ra được cách để nói rõ.

Lần này đúng là ngoài ý muốn.

Thẩm Tùng Quốc đứng ở cửa, kinh ngạc nhìn phòng của Thẩm Sơ chật kín người nhà, tất cả đều ở đây, mà cảnh tượng trước mắt…

Tạ Thời Minh khẽ thở dài, đứng dậy từ tư thế nửa quỳ, chủ động lên tiếng: “Ông nội, chúng cháu—”

“Ông nội, cháu có chuyện muốn nói với ông.”

Thẩm Sơ cắt lời Tạ Thời Minh, tranh nói trước, hít sâu một hơi, mở miệng: “Cháu và anh trai đang bên nhau, hơn nữa, là yêu đương với mục tiêu kết hôn.”

“Ông nội, cháu xin lỗi vì đã không nói sớm với ông.”

Thẩm Sơ mím môi, không dám nhìn sắc mặt của Thẩm Tùng Quốc, nhưng lại kiên định và không chút do dự mà nắm lấy tay của Tạ Thời Minh: “Nhưng cháu và anh ấy là thật lòng.”

“Chỉ là cháu chưa nghĩ ra nên nói thế nào với ông—”

“Cho nên A Minh hay ra nước ngoài, là đã sớm có ý rồi?”

Ngoài dự đoán, giọng của Thẩm Tùng Quốc lại rất bình tĩnh, nhìn hai đứa nhỏ rồi nói tiếp: “Không thì sao lần nào đi cũng là đến mấy nơi Sơ Sơ từng đến?”

Tạ Thời Minh lộ rõ vẻ ngạc nhiên: “Ông nội, sao ông biết—”

Thẩm Tùng Quốc hừ một tiếng: “Có gì mà ông không biết?”

“Mấy đứa con nít các cháu, còn tưởng giấu diếm được ông chuyện gì?”

“Ngay cả ba mẹ tụi cháu còn không gạt được ông.”

Thẩm Tùng Quốc liếc nhìn Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu: “Những ngày trước và sau kỳ thi đại học, suốt ngày thì thầm to nhỏ như ăn trộm, không biết rì rầm chuyện gì.”

“Còn có Tiểu Sóc, lúc Sơ Sơ chuyển đi, cháu cũng không nói lấy một câu.”

“Coi ông già này mù chắc? Ông còn chưa già đến mức mờ mắt đâu!”

Cả nhà: “......”

Thẩm Dật và Thẩm Tùy lập tức giơ tay phát biểu: “Ông nội, tụi cháu đứng cùng chiến tuyến với ông!”

Đúng là tức chết Thẩm Dật rồi, thì ra cuối cùng, chỉ có anh ta với Thẩm Tùy và ông nội là chẳng hay biết gì cả!

Hơn nữa những người biết chuyện, vậy mà còn định giấu diếm không nói!

Hừ, thế thì đừng trách bọn họ lúc này phản bội.

Cả hai lập tức đứng về phía Thẩm Tùng Quốc, không dám trừng mắt với anh cả và ba mẹ, liền quay sang lườm Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh, nếu không có màn kịch tối nay, ai mà biết đến bao giờ họ mới biết chuyện này!

Thẩm Sơ xoa xoa chóp mũi, thầm nghĩ anh cả và ba mẹ biết chuyện này cũng là do tình cờ.

So ra thì... cũng công bằng mà…

Nhưng mà lời này cậu không dám nói ra khỏi miệng.

“Vậy ông nội không phản đối cháu và Sơ Sơ sao?” Tạ Thời Minh mở miệng hỏi.

Đi thẳng vào trọng tâm.

Thẩm Tùng Quốc trước tiên nhìn Thẩm Sơ, sau đó mới nhìn sang Tạ Thời Minh: “Ông phản đối có ích gì không?”

Tạ Thời Minh im lặng.

Ý tứ không cần nói cũng biết.

“Ông nội……”

Thẩm Sơ khẽ gọi một tiếng.

Thấy vậy, Thẩm Tùng Quốc không khỏi thở dài: “Từ lúc cháu biết nói, đã gọi ông là ông nội, gọi từ bé tới lớn, từ lâu đã là người nhà họ Thẩm rồi……”

“Vậy thì giờ xác định lại chuyện này một lần nữa, cũng tốt.”

Lời vừa dứt, Thẩm Sơ phản ứng lại sau một lúc, ánh mắt dần sáng lên——

“Cảm ơn ông nội!”

Tạ Thời Minh cũng thở phào nhẹ nhõm, đầy lòng biết ơn: “Cảm ơn ông nội.”

Trong tay hắn vẫn cầm món đồ đã chuẩn bị từ trước, là một cặp nhẫn đôi với kiểu dáng đơn giản, được treo bằng sợi dây mảnh, chất liệu rất tốt.

Thấy Thẩm Tùng Quốc không phản đối, Tạ Thời Minh lại nhìn sang Thẩm Sơ.

Hắn vẫn còn nhớ rõ những lời Thẩm Sơ nói lúc nãy, không nhịn được mà mở miệng: “ Sơ Sơ, vậy em có nguyện ý—”

“Khụ!”

“Khụ khụ!”

Thẩm Dật khoanh tay: “Ê ê, gấp cái gì mà gấp, hai đứa bây giờ còn chưa vào đại học nữa, A Minh, em biết giới giải trí có bao nhiêu người mấy chục tuổi còn chưa kết hôn không?”

Thẩm Tùy cũng gật đầu theo: “Anh cả đến giờ còn chưa có nổi người yêu đâu.”

Thẩm Sóc: “......”

Cũng cần lấy anh ấy ra làm ví dụ.

Nhưng đúng là chưa cần phải vội thật.

Tuy nhiên…

Thẩm Sóc không khỏi nhíu mày, liếc nhìn Thẩm Tùy, lại nhìn Thẩm Dật, cuối cùng nhìn sang cậu em út của mình, rồi bóp trán một cái. Không biết có phải anh ấy ảo giác không mà cảm thấy trọng tâm của sự việc bây giờ đột nhiên lại chuyển sang chuyện có nên đính hôn hay không, còn chuyện Sơ Sơ và A Minh ở bên nhau thì... cứ vậy mà bị lướt qua…

Thôi thì cũng được, ông nội đã đồng ý rồi.

Chỉ là, thằng nhóc này thật sự không cố ý sao?

Thẩm Sóc không nhịn được lại liếc sang, rồi chạm phải ánh mắt của Tạ Thời Minh.

“......”

Quả nhiên!

Chắc chỉ có sự xuất hiện của ông nội là ngoài dự đoán, những cái khác đều là thuận nước đẩy thuyền.

Thẩm Sóc nghĩ ngợi một chút, đột nhiên lên tiếng: “Nếu em và Sơ Sơ ở bên nhau, thì không thể công khai.”

“Chuyện đính hôn, đương nhiên cũng như thế.”

“Đồng ý không?”

“Nếu đồng ý, hai đứa có thể đính hôn. Nếu không đồng ý, nếu hai đứa khiến nhà họ Thẩm phải chịu tổn thất gì, thì đã nghĩ kỹ cách gánh chịu hậu quả chưa?”

Thẩm Sóc nhìn Tạ Thời Minh: “A Minh, em từng nghĩ đến chưa?”

“Dưới áp lực của dư luận bên ngoài, em có thể làm được đến mức nào? Sơ Sơ còn mang danh họ Thẩm, còn em thì sao, định tách khỏi nhà họ Thẩm à?”

“Anh cả!”

Thẩm Sơ không nhịn được kêu lên, chẳng lẽ đến mức ấy thật sao?

Hơn nữa…

“Thật ra chúng em không công khai cũng—”

“Phải công khai.”

Lần này là Tạ Thời Minh cắt lời Thẩm Sơ, nhìn về phía Thẩm Sóc nói: “Anh cả nói đúng, nếu bây giờ công khai, chắc chắn điều chúng em đối mặt chủ yếu vẫn là dư luận tiêu cực.”

“Nhưng suy cho cùng, vẫn là do em chưa đủ mạnh, không thể chỉ dựa vào nhà họ Thẩm để chống đỡ.”

Hắn và Sơ Sơ không có quan hệ huyết thống, nhưng trong mắt người ngoài, Thẩm Sơ là người nhà họ Thẩm.

Đặc biệt là trước đó nhà họ Thẩm đã tỏ rõ thái độ, gần như tuyên bố với tất cả mọi người rằng Thẩm Sơ là một thành viên trong gia đình, là người nhà họ Thẩm thực sự.

Mà ngay lúc này, lại rộ lên chuyện hắn và Thẩm Sơ yêu nhau... phần lớn dư luận rất có thể sẽ công kích Thẩm Sơ, suy đoán một cách ác ý, thậm chí gán ghép những suy đoán vô căn cứ lên thái độ của nhà họ Thẩm trước đó... Nếu bị người có dụng ý xấu lợi dụng, dù giữa họ không có quan hệ máu mủ, cũng có thể biến tình cảm này trở nên “cấm kỵ”.

Cho nên hắn mới chuẩn bị dây đeo.

Đối diện với ánh mắt của Thẩm Sóc, Tạ Thời Minh không né tránh, tiếp tục nói: “Anh cả, em cũng không cần nhà họ Thẩm phải gánh thay em.”

“Chỉ cần vài năm nữa, em sẽ dựa vào bản lĩnh của mình để bịt miệng tất cả bọn họ.”

Tạ Thời Minh nói xong, lại nhìn sang Thẩm Sơ, đưa tay ra: “Sơ Sơ, em có nguyện ý chờ anh không?”
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 194: Ngoại truyện 4



Tại sao lại không nguyện ý chứ?

Thẩm Sơ vẫn luôn hiểu, Tạ Thời Minh đang nỗ lực vì cậu.

Dù sao bây giờ công khai, đối với cậu mà nói, rõ ràng là hại nhiều hơn lợi.

Nhưng…

“Nói như thể em không cố gắng vì anh vậy.”

Thẩm Sơ vỗ một cái vào tay Tạ Thời Minh đang đưa ra: “Em cũng có thể bịt miệng bọn họ.”

“Anh à, chúng ta cùng cố gắng.”

Thẩm Dật bước tới đứng cạnh Thẩm Sóc, khẽ thúc vào vai anh ấy, lầm bầm: “Anh cả , hai đứa nhỏ này càng lúc càng khiến người ta nổi da gà, rốt cuộc là anh đang làm khó A Minh hay đang tiếp lửa cho bọn nó vậy?”

Thẩm Sóc: “......”

Anh ấy chỉ muốn hỏi thử một câu thôi, ai ngờ em trai anh ấy lại “đa mưu túc trí” đến thế, mọi thứ đều đã nghĩ kỹ rồi.

Thôi thì cứ để xem hắn thể hiện vậy.

.........…

Hai đứa nhỏ, một đứa suy nghĩ đâu ra đấy, một đứa đã tỏ rõ thái độ, họ cũng không cần nói thêm gì nữa.

Còn bên Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh, có thể xem là đã chính thức ra mắt trước mặt người nhà, đêm nay tuy có chút bất ngờ nhưng cuối cùng vẫn yên ổn vượt qua.

Chỉ là trước khi rời đi, mấy vị trưởng bối như Tô Lạc Duyệt vẫn không quên vừa lộ rõ vừa ngấm ngầm dặn dò một phen, chủ yếu là đối vào Thẩm Sơ, khiến cậu dở khóc dở cười.

Ba mẹ vẫn còn coi cậu là trẻ con.

Mà lại còn là đề phòng con ruột của mình nữa.

Nhưng cũng biết Tạ Thời Minh là người có chừng mực, nên trước khi đi cũng không cố lôi hắn đi, thật sự để lại cho hai người chút thời gian để thủ thỉ với nhau.

Thẩm Sơ cầm trên tay cặp nhẫn xâu bằng dây mảnh, không khỏi nhìn về phía Tạ Thời Minh: “Anh chuẩn bị cái này từ bao giờ vậy?”

Cậu hoàn toàn không hay biết.

Tạ Thời Minh mỉm cười: “Từ ngày anh tỏ tình với em.”

Thẩm Sơ há miệng: “Sớm vậy sao...”

“Ừ.”

Tạ Thời Minh nói khẽ: “Không biết vì sao, cứ cảm thấy không thể bỏ lỡ, muốn sớm trói em lại, định đoạt luôn.”

“Với lại ngoài em ra, sẽ không còn ai khác nữa, Sơ Sơ.”

Nghe đến đoạn đầu, Thẩm Sơ ngẩn ra một chút, sau đó xoa mặt, cúi đầu đeo sợi dây chuyền lên: “Vậy thì nói rõ luôn, em sẽ chờ đến ngày anh tự tay đeo cho em.”

“Không phải đeo lên cổ, mà là đeo vào tay.”

Cậu còn đặc biệt nhấn mạnh.

Sau đó, trong nụ cười của Tạ Thời Minh, mặt cậu dần đỏ lên.

“Được rồi, anh đi về đi—”

Thẩm Sơ vừa nói vừa đưa tay đẩy hắn.

“Nếu không lát nữa không biết trong nhà ai sẽ đến kiểm tra nữa.”

Nghĩ đến đây, Tạ Thời Minh cũng không nhịn được muốn thở dài, liền giữ lấy tay Thẩm Sơ: “Vậy còn đề nghị lúc nãy của anh thì sao?”

“Ừm?”

“Lúc học đại học, mình chuyển ra ngoài sống chung nhé, Sơ Sơ.”

Tạ Thời Minh hơi nghiêng người sát lại: “Không học chung một trường, nhưng chắc chắn là cùng một thành phố, đến lúc đó chọn chỗ gần trường em, được không?”

Thẩm Sơ chớp chớp mắt, nhìn Tạ Thời Minh rồi bỗng bật cười: “Được thì được.”

“Nhưng... anh à, anh về còn phải nói với cậu em một tiếng đấy nhé.”

Tạ Thời Minh: “......”

Quên mất, cửa ải khó nhất là ở đây.

.........…

Nhưng nhìn chung, có thể công khai với gia đình, với Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh đều là chuyện nhẹ lòng, lần này cả nhà cùng đi chơi, mỗi ngày đều vui vẻ.

Sau khi kết thúc chuyến du lịch, điểm thi đại học được công bố, nhà họ Thẩm lại một lần nữa gây chú ý—

Ngoài dự đoán, lần này điểm số của Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh lại bằng nhau, chỉ là một người điểm Ngữ văn cao hơn, một người điểm Toán cao hơn.

Song trạng nguyên tỉnh, điện thoại gọi đến suýt cháy máy.

Nếu không phải có Thẩm Sóc trấn giữ, chắc truyền thông đã tới tận nhà chầu chực.

Nhưng cho dù vậy, một thời gian dài sau đó, Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh vẫn là tâm điểm chú ý, mãi đến trước khi nhập học đại học mới dần dần yên ổn lại.

Chủ yếu là vì hai người không học chung trường nên chia sẻ sự chú ý.

Nhưng sau khi xác định trường, mới phát hiện ra hai trường cách nhau cũng khá gần, vì vậy chọn một căn nhà ở giữa, cả hai đều tiện lợi.

Chỉ là chưa đợi Tạ Thời Minh chọn được vị trí cụ thể, Thẩm Sóc đã đưa thẳng một căn nhà tới—

Không biết đã chọn từ bao giờ, từ mọi phương diện đều vô cùng phù hợp, cách trường của cả hai người đều rất gần, khoảng cách gần như tương đương, mà hoàn cảnh khu dân cư rất tốt, bên cạnh là khu thương mại nhưng vẫn yên tĩnh giữa lòng thành phố, hơn nữa lúc giao cho Tạ Thời Minh và Thẩm Sơ thì căn nhà đó đã được sửa sang xong xuôi.

Đã được trang bị nội thất cơ bản, phần còn lại có thể tùy ý họ bày trí theo sở thích.

Chỉ có một điều…

“Có mùi formaldehyde, cần thời gian để tản bớt, đợi năm hai rồi hãy dọn vào ở nhé.”

Tạ Thời Minh: “......”

Thẩm Dật ở bên cạnh tiếp lời: “Anh thấy năm ba dọn vào thì hợp hơn, lúc đó formaldehyde mới bay sạch.”

Tạ Thời Minh: “Hay là sau khi tốt nghiệp mới dọn vào luôn đi?”

Thẩm Dật cười nhìn qua: “Nếu em muốn thế thì anh cũng không ý kiến gì, dù sao Sơ Sơ chắc chắn cũng không phản đối, em ấy ngoan nhất mà.”

Thẩm Tùy ở bên cạnh giữ thái độ trung lập.

Trong lòng nghĩ, nếu Sơ Sơ đến nói chuyện với anh, có khi anh còn quay xe nhanh hơn cả anh cả.

Tạ Thời Minh thở dài, nghĩ không biết bao giờ mới hết bị kiểm soát…

Nhưng cuối cùng, vẫn là dọn vào ở từ học kỳ hai năm nhất.

Học kỳ đầu cần thích nghi với cuộc sống trong trường, làm quen với bạn cùng phòng, rồi còn huấn luyện quân sự đầu năm nữa, rời ký túc xá ra ở riêng cũng không tiện.

Tới học kỳ hai, Tạ Thời Minh liền trực tiếp “bắt cóc” Thẩm Sơ đi.

Lần đầu Tề Nguyên Tư đến chơi, thấy hai người anh em tốt của mình ở cùng một phòng, cả người gần như sốc đến ngẩn ngơ.

Thư Đồng Đồng đứng cạnh thì trợn trắng mắt, khoanh tay nói: “Tôi muốn xem cậu đến bao giờ mới phát hiện ra, ai dè...”

Giản Ngôn nói thẳng không khách sáo: “Có mắt như mù”

Tề Nguyên Tư: “......”

“Các cậu đều biết hết rồi à?! Chỉ mình tôi là không biết?!”

“Vớ vẩn, rõ mồn một thế có mà.”

Thư Đồng Đồng tặc lưỡi, nghĩ thầm Tạ Thời Minh từ đầu tới cuối chưa từng giấu giếm gì: “Vả lại cậu từng thấy Tạ Thời Minh đối xử đặc biệt với ai như thế chưa?”

Tề Nguyên Tư: “...... Tôi chẳng phải nghĩ Sơ Sơ là em trai cậu ấy sao...”

Giản Ngôn mắt trợn trắng: “Tôi với anh trai tôi còn chẳng như thế đâu.”

“Thôi đi, em cũng đâu khá hơn là bao.”

Tề Nguyên Tư trợn mắt ngược lại: “Chẳng qua anh em có đối tượng dính người hơn thôi.”

“......”

Giản Ngôn không thèm đôi co với cậu ta nữa.

Sau đó ở bàn ăn, Tề Nguyên Tư phải tự phạt ba ly mới được bỏ qua.

Năm hai đại học, cả khoa Y lẫn khoa Đạo diễn, hầu như ai cũng biết Tạ Thời Minh và Thẩm Sơ “thân thiết đến mức bất thường”—

Dù học hai khoa khác nhau, thậm chí là hai trường khác nhau, nhưng người thân với Tạ Thời Minh hoặc Thẩm Sơ, gần như cũng quen cả người còn lại.

Tình yêu là điều không thể giấu được.

Nhất là khi Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh cũng chẳng thấy có gì phải che giấu về mối quan hệ giữa họ.

Huống hồ, dù mới chỉ học đến năm hai, nhưng hệ liệt phim phóng sự Thẩm Sơ luôn kiên trì theo đuổi đã ngày càng có sức ảnh hưởng, cậu còn giành được một số giải thưởng có trọng lượng. Nhắc đến cái tên “Thẩm Sơ”, người ta không còn nói “Ồ, cậu ấy là cháu trai của Hạng Tinh Hà” nữa, mà là “Không hổ là cháu trai của Hạng Tinh Hà”.

Còn Tạ Thời Minh, đúng như lời hắn từng nói, vẫn luôn nỗ lực vì tương lai của hắn và Thẩm Sơ.

Học kỳ hai năm nhất, hắn đã được một giáo sư coi trọng, muốn đích thân dẫn dắt hắn— mà vị giáo sư này nổi tiếng là khó tính, chưa từng dễ dàng dẫn dắt học sinh, nhưng những học trò ông từng dẫn dắt, gần như đều là nhân vật có tiếng trong giới y khoa — vị giáo sư già tóc bạc ấy vẫn còn đứng lớp, là để tìm một hạt giống tốt rồi mới nghỉ hưu, mà Tạ Thời Minh lại trở thành “môn sinh cuối cùng” của ông.

Chỉ riêng cái danh “môn sinh cuối cùng” cũng đủ thấy tương lai Tạ Thời Minh rộng mở vô hạn.

Hơn nữa khi ấy hắn mới chỉ là sinh viên năm nhất.

Lập tức trở thành tâm điểm chú ý.

Nhưng áp lực cũng đi cùng động lực.

Thực tế chứng minh, ánh mắt của vị giáo sư già đó vẫn sắc bén như xưa.

Đến năm hai, Tạ Thời Minh đã không còn đi theo chương trình của năm hai nữa, dù trước kia hắn từng nói với Thẩm Sơ rằng học y tốn nhiều thời gian, nhưng thực tế, có lẽ hắn còn hoàn thành chương trình học trước cả Thẩm Sơ.

Chỉ là chắc chắn sẽ còn học lên cao.

Nhưng cho dù vậy, không cần nhắc đến thân phận người nhà họ Thẩm, cũng không còn ai dám xem thường Tạ Thời Minh.

Năm ba, hai người tổ chức lễ đính hôn.

Tiệc đính hôn là công khai, không thua gì lễ trưởng thành trước đó của hai người, chỉ khác là lần này, là lễ đính hôn của họ.

Lúc đó, trong từng lĩnh vực của hai người, cả hai đều đã có tầm ảnh hưởng nhất định.

Mà mấy năm nay, Tạ Thời Minh cũng không phải không từng âm thầm khiến người khác dần đoán ra mối quan hệ giữa hắn và Thẩm Sơ.

Cho nên dù lễ đính hôn lần này của hai người họ thu hút không ít sự chú ý, nhưng ảnh hưởng tiêu cực lại gần như không có.

Bởi vì bọn họ đều có điểm tựa của riêng mình.

Khoảnh khắc chiếc nhẫn được đeo vào tay, Thẩm Sơ cũng không khỏi cảm thán trong lòng, đời này, tuy cậu không còn cưỡng cầu cái gì, nhưng kết quả lại tốt hơn bất kỳ lúc nào.

Cậu cảm ơn và trân trọng, thậm chí là vô cùng biết ơn.

May mắn làm sao, có thể có cơ hội để bắt đầu lại một lần nữa.

Cuộc đời này, mấy ai có thể làm lại từ đầu?

Sau khi đeo nhẫn cho Tạ Thời Minh, Thẩm Sơ ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Tạ Thời Minh, nghiêm túc nói: “Anh à, em rất vui vì đã gặp được anh.”

Rất vui vì có thể gặp được anh một lần nữa.

Rất vui vì chúng ta có thể có một kết cục khác.

Tạ Thời Minh sững người, như thể mơ hồ nhận ra điều gì đó, gần như theo bản năng mở miệng: “Anh cũng vậy, Sơ Sơ.”

“Hơn nữa, cho dù gặp em bao nhiêu lần đi nữa, anh đều sẽ luôn thích em.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back