Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê

Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 150


“Không thể nào?” Lâm Thời theo bản năng phủ nhận.

Vừa nói, cậu vừa tranh thủ nhìn Derrick cách đó không xa.

Anh đang điều khiển một khối cơ giáp màu trắng tinh khiết, với những đường nét mượt mà, sạch sẽ, hoàn toàn khác với chiếc cơ giáp lòe loẹt của Lâm Thời.

Thiên Dạ liếc mắt khinh bỉ: “Cậu biết bây giờ trông cậu giống cái gì không?”

Lâm Thời hỏi: “Giống cái gì?”

“Một đóa bạch liên hoa bị vẻ ngoài thuần lương của một gã đàn ông lừa gạt.” Thiên Dạ nói thẳng, “Sắp bị người ta nuốt sạch rồi.”

Lâm Thời bị cách miêu tả này làm cho rùng mình, sợ hãi nói: “Đừng có nói bậy.”

Đâu có khoa trương đến mức đó.

“Tin hay không tùy cậu.” Thiên Dạ không muốn nói nhiều, dù sao tên Derrick đó khi nổi điên lên thực sự rất đáng sợ, nàng không muốn trải qua thêm một lần nữa.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, Derrick đã kết thúc huấn luyện, đi từ phía sau đến.

Anh lập tức kéo vai Lâm Thời, không dấu vết giấu cậu ra sau lưng mình, đối diện với Thiên Dạ: “Đang nói chuyện gì vậy?”

Lâm Thời lắc đầu: “Không có gì.”

Cậu ghét việc Derrick đứng như một bức tường chắn cậu lại, một tay đẩy anh ra: “Thiên Dạ, Derrick nói buổi tối sẽ nấu lẩu cho tôi ăn, chị có muốn đến cùng không?”

Derrick liếc mắt, mặt không biểu cảm nhìn Thiên Dạ.

Anh nói: “Trong nhà hình như không đủ bát.”

“Cậu ngớ ngẩn hả?” Lâm Thời nói, “Đi siêu thị mua là được rồi.”

Derrick mím môi, lại nói: “Nhưng mà tay nghề của em không tốt lắm, hơn nữa em chỉ mua đồ ăn cho hai người.”

Gần như là ám chỉ không muốn Thiên Dạ đến ăn cùng.

Lâm Thời còn định nói thêm, thì bị Thiên Dạ ngắt lời: “Thôi được rồi, lát nữa chị còn có việc, không đi cùng hai đứa được.”

Lâm Thời vẫn muốn níu kéo một chút: “Thật sự, thật sự không đi cùng sao?”

Thiên Dạ lạnh lùng vô tình: “Cậu có nói ba cái ‘thật sự’ thì câu trả lời của chị vẫn thế thôi.”

“Được rồi.” Lâm Thời nản lòng.

Thật ra cậu không muốn ở riêng với Derrick, tên này cứ luôn nói những lời làm cậu xấu hổ, Lâm Thời mỗi lần nghe đều hận không thể đâm đầu vào tường mà chết.

Nếu có người thứ ba ở đó, có lẽ cậu sẽ không bị động như vậy.

Nhưng tiếc là ý nghĩ này như mò kim đáy bể.

Lâm Thời mời một vòng, Derrick cứ như một vị thần theo sát ở phía sau cậu, mọi người ở Thiên Khải không dám chọc giận anh, đều đồng loạt từ chối.

Cuối cùng vẫn là hai người họ ăn cơm một mình.

Nhưng may mắn là lần này Derrick không nói những lời không nên nghe, biểu hiện rất bình thường.

Lâm Thời giờ đã để ý hơn, không cho Derrick giúp cậu làm bất cứ chuyện gì.

Sau khi ăn xong, Lâm Thời tắm rửa rồi về phòng nghỉ ngơi.

Vừa làm nhiệm vụ xong, mấy ngày này cũng không có chuyện gì, có thể thư giãn một chút.

Cậu ra khỏi phòng tắm chỉ quấn một chiếc khăn, đối diện với Derrick không biết vào phòng từ lúc nào.

Lâm Thời theo bản năng cúi đầu xem xét mình ăn mặc có phù hợp không.

Phù hợp thế nào cũng không thể phù hợp hơn, cậu dứt khoát đứng thẳng người chất vấn:

“Sao không gõ cửa đã vào?”

Derrick đầu tiên là xin lỗi, sau đó mới nói: “Em có gõ, nhưng hình như anh trai không nghe thấy.”

Lâm Thời vừa rồi quả thật đã mở vòi sen khá lớn, miễn cưỡng tin vào lý do này.

Tóc cậu vẫn còn ướt, nước không ngừng nhỏ xuống. Derrick tự nhiên đi đến trước mặt Lâm Thời, cầm máy sấy giúp cậu sấy tóc.

Người đàn ông không chút động đậy, vây Lâm Thời vào lòng mình, giữ chặt g*** h** ch*n, động tác trên tay thì nhẹ nhàng.

Từ sau khi trở về Thiên Khải, Lâm Thời đã rất lâu rồi không tự mình sấy tóc.

Cậu cứ lặp đi lặp lại việc chấp nhận hay từ chối, cuối cùng vẫn cảm thấy việc tận hưởng quan trọng hơn.

Thế là cậu yên tâm thoải mái để Derrick sấy tóc giúp.

Trong việc phục vụ người khác, Derrick quả thật rất có kinh nghiệm.

Động tác nhẹ nhàng, lực đạo lại giống như đang massage, Lâm Thời thoải mái đến mức muốn duỗi người.

Cuối cùng cậu tìm một bộ phim truyền hình đang nổi, chiếu lên màn hình xem.

Xem được một, hai tập, Lâm Thời ngượng ngùng phát hiện cốt truyện vô cùng cẩu huyết.

Đại khái là nữ chính sau khi yêu đương được nhận về hào môn, kết quả phát hiện anh trai mình là người yêu đầu tiên, từ đó mở ra một loạt những mối quan hệ cấm kỵ và k*ch th*ch.

Lâm Thời chột dạ tắt màn hình đi.

Phía sau gần như ngay lập tức vang lên giọng nói của Derrick: “Sao không xem nữa?”

Lâm Thời nghiêm mặt nói: “Cốt truyện này quá cũ kỹ, anh cảm thấy thẩm mỹ nghệ thuật của người dân tinh tế vẫn cần phải nâng cao.”

Cứ như thể cậu chẳng nghĩ gì sâu xa.

Derrick cười lên.

Lúc này tóc đã sấy gần xong, nhưng anh vẫn không buông tay, cứ mân mê v**t v*.

“Là vì vậy sao?”

Lâm Thời vẻ mặt chính trực: “Đương nhiên.”

Cậu đánh trống lảng: “Không xem cái này, Tiểu Khắc, em có bộ phim nào thích không?”

Derrick trông không giống người thích xem phim truyền hình, Lâm Thời đoán chừng anh chưa xem bộ nào.

Đang nghĩ, thì thấy Derrick mở miệng: “Không có đặc biệt thích, nhưng bộ phim anh trai vừa tắt cũng không tệ, em vừa xem xong một thời gian trước.”

Lâm Thời: “...”

Cậu u oán quay đầu lại.

Tay Derrick ngứa ngáy, tránh ánh mắt của cậu, ngược lại nhéo nhéo má Lâm Thời.

Sau đó bị Lâm Thời tức giận chụp tay đi.

“Anh trai đừng giận.” Derrick ôm Lâm Thời khẽ dỗ dành, “Nhưng em không lừa anh, bộ phim đó em thực sự đã xem xong rồi.”

Lâm Thời im lặng một lúc, sau đó hỏi: “Thế nào?”

“Chẳng ra gì.” Derrick nói, anh hồi tưởng, cân nhắc nói, “Nữ chính cuối cùng không ở bên anh trai, cô ấy bị đưa đi liên hôn với gia tộc khác.”

Lâm Thời hơi sững lại: “Vậy xem ra là một bi kịch.”

“Anh trai quá yếu đuối.” Giọng Derrick trở nên rất nhạt, “Thật ra họ không có quan hệ huyết thống, anh trai là con nuôi, nữ chính đề nghị anh trai dời hộ khẩu, nhưng anh ta không dám.”

“Nhà nữ chính rất giàu đúng không?” Lâm Thời thẳng thắn suy đoán, “Anh ta có thể là không muốn từ bỏ gia sản.”

Kể cả là con nuôi, gia đình nữ chính chắc chắn cũng sẽ quan tâm một chút, ít nhất là không lo ăn uống.

Nhưng dời hộ khẩu thì chưa chắc.

Derrick gật đầu: “Thật sự có nguyên nhân này, nhưng anh trai rất yêu nữ chính.”

Nghe ra cảm xúc trong giọng Derrick, Lâm Thời ngẩng đầu nhìn anh, nghiêng đầu nói một cách lạ lẫm: “Không ngờ, ra em thích thể loại cốt truyện này.”

Ánh mắt Derrick rơi xuống khuôn mặt Lâm Thời, thất thần một lúc.

Sau khi được người khác ôm vào lòng, Lâm Thời rất thích nhìn người như vậy. Nhưng cậu không biết làm thế sẽ khiến cậu trông đặc biệt đáng yêu, Derrick nhìn chằm chằm hàng mi dài của Lâm Thời, cùng đôi môi nhạt màu hơi nhếch lên một lúc, mới nói: “Em không thích.”

Lâm Thời cạn lời: “Vậy sao em nói nhiều như vậy.”

Derrick: “Bởi vì nếu là em, tuyệt đối sẽ không yếu đuối như vậy.”

Lâm Thời: “...”

Cậu cứng đờ quay đầu đi, có chút hoảng loạn nói: “Sấy xong rồi đúng không? Em phải đi rồi.”

“Gấp thế sao?” Derrick bật cười, “Anh có biết bây giờ trông anh giống cái gì không?”

Derrick nắm eo Lâm Thời, xoay cậu lại đối diện với mình, nhìn đôi mắt có chút ngại ngùng của cậu, nói:

“Giống một chú chó con bị nói trúng tim đen, đang vẫy đuôi muốn chạy trốn.”
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 151


Derrick bị đẩy ra ngoài.

Đi cùng anh ta còn có hai chiếc gối bị ném ra theo, cánh cửa đóng sầm lại, hai chiếc gối đập mạnh vào lưng anh.

Derrick đứng im một lúc, rồi cúi người nhặt cả hai chiếc gối lên.

Tiện thể, anh đá văng con gấu bông nhỏ đang cười nhạo mình ở dưới chân.

Derrick dọn dẹp lại phòng khách lần cuối, rồi tắt đèn trở về phòng mình. Vẻ mặt anh rất bình thản—

Có vẻ như lần sau không nên trêu quá trớn.

Đêm đã khuya, Lâm Thời nằm trên giường, hiếm thấy mà có chút không ngủ được.

Ngày thường, cậu không có gì phiền muộn, có thể nói là vừa đặt lưng là ngủ, chưa ngủ đủ tám tiếng thì sẽ không dậy.

Nhưng giờ đây, trong lòng có chuyện, việc đi vào giấc ngủ trở nên khó khăn.

Lâm Thời trằn trọc trên giường, nhìn vầng trăng sáng ngoài cửa sổ.

Vậy sau này cậu nên đối diện với Derrick thế nào đây?

Khoảng thời gian này, cậu vẫn luôn lảng tránh, nhưng rõ ràng đây không phải là kế lâu dài.

Derrick... Dù Lâm Thời không muốn nghĩ như vậy, nhưng anh ta dường như quả thực là một đứa trẻ rất khó để yên ổn.

Giống như vừa nãy, anh ta chỉ giả vờ ngoan được có hai ngày.

Lâm Thời cảm thấy thật phiền phức.

Cậu đột nhiên thấy hiện tại còn không bằng trước kia. Ít nhất là trước khi đến Thiên Khải, cậu sống cô độc một mình, chỉ cần lo chuyện ấm no của bản thân. Khi không làm việc, cậu đi dạo, đi chơi khắp nơi, vô tư vô lo.

Giờ đây, có thêm vài người bạn tốt và anh em tốt, ngược lại lại có chút cảm giác gò bó.

Thời gian trôi qua từng giây từng giây, ánh trăng dần dần khuất xuống.

Cuối cùng, Lâm Thời cũng cảm thấy một chút buồn ngủ, mơ màng muốn nhắm mắt lại.

Ngay lúc một bóng người xuất hiện trước mắt cậu, một cái bóng đen nhanh chóng trèo vào từ cửa sổ.

Ý thức của Lâm Thời còn chưa tỉnh táo, nhưng cơ thể đã ngồi bật dậy khỏi giường trước một bước, nhanh chóng vớ lấy con dao găm dưới tấm nệm.

Cậu tỉnh ngủ hẳn, trước mắt nhanh chóng trở nên rõ ràng—

Cái bóng đen kia tiếp đất không một tiếng động, từ trong bóng tối chậm rãi bước ra.

Ngay khoảnh khắc nhìn rõ mặt người đột nhập, con dao găm trong tay Lâm Thời xoay hướng, lưỡi dao chĩa về phía mình, rồi từ từ hạ xuống.

Cậu nhẹ nhõm thở phào: “Charles? Trễ thế này rồi, anh đến làm gì?”

Nói xong, Lâm Thời nhớ ra điều gì đó, vẻ mặt kỳ quái: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì phòng tôi ở tầng 3, anh trèo theo ống nước lên à?”

Cậu tưởng tượng ra cảnh Charles cao lớn như một con thằn lằn bò từ từ lên trên ống nước, không nhịn được mà bật cười.

Charles ngước mắt nhìn cậu: “Là phi thuyền.”

“... Được rồi.” Lâm Thời thầm nghĩ mất cả vui rồi.

Cậu vẫn đang mặc chiếc áo ngủ rộng thùng thình, phát hiện là người quen thì vứt bỏ cảnh giác, con dao găm tùy ý bị đè dưới đùi, mái tóc đen có chút rối bù: “Nói xem, tìm tôi có chuyện gì.”

Charles tiến lại gần cậu, lấy con dao găm từ dưới đùi cậu ra, đặt lên bàn: “Có chuyện trước đó chưa nói xong.”

Lâm Thời hồi tưởng lại, thấy quả thực là như vậy.

Lúc đó, Charles còn chưa nói dứt lời đã bị Derrick cắt ngang.

Lâm Thời có chút áy náy: “Xin lỗi.”

“Không phải lỗi của cậu, xin lỗi làm gì?” Đáy mắt Charles lướt qua một tia khó chịu, rồi nhanh chóng biến mất, “Trừ khi là chính cậu ta tới.”

Lâm Thời cảm thấy rất khó tin: “Tiểu Khắc chắc chắn sẽ không đồng ý, bản tính cậu ta vốn đã ngoan cố.”

Đây là lời thật, nhưng Charles lại nói với giọng điệu không rõ ràng: “Lâm, cậu đang nói đỡ cho cậu ta trước mặt tôi đấy à?”

Lâm Thời lập tức nghẹn lời.

Tuy cậu không biết tại sao mình lại thấy chột dạ, nhưng trong lòng lại không hiểu sao trống rỗng, im lặng hồi lâu, bắt đầu lén dùng khóe mắt liếc nhìn Charles.

Nhưng trên mặt Charles chưa bao giờ có biểu cảm nào lộ ra ngoài. Khi hắn nói câu đó, giọng nói còn ẩn chứa ý vị trách móc, nhưng nhìn mặt hắn ta, lại rất bình tĩnh và lý trí.

Charles trấn an nói: “Không nói cậu.”

Dứt lời, Charles ta kéo tay Lâm Thời lại, đặt một chiếc hộp trang sức vào đó.

“Đây là gì?” Lâm Thời nhanh chóng bị thu hút sự chú ý, tò mò mở hộp trang sức ra.

Bên trong là một chiếc nhẫn, chiếc vòng bạc có màu sắc trầm, mặt trên đính một vòng kim cương lấp lánh rực rỡ.

Mắt Lâm Thời sáng rực lên.

Cậu thích những thứ đẹp đẽ.

Khóe môi chàng trai tóc đen cong lên một nụ cười vui vẻ, rất mong đợi ngẩng đầu hỏi: “Tặng tôi sao?”

“Ừ.” Charles không rời mắt khỏi mặt cậu.

Lâm Thời nhịn rồi lại nhịn, không nhịn được, bật cười thành tiếng.

Cậu chăm chú ngắm chiếc nhẫn, cảm thấy vô cùng hài lòng.

Chiếc nhẫn được làm thủ công rất tốt, tỷ lệ kim cương cũng rất hiếm thấy. Ánh sáng từ các góc độ khác nhau chiếu vào, đều sẽ làm kim cương tỏa ra những sắc thái khác nhau.

Chỉ dưới ánh trăng thôi đã rất lóa mắt, nếu là ban ngày dưới ánh mặt trời...

Lâm Thời lại một lần nữa xác nhận: “Thật sự, thật sự là tặng cho tôi sao?”

Charles: “Thật sự.”

Lâm Thời lấy chiếc nhẫn ra, đeo vào ngón trỏ, rồi cười tủm tỉm đưa tới trước mặt Charles, hỏi: “Đẹp không?”

Charles nhìn cậu, gật đầu.

Thực ra hắn căn bản không nhìn chiếc nhẫn.

Lâm Thời phát hiện ra, nhưng cậu tinh ý không nói ra, cứ tự mình thưởng thức một lúc, đột nhiên nhớ ra điều gì:

“Chiếc nhẫn này từ đâu ra?”

Charles quỳ nửa gối trước mặt cậu, dùng khăn ướt lau ngón tay Lâm Thời, tiện thể lau cả chiếc nhẫn, giọng nói nhàn nhạt: “Lúc đi làm nhiệm vụ cách đây không lâu, thấy ở buổi đấu giá, nghĩ cậu hẳn là sẽ thích.”

Hắn không nói tên chiếc nhẫn này ở buổi đấu giá là “Đôi mắt của thần Tình yêu”, tín vật đính ước của hoàng gia đế quốc đã quá cố ở thế kỷ trước, giá trị giao dịch là 180 triệu tinh tệ.

Một khoản tiền khổng lồ, nhưng mua về cũng chỉ để Lâm Thời vui vẻ như thế này một lúc.

Charles hờ hững nghĩ, ném khăn ướt vào thùng rác.

“Vậy chắc đắt lắm nhỉ?” Lâm Thời nói.

Đó là buổi đấu giá, trong ấn tượng của cậu, đồ vật ở các buổi đấu giá đều đắt quá đáng.

Charles không trả lời, hắn chỉ hỏi: “Cậu thích không?”

Lâm Thời cảm thấy đây là chuyện hiển nhiên: “Thích chứ.”

“Vậy là đủ rồi.” Charles nói, lơ đãng nhắc đến, “Lẽ ra ngày đó đã nên đưa cho cậu rồi, nhưng lại bị Derrick chặn ngang.”

Cái này, Lâm Thời chân thành gật đầu, phê bình: “Derrick đúng là như vậy, có chút không phóng khoáng.”

Nghe vậy, vẻ mặt Charles dịu xuống.

Đúng lúc này, ngoài cửa phòng bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Lâm Thời hoảng sợ, theo bản năng túm lấy cánh tay Charles, giấu hắn xuống gầm giường.

Charles nhấc mí mắt, khó hiểu nhìn về phía cậu.

Lâm Thời làm dấu hiệu im lặng với anh ta, hạ giọng: “Cậu trốn đi, nhanh lên!”

Lông mày Charles khẽ động một cách khó nhận ra.

Hắn nhìn chằm chằm Lâm Thời vài giây, ánh mắt khó hiểu, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn chui xuống gầm giường.

Lâm Thời cũng không biết mình đang hoảng sợ điều gì, nhưng cậu cứ cảm thấy nếu để Derrick nhìn thấy Charles ở trong phòng mình vào giờ này, rất có khả năng sẽ gây ra đại chiến thế giới.

Cậu tháo chiếc nhẫn ra bỏ vào túi, giả vờ như vừa mới tỉnh ngủ, bực bội nói:

“Làm gì đấy?”

Vừa nãy xông vào phòng đã bị mắng, lần này Derrick rất lễ phép không tự tiện đi vào, mà đứng ngoài cửa hỏi: “Hình như nghe thấy phòng anh có động tĩnh.”

“Có thể có động tĩnh gì?” Lâm Thời đuổi khéo, “Ngủ đi, đừng đến làm phiền anh.”

Giọng điệu nghe có vẻ rất tệ, hiển nhiên là vẫn còn giận chuyện lúc nãy.

Derrick không thấy có gì bất thường, nói lời xin lỗi xong liền rời đi.

“Anh trai ngủ sớm đi ạ.”

Lâm Thời không nói gì, cậu cẩn thận lắng nghe tiếng động bên ngoài, xác định Derrick đã đi xa, lúc này mới sợ hãi gõ gõ ván giường:

“Được rồi, anh ra đây đi.”

Charles từ gầm giường chui ra.

Vẻ mặt người đàn ông đầy ý vị sâu xa, hắn nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Thời, bỗng nhiên hiếm thấy mà mỉm cười, ngữ khí mang chút tùy tiện:

“Vừa nãy, hai chúng ta không phải giống như đang lén lút hẹn hò sao?”
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 152


Lâm Thời sờ trán Charles: "Cậu bị sốt à?"

Charles im lặng.

Thấy trán hắn bình thường, Lâm Thời mới thở phào, nghiêm túc nói với hắn: "Mấy lời này không được nói bậy."

Tuy cậu vừa nhận món quà của Charles, và biết Charles thích mình, nhưng Lâm Thời phân định rạch ròi, không muốn mối quan hệ của họ trở nên mập mờ hơn. Lâm Thời thấy mình thật xấu xa.

Nhưng chiếc nhẫn đẹp quá, cậu không muốn trả lại.

Thế là cậu mặt dày nói: "Cũng muộn rồi, anh có phải về đi thôi?"

Charles liếc mắt, điềm tĩnh nhận xét: "Vô tình thật."

Lâm Thời giả vờ không hiểu, đẩy lưng Charles, lùa hắn ra cửa sổ. Nhân tiện, cậu thò người ra nhìn ra ngoài cửa sổ, ngạc nhiên nói: "Thật sự có phi thuyền kìa!"

Charles ừ một tiếng, mắt dán chặt vào chàng trai tóc đen. Cậu mặc đồ ngủ, da rất trắng, vì tâm trạng tốt nên trông có vẻ mềm mại.

Lâm Thời tò mò chọc vào ohi thuyền có khả năng ẩn nấp cực tốt kia, nửa đùa nửa thật nói: "Nếu người khác thấy, chắc sẽ nghĩ anh định làm kẻ trộm, vậy trong sạch của anh sẽ bị hủy hoại mất..."

Vừa dứt lời, cậu thấy một chút nhột ở cổ. Cúi đầu xuống, cậu chỉ thấy một đôi ngón tay thô ráp đang giúp cậu chỉnh lại cổ áo. Cổ áo bị lật lên được nhẹ nhàng sửa lại, cúc áo bị tuột ra cũng được cài lại. Lâm Thời từ từ nhìn Charles. Gương mặt người đàn ông rất nghiêm túc, mi mắt rũ xuống, trông có vẻ hiền hòa.

Làm xong tất cả những việc này, khi Charles rời đi, ngón tay hắn vô tình chạm nhẹ vào cằm Lâm Thời, cứ như đang trêu một con vật nhỏ.

Lâm Thời chớp mắt, mặt không có gì thay đổi, nhưng lòng bàn tay Charles lại nóng lên. Giọng hắn khàn khàn: "Tôi đi đây."

Chờ người đi rồi, Lâm Thời lại lên giường.

Cậu suy nghĩ một lát, tay vô thức sờ cằm. Cậu thầm nghĩ, hỏng rồi. Nếu không có gì bất ngờ, bên cạnh cậu chắc toàn là lũ tồi tệ muốn chiếm đoạt thân thể cậu.

Lâm Thời không thể hiểu được, ngoài khuôn mặt đẹp trai ra, rốt cuộc cậu còn điểm nào hấp dẫn họ?

Chàng trai tóc đen nổi tiếng từ từ thở dài. Thôi, đã đến nước này rồi, đi ngủ trước đã.

Lần này Lâm Thời ngủ rất nhanh.

Giấc này ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao. Lâm Thời thậm chí không muốn đến phòng huấn luyện. Cậu muốn cho mình nghỉ ngơi.

Nhưng có Derrick ở đó, Lâm Thời chắc chắn không thể nằm trên giường đến buổi chiều.

10 giờ 30 sáng, Derrick đúng giờ gõ cửa phòng, gọi cậu dậy ăn sáng.

"..." Lâm Thời dùng chăn trùm đầu.

"Cạch."

Derrick đã vào. Derrick thành thạo kéo Lâm Thời ra khỏi chăn, bế cậu đi rửa mặt.

Lâm Thời lộ vẻ không vui, không cho Derrick sắc mặt tốt. Thật lạ, trước đây cậu vốn không có thói quen cáu kỉnh lúc vừa ngủ dậy, nhưng có thể vì Derrick quá chiều cậu, dần dần Lâm Thời bắt đầu vô cớ giận dỗi. Về điểm này, Lâm Thời cảm thấy Derrick phải chịu một phần trách nhiệm lớn, vì dù cậu có cáu gắt đến đâu, Derrick đều chấp nhận hết, không hề than vãn nửa lời.

Chẳng hạn như bây giờ, Lâm Thời làm mình làm mẩy không chịu đánh răng, đã bị Derrick bóp cằm, nửa dỗ nửa ép buộc, làm xong một loạt động tác.

Đến khi cậu tỉnh táo hẳn, toàn thân đã trở nên sạch sẽ, thoải mái.

Derrick nắm tay Lâm Thời, đưa cậu đến bàn ăn, hỏi: "Tối qua ngủ có ngon không?"

Lâm Thời dứt khoát nói: "Không ngon."

"Sao thế?" Derrick rất kiên nhẫn.

Lâm Thời nói: "Có tâm sự."

Nói xong, Lâm Thời dùng ánh mắt u oán nhìn chằm chằm Derrick, muốn cho Derrick biết chính người này đã làm cậu không vui.

Derrick không hề bị ảnh hưởng, gắp một miếng thịt ba chỉ vào bát cậu, thản nhiên nói: "Tâm sự gì, vì cái nhẫn đột nhiên xuất hiện trên tay anh à?"

Người đàn ông ngẩng mắt lên, đầy vẻ chiếm hữu nhìn chằm chằm cậu.

"..." Ánh mắt u oán của Lâm Thời lập tức biến mất, cậu bắt đầu bịa chuyện, "Có từ lâu rồi, chỉ là trước đây không đeo thôi."

"Thế à?" Derrick không biết có tin không, dùng đũa gõ nhẹ vào vành bát Lâm Thời, "Ăn cơm trước đã."

Ngồi vào bàn ăn nãy giờ, Lâm Thời vẫn chưa ăn được một miếng.

Xem ra là thật sự không ngủ ngon, nếu không khẩu vị sẽ không tệ như vậy. Ánh mắt cậu liếc về phía chiếc nhẫn kim cương rạng rỡ dưới ánh đèn, trong lòng dâng lên sát khí.

Nhưng giám sát anh trai ăn cơm quan trọng hơn.

Lâm Thời hhư không có gì mà ăn cơm, nhưng Derrick nhìn chằm chằm, cậu cũng không tiện không ăn. Ăn tạm nửa bát cơm, Lâm Thời xoa bụng: "Ăn không nổi nữa."

Derrick tính ra cũng gần đến giờ ăn trưa, ăn như vậy đến trưa vừa hay tiêu hóa xong, có thể để bụng ăn bữa chiều. Cậu cũng không khuyên nữa, đứng dậy bắt đầu dọn bàn ăn.

Làm xong tất cả, Derrick xách áo khoác trên giá, đứng trước mặt Lâm Thời, hỏi: "Sợi dây chuyền trước đây em tặng anh, hình như chưa từng thấy anh đeo."

Anh chỉ chiếc còi làm từ xương rắn, xỏ bằng xích bạc, được tặng cách đây 9 năm, lúc Lâm Thời muốn đi Liên Bang nằm vùng.

Lâm Thời khựng lại.

Chiếc còi đó làm thủ công khá hoàn hảo, nhưng vẻ ngoài hơi mộc mạc, tay nghề của một đứa trẻ không thể tốt được, cậu vẫn luôn trân trọng cất trong hộp nhỏ, coi như một món kỷ niệm.

Lý do không mang theo bên mình cũng rất đơn giản – không quá đẹp, không hợp với những bộ quần áo đẹp trong tủ đồ của Lâm Thời.

Nhưng đương nhiên không thể nói ra lý do này, Lâm Thời tô điểm một chút: "Đồ em tặng anh đương nhiên phải trân trọng cẩn thận, vẫn luôn cất đi đấy."

"Thế à?" Derrick phản ứng bình thường, nói, "Thật sự không đẹp bằng chiếc nhẫn này, khó trách anh lại chọn đeo cái này."

Lâm Thời giả vờ ngây ngô: "... Nói gì thế, anh thật sự muốn trân trọng cẩn thận mà."

"Không sao." Derrick đã mặc áo khoác vào, anh cười với Lâm Thời một chút, "Sau này sẽ tặng anh những thứ tốt hơn."

Lần này Lâm Thời không biết nói gì. Cậu luôn có cảm giác như bị bắt gặp ngoại tình, một cảm giác xấu hổ khó hiểu.

Nhưng Derrick trông không có vẻ tức giận, ít nhất vẻ ngoài là như vậy. Anh tiến lên ôm Lâm Thời, môi cọ cọ bên tai Lâm Thời, tư thế thân mật, đôi mắt xanh thẳm như một vùng biển lớn, sâu không thấy đáy: "Đợi em trở về."

Dứt lời, anh siết chặt vòng tay trong chớp mắt, rồi lại buông ra, đi ra cửa. Dáng vẻ là muốn đến phòng huấn luyện.

Lâm Thời thở phào nhẹ nhõm, theo bản năng sờ vào chiếc nhẫn trên tay.

Thật lạ, vừa rồi cậu có ảo giác như được một con thú dữ đang tức giận buông tha.

Lạ thật.

Lâm Thời nhanh chóng vứt chuyện này ra sau đầu, không muốn đi huấn luyện nên ở nhà chơi trò chơi. Sau đó còn nổi hứng đi vào tủ quần áo, phối đồ sao cho hợp với chiếc nhẫn mới.

Cho đến khi thiết bị đầu cuối vang lên tiếng "tíc tíc".

Lâm Thời quyến luyến dời mắt khỏi gương, cúi đầu nhìn xuống -

[Thiên Dạ]: Mau đến đây, Derrick và Charles sắp đánh nhau đến mức phải vào bệnh viện rồi.
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 153


Để biết ai đã tặng chiếc nhẫn, thật ra rất đơn giản.

Tối qua, phòng Lâm Thời có tiếng động, tuy Lâm Thời ra sức phủ nhận, nhưng cũng không làm giảm đi sự nghi ngờ của Derrick. Còn chiếc nhẫn thì dễ hơn nhiều, những món đồ có tên tuổi ở nhà đấu giá đều được ghi vào danh sách, dễ dàng tra được lịch sử giao dịch. Mặc dù nhà đấu giá có quy định không được tiết lộ thông tin người mua, nhưng việc tra cứu thời gian thì dễ như trở bàn tay.

Giữa tháng trước, khoảng thời gian đó chỉ có Charles đến nhà đấu giá.

Derrick tắt thiết bị đầu cuối, đẩy cửa phòng huấn luyện. Ở cửa, Khẳng Lợi đang kiểm tra thiết bị cơ giáp, màn hình nhấp nháy liên tục. Thấy anh vào, cậu ta thuận miệng chào: "Hôm nay đến muộn thế, Lâm không đi cùng cậu à?"

Derrick không trả lời, khí chất quanh người anh trở nên trầm tĩnh lạ thường. Anh cúi đầu thắt dây đeo ở cổ tay, rồi tháo một thứ gì đó ra ném về phía Khẳng Lợi: "Giúp tôi cất đi."

Khẳng Lợi nhận lấy, nhìn kỹ, không khỏi líu lưỡi: "Cậu còn đeo bảng tên à?" Lật mặt sau, tấm kim loại có khắc tên Lâm Thời.

Khẳng Lợi: "..." Hay thật.

Cậu ta đang định trêu chọc, ngẩng đầu lên thì thấy Derrick xoay cổ tay, một bước dài lao về phía Charles!

Không hề có báo trước, hai người lao vào đánh nhau. Phòng huấn luyện lập tức không còn một chỗ trống.

"Trời ạ." Khẳng Lợi đứng dậy, "Đừng đánh! Charles! Cậu bình tĩnh một chút! Đừng đánh với cậu ta!"

Trong mắt cậu ta, rõ ràng là Derrick bỗng dưng nổi điên tìm Charles gây sự. Khẳng Lợi còn định khuyên Charles đừng đánh trả, để cả hai nhận hình phạt nhẹ hơn một chút. Nhưng điều cậu ta không ngờ là Charles lại phớt lờ, không chút do dự đánh trả, cứ như đã hiểu rõ vì sao Derrick ra tay vậy. Cứ như thể hai người đã có thù oán từ lâu.

Khẳng Lợi câm nín, nhìn thấy hai người đã đánh đến chảy máu, cậu ta không còn cách nào, bắt đầu nhắn tin cho Thiên Dạ.

Như trên, đó là toàn bộ quá trình của vụ ẩu đả.

Khi Lâm Thời đến, họ đã được đưa đến phòng y tế. Thiên Dạ đứng ngoài phòng bệnh, thấy cậu, khẽ lắc đầu. Lâm Thời mím môi, đi tới: "Họ thế nào rồi?"

"Sắp mất nửa cái mạng." Thiên Dạ nói một cách nhẹ nhàng, "Cậu đừng vào vội, tôi thấy tám chín phần là họ đánh nhau vì cậu, lát nữa vào lại k*ch th*ch họ thì không hay."

Lâm Thời: "..."

Cậu tặc lưỡi một tiếng, nhìn qua ô cửa nhỏ trên cánh cửa phòng y tế. Derrick và Charles nằm ở hai đầu phòng, tay chân đều bị dây buộc chặt, còn có bốn năm tên sát thủ Thiên Khải đứng canh gác, để đề phòng họ đột ngột bộc phát làm bị thương người khác. Đầu cổ đều đầy máu.

Đánh nhau đến mức này, hình phạt chắc chắn không thể thiếu.

Lâm Thời thu lại ánh mắt, đứng ở cửa rất lâu. Một lúc sau, cậu hỏi Thiên Dạ: "Có chuyện gì vậy?"

Thiên Dạ liếc anh một cái, không có biểu cảm gì, giơ tay gõ vào đầu cậu, mắng: "Không học cái tốt lại học cái xấu."

Lâm Thời ôm đầu, trông rất bối rối.

Chuyện này, cậu đoán chắc chắn có liên quan đến mình.

Lâm Thời cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên tay, trong lòng cảm thấy bực bội.

Thiên Dạ nhận ra cảm xúc của cậu, im lặng một lúc rồi nói: "Lâm, đây không phải lỗi của cậu, là..."

"Vốn dĩ không phải lỗi của tôi." Lâm Thời nói.

Thiên Dạ sững sờ.

Chàng trai tóc đen ngẩng đầu lên, nhíu mày, đó là một vẻ bực bội, khó chịu, nhưng tuyệt nhiên không hề tự trách.

"Là họ thiếu lí trí, làm chuyện ngu ngốc, thiệt nhiều hơn được."

Từ nhà đến phòng huấn luyện, rồi đến phòng y tế, trên đường đi đều có vô số đồng nghiệp của Thiên Khải nhìn cậu bằng ánh mắt kì lạ, như thể đang nói: "Nhìn kìa, chính là cậu ta, Derrick và Charles đánh nhau vì cậu ta đấy, đúng là hồng nhan họa thủy."

Nhưng từ đầu đến cuối, Lâm Thời đều không cảm thấy mình có lỗi.

Lâm Thời hơi hất cằm, trong mắt lộ ra vẻ sắc sảo: "Tôi đã ép họ thích tôi sao?"

Gây ra họa này, chẳng lẽ không phải do họ tự mình bồng bột, nông nổi sao?

Lâm Thời ngồi xuống ghế dài ngoài phòng y tế, bĩu môi đầy vẻ khinh thường.

Nghe lời đó, Thiên Dạ nở một nụ cười hài lòng: "Tôi luôn nói cậu ngu ngốc, nhưng thực ra, người ngu ngốc thật sự lại là người khác."

Lâm Thời buồn cười: "Đây là đang khen tôi à?"

Thiên Dạ: "Chứ còn gì nữa?"

Hai người nhìn nhau một lúc ngoài phòng y tế, rồi đột nhiên cùng bật cười.

"Hai người họ, bị thương nặng không?" Lâm Thời hỏi.

Thiên Dạ nhìn vào trong, khẳng định nói: "Nặng, hiện tại đang gần như hôn mê, nhưng vẫn còn chút ý thức, muốn hạ gục đối phương. Y sĩ nói lát nữa sẽ tiêm cho mỗi người một liều thuốc an thần, trước hết cứ làm họ ngất đi đã."

Lâm Thời gật đầu: "Tốt lắm." Cậu đứng dậy: "Vậy xem ra không có chuyện gì của tôi rồi."

Nói xong, cậu định rời đi.

Thiên Dạ hơi ngạc nhiên, nhưng không ngăn cản, chỉ hỏi: "Cứ thế đi luôn, dứt khoát vậy sao?"

"Chứ sao nữa?" Lâm Thời một tay đút túi, dựa vào tường dáng vẻ lơ đễnh, "Chuyện của họ, họ tự giải quyết, tôi phải về nhà nghỉ ngơi."

Vốn dĩ cậu đã rất vất vả mới có được ngày nghỉ.

Thiên Dạ vẫy tay với cậu.

Lâm Thời chỉ đến xem một chút, rồi rất nhanh lại rời đi.

Sau khi tin tức này lan truyền, mọi người ở Thiên Khải nhìn nhau, im lặng rất lâu, nửa ngày sau mới có người cảm thán nói: "Lâm đúng là Lâm, vô tình thật."

"Dù sao thì hai người kia cũng vì cậu ta mà đánh nhau..."

"Nói vớ vẩn, Lâm làm gì sai, có nghĩa vụ gì phải dọn dẹp mớ hỗn độn của họ?"

"Nhưng nếu không phải vì Lâm, họ chắc chắn sẽ không đánh nhau."

"Có hay không có Lâm cũng vậy, tôi thấy Lâm xui xẻo mới bị hai người đó vướng vào."

"... Hơn nữa, Lâm cũng chưa từng nói thích họ."

Lời này vừa nói ra, mọi người như bừng tỉnh, đồng loạt im lặng. Một lúc sau mới có người thốt lên một câu: "Nếu Lâm không thích họ, có phải tôi có thể tiến lên tranh giành một chút không?"

Lập tức có người phản bác: "Đồ khốn, vừa nãy cậu còn nói Lâm có lỗi, cút đi!"

"Cũng không rải nước tiểu mà soi xem mình nặng mấy lạng, Lâm còn chẳng thèm để mắt đến hai người kia, lại có thể để ý đến cậu à?"

Mọi người lại nhanh chóng cãi nhau ầm ĩ.

Đương nhiên, những lời đồn thổi vớ vẩn này không ảnh hưởng đến Lâm Thời. Cậu vẫn ở nhà một mình, ôm Nhị Tiểu Khắc xem ti vi. Trong lúc đó có bác sĩ gọi đến số của cậu, vừa nói ra câu "Lâm Thời đến thăm hỏi một chút..." đã bị cậu dứt khoát cắt đứt.

Cái gì mà làm phiền đến thăm hỏi một chút.

Vài ngày sau, bác sĩ đã học được bài học, gửi tin nhắn cho Lâm Thời, nói rằng họ đã hồi phục gần như hoàn toàn, hiện đã được chuyển đến các phòng bệnh khác nhau, có lẽ buổi chiều có thể xuất viện.

Từ đó không có gì tiếp theo.

Derrick và Charles ở trong phòng bệnh nhiều ngày như vậy, cũng không thấy Lâm Thời đến thăm một lần nào. Trong lòng đều hiểu rằng mình đã làm quá.

Sau khi bình phục hoàn toàn, đám người hầu bên cạnh các ông trùm khiêng họ đến phòng răn dạy. Derrick ngoan ngoãn không phản kháng, chỉ ngẩng mắt lên trước khi vào cửa: "Làm phiền giúp tôi đưa cái này cho Lâm."
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 154


"Cậu thật sự không đi thăm hai người đó à à?" Khẳng Lợi quỳ bên cạnh Lâm Thời, thận trọng hỏi.

Về chuyện này, Lâm Thời đáp dứt khoát: "Thăm hai người đó làm gì, đâu có liên quan đến tôi."

Vừa nói, cậu vừa tháo rời khẩu súng trong tay rồi lắp lại, trông rất nhàm chán.

Khẳng Lợi nhìn cậu một lúc lâu, mới hỏi: "Ăn kẹo không?"

Động tác của Lâm Thời dừng lại, cậu mong đợi nhìn sang.

Khẳng Lợi cười một tiếng, bóc kẹo ra đưa đến miệng cậu. Ngọt lịm, ngon. Lâm Thời nheo mắt, tinh thần cũng phấn chấn hơn, vui vẻ hỏi: "Có muốn đấu với tôi vài chiêu không?"

"Được thôi." Khẳng Lợi cảm thấy mình đã tập luyện khá tốt, hơn nữa cậu nghĩ nhân tiện có thể giúp Lâm Thời xao nhãng một chút, vì vậy đồng ý một cách sảng khoái.

Không lâu sau, võ đài đã có một đám người vây quanh, thỉnh thoảng lại ghi chép gì đó trên thiết bị đầu cuối.

"Vẫn là Lâm đánh đẹp, lại còn gọn gàng."

"Không như cái người kia, đánh nhau cứ như cái búa tạ vậy."

"Ê! Tôi nghe thấy đấy!"

"Nghe thấy thì sao, tôi nói sai à?"

"Cậu tưởng cậu khá hơn chỗ nào? Đánh nhau cứ như con khỉ mất trí."

"Này cậu!"

Mọi người đều đang xem trò cười, cho đến khi có một người đẩy đám đông ra, tiến lại gần. Mọi người nhận ra đó là vệ sĩ bên cạnh ông trùm, nên đều im lặng.

Đợi Lâm Thời xuống khỏi cơ giáp, anh ta đưa cho cậu một tờ giấy.

Động tác lau mồ hôi của Lâm Thời dừng lại, ánh mắt cậu dán vào tờ giấy trắng, một lúc lâu sau mới từ từ ngước lên nhìn mặt người kia: "Chuyện gì vậy?"

"Derrick nhờ chúng tôi đưa cho cậu."

Nghe thấy cái tên đó, đám người xung quanh ồn ào lên, không thể nào kiềm chế được tiếng xì xào bàn tán. Khẳng Lợi cũng từ phía sau đi tới, tò mò ghé đầu vào: "Cái gì thế?"

"Không có gì quan trọng." Lâm Thời liếc nhìn người kia, đưa tay nhận lấy tờ giấy trắng, mở ra không hề né tránh.

Trên đó viết ba chữ ngay ngắn – xin lỗi.

Ở góc dưới bên phải còn vẽ một người tí hon quỳ gối khóc lóc, trông rất khác người.

Phòng y tế và phòng tạm giam đều không có viết, Derrick đã dùng máu vẽ ra.

Khẳng Lợi tặc lưỡi: "Cái này là nhớ nhung, dỗ dành đây mà."

Vệ sĩ đưa xong tờ giấy thì rời đi, Lâm Thời cầm tờ giấy xin lỗi đứng tại chỗ một lúc, vẻ mặt khó tả. Xung quanh vẫn còn một đám người vây xem, Khẳng Lợi sợ cậu không thoải mái, vẫy tay kêu họ đi hết, đừng đứng đây chướng mắt.

Đợi mọi người đi hết, cậu ta mới hỏi nhỏ: "Thế nào, cậu nghĩ sao?"

Lâm Thời ngẩng đầu, từ từ gấp tờ giấy trắng lại, kẹp giữa hai ngón tay, thản nhiên nói: "Tôi có thể nghĩ gì?"

Một tờ giấy trắng mà muốn cậu nguôi giận, tự phụ quá rồi.

Khẳng Lợi thì lại thấy anh ta bị đánh tơi tả đến thế mà còn nghĩ đến việc xin lỗi, cũng coi như là có tâm. Không như cái hũ nút Charles kia, vào phòng tạm giam cũng không hé răng nửa lời, còn chẳng nghĩ đến việc phải xuất hiện trước mặt Lâm Thời.

Nghĩ đến đây, Khẳng Lợi thấy bực bội, tự nhủ sao mình lại phải lo mấy chuyện này, mình đâu phải tổng quản của hoàng đế.

Khẳng Lợi thấy khó chịu, bỗng nhiên lại nhớ ra điều gì đó, từ trong túi lấy ra một vật: "À đúng rồi, Derrick đánh nhau trước khi đi nhờ tôi đưa cho cậu cái này."

Lâm Thời nhìn sang, phát hiện đó là một sợi dây chuyền. Chính là cái thứ lôi thôi mà Derrick đeo trên cổ suốt ngày.

Lâm Thời: "..."

Anh chậc một tiếng: "Đưa tôi xem làm gì?"

Khẳng Lợi cười lấy lòng: "Thì... cậu cũng xem như người giám hộ của anh ta mà."

"Giám hộ cái rắm," Lâm Thời nói, "hộ khẩu của cậu ta đâu có ở chỗ tôi."

Nói là vậy, cậu vẫn nhận lấy sợi dây chuyền, cùng với tờ giấy nhét vào túi, xoay người rời đi.

Khẳng Lợi theo bản năng đi theo sau: "Đi đâu thế?"

Lâm Thời không quay đầu lại: "Cậu cứ ở đây đi, tôi có việc."

"Ồ." Khẳng Lợi ngoan ngoãn đứng lại.

Lâm Thời cuối cùng vẫn đến phòng răn dạy.

Cậu đã ở Thiên Khải nhiều năm, luôn tuân thủ quy tắc, không phạm tội. Lần cuối cùng đến đây là khi Charles yêu cầu cậu đến thăm.

Nhiều năm trôi qua, nơi này vẫn âm u như vậy.

Không nghĩ nhiều, Lâm Thời mở cửa bước vào.

Một quan chức cấp cao bị trừng phạt càng nặng. Derrick bị xích sắt trói chặt toàn thân, quỳ trên sàn nhà lạnh băng. Nhìn kỹ, trên mặt đất còn có những gai sắt nhỏ, đâm sâu vào đầu gối của Derrick.

Nghe thấy tiếng động, Derrick ngẩng đầu lên. Anh vừa bị roi đánh, trên mặt đầy những vết thương chưa lành. Khi nhìn thấy Lâm Thời, đôi mắt đen tối ban đầu lập tức sáng lên, vô thức muốn quỳ gối tiến về phía trước, nhưng vừa cử động một chút, anh đã đau đớn kêu lên.

Lâm Thời đứng cách đó không xa nhìn một lúc, không nói gì. Đợi cơn đau của anh qua đi, cậu mới không vội vã đi tới, đôi giày chiến đấu phát ra tiếng cọ xát nhỏ trên sàn.

"... Anh trai." Derrick muốn nói chuyện, nhưng đã lâu không uống nước, giọng nói nghẹn lại một cách kì lạ, nếu không lắng nghe kỹ thì không thể hiểu.

Lâm Thời không đối mặt với anh, chỉ đứng trước mặt anh, rồi nửa quỳ xuống, lấy sợi dây chuyền từ trong túi ra, một cách thô bạo đeo lại vào cổ Derrick.

Khóa kim loại của dây chuyền chạm vào da, gây ra một cảm giác nhột nhột nhỏ, toàn thân Derrick run lên.

Lâm Thời kiên nhẫn giúp anh cài khóa lại, thậm chí còn điều chỉnh độ căng, để sợi dây chuyền vừa vặn. Trong lúc đó, tấm thẻ kim loại treo ở xương quai xanh liên tục phát ra tiếng leng keng, trong phòng răn dạy yên tĩnh lại càng rõ ràng.

Derrick bị những tiếng động đó làm cho ruột gan cồn cào. Từ góc độ của anh, có thể thấy rõ khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Thời, đôi môi nhạt màu mím lại, da trắng, vẻ mặt lạnh nhạt, như thể không có gì có thể lay động được anh.

Derrick có chút không chịu nổi, biết rằng nếu anh không thể khiến đôi mắt đó dán lên người mình, những ngày tiếp theo lòng anh sẽ không thể yên ổn.

Nghĩ đến đây, anh mấp máy đôi môi khô nẻ, nói: "Xin lỗi anh trai, xin lỗi... Là em, khụ khụ, là em bồng bột..."

Khi anh đang nói, Lâm Thời đã đeo dây chuyền xong. Cậh đưa ngón tay gạt nhẹ tấm thẻ kim loại, tiếng leng keng ngay lập tức to hơn. Cùng với âm thanh đó, Lâm Thời ngước mắt lên, ngón tay đột ngột dùng sức, nắm lấy dây chuyền kéo ra ngoài.

Cổ đau nhói, Derrick bị kéo về phía trước. Chỗ trống ở dây chuyền bị siết chặt, nếu không phải xích sắt đã trói lại, anh chắc chắn sẽ ngã úp mặt xuống đất một cách thê thảm.

Derrick biết Lâm Thời vẫn còn giận, trong lòng dâng lên một cảm giác chua chát. Anh thở hổn hển, trong đôi mắt xanh thẳm đầy vẻ đau khổ, tuy không biết bao nhiêu phần thật, bao nhiêu phần giả, nhưng ít nhất trông rất thành khẩn.

Derrick nằm dưới chân Lâm Thời, hai mắt ướt át, đáng thương nói: "Anh trai vẫn còn giận phải không? Là do em không tốt, em không nên bồng bột, làm anh trai lo lắng..."

Lâm Thời nói: "Anh lo lắng cái gì, đây không phải tự làm tự chịu à?"

Derrick khựng lại, rũ mắt xuống: "Anh trai nói đúng."

Thấy vậy, Lâm Thời tặc lưỡi, nhéo cằm Derrick nâng mặt anh lên, nhìn từ trên cao xuống: "Em luôn nói nghe lời, nhưng Derrick, một con chó nhỏ ngoan ngoãn không phải như em."

Chỗ bị chạm vào nóng lên một cách khó hiểu, yết hầu Derrick giật giật, đôi mắt không rời nhìn chằm chằm Lâm Thời.

Chàng trai tóc đen rũ mắt, dùng một chút sức ném đầu Derrick sang một bên, giọng nói lạnh nhạt: "Lần sau còn như thế nữa, thứ này trên cổ em cũng không cần phải đeo nữa."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back