Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

,br/>

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Dịch Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê

Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 140


Lực của xúc tu không lớn, thậm chí có thể nói là nhẹ nhàng.

Có lẽ là do mấy ngày trước làm vậy đã bị Lâm Thời đánh cho một trận.

Chàng trai tóc đen nhướn mày, đi theo lực kéo đó vào sâu trong phòng nghỉ.

Cậu muốn xem Devin đang làm trò quỷ gì.

Càng đi về phía trước, ánh sáng càng mờ dần.

Căn phòng này không biết dùng để làm gì, xám xịt một màu, trên tường treo vài chiếc đèn dầu chưa cháy hết, bấc đèn (phần sợ vải dùng để thấm dầu và giữ lửa) đen sì, không nhúc nhích.

Lâm Thời nhanh chóng thu hồi tầm mắt, tiếp tục đi về phía trước.

Khoảng nửa phút sau, một hình bóng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt Lâm Thời.

Devin bị vài sợi xiềng xích nặng nề trói chặt vào tường, toàn thân dính máu, đầu hơi cúi xuống, rõ ràng là một bộ dạng chật vật, nhưng đôi mắt xanh lam kia sau khi nghe thấy tiếng động bỗng nhiên sáng lên.

Sao lại tự làm mình ra nông nỗi này?

Lâm Thời dừng bước trước mặt hắn, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Devin một lúc lâu.

Sau đó, cậu đưa tay, kéo một sợi xiềng xích.

"Sao lại tự nhốt mình?" Giọng Lâm Thời đầy tò mò, không nghe ra một chút quan tâm nào, "Những người ở Quân đoàn 9, không ai có gan làm ngài ra thế này đâu, đúng không?"

Nghe thấy giọng cậu, Devin không biết trong lòng có cảm giác gì, chỉ thấy hơi chua chát, khẽ nói:

"Dung hợp không ổn định, mỗi tháng đều có một kỳ bạo động."

Bạo động?

Lâm Thời hỏi: "Cụ thể là gì?"

Devin bình tĩnh kể ra: "Nóng nảy, dễ tức giận, cảm xúc nhạy cảm..."

Lâm Thời lặng lẽ nghe, rồi ngắt lời hắn, ngập ngừng lên tiếng: "Cái đó, chỗ đó cũng là triệu chứng của kỳ bạo động sao?"

Cậu chỉ vào h* th*n của Devin.

Thật ra vừa nhìn thấy cậu đã muốn nói, nhưng chỉ ra thẳng thì có vẻ không lịch sự lắm.

Nếu là Lâm Thời tự gặp chuyện này, ai mà dám nói một câu, cậu sẽ lập tức nổi giận che miệng người đó lại.

Nhưng đã loanh quanh mãi rồi, sao cái chỗ này vẫn... nổi bật thế chứ.

Lâm Thời đã cố gắng hết sức để không chú ý, nhưng thật sự không thể.

Devin dường như không hề bận tâm, thậm chí không cúi xuống nhìn dù chỉ một cái, chỉ rất bình tĩnh nói: "Kỳ bạo động, tất nhiên cũng bao gồm đ*ng t*nh."

Nghe vậy, sắc mặt Lâm Thời hơi đổi: "Vậy ngài gọi tôi đến vào kỳ đ*ng t*nh, có phải không phù hợp lắm không?"

"Tại sao không phù hợp?" Devin cười nhạt, đôi mắt xanh lam băng giá nhìn chằm chằm cậu, như nhìn con mồi độc quyền của mình, "Ta cần cậu."

"..." Lâm Thời lùi lại nửa bước, có chút tuyệt vọng, "Ngài đùa à?"

Đức Văn: "Ta không đùa."

Lâm Thời quay người bỏ chạy.

Nhưng chưa chạy được vài bước, đã bị xúc tu quấn lấy mắt cá chân kéo trở lại.

"Buông, tay!" Lâm Thời nghiến răng mắng, "Đồ b**n th** chết tiệt, chẳng lẽ tháng nào ngài cũng gọi người đến giúp sao?!"

Xúc tu nắm chặt cổ chân của chàng trai tóc đen, thấy cậu giãy giụa mạnh, đành phải quấn lấy eo cậu, nâng toàn bộ cơ thể Lâm Thời lên không trung, như một vật tế dâng đến trước mặt Devin.

Không hài lòng với lời nói của cậu, Devin tự biện minh: "Chưa từng, trong quá khứ và hiện tại, ta đều chưa từng kêu ai đến cả."

Thái dương Lâm Thời giật giật, tức giận, cậu nhấn từng chữ: "Tôi không có bất kỳ hứng thú nào với việc ngài đã từng có kêu ai đến hay chưa."

Rốt cuộc là ai muốn nghe hắn nói cái này chứ!

Devin lại tỏ vẻ vô cùng trịnh trọng, rũ mắt nhìn cậu: "Chỉ là không muốn cậu hiểu lầm, trước đây ta đều tự mình vượt qua."

Lâm Thời cố sức đẩy đồ vật trên người: "Vậy bây giờ ngài cũng có thể."

Bên tai truyền đến tiếng cười khẽ, giọng Devin khàn khàn: "Không phải bây giờ có cậu sao?"

Tay Lâm Thời dừng lại.

Cậu ngước mắt lạnh lùng nhìn Devin.

Vẻ mặt người sau trước sau như một lãnh đạm, cứ như những lời ngông cuồng vừa rồi không phải do hắn nói.

Lâm Thời rút dao găm từ thắt lưng ra, mặt không cảm xúc chặt đứt xúc tu.

Lập tức, máu tươi tuôn ra.

Cậu lật người, tự thoát ra khỏi sự giam cầm, lăn xuống đất, nhưng không phải để trốn ra ngoài, mà là đi hai bước đến trước mặt Devin, dao găm kề vào h* th*n hắn, khẽ hỏi:

"Ngài đoán xem, nhát dao này của tôi xuống sẽ xảy ra chuyện gì?"

Quần của Devin đã sớm bị hư hại trong kỳ bạo động, khắp nơi đều là những vết rách dính máu, tất cả đều do chính hắn làm ra.

Lớp vải rách dính máu dán chặt vào da, mọi đường cong đều hiện rõ, nên Lâm Thời mới chú ý đến chỗ đó.

Giờ đây, lưỡi dao lạnh lẽo kề vào da, rỉ ra một vệt máu.

Devin lại không hề bận tâm, hắn đầy hứng thú nhìn Lâm Thời trước mặt, ánh mắt từ mái tóc đen của cậu nhìn đến chiếc cằm trắng mịn tinh xảo, hô hấp lại trở nên nặng nề hơn vài phần.

Và Lâm Thời, cậu mím môi, phát hiện chỗ lưỡi dao kề vào lại càng hưng phấn hơn.

...Đồ d*m t*c gì đây?

"Ta không biết, hay là Lâm thử xem?" Devin khẽ giọng mê hoặc anh.

Như thể đó chỉ là một vật chết.

Thực tế, hắn cũng nghĩ như vậy.

Cơ thể này xét cho cùng chỉ là một vật chứa, hắn và con quái vật kia, đã sớm hòa hợp làm một theo năm tháng, hắn vừa là vật thí nghiệm, cũng là Devin.

Dù có chết, ý thức của hắn vẫn tồn tại.

Lâm Thời không thích cơ thể này, vậy hắn sẽ đổi cái khác.

Lâm Thời nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được, mắng: "Ngài thật sự có bệnh!"

Nói xong liền thu dao găm lại, ném xuống đất, lại dùng mũi chân đá văng ra.

Thật ô uế.

Devin: "Không ra tay sao?"

Lâm Thời trừng mắt với hắn: "Tôi sợ bẩn."

Nghe thấy lời này, Devin không có biểu hiện gì, hắn nhìn Lâm Thời, biết nếu cứng rắn thì Lâm Thời sẽ không chịu, vì vậy giọng nói mềm xuống:

"Lâm giúp ta đi."

Lâm Thời rùng mình: "Ai muốn giúp ngươi làm loại chuyện này!"

"Không phải." Devin nói.

... (Chỗ này đã bị cắt. Các bạn đọc trước thấy thì có phúc, sau này tôi thật sự không còn cách nào.)

Ánh mắt Devin khẽ lay động.

Hơi giống Nhị Tiểu Khắc.

"Cũng chỉ có thế thôi à?" Lâm Thời ngẩng đầu, rất nghi ngờ hỏi.

"Đương nhiên." Devin kiên nhẫn nói, "Chỉ là như vậy thôi."

Lâm Thời cúi đầu, nghiêm túc suy nghĩ.

Chỉ sờ thôi, hình như cũng không có gì.

Hơn nữa... Lâm Thời liếc trộm Devin một cái, hắn trông thật sự rất đau khổ.

Nếu hắn thật sự muốn làm gì đó với mình, thì đã không dùng xiềng xích tự khóa mình lại.

Nghĩ vậy, Lâm Thời thành công thuyết phục bản thân, ngập ngừng vươn tay, v**t v* như v**t v* một chú cún nhỏ.

...Cảm giác không tồi.

Lâm Thời nảy sinh ý xấu, ra sức chà đạp.

Cứ như vậy hơn một tiếng trôi qua, tay Lâm Thời có chút mỏi.

Cậu không vui vẻ đẩy xúc tu của Devin ra: "Tôi bỏ cuộc."

Thứ kia như chưa thỏa mãn, cứ chui vào lòng Lâm Thời, làm quần áo cậu xộc xệch, lộ ra xương quai xanh rõ ràng.

Lâm Thời đấu trí đấu dũng với nó: "Tránh ra tránh ra."

Giọng Devin lại vang lên từ phía trước, giọng nói khàn khàn một cách khó hiểu: "Tiếp tục."

Nghe vậy, cơ thể Lâm Thời khựng lại, cậu đang có suy nghĩ gì đó mà ngước mí mắt lên.
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 141


Lâm Thời đứng lên, nhặt con dao găm rơi bên cạnh.

Trong lúc hành động, cậu có thể cảm nhận được ánh mắt của Devin đang dõi theo mình, nhìn không chớp, hoàn toàn không che giấu.

Lâm Thời cũng không để tâm, nhặt dao găm xong cậu quay lại, rồi giơ tay chém xuống, cắt đôi xúc tu.

Devin: "..."

Lông mày hắn khẽ động đậy, một gân xanh hiện lên trên thái dương.

"Đau không?" Lâm Thời uốn cổ tay, mặc cho con dao găm rơi xuống sàn nhà.

Trên sàn nhà bóng loáng tràn ngập một mùi tanh kỳ lạ của nước, máu chảy ra từ vết cắt của xúc tu có một màu xanh lam mộng ảo.

Chàng trai tóc đen đứng giữa vũng chất lỏng màu xanh lam, đuôi mắt hếch lên, khiêu khích nhìn Devin. Cậu vẫn mặc chiếc áo ngủ mềm mại, trông không hề có tính công kích, má và lòng bàn tay dính đầy máu.

Devin vẫn chăm chú nhìn cậu, thấy một giọt máu chảy theo đường cong cằm cậu và đi vào cổ áo, biến mất trong khoảnh khắc.

Giờ phút này, hắn bỗng hối hận tại sao mình chỉ có xúc tu để cảm nhận.

Thấy Devin mãi không đáp lại, Lâm Thời lại hỏi một lần nữa, lần này giọng điệu nặng hơn, rõ ràng là khó chịu.

Devin lúc này mới hoàn hồn, mím môi, giọng nói khàn khàn: "Đương nhiên, chúng cũng là một phần cơ thể ta."

"..." Lâm Thời cười lạnh.

Đừng tưởng cậu không hiểu ý nghĩa khác của câu nói này.

Lâm Thời không thèm để ý đến hắn nữa, quay người đi về phía lối ra.

Lần này Devin không cản cậu.

Devin nhìn bóng lưng cậu ngày càng xa, cho đến khi biến mất, lúc này mới rũ mắt, dùng xúc tu quấn lấy chuôi con dao găm, đưa đến trước mặt.

Chuôi dao vẫn còn hơi ấm của cơ thể Lâm Thời, ấm áp, như được nung bằng lửa nhỏ, dễ chịu.

Đôi mắt xanh lam của Devin lay động, hắn từ từ, từ từ áp con dao găm lên má, hấp thụ độ ấm và sức mạnh mà Lâm Thời để lại.

Mà tất cả những điều này, Lâm Thời hoàn toàn không biết.

Khi cậu ra ngoài, A Lị Duy Á đang đứng chờ ở cửa.

Cô ta không hỏi gì cả, chỉ nói: "Về thôi."

Lâm Thời không nhanh không chậm đi theo sau cô ta, không khỏi tự hỏi - A Lị Duy Á có biết Thượng tướng của cô ta là giống loài gì không?

Có thể đưa hắn đến đây, hẳn không phải là một cô gái ngây thơ không biết gì.

Nhưng vì cẩn thận, Lâm Thời vẫn không hỏi ra.

Cậu im lặng đi theo A Lị Duy Á đến cửa phòng, định bước vào thì A Lị Duy Á lại nói: "Khoan đã."

Lâm Thời quay người, hỏi cô ta làm gì.

A Lị Duy Á ném qua một gói khăn ướt, ghét bỏ nói: "Lau mặt đi, dơ muốn chết."

Lâm Thời sững sờ, lúc này mới nhớ ra trên người mình còn dính máu của Devin.

Cậu đứng ở cửa dùng khăn ướt lau vài cái, lúc này mới phản ứng lại, A Lị Duy Á không hỏi những vết màu xanh lam đó từ đâu ra, phải chăng điều đó có nghĩa là...

Lâm Thời bỗng ngẩng đầu, A Lị Duy Á đã rời đi.

Cửa chỉ còn lại hai người lính gác chất phác, chắn tầm nhìn của Lâm Thời.

Thôi, lần sau gặp hỏi lại.

Nếu A Lị Duy Á cũng biết chuyện, thì mới thực sự rắc rối.

Nghĩ vậy, Lâm Thời nặng trĩu tâm sự ngồi trở lại sofa, vớ lấy thiết bị đầu cuối, lại lần nữa chơi game.

Cứ như vậy cho đến 9 giờ tối, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Lâm Thời mất tập trung, nòng súng lệch nửa độ, trên màn hình lập tức xuất hiện ký hiệu thất bại, hình ảnh tối sầm lại.

Bên tai vang lên giọng nói kinh ngạc của đồng đội trên mạng, Lâm Thời không để ý, lập tức tắt thiết bị đầu cuối, đi ra cửa.

Quả nhiên là Joshua.

Cậu ta đã chuẩn bị chu đáo trước khi đến, quần áo hoàn toàn mới, tóc cũng được chỉnh sửa tỉ mỉ, thậm chí còn mượn đồ trang điểm của đồng đội, thoa một lớp phấn mỏng lên mặt, lại dùng son môi để tăng sắc khí.

Sau một ngày huấn luyện, Joshua cảm thấy mình trong gương giống hệt con ma, sợ sẽ mất mặt trước Lâm Thời.

Cho đến khi đứng trước cánh cửa này, Joshua mới muộn màng nhận ra - nhỡ Thượng tướng Devin ở bên trong thì sao?

Lưng cậu ta nổi da gà, nhưng rồi cậu ta nhanh chóng lắc đầu, tự nhủ rằng cậu ta và Thiếu tá Lâm gặp mặt thì có chuyện gì đâu? Thượng tướng lại không phải Thiếu tá Lâm!

Nghĩ vậy, Joshua rõ ràng đã thoải mái hơn rất nhiều, ngay trước mặt hai người lính canh gác hung tợn, gõ cửa.

Cánh cửa mở ra, chàng trai tóc đen mặc đồ ngủ, vẻ mặt mệt mỏi xuất hiện trước mặt cậu ta.

Rõ ràng Lâm Thời chẳng làm gì cả, chỉ dựa vào khung cửa nhìn cậu ta, thậm chí không trang điểm tỉ mỉ, chỉ mặc đồ thường phục, nhưng Joshua vẫn chìm đắm trong ánh mắt cậu, hô hấp gần như không thở nổi.

"Sao lại đứng đần ra đó?" Lâm Thời lẩm bẩm, không kiên nhẫn đứng hóng gió ở cửa nữa, túm lấy tay Joshua kéo cậu ta vào.

Rầm -

Cửa bị đóng mạnh lại, hai người lính canh bên ngoài nhìn nhau một lúc, cuối cùng quyết định không báo tin này cho Thượng tướng.

"Thiếu, Thiếu tá!" Joshua lo lắng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, lấy bó hoa cậu ta tự tay bó tối qua ra từ trong túi, đưa đến trước mặt Lâm Thời, "Cái này tặng cho anh!"

Đó là một bó hoa hồng, không còn tươi mới, nhưng cách sắp xếp cánh hoa và phối màu rất độc đáo, Lâm Thời rất thích, nhận lấy c*m v** bình hoa.

Sợ cậu nhóc này không tự nhiên, cậu còn quen thuộc đi đến bàn pha trà, pha một tách trà nóng mang đến.

Làm xong tất cả những việc này, Lâm Thời chống cằm ngồi đối diện Joshua, cười tủm tỉm nhìn cậu ta.

Joshua uống trà, chân không biết để đâu, bộ dạng vừa lo lắng vừa ngượng ngùng.

Nhìn ra cảm xúc của cậu ta, Lâm Thời chủ động phá vỡ im lặng: "Trước đây ở Quân đoàn 9 chưa từng thấy cậu, mới vào mấy tháng trước à?"

Joshua gật đầu mạnh: "Vâng! Mới tháng trước thôi, người nhà bảo em đến đây rèn luyện."

"Ra vậy." Khóe môi Lâm Thời hiện lên một nụ cười.

Có thể đưa con đến Quân đoàn 9 đầy rẫy nguy hiểm để rèn luyện, gia đình cậu nhóc này chắc chắn phi thường phú quý.

Lâm Thời có vẻ rất hứng thú với cậu ta: "Bao nhiêu tuổi rồi?"

Đầu óc Joshua ngắn mạch trong khoảnh khắc, nhanh chóng phản ứng lại, mặt đỏ bừng nói: "Mười, mười bảy."

"À." Lâm Thời cười phá lên, "Vẫn còn là trẻ con mà."

Joshua mím môi, không vui lắm nói: "Cũng không nhỏ nữa đâu."

Lâm Thời cười mà không nói.

Đúng là trẻ con mà, còn nhỏ hơn Derrick nữa.

Cậu lại trò chuyện với Joshua một lúc, cuối cùng ánh mắt rơi xuống cổ tay cậu ta.

Lâm Thời đưa ngón tay ra, gõ gõ vào thiết bị đầu cuối của Joshua: "Có thể cho tôi mượn chơi chút không?"

Cậu chớp mắt cầu xin: "Làm ơn làm ơn."

Joshua bị dỗ choáng váng, không nghĩ ngợi gì liền tháo thiết bị đầu cuối xuống, tự mình đưa đến trước mặt Lâm Thời.

Cảm nhận trọng lượng cực nhẹ của thiết bị đầu cuối trên tay, khóe môi Lâm Thời nhếch lên, nở một nụ cười với Joshua: "Đợi tôi vài giờ, được không?"

Joshua đương nhiên không có dị nghị, gật đầu xong, liền ngồi trên sofa, mắt sáng rực nhìn cậu.

Lâm Thời: "..."

Cậu lên tiếng: "Ý tôi là, cậu về chờ tôi đi."

Joshua hoàn hồn, có chút ngại ngùng cúi đầu: "Vâng, được ạ."

Lúc đi ra vẫn còn lưu luyến, từng bước đều đầy luyến tiếc.

Cửa vừa mở, hai người lính gác đã kéo cậu ta ra, sức lực lớn đến mức suýt làm Joshua trật khớp vai.

Trong phòng, Lâm Thời đặt thiết bị đầu cuối của mình và của Joshua cạnh nhau, bật hết lên.

Thiết bị đầu cuối của Devin không thể sử dụng được, vậy thì cậu sẽ dùng của Joshua.

May mà trước đó rảnh rỗi không có việc gì, cạu đã xem qua một số sách kỹ thuật, nếu không lần này thật sự là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay.

Hai giờ sau, Lâm Thời lắp lại thiết bị đầu cuối như cũ, rồi bật lên.

Cái đèn nhỏ im lặng ở đáy thiết bị đầu cuối, cuối cùng cũng bắt đầu nhấp nháy phát sáng.

Lâm Thời nhướn mày -

Thành công rồi.
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 142


Devin đã có những thủ đoạn cao siêu trên thiết bị đầu cuối, nhưng may mắn thay, Lâm Thời đã tự mày mò học hỏi các kỹ năng liên quan kể từ khi mất liên lạc ở Hẻm Núi Địa Cầu nhiều năm trước.

Thật trùng hợp, đầu óc của cậu cũng khá nhạy bén. Đánh giá của Thiên Dạ lúc đó là - chưa từng đi học, nhưng lại có linh tính một cách bất ngờ.

Sau khi thiết bị đầu cuối được sửa chữa, khung chat với Thiên Khải ngay lập tức hiện ra vô số tin nhắn.

Những sticker chưa gửi được trước đó cũng lần lượt được tải lại như những hạt đậu đang đổ.

Giây tiếp theo, khung chat của Derrick sáng lên.

【Tiểu Khắc】:?

【Lâm Thời】: Chào?

【Tiểu Khắc】: Anh ở đâu?

Lâm Thời đơn giản gửi một tọa độ qua.

Không lâu sau, cuộc gọi video đến.

Lâm Thời không bắt máy ngay, mà cúi người đi đến cửa, dán tai vào ván cửa nghe một lúc, xác định không có động tĩnh, lúc này mới nhấn nút chấp nhận.

Cậu để âm thanh rất nhỏ, nằm trên giường, cười tươi đối diện với người đàn ông trên màn hình: "Lâu rồi không gặp, Tiểu Khắc."

Trong video, bộ dạng của Derrick không thể nói là tốt, hai mắt đầy tơ máu, mái tóc vàng xơ xác như cỏ khô, trên má còn có một vết máu đã khô.

Hắn nhìn chằm chằm Lâm Thời không chớp mắt, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào, mãi lâu sau mới hỏi: "Sống có ổn không?"

Hồi tưởng lại một chút, Lâm Thời nói thật: "Khá tốt. Ngược lại là em, trông rất chật vật."

Derrick cười một tiếng, không muốn cậu lo lắng, chỉ nói: "Anh trai yên tâm, dù không có định vị, em cũng sắp tìm được anh rồi."

Lâm Thời nghiêng đầu: "Bây giờ em đang ở đâu?"

Nghe câu này, Derrick kéo khóe miệng, nghiêng thiết bị đầu cuối, để Lâm Thời có thể nhìn rõ vị trí của hắn -

Rõ ràng là nơi đóng quân của Quân đoàn 9.

Lần này Lâm Thời thực sự có chút kinh ngạc: "Sao em lại tìm được đến đây?"

Theo lý mà nói, cậu không nên để lại bất kỳ manh mối nào mới đúng, tìm được đây hoàn toàn là mò kim đáy bể.

Đôi mắt Derrick tối lại: "Có người gửi tin tức cho em."

"Ai?" Lâm Thời suy nghĩ nát óc, nhưng không tìm thấy người nào phù hợp.

"Không biết." Derrick nói, hắn dừng lại, dựa vào một thân cây nghỉ ngơi, môi nứt nẻ, nhưng vẫn cười với Lâm Thời, "Anh trai, đừng nói chuyện này nữa, lát nữa chúng ta gặp nhau, anh muốn ăn gì?"

Chủ đề chuyển hơi nhanh, và có phần cứng nhắc, nhưng Lâm Thời lại rất thích.

Cậu xoa bụng mình, cẩn thận cảm nhận một chút, rồi nói thật: "Không đói lắm, anh vừa ăn xong."

Derrick nhìn anh: "Thức ăn của Quân đoàn 9, cũng không tệ sao?"

"Nhà ăn rất khó ăn, nhưng anh không ăn ở nhà ăn." Nhìn thấy người quen, tâm trạng Lâm Thời rất tốt, ôm gối vào lòng, ngón tay bẻ qua bẻ lại ở góc gối, "Là Devin tự tay làm."

Derrick cười khẽ một tiếng: "Xem ra tay nghề hắn không tệ, anh trai rất hài lòng."

Lâm Thời gật đầu: "Cũng tạm được."

Derrick không cười nữa.

Hắn mím môi, một lúc sau mới nói: "Vậy anh trai có thể ngủ một giấc trước, chờ anh tỉnh dậy là có thể gặp em."

"Bao lâu?" Lâm Thời hỏi.

Derrick liếc nhìn thời gian: "Hai tiếng."

Cũng nhanh thôi, vừa lúc cậu cũng hơi buồn ngủ.

Lâm Thời nhìn Derrick trên màn hình, bỗng nhiên đưa ngón tay ra, chọc một cái vào màn hình: "Vậy nhé, nếu hai tiếng sau không thấy em, thì chờ bị mắng đi."

Ánh mắt Derrick kiên định: "Nhất định."

Lâm Thời nhìn ra cửa, giọng nói dịu lại: "Vậy thôi nhé, anh phải cúp máy đây."

Đầu bên kia video, hô hấp của Derrick nặng nề hơn, ở chỗ mà màn hình không chiếu tới, ngón tay hắn run rẩy v**t v* không ngừng, nhưng trên mặt không hề có biểu hiện khác thường, thậm chí trông còn ôn hòa và bình tĩnh:

"Được, anh trai ngủ ngon."

Derrick nhìn chằm chằm khuôn mặt Lâm Thời trong video, không muốn rời đi dù chỉ một khoảnh khắc.

Chàng trai tóc đen đứng dậy, bưng cốc nước làm ẩm cổ họng, ánh mắt lướt qua Derrick, khựng lại.

Cậu lắc lắc cốc nước, nhắc nhở: "Nhớ uống nước nhé, môi nứt ra rồi kìa."

Derrick hơi sững lại, sau đó gật đầu: "Sẽ uống."

Ngay khi giọng nói vừa dứt, video bị ngắt một cách lạnh lùng.

Derrick ngồi tại chỗ, đôi mắt vốn đầy ý cười lập tức trở nên lạnh băng.

Phía sau, một sát thủ Thiên Khải cẩn thận lên tiếng: "Derrick, chúng ta bây giờ tiếp tục tiến lên không?"

Vừa nãy trong video, hắn hoàn toàn không dám chen lời.

Derrick ấn tắt thiết bị đầu cuối, dây da trên cổ tay va chạm với kim loại, phát ra âm thanh rõ ràng.

Anh nhìn xung quanh một vòng.

Hành động giải cứu lần này gần như huy động hơn nửa nhân viên của Thiên Khải, trừ Thiên Dạ và những người trấn giữ tổng bộ, những người khác có thể đến đều đã đến.

Dù sao cũng là Quân đoàn 9.

Nghĩ vậy, giữa hai lông mày Derrick lóe lên một tia sát khí.

Devin, đúng không?

Lâm Thời trả thiết bị đầu cuối lại cho Joshua.

Nhìn cậu thiếu niên mới 17 tuổi này, Lâm Thời hiếm khi phát lòng tốt, nửa đùa nửa thật nói: "Cậu cứ giao cho tôi như vậy, không sợ tôi dùng thiết bị đầu cuối của cậu làm chuyện xấu sao."

Tai Joshua đỏ ửng như muốn chảy máu, cậu ta khẽ nói: "Không sao."

Lâm Thời là tội phạm truy nã thì đúng, nhưng đây là Quân đoàn 9, địa bàn của Thượng tướng Devin.

Ngay cả Thượng tướng Devin còn bảo vệ cậu, dù cậu có gây ra rắc rối lớn, Thượng tướng Devin chắc chắn cũng sẽ không ngần ngại mà bảo vệ cậu.

Thậm chí...

Joshua liếc nhìn hai người lính canh gác hung dữ ở cửa.

Thậm chí việc cậu ta có thể tiếp xúc với Lâm Thời, không chừng cũng là sự đồng ý ngầm của Thượng tướng Devin.

Vì Joshua đã nghĩ như vậy, Lâm Thời cũng không nói gì nữa, chỉ nói: "Tối nay nhớ mở mắt mà ngủ nhé."

Joshua khó hiểu: "Ý gì vậy ạ?"

Lâm Thời nhún vai, đôi mắt cười cong như hai vầng trăng khuyết: "Không biết đâu."

Nói xong, cậu lịch sự mời Joshua rời đi, rồi đóng cửa lại.

Nhìn thời gian, vừa đủ để cậu ngủ một giấc.

Lâm Thời ngáp một cái.

...

Devin ra khỏi phòng giam, đúng lúc bên ngoài đang đánh nhau dữ dội.

Bên cạnh hắn, một người lính bước chân vội vã, dán sát vào hắn đi về phía trước: "Thượng tướng, Trung tá A Lị Duy Á đã tự mình đảm nhiệm chỉ huy, nhưng đám người bên ngoài dường như không phải muốn đánh nhau."

Devin dừng lại, liếc nhìn hắn một cái.

Người lính do dự lên tiếng: "Họ dường như là... tìm người."

Trong căn cứ của Quân đoàn 9 lúc này, còn ai đáng để họ rầm rộ đến tìm?

Người lính không dám nghĩ nhiều, nhưng bỗng nghe thấy một tiếng cười nhạo từ phía trên.

Hắn sững sờ, ngẩng đầu nhìn lên -

Nhưng Devin đã thu lại biểu cảm, một lần nữa trở về bộ dạng bình tĩnh, uy nghiêm.

Rất nhanh sau đó, hắn đã biết tại sao.

Bởi vì những người thành viên liều chết của Thiên Khải kia, lại xông vào phòng Thượng tướng, ngay trước mặt Thượng tướng, bắt Thiếu tá Lâm đi!

Không chỉ bắt đi, còn thừa lúc Thiếu tá Lâm ngủ say, hôn một cái lên khóe môi anh!

Ngay trước mặt Thượng tướng!

Gần như ngay lập tức, lưng người lính toát ra một lớp mồ hôi lạnh lớn.

Devin mặt không cảm xúc nạp đạn cho khẩu súng lục, nhắm vào trán Derrick.

Sát khí trên người hắn quá nồng nặc, Lâm Thời nhạy cảm nhận ra, giãy giụa muốn tỉnh lại.

Derrick nhìn thẳng vào nòng súng, không hề sợ hãi, ánh mắt không hề chệch đi, tay tự nhiên vươn về phía lưng Lâm Thời, vỗ nhẹ hai cái:

"Ngoan."

Lâm Thời lại lần nữa chìm vào giấc ngủ sâu.
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 143


Vào ban đêm, tất cả mọi người ở Quân đoàn 9 đều nhìn thấy Thượng tướng Devin và sát thủ của Thiên Khải đang đánh nhau nảy lửa trên không trung.

Áp lực của họ quá mạnh, những người có tinh thần lực yếu hơn một chút cũng không thể đến gần, huống chi Thiếu tá Lâm còn đang nằm trong tay sát thủ của Thiên Khải.

Devin đánh lên có chút bị bó buộc.

Nhưng dù vậy, ngay khoảnh khắc binh khí chạm vào nhau, vẫn tạo nên một cơn sóng lớn.

Các binh lính của Quân đoàn 9 phải dốc toàn lực mới không bị thổi bay đi.

"Tôi nhìn gần một chút, người trên kia rốt cuộc là ai vậy!"

"Không biết, là người của Thiên Khải..."

Vừa dứt lời, một người lính chĩa súng về phía sát thủ của Thiên Khải.

Sát thủ của Thiên Khải xoay người né tránh, đối phương cau mày:

"Có thể ngừng chiến không? Chúng tôi chỉ muốn đưa chấp hành quan của chúng tôi về."

Người lính của Quân đoàn 9 "phì" một tiếng: "Nói bậy! Cái gì mà chấp hành quan của các người, đó là Thiếu tá Lâm của chúng tôi!"

Sát thủ của Thiên Khải tức giận: "Đổi trắng thay đen! Các người không lâu trước còn nói hắn là tội phạm truy nã, ai cũng có thể giết!"

Người lính của Quân đoàn 9 không nói gì, thu súng lại vung dao tới!

Hai nhóm người cứ thế càng đánh càng hăng, không thể cứu vãn.

Ở trên cao, Derrick vốn không muốn đánh lâu với Devin, mục đích chuyến này của anh chỉ là đưa Lâm Thời về thôi.

Nhưng Devin thực sự quá khó chơi.

Derrick vứt ra song đao, tạo một đường cong cực kỳ quỷ dị rồi quay trở lại, nhân lúc Devin không chuẩn bị, chém mạnh vào cơ giáp!

Devin không rên một tiếng mà chịu đòn, không hề giảm tốc độ, lập tức bay về phía Derrick!

Cây thương dài chỉ thẳng vào mặt Derrick, chỉ còn cách buồng lái cơ giáp vài mm nữa là đâm thủng.

Giọng Devin tràn đầy sát khí: "Trả người lại cho ta."

Derrick không hề hoảng hốt, nghiêng đầu liếc nhìn Lâm Thời bên cạnh.

Vừa nãy đánh nhau quá kịch liệt, Lâm Thời đã có dấu hiệu muốn tỉnh lại.

Nhìn chằm chằm cậu một lúc, Derrick thu lại ánh mắt, lạnh lùng nói: "Ngươi là ai, anh trai dựa vào cái gì phải đi theo ngươi?"

Màu xanh lam trong mắt Devin gần như muốn tràn ra khỏi hốc mắt, trông cực kỳ đáng sợ, quả thực không giống người sống.

Cây thương dài lại tiến gần hơn: "Ta lặp lại lần nữa, trả người lại cho ta."

Derrick nhìn người trước mặt, xuyên qua buồng lái cơ giáp, anh dường như có thể nhìn thẳng vào khuôn mặt Devin.

Anh kéo khóe miệng, bỗng nhiên nói: "Đôi mắt của ngươi, rất giống ta."

Lông mày Devin nhíu lại, không hiểu ý Derrick.

Giọng Derrick mang theo ý cười: "Sẽ không thật sự nghĩ rằng anh trai có thể chịu đựng được ngươi chứ? Anh ấy chẳng qua là thấy ngươi lớn lên nhìn giống ta mà thôi."

"Nếu không, ngay ngày đầu tiên đến đây anh ấy đã tìm mọi cách để chạy trốn rồi."

Vừa dứt lời, một luồng gió mạnh đột ngột ập tới!

Lại là một trận hỗn chiến.

Devin đã hoàn toàn bị chọc giận, Derrick thong dong lùi về phía sau, tìm đúng cơ hội rời khỏi căn cứ Quân đoàn 9.

Mọi người của Thiên Khải cũng không ham chiến, thấy Derrick đi, lập tức đuổi kịp.

Họ trơn trượt như cá, các binh lính của Quân đoàn 9 không thể nào bắt được.

Các sát thủ của Thiên Khải đến rầm rộ, rồi cũng rầm rộ rời đi, thậm chí không giết nhiều người, thực sự chỉ đến để đón chấp hành quan.

Cách đó không xa, Devin đã trở lại mặt đất, cây thương dài bị cánh tay máy nắm chặt, gần như muốn gãy.

Không người lính nào dám tiến lên.

Lâm Thời tỉnh lại, đã ở trên tàu bay.

Tàu bay của Thiên Khải rất dễ nhận biết, nhìn màu sắc hỗn độn xấu xí trên trần nhà, Lâm Thời lặng lẽ nằm một lúc, rồi mới ngồi dậy khỏi giường.

Trong phòng rất yên tĩnh, đồ đạc cũng rất quen thuộc, trên tủ đầu giường có một chiếc chuông rung.

Lâm Thời nghĩ nghĩ, đưa tay ấn xuống.

Tiếng chuông trong trẻo vang lên, không lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng ồn ào, tiếng bước chân thình thịch.

Ngay sau đó, cánh cửa bị đẩy ra.

Lâm Thời vẻ mặt khó hiểu ngẩng đầu, nhìn thấy một đám đồng nghiệp quen thuộc của Thiên Khải chen chúc ở cửa, cố gắng xông vào, nhưng luôn bị người bên cạnh kéo lại.

Thấy cậu chú ý đến bên này, người đồng nghiệp ở phía trước nở một nụ cười lấy lòng, nhưng chưa kịp cười xong đã bị túm tóc kéo ra sau.

Cùng với tiếng r*n r* đau khổ, một đồng nghiệp khác tay chân cùng lúc bò vào phòng: "Lâm, anh tỉnh rồi à? Tôi nói cho anh biết, hành động lần này của chúng ta... Ối!"

"Cút ra sau đi! Không biết xếp hàng à!"

Mọi người lại đánh nhau một trận.

Lâm Thời cảm thấy họ thực sự có bệnh.

Cậu vỗ tay, cố gắng làm nhóm người này bình tĩnh lại: "Các cậu không thể vào từng người một à?"

Cứ phải làm loạn ở cửa thế này, cửa mà nứt thì sao?

Đang nghĩ, đám sát thủ Thiên Khải đột nhiên hết khí thế, như chuột gặp mèo, đồng thời đứng nghiêm chỉnh ở hai bên khung cửa.

Lâm Thời nhìn qua, phát hiện là Derrick đã đến.

Anh vừa xuất hiện, đám người kia lập tức không dám hành động liều lĩnh, chỉ dám dùng ánh mắt hung hăng trừng đối phương.

Ồ, Lâm Thời cười lên, cái này thú vị đây.

Khi Derrick đến, anh thấy chàng trai tóc đen đối diện đang dùng ánh mắt trêu chọc nhìn mình.

Anh dừng lại, quay đầu nhìn lại, vừa lúc thấy đám người kia bộ dạng như chim cút.

Derrick hiểu ra, giải thích: "Anh trai, đó là em..."

"Không cần nói." Lâm Thời hiểu chuyện nói, "Anh hiểu mà, trẻ con lớn rồi, trở nên giỏi hơn."

Derrick: "..."

Anh không thích Lâm Thời cứ gọi anh là trẻ con.

Vì vậy anh đổi chủ đề: "Đói không? Em đưa anh đi rửa mặt, bên ngoài có làm đồ ăn sẵn rồi."

Phía sau có người bạo gan kêu lên: "Trước đó không biết ai nói trên tàu chỉ có dung dịch dinh dưỡng."

Derrick không để ý.

Lâm Thời nhướng mày: "Tiểu Khắc à, nói dối không phải là thói quen tốt."

Trên mặt Derrick không hề có chút bối rối nào, anh đỡ Lâm Thời xuống giường: "Không nói dối, bữa tối là vừa làm xong."

Lâm Thời được hắn hầu hạ đi vào phòng tắm.

Đứng trước gương, cậu mới phát hiện quần áo trên người mình đã được thay đổi.

Không còn là bộ đồ ngủ của Devin, nhìn kiểu dáng, hình như là của Derrick trước đây.

Lâm Thời lắc lắc cổ tay áo, lẩm bẩm: "Thảo nào cứ thấy hơi rộng."

Trong khi nói, Derrick đã giúp cậu hứng nước, kem đánh răng cũng được nặn sẵn, chu đáo đưa đến tay Lâm Thời.

Lâm Thời nhận lấy.

Nhổ một ngụm bọt kem đánh răng sau, cậu bỗng nhớ ra một vấn đề, hỏi một cách mơ hồ: "Quần áo là ai giúp anh thay?"

Derrick hỏi lại: "Anh trai hy vọng là ai?"

"Là em đi." Lâm Thời không hề phòng bị, "Là em thì sẽ tốt hơn."

Khóe môi Derrick cong lên một nụ cười, trông tâm trạng rất tốt, thừa nhận: "Là em."

Vậy thì không sao.

Lâm Thời nghĩ nghĩ, lại nói: "Devin hình như cũng thay quần áo cho anh."

Nói xong, cậu súc miệng "lộp bộp", rồi "rầm rầm" nhổ ra.

Tiếng nước tràn ngập cả phòng tắm, Lâm Thời bỗng cảm thấy hơi tĩnh lặng.

Cậu nghi ngờ nhìn vào gương, bắt gặp tia sát khí chưa kịp tan biến trong mắt Derrick.

"Em làm gì?" Lâm Thời quay người, "Sao đột nhiên lại tức giận?"

Derrick rũ mắt nhìn cậu, hỏi: "Devin đã thay quần áo cho anh trai."

"Đúng vậy." Lâm Thời cảm thấy không có gì không thể nói, tuy Devin là gay, nhưng cậu cảm thấy dù sao cũng là đàn ông, cho dù thấy thì cũng không có gì to tát, "Nhưng không sao, cũng sẽ không thiếu miếng thịt nào."

Thật sao?

Derrick ngước mắt lên, rất bình tĩnh nói: "Vậy anh trai bây giờ cho em xem, thì sao?"
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 144


"Em muốn nhìn chỗ nào?" Lâm Thời có chút chưa phản ứng kịp, theo bản năng hỏi.

Derrick tiến lại gần, đầu gối chèn vào g*** h** ch*n Lâm Thời, mũi cọ vào má cậu, khẽ nói: "Chỗ nào cũng được, anh trai muốn cho em xem cái gì cũng được."

Trên má hơi ngứa.

Lâm Thời đưa tay chùi hai cái, cố gắng đẩy mặt Derrick ra.

Nhưng vừa đẩy ra chưa được hai cái, Derrick lại giống như một chú chó con mà áp sát trở lại.

Lâm Thời ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với đôi mắt xanh thẳm, sâu thẳm của anh.

Cuối cùng, cậu cũng cảm thấy một chút lạnh sống lưng.

Cậu sững lại, tìm cách thoái thác: "Chúng ta ra ngoài nói chuyện."

Dán sát vào nhau trong phòng tắm chật hẹp, cậu cảm thấy rất gò bó.

Derrick dễ nói chuyện một cách bất ngờ.

Anh nắm tay Lâm Thời, đưa cậu ra khỏi phòng tắm.

Những người Thiên Khải thiếu tinh tế bên ngoài bị Derrick liếc mắt một cái, liền tự giác rời đi.

Họ còn thông minh đóng cửa lại.

Lâm Thời mặc bộ đồ ngủ rộng rãi, thoải mái, ngồi khoanh chân trên giường.

Derrick cúi người đè xuống, Lâm Thời giật mình, theo bản năng ngả ra sau.

Khi phản ứng lại, cậu vội vàng chống vào vai hắn: "Khoan đã, em đứng lên trước."

Derrick dừng lại, hơi thở có chút nặng nề, nhưng trên mặt không có biểu cảm gì, chỉ rũ mắt nhìn cậu: "Không phải nói cho xem à?"

Lâm Thời nhíu mày: "Mấy ngày nay anh không ở đây, có phải em đã xem cái gì không lành mạnh đúng không?"

Derrick: "...Không có."

"Không thể nào." Lâm Thời đẩy anh ra hoàn toàn, đôi mắt đen láy xinh đẹp dò xét anh, chắc chắn nói: "Trước kia em chưa bao giờ nói những lời ngông cuồng như vậy."

Chắc chắn là lớn rồi, lén lút xem những thứ không nên xem.

Lâm Thời cảm thấy như vậy không tốt, chính cậu cũng chưa từng xem.

Nhưng Derrick cũng không còn nhỏ, cậu cũng không thể yêu cầu tất cả mọi người giống mình không xem, dù sao đó cũng là nhu cầu sinh lý bình thường.

Vấn đề chính bây giờ là -

Lâm Thời tận tình khuyên nhủ: "Em đi tìm một người yêu đi, đừng nói những lời này với anh trai."

Thật ra cậu muốn nói là đừng h*m m**n cậu, nhưng lời này không hay, Lâm Thời cuối cùng vẫn nuốt hai chữ đó xuống.

Căn phòng yên tĩnh một lát.

Derrick cười lên: "Anh trai muốn em tìm người yêu sao?"

Lâm Thời gật đầu, đưa ngón tay chống vào chóp mũi Derrick, lại một lần nữa đẩy cậu ra một chút: "Đi tìm một bạn trai đi."

Derrick nửa ngày không nói gì.

Đúng lúc Lâm Thời nghĩ rằng đã thành công và định chuồn mất, Derrick bỗng nhiên một tay chế ngự cổ chân Lâm Thời, kéo trở lại.

Lâm Thời cảm thấy rất mất mặt, tai sau đỏ bừng: "Buông tay! Buông tay!"

"Anh trai muốn nuốt lời sao?" Derrick không tiếp tục chủ đề trước đó, "Chúng ta không phải đã nói rõ rồi à?"

Lâm Thời phản ứng rất mạnh: "Nói rõ khi nào!"

Lâm Thời nhấn mạnh: "Anh chỉ hỏi em muốn nhìn chỗ nào thôi mà!"

Derrick rũ mắt, trông rất vô tội: "Em cho rằng như vậy là đồng ý."

Giọng Derrick thấp, gần như khiến người khác không nghe thấy: "Devin đều có thể xem, em thì không thể sao?"

"Em nói chuyện thật sự rất kỳ lạ, em có biết không?" Lâm Thời kéo chăn lên che trước bụng, bình tĩnh nói, "Devin chỉ giúp anh thay quần áo thôi."

Derrick "a" một tiếng, mang ý tứ ngầm đấu đá: "Ai biết hắn có nhân cơ hội làm gì không."

Lâm Thời cũng nói thẳng: "Vậy còn em?"

Nói xong mới cảm thấy không ổn, Lâm Thoeif phiền não nhíu mày, định nói thêm gì đó để cứu vãn, thì nghe Derrick kiên định nói: "Em không có."

Lâm Thời hơi sững người.

Chỉ thấy Derrick đối diện với Lâm Thời, trong mắt giấu một chút tủi thân đúng chỗ: "Em chỉ giúp anh thay quần áo, còn lại, không làm gì cả."

Lâm Thời nghẹn lời.

Derrick thu lại ánh mắt, không nhìn Lâm Thoeif: "Em chỉ không cam lòng, Devin người đó tâm cơ sâu, xảo quyệt, lén lút đưa anh đi, ai biết hắn có làm gì với anh không."

Lâm Thời không thốt nên lời.

Lâm Thời thấy đau đầu.

Là Lâm Thời đã nghĩ sai, trước đây cứ nghĩ trẻ con lớn lên sẽ không còn bám dính nữa. Bây giờ xem ra, càng lớn lại càng bám dính.

Lâm Thời thở dài, còn định biện hộ thêm, ngẩng đầu lại thấy trong mắt Derrick lóe lên giọt nước mắt, mái tóc vàng hơi ẩm, rủ xuống trước mắt, trông rất đáng thương.

Lâm Thời hết cách.

Lâm Thời quyết định nhượng bộ: "Được rồi, em muốn nhìn thì nhìn."

Cũng chẳng biết có gì hay ho.

Nửa phút sau, chàng trai tóc đen cởi áo trên, thoải mái tự nhiên dựa ngồi trên giường, thấy Derrick nhìn mình, còn chớp mắt.

Nhìn thì nhìn, cũng sẽ không thiếu miếng thịt nào.

Sau khi đã quyết định, Lâm Thời vô cùng tự nhiên, hoàn toàn không coi Derrick là người ngoài, thấy Derrick đứng đần ra đó không động đậy, còn lên tiếng thúc giục, khiêu khích nói:

"Sao, không dám à?"

Derrick mím môi dưới, giọng hơi khàn: "Không có."

Derrick tiến lên, điều đầu tiên làm là đo eo Lâm Thời.

...Quá gầy.

Rõ ràng mỗi ngày ăn rất nhiều, nhưng không thấy tăng cân, ngón tay Derrick lay động, phát hiện sau khi vòng lại, hai bàn tay có thể dễ dàng chạm vào nhau, thậm chí còn thừa.

Trên đó phủ một lớp cơ bắp mỏng nhưng rõ ràng, theo hơi thở phập phồng nhẹ nhàng.

Derrick chăm chú nhìn, lòng bàn tay lướt qua nơi ấm áp, ấm một cách khó tin.

Lâm Thời cảm thấy ngứa, chọc chọc vào má Derrick: "Còn bao lâu nữa?"

Nói xong Lâm Thời cũng tự cúi xuống nhìn, nhìn trái nhìn phải không thấy có gì đặc biệt.

Mặc dù Lâm Thời rất hài lòng với vóc dáng của mình, nhưng nói cho cùng cũng chỉ là một cơ thể đàn ông.

Có lẽ là do Lâm Thời không thích đàn ông, nên không hiểu sức hấp dẫn của cơ thể này đối với người đồng tính nam ở đâu.

"Không biết." Derrick tham lam hơi ấm trên người Lâm Thời, bàn tay từ sau eo sờ đến trước bụng, giống như một con rắn nước, mang đến từng đợt ngứa ngáy.

Nhận thấy cơ thể dưới lòng bàn tay run rẩy, khóe môi Derrick nhếch lên một chút, Derrick hỏi: "Devin có chạm vào anh như vậy không?"

Lâm Thời làm sao biết được?

Lâm Thời do dự nói: "Chắc là không."

Vừa dứt lời, vòng eo đã bị siết chặt lại.

Lâm Thời kêu lên, một cái tát đánh xuống: "Có bệnh à? Nhẹ tay thôi."

Derrick bị đánh vào chỗ tóc phía dưới, không mấy để tâm, nhưng cuối cùng vẫn nới lỏng lực.

Derrick tỏ vẻ không bận tâm nói: "Chắc là, xem ra anh trai cũng không chắc chắn."

"Anh đương nhiên không biết." Lâm Thời nắm tóc Derrick, "Lúc đó anh ngủ rồi."

Da đầu hơi đau, Derrick nhẹ nhàng gỡ tay Lâm Thời ra, giọng nói có ý mỉa mai: "Ngủ rồi thì có thể muốn làm gì với anh trai thì làm đó sao?"

Lâm Thời cười lạnh: "Cậu thử xem, nếu bị anh phát hiện, cậu chờ chết đi."

Derrick cười khẽ.

Không lâu sau, anh kiềm chế buông tay, ánh mắt vẫn còn dừng lại trên người Lâm Thời.

Mọi nơi trên người cậu đều trơn nhẵn, thần thánh, xinh đẹp.

Derrick không thể tưởng tượng nổi tại sao trên đời lại có một người như Lâm Thời, không thể tìm ra một chút tỳ vết hay sai sót nào.

Anh đứng dậy, cố gắng hết sức để ánh mắt dán chặt vào mặt Lâm Thời, hơi thở đã không còn ổn định: "Em đi vào phòng tắm một chút."

Vừa nói xong, Derrick lập tức đi về phía phòng tắm, bóng dáng có vẻ như đang chạy trốn.

Lâm Thời chớp mắt, cảm thấy anh là tự làm tự chịu.

"Đứa trẻ con, nghĩ gì thì cứ làm nấy." Lâm Thời lẩm bẩm, ánh mắt liếc xuống, phát hiện thiết bị đầu cuối đang sáng đèn.

Cậu mở ra, phát hiện Devin không biết từ lúc nào đã kéo mình ra khỏi danh sách đen, hiện đang gửi tin nhắn cho anh.

Lâm Thời vui vẻ, muốn xem Devin đã gửi những lời ngớ ngẩn gì.

Nhưng vừa mở ra đã sững sờ -

【D】: Derrick thích cậu.
 
Back
Top Bottom