Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê

Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 95


"Cậu bảo đây là thành công hả?"

Lâm Thời nhìn chằm chằm bản báo cáo chằn chịt những vết gạch xóa.

"Mẹ kiếp." You An cau mày cau mặt, "Thế còn muốn thế nào nữa, tôi viết không tốt à?"

Lâm Thời bình phẩm sắc bén: "Chữ vừa xấu vừa to, bài văn thì chẳng có tí logic nào."

You An gập chiếc bút lại: "Thế thì cậu về dùng AI mà viết lại đi."

Ánh mắt Lâm Thời liếc một cái: "Không được."

Lần trước dùng AI bị mắng té tát, anh không muốn trải qua lần thứ hai.

Lâm Thời giục You An: "Cậu nhanh lên, Thiên Dạ ngày mai đến thu rồi."

You An bực bội bẻ gãy cái bút, mực dính đầy tay: "Rồi rồi, đừng giục nữa!"

Trong lúc hai người đang cãi nhau ầm ĩ, tiếng gõ cửa "cốc cốc" vang lên.

Lâm Thời quay đầu lại.

Derrick đứng ở cửa, ánh mắt tĩnh lặng: "Cần phải về rồi."

"À." Lâm Thời ngoan ngoãn đáp, đứng dậy khỏi tấm thảm, trước khi đi còn dặn dò You An lần nữa, "Cậu nhớ phải viết xong đấy nhé, báo cáo của tôi trông cậy vào cậu hết đấy."

You An nhìn anh đi đến bên cạnh Derrick, người kia không lộ vẻ gì nhưng lại ôm lấy eo anh, kéo anh về phía mình.

"Thôi." You An dời mắt đi, "Sáng mai nhớ đến tìm tôi, tôi để cửa cho."

Chưa đợi Lâm Thời trả lời, Derrick đã kéo cậu đi trước một bước.

Rầm!

Cánh cửa đóng lại.

Lúc này, đêm đã về khuya.

Những ngôi sao treo trên bầu trời đêm, phát ra ánh sáng mỏng manh.

Derrick nắm tay anh, lặng lẽ bước đi về phía trước.

Có người giúp mình làm việc nên Lâm Thời vui vẻ, lúc đi cố tình điều khiển bản thân không giẫm lên các đường kẻ trên ô gạch lát sàn, bước đi nhảy tưng tưng.

Về đến nhà, Lâm Thời ngồi phịch xuống sofa: "Hôm nay em tập huấn xong sớm vậy à?"

Derrick cởi áo khoác, trả lời: "Nghĩ là anh còn ở nhà, nên về sớm một chút."

"Nhưng không ngờ anh lại đến chỗ You An."

Lời nói mang theo sự ghen tuông tinh tế.

Nhưng Lâm Thời hoàn toàn không hiểu, ôm gối vui vẻ nói: "Anh nhờ cậu ta viết báo cáo công việc giúp, trước đây ở bên đó, cũng là You An viết giúp anh."

Đôi môi Derrick mím chặt.

Cậu không nói gì, đi về phía phòng tắm.

Lâm Thời thì ngồi xếp bằng trên sofa chơi game.

Trò chơi bắn súng gần đây khá hot, anh định đăng ký một tài khoản.

Một lúc lâu sau, cửa phòng tắm mở ra.

"Em tắm gì mà lâu thế?" Lâm Thời ngẩng đầu nhìn lại, rồi chầm chậm, chầm chậm, chầm chậm chớp mắt hai cái.

Derrick chỉ quấn một chiếc khăn tắm đi ra.

Vóc dáng người đàn ông cân đối, vai rộng eo thon chân dài, cơ ngực đầy đặn dưới xương quai xanh, tám múi bụng rõ ràng, cơ cá mập ở hai bên thỉnh thoảng co giãn theo động tác. Càng đến gần, mùi trà của sữa tắm càng nồng.

"Đang chơi gì thế?" Derrick ngồi xuống bên cạnh Lâm Thời.

Tóc cậu vẫn còn hơi ướt, trông như một chú chó lông vàng bị dội nước, chắc là tắm nước lạnh, da vẫn còn hơi lạnh.

Tại sao Lâm Thời biết ư? Bởi vì cánh tay của Derrick đang dán vào người anh.

Trời ơi, thật sự không còn là trẻ con nữa rồi.

Lâm Thời tắt máy, mở to mắt tò mò đánh giá nửa thân trên của Derrick.

Derrick điềm nhiên để anh nhìn.

"Em tự tập luyện đấy à?" Lâm Thời có chút ghen tị, "Sao mà tập tốt thế?"

Tuy anh cũng có đủ thứ mình muốn, nhưng vì khung xương nhỏ, nên nhìn không được vạm vỡ và săn chắc như Derrick.

Derrick nhấc mí mắt lên, chăm chú nhìn vào mắt Lâm Thời, hỏi: "Anh không thích sao?"

Lâm Thời không hiểu: "Thích cái gì?"

"Vóc dáng như thế này." Derrick nói xong, rất nhanh lại hỏi, "Muốn sờ thử không?"

Lâm Thời định nói rằng anh đã thích vóc dáng này từ khi nào, nhưng lại bị câu nói sau chặn lại.

Anh tò mò: "Có thể sờ thật à?"

Giọng Derrick có một sự dụ dỗ tinh tế: "Trước đây Lâm không phải nói, Tiểu Khắc chính là của anh sao? Anh muốn sờ chỗ nào cũng được."

Đúng, đúng là đã nói như thế.

Lâm Thời có chút do dự, nhưng không biết cuộc đối thoại của họ có chỗ nào đó không ổn không?

Nhưng chưa kịp suy nghĩ kỹ, Derrick đã nắm lấy cổ tay cậu, đặt lên cơ bụng của mình.

"Ôi?" Lâm Thời ngay lập tức quên hết mọi thứ, dùng sức chọc chọc, lạ lẫm nói: "Mềm mềm này."
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 96


Đây là lần đầu tiên Lâm Thời sờ vào cơ thể người khác.

Thật sự khá mới lạ.

"Rốt cuộc em luyện thế nào vậy?" Lâm Thời rụt tay lại, cẩn thận suy nghĩ, "Hình như không ai luyện được như em cả."

Derrick lại nắm tay anh đặt trở lại, ngấm ngầm hỏi: "Anh còn sờ ai nữa?"

"Không ai cả." Lâm Thời thấy cứ sờ cơ bụng người khác như thế thì hơi kỳ quái, thế nên chỉ xoa xoa hai cái rồi bỏ ra. "Anh chỉ nhìn thôi, ai lại để người khác sờ mấy thứ này làm gì."

Hoàn toàn quên mất vẻ mặt chẳng ngại ngùng chút nào của mình khi mới đến Thiên Khải.

Nghĩ một lát, Lâm Thời cảm thấy nên "có đi có lại", liền hỏi: "Em muốn sờ anh không?"

"..." Derrick hơi ngây người, đứng im một lúc lâu mới khó khăn nói, "...Không được."

Rồi lại nói: "Sau này đừng tùy tiện làm vậy với người khác."

Cậu bắt đầu hối hận, cảm thấy mình không nên buông thả như vậy, nhỡ đâu lại dạy cho Lâm Thời nghĩ rằng làm như thế là bình thường.

Lâm Thời thật sự không hiểu: "Thế sao em lại được? Tiểu Khắc à Tiểu Khắc, đây là 'nghiêm khắc với người khác, dễ dãi với bản thân' phải không?"

Derrick bật thốt lên: "Em là người khác à?"

Lâm Thời chớp mắt.

Hả?

Derrick tiếp tục: "Em chỉ làm thế này với mỗi Lâm thôi."

Người đàn ông cúi đầu, đáy mắt tối sầm, kéo tay Lâm Thời lại và cọ mặt vào lòng bàn tay anh như khi còn nhỏ, giọng khàn khàn lặp lại: "Người khác thì không thể."

Lâm Thời nhìn cậu, càng lúc càng thấy Derrick giống một con chó to lớn, vẫn là loại đã từng bị bỏ rơi, cực kỳ thiếu cảm giác an toàn.

Nhưng mà thật sự khá đẹp.

Có một chuyện Lâm Thời luôn thấy ngại không dám nói, đó là trong số những người anh quen, không ngờ sau khi lớn lên, Derrick lại có ngoại hình hợp gu thẩm mỹ của anh nhất.

Lâm Thời sờ tóc cậu, cố ý trêu: "Thế sau này em tìm đối tượng thì làm sao, cũng không cho người ta chạm vào à?"

Derrick khựng lại, ngước mắt lên lặng lẽ nhìn chằm chằm Lâm Thời.

Cậu nhìn rất chăm chú, khiến Lâm Thời nghi ngờ có phải trên mặt mình dính gì không, nhưng cuối cùng Derrick chỉ cúi đầu trở lại, vô cảm dùng sức cọ vào lòng bàn tay cậu, mắt trĩu nặng, nói:

"Đi tắm đi."

Bản báo cáo nhiệm vụ bị You An viết thành nát bét.

Nhìn tờ giấy nhăn nhúm đó, Lâm Thời ghét bỏ nghĩ.

Nhưng đến nước này cũng chẳng còn cách nào, cậu ngước mắt lên, cười lấy lòng Thiên Dạ đang đi tới.

"Báo cáo đưa tôi." Thiên Dạ vẫn nhanh như gió, như mới từ sân huấn luyện về, chiếc roi xương bên hông còn dính vết máu đỏ tươi.

Lâm Thời đập tờ giấy vào lòng bàn tay cô: "Đây."

Thiên Dạ cúi đầu nhìn, rồi khóe môi nhếch lên.

Một lúc lâu sau, cô mới ngẩng đầu, từ tốn hỏi: "Đây là cậu viết?"

Lâm Thời vô cùng ngây thơ nói: "Đúng là tôi viết mà, có vấn đề gì sao?"

Thiên Dạ cười lạnh: "Cậu chắc chứ?"

Lâm Thời nhất quyết không thừa nhận, anh biết rõ lúc này mà gật đầu thì chẳng khác nào tự tìm đường chết:

"Tôi chắc chắn."

"Hơn nữa, chín năm không gặp, cậu cũng chẳng nói là nhớ tôi." Lâm Thời đáng thương vô cùng lau đi giọt nước mắt vốn không tồn tại ở khóe mắt, tủi thân nói, "Chị tốt bụng ơi, chị tàn nhẫn quá."

Thiên Dạ: "..."
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 97


Nàng lùi lại nửa bước: "Cứ đi mà buồn nôn với thằng Derrick nhà cậu đi, bớt làm khổ tôi lại."

Lâm Thời nhân cơ hội chỉ trích: "Cái động tác lùi lại nửa bước của chị là nghiêm túc đấy hả? Tôi nói cho chị biết, chín năm nay tôi lúc nào cũng nghĩ đến anh em Thiên Khải, tôi tưởng chị cũng sẽ luôn nhớ đến tôi, không ngờ bây giờ vừa gặp mặt, chị đã..."

"Dừng." Thiên Dạ ra hiệu im lặng.

Lâm Thời lập tức ngậm miệng, đôi mắt chớp chớp rồi nhỏ giọng nói: "Trừ khi chị nhận lấy bản báo cáo này, tôi sẽ không trách chị nữa."

Thiên Dạ trợn trắng mắt.

Nàng mở tờ giấy nhăn nheo ra, vẻ mặt đầy chán ghét: "Sau này đừng nhờ You An viết báo cáo nữa, cậu ta thiếu chữ, thiếu văn hóa, viết chẳng khác gì bãi phân."

"Thà dùng AI còn hơn."

Lâm Thời sợ bị vạch trần, cố chấp nói: "Chính là tôi viết."

"..." Thiên Dạ nhìn cậu như thể đang nhìn một kẻ thiểu năng.

Một lúc lâu sau, nàng day day trán: "Đi tìm lão đại báo cáo công việc đi."

Tự cho là đã lừa được, Lâm Thời giấu bàn tay ra sau lưng, đưa ngón cái lên ra dấu "được rồi", ngoan ngoãn nói: "Vâng."

Rồi quay người bước đi.

Mới bước được hai bước, giọng Thiên Dạ phía sau bỗng vang lên: "Khoan đã."

Lâm Thời lập tức cảnh giác.

Cậu quay người lại, vừa định mở miệng, cơ thể đã bị ôm lấy.

Thiên Dạ vỗ vai Lâm Thời, ôm cậu một cái đúng mực, lịch sự.

"Chào mừng trở về." Thiên Dạ khẽ nói.

"..." Lâm Thời sững sờ, sau đó, cậu giơ tay lên, nhẹ nhàng đáp lại cái ôm.

Khi bước ra khỏi văn phòng lão đại, trong tay Lâm Thời có một chiếc huy hiệu vàng và một tờ quyết định thăng chức.

Nhờ nhiệm vụ nằm vùng suốt chín năm, Lâm Thời từ một tân binh Thiên Khải đã vinh dự được thăng lên vị trí chấp hành quan, ngang hàng với Thiên Dạ. Cậu có quyền phân công nhiệm vụ cho các sát thủ bình thường, không cần tự mình đi làm nhiệm vụ mà vẫn có tiền thù lao.

Tuy làm vậy thù lao sẽ ít hơn một chút, nhưng có còn hơn không.

Lâm Thời gấp tờ quyết định thăng chức lại bỏ vào túi, tâm trạng còn rất tốt mà vỗ vỗ vài cái.

Mấy ngày nay thời tiết đẹp, Lâm Thời định mấy hôm nữa sẽ tụ tập với bạn bè, đi chơi một chuyến ngoài Thiên Khải. À, đúng rồi, phải dẫn theo Derrick, không thì thằng nhóc đó lại làm loạn.

Đang mải suy nghĩ, cậu ngước mắt lên, một cơn gió lướt qua tai.

Ánh mắt Lâm Thời trở nên sắc bén, cậu nghiêng người né tránh, đồng thời đưa chân móc vào đầu gối của kẻ đang lao tới. Đối phương mất thăng bằng ngay lập tức quỳ xuống đất.

Đầu gối đập vào sàn, phát ra tiếng động chói tai.

Lâm Thời theo phản xạ đặt chân lên vai hắn, đẩy hắn ngửa ra sau, nheo mắt lại:

"Anh là ai?"

Vừa dứt lời, người trước mặt ngẩng đầu lên.

Nhìn rõ mặt hắn, Lâm Thời sững sờ: "...Sao lại là anh?"

Charles quỳ trước mặt cậu, lưng thẳng tắp như mãnh hổ đang ngủ đông, nguy hiểm nhưng đầy vẻ hung tàn.

So với chín năm trước, khí chất hiện tại của hắn trầm mặc và nội tâm hơn. Những sát khí toát ra cũng được che giấu rất tốt.

Cứ thế quỳ trên mặt đất, không nói lời nào.

Lâm Thời từ từ rụt chân lại, ngượng ngùng nói: "Anh bạn, anh làm sao vậy, nhớ tôi quá à?"

"Anh mau đứng lên đi, tôi không cố ý đâu."

Charles chỉ nhìn cậu, không nói gì, ánh mắt có thứ gì đó rất sâu, nhưng Lâm Thời không thể hiểu được.

Cuối cùng cậu đành nửa ngồi xổm xuống, giữ cho tầm mắt ngang với Charles.

Lâm Thời nghiêng đầu, phát hiện ánh mắt Charles cũng chuyển theo.

Cậu dừng lại, bắt đầu quay đầu sang trái phải, Charles vẫn dõi theo cậu.

"Ái chà..." Lâm Thời vươn tay nắm lấy cằm Charles, bẻ cho hắn quay thẳng lại, buộc hắn phải đối diện với mình, bực bội nói: "Sao không nói gì, mấy năm qua cậu bị người ta làm cho câm rồi hả?"

Charles nhìn cậu gần như tham lam.

Một lúc lâu sau, hắn mới giơ tay, nắm lấy cổ tay Lâm Thời.

Sức của hắn rất lớn, chẳng mấy chốc Lâm Thời đã cảm thấy đau, cậu kéo ra, nhưng không nhúc nhích được, lại thấy trạng thái của Charles không ổn nên cuối cùng không hành động liều lĩnh, chỉ tò mò hỏi:

"Là cơ thể không khỏe, hay tinh thần có vấn đề?"

Đôi mắt Charles khẽ giật.

Một lúc lâu sau, hắn kéo cổ tay Lâm Thời lại, cúi đầu khẽ đặt một nụ hôn lên đó, khẽ nói:

"Hai ngày rồi."

Charles ngẩng đầu, đáy mắt đen sẫm như nước: "Cậu về được hai ngày rồi, vậy mà tôi còn chưa được nhìn mặt cậu một lần."
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 98


"Không thì... anh cứ đứng lên trước đi." Lâm Thời nhỏ giọng nói, "Tôi không cố ý làm anh quỳ ở đây đâu."

Ai bảo Charles xuất quỷ nhập thần, cậu chỉ là phản ứng theo bản năng thôi.

Nhưng có lẽ vì thân hình Charles quá cao lớn, nên khi quỳ như vậy không hề tỏ ra yếu thế, ngược lại có chút... hung hăng dọa người?

Lâm Thời tự nhủ không nên nghĩ nhiều, nắm tay Charles kéo hắn dậy, giải thích:

"Vừa về Thiên Khải bận rộn lắm, tôi còn phải viết báo cáo công việc, rồi đủ thứ giao tiếp khác, với lại anh cũng có nhắn tin cho tôi đâu, tôi đâu biết anh muốn gặp tôi."

Thật ra là hoàn toàn quên béng.

Lâm Thời mặt không đỏ tẹo nào mà nói dối.

Cậu có bận rộn gì đâu, cùng lắm là Derrick quá dính người, làm cậu không có thời gian ra ngoài thôi.

Charles đứng trước mặt Lâm Thời, mày sâu, mũi cao, khẽ hỏi: "Thật không?"

Lâm Thời giả ngây gật đầu: "Đúng thế."

Giữa hai người bỗng chốc im lặng.

Đúng lúc Lâm Thời đang suy nghĩ có nên chủ động phá vỡ bầu không khí gượng gạo này không, Charles bỗng giơ tay.

Hắn tiến lên vài bước, đột ngột ép Lâm Thời vào góc tường, bàn tay to lớn đè lên eo cậu, khiến cậu không thể nhúc nhích. Đồng thời, hắn giơ cánh tay lên chặn trên tường, ngăn cậu chạy thoát.

Đây là tư thế hoàn toàn giam hãm Lâm Thời trong vòng tay hắn.

Khi nhận ra đó là Charles, Lâm Thời đã không phòng bị nhiều. Kể cả khi bị đối xử như vậy, cậu cũng chỉ ngẩn ra, rồi hỏi:

"Anh làm sao vậy, muốn chơi trò chơi hả?"

Charles rũ mắt nhìn cậu.

Lâm Thời đẹp hơn trước rất nhiều, đuôi mắt dài, đôi mắt trong veo, cổ và một chút ngực lộ ra trắng nõn, mịn màng. Vì những cử động giãy giụa nhỏ, xương quai xanh của cậu chuyển động như một con chim đang sải cánh, và vòng eo dưới bàn tay hắn mỏng manh một cách lạ thường.

Charles nhắm mắt lại, rồi cúi đầu xuống dưới ánh mắt khó hiểu của Lâm Thời.

Hắn vùi mặt vào cổ cậu, giọng khàn khàn: "Gầy quá."

Trong giọng nói không biết là tiếc nuối hay may mắn.

Hắn lại quá gần, Lâm Thời sờ sờ cái tai hơi ngứa của mình, thành thật nói: "Bên kia ngày nào cũng tập luyện, đồ ăn căng tin lại dở như vậy, sao mà không gầy được."

Bề ngoài Lâm Thời bình thản, nhưng thật ra trong lòng có chút hoảng loạn.

Sao lại dựa gần thế này, Charles không phải đã cai sữa rồi à?

Kỳ lan, sao mình lại cảm thấy hắn hôn vào cổ mình một cái... Có gì đó không ổn thì phải!

Lâm Thời nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn được, đưa tay nâng đầu Charles lên.

Khoảnh khắc chạm vào đôi mắt đó, cậu giật mình.

Đôi mắt sâu thẳm, như hội tụ vô số cơn bão, nguy hiểm và u tối.

Trong khoảnh khắc này, chuông báo động trong đầu Lâm Thời vang lên, cậu cố gắng đẩy Charles ra: "Nói chuyện thì nói chuyện, anh dựa gần thế làm gì? Không biết còn tưởng hai chúng ta là gay, không hợp đâu bạn ơi."

"Sao lại không hợp." Charles đột ngột mở miệng, hắn ngước mắt lên, ánh mắt lặng lẽ dừng lại trên người Lâm Thời, một lúc lâu sau, mới tự giễu nhếch mép, "Ai thèm làm anh em với cậu."

Hắn nắm lấy cổ tay Lâm Thời, dưới ánh mắt kinh ngạc và khó hiểu của đối phương, cúi đầu hôn xuống.

Lâm Thời: "?!"

Charles hôn lên mu bàn tay cậu, vì quá kinh ngạc, Lâm Thời đã quên cả né tránh, chỉ trơ mắt nhìn nụ hôn đó rơi xuống.

Nơi môi chạm vào ẩm ướt, mang đến một cảm giác ngứa ngáy đáng ngờ. Lâm Thời cảm nhận rõ ràng đối phương hình như đã dùng răng nanh khẽ cắn, mu bàn tay có chút đau nhẹ, như bị người ta cắn để đánh dấu.

Điều càng khiến người ta khó chịu hơn là, khi Charles làm ra hành động tùy tiện này, đôi mắt hắn lại chằm chằm nhìn Lâm Thời.

Giống như một con trăn đen đang rình mồi, khóa mục tiêu, rồi ra đòn quyết định.

Quá khủng khiếp...

Cho đến khi Charles quay sang hôn đầu ngón tay cậu, Lâm Thời không kịp suy nghĩ, theo bản năng giáng một cái tát.

"Chát!"

Lâm Thời không nương tay, Charles bị đánh quay mặt đi, trên má nhanh chóng hiện lên một vết đỏ.

Cơ thể hắn khựng lại, rồi từ từ quay mặt lại, trong mắt không có sự tức giận, lặng lẽ nhìn Lâm Thời một lúc, rồi cúi đầu xuống lại muốn hôn tiếp.

Lâm Thời nổi giận, nhấc chân đạp mạnh hắn ngã xuống đất.

"Anh thật sự rất b**n th** đấy, anh biết không?" Lâm Thời ngực phập phồng, sợ hãi nói.

Chuyện xảy ra hôm nay quá quái đản, trong thế giới quan từ trước đến nay của Lâm Thời, không hề tồn tại khái niệm anh em yêu thầm mình.

Hiện tại đầu óc cậu đang rối tung.

Thấy Charles muốn đứng lên, Lâm Thời lại tiến lên bồi thêm một cú đá nữa.

Sau đó trong lòng lại có chút áy náy, cậu nhìn chằm chằm Charles một lúc, mãi mới nặn ra được một câu:

"Anh tự bình tĩnh lại đi, tôi phải đi đây, tôi còn chưa ăn cơm trưa..."

Nói xong, cậu cảnh giác lùi lại hai bước, thấy hắn không có ý định đuổi theo, liền lập tức quay người chạy thục mạng.

Charles nhìn chằm chằm bóng lưng cậu, một lúc lâu sau, cười tự giễu.

Bên cạnh có tiếng "soạt soạt" truyền đến, Charles thu nụ cười lại, liếc mắt nhìn.

Một bóng xám lóe lên rồi biến mất, trong nháy mắt đã không còn thấy đâu nữa.

Charles không bận tâm thu lại tầm mắt, đứng dậy khỏi mặt đất, phủi bụi trên vạt áo.

Chỉ là một con chuột thôi.
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 99


Mấy bà ơi tui sửa lại cho Derrik=anh, còn Lâm Thời= cậu nhaaaa

=====

Lâm Thời là một đường chạy như điên trở về.

Đẩy ra cửa phòng, cậu liền lập tức phòng nghỉ gian chạy tới, sau đó vớt lên khăn tắm liền đi tắm rửa.

Giờ này chắc Derrick vẫn còn ở phòng huấn luyện, Lâm Thời không biết vì sao lại nhẹ nhàng thở ra.

Chờ từ phòng tắm ra tới sau, Lâm Thời phảng phất toàn thân đều mệt mỏi rã rời, nằm vật lên trên giường, hai mắt vô thần mà nhìn chằm chằm trần nhà.

Rốt cuộc nơi nào xảy ra vấn đề?

Charles thế nhưng lại là gay……

Quan trọng là Charles vậy mà thích cậu??

Lâm Thời ở trên giường lăn qua lộn lại vẫn không thể hiểu được.

Cuối cùng dứt khoát click mở thiết bị đầu cuối truy cập Tinh Võng.

LS: 【 xin giúp đỡ: Phát hiện anh em là gay hơn nữa còn thích tôi thì phải làm sao bây giờ? 】

Cư dân mạng rảnh rỗi lại vô cùng nhiệt tình, cậu vừa mới đăng chưa được vài phút đã có vô số người vào hong chuyện.

——

Chó điên đập đá lớn: [Chào bạn, xin hỏi anh em của bạn là 0 hay 1, nếu là 0 thì phải nghiêm trị, là 1 thì đẩy cho tôi, cảm ơn.]

Không thu đồ: [Thằng 0 chết tiệt ở tầng trên cút ra ngoài, chủ thớt đã suy sụp như vậy mà cậu còn ở đây gây rối, đúng là không biết điều... Vậy chủ thớt, rốt cuộc anh em của cậu là 0 hay 1?]

Biệt thự hoang dã: [Chắc chủ thớt là trai thẳng? Trông có vẻ không chấp nhận được... Hay là cậu nói chuyện đàng hoàng với anh em của cậu, nói rằng hai người không thể nào có tương lai gì cả, để anh em cậu sớm hết hy vọng.]

Thiếu gia nhà lao: [Làm thế phiền phức lắm, chủ thớt này, tôi nói cậu nghe, trước đây tôi cũng là gay, nhưng giờ tôi đã uống thuốc bắc chữa khỏi rồi, sang năm là chuẩn bị kết hôn.]

LS: [Thuốc bắc là gì?]

Thiếu gia nhà lao: [Một loại thuốc rất linh nghiệm từ Địa Cầu cổ, con gái cong uống vào thành gái thẳng, con trai cong uống vào thành trai thẳng, thử trăm lần hiệu quả trăm lần, không lừa người.]

LS: [...Tôi sẽ thử.]

--- [Bài viết đã bị khóa] ---

Thiếu gia nhà lao: [Khoan đã, cậu ta không tin thật đấy chứ?]

Chó điên đập đá lớn: [Thế thiếu gia là 0 hay 1 thế, chuyện này rất quan trọng với tôi.]

-

Hôm sau, Lâm Thời giấu một túi thuốc vào túi quần, đi vào phòng huấn luyện.

Cậu đảo mắt nhìn khắp nơi, tìm chính xác vị trí của Charles giữa đám đông, rồi lập tức tiến đến gần.

Charles không ngờ Lâm Thời lại chủ động đến tìm mình, nhất thời không đoán được ý định của cậu, nhưng trong lòng thì vẫn vui vẻ.

Thế nhưng, hắn còn chưa kịp nói gì, một túi chất lỏng màu đen bóng không rõ nguồn gốc đã được đưa đến tận miệng.

Lâm Thời đầy mong đợi nhìn hắn: “Anh cũng không cố ý làm gay đúng không? Tôi mua thuốc cho anh này, nghe nói rất hiệu quả, anh uống lúc còn nóng đi.”

Charles: “…”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back