Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm

Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 820



Đây đúng là một ý kiến hay, người đàn ông đã nghĩ ra mình nên phát video gì rồi.

"Đúng rồi, mọi người có ai biết đặc quyền là gì không?" Tô Dung đột nhiên hỏi.

Hai người cùng lắc đầu, Tạ Kha Kha hào hứng nói: "Tối nay cô sẽ biết thôi! Đặc quyền này chắc chắn không phải là chuyện xấu, biết đâu lại trực tiếp chỉ cho cô manh mối thông quan thì sao?"

"Không, có lẽ là có được quy tắc ra ngoài vào ban đêm." Người đàn ông suy luận, "Đội tuần tra của chúng tôi cũng không được ra ngoài vào ban đêm, tôi đã dò hỏi lý do, người ta nói rằng ban đêm rất nguy hiểm."

Nói xong, anh ta không nhịn được chế giễu: "Còn manh mối thông quan gì đó, cậu nghĩ "Nó" tốt bụng lắm à, sao không để "Nó" đưa cậu ra khỏi quái đàm quy tắc luôn đi?"

Tạ Kha Kha cười khúc khích: "Dù sao thì các anh cũng luôn có thể tìm được manh mối thông quan từ những manh mối nhỏ nhất mà, nếu thực sự có thể ra vào ban đêm, vậy thì các anh sẽ có được rất nhiều manh mối, theo một nghĩa nào đó, cũng chính là cho các anh biết phương pháp thông quan đấy."

Lời này nói cũng không sai, vì vậy người đàn ông cũng chỉ liếc mắt nhìn Tạ Kha Kha.

Tô Dung cũng đoán ban đêm sẽ có nguy hiểm, dù sao vào ban ngày quái đàm quy tắc này chỉ cần giữ phép lịch sự, văn minh, làm cho người ta cảm thấy có chút ngột ngạt, nhìn qua thì đúng là không có vẻ gì nguy hiểm, vậy thì chẳng phải chỉ có thể là ban đêm có nguy hiểm hay sao?

Nhưng cô không ngờ rằng ngay cả đội tuần tra cũng không được ra ngoài vào ban đêm, cô vốn tưởng rằng có thể trở thành đội tuần tra thì sẽ khác biệt rõ rệt so với cư dân bình thường.

Vừa rồi Tạ Kha Kha nhắc đến chuyện rời đi, cô không nhịn được hỏi: "Về buổi tiễn đưa đó, các anh đã có manh mối gì chưa?"

"Tôi biết tôi biết!" Cuối cùng cũng nói đến chuyện mình biết rồi, Tạ Kha Kha lập tức giơ tay, phấn khích nói: "Cho đến giờ, những người tham gia tiệc tiễn đều chưa thấy trở về. Dù sao thì tất cả những người tôi hỏi đều chưa từng đi, cũng chưa thấy ai đi mà về được cả."

Như vậy xem ra, tiệc tiễn này rất nguy hiểm, hoặc là ra ngoài thành công, hoặc là c.h.ế.t ở đó, tất nhiên cũng chưa chắc đã ra ngoài thành công.

Nhớ lại thông tin mà Công cụ báo ô nhiễm cung cấp cho cô, quy tắc thứ mười lăm của cư dân Cư dân không được rời khỏi khu dân cư, trừ khi tham gia tiệc tiễn. Toàn bộ quy tắc này đều sai.

Có thể khẳng định rằng, muốn rời khỏi khu dân cư chắc chắn phải có cách khác. Nhưng tham gia tiệc tiễn có phải là một trong những cách đó hay không thì vẫn chưa biết được.

Nói thật thì nếu có thể, Tô Dung không muốn tham gia cái tiệc tiễn c.h.ế.t tiệt này chút nào. Ai cũng biết thứ quái đàm quy tắc để lại cuối cùng chắc chắn là đòn sát thủ, huống chi đây lại là một Quái đàm quy tắc cố định.

Thấy người đàn ông và Tô Dung đều không để ý đến mình, Tạ Kha Kha gãi đầu, cũng không ngại ngùng, tiếp tục nói: "Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, chắc không cần phải lo lắng nhiều làm gì đúng không? Mới chỉ là ngày thứ hai thôi mà, vẫn còn lâu lắm mới đến tiệc tiễn."

"Chính vì thời gian còn lâu như vậy nên mới đáng lo." Tô Dung nhìn cậu ta.

"Tại sao vậy?" Tạ Kha Kha tỏ vẻ không hiểu: "Thời gian dài, chúng ta có nhiều thời gian tìm hiểu, chẳng phải sẽ dễ dàng hơn sao? Bây giờ các người đã phát hiện ra nhiều thứ như vậy rồi, biết đâu ngày kia có thể thông quan luôn thì sao!"

"Nước ấm nấu ếch, sự bình lặng trước đó rất có khả năng chúng ta đã vô tình rơi vào vũng bùn khổng lồ. Đến khi nguy hiểm thực sự ập đến, chúng ta sẽ không thể thoát ra được nữa." Tô Dung cau mày, chậm rãi nói.

Thật ra, cô đã bắt đầu cảm thấy không ổn rồi, video giải tỏa giúp cô lọt vào top mười, nhưng nó cũng mang lại cho cô một cảm giác kỳ quái.

Khu dân cư này không tính điều tra viên thì cũng có khoảng mười ngàn cư dân. Chẳng lẽ mười ngàn người này chỉ nghĩ đến việc dùng video bạo lực để giải tỏa mà không nghĩ đến cách khác?

Nhưng đã làm thì làm rồi, cứ đợi lấy được đặc quyền rồi hãy tính tiếp. Tô Dung chỉ hy vọng lần này đặc quyền thực sự cho phép cô ra ngoài dạo chơi vào ban đêm, sự thật có lẽ chỉ hiện ra vào ban đêm mà thôi.

Trước lời cô nói, người đàn ông gật đầu đồng tình: "Đúng vậy, tôi cũng đang cố gắng dò hỏi tin tức về buổi tiệc tiễn đưa, nghe nói thứ đó cần phải chuẩn bị trước, có lẽ ngày mai tôi sẽ có tin tức. Đúng rồi, tôi tên là Trịnh Nghị, ngày mai cùng giờ, các người có thể đến đây tìm tôi."

"Được!" Tạ Kha Kha tích cực đáp lại, "Nếu ngày mai tôi tìm được manh mối, nhất định sẽ quay lại đây! Tất nhiên, không tìm được tôi cũng sẽ quay lại."

Tô Dung nhìn cậu ta, chợt nghĩ đến một chuyện: "Đúng rồi, đêm đầu tiên, anh sống sót thế nào vậy?"

Với trình độ của Tạ Kha Kha, cô không tin là cậu ta có thể phát hiện ra thiết bị giám sát trước được. Thậm chí cô còn không tin là Tạ Kha Kha có thể biết được trong phòng có thiết bị giám sát.

Mặc dù trong quái đàm quy tắc này, thân phận của mọi người đều khác nhau, thành viên trong gia đình cũng khác nhau. Nhưng nguy hiểm vẫn luôn rình rập, quái đàm quy tắc sẽ không phân biệt đối xử ở đây.

"Đêm qua?" Tạ Kha Kha tỏ vẻ nghi hoặc, "Đêm qua có gì nguy hiểm sao?"

Nghe vậy, Trịnh Nghị cũng nghi hoặc nhìn cậu ta: "Tối qua cậu không gặp phải chuyện gì sao?"

Tuy rằng hiện tại anh ta là thành viên đội tuần tra, nhưng chỉ cần cởi bộ đồ đó ra thì cũng chẳng khác gì dân thường. Thay đổi thân phận cũng không thể thay đổi mãi được, đến tối Trịnh Nghị sẽ biến trở lại. Cho nên Trịnh Nghị cũng gặp phải tình huống người nhà đột nhiên xông vào phòng đánh lén vào ban đêm, cuối cùng đã tiễn đưa được thiết bị giám sát.

Thấy phản ứng của hai người này, Tạ Kha Kha rõ ràng hoảng sợ. Cũng giống như lúc thi tự cho rằng mình đã tìm ra đáp án đúng. Kết quả phát hiện các bạn học giỏi đều dùng định lý cos, còn cậu ta thì ngay cả định lý py-ta-go cũng chưa dùng đến.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 821



Vậy cậu ta giải bài toán đó thế nào? Đừng có mà chôn giấu ẩn họa gì trên người mình, lỡ đâu tương lai đột nhiên phát nổ thì cậu ta tuyệt đối không thể phòng ngừa được.

Ngay sau đó cậu ta đột nhiên phản ứng lại: "Ồ! Tôi biết rồi! Tôi ở trong quái đàm quy tắc trước, chính là quái đàm quy tắc đã trải qua cách đây mấy ngày có được một kỹ năng. Chỉ cần tôi ngủ thì bản thân tôi sẽ không gặp bất kỳ nguy hiểm nào."

Tô Dung: "?"

Trịnh Nghị: "?"

Không phải, mặc dù nhưng mà, dù sao thì cái này?

Cái bùa hộ mệnh này cũng quá bá đạo rồi! Đúng là chẳng trách tối qua không xảy ra chuyện gì, thì ra là người ta có kỹ năng bất tử bảo vệ mạng sống!

Tô Dung thậm chí còn không biết ai mới là chúa cứu thế mà "ý thức thế giới" lựa chọn, so với cô, Tạ Kha Kha mới thực sự là chúa cứu thế chứ!

Thật lòng mà nói, cô thật đã c.h.ế.t lặng rồi: "Tôi thật sự không muốn cố gắng làm gì nữa, quy luật cân bằng của quái đàm quy tắc này ở đâu? Không đúng, sự cân bằng của thế giới này ở đâu? Đây là kỹ năng có thể lấy được sao? Có hơi quá đáng rồi đó?"

Rõ ràng Trịnh Nghị cũng bị đả kích không nhẹ, anh ta âm dương quái khí nói với Tạ Kha Kha: "Vậy thì cậu còn ở đây bàn luận gì với chúng tôi nữa? Trực tiếp về nhà ngủ luôn đi, biết đâu khi tỉnh dậy cậu có thể thông quan luôn rồi."

Tạ Kha Kha cũng hiểu rõ phần nào về vận may của mình, cậu ta ho một tiếng, vội vàng giữ lại chân chỗ dựa của mình: "Không phải,các người hiểu lầm rồi, kỹ năng này không mạnh như các người nghĩ đâu, thực ra nó có rất nhiều hạn chế. Đầu tiên là tôi phải thực sự ngủ thì kỹ năng mới có thể kích hoạt. Nhắm mắt lại hay bị đánh bất tỉnh đều không được tính là ngủ."

Thấy hai người kia nghe vậy thì vẻ mặt có vẻ dịu đi đôi chút, cậu ta lại tiếp tục nói: "Thứ hai là kỹ năng này một ngày chỉ có thể kích hoạt một lần, nếu tôi ngủ mà tỉnh dậy giữa chừng thì kỹ năng sẽ mất tác dụng ngay. Mặc dù chất lượng ngủ của tôi rất tốt."

Sau khi nghe cậu ta giải thích, Tô Dung cũng bình tĩnh lại đôi chút. Đúng vậy, mặc dù kỹ năng này nghe có vẻ lợi hại, nhưng tác dụng thực sự không lớn lắm. Một người ngủ rồi thì có thể làm được gì, chẳng phải chỉ có thể dựa vào người khác thông quan thôi sao?

Đây hoàn toàn là một kỹ năng phòng thủ, mà lại chỉ có thể cho những người có chất lượng giấc ngủ tốt, nếu cho những người thường xuyên khó ngủ, hoặc mất nửa ngày không ngủ được thì vứt đi.

Hơn nữa, về một phương diện nào đó, nó vẫn là một kỹ năng bị động và không thể chủ động kích hoạt. Bởi vì nếu thực sự gặp nguy hiểm, rất ít người có thể vô tư đến mức ngủ được, ngay cả Tạ Kha Kha cũng không làm được điều đó. Mà đánh ngất thì không tính là ngủ, cho nên khi thực sự gặp nguy hiểm, không thể dựa vào kỹ năng này để bảo vệ mạng sống. Nó chỉ có thể đảm bảo rằng được bảo vệ vào buổi tối khi đi ngủ.

Nếu để Tô Dung tự chọn, so sánh kỹ năng đó với kỹ năng Thị giác tử vong, kỹ năng này mới hữu dụng với cô hơn.

Nhưng có thể có được kỹ năng đó trước khi bước vào quái đàm quy tắc này cũng đủ để chứng tỏ vận may của Tạ Kha Kha tốt như thế nào.

Hiểu được điều này, hai người đều cân bằng hơn nhiều. Tạ Kha Kha mới hỏi: "Vậy nguy hiểm mà các người vừa nói là gì thế?"

"Trong phòng của cậu chắc sẽ có thiết bị giám sát." Trịnh Nghị trả lời, "Về tìm những đồ vật nhỏ đó, có lẽ chúng được đặt bên cạnh máy tính. Sau đó tìm đội tuần tra giúp cậu lấy đi. Tôi không đi đâu, còn việc phải làm, hy vọng ngày mai vẫn có thể gặp được hai người."

Đến đây, anh ta như nhớ ra điều gì đó, lại nhìn về phía Tô Dung, vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy: "Cô phải cẩn thận một chút, nếu như đặc quyền mà cô có được vào tối nay, thật sự có thể ra ngoài vào ban đêm, thì cô nhất định phải cẩn thận với những người khác cũng ra ngoài vào ban đêm."

"Tại sao..." Tô Dung vừa hỏi một nửa, bỗng nhiên phản ứng lại, "Anh đang nói về tên b**n th** phân thây người kia sao?"

Thấy cô phản ứng nhanh như vậy, Trịnh Nghị trong mắt lóe lên vẻ tán thưởng, gật đầu: "Nếu tôi đoán không nhầm, gã hẳn là một điều tra viên nước ngoài tên là Eric. Việc Eric thích g.i.ế.c người p.h.â.n x.á.c không phải là bí mật trong cao tầng, nhưng vì anh ta có bối cảnh rất sâu, lại ở nước ngoài nên chúng tôi không thể quản lý được."

Nghe anh ta nói như vậy, Tô Dung trong mắt lóe lên vẻ kỳ quặc, một lát sau mới nói: "Anh là người của chính phủ? Mặc dù suy đoán này có vẻ vô căn cứ, nhưng mong anh cho tôi hỏi một câu, Tần Phong?"

Trịnh Nghị: "..."

"Không phải chứ, cô suy đoán cũng vô căn cứ quá rồi đấy." Anh ấy im lặng một chút, sau đó cũng thừa nhận, "Được rồi, là tôi."

Tạ Kha Kha: "?"

cậu ta hoàn toàn ngây người: "Hả? Ai? Là người tôi quen, không phải, là đại lão Tần Phong mà tôi biết sao?"

"Rõ ràng là anh ta rồi." Tô Dung cũng cảm thấy hơi buồn cười, không ngờ cô lại đoán đúng.

Trịnh Nghị, cũng chính là Tần Phong không nhịn được hỏi: "Mặc dù cô chỉ nói là đoán đại, nhưng tôi vẫn muốn hỏi một câu, cô hẳn là không biết tôi đã vào trong quái đàm quy tắc này đi? Hôm nay tôi thậm chí còn chưa xuất hiện."

"Thật ra là như vậy, nhưng vẫn là không thấy Đường Linh 'Đại tiểu thư Đường gia' đâu." Là một thám tử, cho dù là đoán, Tô Dung cũng sẽ có một quá trình suy luận nhất định, "Trước đó cô ấy chưa từng che giấu thân phận của mình, mà lần này lại đột nhiên không xuất hiện, vì vậy tôi nghĩ có lẽ lần này là anh vào."

Nguyên nhân chân thật hơn tất nhiên là Tô Dung và Đường Linh khá quen biết nhau, nếu như đối phương cũng tham gia quái đàm quy tắc này thì không có lý do gì không chào hỏi đôi câu.

Quái đàm quy tắc cố định chắc chắn phải có cao thủ trấn giữ, ở Hoa Hạ ngoài anh ấy ra, thì còn Đường Linh, hai điều tra viên lợi hại nhất của Hoa Hạ. Lần trước ở "Khu vui chơi Mắt to", Đường Linh đã vào, Tần Phong ở bên ngoài trấn thủ. Vậy thì lần này có thể ngược lại cũng nên.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 822



Mà vừa nãy cô dám mạnh dạn đoán Trịnh Nghị chính là Tần Phong, là vì năng lực có thể sao chép thân phận của người khác của anh ấy thực sự có chút lợi hại quá mức. Cộng thêm giọng điệu vừa nãy lại là nhân viên chính phủ, vì vậy cô mới dám đoán

Đã bị đoán ra rồi thì Tần Phong cũng không định che giấu thân phận. Thấy hai người tuy rằng kinh ngạc nhưng cũng không có cảm xúc thừa thãi gì khác. Vì vậy lại tiếp tục chủ đề vừa nãy.

"Eric là một tên b**n th**, là cá mè một lứa với tên 'Viên mạt chược' kia."

"Viên mạt chược" chính là tên b**n th** phân thây người thích đăng video lên mạng, rồi nói dối được người nà của t.h.i t.h.ể đồng ý mà Tô Dung nói lúc trước kia, hắn ta tự xưng mình rất thích văn hóa Hoa Hạ, đặc biệt là mạt chược. Những khối t.h.i t.h.ể sau khi bị chia cắt rất giống với mạt chược, vì vậy hắn ta tự đặt cho mình cái tên là "Viên mạt chược."

Thành công khiến cho toàn thể người Hoa Hạ cảm thấy ghê tởm.

Sau khi nghe người đăng video là một điều tra viên, hơn nữa còn là một kẻ g.i.ế.c người b**n th**, Tô Dung nhăn mày: "Gã làm như vậy trong Quái đàm quy tắc cố định , là không muốn sống nữa sao."

"Đừng nên cố gắng hiểu suy nghĩ của kẻ b**n th**." Tần Phong cười khẩy, "Tôi không biết gã đó có ra tay với các điều tra viên không, nhưng dù sao thì cô cũng phải cẩn thận. Mặc dù chúng ta không có bằng chứng về việc gã g.i.ế.c người, nhưng chúng tôi biết gã thích dùng thuốc mê khi g.i.ế.c người."

Cảm ơn." Tô Dung gật đầu, cũng lên tiếng nhắc nhở: "Mặc dù video giải tỏa mà tôi đăng thực sự thu hút lượng lớn lượt xem, nhưng tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn. Nếu anh không vội đi ra ngoài vào ban đêm, tôi khuyên anh không nên học theo tôi. Vẫn nên đăng những loại video bạo lực bình thường như trước."

Nghe cô nói như vậy, Tần Phong tỏ ra ngạc nhiên. Anh ấy đương nhiên sẽ không cho rằng đối phương không muốn anh ấy lọt vào top mười mới nói như vậy. Mặc dù anh ấy không phát hiện ra vấn đề gì, nhưng vì Tô Dung là người trong cuộc đã nói như vậy, anh ấy gật đầu ngay: "Tôi biết rồi."

Tần Phong tạm biệt rồi tự rời đi, nhưng Tạ Kha Kha không đi, cậu ta hỏi Tô Dung: "Tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu

Thấy cậu ta tự giác như vậy, Tô Dung buồn cười nhìn cậu ta: "Tôi đã bao giờ nói sẽ dẫn cậu đi đâu?"

"Nhiều thêm một người cũng có thể làm nhiều việc hơn, tôi cũng không biết đi đâu, nhưng nếu đi chơi loanh quanh thì lại thấy lãng phí thời gian quá." Tạ Kha Kha chắp tay cầu xin: "Đại lão Hoan Hoan, cô dẫn tôi đi với, cô bảo tôi đi hướng Đông, tôi tuyệt đối không đi hướng Tây."

Tô Dung vốn không có ý làm khó cậu ta, giá trị may mắn của anh chàng này cũng có thể giúp cô được nhiều, nên cô gật đầu tùy ý: "Đi thôi, chúng ta đến siêu thị xem, tiện thể mua chút đồ ăn."

"Đồ ăn á?" Tạ Kha Kha nghiêng đầu, "Trong phòng tôi có nhiều lắm, cô cần không?"

À đúng rồi, tên này cũng là một thiếu gia không thiếu tiền. Tô Dung lắc đầu: "Không cần, tôi có tiền. Lát nữa đến siêu thị mua đồ, cậu đi dò la xem chủ siêu thị này là ai."

"Tôi biết rồi." Tạ Kha Kha ngoan ngoãn gật đầu, "Nhưng siêu thị trong ku chúng ta là do chính khu dân cư tự mở, nếu nhất định phải truy ra chủ siêu thị, thì hình như là chủ đầu tư bất động sản thì phải."

Tô Dung cũng đã nghĩ đến điều này, vì vậy cô nói với cậu ta: "Cho dù đây là siêu thị do khu dân cư tự mở, thì chắc chắn cũng có một người quản lý. Nếu không có thì cứ hỏi xem làm thế nào để trở thành người thu ngân. Ngoài ra còn một vấn đề nữa. Hỏi xem siêu thị này nhập hàng như thế nào? Có nguồn nào không."

"Được, vậy 7 giờ chúng ta tập trung ở cổng?" Tạ Kha Kha lại gật đầu đồng ý, hoàn toàn không hỏi bảo cậu ta làm những việc này là có mục đích gì.

Hai người cùng nhau đi đến siêu thị, lúc này đã xế chiều, mặt trời sắp lặn. Siêu thị vẫn còn khá nhiều người, dù sao thì cả khu dân cư này chỉ có một siêu thị.

Hai người tách ra hành động, lần này Tô Dung đi dạo một vòng quanh tầng hai và tầng ba, bên trong có bán quần áo, đồ trang sức và đồ điện, nói chung là đủ loại.

Nhưng sau một vòng, cô vẫn phát hiện ra điều bất thường. Siêu thị này không có băng vệ sinh.

Không cần nói cũng biết chuyện này không bình thường, nơi đây không phải chỉ toàn những người trên 60 tuổi ở giai đoạn mãn kinh, có nhiều phụ nữ trẻ, tại sao lại không có băng vệ sinh?

Tìm lại một vòng nữa, sau khi xác định thực sự không có băng vệ sinh, Tô Dung đứng tại chỗ suy nghĩ. Thật ra trước đó cô đã có một chút phỏng đoán, bây giờ phỏng đoán này lại càng sâu sắc hơn. Nhưng không có bằng chứng xác thực, tuy nhiên Tô Dung nghĩ rằng có lẽ cô đã biết cách để kiểm chứng điều này.

Tiếp đó, cô lại đi mua một ít đồ chay và nước suối, không còn cách nào khác, người nhà thích gây chuyện, những thực phẩm cơ bản này phải chuẩn bị đầy đủ, nếu không thì không biết lúc nào lại trúng kế.

Sau khi mua xong, cô đi xếp hàng, còn Tạ Kha Kha vẫn chưa biết phải đi đâu để thăm dò tình hình. Cô nhìn những người xếp hàng trước sau, đột nhiên hỏi người phía sau: "Bạn có muốn lên xếp hàng trước không? Tôi không vội, tôi đang đợi bạn của mình."

Nghe vậy, người kia do dự một chút rồi gật đầu: "Được."

Khi nghe thấy đối phương đồng ý, Tô Dung bất ngờ nhướng mày. Cô không đến nỗi xấu xa đến mức vu khống người khác, mà chỉ thấy có chút bất ngờ.

Dựa vào mức độ tàn nhẫn của những dân địa phương hôm nay, Tô Dung thấy bất kỳ ai trong quái đàm quy tắc này đều phải cẩn thận mới phải. Nhưng không, họ không có quá nhiều cảnh giác. Điều này cũng chứng tỏ, dân địa phương thường không hãm hại dân địa phương.

Nhưng tại sao? Phải biết là bây giờ họ trông giống nhau, mặc giống nhau, giống như điều tra viên không phân biệt được đâu là điều tra viên, đâu là dân địa phương, thì dân địa phương cũng không phân biệt được điều này.

Nhưng xét theo những manh mối hiện tại, rõ ràng dân địa phương có cách nhận biết đặc biệt.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 823



Nhưng đó có thể là gì?

Không đúng, Tô Dung nhanh chóng nhận ra một điều, đó là những dân địa phương muốn nhắm đến, không chỉ có điều tra viên, hay nói đúng hơn là không thực sự là điều tra viên, như Hoan Hoan là dân địa phương, rõ ràng cũng bị nhắm đến.

Vì vậy, mục tiêu của họ thực sự là một nhóm người cụ thể, nhưng nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì các điều tra viên đã xuyên không vào thân xác của nhóm người cụ thể này.

Cho nên nhóm người này nhất định có một số điểm đặc biệt, có lẽ giống như phần lớn dân địa phương không cần băng vệ sinh, trong khi một bộ phận nhỏ người này lại cần loại băng vệ sinh khác biệt.

Tất nhiên, sự khác biệt này không phải là điều có thể nhìn ra ngay mà cần phải phân biệt. Nếu không, một số dân địa phương cũng không thể trò chuyện vui vẻ với đám người điều tra viên như bọn họ vậy.

"Hoan Hoan, cô ở đây à!" Từ xa, Tạ Kha Kha đã chào cô một tiếng rồi đi đến đứng ở cửa. Ngày đầu tiên cậu ta đến đây đã tích trữ rất nhiều hàng hóa, vì vậy bây giờ không có gì cần mua nữa.

Trải qua rất nhiều quái đàm quy tắc như vậy, khả năng thông quan của cậu ta không tăng lên bao nhiêu, nhưng dù là khả năng sinh tồn hay khả năng ôm đùi thì đều được cải thiện đáng kể.

Chuyên môn hóa công việc không ai bằng.

Tô Dung mua đồ xong, xách túi đi đến cửa gặp Tạ Kha Kha, kể đơn giản cho cậu ta nghe những điều vừa phát hiện ra. Nhưng trên thực tế, những điều này chẳng có ích gì với Tạ Kha Kha, vì cậu ta rất khó phát hiện ra bí ẩn trong đó.

Tuy nhiên, Tô Dung vẫn cứ nói, còn Tạ Kha Kha vẫn cứ nghe.

Giống như cô không nghĩ Tạ Kha Kha có thể dựa vào người khác để sống mãi, bản thân Tạ Kha Kha cũng rất rõ ràng về điều này. Vì vậy, mặc dù bây giờ cậu ta không hiểu được tất cả, nhưng không cản trở việc cậu ta lắng nghe một cách nghiêm túc. Điều này gần giống như học vậy, nếu không học được kiến thức thì học cách suy nghĩ . Từ từ, cuối cùng sẽ có tiến bộ thôi.

"Tôi đã đi hỏi rồi, siêu thị này đúng là siêu thị do khu dân cư tự mở. Chỉ có một nhân viên thu ngân quản lý, thời gian nhập hàng thường là vào lúc tiễn khách. Nhưng ai là người nhập hàng, nhập hàng từ đâu thì không ai biết. Nhân viên thu ngân có vẻ như sống trong siêu thị, mỗi sáng khi có người đến mua hàng anh ta đã ở đó rồi, tối mọi người về thì anh ta vẫn còn ở đó. Cả ngày không rời khỏi siêu thị."

Sau khi kể hết những điều Tô Dung dặn thăm dò, Tạ Kha Kha tiếp tục nói: "Ngoài ra, tôi còn biết được một số tin tức khác, không biết cô có muốn biết về phòng tập thể dục và phòng ăn không."

Nghe vậy, Tô Dung nhướng mày: "Nói thử xem."

"Người dì tôi hỏi thăm vừa hay là mẹ của một huấn luyện viên ở phòng tập thể dục, sau khi biết tôi đang tìm việc, dì ấy bảo với tôi rằng phòng tập thể dục đang tuyển cư dân làm huấn luyện viên. Phòng ăn thì có vẻ hạn chế tuyển đầu bếp hơn, dì ấy nói con trai dì ấy ban đầu muốn làm đầu bếp vì nó nấu ăn rất ngon, nhưng cuối cùng lại trượt."

Đây có lẽ chính là bất ngờ thú vị mà người may mắn mang lại, hỏi đại một người mà lại hỏi trúng người then chốt. Hơn nữa, người then chốt này còn không phải là người then chốt bình thường.

Nếu là người bình thường, cho dù có may mắn, nhiều nhất cũng chỉ hỏi được mẹ của một huấn luyện viên phòng tập thể dục. Nhưng vị huấn luyện viên này lại từng xin việc làm đầu bếp ở phòng ăn, vậy là một hơi cậu ta đã dò được thông tin tuyển dụng của cả hai nơi.

Thật ra thông tin cậu ta thăm dò được cũng khá thú vị, phòng tập thể dục và phòng ăn thì có gì khác nhau chứ?

Trên đường về nhà, Tô Dung suy nghĩ về vấn đề này. Nếu nói cho đúng, phòng tập thể dục thật ra không có gì nguy hiểm, dựa theo kinh nghiệm đã từng đến đó một lần của cô, chức năng chính của phòng tập thể dục chính là khiến những cư dân vốn muốn xả stress cảm thấy bức bối hơn.

Còn phòng ăn thì khác, chỉ cần nhìn vào đồ ăn có lẫn sạn mà cô đã ăn hôm nay là có thể biết, chắc chắn nơi này còn ẩn chứa bí mật gì khác.

Hay là ngày mai đến khu bếp của phòng ăn xem thử, tuy nhiên cũng biết là phòng ăn không thể công khai khu bếp, thế nên nếu muốn vào, còn phải có cách khác.

Còn về phần Tạ Kha Kha, nói thật là không có gì phải lo lắng. Tô Dung rất tự tin, cho dù cô có chết, thì Tạ Kha Kha cũng sẽ không chết.

Vừa đi, cô vừa nhớ lại đoạn đối thoại cuối cùng của họ. Tô Dung đã kể sơ qua về hoàn cảnh gia đình mình, sau đó lại hỏi về hoàn cảnh gia đình của Tạ Kha Kha.

Nhà cậu ta chỉ có hai người, một là cậu ta, một là bà nội.

Phần lớn các quy tắc của hai người đều giống nhau, nhưng chỉ có một quy tắc khác nhau, đó là nhà của Tạ Kha Kha không có chỗ nào là không thể tiến vào.

Rõ ràng đây là một điều rất đáng để nghiên cứu, có thể nói là có sự cân bằng trong quái đàm quy tắc. Tình cảnh của hai người có thể hơi khác nhau, nhưng không thể chênh lệch nhiều đến vậy, một quy tắc khác biệt là quá đủ rồi.

Hơn nữa, trong nhà có nhiều người thì nguy hiểm sẽ tăng lên, hơn nữa còn nhiều thêm một quy tắc (không được vào phòng anh trai ở phần quy tắc nhật ký), nếu thực sự chỉ như vậy thì hoàn toàn không hợp lý.

Vì vậy, chỉ có thể giải thích một điều, sự tồn tại của anh trai là một mối nguy hiểm, nhưng cũng là một cơ hội.

Nghĩ kỹ lại thì, nếu không vào phòng của người anh trai, thì sự tồn tại của người anh trai thực ra không gây ra nhiều rắc rối cho Tô Dung, cũng giống như hoàn cảnh của Tạ Kha Kha.

Với Tô Dung, căn phòng của người anh trai có thể không chỉ là mối nguy hiểm, mà còn là một dạng bù đắp. Mặc dù bây giờ không thể vào, nhưng một khi vào được, cô có thể có được một số manh mối hữu ích, đây mới chính là ý nghĩa cân bằng cơ bản.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 824



Nhưng vấn đề là làm sao cô có thể vào được phòng anh trai?

Về đến nhà, thấy cô xách túi nilon, mẹ không khỏi bĩu môi: "Ngày nào cũng mua đồ bên ngoài, đồ mẹ nấu có khó ăn đến thế sao?"

"Con muốn tiết kiệm lương thực cho gia đình." Tô Dung trả lời hùng hồn: "Cũng để mẹ đỡ vất vả, nấu ít đi một người còn hơn nấu thêm một người, đúng không?"

Hai ngày chung đụng, mẹ đã biết cô con gái này giờ không dễ chọc, nên cũng không đôi co với cô, chỉ mệt mỏi phẩy tay, ra hiệu cho cô về phòng.

Nhìn bộ dạng của mẹ, Tô Dung bỗng hỏi: "Mẹ ơi, trong nhà còn ai không? Anh trai với bố đâu rồi?."

Nghe vậy, mẹ cô cảnh giác: "Con tìm họ làm gì?."

"Con muốn hỏi họ biết nấu ăn không? Không thể để mẹ nấu mãi được, mẹ cũng vất vả quá." Tô Dung nói ngọt ngào, chẳng để lộ chút nào ý định thực sự trong lòng là tìm một người đơn độc để đánh úp.

Mặc dù mẹ biết cô có thể không thật lòng nhưng phải nói rằng những lời này đã chạm đến trái tim bà, vì thế bà thở dài: "Hai người đó, một đang ngủ, một thì không biết đang mày mò cái gì trong phòng, sẽ không ai giúp mẹ nấu cơm đâu."

Phòng của anh trai...

Thành thật mà nói, Tô Dung rất hứng thú với căn phòng của anh trai mình. Sau khi nghe nói cả hai đều ở nhà, cô cũng không còn để ý đến mẹ nữa, cô tùy tiện ngồi xuống ghế sofa, phàn nàn một cách không hài lòng: "Mẹ cũng đừng chiều chuộng họ quá, hãy để họ nấu cơm đi."

Vừa nói, cô vừa đưa tay xuống bên dưới bức tranh treo trên ghế sofa, mò mẫm ở chính giữa bức tranh.

Nhận thấy hành động của cô, mẹ ngạc nhiên hỏi: "Con đang làm gì vậy?"

"Bức tường này có vẻ hơi không bằng phẳng." Tô Dung nói một cách nghiêm túc và nghiêm nghị, "Nhà mình có nên sửa chữa lại không ạ?"

Nói đến đây, cô dừng lại một chút, bình tĩnh rụt tay về: "Con có thể đóng góp một ít tiền."

"Không cần đâu, con cứ lo cho bản thân mình là được." Mẹ nhớ ra điều gì đó, bà thăm dò hỏi: "Nếu để anh trai con nấu cơm, con có ăn không?"

"Không chắc." Tô Dung thành thật nói, "Lỡ như anh ấy nấu cũng giống mẹ thì sao?"

Nghe cô nói vậy, mẹ giật giật khóe miệng, cười gượng nói: "Haha, đứa nhỏ này, con cứ nói đùa hoài. Mau về phòng đi, hôm nay đi ra ngoài cả ngày chắc con cũng mệt rồi."

Sau khi đã có thứ mình muốn, Tô Dung không dây dưa thêm nữa, gật đầu rồi đi thẳng vào phòng mình. Mở tay ra, trên tay cô là một nhãn dán.

Cô dán nhãn dán đó vào chỗ cắm ổ USB của máy tính, trên màn hình máy tính lập tức hiện ra một tập tin. Tô Dung mở tập tin đó ra, màn hình camera giám sát trong nhà hiện lên.

Đúng vậy, cô có camera giám sát ở phòng khách trong nhà.

Sáng sớm khi ra ngoài, cô đã dán một miếng Nhãn dán giám sát vào trong nhà. Đây là đạo cụ mà Hạ Hành Chi đã đưa cho cô khi làm nhiệm vụ nằm vùng ở "Khu vui chơi Mắt To".

Lúc đó sợ cô không đủ dùng nên Hạ Hành Chi đã hào phóng đưa cho cô rất nhiều miếng. Cuối cùng không dùng hết, số còn lại Tô Dung không trả lại cho hắn, tự mình giữ lại dùng,

Trước đó cô cũng chỉ biết cách dùng của nhãn dán này, nhưng sau khi hỏi lại cẩn thận, Tô Dung mới biết Nhãn dán giám sát có hai cách để xem giám sát.

Cách đầu tiên hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của Hạ Hành Chi, tất cả các video được ghi lại bởi Nhãn dán giám sát sẽ được truyền đến máy tính của hắn. Đây cũng là lý do tại sao lúc đó hắn chỉ bảo cô dán nhãn dán vào trong khu vui chơi mà không bảo cô làm những việc khác. Bởi vì hoàn toàn không cần.

Điều này cũng có nghĩa là, mặc kệ ai sử dụng nhãn dán này, muốn làm gì, hắn đều có thể nhận được một bản sao lưu. Đây cũng là một trong những lý do tại sao lúc đó Hạ Hành Chi lại muốn tặng cho Tô Dung nhiều nhãn dán như vậy.

Hắn không phải nhà từ thiện, sẽ không tặng Tô Dung những thứ tốt miễn phí. Rõ ràng là hắn biết trước Tô Dung chắc chắn sẽ sử dụng nhãn dán trong Quái đàm quy tắc cố định, đây mới là lý do hắn chọn đầu tư trước.

Còn cách thứ hai là lấy nhãn dán giám sát được sử dụng để giám sát ra, dán vào chỗ cắm ổ USB, máy tính sẽ tự động đọc video được lưu trữ trong nhãn dán.

Điều đáng nói là, sau khi nhãn dán giám sát được dán vào thì sẽ trực tiếp trở nên trong suốt, ngay cả hình dạng cũng hoàn toàn biến mất. Chỉ có người dán nó và bản thân Hạ Hành Chi mới có thể gỡ nó ra, với điều kiện là phải nhớ nó được dán ở vị trí nào.

Nhãn dán sau khi bị xé ra sẽ mất tác dụng, nếu muốn giám sát lại thì phải đổi nhãn dán mới.

Theo như Hạ Chi Hành nói, "Tập đoàn Tích Tắc" đang nghiên cứu phương pháp để nhãn dán giám sát có thể tái sử dụng. Nhưng mặc kệ có nghiên cứu ra được loại đạo cụ này hay không thì đều không thể công bố, nhiều nhất là chỉ dùng thử riêng.

Lý do không cần phải nói nhiều, nếu nhãn dán giám sát có thể tái sử dụng thì ai còn mua nhãn dán mới? Cho dù nhãn dán giám sát có thể tái sử dụng bán với giá rất cao thì chắc chắn cũng không bằng lợi nhuận lâu dài.

Từ video giám sát có thể thấy, sau khi Tô Dung ra ngoài, mọi người trong nhà cũng không có gì thay đổi đặc biệt, dường như vẫn là một gia đình bình thường sống cuộc sống bình thường.

Mười giờ sáng mẹ ra ngoài đi dạo, mười một giờ về, trong khoảng thời gian này bố và anh trai vẫn ở nhà, thỉnh thoảng vào phòng khách lấy chút hoa quả. Nhưng đúng như Tô Dung nghĩ, họ đều không uống nước trong phòng khách.

Mười một giờ mẹ về nấu cơm, bảo bố ra ngoài mua thức ăn, anh trai ở phòng khách xem tivi.

Một giờ chiều cô về nhà, ở nhà đến bốn giờ thì đi. Trong khoảng thời gian này, mọi người trong gia đình đều ở nhà, không ai ra ngoài.

Sau khi cô đi chưa được bao lâu, anh trai đứng trước cửa phòng cô nhìn một lúc rồi ra ngoài. Mẹ lại ra ngoài đi dạo, để bố một mình ở nhà.

Lúc này là khoảng năm giờ chiều.

Nói cách khác, nếu thời gian hành trình hàng ngày của họ đều giống nhau thì mỗi ngày bố cô sẽ ở nhà một mình vào lúc năm giờ, mà khoảng thời gian này cũng chính là thời cơ tốt nhất để cô ra tay.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 825



Tất nhiên, tiền đề là cô phải ra ngoài, nếu không thì e rằng mọi người trong gia đình đều sẽ không ra ngoài.

Xóa video trên máy tính, Tô Dung mở APP, liếc mắt nhìn số lượt thích hiện tại của mình. Đã đạt đến 10203, tính theo thứ hạng độ hot, cô trực tiếp xếp ở vị trí đầu tiên.

Người xếp thứ hai là người p.h.â.n x.á.c đó, video bạo lực và đẫm m.á.u như vậy, ngay cả ở "khu dân cư Hương Thảo" cũng không phổ biến, không ngạc nhiên khi gã nhận được nhiều lượt like như vậy.

Theo Tần Phong nói, người này là một kẻ g.i.ế.c người b**n th**, mặc dù trong quái đàm quy tắc, đặc biệt là Quái đàm quy tắc cố định, bình thường các điều tra viên sẽ không ra tay với điều tra viên, hơn nữa, ở trong quy tắc này, dân địa phương nhiều hơn điều tra viên, vốn nên giúp đỡ lẫn nhau.

Nhưng suy nghĩ của tên b**n th**, ai có thể hiểu được đây? Đối với tên này, Tô Dung tất nhiên phải cảnh giác gấp vạn lần.

Với sự chuẩn bị nửa ngày hôm qua, hôm nay trong danh sách mười người đứng đầu ít nhất phải có một nửa là điều tra viên.

Nếu thực sự có cơ hội ra ngoài vào buổi tối, cũng không biết họ có gặp nhau không. Nhưng Tô Dung đoán dân địa phương có thể sẽ không ra ngoài, vì những người có thể lọt vào top mười thường là một số người cố định. Đã lâu như vậy rồi, những gì cần khám phá cũng đã được khám phá rõ ràng, không cần thiết phải ra ngoài.

Nếu thực sự có thể gặp dân địa phương ở bên ngoài, thì chỉ có thể chứng minh chắc chắn có điều gì đó tốt vào ban đêm mà điều tra viên không biết.

Tô Dung ăn một nắm cơm trong phòng riêng làm bữa tối, rồi lặng lẽ lướt video, tìm kiếm những video hữu ích.

Video về một điều tra viên chạy trốn điên cuồng, bị một nhóm đội tuần tra truy đuổi cũng đã có khá nhiều người đăng lên, lượng thích cũng khá ổn.

Người nhận được nhiều lượt thích nhất là người đã quay được cảnh cuối cùng, trong đó điều tra viên đã trốn thoát thành công. Anh ta chạy vào một tòa nhà, một số thành viên đội tuần tra đi theo, một số khác ở lại canh giữ ở cửa.

Cuối cùng, thành viên đội tuần tra trở về tay không, điều tra viên đã biến mất không dấu vết, rõ ràng là anh ta đã trốn thoát thành công.

Theo tổng hợp tất cả các video, người này đã chạy trốn khoảng hơn nửa giờ. Anh ta có thể chạy trốn trong thời gian dài như vậy mà không bị bắt, cuối cùng còn trốn thoát thành công.

Trời dần tối, Tô Dung bắt đầu chuẩn bị cho video ngày mai. Lần này cô không còn đọc tiểu thuyết hỏa táng tràng nữa, chắc chắn ngày mai sẽ có một nhóm điều tra viên hoàn toàn sao chép sáng kiến của cô, nếu tiếp tục dùng cách giống vậy thì rất khó để nổi bật.

Quan trọng hơn là, giống như Tô Dung đã nói với Tần Phong, cô mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn. Chẳng lẽ không có một dân địa phương nào nghĩ đến việc sử dụng các video khác để giải tỏa cảm xúc sao? Họ đều không đăng, có phải là có lý do nào khác không?

Trước khi làm rõ được điều này, Tô Dung dự định sẽ án binh bất động. Dù sao thì cô cũng đã có đặc quyền rồi, không cần vội vàng để có được đặc quyền thứ hai.

Đúng 12 giờ, ứng dụng của cô đột nhiên bật lên một lá thư.

Mở lá thư ra, bên trong có ghi dòng chữ

Chúc mừng bạn đã trở thành người có số lượt thích video cao nhất ngày hôm qua, bạn sẽ nhận được đặc quyền:

1, Nhận được quy tắc ra ngoài vào ban đêm. (Nhấn vào để xem)

2, Có 3 lần vi phạm ba quy tắc đầu tiên của phần quy tắc《Hướng dẫn sinh hoạt trong khu dân cư Hương Thảo》.

Đúng là có cách để ra ngoài vào ban đêm mà! Tô Dung rất ngạc nhiên. Mặc dù cô đã đoán trước là đặc quyền sẽ có cách để điều tra viên ra ngoài vào ban đêm, nhưng cô tưởng rằng đó sẽ là một quyền lợi được trao trực tiếp, không ngờ lại là một quy tắc mới.

Đã là quy tắc thì có một lợi ích rất lớn, đó là bắt đầu từ hôm nay trở đi, cô có thể ra ngoài vào mỗi tối.

Còn về đặc quyền thứ hai, thì ngoài dự đoán nhưng cũng hợp lý. Có ba lần cơ hội được vi phạm ba điều đầu tiên của quy tắc cư dân, còn là ba lần, quả là một phần thưởng không tồi.

Theo như Tô Dung đoán, ba lần này hẳn là phần thưởng dành riêng cho cô vì cô là người đứng nhất, những người đứng sau có thể sẽ không có ba lần, mà sẽ ít hơn.

Nhấp vào đường liên kết sau đặc quyền đầu tiên.

《 Hướng dẫn hành động ban đêm cho khu dân cư Hương Thảo 》

Một, ban đêm có quy tắc riêng, không cần tuân theo bất kỳ quy tắc nào của ban ngày.

Thứ hai, không chủ động nói chuyện, nhìn hay chạm vào bất kỳ ai bạn gặp vào ban đêm.

Thứ ba, nếu có ai đó chủ động bắt chuyện với bạn, hãy chiều theo họ, đừng nói bất kỳ lời phản bác nào. Hãy kết thúc cuộc trò chuyện càng sớm càng tốt và rời đi.

Thứ tư, không được sử dụng ngôn ngữ lịch sự khi giao tiếp với người khác.

Thứ năm, tránh xa ánh sáng vào ban đêm.

Thứ sáu, nếu nhìn thấy người thân vào ban đêm, hãy nhanh chóng tránh xa cho đến khi họ không nhìn thấy bạn.

Thứ bảy, không được nhắc đến bất kỳ điều gì bạn nhìn thấy vào ban đêm khi ở ban ngày, cũng như không tiết lộ những quy tắc này cho bất kỳ ai.

Tổng cộng có bảy quy tắc, trong đó quy tắc đầu tiên và thứ sáu được đánh dấu màu đỏ.

Nửa câu sau của quy tắc đầu tiên là sai, điều này có nghĩa là mặc dù ban đêm thực sự có những quy tắc riêng, nhưng chúng ta vẫn cần tuân thủ các quy tắc ban ngày. Tuy nhiên, từ quy tắc thứ tư, có thể thấy rằng không cần tuân thủ tất cả các quy tắc của ban ngày.

Quy tắc thứ sáu Hãy nhanh chóng tránh xa cho đến khi họ không nhìn thấy bạn được đánh dấu màu đỏ, điều này có nghĩa là nếu nhìn thấy người thân vào ban đêm, bạn không nên nhanh chóng bỏ chạy. Nhưng điều đó không có nghĩa là người thân vào ban đêm là an toàn.

Ngoài hai quy tắc sai này, ý nghĩa ẩn chứa trong các quy tắc khác cũng khiến cô ngạc nhiên. Ban đầu, Tô Dung nghĩ rằng sẽ không có ai vào ban đêm, ngoại trừ một số người có đặc quyền được ra ngoài như họ.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 826



Nhưng rõ ràng sự thật không phải như vậy, có lẽ còn rất nhiều người khác vào ban đêm. Chỉ có điều không chắc những sinh vật đó có phải là người thật hay không.

Ghi nhớ những quy tắc này, trước tiên Tô Dung đăng video hôm nay mà cô đã chuẩn bị trước đó lên mạng. Lần này, cô chỉ chỉnh sửa lại cảnh mình bị dân địa phương bắt lỗi hôm nay, không thể lọt vào top mười, nhưng chắc chắn sẽ không rơi vào nhóm trăm người cuối cùng.

Cô mở cửa phòng, đèn phòng khách đã tắt, một màu đen kịt. May mà nó đã tắt, nếu bật thì cô đã vi phạm quy tắc rồi.

Hầu hết các điều tra viên đã trải qua nhiều lần tăng điểm đều có khả năng nhìn đêm rất tốt. Tốc độ và sức mạnh tăng lên không chỉ mang nghĩa đen mà còn là sự cải thiện toàn diện về thể chất.

Khả năng nhìn ban đêm cũng nằm trong số đó.

Mặc dù chỉ có ánh trăng nhạt, nhưng Tô Dung vẫn có thể nhìn rõ hầu hết các đồ vật trong phòng khách. Ánh mắt cô đảo quanh một vòng, dừng lại ở cửa phòng anh trai mình.

Trong quy tắc ban ngày có nói rằng không được vào phòng anh trai. Nhưng quy tắc ban đêm lại nói quy tắc ban ngày có thể không tuân thủ, tức là cô có thể vào phòng anh trai rồi.

Nhưng quy tắc đó là sai, quy tắc cho ban ngày chỉ có một phần là không cần tuân thủ, còn lại vẫn phải tuân thủ. Vậy thì quy tắc "không được vào phòng anh trai" có cần tuân thủ không?

Tô Dung rất muốn vào phòng anh trai xem thử, cô cảm thấy trong phòng anh trai có thể có thứ gì đó hữu ích. Trước đó khi nói chuyện với Tạ Kha Kha, cô đã suy đoán rằng trong đó chắc chắn có manh mối hữu ích. Bây giờ đã là ban đêm rồi, nếu quy tắc đó thực sự vô hiệu thì bây giờ chính là thời điểm tốt nhất để cô vào phòng anh trai.

Do dự một hồi, cuối cùng Tô Dung quyết định từ bỏ. Mặc kệ quy tắc đó có hiệu lực hay không, trong phòng anh trai sẽ có anh trai. Trong quy tắc thứ 6 của quy tắc ban đêm có nói, vào ban đêm người nhà có một ít điểm đặc biệt, trước khi tìm hiểu rõ ràng điều này, cô thấy tốt nhất mình không nên chủ động gặp người thân vào ban đêm

Về phần phòng của anh trai, cô phải nghĩ cách khác, có lẽ cô có thể sử dụng nhãn dán giám sát...

Bước ra khỏi cửa, hành lang cũng không có đèn. Thường thì hành lang sẽ có đèn cảm ứng, nhưng rõ ràng là nơi này không có.

Cả hành lang trông có vẻ âm u đáng sợ, cửa sổ bằng kính mờ chắn mất cảnh vật bên ngoài, cũng chắn mất phần lớn ánh trăng.

Khả năng nhìn đêm tốt chỉ có thể giúp người ta nhìn rõ mọi thứ vào ban đêm, nhưng không thể giúp người ta thêm can đảm. May mắn là Tô Dung không sợ, cô bước nhanh về phía thang máy.

Mặc dù cô không sợ, nhưng hành lang cầu thang luôn là bối cảnh kinh điển của đủ thể loại phim kinh dị. Hơn nữa, việc nó trở thành bối cảnh kinh điển không phải là không có lý do, bên trái bên phải không có chỗ ẩn núp, trước sau cũng không có không gian để chạy trốn, chẳng phải là nơi lý tưởng để quỷ quái g.i.ế.c người hay sao?

Địa hình rộng rãi chắc chắn sẽ an toàn hơn loại không gian hẹp này nhiều, nói thật lòng, nếu không biết cầu thang bộ cũng nguy hiểm không kém, thì Tô Dung sẽ không bao giờ đi thang máy xuống dưới.

Vừa bước đi vài bước, cô đã nhạy bén nghe thấy tiếng động sau lưng.

Tô Dung đau đầu, cúi đầu không nói một lời, thậm chí còn không dám quay đầu lại, cứ coi mình là người vô hình.

Tiếng bước chân trong hành lang tối đen rõ mồn một, từng bước như đạp lên tim người. Người phía sau thong thả bước tới, đứng cạnh thang máy cùng Tô Dung, miệng còn lẩm bẩm điều gì đó.

Giọng nói rất nhỏ, cô nghiêng tai lắng nghe.

"Bà đây không muốn dậy sớm, dậy sớm CMN hoàn toàn không phải việc con người làm, bóp cổ tất cả những ai bắt bà đây dậy sớm đi..."

Tô Dung: "..."

Nửa đêm nửa hôm đi mộng du bên ngoài, bảo sao không muốn dậy sớm.

May là cô gái này cũng không có ý định để ý đến Tô Dung, cứ đứng đó lẩm bẩm, rồi cùng Tô Dung chờ thang máy. Nhân lúc này, Tô Dung cuối cùng cũng quan sát được ngoại hình của cô ta.

Cô gái này mặc một bộ đồ ngủ màu xanh, mái tóc dài ngang vai xõa tung. Khuôn mặt có vẻ rất trắng, không thấy rõ biểu cảm. Nếu chỉ nhìn thoáng qua, có lẽ chỉ thấy cô ta là một nữ sinh đại học ra ngoài lấy đồ vào ban đêm mà thôi.

Bước vào thang máy, hai người đứng sát cạnh nhau. Tô Dung đứng gần nút bấm, còn cô gái đứng ở giữa, đối diện cửa thang máy. Giữa họ cách nhau một người.

Cửa thang máy đóng lại, ngay giây tiếp theo, ngón út của Tô Dung đột nhiên cảm thấy đau nhói. Đó là Nhẫn cảnh tỉnh đang nhắc nhở cô!

Cô nhanh chóng bấm nút tầng tiếp theo, muốn rời khỏi thang máy càng sớm càng tốt. Ngay khi vào thang máy, Nhẫn cảnh tỉnh đã phát tác, chẳng phải điều đó có nghĩa là trong thang máy có thứ gì đó nguy hiểm sao?

Ngay lập tức, cô biết được mối nguy hiểm là gì, vì đèn trong thang máy đột nhiên bật sáng.

Chưa hết chuyện này, chuyện khác lại xảy ra, Tô Dung đã chịu hết nổi rồi. Trong không gian chật hẹp như thế này, đèn đột nhiên bật sáng chẳng phải là đang muốn lấy mạng cô sao?

Ngón tay cái vừa ấn nút thang máy, Xẻng phệ linh giấu trong tay áo cũng xuất hiện trong tay, Tô Dung vung mạnh, đập vỡ luôn cả bóng đèn.

Thang máy lại chìm vào bóng tối.

Cô hơi thở phào nhẹ nhõm, cảnh giác cảm nhận động tĩnh của cô gái sau lưng. Sau một lúc im lặng, cô gái quả nhiên lên tiếng: "Cô muốn ra ngoài à?"

Tô Dung gật đầu chắc chắn nhưng không trả lời. Sau khi xem xong quy tắc, cô đã hạ quyết tâm, trong đêm tối thì không nói lời nào nếu không cần thiết. Từ ban ngày đã thấy, quy tắc thay đổi rất linh hoạt. Lỡ như cô trả lời rồi mới phát hiện ra đối phương không phải đang nói với mình thì chẳng phải là vi phạm quy tắc ngay sao?

Vì vậy, không nói lời nào nếu không cần thiết, không nhìn thẳng nếu không cần thiết, như vậy mới có thể đảm bảo an toàn cho bản thân ở mức tối đa.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 827



"Vậy cô đi trước đi." Thấy động tác của cô, cô gái lùi lại một bước để Tô Dung đi qua.

"Đinh!"

Cửa thang máy mở ra, bên ngoài tối om. Nhà cô ở tầng năm, vừa rồi cô ấn thang máy gần nhất nên bên ngoài chính là hành lang tầng bốn.

Đang định bước ra, đột nhiên, bước chân Tô Dung khựng lại.

"Sao cô không đi nữa?" Một giọng nói ấm áp vang lên phía sau, như thể cô gái đang đứng ngay sau cô vậy.

Sắc mặt Tô Dung tối sầm, cố gắng vượt qua áp lực, lùi lại một bước, đứng ngay giữa thang máy.

Tại sao cô lại quay lại? Bởi vì cô phát hiện ra điều gì đó không ổn.

Quy tắc ban đêm thứ tư Cấm sử dụng những từ ngữ lịch sự khi giao tiếp với người khác.

Nghĩ kỹ lại, có một điều rất thú vị về quy tắc này - nó có một phần trùng lặp với quy tắc một.

Quy tắc một nói không cần tuân thủ các quy tắc ban ngày, trong khi các quy tắc ban ngày có quy tắc phải đối xử lịch sự với mọi người. Nếu cả hai hoàn toàn giống nhau, thì thực ra chẳng cần phải viết thành một quy tắc riêng biệt.

Chỉ khi quy tắc này có hiệu lực đặc biệt, thậm chí liên quan đến tính mạng, thì mới đáng để viết riêng thành một quy tắc.

"Từ ngữ lịch sự", câu "Mời cô đi trước" mà cô gái kia vừa nói ra chính là một từ ngữ lịch sự.

Những quy tắc ban đêm này là dành cho các điều tra viên, những sinh vật đi lại vào ban đêm không tuân thủ là chuyện bình thường. Nhưng lúc cô gái lẩm bẩm trước thang máy, cô ta rõ ràng chửi tục, sao lại đột nhiên trở nên lịch sự và nhã nhặn như vậy?

Rõ ràng là không bình thường.

Chính điều bất thường này khiến Tô Dung đột nhiên cảnh giác. Đúng là cô đã đập vỡ bóng đèn với tốc độ nhanh nhất có thể, khiến thang máy trở lại bóng tối. Nhưng điều đó không có nghĩa là ánh sáng vừa rồi không có thật.

Theo như lời nhắc nhở của Nhẫn cảnh tỉnh , ánh sáng có thể gây ra tấn công tinh thần. Vậy thì có nghĩa là bây giờ cô thực sự đang trong trạng thái bị tấn công tinh thần.

Trong số những lần tấn công tinh thần mà Tô Dung đã trải qua, cô vẫn nhớ như in lần cô gặp ảo giác khi đang thực hiện nhiệm vụ nằm vùng tại "Công ty đồ hộp thịt tươi."

Giống hệt tình huống hiện tại.

Bề ngoài thì chẳng có vấn đề gì, nhưng có thể cô đã lún sâu vào ảo giác.

Vậy câu hỏi đặt ra là nếu đây thực sự là ảo giác, cô phải làm sao để thoát ra?

Tất nhiên, hiện tại, cô phải ưu tiên trả lời câu hỏi của cô gái đằng sau. Chắc chắn là cô không định ra ngoài nữa, nhưng quy tắc ghi rõ là phải trả lời khẳng định. Vậy nên, cô cũng không thể lắc đầu được.

Sau một hồi suy nghĩ, Tô Dung gật đầu, rồi bấm nút tầng một, ra hiệu cho cô gái biết cô sẽ xuống tầng một.

Mặc dù quy tắc ghi rõ là có thể nói chuyện khi đối phương chủ động hỏi, nhưng theo cô, tốt nhất vẫn nên tránh những chuyện như thế này. Dù sao thì trong những quái đàm quy tắc, việc lên tiếng vốn đã rất nguy hiểm, huống hồ bây giờ lại còn trong ảo ảnh.

Đúng vậy! Là ảo ảnh!

Mắt Tô Dung đột nhiên mở to, hiểu ra một điều gì đó.

Lần đầu tiên cô gái kia lên tiếng là sau khi đèn bật sáng, vì vậy rất có thể cô ta không hề nói gì cả! Những gì cô nghe thấy, chỉ là ảo ảnh do ảo giác ra mà thôi. Nếu khi đó cô trả lời, bây giờ có lẽ đã c.h.ế.t vì vi phạm quy tắc rồi.

May mắn thay, trước khi hành động ban đêm, cô đã cảnh giác cao độ, hay nói cách khác, khi bước vào mỗi quái đàm quy tắc, cô đều luôn cảnh giác, vì vậy cô mới không rơi vào bẫy.

Nhưng cô có thể, những người khác thì chưa chắc. Tô Dung thậm chí còn có thể tưởng tượng rằng ải này chắc chắn sẽ loại bỏ một số lượng lớn người chơi.

Mặc dù đã biết cô gái lên tiếng thực ra là ảo ảnh, nhưng Tô Dung vẫn chưa biết cách thoát ra. Cô không thể cứ ở mãi đây cho đến sáng được? Hơn nữa cũng không biết tình hình của ảo ảnh này ra sao, lỡ như lát nữa cô gái kia thực sự nói chuyện, mà cô không trả lời thì thật là phiền phức.

Điều quan trọng là cô vừa mới ám chỉ mình sẽ xuống tầng một. Mặc dù việc cô gái lên tiếng có thể là ảo ảnh, nhưng để thận trọng, Tô Dung vẫn phải xuống tầng một. Nếu không, nếu cô gái kia hỏi lại, sẽ không có chỗ để xoay xở.

Giờ thang máy đã lên đến tầng ba, thời gian của cô không còn nhiều. Phải trong thời gian ngắn ngủi này nghĩ ra cách phá giải ảo cảnh.

Thật ra Tô Dung có biện pháp, loại công kích tinh thần này tương tự như ô nhiễm, uống một viên thuốc màu trắng nhất định sẽ khỏi.

Nếu không được thì cô ấy dùng Thuật đổi vị trí dưới nước để trở về phòng thì chắc chắn cô sẽ an toàn, trước khi ra ngoài, cô đã chuẩn bị sẵn một chậu nước trong phòng, hoàn toàn không lo không có đường thoát.

Nhưng ải này chắc chắn không phải là không có cách giải, trong trường hợp vẫn còn đường lui, Tô Dung không muốn dùng đạo cụ để vượt ải. Mới bắt đầu hành trình ban đêm thôi mà cô đã dùng đạo cụ quý giá rồi, vậy thì còn chơi gì nữa? Thôi thì về nhà luôn cho rồi!

Ngoài lý do để lại một đạo cụ lúc này, sau này sẽ có thêm một phần hy vọng sống thì còn có một lý do khác nữa là vì lòng hiếu thắng của một thám tử. Tô Dung không phải là người cứng nhắc, khi cần dùng đạo cụ thì cô chưa bao giờ keo kiệt trong việc sử dụng đạo cụ. Nhưng trong trường hợp này vẫn có thể suy luận được thì cô vẫn mong có thể dùng trí thông minh để vượt ải.

Không thể tìm ra manh mối từ những thông tin hiện có, vậy thì chỉ có thể dựa vào phán đoán logic.

Mỗi màn chơi đều có sự cân bằng tương ứng, đây mới chỉ là màn đêm đầu tiên, độ khó không thể cao được. Theo phán đoán hiện tại, chỉ cần trả lời cô gái kia thì sẽ trực tiếp vi phạm quy tắc. Đây đã là độ khó khá cao, vậy thì phương pháp giải đố sẽ được giảm độ khó xuống.

Rời khỏi thang máy chắc chắn là một trong những cách giải, vấn đề là bây giờ cô không biết cách rời khỏi thang máy. Mới vừa rồi lúc cửa thang máy mở ra ở tầng bốn, ảo ảnh vẫn còn tồn tại, bây giờ muốn đi tầng một chắc chắn cũng có vấn đề.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 828



Phá hỏng chiếc thang máy này có thể giúp cô trốn thoát thành công không?

Được rồi, bây giờ không phải là lúc nói đùa. Tô Dung nhíu mày, thản nhiên quan sát kỹ từng góc của thang máy.

Rốt cuộc có gì không ổn?

Ánh mắt sắp chạm đến cô gái mặc đồ ngủ, cô kịp thời thu hồi ánh mắt. Không thể nhìn đối phương, nhìn một cái có thể mất mạng.

Nhưng ánh mắt vừa dời đi được một chút, đột nhiên cô lại dừng lại. Trong mắt Tô Dung lóe lên vẻ khác thường, mắt đảo một vòng, thế mà lại nở nụ cười.

Thì ra là vậy, hóa ra là cô ta đang lợi dụng quy tắc.

Tô Dung cúi đầu đi đến bên cạnh cô ta, nhưng cố gắng tránh nhìn cô gái mặc đồ ngủ.

"Xin hỏi cô đang làm gì vậy?" Giọng cô gái nghe có vẻ bối rối.

Cô chỉ vào bức tường phía sau mình mà không nói gì.

Thấy vậy, cô gái liên tục hỏi dồn dập. Tuy nhiên, Tô Dung chỉ kiên nhẫn lặp lại hành động vừa rồi mỗi lần, như thể muốn kéo dài thời gian này mãi mãi.

Nhưng chỉ hai giây sau, thang máy đã đến tầng một.

"Đinh!"

Tiếng thang máy vang lên, cánh cửa sau lưng Tô Dung mở ra. Giọng cô gái bỗng trở nên lạnh lùng: "Cô nên đi ra."

Tô Dung gật đầu, không quay đầu đi ra thang máy mà là đi ngang qua người cô ta, nhắm mắt, cố đi về phía bức tường phía trước.

Đi chừng bốn năm bước mà vẫn không đụng phải tường, Tô Dung mở mắt ra, trước mắt đã biến thành một hành lang.

Cô đã thoát ra rồi!

Thở phào nhẹ nhõm, Tô Dung biết mình đã cược đúng. Cô tuy không biết làm thế nào để thoát ra, nhưng vị trí cô gái mặc đồ ngủ đứng rõ ràng có vấn đề.

Ban đầu cô ta đứng trước cửa chính, sau khi nói chuyện với Tô Dung, cô ta lại đứng vào giữa phía sau. So sánh hai vị trí, cộng thêm suy đoán lúc nãy của Tô Dung, cô gái kia tồn tại là để che giấu sự thật.

Ghép lại với nhau có thể phán đoán ra, nơi bị cô gái che khuất mới chính là lối ra thực sự của thang máy!

Ngay khoảnh khắc đèn sáng lên, nhận thức về phương hướng của cô đã bị thay đổi. Vốn tưởng rằng mình đứng ở cửa thang máy, nhưng thực ra cô đang đứng quay lưng ở cửa thang máy, đối diện với bức tường.

Nếu lúc nãy cô thực sự đi ra từ bức tường, một là sẽ lạc vào thế giới bên kia đầy nguy hiểm, hai là ngã thẳng từ trên cao xuống.

Tiếp theo nên đi đâu đây? Tô Dung liếc nhìn trái rồi nhìn phải, cuối cùng kiên quyết lấy ra Xe cút kít chạy như bay, hướng về phía phòng ăn.

Không đi được bao lâu, Tô Dung liên tục nhìn thấy nhiều người trên đường. Họ không để ý đến cô, giống như những tang thi đi lang thang trên phố, mỗi người đều lẩm bẩm điều gì đó, như là nhạc nền kỳ lạ cho bức tranh bóng đêm này.

Tô Dung nhăn mày, dừng xe , thu xe lại, quyết định đi bộ đoạn đường còn lại. Đồng thời cũng muốn nghe xem những người này đang thì thầm điều gì, không thể đều là không muốn dậy sớm đi?

Quả nhiên, khi đến gần, cô có thể nghe thấy tiếng mắng chửi khác nhau của bọn họ.

"Không muốn lịch sự, đm lịch sự cút khỏi trái đất này đi!"

"Ông chủ khốn nạn, sớm muộn cũng sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t mày!"

"Tại sao con người không thể không lao động vẫn có thể sống? Tôi chỉ muốn nằm mà vẫn kiếm được tiền!"

"Tại sao anh ta lại không thích tôi? Anh ta bị mù à?"

Cả con đường đều ngập tràn trong sự oán hận đậm đà. Sự oán hận này tích tụ lại cũng đủ nuôi sống cho mười tên ác quỷ địa ngục.

Nhưng điều đáng sợ không phải ở đây, điều đáng sợ nhất là sau khi nghe họ càu nhàu một thời gian, Tô Dung lại có chút tức giận.

Tại sao cô lại phải đến cái quái đàm quy tắc này, mỗi người đều muốn làm cô? Phải là làm khó "Ý thức thế giới" mới đúng! "Nó" cũng chỉ là kẻ hèn mọn sợ mạnh, không thể trực tiếp tiêu diệt "Ý Thức Thế Giới", nên đến gây rối cho loài người. "Ý thức thế giới" cũng không phải là thứ tốt đẹp, tự mình không có khả năng còn phải nhờ đến sự giúp đỡ từ bên ngoài. Cô cũng chỉ vì rủi ro mà bị kéo vào đây để chùi đ.í.t cho thế giới này.

Không, không, không. Tô Dung nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cô vốn không phải là kiểu người tự trách tự oán. Bị kéo đến thế giới này tuy không phải tự nguyện nhưng cô cũng thực sự không muốn chết. "Ý thức thế giới" tương đương với việc cứu mạng cô, dùng mạng sống này để đổi lấy việc cô cứu thế giới. Đây là một giao dịch hợp lý.

Còn chuyện đấu tranh giữa "Nó" và "Ý thức thế giới", đó là chuyện của hai bên. Cô cũng không có gì để than phiền, sau tất cả, từ nhiều góc độ, cô đều là người hưởng lợi trong đó.

Cô lập tức tỉnh táo lại, ngoáy ngoáy tai, vo vội hai cục giấy nhét vào trong. Những lời thì thầm này có tác dụng ô nhiễm tinh thần, cô chỉ có thể dùng cách này để tạm thời chặn lại.

Nhưng rõ ràng là không thể cứ như vậy mãi được, vì theo quy tắc, một khi có ai đó chủ động bắt chuyện với cô, cô cần phải đáp lại. Nếu không nghe thấy gì thì làm sao mà đáp lại được?

Nhưng cô cũng không thể để bản thân mình cứ mãi ở trong tình trạng ô nhiễm như thế này. Hiện tại cô vẫn tỉnh táo được là vì mức độ ô nhiễm còn nhẹ, nếu cứ tiếp tục phải chịu đựng những tiếng than phiền kiểu này thì chưa chắc cô còn tỉnh táo được nữa.

Có lẽ bắt bọn họ im lặng là một cách hay? Tô Dung nhớ đến đạo cụ của mình Bé bự ngủ say, đạo cụ này khá phù hợp để sử dụng vào lúc này.

Mặc dù nhược điểm không phân biệt được địch ta của nó khá phiền phức, nhưng trong tình huống hiện tại thì cũng chẳng có bạn bè nào cả.

Thôi, tạm thời vẫn không nên sử dụng đạo cụ sát thương mạnh mẽ này. Nếu không đến lúc những người này đều thích nghi với tiếng khóc của bé bự thì cô sẽ mất đi một lá bài tẩy.

Tô Dung lại lấy xe cút kít ra, lao vun vút về phía phòng ăn. Những lời lẩm bẩm của đám người kia vốn không lớn, đi nhanh thì không nghe thấy gì cả.

Nhưng Tô Dung vẫn có thể cảm nhận rõ ràng ô nhiễm của mình đang tăng lên chậm rãi, cảm giác hỗn độn của não bộ và sự chậm chạp của tư duy đều là minh chứng rõ ràng cho kết luận này.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 829



Chỉ cần đi bộ trong đêm tối, xung quanh có loại người này, sẽ bị ô nhiễm.

Trên đường lái xe, Tô Dung suy nghĩ về những người đi đêm này rốt cuộc là những người như thế nào. Họ trông có vẻ là những cư dân bình thường, nhưng ngôn ngữ và hành động đều hoàn toàn khác biệt so với ban ngày.

Là nhân cách thứ hai xuất hiện vào ban đêm thôi sao? Nghe có vẻ hợp lý, nhưng không có cơ sở. Hơn nữa, những kẻ này chắc chắn không đơn giản giống nhân cách thứ hai, trên người họ chắc chắn còn ẩn chứa những bí mật khác.

Phòng ăn nhất định có điểm đặc biệt, đầu bếp ở đây từ đầu đến cuối đều không lộ diện. Là nhân viên, có lẽ họ không bị màn đêm ảnh hưởng như những dân địa phương này. Tô Dung có linh cảm rằng nếu tìm được đầu bếp, cô có thể có manh mối mới.

Trong khi suy nghĩ, cô dừng xe lại, cất đạo cụ đi

Đến phòng ăn rồi.

Đèn ở cửa phòng ăn sáng rực, tạo cho người ta cảm giác ấm áp. Dưới đèn có mấy người đang nói chuyện cười đùa, trông thật vui vẻ.

Tô Dung: "..."

Chẳng lẽ chỉ cần tỏ ra hòa hợp là có thể hấp dẫn cô đến đó sao? Không đời nào! Cô không phải là con thiêu thân, huống hồ thứ này đối với cô cũng chẳng thể gọi là "lửa."

Cô chọn đi vòng ra, định trèo cửa sổ vào phòng ăn. Ban ngày, cửa sổ phòng ăn không kéo rèm, nhưng ban đêm lại kéo rèm, rõ ràng bên trong có gì đó bất thường.

Khi cửa sổ đã đóng rồi thì không thể trực tiếp đập vỡ. Bởi vì bên trong rất có thể có thứ gì đó, nếu cô gây ra tiếng động lớn, khiến những thứ đó bị thu hút thì chỉ có tự chuốc họa vào thân.

Cửa chính không vào được, cửa sổ cũng không vào được, trước đó cô đã xem rồi, phòng ăn hình như không có cửa sau, vậy phải vào bằng cách nào đây?

Nghĩ một lát, Tô Dung móc ra bé bự ngủ say, nhẹ giọng nói: "Con không có mẹ."

"Oa oa oa oa oa oa oa oa..."

Tiếng khóc chói tai vang vọng trong đêm tối, tất cả những ai nghe thấy đều đau đớn bịt chặt tai, ngồi xổm xuống đất cố chống lại âm thanh này. Mọi âm thanh đều biến mất, thế giới như chỉ còn lại tiếng khóc nhọn hoắt như ma nhập này.

May mắn thay, tiếng khóc chỉ kéo dài trong vài giây ngắn ngủi, sau đó đột ngột biến mất, cũng giống như cách nó đột ngột xuất hiện.

Mọi người đứng dậy trở lại, chỗ này cũng có một vài điều tra viên cũng chọn đi ra ngoài vào ban đêm, mấy người xuất hiện gần Tô Dung lộ vẻ mặt kỳ lạ, nghĩ xem là điều tra viên nào lại có sức sát thương lớn đến vậy? Chuyện gì đã xảy ra khiến cô phải dùng đến đạo cụ như thế?

Trong khi đó, Tô Dung đã đập vỡ cửa sổ thành công, co ro trong góc phòng ăn.

Vừa nãy, lợi dụng tiếng khóc lớn, cô trực tiếp dùng Xẻng phệ linh đập vỡ cửa sổ, nhanh chóng trèo vào trong mà không làm rung rèm cửa, núp sau rèm cửa từ từ di chuyển. Cho đến khi di chuyển đến góc an toàn, cô mới dừng Bé bự ngủ say lại.

Toàn bộ quá trình diễn ra chưa đến mười giây.

Tô Dung co ro trong góc bị mấy cái thùng giấy bao quanh, lén lút lấy Gương cô gái tự luyến ra, mượn hình ảnh trong gương quan sát tình hình bên ngoài. Khi không có ai chú ý, đạo cụ này thực ra chẳng khác gì một chiếc gương bình thường. Bây giờ là đêm đen, cũng không cần lo đạo cụ phản chiếu ánh sáng để lộ mình. Đây là một công cụ nhìn lén lút rất tốt.

Điều khiến người ta không ngờ là, phòng ăn vào ban đêm lại hoàn toàn thay đổi diện mạo.

Nhà máy theo kiểu dây chuyền, băng chuyền bên dưới chất đầy những vật dụng bằng máy móc không nhìn ra chất liệu, từng cục nhỏ một đặt cạnh nhau, đưa vào lò nấu ở xa.

Trên cần câu treo từng sản phẩm thịt hoàn chỉnh, giống như vịt quay, nhưng thực ra, ở vị trí của Tô Dung chỉ có thể nhìn thấy mặt sau của sản phẩm, lờ mờ có thể thấy đó là một thứ đang co rút lại. Béo ngậy nhiều dầu, vỏ ngoài vàng ươm. Nhưng nhìn vào không hề khiến người ta muốn ăn, chỉ vô thức thấy buồn nôn.

Một nhóm người mặc đồ bảo hộ màu trắng, trùm kín từ đầu đến chân, đến nỗi không thể nhìn thấy mặt, đang phân công nhau làm việc. Có người sắp xếp vận dùng bằng máy móc không nhìn ra chất liệu, có người điều khiển lò nung, còn một số người đang lấy "vịt quay" ở trên cần câu xuống, mang vào bên trong xưởng.

Do hành động trước đó của Tô Dung, họ đều có vẻ vừa mới phản ứng lại. Mặc dù không hiểu vừa rồi có chuyện gì xảy ra, nhưng mọi người vẫn không ra ngoài xem, đều bám trụ ở vị trí của mình.

Nhân viên đang lấy "vịt quay" vô tình làm rơi một con xuống đất. Anh ta có vẻ không hài lòng, "chậc" một tiếng, rồi ném "con vịt" đó trở lại băng chuyền. Không hiểu sao, cô đột nhiên hiểu ra, có vẻ như những vật bằng kim loại đó sau khi vào lò nung sẽ biến thành "vịt quay."

Nhưng kim loại biến thành thịt, nghe có vẻ rất kỳ lạ, có cảm giác như công nghệ cao không phù hợp với thời đại.

Quan trọng nhất là tại sao lại làm như vậy?

Tô Dung chưa từng ăn thịt ở phòng ăn, đồ ăn ở nhà cô cũng không ăn một miếng nào, toàn ăn ở phòng ăn, cơm nắm mua ở bên ngoài cũng chỉ có rau mà thôi

Nghĩ đến đây, cô hơi thở phào nhẹ nhõm. Dù sao thì cho dù thứ này có được chế biến thành món ăn hay không, cô cũng không ăn.

Lúc này cô cuối cùng cũng biết được những khối sắt, vụn nam châm xuất hiện trong thức ăn mà quy tắc nhắc đến là từ đâu ra, rõ ràng là do thứ này không được chuyển đổi hoàn toàn.

Theo quy tắc, nếu ăn phải loại thức ăn có kim loại thì không nên tiếp tục ăn nữa, nhưng điều này cũng có nghĩa là không phải tất cả thức ăn ở đây đều có vấn đề. Những loại thịt chế biến bằng máy này không thể chuyển hóa hoàn toàn.

Tô Dung nhìn vào xưởng bên trong, vừa rồi có một nhân viên mang theo mấy con "vịt quay" vào trong. Vì cửa đã đóng nên cô không biết bên trong có gì. Nhưng chắc chắn rằng, những con "vịt quay" này vẫn phải qua chế biến thêm, nhưng cụ thể sẽ thành gì thì không biết được.

Gác vấn đề "vịt quay" sang một bên, Tô Dung rất tò mò những kim loại này từ đâu mà có. Cô đã đi hết khu dân cư này rồi, giống như một khu dân cư bình thường, ngoài việc rộng hơn một chút thì không có gì đặc biệt. Cả khu dân cư không có công trường xây dựng nào, cũng không có nơi nào chứa đồ sắt.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back