Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm

Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 820



Đây đúng là một ý kiến hay, người đàn ông đã nghĩ ra mình nên phát video gì rồi.

"Đúng rồi, mọi người có ai biết đặc quyền là gì không?" Tô Dung đột nhiên hỏi.

Hai người cùng lắc đầu, Tạ Kha Kha hào hứng nói: "Tối nay cô sẽ biết thôi! Đặc quyền này chắc chắn không phải là chuyện xấu, biết đâu lại trực tiếp chỉ cho cô manh mối thông quan thì sao?"

"Không, có lẽ là có được quy tắc ra ngoài vào ban đêm." Người đàn ông suy luận, "Đội tuần tra của chúng tôi cũng không được ra ngoài vào ban đêm, tôi đã dò hỏi lý do, người ta nói rằng ban đêm rất nguy hiểm."

Nói xong, anh ta không nhịn được chế giễu: "Còn manh mối thông quan gì đó, cậu nghĩ "Nó" tốt bụng lắm à, sao không để "Nó" đưa cậu ra khỏi quái đàm quy tắc luôn đi?"

Tạ Kha Kha cười khúc khích: "Dù sao thì các anh cũng luôn có thể tìm được manh mối thông quan từ những manh mối nhỏ nhất mà, nếu thực sự có thể ra vào ban đêm, vậy thì các anh sẽ có được rất nhiều manh mối, theo một nghĩa nào đó, cũng chính là cho các anh biết phương pháp thông quan đấy."

Lời này nói cũng không sai, vì vậy người đàn ông cũng chỉ liếc mắt nhìn Tạ Kha Kha.

Tô Dung cũng đoán ban đêm sẽ có nguy hiểm, dù sao vào ban ngày quái đàm quy tắc này chỉ cần giữ phép lịch sự, văn minh, làm cho người ta cảm thấy có chút ngột ngạt, nhìn qua thì đúng là không có vẻ gì nguy hiểm, vậy thì chẳng phải chỉ có thể là ban đêm có nguy hiểm hay sao?

Nhưng cô không ngờ rằng ngay cả đội tuần tra cũng không được ra ngoài vào ban đêm, cô vốn tưởng rằng có thể trở thành đội tuần tra thì sẽ khác biệt rõ rệt so với cư dân bình thường.

Vừa rồi Tạ Kha Kha nhắc đến chuyện rời đi, cô không nhịn được hỏi: "Về buổi tiễn đưa đó, các anh đã có manh mối gì chưa?"

"Tôi biết tôi biết!" Cuối cùng cũng nói đến chuyện mình biết rồi, Tạ Kha Kha lập tức giơ tay, phấn khích nói: "Cho đến giờ, những người tham gia tiệc tiễn đều chưa thấy trở về. Dù sao thì tất cả những người tôi hỏi đều chưa từng đi, cũng chưa thấy ai đi mà về được cả."

Như vậy xem ra, tiệc tiễn này rất nguy hiểm, hoặc là ra ngoài thành công, hoặc là c.h.ế.t ở đó, tất nhiên cũng chưa chắc đã ra ngoài thành công.

Nhớ lại thông tin mà Công cụ báo ô nhiễm cung cấp cho cô, quy tắc thứ mười lăm của cư dân Cư dân không được rời khỏi khu dân cư, trừ khi tham gia tiệc tiễn. Toàn bộ quy tắc này đều sai.

Có thể khẳng định rằng, muốn rời khỏi khu dân cư chắc chắn phải có cách khác. Nhưng tham gia tiệc tiễn có phải là một trong những cách đó hay không thì vẫn chưa biết được.

Nói thật thì nếu có thể, Tô Dung không muốn tham gia cái tiệc tiễn c.h.ế.t tiệt này chút nào. Ai cũng biết thứ quái đàm quy tắc để lại cuối cùng chắc chắn là đòn sát thủ, huống chi đây lại là một Quái đàm quy tắc cố định.

Thấy người đàn ông và Tô Dung đều không để ý đến mình, Tạ Kha Kha gãi đầu, cũng không ngại ngùng, tiếp tục nói: "Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, chắc không cần phải lo lắng nhiều làm gì đúng không? Mới chỉ là ngày thứ hai thôi mà, vẫn còn lâu lắm mới đến tiệc tiễn."

"Chính vì thời gian còn lâu như vậy nên mới đáng lo." Tô Dung nhìn cậu ta.

"Tại sao vậy?" Tạ Kha Kha tỏ vẻ không hiểu: "Thời gian dài, chúng ta có nhiều thời gian tìm hiểu, chẳng phải sẽ dễ dàng hơn sao? Bây giờ các người đã phát hiện ra nhiều thứ như vậy rồi, biết đâu ngày kia có thể thông quan luôn thì sao!"

"Nước ấm nấu ếch, sự bình lặng trước đó rất có khả năng chúng ta đã vô tình rơi vào vũng bùn khổng lồ. Đến khi nguy hiểm thực sự ập đến, chúng ta sẽ không thể thoát ra được nữa." Tô Dung cau mày, chậm rãi nói.

Thật ra, cô đã bắt đầu cảm thấy không ổn rồi, video giải tỏa giúp cô lọt vào top mười, nhưng nó cũng mang lại cho cô một cảm giác kỳ quái.

Khu dân cư này không tính điều tra viên thì cũng có khoảng mười ngàn cư dân. Chẳng lẽ mười ngàn người này chỉ nghĩ đến việc dùng video bạo lực để giải tỏa mà không nghĩ đến cách khác?

Nhưng đã làm thì làm rồi, cứ đợi lấy được đặc quyền rồi hãy tính tiếp. Tô Dung chỉ hy vọng lần này đặc quyền thực sự cho phép cô ra ngoài dạo chơi vào ban đêm, sự thật có lẽ chỉ hiện ra vào ban đêm mà thôi.

Trước lời cô nói, người đàn ông gật đầu đồng tình: "Đúng vậy, tôi cũng đang cố gắng dò hỏi tin tức về buổi tiệc tiễn đưa, nghe nói thứ đó cần phải chuẩn bị trước, có lẽ ngày mai tôi sẽ có tin tức. Đúng rồi, tôi tên là Trịnh Nghị, ngày mai cùng giờ, các người có thể đến đây tìm tôi."

"Được!" Tạ Kha Kha tích cực đáp lại, "Nếu ngày mai tôi tìm được manh mối, nhất định sẽ quay lại đây! Tất nhiên, không tìm được tôi cũng sẽ quay lại."

Tô Dung nhìn cậu ta, chợt nghĩ đến một chuyện: "Đúng rồi, đêm đầu tiên, anh sống sót thế nào vậy?"

Với trình độ của Tạ Kha Kha, cô không tin là cậu ta có thể phát hiện ra thiết bị giám sát trước được. Thậm chí cô còn không tin là Tạ Kha Kha có thể biết được trong phòng có thiết bị giám sát.

Mặc dù trong quái đàm quy tắc này, thân phận của mọi người đều khác nhau, thành viên trong gia đình cũng khác nhau. Nhưng nguy hiểm vẫn luôn rình rập, quái đàm quy tắc sẽ không phân biệt đối xử ở đây.

"Đêm qua?" Tạ Kha Kha tỏ vẻ nghi hoặc, "Đêm qua có gì nguy hiểm sao?"

Nghe vậy, Trịnh Nghị cũng nghi hoặc nhìn cậu ta: "Tối qua cậu không gặp phải chuyện gì sao?"

Tuy rằng hiện tại anh ta là thành viên đội tuần tra, nhưng chỉ cần cởi bộ đồ đó ra thì cũng chẳng khác gì dân thường. Thay đổi thân phận cũng không thể thay đổi mãi được, đến tối Trịnh Nghị sẽ biến trở lại. Cho nên Trịnh Nghị cũng gặp phải tình huống người nhà đột nhiên xông vào phòng đánh lén vào ban đêm, cuối cùng đã tiễn đưa được thiết bị giám sát.

Thấy phản ứng của hai người này, Tạ Kha Kha rõ ràng hoảng sợ. Cũng giống như lúc thi tự cho rằng mình đã tìm ra đáp án đúng. Kết quả phát hiện các bạn học giỏi đều dùng định lý cos, còn cậu ta thì ngay cả định lý py-ta-go cũng chưa dùng đến.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 821



Vậy cậu ta giải bài toán đó thế nào? Đừng có mà chôn giấu ẩn họa gì trên người mình, lỡ đâu tương lai đột nhiên phát nổ thì cậu ta tuyệt đối không thể phòng ngừa được.

Ngay sau đó cậu ta đột nhiên phản ứng lại: "Ồ! Tôi biết rồi! Tôi ở trong quái đàm quy tắc trước, chính là quái đàm quy tắc đã trải qua cách đây mấy ngày có được một kỹ năng. Chỉ cần tôi ngủ thì bản thân tôi sẽ không gặp bất kỳ nguy hiểm nào."

Tô Dung: "?"

Trịnh Nghị: "?"

Không phải, mặc dù nhưng mà, dù sao thì cái này?

Cái bùa hộ mệnh này cũng quá bá đạo rồi! Đúng là chẳng trách tối qua không xảy ra chuyện gì, thì ra là người ta có kỹ năng bất tử bảo vệ mạng sống!

Tô Dung thậm chí còn không biết ai mới là chúa cứu thế mà "ý thức thế giới" lựa chọn, so với cô, Tạ Kha Kha mới thực sự là chúa cứu thế chứ!

Thật lòng mà nói, cô thật đã c.h.ế.t lặng rồi: "Tôi thật sự không muốn cố gắng làm gì nữa, quy luật cân bằng của quái đàm quy tắc này ở đâu? Không đúng, sự cân bằng của thế giới này ở đâu? Đây là kỹ năng có thể lấy được sao? Có hơi quá đáng rồi đó?"

Rõ ràng Trịnh Nghị cũng bị đả kích không nhẹ, anh ta âm dương quái khí nói với Tạ Kha Kha: "Vậy thì cậu còn ở đây bàn luận gì với chúng tôi nữa? Trực tiếp về nhà ngủ luôn đi, biết đâu khi tỉnh dậy cậu có thể thông quan luôn rồi."

Tạ Kha Kha cũng hiểu rõ phần nào về vận may của mình, cậu ta ho một tiếng, vội vàng giữ lại chân chỗ dựa của mình: "Không phải,các người hiểu lầm rồi, kỹ năng này không mạnh như các người nghĩ đâu, thực ra nó có rất nhiều hạn chế. Đầu tiên là tôi phải thực sự ngủ thì kỹ năng mới có thể kích hoạt. Nhắm mắt lại hay bị đánh bất tỉnh đều không được tính là ngủ."

Thấy hai người kia nghe vậy thì vẻ mặt có vẻ dịu đi đôi chút, cậu ta lại tiếp tục nói: "Thứ hai là kỹ năng này một ngày chỉ có thể kích hoạt một lần, nếu tôi ngủ mà tỉnh dậy giữa chừng thì kỹ năng sẽ mất tác dụng ngay. Mặc dù chất lượng ngủ của tôi rất tốt."

Sau khi nghe cậu ta giải thích, Tô Dung cũng bình tĩnh lại đôi chút. Đúng vậy, mặc dù kỹ năng này nghe có vẻ lợi hại, nhưng tác dụng thực sự không lớn lắm. Một người ngủ rồi thì có thể làm được gì, chẳng phải chỉ có thể dựa vào người khác thông quan thôi sao?

Đây hoàn toàn là một kỹ năng phòng thủ, mà lại chỉ có thể cho những người có chất lượng giấc ngủ tốt, nếu cho những người thường xuyên khó ngủ, hoặc mất nửa ngày không ngủ được thì vứt đi.

Hơn nữa, về một phương diện nào đó, nó vẫn là một kỹ năng bị động và không thể chủ động kích hoạt. Bởi vì nếu thực sự gặp nguy hiểm, rất ít người có thể vô tư đến mức ngủ được, ngay cả Tạ Kha Kha cũng không làm được điều đó. Mà đánh ngất thì không tính là ngủ, cho nên khi thực sự gặp nguy hiểm, không thể dựa vào kỹ năng này để bảo vệ mạng sống. Nó chỉ có thể đảm bảo rằng được bảo vệ vào buổi tối khi đi ngủ.

Nếu để Tô Dung tự chọn, so sánh kỹ năng đó với kỹ năng Thị giác tử vong, kỹ năng này mới hữu dụng với cô hơn.

Nhưng có thể có được kỹ năng đó trước khi bước vào quái đàm quy tắc này cũng đủ để chứng tỏ vận may của Tạ Kha Kha tốt như thế nào.

Hiểu được điều này, hai người đều cân bằng hơn nhiều. Tạ Kha Kha mới hỏi: "Vậy nguy hiểm mà các người vừa nói là gì thế?"

"Trong phòng của cậu chắc sẽ có thiết bị giám sát." Trịnh Nghị trả lời, "Về tìm những đồ vật nhỏ đó, có lẽ chúng được đặt bên cạnh máy tính. Sau đó tìm đội tuần tra giúp cậu lấy đi. Tôi không đi đâu, còn việc phải làm, hy vọng ngày mai vẫn có thể gặp được hai người."

Đến đây, anh ta như nhớ ra điều gì đó, lại nhìn về phía Tô Dung, vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy: "Cô phải cẩn thận một chút, nếu như đặc quyền mà cô có được vào tối nay, thật sự có thể ra ngoài vào ban đêm, thì cô nhất định phải cẩn thận với những người khác cũng ra ngoài vào ban đêm."

"Tại sao..." Tô Dung vừa hỏi một nửa, bỗng nhiên phản ứng lại, "Anh đang nói về tên b**n th** phân thây người kia sao?"

Thấy cô phản ứng nhanh như vậy, Trịnh Nghị trong mắt lóe lên vẻ tán thưởng, gật đầu: "Nếu tôi đoán không nhầm, gã hẳn là một điều tra viên nước ngoài tên là Eric. Việc Eric thích g.i.ế.c người p.h.â.n x.á.c không phải là bí mật trong cao tầng, nhưng vì anh ta có bối cảnh rất sâu, lại ở nước ngoài nên chúng tôi không thể quản lý được."

Nghe anh ta nói như vậy, Tô Dung trong mắt lóe lên vẻ kỳ quặc, một lát sau mới nói: "Anh là người của chính phủ? Mặc dù suy đoán này có vẻ vô căn cứ, nhưng mong anh cho tôi hỏi một câu, Tần Phong?"

Trịnh Nghị: "..."

"Không phải chứ, cô suy đoán cũng vô căn cứ quá rồi đấy." Anh ấy im lặng một chút, sau đó cũng thừa nhận, "Được rồi, là tôi."

Tạ Kha Kha: "?"

cậu ta hoàn toàn ngây người: "Hả? Ai? Là người tôi quen, không phải, là đại lão Tần Phong mà tôi biết sao?"

"Rõ ràng là anh ta rồi." Tô Dung cũng cảm thấy hơi buồn cười, không ngờ cô lại đoán đúng.

Trịnh Nghị, cũng chính là Tần Phong không nhịn được hỏi: "Mặc dù cô chỉ nói là đoán đại, nhưng tôi vẫn muốn hỏi một câu, cô hẳn là không biết tôi đã vào trong quái đàm quy tắc này đi? Hôm nay tôi thậm chí còn chưa xuất hiện."

"Thật ra là như vậy, nhưng vẫn là không thấy Đường Linh 'Đại tiểu thư Đường gia' đâu." Là một thám tử, cho dù là đoán, Tô Dung cũng sẽ có một quá trình suy luận nhất định, "Trước đó cô ấy chưa từng che giấu thân phận của mình, mà lần này lại đột nhiên không xuất hiện, vì vậy tôi nghĩ có lẽ lần này là anh vào."

Nguyên nhân chân thật hơn tất nhiên là Tô Dung và Đường Linh khá quen biết nhau, nếu như đối phương cũng tham gia quái đàm quy tắc này thì không có lý do gì không chào hỏi đôi câu.

Quái đàm quy tắc cố định chắc chắn phải có cao thủ trấn giữ, ở Hoa Hạ ngoài anh ấy ra, thì còn Đường Linh, hai điều tra viên lợi hại nhất của Hoa Hạ. Lần trước ở "Khu vui chơi Mắt to", Đường Linh đã vào, Tần Phong ở bên ngoài trấn thủ. Vậy thì lần này có thể ngược lại cũng nên.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 822



Mà vừa nãy cô dám mạnh dạn đoán Trịnh Nghị chính là Tần Phong, là vì năng lực có thể sao chép thân phận của người khác của anh ấy thực sự có chút lợi hại quá mức. Cộng thêm giọng điệu vừa nãy lại là nhân viên chính phủ, vì vậy cô mới dám đoán

Đã bị đoán ra rồi thì Tần Phong cũng không định che giấu thân phận. Thấy hai người tuy rằng kinh ngạc nhưng cũng không có cảm xúc thừa thãi gì khác. Vì vậy lại tiếp tục chủ đề vừa nãy.

"Eric là một tên b**n th**, là cá mè một lứa với tên 'Viên mạt chược' kia."

"Viên mạt chược" chính là tên b**n th** phân thây người thích đăng video lên mạng, rồi nói dối được người nà của t.h.i t.h.ể đồng ý mà Tô Dung nói lúc trước kia, hắn ta tự xưng mình rất thích văn hóa Hoa Hạ, đặc biệt là mạt chược. Những khối t.h.i t.h.ể sau khi bị chia cắt rất giống với mạt chược, vì vậy hắn ta tự đặt cho mình cái tên là "Viên mạt chược."

Thành công khiến cho toàn thể người Hoa Hạ cảm thấy ghê tởm.

Sau khi nghe người đăng video là một điều tra viên, hơn nữa còn là một kẻ g.i.ế.c người b**n th**, Tô Dung nhăn mày: "Gã làm như vậy trong Quái đàm quy tắc cố định , là không muốn sống nữa sao."

"Đừng nên cố gắng hiểu suy nghĩ của kẻ b**n th**." Tần Phong cười khẩy, "Tôi không biết gã đó có ra tay với các điều tra viên không, nhưng dù sao thì cô cũng phải cẩn thận. Mặc dù chúng ta không có bằng chứng về việc gã g.i.ế.c người, nhưng chúng tôi biết gã thích dùng thuốc mê khi g.i.ế.c người."

Cảm ơn." Tô Dung gật đầu, cũng lên tiếng nhắc nhở: "Mặc dù video giải tỏa mà tôi đăng thực sự thu hút lượng lớn lượt xem, nhưng tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn. Nếu anh không vội đi ra ngoài vào ban đêm, tôi khuyên anh không nên học theo tôi. Vẫn nên đăng những loại video bạo lực bình thường như trước."

Nghe cô nói như vậy, Tần Phong tỏ ra ngạc nhiên. Anh ấy đương nhiên sẽ không cho rằng đối phương không muốn anh ấy lọt vào top mười mới nói như vậy. Mặc dù anh ấy không phát hiện ra vấn đề gì, nhưng vì Tô Dung là người trong cuộc đã nói như vậy, anh ấy gật đầu ngay: "Tôi biết rồi."

Tần Phong tạm biệt rồi tự rời đi, nhưng Tạ Kha Kha không đi, cậu ta hỏi Tô Dung: "Tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu

Thấy cậu ta tự giác như vậy, Tô Dung buồn cười nhìn cậu ta: "Tôi đã bao giờ nói sẽ dẫn cậu đi đâu?"

"Nhiều thêm một người cũng có thể làm nhiều việc hơn, tôi cũng không biết đi đâu, nhưng nếu đi chơi loanh quanh thì lại thấy lãng phí thời gian quá." Tạ Kha Kha chắp tay cầu xin: "Đại lão Hoan Hoan, cô dẫn tôi đi với, cô bảo tôi đi hướng Đông, tôi tuyệt đối không đi hướng Tây."

Tô Dung vốn không có ý làm khó cậu ta, giá trị may mắn của anh chàng này cũng có thể giúp cô được nhiều, nên cô gật đầu tùy ý: "Đi thôi, chúng ta đến siêu thị xem, tiện thể mua chút đồ ăn."

"Đồ ăn á?" Tạ Kha Kha nghiêng đầu, "Trong phòng tôi có nhiều lắm, cô cần không?"

À đúng rồi, tên này cũng là một thiếu gia không thiếu tiền. Tô Dung lắc đầu: "Không cần, tôi có tiền. Lát nữa đến siêu thị mua đồ, cậu đi dò la xem chủ siêu thị này là ai."

"Tôi biết rồi." Tạ Kha Kha ngoan ngoãn gật đầu, "Nhưng siêu thị trong ku chúng ta là do chính khu dân cư tự mở, nếu nhất định phải truy ra chủ siêu thị, thì hình như là chủ đầu tư bất động sản thì phải."

Tô Dung cũng đã nghĩ đến điều này, vì vậy cô nói với cậu ta: "Cho dù đây là siêu thị do khu dân cư tự mở, thì chắc chắn cũng có một người quản lý. Nếu không có thì cứ hỏi xem làm thế nào để trở thành người thu ngân. Ngoài ra còn một vấn đề nữa. Hỏi xem siêu thị này nhập hàng như thế nào? Có nguồn nào không."

"Được, vậy 7 giờ chúng ta tập trung ở cổng?" Tạ Kha Kha lại gật đầu đồng ý, hoàn toàn không hỏi bảo cậu ta làm những việc này là có mục đích gì.

Hai người cùng nhau đi đến siêu thị, lúc này đã xế chiều, mặt trời sắp lặn. Siêu thị vẫn còn khá nhiều người, dù sao thì cả khu dân cư này chỉ có một siêu thị.

Hai người tách ra hành động, lần này Tô Dung đi dạo một vòng quanh tầng hai và tầng ba, bên trong có bán quần áo, đồ trang sức và đồ điện, nói chung là đủ loại.

Nhưng sau một vòng, cô vẫn phát hiện ra điều bất thường. Siêu thị này không có băng vệ sinh.

Không cần nói cũng biết chuyện này không bình thường, nơi đây không phải chỉ toàn những người trên 60 tuổi ở giai đoạn mãn kinh, có nhiều phụ nữ trẻ, tại sao lại không có băng vệ sinh?

Tìm lại một vòng nữa, sau khi xác định thực sự không có băng vệ sinh, Tô Dung đứng tại chỗ suy nghĩ. Thật ra trước đó cô đã có một chút phỏng đoán, bây giờ phỏng đoán này lại càng sâu sắc hơn. Nhưng không có bằng chứng xác thực, tuy nhiên Tô Dung nghĩ rằng có lẽ cô đã biết cách để kiểm chứng điều này.

Tiếp đó, cô lại đi mua một ít đồ chay và nước suối, không còn cách nào khác, người nhà thích gây chuyện, những thực phẩm cơ bản này phải chuẩn bị đầy đủ, nếu không thì không biết lúc nào lại trúng kế.

Sau khi mua xong, cô đi xếp hàng, còn Tạ Kha Kha vẫn chưa biết phải đi đâu để thăm dò tình hình. Cô nhìn những người xếp hàng trước sau, đột nhiên hỏi người phía sau: "Bạn có muốn lên xếp hàng trước không? Tôi không vội, tôi đang đợi bạn của mình."

Nghe vậy, người kia do dự một chút rồi gật đầu: "Được."

Khi nghe thấy đối phương đồng ý, Tô Dung bất ngờ nhướng mày. Cô không đến nỗi xấu xa đến mức vu khống người khác, mà chỉ thấy có chút bất ngờ.

Dựa vào mức độ tàn nhẫn của những dân địa phương hôm nay, Tô Dung thấy bất kỳ ai trong quái đàm quy tắc này đều phải cẩn thận mới phải. Nhưng không, họ không có quá nhiều cảnh giác. Điều này cũng chứng tỏ, dân địa phương thường không hãm hại dân địa phương.

Nhưng tại sao? Phải biết là bây giờ họ trông giống nhau, mặc giống nhau, giống như điều tra viên không phân biệt được đâu là điều tra viên, đâu là dân địa phương, thì dân địa phương cũng không phân biệt được điều này.

Nhưng xét theo những manh mối hiện tại, rõ ràng dân địa phương có cách nhận biết đặc biệt.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 823



Nhưng đó có thể là gì?

Không đúng, Tô Dung nhanh chóng nhận ra một điều, đó là những dân địa phương muốn nhắm đến, không chỉ có điều tra viên, hay nói đúng hơn là không thực sự là điều tra viên, như Hoan Hoan là dân địa phương, rõ ràng cũng bị nhắm đến.

Vì vậy, mục tiêu của họ thực sự là một nhóm người cụ thể, nhưng nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì các điều tra viên đã xuyên không vào thân xác của nhóm người cụ thể này.

Cho nên nhóm người này nhất định có một số điểm đặc biệt, có lẽ giống như phần lớn dân địa phương không cần băng vệ sinh, trong khi một bộ phận nhỏ người này lại cần loại băng vệ sinh khác biệt.

Tất nhiên, sự khác biệt này không phải là điều có thể nhìn ra ngay mà cần phải phân biệt. Nếu không, một số dân địa phương cũng không thể trò chuyện vui vẻ với đám người điều tra viên như bọn họ vậy.

"Hoan Hoan, cô ở đây à!" Từ xa, Tạ Kha Kha đã chào cô một tiếng rồi đi đến đứng ở cửa. Ngày đầu tiên cậu ta đến đây đã tích trữ rất nhiều hàng hóa, vì vậy bây giờ không có gì cần mua nữa.

Trải qua rất nhiều quái đàm quy tắc như vậy, khả năng thông quan của cậu ta không tăng lên bao nhiêu, nhưng dù là khả năng sinh tồn hay khả năng ôm đùi thì đều được cải thiện đáng kể.

Chuyên môn hóa công việc không ai bằng.

Tô Dung mua đồ xong, xách túi đi đến cửa gặp Tạ Kha Kha, kể đơn giản cho cậu ta nghe những điều vừa phát hiện ra. Nhưng trên thực tế, những điều này chẳng có ích gì với Tạ Kha Kha, vì cậu ta rất khó phát hiện ra bí ẩn trong đó.

Tuy nhiên, Tô Dung vẫn cứ nói, còn Tạ Kha Kha vẫn cứ nghe.

Giống như cô không nghĩ Tạ Kha Kha có thể dựa vào người khác để sống mãi, bản thân Tạ Kha Kha cũng rất rõ ràng về điều này. Vì vậy, mặc dù bây giờ cậu ta không hiểu được tất cả, nhưng không cản trở việc cậu ta lắng nghe một cách nghiêm túc. Điều này gần giống như học vậy, nếu không học được kiến thức thì học cách suy nghĩ . Từ từ, cuối cùng sẽ có tiến bộ thôi.

"Tôi đã đi hỏi rồi, siêu thị này đúng là siêu thị do khu dân cư tự mở. Chỉ có một nhân viên thu ngân quản lý, thời gian nhập hàng thường là vào lúc tiễn khách. Nhưng ai là người nhập hàng, nhập hàng từ đâu thì không ai biết. Nhân viên thu ngân có vẻ như sống trong siêu thị, mỗi sáng khi có người đến mua hàng anh ta đã ở đó rồi, tối mọi người về thì anh ta vẫn còn ở đó. Cả ngày không rời khỏi siêu thị."

Sau khi kể hết những điều Tô Dung dặn thăm dò, Tạ Kha Kha tiếp tục nói: "Ngoài ra, tôi còn biết được một số tin tức khác, không biết cô có muốn biết về phòng tập thể dục và phòng ăn không."

Nghe vậy, Tô Dung nhướng mày: "Nói thử xem."

"Người dì tôi hỏi thăm vừa hay là mẹ của một huấn luyện viên ở phòng tập thể dục, sau khi biết tôi đang tìm việc, dì ấy bảo với tôi rằng phòng tập thể dục đang tuyển cư dân làm huấn luyện viên. Phòng ăn thì có vẻ hạn chế tuyển đầu bếp hơn, dì ấy nói con trai dì ấy ban đầu muốn làm đầu bếp vì nó nấu ăn rất ngon, nhưng cuối cùng lại trượt."

Đây có lẽ chính là bất ngờ thú vị mà người may mắn mang lại, hỏi đại một người mà lại hỏi trúng người then chốt. Hơn nữa, người then chốt này còn không phải là người then chốt bình thường.

Nếu là người bình thường, cho dù có may mắn, nhiều nhất cũng chỉ hỏi được mẹ của một huấn luyện viên phòng tập thể dục. Nhưng vị huấn luyện viên này lại từng xin việc làm đầu bếp ở phòng ăn, vậy là một hơi cậu ta đã dò được thông tin tuyển dụng của cả hai nơi.

Thật ra thông tin cậu ta thăm dò được cũng khá thú vị, phòng tập thể dục và phòng ăn thì có gì khác nhau chứ?

Trên đường về nhà, Tô Dung suy nghĩ về vấn đề này. Nếu nói cho đúng, phòng tập thể dục thật ra không có gì nguy hiểm, dựa theo kinh nghiệm đã từng đến đó một lần của cô, chức năng chính của phòng tập thể dục chính là khiến những cư dân vốn muốn xả stress cảm thấy bức bối hơn.

Còn phòng ăn thì khác, chỉ cần nhìn vào đồ ăn có lẫn sạn mà cô đã ăn hôm nay là có thể biết, chắc chắn nơi này còn ẩn chứa bí mật gì khác.

Hay là ngày mai đến khu bếp của phòng ăn xem thử, tuy nhiên cũng biết là phòng ăn không thể công khai khu bếp, thế nên nếu muốn vào, còn phải có cách khác.

Còn về phần Tạ Kha Kha, nói thật là không có gì phải lo lắng. Tô Dung rất tự tin, cho dù cô có chết, thì Tạ Kha Kha cũng sẽ không chết.

Vừa đi, cô vừa nhớ lại đoạn đối thoại cuối cùng của họ. Tô Dung đã kể sơ qua về hoàn cảnh gia đình mình, sau đó lại hỏi về hoàn cảnh gia đình của Tạ Kha Kha.

Nhà cậu ta chỉ có hai người, một là cậu ta, một là bà nội.

Phần lớn các quy tắc của hai người đều giống nhau, nhưng chỉ có một quy tắc khác nhau, đó là nhà của Tạ Kha Kha không có chỗ nào là không thể tiến vào.

Rõ ràng đây là một điều rất đáng để nghiên cứu, có thể nói là có sự cân bằng trong quái đàm quy tắc. Tình cảnh của hai người có thể hơi khác nhau, nhưng không thể chênh lệch nhiều đến vậy, một quy tắc khác biệt là quá đủ rồi.

Hơn nữa, trong nhà có nhiều người thì nguy hiểm sẽ tăng lên, hơn nữa còn nhiều thêm một quy tắc (không được vào phòng anh trai ở phần quy tắc nhật ký), nếu thực sự chỉ như vậy thì hoàn toàn không hợp lý.

Vì vậy, chỉ có thể giải thích một điều, sự tồn tại của anh trai là một mối nguy hiểm, nhưng cũng là một cơ hội.

Nghĩ kỹ lại thì, nếu không vào phòng của người anh trai, thì sự tồn tại của người anh trai thực ra không gây ra nhiều rắc rối cho Tô Dung, cũng giống như hoàn cảnh của Tạ Kha Kha.

Với Tô Dung, căn phòng của người anh trai có thể không chỉ là mối nguy hiểm, mà còn là một dạng bù đắp. Mặc dù bây giờ không thể vào, nhưng một khi vào được, cô có thể có được một số manh mối hữu ích, đây mới chính là ý nghĩa cân bằng cơ bản.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 824



Nhưng vấn đề là làm sao cô có thể vào được phòng anh trai?

Về đến nhà, thấy cô xách túi nilon, mẹ không khỏi bĩu môi: "Ngày nào cũng mua đồ bên ngoài, đồ mẹ nấu có khó ăn đến thế sao?"

"Con muốn tiết kiệm lương thực cho gia đình." Tô Dung trả lời hùng hồn: "Cũng để mẹ đỡ vất vả, nấu ít đi một người còn hơn nấu thêm một người, đúng không?"

Hai ngày chung đụng, mẹ đã biết cô con gái này giờ không dễ chọc, nên cũng không đôi co với cô, chỉ mệt mỏi phẩy tay, ra hiệu cho cô về phòng.

Nhìn bộ dạng của mẹ, Tô Dung bỗng hỏi: "Mẹ ơi, trong nhà còn ai không? Anh trai với bố đâu rồi?."

Nghe vậy, mẹ cô cảnh giác: "Con tìm họ làm gì?."

"Con muốn hỏi họ biết nấu ăn không? Không thể để mẹ nấu mãi được, mẹ cũng vất vả quá." Tô Dung nói ngọt ngào, chẳng để lộ chút nào ý định thực sự trong lòng là tìm một người đơn độc để đánh úp.

Mặc dù mẹ biết cô có thể không thật lòng nhưng phải nói rằng những lời này đã chạm đến trái tim bà, vì thế bà thở dài: "Hai người đó, một đang ngủ, một thì không biết đang mày mò cái gì trong phòng, sẽ không ai giúp mẹ nấu cơm đâu."

Phòng của anh trai...

Thành thật mà nói, Tô Dung rất hứng thú với căn phòng của anh trai mình. Sau khi nghe nói cả hai đều ở nhà, cô cũng không còn để ý đến mẹ nữa, cô tùy tiện ngồi xuống ghế sofa, phàn nàn một cách không hài lòng: "Mẹ cũng đừng chiều chuộng họ quá, hãy để họ nấu cơm đi."

Vừa nói, cô vừa đưa tay xuống bên dưới bức tranh treo trên ghế sofa, mò mẫm ở chính giữa bức tranh.

Nhận thấy hành động của cô, mẹ ngạc nhiên hỏi: "Con đang làm gì vậy?"

"Bức tường này có vẻ hơi không bằng phẳng." Tô Dung nói một cách nghiêm túc và nghiêm nghị, "Nhà mình có nên sửa chữa lại không ạ?"

Nói đến đây, cô dừng lại một chút, bình tĩnh rụt tay về: "Con có thể đóng góp một ít tiền."

"Không cần đâu, con cứ lo cho bản thân mình là được." Mẹ nhớ ra điều gì đó, bà thăm dò hỏi: "Nếu để anh trai con nấu cơm, con có ăn không?"

"Không chắc." Tô Dung thành thật nói, "Lỡ như anh ấy nấu cũng giống mẹ thì sao?"

Nghe cô nói vậy, mẹ giật giật khóe miệng, cười gượng nói: "Haha, đứa nhỏ này, con cứ nói đùa hoài. Mau về phòng đi, hôm nay đi ra ngoài cả ngày chắc con cũng mệt rồi."

Sau khi đã có thứ mình muốn, Tô Dung không dây dưa thêm nữa, gật đầu rồi đi thẳng vào phòng mình. Mở tay ra, trên tay cô là một nhãn dán.

Cô dán nhãn dán đó vào chỗ cắm ổ USB của máy tính, trên màn hình máy tính lập tức hiện ra một tập tin. Tô Dung mở tập tin đó ra, màn hình camera giám sát trong nhà hiện lên.

Đúng vậy, cô có camera giám sát ở phòng khách trong nhà.

Sáng sớm khi ra ngoài, cô đã dán một miếng Nhãn dán giám sát vào trong nhà. Đây là đạo cụ mà Hạ Hành Chi đã đưa cho cô khi làm nhiệm vụ nằm vùng ở "Khu vui chơi Mắt To".

Lúc đó sợ cô không đủ dùng nên Hạ Hành Chi đã hào phóng đưa cho cô rất nhiều miếng. Cuối cùng không dùng hết, số còn lại Tô Dung không trả lại cho hắn, tự mình giữ lại dùng,

Trước đó cô cũng chỉ biết cách dùng của nhãn dán này, nhưng sau khi hỏi lại cẩn thận, Tô Dung mới biết Nhãn dán giám sát có hai cách để xem giám sát.

Cách đầu tiên hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của Hạ Hành Chi, tất cả các video được ghi lại bởi Nhãn dán giám sát sẽ được truyền đến máy tính của hắn. Đây cũng là lý do tại sao lúc đó hắn chỉ bảo cô dán nhãn dán vào trong khu vui chơi mà không bảo cô làm những việc khác. Bởi vì hoàn toàn không cần.

Điều này cũng có nghĩa là, mặc kệ ai sử dụng nhãn dán này, muốn làm gì, hắn đều có thể nhận được một bản sao lưu. Đây cũng là một trong những lý do tại sao lúc đó Hạ Hành Chi lại muốn tặng cho Tô Dung nhiều nhãn dán như vậy.

Hắn không phải nhà từ thiện, sẽ không tặng Tô Dung những thứ tốt miễn phí. Rõ ràng là hắn biết trước Tô Dung chắc chắn sẽ sử dụng nhãn dán trong Quái đàm quy tắc cố định, đây mới là lý do hắn chọn đầu tư trước.

Còn cách thứ hai là lấy nhãn dán giám sát được sử dụng để giám sát ra, dán vào chỗ cắm ổ USB, máy tính sẽ tự động đọc video được lưu trữ trong nhãn dán.

Điều đáng nói là, sau khi nhãn dán giám sát được dán vào thì sẽ trực tiếp trở nên trong suốt, ngay cả hình dạng cũng hoàn toàn biến mất. Chỉ có người dán nó và bản thân Hạ Hành Chi mới có thể gỡ nó ra, với điều kiện là phải nhớ nó được dán ở vị trí nào.

Nhãn dán sau khi bị xé ra sẽ mất tác dụng, nếu muốn giám sát lại thì phải đổi nhãn dán mới.

Theo như Hạ Chi Hành nói, "Tập đoàn Tích Tắc" đang nghiên cứu phương pháp để nhãn dán giám sát có thể tái sử dụng. Nhưng mặc kệ có nghiên cứu ra được loại đạo cụ này hay không thì đều không thể công bố, nhiều nhất là chỉ dùng thử riêng.

Lý do không cần phải nói nhiều, nếu nhãn dán giám sát có thể tái sử dụng thì ai còn mua nhãn dán mới? Cho dù nhãn dán giám sát có thể tái sử dụng bán với giá rất cao thì chắc chắn cũng không bằng lợi nhuận lâu dài.

Từ video giám sát có thể thấy, sau khi Tô Dung ra ngoài, mọi người trong nhà cũng không có gì thay đổi đặc biệt, dường như vẫn là một gia đình bình thường sống cuộc sống bình thường.

Mười giờ sáng mẹ ra ngoài đi dạo, mười một giờ về, trong khoảng thời gian này bố và anh trai vẫn ở nhà, thỉnh thoảng vào phòng khách lấy chút hoa quả. Nhưng đúng như Tô Dung nghĩ, họ đều không uống nước trong phòng khách.

Mười một giờ mẹ về nấu cơm, bảo bố ra ngoài mua thức ăn, anh trai ở phòng khách xem tivi.

Một giờ chiều cô về nhà, ở nhà đến bốn giờ thì đi. Trong khoảng thời gian này, mọi người trong gia đình đều ở nhà, không ai ra ngoài.

Sau khi cô đi chưa được bao lâu, anh trai đứng trước cửa phòng cô nhìn một lúc rồi ra ngoài. Mẹ lại ra ngoài đi dạo, để bố một mình ở nhà.

Lúc này là khoảng năm giờ chiều.

Nói cách khác, nếu thời gian hành trình hàng ngày của họ đều giống nhau thì mỗi ngày bố cô sẽ ở nhà một mình vào lúc năm giờ, mà khoảng thời gian này cũng chính là thời cơ tốt nhất để cô ra tay.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back