Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm

Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 830



Bây giờ phòng ăn chất đống rất nhiều đồ sắt, từng nhân viên khiêng từng món một lên băng chuyền. Những đồ sắt này từ đâu mà có? Lại được để ở đâu?

Chẳng lẽ là tầng hầm trong truyền thuyết sao? Cho đến tận bây giờ, Tô Dung vẫn chưa tìm thấy tầng hầm ở đâu.

Nhưng có một điều chắc chắn, khả năng lớn là không ở trong tòa nhà ký túc xá của cư dân.

Vậy thì hoặc là ở một khoảng đất trống nào đó trong khu dân cư, hoặc chỉ có thể ở một trong bốn tòa nhà ký túc xá của đội điều tra, phòng ăn, siêu thị, phòng tập thể dục.

Vẫn nên vào trong xưởng xem trước đã, Tô Dung cũng rất tò mò, những con "vịt quay" đó còn phải chế biến lại như thế nào nữa?

Nhưng hoàn toàn không vào được, không thể nào ngang nhiên đi qua phòng ăn đến bên trong được. Dùng Bé bự ngủ say thì được, nhưng như vậy dễ đánh rắn động cỏ, hơn nữa vừa dùng xong, bây giờ đang trong thời gian hồi chiêu 3 tiếng. Không thể nào cứ ngồi đây chờ 3 tiếng được.

Cô co ro trong góc, nhớ lại bố cục của phòng ăn. Mặc dù bên trong đã thay đổi hoàn toàn, nhưng bên ngoài phòng ăn thì không thay đổi.

Phòng ăn của "khu dân cư Hương Thảo" rất rộng, phía trước là một khoảng rất lớn để cư dân ăn uống, còn bếp thì ở phía sau, có lẽ chỉ bằng một nửa phòng ăn phía trước.

Khi đi dạo trong khu dân cư, cô đã đến phía sau phòng ăn. Phía sau đó có một tấm sắt lớn, không có cửa sổ, cũng không có lối vào nào, hoàn toàn không vào được.

Có vẻ như không thể vào trực tiếp, quan trọng nhất là, cho dù có vào được, nếu như bên trong có người thì cô cũng sẽ bị phát hiện ngay lập tức.

Có vẻ như hôm nay không thể nào nhìn trộm bí mật được rồi, Tô Dung thở dài, sau khi dán một miếng nhãn dán theo dõi lên tường, cô mượn sự che chắn của rèm cửa, lặng lẽ trèo ra ngoài cửa sổ.

Đứng bên ngoài phòng ăn, Tô Dung nhìn bầu trời sáng trăng, đột nhiên phát hiện ra một vấn đề trước giờ cô chưa từng để ý tới - trong quái đàm quy tắc này không có gió.

Đêm hè lúc nào cũng có gió nhẹ, dù là rất nhỏ nhưng cũng có thể cảm nhận được. Gió thổi nhẹ, không khí nóng phả vào cánh tay, mang đến cảm giác rõ ràng.

Nhưng ở đây không có, mãi cho đến lúc này, Tô Dung đột nhiên nhận ra điều đó, cô nhớ lại, trong vòng hai ngày cô không hề cảm nhận được một chút gió nào thổi qua.

Cô có trí nhớ rất tốt, không thể nào nhầm lẫn ở phương diện này được. Điều này chứng tỏ quái đàm quy tắc này thực sự không có gió.

Thật thú vị, Tô Dung lộ ra vẻ mặt suy tư.

Nếu như nói những quái đàm quy tắc khác không có gió, cô có thể hiểu được. Xét cho cùng, những quái đàm quy tắc đó thì đừng nói đến gió, ngay cả mây cũng không có. Thời tiết rõ ràng là do "Nó" kiểm soát, không có gió chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?

Nhưng ở đây thì khác, đây là một thế giới trông giống hệt như thế giới thực, có bầu trời xanh, mây trắng, sao, trăng, thì làm sao không có gió được?

Rõ ràng là không bình thường.

Liên tưởng đến khu dân cư không có ống thoát nước trước đó, siêu thị không có băng vệ sinh, trí tưởng tượng của Tô Dung bỗng khiến cô bắt đầu nghi ngờ về tính chân thực của khu dân cư này.

Có phải bọn họ đang trong thế giới trò chơi không? Như vậy thì sẽ rất phù hợp với yếu tố then chốt là máy tính.

Nhưng nếu là thế giới trò chơi điện tử, thì những thứ cô vừa nhìn thấy là gì? Tô Dung nhanh chóng bác bỏ ý nghĩ này, nếu thực sự là trò chơi thì cô sẽ phải nhìn thấy số liệu, chứ không phải máy móc.

Tuy nhiên, khu dân cư này thực sự có vấn đề, tương tự như vậy, những người trong khu dân cư này cũng có vấn đề. Bí mật của phòng ăn chắc chắn có thể tiết lộ một phần những vấn đề này, những nơi khác cũng sẽ có những manh mối tương ứng.

Nghĩ như vậy, cô đứng dậy đi về phía siêu thị. Thu ngân vẫn còn giấu bí mật, nếu tìm được đối phương thì tốt biết bao. Trong quái đàm quy tắc này, cô vẫn chưa thực sự sử dụng "Gương cô gái tự luyến", nếu gặp đối phương thì có lẽ cô có thể sử dụng thử.

Trước đây vẫn không sử dụng là vì đạo cụ này chỉ có thể sử dụng một lần trong một ngày đối với một người. Một khi cô sử dụng, đối phương rất dễ phát hiện ra manh mối. Sử dụng đạo cụ để điều khiển người khác chắc chắn cũng là một hành động rất bất lịch sự, nếu thực sự bị phát hiện và bị gọi nhân viên tuần tra đến, cô chắc chắn sẽ phải chịu hậu quả.

Nhưng vào ban đêm thì không cần lo lắng về điều đó, dù sao thì ban đêm cũng không có nhân viên tuần tra, ban ngày thu ngân hoàn toàn không có bằng chứng. Hơn nữa, ban đêm vốn không cần phải cư xử lịch sự, muốn làm gì thì làm.

Nhưng khi Tô Dung mới bước ra ngoài thì có người đến bên cạnh.

Ngay lập tức, ánh mắt của Tô Dung lóe lên tia cảnh giác, cúi đầu, có một chút hi vọng làm như vậy có thể tránh thoát được không.

Đúng là đối phương cũng im lặng. Anh ta chỉ đưa cho cô một mảnh giấy. Không cần Tô Dung phải cầm, anh ta chỉ đưa tờ giấy ra trước mặt cô. Trên đó viết: "Tôi là điều tra ——."

Với quái đàm quy tắc này, mọi người đều tỏ ra khá thận trọng, cho đến tận bây giờ, Tô Dung vẫn chưa thấy trọn vẹn ba chữ "điều tra viên."

Cô thở phào nhẹ nhõm, vẫn không ngẩng đầu lên, chỉ gật đầu, rồi giơ ngón tay cái lên, ra hiệu rằng cô cũng vậy.

Rõ ràng là sau khi xem qua các quy tắc, đối phương đã nghĩ ra cách để giao tiếp với điều tra viên, anh ta rút một cây bút, viết lên tờ giấy: "Cô có thể gọi tôi là anh Tiền, tôi thấy cô vừa vào phòng ăn, cô có phát hiện ra điều gì không?"

Tô Dung không muốn dây dưa với anh ta ở đây, cô vừa liếc nhìn đồng hồ trong phòng ăn, lúc này đã là ba giờ sáng, năm giờ là mọi chuyện sẽ kết thúc.

Khoảng thời gian từ 3-5 giờ sáng được gọi là giờ ma, quãng thời gian này nguy hiểm không kém gì giờ Tý. Nếu không phải tình thế bắt buộc, Tô Dung tuyệt đối không muốn ra ngoài thăm dò thời điểm này.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 831



Hiện tại phòng ăn đã khác hoàn toàn so với ban ngày, Tô Dung rất tò mò không biết nó đã biến đổi như thế nào. Sự thay đổi này chắc chắn diễn ra trước năm giờ, ở lại bên ngoài có lẽ sẽ có thể dò xét được đôi chút.

Mà điều này cũng có nghĩa là đến năm giờ, cô phải mai phục trong phòng ăn, từ siêu thị đi tới đây, dù cưỡi Xe cút kít chạy như bay cũng mất mười phút, cộng thêm những tình huống bất ngờ có thể gặp phải, cô cần phải rời siêu thị lúc bốn giờ rưỡi.

Ngay cả một tiếng rưỡi để thăm dò siêu thị cũng không có, đương nhiên cô không muốn ở đây dây dưa với anh ta. Đặc biệt là khi nhìn ra anh ta rõ ràng là muốn không mất một xu nào mà vẫn có được thông tin.

Vì vậy cô chỉ lạnh mặt, không nhận tờ giấy đó, lấy ra Xe cút kít chạy như bay chuẩn bị chạy.

Thấy cô lấy ra một vật có hình dạng như bánh xe từ túi quần, rồi nó thực sự biến thành một chiếc xe, vẻ mặt của anh Tiền trở nên kinh ngạc. Mặc dù anh ta đã biết những điều tra viên có thể đi ra ngoài vào buổi tối ngày thứ hai nhất định sẽ có một ít thứ gì đó, nhưng anh ta thực sự bất ngờ khi thấy còn có cả đạo cụ lái xe.

Tất nhiên, anh ta cũng biết Tô Dung lấy ra đạo cụ này rõ ràng là không hài lòng với biểu hiện của anh ta, có ý định rời đi. Trong lòng anh ta thầm than không dễ đối phó, rồi lại nhanh chóng viết một đoạn chữ trên giấy.

"Tôi không phải không muốn nói cho cô manh mối, nhưng tôi chỉ đến phòng tập thể dục. Cánh cửa ở đó bị khóa, nhưng nhìn qua cửa kính thì thấy không có gì thay đổi so với ban ngày, cũng không có ai canh gác."

Đây cũng là lý do tại sao anh ta có thể nhanh chóng đến được địa điểm thứ hai, vì ở địa điểm đầu tiên anh ta chẳng mất thời gian gì cả. Rốt cuộc, anh ta không có phương tiện đi lại, phải đi bộ mất hơn nửa giờ.

Anh Tiền thực sự rất hối hận vì sao lại chọn phòng tập thể dục, biết thế thì còn không bằng đến siêu thị, biết đâu có thể tìm thấy thứ gì khác.

Đây cũng là một tin tức giúp Tô Dung ít lãng phí thời gian, cô chỉ vào tấm kính mà cô đã đập vỡ trước đó, ám chỉ anh ta có thể vào trong từ đây để tự xem.

Sau đó, cô vẫy tay rồi phóng xe đi một cách nhanh chóng

Thấy cô cứ thế mà bỏ đi, anh Tiền ca đứng sững tại chỗ, một lúc sau mới cười khổ một tiếng. Được thôi, anh ta đổi một manh mối tiết kiệm thời gian lấy một lối vào tiết kiệm thời gian, đúng là trao đổi ngang giá.

Điều tra viên này anh ta đã ghi nhớ, nếu ban ngày có thể gặp lại, nhất định sẽ tiếp xúc thêm một lần nữa. Đừng nhìn Tô Dung có vẻ ngoài không mấy thân thiện, nhưng những gì cô làm đều chính trực hơn rất nhiều so với hầu hết các điều tra viên.

Ban đầu anh ta không nói về manh mối cũng là có lý do, mặc dù manh mối đó có thể giúp mọi người tiết kiệm thời gian, nhưng nhiều điều tra viên , xem đó là một manh mối vô dụng, không giao dịch bình thường với anh ta, nhưng cuối cùng điều tra viên nghe được manh mối của anh ta, cũng biết không cần đi phòng tập thể dục để khám phá, đây không phải là lấy không của anh ta sao?

Sau khi có manh mối về anh ta, Tô Dung đã đưa ra một manh mối tương đương. Từ đó có thể thấy cô là một điều tra viên không thích nợ ân tình và luôn giữ lời hứa. Hơn nữa, đối phương có thể ra ngoài vào ban đêm, thực lực cũng không thể coi thường. Giao dịch với những người như vậy tốt hơn nhiều so với giao dịch với những người khác.

Anh ta tự cho rằng khả năng nhìn người của mình vẫn rất chuẩn, trong lòng đã có ý định hợp tác. Sau này nếu còn có thể gặp lại đối phương thì anh ta sẽ chủ động tiếp xúc.

Bên này, Tô Dung không biết suy nghĩ trong lòng anh ta, đã đến con phố nhỏ trong khu dân cư. Trên đường có rất nhiều cư dân, đông hơn trước. Họ không tránh người, nhìn thấy Tô Dung muốn đi tới vẫn cứ xông thẳng về phía trước, thậm chí có một số người giống như mắc chứng bệnh hung hăng trên đường, vừa chửi vừa nằm dài trên đường.

Mặc dù không thể trực tiếp xung đột với những người này, nhưng kỹ năng lái xe của Tô Dung thực sự không phải dạng vừa. Cô lái xe tải lớn cũng dám đi đường làng, huống hồ là xe cút kích chứ?

Suốt đường đi không dừng lại một chút nào, ngoằn ngoèo quanh co đã thành công vượt qua mọi chướng ngại vật. Có một số người không biết bị làm sao, nằm ngang một hàng, chiếm hết cả đường. Tô Dung cũng không xuống xe, dùng sức đẩy người về phía sau, trực tiếp điều khiển xe nhảy qua, lưu loát rời đi. Chiếc xe một bánh dưới sự điều khiển của cô ấy có thể sánh ngang với xe đua, bất cứ ai nhìn thấy cũng phải thốt lên một tiếng "Ôi trời."

Không thể xuống xe, mặc kệ là xe gì, lên xe rồi thì cô ấy chính là tay đua trên đèo Akina thời hiện đại!

Cuối cùng thì cũng đến cửa siêu thị, nơi đây chẳng có chút ánh sáng nào. Một màu đen kịt, không thể nhìn thấy bên trong như thế nào.

Tô Dung mơ hồ cảm thấy không ổn, nếu như ánh sáng ở cửa phòng ăn là để ngăn cản điều tra viên vào thì bóng tối ở đây có phải là cố tình để thu hút điều tra viên vào không?

Nhận ra điều này, cô lại lần nữa vòng ra sau tìm cửa sổ. Nhìn từ cửa sổ vào có thể thấy, bên trong siêu thị có rất nhiều người. Không giống như những xác sống bên ngoài, những người trong siêu thị trông đều rất có ý thức, giống như ban ngày đang lựa chọn hàng hóa.

Nhưng hàng hóa trên kệ hoàn toàn khác với ban ngày, toàn là một số linh kiện máy móc và trục bánh răng mà Tô Dung không hiểu.

Đúng như cô tưởng tượng, nơi này quả nhiên không thể vào trực tiếp. Nếu như vào trực tiếp, lỡ như những người kia có cách nào đó phát hiện ra cô không phải là dân địa phương mà là điều tra viên thì e rằng cô sẽ thảm rồi.

Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, nơi này trông không giống như có tầng hầm. Siêu thị không có nơi ẩn nấp nào ở phía sau, nếu như có tầng hầm thì hẳn là rất rõ ràng.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 832



Mỗi người trong siêu thị đều mò mẫm mua sắm, nhưng rõ ràng có thể lấy được chính xác những thứ mình muốn, hoàn toàn không có ý bật đèn lên.

Đây là một phát hiện rất hữu ích, dân địa phương của "quái đàm quy tắc cố định" thực sự có thể có thể chất mạnh mẽ hơn rất nhiều so với người dân thông thường, nhưng nếu nói về việc có thể có thể chất đạt đến mức có thể di chuyển trong đêm tối như đi ban ngày như cô, thì hoàn toàn không thể.

Cô đã trải qua rất nhiều quái đàm quy tắc, tích lũy rất nhiều điểm thể thể chất, nếu người khác có thể dễ dàng sánh vai thì chẳng phải cô đã làm vô ích trong thời gian dài sao?

Vì vậy, đám người này có khả năng nhìn ban đêm tốt như vậy, chắc chắn không thể là do thể chất giống như cô. Nhưng với thị lực của Tô Dung cũng không nhìn ra họ có mang theo thiết bị nhìn ban đêm nào.

Có lẽ là kính áp tròng?

Đột nhiên, mắt cô mở to, chăm chú nhìn một người trong siêu thị.

Người đàn ông mặc áo ngắn tay màu xám kia không phải ai khác, chính là anh trai có cùng thân phận với cô!

Anh ta đang đi lại giữa các kệ hàng với vẻ rất hứng thú. Đẩy một chiếc xe đẩy có đựng một vài sản phẩm kim loại đã chọn. Nếu không xem xét các yếu tố khác, có lẽ bạn sẽ nghĩ rằng anh ta chỉ là một người bình thường đến siêu thị để mua sắm.

Anh trai sao lại ở đây?

Rất nhanh chóng, Tô Dung lấy lại bình tĩnh, não bộ nhanh chóng phân tích tình hình hiện tại. Đúng như cô đã hình dung trước đó, thân phận của anh trai cô quả thực không tầm thường. Quy tắc đã cố tình liệt kê riêng anh ta thành một mục, chắc chắn là vì anh ta còn ẩn chứa bí mật nào đó.

Nơi đây trông giống như một siêu thị kim khí lớn, anh trai cô đến đây để mua những món đồ kim loại này để làm gì? Cô nhớ lại mùi dầu máy trước đó trên người anh trai, liệu anh ta có đang mày mò một cái máy nào đó trong phòng không?

Nếu thực sự mua đồ kim loại để làm máy thì cũng không sao, chỉ sợ anh ta cũng giống như phòng ăn, dùng những thứ này để chế biến thịt. Tuy nhiên khả năng này không cao, trừ khi phòng của anh trai cô thông với không gian khác, nếu không thì một nơi nhỏ như vậy không thể chứa được một lò nung lớn như thế.

Tô Dung quan sát kỹ, phát hiện ra một điều rất thú vị. Cùng là một đống kim loại, nhưng giữa siêu thị và phòng ăn vẫn có sự khác biệt nhỏ. Rõ ràng là những thứ trong siêu thị đều là hàng mới, còn những thứ trong phòng ăn đều là hàng đã cũ.

Phát hiện này đã giải thích được sự bối rối trước đó của Tô Dung, trước đây cô thắc mắc nhiều kim loại trong phòng ăn như vậy là lấy từ đâu, bây giờ có vẻ như đó là những thứ mà một số cư dân cất giấu. Họ dùng kim loại để làm một số việc, sau khi những kim loại này cũ đi, họ sẽ đem đến phòng ăn để tái chế.

Vậy thì câu hỏi đặt ra là, họ dùng những kim loại này để làm gì? Sự khác biệt giữa anh trai cô và những người thân khác là gì?

Người dân trong quái đàm quy tắc này có thể được chia thành bốn loại, đó là những người bị điều tra viên chiếm hữu, những người đi ra ngoài vào ban đêm nhưng không tỉnh táo, những người đi ra ngoài vào ban đêm nhưng tỉnh táo và những người ngủ vào ban đêm.

Nhớ lại phần quy tắc ban đêm, đôi mắt Tô Dung lóe lên vẻ khác lạ. Quy tắc viết rằng, nếu nhìn thấy người thân vào ban đêm thì phải tránh xa. Cái gọi là người thân này, có phải là những người tỉnh táo vào ban đêm như anh trai cô không?

Trong khi quy tắc ban đêm thứ sáu Nếu nhìn thấy người thân vào ban đêm, hãy nhanh chóng tránh xa cho đến khi họ không nhìn thấy bạn thì chỉ có câu đầu tiên là đúng. Vậy thì chạy thẳng chắc chắn là không được. Vậy bây giờ cô nhìn thấy anh trai mình, cô phải làm sao?

Những câu hỏi cứ nối tiếp nhau, nhưng không khiến Tô Dung cảm thấy chán nản, ngược lại còn khiến cô phấn chấn hơn. Những câu hỏi ngày càng nhiều cũng có nghĩa là sự thật đang đến gần.

Cô thực sự nóng lòng muốn xem căn phòng của anh trai mình có bí mật gì.

Nhân viên thu ngân ở đây vẫn là người ban ngày, một điều rất thú vị, cần biết là anh ta đã làm việc cả ngày rồi, tối lại vẫn phải làm việc. Làm việc liên tục như vậy, người bình thường nào chịu được?

Nhưng rõ ràng anh ta không hề có cảm giác mệt mỏi, thậm chí quầng thâm mắt cũng không có, tận tụy, hết lòng giúp mọi người tính toán giá cả.

Thấy có khá nhiều người xếp hàng ở đó, cho dù anh trai cô có muốn đi thì cũng phải đợi một lúc. Tô Dung lùi lại vài bước, trèo lên cây bên cạnh, đi xem tình hình trên lầu.

Tầng hai và tầng ba đều tối om, bên trong không khác gì ban ngày, có vẻ như vì những người tỉnh táo vào ban đêm rất ít nên tầng hai và tầng ba đều không cần sử dụng.

Một mặt cẩn thận quan sát tình hình hai tầng lầu, không bỏ sót bất kỳ manh mối nào, mặt khác cô suy nghĩ về những chuyện vừa nhìn thấy anh trai mình.

Lúc nãy anh trai vẫn đứng bất động, cô vốn tưởng anh đang quan sát hàng hóa, nhưng bây giờ nghĩ lại, khi đó anh nhìn vào vị trí vốn chẳng có hàng hóa nào, là kệ trống không.

Anh ta đang nghĩ gì vậy?

Bỗng nhiên, Tô Dung nghe thấy tiếng bước chân yếu ớt. Cô cảnh giác cúi đầu xuống, đồng tử đột nhiên co lại.

Anh trai không biết từ lúc nào đã xuất hiện dưới gốc cây, mỉm cười nhìn cô, giọng nói mang theo sự dịu dàng nguy hiểm trái ngược với ban ngày: "Hoan Hoan, em đang làm gì ở đây vậy?"

Lúc nhìn thấy anh trai, Tô Dung thực sự bị đau tim.

Anh trai phát hiện ra cô từ khi nào? Và đến đây từ lúc nào? Trong lòng cô nghi ngờ nhưng mặt ngoài vẫn không biểu hiện gì. Cô không nhìn anh mà tự trèo xuống cây.

Lại nói bây giờ anh trai đang ở bên ngoài, lại còn vì đuổi bắt cô mà không mua được đồ, nghĩa là anh sẽ còn ở ngoài một thời gian dài. Vậy chẳng phải sau khi thoát khỏi anh trai, cô có thể về phòng anh để xem có manh mối gì không sao?
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 833



Nhưng ý nghĩ này chỉ thoáng qua rồi bị dập tắt. Cô vừa quên mất một chuyện, đó là bây giờ cô vẫn còn bị ràng buộc bởi quy tắc.

Trong số các quy tắc ban ngày, chỉ có ba điều đầu là có thể xác nhận không cần tuân thủ vào ban đêm, đó là những điều cần phải lịch sự và hiểu lễ phép. Nhưng những điều còn lại thì không thể xác định được.

Có thể mạo hiểm thử những điều không chắc chắn, nhưng chỉ khi không còn cách nào khác. Bây giờ cô đã nghĩ ra cách để khám phá căn phòng của anh trai, nên không định mạo hiểm liều lĩnh.

Mà hiện tại cô chưa chắc đã có thể trốn thoát thành công, vẫn nên đừng nghĩ tới những thứ linh tinh đó thì hơn.

"Không thèm trả lời anh sao?" Anh trai có vẻ hơi nghi hoặc hỏi, thế nhưng giọng nói lại thêm vài phần lạnh lẽo.

Xem ra không nói chuyện không phải là cách giải quyết đúng đắn, cô lập tức gấp rút nhớ lại các quy tắc. Quy tắc ban đêm số ba Nếu có người chủ động bắt chuyện với bạn, hãy thuận theo, đừng nói bất kỳ lời phản bác nào. Kết thúc cuộc đối thoại càng nhanh càng tốt và rời đi.

Anh trai vừa vặn phù hợp với quy tắc này, chỉ vì anh ta là anh trai, là người nhà của mình, Tô Dung mới mất phương hướng, nhất thời không có manh mối.

Sắp xếp lại logic, cô đảo khách làm chủ hỏi: "Anh trai, sao anh lại ở đây?"

Cô vừa nói, vừa nắm lấy Gương cô gái tự luyến, nếu đối phương muốn gây khó dễ, cô sẽ trực tiếp dùng đạo cụ.

Nhưng mà nói thật trong lòng Tô Dung cũng không chắc chắn, Gương cô gái tự luyến chỉ có thể khống chế con người, mà đối phương chưa chắc là người hay quỷ.

"Anh đi mua đồ, sao em lại ở trên cây?" Anh trai vừa cười vừa nhìn cô, biểu cảm giống như đang không hiểu cô làm gì ở đây.

Nhưng Tô Dung rõ ràng anh ta đang giả vờ, tên này tuyệt đối không chỉ đơn giản như bề ngoài. Nhưng mà nếu đối phương đã chọn cách giả ngốc thì cô cũng không cần phải chân thành: "Em ngủ không được, ra ngoài tản bộ. Cây này khá cao, lúc nãy em trèo lên ngắm trăng."

Bất kỳ ai cũng biết cô đang bịa chuyện, anh trai cũng không tức giận: "Em gái ngủ không được thì chi bằng đến phòng anh tâm sự thâu đêm đi. Nói ra thì anh em mình đã lâu lắm rồi chưa cùng nhau trò chuyện."

Nghe anh trai nói vậy, Tô Dung biết suy nghĩ trước đây của mình là đúng. Xem ra dù là ban đêm thì cũng không thể đến phòng anh trai được. May là lúc đó cô không liều lĩnh mạo hiểm, nếu không thì không biết sẽ thế nào.

Mặc dù vậy, tình hình hiện tại cũng không mấy khả quan, Tô Dung nhạy bén nhận ra không khí xung quanh dường như trở nên tĩnh lặng. Anh trai cứ thế đứng đối diện với cô một cách thản nhiên, không hề lo lắng cô sẽ bỏ trốn. Rõ ràng là lúc này bỏ chạy không phải là một lựa chọn sáng suốt.

"Em không muốn đi, em muốn về phòng ngủ rồi." Cô cau mày, cố gắng thuyết phục đối phương.

"Nhưng anh muốn đưa Hoan Hoan đến phòng anh để xem." Anh trai giả bộ đáng thương nói, sau đó một câu nói đã để lộ bản chất của mình, "Nếu em không đi cùng anh thì anh chỉ còn cách dùng quyền anh trai thôi."

Nhẫn cảnh tỉnh đang dangddiên cuồng đưa ra lời nhắc nhở, Tô Dung có thể cảm nhận thấy ngón út của mình đau nhói từng cơn.

"Em đi!" Cô dứt khoát trả lời, cảm nhận được ngón út cuối cùng cũng không còn đau nhói nữa, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Thấy em gái nhượng bộ, anh trai giống như một người anh tốt bụng, thu hồi vẻ nguy hiểm, cười gật đầu: "Được rồi, chúng ta về nhà thôi."

Sở Dung giả vờ ngoan ngoãn gật đầu, đột nhiên lấy raGương cô gái tự luyến đã chuẩn bị từ trước: "Anh ơi, trên mặt anh có gì kìa!"

Nghe vậy, anh trai vô thức quay đầu, nhìn thẳng vào chiếc gương. Trước ánh mắt mong đợi của Sở Dung, nghiêng đầu bối rối: "Đây là thứ gì vậy? Chẳng lẽ là gương sao?"

Không thể khống chế được, lòng Tô Dung chùng xuống. Mặc dù chuyện này nằm trong dự liệu của cô, nhưng rõ ràng là một kết quả tồi tệ. Nghe anh trai hỏi, cô có chút nghi hoặc, nửa đùa nửa thật nói: "Đúng vậy, anh ơi, chẳng lẽ anh không nhận ra gương sao?"

"Nhưng chiếc gương này không phản chiếu hình ảnh của anh." Anh trai nói một cách chắc chắn.

Sở Dung khựng lại, lập tức xoay chiếc gương lại, soi vào mình. Khuôn mặt cô rõ ràng xuất hiện trong gương, không có vấn đề gì. Cô lại đứng cạnh anh trai, soi gương vào hai người.

Nhưng lần này chỉ có hình ảnh của một mình cô xuất hiện trên gương, người anh trai bên cạnh đã biến mất không còn dấu vết.

Anh trai: "..."

Sở Dung: "..."

Tuy không có lấy một cơn gió thổi qua nhưng Tô Dung vẫn cảm thấy lạnh lẽo thấu xương.

Cái quái gì thế này? Tại sao Gương cô gái tự luyến lại không phản chiếu hình ảnh của anh trai? Chẳng lẽ anh trai là quỷ hồn sao? Trong phim truyền hình đều nói rằng gương không phản chiếu được hình ảnh của quỷ.

Nhưng đây là đạo cụ quái đàm quy tắc! Đạo cụ quái đàm tại sao lại tuân theo quy tắc của thế giới bên kia? Người khác không biết nhưng Tô Dung thì biết. Thế giới bên kia đang bị "Nó" trấn áp! Nói đạo cụ của "Nó" sẽ tuân theo quy tắc của thế giới bên kia? Cô không tin.

Thám tử và tội phạm là hai loại người không tin vào quỷ hồn nhất trên thế giới, sau khi Tô Dung kinh ngạc ngắn ngủi đã lập tức loại trừ suy nghĩ anh trai là quỷ.

Trước mắt không nói đến những thứ khác, chỉ nói đến bấy nhiêu thông tin mà cô điều tra được trước đó thôi, không có một thông tin nào chỉ ra trong quái đàm quy tắc này có quỷ hồn. Đã không có quy tắc nào chỉ ra thì cô đương nhiên không nên suy đoán lung tung.

Nhưng nếu anh trai không phải là quỷ thì tại sao anh lại không bị Gương cô gái tự luyến phản chiếu?

Tô Dung thầm nhẩm lại công dụng của Gương cô gái tự luyến: Bất kỳ ai nhìn thấy chiếc gương này đều sẽ rơi vào trạng thái tự luyến cho đến khi chiếc gương không còn nằm trong tầm mắt hoặc có người làm vỡ gương.

Phía sau là phương thức sử dụng cụ thể và thời gian hồi chiêu, rõ ràng không liên quan đến tình huống hiện tại.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 834



Trước đây cô đã sử dụng đạo cụ này rất nhiều lần, sinh vật là người sẽ bị khống chế, sinh vật không phải người thì không bị ảnh hưởng. Nhưng dù là loại nào thì cũng sẽ hiển thị hình ảnh trong gương.

Chẳng lẽ đây không phải là đã bao hàm tất cả các loại sinh vật rồi sao?

Anh trai rốt cuộc là thứ gì mà không bị phản chiếu?

Tô Dung xoa xoa thái dương, tạm thời bỏ qua vấn đề này. Gặp phải loại vấn đề không thể nghĩ ra được thì nên tạm gác lại trước, cố nghĩ chỉ phí thời gian vào chuyện vô bổ. Ngược lại, cứ để đó, biết đâu tự nhiên lại tìm ra kết quả.

Quan trọng nhất là hiện tại cô còn đang phải đối mặt với một vấn đề nan giải, không có thời gian để lãng phí vào vấn đề này. Cũng không thể nói là lãng phí, nhưng việc nào cũng có thứ tự trước sau, cô vẫn nên giải quyết xong khó khăn trước mắt rồi hãy nói những chuyện khác.

Cô vừa đi theo anh trai chậm rãi để câu giờ, vừa suy nghĩ xem rốt cuộc nên làm thế nào. Quy tắc ban đêm thứ sáu Nếu nhìn thấy người nhà vào ban đêm, hãy nhanh chóng tránh xa cho đến khi đối phương không nhìn thấy bạn.

Quy tắc này là sai, và giờ Tô Dung đã biết lý do tại sao nó sai. Anh trai lại có thể phát hiện ra cô từ xa như vậy, rõ ràng là có thiết bị cảm ứng hoặc quy tắc nào đó giúp đỡ. Trong tình huống này, chạy trốn đương nhiên là vô ích. Cô đã trèo lên cây mà vẫn bị phát hiện, còn gì nữa?

Nhưng nếu như không thể chạy trốn, phải làm sao đây? Tô Dung phân tích từng từ từng câu. Quy tắc này chắc chắn đã bị "Nó" sửa đổi, và việc "Nó" sửa đổi quy tắc luôn có những hạn chế nhất định.

Hoặc là trong quy tắc có những chỗ khác có thể giúp điều tra viên suy luận ra quy tắc chính xác, hoặc là sửa đổi hoàn toàn theo hướng ngược lại. Không thể bịa đặt lung tung được.

Hiện tại cô không tìm thấy quy tắc nào trong quy tắc phù hợp với cách giải quyết tình huống hiện tại, vậy thì khả năng lớn là "Nó" đã sửa đổi ngược lại.

"Nhanh chóng tránh xa cho đến khi đối phương không nhìn thấy bạn." Câu đối lập của câu này là "Hãy đến gần ngay lập tức cho đến khi đối phương chỉ toàn thấy bạn"?

Rõ ràng là không thể.

Nhưng nó đã gợi cho Tô Dung một chút suy nghĩ, với sự nhạy bén của một thám tử, cô mơ hồ cảm thấy rằng hướng suy nghĩ của mình là sai.

Su Dung thử dò hỏi: "Anh vừa tìm thấy em bằng cách nào vậy?"

"Anh thấy Hoan Hoan đang đứng trên cây." Khi cô không có ý định chạy trốn, anh trai trả lời cô một cách dịu dàng và khoan dung.

Mặc dù câu trả lời này nghe có vẻ qua loa, nhưng nó vẫn khiến Tô Dung nheo mắt lại.

Khi một người chọn cách qua loa với người khác, mặc dù không thể moi được thông tin gì, nhưng ít nhất có thể chứng minh ngược lại rằng câu trả lời qua loa đó không phải là nói dối. Nếu không, nếu anh ta muốn nói dối, thì không cần phải trả lời qua loa.

Nói cách khác, anh trai thực sự đã "nhìn" thấy cô.

Chỉ là cô không chắc anh ta "nhìn" thấy cô bằng bộ phận nào. Có thể là mắt, nhưng cũng có thể là một cơ quan cảm nhận nào đó.

Đột nhiên Tô Dung bừng tỉnh, cuối cùng cô cũng hiểu ra sai lầm của mình ở đâu!

Quay trở lại với quy tắc lúc nãy, Nhanh chóng tránh xa, cho đến khi đối phương không nhìn thấy bạn nữa, quy tắc này là sai. Lúc nãy cô nghĩ quy tắc này sai về bản chất, nhưng thực tế còn có một khả năng khác, đó là logic bên trong quy tắc này sai.

Nói cách khác, "Nhanh chóng tránh xa" không thể đạt được mục đích "khiến đối phương không nhìn thấy bạn nữa", vì vậy toàn bộ quy tắc này mới bị đánh dấu đỏ.

Cô thực sự muốn đối phương không nhìn thấy mình, nhưng cách làm không phải là nhanh chóng tránh xa.

Vậy phải làm gì?

Muốn trả lời câu hỏi này, trước tiên phải biết anh trai rốt cuộc đã dùng gì để "nhìn" thấy mình. Lúc đó cô đang ở trên cây nhìn thấy anh trai ở siêu thị, sau đó quan sát tầng hai. Sau đó gần như chưa đầy vài giây, anh trai đã xuất hiện dưới gốc cây.

Tính theo khoảng cách, trừ khi anh ta dịch chuyển tức thời, nếu không thì chắc chắn là khi cô vừa dời mắt đi, anh ta đã bắt đầu đi về phía cô ấy.

Dời mắt đi?

Khi từ ngữ này xuất hiện trong đầu, Tô Dung đã nắm bắt được ngay. Cô luôn nhạy cảm với từ khóa, và đây rõ ràng là một từ khóa có thể đóng vai trò quan trọng.

Cô phát hiện ra rằng mình đã bỏ qua một câu, đó là câu đầu tiên của quy tắc sáu ban đêm, câu duy nhất không có lỗi trong quy tắc này là Nếu nhìn thấy người thân vào ban đêm.

Hành động nguy hiểm này được kích hoạt bởi "nhìn", anh trai cô cũng "nhìn" thấy cô.

Ý nghĩa ẩn dụ rất rõ ràng: khi cô nhìn thấy anh trai mình, anh trai cô mới "nhìn" thấy cô.

Vậy nếu cô không nhìn anh ta nữa, anh ta có thể không nhìn thấy cô không? Điều này chắc chắn là sai. Rốt cuộc, sau khi nhìn thấy anh trai mình, cô đã rời mắt đi một lúc, nhưng điều đó không ngăn cản anh trai cô tìm đến.

Vì vậy, ít nhất cô phải đặt lại cách "nhìn" của anh ta, để anh ta không nhìn thấy trong giây lát, lúc này, nếu cô không nhìn anh ta nữa, mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Vậy thì quay lại câu hỏi ban đầu, anh trai dùng gì để "nhìn"?

Tô Dung nhắm mắt lại, ký ức quay về thời điểm trước khi anh trai tìm đến, lúc cô nhìn thấy anh ta lần cuối.

Lúc đó, anh đang cúi đầu nhìn kệ hàng, nhưng với thị lực của cô, rõ ràng mắt anh ta nhìn vào một chỗ một cách vô định, không thực sự nhìn vào thứ gì.

Với lại cùng lúc đó, thứ thực sự hướng về phía cô là - đôi tai!

Tô Dung như bừng tỉnh, cô tự hỏi làm sao những người này lại có khả năng nhìn đêm tốt như vậy, hóa ra là nghe tiếng để xác định vị trí. Nhưng dù có nghe tiếng để xác định vị trí thì chắc chắn phải có thứ gì đó đặc biệt hỗ trợ họ.

Bỏ qua điều đó, cô đã nghĩ ra cách thoát thân. Không thể trực tiếp bịt tai anh trai, vì anh không phải là kẻ ngốc, hoàn toàn có thể túm ngược lại cô.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 835



Tấn công vật lý cũng không khả thi, nhìn vẻ tự tin của anh trai, có lẽ quy tắc đã hỗ trợ anh ta rất nhiều, cô chưa chắc đã đánh lại được.

Nhưng may mắn thay, cô vẫn còn đạo cụ hỗ trợ.

"Con không có mẹ."

Giữa không gian đen tối tĩnh lặng, bỗng nhiên vang lên giọng nói nhẹ bẫng của Tô Dung.

Anh trai ngẩn người, vừa định hỏi thì bên tai đột nhiên vang lên tiếng khóc thét. Anh ta vốn dựa vào đôi tai để "nhìn" thế giới, tiếng khóc đó khiến anh ta đau đầu như muốn nứt ra, anh ta dùng hết sức bịt chặt tai, hy vọng có thể ngăn tiếng khóc đó tiếp tục xuyên thủng màng nhĩ.

Nhìn thấy anh trai ngồi xổm trên mặt đất, tâm trạng của Tô Dung rất tốt, cô nhảy lên xe cút kít, dời tầm mắt, bỏ đi thẳng. Mãi cho đến khi hoàn toàn cách xa cả một con phố, cô mới dừng bé bự ngủ saylại.

Cảm ơn bé bự ngủ say, mẹ thực sự yêu con.

Chẳng qua sở dĩ cô vội vàng như vậy là vì cô vẫn nhớ rõ trong quy tắc có nói rphải kết thúc cuộc trò chuyện càng sớm càng tốt. Mặc dù không biết nếu tiếp tục trò chuyện sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng chạy thoát thân trước thì chắc chắn không sai.

Từ biểu hiện của anh trai vừa rồi có thể thấy, anh ta vẫn còn lý trí. Nếu vậy, muốn hỏi gì thì ngày mai hỏi là được, không cần phải vội vàng trong hôm nay. Nếu ngày mai đối phương mất trí nhớ thì cũng không sao, dù sao cô cũng đã có cách đối phó với anh trai rồi.

Phòng tập thể dục không cần đến nữa, vậy tiếp theo nên đến đâu? Nghĩ ngợi một lúc, Tô Dung lái xe đến tòa nhà ký túc xá của đội tuần tra.

Chỉ còn nửa tiếng nữa thôi, chắc chắn là không thể khám phá thêm được nữa, nhưng ít nhất cũng có thể nhìn một cái.

Đi một mạch đến ký túc xá của đội tuần tra, nơi đây trông thật tĩnh lặng, không thấy một chút ánh sáng nào, cửa sổ của mỗi phòng ký túc xá đều đóng kín mít, không thể nhìn thấy tình hình bên trong.

Nhìn từ xa, trông giống như một tấm bia mộ hình vuông khổng lồ.

Cho dù không có khả năng cảm nhận đặc biệt nào, Tô Dung cũng biết rằng nơi này tuyệt đối không thể vào một cách dễ dàng. Sử dụng Thánh giá chữ thập bảo vệ thì chắc là không thành vấn đề, nhưng thứ đó chỉ có thời gian sử dụng là mười phút.

Ký túc xá của nhân viên vẫn rất lớn, mười phút chỉ đủ để cô ấy chạy lên chạy xuống một lần, hoàn toàn là không thể khám phá được gì. Tuy nhiên, cô không thể, không có nghĩa là người khác cũng không thể.

Tần Phong mà cô gặp hôm nay có khả năng sao chép danh tính của người khác, khả năng như vậy hoàn toàn có thể đi dạo trong ký túc xá của nhân viên vào ban đêm. Cô là cư dân bình thường không thể đi dạo, nhưng đội tuần tra thì có thể rồi.

Sau khi nhìn một vòng mà không thấy điểm đột phá nào, Tô Dung quyết định quay về, lái chiếc xe cút kít trở về phòng ăn.

Bây giờ chắc là khoảng bốn giờ rưỡi, người đi đường thưa dần, Tô Dung có thể nhìn thấy không ít người chậm rãi vào khu dân cư, có lẽ là sau khi đi dạo thỏa thích thì cuối cùng cũng chuẩn bị về nhà.

Người ít đi tức là cô sẽ an toàn, Tô Dung thở phào nhẹ nhõm, đến gần phòng ăn thì vừa xuống xe đã bị một cô gái không biết từ đâu xuất hiện chặn lại: "Tôi muốn c.h.ế.t quá..."

Tô Dung cảm thấy như có cục xương mắc ở cổ họng, cô đã trốn tránh như vậy rồi mà vẫn bị người ta tìm đến tận nơi. Rõ ràng trước đó khi đông người cô đều trốn thoát được, vậy mà lúc này lại bị lật thuyền trong mương.

Quả nhiên là không thể lơ là cảnh giác trước, lúc này vẫn chưa an toàn. Thời khắc càng gần bình minh thì càng dễ xảy ra vấn đề, nếu không thì sao lại có nhiều người c.h.ế.t trước bình minh như vậy?

Dù trong lòng đang điên cuồng phàn nàn, nhưng trên mặt cô vẫn bình tĩnh đáp lại: "Đúng vậy, đúng vậy, tôi cũng muốn c.h.ế.t lắm."

Đối phương đã chủ động nói chuyện với cô, vậy thì cô cũng cần phải đáp lại, nếu bây giờ không nói gì thì e là sẽ vi phạm quy tắc.

"Vậy cô có muốn cùng tôi đi c.h.ế.t không?" Nghe thấy câu trả lời của cô, cô gái lập tức hỏi một cách u ám.

Tô Dung: "..."

Tô Dung tằng hắng một tiếng, vô cùng hùng hồn nói: "Tôi có thể giúp cô chết."

"Không phải mới vừa rồi cô đã nói muốn c.h.ế.t sao?" Câu trả lời của cô không làm cho cô gái hài lòng, cô ta nói một cách u ám: "Tại sao không đi c.h.ế.t với tôi?"

"Tôi nói "Tôi muốn chết" là vì cô muốn chết." — Không phải vì tôi muốn chết.

Cô không nói nỏia câu phía sau, bởi vì trên quy tắc nói phải phụ họa lời đối phương, tất nhiên cô không thể nói ra lời này.

Nghe xong, cô gái mở to mắt: "Sao cô lại không muốn c.h.ế.t với tôi? Sao cô có thể không muốn chết?"

"Tôi muốn chết, muốn qua đời tự nhiên, già đi rồi chết." Tô Dung đáp, cách này vừa tuân theo đối phương, vừa không rơi vào bẫy.

"Nhưng tôi muốn cùng cô c.h.ế.t ngay bây giờ." Cô gái nắm lấy cánh tay cô, tay cô ta giống như gọng kìm không thể thoát ra. Ngay cả Tô Dung cũng không thể vùng vẫy, cô gái kéo cô đi vào tòa nhà, dường như là muốn kéo cô đi nhảy lầu.

Đối mặt với tình huống này, Tô Dung không hề hoảng sợ. Sức mạnh lớn như vậy khiến cô đoán ngay côô gái này, hay nói cách khác là những kẻ lang thang ban đêm, đều được sức mạnh của quy tắc giúp đỡ.

Cô không thể bị phản bác hay từ chối, vì vậy khi cô ta muốn Tô Dung đi c.h.ế.t cùng mình, Tô Dung hoàn toàn không thể chống lại sức mạnh của cô ta.

Nhưng được quy tắc bảo vệ cũng có nghĩa là bị quy tắc ràng buộc.

Nhìn cô gái đang kéo mạnh mình đi, miệng lẩm bẩm muốn chết, Tô Dung đột nhiên lên tiếng: "Cô thậm chí còn không biết tên tôi là gì mà đã muốn cùng tôi c.h.ế.t sao? Ít nhất cũng phải có một lời mời chính thức chứ? Cô mời chính thức thì tôi đồng ý ngay."

Từ cách cô ta vừa thể hiện, có thể thấy cô gái này có thái độ đối với cái c.h.ế.t tất vội vàng, nhưng cô ta lại hy vọng có người ở bên cạnh. Và nhìn vào sự kiên trì của cô ta trong việc tự hỏi liệu cô có mong muốn cái c.h.ế.t hay không, có lẽ cô ta muốn người đồng cảm với cô ta một cách tự nguyện. Chỉ vì Tô Dung luôn nói lòng vòng, mới quyết định cưỡng ép cô.

Như vậy, cô lập tức cho cô gái một cơ hội tìm được đối tượng tình nguyện c.h.ế.t vì tình.

Nghe thấy câu nói đó, cô gái dừng chân lại quay đầu lại nhìn cô, nhưng vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y cô: "Tên cô là gì?"

"Tôi họ Tạ, tên và họ đều có cùng một chữ." Tô Dung trả lời, "Bây giờ, mời tôi đi được chứ?"

Cô gái gật đầu hào hứng nói: "Mời cô c.h.ế.t vì tình cùng với tôi, cảm ơn!"

Ngay sau đó, sức lực trên tay cô ta buông lỏng, toàn thân ngất xỉu.

Tô Dung đứng tại chỗ cúi đầu nhìn cô gái ngã trên mặt đất, cô khom người kiểm tra một chút. Người này vẫn còn sống,có hơi thở yếu ớt và đều đặn.

Động tác kiểm tra hơi thở của cô khựng lại, trong mắt lóe lên vẻ khác lạ. Sau đó đứng thẳng người lùi lại một bước, dứt khoát rời đi.

Tại sao cô gái lại ngất xỉu sao? Tất nhiên là do Tô Dung bày trò. Trước đó cô đã phán đoán ra cô gái kia cũng cần tuân thủ quy tắc ban đêm, mặc dù quy tắc của điều tra viên và dân địa phương có thể không hoàn toàn giống nhau, nhưng chắc chắn có một điểm chung, đó là không thể sử dụng ngôn ngữ lịch sự.

Qua biểu hiện của những người trước đó, có thể thấy họ gần như chửi thề từng câu.

"Cảm ơn" chắc chắn là một câu lễ phép mang tính biểu tượng, chỉ cần khiến các cô gái nói ra từ này, cô ta sẽ vi phạm quy tắc. Kể cả không bị trừng phạt vì vi phạm quy tắc, ít nhất cô ta cũng sẽ mất sự trợ giúp của quy tắc. Như vậy cô có thể mượn cơ hội trộn thoát.

Tuy nhiên, tình hình rõ ràng còn tốt hơn cả những gì cô dự đoán, không chỉ thoát khỏi tình thế khó khăn mà còn biết được hậu quả khi nói lời lễ phép vào ban đêm.

Bây giờ hôn mê, cho dù một thời gian sau sẽ tỉnh lại, nhưng chỉ cần đến ban ngày, chắc chắn sẽ bị đội tuần tra bắt đi. Rốt cuộc, nằm dài trên phố cũng được coi là một hành vi làm rối loạn công vụ, tự nhiên là vi phạm quy tắc. Điều này tương đương với một khúc liên hoàn, đội tuần tra không thể thực thi pháp luật vào ban đêm, vậy thì hãy để họ đợi đến ban ngày rồi mới thực thi pháp luật.

Muốn giải quyết tình huống khó khăn này cũng rất đơn giản, chỉ cần có một đồng đội đi theo là được. Đồng đội đưa cô ta trở về nơi an toàn, nơi không bị bắt đi. Như vậy khi tỉnh lại sẽ được an toàn. Có lẽ đây cũng là lý do tại sao quy tắc cố tình ngăn cản các điều tra viên nhận ra nhau và giúp đỡ lẫn nhau. Tất nhiên, nếu không tỉnh lại thì lại là chuyện khác.

Sau khi thoát khỏi cô gái, Tô Dung nhanh chân đến phòng ăn gần đó để núp. Lúc này trời đã hửng sáng, sắp năm giờ rồi.

Anh Tiền trước đó gặp lại vẫn còn ở đây, anh ta ngồi xổm dưới cửa sổ mà Tô Dung vừa phá, tay cầm một vật dụng kiểu gương, nằm bò ở đó xem thứ gì.

Nghe thấy tiếng bước chân của Tô Dung, cơ thể anh ta cứng đờ, đột nhiên ngẩng đầu lên, rất cẩn thận không nhìn thẳng vào mặt cô. Sau khi nhìn thấy bộ quần áo quen thuộc, anh Tiền mới thở phào nhẹ nhõm. Nghĩ một lúc, anh đưa cho cô cây bút và tờ giấy mà đã dùng trước đó.

Lần này Tô Dung cầm lấy, viết lên đó: "Anh đang làm gì vậy?"

Nhìn thấy câu hỏi, anh ta nhanh chóng trả lời trên giấy: "Đây là đạo cụ của tôi kính xuyên thấu , có thể nhìn xuyên tường để xem tình hình bên kia... Tiền đề là phải có đánh dấu ở bên kia. Cô đến xem cùng với tôi đi, chắc giờ cô cũng tò mò phòng ăn sẽ thay đổi như thế nào đúng không?"
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 836



Theo lẽ thường thì đã có cách tiện hơn, Tô Dung hẳn là sẽ không từ chối. Nhưng cô lại lắc đầu, thấy đối phương chủ động muốn giúp đỡ, cô dùng bút nhắc nhở trên giấy: "Tôi khuyên anh về nhà rồi hẵng xem."

"Tại sao?" Anh Tiền viết với vẻ băn khoăn, "Đến năm giờ rồi, tôi định đi thám hiểm luôn."

Tô Dung tạm thời không để ý đến anh ta, cầm trong tay Nhãn dán giám sát, lén lút đi vào, nhanh chóng vỗ một cái bên cạnh cửa sổ. Sau đó lại lén lút đi ra.

Cô vừa đi về, vừa nhanh chóng viết câu trả lời lên trên giấy: "Anh còn nhớ quy tắc thứ mười của cư dân không?"

"Tất nhiên rồi." Anh Tiền trả lời một cách đương nhiên, sau đó thành thạo đọc thầm quy tắc.

Quy tắc mười Nếu ngày hôm sau thấy quần áo gấp gọn gàng ở trước cửa, hãy mặc vào rồi mới ra ngoài. Nếu là quần áo xộc xệch, đừng động vào, hãy gọi điện cho đội tuần tra đến xử lý. Đợi đội tuần tra mang quần áo đi rồi mới được ra ngoài.

Đã đến Quái đàm quy tắc cố định, cho dù quy tắc vừa khó vừa dài, cũng phải nhớ thật kỹ.

Tô Dung gật đầu, suy nghĩ một lúc rồi viết chi tiết: "Từ khi nhìn thấy quy tắc, tôi đã luôn tự hỏi, quần áo xuất hiện ở cửa có nghĩa là gì, quần áo bị làm loạn có nghĩa là gì. Mặc dù tôi không có manh mối gì về những điều này, nhưng ít nhất có một điều chắc chắn là, quần áo xuất hiện ở cửa nhất định có nghĩa là nguy hiểm sắp xảy ra. Nói cách khác, đây là dấu hiệu bị đánh dấu."

Nhìn lời cô nói, anh Tiền chau mày. Anh ta tự cho mình là người thông minh, nên cũng hiểu ý của Tô Dung: "Ý cô là, những người ra ngoài vào ban đêm sẽ bị đánh dấu?"

"Tôi không chắc." Tô Dung lắc đầu, dù sao thì cô cũng không có căn cứ cho việc này, "Nhưng vừa rồi tôi đã nhìn thấy một người nha của mình , tôi không biết anh có bị đánh dấu hay không, nhưng tôi có linh cảm là mình chắc chắn đã bị đánh dấu, vì vậy tôi phải về nhà trước năm giờ."

Quy tắc nói rất rõ ràng, nếu thấy quần áo ở cửa, phải mặc quần áo vào rồi mới ra ngoài. Nếu cô đã ở ngoài, khi về nhà nhìn thấy quần áo ở cửa, có lẽ cô sẽ trực tiếp rơi vào nguy hiểm.

". Cô nói đúng." Im lặng một giây, anh Tiền quyết đoán chấp nhận lời khuyên của Tô Dung. Anh ta đã lắp đặt xong đạo cụ của mình, xem ở đâu cũng được.

Dù Tô Dung nói đúng hay không, về nhà xem cũng không khiến anh ta mất mát gì cả. Nhưng nếu Tô Dung nói đúng, thì bây giờ anh ta về nhà có thể trực tiếp cứu mạng mình.

Một bài toán lựa chọn đơn giản như vậy, chắc không ai chọn sai.

Đột nhiên, Tô Dung dừng bước. Anh Tiền nghi hoặc cũng dừng theo: "Sao tự nhiên không đi nữa?"

"Tôi đến nơi rồi." Tô Dung thong thả nhìn anh ta, viết xuống ba chữ này.

Anh Tiền cười gượng hai tiếng, ngại ngùng lắc đầu. Vừa rồi anh ta vừa nghe Tô Dung giải thích vừa tự suy nghĩ, hoàn toàn quên mất hai người họ hoàn toàn không sống chung một tòa nhà.

Bây giờ chắc cũng sắp năm giờ rồi, anh ta phải nhanh chóng về nhà, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nhưng trước khi đi, anh ta suy nghĩ một chút rồi viết: "Cái gương của tôi có chức năng quay phim, nếu cô không phiền thì tám giờ rưỡi chúng ta gặp nhau ở phòng ăn, cô có thể xem nội dung tôi quay được."

Việc này sẽ tiện lợi hơn nhiều, Tô Dung không từ chối, gật đầu đồng ý, kiên trì nguyên tắc công bằng, công chính, lại nhắc nhở thêm một câu: "Câu cuối cùng của quy tắc thứ mười phần quy tắc cư dân "Bạn chỉ có thể ra ngoài sau khi đội tuần tra mang quần áo đi" là sai."

Nghe vậy, anh Tiền mở to mắt, ngây người một lúc rồi mới móc ra năm trăm tệ đưa cho Tô Dung, anh ta nghiêm túc nói bằng khẩu hình: "Cảm ơn, tôi biết rồi."

Anh ta không hỏi Tô Dung biết được chuyện này thế nào, đã dám tham gia Quái đàm quy tắc cố định, thì ai mà chẳng có bí mật riêng?

Số tiền này không đủ để bày tỏ lòng biết ơn của anh ta, nhưng cũng coi như là tấm lòng. Nếu thật sự gặp phải tình huống như vậy, thì hai lần nhắc nhở của Tô Dung cũng tương đương với cứu mạng anh ta hai lần, không thể không biết ơn cô.

Đợi anh Tiền đi rồi, Tô Dung mới rẽ vào một con phố khác, đi trở về tòa nhà số 2, rồi đi vào. Đây mới chính là tòa nhà mà cô đang ở.

Không phải vì cô cảm thấy anh Tiền sẽ hại mình, chỉ là lòng người không thể không phòng. Đến bây giờ bọn họ vẫn chưa biết bị bắt đi sẽ thế nào, nếu như có chức năng trích xuất trí nhớ thì chẳng phải sẽ có vấn đề sao?

Về đến nhà, phòng khách không có một bóng người. Người anh trai đi ra ngoài vào buổi tối không biết bây giờ đang ở đâu, đã về chưa. Để tránh cảnh tượng hai người chạm mặt nhau trực tiếp, Tô Dung vội vàng quay trở về phòng mình.

Bây giờ là năm giờ, mặc dù có thể đi ăn sáng rồi nhưng chẳng có ai ra ngoài giờ này, cô định ngủ một giấc, trước tiên là hồi phục tinh thần, sau đó ra ngoài xem có gì bất thường không.

Nhưng trước khi cô ngủ còn một việc phải làm, tối hôm qua cô vừa xem xong quy tắc thì đã ra ngoài, chưa kịp xem nội dung video hôm nay có gì. Nội dung video là đường dây giao lưu rộng rãi nhất giữa các điều tra viên trong quái đàm quy tắc này, nhất định phải xem.

Cô mở "Nền tảng giao lưu khu dân cư Hương Thảo", đã đến ngày mới. . . Trong tình lý lại ngoài ý muốn, hôm nay quả nhiên có nhiều video không phải bạo lực. Nhưng không phải tất cả đều là tiểu thuyết hỏa táng tràng như Tô Dung đăng tải, mà là muôn hoa đua nở, trăm nhà đua tiếng.

Video hot nhất là video của một nhóm nhạc rock, có người đánh trống, có người đánh guitar, có người đánh ghita bass, còn có một ca sĩ chính, hát một bài nhạc rock rất kinh điển, rất cuồng nhiệt.

Có thể thấy họ thực sự yêu thích âm nhạc, mỗi người đều chơi rất chăm chú. Buổi biểu diễn hết mình cũng nhận được sự ủng hộ của cư dân, độ hot vô cùng cao. Ban nhạc này có tổng cộng bốn người, mỗi người đều đăng một video, trực tiếp chiếm trọn bốn vị trí đầu.

Nhưng nói đi thì nói lại, hát nhạc rock trong khu dân cư theo lý sẽ bị tố cáo là làm phiền người khác, họ không bị tố cáo thì hẳn là có đạo cụ gì đó có thể chặn tiếng ồn.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 837



Video tiếp theo cũng rất thú vị, là video giặt thảm. Không biết người này tìm đâu ra chiếc thảm bẩn như vậy, dùng một loạt đồ nghề mua ở siêu thị để giặt sạch nhanh chóng. Phải nói là xem rất đã, Tô Dung cũng không nhịn được mà xem thêm hai phút nữa, sau đó mới ép mình chuyển sang video tiếp theo.

Video tiếp theo là video ngoáy tai, dụng cụ dùng có lẽ cũng mua ở siêu thị. Những người này đúng là biết tận dụng đồ đạc, thứ gì cũng có thể tìm thấy ở siêu thị. Vì hôm qua cố ý đi siêu thị một chuyến nên Tô Dung biết siêu thị có bán đồ này. Nhưng cô hoàn toàn không ngờ rằng nó còn có thể dùng để làm video.

Lại mất thêm hai phút nữa, cô kiềm chế bản thân, tiếp tục xem tiếp. Những video tiếp theo chủ yếu là một số cách xả stress đơn giản, như bóp mì tôm, cắt xà phòng, tô màu...

Có thể thấy mọi người rất thông minh, cũng rất sáng tạo, trực tiếp chiếm lĩnh top đầu. Phía sau cũng có một số người học theo Tô Dung làm video về tiểu thuyết, nhưng độ hot chắc chắn không bằng những thứ mới lạ, nhưng ít nhất sẽ không bị đào thải.

Độ hot của video mà Tô Dung tự đăng lúc mười hai giờ thì bình thường, nhưng bây giờ cô cũng không cần độ hot nữa. Trở thành một trong mười người đứng đầu là có thể nhận được quy tắc ra ngoài vào ban đêm, sau đó chỉ là phần thưởng cho số lần được vi phạm quy tắc cộng dồn thôi. Cô thường không vi phạm, chỉ cần không rớt xuống dưới hạng một trăm là không sao.

Xem thêm rất nhiều video nữa, cuối cùng Tô Dung cũng thu được một số thông tin hữu ích.

Một điều tra viên đã vào bếp của phòng ăn, cô ta viện cớ muốn kiểm tra vệ sinh bếp ăn. Nhìn từ góc nhìn của cô ta, trong bếp của phòng ăn, có một số nhân viên mặc quần áo trắng đang nấu ăn.

Nhiều nơi treo những sản phẩm giống như vịt quay, ngoài ra còn có một số nguyên liệu thông thường. Trên bếp đang đun nấu, thoạt nhìn không khác gì một căn bếp bình thường.

Nhưng Tô Dung, người đã từng khám phá vào ban đêm, tất nhiên có thể nhận ra nhiều vấn đề từ đó, "vịt quay" chính là những thứ bằng kim loại, nhân viên mặc quần áo trắng và nhân viên làm việc ban đêm đều là một người.

Vậy những nhân viên này cũng không cần nghỉ ngơi như nhân viên thu ngân của siêu thị sao? Tô Dung nhíu mày, trong lòng gần như đã khẳng định những kẻ này không phải là con người. Không phải là con người, lại có yếu tố kim loại, chẳng lẽ những kẻ này là người máy?

Giả thuyết này rất hợp lý, có thể giải thích hoàn hảo tại sao chúng không cần ngủ nghỉ, cũng như cách phán đoán cứng nhắc của đội tuần tra trước đó. Thậm chí cả hành động kỳ quặc của chúng khi nghe thấy hành vi bất lịch sự cũng đều có thể giải thích được, đó là do cài đặt theo chương trình.

Nếu chúng thực sự là người máy, thì chỉ có những nhân viên phục vụ khu dân cư là người máy hay tất cả mọi người đều là người máy? Chủ nhân ban đầu của thân phận này có phải là người thật vô tình lạc vào khu dân cư người máy hay có thân phận đặc biệt nào đó?

Ngoài ra, nếu mọi người đều là người máy, thì tại sao lại có ba sự khác biệt vào ban đêm? Có thể chắc chắn rằng, ngoại trừ những cơ thể mà các điều tra viên chiếm giữ, những dân địa phương khác cũng có sự khác biệt. Chỉ là sự khác biệt này là gì thì Tô Dung không thể biết được.

Tinh thần có chút mệt mỏi, cô tắt máy tính, xoa xoa giữa hai lông mày, nằm lên giường ngủ một giấc ngắn. Đối với Tô Dung của thế giới cũ, thức đêm là một chuyện thường tình. Gặp phải vụ án lớn thì có khi mấy ngày không ngủ.

Nhưng Tô Dung của thế giới này lại không thức đêm nhiều, hoặc theo trí nhớ của Tô Dung thì Tô Dung của thế giới này có chế độ sinh hoạt rất quy củ, năm giờ dậy, mười giờ đi ngủ, không gì lay chuyển được.

Điều này dẫn đến việc thức đêm bây giờ đối với cơ thể này của cô có chút quá sức, nếu không có cà phê giúp tỉnh táo thì vẫn nên nghỉ ngơi một chút thì hơn.

Nếu ở thế giới thực thì không ngủ cũng chẳng sao, cùng lắm thì tinh thần hơi mệt mỏi. Nhưng trong thế giới của quái đàm quy tắc, tinh thần mệt mỏi có nghĩa là dễ bị "Nó" thừa cơ xâm nhập, đây là một chuyện rất nguy hiểm. Vì vậy, cô phải ngủ.

Tám giờ sáng, sau khi ngủ chưa tới ba tiếng, Tô Dung đã thấy vô cùng tỉnh táo. Cô duỗi người, nhanh chóng ăn sáng rồi bước ra khỏi cửa phòng.

Theo dõi camera ở nhà hôm qua, cô chỉ cần về nhà lúc năm giờ, còn trước đó thì đừng về, tránh rắn nghe tiếng động mà bỏ chạy.

Bố đang ngồi trên ghế sofa xem tivi, thấy Tô Dung đi ra, liền ra lệnh: "Đi tắt tivi cho bố, bố không muốn xem nữa."

"Hôm nay đều không định xem nữa sao?" Tô Dung hỏi.

." . . Không phải?" Bố khựng lại một chút, có vẻ bối rối, "Chờ một chút nữa lại xem."

"Vậy thì đừng tắt tivi." Tô Dung khẳng định chắc nịch, "Tắt bật tivi liên tục rất tốn điện, chắc bố không muốn lãng phí đúng không?"

Đây chính là ma pháp đánh bại ma pháp trong truyền thuyết, nhất thời bố không nói nên lời, một lát sau lại tỏ vẻ không quan tâm, phẩy tay: "Được rồi nghe tùy con, con mau đi ra ngoài đi."

Tô Dung: "..."

Trong lòng cô lập tức có tính toán, chẳng thèm để ý đến ông ta, trực tiếp mở cửa. Cửa vừa mở, đúng như dự đoán, trên sàn nhà có thứ cô rất không muốn nhìn thấy —— một bộ đồng phục màu xanh lá gấp vô cùng lộn xộn.

Dù đã lường trước hết thảy, nhưng khi tận mắt chứng kiến, Tô Dung vẫn không khỏi thở dài.

Cô thực sự không muốn đối mặt với tình huống phức tạp thế này, nhất là khi biết quy tắc có sai lầm, chẳng hề đưa cho cô cách giải quyết đúng đắn.

Thôi, dù sao cũng phải gọi điện trước đã. Tô Dung quay lại, tiến đến thực hiện cuộc gọi đầu tiên. Điện thoại bàn ở nhà cô chỉ có thể kết nối với một số duy nhất, đó chính là số của đội tuần tra.

Bên kia nhanh chóng bắt máy, Tô Dung trầm ngâm đôi chút rồi nói ngắn gọn: "Trước cửa nhà tôi xuất hiện một đống quần áo bừa bộn, làm ơn hãy đến xử lý gấp. . . Nhân tiện, bộ đồng phục này do các anh phát cho tôi phải không?"

Theo gợi ý của Công cụ nhắc nhở ô nhiễm, những câu trước đó trong quy tắc này đều không sai, đội tuần tra đúng là cần phải đốt và mang đống quần áo đó đi. Nhưng cô thì không thể rời khỏi đây.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 838



Điều này có nghĩa là cách xử lý theo quy tắc là đúng, nhưng chưa đủ toàn diện, chắc chắn vẫn còn thiếu một bước quan trọng nào đó.

Trong cuộc gọi vừa rồi, Tô Dung bất chợt nhận ra một điều, đó là nếu đội tuần tra có thể xử lý bộ quần áo có vấn đề này, thì có lẽ họ biết một số thông tin nội bộ.

Vì vậy, cô mới hỏi như vậy.

Nếu bộ quần áo này thực sự là do họ tặng, thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn. Nếu không, cô cũng có thể biết được bộ quần áo này do ai tặng, từ đó suy ra mình nên làm gì.

Đầu dây bên kia là một cô gái, trả lời rành mạch, vừa mở miệng đã có giọng điệu của một nhân viên chăm sóc khách hàng lâu năm: "Vâng ạ hôn hôn, chúng tôi sẽ đến ngay. Bộ quần áo này đúng là do chúng tôi đặt trước cửa, xin hỏi có vấn đề gì không ạ?"

Nghe câu trả lời này, Tô Dung mừng thầm: "Tôi có thể hỏi tại sao lại để bộ quần áo này trước cửa nhà chúng tôi không? Bộ quần áo này có tác dụng gì?"

"Xin lỗi cô hôn hôn, tôi không biết." Cô gái trả lời một cách ngại ngùng, "Chúng tôi chỉ chịu trách nhiệm thực hiện mệnh lệnh."

Tô Dung nhanh nhạy nắm bắt từ khóa, nhướng mày, truy hỏi: "Mệnh lệnh của ai?"

"Mệnh lệnh của cấp trên ạ hôn hôn."

Nói một câu lại hôn hôn một cậu, Tô Dung nghe mà đau cả đầu. Nhìn ra đối phương muốn dây dưa với cô, cô đương nhiên sẽ không thuận theo ý đối phương. Nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Quần áo do các người để lại, vậy làm phiền tiện thể tặng tôi một bộ quần áo mới đi, phải là loại chỉnh tề."

Đây là cách xử lý khả thi nhất mà cô có thể nghĩ ra.

Mặc dù quy tắc thứ mười đã bị "Nó" che giấu một phần cách xử lý thực sự, nhưng vì tính cân bằng của quái đàm quy tắc, điều tra viên nhất định có thể tìm thấy manh mối ẩn ở nơi khác.

Cô nghĩ đi nghĩ lại, gợi ý khả thi nhất chính là nửa phần đầu của quy tắc thứ mười. Nếu quần áo bình thường thì hãy mặc vào rồi đi ra ngoài. Điều này cũng có nghĩa là nếu quần áo xuất hiện ở cửa thì điều tra viên phải mặc vào. Bây giờ quần áo bị làm lộn xộn không thể mặc được nữa, nhưng điều này không có nghĩa là điều tra viên không cần mặc quần áo.

Có lẽ chỗ "Nó" che giấu chính là điểm này.

"Vâng, chúng tôi sẽ mang quần áo mới đến. Xin hãy chờ chúng tôi một lát." Nghe nhân viên chăm sóc khách hàng nói xong, Tô Dung liền cúp điện thoại.

"Sao con vẫn chưa ra ngoài?" Bố không xem tivi nữa mà chăm chú nhìn cô. Ông biết Tô Dung đã tìm được cách giải quyết đúng đắn, nếu đội tuần tra đến thì không thể bắt lỗi cô được nữa, tự nhiên ông muốn cô ra ngoài ngay bây giờ.

"Bố đang đuổi con đi sao?" Nhưng Tô Dung làm sao có thể bị ông thuyết phục, cô phản công thẳng thừng, "Vừa hay lát nữa đội tuần tra sẽ đến, hay là chúng ta cùng để họ đánh giá xem ai đúng ai sai?"

." . . Không cần đâu." Bố bực bội ngậm miệng lại.

Sau vài ngày ở chung, ông đã thấy cô con gái bây giờ ăn nói lưu loát đến mức ông không thể nói lại được. Nếu đội tuần tra đến, chắc chắn ông sẽ bị bắt vào, tốt nhất là không nên tiếp tục tìm đường c.h.ế.t nữa.

Không lâu sau, đội tuần tra đến. Có tổng cộng ba người, trong đó có một người là Tần Phong. Thấy anh ấy, Tô Dung ngạc nhiên trong giây lát, sau đó hiểu ra.

Đúng rồi, Tần Phong cũng là điều tra viên, cũng phải đối mặt với vấn đề tương tự. Có cơ hội như vậy, anh ta nhất định phải nghĩ mọi cách để tham gia.

Khi thấy người cầu cứu lại là Tô Dung, Tần Phong cũng ngẩn người. Nhưng anh ấy nhanh chóng nhận ra rằng, có lẽ điều kiện để quần áo xuất hiện trước cửa chính là phải ra ngoài vào ban đêm.

Anh ấy quay lưng lại với mọi người, khẩu hình miệng nói với Tô Dung ba chữ "chiều gặp", rồi bắt đầu giả vờ làm việc cùng các đội viên tuần tra khác.

Họ đốt cháy bộ đồ đó bằng bật lửa, sau đó đưa cho Tô Dung một bộ đồ mới, có màu xanh lá cây ngay ngắn. Sau khi nhận được sự đánh giá hài lòng từ cô, họ cùng nhau rời đi một cách gọn gàng.

Tô Dung thay bộ đồ mới vào, nhìn về phía bố: "Con đi ra ngoài đây."

"Ừ." Bố nói một cách không kiên nhẫn, hoàn toàn không muốn quan tâm đến "đứa con gái nổi loạn" này.

Sau khi nhìn thấy dáng vẻ đó của ông ta, cuối cùng Tô Dung cũng yên tâm, bước nhanh ra khỏi cửa, trước tiên là đến phòng ăn. Cô và anh Tiền đã hẹn nhau sẽ đến phòng ăn, bên đó còn có manh mối mà cô muốn xem, đương nhiên không thể bỏ lỡ.

Đến phòng ăn, anh Tiền đã đợi ở một góc rồi. Anh ta mặc một bộ đồng phục màu xanh lá cây giống như Tô Dung, thấy Tô Dung đi tới liền giơ ngón tay cái với cô: "Cô đoán đúng rồi, tôi về nhà chưa được bao lâu, mở cửa phòng ra đúng là đã thấy bộ đồng phục màu xanh lá. Nhưng may là nó đã được xếp gọn gàng, không cần tôi phải động não nữa."

Sau khi nghe Tô Dung nói câu cuối cùng của quy tắc thứ mười là sai, anh ta nhận ra nếu thực sự là quần áo lộn xộn, thì anh ta có lẽ phải suy nghĩ xem cần có điều kiện gì mới có thể ra ngoài một cách an toàn.

Việc này, nếu lỡ đoán sai, thì cái giá phải trả sẽ là mạng sống, điều này đã khiến anh ta lo lắng trong một thời gian dài.

May mắn cuối cùng phát hiện đó là quần áo xếp gọn gàng, khiến anh ta thực sự thở phào nhẹ nhõm. Nhìn thoáng qua Tô Dung, anh cười nói: "Có vẻ như cô cũng giống tôi?"

"Không, chúng ta không giống nhau." Tô Dung đau khổ nói, "Quần áo của tôi bị xếp lộn xộn."

Anh Tiền: "..."

Anh ta ho một tiếng, nhanh chóng phản ứng lại: "Vậy cách làm đúng đắn thực sự là đốt hết quần áo rồi lấy một bộ mới à?"

"Đúng vậy, những bộ quần áo đó vốn dĩ là do đội tuần tra đặt ở đó, vì vậy để họ lấy một bộ mới là được." Tô Dung gật đầu, lại nói, "Thêm nữa, nguyên nhân quần áo bị xáo trộn có lẽ là do đã gặp người thân."

Theo suy đoán của cô, rất có thể quần áo của cô bị xáo trộn là do người anh trai trở về làm xáo trộn. Mặc dù cô không biết làm như vậy sẽ có hậu quả gì, nhưng dù sao thì chuyện này chắc chắn có liên quan đến anh trai.

"Thì ra là vậy, không biết trong nhà tôi sẽ có ai ra ngoài vào buổi tối. May quá, tôi không gặp." Anh ta thở phào nhẹ nhõm, đợi Tô Dung ngồi xuống bên cạnh, không nói nhảm, trực tiếp lấy gương ra, mở chức năng quay phim.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 839



Như anh Tiền đã nói, chiếc gương này phản chiếu chính xác cảnh tượng bên trong phòng ăn. Góc nhìn có lẽ ở một góc nào đó, nhưng góc này được chọn rất khéo léo, có thể bao quát hầu hết cảnh tượng trong phòng ăn.

Những ai dám tham gia Quái đàm quy tắc cố định đều không phải là hạng xoàng, đặc biệt là khi đã đến thời điểm quan trọng này, những điều tra viên muốn tham gia sẽ càng phải cẩn trọng hơn, tránh làm hại mình và làm hỏng chuyện lớn.

Những điều tra viên như anh Tiền không có nhiều đạo cụ quái đàm, cho nên đã tìm hiểu thtaj kỹ đạo cụ quái đàm mình có, cách sử dụng cũng đã nắm rõ trong lòng bàn tay. Thậm chí có những điều tra viên còn thiết lập cách đánh chuyên dụng để phối hợp với đạo cụ.

Anh Tiền chính là loại điều tra viên này, vì vậy mới có thể dễ dàng tìm được góc nhìn trộm hoàn hảo như vậy.

Nhìn vào đồng hồ trên tường bên trong phòng ăn, có thể thấy bây giờ là bốn giờ bốn mươi lăm. Các nhân viên trong phòng ăn vẫn đang khẩn trương làm việc, cố gắng hoàn thành công việc một cách nhanh nhất có thể.

4 giờ 51 phút, họ như nhận được chỉ thị nào đó, đồng loạt dừng tay. Băng chuyền sắp đưa vào lò nung cũng dừng lại, không có ý định làm thêm giờ.

Mấy nhân viên cùng nhau vào phòng sau, đóng cửa lại.

Lại thêm năm phút trôi qua.

"Rắc."

Tiếng máy móc hoạt động vang lên trong phòng ăn, giây tiếp theo, những băng chuyền, lò nung, đống kim loại đều đồng loạt chìm xuống theo sàn nhà, rất nhanh, một tấm sàn khác lại nổi lên, trên đó bày biện những bộ bàn ghế quen thuộc , đó mới chính là bộ mặt thật sự của phòng ăn vào ban ngày.

Hai người lặng lẽ nhìn cảnh này, đợi mọi thứ lắng xuống, nhìn nhau, đồng thanh nói: "Tầng hầm!"

Tấm sàn dành riêng cho ban đêm vừa rồi đã được hạ xuống, rõ ràng là đã được đặt xuống tầng hầm. Nói cách khác, ít nhất là dưới phòng ăn này chắc chắn có tầng hầm.

Anh Tiền vui mừng khôn xiết, không ngờ rằng tầng hầm vẫn luôn không có tin tức gì lại có thể dễ dàng tìm thấy như vậy. Anh ta lập tức nghĩ ra cách: "Ngày mai trước 5 giờ, chúng ta sẽ lẻn vào phòng ăn, sau đó chỉ cần đợi lúc đổi sàn là được. Đến lúc đó, chúng ta sẽ trực tiếp xuống tầng hầm thám hiểm."

"Không ổn lắm." Tô Dung lắc đầu, không hề bị sự ngạc nhiên ập đến làm choáng váng, lý trí nói, "Nếu anh đi xuống từ đó, khi muốn ra ngoài phải đợi cả một ngày. Cả một ngày ở dưới đất, anh tự suy nghĩ thử xem có nguy hiểm hay không."

Lợi ích lớn nhất khi vào từ cửa vào chân chính là có thể ra vào bất cứ lúc nào. Nếu đi vào khoảng bốn rưỡi thì vẫn còn hai cách để ra ngoài, độ an toàn được tăng lên đáng kể.

Còn nếu đi thẳng theo sàn nhà xuống tầng hầm thì sẽ không có cách giải quyết thứ hai. Điều tra viên không thể ảo tưởng mình có thể tìm thấy lối thoát thực sự ở bên dưới, chuyện như vậy là chuyện có xác suất nhỏ, không muốn c.h.ế.t thì đừng hy vọng.

Trước đó, trong quái đàm quy tắc mà Tô Dung trải qua có rất nhiều cơ sở tương tự, ví dụ như tầng hầm của "Du thuyền người cá", ví dụ như sân thượng của "Ký túc xá số 44", ví dụ như nhà máy chế biến của "Công ty đồ hộp tiểu thịt tươi".

Tóm lại, theo kinh nghiệm của cô, những nơi này có khả năng bị ô nhiễm, ở càng lâu thì ô nhiễm càng nặng. Nếu thực sự ở lại một ngày thì e rằng không cần phải nghĩ đến chuyện ra ngoài nữa.

Vì vậy, nếu có thể thì cô hy vọng tìm thấy lối vào chính xác, đi xuống từ lối vào chắc chắn sẽ an toàn hơn nhiều so với đi xuống từ đây.

Nghe cô giải thích, anh Tiền cũng có vẻ bình tĩnh hơn: "Cô nói đúng, không thể tùy tiện dùng cách này vào trong. Nhưng nếu tầng hầm ở trong phòng ăn thì lối vào tầng hầm hẳn cũng ở trong phòng ăn. Trước mắt cũng đã tìm những chỗ khác rồi, vậy thì chỉ có thể ở trong bếp. Hôm nay có muốn cùng nhau nghĩ cách trà trộn vào trong để xem không?"

"Nói sau đi." Tô Dung liếc nhìn vào trong phòng ăn, đứng dậy. "Tôi đi siêu thị một lát đã."

Chuyện này không cần vội vàng, dù sao hôm nay cô cũng hẹn gặp khá nhiều người ở phòng ăn. Tận dụng khoảng thời gian rảnh rỗi, đi đến những nơi khác nhìn một chút cũng tốt. Ai biết được lúc nào nơi khác lại xuất hiện chuyện mới lạ? Cô rất tự tin vào vận may của mình, đi nhiều nơi chắc chắn sẽ gặp chuyện.

Vừa đến cửa siêu thị, Tô Dung đột nhiên nghe thấy một cô gái tức giận gọi mình: "Này! Video gì đó hôm qua là do cô đăng phải không?"

Ồ, chuyện mới không phải đã đến rồi sao?

Tô Dung vốn có trí nhớ rất tốt, vừa nghe thấy giọng nói này, cô lập tức nhớ ra ngay. Đây là cô gái trước đó đã cố lừa mình ở cửa siêu thị.

Sao cô ta lại đột nhiên tìm mình? Cô nghi hoặc quay người lại, theo hướng giọng nói truyền đến, quả nhiên thấy cô gái đó.

Cô gái đi đến, vô cùng tức giận hỏi lại: "Video tiểu thuyết đứng top 1 ngày hôm qua có phải là cô đăng hay không?"

Không đợi Tô Dung trả lời, cô ta đã tiếp tục: "Cô chối cũng vô ích, tôi đã nghe giọng cô bốn năm lần, rõ ràng là giọng cô, cô..."

"Là tôi." Tô Dung cắt ngang lời cô ta, "Có vấn đề gì sao?"

Nghe cô thừa nhận, cô gái kia khựng lại một chút, sau đó nhìn cô với vẻ không thể tin nổi: "Đến giờ cô vẫn không biết lỗi của mình sao? Đều tại cô, bây giờ những người khác cũng bắt đầu làm như vậy!"

Mặc dù không có Tô Dung, chắc chắn vẫn có người khác nhận ra phương pháp này, cô chỉ là người đầu tiên làm điều đó mà thôi. Nhưng xét về hiện tượng, đúng là sau khi cô đăng video giải tỏa căng thẳng phi bạo lực, những người khác mới bắt chước và học theo.

Tuy nhiên vấn đề là — "Vậy thì như thế nào?"

"Vậy thì như thế nào? Ha? Cô đang thách thức à!" Nghe câu hỏi của Tô Dung, cô gái càng trở nên tức giận, "Cô sẽ khiến tất cả chúng ta c.h.ế.t đấy!"

Nghe được câu nói này, Tô Dung nhíu mày, một cảm giác như kích hoạt một NPC quan trọng vậy. Cô gái này có thể là mảnh vỡ của "Nó" không? Nhìn qua đúng là có mấy phần giống.

Cô lộ ra vẻ nghi ngờ, thành khẩn nói: "Xin lỗi, tôi không biết cô đang nói gì, nhưng tôi nghĩ chúng ta có thể đi nơi khác nói chuyện. Nếu tình hình vẫn chưa quá tồi tệ, tôi cũng hy vọng có thể sửa chữa lỗi lầm của mình."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back