Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm

Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 810



Không, khoan đã? Tô Dung đột nhiên nhíu mày. Nhận ra rằng những thứ này có lẽ không phải là cát đá vụn thông thường, mà là nam châm bột sắt.

Điều này hoàn toàn phù hợp với quy tắc thứ năm trong nhật ký của Hoan Hoan: Phần lớn đồ ăn mẹ nấu không có vấn đề gì. Nhưng nếu bạn nhìn thấy bên trong có pin, nam châm hoặc những thứ tương tự, hãy nhớ phải đi ra ngoài ăn.

Tuy nhiên, quy tắc thứ năm chỉ nói khi gặp phải những thứ này ở nhà thì có thể ra ngoài ăn, nhưng lại không nói phải làm sao nếu gặp phải những cái này ở nhà ăn bên ngoài.

Rõ ràng là không thể ăn thứ này, nhưng cũng không thể vứt đi. Việc lãng phí thức ăn chắc chắn là hành vi thiếu văn minh, nhưng nói đi thì nói lại, việc nhét bột nam châm vào trong bánh bao chẳng phải cũng là một cách lãng phí thức ăn hay sao?

Mặc dù nghĩ vậy, nhưng lý trí mách bảo Tô Dung rằng cho dù cô có đi hỏi thì cũng vô ích. Không thể chỉ có mình cô gặp phải thứ này, nhưng những người xung quanh đều không có bất kỳ phản ứng nào, điều đó chứng tỏ rằng trong mắt họ, đây là chuyện bình thường.

Nếu đi hỏi về những thứ bình thường, trong tình hình hiện tại, không chừng sẽ bị quy thẳng là gây rối rồi bị bắt. Tô Dung không hề nghi ngờ mức độ hiểm ác của quái đàm quy tắc này.

Cứ như thế này thì c.h.ế.t mất, rõ ràng không có nguy hiểm gì lớn, nhưng lại cứ gây khó dễ cho cô. Cũng chẳng trách những dân địa phương lại đăng tải video bạo lực lên trang web, ngay cả bản thân cô bây giờ cũng muốn xem loại video đó để giải tỏa.

Phải làm sao đây? Bây giờ cô vừa không thể lãng phí thức ăn, vừa không thể ăn thứ này. Tô Dung đi đến trước cửa sổ bán cơm, hỏi xem có thể gói mang đi được không. Nhưng bên kia mỉm cười lắc đầu từ chối, dứt khoát nói: "Xin lỗi, chúng tôi không phục vụ yêu cầu này."

Tô Dung thở dài ngồi xuống, kinh nghiệm đối mặt với những quái đàm quy tắc nhiều lần mách bảo cô rằng khi sự việc lâm vào bế tắc, xem lại các quy tắc liên quan chắc chắn sẽ không sai.

Nhưng bây giờ, quy tắc liên quan đến tình huống này chắc chắn là quy tắc thứ năm trong nhật ký của Hoan Hoan. Những cái trước không có tác dụng gì, vậy thì chỉ có thể là câu cuối cùng mới có tác dụng. Câu cuối cùng của quy tắc này là Bạn có thể không ăn, nhưng đừng để họ biết, điều đó sẽ khiến họ nổi giận. .

Ban đầu, Tô Dung vẫn luôn cho rằng "họ" trong câu này là chỉ bố mẹ và anh trai, nhưng bây giờ xem ra, có lẽ không chỉ là họ, mà còn có người khác nữa.

Chỉ cần không bị phát hiện là được rồi sai? Đối với Tô Dung mà nói thì điều này không khó, chỉ là phải hy sinh một số đạo cụ quái đàm mà thôi.

Vậy thì chọn mày đi! Ví sinh tiền!

—-

Tô Dung ngồi ở góc, có làm gì thì người khác cũng không để ý. Dù có hơi có lỗi với Ví sinh tiền nhưng cô cũng chẳng còn cách nào khác, không thể nhét vào miệng rồi mang ra ngoài được đi? Một xửng bánh này có đến sáu cái, dù không to lắm nhưng cũng không phải là thứ cái miệng cô có thể nhét hết vào được trong một lần.

Bản thân Ví sinh tiền là một đạo cụ quái đàm nên không cần lo bị ô nhiễm. Cũng không cần lo lắng cho những thẻ bài đạo cụ. Vì vậy Tô Dung chỉ lấy hết tiền quái đàm ra, cô không muốn sau này mỗi khi móc tiền ra lại toàn là mùi bánh bao.

Đến khi nhét hết vào trong, cô thở dài, múc một thìa canh trứng, sau khi xác nhận bên trong không có vật lạ, cô mới từ từ uống từng ngụm một.

Đột nhiên, một người không xa bưng xửng bánh của mình đứng dậy, đi đến trước cửa sổ: "Sao trong bánh bao của tôi lại có cát thế này? Đây là không tuân thủ quy tắc?"

Ngay khi vừa nói xong, sắc mặt của bà thím bán cơm lập tức sa sầm lại, lớn tiếng nói: "Có người gây chuyện!"

Ngay giây tiếp theo, hai bảo vệ của đội tuần tra mặc áo xanh dương lao vào, trực tiếp bắt giữ người đàn ông đó. Người đàn ông lúc này vẫn chưa nhận thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, vẫn cho rằng mình đúng.

Anh ta đưa xửng bánh cho hai người kia xem: "Các anh xem, rõ ràng là xửng bánh này chưa được vệ sinh sạch sẽ, bán như vậy chẳng phải là lừa dối người tiêu dùng sao?"

Hai nhân viên kia đúng là có nhìn kỹ hơn hai lần, sau đó mặt lạnh đưa thẳng người đàn ông đi.

Có lẽ người này không thông minh lắm, nhưng cũng không hoàn toàn mất hết lý trí. Tô Dung nhìn ra được, chắc là lúc trước dọc theo đường đi người này đều dùng suy luận ngược lại đánh bại những người thích bới móc kia, cho nên lúc này ở trong nhà ăn ăn cũng cảm thấy có thể dùng phương pháp này để vượt qua cửa ải này.

Anh ta nghĩ rất tốt, nhưng không ngờ người khác cũng không ngu ngốc. Nếu phương pháp này thực sự hiệu quả, tại sao không ai hành động?

Tô Dung vừa định thu hồi tầm mắt lại, nhưng ngay giây tiếp theo lại bình tĩnh nhìn chằm chằm vào cô gái đang ngồi đối diện.

Cô gái cũng đang nhìn cô, ánh mắt lộ ra vẻ tự tin: "Là?"

Tô Dung gật đầu: "Ừ."

Thấy cô gật đầu, vẻ mặt cô gái trở nên nghiêm trọng: "Bây giờ chỉ còn lại ba trăm hai mươi người."

Nghe vậy, vẻ mặt của Tô Dung cũng trở nên nặng nề. Cô đã hiểu, đối phương đang nói đến số lượng điều tra viên còn lại hiện tại. Chỉ trong một ngày hôm qua, quái đàm quy tắc này đã g.i.ế.c c.h.ế.t gần một nửa số điều tra viên.

Chắc chắn không chỉ vì đợt c.h.ế.t tối qua, còn có một số lý do khác mà họ không biết.

Đối phương đã đưa tin trước, Tô Dung cũng đáp lễ: "Nếu cô gặp phải loại người muốn đưa cô xuống tầng hầm, hãy từ chối, nhưng đừng tải video lên."

Nghe câu này, cô gái hơi mở to mắt, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, vẫn giữ thái độ nghi ngờ: "Sao cô biết?"

"Tôi thấy có thấy một điều tra viên đã tải video lên, tôi hỏi anh ta còn ở đó không, anh ta không trả lời tôi." Tô Dung nói, "Đợi tối nay tôi về nhà nếu anh ta vẫn chưa trả lời tôi, thì cơ bản là đã xác định rồi. Nhưng dù thế nào đi nữa, tốt nhất vẫn không nên tải lên."
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 811



Nghe vậy, cô gái nghiêm túc gật đầu: "Tôi biết rồi, ngày mai tôi sẽ đến đây, hy vọng có thể đợi được cô."

"Cô có suy nghĩ gì về ký ức của những người ở đây không?" Tô Dung hỏi. Hôm qua cô đã thăm dò một hai người, vốn định hôm nay sẽ tiếp tục thăm dò, nhưng hôm nay mọi người đều không bình thường, khiến cô không có cơ hội nói chuyện.

Nhiều khi nói nhiều quá cũng dễ sai, lỡ lời là bị đội tuần tra bắt đi. Giờ thì chỉ còn cách xem xem có thể moi được thông tin gì từ những người điều tra khác hay không thôi.

Quả nhiên, về vụ việc này thì cô gái cũng có phát hiện. Cô ấy tự giới thiệu trước: "À đúng rồi, trong quái đàm quy tắc này tôi tên là Diệp Vũ."

"Tôi tên là Lý Hoan Hoan."

"Nhà tôi chỉ có bà và một đứa em trai, bà nhớ rất nhiều chuyện, đối đáp lưu loát, chỉ có điều không nhớ chúng tôi chuyển đến khu này từ lúc nào. Em trai tôi còn nhỏ, nhớ được rất ít chuyện, nhưng nó bảo chúng tôi chuyển đến đây từ một năm trước, bà thì bảo nó nhớ nhầm. Tôi không biết ai nói đúng nữa."

Nói đến đây, Diệp Vũ không nhịn được mà thở dài: "Nhưng mà quả thực có nhiều điều bất hợp lý, em trai tôi còn nhỏ, không nhớ rõ nhiều chuyện thì tôi cũng hiểu. Nhưng bà tôi tuổi đã cao thế rồi, mà lại nhớ được nhiều chuyện đến vậy, tôi thấy khó hiểu quá."

Cô ấy tự phân tích: "Hơn nữa, thằng em tôi bây giờ cũng chỉ mới sáu, bảy tuổi, nó bảo chúng tôi chuyển đến đây từ một năm trước, vậy thì chứng tỏ thời gian chuyển nhà không quá xa. Bà tôi nhớ được nhiều chuyện nhỏ nhặt như vậy, sao lạị quên mất chuyện này chứ?"

"Chỗ không đúng nhất trong chuyện này chính là bà nội của cô, có lẽ vấn đề nằm ở bà ấy. Mọi người trong nhà tôi đều không nhớ chúng tôi chuyển đến vào thời gian nào, trước đó tôi đã hỏi một cặp tình nhân, cô gái trong đó không nhớ, nhưng ngược lại chàng trai lại nhớ. Điều thú vị hơn nữa là, chàng trai hình như nhớ rõ mình có bố mẹ, nhưng cô gái lại nói rằng cả hai đều là trẻ mồ côi."

Khi nói lời này, Tô Dung nhìn chằm chằm cô gái. Cô gái ngay lập tức hiểu ra: "Ý của cô là tôi nên hỏi xem tình hình của bố mẹ tôi sao?"

"Hỏi riêng bà và em trai" Tô Dung nói.

Cô gái sáng mắt, tạo dấu "OK", rồi nói: "Hẹn gặp ngày mai!"

Lúc này cả hai đã ăn xong, mỗi người một hướng. Quái đàm quy tắc này quá lớn, trong trường hợp không có quy tắc phải đi cùng nhau, thì điều tra viên nên hành động một cách độc lập, từ đó mới có thể khám phá bản đồ một cách tối đa.

Theo quy tắc, có ba nơi trong khu dân cư, lần lượt là nhà ăn, siêu thị và phòng tập thể dục. Cô đã đến cả nhà ăn và siêu thị, chỉ còn thiếu phòng tập thể dục.

Hôm qua chỉ là nhìn qua vội vã, cô chỉ biết vị trí của phòng tập thể dục. Lúc này thật sự đến, Tô Dung mới ngạc nhiên mở to đôi mắt, vì số người trong phòng tập thể dục nhiều hơn cô tưởng tượng.

Phòng tập thể dục của "Khu dân cư Hương Thảo" rất lớn, ít nhất lớn hơn ba lần so với phòng tập thể dục "Du thuyền Nhân Ngư". Cho nên bên trong cực đông người, mọi thiết bị tập luyện đều được người khác chiếm đóng. Nam nữ thỏa sức đổ mồ hôi, mỗi người đều cố gắng như là sắp tham gia cuộc thi chọn người mẫu.

Nhìn họ, Tô Dung bỗng nhiên nghĩ ra chuyện gì đó. Đây có phải là cách họ xả stress không? Xả stress cho những sự tức giận không có chỗ để thể hiện trong cuộc sống. Nếu thực sự như vậy, không chỉ có xem video bạo lực mới giúp họ xả stress. Nếu tập thể dục có thể, thì những phương pháp khác cũng chắc chắn có thể.

Mặc dù Tô Dung tạm thời không biết xem video bạo lực để giải tỏa cảm xúc có hậu quả gì, nhưng vì đó là kết quả "Nó" muốn tạo ra, nên những điều tra viên này chắc chắn không thể làm như vậy. Theo một cách nào đó, chống đối "Nó" mới là cách sống của bọn họ.

Hiểu được điều này, Tô Dung bước vào phòng tập thể dục. Mặc dù hiện tại có thực sự có chuyện muốn làm, nhưng đã đến nơi rồi, không vào xem thì hơi phí.

Vừa bước vào, cô quay đầu nhìn tờ giấy quy tắc dán trên cửa.

《 Hướng dẫn tập luyện tại phòng tập thể dục Hương Thảo 》

Một, vì sự an toàn của cư dân, cấm ở lại phòng tập thể dục quá một tiếng đồng hồ.

Hai, khi tập luyện tại phòng tập thể dục không được nói chuyện làm phiền người khác đang tập luyện.

Ba, mỗi khu vực trong phòng tập thể dục đều bố trí một huấn luyện viên, có thể tìm huấn luyện viên giúp đỡ. Để phòng ngừa xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, hãy từ chối sự hướng dẫn của người khác.

Bốn, một số máy móc cũ có thể bị hỏng, mong cư dân thông cảm.

Năm, phòng tập thể dục của khu dân cư này mở cửa miễn phí cho cư dân, xin đừng làm hỏng thiết bị.

Trong tờ giấy quy tắc chỉ có năm điều, chỉ có một điều là sai, đó chính là điều cuối cùng.

Tô Dung: "?"

Thật bất ngờ, nửa câu đầu tiên của quy tắc cuối cùng Phòng tập thể dục khu dân cư này mở cửa miễn phí cho cư dân là sai. Phòng tập này thực tế không mở cửa miễn phí.

Nhưng không cần động não cũng biết, họ chắc chắn không thu tiền bằng tệ quái đàm, nếu không thì đã không có quy tắc sai lầm này. Nhưng nếu không thu tệ quái đàm, thì họ lấy gì để khiến cư dân trả tiền công?

Tạm thời không suy nghĩ đến vấn đề này, Tô Dung tiếp tục xem xét những quy tắc khác. Quy tắc đầu tiên rất đáng để suy ngẫm. Theo cách hiểu của Tô Dung, phòng tập thể dục này tồn tại để cư dân trút bỏ cảm xúc.

Một giờ đủ để làm gì? Hơn nữa một giờ này còn bao gồm thời gian nghỉ ngơi, tắm rửa. Tối đa cư dân chỉ có thể tập luyện trong nửa giờ. Nhưng điều này cũng có thể chấp nhận được, vì phòng tập thể dục có rất đông người, nếu không giới hạn thời gian hoạt động của cư dân, thì rất nhiều cư dân sẽ không thể đăng ký.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 812



Tô Dung không có ý định tập luyện, trước khi tìm hiểu rõ ràng họ phải trả gì, cô không thể mạo hiểm tham gia. Ai mà biết được liệu có phải trả bằng giá trị San hay không.

Sau khi đi một vòng, cô nhíu mày chặt hơn. Tốc độ tối đa của máy chạy bộ chỉ ở mức 7. Phải biết rằng những dân địa phương trong Quy tắc quái đàm đều có thể chất rất tốt, ít nhất là tương đương với việc tăng một điểm cho sức mạnh và tốc độ.

Tốc độ 7 đối với họ quả thực là quá chậm, khi xã đoàn quái đàm của Tô Dung luyện tập, họ đều bắt đầu ở tốc độ 10.

Hơn nữa, điều đáng tức giận hơn là do thiết bị đã cũ, Tô Dung chỉ đứng đó một lúc đã thấy hai máy chạy bộ đột nhiên dừng lại nửa giây, sau đó mới tiếp tục chạy.

Đừng coi thường nửa giây này, đối với người đang tập thể dục, nửa giây này nhẹ thì khiến họ loạng choạng, nặng thì hoàn toàn có thể ngã sấp mặt.

Tạ ở đây cũng vậy, tạ bên trong đều không nặng. Nhìn vào trọng lượng trên đó, với sức mạnh của Tô Dung, cô có thể dễ dàng nâng được cái tạ nặng nhất bên trong. Ngay cả khi chỉ tăng một điểm sức mạnh cũng không quá khó, có lẽ giống như một người bình thường nâng một chiếc bàn học cấp 3.

Ở đây còn có phòng tập xe đạp, không biết chiếc xe đạp đó được thiết kế như thế nào, nhìn chung rất thấp, giống như xe đạp trẻ em. Người lớn cưỡi lên sẽ hơi khó chịu, khó có thể có được trải nghiệm tập luyện thú vị.

Sau khi đi một vòng, cuối cùng Tô Dung cũng hiểu ra, phòng tập thể dục này làm sao có thể để cư dân giải tỏa cảm xúc, rõ ràng là khiến họ khó chịu hơn!

Nhưng không sao, đã biết còn có những cách khác có thể giúp cư dân giải tỏa cảm xúc, thì cô không cần phải bó buộc vào một phòng tập thể dục. Chẳng phải nền tảng giao lưu là một không gian phát huy rất tốt sao?

Nhanh chóng rời đi, Tô Dung một đường không ngừng nghỉ lại đến tòa nhà số một. Xem video hôm qua, có lẽ đây là lối đi thông xuống tầng hầm.

Từ xa, cô đã thấy có rất đông người tụ tập ở đây. Khoảng sáu người. Nếu không có gì bất ngờ, thì những người này phần lớn đều là điều tra viên. Lý do không thể xác định hoàn toàn, là vì Tô Dung cũng không thể xác nhận được bên trong có dân địa phương hay không.

Những dân địa phương trong quái đàm quy tắc này muốn ngụy trang thành điều tra viên thật ra không khó, họ cũng có một số động cơ nhất định. Giống như dân địa phương mà Tô Dung nhập vào, nếu có thể kiên trì không bị ô nhiễm, thì rất nhanh sẽ phát hiện ra sự khác biệt của điều tra viên.

Tô Dung không tiến lên ngay, mà ngược lại dừng lại ở nơi cách đó gần như một con phố. Theo góc độ này, gần như sẽ không bị những người bên kia phát hiện ra, nhưng lại rất dễ nhìn thấy bên kia. Đối với việc tìm nơi thích hợp để quan sát như thế này, cô đã quá quen thuộc.

Có thể thấy, một nhóm người đứng chờ bên ngoài, vẻ mặt hơi lo lắng và tò mò nhìn vào bên trong. Tô Dung nhanh chóng đoán ra, họ hẳn là đã cử một số người vào trước, những người còn lại thì chờ bên ngoài.

Đột nhiên, vẻ mặt Tô Dung thay đổi. Vị trí cô đứng vốn ở góc phố, có thể quan sát được cả bốn hướng.

Lúc này, nhìn từ xa, ngoại trừ hướng tòa nhà số 1 thì ba hướng còn lại đều xuất hiện bóng áo xanh dương. Nếu chỉ có một nhân viên tuần tra xuất hiện thì có thể nói là họ chỉ tình cờ đi tuần tra đến đây. Nhưng giờ cả bốn hướng đều có, Tô Dung không thể không nghĩ đến việc bao vây. Huống hồ mỗi hướng không chỉ có một người?

Cô đã hiểu người đã liều lĩnh đăng video lên mạng không chỉ hại mình mà còn hại cả những điều tra viên khác, lòng tốt làm việc xấu, đại khái là như vậy. Đây cũng là lý do tại sao cô không dám đi qua đó.

Hai nhân viên mặc áo xanh dương từ phía sau đi ngang qua Tô Dung, một người trong số họ liếc nhìn cô với vẻ nghi ngờ, nhưng vì lúc này cô đứng rất xa, hơn nữa rõ ràng là không có ý định lại gần phía bên kia nên họ cũng không để ý đến cô.

Tính ra, cả ba hướng có tổng cộng bảy nhân viên mặc áo xanh dương. Phải biết rằng đây chỉ là ba ngã tư mà Tô Dung có thể nhìn thấy, nhưng trên thực tế phía sau tòa nhà số 1 còn có đường, nếu những nơi đó cũng có người thì tổng cộng sẽ không chỉ có bảy người. Rõ ràng là muốn bắt hết những người kia!

Tô Dung không cố gắng cảnh báo những người đó, bây giờ cảnh báo chẳng khác nào tự tìm đường chết. Cô chỉ giả vờ như không biết gì, vẫn đứng ở ngã tư, lặng lẽ quan sát tình hình.

Những người đứng ở cửa cũng không phải là người ngu ngốc. Khi bảo vệ mặc áo màu màu xanh dương đầu tiên xuất hiện trước tầm nhìn của họ, một số điều tra viên đã bắt đầu cảm thấy đề phòng và sẵn sàng bỏ chạy.

Một số người giả vờ như không có gì xảy ra, rồi tản ra khắp nơi. Những người không cảm thấy gì cũng theo lời nhắc nhở của người khác, tản ra khắp nơi.

Những người đến đây, mặc dù đều rất tự tin vào khả năng của mình, nhưng họ không cứng đầu. Ngay cả khi họ không nghĩ hành động của mình có vấn đề, họ cũng không ngại nghe lời khuyên của người khác, tạm thời rời đi. Cuối cùng, chỉ là giả vờ một chút, đổi lại sự yên tâm cũng đáng đáng giá.

Còn những người đã vào bên trong thì không có cách nào nữa, cuối cùng cũng là "đường đi của bạn không thể giúp đường đi của tôi." Một người kêu một tiếng ám hiệu đã được hẹn trước, sau đó cũng đi theo những người khác rời đi.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 813



Khi vừa bước đến ngã tư, nhìn thấy bóng áo xanh dương, biểu cảm thảnh thơi của họ trở nên nặng nề, từng bước lùi về vị trí cũ.

Nhìn thấy những người khác đều lùi lại, biểu cảm của mọi người trở nên nghiêm trọng hơn, đều biết rằng sắp có chuyện chẳng lành.

"Xin lỗi mọi người, tôi xin phép đi trước." Một anh chàng trông rất "trung nhị", khoác áo choàng đột nhiên vung áo choàng, cả người biến mất tại chỗ.

Những người khác: .". ."

Thấy anh ta quyết đoán như vậy, một cô gái khác ho khan một tiếng: "Ờ, cái gì đó... Tôi cũng đi trước nhé."

Cô vừa nói vừa tiến đến gần bức tường, cả người lặng lẽ biến mất. Khiến người ta không biết cô ấy là đang tàng hình hay hòa vào bức tường.

Những người khác: .". ."

Mình c.h.ế.t người khác không chết, đến cùng là ai phát minh ra câu nói vô duyên này!

Không thể chỉ ngồi chờ c.h.ế.t như vậy được, một người nghiến răng nói, sau đó nhanh chóng lao ra ngoài.

Tuy nhiên, các thành viên đội tuần tra cũng không phải tay vừa, tốc độ của họ cũng được tăng cường đáng kể, theo quan sát của Tô Dung, ít nhất họ đã tăng tốc độ sáu lần.

Sáu lần tăng tốc, vượt qua phần lớn điều tra viên của quái đàm quy tắc này. Thực tế, điều tra viên thường tăng sức mạnh và tốc độ đều nhau, thỉnh thoảng mới gặp người tăng điểm đặc biệt. Muốn tăng tốc sáu lần, người bình thường ít nhất phải trải qua mười hai quái đàm quy tắc.

Những người cố gắng bỏ chạy nhanh chóng bị bắt, còn những người ngoan ngoãn đứng yên cũng bị bắt. Nhưng đáng nói là không ai trong số họ cố gắng chống lại đội tuần tra áo xanh.

Họ không chắc những quy tắc khác là thật hay giả, nhưng ít nhất ai cũng có thể nhận ra rằng không được chống lại đội tuần tra là có thật. Nếu tấn công đội tuần tra nhẹ thì bị phạt nặng hơn, nặng thì bị b.ắ.n c.h.ế.t tại chỗ.

Hơn nữa, nói thật thì không ai ở đây nghĩ mình sẽ chết, họ thậm chí còn chưa vào tòa nhà số 1, nhiều nhất là tụ tập đông người. Nếu chỉ vì thế mà bị bắt và xử tử, vậy thì quái đàm quy tắc này đóng cửa luôn là vừa.

Chỉ cần không phải là bẫy chắc chắn sẽ chết, thì vẫn còn đường xoay chuyển, họ đương nhiên sẽ không hấp tấp chống lại đội tuần tra áo xanh dương.

Nhưng có một người khá lợi hại, ngay cả với thị lực của Tô Dung bây giờ cũng không nhìn rõ mặt người này. Khi anh ta chạy hết tốc lực, bóng người như mờ đi, Tô Dung rất khó hình dung anh ta đã tăng tốc bao nhiêu lần. Nhưng có thể chắc chắn rằng tốc độ này có lẽ còn nhờ vào đạo cụ hỗ trợ. Rõ ràng là người này không định bó tay chịu trói, dù sao thì bỏ chạy cũng không tính là tấn công đội tuần tra, có thể vùng vẫy một chút. Nếu thoát được kiếp nạn này, có lẽ sẽ an toàn.

Vì thế, cảnh tượng tiếp theo là bốn người trong đội tuần tra chịu trách nhiệm áp giải những người kia trở về, bốn người canh giữ ở cửa tòa nhà số 1, còn lại tất cả người trong đội tuần tra cùng nhau đuổi theo tên chạy nhanh như chớp đó.

Nhìn vào cách phân bổ nhân lực này, Tô Dung bỗng hiểu ra. Xem ra tòa nhà số 1 không phải là nơi hầm ngầm thực sự, nếu không thì họ đã không để lại nhiều người như vậy.

Không cần nghĩ cũng biết hầm ngầm thực sự chắc hẳn cực kỳ nguy hiểm, vì bên trong chứa đựng bí mật trọng đại. Trong tình huống này, những điều tra viên vào đó không quá sáu người mà có một hoặc hai người sống sót cũng đã là tuyệt vời lắm rồi, hoàn toàn không cần để lại bốn người canh giữ.

Bị lừa hoàn toàn rồi, cô thở dài, thu hồi ánh mắt đang nhìn về phía tòa nhà số 1, quay đầu nhìn về phía bên kia vẫn đang điên cuồng chạy trốn. Lúc này, vì điều tra viên đó đã chạy rất xa, chỉ còn là một chấm nhỏ. Phía sau là một đám người tuần tra đang điên cuồng đuổi theo.

Trên đường, còn có những người tuần tra khác tham gia vào đội quân này, phụ trách nhiệm vụ vây bắt viên điều tra viên đó.

Đột nhiên, Tô Dung nhướn mày, biểu cảm ngạc nhiên hiếm thấy xuất hiện. Cô cau mày, ánh mắt tập trung quan sát một lúc, sau đó trong mắt lộ ra vẻ thích thú.

Nếu cô không nhìn nhầm thì trong đám người tuần tra áo xanh dương đang đuổi theo hình như có một người đang lười biếng?

Sở dĩ có thể nhận ra điều này, thực ra vẫn là vì Tô Dung hiểu rõ về nghiệp vụ truy bắt tội phạm. Nếu bản thân chạy theo một hướng nào đó nhưng lại tụt lại phía sau những đồng đội khác, thì người thông minh một chút sẽ phải nhanh chóng đổi hướng, từ bên sườn bao vây truy bắt. Dù sao thì một hướng này đã có đủ người rồi, mà ở hướng này anh ta lại hoàn toàn không chiếm ưu thế. Người thông minh một chút sẽ phải tự loại mình ra, đi làm những việc có ý nghĩa hơn.

Trong tình huống chỉ truy đuổi một người, thì cùng một hướng truy bắt chỉ cần ba bốn người là đủ. Mà lúc này, cùng một hướng truy bắt lại có tận năm người. Người tuần tra áo xanh đi cuối cùng kia, tuy rằng có vẻ như đang dốc hết sức, nhưng Tô Dung lại cảm thấy anh ta đang lười biếng, không thực sự muốn đuổi kịp tên tội phạm.

Trong thế giới thực, việc nhân viên lười biếng là rất phổ biến, ngay cả khi cảnh sát đang truy đuổi tội phạm, cũng không chắc chắn rằng sẽ không có cảnh sát nào lười biếng.

Tình huống này cũng chỉ là bảo vệ trong khu dân cư đang đuổi theo cư dân vi phạm, có người trốn việc thì quá là bình thường.

Nhưng vấn đề là đây là quái đàm quy tắc.

Nhân viên trong quái đàm quy tắc sao lại có thể trốn việc? Đặc biệt là quái đàm quy tắc cố định, những đội viên tuần tra này trước đây đều có vẻ rất cứng nhắc trong việc phán đoán logic, vậy thì hành vi của bản thân họ cũng nên rất cứng nhắc. Trốn việc gì đó, hoàn toàn phá vỡ thiết lập nhân vật!

Chuyện bất bình thường ắt có yêu quái, Tô Dung ghi nhớ hình dáng của người đó, do dự một chút, quyết định trực tiếp đi theo. Tòa nhà số 1 này hẳn là không có vấn đề gì, nếu thực sự chỉ là một cái bẫy, bên trong chẳng có gì, vậy thì cô ở đây chờ đợi hoàn toàn là lãng phí thời gian. Còn không bằng đi theo hiện tượng bất thường đã phát hiện để khám phá, biết đâu còn có thể thu hoạch được bất ngờ thú vị.

Điều tra viên kia chạy thật sự rất nhanh, Tô Dung chỉ có thể đi đường tắt để chạy theo. Cô có khả năng tưởng tượng không gian rất tốt, ngay từ ngày đầu tiên sử dụng Xe cút kích chạy như bay để đi khắp khu dân cư, trong đầu cô đã hình thành một bản đồ sơ bộ.

Nếu điều tra viên kia thông minh một chút thì sẽ không chạy về nhà. Bởi vì dù có khóa cửa thì nhà cũng không thể ngăn cản đội tuần tra áo xanh dương xông vào, còn để lộ vị trí của mình. Dù có muốn về nhà thì cũng phải đợi đến khi thoát khỏi toàn bộ những kẻ truy đuổi mới được về.

Nói thật thì đây là một việc rất khó, bởi vì điều tra viên là người ngoài, không quen thuộc với khu dân cư này bằng đội tuần tra. Chỉ biết cắm đầu chạy, dù tốc độ có nhanh đến mấy thì cuối cùng cũng chỉ bị bắt mà thôi.

Đạp Xe cút kít chạy như bay, Tô Dung đi một mạch đến trung tâm của khu dân cư. Nếu tên kia chạy lung tung thì sớm muộn gì cũng sẽ đến đây, những người đuổi theo anh cũng chắc chắn sẽ đến đây, vì vậy cô chỉ cần ngồi đây chờ sung rụng là được.

Quả nhiên, chưa đợi bao lâu, Tô Dung đã nhìn thấy điều tra viên kia chạy như bay về phía này, sau lưng là một đám đội viên tuần tra áo xanh dương.

Người mà cô muốn tìm đang ở trong số đó.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 814



Lần này cuối cùng Tô Dung cũng thấy rõ mặt người này, đối phương có một khuôn mặt bình thường, rất dễ bị người khác bỏ qua. Đặt vào trong một đám đông thì chỉ chớp mắt là biến mất không thấy. Điểm đặc biệt duy nhất là anh ta lại là mắt một mí, tuy rằng không khiến anh ta trở nên đẹp trai hơn nhưng thực sự khiến anh ta có thêm chút điểm nhấn.

Vì đối phương hiện đang làm nhiệm vụ nên cô không định tiến tới làm phiền anh ta. Ký túc xá của đội tuần tra ở phía đông khu dân cư, chỉ cần đến đó mai phục thì sớm muộn gì cũng có thể chờ được.

Tuy nhiên không cần phải đi mai phục ngay bây giờ, sắp đến giờ ăn trưa rồi, Tô Dung định về nhà xem tình hình trước. Cô cũng nên nói những chuyện mình phát hiện thông qua app giao lưu cư dân để nói với những điều tra viên khác.

Ai nói rằng mỗi người mỗi ngày chỉ có thể đăng một video? Cô đăng nhiều video hơn một chút thì không phải cũng được sao? Để có thể thu thập thêm nhiều thông tin hơn, hẳn là rất nhiều điều tra viên sẽ mở máy tính ngay khi về đến nhà.

Hơn nữa, việc người về phòng ăn cơm trưa cũng không phải là ít. Dù sao thì đến phòng ăn ăn cơm vốn là vì an toàn, kết quả là sau chuyện xảy ra vào buổi sáng, không khó để nhận ra rằng phòng ăn cũng không an toàn.

Nhắc đến phòng ăn vào buổi sáng, Tô Dung lại nhớ đến chiếc ví sinh tiền đáng thương của mình. Từ lúc ra khỏi nhà đến giờ cô vẫn chưa về nhà, đương nhiên cũng chưa vệ sinh ví sinh tiền, không phải là nó sẽ thực sự biến thành chiếc ví có mùi bánh bao đấy chứ?

Thu lại dòng suy nghĩ lan man, cô nhanh chân đi về phía siêu thị. Sau khi mua xong một đống xà phòng, cô mới tiếp tục đi về nhà. Một cục xà phòng chỉ có 2 tệ quái đàm, cô dễ dàng mua được.

Còn về cách thức truyền đạt thông tin mình phát hiện được cho các điều tra viên mà không khiến những dân địa phương khác phát hiện ra điều bất thường, Tô Dung cũng đã nghĩ ra rồi.

Cô muốn cho các điều tra viên khác biết rằng, cư dân của quái đàm quy tắc này không chỉ có thể giải tỏa cảm xúc bằng những video bạo lực mà còn có nhiều cách khác.

Sau quá trình điều tra vào chiều qua và sáng nay, hẳn là hầu hết các điều tra viên đã hiểu rõ lý do tại sao những video bạo lực lại có thể nhận được nhiều lượt thích, đó là vì dân địa phương cần được giải tỏa. Cuộc sống thường ngày của họ quá lễ phép và áp lực, họ chỉ có thể giải tỏa cảm xúc trên mạng.

Nhưng nếu các điều tra viên cũng đăng những video bạo lực, thì đó chắc chắn là điều mà "Nó" mong muốn, để không cho "Nó" thực hiện được âm mưu của mình, thì các điều tra viên cần phải tìm ra những giải pháp thay thế khác.

Thể thao có thể là giải pháp thay thế, vậy thì những thứ khác cũng có thể.

Với lại không cần cô phải làm gì nhiều, cô chỉ cần nêu gương, trở thành người dẫn đầu. Nếu cô có thể thu về lượng tương tác và lượt thích cao, thì các điều tra viên khác sẽ tự biết phải làm gì.

Lúc này trong nhà chỉ có mẹ và anh trai, bố bị mẹ sai đi mua đồ ăn. Tô Dung định về phòng thì bị mẹ gọi lại: "Trưa nay ăn cơm ở nhà không?"

"Ăn ở nhà ạ." Tô Dung gật đầu, mỉm cười rồi quay về phòng.

Vì đã hứa sẽ ăn trưa ở nhà nên mẹ không nói gì nhiều, trực tiếp cho cô vào.

Tô Dung suy nghĩ một lúc, nhanh chóng gõ một quyển tiểu thuyết loại truy thê hỏa táng tràng* dài một vạn chữ trên máy tính. Mặc dù cô hầu như không bao giờ đọc thể loại này, nhưng lúc chưa tiếp xúc với tiểu thuyết, cô cũng đã từng nghiêm túc đọc một lần thể loại này.

*追妻火葬場: Truy thê hỏa táng tràng là câu nói được sử dụng phố biến trong các bộ phim truyền hình, điện ảnh, tiểu thuyết Trung Quốc được hiểu là lúc đầu nam chính rất kiêu ngạo coi thường và ngược nữ chính về sau khi nữ chính từ bỏ, rời đi thì lại theo đuổi lấy lòng nữ chính, anh ta sẽ làm tất cả mọi thứ để cầu xin sự tha thứ khiến nữ chính trở về bên minh.

Truy thê (追妻): sử dụng nhiều cách theo đuổi người minh yêu để họ đồng ý làm vợ mình.

Hỏa táng tràng (火葬場): lò thiêu người chết, dùng để chi cái giá đất gấp bội về vật chất và tinh thần để theo đuổi vợ.

Nội dung thật sự khó tả, nhưng đối với nhiều người, đó thực sự là thứ có thể dùng để phát tiết cảm xúc.

Có lẽ độc giả đọc loại tiểu thuyết này cũng không phải là loại yêu vào thì mụ mị đầu óc như nữ chính. Họ chỉ là những người có khả năng đồng cảm mạnh mẽ, thích thông qua cảm giác trong tiểu thuyết này để trút bỏ những cảm xúc uất ức.

Cho nên đây chính xác là những gì cư dân của khu dân cư này cần.

Viết tiểu thuyết vẫn là chuyện cần chuyên môn, vì vậy Tô Dung không tự viết, mà chỉ viết lại quyển tiểu thuyết thể loại kiểu này mà mình đã đọc trong quá khư. Mặc dù một vạn chữ hơi nhiều, nhưng cô vẫn hoàn thành mục tiêu trong vòng một giờ với tốc độ cực nhanh.

Tiếp theo, Tô Dung lại vào nhà vệ sinh, dùng d.a.o gọt xà phòng, tốc độ không nhanh nhưng nhìn vào rất thoải mái. Chiếc máy ảnh siêu nhỏ trên đầu thành thật ghi lại cảnh này.

Hoàn thành nhanh chóng, cô bắt đầu dùng thiết bị ghi âm của máy tính để ghi lại giọng mình đọc tiểu thuyết. Đọc xong thì đăng video gọt xà bông lên nền tảng, kèm theo giọng đọc và phụ đề, lại chèn thêm một bản nhạc du dương.

"Tôi đã chết, c.h.ế.t vào cái đêm mưa anh kết hôn..."

Ứng dụng tự động cắt ghép, khiến video và nhạc của Tô Dung trở nên cực kỳ hoàn hảo. Ban đầu giọng cô và nhạc hơi lộn xộn, nhưng qua bàn tay cắt ghép của ứng dụng thì trở nên hài hòa, chẳng khác gì những video tiểu thuyết có tiếng trên các nền tảng video ngắn ngoài đời thực.

Xem thành phẩm, Tô Dung hài lòng đăng lên, lại bỏ ra hai trăm tệ quái đàm để mua lượt đề xuất. Cô đã xem rồi, từ tối qua đến giờ khu dân cư này hoàn toàn không có video nào kiểu này. Nếu dân địa phương thực sự có thể dùng đây làm điểm phát tiết cảm xúc mới thì video này chắc chắn sẽ hot.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 815



Làm xong hết thảy, cô lại liếc mắt nhìn video trước đó của mình. Giờ đã có hai nghìn lượt thích, có mấy bình luận bảo mình cũng từng gặp cô gái này ở cửa siêu thị, cũng suýt nữa bị lừa.

Rõ ràng là cô gái kia thường xuyên đứng ở cửa siêu thị để lừa đảo, nhưng chỉ cần biết được mánh khóe của bọn họ là được, không cần lo lắng bị lừa.

Sau khi quay xong video, cũng vừa đúng lúc đến bữa trưa. Hôm nay ăn trưa hơi muộn, phải đến một giờ chiều mới bắt đầu.

Nghe mẹ gọi mình ăn cơm, Tô Dung bước ra nhìn thoáng qua các món ăn trên bàn. Trứng xào cà chua, rau cải xào, bún sợi xào tỏi, thịt lợn xào chua ngọt.

Nhìn qua thì thấy toàn là các món ăn gia đình bình thường, cô mới ngồi xuống. Tô Dung không lấy cơm, tiện tay gắp một miếng thức ăn cho vào miệng, sau đó sắc mặt đột nhiên thay đổi: "Mặn quá!"

Món ăn này chắc chắn đã cho thêm gấp đôi lượng muối, mặn đến c.h.ế.t người. May mà cô không lấy cơm, nếu không thì ăn hết bữa này, chắc chắn sẽ khát c.h.ế.t mất. Hôm nay vẫn chưa kịp mua nước suối mới, chai hôm qua còn thừa một nửa, hoàn toàn là không đủ uống.

Nếu đến lúc đó người nhà này lại dùng cách ngăn cản cô ra ngoài, thì trong tình huống không thể uống nước trong nhà thì quả là một cực hình.

Nghe vậy, mẹ đưa cho cô một ly nước: "Mặn à? Có lẽ là do mẹ cho nhiều muối quá, uống nước này súc miệng đi."

Tô Dung mỉm cười nhìn bà: "Không cần đâu mẹ, trái lại mẹ nên uống nhiều nước một chút."

Đừng có rảnh rỗi mà kiếm chuyện với cô!

Ai mà ngờ, nghe cô nói vậy thì mẹ cô lại đột nhiên thay đổi nét mặt, nụ cười trên môi cứng lại rồi mới nói: "Mẹ không cần, Hoan Hoan uống nhiều nước vào, con gái ở độ tuổi của con cần uống nhiều nước."

Câu nói này thì không có gì sai, nhưng mẹ cô rõ ràng đã khựng lại một chút khi nãy, tại sao vậy? Phải chăng câu nói khi nãy của cô đã đụng chạm đến bà?

Tô Dung không bỏ qua biểu hiện bất thường thoáng qua đó, lập tức chú ý hơn. Câu nói khi nãy của cô là "Không cần đâu mẹ, trái lại là mẹ nên uống nhiều nước đi."

Bản thân cô thì không nghĩ nhiều về câu nói này, chỉ là lời mỉa mai bóng gió thôi. Nhưng sự sửng sốt của mẹ cô chắc chắn không phải vì lời mỉa mai này, mà là vì điều gì khác.

Có phải là cô nói mẹ uống nhiều nước không?

Tô Dung lộ vẻ suy tư, não bộ nhanh chóng hoạt động, rất nhanh đã liên kết một số manh mối trước đó, giải thích được biểu hiện vừa rồi của bà.

Bản thân cô không được uống nước trong nhà, đây là nội dung mà nhật ký của Hoan Hoan đã cảnh báo. Trong gia đình này, Hoan Hoan chắc chắn là một kẻ dị biệt, nhưng không phải là kẻ dị biệt hoàn toàn.

Bởi vì Hoan Hoan đã từng nói, cô ấy cảm thấy mình cũng đã bị thay đổi điều gì đó, chỉ là cô ấy không biết mà thôi.

Nói cách khác, thực ra họ có điểm chung. Ví dụ như đều phải tuân thủ phép lịch sự, ban đêm đều không được ra ngoài.

Vậy thì có phải "không được uống nước trong nhà" cũng là điều mà họ cần phải cùng nhau tuân thủ không?

Nhìn sang người anh và người bố bên cạnh, Tô Dung không dám hành động thiếu suy nghĩ. Mặc dù giá trị vũ lực của cô hiện tại rất cao, nhưng ai biết được gia đình này thế nào? Đánh một chọi hai thì dù sao cũng có rủi ro. Ép buộc bất kỳ người nào trong số họ uống nước đều có thể dẫn đến hậu quả không tốt. Hơn nữa, cô tạm thời vẫn chưa muốn thực sự trở mặt với gia đình này, hay là đợi khi chỉ còn một mình trong nhà rồi hẵng làm chuyện đó.

Nghĩ vậy, cô đứng dậy định quay về.

Mẹ cô khó hiểu gọi cô: "Hoan Hoan, con làm gì vậy? Không ăn cơm nữa à?"

Nói rồi, vẻ mặt khó hiểu trên mặt bà dần dần biến thành giận dữ, như thể chỉ cần Tô Dung nói một câu không muốn ăn nữa thôi là bà sẽ nổi điên lên g.i.ế.c người vậy.

Bố cô cũng dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn Tô Dung: "Không phải đã nói là ở phòng ăn rồi sao? Hoan Hoan, con muốn nuốt lời à?"

Còn anh trai cô thì buông đũa xuống, đã có tư thế đứng dậy.

"Con không có mà." Tô Dung tỏ ra vô tội, ‘Con đã nói là ăn ở nhà rồi."

Nghe cô nói thế, sắc mặt của hai ba người kia mới dịu xuống. Nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Tô Dung, nếu cô chỉ nói suông là ăn cơm nhưng thực tế lại không ăn thì ba người này chắc chắn sẽ không đồng ý.

"Em lên phòng lấy cái này." Nói xong, Tô Dung đứng dậy trở về phòng, lấy ra cơm nắm mình đã mua hôm qua, lắc lắc trước mặt ba người, "Em bảo hôm nay ăn cơm ở nhà, nhưng em có bảo là ăn cơm mẹ nấu đâu đúng không?"

Vì hôm qua không nhìn thấy Tô Dung mua thứ gì nên mẹ cô và những người khác không biết cô còn mua thêm loại này. Lúc này, họ trực tiếp ngây người, mẹ cô không khỏi nói: "Mẹ đã nấu cơm rồi, sao con còn ăn cái này nữa chứ?"

"Vì nó mặn quá ạ." Tô Dung lý lẽ hùng hồn nói, sau đó bắt đầu tự mình ăn.

Ăn xong bữa trưa, cô trở về phòng, mở ứng dụng "Nền tảng giao lưu khu dân cư Hương Thảo." Ngay giây sau, cô ngạc nhiên trợn tròn mắt. Bởi vì chỉ trong một giờ đồng hồ ngắn ngủi, đoạn video vừa đăng tải của cô đã có hơn hai nghìn lượt thích. Bình luận cũng đầy ắp, đều bình luận rằng chưa từng thấy video nào như thế này, rất thú vị.

Tất nhiên cũng có rất nhiều người chửi bới tra nam tiện nữ, nhưng Tô Dung không quan tâm. Thể loại hỏa táng tràng mà, chửi càng nhiều càng hot, chửi nhiều cũng có nghĩa là trút giận nhiều, vừa đúng ý cô.

Vì đây là trường phái hoàn toàn mới trong khu dân cư nên thực ra không có nhiều người chửi bới. Những cư dân mạng đơn thuần chưa từng thấy thể loại tiểu thuyết này đã thật lòng rơi nước mắt vì nữ chính, than thở nam chính mù quáng, không biết trân trọng một cô gái tốt như vậy, đến khi người ta c.h.ế.t rồi mới hối hận.

Tô Dung nhìn những bình luận này và số lượt thích tăng lên từng phút trên màn hình, nở nụ cười mãn nguyện.

Theo đà này, Tô Dung dám chắc video của mình sẽ trở thành video được nhiều lượt thích nhất hôm nay. Thực ra, cô cũng không ngờ video này lại hot đến vậy, một giờ được hơn hai nghìn lượt thích, hoàn toàn là video b.o.m tấn.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 816



Xem ra hôm nay có thể có được đặc quyền, Tô Dung vẫn luôn tò mò về cái gọi là đặc quyền trong quy tắc, cô có linh cảm rằng nó có liên quan đến đêm tối.

Cô nhún vai, bắt đầu lướt xuống xem video được cập nhật mới nhất, xem có video mới nào không. Giống như cô sẽ mượn thời gian nghỉ trưa để đăng tải những thứ hữu ích đã phát hiện trước đó dưới dạng video, chắc chắn sẽ có những điều tra viên khác làm như vậy.

Mà những người chọn đăng video vào buổi trưa, thường thì không phải là dân địa phương, ít nhất có thể loại trừ phần lớn dân địa phương, vậy những người còn lại chẳng phải chỉ có thể là điều tra viên thôi sao?

Quả nhiên, vừa lướt xuống, Tô Dung đã thấy thứ hữu ích.

Video đã được tua nhanh, có lẽ nhanh gấp khoảng ba lần. Chủ video dùng góc nhìn thứ nhất, với tốc độ cực nhanh, đi khắp tầng một của tất cả các tòa nhà trong khu dân cư. Cuối cùng, anh ta dùng giọng nói đã biến đổi cười nói: "Không có gì cả, tôi còn muốn làm một blogger khám phá tòa nhà cơ."

Ý nghĩa của video này, dân địa phương bình thường có lẽ không biết, nhưng các điều tra viên thì chắc chắn biết rõ. Đối phương muốn nói với họ rằng cái gọi là tầng hầm, hoàn toàn không nằm dưới tầng một của bất kỳ tòa nhà nào, ít nhất là không dễ tìm thấy. Nếu thực sự có người nói mình đã tìm thấy tầng hầm, ít nhất cũng có thể phân biệt được anh ta có phải là kẻ lừa đảo hay không.

Còn video thứ hai thì cũng có nội dung liên quan đến video đầu tiên, chủ video này trước tiên nhìn vào tòa nhà trước mặt mình, là tòa số một. Sau đó là một hồi bàn bạc, bàn bạc xem ai vào trong khám phá, ai ở ngoài canh giữ. Video cố ý làm mờ mặt của từng người, nên không thể nhìn rõ danh tính thực sự của họ.

Sau đó chủ nhân đoạn video đã ở bên ngoài, sau khi đợi một lúc, anh ta đột nhiên nhìn thấy một đội tuần tra mặc áo xanh xuất hiện. Rõ ràng là anh ta muốn chạy trốn, kết quả là ở ngã tư tiếp theo, anh ta lại nhìn thấy một số đội tuần tra mặc áo xanh.

Cho đến khi nhiều đội tuần tra xuất hiện, tất cả mọi người đều có thể nhận ra rằng chủ nhân đoạn video đã bị bao vây, lúc đó đoạn video mới kết thúc.

Không cần phải nghĩ, đây hẳn là đoạn video do một trong hai người đã trốn thoát trước đó quay.

Với hai đoạn video trước sau, hẳn là mọi người đều có thể biết được trò lừa bịp này.

Tô Dung tiếp tục xem thêm một vài đoạn video nữa, có một cái thậm chí còn là video g.i.ế.c người. Không đùa đâu, là g.i.ế.c người thật. Không biết đối phương g.i.ế.c dân địa phương hay là điều tra viên. Ngay từ đầu đoạn video, người c.h.ế.t đã c.h.ế.t rồi. Chủ nhân đoạn video điềm tĩnh c.h.ặ.t x.á.c người c.h.ế.t thành từng mảnh nhỏ.

Trong suốt quá trình, anh ta không nói một lời nào, trên tay còn đeo găng tay bạc, có thể nói là gần như không để lộ chút manh mối nào về danh tính của mình.

Khi xem đoạn video này, Tô Dung thật sự đã vô cùng kinh ngạc

Người này điên rồi sao?

Làm thế nào anh ta có thể g.i.ế.c người mà vẫn trốn thoát trừng phạt?

Video này được đăng lên, chẳng lẽ quản trị viên sẽ không ra tay? Mặc dù anh ta không để lộ bất kỳ thông tin nào về danh tính của mình trong video, nhưng máy tính có địa chỉ IP. Nếu anh ta sử dụng máy tính của mình, chắc chắn danh tính của anh ta sẽ bị phát hiện.

Đặc biệt, quản trị viên chắc chắn là người điều khiển mọi thứ từ phía sau, vị trí IP của từng máy tính đều hiển thị rõ ràng trước mắt hắn, hắn không thể không tìm ra danh tính của người này.

Tuy nhiên, chưa chắc người này là một điều tra viên, bởi vì không có bằng chứng nào chứng minh anh ta thực sự là một điều tra viên, có lẽ anh ta chỉ là một dân địa phương.

Nhưng dù thế nào đi nữa, làm sao có người có thể thoát khỏi sự trừng phạt của quái đàm quy tắc này? Anh ta đã tìm ra cách nào đó sao?

Sau khi xem lại đoạn video một lần nữa, không thể phủ nhận rằng cách c.h.ặ.t x.á.c của người này thực sự rất thành thạo. Trong thực tế, nếu không phải là pháp y hoặc làm công việc tương tự, thì không thể nào hiểu rõ bộ phận con người như vậy được.

Ở nước ngoài, cũng có khá nhiều điều tra viên b**n th**, có một điều tra viên rất thích p.h.â.n x.á.c và thậm chí đăng tải video p.h.â.n x.á.c của mình lên mạng. Bởi vì nội dung hiếm, anh ta đã thu hút một lượng lớn người hâm mộ.

Tất nhiên, kẻ đó vẫn luôn tuyên bố rằng mình chỉ p.h.â.n x.á.c một tử thi và đã được sự đồng ý của gia đình. Vì vậy, mặc dù vẫn còn tranh cãi, nhưng hắn vẫn chưa bị bắt.

Nhưng sức quan sát của Tô Dung rất sắc bén, cô có thể từ video nhận ra t.h.i t.h.ể còn rất mới, đúng là mới c.h.ế.t không lâu, rất có thể là do người này g.i.ế.c chết.

Đối phương rõ ràng có sự hậu thuẫn mạnh mẽ, mới có thể dùng những lời nói dối tệ hại để làm cho vụ việc này bị ép xuống

Thực tế chính là như vậy, đôi khi Tô Dung thậm chí cảm thấy thế giới này còn điên rồ hơn cả thế giới gốc của mình.

Nghĩ đến tên bi3n thái kia, Tô Dung có hơi hiểu người này là xảy ra chuyện gì. Anh ta không đăng video mình g.i.ế.c người, chỉ là đăng video mình chặt xác. Giết người là hành vi bạo lực, mà c.h.ặ.t x.á.c thì từ một loại phán định nào đó chỉ là hành động của một loại nghề nghiệp.

Có lẽ anh ta chính là đã khai thác lỗ hổng này, khiến cho quản trị viên không thể bắt được anh ta.

Nhưng có lẽ anh ta vẫn mắc phải một số lỗi thiết lập khác, vì g.i.ế.c người chắc chắn là vi phạm quy tắc, chẳng lẽ không bị người khác nhìn thấy thì không bị bắt sao? Nghe có vẻ hơi vô lý, ít nhất là khi chưa xác minh, Tô Dung không dám vội vàng đưa ra kết luận này.

Dường như video này cũng trở nên rất nổi tiếng. Thậm chí còn nổi tiếng hơn cả video mới của Tô Dung. Nó được đăng cùng thời điểm gần như với video mới của Tô Dung và hiện đã có 4000 lượt thích, phần bình luận đều chứa những từ tục tĩu. Có người chửi những người làm video này, cũng có người nói rằng họ thấy thích thú. Tất nhiên, cũng có một số người đang hỏi người làm video làm thế nào để làm được điều đó.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 817



Mục đích của người đăng video này là gì? Có phải chỉ muốn đạt được vị trí trong top mười không? Tô Dung ngồi trên ghế, nhíu mày suy nghĩ, hoặc có thể là chỉ muốn thể hiện sự b**n th** của mình một cách trắng trợn trong quái đàm quy tắc?

Dù nghe có vẻ không thể, nhưng dựa vào cách c.h.ặ.t x.á.c của người này, không khó để nhận ra tên này cũng là một tên b**n th**. Việc người b**n th** có những suy nghĩ như vậy là rất bình thường, kinh nghiệm nhiều năm của Tô Dung trong việc điều tra đã cho cô biết không thể đánh giá suy nghĩ của người b**n th** bằng cách nhìn nhận từ góc nhìn của một người bình thường.

Bây giờ là ba giờ chiều, cô lại rời khỏi nhà. Tô Dung cảm thấy mình như một con quay, bận rộn không thể dừng lại. Nhưng không còn cách nào khác, cho đến bây giờ, cô vẫn chỉ hiểu được một nửa về quái đàm quy tắc này.

Thực ra, cô mơ hồ có thể cảm nhận được một cảm giác bất hòa bao trùm quái đàm quy tắc này, sự lịch sự mà cư dân tự giác tuân theo rõ ràng không phải với suy nghĩ trong lòng họ, nhưng họ lại thực sự có vẻ như tuân thủ phép lịch sự và văn minh một cách nghiêm ngặt từ tận đáy lòng.

Trong trường hợp này, sự xuất hiện của đội tuần tra áo xanh dương là vì mục đích gì?

Đội tuần tra không thể chỉ mới xuất hiện để nhắm vào điều tra viên, vì rõ ràng đội tuần tra cũng là một phần của khu dân cư này, không phải là lực lượng mới xuất hiện trong vài ngày gần đây.

Sự tồn tại của họ chẳng lẽ là để bắt giữ những người như chủ nhân cũ sao? Điều này rất có thể, không khó để nhận ra từ nhật ký, Lý Hoan Hoan không giống những người khác.

Nhưng tại sao cô ấy lại khác biệt?

Tô Dung lắc đầu, lúc đi xuống cầu thang thì lại nhìn thấy điều tra viên hôm qua. Mặc dù trước đó đã xảy ra một chút mâu thuẫn, nhưng đó chỉ là chuyện nhỏ. Sau một hồi do dự, anh ta vẫn chủ động tiến lại gần, có chút không chắc chắn hỏi: "Đoạn video đó là do cô đăng phải không? Chính là đoạn video tiểu thuyết đó."

Vì đã nói chuyện với Tô Dung, nên anh ta nhớ giọng nói của Tô Dung, khi xem đoạn video đó, nghe thấy giọng lồng tiếng, anh ta đã nghi ngờ ngay đó là do Tô Dung làm.

Tô Dung cũng không giấu giếm, gật đầu: "Là tôi."

Nghe vậy, vẻ mặt người đàn ông vui mừng: "Tuyệt quá, tôi có thể hỏi cô vài câu được không? Làm thế nào mà đoạn video này của cô lại có nhiều lượt xem như vậy?"

Sau khi nói xong, anh ta vội vàng bổ sung thêm: "Tất nhiên, tôi không lấy không. Tôi sẽ đổi bằng tiền quái đàm, cô thấy thế nào? Hơn nữa hôm nay tôi chắc chắn không giành vị trí của cô, ngày mai tôi mới đăng video dựa vào lời cô nói."

Thực ra, chuyện này không cần phải giấu giếm, một là vì trong quái đàm quy tắc này, những điều tra viên như bọn họ là những con châu chấu trên cùng một sợi dây, đừng thấy bây giờ có vẻ như có một số cạnh tranh nhỏ, nhưng thực ra loại cạnh tranh này không phải là bắt buộc, không có đặc quyền cũng không chết, thì tự nhiên có thể hợp tác.

Còn một lý do khác là khi cô đăng video lên, nếu thực sự có người muốn học, họ hoàn toàn có thể sao chép trực tiếp thể loại tiểu thuyết đó, loại câu chuyện này chỉ thay đổi hình thức chứ không thay đổi bản chất, về cơ bản đều giống nhau.

Thay vì cô giấu nghề ở đây, rồi những người khác sao chép đồ của cô, cuối cùng làm giảm sự nhiệt tình của cư dân đối với loại video này. Thì cô cứ nói thẳng nguyên lý ra, biết đâu những người này có thể tìm ra phương pháp độc đáo của riêng họ.

Quái đàm quy tắc này chính là như vậy, các điều tra viên có thể hợp tác thì nên hợp tác, nhưng dù có hợp tác thì cô cũng không thể để mình chịu thiệt quá nhiều.

Nghĩ như vậy, Tô Dung gật đầu: "200 tệ quái đàm, giá không đổi."

Những điều tra viên có thể tham gia quái đàm quy tắc này thì đều có chút thực lực, có không ít tiền tệ quái đàm. Giá mà Tô Dung đưa ra không hề cao, hoặc có thể nói là đã đủ thấp rồi. Người đàn ông đưa thẳng cho cô, tiện thể giới thiệu bản thân một chút: "Cô cứ gọi tôi là Tiểu Kiệt là được."

"Hoan Hoan." Tô Dung cho anh ta biết tên của mình, sau đó cất tiền đi, "Những dân địa phương trong quái đàm quy tắc này cần trút bỏ những cảm xúc bị dồn nén do phải cư xử lịch sự trong cuộc sống, vì vậy những video có thể giúp họ trút bỏ cảm xúc chính là lựa chọn tốt nhất cho họ."

Đây chính là nguyên lý mà video tiểu thuyết của cô có thể khiến cư dân trở nên nhiệt tình: "Hơn nữa trước đây họ vẫn luôn nghĩ rằng video bạo lực là video có thể giải tỏa căng thẳng nhất, vì những người ở đây đều sử dụng phương pháp này để giải tỏa căng thẳng. Nhưng chính anh và tôi đều biết rằng, còn rất nhiều cách khác để giải tỏa căng thẳng, mà điều này đòi hỏi chính anh phải tự tìm tòi. Một cách giải tỏa căng thẳng mới chắc chắn sẽ khiến những cư dân đó cảm thấy mới lạ, mới lạ thì đồng nghĩa với hứng thú, anh hiểu đúng không."

Sau khi nghe cô nói, Tiểu Kiệt gật đầu như đã hiểu: "Tôi hiểu rồi, thực ra tôi cũng nhận ra điều này, nhưng vô thức cảm thấy video bạo lực có thể giải tỏa tốt nhất, nên không nghĩ đến cách khác."

"Truyền bá phương pháp này." Tô Dung nhìn anh ta, "Anh cũng có thể dùng nó để kiếm tiền, nhưng nhất định phải để điều tra viên khác nhận được thông tin này."

"Tại sao?" Tiểu Kiệt không hiểu mà hỏi, "Cô chỉ muốn đứng top 10 ngày hôm nay thôi sao? Nếu như người khác đều biết cách thì lúc đó muốn tranh top 10 sẽ khó khăn lắm."

"Anh là lần đầu tham gia Quái đàm quy tắc cố định à?" Tô Dung cau mày hỏi.

Kết quả Tiểu Kiệt còn gật đầu, anh ta đúng là lần đầu tham gia Quái đàm quy tắc cố định. Thực ra anh ta vẫn luôn có ý định như vậy, chỉ là trước đây vẫn chưa đủ can đảm.

Cho đến khi nhìn thấy Cà Phê liên tiếp tiêu diệt Quái đàm quy tắc cố định hai lần, bây giờ Quái đàm quy tắc cố định còn sót lại chỉ còn hai cái mà thôi. Cái cuối cùng chắc hẳn rất nguy hiểm, vì vậy anh ta trực tiếp đăng ký cái áp chót.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 818



Nếu có thể sống sót, vậy cũng coi như anh ta đã được mở rộng tầm mắt, không còn gì phải hối tiếc nữa. Nếu không thể sống sót, Tiểu Kiệt cũng sẽ không oán trách, anh ta đã sớm biết rằng tò mò hại c.h.ế.t mèo, không thể kìm nén được sự tò mò, cuối cùng có c.h.ế.t cũng chẳng sao.

Tô Dung hiểu ra, giải thích đơn giản: "Trong Quái đàm quy tắc cố định, kẻ thù thực sự của chúng ta là "Nó", vì vậy có thể hợp tác thì nên hợp tác. Tất nhiên, quan trọng nhất là chuyện này không phải xung đột lợi ích hoàn toàn, với lại cho dù tôi không nói thì các người cũng có thể tìm cách sao chép video của tôi mà."

Nói đến đây, cô không nhịn được mà lắc đầu. Thời buổi này cho dù là thế giới thực cũng chẳng có mấy ai có ý thức về bản quyền, huống chi là thế giới quái đàm nữa chứ?

"Thay vì như vậy, cuối cùng mọi người đều đăng video hỏa táng tràng na ná nhau. Thà rằng bây giờ tôi bán một cái ân tình, tạo cho mọi người một chỗ có thể trao đổi tin tức."

Câu cuối chính là lời cô muốn nói, cô muốn tạo ra một trạm thông tin để mọi người có thể truyền đạt thông tin cho nhau, chứ không chỉ thông qua video.

Từ video người đến tòa lầu số 1 bị bắt thì đã biết, một nhược điểm lớn của việc truyền tin qua video là ai cũng có thể xem được. Bao gồm cả những điều tra viên thực sự cần đoạn video đó và những dân địa phương không có ý tốt.

Nếu như mạng Internet không an toàn thì việc truyền tin trong thời gian giới hạn vẫn an toàn hơn.

May mắn thay, Tiểu Kiệt đã ngay lập tức hiểu ý của cô: "Cô nói đúng, tôi sẽ tìm thêm một số người nữa để truyền tin. À, cô có nghĩ ngày mai chúng ta nên hẹn gặp nhau tại một địa điểm nào đó để cùng nhau thảo luận không?"

Anh ta cũng đã suy nghĩ rất nhiều, vì muốn truyền đạt thông tin tốt hơn là nên tụ tập lại với nhau. Hẹn giờ và địa điểm mỗi ngày, sau đó trực tiếp công bố thông tin cho nhau.

"Không được." Tô Dung lắc đầu, "Tôi không chắc lắm, nhưng tốt nhất là không nên tụ tập trong quái đàm quy tắc này. Cậu đã xem video tầng hầm hôm qua chưa?"

Thấy người này gật đầu, cô nghiêm túc nói: "Có mấy người cũng tụ tập ở dưới tòa nhà số 1, sau đó họ bị bắt cùng nhau. Mặc dù bọn họ là bị gãi bẫy, nhưng một nhóm người tụ tập lại với nhau thì rất dễ bị tố cáo, dân địa phương ở đây không có thiện ý gì với những người khác biệt như chúng ta."

Đây cũng là lý do tại sao cô không cố gắng tập hợp mọi người lại, việc truyền đạt thông tin cho nhau theo nhóm hai người tuy chậm nhưng lại an toàn. Hơn nữa, như vậy cũng không dễ bị bắt gọn cả nhóm.

"Cái gì? Thế mà lại là một cái bẫy sao?" Tiểu Kiệt lộ vẻ kinh ngạc, anh ta cau mày suy nghĩ một lúc rồi nói một cách không thể tin nổi, "Nếu thực sự như vậy, thì quy tắc liên quan đến việc đăng video có liên quan đến người rủ mình đến tầng hầm là sai đúng sao?"

Phải nói rằng anh ta rất thông minh, chỉ dựa vào sự việc đó là có thể liên tưởng đến sự việc này. Khả năng suy nghĩ rộng ra từ một trường hợp cụ thể là điều mà hầu hết các điều tra viên Tô Dung gặp phải đều không có.

"Đúng vậy, cho nên nếu như anh gặp loại người muốn dẫn mình đi tầng hầm thì đừng đăng video lên mạng, nhưng cũng đừng đi theo, vì theo quan sát của tôi, tòa nhà số một có vẻ là một cái bẫy, bên trong chẳng có gì cả."

"Tôi hiểu rồi." Tiểu Kiệt nghiêm túc gật đầu, "Hôm nay tôi sẽ đi dò la tin tức về buổi tiễn biệt cuối cùng, nếu dò được tin tức, ngày mai tôi sẽ báo cho cô, chúng ta hẹn giờ hẹn địa điểm gặp mặt nhé. Chỉ có hai người thì chắc sẽ không bị phát hiện đâu."

Có qua có lại, anh ta cũng muốn cung cấp cho Tô Dung một số thông tin hữu ích. Dù sao thì cũng không khó để nhận ra, Tô Dung là một người rất lợi hại, cung như Tô Dung kinh ngạc về sự thông minh của anh ta, Tiểu Kiệt cũng vô cùng kinh ngạc, không hổ là Quái đàm quy tắc cố định, điều tra viên gặp được đều đáng tin như vậy.

"Sáng mai 10 giờ tập hợp ở cửa, trao đổi thông tin cho nhau."

Nói xong, cô quay người rời đi, thẳng tiến đến tòa nhà ký túc xá của đội tuần tra. Tòa nhà bên đó hơi độc đáo một chút, không tiếp giáp với bất kỳ tòa nhà nào khác, là một tòa nhà độc lập nên rất dễ nhận thấy.

Những người bình thường, kể cả dân địa phương đều không dám đến gần đó, vì rất dễ bị bắt vì cản trở công vụ. Nhưng Tô Dung muốn tìm người tuần tra đang lười biếng mà cô đã nhìn thấy trước đó, thì đương nhiên phải đến đó để canh chừng.

Trên đường đi, lại có một vài dân địa phương cố gắng lừa cô, nhưng cô đều né tránh được thành công. Quái đàm quy tắc này thực ra hiện tại không quá nguy hiểm. Chỉ cần có chiến lược đối phó thì sẽ không bị tổn hại. Dù sao thì những dân địa phương cũng có khá nhiều hạn chế, chỉ có thể nói mồm mép chứ không thể dùng bạo lực tấn công được.

Nhưng điều này cũng khiến cô không khỏi nghi ngờ, quái đàm quy tắc này rốt cuộc đang làm trò gì vậy? Bề ngoài càng bình tĩnh thì bên trong chắc chắn càng sóng to gió lớn.

Nếu cô không thể tìm ra được bước đột phá trong giai đoạn đầu thì đợi đến giai đoạn sau e rằng có muốn tìm cũng không còn sức nữa.

Đúng lúc đi ngang qua ký túc xá của đội tuần tra, Tô Dung bỗng nheo mắt, nhìn thấy một bóng người lén lút. Núp sau một tòa nhà, lén lút nhìn về phía trước. Đương nhiên không phải nhìn về phía cô, vì người này đang quay lưng về phía cô. Anh ta hẳn là đang nhìn về phía ký túc xá, không biết đang rình mò cái gì.

Nhưng mặc dù đang quay lưng về phía mình, Tô Dung vẫn có thể nhìn thấy một mảnh màu xanh sáng chói trên đầu đối phương.

Người này chính là Tạ Kha Kha!

Cuối cùng cũng gặp được, Tô Dung nhẹ nhàng bước tới vỗ vai cậu ta.

"Cứu!" Tạ Kha Kha vừa thốt ra một chữ, sau đó rất tự giác nhắm chặt miệng, nhìn Tô Dung với vẻ ngờ vực, cẩn thận hỏi: "Cô là?"
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 819



"Điều tra —-đồ vật." Tô Dung kéo dài giọng, nói cho cậu ta biết thân phận của mình.

Tạ Kha Kha hiểu ngay, lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Chào cô, tôi là Vương Thần, cô cứ gọi tôi là Thần Thần là được."

"Tôi là Lý Hoan Hoan, cậu ở đây làm gì?" Tô Dung hỏi thẳng.

"À thì..." Tạ Kha Kha do dự một chút, lại nhìn Tô Dung, cuối cùng vẫn trả lời: "Có một đại lão bảo tôi ở đây đợi anh ấy, Hoan Hoan nếu cô muốn làm gì thì cứ đi làm đi."

". . ."

Tô Dung đánh giá cậu ta từ trên xuống dưới một lúc, rồi hỏi một cách không chắc chắn: "Đại lão mà cậu đang đợi... không phải là một thành viên trong đội tuần tra chứ?"

"Sao cô biết?" Tạ Kha Kha ngạc nhiên hỏi.

Vụ án đã được phá, người mà cậu ta nói đến rất có thể chính là người mà cô phát hiện ra. Tô Dung không khỏi cảm thán vận may của Tạ Kha Kha, đồng thời cũng rất ngạc nhiên: "Người đó thực sự là một điều tra viên sao? Làm thế nào mà một điều tra viên lại có thể gia nhập đội tuần tra?"

Tạ Kha Kha gãi đầu, vẻ mặt khó xử: "Tôi cũng không biết, nhưng đại lão đó có vẻ hơi nóng tính, hay là Hoan Hoan, cô vẫn nên đi trước đi."

Nói thật, đại lão là tình cờ gặp cậu ta, miễn cưỡng cho cậu ta đi theo. Nếu phát hiện cậu ta lại kéo thêm một người nữa, cậu ta sợ đại lão sẽ g.i.ế.c cả hai người họ.

"Đừng lo lắng." Tô Dung cười nói, "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hôm nay tôi sẽ nhận được đặc quyền, tôi nghĩ tin tức về đặc quyền đó sẽ đủ để anh ta trao đổi một số thứ với tôi."

Tạ Kha Kha: ?

Tạ Kha Kha: !

Ban đầu cậu ta chỉ nghĩ đây chỉ là một người tình cờ nhìn thấy cậu ta, muốn đến tham gia náo nhiệt, không ngờ đây cũng là một đại lão. Cậu ta bỗng nhiên sáng mắt: "Cô là blogger đã đăng video về tiểu thuyết Hỏa táng tràng gì đó vào hôm nay phải không?"

Cậu ta không phải là người ngốc, khi nghe được Tô Dung khẳng định một cách chắc chắn như vậy, cậu ta chỉ cần suy nghĩ một chút là đã hiểu được điều đó. Vừa nãy lúc trở về nhà để ăn trưa, cậu ta cũng đặc biệt xem xem có video mới nào, tự nhiên cậu ta thấy được video vô cùng hot đó.

Lý do cậu ta không đoán đó là một video phân xác, là vì chủ sở hữu của video đó rõ ràng sẽ không dễ dàng tiết lộ danh tính của mình, ngay cả khi là Tạ Kha Kha cũng hiểu điều này.

"Là tôi." Tô Dung gật đầu.

Ngay lập tức, cậu ta này từ một tên ngốc nghếch hơi đề phòng đã trở thành một chân chó: "Đại lão ngồi đi, chúng ta hẹn gặp lúc ba giờ rưỡi, anh ta nên sắp tới rồi."

Cậu ta nói xong, thì đưa cái ghế nhỏ đặt bên cạnh cho Tô Dung ngồi.

Không lâu sau đó, một người đàn ông mặc đồ bình thường đi tới, Tô Dung nhớ rõ khuôn mặt của người này, thật sự là người tuần tra lười biếng đó.

Tạ Kha Kha nhiệt tình chào anh ta, nhưng người đàn ông hoàn toàn không nhìn cậu ta, vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm Tô Dung, tiến đến cách họ một mét rồi hỏi: "Cô là ai?"

"Ồ, cô ấy là..."

Chưa kịp để Tạ Kha Kha giới thiệu xong, người đàn ông đã nở một nụ cười lịch sự với cậu ta: "Cậu im đi, tôi đang hỏi cô ta."

Mặc dù chỉ quen nhau trong một ngày ngắn ngủi, nhưng người đàn ông đã rất hiểu rõ bản chất của tên ngốc nghếch này. Cực kỳ vô tư, nhưng lại may mắn vô cùng. Thay vì nghe cậu ta giới thiệu cái gì, có thể bị lừa, thì vẫn nên nghe Tô Dung tự giới thiệu về mình thì hơn.

"Xin chào, tôi là Lý Hoan Hoan," Tô Dung trả lời, "Muốn trao đổi thông tin với anh."

Nghe được điều này, người đàn ông đột nhiên hơi nheo mắt, hỏi một cách vô cùng chắc chắn: "Cái video tiểu thuyết kia, là cô đăng phải không?"

Không giống như Tạ Kha Kha, anh ta chỉ dựa vào giọng nói của Tô Dung cũng đã nhận ra thân phận của cô.

"Là tôi, tôi có thể biết anh đã trà trộn vào đội tuần tra như thế nào không? Đổi bằng một số thông tin tôi biết."

Nghe vậy, người đàn ông nhún vai, dáng vẻ muốn đánh đòn: "Mặc dù tôi rất muốn giao dịch, nhưng ai bảo tôi là một điều tra viên rất có lương tâm chứ? Tôi có kỹ năng đặc biệt, có thể sao chép danh tính của người khác. Vì vậy, tôi đã sao chép danh tính của một thành viên đội tuần tra. Vì cô không thể học được cách đó, nên mấy lời này miễn phí cho cô!"

Tô Dung: "...."

Lúc đầu nhìn thấy anh ta, cô còn tưởng là một người rất điềm đạm, bây giờ Tô Dung chỉ muốn lấy xẻng đập anh ta.

Có lẽ anh ta cũng biết mình rất đáng đánh, vì vậy sau khi mỉa mai xong, anh ta nhanh chóng bổ sung thêm một câu: "Yêu cầu cơ bản để trở thành một thành viên tuần tra là phải là dân địa phương, có lẽ còn một yêu cầu ẩn khác, nhưng tôi vẫn chưa khám phá ra."

Thiên hạ rộng lớn, không có gì là không có, vậy mà lại có một kỹ năng như vậy, quả thật khiến Tô Dung mở rộng tầm mắt. Đúng là Quái đàm quy tắc cố định, chất lượng của điều tra viên quả thật cao.

Đối phương đã trả lời câu hỏi của cô trước, mặc dù không có gì đáng tham khảo, nhưng đúng là đã chủ động bày tỏ. Vì vậy Tô Dung trực tiếp nói cho đối phương biết lý do tại sao cô lại đăng video như vậy.

Nghe xong lời cô nói, người đàn ông nhướng mày: "Điểm này thì tôi cũng phát hiện ra rồi, nhưng cụ thể dùng phương pháp gì để họ trút giận thì tôi vẫn chưa nghĩ ra. Nếu phòng tập thể dục không thể tập luyện thì có thể để họ tập luyện trực tiếp trên phố không?"

Nghe có vẻ đúng là một ý kiến hay, ai nói chỉ có video mới có thể trút giận? Ở bên ngoài cũng có thể. Nhưng việc tập luyện trên phố không hợp lý lắm, Tô Dung lắc đầu: "Chắc chắn sẽ vi phạm quy tắc, trong khu dân cư này có không ít người theo dõi chúng ta, tổ chức hoạt động quy mô lớn như vậy rất dễ có người phá hoại."

Tạ Kha Kha nhìn trái nhìn phải, có một số chỗ cậu ta không hiểu, nhưng cuối cùng vẫn hiểu được một chút: "Vậy thì để họ tự làm ở nhà? Dù sao nếu không phải là điều tra viên thì người nhà sẽ không tố cáo lẫn nhau đi?"
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back