Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm

Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 430: Chương 430



Lấy vũ lực bây giờ của Tô Dung, dĩ nhiên cô không sợ người ô nhiễm bình thường. Nhưng quỷ quái thì lại khác, bọn chúng không chỉ có tính công kích mạnh, còn có tính truyền ô nhiễm cực mạnh. Nếu như dùng [Xẻng phệ linh] thì có thể đánh được một quỷ quái, nhưng nếu nhiều hơn, cho dù Tô Dung cũng không chắc chắn được.

Sau khi đánh cược xong, nhiệt tình của mọi người đều biến mất không ít, im lặng không nói gì thêm nữa. Thấy tình huống không thăm dò được tin tức khác nào, Tô Dung cũng không chậm trễ, rời khỏi vườn hoa, đi về phía lúc trước còn chưa đi qua.

Đã biết buổi tối sẽ rất nguy hiểm, nhìn sắc trời bây giờ chắc là bảy giờ tối, nhanh tám giờ. Cô phải mau chóng thăm dò nơi cuối cùng, sau đó nhanh chóng về nhà. Nếu cứ ở lại bên ngoài, Tô Dung sợ mình trực tiếp sẽ gặp quỷ.

Một đường đi về phía trước, lúc đi đến gần lầu 6, cuối cùng Tô Dung cũng thấy được ánh đèn cách đó không xa, sắc trời đã tối, trong siêu thị nhỏ có mở đèn, bên trong có mấy người đang mua đồ.

Tô Dung chú ý đến tờ giấy dán trên cửa bên ngoài, cô đi vào, mới từ bên trong thấy được nội dung của tờ giấy này.

《 Điều phải biết khi mua sắm ở siêu thị nhỏ》

Một, tiến vào siêu thị này, ít nhất phải mua một món đồ mới có thể rời đi.

Hai, siêu thị này do 'Tập đoàn Tích Tắc' bỏ vốn thành lập, mỗi một dạng hàng hóa đều có nhãn hiệu của 'Tập đoàn Tích Tắc'. Xin đừng mua phải sản phẩm ba không *.

*Sản phẩm không có ngày sản xuất, nhà sản xuất, địa chỉ sản xuất

Ba, nhân viên trong siêu thị sẽ không chủ động đề cử hàng hóa, nghiêm túc từ chối nhân viên bán hàng đề cử hàng hóa với bạn, cũng nói mã số nhân viên của người này cho nhân viên thu ngân.

Bốn, không nên từ chối ngân viên thu nhân đòi lấy tiền boa với bạn.

Năm, mỗi ngày không thể ở trong siêu thị quá nửa tiếng đồng hồ, nếu không tự gánh lấy hậu quả.

Tổng cộng chỉ có năm điều quy tắc, trong đó câu [nghiêm túc từ chối nhân viên bán hàng đề cử hàng hóa cho bạn] của quy tắc thứ ba là bị tô đỏ.

Hiển nhiên chỗ sai chính là "nghiêm túc từ chối", từ chối là nhất định, nhưng cần phải uyển chuyển, hoặc là nên không để ý đến?

Sau khi nhìn thấy siêu thị này là do 'Tập đoàn Tích Tắc' mở, Tô Dung hơi nhíu mày, trong lòng đã có tính toán.

Mắt thấy chỉ có nửa giờ để đi dạo siêu thị, cô lập tức bắt đầu đi vào mua.

Siêu thị này cũng không tính là lớn lắm, đại khái chỉ có kích thước bằng 1/3 siêu thị An Vui lúc trước. Đồ bên trong siêu thị được xem như phong phú, Tô Dung đi lướt qua khu thực phẩm, đến khu quần áo mua cho mình hai cái áo.

Bây giờ thời tiết vẫn có chút lạnh, nhất là buổi tối. Không có áo khoác bảo vệ, cô cảm giác bị lạnh đến mức bị cảm.

Áo khoác cũng rất rẻ, tổng cộng chỉ cần 10 tệ quái đàm. Nhưng nói thật, nếu như không phải cảm thấy mình cần thứ này, Tô Dung hoàn toàn không muốn lãng phí tiền quái đàm để đi mua. Dù bây giờ về vấn đề tiền bạc thì cô đã có 3000 tệ quái đàm, là một phú bà nhỏ. Cho nếu đã mua, vậy thì mua hai cái, tránh cho xảy ra chuyện ngoại ý muốn.

Sau khi cầm áo khoác xong, Tô Dung càng đi sâu vào bên trong siêu thị. Bên kia là khu đồ dùng hàng ngày, nhưng Tô Dung đều không cần. Cho nên lại đi vào bên trong nữa, cô nhìn thấy ở bên trong nhất có một tường đồ chơi búp bê.

Khác với trong phòng chỉ xuất hiện búp bê mèo mun, sơn dương, nơi này có nhiều chủng loại búp bê hơn, đều là một một ít búp bê động vật nhỏ, to bằng cái đầu, chỉ là không có mèo mun và sơn dương.

Mỗi một loại búp bê đều cần 100 tệ quái đàm, không có tiền hoàn toàn không mua nổi.

Những món đồ chơi này sẽ có lợi ích gì sao? Nếu như vô dụng, sao lại đặt giá cao như thế? Nghĩ như vậy, Tô Dung quay đầu tìm người nhân viên mặc động phục xanh làm phụ trách bên này hỏi thử: "Xin hỏi điểm đặc biệt của những con búp bê này là gì vậy?"

"Búp bê của chúng tôi chế tạo hoàn mỹ, được rất nhiều cư dân yêu thích." Nhân viên mỉm cười trả lời?

Đáp án này thật quá đơn giản, hoàn toàn không trả lời vấn đề của Tô Dung.

Nhưng cách dùng từ của cô ta, lại đột nhiên làm cho Tô Dung nhớ đến cái gì đó. Lúc trước anh Chu hỏi tại sao lại ở vườn hoa với dân địa phương, nếu như cô nhớ không nhầm, người đàn ông kia trả lời là "Ai sẽ không thích vườn hoa của tiểu khu chứ".

Hai cái đều là dân địa phương yêu thích, mà vườn hoa nhỏ lại đã được chứng minh có tỷ lệ an toàn lớn.

Như vậy những con búp bê này, có phải cũng là một đạo cụ mấu chốt có thể bảo vệ được điều tra viên hay không?

"Tôi muốn mua một cái." Nghĩ đến chỗ này, Tô Dung nói không chút do dự. Thuận tiện tháo một con hồ ly lông xù xuống ôm vào lòng.

nghe vậy, nhân viên kia hỏi: "Vậy có cần mua thêm một con nữa không? Quý khách nhìn đi, một con rất cô đơn, mua thêm một con có thể làm bạn cùng nhau."

Tô Dung đột nhiên cảnh giác, quy tắc thứ ba của siêu thị có nói [nhân viên bán hàng trong siêu thị sẽ không chủ động đề cử hàng hóa], mà hiện tại nhân viên này hình như đang chủ động đề cử hàng hóa với cô?

Cô khôn

Đây là chuyện mà cô ý thức được khi nghe nhân viên mới vừa rồi đề cử hàng hóa.

Trong quy tắc cấm điều tra viên tiếp nhận nhân viên rao hàng nhất định là có nguyên nhân, phía sau những hàng hóa này đều mang nhãn dán hàng thật. Theo lý thuyết sẽ không xuất hiện vấn đề gì. Như vậy vấn đề chỉ có thể xuất hiện ở hai nơi, một là nhân viên có vấn đề, hai là mua nhiều sản phẩm có vấn đề.

Nhân viên vẫn luôn làm việc ở đây, theo lý thuyết chỉ cần mắt của những người khác không mù, không thể nào không nhìn ra được chỗ không đúng của người nhân viên này.

Như vậy chỉ có thể mua nhiều sản phẩm thì sẽ xảy ra vấn đề.

Tô Dung đi đến quầy thu tiền, nhân viên thu ngân nhìn thấy cái áo và món đồ chơi của cô, nở nụ cười, sau khi cầm máy quét quét đồ thì nói: "110 tệ quái đàm, cảm ơn đã chiếu cố."

Tô Dung không có trực tiếp trả tiền, trước tiên dựa vào quy tắc hỏi cô ta: "Cô nhân viên ở khu đồ chơi hình như chủ động đề cử cho tôi mua nhiều đồ."

Nghe vậy, vẻ mặt của nhân viên này trở nên nghiêm túc, căng thẳng hỏi: "Thật sao?"

Tô Dung gật đầu, kể lại chuyện mới vừa rồi xảy ra, để cho cô ta tự mình phán đoán.

Nghe xong lời kể của cô, trong lòng nhân viên thu ngân cũng đã hiểu đại khái: "Được, vô cùng cảm ơn ngài đã tố cáo."

Tô Dung không có nhìn ra được gì từ thái độ của nhân viên này, không thể làm khác hơn là tiếp tục nói: "Xin hỏi chỗ này có bán tình báo không?"

"Ừ, tình báo thì không có, nhưng trái lại đúng là có một nhiệm vụ." Nhân viên trả lời.

Nghe được lời này, Tô Dung kinh ngạc trợn to mắt. Cô dĩ nhiên đã sớm đoán được đối phương đã biết thân phận nhân viên ưu tú của mình, giống với chủ tiệm tiệm nhỏ Đới Duy. Nhưng không nghĩ đến chỗ này lại còn có một nhiệm vụ ẩn núp?

Nghĩ đến độ khó của nhiệm vụ nằm vùng lúc trước, Tô Dung không nhịn được mà rùng mình, nhưng vẫn hỏi: "Là nhiệm vụ gì."

Có nhiệm vụ không làm, đó không phải là phong cách của cô.

"Ngày mai ngài lại đến, đến lúc đó tôi sẽ giao nhiệm vụ cho ngài."

Nghe vậy, Tô Dung nhíu mày, nhạy bén nhận ra được hàm nghĩa giấu bên trong lời này của hắn ta: "Ý của anh là nhiệm vụ này không có quan hệ với quái đàm quy tắc này?"

Nếu như có quan hệ, đối phương phải chuẩn bị trước, chỉ cần nhân viên ưu tú đến sẽ lập tức giao ra. Hơn nữa quái đàm quy tắc này tổng cộng chỉ có ba ngày, nếu như nhiệm vụ có quan hệ với quái đàm quy tắc, ngày mai mới giao nhiệm vụ thì cũng quá gấp rút đi.

g thể chắc chắn đây đến cùng có tính là chủ động đề cử hay không, dù sao mới vừa rồi là cô mở miệng hỏi trước. Nhưng mặc kệ như thế nào, cô cũng không tính tiếp nhận đề nghị của đối phương.

"Không có tiền không mua nổi." Tô Dung lấy ra một lý do từ chối vạn năng, trên mặt cũng tràn đầy bất đắc dĩ: "Cái đồ chơi này quá mắc."

Lý do này quá đầy đủ, cho dù là nhân viên muốn tăng doanh số cũng không có cách nào, chỉ có thể nhìn Tô Dung rời đi.

Tô Dung trở lại chỗ mới vừa mua quần áo, suy nghĩ một chút, Tô Dung bỏ một cái áo lại vị trí cũ. Chỉ mang theo một cái áo cùng với một món đồ chơi đi đến quầy tính tiền.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 431: Chương 431



Đây là chuyện mà cô ý thức được khi nghe nhân viên mới vừa rồi đề cử hàng hóa.

Trong quy tắc cấm điều tra viên tiếp nhận nhân viên rao hàng nhất định là có nguyên nhân, phía sau những hàng hóa này đều mang nhãn dán hàng thật. Theo lý thuyết sẽ không xuất hiện vấn đề gì. Như vậy vấn đề chỉ có thể xuất hiện ở hai nơi, một là nhân viên có vấn đề, hai là mua nhiều sản phẩm có vấn đề.

Nhân viên vẫn luôn làm việc ở đây, theo lý thuyết chỉ cần mắt của những người khác không mù, không thể nào không nhìn ra được chỗ không đúng của người nhân viên này.

Như vậy chỉ có thể mua nhiều sản phẩm thì sẽ xảy ra vấn đề.

Tô Dung đi đến quầy thu tiền, nhân viên thu ngân nhìn thấy cái áo và món đồ chơi của cô, nở nụ cười, sau khi cầm máy quét quét đồ thì nói: "110 tệ quái đàm, cảm ơn đã chiếu cố."

Tô Dung không có trực tiếp trả tiền, trước tiên dựa vào quy tắc hỏi cô ta: "Cô nhân viên ở khu đồ chơi hình như chủ động đề cử cho tôi mua nhiều đồ."

Nghe vậy, vẻ mặt của nhân viên này trở nên nghiêm túc, căng thẳng hỏi: "Thật sao?"

Tô Dung gật đầu, kể lại chuyện mới vừa rồi xảy ra, để cho cô ta tự mình phán đoán.

Nghe xong lời kể của cô, trong lòng nhân viên thu ngân cũng đã hiểu đại khái: "Được, vô cùng cảm ơn ngài đã tố cáo."

Tô Dung không có nhìn ra được gì từ thái độ của nhân viên này, không thể làm khác hơn là tiếp tục nói: "Xin hỏi chỗ này có bán tình báo không?"

"Ừ, tình báo thì không có, nhưng trái lại đúng là có một nhiệm vụ." Nhân viên trả lời.

Nghe được lời này, Tô Dung kinh ngạc trợn to mắt. Cô dĩ nhiên đã sớm đoán được đối phương đã biết thân phận nhân viên ưu tú của mình, giống với chủ tiệm tiệm nhỏ Đới Duy. Nhưng không nghĩ đến chỗ này lại còn có một nhiệm vụ ẩn núp?

Nghĩ đến độ khó của nhiệm vụ nằm vùng lúc trước, Tô Dung không nhịn được mà rùng mình, nhưng vẫn hỏi: "Là nhiệm vụ gì."

Có nhiệm vụ không làm, đó không phải là phong cách của cô.

"Ngày mai ngài lại đến, đến lúc đó tôi sẽ giao nhiệm vụ cho ngài."

Nghe vậy, Tô Dung nhíu mày, nhạy bén nhận ra được hàm nghĩa giấu bên trong lời này của hắn ta: "Ý của anh là nhiệm vụ này không có quan hệ với quái đàm quy tắc này?"

Nếu như có quan hệ, đối phương phải chuẩn bị trước, chỉ cần nhân viên ưu tú đến sẽ lập tức giao ra. Hơn nữa quái đàm quy tắc này tổng cộng chỉ có ba ngày, nếu như nhiệm vụ có quan hệ với quái đàm quy tắc, ngày mai mới giao nhiệm vụ thì cũng quá gấp rút đi.

"Đúng là như vậy." Đối với chuyện cô ý thức được điểm này, nhân viên thu ngân cũng không kinh ngạc. Dù sao cũng là nhân viên ưu tú đã hoàn thành một lần nhiệm vụ, vẫn sẽ có bản lĩnh nhất định.

Tô Dung suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Nhiệm vụ này chọn người không?"

Nếu như không chọn người, hoàn toàn có thể chuẩn bị bất kỳ lúc nào, không cần chờ người đến xin nhận nhiệm vụ. Chỉ có chọn người, mới có thể không trực tiếp giao ra, phải đợi người thích hợp đi vào quái đàm quy tắc này, mới có thể đặc biệt đưa nhiệm vụ ra

Mà hiển nhiên cô là một trong những thí sinh phù hợp.

Chuyện này cũng không cần giấu diếm thí sinh được chọn làm gì, hoặc có thể nói có xây dựng quan hệ tốt với nhân viên ưu tú, đối với nhân viên mà nói có lời không hại, tất nhiên cũng không ngại lộ ra một ít tin tức.

Nhân viên thu ngân gật đầu: "Nghe nói nhiệm vụ lần này tương đối quan trọng, có liên quan đến [Quái đàm quy tắc cố định] gần mở sắp tới. Yêu cầu của phía trên đối với người nhận nhiệm vụ chính là, đầu tiên phải là nhân viên ưu tú, thứ hai ít nhất phải hoàn thành một lần nhiệm vụ, cuối cùng còn phải nhìn ra được cạm bẫy nhỏ mà chúng tôi đặt ở chỗ này.”

Câu nói sau cùng của hắn để cho cô lập tức hiểu: "Cạm bẫy nhỏ mà anh nói là mỗi gian hàng chỉ có thể mua một món đồ giống nhau?"

"Quả nhiên ngài rất thông minh."

Không để ý đến lời khen của hắn ta, Tô Dung suy nghĩ đến tin tức mà nhân viên mới vừa tiết lộ. Lập tức sẽ có một [Quái đàm quy tắc cố định] mở ra? Phải biết quái đàm quy tắc được trực tiếp gọi là [Quái đàm quy tắc cố định] tất nhiên là bốn cái kia.

Thật ra bốn [Quái đàm quy tắc cố định] kia thường xuyên lặng lẽ mở một ít khu vực nhỏ, ví dụ như "Trung học số 13" thỉnh thoảng mở ra một phòng học làm quái đàm quy tắc, hoặc thỉnh thoảng lại mở ra một lầu ký túc xá để làm quái đàm quy tắc.

Đây cũng là chuyện sau này Tô Dung mới biết, cái quy tắc "lầu ký túc xá số 44" chính là một trong số quái đàm quy tắc của "Trung học số 13".

Mà "hủy bỏ phong tỏa" trong miệng của nhân viên chính là cả một [Quái đàm quy tắc cố định] được mở ra, mà không phải chỉ là một khu vực nhỏ.

Dưới tình huống này, độ khó tất nhiên sẽ tăng lên cao. Người bình thường gần như không thể sống sót được.

Cũng may lúc [Quái đàm quy tắc cố định] hủy bỏ phong tỏa có thể chủ động đưa người vào bên trong, đưa vào 100 người thì quái đàm sẽ chính thức mở ra. Nếu như không đủ 100 người, như vậy [Quái đàm quy tắc cố định] này sẽ giống với những quái đàm quy tắc khác tự động chọn người vào bên trong.

Những năm qua mỗi lần như vậy, các nước đều sẽ đưa điều tra viên tinh anh vào bên trong, để bảo vệ dân thường.

[Quái đàm quy tắc cố định] không có cấm người đã vào lúc trước không được vào tiếp nữa. Bởi vì mỗi lần mở cửa, bối cảnh, nội dung vở kịch, quy tắc đều hoàn toàn khác biệt, cho dù có kinh nghiệm lần trước, cũng không có tác dụng gì trong lần quái đàm này. Có lẽ còn có thể bị rơi vào bẫy nữa.

Bình thường mỗi năm sẽ mở cửa hai đến ba [Quái đàm quy tắc cố định], dưới tình huống này, hai ba trăm điều tra viên tinh anh đến từ toàn thế giới chỉ có 10% số người trong đó là có thể sống sót đi ra.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 432: Chương 432



Không nghĩ đến tiếp nhận nhiệm vụ nằm vùng, lại có thể nhận được tin tức bất ngờ này, Tô Dung không nhịn được nhíu mày. Nhiệm vụ yêu cầu thăng cấp toàn diện, cũng có thể nhìn ra được nhiệm vụ có độ khó cao. Cũng đúng, nhiệm vụ liên quan đến [Quái đàm quy tắc cố định], có thể dễ dàng mới lạ!

Chẳng qua cái này rất hợp với suy nghĩ của Tô Dung, dù sao vốn dĩ cô cũng muốn đi vào đại náo một trận, tất nhiên có thể khuất cho vũng bùn này càng lộn xộn càng tốt.

Tạm biệt đối phương, Tô Dung quay đầu lại đi nhanh đến lầu số 3 của mình. Chỗ này là lầu số 6, cách lầu số 3 có chút xa. Mắt thấy xung quanh không có ai, Tô Dung cũng không che giấu mình, bước nhanh như bay, cố gắng chạy nhanh về phía trước.

Thuận lợi tiến vào lầu số 3, phía trên cửa có gắn một cái đồng hồ. Thời gian bây giờ đã là 8 giờ 30 phút rồi.

Đừng thấy trong quy tắc có nói 11 giờ mới là thời gian trở về, nhưng trên thực tế không phải 11 giờ quỷ quái mới bắt đầu hoành hành.

Sau 11 giờ còn ở bên ngoài, nhất định sẽ chết. Trước 11 giờ ở bên ngoài thì sẽ có xác suất gặp nguy hiểm cao hơn.

Mà đối với cái vận may c.h.ế.t tiệt của Tô Dung, thì "có xác suất nhất định này" hoàn toàn có thể biến thành "tất nhiên".

Cô yên lặng nhìn thang máy trước mặt, sau đó quả quyết lựa chọn leo cầu thang bộ. Nếu biết được xác suất nhất định sẽ gặp vấn đề, vậy cô cũng không mạo hiểm làm gì.

Đối với Tô Dung đã thêm lực lượng sức mạnh nhiều lần, leo lên tầng 10 rất dễ dàng. Cô mới vừa đi lên, đột nhiên nghe được tiếng bước chân truyền từ tầng trên.

Người đi ra ngoài giờ này nhất định không phải thứ tốt lành gì? Lúc này cô muốn quay đầu đi xuống tầng dưới. Nhưng còn chưa đi được hai bậc thang, cô đã nghe được tiếng bước chân truyền đến từ tầng dưới.

Tiếng bước chân của tầng dưới và tầng trên đều y như nhau, giống như của cùng một người. Là giống như có một người, bao vây bốn phương tám hướng của cô.

Chỉ có thể chạy đến tầng trệt!

Nhưng Tô Dung còn chưa kéo cửa hành lang đi thông qua hành lang khác, thân thể bỗng nhiên cứng đờ. Đột nhiên cô nghĩ đến, tầng bây giờ mình đang đứng, hình như là tầng thứ 4.

Con số 4 này, bởi vì đồng âm, cho nên không có ý tốt ở Hoa Hạ. Mà trải qua nhiều quái đàm quy tắc cũng nói cho Tô Dung biết, không cần nghi ngờ, số 4 có vấn đề.

Vừa khéo ở tầng 4 nghe được tiếng động quỷ dị, thật giống như đang xua đuổi cô đi đến hàng lang của tầng 4

Sao cô có thể không nghi ngờ cho được?

Cô dừng lại tay muốn vặn chốt cửa, mím môi, trong mắt tràn đầy kiên định, đi thẳng lên tầng trên. Còn chưa có phạm vào quy tắc nào, không có bị lực lượng quy tắc trói buộc. Nếu như có quỷ quái muốn thừa dịp này công kích cô, vậy đối phương nhất định sẽ bị lực lượng quy tắc trói buộc, ít nhất năng lực công kích sẽ không mạnh.

Đã như vậy, cô cũng không cần sợ. Mặc dù còn chưa chân chính trải qua chuyện này làm nào, nhưng Tô Dung có niềm tin đối với giá trị vũ lực của mình. Nếu quả thật là một quỷ quái, vậy cô sẽ để cho đối phương đẹp mặt.

Nhưng đi hết tầng 4, tiếng bước chân mới vừa rồi đã biến mất. Tô Dung biết quả nhiên mình đoán không sai, mục đích của tiếng bước chân kia chính là muốn cô đi đến hành lang tầng 4. Mặc dù không biết nơi đó có cái gì, nhưng nhất định vô cùng nguy hiểm.

Một đường chạy như bay về nhà, cho đến khi đóng cửa khóa cửa lại, Tô Dung mới thở phào nhẹ nhõm, hoàn toàn bình tĩnh lại.

Không thể không nói, ở cái thế giới này, lá gan của cô nhỏ không ít so với thế giới cũ.

Ở trong thế giới cũ, cho tới bây giờ Tô Dung không sợ đi ban đêm. Hoặc là nói, người đi ban đêm sợ cô mới đúng.

Mà bây giờ, chỉ mới buổi tối 8 giờ hơn leo cầu thang, cô đã bị dọa sợ thành cái dạng này. Chỉ có thể nói quỷ quái quá hại người, cô làm một người bình thường, thật sự không có cách nào chống lại.

Tô Dung thở dài, bắt đầu kiểm tra phòng. Trên ghế salon, búp bê vẫn là sơn dương màu đen. Tivi không có mở, mặt sau của tivi không nóng. Áo khoác nhỏ đặt ở trong tủ quần áo trong phòng ngủ vẫn còn. Tủ lạnh trong phòng bếp không có thêm cái gì mới, gương nhà vệ sinh cũng còn bị vải bọc lại.

Tô Dung uống viên thuốc con nhộng ở trong túi vật tư màu trắng, cả người lập tức có chút buồn ngủ. Nhắm mắt rồi lại mở mắt ra, hiệu quả của thuốc đến nhanh chóng, búp bê đặt trên ghế salon đã đổi trở về dáng vẻ của mèo mun rồi.

Quả nhiên, viên thuốc kia có thể thanh trừ ô nhiễm.

Xem ra, phòng quản lý tài sản đưa viên thuốc con nhộng này đứng về phía điều tra viên.

Không có để lại nguyên liệu ở trong túi vật tư, Tô Dung lấy bút ở trong phòng ngủ làm ký hiệu lên hộp sắt đựng viên thuốc, sau đó bỏ lại vào trong túi vật tư, rồi lại đặt toàn bộ túi vật tư ra bên ngoài.

Chờ làm xong tất cả chuyện này, cô mới trở về phòng ngủ, đóng cửa cởi dép lên giường đắp chăn, làm liền một mạch.

Cả ngày hôm nay thăm dò được rất nhiều tin tức, nhưng đều rất lẻ tẻ, để cho Tô Dung không suy nghĩ rõ ràng mạch lạc được.

Cô cẩn thận nhớ lại những chuyện đã trải qua ngày hôm nay, đột nhiên nghĩ đến cảm giác không đúng khi mình ở vườn hoa.

Trực giác của Tô Dung là phản xạ khi phá được vô số vụ án, lúc trước khi đầu óc của cô không phân tích ra được vấn đề nào, nhưng thân thể đã cho ra phản ứng theo bản năng rèn luyện từ nhiều thử thách.

Lúc ấy cô đang suy nghĩ cái gì?

Nghĩ là khu tập thể dục và vườn hoa đều là nơi dùng để nghỉ ngơi.

Khi nghĩ đến chỗ này, cô cảm thấy không đúng. Loại không đúng này rất giống khi ở trong "Viện bảo tàng nghệ thuật Hoa Hồng".

Rồi sau đó cảm giác này được chứng thực, nguyên nhân cô cảm nhận được chỗ không đúng chính là lối chơi chữ trong quy tắc viện bảo tàng, dùng "hiện thực" thay thế cho "hiện đại", thiếu chút nữa đã gãi bẫy tất cả mọi người.

Như vậy có phải quy tắc trong quái đàm này cũng chơi chữ hay không?

Nghĩ đến đây, Tô Dung lập tức nhìn tờ giấy quy tắc dám ở cửa.

Chơi chữ này, điểm quan trọng chính là lừa dối đầu óc. Đầu óc sẽ tự động hợp thức hóa thứ không đúng, để cho bạn không nhìn ra sơ hở. Ở trong lúc này, nhìn tờ giấy quy tắc sẽ dễ dàng phát hiện vấn đề hơn.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 433: Chương 433



Quy tắc thứ nhất không thành vấn đề, quy tắc thứ hai không thành vấn đề...

Có kinh nghiệm của viện bảo tàng nghệ thuật lần trước, lần này Tô Dung đọc từng câu từng chữ, quyết định một khi phát hiện từ nghĩ có ngữ nghĩa không rõ, hoặc là câu có từ không biểu đạt được ý, lập tức chú ý nhiều hơn.

Cứ như vậy, đúng là thật sự phát hiện một câu có vấn đề, là quy tắc thứ 6 [Xin đừng cả ngày bực bội ở trong nhà, mỗi ngày ít nhất phải đi ra nghỉ ngơi ba tiếng trở lên].

Những lời này rất thú vị, cái này gọi đi ra ngoài thành "nghỉ ngơi". Thậm chí ở trong quy tắc thứ 3 rõ ràng cũng có nhắc đến, đi khu thể dục, đi dạo siêu thị cũng được tính là nghỉ ngơi.

Vậy ở nhà được xem là cái gì?

Làm việc sao?

Đây là một khả năng rất làm người ta ngoài ý muốn, đôi mắt Tô Dung có ánh sáng lóe lên, tiếp tục tự hỏi? Nếu như ở nhà được xem như là làm việc, vậy bọn họ đang làm công việc gì?

Dangk công việc gì, chỉ cần mỗi ngày ở nhà không làm gì cả, còn có thể có người đưa thức ăn đưa thuốc đến?

Đưa thuốc?

Đột nhiên Tô Dung bắt được điểm mấu chốt.

Phải uống thuốc chắc là bệnh nhân, nhưng bọn họ cũng không phải bệnh nhân, hơn nữa bệnh nhân ở nhà không phải là công việc.

Thuốc này dùng để thanh trừ ô nhiễm, ở trong rất nhiều quái đàm quy tắc, Tô Dung cũng đã từng uống viên thuốc có tác dụng như thế này, mà viên thuốc con nhộng lần này cũng không phải kiểu dáng trước đó Tô Dung đã gặp.

Kết hợp với những đầu mối này, trong lòng Tô Dung đã có suy đoán mơ hồ. Chỉ là còn cần phải chờ ngày mai mới có thể nghiệm chứng được.

Viên thuốc con nhộng ăn vừa rồi vẫn còn đang phát huy tác dụng, Tô Dung thật sự không chịu nổi, nhanh chóng tiến vào mộng đẹp. Trước khi đi ngủ, cô hình như nghe được tiếng gõ cửa vang bên ngoài. Nhưng bây giờ cô đã không có tinh thần đứng dậy nữa.

Buổi sáng ngày thứ hai, đồng hồ báo thức đánh thức Tô Dung dậy. Cô nhìn thời gian trên đồng hồ, bây giờ là 8 giờ sáng.

Sau khi thức dậy, ngồi một chút, cô mới hoàn toàn tỉnh ngủ, suy nghĩ cũng dần trở nên rõ ràng. Không có tình huống đột ngột xuất hiện, từ trước đến giờ cô càng thích để cho mình ngồi trên giường ngây ngốc một lát.

Tô Dung đè huyết thái dương, nhớ đến lúc mình sắp chìm vào giấc ngủ của ngày hôm qua, hình như bên ngoài có động tĩnh. Nhưng lúc đó bởi vì tác dụng của viên thuốc con nhộng, cô hoàn toàn không dậy nổi.

Trong quy tắc thứ 4 có viết [Cho nên nếu như sau 11 giờ nghe được tiếng gõ cửa, làm ơn đừng mở cửa, mà hãy gọi cho phòng bảo vệ, để bọn họ thay mặt giải quyết.]

Câu cuối cùng của quy tắc này bị tô đỏ, lúc đối mặt với thứ làm phiền vào buổi tối, gọi điện thoại cho phòng bảo vệ là một lựa chọn sai lầm. nhưng cái này cũng không có nói không làm gì là lựa chọn chính xác.

Có thể cũng bởi vì cô không có làm cái gì, bây giờ cô đã không tuân thủ quy tắc rồi.

Chỉ là nhìn tình hình trước mắt, không tuân theo quy tắc này không đáng tội chết. Nếu không bây giờ cô đã không ở chỗ này.

Nhưng ở trong quái đàm quy tắc, một chút xíu sai lầm cũng có thể mang đến hậu quả không có cách nào thông quan được.

Tô Dung biết lúc mình nghe được âm thanh kia, khẳng định đã hơn 11 giờ đêm, ngày hôm qua bởi vì viên thuốc con nhộng, suy nghĩ của cô trở nên chậm chạp, làm cho cô mất thời gian trong suy nghĩ nhiều chuyện.

Nếu như tối hôm qua thật sự có thứ gì đó gõ cửa, vậy cô cần phải nhanh chóng tìm ra được sai lầm hôm qua có mang đến vấn đề gì hay không, nếu như có, vậy phải nhanh chóng giải quyết mới được.

Tô Dung tùy ý cột mái tóc thành đuôi ngựa, thức dậy mở tủ nhìn một cái. Quần áo trong tủ vẫn còn, sẽ không bị ô nhiễm bởi nguyên nhân này.

Tô Dung đẩy cửa phòng ngủ đi ra ngoài, tất cả đều giống như ngày hôm qua, nhìn qua không có bất kỳ khác thường nào. Búp bê mèo mun trên ghế salon vẫn còn ở đó. Tô Dung suy nghĩ lại quy tắc một chút, đi trước tivi sờ mặt sau của tivi một chút.

Sau đó cô lộ ra vẻ kinh ngạc, bởi vì mặt sau tivi hơi nóng, hiển nhiên trước đó tivi đã được bật lên!

Xảy ra chuyện gì? Đêm qua có người đến bật tivi?

Đây có phải có liên quan đến tiếng gõ cửa tối hôm qua hay không?

Hai thứ cùng xuất hiện, Tô Dung rất khó không nghi ngờ tối hôm qua sau khi thứ kia gõ cửa xong thì đi vào phòng, sau đó mở tivi lên.

Hiển nhiên đối phương không có tiến vào phòng ngủ, nếu không bây giờ cô sẽ không được an toàn như vậy. Cái áo khoác còn tồn tại trong tủ quần áo chính là bằng chứng tốt nhất.

Nhưng nếu như cô đoán không nhầm, thật sự có thứ gì tiến vào phòng này, vậy vấn đề quan trọng đã đến rồi --- bây giờ thứ đó còn ở trong phòng của cô sao.

Vừa nghĩ đến vấn đề này, Tô Dung lập tức toát cả mồ hôi lạnh. Không biểu hiện quá rõ ràng, trước tiên cô đi đến nhà vệ sinh. Sau đó hoảng sợ phát hiện. Vải bọc trên gương nhà vệ sinh đã biến mất!

Xong đời, lại quy phạm một quy tắc nữa rồi. Cô nhanh chóng cởi áo khoác mỏng che lại phía trước gương, sau đó xoay người muốn đi ra ngoài.

Mới vừa quay người lại, cánh cửa sau lưng đã biến mất. Nhà vệ sinh biến thành một không gian bịt kín, nhốt cả người cô ở ở bên trong phòng.

Tô Dung: "..."

Cô thở dài, nhanh chóng bình tĩnh lại, nhìn gương trước mặt bị áo khoác của cô che lại. Rất hiển nhiên, bây giờ cô đang rơi vào chỗ nguy hiểm, là bởi vì lúc tối, có người lấy vải bọc của gương ra, cho nên cô làm trái quy tắc, để quỷ quái có cơ hội lợi dụng.

Nhưng nhìn tình hình trước mắt, quỷ quái không thể nào chỉ nhốt cô ở trong này một cách đơn giản như vậy. Nếu như cô không tìm được phương pháp đi ra, đại khái sẽ bị nhốt luôn ở trong chỗ này.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 434: Chương 434



Sau khi Tô Dung suy nghĩ rõ ràng mọi chuyện, cô quan sát xung quanh. Trong nhà vệ sinh trống rỗng, không biết ở đâu, tiếng nước chảy từng giọt xuống vang lên tiếng tí tách, giống như đang rơi xuống lòng người vậy.

Hoàn cảnh toàn thể không có thay đổi gì, đồ đặt lúc trước vẫn ở nguyên. Chỗ thay đối duy nhất chính là tấm gương, nhìn qua điểm mấu chốt cũng là nó.

Nhưng Tô Dung cũng không có lấy áo khoác nhỏ trên trên tấm gương xuống, cũng không có định đập nát cái gương kia. Loại cạm bẫy quá ngây thơ này, cô cũng lười cười nhạo.

Trực tiếp coi thường tấm gương kia, Tô Dung đi về phía trước bồn rửa mặt, cúi đầu nhìn thử đồ phía trên, kem đánh răng, bàn chải đánh răng, sữa rửa mặt...

Những thứ này đều không có vấn đề gì, vòi nước cũng không có vấn đề gì, như vậy tiếng giọt nước là phát ra từ đâu.

Cô giống như có cảm giác, ngẩng đầu nhìn lên, đột nhiên phát hiện trên trần nhà có một khe hở, đang nhỏ nước xuống. Giọt nước kia là màu đỏ như máu, còn mang theo mấy phần sềnh sệch.

Mà nơi giọt m.á.u rơi xuống, rõ ràng là ở bên trong bồn cầu!

Cô đi tới cúi đầu nhìn thử, nước trong bồn cầu rất trong suốt, thậm chí có thể phản ánh được hình bóng của cô. Máu đỏ tươi rơi xuống trong nước, nhưng lại biến mất không dấu vết.

Cô cảm thấy có chút kỳ lạ, ngẩng đầu nhìn lên. Giọt nước này đúng là màu đỏ, hơn nữa tốc độ chảy càng lúc càng nhau, mới vừa rồi là rơi xuống từng giọt, bây giờ đã sắp nối thành tuyến rồi.

Đứng gần nhìn vào thì không có xảy ra chuyện gì, Tô Dung nghĩ nên đứng ra xa nhìn thử một chút. Mới vừa quay đầu, cô cảm thấy chân mềm nhũn, thiếu chút nữa quỵ xuống đất.

Tô Dung lảo đảo một chút, tay vịn lên chỗ treo khăn lông, trong mắt cô là ngạc nhiên nghi ngờ, xảy ra chuyện gì? Tại sao mình lại đột nhiên cảm giác choáng váng hoa mắt, cả người không có sức gì chứ?

Mặc dù chỉ là cảm giác nhẹ, nhưng ở trong quái đàm quy tắc, bất kỳ sự khó chịu nào cũng không được khinh thường.

Tô Dung hơi nhắm mắt hít thở sâu, nhưng cảm giác khó chịu cũng không biến mất, trái lại ngày càng nghiêm trọng. Cả người cảm thấy lạnh lẽo, tay chân tê cứng.

Loại cảm giác này.... Bỗng dưng cô ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào m.á.u tươi chảy càng nhanh trên trần nhà ---

Đó là m.á.u của cô!

Phá nhiều vụ án, tất nhiên Tô Dung cũng bị thương rất nhiều lần, rất hiểu rõ cảm giác mất m.á.u quá nhiều.

Khó chịu bây giờ của cô rõ ràng là đến từ mất m.á.u quá nhiều, trên người của cô không có vết thương, vậy m.á.u kia là chảy ra từ đâu? Rất hiển nhiên, ngay trên đỉnh đầu.

Chỗ này lại có thể dùng một loại cách nào đó lấy đi m.á.u của cô.

Một khi thân thể con người mấy máy đạt đến 1200ml trở lên, tức là lượng m.á.u mất bằng tổng số 20% lượng m.á.u trong cơ thể, sẽ lập tức xuất hiện triệu chứng bị sốc vì mất máu.

Dựa theo m.á.u tươi chảy càng nhau trên trần nhà kia, không đến năm phút, cô nhất định sẽ bị mất m.á.u quá nhiều mà chết.

Sắc mặt của Tô Dung đã trở nên trắng bệch, tựa vào tường, lặng lẽ quan sát xung quanh. Từ trước đến nay cô chính là người gặp nguy hiểm càng lớn thì lại càng tỉnh táo, lúc này cũng không cảm thấy sợ hãi vì tuổi thọ của mình chỉ còn lại 5 phút, đầu óc của cô rất tỉnh táo, nhanh chóng suy nghĩ.

Thời gian mà cô bị nhốt vào đây, cùng với thời gian quan sát cái phòng này cũng chỉ không vượt qua 5 phút. Nói cách khác chỗ này chỉ có điều tra viên 10 phút giải đề. Một khi thời gian hết, điều tra viên sẽ mất m.á.u quá nhiều mà chết. Thậm chí thật ra không đến 10 phút, đại khái là 8 phút, cô thì sẽ bởi vì mất m.á.u quá nhiều mà hôn mê.

Thời gian giải đề ngắn như vậy, chỉ có thể chứng minh câu trả lời của vấn đề này không hề khó, thậm chí vô cùng dễ dàng.

Hai chỗ quỷ dị trong nhà vệ sinh là gương và bồn cầu, chỗ gương bị áo khoác của cô che lại, Tô Dung cho rằng không thể tùy tiện vạch ra xem mặt gương.

Trong quy tắc đã nói, lúc không dùng nhà vệ sinh phải bọc gương lại. bay giờ hành động của cô không phải sử dụng nhà vệ sinh, vén áo khoác ra chỉ có thể tưới dầu vào lửa.

Nếu như cách áo khoác đập bể gương thì sao?

Nghe vào thì cảm thấy ý kiến hay, nhưng nói thật, người hơi thông minh đều sẽ không làm như vậy.

Hơn nữa suy nghĩ một chút, nếu như đập bể gương thật sự có tác dụng, tại sao phòng quản lý tài sản không trực tiếp giúp đập cái này? Trái lại chỉ là đặt gương trong nhà vệ sinh, dặn dò người sống trong tiểu khu dùng vải bọc lại.

Nguyên nhân chỉ có thể là thứ này không thể đập.

Nếu không phải chỗ gương có vấn đề, vậy cũng chỉ có thể là bồn cầu kia.

Một chỗ rất đáng giá suy nghĩ chính là m.á.u tươi rơi vào bồn cầu nhưng nước bên trong lại không bị nhuộm đỏ?

Tô Dung vươn tay đón m.á.u tươi rơi xuống của mình, mới vừa rồi cô không biết loại chất lỏng này là gì? Cho nên không dám đụng, nhưng bây giờ nếu biết là thứ của mình, tất nhiên không sợ.

Nhìn qua m.á.u tươi không có vấn đề gì, xúc cảm rơi vào trong tay để cho Tô Dung cảm thấy quen thuộc.

Nói cách khác vấn đề không nằm trong m.á.u tươi.

Vậy chắc là nước trong bồn cầu có vấn đề.

Nhìn cái bóng của mình in trên mặt nước nhỏ trong suốt. Tô Dung suy nghĩ gì đó, lập tức vươn tay đậy nắp bồn cầu lại.

Lúc nắp bồn cầu hoàn toàn khép lại, nước trong bồn cầu hoàn toàn bị che kín, không gian xung quanh vặn vẹo một trận. Tô Dung cảm thấy choáng váng một trận, dùng sức nhắm mắt lắc đầu một cái. Lại mở mắt ra, m.á.u tươi trên trần nhà đã biến mất, cửa đối diện bồn cầu đã lặng lẽ xuất hiện.

Tô Dung thở ra một hơi nhẹ nhõm, đẩy cửa ra rời khỏi chỗ nguy hiểm này.

Mới vừa rồi sở dĩ cô lựa chọn đậy nắp bồn cầu lại, là bởi vì cô đột nhiên ý thức được, có thể trong bồn cầu không phải là nước, mà là một mặt gương khác.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 435: Chương 435



Nếu là nước bình thường bị một lượng lớn m.á.u tươi rơi vào, nhất định sẽ biến thành màu đỏ, nhưng gương thì không, nhất là bên trong có một cái mặt gương khác.

Mà đậy nắp bồn cầu lại, thì tương đương che gương lại, tất nhiên cô cũng được an toàn.

Bởi vì mất m.á.u quá nhiều mà cả người cô trở nên nặng nề mơ màng, mặc dù đã vượt qua ải, nhưng lượng m.á.u chảy ra mới vừa rồi cũng không có trả lại cho cô. Tô Dung mệt mỏi nằm trên ghế salon, nhắm mắt nghỉ ngơi, đồng thời suy nghĩ tiếp theo mình nên làm gì.

Thời gian bây giờ là hơn chín giờ, đừng thấy cô chỉ ở nhà vệ sinh có 10 phút, nhưng thời gian bên ngoài đã qua một tiếng đồng hồ. Không có gì bất ngờ, buổi sáng này cô cũng không có cơ hội đi thăm dò bên ngoài.

Nghỉ ngơi khoảng chừng một giờ, Tô Dung mới cảm thấy tinh thần của mình khá hơn một chút.

Cô đứng lên, đi vào phòng biết. Lúc nãy vẫn còn chưa kiểm tra nhà bếp, nếu như bên trong có thứ gì lạ, cô tuyệt đối không thể giữ vật đó cho đến tối.

Đi đến chỗ tủ lạnh, Tô Dung vừa mới đến gần, lập tức cảm nhận được ngón tay út hơi đau nhói. Cô cúi đầu nhìn một cái, trên ngón út đang đeo [Nhẫn cảnh tỉnh].

Hiển nhiên, nếu như bây giờ cô đi qua, đại khái sẽ phải chịu cống kích tinh thần, cho nên [Nhẫn cảnh tỉnh] mới có thể nhắc nhở cô.

Lần này không cần xem tủ lạnh có thứ gì đó hay không thì đã biết nhất định là bên trong đã có thêm một món đồ mớ, nếu không cũng sẽ không xuất hiện công kích tinh thần. Vốn dĩ lúc trước tủ lạnh trống trơn, khi đó không xảy ra vấn đề gì cả,

Trong [Hướng dẫn hành động ở nhà] nói quá rõ nàng [nếu như bên trong tủ lạnh có thứ đồ mà bạn không biết, xin đặt nó vào trong túi vật tư, cùng với những rác rưởi khác đặt ở ngoài cửa.]

Tô Dung không có thử đi mở tủ lạnh ra, rời khỏi phòng bếp trước. Định đi lấy túi vật tư ở ngoài cửa, sau đó sẽ nhắm mắt lấy đồ trong tủ lạnh bỏ vào trong túi.

Lần nữa trở lại phòng khách, Tô Dung nhìn về phía con búp bê mèo mun kia. Bây giờ cô cũng không thể chắc chắn mình có bị ô nhiễm hay không, tất nhiên cũng không thể nào phán đoán được món đồ chơi này có bị thay đổi hay không.

Chẳng qua một điểm này cũng không khó đoán, Tô Dung chậm rãi gọi điện thoại cho phòng quản lý tài sản, để cho bọn họ đến đổi đồ chơi mới. Nếu đối phương cầm đến là búp bê sơn dương, vậy chứng minh cô đã bị ô nhiễm.

Chờ chút? Búp bê hồ ly đâu?

Tô Dung đột nhiên phát hiện búp bê hồ ly mua trong siêu thị nhỏ ngày hôm qua đã biến mất, vốn dĩ cô đặt món đồ chơi đó ở trên ghế salon, bây giờ chỉ còn có mèo mun thôi.

Tô Dung tìm kiếm khắp nhà, chắc chắn món đồ chơi kia đã biến mất, cô ngồi lại trên ghế salon, lần nữa suy nghĩ. Sáng hôm nay, thay đổi trong nhà thật sự rất nhiều. Mặt sau tivi nóng lên, trong tủ lạnh đột nhiên xuất hiện thứ gì đó bên trong, món đồ chơi mua ngày hôm qua đã biến mất.

Nếu những chuyện này đều có liên quan đến nhau, vẫn theo suy luận cũ, chắc là do thứ bên ngoài đi vào, mở tivi, đi vào phòng bếp nhét đồ vào tủ lạnh, cuối cùng biến mất.

Từ mắt mèo ở cửa nhìn ra bên ngoài, bên ngoài không có một người nào. Lúc này Tô Dung mới mở cửa, lấy túi vật tư vào.

Túi vật tư giống với ngày hôm qua, vẫn là màu trắng, chuyện này làm cho cô thở phào nhẹ nhõm. Một buổi sáng này chuyện xui xẻo xảy ra quá nhiều. Nếu túi vật tư cũng thay đổi màu sắc, cô thật sự cảm giác mệt mỏi không biết làm thế nào.

Cũng giống như ngày hôm qua, trong túi vật tư vẫn có một ít đồ ăn nước uống, còn có một cái hộp sắt nhỏ giống hôm qua. Trên hộp sắt ngày hôm qua Tô Dung cố ý dùng bút trong phòng ngủ ký hiệu lên, mà bây giờ hộp sắt không có ký hiệu, bọn họ đã đổi một cái hộp sắt mới.

Đây cũng là chuyện không có gì, nhưng lúc lấy viên thuốc con nhộng ra, Tô Dung nhạy bén phát hiện viên thuốc con nhộng có chút thay đổi. Lúc trước bên ngoài viên thuốc con nhộng rất bóng loáng, mà viên thuốc hôm nay mặt trên có thêm một đường vân. Nếu như không cẩn thận suy nghĩ, hoàn toàn không phát hiện được.

Viên thuốc con nhộng đổi kiểu? Tại sao? Là có tác dụng mới gì đó, hoặc là bản nâng cấp của ngày hôm qua?

Chẳng qua quái đàm quy tắc có loại thuốc này, Tô Dung đột nhiên ý thức được có phải tiêu khu này có sự tham gia của 'Sở nghiên cứu số 3' không?

Ngày hôm qua cô nhìn thấy 'Tập đoàn Tích Tắc', hôm nay lại nghi ngờ 'Sở nghiên cứu số 3' có tham gia, làm cho Tô Dung không thể không nhân tiện nghi ngờ, có sự tham gia của 'Chìa khóa cứu đời' hay không.

Cô không uống viên thuốc này, lại đặt nó vào trong hộp sắt, thuận tiện lại làm ký hiệu trên hộp sắt. Sau khi uống sẽ đổi mới hộp đựng thuốc mới, vậy nếu như không uống thì sao? Có phải sẽ giữ như vậy trả lại hay không?

"Cốc cốc cốc!"

Lúc Tô Dung đang suy nghĩ, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. Cô nhìn qua mắt mèo, xác định là người của phòng quản lý tài sản ngày hôm qua, mới mở cửa ra.

Người phòng quản lý tài sản ôm trong tay một con mèo mun đồ chơi, lúc nhìn thấy Tô Dung đại khái bị dọa bởi sắc mặt tái nhợt của cô, hơi trợn to mắt, sau đó mới làm bộ như không có chuyện gì nói: "Xin chào chủ nhà, đây là đồ chơi ngài cần.”

Đối với cô ấy mà nói, những cư dân mới chuyển đến này xảy ra vấn đề đều là chuyện rất thường gặp, chỉ là phần lớn cư dân mới đều sẽ nhanh chóng im hơi lặng tiếng biến mất, nhưng cũng sẽ có một ít tuy yếu ớt nhưng lại không biến mất, chỉ là rất ít gặp.

Mặc kệ là loại nào, cô ấy chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của phòng quản lý tài sản là được. Mọi người đều biết, trong thế giới quái đàm, nhiều chuyện chính là tự tìm đường chết.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 436: Chương 436



Khi nhìn thấy búp bê mới mà phòng quản lý mang đến là mèo min, Tô Dung cũng biết mình không bị ô nhiễm. Cô lắc đầu một cái, ngại ngùng nói: "Xin lỗi, hình như tôi nhớ nhầm, trong phòng của tôi chính là loại đồ chơi này."

Cô gái kia sửng sốt một chút, sau đó gật đầu: "Không sao."

Hiển nhiên lúc trước cô ấy cũng đã gặp được tình huống tương tự như vậy.

"Làm phiền cô rồi, thật xin lỗi." Tô Dung lại nói xin lỗi mấy lần, mới tiễn đối phương rời đi.

Sau khi trở về phòng, trước tiên cô đổ đồ bên trong túi vật tư ra, sau đó đi vào nhà bếp, nhắm mắt lại mở tủ lạnh.

Cô ngừng thở lục lọi bên trong một lúc lâu, sau đó lấy thứ gì đó giống như cái khay bỏ vào trong túi vật tư trống không.

Lại sờ thêm mấy lần, sau khi chắc chắn trong tủ lạnh không có thứ gì nữa cô mới mở mắt ra. Lúc này quả nhiên không có ấn đề gì, Tô Dung mang túi vật tư trở lại phòng khách, sau khi suy nghĩ một chút lại đặt nó dựa vào cửa. Chờ buổi tối có thêm rác rưởi gì nữa thì bỏ vào túi đặt ở ngoài cửa.

Sau khi làm xong tất cả chuyện này, bụng của Tô Dung đã bắt đầu kêu. Từ 8 giờ sáng hôm nay, cô vẫn luôn bận rộn đủ thứ chuyện, cho tới bây giờ đã hơn 10 giờ trưa chưa ăn cơm. Hơn nữa mới vừa rồi mất m.á.u quá nhiều, bây giờ Tô Dung cảm thấy mình sắp ngất đến nơi rồi.

Đưa nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy, không bằng đưa một cái lẩu tự sôi. Phòng quản lý tài sản bên này cũng chưa từng nghĩ lỡ như điều tra viên không biết nấu cơm thì làm thế nào đây. Tô Dung thừa nhận cũng bởi vì tâm trạng không tốt, mới bắt đầu bới móc khuyết điểm.

Cố gắng chống đỡ thân thể mệt mỏi, Tô Dung cầm những nguyên liệu nấu ăn từng bước đi đến phòng bếp. Bật bếp đặt nồi, nhanh chóng làm món cơm chiên xào trứng cho mình?

Dĩ nhiên Tô Dung sẽ biết nấu cơm, nhưng mùi vị cô làm ra cũng chỉ là bình thường thôi. Ở trong đám người mà Tô Dung quen biết, người nấu cơm ngon nhất chính là Bạch Liễm. Người này thật sự có tay nghề nấu ăn rất ngon, Tô Dung cảm thấy anh không làm luật sư, cũng có thể suy nghĩ đi làm đầu bếp. Cô nguyện ý đưa ra 10 vạn tệ một tháng để thuê anh.

Sau khi ăn cơm chiên trứng mình làm xong, cô lại làm tiếp cho mình món thịt heo xào rau chân vịt, rau chân vịt và thịt heo đều là nguyên liệu bổ sung máu, hơn nữa ăn một chút thịt mới có thể bổ sung được thể lực thật tốt. Ở trong quái đàm quy tắc này không có cách nào ăn quá ngon, nhưng cũng không thể bạc đãi mình được.

Cơm nước xong, cả người Tô Dung đã cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Cô nằm trên giường nghỉ ngơi một lát, sau đó mới rời giường tiếp tục làm việc.

Chuyện đầu tiên sau khi rời giường không phải đi ra ngoài thăm dò, mà dùng thẻ bug mình mới lấy được nhưng vẫn chưa dùng.

[Thị giác tử vong] là năng lực đặc biệt sau khi cô hoàn thành nhiệm vụ nằm vùng của 'Tập đoàn Tích Tắc' lấy được? Có thể chọn một người chết, thấy được năm phút cuối cùng khi người này còn sống.

Nhưng thật ra năng lực này còn có một tác dụng đặc biệt, chính là có thể kiểm tra quái đàm này có người c.h.ế.t hay không, c.h.ế.t mấy người.

Đây là sau khi Tô Dung lấy được năng lực này, suy nghĩ hồi lâu mới nghĩ ra cách dùng mới này. Bây giờ vừa khéo có thể sử dụng thử một chút.

Đơn giản cảm nhận thử [Thị giác tử vong], trên mặt Tô Dung lộ ra vẻ khiếp sợ. Trong sự theo dõi của [Thị giác tử vong], tính cả ngày hôm qua, trong quái đàm này đã c.h.ế.t gần 4 người!

Quái đàm quy tắc tổng cộng 12 người, ngày hôm qua c.h.ế.t 1/3. Phải biết ngày đầu tiên là an toàn nhất, ví dụ như ngày hôm qua Tô Dung ở khu tập thể dục gặp phải quỷ quái, nếu không phải là ngày đầu tiên, cô cũng tuyệt đối không chạy thoát được. Còn có quỷ quái trong cầu thang, nếu như là ngày thứ hai, cô cũng có xác suất đụng phải nó rồi.

Dưới tình huống này, ngày đầu tiên lại c.h.ế.t bốn người, điều này thật sự vượt qua dự liệu của Tô Dung. Xác suất người c.h.ế.t gia tăng, tuyệt đối có liên quan đến dân địa phương, Cũng không biết năm người ngày hôm qua cô nhìn thấy c.h.ế.t mấy người.

[Thị giác tử vong] có ba phương pháp lựa chọn xem đối tượng, một là phải biết tướng mạo của đối phương, hai là tiếp xúc thi thể, ba là chọn ngẫu nhiên.

Chức năng này cũng có thể dùng để xác nhận người nào đó có c.h.ế.t hay không, bởi vì một khi đối phương chết, cô sẽ bởi vì phát động năng lực, tiến vào [Thị giác tử vong] của đối phương.

Nhưng cũng bởi vì vậy, thẻ bug này chỉ có thể dùng một lần.

Cho nên trước mắt Tô Dung không tính dùng năng lực quý giá này kiểm tra trong năm người kia ai là người chết. Ít nhất cô phải xác nhận đối phương c.h.ế.t chỗ nào, rồi quyết định sẽ dùng với ai. Cái năng lực này dùng rất tốt, ít nhất có thể giúp cô tránh được nguy hiểm.

Tô Dung duỗi người, xuống giường chỉnh sửa quần áo, quản lý biểu cảm, sau đó kéo cửa ra, đi ra ngoài.

Mới vừa đi ra ngoài, cô lập tức thấy có người trong hành lang. Cũng may cô đã điều chỉnh xong vẻ mặt, sẽ không bị lộ.

Hình như người nọ đang tìm cái gì đó trong hành lang, Tô Dung cảm thấy kỳ quái, đánh bạo trộm liếc một cái, đột nhiên cảm thấy đối phương có chút quen thuộc, tuyệt đối là người cô đã gặp lúc trước.

Lại nhớ lại cảm giác quen thuộc khi cô nhìn thấy tên tiểu khu này, trí nhớ đã lâu của Tô Dung cuối cùng được thức tỉnh. Cô trợn to hai mắt, suy nghĩ một chút, kêu thành tiếng: "Tiểu Dương?"

Tiểu Dương nghe được tiếng kêu của cô, lập tức quay đầu nhìn lại, trong mắt là sự ngạc nhiên mừng rỡ, sau đó khi nhìn đến gương mặt xa lạ của cô, lộ ra vẻ nghi ngờ: "Cô là?"

Tô Dung cảm thấy đối phương là đang tìm mình, lúc trước ở trong quái đàm xe taxi, cô chở hai anh em Tiểu m Tiểu Dương, lúc ấy Tiểu Dương còn cam kết, nếu như cô bị chọn vào quái đàm có liên quan đến tiểu khu, nhất định sẽ tiến vào quái đàm quy tắc của hắn, đến lúc đó hắn sẽ giúp đỡ cô.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 437: Chương 437



Bởi vì đây là chuyện của một năm trước, cho nên lúc vừa mới đến "Tiểu khu Vui Vẻ" cô nhất thời không nhớ ra. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Tiểu Dương, trí nhớ vốn dĩ bị niêm phong đã được thức tỉnh.

Mới vừa rồi nhìn ra Tiểu Dương đang tìm thứ gì đó, cô đoán có thể là tìm mình, lúc này mới lên tiếng hỏi.

Dĩ nhiên, nguyên nhân cô nguyện ý bại lộ thân phận cũng là bởi vì ở chỗ này chỉ có một mình Tiểu Dương thôi, cho dù có Tiểu m ở đây, đoán chừng giá trị vũ lực cũng kém hơn cô bây giờ.

Tô Dung có lòng tin với mình, nếu như Tiểu Dương có ác ý, người trải qua nhiều quái đàm như cô nhất định sẽ phát hiện trước, sau đó xử tử hắn tại chỗ. Đối phương chính là người bình thường, Tiểu m thì gắn liền với Tiểu Dương. Một khi cô g.i.ế.c Tiểu Dương, Tiểu m cũng sẽ chết. Cô không lo lắng để lại hậu họa về sau.

Cho nên sau khi kêu xong một tiếng, cô nhìn chằm chằm vào Tiểu Dương, quan sát tỉ mỉ. Một khi phát hiện đối phương lộ ra phản ứng gì không đúng, thì sẽ không chút do dự g.i.ế.c người.

Không có cách nào, quái đàm quy tắc chính là tàn khốc như vậy. Cô không ra tay trước, vậy cũng chỉ có thể thành người c.h.ế.t dưới tay người ta mà thôi.

Chẳng qua cũng may biểu hiện của Tiểu Dương làm cho Tô Dung không phát hiện khác thường gì, trong mắt cũng không có ác ý, cho nên cô lời ít ý nhiều giải thích: "Xe taxi."

Nghe được lời này, nhất thời đôi mắt của Tiểu Dương sáng lên, kinh ngạc vui mừng nói: "Cô chính là người tài xế kia? Tôi đây tìm được cô rồi! Nhưng sao mặt của cô lại thay đổi! Tôi nhớ khi đó cô không phải bộ dạng như vậy?"

"Về phòng tôi nói đi, ở bên ngoài nhiều người nhòm ngó." Cô nói xong, dẫn đối phương về phòng của mình.

Sau khi đóng cửa lại, Tô Dung mới giải thích: "Trong mỗi quái đàm quy tắc tôi đều có thể có một gương mặt khác, nếu như cậu nghi ngờ thân phận của tôi, có thể hỏi một ít chuyện chỉ có hai chúng ta và Tiểu m biết."

Nghe được cô nói đến tồn tại của Tiểu m, trong lòng Tiểu Dương đã tin hơn nửa, nhưng vẫn hỏi: "Lúc ấy Tiểu m ngồi ở vị trí nào trong xe?"

"Cậu ấy không ngồi trong xe, mà là ngồi trên mui xe. Khi đó nếu để cho cậu ấy ngồi trong xe, có thể tôi đã vi phạm quy tắc rồi. Đúng rồi, Tiểu m không đi cùng cậu sao?" Mặc dù biết Tiểu Dương nghi ngờ thân phận của mình, cho nên mới hỏi một câu như vậy, nhưng Tô Dung không những không cảm thấy xúc phạm, thậm chí còn rất vui vẻ.

Ở trong suy nghĩ của cô, biểu hiện của Tiểu Dương càng cẩn thận, càng chứng minh hắn không có ý xấu. Nếu như chỉ là đơn giản muốn lừa gạt một điều tra viên, vậy hoàn toàn không cần thiết hỏi nhiều như vậy, chỉ cần chắc chắn đối phương là điều tra viên là được.

Sau khi nghe cô trả lời xong, cuối cùng Tiểu Dương cũng hoàn toàn tin thân phận của Tô Dung, vui vẻ nói: "Thực lực của Tiểu m tương đối yếu, không đến năm giờ chiều thì không có cách nào ra ngoài. Ngày hôm qua tôi tìm cô cả ngày cũng không phát hiện tung tích của cô, hôm nay có thể tìm được cô rồi! Nếu chậm thêm một ngày nữa tôi cũng không biết mình có cứu được cô hay không."

"Ngày hôm qua tôi không có bại lộ thân phận, cho nên cậu muốn tìm tôi cũng tương đối khó khăn." Tô Dung nhún vai, nếu như không phải vừa rồi bọn họ gặp nhau, sợ rằng trong ba ngày đối phương cũng thật sự không tìm được cô.

Dù sao ngày hôm qua cô đã thấy được, dân địa phương trong quái đàm này không quen thuộc lẫn nhau. Ở cùng một tầng lại giống như người xa lạ, huống chi là người không cùng một tầng lầu chứ?

"Cô che giấu thân phận! Vậy thì thật sự quá tốt! Nếu quả thật không có người nào phát hiện ra cô, như vậy cũng có thể tránh gặp nhiều phiền phức." Tiểu Dương nghe được lời của Tô Dung, giơ ngón cái lên: "Tiếp theo cô còn phải tiếp tục che giấu thân phận cho đến khi quái đàm quy tắc này kết thúc, tuyệt đối không để cho cư dân phát hiện cô là người bên ngoài đến."

"Cư dân trong tiểu khu này dựa vào quỷ quái g.i.ế.c người sao?" Tô Dung tò mò hỏi, khi nhìn thấy Tiểu Dương, cô cũng đã hiểu rõ rất nhiều chuyện.

Tiểu Dương có Tiểu m, như vậy chưa chắc những cư dân khác không có quỷ thuộc về mình. Bọn họ nuôi quỷ quái, cho nên mới muốn g.i.ế.c điều tra viên. Dù sao đối với quỷ quái, điều tra viên chính là vật đại bổ, g.i.ế.c một điều tra viên có thể nâng cao thực lực của mình lên một khoảng lớn, sao có thể không làm chứ?

"Cũng không đúng hoàn toàn, tự bọn họ g.i.ế.c các người cũng được. Cuối cũng cũng sẽ phụng dưỡng lên người quỷ quái bọn họ nuôi." Tiểu Dương trả lời: "Dĩ nhiên, để cho quỷ quái ra g.i.ế.c người cũng được. Chẳng qua thời gian mà quỷ quái đi ra ngoài là sau buổi chiều 5 giờ, hơn nữa còn sẽ bị quy tắc trói buộc, còn không bằng đám người kia trực tiếp động thử g.i.ế.c người."

Không cho Tô Dung cơ hội nói gì, hắn lại nói tiếp: "Lúc trước ở trong xe taixi, tôi để lại trên người cô một chút hơi thở của Tiểu m, như vậy có thể đảm bảo nếu như cô tiền vào quy tắc quái đàm liên quan đến tiểu khu, nhất định sẽ đi đến tiểu khu Vui Vẻ. Ngày hôm qua tôi cảm nhận tia hơi thở kia biến mất, cái này chứng minh cô đã đến rồi."

Lời này làm cho Tô Dung có chút kinh ngạc, không nghĩ đến bời vì như vậy, cô mới có thể tiến vào quái đàm quy tắc này.

Tiểu Dương: “Sau đó từ chiều hôm qua tôi đã bắt đầu đi tìm cô, có mấy người bên ngoài không quá thông minh đã bị bại lộ thân phận, chẳng qua tôi thấy bọn họ không phải cô cũng không quan tâm nhiều. Bởi vì nguyên nhân quy tắc cho nên tiểu khu của chúng tôi tương đối lạnh nhạt với nhau, mạng lưới thông tin không rộng rãi. Tóm lại tôi chỉ có thể dùng cách ngu ngốc nhất, đi tới từng lầu tìm cô. Cũng may bây giờ đã kịp thời tìm được."
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 438: Chương 438



"Lúc cậu tìm tôi có thấy điều tra viên bị g.i.ế.c c.h.ế.t không?" Tô Dung tò mò hỏi.

"Đương nhiên là có!" Tiểu Dương ghét bỏ nói: "Người đến từ bên ngoài thật sự không thông minh, bọn họ lại có thể để cho chúng tôi theo dõi trực tiếp đến nhà bọn họ. Biết chỗ ở, chuyện có thể làm thật sự quá nhiều. Dù sao tôi tận mắt nhìn thấy người kia bị người canh giữ ở cửa nhà mình trực tiếp cắt đứt cổ."

Cũng không biết trong năm người kia đã có mấy người bị cư dân g.i.ế.c chết, nếu như muốn dùng [Thị giác tử vong], cô ít nhất cũng phải chọn một người c.h.ế.t quan trọng.

Không lãng phí thời gian, Tiểu Dương nói cách thông quan cho Tô Dung: "Mấy ngày nay cô không cần bại lộ thân phận, tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ của các người là được. Chờ đến ngày thứ ba, cô phải hoàn thành tất cả nhiệm vụ vào buổi sáng, sau đó tôi sẽ để cho Tiểu m đến ở phòng cô. Hơi thở của em ấy có thể che giấu hơi thở người bên ngoài đến của cô, đảm bảo những người đó không tìm được đến cửa. Chỉ là cô cần phải chuẩn bị một chút, một khi có thứ gì bắt đầu gõ mạnh cửa phòng cô, cô cần phải nhanh chóng nghĩ cachs đến nhà của tôi. Nhà tôi ở 1205."

1205, chính là lầu số 1, bài mục 1, tầng 5.

Trong lời của hắn, Tô Dung nghe được một ít chuyện: "Chẳng lẽ cậu không biết nhiệm vụ của chúng tôi là gì sao?"

Tiểu Dương lắc đầu: "Dĩ nhiên là không biết, tiểu khu này của chúng tôi chỉ là một một nơi khi quái đàm quy tắc hạ xuống, mỗi lần hạ xuống đều không giống nhau. Chẳng qua chỉ cần chúng tôi duy trì hành động cơ bản, cũng sẽ không có ảnh hưởng gì với chúng tôi cả."

"Hành động cơ bản của các người là gì?" Tô Dung cảm thấy húng thú với cái này.

"Nói ít làm ít, không được khoe khoang, ban đêm không nên đi ra ngoài, không nên cứ ở trong nhà. Những hành động này đều sẽ làm cho "nó" chú ý." Quy tắc hành động rất đơn giản, cũng để cho Tô Dung biết tại sao cư dân ở chỗ này lại lạnh lùng như thế.

Nói đến vấn đề này, Tô Dung còn có một chuyện thắc mắc: "Nếu các người biết đám quỷ quái kia bắt đầu g.i.ế.c người, tại sao không rời khỏi tiểu khu này?"

"Không có tác dụng gì, lúc chúng tôi biết được tin tức đó, đã đại biểu chúng tôi không thể rời đi được nữa. Chỉ có "nó" kết thúc ăn uống, chúng tôi mới có thể rời đi.” Tiểu Dương thở dài nói: "Huống chi tất cả tiểu khu khác cũng sẽ tùy lúc gặp phải loại chuyện này, còn không bằng ở lại chỗ này, dù gì tôi cũng quen thuộc chỗ này hơn."

Đúng vậy, đây chính là hiện trạng của cư dân trong thế giới quái đàm. Không có thời gian thương tiếc cho người khác, Tô Dung hỏi: "Năm giờ chiều mai sẽ xảy ra chuyện gì?"

Không nghĩ đến cô còn biết cả cái này, Tiểu Dương kinh ngạc nói: "Tin tức cô biết còn nhiều hơn tôi nghĩ, chiều mai là thời gian ăn uống của "nó", cũng là thời khắc quỷ quái của tiểu khu này chè chén say sưa. Tôi không nói quỷ quái mà chúng tôi nuôi, mà là những thứ tiểu khu tự động biến thành. Tóm lại những thứ đó lợi hại hơn quỷ chúng tôi nuôi rất nhiều.

"Quỷ quái chè chén say sưa, các người không sợ sao?" Tô Dung hỏi.

"Vốn dĩ chúng tôi sẽ sợ, bởi vì mặc dù "nó" sẽ không có hứng thú gì với chúng tôi, nhưng khi đói bụng đương nhiên không kiêng chay mặn."

Nói đến chỗ này hắn liếc nhìn Tô Dung: "Chẳng qua nếu các người đến, vậy chúng tôi cơ bản đã được an toàn. Cho nên hai ngày nay mặc dù sẽ có người mơ ước các người, nhưng chúng tôi nhất định sẽ không đuổi tận g.i.ế.c tuyệt các người. Nếu không ngày thứ ba lấy cái gì hấp dẫn nó, người c.h.ế.t chính là chúng tôi."

Đây là một sự thật tàn khốc, sau khi điều tra viên đến chỗ này trở thành lương thực dự trữ thay thế cho dân địa phương. Hơn nữa còn đối mặt với sự tấn công của dân địa phương và quỷ quái.

Nhớ đến lời Tiểu Dương nói lúc nãy, cách làm ngu xuẩn nhất chính là bại lộ chỗ ở của mình. Bây giờ đã biết nội tình, Tô Dung không thể không nói, những lời này rất đúng.

Một khi bại lộ chỗ ở, coi như không bị dân địa phương giết, cũng sẽ bị quỷ quái giết. Vốn dĩ những tên kia còn cần đến từng nhà tìm, nhưng một khi bị lộ ra, vậy thì xong đời.

Ở trong quái đàm quy tắc, che giấu thân phận là một chuyện rất quan trọng. Giống như ngày hôm qua cô đã nghĩ, thật ra quái đàm quy tắc này đã cho bọn họ manh mối. Chính là hoàn cảnh khác của mỗi người khi vừa mới đến đây.

Nhưng người có thể ý thức được chuyện này lại vô cùng ít.

Chẳng qua nếu như có thể kịp thời giảm tổn thương, ít nhất khi không bại lộ chỗ ở của mình, vậy vẫn có thể sống sót. Dù sao uy h.i.ế.p của dân địa phương không lớn bằng quỷ quái, phần lớn điều tra viên được chọn vào quái đàm khó đều có thực lực vượt xa dân địa phương bình thường. Coi như bọn họ sử dụng âm mưu quỷ kế, thậm chí là quần công. Chỉ cần thực lực xuất chúng, vẫn có thể đánh một trận.

Nhưng nếu như bại lộ chỗ ở, vậy thì có thể c.h.ế.t mà thôi.

Tô Dung suy nghĩ một chút, hỏi: "Cậu có biết phòng quản lý tài sản và phòng bảo vệ trong tiểu khu đóng vai trò gì không?

Là dân địa phương trong tiểu khu, tất nhiên Tiểu Dương biết chuyện này: "Phòng quản lý tài sản rất đáng tin, bọn họ sẽ hoàn thành công việc mình cần làm. Mà phòng bảo vệ phụ trách ngăn cản tranh đấu giữa các dân địa phương, nhưng bọn họ không phụ trách quản lý chuyện quỷ quái, thậm chí sẽ giúp đỡ làm chuyện ác."

Hắn ta suy nghĩ một chút tổng kết lại: "Cô có thể hiểu như vậy, phòng quản lý tài sản là quy tắc bảo vệ, phòng bảo vệ là quỷ quái bảo vệ."

Lời giải thích này đúng là lời ít ý nhiều, được quy tắc bảo vệ, tất nhiên phải tuân thủ quy tắc. Được quỷ quái bảo vệ, tất nhiên sẽ lấy qủy quái làm đầu.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 439: Chương 439



Nếu như vào buổi tối có thứ gì đó đến gõ cửa, mình lại gọi cho phòng quản lý, trừ phi người gõ cửa là dân địa phương, nếu không bảo vệ có thể trực tiếp giúp quỷ quái mở cửa.

"Đúng rồi, cậu có thăm dò thử nguồn ô nhiễm của quái đàm quy tắc này là cái gì không?" Tô Dung hỏi, nếu quái đàm quy tắc này có người giúp đỡ mình, tất nhiên cô không ngại sử dụng thật tốt.

Đáng tiếc liên quan đến chuyện này, Tiểu Dương cũng không biết gì cả: "Tôi đoán mỗi lần quái đàm quy tắc mở ra nguồn ô nhiễm đều sẽ không thay đổi, lại nói tôi cũng không có tiêu diệt nguồn ô nhiễm, đi chú ý đến chuyện này làm gì?"

Trái lại lời này rất đúng, vốn dĩ Tô Dung còn muốn hỏi hắn, "thân thể quái dị" trong quy tắc là cái gì, bây giờ nhìn lại, đoán chừng đối phương cũng sẽ không biết.

Chỉ là có một việc vẫn phải hỏi: "Trung tâm của vườn hoa có thứ gì vậy?"

“Nơi đó không có thứ gì cả, đừng đi thì sẽ không có chuyện gì. Chỉ là dùng để đặc biệtlừa gạt những điều tra viên các người thôi.” Tiểu Dương cười lạnh một tiếng: "Sâu bên trong vườn hoa dùng để theo dõi ô nhiễm, hoa khô héo chứng minh ô nhiễm ở sâu bên trong vườn hoa bộc phát, lúc này chỉ có siêu thị và nhà là có tác dụng bảo vệ."

Tô Dung: "..."

Cô thật sự không ngờ cái quái đàm này lại chó như vậy, không có cái gì đặt trong vườn hoa, nhưng làm bộ lại có thứ rất quan trọng?

"Chờ một chút?" Đột nhiên Tô Dung nghĩ đến một loại khả năng: "Chỗ đó sẽ không phải là nguồn ô nhiễm chứ?"

Vẫn luôn không thay đổi, có thể sinh ra nguồn ô nhiễm cực lớn, lại ở khu vực trung tâm, có lẽ đây chính là nguồn ô nhiễm của tiểu khu?

Tiểu Dương nghe vậy sửng sốt một chút: "Hình như có loại khả năng này, nhưng chỉ cần cô đi qua con đường nhỏ kia đến khu vực trung tâm, ô nhiễm sẽ tự động kích hoạt, lúc đó cô chạy cũng không kịp, tất nhiên sẽ bị ô nhiễm. Cho nên dù cho nó thật sự là nguồn ô nhiễm, cô cũng sẽ không có cách nào giải quyết được."

"Vậy cũng không nhất định." Tô Dung như có điều suy nghĩ nói.

Cô có t[Thánh giá chữ thập bảo vệ], có thể để cho mình biến thành quỷ quái 10 phút. Là nhân loại sẽ bị ô nhiễm, nhưng làm quỷ quái thì không sợ.

Nhưng điều kiện tiên quyết chỗ đó thật sự là nguồn ô nhiễm, nếu không chẳng phải cô sẽ lãng phí kỹ năng này sao.

Nghĩ đến chỗ này, Tô Dung không có tùy tiện hành động, trái lại lại xem quy tắc thêm một lần nữa.

Dựa theo lời của Tiểu Dương, rất nhiều nguy hiểm trong quái đàm quy tắc này đều là do tự tiểu khu này mang đến, đặc biệt chắc chắn sẽ có tầng thứ 13, người có thân thể quái dị, sự thay đổi trong phòng cùng với viên thuốc mà phòng quản lý tài sản cho.

Nghĩ đến cái cuối cùng, Tô Dung lập tức hỏi: "Phòng quản lý tài sản có cho thuốc gì đó cho các người không?"

"Dĩ nhiên là không có." Tiểu Dương lắc đầu một cái: "Chắc là quái đàm quy tắc này tự mang, chỉ là tôi có thể giúp cô đi hỏi phòng quản lý tài sản."

"Vậy thì thật sự cảm ơn cậu." Tô Dung lập tức nói, có người giúp đỡ tất nhiên là rất tốt, nhớ đến chuyện đã gặp ngày hôm qua, cô hỏi ra vấn đề cuối cùng: "Ngày hôm qua tôi ở khu tập thể dục gặp một người ăn mặc rực rỡ, cậu có biết thân phận của người đó không?"

"Người ô nhiễm." Nhắc đến loại người này, trong mắt của Tiểu Dương lộ ra vẻ chán ghét: "Bọn họ đã bị ô nhiễm hoàn toàn, lấy thịt người làm thức ăn. Thấy bọn họ lập tức phải cách xa, tuyệt đối đừng dây dưa. Chỉ số thông minh của bọn họ giống dân địa phương bình thường, sẽ dẫn quỷ quái vào trong phòng loài người. Có lúc quỷ quái có thể không tìm được chỗ ẩn núp của cô, nhưng người ô nhiễm chỉ cẩn cẩn thận lục soát một chút, sau đó sẽ đến g.i.ế.c c.h.ế.t cô."

Thứ này đúng là đáng ghét, Tô Dung cũng lộ ra vẻ vô cùng khó chịu. Cô cũng gặp không ít người ô nhiễm, mỗi người đều thích giở trò âm thầm, rất đáng sợ.

Cô còn chưa hoàn thành nhiệm vụ ngày hôm nay, không thích hợp nói chuyện quá lâu. Mắt thấy đã đến buổi chiều 2 giờ, Tô Dung chủ động nói: "Tôi phải đi hoàn thành nhiệm vụ, chúng tôi cần phải ở bên ngoài ít nhất 3 tiếng trở lên."

Đi ra khỏi phòng, hai người cùng nhau đi xuống thang máy, sau khi đi ra ngoài, mỗi người lập tức đi một ngã. Trong tiểu khu này đi cùng nhau sẽ bị cho rằng là điều tra viên.

Lần này Tô Dung vẫn theo như bình thường đến khu tập thể dục trước, mà không phải đi nhận nhiệm vụ của siêu thị cho. Siêu thị là chỗ tị nạn an toàn, nhưng chỉ ở chỗ đó nửa giờ thôi. Cho nên không gặp nguy hiểm Tô Dung sẽ không đến, để tránh cho đến lúc thật sự gặp chuyện gì đó lại không có chỗ né tránh.

Hai người thanh mai trúc mã và cô gái tóc dài ngày hôm qua cũng ở chỗ này, hai người còn lại thì không thấy đâu.

Vẻ mặt của cô gái tóc dài vô cùng khó coi: "Tôi và anh Chu ở cùng một lầu, hôm nay tôi đến tìm anh ta, phát hiện cửa nhà anh Chu có một vết máu, cửa bị mở ra, bên trong không có một bóng người, t.h.i t.h.ể cũng không cánh mà bay."

Bọn họ đều rất rõ ràng, gặp loại chuyện này chắc chắn anh Chu đã c.h.ế.t rồi. Nhưng bọn họ lại không biết c.h.ế.t như thế nào. Dân địa phương trong quái đàm này cũng không muốn tiết lộ quá nhiều tin tức, còn dùng một loại ánh mắt kỳ lạ nhìn bọn họ, hình như đang nhìn thịt ở trên thớt vậy.

Chẳng qua trải qua cả ngày hôm qua, bọn họ cũng không phải hoàn toàn không phát hiện gì. Thanh mai nghiêm túc nói: "Tôi phát hiện hình như dân địa phương trong quái đàm quy tắc này có ác ý rất sâu với chúng ta."

"Tôi cũng phát hiện ra chuyện này." Cô gái tóc dài thở dài: "Hình như chúng ta đã làm sai không ít chuyện, ít nhất không nên trắng trợn tụ lại cùng một chỗ với nhau.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back