Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm

Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 80: Chương 80



Mỗi một bình luận đều là tin tức cho người bán tự viết, không hề viết rõ ràng tỉ mỉ, cơ bản đều là tên của đạo cụ và cách sử dụng.

Ví dụ như "Nữ quỷ tóc giả, đạo cụ đóng vai", "Mai rùa đen, đạo cụ phòng ngự"…

Nếu cảm thấy có hứng thú, thì có thể lập tức liên hệ với người bán để hỏi phương thức giao dịch cụ thể. Sau khi đạo cụ được giao dịch xong, chỉ cần nhắn tin cho chủ lầu xóa bình luận của mình là được.

Nhưng bài viết này ít được quan tâm, bên trong cũng không có bao nhiêu người. Dù sao những điều tra viên có được đạo cụ quái đàm chỉ chiếm số ít, hơn nữa đại đa số các đạo cụ quái đàm đều rất hữu ích, giống như ví sinh tiền của Tô Dung.

Thật ra cô có ý định đổi ghim cài áo, nhưng vấn đề là bản thân cô không hề biết ghim cài áo này nên sử dụng như thế nào, lấy cái gì trao đổi với người khác chứ? Hơn nữa còn rất dễ bị bại lộ thân phân. Đương nhiên, việc bán đạo cụ cho chính phủ cũng là một lựa chọn khiến cô rất hứng thứ, mười triệu đấy, trực tiếp thăng chức rất nhanh. Quả nhiên là nguy hiểm càng lớn, tiền lời càng cao.

Tuy rằng nói như vậy, nhưng Tô Dung vẫn lưu lại bài viết này. Nói không chừng tương lai cần sử dụng đến.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Giải đáp một số câu hỏi

1 Tô Dung có phải đã bị bại lộ hay không?

Đáp: Không có! Sự thật chân chính cần che dấu chính là "Tô Dung là cà phê", không phải danh hiệu "Cà phê" này. Danh hiệu này vốn dĩ chỉ dùng để đối mặt với mọi người, mọi người có thể hiểu rằng là do tôi muốn giả trang B. Nó bị mọi người biết cũng không sao cả, chỉ cần "Tô Dung là cà phê" không bị mọi người phát hiện, thì vẫn an toàn.

2 Vì sao không thể kể những việc đã trải qua trong quái đàm cho người khác nghe?

Đáp: Bởi vì một khi người này lại tiến vào quái đàm đó, sẽ gặp phải sự khó khăn như địa ngục, thập tử vô sinh.

Một ví dụ: Điều tra viên A trải qua quái đàm a, sau đó kể những việc đã trải qua trong quái đàm cho điều tra viên B nghe. Như vậy lỡ như điều tra viên B cũng tiến vào quái đàm a, quy tắc kiểm tra đo lường phát hiện hắn đã biết trước cốt truyện, toàn bộ quái đàm sẽ lập tức có sự thay đổi không thể biết trước được ( bao gồm quy tắc, trận doanh và nguồn ô nhiễm ). Thậm chí còn lợi dụng cốt truyện mà điều tra B biết để đánh lừa hắn. Cho nên sự khó khăn sẽ được tăng cao rất nhiều lần, gần như là thập tử vô sinh.

---

Chủ nhật, Tô Dung nhận được điện thoại của cấp trên Lưu Hiên.

Lưu Hiên là điều tra viên cơ sở thuộc bộ điều tra quái đàm của chính phủ, cái ngành này có thời gian xây dựng ngắn, cũng chỉ có bảy tám năm lịch sử. Cho nên kết cấu nội bộ cũng không có khổng lồ, ngành cao cấp nhất chính là "Cục điều tra Quái đàm", sau đó chính là lãnh đạo quản lý các khu vực.

Cho nên mặc dù Lưu Hiên tự xưng là điều tra viên cơ sở, nhưng thật sự là lãnh đạo có quyền hành không nhỏ, điều tra viên ở khu vực này của bọn họ đều do Lưu Hiên quản lý.

Giống như chuyện giúp Tô Dung cân đối giữa công việc và chuyện học ở đại học Q, cũng là người này sắp xếp.

"Bạn học Tô Dung, có một việc cần trưng cầu ý kiến của cô, là nhiệm vụ của chính phủ, nhưng cô có thể lựa chọn từ chối." Sau khi Lưu Hiên chào hỏi vài câu, mới nói ra mục đích của mình.

Đối phương lễ phép nói như vậy, tất nhiên Tô Dung không thể nào trực tiếp từ chối, hỏi: "Anh Lưu, xin hỏi nhiệm vụ gì vậy?"

Lưu Hiên trả lời: "Không phải qua mấy ngày nữa cô sẽ đến đại học Q báo danh sao? Trái qua sự thăm dò của máy móc chuyên nghiệp, chúng tôi đã phát hiện không gian của xe lửa C7416 xuất hiện d.a.o động dị thường, có thể hành khách bên trong đã bị quái đàm chọn trúng."

Xe lửa C7416 chính là chiếc xe lửa mà bọn họ chuẩn bị từ nơi này đi đến Đế đô, dựa theo kế hoạch đã định, bọn họ sẽ vào một tuần sau đi lên chuyến xe lửa này.

Không gian d.a.o động là dấu hiệu báo trước khi quái đàm quy tắc xuất hiện, nhưng bởi vì lúc trước xuất hiện ngắn, không ổn định, tương đối khó nắm bắt, cho nên dù có máy chuyên nghiệp, cũng không thể 100% tránh được quái đàm. Trên thực tế, có 10 dấu hiệu báo trước xuất hiện, có thể bắt được một cái trước thời hạn cũng được xem là may mắn rồi.

"Cho nên ngài muốn là..." Mặc dù trong lòng đã đoán được mục đích của đối phương, nhưng vì cẩn thận, Tô Dung vẫn hỏi một câu.

Đúng như dự đoán, Lưu Hiên đi thẳng vào vấn đề: "Bởi vì tính không ổn định của không gian d.a.o động, dự đoán hai ngày nữa quái đàm có thể sẽ mở ra. Cho nên tôi hy vọng cô có thể đi lên chuyến xe lửa đến Đế đô trước thời hạn, cô biết đó, so sánh với người bình thường, quái đàm quy tắc sẽ càng nghiêng về việc lựa chọn điều tra viên đi vào bên trong. Nếu như cô đi, có thể đảm bảo sự an toàn của những công dân khác ở trình độ nhất định."

Giống như anh ta nói, tỷ lệ điều tra viên bị chọn vào quái đàm sẽ có tỷ lệ lớn hơn người bình thường rất nhiều. Nhưng so sánh với số lượng của người thường thì điều tra viên rất ít người, cho nên luôn sẽ có người thường liên tục không ngừng bị chọn vào thế giới quái đàm.

Thấy Tô Dung không trả lời, Lưu Hiên hợp tình hợp lý nói: "Cô cũng biết, chính phủ đưa phúc lợi cho những điều tra viên, thật ra cũng bao gồm cả chuyện ngăn cản nguy hiểm cho những người bình thường. Nhưng dù sao thế giới quái đàm vô cùng nguy hiểm, nếu như cô từ chối cũng không sao."

Nói thật, Tô Dung không muốn đồng ý, thế giới quái đàm vô cùng nguy hiểm, dù cô có bàn tay vàng, nhưng lúc nào cũng phòng bị cẩn thận, một bước cũng không thể đi sai được.

Nhưng lúc trước Lưu Hiên giúp đỡ không ít chuyện lớp quái đàm và ngành tâm lý học của đại học Q, hơn nữa mặt ngoài cô chính là điều tra viêncủa chính phủ, thật sự không tiện từ chối chuyện này.

Tô Dung suy nghĩ một chút, hỏi: "Chỉ có một mình tôi đi sao?"

"Tất nhiên không phải." Nhận ra thái độ của cô đã hơi dễ nói chuyện hơn, Lưu Hiên lập tức giải thích: "Cô biết Tạ Kha Kha chứ? Cậu ta đã đồng ý. Nếu như cô cũng đồng ý, vừa khéo hai người có thể kết bạn, tỉnh của chúng ta cũng chỉ có hai điều tra viên là hai người cần đi học đại học."
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 81: Chương 81



Nghe Tạ Kha Kha cũng đã đồng ý, Tô Dung khẽ nhíu mày: "Tôi có thể thương lượng với Tạ Kha Kha trước một chút, sau đó trả lời ngài?"

"Không thành vấn đề, đây cũng không phải là chuyện nhỏ, cô suy nghĩ cho thật kỹ đi." Lưu Hiên cũng không có đạo lý không đồng ý. Mặc dù nói Tô Dung là điều tra viên được chính phủ ưu đãi, nhưng vốn dĩ tiến vào quái đàm là chuyện sống chết.

Sở dĩ chính phủ ưu ái những điều tra viên này, càng là hy vọng những người chiến đầu hăng hái trong quái đàm không cần lo lắng vì kế sinh nhai bên ngoài thế giới thật, thật sự không có ý ép buộc người ta cứu người mà hi sinh mình.

Cúp điện thoại xong, Tô Dung lại gọi điện thoại cho Tạ Kha Kha.

Trái lại bên chỗ Tạ Kha Kha bắt máy rất nhanh, Tạ Kha Kha vui sướng hỏi: "Tô Dung? Sao đột nhiên lại muốn gọi điện thoại cho tôi? Là muốn hẹn tôi ra ngoài chơi sao?"

Tô Dung không có thời gian nói nhảm với cậu ta, trực tiếp hỏi: "Nghe nói cậu đồng ý trước thời hạn đi lên chuyến xe lửa có khả năng có quái đàm xuất hiện?"

"Đúng vậy!" Tạ Kha Kha sửng sốt một chút, rất nhanh trả lời: "Tô Dung, cậu cũng đồng ý sao?"

"Tôi còn chưa đồng ý, chỉ là muốn hỏi cậu là nghĩ như thế nào. Chắc cậu biết Quỷ dị đáng sợ như thế nào? Tại sao lại đồng ý?" Tô Dung hỏi nghi vấn trong lòng mình ra.

Tạ Kha Kha có tiền có thời gian, cũng không cần tăng thực lực, hoàn toàn không cần thiết vào quái đàm mạo hiểm tính mạng gần như không có lợi ích gì.

Cái vấn đề này làm cho Tạ Kha Kha có chút bất ngờ, cậu ta hơi suy nghĩ một chút mới đáp lại: "Tô Dung, cậu biết rồi đi, thế giới quái đàm vẫn luôn muốn dung hợp toàn bộ thế giới."

Chuyện mà Tạ Kha Kha nói tất nhiên Tô Dung biết. Sau khi những điều tra viên như bọn họ được chính phủ đăng ký xong, sẽ được giao cho một phần tài liệu, bên trong tài liệu ghi chép những chuyện mà dân chúng bình thường sẽ không biết.

Ví dụ như nguyên nhân mà 10 năm trước quái đàm quy tắc phủ xuống, tại sao Quỷ dị lại tổn thương loài người... Cuối cùng, là bởi vì "nó" muốn chiếm lĩnh toàn bộ trái đất.

Bởi vì tin tức bị phong tỏa, cho nên dân chúng bình thường không biết, vào lúc quái đàm quy tắc đầu tiên hạ xuống, cũng chính là 10 năm trước, thật ra trái đất đã xuất hiện dị thường rồi.

Số liệu kiểm tra đo lường không khí xuất hiện d.a.o động chập chờn không có cách nào giải thích được, thậm chí có đảo và lục địa bị sụp, bị biến mất, khách du lịch mất tích ly kỳ một cách khó hiểu...

Cho tới bây giờ mọi người mới biết nguyên nhân của những dị thường này chính là --- kết giới giữa thế giới trong và thế giới ngoài xảy ra vấn đề.

Cái gọi là thế giới ngoài chính là thế giới hiện thực bây giờ, mà thế giới trong chính là thế giới quái đàm.

Không có ai biết tại sao kết giới lại xảy ra vấn đề, mọi người chỉ có thể biết được, người bên trong quái đàm c.h.ế.t càng nhiều, thực lực của "nó" ngày càng mạnh, kết giới ngăn cách giữa thế giới trong và thế giới ngoài cũng sẽ ngày càng yếu.

Nếu như có một ngày kết giới thật sự bị phá vỡ, đây cũng là lúc thế giới hiện thực sẽ thất thủ hoàn toàn.

Lúc này có lẽ sẽ có người nghi ngờ, chỉ cần quái đàm quy tắc không ngừng, vậy nhất định sẽ có người chết, mà "nó" ngày càng mạnh cũng là chuyện không thể thay đổi được, đúng không?

Nhưng cũng không phải như vậy, đầu tiên, người bình thường có c.h.ế.t trong quái đàm, thì mức độ tăng phúc đối với "nó" cực kỳ bé nhỏ. Một trăm người bình thường, cũng kém hơn một điều tra viên c.h.ế.t trong quái đàm.

Mà trải qua vô số điều tra viên thăm dò thế giới quái đàm, Liên hiệp quốc cho ra kết luận: Tiêu diệt nguồn ô nhiễm mới có thể cắt giảm thực lực của "nó".

Muốn tiêu diệt nguồn ô nhiễm thì đúng là vô cùng khó khăn, nhưng ít ra ở trước mặt "nó", loài người không phải hoàn toàn bó tay chịu trói, chuyện này là đủ rồi.

Mặc dù nói như vậy, nhưng ở trong phần cuối của tài liệu, chính phủ vẫn thành thật bày ra hiện trạng trước mặt. Mặc dù bọn họ cố gắng đã huấn luyện điều tra viên, cố gắng tiêu diệt nguồn ô nhiễm, nhưng kết giới vẫn đang không ngừng yếu đi. Dựa theo tốc độ bây giờ, trễ nhất là mười năm sau, trái đất sẽ hoàn toàn bị rơi vào tay giặc.

Nghe Tô Dung nhẹ nhàng ừ một tiếng, Tạ Kha Kha tiếp tục nói: "Tôi cũng không biết mình có thể phát huy được tác dụng gì không, nhưng tóm lại vẫn muốn làm cái gì đó. Bây giờ tôi mới 18 tuổi, 30 tuổi c.h.ế.t thật sự quá thua thiệt, tôi còn muốn sống đến 100 tuổi."

Cho nên nếu như cái gì cũng không làm, dù còn có thể sống đến năm 30 tuổi. Nếu bị bị quái đàm chọn trúng, cậu cũng có thể c.h.ế.t ở trong quái đàm.

"Nguy hiểm cao lợi ích nhiều." Tạ Kha Kha giống như một kẻ ngốc lạc quan: "Đây chính là ba tôi dạy tôi đó!"

Rõ ràng là một vấn đề nghiêm túc, nghe được câu trả lời của Tạ Kha Kha, cuối cùng Tô Dung không nhịn được cười ra tiếng.

Đúng rồi, nguy hiểm cao lợi ích nhiều.

Đây là chuyện mà cô và cộng sự vẫn luôn ăn ý, sao đến thế giới khác, không còn cộng sự nữa, cô lập tức đã quên mất?

Tóm lại cái mạng này của cô là bỗng nhiên có được, thà rụt rè sợ hãi được sống thêm 10 năm, trái lại không bằng vì sống lâu đến 100 tuổi mà xông pha một trận. Cô còn có bàn tay vàng nữa, có thể an toàn hơn người khác.

"Cảm ơn." Tô Dung nghĩ thông suốt chuyện này, thành khẩn nói cảm ơn với Tạ Kha Kha.

"Hả?" Đầu óc của Tạ Kha Kha mơ hồ, nhưng rất nhanh đã dương dương đắc ý: "Không cần cảm ơn không cần cảm ơn, đều là tôi nên làm!"

Buồn cười cúp điện thoại, Tô Dung lập tức gửi tin nhắn cho Lưu Hiên, đồng ý đến đại học Q trước thời hạn.

Mặc dù không nhất định có thể bị quái đàm chọn trúng, nhưng cô sẽ không từ chối bất kỳ một cơ hội nào để trở nên mạnh mẽ.

Vì mình, cũng vì thế giới này.

Trừ 95% tò mò, 5% chính nghĩa cũng là thứ cần thiết của một trinh thám ưu tú.

Cuối cùng chắc chắn là ngày mốt lên đường, Tô Dung không có đồ gì muốn mang. Huống chi là đi Đế đô, có thứ gì mà không thể mua ở Đế đô? Cho nên đến cuối cùng, cô cũng chỉ mang theo một cái vali hành lý màu xám tro ra khỏi cửa.

Mà Tạ Kha Kha thì không giống, một chiếc xe SUV cũng không chứa nổi hành lý của cậu ta. Người biết thì mới biết đây là đi học, người không biết còn tưởng cậu ta muốn dọn nhà.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 82: Chương 82



Chẳng qua ngược lại cậu ta rất nghĩa khí, chủ động nói muốn đón Tô Dung đến trạm xe lửa. Tóm lại hai người là đi cùng, Tô Dung cũng không từ chối.

Trên xe, Tạ Kha Kha vô cùng hoạt bát, trên gương mặt đẹp trai tràn đầy hưng phấn, một đường nói nhiều không ngừng: "Ba tôi nghe nói tôi lại có phúc trong họa học ở đại học Q, nói thẳng là tổ tiên bốc khói xanh. Coi như anh Lưu không nói, tôi đoán cũng sẽ bị ba trước thời hạn ném đến đại học Q."

Đúng vậy, vốn dĩ với thành tích của Tạ Kha Kha, trên cơ bản không được vào học ở trường đứng đầu trong nước. Nhưng trên thực tế là con nhà giàu, bản thân cũng không cần trình độ học vấn quá cao giúp đỡ. Cho nên theo lý thuyết cậu ta không nên kích động mới đúng.

Tô Dung nhìn cậu ta mấy lần, trong lòng cũng hiểu.

Vẫn chỉ là một thiếu niên 18 tuổi thôi.

Cô thở ra một tiếng, dựa vào cửa sổ xe ô tô, trên mặt vẫn là sự ung dung không vội vã: "Bây giờ đi về vẫn còn kịp."

Cuối cùng Tạ Kha Kha cũng không nói luyên thuyên nữa, nụ cười trên mặt cũng không còn. Yên lặng một lát, cậu ta mới hỏi: "Cậu không sợ sao?"

"Sợ nha." Tô Dung hơi mỉm cười, nhưng trong mắt là sự hưng phấn và mong đợi, là thứ mà cô không tự ý thức được: "Nhưng tôi cũng rất hưởng thụ loại k*ch th*ch này, đây chính là một thế giới mới!"

Một trinh thám, trong xương có thể có bao nhiêu theo nề nếp cũ? Trời sinh cô chính là một nhà mạo hiểm, nếu đã xác định được suy nghĩ của mình, thì sẽ thẳng tiến không lùi. Không có thứ gì thỏa mãn sự tò mò của cô bằng thế giới mới được.

"Đây chính là suy nghĩ của Tô Dung sao?"

Tạ Kha Kha ngơ ngác nhìn nữ sinh trước mặt tự cho là bình thường, nhưng thực tế cả người giống như phát sáng.

Cô còn chói mắt hơn lúc học cấp ba.

Đây là suy nghĩ của Tạ Kha Kha, thời Tô Dung còn là học sinh bộ dạng xinh đẹp, thành tích tốt, mục tiêu kiên định, chính là ánh trăng trong trẻo lạnh lùng trong lòng đám học sinh.

Nhưng lần đó trong buổi tụ hội bạn học gặp lại Tô Dung, nhất là các loại biểu hiện trong khốn cảnh, để cho Tạ Kha Kha kinh ngạc phát hiện, cô hình như biến thành một mặt trời, chói mắt đến mức để cho cậu ta gần như không dám nhìn thẳng.

Đây mới là nguyên nhân cậu ta từ bỏ theo đuổi đối phương, không phải không thích, chỉ là ánh trăng có thể để cho người ta lưu luyến, nhưng ánh sáng của mặt trời lại không có người nào có thể độc hưởng được.

"Không hổ là bạn học của Tạ Kha Kha tôi!" Nụ cười ngốc nghếch lại xuất hiện trên mặt Tạ Kha Kha: "Vậy tất nhiên tôi cũng không thể bỏ cuộc giữa chừng được!"

Lên xe lửa, Tô Dung và Tạ Kha Kha ngồi cùng một ghế lô. Bởi vì chỉ có năm tiếng đồng hồ, cho nên hai người đều mua vé ngồi. Chẳng qua trong buồng xe không có người khác, rất yên tĩnh.

Sau khi ngồi xuống, Tô Dung lấy tài liệu giảng dạy chuyên ngành mà mình nhờ Lưu Hiên mua trước. Kiếp trước cô hiểu khá sâu đối với tâm lý tội phạm, nhưng những nội dung khác cũng chỉ là có chút cơ sở mà thôi.

Lúc trước làm bài tập, Tô Dung có rất nhiều chỗ không hiểu được, tất nhiên phải nắm chặt thời gian học tập rồi.

Mặc dù mặt ngoài cô thuộc kiểu người thích ứng với mọi hoàn cảnh, nhưng từ một loại ý nghĩa nào đó, cô chính là một người kiêu ngạo, có dã tâm. Nếu như không phải như vậy, Tô Dung nghĩ cô cũng sẽ không hợp tác với cộng sự tốt như thế.

Chỉ là so sánh với chuyện cộng sự là người có dã tâm làm tốt hết tất cả mọi chuyện, dã tâm của cô chỉ thể hiện ở mặt cô cảm thấy có hứng thú. Ví dụ như làm trinh thám, thông qua quái đàm quy tắc, học tập tâm lý học.

"Cậu cũng quá chăm chỉ rồi đi." Tạ Kha Kha thấy Tô Dung cầm sách vở ra, trên mặt cậu ta hoàn toàn không dám tin. Tại sao có thể có người sau khi thi xong đại học còn thích học tập? Nên nói không hổ là đại học đứng đầu sao?

Mặc dù Tạ Kha Kha cực kỳ không thể hiểu được, nhưng cậu ta cũng ngoan ngoãn giữ yên lặng, tự chơi điện thoại của mình.

Xe lửa ù ù khởi động, hai người mỗi người dựa vào cửa sổ ở bên cạnh mình, trái lại bầu không khí cực kỳ hài hòa.

Chỉ là còn chưa được bao lâu, Tô Dung đột nhiên cảm nhận được một cổ buồn ngủ không thể kháng cự được. Tất nhiên chuyện này có vấn đề, bởi vì tối ngày hôm qua cô ngủ rất ngon, coi như mệt mỏi rã rời cũng nên là đi được nửa đoạn được đi.

Chắc là bị quái đàm chọn trúng đi? Nhưng sao lại có cảm giác bị hạ thuốc mê thế này? Đây là suy nghĩ trước khi Tô Dung hôn mê.

"Tỉnh nào tỉnh nào! Các vị khách thân ái, điểm đến của chuyến du lịch này sắp đến rồi, xin mọi người đừng ngủ nữa."

Thiếu nữ đang chìm trong giấc mộng bởi vì tiếng ồn ào mà hơi nhíu mày lại, lông mi như cánh bướm run mấy cái. Đôi mắt màu đen mang theo hơi nước mở ra, lại chớp mắt một cái, cũng chỉ còn lại sự thanh tỉnh.

Tô Dung lặng lẽ đánh giá dấu vết xung quanh một lát, rất nhanh đã đưa ra kết luận --- cô bị quái đàm chọn trúng rồi.

Nguyên nhân: Cái không gian hiện tại này, hiển nhiên khác một trời một vực trước khi cô ngủ.

Nơi này rõ ràng là bên trong một chiếc xe buýt.

Từ góc độ này, trừ có thể thấy được trần nhà cùng với bộ phận ghế ngồi của xe buýt ra, còn có thể thấy được sương mù tràn ngập ngoài cửa sổ. Sương mù quá đậm, cái gì cũng không nhìn thấy, thật giống như cả chiếc xe đang chạy trên không trung vậy.

Dưới tình huống chưa xác định, tùy tiện hành động tất nhiên rất nguy hiểm. Nhưng đã mở mắt ra rồi lại nhắm mắt thì có chút giấu đầu lòi đuôi.

"Còn chưa tỉnh lại sao? Con heo nhỏ tham ngủ sẽ phải trở thành chân giò hun khói bị ăn mất đó!" Giọng nam quỷ dị nghe được trong giấc mộng lúc nãy lại vang lên.

Lần này Tô Dung không do dự nữa, lập tức ngồi thẳng người, nhìn về phía nơi phát ra âm thanh.

Khác với trong tưởng tượng, đứng nơi đó cũng không phải là Quỷ quái kỳ dị cổ quái gì đó, chỉ là một nam hướng dẫn viên du lịch đội mũ đỏ, mặc vest mà thôi.

Nơi này quả nhiên là xe buýt, bên trái bên phải đều có từng hàng ghế, mỗi chỗ ngồi đều có một người ngồi. Chỉ là chỗ khác biết chính là, trong những người này, một số người nở nụ cười hưng phấn, mà một ít người khác, thì tỏ ra lo lắng bất an. *
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 83: Chương 83



Điều tra viên và dân địa phương liếc mắt một cái đã thấy ngay.

Rất nhanh Tô Dung ở hàng ghế sau tìm được Tạ Kha Kha, cô mới vừa muốn làm gì đó, lại nhìn thấy đôi mắt mờ mịt của Tạ Kha Kha.

Tô Dung bừng tỉnh nhớ ra, coi như là điều tra viên tinh anh, sau khi cô tiến vào quái đàm hình dạng sẽ không giống với trong thực tế, cho nên Tạ Kha Kha sẽ không nhận ra cô.

Tự nhiên thu hồi tầm mắt lại, Tô Dung quyết định không bại lộ thân phận của mình. Đã như vậy, làm như không quen đối phương là cách tốt nhất.

"Nơi này là chỗ nào? Tại sao tôi lại đến đây?" Một người đàn ông hùng hổ đứng lên, tức giận hét về phía nam hướng dẫn viên du lịch: "Có phải là cậu bắt tôi đến chỗ này không, đây là các người đang phạm pháp có biết không?"

"Chao ôi! Xem ra vị khách này không phải là tự nguyện đăng ký vào đoàn du lịch của chúng tôi rồi." Trong mắt hướng dẫn viên du lịch thoáng qua một ánh sáng quỷ dị, khoa trương che miệng lại, lộ ra bộ dạng kinh ngạc.

Đàn ông kia không nhìn ra sự quỷ dị của người này, một cước giẫm lên chỗ ngồi, lớn tiếng mắng: "Tất nhiên! Tôi hoàn toàn không biết đoàn du lịch gì cả! Nhanh để cho tôi rời đi, nếu không tôi sẽ lập tức báo cảnh sát!"

"Tất nhiên là có thể, chúng tôi tôn trong ý nghĩa của khách hàng." Ngoài dự đoán của tất cả mọi người, hướng dẫn viên du lịch gật đầu một cái, tỏ ý tài xế dừng xe mở cửa. Sau đó làm động tác "mời" với người đàn ông kia.

Thấy hắn ta thức thời như vậy, người đàn ông nhíu mày nghi ngờ nhìn hắn ta một cái. Nhưng quả thật không muốn ở trong buồng xe quỷ dị này, cho nên sải bước đi tới cửa.

Tô Dung chú ý đến có không ít du khách là điều tra viên cũng rục rịch, hình như là muốn cùng người đàn ông này đi ra khỏi chỗ này, nhưng lại không dám tin tưởng quái đàm sẽ có lòng tốt thả bọn họ đi như vậy.

Tất nhiên quái đàm sẽ không tốt bụng như vậy, Tô Dung hơi cong môi nở nụ cười châm chọc. Trái lại không phải cô m.á.u lạnh không muốn cứu người, nhưng nhìn biểu hiện của người đàn ông kia, dù cho cô có nhắc nhở đối phương, đôi phương chắc chắn sẽ tin sao?

Quả nhiên, một cô gái ngồi ở hàng trước không nhịn được kéo vạt áo của người đàn ông, lấy dũng khí nhỏ giọng nhắc nhở: "Nơi này là quái đàm quy tắc, đừng đi."

"Cái gì? Cô đang nói chuyện cười gì vậy?" Trên trán người đàn ông xuất hiện mồ hôi lạnh, quái đàm quy tắc hạ xuống trái đất đã được 10 năm, tất nhiên anh ta đã được phổ cấp không ít kiến thức liên quan. Nhưng biết là một chuyện, nguyện ý tin tưởng là một chuyện khác. Ít nhân người đàn ông không muốn tin tưởng mình thật sự xui xẻo như vậy, bị quái đàm quy tắc chọn trúng.

Anh ta cố gắng bình tĩnh nói: "Cái này nhất định là chương trình gì đó đúng không? Các người đừng có gạt tôi!"

Dù sao hướng dẫn viên du lịch kia để cho anh ta xuống xe, anh ta xuống xe chắc không có vấn đề gì chứ? Nghĩ như vậy, người đàn ông không để ý sự khuyên can của cô gái, lấy tốc độ nhanh nhất xuống xe.

Nhưng anh ta mới xuống xe, liền hoảng sợ kêu lên. Trong tầm mắt của mọi người, người đàn ông giống như thứ dơ bẩn bị ngâm vào trong nước giặt quần áo, từ dưới lên trên bắt đầu lấy phương thức mưa rơi xuống tan ra thành nước.

"Đây là xảy ra chuyện gì! A a a! Cứu mạng a a a a!" Người đàn ông muốn lên xe, nhưng mà còn không chờ anh ta bước lên xe, thì đã hoàn toàn bị tan ra thành nước ở trong mảnh sương mù này.

"..."

Bên trong buồng xe là một mảnh yên lặng.

Không, yên lặng chỉ có loài người điều tra viên. Những dân địa phương kia thì giống như không nhìn thấy một màn này, vẫn rối rít thảo luận về chuyến đi này.

Trên mặt người hướng dẫn viên mang nụ cười hưng phấn, tầm mắt đảo một vòng xung quanh: "Còn có người nào muốn xuống xe không? Đoàn du lịch của chúng tôi luôn tôn trọng ý nguyện của khách hàng."

Không có một người nào lên tiếng.

Hắn ta lại nhìn về phía cô gái mới vừa rồi nhắc nhở người đàn ông kia: "Tôi thấy vị khách nữ này hình như có hiểu lầm gì đó với đoàn du lịch của chúng tôi."

"Không... Không có. Tôi... Tôi..." Sắc mặt của cô gái trắng bệch, mặc dù người hướng dẫn du lịch nhìn qua rất bình thường không có gì kỳ lạ, nhưng thấy thế nào cũng có chút quỷ dị lộ ra, gần như làm cho cô gái muốn khóc đến nơi.

Mà hướng dẫn viên du lịch cũng không hài lòng với lời giải thích lắp bắp của cô gái, hướng dẫn viên du lịch từng bước ép sát: "Cô cũng muốn xuống xe sao? Tôi hoàn toàn không ngại."

"Cô ấy không có." Tô Dung đột nhiên lên tiếng.

"Hả?" Một giây sau khi cô mở miệng nói chuyện, hướng dẫn viên du lịch lấy tốc độ siêu nhanh, dưới tiếng kinh hô của người nào đó, từ vị trí của cô gái ngồi hàng trước di chuyển đến trước mặt Tô Dung, gần như muốn mặt sát mặt với cô.

"Vị khách này, tại sao lại nói như vậy?" Trong mắt hướng dẫn viên du lịch xuất hiện ác ý: "Nếu như không trả được, cũng chỉ có thể mời cô xuống xe."

Tô Dung bình tĩnh nhìn khuôn mặt bình thường sáng bóng không có một lỗ chân lông nào của người này: "Rất rõ ràng, cô gái kia là muốn khuyên người đàn ông vừa rồi đừng nên bỏ lỡ chuyến du lịch thú vị này. Mọi người đều biết, "đoàn du lịch Trường Thịnh" sẽ mang đến cho du khách trải nghiệm hoàn mỹ khi đi du lịch, không phải sao?"

"Ồ, tất nhiên, quý khách nói đúng." Người hướng dẫn viên du lịch đứng thẳng người lớn, một tay che ngực, giống như bị thuyết phục bởi lời của Tô Dung: "Nhìn vị khách này cũng biết là fan trung thành của đoàn xe du lịch chúng tôi, nếu như kết thúc chuyến đi này ngài vẫn còn sống, tôi nguyện ý đề cử ngài tham gia một chuyến du lịch nữa của đoàn du lịch chúng tôi."

Ai lại muốn tham gia loại du lịch này chứ? Cô oán thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn gật đầu đồng ý: "Vậy thì cảm ơn hướng dẫn viên du lịch trước."

Hướng dẫn viên du lịch hài lòng rời đi, Tô Dung chịu đựng từng ánh mắt khác nhau của những người khác, cô hơi cúi đầu xuống bắt đầu quan sát mình, tìm ra đầu mối có cái gì không liên quan đến tình huống trước mặt. Cô phát hiện quần áo trên người mình có thay đổi, nhưng trong túi bên trái có ví sinh tiền cùng với Ghim cài áo nhân viên ưu tú, ở túi bên phải là Băng từ âm nhạc. Cái này làm cho cô yên tâm một chút.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 84: Chương 84



Trong túi đựng gắn ở chỗ lưng ghế hàng phía trước có đặt một quyển tạp chí mỏng, Tô Dung rút quyển tạp chí ra, bìa là địa điểm du lịch rực rỡ, cùng với hình vẽ chim chóc màu vàng. Phía trên dùng chữ nghệ thuật viết ——《 Sổ tay hướng dẫn đoàn du lịch Trường Thịnh 》.

Cái tạp chí này cũng là nguyên nhân mà mới vừa rồi Tô Dung có thể chính xác nói tên của đoàn du lịch.

Mở tạp chí ra, trang đầu tiên lại là quy tắc của lần quái đàm này.

《 Sổ tay hướng dẫn đoàn du lịch Trường Thịnh 》.

Đoàn du lịch Trường Thịnh thực hành theo phương châm xuất hành ít cacbon, tiết kiệm năng lượng, bảo vệ môi trường, vì quy hoạch đường đi an toàn không ô nhiễm môi trường cho các du khách. Mời đọc hướng dẫn, để cho chuyến du lịch của ngài trở nên hoàn mỹ hơn.

Một, xin xác nhận Hướng dẫn viên du lịch của đoàn du lịch Trường Thịnh của chuyến du lịch lần này sẽ chỉ đội mũ màu đỏ, nếu như thấy hướng dẫn viên du lịch đội mũ màu xanh trả lời, mời làm bộ như không nhìn thấy.

Hai, có thể tin tưởng hướng dẫn viên du lịch, nghe theo sắp xếp của hướng dẫn viên du lịch, dựa theo tuyến đường hoàn thành tham quan, là một chuyện mà du khách hợp cách nên làm.

Ba, lúc tự do hành động, nhất định phải đảm bảo trong đội ngũ có ba người đồng hành trở lên. Nếu như nhân số ít hơn ba người, xin nhanh chóng tìm hướng dẫn viên du lịch để cho hắn ta sắp xếp người đồng hành mới tiến vào đội ngũ.

Bốn, cảnh giác với đồng đội rời đội, hoặc bất kỳ người nào muốn gia nhập, mặc kệ lúc trước bạn có nhìn thấy người này hay không.

Năm, nếu như bất hạnh thoát khỏi đội ngũ, mời lấy tốc độ nhanh nhất tìm được, hoặc tiến vào trạm nghỉ ngơi né tránh, cho đến khi bên trong trạm có thêm hai người đồng đội khác nữa mới có thể rời đi.

Sáu, du khách phải văn minh, xin đừng ở bên trong địa điểm du lịch hô tô kêu to, hoặc xả rác lộn xộn, mời lễ phép đối với nhân viên làm việc của địa điểm du lịch.

Bảy, sau khi tiến vào chỗ tiêu dùng có thể tiến hành tiêu dùng, lúc du lịch kết thúc phải tiêu xài ít nhất một lần, nếu không đoàn du lịch sẽ không phụ trách đưa du khách về.

Tám, đoàn du lịch là mang đến vui sướng cho mọi người, trong quá trình du lịch nhất định sẽ thường có tiếng cười, nhưng sẽ không xuất hiện tiếng khóc.

Chín, chú ý radio bên trong địa điểm du lịch, có lúc radio sẽ thông báo tin tức quan trọng.

Mười, tuyệt đối không nên bỏ qua thời gian thuộc về hành trình, dưới sự hướng dẫn của hướng dẫn viên du lịch lên xe. Chỉ là không lên xe cũng không sao, địa điểm du lịch là nơi về tốt nhất của bạn.

Xem xong toàn bộ quy tắc, trên mặt Tô Dung không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng đã trầm xuống.

Nói ra có thể làm người khác không tin, trong mười quy tắc này, chỉ có câu sau của quy tắc cuối cùng là bị ô nhiễm biến thành màu đỏ.

Những quy tắc khác đều là quy tắc chính xác!

Tại sao có thể như vậy? Quy tắc bị ô nhiễm cũng không chiếm được 1/10. Ngay cả câu cuối cùng, là người bình thường cũng có thể nhìn ra sai lầm.

Quái đàm quy tắc không thể nào giúp đỡ để cho bọn họ thoải mái vượt qua, nếu như nguy hiểm không có trên quy tắc, cũng chỉ có thể xuất hiện trong quá trình du lịch.

Giống như lần trước Tô Dung ở trên quái đàm taxi, mỗi một du khách đều là một cái bẫy, không cẩn thận đạp trúng thì chính là cái chết.

Mà làm Tô Dung lo lắng nữa chính là, lần này cảnh tượng hiển nhiên sẽ không giới hạn trên xe buýt. Địa điểm du lịch còn chưa đến kia mới là nơi chiến đấu của cô.

Đây cũng là chuyện mà cô chưa từng trải qua.

Lại nhìn quy tắc lần nữa, lần này Tô Dung định phân tích một chút. Đầu tiên là phần mở đầu, trong quái đàm không thể khinh thường bất kỳ tin tức nào, bao gồm cả phần mở đầu.

"Xuất phát thấp cacbon" là cái gì, "Tiết kiệm năng lượng bảo vệ môi trường" là cái gì... Nhìn qua trái lại giống như một lời mở đầu hướng dẫn du lịch bình thường. Nhưng Tô Dung cũng không bỏ lỡ chữ mấu chốt --- "Ô nhiễm".

Đều đã ở trong quái đàm rồi, nếu như còn không bắt được chữ mấu chốt này, vậy lúc trước cô làm trinh thám đã uổng phí.

Xem cả câu chính là vì quy hoạch tuyến đường an toàn không ô nhiễm môi trường cho các du khách.

Những lời này không biến thành màu đỏ, nói cách khác là đi theo tuyến đường do đoàn du lịch quy hoạch, nhất định là an toàn nhất. Nếu như không đi dựa theo tuyến đường này, rất có thể sẽ bị "nó" ô nhiễm.

Như vậy tuyến đường đi của đoàn du lịch ở chỗ nào?

Tô Dung lại cúi đầu xuống nhìn quyển hướng dẫn kia, cô phát hiện, phía sau nó còn có một trang. Mở ra nhìn một cái, trang kia chính là tuyến đường du lịch.

Cho đến lúc này cô mới phát hiện, địa điểm của chuyến đi này là một vườn bách thảo, cái gọi là địa điểm du lịch cũng chính là chỗ này.

Đối tượng trên tuyến đường rất rõ ràng, trước tiên bọn họ phải thông qua "đồng ruộng trồng trọt", đến "tiệm nhỏ Đới Duy", sau đó lại đi "nhà ấm gây trồng", cuối cùng là ở "khu rừng Phù Bạch" để hoạt động tự do, sau đó từ cửa của "khu rừng Phù Bạch" rời khỏi vườn bách thảo.

Tô Dung nhạy bén chú ý đến một chuyện --- trong toàn bộ tuyến đường, chỉ có một điểm tiêu phí. Nếu như chỉ xem quy tắc thứ bảy, nhất định sẽ lầm tưởng trong khu du lịch có rất nhiều điểm tiêu phí. Nhưng trên thực tế, một khi bỏ qua "Tiệm nhỏ Đới Duy", nếu còn muốn tiêu phí thì phải quay về đường cũ.

Trong quy tắc thứ ba cũng để cho Tô Dung có chút ý tưởng, nhất định phải là ba người một tổ, vậy thì đồng nghĩa với việc cô cần hợp thành một đội với hai người nữa. Đây không thể nghi ngờ chính là chuyện rất phiền phức, không có người nào hiểu rõ lòng người khó lường như thế nào bằng Tô Dung, nhất là lúc liên quan đến an toàn tính mạng của mình.

Đang lúc cô đang suy nghĩ, hướng dẫn viên du lịch lại lên tiếng: "Các du khách thân ái, chúng ta còn 10 phút nữa là sẽ đến điểm đến. Bây giờ mọi người có thể tự do hoạt động trong buồng xe, nhanh chóng tạo thành đội ngũ có ít nhất ba người."

Hắn ta nói xong, lập tức ngồi về lại chỗ ngồi của mình ở phía trước, đưa lưng về phía mọi người, không quan tâm nữa.

Cô gái trước đó được Tô Dung cứu dẫn đầu đứng lên, chạy thẳng đến chỗ của Tô Dung: "Chuyện đó... Chào cô, tôi tên là Sở Nhụy, mới vừa rồi thật sự vô cùng cảm ơn cô đã giải vây giúp tôi, chúng ta có thể tạo thành một đội được không?"
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 85: Chương 85



Tô Dung gật đầu một cái: "Có thể."

Lúc ấy cô gái này nguyện ý nhắc nhở người đàn ông, đã nói lên là một người hiền lành. Lúc nãy lại được cô cứu, khả năng phản bội sẽ ít hơn những người khác, là lựa chọn tổ đội rất tốt.

Có người đầu tiên dẫn đầu, những người khác cũng rất nhanh hành động. Không ít người đều nhìn về phía Tô Dung, muốn họp thành đội với cô. Dù sao mới vừa rồi trong lúc nguy cấp biểu hiện giải cứu người khác của cô thật sự làm cho người ta sáng mắt, cũng là đồng đội tốt trong mắt của những người khác,

"Mọi người, tôi nghĩ có lẽ trước tiên chúng ta tập hợp lại một chỗ để nói chuyện một chút?" Đột nhiên, một giọng nói truyền từ phía sau.

Tô Dung quay đầu lại, đã nhìn thấy người nói chính là một người đàn ông mang mắt kiếng ngồi ở hàng sau cùng. Mặc áo sơ mi và quần tây, hơi có mấy phần mùi vị tinh anh xã hội.

Nam mắt kiếng cũng nhìn về phía cô, đẩy mắt kiếng, hình như đang nghĩ Tô Dung có cho mình mặt mũi hay không.

Tô Dung cảm thấy không sao cả, nói với Sở Nhụy bên cạnh: "Chúng ta qua đó đi." Sau đó đứng lên đi tới hàng sau.

Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm, vốn dĩ anh ta lo lắng Tô Dung sẽ là người không khó đối phó. Ở một đoàn đội xa lạ không có tín nhiệm gì đáng nói, một người khó đối phó, hơn nữa còn có thực lực làm cho người tin tưởng chính là một người muốn làm chỉ huy.

Quả nhiên như anh ta đoán, sau khi khi nhìn thấy Tô Dung đến, những điều tra viên khác cũng do dự vây quanh. Tụ tập với nhau là thiên tính của con người, chỉ nhìn xem có người dẫn đầu hay không.

Chờ tất cả các điều tra viên đều đến, lúc này nam mắt kiếng mới lên tiếng: "Xin chào các điều tra viên, tôi là Văn Võ thông qua hai lần quái đàm. Sở dĩ gọi mọi người đến đây, là bởi vì tôi nghĩ chúng ta đều là con người trong quái đàm, trợ giúp lẫn nhau sẽ có xác suất sống lớn hơn là hành động một mình."

Mọi người gật đầu một cái, bọn họ cũng nghĩ như vậy, nếu không cũng sẽ không đến chỗ này. Chẳng qua nếu Văn Võ này đã thông qua hai lần quái đàm, có một "đại lão" trấn giữ như vậy, tinh thần của mọi người cũng phấn chấn lên không ít.

Văn Võ đếm số người: "Xem ra quái đàm này tổng cộng có tám vị điều tra viên, tôi hỏi trước, có ai lần đầu tiên vào quái đàm hay không?"

Có hai cánh tay giơ lên, theo thứ tự là một nam một nữ. Nam khoảng 27 28 tuổi, mặc áo len mỏng bình thường và quần thể thao, vóc người có chút mập, trên khuôn mặt mập mạp là sự tuyệt vọng, cho nên nhìn vào có chút dữ tợn.

Nói thật đây không phải là dáng vẻ có thể sống sót bên trong quái đàm. Hai người đứng bên cạnh anh ta cũng không nhịn được ghét bỏ lui ra một bước, cùng anh ta kéo ra khoảng cách.

Cảm nhận được sự ghét bỏ của người xung quanh, người đàn ông cũng biết bộ dạng mập mạp của mình dễ dàng trở thành phiền phức, vẻ mặt càng tuyệt vọng hơn. Nhưng vẫn cố gắng biểu hiện giá trị của mình: "Tôi tên là Triệu Thạc Bảo, mọi người có thể gọi tôi là Triệu mập mạp... Mặc dù dáng người tôi mập, nhưng về mặt nấu ăn thì tôi rất giỏi, có thể làm công việc hậu cần."

Một người đàn ông cao gầy có cái đầu con nhím cười nhạo một tiếng: "Thời gian của quái đàm nhiều nhất cũng chỉ là một giờ, muốn làm hậu cần cái gì?"

Nghe vậy, sắc mặt của Triệu Thạch Bảo tái nhợt, nhưng không nói ra lời phản bác nào.

Mà cô gái còn lại thì lại là một người xinh đẹp, người cao chừng 1m7, cột tóc đuôi ngựa, dây cột tóc là màu xanh da trời. Chỉ là vẻ mặt rất khó coi, còn mang theo sự lo lắng. Chẳng qua cũng rất bình thường, cho dù ai bị quái đàm quy tắc chọn trúng, cũng sẽ không vui vẻ.

Thấy mọi người nhìn về phía này, cô gái ủ dột nói: "Tôi tên là Cao Xán, đây là lần đầu tiên bị quái đàm chọn trúng, xin các vị giúp đỡ nhiều hơn."

Tiếp theo, mọi người tự giới thiệu mình, Tô Dung nói ra tên mình là "Tiểu Nhất" vừa nghe đã biết là tên giả, đặt qua loa lấy lệ.

Ở bên cạnh, người đàn ông có mái tóc dài, tướng mạo thanh tú yên lặng thấy vậy, lập tức đặt cho mình cái tên "Tiểu Nhị".

Chọc cho một người khinh thường hừ một tiếng. Chính là người có đầu con nhím mới vừa chê bai Triệu mập mạp.

Không có mắt nhìn, trong mắt tràn đầy tư lợi. Tô Dung rất nhanh đã quyết định, nhất định không cùng tổ với người này.

"Sổ hướng dẫn du lịch nói một tổ ít nhất phải ba người, nhưng không có giới hạn nhiều nhất. Cho nên tôi đề nghị tám người chúng ta đi cùng nhau, như vậy tỷ lệ sống sót sẽ cao hơn." Văn Võ đề nghị: "Chẳng qua vì phòng ngừa sẽ có tình huống gì làm chúng ta phải tách ra, cho nên trước thời hạn chia ra thành hai tổ, các vị có ý kiến gì không?"

Đề nghị của anh ta rất hợp tình hợp lý, cho dù Tô Dung đứng trên lập trường đoàn đội cũng không có ý kiến gì tốt hơn, tất nhiên những người khác cũng sẽ không có ý kiến.

Sở Nhụy xích lại gần Tô Dung, rõ ràng thái độ này là không tính tách ra với cô.

Chú ý có người sau lưng xích lại gần, Tô Dung nhạy bén xoay người lai, lập tức đối diện với đôi mắt trong suốt của Tạ Kha Kha: "Tôi có thể ở cùng tổ với hai người hay không?"

"Tại sao lại là chúng tôi? Hai cô gái cũng không có ưu thế gì?" Tô Dung hỏi, có chút nghi ngờ thân phận của mình đã bị bại lộ.

Tạ Kha Kha gãi đầu, thành thật nói: "Cô dám nói chuyện với hướng dẫn viên du lịch, chắc rất lợi hại. Chị gái kia dám cứu người, cũng rất lợi hại."

Nghe vậy Sở Nhụy không nhịn được cười ra tiếng. Đối với tiểu nam sinh có tướng mạo đẹp trai, nói chuyện còn dễ nghe như vậy, người bình thường khó xuất hiện địch ý, mặc kệ là trai hay gái.

Nhưng hiển nhiên Tô Dung không để cho cậu ta đi vào dễ dàng, dù sao cô phải giảm bớt nguy hiểm mình bị bại lộ thân phận: "Vậy cậu thì sao? Cậu có ưu thế gì có thể gia nhập làm cho đội ngũ trở nên lợi hại hơn?"

"Tôi... Sức của tôi rất lớn." Tạ Kha Kha nắm thành quyền bày ra tư thế khỏe đẹp nhất: "Hơn nữa tôi rất nghe lời, tuyệt đối không làm phiền."

Nói đến chỗ này, đột nhiên Tô Dung nghĩ tới một vấn đề: "Sở Nhụy, cô thông qua quái đàm lúc trước lấy được thứ gì? Tôi cũng là thêm sức mạnh."
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 86: Chương 86



"Là tốc độ." Sở Nhụy thành thật trả lời: "Tiểu Nhất, hai người chúng ta một lực lượng một tốc độ, thật sự là bổ sung cho nhau!"

Tạ Kha Kha bị coi nhẹ: "..."

Cậu ta không nhịn được tằng hắng một cái: "Vậy tôi..."

"Được rồi." Tô Dung thở dài, vẫn là không từ chối cậu ta, quả thật cô cần công cụ hình người tiện tay.

"Ô ya!"

Còn dư lại người cuối cùng, Tô Dung ngẩng đầu lên, phát hiện chỉ có một mình Triệu mập mạp lúng túng đứng tại chỗ không có người nào mời chào.

Triệu mập mạp do dự nhìn về phía ba người Tô Dung, không biết có nên đến hay không. Tô Dung vẫn tay với anh ta, đợi sau khi Triệu mập mạp đến thì lạnh nhạt nói rõ: "Chúng ta chính là đội ngũ tạm thời, không nên chạy loạn, nghe theo chỉ huy, có đầu mối thì nói ra, là yêu cầu của tôi đối với mọi người."

Ba người cùng nhau gật đầu, bọn họ không có chút phản đối nào đối với việc Tô Dung trở thành người đứng đầu, đều đã quyết định ôm bắp đùi của cô.

Mà bên kia, đội ngũ của Văn Võ làm cho người ta không thể yên tâm được. Mặc dù Cao Xán là lần đầu tiên đi vào quy tắc quái đàm, nhưng là một người rất có chủ kiến của mình.

Mà người đàn ông có đầu con nhím khác thì mới vừa rồi không thể hiện ra cái gì, bây giờ lập đội, lập tức nhìn chằm chằm quyền lãnh đạo của Văn Võ, thỉnh thoảng muốn tranh cãi mấy câu.

Còn có Tiểu Nhị, vẫn luôn trầm mặt ít nói, rõ ràng cho thấy là một người kiệm lời.

Văn Võ cảm thấy thật là khổ, vốn dĩ anh ta nhìn ra được chắc là "Tiểu Nhất" muốn chỉ huy, một núi không thể chứa hai hổ, mới không có họp thành đội với nữ sinh tương đối đáng tin cậy kia. Sớm biết ba người này chính là như vậy, còn không bằng anh ta buông tha quyền chỉ huy, gia nhập đội ngũ của Tô Dung bên kia.

Nhưng mặc dù nói như vậy, nhưng để cho anh ta chủ động buông tha quyền chỉ huy là một chuyện rất khó. Văn Võ vô cùng rõ ràng tầm quan trọng của một lãnh đạo đáng tin cậy bên trong quái đàm, anh ta cũng có tự tin với thực lực của mình, cũng không muốn giao tính mạng cho người khác.

Nếu quái đàm đáng c.h.ế.t không có quy tắc ít nhất phải ba người một tổ, còn không bằng anh ta tự mình hành động!

"Nhìn bộ dạng này các vị đều đã họp thành đội thành công rồi đi!" Giọng nói của hướng dẫn viên du lịch vang lên, vốn buồng xe náo nhiệt lập tức trở nên yên tĩnh.

"Sắp gần đến điểm đến, lại nhấn mạnh lần nữa, hy vọng các vị du khách nghe theo chỉ huy, không thể tùy tiện rời đội ngũ. Như vậy, hoan nghênh mọi người đến điểm đến của lần này ---- vườn bách thảo Màu Đỏ."

Xe buýt dừng lại, một tiếng "xẹt" vang lên, cửa ở trước nhất mở ra. Hướng dẫn viên du lịch cười híp mắt nói: "Xin mọi người theo thứ tự xuống xe, không nên chen lấn nha!"

Mọi người nối đuôi nhau đi ra, đến lượt Tô Dung, hướng dẫn viên du lịch ngăn cản một chút: "Vật phẩm trên xe không thể mang xuống xe được."

Nghe vậy, Tô Dung chỉ thật tiếc nuối thả quyển tạp chí vào trong tay hướng dẫn viên du lịch, lúc này mới được cho phép xuống xe. Vốn dĩ cô muốn mang tạp chí xuống, có quy tắc cùng tuyết đường phải đi, tóm lại dễ dàng hơn nhiều. Đáng tiếc hiển nhiên quái đàm không tính cho cô sự thuận lợi này.

Tô Dung xuống xe đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, nhìn về phía bảy điều tra viên đồng hành: "Các người đều đã nhìn quy tắc rồi đúng không?"

"Quy tắc gì?!" x2

Hai người mới đồng thanh kinh ngạc hoảng sợ nói.

Tô Dung: "..."

Nên nói cũng may các điều tra viên cũ đều không phạm sai lầm cấp thấp này sao? Đang lúc Tô Dung nghĩ như vậy, nam đầu con nhím ở trong đội của Văn Võ cũng sắc mặt trắng bệch nói: "Mới ... mới vừa rồi tôi không chú ý, quy tắc lại ở trên xe buýt sao?"

Tô Dung: Thật sự là bị vả mặt nhanh chóng.

Văn Võ cũng không nghĩ đến tổng cộng có tám người lại có ba người đều không xem quy tắc. Anh ta tằng hắng một cái, chủ động nói: "Vừa khéo tôi đã học thuộc quy tắc, để tôi nói cho các người nghe vậy."

Thật ra Tô Dung cũng đã học thuộc quy tắc này, chẳng qua nếu Văn Võ nguyện ý biểu hiện mình, vậy cô cũng vui vẻ trở nên thanh nhàn. Dù sao bây giờ cô cũng có suy nghĩ như Văn Võ vậy, nếu như không có bất ngờ, tám người bọn họ vẫn không nên tách ra. Như vậy tỷ lệ sống sẽ cao hơn.

Lúc Văn Võ đang nói, hướng dẫn viên du lịch đi tới, phát cho mỗi người một quyển sách nhỏ màu xanh da trời: "Đây là hướng dẫn du lịch vườn bách thảo Màu Đỏ, trước tiên các người nhìn một chút, vào vườn bách thảo không nên phá hư quy tắc, nếu không chúng tôi sẽ rất khó xử."

Văn Võ hơi ngừng lại, có chút lúng túng nhìn quyển sổ này. Trái lại đầu con nhím lập tức lộ ra vẻ hưng phấn, nhận quyển sổ nhỏ kia: "Các người nhìn đi! Tôi đã nói rồi, sao quy tắc có thể ở trên xe buýt được chứ? Có lẽ quy tắc trên kia là cố ý mê hoặc các người."

Triệu mập mạp có chút lo lắng, theo bản năng nhìn về phía Tô Dung. Tô Dung lắc đầu một cái, bây giờ cô có chút nghi ngờ sao đầu con nhím có thể thông qua quái đàm đầu tiên. Bên trong quái đàm, bất kỳ thông tin nào đều có thể tạo ra đầu mối quan trọng, đối phương lại cảm thấy quy tắc bọn họ phát hiện lúc trước là vô dụng?

Mở quyển sổ ra, đọc quy tắc phía trên.

《 Hướng dẫn thăm quan vườn bách thảo Màu Đỏ》

Một, du khách là thượng đế, du khách có thể tùy ý nói yêu cầu với nhân viên làm việc, dưới tiền đề tiên quyết không liên quan đến tiền quái đàm, nhân viên sẽ không từ chối yêu cầu của du khách.

Hai, bên trong vườn bách thảo không có trạm nghỉ ngơi, nếu như nhìn thấy trạm nghỉ ngơi, đó nhất định là quá mệt mỏi sinh ra ảo giác, làm ơn đừng đi vào.

Ba, sản phẩm tiệm nhỏ Đới Duy làm ra đều là tinh phẩm, chân thành đề nghị mỗi người ít nhất mua một món đồ.

Bốn, vì để gia tăng thể nghiệm của du khách, mỗi khu vực của vườn bách thảo đều có hoạt động một mình. Hoàn thành nó có thể đạt được khen thưởng vượt mức.

Năm, khu vườn trong vườn bách thảo rất đa dạng, du khách có thể tùy ý, tự do đi thăm.

Sáu, ở dưới tình huống thực vật bên trong vườn bách thảo có nhân viên trông coi sẽ là an toàn, không nên tiến vào khu không có nhân viên trông coi.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 87: Chương 87



Bảy, tất cả nhân viên của vườn bách thảo Màu Đỏ đều mặc áo đỏ, không tồn tại nhân viên mặc áo xanh. Nếu như gặp phải nhân viên mặc áo xanh, mời cách xa, làm bộ như không nhìn thấy.

Cuối cùng chúc các vị du khách có một chuyến đi chơi vui vẻ ở vườn bách thảo Màu Đỏ.

Nhìn xong toàn bộ quy tắc, sắc mặt của Tô Dung vô cùng khó coi. Đôi môi hồng hào đang mím chặt cũng trở nên trắng bệch.

Sao có thể?

Tại sao lại như vậy?

Bên trong quy tắc này, không có một quy tắc nào biến thành màu đỏ!

Nếu như không phải một phần câu của quy tắc trước biến thành màu đỏ, cô nhất định sẽ cho rằng Công cụ nhắc nhở ô nhiễm xảy ra vấn đề.

Rất rõ rành quy tắc trong vườn bách thảo có chỗ mâu thuẫn với quy tắc trên xe buýt. Ví dụ như quy tắc thứ nhất của vườn bách thảo và quy tắc thứ sáu của xe buýt, một cái nói có thể đối xử tùy ý với nhân viên, một cái thì nói tôn trọng nhân viên.

Còn có quy tắc thứ hai của vườn bách thảo và quy tắc thứ năm của xe buýt, một cái thì nói bên trong khu bách thảo không có trạm nghỉ ngơi, một cái thì nói nếu xảy ra vấn đề thì phải đi đến trạm nghỉ ngơi.

Cùng với quy tắc thứ năm của vườn bách thảo và quy tắc thứ hai của xe buýt, một cái nói có thể tự do đi thăm quan, một cái nói nên đi theo tuyến đường đã được vạch sẵn.

Vấn đề là dưới sự kiểm tra của công cụ nhắc nhở ô nhiễm mấy quy tắc này đều đúng. Quy tắc mâu thuẫn với nhau, lại đều đúng? Sao chuyện này có thể xảy ra?

Những người khác cũng chú ý đến chỗ mâu thuẫn của các quy tắc, chỉ là bọn họ không có công cụ nhắc nhở ô nhiễm, tất nhiên cũng không có xoắn xuýt như Tô Dung.

"Có mấy quy tắc có chút không đúng, các người cảm thấy nên nghe quy tắc bên nào thì đúng?" Sở Nhụy hỏi, cô ấy sợ nhất là bên trong quái đàm gặp phải quy tắc mâu thuẫn, trừ phi có người thử quy tắc trước, nếu không hoàn toàn không đoán ra được.

"Tất nhiên là quy tắc của vườn bách thảo rồi." Đầu con nhím lập tức trả lời: "Tiếp theo chúng ta sẽ đi đến vườn bách thảo, tất nhiên phải tuân thủ quy tắc của vườn bách thảo."

"Không, tôi cảm thấy hẳn là nên tuân theo quy tắc trên xe buýt." Cao Xán không có suy nghĩ giống như gã ta: "Quy tắc của vườn bách thảo là hướng dẫn viên du lịch phát. Mà quy tắc trên xe buýt từ một ý nghĩa nào đó chính là quy tắc ẩn núp. Nếu như quy tắc ẩn núp là sai, tại sao "nó" không trực tiếp dùng quy tắc xe buýt loại trừ chúng ta?"

Hai người đều nói rất có lý, nhưng cũng không có chứng cứ thuyết phục tuyệt đối, cho nên ai cũng không thuyết phục được ai.

Vẫn là Văn Võ làm ra quyết định: "Thật ra thì tôi cảm thấy bây giờ chúng ta không cần xoắn xuýt vấn đề này, chuyện có trạm nghỉ ngơi hay không mới đáng để bàn bạc hơn. Còn về thái độ đối xử với nhân viên, lễ phép một chút khẳng định sẽ không có sai lầm lớn xảy ra."

Tô Dung rất đồng ý lời này của anh ta. Quy tắc của vườn bách thảo là có thể tùy ý đối xử với nhân viên, "tùy ý đối xử" của bản thân bao hàm đối xử lễ phép, cho nên bọn họ lễ phép sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn.

Còn về trạm nghỉ ngơi, cô dám khẳng định trong quái đàm này nhất định sẽ gặp phải. Còn về đến lúc đó phải làm thế nào, đó chính là chuyện người có lập trường suy nghĩ khác thì nhìn nhận vấn đề cũng khác.

Nếu như trước đó cô có thể hiểu rõ nguyên nhân mâu thuẫn của hai quy tắc này, đoán chừng vấn đề này có thể giải quyết dễ dàng.

Đang lúc nói chuyện, hướng dẫn viên du lịch để cho mọi người xếp hàng, xuất phát đi vào bên trong vườn bách thảo. Mới vừa vào vườn bách thảo, không khí ẩm ướt đập vào mặt, mang theo mùi bùn đất và mùi thơm của thực vật. Đập vào mi mắt là vẻ xanh biếc đầy sức sống, các loại thực vật phát triển tươi tốt cùng với từng mảnh đất đai.

Tô Dung không khỏi không thừa nhận, nếu đây không phải là ở trong quái đàm, thật đúng là một chỗ du lịch tốt.

Hướng dẫn viên du lịch đi về phía trước, trên tay cầm một cái kèn nhỏ, nhiệt tình giới thiệu: "Vườn bách thảo Màu đỏ, là vườn bách thảo lớn nhất của thành phố này, thiết bị bên trong hoàn mỹ, chủng thực vật phong phú. Tiếp theo chúng ta sẽ đi đến khu trồng trọt, ở chỗ này mọi người có thể đích thân trải nghiệm công việc trồng trọt, đây cũng là một trong những hoạt động thú vị của vườn bách thảo. Thành công hoàn thành nhiệm vụ trồng trọt có thể đạt được khen thưởng tiền quái đàm, xin mọi người tích cực tham gia!"

Xem ra kế tiếp chính là đến tiệm nhỏ Đới Duy để dùng tiền tệ quái đàm tiến hành mua bán. Trong mắt Tô Dung có ánh sáng lóe lên. Hôm nay cô đã cách lần vào quái đàm trước hai tuần rồi, trên tay của cô cũng có được 200 tệ quái đàm.

Ít nhất cô có ưu thế hơn người khác, tin tức này làm cho cô yên tâm không ít.

"Tiền quái đàm? Đó là cái gì?" Cao Xán nhỏ giọng hỏi Văn Võ, đám Sở Nhụy cũng nhìn đến. Bọn họ đều không tiếp xúc với tệ quái đàm, nhưng trực giác nói cho bọn họ biết, tệ quái đàm có quan hệ lớn với thế giới quái đàm.

Chú ý đến Tạ Kha Kha không tò mò, Tô Dung nhướng mày: "Cậu biết tiền quái đàm?"

Tạ Kha Kha gật đầu: "Lúc tôi đi vào quái đàm đầu tiên, có một đại lão dùng tiền quái đàm, là tiền tệ thông dụng trong thế giới quái đàm."

Bên kia Văn Võ cũng trả lời giống như vậy, vẻ mặt của anh ta rất hưng phấn: "Ở chỗ này lại có thể có được tiền quái đàm! Cái này thật sự quá tốt, phải biết tiền quái đàm rất trân quý, bình thường chúng ta hoàn toàn không thể có được."

Nghe được khen thưởng này có tác dụng như vậy, mọi người cũng trở nên hưng phấn, nhanh chóng suy nghĩ làm sao tiếp theo kiếm được tiền quái đàm.

Dưới sự hướng dẫn của hướng dẫn viên du lịch, mọi người một đường đi lên con đường nhỏ đến một mảnh đất trống. Bên cạnh mảnh đất này có một nhà gỗ hơi lớn, hướng dẫn viên du lịch đi thẳng đến.

Cửa mở ra, hai nhân viên màu áo đỏ cúi đầu chào bọn họ: "Hoan nghênh đã đến đồng ruộng trồng trọt", hy vọng các vị khách ở đây có thể chơi vui vẻ."

Hướng dẫn viên du lịch gật đầu với hai nhân viên, sau đó nhìn về phía mọi người: "Hoạt động tiếp theo sẽ để cho hai nhân viên này dẫn mọi người tham gia, tôi sẽ ở cửa ra chờ mọi người."
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 88: Chương 88



Nói xong thì xoay người rời đi.

Mặc dù hướng dẫn viên du lịch hung dữ nhưng vẫn là người có thể tin tưởng được, cho nên hướng dẫn viên du lịch vừa đi, các điều tra viên lập tức có chút bối rối. Chỉ là dân địa phương bên cạnh không bị ảnh hưởng chút nào, thật giống như là đang đi du lịch, sung sướng xông đến.

Có một người đàn ông cao lớn thô kệch đẩy bả vai của một nhân viên: "Đứng ngẩn ở đó làm gì? Còn không mau giới thiệu cho chúng ta?"

Những dân địa phương khác cũng tham gia náo nhiệt, rối rít phụ họa: "Đúng vậy! Có phải không có mắt nhìn hay không? Nếu giới thiệu không được thì từ chức đi! Ha ha ha ha!"

Trước đó dân địa phương còn biểu hiện là một du khách bình thường, lúc này lại giống như phát điên, đều cùng xông đến chế giễu nhân viên đáng thương.

Mà mấy điều tra viên không hiểu rõ mọi chuyện đều không dám thở mạnh, tránh ở chỗ xa quan sát bên này. Có dân địa phương chủ động không tuân theo quy tắc tìm đường chết, tất nhiên bọn họ vui vẻ tác thành.

Chỉ thấy nhân viên bị mọi người làm nhục hình như không cảm thấy bị ủy khuất chút nào, cúi đầu nói xin lỗi với dân địa phương, thật sự khắc lời "Khách hàng là thượng đế" vào trong xương tủy.

Đầu con nhím dương dương tự đắc nói: "Các người nhìn đi, tôi đã nói quy tắc vườn bách thảo là chính xác mà!"

"Không đúng, là muốn trả thù ở trong trò chơi đúng không?" Cao Xán không phục nói: "Sao người bình thường có thể chịu được loại nhục nhã này?"

"Hả? Cô đang muốn tìm thứ bình thường ở trong thế giới quái đàm?" Hiếm thấy đầu con nhím nói đúng sự thật này.

Bên kia sau khi xin lỗi xong, hai nhân viên mới bắt đầu giới thiệu.

"Hoạt động khu vườn "đồng ruộng trồng trọt" cần các vị du khách ở trong thời gian quy định dựa theo phương thức trồng trọt thực vật chính xác. Trong hai giờ, trồng ra thực vật càng nhiều, như vậy sẽ lấy được tiền quái đàm càng nhiều."

"Chú ý, phải là dựa theo phương pháp trồng trọt chính xác, nếu không thực vật sẽ nổi giận. Chẳng qua tức giận cũng không sao, chúng tôi có biện pháp trấn an thực vật."

"Mọi người còn có vấn đề gì không?"

Nghe vậy, Tô Dung giơ tay lên hỏi: "Xin hỏi sau khi trấn an thực vật, là muốn tiếp tục trồng cái cây thực vật đó sao, hay là lại chọn một cây thực vật khác?"

Trên mặt nhân viên nở một nụ cười khó hiểu mang theo mùi vị đầu độc lòng người: "Là trực tiếp được xem như trồng trọt thành công nha."

---

Sao câu trả lời lại khác hoàn toàn với cô suy nghĩ?

Tô Dung kinh ngạc nhướng mày, hơn nữa dựa theo đáp án này, bọn họ nên cố ý trồng trọt sai phương pháp, như vậy sau khi trấn an sẽ được xem như trồng thành công, đây chính là cách trồng nhanh nhất.

Giống như thi không đạt điểm tiêu chuẩn, vốn cho rằng sẽ thi lại, kết quả thầy giáo nói chỉ cần bổ sung một phần bài tập là được. Nếu như vậy, lúc trước còn ôn tập, thi cử làm gì, trực tiếp chờ đến cuối cùng bổ sung bài tập là được rồi?

Đúng như dự đoán, 'đầu con nhím' cũng nghĩ như vậy: "Vậy, trước tiên chúng ta cứ trồng sai, chờ trồng trọt bị lỗi, để cho các nhân viên hỗ trợ không phải là được rồi sao?"

"Không thể nào đơn giản như vậy được..." Văn Võ đẩy mắt kiếng, có chút do dự nhìn về phía Tô Dung: "Tiểu Nhất, cô nghĩ như thế nào?"

Trái lại không phải anh ta hoàn toàn không đoán ra được xảy ra chuyện gì, chỉ là muốn mượn cái này nhìn thực lực của Tiểu Nhất. Từ nãy đến giờ đối phương vẫn vô cùng bình tĩnh, nhưng nếu như cô dám tự tin chỉ huy trong đội ngũ bốn người, chắc là một người có chút bản lĩnh.

Vẻ mặt của Văn Võ làm cho Tô Dung vô cùng quen thuộc, ở thế giới lúc trước, mỗi lần có cảnh sát lần đầu tiên hợp tác với cô, đều sẽ làm ra hành động thăm dò, phán đoán thực lực của cô.

Nếu như là tình huống bình thường, Tô Dung cũng lười để ý đến sự thăm dò của bọn họ. Dù sao nhiệm vụ của cô chỉ cần tìm ra được chân tướng là được rồi.

Nhưng bây giờ ở trong quái đàm này phải hành động theo đội ngũ, cô muốn lấy quyền chỉ huy, thì thể hiện thực lực của bản thân là điều cần thiết, nếu không người khác dựa vào cái gì nghe cô chỉ huy?

"Biện pháp trấn an thực vật có vấn đề." Cô lạnh nhạt trả lời.

Nghe được câu trả lời này, nhất thời mọi người đều bừng tỉnh hiểu ra. Trong mắt Văn Võ cũng lộ ra vẻ tán thưởng, vốn dĩ anh ta cũng có thể đoán được chuyện trước mặt này có vấn đề, chỉ là chưa ngẫm nghĩ kỹ được. Không nghĩ đến Tô Dung có thể nhanh chóng có câu trả lời, quả nhiên rất lợi hại.

'đầu con nhím' bị làm cho mất mặt, tức giận trợn mắt nhìn cô. Nam thanh tú tóc dài Tiểu Nhị nhìn Tô Dung, cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì. Cao Xán thì không ngừng hoạt động tay chân làm nóng người.

Tạ Kha Kha và Sở Nhụy và Triệu mập mạp đều bội phục nhìn Tô Dung, chỉ là rốt cuộc trong lòng nghĩ như thế nào, cũng không có người nào biết được.

Nhân viên mặc áo đỏ đứng ở đối diện bọn họ mỉm cười nhìn mọi người, làm như không thấy gió tanh mưa m.á.u giữa các vị du khách, một lát sau mở miệng nói: "Như vậy mời các vị du khách đi theo tôi đến chọn thực vật mà các người muốn trồng, sau đó tôi sẽ phân phát sổ tay trồng trọt."

Trong góc bày các loại thực vật trồng trong chậu cây đơn sơ: Có cây nở ra một bông hoa có màu hồng nhạt giống như não người, không biết là loại thực vật gì, có cây lan màu đỏ quỷ dị, mỗi lá cây của cây trầu bà thì có màu giống với da người.

Mỗi loại thực vật giống như đang khiêu khích lý trí của các điều tra viên.

Chẳng qua dân địa phương thì không có khốn khổ như vậy, rối ít khen: "Thật sự là thực vật vô cùng xinh đẹp nha! Những thực vật bên ngoài có thể không đẹp được như vậy."

"Tất nhiên." Nhân viên kiêu ngạo giới thiệu: "Vườn bách thảo của chúng tôi là sử dụng phương pháp đặc biệt, để cho các thực vật đều có thể khỏe mạnh lớn lên."

Phương pháp đặc biệt? Ghi nhớ điểm này, Tô Dung do dự một chút, chỉ vào lan điếu màu đỏ: "Tôi muốn loại này."

Loại lan điếu này rất dễ nuôi, trồng trọt thành công chắc không tính là vấn đề gì khó khăn. Chẳng qua cây trầu bà bên cạnh cũng không tệ, nhưng từng chiếc lá giống như mặt người kia thật sự làm cho Tô Dung cũng có chút sợ, vẫn là thôi đi.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 89: Chương 89



Thấy cô dẫn đầu chọn xong, những người khác cũng vội vàng chọn chậu thực vật mà mình cảm thấy thuận mắt nhất, mặc dù chỉ trong một đám không tốt, chọn cái không tốt ít nhất mà thôi.

Đáng giá nhắc đến chính là bên trong mấy điều tra viên bọn họ, lại không có bởi vì cảm thấy những thực vật này kinh khủng, thì từ chối tham dự hoạt động này. Cho dù là Triệu mập mạp nhát gan nhất, cùng cẩn thận chọn lựa một thực vật kỳ lạ giống như có năm cái tay vặn vào nhau.

rất nhanh nhân viên đã phát cho mọi người một tờ giấy, phía trên chính là phương pháp trồng trọt.

Giấy của Tô Dung chính là:

Phương pháp trồng trọt: Lấy bùn đất trong chỗ trồng lau đều lên mỗi một lá cây, bọn chúng thích cảm giác bị đất bao trùm. Ngâm rễ kể cả đất trong chậu cây vào trong dịch nuôi cấy, chú ý không thể để cho lá dính nước.

Cấm kỵ trong trồng trọt: Không được bình luận về bọn chúng, mặc kệ là nhục mạ hay là ca ngợi.

Nhìn qua thì rất đơn giản, không khó để hoàn thành. Tô Dung tỏ ý Tạ Kha Kha đưa phương pháp trồng thực vật của anh ta cho mình xem một chút. quả nhiên phương pháp của anh ta không giống với Tô Dung, chỉ là hình như đều nói phương pháp trước, sau đó thì nói cấm kỵ sau.

Tạ Kha Kha thấy Tô Dung nhíu mày, không nhịn được hỏi: "Có vấn đề gì sao?"

"...Không biết." Tô Dung lắc đầu một cái, nhưng cũng không thả lỏng chân mày đang nhíu ra, cô luôn cảm thấy hình như có chỗ nào đó rất lạ, là cô bỏ quên cái gì sao.

Ở một bên, Triệu mập mạp nghe nói như vậy, lập tức căng thẳng: "Sao vậy sao vậy? Là phương pháp có vấn đề sao?"

Sở Nhụy kéo vạt áo của anh ta, để anh ta lui ra sau một chút, mình thì tiến lại gần Tô Dung, hỏi: "Tiểu Nhất, cô phát hiện ra cái gì sao?"

Tô Dung vẫn lắc đầu, không nói lời nào. Nói nhiều lỗi nhiều, cô cũng không muốn ở trước mặt Tạ Kha Kha bại lộ thân phận của mình. Hiện tại ở chỗ này thiết lập nhân vật trầm mặc ít nói rất thích hợp với cô.

Những người khác cũng đã thành thói quen Tô Dung yên lặng không nói nhiều, thấy cô không nói tiếp, cũng không cảm thấy xúc phạm, rối rít thảo luận phương pháp trồng trọt của mình.

Mà bên Văn Võ cũng đang thảo luận, chỉ là bọn họ thảo luận chuyện khác: "Trong các người ai đi tìm một dân địa phương, nhìn thử phương pháp trồng trọt của người đó. Đến lúc đó chúng ta nhìn đối phương làm thế nào lại hành động tiếp, tỷ lệ xảy ra chuyện cũng sẽ nhỏ đi rất nhiều."

Người nói chuyện chính là Văn Võ. Dưới tình huống có dân địa phương ở chỗ này, chính là bia đỡ đạn tốt nhất để cho bọn họ thăm dò tình huống nguy hiểm. Mặc dù những dân địa phương này có chút không quá bình thường, chỉ là sống trong thế giới quái đàm, có bao nhiêu người là bình thường chứ?

Nhưng mà anh ta mới vừa nói xong phương pháp, mấy người mới vừa rồi còn mở miệng nói chuyện lập tức ngậm miệng lại. Nhìn một cái cũng biết những dân địa phương kia có vấn đề, lỡ như đi qua nói chuyện bị g.i.ế.c thì tìm ai đòi công bằng?

"Nếu không... Chúng ta để cho tổ của Tiểu Nhất đi tìm người? Phương pháp là chúng ta cung cấp, vậy bọn họ phụ trách hành động cũng không thành vấn đề đi." Trong mắt Tiểu Nhị thoáng một một chút cảm xúc vô hình, nhỏ giọng nói.

"Không nhìn ra nha!" 'đầu con nhím' lập tức đồng ý: "Thằng nhóc nhà cậu còn rất thông minh!"

"Như vậy không tốt lắm đâu." Cao Xán đang sửa sang lại cột tóc nghe vậy thì nhíu mày, có chút không ưu loại hành động này.

'đầu con nhím' cười nhạo một tiếng: "Có cái gì không tốt? Nếu như cô mềm lòng thì cô đi đi, như vậy chúng ta không cần phải tranh chấp nữa."

Nói xong, gã cũng không để ý sự ngăn cản của Văn Võ, đi đến, nói thẳng với Tô Dung: "Chúng tôi có một phương pháp vượt qua hoạt động này tương đối an toàn, các người có muốn thử một chút không?"

Trái lại gã không ngu, không trực tiếp nói phương pháp ra.

Tô Dung nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn Văn Võ ở phía sau một chút, sau đó mới nói: "Phương pháp gì? Để tôi đoán một chút --- các người muốn lấy dân địa phương làm bia đỡ đạn?"

"Sao cô lại biết!" 'đầu con nhím' kinh ngạc nói.

Tô Dung không trả lại, lại lần nữa cúi đầu nhìn tờ giấy hướng dẫn.

Ở trong quái đàm này, thật ra tướng mạo của cô rất bình thường, nhưng bởi vì biểu hiện của cô, trái lại làm cho loại tướng mạo này có một kiểu mị lực khác... Một loại nhìn thấu bi quan chán đời.

Cho tới bây giờ cô không có trả lời rõ ràng, nhưng lại để cho mỗi người giống như đã nghe được câu trả lời của cô --- "Vấn đề đơn giản như vậy cũng cần thiết phải trả lời sao?"

Văn Võ cười khổ một tiếng, anh ta biết nhất định Tô Dung đã nhìn ra được anh ta cố ý dung túng 'đầu con nhím'. Cái nhìn trước khi nói chuyện kia của đối phương, để cho anh ta cảm giác bị nhìn thấu.

"Cậu trở lại đi." Văn Võ thở dài, bất đắc dĩ nói: "Nếu Tiểu Nhất không muốn dùng phương pháp này, tất nhiên có nguyên nhân của mình."

Mặc dù ngoài miệng thì nói từ bỏ, nhưng Văn Võ rất rõ ràng, lấy tính cách của 'đầu con nhím', nghe anh ta nói như vậy, nhất định sẽ truy hỏi Tiểu Nhất.

Đúng như dự đoán, 'đầu con nhím' không phục nói: "Chúng ta làm như vậy có vấn đề gì? Chẳng qua là lòng dạ đàn bà, không muốn để cho những NPC làm người c.h.ế.t thay chứ gì?"

Tô Dung phiền nhất chính là loại người như thế này, dốt nát lại không biết sợ là gì, thật sự làm cho người ta vô cùng chán ghét. Mặc dù cô rõ ràng 'đầu con nhím' có thể làm cho người ta chán ghét như vậy, Văn Võ tuyệt đối có tác động vào. Nhưng nếu như bản thân người này không ngu ngốc, sao có thể bị Văn Võ lợi dụng hoàn toàn như vậy?

"Anh muốn đi thì đi đi." Cô không nhịn được trả lời một câu, ngay cả giải thích cũng không muốn.

Mắt thấy 'đầu con nhím' làm việc không thành công, Văn Võ không thể làm khác hơn là tự mình ra trận: "Tiểu Nhất, thật ra tôi cũng có chút tò mò, tại sao không để cho những dân địa phương kia dò đường cho chúng ta? Có thể mời cô nói cho chúng tôi biết được không?"

Tất nhiên anh ta sẽ không ngốc đến mức cho rằng Tô Dung mềm lòng, nếu như Tô Dung có bộ dạng sinh viên trẻ tuổi ngây thơ trong sáng, có lẽ sẽ còn hiểu lầm được. Nhưng bây giờ nhìn khuôn mặt lạnh lùng không chút biểu cảm kia, cùng với khí chất lạnh nhạt mà cô cố ý biểu hiện ra, dùng từ "mềm lòng" trên người của cô giống như là một chuyện rất buồn cười.
 
Back
Top Bottom