Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm

Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 90: Chương 90



Giống như thời học sinh vĩnh viễn sẽ không mong đợi thầy chủ nhiệm phát hiện mình chơi điện thoại trong lớp học sẽ trả lại điện thoại cho mình vậy.

Bây giờ Văn Võ cảm thấy nên cảm ơn cái tên giả "Tiểu Nhất" này của Tô Dung, gọi cái tên này, tỏ ra anh ta và đối phương có vẻ rất gần gũi, để cho sự nhượng bộ của anh ta cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Tạm thời còn chưa tính tách riêng ra hành động, lúc này Tô Dung mới lên tiếng trả lời: "Sao anh không đi theo những dân địa phương kia mắng nhân viên làm việc?"

"Tất nhiên là bởi vì..." Còn không chờ Văn Võ nói xong, Tô Dung cũng đã cúi đầu xuống suy nghĩ phương pháp trồng trọt trên tờ giấy, cuối cùng là chỗ nào có vấn đề.

Lời của Văn Võ bị ngăn trong cổ họng, sửng sốt một chút, sau đó đôi mắt trở nên sáng ngời: "Tôi biết ý của cô!"

"Có ý gì? Tôi nghe không hiểu." Cao Xán nghi ngờ vẫy tóc đuôi ngựa sau lưng.

Mấy người kia cũng nghe không hiểu, chờ giải thích của Văn Võ.

"Dân địa phương có thể mắng nhân viên mà không cố kỵ cái gì, nhưng các người dám không?" Văn Võ hỏi.

Mọi người lắc đầu: "Không dám."

Cho dù là 'đầu con nhím' cũng không dám làm chuyện tìm đường c.h.ế.t này, dù gã cảm thấy dân địa phương có thể mắng nhân viên, nhưng ai cũng không ngốc làm theo.

"Đã như vậy, vậy các người dựa vào cái gì cho rằng hành động tiếp theo mà những dân địa phương kia làm, chúng ta có thể bắt chước theo?"

"Coi như đều là du khách, nhưng dân địa phương và chúng ta không giống nhau."

Nghe xong lời giải thích của anh ta, mọi người đều lập tức hiểu ra: "Thì ra là như vậy, Tiểu Nhất thật là thông minh!"

"Chúng tôi hoàn toàn không nghĩ đến!"

Bên kia, Tô Dung nhìn về phía Tạ Kha Kha hoàn toàn không chú ý đến Văn Võ đang nói gì, nghi ngờ hỏi: "Cậu nghe hiểu lời mới vừa rồi của tôi sao?"

Lấy sự hiểu biết của cô với Tạ Kha Kha, đối phương chắc sẽ không thông minh như vậy đâu?

Quả nhiên, Tạ Kha Kha lắc đầu: "Nghe không hiểu."

"Vậy sao cậu không nghe Văn Võ giải thích?"

Tạ Kha Kha thản nhiên nhún vai nói: "Coi như có nghe giải thích, lần sau gặp phải tình huống giống như thế tôi vẫn sẽ nghĩ không ra. Nếu quyết định ôm bắp đùi, nghe theo lời của cô là tốt rồi."

---

Chờ tất cả du khách đều chọn xong thực vật, nhân viên dẫn bọn họ đi ra mảnh đất bên ngoài, một người được chia một mẫu đất nhỏ: "Mọi người có thể ở chỗ này trồng trọt, khí trồng trọt thực vật thất bại, bọn chúng sẽ bày ra bộ dạng héo vàng sơ xác, đến lúc đó làm ơn nhanh chóng gọi chúng tôi đến giải quyết,."

Đứng ở trên đất trống, Tô Dung không trực tiếp bắt đầu trồng trọt, mà là đứng ở một bên, nhìn bộ dạng trồng trọt của những người khác.

"Tiểu Nhất, sao cô không trồng?" Tạ Kha Kha được phân mảnh đất nhỏ ở bên cạnh cô, nhỏ giọng hỏi: "Có cần tôi giúp đỡ gì không?"

Có người giúp đỡ làm ruộng, tất nhiên Tô Dung rất vui vẻ. Cô gật đầu một cái, lại lắc đầu nói: "Cần, nhưng không phải bây giờ."

Thấy cô như vậy, Tạ Kha Kha cũng thông minh không tiếp tục trồng trọt dựa theo phương pháp nữa, yên lặng quan sát. Mặc dù anh ta không biết quan sát cái gì, nhưng Tạ Kha Kha tin chắc rằng: Nghe đại lão sẽ không sai.

Giống với hai người bọn họ, Văn Võ cũng không hành động. Ngoài ra còn có hai nữ sinh tương đối tỉ mỉ chú ý đến cử động của bọn họ, cũng dừng động tác trồng trọt lại.

Còn dư lại ba nam thì ngược lại, đều đang trồng thực vật, nhưng Tô Dung phát hiện có một chỗ rất thú vị: Tiểu Nhị dùng xẻng xúc một cái, thì phải thở hổn hển mấy ngụm, lại dùng tay áo lau cái trán bóng loáng hoàn toàn không có chút mồ hôi nào của mình. Trái lại Triệu mập mạp rất cố gắng, chỉ là anh ta mập mạp, lao động cũng sẽ chậm hơn người khác.

Một cách tự nhiên, trong ba người, người có tiến triển nhanh nhất chính là 'đầu con nhím'. Người này vô cùng tích cực, cầm cái chậu cây phủ đầy gai đen, trước tiên cẩn thận dùng khăn giấy lau nửa ngày, sau đó đào một cái hố, vùi cây vào trong đất.

Chẳng được bao lâu, cây có gai lộ ra trên mặt đất này trở nên ố vàng, 'đầu con nhím' nhất thời luống cuống: "Chuyện gì xảy ra vậy? Sao tôi trồng lại thất bại?"

Nhân viên trong nhà gỗ lập tức chạy đến, tốc độ cực nhanh đào đất mò cây có gai lên, lại bỏ vào trong một chậu mới. Làm xong tất cả mọi thứ mới nói chuyện với 'đầu con nhím': "Thật xin lỗi, ngài trồng trọt xảy ra vấn đề, xin hỏi có muốn trấn an thực vật hay không?"

"Tôi..." 'Đầu con nhím' có chút do dự, mặc dù mới vừa rồi mọi người đều nói trấn an nhất định là một cái bẫy, nhưng cám dỗ trực tiếp hoàn thành nhiệm vụ không ai có thể chống đỡ được.

"Anh ta không muốn."

Trong lúc bất chợt Tô Dung đi đến, trực tiếp từ chối thay gã. Đồng thời bình tĩnh nhìn 'đầu con nhím', chờ lựa chọn của gã.

Thấy vậy, 'đầu con nhím' cắn răng, cuối cùng vẫn lựa chọn buông tha: "Được rồi, không cần."

Cho dù có vài phần tham lam, nhưng ít nhất mạng của mình quan trọng hơn khen thưởng gì đó.

Sau khi gã từ chối, nhân viên có chút thất vọng, không thể làm khác hơn là nói: "Vậy cũng tốt, mời ngài lại đi với tôi chọn một cây khác..."

Nhân viên còn chưa nói xong, đột nhiên Tô Dung lên tiếng: "Chắc là anh đưa nhầm phương pháp trồng trọt cho chúng tôi rồi đi?"

"Hả? Tại sao du khách lại nói như vậy?" Nhân viên kinh ngạc hoảng sợ, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác dối trá khó hiểu.

Tô Dung giơ tờ giấy trong tay lên: "Tôi phát hiện tờ giấy phương pháp này của tôi, hình như không đúng với thực vật của tôi. Chắc người bạn này cũng giống như vậy, anh có thể tự mình xem thử."

Vào lúc 'đầu con nhím' không hiểu gì cả, nhân viên cầm lấy tờ giấy của gã, sau đó lộ ra vẻ kinh ngạc: "Thật sự đúng là vậy. Phương pháp trồng trọt này là cho hoa hình não, sao lại đưa cho du khách chứ? Quả thật vô cùng xin lỗi, đây là lỗi của chúng ta, thật sự xin lỗi."

Thật sự xin lỗi?! Nói xin lỗi thì có tác dụng gì chứ? Đột nhiên 'đầu con nhím' cảm thấy tức giận, du khách dân địa phương xung quanh nghe được đối thoại của bọn họ, cũng dồn dập xông lên, chỉ trích nhân viên.

"Các người làm ăn kiểu gì vậy? Ngay cả chuyện này cũng làm sai?"

"Đúng vậy, cũng quá phế vật rồi đi!"

"Các người trực tiếp từ chức đi! Nhân viên làm việc như vậy thì còn ra cái thứ gì?"
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 91: Chương 91



Dưới sự dẫn động của những người này, tức giận trong lòng 'đầu con nhím' ngày càng nghiêm trọng, cũng muốn mắng mấy câu phát tiết. Nhưng còn chưa mở miệng, đã bị Tô Dung đá cho một cái.

"Không sao, dù sao phía trên những phương pháp này không có viết rõ tên loại thực vật, các người phát sai cũng là chuyện có thể ta thứ được." Tô Dung kéo nhân viên đang vô cùng áy náy ra khỏi đám người dân địa phương, trấn an hắn ta: "Đổi phương pháp chính xác cho chúng tôi là được."

Nói xong cô lại còn thở dài: "Chỉ là mới vừa rồi bởi vì phương pháp trồng trọt bị sai, chúng tôi đã lãng phí rất nhiều thời gian, cũng không biết có thể lấy được đủ phần thưởng trong hoạt động lần này hay không."

Một nhân viên khác thấy bên này xảy ra vấn đề thì lập tức chạy đến, thành khẩn nói: "Thành thật xin lỗi, chúng tôi sẽ tiến hành bồi thường. Các vị sẽ được phát lại phương pháp trồng trọt, cuối cùng kết toán số lượng cũng sẽ được thêm vào một chút."

Lúc này Tô Dung mới hài lòng, kéo 'đầu con nhím' không hiểu trở về đội ngũ điều tra viên. 'Đầu con nhím' cũng biết người ta giúp mình, cũng không biết xấu hổ mà giãy giụa.

"Tiểu Nhất, cuối cùng xảy ra chuyện gì? Sao cô biết phương pháp trồng trọt có vấn đề?" Sở Nhụy tò mò hỏi. Cô ấy cũng nhìn thấy chuyện xảy ra mới vừa rồi, nhưng nhìn rồi cũng không hiểu.

Chẳng qua trái lại cô ấy biết tại sao Tô Dung lại ngăn cản 'đầu con nhím' mắng chửi nhân viên, những dân địa phương kia có thể mắng chửi nhân viên, nhưng nếu bọn họ mắng chửi, lỡ như quy tắc đầu tiên của xe buýt là chính xác, vậy chính là không tuân theo quy tắc, cho nên nhất định phải ngăn lại.

Những người khác cũng vây quanh, muốn biết tại sao.

Tô Dung tỏ ý bọn họ nhìn phương pháp trồng trọt của mình, sau đó lời ít ý nhiều nói: "Trên những phương pháp này không có viết tên của thực vật."

Đây cũng chính là chỗ không đúng mà cô cảm thấy lúc trước, một tờ giấy hướng dẫn trồng trọt lại không có viết tên của thực vật lên?

Chỉ có thể là vì cố ý để cho nhân viên dày vò bọn họ.

Khi nhìn thấy 'đầu con nhím' rõ ràng trồng từng bước theo phương pháp trồng trọt, cuối cùng lại trồng thất bại, Tô Dung lập tức xác nhận suy đoán của mình.

Đúng như dự đoán, là phương pháp trồng trọt bị sai.

Cũng may bọn họ phát hiện sớm, hoàn toàn không có bị ảnh hưởng gì. Nếu không, không nhận được tiền quái đàm trong lần hoạt động này, vậy tiếp theo sẽ không có cách nào mua đồ được, vậy thì rất phiền phức.

Chẳng qua cô còn xác nhận được một chuyện --- quy tắc trên xe buýt được ưu tiên hơn quy tắc của vườn bách thảo.

Những người khác cách xa nên không cảm nhận được, nhưng cô ở hiện trường có thể rõ ràng cảm nhận được lực lượng xúi giục của những dân địa phương kia.

Lúc bọn họ nhục mạ nhân viên, ngay cả cô cũng không nhịn được muốn phát tiết tức giận, phát tiết sự sợ hãi trong lòng.

Như vậy rõ ràng vấn đề lại xuất hiện, cho nên Tô Dung đoán lễ phép với nhân viên mới là cách làm chính xác. Như vậy, quy tắc của xe buýt càng chính xác hơn, hoặc là nói, càng cần bọn họ tuân thủ hơn.

Không chậm trễ thời gian nữa, mọi người lấy được phương pháp trồng trọt chính xác, bắt đầu nhanh chóng trồng cây. Lúc nãy Tạ Kha Kha muốn làm giúp, Tô Dung cũng không phiền đến anh ta, rất nhanh cũng thành thạo được.

Hai giờ trôi qua, mấy người cầm một chồng phương pháp trồng trọt đi theo nhân viên vào một căn phòng nhỏ. Dựa theo trồng thành công mỗi loại thực vật, được khen thưởng 10 tệ quái đàm, tám người mỗi người đều thu được thù lao của mình.

Trong đó lấy được nhiều tiền quái đàm nhất chính là Tạ Kha Kha, người này đoán chừng thu được 120 tệ quái đàm, có thể nói là có tay nghề làm ruộng tốt. Theo lời của Tạ Kha Kha, đến kỳ nghỉ, ba mẹ của anh ta sẽ mang anh ta về nông thôn, ở nông thôn đều làm ruộng, cho nên rất thành thạo với chuyện này.

Chẳng qua Tô Dung cảm thấy quan trọng nhất là bởi vì anh ta hoàn không không sợ hoa não người gì đó, những người khác hoặc nhiều hoặc ít đều mang theo sợ hãi đối với thực vật "mới lạ", chỉ có anh ta thật sự xem bọn chúng là thực vật bình thường.

'Đầu con nhím' và Văn Võ đều xếp hạng hai, kiếm được 100 tệ quái đàm. Tô Dung xếp thứ ba, 90 tệ quái đàm. Sau đó là ba người khác mỗi người kiếm được 80 tệ quái đàm, cuối cùng là Triệu mập mạp chỉ kiếm được 70 tệ.

Chẳng qua bởi vì có gia trì của ví sinh tiền, cho nên trên thực tế Tô Dung đã có 290 tệ quái đàm. Cao nhất trong đám người.

Mang theo tiền quái đàm không dễ gì có, tất cả du khách đều đi ra khỏi khu trồng trọt.

Một hướng dẫn viên du lịch đội mũ lưỡi trai màu xanh da trời đi đến, nhìn qua hắn ta giống như là một người bình thường, ở bên trong thế giới quái đàm mang theo lực tương tác tự nhiên: "Hướng dẫn viên du lịch của các người có chút chuyện bận, nhờ tôi làm hướng dẫn viên du lịch cho các người một lát. Đi thôi, chúng ta đi đến mục tiêu tiếp theo."

Không có người nào để ý hắn ta, tất cả điều tra viên đều nhớ kỹ quy tắc của xe buýt, thấy hướng dẫn viên du lịch đội mũ xanh thì làm bộ như không nhìn thấy.

Chỉ là làm cho Tô Dung bất ngờ này ra, những dân địa phương kia cũng không có ai quan tâm đến hướng dẫn viên du lịch đội mũ xanh. Đều biết những dân địa phương này hoan toàn không có xem quy tắc trên xe buýt, như vậy loại chuyện lúc này, cũng chỉ có thể chứng minh bọn họ hoàn toàn không nhìn thấy hướng dẫn viên du lịch đội mũ xanh.

Mấy điều tra viên khác cũng chú ý đến tình huống này, mắt nhìn thẳng, ai cũng không dám đối mặt với hướng dẫn viên du lịch đội mũ xanh. Rất sợ nhận một cái sẽ chết.

Khuyên một lát, thấy không có người nào để ý đến mình, hướng dẫn viên du lịch mũ xanh không thể làm khác hơn là nói ra sự thật: "Tôi biết các người không tin tôi, được rồi, nói thật tôi đúng là không phải do hướng dẫn viên du lịch của các người nhờ cậy đến chỗ này, nhưng tôi đúng là đến cứu các người!"

Người đàn ông tận tình nói: "Tôi không tin các người không nhìn ra được sự cổ quái của vườn bách thảo và đoàn du lịch này, dân địa phương bọn họ không sợ, nhưng nếu đám điều tra viên các người dựa theo quy tắc của bọn họ hoàn thành chuyến đi này, sẽ giống như tôi, sẽ không thể rời khỏi vườn bách thảo được nữa!"
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 92: Chương 92



Lúc nghe được người đàn ông này nói đến thân phận điều tra viên của bọn họ, trái tim Tô Dung đập nhanh một chút, nhưng vẫn không có đáp lại. Ít nhất cô biết được rõ ràng quy tắc xe buýt không có sai, cho dù bên trong có ẩn hàm vấn đề gì đó, ít nhất ngoài mặt sẽ không có xảy ra chuyện gì.

Những người khác đều nghĩ như vậy, coi như không tin tưởng quy tắc, cũng không thể không tuân theo. Không trái với quy tắc, tệ nhất chính là một cái c.h.ế.t đến chậm rãi, nhưng không tuân theo quy tắc chính là c.h.ế.t tại chỗ, chọn cái nào trong lòng mọi người vẫn hiểu.

Đại khái chắc chắn mình không có cách nào thuyết phục được những điều tra viên này, người mũ xanh thở dài: "Được rồi, tôi biết bây giờ các người không tin tôi, nhưng sớm muộn gì các người cũng sẽ phát hiện ra vấn đề, trước khi các người đi đến mục tiêu cuối cùng đều có thể đến trạm nghỉ ngơi chờ tôi, tôi sẽ nói cho các người biết chân tướng."

Nói xong, hắn ta nhìn chằm chằm bọn họ một lát, quay đầu rời đi.

Còn không chờ mọi người bắt đầu bàn bạc với nhau, hướng dẫn viên du lịch đội mũ đỏ lững thững đến chậm, trên mặt nở nụ cười khéo léo: "Mới vừa rồi đi nhà vệ sinh, đến hơi trễ một chút, thật xin lỗi. ’

Tuy nói xin lỗi nhưng trên mặt hắn ta không có chút biểu hiện có lỗi nào, tùy ý vẫy tay một cái: "Đi thôi, chúng ta đi đến chỗ tiếp theo."

Người này đến kịp thời như vậy, thật sự là trùng hợp sao? Tô Dung nheo mắt lại, trong lòng không ngừng suy nghĩ. Nếu như nói hướng dẫn viên du lịch là cố ý để cho hướng dẫn viên du lịch giả kia tới khuyên bọn họ, như vậy thì chứng mình hướng dẫn viên du lịch thật này có vấn đề, hướng dẫn viên du lịch giả cũng không thể tin được.

Nhưng hướng dẫn viên du lịch giả vô cùng tin tưởng bọn họ nhất định có thể nhận ra chỗ không đúng của vườn bách thảo, Tô Dung cảm thấy lời hắn ta nói có một số là thật ---Đi theo tuyến đường mà quy tắc của xe buýt cho nhất định có vấn đề.

Như vậy một vấn đề nguyên thủy nhất xuất hiện, tại sao công cụ nhắc nhở ô nhiễm không có nhận ra quy tắc sai? Hai quy tắc mâu thuẫn với nhau đều là quy tắc đúng, chỗ xảy ra vấn đề là ở chỗ nào chứ?

Thật ra trong đầu cô đã đoán được một loại khả năng, nhưng khổ nỗi còn chưa chứng thực. Chẳng qua lúc này mới vừa qua ải đầu tiên, trái lại cũng không cần vội vàng.

Ít nhất đến bây giờ, Tô Dung còn nguyện ý tin tưởng công cụ nhắc nhở ô nhiễm. Vật này giống chuyện mình xuyên đến chỗ này, xuất hiện không có bất kỳ nguyên nhân nào.

Trái lại không phải là nói cô hoàn toàn tin tưởng bàn tay vàng này, trên thực tế Tô Dung vẫn duy trì cảnh giác với nó. Không có cái gì là miễn phí, cũng không có bánh từ trên trời rơi xuống.

Nhưng dù cho bàn tay vàng muốn bẫy cô, vậy cũng chờ cô lợi hại trưởng thành hơn chút nữa đi? Bây giờ trên bàn chất cô cũng không khác gì lúc mới đến thế giới này, đã như vậy công cụ nhắc nhở ô nhiễm bẫy cô làm gì?

Nếu như không suy nghĩ đến vấn đề của công cụ nhắc nhở ô nhiễm, tất nhiên chỉ có một câu trả lời là trong hai quy tắc mâu thuẫn tồn tại một loại khả năng.

Hai quy tắc mâu thuẫn có thể tồn tại cùng nhau, cũng chỉ có thể chứng minh hai quy tắc này không ở cùng một đường!

Nghĩ thông suốt một điểm này, lại đọc thầm hai phần quy tắc trên xe buýt và vườn bách thảo, rất nhanh Tô Dung phát hiện một chỗ khác biệt --- khác nhau giữa chủ ngữ.

Chủ ngữ của quy tắc xe buýt vẫn là "người", cũng chính là những điều tra viên bọn họ. Mà quy tắc của vườn bách thảo chì chủ ngữ chính là "du khách".

Trong quy tắc xe buýt có một câu làm cho cô ấn tượng sâu sắc: phải làm một du khách hợp cách.

Thông qua những lời này, kết hợp với suy đoán lúc trước, thật ra không khó đoán được, quy tắc xe buýt là dạy dỗ cho điều tra viên làm thế nào để trở thành một du khách, hoặc có thể nói đoàn du lịch cho các điều tra viên thân phận "du khách" này.

Mà quy tắc của vườn bách thảo chính là chuẩn bị cho du khách.

Cho nên mới vừa bắt đầu phỏng đoán của Tô Dung không có vấn đề gì, quả nhiên quy tắc xe buýt chính là suy luận cơ sở của quy tắc vườn bách thảo. Tất cả mọi hành động đều tiến hành theo điều kiện tiên quyết là quy tắc xe buýt,.

Như vậy lại tiếp tục suy nghĩ, chuyện trạm nghỉ ngơi lúc trước làm cho cô không thể hiểu được cũng đã có manh mối. Khi ba người trở lên họp thành một tổ, bọn họ chính là du khách. Du khách không thể tiến vào trạm nghỉ ngơi, nếu không sẽ vi phạm quy tắc vườn bách thảo. Nhưng nếu như tổ chưa đủ ba người, vậy bọn họ không thể được xem là du khách được, tất nhiên có thể tiến vào trạm nghỉ ngơi.

Liên quan đến thái độ đối xử với nhân viên cũng có đạo lý giống như vậy, dân địa phương chính là du khách trời sinh, tất nhiên có thể dựa theo quy tắc của vườn bách thảo, tùy ý đối xử với nhân viên. Nhưng một khi bọn họ mắng chửi nhân viên, vi phạm quy tắc trên xe buýt, sẽ mất đi thân phận du khách. Trong quy tắt của vườn bách thảo chính là du khách có thể tùy ý đối xử với nhân viên, nhưng nếu như không phải là du khách thì sao?

Tô Dung cũng cho rằng nếu bọn họ không phải du khách, nhân viên sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

Cuối cùng nghĩ thông suốt vấn đề mấu chốt, tâm trạng Tô Dung trở nên tốt hơn. Tạ Kha Kha ở bên cạnh cảm nhận được tâm trạng của cô tốt lên một cách bất ngờ, không nhịn được hỏi: "Tiểu Nhất, cô hình như rất vui vẻ?"

Tô Dung nhìn anh ta một cái, chỉ điểm: "Tuân thủ quy tắc của xe buýt."

Tạ Kha Kha sửng sốt một chút, sau đó ngoan ngoãn gật đầu: "Tôi biết rồi."

Không để ý đến anh ta nữa, Tô Dung lại lần nữa bắt đầu suy nghĩ. Tuy nói vấn đề lớn nhất đã được giải quyết, nhưng bên trong cái quái đàm này còn có rất nhiều điểm nghi ngờ.

Ví dụ như sự xuất hiện của hướng dẫn viên du lịch mũ xanh.

Mặc dù công cụ nhắc nhở ô nhiễm đã chứng minh quy tắc không được quan tâm đến hướng dẫn viên du lịch mũ xanh là đúng, nhưng chuyện này cũng chỉ có thể chứng minh hướng dẫn viên du lịch mũ xanh có vấn đề, không thể chứng minh đoàn du lịch hoàn toàn không có vấn đề gì được.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 93: Chương 93



Trong quy tắc nói có thể tin tưởng hướng dẫn viên du lịch mũ đỏ, tất nhiên có thể hiểu những lời này thành, hướng dẫn viên du lịch mũ đỏ sẽ lo nghĩ hoàn toàn cho bọn họ, nhưng cũng có thể hiểu thành bọn họ có thể xin giúp đỡ từ đối phương.

Hai cái này nhìn thì giống như không khác gì cả, nhưng thật ra thì đại biểu hướng dẫn viên du lịch mũ đỏ đứng về phía bên nào. Loại thứ nhất hướng dẫn viên du lịch sẽ là một đội với điều tra viên, hoàn toàn có thể tín nhiệm. Loại thứ hai chính là hướng dẫn viên du lịch mũ đỏ ở trận doanh Quỷ quái, mặc dù bị quy tắc cưỡng ép, cần cung cấp manh mối cho bọn họ, nhưng sẽ lấy các loại phương thức bẫy bọn họ.

Trước đó hướng dẫn viên du lịch mũ đỏ cố ý để cho hướng dẫn viên du lịch mũ xanh xuất hiện trước mặt bọn họ, để cho Tô Dung không thể không tin tưởng vào suy đoán thứ hai.

Nếu hướng dẫn viên du lịch mũ đỏ có vấn đề, vậy đoàn du lịch sắp xếp người mũ đỏ làm hướng dẫn viên du lịch thì sao?

Nói thật từ lúc bắt đầu Tô Dung đã không cho rằng đoàn du lịch là một phe tốt, cười chết, kéo bọn họ vào trong thế giới của quái đàm thì có gì mà tốt chứ!

Quái đàm này là quái đàm mà Tô Dung gặp phải nhiều phe cánh nhất: Phe đoàn du lịch, phe vườn bách thảo, phe màu xanh (mũ xanh, áo xanh).

Phe áo xanh rõ ràng không hợp với hai phe còn lại, nhưng từ cách làm của hướng dẫn viên du lịch mũ xanh, sợ rằng bọn họ cũng hoàn toàn không phải là quan hệ đối lập.

Mà phe vườn bách thảo và đoàn du lịch cũng không nhất định là quan hệ đồng minh, một chuyện này từ quy tắc mâu thuẫn giữa hai bên có thể đoán được.

Như vậy vấn đề lại đến — Ở một chuyến du lịch tràn đầy rắc rối thế này, các điều tra viên sắm vai trò gì?

Đầu tiên có thể khẳng định bọn họ không phải là du khách, nếu không cũng không cần đóng vai du khách. Nhưng nếu như là điều tra viên, đoàn du lịch cũng không cần phải giúp đỡ che giấu thân phận.

Lúc này chỉ mới vừa trải qua ải đầu tiên, nghĩ những thứ này còn hơi sớm. Tô Dung sắp xếp lại suy nghĩ, ngẩng đầu lên, phát hiện bọn họ vừa khéo đến mục tiêu tiếp theo.

Đây là một cửa tiệm không lớn, bên ngoài tường sơn màu vàng, phía trên có một tấm bảng được dây đèn nêông đủ loại màu sắc vòng quanh --- "Tiệm nhỏ Đới Duy".

Bên tay phải của cửa đặt một tấm bảng màu đen nhỏ, trên bảng đen có chữ viết từ phấn, Sở Nhụy lẩm bẩm đọc: "Hàng hóa của tiệm nhỏ Đới Duy rất đầy đủ, có thể cung cấp cho du khách tùy ý chọn lựa. Nếu như không biết mua cái gì, có thể tiêu 20 tệ quái đàm mua một phần phương án thích hợp với bạn."

"20 tệ quái đàm!" Triệu mập mạp kêu lên thành tiếng: "Giật tiền à!"

Anh ta tổng cộng chỉ có 70 tệ quái đàm, nếu tiêu hết 20 tệ mua phương án, cũng chỉ còn lại 50 tệ. 50 tệ quái đàm có thể mua được cái gì chứ?"

"Chúng tôi không bắt buộc du khách phải mua." Một nhân viên đi ra từ tiệm, mỉm cười nói. Nói xong vươn tay ra, mời mọi người đi vào.

Triệp mập mạp tiến đến bên cạnh Tô Dung nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Nhất, cô có mua không? Mua phương án gì đó."

Ở trong mắt anh ta, Tô Dung chính là người có chỉ số thông minh đứng hàng đầu trong đám người, tiền quái đàm cũng gần với anh ta, là người tham khảo tốt nhất.

Mấy người kia, nhất là Sở Nhụy, Tiểu Nhị kiếm được tiền gần bằng Tô Dung, cũng vểnh tai lên, muốn tham khảo câu trả lời của Tô Dung.

"Mua." Vốn dĩ Tô Dung cũng có không ít tiền, dĩ nhiên coi như cô không có nhiều, cũng sẽ mua. Dù sao thép tốt phải dùng trên chỗ cần thiết, thà tiêu phí nhiều tiền mua vớ vẩn một trận, không bằng tiêu thêm chút tiền mua tinh phẩm thích hợp với mình.

Đi vào trong tiệm, trên kệ hàng đều bày la liệt đạo cụ. Nếu như điều tra viên có lý lịch đủ già dặn, thấy những mấy thứ đồ giá rẻ chất lượng này sẽ mừng như điên. Nhưng không may nơi này chỉ một đám người mới có ít tiền không tay, chỉ có thể không hiểu nhìn những bảo bối này.

Khác với bọn họ, các du khách dân địa phương đều ghét bỏ những thứ này trong tiệm. Một đám người cực kỳ hùng hổ, vừa bắt bẻ khắp nơi, vừa mắng nhân viên: "Cái nơi rách nát này sao không có thứ gì cả? Các người cũng quá phế vật rồi đi!"

Tình huống này cũng sẽ không làm cho Tô Dung kinh ngạc, nhưng lúc này cô lại phát hiện, cô có thể rõ ràng cảm nhận được năng lực xúi giục của những du khách dân địa phương này được tăng cường, ngay cả cô cũng đã có suy nghĩ muốn đi mắng nhân viên.

'Đầu con nhím' lại không nhịn được, buộc miệng mắng tục. Chỉ là cũng may gã còn có chút lý trí, không có mắng th* t*c với nhân viên, sau khi buộc miệng mắng thì ý thức không đúng, che miệng không dám nhúc nhích.

"Những người này..." Vẻ mặt của Văn Võ trở nên nghiêm trọng: "Có thể ảnh hưởng đến chúng ta sao?"

Lúc trước Tô Dung cũng có suy nghĩ giống anh ta, nhưng nhìn tình huống bây giờ, trái lại cô có một suy nghĩ khác: "Không nhất định là vấn đề của bọn họ, cũng có thể là vấn đề của bản thân chúng ta."

Cô là được thêm lực lượng tinh thần, hơn nữa không có bất ngờ gì xảy ra, cũng là người duy nhất có lực lượng tinh thần trong những người này. Theo lý thuyết đối mặt với ảnh hưởng của Quỷ quái, cô tuyệt đối sẽ ít ảnh hưởng hơn người khác.

Nhưng không có, trừ 'đầu con nhím' tương đối xúc động ra, những người còn lại đều giống như cô, chỉ có xúc động hơn nữa, nhưng cũng không đến loại trình độ mắng ra miệng.

Cho nên càng có khả năng là tự bản thân bọn họ xảy ra vấn đề, mà không phải do bị ảnh hưởng từ cái gì đó.

Đối mặt với tình huống rối loạn này, hướng dẫn viên du lịch đứng ở một bên không nói lời nào. Nếu hỏi thì câu trả lời chính là hy vọng du khách có thể tự chủ mua sắm, đoàn du lịch sẽ không can thiệp quyết định của bọn họ.

Chờ sau khi các dân địa phương hùng hổ rời khỏi tiệm xong, Tô Dung đi về phía ông chú trung niên mập mạp mặc áo đỏ duy nhất trong tiệm: "Chào chú, xin hỏi trong tiệm này đồ có giá rẻ nhất là bao nhiêu tiền?"

"20 tệ quái đàm." Ông chú có tính tình tốt trả lời, cũng không có bị ảnh hưởng bởi tình huống lộn xộn mới vừa rồi.

Văn Võ ở bên cạnh hỏi: "Nếu chúng tôi mua phương án, thì ai cũng giống nhau sao?"
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 94: Chương 94



Lần này ông chú nhìn bọn họ một vòng, sau đó mới lắc đầu nói: "Sẽ không giống nhau."

"Những thứ này có thể mang ra khỏi vườn bách thảo không?" Đột nhiên Tiểu Nhị hỏi.

Ông chú nhìn anh ta một cách sâu xa: "... Tất nhiên."

Nghe vậy, Tô Dung quả quyết dẫn đầu đưa ra 20 tệ quái đàm: "Cho tôi mua phương pháp một lần."

"Được, mời theo tôi vào trong phòng nói chuyện." Ông chú mở cửa phía sau quầy, mời Tô Dung đi vào.

"Tiểu Nhất..." Sở Nhụy lo lắng gặp nguy hiểm, Tô Dung lắc đầu một cái, trấn an cô ấy một chút, sau đó chủ động đi vào. Nếu xảy ra chuyện cũng sẽ không đơn giản lập tức xảy ra chuyện như vậy, không có gì phải sợ.

Trong phòng không có gì đặc biệt cả, chỉ là một cái bàn và một cái ghế, cùng với một quả cầu thủy tinh. Nhìn giống như một căn phòng xem bói gì đó.

Ông chủ ngồi ở ghế sau bàn, tỏ ý Tô Dung ngồi đối diện với mình, sau đó nói: "Cô để bàn tay lên quả cầu thủy tinh này, nó sẽ dựa vào tiền quái đàm mà cô có cho ra phương án mua gì có điều kiện tốt nhất."

Vậy còn thật tiện lợi, Tô Dung nghĩ như vậy, đặt tay lên. Quả cầu thủy tinh phát ra ánh sáng màu xanh nhạt, ánh sáng không ngừng chập chờn rồi ngưng kết, rất nhanh ngưng tụ thành ba món đồ -- Một tấm bản đồ, một chậu hoa màu vàng, một cái xẻng.

"Bản đồ của vườn bách thảo 20 tệ quái đàm, Hoa mặt trời 50 tệ quái đàm, Cái xẻng 200 tệ quái đàm." Ông chú thuần thục báo giá cả ra.

Nghe được giá cả của ba món đồ này, Tô Dung kinh ngạc trợn to mắt: "Cái xẻng này 200 tệ quái đàm? Tôi có thể biến bọn chúng dùng để làm gì không?"

Nhưng tiệm bên trong quái đàm hiển nhiên sẽ không cho cô quá nhiệm thuận lợi, ông chú lắc đầu một cái: "Chỉ có sau khi mua tôi có thể nói cho cô tác dụng của nó. Cô muốn mua sao? Nếu như không cần, bây giờ có thể đi ra ngoài."

"Muốn mua không?" Tô Dung do dự. Cô tổng cộng có 290 tệ quái đàm, thật sự muốn dùng hết trong một quái đàm sao? Nhất là thậm chí cô cũng không biết thứ mình mua có tác dụng gì.

"Mua!"

Rất nhanh cô đã suy nghĩ xong, có ví tiền màu đen, cô hoàn toàn không cần quá lo lắng vấn đề tiền bên trong quái đàm. Cái quái đàm này vốn dĩ là quái đàm vượt qua độ nguy hiểm bình thường, cô không thể vì nhỏ mất lớn. Hơn nữa những đồ vật này có thể mang ra khỏi quái đảm, sẽ không bị lỗ.

Lập tức hoàn thành một đơn hàng lớn, ánh mắt của ông chú nhiệt tình không ít, nhanh chóng từ trong hộc tủ tìm ra ba kiểu đồ này, thành khẩn nói: "Cô đã làm ra một quyết định chính xác."

---

Đến cùng cũng đã tiêu rồi, Tô Dung cũng không xoắn xuýt nữa, ngồi ở trên ghế tỏ ý ông chú giới thiệu những thứ này cho mình.

"Chắc cái Bản đồ này không cần tôi giới thiệu đi, là Bản đồ của vườn bách thảo chúng ta, phía trên nó còn sẽ hiện ra tọa độ của cô. Thứ đáng giá nhắc đến chính là, khu vực có màu đỏ sẽ không có nhân viên trông chừng. Nơi đó sương mù dày đặc quanh năm không có cách nào xua tan, vô cùng nguy hiểm."

Ông chú nói xong, giơ chậu hoa màu vàng kia lên: "Lúc này sẽ cần Hoa mặt trời hỗ trợ! Hoa mặt trời có thể xua tan sương mù dày đặc ở một khoảng cách xung quanh nhất định. Tất nhiên chậu Hoa mặt trời này không chỉ có thể xua tan sương mù dày đặc của nơi này, trừ tỏa nhiệt ra, chuyện mà ánh sáng mặt trời có thể làm được nó cũng có thể làm được. Hơn nữa nó cũng không cần tưới nước, chỉ cần kịp thời phơi nắng là được, là một mặt trời nhỏ cần thiết khi đi ra ngoài du lịch."

Những lời này có cảm xúc vô cùng mạnh mẽ giống như lợi quảng cáo trong tivi. Chẳng qua tác dụng của hai món đồ này cũng làm cho trong lòng cô có một ít suy đoán, hướng suy nghĩ cũng đã rõ ràng hơn rất nhiều.

"Cuối cùng là Cái xẻng này, cô tuyệt đối đừng xem thường nó!" Ông chú nhìn Cái xẻng quê mùa kia như nhìn bảo bối: "Cái xẻng này có thể tùy tiện đào bất kỳ loại đồ vật nào trong đất ra."

Ông ta suy nghĩ một chút lại bổ sung: "Tất nhiên, xem như là vũ khí, Cái xẻng này cũng có độ cứng rắn vượt qua bình thường. Cô phải biết, nếu ở chỗ khác dù có nhiều tiền quái đàm cũng không mua được Cái xẻng này!"

"Vậy tại sao chỗ này lại bán rẻ như vậy?" Tô Dung cũng ý thức được những món đạo cụ này đúng là quá rẻ, trừ Bản đồ kia, những thứ khác mang ra khỏi quái đàm cũng có thể phát huy được tác dụng rất lớn.

"Bởi vì là hoạt động nha." Ông chú cười híp mắt nói.

Không xoắn xuýt về vấn đề này nữa, Tô Dung lại nhìn về phía Cái xẻng. Đây là thần khí trong vườn bách thảo. Cô định nghĩa với Cái xẻng nhìn qua không có gì nổi bậc này.

Ở một nơi chỉ số nguy hiểm nhất chính là sinh vật, thì một Cái xẻng có thể đào được bất kỳ loại sinh vật nào ra khỏi đất,không phải là thần khí sao?

Khó trách giá lại cao như vậy, quả nhiên đắt có đạo lý của đắt.

Chẳng qua ba vật phẩm này ở chung một chỗ, lại để cho Tô Dung càng xác nhận suy đoán mới vừa rồi.

Cô hơi cúi đầu, nhận lấy ba món đồ này, suy nghĩ một chút hỏi: "Tôi cứ cầm Cái xẻng này như vậy sao?"

Nếu quả thật như vậy, thật sự không tiện chút nào.

"Tất nhiên không phải!" Ông chú lập tức cười nói: "Đây chính là hàng hóa đắt tiền nhất của vườn bách thảo chúng tôi, tất nhiên sẽ không để cho ngài cảm thấy mua uổng tiền."

Ông ta lấy lại Cái xẻng, chọc hai cái xuống đất. Vốn dĩ Cái xẻng cao hơn nửa người thoáng một cái biến thành một món đồ chơi mini lớn chừng bàn tay.

Ông chú dương dương tự đắc nói: "Cầm cái này đ.â.m xuống đất hai cái thì sẽ nhỏ lại, nếu như muốn đổi trở lại, đè xuống cái nút bật ra ngoài ở trên cái chuôi xẻng là được. Như thế nào? Thuận lợi đi!"

"Lúc Cái xẻng trở nên lớn lên, nút ấn sẽ không hiện ra, chỉ có lúc nhỏ mới xuất hiện thôi."

"Quả thật thuận lợi." Tô Dung hài lòng gật đầu một cái, bỏ xẻng đã làm nhỏ vào trong túi.

"Như vậy, chậu hoa thì sao?" Cô giơ chậu Hoa mặt trời lên hỏi: "Vật này vẫn luôn cầm cũng không có tiện, nhất là ở những nơi khác."

Lúc này ông chú không hòa nhã nữa, lộ ra nụ cười dối trá của thương nhân: "Đồ 50 tệ quái đàm, cô trông cậy nó tốt bao nhiêu?"

Tô Dung bị nói cho nghẹn họng, trái lại lời này cũng có lý. Cô không tham lam nữa, một tay cầm chậu hoa, một tay cầm Bản đồ, đi ra ngoài với ông chú.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 95: Chương 95



Thấy trong tay cô có hai món đồ, tất cả mọi người đều bu lại. Đối với bọn họ mà nói, người đầu tiên đi vào rất có tính tham khảo: "Tiểu Nhất, cô mua cái gì vậy?"

"Một tấm Bản đồ vườn bách thảo, cùng với một chậu Hoa mặt trời xua tan sương mù." Tô Dung trả lời: "Vừa khéo tổng cộng hết 70 tệ quái đàm."

Sở Nhụy thất vọng: "Hả? Không có một món đồ bảo vệ mình sao?"

Ở mặt này 'đầu con nhím' rất tỉnh táo, chế nhạo nói: "70 tệ quái đàm, cô còn muốn thứ tốt gì?"

Không để ý đến tranh chấp giữ bọn họ, Tô Dung cất giọng nói: "Một đội ít nhất phải có một tấm Bản đồ."

Nếu như cô đoán không sai, chỗ dùng của Bản đồ này gần như là rất cần thiết bên trong quái đàm. Mỗi người một tấm tất nhiên là tốt nhất, tệ nhất cũng phải một đội có một tấm Bản đồ. Nói những lời này vì để tránh có người thấy cô đã mua rồi, thì không mua.

Quả thật người có ít tiền mua Bản đồ sẽ hơi thua thiệt một chút, nhưng phía trên có tọa độ của người mua, lỡ như bị lạc đàn, hoàn toàn có thể dựa vào Bản đồ tìm được mục tiêu điểm đến.

Quả nhiên Văn Võ hiểu ý của cô: "Tôi sẽ mua một phần."

Tạ Kha Kha cũng rất có tiền: "Tôi cũng sẽ mua!"

"Cậu nghe lời khuyên của quả cầu thủy tinh đi." Tô Dung không vui nói.

Những người còn lại không lên tiếng, không biết trong lòng đang suy nghĩ gì. Có người là không có nhiều tiền trong thế giới hiện thực, cho nên tầm nhìn nhỏ, chỉ muốn chiếm tiện nghi, không ý thức được tầm quan trọng của Bản đồ,

Nên nhắc nhở cũng đã nhắc nhở rồi, Tô Dung cũng không phải là thánh mẫu. Thấy có vài người không đặt lời của cô trong lòng, Tô Dung cũng lười nhắc nhở tiếp.

Vốn là cô muốn ở một bên chờ những người khác ra, kết quả hướng dẫn viên du lịch lại đến đuổi người: "Sau khi mua đồ xong ở tiệm nhỏ Đới Duy thì lập tức rời đi, không nên chậm trễ, cũng không nên lại vào lần nữa."

Tô Dung lập tức nghĩ ra được ý đồ của hắn ta, đây là muốn để cho bọn họ mỗi người mỗi ngã ở chỗ này!

Cô vội vàng cao giọng nhắc nhở: "Quy tắc của xe buýt là đúng!"

Cô không dám nói thẳng đi đến trạm nghỉ ngơi chờ những người khác, bởi vì theo quy tắc của vườn bách thảo thì sẽ không có trạm nghỉ ngơi. Ở trước mặt nhân viên người ta nói công khai như vậy bị đánh cũng là tự mình tìm.

Cô nói xong lời này cũng không chậm trễ nữa, đi nhanh ra khỏi tiệm nhỏ Đới Duy. Mặc dù hướng dẫn viên du lịch không phải ở phe của bọn họ, nhưng dựa theo quy tắc thì không thể chủ động hại bọn họ. Cho nên nhắc nhở của đối phương là chính xác, mua xong đồ còn ở tiệm nhỏ hoặc là lại đi vào có thể sẽ xảy ra chuyện kinh khủng.

Đi ra khỏi tiệm nhỏ Đới Duy, Tô Dung bất ngờ phát hiện, so sánh với trước khi đi vào, bên ngoài hình như xuất hiện sương mù, không khí đều biến thành màu trắng nhàn nhạt. Ngay cả nhiệt độ hình như cũng hạ xuống, để cho cô cảm nhận được một trận lạnh lẽo.

Đột nhiên sương mù xuất hiện để cho Tô Dung cảm giác được vườn bách thảo trở nên nguy hiểm hơn. Cái này cũng rất dễ suy đoán, hai ải trước (hoạt động trồng cây +gặp hướng dẫn viên du lịch đội mũ xanh) cũng không có người nào chết, nguy hiểm duy nhất đại khái chính là "phương thức trấn an thực vật".

Đây đối với một quái đàm thật không quá dễ dàng

Rất rõ ràng, nguy cơ ở phía sau. Hơn nữa nhất định vừa đến chính là sát chiêu lớn. Trước mắt ít đi mấy thứ kiếm được tiền... Tô Dung mím môi, rõ ràng lần này bọn họ lành ít dữ nhiều.

Cô lấy Hoa mặt trời đang nhét trong áo khoác ra, Hoa mặt trời tản ra ánh sáng nhàn nhạt để cho Tô Dung yên tâm không ít. Cô đứng ở bên ngoài tiệm nhỏ Đới Duy, quan sát xung quanh.

Cách đó không xa có một ngôi nhà màu xanh dựng ở đó, Tô Dung dám khẳng định, lúc bọn họ đến không có căn nhà này.

Bên cạnh căn nhà này có một tấm bảng dự đứng, phía trên viết mấy chữ thật to ---"Trạm nghỉ ngơi".

Trạm nghỉ ngơi lại bỗng nhiên xuất hiện? Tô Dung thật sự bị làm cho kinh ngạc, ngay sau đó lập tức đã hiểu. Đúng rồi, dựa theo cô suy đoán, trạm nghỉ ngơi là vì chuẩn bị cho quy tắc một tổ ít nhất ba người của quy tắc xe buýt.

Bây giờ cô một mình ở bên ngoài, đây không phải là vi phạm quy tắc sao?

Đây cũng là mục đích của hướng dẫn viên du lịch, cố ý tách bọn họ ra, để cho mỗi người bọn họ đều có thể nhìn thấy được trạm nghỉ ngơi, sau đó đưa ra lựa chọn của mình,.

Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Tô Dung cũng không vội đi đến. Mà là dựa vào tường của tiệm nhỏ Đới Duy, cúi đầu nhìn Bản đồ.

Trên xe buýt có tuyến đường cố định cho chuyến du lịch này của bọn họ, trước thời hạn nhìn qua vị trí trên Bản đồ, dưới tình huống hỗn loạn cũng sẽ không luống cuống tay chân.

"Đồng ruột trồng trọt" cùng với "tiệm nhỏ Đới Duy" đã đi qua rồi, tiếp theo chính là "phòng ấm gây trồng" cùng với" khu rừng Phù Bạch".

Để cho Tô Dung cảm thấy bất ngờ chính là, "khu rừng Phù Bạch" lại có màu đỏ bên trong Bản đồ!

Màu đỏ tượng trưng không có nhân viên trông coi, cũng chính là khu cấm ghi rõ trong quy tắc của vườn bách thảo.

Trên tuyến đường cố định của bọn họ lại có khu cấm, nói thật nếu như không phải trong quy tắc quy định phải đi, cô thật sự không muốn đi chút nào.

Hoặc là nói nếu như không có công cụ nhắc nhở ô nhiễm, có khả năng rất lớn cô sẽ cho rằng quy tắc xuất hiện sai lầm.

"Xin chào vị du khách này, sao ngài lại đứng một mình ở chỗ này?" Không biết từ lúc nào, có hai nhân viên mặc áo đỏ đi tới trước mặt Tô Dung, nhỏ giọng hỏi cô.

Tô Dung chỉ tiệm nhỏ sau lưng: "Tôi đang chờ nhóm bạn của mình, bọn họ lập tức sẽ đi ra."

Hai nhân viên kia liếc nhìn nhau, ăn ý đi hai bên Tô Dung, một người trong đó lễ phép nói: "Chỗ này không có ghế, chúng tôi dẫn ngài đến chỗ khác chờ đi."

Nhìn động tác của bọn họ, Tô Dung lập tức ý thức được một khi mình từ chối lần nữa, chắc chắn hai người này sẽ cưỡng ép mình rời đi.

Còn về sẽ cưỡng ép mang đi đến chỗ nào... Dù sao cô không cho rằng mình vi phạm quy tắc sẽ có kết quả tốt.

Cô lặng lẽ đút tay phải vào trong túi, ngón tay đè lên cái nút ấn của chuôi xẻng, lúc nào cũng có thể phát động tấn công. Ngoài mặt thì vô cùng bình tĩnh, thăm dò nói: "Tôi có thể đi đến trạm nghỉ ngơi ở đối diện."
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 96: Chương 96



Cô mới vừa nói ra lời này, nhất thời sắc mặt của hai nhân viên này đều thay đổi. Nhân viên mới vừa nói chuyện kia giống như không có nghe cô nói gì, mỉm cười lui về phía sau: "Nếu ngài muốn ở chỗ này chờ, tất nhiên chúng tôi sẽ không quấy rầy ngài."

Người này nói xong lập tức cùng đồng bạn lui ra thật xa, nhưng cũng không có trực tiếp rời đi. Thật giống như một khi chắc chắn Tô Dung không đi vào căn nhà xanh kia, thì sẽ lại đến bắt cô.

Đến đây, Tô Dung cũng xác định bây giờ phải tiến vào trạm nghỉ ngơi.

Cô cũng không chậm trễ, nhanh chóng đi tới ngôi nhà màu xanh trước mặt. Trên cửa có dán một tờ thông báo.

1, Trong trạm nghỉ ngơi chỉ có nhân viên áo xanh, nếu như thấy nhân viên áo đỏ, mời lập tức dùng hết mọi cách đuổi hắn ta đi.

2, Cấm mang theo bất kỳ loại thực vật nào không phải mua ở "tiệm nhỏ Đới Duy" vào trạm nghỉ ngơi, người vi phạm tự gánh lấy hậu quả.

3, Tất cả mệt mỏi đều có thể được thư giãn ở trạm nghỉ ngơi, trừ mệt mỏi màu đỏ.

4, Lúc rời trạm nghỉ ngơi mời đảm bảo người đồng hành của bạn không dưới hai người.

5, Trạm nghỉ ngơi không cho phép đánh nhau, tuyệt đối an toàn. Nếu như muốn vĩnh viễn được an toàn, mời thay áo màu xanh.

Giống với hai phần quy tắc lúc trước, trong phần quy tắc này công cụ nhắc nhở ô nhiễm cũng không kiếm tra ra được chỗ sai nào.

Nhưng Tô Dung biết rõ trong phần quy tắc này có cạm bẫy, ví dụ như quy tắc cuối.

Vĩnh viễn an toàn, là từ mê người biết bao. Nhưng chỉ là thay quần áo có thể có được an toàn vĩnh viễn? Điều này sao có thể? Nhất định sau lưng có cái giá vô cùng thảm trọng!

Thấy mầm biết cây, phần quy tắc này, bao gồm hai phần quy tắc khác, sợ là cũng có không ít loại dựa vào tỉnh lược một ít tin tức mẫu chốt lấy được "quy tắc chính xác".

Rốt cuộc công cụ nhắc nhở ô nhiễm chỉ là một máy móc, không có sự linh hoạt đầy đủ. Hoặc có lẽ đây vốn chính là âm mưu của công cụ nhắc nhở ô nhiễm.

Còn về những vấn đề khác trên quy tắc, còn có một ít thứ Tô Dung không hiểu. Ví dụ như "Mệt mỏi màu đỏ".

Tô Dung nhắm mắt, đẩy cửa ra.

Cửa mở ra một cái, không khí ấm áp đập vào mặt, càn quét sự lạnh lẽo trong cơ thể. Gần như Tô Dung không bị khống c.h.ế.t rùng mình một cái, mới ý thức được có lẽ từ khi tiến vào vườn bách thảo Màu Đỏ, cô có thể đã bị ô nhiễm.

Mà trạm nghỉ ngơi, là nơi có thể xua tan ô nhiễm.

Đột nhiên cô nghĩ ra được cái gì đó, "mệt mỏi" được nhắc đến trong quy tắc của trạm nghỉ ngơi chắc là chỉ ô nhiễm. Ngay cả "mệt mỏi màu đỏ" kia, Tô Dung suy đoán có thể là ô nhiễm do khu vực màu đỏ không có nhân viên trông coi trên Bản đồ.

Nhưng dựa theo quy tắc, cô nhất định phải đi "khu rừng Phù Bạch". Nếu như ô nhiễm ở nơi đó không có cách nào giải quyết được, chờ sau khi rời khỏi quái đàm, phải đi tìm chính phủ hỗ trợ thanh trừ ô nhiễm. Nếu để thứ này ở trong thân thể, sẽ có tai họa khôn lường.

Nhưng nếu như đi đến chỗ chính phủ giải quyết ô nhiễm, vậy thân phận "Cà Phê" của cô gần như không thể giấu được. Trừ phi người ở trong quái đàm này đều c.h.ế.t hết giống người trong quái đàm đầu tiên kia, nhưng vì che giấu thân phận mà cố ý g.i.ế.c người gì đó, Tô Dung khẳng định không làm được.

Quái đàm quy tắc không thể cho người ta một cửa ải không thể thông qua, cho dù là ô nhiễm, cũng có biện pháp tránh né.

Điều kiện tiên quyết là phải biết thứ ô nhiễm kia rốt cuộc là thứ gì?

Trong đầu Tô Dung có rất nhiều suy đoán, cảm giác lạnh lẽo kia xuất hiện, chính là khi sương mù bắt đầu dâng lên.

Như vậy phương pháp giải quyết ô nhiễm hiển nhiên chính là Hoa mặt trời này. Coi như năng lực xua tan sương mù dày đặc thua xa ánh mặt trời, nhưng cũng có thể để cho ô nhiễm cách ra xa một chút.

Về phần tại sao lúc nãy rõ ràng Tô Dung cầm Hoa mặt trời nhưng vẫn bị ô nhiễm. Cô có hai suy đoán: Một là có thể bởi vì lúc mới bắt đầu cô giấu Hoa mặt trời trong áo khoác, bị ô nhiễm trong đoạn thời gian đó. Hai là từ khi bọn họ đi vào vườn bách thảo Màu Đỏ, sương mù có mặt ở khắp mọi nơi. Chẳng qua khi đó sương mù rất mỏng rất nhạt, cho nên cô không cảm thấy mà thôi.

Tóm lại mặc kệ loại nào, bây giờ cô đã vào trạm nghỉ ngơi thanh trừ ô nhiễm, lại có Hoa mặt trời, cho nên cũng không cần phải sợ hãi nữa.

Chủ thể của phòng khách lầu một là màu xanh, ba cái ghế salon dài màu xanh vây quanh một cái bàn kính, trên bàn có đặt trái cây và đồ ăn vặt. Phía sau có một căn phòng vệ sinh, bên cạnh là khu hút thuốc, nhìn qua thật sự giống với một trạm nghỉ ngơi bình thường.

Một nhân viên mặc áo màu xanh thấy cô ngồi xuống thì đi đến, ở chỗ này, nhân viên mặc áo màu xanh mới đại biểu đã an toàn: "Xin chào vị khách này, xin hỏi hoa trong tay của ngài có cần tôi giúp hỗ trợ tưới nước hay không?

Nghe được câu này, Tô Dung dừng động tác lại, ngẩng đầu nhìn về phía nhân viên kia, lễ phép gật đầu: "Không cần, anh đi làm việc đi."

Nhân viên không rời đi, mà là tiếp tục khuyên nhủ: "Trạm nghỉ ngơi có dịch dinh dưỡng đặc chế, có lợi cho thực vật. Vị khách này, cô cũng có thể đi lên lầu tắm nước nóng, ở bên ngoài chơi một ngày chắc là rất mệt đi?"

Tô Dung không tính dây dưa với hắn ta, trực tiếp hỏi: "Anh là muốn cướp Hoa mặt trời của tôi đi?"

Sắc mặt của nhân viên áo màu xanh thay đổi.

"Tại sao lại như vậy?" Tô Dung tự hỏi tự trả lời: "Bởi vì các người cần Hoa mặt trời. tác dụng của Hoa mặt trời là xua tan sương mù dày đặc, nói cách khác sương mù dày đặc có nguy hại rất lớn đối với các người, mà các người lại cần tiến vào bên trong sương mù. Khu có sương mù dày đặt trong vườn bách thảo Màu Đỏ là bộ phận bị tô đỏ trên Bản đồ, các người muốn tiến vào khu cấm làm gì? Tìm "nó" sao?"

Một chuỗi vấn đề, hết lần này đến lần khác đều gãi đúng chỗ ngứa. Sắc mặt của nhân viên áo màu xanh đã vô cùng khó coi đến không thể khó coi hơn, hắn ta làm sao cũng không nghĩ đến mình chỉ là nói đơn giản mấy câu, đã làm cho ý đồ của hắn ta và bí mật của nhân viên áo màu xanh của bọn hắn bại lộ hơn phân nửa.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 97: Chương 97



Nhìn sắc mặt của hắn ta, Tô Dung sao còn không biết cô đã đoán đúng chứ? Cô châm chọc cười nhạo một tiếng: "Còn muốn tôi nói tiếp không?"

Nghe vậy, nhân viên áo màu xanh như lâm đại địch, cũng không quan tâm đến chuyện giải thích, dùng tốc độ cực nhanh hốt hoảng đi lên lầu. Nhìn bộ dạng kia, giống như sau lưng có ác quỷ đuổi theo vậy.

Cuối cùng xung quanh cũng yên tĩnh, Tô Dung nhìn chăm chú vào Hoa mặt trời mình ôm trong lòng, trong đầu loáng thoáng có mấy suy nghĩ.

Nhân viên áo màu xanh hy vọng từ tay của mình lấy được chậu hoa này, nói cách khác bọn họ không có cách nào đến "tiệm nhỏ Đới Duy" mua. Hoặc là nói, bọn họ hoàn toàn không có cách nào tiến vào bất kỳ địa điểm du lịch, vừa đi vào sẽ bị đuổi ra. cùng đạo lý, nhân viên áo đỏ cũng không thể đi vào trạm nghỉ ngơi.

Tất nhiên đây không phải là điểm chính, điểm chính vẫn nằm trên sương mù dày đặc kia.

Trước khi Tô Dung vào, bên ngoài cũng đã bắt đầu sinh ra sương mù dày đặc, có thể thấy sương mù dày đặc cũng không phải chỉ có khu vực màu đỏ mới xuất hiện, đến thời gian nhất định, có lẽ toàn bộ vườn bách thảo đều sẽ toàn là sương mù.

Nhưng mà trạm nghỉ ngơi lại không có sương mù nào, cũng chỉ chứng minh nơi này là khu an toàn. Đây cũng là nguyên nhân Tô Dung suy đoán nhân viên áo màu xanh là muốn đi đến khu vực màu đỏ,.

Trạm nghỉ ngơi không có cách nào tiêu trừ ô nhiễm màu đỏ, nhưng Hoa mặt trời có thể xua tan sương mù (ô nhiễm) có phải cũng bao gồm ở khu vực màu đỏ hay không.

Nếu như nhân viên áo màu xanh chỉ muốn đến thăm dò khu bình thường, như vậy dù bị ô nhiễm thì sau khi thăm dò xong trở về trạm nghỉ ngơi thanh trừ ô nhiễm là được.

Chỉ khi chỗ bọn họ muốn đến là khu vực màu đỏ, mới có thể làm cho trạm nghỉ ngơi không có cách nào thanh trừ được, muốn không chừa thủ đoạn lấy được Hoa mặt trời.

Còn về chuyện Tô Dung nói mục đích của bọn họ là muốn đi tìm "nó" cũng chỉ là nói vậy để thử thăm dò mà thôi.

Kết quả rất rõ ràng, cô đã thăm dò đúng rồi. Nói cách khác mặc kệ là mấu chốt qua cửa hay là chỗ ở của nguồn ô nhiễm, đại khái đều ở khu vực màu đỏ. Cụ thể một chút, chắc đều ở trong "Khu rừng Phù Bạch".

Chẳng qua trước đó, cô vẫn phải tập hợp đủ ba người đồng hành, trước tiên dựa theo tuyến đường đã định sẵn đi hết những địa điểm khác rồi lại nói sau. Tiêu trừ nguồn ô nhiễm tất nhiên có thể trực tiếp kết thúc quái đàm, nhưng lỡ như cô không tiêu diệt được thì sao? Cứ thành thật đi hết những nơi cần đi trên tuyến đường định sẵn, ít nhất cô còn có thể dùng phương pháp tương đối an toàn thông qua cửa.

Tô Dung là một nhà mạo hiểm, nhưng sinh mệnh của cô cũng rất trân quý. nếu như không phải bảo bối trân quý nhất trên thế giới này, cũng không có cách nào để cho cô dùng tính mạnh của mình đặt cược được.

Trạm nghỉ ngơi này rất trống trải, trừ nhân viên áo màu xanh mới vừa rồi, cũng không xuất hiện nhân viên khác. Tô Dung nhàm chán chờ, thuận tiện đoán xem người tiếp theo đi vào sẽ là ai.

Ngoài dự đoán chính là, người đi vào tiếp theo chính là Tiểu Nhị. Tô Dung nhíu mày một cái, nếu như cô nhớ không lầm, lúc ấy người thứ hai muốn đi vào chọn hàng hóa là Tạ Kha Kha mới đúng, nếu không phải là anh ta thì cũng chính là Văn Võ.

Hơn nữa cẩn thận suy nghĩ một chút, thời gian người này đến hơi trễ. Hiệu suất mua đồ ở "tiệm nhỏ Đới Duy" rất cao, sao lâu như vậy mới đến?

Thấy ở đây chỉ có một mình Tô Dung, Tiểu Nhị cũng sửng sốt một chút: "Chỉ có cô ở chỗ này thôi sao?"

Anh ta mới vừa nói ra lời này, nhất thời Tô Dung đã hiểu: "Xem ra không chỉ có một trạm nghỉ ngơi."

Tiểu Nhị cẩn thận đi đến: "Nơi này có gì nguy hiểm không?"

"Không có." Tô Dung nghĩ nguy hiểm duy nhất đã bị cô hù dọa bỏ chạy rồi.

"Người mua xong trước anh có ai, anh mua cái gì?" Tô Dung hỏi ra hai vấn đề.

Đại khái biết bây giờ chỉ có thể dựa vào Tô Dung, Tiểu Nhị cũng trả lời rõ ràng: "Trước tôi có Văn Võ, Tạ Kha Kha, Cao Xán, Sở Nhụy. Tôi tiêu toàn bộ tiền mua cái này."

Anh ta vừa nói vừa từ trong lòng lấy ra một cái bình, bên trong cái bình trong suốt có chứa một con ong vàng đang bay qua lại: "Ong Kim Nhu, thực vật bị nó thụ phấn, sẽ sinh ra hảo cảm tự nhiên đối với chủ nhân của nó, sẽ không tiến hành công kích."

"Ong mật sao, cũng được." Tô Dung gật đầu một cái: "Trước tiên ở chỗ này chờ đi, chờ thêm hai người nữa chúng ta lại đi."

Cuối cùng còn dư lại chính là 'đầu con nhím' và Triệu mập mạp, Tô Dung cứ cảm thấy phân loại này là nhắm vào mình, bây giờ tổ đội chỉ còn lại cô và Triệu mập mạp là thuộc đội lúc trước.

Tất nhiên Tiểu Nhị không có ý kiến gì với sự sắp xếp này, chỉ là khi thấy người tiếp theo đi vào chính là Triệu mập mạp, anh ta đột nhiên mở miệng nói: "Nếu không bây giờ chúng ta đi ngay lập tức? Vừa vặn đủ ba người."

Nghe vậy, Tô Dung sâu xa nhìn về phía anh ta.

Ánh mắt như vậy làm cho Tiểu Nhị lộ ra vẻ không được tự nhiên, còn cố gắng che giấu một chút.

Lúc nói ra những lời này, anh ta lập tức biết thiết lập nhân vật người kiệm lời khiêm tốn lúc trước mình duy trì sẽ bị sụp đổ. Một người cố ý vứt bỏ đồng đội, nhất định sẽ làm cho người ta chú ý.

Nhưng ở trong quái đàm cũng sẽ không có người chú ý chút chuyện nhỏ này, thiếu một người kéo chân sau, là có thêm một hy vọng sống. Mới vừa rồi 'đầu con nhím' biểu hiện kém như vậy, anh ta nói ra những lời này cũng là hợp tình hợp lý.

Tất nhiên Tiểu Nhị có thể nghĩ đến sau khi anh ta nói ra lời này, Tô Dung sẽ vô cùng kinh ngạc, sau đó đồng ý, từ chối, hoặc cũng có thể tranh cãi với anh ta.

Nhưng anh ta không ngờ Tô Dung lại bày ra vẻ đã sớm dự đoán được, trong mắt không có chút kinh ngạc.

Là lúc trước anh ta bại lộ cái gì sao?

"Anh có thể tự mình rời đi." Tô Dung lạnh nhạt trả lời, nhìn như không có gì, nhưng trong thực tế đã cho câu trả lời rồi.

Nếu như đây chỉ là một vụ án bình thường, tất nhiên cô ủng hộ cách làm này. Đồng đội ngu như heo cứ ngoan ngoãn đợi ở chỗ này, chờ bọn họ thắng lợi trở về là được.

Nhưng ở trong quái đàm thì không được, đợi tại chỗ đồng nghĩa với một con đường chết.

Tô Dung tự cho mình là người không phải người tốt chân chính, nhưng coi như là một trinh thám, cô cũng còn có một chút cái gọi là lương tri, cảm giác chính nghĩa.

Quả thật 'đầu con nhím' kia làm người thích đ.â.m đầu vào chỗ nguy hiểm giống như kiểu tóc của gã vậy, nhưng dưới tình huống gã còn chưa phạm lỗi gì, chặt đứt đường sống của đối phương, Tô Dung không làm được.

Tất nhiên, còn có một nguyên nhân Tô Dung nhất định dẫn theo đầu con nhóm --- chính là tỷ lệ dung nạp lỗi sai

tỷ lệ dung nạp lỗi sai chính là phạm vi và xác suất cho phép lỗi sai xuất hiện.

Yêu cầu của vườn bách thảo là toàn bộ hành trình đều phải duy trì một tổ ba người trở lên, cái này là toàn bộ hành trình, cũng bao gồm bên trong địa điểm tham quan du lịch. Nếu như chỉ có ba người một tổ, lỡ như ở bên trong chỗ nào đó tử vong một người, vậy bọn họ sẽ trực tiếp vi phạm quy tắc. Cho nên ít nhất một tổ phải bốn người, như vậy ít nhất có một người có thể làm dung nạp lỗi sai này.

Nghe vậy, lúc này Tiểu Nhị lộ ra một đôi mắt âm u lạnh lẽo mà mình giấu kín từ lúc bắt đầu nhìn chằm chằm cô, giống như một con rắn độc đang quan sát con mồi.

Tô Dung cũng không yếu thế, cô đã gặp qua tội phạm hung ác quá nhiều, chút áp lực này đối với cô mà nói cũng không phải là chuyện lớn gì. Trong đôi mắt đen nhánh toát ra vẻ lạnh lùng nhìn về về phía Tiểu Nhị.

Một lát sau, khi không khí gần như ngưng đọng lại, Tiểu Nhị lùi một bước trước. Anh ta nhìn Tô Dung chằm chằm một lát, sau đó hơi cong môi, nở một nụ cười không mấy chân thành, nhưng giống như có chút muốn chờ xem kịch vui: "Được rồi, hy vọng cô có thể kiên trì cái sự đối xử bình đẳng này của mình. ’

Anh ta chính là người xấu, nhưng không nhất định người xấu sẽ ghét người tốt. Trên thực tế Tiểu Nhị còn hài lòng trong đội ngũ có một người tốt có nguyên tắc.

Lúc này Tô Dung nguyện ý chờ 'đầu con nhím' có thể sẽ kéo chân sau kia, như vậy tương lai cũng sẽ không bởi vì anh ta là người xấu mà vứt bỏ anh ta.

Mặc kệ mới vừa rồi cô có đồng ý hay không, Tiểu Nhị cũng đã tiếp thu, chỉ là biện pháp đối phó tiếp theo sẽ khác đi mà thôi.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 98: Chương 98



Triệu mập mạp vừa tiến vào, còn đi chưa được hai bước, lập tức phát hiện hai đồng đội bên trong trạm nghỉ ngơi đang giằng co. Cảm giác áp bức mãnh liệt làm cho anh ta cũng không dám đến gần, thậm chí cũng đã làm xong chuẩn bị nếu như bọn họ đánh nhau, mình sẽ cố gắng hết sức để khuyên can.

Nhưng không có, không hiểu ra sao hai người này lập tức hòa thuận, nhất thời bầu không khí thả lỏng được một chút. Triệu mập mạp ngẩn ngơ tại chỗ, mới cẩn thận đi lên: "Mới vừa rồi hai người... Đang nói gì vậy?"

"Một ít chuyện nhỏ." Tô Dung không có đặt tranh chấp này vào trong mắt, hỏi sang chuyện khác: "Anh mua cái gì?"

Cô nhìn về phía Hoa mặt trời ở trong tay đổi phương, trong mắt có rất nhiều nghi ngờ: "Đây là quả cầu thủy tinh đề cử sao?"

Triệu mập mạp lắc đầu một cái, cười khổ nói: "Tôi nào có tiền mua phương án* chứ, tôi là trực tiếp mua đồ giống với Tiểu Nhất cô."

*Mua phương án là đặt tay lên quả cầu thủy tinh, sau đó quả cầu thủy tinh cho ra những món đồ cần mua, cái này có giá 20 tệ quái đàm, trước đó Tô Dung đã đưa cho ông chú, sau đó mới đi vào bên trong căn phòng nhỏ.

Anh ta nói xong, lại từ trong lòng lấy ra một tấm Bản đồ. Quả nhiên giống với Tô Dung như đúc.

Ở trong cửa ải "Đồng ruộng trồng trọt", Triệu mập mạp là người kiếm ít nhất, tổng cộng chỉ có 70 tệ quái đàm. Giống như anh ta nói, nếu lại đưa 20 tệ mua phương án từ quả cầu thủy tinh, vậy hoàn toàn không mua được gì.

Không thể không nói, mua theo phương án của Tô Dung cũng không tìm ra chút sai lầm nào, nhất là nếu bọn họ là nhiệm vụ một người, có thể được xem là thông minh.

Không nói cái khác, ít nhất Hoa mặt trời +cộng với Bản đồ của vườn bách thảo chính là một tấm vé để cho Triệu mập mạp qua cửa. Có hai món đồ này, mới có thể có cơ hội một mình tìm cửa ra ở "Khu rừng Phù Bạch".

Nhưng vấn đề ở chỗ này bọn họ không phải nhiệm vụ một người, mà là hợp tác đoàn đội. Trong một đội ngũ, có người có hai thứ đồ này thật ra thì đã đủ rồi, nhiều thêm trái lại trở nên phiền phức. Nếu như Triệu mập mạp có thể mua thứ hữu dụng hơn thông qua chỉ thị của quả cầu thủy tinh, có lẽ sẽ trợ giúp lớn hơn cho việc vượt qua ải của bọn họ.

Nhưng vẫn phải nói, đứng ở trên lập trường của anh ta, cái này đúng là một lựa chọn sáng suốt.

Tiểu Nhị nhìn xong cười nhạo một tiếng: "Tự cho mình thông minh."

Triệu mập mạp cũng không thèm để ý sự giễu cợt của Tiểu Nhị, giống như nhớ cái gì đó, kích động hỏi: "Đúng rồi, hai người nhìn thấy tấm thông báo trên cửa không?"

"Thấy được." Tô Dung trả lời, trong lòng cũng biết là anh ta đang muốn nói cái gì.

Đúng như dự đoán, Triệu mập mạp lập tức nói: "Vậy hai người đã tìm được áo xanh chưa? Mặc nó vào chúng ta sẽ được an toàn!"

Lúc này Tiểu Nhị không chế nhạo nữa, hoặc là nói anh ta lười, chỉ là dựa vào ghế salon, nhắm mắt dưỡng thần.

Dù sao đối phương cũng là người mới, độ tha thứ của Tô Dung đối với anh ta vẫn rất cao. Nhưng ở trong quái đàm này cô xây dựng hình tượng nhân vật là một người ác không nói nhiều, coi như Tạ Kha Kha không ở đây, cũng không thể để hình tượng bị phá vỡ được.

Cho nên chỉ có thể giải thích lời ít ý nhiều: "Quái đàm sẽ tốt bụng như vậy sao?"

Một câu nói làm Triệu mập mạp thức tỉnh, anh ta mất mát cúi đầu xuống: "Tôi còn tưởng rằng có thể được an toàn..."

"Két ---"

Cửa lại bị đẩy ra, lần này quả nhiên người đi vào chính là ‘đầu con nhím’. Thấy trạm nghỉ ngơi còn có ba điều tra viên, hiển nhiên đầu tiên 'đầu con nhím' thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh đến, khó chịu chỉ trích: "Sao các người lại không ở cửa chờ tôi? Nếu không phải tôi..."

Triệu mập mạp không nhịn được giải thích: "Ở bên ngoài một mình sẽ bị nhân viên áo đỏ mang đi, chỉ có thể đi vào trạm nghỉ ngơi mới có thể giải quyết."

"Vậy tại sao các người không ở bên ngoài la lên một tiếng cho tôi biết chứ?" 'Đầu con nhím' không chịu buông tha, than phiền: "Các người biết lúc tôi đi ra ngoài không nhìn thấy ai cả..."

Gã còn chưa nói xong, Tô Dung đã cắt đứt lời than phiền vô dụng này: "Anh mua cái gì?"

"Tôi dựa vào cái gì nói cho cô?" 'Đầu con nhím' theo bản năng tranh cãi, làm cho Tiểu Nhị ở một bên lại bậc cười thành tiếng.

Rõ ràng là anh ta đang cười nhạo mình, nhất thời Tô Dung trở nên không vui. Vốn dĩ cô cũng không phải là người tốt lành gì, sở dĩ nguyện ý chờ ‘đầu con nhím’, trừ tinh thần chủ nghĩa nhân đạo ra, càng nhiều hơn để tránh cho tình huống ba người một tổ xuất hiện.

Vốn dĩ một tổ bốn người, nếu có người phạm sai lầm thì chính là sống c.h.ế.t có số phú quý do trời. Nhưng nếu như người này không thức thời như vậy, cô cũng không ngại cố ý để cho gã đi thử quy tắc một chút.

Nghĩ tới chỗ này, đôi mắt của cô trở nên lạnh lẽo, lặp lại câu hỏi vừa rồi, giống như không phải đang hỏi một vấn đề, mà là đang xét xử số mạng của gã: "Anh, mua, cái, gì?"

Không biết tại sao, rõ ràng đối phương chỉ lặp lại câu hỏi, nhưng 'đầu con nhím' lại cảm thấy sợ hãi vô hình: "... Một bình Nước hạnh nhân."

Gã vừa nói vừa lấy ra một cái bình giống với chai nước ngọt Bắc Băng Dương, bên trong bình chứa một loại nước trong suốt không màu.

Loại đồ Nước hạnh nhân này, trong Đông y, nó có tác dụng trị ho khan. Nhưng ở trong quái đám, Nước hạnh nhân có công hiệu thần kỳ hơn, ví dụ như chữa trị, ví dụ như giảm bớt một chút ô nhiễm.

Sở dĩ Tô Dung biết loại này, là bởi vì thật ra Nước hạnh nhân là đạo cụ thường thấy nhất của các điều tra viên ở trong thế giới quái đàm. Ở trên diễn đàn cũng có thể nhìn thấy rất nhiều thứ liên quan.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 99: Chương 99



Nhưng nhìn thấy rất nhiều cũng không có nghĩa là phổ biến, vốn dĩ Nước hạnh nhân rất hiếm hoi. Được xem như là một loại bảo bối để cho điều tra viên thanh tỉnh đầu óc khi bị ô nhiễm, vật này hoàn toàn là có giá trị quý giá.

60 tệ quái đàm mua được một chai đúng là lời.

Sau khi chắc chắn đạo cụ của mọi người, Tô Dung ôm Hoa mặt trời đứng lên: "Vậy đi thôi, đừng chậm trễ thời gian. Địa điểm kế tiếp của chúng ta là ‘Phòng ấm gây trồng’."

Đám người còn chưa đi được hai bước, bên ngoài lại có một nhân viên mặc áo xanh đi vào. Người này mấy người Tô Dung đã gặp, là nhân viên lúc trước giả thành hướng dẫn viên du lịch lừa bọn họ.

"Quả nhiên các người đến rồi." Thấy mấy người Tô Dung, hắn ta bình tĩnh nói: "Điều tra viên đi tới vườn bách thảo này, không thể không tiến vào trạm nghỉ ngơi."

"Đừng có nói nhảm nữa, rốt cuộc nơi này là chỗ nào?" ‘Đầu con nhóm’ là người kém kiên nhẫn nhất, trực tiếp mở miệng mắng một tiếng.

Mà hướng dẫn viên du lịch giả này cũng không thèm để ý sự vô lý của gã, thở dài: "Nơi này? Nơi này là thiên đường duy nhất trong vườn bách thảo tội ác."

Hắn ta nói xong, dưới ánh mắt cảnh giác của bốn người, đi tới ngồi xuống một cái ghế salon: "Có muốn ngồi xuống nghe thử câu chuyện của vườn bách thảo này không?"

Nếu như là trò chơi, phần này có lẽ chính là giới thiệu về bối cảnh trò chơi. Lúc chơi game, từ trước đến giờ Tô Dung đều nhảy qua phần này, nhưng bây giờ liên quan đến tính mạng, vì qua cửa, cô quả thật không ngại nghe một chút.

Thấy mấy người ngồi xuống, lúc này hướng dẫn viên du lịch giả dùng giọng nói có chút trầm thấp của mình, kể lại một câu chuyện cũng không quá dài: "Vốn dĩ nơi này chỉ là một khu rừng bình thường, không có vườn bách thảo, không có thứ gì khác. Cho nên một ngày nào đó của năm năm trước, "nó" đột nhiên bám vào trên một cái cây. Đây cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, lại mang đến ác mộng không lường được cho cái cây kia và mảnh đất này. Từ đó trở đi, đến mỗi buổi chiều, cái cây kia bắt đầu tản ra một loại sương mù có thể hút đi lực lượng sinh mệnh, mới bắt đầu chỉ là một miệng nhỏ, chỉ dựa vào lực lượng sinh mệnh của một cánh rừng cũng có thể thỏa mãn. Nhưng dần, phạm vi sương mù bắt đầu mở rộng, chờ lúc nó vượt qua phạm vi rừng rậm, cuối cùng mới được chú ý."

"Sau đó vườn bách thảo này được thành lập?"

"Đúng vậy, "Sở nghiên cứu" thành lập vườn bách thảo màu đỏ dùng để thu nhận Quỷ quái này. Mới bắt đầu, "Sở nghiên cứu" chỉ là định dùng thực vật cung cấp cho Quỷ quái, nhưng chỉ có thực vật thì không có cách nào thỏa mãn được d*c vọng Quỷ quái ngày càng nghiêm trọng kia, cho nên cuối cùng chỉ có thể định kỳ thả du khách vào trong bên trong, dùng sinh mệnh của du khách để thỏa mãn Quỷ quái."

"Chờ một chút "Sở nghiên cứu" là gì?" Tô Dung bắt được từ mà mình chưa từng nghe qua.

Nghe vậy, hướng dẫn viên du lịch giả kia rõ ràng sửng sốt một chút, sau đó mới trả lời: "Quả nhiên các người là người mới, ngay cả "Sở nghiên cứu số 3" cũng không biết. "Sở nghiên cứu số 3" là tổ chức trong thế giới Quỷ quái, dùng để thu dụng những Quỷ quái nếu như không được khống chế tạo thành ảnh hưởng to lớn, nghiên cứu bọn chúng, hơn nữa bảo vệ quần chúng."

"Bảo vệ quần chúng? Dùng sinh mệnh của du khách để thỏa mãn Quỷ quái? Anh không cảm thấy là mâu thuẫn sao?" Tô Dung hơi châm chọc hỏi.

Ai ngờ nhân viên áo xanh nghe được câu này, phản ứng còn mãnh liệt hơn cô. Hắn ta cười quái dị một tiếng: "Ha! Mâu thuẫn? Nhưng mấy người đó nào cảm thấy mâu thuẫn! Từ trước đến giờ bọn họ đều cho rằng hy sinh một ít người, có thể bảo vệ phần lớn người sống mà."

Chẳng qua nghe được câu này, hình tượng một đám nhà khoa học chính nghĩa điên cuồng xuất hiện trong đầu mỗi người.

Quả nhiên mình hiểu biết qua mơ hồ đối với cái thế giới quái đàm này, Tô Dung không xoắn xuýt về vấn đề này nữa, dẫn đề tài trở về: "Sau đó thì sao? Những nhân viên áo xanh các người sao lại đến vườn bách thảo? Sao vườn bách thảo lại biến thành bộ dạng như bây giờ?"

Một chuỗi vấn đề làm cho hướng dẫn viên du lịch giả nhịn xuống sự tức giận, rõ ràng hắn ta đã tỉnh táo lại: "Chúng tôi là du khách lúc trước, năm đó tôi ý thức được vườn bách thảo này có vấn đề, sau đó định chạy trốn. Đám tay sai áo đỏ đi khắp nơi bắt tôi, cuối cùng tôi chạy đến trạm nghỉ ngơi, dưới cơ duyên xảo hợp nhận được sự che chở, mới có thể sống tạm trong vườn bách thảo đáng c.h.ế.t này."

"Sở nghiên cứu" không đến cứu các người sao? Dù sao bây giờ các ngươi cũng không có cách nào cung cấp sinh mệnh cho thực vật Quỷ quái nữa." Tiểu Nhị đột nhiên hỏi.

Sự tức giận của hướng dẫn viên du lịch giả lại bị khơi lên, kích động nói: "Bọn họ mới sẽ không cứu chúng tôi đâu! Đối với bọn họ mà nói, chúng tôi cũng chỉ là đối tượng nghiên cứu! Sau đó chúng tôi mới biết, trạm nghỉ ngơi này cũng là đạo cụ mà bọn họ đưa vào, dùng để hấp dẫn sự chú ý của "nó", bảo vệ những nhân viên khác."

Thì ra là như vậy. Tô Dung bừng tỉnh hiểu ra, một ít nghi ngờ lúc trước đã được giải quyết dễ dàng. Sở dĩ nhân viên áo xanh không thể đi vào khu cấm màu đỏ, cùng bởi vì bọn họ chính là dùng để hấp dẫn sự chú ý của "nó". Nếu như đi vào khu cấm màu đỏ, vậy giống như dê vào bầy sói, không có một con đường sống nào.

"Dựa theo ý của anh, nhân viên áo đỏ là người của Sở nghiên cứu? Vậy đoàn du lịch thì sao? Cũng là của "Sở nghiên cứu số 3" sao?" Tô Dung thử thăm dò.

"Bọn họ là người của "Chìa khóa cứu đời". Hướng dẫn viên du lịch giả này còn nói ra một từ Tô Dung chưa từng nghe qua.
 
Back
Top Bottom