Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm

Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 100: Chương 100



Lúc này ngay cả Triệu mập mạp cũng không nhịn được, sốt ruột lên tiếng: "Chìa khóa cứu đời lại là ai nữa?"

"Đây là một tổ chức tôn giáo, tôn chỉ chính là nghênh đón thế giới mới, cứu người lạc đường. Thế giới của tổ chức này chính là thế giới đã bị "nó" hoàn toàn thống trị. Ở trong mắt của bọn họ, chỉ cần thế giới có một người đứng đầu mạnh tuyệt đối, vậy sẽ lập tức có thể đạt được hòa bình. Bọn họ dồn lực hãm hại dân thường, tăng cường thực lực của Quỷ quái. Cho nên những giáo đồ này, cũng chính du khách tự nguyện tới nơi này hiến thân."

Mặc dù mục đích cuối cùng của "Sở nghiên cứu số 3" và "Chìa khóa cứu đời" đều là vì loài người, nhưng nhìn từ cách làm thì nó đã không chính nghĩa, nhưng thiên hướng của bọn họ thì hoàn toàn ngược lại. Rất rõ ràng "Sở nghiên cứu số 3" là muốn thông qua tiêu diệt "nó" cứu thế giới, "Chìa khóa cứu thế" thì hy vọng tăng cường thực lực của "nó" để cứu thế giới.

Đột nhiên Tô Dung nghĩ đến thứ gì đó, không nhịn được hỏi: "Vậy anh có biết "Tập đoàn Tích Tắc" không?"

Nghe vậy, hướng dẫn viên du lịch giả này có chút kinh ngạc nhìn cô: "Không nghĩ tới cô không biết hai tổ chức kia, lại biết Tập đoàn Tích Tắc. Ba tổ chức này là ba tổ chức lớn nhất của thế giới quái đàm, khác với hai tổ chức kia, tôn chỉ của Tập đoàn Tích Tắc chính là lợi ích trên hết. Bọn họ hành động thuận lợi, đều có hợp tác với hai tổ chức còn lại. Chắc các người đã đi qua "Tiệm nhỏ Đới Duy" rồi đi? Đó chính là do Tập đoàn Tích Tắc mở."

Tô Dung: "..."

Cô đột nhiên ý thức được, nếu như lúc ấy cô cầm ghim cài áo nhân viên ưu tú ra, có lẽ còn có thể giảm giá được một chút!

Bị thiệt rồi!

Không được, chút nữa phải đi hỏi thử một chút, nhìn xem có thể lấy được thứ gì tốt hay không. Mặc dù hướng dẫn viên du lịch nói không thể đi vào hai lần, nhưng cô đứng ở cửa hỏi chắc không có vấn đề gì đâu!

"Lạc đề rồi." Hướng dẫn viên du lịch giả tằng hắng một cái: "Vườn bách thảo này biến thành bộ dạng bây giờ, vẫn là do bị ảnh hưởng của cây thực vật Quỷ quái kia. Vốn dĩ những thứ kia đều là thực vật bình thường, dưới sự lây lan của cái cây kia, đều biến thành Quỷ quái."

Tô Dung hỏi: "Cái cây kia ở "khu rừng Phù Bạch" sao?"

Thấy hướng dẫn viên du lịch giả gật đầu, 'đầu con nhím' lập tức tức giận: "Vậy nếu chúng tôi đi đến chỗ đó, chẳng phải là c.h.ế.t chắc hay sao?"

"Đúng vậy, cho nên tôi mới nói nếu các người nghe theo hai phần quy tắc kia (quy tắc của xe buýt và quy tắc vườn bách thảo) nhất định sẽ chết." Hướng dẫn viên du lịch giả thành khẩn nói: "Bây giờ các người có hai lựa chọn, một là mặc áo xanh của nhân viên vào, đạt được che chở giống với chúng tôi. Như vậy mặc dù không đi được, nhưng ít nhất không ảnh hưởng đến tính mạng."

Bốn người không hẹn mà cùng yên lặng, không ai muốn mất tự do cả.

hướng dẫn viên du lịch giả này đã sớm đoán được bọn họ sẽ có phản ứng như thế nào: "Mà phương án thứ hai, chính là các ngươi tiêu diệt cái cây kia, như vậy cũng có thể qua ải."

Có vấn đề.

Tô Dung lập tức ý thức được hướng dẫn viên du lịch giả này đang nói dối, quái đàm không thể nào chỉ có thể dựa vào tiêu diệt nguồn ô nhiễm mới có thể qua cửa. Hắn ta nhất định còn che giấu một ít tin tức.

Nhưng mục đích giấu diếm nhất định chính là vì lợi ích của mình, hắn ta muốn từ trên người những điều tra viên bọn họ lấy được cái gì chứ?

Cô tỉnh bơ hỏi: "Anh giúp chúng tôi có lợi ích gì?"

"Nguồn ô nhiễm biến mất, chúng tôi cũng có thể rời khỏi nơi quỷ quái này." Hướng dẫn viên du lịch giả này cô đơn nói: "Thật ra tôi đã gặp rất nhiều điều tra viên, bọn họ đều c.h.ế.t ở chỗ này."

Lại là một lời nói dối. Phán đoán của Tô Dung chính là, quái đàm này không thể khó như vậy, nếu không, không phải chỉ là quái đàm trong khoảng 10 người.

Nhưng như vậy cũng có thể thấy được trong những nhân viên áo xanh tuyệt đối không có người lúc trước là đều tra viên, nếu không không thể không biết một chuyện quá bình thường này. Như vậy phương pháp thứ nhất mà hắn ta nói đã có vấn đề, tóm lại không thể chọn.

Tiếp theo không thể hỏi được gì thêm, ngoài mặt mấy người bọn họ đồng ý lời đề nghị của hướng dẫn viên du lịch giả, rời khỏi chỗ này.

Lúc đi ra trạm nghỉ ngơi, sương mù bên ngoài lại trở nên đậm hơn một chút. Cũng may có Hoa mặt trời tản ra ánh sáng yếu ớt, xua tan sương mù dày đặc 5 mét xung quanh Tô Dung.

Mấy người Tiểu Nhị xem như thông minh, đều đi vây quanh cô.

Dưới ánh mắt không hiểu của mọi người, Tô Dung lại lần nữa trở về "Tiệm nhỏ Đới Duy", gõ cửa một cái, ông chủ chủ tiệm đi ra: "Có chuyện gì không?"

Ở chỗ mà mọi người không nhìn thấy Tô Dung lấy ghim cài áo của mình ra, sau đó hỏi: "Có chuyện gì tôi có thể làm không?"

Thấy ghim cài áo có in dấu đồng hồ báo thức, ông chú cũng không ngoài suy đoán, chỉ là sâu xa nhìn Tô Dung một cái: "Trái lại tôi cũng không có mong muốn gì, chỉ là làm việc quá lâu ở chỗ này, có một chút muốn rời đi. Ngoài ra nhắc nhở cô một câu, ban đầu lúc thành lập vườn bách thảo, "Sở nghiên cứu số 3" cùng với "Chìa khóa cứu đời" đã bắt đầu hợp tác rồi."

Chờ Tô Dung hỏi xong, nhìn bóng lưng rời đi của bọn họ, Đới Duy cúi đầu, cười một cái, trở về thu dọn đồ đạc. Nói không chừng lần này, ông ta có thể kết thúc chuyến đi công tác này rồi.

Rời khỏi "tiệm nhỏ Đới Duy", Tô Dung vẫn luôn suy nghĩ rốt cuộc chủ tiệm có ý gì. Mới bắt đầu hai tổ chức đã hợp tác, lúc này mang đến ảnh hưởng gì sao?

Đối phương là muốn nhắc nhở cái gì với cô?
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 101: Chương 101



Vừa suy nghĩ, cô vừa không quên quan sát xung quanh. Khác với trước kia, bây giờ dọc theo đường đi gần như không có nhân viên. Trái lại số lượng du khách thì không có giảm bớt, vẫn vô cùng phấn khích đi dạo vườn bách thảo bình thường.

Nhưng nhân viên giảm bớt chứng minh được rất nhiều chuyện, Tô Dung bước nhanh hơn, vội vàng đi đến "Phòng ấm gây trồng".

Đi nửa ngày cũng không thấy có người nói chuyện, 'đầu con nhím' không thể làm khác hơn là hỏi: "Các người cảm thấy hướng dẫn viên du lịch giả đó thế nào?"

Gã không hỏi lời của ông chú chủ tiệm nói, bởi vì đối với gã lời của hướng dẫn viên du lịch giả còn phức tạp hơn, hơn nữa rõ ràng là ông chú kia nói với Tô Dung. Thà xoắn xuýt lời của ông ta, còn không bằng suy nghĩ ý của hướng dẫn viên du lịch giả kia.

"Tôi... Tôi cũng không biết." Triệu mập mạp cũng không hiểu gì hết, chỉ là anh ta rõ ràng coi như hỏi cũng không nhất định có đáp án xác thực, cho nên vẫn luôn do dự.

Tiểu Nhị lại lần nữa trở về bộ dạng u ám lúc trước, chỉ là lắc đầu, không nói câu nào.

"Một nửa thật một nửa giả." Đây là câu trả lời của Tô Dung. Nhưng cô chỉ nói một câu như vậy thôi cũng không nói gì thêm.

Lời một nửa thật một nửa giả rất đúng, nhưng câu nào là thật câu nào là giả, rất khó phán đoán. Ngay cả chính cô cũng không phán đoán chính xác được, chỉ có thể đến lúc đó nói sau.

Cái gì gọi là "Phòng ấm gây trồng" thật ra một cái phòng thủy tinh to, bên trong có rất nhiều hơi nước, trồng các loại thực vật nhiệt đới, rậm rạp chằng chịt làm cho người ta không nhìn thấy rõ bên trong.

Nhân viên đứng ở trong cửa, thái độ phục vụ rất tốt: "Xin chào mọi người, mọi người là muốn đến thăm quan "phòng ấm gây trồng" của chúng tôi sao?"

"Đúng vậy, chỗ này có hoạt động gì không?" Tô Dung vừa hỏi vừa nhìn vào bên trong.

Nhưng hoàn toàn không nhìn thấy gì cả, bên trong tối thui, thật sự không có chút ánh sáng nào có thể xuyên qua.

"Có nha." Nhân viên cười híp mắt nói: "Thực vật ở chỗ này của chúng tôi đều thích nghe người ta khen ngợi, nhất là thực vật màu đỏ. Cho nên muốn rời khỏi phòng ấm, lúc đi thăm quan, khen ngợi tất cả những thực vật màu đỏ nhìn thấy mới có thể rời đi. Chú ý mỗi thực vật không thể khen ngợi giống nhau được, nếu không các thực vật sẽ nổi giận. Nếu như dỗ thực vật vui vẻ, sẽ có quà tặng vượt mức nha."

"Ý của những lời này là, tôi không thể lặp lại từ khen ngợi cho thực vật khác nhau, nhưng những người còn lại có thể sử dụng từ tôi đã dùng qua đúng không?" Tô Dung hỏi rất cẩn thận, loại không có quy tắc văn bản càng phải đề phòng rơi vào bẫy.

Nhân viên gật đầu: "Đúng là như vậy, chỉ cần làm cho thực vật hài lòng, mỗi người các người lặp lại từ đã dùng một lần cũng được."

"Vậy tổng cộng có mấy loại thực vật màu đỏ vậy?"

"Ba loại."

"Thực vật thích nghe khen cái gì?"

Cái này thì chính là do tự ngài suy nghĩ, lòng thành thì linh. Tất nhiên thực vật thích khen ngợi thực vật rồi."

Tiểu Nhị đột nhiên mở miệng: "Có một đội du khách khác đã đến chỗ này không? Hai trai hai gái."

"Xin lỗi, chúng tôi không thể tiết lộ thông tin của du khách." Trên mặt nhân viên là nụ cười mỉm, "Hiện tại các du khách muốn bắt đầu sao? Tất cả hoạt động sẽ chấm dứt vào 5 giờ chiều."

Năm giờ chiều? Nghe được tin tức này, Tô Dung vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ trong lòng, hỏi theo bản năng: "Vậy bây giờ là mấy giờ rồi?"

"Bây giờ đã ba giờ rồi."

Thời gian eo hẹp thành ra như vậy, Tô Dung không chậm trễ nữa, dứt khoát dẫn theo mấy người bước vào nhà thủy tinh. Giẫm lên con đường nhỏ bằng gỗ, bốn người cảnh giác quan sát xung quanh. Không khí bên trong phòng ấm rất ẩm ướt, mang theo hơi nước, mùi cỏ xanh cùng với mùi đất đai. Thực vật nhiệt đới xung quanh cao lớn và rậm rạp, nhìn qua không khác gì với vườn bách thảo bình thường.

Tô Dung chú ý thực vật màu đỏ dọc theo đường đi, rất nhanh đã đi tới trước mặt một cây thực vật có một đóa hoa màu đỏ rực. Màu sắc của đóa hoa đỏ rực này rất diễm lệ, chính giữa có một khuôn mặt mỹ nhân.

Mỹ nhân đúng là mỹ nhân, da mềm mại trắng noãn, cái mũi xinh xắn nhỏ nhắn, môi không tô son mà đỏ. Lúc sóng mắt lưu chuyển, sự quyến rũ mê hoặc người đối diện.

Thấy mấy người Tô Dung, cô ta cười khẽ một tiếng, tiếng cười kia thật sự vô cùng kiều mỵ dễ nghe: "Khách đến thăm ta nha, ta thực sự rất mong đợi đó ~"

Mấy câu ngắn ngủi, đã bày ra được bộ dạng thiên kiều bá mỵ, làm cho người nghe cũng đều muốn quỳ xuống dưới chân cô ta.

Thậm chí 'đầu con nhím' và Triệu mập mạp không để ý đến chuyện một gương mặt người xinh đẹp xuất hiện ở chính giữa bông hoa có bao nhiêu quỷ dị, nhanh chóng vây lại giống như rất thèm khát.

Mà ''đầu con nhím'' giả bộ vén mái tóc con nhím của mình lên, giống như một con khổng tước xòe đuôi: "Cô gái xinh đẹp, em có cần anh giúp gì không?"

Người còn lại thì đỏ mắt, trong đôi mắt ti hí tràn đầy mong dợi: "Em thật sự mong đợi anh đến sao?"

Tô Dung nhìn thấy mà co giật khóe miệng, nghiêm trọng hoài nghi hai người này bị sắc đẹp làm cho ngu ngốc. Cô quay đầu lại hỏi Tiểu Nhị: "Sao anh không đi qua?"

Tiểu Nhị cũng rất ghét bỏ với biểu hiện của hai vị đồng chí nam này, nghe vậy cười lạnh một tiếng: "Đi qua làm gì? Làm phân bón cho thực vật này à?"

"Tất nhiên ta hy vọng anh tới nha." Hoa mỹ nhân cười duyên trả lời vấn đề của Triệu mập mạp trước, đóa hoa đung đưa theo rễ cây, chập chờn sinh động.

Tiếp đó cô ta nhìn về phía 'đầu con nhím': "Còn về giúp đỡ... Khen ta đi, ta thích nghe lời khen ngợi. Chỉ là ta chỉ thích nghe câu khen ngợi đầu tiên, đó chính là lời chân thật nhất. Các người sẽ không để cho ta thất vọng đúng không?"
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 102: Chương 102



Còn chưa chờ Tô Dung ngăn cản, 'đầu con nhím' đã trả lời ngay: "Tất nhiên! Em xinh đẹp vô cùng! Đẹp đến mức để cho lòng anh say mê, không có cách nào nhịn được."

Gã còn chưa nói xong, chỉ thấy rễ cây thực vật kéo dài ra đến gần ''đầu con nhím'', khuôn mặt nghiêng nước nghiên thành của người phụ nữ kia cách ngày càng gần với ''đầu con nhím''.

Một khuôn mặt xinh đẹp không tì vết làm cho người ta hít thở không thông dần đến gần gã, gần như đã cướp đi năng lực suy nghĩ của 'đầu con nhím'. Gã hoàn toàn quên đi mọi chuyện, chỉ cho là đối phương muốn hôn mình, kích động đưa mặt đến.

Mặt thấy đôi môi đỏ mọng ngày càng đến gần, trái tim của gã cũng đập nhanh.

Môi đỏ mọng khẽ mở, bên trong là cái lưỡi đỏ tươi như ẩn như hiện. Cái miệng ngày càng lớn, ngày càng lớn. Thật giống như một cái động đen bên trong v*ch th*t màu hồng.

'Đầu con nhím' nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng, cuối cùng đầu óc chậm chạp cùng truyền đến tín hiệu cảnh báo có vấn đề. Đầu tiên trong mắt của gã có chút nghi ngờ, nhưng cũng đã quá muộn, còn chưa chờ gã suy nghĩ ra, cái miệng lớn hơn người bình thường gấp mấy lần đã một ngụm nuốt trọn cái đầu của gã.

Thân thể của 'đầu con nhím' trực tiếp đứng tại chỗ đó, đầu bị hoa mỹ nhân chiếm đoạt. Không có một tiếng kêu la thảm thiết nào, chỉ có có tiếng nhai nuốt vang lên, còn có một chút tiếng l.i.ế.m môi tràn đầy vui vẻ.

Hoa lớn màu đỏ dùng lưỡi đảo lộn đầu của 'đầu con nhím' trong miệng một vòng, chỉ chốc lát sau thì phun đầu của 'đầu con nhím' ra. Trên khuôn mặt ướt át tràn đầy thỏa mãn, giống như đã thưởng thức một món ngon vô cùng mỹ vị.

Yên lặng như tờ, lúc này sắc mặt của Triệu mập mạp đã không còn đỏ hồng xấu hổ như mới vừa rồi, mà trở nên tái nhợt như tờ giấy bạc, đ.â.m một cái là rách. Ở chỗ này ai cũng biết, 'đầu con nhím' đã c.h.ế.t rồi.

"Ầm!" Không có gì chống đỡ, cả người 'đầu con nhím' ngã xuống. Lúc này khuôn mặt xinh đẹp như hoa kia cũng lộ ra bộ mặt thật.

Lúc này Tô Dung nhanh tay lẹ mắt kịp thời bịt miệng Triệu mập mạp lại.

Trong quy tắc của xe buýt, xin đừng hô to kêu to ở địa điểm du lịch.

"Ưm..." Đôi mắt của Triệu mập mạp trừng rất lớn, thật giống như muốn trừng cho con ngươi rớt ra ngoài. Một ngón tay chỉ xuống 'đầu con nhím' té xuống đất, nước mắt sợ hãi tràn ngập hốc mắt, thân thể không ngừng run rẩy

Cái đầu của mỹ nhân biến thành một cái đầu xanh lá cây trong suốt đầy chất nhờn, đã không thể được xem là đầu người nữa. Trên cái đầu hiện ra tia m.á.u và thịt vụn, đôi mắt trống rỗng như hai cái hố đen đang chăm chú nhìn vào bọn họ.

Hoa mỹ nhân vươn một lá cây ra che mặt cười duyên, nhìn chăm chú vào ba người đang hốt hoảng: "Cảm ơn quý khách đã tặng một món quà lớn như vậy cho ta, như thế các người thì sao? Các người muốn khen ta như thế nào? Hay là cũng muốn tặng quà cho ta?"

Chú ý đến Triệu mập mạp còn đang run, nhưng đã không muốn hét chói tai nữa, Tô Dung buông tay ra: "Có thể để cho chúng tôi thảo luận một chút hay không?"

"Khen ta còn phải suy nghĩ sao? Chẳng lẽ các người muốn bịa đặt nói dối?" Hoa mỹ nhân bất mãn chất vấn, nơi khóe miệng còn có chút m.á.u tươi mới vừa ăn đầu người xong, lại càng làm cho cô ta diếm dúa xinh đẹp. Rõ ràng đang tức giận, lại làm cho người ta cảm thấy mị lực phấn chấn tinh thần.

Rõ ràng mới vừa rồi bị dọa sợ không nhẹ, thấy bộ dạng này của hoa mỹ nhân, trong mắt Triệu mập mạp lại trở nên tràn đầy si mê.

Mà Tô Dung cũng rốt cuộc cảm nhận được sự động lòng đến từ trong tim, cảm giác rất nhanh, nhưng không thể khinh thường được. Giờ cô mới hiểu được, 'đầu con nhím' và Triệu mập mạp mất trí hành động cũng không phải là vì t*nh tr*ng lên não, mà là hoa mỹ nhân có kỹ năng của mình. Nếu không dù một người có đẹp như thế nào đi nữa, cũng chỉ có thể để cho cô thưởng thức, mà không phải là động lòng.

Còn về tại sao cô không bị quyến rũ giống hai người kia, Tô Dung suy đoán chắc là có nguyên nhân đến từ lực lượng tinh thần được gia tăng?

Chỉ là nếu là như vậy... Tô Dung hơi liếc nhìn Tiểu Nhị vẻ mặt lạnh nhạt đứng ở một bên. Người này cũng là tinh thần lực được gia tăng sao? Hay là do đạo cụ nào đó hỗ trợ?

Chẳng qua mặc kệ loại tình huống nào, cũng có thể thấy được người này không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Không có thời gian xoắn xuýt về vấn đề của Tiểu Nhị, trước mắt còn có một thực vật Quỷ quái đang nhìn chằm chằm. Tô Dung ung dung làm dịu đi sự tức giận của hoa mỹ nhân: "Tất nhiên là không phải, nhưng vốn dĩ lời khen ngợi là phải suy nghĩ cẩn thận, mới có thể không phụ đi sự xinh đẹp của cô, không phải sao?"

"Cô gái nhỏ miệng ngọt." Hoa mỹ nhân lại cười lên, tâm trạng rất tốt: "Vậy ta sẽ cho cô hai phút."

Mặc dù thời gian rất ngắn, nhưng Tô Dung cũng không nói gì thêm, nắm chặt thời gian hỏi: "Các người có ý kiến gì không?"

Triệu mập mạp vẫn còn đang run rẩy, môi mấp máy mấy cái, thất thần lẩm bẩm nói: "Tôi... Tôi không biết... Tôi muốn về nhà, nơi này quá đáng sợ! Người kia... Người kia cứ c.h.ế.t đi như vậy! Rôi muốn về nhà, mẹ ơi cứu con..."

Xong đời, một người bị điên rồi.

Tô Dung đã sớm biết hình ảnh tử vong của một người sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với người khác, dù sao ở trong niên đại hòa bình rất ít người thấy được người chết.

Lần đó có Mẫn Tĩnh Di, mặc dù khi đó cô hiểu được, nhưng cuối cùng bởi vì căng thẳng hoàn cảnh mới mà bỏ quên vấn đề tâm lý của đối phương, đưa đến thảm kịch cuối cùng.

Nhưng lần này đã có kinh nghiệm, ít nhất bây giờ Tô Dung rất rõ ràng --- Nếu như không để ý, Triệu mập mạp nhất định sẽ chết.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 103: Chương 103



Nhưng trên thực tế bây giờ cô cũng đang cảm thấy nguy hiểm, nào có năng lực cứu người khác? Tô Dung nhấp môi dưới, nhìn về phía Tiểu Nhị: "Anh cảm thấy cô ta thích nghe khen cái gì?"

Tiểu Nhị sở cẳm một cái, người bình thường làm động tác này sẽ tỏ ra có chút thô bỉ, nhưng là anh ta làm lại có một loại phong lưu thoải mái của người thông minh, để cho Tô Dung có một cảm giác quen thuộc mơ hô,

Chẳng qua rất nhanh lời của Tiểu Nhị đã hấp dẫn lại sự chú ý của cô: "Lúc trước nhân viên có nhắc nhở nói thực vật thích khen ngợi thực vật, có thể là thực vật không có hứng thú với chuyện người khác khen mình xinh đẹp đi."

Đúng vậy. Vốn dĩ "đẹp" là tiêu chuẩn phán định của mắt người, tất nhiên thực vật không đồng ý, cũng không có hứng thú.

Đột nhiên Tô Dung tỉnh ra, nghiêng đầu quả quyết khen ngợi: "Rễ cây của cô có thể vươn dài ra như vậy, nhất định là cao vượt trội hơn những cây cối xung quanh, đón được ánh nắng mặt trời đi? Thật là lợi hại!"

Lời này vừa nói ra, ngay cả Triệu mập mạp đã bị dọa cho mất trí cũng căng thẳng nhìn sang, chờ hoa mỹ nhân tiến hành xét xử lời khen của Tô Dung.

"Ha ha ha ha ha ha!"

Tiếng cười vừa phát ra, Tô Dung cũng biết mình đã ổn rồi,

Đúng như dự đoán, hoa mỹ nhân cười híp mắt nói: "Chứ còn gì nữa, ta ở vị trí này có thể tiếp xúc với ánh mặt trời, toàn dựa vào rễ cây có thể co dãn của ta. Thật là một đứa bé ngoan quan sát tỉ mỉ, ta có thể cho phép cô hỏi một vấn đề liên quan đến vườn bách thảo màu đỏ."

Hiển nhiên cái này chính là "khen thưởng vượt mức" trong miệng nhân viên, khen ngợi cho Tô Dung, tất nhiên cũng sẽ do cô hỏi vấn đề.

Tô Dung suy nghĩ một chút thì hỏi: "Thứ có thể thay đổi toàn bộ vườn bách thảo màu đỏ, ở chỗ nào trong "khu rừng Phù Bạch"?"

Cái vấn đề này dùng rất nhiều tâm trí để nghĩ ra, bảo đảm câu trả lời nằm trong phạm vi có thể trả lời của hoa mỹ nhân.

Tất nhiên vấn đề này cũng rất to gan, lỡ như nguồn ô nhiễm không ở trong "Khu rừng Phù Bạch" vậy câu trả lời của vấn đề này cũng chỉ là một câu phủ nhận. Chẳng qua Tô Dung tin tưởng mình, phán đoán của cô sẽ không có vấn đề gì.

Hoa mỹ nhân đã không cười nữa, yên lặng một lúc lâu, không mấy vui vẻ nói: "Cô thật đúng là cho ta một vấn đề khó khăn."

"Nhưng từ trước đến nay mỹ nhân như cô đều tuân thủ cam kết, nhất định sẽ cho tôi câu trả lời chính xác, không phải sao?" Tô Dung nháy mắt một cái,

Không biết có phải là ảo giác của cô không, hình như cô nghe được tiếng cười khẽ không dễ phát hiện.

Hoa mỹ nhân thở dài một cái: "Được rồi được rồi, ở trong trung tâm khu rừng. Tất cả thực vật chúng ta ở chỗ này đều tương liên với nó, bị nó ảnh hưởng."

Đây chính là một thân cây khổng lồ như thế nào mới có thể làm được như vậy! Tô Dung nghe có chút thán phục. Chẳng qua lời của hoa mỹ nhân và lời của hướng dẫn viên du lịch giả hoàn toàn tương tự nhau, bọn họ chỉ nguồn ô nhiễm đều là một cái cây bên trong "khu rừng Phù Bạch".

Nghe xong, Tô Dung lại miệng ngọt cảm ơn một câu, lại nhặt chai Nước hạnh nhân mà 'đầu con nhím' không có cơ hội dùng lên, lúc này mới tỏ ý Tiểu Nhị lôi Triệu mập mạp đi.

Lần nữa đi trên con đường nhỏ làm bằng gỗ, cô đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, nghi ngờ nhìn về phía Tiểu Nhị: "Thấy bộ dạng này của tôi, hình như anh cũng không kinh ngạc?"

Vì để không cho Tạ Kha Kha nhận ra, ở chỗ này nhân vật mà cô xây dựng chính là một đại lão ác không nói nhiều. Nhưng mới vừa rồi cô nịnh nọt nói nhiều với hoa mỹ nhân kia, rõ ràng đã làm sụp đổ thiết lập nhân vật, tại sao Tiểu Nhị lại có bộ dạng sớm đã dự đoán được?

Vấn đề này làm cho Tiểu Nhị tìm lại được cảm giác cân bằng, lúc trước anh ta nghi ngờ tại sao Tô Dung không kinh ngạc bộ dạng âm hiểm của mình, bây giờ Tô Dung nghi ngờ tại sao anh ta lại không kinh ngạc về biểu hiện của cô.

Quả nhiên là phong thủy luân chuyển, trời không bỏ qua ai!

Tiểu Nhị cười không nói, nhấc chân đi tuốt ở đằng trước, nói sang chuyện khác: "Bình Nước hạnh nhân kia cô định như thế nào?"

Vốn dĩ Tô Dung chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi, loại chuyển cần diễn xuất này, nếu lại tiếp tục giả bộ thì cũng quá giả dối. Chỉ có thể nói kỹ thuật không bằng người ta.

Nghe vấn đề này, cô nói thẳng: "Anh tìm cái chai, hai ta mỗi người một nửa."

Nghe được cách chia của đối phương, Tiểu Nhị cười tủm tỉm nhìn cô, không có dị nghị gì. Trực tiếp từ trong túi móc ra một cái chai không lớn.

Triệu mập mạp ngơ ngác đi theo sau hai người, mặc dù anh ta bị dọa sợ không nhẹ, nhưng cuối cùng cũng không mất đi ý chí cầu sinh, biết đi theo hai người này mới có con đường sống.

Nhìn bộ dạng của anh ta, Tô Dung có chút không biết làm sao: "Triệu mập mạp, anh tỉnh táo một chút đi, nếu như anh cứ tiếp tục như vậy, có lẽ một lát nữa sẽ c.h.ế.t đấy."

"Lo cho anh ta làm gì?" Tiểu Nhị không nhịn được nói.

Tô Dung tức giận trợn mắt nhìn Tiểu Nhị: "Anh ta c.h.ế.t rồi, anh biến ra một người thứ ba cho tôi sao?"

Tiểu Nhị: "..."

Anh ta kéo Triệu mập mạp qua, lạnh giọng uy h**p: "Anh cũng không muốn chúng tôi trực tiếp ném anh ở chỗ này đúng không? Tỉnh táo tinh thần lại cho tôi, đi ra ngoài xem bác sĩ tâm lý."

"Đi ra ngoài? Chúng ta thật sự có thể ra ngoài sao?" Triệu mập mạp bị kéo như vậy cũng không dãy dụa, trong mắt lộ ra sự tuyệt vọng, thật giống như đã trở thành một cái xác biết đi. Cái c.h.ế.t của 'đầu con nhím' mang đả kích quả lớn đối với anh ta.

"Tại sao không thể." Tô Dung đi tới, chắc chắn nói: "Ngay cả cái tên 'đầu con nhím' cũng qua được một quái đàm đúng không? Chẳng lẽ anh tự nhận mình không bằng gã? Hơn nữa những khác người trong chúng ta đều thông qua ít nhất một quái đàm."
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 104: Chương 104



Vào lúc này Tiểu Nhị cũng không nói lời giễu cợt chế nhạo người ta nữa, anh ta rõ ràng biết Triệu mập mạp phải còn sống, nếu không hai người bọn họ sẽ xúc phạm quy tắc của vườn bách thảo, rất có thể sẽ không đi ra được.

Hình như bị lời của Tô Dung k*ch th*ch, trong mắt Triệu mập mạp dần có thần thái: "Đúng, tất cả các người đều có kinh nghiệm..."

Tô Dung không ngừng cố gắng: "Quái đàm không có tình huống chết, đã đi đến chỗ này, nếu bây giờ từ bỏ không phải qua thua thiệt rồi sao? Chỉ cần đi ra ngoài, tôi dám khẳng định chậu Hoa mặt trời trong tay anh có thể bán được ít nhất 20 triệu tệ."

Có tiền có thể xui khiến được ma quỷ, số tiền lớn 20 triệu tệ k*ch th*ch hoàn toàn ý chí chiến đấu của Triệu mập mạp, anh ta lập tức lấy dũng khí đi nhanh về phía trước: "Đúng! Chỉ cần đi ra ngoài tôi sẽ phát tài! Chúng ta đi nhanh đi, tôi nhất định có thể rời khỏi quái đàm c.h.ế.t tiệt này!"

Thấy trong thời gian ngắn chắc anh ta sẽ không có vấn đề gì, Tô Dung cũng không chậm trễ thời gian, cùng bước nhanh đi về phía trước.

"Từ từ, chờ một chút!" Đột nhiên Tô Dung gọi hai người đi ở trước mặt lại, chỉ vào một cái góc nào đó: "Nơi đó có thực vật màu đỏ."

Hai người cúi đầu nhìn một cái, đúng là thực vật màu đỏ, chỗ đó có một cây nấm lùn màu đỏ. Phía trên của nấm có từng chấm tròn màu trắng phân bố không có quy tắc nào. Nếu như nhìn kỹ có thể phát hiện, mỗi một chấm tròn chính là một cái đầu lâu.

Trong lòng Triệu mập mạp vẫn còn sợ hãi, vỗ n.g.ự.c nói: "Thiếu chút nữa đã bỏ lỡ rồi."

Thứ không làm cho người ta chú ý như vậy, bỏ lỡ lại tìm thì rất phiền phức. Hơn nữa thời gian của bọn họ đã rất vội vàng, ở chỗ này càng lâu càng nguy hiểm. Nếu trở về từ đường cũ, nhất định sẽ lãng phí không ít thời gian, đến lúc đó cũng không có cách nào hội họp với một đội khác.

"Chẳng qua cây nấm này phải khen như thế nào?" Triệu mập mạp l.i.ế.m môi dưới: "Khen nó ăn ngon sao?"

Tiểu Nhị bị lời muốn tìm đường c.h.ế.t này của anh ta chọc cười, không khỏi nói một câu châm chọc: "Cây nấm này cũng cố gắng lớn thành bộ dạng không thể ăn, anh còn muốn ăn nó?"

Nhưng đột nhiên, Tô Dung lại nghĩ đến cái gì đó nói: "Màu sắc của cây nấm này diễm lệ, những dã thú và loài người đều sẽ không dám ăn, thật là một cây nấm thông minh!"

Cô nói xong, ba người đều nín thở chờ. Không mất mấy phút, một cây nấm bản mini bật ra từ cây nấm màu đỏ kia, rơi xuống đất.

"Đây là... Cho chúng ta?" Tô Dung không xác định hỏi.

Chưa cho cô thời gian phản ứng, Tiểu Nhị đã lập tức cầm lên, chơi một lát trong tay, sau đó ném cho ô: "Nhận đi."

Tô Dung có bối rối nhận lấy nấm, kinh ngạc nhìn bóng lưng cao lớn của Tiểu Nhị. Lấy tính cách cẩn thận của người này, không thể nào dưới tình huống nguy hiểm chưa xác định gì đã l* m*ng cầm nấm độc này lên được?

Vả lại cái bóng lưng kia sao lại có chút quen thuộc như vậy chứ?

"Nhưng nấm này có tác dụng gì?" Tô Dung đánh giá cây nấm trong tay, nghi ngờ hỏi.

Triệu mập mạp suy đoán: "Có thể liên quan đến công kích? Lúc đi ra cũng có thể hỏi nhân viên một chút."

Thấy hai người gật đầu, cuối cùng anh ta cũng tìm về được một chút tự tin, suy nghĩ một chút cũng hỏi ra vấn đề của mình: "Hai người nói thực vật cuối cùng sẽ xuất hiện ở đâu? Lỡ như bỏ lỡ, có thể sẽ gặp phiền phức."

Tô Dung đã sớm suy nghĩ đến vấn đề này, không chút suy nghĩ trả lời: "Hoa mỹ nhân công khai mọc ở ven đường, nấm độc núp dưới một góc của tàng cây, như vậy thực vật cuối cùng..."

"Tất nhiên là núp trên trời rồi." Cô còn chưa nói xong, Tiểu Nhị đã thuận miệng tiếp lời.

"Hai người thật ăn ý nha!" Triệu mập mạp vui vẻ nói, hình như mới vừa thoát khỏi bóng ma, cả người cũng trở nên dũng cảm không ít.

Mà Tiểu Nhị nghĩ đến hình như mình hơi chủ động, sau khi nói xong thì yên lặng. Mà Tô Dung thì nhíu mày, nhìn bóng lưng trước mặt, trong mắt lóe ra vẻ suy nghĩ.

Trong sự sóng ngầm mãnh liệt này, cũng đã đi hơn phân nửa đoạn được. Đột nhiên Triệu mập mạp đi tuốt ở đằng trước dừng bước chân lại, chỉ vào nơi cách đó không xa, hoảng sợ lắp bắp nói: "Đó... Đó là cái gì?"

Tô Dung ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy ở giữa không trung có một quả tim lớn màu đỏ chừng bốn cái tủ lạnh.

Không phải là trái tim có hình dạng vẽ theo kiểu hoạt hình dễ thương, mà là một trái tim con người thật.

Mỗi một mạch m.á.u trong trái tim đều là dây mây và dây leo màu xanh tạo thành, nhẹ nhàng phập phồng giống như trái tim đang đập. Đây là một trái tim thực vật còn sống.

Có một nháy mắt Tô Dung quên cả hô hấp, nghi ngờ thật ra cái này chính là nguồn ô nhiễm của quái đàm.

Tầm quan trọng của trái tim thì không cần phải nói rồi, huống chi là tim thực vật ở bên trong vườn bách thảo.

Mặc dù mới vừa rồi hoa mỹ nhân nói nguồn ô nhiễm ở trung tâm của "khu rừng Phù Bạch". Nhưng ai biết cô ta có nói thật hay không? Hơn nữa coi là thật, cũng có thể là cô ta đang chơi chữ với cô.

Dù sao cô cũng không nói rõ muốn tìm là nguồn ô nhiễm, muốn cố ý xuyên tạc một chút cũng vẫn rất dễ dàng. Hoặc là tên thật của toàn bộ vườn bách thảo màu đỏ chính là có tên "khu rừng Phù Bạch", mà trái tim này vừa khéo nằm ở vị trí trung tâm của vườn bách thảo.

Nhưng nguồn ô nhiễm thật sự sẽ xuất hiện ở loại nơi này sao? Dựa theo suy đoán vốn có của cô, nguồn ô nhiễm xuất hiện ở "khu rừng Phù Bạch" - nơi quyết chiến cuối cùng, nơi đó còn là khu cấm màu đỏ, thích hợp để mê hoặc điều tra viên nhất.

Bỗng dưng, Tô Dung bật cười rồi nói: "Hai người nói, vật này có thể phá hủy không?"
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 105: Chương 105



Quản nó có hủy được hay không làm gì, cứ thử hủy diệt đã rồi nói xong.

Đúng vậy cứ trực tiếp kết thúc trò chơi, không cần phải đi "khu rừng Phù Bạch".

Trẻ con mới lựa chọn, tất nhiên người lớn đều muốn hết.

"Phá... phá hủy?" Nghe vậy, Triệu mập mạp trố mắt nghẹn họng nhìn cô, nghi ngờ có phải lỗ tai mình xảy ra vấn đề không. Anh ta còn đang run rẩy hoảng sợ với những thực vật Quỷ quái này, mà bên kia Tô Dung đã bắt đầu muốn hủy diệt thực vật Quỷ quái?

Đây chính là sự khác nhau giữa anh ta và đại lão sao?

Trái lại Tiểu Nhị cũng có suy nghĩ giống với Tô Dung: "Cô cảm thấy trái tim này chính là nguồn ô nhiễm của quái đàm?"

"Thà g.i.ế.c lầm còn hơn bỏ sót." Tô Dung kiên quyết nói.

Cô nói xong lại nhìn về phía anh ta: "Anh có biện pháp không?"

Tiểu Nhị nhướng mày, chắc chắn nói: "Cô có biện pháp."

Tô Dung cũng rất chắc chắn nói: "Anh cũng có biện pháp."

"Được rồi, xem ra hai chúng ta đều giấu nghề." Tiểu Nhị nhỏ giọng cười, vui vẻ nói: "Vậy cô định nhường cơ hội này cho tôi sao?"

Tiêu diệt nguồn ô nhiễm có thể được khen thưởng đạo cục đặc biệt, khác biệt với đạo cụ mua ở "tiệm nhỏ Đới Duy", phẩm chất của những đạo cụ được khen thưởng này đều sẽ cao hơn một bậc.

Ví dụ như Ví sinh tiền cùng với Ghim cài áo nhan viên ưu tú Tập đoàn Tích Tắc Tô Dung lấy được, thứ đầu tiên thì không cần nói, hai quái đàm liên tục, Tô Dung điều dùng đến cái này, tiền quái đàm có tác dụng rất lớn trong thế giới quái đàm.

Còn về vật thứ hai, mặc dù bây giờ còn chưa có tác dụng gì lớn lắm, nhưng Tô Dung dám khẳng định đó nhất định là một đạo cụ có lai lịch lớn, dù sao "Tập đoàn Tích Tắc" có thanh danh hiển hách trong thế giới quái đàm.

Cho nên nếu như trái tim này thật sự là nguồn ô nhiễm, như vậy đã để cho Tiểu Nhị dễ dàng chiếm được tiện nghi này.

Thật ra thì vốn dĩ Tô Dung có thể dùng cái xẻng hủy diệt trái tim, dù sao cô là dẫn đầu cho rằng đây chính là nguồn ô nhiễm, do cô giải quyết mới hợp lý. Chờ đến "khu rừng Phù Bạch", cũng không ảnh hưởng cô và Tiểu Nhị cạnh tranh công bằng.

Sở dĩ muốn cho đối phương, là bởi vì cô nhất định muốn biết lá bài tẩy của Tiểu Nhị là cái gì, như vậy cô mới có thể yên tâm. Nếu không khi lá bài tẩy của cô lộ ra, như vậy khi trái tim không phải là nguồn ô nhiễm, vậy chờ khi đến chỗ nguồn ô nhiễm chân chính, cô rất có khả năng rơi vào hoàn cảnh xấu.

Nếu như chỉ như vậy thì cũng thôi đi, tính cách mà Tiểu Nhị biểu hiện ra lúc trước làm cho cô không thể không đề phòng. Vốn dĩ quái đàm là nơi nguy hiểm xảy ra liên tục, cạnh tranh giữa điều tra viên còn tàn khốc hơn. Nếu lơ là khinh thường, trả giá cao có thể là sinh mạng.

So sánh tính mạng của mình với đạo cụ, Tô Dung quả quyết lựa chọn cái trước.

Rõ ràng là bị cô phòng bị, Tiểu Nhị lại không có chút bất mãn nào, trong mắt cũng có chút ý cười nhàn nhạt: "Cũng không phải là không thể, nhưng cô phải nói cho tôi, sao cô biết tôi còn có lá bài tẩy?"

Đó là một cuộc mua bán không thua thiệt, Tô Dung quả quyết nói: "Ong mật kia của anh, không thể nào có giá trị bằng số tiền quái đàm mà anh nói được."

"Tại sao? Cô biết giá của ong Kim Nhu sao?" Tiểu Nhị không hiểu.

Tô Dung lắc đầu một cái: "Không phải, là đoán được. Tuy quái đàm này là quái đàm vườn bách thảo, nhưng trên thực tế bên trong này chỉ có cỏ và cây, rất ít có hoa. Giá cả của những đạo cụ này có quan hệ trực tiếp với quái đàm chỗ này, ở chỗ này ong mật thụ phấn cho hoa có tác dụng không lớn, không có khả năng giá cả lại cao như vậy."

"Ba ba ba ba!" Tiếng vỗ tay khen ngợi vang lên, Tiểu Nhị bội phục nói: "Không hổ là Tiểu Nhất, lớn gan thận trọng, cho nên lúc này cô cũng phát hiện tính cách của tôi không giống như biểu hiện mặt ngoài sao?"

Lúc này Tô Dung cũng đưa ra câu trả lời khẳng định.

Mà Triệu mập mạp ở một bên thì xem đến ngu người.

Anh ta đã bỏ lỡ rất nhiều tình tiết sao? Rõ ràng ba người đi cùng nhau, sao đột nhiên nói muốn tiêu diệt nguồn ô nhiễm, rồi sao đột nhiên hai người này lại bắt đầu ngả bài.

Thật sự không hiểu nổi, anh ta chỉ cảm thấy hai người đang cãi nhau.

Tiểu Nhị không có nói dối, sau khi lấy được đáp án của Tô Dung, từ trong túi móc ra một chai thuốc màu xanh lá cây, suy nghĩ một chút hỏi: "Có muốn trước tiên khen nó, lấy được khen thưởng rồi lại tiêu diệt không?"

Giỏi lắm, ép khô cho đến giá trị cuối cùng đi? Tô Dung cảm khái sự nham hiểm của người đàn ông này, sau đó vô cùng hứng thú nói, "Hai cái trước đều là tôi khen, lần này đến lượt anh đi!"

Tiểu Nhị nghe vậy xoay người quan sát trái tim to lớn kia, tùy tiện nói: "Bên ngoài loại này do dây mây và dây leo quấn quanh, da là lá cây dệt lại tạo thành, có độ bảo vệ lớn nhất trong tất cả thực vật, quả nhiên là một loại thực vật ưu tú."

Mỗi khi trái tim hô hấp, hình dạng sẽ trở nên lớn hơn. Sau khi nghe xong nó hơi phập phồng mạnh hơn. Một lát sau khôi phục lại sự phập phồng thông thả, sau đó thì không còn sau đó nữa.

Cái gì cũng không xảy ra.

"Đây là... Đây là coi như chúng ta lấy được phần thưởng rồi?" Triệu mập mạp không xác định hỏi, anh ta cảm thấy mình muốn nói gì đó, nếu không sẽ bị hai người này bỏ quên.

Tô Dung và Tiểu Nhị cũng không hiểu, hai thực vật trước, một cái trả lời vấn đề, một cái thì cho ra một cái nấm.

Cái này thì sao?

--- Một trận biểu diễn tim đập nhanh?

Thật sự?

Lại đợi một lát, bây giờ không có thời gian tiếp tục lãng phí. Tiểu Nhị không thể làm khác hơn là đi tới, rót nước thuốc màu xanh lên trái tim kia.

Chỉ thấy chỗ bị rót thuốc của trái tim kia bắt đầu xuất hiện màu đen lan tràn, chỉ một chốc lát màu đen lan ra toàn bộ trái tim, làm cho trái tim hoàn toàn biến thành màu đen.

Tiểu Nhị nhẹ nhàng đụng một cái, trái tim màu đen kia lập tức biến thành bụi bặm, biến mất tại chỗ. Mặc dù quái đàm không kết thúc, nhưng cảnh tượng này rất rung động, hai người còn lại đều nhìn đến ngẩn ngơ.

Một lát sau, Tô Dung phục hồi lại tinh thần: "Vật này của anh bao nhiêu tiền quái đàm?"

Đạo cụ này có chút nghịch thiên, chắc chắn sẽ không thể nhỏ hơn 100 tệ quái đàm được?

"Không phải chỉ có cô là có nhiều tiền quái đàm." Tiểu Nhị trả lời.

Nghe vậy Tô Dung gật đầu một chút, không hỏi lại. Triệu mập mạp thì nhìn Tiểu Nhị rồi lại nhìn Tô Dung, trên mặt tràn đầy rung động. Anh ta vẫn đang đi cùng với hai người này sao? Tại sao giống như bỏ lỡ mấy ngàn chữ nội dung vậy?

Không có người nào chú ý đến sự ngẩn ngơ của anh ta, ba người cùng nhau nhanh chóng đi ra cửa ra. Lúc này trái lại không có gặp bất kỳ trở ngại nào, rất nhanh đã đến chỗ ánh sáng.

Nơi cửa cũng có một nhân viên đứng, thấy ba người đi ra thì híp mắt chúc mừng: "Chúc mừng ba vị khiên chiến thành công, có thể rời đi."

Tô Dung đưa nấm nhỏ màu đỏ ra: "Xin hỏi anh có biết thứ này có ích lợi gì không?"

"Chao ôi, cô lại nhận được khen thưởng như vậy!" Nhân viên kinh ngạc nhìn nấm nhỏ này: "Đây là nấm đỏ đầu lâu, kịch độc. Tất nhiên năng lực quan trọng nhất của nó chính là chỉ cần đặt xuống đất đai hoặc là trong nước, có thể nhanh chóng lớn lên bằng diện tích nơi trồng. Có bao nhiêu ruộng đất, nó có thể lớn lên bấy nhiêu. Chẳng qua chỉ có thể dùng một lần."

Năng lực kỳ quái, nhưng ở một ít thời điểm có thể phát huy được tác dụng lớn. Mặc dù chỉ có thể dùng một lần đúng là hơi tiếc nuối, nhưng dù sao cũng là đạo cụ miễn phí, Tô Dung hài lòng cất nấm đỏ đầu lâu vào.

Tiểu Nhị cũng có vấn đề, anh ta nở nụ cười ung dung không vội vã, hỏi: "Vậy trái tim màu đỏ kia thì sao? Sau khi chúng tôi khen ngợi nó xong, nó cũng chỉ là đập mạnh một cái, cũng không tuôn ra cái gì. Là đã gia trì cái gì đó cho chúng tôi sao?"

Nghe vậy, nhân viên sửng sốt một chút, sau đó cười giải thích: "Không phải, vậy ý là không có khen thưởng."

Tiểu Nhị: "..."

Nhân viên tiếp tục giải thích: "Cũng không phải mỗi thực vật đều có khen thưởng, nhân viên lối vào chắc đã nói rất rõ ràng, dỗ dành cho thực vật vui vẻ, có thể được khen thưởng vượt mức. Hiển nhiên có lẽ ngài..."

Mọi người cũng đã hiểu. Trên đường đi đến "khu rừng Phù Bạch", Tô Dung không nhịn được cười: "Xem ra khen ngợi của anh không phù hợp với ý của người ta lắm."

Triệu mập mạp cũng có chút ý cười trên đau khổ của người khác, anh ta là người đứng xem sáng suốt, nói lời công bằng: "Dù sao hai người là ở trước mặt người ta thảo luận làm thế nào để g.i.ế.c người ta, trái tim kia có thể vui vẻ mới có quỷ đó!"

Lời này thật có lý, Tô Dung lập tức ý thức được coi như là mình khen ngợi, chắc cũng không nhận được. Chẳng qua quả nhiên vẫn là Tiểu Nhị này xui xẻo!

Lúc này vườn bách thảo đã tràn ngập sương mù, tầm nhìn đã bị thu hẹp chưa đến 50 mét. Chẳng qua có hai Hoa mặt trời giúp đỡ, ít nhất không lo lắng vấn đề bị ô nhiễm.

Mới vừa rồi sau khi nghe xong lời của nhân viên "phòng ấm gây trồng" bọn họ lập tức rời đi, không dừng lại chút nào. Hiển nhiên bây giờ vườn bách thảo đã vô cùng nguy hiểm.

Theo nhịp bước chân của bọn họ, sương mù cũng ngày càng đậm. Cuối cùng, Tô Dung dừng bước lại, ngẩng đầu nhìn về phía rừng rậm mênh mông, khép Bản đồ lại nói: "Chúng ta đến rồi."
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 106: Chương 106



Lối vào của "Khu rừng Phù Bạch" cũng không có bất kỳ nhân viên nào, chỉ là có một tấm bảng gỗ đơn sơ cắm ở đó, tấm bảng gỗ bị sơn màu đỏ, đến gần có thể ngửi được mùi sơn gay mũi.

Tô Dung đi vào, đọc chữ phía bên trên: "Khu rừng Phù Bạch" là khu vực chưa khai phá, không có người bảo vệ du khách, cấm đi vào. Nghiêm cấm lửa, nếu gặp phải nguy hiểm vườn bách thảo sẽ không chịu trách nhiệm.

Bên trong mấy chữ là khu vực chưa khai phá cấm vào bên trong bị tô đỏ, những câu khác thì không có vấn đề gì.

Câu "Không có ai có thể bảo vệ được du khách" có thể dịch ra thành "Không có quy tắc nào có thể bảo vệ được du khách". Đã như vậy, tác dụng của những quy tắc trước kia có thể sẽ không quá cao.

Triệu mập mạp không nhịn được than phiền: "Cấm vào thì nên xây dựng hàng rào vây bên ngoài đi chứ, một con đường mòn rõ ràng như vậy có thể không hấp dẫn du khách thích mạo hiểm sao?"

Tô Dung không đồng ý với lời này, ở trong mắt cô, đều là người lớn rồi, cho nên phải chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình. Cái bảng này cũng rõ ràng như vậy, trừ người mù ra, đi vào chính là người không có trách nhiệm cho mạng sống của mình. Gặp phải người như vậy, coi như dùng hàng rào sắt vây lại, có lẽ bọn họ cũng sẽ leo rào đi vào.

Chẳng qua cô cũng không có nói gì, chỉ là quay đầu hỏi: "Bây giờ đi vào sao?"

Hai người còn lại gật đầu một cái.

Vừa vào Khu rừng Phù Bạch, lập tức cảm giác khác với bên ngoài. Trong này sương mù nồng hơn, giống như sáng sớm bên trong rừng sâu núi thẳm, sương mù ẩm ướt dính vào người, làm cho người ta cảm thấy lạnh từ trong xương.

Không giống với khu rừng bình thường khác, rừng nơi này nhìn qua thì là lá cây xanh mướt, nhưng vô hình tản ra màu đỏ nhàn nhạt. Hình như là đến từ bên trong sương mù, lại hình như là đến từ gân trên lá cây, làm cho người ta có một loại cảm giác rối loạn.

Trong rừng không có bất kỳ chim chóc nào, trên thực tế một chút âm thanh cũng không có, chỉ có tiếng bước chân của đồng đội, giẫm lên lá mục vang lên tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt.

Triệu mập mạp rùng mình một cái: "Nơi này nhìn thấy kỳ dị."

"Dù sao cũng là nơi ở của nguồn ô nhiễm." Tô Dung cúi đầu nhìn Bản đồ, vừa thản nhiên nói.

Trên Bản đồ, điểm đỏ đại biểu cho cô xuất hiện ở lối vào khu rừng. Cô phải đi đến vùng trung tâm, cách chỗ này còn một đoạn nữa.

"Chuyện đó... Chúng ta thật sự phải đi tiêu diệt nguồn ô nhiễm sao?" Triệu mập mạp không xác định hỏi, mặc dù lúc trước anh ta không có tham gia quái đàm, còn là một điều tra viên mới toanh, nhưng cũng biết nguồn ô nhiễm không dễ dàng tiêu diệt. Nếu không sao thông báo toàn cầu lại ít như vậy?

Tô Dung nhún vai, cô đến chỗ này cũng không phải nhất định để tiêu diệt nguồn ô nhiễm, chỉ là --- "Vậy anh biết cửa ra ở chỗ nào sao? Trên Bản đồ này cũng không có ghi rõ cửa ra mà hướng dẫn viên du lịch nói. Nói cách khác. Nếu như muốn thông qua bình thường, chúng ta cần phải tìm kiếm một vòng khu rừng này. Đã như vậy, vẫn phải đi đến trung tâm khu rừng."

Lời này rất có lý, trước đó Triệu mập mạp cũng không nghĩ đến, còn tưởng rằng bọn họ thực sự cách thắng lợi chỉ còn một bước thôi.

Anh ta ủ rũ cúi đầu nói: "Vậy được rồi, chúng ta đi thôi."

Ba người tiếp tục đi sâu vào, rất nhanh Tô Dung ý thức được chuyện không đúng, cô dừng chân lại, ngửi một chút: "Chờ một chút, hai người có ngửi được một cổ mùi m.á.u tanh như có như không hay không?"

"Còn có tiếng ồn ào nữa." Tiểu Nhị bổ sung: "Lúc nãy mới vào không có."

Nghe vậy, Tô Dung lắng tai nghe ngóng, quả nhiên cũng nghe được âm thanh kỳ quái.

Hình như là... Truyền từ trên đỉnh đầu?

Cô lập tức ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy không biết từ lúc nào trên đỉnh đầu mình xuất hiện rất nhiều dây mây dây leo, đang chậm rãi rũ xuống, âm thanh kia chính là tiếng mà dây leo dây mây bò phát ra.

"Ùm!"

Chân Triệu mập mạp mềm nhũn ngã xuống đất, vẻ mặt kinh hoàng, thịt béo dồn hết vào xương gò má, giọng nói bị kiềm lại trong cổ họng, nhỏ giọng gào lên: "Cứu mạng! Những t.h.i t.h.ể này là như thế nào?"

Tô Dung nhìn theo ánh mắt của anh ta, chỉ thấy giữa lá cây rậm rạp, đúng là có đôi như ẩn như hiện, hơn nữa không chỉ có một đôi.

Nơi này, nơi đó... Trong khe hở của cây cối giống như đều treo người chết.

Theo tiếng hét của Triệu mập mạp, những thi thế này đột nhiên rơi xuống.

"Ùm! Ùm! Ùm!"

Trong lúc nhất thời trên mặt đất đều là người chết. Chỗ này nào phải là rừng rậm? Rõ ràng là một mảnh nấm mồ!

Bỗng nhiên Tô Dung lanh mắt chú ý tới có một cổ t.h.i t.h.ể đang động đậy. Chẳng lẽ còn chưa chết, có thể cấp cứu một chút?

"Có vấn đề! Nhanh chạy!" Tiểu Nhị ở bên cạnh cô đột nhiên hét to, sau đó dẫn đầu chạy trước.

Tô Dung phản ứng không kịp, theo bản năng cũng chạy sát theo phía sau. Dưới sự cầu sinh mạnh mẽ, Triệu mập mạp cũng lảo đảo bò dậy chạy với bọn họ.

Tiểu Nhị vừa chạy vừa hít thở đều đặn giải thích: "Lồng n.g.ự.c của những người này không có nhấp nhô, tuyệt đối đã c.h.ế.t hẳn rồi."

Người c.h.ế.t hẳn vẫn còn có thể động đậy, là cái gì cũng không cần nói nhiều. Ba người không nhịn được càng chạy nhanh hơn.

Đúng như dự đoán, bọn họ còn chưa chạy được mấy mét, những t.h.i t.h.ể tán loạn trên đất kia, đã thong thả bò dậy.

Lúc này Tô Dung mới chú ý đến, bộ dạng c.h.ế.t của mấy thứ này không giống như người thường. Mặc dù nhìn qua còn có bộ dạng của con người, nhưng dưới lớp da mặt hình như lộ chút màu xanh lá cây, cùng với đường vân cùng màu rậm rạp chằng chịt trải trên mặt bọn họ, nhìn qua vô cùng ghê người.

Những t.h.i t.h.ể này từng bước chậm rãi đi tới chỗ bọn họ. Tốc độ không nhanh, nhưng thắng ở số lượng cực kỳ nhiều, tấn công từ bốn phương tám hướng đến, dễ dàng vây quanh bọn họ lại.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 107: Chương 107



"Bây giờ phải làm sao đây?" Triệu mập mạp nức nở hỏi, nhìn sinh vật kinh khủng giống như tang thi xung quanh, trong lòng đã bắt đầu tuyệt vọng. Chẳng qua anh ta còn nhớ quy tắc, trái lại không có khóc.

"Có vũ khí không?" Tô Dung vừa hỏi vừa móc ra một Cái xẻng. Ông chú chủ tiệm nói Cái xẻng này dùng làm vũ khí cũng không có vấn đề gì, xem ra là chuẩn bị để cho cô dùng vào lúc này.

Thấy cô bỗng nhiên từ đâu lấy ra một Cái xẻng to như vậy, Triệu mập mạp trợn mắt há mồm: "Không phải chứ, ở đâu ra Cái xẻng này vậy? Cô là ảo thuật gia sao, hay là có không gian tùy thân?"

Anh ta cũng không chờ đối phương trả lời, đã tự mình trả lời rồi: "Tôi ở chỗ nào có vũ khí chứ, đời này ngay cả đánh người cũng không có."

Nghe vậy, Tô Dung nhanh chóng khom người nhặt một cái cây khô dài, tiện tay ném cho anh ta: "Vậy đây chính là vũ khí của anh."

Nói xong thì nhìn về phía Tiểu Nhị.

Không biết lúc nào người này đã lấy ra một cái Lưỡi hái màu đen, trên mặt Lưỡi hái có hoa văn màu vàng, nhìn qua vừa cao quý vừa thần bí, nhất định không phải vật bình thường.

Tô Dung nhìn Lưỡi hái cao quý của anh ta, lại nhìn Cái xẻng giá rẻ của mình: "Mẹ kiếp, thua!"

"Vậy thì xem ai đánh ngã được nhiều quái vật hơn." Tiểu Nhị tủm tỉm nói một câu, sau đó quơ Lưỡi hái xông ra ngoài.

Tô Dung cũng không cam lòng yêu thế, một Cái xẻng đập nát đầu quái vật cách gần đó.

Một tiếng "bàng" vang lên, quái vật ngã xuống đất. Tô Dung hơi cong môi, đảo mắt lập tức nhìn thấy tư thế tiêu sái của Tiểu Nhị, mỗi một lần Lưỡi hái vun xuống sẽ thu hoạch được một mảng lớn đầu người. Trên Lưỡi hái cũng dính đất dịch màu xanh, giống như vũ khí của thần chết. Mà Tiểu Nhị cầm nó, tất nhiên chính là thần c.h.ế.t rồi.

Cô không cười nữa, yên lặng đập người, định làm cho phẫn uất trong lòng mình lắng xuống.

So sánh với bọn họ, Triệu mập mạp thật sự có chút không nỡ nhìn. Người này hoàn toàn không có dũng khí g.i.ế.c người, cũng không có bất kỳ kỹ xảo nào cả. Chỉ có thể qua loa vung cây khô, định cho những quái vật này cách xa mình ra một chút.

Nhưng chỉ như vậy, sao có thể ngăn cản được đại quân quái vật chứ?

Không qua bao lâu, cánh tay của anh ta đã bị quái vật cào cho bị thương.

"A!" Triệu mập mạp nhỏ tiếng la lên: "Tôi không chống đỡ nỗi nữa? Làm thế nào đây?"

Tiểu Nhị nhìn qua, nói với Tô Dung: "Chúng ta phải vừa đánh vừa di chuyển vào bên trong trung tâm, nếu không cứ tiếp tục như vậy lúc nào mới có thể đến đích? Sớm muộn gì cũng sẽ bị những thứ này làm cho kiệt sức chết. Cô nhìn đi, quái vật này hoàn toàn không có chết."

Xa xa, quái vật vẫn còn đang từ từ tụ lại đến chỗ này, càng làm cho người ta tuyệt vọng chính là quái vật bị bọn họ "g**t ch*t" lại vẫn có thể sống lại. Cho dù đầu bị c.h.é.m xuống, đầu và thân thể vẫn ngọ nguậy đi đến chỗ nhau, sau đó lại lần nữa tạo thành một "người".

"Tôi biết chuyện gì xảy ra rồi!" Đột nhiên Tô Dung nói: "Hai người nhanh nhìn dưới bàn chân của những người này đi, đều là hợp lại với dây leo và dây mây. Là dây leo và dây mây đang điều khiển những người này!"

Tất nhiên cô cũng phát hiện chuyện quái vật có thể sống lại, nếu phát hiện, vậy phải tìm cách giải quyết vấn đề. Lúc đầu và thân thể gặp nhau, Tô Dung nhạy bén phát hiện thật ra những dây mây dây leo kia lôi kéo hai bộ phận này lại.

Nghe được lời của cô, Tiểu Nhị không suy nghĩ, trực tiếp ngồi xổm xuống, Lưỡi hái quét nhanh qua tất cả các quái vật.

Trong nháy mắt có một đám lớn ngã xuống.

Quả nhiên những quái vật này là do dây mây và dây leo thao túng!

Tô Dung cũng trực tiếp đ.â.m xẻng xuống đất, xẻng của cô dùng g.i.ế.c người thì sẽ không thuận lợi lắm, nhưng xúc đất thì rất tốt. Một xẻng xúc xuống, trực tiếp cả gốc cũng đào lên, gốc của thực vật bị gảy lìa, tất cả tang thi đều ngã xuống.

Cô rất nhanh ý thức được làm như vậy vất vả một lần nhàn nhã suốt đời, nhanh chóng dùng xẻng xúc hết đất chỗ này, sau đó ăn ý đổi chỗ với Tiểu Nhị, cũng xúc sạch đất ở bên kia của anh ta.

Triệu mập mạp trực tiếp ngồi không, dù sao anh ta cầm cây khô, cũng không thích hợp làm mấy cái này. Chỉ có thể miễn cưỡng giúp đỡ ngăn cản người đã không còn tri giác này.

Chẳng được bao lâu, Tô Dung lập tức đã diệt trừ ra một mảnh thiên đường cho bọn họ. Xung quanh mảnh thiên đường này chỉ có đất đai cũng không có bất kỳ loại thực vật nào, tương đương ngăn cách với những chỗ khác.

Tô Dung đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, nhịn không được mà cười lên.

"Loại nơi này mà cô còn cười được sao?" Triệu mập mạp không nhịn được kinh ngạc hỏi.

"Không phải, tôi chỉ là nhớ lại một ít chuyện trước kia." Tô Dung không cười nữa, giải thích.

Cô đã từng hợp tác với luật sư rượt đuổi một tên tội phạm ở trong rừng, kết quả đồng bọn của tên tội phạm kia không để ý đến tính mạng của đồng bọn mình, trực tiếp đốt lửa ở vòng ngoài.

Lúc ấy bọn họ đã đi sâu vào trong rừng, xung quanh đều là lửa, nếu muốn chạy trốn ra ngoài thì rất khó. Vì vậy lúc ấy bọn họ đã dùng phương pháp này, đào hết đất ở xung quanh mình, tạo ra một cái rãnh to, lúc này mới may mắn tránh thoát được.

Không đắm chìm trong ký ức quá khứ nữa, Tô Dung chống xẻng xuống đất nói: "Không thể vẫn luôn dừng lại ở chỗ này, tôi trực tiếp đào, chúng ta đào một đường đi đến trung tâm khu rừng!"

"Để tôi đào?" Đột nhiên Tiểu Nhị lên tiếng.

Tô Dung quả quyết từ chối: "Đừng nghĩ nữa, tôi không tin anh. Lỡ như ảnh cướp xẻng của tôi thì làm thế nào?"

Đối với phòng bị của cô, Tiểu Nhị lộ ra bộ dạng vui vẻ: "Được rồi được rổi, theo cô! Nếu không phải thấy sức cô nhỏ, tôi cũng lưỡi giúp cô!"
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 108: Chương 108



Tô Dung nhìn anh ta chằm chằm, cũng không trả lời, tự mình đào.

"Tất tốt tốt tốt!"

Từ xa lại truyền đến động tĩnh, Triệu mập mạp bất an hỏi: "Có phải bên kia còn có người hay không?"

Tô Dung dừng động tác lại nghiêng tai lắng nghe, sau đó vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn: "Là có người, rất có thể là đám người Tạ Kha Kha!"

Cuối cùng vẫn là người quen trong thực tế, Tô Dung quả quyết nói: "Chúng ta đi xem thử một chút."

Tiểu Nhị và Triệu mập mạp không lên tiếng, Tô Dung đã bắt đầu đào theo hướng phát ra âm thanh. Xung quanh tràn đầy tang thi muốn đến nhưng không thể qua được, trong tình cảnh nhìn qua đáng sợ này lại mang theo chút kinh khủng.

"Tạ Kha Kha, có phải cậu ở đó không?" Tô Dung vừa đào vừa dùng tiếng không quá lớn gọi, trước mắt trong rừng rậm này chỉ có những tang thi kia, nguy hiểm hơn chắc là ở trong vòng trung tâm, cho nên ở bên ngoài vòng ngoài, cô cũng không sợ hô như vậy sẽ mang đến nguy hiểm gì.

Bên kia, ba người Tạ Kha Kha đang sức đầu mẻ trán đối phó với tang thi. Bọn họ hoàn toàn không có vũ khí trong tay, trước khi đi vào cũng chưa từng nghĩ cánh rừng này lại nguy hiểm như vậy. Rõ ràng quái đàm nên công kích đến từ tinh thần, sao đột nhiên biến thành công kích vật lý?

"Này, hình như tôi nghe được tiếng của Tiểu Nhất?" Trong lúc hỗn chiến, Tạ Kha Kha đột nhiên kinh ngạc vui mừng nói, sau đó không để ý mà hơi lui về sau nghiêng tai lắng nghe.

Văn Võ căng thẳng kéo cậu ta lại: "Cậu nghe cái gì, sao tôi nghe không thấy? Không biết là Quỷ quái cố ý mê hoặc mình sao?"

Nghe vậy Tạ Kha Kha có chút do dự, nhưng suy nghĩ một chút: "Tiếng kêu kia là truyền đến từ vòng ngoài rừng rậm, trước đó anh Văn không phải nói càng di chuyển ra bên ngoài cánh rừng này càng an toàn sao?"

Lời này nói có lý có chứng, nhất thời Văn Võ cũng bị thuyết phục. Lại lắng nghe lần nữa, lần này anh ta cũng nghe được tiếng của Tô Dung.

Lại nhìn tang thi làm cho bọn họ sứt đầu mẻ trán trước mặt, Văn Võ cắn răng nói: "Được rồi, trước tiên mở đường đi đến bên kia!"

Dù sao bọn họ cũng không có cách nào, coi như là Quỷ quái mê hoặc bọn họ thì bọn họ cũng nhận.

Dưới sự cố gắng của hai bên, chỉ chốc lát sau, Tô Dung đã nhìn thấy bóng người của đám người Tạ Kha Kha. Khác với bộ dạng hiện giờ của đám người bên Tô Dung, ba người Tạ Kha Kha, Văn Võ và Cao Xán nhìn rất chật vật.

Chú ý đến Sở Nhụy không có trong đội ngũ, trái tim Tô Dung trầm xuống, nhanh chóng mở một con đường, nhận bọn họ vào trong cái rãnh mình đào, sau đó hỏi: "Sở Nhụy đâu?"

Vốn dĩ lúc này trên mặt ba người còn là vẽ sống sót sau sau tai nạn, nhưng lúc nghe câu hỏi Tô Dung, không nhịn được tối sầm mặt, trong mắt còn có chút sợ hãi. Văn Võ trầm ngâm trong chốc lát, trả lời: "Chắc các người cũng gặp hướng dẫn viên du lịch giả đó đi?"

Chờ ba người gật đầu, anh ta tiếp tục nói: "Chắc hướng dẫn viên du lịch giả kia cũng nói những lời giống như đúc cho hai bên chúng ta. Hướng dẫn viên du lịch giả kia còn nói tin tức người mặc áo xanh vào, có thể chờ nguồn ô nhiễm bị tiêu diệt mới có thể giải phóng, cùng với tin tức trước mặt chúng ta chỉ có thể thông qua tiêu diệt nguồn ô nhiễm mới có thể thông qua, kết hợp với điều kiện "Mặc áo xanh vào sẽ an toàn", Sở Nhụy quyết định mặc áo xanh vào. Bởi vì cô ấy suy nghĩ, mấy cửa ải lúc trước c.h.ế.t ít người như vậy, cửa ải "Khu rừng Phù Bạch" cuối cùng nhất định sẽ rất nguy hiểm. Nếu mặc kệ làm cách nào cũng phải tiêu diệt nguồn ô nhiễm mới có thể thông qua quái đàm, vậy cô ấy mặc áo xanh vào, ít nhất có thể miễn cái chết."

Cái phỏng đoán này rất hợp lý, hơn nữa có thể an toàn chờ người khác mạo hiểm tiêu diệt nguồn ô nhiễm mang mình rời đi, thật sự quá hấp dẫn người ta.

Nhưng nhìn vẻ mặt của ba người, Tô Dung cũng biết chuyện sẽ không đơn giản như vậy: "Sau đó thì sao, xảy ra chuyện gì?"

Vẻ mặt của ba người càng khó coi hơn, Cao Xán giống như là nghĩ đến hình ảnh khi đó, xoay người đứng nôn. Cũng may buổi trưa cô ấy không ăn cái gì, trước đó cũng đã nói một trận, bây giờ muốn ói cũng không phun ra được cái gì cả.

"Trong nháy mắt khi mặc áo xanh vào, cả người cô ấp lập tức biến thành một vũng máu." Văn Võ đẩy mắt kiếng, coi như còn hơi bình tĩnh kể lại hình ảnh lúc đó: "Cái áo màu xanh kia rơi vào trong máu, sau khi bị hướng dẫn viên du lịch giả kia nhặt lên, lập tức biến thành một cái áo màu đỏ."

Tô Dung lập tức hiểu được: "Đây mới là cách chân chính để cho người mặc áo xanh giải phóng đi? Chỉ cần mặc áo đỏ vào, bọn họ có thể trở thành nhân viên chân chính."

"Đúng vậy." Văn Võ gật đầu một cái: "Nhưng trước khi tên đó đi còn nói với chúng ta, phương pháp trước đó hắn ta nói là thật. Chỉ cần hủy diệt cây đại thụ kia, tất cả mọi người đều có thể được giải phóng."

Chuyện này Tô Dung cũng đoán được, nếu như không phải như vậy, hướng dẫn viên du lịch giả kia nên cố gắng hết sức lừa gạt bọn họ mặc áo xanh vào, tại sao còn muốn giật dây bọn họ tiêu diệt nguồn ô nhiễm?"

Chỉ là đáng thương cho Sở Nhụy, vốn tưởng rằng là một cách tốt, kết quả lại tự hại c.h.ế.t mình.

"Lại nói có một việc làm cho tôi rất tò mò." Đột nhiên Tiểu Nhị lên tiếng: "Sao các người có thể nhanh chóng thông qua cửa ải ở trong phòng ấm kia?"

Cửa ải kia quả thật rất âm hiểm, nhất là lúc không nhìn ra được bẫy rập. Mà muốn nhìn ra được bẫy, thì cũng phải hi sinh một người trước mới có thể nhìn ra được đi?

"Cửa ải đó rất khó sao?" Tạ Kha Kha nghi ngờ hỏi: "Không phải khen những thực vật màu đỏ kia là có thể qua cửa sao?"

Sao nghe vào giống như độ nguy hiểm của bọn họ khác hoàn toàn với bên mình, không lẽ cái quái đàm đáng c.h.ế.t này còn biết phân biệt đối xử/
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 109: Chương 109



Tô Dung không hiểu hỏi: "Các người cũng gặp phải đóa hoa thật lớn, bên trên có mọc một gương mặt người xinh đẹp đi? Cậu nói thử cậu khen nó như thế nào?"

Ý thức được có gì đó không đúng, Tạ Kha Kha thành thật trả lời: "Mùa hoa của cô thật mê người, ong bướm chắc chắn sẽ nghiêng đổ vì cô. Cành cây của cô dẻo dai mười phần, hoa nở lớn như vậy còn có thể chống đỡ được. Rễ của cô vững chắc có lực, gió thổi mưa rơi cũng không sợ bị thổi ngã."

Tô Dung: "..."

Vậy đại khái chính là phiên bản "Sức một người lớn có thể chiến thắng mười người biết võ" đi. Chỉ cần khen đủ toàn diện, nhất định có thể đạp trúng chỗ nào đó.

Tiểu Nhị hơi co quắp khóe miệng, hồi lâu sau mới buồn bực nói một câu: "Người ngốc có phúc của người ngốc."

Tô Dung cũng nghĩ như vậy.

Cô nói ra nguy hiểm chân chính của cửa ải kia, lại thuận tiện kể ‘đầu con nhím chết’ như thế nào cho bọn họ nghe. Lúc này ba người Văn Võ mới ý thức được, bọn họ là gặp may mới có thể không bị thương thông qua ải, Nếu không ở cửa ải kia lại bị c.h.ế.t mất một người, có lẽ bọn họ không thể đến được chỗ này.

"Vậy bây giờ chúng ta còn đi trung tâm rừng rậm không?" Cao Xán ói xong trở lại bất an hỏi: "Lúc này mới vòng ngoài đã nguy hiểm như vậy, chẳng phải bên trong càng đáng sợ hơn sao?"

"Bây giờ chúng ta không có lựa chọn nào khác?" Tô Dung trả lời một câu đơn giản, tiếp theo đó lại tiếp tục đào về phía trước.

Đột nhiên cô ý thức được chỗ không đúng, quay đầu hỏi: "Triệu mập mạp, sao anh không nói chuyện?"

Không nhìn thì không biết, nhìn một cái đã bị dọa cho giật mình. Không biết từ lúc nào, sắc mặt của Triệu mập mạp đã trở nên tái nhợt, đôi mắt vô thần, có một loại cảm giác gần đất xa trời.

Hơn nữa không biết có phải là ảo giác của cô hay không, Tô Dung cảm thấy trên người Triệu mập mạp hình như hiện ra màu xanh lá cây, có thể là da quá dầu phản chiếu màu xanh của rừng cây đi.

"Tôi chỉ là hơi mệt thôi." Triệu mập mạp uể oải bói.

Văn Võ cảm thấy không đúng, nhìn kỹ hơn: "Tại sao trong mắt cậu có màu xanh?"

Nghe vậy những người khác đều kinh ngạc hoảng sợ, cẩn thận quan sát, quả nhiên là như vậy. Trong đáy mắt của Triệu mập mạp, tia m.á.u đỏ đã biến thành màu xanh lá cây, thật sự giống như dây mây và dây leo lúc nãy nhìn thấy.

"Tôi... Tôi cũng không biết." Triệu mập mạp luống cuống lui về phía sau một bước, không tự chủ mà giấu một tay ra sau lưng.

Tiểu Nhị tay nhanh mắt lẹ kéo cái tay kia của anh ta ra, sau đó lại kéo ông tay áo lên.

Một vết thương không được xem là lớn, nhưng bên trong vết thương đã có dây mây và dây leo sinh trưởng lộ ra bên ngoài cánh tay!

"Trời ơi!" Cao Xán bị dọa lui về phía sau một bước: "Đây là xảy ra chuyện gì?"

Thấy bí mật của mình bị phát hiện, Triệu mập mạp cũng không giấu diếm nữa, cười khổ nói: "Tôi cũng không biết, có thể là bị quái vật kia cào một cái mới biến thành như vây."

‘Bị thứ kia cào sẽ biến thành như vậy?" Nghe được lời của anh ta, giọng nói sợ hãi của Cao Xán có chút thay đổi.

Hốc mắt của Triệu mập mạp đã tràn đầy hốc mắt, trong mắt mang theo sự tuyệt vọng thật sâu: "Chắc là như vậy... Tôi có phải hết cứu rồi không. Rõ ràng tôi mới có 26 tuổi!"

"Trước tiên kiểm tra lẫn nhau xem thử còn có người bị cào hay không." Tô Dung không kịp an ủi anh ta, cô quyết định thật nhanh: "Ba người đàn ông các người kiểm tra lẫn nhau, Cao Xán, cô đi theo tôi."

Sau đó cô lại đào ra một con đường đến sau một cái cây to, sau khi kiểm tra xung quanh xong, thì nói: "Cô cởi áo ngoài ra đi, tôi nhìn thử trên y phục có bị chỗ nào làm rách không."

Cao Xán sột soạt cởi áo ra: "Tiểu Nhất, cô cũng cởi đi."

Nghe vậy, Tô Dung thuận thế cúi đầu, nhưng một giây tiếp theo lại mạnh mẽ né người, bắt lấy cái tay muốn hướng về phía mình kia.

Cái tay của phụ nữ này bởi vì thường xuyên vận động, phía trên còn có một ít vết chai, chỉ là móng tay mới vừa làm vừa dài vừa nhọn, nếu chạm vào da, tùy tiện cũng có thể rạch ra một vết thương.

Cao Xán muốn giãy giụa, nhưng hoàn toàn không tránh được Tô Dung đã được gia trì thêm lực lượng. Cô ta hoảng hốt giãy giụa, mặc dù dưới tình huống này, cũng không có lớn tiếng kêu to: "Cô muốn làm gì?"

"Lời này phải để tôi hỏi cô mới đúng?" Tô Dung mặc cho cô ta giãy giụa, dùng một câu trần thuật nói: "Cô bị cào rồi."

"..."

Thấy bí mật của mình bị lộ ra, Cao Xán cũng dừng động tác giãy giụa lại, cả người hiện ra vẻ chán chường: "Đúng, tôi bị cào. Nhưng dựa vào cái gì? Tôi thật vất vả mới chống đỡ đến bước này, dựa vào cái gì bởi vì nguyên nhân như vậy mà chết? Tôi không cam lòng!"

"Biểu hiện không cam lòng của cô, là muốn tôi c.h.ế.t cùng với cô sao?"

Tô Dung đã sớm chú ý đến biểu hiện dị thường của Cao Xán, lúc kéo cô ta qua kiểm tra, trong lòng cô cũng tràn đầy cảnh giác. Lúc nghe được đối phương bảo mình cởi áo, thì cũng biết cô ta muốn làm gì, lúc này mới kịp thời ngăn lại. Nếu như lúc trước không phát hiện ra gì, nói không chừng thật sự gặp tai họa rồi.

"Tôi không muốn để cho cô c.h.ế.t với tôi." Cao Xán khóc lóc, "Tôi chỉ nghĩ để cho cô bị thương giống tôi, như vậy cô sẽ không vạch trần tôi."

Nói xong lời này, cô ta lại kích động, hai mắt đầy nước mắt cầu xin: "Chỉ cần... Chỉ cần chúng ta rời khỏi quái đàm này, trở lại thế giới hiện thực, nhất định có thể khỏi! Cô đừng vạch trần tôi có được không? Tôi sẽ không gây rối! Thật đó, tôi chỉ là muốn sống mà thôi?"

So sánh với sự kích động của cô ta, sự lạnh nhạt của Tô Dung lại càng làm cho cô trở nên không có tình người hơn. Cô không trả lời, chỉ là một tay lôi Cao Xán, kéo cô ta ra khỏi phía sau cây: "Nơi này có một người."
 
Back
Top Bottom