Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh Sát

Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh Sát
Chương 170: Chương 170



Mạnh Hồng Đan tiếp tục nói: "Mấy hôm trước tôi tăng ca, tan làm thì trời rất tối. Sau đó, tôi phát hiện phía sau có người , có chút lo lắng nên tôi liền đổi đường. Dù đã đổi một con đường khác vẫn thấy người đó đi theo tôi. Lúc đó tôi thực sự rất sợ. Trong lúc đang chuẩn bị cảnh sát thì thấy chú chó này , nó hướng về phía người kia sủa inh ỏi .Tôi chạy lại vội vàng ôm lấy nó cũng không thấy nó phản kháng . Có lẽ người kia tưởng nó là chó của tôi ra tới đón chủ , sợ nó cứ tiếp tục sủa sẽ đưa đến người xung quanh nên đã bỏ đi ."

Mạnh Hồng Đan kể xong trải nghiệm này, mọi người đều rất cảm khái .

Đặc biệt là những cô gái sống một mình.

[Có một nói một , ban đêm trời tối, đi bộ về nhà cũng sợ, đặc biệt là khi còn đường về nhà phải đi qua những đoạn vắng người .Đặc biệt là càng về khuya càng nguy hiểm .]

[Quá nhiều tin tức về những người đi một mình vào ban đêm bị tấn công hoặc quấy rối tình d.ụ.c. Bây giờ , vào buổi tối , nếu không phải trường hợp bất đắc dĩ hoặc có chuyện khẩn cấp , không có người đi cùng tôi cũng không dám tuỳ tiện ra ngoài nữa. ]

[May mà gặp được chú chó này , nếu không hậu quả khó mà tưởng tượng, vì vậy những chị em sống một mình, tốt nhất vẫn nên nuôi một chú chó]

[Nói thật , tôi là người nuôi chó, nhưng không mong nó cứu tôi. Thật sự ! Nuôi thú cưng rồi mới biết, lúc nguy hiểm, càng hy vọng nó chạy trước]

"Ừm, sau đó thì sao."

Kỷ Dao Quang ra hiệu cho Mạnh Hồng Đan tiếp tục.

"Sau khi nó cứu tôi, tôi thấy nó bẩn thỉu, chắc là chó hoang không có chủ hoặc là chó nhà ai đi lạc không tìm được đường về nhà , nên muốn mang nó về, kết quả mang về được một hôm, ngày hôm sau nó lại chạy ra ngoài."

" Tôi đi tìm thì thấy nó quay trở lại chỗ ngày hôm qua đã cứu tôi , ngồi im , ánh mắt nhìn về một hướng . Tôi thấy nó ngồi ở đó cũng được một lúc rồi , nên đi qua cố ôm nó về, nhưng nó không đồng ý theo tôi nữa , còn định cắn tôi, cuối cùng tôi không còn cách nào khác, đành thuận theo ý nó , cứ để nó ngồi ở đó ."

Giọng điệu của Mạnh Hồng Đan rất bất đắc dĩ .

Cô vẫn rất thích chú chó này.

Dù sao chú chó này cũng coi như đã cứu mạng cô, nhưng cô cũng phải đi làm, không thể cứ mỗi lần vất vả mang nó về, sau đó nó vẫn chạy ra ngoài , rồi lại phải đi theo ôm về được .

Mạnh Hồng Đan thật sự không còn cách nào khác nên mới thử vận may xem có kết nối được với 【 Kỷ Sư đoán mệnh 】hiện đang nổi trên mạng nhờ việc tính quẻ, xem tâm linh rất chuẩn hay không .
 
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh Sát
Chương 171: Chương 171



"Tôi thấy nó hình như đang đợi ai đó, hoặc một điều gì đó . Nhưng đã nhiều ngày rồi, cũng không thấy ai đi tìm nó , cũng không có sự kiện gì đặc biệt xảy ra ở nơi đó cả . Nên tôi muốn hỏi đại sư, nó rốt cuộc đang đợi điều gì ?"

Mạnh Hồng Đan hỏi.

[Có thể là đang đợi bạn, chó nhà tôi cũng vậy, có lần ra ngoài gặp được một con ch.ó khác , chơi với nhau một lúc. Kể từ đó, ngày nào cũng đòi tôi dẫn nó đi tìm bạn chơi .]

[Tôi cũng nghĩ vậy, chó là vật nuôi có lòng trung thành rất cao , khi đã nhận định một điều gì đó đôi khi nó còn cố chấp hơn cả con người]

[Có phải là đợi chủ nhân không, chủ nhân nó không cần nó nữa , đem nó bỏ ở nơi đó , nhưng đến giờ nó còn chưa biết chủ nhân mình sẽ không quay trở lại đón mình nên vẫn ngồi đó chờ .]

[Tôi cũng nghĩ có khả năng này, trước kia tôi xem phim truyền hình, chính là gia đình nhân vật chính bỏ rơi chú chó, chú chó còn tưởng họ đang chơi với mình. Đến khi trời tối, chủ nhân vẫn chưa quay lại, mới vội vàng lần theo mùi còn xót lại đi tìm .]

[Nên mới nói, không có khả năng thì đừng nuôi thú cưng, nuôi rồi lại không kiên trì, hành vi này thật sự quá đáng xấu hổ!!!]

Mọi người bình luận liên tục đưa ra suy đoán.

Mạnh Hồng Đan thật ra cũng đã nghĩ đến hai khả năng này, "Bạn bè thì chắc có thể loại trừ, những chú chó xung quanh đến gần nó, nó đều không phản ứng."

[Vậy thì là vấn đề của chủ nhân rồi, bỏ rơi thú cưng! Thật đáng ghét!]

[Đừng vội kết luận, xem Kỷ đại sư nói thế nào đã]

Kỷ Dao Quang liếc nhìn bình luận, thản nhiên giải đáp thắc mắc của mọi người : "Nó đúng là đang đợi chủ nhân của nó."

"Chủ nhân của nó bỏ rơi nó rồi sao?"

Mạnh Hồng Đan hỏi.

Nếu là như vậy, thì có thể hơi khó xử, dù sao chó, đều rất nhận chủ.

Kỷ Dao Quang uống một ngụm nước ấm , không biết nên nói thế nào.

Chỉ có thể nói: "Chủ nhân của nó, đã tự sát ."

[Cái gì? Tự sát!]

[Có một chú chó đáng yêu như vậy, sao lại tự sát chứ!]

[Trước kia tôi cũng rất muốn chết, nhưng mỗi lần muốn ch.ế.t, tôi lại nghĩ tôi ch.ế.t rồi chó của tôi phải làm sao, vì chó của tôi, tôi lại tự nhủ, phải kiên trì thêm chút nữa, kiên trì lại kiên trì . Rốt cuộc hôm nay vẫn ngồi đây cào bàn phím với chứ vị !]

[Hu hu hu, thật sự là chó chữa lành tôi, chỉ cần chó còn ở đó, tôi sẽ sống tốt, sống thật tốt]

[Kia mọi người có hay không nghĩ theo một hướng ngược lại , ngay cả một chú chó đáng yêu trung thành như vậy cũng không thể tiếp thêm ý chí muốn sống tiếp , không thể chữa lành, người chủ này đau khổ đến mức nào chứ ?]
 
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh Sát
Chương 172: Chương 172



Mạnh Hồng Đan cũng không ngờ, chủ nhân của chú chó vậy mà đã ch.ế.t.

Cô ngẩng đầu lên, đột nhiên nhìn thấy một bà cụ đang cho chú chó ăn, chú chó rất lễ phép, ăn xong liền đưa đầu ra, để bà cụ v**t v*.

Mạnh Hồng Đan bước tới, "Bà ơi, bà biết chú chó này ạ ? Thế bà có biết chủ nhân cúa nó không ạ ?"

Bà cụ liếc nhìn cô, "Cháu là người sống gần đây à?"

"Vâng ạ."

Mạnh Hồng Đan gật đầu, "Cháu thấy chú chó này luôn ở một mình , lại đáng yêu, nên muốn nhận nuôi nó, nhưng cứ đưa về nhà là nó cứ chạy đến đây, cháu cảm thấy nó hình như đang đợi ai đó. "

"Nó đang đợi chủ nhân của nó."

Bà cụ thở dài, sau đó ngẩng đầu, nhìn lên tòa nhà dân cư ở phía chú chó lên ngóng nhìn , "Ở kia kìa, chủ nhân của nó đã nhảy lầu tự tử ở đó."

Từ lời kể của bà cụ, Mạnh Hồng Đan và cư dân mạng trong phòng livestream đã biết được toàn bộ câu chuyện.

Chủ nhân của chú chó là một cô gái, từ nhỏ bố mẹ ly hôn, sống cùng mẹ, vì bệnh trầm cảm, đã nhảy lầu tự tử.

Sau khi cô gái mất, mẹ của cô ấy khóc đến ngất đi, sau khi lo liệu xong hậu sự cho cô gái, đã được người nhà đưa về quê, rời khỏi nơi đau buồn này.

Bỏ lại chú chó này vẫn luôn ngồi đây.

Vì vậy, chú chó từng có chủ nhân , từng được ấm áp ôm vào lòng , đã trở thành một chú chó không có chủ nhân , cũng không có nơi nào để đi vê ,sống dựa vào người khác cho ăn, đói bụng thì đi lục thùng rác, lúc nào cũng bẩn thỉu.

Mạnh Hồng Đan nghe đến đây, hơi nghẹn ngào.

Cô gái đã mất, nhưng chú chó của cô ấy vẫn đang đợi cô ấy.

"Cô gái, nếu cháu muốn nhận nuôi thì cứ nhận nuôi đi, bác mỗi ngày đều bận, chỉ khi nào có thời gian mới có thể cho nó ăn một chút.

"Nhưng con ch.ó này tính tình bướng bỉnh, cháu phải cẩn thận một chút, đừng để nó làm bị thương."

Bà cụ nói đến đó thì nghe thấy tiếng có người gọi bà ở đằng xa, bà vỗ tay, bỏ hết số xúc xích còn lại xuống, rồi rời đi.

[ô ô ô, nghe mà tim tôi tan nát]

[Ai mà chẳng vậy, từ được ôm ấp, trở thành dựa người khác bố thí, bộ dạng bẩn thỉu, nhưng nó vẫn chưa quên , vẫn đang đợi.]

[Đa phần bệnh trầm cảm, đều có nguyên nhân từ gia đình , nếu tôi đoán không nhầm, chắc là vì bố mẹ ly hôn, sau đó ở trường bị bắt nạt, mẹ lại lơ là trong việc giáo dục]

[Hừ, trên lầu bị sao vậy ? cậu không nghe thấy mẹ cô ấy khóc đến mức ngất đi phải nhờ người khác đưa về sao?]
 
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh Sát
Chương 173: Chương 173



[Theo tôi, chắc chắn có liên quan đến người bố]

[Ui , không phải đang nói về chú chó kia sao ? Sao lại cãi nhau rồi…]

Internet quả là một nơi kỳ diệu.

Mạnh Hồng Đan mắt đỏ hoe, "Kỷ đại sư, cô có thể giúp tôi không, tôi muốn nhận nuôi nó."

Chuyện này đương nhiên là có thể.

Kỷ Dao Quang nhìn cô gái bên cạnh chú chó.

"Cô nói chuyện với chú chó, cô dẫn nó đi tìm chủ nhân, sau đó tôi sẽ tìm chủ nhân của nó trở về , nói chuyện với nó, để cho nó không ngồi chờ nữa mà cùng về nhà với cô ."

Kỷ Dao Quang nói.

Mạnh Hồng Đan nghe vậy, ngồi xổm xuống nói chuyện với chú chó.

Trong lòng cô thấp thỏm, không biết cách này có hiệu quả không.

Nhưng điều kỳ diệu là, chú chó dường như thật sự có thể hiểu được lời cô nói.

Biết rằng đi theo cô có thể gặp được chủ nhân, lần này, chú chó không cần Mạnh Hồng Đan ôm lên , liền vẫy đuôi đi theo cô.

Một đường về thẳng đến nhà Mạnh Hồng Đan.

Kỷ Dao Quang niệm chú, ngay sau đó, một cô gái từ trong không khí xuất hiện trong phòng.

Tuy đã chuẩn bị sẵn sàng, Mạnh Hồng Đan vẫn bị dọa giật mình.

Cô gái hơi ngại ngùng nói: "Chị gái, em làm chị sợ rồi."

"A ! Không ! Không sao không sao."

Mạnh Hồng Đan xua tay.

Chú chó nhìn thấy cô gái xuất hiện, đầu tiên là dè dặt tiến lên ngửi ngửi, sau đó xác định là chủ nhân của mình, liền bắt đầu sủa gâu gâu đầy hưng phấn .

"Quả bóng nhỏ , ô ô ô , quả bóng nhỏ."

Cô gái ôm chầm lấy chú chó, "Chị xin lỗi em , quả bóng nhỏ, chị đã bỏ lại em một mình."

"Gâu gâu gâu." Chú chó tiếp tục sủa, như đang an ủi cô gái .

Chỉ cần chủ nhân quay lại là được rồi.

Hoàn cảnh gia đình cô như vậy , cũng không có bạn bè , thời gian lâu dài trôi qua đều là quả bóng nhỏ bầu bạn với cô. Sống nương tựa vào nhau lâu như vậy , dường như cô cũng có thể hiểu được điều chú chó muốn nói, cô gái che miệng, khóc càng to hơn.

Vì cô biết, lần này cô quay lại, mang đến cho nó, là một lời tạm biệt càng dài lâu hơn.

"Quả bóng nhỏ."

Cô gái sợ thời gian sắp hết , cố hết sức bình tĩnh lại , xoa đầu chú chó, dặn dò, "Chị sắp phải đi đến một nơi rất xa, sau này không thể quay trở về đây nữa . Quả bóng nhỏ đừng đợi chị nữa nhé . Sau này em đi theo chị gái này sinh hoạt nhé . Chị ấy sẽ đối xử với em tốt hơn chị , em phải ngoan ngoãn, nghe lời , có biết không ?"

Cô gái vừa nấc vừa xoa đầu chú chó.
 
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh Sát
Chương 174: Chương 174



Chú chó dường như cảm nhận được điều gì đó, cọ cọ vào tay cô gái, đuôi không ngừng vẫy.

"Ngoan nào, quả bóng nhỏ."

Giọng nói của cô gái trở nên cứng rắn hơn nói.

Chú chó tủi thân, nhưng vẫn nghe lời.

Cô gái lại nhìn về phía Mạnh Hồng Đan, "Chị gái, trước kia chúng ta đã từng gặp nhau, chị còn nhớ không?"

Mạnh Hồng Đan sững người, không nhớ ra.

"Có lần em cãi nhau với mẹ, bỏ chạy ra ngoài, bị một gã b**n th** quấy rối, là chị đã dẫn em vào cửa hàng tiện lợi, tránh được người đó.

"Sau đó chị còn mời em ăn cơm, còn an ủi em nữa."

Mạnh Hồng Đan nghĩ lại, hình như thật sự có chuyện như vậy.

"Không ngờ, gặp lại thì em đã đi rồi."

Mạnh Hồng Đan thở dài, lúc đó cô còn khuyên cô gái phải sống thật tốt.

Cô gái buồn bã, "Đúng vậy, lúc đó em quá bốc đồng, chỉ nghĩ đến việc thoát khỏi gia đình , lại quên mất còn có một người bạn nhỏ cũng là người thân của em đang đợi em."

"Chị gái, sau này quả bóng nhỏ làm phiền chị nhé."

Cô gái nói với Mạnh Hồng Đan: "Quả bóng nhỏ rất thông minh, em đã nói với nó rồi, sau này sẽ không tự ý chạy ra ngoài nữa, nó cũng ăn rất ít, rất dễ nuôi."

Cô gái lải nhải dặn dò, cuối cùng, trước khi rời đi, cô cúi đầu với Mạnh Hồng Đan, "Chị gái, quả bóng nhỏ nhờ chị chăm sóc nhé."

Nói xong, cô gái biến mất tại chỗ.

Cảm nhận được mùi hương quen thuộc biến mất, quả bóng nhỏ lo lắng đi đi lại lại, cuối cùng đột nhiên tiến lại gần Mạnh Hồng Đan.

Ngửi thấy mùi hương quen thuộc phảng phất trên người Mạnh Hồng Đan, quả bóng nhỏ như tìm về được chủ nhân của mình cuối cùng cũng bình tĩnh lại, ngoan ngoãn cuộn tròn trong lòng Mạnh Hồng Đan.

Mạnh Hồng Đan hơi sững người, sau đó mới phản ứng lại.

Vừa rồi cô gái nói nhiều như vậy với cô, là muốn để chú chó biết rằng cô là người quen.

"Đại sư, cô gái kia…"

Mạnh Hồng Đan muốn hỏi về nơi cô gái kia sẽ đến.

Kỷ Dao Quang nhìn cô gái đã đến bên cạnh mình, nói: "Yên tâm đi, tôi sẽ đưa cô ấy đi đầu thai."

"Tốt quá, cảm ơn cô."

Mạnh Hồng Đan thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó cô đánh thưởng , rồi mới rời khỏi livestream.

[Đây là vòng luân hồi của vận mệnh sao, Mạnh Hồng Đan cứu cô gái một lần, chó của cô gái cũng cứu Mạnh Hồng Đan một lần.]

[Hãy làm nhiều việc thiện, cũng đừng cầu báo đáp , phúc báo ắt sẽ đến với mình .]

[Nhưng mọi người ra ngoài vẫn phải cẩn thận một chút , tốt nhất đừng quá tin tưởng người lạ. May cho cô gái Mạnh Hồng Đan là người tốt , nếu đổi lại là một người giả nhân giả nghĩa thì sự việc sẽ đi theo một hướng khác rồi .]
 
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh Sát
Chương 175: Chương 175



[Đúng vậy, không thể không phòng bị vì không thể nói trước được điều gì. Ở đâu cũng có người này người kia.]

[Mong kiếp sau cô gái có thể hạnh phúc hơn một chút, may mà chú chó kiếp này đã gặp được người tốt bụng.]



"Quẻ cuối cùng, mọi người chuẩn bị đi, tôi bắt đầu phát đây."

Kỷ Dao Quang nói xong, liền phát túi phúc cuối cùng.

Kênh hệ thống nổi lên dòng chữ thông báo :

“Chúc mừng 【 Bố của bé gái bị lạc đường ở huyện Khang Phương 】đã may mắn nhận được túi phúc có thể, nối mạch.”

Kỷ Dao Quang lựa chọn nối mạch .

Đối phương kết nối , màn hình chia đôi, đầu bên kia màn hình là một người đàn ông trung niên tiều tụy.

Thấy mình đã giành được túi phúc , được quyền kết nối, người đàn ông trung niên kích động không thôi.

"Đại sư, xin chào, đại sư, đại sư."

Người đàn ông trung niên kích động vô cùng.

Kỷ Dao Quang lặng lẽ vẽ một lá bùa, để đối phương bình tĩnh lại, "Xin chào, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho ông ?"

"Xin chào, tôi tên là Vương Kiến Quần, năm nay 40 tuổi, tôi có một cô con gái 8 tuổi, nhưng mấy hôm trước, con bé đột nhiên mất tích."

Vương Kiến Quần ôm mặt khóc nức nở.

[Tôi đã xem tin tức này rồi, nghe nói là lúc tan học, đột nhiên biến mất . Gia đình đã huy động rất nhiều người tìm , nhưng vẫn là không thấy .]

[Đáng sợ quá, mới tám tuổi, không phải bị bắt cóc đem bán chứ.]

[Tôi cảm thấy rất có khả năng, Kỷ đại sư mau xem bói xem con bé ở đâu, đã mất tích ba ngày rồi, nếu vẫn còn tìm không ra , sợ là đã gặp chuyện không may .]

[Chắc là vậy rồi…]

Nga

Kỷ Dao Quang cẩn thận nhìn tướng mạo của Vương Kiến Quần, hơi nhíu mày.

Sau đó, cô nói: "Con gái ông , có phải do bố ông hỗ trợ chăm sóc không?"

"Đúng đúng đúng."

Vương Kiến Quần liên tục gật đầu, "Vì tôi và vợ phải đi làm ở thành phố, không có thời gian, nên con bé đều do ông nội nó chăm sóc."

"Năm nay con bé đi học, ở trong huyện, tôi còn đặc biệt thuê nhà cho ông cháu hai người , để tiện đi học , chỉ mong con bé học hành chăm chỉ, nhưng mà con bé, cứ thế mà mất tích hu hu hu."

Vương Kiến Quần khóc không thành tiếng.

Kỷ Dao Quang nhíu mày, "Người đầu tiên phát hiện con bé mất tích, là bố của ông ?"

"Đúng vậy."

Vương Kiến Quần nói: "Là bố tôi, hôm đó ông ấy đến đón cháu, kết quả con bé không ở trường."

"Sau đó , gia đình xin kiểm tra camera giám sát, con bé ở cổng trường, đột nhiên biến mất."

"Vì chuyện này, bố tôi rất tự trách, nhưng vợ tôi lại cứ trách tôi, nói chúng tôi nên đưa con bé đi theo bên cạnh."

Lời nói của Vương Kiến Quần mang theo vài phần phiền muộn.

Con gái mất tích đã khiến ông ấy kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần, mệt mỏi hơn nữa, là những cuộc cãi vã triền miên giữa hai vợ chồng .
 
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh Sát
Chương 176: Chương 176



[Ơ… những chuyện này không phải điều tra một chút là biết sao? Kỷ sư sao lại hỏi này đó ? Bây giờ trọng điểm không phải là tìm con bé sao? Chậm một giây con bé lại thêm một phần nguy hiểm !]

[Đúng vậy, cứ nói chuyện thế này, nội tạng của con bé biết đâu đã bị móc ra và đưa ra nước ngoài rồi.]

[Có một nói một , không có khả năng nuôi con thì đừng sinh con, sinh ra rồi lại ném cho người già chăm sóc, thà không sinh còn hơn, có biết trẻ em đang trong độ tuổi dựa dẫm vào bố mẹ lại bị bố mẹ để lại cho ông bà chăm sóc sẽ buồn đến mức nào không?]

"Đại sư, đúng vậy, cô mau giúp tôi xem con bé ở đâu."

Vương Kiến Quần kích động nói.

Kỷ Dao Quang mím môi, "Con gái anh, đang ở trong huyện."

Sau đó, Kỷ Dao Quang nói ra một địa chỉ.

Vương Kiến Quần chớp chớp mắt, địa chỉ này không quá xa, chỉ nằm gần khu huyện thành nơi gia đình họ sinh sống.

"Ông mau đi đi, nhưng ông phải chuẩn bị tâm lý trước cho thật tốt ."

Kỷ Dao Quang nói.

Vương Kiến Quần hơi khó hiểu, nhưng không kịp hỏi, dù sao con gái vẫn là quan trọng nhất . Ông ấy vội vã chạy tới địa chỉ mà Kỷ Dao Quang cung cấp .

Vợ của Vương Kiến Quần, Lưu Hồng, biết được tung tích của con gái, cũng đi theo.

Hai người lái xe máy, đến địa chỉ đó.

Đây là một khu chung cư vắng vẻ, người dân xung quanh gần như đã chuyển đi hết.

Lưu Hồng mắt đỏ hoe, "Ô ô ô, con gái tôi! Đồ khốn, đừng để tôi biết là ai bắt cóc con bé, tôi nhất định sẽ lột da hắn!"

[Theo lý mà nói , lúc này không nên báo cảnh sát, cùng cảnh sát tới đây sao ?]

[Con mình mất tích mấy ngày , dùng hết khả năng và sự hỗ trợ của mọi người cũng không tìm thấy , vất vả lắm mới có tin tức, làm sao bình tĩnh chờ đợi được nữa .]

[Chính xác]

Kỷ Dao Quang chỉ dẫn hai người tìm đến nơi đó, đây là góc khuất của khu chung cư, xung quanh toàn là cây cối, bình thường cũng không có ai đến, quả thực là nơi gây án lý tưởng.

“Ô ô ô, không cần, không cần a!”

Tiếng hét của một bé gái vang lên.

Tim Lưu Hồng và Vương Kiến Quần thắt lại, giọng nói này, là con gái của họ!

Nghe thấy giọng nói này, hai vợ chồng lập tức giật cửa ra.

Vừa vào trong, Vương Kiến Quần liền nhìn thấy bóng lưng một người đàn ông đang giở trò đồi bại với con gái mình, định c** q**n áo của con bé.

"Súc sinh! Tao đánh c.h.ế.t mày!"

Mắt Vương Kiến Quần đỏ ngầu, không kịp làm ra bất kỳ suy nghĩ cùng tự hỏi nào , vội vã lao lên , tiện tay cầm lấy một thứ gì đó, đập mạnh vào lưng người đàn ông.

Rầm một tiếng, người đàn ông bị đập ngã xuống đất.

[Súc sinh, con bé mới tám tuổi, đánh hay lắm !]
 
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh Sát
Chương 177: Chương 177



[Tranh thủ lúc cảnh sát chưa đến, đánh cho hắn sống dở ch.ế.t dở đi, có thể khiến cho hắn trở thành thái giám thì càng tốt . Nhưng cần nhanh tay lên , nếu không lát nữa cảnh sát đến sẽ không có cơ hội đâu. Chúng tôi đều đứng về phía chính nghĩa , sẽ không ai khai ra hai người !]

[Nhìn bóng lưng này, chắc cũng lớn tuổi rồi, đã già rồi còn có tâm tư làm chuyện như vậy, đúng là người dù già đi nhưng bản chất đã ăn vào trong m.á.u sẽ không bởi vậy mà bị tiêu ma !]

Vương Nhã Lệ nhìn thấy bố mẹ xuất hiện, lập tức òa khóc, "Mẹ, mẹ ơi."

"Lệ Lệ."

Lưu Hồng lao đến, ôm chầm lấy Vương Nhã Lệ, che mắt con bé lại, không cho con bé nhìn thấy.

Đồng thời an ủi: "Lệ Lệ, mẹ ở đây, đừng sợ, bố đã đánh gục người xấu rồi, đừng sợ."

Vương Kiến Quần nhìn con gái như vậy, càng thêm đau lòng.

Đồng thời, ông không dám nghĩ đến, ba ngày con bé mất tích, tên súc sinh c.h.ế.t tiệt này, có phải đã làm những chuyện đó rồi không.

Càng nghĩ càng tức, Vương Kiến Quần lại đập mạnh vào lưng người đó vài cái.

Cho đến khi người đang bị ông ta đánh vì quá đau nên mở miệng r*n r* xin tha : "Kiến Quần, Kiến Quần, là bố, bố của con đây . Đừng đánh nữa!"

Nghe thấy giọng nói này, Vương Kiến Quần sững người, không thể tin nổi , sau đó tiến lên, lật người đàn ông đang bị đánh lại.

Lão Vương ôm đầu vừa bị đánh trúng đang chảy máu, tức giận chỉ vào Vương Kiến Quần, "Đồ bất hiếu ! Mày muốn đánh c.h.ế.t tao à!"

"Bố, sao lại là bố ? Sao bố lại ở đây?"

Vương Kiến Quần không thể tin nổi.

Lão Vương nghe thấy câu hỏi này, hơi cứng người, sau đó biện minh: "Tao không phải tìm được nơi này sao. Vừa định đưa Lệ Lệ về nhà , thì hai đứa xông vào rồi!"

[Má ơi, không phải như tôi nghĩ đấy chứ ? Ông ta không phải là ông nội ruột sao ?]

[Lời nói chó má gì vậy ? Vừa rồi con bé khóc to như vậy, ở bên ngoài còn nghe thấy rõ rành rành . Hơn nữa quần áo của nó sắp bị ông ta l*t s*ch rồi, còn nói là định đưa về ? Quỷ tin lời ông ta sao ? Ông ta đây là coi thường chỉ số thông minh của con trai ruột và con dâu ông ta hay là nghĩ mắt hai người đó bị mù ? Hoặc là cả hai ? ]

[Ghê tởm c.h.ế.t mất, hóa ra là người trong nhà gây án, ông nội này thật đáng chết!]

Những người đang xem phòng phát sóng trực tiếp chứng kiến toàn bộ sự việc một chút cũng không tin những gì được thốt ra từ miệng lão Vương .
 
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh Sát
Chương 178: Chương 178



Vương Kiến Quần lại luống cuống.

Lão Vương muốn đưa Lệ Lệ về ? Nhưng mà những gì họ vừa nhìn thấy khi đến đây nên giải thích thế nào ?

Hơn nữa, Lệ Lệ lúc đó phản kháng dữ dội như vậy, có nghĩa là điều lão Vương nói không phải sự thật .

Sự thật là những gì chính mắt họ nhìn thấy .

Nhưng, lão Vương là bố ruột của ông ta !

"Vương Đức Phát, ông có còn là con người nữa không ! Súc sinh!"

Lưu Hồng vừa an ủi con gái, vừa quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông có ý định tấn công tình d.ụ.c con gái bé nhỏ của mình vậy mà lại là bố chồng mình.

Bà tức giận vô cùng, "Trước kia tôi đã cảm thấy ông già nhà ông có vấn đề, bây giờ còn giấu con bé đi, tự biên tự diễn trò này. Để làm gì ? Để là gì ông đã biết chưa !"

"Vương Kiến Quần, báo cảnh sát, nhất định phải báo cảnh sát!!"

Bà thực sự không chịu nổi nữa rồi, thật ra trước kia, khi vợ chồng họ còn ở chung với bố chồng , Vương Đức Phát đã từng nhiều lần nhân cơ hội không ai để ý mà động tay động chân với bà ấy .

Nga

Nhưng bà ấy lại không dám nói với chồng , vì sự việc không xảy ra trước mắt , nói chồng bà ấy cũng không tin, nghĩ rằng bà ta trách oan bố mình . Vì vậy bà ấy mới từ bỏ làm rõ chuyện này , mà bàn với chồng Vương Kiến Quần ra ngoài làm ăn để tránh .

Bà cứ tưởng bà là người ngoài, nên Vương Đức Phát mới làm ra những hành động như vậy.

Nhưng bà không ngờ, Vương Đức Phát vậy mà phát rồ đến mức ngay cả cháu gái ruột của mình , cháu gái có cùng m.á.u mủ với mình cũng không tha !

Đúng là một tên súc sinh!

Không ! Súc sinh cũng không bằng !

"Ô ô ô, mẹ ơi."

Vương Nhã Lệ ôm Lưu Hồng, khóc nức nở, sợ hãi không dám nhìn Vương Đức Phát.

Vương Kiến Quần nghẹn ngào, "Vợ, ông ấy …"

"Được, ông ta là bố ông , ông không muốn ông ta vào tù, vậy thì để tôi . Tôi sẽ báo cảnh sát! Hơn nữa tôi còn muốn ly hôn với ông !"

Lưu Hồng tức giận đến run tay, lấy điện thoại ra định báo cảnh sát.

Vương Đức Phát thấy vậy, vội vàng giành lấy, "Con dâu, sao con lại như vậy, bố đã nói rồi, bố tìm thấy Lệ Lệ, định đưa con bé về, sao con lại trở mặt không nhận người bố chồng này vậy ?"

Nhưng không cần chờ Lưu Hồng nói thêm bất cứ điều gì , ngay sau câu hỏi đó của ông ta, đáp lại chính là tiếng còi cảnh sát.

"Ai ? Ai báo cảnh sát!"

Vương Đức Phát nghiến răng nghiến lợi.

"Tôi . Tôi báo."

Giọng nói thản nhiên của Kỷ Dao Quang truyền ra từ điện thoại.
 
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh Sát
Chương 179: Chương 179



Vương Kiến Quần nghe thấy giọng nói, đột nhiên nhớ ra mình nhận được địa chỉ liền vội vàng chạy tới , quên chưa tắt livestream. Vậy chẳng phải, tất cả những gì vừa mới xảy ra đều bị người khác chứng kiến rồi sao ?

Trong lòng ông giật thót, biết là xong rồi, bố mình, nhất định phải vào tù rồi.

[Thật ghê tởm, người bố này, đúng là cha nào con nấy, con gái mình thành ra như vậy rồi, mà vẫn do dự không muốn báo cảnh sát.]

[Hừ, may mà người mẹ kiên quyết, vì bảo vệ con gái đã hành động cứng rắn , không dung túng cho kẻ làm hại đến con mình . Một người bố như vậy, không cần cũng thế.

[Mù luật, chuyện như vậy mà còn định không báo cảnh sát]

Cửa bị người mở ra từ bên ngoài.

Một đội cảnh sát đi vào, nhìn bốn người trong phòng, lạnh lùng nói rõ mục đích đến đây.

" Có người cử báo rằng tại đây xảy ra vụ cưỡng h.i.ế.p trẻ vị thành niên, hơn nữa còn có chứng cứ rõ ràng . Mời mọi người phối hợp cùng chúng tôi đến cơ quan chức năng để tiến hành điều tra và làm rõ sự việc ."

Cảnh sát nói xong, vẫy tay, vài cảnh sát tiến lên, định mời hai bố con nhà họ Vương ra ngoài.

"Cảnh sát, tôi bị oan."

Đến lúc này, Vương Đức Phát vẫn còn cố gắng quỷ biện : "Tôi thực sự là đến tìm cháu gái tôi, bây giờ đã tìm thấy rồi , đang chuẩn bị đưa nó về nhà ."

"Tôi là ông nội ruột của nó, chúng tôi là người một nhà, nên không làm phiền các anh."

Không biết nên khen Vương Đức Phát dũng cảm hay nên nói Vương Đức Phát ngu ngốc nữa . Ông ta nói xong cư nhiên còn thật sự định nghênh ngang đi qua cảnh sát mà rời đi.

Cho rằng lực lượng cảnh sát đều là kẻ ngốc cả sao , dám nghĩ rằng lý do sứt sẹo của ông ta có thể qua mặt được bọn họ ?

Sau đó , ' Vương Đức Phát dũng cảm của chúng ta ' đã ' bất hạnh ' bị cảnh sát chặn lại, "Có vấn đề hay không, đều mời đi theo chúng tôi một chuyến."

Vương Đức Phát không còn cách nào khác, đành phải mặt mày ủ rũ đi theo.

Cảnh sát cầm điện thoại, nhìn về phía Kỷ Dao Quang trong phòng livestream.

"Cô nói vụ án có tính chất như thế này , không phải chỉ có một mình ông ta làm , nạn nhân cũng không phải chỉ có cô bé kia . Vậy những người còn lại đâu ?"

Khi Kỷ Dao Quang cử báo , không chỉ riêng vụ án Vương Đức Phát gây ra mà còn nhiều vụ án trẻ nhỏ mất tích gần đây cùng lúc được đưa ra ánh sáng .

Kỷ Dao Quang chỉ dẫn họ đến phía sau tòa nhà bỏ hoang, ở một nơi nhìn rất bình thường, quét lớp tro bụi bên trên mặt sàn đi, cảnh sát phát hiện bên dưới vậy mà lại có thiết kế một nắp hầm ngầm .
 
Back
Top Bottom