Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh Sát

Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh Sát
Chương 160: Chương 160



Cảnh tượng này trong mắt người khác, ngoài sự khiếp sợ , kinh ngạc, chính là sự tiếc nuối.

"Haiz, bà ấy quá đau lòng , có lẽ đã không còn tình táo nữa rồi . Thật đáng thương !"

"Con thấy chưa, nếu có gì khó khăn nhất định phải cùng ba mẹ nói , tuyệt đối đừng giữ trong lòng rồi nghĩ quẩn . Dù có chuyện gì xảy ra , chúng ta sẽ cùng con giải quyết, không bao giờ được nghĩ đến tự sát đâu đấy . Nếu không ba mẹ sẽ giống như bà ngoại của bạn kia. Biết chưa ?"

Có người thổn thức , có người lấy chuyện này làm tấm gương để dạy dỗ con cái mình.

Đoạn Vũ cùng bà ngoại về nhà, vẫn ăn cơm như bình thường , mặc dù cậu không còn cảm nhận được bất cứ một mùi vị nào cả.

Ăn xong, như thường lệ, tắm rửa, vào phòng ngủ. Hết thảy đều như mọi ngày bình thường.

Trước khi ngủ, bà ngoại còn dặn cậu đặt báo thức, ngày mai đừng dậy muộn.

"Vâng."

Trước khi vào phòng, Đoạn Vũ đột nhiên nói với bà ngoại: "Bà ngoại, bà phải chiếu cố tốt bản thân mình ."

Bà cụ im lặng một lúc, mỉm cười nói: "Bà biết rồi."

Suốt một đêm kia, bà cụ hơn bảy mươi tuổi, cả đêm không ngủ, bà cũng không dám mở cánh cửa căn phòng đó ra xem.

Sáng hôm sau thức dậy, bà vẫn như thường lệ mở cánh cửa kia gọi cháu trai dậy, nhìn giường ngủ sạch sẽ gọn gàng, bà cụ hơi hơi nghẹn ngào, sau đó đi nấu cơm như bình thường.

Trong miệng vẫn còn nhắc mãi :"Bà phải chiếu cố tốt bản thân mình."

Từ ngày có người chứng kiến bà ngoại của thiếu niên kia lẩm bẩm một mình , không ai còn nhìn thấy cảnh bà cụ đứng ở cổng trường ngóng nhìn thật lâu đón cháu ngoại cùng về nhà nữa.

Có người nói , bà cụ đã không còn tỉnh táo nữa , có lẽ ngày đó bà cụ nghĩ đã đón được cháu ngoại rồi nên không đến nữa .

Chỉ có bà ngoại của thiếu niên biết, bà sẽ không bao giờ đón được người mà bà muốn đón nữa. Đứa cháu ngoan ngoãn của bà đã thật sự rời đi rồi !

Sáng sớm .

Đội cứu hỏa thành phố Kinh Thị.

Lôi Anh Hào khi thức dậy vào buổi sáng, phát hiện trong tủ đồ của mình có thêm hai thứ.

Thuốc giảm đau và một bức thư.

Anh mở bức thư ra, bên trong viết: "Chú, cháu rất xin lỗi vì đã khiến chú bị thương, thuốc giảm đau này, mong chú sẽ không bao giờ phải dùng đến, cuối cùng, cháu muốn cảm ơn chú, chú là một người lính cứu hỏa tốt."

Bức thư không có tên người gửi, nhưng Lôi Anh Hào biết là ai viết.

"Nhóc con, kiếp sau đừng tự tử nữa đấy."

Lôi Anh Hào lẩm bẩm, cất bức thư và thuốc giảm đau đi, sau đó lại bắt đầu huấn luyện hàng ngày.
 
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh Sát
Chương 161: Chương 161



"Về rồi à."

Kỷ Dao Quang thức dậy, nhìn thấy Đoạn Vũ , ngáp một cái.

Đoạn Vũ gật đầu.

Tiếp theo, Hàn Văn cũng đến.

Nga

" Các người liền ở một bên tự chơi đi ."

Kỷ Dao Quang đếm đếm, bây giờ đã có sáu hồn ma rồi, không tệ !

Luyện công xong, Kỷ Dao Quang thắp một nén nhang cho Tổ sư gia, sau đó cô tự tính cho mình một quẻ, biết hôm nay lại có không ít người đến cửa.

Không lâu sau, có tiếng gõ cửa.

Bây giờ không cần Kỷ Dao Quang tự mình ra mở cửa nữa, cô đưa sáu hồn ma về đạo quan, cũng không phải để trở thành tiểu tổ tông ngày ngày cung phụng .

Ai cũng phải làm việc !

Đoạn Vũ chủ động đi mở cửa.

Ngụy Kiến Minh ngơ ngác nhìn cửa tự động mở ra, nhìn về phía Kỷ Dao Quang ở đằng xa, cười nói: "Kỷ đại sư, lâu rồi không gặp, đạo quan của cô đã sửa chữa lại rồi sao . Còn rất theo kịp trào lưu , cửa tự động cũng lắp rồi này ."

"Không phải cửa tự động."

Kỷ Dao Quang không để ý lắm trả lời.

Ngụy Kiến Minh sững người, không phải cửa tự động, vậy ai mở cửa cho ông ta?

Ngụy Kiến Minh đầu óc bắt đầu đi thiên , cảm giác như có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào mình.

Nhưng Ngụy Kiến Minh không kịp nghĩ nhiều, đã bị Kỷ Dao Quang dẫn đi thắp nhang.

Những người đến tìm Kỷ Dao Quang, việc đầu tiên khi vào đạo quan chính là thắp nhang.

Thắp nhang xong, Ngụy Kiến Minh nói rõ mục đích đến đây, "Kỷ đại sư, thật sự nhờ có cô, may mà tôi về sớm, nếu không, mẹ tôi e rằng đã đi rồi."

"Ừm."

Kỷ Dao Quang thản nhiên nói: "Vậy nên hôm nay ông đến, là vì mẹ của ông ."

"Đúng đúng đúng." Ngụy Kiến Minh liên tục gật đầu, "Ở đây cô có bùa hay linh vật nào có thể bảo vệ sức khỏe , cầu bình an không? Tiền không là vấn đề ."

Kỷ Dao Quang đương nhiên biết Ngụy Kiến Minh không thiếu tiền.

"Tôi có mấy lá bùa bình an, nhưng hiện tại sức khỏe của mẹ ông đã yếu lắm rồi , bùa chú không còn có tác dụng nhiều đối với bà ấy , tốt nhất là có ngọc thạch làm pháp khí, mới có tác dụng rõ ràng ."

Kỷ Dao Quang cũng không phải không thể chính mình mua, nhưng mà ai bảo cô nghèo quá!

"Ngọc? Không vấn đề gì, lát nữa tôi sẽ bảo trợ lý mang đến, đến lúc đó lại làm phiền Kỷ đại sư rồi!"

Ngụy Kiến Minh cảm kích nói.

Kỷ Dao Quang xua tay, "Chuyện nhỏ thôi."

Nói là làm, Ngụy Kiến Minh liền mang đến một khối ngọc bội nguyên khối, khối ngọc này dùng để làm bùa hộ mệnh hoàn toàn dư dả, phần còn lại, đương nhiên là Ngụy Kiến Minh muốn ' hối lộ ' Kỷ Dao Quang.
 
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh Sát
Chương 162: Chương 162



Nhưng Kỷ Dao Quang không phải người thích chiếm tiện nghi của người khác, đã lấy tiền của Ngụy Kiến Minh rồi, sẽ không lấy thêm nữa.

Vì vậy, phần còn lại, Kỷ Dao Quang làm thêm một lá bùa hộ mệnh nhỏ cho Ngụy Kiến Minh.

Ngụy Kiến Minh nhận được, trong lòng vô cùng khâm phục Kỷ Dao Quang, đồng thời cảm thấy có thể qua lại nhiều hơn với Kỷ Dao Quang, tuyệt đối trăm lợi mà không có một hại .

Còn mẹ của Ngụy Kiến Minh, sau khi đeo bùa bình an, mắt thường có thể trông thấy sức khỏe ngày càng tốt hơn, một tháng sau, bác sĩ kinh ngạc nói có thể xuất viện rồi.

Nga

Ngụy Kiến Minh biết tin vui này, lại đến đạo quan của Kỷ Dao Quang "tiêu tiền" một phen, ' đóng góp ' không ít hương khói .



Sau khi Ngụy Kiến Minh rời đi, Vu Ái Hoa dẫn theo Chu Ngọc Đường, nói đúng hơn hiện giờ đã là Vu Ngọc Đường đến.

Sau khi thắp nhang, Vu Ái Hoa kể lại tình hình.

"Tôi và chồng cũ đã ly hôn rồi, lúc đầu ông ta không chịu ly hôn, sợ tôi chia tài sản của ông ta."

"Ông ta là người làm ăn lâu như vậy , nhưng có lẽ đầu óc đã bị cuộc sống xa hoa và những người đàn bà đó làm cho mụ mị , ngoại tình lại ngoại tình một cách công khai như vậy , thật sự tưởng tôi sống thiếu ông ta thì không được , là quả hồng mềm mặc ông ta nắn trong bóp dẹt . Tôi đã thuê luật sư, thu thập bằng chứng ngoại tình của ông ta và nộp lên, muốn ly hôn hay không ly hôn cũng không phải là việc ông ta có thể quyết định ."

Kỷ Dao Quang gật đầu, "Mừng là bà đã thông suốt rồi."

"Đúng vậy, Ngọc Đường xem như đã xuống địa phủ đi dạo một vòng , may mắn còn có thể quay lại . Trong tình hình như vậy, tôi còn không nghĩ thông, thì tôi còn là người nữa sao?"

Vu Ái Hoa nhìn con trai mình, "Trước kia chưa ly hôn, mỗi ngày tôi chỉ nghĩ làm sao để con trai thi đỗ đại học tốt, rồi khiến chồng cũ hồi tâm chuyển ý."

"Bây giờ tôi đã nghĩ thông rồi, đàn ông đã ăn phân rồi, có hồi tâm chuyển ý quay lại cũng chỉ khiến người ta cảm thấy ghê tởm, còn con cái, khỏe mạnh tồn tại là tốt rồi. Còn những việc khác , liền tuỳ nó đi thôi ."

Kỷ Dao Quang rất tán thành suy nghĩ hiện tại của Vu Ái Hoa.

Cô vẫy tay với Vu Ngọc Đường, Vu Ngọc Đường hơi đỏ mặt, chị gái này, thật xinh đẹp.

"Bạn nhỏ." Kỷ Dao Quang xoa đầu Vu Ngọc Đường, "Sau này, phải ngoan ngoãn , cùng mẹ sống thật tốt , biết không ?"

"Vâng vâng, chị , em biết rồi, em sẽ chiếu cố mẹ thật tốt, không để ai bắt nạt mẹ!"

Vu Ngọc Đường kiên định nói.
 
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh Sát
Chương 163: Chương 163



Cậu có thể cảm nhận được, mẹ đang thay đổi vì cậu, lần này không chỉ đi cùng cậu đến xin lỗi bạn học, còn mua cho cậu rất nhiều đồ ăn vặt, để cậu cùng các bạn ăn .

Trước kia vì mẹ, các bạn học đều không dám đến gần cậu, bây giờ lại ngày càng thích cậu, còn có người rủ cậu đi chơi bóng rổ.

Tuy rằng mẹ vẫn nghiêm khắc trong những việc yêu cầu nghiêm khắc để uốn nắn cậu , nhưng cậu không hề ghét, vì chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, thời gian còn lại sẽ tuỳ cậu sắp xếp .

"Ừm, giỏi lắm."

Kỷ Dao Quang khen ngợi, sau đó quay sang nói với Vu Ái Hoa: "Tôi đã khai sáng cho cậu bé rồi, trước kia cô hỏi cậu bé có thể thi đỗ Thanh Hoa không, bây giờ tôi có thể nói với cô, có thể."

Vu Ái Hoa nghe vậy, đầu tiên là vui mừng, sau đó cảm ơn, thản nhiên nói: "Đại sư, không giấu gì cô, bây giờ tôi không còn chấp niệm lớn như vậy nữa, mọi chuyện cứ để tự nhiên. Tuỳ theo sức thằng bé thôi ."

Trò chuyện thêm một lúc nữa, Vu Ái Hoa dẫn con trai rời đi.

Phương Uyển lại đến, cô đến để nói với Kỷ Dao Quang: "Đại sư, tôi tìm được việc rồi!"

Kỷ Dao Quang cười nói: "Tôi đã nói rồi mà, nhất định sẽ tìm được."

Phương Uyển thắp nhang, cảm khái nói: "Nếu không gặp được cô, e rằng tôi đã c.h.ế.t ở công ty đó rồi."

Làm sao có thể xin vào công ty này.

Nhưng tất cả đều là do số phận sắp đặt, để cô gặp được Kỷ Dao Quang.

Sau khi Phương Uyển rời đi, Kỷ Dao Quang tính toán, hôm nay không còn ai đến nữa.

Vì vậy liền xuống núi, đi giúp Từ Tố Nguyệt xử lý di sản.

Có chữ ký của Từ Tố Nguyệt, lại có công chứng, vấn đề di sản nhanh chóng được giải quyết.

Xử lý xong, Kỷ Dao Quang đang định lên núi, thì tình cờ gặp Tư Lâm.

"Thật trùng hợp, lại gặp nhau rồi."

Tư Lâm sảng khoái nói với Kỷ Dao Quang: "Có thời gian không? Mời cô uống cà phê."

"Tôi thích uống nước đun sôi để nguội hơn."

Kỷ Dao Quang thản nhiên nhìn Tư Lâm.

Nhưng cô vẫn tìm một chỗ, ngồi nói chuyện với Tư Lâm.

Chủ yếu là tò mò kết quả xử phạt của đám người Trương Ngọc.

Tư Lâm cũng đoán được mục đích của cô , vì vậy không vòng vo , vừa ngồi xuống liền nói: "Trương Ngọc và Trương Thanh Vân sau khi bị chúng tôi bắt về, vẫn luôn im lặng, đến hôm qua, đã tự bạo."

"Ừm."

Kỷ Dao Quang thản nhiên nói, giọng điệu không chút gợn sóng.

"Cô không thấy kỳ lạ sao?"

"Có gì kỳ lạ đâu."

Kỷ Dao Quang khó hiểu.

Tư Lâm nghẹn lời, được rồi, ngẫm lại dù sao cô gái này cũng là người trong nghề , chuyện muốn biết tự nhiên sẽ biết . Đúng là không có gì đáng ngạc nhiên cả.
 
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh Sát
Chương 164: Chương 164



Tư Lâm chuyển chủ đề, "Sư phụ của cô có phải đã giá hạc về tây rồi không? Hiện tại đạo quan chỉ còn một mình cô, có hứng thú đến cơ quan đặc biệt của chúng tôi làm việc không?"

"Anh điều tra tôi?"

Kỷ Dao Quang nhìn Tư Lâm, đáy mắt mang theo chút lạnh lẽo.

Tư Lâm cười gượng, "Sao có thể gọi là điều tra, tôi đây là tìm hiểu, tìm hiểu , biết không ?"

Không phải cũng giống nhau sao.

Kỷ Dao Quang không định tiếp tục dây dưa với Tư Lâm về vấn đề này, quay lại câu hỏi trước đó của Tư Lâm.

"Vì anh đã điều tra tôi rồi, chắc anh cũng biết, sư phụ tôi không chỉ để lại cho tôi một đạo quan, mà còn để lại cho tôi hai trăm năm mươi đạo quan đang bị hoang phế cùng một món nợ nần khổng lồ , mới bớt đi một phần mười , hiện tại còn nợ chín trăm triệu ."

"Nếu anh có thể giúp tôi trả chín trăm triệu , tôi sẽ đi với anh."

"Cái gì? Chín trăm triệu!"

Tư Lâm không thể tin nổi, toàn bộ Cục Quản lý Đặc thù của bọn họ bán đi cũng chưa chắc có giá trị lớn như vậy.

Trong nháy mắt khi nghe đến con số thiên văn kia , Tư Lâm liền quyết định quay xe : "Thật ra ... cũng không cần vội như vậy, cô cứ chăm chỉ livestream, từ từ kiếm tiền ha."

"Có điểu , Cục Quản lý Đặc thù của chúng tôi, quả thực rất cần nhân tài như cô."

"Nếu cô không ngại, sau này tôi sẽ giới thiệu cho cô một vài công việc coi như làm thêm ngoài giờ tăng thu nhập ."

Tư Lâm tối qua đã xem lại bản lưu lại phòng phát song trực tiếp của Kỷ Dao Quang.

Anh ta là cảm thấy, năng lực của Kỷ Dao Quang đúng là không tồi, chỉ là món nợ này cùng ... quá nhiều. Tuy là thèm nhân tài như khát , nhưng cũng không thể thay đổi được một sự thật là bọn họ ... nghèo a . Không thể ' phùng má giả làm kẻ mập ' được !

"Chuyện này không thành vấn đề."

Có thể kiếm tiền, Kỷ Dao Quang đương nhiên không có lý do gì mà từ chối.

Thương lượng xong với Tư Lâm, Kỷ Dao Quang liền lên núi.

Nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm, Kỷ Dao Quang liền tiếp tục livestream.

Hôm nay đến chín trăm triệu với Tư Lâm, Kỷ Dao Quang lại một lần nữa cảm thấy , kiếm tiền là việc ' lửa sém lông mày ' , cần phải chăm chỉ hơn !

【 Mèo Ú lém lỉnh 】tiến vào phòng phát sóng trực tiếp

【 Ngân hà rực rỡ 】tiến vào phòng phát sóng trực tiếp

【Tứ nha đầu nhà lão Lý 】tiến vào phòng phát sóng trực tiếp

"Xin chào."

Kỷ Dao Quang vẫy tay với ống kính.

[Hôm nay cũng có thật sao?! May mà tôi luôn kiên trì chờ đợi, không bỏ lỡ !]

[Hôm nay nạn nhân sẽ lại là ai đây? Mọi người hãy cùng chờ đợi nhé !]
 
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh Sát
Chương 165: Chương 165



[Đại sư mau phát túi may mắn, gấp lắm rồi * xoa tay *, tôi đã không thể chờ đợi thêm được nữa rồi!]

Vừa mới livestream được một phút, số người trong phòng livestream đã lên đến 50 vạn.

Hiện tại số lượng fan của Kỷ Dao Quang đã ổn định ở mức 500 vạn , mỗi lần livestream sô liệu người xem đều có thể đạt mức trăm vạn .

Lượng người xem này, nếu so với toàn bộ người dùng nền tảng Douyin phát sóng trực tiếp , ngoại trừ một số ngôi sao ra, thì cũng được coi là khá tốt.

"Vậy tôi bắt đầu phát túi phúc nhé, mọi người chuẩn bị sẵn sàng."

Kỷ Dao Quang đếm, sau đó phát một túi phúc , ngay sau đó đã có người bắt được .

Kênh hệ thống nổi lên dòng chữ thông báo :

“Chúc mừng 【 Tiểu Viên Viên đam mê sân khấu】đã may mắn nhận được túi phúc có thể, nối mạch.”

Kỷ Dao Quang ấn kết nối , màn hình chia đôi.

[ Tiểu Viên Viên đã đến ! Hoan nghênh hoan nghênh!]

[Nạn nhân đầu tiên của ngày hôm nay đã xuất hiện, là Viên tỷ của chúng ta! Hahaha]

[Tha thứ cho tôi không nhịn được cười, Viên Viên tôi biết , cô ấy là người tin mấy chuyện này nhất, là một cô gái có thể chất cực kỳ xui xẻo !]

Đầu bên kia màn hình là một cô gái có ngoại hình thanh tú, Kỷ Dao Quang nhìn tên của cô ấy, đoán chừng, chắc là một nghệ sĩ biểu diễn sân khấu .

Quả nhiên, cô gái bên kia lên tiếng: "Kỷ đại sư xin chào, tôi tên là Phương Viên Viên, là một diễn viên hí kịch, bình thường cũng đăng tải một số hoạt động thường ngày trên Douyin."

"Ừm."

Kỷ Dao Quang gật đầu, trực tiếp hỏi: "Cô muốn tính chuyện gì?"

"Là thế này."

Phương Viên Viên nhìn trái nhìn phải, sau đó dè dặt nói: "Do tính chất nghề nghiêph , tôi thường xuyên phải dùng giọng, nên trước nay tôi đều hết sức giữ gìn , bảo vệ họng, bao nhiêu năm nay, ngoài ốm ra, họng tôi chưa từng gặp vấn đề gì."

"Nhưng mấy ngày nay, họng tôi lại rất đau, đi khám ở bệnh viện, nói là do tôi dùng họng với cường độ lớn nên xuất hiện vấn đề ."

"Sau đó tôi đã xin nghỉ phép, bình thường đều cố gắng hạn chế nói, nhưng dù vậy, họng tôi vẫn đau!"

[Có phải là bệnh cũ tích tụ, bùng phát một lần, thử xem bác sĩ Đông y đi, bây giờ Tây y thật sự không ổn]

[Lầu trên , Tây y trêu bạn , chọc bạn à , mà bạn này nọ với Tây y .]

[Biết đâu bị ma treo cổ bám vào người , nên mới bị đau họng]

Nhìn thấy làn đạn phỏng đoán , Phương Viên Viên bị doạ sợ .

Vì bản thân làm trong ngành nghề truyền thống, nên cô rất tin vào những câu chuyện ma quỷ truyền thống của Trung Quốc.
 
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh Sát
Chương 166: Chương 166



Phương Viên Viên thót tim, "Đại sư, có phải tôi thật sự bị nhập không?"

"Ngoài những điều này ra, còn gì khác nữa không?" Kỷ Dao Quang cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô ấy mà tiếp tục hỏi.

Phương Viên Viên suy nghĩ một chút, rồi nói: "Có, có một chuyện khá lạ . Bình thường khi tập luyện tôi cũng sẽ đến phòng tập , dù ở nhà có luyện một chút cũng không dám hát to , tránh làm phiền mọi người . Nhưng hôm qua , có một người hàng xóm đến tìm tôi, bảo tôi ban đêm hát nhỏ tiếng một chút, nhưng gần đây tôi gặp vấn đề về họng đều không hề luyện tập ."

"Hơn nữa để bảo vệ họng, tôi có thói quen ngủ khá sớm, đặc biệt là gần đây dang trong quá trình trị liệu hồi phục , nhưng người đó một hai nói rằng tôi hát đến mười hai giờ, ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến giấc ngủ của người đó ."

Phương Viên Viên nói xong, càng thêm căng thẳng.

Ban đầu cô còn tưởng là hàng xóm đến gây sự, bởi vì trước kia khi cô mới luyện cũng có chuyện hàng xóm đến than phiền .

"Chẳng lẽ …" Phương Viên Viên ấp úng.

[Phá án ! Chắc là bị một diễn viên hí kịch đã qua đời nhập vào . Mỗi đêm khi cô ấy đi ngủ đều sẽ hát, nên khi cô ấy tỉnh lại mới bị đau họng, mà cô ấy lại không biết nguyên nhân vì sao .]

[Đúng vậy đúng vậy, tôi cũng nghĩ là như vậy]

[Đáng sợ quá, nếu tôi là hàng xóm của cô ấy, chắc sẽ bị dọa chết]

Làn đạn liên tục đưa ra suy đoán.

Kỷ Dao Quang lại tiếp tục hỏi: "Mấy ngày trước khi cô bị đau họng, có phải cô đã mua một thứ gì đó ?"

"Mua thứ gì?"

Phương Viên Viên cẩn thận suy nghĩ, sau đó đột nhiên đứng bật dậy, "Tôi mua một bộ quần áo!"

Cô đi sang một bên, lục tìm một hồi, không lâu sau, cầm một bộ quần áo hơi cũ quay lại trước ống kính.

"Tháng sau tôi có một vở diễn, vở này diễn tả một câu chuyện có niên đại khá lâu về trước , kiểu dáng quần áo hiên nay đã có nhiều thay đổi, tôi muốn vai diễn của mình càng sát bản gốc , nên đã tìm kiếm và mua một bộ quần áo của niên đại đó trên mạng."

Phương Viên Viên nói.

[Đồ cũ , cả đời này tôi cũng sẽ không lại mua, trước kia tôi mua một bộ có kiểu dáng Âu Mỹ, kết quả mọi người đoán xem thế nào . Trên đó vậy mà còn dính máu!!!]

[Chuyện này tôi biết, rất nhiều đồ cũ được gom lại bán là quần áo đã qua sử dụng của người chết, đồ vật từ trên người người c.h.ế.t lấy xuống , thường có chút không sạch sẽ bám vào .]

[Trên lầu không hiểu thì đừng nói bừa, đây là chuyện từ khi nào rồi . Bây giờ căn bản là không còn lưu hành loại đó nữa .]
 
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh Sát
Chương 167: Chương 167



[Đây thật sự không phải nói bừa, rất nhiều bạn trẻ thích phục cổ , những kiểu dáng đó bây giờ làm gì còn chỗ nào sản xuất nữa , chỉ có đặt may thôi , mà đặt may thì chi phí giá thành lại khá cao, cách đơn giản nhất là ở mấy chỗ bán quần áo cũ lùng sục , mua về sau đó tân trang, hơi mất công một chút , nhưng tiết kiệm .]

[Quá xui xẻo , vì cái gì quần áo mới không mặc, lại đi mặc đồ của người c.h.ế.t ?]

Nhìn làn đạn , Phương Viên Viên run lên, "Đại sư, thật sự là do bộ quần áo này sao?"

Nhìn bộ quần áo trong tay Phương Viên Viên, Kỷ Dao Quang gật đầu, rồi nói: "Cô có biết bộ quần áo này, ai đã từng mặc không?"

"Rất nhiều nghệ sĩ hí kịch gạo cội đều đã từng diễn vở này."

Phương Viên Viên bẻ ngón tay, bắt đầu kể tên những người mà cô biết.

Khi nói đến một cái tên nào đó, Kỷ Dao Quang đột nhiên nói: "Bộ quần áo này, là của bà ấy."

"Cái gì!"

Phương Viên Viên suýt chút nữa nhảy dựng lên, "Đây là của Thường Mỹ Ngọc sao!?"

Sao có thể như vậy được!

Thường Mỹ Ngọc là bậc thầy trong giới Hí kịch, cô chỉ mua một bộ quần áo trên mạng, vậy mà lại mua được đồ của tiền bối.

Chuyện này…

Thật sự không biết nên nói cô may mắn hay xui xẻo nữa.

Phương Viên Viên mặt ủ mày chau, "Vậy, đại sư, tôi bị tiền bối nhập vào sao?"

"Cũng không thể nói như vậy ." Kỷ Dao Quang nói.

Kỷ Dao Quang giải thích: "Thật ra chỉ là một tia hồn phách của bà ấy, bám vào bộ quần áo đó."

"Vậy tôi phải làm sao bây giờ ?"

Phương Viên Viên hỏi.

Một tia hồn phách cũng là hồn phách, cô mà trực tiếp vứt đi, chẳng phải là rất không lễ phép với tiền bối sao ?

Nhưng không vứt, tiếp tục để ở nhà, cô cũng cảm thấy không thoải mái .

Cũng không biết hồn phách này sẽ tra tấn cô bao lâu nữa mới chịu buông tha .

"Rất đơn giản, tôi cho cô một số điện thoại và địa chỉ, cô chuyển giao bộ quần áo này cho người thân của bà ấy, những việc tiếp theo cứ để người thân của bà ấy lo liệu."

Kỷ Dao Quang nói.

Nói xong, cô gửi tin nhắn riêng cho Phương Viên Viên một địa chỉ và số điện thoại.

"Được, cảm ơn cô!"

Phương Viên Viên vô cùng cảm kích, xoát lễ vật trả tiền .

Sau khi rời khỏi livestream, Phương Viên Viên lập tức gọi điện thoại gặp người thân vị tiền bối kia , kể lại câu chuyện mình gặp phải .

Người nhà của Thường Mỹ Ngọc ở đầu dây bên kia nghe xong, mừng rỡ như điên.

"Cô gái, thật sự cảm ơn cô, bây giờ chúng tôi sẽ đến lấy ngay."

Trùng hợp , mấy ngày nay người nhà của Thường Mỹ Ngọc nằm mơ.
 
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh Sát
Chương 168: Chương 168



Mơ thấy Thường Mỹ Ngọc về báo mộng cho bọn họ , bảo họ tìm lại bộ quần áo cho bà, nhưng bộ quần áo đã mất rồi, họ biết tìm ở đâu chứ! Hoàn toàn không có bất kỳ một manh mối nào cả !

Nhưng một ngày chưa tìm về , họ liền một ngày gặp xui xẻo, bây giờ cuối cùng cũng tìm được tung tích của bộ quần áo, liền vội vã chạy đến ngay.

Sau khi lấy lại bộ quần áo, người nhà của Thường Mỹ Ngọc liền đem đi đốt, từ đó về sau, người nhà của Thường Mỹ Ngọc cũng không còn mơ thấy Thường Mỹ Ngọc nữa.

Còn Phương Viên Viên, sau khi trải qua chuyện này, dường như được đả thông kinh mạch, khi hát vở kịch đó, vậy mà lại có phong thái của Thường Mỹ Ngọc năm xưa.

Cộng thêm sự nỗ lực không ngừng của cô, cũng có được danh tiếng nhất định trong giới Hí kịch, đôi khi, Phương Viên Viên cũng cảm khái về sự tình cờ này.

Không biết nên nói là bất hạnh, hay là may mắn.



Sau khi Phương Viên Viên rời khỏi livestream, có người trong bình luận hỏi về Thường Mỹ Ngọc.

[Cái tên này, tôi nghe quen quen, hình như đã nghe qua ở đâu rồi]

[Này tôi biết . Tôi đến phổ biến kiến thức đây! Thường Mỹ Ngọc, một tài năng xuất chúng trong lĩnh vực biểu diễn Hí kịch, vào thời kỳ kháng Mỹ viện Triều ( kháng chiến chống Mỹ, viện trợ Triều Tiên) , biết tin quân tình nguyện bị chiến đấu cơ của địch ném b.o.m oanh tạc , dẫn đến sự hy sinh anh dũng của nhiều chiến sĩ. Ba ấy dẫn kịch xã một đường hướng về phương Nam, vừa đi vừa tổ chức sân khấu biểu diễn ở mỗi địa phương bọn họ đặt chân đến . Chỉ trong nửa năm đã tích lũy được 180 buổi biểu diễn , thông qua những buổi diễn đó , bà ấy và kịch xã đã kiếm được một khoản tiền không nhỏ , thậm chí, trước khi lên đường , bọn họ còn bán cả xe và nhà để góp tiền mua tặng quân tình nguyện một chiếc máy bay !"

[Đúng vậy! Là một người con quê hương Hà Nam , tôi cảm thấy vô cùng tự hào vì đất mẹ đã sinh ra những con người như bà Thường Mỹ Ngọc!]

[Tôi đã may mắn được nhìn thấy chiếc máy bay mà bà ấy cùng kịch xã quyên góp còn được bảo tồn ở bảo tàng quân sự cho đến ngày nay . Nó được đặt theo tên của bà ấy]

[ ô ô ô , xem livestream mà nước mắt giàn giụa, những nghệ sĩ như vậy mới xứng đáng được gắn liền với danh hiệu "nghệ sĩ nhân dân" !]

[Bà ấy thực sự rõ ràng , không có quốc gia thì làm gì có gia đình, nhiệt tình yêu thương và bảo vệ mảnh đất này!]
 
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh Sát
Chương 169: Chương 169



[Tôi xin bổ sung thêm một chút thông tin , bà Thường Mỹ Ngọc mất vào năm 2000, bà ấy đã được chứng kiến đất nước mà bà ấy yêu thương trở lên cường thịnh.]

Đoạn livestream này sau đó đã được cắt ghép và đăng tải, lan truyền trên mạng xã hội gây ra tiếng vang lớn.

Đồng thời, cũng khiến mọi người nhìn thấy điểm sáng của nghệ thuật biểu diễn Hí kịch, ủng hộ nhiều hơn cho những người biểu diễn Hí kịch truyền thống nói riêng , và những người làm trong những hoạt động , ngành nghề truyền thống nói chung .



"À đúng rồi, mọi người tốt nhất đừng mua đồ secondhand, đặc biệt là những món đồ quá rẻ, bạn sẽ không bao giờ biết, người sử dụng nó trước đó, là người như thế nào."

Kỷ Dao Quang nhân tiện nhắc nhở mọi người một câu.

[Có thể mua đồ mới thì nên mua đồ mới dùng cho yên tâm . Tôi nhớ trước kia tôi từng đọc một câu chuyện ma về một cặp vợ chồng nọ . Trong một trận cãi vã kịch liệt, người chồng vì quá tức giận đã lấy đôi giày cao gót vợ vừa đi gõ ch.ế.t vợ , sau đó bình tĩnh lau sạch sẽ đôi giày đó , kế tiếp liền đem giày đó bán trao tay cho người khác như một món đồ cũ bình thường . Sau đó , vào ban đêm ngày đầu tiên người kia mua đôi giày về , trong nhà vang lên tiếng giày cao gót bước trên sàn nhà lộp cộp lộp cộp lạnh lẽo , kèm theo tiếng cười khe khẽ của một người phụ nữ .]

[Đáng sợ quá, sau này không dám mua đồ secondhand nữa]

[Nhưng mà đồ secondhand rẻ mà…]

[Dù sao cũng cố gắng đừng mua.]

"Được rồi, bốc quẻ thứ hai nào."

Kỷ Dao Quang phát túi phúc thứ hai , rất nhanh túi phúc đã được một người bắt được ;

Kênh hệ thống nổi lên dòng chữ thông báo :

“Chúc mừng 【 Ngủ ngon tiểu cẩu 】đã may mắn nhận được túi phúc có thể, nối mạch.”

Kỷ Dao Quang lựa chọn nối mạch .

Màn hình chia đôi, đầu bên kia màn hình là một cô gái.

"Đại sư xin chào, tôi tên là Mạnh Hồng Đan."

Mạnh Hồng Đan rụt rè nói.

"Xin chào." Kỷ Dao Quang nhiệt tình chào hỏi cô ấy, "Cô có vấn đề gì sao?"

Bây giờ Kỷ Dao Quang không còn hỏi người ta muốn tính gì nữa, mà trực tiếp hỏi vấn đề người đó quan tâm .

"Là thế này."

Mạnh Hồng Đan chậm rãi nói: "Tôi muốn hỏi, chú chó nhỏ này có phải có vấn đề gì không?"

"Mọi người đợi một chút."

Mạnh Hồng Đan ở đầu bên kia màn hình hình như đang xuống lầu, cô đi một đoạn, sau đó hướng màn hình về phía chú chó cách đó không xa.

Chú chó nhìn về phía đầu ngõ, dường như đang chờ đợi điều gì đó.
 
Back
Top Bottom