Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài

Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 310: Chương 310



“Cô dám nguyên rủa tôi sau khi c.h.ế.t sẽ xuống địa ngục?” Bà lão gào lên, ánh mắt tóe lửa. “Miệng lưỡi cô mới là độc ác! Cô còn chửi cháu trai tôi lớn lên sẽ xấu xí. Trên đời này ai ác hơn cô? Nó chỉ là một đứa trẻ, mà cô cũng không buông tha. Ai mới là người độc ác hơn hả?”

Nghe những lời trách móc đầy ngang ngược, Vu Âm bước tới, đứng sau lưng vệ sĩ, khoanh tay cười nhạt:
“Bà hiểu nhầm rồi. Tôi nói cháu trai bà lớn lên sẽ xấu xí, không phải vì muốn nói xấu nó, mà vì đó là sự thật.”

Cô dừng một chút, nghiêng đầu nhìn thẳng vào bà lão, giọng nói bình thản như đang nhận xét thời tiết:
“Giống như cách tôi nói về bà vậy. Mọi lời tôi nói đều chỉ là sự thật.”

Cùng lúc đó, Đàm Từ xem xong đoạn video giám sát. Anh gấp máy tính, báo cảnh sát, sau đó lạnh lùng lên tiếng:
“Bà tự ngã, rồi còn chủ động đánh bạn gái tôi, chỉ là không đánh trúng. Ngoài ra, cháu trai bà đã cố ý đẩy bạn gái tôi. Dù cậu bé còn nhỏ, không thể truy cứu trách nhiệm hình sự, nhưng tôi sẽ nhờ luật sư kiện người giám hộ của cậu bé.”

Nói xong, anh gật đầu ra hiệu, vệ sĩ lập tức nhường đường để anh tiến vào.

Đến bên Vu Âm, Đàm Từ nhẹ giọng hỏi:
“Em có bị thương không? Lúc nãy tay em va vào cửa, có đau không?”

Vu Âm nhìn xuống bà lão đang ngồi dưới đất, rồi thản nhiên đáp:
“Em nghĩ tay mình chắc gãy mất. Nếu không, sao em phải ngồi đây chờ xe cứu thương?”

Lời cô vừa dứt, cảnh sát, vệ sĩ, và cả Nghiêm Minh đều lặng người. Một vài người khẽ lắc đầu, rõ ràng cảm thấy vụ việc này đúng là phiền phức không tưởng.

Đúng lúc đó, xe cứu thương cùng con trai và con dâu của bà lão cũng tới.

“Bà ơi!” Quảng Hải Đào, con trai bà lão, chạy vội tới. Thấy mẹ mình ngồi dưới đất, anh ta cúi xuống đỡ bà dậy, miệng trách móc cảnh sát:
“Các người làm ăn kiểu gì vậy? Làm sao lại để một cụ già ngồi dưới đất thế này?”

Hắn ra sức kéo bà lão lên, nhưng chưa kịp đứng thẳng, bà đã kêu thét vì đau đớn.

“Anh cẩn thận một chút! Mẹ chắc chắn bị thương rồi, anh còn túm tay kéo thế thì làm sao chịu nổi!” Hứa Yến, vợ Quảng Hải Đào, lập tức ngăn lại. Cô quay sang bác sĩ, lớn tiếng trách móc:
“Các người làm việc kiểu gì vậy? Chậm chạp thế, khiến chồng tôi phải túm mẹ, làm bà bị thương thêm lần nữa! Nếu các người nhanh nhẹn hơn thì đã không xảy ra chuyện này!”

Chưa dừng lại, cô ta tiếp tục mắng cảnh sát:
“Còn nữa, ai làm mẹ tôi bị thương nặng như vậy? Mất từng này thời gian mà các người vẫn đứng nhìn! Đây là cố ý gây thương tích, các người mau bắt người lại!”

Một viên cảnh sát bình tĩnh đáp lời:
“Hai vị xem video giám sát trước đi rồi nói.”

Họ chiếu đoạn video, ghi lại rõ ràng việc bà lão tự ngã. Thấy vậy, bà lão gào lên:
“Tôi tự ngã là đúng, nhưng nếu không phải cô ta chửi tôi, mắng cháu tôi, thì tôi đã không muốn đánh cô ta. Nếu tôi không đánh, tôi đã không ngã. Nói đi nói lại, vẫn là cô ta làm hại tôi!”

Nói rồi, bà chỉ thẳng vào Vu Âm, đang đứng thản nhiên bên cửa nhìn mọi chuyện. Bà lớn tiếng quát:
“Con kia! Mày để mắt ở đâu vậy? Đừng có mà nhìn chằm chằm con trai tao! Nó là đại lão bản, là người có tiền, nhưng nó không thèm loại rẻ tiền như mày đâu!”

“Mẹ!” Quảng Hải Đào vội vàng ngăn mẹ mình. Là người khéo léo, hắn lập tức thay đổi giọng điệu, bước tới trước Vu Âm, nhẹ nhàng nói:
“Thật xin lỗi, mẹ tôi tuổi cao nên có chút không giữ mồm giữ miệng. Cô là con gái nhà ai? Tôi chưa từng thấy cô ở khu này. Cô mới chuyển đến hay vừa du học về?”

Lời nói mang ý dò xét rõ ràng, nhưng câu “tuổi cao nên có chút không giữ mồm giữ miệng” cũng khiến những người xung quanh bật cười.

Đàm Từ bước lên, nắm lấy tay Vu Âm, giọng lạnh băng đáp trả:
“Đây là bạn gái tôi, Vu Âm. Với thân phận nhà họ Quảng của anh, vẫn chưa đủ tư cách để gặp mặt cô ấy.”

Câu nói sắc như d.a.o khiến Quảng Hải Đào sững người. Lúc này, hắn mới nhìn kỹ Đàm Từ, và nhận ra đối phương.

Quảng Hải Đào từ lâu đã cố gắng chuyển vào khu này với hy vọng thiết lập mối quan hệ với những hàng xóm giàu có, tìm cơ hội để vươn lên. Nhưng dù đã nỗ lực không ít, hắn vẫn chưa đạt được mục đích. Với những người sống trong khu này, Quảng Hải Đào đều nhớ kỹ trong lòng, đặc biệt là Đàm Từ – vị tổng tài trẻ tuổi của Tập đoàn Đàm Thị. Hắn từng tưởng tượng rất nhiều về ngày được gặp trực tiếp Đàm Từ, nhưng không ngờ hôm nay lại gặp anh trong hoàn cảnh này.

Thấy Đàm Từ, thái độ của Quảng Hải Đào lập tức thay đổi, từ bình thường chuyển sang cung kính.
“Hóa ra là Đàm tổng!” Quảng Hải Đào cười gượng, giọng điệu bỗng trở nên khúm núm. “Anh nói đúng, bạn gái anh thân phận cao quý, tôi đương nhiên không có tư cách gặp mặt.”

Nói xong, hắn quay sang liếc mắt ra hiệu cho vợ mình. Hắn tiếp lời, vẻ mặt tỏ ra hối lỗi:
“Mẹ tôi vẫn luôn sống ở quê, không được học hành nhiều, tính cách thật sự có hơi giống… bà lão quê mùa, đôi khi có chút vô văn hóa. Làm phiền đến bạn gái của Đàm tổng rồi, thật là ngại quá. Để tạ lỗi, tối nay tôi xin được làm chủ mời anh chị bữa cơm.”

Bà lão nghe con trai nói thế, lập tức nổi giận.
“Hải Đào! Mẹ là mẹ của con mà! Con lại nói với người ngoài về mẹ như vậy sao? ‘Quê mùa’, ‘vô văn hóa’, có từ nào là tốt đẹp đâu?”

“Mẹ!” Quảng Hải Đào quay sang bà lão, nét mặt nghiêm túc. “Mẹ đừng làm con khó xử nữa được không? Tính cách của mẹ như vậy, mẹ phải sửa lại. Nếu không, mẹ sẽ khiến con đắc tội với biết bao nhiêu người!”
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 311: Chương 311



Nghe thấy lời này, Hứa Yến – vợ Quảng Hải Đào – lập tức phụ họa, vỗ vỗ cánh tay bà lão, dịu giọng khuyên:
“Mẹ, Hải Đào mở công ty không dễ dàng gì. Mẹ hãy rộng lượng một chút, đừng khiến anh ấy khó xử nữa.”

Lúc này, Vu Âm bất ngờ bật cười nhạt, cất giọng khinh bỉ:
“Vợ anh hình như cũng không có học thức lắm nhỉ?”

Hứa Yến ngẩng phắt đầu lên, trừng mắt nhìn Vu Âm. Nhưng chưa kịp nói gì, Quảng Hải Đào đã nhanh chóng bước lên trước, chắn trước mặt vợ mình, giọng nói hạ thấp đầy hối lỗi:
“Xin lỗi, cô ấy chỉ học hết trung học rồi đi làm. Lúc trẻ, chúng tôi đều rất khó khăn, phải tự lực cánh sinh mới có được ngày hôm nay.”

Nói xong, hắn quay sang nhìn Đàm Từ, ánh mắt đầy cầu xin:
“Mong Đàm tổng lượng thứ.”

Đáp lại lời hắn, Đàm Từ lắc đầu, giọng lạnh băng:
“Lượng thứ thì không cần. Các người hãy xin lỗi bạn gái của tôi đi. Sau đó đưa bà lão đến bệnh viện, đừng đứng chắn ở đây nữa.”

Ánh mắt sắc lạnh của Đàm Từ khiến Quảng Hải Đào cứng đờ người. Hắn hiểu rõ ý tứ trong lời nói kia – Đàm tổng ngụ ý rằng Quảng gia không có bản lĩnh, thậm chí còn không biết thân phận của Vu Âm.

Tuy nhiên, Quảng Hải Đào lại hiểu lầm, cho rằng Đàm Từ đang nói về thân phận cao quý của chính anh. Hắn nuốt nước bọt, nét mặt khó xử, nhưng không dám cãi lại. Với sức ảnh hưởng của Tập đoàn Đàm Thị ở thành phố S, đắc tội với Đàm tổng chẳng khác nào tự chặn đường sống.

Cuối cùng, hắn cúi đầu, cố giữ vẻ bình tĩnh:
“Cô Vu Âm, tôi thay mặt mẹ và con trai tôi chân thành xin lỗi vì đã làm cô sợ hãi. Tôi không biết cô có bị thương không, nhưng đây là danh thiếp của tôi. Nếu cô gặp bất kỳ vấn đề gì, xin hãy liên hệ với tôi bất cứ lúc nào. Là người nhà, tôi sẽ không trốn tránh trách nhiệm.”

Nói xong, hắn đưa danh thiếp về phía Vu Âm. Cô khẽ nhướng mày, nhưng không nhận lấy. Đàm Từ nhìn thoáng qua Nghiêm Minh, người trợ lý lập tức tiến lên, nhận lấy danh thiếp thay cho Vu Âm.

Sống bên Vu Âm lâu ngày, Đàm Từ rất hiểu những cử chỉ nhỏ của cô. Khi cô nhướng mày, đó là dấu hiệu cô cảm thấy hứng thú. Nếu không hứng thú, cô sẽ chỉ lạnh nhạt buông một câu “Được rồi” rồi quay đi.

Thấy danh thiếp được nhận, Quảng Hải Đào trong lòng mừng như mở cờ. Hắn hiểu, việc không bị từ chối ngay lập tức đồng nghĩa với việc hắn vẫn còn cơ hội.

Vu Âm đứng ôm ngực, ánh mắt lạnh lùng dõi theo nhân viên y tế khi họ đưa bà lão lên cáng và chuyển vào xe cứu thương. Ngay sau đó, hai vợ chồng Quảng Hải Đào cùng đứa trẻ đang òa khóc cũng nhanh chóng lên xe. Cảnh sát thấy không còn việc gì để giải quyết liền rời đi.

“Cuối cùng cũng đi rồi. Không ngờ trong khu này lại có một gia đình vô giáo dưỡng như thế.” Bà ngoại Tề thở dài, giọng đầy chán ngán. “Thật phiền phức, vừa không biết lý lẽ, lại còn manh động tay chân.”

Vu Âm đưa mắt nhìn danh thiếp trong tay, quay sang Nghiêm Minh và ra lệnh:
“Nghiêm Minh, anh điều tra giúp tôi về gia đình này. Tôi muốn biết tất cả về họ.”

“Rõ.” Nghiêm Minh lập tức gật đầu và lấy điện thoại ra gọi đi.

Đàm Từ, đứng bên cạnh, không giấu nổi tò mò:
“Người này có gì đặc biệt sao? Em cứ nhìn chằm chằm vào họ mãi.”

Vu Âm khẽ nhếch môi, đôi mắt ánh lên nét thú vị.
“Anh không thấy gia đình họ rất đặc biệt sao? Một nhà bốn người, bất kể là bà già, đứa trẻ, hay vợ chồng họ, đều có tướng sát nhân.”

“Sát nhân?” Đàm Từ sửng sốt.

“Đúng thế.” Vu Âm gật đầu, ánh mắt lạnh lùng. “Ngay cả đứa trẻ 6 tuổi cũng dính m.á.u người. Chỉ nhìn qua thôi cũng thấy vẻ hung ác hiện rõ trên khuôn mặt nó. Anh nghĩ xem, một gia đình như thế không phải rất thú vị sao?”

Bà ngoại Tề nghe vậy, sững người kinh ngạc:
“Một nhà bốn người đều là kẻ g.i.ế.c người? Hóa ra vừa rồi chúng ta đang cãi nhau với cả một gia đình sát nhân!”

Ông ngoại Tề lắc đầu nhẹ nhàng, thở dài:
“Người lớn thì thôi, nhưng một đứa trẻ 6 tuổi mà đã g.i.ế.c người thì thật đáng sợ. Thảo nào cả nhà họ đều khiến người khác cảm thấy không thoải mái.”

Bà ngoại Tề lo lắng nhắc nhở Vu Âm:
“Mấy ngày tới con phải cẩn thận. Gia đình này lòng dạ hẹp hòi, bà sợ họ sẽ trả thù.”

Vu Âm mỉm cười trấn an bà ngoại:
“Bà yên tâm, với bản lĩnh của con, con không sợ họ dám đến. Nhưng thật ra, ông bà phải cẩn thận hơn mới đúng. Để con sắp xếp vệ sĩ ở lại đây. Còn mấy tấm bùa hộ mệnh này, ông bà nhất định phải mang theo bên mình.”

Nói xong, cô lấy ra vài tấm bùa từ linh phủ và đưa cho vệ sĩ giữ bên người. Sau đó, Vu Âm vào phòng, cẩn thận bày trận để phòng ngừa mọi tình huống bất trắc.

Từ khi sự cố xảy ra, ông ngoại Tề dường như có thiện cảm hơn với Đàm Từ. Vì vậy, tối hôm đó, Đàm Từ cùng Vu Âm ở lại dùng bữa tối với ông bà rồi mới rời đi.

Sau khi về nhà, Vu Âm theo thói quen trị liệu chân cho Đàm Từ. Trong lúc anh đi tắm, Nghiêm Minh đã nhanh chóng mang toàn bộ thông tin về gia đình Quảng Hải Đào đến trình bày.

“Gia đình Quảng Hải Đào vốn là một hộ nghèo nổi tiếng ở quê. Quảng Hải Đào lười biếng, gia đình không có người nào xuất sắc. Hắn học hành dang dở, làm gì cũng chỉ nửa vời, nên không tích lũy được tài sản. Tuy nhiên, khoảng hai năm rưỡi trước, hắn trúng xổ số 11 triệu.”

Nghiêm Minh liếc qua Vu Âm, tiếp tục:
“Hắn rất kín tiếng, không công khai nhận giải, chỉ âm thầm đổi tiền. Sau đó, hắn một mình lấy cớ lên thành phố S làm việc. Ban đầu, hắn chỉ thuê nhà ở tạm. Rồi hắn gặp Hứa Yến, người vợ hiện tại của hắn. Hắn ngoại tình, sau đó ly hôn với vợ cũ. Thậm chí, vợ cũ của hắn không hề biết chuyện trúng số, lại còn phải chịu khoản nợ 20 triệu sau khi ly hôn.”
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 312: Chương 312



“Vậy là vừa ly hôn ngày hôm trước, hôm sau hắn đã kết hôn với Hứa Yến?” Vu Âm nhướng mày hỏi.

“Đúng vậy. Hứa Yến là công nhân nhà máy, chưa tốt nghiệp trung học. Cô ta làm việc ở thành phố S nhiều năm nên có chút kinh nghiệm và đầu óc nhạy bén. Sau khi kết hôn, hai người mở một xưởng quần áo, dựa vào internet để kinh doanh. Nhờ khả năng của Hứa Yến, công ty nhỏ này phát triển khá tốt.”

“Quảng Hải Đào mua biệt thự ở khu này vào tháng 11 năm ngoái,” Nghiêm Minh tiếp tục báo cáo. “Hắn sửa chữa một chút rồi đưa mẹ và con trai từ quê lên ở.”

Vu Âm trầm ngâm lắng nghe, Nghiêm Minh lại nói tiếp:
“Đứa cháu trai hung dữ đó là cháu đích tôn duy nhất của mẹ hắn. Thằng bé do một mình bà ta nuôi nấng ở quê. Nhưng bà ta không phải người tốt tính, thường nuông chiều làm hư thằng bé. Sau này, khi Quảng Hải Đào phát tài, cả làng nịnh bợ hắn, khiến bà ta càng trở nên kiêu ngạo.”

“Cha Quảng Hải Đào thì sao?” Vu Âm hỏi.

“Cha hắn đi làm ăn xa từ khi hắn mười tuổi và mất tích luôn từ đó. Tính đến nay đã hơn hai mươi năm. Theo cảnh sát địa phương, vụ án đã khép lại, coi như người mất tích lâu năm và được tuyên bố là đã mất.”

Vu Âm gật đầu, ánh mắt lộ vẻ suy tư. Sau một hồi im lặng, cô nói:
“Anh đi điều tra thêm về chuyện Quảng Hải Đào trúng số gần ba năm trước. Cụ thể là khoảng thời gian đó, xem xung quanh hắn hoặc trong làng có xảy ra vụ án mạng nào chưa được giải quyết, hay có cái c.h.ế.t bất thường nào không.”

Nghiêm Minh gật đầu, đáp:
“Việc này có thể mất chút thời gian.”

“Cứ từ từ,” Vu Âm trả lời ngắn gọn.

Buổi tối, sau khi làm xong trị liệu cho Đàm Từ, Vu Âm nằm xuống bên cạnh anh. Không giống như tối qua, Đàm Từ tối nay lại trằn trọc, tim đập dồn dập, có lẽ vì nghĩ đến việc được nằm cạnh cô.

Vu Âm nhắm mắt, nhưng rồi vẫn mở mắt nhìn anh, giọng đầy trách móc:
“Anh ồn ào quá.”

Đàm Từ bật cười, cầm tay Vu Âm đặt lên n.g.ự.c mình:
“Vậy em bảo nó đừng hồi hộp nữa đi. Anh không kiểm soát được.”

Vu Âm nghiêm túc đáp lại:
“Vậy để em đào nó ra, đặt bên cạnh cho yên tĩnh. Sáng mai em sẽ đặt lại vào chỗ cũ nhé?”

Lời nói bất ngờ của Vu Âm khiến khóe miệng Đàm Từ giật giật. Anh nhìn cô, ánh mắt bất đắc dĩ:
“Anh thế nhưng lại tin em thật đấy.”

Vu Âm phá lên cười, không quên trêu chọc:
“Tất nhiên là anh phải tin rồi. Ai bảo Vu cục trưởng pháp lực vô biên đâu.”

Chọc ghẹo xong, cô dịch sát lại gần anh, kéo chăn đắp lên người Đàm Từ. Tay vỗ nhẹ lên n.g.ự.c anh, cô dỗ dành:
“Nhắm mắt lại ngủ đi.”

Đàm Từ bật cười, khẽ ừ một tiếng. Nhưng sau một lát, anh hỏi nhỏ:
“Anh có thể ôm em được không?”

Vu Âm không nói gì, chỉ chủ động kéo tay anh đặt lên eo mình. Rồi cô ngáp một cái, giọng buồn ngủ:
“Anh đừng có ý tưởng gì khác nhé. Nếu không, em sẽ về phòng ngủ một mình đấy.”

Lời đe dọa đơn giản nhưng hiệu quả. Câu “Anh muốn hôn em” của Đàm Từ liền bị nuốt ngược vào trong, thay bằng một tiếng thở dài:
“Ngủ ngon.”

Vu Âm đúng là người nói ngủ là ngủ. Chỉ vài phút sau, tiếng thở đều đặn của cô vang lên trong đêm. Đàm Từ nằm cạnh, nghe thấy nhịp thở ấy mà mỉm cười. Anh cúi đầu nhìn Vu Âm, cảm giác ấm áp và bình yên lan tỏa.

Khu biệt thự vào ban đêm rất yên tĩnh. Hệ thống quản lý thường xuyên phun thuốc khử trùng, đến mức cả tiếng ếch kêu cũng không còn nghe thấy.

Giữa màn đêm tĩnh lặng ấy, đột nhiên Vu Âm bật dậy, ánh mắt sáng quắc nhìn ra ngoài.

“Em làm sao thế?” Đàm Từ bị đánh thức, vội bật đèn lên. Nhưng Vu Âm không trả lời, cô nhanh chóng chạy ra ban công.

“Sao vậy?” Đàm Từ giật mình hỏi.

Vu Âm nghiêm mặt, ánh mắt dõi về khoảng không phía trước:
“Em cảm nhận được tà khí.”

Cô quay lại, nhanh chóng dặn dò:
“Có tà khí đang tiến đến đây. Biệt thự có trận pháp bảo vệ, mọi người không được rời khỏi đây. Em ra ngoài xem kẻ nào dám động vào em.”

Chưa để Đàm Từ kịp phản ứng, Vu Âm đã nhảy thẳng từ ban công xuống đất, nhẹ nhàng như một cơn gió.

Bên ngoài, một đám sương đen tà ác đang bị trận pháp cản lại. Nó xoay quanh, tìm cách đột phá vào trong. Khi vừa bước ra khỏi trận pháp, Vu Âm lập tức thu hút sự chú ý của đám tà khí.

Đám sương đen cảm nhận được hơi thở con người, lập tức lao tới tấn công cô. Nhưng khi chỉ còn cách Vu Âm vài bước, nó đột ngột khựng lại, như thể nhận ra điều gì đó.

Nếu có khuôn mặt, chắc chắn đám tà khí này sẽ hiện rõ vẻ kinh hoàng, như muốn hét lên: “Má ơi! Gặp phải sát tinh rồi!”

Không chút do dự, đám tà khí quay đầu bỏ chạy thục mạng lên trời.

Vu Âm cười lạnh, lập tức đuổi theo. Nhưng tà khí chạy rất nhanh, nó lao vào một biệt thự khác trong khu dân cư rồi biến mất.

Không chần chừ, cô nhẹ nhàng trèo lên ban công tầng hai, lẻn vào bên trong biệt thự. Theo dấu vết tà khí, Vu Âm bước vào một căn phòng và bất ngờ đối diện với Hứa Yến.

“Sao cô còn sống?” Hứa Yến thốt lên, vẻ mặt ngỡ ngàng.

Vu Âm không đáp. Ánh mắt cô lướt qua gương mặt Hứa Yến, rồi dừng lại ở chiếc rối gỗ mà Hứa Yến đang cầm trên tay.

Chiếc rối gỗ phát ra một luồng tà khí nhàn nhạt. Vu Âm bước tới, không nói không rằng giật lấy chiếc rối. Cô nhanh chóng dò xét bên trong.
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 313: Chương 313



“Quả nhiên,” cô lẩm bẩm, ánh mắt sắc lạnh. “Tà khí đã trốn thoát. Chiếc rối này chỉ là vật trung gian.”

Hứa Yến tức giận hét lên:
“Cô đừng có mà cướp đồ của tôi! Cô là loại người gì mà nửa đêm tự tiện xông vào nhà người khác? Tôi sẽ báo cảnh sát bắt cô!”

Hứa Yến vừa nói vừa lấy điện thoại định gọi, vẻ mặt đắc ý:
“Để xem lần này cô thoát thế nào! Tôi rất muốn biết Đàm tổng kia có còn bao che được cho cô nữa không!”

Cô ta cười lạnh:
“Đàn ông mà, đàn bà chỉ là quần áo. Chỉ cần cô khiến họ mất mặt, họ sẽ thay ngay không chút do dự! Huống hồ là kiểu đàn ông giàu có như Đàm tổng!”

Nghe đến đây, Vu Âm giật lấy điện thoại từ tay Hứa Yến, thản nhiên nói vào máy:
“Tôi là Vu Âm của Đặc Sự Cục. Vụ án này giờ thuộc quyền quản lý của chúng tôi. Nếu có thắc mắc, xin liên hệ với lãnh đạo Đặc Sự Cục.”

Cúp máy, Vu Âm liền dùng điện thoại của Hứa Yến để gọi cho Lữ Văn Quân.

Dù đang là nửa đêm, Lữ Văn Quân vẫn bắt máy sau vài hồi chuông.
“Chuyện gì vậy, Vu cục trưởng?”

“Tôi để quên điện thoại ở nhà,” Vu Âm nói nhanh. “Cử người bắt giữ Quảng Hải Đào – chủ một xưởng may. Đồng thời, bố trí xe đến đón tôi. Có ba tên tội phạm khác liên quan, địa điểm là biệt thự phía bắc khu dân cư tôi đang ở.”

Cúp máy xong, Vu Âm quay lại nhìn Hứa Yến. Trong phòng vẫn còn vương vãi quần áo của Quảng Hải Đào, rõ ràng đây là phòng ngủ của hắn. Nhưng đêm nay, hắn lại không ở nhà.

Hứa Yến thấy Vu Âm định báo cáo thêm, vội lao tới giằng lấy điện thoại. Nhưng Vu Âm nhanh như chớp, khống chế cô ta bằng một sợi dây trói chặt.

“Muốn g.i.ế.c tôi à?” Vu Âm nhếch mép, dùng chiếc rối gỗ gõ nhẹ vào mặt Hứa Yến. “Chỉ với thứ cô làm được thôi sao?”

Hứa Yến bị trói chặt, không thể nhúc nhích. Nàng trừng mắt nhìn Vu Âm đang thong thả thưởng thức chiếc rối gỗ trong tay, trong lòng vừa sợ hãi vừa bối rối.

“Đại tiên! Đại tiên!” Hứa Yến đột nhiên hét lớn, hướng về phía chiếc rối gỗ mà kêu. “Ngươi lý người một chút đi! Không phải ngươi từng nói trên thế gian này không có việc gì ngươi làm không được, cũng không có ai ngươi g.i.ế.c không nổi sao?”

Nhưng mặc cho Hứa Yến la hét thế nào, chiếc rối gỗ vẫn im lìm, không hề có chút động tĩnh.

Càng nghĩ, Hứa Yến càng không hiểu nổi. Rõ ràng lần này đại tiên đã đáp lại nàng, nhưng vì lý do gì lại không giúp nàng đạt được mục đích?

Chỉ một thoáng, nàng bình tĩnh lại, ánh mắt lóe lên tia tính toán.

“Cô đợi đấy!” Hứa Yến nói với vẻ đắc ý. “Chỉ cần cảnh sát đến đây, tôi sẽ tố cáo cô tội vào nhà cướp bóc! Đây không chỉ là xâm phạm tài sản đâu, mà còn nghiêm trọng hơn nhiều! Lần này, cô chắc chắn sẽ bị phạt tù mười năm tám năm cũng không chừng!”

Cô ta càng nói, nét mặt càng tự mãn:
“Đến lúc đó, cô lấy gì mà chứng minh được tôi muốn g.i.ế.c cô? Cảnh sát chỉ quan tâm đến chứng cứ thôi! Cô có tám cái miệng cũng không biện minh nổi đâu!”

Hứa Yến cười lạnh, bắt đầu chờ mong cảnh sát đến để đảo ngược tình thế. Trong mắt nàng, tình huống hiện tại trông chẳng khác gì việc Vu Âm tự tiện xông vào nhà người khác để cướp bóc, còn nàng là nạn nhân đáng thương.

Nhưng lời nói của Hứa Yến vừa dứt, Vu Âm bất ngờ cười khẩy, ánh mắt sắc lạnh. Cô bước tới gần, cúi xuống thì thầm bên tai Hứa Yến một câu, khiến nàng lập tức im bặt.

“Ngậm miệng lại. Đừng làm ta mất kiên nhẫn.”

Dứt lời, Vu Âm thản nhiên cầm chiếc rối gỗ, quay người bước đi. Cô trở lại phòng khách để thay áo ngủ đang mặc trên người. Hiện tại cô vẫn còn mang đôi dép lê, thật không tiện để làm việc.

Khi Vu Âm trở về biệt thự, Đàm Từ đã ngồi trong phòng khách chờ cô. Ngay cả Nghiêm Minh cũng tỉnh dậy, đứng cạnh anh ta.

“Đại sư, bên ngoài tình hình thế nào rồi?” Nghiêm Minh lo lắng hỏi.

Đàm Từ còn chưa kịp mở miệng, Nghiêm Minh đã sốt sắng hỏi tiếp, khiến anh không khỏi bật cười.

Vu Âm ngồi xuống, mỉm cười nhàn nhạt:
“Tình hình đã được kiểm soát. Là Hứa Yến lợi dụng tà ám để tính g.i.ế.c tôi nhằm trả thù cá nhân. Nhưng mà cô ta lại tự đưa mình vào bẫy. Đúng là buồn ngủ lại có người đưa gối, cả nhà bọn họ đều kỳ lạ thật.”

Nói rồi, cô cười giòn tan, tỏ vẻ hả hê:
“Tôi thay quần áo xong sẽ cùng Lữ Văn Quân đến đơn vị thẩm vấn. Cảnh sát và đồng đội của tôi chắc sắp đến rồi.”

Vu Âm dừng một chút, giọng có chút tiếc nuối:
“Chỉ tiếc là Quảng Hải Đào không có ở nhà tối nay.”

Đàm Từ lập tức lên tiếng:
“Hắn có lẽ đang ở công ty. Hắn còn nhiều chuyện mờ ám giấu ở đó. Hôm nay tôi đã cho người xử lý một số việc nên chắc hắn phải vội vã về công ty giải quyết.”

Nghe vậy, ánh mắt Vu Âm sáng lên, cô cười nhẹ, giọng đầy ẩn ý:
“Anh đúng là tốt bụng thật.”

Đàm Từ nhún vai, cười hì hì:
“Chỉ cần em thích là được.”

Vu Âm bước tới, không ngần ngại ôm lấy Đàm Từ rồi hôn nhẹ lên má anh:
“Anh về nghỉ ngơi đi. Tôi thay quần áo xong sẽ rời đi ngay.”

Chứng kiến cảnh này, Nghiêm Minh vội đưa tay che mắt, lẩm bẩm:
“Trời ơi, phi lễ chớ nhìn.”

Chưa đầy mười phút sau, Lữ Văn Quân cùng các đồng đội đã đến nơi. Vu Âm, lúc này đã thay trang phục chỉnh tề, ngồi uống nước trong phòng chờ bọn họ.

Lữ Văn Quân bước vào, báo cáo ngay:
“Cục trưởng, Quảng Hải Đào hiện đang ở công ty. Chúng tôi đã bắt giữ và đang trên đường áp tải về Đặc Sự Cục.”

Khi Lữ Văn Quân bước vào phòng khách, cảnh tượng trước mắt khiến anh không khỏi sửng sốt. Ba người – một bà lão, một đứa trẻ và Hứa Yến – bị trói chặt, bất động trước mặt anh.

“Ba người này… đều là phạm nhân sao?” Lữ Văn Quân kinh ngạc hỏi.
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 314: Chương 314



“Đúng vậy.” Vu Âm gật đầu, đồng thời đưa chiếc rối gỗ trong tay qua cho anh xem. “Bọn họ định dùng cái rối gỗ này để g.i.ế.c tôi. Tuy nhiên, tà ám được triệu hồi vừa nhìn thấy tôi đã bỏ chạy. Nó nhanh đến mức tôi không thể đuổi kịp. Khi tôi đến đây, tà ám đã biến mất.”

Trong khi Vu Âm giải thích, bà lão và đứa trẻ không ngừng giãy giụa. Dường như họ muốn nói gì đó, nhưng miệng đã bị bịt kín, chỉ có thể trừng mắt nhìn.

Lữ Văn Quân nhìn lướt qua ba người kia, sau đó lại quay sang nhìn Vu Âm. Gương mặt cô vẫn giữ vẻ tươi cười vô hại, như thể mọi chuyện đều rất bình thường. Cuối cùng, anh chỉ xua tay, ra hiệu cho đồng đội áp giải cả ba người về Đặc Sự Cục để thẩm vấn.

“Ha ha.” Vu Âm không nhịn được bật cười khẽ, lắc đầu, rồi nhàn nhã đi theo nhóm cảnh sát rời khỏi căn nhà.

Rạng sáng. Cả thành phố vẫn sáng đèn, và những người làm việc muộn vẫn đang tăng ca trong cơn mệt mỏi.

Trong Đặc Sự Cục, bốn người Dư Tiểu Ngư đang ngồi trên ghế. Mỗi người đều ngáp ngắn ngáp dài. Trước mặt ba người là những cốc cà phê hòa tan, còn người còn lại thì cầm một tách trà đặc.

Vu Âm vừa bước vào đã bật cười, chỉ tay về phía Thiên Nhất hòa thượng và nói:
“Quay đầu lại, bảo Lữ thúc xin thêm một cái máy pha cà phê xịn cho văn phòng đi. Nhìn mọi người uống cà phê hòa tan thế này mà thấy tội quá.”

Nói rồi, cô nghiêng đầu nhìn chén trà trong tay Thiên Nhất, nhếch môi bổ sung:
“Còn nữa, mua thêm loại trà nào ngon hơn đi. À, trên thị trường có máy pha trà sữa không nhỉ?”

Câu hỏi của cô khiến bốn người đều im lặng nhìn nhau, khóe miệng giật giật.

Dư Tiểu Ngư ngáp một cái, lười biếng lên tiếng:
“Hay là chúng ta đề xuất bổ sung thêm một điều luật đi? Ban đêm mà phạm tội thì thêm một cấp hình phạt. Tội mười năm thành hai mươi năm, tội hai mươi năm thì trực tiếp tử hình luôn.”

“Cô đúng là tàn nhẫn thật đấy!” Đại Không bật cười, nhấp một ngụm cà phê rồi đồng tình.

Vu Âm nghe vậy thì quay sang nhìn Lữ Văn Quân, vẻ mặt đầy ý cười:
“Lữ thúc, bằng không giúp bọn cháu xin tăng lương đi. Chứ tội thêm một cấp thì khó thực hiện quá, nhưng tăng lương chắc không khó đâu nhỉ?”

Lữ Văn Quân cười gượng, xua tay từ chối:
“Ha ha, để xem sao đã. Chúng ta mới làm việc chưa bao lâu, đề xuất tăng lương lúc này không hay đâu. Chờ cuối năm rồi tính.”

“Nghe cũng có lý.” Vu Âm gật đầu, rồi dẫn mọi người đi đến phòng thẩm vấn khi đã uống xong nước.

Trong phòng thẩm vấn, cả nhà Quảng Hải Đào – bốn người gồm ông, bà lão, đứa trẻ và Hứa Yến – đều đã có mặt đầy đủ.

Quảng Hải Đào ngồi trên ghế, vẻ mặt đầy mơ hồ, trong khi bà lão thì hoảng hốt, đứa trẻ rơm rớm nước mắt, còn Hứa Yến trông vô cùng sợ hãi.

Tối nay, Quảng Hải Đào vốn đang bận rộn ở công ty vì một sự cố cháy nổ nghiêm trọng. Trong đầu hắn vẫn còn đang nghĩ xem liệu mình có đắc tội với nhân vật lớn nào không thì cảnh sát bất ngờ phá cửa xông vào, không nói lời nào đã áp giải hắn về Đặc Sự Cục.

Suốt thời gian chờ trong phòng thẩm vấn, đầu óc hắn không ngừng xoay chuyển, cân nhắc mọi tình huống có thể xảy ra. Nhưng thứ khiến hắn kinh ngạc hơn cả chính là việc cả gia đình hắn đều bị áp giải đến đây cùng một lúc.

Đúng lúc Quảng Hải Đào định lên tiếng yêu cầu gặp luật sư, cánh cửa phòng thẩm vấn mở ra. Dẫn đầu là một người phụ nữ mà hắn vừa gặp chiều nay – chính là bạn gái của Đàm tổng!

Quảng Hải Đào cố nặn ra nụ cười hòa nhã, cố gắng giữ bình tĩnh khi lên tiếng:
“Vu Âm tiểu thư, có phải là cô đã báo cảnh sát và yêu cầu họ bắt gia đình tôi không? Chuyện xảy ra hôm nay, tôi thay mặt người nhà xin lỗi cô. Tôi cũng sẽ yêu cầu vợ tôi đến gặp cô để nhận lỗi và bồi tội. Nếu cô vẫn chưa hài lòng, chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện tử tế. Cần gì phải để Đàm tổng huy động quan hệ lớn như vậy để ép gia đình tôi đến mức này? Chúng ta là hàng xóm mà, đừng làm căng thẳng thêm làm gì.”

Vu Âm chậm rãi kéo ghế, ngồi xuống đối diện Quảng Hải Đào qua một chiếc bàn, giữ khoảng cách an toàn vài mét. Ánh mắt cô trở nên sắc lạnh, giọng nói không chút nhân nhượng:
“Ở đây, xin hãy gọi tôi là Vu cục trưởng. Và đừng nhắc đến chuyện hàng xóm. Một khi phạm tội và bị đưa đến đây, tất cả đều là phạm nhân, không ngoại lệ. Đặc biệt là gia đình ông – những người đã có âm mưu mưu hại nhân viên chính phủ. Tội trạng của các người không nhẹ đâu.”

Dứt lời, Vu Âm liếc mắt ra hiệu cho Lữ Văn Quân. Hiểu ý, anh bước tới và lấy từ trong túi ra bốn lá bùa Chân Ngôn, lần lượt dán lên người từng thành viên trong gia đình Quảng Hải Đào – một người một lá, không ai thiếu, không ai thừa.

Khi lá bùa vừa dán lên, mọi người lập tức cảm thấy cơ thể mình có sự thay đổi kỳ lạ. Cuối cùng, khả năng nói chuyện đã được khôi phục. Hứa Yến, người nãy giờ kìm nén quá lâu, lập tức hét lên:
“Cái gì mà Đặc Sự Cục? Tôi chưa bao giờ nghe nói đến nơi nào như vậy! Các người chắc chắn là cảnh sát giả!”

“Hiện tại không thể nói dối được đâu? Chúc mừng cô, kiến thức của cô thật phong phú, nhưng tôi cũng chúc mừng cô sắp phải nhận phần thưởng ngồi tù mọt gông vì tội danh của mình.” Vu Âm cười lạnh, vỗ tay một cách giễu cợt.

Người đầu tiên bị thẩm vấn chính là Hứa Yến. Vu Âm nhìn thẳng vào cô ta, hỏi:
“Hứa Yến, con rối gỗ này cô lấy từ đâu? Cô đã g.i.ế.c ai?”
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 315: Chương 315



Hứa Yến vừa mở miệng, định lớn tiếng chửi bới như mọi khi, nhưng kỳ lạ thay, cô không thể kiểm soát được lời nói của mình. Giọng nói lạnh lùng nhưng rõ ràng vang lên từ miệng cô:
“Con rối này là tôi nhặt được ba năm trước, trong một lần đi chơi ở khu rừng gần thành phố H. Khi ấy tôi thấy nó có dáng vẻ kỳ lạ, liền nhặt lên xem qua. Tôi nhớ rõ là mình đã vứt nó đi ngay sau đó, nhưng không ngờ khi trở về nhà, dọn dẹp lại đồ đạc, nó đã xuất hiện trong túi xách của tôi.”

“Cụ thể là khu rừng nào?” Lữ Văn Quân chen vào hỏi.

“Khu rừng ở thành phố H, không nổi tiếng lắm, cũng không cần mua vé vào cửa. Khi đó, tôi còn làm việc trong một nhà máy ở thành phố H.” Hứa Yến kể rõ tên khu rừng.

Nghe đến đây, Vu Âm khẽ sững người. Đó chính là ngọn núi nơi cô và Đàm Từ từng gặp biến cố.

“Cụ thể là thời gian nào?” Vu Âm truy vấn thêm.

“Là vào mùa hè, nếu tôi nhớ không nhầm thì khoảng đầu tháng Bảy, ngay sau khi có kết quả trúng tuyển đợt đầu tiên của kỳ thi đại học. Những ngày đó, khắp nơi đều nói về chủ đề này.”

Vu Âm nhíu mày, quay sang nói với Lữ Văn Quân:
“Hứa Yến không nhớ rõ ngày cụ thể, anh kiểm tra giúp tôi, tìm cách xác định chính xác thời gian đó.”

Trong lòng cô bất giác dấy lên một dự cảm không lành. “Hy vọng không phải là sự trùng hợp này…”

Vu Âm hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào Hứa Yến:
“Cô nói tiếp đi, sau khi nhặt được con rối, cô đã làm gì?”

Hứa Yến tiếp tục, giọng nói mang chút run rẩy:
“Đêm đó, tôi đã mơ một giấc mộng kỳ quái. Trong mơ, có một cái bóng đen nói với tôi rằng, chỉ cần tôi thờ phụng nó, nó sẽ giúp tôi thực hiện mọi ước nguyện.”

“Ban đầu, tôi nghĩ đó chỉ là mơ mộng vớ vẩn, không đáng bận tâm. Tôi để con rối ở góc phòng ký túc xá rồi quên đi. Chưa đầy mười ngày sau, tôi từ chức ở nhà máy tại thành phố H và chuyển đến làm việc tại một nhà máy ở thành phố S, do một người đồng hương giới thiệu.”

“Con rối này thật kỳ quái. Khi thu dọn hành lý rời khỏi thành phố H, tôi nhớ rõ ràng mình đã vứt nó vào thùng rác. Nhưng đến ký túc xá ở thành phố S, khi mở đồ ra, con rối lại nằm ngay trong túi hành lý của tôi.”

“Lúc đó tôi nghĩ mình mệt mỏi quá, nhớ nhầm. Nhưng những giấc mơ lạ lùng ấy không dừng lại. Sau này, khi có một người khiến tôi đặc biệt căm ghét, tôi đã thử chấp nhận lời đề nghị của cái bóng trong mơ.”

Nghe đến đây, cả người Hứa Yến run rẩy, cơ mặt co giật, như đang đấu tranh dữ dội với chính mình, nhưng không thể dừng lại:
“Tôi… tôi đã làm theo lời của con rối. Tôi đã g.i.ế.c người…”

Vu Âm gằn giọng, ép hỏi:
“Cô đã g.i.ế.c ai? Vì sao lại g.i.ế.c người đó?”

“Trong giấc mộng, tôi đã đồng ý với bóng đen kia, để nó thay tôi g.i.ế.c đồng hương của mình. Bóng đen dạy tôi cách thờ phụng, nói rằng nếu tôi làm theo, sau ba ngày, điều tôi mong muốn sẽ thành hiện thực. Khi tỉnh dậy, tôi quyết định thử. Không ngờ, đúng ba ngày sau, đồng hương của tôi đột nhiên c.h.ế.t bất đắc kỳ tử ngay tại ký túc xá. Cái c.h.ế.t đó cực kỳ khủng khiếp – giữa đêm, m.á.u chảy ra từ bảy khiếu.”

Hứa Yến tiếp tục nói, dù cơ thể run rẩy dữ dội như đang cố giãy giụa, nhưng dưới tác dụng của Chân Ngôn phù, cô không thể dừng lại:
“Tôi g.i.ế.c cô ta là vì cô ta biết bí mật của tôi! Lương ở nhà máy không cao, nhưng chi phí ở thành phố lớn lại đắt đỏ. Tôi muốn gả cho một người đàn ông thành phố, nên phải tiêu tiền để trau chuốt bản thân. Có một thời gian, lương không đủ tiêu, tôi bắt đầu lén lút ra ngoài làm thêm vào ban đêm, không ngờ bí mật đó lại bị đồng hương của tôi phát hiện.”

Hứa Yến ngừng một chút rồi tiếp tục, giọng nói càng thêm lạnh lẽo:
“Sau đó, tôi quen Quảng Hải Đào trên mạng. Chúng tôi trò chuyện một thời gian thì gặp mặt. Chẳng bao lâu, anh ta nói muốn cưới tôi. Đồng hương của tôi thấy tôi tìm được một người bạn trai có tiền liền uy h**p, đòi tôi đưa tiền để cô ta giữ kín bí mật, nếu không sẽ tiết lộ mọi chuyện cho Quảng Hải Đào.”

Cô cười khẩy, ánh mắt hiện lên vẻ căm hận:
“Tôi sợ lắm. Quảng Hải Đào là người đàn ông giàu có mà tôi khó khăn lắm mới quen được. Anh ta hào phóng, thường mua túi xách hàng hiệu cho tôi, đưa tôi đi ăn ở những nhà hàng xa hoa. Anh ta có nhà, có xe – là cơ hội duy nhất để tôi được gả vào tầng lớp thượng lưu. Tôi không thể để bất kỳ ai cản đường mình. Vì vậy, tôi đã thử làm theo lời bóng đen, thờ phụng con rối để nó g.i.ế.c c.h.ế.t đồng hương của tôi.”

Nghe đến đây, Quảng Hải Đào đứng bên cạnh tức giận trừng mắt nhìn Hứa Yến. Anh ta nghiến răng mắng lớn:
“Cô đúng là đồ đàn bà lăng loàn! Lúc trước cô tỏ vẻ trong sáng thánh thiện với tôi, còn nói là lần đầu tiên. Cô dám lừa tôi!”

Hứa Yến cười nhạt, không chút nao núng:
“Tốn một ít tiền phẫu thuật chẳng phải là chuyện đơn giản sao? Anh cũng chẳng phải người tốt lành gì. Chúng ta đúng là một cặp trời sinh! Anh có nhiều tiền như vậy, nhưng ly hôn lại keo kiệt không chịu chia cho vợ cũ dù chỉ một đồng. Thậm chí còn để cô ấy thay anh trả mấy vạn tiền nợ. Anh nghĩ anh cao quý lắm chắc?”

Cô tiếp tục cười mỉa mai, giọng đầy cay nghiệt:
“Anh tra, tôi tiện – chúng ta quá xứng đôi. Anh nghĩ tôi yêu anh à? Nếu không phải vì chút tiền dơ bẩn của anh, tôi chẳng thèm liếc nhìn anh đâu. Vừa già vừa xấu, còn không sạch sẽ. Ban đêm thì chỉ run vài cái là xong, rõ ràng chẳng làm được gì, vậy mà còn tưởng mình giỏi giang lắm! Nếu không vì tiền, tôi nhẫn nhịn thêm một giây cũng thấy ghê tởm!”
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 316: Chương 316



Vu Âm chống cằm, nhìn hai người họ đối đáp qua lại như đang xem kịch. Cô khẽ nghĩ thầm, Chân Ngôn phù quả thật là một thứ rất hữu dụng.

Quảng Hải Đào bị mắng trúng chỗ đau, lập tức chửi mắng Hứa Yến bằng đủ thứ ngôn từ th* t*c, không ngừng lặp lại những lời xúc phạm.

Vu Âm cắt ngang, quay lại hỏi Hứa Yến:
“Sau khi thờ phụng con rối để g.i.ế.c đồng hương của cô, cô còn làm gì khác không?”

Hứa Yến lắc đầu, đáp:
“Không. Hai tháng sau, tôi cố tìm lại con rối nhiều lần, nhưng nó không còn phản hồi nữa. Vì vậy, tôi dần dần quên đi chuyện đó. Sau này, tôi sống cùng Quảng Hải Đào, tận hưởng cuộc sống giàu sang. Tôi để con rối trong một chiếc rương hành lý cũ rồi quên hẳn nó luôn.”

“Năm ngoái, khi dọn vào biệt thự và thu dọn đồ đạc, tôi mới nhìn thấy lại con rối, lúc đó mới nhớ ra mình vẫn còn giữ thứ này.”

Nhưng vào thời điểm ấy, Hứa Yến đã trở thành vợ chính thức của Quảng Hải Đào. Công việc kinh doanh của Quảng Hải Đào cũng đang phát đạt, và cô không còn việc gì cần phải cầu đến bất kỳ ai.

Hơn nữa, trong lòng cô nghĩ rằng con rối chỉ là một món đồ dùng một lần, giờ đã vô dụng. Vì vậy, khi chuyển vào biệt thự, cô mang con rối theo nhưng chỉ để nó trong một chiếc rương cũ, sau đó vứt cả rương vào phòng chứa đồ và không thèm để tâm nữa.

Mọi chuyện cứ thế trôi qua cho đến hôm nay. Chính lời chế nhạo của Vu Âm – “Cô chẳng có bao nhiêu văn hóa, nhỉ?” – đã khiến Hứa Yến tức giận. Khi về nhà, Quảng Hải Đào còn khuyên cô nên tự mình đi chọn một số trang sức quý giá hoặc túi xách đắt tiền để chuộc lỗi. Điều đó càng làm lửa giận trong lòng Hứa Yến bùng lên mạnh mẽ hơn.

Hứa Yến căm hận Vu Âm vì cô ấy trẻ trung và xinh đẹp, hận cô ấy có số mệnh may mắn tìm được một người đàn ông vừa giàu có vừa điển trai hơn Quảng Hải Đào. Hứa Yến cũng hận lời châm chọc kia đã vạch trần sự thật rằng cô thiếu học thức. Quan trọng nhất, cô hận bản thân vì vẫn phải nhẫn nhịn Vu Âm chỉ vì Quảng Hải Đào.

Vì vậy, đêm nay, trong cơn giận dữ, Hứa Yến quyết định thử tìm lại con rối và cung phụng nó một lần nữa. Không ngờ lần này, con rối đáp lại ngay lập tức và thậm chí còn hứa sẽ giúp cô g.i.ế.c người.

Khoảnh khắc nhận được sự đáp lại từ con rối, Hứa Yến vui mừng bao nhiêu thì bây giờ lại hối hận bấy nhiêu.

Vu Âm nhẹ nhàng gật đầu, cân nhắc thời gian. Cô nhận ra rằng Hứa Yến đã hơn hai năm không cung phụng con rối. Có lẽ vì vào thời điểm đó, sức mạnh tà thuật của nó vẫn còn yếu và đã bị suy yếu dần theo thời gian. Vì vậy, khi nhìn thấy Hứa Yến hôm nay, Vu Âm không cảm nhận được chút tà khí nào trên người cô ấy.

Dù cho hơn hai năm trước, Hứa Yến có bị ảnh hưởng, thì thời gian dài đã khiến dấu vết đó tan biến hoàn toàn.

Rốt cuộc, tà thuật của con rối không để lại bất kỳ dấu vết nào trên người Hứa Yến.

Vu Âm lại ra lệnh khiến Hứa Yến im lặng. Mặc dù nghe cô ta mắng chửi Quảng Hải Đào khá thú vị, nhưng những lời này làm chậm tiến độ thẩm vấn. Nghe vui tai một chút thì được, nhưng việc chính vẫn quan trọng hơn.

Cô quay sang Quảng Hải Đào, ngón tay gõ nhịp nhẹ trên bàn:
“Quảng Hải Đào, giờ đến lượt anh. Nói rõ ràng những vụ án mạng do anh gây ra đi.”

Quảng Hải Đào nghe vậy liền bật cười lạnh.

Từ đầu, hắn đã cho rằng Hứa Yến là kẻ ngốc, bị hỏi gì liền khai hết, chẳng khác nào không có đầu óc. Còn hắn thì khác, hắn không ngu để bị cảnh sát hỏi gì khai nấy.

Hắn nhếch môi, định nói: “Tôi không hiểu cô đang nói gì,” nhưng vừa mở miệng, những lời nói ra lại không phải thứ hắn muốn nói.

“Ta và lão chủ một tiệm vé số trong trấn đã cùng nhau hại c.h.ế.t một người đàn ông qua đường. Người đó thường xuyên mua vé số, không ngờ lần này lại trúng giải độc đắc.”

Quảng Hải Đào bắt đầu run rẩy, ánh mắt đầy kinh hãi, nhưng không thể ngăn miệng mình tiếp tục thốt ra sự thật:
“Hôm đó, hắn mua xong vé số rồi ở lại tiệm uống rượu với chúng ta. Lúc đó trời mưa lớn, tiệm vé số cũng chẳng có ai khác ghé vào.”

“Hắn ngồi uống rượu một lát, rồi bắt đầu kiểm tra vé số. Không ngờ, hắn thực sự trúng giải lớn nhất! Chúng ta nhìn từng con số trên tấm vé mà không thể tin nổi. Hắn trúng giải lớn như vậy mà không hề nói sẽ chia cho chúng ta một đồng nào! Quá đáng!”

“Chúng ta không phải là loại tham lam, chỉ cần hắn chia mỗi người 100 triệu thôi, chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra. Nhưng hắn lại nói muốn đi về báo tin vui này cho gia đình, rồi định rời đi. Thái độ khoe mẽ, tự mãn của hắn khiến ta không chịu nổi.”

“Trong cơn tức giận, ta túm lấy chai bia và đập mạnh vào đầu hắn!”

Quảng Hải Đào tiếp tục, giọng run rẩy nhưng không thể dừng lại:
“Lúc đó, ta và lão chủ tiệm vé số đã quyết định g.i.ế.c hắn luôn, vì nghĩ rằng chẳng ai biết hắn ở đây với chúng ta. Cái trấn nhỏ này chẳng có camera theo dõi, không ai có thể biết chuyện xảy ra.”

“Sau khi g.i.ế.c người, ta bảo lão chủ giữ bí mật. Để đổi lại, ta hứa chia cho hắn 100 triệu. Chúng ta chia nhỏ thi thể, đem chôn trong núi ở vùng quê.”

“Sau đó, ta nhanh chóng đi đổi tấm vé số trúng thưởng, nhận tiền rồi vội vàng rời quê. Ta không dám để ai biết mình là người trúng thưởng, cũng không dám ở lại quê nhà lâu.”
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 317: Chương 317



Quảng Hải Đào càng nói càng hốt hoảng, nhưng miệng hắn vẫn không ngừng:
“Phải đến sau này, ta mới biết người bị g.i.ế.c thậm chí không phải là dân trong trấn, mà chỉ là người đi ngang qua. Hắn vốn không định đến đây, chỉ vì đi nhầm xe, lại gặp trời mưa to nên tìm nơi trú. Vừa hay, hắn nhìn thấy tiệm vé số và bước vào vì sở thích mua vé.”

“Nhiều năm trôi qua, không ai biết số tiền ta gây dựng sự nghiệp là từ đâu mà có. Cảnh sát điều tra vụ mất tích của hắn bao nhiêu năm cũng không tìm ra, cứ quanh quẩn trong nhóm bạn bè của nạn nhân mà chẳng có manh mối gì. Mỗi lần về quê nghe người ta nhắc đến vụ án, ta lại thấy buồn cười.”

“Đám cảnh sát đó đúng là lũ ngu, học nhiều năm mà chẳng làm được gì. Đến th·i th·ể cũng không tìm thấy.”

Quảng Hải Đào nói, giọng đầy tự mãn. Đây chính là cảm xúc thật nhất của hắn khi nhắc đến vụ g.i.ế.c người cướp vé số năm đó.

Vì nhiều năm qua không ai nghi ngờ hắn, vụ án cũng chưa bị phá, nên trong lòng hắn luôn có chút kiêu ngạo. Hắn nghĩ mình, dù học hành ít ỏi, vẫn thông minh hơn những kẻ học đại học rồi làm cảnh sát.

“Vậy à? Anh quả thực rất giỏi đấy.” Vu Âm khẽ cười lạnh, ánh mắt sắc bén lướt qua hắn.

Giết người vì xúc động, lại là một người xa lạ, không có camera theo dõi, thậm chí th·i th·ể cũng không ai tìm thấy. Vụ án như vậy đúng là khó phá.

“Anh đã chôn th·i th·ể của người trúng vé số ở đâu?” Lữ Văn Quân nghiêm giọng hỏi.

“Ta…” Quảng Hải Đào muốn trả lời: “Sao tôi có thể nói cho anh biết?” Nhưng miệng hắn lại tự động thốt ra: “Ta chôn ở rừng hạt dẻ quê ta.”

Lời vừa dứt, đồng tử hắn co rút lại, đầy kinh ngạc.

Giờ thì hắn đã hiểu vì sao khi nãy Hứa Yến trả lời không sót một điều gì. Không phải vì cô ta ngu ngốc, mà là vì cô ta không thể kiểm soát được lời nói và suy nghĩ của mình.

“Được rồi, giờ anh có thể im miệng.” Vu Âm lạnh lùng niệm thuật. Quảng Hải Đào dù muốn chửi bới, cũng chẳng thể thốt ra một từ nào nữa.

Lúc này, bà mẹ già của Quảng Hải Đào ngồi một bên run rẩy toàn thân. Ánh mắt bà ta đầy kinh hãi, không ngờ tiền của con trai mình lại đến từ việc g.i.ế.c người. Càng không ngờ, cả con trai lẫn con dâu đều từng lấy mạng người khác.

Vu Âm khẽ cong khóe môi, ánh mắt nhìn sang người phụ nữ già nua:
“Tôi đoán, chính bà đã g.i.ế.c chồng mình.”

Lời nói của Vu Âm như một nhát búa giáng thẳng xuống. Người đàn bà già lập tức bật dậy khỏi ghế, khuôn mặt kinh hoàng, ánh mắt đầy hung ác, như muốn nhào tới bóp cổ Vu Âm ngay lập tức.

“Cô… Cô nói nhảm cái gì thế hả?!”

Nhưng khi bà ta mở miệng, điều thoát ra lại là một lời thú nhận khiến tất cả c.h.ế.t lặng:
“Đúng vậy! Chồng ta chính là do ta giết!”

Câu nói này cùng với biểu cảm của bà ta như một cú đ.ấ.m trực diện. Lữ Văn Quân và mọi người sững sờ, mất vài giây mới kịp phản ứng.

Hóa ra, bà ta không định thú nhận. Bà đã định phản bác Vu Âm, nhưng vì tác dụng của Chân Ngôn Phù, bà không thể nói dối, buộc phải khai sự thật.

Quảng Hải Đào nghe những lời đó mà c.h.ế.t lặng, không thể tin nổi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mẹ mình. Hiển nhiên, chuyện này hắn hoàn toàn không hay biết.

Lữ Văn Quân bình tĩnh lại, ngồi xuống bên cạnh Vu Âm, rồi nghiêm giọng hỏi:
“Nói đi. Bà g.i.ế.c chồng mình vì lý do gì, đã làm cách nào và xử lý th·i th·ể ra sao?”

Anh khẽ thở dài, lẩm bẩm: “Thảo nào cục trưởng muốn đưa cả nhà bốn người này về. Thẩm vấn đến người thứ ba rồi, ai cũng dính vào án mạng.”

Anh liếc sang Vu Âm, ánh mắt đượm vẻ cảnh giác. “Còn đứa nhỏ nhất trong nhà này, không cần đoán cũng biết, chắc chắn cũng từng g.i.ế.c người.”

Người phụ nữ già nua run rẩy, nhưng vẫn phải mở miệng:
“Hắn nghi ngờ con trai không phải con ruột của mình, cứ ám chỉ mãi khiến ta lo sợ. Ta sợ hắn điều tra ra sự thật, biết ta đội nón xanh cho hắn, còn bắt hắn nuôi con của người khác. Vì vậy, ta quyết định ra tay trước. Ta đã dùng thuốc diệt chuột để độc ch·ết hắn.”

Giọng bà ta đều đều, ánh mắt trống rỗng khi kể tiếp:
“Sau khi hắn ch·ết, ta bỏ th·i th·ể vào bao tải, trong đó nhét đầy đá lớn, rồi đem ném xuống hố phân cũ ở nhà mình. Hố phân đó sâu lắm, lại nặng mùi, không ai để ý tới.”

“Thời đó ở quê, hố phân là tài sản quý giá, vì phân được dùng làm phân bón cho cây trồng. Nhưng dần dần, người trong làng bỏ trồng trọt, chuyển sang đi làm công nhân xa nhà, nên những hố phân kiểu cũ cũng chẳng ai dùng nữa. Người ta còn xây nhà vệ sinh sạch sẽ, thay bằng bể tự hoại. Đám hố phân cũ bị bỏ hoang, thậm chí được trám kín bằng xi măng vì lý do mỹ quan.”

“Lúc ấy, ta bảo với mọi người rằng hắn ra ngoài làm công để kiếm tiền. Thời đó, có người đi làm xa cả mấy năm trời không trở về cũng chẳng ai thấy lạ. Ai cũng nghĩ hắn chỉ là kẻ vô trách nhiệm, bỏ mặc vợ con ở quê nhà. Ta còn nói hắn không gửi tiền về cho gia đình lấy một đồng, khiến dân làng mắng hắn là đồ súc sinh.”

“Bảy tám năm trôi qua, không ai thấy hắn trở về, cũng chẳng nghe tin tức gì. Người trong làng đều bảo hắn chắc hẳn có vợ bé bên ngoài, sống sung sướng nên quên gia đình. Dần dần, không ai còn nhắc tới hắn nữa. Cái nhà này coi như từ bỏ hắn từ lâu rồi, giống như cách hai người đàn ông bạc tình ở thôn bên từng làm.”

Người phụ nữ già nua dừng lại, đôi mắt đờ đẫn, như đang chìm trong ký ức tội lỗi của mình.
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 318: Chương 318



“Mười mấy năm không thấy tin tức của hắn, cả làng đều bảo rằng hắn chắc đã gặp chuyện chẳng may và ch·ết ở nơi nào đó bên ngoài.”

Quảng gia lão thái bà nói, ánh mắt ánh lên vẻ đắc ý.

Phảng phất như muốn khoe khoang: “Các người thấy không? Ta g.i.ế.c hắn, ném th·i th·ể xuống hố phân, mà cả làng còn giúp ta mắng chửi hắn. Họ thậm chí còn đồng cảm và giúp đỡ ta.”

Nói xong, bà ta đứng lặng người, mặt tái nhợt. Bà biết rằng, một khi bí mật đã giấu suốt hơn hai mươi năm bị phơi bày, thì cuộc đời bà coi như chấm hết.

Trong thâm tâm, bà ta chỉ trách bản thân:Nếu sớm biết cô gái trẻ kia quỷ quyệt như vậy, làm người ta nói gì cũng phải khai thật, thì dù có phải gãy chân, hôm nay ta cũng sẽ không bước qua cánh cửa đó mà gây thù với ả.

Cả ba người lớn đều đã bị thẩm vấn xong. Giờ đây, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía đứa trẻ sáu tuổi.

Vu Âm khẽ thở dài, lộ rõ vẻ không kiên nhẫn. Ngay khi đứa trẻ định mở miệng, nó đột nhiên òa khóc lớn:
“Nãi nãi cứu con! Ba ba cứu con! Con không muốn ch·ết!”

Vu Âm lạnh giọng đáp:
“Ngươi không muốn ch·ết? Những người ngươi hại cũng không muốn ch·ết. Sao lúc ra tay ngươi không nghĩ đến điều đó?”

Đứa trẻ gào lên, vừa khóc vừa biện minh:
“Làm sao con biết nó yếu đuối như vậy chứ! Con không cố ý! Con đâu nghĩ nó sẽ ch·ết!”

Rồi nó chuyển sang giọng điệu đầy ngang ngược:
“Mặc kệ! Nó đã ch·ết thì cũng ch·ết rồi! Nó chỉ là một con bé vô dụng, một mạng tiện dân! Nó ch·ết thì cha mẹ nó mới có thể sinh thêm con trai! Họ phải cảm ơn con mới đúng!”

Vừa khóc vừa hét, đứa trẻ lại đe dọa:
“Mau thả con ra! Nếu không, nãi nãi của con sẽ đánh ch·ết các ngươi! Ba con sẽ tìm người khai trừ hết các ngươi, không cho các ngươi làm việc nữa!”

Vu Âm nghe vậy thì đập mạnh tay xuống bàn, giọng lạnh như băng:
“Ta ghét nhất những đứa trẻ vừa xấu vừa khóc nhè! Ngươi dám khóc thêm tiếng nữa, ta sẽ đánh cho câm miệng ngay lập tức!”

Tiếng khóc lóc của đứa trẻ khiến ai nấy đều đau đầu. Đã vậy, bộ dạng nước mắt nước mũi tèm lem của nó càng làm Vu Âm thêm chán ghét.

Không kiềm chế được, Vu Âm vung tay đánh mạnh xuống bàn. Cú đập làm bàn răng rắc rung lên.

Lữ Văn Quân và các đồng đội nhanh chóng gom hết đồ vật trên bàn, nhưng ngay sau đó, cái bàn gãy đôi, đổ sập xuống đất.

Đứa trẻ lập tức im bặt, khuôn mặt trắng bệch vì sợ.

Vu Âm khoanh tay, một chân gạt chân bàn vỡ sang bên, ánh mắt lạnh lẽo:
“Nói đi. Ngươi đã g.i.ế.c người như thế nào? Vì sao lại giết?”

Đứa trẻ run rẩy, giọng lí nhí kể:
“Hôm đó, con đang chơi ở bờ sông thì giày của con bị rơi xuống nước. Không có người lớn ở đó, con chỉ thấy Đại Nữu đang chơi gần đó. Con bảo Đại Nữu xuống sông nhặt giày cho con.”

“Nhưng Đại Nữu không chịu. Nó còn định chạy đi, nên con… con đã đẩy nó xuống sông.”

“Ta lúc đó chỉ muốn Đại Nữu giúp ta nhặt đôi dép lên, rồi bảo nàng đi lên. Nhưng vừa xuống nước, nàng đã la hét om sòm, sau đó không lâu, cả người nàng cùng đôi dép của ta đều bị dòng nước cuốn đi.”

“Ta đứng chờ ở bờ sông một lúc, nhưng không thấy nàng bơi về, thế là ta quay về nhà. Đến tối, khi bà nội về, ta còn kể lại chuyện Đại Nữu không chịu nhặt dép cho ta.”

“Bà nội rất tức giận, lôi ta đi tìm Đại Nữu để tính sổ. Nhưng đến nhà nàng mới biết, nàng đã bị ch·ết đuối. Bà nội kéo ta về nhà, dặn ta không được nói với bất kỳ ai rằng ta đã gặp nàng hôm đó.”

“Bà nội còn bảo, ‘Đại Nữu chỉ là một con bé con, đã ch·ết thì cũng ch·ết rồi. Chẳng qua là một đứa con gái vô dụng. Nàng ch·ết đi, cha mẹ nàng có thể sinh thêm con khác, biết đâu lại sinh được con trai, còn phải cảm ơn ngươi ấy chứ!’”

Đứa trẻ sáu tuổi kể chuyện bằng giọng điệu vô tư, không chút áy náy. Với nó, đây chẳng qua là chuyện bình thường. Từ nhỏ đến lớn, nó được nuôi nấng như một “thái tử”, luôn được bà nội bảo rằng mình là số một, ai cũng phải nhường nhịn và phục tùng nó.

Nhưng những lời nói ấy khiến tất cả những người trong phòng thẩm vấn lạnh sống lưng.

Một đứa trẻ sáu tuổi đã g.i.ế.c bạn mình mà không hề sợ hãi, không hối hận, thậm chí còn cho rằng mình làm đúng.

“Sau đó thì sao? Cha mẹ của Đại Nữu có thực sự sinh thêm được con trai không?” Đại Không hỏi bà lão.

“Không có. Hai vợ chồng đó suốt ngày cãi nhau, đổ lỗi cho nhau vì không biết giữ con. Sau hai tháng, họ l·y h·ôn. Mẹ của Đại Nữu thì trở nên điên loạn. Thấy bé gái nào cũng nghĩ đó là con mình, liền đuổi theo ôm về nhà.”

“Cha của Đại Nữu phải bỏ công việc chính thức, vừa làm việc lặt vặt kiếm sống, vừa đưa mẹ nàng đi chữa trị khắp nơi. Đến giờ, bệnh của bà ta vẫn chưa khỏi.”

“Cuối cùng, gia đình nhà mẹ đẻ của bà ta và cha của Đại Nữu quyết định đưa bà vào viện tâm thần. Cha nàng thì tìm một công việc khác, để kiếm tiền lo cho người vợ cũ bị điên.”

Bà lão tiếp lời, giọng đầy vẻ khinh thường:
“Ta bảo bối tôn tử của ta chỉ nhờ nàng nhặt giúp đôi dép. Nếu nàng nhặt được thì mọi chuyện đâu có đến mức này? Là do nàng không chịu giúp, mới dẫn đến chuyện ch·ết đuối. Tự mình gây họa, còn trách ai được?”
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 319: Chương 319



“Cái bà mẹ điên ấy, ch·ết một đứa con gái thì đã sao? Trẻ thế, chẳng lẽ không thể sinh thêm con? Cũng tại bà ta không nghĩ thoáng, tự mình chuốc lấy khổ. Điên thì mặc điên, chồng cũ còn lo làm gì? Tiền bạc đổ vào vô ích, đến bệnh viện cũng chẳng chữa nổi. Ta nói thật, thay vì phí tiền nuôi bà ta, hắn đi lấy người khác, sinh vài đứa con trai chẳng phải tốt hơn sao?”

“Đúng là tự chuốc khổ vào thân! Nguyên cả nhà hắn cũng là đồ ngốc, nuôi con trai không biết dạy dỗ!”

Những lời nói lạnh lùng, tàn nhẫn ấy khiến không khí trong phòng ngột ngạt. Người ta thường không thể tưởng tượng được, sự ác độc lại có thể được che đậy dưới những lý do tưởng chừng “hợp lý” như thế.

Ai nấy đều phẫn nộ. Những người trong gia đình này, từng lời, từng hành động của họ, khiến người ta chỉ muốn trừng phạt bằng tất cả các hình thức tàn khốc nhất.

Vu Âm nghiến răng nói:“Mười tám tầng địa ngục chắc chắn có chỗ cho cả nhà các người.”

Cuộc thẩm vấn kết thúc. Vu Âm là người đầu tiên rời khỏi phòng, sắc mặt lạnh băng.

Nếu ở lại thêm một chút, cô không chắc mình sẽ kìm được bản thân mà không ra tay với những kẻ này.

Vừa bước ra ngoài, cô hít một hơi thật sâu. Dư Tiểu Ngư và những người khác cũng lần lượt bước theo, đứng ở sân trước, để làn gió đêm xoa dịu cảm giác căng thẳng.

Vu Âm dặn dò:
“Thuật pháp ta đã dạy, các ngươi phải luyện tập cho tốt. Chờ mấy ngày nữa ta xử lý xong việc, chúng ta sẽ đến Vu tộc một chuyến. Với mớ rối gỗ tà ám này, thông tin của chúng ta quá ít, dù chỉ một manh mối nhỏ ở Vu tộc cũng không được bỏ qua.”

Cả nhóm phải làm việc xuyên đêm, đến khi thẩm vấn xong thì trời đã sáng rõ. Ai nấy đều kiệt sức, nhưng nhờ vào cà phê và trà đặc, họ miễn cưỡng chống chọi được.

“Cục trưởng, hay là chúng ta ghé chỗ nào đó ăn sáng trước rồi về nghỉ ngơi? Tôi biết gần đây có một khu chợ sáng rất nhộn nhịp, đồ ăn ở đó cũng khá ngon,” Dư Tiểu Ngư đề nghị.

Vu Âm vốn định quay về thẳng, nhưng nghe lời gợi ý của Dư Tiểu Ngư thì đổi ý. Cô cất điện thoại vào túi và gật đầu. Thế là cả nhóm cùng nhau đến khu chợ sáng.

Dù mới sáng sớm, khu chợ đã rất đông đúc. Phần lớn người ở đây không phải dân địa phương mà là khách du lịch ghé thăm.

Họ tìm được một chỗ ngồi và gọi món. Dư Tiểu Ngư vừa quan sát vừa nói:
“Khu chợ sáng này trước đây chỉ có người địa phương, nhưng mấy năm gần đây nhờ khách du lịch mà nổi tiếng. Giờ muốn mua đồ ăn cũng phải xếp hàng dài, rất mệt với những người lười như tôi.”

Sau khi ăn vài bát canh nóng, ai cũng cảm thấy dễ chịu hơn hẳn, không khí thoải mái hơn rất nhiều.

Đại Không vừa kiểm tra điện thoại vừa nói với Vu Âm:
“Cục trưởng, chú Lữ đã gửi kết quả điều tra vào nhóm.”

Vu Âm đang tập trung ăn sáng, không hề để ý đến điện thoại. Với cô, khi ăn là phải ăn, không làm việc khác. Lúc này cũng vậy, cô ăn một cách chậm rãi, nghiêm túc.

Nghe nhắc nhở, cô đáp: “Được,” rồi đặt đũa xuống, lấy điện thoại ra. Trong nhóm làm việc, Lữ Văn Quân đã gửi một tập hồ sơ mới.

Ánh mắt Vu Âm dừng lại ngay ở dòng ghi chú đầu tiên:Ngày mà Hứa Yến đi leo núi. Đó là ngày sau khi cô ấy xảy ra chuyện.

Hứa Yến đã đến Vô Phương Cốc vào ngày hôm đó.

Trong khi Vu Âm tập trung đọc hồ sơ, những người còn lại bị cuốn vào một nội dung khác trong báo cáo.

Dư Tiểu Ngư cảm thán:
“Quảng Hải Đào đúng là đáng ch·ết. Người mà hắn gi·ết hôm đó chỉ vì bất đắc dĩ. Anh ta cần tiền chữa bệnh cho vợ nên mới phải đi vay mượn từ họ hàng. Vì tâm trạng không tốt, anh ấy lên nhầm xe, rồi lại gặp trời mưa lớn. Trên đường về, anh dùng chút tiền cuối cùng mua vé số, mong thử vận may.”

“Nào ngờ lại trúng thưởng. Anh ấy vui mừng lắm, nghĩ rằng trời cao thương xót vợ chồng anh nên mới cho mình vận may này. Ngay khi biết mình trúng thưởng, anh ấy vội vã quay về để báo tin mừng, bất chấp trời mưa và cả đoạn đường dài.”

“Nhưng không ngờ, trên đường về, anh lại bị Quảng Hải Đào và ông chủ tiệm vé số hợp mưu gi·ết hại, cướp hết số tiền thưởng. Toàn bộ số tiền gần như rơi vào tay Quảng Hải Đào.”

“Ông chủ tiệm vé số thì nhận được một phần nhỏ, nhưng sợ bị lộ nên đã giấu tiền suốt một thời gian dài, mãi đến năm nay mới dùng số tiền đó mua một căn nhà trong huyện.”

Dư Tiểu Ngư thở dài:
“Những chi tiết này đều được thẩm vấn từ ông chủ tiệm vé số mà ra.”

Cô tiếp tục kể:
“Sau khi người đàn ông đó ch·ết, gia đình anh báo cảnh sát. Nhưng vì thị trấn nhỏ không có camera theo dõi, anh ấy lại không mua vé xe từ bến mà đi nhờ xe dọc đường để tiết kiệm vài đồng. Lúc mất tích, không ai biết anh ấy lên xe ở đâu, cũng không ai để ý.”

“Thời điểm ấy, nông thôn không có nhân viên bán vé, xe công cộng thì người lên xuống đông đúc, chỉ có tài xế. Cảnh sát cũng không tìm ra anh ấy đã đi đâu, vụ án cứ thế chìm vào quên lãng.”

“Vì không có tiền chữa bệnh, vợ anh ấy qua đời chỉ một năm sau đó. Họ còn có một cặp con nhỏ đang học tiểu học. Từ đó, hai anh em bị tách ra: con trai thì sống với một người chú, còn con gái thì theo cậu mợ. Cả hai phải ăn nhờ ở đậu, sống cực khổ.”

Câu chuyện khiến ai nấy nghe xong đều không khỏi chua xót.
 
Back
Top Bottom