Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch

Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 120



Trong lòng Diêu Xuân Nương thấy buồn cười, nhưng bên ngoài lại tỏ ra rất bất đắc dĩ: “Vậy phải làm sao đây?”

Nàng chớp mắt vài lần, muốn rơi ra hai giọt nước mắt, nhưng Tề Thanh lúc này ngồi ngay trước mặt, nàng chỉ thấy an tâm, thực sự không thể khóc nổi.

Tề Thanh từ tốn nói: “Nếu ngươi thật, thật sự không muốn theo, theo ta, ta cũng không ép, ép buộc, nương gia của ngươi không, không phải vẫn còn, còn nhà còn đất sao, bán đi trả ta cũng, cũng được, ta sẽ cho, cho ngươi thêm ba, ba đến năm ngày, ngày để bán nhà, nhà và đất.”

Ý tưởng này tệ hơn cả cơm thừa canh cặn, chuyện cô nương đã gả đi, sao lại phải bán nhà bán đất.

Đất đai và nhà cửa quý giá hơn tính mạng, mất đi cái gì cũng không thể mất đi mảnh đất dưới chân và nóc nhà trên đầu.

Mọi người có mặt đều hiểu rõ Diêu Nhị Đông và Diêu Đại Hải đang tính toán tài sản của Diêu Xuân Nương, lời của Tề Thanh rơi vào tai Diêu Đại Hải, ít nhiều có chút châm chọc.

Nhưng đến lúc này, dù lời nói có làm ông ta đau lỗ tai, ông ta cũng không thể nói gì, chỉ có thể giữ sắc mặt khó coi mà nhẫn nhịn.

Diêu Xuân Nương cũng không ngờ Tề Thanh sẽ nói như vậy, nàng ngẩn ra một lúc, nhân cơ hội cắt đứt quan hệ với gia đình: “Ngươi cũng nói rồi, đây là nương gia của ta, ta đã gả đi, hiện tại ta họ Trương, nợ của ta, không lý do gì để phụ mẫu của ta phải gánh.”

Ngô Liễu Hương đã cầm chìa khóa lên lầu, không nghe thấy câu này, nhưng Diêu Nhị Đông đang ngồi dưới cầu thang hút thuốc thì nghe rất rõ.

Thân hình già nua gầy gò còng lưng, tay đang hút thuốc của ông dừng một chút, cúi đầu mạnh mẽ rít một hơi.

Thẩm của Diêu Xuân Nương như sợ nàng quay lại tiếp tục vay tiền, vội vàng khuyên: “Nha đầu kia! Họ Trương gì chứ, đổi sang họ Tề cũng vậy, sống với ai không phải sống, nếu ngươi theo hắn, hai người sống tốt không phải hơn sao. Ngươi nợ tiền mà người ta còn đồng ý bỏ qua, đây là chuyện tốt mà người khác cầu cũng không được!”

Trong lòng Diêu Xuân Nương thấy có lý, nhưng lo lắng nếu nhận quá nhanh thì lại có vẻ giả tạo, nàng giả bộ khó xử lẩm bẩm: “Nhưng hắn là người nói lắp.”

Nàng nói như vậy, giống như trước đây người từng nói “ta thích người nói lắp” không phải là nàng.

Tề Thanh nghe thấy câu này, sắc mặt bỗng nhiên lạnh đi, hắn nhìn nàng một cái không có biểu cảm, đột nhiên đẩy ghế đứng dậy đi ra ngoài.

Tiếng ghế kéo trên sàn phát ra âm thanh chói tai, mọi người thấy hắn như vậy, bất ngờ ngây người. Ngay cả Diêu Xuân Nương cũng không ngờ.

Tề Thanh như thật sự tức giận, bỏ lại câu: “Ba, ba ngày sau, ta đến thu, thu tiền.”

Mọi người thấy chuyện này đổ vỡ, không biết phải làm sao nhìn Tề Thanh rời đi và Diêu Xuân Nương đang ngơ ngẩn.

Tề Thanh không quay đầu lại, hắn cúi xuống lấy đấu lạp dựa vào cửa, đội lên đầu, nâng chân bước vào màn mưa.

Diêu Xuân Nương không thể tin nhìn Tề Thanh, không dám tin hắn lại bỏ rơi mình như vậy.

Kịch này diễn ra quá sắc!

Diêu Khánh Hỷ phản ứng lại, đẩy Diêu Xuân Nương đứng dậy: “Xuân nhi, đi kéo hắn lại! Nếu thật sự mất nhà mất đất, thúc cùng thẩm sẽ không còn đường sống nữa!”

Diêu Xuân Nương đâu cần nàng ta nói, ba bước đã chạy vào màn mưa kéo lấy Tề Thanh.

Tề Thanh hơi nghiêng đầu nhìn nàng, không biết là nhập vai hay sao, sắc mặt bình thản, thậm chí còn định gỡ tay nàng ra để đi.

Diêu Xuân Nương không còn cách nào, ôm c.h.ặ.t t.a.y hắn, gật đầu như giã tỏi: “Theo, theo! Ta theo ngươi về sống!”

Nàng nói lớn xong, lại quay lưng với mọi người, dùng giọng chỉ hai người nghe thấy nói: “Tề Thanh, nếu chàng còn đẩy ta ra, ta sẽ thật sự đi tìm người khác để gả!”

Dù nói vậy, nhưng tay nàng vẫn ôm chặt hơn ai hết.

Tề Thanh hơi cúi đầu nhìn nàng, một giọt nước từ vành mũ rơi xuống mí mắt Diêu Xuân Nương, hắn đưa tay lau cho nàng, hỏi: “Đã nghĩ, nghĩ kỹ chưa?”

Hắn hỏi một cách nghiêm túc, Diêu Xuân Nương nhất thời không phân biệt được hắn đang diễn hay thật sự hỏi nàng.

Nàng cắn môi, vừa định trả lời nghiêm túc, lại nghe Tề Thanh nói: “Sau này nếu, nếu ngươi có tiền, tiền trả được, mà hối hận, ngươi vẫn phải sống, sống cùng ta.”

“……”

Diêu Xuân Nương không biết sao hắn lại diễn giống thật như vậy, vừa tức vừa buồn cười, gật đầu đáp: “Được.”

Tề Thanh nhận lời hứa, lúc này mới chịu theo nàng vào nhà.
 
Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 121



Vào trong nhà, Diêu Xuân Nương vốn định ngồi lại vị trí đối diện với Tề Thanh, nhưng đột nhiên bị Tề Thanh nắm lấy tay kéo một cái, thân hình nghiêng đi, ngồi bên cạnh hắn.

Ghế dựa vào ghế, đầu gối chạm đầu gối, gần gũi đến mức không chút lo lắng hai người quá thân mật bị người khác phát hiện.

Trong lòng Diêu Xuân Nương hoảng hốt, quay đầu nhìn hắn với vẻ kinh ngạc, nhưng Tề Thanh vẫn giữ vẻ bình thản, như thể hành động côn đồ này rất phù hợp với thân phận chủ nợ hiện tại của hắn.

Hắn nhìn nàng một cách thản nhiên, nhưng tay nắm lấy cánh tay nàng lại trượt xuống nắm lấy tay nàng.

Sờ vào tay nàng ướt sũng, hắn nhíu mày hỏi: “Có cần đi, đi thay bộ, bộ quần áo khác không?”

Sự quan tâm cực kỳ, như thể hai người đã sống chung.

Bàn tay nắm trong tay vừa ấm vừa thô ráp, ngón tay như thể muốn chui vào giữa các khe ngón tay nàng, Diêu Xuân Nương sợ bị người khác nhìn thấy, tim gần như nhảy lên cổ họng, không biết Tề Thanh sao lại to gan như vậy.

Nàng bỗng hiểu cảm giác của Tề Thanh, khi nàng lén lút đến nhà hắn ăn tối hôm đó.

Thật sự rất khổ sở.

Diêu Xuân Nương gấp gáp bóp mạnh lên mu bàn tay Tề Thanh, ép hắn buông ra, nhanh chóng rút tay về, nói nhỏ: “Một chút mưa không sao, một lát sẽ khô thôi.”

Nói xong, nàng còn kéo ghế ra xa hơn một chút, cúi đầu không nhìn hắn, cố gắng giả bộ như một nữ nhân bị ép buộc phải đồng ý với hắn.

Hai người một kéo một tránh, Diêu Khánh Hỷ càng ngày càng không hiểu Diêu Xuân Nương và Tề Thanh là chuyện gì.

Nhưng dù sao, Diêu Xuân Nương đã gật đầu, giải quyết được đống nợ nần này, Diêu Khánh Hỷ thực sự nhẹ nhõm cho nàng.

Lúc này, Diêu Nhị Đông ngồi ở cửa cầu thang hút xong hai điếu thuốc cũ, cũng chậm rãi đi ra.

Ông nhìn Diêu Xuân Nương và Tề Thanh, thấy hai người ngồi cùng nhau, biết chuyện này đã thành.

Người ta thường nói chuyện xấu trong nhà không nên để lộ ra ngoài, nhưng giờ đây Diêu Xuân Nương là nữ nhân mắc nợ phải bán thân, còn Diêu Nhị Đông làm cha, lại không thể giúp gì, mọi người có mặt đều biết.

Diêu Nhị Đông cảm thấy mất mặt, trong lòng cũng thấy xấu hổ, cả người trông như mất hồn, không còn sức lực.

Ông cầm điếu thuốc chậm rãi ngồi xuống, nhìn Diêu Xuân Nương ướt sũng quần áo, chậm rãi nói: “Đi lên lầu thay bộ quần áo khác đi, đừng để cảm lạnh.”

Rõ ràng ông cũng không lau khô người, quần áo ướt như vừa từ dưới sông lên, Diêu Xuân Nương thấy ông mặc áo dính sát vào người, lo lắng nói: “Con không sao, phụ thân, người đi thay đi.”

Diêu Nhị Đông lắc đầu.

Ông hỏi Tề Thanh: “Một lát nữa sẽ đi sao?”

Tề Thanh không chắc chắn lắm, hắn giả vờ suy nghĩ một chút, cảm nhận được dưới bàn Diêu Xuân Nương nhẹ nhàng nắm tay hắn, mới gật đầu: “Đúng vậy.”

“Bây giờ đã gần trưa, về nhà còn phải đi vài canh giờ nữa, ăn trưa rồi hãy đi.”

Bàn tay dưới bàn lại nhẹ nhàng nắm một cái, Tề Thanh đáp: “Được, được.”

Âm thanh bước chân từ chỗ cầu thang vang lên, Ngô Liễu Hương cầm chìa khóa đi xuống, thấy Diêu Xuân Nương và Tề Thanh ngồi cùng một chỗ, ngẩn người một chút, nhưng không nói gì.

Bà khe khẽ thở dài, đưa chìa khóa cho Diêu Nhị Đông, cũng tìm một cái ghế ngồi xuống.

Trong phòng bên, đứa trẻ đã tỉnh dậy, đang khóc lóc ầm ĩ, nam nhân của Diêu Khánh Hỷ đang hát một bài để dỗ dành.

Ba gia đình tụ tập lại, trong lòng mỗi người đều có chuyện riêng.

Diêu Nhị Đông biết Diêu Đại Hải ngồi đây không đi là vì sao. Đại ca này của ông khi cầu tại thì xưng huynh gọi đệ với ông, khi gặp chuyện rắc rối thì lại tránh không kịp, Diêu Nhị Đông hiểu rõ mưu kế trong lòng Diêu Đại Hải, tự nhiên không thể như ông ta mong muốn.

Diêu Nhị Đông nói với Diêu Khánh Hỷ: “Khánh nhi, hôm nay có phải hai đứa cũng về hay không?”

Diêu Khánh Hỷ nghe Diêu Nhị Đông nói với mình, vội vàng đáp: “Đúng ạ, thúc, hôm nay sẽ về.”

Nàng ta đang nghĩ làm thế nào để đề cập đến đứa trẻ, thì thấy Diêu Nhị Đông rít một hơi thuốc, đột nhiên nói: “Việc của cha cháu đã xong, nhà cháu cũng không còn ai khác, khi về thì mang đứa trẻ theo nhé.”

Câu nói này vừa ra, như thể ném một quả sấm sét vào căn phòng yên tĩnh.

Ngoài Ngô Liễu Hương, mọi người có mặt đều ngạc nhiên nhìn Diêu Nhị Đông, rõ ràng không ai nghĩ rằng nam nhân suốt đời mong mỏi có nhi tử lại đột nhiên nói ra những lời như vậy.

Diêu Đại Hải càng không ngờ tới. Ông ta mặc áo ướt ngồi ở nhà Diêu Nhị Đông không về, một là muốn xem chuyện tiền bạc còn có chỗ nào hay không, hai là định chuyển hương khối duy nhất của Diêu gia đến danh nghĩa của ông ta.

Theo lý của ông ta, Diêu Nhị Đông không có tiền thì không thể nuôi đứa trẻ này, ông ta là lão đại, đứa trẻ tự nhiên phải do ông ta nuôi, đâu có nghĩ rằng Diêu Nhị Đông lại dễ dàng nhường đứa trẻ cho người khác.
 
Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 122



Mặt Diêu Đại Hải tối sầm lại, vội vàng đứng dậy, lớn tiếng quát: “Diêu Nhị Đông, ngươi bị điên à! Nói tào lao gì vậy!”

Diêu Xuân Nương vốn đang giả vờ là thê tử đang chịu đựng, nghe thấy Diêu Đại Hải mắng phụ thân của mình, lập tức không nể mặt mũi, đập bàn đứng dậy, hai lông mày nhíu lại: “Diêu Đại Hải, miệng ông toàn bùn đất, không biết nói chuyện tử tế à!”

Vừa rồi Diêu Xuân Nương còn gọi ông ta là thúc, giờ lại hận như kẻ thù, Diêu Đại Hải tức giận không chịu nổi, vung tay: “Ngươi im miệng, người lớn nói chuyện, không đến lượt ngươi xen mồm!”

Diêu Nhị Đông nhìn qua làn khói thuốc về phía Diêu Đại Hải, hỏi ông ta: “Vậy theo đại ca, đứa trẻ này nên do ai nuôi?”

Ông hỏi với giọng kính trọng, Diêu Đại Hải không biết xấu hổ mà nói: “Không phải ta khoe khoang, nhưng từ xưa đến nay, trong tình huống này thì người làm lão đại như ta phải nuôi.”

Thê tử của ông ta cũng phụ họa theo: “Đúng vậy, trong tình huống này thì phải do lão đại nuôi, đặt ở nhà nào cũng vậy.”

Diêu Xuân Nương hừ một tiếng: “Nói nhảm.”

Diêu Nhị Đông lại hỏi Diêu Đại Hải: “Vậy ý huynh là người làm lão nhị như ta thì hoàn toàn không có tư cách nuôi à?”

Ý nghĩa là, nếu ông không có tư cách, thì những thỏa thuận chó má trước đây của ông ta chẳng phải chỉ là vì tiền của nữ nhi ta sao.

Diêu Đại Hải nhíu mày nhìn Diêu Nhị Đông: “Ngươi nói gì vậy? Không phải ngươi không nuôi sao?”

Diêu Nhị Đông đáp: “Ai nói với ngươi ta không nuôi?”

Diêu Đại Hải ngẩn người, ông ta và Diêu Nhị Đông đã thỏa thuận riêng, chỉ có hai người biết. Hiện tại Diêu Nhị Đông không có tiền, ông ta theo phản xạ cho rằng Diêu Nhị Đông không thể nuôi đứa trẻ, nhưng chuyện này chưa từng được nói ra, nếu ông ta còn chút sĩ diện, cũng không thể nói ra trước mặt mọi người.

Nếu không, chuyện ông người làm đại thúc như ông ta tham lam, muốn chiếm đoạt nhà ở của chất nữ mà bị lộ ra, ông ta thật sự không còn mặt mũi nào mà sống ở thôn Liễu Hà nữa.

Diêu Đại Hải không thể nói ra, mặt đỏ bừng, phun ra một câu: “Ngươi có nuôi được hay không, ngươi tự biết rõ.”

“Ta không rõ.” Diêu Nhị Đông bắt đầu tranh luận: “Đứa trẻ là con của lão tam, lão tam đã mất, giao đứa trẻ cho ai cũng không yên tâm, để tỷ tỷ như Khánh nhi mang đi nuôi, nàng ấy chắc chắn sẽ không thiệt thòi cho đứa trẻ, đó là cách tốt nhất.”

Diêu Đại Hải lạnh mặt chỉ vào Diêu Khánh Hỷ: “Ngươi để Khánh nhi nuôi, phu gia của Khánh nhi có đồng ý không? Nàng ta còn trẻ, có thể sinh có thể nuôi, cần gì phải mang theo một tiểu tử như vậy—”

Diêu Khánh Hỷ im lặng nghe một lúc lâu, chỉ chờ Diêu Đại Hải nói câu này. Nàng ta lớn tiếng cắt ngang Diêu Đại Hải: “Thúc. cần chứ. Cháu muốn nuôi, đây là đệ đệ ruột của cháu, sao lại không muốn, trượng phu của cháu cũng đồng ý mà!”

Nàng ta vừa nói xong, nam nhân đang dỗ trẻ trong phòng bên đột nhiên thò đầu ra phụ họa: “Đúng vậy, thúc, cháu và Khánh nhi sẵn lòng nuôi, chắc chắn sẽ coi đứa trẻ như con ruột của mình, thúc không cần lo lắng.”

Diêu Đại Hải bị Diêu Khánh Hỷ đáp lại làm câm nín, mặt mày xanh mét nhìn nàng ta.

Diêu Khánh Hỷ không quan tâm ông ta có tức giận hay không, nàng ta vui vẻ không thể nhịn cười, nhìn qua nhìn lại, vui vẻ nói: “Vậy mấy thúc thúc thẩm thẩm, cháu đã nói như vậy, đứa trẻ cháu sẽ mang đi.”

Diêu Đại Hải tức đến nổi gân xanh, trợn mắt chỉ vào vài người: “Các ngươi hợp lại để đùa giỡn ta đúng không?”

Diêu Xuân Nương giơ tay, chế giễu: “Đầu óc của thúc thông minh linh hoạt, ai dám đùa giỡn chứ?”

Diêu Đại Hải tức giận đến ứa gân xanh, lớn tiếng chửi rủa, tiến về phía Diêu Xuân Nương, giơ tay có ý định đánh nàng. Diêu Xuân Nương thấy Diêu Đại Hải to lớn như vậy, mặt biến sắc, theo phản xạ lùi về phía Tề Thanh.

“Diêu Đại Hải!” Diêu Nhị Đông không thể để người khác đánh nữ nhi mình trong nhà mình, lạnh lùng quát một tiếng, ném đi điếu thuốc, chuẩn bị đứng dậy, không ngờ có người nhanh hơn một người làm cha là ông.

Tề Thanh “bật” một cái nhíu mày đứng dậy, tay trái ôm lấy, một cách thành thạo bảo vệ Diêu Xuân Nương ở phía sau, lạnh lùng nhìn Diêu Đại Hải.

Hắn đầy khí thế, chăm chằm không lùi bước trước Diêu Đại Hải: “Ông muốn làm, làm gì?”

Diêu Nhị Đông không ngờ Tề Thanh sẽ giúp đỡ, ông nhìn Tề Thanh, rồi nhìn Diêu Xuân Nương đang trốn sau lưng Tề Thanh, lòng lo lắng bỗng nhiên nhẹ nhõm, chậm rãi ngồi xuống.

Diêu Đại Hải nhìn Tề Thanh thân hình cao lớn trước mặt, đầu óc đang tức giận bỗng dưng tỉnh táo lại, lùi lại hai bước.

Thê tử của ông ta sợ ông ta bị đánh, vội vàng chạy tới kéo ông ta, vừa khuyên vừa mắng: “Đại Hải, thôi đi, chúng ta không cần tranh cãi với cả nhà lưu manh như vậy.”

Diêu Đại Hải cũng không ngu ngốc đến mức cứng đối cứng với Tề Thanh, ông ta biết mình không thể mang đứa trẻ đi, không cam lòng chỉ tay vào Diêu Nhị Đông nói: “Diêu Nhị Đông! Ngươi đem hương khói Diêu gia truyền cho người ngoài làm con thừa tự, đoạn tuyệt gia phả, ta xem ngươi hai mươi năm sau xuống dưới thế nào mà giải thích với tổ tiên Diêu gia!”

Bàn tay cầm thuốc của Diêu Nhị Đông dừng một chút: “Vậy thì đợi ta c.h.ế.t rồi nói tiếp.”
 
Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 123



Diêu Xuân Nương và Diêu Khánh Hỷ hôm nay sẽ đi, Ngô Liễu Hương vào bếp làm một bàn đầy món ăn.

Vì có Tề Thanh, mấy người quây quần quanh một bàn ăn rất yên tĩnh, không nói nhiều.

Nhà của trượng phu Diêu Khánh Hỷ ở xa, ăn xong giúp dọn dẹp bếp, bọn họ mang theo đứa trẻ đi trước.

Hôm nay trời mưa cả ngày, khi Diêu Xuân Nương ra đi, Ngô Liễu Hương nắm tay nàng lo lắng dặn dò: “Đường trơn, con cẩn thận đi chậm rãi, đừng để ngã. Trên đường thấy xe bò thì cứ đi nhờ, đừng tiếc mấy đồng tiền kia.”

Diêu Xuân Nương lặng lẽ nghe xong, ngoan ngoãn đáp: “Mẫu thân, con biết rồi.”

Ngô Liễu Hương vỗ vỗ tay nàng: “Biết là tốt, biết là tốt.”

Bà nhìn Tề Thanh đang đứng ngoài cửa chờ đợi, thở dài, nhỏ giọng nói: “Mẫu thân không học hành nhiều, không có văn hóa, nhưng nhìn người vẫn có chút chuẩn xác. Tề Thanh tuy có hơi cứng nhắc, nhưng hôm nay hắn đã chịu bảo vệ con, chắc hẳn cũng có tâm với con, sau này con cứ yên ổn sống với hắn. Sống trên đời là để sống tốt, sống tốt vẫn luôn hơn bất kỳ điều gì khác.”

Diêu Xuân Nương thấy mẫu thân mình lo lắng như vậy, gần như muốn kể hết chuyện giữa mình và Tề Thanh cho bà nghe. Nhưng nghĩ lại, nàng quyết định không nói, chỉ nói: “Con biết rồi, mẫu thân, người đừng lo cho con.”

Ngô Liễu Hương thương xót xoa xoa mặt nàng: “Tốt, tốt.”

Mẫu tử hai người lưu luyến từ biệt, nhưng Diêu Nhị Đông không đến, ông cầm d.a.o phát ở bếp chẻ củi, như thể không quan tâm Diêu Xuân Nương sắp đi, không nhìn về phía nàng.

Diêu Xuân Nương quay đầu nhìn bóng lưng Diêu Nhị Đông đang cúi xuống, muốn gọi ông một tiếng, nhưng miệng như bị nghẹn lại, không biết nên nói gì với ông.

Diêu Nhị Đông và Diêu Đại Hải tính toán chuyện nhà của nàng, trong lòng nàng rốt cuộc cũng có chút khúc mắc.

Ngô Liễu Hương thấy nàng muốn nói lại thôi, cũng không biết nói gì an ủi. Bà lấy gói đồ của Diêu Xuân Nương đưa cho nàng: “Đồ của con đã được sắp xếp xong, phụ thân của con bảo ta nhét một ít tiền vào gói đồ của con, con tự giữ lấy mà dùng.”

“Phụ thân bảo người đưa cho con?” Diêu Xuân Nương ngẩn người hỏi. Nhưng nàng không phải đang sống trong cảnh nợ nần chồng chất, sao có thể nhận tiền của phụ mẫu.

“Con không cần.” Diêu Xuân Nương nói, rồi định mở gói lấy tiền trả lại cho bọn họ.

Ngô Liễu Hương khẽ “chậc” một tiếng, xỏ dây vào tay nàng, đeo gói lên vai nàng, thái độ kiên quyết: “Cho con thì cứ nhận đi. Một mình con ở thôn Lê Thủy, không có chút tiền trong tay thì phải nhìn sắc mặt người khác mà sống. Tính khí của con cứng đầu như vậy, người khác mắng con một câu, con cũng có thể lên mái nhà người ta chọc một lỗ, con chịu uất ức được mà sống kiểu ăn nhờ ở đậu xem sắc mặt người ta hay sao?”

Diêu Xuân Nương lầm bầm: “Sẽ không có ai dám cho con sắc mặt.”

Tề Thanh hôm nay tỏ ra lạnh lùng, nhìn cũng có vẻ tính tình khó chịu, Ngô Liễu Hương không hề yên tâm, chỉ cho rằng Diêu Xuân Nương đang mạnh miệng.

Bà chỉ vào Tề Thanh ở cửa, nhỏ giọng dặn dò: “Con phải thông minh một chút, tự giấu tiền đi, đừng để hắn biết.”

Diêu Xuân Nương quay lại nhìn Tề Thanh đang đứng ngoài mưa chờ nàng, rất muốn giải thích vài câu cho hắn, nhưng lại sợ lộ liễu, chỉ có thể nói: “Được, con sẽ giấu đi không nói cho hắn.”

Khi đang nói, Tề Thanh như nghe thấy, quay đầu nhìn đôi mẫu tr đang thì thầm, hắn hỏi Diêu Xuân Nương: “Đi, đi chưa?”

Diêu Xuân Nương nắm chặt dây đeo trên vai, gật đầu: “Sắp rồi.”

Ngô Liễu Hương buông tay nàng: “Đi đi, chậm một chút đấy.”

Diêu Xuân Nương quay người, nhìn Diêu Nhị Đông đang chẻ củi trong bếp, lớn tiếng gọi: “Phụ thân!”

Diêu Nhị Đông nghe thấy Diêu Xuân Nương gọi ông, lập tức đáp một tiếng, cuối cùng cũng chịu quay lại nhìn nàng. Diêu Xuân Nương khẽ nhíu mày: “Con đi rồi, người không tiễn ta một chút sao?”

Câu này của nàng như đang làm nũng, Diêu Nhị Đông đặt d.a.o xuống, chống gối vào bếp, nhanh chóng đứng dậy, lau sạch tay trên áo, đi về phía nàng.

Ông như cũng không biết nói gì, chỉ nói: “Được, đi đi, ta nhìn con đi.”

Lúc này Diêu Xuân Nương mới ra khỏi cửa.

Tề Thanh đội nón lá, Diêu Xuân Nương cầm ô ở cửa, theo sau Tề Thanh đi ra ngoài.

Mưa phùn rả rích, nước mưa rơi xuống ô, Diêu Xuân Nương đến cửa sân, chậm rãi quay đầu lại, thấy Diêu Nhị Đông và Ngô Liễu Hương đã ra khỏi nhà, đứng dưới mái hiên nhìn nàng.

Ngô Liễu Hương thấy nàng quay đầu lại, vội vàng đi thêm hai bước, nửa người đứng dưới mưa, lớn tiếng hỏi nàng: “Xuân nhi, sao vậy, có phải quên cái gì hay không?”

Diêu Nhị Đông cũng bước lên một bước, hai bóng người gầy gò đứng giữa màn mưa, quan tâm nhìn nàng: “Sao vậy, Xuân nhi?”

Mưa tạt nghiêng nhanh chóng làm ướt mặt họ, Diêu Xuân Nương thấy mắt mình nóng lên, đột nhiên chạy hai bước trở lại.

Nàng bỏ ô xuống, quỳ gối trước mặt Ngô Liễu Hương và Diêu Nhị Đông, khấu đầu ba cái, giọng nghẹn ngào: “Phụ thân, mẫu thân, con đi rồi, hai người nhất định phải giữ gìn sức khỏe.”

Ngô Liễu Hương nhìn Diêu Xuân Nương quỳ gối dưới mưa, bỗng dưng ướt đẫm khóe mắt, đưa tay đỡ nàng, giọng run rẩy: “Ôi tròi, con làm gì vậy, con cố ý làm mẫu thân khó chịu phải không?”

Nhưng chưa kịp đỡ nàng dậy, lại thấy Tề Thanh bước nhanh đến, cũng quỳ bên cạnh Diêu Xuân Nương.

Cái quỳ này khiến Ngô Liễu Hương và Diêu Nhị Đông rất ngạc nhiên, dường như không ai nghĩ rằng Tề Thanh cũng sẽ quỳ trước bọn họ.

Tề Thanh bỏ nón ra, dập đầu xuống đất, cũng khấu đầu ba cái giống như Diêu Xuân Nương, nghiêm túc nói: “Hai vị yên, yên tâm, ta nhất định không, không để Diêu Xuân Nương phải, phải sống khổ cực.”

Tề Thanh chỉ nói có câu đó, nhưng câu nói cùng cái quỳ này, đã đủ để giữ vững viên đá đang lung lay trong lòng Diêu Nhị Đông và Ngô Liễu Hương.

Diêu Nhị Đông chớp mắt ngăn nước mắt, đưa tay đỡ hắn: “Tốt, tốt, có ngươi nói vậy thì ta và mẫu thân Xuân nhi cũng yên tâm rồi, mặt đất lạnh, mau đứng dậy đi.”

Hai người lo lắng cả ngày, giờ đã giãn ra, cuối cùng cũng nở một nụ cười nhẹ.

Ngô Liễu Hương quay lưng lau nước mắt, Diêu Nhị Đông nhặt ô và nón đưa cho hai người, rồi cúi người nhẹ nhàng vỗ vỗ nước trên đầu gối Diêu Xuân Nương.

Diêu Xuân Nương cúi đầu nhìn vào lưng gầy gò của ông, nước mắt không ngừng rơi xuống, Diêu Nhị Đông đứng thẳng dậy, vẫy tay: “Đi đi, không còn sớm nữa, lát nữa trời sẽ tối đấy.”

Diêu Xuân Nương nghe lời dặn dò từ phía sau, cầm ô lau nước mắt, cùng Tề Thanh tiếp tục lên đường.
 
Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 124



Diêu Xuân Nương và Tề Thanh đi trên con đường trở về thôn Lê Thủy, hai bên đường là những cánh đồng vuông vắn, đám mạ xanh cao gần nửa người.

Gió thổi qua, mưa rơi xuống, như cơn sóng đung đưa, xào xạc vang lên.

Con đường đất ướt trơn trượt, Diêu Xuân Nương cầm ô đi ở phía trước, từng bước đi rất chậm.

Nàng cúi đầu nhìn đường, từ khi rời nhà đến giờ vẫn không nói một lời.

Chiếc ô giấy dầu tạo ra khoảng cách giữa hai người, Tề Thanh đi lùi lại nửa bước, cầm gói đồ của nàng, chỉ thấy một nửa ô bị ướt.

Diêu Xuân Nương cầm ô thấp, khung ô chống trên đầu, người trong thôn gặp phải cũng không thấy được mặt nàng, chỉ thấy Tề Thanh đội đấu lạp đứng sau lưng nàng.

Người trong thôn cơ bản đều quen biết nhau, đột nhiên thấy khuôn mặt trẻ măng của Tề Thanh xuất hiện trong thôn, tay còn cầm một gói đồ nhỏ, bọn họ tò mò quay đầu nhìn thêm vài lần, thầm đoán mối quan hệ của bọn họ.

Đi trước đi sau, không ai nói gì. Phu thê không giống phu thê, huynh muội không giống huynh muội, thật kỳ lạ.

Diêu Xuân Nương và Tề Thanh đi lên con đường lớn, một bà lão đội đấu lạp dẫn theo một tiểu cô nương mặc áo tơi của người lớn ở đối diện đi về phía bọn họ.

Áo tơi rộng, kéo theo tiểu cô nương làm chậm bước đi. Tiểu cô nương ngẩng đầu thấy Tề Thanh, Tề Thanh cũng liếc nhìn bọn họ, mày nhíu lại, sắc mặt nhạt nhòa, không có nụ cười.

Tiểu cô nương dáng vẻ ngoan ngoãn, có lẽ đã quen với những gương mặt vui vẻ của người lớn, đột nhiên thấy Tề Thanh lạnh lùng như vậy, có chút sợ hãi, nắm c.h.ặ.t t.a.y bà lão, rụt vào bên cạnh.

Khi gần đến, tiểu cô nương lại không nhịn được sự tò mò, ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn Tề Thanh và Diêu Xuân Nương.

Diêu Xuân Nương nhận ra ánh mắt của tiểu cô nương, nghiêng ô một chút, không mấy thân thiện chặn tầm nhìn của tiểu cô nương.

Bà lão kéo tiểu cô nương nhanh chóng đi qua.

Khi mấy người bọn họ đi ngang qua, Tề Thanh nghe thấy tiếng của tiểu cô nương từ phía sau: “Tổ mẫu, tỷ tỷ kia khóc dữ quá, có phải thúc thúc đó làm tỷ ấy sợ mà khóc không?”

Bà lão chột dạ quay đầu lại nhìn thoáng qua, “Suỵt,” hạ giọng nói: “Cháu ngoan, nói nhỏ một chút, đừng nói chuyện sau lưng người khác.”

“Vâng…”

Tề Thanh thở dài, hắn nhìn vào mặt ô màu nâu nhạt, như thể không nghe thấy lời của bà lão và tiểu cô nương, tiếp tục theo sau Diêu Xuân Nương với tốc độ chậm rãi.

Diêu Xuân Nương chỉnh lại ô, dùng tay áo lau nước mắt trên mặt, đợi một lúc, nhưng thấy người phía sau không phát ra tiếng động, nếu không phải Tề Thanh đi đường có tiếng động, nàng đã tưởng rằng trên đường này chỉ có mình nàng.

Nàng chớp chớp đôi mắt đỏ bừng nhìn Tề Thanh, vừa lúc gặp ánh mắt của hắn.

Mắt hắn tối đen như mực, không nói không cười, vẫn mang vẻ mặt khó gần của một chủ nợ, không trách sao tiểu cô nương cảm thấy hắn đáng sợ.

Hai người đã ra khỏi thôn Liễu Hà, Diêu Xuân Nương cũng không còn sợ bị nhận ra, nàng giảm tốc độ đi bên cạnh Tề Thanh, mũi nghẹt lại, giọng khàn khàn hỏi hắn: “Chàng có biết ta đang khóc không?”

Nàng khóc suốt cả đoạn đường, lại lâu không nói, giọng nói nghe có chút khàn. Tề Thanh nghiêng đầu nhìn nàng, thành thật đáp: “Ừ.”

Hắn trả lời nhanh, như không cảm thấy mình có vấn đề gì. Diêu Xuân Nương nâng cao ô nhìn hắn, vành ô vô tình quật vào đấu lạp của hắn, “BANG” một tiếng, suýt nữa làm rơi đấu lạp của hắn xuống.

Tề Thanh lùi sang một bên, đưa tay chỉnh lại đấu lạp, tầm mắt vẫn không rời khỏi nàng.

Diêu Xuân Nương bĩu môi: “Nếu chàng đã biết ta đang khóc, thì sao không đến dỗ ta?”

Nàng thêm vào một câu đáng thương: “Ta còn tưởng chàng không biết chứ.”

Tề Thanh giọng điệu nhẹ nhàng: “Ta nghĩ nàng khóc, khóc lén, không muốn ta biết, biết, ta cũng không biết làm, làm thế nào để, để dỗ nàng.”

Nếu Diêu Xuân Nương buồn vì chuyện khác, Tề Thanh có thể nghĩ ra cách giải quyết, nhưng hiện tại nàng khóc vì không yên tâm về phụ mẫu, hắn nào có thể lại đưa nàng trở về đó.

Diêu Xuân Nương nhíu mày lầm bầm: “Chàng làm sao không biết dỗ người, đau không, nặng không, có cần nghỉ một chút không, chàng rõ ràng rất hiểu mà.”

Nàng nói một cách lộn xộn, những lời này cũng chỉ thốt ra trên đường, không sợ người khác nghe thấy.

Tề Thanh nắm chặt dây gói đồ, hỏi: “Vậy, vậy nàng có muốn trở, trở về không?”

Diêu Xuân Nương không hiểu, hít mũi, nghi hoặc “Ừ” một tiếng: “Trở về đâu?”

Tề Thanh mím môi: “Thôn Liễu, Liễu Hà.”

Trong lòng cảm thấy có áy náy, nói cũng chậm lại, có lẽ nghĩ rằng chính vì mình mà Diêu Xuân Nương mới rời bỏ phụ mẫu.

Diêu Xuân Nương nhìn hắn với đôi mắt cụp xuống, nhẹ nhàng đẩy hắn một cái: “Chàng nghĩ gì vậy, bảo chàng dỗ ta, không phải bảo chàng đưa ta về, mà là ta tự nguyện đi cùng chàng.”

Tề Thanh dịu dàng nắm lấy tay nàng kéo tới.

Hắn cao lớn, vai rộng, đấu lạp tuy lớn nhưng trên đầu hắn cũng không che được nhiều mưa, tay áo và ống quần đã ướt đẫm. Khi nắm tay, Diêu Xuân Nương cảm nhận được sự lạnh lẽo từ tay hắn.

Diêu Xuân Nương cúi đầu nhìn xuống, có chút đau lòng nhíu mày.

Nàng rút tay ra, đưa chiếc ô giấy dầu cho hắn, lại tháo đấu lạp của hắn đội lên đầu mình, giật lấy gói đồ trong tay hắn, lại vươn tay ra với hắn.

Tề Thanh rất hiểu ý, đổi ô sang tay phải, để tay trái nắm lấy tay nàng.

Diêu Xuân Nương không ngừng nghịch ngợm ngón tay cái của hắn, nhẹ nhàng nói: “Khi đi, mẫu thân nói đã nhét tiền vào gói đồ của ta, bảo ta giấu đi, cẩn thận mà dùng.”

Nàng nói xong, mới nhớ đến câu dặn dò sau của Ngô Liễu Hương, chậm rãi bổ sung: “Mẫu thân còn bảo ta không được nói cho chàng biết.”

Tề Thanh lặng lẽ nghe, không nói gì.

Diêu Xuân Nương nhẹ nhàng thở dài, không hiểu: “Có phải rất kỳ lạ không? Phụ thân vì có một đứa nhi tử, tốn bao công sức muốn moi tiền từ ta, nhưng thấy ta sống không tốt, còn sẵn sàng bỏ tiền ra cho ta, phụ thân đối xử với ta như vậy, ta trong lòng có chút không thoải mái, ghét phụ thân nhưng cũng cảm thấy mình không ra gì, không biết phải làm sao.”

Phụ mẫu của Tề Thanh đã bỏ rơi hắn, nhưng tổ mẫu không có quan hệ huyết thống đã nuôi dưỡng hắn. Hắn không thể nói Diêu Nhị Đông đến tột cùng là tốt hay xấu, chỉ có thể nói: “Nhân tính phức, phức tạp.”

Hắn thấy Diêu Xuân Nương vẫn buồn bã, nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng: “Nàng lo, lo lắng cho bọn họ, đợi một thời, thời gian nữa, ta và nàng sẽ về, về thăm bọn họ.”

Diêu Xuân Nương hỏi: “Chàng cũng sẽ như vậy sao? Sau này chàng có đối xử tốt với ta hay không?”

Tề Thanh có chút bất ngờ khi nàng hỏi như vậy, nhưng trả lời rất nhanh: “Năm mươi sáu mươi, mươi năm sau, nàng sẽ, sẽ biết.”

Diêu Xuân Nương thở dài: “Nếu sau này ta lại trở thành phụ thân của ta, khi già đi lại đối xử với chàng tốt xấu lẫn lộn thì sao?”

Tề Thanh gõ nhẹ vào vành đấu lạp của nàng, nhíu mày nói: “Không, không được.”

Diêu Xuân Nương giữ chặt cái mũ, miệng nhếch lên cao: “Ồ.”
 
Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 125



Trở về thôn Lê Thủy đã là buổi chiều, cơn mưa kéo dài cả ngày cuối cùng cũng ngừng lại.

Dòng nước sông mênh m.ô.n.g cuồn cuộn chảy qua hơn nửa trụ cầu, chảy nhanh hơn mọi ngày.

Diêu Xuân Nương từ xa đã thấy nhiều người tụ tập hai bên bờ sông, cuộn gấu quần lên, cầm cả lưới và sọt tre, hào hứng bắt cá từ thượng nguồn chảy xuống.

Tề Thanh một tay cầm ô giấy dầu và đấu lạp, một tay nắm tay Diêu Xuân Nương, thấy nàng tò mò nhìn những người bắt cá bên bờ, hỏi nàng: “Muốn ăn, ăn cá sao?”

Ánh mắt Diêu Xuân Nương sáng lên: “Chàng còn biết bắt cá à?”

Tề Thanh biết sửa mái nhà nhưng kỹ năng bắt cá dưới nước lại kém hơn, kỹ thuật so ra không tiến bộ bằng Đường An bây giờ.

Hắn nhìn vào đôi mắt lấp lánh của Diêu Xuân Nương, có chút tiếc nuối thu hồi ánh mắt, thành thật nói: “Không, không biết.”

Hắn chỉ tay về phía những người bên bờ: “Tìm bọn họ mua, mua hai con.”

Diêu Xuân Nương tiếc nuối lắc đầu, tham tiền nói: “Cá phải tự mình bắt mới ngon.”

Tề Thanh chưa nghe qua câu này, nhưng vẫn phụ họa với nàng: “Vậy ta về, về sẽ làm một cái lưới, lưới tre, ngày mai đến, đến bắt.”

Diêu Xuân Nương không phải tham một miếng cá, mà là muốn xuống sông chơi đùa. Nàng thở dài: “Ngày mai ta không đến được, những ngày này ta không có ở đây, dưa leo trên ruộng chắc đã lớn rồi, ta phải nhanh chóng về chặt hai đoạn tre cho dưa leo leo lên.”

Nàng đi một lần tới tận mười ngày, công việc trong nhà bỏ dở không chăm sóc, mầm cây và cỏ trên đồng không biết đã phát triển ra sao.

Nàng lo lắng không thôi, nhưng lại nghe Tề Thanh nói: “Ta đã làm, làm xong cái, cái giàn rồi.”

Diêu Xuân Nương ngạc nhiên nhìn hắn: “Là ở mảnh đất phía tây sau nhà trồng dưa leo phải không?”

Tề Thanh gật đầu: “Hôm đó đi, đi ngang qua, tiện tay làm, làm luôn.”

Làm giàn rất phức tạp, đâu có chuyện tiện tay. Trong lòng Diêu Xuân Nương vui vẻ, như nhặt được bảo vật, lén lút cười, dùng móng tay gãi vào lòng bàn tay hắn: “Tề Thanh, chàng thật tốt.”

Tề Thanh hình như cảm thấy ngứa, tay cuộn lại, nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng không cho nàng lộn xộn.

Đi qua một đoạn sông nông hẹp, Tề Thanh nhặt một mảnh trúc, ngồi bên bờ sông cạo bùn ở giày.

“Giơ chân, chân lên.” Hắn nói với Diêu Xuân Nương đang đứng.

Diêu Xuân Nương “Ồ” một tiếng, cầm đấu lạp, đeo gói đồ, cầm ô, lắc lư giơ một chiếc giày đầy bùn lên.

Tề Thanh vững vàng nắm lấy cổ chân nàng, cạo sạch bùn dày ở đế giày. Nàng đứng trên một chân, lắc lư như sắp ngã.

“Giữ, giữ chặt.” Tề Thanh lại nói.

Diêu Xuân Nương vẫn “Ồ” một tiếng, đội đấu lạp lên đầu, rảnh tay nắm lấy vai rộng của hắn.

Đoạn đường này không thấy ai, Diêu Xuân Nương nhìn quanh, chợt thấy bên đường có tờ giấy vàng bị mưa làm phai màu, thắc mắc hỏi: “Mấy ngày này trong thôn ai đã đi vậy?”

Tề Thanh đang cúi đầu cạo bùn trên ống quần nàng, nghe thấy câu hỏi như vừa nhớ ra: “À đúng, đúng rồi, Mã Bình đã, đã c.h.ế.t rồi.”

Diêu Xuân Nương kinh ngạc: “Mã Bình? Là Mã Bình mà ta biết sao? Sao lại chết?”

“Bị đá lăn, lăn từ trên núi xuống đè, đè chết.” Tề Thanh nói, hắn có vẻ thấy cái c.h.ế.t này hơi kỳ lạ, dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Người, người trong thôn nói, nói vậy.”

Diêu Xuân Nương thấy cái kiểu c.h.ế.t này có chút quen thuộc, chậm rãi nhíu mày: “Chàng…”

Nàng định nói “phụ mẫu của chàng”, nhưng nhớ đến Tề Thanh không muốn nhận bọn họ, lập tức sửa lời: “Một nhà nữ nhi của đôi lão phu thê đó cũng c.h.ế.t như vậy.”

Nói đến đây, Diêu Xuân Nương không biết nghĩ đến điều gì, da gà nổi lên, rụt cổ lại, cúi xuống nhỏ giọng với Tề Thanh: “Chàng có cảm thấy giống như có người học theo cách đó rồi làm hại Mã Bình không?”

Tề Thanh gật đầu đồng ý: “Ừ.”

Trong lòng Diêu Xuân Nương lạnh toát, đang định nghĩ xem ai đã ra tay, lại nghe Tề Thanh với giọng điệu nhạt nhòa nói tiếp: “Bọn, bọn họ nói là, là ta giết.”

Hôm ấy Tề Thanh xảy ra xung đột với Mã Bình ở sân của Chu Mai Mai, nhiều người ở gần đó đã chứng kiến, khi Mã Bình gặp chuyện, tự nhiên có người nghi ngờ đến hắn.

Diêu Xuân Nương không muốn người khác nói xấu Tề Thanh, vừa nghe lập tức nổi giận: “Ai mà không biết gì lại đổ oan cho chàng? Chàng nói cho ta biết, ta sẽ mắng hắn!”

Tề Thanh thấy nàng tức giận, đang định nói “không sao”, nhưng lại nghe Diêu Xuân Nương phẫn nộ nói: “Mã Bình gầy gò teo tóp, nếu chàng muốn g.i.ế.c ông ta thì không phải dễ như g.i.ế.c gà hay sao, cần gì phải đi học cái cách ngu ngốc đó?”

Tề Thanh: “…”

Đúng lúc này, từ phía sau bỗng vang lên một âm thanh nhút nhát: “Xuân Nương?”

Diêu Xuân Nương nghe thấy giọng nói quen thuộc, nâng vành đấu lạp quay lại nhìn—Phùng Xuân ướt sũng, cuộn gấu quần và xắn tay áo, mang theo một cái sọt cá lớn béo bụng, thấy nàng nhìn sang, lập tức lộ vẻ vui mừng.

“Xuân Nương, thật sự là tỷ!”

Một thời gian không gặp, Phùng Xuân hình như cao lên một chút, tóc cũng dài ra, buộc ở phía sau thành một cái đuôi nhỏ, xù xì như cái chổi.

“Tỷ về rồi!” Phùng Xuân chạy hai bước tới, cái sọt trên người nhấp nhô, đáng yêu vô cùng.

Nàng ấy liếc nhìn Tề Thanh đang ngồi cạo bùn cho Diêu Xuân Nương, vì không quen với hắn nên không lại gần.
 
Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 126



Phùng Xuân đến, Tề Thanh cũng không đứng dậy. Diêu Xuân Nương và Phùng Xuân đứng nói chuyện, hắn cầm mảnh trúc vẫn không ngẩng đầu lên, cạo sạch một chiếc giày rồi gõ gõ vào chân còn lại của Diêu Xuân Nương, ra hiệu cho nàng đổi giày.

Nam nhân rửa giày cho nữ nhân, người khác thấy chắc chắn sẽ trêu chọc vài câu, nhưng Phùng Xuân ngốc nghếch, cũng không thấy điều gì kỳ lạ.

Nàng ấy cười ngốc nghếch với Diêu Xuân Nương: “Bọn họ đều nói tỷ đã về nhà gả đi rồi, sẽ không quay lại nữa.”

Diêu Xuân Nương cũng không nghĩ sẽ gặp Phùng Xuân ở đây, nàng vui vẻ nói: “Ngươi đừng nghe bọn họ nói bậy, nếu ta đi, chắc chắn sẽ nói với ngươi.”

Phùng Xuân nghe vậy, gãi gãi đầu: “Hì hì, Mai di cũng nói như vậy.”

Diêu Xuân Nương vội hỏi: “Ngươi đã đi thăm bà ta chưa? Thắt lưng của bà ta đã khỏe chưa?”

“Khỏe rồi.” Phùng Xuân chỉ tay về phía đám người đông đúc bên bờ sông: “Bà ấy đang ở phía trước bắt cá, nhưng bà ấy ngốc quá, chẳng bắt được con nào.”

Nàng ấy nói xong, tự hào cho Diêu Xuân Nương xem sọt cá của mình: “Tỷ xem, ta bắt được nhiều như thế này.”

Diêu Xuân Nương thấy nàng ấy vui vẻ như vậy, hoàn toàn không giống như nhà có chuyện buồn, do dự hỏi nàng ấy: “Phùng Xuân, ta nghe nói cha của ngươi đã chết?”

Phùng Xuân vẫn cười, vui đến mức gần như không thấy mắt: “Đúng rồi, c.h.ế.t rồi, hôm trước hay hôm kia gì đó, đã chôn rồi.”

Mã Bình chết, nàng ấy cười còn hơn cả khi phụ thân ruột thịt còn sống, Diêu Xuân Nương cảm thấy người c.h.ế.t mà còn cười thì thật không đúng, nhưng lại không nhịn được mà vui cho Phùng Xuân: “Vậy ngươi không phải bị bán cho lão mù nữa.”

“Ừ ừ! Mẫu thân không gả ta đi nữa, bảo ta ở nhà chăm sóc đệ đệ.”

Diêu Xuân Nương cười một cái, sau đó lại hạ thấp giọng tò mò hỏi: “Phùng Xuân, cha của ngươi c.h.ế.t như thế nào? Có phải ông ta đã đắc tội với ai không?”

Nghe Diêu Xuân Nương hỏi như vậy, Phùng Xuân đột nhiên im lặng. Nàng ấy ngượng ngùng xoa xoa vạt áo, nhìn Diêu Xuân Nương với ánh mắt do dự.

Diêu Xuân Nương kỳ lạ nhìn nàng ấy: “Sao vậy?”

“Xuân Nương, sao tỷ lại hỏi ta cái này?” Phùng Xuân nói: “Mai di nói có người hỏi ta cái này, chắc chắn không có ý tốt.”

Nàng ấy biết Diêu Xuân Nương đối xử tốt với mình, nhưng lại không hiểu tại sao Diêu Xuân Nương lại hỏi như vậy, nên cảm thấy rất rối rắm.

Diêu Xuân Nương khó hiểu hỏi: “Hả?” rồi giải thích: “Bởi vì có người đồn đại rằng cha của ngươi là do Tề Thanh giết, ta đang tức giận đây.”

Vừa dứt lời, Quách Tiểu Tiểu chạy đến, chân trần, cũng ôm một cái sọt cá nhỏ, khập khiễng từ phía sau Phùng Xuân đi tới.

Cậu bé chưa kịp nhìn rõ ai đứng trước Phùng Xuân, đã vội vàng nói: “Phùng Xuân tỷ! Tỷ lại đang nói chuyện với ai vậy?”

Cậu ta gọi tỷ, nhưng giọng điệu lại như gọi con, Phùng Xuân vội đáp: “Là Xuân Nương.”

Nàng ấy nhìn Diêu Xuân Nương, như thể đang hỏi ý kiến Quách Tiểu Tiểu, rồi nói: “Xuân Nương hỏi phụ thân của ta c.h.ế.t như thế nào?”

Quách Tiểu Tiểu liếc nhìn Diêu Xuân Nương, giọng điệu thoáng chậm lại: “Không phải đã nói là bị đá đè c.h.ế.t sao, loại người như ông ta, c.h.ế.t đi cũng chẳng sao, sao các ngươi cứ kéo Phùng Xuân tỷ hỏi mãi thế.”

Diêu Xuân Nương bị cậu ta nói mà không vui: “Ta chỉ hỏi một lần, có phải hỏi nhiều đâu, sao ngươi lại hung dữ vậy.”

Quách Tiểu Tiểu nhăn mặt: “Phùng Xuân tỷ hôm đó cùng ta xuống ruộng bắt lươn, không rõ chuyện của Mã Bình, nếu ngươi muốn biết thì đi hỏi Tào Thu Thủy đi.”

Diêu Xuân Nương nghe cậu ta nói vậy, nghi ngờ nhìn chân cậu ta khập khiễng: “Chân ngươi còn chưa khỏe, sao lại xuống ruộng bắt lươn?”

Quách Tiểu Tiểu chống nạnh nói: “Bắt lươn đâu cần dùng chân, cho dù chỉ có một chân cũng có thể bắt được, hôm nay ta còn bắt cá nữa.”

Cậu ta nói xong kéo Phùng Xuân đi về: “Nhanh lên, đừng chơi nữa, trời sắp tối rồi, sọt còn chưa đầy nữa.”

Phùng Xuân rõ ràng vẫn muốn nói chuyện với Diêu Xuân Nương, nàng ấy vừa bị Quách Tiểu Tiểu kéo đi vừa quay lại không nỡ lớn tiếng gọi: “Xuân Nương, sáng mai ta sẽ mang cá đến cho tỷ, tỷ ở nhà chờ ta nhé!”

“Ừ, ừ được!”

Thấy Diêu Xuân Nương đồng ý, nàng ấy cười tươi như hoa. Nhưng đi được vài bước, nàng ấy lại cúi đầu nói gì đó với Quách Tiểu Tiểu, rồi ôm sọt cá chạy trở lại.

“Có chuyện gì vậy?” Diêu Xuân Nương hỏi nàng ấy.

Phùng Xuân liếc nhìn Tề Thanh, ghé vào tai Diêu Xuân Nương nói nhỏ: “Không phải hắn, không liên quan đến hắn.”

Nàng ấy nói câu này với giọng điệu chậm chạp như thường ngày nhưng lại rất chắc chắn. Nói xong không đợi Diêu Xuân Nương phản ứng, ôm sọt cá lại chạy đi.

Diêu Xuân Nương nhìn theo bóng dáng nàng ấy và Quách Tiểu Tiểu ngày càng xa, như thể đột nhiên hiểu ra điều gì, vô thức hít một hơi thật sâu, mở to mắt, lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
 
Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 127



Về đến nhà, Diêu Xuân Nương trước tiên lau dọn trong ngoài ngôi nhà cũ mà mười ngày không ở, thay một bộ đệm chăn mới, rồi mới nghỉ ngơi một chút.

Nàng đun nước tắm rửa sạch sẽ, thay bộ đồ khô ráo, sau khi chỉnh trang gọn gàng thì đến nhà Tề Thanh cùng ăn tối.

Sau bữa tối, Tề Thanh rửa bát xong rồi đi tắm, Đường Anh gọi riêng Diêu Xuân Nương vào phòng, không biết đã nói gì.

Tề Thanh tắm xong đi ra, Diêu Xuân Nương cũng đóng cửa từ phòng Đường Anh bước ra, không biết Đường Anh đã nói gì với nàng, mà mặt nàng có chút đỏ, trong tay còn cầm một gói vải đỏ nhỏ bằng bàn tay.

Có vẻ như là Đường Anh đã đưa cho nàng.

Tề Thanh lau tóc đi tới, thấy nàng ngơ ngác nhìn gói vải đỏ trong tay, hỏi nàng: “Tổ, tổ mẫu và nàng nói, nói gì vậy?”

Diêu Xuân Nương có chút ngại ngùng, nhỏ giọng nói: “Tổ mẫu khen chàng, nói chàng từ nhỏ đã hiểu chuyện, tính tình tốt, biết chữ, là một đứa trẻ tốt.”

Diêu Xuân Nương nói đến đây, môi mím lại, ngẩng đầu đỏ mặt nhìn hắn, giọng nhỏ như muỗi: “Tổ mẫu nói nếu chàng đối xử không tốt với ta, thì bảo ta nói với tổ mẫu, tổ mẫu sẽ thay ta dạy dỗ chàng.”

Câu này rõ ràng là bà mẫu nói với tức phụ, nhưng giờ Đường Anh lại nói cho Diêu Xuân Nương nghe.

Diêu Xuân Nương có chút khẩn trương nói: “Tề Thanh, hình như tổ mẫu biết chuyện của chúng ta rồi.”

Rõ ràng là không làm gì sai, nhưng Diêu Xuân Nương không hiểu sao lại cảm thấy hoảng hốt, nàng bất lực nhìn Tề Thanh, như không biết phải làm sao.

Tề Thanh buông khăn lau tóc, nắm tay nàng dẫn vào phòng ngủ của hắn: “Tổ mẫu sớm, sớm muộn gì cũng sẽ biết, biết thôi.”

Hắn nắm tay rất thành thạo, nàng cũng đi theo một cách tự nhiên, như không hề nhận ra Tề Thanh đang dẫn nàng vào ổ của hắn.

Nàng ngồi bên giường, mở gói vải đỏ xinh đẹp ra xem, bên trong có nhiều lớp, từng lớp mở ra, ở giữa là một chiếc vòng tay bạc xinh đẹp.

Diêu Xuân Nương đã nghĩ bên trong là trang sức, nhưng không ngờ lại là một chiếc vòng tay bạc lớn như vậy, dưới ánh đèn phát ra ánh sáng bạc lạnh lẽo, đẹp đến kinh ngạc.

Người nhà bình thường đâu có thấy trang sức vàng bạc, huống chi đột nhiên có được chiếc vòng tay như thế này.

Diêu Xuân Nương cầm “quà vào cửa” này như cầm củ khoai nóng, như thể vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để trở thành tôn tức phụ của Đường Anh, vội vàng kêu lên: “Tề Thanh Tề Thanh, vòng tay bạc!”

Cửa đóng kín, nhưng Diêu Xuân Nương như sợ Đường Anh nghe thấy, giọng nói ép rất thấp.

Tề Thanh mở tủ quần áo, không biết lấy cái gì trong đó. Hắn nghe thấy giọng Diêu Xuân Nương run rẩy vì hoảng hốt, từ trong tủ lôi ra hai cái hộp gỗ đã được quét dầu thông, quay lại ngồi cạnh nàng.

Hắn không hề hoảng hốt, đặt hộp sang một bên, cầm chiếc vòng tay ướm với cổ tay Diêu Xuân Nương, rồi đeo vào cho nàng.

Diêu Xuân Nương nhìn chiếc vòng tay nặng trĩu trên cổ tay, lắc đầu muốn tháo ra: “Quá quý giá rồi.”

“Đeo, đeo vào.” Tề Thanh kéo tay nàng lại.

Hắn đưa gần đèn dầu, nắm tay nàng hướng về ánh sáng để xem kỹ chiếc vòng tay bạc, nghiêm túc nói: “Đẹp, đẹp lắm.”

“Bạc mà, sao lại không đẹp chứ.” Diêu Xuân Nương thở dài ảo não.

Nàng như cảm thấy không xứng đáng, định trả lại một món quà, chiếc vòng tay còn chưa ấm đã hỏi Tề Thanh: “Tổ mẫu thích gì vậy?”

Tề Thanh suy nghĩ một chút: “Đông, đông vui. Tổ mẫu thích, thích nàng, mỗi ngày nàng sang, sang đây cùng ăn, ăn cơm, cùng tổ mẫu trò, trò chuyện là đủ rồi.”

Diêu Xuân Nương chăm chú lắng nghe, gật đầu liên tục.

Nàng còn muốn hỏi, nhưng Tề Thanh không biết nghĩ đến điều gì, đột nhiên chuyển đề tài: “Giường và ngăn, ngăn tủ trước đây đã làm, làm xong rồi, khi nàng không có ở, ở đây, ta đã chuyển, chuyển vào phòng nàng rồi, đã quét dầu, dầu thông, phải để vài, vài ngày cho khô.”

Diêu Xuân Nương khi về dọn dẹp đã thấy cái giường lớn chắc chắn, nàng đỏ mặt: “Ừa.”

Tề Thanh nói xong, lại lấy ra hai cái hộp gỗ từ tủ quần áo. Một cái có khóa, một cái không.

Hắn đưa hộp không khóa cho Diêu Xuân Nương: “Trong này là tiền, tiền lẻ các loại, hàng ngày có thể, thể lấy dùng.”

Diêu Xuân Nương không hiểu sao hắn lại nói như vậy, ngẩn người “ừa” một tiếng, nhận lấy mở ra xem. Là tiền lẻ, chỉ là số lượng không ít, để lung tung.

Tề Thanh trong túi áo lục lọi một hồi, lấy ra một cái chìa khóa rồi mở hộp còn lại.

Mở nắp ra, hiện ra một dãy gói đồ được bọc bằng vải đỏ. Diêu Xuân Nương thấy dưới lớp vải đỏ lộ ra những tờ tiền, ngạc nhiên mở to mắt: “Đây đều là tiền sao?”

“Không phải toàn, toàn bộ.” Tề Thanh nói.

Hắn lần lượt lấy từng gói vải ra đặt trước mặt Diêu Xuân Nương, vừa nhìn chữ trên vải vừa chậm rãi nói: “Gói này là để Tiểu, Tiểu An đi, đi học; gói này để dành khám, khám bệnh; gói này là cho Tiểu An sau, sau này thành thân, gói này là để ta thành, thành thân, gói này là tiền tiết, tiết kiệm…”

Hắn từng phần từng phần tỉ mỉ giải thích xong, lại từ đáy hộp lôi ra vài tờ khế vườn đất đai và một số giấy tờ giấy vay nợ. Không phải là giấy tờ giả mà là những tờ giấy vay nợ thực sự có người ký.

Ai đã mượn bao nhiêu tiền vào lúc nào, tên tuổi và dấu tay, trên giấy viết rất rõ ràng.

Tề Thanh đưa chìa khóa hộp và những thứ này cho Diêu Xuân Nương: “Cho, cho nàng.”

Cả đời này Diêu Xuân Nương chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, càng không ngờ Tề Thanh còn trẻ mà đã có khoản tiết kiệm phong phú như thế. Nàng không dám tin mà chớp mắt, lắp bắp hỏi: “Tất cả, tất cả đều cho ta sao?”

Tề Thanh có vẻ không coi đây là chuyện lớn, gật đầu: “Nàng, nàng quản.”
 
Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 128: Hoàn



Diêu Xuân Nương ngơ ngác nhìn hắn, rồi nhìn đống tiền nằm trên vải đỏ trên giường, ngớ người nói: “Nhưng chúng ta vẫn chưa thành thân…”

Tề Thanh dường như cũng không quá để tâm đến vấn đề này, hắn nói: “Sớm muộn gì cũng, cũng sẽ thành thân.”

Diêu Xuân Nương nghe giọng điệu hắn chắc chắn, trong lòng vui mừng không thể tả, khóe miệng không thể nhịn được mà nhếch lên.

Có lẽ nàng từ nhỏ đã sống trong tiền bạc, nàng đặt hai chiếc hộp lên hai bên đùi, dưới ánh đèn dầu bắt đầu đếm tiền.

Đầu tiên là đếm tiền lẻ rồi đến tiền nguyên, sắp xếp theo số lượng rất gọn gàng.

Sau khi đếm xong, nàng lẩm bẩm vài lần, đậy nắp hộp tiền lẻ lại, rồi bắt đầu đếm tiền trong gói vải đỏ, đếm một lúc như cảm thấy tiền cho Đường An đi học không đủ, từ một phần tiền chưa ghi công dụng, nàng lấy ra một xấp để bổ sung.

Nàng vui vẻ cắn môi, hạnh phúc nhún nhảy chân như một đứa trẻ.

Nàng cúi đầu ôm hộp tiền đếm đến hứng khởi, bất ngờ bị Tề Thanh hôn một cái.

Tóc ướt lạnh chạm qua tai, Diêu Xuân Nương nhún vai gãi gãi chỗ ngứa, quay sang, không thèm để ý đến hắn, ôm hộp tiếp tục đếm: “Chờ một chút, ta vẫn chưa đếm xong…”

Đêm đã khuya, bên ngoài côn trùng kêu rả rích.

Tề Thanh ngồi bên giường nhìn Diêu Xuân Nương, như thể không nghe thấy lời nàng, một tay chống sau lưng nàng, lại nghiêng người hôn thêm một cái.

Lần này hôn mạnh, cả người Diêu Xuân Nương đều phải nghiêng sang bên.

Số tiền vừa đếm xong lập tức bị rối tung lên, Diêu Xuân Nương không vui nhìn hắn: “Chờ một chút mà.”

Tề Thanh không nói gì, đôi mắt đen thui nhìn chăm chú vào đôi môi hồng hào của nàng, đẩy hộp sang một bên, cúi đầu hôn xuống.

Diêu Xuân Nương nhìn chằm chằm vào tiền, đưa tay đẩy hắn, nóng vội nói: “Tiền, tiền, đừng đè hỏng…”

Tề Thanh không nghe thấy, ôm nàng về phía giường, vừa hôn nàng vừa bắt đầu cởi áo nàng.

Cũng không biết hắn là vì tắm bằng nước lạnh hay mặc ít nên cơ thể không ấm, bàn tay chạm vào da thịt lạnh khiến Diêu Xuân Nương rùng mình, co người lại muốn tránh, nhưng lại bị hắn ôm trở lại.

Trước sau, tính cả Tề Thanh đã nửa tháng không được gần gũi, lúc này ngửi thấy mùi hương, Diêu Xuân Nương hoàn toàn không thể chống cự, chỉ trong chốc lát đã bị hắn lột bỏ hết chỉ còn lại bộ đồ mỏng manh.

Chất liệu trắng trong mỏng manh dính vào người, chẳng che được gì.

Tề Thanh nuốt nước bọt, không thèm mở cúc áo, chỉ đơn giản kéo cổ áo từ đầu xuống, bước tới hai bước, thân hình cao lớn chắn hết ánh sáng phía sau, như một ngọn núi chặn Diêu Xuân Nương ở góc giường.

Hắn quỳ thẳng tắp trước mặt nàng, bờ vai rộng, eo vững chãi, quần dưới bụng căng phồng như muốn nhô ra ngoài.

Diêu Xuân Nương vô thức nhìn xuống dưới, tai bỗng nhiên nóng bừng.

Tề Thanh đưa tay ôm nàng ngồi lên đùi hắn, dùng tay sờ vào nàng.

Diêu Xuân Nương khẽ rên hai tiếng, nàng đưa tay ôm lấy lưng hắn, không biết là vì hắn làm nàng phân tâm khi đếm tiền hay không hài lòng với cách hắn sờ mó, mà cắn nhẹ lên vai hắn.

Cắn xong, nàng lại tiến lên hôn môi hắn.

Nóng hầm hập, vẫn không có quy tắc gì, nhưng chỉ cần môi chạm môi, đã thấy dễ chịu.

“Tề Thanh, vào đi…” Nàng hàm hồ nói.

Tề Thanh k** kh** q**n, tiến vào sâu.

Cả người Diêu Xuân Nương run lên, kêu lên một tiếng rồi lại sợ hãi che miệng lại.

Tề Thanh vén tóc nàng ra, nhìn vào đôi mắt ướt át của nàng, cố tình chậm rãi tiến vào.

Diêu Xuân Nương lắc đầu cầu xin hắn: “Nhẹ một chút…”

Nhưng trên giường Tề Thanh không chiều theo nàng, hắn nhẹ nhàng hôn lên ngón tay nàng đang che miệng: “Nàng thích, thích mạnh mẽ.”

“Trước đây chàng không như vậy…” Diêu Xuân Nương trách móc, nhưng lại cảm thấy dễ chịu vô cùng.

Tề Thanh không dừng lại, nghe thấy câu này, hắn lại hôn nàng.

Bờ lưng rộng lớn bao trùm hoàn toàn nàng, từ phía sau nhìn lại, chỉ thấy đôi chân trắng nõn của Diêu Xuân Nương, ngay cả một sợi tóc cũng không thấy.

Giường phát ra tiếng kêu có nguy cơ sập, Diêu Xuân Nương yếu ớt ôm lấy lưng Tề Thanh, ngửa cao đầu.

Âm thanh của côn trùng bên ngoài ngừng lại, Tề Thanh dọn dẹp gọn gàng một đống hỗn độn, trải đệm chăn mới lên giường, mang đống tiền và hộp lên giường.

Diêu Xuân Nương còn chưa kịp hồi phục, nàng ngồi khoanh chân trên giường, vừa hít mũi vừa ôm hộp tiền đếm.

Tề Thanh thu dọn quần áo và chăn bẩn vào giỏ trúc, liếc nhìn Diêu Xuân Nương trên giường, ra ngoài thắp thêm một ngọn đèn dầu trở lại.

Hắn không nói gì, lên giường ngồi bên cạnh nàng, cầm đèn chiếu sáng cho nàng, yên lặng nhìn nàng đếm.

Diêu Xuân Nương đầu óc mơ màng, đếm chậm chạp, Tề Thanh cũng không vội, kiên nhẫn chờ đợi.

Nàng đếm qua đếm lại gần xong, gập hai chiếc hộp lại, chỉ lấy ra phần tiền được bọc trong vải đỏ có ghi chữ “Tề Thanh thành thân”.

Nàng đặt tiền bọc trong vải đỏ thật kỹ dưới gối mà Tề Thanh chuẩn bị cho nàng, giọng nói vẫn còn thở hổn hển: “Của ta.”

Tề Thanh vội vàng đưa hai chiếc hộp cho nàng: “Cái này cũng, cũng là của nàng.”

Diêu Xuân Nương không khách khí chút nào, ôm hai chiếc hộp xuống giường, lục lọi trong tủ quần áo của Tề Thanh một hồi, quay lưng về phía hắn giấu đi.

Rồi nàng lật người lên giường, thổi tắt đèn trong tay Tề Thanh, đặt lên tủ đầu giường, kéo hắn vào chăn, ôm lấy hắn: “Tất cả đều là của ta.”

Tề Thanh không phản bác, nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, khẽ “ừ” một tiếng.

Tất cả đều là của nàng.

Ta cũng là của nàng.
 
Back
Top Bottom