Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch

Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 40



Không may, lại có một tiếng sấm vang lên, cùng với một tiếng nổ đáng sợ, dưới chân Diêu Xuân Nương quay đi, mặt mày nhăn nhó chạy vào nhà, ngay cả thùng nước và cái đĩa để ngoài cửa cũng không thèm lấy.

Nàng không quên gọi Tề Thanh đang đứng im: “Ngươi đừng đứng ngốc ở đó! Sẽ bị sét đánh!”

Vừa dứt lời, nàng nghe thấy tiếng giày trượt dưới chân, nàng kêu lên một tiếng, mũi giày còn lại mắc vào ngưỡng cửa, cả người ngã nhào về phía trước.

Phúc bất song chí, họa vô đơn chí, Diêu Xuân Nương không ngờ hôm qua vừa từ ghế ngã xuống, hôm nay lại ở chỗ này ngã nhào một cú nữa.

Sắc mặt Tề Thanh biến đổi, hai bước đã chạy đến chỗ nàng, nhưng không ngờ đến cửa cũng trượt chân, may mà hắn nhanh trí giữ chặt khung cửa, một tay ôm lấy eo Diêu Xuân Nương, vững vàng kéo nàng lên.

Cánh tay rắn chắc vòng ngang qua trước n.g.ự.c Diêu Xuân Nương, sau khi hắn đỡ nàng đứng vững, cúi đầu nhìn, thấy nơi vừa trượt có một vũng nước, chắc là nàng đã không cẩn thận làm đổ khi mang nước ra.

Tề Thanh buông nàng ra, đóng một nửa cánh cửa lại để chắn sét, giúp nàng yên tâm đứng sau cánh cửa. Sau đó, giống như hôm qua cứu nàng, hắn im lặng giúp nàng nhặt thùng và đĩa lên, không nói một lời định rời đi.

Nhưng Diêu Xuân Nương lại kéo hắn lại: “Ngươi đi đâu?”

Tề Thanh nhìn vào năm ngón tay trắng nõn nắm trên cánh tay mình, chậm rãi nói: “Trở, trở về.”

Diêu Xuân Nương bị hai tiếng sấm làm rối loạn nhưng vẫn không từ bỏ ý định, nàng nhíu mày: “Nhưng ta chưa nói xong.”

Tề Thanh mím môi, hắn nhìn chằm chằm vào Diêu Xuân Nương, không nói gì, mặc dù không đẩy tay nàng ra nhưng cũng hoàn toàn không hợp tác.

Hắn đứng trước mặt nàng to lớn như một ngọn núi, nhưng lại trầm mặc.

Có lúc chỉ cần một câu nói hay một hành động đều cần đến sự dũng cảm nhất thời, Diêu Xuân Nương thấy hắn như vậy, lại không biết phải tiếp tục nói như thế nào.

Nàng mở miệng nhưng mãi không phát ra được âm thanh nào.

Nàng cảm thấy chán nản, Chu Mai Mai quả thật không phải ai cũng có thể làm được.

Nàng cảm thấy hơi nản lòng và một chút xấu hổ, gắt gao nhìn vào Tề Thanh một lúc, nàng quyết định nắm tay hắn đặt lên hông mình.

Tề Thanh không ngờ Diêu Xuân Nương lại làm như vậy, hắn ngẩn người, muốn rút tay lại, nhưng Diêu Xuân Nương không buông tay, mà còn tiến sát lại một bước.

Như vậy trông giống như hắn tự động ôm lấy eo nàng.

Diêu Xuân Nương ngẩng đầu nhìn Tề Thanh, như thể xấu hổ với những gì sắp nói, giọng nói rất thấp, như đang thì thầm với hắn: “Ta mơ thấy ngươi chạm vào ta.”

Giọng nàng nhỏ lại mềm mại, nhưng khiến Tề Thanh bỗng mở to mắt.

Diêu Xuân Nương cũng xấu hổ không chịu nổi, nàng hơi nghiêng đầu, ánh mắt rơi xuống bờ vai rộng lớn của hắn, nhưng một lát sau, lại nhìn thẳng vào mắt hắn.

Đôi môi hồng hào nhẹ nhàng chạm nhau, một chữ nối tiếp một chữ, như có ý nhưng cũng như không biết gì, tiếp tục k*ch th*ch hắn: “Như thế này.”

Nàng kéo tay Tề Thanh dọc theo đường cong hông di chuyển xuống phía mông, nhưng không cho hắn thực sự chạm vào cơ thể nàng, mà chỉ dừng lại ở khoảng trống g*** h** ch*n.

Nàng hỏi hắn: “Ngươi có làm được không? Tề Thanh?”

Nàng hỏi một cách tự nhiên, khiến Tề Thanh nghi ngờ mình nghe nhầm, có lẽ nàng hoàn toàn không biết mình đang nói gì.

Nhưng Diêu Xuân Nương rất rõ ràng, nàng đã thấy Chu Mai Mai và Mã Bình làm chuyện đó trong rừng lê, trước khi thành thân, mẫu thân nàng còn nói với nàng về nó.

Diêu Xuân Nương thì thầm: “Ta muốn thử.”

Nàng lại bĩu môi: “Ta không muốn làm quả phụ, Tề Thanh, ngươi giúp ta đi.”
 
Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 41



Lúc trước, Chu Mai Mai đã nói một câu trước mặt mọi người bảo Diêu Xuân Nương và bà ta cùng làm những việc đáng khinh bỉ đó, Diêu Xuân Nương đã mắng bà ta trước mặt mọi người.

Nhưng trong khoảnh khắc tĩnh lặng của đêm khuya, hành động của Diêu Xuân Nương lại giống như những gì Chu Mai Mai đã làm.

Nàng lúc này tốn sức kéo Tề Thanh vào dòng nước đục của mình, sau này có thể còn nghĩ cách thuyết phục hắn từ chối nàng.

Tề Thanh không phải là một tiểu tử mười mấy tuổi, hắn hiểu rõ ý nghĩa của câu “giúp ta” từ Diêu Xuân Nương.

Chỉ có điều Diêu Xuân Nương cầu xin không giống như cầu xin, dù nói một chữ “giúp”, nhưng lời nói nhẹ nhàng cùng hành động không yên của nàng rõ ràng đang quyến rũ hắn.

Nàng lại thu lại vẻ kiêu ngạo thường ngày, lộ ra vẻ mặt có chút đáng thương và bất đắc dĩ.

Mày cong nhíu lại, đôi môi nhẹ mím, đôi mắt ướt như nước mùa xuân nhìn chằm chằm vào hắn, cả người trông thật mềm mại, giống hệt như khi nàng gọi hắn giúp bôi thuốc trước đây.

Nhưng chuyện này không đơn giản như bôi thuốc, không chính đáng. Trong lòng Tề Thanh rất rõ ràng mình nên từ chối dứt khoát, nhưng lời đến bên môi lại không thể thốt ra.

Hắn nhíu mày, nhìn Diêu Xuân Nương một lúc lâu, như đang đánh giá xem liệu nàng có đang đùa hay không.

Ngoài trời gió thổi ngày càng mạnh, tiếng sấm vang rền, báo hiệu một cơn bão sắp đến.

Diêu Xuân Nương chờ mãi không thấy Tề Thanh trả lời, bỗng trở nên sốt ruột: “Ngươi có giúp không?”

Đây không phải chuyện nhỏ như làm việc đồng áng, Tề Thanh tự nhiên phải suy nghĩ nhiều, không ngờ lại bị nàng trách một câu.

Hắn nhíu mày sâu hơn, như đang nhắc nhở nàng, lại như đang cảnh cáo chính mình: “Ngươi phải, phải nghĩ kỹ.”

Diêu Xuân Nương biết rằng hắn gần như đã đồng ý với nàng, nàng nhận ra những gì có thể xảy ra tiếp theo, nín thở, tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi ngực.

Nàng gật đầu, nắm tay Tề Thanh đặt thẳng lên hông mình, nhẹ nhàng nói: “Ta đã nghĩ rất kỹ.”

Nàng dường như cảm thấy ngọn lửa từ sự im lặng của Tề Thanh vẫn chưa đủ mạnh, tiến thêm một bước, đưa tay còn lại ra sau lưng, mặt đỏ bừng, nắm lấy bàn tay rộng lớn của hắn, cùng hắn đẩy vạt áo ở hông ra.

Âm thanh tay chạm vào vải trong đêm khuya thật rõ ràng, làn da trắng nõn tiếp xúc với không khí lạnh, không biết Diêu Xuân Nương cảm thấy lạnh hay k*ch th*ch, nàng hơi run rẩy một chút, rồi ngược lại ấn tay lên mu bàn tay Tề Thanh, khiến hắn v**t v* cơ thể mình.

Mỗi bước nàng thực hiện đều rất chậm rãi, mỗi ánh mắt đều như mang theo sự ngại ngùng và quyến rũ, nàng tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: “Tề Thanh, tối qua trong giấc mơ ngươi đã như thế này…”

Nhưng lần này chưa để nàng nói hết, Tề Thanh im lặng bấy lâu bỗng như bị nàng thúc ép, hắn bế nàng lên, bước hai bước đến bàn, đặt nàng lên bàn.

Hắn vẫn đứng như một khúc gỗ cho nàng tùy ý sắp xếp, Diêu Xuân Nương không ngờ hắn lại bỗng nhiên có phản ứng, nàng giật mình, ngẩng đầu nhìn hắn với vẻ sợ hãi.

Tề Thanh vẫn im lặng, thân hình cao lớn như một bức tường đá chặn ngang nàng trên bàn. Hắn đứng trước mặt nàng, tay trái chống lên bàn, giống như cách nàng kéo hắn trước đó, tay phải chui vào áo nàng.

Bàn tay thô ráp nóng bỏng lướt qua làn da ở hông, thực tại và hình ảnh trong giấc mơ hoàn toàn hòa quyện vào nhau, Diêu Xuân Nương nắm chặt mép bàn, theo bản năng ưỡn lưng, nhẹ nhàng thở ra.
 
Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 42



Cơ thể chạm vào nhau, hắn hơi ngẩn ra, cúi đầu nhìn một cái, rồi mặt mày cứng lại tránh né ánh mắt.

Bàn cao, Diêu Xuân Nương ngồi trên đó, m.ô.n.g chạm vào mép bàn, mũi giày không chạm đất.

Tề Thanh thấy nàng ngồi không vững, rút tay ra khỏi áo, ôm lấy eo nàng, giúp nàng xê dịch vào trong một chút.

Bỗng nhiên, một tia chớp từ đêm tối đánh xuống, gió đêm mang theo hơi ẩm thổi vào trong nhà, Diêu Xuân Nương nhìn về phía cửa lớn đang mở, vội vàng nói: “Cửa, cửa.”

Tề Thanh như mới nhận ra cửa vẫn mở, hắn bước hai bước đến đóng cửa, tay cũng chốt lại.

Tề Thanh quay lại, thấy Diêu Xuân Nương vẫn ngồi trên bàn không nhúc nhích, chỉ đỏ mặt nhìn hắn.

Hắn nhận thấy nàng đang nhìn tay hắn.

Cụ thể hơn là tay phải của hắn, tay mà hắn từng dùng để bôi thuốc cho nàng.

Nàng vừa rồi nắm tay hắn để chạm vào mình cũng là bằng tay này.

Tề Thanh không biết tối qua nàng đã mơ thấy gì, với tính cách kín đáo của hắn cũng không dám hỏi. Nhưng hắn nghĩ, trong giấc mơ của Diêu Xuân Nương, hắn chắc chắn đã làm điều gì đó bằng tay này.

Diêu Xuân Nương nhìn hắn tiến lại gần, Tề Thanh thử nâng tay trái lên, quả nhiên thấy Diêu Xuân Nương nhíu mày, nàng không chút nhượng bộ, bắt đầu chỉ trích: “Không phải tay này.”

Nàng nắm tay phải của hắn, nhìn hắn như đang thương lượng: “Dùng tay này.”

Tề Thanh thích xắn tay áo khi làm việc, Diêu Xuân Nương đã thấy tay hắn nhiều lần, rất chắc khỏe, đường nét cơ bắp thon dài, không có chút mỡ thừa nào.

Mu bàn tay nổi gân xanh, khớp xương rõ ràng và cứng cáp, ngón tay dài.

Kể từ khi mơ thấy giấc mơ tối qua, ban ngày Diêu Xuân Nương luôn nghĩ về hắn. Nàng làm cô nương chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ làm những chuyện như vậy, nàng cảm thấy toàn thân nóng bừng, ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: “Tề Thanh, ngươi biết phải làm thế nào không?”

Đây đã là lần thứ hai nàng hỏi câu này trong tối nay, Tề Thanh do dự, lại có chút không tự nhiên đáp lại một tiếng “ừ”.

Hắn lại nâng váy nàng lên.

Diêu Xuân Nương thì lớn mật và phóng túng, còn Tề Thanh thì bị kìm nén như một khúc gỗ, hắn thậm chí không dám nhìn thẳng vào Diêu Xuân Nương. Hắn đứng trước mặt nàng, nhưng ánh mắt lại qua vai nàng nhìn vào cái bàn trống rỗng nhàm chán.

Hắn chỉ làm những gì mà Diêu Xuân Nương mong muốn bằng một tay.

Giống như một người thợ khỏe mạnh trong nhà địa chủ bất đắc dĩ nghe theo lời tiểu thư, lén lút vui vẻ với tiểu thư trẻ tuổi không muốn cô đơn, thật ngốc nghếch.

Diêu Xuân Nương sốt ruột thúc giục hắn: “Tề Thanh.”

Nàng nói xong ngẩng đầu nhìn, lại thấy Tề Thanh cố tình quay mặt đi, ánh mắt rũ xuống không biết đang nhìn đâu, chắc chắn không dừng lại ở nàng.

Diêu Xuân Nương phát hiện hắn đã đổ mồ hôi như mưa, tai đỏ như thể say rượu.

Sau khi xong việc, Tề Thanh lau tay vào áo mình, nhìn Diêu Xuân Nương một cái, thấy mặt nàng đỏ bừng, nói: “Ngồi, ngồi đi.”

Sau đó hắn mang thùng và cái đĩa vào bếp, lại lấy một chậu nước ra, làm ướt khăn đưa cho nàng: “Tự, tự lau.”

Diêu Xuân Nương như còn chưa hoàn hồn, chậm rãi nhận lấy khăn.

Tề Thanh quay lưng không nhìn nàng, kiên nhẫn chờ nàng dọn dẹp xong, hắn lại mở cửa đổ nước, rửa sạch chậu để lại vào bếp, nói với nàng: “Đi ngủ, ngủ đi.”

Diêu Xuân Nương đứng bên cửa, có chút ngạc nhiên nói: “Ngươi đi ư?”

Tề Thanh gật đầu.

Nàng cảm thấy tình huống này có chút không đúng, nhưng không thể nói ra chỗ nào không đúng, chưa kịp nghĩ ra câu trả lời, Tề Thanh lại nói: “Nhớ, nhớ chốt, chốt cửa.”

Giọng điệu hắn tự nhiên, như thể giữa hai người vừa rồi không có chuyện gì xảy ra, nói xong liền bước đi.

Diêu Xuân Nương nhìn theo bóng dáng hắn rời đi, không biết có phải do cảm giác của nàng hay không, luôn cảm thấy hắn đi quá vội, như thể đang chạy trối chết.
 
Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 43



Cơn mưa đã chờ đợi suốt cả buổi chiều mà không rơi, cuối cùng vào giữa đêm tĩnh lặng đã đổ xuống đất.

Âm thanh mưa rơi như trút nước đập vào cửa sổ của nhiều nhà, có người trằn trọc không ngủ được, có người ngủ say đến sáng.

Có lẽ vì tối qua vui vẻ tiêu tốn chút sức lực, hôm nay Diêu Xuân Nương dậy muộn hơn thường lệ, nàng mở cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy đất ướt, mới biết đêm qua đã có mưa lớn.

Nàng còn nhớ đã hẹn Phùng Xuân hôm nay cùng đi ra bờ sông giặt quần áo, dậy sau khi ăn chút bánh còn lại của hôm qua để lót bụng, cầm theo chậu đựng quần áo bẩn và giày chuẩn bị ra ngoài.

Không ngờ vừa mở cửa đã thấy Tề Thanh đang ngồi xổm bên mương nước giữa hai nhà giặt quần áo.

Trước đó Tề Thanh nghe Đường Anh nói hôm nay Diêu Xuân Nương sẽ ra ngoài giặt quần áo, lại thấy cổng nhà nàng đóng, tưởng nàng không có ở nhà, không ngờ lại vừa vặn bị nàng bắt gặp.

Hắn đặt một cái chậu trước mặt, tay cầm một chiếc quần ướt đang chà xà phòng. Diêu Xuân Nương nhìn qua, nhận ra đó là chiếc quần hắn đã mặc tối qua.

Nàng thấy lạ, sao sáng sớm đã giặt quần?

Tề Thanh ngồi xổm, ngẩng đầu nhìn Diêu Xuân Nương có chút bất ngờ, Diêu Xuân Nương ôm chậu quần áo cũng cúi đầu nhìn hắn.

Trước đây Tề Thanh không phải chưa từng ngồi bên mương nước này giặt đồ, nhưng hôm nay khác với mọi ngày, Diêu Xuân Nương vừa mới gần gũi với hắn tối qua, lúc này gặp hắn, trong đầu không tự chủ nghĩ đến cảnh tượng đó, khiến lòng nàng bồn chồn.

Hôm qua có đêm tối che giấu, hai người đã có một lần điên cuồng, giờ đứng dưới ánh sáng ban ngày, cả hai như không biết phải đối mặt với nhau thế nào, im lặng nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Diêu Xuân Nương phá vỡ sự im lặng trước.

Nàng lo lắng nhìn xung quanh, không thấy ai, mới yên tâm hỏi Tề Thanh: “Tối qua sao lại vội vã rời đi?”

Câu này nghe có chút trách móc, lại khiến người ta không biết trả lời ra sao. Tề Thanh cúi đầu tiếp tục giặt quần, một lúc sau mới đáp: “Mệt, mệt rồi, về, ngủ.”

Hắn cầm bằng chứng trong tay, còn có thể nghĩ ra cái cớ tầm thường như vậy.

Diêu Xuân Nương nghi ngờ trong lòng, cảm thấy câu này không phải là thật lòng. Nhưng giọng Tề Thanh trầm thấp bình tĩnh, nghe có vẻ không khác gì so với cách hắn nói hàng ngày, lại không giống như nói dối.

Nàng lại hỏi: “Ngươi thường ngủ sớm như vậy à?”

Tề Thanh không nghĩ nàng lại tin thật, hắn gật đầu: “Ừ.”

Diêu Xuân Nương tiếp tục hỏi: “Thật không?”

Tề Thanh: “Thật, thật.”

Nhưng không thể hỏi nhiều về lời nói dối, chỉ hỏi thêm vài câu, Diêu Xuân Nương bỗng cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Nàng nhíu mày suy nghĩ một lúc, sau đó, một cảm giác không tên lập tức dâng lên trong lòng, nàng nhìn chăm chú vào Tề Thanh một hồi lâu, hạ giọng không cam lòng nói: “Ngươi! Ngươi và ta đã như vậy rồi, trong lòng chỉ nghĩ đến việc về ngủ sao?”

Tề Thanh ngẩn ra, bỗng nhiên ngẩng đầu lên với vẻ mặt ngơ ngác, hắn thấy Diêu Xuân Nương tức giận nhìn mình, như thể mới nhận ra mình đã nói sai.

Hắn mở miệng: “Không, không phải.”

Thật tiếc là hắn vừa rồi nói quá quyết đoán, Diêu Xuân Nương không tin hắn, nàng cảm thấy mình như trở thành Chu Mai Mai, tự mình chạy đến mà người khác còn chưa để mắt tới.

Hắn đã chạm vào nàng mà vẫn chỉ nghĩ đến việc về ngủ! Ngủ một giấc thật say!

Nàng tức đến mức muốn nổ tung, lại cảm thấy uất ức, mắng: “Cái gã thợ mộc hủ nút này! Ngươi cứ ngủ c.h.ế.t trên giường đi!”

Tề Thanh thấy vậy có chút hoảng hốt, hắn bỏ quần xuống đứng dậy, muốn nói gì đó cho rõ ràng.

Nhưng miệng vốn ít nói của hắn vào lúc quan trọng lại bị nghẹn lại, chưa kịp nghĩ xem nên mở lời thế nào, một giọng nói lười biếng cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người: “Chào buổi sáng, thợ mộc Tề.”

Diêu Xuân Nương quay lại, thấy một thanh niên gầy gò mang theo cái cuốc và cái xẻng nhỏ, đi khập khiễng từ đầu ngõ đi đến.

Nàng như bị phát hiện mối quan hệ với Tề Thanh, lùi lại hai bước, hận không thể tách ra xa Tề Thanh.
 
Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 44



Tề Thanh nhận ra động tác nhỏ của nàng, nhưng không nói gì.

Trước đây, khi nàng nhờ hắn bôi thuốc đã nhiều lần nhắc nhở hắn, đừng để ai thấy, lúc đó Tề Thanh đã hứa với nàng, giờ hắn cũng tự nhiên cẩn thận, không dám để lộ dấu vết gì trước mặt người khác.

Hắn gật đầu với nam nhân, tự nhiên chào hỏi: “Chào, chào.”

Nam nhân này tên là Cát Thiên, là một người què, ở cách đây không xa.

Hiện tại đang vào mùa ăn măng, măng mọc ra từng đợt như rau hẹ, gần đây hắn ta thường mang xẻng lên núi sau để đào măng.

Cát Thiên cười tươi đi qua trước cổng nhà Diêu Xuân Nương, nhưng như không thấy nàng, chỉ trò chuyện với Tề Thanh: “Ôi, sáng sớm đã giặt quần áo rồi à, ai nha, trong nhà có nữ nhân thì khác rồi, nhà nào mà nam nhân tự mình giặt quần áo vào sáng sớm chứ.”

Trong lòng Diêu Xuân Nương nghĩ: Rõ ràng hắn ta vẫn là một gã độc thân không tìm được thê tử, mà toàn nói ra những lời nhảm nhí.

Nàng biết mình là một quả phụ không được lòng một số người trong thôn, nên không thèm để ý đến hắn ta, hừ một tiếng rồi cầm chậu quần áo rời đi.

Không biết tiếng hừ đó là để Cát Thiên nghe hay để Tề Thanh nghe.

Đêm qua vừa mưa xong, hôm nay nước sông dâng cao và trong vắt, người giặt quần áo đông đến nỗi phải xếp hàng. May mà Diêu Xuân Nương đến sớm, chọn được một tảng đá sạch và rộng, chiếm được vị trí tốt.

Tuy nhiên, điều kỳ lạ là, nàng giặt quần áo gần xong mà vẫn chưa thấy bóng dáng Phùng Xuân.

Bên sông vang lên âm thanh vụn vặt của việc giặt giũ, một phụ nhân béo bên cạnh để gậy xuống nghỉ một chút, thấy Diêu Xuân Nương luôn nhìn về phía con đường, hỏi nàng: “Diêu quả phụ, ngươi đang nhìn gì vậy?”

Diêu Xuân Nương không thích bị người khác gọi như vậy, nàng đáp: “Nhìn người thôi.”

Phụ nhân lắc đầu: “Chắc đang đợi Phùng Xuân, đừng nhìn nữa, có lẽ nàng ta không đến được đâu.”

Diêu Xuân Nương ngạc nhiên quay lại nhìn bà ta, thấy phụ nhân không có vẻ gì là nói dối, hỏi: “Làm sao ngươi biết ta đang đợi Phùng Xuân? Làm sao ngươi biết nàng ấy không đến?”

Một phụ nhân trên đầu có cài hoa ở bên cạnh nghe thấy lời Diêu Xuân Nương, cười nói: “Ai cũng biết ngươi và Phùng Xuân có quan hệ tốt, hôm đó Chu quả phụ còn thấy ngươi và nàng ta đi xuống sông hái liễu, ngươi không đợi nàng ta, còn có thể đợi ai, đợi nam nhân à?”

Mọi người xung quanh nghe thấy câu này, đều cười lớn, một người trêu chọc: “Ôi, tiểu quả phụ ai mà không muốn nam nhân, ngay cả ta ta cũng muốn.”

“Đừng chỉ nghĩ thôi, đợi khi nhà ông say rượu nhà ngươi quy thiên rồi, ngươi tìm một người trẻ khỏe thì tốt hơn.”

Diêu Xuân Nương không để ý đến những lời đùa cợt của bọn họ, hỏi phụ nhân đội hoa: “Chu quả phụ nói với các ngươi thấy ta và Phùng Xuân đi hái liễu ư?”

“Đúng vậy.” Phụ nhân “phi” một tiếng: “Ả Chu Mai Mai này không biết xấu hổ, nói rằng khi đang lăn lộn với dã nam nhân ở trong rừng lê, đã thấy hai người các ngươi, thân thiết như tỷ muội.”

Diêu Xuân Nương không ngờ ngày ấy Chu Mai Mai lại thấy được mình, nàng lại hỏi phụ nhân béo vừa nói chuyện với nàng: “Tỷ, tỷ còn chưa nói cho ta biết làm sao biết Phùng Xuân không đến nữa?”

Phụ nhân béo nói: “Cái này ta còn không biết sao, nhà nàng ta ở cạnh nhà ta, chỉ cách một bức tường đất.”

Bà ta kể tỉ mỉ: “Tối hôm trước, nhà Phùng Xuân không biết có chuyện gì, mẫu thân nàng ta và người kế phụ kia cãi nhau rất dữ, đập ghế, vỡ bát, ồn ào như gà bay chó chạy. Giữa đêm, Phùng Xuân bị đánh một trận, bị nhốt ngoài cửa suốt hơn hai canh giờ, phải chờ trong nhà ồn ào xong mới cho nàng ta vào.”

Bà ta thở dài: “Tiểu cô nương gầy gò trơ xương, nhìn cũng thật đáng thương. Từ hôm đó, nhà nàng ta không cho nàng ta ra ngoài, hôm qua ta thấy bà mối Lý đến nhà nàng ta, chắc mẫu thân nàng ta nghĩ sớm gả nàng ta đi, có lẽ sau này ngươi khó mà gặp nàng ta được rồi.”

Lời của phụ nhân béo này thực chất còn ẩn chứa một nửa câu, hôm đó bà ta đã nghe lén ở góc tường, nghe thấy mẫu thân Phùng Xuân mắng Phùng Xuân không biết tốt xấu, cả ngày chỉ biết đi chơi với tiểu quả phụ, mà tiểu quả phụ đó chính là Diêu Xuân Nương.

Nhưng những lời khó nghe không ai muốn nghe, bà ta tự nhiên không thể nói trước mặt Diêu Xuân Nương.

Cô nương mười bốn mười lăm tuổi lấy trượng phu cũng không có gì lạ, nhưng Phùng Xuân tính cách ngây thơ, luôn khiến người ta cảm giác như một đứa trẻ chưa lớn.

Diêu Xuân Nương nghe xong trong lòng không vui, nàng hỏi phụ nhân béo: “Tỷ, tỷ có thể cho ta biết nhà Phùng Xuân ở đâu không? Ta muốn đi thăm nàng ấy.”
 
Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 45



Về nhà phơi xong quần áo, Diêu Xuân Nương dùng giấy dầu gói một gói lớn kẹo, nghĩ một chút, lại gói thêm một gói nhỏ, sau đó ra ngoài hướng về nhà Phùng Xuân.

Phùng Xuân sống ở bờ bên kia của con sông, gần thượng nguồn, Diêu Xuân Nương phải đi mất nửa canh giờ.

Trớ trêu thay, nhà Chu Mai Mai nằm trên con đường đến nhà Phùng Xuân của Diêu Xuân Nương.

Nhà Chu Mai Mai mở toang cửa, Diêu Xuân Nương vội vàng đi qua trước cổng nhà bà ta, thấy Chu Mai Mai nằm lười biếng trên ghế xích đu, chân gác lên nhau, mũi chân đeo giày thêu, thong thả ngắm nhìn những người đi đường.

Bà ta thoải mái nghỉ ngơi, trong sân lại có người đang hì hục chẻ củi cho bà ta.

Bức tường đá che khuất tầm nhìn, Diêu Xuân Nương không thấy người đó là ai, nhưng có lẽ là một nam nhân.

Trong thôn này, không có nữ nhân nào đi về phía nhà bà ta.

Diêu Xuân Nương nhớ lại những lời nghe được khi giặt quần áo, thả chậm bước chân, muốn hỏi Chu Mai Mai về chuyện hôm đó ở rừng lê, nhưng nàng lại nghĩ lại, cảm thấy tốt hơn là không nên chọc vào bà ta, để tránh bà ta nổi điên cắn người.

Nhưng dù nàng không để ý tới Chu Mai Mai, Chu Mai Mai này cũng không buông tha cho nàng.

Chu Mai Mai khẽ nhấc chân gót giày thêu đỏ, nhướng mày nói lớn: “Đừng chỉ đứng ở cửa nhìn ngó, vào đây ngồi với tỷ tỷ một chút đi, tỷ tỷ sẽ chỉ cho ngươi vài chiêu, dạy ngươi cách hầu hạ nam nhân nhé.”

Đổi lại là trước đây, nếu Diêu Xuân Nương không chửi lại vài câu cho hả giận thì sẽ không bỏ đi nếu, nhưng lúc này nàng còn việc quan trọng phải làm, không có thời gian để ý đến bà ta, chỉ trừng mắt nhìn bà ta một cái rồi quay người rời đi.

Sau khi nàng đi, một nam nhân cầm d.a.o chẻ củi đi khập khiễng từ sau tường đi ra, thấy Chu Mai Mai nghiêng đầu suy tư nhìn về hướng Diêu Xuân Nương vừa rời đi, liền thò đầu nhìn theo: “Nói chuyện với ai vậy?”

“Với tiểu quả phụ Trương gia đó, còn ai vào đây nữa.” Chu Mai Mai nói xong liếc Cát Thiên một cái, thấy hắn ta đảo mắt không biết đang tính toán gì, liền nói với giọng châm biếm: “Ai nha, thế nào? Đã ngủ trên giường của lão nương đủ rồi, bắt đầu có tâm tư khác rồi hả?”

Cát Thiên vừa nghe thấy câu này, lập tức nhe răng cười lấy lòng, khóe mắt lộ ra những nếp nhăn gầy gò, nhìn như vỏ cây.

Hắn ta không buông d.a.o mà đã vội vàng tiến lại gần Chu Mai Mai, cười nói: “Làm sao mà có, ngoài việc Bồ Tát Chu của chúng ta phát tâm thương cảm cho người khổ sở này, cả đời này của Cát Thiên ta e rằng cũng chưa chạm được vào tay nữ nhân.”

“Cái đồ thúi tha, cút đi!” Chu Mai Mai đẩy hắn ta ra, quay người không cho hắn ta chạm vào, cười mắng: “Chẻ củi xong rồi thì đừng dính vào người lão nương nữa.”

Cát Thiên nhìn đống củi còn khoảng mười cân, sốt ruột nói: “Gần xong rồi, gần xong rồi, Bồ Tát ơi, cho ta thơm một miếng trước đã.”

Chu Mai Mai nhăn nhó mặt mày, bà ta vung tay đứng dậy, không kiên nhẫn nói: “Đừng có làm bộ làm tịch ở đây, người ta đến đều trả tiền, còn ngươi thì không trả tiền mà lại chịu làm việc sao, sao, muốn chiếm lợi của lão nương à?”

Bà ta mắng thật khó nghe, nhưng Cát Thiên vẫn cười tươi, không hề giận dữ, khập khiễng lùi lại: “Chẻ, chẻ, Bồ Tát đã nói thì tiểu hòa thượng này còn không nghe lời sao.”

Chu Mai Mai lúc này mới hài lòng, bà ta liếc Cát Thiên một cái: “Chẻ cho đàng hoàng vào, chẻ nhỏ một chút, đừng chẻ thành những mảnh to đùng, không nhét vào bếp được.”

Cát Thiên gật đầu khom lưng: “Được ạ.”

Đi qua nhà Chu Mai Mai, sau khi đi một đoạn đường đất ngoằn ngoèo, Diêu Xuân Nương mới thấy nhà của Phùng Xuân.

Nhà ngói đá, trước cổng có một chuồng gà làm bằng tre và bạt, rất nổi bật.

Bức tường cao bao quanh nhà, cánh cổng cũng đóng kín, Diêu Xuân Nương đứng trước cổng nhìn quanh, không thấy ai.

Mẫu thân của Phùng Xuân tên là Tào Thu Thủy, Diêu Xuân Nương nhớ Phùng Xuân đã nói rằng Tào Thu Thủy không thích Chu quả phụ, mà nàng lại không may cũng là một quả phụ, nên lo lắng mình không được chào đón, không dám gọi thẳng vào, mà đi sang nhà phụ nhân béo bên cạnh.

Phụ nhân béo không có ở nhà, chỉ có một tiểu tử khoảng mười tuổi, gầy gò như khỉ, mở to mắt nhìn nàng với vẻ tò mò và đề phòng.

Như thể Diêu Xuân Nương là kẻ đi hết từ nhà này đến nhà khác bắt cóc trẻ con.

Diêu Xuân Nương nói vài câu giải thích mục đích của mình, rồi đưa cho cậu bé một gói kẹo lớn và một gói nhỏ. Gói nhỏ thì cho cậu ăn, gói lớn nhờ cậu giúp đưa cho Phùng Xuân.

Không có đứa trẻ nào không thích kẹo, cậu bé ôm kẹo, vui vẻ đồng ý ngay.

Nhưng Diêu Xuân Nương không thấy ai, có chút lo lắng, nàng đứng nhón chân lên để nhìn qua tường.

Cậu bé thấy Diêu Xuân Nương lo lắng, nhiệt tình khuyên nàng: “Sao tỷ không gọi thẳng đi? Mẫu thân của Phùng Xuân tỷ bị nghễnh ngãng, tỷ gọi nhỏ một chút, Tào Thu Thủy chắc chắn sẽ không nghe thấy.”

Diêu Xuân Nương cúi đầu nhìn cậu: “Mẫu thân nàng ấy có ở nhà không?”

Cậu bé lắc đầu: “Không biết, nhưng chắc chắn Phùng Xuân tỷ ở nhà.”
 
Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 46



Bức tường nhà Phùng Xuân cao hơn người, cậu bé thấy Diêu Xuân Nương kiễng chân chỉ có thể lộ ra đôi mắt, liền chạy vào nhà mang ra một cái ghế cho nàng, chỉ tay lên ghế bảo nàng đứng lên, thúc giục: “Tỷ, nhanh gọi đi, nhanh gọi đi.”

Cậu bé thông minh quá mức, Diêu Xuân Nương bị cậu thúc giục hai lần, ngốc nghếch mở miệng: “Phùng Xuân, Phùng Xuân.”

Nhưng không ngờ nhà Phùng Xuân có nuôi một con chó, vừa nghe tiếng nàng, con ch.ó lập tức sủa ầm lên về phướng của Diêu Xuân Nương

Tào Thu Thủy nghe thấy tiếng chó sủa, mắng mỏ từ trong nhà đi ra, vừa nhìn thấy Diêu Xuân Nương đứng ở bên tường, sắc mặt lập tức thay đổi.

Giống như một hồn ma đòi mạng giữa ban ngày.

Diêu Xuân Nương đoán không sai, Tào Thu Thủy đúng là không thích quả phụ, vừa thấy Diêu Xuân Nương liền biến sắc.

Thấy biểu tình chán ghét của bà ta, trong lòng Diêu Xuân Nương nhảy lên, cảm thấy mình như một kẻ nam nhân hoang dã đang lén lút lừa gạt cô nương nhà đàng hoàng, cảm thấy rất chột dạ.

Nhưng tốt xấu gì đây cũng là mẫu thân của Phùng Xuân, Diêu Xuân Nương cứng nhắc nở một nụ cười, định mở miệng chào hỏi thì bỗng thấy Phùng Xuân thò đầu ra ngoài cửa.

Nàng ấy vẫn là mái tóc ngắn rối bời, vẻ ngốc nghếch, nhưng nhìn không có gì tổn thương, Diêu Xuân Nương thở phào nhẹ nhõm, lại thấy Phùng Xuân mặt mày khổ sở lắc đầu với nàng, như đang ra hiệu nàng mau mau rời đi.

Diêu Xuân Nương còn chưa kịp phản ứng, Tào Thu Thủy đã tức giận quát: “Ngươi là quả phụ mà leo tường nhà người ta, không biết xấu hổ là gì sao?”

Diêu Xuân Nương bị câu này làm cho bất ngờ, nàng môi mấp máy hai lần, chưa kịp mở miệng, Tào Thu Thủy đã cầm cái muôi thức ăn chỉ vào mặt nàng, lại mắng: “Tiểu quả phụ không biết xấu hổ, còn dám đến cửa tìm người.”

Bị mắng vô cớ, Diêu Xuân Nương cũng tức giận, nhưng vì Phùng Xuân, nàng chỉ có thể nhịn, không có khí thế gì đáp lại: “Ta có gì mà không biết xấu hổ?”

Tào Thu Thủy cười lạnh: “Còn dám hỏi! Phùng Xuân là một cô nương đàng hoàng, ngươi ngày ngày quanh quẩn bên con bé, làm hư con bé!”

Bà ta cũng không biết từ đâu lại có cơn giận lớn như vậy, giọng điệu lớn, khí thế mạnh mẽ, mắng Diêu Xuân Nương đến nỗi nàng không thể chen vào lời nào.

Giống như Diêu Xuân Nương đã dẫn Phùng Xuân đi chơi bời uống rượu dạo kỹ viện, hại đến Phùng Xuân.

Nhưng Diêu Xuân Nương chỉ khi giặt quần áo bên bờ sông nói vài câu, rồi cùng Phùng Xuân đi hái một cành liễu mà thôi.

Phụ thân Mã Bình của Phùng Xuân, Mã Bình, nghe thấy tiếng ồn bên ngoài, cầm theo một thùng thức ăn cho heo từ trong nhà đi ra. Phùng Xuân vừa thấy ông ta như chuột thấy mèo, rụt cổ lại lập tức lẩn vào trong nhà.

Mã Bình nhìn nàng ấy một cái, ánh mắt dừng lại trên m.ô.n.g Phùng Xuân một chút, rồi nhìn về phía Diêu Xuân Nương.

Ông ta mặc đồ lùng thùng, dây quần buông lỏng, đứng ở bậc thềm, đôi mắt trắng dã nhìn chằm chằm vào người, khiến Diêu Xuân Nương cảm thấy không thoải mái.

Trong lòng nàng có chút sợ, lại thấy phiền, ngoài miệng mắng: “Nhìn gì mà nhìn, nếu còn nhìn nữa thì ta sẽ lấy thìa đ.â.m vào mắt ngươi, lấy cái hạt bẩn đó ra!”

Tào Thu Thủy hay che chở, nghe thấy Diêu Xuân Nương mắng ông ta, tức giận “hừ” một tiếng, giơ cái muôi lên lao về phía Diêu Xuân Nương, làm ra bộ dáng muốn đánh Diêu Xuân Nương

Diêu Xuân Nương thấy tình hình không ổn, lập tức bám vào tường nhảy xuống ghế.

Bức tường chắn lại, Tào Thu Thủy không thể trèo qua, chỉ thấy cái muôi tròn loạn xạ trên đầu tường.

Nàng vừa quay đầu, thấy cậu bé đang ngồi trên ngưỡng cửa ăn gói kẹo nàng đã đưa. Cậu bé thấy Diêu Xuân Nương bị mắng đến thảm hại, cười hi hi ha ha không ngừng.

Lúc này Diêu Xuân Nương mới nhận ra mình bị một đứa trẻ trêu chọc.

Tào Thu Thủy vẫn đang mắng từ bên kia tường, trong lòng Diêu Xuân Nương tức giận không có chỗ nào để phát tiết, nghiến răng nhìn chằm chằm vào cậu bé: “Ngươi cái thằng nhóc hư hỏng, sao lại lừa ta!”

Cậu bé không thấy mình làm sai chút nào, lý sự: “Bởi vì ngươi là quả phụ, bọn họ đều nói quả phụ dễ bị bắt nạt.”

Không biết ai đã nói những lời này với cậu, Diêu Xuân Nương tức đến đỏ mặt, xắn tay áo đi về phía cậu: “Được đấy, hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy quả phụ có dễ bị bắt nạt hay không!”

Cậu bé khoảng mười tuổi rất cứng cáp, không chút sợ hãi, thậm chí còn ôm kẹo dọa Diêu Xuân Nương: “Ngươi làm gì! Không được đến gần, nếu không ta sẽ không giúp ngươi đưa kẹo cho Phùng Xuân tỷ đâu.”

Nói xong, thấy Diêu Xuân Nương dừng lại, cậu liền nhanh chóng lùi vào trong nhà và đóng cửa lại.

Diêu Xuân Nương tức giận không biết phải làm sao, chỉ có thể an ủi bản thân rằng Phùng Xuân không có chuyện gì là tốt rồi, bị mắng hai câu cũng chẳng mất miếng thịt nào.

Nàng nói với cậu bé đang nhìn trộm sau cánh cửa: “Nếu để ta biết ngươi tự ăn kẹo không cho Phùng Xuân, ta sẽ cho ngươi một trận, nghe rõ chưa!!”

Cậu bé kéo dài giọng trả lời: “Biết rồi——”
 
Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 47



Diêu Xuân Nương rời khỏi nhà Phùng Xuân, băng qua cầu nhỏ, đi được một đoạn về phía nhà thì bỗng nhiên thả chậm bước chân.

Nàng quay lại nhìn về phía ngã rẽ dẫn đến chợ, do dự một lúc rồi quay đầu đi về phía chợ.

Hôm nay không phải ngày họp chợ, chỉ có vài gian hàng thưa thớt mở bán, Diêu Xuân Nương không có ý định mua gì, trực tiếp đi đến thư quán trên phố.

Trong thư quán hôm nay cũng không có nhiều người, vừa bước vào, Diêu Xuân Nương chỉ thấy hai cái bàn và ba người.

Một cái bàn có một nữ nhân đội khăn, nàng ta ngồi ở bàn trong cùng, khăn che khuất mặt, không thấy rõ dung mạo.

Một tiểu tiên sinh trong thư quán ngồi ở bàn sau, đang đọc thư mà nàng ta đã nhận được.

Tiểu tiên sinh thấy có khách vào, cố ý hạ thấp giọng, nhưng nội dung trong thư vẫn từng câu từng câu truyền vào tai Diêu Xuân Nương.

“……Con nói phụ mẫu đều hiểu, nhưng nhà ai mà không phải như vậy chứ. Con hãy nói chuyện với hắn, đừng lúc nào cũng như ở nhà mà ngang ngược, hắn là người có thể sống chung, chắc chắn sẽ nghe vào……”

Hắn ta nói bằng giọng điệu bình thản, không bắt chước giọng điệu của người gửi thư, nghe có cảm giác bình tĩnh và kỳ lạ không thể diễn tả.

Diêu Xuân Nương liếc nhìn nữ nhân đang im lặng lắng nghe, thấy nàng ta cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.

Phía sau một cái bàn khác, một ông lão gầy gò lưng còng, đang gục đầu ngủ gà ngủ gật, phát ra tiếng ngáy.

Diêu Xuân Nương đi tới, nhẹ nhàng gõ lên bàn, nói nhỏ: “Ta muốn viết thư.”

Diêu Xuân Nương biết chữ, nhưng viết không được tốt, chỉ có thể viết những chữ lớn, một chữ chiếm nửa trang giấy, một tờ giấy tối đa chỉ viết được bốn chữ, muốn gửi thư chỉ có thể nhờ người viết thay.

Ông lão đang ngáy bỗng bị Diêu Xuân Nương gọi dậy, thân thể giật mình, mở mắt ra, ậm ừ vài tiếng không rõ ràng.

Ông ta ngẩng đầu nhìn Diêu Xuân Nương đứng bên bàn, chỉ vào ghế phía trước ra hiệu cho nàng ngồi, rồi ho khan một tiếng: “Cô nương muốn viết thư à? Viết đi đâu thế?”

Diêu Xuân Nương kéo ghế ngồi xuống: “Thôn Liễu Hà, Diêu Nhị Đông, nhà Ngô Liễu Hương.”

Ông lão híp mắt liếc đánh giá nàng một cái, nói: “Viết tới nương gia à?”

Diêu Xuân Nương từ trong mũi ừ một tiếng.

Ông lão nhặt một tờ giấy vụn trên đất, l.i.ế.m đầu bút khô lại, nhúng vào mực, rồi từ ngăn kéo lấy ra một tờ giấy viết thư, nói: “Nói đi, cô nương muốn viết gì?”

Diêu Xuân Nương nghĩ đến những gì đã chuẩn bị từ trước, giờ bỗng dưng không thể nói ra, nàng nắm chặt góc áo, nói: “Hai câu.”

Ông lão cười: “Được, xin mời nói.”

Diêu Xuân Nương mím môi, như thể cảm thấy những gì sắp nói sẽ khiến ông ta cười nhạo, nàng rũ mắt, suy nghĩ một lúc lâu mới nhỏ giọng mở miệng.

“Phụ thân, mẫu thân, người ở đây bắt nạt con vì con là quả phụ.”

Ngòi bút lướt trên giấy, ông lão dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn Diêu Xuân Nương đang nhíu mày, thở dài một hơi, từng chữ một viết rõ ràng và cẩn thận.

Diêu Xuân Nương thấy ông ta viết xong, dừng bút lại, lại nói: “Con không muốn sống một mình ở thôn Lê Thủy nữa, con muốn về nhà.”

Trong thư quán, khi Diêu Xuân Nương vừa dứt lời, giọng của tiểu tiên sinh lại đều đều truyền vào tai nàng.

“……Lúc này con chỉ mới gả tới được một năm đã muốn ly, về nhà thì có thể làm gì, vẫn phải gả đi nữa, bọn ta lại lấy đâu ra tiền cưới cho con. Con cũng phải nghĩ cho gia đình, đệ đệ con đã mười bảy tuổi, mà vẫn chưa có mối nào, con không chịu sống lại cứ đòi về nhà, sau lưng sẽ có bao nhiêu người bàn tán, con có nghĩ đến việc ta và mẫu thân của con phải chịu bao nhiêu điều tiếng không. Bọn ta đã lớn tuổi rồi, bị người ta nói vài câu cũng không sao, nhưng đệ đệ của con thì sao, nhà có một ni cô đã từng gả đi, sau này có cô nương nhà nào dám gả cho thằng bé.”

Tiểu tiên sinh vừa đọc vừa nhìn nữ nhân trước mặt, thấy nàng ta vẫn cúi đầu không nói gì, tiếp tục: “Nam nhân nào mà không động tay chân, con chịu đựng một chút, đợi có con rồi, hắn chắc chắn sẽ thay đổi, trước đây ta và mẫu thân của con cũng như vậy…”

“Được rồi, đến đây thôi, viết thêm thì phải trả thêm tiền, sau này cũng đừng cứ hay viết thư về, kẻo công bà hoài nghi.”

Tiểu tiên sinh để giấy xuống, nói: “Cô nương, hết rồi.”

Nữ nhân nghe thấy vậy, như thể không chịu nổi nữa, che mặt ngồi trên ghế khóc thầm, Diêu Xuân Nương ngẩng đầu nhìn nàng ta, thấy tay nàng ta lau nước mắt có một vết bầm.
 
Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 48



“Cô nương, cô nương——”

Ông lão chuẩn bị đóng bì thư, thấy Diêu Xuân Nương đang ngẩn người nhìn chỗ khác, gọi hai tiếng.

Diêu Xuân Nương trở lại thực tại, nhìn vào bức thư trong tay ông ta, khi ông ta chuẩn bị dán miệng thư, bỗng dưng đổi ý: “Đừng, đừng dán lại.”

Ông lão dừng lại: “Sao vậy?”

Diêu Xuân Nương nói: “Thôi, không gửi nữa.”

Nàng vội vàng cầm bức thư từ tay ông ta, gấp lại nhiều lần rồi cất vào túi áo, ấn xuống đáy túi mới thôi.

Ông lão không hỏi lý do tại sao bỗng dưng không gửi nữa, ông ta đã viết thư cho người khác hơn hai mươi năm, thấy nhiều nữ nhân chịu khổ, đến đây viết thư với mặt ủ mày chau.

Cuộc đời mấy nàng ta chỉ có phu gia và nương gia, ở phu gia chịu khổ, chỉ có thể viết thư cho phụ mẫu than phiền than khổ, nhưng nữ nhân đã gả đi như bát nước đổ đi, ít nhất một nửa không nhận được hồi âm.

Có người nhận được hồi âm, cũng chỉ khuyên mấy nàng ta sống tốt, đừng suy nghĩ lung tung, nói rằng sống qua ngày là được rồi.

Những nữ nhân này hầu hết không biết chữ, đôi khi ông ta giúp bọn họ đọc thư, bọn họ giống như nữ nhân đang khóc trong thư quán này, nghe đến nghe đi lại lén lút lau nước mắt.

Nhìn thấy, thật là đáng thương.

Nữ nhân gả đi còn xem số phận, gả được chỗ tốt là trời phù hộ, gả không tốt thì nửa đời sau sẽ không có nhà, khắp nơi đều như vậy.

Ông lão nghe tiếng khóc phía sau, lắc đầu thở dài nói với Diêu Xuân Nương: “Dù thư không gửi đi, nhưng tiền viết và giấy vẫn phải trả.”

Diêu Xuân Nương nói: “Ta biết rồi.”

Nàng lấy tiền từ trong túi ra đặt lên bàn, cầm bức thư đứng dậy, như lúc đến, lặng lẽ rời đi.

Diêu Xuân Nương ở bên ngoài vất vả cả buổi, không kịp ăn cơm, đến nhà đã là buổi chiều.

Nàng dạ dày nhỏ ăn ít, đói cũng nhanh, thiếu một bữa là chóng mặt.

Khi đến cổng nhà, nàng đã đói đến choáng váng, phải dựa vào tường đứng một lúc mới hồi phục lại được.

Tề Thanh đúng lúc từ cánh đồng trở về, thấy Diêu Xuân Nương mặt tái nhợt đứng ở cửa, dựa vào tường thở hổn hển. Không nghĩ ngợi gì, hắn nhanh chóng đi về phía nàng.

Diêu Xuân Nương không nghe thấy tiếng bước chân phía sau, trên đường về nàng đi nhanh, có lẽ mệt mỏi, giờ đây như có tiếng côn trùng kêu kéo dài vo ve bên tai rất khó chịu.

Nàng đưa tay vào túi, lấy ra hai viên kẹo, bóc ra bỏ vào miệng, rồi nhét giấy kẹo trở lại túi áo.

Ngón tay chạm vào bức thư trong túi, nàng đang định lấy ra, thì đột nhiên thấy bóng dáng cao lớn đổ xuống bức tường trước mặt.

Diêu Xuân Nương quay đầu lại, thấy Tề Thanh nhíu mày đứng sau nàng, sắc mặt lo lắng nhìn nàng.

Vài sợi tóc ướt dính vào má nàng, bờ môi ngày thường hồng hào giờ lại trắng bệch khô khốc, trông như bị bệnh.

Lúc Diêu Xuân Nương thấy bóng dáng đó như một nam nhân thì đoán là Tề Thanh, ngoài hắn ra, không nam nhân nào lại không quan tâm đến danh tiếng mà đến nhà nàng.

Nàng đang ngậm kẹo, hàm hồ nói: “Sao ngươi đi lại không có tiếng động gì thế, giống như ma vậy.”

Tề Thanh không có tâm trạng để ý đến câu đùa của nàng, hắn hỏi: “Nàng bị, bị bệnh à?”

Diêu Xuân Nương “à” một tiếng, nói: “Không có, chỉ là chưa ăn trưa, hơi choáng.”

Nàng nói chuyện yếu ớt, cúi đầu không có sức sống, giống như trái cà tím khô héo treo trên giàn.

Hàng mày của Tề Thanh vẫn chưa thả lỏng, hỏi: “Nàng muốn ăn, ăn gì?”

Diêu Xuân Nương bĩu môi, như cảm thấy câu hỏi này thật vô nghĩa, nàng nói: “Ngươi hỏi làm gì? Ngươi cũng không làm cho ta.”

Tâm trạng nàng không được tốt, lời nói ra cũng có chút châm chọc, không ngờ Tề Thanh lại “ừ” một tiếng.

Diêu Xuân Nương nghe hắn đồng ý, có chút không thể tin nhìn hắn, thấy Tề Thanh vẻ mặt nghiêm túc, không giống như đang đùa, trong lòng không biết có cảm giác gì.

Từ khi nàng thành thân, không ai làm cơm cho nàng, cũng không ai quan tâm nàng ăn uống ra sao, có đói không.

Nàng hỏi Tề Thanh: “Thật không?”

Tề Thanh nhìn nàng, vẫn gật đầu.

Diêu Xuân Nương cắn nát viên kẹo trong miệng, cúi đầu nhìn mũi giày, suy nghĩ một lúc lâu, nói: “Ta muốn ăn mì.”

Mì làm rất đơn giản, chỉ cần đun nước sôi rồi cho vào nấu là được. Khó khăn lắm mới có người nói sẽ nấu ăn cho nàng, không nên đưa ra yêu cầu khó khăn khiến người ta chạy mất.

“Được, được.” Tề Thanh đáp: “Nàng vào, vào trong, ngồi đợi một chút.”

Hắn nói xong, như không yên tâm, đưa tay sờ trán nàng, không thấy nóng mới buông tay ra.

Động tác của hắn rất mau lẹ, Diêu Xuân Nương còn chưa kịp phản ứng, nàng đưa tay sờ vào chỗ mu bàn tay hắn vừa chạm vào, nhìn theo bóng lưng hắn, cho đến khi Tề Thanh vào trong nhà mới dời mắt đi.
 
Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 49



Diêu Xuân Nương không phải đợi lâu, Tề Thanh đã mang một bát mì lớn trở về.

Mì nước trong, trên mì có hai quả trứng, một quả trứng chần sơ tròn trịa, một quả trứng chiên vàng, bên cạnh còn có một ít rau xanh, hơi nóng bay lên, mùi thơm ngào ngạt.

Trong nhà không có đèn dầu, Tề Thanh vào cửa thấy Diêu Xuân Nương ngồi trước bàn, cằm đặt lên mặt bàn, trong tay cầm bức thư, không biết đang suy nghĩ gì.

Tề Thanh đặt mì xuống trước mặt nàng, để đũa lên trên bát, nói: “Ăn, ăn đi.”

Diêu Xuân Nương thấy hắn đến, lập tức nhét bức thư vào túi áo, Tề Thanh chỉ coi như không thấy.

Nàng đói đến ánh mắt đều xám ngắt, ngửi thấy mì nóng hổi trước mặt, lại ngẩng đầu nhìn hắn: “Cảm ơn.”

Tề Thanh không nói gì, châm đèn dầu trên bàn.

Khi ở nhà ăn cơm, Đường Anh luôn đợi hắn cùng xuống bàn, giờ Diêu Xuân Nương chỉ một mình, Tề Thanh cũng tìm một cái ghế ngồi xuống, yên lặng ngồi cùng nàng.

Hắn ngồi ở một chỗ mà người qua đường không nhìn thấy, lại nhớ rõ lời Diêu Xuân Nương đã nói không để người khác thấy hai người qua lại.

Diêu Xuân Nương cầm đũa thử một miếng mì, hơi nóng, nhưng mì ngấm đầy nước dùng, ngon hơn nàng tưởng tượng rất nhiều.

Nửa năm qua, nàng luôn tự mình nấu ăn và ăn một mình, trên bàn luôn chỉ có mình nàng cô đơn, đã lâu không có ai cùng nàng ăn cơm.

Giờ khác này có Tề Thanh ngồi cùng nàng, nếu nói trong lòng không động lòng chắc chắn là giả.

Nàng vừa ăn mì, vừa thỉnh thoảng nhìn Tề Thanh một cái, hắn tựa lưng vào cánh cửa gỗ đóng, hơi cúi đầu ngồi im lặng, tay đặt trên đầu gối, không cười cũng không nói, giống như một vị thần giữ cửa.

Diêu Xuân Nương nhìn mãi, không biết tại sao lại nghĩ đến chuyện tối qua, hắn cũng im bặt như thế, nhưng dễ dàng dùng tay khiến nàng ướt một chân.

Tề Thanh nhận thấy ánh mắt của nàng, ngẩng đầu nhìn nàng một cái, Diêu Xuân Nương cũng không tránh, ánh mắt thẳng thắn lịa táo bạo, nhìn chằm chằm vào hắn.

Ánh mắt này Tề Thanh đã lĩnh giáo qua nhiều lần, gương mặt phiếm hồng và những tiếng thở khẽ vang lên trong ký ức, hầu kết hắn giật giật, mí mắt khẽ hạ, lại chuyển ánh mắt đi.

Đũa đ.â.m mạnh vào trứng chần, nhấn xuống nước mì cho ngấm đầy nước, Diêu Xuân Nương cắn một miếng, thầm nghĩ: trốn gì chứ, ta có ăn thịt người đâu.

Đang ăn, Tề Thanh bỗng quay đầu nhìn về phía cửa phòng phía sau, hỏi Diêu Xuân Nương: “Trong đó là, là cái gì?”

“Hả?” Diêu Xuân Nương ngẩng đầu nhìn, trong miệng còn nhai rau xanh, nói năng không rõ: “Một số đồ đạc của Trương Thanh Sơn và mẫu thân của hắn để lại.”

Sau khi Trương Thanh Sơn chết, nàng lúc nào cũng nghĩ mình sẽ rời khỏi thôn Lê Thủy, nên không dọn dẹp nhà cửa, tất cả những đồ không cần thiết đều nhét vào căn phòng không ai ở, Diêu Xuân Nương gần như không nhớ bên trong có gì nữa.

Tề Thanh chưa bao giờ hỏi những chuyện vặt vãnh này, giờ tự dưng nhắc đến, Diêu Xuân Nương hỏi: “Sao vậy?”

Tề Thanh nói: “Có mùi, mùi mốc.”

“À?” Diêu Xuân Nương lo lắng: “Chẳng lẽ bị mốc rồi sao?”

“Ta xem xem.” Tề Thanh nói: “Nàng, nàng ăn đi.”

Thấy Tề Thanh bình tĩnh như vậy, Diêu Xuân Nương cũng yên tâm hơn chút, nàng ngồi xuống tiếp tục ăn mì: “Ừa.”

Tề Thanh kéo ghế mở cửa phòng, một mùi ẩm mốc nhẹ nhàng xộc ra, đồ đạc bên trong ẩm ướt hơn nửa, đặc biệt là cái giường đã lâu không sử dụng, màn giường cũng đã sụp xuống.

Tề Thanh nhanh chóng quan sát tình hình trong phòng, ngẩng đầu nhìn mái nhà có vài tia sáng lọt qua, nói: “Dột, dột rồi.”

Diêu Xuân Nương thò đầu vào nhìn, nhíu mày.

Căn phòng này từ khi Trương Thanh Sơn đi nàng chưa từng mở ra, lúc đó còn là phòng cưới của nàng, giờ đã hỏng thành như vậy.

Nàng suy nghĩ một hồi, ước chừng là do trận động đất trước đó làm dột mái. Nàng đã thấy Tề Thanh lên mái nhà sửa chữa, còn mừng vì nhà mình an toàn, không ngờ giờ lại thành ra thế này.

Nếu phát hiện muộn thêm vài ngày, có lẽ khe tường sẽ mọc nấm.

Tề Thanh xắn tay áo, trực tiếp di chuyển chiếc ghế ẩm mốc sang một bên, mở cửa sổ thông gió, rồi kiểm tra đồ đạc bên trong.

Hắn đi ra, nói với Diêu Xuân Nương: “Giường lỏng, lòng, phải đóng, đóng lại. Mái nhà cũng, cũng phải sửa.”

Hắn là thợ mộc, Diêu Xuân Nương tự nhiên nghe theo hắn, nàng gật đầu, rồi nhìn hắn với ánh mắt mong chờ.

Tề Thanh hiểu ý nàng, về nhà lấy dụng cụ.

Diêu Xuân Nương ăn xong mì thì rửa bát, cầm đèn dầu vào phòng xem Tề Thanh đóng chân giường.

Mùi ẩm mốc trong phòng đã bay đi, màn giường bị hắn tháo ra để một bên. Hắn ngồi xổm trên đất, cầm búa đóng đinh vào chân giường bị lỏng.

Trong phòng tối om, không biết hắn làm sao mà nhìn thấy.

Diêu Xuân Nương cẩn thận tránh tay cầm búa của hắn, đặt đèn dầu bên cạnh hắn. Nàng không giúp được gì, chỉ có thể đứng bên xem, thỉnh thoảng đưa cho hắn một cái đinh.
 
Back
Top Bottom