Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 390: Chương 390



[Nếu không phải hệ thống bắt được tin đồn, thì cả đám chúng ta đều bị lừa rồi!]

Tất cả các quan chấm thi ra đề nhất thời [bị][làm cho]im lặng.

Một trong những quan chấm thi phụ trách ra đề – Quốc Tử Giám Tế Tửu vẻ mặt hối hận, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cái này cũng không thể trách chúng ta bị lừa được!"

Nhạc học sĩ chính là Hàn Lâm học sĩ! Là quan đứng đầu Hàn Lâm Viện! Không phải người có tài hoa xuất chúng thì không thể đảm nhiệm! Khi một người như vậy thề thốt nói là trích từ sách nào, thì những người khác chỉ có thể xấu hổ vì bản thân quên mất kiến thức đã học, làm sao có thể nghĩ rằng đại lão lại lừa người chứ!

Binh bộ Thượng thư mang theo nụ cười trêu chọc nhìn Nhạc Túy Nhạc học sĩ.

Vị lão học sĩ đã hơn bảy mươi tuổi này đỏ bừng mặt vì xấu hổ, đưa tay lên che trán, tay áo dài trượt xuống che kín cả mặt.

Ông ta cũng không biết lúc đó mình bị làm sao, lại lấy đề thi khoa cử ra để làm chuyện này.

Bây giờ bình tĩnh lại, ông ta có thể tưởng tượng được, nếu không có Hứa Yên Miểu phát hiện chuyện này ngăn cản lại, sau đó thí sinh phát hiện câu hỏi này không phải trích từ《Đại Nhã》, thì sẽ phẫn nộ đến mức nào.

Quốc Tử Giám Tế Tửu thấy đại lão xấu hổ như vậy, không khỏi cười một tiếng: "Ngài cũng không cần quá buồn, chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ..."

Nhạc học sĩ có chút mơ hồ chớp mắt.

Quốc Tử Giám Tế Tửu hạ giọng, đang định tiếp tục lấy lòng đại lão, tay thuận tiện cầm một cây bút gõ gõ. Không chú ý đến Hứa Yên Miểu nhìn ông ta, có chút nghi hoặc.

Một ngày tốt lành

[Hử? Ngô Tế tửu sao lại còn có tâm trạng nói chuyện phiếm? Vấn đề của ông ta còn lớn hơn a uy! Ta còn chưa to gan như vậy!]

Quốc Tử Giám Tế Tửu đột nhiên nghe được câu này, cổ tay va mạnh vào mép bàn, suýt chút nữa làm rơi cả bút.

Bây giờ là Nhạc học sĩ quay lại an ủi ông ta: "Không sao không sao, vấn đề của ngươi đúng là lớn hơn một chút, nhưng cũng coi như là có lòng tốt, Bệ hạ sẽ không..."

Quốc Tử Giám Tế Tửu cười gượng, mắt nhìn chằm chằm vào bóng Hứa Yên Miểu phản chiếu trên lớp sơn của cột trụ.

Hứa Yên Miểu vừa lúc cúi đầu, dùng khăn sạch lau mặt, cho tỉnh táo.

Thuận tiện trong lòng phàn nàn: [Ra đề sách luận, nói cái gì mà 'Hoàng đế khất chư lân', cho dù lão Hoàng đế tự hào về việc mình từ nô lệ trở thành cửu ngũ chí tôn, cũng không có nghĩa là ông ấy thích người khác đem chuyện mình đi ăn xin in lên trên giấy thi, cử nhân đều có thể nói vài câu.]

Bên ngoài trường thi, trong một phòng trà nào đó.

Thái tử: "Suỵt——"

Tương Dương công chúa: "Oa——"

Đậu Hoàng hậu: "Phụt——"

Lão Hoàng đế mặt không biểu cảm dùng sức gõ một quả trứng gà luộc, mặt không biểu cảm bóc vỏ trứng.

Vỏ trứng "rôm rốp" vỡ trên bàn, lão Hoàng đế cười lạnh: "Chuyện của Trẫm không có gì là không thể nói với người khác. Vị Tế tửu này đúng là cánh tay đắc lực của Trẫm, đợi kỳ thi kết thúc, Trẫm sẽ đích thân nói chuyện với ông ta."

Thái tử gom vỏ trứng lại, tượng trưng cho việc đắp cho ai đó trong trường thi một nấm mồ.

Chúc may mắn——

A Di Đà Phật——

Ngay đối diện quán trà hắn đang ngồi, trong một căn nhà dân, Lại bộ Khảo công Tư Lang trung cũng không đập đầu vào cột nữa, trợn mắt há hốc mồm nhìn bức tường của trường thi: "Ông ta ông ta——"

Quang Lộc tự Thiếu khanh không nhịn được giơ ngón tay cái lên: "Ta không bằng ông ta! Không trách ông ta có thể ngồi vào vị trí Quốc Tử Giám Tế tửu! Lòng can đảm như vậy, hiếm thấy trên đời!"

Nghĩ ra câu sách luận "Hoàng đế khất chư lân" này – ngươi không trâu bò thì ai trâu bò!

Quốc Tử Giám Tế tửu đối với việc này vẫn không hề hối cải.

Ông ta lẩm bẩm với Nhạc học sĩ: "Ta thấy đề của ta ra rất hay, cho thí sinh biết Bệ hạ anh minh thần võ đến mức nào, thiên mệnh sở quy ra sao, ngàn năm qua, có ai có thể giống như Bệ hạ, từ thân phận thấp hèn như vậy mà trở thành cửu ngũ chí tôn."

Nhạc học sĩ nhìn vẻ mặt của ông ta, trong lòng nổi lên một chút nghi ngờ.

Tại sao... cảm giác sau khi Hứa Yên Miểu nói chuyện ông ta ra đề, ông ta lại thở phào nhẹ nhõm?
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 391: Chương 391



Ông ta sợ Hứa Yên Miểu?

Sợ cái gì? Sợ Hứa Yên Miểu nói ra bí mật gì của ông ta?

Quốc Tử Giám Tế tửu thấy Nhạc học sĩ có vẻ không muốn nói chuyện, tự thấy mất hứng, dứt khoát đứng dậy, chuyển một chiếc ghế đẩu gỗ đến chỗ có ánh nắng bên cửa sổ, nằm thoải mái, rất ít khi mới đứng dậy, chậm rãi đi đến các phòng thi tuần tra.

Một ngày tốt lành

Khi tuần tra cũng rất quy củ, không có bất kỳ hành vi thiên vị nào.

Nhạc học sĩ cong môi. Lập tức cảm thấy mình thật là đa nghi – có bí mật không phải là chuyện rất bình thường sao? Sợ Hứa Yên Miểu vạch trần lại càng là chuyện thường tình, bí mật này cũng không nhất định là có liên quan đến khoa cử.

[Oa——]

[Lại có một kẻ gian lận nữa kìa——]

[Ghi lại, lát nữa tìm cơ hội bắt lại!]

Ngươi nói cái gì?!

Cả phòng quan chấm thi suýt chút nữa ngất xỉu.

Trước khi thi Hội phát hiện ra gian lận, và sau khi thi Hội phát hiện ra gian lận là hai chuyện khác nhau!

Đặc biệt là vế sau, rất có thể sẽ liên lụy đến quan chấm thi, g.i.ế.c đến đầu rơi m.á.u chảy!

– Cũng may bọn họ không biết Hoàng đế đang nghe lén ở bên ngoài trường thi, nếu không thì không chỉ là suýt chút nữa ngất xỉu, mà là đã ngất xỉu bao nhiêu người rồi.

Binh bộ Thượng thư cứng đờ ngồi trên ghế, không dám làm gì nhiều, sợ Hứa Yên Miểu nghi ngờ. Nhưng trong lòng đã diễn tập xong quy trình đánh trống khua chiêng tiễn ôn thần rồi.

Cầu xin! Hứa Yên Miểu! Nhất định không phải là liên lụy trên diện rộng a! Nhất định phải là hành vi gian lận cá nhân!

Đợi đã——

Binh bộ Thượng thư nghĩ đến một chuyện khiến ông ta dựng tóc gáy.

Ông ta cứng ngắc quay đầu, nhìn các quan chấm thi khác, cũng nhìn thấy sự kinh hãi tương tự trong mắt họ.

Theo kiểu kiểm tra của Tiểu Bạch Trạch ở bên ngoài trường thi, căn bản không thể có người nào có thể giấu đồ thành công! Nếu không phải là giấu đồ, vậy thì chắc chắn là có thí sinh thông đồng với quan chấm thi!

Bên ngoài trường thi.

Lại bộ Khảo công Tư Lang trung mồ hôi nhễ nhại, không ngừng cầu nguyện: "Không liên quan đến nhà chúng ta, không liên quan đến nhà chúng ta, không liên quan đến nhà chúng ta..."

Quang Lộc tự Thiếu khanh suy nghĩ một chút về lá gan của đại tôn tử nhà mình, trên mặt lộ ra một chút nhẹ nhõm.

Chỉ riêng tôn tử của ông ta, nếu có thể vì thành tích khoa cử mà đi gian lận, thì trước đêm thi Hội đã không trèo tường ra ngoài ăn lẩu rồi.

– Cách làm món này ban đầu là được truyền ra từ chỗ Hứa Yên Miểu.

Trong quán trà.

Lão Hoàng đế bình tĩnh ăn từng miếng trứng gà, trên trứng gà kẹp một miếng giăm bông hấp, thích hợp ăn với cơm hoặc cháo, dường như không nghe thấy tiếng lòng của Hứa Yên Miểu.

Ngẩng đầu lên, phát hiện mọi người xung quanh đều có vẻ mặt nghiêm trọng, liền cười một tiếng: "Không cần nghiêm túc như vậy, ăn đi, ăn no một chút."

Cầm đũa lên, gắp cho mỗi người một miếng giăm bông hấp.

"Ăn no rồi..."

Thì mới có sức mà rút đao.

Hứa Yên Miểu bắt đầu tìm người thông qua hệ thống.

[Số báo danh 'Thiên'... ]

Ánh mắt của các quan chấm thi xuyên qua cửa sổ, rà soát các phòng thi bên dưới.

[Số hai mươi!]

Vô số ánh mắt đột nhiên tập trung vào phòng thi số hai mươi.

Không nhìn rõ người lắm.

Binh bộ Thượng thư đã bắt đầu suy nghĩ lát nữa phải làm thế nào để tự nhiên đi đến đó, tự nhiên phát hiện ra đối phương gian lận.

Bây giờ... trước tiên hãy nghe xem Tiểu Bạch Trạch có nói ra thủ đoạn gian lận của đối phương hay không.

[Đầu óc này cũng thật là không để đúng chỗ.]

Hứa Yên Miểu tặc lưỡi hai tiếng, trong lòng cảm thấy những thí sinh gian lận chỉ biết giấu đồ, thật sự là quá thật thà.

[Người ta tìm người thi hộ, tìm người thi hộ cũng là cử nhân, các ngươi lại còn gian lận thực danh nữa. Hai người bọn họ đều vào phòng thi, đến lúc nộp bài thì viết tên của đối phương, tên bị bôi mờ, ai mà biết được có người thi hộ – nếu không phải hệ thống nâng cấp, ta thật sự không có cách nào bắt được hai người này.]

Binh bộ Thượng thư khóe miệng co giật.

Thì ra các ngươi thi cử còn chơi binh pháp nữa?!
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 392: Chương 392



Đây là cái gì? Ba mươi sáu kế, màn trời qua biển?

Cái này còn kín đáo hơn nhiều so với việc trực tiếp nhờ vả quan hệ, khi gọi tên kiểm tra dung mạo thì làm ngơ cho qua, dù sao người thi hộ kia cũng là thật sự đến tham gia kỳ thi, có giấy tờ có chỗ ngồi.

[Suỵt——]

[Người này đã thi hộ năm lần thi Hội rồi! Lần nào cũng có thể giúp người ta đỗ!]

[Ngươi lợi hại như vậy, ngươi thi hộ làm gì! Năm lần! Mười lăm năm! Ngươi cũng không biết có thể làm quan gì rồi!]

Bên ngoài trường thi.

Thái tử cũng "suỵt" một tiếng hít vào một hơi.

Mười lăm năm?!

Vậy thì ít nhất có năm quan viên không xứng với chức vị!

Quay đầu nhìn lại, phụ hoàng của hắn đã ăn xong trứng gà, đang chậm rãi lau miệng, trên móng tay dính một chút lòng đỏ trứng. Rất nhanh, chút lòng đỏ trứng đó cũng bị lau sạch.

[Dù sao thì người mà ngươi thi hộ lần đầu tiên, bây giờ đã là Binh bộ Viên ngoại lang rồi. Tòng ngũ phẩm đấy!]

Thiên Thống Đế nheo mắt lại.

Binh bộ Viên ngoại lang có hai người, bây giờ còn chưa biết là ai. Nhưng mà, rất dễ tra, trực tiếp tra xem hai người này ai đã từng thi cùng một kỳ thi Hội với người thi hộ kia là được.

– Hai vị Binh bộ Viên ngoại lang không phải cùng một khóa thi Hội.

Mà một vị Binh bộ Viên ngoại lang đang xem náo nhiệt kia không đánh tự khai, nghe được tiếng lòng này, chân trượt một cái, suýt chút nữa ngã nhào.

Các quan viên khác vội vàng lùi ra xa hắn ta mười mấy bước, tránh để bị Hoàng đế cho rằng mình có quan hệ tốt với hắn ta.

[Ồ ồ, còn có hiện nhậm Điền Châu Tri phủ! Còn là đồng tộc của Thái bộc Thiếu khanh nữa!]

Điền Châu Tri phủ không có ở đây, nhưng Thái bộc Thiếu khanh thì nước mắt thực sự chảy xuống, bắt đầu đếm xem mình có nằm trong cửu tộc của hắn ta hay không.

[Còn nữa còn nữa...]

Hứa Yên Miểu ở đó hào hứng xem, Cẩm Y Vệ ở bên ngoài hăng hái ghi chép, thỉnh thoảng còn l.i.ế.m môi, trong mắt ánh lên tia máu.

– Gia đình của những quan viên này là do Cẩm Y Vệ phụ trách lục soát bắt giữ nha!

Lại là mấy công trạng nữa! Còn có thể mượn sức vơ vét chút dầu mỡ!

Bây giờ chỉ cần chờ buổi thi đầu tiên của thi Hội kết thúc, thí sinh ở phòng thi số hai mươi chữ 'Thiên' điền tên của người thi hộ lên trên bài thi, bắt hắn ta tại trận, là có thể xuất động Cẩm Y Vệ rồi!

"Đúng rồi."

Thiên Thống Đế bình tĩnh nói: "Đem mấy vị chủ khảo và phó khảo của mấy kỳ thi Hội đó tìm ra, giám khảo không nghiêm, ha ha."

Làm quan ở Thiên Thống, chó còn không thèm.

Tháng Hai không có tuyết rơi, nhưng nỗi oan của quan chấm thi vẫn ngang ngửa với Đậu Nga.

Một ngày tốt lành

Thái tử liếc nhìn phụ hoàng, sau đó lấy mười quả trứng gà đặt trước mặt phụ hoàng.

Hành động này khiến lão Hoàng đế vô cùng kinh ngạc: "Mười quả trứng gà? Ngươi không muốn phụ hoàng ngươi ăn những thứ khác sao?"

Thái tử mỉm cười nhẹ nhàng: "Con còn thiếu mấy nấm mồ, phụ hoàng bóc thêm mấy quả trứng nữa đi."

Lão Hoàng đế hiểu ra. Lườm hắn, hậm hực nói: "Không bóc nữa!"

Thái tử kéo ghế đến gần phụ hoàng hơn, cười hì hì: "Phụ hoàng, sao lại không bóc nữa! Con nghĩ lại rồi, mười quả trứng có lẽ còn chưa đủ, thêm mười quả nữa đi."

Lão Hoàng đế trừng mắt nhìn hắn, nếu không phải đang ngồi, có lẽ còn muốn đá hắn một cái: "Vừa phải thôi."

Thái tử lập tức im miệng, không cố ý chọc tức phụ hoàng nữa. Dù sao hắn cũng đạt được mục đích – phụ hoàng nguyện ý tha cho mười vị chủ khảo và phó khảo đáng thương kia.

Nhưng bản thân các quan chấm thi còn không biết được.

Ở một căn nhà dân nào đó, Lễ bộ Thị lang Hà Tất, với tư cách là chủ khảo của một trong năm kỳ thi Hội đó, sờ mũi mình đỏ lên vì lạnh, vô cùng bất lực: "Bệ hạ lúc này e là đang nổi trận lôi đình, cũng không biết chúng ta có thể thoát khỏi kiếp nạn này hay không."

Phó khảo của kỳ thi đó là một vị Hàn Lâm viện Đãi chiếu, lúc này không nhịn được bắt đầu biện giải cho mình: "Cách làm của người đó thực sự khó lòng phòng bị. Hắn ta chắc chắn cũng ngồi ở phòng thi của mình, cho dù so sánh với dung mạo trong hộ tịch đã đăng ký cũng sẽ không có sai khác, khi nộp bài lại do binh lính thu bài, trực tiếp đưa đi niêm phong, quan chấm thi không được nhìn trộm – chúng ta dù có muốn cảnh giác, cũng là lực bất tòng tâm mà!"
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 393: Chương 393



Lễ bộ Thị lang liếc nhìn hắn ta, như thể đang nhìn "Sao lại còn có người ngây thơ như vậy".

"Ngươi nói có lý." Lễ bộ Thị lang cười một tiếng, nói: "Nhưng đây là triều đình, không phải thiện đường. Ngươi không làm được, Bệ hạ đương nhiên phải đi tìm người làm được."

Hàn Lâm viện Đãi chiếu ngẩn ra, dường như còn có chút không phục.

Lễ bộ Thị lang lại cười: "Nếu có một ngày Đại Hạ và các quốc gia khác xảy ra chiến tranh, địch nhân dùng chiến thuật mới đánh bại quân ta, thống soái của quân ta dẫn tàn binh bại tướng trở về, sau đó nói với Bệ hạ: Bệ hạ, thần thật sự không ngờ địch nhân sẽ dùng chiến thuật khó phòng bị như vậy, thần dù muốn cảnh giác cũng không có cách nào – ngươi nói Bệ hạ sẽ có phản ứng gì? Cười nói: Không sao, ái khanh cũng đã cố gắng hết sức rồi?"

"Cái này... ta..."

Vị Hàn Lâm viện Đãi chiếu kia lấy khăn tay từ trong tay áo ra, bối rối lau mồ hôi.

Lễ bộ Thị lang: "Chúng ta là quan chấm thi, đảm bảo sự công bằng của khoa cử là một trong những trách nhiệm của chúng ta. Không phát hiện ra thí sinh thi hộ, chính là thất trách, vạn vạn không có lý do gì quy kết là do kỹ thuật gian lận của thí sinh quá cao siêu, mà chúng ta không có lỗi."

Bất kể các thần tử này có thừa nhận hay không, dù sao Bệ hạ chắc chắn không thừa nhận lý do này.

Hàn Lâm viện Đãi chiếu ánh mắt khẩn trương: "Vậy... vậy phải làm sao?"

Bệ hạ không nhất định sẽ c.h.é.m đầu bọn họ, nhưng nói không chừng sẽ cho bọn họ cáo lão hồi hương!

Hắn ta vẫn rất trân trọng cái mũ ô sa trên đầu mình.

Thấy Lễ bộ Thị lang trầm tư, Hàn Lâm viện Đãi chiếu đổ mồ hôi càng nhiều, không dám lên tiếng nữa. Nín thở chờ Lễ bộ Thị lang nghĩ ra cách.

"Kế trước mắt, chỉ có đi tìm Thái tử." Lễ bộ Thị lang chậm rãi nói: "Thỉnh Thái tử ra mặt, bảo vệ chúng ta một chút. Lời của Thái tử, Bệ hạ dù không tán thành, ít nhất cũng có thể nghe vào."

Hàn Lâm viện Đãi chiếu cắn răng: "Ta lập tức đi Đông——"

Lễ bộ Thị lang: "Ngươi đi thế nào? Để Tiểu Bạch Trạch nhìn thấy, ngay tại thời điểm hắn ta phát hiện có người gian lận, Hàn Lâm viện Đãi chiếu ở bên ngoài trường thi đột nhiên nảy ra ý nghĩ, đến Đông Cung tìm Thái tử cứu mạng?"

Một ngày tốt lành

"Vậy..."

"Đợi đi. Đợi bảng vàng được dán ra, quan chấm thi có thể tiếp xúc với bên ngoài, Hứa Yên Miểu đem những người gian lận bắt được tâu lên Bệ hạ, lúc đó, chúng ta mới có thể hành động."

Nhưng Hứa Yên Miểu có thể hành động khi thí sinh đó sắp nộp bài.

Trước đó, hắn cứ cách một khoảng thời gian, lại xuống dưới tuần tra phòng thi, hoàn toàn không có quy luật, có lúc đến phòng thi chữ 'Thiên', có lúc đến phòng thi chữ 'Địa', nhìn qua chỉ là tùy hứng.

Thí sinh ở phòng thi số hai mươi chữ 'Thiên' từ đầu đến cuối đều chuyên tâm làm bài, không nhìn hắn một cái.

Ngược lại, vị tìm người thi hộ kia, lấy túi vải ra ít nhất bảy tám lần, ăn bảy tám lát gừng.

[Chỉ có tố chất tâm lý này, mà còn tìm người thi hộ.]

Hứa Yên Miểu phàn nàn một câu, các quan chấm thi trên Chí Công lâu nhân lúc hắn không có ở trên lầu, quang minh chính đại gật đầu đồng ý.

Viết xong, vị thí sinh thi hộ kia cũng không vội vàng ký tên, nhìn sắc trời, rồi kiên nhẫn chờ đợi, đợi đến khi có năm sáu thí sinh xin nộp bài, hắn mới giơ tay.

Hứa Yên Miểu chính là lúc này xuất hiện trước mặt hắn, nói với binh lính phụ trách phòng thi này: "Đem người đi."

Cao Hạ cũng ở phòng thi chữ 'Thiên', đã sớm nộp bài, đang ngủ trong phòng thi, dưỡng sức cho kỳ thi tiếp theo. Nghe thấy động tĩnh, lặng lẽ bò dậy, hai mắt nóng rực nhìn chằm chằm bên này.

Còn làm bộ làm tịch lấy bánh bao trắng ra, giả vờ mình đang ăn.

Không chỉ là hắn, biểu đệ kia gần như thò cả đầu ra khỏi phòng thi, gió bấc như d.a.o cắt vào mặt, hắn cũng không rụt đầu lại.

Hứa Yên Miểu liếc mắt một cái. Ồ, rất nhiều đôi mắt đang lén lút nhìn về phía này.

Binh lính vì không ảnh hưởng đến các thí sinh khác, khi bắt người, đã vò bản nháp trên bàn thành một cục nhét vào miệng thí sinh đó, nắm chặt cánh tay hắn kéo đi. Kéo đến trên Chí Công lâu thả ra, thí sinh đó lôi bản nháp trong miệng ra, giọng nói kinh ngạc: "Chư vị khảo quan, dám hỏi ta phạm tội gì?"
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 394: Chương 394



Hứa Yên Miểu trực tiếp cầm bài thi mà hắn ta đã điền tên lên, bình tĩnh hỏi: "Ngươi tên là Tưởng Hàm?"

Thí sinh thi hộ rũ mắt xuống, rất bình tĩnh: "Đúng vậy."

Hứa Yên Miểu: "Đem 'đăng ký' của Tưởng Hàm đến đây."

Mỗi thí sinh khi đăng ký, Lễ bộ đều dùng văn tự để miêu tả ngoại hình của thí sinh. Ví dụ như "Nam tử, cao sáu thước năm tấc, mười chín tuổi, màu đen".

– Bao gồm giới tính, chiều cao, tuổi tác, màu da.

Nếu có điểm đặc biệt, ví dụ như bên trái lông mày có nốt ruồi, thì sẽ nói "Tả mi hữu chí" (lông mày trái có nốt ruồi).

Thí sinh thi hộ nhìn binh lính xoay người xuống lầu, đột nhiên rất buồn bực thở dài một hơi: "Tuy nói chỉ cần người không biết, trừ phi mình không làm, nhưng mà, đã mười lăm năm rồi, ta còn tưởng rằng có thể giấu được mãi..."

...

[Xong! Bắt được rồi!]

Bên ngoài trường thi, các bậc quân thần Đại Hạ chỉ có thể biết được tình hình từ tiếng lòng của Hứa Yên Miểu, nhìn qua thì không nhanh không chậm chờ đợi, trên thực tế, tinh thần đã cực độ căng thẳng.

Bọn họ nóng lòng muốn biết, vị cử nhân kia rốt cuộc là vì sao thà mười lăm năm thi hộ, cũng không muốn làm quan.

Là tướng mạo quá xấu xí, sợ mình thi Đình không qua?

Hay là cậy tài khinh người, muốn khoe khoang, biểu thị tài hoa của mình xuất chúng đến mức mỗi kỳ thi Hội, đều có thể vững vàng thi đỗ?

Hay là đắc tội với quan lớn nào đó, biết mình chắc chắn không thi đỗ, dứt khoát lấy cái này để kiếm tiền?

Nếu là cái cuối cùng, e rằng triều đình lại là một phen chấn động.

[Không được, ta tò mò quá, ta muốn hỏi một chút hắn ta vì sao lại cứ thi hộ mãi.]

Đến rồi!

Sự chú ý của các bậc quân thần Đại Hạ nhất thời tập trung lại.

Một lát sau, tiếng lòng của Hứa Yên Miểu truyền đến.

[A, ồ——]

Lão Hoàng đế nhìn về phía trường thi, dùng ngón tay nghiền "mộ trứng" trên bàn kêu răng rắc, dùng để phát tiết sự tò mò không có chỗ an ủi –

Một ngày tốt lành

Hứa Yên Miểu làm sao lại phát ra âm thanh cổ quái như vậy?

"Răng rắc——"

Hắn rốt cuộc đã nghe được cái gì a!

"Răng rắc——"

Thái tử liếc nhìn "mộ" nát bươm kia, lộ ra vẻ mặt không nỡ nhìn.

[Chả trách cứ không chịu làm quan, thì ra là chê lão Hoàng đế trả lương ít nha.]

"Ồ! Vậy thì hắn ta thiệt thòi rồi."

Lão Hoàng đế một chút cũng không tức giận, ngược lại ung dung nói, hai tay đan vào nhau thành hình cái bát, đặt trên bụng nhỏ, vẻ mặt rất bình tĩnh, khóe miệng thậm chí còn mang theo một tia kiêu ngạo và đắc ý.

"Trẫm hai ba năm trước đã tăng đãi ngộ cho quan lại trong triều rồi! Tuy không tăng lương, nhưng Trẫm phát thịt cho bọn họ! Quan nhị phẩm mỗi tháng cho hai mươi con dê! Quan tam phẩm mỗi tháng cho mười hai con dê! Quan tứ phẩm và ngũ phẩm mỗi tháng chín con dê!"

"Ngoài thịt, muối, trà, giấy, vải, đều phát hết! Nếu hắn ta mười lăm năm trước thành thật làm quan, nói không chừng bây giờ cũng có thể làm quan lục phẩm, thất phẩm trong triều rồi! Hừ! Thiển cận – Thái tử, vẻ mặt ngươi là sao?"

Thái tử cúi đầu ăn trứng gà.

Tương Dương công chúa không chút lưu tình vạch trần: "Phụ hoàng! Làm quan cho người còn phải chịu đựng mười lăm năm, sau đó mới có thể được thêm chút gạo và thịt..."

[Làm quan ở Thiên Thống, chó còn không thèm.]

Lão Hoàng đế: ?

Tương Dương công chúa ngẩn ra: "Lời này không phải ta nói."

[Người này cũng thật to gan. Đập nồi dìm thuyền rồi sao? Dù sao cũng không hy vọng được tha thứ, dứt khoát có gì nói nấy – cười c.h.ế.t mất, Binh bộ Thượng thư mặt mày xanh mét rồi. Đây là mắng ai là chó nha.]

[Hử? Hình như ta cũng đang làm quan cho lão Hoàng đế?]

[Vậy... gâu?]

Lão Hoàng đế tức giận: "Ngươi 'gâu' cái gì!"

Thái tử suýt chút nữa bị trứng gà nghẹn chết, hoảng hốt nhìn thấy thái nãi nãi của mình. "Thái nãi nãi" mang theo nụ cười từ ái, một chưởng giúp hắn vỗ trứng gà ra.

"Khụ khụ khụ——"

Một miếng lòng trắng trứng nhỏ lăn ra bàn, Thái tử cả người như cà tím bị sương đánh, nằm bẹp ở đó. Sau đó nghe thấy Hứa Yên Miểu trong lòng tự nhủ: [Cũng không biết loại việc ba năm không mở hàng, mở hàng ăn ba năm này một lần có thể kiếm được bao nhiêu, ta hỏi xem.]
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 395: Chương 395



[Oa!]

[Một lần một vạn lượng, bao đỗ, không đỗ thì trả tiền.]

[Vậy thì đúng là cao hơn lương của Huyện lệnh, Huyện lệnh một tháng chỉ có mười quan tiền.]

Hứa Yên Miểu không nói ra tiếng lòng, nhưng thí sinh thi hộ kia vẫn nói ra suy nghĩ của mình.

"Thi đỗ rồi, làm quan địa phương, còn phải chịu sự tức giận của quan trên." Hắn ta thành khẩn nói: "Nếu muốn làm quan tốt, còn phải đấu trí đấu dũng với cường hào địa phương. Nếu làm tham quan, còn phải luôn lo lắng cho cái đầu của mình. Bất kể làm quan gì, đều phải xử lý tốt mối quan hệ với đồng liêu, quan hệ với quan trên, cho dù thành thật, cũng có thể bị đảng tranh liên lụy, tai họa ập xuống. Tương đối mà nói, cứ ba năm thi Hội một lần, một lần lấy vạn lượng bạc trắng, đủ ta sống sung sướng ba năm, còn có bạc dư cất giữ, hơn nữa không cần lo lắng tham ô bị bắt."

[A cái này...]

Binh bộ Thượng thư thấp giọng: "Vạn lượng bạc trắng, đâu chỉ có thể sống sung sướng ba năm..."

"Đúng rồi." Thí sinh: "Cử nhân còn có công danh tại thân, quan viên địa phương bình thường cũng sẽ không cố ý chèn ép ta."

Hứa Yên Miểu: "..."

Một ngày tốt lành

[Thật ra. Nếu không phải vì đây là phạm pháp, hơn nữa đối với người 'trượt vỏ chuối' kia không công bằng, công việc đặc biệt này, thật sự rất hấp dẫn cá mặn a. Chỉ cần cứ ba năm vất vả mười mấy ngày là được rồi.]

[Đáng ghét. Động tâm.]

Binh bộ Thượng thư không hiểu sự khác biệt giữa động tâm thật và nói đùa, vừa nghe thấy lời này, lập tức kinh hãi nhìn về phía Hứa Yên Miểu.

– Ngươi đừng có chuyện gì cũng tùy tiện động tâm chứ!

Thi Hội là việc lớn, chỉ cần thời gian thi Hội chưa kết thúc, cho dù trường thi có cháy, cũng không được phép mở khóa.

– Tiền triều đã từng có tình huống như vậy, trường thi bốc cháy, quan chấm thi lúc đó kiên quyết không mở cửa, dẫn đến trực tiếp thiêu c.h.ế.t hơn chín mươi thí sinh.

Cho nên, hiện tại cho dù bắt được có người gian lận, cũng không thể mở cổng trường thi đem người áp giải ra ngoài.

Hứa Yên Miểu: "Ngươi và vị ngươi thi hộ kia, cứ ở Chí Công lâu đợi, đợi các cử tử khác đều thi xong, các ngươi mới có thể xuống lầu."

Thuận tay xé một tờ giấy từ một quyển vở trắng, đưa cho thí sinh thi hộ: "Ngươi có muốn khai ra, trong mười lăm năm, đã thay ai tham gia thi Hội không? Thành khẩn khai báo thì được khoan hồng, chống đối thì bị nghiêm trị."

"A?" Thí sinh kia giật mình, cầm bút lên: "Được, ta viết ngay đây!"

[Tốt! Có thể đưa những cái tên này cho lão Hoàng đế một cách hợp lý, còn không cần bị nghi ngờ danh sách từ đâu mà có.]

Hứa Yên Miểu thỏa mãn bước ra khỏi ngưỡng cửa xuống bậc thang, tiếp tục đi tuần tra phòng thi.

– Còn về việc tên trên danh sách có chính xác hay không, cái này không quan trọng, hắn sẽ kiểm tra.

Đương nhiên, Hứa Yên Miểu là thỏa mãn, lão Hoàng đế bên ngoài trường thi như sét đánh ngang tai.

"Động tâm? Hắn nói cái gì động tâm?!"

Lão Hoàng đế kích động đập bàn: "Làm quan cho Trẫm có thảm như vậy sao! Hắn muốn ăn thịt, Trẫm không phải đã cho hắn ăn thịt rồi sao!"

Tương Dương công chúa nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nhưng mà mong muốn của con người đâu chỉ có thịt. Hơn nữa người chỉ cho ăn thịt dê, con thấy Hứa Yên Miểu hắn còn thích ăn thịt lợn, thịt bò, thịt lừa, thịt gà, thịt cá..."

"..."

Lão Hoàng đế mắng một tiếng: "Chỉ có hắn là sành ăn!" Cúi đầu uống một ngụm rượu nóng, ngây ra, nhìn về phía Đậu Hoàng hậu: "Muội tử, rượu của ta sao lại nguội một nửa rồi?"

– Trước đây Đậu Hoàng hậu đều sẽ chú ý, thay rượu cho ông, để tránh uống rượu lạnh hại dạ dày.

Đậu Hoàng hậu liếc mắt nhìn sang: "Chỉ có chàng là sành ăn!"

Lão Hoàng đế vừa kinh ngạc vừa ngạc nhiên: "Cái gì?"

Đậu Hoàng hậu: "Trước đây rượu lạnh cũng có thể uống, bây giờ rượu nguội một nửa thì không uống được rồi? Làm Hoàng đế rồi, càng ngày càng đỏng đảnh."

Lão Hoàng đế ngây ra một lúc, phản ứng lại, vỗ đầu, uống cạn ly rượu nguội, cười làm lành với Đậu Hoàng hậu: "Muội tử, muội đừng giận, ta vừa rồi là nói hồ đồ. Ta cũng biết Hứa Yên Miểu hắn không phải là thật sự động tâm, chỉ là miệng lưỡi không buông tha người, nói một hai câu. Hơn nữa, hắn ăn nhiều thịt là nên, nên lắm."
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 396: Chương 396



Đậu Hoàng hậu sờ lên đôi bàn tay thô ráp của lão Hoàng đế. Lúc trẻ chịu không ít khổ, đến khi già, trên lòng bàn tay, mu bàn tay và ngón tay, đều có thể sờ thấy những vết nứt nẻ đó.

"Ngũ Lang." Đậu Hoàng hậu nắm lấy đôi bàn tay đó, chậm rãi nói: "Bất kỳ lời nói nào, có lẽ ban đầu nói không phải là thật lòng, nói một ngàn lần một vạn lần, nó sẽ thành lời nói thật."

Có lẽ ban đầu mắng Hứa Yên Miểu một hai câu, chỉ là mắng yêu, là biểu hiện thân thiết. Nhưng mắng nhiều rồi, sẽ có một ngày không nhịn được nghĩ: Hứa Yên Miểu hắn thật là không biết đủ!

Sẽ oán, sẽ trách, sẽ dần dần xa cách.

Thái tử và Tương Dương công chúa đều trầm ngâm suy nghĩ.

Lão Hoàng đế cũng nghiêm túc kiểm điểm: "Đúng là ta làm không..."

[Chán quá đi! Để ta xem bát quái!]

[Ôi chao chao! Hai người sáu mươi sáu tuổi rồi, còn tình cảm nắm tay trước mặt con cái!]

[Lão Hoàng đế và Hoàng hậu tình cảm thật tốt nha!]

Đậu Hoàng hậu mặt đỏ lên, định rút tay về.

Đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay bị quẹt một cái. Hơi sững sờ, nhìn về phía lão Hoàng đế.

[Ôi chao chao!]

[Lão Hoàng đế ngươi còn lén dùng ngón tay móc lòng bàn tay Hoàng hậu! Chậc chậc chậc! Thế phong nhật hạ (Đạo đức suy đồi)! Chậc chậc chậc!]

Mặt Đậu Hoàng hậu càng đỏ hơn.

Lão Hoàng đế "ô" một tiếng, cười mắng: "Tiểu hỗn đản! Nhìn loạn cái gì!"

[Còn mắng người nhìn loạn, chậc chậc chậc, còn không phải là ông già không biết xấu hổ, trước mặt con cái còn thân mật với vợ.]

[Bất quá cũng không biết ông ta mắng ai, không biết là Thái tử hay là Cao Tương.]

Tương Dương công chúa ngồi bên bàn lén cười, Thái tử nhảy dựng lên, cười: "Phụ hoàng, người cứ tiếp tục thân mật với nương, con đi quầy mượn cái bát, hâm rượu cho người!"

Một cái vỏ trứng bị ném tới. Thái tử né tránh, cười lớn: "Đừng giục, con đi ngay đây!"

Hứa Yên Miểu nhìn bát quái của hoàng gia mấy lần, liền lại bắt đầu kiên nhẫn giám khảo.

Khi hắn không xuống lầu tuần tra phòng thi, sẽ có Ngự sử thường xuyên đi lại trong phòng thi, mỗi phòng thi đều có binh lính canh giữ, cố gắng ngăn chặn thí sinh gian lận trong phòng thi.

Mùng chín tháng hai, thi Hội buổi đầu tiên.

Mười hai tháng hai, thi Hội buổi thứ hai.

Mười lăm tháng hai, thi Hội buổi thứ ba.

Mười tám tháng hai, thí sinh ra khỏi trường thi, quan chấm thi tiếp tục bị nhốt bên trong chấm bài.

Ngay khi các quan chấm thi đang chấm bài, bên ngoài trường thi, ánh mắt tinh tường có thể phân biệt được ai giấu tài liệu gian lận của một vị quan chấm thi trẻ tuổi nào đó trong kỳ thi Hội lần này, cũng bắt đầu lan truyền trong kinh thành.

Càng nghe ngóng được, thì ra người ta tên là Hứa Yên Miểu, tự Dao Hải, năm nay mới cập quan, nhưng đã là Tòng ngũ phẩm Lại bộ Viên ngoại lang, đồng thời còn là Thị trung bên cạnh Hoàng đế, rất được lòng Thánh thượng.

Thế là có người khen ngợi: "Hứa lang tuổi trẻ đã được Thánh thượng sủng ái, bản thân cũng là người có năng lực xuất chúng, ánh mắt cũng siêu phàm, thật có thể nói là thần thông quảng đại."

Dần dần, có người gọi hắn ta là "Hứa Thần Thông".

Thái tử vừa nghe thấy cái tên này, lập tức vỗ tay khen hay, còn ở nơi công cộng trêu chọc: "Đều nói chỉ có tên không đúng, không có biệt hiệu không đúng. Cái tên Hứa Thần Thông, danh xứng với thực a!"

Cái tên Hứa Thần Thông, càng được lan truyền rộng rãi.

Nhưng những người thực sự biết Hứa Yên Miểu có năng lực gì, sau lưng vẫn gọi hắn là "Tiểu Bạch Trạch".

Những chuyện như vậy, Hứa Yên Miểu cũng không chú ý đến. Chấm bài cũng là một công việc trí óc.

Tuy nói để phòng ngừa có người hối lộ, Đại Hạ triều có một quy định, đó là chủ khảo không phụ trách duyệt bài. Hắn chỉ phụ trách khi năm vị đứng đầu được các quan chấm thi khác chọn ra, tiến hành duyệt lại lần cuối và xếp hạng.

Đương nhiên, hắn tuy không cần duyệt bài, nhưng hắn cần phải đi giám sát các quan chấm thi khác, để tránh bọn họ giở trò gian lận hoặc làm trái pháp luật.

Một ngày tốt lành

Thời gian ngày qua ngày trôi qua, cho đến khi hoa hải đường Tây Phủ bên ngoài trường thi nở rộ tao nhã mà um tùm, những bài thi trong tay người khác cũng mỏng đến chỉ còn lại hai ba tờ, có người đưa bài thi đến trước mặt Hứa Yên Miểu: "Hứa lang, đây là kinh khôi ta chọn, ngươi xem có được không?"
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 397: Chương 397



Hứa Yên Miểu ngẩng đầu nhìn, phát hiện là vị Quốc Tử Giám Tế tửu họ Ngô kia, liền gật đầu với ông ta, lại hướng về phía những người khác nói: "Mau đến xem xem bài thi《Lễ》của hắn ta thế nào, có thể chọn làm kinh khôi và trình văn không?"

Thi Hội phải thi năm kinh《Thi》、《Thư》、《Lễ》、《Dịch》、《Xuân Thu》, mà người đứng đầu mỗi bộ kinh được gọi là kinh khôi, năm người đứng đầu thi Hội chính là lấy kinh khôi của các kinh.

Còn về trình văn, chính là bài văn mẫu của thí sinh được chọn.

Một ngày tốt lành

Để đảm bảo tính công bằng của khoa cử, Hứa Yên Miểu cho dù có thể thông qua hệ thống để xem tên bị niêm phong, hắn cũng không xem, sợ mình có thành kiến trước.

"Quả thực viết rất tốt." Hứa Yên Miểu sau khi xem xong, hỏi các quan chấm thi khác: "Các ngươi thấy thế nào?"

Bài thi được truyền tay trong các quan chấm thi, bọn họ đều phát biểu ý kiến, tóm lại là: nếu điểm tối đa là một trăm điểm, thì điểm số của bài văn này d.a.o động từ tám mươi tám đến chín mươi lăm điểm.

Cho nên, có thể quyết định rồi.

Hứa Yên Miểu với tư cách là chủ khảo, chốt lại: "Được, vậy thì hắn ta."

Đang định đặt sang một bên, Nhạc học sĩ đòi lấy, yêu thích không rời đối với bài thi này: "Chữ này thật đẹp, tròn trịa đầy đặn, dáng vẻ yểu điệu, học theo《Hợp Dương lệnh Tào Toàn bi》phải không. Cũng học được ba phần cốt lực đó, không thấy mềm mại. Bây giờ người luyện chữ lệ này không nhiều! Mấy năm rồi ta không gặp được một người."

Hứa Yên Miểu nhìn Nhạc học sĩ một cái, bắt đầu gặm bút.

[Tròn trịa đầy đặn...]

Quốc Tử Giám Tế tửu thì hào hứng gọi Binh bộ Thượng thư vật tay: "Mấy ngày rồi, chỉ có thể ngồi trên ghế lật bài thi, cánh tay và cổ tay cứng đờ không chịu được – nào, chúng ta vận động một chút."

Binh bộ Thượng thư mắt sáng lên, rất nhiệt tình: "Đến!"

Lập tức ngồi xuống ghế.

Hai người hào hứng vật tay. Hai người gần như ngang sức ngang tài, hai cổ tay đều đang dùng sức lắc lư, lúc thì sang trái, lúc thì sang phải. Mặt Quốc Tử Giám Tế tửu cũng đỏ lên, cổ cũng nổi gân xanh, đang dùng sức, đột nhiên nghe thấy một câu –

[Bài thi trong tay Ngô Tế tửu này, không phải là của Lương Ấu Võ chứ?]

"Ngã——"

Theo tiếng hô trầm của Binh bộ Thượng thư, tay của Quốc Tử Giám Tế tửu lập tức đập xuống bàn.

Binh bộ Thượng thư vui vẻ nói: "Nhường rồi."

– Ông ta trước đó không chú ý đến tiếng lòng của Hứa Yên Miểu.

Hứa Yên Miểu thì nhìn về phía Quốc Tử Giám Tế tửu, mang theo sự đánh giá cổ quái.

[Cảm giác, có chút vi diệu a, ta hẳn là không nghĩ nhiều chứ?]

[Hợp Dương lệnh Tào Toàn bi... về Hợp Dương đọc sách... ừm...]

[Hơn nữa, bức tượng thị nữ kia tròn trịa đầy đặn, nét chữ của Tào Toàn bi cũng tròn trịa đầy đặn. Nhìn thế nào cũng giống như ám chỉ Lương Ấu Võ trong khi thi Hội dùng kiểu chữ《Tào Toàn bi》để làm bài, ông ta sẽ chọn người theo nét chữ?]

[Dù sao kinh khôi đã định rồi, ta xem một chút bài thi này là tên của ai, hẳn là không có vấn đề gì chứ?]

Binh bộ Thượng thư cảm thấy cổ tay mình đang đè, dường như đang run rẩy nhè nhẹ. Lập tức liếc Quốc Tử Giám Tế tửu một cái đầy ẩn ý.

Hạ giọng nói: "Ngô Tế tửu, ta thấy thí sinh thi hộ kia có một câu nói rất đúng – nếu muốn người khác không biết, trừ phi..."

Kỷ, mạc, vi.

[Ô hô! Lại thật sự là tên của Lương Ấu Võ!]

Ô hô!

Các quan chấm thi khác đồng loạt nhìn về phía Quốc Tử Giám Tế tửu, đôi mắt mở to đột ngột của đối phương nói rõ tất cả.

"Chuyện này thật là..." Nhạc học sĩ đều kinh ngạc.

To gan lớn mật a!

Chả trách trước đó Tiểu Bạch Trạch trong lòng nhắc đến hắn ta, ông ta lại khẩn trương như vậy!

Thì ra là giấu bí mật này!

Quốc Tử Giám Tế tửu làm ra vẻ mặt nghiêm nghị, cố gắng trấn tĩnh.

Không sao, tất cả những điều này chỉ là suy đoán, ông ta rất cẩn thận, không nhận bất kỳ hối lộ nào của Lương Ấu Võ! Chẳng lẽ lại dựa vào trùng hợp mà bắt ông ta?

[May quá may quá, Ngô Tế tửu và Lương Ấu Võ đều không biết ta biết chuyện này! Đợi bảng vàng dán ra, nhìn thấy mình thành kinh khôi của《Lễ》, Lương Ấu Võ còn không biết điều, mang lễ hậu đến cảm tạ sao?]
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 398: Chương 398



[Đến lúc đó có thể bắt quả tang!]

[Ta thật thông minh!]

Binh bộ Thượng thư đột nhiên "A nha" một tiếng, trở tay nắm lấy cổ tay Quốc Tử Giám Tế tửu, như thể đang nói đùa: "Ngô Tế tửu, ngươi lúc thì lạnh, lúc thì nóng? Không biết còn tưởng ngươi đang ở âm tào địa phủ."

Quốc Tử Giám Tế tửu cười gượng, cố gắng bình tĩnh trả lời: "Có thể là mấy ngày nay quá mệt mỏi, vừa thả lỏng ra liền bị trúng gió."

Binh bộ Thượng thư lại là một cái liếc mắt đầy ẩn ý: "Thì ra là vậy. Sắp đến lúc thả bảng mở khóa rồi, Ngô Tế tửu phải tìm cho mình một đại phu giỏi a."

Một ngày tốt lành

"Đa tạ Thượng thư quan tâm."

Trên mặt Quốc Tử Giám Tế tửu nổi lên hai gò má đỏ bừng bệnh trạng, tim đập thình thịch, tiếng "bịch bịch" gần như muốn người thứ hai nghe thấy.

Ông ta không ngừng lẩm nhẩm: Lương Ấu Võ, ngươi ngàn vạn lần đừng đến a! Ngàn vạn lần đừng làm chuyện ngu xuẩn liên lụy ta! Ngươi là uy h.i.ế.p ta bằng nhược điểm, không phải là thật sự hối lộ, đừng có ngu ngốc mà đến cửa!

...

Lương trạch.

Người làm thuê được thuê đến bê ghế ngồi bên giường, trong chậu có nước trà nóng hổi. Cổ và đầu của Lương Ấu Võ duỗi ra ngoài giường, thân thể vẫn nằm trong chăn ấm.

Người làm cầm lá dâm bụt, chà xát lên tóc của Lương Ấu Võ, từ chân tóc trở lên, từng chút một chà sạch.

Lương Duệ đi vào, liếc nhìn tình hình của tiểu nhi tử, cười: "Sao lại nghĩ đến muốn gội đầu rồi?"

Lương Ấu Võ cười một tiếng, lồng n.g.ự.c rung động: "Sắp thả bảng rồi, gội sạch tóc, cầu may mắn ạ."

Lương Duệ đi vào, liếc nhìn tình hình của tiểu nhi tử, cười: "Sao lại nghĩ đến muốn gội đầu rồi?"

Lương Ấu Võ cười một tiếng, lồng n.g.ự.c rung động: "Sắp thả bảng rồi, gội sạch tóc, cầu may mắn ạ."
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 399: Chương 399



Ngày hai mươi lăm tháng hai, bảng vàng hội thi được dán, tổng cộng một trăm mười người trúng tuyển.

Từ sớm đã có một đám sĩ tử vây quanh cổng trường thi xem bảng, người đỗ thì cười tươi như hoa, kẻ trượt thì khóc lóc thảm thiết. Thậm chí có vài người ngất xỉu tại chỗ, không rõ là mừng hay buồn – dù sao cũng đều bị người ta khiêng đi.

Cao Hách thân thủ nhanh nhẹn, thừa lúc mọi người chen chúc, len lỏi đến trước bảng vàng, nín thở tìm tên mình từ trên xuống dưới. Khi phát hiện năm người đứng đầu không có mình, hơi thở thở ra vẫn mang theo chút tiếc nuối.

– Là người đọc sách, ai mà chẳng muốn đứng đầu bảng vàng.

Tiếp tục tìm kiếm, bên tai là tiếng reo hò “A! Ta đỗ rồi!” vui sướng và tiếng kêu gào điên cuồng “Sao lại không có tên ta?” của những sĩ tử khác. Lòng bàn tay Cao Hách dần dần đổ mồ hôi: “Sẽ đỗ… nhất định sẽ đỗ…”

– "Hạng ba mươi tám, Cao Hách."

“!!!” Cao Hách nhìn chăm chú, chậm rãi nuốt nước bọt: “Ba…”

Ba mươi tám!

Bên cạnh có tiếng hét lớn: “Tuyệt quá! Đỗ rồi! Ta đỗ rồi! Hạng mười bốn! Cuối cùng ta cũng không cần lén lút ăn vặt trên giường nữa hu hu hu–”

Cao Hách quay đầu nhìn, phát hiện là một thanh niên xa lạ, sau khi hét xong, lúc này đang vui vẻ ngân nga: “Cây tím, hoa tím, hoa tím nở ra quả tím, cuống quả tím mọc gai nhỏ, bụng quả tím chứa mè đen! Nướng cà! Hầm cà! Chiên cà! Ta đến đây–”

Một ngày tốt lành

Cao Hách không nhịn được cười.

– Quả là một người thú vị.

Lúc này, lại có một nam tử trung niên dẫn theo một nam tử trẻ tuổi chen tới, điều kỳ lạ là, người thanh niên kia đi khập khiễng, thỉnh thoảng lại khẽ xoa mông, không biết bị ai đánh.

Nam tử trung niên góc cạnh rõ ràng, tướng mạo anh tuấn, là một khuôn mặt tốt để làm quan. Lúc này, ông nhìn chằm chằm vào bảng vàng, tặc lưỡi một tiếng: “Tên nhóc nhà ngươi vậy mà lại thi được hạng ba mươi chín? Ta còn tưởng ngươi trượt rồi chứ.”

Cao Hách khẽ “hử” một tiếng, chẳng phải đây là sĩ tử ngồi cạnh hắn trong phòng thi sao?

Liền tò mò nhìn xuống tên tiếp theo của mình, thấy trên đó viết ba chữ to “Hải Minh Đạt”.

Còn người thanh niên kia thì khóc lóc thảm thiết: “Biểu ca, đệ đã nói rồi, trừ vài chỗ đệ không nhớ rõ lắm, còn lại đều làm tốt. Ca cứ không tin đệ! Thi hội phải thi đủ cả Ngũ kinh! Đệ có chỗ biết chỗ không biết là chuyện rất bình thường mà!”

Người trung niên ho khan một tiếng, nhỏ giọng nói gì đó, Cao Hách đứng bên cạnh nghe rõ mồn một: “Nếu như những chỗ ngươi không biết không quá hoang đường, ta cũng sẽ không kích động đến mức đánh ngươi một trận.”

Ánh mắt tò mò của Cao Hách liền liếc về phía vị biểu đệ kia.

Rốt cuộc là sai chỗ nào, mà hoang đường đến mức biểu ca ruột cũng không chịu nổi mà trực tiếp ra tay đánh người?

Lại có một hán tử mặt vàng đầy mong đợi đi tới, xem đi xem lại bảng vàng, sắc mặt theo từng lần xem, dần dần tái nhợt: “Không có… vẫn không có…”

Cao Hách vội vàng đỡ lấy lưng hán tử mặt vàng, sợ hắn ngất xỉu: “Ngươi không sao chứ?”

Tuy nhiên, hán tử mặt vàng như người mất hồn, không trả lời Cao Hách, chỉ quay người lảo đảo đi ra ngoài, hai mắt vô hồn: “Trượt rồi… trượt rồi…”

Lảo đảo rời đi, biến mất trong đám đông.

Khoa cử chính là như vậy, có người vui, có người buồn.

Cao Hách cũng chỉ biết thở dài.



Lương phủ

Lương Ấu Văn kích động bước vào nhà: “Cha! Con chỉ thi được hạng một trăm lẻ một, suýt chút nữa thì trượt rồi! Nhưng đệ đệ lại đỗ hạng tư! Bài thi《Lễ Ký》, Biểu, sách lược của đệ ấy đều được chọn làm bài mẫu!”

Hắn nói một hơi, cũng không để ý đến tình hình của Lương Duệ, liền nhìn về phía Lương Ấu Võ: “Đệ đệ! Đệ giỏi thật! Ta biết mà, từ nhỏ đệ đã rất giỏi đọc sách!”

Lương Ấu Võ nghe vậy, chỉ khẽ gật đầu. Sau đó hơi vui mừng nhìn về phía Lương Duệ: “Cha, con…”

Giọng nói đột ngột dừng lại.

Lương Ấu Văn kỳ lạ nhìn qua, cũng có chút ngơ ngác.

Trong tầm mắt của hai huynh đệ, cha bọn họ ngồi im trên ghế, uể oải hút t.h.u.ố.c lá sợi, không hề bày tỏ gì về việc con trai đỗ đầu bảng vàng.

Lương Ấu Võ: “…Cha?”

Lương Ấu Văn: “Cha không phải xưa nay không hút thuốc sao?”
 
Back
Top Bottom